1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Max Cấp Ngoan Nhân
  4. Tập 4: Bạch trảm (c31-c40)

[Dịch] Max Cấp Ngoan Nhân

Tập 4: Bạch trảm (c31-c40)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 31. Bạch trảm (2)

“Đại Chí!!”

Triệu tam gia cứng đờ, trừng mắt há miệng, đầy vẻ khó tin.

Triệu Đại Chí từ từ ngã xuống.

Phương Tri Hành thu đao vào vỏ, xông thẳng đến Triệu tam gia.

“Ngươi, ngươi đừng qua đây!”

Triệu tam gia hoảng sợ kêu to, cuống quít lui về phía sau.

“Kỹ năng bộc phát – bạch trảm!”

Hàn quang hiện ra, Triệu tam gia hoa mắt, mơ hồ nhìn thấy một đường hào quang xuất hiện trên đỉnh đầu, sau đó chiếu vào trên thân thể ông.

Bạch trảm còn gọi là bạch thiết.

Đao pháp này giản dị tự nhiên, có thể bày ra vô cùng nhuần nhuyễn sự sắc bén nguyên bản của bản thân đại đao.

Sức mạnh toàn thân Phương Tri Hành vặn thành một sợi dây thừng, giống như kéo cung bắn tên, bộc phát ra đao uy!

Vù!

Thân thể Triệu tam gia chợt cứng còng!

Chỉ thấy một đường máu dần dần hiện ra, theo ấn đường của ông đi xuống.

Rầm!

Thân thể Triệu tam gia nứt ra từ giữa, chia làm hai nửa rồi ngã về sau.

Máu tươi điên cuồng tràn ra, chảy khắp mặt đất!

Phương Tri Hành thở dốc nặng nề, thân thể không ngừng run rẩy, sau đó cậu đặt mông ngồi tê liệt trên mặt đất, sắc mặt hơi trắng bệch.

Không hổ là kỹ năng bộc phát, thi triển một lần, tiêu hao quá nhiều thể năng.

Trong nhất thời, Phương Tri Hành sinh ra cảm giác hư thoát do mệt nhọc quá độ!

“Phương! Tri! Hành!”

Bỗng nhiên, một tiếng rít gào chui vào trong đầu Phương Tri Hành: “Đù má con tró này, thằng khốn nạn, má nó mày lại giết tao!”

[Tế Cẩu – Số mạng còn lại: 1]

Tế Cẩu đứng lên, vết thương xuyên qua trên cổ đã biến mất giống như kỳ tích.

Nó chạy tới, nhe răng trợn mắt, phẫn nộ gào thét với Phương Tri Hành, miệng phun quốc tuý, hận không thể cắn chết Phương Tri Hành.

Phương Tri Hành thở hổn hển, bình tĩnh hỏi: “Mày còn bị bệnh không?”

Tế Cẩu sửng sốt, nó cảm giác thân thể một cách cẩn thận, nhất thời ngạc nhiên không thôi, reo lên: “Có chuyện gì thế, sao tao không còn thấy khó chịu nữa, hoàn toàn khỏi hẳn rồi!”

Phương Tri Hành nói trong lòng quả nhiên, gật đầu nói: “Sự sống lại của mày tuyệt đối là sống lại đầy máu! Nói cách khác, mặc kệ trước khi mày chết gặp phải tổn thương nặng cỡ nào, cho dù là thiếu cánh tay gãy chân, sau khi sống lại tất cả đều khôi phục như ban đầu.”

Tế Cẩu chợt ngộ ra, rồi lại nhe răng kêu lên: “Nhưng điều này không thể thay đổi sự thật mày giết chết tao một lần.”

Phương Tri Hành không có chút hối hận, lạnh lùng nói: “Không giết mày, sao tao giết được hai tên quỷ ăn thịt người này chứ?”

Tế Cẩu nhìn hai thi thể trên mặt đất, rồi lại nhìn giao diện hệ thống của Phương Tri Hành, khiếp sợ nói: “Mày giết tao để hoàn thành yêu cầu, sau đó được thăng cấp!!”

Phương Tri Hành gật đầu.

Tế Cẩu rơi vào trầm mặc, sau một lúc lâu, nó bỗng nhiên cười ha ha.

Phương Tri Hành nhíu mày, cạn lời nói: “Mẹ nó mày cười cái gì?”

Tế Cẩu điên cuồng trào phúng nói: “Ha ha, thì ra mày cùng cấp bậc với một con chó!”

Da mặt Phương Tri Hành co giật, ngồi dậy đi mò xác.

Trên người Triệu tam gia không có nổi một đồng tiền, chỉ đem theo một cây chủy thủ, một cây cung, năm mũi tên.

Trên người Triệu Đại Chí cũng không mang tiền, trừ liệp đao còn có một cây Ngưu Giác cung, mười hai mũi tên.

Phương Tri Hành cầm lấy Ngưu Giác cung.

[Vũ khí lạnh: Ngưu Giác cung, làm bằng sừng trâu, khung tre, gân trâu, chiều dài 78cm, tầm bắn xa nhất ước khoảng 120m]

“Thật là một cây cung tốt!”

Đáy mắt Phương Tri Hành sáng ngời, tâm trạng nháy mắt vô cùng sung sướng.

Tế Cẩu thấy cảnh tượng này, truyền âm nói: “Thật tốt quá, hiện tại có cung tên, chúng ta lại có thể đi săn rồi.”

“Hừ, đi săn?”

Phương Tri Hành quay đầu nhìn về phía sau, trong đồng tử hắc bạch phân minh bắn ra một tia lạnh lẽo.

Trong lòng Tế Cẩu lộp bộp.

Nó quá quen thuộc với ánh mắt này, sắc bén giống như đôi mắt ưng, lạnh lùng hung ác giống như ác lang.

Cái tên Phương Tri Hành này có ánh mắt như ưng như sói!

“Đúng, chúng ta nên đi săn!” Cậu thu hồi Ngưu Giác cung và túi đựng tên lại xoay người trở về.

“… Quay về thôn?”

Tế Cẩu không rõ tại sao.

Phương Tri Hành không nói một lời, ánh mắt nhìn phía xa.

Theo thể năng dần dần khôi phục lại, bước chân của cậu càng chạy càng có lực, càng chạy càng nhanh.

Tế Cẩu tăng tốc đuổi theo, cảm xúc hỗn loạn.

Nó nhìn giao diện hệ thống của Phương Tri Hành, lại nhìn của mình.

[Giống loài: Chó]

[Thiên phú: Cẩu Cơ Bán (chó ràng buộc) (Làm bạn bên cạnh ai đó trong một thời gian dài, lúc đối phương thăng cấp sẽ được thăng cấp theo, thức tỉnh thêm nhiều thiên phú.)]

[Số mạng còn lại: 1]

“Phương Tri Hành đã thăng cấp hai lần, tại sao ta không có bất kỳ biến hóa nào?” Tế Cẩu không khỏi tự hỏi, đến tột cùng xảy ra vấn đề ở đâu.

Cái gọi là [ràng buộc] đến tột cùng là gì?

Trong bất giác, một người một chó đã quay trở về thôn.

Phương Tri Hành ngẩng đầu ưỡn ngực, đi thẳng tới đại viện của tường đất.

Đó là nhà của lão thôn trưởng.

Trong thôn chỉ có nhà của lão xây bằng tường đất, trong viện có hơn hai mươi căn nhà đất, có thể nói là lộng lẫy xa hoa hơn cả sân hàng rào nhà tranh của những người khác.

Chương 32. Hả giận

Cả nhà Triệu gia đều ở trong đại viện tường đất.

“Ủa, đây không phải Đại Ngưu à?”

Ở cửa lớn có bốn người đang chơi đấu dế, lần lượt là con trai của Triệu Tử Khôn – Triệu Đại Hổ và ba thiếu niên của Triệu gia, đều là vai vế con cháu.

“Đại Ngưu có việc à?” Triệu Tử Khôn không thèm đứng lên, chỉ liếc mắt nhìn cậu.

Phương Tri Hành đi đến trước mặt ông, đột nhiên rút đao.

Vù!

Một bóng đao lướt qua.

Xì!

Một cái đầu người bay ra ngoài, lăn lốc trên mặt đất, năm bước máu bắn tung tóe.

“Mé!!!”

Tế Cẩu trừng to mắt chó, lông chó dựng đứng.

Mặt của ba thiếu niên khác đều là máu, mọi người bị dọa choáng váng, ngơ ngác nhìn Phương Tri Hành.

Phương Tri Hành giơ tay chém xuống, bên trái vung một đao, bên phải chém một đao rồi chặt một đao, trên mặt đất lập tức có thêm ba thi thể.

Toàn bộ là một đao trí mạng, cực kỳ hả hê!

Phương Tri Hành lau đi máu trên mặt, bước chân không ngừng, nghênh ngang đi vào cửa lớn đã mở rộng.

Dưới mái hiên nhà chính bày hai cái ghế trúc.

Lúc này, lão thôn trưởng đang nửa nằm trên ghế trúc, thảnh thơi quạt quạt hương bồ.

Bên cạnh còn một chiếc ghế trúc, Triệu đại nương nằm nghiêng ở phía trên, thảnh thơi cắn hạt bí rồi nhả vỏ.

Trong viện không còn ai khác, mấy tráng đinh của Triệu gia đều ra ngoài săn bắn, mấy con dâu thì ra bờ sông giặt quần áo.

Đột nhiên, một bóng đen bao trùm tới.

Lão thôn trưởng nâng mí mắt, hốc mắt đột nhiên trừng to một vòng, kinh ngạc và nghi hoặc nhìn Phương Tri Hành cầm đao trong tay với ánh mắt hung ác, nói: “Đại Ngưu ngươi, sao ngươi…”

Phương Tri Hành không nói hai lời, hai tay cùng sử dụng cầm chuôi đao, đâm xuống.

Xì!

Lão thôn trưởng sợ hãi biến sắc, ngực bị liệp đao đâm xuyên qua, máu chảy như suối. Lão nhìn Phương Tri Hành, đầy vẻ khó có thể tin.

“A!!”

Triệu đại nương phục hồi tinh thần lại, kinh hãi thét chói tai: “Giết người rồi, giết…”

Phương Tri Hành bỗng nhiên rút liệp đao đầm đìa máu ra, lật tay chém vào trên cổ Triệu đại nương.

Xì!

Triệu đại nương che cổ, ngửa mặt ngã xuống.

“Phù~”

Phương Tri Hành thở dài một hơi, máu nóng rửa mặt, trong lồng ngực có một niềm vui sướng khó có thể nói nên lời.

Sau đó, cậu tiến vào nhà chính, nhanh chóng tìm kiếm.

Tế Cẩu cũng chạy tới, nhìn thoáng qua Phương Tri Hành, sau đó nó không nói gì, bắt đầu điều tra trong nhà lão thôn trưởng.

Một lát sau, Phương Tri Hành tìm được quỹ đen của lão thôn trưởng, một cái hộp gỗ, bên trong có năm đậu vàng và chín trăm năm mươi bảy đồng tiền.

Trong thôn Phục Ngưu ai nấy đều không mặc nổi quần này, đây quả thực là một khoản tiền bất chính.

“Phương Tri Hành, tao tìm được lương thực.” Tế Cẩu truyền âm đến.

Phương Tri Hành lập tức đi qua, trong một căn phòng gió lùa khá tốt, cậu nhìn thấy bao tải xếp thành đống, mở ra xem thử, bên trong chẳng những có gạo, đậu tương còn có bột mì.

Trên vách tường sát cửa sổ có một hàng thanh ngang, treo từng miếng thịt khô dài, có phơi khô, cũng có mới.

“Có gạo có bột còn có thịt!”

Tế Cẩu cắn răng, tức giận bật cười: “Mỗi ngày chúng ta đều đang chịu đói, lại nhìn lão thôn trưởng, người ta trải qua cuộc sống thế nào, má nó thoải mái vãi!”

Phương Tri Hành nhìn một đống lương thực và thịt khô kia, không khỏi đau đầu, trầm ngâm nói: “Chỉ dựa vào một mình ta, rất khó chuyển đi nhiều thứ như vậy.”

Cậu vừa dứt lại, giao diện hệ thống chợt sáng lên.

[Điều kiện max cấp Xạ Thủ Phổ Thông:

1, Bắn trúng hồng tâm từ khoảng cách trên 50m: ít nhất 10 lần (Đã hoàn thành.)

2, Ngũ cốc, hoa màu tùy chọn: 100 cân(Đã chuẩn bị. Có hoàn thành hay không?)

3, Thịt: 50 cân (Đã chuẩn bị. Có hoàn thành hay không?)]

“Ồ, còn có thể như vậy?”

Phương Tri Hành chớp mắt, trên mặt xuất hiện vẻ không thể tin.

Cậu luôn cho rằng lương thực và thịt phải ăn vào bụng, ăn đủ rồi mới có thể xem như hoàn thành yêu cầu.

Nhưng…

Tế Cẩu cũng nhìn thấy, như có suy nghĩ, phân tích nói: “Có vẻ, chỉ cần ngươi tìm được lương thực và thịt là xem như hoàn thành yêu cầu, phía dưới thì sao?”

Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, cảm xúc hơi khẽ động, lựa chọn  [Có].

Chỉ một thoáng, chuyện thần kỳ đã xảy ra, một đống bao tải kia xẹp xuống một cách quỷ dị.

Đồng thời, những miếng thịt khô cũng bắt đầu co rút, khô héo với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng biến thành tro tàn bay xuống.

Phương Tri Hành đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu nóng bỏng tràn vào trong thân thể.

Trong nháy mắt cánh tay, hai chân, ngực, phía sau lưng của cậu đều phồng ra, to lên, mọc ra cơ bắp rắn chắc.

Trong vô hình, cường độ cơ bắp, mật độ xương đều được cường hóa.

Dáng người của cậu trở nên cường tráng hơn rất nhiều, cả thân thể đều dày thêm một tầng, giống như một người tập gym rất nhiều năm.

Toàn thân Phương Tri Hành khô nóng, mồ hôi đầm đìa, thở ra một luồng khí trắng, trừng mắt nhìn hai cánh tay của mình tráng kiện hơn một vòng, thịt đùi phồng lên một vòng, làn da từ ngăm đen dần dần chuyển sang màu đồng cổ hồng nhuận.

Không chỉ như thế, ngay cả phần bụng cậu cũng dựng thẳng lên, từng khối cơ bắp chồng lên nhau, phác họa hình dáng cơ bụng tám múi.

Chương 33. Khúc xạ

“Đù mé!”

Tế Cẩu ngẩng đầu lên cao, trong mắt chó đột nhiên phản chiếu ra một bóng dáng cao lớn, trở nên cường tráng hơn một vòng.

“Trời ạ, mày phát dục một lượt ba năm hả!”

Tế Cẩu chấn động không thôi, kinh ngạc đến rơi cả cằm.

“Sướng!”

Phương Tri Hành nắm thành nắm tay, một luồng sức mạnh to lớn tràn ra, tất cả suy yếu vô lực trước đó được thay thế tiêu trừ, cả người tản mát ra khí thế cuồng dã mạnh mẽ.

Đúng lúc này, Tế Cẩu bỗng nhiên giật mình, giao diện hệ thống của nó cũng sáng lên.

“Rắc rắc rắc!”

Trong cơ thể Tế Cẩu lập tức truyền ra âm thanh lạ của khớp xương chuyển động, hình thể bành trướng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trên lưng mọc ra đai lông trắng lông lá.

Dáng vẻ của nó thoạt nhìn giống Husky, còn mang theo mấy phần khí chất của linh cẩu.

[Giống loài: Chó]

[Thiên phú: Cẩu Cơ Bán (chó ràng buộc)]

[Huyết mạch: Liệp Lang]

[Số mạng còn lại:2]

“A đù, ta thức tỉnh huyết mạch rồi!”

Tế Cẩu vui mừng điên cuồng cười to, không kiềm chế được.

Đến rồi đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi.

Phương Tri Hành đã tăng liên tiếp ba đợt, tốt xấu gì cũng đến lượt nó!

Trực tiếp thức tỉnh huyết mạch!

“Huyết mạch Liệp Lang, nghe thôi đã thấy đỉnh rồi!”

Tế Cẩu đắc ý, không cần cảm nhận cũng biết được nó đã mạnh lên với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Bốn chân có lực, răng nanh sắc bén, dữ được hiền được!

Càng hoàn mỹ hơn là nó lại có hai cái mạng, có thể chết thêm một lần.

Ha ha ha, hống hách được rồi!

Nó quay đầu nhìn.

Lúc này, Phương Tri Hành vẫn chưa chú ý đến nó thức tỉnh huyết mạch, chỉ nhìn chằm vào giao diện hệ thống.

[Xạ Thủ Phổ Thông max cấp:trong vòng trăm thước, tên nào cũng trúng mục tiêu]

[Kỹ năng bộc phát:Khúc Xạ]

[Điều kiện để trở thành Xạ Thủ Tinh Anh max cấp:

1, Trở thành Xạ Thủ Phổ Thông max cấp(Đã hoàn thành.)

2, Một con mắt của 3 loại động vật(chưa hoàn thành)

3, Ngũ cốc và hoa màu bất kỳ: 300 cân(chưa hoàn thành)

4, Thịt: 200 cân(chưa hoàn thành)]

“Khúc Xạ?”

Phương Tri Hành hơi cau mày, chợt đi ra bên ngoài, giương cung tên.

Kéo cung!

Nhắm chuẩn vào tấm ngói trên tường đất ngoài 50 mét!

Phương Tri Hành và tấm ngói đó nằm trên cùng một đường thẳng, nhưng giữa bọn họ lại có cây ngô đồng ngăn cản.

“Kỹ năng bộc phát, Khúc Tốc!”

Phương Tri Hành đã thi triển tuyệt kỹ, cơ bắp hai cánh tay cậu nhanh chóng phát động, mơ hồ sinh ra kỹ xảo chuyển lực kỳ diệu vô song.

Lập tức, mũi tên trên dây cung uốn lượn.

Vút!

Mũi tên bắn ra ngoài, tạo thành vòng cung đẹp đẽ, lách qua cây ngô đồng.

Keng!

Mũi tên chui vào tường đất, mái ngói vỡ vụn ra.

“Đù, mũi tên được bắn ra ngoài còn rẽ lệch được nữa à?” Tế Cẩu sợ hãi thán phục.

Đây rõ ràng giống với bắn bằng súng ngắm mà!

Phương Tri Hành cười, rất hài lòng, nghiêng mắt nhìn Tế Cẩu, đuôi lông mày không khỏi nhếch lên.

“Cừ lắm, Huyết mạch Liệp Lang! Mày cũng thăng cấp rồi!”

Cậu chậc chậc thán phục: “Có kỹ năng đặc biệt nào không?”

Tế Cẩu chần chờ, trả lời: “Khứu giác của tao rõ ràng đã được cường hóa, có thể nhớ rõ, theo dõi mỗi một mùi.”

Không chỉ thế.

Thật ra nó còn có một kỹ năng đặc biệt, nhưng lại không muốn nói cho Phương Tri Hành.

Thằng nhóc Phương Tri Hành âm hiểm xảo trá, mềm được cứng được.

Lúc mềm yếu, cậu sẽ nhẫn nhịn, nhút nhát như thằng cháu, cả người vô hại.

Nhưng một khi trở nên mạnh mẽ, dù bạn là lão tử Thiên Vương, cậu sẽ lật đổ hết, là kiểu người tàn nhẫn!

Lão thôn trưởng là cáo già khôn khéo, ngơ ngác đến chết đều không phát giác được không thể giữ người này lại!

Có lẽ Phương Tri Hành đã sớm tính toán bóp chết lão thôn trưởng thế nào rồi.

Phương Tri Hành phản nghịch từ nhỏ gặp phải sát thần, sớm muộn cũng có ngày cậu sẽ phất tay lật tung 3 vạn dặm biển Đông.

Tế Cẩu cũng xem như nhìn thấu người này, vì thế nó ít nhiều cũng muốn giữ lại con át chủ bài.

“Khứu giác cường hóa? Hửm, cũng không tồi.”

Phương Tri Hành gật đầu.

Dù sao Tế Cẩu cũng là chó nhỏ, tạm thời không trông cậy một đêm sẽ trở thành Hao Thiên Khuyển giỏi giang.

Một người một chó đều có tiến bộ, đương nhiên tâm trạng cũng vui vẻ gấp đôi.

Tiếp theo, Phương Tri Hành kiểm tra lại lương thực thịt.

“Chỉ còn lại 2 miếng thịt khô, đậu nành và bột mì thì hết rồi, còn lại ít gạo.”

Cậu đựng gạo trong bao bố vào chiếc túi, có lẽ khoảng 80 cân.

Lúc này, Tế Cẩu truyền âm: “Tao phát hiện 3 con gà mẹ, nửa rổ trứng gà, còn có 1 con lừa. Trong phòng bếp còn có túi muối!”

“Có con lừa!”

Phương Tri Hành lập tức vui mừng.

Cậu vội dắt con lừa qua, lại ôm túi gạo đặt lên lưng con lừa, dùng dây thừng cố định lại.

2 miếng thịt khô cũng được nhét vào túi, cùng mang đi.

Bắt lấy 3 con gà mái, trói chân lại, còn có nửa rổ trứng gà cũng mang đi hết.

Một lúc sau, hai bọn họ bước ra khỏi cửa lớn.

Tế Cẩu hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

Phương Tri Hành đáp lại: “Rời khỏi cái nơi nghèo nàn này, đến nơi phồn hoa hơn.”

Tế Cẩu cân nhắc: “Sau khi đám người Triệu Đại Hổ trở về, nhất định sẽ đuổi theo chúng ta.”

Chương 34. Khúc xạ (2)

Phương Tri Hành cười giễu: “Đương nhiên phải xử lý xong chúng ta mới đi, diệt cỏ phải trừ tận gốc mà!”

Tế Cẩu hiểu ngay tức khắc.

Bọn họ rời khỏi thôn nhỏ, xuyên qua rừng cây, đi đến bãi cát vàng.

Làm thịt 1 con gà mẹ, rắc muối lên, nướng nó, rồi dùng làm bữa trưa.

Tế Cẩu tham ăn, cứ đòi trứng gà nên Phương Tri Hành lại rán 2 quả trứng gà.

Ăn no quá đi!

Thỏa mãn trước giờ chưa từng có!

“Rắc muối lên món ngon, mùi vị đúng là khác bọt.” Tế Cẩu vô cùng xúc động.

“Ừm, muối rất quan trọng mà.” Phương Tri Hành gật đầu: “Nếu con người không ăn muối thời gian dài thì sẽ không thèm ăn, không có sức lực, cơ bắp dễ co rút.”

Lúc nói chuyện, một tia sáng mặt trời xuyên qua mây đen, chiếu xuống mặt đất.

Trời sáng lại rồi.

Lúc chạng vạng, trời vẫn chưa tối hẳn.

Đám người Triệu Đại Hổ bước ra khỏi núi sâu, ai nấy đều hớn hở, trò chuyện vui vẻ.

Hôm nay, vận may của bọn họ không tồi, tuy không săn giết được dã thú lớn nhưng lại phát hiện được ổ thỏ, bắn chết được 5 con.

Săn bắn cần kiên nhẫn và vận may, không phải ngày nào cũng săn được heo rừng và nai đực.

Đoàn người bước vào cổng thôn, chợt nghe thấy tiếng khóc.

Tiếng khóc rất chói tai, Triệu Đại Hổ loáng thoáng nghe thấy quen tai, dường như là tiếng của vợ hắn, không khỏi cau mày lại.

Bọn họ vội chạy vào nhà, xa xa, đã nhìn thấy rất nhiều thôn dân tụ tập trước cửa.

“Sao vậy?”

Triệu Đại Hổ gấp gáp kêu lên.

Đám thôn dân lập tức lùi lại.

Lập tức, đồng tử của Triệu Đại Hổ co rụt lại, nhìn thấy vợ của hắn ngồi trên mặt đất, khóc đến chết đi sống lại.

Mấy con dâu Triệu gia đều có mặt ở đây, ôm nhau khóc, có người đã khóc ngất.

Trên mặt đất có 1 thi thể đứt đầu, rõ ràng là con trai Triệu Tử Khôn của hắn.

3 thi thể khác là con trai của Triệu Nhị Hổ bọn họ.

“Hả?”

Triệu Đại Hổ cực kỳ khiếp sợ, đầu óc trống rỗng.

“Con trai của ta!” Đám người Triệu Nhị Hổ trợn mắt há mồm, bị dọa sợ.

Hình ảnh thê thảm đánh thẳng vào võng mạc khiến bọn họ điên cuồng.

“Ai làm đấy?”

“Ai đã giết con trai của ta vậy?”

Bọn họ giận dữ nhìn vào đám thôn dân, gào thét.

Nhưng không ai trả lời cả.

Đám thôn dân lùi hết về phía sau, ai nấy đều thờ ơ lạnh nhạt, có người cúi đầu cười giễu, nhìn có chút hả hê.

“Đại Hổ, ba và mẹ cũng…” Vợ của Triệu Đại Hổ chỉ về phía căn nhà chính.

Sắc mặt Triệu Đại Hổ thay đổi kịch liệt, hoảng hốt chạy vào nhà, liếc mắt nhìn thấy 2 thi thể dưới mái hiên.

Khoảnh khắc này, một luồng hàn ý cực lớn thuận theo lòng bàn chân xông thẳng lên đầu!

Triệu Đại Hổ cứng đờ tại chỗ, không biết ra sao.

Nhưng hắn tỉnh táo lại rất nhanh, chạy ra ngoài quát lớn với đám thôn dân: “Là ai làm vậy? Các người không nói đúng không, không nói thì ta sẽ giết hết các người!”

Đám thôn dân lập tức hoảng sợ, thím Vương vuốt tay nói: “Không biết, bọn ta cũng mới trở về từ bên ngoài, vừa về đến đã phát hiện trong nhà các người có chuyện.”

“Hôm nay không có mưa mấy, ai cũng ra khỏi thôn tìm kiếm lương thực, có người đào rau dại, có người săn bắn, chỉ có nhà ngươi rảnh rỗi ở nhà thôi.”

Trương Đại Thiết cười giễu: “Chẳng phải vợ ngươi ở nhà à, ngươi hỏi cô ta đi.”

Triệu Đại Hổ vội vàng nhìn về phía vợ, nhưng người đó lại lắc đầu: “Bọn ta đến bên bờ sông giặt đồ, buổi trưa về đến nhà thì thấy bọn họ chết hết rồi.”

Triệu Đại Hổ quả thật là phát điên, quay đầu lại nhìn, đám thôn dân giải tán ngay lập tức, không ai muốn dính vào thị phi cả.

Triệu Tam Hổ kiểm tra thi thể rồi mở miệng nói: “Anh cả, đều là một đao lấy mạng, hung thủ không phải là người thường, chắc chắn có luyện đao pháp.”

Triệu Nhị Hổ chạy qua, dậm chân nói: “ y da, lương thực và thịt khô trong nhà mất hết rồi!”

“Cái gì?”

Đầu óc Triệu Đại Hổ mơ màng, hô hấp ngưng trệ.

Có người nói: “Lẽ nào là cướp qua đường làm à?”

“Có khả năng đấy!”

“Cũng có thể là ai đó trong thôn ác ý báo thù chúng ta!”

Mọi người thảo luận.

Trong lòng Triệu Đại Hổ bực bội, không rõ manh mối.

Bọn họ ra ngoài săn bắn một ngày, vừa mệt vừa đói, đột nhiên gặp phải án thảm ly kỳ, dù là ai đều không cách nào làm rõ ngay được.

Triệu Đại Hổ trầm giọng nói: “Xử lý thi thể trước đã, sau đó làm đồ ăn dùng bữa. Cho dù hung thủ là ai thì chúng ta phải ăn no mới có thể báo thù!”

Mọi người đồng ý, có người xách thỏ đi vào phòng bếp lột da nấu.

Đám người Triệu Đại Hổ ngồi quanh trước bàn ăn, bắt đầu ăn.

Đàn ông ăn trước, phụ nữ ăn sau.

Mỗi bọn họ ít nhiều đều được chia chút thịt.

Màn đêm dần dày đặc, điểm xuyết nhiều ngôi sao.

Thôn Phục Ngưu lặng ngắt như tờ, là một mảng tĩnh mịch.

“Cạch cạch!”

Tiếng mở cửa nhức răng vang lên, cánh cửa lớn nhà lão thôn trưởng từ từ được mở ra.

Một người một chó xuất hiện ở ngoài cửa.

Bên trong đại viện tường đất yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Chương 35. Rời đi

Trong sân bày chiếc bàn dài, trên bàn có ngọn đèn dầu cùng với rất nhiều xương thịt thỏ.

Đèn dầu vẫn chưa tắt hết, ánh lửa còn chập chờn.

Dưới ánh sáng, tộc nhân của lão thôn thưởng tụ lại bên cạnh bàn, bao gồm ba anh em Triệu Đại Hổ, có ai thì tính nấy.

Bọn họ hoặc là nằm dài trên bàn, hoặc là ngã cạnh bàn, hoặc là nằm trên mặt đất cách đó không xa.

Miệng ai nấy đều sùi bọt mép, sắc mặt đen xì, bờ môi tím tái, đã tắt thở hết rồi.

“Đừng nhìn nữa, đều nguội lạnh rồi…”

Ánh mắt Phương Tri Hành sáng lên, không ngừng líu lưỡi.

“Hì hì hì, bọn họ đã uống loại nước có vấn đề, thăng thiên hết cả rồi!”

Tế Cẩu đắc ý, vô cùng kiêu ngạo, lần này hành động có thể nói không thể bỏ qua công lao của nó.

Nói thật, mấy người Triệu Đại Hổ trên thực tế đều là chết trong tay Tế Cẩu.

Tế Cẩu thức tỉnh huyết mạch, khứu giác có được cường hóa cực lớn, lúc nó đang vui vẻ ở trong rừng, ngẫu nhiên phát hiện được một loại nấm, sau đó ngửi ra được loại nấm đó có độc.

Vì thế, sự việc trở nên đơn giản hơn.

“Cả nhà phải chỉnh tề chứ.”

Phương Tri Hành nở nụ cười vui vẻ, nhanh chóng quét dọn hiện trường, thu hồi cả vốn lẫn lời mũi tên đã bị cướp, sau đó có được 78 mũi tên.

Ngoài ra, cậu còn lấy được 52 đồng tiền.

Sáng sớm hôm sau, thời tiết vẫn trong xanh, trời xanh mây trắng, ráng chiều vạn dặm.

Sáng sớm Phương Tri Hành đã dậy nhóm lửa nấu cháo, cho thêm 4 quả trứng gà.

Một người một chó ăn bữa sáng xong thì bắt đầu sửa sang lại hành lý.

Thật ra cũng chẳng có gì sửa sang cả, mang nồi sắt bếp lò ra ngoài, kể cả gà mẹ, trứng gà… đều là nhét hết vào trong giỏ trúc.

Phương Tri Hành mang giỏ trúc, đeo túi cung và mũi tên, dắt con lừa, có Tế Cẩu đồng hành, nghênh đón ánh bình minh, rời khỏi thôn Phục Ngưu.

Cả đường thuận theo Hà Nam xuống.

“Nếu như không nhớ nhầm, từ thôn Phục Ngưu đến thị trấn đó phải vượt qua 4 ngọn núi.” Phương Tri Hành truyền âm nói.

Tế Cẩu cạn lời: “Tổng cộng 80 dặm, bên trong có tận 4 ngọn núi à?”

Phương Tri Hành gật đầu: “Thôn Phục Ngưu vô cùng xa xăm, 80 dặm thật ra là khoảng cách đường thẳng, nếu như dùng bước chân đo đạc, có thể là lộ trình 200 300 dặm.”

Tế Cẩu không khỏi hừ lên: “Đường dài đằng đẵng mặc ta xông, mang thân can đảm và nhiệt huyết…”

Một người một chó càng đi càng xa, để lại thôn Phục Ngưu dần biến mất ở phía sau bọn họ.

Mặt trời từ đường chân trời lên đến đỉnh đầu.

Phương Tri Hành và Tế Cẩu đi dọc theo bờ sông, không giây phút nào nghỉ ngơi, đến trưa thì đã đi được khoảng 40 dặm.

Đến trưa, hai bọn họ mới dừng lại, nhóm lửa nấu ăn, ăn xong bữa trưa thì đút cho lừa ăn.

Nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ lại xuất phát.

Buổi chiều lại đi thêm 2 tiếng đồng hồ, lúc này phía trước xuất hiện một ngọn núi cao hơn 200 mét, chặn đường đi lại.

Một người một chó leo lên núi.

“Cẩn thận, tao ngửi thấy mùi của mãnh thú.”

Tế Cẩu ngửi thấy mùi trong không khí: “Có lẽ ngọn núi này là lãnh địa của mãnh thú nào đó.”

Phương Tri Hành hiểu ra, cậu rút cung ra nắm trong tay, phòng bị mỗi giây phút.

Leo lên núi, xuống núi.

Bình yên vô sự.

Sau khi xuống núi, Phương Tri Hành nhìn thấy một lối rẽ cùng với bảng chỉ đường.

Bên tay trái thông đến “Ngọa Ngưu trại”.

Bên tay phải thông đến “thị trấn Tiểu Thanh Hà”.

Bảng chỉ đường viết rất rõ.

Chỉ tiếc, Phương Tri Hành không biết chữ nên không hiểu bảng chỉ đường đó viết gì.

Nhưng cậu lại biết số.

Cậu muốn đến thị trấn, tên đầy đủ là “thị trấn Tiểu Thanh Hà”, có lẽ là năm chữ.

Ngoài ra, thị trấn nằm ở phía Nam, vừa vặn cũng đúng với phương hướng bên phía tay phải.

Một người một chó không dừng lại mà dọc theo đường núi đi về phía trước, dần dà, mặt trời lặn xuống ở phía Tây.

Hai bọn họ không tìm thấy nơi có thể ngủ, chỉ có thể nghỉ đêm dã ngoại.

Điều này rất nguy hiểm.

Hơn nữa không nói mãnh thú săn mồi vào ban đêm rất nhiều, khó lòng phòng bị, chỉ nói đến người dã ngoại, tất nhiên sẽ gặp phải lượng lớn muỗi đốt, khó chịu chết đi được.

Lỡ như trong đêm có gió lớn hoặc là có mưa thì càng khó chịu hơn.

“Đêm nay chúng ta thay phiên ngủ đi.” Tế Cẩu đề nghị.

Phương Tri Hành không từ chối.

Nhưng hai bọn họ tưởng tượng quá đẹp rồi.

Đêm xuống, từng đợt muỗi chen chúc tới khiến hai bọn họ đau đớn không thôi, hoàn toàn không ngủ được.

Khó khăn thức đến sáng, toàn thân Phương Tri Hành đã nổi mẩn, trên người đều là chấm đỏ giống như bệnh mẩn ngứa, rất ngứa, vừa gãi đã trầy da, quả thật là khóc không ra nước mắt.

Tế Cẩu có bộ lông bảo vệ nên tình hình tốt hơn nhiều.

Buổi sáng, một người một chó vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, ngáp ngắn ngáp dài vượt qua ngọn núi thứ hai.

May mà cả chặng đường bình an, không có bão tố.

Sau khi xuống núi, hai bọn họ thuận theo đường núi tiến lên, đi khoảng 60 70 dặm thì xuất hiện một thôn nhỏ ở con đường phía trước.

Phương Tri Hành đề phòng, không mạo muội đến gần mà truyền âm nói: “Tế Cẩu, mày đi xem đi.”

Chương 36. Nạn dân

Tế Cẩu có hai cái mạng, việc dò đường rất thích hợp để nó đi làm.

“Được!”

Tế Cẩu không từ chối, mà cũng không cách nào từ chối được, nếu nó không đi mạo hiểm thì chắc chắn sẽ không ăn được bữa ăn sau nữa.

Vì thế Tế Cẩu cẩn thận tiến vào thôn nhỏ.

Một lát sau, Tế Cẩu chạy về truyền âm nói: “Là một thôn hoang, không có ai cả.”

Thôn hoang?

Sao có thể?

Phương Tri hành cau mày: “Có mấy căn nhà rõ ràng là mới xây dựng nên, mày không phát hiện ra à?”

Tế Cẩu nói tiếp: “Tao đã phát hiện xương trắng khắp nơi trong thôn, có 20 30 bộ xương, tao nghi ngờ thôn này đã bị cướp sạch, thôn dân có khả năng bị giết sạch, cũng có thể là chạy nạn rồi.”

Phương Tri Hành hỏi: “Mày có thể thông qua mùi vị, ví dụ mùi mồ hôi của nhân loại, đoán được thôn nào không có người ở thời gian dài à?”

Tế Cẩu đáp lại: “Được, tao chắc chắn thôn đó không có mùi mồ hôi mới đâu.”

Lúc này, Phương Tri Hành mới yên tâm, cậu nhìn sắc trời, đoán có lẽ là 4 giờ chiều, nên trầm ngâm nói: “Đêm nay qua đêm ở thôn hoang này đi.”

Tế Cẩu cũng mệt mỏi nên đáp lại: “Được!”

Một người một chó tiến vào thôn, chọn một căn nhà tương đối tốt rồi vào ở.

Sau đó, hai bọn họ cẩn thận tìm tòi một lượt trong thôn.

Trên mặt đất rải rác xương trắng, bên trên xương trắng có lớp vải thô áo gai.

Phương Tri Hành kiểm tra mấy bộ xương trắng, phát hiện đầu lâu của một bộ xương trắng trong số đó bị vỡ tạo thành một lỗ thủng, dường như người đó bị đập vỡ hộp sọ mà chết.

“Phương Tri Hành, đến đây.”

Đột nhiên, Tế Cẩu sủa ầm lên.

Phương Tri Hành không nhìn đống xương trắng nữa, cậu gạt bỏ những suy nghĩ lan man, bước vào một căn nhà.

Chỉ thấy, trong nhà vô cùng bừa bộn, lộn xộn.

Bàn bị đập vỡ, ghế ngã dưới đất, mảnh gốm vỡ vương vãi khắp nơi, trước mắt mạng nhện trắng đan xen chằng chịt, còn có mùi mốc meo.

Tế Cẩu đứng trong góc nhà, đang dùng móng vuốt nhỏ cào cào thứ gì đó.

Phương Tri Hành tiến đến gần, cúi đầu nhìn xuống, lông mày khẽ nhếch lên.

Một quyển sách đang bị đè dưới lớp bụi của chiếc bình gốm bên cạnh.

Tri Hành vội vàng cầm nó lên, phủi sạch bụi bẩn, để lộ bìa sách màu đen, bên trên viết những ký tự lạ lẫm.

Mở sách ra, từng trang giấy trắng tinh được viết đầy chữ, nét chữ gọn gàng đẹp mắt, đan xen ngẫu hứng, giống như những ngọn núi nhấp nhô, mang một vẻ đẹp không thể tả được.

Loại chữ viết xa lạ này thoạt nhìn giống như chữ giáp cốt cổ đại, có nền tảng của chữ tượng hình, toát lên hơi thở thần bí và đẹp đẽ.

Tế Cẩu truyền âm: “Chắc thư tịch ở thế giới này là hàng cao cấp nhỉ! Thôn Phục Ngưu chúng ta không có lấy một quyển, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy, chỉ toàn dùng lá cây để chùi đít.”

Phương Tri Hành khẽ gật đầu, vô cùng đồng thì, cảm thán nói: “Tiếc rằng tao không biết chữ, không có văn hóa thật đáng sợ, bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc với xã hội thượng lưu…”

Cậu còn chưa dứt lời, giao diện hệ thống của cậu bỗng loé sáng.

[Điều kiện để biết đọc biết viết max cấp:

1, Đọc hết một quyển từ điển: Mười lần (chưa hoàn thành)]

“Mẹ nó, vậy cũng được à?!”

Đôi mắt Phương Tri Hành lập tức sáng bừng lên, tâm trạng bỗng chốc bồi hồi, cuồn cuộn trào dâng.

“Ngầu thế!”

Tế Cẩu tặc lưỡi ngạc nhiên, vô cùng ngưỡng mộ, “Người ta nói rằng đọc sách trăm lần thì sẽ hiểu ý nghĩa, hay lắm! Mày không cần đọc đến trăm lần, chỉ cần đọc mười đã đủ rồi.”

Phương Tri Hành vui không tả xiết, lè lưỡi nói: “Nếu chúng ta trở về Trái đất, dựa vào hack max cấp này, thi đại học đạt điểm cao nhất toàn tỉnh, dễ như ăn kẹo.”

“Ôi, Trái đất!”

Tế Cẩu không khỏi nghĩ đến người bạn gái đầu tiên, người bạn gái thứ hai, người bạn gái thứ ba…

Một người một chó trở về nơi ở.

Phương Tri Hành đao ít cỏ cho lừa ăn trước, sau đó cậu đốt lửa nấu cơm, thịt khô ăn chung với cơm, vô cùng ngon miệng, cậu ăn no nê cảm thấy rất hài lòng.

Màn đêm buông xuống.

Thôn vắng vẻ càng trở nên tĩnh lặng hơn.

Nửa đêm đầu, Phương Tri Hành ngủ trước, đến nửa đêm sau, Tế Cẩu mới đi ngủ.

Tuy hai người vô cùng cẩn thận, cứ cảm thấy sẽ có chuyện bất ngờ nào đó xảy ra, nhưng cuối cùng cả đêm không có chuyện gì, vô cùng thuận lợi.

Khi trời vừa rạng sáng, Phương Tri Hành hơi buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài, cậu lại ngủ thêm một giấc.

Khi cậu thức giấc một lần nữa, mặt trời đã lên cao rồi.

Cậu vội vàng nấu bữa sáng, ăn xong một người một chó lại lên đường.

Một đường đi về phía trước, Phương Tri Hành phát hiện rằng đường núi càng đi càng rộng rãi, thậm chí còn có dấu bánh xe xuất hiện trên đường.

Không lâu sau, hai người vượt qua một đỉnh núi, một con đường lớn rộng rãi chợt xuất hiện trong tầm nhìn, rộng đủ để xe ngựa chạy.

“Có người!”

Phương Tri Hành đứng trên cao nhìn ra xa, lập tức phát hiện có người đi lại trên đường lớn.

Tế Cẩu nhìn không rõ cho lắm, hỏi: “Ai vậy? Chắc không phải chặn đường cướp giật đúng không?”

Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Bóng người đều đi về hướng nam, người đi phần người nấy, chắc không phải Ma phỉ đâu.”

Chương 37. Nạn dân (2)

Tế Cẩu lập tức nói: “Có khi bọn họ lên thị trấn đó, chúng ta theo sau đi.”

Phương Tri Hành gật đầu, dắt lừa xuống núi, rẽ trái, bước lên đường lớn.

Trước sau đều có người.

Phương Tri Hành liếc nhìn phía sau, thấy 3 người nam nữ quần áo rách rưới, một nam một nữ dẫn theo một hài tử, nghi ngờ bọn họ là một nhà 3 người.

Bọn họ đầu tóc rối bù, da vàng hoe, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, hốc mắt sâu hóp.

Ăn mày còn có một cái bát vỡ, 3 người này không mang theo bất kỳ hành lý nào, hơn nữa còn đi chân trần, thậm chí không có đến một đôi dép rơm.

Phương Tri Hành quay đầu nhìn về phía trước.

Vài người đi trước cậu cũng đầu tóc bù xù, người này thê thảm hơn người kia.

“Nạn dân!!”

Phương Tri Hành và Tế Cẩu nhìn nhau, lập tức hiểu ra tình trạng của mấy người này.

Nay đây mai đó, không còn gì cả.

Rặng núi Phục Ngưu rất lớn, có rất nhiều thôn làng, thôn bản, thôn Phục Ngưu chỉ là một trong số đó.

Bây giờ nhìn ra, thôn Phục Ngưu vẫn chưa phải là nơi thảm hại nhất.

Khi Phương Tri Hành xuất hiện trên đường lớn, trước sau đều có người nhìn cậu.

Một người một chó một con lừa, còn có một cái bao tải nặng trịch…

Cảnh tượng này giống như điểm nhấn phong cảnh rực rỡ, chiếu vào lòng nhiều người.

Một số người nhìn chằm chằm vào Phương Tri Hành, đặc biệt là khi nhìn thấy con lừa mà cậu đang dắt theo, sắc mặt lập tức thay đổi, lộ rõ vẻ hung hãn, con mắt liếc ngang liếc dọc, yết hầu không ngừng chuyển động, rõ ràng đang nuốt nước miếng.

“Ôi đệch!”

Tế Cẩu nhìn thấy cảnh này, hoảng hốt nói: “Làm thế nào đây? Bọn họ đói lả người rồi, chắc chắn sẽ đến cướp đồ của chúng ta!”

Sắc mặt Phương Tri Hành u ám, cậu lặng lẽ lấy cung ra cầm trong tay.

Sau đó, những người đi sau bước nhanh hơn, bám theo thật chặt, theo sau Phương Tri Hành, những người đi trước cũng cố ý thả chậm bước chân, cũng dần dần lại gần.

Bọn họ không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Phương Tri Hành, gần như bao vây cậu trong một vòng tròn.

Trong lúc không hay biết, số người bao vây Phương Tri Hành ngày càng đông, có đến sáu bảy mươi người.

Chẳng mấy chốc, đến buổi trưa rồi.

Phương Tri Hành không ngừng bước, đi càng lúc càng nhanh.

Một số nạn dân dần dần kiệt sức, không theo kịp bước chân của cậu, bị bỏ lại phía sau.

Đột nhiên, một thanh niên tóc tai bù xù bất ngờ lao ra, nhảy về phía trước như một con ếch, nhào về phía Tế Cẩu.

“Gâu gâu!”

Tế Cẩu vô cùng hoảng sợ, nó nhảy lên tại chỗ, cắn trúng bàn tay đưa ra của đối phương.

Gần như cùng lúc đó, Phương Tri Hành rút đao ra khỏi vỏ, xoẹt một tiếng chém chéo một nhát.

Phụt!

Lưỡi đao rạch một đường trên bụng thanh niên kia, kéo theo một dòng máu tươi.

“A!!!”

Thanh niên gào thét thảm thiết, ngã gục xuống đất, trên bụng lập tức rách ra một vết hở.

Tế Cẩu cắn trúng tay hắn.

Lúc này, giống như bản tính dã thú nào đó được kích hoạt, Tế Cẩu hung hăng dữ tợn, nó cắn xé dữ dội, lắc qua lắc lại xé thịt, máu nóng hổi chảy dọc theo kẽ răng, ồ ạt tuôn vào miệng chó, ngọt ngào!

“Aa!! !”

Thanh niên không ngừng la hét thảm thiết, những người xung quanh vô cùng kinh ngạc, hoảng sợ, đều lùi về phía sau.

Chẳng mấy chốc, thanh niên ngừng la hét, nằm im trên mặt đất.

“Hửm, chết nhanh vậy à?” Trong lòng Phương Tri Hành mơ hồ cảm thấy có chút kỳ lạ, nhìn vào vết thương trên tay thanh niên, đột nhiên phát hiện vết thương thâm tím chuyển sang màu đen.

Cậu khẽ híp mắt lại, liếc Tế Cẩu, nhưng không nói gì cả, ung dung thản nhiên.

Lúc này, một đám nạn dân vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ, không dám đến gần.

“Đi!”

Phương Tri Hành lập tức dắt lừa, xông thẳng ra khỏi vòng vây, sải bước lớn đi về phía trước.

Tế Cẩu liếm lưỡi, nhìn chằm chằm mấy người nạn dân, ngẩng cao đầu chó.

“Tráng sĩ!”

Đột nhiên, một người đàn ông trung niên đuổi theo từ phía sau, chắp tay mỉm cười, chào hỏi cậu.

Phương Tri Hành ngoảnh đầu nhìn đối phương, trên người mặc áo da thú, khuôn mặt thô kệch, râu ria đầy mặt, liệp đao treo ở thắt lưng, vừa nhìn đã biết người này là một thợ săn chính hiệu.

Cậu mở miệng nói: “Có chuyện?”

Người đàn ông trung niên cười nói: “Ta là người thôn ‘Tiểu Ngưu’, không phải nạn dân, ta và mấy vị bằng hữu lên thị trấn bán da thú. Vừa rồi ta thấy tráng sĩ ra tay, đao pháp thật đẹp mắt, muốn lập nhóm đi chung với ngài, giúp đỡ lẫn nhau, ngài thấy thế nào?”

Phương Tri Hành nhìn ra sau, liền nhìn thấy một chiếc xe ba bánh, phía trước có một con bò vàng kéo xe, có bốn rương gỗ lớn được xếp chồng trên xe.

Xung quanh xe có 5 người mặc áo da thú, vị lớn tuổi nhất đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn.

Phương Tri Hành không quen mấy người này, cũng không muốn chọc thị phi, dứt khoát nói: “Cảm ơn lời mời, không cần.”

Nghe vậy, người đàn ông trung niên liền nói: “Ngọn núi phía trước rất hỗn loạn, nghe nói có Ma phỉ hoành hành, bạo dân chặn đường, tráng sĩ đi một mình, e rằng khó lòng bảo toàn mạng sống.”

Chương 38. Ma phỉ

Phương Tri Hành khẽ động lòng, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Ta có bạn đồng hành, chỉ là tạm thời chia tay thôi, ta ngươi ai đi đường nấy đi.”

Nghe thấy lời này, người đàn ông trung niên lộ vẻ thất vọng, nhưng cũng không kiên trì nữa.

Cứ như vậy, Phương Tri Hành bước nhanh hơn, cắt đuôi mấy người thợ săn kia.

Một lát sau, cậu bỗng rời khỏi đường lớn, bước vào khu rừng bên đường, nhanh chóng đi xuyên qua khu rừng.

“Chỗ này đi.”

Phương Tri Hành dừng bước bên một sườn dốc, cậu nhìn xung quanh, xác nhận không có nguy hiểm.

Sau đó cậu lấy nồi ra khỏi giỏ trúc cũ, nhặt một vài thanh củi rồi nhóm lửa nấu cơm.

Tế Cẩu cảnh giác xung quanh, chép miệng rồi cẩn thận nhớ lại hương vị kia.

Chẳng mấy chốc, bữa ăn đã sẵn sàng.

Một người một chó ăn cơm ngon lành.

Tế Cẩu ăn cơm thơm phưng phức, nhưng đầu óc vẫn luôn nhớ đến một hương vị khác, bỗng nhiên cảm thấy cơm trắng thịt khô không còn ngon như vậy nữa.

Sau khi no bụng, Phương Tri Hành tiếp tục lên đường, cậu đi vòng một đoạn rồi trở về con đường lớn.

Đi được một lúc, lại có mấy nạn dân không có mắt, có ý định cướp bóc Phương Tri Hành, cậu thuần thục vung đao chém chết bọn họ.

Khoảng hai, ba tiếng sau, vừa ngẩng đầu!

Phương Tri Hành nhìn thấy một ngọn núi màu đỏ, rừng phong trải dài khắp núi, nhuộm màu từng lớp, đẹp như tranh vẽ.

Một đám nạn dân bước đi lảo đảo, loạng choạng leo lên núi.

Phương Tri Hành lấy lại tinh thần, cầm cung và đao, hòa mình vào đám đông, từng bước leo lên núi.

“Ma phỉ đến rồi!”

“Mau chạy đi, mau chạy đi!”

Một hàng người vừa mới leo đến lưng chừng núi thì nghe thấy tiếng la hét.

Ngay sau đó, rất nhiều người chạy từ trên đỉnh núi xuống, chen lấn xô đẩy, gây ra sự hỗn loạn lớn.

Một số người không may bị ngã, cơ thể lăn xuống theo sườn dốc, hoặc đập vào cây lớn, hoặc lăn thẳng xuống dưới.

Trong lúc hỗn loạn, dường như có vài người đã bàn bạc sẵn, đột nhiên xông đến từ bốn phương tám hướng, nhân cơ hội nhào về phía Phương Tri Hành, Tế Cẩu và con lừa.

“Cẩn thận!”

Phương Tri Hành đã sớm đề phòng, ngay khi truyền âm, cậu giương cung bắn tên, vút vút bắn ra hai mũi tên, ghim vào ngực hai người.

Sau đó cậu rút đao ra khỏi vỏ, người đao hợp nhất, lưỡi đao lấp lánh ánh sáng.

Lưỡi đao xoay chuyển, chém vào cánh tay của người kia.

Phụt!

Ngay sau đó, có người lao đến sau lưng cậu, dang rộng vòng tay ôm lấy cậu.

Phương Tri Hành nửa ngồi xổm trên mặt đất, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, sức mạnh bùng nổ, thoát khỏi vòng ôm của người đó, trở tay đâm một đao.

Không đợi người đó ngã xuống, Phương Tri Hành đã bật dậy!

Cùng lúc đó, Tế Cẩu gầm gừ, di chuyển linh hoạt, lao đến dưới chân một người, há miệng cắn thẳng vào cổ chân.

Chớp mắt, một đống người ngã xung quanh bọn họ, máu vãi đầy đất, tiếng rên rỉ không ngớt.

“Còn! Ai! Nữa! ?”

Phương Tri Hành cầm đao đứng dậy, cả người đẫm máu, tức giận nhìn xung quanh, uy nhiếp bát hoang.

Thấy Phương Tri Hành lợi như vậy, tàn nhẫn như vậy, đám nạn dân chờ đợi cơ hội hành động không rét mà run, nơm nớp lo sợ, toàn bộ rút lui.

Một người nạn dân nghiến răng nghiến lợi, hét lên: “Bắt nạt những nạn dân tay không tắc sắt như bọn ta, tính là anh hùng hảo hán gì chứ, có gan thì ngươi lên núi, giết Ma phỉ đi.”

Vút!

Phương Tri Hành giương cung bắn tên, liền mạch lưu loát.

Phụt!

Một mũi tên xuyên thủng đầu người hét lên, hắn ngã thẳng xuống đất.

“Mẹ kiếp, không có chút mắt nhìn nào cả, ai khiến ngươi ảo giác ta là anh hùng hảo hán hả?”

Phương Tri Hành liếm đôi môi dính máu.

Xung quanh im phăng phắc, mọi người đều không dám thở mạnh, nhìn Phương Tri Hành, vô cùng kính sợ.

Đột nhiên, Phương Tri Hành nhìn về phía một người, hỏi: “Trên đỉnh núi có bao nhiêu Ma phỉ?”

Người đó là một trong những người chạy từ trên đỉnh núi xuống, trả lời: “Không biết, Ma phỉ ẩn nấp trong rừng, yêu cầu tất cả chúng ta để lại tiền mua đường, không đưa thì chạy ra giết người, giết người xong thì biến mất không còn dấu vết.”

Phương Tri Hành nghe vậy, trầm ngâm suy nghĩ.

“Tráng sĩ, xin mời nói chuyện riêng.”

Lúc này, trên sườn dốc có một người đàn ông trung niên vẫy tay.

Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn, nhận ra người đó là thợ săn thôn Tiểu Ngưu mà cậu đã gặp lúc trước.

Cậu bước đến đó.

Người đàn ông trung niên nhìn Phương Tri Hành cả người đầy máu, vẻ mặt hơi căng thẳng, đưa tay làm động tác mời, liếm mặt cười nói: “Mời đi bên này, ta giới thiệu vài vị bằng hữu để tráng sĩ làm quen.”

Phương Tri Hành nhìn thấy có 3 người lớn tuổi tập trung dưới gốc cây cổ thụ.

Một trong số đó là lão giả thôn Tiểu Ngưu, hai người còn lại cậu chưa từng gặp.

Người đàn ông trung niên giới thiệu: “Đây là trại chủ Thủy Ngưu trại, lần này ông ấy lên thị trấn để bán quặng sắt. Vị này là thôn trưởng thôn Hắc Ngưu, trong tay ông ấy có vài xe bông vải, cần đổi lấy lương thực gấp.”

2 vị lão giả gật đầu chào, vừa nãy bọn họ đã tận mắt chứng kiến Phương Tri Hành giết người xung quanh, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ dè chừng và kính nể.

Chương 39. Ra lệnh

Phương Tri Hành nhìn tình hình này, liền biết bọn họ muốn hợp tác vượt qua tuyến phong tỏa của Ma phỉ.

Hỏi: “Các ngươi biết bao nhiêu về đám Ma phỉ đó?”

Trại chủ Thủy Ngưu trại liền nói: “Đám Ma phỉ trên núi, thực ra chỉ là một đám bạo dân tụ tập thành giặc cướp, chúng biết ngọn núi này là nơi nhất định phải đi qua khi đến thị trấn Tiểu Thanh Hà, cho nên mới chặn ở đây để cướp bóc.”

Phương Tri Hành lại hỏi: “Vậy các ngươi muốn làm thế nào?”

3 vị lão nhân nhìn nhau, thôn trưởng Tiểu Ngưu đáp: “Suy nghĩ của bọn ta là tìm thủ lĩnh Ma phỉ nói chuyện trước, không thỏa thuận được mới dùng vũ lực đột phá.”

Phương Tri Hành liền nói: “Được thôi, các ngươi cứ đi nói chuyện trước, nếu thất bại thì ta sẽ cùng các ngươi đột phá.”

3 vị lão nhân nghe vậy, nét mặt không khỏi căng thẳng.

Trên thực tế, bọn họ muốn kéo Phương Tri Hành cùng đi đàm phán, có một người dũng mãnh như vậy bên cạnh, có thể giúp bọn họ thêm can đảm.

Nhưng không ngờ Phương Tri Hành đã nhìn thấu ý đồ nhỏ của họ…

“Được rồi!”

3 vị lão nhân nhìn nhau, cắn răng leo lên đỉnh núi, lớn tiếng gọi: “Thủ lĩnh Ma phỉ là vị bằng hữu nào, ra ngoài nói vài câu!”

Rừng phong màu đỏ, gió thổi lay động.

Một lúc lâu sau, một giọng nói thô lỗ hung hăng vọng ra từ trong rừng, đáp lại: “Lão tử Quá Sơn Phong ở đây, có rắm mau thả.”

Trại chủ Thủy Ngưu trại chỉ nghe tiếng mà không thấy người, vội vàng chắp tay, hét rằng: “Quá Sơn Phong đại gia, mấy người bọn ta muốn qua núi, mong ngài có thể giơ cao đánh khẽ.”

Giọng nói thô lỗ im lặng một lúc rồi đáp: “Người có thể qua, tiền bạc thì phải để lại hết.”

Trại chủ Thủy Ngưu trại nói khéo: “Quá Sơn Phong đại gia, chớ hét giá trên trời, ngài đòi nhiều hơn nữa mà bọn ta không lấy ra được thì có ích gì? Thế này đi, bọn ta đã gom góp được 500 đồng tiền tặng ngài làm quà gặp mặt, hi vọng có thể kết bằng hữu, ngài thấy thế nào?

“Hừ, 500 đồng tiền mà muốn đuổi bổn đại gia hả? Coi thường ai vậy?” Quá Sơn Phong gầm lên.

Trại chủ Thủy Ngưu trại cười gượng gạo, xoa tay nói: “500 đồng tiền cũng không ít đâu! Thời buổi này thiên tai địa biến, chiến tranh loạn lạc, mọi người đều sống không tốt cả.”

Bên phía Quá Sơn Phong im lặng một lúc, rồi đột ngột lên tiếng: “Để lại một nửa số hàng hóa các ngươi mang theo, ta sẽ cho qua ngay lập tức.”

Đương nhiên trại chủ Thủy Ngưu trại không chịu, nghiến răng nói: “Hàng hóa ta chở là quặng sắt, ngươi lấy hàng của ta có thể bán được tiền không? Có thể ăn được không? Thế này đi, chúng ta mỗi người lùi một bước, 800 đồng tiền thế nào?”

Quá Sơn Phong khinh miệt nói: “Con mẹ nó, ít hơn 5 đậu vàng, miễn bàn.”

5 đậu vàng tức là 5000 đồng tiền!

Lời nói này vừa thốt ra, sắc mặt trại chủ Thủy Ngưu trại lập tức trở nên khó coi.

Người trong Thủy Ngưu trại vất vả khai thác quặng, đào được vài xe quặng sắt thô, cho dù bán hết cũng chưa chắc kiếm được năm đậu vàng.

Quá Sơn Phong hét giá trên trời, rất khó để tiếp tục đàm phán với hắn.

“Quá Sơn Phong đại gia, xin chờ một lát, cho phép bọn ta bàn bạc lại.”

3 vị trưởng lão nhìn nhau, xám xịt quay trở về.

Phương Tri Hành nghe tận tại, nhìn tận mắt toàn bộ cảnh tượng ấy.

“Tên Quá Sơn Phong này, tham lam vô độ, thật sự rất quá đáng!” Trại chủ Thủy Ngưu trại phẫn nộ nói.

Thôn trưởng thôn Hắc Ngưu thở dài nặng nề nói: “Xem ra, chuyện này không thể giải quyết êm thấm được rồi, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể xông qua thôi.”

Phương Tri Hành thấy vậy, suy nghĩ một lát, đề nghị: “Nạn dân ở đây rất đông, chúng ta có thể tập hợp tất cả nạn dân cùng nhau tấn công tuyến phong tỏa của bọn chúng, chỉ cần mở một lỗ hổng thì có thể đột phá được.”

Nghe vậy, 3 vị trưởng lão vô cùng tán thành.

Người đông sức mạnh lớn mà.

Đừng nói nhiều người như vậy, dù chỉ là một đàn heo rừng thì đám Ma phỉ muốn chặn đứng toàn bộ cũng phải tốn nhiều công sức.

Sau đó, 3 vị trưởng lão tập hợp một đám nạn dân, thuyết phục bọn họ cùng nhau vượt qua cửa ải.

“Không xông qua đó, tất cả chúng ta sẽ chết đói ở đây!”

“Mọi người đừng sợ, hãy theo bọn ta xông lên!”

“Người đông thế mạnh, chúng ta nhiều người như vậy cùng nhau hành động, Ma phỉ cũng phải e dè ba phần!”

Một đám nạn dân đã sớm đói lả, không còn lựa chọn nào khác, thấy có người dẫn đầu, đương nhiên bọn họ sẵn sàng đi theo.

Lúc này, Phương Tri Hành lại đề nghị đốn một ít củi dễ cháy, đốt thành đuốc, phân phát cho mỗi một nạn dân.

Nếu Ma phỉ xông đến, bọn họ sẽ dùng đuốc làm vũ khí, cùng ném về phía trước.

Mọi người đều cho rằng ý kiến này rất hay, không chỉ chi phí thấp mà ai cũng có thể tham gia.

Chưa đầy nửa tiếng, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc này, trời gần xế chiều.

Núi Phong Lâm cũng dần tối sầm lại, nhưng nhanh chóng được thắp sáng bởi từng ngọn đuốc, như những vì sao rơi xuống, nối liền thành một dải ngân hà.

Chương 40. Ra lệnh (2)

“Xông lên!”

Sau tiếng hô vang dội, 3 vị trưởng lão dẫn đầu tấn công.

“Xông lên đi!”

Hàng trăm người tích cực hưởng ứng, giơ cao đuốc, hò hét ầm ĩ, hùng hổ lao lên đỉnh núi.

Phương Tri Hành cũng hòa mình vào đám đông, cậu dắt lừa xông về phía trước nhưng lại cố ý đi sau đám đông.

Mọi người chạy lên đỉnh núi, tranh nhau đi về phía trước, dần dần kéo thành một hàng người rất dài.

Phương Tri Hành đi ở nửa sau đội hình, mắt nhìn đến nhìn lui.

Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy có rất nhiều bóng người xuất hiện trên một sườn dốc, số lượng đông đúc, cả mấy chục người.

Những người này cũng quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, nhưng người nào cũng cầm đủ loại vũ khí trong tay, có gậy gỗ, có liệp đao, có cả giáo dài và cung tên, vô cùng đa dạng.

“Đại ca, làm sao đây?”

Một tên Ma phỉ chưa từng thấy cảnh tượng này, nhất thời hoảng hồn, không biết làm sao.

Trước đây, bọn chúng chặn đường cướp bóc, nạn dân thường đi từng đợt, có thể chạy đến cướp luôn hoặc bắn tên giết chết.

Nhiều như vậy cùng chạy, giống như vỡ đê vậy, cảnh tượng thực sự hơi choáng ngợp.

“Làm sao đây gì chứ, ngươi mù à?” Quá Sơn Phong bước ra khỏi đám đông, vác theo một thanh đao lớn.

Hắn là một tráng hán cao lớn vạm vỡ, trên mặt có những vết sẹo xấu xí, ánh mắt hung dữ, vẻ mặt gớm ghiếc, miệng nhai nhồm nhoàm một miếng xương gà.

Quá Sơn Phong cười lạnh lùng: “Nghe cho kỹ, ai mang theo nhiều đồ nhất thì chúng ta sẽ cướp của người đó.”

“Tuân lệnh!”

“Đại ca anh minh!”

Đám Ma phỉ hiểu ngầm trong lòng.

Ngay lập tức, bọn họ chú ý đến đoạn đầu của hàng người dài, đó là đội xe của 3 vị lão nhân.

Có xe chở bông, xe chở da thú, xe chở quặng sắt!

Thật sự quá nổi bật, rất khó để không chú ý.

“Huynh đệ, theo ta lên!”

Quá Sơn Phong gầm lên, giơ thanh đao lao lên phía trước, đám Ma phỉ hò hét chạy theo sau.

“Ma phỉ đến rồi!”

“Chạy mau!”

Đám nạn dân hoảng sợ tột độ, co giò chạy hết sức như phát điên.

“Mau mau mau!” 3 vị lão nhân thúc giục, bánh xe quay không ngừng, tiếng lộc cộc lộc cộc vang lên.

Đột nhiên, Phương Tri Hành hét lớn: “Đừng hoảng, đợi Ma phỉ đến gần, ném đuốc cùng một lúc!”

Tiếng hét của cậu vang vọng, truyền đến tai mỗi một người.

Đám Ma phỉ cũng nghe thấy, mới hiểu ra lý do tại sao mấy tên nạn dân đều cầm đuốc, ai nấy đều không nhịn được hoảng sợ, thả chậm bước chân.

“Khốn kiếp, các ngươi muốn nhịn đói, hay muốn ăn uống no say, ngủ với nữ nhân!”

Quá Sơn Phong tức lộn ruột, liên tục hò hét.

Lời nói của hắn lập tức có hiệu quả, đám Ma phỉ kích động phát ra những âm thanh kỳ quái giống như tiếng khỉ kêu.

Khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng thu hẹp.

30 mét, 20 mét, 10 mét!

“Ném!”

Phương Tri Hành hét lớn, cậu ném đuốc đầu tiên..

Cùng với ánh lửa đầu tiên bùng lên, hàng trăm cây đuốc bay vọt lên giữa trời, soi sáng cả khu rừng phong rực rỡ.

Tách tách tách~

Những cây đuốc cắt ngang không trung, vạch ra những đường cong riêng lẻ, đập về phía đám Ma phỉ.

Bùm!

Chiếc đuốc Phương Tri Hành ném ra đập trúng một tên Ma phỉ, đập khiến đối phương nhảy dựng lên ngã lăn nhào.

Mấy tên Ma phỉ khác buộc phải ngẩng đầu né tránh những cây đuốc tấn công, nhất thời có người bị đập trúng, có người né tránh được.

Nhưng càng nhiều cây đuốc rơi xuống đất cản trở đường đi của đám Ma phỉ.

Trải qua chuyện này, đám Ma phỉ mất hết phương hướng, vô cùng hỗn loạn.

“Đệch mẹ nó!”

Quá Sơn Phong nổi trận lôi đình, trơ mắt nhìn hàng trăm nạn dân chạy qua trước mắt hắn, bỏ hắn lại phía sau.

“Đưa cung đây!”

Đột nhiên, hắn giơ tay ra.

Một tên Ma phỉ nhanh chóng đưa một cây cung và một mũi tên cho Quá Sơn Phong…

Trại chủ Thuỷ Ngưu trại lập tức hét lên: “Phân tán, chia ra xông lên!”

Đám nạn dân nghe vậy, vội vã chạy tán loạn trong khu rừng lá phong, cảnh tượng bỗng chốc vô cùng hỗn loạn.

Quá Sơn Phong giương cung, nhắm về phía trước.

Nhưng không ngờ, mấy người nạn dân đột nhiên tản ra, vô cùng hỗn loạn, bóng người đè lên nhau, trở thành một mớ hỗn độn, khiến hắn không biết nên bắn người nào.

Thực ra, hắn muốn bắn chết Phương Tri Hành.

Chính tên Phương Tri Hành này đã lệnh cho nạn dân, nếu không có sự chỉ huy của cậu, đám nạn dân này hoàn toàn vô dụng, không hề có sức uy hiếp, chẳng phải để mặc cho đám Ma phỉ bọn họ tùy ý bắt nạt sao?

Đám đông hỗn loạn, sắc trời tối đen.

“Vù!”

Quá Sơn Phong nghiến răng nghiến lợi bắn bừa một mũi tên, nhưng không trúng ai càng khiến hắn càng tức giận.

“Đệch mẹ nó, đuổi theo cho lão tử!”

Quá Sơn Phong một cước đá bay cây đuốc trên mặt đất, sải bước lớn lao về phía trước.

Đám Ma phỉ vội vã đuổi theo.

Đám nạn dân phía trước chạy trốn, Ma phỉ phía sau truy đuổi.

Vèo!

Bỗng chốc, một mũi tên lạnh lẽo lao đến từ bên hông, quá bất ngờ!

Quá Sơn Phong chợt ngoẹo mạnh đầu xuống, bước chân dừng lại, hai mắt trợn lớn, để lộ vẻ mặt giống như nhìn thấy ma quỷ.

Mũi tên lạnh lẽo xuyên qua cổ họng hắn từ phía bên trái, xuyên ra phía bên phải.

“Lão đại? !”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 6 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo