1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Max Cấp Ngoan Nhân
  4. Tập 5: Thị trấn (c41-c50)

[Dịch] Max Cấp Ngoan Nhân

Tập 5: Thị trấn (c41-c50)

❮ sau

Chương 41. Thị trấn

Đám Ma phỉ trợn mắt há mồm, cực kỳ hoảng sợ.

Mũi tên này bất ngờ lao tới, khiến tất cả mọi người đều không kịp trở tay.

Bọn họ vội vàng nhìn sang bên trái, rừng phong rậm rạp, tối tăm, không ai biết kẻ bắn tên ẩn nấp ở đâu.

Lúc này, đám Ma phỉ hoảng hốt tột độ, vội vàng tìm một cái cây để trốn đằng sau.

Một lúc trôi qua, kẻ bắn tên không hề xuất hiện thêm lần nào nữa.

Vài tên Ma phỉ gan cẩn thận dè dặt bước ra, vừa nhìn lão Đại Quá Sơn Phong của bọn họ, hắn đã tắt thở từ lâu, chết không nhắm mắt.

Cùng lúc đó, Phương Tri Hành và những người khác đã xuống núi, bước lên một con đường lớn.

“Hahaha, chắc đám Ma phỉ đó không bao giờ nghĩ rằng chúng ta thực sự có thể xông qua được nhỉ.”

“Đúng vậy, đám Ma phỉ đó đều ngu người rồi!”

“Thật tốt quá, chúng ta có thể đến thị trấn Tiểu Thanh Hà rồi!”

“Từ bến tàu thị trấn ngồi thuyền đến quận thành, ta nghe nói có người phát cháo bên đó, còn có thể tìm được mấy công việc để kiếm tiền.”

Cả đám nạn dân vui mừng hớn hở, ánh mắt ảm đạm lúc trước lại le lói tia hy vọng.

3 vị lão nhân lại đến bên cạnh Phương Tri Hành.

Bọn họ hiểu rõ rằng, nếu không phải Phương Tri Hành lên kế hoạch, chỉ huy tài tình thì bọn họ không thể đột phá chốt chặn của đám Ma phỉ dễ dàng như vậy.

“Tráng sĩ thật đúng là bậc cao nhân, anh hùng thực sự!” 3 vị lão nhân cúi người vái dài, vô cùng khâm phục.

“Không cần khách sáo.” Phương Tri Hành khẽ nâng tay, nhàn nhạt nói: “Thật ra cũng không có gì, đám Ma phỉ kia chỉ là một lũ người ô hợp mà thôi.”

Cậu không chém gió.

Ban đầu, cậu chưa nắm rõ tình hình của đám Ma phỉ, nên không dám hành động vội vàng.

Khi hai bên giao đánh giáp lá cà, cậu mới chắc chắn rằng đám Ma phỉ ngay cả rắm cũng không phải.

Tên thủ lĩnh Ma phỉ Quá Sơn Phong kia chỉ là một mãng phu, ngoài chuyện giận sôi máu vì bản thân vô dụng, thực ra cũng không có tài cán gì, cuối cùng bị cậu bắn chết bằng một mũi tên.

Kỹ năng bộc phát · Khúc Xạ!

Thật sự rất hữu ích, có thể dùng để đánh lừa kẻ thù.

Quá Sơn Phong đến chết cũng không biết rằng, thực ra mũi tên bắn chết hắn được bắn từ phía chính diện.

Nói tóm lại, nếu một mình cậu xông thẳng vào, chắc cũng không có chuyện gì lớn.

Phương Tri Hành nhìn sắc trời, hỏi: “Còn bao xa nữa đến thị trấn Thanh Hà của chúng ta?”

Thôn trưởng thôn Hắc Ngưu trả lời: “Không xa lắm, khoảng chừng 12, 13 dặm.”

Trong lòng Phương Tri Hành nhanh chóng hiểu ra, không hề nghỉ ngơi, tiếp tục tiến về phía trước.

Không lâu sau, một ngã ba xuất hiện phía trước, bên cạnh có một bảng chỉ đường.

Nhìn thấy cảnh này, Phương Tri Hành lập tức nhận ra, thị trấn Tiểu Thanh Hà chính là con đường giao thông trọng yếu nối liền toàn bộ rặng núi Phục Ngưu.

Nếu có người muốn rời khỏi núi, trạm đầu tiên chính là thị trấn Tiểu Thanh Hà.

Phương Tri Hành nhìn bảng chỉ đường, nhìn quanh mọi người rồi hỏi: “Có ai biết chữ không?”

Mọi người nhìn nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn người, thế mà không có người nào đứng ra.

Phương Tri Hành hiểu ra, hơi thất vọng.

Cậu từng cho rằng mình có thể tìm được một người biết chữ để dạy cậu đọc sách, nhưng cậu đã đánh giá cao trình độ văn hóa của đám thôn phu sơn dã này.

Khi giáo dục chưa được phổ cập, chữ viết trở thành một thứ độc quyền chỉ được nắm giữ bởi người thuộc tầng lớp đặc biệt.

Mọi người nhanh chóng vượt qua ngã ba rồi đi về phía trước thêm vài dặm.

Bỗng nhiên, phía cuối con đường chìm trong bóng đêm, một vạt sáng xuất hiện.

Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn, lờ mờ thấy một cụm kiến trúc, ngói xanh tường trắng, còn có mấy chỗ lầu cao.

“Đến rồi, đó chính là thị trấn Tiểu Thanh Hà!”

Đi càng lúc càng đến gần.

Phương Tri Hành nhanh chóng thấy rõ thị trấn Tiểu Thanh Hà, nhà cửa ở khắp nơi, đá xanh trải đường.

Những ngôi nhà đó không phải nhà tường đất hay nhà tranh.

Mà là một kiến trúc được kết hợp giữa đá và gỗ, rường cột chạm trổ, lộ ra vẻ cổ kính và trang nhã.

Sự tương phản giữa thị trấn và thôn xóm rất rõ nét, giống như hai thế giới, hoàn toàn khác biệt.

“Đây là thị trấn à, cũng được đấy chứ!”

Tế Cẩu ngẩng đầu lên, hếch cái mũi, ngửi thấy mùi thịt nướng đầy vị hương liệu thoang thoảng lan tỏa trong không khí, nó không kìm lòng được mà vểnh đuôi, lắc qua lắc lại, thèm thuồng trong lòng.

Phương Tri Hành âm thầm gật đầu, truyền âm: “Tế Cẩu, mau nhìn mấy tòa lầu cao ngói lưu ly kìa, có phải có cảm khác như đang mơ về thời Đại Đường không hả?”

“Mơ về thời Đại Đường?”

Tế Cẩu không đồng tình, phàn nàn: “Đáng tiếc là vào thời cuối Đại Đường mắc dịch đó, núi sông chia cắt, bách tính chịu cảnh loạn lạc, ly biệt quê hương, mệnh như sâu kiến, tiếng kêu than vang dậy khắp trời đất.”

Nó cảm thán một cách chững chạc đàng hoàng: “Haizz, câu kia nói thế nào nhỉ? Nước hưng thịnh thì bách tính khổ, nước mất thì bách tính cũng khổ.”

Chương 42. Bến tàu

“Hừ, bách tính chẳng là cái khỉ gì cả!”

Phương Tri Hành bĩu môi, ra vẻ rất khinh thường, biểu cảm không thay đổi và nói: “Tao nói cho mày biết, cho dù là thịnh thế hay loạn thế thì những người ở tầng dưới cùng mãi mãi chịu khổ, nghèo rớt mồng tơi, thân bất do kỷ.

Tương tự, bất kể là vào thời thịnh thế hay loạn thế, luôn có những người nắm giữ quyền thế và phú quý ngập trời, lật tay hô mây trở tay gọi mưa, hưởng thụ cuộc sống sung sướng vô tận.

Cậu nhìn sang nơi phồn hoa nhất trong thị trấn, hơi nheo mắt lại: “Nếu đường đã đóng băng, xương đã cóng, nhất định sẽ có ‘nhà giàu có rượu thịt để ôi’! Mục tiêu của chúng ta là trở thành ‘nhà giàu có rượu thịt để ôi’ kia.”

Nghe xong lời này, Tế Cẩu nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Phương Tri Hành là một người thực tế cực độ, cảm xúc ổn định và không quá đa sầu đa cảm.

Đám người tràn vào trong trấn.

Phóng tầm mắt nhìn tới, hai con đường “chữ thập nghiêng” giao thoa, chia cắt toàn bộ thị trấn thành bốn khu vực không đều nhau.

Ngay khu vực nằm ở phía Đông bị ngăn cách bởi một bức tường cao, những tòa kiến trúc phía sau bức tường trông khá hoa lệ và hùng vĩ, hơn hẳn ba khu vực còn lại, có thể thấy khu vực này là nơi tập trung của những người giàu có.

Các nạn dân vẫn đi không ngừng, chen lấn mà đi vào, đi thẳng qua các đường lớn.

Ngay cuối ngã tư đường có một con sông lớn tên là sông Tiểu Thanh Hà.

Dù được gọi là sông Tiểu Thanh Hà, kỳ thực nó không hề nhỏ chút nào, độ rộng của sông cũng phải bốn năm mươi mét.

Bên bờ sông có xây một bến tàu.

Trên dòng sông nước cuồn cuộn dâng cao, rất nhiều thuyền có mái che và thuyền trúc tập trung, xếp san sát nhau.

Ngoài ra, còn có ba chiếc thuyền lớn.

Mỗi con thuyền đều treo đèn lồng, đung đưa theo gió, chiếu lên mặt sông lấp lánh.

Đêm đã buông xuống từ lâu nhưng vẫn còn rất nhiều người làm công đang bốc dỡ hàng hóa, trông rất bận rộn.

“Nhanh lên, chúng ta đi ra bến tàu!”

Đa số các nạn dân tranh nhau đổ xô về bến tàu, trong mắt ánh lên tia hy vọng nào đó.

Thấy cảnh này, Phương Tri Hành không khỏi thắc mắc: “Bọn họ muốn đi thuyền đến đâu vậy?”

“Ra bên ngoài!”

Chủ của trại Thủy Ngưu đáp lại: “Thật ra, thị trấn Tiểu Thanh Hà chỉ là một điểm chuyển tiếp, từ nơi này xuất phát, đi thuyền nửa ngày là có thể rời khỏi rặng núi Phục Ngưu, đi ra bên ngoài.”

“Đúng vậy!”

Trưởng thôn Tiểu Ngưu gật đầu lia lịa: “Những ngày này, các nạn dân ở trong rặng núi Phục Ngưu đã không còn đường sống, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành rời đi. Bên ngoài ngọn núi lớn có đất đai phì nhiêu, có thành thị trù phú, còn có quận thành Thanh Hà.”

Trưởng thôn Hắc Ngưu tán đồng, thở dài: “Ta nghe nói người trong quận thành ca hát hàng đêm, sống trong vàng son nhung lụa, xưa nay chưa từng đói ăn mặc rách. Những nạn dân chạy tới đó, cho dù là nhặt được chút cơm thừa canh cặn cũng có thể sống sót được.

Phương Tri Hành chợt hiểu ra, gật đầu nói: “Mọi người không cần rời khỏi thị trấn ư? Đêm nay ở đâu vậy?”

Chủ trại Thủy Ngưu cho biết: “Trên thị trấn có một nhà nghỉ, chỗ ở tương đối lớn, chi phí thấp, mỗi lần bọn ta tới thị trấn bán hàng, đều sẽ đến nơi đó tá túc.”

Ba vị lão nhân đi trước dẫn đường.

Không bao lâu, một nhóm người đã tới trước một tòa đại viện thấp bé.

Phương Tri Hành ngắm nhìn đại viện một chút, bên ngoài cổng không treo tấm bảng nào, cũng không xây dựng cổng tò vò, nhìn bề ngoài trông không giống một quán trọ chút nào.

“Hoan nghênh, hoan nghênh.”

Một đôi vợ chồng trung niên bước ra, mặt nở nụ cười.

“Ông chủ, bà chủ.”

Chủ trại Thủy Ngưu tươi cười chào hỏi: “Dạo gần đây việc làm ăn thế nào? Giá phòng không tăng đó chứ?”

Ông chủ dang tay, cười nói: “Haizz, cuộc sống càng ngày càng khó khăn, giá phòng vẫn như cũ, không tăng, có điều tiền ăn thì…”

Chủ trại Thủy Ngưu hiểu ra, cười nói: “Không sao cả, bọn ta có mang theo lương khô.”

Ông chủ nhanh nhảu nói: “Tốt tốt tốt, mời vào trong.”

Một nhóm người bước vào cổng, băng qua sân vườn rồi tiến vào một gian phòng rất rộng rãi.

Phương Tri Hành vừa đến trước cửa, mùi phân và nước tiểu nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến cậu vô thức nhíu chặt hàng mày.

Không gian trong phòng rất lớn, còn lớn hơn cả một sân bóng rổ nhưng nó không có cái giường nào.

Trên mặt đất có phủ một lớp rơm rạ.

Ngay lúc này, trong phòng có hơn trăm con người, phần lớn là các nạn dân bẩn thỉu, nam nữ già trẻ gì cũng có.

Có người nằm ngủ, có người ngồi trên mặt đất.

Bên trong góc có tiếng trẻ con khóc lớn, người phụ nữ không thể không quay mặt về phía bức tường, cởi nút áo và cho con bú.

Ông chủ cười nói: “Mời vào mời vào, phòng này chắc chắn đủ chỗ cho các ngươi ở lại.”

Chủ trại Thủy Ngưu không hề kén chọn, gật đầu nói: “Không sao, bọn ta chen chúc tí là được.”

Một nhóm người nối đuôi nhau đi vào phòng.

Phương Tri Hành không hề nhúc nhích, cậu nghiêng đầu hỏi ông chủ: “Chỗ của ông có phòng đơn không?”

Chương 43. Võ giả

Ông chủ không khỏi phấn khích, nói liền: “Có nhưng giá phòng hơi đắt, một đêm là bốn mươi lăm đồng tiền!”

Phương Tri Hành đáp: “Dẫn ta tới một gian phòng sạch sẽ chút.”

“Được được được, mời đi bên này.”

Ông chủ nhướng mày vui mừng, trong nháy mắt ông trở nên vô cùng nhiệt tình, cúi đầu khom lưng dẫn đường cho Phương Tri Hành.

Một lát sau, ông chủ đã dẫn Phương Tri Hành tiến vào một phòng khách đơn.

Phương Tri Hành quan sát căn phòng, không gian khá nhỏ, chỉ có một cái giường, trên giường có cái gối và chăn đệm.

“Khách quan, ngài hài lòng không? Nếu vẫn chưa hài lòng, ta đổi gian khác cho ngài, có điều kiểu dáng đều tương tự như thế này, không khá hơn chút nào và cũng không kém hơn bao nhiêu.”

Ông chủ xoa xoa hai bàn tay, cười xòa.

Phương Tri Hành gật đầu, lại hỏi: “Ta có thể mượn dùng nhà bếp của ông nấu cơm không?”

Ông chủ gật đầu: “Tất nhiên là được, có điều phải thu phí củi lửa, một bó củi là một đồng tiền, nước miễn phí.”

Phương Tri Hành không gì không thể.

Tiếp đó, cậu đi vào nhà bếp, nhóm lửa nấu cơm, ăn no nê rồi còn cho con lừa ăn nữa, lúc này cậu mới về phòng đi ngủ.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Đến sáng sớm hôm sau, Phương Tri Hành đang ngủ say thì bị một trận huyên náo đánh thức.

Cậu đứng dậy mở cửa, thấy trời bên ngoài vẫn tờ mờ sáng, sương mù giăng lối.

Trong sân có nhiều nạn dân đang đi lại, nhao nhao rời khỏi nhà nghỉ này.

Ba vị lão nhân cũng trong số đó, người nào người nấy tự dẫn đội xe rời đi.

Phương Tri Hành ngáp to, quay về giường nằm ngủ thêm một lát nữa, cho đến khi trời sáng hẳn mới rời khỏi giường.

Tế Cẩu nhảy lên giường, ngồi xổm trước mặt Phương Tri Hành, hỏi: “Tiếp theo mày có dự định gì?”

Đối với chuyện này, Phương Tri Hành đã sớm có dự tính trong lòng, đáp: “Thu thập thông tin trước đã, chúng ta hiểu quá ít về thế giới này.”

“Ừm, lập kế hoạch trước rồi hành động sau!”

Tế Cẩu hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.

Nội tâm nó luôn mong mỏi, thế giới này là một thế giới tu tiên.

Như vậy, một ngày nào đó trong tương lai nó sẽ có cơ hội hóa thành hình người, trở lại làm hot boy một lần nữa!”

“Hóa thành hình…”

Tế Cẩu không khỏi miên man bất định, làm chó cũng biết mơ mộng chứ bộ.

Một người một chó ăn xong điểm tâm, đi ra khỏi nhà nghỉ, tản bộ trên đường lớn.

Gần như ngay lập tức, cậu nhìn thấy ở góc đường có bày mấy quầy hàng bán bữa sáng như: màn thầu, bánh bao, sữa đậu nành, cháo loãng, chỉ không có bán bánh quẩy và tào phớ.

Phương Tri Hành nhích lại gần, tiếng thực khách nghị luận truyền đến bên tai cậu.

“Haizz, trước kia mua ba cái màn thầu chỉ tốn 1 đồng tiền, bây giờ phải mất 3 đồng tiền mới mua được một cái màn thầu.”

“Lương thực càng ngày càng đắt, lương thực trong nhà ta sắp ăn hết rồi, mua không nổi nữa!”

“Ta đã sớm nhắc nhở ngươi rồi, tranh thủ dự trữ lương thực, thuốc men, trước mắt, những thứ này chính là tiền tệ loại mạnh.”

Phương Tri Hành đang nghe ngóng, bỗng từ xa truyền đến tiếng kiêu thảm.

Cả đám người đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Thì thấy trên đường lớn, năm sáu người đang quyền đấm cước đá lên một nạn dân có bộ dạng rách rưới.

“Đại ca, xin hãy tha mạng, ta đói quá, ta không có ăn trộm đồ, nửa cái màn thầu này rơi trên mặt đất, ta nhặt được…”

Nạn dân đó ngã trên mặt đất, tay nắm chặt lấy nửa cái màn thầu, kêu rên cầu xin tha mạng.

Nhưng đều vô ích.

Không lâu sau, nạn dân kia lại bị đánh thương tích đầy mình, chết ngay tại chỗ, bị ném xác xuống sông cho cá ăn.

“Haizz, lại thêm một kẻ trộm đồ, đáng đời bị đánh chết!”

Một thực khách đã quá quen với điều này, thay vì tỏ ra thông cảm, hắn lại cảm thấy vui mừng trên sự bất hạnh của người khác.

“Đám nạn dân chó má này, cả đám kéo nhau chạy hết sang chỗ chúng ta.”

Một thực khách khác với vẻ mặt đầy sự oán giận: “Đám nạn dân chạy đến chỗ chúng ta, xin ăn khắp nơi, đi ị đi tiểu đầy đường, ghê tởm chết đi được!”

“Hừ, đáng lẽ nên giết hết bọn họ!” Có người hùa theo.

Một vị lão giả vuốt râu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chúng ta nhất định phải xin chỉ thị của ‘lý chính’, nhanh chóng đuổi những nạn dân này đi.”

Lý chính là một quan hàm, tương đương với trưởng trấn hoặc trưởng làng.

Lý chính của thị trấn Tiểu Thanh Hà chắc hẳn là quan địa phương lớn nhất ở đây.

Phương Tri Hành nghe xong, trong lòng dấy lên nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Tế Cẩu truyền âm: “Mày nghe xem, không ai thông cảm cho nạn dân cả.”

Phương Tri Hành cười lạnh lùng: “Mày học lại lịch sử đi, chẳng phải xã hội cổ đại đều như vậy hay sao? Đừng dùng ‘tam quan’ của người hiện đại để quan sát và lý giải thế giới này, quả thật đa số người ở đây đều rất ngu muội và vô tri.”

Tế Cẩu không cách nào phủ nhận được điểm này.

Thái bình thịnh thế mà còn có nam trộm cắp, gái mại dâm chứ đừng nói đến niên đại mất mùa đói kém?

Lúc này, cậu chú ý tới một người, một nam tử trung niên có vóc dáng vô cùng cường tráng, đầu cạo trọc, râu quai nón, cao hơn 1m85, cơ bắp cuồn cuộn, dung mạo cực giống Lỗ Trí Thâm.

Chương 44. Võ giả (2)

Mấy người vừa tham gia đánh đập nạn dân đã chết nọ, sau khi vứt xác hắn xong, bọn họ vây quanh gã đại hán đầu trọc, kẻ nào kẻ nấy đều cúi đầu khom lưng, như tiểu đệ bái kiến đại ca xã hội đen vậy.

Tế Cẩu lập tức truyền âm: “Gã kia chắc là đầu sỏ.”

Phương Tri Hành cũng chú ý đến gã đầu trọc nọ.

Không cần cậu hỏi thăm, những người gần đó lập tức xì xào bàn tán, nghị luận về hắn.

“Cẩn thận chút, vị kia chính là đại gia của Trần gia!”

“Trần gia là thủ phủ của thị trấn Tiểu Thanh Hà chúng ta, gia tài bạc triệu, gia chủ Trần lão gia túc trí đa mưu, giỏi về kinh thương quản lý tài sản, con trai của ông ta là Trần đại gia võ nghệ cao cường, nghe nói hắn là đệ tử chính thức của ‘Hắc Hổ môn’ đó.”

“Đúng đúng, Trần đại gia đã bái môn chủ của ‘Hắc Hổ môn’ làm thầy, luyện võ nhiều năm, có sức mạnh cực lớn. Ta đã tận mắt chứng kiến hắn nhổ cây liễu rũ và giết chết một con bò bằng một quyền.”

“Luyện võ!”

Phương Tri Hành và Tế Cẩu liếc nhìn nhau.

Tế Cẩu hơi hoảng hốt, trợn trừng cặp mắt cún, nói: “Không phải chứ, chẳng lẽ đây là một thế giới mà võ đạo hưng thịnh ư?”

Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, quay người nhìn sang vị đại thúc trung niên đang ngồi trên bậc thang hút tẩu thuốc, vừa cười vừa hỏi: “Đại thúc, hỏi thúc một chuyện được không?”

Đại thúc trung niên nhả một ngụm khói, ánh mắt dò xét nhìn Phương Tri Hành, thấy cậu mặc quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, trên người có mùi thôn dân núi rừng tầm thường, vẻ mặt hắn lập tức lộ rõ sự chán ghét và xem thường.

Hắn cứ thế hút thuốc, như thể không nghe thấy câu hỏi của Phương Tri Hành, không thèm để ý đến cậu.

Thấy thế, Phương Tri Hành máu nóng bốc lên não, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên, móc một đồng tiền từ trong túi ra đưa cho hắn.

“Đại thúc, ta chỉ hỏi thăm một chuyện, sẽ không chiếm nhiều thời gian của thúc đâu.” Phương Tri Hành thành khẩn nói.

Đại thúc trung niên vừa thấy thông bảo, vội đưa tay ra chộp lấy, nhét vào trong lồng ngực, lãnh đạm đáp lại: “Ngươi hỏi đi.”

Phương Tri Hành lập tức hỏi: “Thúc có nghe nói đến tiên nhân chưa?”

“Ai cơ?”

Đại thúc trung niên ngơ ra: “Tươi Nhân*? Ngươi đang nói đến ‘tộc Tươi Nhân’ ở phương Bắc à?”

*Chỗ này ông chú kia nghe nhầm: Phương Tri Hành nói là ‘tiên nhân (Xiānrén), kiểu như người tu tiên nhưng ông kia lại hiểu thành ‘tươi nhân’(xiānrén) 1 tộc người ở phía Bắc.

Phương Tri Hành nghe vậy, vội vàng đổi cách hỏi khác: “Ngài biết loại người mạnh nhất là ai không?”

Đại thúc trung niên đáp: “Đương nhiên là ‘Thiên Nhân’, bọn họ cao cao tại thượng, không gì làm không được.”

“Thiên Nhân?!”

Phương Tri Hành và Tế Cẩu đều kích động, cho rằng Thiên Nhân có thể chính là thần tiên, chỉ là cách nói khác biệt mà thôi.

Cậu lại hỏi: “Thiên Nhân, có phải thông qua tu hành để đạt tới một cảnh giới cực cao không?”

“Ngươi đang nói về thứ gì vậy?”

Đại thúc trung niên càng lúc càng mất kiên nhẫn: “Thiên Nhân bẩm sinh đã quyền quý rồi, cái gì mà tu luyện với không tu luyện.”

Nói xong, hắn đứng dậy, mặc kệ Phương Tri Hành, cứ thế bỏ đi.

“Thằng báo đời này thật thiếu đánh mà.”

Tế Cẩu nhìn chằm chằm ông chú trung niên có vẻ mặt ngạo mạn, ánh mắt rất khinh miệt, hận không thể cắn ông ta một phát.

Chỉ cần bị nó cắn một ngụm, gừ gừ!

Phương Tri Hành nhìn theo ông chú trung niên kiêu ngạo bước đi, hơi trầm ngâm, không nhanh không chậm đi theo.

Tế Cẩu thấy thế nghi hoặc truyền âm nói: “Mày theo dõi thằng cha này làm gì?”

Phương Tri Hành trả lời: “Thằng cha này là một người lười biếng, vừa nhìn là biết chơi bời lêu lổng, hết ăn lại nằm. Người như ông ta chỉ cần có tiền, nhất định sẽ đi nói chuyện phiếm, chơi bời ở nơi đông người.”

Trong lòng Tế Cẩu khó hiểu, không tin cho lắm, kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ nói: “Mày khẳng định?”

Phương Tri Hành liếc Tế Cẩu, nói thẳng: “Mày không phải là người như thế à?”

“…”

Thế là một người một chó yên lặng theo đuôi.

Không bao lâu, ông chú trung niên thong thả rẽ vào một con hẻm sâu, đi vào trong một lát, phía trước đột ngột xuất hiện một quán trà đơn sơ.

Vị trí quán trà này hơi hẻo lánh, không phải người địa phương, chỉ sợ không tìm thấy.

Ông chú trung niên ngâm nga một khúc hát ngắn, bước đi thong thả tiến vào quán trà, tìm bàn trống ngồi xuống.

Quán trà không lớn, chỉ có bảy tám cái bàn, hơn mười người khách.

Chỉ thấy ông chú trung niên thèm không nhìn ai, vung tay áo tiêu sái, búng tay, bắn bay đồng tiền mà Phương Tri Hành đưa cho ông ta.

Đồng tiền chuyển động tròn trong không trung, rơi trên bàn, phát ra tiếng leng keng trong trẻo.

Chỉ một thoáng, những người khác trong quán trà bị tiếng vang này thu hút, đều quay đầu lại.

Một người cười nói: “Khổng Nhị Lăng, ông kiếm tiền ở đâu vậy? Không phải ông lại đi trộm đồ của người ta đó chứ?”

Khổng Nhị Lăng lập tức mở to hai mắt, quát lớn nói: “Nói hưu nói vượn, sao ngươi vô duyên vô cớ vấy bẩn sự trong sạch của người khác chứ? Tiền này ta kiếm dựa vào bản lĩnh đấy!”

Chương 45. Bát quái

Lời này vừa nói ra!

Mọi người kìm lòng không đậu cười vang, trong ngoài quán trà tràn ngập không khí vui vẻ.

Tình cảnh này…

Tế Cẩu hoàn toàn cạn lời, không muốn phục cũng phải phục.

Má nó, đầu óc Phương Tri Hành xoay chuyển rất nhanh, người khác vừa lau mông, thằng ranh này đã biết đi phân gì.

Tế Cẩu nghĩ đến điều này, cả người không được tự nhiên, càng nhìn Phương Tri Hành càng cảm thấy chán ghét.

Khổng Nhị Lăng hất cằm, kêu to: “Ông chủ, một bình trà!”

Ông chủ xách một bình trà nóng, một cái bát trà lớn, đặt lên bàn rồi thu đồng tiền.

Khổng Nhị Lăng uống trà của mình, không coi ai ra gì, hồn nhiên không chú ý tới Phương Tri Hành cũng đã vào quán trà, ngồi ở bàn ngay góc tường.

Lúc này, người trong quán trà đã bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Nghe nói gì chưa, Trần lão gia lại muốn nạp một tiểu thiếp.”

“Cái gì, lại cưới một người nữa?!”

“Trời mẹ ơi, đây là người thứ mấy rồi?”

“Người thứ chín!”

“Năm nay Trần lão gia bảy mươi hai rồi nhỉ, thật sự là càng già càng dẻo dai!”

Mọi người sôi nổi, nhiệt tình hóng chuyện của nhà giàu nhất thị trấn.

Khổng Nhị Lăng đột nhiên cười khẩy nói: “Các ngươi biết cái gì, Trần lão gia liên tiếp cưới chín thê thiếp, cũng không phải bởi vì ông ta càng già càng dẻo dai.”

Mọi người quay đầu lại, la hét ầm ĩ nói: “Chu choa, vậy ngươi biết nhiều đúng không, thế ngươi nói xem là tại sao?”

Khổng Nhị Lăng cố tình ngậm miệng không nói, thản nhiên uống trà.

Thấy thế, có người đưa qua một cái mâm, phía trên có năm sáu hạt đậu phộng đã bóc vỏ ăn còn sót lại.

Khổng Nhị Lăng nhất thời lộ ra nụ cười, bốc lên một hạt đậu phộng đưa vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Chậc, các ngươi chỉ biết một mà không biết hai, thật ra Trần lão gia có nỗi khổ không nói ra.”

Người tặng đậu phộng nói: “Trần gia có vô số tài sản, Trần lão gia có thể có nỗi khổ gì?”

Khổng Nhị Lăng tặc lưỡi nói: “Chẳng lẽ các ngươi không chú ý tới à, Trần lão gia chỉ có một đứa con chính là Trần đại gia, tuy Trần đại gia cũng đã cưới ba thê thiếp nhưng hắn không có nổi một đứa con?”

Sắc mặt mọi người biến đổi.

Bất hiếu có ba tội, không có đời sau là tội lớn nhất!

Thật ra mọi người đã chú ý tới chuyện Trần đại gia không có đời sau từ lâu, còn truyền ra không ít tin đồn.

Có người nhỏ giọng nói thầm nói: “Nói đúng đó, chẳng lẽ Trần đại gia kia có bệnh gì không tiện nói ra hả?”

Một người khác tặc lưỡi nói: “Không thể nào, Trần đại gia là người tập võ, thân thể khoẻ mạnh, từng một quyền đánh chết một con trâu mà không sinh được con á?”

Rất nhanh đã có người suy đoán: “Có khi nào là bởi vì hắn tu luyện kỳ công nào đó không? Ta nghe nói, người tu luyện <Đồng tử công> là không được gần nữ sắc.”

“Ngươi ngốc à!”

Lập tức, một người khác phản bác nói: “Nếu Trần đại gia không gần được nữ sắc, vậy hắn lấy cưới ba thê thiếp làm gì?”

“Đúng rồi.”

Một người phụ họa nói: “Trần đại gia là đệ tử của Hắc Hổ môn, tuyệt học là của Hắc Hổ môn là <Hắc hổ công>, ta chưa nghe nói võ công này có kiêng kị gì!”

Lúc này, một ông cụ với chòm râu dê cắn hạt dưa nói: “Cháu của ta cũng là luyện võ, bái môn hạ của ‘Thiết Chưởng – Trình Thiên  Ân’. Thằng nhóc đó từng nói với ta, luyện võ không có nhiều kiêng kị như vậy, có thể cưới vợ sinh con bình thường.”

Mọi người sôi nổi, nói không ra một nguyên nhân, cuối cùng đều nhìn Khổng Nhị Lăng.

Lúc này, Khổng Nhị Lăng ăn hết một hạt đậu phộng cuối cùng, chậm rãi lấy ra tẩu thuốc, đập tàn thuốc vào chân bàn.

Sau đó ông ta đập không ngừng, đập không ngừng, cạch cạch vang dội.

Mọi người nhanh chóng phát hiện, Khổng Nhị Lăng không có sợi thuốc lá.

Trong nhất thời mọi người nhìn nhau cạn lời.

Ông cụ với chòm râu dê thở dài, lấy ra một dúm sợi thuốc lá từ trong tẩu thuốc của mình.

Khổng Nhị Lăng vui mừng quá đỗi, vội vàng đứng dậy nhận lấy, vui vẻ rít một hơi, nuốt mây phun sương, vẻ mặt hưởng thụ.

Lúc này ông ta mới mở miệng nói: “Đại nương của ta làm giúp việc cho Trần gia, bà ấy nói cho ta biết, trước giờ Trần đại gia chưa từng qua đêm ở chỗ ba thê thiếp.”

Mọi người không khỏi kinh ngạc, có người cũng đã nghĩ tới cái gì, tặc lưỡi nói: “Chẳng lẽ tin đồn kia là thật?”

Khổng Nhị Lăng cười he he nói: “Trần đại gia thích luyện võ, hắn nuôi bốn nô tài bồi luyện, đại nương ta nói mỗi ngày Trần đại gia đều ở cùng bốn nô tài kia như keo như sơn.”

Trong thế giới nhất thời vang lên tiếng kinh ngạc.

Trên phố đã nghe đồn từ lâu, Trần đại gia có sở thích đặc biệt. (chỉ người đồng tính luyến ái) Dựa theo lời nói của Khổng Nhị Lăng, dường như là sự thật!

Bát quái này quá mức bùng nổ, quán trà nháy mắt sôi trào.

“Có ý gì, Trần đại gia thích nam nhân, ông ta ngủ với nam nhân?”

Có người ngây thơ không biết, ngạc nhiên nói: “Nam nhân và nam nhân ngủ như thế nào?”

Lập tức, có người cầm lấy hai chiếc đũa, gõ vào nhau, he he cười nói: “Hiểu chưa?”

Người không hiểu nhìn với vẻ mặt ngơ ngác, người hiểu thì cười ý vị sâu xa.

Chương 46. Bát quái (2)

Phương Tri Hành lắng nghe một cách tỉ mỉ, đột nhiên giơ tay lên, nói: “Ông chủ, lấy một mâm đậu phộng.”

“Có ngay!”

Ông chủ nhanh tay bưng tới một mâm đậu phộng, cười nói: “Rất vinh hạnh được ngài lui tới, năm đồng tiền.”

Phương Tri Hành không nhanh không chậm móc tiền, đồng thời ý bảo ông chủ nghiêng tai lại đây.

Ông chủ thấy thế, ngầm hiểu, cúi xuống.

Phương Tri Hành hỏi: “Vừa nãy bọn họ nhắc tới ‘Hắc Hổ môn’ là nơi nào của thị trấn?”

Ông chủ cười nói: “Hắc Hổ môn không phải trên thị trấn, ở quận thành Thanh Hà cơ.”

Phương Tri Hành hiểu rõ, lại hỏi: “Vừa rồi ông cụ đó nhắc tới ‘Thiết Chưởng – Trình Thiên  Ân’ hắn ở đâu?”

Ông chủ không khỏi cẩn thận đánh giá Phương Tri Hành, trả lời: “Trình đại hiệp ở phía tây thị trấn, nhà của ngài ấy là đại viện tường trắng, trước cửa bày hai con sư tử bằng đá, ngay cửa trồng một cây chuối tây.”

Hắn nói đến đây, không nhịn được hỏi: “Thế nào, ngươi cũng muốn bái sư học võ?”

Phương Tri Hành hỏi ngược lại: “Trừ học võ, còn có phương pháp khác để người ta trở nên lợi hại không?”

Ông chủ suy nghĩ một lát, cười hì hì nói: “Đúng là không có.”

Phương Tri Hành nhíu mày, truy hỏi: “Nếu ta muốn làm quan thì phải làm thế nào?”

“Cái gì, làm quan?”

Ông chủ bất giác cười, nhìn Phương Tri Hành giống như tên ngốc: “Ha hả, chỉ có môn phiệt đệ tử mới có thể làm quan, ngươi phải không?”

Môn phiệt!!

Danh môn vọng tộc làm quan nhiều thế hệ, lại gọi là dòng dõi, y quan, thế tộc, sĩ tộc, thế tộc, thế gia, cự thất v.v…!

Phương Tri Hành đã hiểu, cấp bậc của thế giới này nghiêm ngặt, người thường không làm quan được.

Sinh làm dân đen, chết làm con kiến!

Mà môn phiệt thế gia giống như mặt trời mặt trăng ngôi sao, cao cao tại thượng, nắm trong tay mọi thứ!

Một lát sau…

Phương Tri Hành rời khỏi quán trà, đi về hướng phía tây, quanh đi quẩn lại.

Đột nhiên, cậu nhìn thấy một cây chuối tây, nhánh cây rất thô, lá cây rất lớn, tán cây vươn lên trời, giống một con chim đang giang cánh bay lên, tự do mà tráng lệ.

Cậu đến gần, một bức tường trắng ánh vào mi mắt.

Phương Tri Hành lập tức nhìn thấy một cánh cửa lớn được sơn màu đỏ, hai đầu sư tử bằng đá kiêu ngạo đứng thẳng ở cửa, uy phong lẫm lẫm.

Cửa lớn đóng chặt.

“Hê!”

“Ha!”

Phương Tri Hành nghe thấy trong viện truyền ra tiếng hô, cậu đi đến trước cửa, xuyên qua khe cửa nhìn vào.

Trong viện là một vùng đất cát, bày một hàng cọc người gỗ.

Lúc này đang có năm thiếu niên để trần nửa thân trên, quỳ rạp trên mặt đất tập chống đẩy, đổ đầy mồ hôi.

Phương Tri Hành thấy thế, đã biết bản thân tìm đúng nơi.

Cạch cạch!

Cậu giơ tay gõ cửa.

Không bao lâu, cửa lớn mở ra, một thiếu niên đầu đầy mồ hôi nhô đầu ra, khoẻ mạnh kháu khỉnh, hắn đánh giá Phương Tri Hành rồi quát lớn: “Ăn xin hôi hám, ngươi muốn làm gì? Cút đi, nơi này không có cơm thừa cho ngươi!”

Phương Tri Hành trừng mắt, trầm giọng nói: “Ta không phải ăn mày, ta tìm đến Trình đại hiệp.”

Thiếu niên bị ánh mắt hung ác của Phương Tri Hành làm hoảng sợ, kêu lên: “Ngươi, ngươi chờ đó.”

Rồi hắn xoay người chạy đi.

Không bao lâu, hắn vòng về, mở cửa ra hô: “Vào đi, sư phụ muốn gặp ngươi.”

Phương Tri Hành bước vào cửa, vừa ngẩng đầu cậu đã nhìn thấy một nam tử đứng dưới mái hiên, dáng người hắn cao gầy tóc dài, hai tóc mai hoa râm, xương gò má nhô lên, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo nếp nhăn rất sâu, trong tay cầm một cái hồ lô.

“Dường như người này có bệnh.”

Tế Cẩu ngửi thấy mùi thuốc đông y rất nồng.

Phương Tri Hành cũng ngửi thấy, cậu cẩn thận quan sát Trình Thiên  Ân, phát hiện hắn thở dốc quá mức nặng nề, mặt trắng như tờ giấy, dáng người gầy nhom, thậm chí hơi yếu đuối, nhìn thế nào cũng không giống hạng người võ nghệ cao cường.

Phương Tri Hành đi lên trước, chắp tay nói: “Vãn bối Phương Tri Hành, bái kiến Trình đại hiệp.”

Trình Thiên  Ân nhìn Phương Tri Hành, vừa muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên bịt miệng.

“Khụ khụ, khụ khụ khụ!”

Một trận ho khan kịch liệt qua đi, trên mặt Trình Thiên  Ân chợt đỏ bừng khác thường, hắn hòa hoãn một lát mới hỏi: “Tìm ta có việc à?”

Phương Tri Hành hơi im lặng, nghiêm túc nói: “Vãn bối muốn tìm hiểu một vài chuyện về võ học, hy vọng Trình đại hiệp có thể giải thích nghi hoặc cho ta.”

Khóe miệng Trình Thiên  Ân nhếch lên, tức giận nói: “Hừ, giải thích nghi hoặc cho ngươi, ngươi cảm thấy ta rảnh lắm hả?”

Phương Tri Hành liền nói: “Ta có tiền, sẽ không bạc đãi ngài.”

Nói xong, cậu trực tiếp lấy ra ba trăm đồng tiền.

Trình Thiên  Ân thay đổi sắc mặt, lờ mờ xuất hiện nét giận dữ.

Tế Cẩu thấy thế, chợt truyền âm nói: “Mày làm gì vậy, người này không đơn giản, hắn rất sĩ diện, sẽ không vì mấy tiền dơ bẩn mà khúm núm.”

Phương Tri Hành cũng truyền âm nói: “Hắn có bệnh, tất nhiên tiêu tốn cực lớn, khẳng định vô cùng thiếu tiền. Ngoài ra, dù hắn trở mặt, tao cũng không sợ, tao không cảm thấy hắn mạnh hơn tao.”

Tế Cẩu rõ ràng trong lòng.

Cũng phải, Phương Tri Hành đã thăng cấp ba lần, nắm giữ hai kỹ năng bộc phát, người chết trên tay cậu ta vượt qua hai bàn tay.

Chương 47. Bát quái (3)

Mà Trình Thiên  Ân trước mắt này lại là một con ma bệnh lao.

Bề ngoài Phương Tri Hành cung kính đối với hắn, thật ra nội tâm rất khinh thường.

Ngay sau đó, Trình Thiên  Ân thở dài, kéo qua một cái ghế ngồi xuống, chỉ vào lư hương bên cạnh nói: “Hỏi đi, thời gian là đến khi cây nhang kia cháy hết.”

Phương Tri Hành nhanh chóng hỏi: “Thiên Nhân là cái gì?”

Trình Thiên  Ân nhìn Phương Tri Hành một cách sâu sắc, trả lời: “Ta chỉ nghe nói qua Thiên Nhân, nhưng ta chưa bao giờ gặp bọn họ, cũng không hiểu biết về bọn họ.”

Phương Tri Hành trầm ngâm nói: “Thiên Nhân rất lớn mạnh phải không?”

Trình Thiên  Ân: “Ta cũng không rõ. Ta nói rồi, ta không biết bọn họ, thậm chí ta không thể xác định cái gọi là Thiên Nhân có thật sự tồn tại hay không, bọn họ có thể chỉ là truyền thuyết.”

Phương Tri Hành hiểu rõ, đổi vấn đề khác: “Ngài là võ giả, xin hỏi cảnh giới tu hành của võ giả phân chia như thế nào?”

Trình Thiên  Ân hỏi lại: “Ngươi có biết cái gì là ‘võ’ không?”

Phương Tri Hành hơi giật mình.

Trong nhất thời cậu phát hiện bản thân lại không thể nói rõ ràng “Võ” là cái gì, đây là một khái niệm rất lớn.

“Vẫn mong ngài nói rõ.” Cậu thỉnh giáo nói.

Trình Thiên  Ân khẽ cười nói: “Luyện võ, luyện võ, đến tột cùng là luyện cái gì? Nếu ngươi là một tráng hán cao mười thước, sức lực vô cùng lớn, mà tất cả những người khác đều là người già yếu, ngươi cảm thấy ngươi còn cần luyện võ không?”

Phương Tri Hành đáp: “Ý của ngài là luyện võ chính là luyện sức mạnh?”

“Đúng vậy!”

Trình Thiên  Ân gật đầu: “Chỉ cần sức mạnh của ngươi lớn hơn người khác, sức bật, tốc độ của ngươi đương nhiên cũng càng mạnh, càng nhanh hơn. Cái gọi là luyện võ tức là luyện ra để ngươi có thể đánh bại sức mạnh của người khác!”

Võ là sức mạnh để chiến thắng kẻ địch!

Trình Thiên  Ân tiếp tục nói: “Cảnh giới thứ nhất của võ đạo, đó là rèn luyện sức mạnh của bản thân, đạt tới sức mạnh toàn thân quán thông một hơi thở, cảnh giới này tên là ‘quán lực’.”

“Quán lực, sức mạnh toàn thân quán thông một hơi thở?”

Phương Tri Hành nhíu mày nói: “Cụ thể là cảm giác như thế nào?”

Trình Thiên  Ân cười nói: “Nói huyền diệu rất huyền diệu, nói đơn giản cũng đơn giản, chính là vặn sức mạnh toàn thân thành một luồng…”

Lời này vừa nói ra!

Phương Tri Hành khẽ động tinh thần, cậu đột nhiên rút đao ra khỏi vỏ.

Vù!

Một đao bổ xuống!

Rồi lại thu đao vào vỏ!

Trình Thiên  Ân đột nhiên trừng to mắt, một con muỗi rơi xuống trên đùi hắn.

Muỗi vẫn nhích tới nhích lui. Nhưng nó đã không còn cánh!

[Bạt Đao Thuật Phổ Thông max cấp]

Trình Thiên  Ân dụi mắt, khó mà tin nổi, qua một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu nhìn Phương Tri Hành, ngạc nhiên nói: “Thì ra ngươi là võ giả Quán Lực cảnh?! Người đao hợp nhất!!!”

Phương Tri Hành thầm nói quả nhiên.

Từ sau khi cậu nắm giữ Bạt Đao Thuật Phổ Thông max cấp, cậu đã lờ mờ có một cảm giác.

Cậu lớn mạnh hơn người bình thường nhiều, giết người như giết gà!

Trình Thiên  Ân hỏi: “Sư phụ của ngươi là ai?”

Phương Tri Hành lắc đầu: “Không có sư phụ, tự ta luyện.”

“Cái gì, tự ngươi luyện mà luyện đến Quán Lực cảnh?!”

“Ngươi còn là luyện đao pháp!!”

Trình Thiên  Ân quá sợ hãi: “Luyện võ có một khẩu quyết, trước quyền sau cước rồi tới vũ khí!

Công phu quyền cước là dễ dàng tu luyện nhất.

Nhưng cho dù một người luyện tập công phu quyền cước, có sư phụ tay cầm tay chỉ dạy, hơn nữa từ nhỏ bắt đầu luyện võ, cũng phải khổ luyện tám mười năm, mới có thể đột phá đến Quán Lực cảnh!”

Trình Thiên  Ân nhìn Phương Tri Hành, trong lòng khiếp sợ liên tục phóng đại: “Về phần luyện tập binh khí, độ khó tăng thêm gấp bội, chỉ có thể luyện tập càng lâu! Không có sư phụ chỉ điểm, muốn làm đến ‘người đao hợp nhất’, dường như là không có khả năng!”

Nghe xong lời này, Tế Cẩu thầm mắng một câu: cậu ta chính là một tên bật hack, ngươi khen con mẹ gì!

Phương Tri Hành nghe vậy, không khỏi nhìn năm thiếu niên trong viện.

Bọn họ đều đang rèn luyện thân thể, tôi luyện khí lực, nhưng cách Quán Lực cảnh còn rất xa xôi.

Quán lực là kết hợp hoàn mỹ giữa sức mạnh và kỹ xảo, hai thứ không được thiếu thứ nào.

Sức mạnh của năm thiếu niên đó không đủ, kỹ xảo dở tệ, kém xa tiêu chuẩn của Phương Tri Hành.

“Sau Quán Lực cảnh thì thế nào?” Phương Tri Hành hỏi.

Trình Thiên  Ân nói: “Quán Lực cảnh tập hợp sức mạnh toàn thân thành một luồng, nhưng lúc bắt đầu luồng sức mạnh này rất gầy nhỏ, bởi vậy Quán Lực cảnh được gọi đùa là ‘Tế Xà cảnh’ hoặc ‘Trường Xà cảnh’.

Nhưng rắn nhỏ dần lớn mạnh, sẽ có ngày trưởng thành thành mãng xà, cho nên cảnh giới thứ hai tên là “Đại Mãng cảnh” hoặc là “Mãng Lực cảnh”.

Cảnh giới phía sau theo thứ tự là Ngũ Cầm cảnh, Cửu Ngưu cảnh, Bách Ngưu cảnh, Thiên Quân cảnh, Vạn Phu cảnh… cảnh giới càng cao thì sức mạnh càng lớn, chiến lực cũng mạnh hơn.

Ví dụ Bách Ngưu cảnh, sức mạnh của ngươi lớn bao nhiêu, lực chống đỡ trăm trâu, vô cùng dũng mãnh!

Chương 48. Cảnh giới

Ví dụ Thiên Quân cảnh, một mình ngươi có thể quét ngang nghìn quân cuốn đến, dũng cảm đứng đầu tam quân.

Lại ví dụ Vạn Phu cảnh, đó thật sự là một kẻ làm quan cả họ được nhờ, một cái búng tay phá vạn giáp, tiếu ngạo giang hồ.”

Phương Tri Hành gật đầu, trong lòng hiểu rõ.

Phân chia cảnh giới tu hành của võ giả thật ra vô cùng đơn giản, chính là dùng sức mạnh làm thước đo tiến hành bậc thang thăng cấp, bước sau sẽ cao hơn bước trước.

Sau khi Phương Tri Hành xác nhận những thứ này, thì không khỏi nghiêng mắt nhìn Tế Cẩu.

Quả nhiên.

Tế Cẩu quỳ rạp trên mặt đất, lỗ tai cụp xuống, uể oải, cứ như mất đi ý nghĩa sống tiếp.

Rõ ràng, đây là thế giới võ đạo chí cường, không có linh khí, linh căn gì cả, không cách nào đi trên con đường tu tiên được.

Giấc mộng “hóa thành người” của Tế Cẩu tan vỡ rồi.

Có thể cả đời này nó sẽ phải làm một con chó.

Không thiết sống nữa!

Trong lòng Phương Tri Hành buồn cười, không khỏi hỏi Trình Thiên  Ân: “Ngoại trừ luyện võ, còn có cách khác để con người trở nên mạnh mẽ hay không?”

Trình Thiên  Ân lắc đầu nói: “Cao thủ ta từng gặp đều là võ giả.”

Phương Tri Hành đã hiểu, cậu hỏi tiếp: “Ngài biết võ công gì?”

Trình Thiên  Ân nói: “Ta là đệ tử của ‘Thiết Sơn môn’, tu luyện <Thiết Sơn công>.”

Phương Tri Hành dò hỏi: “Lúc ngài ở đỉnh phong thì có cảnh giới gì?”

Trên mặt của Trình Thiên  Ân hiện lên biểu cảm phức tạp, xoa nắn hai bàn tay rắn chắc, rồi đáp lại: “Đại Mãng cảnh sơ kỳ.”

Phương Tri Hành im lặng, sau đó trịnh trọng nói: “Ta muốn học <Thiết Sơn công>, không biết tiền bối đồng ý truyền thụ hay không?”

Trình Thiên  Ân chìm vào im lặng, rất lâu sau vẫn không nói gì.

Phương Tri Hành thấy thế, lại nói: “Giá cả dễ thương lượng.”

Khóe miệng Trình Thiên  Ân hơi co giật, hắn thở dài một hơi, rồi gật đầu nói: “Ta có thể dạy cho ngươi, học phí giống với năm học đồ của ta, mỗi tháng là 800 đồng tiền, không bao ăn ở.”

Phương Tri Hành nhìn quanh viện lạc lớn như vậy, trả lời: “Mỗi tháng ta đưa ngài một đậu vàng, ngủ lại, ăn uống thì ta tự giải quyết.”

Trình Thiên  Ân phất tay nói: “Muốn ở lại chỗ ta ít nhất là một đậu vàng với 500 đồng tiền.”

Phương Tri Hành trả giá: “Mỗi bên nhượng bộ một bước, một đậu vàng với 200 đồng tiền.”

Trình Thiên  Ân suy nghĩ rồi chậm rãi đáp: “Được, cứ như vậy đi.”

Phương Tri Hành vui vẻ, thoải mái nộp học phí, sau đó dọn vào đại viện Trình gia.

Tế Cẩu đi dạo một vòng trong viện rồi chạy trở lại, truyền âm nói: “Tao xem hết rồi, trong viện ngoại trừ có một bà già người hầu, năm học đồ, thì không còn ai khác. Hình như Trình Thiên  Ân không có ba mẹ vợ con.”

Phương Tri Hành đã hiểu.

Tế Cẩu đột nhiên nói: “Có phải mày hơi vội rồi không, vừa gặp mặt đã theo người ta học võ, mày cảm thấy Trình Thiên  Ân hắn sẽ thật lòng dạy võ công cho mày à? Hắn sẽ dốc lòng truyền thụ cho mày? Mày hiểu hắn không?”

Phương Tri Hành đáp lại: “Trình Thiên  Ân là đại hiệp trong mắt người khác, nghĩ đến danh tiếng của người này có lẽ không tồi. Mặt khác, hắn mắc bệnh nặng, còn không đứng vững, không tạo nên được sóng gió gì đâu.”

Tế Cẩu nói thẳng: “Lòng người khó dò, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Buổi chiều bắt đầu truyền thụ chính thức.

Trình Thiên  Ân uống bát thuốc, trong miệng toàn là vị đắng nghét, thở hắt ra nói: “<Thiết Sơn công> là võ công truyền thừa của Thiết Sơn môn ta, là bộ công phu quyền cước hàng thật giá thật, không luyện binh khí, chỉ tập trung vào quyền cước, được chia thành rất nhiều tầng, nhưng ta chỉ học được phần nhập môn và hai tầng đầu tiên.”

“Phần nhập môn thích hợp với học đồ nhỏ tuổi, cơ thể của bọn nó vẫn chưa hoàn toàn dậy thì, cần phải từ từ huấn luyện và chịu đựng.”

“Tầng thứ nhất tương ứng với Quán Lực cảnh, hiệu quả tu luyện là để người ta nắm giữ phương pháp vận chuyển khí huyết, từ đó ngưng tụ sức mạnh toàn thân thành một luồng.”

“Tầng thứ hai tương ứng với Đại Mãng cảnh.”

Trình Thiên  Ân nhìn Phương Tri Hành, nói nghiêm túc: “Ngươi đã là Quán Lực cảnh, không cần tu luyện phần nhập môn nữa, có thể bắt đầu tu luyện từ tầng thứ nhất.”

Phương Tri Hành gật đầu.

Trình Thiên  Ân nghiêm túc giảng giải: “Tầng thứ nhất bao hàm khẩu quyết vận chuyển khí huyết cùng với chiêu thức cơ bản, ta sẽ truyền thụ khẩu quyết cho ngươi trước.”

Phương Tri Hành lắng nghe rồi ghi nhớ một cách nghiêm túc.

Sau khi nghe xong, đầu óc cậu to lên.

Trình Thiên  Ân nói một đoạn lớn câu vè thuận miệng “Nhẹ như đỡ liễu thân như gió, khỉ già qua ngày an ủi ta”, khiến cậu hoàn toàn không hiểu gì cả.

Phương Tri Hành không khỏi lên tiếng hỏi: “Có công pháp bí tịch à?”

Trình Thiên  Ân lắc đầu: “Ngươi biết chữ à? Đưa cho ngươi bí tịch, ngươi cũng xem không hiểu.”

Phương Tri Hành hỏi ngay: “Ngài biết chữ à?”

Trình Thiên  Ân lần nữa lắc đầu: “Chưa học qua.”

Phương Tri Hành lập tức cạn lời.

Trình Thiên Ân cũng lơ đễnh, nghiêm mặt nói: “Võ công là dạy người thế nào, bản thân làm như vậy, không biết chữ cũng không sao cả.”

Phương Tri Hành im lặng, không có gì phản bác cả.

Chương 49. Cảnh giới (2)

Tiếp theo, Trình Thiên  Ân đứng lên, hắn hít sâu một hơi rồi triển khai tư thế.

“Nhìn kỹ đi, đây là chiêu thức căn bản của <Thiết Sơn công>.”

Trình Thiên  Ân cởi bỏ y phục, lộ ra cơ thể gầy yếu, hắn nhấc hai cánh tay lên, chân đạp thiên cang.

Chỉ thấy một cục thịt lồi lên trên người hắn, nhúc nhích qua lại dưới làn da, lướt khắp mỗi một góc toàn thân.

Giống như dưới làn da có con chuột nhỏ đang chạy nhanh vậy.

“Mục đích của luyện tập chiêu thức là trợ giúp vận chuyển khí huyết, có thể khiến cho khí huyết lưu chuyển với tốc độ nhanh hơn, còn dễ dàng tập kết lại một chỗ.”

Trình Thiên Ân diễn tập đâu ra đấy, từng chiêu thức cực kỳ trôi chảy, từ đơn giản đến phức tạp, động tác biên độ cũng từ từ gia tăng, từ lúc đầu chỉ là xuất quyền, đá chân, sau đó xuất hiện động tác có độ khó cao như trở mình trên không, xoay tròn 720 độ.

Khoảng 7 – 8 phút sau, Trình Thiên  Ân mới đánh xong, thu lực lại.

Đánh liên tục 7 – 8 phút đủ thấy chiêu thức rất nhiều, hơn nữa còn rất phức tạp.

Mà Phương Tri Hành chỉ nhớ được một phần.

Nhưng lúc này, Trình Thiên  Ân đã thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, toàn thân là mồ hôi đầm đìa, hắn đặt mông trên ghế ngồi, không ngừng ho khan, cứ như mất đi nửa cái mạng già.

Phương Tri Hành thấy vậy thì hơi lo lắng Trình Thiên  Ân có thể đột nhiên ợ ra rắm.

Đúng lúc này, giao diện hệ thống của cậu chợt lóe lên.

[Thiết Sơn công tầng thứ nhất: Công pháp quyền cước.]

[Điều kiện max cấp:

1, Đọc thuộc lòng khẩu quyết: 1 lần (Chưa hoàn thành)

2, Diễn luyện chiêu thức: 1 lượt (Chưa hoàn thành)]

“Đến rồi!”

Phương Tri Hành phấn chấn tinh thần, sau khi cậu tiếp xúc với nội dung cụ thể của võ công thì hack max cấp được kích phát.

Điều này cũng nói rõ Trình Thiên  Ân không giở chiêu trò gì cả, mà là thật sự truyền lại công phu.

Phương Tri Hành rót bát nước nóng cho Trình Thiên  Ân.

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Trình Thiên  Ân cũng hòa hoãn lại.

Phương Tri Hành bảo hắn đọc khẩu quyết lại lần nữa, cậu cầm lấy một cành cây viết lên trên mặt đất, dùng chữ Hán tiến hành sao chép.

Sau đó đọc thầm mấy lần, nhớ trong đầu, nhắm mắt đọc qua một lượt.

[1, Đọc thuộc lòng khẩu quyết: 1 lần (Đã hoàn thành.)]

“Ừm, dễ dàng thôi mà!” Tâm trạng của Phương Tri Hành vui sướng vạn phần.

Tiếp theo là chiêu thức căn bản.

Phương Tri Hành trông bầu vẽ gáo, dùng phương pháp như vậy để tiến hành ghi nhớ, phác hoạ ra từng người diêm làm động tác liên tiếp trên mặt đất.

Đáng tiếc, cơ thể của Trình Thiên Ân quá yếu, mỗi ngày chỉ có thể luyện chiêu thức một lần cho Phương Tri Hành xem.

Dù trí nhớ của Phương Tri Hành tốt thì vẫn dùng đến 5 ngày mới có thể phác hoạ ra mỗi một động tác.

Sau đó cậu đối chiếu thực hành.

Lúc bắt đầu, động tác của cậu vô cùng cứng ngắc, lúc thì đứt đoạn lúc thì liền mạch.

Không linh hoạt, còn rập theo khuôn.

Thậm chí, mấy động tác có độ khó cao, ví dụ lộn nhào thì thành té ngã.

Cũng may, cậu là võ giả Quán Lực cảnh, khống chế tỉ mỉ sức mạnh của bản thân, có thể nhanh chóng điều chỉnh, suy một ra ba, dần có thể nắm được các động tác độ khó cao dưới sự không ngừng kiên trì.

Lộn nhào gì đó chỉ luyện tập hai ba ngày là có thể dễ dàng lật nghiêng, lộn mèo, dùng một tay trở mình, lộn về phía trước, lộn ngược ra sau…

“Không đúng không đúng, động tác của ngươi thiếu chút ý tứ rồi.”

Trình Thiên Ân cũng không lấy tiền không, hắn chỉ điểm, uốn nắn, tràn đầy chi tiết ở bên cạnh, khiến động tác của Phương Tri Hành ngày càng tiêu chuẩn.

Đảo mắt, 10 ngày đã trôi qua.

Trưa hôm nay, Phương Tri Hành dùng bữa trưa xong thì đi vào trong viện, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, hết sức chăm chú.

Trong đầu cậu mô phỏng một lượt của bộ chiêu thức.

Cậu đột nhiên mở mắt ra, toàn thân múa theo, thi triển ra bộ chiêu thức, lưu loát sinh động, niềm vui tràn trề!

Có thể thấy rõ cục thịt lớn như nắm đâm nhô lên trên thân cậu như quả cầu bóng bẩy chạy khắp toàn thân.

[2, Diễn luyện chiêu thức: 1 lượt (Đã hoàn thành.)]

[Đã hoàn thành điều kiện max cấp Thiết Sơn công tầng thứ nhất. Có thăng cấp hay không?]

“Phù!”

Phương Tri Hành thở dài một hơi, nhếch miệng.

Công phu không phụ lòng người, luyện thành rồi!

“Ừm, tập luyện không tồi.”

Trình Thiên Ân thấy vậy thì gật đầu, bày tỏ tán thưởng.

“Dựa theo tiêu chuẩn của <Thiết Sơn công>, có lẽ bây giờ ngươi đã đạt đến Quán Lực cảnh sơ kỳ, tiếp theo chỉ cần ngươi siêng năng luyện tập thì sức mạnh sẽ tăng lên từng bước, thăng cấp trung kỳ, hậu kỳ, cho đến viên mãn.”

Hắn chỉ điểm: “Nhưng ngươi đã là Quán Lực cảnh, hơn nữa từ cảnh giới người đao hợp nhất mà ngươi biểu hiện ra, bây giờ ngươi là Quán Lực cảnh viên mãn, cho nên đa phần ngươi sẽ nhanh chóng thăng cấp đến tầng thứ nhất viên mãn trong quá trình lược bớt.”

Hắn nói đến đây thì giờ hai tay lên, có ý nói: “Lúc tu luyện đến giai đoạn viên mãn, nhớ kỹ phải mài giũa tài nghệ thật tốt, nói không chừng có cơ hội thức tỉnh kỹ năng bộc phát.”

Chương 50. Cảnh giới (3)

Phương Tri Hành nghe vậy thì kinh ngạc nói: “Ý của ngài là kỹ năng bộc phát không phải là ai cũng có à?”

“Đương nhiên!”

Trình Thiên  Ân điều chỉnh giọng nói cao lên mấy phần: “Tuy ai cũng có thể luyện võ, nhưng mức độ lĩnh ngộ cùng với độ thuần thục luyện võ của mỗi người lại có khác biệt nhất định. Mà kỹ năng bộc phát xuất hiện có yêu cầu rất cao, vô cùng hà khắc. Chỉ có những người tu luyện võ công đến cực hạn mới có thể đạt được kỹ năng bộc phát.”

Hắn nói đến đây thì giơ tay phải lên, trên mặt hiện lên vẻ hồi ức, chậm rãi nói: “Nhớ năm đó, ta khổ luyện <Thiết Sơn công> tầng thứ nhất, kiên trì tập luyện 5 năm, không nghỉ ngơi dù chỉ một ngày, lúc ấy mới thức tỉnh kỹ năng bộc phát Thiết Chưởng.

Ta dựa vào cặp Thiết Chưởng có thể sánh với đao kiếm để tham gia ‘võ hội Thanh Hà’, đạt được thành tích tốt là đứng thứ 7, vì vậy có được danh hiệu ‘Thiết Chưởng-Trình Thiên  Ân’.”

Phương Tri Hành nghe đến tấm tắc, đột nhiên cậu phát hiện không đúng, nên hỏi: “Nghe ý tứ thì Thiết Chưởng là chỉ mình ngài có, người khác không luyện ra được?”

“Cũng không hẳn.”

Trình Thiên  Ân cười cười, trong nụ cười có kiêu ngạo.

Hắn giải thích: “Người khác nhau tu luyện cùng một bộ võ công, cho dù mỗi người đều muốn tu luyện bộ võ công đó đến viên mãn hay cực hạn, hơn nữa còn thức tỉnh kỹ năng bộc phát, nhưng kỹ năng bộc phát chưa chắc đã tương đồng, tùy theo từng người mà thôi.”

Hắn lắc tay phải: “Người khác cũng có thể luyện ra Thiết Chưởng mà ta luyện ra, kết quả có thể giống nhau, cũng có thể giống phần cơ bản, có tí khác biệt, nhưng phần lớn là người khác sẽ thức tỉnh một loại kỹ năng bộc phát hoàn toàn khác hẳn.

Theo ta được biết, người luyện <Thiết Sơn công> tầng thứ nhất đến cực hạn từng thức tỉnh kỹ năng bộc phát, có trên trăm loại, ví dụ Thiết Chưởng, Thiết quyền, Thiết chỉ, Thiết thối…”

Phương Tri Hành đã hiểu, cừ thật, thì ra kỹ năng bộc phát còn tồn tại tỷ lệ rơi đồ, mở hộp mù các thứ.

Cậu nghĩ đến đây thì không chờ đợi được nữa, quay người trở về phòng nghỉ ngơi.

Cậu bước vào phòng.

Phương Tri Hành ngẩng đầu thấy Tế Cẩu nằm lỳ ở trên giường, vô tình, không chịu làm gì cả.

“Sao vậy, mày bị trầm cảm à?” Phương Tri Hành cười giễu nói.

Tế Cẩu không thèm giương mí mắt, cũng không muốn để ý đến Phương Tri Hành.

Bây giờ Phương Tri Hành đã bước lên quỹ đạo, sau khi tiếp xúc với võ đạo thì cậu sẽ trở nên lớn mạnh, dần bước lên đỉnh cao của đời người.

Còn nó thì sao, ý nghĩa nỗ lực ở đâu, bước lên đỉnh cao của đời chó à?

Cái quái gì vậy chứ?

Tế Cẩu càng nghĩ càng giận, hận không thể đập đầu chết đi cho rồi.

“Thăng cấp!”

Phương Tri Hành khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, tinh thần khẽ động.

Tháng cái, cậu tiến vào loại trạng thái huyền hoặc khó hiểu, cứ như đang nằm mơ vậy.

Trong giấc mơ, cậu khổ luyện <Thiết Sơn công> tầng thứ nhất, hiểu rõ và cảm ngộ về bộ võ công này dần sâu hơn, dần dà, đạt đến mức độ điêu luyện.

Không biết đã trôi qua bao lâu, có thể là mấy tháng, cũng có thể là mấy năm, cơ thể của cậu từ từ thay đổi.

Cơ bắp trên người ngày càng căng đầy, có cơ bắp của bộ phận nào đó nhô lên, cũng có bộ phận nào đó gầy đi.

Đồng thời, xương cốt của cậu cũng cứng cáp hơn.

[Thiết Sơn công tầng thứ nhất·viên mãn ]

[Kỹ năng bộc phát: Thiết Sơn Kháo (Lv1)]

“Ồ, vậy mà lại là kỹ năng bộc phát này.” Ánh mắt của Phương Tri Hành sáng ngời.

Thiết Sơn Kháo dựa vào bản thân mình.

Lúc ngươi gần kề cơ thể của người khác, đột nhiên động chân sinh ra gia tốc tức thì, đồng thời sử dụng khuỷu tay hoặc bả vai va chạm mạnh vào đối phương, hạ mạnh xuống, đánh cứng lên!

“Không tồi không tồi, đỉnh của chóp!” Phương Tri Hành liếc mắt nhìn Tế Cẩu, cố ý cảm khái.

Tế Cẩu vẫn thờ ơ.

Phương Tri Hành tấm tắc nói: “Tao lại thăng cấp một lần, còn mày?”

Tế Cẩu nhìn giao diện của nó không hề thay đổi thì càng nhụt chí.

“Phương Tri Hành, mày nói xem, tao sống còn ý nghĩa gì chứ?” Tế Cẩu ngửa mặt, mờ mịt nhìn nóc nhà, đặt câu hỏi.

Phương Tri Hành thấy vậy thì hơi hả hê, khinh thường nói: “Không muốn sống thì đi chết đi, thế giới này sẽ không ai nhớ đến mày đâu.”

Tế Cẩu nghe xong lời này thì không khỏi căm tức, bò dậy quát: “Mày đắc ý cái méo gì, mày thật sự cho rằng mình cầm được kịch bản của nhân vật chính sảng văn đúng không?”

Phương Tri Hành cười nhạo nói: “Mày ngưỡng mộ hay là đố kỵ vậy?”

Tế Cẩu nhe răng nói: “Tao hận! Hận không thể cắn chết mày!”

Phương Tri Hành sầm mặt lại, điềm nhiên nói: “Không phục thì thử xem.”

Tế Cẩu giận tím mặt, lao mạnh ra ngoài, nhảy lên, vồ về phía Phương Tri Hành, để lộ ra miệng chó răng nanh.

“Kỹ năng bộc phát·Thiết Sơn Kháo!”

Phương Tri Hành nhoáng một cái, bóng dáng chợt di chuyển, kéo ra tàn ảnh, lúc giơ khuỷu tay lên thì đã đánh về phía trước.

Tế Cẩu hoa mắt, toàn bộ tầm nhìn bị cơ thể của Phương Tri Hành che lấp hết.

Bịch!

Từng chiếc răng bị gãy bay ra ngoài, xương mặt vỡ vụn, nát thành bột mịn.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay