1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Max Cấp Ngoan Nhân
  4. Tập 3: Vu oan hãm hại (c21-c30)

[Dịch] Max Cấp Ngoan Nhân

Tập 3: Vu oan hãm hại (c21-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21. Vu oan hãm hại.

Lão thôn trưởng thấy thế thì lập tức tỏ rõ thái độ: “Mọi người đường hoảng hốt. Trong thôn đã xảy ra án mạng, nhất định phải báo quan xử lý. Bất kể là ai đã hại chết lão Lưu, chúng ta nhất định phải bắt hắn về quy án, đòi lại công lý cho người đã khuất.”

“Đúng, đúng, đúng. Phải như thế!” Chúng thôn dân sôi nổi phụ họa.

Uy tín của lão thôn trường được tích lũy qua thời gian dài, không có người nào dám tùy tiện chất vấn lão. Lão nói làm thế nào thì sẽ làm thế đó.

“Được rồi. Mọi người ai về nhà nấy đi, nhớ khóa cửa thật chặt, có việc gì thì phải la lớn lên.” Lão thôn trưởng khoát tay, giải tán đám đông.

Phương Tri Hành đưa mắt nhìn Tế Cẩu rồi quay người về nhà.

Tế Cẩu ngầm hiểu, lén lén lút lút trốn vào góc tường. Bóng tối bao phủ nó, chẳng ai nhìn thấy được.

Đợi đến khi đám người tan hết, hiện trường chỉ còn lại lão thôn trưởng và 3 đứa con trai.

Triệu Đại Hổ nói: “Cha, ngài muốn báo quan thật ạ? Trong huyện tùy tiện phái một bộ khoái đến, chúng ta lại phải lo một ngày ba bữa. Ăn ở nhà ai chứ? Còn không phải là sẽ đổ hết lên đình trưởng ngài đây à? Đi khắp nơi kêu gọi, vừa phải ra sức lại vừa phải ra tiền!”

Triệu Nhị Hổ gật đầu, tiếp lời: “Đúng đấy. Mời thần dễ đuổi thần khó.”

Lão thôn trưởng cười haha, nói: “Báo quan cái gì, ta chỉ nói thế thôi. Vừa ổn định lòng người, vừa tiện thể hù dọa tên ăn thịt người kia một chút.”

Ba đứa con lập tức hiểu rõ.

Triệu Đại Hổ nói: “Không báo quan thì việc này phải xử lý thế nào đây?”

Triệu Tam Hổ lên tiếng: “Đại ca, chẳng phải anh nghi kẻ ăn thịt người là Đại Ngưu à? Nếu không tìm được hung thủ, chúng ta cứ bắt nó, xử tử trước mặt thôn dân được không?”

Triệu Đại Hổ lắc đầu: “Nhị Cẩu có thể là do Đại Ngưu giết nhưng vụ lão Lưu thì đúng là không phải do nó làm.”

Triệu Tam Hổ khó hiểu, hỏi: “Không phải à?”

Triệu Đại Hổ khoanh tay, nói: “Mấy hôm nay ta để tiểu Khôn theo dõi Đại Ngưu rất chặt, phát hiện ra nó đi sớm về trễ, thần thần bí bí, không biết là đi đâu. Thế nhưng lần cuối cùng lão Lưu lộ diện là buổi trưa ba ngày trước, sau khi về nhà thì không thấy ra khỏi cửa nữa. Trong khoảng thời gian này, Đại Ngưu vẫn luôn bị tiểu Khôn theo dõi.”

Lão thôn trưởng gật đầu, đáp: “Nếu con người rơi vào trạng thái cực kỳ đói khát thì cái gì cũng dám ăn. Đại Ngưu ăn Nhị Cẩu,  một kẻ khác ăn lão Lưu! Nếu còn tiếp tục như này, đến mùa đông, sợ là cả thôn đều sẽ ăn thịt người.”

Triệu Đại Hổ líu lưỡi: “Cha, trước kia ngài cũng từng trải qua nạn đói, đã bao giờ gặp chuyện này chưa?”

Lão thôn trưởng tựa như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt bỗng thay đổi thất thường. Ông ta đột ngột rẽ sang chủ đề khác: “Hình như mấy ngày nay không thấy đám người Tống đại gia trở về, đúng không?”

Triệu Đại Hổ lập tức trả lời: “Đã bảy – tám ngày rồi thì phải.”

“Ừ.” Trên mặt lão thôn trưởng hiên lên nét vui mừng.

Mấy ngày trước, bốn người Tống đại gia ra ngoài đi săn nhưng chưa từng trở về thôn. Tống đại nương cùng con dâu vô cùng lo lắng nên mỗi ngày đều chạy đến nhà thôn trưởng, một nháo hai khóc, năn nỉ lão nhanh chóng tổ chức thôn dân lên núi tìm người.

Nhưng thời buổi này bản thân còn khó mà đảm bảo, ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, làm gì có ai dư thừa tinh thần với sức lực, nhàn rỗi đi tìm người chứ?

Lão thôn trưởng cười cười: “Xem ra toàn bộ nam đinh nhà họ Tống đều xong đời, chết ở trong núi cả rồi. Chuyện này thật ra lại rất tốt!”

Ba đứa con đều cảm thấy kinh ngạc: “Cha, tốt chỗ nào ạ?”

Lão thôn trưởng liếc mắt nhìn về phía Triệu Tam Hổ, cười cười: “Lão tam à, không phải là ngươi vẫn luôn thích vợ Tống lão nhị à? Chờ lát nữa cha sẽ đi qua cầu hôn cho ngươi. Cưới cô ta về, lương thực và tiền tai của Tống gia cũng vào hết tay nhà mình.”

Triệu Đại Tam vui mừng quá đỗi, phấn khởi nói: “Cha, ý kiến này quá hay. Tạ ơn cha!”

Triệu Đại Hổ chần chờ hỏi: “Còn Tống đại nương, phải xử lý thế nào ạ?”

Lão thôn trưởng hờ hững nói: “Lão bà bà chết dẫm này, chắc chắn là sẽ làm ầm lên. Nhất định phải chơi chết bà ta. Thế này đi, chúng ta sẽ nói hung thủ hại chết lão Lưu là Tống đại nương. Bà ta mất chồng mất con trai nên phát điên rồi.”

Triệu Đại Hổ liên lục gật đầu: “Cha, vẫn là ngài lắm mưu nhiều kế!”

Sau khi bàn bạc kỹ càng, lão thôn trưởng dặn dò 3 đứa con chôn cất Lưu đại thúc cẩn thận, còn mình thì đi đến nhà Tống lão nhị.

Đợi 4 người đi hết, Tế Cẩu mới nhảy ra khỏi góc túi, vắt chân lên cổ chạy về nhà.

Phương Tri Hành đợi đã lâu, vừa thấy liền hỏi: “Có nghe ngóng được gì không?”

Tế Cẩu phun ra vèo vèo, kể hết từ đầu đến cuối.

“Cái gì, bọn họ nghi tao ăn thịt Nhị Cẩu à?”

Phương Tri Hành cạn lời, không còn gì để nói. Cảm thấy không thể hiểu nổi.

Tế Cẩu nhìn thằng bạn nối khố một lát rồi nói: “Tao cảm thấy bọn họ nghi ngờ là do mày béo lên đấy!”

Chương 22. Dã ngoại

Phương Tri Hành nhìn nhìn cơ thể mình rồi chợt nói: “Cũng đúng, chẳng trách!”

Tế Cẩu còn đế thêm vào: “Thôn trưởng đúng là lão già tàn ác, lòng dạ đen thui. Chơi người ta tuyệt hậu luôn, quả này Tống gia xong thật rồi.”

Phương Tri Hành nghĩ thôi vẫn thấy sợ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Xém chút là lão đã lấy tao ra làm tốt thí rồi.”

Sáng sớm, trời đang mưa to.

Uỳnh uỳnh~

Sấm chớp rền vang, mưa trút ào ào, từ nửa đêm đến giờ vẫn chưa ngớt được tí nào.

Trời đã sáng nhưng Phương Tri Hành nhìn ngoài trời mưa to, tâm tình không cách nào sáng sủa lên được.

Hôm nay cậu vốn định lên núi đi săn, ai ngờ người tính không bằng trời tính.

“Trong nhà không có gì ăn, trời mưa cũng phải đi ra ngoài.” Phương Tri Hành than nhẹ.

Cậu có tí hối hận, hẳn là nên nghĩ cách tích trữ một ít đồ ăn, phòng hờ tình huống này mới đúng.

Nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào giải quyết được.

Mỗi lần cậu xuống sông mò sò bắt ốc, bắt được bao nhiêu đều chén hết bấy nhiêu, thế mới có sức mà tập bắn tên, luyện Bạt Đao Thuật.

Căn bản là không thể tích trữ đồ ăn.

Tế Cẩu do dự nói: “Không có áo mưa, đi ra ngoài sẽ ướt hết, đổ bệnh thì phải làm sao?”

Ở cái sơn thôn…cổ đại này, có bệnh thì cũng chỉ có thể cắn răng chống chọi cho qua, không chống được thì chết chắc.

Tất nhiên là Phương Tri Hành biết rõ điều này, thế nhưng cậu không biết cơn mưa này sẽ kéo dài bao lâu, không thể cứ ru rú trong nhà đợi tạnh được.

Huống gì cho dù trời tạnh rồi, trong lúc ra ngoài vẫn có thể mắc mưa lại. Sao mà tránh mãi được.

Một người một tró đội mưa ra ngoài.

Mưa rất to, Phương Tri Hành thoáng cái đã ướt sũng. Tế Cẩu cũng rơi vào tình trạng lông ướt dầm dề, dính bết vào nhau.

Trong thôn ngoài thôn toàn là đường đất, mưa to một cái là trở nên cực kỳ lầy lội.

Phương Tri Hành một bước nông một bước sâu ra khỏi thôn, đi thẳng đến bờ sông thường đánh bắt thủy sản.

Rõ ràng là nước sông đã dâng lên rất nhiều, dòng chảy rất xiết, sóng lớn cuồn cuộn.

“Đậu xanh rau muống!”

Phương Tri Hành đứng trên bờ, tóc tai dán bết vào nhau, trên mặt toàn là nước mưa.

Không thể xuống sông, quá nguy hiểm.

Tế Cẩu trợn tròn mắt, truyền âm đến: “Lần này toang rồi. Khả năng cao mà mấy ngày nữa nước sông cũng không hạ được đâu.”

Phương Tri Hành khẽ cắn môi rồi quay người đi vào rừng cây hái chút rau dại, sau đó trở về.

Về đến nhà, cậu vội vàng nhóm lửa hong khô quần áo đã ướt sũng, luộc hết chỗ rau dại. Hai người miễn cưỡng lắm mới no bụng.

Đến chiều, mưa vẫn chưa tạnh, ngược lại còn to hơn.

Trong thôn khắp nơi đều bị ngập, cứ như một vũng nước mênh mông.

Phương Tri Hành nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề. Trận mưa này không bình thường, thuộc vào hàng thiên tai rồi!

Đảo mắt đã đến chạng vạng tối, mưa vẫn như trút nước.

Phương Tri Hành và Tế Cẩu lại đói cồn cào.

“Ngày mai, dù mưa lớn đến mấy chúng ta cũng phải lên núi săn bắt.” Phương Tri Hành thở dài.

Tế Cẩu mặt ủ mày chau, chỉ hừ hừ mấy tiếng.

Một đêm trôi qua rất nhanh…

Sang ngày hôm sau, Phương Tri Hành bị đói đến tỉnh ngủ. Ra ngoài xem thử thì thấy sắc trời vẫn âm u nhưng mưa thì đã tạnh rồi.

Nhiệt độ không khí hạ xuống rất nhiều, đã hơi lành lạnh.

Một người một chó mừng muốn chết, lập tức vác theo cung tên chạy ra ngoài, đi thẳng lên núi.

Chưa đi được bao xa, trời lại mưa phùn lất phất, đọng trên người lạnh muốn teo héo.

Tế Cẩu nhìn hướng Phương Tri Hành định đi, kinh sợ nói: “Mày định đến khu vực săn thú bị đám Triệu Đại Hổ chiếm giữ à?”

Phương Tri Hành gật đầu.

Tế Cẩu chần chờ, nói: “Không sợ xảy ra chuyện hả? Một khi mày và đám người nhà lão thôn trưởng xảy ra xung đột, Triệu gia nhiều mũi tên hơn mày đấy.”

Phương Tri Hành trả lời: “Mấy hôm nay hẳn là cả nhà lão thôn trưởng còn bận bịu chiếm đất chiếm tài sản của Tống gia, sẽ không ra ngoài đi săn.”

Tế Cẩu nghĩ  nghĩ rồi ngập ngừng nói: “Chỉ hy vọng là như thế.”

Một người một chó xâm nhập vào núi hoang rừng già. Họ đi một đoạn rất xa, xem chừng là khoảng 11, 12 dặm.

Phương Tri Hành đi mệt, ngồi dưới một gốc đại thụ nghỉ ngơi.

“Ối ối, mệt chết chó rồi.” Tế Cẩu cũng mệt muốn chết, nằm rạp trên mặt đất, không ngừng thè lưỡi thở.

Uỳnh uỳnh ~ ~

Rất ư là xui xẻo, trời lại đột nhiên mưa to.

Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn trời. Mây đen dày đặc, tia sét thô to như xé toạc không trung. Giống như thần long đang nổi giận.

“Đi thôi, không thể trú dưới gốc cây.” Cậu đứng lên, không thể không đội mưa di chuyển.

Hai người tìm mãi mới thấy một mỏm đá nhô ra, tạo thành một cái hốc khá hẹp. Vừa lúc có thể trú mưa.

“Ế, nhìn kìa! Chỗ kia là một mảng dâu dại, đúng không?” Tế Cẩu trông thấy cái gì đó, duỗi cổ nhìn cho kỹ.

Phương Tri Hành nhìn theo, ánh mắt lập tức sáng lên, ba chân bốn cẳng chạy đến.

Chỉ thấy phía trên một sườn dốc mọc đầy bụi cây, chính là dâu dại. Cành nào cành nấy treo đầy quả đỏ mọng, tất cả đều to cỡ củ lạc.

Chương 23. Dã ngoại (2)

Phương Tri Hành cấp tốc hái mấy quả, đang định nhét vào miệng thì bỗng khựng lại.

“Tế Cẩu, mau qua đây!” Cậu gọi.

Tế Cẩu không muốn dính mưa, hô to: “Mày mau hái đi, tao qua thì làm chó gì. Muốn cũng có giúp được gì đâu.”

Phương Tri Hành bĩu môi. Cậu cởi áo gai, nhanh tay hái dâu.

Bỏ ra chút thời gian, trong lòng Phương Tri Hành càng lúc càng nhiều. Xem chừng còn quá nửa chưa hái, có điều cậu không cầm nổi nữa.

Phương Tri Hành đành quay lại hốc đá, ngồi xuống.

Tế Cẩu lập tức nhảy lên đùi cậu, ngửi ngửi đám dâu dại. Một mùi thơm ngọt ngào lập tức lan ra, làm nước miếng nó chảy ròng ròng.

Phương Tri Hành thấy thế liền thúc dục: “Mau ăn đi.”

Tế Cẩu ngẩng đầu, nhe răng hỏi: “Ý gì đây? Trước giờ không phải toàn là mày chén trước, toàn để tao đồ thừa à?”

Phương Tri Hành cười cười, nói: “Dâu dại là do mày phát hiện, đáng được thưởng!”

“Có cái cứt!”

Tế Cẩu nhe răng, gừ gừ: “Mày sợ dâu dại này có độc, bắt tao là thí nghiệm thì có.”

Phương Tri Hành mặt không đổi sắc: “Con chó nhà mày, không biết lòng người tốt. Lúc nào cũng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Được, được, được, cứ coi như tao lấy mày ra làm thí nghiệm đi. Thế thì đã sao? Mẹ nó, không phải là mày có đến 2 cái mạng à? Sợ cái lông gì!”

Tế Cẩu cười nhạt: “Hờ hờ. Phương Tri Hành, lần này tao ghim gút mày rồi.”

Dứt lời chó ta há miệng cắn liền mấy quả dâu dại, nhai nhai mấy cái rồi nuốt xuống bụng.

“Wow! Ngon quá là ngon, chua chua ngọt ngọt!” Tế Cẩu mừng rỡ, không thèm đếm xỉa đến thằng bạn thân, ăn lấy ăn để.

Phương Tri Hành nhìn mà bụng kêu ùng ục, nước miếng ứa ra ào ào nhưng vẫn cố nhịn xuống.

“Úi chà, ăn ngon thật đấy!”

“Mày không ăn à?”

“Không ăn thật à?”

Tế Cẩu vừa ăn vừa liên tụ chòng ghẹo Phương Tri Hành, không biết mệt là gì.

Phương Tri Hành mắt điếc tai ngơ. Cậu đợi một lúc lâu, đến khi xác nhận Tế Cẩu hốc một đống mà không bị làm sao thì mới bắt đầu ăn.

Hương vị dâu dại đúng là khá ngon.

Nên nói là từ lúc xuyên đến thế giới này, đây là loại hoa quả đầu tiên bọn họ được ăn. Đúng là hưởng thụ xa xỉ!

Phương Tri Hành ăn một lèo hết chỗ dâu dại, cơn đói dịu bớt liền chạy đi hái tiếp. Một mảng dâu dại bị cậu càn quét hết, sau đó ăn sạch nên cũng no được sáu, bảy phần.

Mưa càng ngày càng to.

Phương Tri Hành trầm ngâm: “Trận mưa này qua đi, sợ là tình hình thiên tai sẽ càng nghiêm trọng. Thời thế càng thêm loạn lạc.”

Tế Cẩu ngẫm nghĩ rồi nói: “Có nhớ ông chủ Tiền không? Mày xem người ta lăn lộn tốt biết bao! Tao cảm thấy bọn mình nên tìm một đường ra, không thể chết dí ở thôn Phục Ngưu này mãi được.”

Phương Tri Hành lắc đầu: “Chúng chẳng biết gì về thế giới bên ngoài, cứ chạy lung tung có khi tình cảnh còn nguy hiểm hơn.”

Tế Cẩu chân thành nói: “Phải đến thành phố lớn, người có tiền có quyền đều tập trung hết ở đấy. Nói cho mày biết, nếu tao chuyển thế thành người, chắc chắn vẫn sẽ siêu cấp đẹp trai, tùy tiện thả lưới một phú bà thì còn cái quái gì phải sầu nữa.”

Phương Tri Hành nghe vậy thì cười nhạt, đáp lại: “Chó không đổi được thói quen ăn cứt.”

Tế Cẩu cười khà khà: “Mày thì biết méo gì, các cụ bảo ‘đàn ông không xấu phụ nữ không yêu’. Anh đây chính là Hải Vương*, tự tin toả hào quang!”

Hải vương: chủ vựa cá, ý là đào hoa lắm gái theo.

Khoảng chừng 2 tiếng sau, cuối cùng mưa cũng nhỏ lại.

Một người một chó khoan khoái đi đến khu vực đã định trước, đội mưa nhỏ tìm kiếm con mồi khắp nơi.

Một lát sau…

Phương Tri Hành vòng qua một gốc đại thụ 3 người ôm không hết, bước chân bỗng khựng lại. Ánh mắt cậu xuyên qua những tán cây rừng rậm rạp, nhìn thấy 2 con hươu sao đang đứng dưới một gốc cây, nhởn nhơ gặm cỏ non.

2 con hươu sao một lớn một nhỏ, có thể là đôi mẹ con.

“Ồ mố, có hươu!”

Tế Cẩu ló đầu ra, hai mắt nhìn đăm đăm.

Kiếp trước cậu chỉ được nhìn thấy hươu sao trong vườn bách thú, thịt thì xưa nay chưa từng được ăn.

“Khoảng cách có hơi xa, lại đến gần hơn một chút.” Phương Tri Hành cúi thấp người, cẩn thận từng li từng tí lần mò qua.

Thế nhưng con hươu mẹ kia đột nhiên quay đầu lại, phát hiện ra Phương Tri Hành nên đánh động cho hươu con cùng chạy.

Chỉ trong chớp mắt, bọn chúng đã biến mất trong rừng sâu núi thẳm.

“Kỳ lạ, mình bị lộ ở chỗ nào nhỉ?” trên mặt Phương Tri Hành lộ rõ vẻ hoang mang, khó hiểu.

Tế Cẩu đáp: “Có thể là do tiếng bước chân của mày to quá. Đường lầy lội thế này, có muốn đi nhẹ nói khẽ cười duyên cũng khó.”

Phương Tri Hành như có điều suy nghĩ.

Chỉ một lát sau trời lại mưa ào ào, được một lúc thì nhỏ lại…cứ lặp đi lặp lại như thế.

Một người một chó bị xối đến ướt nhẹp, toàn thân rét run.

Tìm kiếm hơn 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng hai người phát hiện ra một đàn heo rừng. Không phải 1 con mà là 20, 30 con tập chung một chỗ.

Phương Tri Hành nín thở nằm rạp xuống đất, chậm rãi bò qua.

Chương 24. Siêu phàm

Sau khi bò được khoảng 30m, cậu bỗng đứng bật dậy, cấp tốc kéo cung nhắm bắn.

Vèo!

Mũi tên bắn lén quá nhanh, phá không, trúng đích.

Éc éc ~

Một con heo rừng nhảy dựng lên, điên cuồng hất đầu.

Mũi tên của Phương Tri Hành bắn trúng hốc mắt của nó, máu tuôn ồ ạt.

Bị doạ chấn kinh, đàn heo rừng bắt đầu chạy rầm rập, bao gồm cả con bị trúng tên. Rất nhanh đã giải tán hết, chẳng còn bóng dáng con nào.

“Đuổi theo!”

Phương Tri Hành và Tế Cẩu vội vàng truy vết, muốn tìm dấu móng cùng vết máu trên mặt đất.

Có điều vết máu đã nhanh chóng bị nước mưa rửa sạch, dấu móng cũng trở thành rất mờ nhạt.

Một người một chó mệt đến mức thở hồng hộc. Đuổi mãi đuổi mãi, bỗng thấy phía trước xuất hiện một sườn dốc.

Dấu móng biến mất dưới sườn dốc này.

“Tiếc quá…” Phương Tri Hành đưa tay lau nước mưa trên mặt, im lặng lắc đầu.

Tế Cẩu buồn bực nói: “Heo rừng đều mạnh thế này à? Một tên bắn thủng đầu mà vẫn không chết, còn chạy nhanh như thỏ?”

Phương Tri Hành thở dài: “Có lẽ là do tao với mày đen quá thôi. Lúc trước tao từng đọc được một tin tức: có người bị thanh thép xuyên qua đầu, thế mà cuối cùng vẫn cứu được đấy.”

Một người một chó không xơ múi được gì, đành phải tìm chỗ nghỉ ngơi.

Đảo mắt đã đến buổi triều.

Hai người tìm một gốc đại thụ đã đổ nghiêng, vội núp ở bên dưới tránh mưa, Người chó chó người đều ướt sũng, chật vật không chịu nổi.

Mưa dần tạnh hẳn.

Ộp~

Ộp oạp~

Mưa vừa tạnh, giữ rừng núi bỗng vang lên một loạt tiếng ếch kêu.

“Có ếch xanh!”

Tinh thần của Phương Tri Hành đại chấn, chân đạp vũng bùn, bắt đầu tìm kiếm ở xung quanh.

Không bao lâu sau, cậu nhìn thấy ở vũng nước cạn phía xa xa có 4,5 con ếch to bự đang ngồi chồm hổm. Loại ếch xanh này có hình thể siêu khủng, chiều cao phải đến hơn 20cm. Tiếng ộp ộp oạp oạp cũng to như bò rống.

“Đù mé, đám này có khi là ếch trâu!”

Phương Tri Hành vui mừng quá đỗi, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh ếch trâu sốt tiêu, ếch trâu kho khô, lẩu ếch trâu…vân vân và mây mây.

Tế Cẩu đột nhiên lên tiếng: “Mày nhìn cẩn thận chút coi. Đã bao giờ nhìn thấy ếch trâu có cái đầu phát sáng chưa?!”

Phương Tri Hành cẩn thận nhìn lại, lúc này cậu mới để ý đến đỉnh đầu của mấy con ếch trâu. Giữa 2 con mắt to đùng là một cục u nhìn na ná như 1 cái sừng, màu sắc đỏ tươi ướt át.

Phương Tri Hành cả kinh nói: “Sừng đỏ?”

Tế Cẩu liếc Phương Tri Hành, ngạc nhiên nói: “Sừng đỏ cái mẹ gì. Rõ ràng là một ngọn lửa, y chang lửa ma chơi!”

“Cái gì mà lửa ma chơi?”

Phương Tri Hành có hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn Tế Cẩu rồi nghiêm túc hỏi: “Mày nhìn thấy lửa ở đâu?”

Tế Cẩu cũng thành thật nói: “Trên đỉnh đầu mấy con ếch kia kìa, con nào chả đội một đốm lửa. Mày không nhìn thấy à?”

Phương Tri Hành lắc đầu.

Một người một chó mắt to trừng mắt nhỏ.

Mãi một lúc sau, hai người mới xác định được một chuyện: hình ảnh mắt người và mắt chó nhìn thấy không giống nhau!

“Hừm, cuối cùng cũng có tí mùi vị của dị giới rồi.” Phương Tri Hành tấm tắc lấy làm lạ. Tâm trạng không khỏi kích động, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ bọn mình gặp được sinh vật siêu phàm rồi.”

Tế Cẩu rất tán thành: “Ghê gớm thật. Thế giới này chắc chắn không đơn giản.”

Tuy miệng nói như thế nhưng Phương Tri Hành vẫn đưa tay với đến bao đựng, rút ra một mũi tên.

Trong mắt cậu, cho dù là sinh vật siêu phàm hay thần kỳ thì cũng chỉ là một nguyên liệu nấu ăn mà thôi.

Phương Tri Hành lặng lẽ mò qua, rút ngắn khoảng cách, dựa vào đại thụ để ẩn nấp.

Đi đến khoảng cách khoảng 20m, cậu nâng cung, kéo căng dây, bắn tên. Hành động cực kỳ lưu loát, nước chảy mây trôi.

Vút!

Mũi tên phóng mạnh ra ngoài, xé đôi không khí lạnh lẽo, nhắm thẳng đến bên phải vũng nước cạn.

“ỘP ~~”

Một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết lập tức vang lên.

Phương Tri Hành chăm chú nhìn lại, liền thấy đám ếch xanh nhảy xa tứ tán. Tốc độ của chúng cực kỳ nhanh, lên lên xuống xuống mấy cái đã trốn hết vào trong rừng, biến mất không còn chút dấu vết.

Chỉ có con to nhất là bị tên bắn trúng đùi sau, đóng đinh trên mặt đất là vẫn đang giãy dụa tại chỗ.

Đuôi lông mày của cậu nhướng lên, vô cùng kinh ngạc.

Phải biết một tên này của cậu nhắm chuẩn chính là trán của con ếch kia, kết quả lại lệch ít nhất 10cm!

“Tỉ lệ chính xác bách phát bách trúng, suýt nữa lại bắn trượt?”

Đáy lòng Phương Tri Hành run lên, đột nhiên nhận ra: tỉ lệ chính xác của Xạ Thủ Học Nghề không phải là tuyệt đối. Nó có phạm vi áp dụng nhất định.

Ví dụ, nếu cậu bắn thú hoang bình thường thì sẽ không trượt phát nào. Thế nhưng đối đầu với sinh vật siêu phàm, kết quả là…tuỳ duyên.

Tế Cẩu nhanh chóng chạy đến, duỗi móng vuốt nhỏ đè lên cái chân còn lại đang đạp loạn của ếch.

Ếch trâu lập tức bị chế trụ, chỉ còn mỗi cái đầu đang lắc lư trái phải.

Phương Tri Hành đi tới, cúi đầu dò xét con ếch rồi cau mày nói: “Chỉ mỗi thế? Cũng có siêu phàm lắm đâu!”

Chương 25. Bị cảm.

Tế Cẩu cũng có tí thất vọng, nói: “Có lẽ con hàng này cũng không phải là sinh vật siêu phàm gì. Mày nhớ không, trong biển có một loại gọi là ‘cá lồng đèn’. Trên đầu chúng nó mọc lên một cái cần câu, còn có thể phát sáng.”

Phương Tri Hành ngẫm nghĩ một lát rồi bất ngờ rút đao ra khỏi vỏ, đâm thẳng xuống.

Phập!

Mũi đao xuyên qua phần lưng ếch trâu, khiến nó chết hẳn, không còn bất kỳ động tĩnh nào.

[2, Giết hai sinh mạng cùng cấp bậc: (1/2).]

Giao diện hệ thống bỗng nhiên lấp lóe ánh sáng .

Đáy mắt Phương Tri Hành sáng rực, tim đập rộn ràng.

“Hở??!”

Tế Cẩu sợ ngây người, trên mặt xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng, líu lưỡi nói: “Không phải chứ. Mày với ếch trâu là ‘sinh mạng cùng cấp bậc’ à?”

Phương Tri Hành cũng thấy không thể tưởng tượng nổi. Có điều sự thật bày ra trước mặt, tiến độ nhiệm vụ đã hoàn thành được ½.

Cậu nhấc con ếch xanh lên, ném vào sọt trúc rách nát của mình, phấn khởi nói: “Đi, giết thêm một con ếch trâu nữa là có thể luyện thành Bạt Đao Thuật.”

Tế Cẩu cũng rất mong chờ, vui vẻ chạy về phía có tiếng ếch kêu.

Không lâu sau, hai người bọn họ lại phát hiện thêm một vũng nước cạn, bên trong có hơn 10 con ếch trâu đang tụ tập cất giọng ca vàng.

Trong lòng Phương Tri Hành siêu mừng rỡ…

Lặng lẽ đi qua, dựng cung, nhắm chuẩn, BẮN!

Vút!

Dây cung rung động, mũi tên phá không mà đi, chỉ nháy mắt đã tăng tốc độ nên trong cự ly ngắn đã tạo thành hiệu quả nhanh như điện chớp.

ỘP ọp~~

Một con ếch trâu đột ngột kêu lên, cực kỳ thê lương, cực kỳ bi thảm.

Đám ếch còn lại kinh hãi, nhao nhao nhảy lên. Cả hội lập tức giải tán.

Khóe miệng Phương Tri Hành hơi nhếch lên. Không hiểu sao sau cơn mưa tính cảnh giác của bọn ếch trâu này lại thấp đến kỳ lạ như vậy, tạo cơ hội cho cậu có thể nhẹ nhàng nhặt nhạnh chỗ tốt.

“Bắn trúng rồi!”

Tế Cẩu vận sức chờ phát động, sẵn sàng vọt ra.

Thế nhưng sắc mặt Phương Tri Hành lập tức thay đổi, vội vàng truyền âm: “Có nguy hiểm, đừng đi!”

“Hả?!”

Tế Cẩu giật mình phanh gấp. Cu cậu lập tức ngã lộn mèo, miệng ôm hôn mẹ đất…Chuẩn dáng vẻ ngã như chó ăn cứt.

Đồng tử Phương Tri Hành co rút thật mạnh.

Chỉ thấy từ trên cây đại thụ bên cạnh vũng nước cạn có một bóng đen bất ngờ lao xuống, há cái miệng to như bồn máu của mình ra, cắn chuẩn một con ếch xanh đang nhảy lên giữa không trung.

Bóng đen này phải dài đến hơn 3m, trên người phủ kín một lớp vảy đen trắng đan xen. Khoang miệng siêu to, răng nanh sắc nhọn đến doạ người.

Thật đáng sợ, là một con mãng xà!

Đớp mồi ngay trên không, đúng là quá hung mãnh!

Mãng xà một miếng nuốt chửng con ếch trâu kia. Cái đuôi còn thuận thế vung vẩy trên không, đập trúng 2 con ếch vừa nhảy lên khiến chúng rớt bộp xuống đất rồi nhẹ nhàng ăn luôn.

Tiếp đến, mãng xà lại để ý đến con ếch bị ghim trên mặt đất. Phần bụng nó trúng tên, máu tươi chảy ròng ròng.

Mãng xà hơi khựng lại rồi đột ngột há miệng cắn phần đầu ếch, kéo mạnh về phía sau.

Xoẹt xoẹt!

Phần bụng bị mũi tên xuyên qua lập tức bị xé thành 2 nửa, chui vào bụng mãng xà.

Quá là tàn bạo!

Phương Tri Hành và Tế Cẩu đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Một người một chó lập tức gập người tránh né, vội vã lùi lại phía sau.

Chỉ trong chớp mắt ếch trâu xung quanh đã chạy hết. Mãng xà vừa quay  đầu đã nhìn thấy Tế Cẩu đang rón ra rón rén, lập tức đổi mục tiêu, theo dõi nó.

“Cái đệt!”

Tế Cẩu rùng mình, vắt chân lên cổ chạy như bay.

Mãng xà cúi đầu, trườn trên đất nhanh như một con báo đang phi nước đại để săn mồi.

“Bắn nó!” Tế Cẩu hoảng sợ gào lên.

Không cần nó kêu, Phương Tri Hành đã sớm quay lại, bắn ra một tên.

Mũi tên phá không lao về phía mãng xà, trúng ngay phần lưng của nó rồi phát ra một tiếng Coong!

Giống y như bắn trúng lá chắn bằng kim loại.

“Bắn không thủng luôn?!”

Đáy lòng Phương Tri Hành trầm trọng hẳn. Có điều một tên này đã làm mãng xà chuyển hướng, nhào về hướng phát ra mũi tên.

Phương Tri Hành và Tế Cẩu lộn nhào, bỏ trốn mất dạng.

“Hộc hộc hộc~”

Ngoài bìa núi rừng, một người một chó nằm bệt trên đất thở hổn hển. Cả hai đều mệt đến thoát xác, động đậy ngón tay thôi cũng thấy tốn sức.

Không lâu sau, trời lại đổ mưa.

Màn đêm buông xuống, mưa rào xối xả.

Trong tiếng sét đánh ầm ầm, Phương Tri Hành và Tế Cẩu chật vật xuyên qua con đường lầy lội, đội mưa quay về thôn Phục Ngưu.

Bước chân bọn họ nặng nề, hai chân như đeo chì.

Đi đến cửa thôn, ngẩng đầu lên nhìn!

Khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi của cả người lẫn chó đột nhiên biến sắc.

Trên gốc đại thụ đầu thôn đang treo lủng lẳng một bà lão tóc tai bù xù, quần áo bị lột sạch, người đầy thương tích. Tử trạng cực kỳ thê thảm.

“Bà ta chính là Tống đại nương!”

Phương Tri Hành nheo mắt, vừa nhìn đã biết đây là kiệt tác của lão thôn trưởng.

Ăn đến tuyệt đường!

Ăn người không nhả xương!

Ruộng đồng, tài sản của nhà họ Tống hẳn là đã rơi vào tay lão thôn trưởng.

Chương 26. Bị cảm. (2)

Tế Cẩu thấy thế thì trầm giọng, nói: “Thời buổi này, người tốt thường chết sớm mà!”

Phương Tri Hành không nói câu nào, vừa về đến nhà đã lập tức nhóm lửa hơ khô quần áo đã ướt nhẹp, làm mình ấm áp hơn một chút.

“Hắt xì!” Tế Cẩu đột nhiên hắt hơi.

Phương Tri Hành đang định nói nó mấy câu, ai ngờ bản thân cũng hắt hơi theo, nước mũi thò lò.

Ọc ọc ọc~

Bụng dạ một người một chó lại réo rắt, đói đến hốt hoảng.

Phương Tri Hành không nghĩ được nhiều, lục giỏ lấy con ếch trâu đã bắn được ra. Cậu im lặng thở dài: “Lăn qua lăn lại cả ngày, chỉ kiếm được mỗi tí đồ ăn thế này.”

Ếch trâu bị gác lên bếp lửa, nướng chay.

Tế Cẩu được chia cho phần đầu với 1 cái chân, phần còn lại đương nhiên là vào bụng Phương Tri Hành hết.

“Ít quá, căn bản là không bõ dính răng.” Tế Cẩu vẫn chưa đã mồm, oán trách.

Phương Tri Hành mệt mỏi muốn chết. Cậu lười nói chuyện, vừa lên giường, đặt đầu xuống gối đã ngủ luôn.

Một giấc tới sáng.

Lúc Phương Tri Hành mở mắt, tự nhiên cảm thấy cổ họng đau rát, giống như có người đang lấy kim đâm vào yết hầu của mình.

Cậu muốn ngồi dậy nhưng lại thấy hoa mắt váng đầu, toàn thân đau nhức. Cậu sờ thử trán mình mới biết là bị sốt rồi.

“Đậu mè, cảm cúm phát sốt rồi!” Phương Tri Hành thầm kêu không hay rồi. Cậu lập tức xuống giường, đi đến chỗ vạc nước múc một bát uống để giảm bớt đau nhức trong họng.

“Phương Tri Hành, tao khó chịu quá!” Tiếng rên rỉ của Tế Cẩu đột nhiên truyền đến.

Phương Tri Hành cúi đầu xem thử, phát hiện Tế Cẩu đang ể oải nằm nghiêng, bên cạnh còn có một bãi nôn.

“Mày cũng ốm rồi à?”

Sắc mặt Phương Tri Hành lại càng khó coi, lẩm bẩm: “Mày bị cảm còn lây cho tao.”

Tế Cẩu không phục, cãi: “Vớ vẩn, rõ ràng là mày bị cảm rồi lây cho tao.”

Phương Tri Hành bực bội mắng: “Chó cảm cúm!” (1 loại virus cảm cúm lây từ chó sang người.)

Tế Cẩu kêu lên: “Bệnh cúm người, bệnh cúm người!”

“Được rồi, lắm mồm quá!” Tâm trạng Phương Tri Hành khá bực bội, khó chịu đẩy cửa bước ra ngoài. Ngoài trời vẫn còn mưa nhỏ, trong viện toàn là nước.

Cả thôn vô cùng yên tĩnh, đến gà cũng không thèm gáy sáng.

Phương Tri Hành nghĩ ngợi một chút rồi hỏi Tế Cẩu: “Tao nghe nói nếu chó bị bệnh thì sẽ tự biết tìm thảo dược đấy. Mày thì sao?”

Tế Cẩu nghe xong liền bò dậy, nghiêng đầu kinh ngạc nói: “Thật hay xạo đấy ba. Tao còn có kỹ năng này á?”

Phương Tri Hành liền nói: “Tranh thủ thời gian thử xem sao.”

Tế Cẩu lập tức chạy ra ngoài, Phương Tri Hành cũng nhanh chóng theo sau. Một người một chó tiến vào rừng cây, khắp nơi tìm cỏ.

Mỗi lần tìm thấy cỏ dại Tế Cẩu đều phải chạy đến ngửi thử, Phương Tri Hành cũng tiện tay hái chút rau rừng.

“Phương Tri Hành, là loại cỏ này!” Tế Cẩu bỗng kêu lên.

Phương Tri Hành chạy qua xem thử. Đó là một loại cỏ màu xanh lục, phiến lá có hình trái tim. Bề mặt thô ráp lại có lông, phía sau cũng có một lớp lông tơ màu trắng.

“Đây là cỏ gì?” Tế Cẩu không biết tên nhưng trực giác cho nó biết: ăn loại có này sẽ có lợi cho mình.

Thật ra Phương Tri Hành lại biết: “Chắc là lá gai dại, thuộc về thực vật thân cỏ. Có tác dụng thanh nhiệt, lợi tiểu, an thai, cầm máu và giải độc.”

Tế Cẩu giật mình, trầm ngâm: “Suýt nữa thì quên mất. Mẹ nó, hồi trước mày là con ma ốm nên phải uống một đống thuốc đông y, toàn là tự bốc tự sắc.”

Phương Tri Hành không muốn tiếp tục đề tài này. Cậu hái mười mấy phiến lá, quay về nhà đun nước uống rồi ăn chút rau dại cho đỡ đói.

Sau đó tranh thủ lúc mưa nhỏ, hai người lại mang cung, lết cái thân bệnh tật đi săn.

Hết cách rồi!

Không muốn chết đói hay chết bệnh thì nhất định phải liều mạng.

Một người một chó ra khỏi cửa, đang định rời khỏi thôn thì bỗng thấy một con gà bay ngang qua mặt.

“Ò ó o o o~”

Con gà trống to béo, cả người phủ kín một lớp lông đỏ đen xen kẽ. Trên đỉnh đầu có một cái mào đỏ tươi, phần đuôi lại xòe ra, nom như một cái quạt siêu to khổng lồ, mỗi lần bước đi lắc bên này lắc bên kia. Dáng vẻ không coi ai ra gì, vừa oai phong lại vừa uy vũ.

Phương Tri Hành và Tế Cẩu liếc mắt nhìn nhau.

“Gà nhà lão thôn trưởng!”

Mập mạp quá nhể!

Một người một chó tâm linh tương thông, cấp tốc nhìn quanh một lượt.

“Không có ai …”

Tế Cẩu cẩn thận lắng nghe rồi truyền âm.

Phương Tri Hành không nói không rằng, chỉ chậm rãi giương cung, rút tên ra khỏi bao đựng.

Lúc này, con gà trống đang quay lưng, chổng mông về phía cậu.

Vút!

Mũi tên bắn ra!

Đầu con gà trống gục xuống, lộn nhào mấy vòng rồi mới ngã xuống đất. Hai chân nó chổng lên trời, đạp loạn xạ mấy cái rồi bất động.

Mũi tên xuyên qua mắt khiến nó lập tức đi đời, đến chết cũng không kịp gáy một tiếng nào

Phương Tri Hành lập tức thu cung, nhanh tay lẹ mắt quơ con gà trống nhét gọn vào trong cái sọt trúc rách nát của mình.

Sau đó, cậu lại đảo mắt nhìn quanh thêm một lần nữa, xác nhận xem có người đang nhìn trộm hay không.

Chương 27. Lại là chim

“Mau mau, về nhà, kho gà thôi!”đi

Tế Cẩu kích động muốn chết, sủa đến mức chảy cả nước mũi.

Đầu óc Phương Tri Hành nóng bừng bừng nhưng vẫn tỉnh táo dị thường, lắc đầu nói: “Đừng sốt ruột, tốt nhất là đường ăn gà trong thôn.”

Tế Cẩu nói: “Sợ cái gì, có ai biết là chúng ta làm đâu

Phương Tri Hành nghiêm túc nói: “Một khi lão thôn trưởng phát hiện con gà trống nhà mình biến mất, chắc chắn sẽ nghi có người ăn trộm. Đến lúc đấy kiểu gì cũng đi lục soát từng nhà. Mùi máu gà nặng như thế, lắm lông lá như thế, rồi cả mùi gà nướng thơm nồng như thế, dấu thế quái nào được?

Tế Cẩu giật mình.

Ngẫm lại thì cũng đúng. Dù Phương Tri Hành có xử lý máu gà sạch sẽ máu gà, đốt hết lông gà thì cũng không thể khử hết mùi được.

“Mày định làm thế nào?” Tế Cấu hỏi.

Phương Tri Hành suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cứ ra khỏi thôn trước rồi tính tiếp.”

không quay về nhà, vẫn theo kế hoạch rời khỏi thôn

Rặng núi Phục Ngưu, núi vờn quanh núi

Sống giữa núi hoang rừng già thế này, ngoài nhiều núi, nhiều cây, nhiều sông ra thì còn có một thứ cực kỳ nhiều. Đấy chính là hang động.

Phương Tri Hành và Tế Cẩu treo lên một ngọn núi, chẳng bao lâu đã tìm thấy một hang động.

May là hang động này không bị dột mưa, bên trong chẳng những khô ráo mà còn chất đầy cành khô lá héo, có lẽ là do gió lớn thổi vào trong động.

Phương Tri Hành lên dây cót tinh thần, lôi con gà trống béo tròn kia ra khỏi sọt trúc rồi bắt đầu vặt lông, mổ bụng bỏ lòng mề. Sau đó gác lên bếp lửa nướng.

Trong lúc Phương Tri Hành bận rộn, Tế Cẩu cũng không hề nhàn rỗi, nó phụ trách tuần tra bên ngoài hang động.

“Gâu gâu!”

Ngay khi nghe tiếng sủa, Phương Tri Hành vội vàng cầm cung tên, bước ra ngoài

Nhìn kỹ thì thấy Tế Cẩu đang đứng trước mấy lùm cây thấp bé, vẫy vẫy cái đuôi.

Phương Tri Hành chạy tới, hỏi: “Sao thế?”

Tế Cẩu quay đầu, lè lưỡi, nói như thể đang tranh công: “Mày nhìn xem có phải ớt dại trên núi không?”

Phương Tri Hành mừng rỡ, vội vàng cúi đầu kiểm tra thật kỹ, phát hiện thực vật trước mặt xanh biếc sum suê lại thêm chút đỏ đỏ.

Quả trên cây có màu đỏ rực, hình dạng như ngón tay nằm lẫn trong đám lá xanh, Cả quả lẫn thân cây đều đâm lên thẳng tắp, có điều vẫn còn hơi nhỏ.

“Ừ, đúng là ‘ớt chỉ thiên’.”

Phương Tri Hành hết sức vui mừng. Cậu mà một người thích ăn cay, không cay không vui, dù có bị trĩ lòi thì vẫn thích ăn cay như thường.

Cậu nhanh chóng hái một nắm ớt chỉ thiên rồi đem về hang động, tiếp đó đặt lên tảng đá, nghiền nát làm thành nước ớt.

Thời gian trôi qua thoăn thoắt, thoáng cái đã gần đến trưa.

Gà nướng đã gần chín, lớp da vàng ruộm tươm mỡ. Trong hang động tràn ngập mùi thịt, còn lan ra ngoài. Mùi thơm cứ gọi là nức hết cả mũi.

Tế Cẩu đứng bên ngoài canh gác, bắt đầu sốt ruột: “Xong chưa? Mày đừng có mà ăn mảnh đấy!”

Phương Tri Hành xé một cái đùi gà, không nhanh không chậm bôi thêm một lớp nước ớt rồi mới điềm tĩnh trả lời: “Nghe mày nói kìa, tao là loại người đấy hả?”

Cắn vào một miếng, vị cay bùng nổ!

“Đậu má, sướng miệng!”

Phương Tri Hành ăn như gió cuốn mây tan, quét sạch mọi thứ. Cảm giác thỏa mãn bùng nổ, khó mà tả được.

Lúc này, Tế Cẩu bất ngờ chạy vào. Nó giận tím mặt, quát: “Thằng khốn, mẹ nó, tao biết ngay mà!”

Phương Tri Hành liếm môi, trả lời: “Mày biết cái gì, tao có ăn vụng đâu…”

Lời còn chưa dứt, Tế Cẩu giận đến mức thét ra lửa: “Bốc phét vừa thôi, mày không ăn vụng  á? Thế nguyên cái đùi gà kia đâu, chẳng lẽ bị chó ăn rồi hả?”

Phương Tri Hành lời lẽ hùng hồn: “Mày biết cái méo gì, tao đang thử độc cho mày đấy.”

Tế Cẩu không nhịn nổi nữa, nhào đến, sủa ầm lên: “Cái đùi kia là của tao, cánh gà cũng là của tao nốt!”

Phương Tri Hành không nói lời nào, vặt phần đầu, cổ gà nhét vào mồm chó của Tế Cẩu, nghiêm túc nói: “Đầu và cổ gà ngon hơn nhiều.”

Tế Cẩu cứ “a ô ô ưm”, trợn mắt phun lửa.

Có điều, mùi thịt nướng cùng vị ớt cay bỗng chốc xộc đến làm nó muốn ngừng mà không được, nhanh chóng cúi đầu gặm thịt như bị ma nhập. Ăn vào rồi mới thấy mùi vị ngon không thể nào tả nổi.

Phương Trí Hành thấy vậy, cười nói: “Đấy, thấy tao tốt với mày chưa?”

Một người một chó chia nhau ăn con gà. Con gà trống này cực kỳ to béo, hai người ăn đến mức bụng căng phồng, no không chịu nổi.

“Đây là lần đầu tiên tao ăn no quá đà kiểu này.” Phương Tri Hành nằm ườn ra đất, xoa bụng rất chi là thỏa mãn

Tế Cẩu gật đầu nói: “Quan trọng nhất là nó có vị cay, vừa ăn đã sướng muốn chết. Tao toát hết cả mồ hôi rồi đây này.”

Phương Tri Hành sờ thử trán mình, đúng là hơi nóng nóng: “Ra tí mồ hôi cũng tốt, mong là có thể hết cảm luôn.”

Tế Cẩu nằm xuống, nhìn cơn mưa to như trút nước ở bên ngoài, cơn buồn ngủ ập tới.

Phương Tri Hành cũng nằm bên cạnh đống lửa ấm áp, từ từ nhắm mắt lại.

Chương 28. Lại là chim (2)

“Cha ơi, chuồng gà nhà mình dầm mưa lâu quá, bị sập rồi ạ!”

Triệu Đại Hổ vô cùng lo lắng chạy đến,  nói cho cha mình biết con gà trống to cùng bốn con gà mái già đều chạy sạch cả rồi.

“Cái gì?”

Lão thôn trưởng lập tức nóng nảy. Gà mái già có thể đẻ trứng, mỗi ngày nhà lão đều có trứng ăn. Trứng gà lại có thể nở ra gà con, cũng có thể đem đi đổi lương thực… tuyệt không thể xảy ra sai sót được.

Con gà trống kia cũng không thể thiếu được! Nếu không có nó thì lúc gà mái đẻ trứng, sẽ không cách nào nở ra gà con được.

Trong năm nạn đói hoành hành thế này, 5 con gà quá đỗi quan trọng, không thể làm mất được.

“Nhanh đi tìm gà đi!”

Lão thôn trưởng ra lệnh triệu tập, toàn bộ nam nữ già trẻ trong Triệu gia cùng đi tìm gà.

Hơn nửa tiếng sau, bọn họ tìm được ba con gà mái.

Vẫn còn một con trống và một con mái là chưa thấy tăm hơi.

Triệu Đại Hổ trầm giọng: “Cha, chúng con đã lùng sục khắp trong thôn ngoài thôn nhưng vẫn không tìm thấy.”

Lão thôn trưởng mặt mày u ám, nói: “Gà sẽ không tùy tiện chạy đến chỗ lạ, chắc chắn chúng vẫn còn ở trong thôn.”

Triệu Đại Hổ lập tức thay đổi sắc mặt, sợ hãi nói: “Chẳng lẽ có người đã bắt gà của chúng ta rồi ạ?”

Lão thôn trưởng ngước mắt nhìn sắc trời, cơn mưa mới tạnh chưa được bao lâu, màn đêm đã buông xuống rồi.

Lão lấy ra một cái chiêng đồng, gõ Cheng! Cheng ~.

Không lâu sau, nhà nhà người người đều tụ tập ở đầu thôn, bao gồm cả Phương Tri Hành và Tế Cẩu. Trước đó không lâu, bọn họ mới từ bên ngoài về.

“Lão thôn trưởng, có chuyện gì vậy?” vợ Bạch lão nhị ể oải hỏi.

Lão thôn trưởng dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua từng thôn dân, gằn giọng: “Có người đã trộm gà của nhà ta!”

Các thôn dân quay mặt nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

Lão thôn trưởng quát: “Ai trộm, mau tự đứng ra! Đừng để ta bắt được, nếu không chắc chắn sẽ không tha thứ.”

Không một ai dám đứng ra thừa nhận.

Không lâu sau đám người Triệu Đại Hổ chạy tới, trên tay cầm một nhúm lông gà, đi đến trước mặt lão thôn trưởng, thầm thì mấy câu.

Lão thôn trưởng bỗng quay đầu, trừng mắt nhìn về phía một người, quát lớn: “Trương Nhị Thiết, ngươi cút ra đây cho ta.”

Trong đám đông có một người đàn ông trung niên da ngăm đen, hắn chính là lão nhị của Trương gia.

Lúc này, Trương Nhị Thiết hoảng sợ đến mức mặt mày tái mét, cắt không còn giọt máu, hắn vô thức muốn lùi về phía sau.

Nhưng đám đông tự động cách xa và tạo thành một vòng tròn vây xung quanh hắn.

Triệu Đại Hổ không nói lời nào, lập tức lao lên, một tay túm chặt tóc hắn kéo ra khỏi đám đông, quăng xuống đất và dùng chân giẫm lên mặt hắn.

Một đám người hung thần ác sát của Triệu gia xông tới, đấm đá túi bụi lên người Trương Nhị Thiết.

“Ui, ôi, ối ~”

Trương Nhị Thiết ôm đầu nằm co ro trên mặt đất, kêu la thảm thiết như con lợn đang bị giết thịt, chỉ chốc lát hắn bị vỡ đầu chảy máu.

“Lão thôn trưởng, xin hãy tha mạng!”

Vợ của Trương Nhị Thiết vội lao ra, quỳ xuống và cầu xin: “Tất cả là tại ta, con gà mái già của nhà ông chạy vào trong sân nhà ta, Lão nhị bắt được vốn định trả lại cho ông nhưng lúc đó ta đói quá, cơ thể bị thấm mưa và sinh bệnh, Lão nhị muốn bồi bổ cho ta nên mới ăn con gà.”

Vừa dứt lời, Triệu đại nương bước tới, giơ tay tát vào mặt vợ Trương Nhị Thiết, cú tát mạnh đến nỗi khiến cả người cô ta nghiêng xuống và ngã vào trong vũng bùn.

Triệu đại nương giận không kiềm được: “Tiện phụ, ai cho ngươi lá gan ăn gà mái già nhà ta hả?”

Ngay sau đó, các con dâu của Triệu gia vây lại, giữ chặt vợ Trương Nhị Thiết, véo thật mạnh, cầm kim đâm vào người cô, đau đến mức khiến cô kêu lên thảm thiết.

Thấy cảnh tượng này, các thôn dân không dám hó hé tiếng nào.

Lúc này, Trương Đại Thiết đứng dậy, quỳ xuống trước mặt lão thôn trưởng, dập đầu và nói: “Lão thôn trưởng, đệ đệ ta làm sai, bọn ta nhận tội chịu phạt, bọn ta đền gà cho ông.”

“Đền ư?”

Lão thôn trưởng hừ lạnh lùng: “Con gà mái già kia có thể đẻ trứng, các ngươi đền nổi à?”

Trương Đại Thiết nghẹn ngào nói: “Trong nhà vẫn còn chút lương thực.”

Đó là lương thực đổi được do bán con gái của hắn.

Lão thôn trưởng liếc nhìn con trai.

Triệu Đại Hổ hiểu ý, kéo Trương Đại Thiết đứng dậy, đẩy hắn đi lấy lương thực.

Trương Nhị Thiết và vợ hắn tiếp tục bị đánh đập.

Mãi đến khi Triệu Đại Hổ mang theo nửa túi lương thực trở về, người họ Triệu mới chịu dừng tay.

Mọi người đều thấy Trương Nhị Thiết mình đầy thương tích, tay chân bị bẻ cong nghiêm trọng, đa phần là đã bị đánh gãy xương, trông rất thê thảm.

Vợ hắn cũng thảm không kém, toàn thân đầy những vết kim đâm, máu me nhầy nhụa.

Trương Đại Thiết và vợ hắn vội vàng dìu hai người bọn họ, đi về nhà.

Lão thôn trưởng nhìn thôn dân, mặt tối sầm nói: “Thấy rõ hết rồi chứ, đây chính là hậu quả khi các ngươi làm chuyện xấu mà vẫn muốn dối gạt ta! Ta vẫn còn một con gà trống to cũng bị trộm mất, kẻ nào làm thì tự đứng ra, nếu không thì Trương Nhị Thiết chính là lời cảnh cáo dành cho các người!”

Chương 29. Ác độc

Thôn dân rùng mình, không ai trả lời lại.

Lão thôn trưởng cau mày, nghiêng đầu hỏi Triệu Đại Hổ: “Đã lục soát hết chưa?”

Triệu Đại Hổ gật đầu và nói: “Con đã lục soát từng nhà, chỉ phát hiện lông gà bên trong nhà Trương Nhị Thiết.”

Lão thôn trưởng hai mắt lóe lên, cười khẩy: “Đi, ngửi mùi trong miệng bọn chúng, chỉ cần đã ăn thịt thì mùi trong miệng chắc chắn sẽ khác.”

“Đúng, đúng!”

Triệu Đại Hổ cười chế nhạo, bước tới và yêu cầu từng thôn dân há miệng, thở ra và ngửi hơi thở của bọn họ.

Tế Cẩu ngồi xổm trên mặt đất, không khỏi ngước nhìn Phương Tri Hành.

Chẳng bao lâu, Triệu Đại Hổ bước tới trước mặt Phương Trí Hành.

“Đại Ngưu!”

Triệu Đại Ngưu nhìn chằm chằm Phương Tri Hành, giữa hai đầu lông mày hiện lên một tia chán ghét, hắn lạnh lùng nói: “Há mồm.”

Phương Tri Hành rất phối hợp, há mồm hà một hơi.

Triệu Đại Hổ vừa ngửi thấy, bỗng ngửa đầu ra sau, bóp lỗ mũi lại và quát: “Sao mà hôi quá vậy, mẹ nó, ngươi ăn cái gì vậy hả?”

“Đây không phải mùi hôi mà là mùi thuốc.”

Phương Tri Hành giải thích: “Ta bị bệnh nên vào núi tùy tiện hái chút thảo dược rồi sắc lên uống.”

Triệu Đại Hổ không tin, hắn đưa tay lên sờ trán Phương Tri Hành, lập tức cảm thấy trán hơi ấm ấm.

Hắn vội vàng đẩy ra, quát lớn: “Mẹ nó, ngươi cút xa một chút, đừng lây cho ta.”

Phương Tri Hành tự lê thân đi về nhà.

Về đến nhà, Tế Cẩu kích động nói: “May là mày dự đoán như thần, ăn chút lá hương thung để át đi mùi thịt.”

Phương Tri Hành lộ vẻ nghiêm trọng, nhe răng nói: “Trốn được mùng một nhưng không tránh khỏi mười lăm!”

Một đêm trôi qua nhanh chóng.

Sáng sớm hôm sau, tiếng khóc bỗng truyền khắp thôn.

Trương Nhị Thiết không qua khỏi, chết rồi!

Vợ hắn cũng chìm vào hôn mê nặng, khả năng cũng không sống nổi.

Hôm nay không mưa, trên trời vẫn còn hơi âm u nhưng có thể sẽ trở nên quang đãng.

Từ sáng sớm, Phương Tri Hành và Tế Cấu lê thân xác ốm yếu ra khỏi nhà.

Bệnh của bọn họ chẳng những không thuyên giảm mà còn có xu hướng trở nặng hơn.

Tạm thời Phương Tri Hành vẫn cầm cự được nhưng Tế Cẩu ngày càng trầm trọng, đi lại không được.

Bọn họ nghiến răng kiên trì, rời khỏi thôn như thường lệ, định lên núi đi săn.

“Đại Ngưu!”

Bỗng nhiên có người gọi cậu ở phía sau.

Phương Tri Hành quay đầu nhìn lại, đồng tử không khỏi co rút, cậu thấy đám Triệu Đại Hổ đang vội vã đuổi theo.

“Chào Triệu đại thúc!” Phương Tri Hành cười gượng, cúi đầu khom lưng.

Triệu Đại Hổ bước tới trước, cười lớn: “Đại Ngưu, đi săn đó à?”

Phương Trí Hành lập tức trả lời: “Đi thử vận may tí ấy mà.”

Triệu Đại Hổ ừm, cười nói: “Thúc thương lượng với ngươi một chuyện, mũi tên của bọn ta không đủ dùng, ngươi cho thúc mượn vài mũi tên được không?”

Phương Tri Hành hơi hồi hộp trong lòng, sau đó vội vàng lấy bao đựng mũi tên đưa cho hắn, cười lấy lòng: “Triệu đại thúc khách khí quá, nói gì mà mượn chứ, những mũi tên này ở trong tay ta cũng vô dụng, ta đưa hết cho người đó.”

Triệu Đại Hổ hơi nhướng mày, vui vẻ nói: “Tiểu tử ngươi cũng nghĩa khí đó chứ! Thế này đi, hôm nay bọn ta săn được gì thì sẽ chia cho ngươi một phần.”

Phương Tri Hành đáp: “Vậy thì tốt quá, cảm ơn cảm ơn nhiều.”

Triệu Đại Hổ không nói nhảm nữa, cầm lấy bao đựng mũi tên lên và rời đi, một đoàn người cười nói vui vẻ.

Phương Tri Hành nhìn bọn họ đi xa, sắc mặt hơi tối sầm.

Tế Cẩu tức giận: “Bắt nạt người quá đáng, bọn họ ăn cướp trắng trợn thì có! Mẹ nó, diễn còn không thèm diễn cho xong!”

Phương Tri Hành truyền âm: “Cả nhà lão thôn trường càng ngày càng quá đáng, muốn cắt đứt kế sinh nhai của ta.”

Tế Cẩu hỏi: “Phải làm sao đây, không có cung tên thì còn đi săn thế nào được?”

Phương Tri Hành sờ vào liệp đao, thở dài: “Chỉ đành trông cậy vào nó thôi.”

Một người một chó tiến vào trong núi, đi được tầm bảy tám dặm, Tế Cẩu bỗng nhiên nằm bò ra mặt đất.

“Tao chịu hết nổi rồi, Phương Tri Hành!”

Tế Cẩu đau đớn rên gừ gừ: “Tao hoa mắt rồi, đầu thì choáng váng, không chịu nổi nữa.”

Phương Tri Hành nhất thời không nói nên lời, bế Tế Cẩu lên, lập tức cảm giác toàn thân cậu nóng lên, tim đập như trống chầu, hô hấp vô cùng nặng nề.

“Không xong rồi!”

Phương Tri Hành lộ vẻ bất lực, lông mày nhíu lại thành một cục.

Vào lúc này, cậu chợt nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau.

Phương Tri Hành quay đầu lại, nhìn thấy hai người đang đi tới, cậu hơi nheo mắt để nhìn cho rõ.

“Triệu tam gia?”

Phương Tri Hành biết hai người này.

Một người hơn 50 tuổi, người kia khoảng chừng 30 tuổi, lần lượt là tam đệ của lão thôn trưởng và con trai của ông, tên là Triệu Đại Chí.

Triệu tam gia cười lớn và hỏi: “Đại Ngưu, ngươi đang làm gì ở đây vậy?”

Phương Tri Hành ôm Tế Cẩu, từng bước lùi về sau, cười giả lả: “Lên núi đi săn ạ, sao hai người lại tới nơi này?”

Triệu tam gia thấy vậy, nụ cười lạnh băng, thở dài: “Đại Ngưu, ta vốn cho rằng ngươi là đồ ngốc, giết ngươi dễ như bỡn, không ngờ ngươi lại cẩn thận như vậy, hết lần này đến lần khác thoát khỏi tay ta.”

Chương 30. Bạch trảm

Phương Tri Hành trong lòng nghiêm nghị, miệng cười ngây ngô và nói: “Tam gia, người nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu gì hết?”

“Tốt nhất là nghe không hiểu!”

Triệu tam gia mỉm cười, cảm thán: “Khi ta còn trẻ đã từng trải qua một nạn đói còn nghiêm trọng hơn cả lần này, người người nhà nhà đổi con cái lấy thức ăn, ngươi đã từng ăn thịt trẻ con bao giờ chưa?”

Phương Tri Hành rùng mình, cậu chậm rãi đặt Tế Cẩu xuống.

Thấy vậy, Triệu Đại Chí cho rằng cậu muốn bỏ chạy, lập tức rút liệp đao ra, nghiễm nhiên nói: “Đừng nhúc nhích, ta sẽ cho ngươi chầu trời một cách thanh thản!”

Phương Tri Hành lại đặt chiếc sọt trúc gãy nát xuống.

Triệu tam gia cười khẩy: “Ngươi muốn chạy thì cứ chạy đi, nhưng ngươi chạy có nhanh hơn bọn ta không hả?”

Phương Tri Hành hít một hơi thật sâu, đột nhiên rút liệp đao ra, cắm xuống mặt đất.

“A woo woo ~”

Tế Cẩu kêu thảm thiết.

Lưỡi đao cắt vào cổ nó, máu tuôn ra như suối văng lên người Phương Tri Hành.

“Hả cái này?!”

Triệu tam gia và Triệu Đại Chí sững sờ tại chỗ.

Phương Tri Hành thình lình đâm chết con chó của cậu.

Đây là ý gì?

Hai cha con nhìn mà choáng váng.

Vẻ mặt Phương Tri Hành lạnh lùng, nhìn về phía trước.

Chỉ thấy giao diện hệ thống mơ hồ chợt trở nên rõ ràng.

[2. Giết hai sinh mạng cùng cấp bậc: (2/2)]

[Bạt Đao Thuật Phổ Thông: Đã hoàn thành điều kiện max cấp, Có thăng cấp hay không??]

“Thành công rồi!!”

Phương Tri Hành vui mừng quá đỗi, cậu đã thành công, Tế Cẩu và cậu đúng là sinh mệnh cùng cấp bậc, ít nhất linh hồn nhất trí.

“Thăng cấp rồi!”

Phương Tri Hành không chút chần chờ, tâm trạng thay đổi.

Chỉ một thoáng, cậu đã tiến vào trạng thái huyền diệu khó giải thích, giống như tiến vào một cảnh trong mơ kỳ diệu.

Ở trong mơ, cậu liên tục tôi luyện Bạt Đao Thuật, nâng cao cảm giác tay, cảm xúc cổ tay, thân thế, dáng đi.

Dần dần, cậu có thể luyện đến không đơ cứng, ôn tập không ngừng, hình thành một luồng hợp thế.

Toàn thân ngưng tụ thành một luồng sức mạnh, tích lũy năng lượng vào đao, có thể nói là người đao hợp nhất!

Trong chốc lát, Phương Tri Hành tỉnh táo lại, phun ra một luồng khí dơ thật dài.

Lúc này cậu cảm giác cực kỳ tuyệt, sức mạnh trong cơ thể liên tục tràn ra.

Không chỉ như thế!

“Ồ, bệnh của của mình khỏi rồi!”

Cả người Phương Tri Hành thoải mái không cách nào hình dung, một khắc trước cậu còn đau đầu bị sốt, cả người đau nhức, lúc này đã biến mất giống như kỳ tích.

Khỏi bệnh rồi!

Không cần thuốc cũng tự lành!!

Phương Tri Hành chấn động, mở hai tay ra nhìn, nhất thời phát hiện vết chai trên bàn tay mình do ma sát tạo ra cũng không thấy đâu, biến thành làn da rắn chắc sáng sủa.

Bản thân cậu giống như được nảy sinh cái mới, sắp xếp lại, hơn nữa thăng cấp lên bản 2.0!

“Nói cách khác, sau khi ta thăng cấp, bệnh tật vết thương tích lũy trên người và tai hoạ tiềm ẩn đều được che lấp, loại trừ.”

Trong lòng Phương Tri Hành không khỏi mừng như điên.

Lúc này, giao diện hệ thống hoàn thành đổi mới tin tức.

[Bạt Đao Thuật Phổ Thông viên mãn]

[Kỹ năng bộc phát: bạch trảm (Lv1)]

Đáy mắt Phương Tri Hành nhất thời bắn ra một tia sáng kỳ dị.

Bộc phát tên như ý nghĩa chính là đột nhiên phát tác.

Nói trắng ra kỹ năng bộc phát chính là lượng lớn thương tổn tạo thành khi ngươi đột nhiên thả ra đại chiêu.

“Kỹ năng bộc phát cũng không phải là kỹ năng mà phàm nhân có thể nắm giữ!”

Phương Tri Hành ngẩng đầu, lần nữa cầm chuôi đao, nhổ ra từ người Tế Cẩu.

“Ngươi…”

Triệu tam gia ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, buồn bực nói: “Ngươi đang làm gì, tại sao giết chó của mình?”

Triệu Đại Chí nhếch miệng nhe răng cười nói: “Đại Ngưu, không phải ngươi cảm thấy bọn ta muốn ăn chó của ngươi đó chứ? Ngu ngốc, bọn ta muốn ăn, hừ hừ, là ngươi!”

Trên mặt Phương Tri Hành như một cái lồng sương lạnh, nhàn nhạt nói: “Ta vốn tưởng rằng, người hại chết nhị cẩu và Lưu đại thúc là bởi vì quá đói, lúc này mới phải làm ra chuyện tàn nhẫn như ăn thịt người. Chỉ là làm sao ta cũng không ngờ, hung thủ lại là hai cha con các ngươi.”

Triệu tam gia nghe vậy, tặc lưỡi nói: “Ngươi có thể không cách nào hiểu, ta vẫn rất hoài niệm hương vị đó. Lần này mất mùa đã kêu gọi ký ức ngủ say của ta, ta thật sự không nhịn được, hiểu không?”

Triệu Đại Chí liền nói: “Cha, đừng nhiều lời với hắn.”

Dứt lời, hắn xách theo liệp đao đi tới.

Triệu Đại Chí cao gần mét tám, cao hơn Phương Tri Hành hai cái đầu, dáng người cũng cường tráng hơn.

Hắn đi ba bước gộp thành hai bước, càng chạy càng nhanh, đột nhiên phát lực xông tới trước mặt Phương Tri Hành, giơ cao liệp đao, thuận thế chém xuống!

Phương Tri Hành né sang một bên, Bạt Đao chếch nghiêng, mũi đao chỉ lên không trung, đứng yên.

Xì xì!

Hai người lần lượt lướt qua nhau.

Triệu Đại Chí chạy hai bước về phía trước, cúi đầu nhìn thấy cái bụng thủng một lỗ lớn, máu tươi và ruột cùng nhau chảy ra bên ngoài.

“Hửm???”

Triệu Đại Chí trừng to hai mắt, đại não trống rỗng, sau đó hắn cảm giác được sự nhức nhối cực lớn đánh úp lại.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay