[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố
Tập 12: Tiềm năng khống chế (c111-c120)
❮ sautiếp ❯Chương 111: Tiềm năng khống chế..
“Tem đặc thù là tem cơ sở nhất của người đưa thư, tổ hợp năng lực giữa những con tem để hình thành sự bổ sung, là năng lực thiết yếu của người đưa thư.
Giữa tem đặc thù có thể tiến hành dung hợp, tiến giai thành tem mới, dựa theo con tem để diễn sinh ra năng lực, có thể thăng cấp tem đặc thù thành tem bạch ngân hoặc là tem hoàng kim.
Tem hợp thành cần phối phương hợp thành, không có phối phương, cho dù thu thập đủ tất cả tem hợp thành, cũng không thể tiến hành hợp thành.
Ngoại trừ cái đó ra, tem tài liệu cũng có đủ loại ghi chú phổ thông, trân quý, đắt đỏ và duy nhất. Tem tài liệu thường có giá trị rất cao, thuộc về loại có thể gặp nhưng không thể cầu.”
Trong một gian trà lâu ngoài trời ở Quỷ thị, Triệu Khách ngồi một mình trong góc trà lâu, vừa uống trà vừa xem tư liệu mà Nhiếp Oánh đưa cho mình, những tư liệu này không chỉ kỹ càng, bên trong còn có vài tin tức khá bí mật, hắn lật xem từng tờ một.
Ví dụ như, chỉ cần đổi lấy một tấm Liên minh quyển ở trong sách tem là có thể xây dựng đội ngũ thuộc về mình, sau khi tạo thành đội ngũ, thời gian tiến vào không gian khủng bố sẽ hoàn toàn nhất trí, độ khó trong không gian khủng bố sẽ giảm bớt rất nhiều.
Cấp bậc đội ngũ có thể không ngừng tăng lên, sau khi đạt đến trình độ nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ tăng cấp đoàn đội, từ đội ngũ nhỏ chuyển thành đoàn đội.
Ngoài ra cũng có nhiều đặc quyền hơn, số người cũng từ 7 người ban đầu có thể tăng lên cao nhất là 30 người, thành lập một tổ chức to lớn hoàn toàn thuộc về mình.
Cẩn thận xem hết một trang liên quan đến đoàn đội trên tay, bên trong ghi chú rất nhiều bí mật mà hắn không ngờ tới, cùng với đặc quyền được hưởng sau khi xây dựng đoàn đội.
Chậm rãi đóng tư liệu lại, Triệu Khách không nhịn được chợt hiểu ra, nói thầm: “Chẳng trách.”
Đã tạo thành đoàn đội, vậy mỗi người trong đoàn đội sẽ bắt đầu thu thập con tem mà mình cần, loại cao thủ cận chiến như Phi Mã, chắc chắn là nhân vật tanker chính được bổ sung vào đoàn đội, tấm Thái Sơn thạch kia có ích lợi khá kinh người với cao thủ cận chiến, dù tốn 90 điểm bưu điện, thật ra bọn họ vẫn đang kiếm lời.
“Này, ngươi nghe nói gì chưa?”
“Cái gì?”
“Nghe nói đoàn đội vừa tốn giá trên trời 90 điểm bưu điện mua Thái Sơn thạch đã bị diệt cả đoàn.”
Lúc này, sau lưng Triệu Khách đột nhiên bộc phát ra một tin tức kinh người, đoàn đội trước đó mua Thái Sơn thạch đã tiến vào không gian khủng bố.
Không biết xuất hiện vấn đề gì lại bị diệt cả đoàn, không còn ai sống sót, có người tìm được xác của bọn họ, phát hiện bọn họ đều chết rất thảm.
Sau khi Triệu Khách nghe được tin tức này không nhịn được ngẩng đầu, cũng cảm thấy rất ngạc nhiên giống như mọi người khi nghe tin tức này.
Hắn vừa nghĩ đến lợi ích của Thái Sơn thạch với bọn họ, không ngờ trong chớp mắt đã nghe nói cả đoàn đội đó bị diệt.
Tin tức lan truyền đi rất nhanh, bởi vì lúc đó đoàn đội này vừa bỏ ra cái giá trên trời 90 điểm bưu điện, còn đang bị người ta bàn tán ồn ào, không ngờ trong nháy mắt đã bị diệt cả đoàn.
Thật ra điều này cũng không khó hiểu, bởi vì thế giới hiện thực tồn tại sự chênh lệch mạnh mẽ với không gian khủng bố, bình thường ở trong không gian khủng bố hơn mười ngày, cũng chỉ mới trôi qua mấy giây ở trong hiện thực.
Vì vậy chỉ trong khoảng thời gian hắt xì hơi, không biết đã có bao nhiêu người chết trong không gian khủng bố.
“Không sai, nghe nói có cá lọt lưới nhưng trên cơ bản đã chết hết, không ai biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, ngược lại có người đồn bọn họ gặp quỷ quái loại hải yêu.”
Triệu Khách ngồi trong góc cuối cùng của quán trà này, ánh mắt đánh giá khách uống trà ở trước mặt, tuy nhiên không thấy vẻ ngoài và vẻ mặt.
Nhưng con mắt là cửa sổ tâm hồn, sau khi mỗi người nhận được tin tức, những thay đổi lộ ra trong đôi mắt đã bán rẻ suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình.
Chỉ thấy có vài người ánh mắt lóe sáng, thậm chí đã sắp không nhịn được nữa kêu một chữ tốt, nhưng càng có nhiều người lựa chọn sự im lặng, trong ánh mắt buồn bã để lộ ra sự sợ hãi và lo lắng.
Sau khi rời khỏi trà lâu, Triệu Khách đi dạo trong Quỷ thị một vòng, thỉnh thoảng thấy một vài con tem có năng lực không tệ nhưng luôn cảm thấy không hợp ý mình.
Về phần món Nhật giáp mà hắn đang cần, Triệu Khách tìm một vòng cũng không tìm được, suy nghĩ một chút đang định chuẩn bị rời đi.
“Ca ca! Cái kia là con tem mà ngươi cần!”
Ngay lúc Triệu Khách chuẩn bị rời đi, trong đầu vang lên tiếng gọi ầm ĩ đầy hưng phấn của Lôi Mẫu, tuy hắn không thích Lôi Mẫu cho lắm, nhưng Triệu Khách nghe thấy giọng nói của nàng vẫn quay lại nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy phía bên trái trên đỉnh đầu có một con tem đặc thù không đáng chú ý được treo lên, sau khi thấy tin tức của con tem này, ánh mắt Triệu Khách sáng ngời, nói thầm: “Chính là nó!”
Chương 112: Năng lực của Lôi Mẫu..
Tem đặc thù: Hoàng kim đồng
Thu thập con tem này có thể khiến mắt trái của ngươi biến thành mắt hoàng kim, có được thị giác hoàng kim, thấy được những thứ mà người thường không thấy được ở giữa thiên địa.
Năng lực đặc thù: Nhìn rõ
Sau khi tiêu hao 1 điểm bưu điện kích hoạt năng lực nhìn rõ, thị giác của ngươi sẽ nhận được sự cường hóa toàn diện, có thể nhìn rõ nhược điểm của đối phương.
(Chú thích: Tuy có thể bắt được nhược điểm của đối phương nhưng cùng lúc bản thân cũng phải có lực khống chế cường đại.)
Nếu hắn muốn học tập Vạn thực sách, nhất định phải có được một thứ có thể nắm bắt một vài thứ huyền ảo hư vô, dựa vào cách trên Vạn thực sách, hắn phải tu tập ít nhất mấy năm mới có thể tu tập được Thông thiên nhãn.
Đối với hắn mà nói, đây là chuyện căn bản không làm được, nhưng dường như Hoàng kim đồng là một vật thay thế không tệ
Lẽ ra con tem này có năng lực không kém nhưng cái giá lại chỉ có thể dùng một câu ảm đạm bình thường để hình dung, đầu tiên con tem này chỉ có thể khiến mắt trái của ngươi biến thành Hoàng kim đồng, trên mặt thị giác cũng cần một khoảng thời gian để làm quen.
Trong đó năng lực Nhìn rõ này rất cần lực khống chế cường đại, nếu không đừng nói đến khám phá nhược điểm của kẻ địch, sợ rằng sau khi kích hoạt năng lực, bản thân đã bị tin tức làm hoa mắt đầu óc choáng váng.
Cho nên vẫn treo đến bây giờ, kêu giá cũng chỉ mới tăng lên 18 điểm bưu điện.
“Làm không tệ!”
Hiếm khi nào Triệu Khách có thể khen một câu, đồng thời lựa chọn cạnh tranh, kêu giá đến 19 điểm bưu điện.
Triệu Khách có thể cảm nhận được lời khen hiếm có của hắn đã khiến tâm trạng Lôi Mẫu trở nên vui vẻ, lúc này Triệu Khách lại nhớ đến một vài chuyện, xác nhận với Lôi Mẫu: “Lôi Mẫu, sao ngươi phát hiện trên bậc thang có người?”
Trước đó ở trong cầu thang, hắn căn bản không phát hiện tầng trên sẽ có ba nam một nữ, nhưng dường như Lôi Mẫu đã sớm phát hiện điều này.
Ngoại trừ cái đó ra, trước khi gặp được Nhiếp Oánh, cũng là Lôi Mẫu phát hiện con đường nhỏ đi thẳng đến phòng bếp ở bên cạnh.
Trước đó Triệu Khách đã muốn hỏi những vấn đề này, nhưng trong chốc lát không nhớ ra được, lần này Lôi Mẫu lại chú ý đến Hoàng kim đồng mà mình mong muốn, không khỏi khiến Triệu Khách thấy hơi tò mò, rốt cuộc nàng phái hiện như thế nào.
“Ca ca, ta có thể nhìn thấy, ừ… Đó là ta có thể nhìn thấy những thứ xung quanh ngươi, hơn nữa ta còn nghe rõ hơn ngươi.”
Lôi Mẫu hình dung cả nửa ngày mới khiến Triệu Khách hiểu rõ, thì ra thị giác của Lôi Mẫu cũng không phải cùng hưởng thị giác của hắn, mà là quan sát tất cả xung quanh 360 độ không góc chết.
Thế nhưng, sở dĩ nàng có thể nhìn thấy cũng không phải dựa vào đôi mắt, mà là kéo sóng điện não trong đầu mình thành một đường thẳng giống với radar, nhanh chóng quét hình xung quanh mình, khiến toàn bộ tin tức giống với một hình vẽ, xuất hiện ở trước mặt nàng.
“Nhưng ta không có năng lực như vậy, ngươi làm thế nào?”
Lúc đầu Triệu Khách cũng không tin lời Lôi Mẫu nhưng Lôi Mẫu nhanh chóng dùng mấy cách đơn giản để xác nhận mình không nói dối.
Nhưng Triệu Khách càng nghĩ cũng không nghĩ ra tại sao mình lại có năng lực như vậy.
“Ca ca, ngươi có năng lực như vậy, nó ở ngay trong đầu ngươi, nhưng ngươi không khống chế được vì chúng nó đều đang ngủ say.”
“Chúng nó?”
Triệu Khách thấy hơi đau đầu với năng lực nói chuyện của
Lôi Mẫu, thuận tay lại kêu giá Hoàng kim đồng lên đến 21 điểm, sau khi kêu giá vượt lên một người khác, tiếp tục vặn hỏi: “Ngươi nói chúng nó là ai?”
Lôi Mẫu muốn giải thích nhưng sau khi giải thích một lúc lâu vẫn không thể giải thích rõ ràng, chẳng mấy chốc Lôi Mẫu như nghĩ đến điều gì đó, nói: “Chúng nó đều là đầu óc của ngươi, trong đầu óc của ngươi có rất nhiều nơi đều đang ngủ, chỉ có một phần nhỏ đang vận động.
Lời giải thích của Lôi Mẫu khiến tinh thần Triệu Khách chấn động, lập tức hiểu ý của Lôi Mẫu.
Cho đến nay, thật ra trình độ phát triển của đại não loài người rất thấp, phần mọi người chỉ có khoảng 10%, 90% còn lại đều ở trong trạng thái ngủ say.
Chỉ dù là thiên tài như Einstein cũng chỉ cao hơn người bình thường mấy phần trăm mà thôi, có thể thấy trên lĩnh vực khai thác đại não, loài người hoàn toàn ở trạng thái trống rỗng.
Ý của Lôi Mẫu là nàng có thể khống chế một bộ phận một bộ phận đầu óc ngủ say của hắn, cũng vì như vậy nàng mới có thể giống như sống cộng sinh, chứ không phải mỗi lần xuất hiện sẽ chiếm cứ ý thức của hắn như bảy nhân cách khác.
Nói đơn giản, năng lực của Lôi Mẫu là có thể thao túng tiềm năng ngủ say của mình!
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Triệu Khách lóe lên tia sáng phấn khởi, đột nhiên cảm thấy hình như Lôi Mẫu cũng không vô dụng như suy nghĩ của hắn.
Triệu Khách cẩn thận hỏi thăm năng lực của Lôi Mẫu một chút, thì ra hiện tại Lôi Mẫu chỉ đủ khả năng điều động một phần nhỏ tiềm năng đang ngủ say của hắn.
Hiện tại Lôi Mẫu có thể diều động thính giác và một bộ phận tinh thần lực.
Chương 113: Hoàng kim đồng..
Về phần những khu vực tối nằm ở sau phía sau đại não, hiện tại Lôi Mẫu vẫn chưa chạm đến được, dựa theo lời nói của Lôi Mẫu, sâu trong đại não là một mảnh trống rỗng, cho đến bây giờ nàng chỉ hơi tới gần sẽ lo lắng bị hút vào, càng khỏi nhắc đến việc khống chế.
“Vậy ngươi có thể thấy bên trong đầu óc của ta có dáng vẻ gì?”
Triệu Khách hơi tò mò, tuy khoa học phát triển, cấu tạo não người không phải là bí mật gì nhưng chưa ai thật sự được thấy đại não của mình vận hành.
“Ca ca, hai khu vực khứu giác và vị giác của ngươi rất sinh động, ngoại trừ cái đó ra còn có một phận xúc giác nhạy bén hơn những nơi âm u đầy chết chóc khác.”
Lôi Mẫu kiểm tra dao động thần kinh ở sâu trong đại não của Triệu Khách, giải thích với Triệu Khách.
Lúc này Triệu Khách đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng to gan, thử dò hỏi Lôi Mẫu: “Vậy nếu ta để ngươi thôi động khu vực thính giác của ta đến mạnh nhất, ngươi có thể làm được không?”
“Có thể!” Trong nháy mắt lời Lôi Mẫu rơi xuống.
Triệu Khách chỉ nghe bên tai “ầm” một tiếng, dường như tất cả tiếng động xung quanh bị phóng đại đến vô hạn, suýt nữa khiến hắn choáng váng.
“Dừng lại!” Hắn kêu thảm thiết, vội vàng để Lôi Mẫu dừng lại.
Sau khi Lôi Mẫu nhanh chóng kết thúc kích thích xúc giác, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hai tay bịt lỗ tai, chỉ cảm thấy lỗ tai của mình như sắp nổ tung, phần đầu đau đớn phình to, cảm giác đầu cũng sắp nổ tung.
“Thật xin lỗi!”
Hiển nhiên Lôi Mẫu cũng không quá nhuần nhuyễn với năng lực kích thích xúc giác, cẩn thận nói xin lỗi Triệu Khách.
“Không… Không có gì.”
Nhưng lần này Triệu Khách cũng không trách tội Lôi Mẫu, trên khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi, cảm giác cả người sắp mất sức, một lúc lâu sau mới khôi phục lại từ trong sự suy yếu.
Trong lòng không nhịn được suy nghĩ, chỉ cần Lôi Mẫu khống chế năng lực thêm chút nữa, hoàn toàn có thể biến thành vũ khí lợi hại nhất của hắn, hơn nữa còn là năng lực không ai cướp được.
“Ồ, giá cả thay đổi!”
Lúc này, Triệu Khách ngẩng đầu nhìn lên phát hiện giá cả Hoàng kim đồng đột nhiên tăng lên 28 điểm bưu điện, Triệu Khách thấy thế không nhịn được nhíu mày.
Tuy năng lực của con tem này khá tốt nhưng sự hạn chế rất cao, hắn tăng giá lên đến 21 điểm đã kịch trần rồi.
Hiện tại giá cả đột nhiên tăng lên đến 28 điểm, đã vượt xa giá cả của Hoàng kim đồng, dường như có người đang cố tình nâng giá.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách trực tiếp tăng giá lên đến mức 38 điểm bưu điện, so sánh giá tiền này với con tem Hoàng kim đồng này đã được tính là kiếm lời.
“Kiếm lời, kiếm lời!”
Trong một góc tối không đáng chú ý, sau khi ba người thấy giá của Hoàng kim đồng lập tức trở nên hưng phấn, 38 điểm bưu điện đủ để đổi lấy một con tem có năng lực không tệ.
“Không được, chắc chắn người này rất cần Hoàng kim đồng mới có thể đưa ra giá cả như vậy, các ngươi tăng giá nữa đi, nâng giá lên đến 40 điểm, để hắn tiếp tục tăng giá.”
Ánh mắt một người lóe lên tia sáng, tuy người bán không thể tham gia cạnh tranh nhưng có thể thông qua đồng bạn để tham dự, trong lòng hắn ta nhanh chóng tính toán điểm bưu điện trên tay bọn họ, đang suy nghĩ có thể kêu giá cao nhất là bao nhiêu.
“Thế nhưng…”
Vẻ mặt một người khác lập tức hơi do dự, phải biết rằng, tuy quy tắc ở Quỷ thị có sơ hở để lợi dụng, nhưng nếu để Quỷ thị kiểm tra ra có vấn đề ác ý kêu giá, bọn họ sẽ bị Quỷ thị khấu trừ hơn 50% điểm bưu điện cạnh tranh để trừng phạt.
“Đừng nhưng nữa, tăng giá đi, không sai đâu, chắc chắn người này sẽ tiếp tục theo vào, chỉ cần hắn ra đến 50 điểm bưu điện, chúng ta sẽ tử bỏ, đến lúc đó con tem này thuộc về hắn, Quỷ thị cũng không điều tra chúng ta.”
Người cầm đầu tỏ vẻ đã tính toàn trước nói, hiển nhiên đã nghiên cứu vô cùng rõ ràng với quy tắc Quỷ thị, chỉ cần cuối cùng thành công giao dịch con tem, bọn họ sẽ không bị Quỷ thị trừng phạt.
“Được!”
Hai người còn lại thấy thế khẽ cắn môi, tiếp tục tăng giá.
“40!”
Thấy giá cả tiếp tục bị nâng lên, Triệu Khách khẽ nhướn mày lại báo giá, nhưng lần này Triệu Khách trực tiếp tăng giá đến 50.
“50 rồi!”
Thấy phần kêu giá của mình đã cao đến trình độ 50 điểm bưu điện, hơi thở của ba người dồn dập, đây là một lần phát tài.
Nhưng càng là lúc này, bọn họ càng không nỡ buông tay, có thể bỏ ra nhiều điểm bưu điện như vậy, hiển nhiên đối phương có nhu cầu rất cấp thiết với Hoàng kim đồng, đây chắc chắn là một con dê to béo.
Chỉ thấy ba người nhìn nhau, vẻ mặt như dân cờ bạc đã cược đỏ cả mắt, lại yên lặng tiến hành nâng giá một lần nữa, lần này bọn họ trực tiếp nâng giá lên đến 55 điểm bưu điện, đồng thời trông mong nói ở trong lòng: “Một lần cuối cùng, nhanh lên, tăng giá thêm một lần nữa, chúng ta sẽ thu tay.”
Nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, giá cả con tem này hoàn toàn không có bất kỳ biến động gì.
“Đáng chết, tăng giá!!”
“Tăng giá, tăng giá, nhanh lên, chúng ta đảm bảo đây là một lần cuối cùng, nhanh lên, chỉ cần tăng giá cái này sẽ là của ngươi!”
Chương 114: Hoàng kim đồng (2)..
Thấy thời gian báo giá càng ngày càng gần, đôi mắt ba người đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi kêu la, trong lòng đã bắt đầu thấy hơi hối hận, chỉ có điều vẫn ôm tâm lý may mắn, đang lẳng lặng chờ đợi tên ngu ngốc kia tiếp tục kêu giá.
Nhưng chẳng mấy chốc bọn họ đã tuyệt vọng, thời gian báo giá kết thúc, con tem lại quay về trên tay bọn họ, nhưng cùng lúc đó điểm bưu điện cạnh tranh của bọn họ lập tức bị trừ đi hơn phân nửa trừng phạt kêu giá ác ý.
“Trời đánh!”
Ba người nhìn điểm bưu điện của mình, trong lòng gần như muốn chảy máu.
“Hừ! Ngu xuẩn.”
Thấy con tem trên đỉnh đầu đã biến mất, không ít người thầm cười lạnh trong lòng, trong lòng mọi người đều hiểu rõ Hoàng kim đồng trị giá bao nhiêu.
Thật ra người sáng suốt vừa nhìn đã đoán được trò xiếc kêu giá ác ý của ba người kia, hiển nhiên ba người kia đã bị vẻ ngoài tài đại khí thô của Triệu Khách mê hoặc, cho rằng Triệu Khách sẽ không tiếc bất cứ giá nào lấy con tem Hoàng kim đồng này, chỉ không ngờ lại quay về trên tay mình.
Triệu Khách đợi một lát, quả nhiên lại thấy con tem Hoàng kim đồng kia bị treo lên, nhưng lần này đặt giá ở 28 điểm bưu điện, thấy đối phương đã chịu đau khổ, một lần nữa treo con tem lên, chỉ muốn cứu vãn chút tổn thất.
Lần này Triệu Khách chỉ thêm 1 điểm bưu điện, rất thuận lợi mua lại con tem này, thật ra nếu hắn muốn hoàn toàn có thể chờ một khoảng thời gian, để bọn họ giảm giá xuống.
Nhưng đi dạo ở Quỷ thị lâu vậy rồi, Triệu Khách cũng thấy hơi mệt mỏi, cộng thêm vừa nãy Lôi Mẫu đã cường hóa thính giác của hắn, để lại chút di chứng khiến Triệu Khách cảm giác đầu mình đau đớn, vì vậy sau khi vội vàng mua con tem này, Triệu Khách đã lựa chọn rời khỏi Quỷ thị.
Sau khi rời khỏi Quỷ thị, Triệu Khách mở mắt, gọi sách tem của mình ra.
Chỉ thấy trong sách tem của hắn đã thêm một con tem mới tinh [Hoàng kim đồng]
“Thử một chút!”
Trong lòng hơi động, sau khi thử nghiệm năng lực Hoàng kim đồng, chỉ thấy đôi mắt Triệu Khách lóe lên ánh sáng vàng rực rỡ.
Thế giới trước mắt lập tức hoàn toàn khác biệt với thế giới mà hắn hay thấy.
Chỉ thấy trước mắt có thêm một vài đường cong rất kỳ quái, có đỏ, có xanh và rất nhiều điểm sáng kỳ quái, hiển nhiên đây là tác dụng của Hoàng kim đồng.
Dường như thế giới này bị phủ lên một tấm màn che bí ẩn mông lung.
Dưới màn che cất giấu đủ loại khí tức hình thù kỳ quái.
Chỉ là nhìn lâu, trong lòng sẽ cảm thấy ghê tởm, hắn biết đây là hiệu quả tiêu cực của Hoàng kim đồng, cần thời gian nhất định để làm quen.
“Cũng không tệ lắm, ít nhất xứng đáng với 28 điểm bưu điện này.” Trong lòng hắn đang mong đợi con tem này có thể giúp đỡ hắn hoàn thành việc tu luyện Nhiếp nguyên thủ.
Nhìn thời gian, hắn không chú ý mình đã ở trong Quỷ thị bao lâu, nhưng ở trong hiện thực mới chỉ trôi qua một tiếng.
Nhưng vì Lôi Mẫu sử dụng kích thích xúc giác, cộng thêm sự chênh lệch thời gian khá dài ở trong Quỷ thị, hắn chưa từng cảm thấy mỏi mệt thế này.
Không chỉ mệt mỏi trên cơ thể, trên tinh thần cũng rất mệt mỏi.
Sau khi đi lên lầu, mở quan tài ra, vừa nằm vào bên trong đã ngáy o o.
Triệu Khách ngủ một giấc đẫy mắt, ngủ ngon hơn bất cứ lúc nào.
…
Theo màn đêm buông xuống, đồng hồ báo thức trên vách tường vang lên leng keng.
Ý thức của người nằm trong quan tài còn chưa thức tỉnh, nhưng cơ thể đã bắt đầu thúc giục hắn tỉnh lại theo thói quen, đầu tiên ngón tay bắt đầu siết chết thành nắm đấm.
Thời gian dần trôi qua tay chân cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục cảm giác trong lúc ngủ mơ.
Cuối cùng một đôi mắt chậm rãi mở ra trong quan tài tối đen, ý thức cũng hoàn toàn tỉnh lại.
Ngồi dậy từ trong quan tài thấy đã mười giờ đêm, tầm giờ này hắn phải bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho thực khách.
Thói quen được giữ qua nhiều năm khiến hắn dù ngủ rất say, cũng lập tức tỉnh lại vào tầm giờ này.
Lại thay sang quần áo đầu bếp trắng tinh của mình, chỉ thấy Triệu Khách cẩn thận cài kỹ mỗi một nút áo.
Ngón tay mang theo vết dao rất mờ lướt qua mép cổ áo, bảo đảm cổ áo không xuất hiện nếp nhăn, thậm chí đôi giày da cũng được lau sáng như mới.
Đứng trước gương chỉnh lại quần áo của mình thật gọn gàng, đảm bảo không có sơ suất gì, cuối cùng cho hết tóc vào trong mũ đầu bếp.
Nhân lúc còn chút thời gian, Triệu Khách vừa sải bước xuống lầu vừa kích hoạt Hoàng kim đồng.
Đây là vì muốn nhanh chóng làm quen với hiệu quả tiêu cực của Hoàng kim đồng.
Đảm bảo bản thân có thể ở trong trạng thái tốt nhất bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, cũng may trên tay hắn còn có một con tem “Khôi lỗi sư”.
Ngoại trừ năng lực đặc thù của con tem này, còn có một năng lực nữa là nhận được hiệu quả khống chế chuẩn xác, năng lực khống chế tăng lên gấp đôi.
Đây cũng là lý do vì sao cho dù Hoàng kim đồng có tính hạn chế rất lớn, nhưng Triệu Khách vẫn lựa chọn con tem Hoàng kim đồng này.
Sau khi cố gắng thử mấy lần, Triệu Khách dần có thể làm quen với cảm giác buồn nôn khó chịu do Hoàng kim đồng mang tới, phát hiện dường như xung quanh mình khác với lúc trước.
Chương 115: Phệ hồn hiện uy..
Một vài tia sáng rất mơ hồ xuất hiện trong thị giác của hắn, ví dụ gốc cây nhỏ ở ngoài cửa nhà hắn, Triệu Khách có thể thấy trên thân cành của gốc cây có một sợi ánh sáng xanh mơn mởn, là sinh cơ của cái cây này.
Lúc này, Triệu Khách còn phát hiện trên tán cây còn có một đoàn ánh sáng màu đỏ nhạt, là có chim chóc ở trên tán cây, hình như sinh mệnh lực của bọn chúng có chỗ khác biệt với sinh mệnh lực của cây cối.
Ngoại trừ cái đó ra, thỉnh thoảng có xe cộ đi ngang qua ngoài cửa, Triệu Khách có thể thấy rõ ràng hình dáng người trong xe.
“Không tệ!”
Có Hoàng kim đồng, tiếp theo hắn phải tìm khu vực tứ tượng, tu thành Nhiếp nguyên thủ trên Vạn thực sách, vậy là thành công.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách về phòng lấy điện thoại di động, sau đó mở ra bản đồ bắt đầu tìm đọc, nhưng khu vực tứ tượng không hề dễ tìm.
Phải là chỗ có núi, rừng, bờ sông và người tụ hợp, Triệu Khách càng nghĩ càng thấy ở Quý Châu sẽ có chỗ như thế này.
“Leng keng…”
Lúc Triệu Khách đang nhìn bản đồ đến mê mẩn, chuông cửa kêu lên, chỉ thấy cửa phòng mở ra, hai nam một nữ sải bước đi vào.
Thấy thế, Triệu Khách đặt điện thoại xuống, trên mặt nở nụ cười, nói: “Hoan nghênh…”
Nhưng còn chưa nói hết câu nói này, nụ cười trên mặt Triệu Khách cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân đi phía sau, khóe môi cong lên mỉm cười cứng đờ, nói thầm: “Đúng là gặp quỷ mà!”
Thấy vẻ mặt Triệu Khách ngơ ngác, hai tên thực khách không nhịn được cảm thấy kỳ quái, cúi đầu đánh giá trên người mình một chút, sau khi xác định trên người mình không có vấn đề, mới dò hỏi Triệu Khách: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”
Triệu Khách không nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân kia.
Bên má trái của nữ nhân đã hoàn toàn hư thối, để lộ ra xương cốt trắng hếu dưới da thịt, đôi mắt không còn đồng tử, chỉ còn lại một đôi tròng mắt trắng dã.
Chỉ thấy nàng duỗi ngón tay đặt trên khóe miệng hư thối của mình, làm ra động tác im lặng.
Hiển nhiên hai nam nhân hoàn toàn không phát hiện lại có một nữ quỷ như vậy đi theo sau lưng mình.
Triệu Khách lấy lại bình tĩnh, tuy đã trải qua hai lần không gian khủng bố, đừng nói là quỷ, hắn đã gặp cả Hùng yêu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy quỷ ở trong hiện thực.
Triệu Khách không sợ hãi, càng nhiều hơn là cảm thấy tò mò.
Nghe được thực khách trước mặt hỏi thăm, vẻ mặt Triệu Khách nhanh chóng trở lại bình thường, khẽ khom lưng đưa tay ra hiệu xin mời, mời hai người vào chỗ: “Thật xin lỗi, chỉ là đột nhiên nghĩ đến chút chuyện, mời ngồi.”
Sau khi hai thực khách ngồi xuống, nữ nhân đi theo sau lưng cũng ngồi xuống, mặc dù hắn không ngửi được mùi hư thối trên người nữ nhân, nhưng nàng ngồi xuống chỗ nào, dường như Triệu Khách có thể nhìn thấy một động thịt nhão hư thối cứ thế ngồi trên bàn của mình.
Thấy bàn ăn trơn bóng của hắn bị đống thịt hư thối này làm cho máu thịt be bét, khóe môi Triệu Khách giật giật, hàng lông mày lập tức cau chặt lại.
“Này, ngươi sao thế, chỗ này có thứ gì à?”
Thấy ánh mắt Triệu Khách luôn nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống bên cạnh mình, thực khách không nhịn được dò hỏi.
Chỉ thấy nữ nhân chậm rãi áp sát người vào cơ thể nam nhân này, theo nam nhân mở miệng, nữ nhân nhét bàn tay hư thối của mình vào trong miệng nam nhân, rồi lại rút ra, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Triệu Khách.
“Không có gì, chỉ cảm thấy nơi đó không sạch sẽ cho lắm.”
Triệu Khách không trực tiếp nói cho hai nam nhân này biết có quỷ, là vì bọn họ không nhìn thấy, có nói cũng vô ích.
“Ồ ồ, vậy bắt đầu đi, ta đã hẹn trước cả nửa năm vì bữa cơm này.”
Một nam nhân khác đã không thể chờ đợi được nữa, danh tiếng nhà hàng của Triệu Khách đã sớm lan truyền trong giới, nghe nói trước đó không lâu một vị lão nhân đã 90 tuổi, trước khi qua đời ăn một miếng thịt cá ở chỗ này, lúc ra đi trên mặt còn đang mỉm cười, chuyện này không hề khiến nhà hàng của Triệu Khách chịu ảnh hưởng gì.
Ngược lại rất nhiều người đều khát vọng muốn biết, là hương vị thế nào có thể khiến lão nhân ra đi thanh thản như thế.
Hai ngày qua cũng nhận được điện thoại và tin nhắn của phóng viên muốn đến phỏng vấn, nhưng đều bị Triệu Khách từ chối thẳng thừng.
Tiền, hắn không thiếu, danh, hắn không cần.
Về phần cái gọi là độ hot, Triệu Khách càng không dùng được, mỗi ngày nhà hàng của hắn chỉ tiếp một nhóm khách, bởi vì từ đầu đến cuối Triệu Khách đều rất rõ ràng điều hắn muốn làm là có thể khiêu chiến cực hạn xử lý nguyên liệu nấu ăn, chứ không phải cái gọi là cơm nước no nê.
“Như ngài mong muốn, hôm nay nguyên liệu nấu ăn rất tươi mới.”
Sau khi Triệu Khách lần lượt chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, lấy ra một bộ dao mới tinh từ trong tủ, lấy ra một con dao giống với con dao giải phẫu ở trong số đó, lưỡi dao cắt dọc theo khe hở xương cốt móng heo, nhẹ nhàng vẩy lên một cái đã thấy phần thịt đỏ trắng đan xen ở dưới da thịt bị cắt ra, để lộ xương cốt phía dưới.
Thật ra ai cũng biết làm móng heo, cách lọc xương tốt nhất là chặt thành từng miếng lớn, chờ sau khi nấu nát, xương và thịt sẽ tự tách ra.
Chương 116: Phệ hồn hiện uy (2)..
Thế nhưng cách làm của Triệu Khách hoàn toàn khác với cách làm bình thường, chỉ thấy lưỡi đao cắt dọc theo khe hở xương cốt, vẩy lên một cái, từng khối xương bị Triệu Khách loại bỏ, thủ pháp nhẹ nhàng khiến người ta nhìn qua đã cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Mỗi một cục xương bị loại bỏ sạch sẽ, thoạt nhìn đơn giản như cắt miếng đậu hũ.
Không chỉ có hai vị thực khách này, ngay cả nữ quỷ ngồi bên cạnh cũng tạm thời quên mất việc quấn lấy nam nhân của mình, ngược lại nhìn chằm chằm vào đôi tay của Triệu Khách.
Nếu nói quá trình làm đồ ăn của một vị đầu bếp hàng đầu là một môn học vấn, vậy Triệu Khách đã đẩy môn học vấn này đến mức đăng phong tạo cực, thậm chí thêm vào khái niệm coi nấu ăn là nghệ thuật.
“Tạch tạch tạch…”
Mỗi một động tác đơn giản lưu loát lại vẫn ăn khớp với nhau, không có chút dư thừa nào, chỉ trên mặt thị giác thôi đã khiến tinh thần người ta bình tĩnh lại, không chớp mắt nhìn Triệu Khách làm đồ ăn.
“Xì xì xì…”
Trong nồi tràn ngập hương thơm, còn chưa ra nồi đã khiến người ta vô cùng thèm muốn, chỉ thấy móng heo trong nồi được nấu chín đỏ tươi sáng long lanh, lớp mỡ giàu collagen như tan ra khiến thịt móng heo trở nên càng mềm mại ngon miệng.
Canh xương heo ở bên cạnh được nấu chín đã bắt đầu sôi trào, Triệu Khách lấy xương cốt bên trong ra, bắt đầu dùng máy ép để ép ra cốt tủy trong xương cốt đã được nấu chín, cho vào trong nước canh.
Trong chớp mắt đã thấy màu sắc nước trong nồi bắt đầu biến thành màu trắng thuần, hương thơm đậm đà khiến hai vị thực khách vô cùng hưng phấn.
Chiếc bát sứ màu xanh tinh xảo, đặt lên móng heo đã được xào lăn rồi hầm lên, sau đó rưới nước canh thuần trắng ở bên trên.
Móng heo hồng nhuận sáng long lanh phối hợp với nước canh trắng sền sệt, khiến móng heo phủ kín một lớp kết cấu mềm mại đậm đà, lá bạc hà màu xanh biếc tô điểm bên trên móng heo, trở thành điểm nhấn để hoàn thành món ăn này.
“Đề hoa đạp tuyết, mời dùng.”
Nhìn móng heo trơn bóng trong bát sứ men xanh, hai nam nhân lập tức cầm đũa, móng heo vào miệng là tan ra, chất thịt không giống với thịt dê bò, cảm giác dẻo dai co dãn cũng khác với thịt cá tơi xốp.
Lại có cảm giác hơi dính răng như cao su, béo mà không ngán, thuần hậu ngon miệng, sau khi ăn hết thậm chí còn cảm nhận được trong mồm tràn ngập hương thơm đậm đà đặc trưng này.
“Ăn ngon! Đây mới gọi là nấu ăn, Michelin năm sao, ba sao gì đó có hương vị gì, ăn quá ngon rồi.”
Đây không phải là một lời khách sáo suông, có lẽ hương vị trong những nhà hàng Michelin ba sao hoặc năm sao kia không tệ, nhưng kinh doanh lâu dài đã khiến món ăn của bọn họ trở nên cứng ngắc.
Mỗi ngày phải tiếp đón trên trăm thực khách, quá trình làm hơn ngàn món ăn, dù là thức ăn ngon đến đâu, bọn họ cũng có thể làm ra hương vị cơm tập thể cho ngươi.
Đây cũng là một trong những lý do vì sao Triệu Khách không chịu mở quán cơm, chỉ làm một nơi không có menu, nguyên liệu nấu ăn ngẫu nhiên, thậm chí mỗi ngày chỉ tiếp đón thực khách một lần, cho nên mới có thể toàn tâm toàn ý, tất nhiên hương vị làm ra sẽ không sánh nổi.
“Ừ ừ ừ!”
Một tên thực khách khác không nói chuyện, chỉ lo vùi đầu ăn uống, đặc biệt là cảm giác bát canh phối hợp với móng heo hơi dính kia, đúng là sự phối hợp tuyệt vời.
Thấy trên mặt hai người tràn đầy cảm giác hạnh phúc, sắc mặt nữ quỷ bên cạnh lại hơi khó coi.
Cảm giác này giống với lúc Triệu Khách đến âm phủ của bọn họ ở không gian khủng bố trước đó, có thể ngửi được hương thơm mê người nhưng không nếm được mùi vị, không cảm nhận được nhiệt độ giống bọn họ, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Lúc này, nữ quỷ đột nhiên nằm sấp bên cạnh nam nam nhân kia, nàng liếc mắt nhìn Triệu Khách bên cạnh, chỉ thấy nàng chậm rãi mở miệng, nhổ ra đầu lưỡi màu nâu xanh của mình.
“Xoạt bịch!”
Chỉ thấy đầu lưỡi rơi ra từ trong miệng nàng, rơi xuống cái bát.
Dường như nam nhân này cũng không thấy được, vẫn không ngừng uống từng ngụm nước canh ở trong bát.
Chỉ nghe từng tiếng húp canh “xì xoạp”, chẳng mấy chốc bát nước canh này đã sắp thấy đáy.
Thấy thế, trên vẻ mặt Triệu Khách lập tức bao phủ một tầng sương lạnh, ánh mắt hung ác nham hiểm dọa người, cơn giận kìm nén trong lòng lập tức bùng lên, lạnh nhạt nhìn chằm chằm nữ quỷ này.
“Ngươi đang tìm cái chết!”
Không biết vì sao thấy ánh mắt âm u tàn nhẫn của Triệu Khách, trong lòng nữ quỷ đột nhiên có dự cảm xấu.
“??”
Hai tên thực khách nghe vậy cũng ngơ ngác, không đợi lấy lại tinh thần đã thấy trong mắt Triệu Khách lóe lên tia sáng âm u lạnh lẽo, sau khi phát động Quỷ hoặc, đồng tử của hai người nhanh chóng co vào, vẻ mặt trở nên ngây ngốc.
Sau khi mê hoặc hai người, Triệu Khách đánh một bàn tay về phía nữ quỷ, tốc độ quá nhanh khiến nữ quỷ không thể né tránh.
Nhưng bàn tay lại xuyên qua khuôn mặt của nàng, không thể chạm đến nàng.
“Không sờ vào được?”
Triệu Khách suy nghĩ rồi hiểu ra, hắn có thể thấy quỷ hoàn toàn là vì tác dụng của Hoàng kim đồng, nhưng hắn có thể thấy không có nghĩa có cách đối phó nàng.
Chương 117: Cuối cùng đã tìm được rồi..
Đầu tiên nữ quỷ hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi thấy Triệu Khách không thể làm gì mình, trên mặt tỏ ra vui mừng, tùy tiện thò mặt đến trước mặt Triệu Khách, thò đầu vào trong nồi đun nước ngay trước mặt Triệu Khách, sau khi đảo quanh mấy lần mới thò đầu ra.
Thấy thế, Triệu Khách cau mày, đột nhiên đưa tay túm lấy đầu của nữ quỷ.
Nhưng hiển nhiên lần này nữ quỷ không thèm né tránh, dù sao ngươi cũng không thể tổn thương ta.
Nhưng trong nháy mắt bàn tay của Triệu Khách chạm đến nữ quỷ, chỉ thấy trong con ngươi của Triệu Khách lóe lên tia sáng lạnh, sau lưng Triệu Khách hiện ra bóng dáng con tem “Quỷ tân nương”.
Năng lực đặc thù Phệ hồn thuật bị Triệu Khách phát động.
Nếu là Phệ hồn thuật, Triệu Khách tin tưởng không có lý do gì lại có tác dụng với người sống, đúng như dự đoán, chỉ thấy trong lòng bàn tay của Triệu Khách có một luồng lực hút, một cái miệng đen nhánh mở rộng trong lòng bàn Triệu Khách, còn để lộ ra răng nhọn đầy mồm, há miệng hút vào.
“A!”
Một tiếng hét thảm vang lên, thậm chí vì nữ quỷ áp sát quá gần, nàng không thể phản kháng đã bị thôn phệ.
Sau đó chỉ thấy cái mồm to này nhai nuốt một trận, há miệng “ọe” một cái phun ra một quả cầu, đồng thời nhếch miệng thè lưỡi phát ra tiếng nôn mửa phì phì phì.
Dường như không tịnh hóa được oán khí của quỷ, cho nên không thể biến thành quả cầu sinh mệnh, mà biến thành một quả cầu nhỏ màu đen.
Triệu Khách cầm lên nhìn, chỉ thấy thân thể nữ quỷ hoàn toàn bị ép thành một đống, khuôn mặt vặn vẹo kia còn đang không ngừng giãy giụa.
“Hắc hắc, ngươi thích chơi như vậy phải không!”
Triệu Khách đột nhiên nghĩ đến trong sách tem của hắn còn dư lại một ít dầu sôi ở bếp sau Bạch gia, không nhịn được nhếch môi cười một tiếng, đặt một cái nồi lớn lên bếp lò.
Phệ hồn thuật: Tiêu hao 1 điểm bưu điện phát động Phệ hồn thuật, thôn phệ sinh mệnh lực của đối phương, đồng thời chuyển hóa thành quả cầu sinh mệnh.
“Cạch cạch cạch…”
Theo hàm răng trong miệng cẩn thận nhai nuốt, tiếng vỡ vụn xốp giòn không ngừng vang lên bên tai.
Thấy một miếng bánh bích quy nhỏ đen xì giống với rong biển trên tay, không ngờ cảm giác ăn ở trong miệng lại rất trong trẻo, rất xốp giòn, hương vị không thể nói là ngon miệng nhưng cảm giác lại rất đặc biệt.
Bên tai vang lên tiếng cọt kẹt, luôn có cảm giác như khi mình bóp bóng nhựa hồi còn bé, sau khi ăn hết luôn cảm thấy rất đã.
Sau khi ăn xong lại uống một chén trà hoa nhài, trà nóng vào miệng, tinh thần cả người hoàn toàn bình tĩnh lại, dường như tất cả gánh nặng trên vai mình đã được dỡ xuống, cả người đều nhẹ nhàng.
“Phù…” Thở phào một hơi, thấy trên đĩa còn hai miếng bánh bích quy nhỏ, không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi: “Đây là bánh gì? Rong biển? Không giống, không xốp giòn như thế.”
“Thích không, nơi này còn có một lọ vừa làm xong, coi như quà tặng cho bữa ăn đêm nay.”
Chỉ thấy Triệu Khách lấy ra một cái hộp thủy tinh vuông vức từ dưới bàn, bánh bích quy nhỏ màu đen được đặt gọn gàng trong đó, từng miếng như là tờ giấy mỏng, phía trên còn rắc thêm một ít hạt vừng, phối hợp với hộp thủy tinh xinh đẹp càng giống một món quà không tệ.
Nhưng đưa tay vào sờ thấy trên hộp vẫn còn hơi ấm, hiển nhiên là món điểm tâm nhỏ vừa được làm xong không lâu.
Làm phiền Triệu Khách lâu như thế, hai vị thực khách cũng quên hỏi thăm lai lịch của hộp bánh bích quy nhỏ này, ngược lại còn hơi xấu hổ nói: “Vậy thì ta không khách sáo.”
“Ồ??”
Lúc này một tên thực khách khác nhìn thời gian không nhịn được ngạc nhiên, nghi ngờ nói: “Kỳ quái, sao cảm giác thời gian đêm nay trôi qua rất nhanh, dường như chỉ chớp mắt đã đến bốn giờ sáng rồi??”
“Ha ha ha, có lẽ nơi này quá thoải mái.”
Hai thực khách nhìn nhau mỉm cười, hồn nhiên không phát hiện trong trí nhớ của mình, ngoại trừ một món ăn vừa rồi, ấn tượng với những món ăn khác đều rất mơ hồ, hoàn toàn không biết mình đã ngồi đây bao lâu.
Triệu Khách híp mắt, sau khi phát hiện bọn họ thật sự không phát hiện điểm đáng nghi nào, yên lặng buông con dao đã được lau sạch sẽ xuống, nói thầm: “Tuy đối phó với người đưa thư hơi quá sức, nhưng đối phó với người bình thường này, Quỷ hoặc thật sự có hiệu quả rất tốt.”
“Chúng ta muốn đặt trước thời gian lần sau đến đây ăn cơm, xin hỏi bây giờ còn phải chờ bao lâu.”
Giống với thực khách thường ngày, sau khi đến đây ăn cơm thường sẽ đặt sẵn thời gian đến ăn lần sau.
Nhưng lần này hơi khác với thường ngày, chỉ thấy Triệu Khách lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, từ hôm nay trở đi, ta không định nhận thêm nữa, bởi vì gần đây cần phải đi xa nhà, không biết khi nào mới trở về.”
Hắn nhất định phải nhanh chóng tìm ra khu vực tứ tượng được nhắc đến trong Vạn thực sách, tin tưởng lấy sự phát triển của khoa học kỹ thuật hiện tại, điều kiện đường xá thông suốt, sẽ không khó để tìm ra nơi này, nhưng chỉ sợ sẽ tốn rất nhiều thời gian của mình.
Cho nên Triệu Khách từ chối tất cả lời hẹn trước, gần đây chuẩn bị bắt đầu rời đi, đi tìm khu vực tứ tượng, không chỉ từ chối lời hẹn trước, Triệu Khách còn trả lại tất cả tiền đặt cọc của những cuộc hẹn tiếp theo.
Chương 118: Cuối cùng đã tìm được rồi (2)..
Nói cách khác, bọn họ là nhóm khách cuối cùng được Triệu Khách tiếp đón, về phần sau này còn được ăn đồ ăn của Triệu Khách hay không, cũng chỉ có thể chờ đến khi Triệu Khách tu luyện được Vạn thực sách.
“Ôi chao, thật đáng tiếc, tiểu huynh đệ, nếu ngươi trở về phải mở nhà hàng lớn hơn hoặc là mở tiệm cơm, có nhu cầu gì cứ mở miệng, đây là danh thiếp của ta, chắc chắn phải nhận lấy.”
Sau khi hai vị thực khách biết được tin tức này, trong lòng cảm thấy tiếc hận lại thấy may mắn.
Tiếc hận vì sau này không được ăn món ngon như thế nữa.
May mắn vì bọn họ là nhóm khách cuối cùng được Triệu Khách tiếp đón, những người xếp sau bọn họ chỉ có phần hâm mộ thôi.
Triệu Khách nhận lấy tấm danh thiếp, sau khi tiễn hai người ra khỏi cửa tiệm đã tiện tay ném tấm danh thiếp kia vào thùng rác.
Dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, đóng gói lại những dụng cụ không dùng đến nữa.
Triệu Khách ôm một cái thùng lớn ra ngoài, bên trong nặng trĩu ít nhất phải hơn 10kg, mở ra nhìn bên trong toàn là dụng cụ mà Triệu Khách vứt đi trong khoảng thời gian này.
Hắn thay bộ đồ đầu bếp ra, gấp gọn gàng, đặt ngay ngắn ở trong ngăn tủ.
Sau khi làm xong mọi thứ, Triệu Khách ngồi bên cạnh cửa sổ ngâm một bình trà xanh, đón lấy ánh rạng đông dần hiện ra ở bên ngoài, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chuỗi thập tự giá bằng bạc ở trước ngực.
“Vù vù vù…”
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xe gắn máy, Triệu Khách ngẩng đầu nhìn lên là Trương Lỗi đưa rau đến, cũng như lần trước hắn ta cẩn thận mở cửa phòng ra, sau đó thấy Triệu Khách ngồi bên cửa sổ.
Chỉ thấy trên mặt Trương Lỗi đầy ý cười, vẻ mặt có tinh thần hơn trước đó nhiều.
Có thể thấy hắn ta đã thoát khỏi sự lo lắng vì phụ thân đột nhiên qua đời, cũng có lẽ sự lo lắng này đã bị hắn ta giấu thật sâu trong lòng.
Lúc phụ thân còn sống đã thế chấp nhà để vay tiền làm ăn, vẫn đang thiếu nợ ngân hàng, trong nhà còn mẹ già, phía dưới còn một đứa em trai cách mười tuổi.
Áp lực cuộc sống, chi phí ăn uống của người một nhà căn bản không cho phép hắn ta lãng phí quá nhiều thời gian trong nỗi đau khổ vì phụ thân qua đời.
Cho dù phải ép buộc bản thân, cũng phải kiên trì tiếp nhận sạp hàng của phụ thân, trở thành trụ cột trong nhà.
“Triệu đại ca, đây là rau xanh hôm nay, đều là tươi mới đó, ngươi nhìn xem.”
Trương Lỗi nhiệt tình đưa rau xanh đến.
Triệu Khách nhìn sang biết những rau xanh này vẫn còn tươi mới, bên trên còn mang theo mùi bùn đất.
“Không cần đặt trong phòng bếp, cứ đặt ở chỗ này đi.”
Hắn chỉ vào cạnh chân, ra hiệu Trương Lỗi không cần mang rau xanh vào.
“Không sao, ta rất khỏe mạnh, trực tiếp giúp ngươi mang vào bên trong.”
Trương Lỗi tưởng Triệu Khách đang khách sáo với hắn ta, đã thấy sau khi hắn ta nói xong, Triệu Khách đưa một xấp tiền mặt thật dày cho hắn.
“Đây là tiền rau xanh tháng này, chỗ thừa ra là chút tấm lòng của ta cho lão Trương, ngươi đừng khách sáo, từ hôm nay trở đi ta phải đi xa nhà một chuyến, cũng không biết khi nào trở về, chờ sau khi quay về, nếu cần đến ta sẽ thông báo cho ngươi.”
“Nhưng thế này cũng quá nhiều!” Thấy một xấp tiền mặt thật dày này ít nhất cũng khoảng hai vạn, Trương Lỗi không dám đưa tay ra nhận.
Nhưng Triệu Khách căn bản không cho hắn ta cơ hội từ chối, trực tiếp nhét tiền vào trong tay hắn ta: “Trở về đi, đi đường chậm một chút, chú ý an toàn.”
Trương Lỗi thấy thế đành phải nhận tiền: “Vậy… Được thôi, coi như tiền rau sau này của ngươi đi, nếu cần ngươi cứ gọi điện cho ta, ta lập tức đưa sang cho ngươi.”
Triệu Khách gật đầu tiễn Trương Lỗi ra ngoài.
Đưa mắt nhìn tiểu tử này đạp xe xích lô dần đi ra, chỉ thấy mặt trời nơi xa đã hơi thò đầu ra khỏi đám mây, ánh nắng yếu ớt đang dần chiếu sáng bóng tối khắp nơi.
Có lẽ điều này cũng đang thể hiện, tương lai Trương Lỗi có thể thật sự thoát khỏi sự lo lắng.
Không biết vì sao hắn lại rất chờ mong ngày đó.
Chờ hắn xoay người trực tiếp thu hai giỏ rau xanh vào trong sách tem, không thể không nói, sách tem đúng là Thần khí tốt nhất.
Thật sự cứ như mang theo một hầm chứa đá ướp lạnh bên người vậy, đặt rau xanh ở bên trong, dù để bao lâu thì lúc lấy ra vẫn giữ được nguyên sự tươi mới.
Điều duy nhất khiến hắn thấy khó chịu là sách tem có thể chứa hai giỏ rau xanh, lại không thể chứa quan tài mà hắn quen thuộc.
Vừa nghĩ đến khoảng thời gian sắp tới không thể ngủ trong quan tài, tâm trạng của hắn lập tức không còn tốt đẹp nữa.
Hắn đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Thuận tiện gọi điện thoại để Lưu lão hán phụ trách thu đồ bỏ đi đến dọn dẹp những đồ bỏ đi cuối cùng trong nhà, hắn cũng chuẩn bị khởi hành rời đi.
Thật ra cũng không có gì cần đặc biệt đóng gói.
Chỉ đơn giản là mấy bộ quần áo thay giặt và một ít đồ dùng hàng ngày.
Về phần đống son môi, kẻ mắt, má hồng, quả cầu, nước hoa đủ loại ở trên bàn trang điểm, lại được hắn cẩn thận dùng ga giường gói lại.
Đặc biệt là những đồ trang sức trong hộp được hắn cẩn thận cất kỹ.
Đương nhiên những thứ này không phải bản thân Triệu Khách cần đến, mà là lúc trước thỉnh thoảng hắn phát bệnh, đã mua những thứ này trong tình huống không hề hay biết gì.
Chương 119: Khủng bố lại đến..
Hắn đã từng nghĩ đến việc ném những thứ này đi, đặc biệt là son môi gì đó, kết quả…
Nhớ có một lần hắn thức dậy vào buổi sáng, vừa soi gương đã phát hiện một hàng chữ lớn được viết bằng son ở trên gương.
“Còn vứt son môi phiên bản giới hạn của ta nữa, ta sẽ để ngươi cùng luyện Quỳ Hoa Bảo Điển với tên thái giám chết bầm kia.”
Lúc đó trên bàn trang điểm còn đặt một cái kéo.
Từ đó về sau, Triệu Khách không dám ném những thứ này đi nữa, thỉnh thoảng bị hỏng còn phải đi mua ngay một cái về, chỉ sợ sau khi hắn phát bệnh, những nhân cách kia không tìm thấy thứ bọn họ mua lại nổi bão.
“Ôi… Vẫn là Lôi Mẫu bớt lo hơn.”
Hắn vẫn không nhịn được than thở trong lòng, nhân cách Lôi Mẫu này có thể khống chế, lại còn là radar gia tăng toàn bộ tin tức cho hắn, còn không ảnh hưởng đến hành động của hắn.
So sánh với bảy người còn lại, không biết khiến hắn bớt lo hơn bao nhiêu lần.
Cộng thêm bây giờ Triệu Khách rất coi trọng năng lực của Lôi Mẫu, dù thật sự có yêu cầu nhỏ gì, hắn cũng sẽ cố gắng thỏa mãn nàng.
Dọn dẹp hành lý xong, lúc này ngoài cửa vang lên một tràng tiếng gõ cửa, mở cửa ra nhìn, thấy là Lưu lão hán phụ trách thu gom đồ vứt đi đến.
Cũng giống với phụ thân Trương Lỗi, lão hán này cũng được coi là khách hàng cố định của hắn.
Đưa tay chỉ vào thùng rác bên cạnh: “Đều ở bên trong.”
“Ôi! Nhiều dao tốt như vậy, thật sự đáng tiếc.”
Lưu lão hán đi qua nhìn, tuy không phải là lần đầu tiên nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn không nhịn được than thở ở trong lòng, vẻ mặt cười khổ không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng một lô dao thế này lại để hắn ta kiếm được rất nhiều tiền, dù sao lưỡi dao đều hoàn hảo không hề tổn hại, trên cơ bản nhìn đều là mới 90%, không có chút vết rỉ nào, lấy về đổi lớp bao bì là có thể bán đi.
Đưa tay nhặt từng con dao vào túi dệt, bởi vì Triệu Khách đã quấn kỹ băng dính trên mỗi một con dao, cho nên cũng không sợ lưỡi dao khó giải quyết.
Lúc này Triệu Khách đi ra cửa khóa cửa phòng lại, nhìn Lưu lão hán gật đầu không nói gì, tuy mỗi lần Lưu lão hán đến xử lý dao hắn vứt đi đều nói muốn đưa tiền cho Triệu Khách.
Nhưng Triệu Khách không nhận, không phải hắn tốt bụng, chỉ vì chút tiền lẻ mà Lưu lão hán đưa cho hắn còn chưa đủ tiền một bộ dao, giữ lại cũng không có tác dụng gì, nhét vào trong túi mà Triệu Khách còn ngại vướng víu.
“Ngươi định đi ra ngoài à?”
Lưu lão hán và Triệu Khách vừa đặt những bộ dao này lên xe, vừa không quên dò hỏi, vì hắn ta thấy đồ dùng trong nhà đã được phủ vải, thế là không nhịn được hỏi một câu.
“Không phải, ta dự định đóng cửa.”
“Ồ!”
Lưu lão hán không hiểu ra sao, ngơ ngác một lúc lâu mới tỉnh táo lại, trong lòng lập tức cảm thấy tiếc nuối, Triệu Khách đi rồi, sau này hắn ta sẽ mất đi một khoản thu nhập lớn.
Nhưng sau đó Lưu lão hán nghĩ lại thấy cũng đúng, đâu có tiệm cơm nào buổi sáng không mở cửa, chỉ mở cửa vào buổi đêm, một ngày còn vứt bỏ không biết bao nhiêu con dao, chỉ tiền những con dao này thôi, e rằng sẽ lỗ một khoản cực lớn, đổi lại là hắn ta, hắn ta đã đóng cửa từ lâu rồi.
Chờ sau khi Lưu lão hán dọn dẹp sạch sẽ những lưỡi dao này, Triệu Khách khóa kỹ cửa sân, xoay người ngồi lên con xe gắn máy rách nát kia, mũi chân giẫm mạnh, lái xe đi nhanh như chớp, trong chốc lát đã không thấy bóng dáng.
“Ôi, người trẻ tuổi luôn mắt cao hơn đầu, không có năng lực đó thì đừng học người ta làm ăn.”
Thấy Triệu Khách đi xa, Lưu lão hán không nhịn được nói thầm một câu, đặt bao tải lên xe đẩy của mình, đang định rời đi.
Ngay lúc này, hắn ta nghe thấy một tiếng xe hơi ở đằng xa, chỉ thấy một chiếc xe BMW nhanh chóng dừng lại sau lưng Lưu lão hán, một người trung niên xuống xe, bước nhanh đến trước cổng chính.
Thấy cửa đã khóa lại, không nhịn được mắng: “Mả mẹ nó, đến chậm một bước.”
Lưu lão hán thấy người trung niên tức hổn hển, thầm nghĩ trong lòng: “Ha ha, chẳng trách chạy nhanh như vậy, hóa ra trốn nợ, chậc chậc, người trẻ tuổi thời nay…”
Nhưng chẳng mấy chốc Lưu lão hán đã phát hiện, không chỉ chiếc xe này chạy đến, chẳng mấy chốc thấy Triệu Khách chưa đi được bao lâu đã có liên tục mấy chiếc xe sang chạy đến.
Những người đến phát hiện cánh cửa đã khóa, vẻ mặt đều rất xấu.
“Ôi chao, còn nợ rất nhiều tiền, đây là.”
Người xem trò vui không chê lớn chuyện, Lưu lão hán thấy thế dứt khoát không vội rời đi, thấy một đoàn người đứng ở đó không biết nói cái gì, hắn ta bước lên trước muốn nghe lỏm một chút, xem rốt cuộc người trẻ tuổi này đã nợ bao nhiêu tiền.
“Ôi, sáng nay ta nhận được tin tức vội chạy tới, mả mẹ nó, trên đường bị kẹt xe, tắc tận nửa tiếng nên không đến kịp, người đã đi, ta thiệt thòi rồi.”
“Cứt chó, lão tử mới thiệt thòi, tối hôm qua nhận được tin nhắn đã lao đến đây như điên, lại vẫn đến chậm, theo lý đêm mai là đến lượt ta rồi!”
Lưu lão hán đứng bên cạnh nghe vậy không nhịn được thầm lau mồ hôi cho Triệu Khách, nói thầm: “Đây là nợ bao nhiêu tiền chứ, ôi, người trẻ tuổi thời nay…”
Chương 120: Khủng bố lại đến (2)..
Nhưng đúng vào lúc này, lại nghe đám người nói sang chuyện khác: “Ôi, chỉ sợ sau này không được ăn món ăn như thế nữa, đặt hơn nửa năm, kết quả…”
“Sớm biết vậy, lúc đặt trước lão tử đã đưa cho hắn gấp mười lần tiền đặt cọc, để hắn đảm bảo sẽ không đổi ý, tức chết ta rồi.”
“Đúng vậy, không phải chỉ là chút tiền sao, nếu hắn bằng lòng, ta có thể ra giá ba trăm vạn một năm, mời hắn đến làm đầu bếp cho ta.”
“Cút xéo, ba trăm vạn còn đến lượt ngươi, nếu hắn chịu mở nhà hàng, lão tử sẽ bỏ tiền, dù chỉ được chia cổ phần cũng là kiếm lời.”
Lưu lão hán càng nghe càng không đúng, không nhịn được hỏi: “Không phải các ngươi đến đòi nợ à?”
Chỉ thấy mọi người quay sang nhìn Lưu lão hán, có người hỏi: “Đòi nợ? Nợ gì, chúng ta đến ăn xin!”
“Đúng đúng…”
Lưu lão hán thấy thế không hiểu ra sao, nhìn những chiếc xe BMW sau lưng, người lái BMW lại đến ăn xin?
Lưu lão hán lấy lại bình tĩnh chỉ về phía Triệu Khách vừa rời đi, nói: “Hắn vừa đi chưa đến mười phút, nhìn dáng vẻ là đi vào nội thành.”
Mọi người nghe vậy nhìn nhau, không biết người nào lập tức kêu lên: “Mả mẹ nó, đuổi theo!”
“Vù vù vù…”
Mấy chiếc xe rối rít quay đầu đuổi theo phương hướng mà Triệu Khách vừa rời đi, chỉ để lại một mình Lưu lão hán ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, qua một lúc lâu mới khẽ nói: “Ta đã biết mà, người trẻ tuổi thật khó lường, đúng là hậu sinh khả úy.”
Cho dù những chủ xe này không đau lòng xe yêu của mình, điên cuồng đuổi theo cả quãng đường, cuối cùng vẫn không đuổi kịp bước chân Triệu Khách.
Bởi vì xe vừa tiến vào khu vực nội thành đã không đi được nữa, Triệu Khách trực tiếp ném xe ở trong bụi cây nhỏ ven đường, bắt một chiếc xe taxi, chạy thẳng đến sân bay.
Đến trước sân bay, Triệu Khách dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Lôi Khoa, nói mình muốn đi xa nhà một chuyến, sau đó tắt điện thoại, trực tiếp lên máy bay đến Quý Châu.
“Tiên sinh có cần gì không?”
Sau khi lên máy bay, có tiếp viên hàng không bước tới nhiệt tình hỏi thăm.
Triệu Khách đặt khoang hạng nhất, nhưng là khoang hạng nhất của hãng hàng không dân dụng, chỗ ngồi cũng chỉ cách khoang phổ thông một khoảng cách nhỏ mà thôi.
So sánh với khoang hạng nhất của hãng hàng không quốc gia có cánh cửa riêng, chỗ ngồi riêng, thiết bị trên hãng hàng không dân dụng không được đầy đủ lắm.
Nhưng Triệu Khách vẫn lựa chọn khoang hạng nhất vì ít người, thoải mái, chỗ ngồi có thể điều chỉnh, để người ta thấy rất thoải mái.
Hơn nữa trên chuyến bay này cũng không nhiều người, cộng thêm không phải ngày nghỉ để đi du lịch, cho nên rất nhiều khoang phổ thông phía sau đều trống không, trong khoang hạng nhất cũng chỉ có một mình Triệu Khách đang ngồi.
“Trà xanh, thêm chút đồ ăn vặt.”
“Được!”
Nữ tiếp viên hàng không rất nhiệt tình rót cho Triệu Khách một chén trà xanh, đồng thời không quên chuẩn bị chút đồ ăn vặt cho Triệu Khách, sau khi Triệu Khách điều chỉnh xong chỗ ngồi, nằm trên ghế lấy sách tem ra.
Hiển nhiên nữ tiếp viên hàng không đi ngang qua không hề nhìn đến sách tem ở trước mặt Triệu Khách, dường như căn bản không nhìn thấy.
Ở đây không thể không nói một chút, quyển sổ mà hắn mua được trên tay Nhiếp Oánh thật sự đã giúp đỡ hắn rất nhiều, ví dụ như sách tem. Ở trong hiện thực, trừ khi Triệu Khách cho phép, nếu không những người khác không thể thấy sách tem.
Mở sách tem ra, Triệu Khách lật đến danh sách đổi ở trang cuối cùng, trong lòng bắt đầu suy nghĩ nên đổi tem như thế nào.
Bây giờ trên tay hắn có bảy con tem Phi đao thuật, Dạ giáp, Khôi lỗi sư, Hơi thở tự nhiên, Hư không nhãn, Hoàng kim đồng, Quỷ tân nương.
Trong đó động thái thị giác của Hư không nhãn và năng lực của Hoàng kim đồng có thể giúp đỡ lẫn nhau, Khôi lỗi sư là thao tác chuẩn xác, cũng là năng lực mà Hoàng kim đồng rất cần.
Nói cách khác, hiện tại mặt mạnh nhất của hắn là thị giác.
Ngay lúc trong lòng Triệu Khách đang đặt ra một tổ hợp khá hoàn mỹ cho mình, chỉ thấy trong sách tem của hắn có một hàng chữ đỏ hồng dần rõ ràng, Triệu Khách cau mày, chỉ thấy trong ánh sáng đỏ hiện ra một hàng nhắc nhở: “Dự tính hai ngày sau kiện hàng tiếp theo sẽ đến nơi, xin chuẩn bị kỹ càng.”
“Hai ngày!”
Cầm chén trà xanh kia lên nhẹ nhàng đặt ở bên môi uống một ngụm, hiển nhiên thời gian hai ngày không kịp tu tập thành công Nhiếp nguyên thủ ở trong Vạn thực sách.
Nhưng dạo chơi một chút, tìm kiếm khu vực tứ tượng chắc không phải vấn đề.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Triệu Khách lại mở sách tem, tiếp tục lục lọi trên danh sách đổi.
“Ca ca, ta rất chán ghét nữ nhân mập ở phía sau.”
Lúc này, Lôi Mẫu nói với Triệu Khách, Triệu Khách cau mày ngoảnh lại, chỉ thấy trên hàng ghế đầu của khoang phổ thông có một nữ nhân trung niên dáng người mập mạp ngồi trên ghế phổ thông chật hẹp, trông rất khó chịu.
Nhìn hai nam nhân ngồi bên cạnh này đã sắp bị nàng chen đến không thở nổi.
“Nàng rất đáng ghét, vừa rồi vẫn luôn nói xấu ca ca!”
Cách xa nhau một quãng, cộng thêm tiếng động khi mọi người lên máy bay rất lớn, tất nhiên Triệu Khách không nghe được những tiếng hỗn loạn sau lưng là nói cái gì.
Nhưng Triệu Khách không nghe được, Lôi Mẫu lại nghe rất rõ ràng.