[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố
Tập 13: Khu vực tứ tượng (c121-c130)
❮ sautiếp ❯Chương 121: Khu vực tứ tượng..
Bắt đầu từ lúc nàng ngồi ở chỗ đó, đã không ngừng nói với người bên cạnh, vừa nhìn đã biết Triệu Khách là kẻ phá của, nếu không cũng là nhà giàu mới nổi, mãi đến khi Triệu Khách ngoảnh lại, nữ nhân mới yên lặng một chút, thật sự không biết tất cả những lời nói trước đó đã bị Lôi Mẫu nghe được rõ ràng.
“Ừm, thế giới luôn có nhiều rác rưởi như thế, nhưng có một vài lúc rác rưởi lướt qua bên cạnh ngươi, ngươi chỉ có thể né tránh nó, vì ngươi đạp xuống dù giẫm nổ nó, trên chân của ngươi cũng bị dính rác rưởi.”
Triệu Khách an ủi Lôi Mẫu, đồng thời gọi nữ tiếp viên hàng không đến, khẽ nói: “Thật xin lỗi, ta bị tụt huyết áp, có bánh kẹo không.”
“Có.”
Nữ tiếp viên hàng không nhanh chóng lấy ra một cái kẹo mút ở trong túi đưa cho Triệu Khách, Triệu Khách nhận lấy kẹo, ngậm kẹo ở trong miệng, nhưng lúc cho kẹo vào trong miệng lại không có vị gì, vì lúc này Lôi Mẫu đã tiếp quản vị giác của Triệu Khách.
“Ong…”
Ngồi máy bay bốn tiếng, thật ra Triệu Khách cũng không quá mệt mỏi, Triệu Khách lật xem từng tờ danh sách đổi, mệt mỏi lại nằm nghỉ một chút.
Lúc này, nữ tiếp viên hàng không đi tới đưa bánh mì bơ vừa được nướng xong, nói: “Tiên sinh, cái này là bánh mì vừa nướng xong, chúng ta đã tiến vào Quý Châu, có lẽ khoảng 30 phút nữa là đến sân bay.”
“Cảm ơn.”
Triệu Khách nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm, tầng mây không quá dày, Triệu Khách có thể thấy rừng núi đã bị thu nhỏ ở phía dưới máy bay.
Chỉ là bị thu quá nhỏ, có rất nhiều chi tiết lại không nhìn rõ lắm, nhưng lúc này trong lòng Triệu Khách khẽ động, quan sát xung quanh, lúc xác định không ai chú ý đến mình.
Hắn lặng lẽ kích hoạt năng lực đặc thù của Hư không nhãn, tròng mắt hư không.
Một tròng mắt màu xanh trong suốt bay ra từ mi tâm của Triệu Khách, loại thị giác lơ lửng ở giữa không trung này giống với cảm giác khi hắn trôi nổi ở Quỷ thị.
Bởi vì hắn có thêm năng lực gia tăng sự khống chế chính xác của tem Khôi lỗi sư, Triệu Khách hơi không chế một chút là thuần thục.
Nhưng Hư không nhãn tiêu hao một khoản điểm bưu điện không hề nhỏ, cả 3 điểm bưu điện.
Sau khi thao túng tròng mắt hư không đảo quanh một vòng trên không trung, tròng mắt xuyên qua cabin, trực tiếp nhìn phía dưới cabin, cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy một khoảng rừng núi rộng lớn hiện ra trong mắt mình.
Tuy tròng mắt hư không này không thể hưởng thụ năng lực của Hoàng kim đồng, nhưng bản thân con tem Hư không nhãn đã có năng lực động thái thị giác, mặc dù tốc độ của máy bay rất nhanh lại không ảnh hưởng đến tầm nhìn của hắn, hơn nữa khu vực tứ tượng cũng không khó tìm lắm.
Có lẽ loại địa hình này rất hiếm thấy ở thời cổ, nhưng nhìn ở thời hiện đại, với sự bùng nổ dân số và sự phát triển mạnh mẽ của khoa học kỹ thuật thời nay đã thúc đẩy việc khai thác du lịch cực kỳ mạnh mẽ, nơi này đã trở nên rất dễ tìm.
Với sự tiện lợi của máy bay, khoảng rừng núi trước mặt đã bị Triệu Khách đặt ở trong tầm mắt.
Chỉ thấy phía dưới có rất nhiều ngọn núi kỳ quái, không giống với vùng đồng bằng Trung Nguyên, thế núi ở nơi này hiện ra vẻ tây cao đông thấp, vùng núi bao phủ, cao nguyên, đồi núi, thung lũng.
Tất nhiên địa hình đa dạng đã sáng tạo ra rất nhiều điểm kỳ thú, một số dân tộc thiểu số cắm rễ ở trong núi, ngược lại đã trở thành điểm đặc sắc của nơi này.
“Hả, đó là gì??”
Triệu Khách đột nhiên loáng thoáng thấy một cái hố sụt cực lớn trong dãy núi, phía dưới hố sụt như có một gốc cây, chỉ là cái hố quá sâu, vị trí của hắn lại quá cao, căn bản không nhìn rõ rốt cuộc là cái gì.
Ngược lại hắn chú ý đến hình như hoàn cảnh xung quanh hố sụt này là nơi sâu trong rừng, một con sông lớn đang chảy qua bên trái hố sụt.
Nhưng đối với Triệu Khách đây chỉ là một chi tiết nhỏ, trong núi rừng có rất nhiều địa hình kỳ lạ, chỉ có điều bây giờ chưa bị khai thác thành khu du lịch mà thôi.
“Nơi đó!”
Ngay lúc này, trong lòng Triệu Khách giật mình, chỉ thấy ở đằng xa có một thôn trại quy mô rất to lớn, xây dựa lưng vào núi, một con sông lớn cuồn cuộn chạy xiết phía trước thôn trại.
Núi, rừng, người, sông, đây là khu vực tứ tượng.
Chỉ có điều cách quá xa, Triệu Khách không nhìn rõ lắm rốt cuộc nơi đó là ở đâu, nhưng có thể thấy những thôn trại Miêu tộc đó rất dày đặc, dường như là một khu du lịch.
Sau khi yên lặng quan sát một chút, Triệu Khách thu hồi tròng mắt hư không, nằm trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, máy bay đã đến sân bay.
Chỉ thấy máy bay còn chưa dừng hẳn, người ở cabin phía sau đã không kịp chờ đợi bắt đầu sắp xếp hành lý của mình, một đoàn người nhanh chóng chen chúc ra cửa xuống.
“Triệu tiên sinh, ngài có thể xuống máy bay rồi.”
Triệu Khách cũng không có hành lý gì, tất cả đồ dùng đều ném vào trong sách tem, cho nên cũng không có đồ gì cần thu thập, trực tiếp đi xuống máy bay từ lối đi bên cạnh khoang hạng nhất, không cần chen chúc chung với những người khác.
“Thôi đi, không phải chỉ có chút tiền bẩn à, nhìn dáng vẻ hắn trắng trẻo như thế, biết đâu là tiểu bạch kiểm nhà ai đó.”
Chương 122: Thiên Miêu trại..
Ôm tâm lý không ăn được nho thì nói nho chua, nữ nhân mập mạp như heo nhập kia đứng trước cửa khoang, thấy Triệu Khách đã được xuống máy bay, không nhịn được bĩu môi nói nhỏ.
Nhưng nữ nhân nói xong đột nhiên thấy nam nhân liếc mắt nhìn về phía nàng, trong đôi mắt trũng sâu hiện ra tia sáng lạnh.
Trong chốc lát sắc mặt nữ nhân trắng bệch, thậm chí cả cơ bắp cũng không ngừng run lên.
Dùng bốn chữ để hung dung đó là “cả người lạnh băng”.
Sau khi cả người run rẩy, lại… Không khống chế được việc bài tiết.
Những người còn lại thấy thế lập tức tránh xa, ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra quay chụp.
“Không! Đừng quay, ta… Ta a!!”
Chờ đến khi nữ nhân tỉnh táo lại, Triệu Khách đã xuống máy bay từ lâu, lúc này nữ nhân mới nhận ra mình trở thành trò cười, hai tay che mặt hét ầm lên.
Nhưng dáng vẻ vụng về này lại khiến cả đám người chế giễu, cuối cùng mí mắt trợn ngược, dứt khoát ngất xỉu.
Đi ra cửa lớn sân bay.
Chỉ thấy bên ngoài sân bay đã đậu đầy xe taxi và xe ba gác.
Triệu Khách không để ý đến xe taxi, mà trực tiếp lựa chọn xe ba gác ở ven đường: “Đến Thiên Miêu trại!”
“Tiểu huynh đệ, đến nơi rồi, đây là Thiên Miêu trại.”
Triệu Khách ngạc nhiên nhìn theo cánh tay lão hán, quay đầu nhìn sang chỉ thấy sau lưng là từng tòa nhà sàn Miêu tộc, trông tráng lệ như cây nấm sau cơn mưa.
Triệu Khách lạnh lùng đi xuống xe ba gác, Triệu Khách lấy ra 100 đồng từ trong ngực đưa tới.
Nhìn tòa Thiên Miêu trại trước mặt, nơi này là một khu du lịch khá tốt ở địa phương, đồng thời cũng là nơi sinh sống của Miêu tộc.
Cho dù không phải mùa cao điểm du lịch, nhưng Triệu Khách cũng thấy rất nhiều du khách tụ tập ở cửa ra vào, mua một tấm vé vào cửa, Triệu Khách bình tĩnh trà trộn trong đoàn du lịch, cùng đi theo vào.
Nhưng chưa đi được bao xa Triệu Khách đã chán nghe hướng dẫn viên du lịch giảng giải, hắn đi một mình, cho dù từng dãy nhà sàn đã được tu sửa lại nhưng trông vẫn có nét đặc trưng truyền thống rất đẹp của người Miêu.
“Đây là cái gì??”
Triệu Khách thấy trước quán nhỏ có trưng bày hoa quả màu vàng óng, không khác với quả hồng là bao nhưng bên trên mọc rất nhiều gai nhọn sắc bén, dáng vẻ rất xấu xí.
“Lê gai, nếm thử đi, ăn không ngon thì không lấy tiền.”
Thấy có khách hàng, người bán hàng rong lập tức nhiệt tình đưa một quả lê gai sang, hắn ta còn dùng dao cắt ra vài múi, Triệu Khách nhìn thử thấy bên trong còn có chút hạt.
Triệu Khách vừa cắn một miếng ánh mắt đã sáng ngời, thịt quả dày mềm mại mang theo vị ngọt thơm mát, sau khi ăn hết Triệu Khách cảm thấy đầu lưỡi mình rất ngọt.
Xuất phát từ sự nhạy bén của nghề nghiệp đầu bếp, sau khi Triệu Khách cẩn thận ăn hết, hỏi: “Chỗ các ngươi có cách ăn nào khác không?”
“Ôi chao, nghe đã biết ngươi là người sành ăn, thứ này ngâm rượu uống là tốt nhất, sau khi phơi khô cắt trái cây ra, ngâm nửa tháng là uống được, nếu ngươi cảm thấy rắc rối có thể ướp nước đường rồi ăn cũng được.”
Sau khi người bán hàng rong nghe thấy Triệu Khách hỏi thăm, trên khuôn mặt nở nụ cười giản dị, dùng tiếng phổ thông lưu loát để giới thiệu với Triệu Khách.
Nhưng người bán hàng rong giải thích xong, hiển nhiên Triệu Khách thấy không hài lòng, nếu ăn loại trái cây này như vậy sẽ có phần lãng phí, nếu có thể làm thành món điểm tâm ngọt, tin tưởng sẽ là một món ngon.
“Ta lấy hết!”
Triệu Khách chỉ vào những sọt trái cây này, vung tay lên mua sạch, dù sao trong sách tem của hắn vẫn còn không gian, để trống cũng lãng phí, đặt thêm hai giỏ hoa cả cũng được.
“Được được được!”
Người này ngồi đến tận trưa cũng không bán được bao nhiêu, không ngờ lần này lại có thể bán sạch, vẻ mặt người bán hàng rong vô cùng vui vẻ, còn giảm giá cho Triệu Khách, thậm chí tặng luôn cả giỏ đựng cho Triệu Khách.
“Ngài ở chỗ nào, để ta đưa đến cho ngài?”
“Ta vừa đến, còn chưa tìm được chỗ.”
“Vậy ngài đến nhà ta đi, tầng hai ở tiểu viện sau nhà ta rất sạch sẽ, có thể tắm rửa, có nước nóng, tiền ở lại cũng không đắt.
Nghe thấy Triệu Khách vừa đến, vị hán tử thoạt nhìn đã hơn bốn mươi tuổi này rất vui mừng, tuy đã sắp mười một giờ rồi, nhưng bây giờ căn phòng này vẫn để trống, có thể cho thuê lại càng tốt hơn.
Hơn nữa Triệu Khách vừa đến đã mua hai giỏ lê gai của hắn ta, còn không hề trả giá, Bảo Vũ rất thích vị khách hào phóng như vậy.
“Được!”
Triệu Khách suy nghĩ, tuy Thiên Miêu trại đã thương mại hóa rất hoàn thiện, nhưng so với những khách sạn nghìn bài một điệu kia, có thể ở lại nhà dân cũng khá tốt, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo sạch sẽ.
“Đi đi đi, ta mang về giúp ngươi, ngươi cứ gọi ta là Bối ca được rồi, ngươi là khách của nhà chúng ta, đêm nay mời ngươi uống rượu!”
Chỉ thấy hai tay Bảo Vũ xách hai giỏ lê gai lớn, sải bước đi ở phía trước, vừa đi vừa giới thiệu phong cảnh xung quanh cho Triệu Khách, đồng thời không quên giới thiệu phong tục địa phương.
Chương 123: Thiên Miêu trại (2)..
“Chỗ chúng ta đều là Thục Miêu, ngươi là người Hán, chúng ta không bài xích người ngoài, nhưng trên núi còn có Sinh Miêu, các ngươi đừng đi lung tung đấy, Sinh Miêu rất lợi hại. Hai năm trước có mấy đứa trẻ con đi vào trong Sinh Miêu trại, bị nhốt ở bên trong không ra được, lão nhân phải mang theo rất nhiều lễ đến mới đổi được người.”
Dù cùng là Miêu tộc, nhưng lúc Bảo Vũ nhắc đến Sinh Miêu cũng hơi mất tự nhiên.
Triệu Khách nhướn mày, đột nhiên nghĩ đến cổ thuật Miêu tộc trong truyền thuyết, không biết sẽ có dáng vẻ gì, không nhịn được hỏi: “Vậy cổ thuật có thật à?”
Sau khi nghe Triệu Khách nói vậy, Bảo Vũ lập tức xua tay với Triệu Khách, nói: “Đừng nói lung tung ở bên ngoài, có gì chúng ta về rồi nói, ta sẽ kể kỹ càng cho ngươi.”
Bảo Vũ nói xong còn cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi xác định không ai chú ý đến bọn họ mới dẫn Triệu Khách quay về.
Chỉ thấy một tòa nhà sàn được dựng lên ở trên đất bằng, bên ngoài dùng tảng đá xây thành tường đá, đi lên dọc theo bậc thang là một nền đất bằng phẳng.
Triệu Khách nhìn lên thấy bốn tòa nhà trước sau tạo thành một tiểu viện, dáng vẻ có phần giống tứ hợp viện.
“Căn phòng này vừa được sửa sang vào năm trước, ngươi xem có hài lòng không.”
Bảo Vũ mở cửa căn phòng lấy sáng tốt nhất ở bên trái, Triệu Khách thấy còn tốt hơn tưởng tượng rất nhiều, ngoại trừ bên trong có bàn, giường, băng ghế đơn giản, còn đặt một cái tivi nhưng hơi cũ, điều khiến Triệu Khách thấy hài lòng nhất là có nhà vệ sinh riêng.
Triệu Khách hỏi thăm giá cả, Bảo Vũ sảng khoái nói: “Người khác 100 tệ một ngày, nếu ngươi ở nơi này thì 50 tệ một ngày là được, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi gọi bà nương nhà ta đi làm đồ ăn, hôm nay để ngươi nếm thử rượu đế ở chỗ chúng ta ủ.”
“Được, đúng rồi Bảo ca, nơi này có đường lên núi không, ta muốn lên đỉnh núi nhìn xem.”
Thời gian còn sớm, Triệu Khách muốn lên núi xem có thể tìm được trung tâm khu vực tứ tượng không.
“Lên núi cũng được, ngươi đừng đi sâu vào sau núi, đi ra ngoài rẽ trái, đi lên dốc nhỏ khoảng 200m, nếu ngươi có thể tìm được con đường đất kia, cứ đi theo con đường đất khoảng hai tiếng là có thể lên đỉnh núi.”
Con đường mà Bảo Vũ chỉ cho Triệu Khách là một đường tắt của người dân bản xứ, không có phong cảnh gì nhưng có thể đi rất nhanh, chỉ cần không mưa, con đường này khá dễ đi.
Triệu Khách gật đầu đặt hai giỏ lê gai vào trong phòng, sau đó đi theo hướng mà Bảo Vũ đã chỉ, thật ra con đường mà Bảo Vũ chỉ, nếu không phải người tỉ mỉ, du khách bình thường căn bản không tìm thấy.
Lúc Triệu Khách đi đến con đường đó cũng không phát hiện thì ra ở góc rẽ lại có một lối vào lộ ra ngoài, cũng may radar nhỏ Lôi Mẫu đi theo, đã giúp Triệu Khách dễ dàng tìm được hơn.
Có Hơi thở tự nhiên tăng cường, dù Triệu Khách đi trên đường đất nhưng lại dễ dàng hơn đường bằng rất nhiều, chưa tới một tiếng đã thuận lợi trèo lên đỉnh núi ở phía trên trại.
Ánh mắt nhìn lướt qua rừng núi trước mắt, trong thị giác của Hoàng kim đồng, Triệu Khách có thể thấy một luồng khí tức khác biệt hiện ra trước mặt.
“Chẳng trách lại gọi là khu vực tứ tượng.”
Thấy nơi phát ra khí tức ở trước mắt, trong lòng Triệu Khách lập tức hiểu rõ, có lẽ trung tâm khí tức hội tụ là nơi hắn muốn tìm, nhưng chờ đến khi Triệu Khách nhìn sang đó.
“Mả mẹ nó!”
Triệu Khách luôn không chửi bậy lại trợn tròn mắt, không nhịn được chửi bậy một câu.
Chỉ thấy một đài quan sát mới được xây dựng phía xa xa ở mặt bên kia đỉnh núi, bây giờ đang đầy khách du lịch.
Chỗ bốn luồng khí tức hội tụ ở ngay vị trí đình nghỉ mát trên đài quan sát.
Thấy thế, sắc mặt Triệu Khách tối đen đi đến bên trên đài quan sát, dựa vào Hoàng kim đồng, hắn có thể thấy trước mắt có bốn luồng khí tượng trôi nổi trong không khí, liên tục không ngừng hội tụ vào chỗ này.
Tuy không cảm nhận được những khí tức này lưu động, nhưng Triệu Khách thật sự thấy rất rõ ràng.
Vấn đề là, nhiều khách du lịch như vậy, hắn phải tu luyện Nhiếp nguyên thủ như thế nào??
Huống hồ dựa theo cách giải thích trên Vạn thực sách, cần phải vẽ trận đồ ở xung quanh, đây cũng là một rắc rối, nếu không thể hoàn thành trong một lần, rất khó vẽ rõ ràng chính xác trận đồ ở phía trên.
Chẳng lẽ muốn hắn đứng ngay trước mặt đông đảo du khách, chưa nói đến việc viết linh tinh chữ như gà bới lên vách tường xung quanh, còn phải để bọn họ đứng nhìn hắn tu tập Nhiếp nguyên thủ như thế nào?
Triệu Khách đoán hắn chỉ làm được một nửa đã không làm nổi nữa.
Nghĩ đến đây, trên mặt Triệu Khách lạnh lùng lại càng khó coi hơn, thật ra hắn nên sớm nghĩ đến điều này mới đúng.
Tuy sự tiện lợi của hiện đại khiến khu vực tứ tượng không quá khó tìm, nhưng tương tự cũng sẽ khiến khắp nơi là người du lịch đi lại, độ khó tu tập Nhiếp nguyên thủ sẽ tăng lên rất nhiều.
Triệu Khách bực bội nghiêm mặt lấy ra hộp thuốc lá bằng bạc, đặt một điếu thuốc dưới sống mũi nhẹ nhàng ngửi, đồng thời ánh mắt nhìn xung quanh.
“Còn có máy giám sát!”
Đợi thấy camera ở bốn góc xung quanh, Triệu Khách chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ đến đây vào buổi đêm.
Chương 124: Tương đậu cà vỏ..
Dù sao tu tập Nhiếp nguyên thủ không phải việc có thể thành công trong ngày một ngày hai, nếu không thể tìm được một chỗ yên tĩnh, căn bản không làm được.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách cảm thấy thất vọng, quay đầu nhìn khoảng rừng núi mênh mông ở sau lưng.
“Ca ca, thật ra lúc ở trên máy bay cũng thấy vài chỗ khác rất thích hợp, cũng ở ngay trong vùng núi này.”
Lôi Mẫu lại nhắc nhở Triệu Khách, chỗ này không được lại đi tìm mấy chỗ khác, luôn có thể tìm được một chỗ để mình sử dụng.
Nhưng chuyện này cũng chỉ có thể để sau rồi tính, ngày mai là ngày hắn nhận kiện hàng, tất cả mọi việc chỉ có thể chờ sau khi hắn quay về từ không gian khủng bố lại tính.
Trước lúc này, điều hắn cần làm là sắp xếp ra một tổ hợp tem thích hợp cho bản thân.
Đã lên núi, Triệu Khách cũng không vội xuống núi, mà ở lại trên núi ngắm nhìn phong cảnh xung quanh một chút, dường như đã rất lâu rồi hắn không đi ra ngoài du lịch.
Còn thừa lại thời gian một ngày có thể giải sầu, đi thăm thú một chút.
Chỉ cần là danh lam thắng cảnh ở vùng núi, tất nhiên không thể thiếu đặc sản núi rừng, Triệu Khách thấy rất nhiều cửa hàng bán hoa quả khô ở trong khu danh lam thắng cảnh, trong đó cũng có mấy nhà bán lê gai, Triệu Khách hỏi thăm giá cả, thấy còn đắt hơn Bảo Vũ một chút.
Nhưng cũng có một vài đặc sản vùng núi, thật ra giá cả cũng không quá đắt.
Triệu Khách cẩn thận kiểm tra một chút, trong này thật sự có một vài đặc sản vùng núi, nhưng cũng có một phần là hàng kém chất lượng và hàng giả bị trộn lẫn vào.
Có lẽ người khác không nhận ra nhưng Triệu Khách chỉ cần dùng mũi nhẹ nhàng ngửi, trong lòng hắn sẽ biết rõ đây có phải là đặc sản vùng núi hay không.
Triệu Khách tiện tay cầm một cái giỏ tre, đi một vòng chọn hàng thật vào trong giỏ, để lại tất cả mấy thứ là hàng giả, mua một giỏ trúc hàng đặc sản vùng núi thật sự về.
“Ôi chao, tiểu huynh đệ trở về rồi, chờ chút nữa, cơm tối sắp xong rồi.”
Thấy Triệu Khách đã quay trở về, Bảo Vũ thò đầu ra từ trong phòng bếp cười nói với Triệu Khách, Triệu Khách nhếch mũi lên ngửi, không nhịn được quay sang nhìn nồi cá.
Món ăn này có vị cá đậm đà, những con cá này đều là cá trắm cỏ được nuôi trong ruộng lúa, tuy trên mặt hương vị kém hơn sơn hào hải vị, nhưng cũng có vị ngon đặc biệt.
Mặc dù là đầu bếp, nhưng Triệu Khách không muốn mở miệng nhắc nhở Bảo Vũ về việc cách làm cá của hắn ta có chỗ không đủ. So với việc bắt bẻ món ăn phải hoàn mỹ, Triệu Khách càng thích nếm thử những món ngon khác biệt, dù hương vị không quá tốt nhưng trong đó chắc chắn có một đặc điểm khiến người khác cảm thấy ngon miệng.
Còn một lúc nữa mới ăn cơm, Triệu Khách gọi sách tem ra, đồng thời lấy giấy bút cẩn thận lật xem sách tem, hắn còn vẽ một vòng tròn trên giấy, dựa theo phạm vi năng lực mà hắn đang am hiểu, phác thảo ra một phương hướng ở trong vòng tròn.
Có thủ đoạn khống chế ngược của Khôi lỗi sư, chỉ cần lực lượng của đối phương không mạnh hơn hắn, hắn cũng có năng lực phản kích.
Cộng thêm Khôi lỗi sư có sự khống chế chuẩn xác, khiến Phi đao thuật trở nên thuận buồm xuôi gió hơn, ở trong một khoảng cách nhất định, có thể nói là trăm phát trăm trúng.
Đồng thời Hư không nhãn và Hoàng kim đồng cũng nhận được lợi ích từ Khôi lỗi sư.
Cộng thêm Dạ giáp và Hơi thở tự nhiên, đến đêm hắn sẽ có tính cơ động và năng lực ẩn nấp rất mạnh ở trong rừng cây.
Nhưng một khi thoát khỏi hoàn cảnh này, năng lực cơ động của hắn sẽ biến mất sạch không còn sót lại chút gì.
Về phần Quỷ tân nương, năng lực của con tem này ngoại trừ Quỷ hoặc cũng chỉ có Phệ hồn thuật, về phần một năng lực đặc thù khác, hiện tại chỉ thể hiện bằng một chuỗi “?” ở trên sách tem, dường như trước khi đạt đến tiêu chuẩn nào đó, sẽ không biết phải kích hoạt loại năng lực này như thế nào.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách lấy ra một quả cầu ánh sáng màu trắng từ trong sách tem.
Quả cầu sinh mệnh này là hắn sử dụng Phệ hồn thuật với Trương Lỗi, rút ra sinh mệnh lực từ trong cơ thể Trương Lỗi.
Sách tem giải thích là: Ăn quả cầu sinh mệnh có thể nhanh chóng khép lại vết thương trên người, ngoại trừ gãy chân cụt tay hay vết thương trí mạng, trong lúc đó cũng có sinh mệnh lực dồi dào dày đặc.
Triệu Khách so sánh với việc đổi thuốc ở trong sách tem, phát hiện mặc dù cái giá của Phệ hồn thuật là 1 điểm bưu điện.
Nhưng sản xuất quả cầu sinh mệnh lại rẻ hơn đổi thuốc rất nhiều, chỉ cần không phải gãy chân cụt tay hoặc vết thương trí mạng, hoàn toàn có thể dùng quả cầu sinh mệnh để khôi phục lại.
Nhìn tấm khuynh hướng năng lực trên tay, Triệu Khách hiểu rõ hắn hoàn toàn thiếu năng lực tầm xa, hoàn toàn thiếu năng lực tác chiến trong khoảng cách hơn 100m trở lên.
Về phần cận chiến, tuy Triệu Khách khá tự tin với thân thủ của mình, nhưng đối mặt với những người đưa thư là cao thủ cận chiến, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Nhưng bảng số liệu hỏng bét hiện tại không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Triệu Khách, hắn vẫn nhìn kỹ càng từng con tem trên danh sách đổi.
Ánh mắt Triệu Khách sáng lên, dừng lại trên một con tem vẽ hình đầu lâu, sau khi dừng lại một lúc, trong lòng đã có quyết định.
Chương 125: Tương đậu cà vỏ (2)..
Hắn nhanh chóng mua đồ ở trong danh sách đổi, sau khi liên tục đổi ba con tem, Triệu Khách nhìn xuống hàng điểm bưu điện.
Ban đầu là 154 điểm bưu điện, trong chớp mắt đã nhanh chóng tiêu hao hơn phân nửa, chỉ còn lại 60 điểm bưu điện.
Sau đó Triệu Khách lần lượt đổi một số đồ vật, ví dụ như phi đao tính chất đặc biệt.
Vật phẩm đặc thù: Hàng ma phi đao x12
Trên phi đao đã khắc hàng ma chú, có lực sát thương rất lớn với âm hồn và tà ma.
(Chú thích: Thứ này có thể thu lại và tái sử dụng)
Vật phẩm đặc thù: Bạo liệt phi đao x7
Trên phi đao đã khắc bạo liệt chú, sau khi bắn ra, dùng tâm niệm để khống chế có nổ tung hay không.
(Chú thích: Sau khi đồ vật nổ tung lập tức hết hiệu lực, không thể khôi phục)
Chỉ hai bộ phi đao tính chất đặc biệt này đã khiến trong lòng Triệu Khách đau đớn một lúc lâu, hắn tốn tròn 15 điểm bưu điện.
Thấy mình chỉ còn lại 45 điểm bưu điện, trong lòng Triệu Khách lại thở phào nhẹ nhõm, nói thầm: “Cũng may, miễn cưỡng đủ dùng.”
Đúng là đến lúc cần dùng tiền chỉ hận có quá ít.
Hắn đã tiết kiệm rất nhiều, giữ lại đủ điểm bưu điện cho bản thân, có thể đối phó với sự thay đổi trong không gian khủng bố tiếp theo.
“Tiểu huynh đệ, ăn cơm đi.”
Sau khi Triệu Khách đổi những thứ này đã nghe bên ngoài vang lên tiếng gọi của Bảo Vũ, còn chưa rời khỏi phòng đã ngửi được hương thơm nồng nàn.
Thấy Bảo Vũ làm cả một bàn đồ ăn, trên bàn đã có một tiểu nữ hài bảy tám tuổi, cùng một vị phụ nhân tuổi tác không chênh lệch với Bảo Vũ là bao.
“Đây là hài tử của ta, đây là bà nương nhà ta.”
Bảo Vũ giới thiệu thê tử và hài tử của mình cho Triệu Khách, rất nhiệt tình lôi kéo Triệu Khách ngồi xuống bàn, lấy ra một vò rượu gạo ở dưới bàn, nhưng lại nâng chén đưa cho thê tử của mình, cười nói: “Miêu tộc của chúng ta có quy củ, uống rượu không thể dùng tay để đỡ, phải dùng miệng để đỡ, trong chén có bao nhiêu thì ngươi phải uống bấy nhiêu.”
Bảo Vũ vừa nói hết câu, thê tử đã bưng chén lên hát sơn ca đi về phía trước, bình thường chỉ có khách quý đến nhà mới nhận được loại đãi ngộ như vậy.
Nhưng điều này lại khiến Triệu Khách hơi mất tự nhiên, cũng may sau khi một chén rượu xuống bụng, Bảo Vũ đã để thê tử dừng lại, không để thê tử tiếp tục rót nữa. Đừng thấy chỉ có một chén nhỏ như vậy, cái bát kia là chất liệu đặc biệt, phía trên không ngừng rót rượu vào, nếu là bốn năm nữ nhân Miêu tộc rót rượu cho ngươi, mấy cái chén xếp chồng lên nhau, đằng sau thêm một vò rượu, dù tửu lượng có tốt đến đâu cũng uống đến mức ngã xuống.
Một chén rượu gạo vào trong bụng, Triệu Khách cảm thấy cả người ấm áp, rượu vào trong bụng lại không có cảm giác cay nồng nóng ruột, ngược lại mùi rượu rất dịu nhẹ, loại rượu này được ủ từ gạo.
Thật sự là một giọt rượu, mười hạt gạo, cảm giác thơm thuần ngon miệng, không biết ngon hơn rượu bán trên thị trường bao nhiêu lần.
“Dùng bữa, dùng bữa.” Bảo Vũ thúc giục Triệu Khách nếm thử tay nghề của hắn ta.
Lại nếm thử đồ ăn do Bảo Vũ làm, Triệu Khách cau mày, tuy cũng chỉ là mấy món ăn thường ngày trong gia đình bình thường, nhưng lúc cho đồ ăn vào trong miệng, Triệu Khách vẫn cẩn thận thưởng thức, dù đã uống một chén rượu cũng không ảnh hưởng đến vị giác của Triệu Khách.
Sau khi cẩn thận nếm thử, Triệu Khách nhìn đĩa tương đậu cà vỏ trong mâm, không nhịn được nhíu mày cười nói: “Bảo ca, nhà ngươi mua tương đậu cà vỏ ở đâu thế?”
Thật ra hương vị đồ ăn chỉ tạm được, nhưng hương vị tương đậu cà vỏ ở bên trong khiến Triệu Khách rất thích, đặc biệt là loại tương này có mùi thơm đặc biệt.
Cảm giác ăn ở trong miệng như chocolate phiên bản vị mặn, cảm giác mềm mịn, thuần hậu, đây là là đầu tiên Triệu Khách ăn thứ này.
“Tương đậu cà vỏ!”
Bảo Vũ và thê tử nghe vậy ngạc nhiên, Bảo Vũ lập tức tỉnh táo lại, cười nói: “Tương đậu cà vỏ do nhà chúng ta tự ủ, ta không thể nói cho ngươi biết ủ như thế nào, nhưng nếu ngươi muốn, ta có thể cho ngươi một chút.”
“Được, vậy thì cảm ơn Bảo ca.”
Sau khi Triệu Khách nói cảm ơn, vừa ăn vừa trò chuyện với Bảo Vũ, cũng giúp Triệu Khách hiểu rõ rất nhiều việc Miêu gia, nhưng mỗi lần Triệu Khách nhắc đến cổ thuật Sinh Miêu, hai phu thê này đều rất ăn ý bỏ qua, dường như không thích trò chuyện ở phương diện này lắm.
Thấy thế, Triệu Khách cũng không ép buộc nữa, đổi sang trò chuyện vài đề tài khác, đợi sau khi ăn cơm xong, thê tử Bảo Vũ vào phòng bếp lấy cho Triệu Khách một bình tương đậu cà vỏ thật lớn.
Đương nhiên, Triệu Khách cũng không lấy không bình tương đậu cà vỏ này, lấy ra 200 tệ đưa cho Bảo Vũ.
Nhìn tương đậu cà vỏ đen như mực trong lọ thủy tinh, Triệu Khách nói thầm: “Không uổng công đi chuyến này, bình tương đậu cà vỏ này là một thu hoạch khá tốt.”
Trong lòng Triệu Khách đã nghĩ đến mấy món ăn có thể dùng tương đậu cà vỏ, chờ cơ hội có thể thử một lần.
Sau khi Triệu Khách rời đi, hai phu thê nhìn nhau cười, rất ăn ý cùng đến nhà bếp.
Hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, Triệu Khách đã rời giường, xoay cổ của mình, cả đêm qua hắn gần như không ngủ ngon giấc.
Chương 126: Trở lại 1964..
Quay lại nhìn chiếc giường kia, trong lòng Triệu Khách đột nhiên nhớ nhưng chiếc quan tài tối tăm yên tĩnh của hắn.
Hình như sau khi đã quen ngủ trong quan tài, để hắn ngủ giường lại sẽ thấy rất mất tự nhiên.
“Gâu gâu gâu!”
Rời khỏi căn phòng, thôn trại bên ngoài tối đen, ngoại trừ tiếng côn trùng chỉ còn mỗi tiếng chó sủa.
Bầu trời mịt mờ, ngẩng đầu lên có thể thấy một vài ngôi sao chưa biến mất, hít thật sâu không khí nơi đâu, không khí lạnh lẽo chui vào trong phổi hắn khiến tinh thần của Triệu Khách phấn chấn hơn nhiều.
Gọi sách tem ra, Triệu Khách nhìn thời gian đếm ngược đến khi kiện hàng đến nơi, nói thầm: “Chắc vẫn còn kịp!”
Nghĩ đến đây, Triệu Khách dứt khoát bước nhanh ra khỏi cửa viện, dựa vào trí nhớ hôm qua, đi theo con đường đất phía sau lên thẳng đỉnh núi, lúc này trời còn chưa sáng, đường đất trong thôn lại rất gập ghềnh.
Cho dù thôn dân Miêu tộc thường chọn đi ngủ vào thời gian này chứ không phải đi lên núi, nhưng chẳng may sơ ý, ngã gãy tay là chuyện nhỏ, nếu lăn vào trong vực sâu trong núi mới là không may.
Thôn dân còn như vậy, nhưng đây không phải việc quan trọng với Triệu Khách, có Hoàng kim đồng và Lôi Mẫu dò đường, cộng thêm Dạ giáp và Hơi thở tự nhiên gia trì, tốc độ của Triệu Khách nhanh hơn ban ngày rất nhiều.
Xe nhẹ đường quen, từ đằng xa chỉ thấy một bóng người mơ hồ lóe lên một cái rồi biến mất trong bóng đêm, dù là thôn dân trong trại Miêu tộc đi trên con đường đất này cũng tốn một tiếng, Triệu Khách lại tốn chưa đầy nửa tiếng để đi lên đỉnh núi.
“Phù!”
Đứng trong đình nghỉ mát trong đài quan sát, Triệu Khách không nhịn được thở phào, nhìn hoàng kim tuyến càng ngày càng sáng ở phương xa, trong mắt Triệu Khách lóe lên tia sáng mong chờ.
Ngay lúc bình minh lờ mờ, trong nháy mắt một sợi kim tuyến như Khai Thiên thần phủ chém ra thiên địa, Hoàng kim đồng trong mắt trái Triệu Khách đột nhiên sinh ra một đạo ánh sáng vàng như đang hòa vào thiên địa.
Rừng núi đất trời trước mặt Triệu Khách lập tức xảy ra sự biến ảo, một luồng thanh khí bay lên từ trong núi rừng, Triệu Khách thay đổi sắc mặt, chỉ thấy thanh khí chạm vào ánh sáng vàng như một quả pháo hoa nở rộ, trong nháy mắt bộc phát ra ánh sáng sinh mệnh dày đặc.
Dường như trong nháy mắt này, tất cả cây cỏ trong núi rừng yên tĩnh đều thức tỉnh, thể hiện ra sắc thái đầy sức sống.
“Gào…”
Ngay vào lúc này, Triệu Khách nghe thấy tiếng hổ gầm vang lên đằng xa, dường như truyền đến từ trong núi sâu sau lưng mình, tuy cách nhau rất xa nhưng theo một tiếng hổ gầm này, toàn bộ trái tim của Triệu Khách cũng không nhịn được đập nhanh hơn.
Đây mới thật sự là bá chủ của rừng cây, chứ không phải vua của muôn loài bị nuôi nhốt trong vườn thú.
Chỉ là nghe tiếng động ở rất xa, nếu không hắn cũng muốn đến đó nhìn xem, xem có thể bắt được con hổ này hay không, nghe nói hổ tiên rất bổ.
Ánh rạng đông này đến nhanh đi cũng nhanh, trước sau chỉ duy trì mấy giây, trong chớp mắt Triệu Khách đã không thấy vẻ huyền diệu kia nữa, dường như toàn bộ thế giới đã bình tĩnh lại.
Một mặt trời màu đỏ chậm rãi phá vỡ tầng mây ở nơi xa, thoạt nhìn cũng đẹp nhưng không còn sức hấp dẫn của lúc trước nữa, Triệu Khách cũng không còn hứng thú xem tiếp, xoay người chuẩn bị xuống núi.
Triệu Khách cau chặt hàng lông mày, chỉ thấy sau lưng hắn có một chiếc bàn đá, một kiện hàng đen sì xuất hiện trước mặt hắn, trên đó có một con tem đen sì vẽ một gốc cây khô quỷ dị, hình như có một nữ nhân ngồi trên đó.
Triệu Khách muốn nhìn thật kỹ, lại thấy nữ nhân trong con tem chậm rãi ngửa mặt lên, hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào Triệu Khách, ánh mắt trống rỗng tịch mịch khiến sau lưng người ta rét lạnh.
“Bộp!”
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên cảm thấy bả vai nặng nề, hắn thay đổi sắc mặt quay lại nhìn, chỉ thấy sau lưng không có thứ gì, nhưng lúc Triệu Khách vừa quay đầu về, đồng tử co rụt lại, một khuôn mặt tái nhợt đang áp sát ở trước mặt hắn.
Điều khiến Triệu Khách cảm thấy kinh khủng là khuôn mặt này như ngọn nến bị hòa tan, áp sát lên mặt Triệu Khách khiến hắn cảm thấy ngạt thở.
“Vù!”
Triệu Khách vung tay lên, ngẩng phắt đầu dậy, lúc này mới chú ý đến hắn đang ngồi trong một tòa miếu thờ rách nát, hiển nhiên đã tiến vào không gian khủng bố.
Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, không biết chùa miếu rách nát này đã bị bỏ hoang bao lâu, mạng nhện thật dày treo đầy trong góc tường, đầu tượng Phật sau lưng bị vỡ một nửa, chỉ còn nửa bên mặt, không thấy vẻ từ bi ngược lại vô cùng dữ tợn.
Mặt đất bên ngoài chùa miếu phủ lên một lớp lá khô thật dày, một cơn gió lạnh thổi qua lập tức khiến ngôi miếu rách nát này chao đảo.
“Ồ!”
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên chú ý đến quần áo trên người hắn đã thay đổi thành một bộ quần áo vải bông màu đen, chân đi một đôi giày vải bông màu đen, nhìn quần áo rất giống với kiểu phong cách vừa giải phóng cải cách.
Không chỉ thay quần áo, ngay cả hình thể, chiều cao và vẻ ngoài đều như hoàn toàn biến thành người khác.
Triệu Khách lấy ra một tấm gương từ trong sách tem quan sát.
Lúc này hắn hoàn toàn là dáng vẻ một người trung niên, khuôn mặt khô quắt đầy nếp nhăn, dáng vẻ dãi dầu sương gió khiến Triệu Khách cảm thấy hình như người này không đủ dinh dưỡng.
“Súng!”
Chương 127: Trở lại 1964 (2)..
Lúc này ánh mắt Triệu Khách sáng ngời, thấy sau lưng hắn lại đặt một khẩu súng săn, cầm lên cẩn thận đánh giá, phong cách cổ xưa mạnh mẽ, hình như trước đó được chủ nhân rất nâng niu, nòng súng bóng loáng chiết xạ ra ánh sáng lạnh băng ở dưới ánh mặt trời.
Triệu Khách nhìn nòng súng một chút, trong đó có một ít hạt sắt, có lẽ uy lực của khẩu súng này cũng chỉ đủ để bắn thỏ, nếu gặp phải heo rừng, chưa chắc đã giết được.
“Ta có dáng vẻ này! Vậy những người đưa thư khác thì sao?”
Triệu Khách nhìn khuôn mặt đã thay đổi ở trong gương, trong lòng suy nghĩ, nếu những người đưa thư khác cũng thay đổi vẻ ngoài như thế, vậy chỉ cần cố gắng che giấu, không ai có thể nhận ra người đó là người đưa thư.
Điều này khá có lợi cho hắn, nhưng đồng thời cũng nhắc nhở hắn phải cẩn thận nhiều hơn.
Đầu tiên Triệu Khách sờ từng bộ phận trên người mình, tìm ra một quyển sách nhỏ ở trong ngực.
Trên sổ viết mấy chữ lớn màu đỏ “chứng nhận kiểm lâm”, chỉ thấy trên sổ còn dán một bức ảnh đen trắng của hắn, phía dưới đầy con dấu của công xã nào đó.
“Trần Tứ Hỉ, kiểm lâm, số hiệu 9286, thôn Đông Dát Lạp, số 126.”
Nhìn ngày tháng dưới giấy chứng nhận kiểm lâm, là ngày 18 tháng 3 năm 1964.
Năm 64! Cuối cùng Triệu Khách đã biết mình đang ở thời đại nào, đây là thời đại thuộc về đời ông nội rồi.
Nhìn tin tức ở bên trên, Triệu Khách nhớ kỹ trong lòng, đeo súng săn ở trên lưng, sải bước rời khỏi chùa miếu.
“Vù vù…”
Một cơn gió lạnh thổi qua, Triệu Khách đưa tay kéo kín cổ áo bông của mình, gió ở đây lạnh đến mức làm người ta run lên cầm cập, Triệu Khách cảm giác lớp áo bông trên người không có tác dụng gì.
Sau khi rời khỏi cửa chùa miếu, Triệu Khách thấy thôn làng cách đó không xa, nhưng hắn không vội vàng quay về, mà tìm một góc tối không có gió thổi đến để ẩn nấp.
Nếu Trần Tứ Hỉ này là kiểm lâm, đương nhiên không thể đi lại trong thôn vào buổi sáng, hơn nữa Triệu Khách đoán nếu có người đưa thư đến đây, chắc chắn sẽ gây ra trò cười gì đó.
Đừng thấy đây là năm 64 chỉ cách thời gian hiện thực 50 năm ngắn ngủi mà thôi, nhưng khoảng cách một thế hệ đã khiến hai bên cách biệt một trời một vực.
Dù là hành động hay suy nghĩ đều có phong cách thời đại hoàn toàn khác biệt, nếu không thể nhận thức chính xác những điều này, lúc này ngươi đi ra ngoài chào hỏi người ta, nói đôi câu, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ lộ ra sơ hở.
Huống hồ, Trần Tứ Hỉ đã lựa chọn trốn trong miếu nghỉ ngơi, có nghĩa bản thân người này không phải người chịu khó gì, hắn đã tiếp nhận thân phận của hắn ta, cần gì phải thay đổi tác phong làm việc.
Dứt khoát ngồi xổm ở chỗ này, tìm một góc không đáng chú ý lần lượt lấy ra cá Empurau, bánh mì và trà sữa từ trong sách tem, trước tiên giải quyết bữa sáng của mình lại tính sau.
Thịt cá thơm ngon quyện với mùi quả cối xay gió vào miệng là tan, cộng thêm bánh mì và trà sữa, không dám nói là rất phong phú nhưng Triệu Khách tin đặt bữa sáng thế này ở trong hiện thực, không quan tâm ngươi có bao nhiêu tiền, cũng không mấy người được thưởng thức.
“Ừm! Trước khi trở về nhất định phải bắt một ít thịt rừng về.
Triệu Khách vừa ăn vừa suy nghĩ, dù sao thời đại này là thời đại thuần thiên nhiên không hề ô nhiễm, nguyên liệu nấu ăn ở khắp mọi nơi, động vật quý hiếm nhiều như chó.
Ở thời đại này, những nguyên liệu nấu ăn ngon lành có nguy cơ tuyệt chủng không phải là động vật được bảo vệ gì đó, thậm chí Triệu Khách còn đang suy nghĩ, nếu có cơ hội, hắn có nên nướng một con gấu trúc để nếm thử hay không.
Đương nhiên, Triệu Khách cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi, dù sao quốc bảo đáng yêu như vậy, sao lại nỡ ăn chứ.
Ăn uống no đủ, Triệu Khách lau vệt dầu trên tay, sau khi quan sát trái phải một lúc, đã nghe thấy trong thôn truyền ra tiếng động ồn ào.
“Có người bị lộ!”
Triệu Khách híp mắt lại, kích hoạt Hư không nhãn, chỉ thấy tròng mắt màu xanh lam lắc lư trước mặt Triệu Khách một vòng, nhanh chóng bay dọc theo rừng cây chui vào thôn làng.
Đi dọc theo mép xà nhà, Triệu Khách nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy một đoàn người vây quanh một hài tử hơn mười tuổi, đang trách mắng.
Bên cạnh có một hán tử trung niên ôm đầu đang chảy máu, ngồi bệt dưới đất, xem ra vết thương không nhẹ.
Nhìn dáng vẻ của hán tử trung niên giống hài tử này đến mấy phần, hình như đây là một đôi phụ tử.
“Thằng nhãi con nhà ngươi càng ngày càng to gan, lại dám đánh cả phụ thân ngươi!”
“Đúng là nghiệp chướng, sao lúc trước mẫu thân ngươi lại sinh ra tên súc sinh như ngươi.”
Bị mọi người trách mắng như thế, chỉ thấy sắc mặt hài tử kia lúc xanh lúc trắng, vẻ mặt vô cùng xấu.
Người trung niên ngã trên mặt đất bên cạnh đưa tay kéo hài tử nói: “Con ơi, ngươi làm sao thế, ta là phụ thân ngươi đây, ngươi…”
“Cút ngay!”
Còn chưa nói hết câu, chỉ thấy hài tử kia vung tay lên hất tay hán tử trung niên ra, lạnh lùng liếc nhìn đám người xung quanh, mắng: “Đều TM cút đi cho ta!”
“Ôi, thằng nhãi con này muốn ăn đòn mà, đánh hắn!”
Mấy người trưởng thành xung quanh thấy thế lập tức không nhịn được, tiến lên vây quanh hài tử kia chuẩn bị đánh một trận rồi tính.
Chương 128: Tam Linh cô nãi nãi..
Nhưng chỉ thấy sức lực của hài tử kia đột nhiên khỏe đến kinh người, một quyền đập tới, một hán tử trưởng thành dáng vẻ khoảng 1m78 ở trước mặt lập tức bị đánh bò ra đất.
Không đợi những người khác tỉnh táo lại, đã thấy hài tử kia xông ra khỏi đám đông, hai người trung niên muốn ngăn cản lại bị hài tử đánh cho mỗi người một quyền ngã trên mặt đất, đau đến mức mãi không thở nổi.
“Hài tử này là một người!”
Không ngờ người đưa thư đầu tiên lại lộ nhanh như vậy, điều này khiến Triệu Khách khá bất ngờ, nhưng tầm nhìn của hắn không tiếp tục chú ý đến người đưa thư đã bị lộ này nữa.
Mà đưa mắt nhìn xung quanh, cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt của những người khác.
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên chú ý đến trong đám người có một nữ thanh niên hơi nhếch môi, tuy nhanh chóng che giấu đi nhưng vẫn bị Triệu Khách ghi nhớ trong lòng.
“Người thứ hai!”
Sau khi nhớ kỹ vẻ mặt nữ nhân kia, Triệu Khách quay sang tiếp tục tìm kiếm.
Nhưng lúc này lại thấy hài tử kia đã lao ra khỏi đám đông, sau khi liên tục đánh mấy người bị thương như đã chịu kích thích gì đó, hét to: “Đều cút ngay cho ta! Đừng ép ta giết người.”
“Không phải hài tử này bị điên rồi chứ.”
“Có thể bị thứ gì đó câu hồn rồi.”
Thôn dân thấy thế đều thay đổi sắc mặt, không dám tùy tiện đến gần.
“Leng keng leng…”
Lúc này, không biết một tràng tiếng chuông vang lên từ đâu khiến mọi người không nhịn được ngoảnh lại, lúc đầu tiếng chuông này đặc biệt chói tai, nhưng cẩn thận nghe cũng cảm thấy khi nghe tiếng chuông này lại có một loại cảm giác khó tả.
Dựa vào tầm nhìn của Hư không nhãn, Triệu Khách nhìn theo phương hướng ánh mắt của đám đông, chỉ thấy một người trẻ tuổi đỡ một lão thái thái đi về hướng này.
Tiếng chuông vang lên từ chiếc quải trượng trên tay lão thái thái, nhìn mặt lão thái thái có lẽ đã đến độ sáu mươi, mái tóc bạc trắng được búi gọn ở sau đầu.
Điều khiến Triệu Khách khắc sâu ấn tượng là trên đầu lão thái thái có cài một cây trầm, nó xanh biếc sáng long lanh, điêu khắc một con hồ ly rất sống động, rất có hồn, dù Triệu Khách không cảm thấy hứng thú với ngọc thạch, nhưng cũng có thể nhận ra cây trầm này có giá trị không nhỏ.
Mặc dù lão thái thái được người ta đỡ nhưng tốc độ bước đi lại càng giống đang lôi kéo người trẻ tuổi bước đi, bước chân vừa vững vàng vừa nhanh chóng.
“Là Tam Linh cô nãi nãi.”
Thôn dân thấy lão thái thái lập tức tỏ ra vui mừng, ánh mắt nhìn về phía lão thái thái cũng mang theo chút nhiệt tình và kính sợ.
Mặc dù bây giờ khắp nơi đều lan truyền thuyết vô thần, nhưng vị Tam Linh cô nãi nãi là một Bồ Tát sống trong thôn.
Dù cho khắp nơi đang phá tứ cựu(1), cũng không ai dám nói vị Tam Linh cô nãi nãi này nửa câu không đúng.
(1) 破四旧/Phá tứ cựu: theo trào lưu Cách mạng văn hóa ở Trung Quốc, cần tiêu diệt bốn điều là tư duy cũ, văn hóa cũ, thói quen cũ, phong tục cũ.
Ngay cả cán bộ trong thôn cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
“Linh cô nãi nãi, ngài nhanh xem có phải đứa nhỏ này trúng tà rồi không, sức lực rất lớn, không thể bắt được hắn.” Có thôn dân bước tới nói.
Lão thái thái ngẩng đầu nhìn vào hài tử kia, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ khác lạ, lắc cái chuông trên tay, nói: “Linh vật nhà ai, kính mời đi ra.”
“Ra con mẹ ngươi, lão tử không đùa.”
Đôi mắt hài tử kia đỏ lên, không biết vì sao cho dù đối mặt với những hán tử trung niên bao vây hắn ta, hắn ta cũng không quan tâm.
Nhưng thấy vị cô nãi nãi này, trong lòng lại sinh ra cảm giác xấu, mắng xong một câu liền muốn bỏ đi.
“Thì ra không phải linh vật, vậy ngươi ở lại đi.” Lão thái nghe vậy, trên mặt phủ một lớp sương lạnh.
Nói xong một câu ở lại đi, cái chuông trên quải trượng lóe lên một cái phát ra từng tiếng chuông reo khiến người xung quanh nghe thấy đều cảm thấy trong lòng khó chịu, không đợi tỉnh táo lại, lão thái đã lao lên một bước, giữ chặt cổ tay hài tử.
Một cái túm chặt này như có sức lực ngàn quân đè ở trên tay, sắc mặt hài tử kia trở nên trắng bệch, vùng vẫy mấy lần cũng không thể tránh khỏi, hắn ta nghiến răng, há miệng cắn thẳng về phía cổ họng lão thái.
“Nghiệp chướng!”
Không biết từ lúc nào đồng tử của lão thái đã biến thành đồng tử dựng thẳng, lóe ra ánh sáng xanh lạnh lẽo, trên khuôn mặt lại hiện ra vẻ mặt của hồ ly, cảm giác người đứng trước mặt không phải lão thái mà càng giống hồ ly to lớn hơn.
Trong tay cầm một tấm bùa chú, bàn tay vỗ thẳng vào đầu hài tử đang lao đến, ngón tay bóp một cái: “Trấn!”
“A!”
Chỉ thấy sắc mặt hài tử trắng bệch, cả người lập tức cứng đờ, ngã thẳng tắp xuống đất như một xác chết.
“Con ơi!”
Thấy cảnh này, vị hán tử trung niên ngã trên mặt đất kia như đã lo lắng đến khó thở, há miệng phun ra một ngụm máu, cả người cũng hôn mê.
“Người đưa thư?? Không đúng, không phải người đưa thư.”
Từ đầu đến cuối, Triệu Khách dựa vào trong mắt hư không trốn trên nóc nhà nhìn rõ ràng, thủ đoạn của lão thái này cũng không giống năng lực của người đưa thư.
Càng giống với… Yêu quái hơn?
Chương 129: Tam Linh cô nãi nãi (2)..
Nghĩ đến khuôn mặt hồ ly xuất hiện trên mặt lão thái trong tích tắc vừa rồi, trong lòng Triệu Khách giật mình, không nhịn được nhớ lúc gặp được cả nhà Hùng Đại trong không gian khủng bố đầu tiên.
Nhưng điều kỳ quái cũng khiến Triệu Khách thấy nghi ngờ là, thực lực của người đưa thư này… Hơi phế, chẳng lẽ là người mới??
“Là vị cao nhân nào ở trên, sao không đi ra gặp mặt!
Ngay lúc Triệu Khách còn đang suy đoán, trong lòng đột nhiên căng thẳng, trong tầm mắt của tròng mắt hư không chỉ thấy lão thái kia đang quay đầu nhìn về phía hắn.
“Không tốt, bị phát hiện rồi!”
Đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm vào tròng mắt hư không khiến trong lòng Triệu Khách lạnh lẽo, chỉ cảm thấy thứ gì đó nhanh nhẹn bò lên sau lưng, không nhịn được rùng mình một cái.
“Chạy!”
Tuy khoảng cách thật sự giữa cả hai rất xa, nhưng Triệu Khách vẫn lập tức khống chế tròng mắt hư không bỏ trốn.
Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy ngón tay lão thái lấy ra một mảnh hoa vàng, cong ngón tay búng ra, “Phốc!”
Thậm chí Triệu Khách còn không kịp để tròng mắt hư không trốn vào vách tường, trong nháy mắt đã cảm thấy trán mình tê rần, trước mắt không nhìn thấy gì nữa.
“Nhắc nhở: Tròng mắt hư không của ngươi đã bị tiêu diệt, ngươi chịu phản phệ rất nhỏ, khấu trừ ba điểm bưu điện.”
Triệu Khách nhắm mắt lại, trốn ở trong góc chùa miếu, vẻ mặt xanh xao, qua một lúc lâu mới hồi phục lại từ cảm giác đau đầu.
Trong lòng không nhịn được đau đớn, nói thầm: “Lần này lỗ nặng rồi!”
Lúc kích hoạt tròng mắt hư không cần tốn ba điểm bưu điện, lại trừ ba điểm bưu điện vì bị phản phệ, tiêu hao thế này đã đủ để hắn sử dụng khúc xạ nhiều lần, hoặc là sử dụng Hơi thở tự nhiên nhiều lần, còn bằng cả lần trước dùng múa rối pháp.
Trên tay hắn không có nhiều điểm bưu điện, một lần tiêu hao này khiến trong lòng Triệu Khách thấy đau đớn, đồng thời cũng khiến Triệu Khách cảnh giác.
Phải hiểu rõ, thật ra phần lớn năng lực đến từ con tem chỉ là thủ đoạn giúp bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu cảm thấy những năng lực này có thể quét ngang bát hoang, không có đối thủ, đúng là muốn chết.
Tuy lần này mất máu nặng, nhưng cũng để hắn phát hiện ra hai người đưa thư, trước tiên không nhắc đến hài tử kia, thoạt nhìn nữ nhân kia không phải người dễ đối phó.
Hiện tại không biết nhiệm vụ là gì, có lẽ mọi người sẽ không có quan hệ thù địch, nhưng nếu có thể Triệu Khách cảm giác cứ che giấu thân phận của mình là tốt nhất.
Hắn xoa trán, lại trốn trong chùa miếu uống mấy ngụm trà nóng, Triệu Khách chờ đến khi trời sắp tối đen mới sải bước rời khỏi chùa miếu.
“Gâu gâu gâu…”
Đợi sau khi về thôn, trời cũng đã tối hẳn, ngoại trừ tiếng chó sủa đầy trong thôn, xung quanh còn có mùi hương khói lửa, mùi thơm của rau xào, nhưng Triệu Khách vừa nhếch mũi lên ngửi đã biết những mùi hương này không phải món ăn ngon lành gì.
Lúc này trong thôn tối tăm, không có một ngọn đèn điện nào.
Chút ánh sáng duy nhất là ngọn đèn dầu đang thiêu đốt trong từng nhà, chút ánh sáng yếu ớt này lại trở thành một điểm sáng ngời trong đêm tối.
Cũng may có Hoàng kim đồng giúp Triệu Khách có thể nhìn rõ ràng trong đêm tối, nhìn chữ số được viết bằng phấn trắng trên cửa nhà, Triệu Khách tìm căn nhà ngói thuộc về mình.
Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đang định đi vào bên trong, bên tai Triệu Khách khẽ động đậy, lặng lẽ quay đầu lại, đã thấy một bóng người đứng phía sau hắn không xa.
Bóng người kia trốn ở trong bóng tối nơi góc tường.
Nếu không phải hắn có Hoàng kim đồng, e rằng căn bản không nhìn thấy hắn ta, ánh mắt nhìn lướt qua, trong lòng Triệu Khách thầm đề phòng, nhưng điều khiến Triệu Khách thấy kỳ quái là trong tầm nhìn Hoàng kim đồng của hắn, cái bóng này vẫn là một đoàn mơ hồ, khí tức sinh mệnh trên người này khác với người bình thường.
Thấy thế, Triệu Khách không xoay người mà tiếp túc giả vờ mở khóa, đồng thời trong tay cũng cầm một thanh Bạo liệt phi đao.
Thấy dường như Triệu Khách cũng không nhận ra mình, bóng dáng trong bóng tối kia cẩn thận đi đến sau lưng Triệu Khách.
Chỉ thấy bóng dáng như động mà không phải động chậm rãi ngọ nguậy thân thể như một đoàn sương đen, nó im hơi lặng tiếng, thậm chí còn không phát ra chút tiếng bước chân nào.
“Hành động!”
Lúc này Lôi Mẫu đưa ra cảnh báo cho Triệu Khách.
Triệu Khách cau chặt lông mày, trong lòng thầm tính toán cự ly của cả hai, trong mắt lóe lên một luồng sát khí lạnh lùng.
“Này!”
Nhưng đúng lúc này ở đằng xa đột nhiên vang lên một tiếng kêu to, bóng đen kia dừng lại, nhanh chóng trốn vào bóng tối như một cơn gió.
“Ca ca, nó đi rồi!”
Triệu Khách không cần quay đầu lại, Lôi Mẫu đã báo cáo với Triệu Khách.
“Có thấy rõ ràng là ai không?”
“Không nhìn rõ lắm, hơn nữa cảm giác nó không giống người, cả người bị khói đen che phủ, không nhìn thấy cái gì hết.” Nghe thấy Lôi Mẫu nói vậy, trong lòng Triệu Khách nặng nề, nói thầm: “Là người đưa thư? Chẳng lẽ ta bị lộ rồi?”
Trong thời gian Triệu Khách nói chuyện với Lôi Mẫu, chỉ thấy có người cầm theo một ngọn đèn dầu chạy chậm cả quãng đường, khuôn mặt người kia bắt đầu rõ ràng dưới ánh đèn lờ mờ.
“Tứ Hỉ, là ta.”
Chương 130: Hung án..
Thoạt nhìn tuổi tác của đối phương gần giống với Trần Tứ Hỉ, nhưng nhìn gọn gàng hơn Trần Tứ Hỉ nhiều lắm, trên người mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn đã vá chằng vá đụp, đeo mắt kính, thoạt nhìn khá giống cán bộ thôn.
Triệu Khách gật đầu, khẽ dựa vào cánh cửa, lại âm thầm cất Bạo liệt phi đao trong tay vào trong sách tem.
Trong lòng cân nhắc tính cách lười biếng của Trần Tứ Hỉ, tỏ vẻ mệt mỏi nói: “Đã đến giờ này rồi, ngươi đến tìm ta làm gì.”
“Hắc hắc, Tứ Hỉ, nào đến đây, cho ngươi một thứ tốt.”
Chỉ thấy nam nhân bốn mắt gian xảo nhìn xung quanh, sau khi xác định xung quanh không có ai mới lấy ra một nắm bánh kẹo từ trong túi, nhét vào trong tay Triệu Khách.
Phải biết rằng ở thời đại này, bánh kẹo cũng thuộc về loại hàng xa xỉ, cần hai, ba tấm phiếu lương thực mới có thể đổi một túi.
“Tử Hỉ, ngày mai ngươi lên núi đánh một con hươu bào ngu ngốc về đi, trong thôn sắp có khách quý, mấy thứ trong công xã không đủ để tiếp đón, nếu ngươi đánh hươu bào trở về, đến lúc đó sẽ thêm công điểm cho ngươi.”
Triệu Khách nghe vậy giật mình, ánh mắt đánh giá nam nhân bốn mắt, tiến lên trước hỏi: “Khách quý, ngươi nói trước khách quý là ai đi.”
“Ồ… Ngươi đừng nói lung tung, ta chỉ nói việc này với ngươi thôi, cũng vì ta là bí thư chi bộ của thôn nên thôn trưởng mới nói việc này cho một mình ta biết, ta nói với ngươi, nếu ngươi nói ra sẽ khiến ta khó xử.”
“Bớt vòng vèo đi, nói nhanh lên.” Triệu Khách thúc giục.
Nam nhân bốn mắt đưa tay đẩy gọng kính, muốn ghé sát vào bên tai Triệu Khách nói, Triệu Khách không nhịn được nhẹ đẩy ra, khẽ nói: “Ở đây chỉ có hai ta, nhanh.”
Nam nhân bốn mắt thấy thế, thần bí nói: “Nghe nói là một đội khảo sát do cấp trên đặc phái đến, nói là muốn khảo sát khoáng sản ở chỗ chúng ta.”
“Đội khảo sát!”
Triệu Khách cau mày, loáng thoáng có thể cảm giác được đội khảo sát này có vấn đề, trong chốc lát hắn không nghĩ ra được cụ thể có vấn đề gì, nhưng hắn có thể để nam nhân bốn mất đi tìm hiểu chút tin tức cho hắn.
“Được, đêm mai ngươi đến tìm ta, nhưng ta phải nói trước đi săn dựa vào vận khí, nếu vận khí không tốt, không bắt được cũng đừng trách ta.”
“Sao có thể, ngươi là thợ săn tốt nhất trong thôn chúng ta.”
Ngày thường nam nhân bốn mắt sẽ không khen ngợi Trần Tứ Hỉ như thế, nhưng lúc này vẫn phải vỗ mông ngựa Trần Tứ Hỉ mới được.
Chờ sau khi nam nhân bốn mắt rời đi, Triệu Khách xoay người đẩy cửa đi vào tiểu viện.
Nhìn trong viện cỏ cây, da thú và một lớp lá khô thật dày trên mặt đất vô cùng lộn xộn, đúng như Triệu Khách đã đoán, Trần Tứ Hỉ là người cực kỳ lười biếng.
Không chỉ cực kỳ lười biếng, xem ra còn là người cô đơn, điều này khiến trong lòng Triệu Khách thoải mái hơn nhiều, ít nhất đêm nay hắn không cần tốn nhiều miệng lưỡi, cẩn thận đề phòng người khác nghi ngờ mình.
“Ong!”
Đẩy cửa phòng ra, Triệu Khách đưa tay quạt tro bụi trước mặt, hắn ngửi được một mùi hôi chua gay mũi, đốt ngọn đèn lên nhìn, nói thầm: “Còn lộn xộn hơn cả ổ heo, sớm biết vậy ta đã ở lại bên trong ngôi miếu đổ nát kia, hơi lạnh nhưng ít ra còn sạch sẽ hơn.”
Mở toang cửa ra vào và cửa sổ, Triệu Khách ném hết chăn bông, quần áo đã mốc meo, bốc mùi đi, ngay cả ga giường cũng bị lột xuống, dứt khoát ném vào trong lò đốt cho sạch sẽ.
Sau khi bận rộn một lúc mới dọn dẹp căn phòng có thể miễn cưỡng ở lại, nằm ở đầu giường lò ấm áp cũng không cần đắp chăn bông gì nữa, Triệu Khách nằm xuống híp mắt suy nghĩ.
“Rốt cuộc bóng đen kia là cái gì?”
Triệu Khách nghi ngờ có khả năng là người đưa thư khác, hoặc là thứ mà người đưa thư khác dùng để dò xét hắn, khả năng này cũng khá lớn.
Nhưng cũng không loại trừ là những thứ khác, ví dụ như Tam Linh cô nãi nãi đã thấy hôm nay, cho dù không phải người đưa thư nhưng Triệu Khách có trực giác, cảm thấy thực lực của lão thái thái này chưa chắc đã kém hơn đám người đưa thư bọn họ, thậm chí có khả năng thực lực còn cao hơn bọn họ.
“Nếu có cơ hội, phải nghĩ cách tiếp cận nàng, có lẽ có thể lấy được một vài loại tem đặc thù từ trên người nàng.”
Triệu Khách suy đi nghĩ lại cũng hơi mệt mỏi, một đêm trước khi vào không gian khủng bố không ngủ ngon giấc, hôm nay lại ở trong chùa miếu rách nát cả một ngày, dù sao thân thể cũng không phải bằng sắt, Triệu Khách nằm trên chiếc giường nóng hầm hập không lâu đã ngủ thiếp đi.
E rằng chỉ có Triệu Khách mới ngủ nhanh như vậy, chỉ sợ đêm nay trong mấy người đưa thư còn lại, cũng không có mấy người có thể ngủ ngon như Triệu Khách.
Đương nhiên, Triệu Khách dám yên tâm đi ngủ như thế còn có một nguyên nhân khác, là vì lúc hắn ngủ say sẽ có Lôi Mẫu trực đêm giúp hắn, chỉ cần có người tới gần, Lôi Mẫu sẽ tự nhắc nhở hắn.
Một giấc ngủ này của Triệu Khách cũng khá thoải mái, ít nhất giường đất cũng rất ấm áp, trời còn chưa sáng Triệu Khách đã bị một tiếng hét đánh thức.
“Có ai không? Ngươi đâu nhanh đến đây!!”
Nghe thấy dường như tiếng hét chói tai ở bên ngoài cách mình không xa, Triệu Khách vội vàng ngồi dậy từ trên giường, cầm súng săn đặt ở đầu giường bước nhanh ra ngoài.