[Dịch] Max Cấp Ngoan Nhân
Tập 2: Xạ thủ (c11-c20)
❮ sautiếp ❯Chương 11. Xạ thủ.
Cái này là do Phương Tri Hành chạm vào cung tên nên điều kiện mới bị phát động à?
Tế cẩu nhìn chằm chằm thằng bạn nối khố của mình, kinh ngạc nói: “Hack của mày là gì đấy? Điều kiện max cấp là ý gì”
Phương Tri Hành trầm ngâm một lát, nói: “Dựa vào kinh nghiệm chơi game nhiều năm của tao thì đây chắc là . Chính là chỉ cần thoả mãn điều kiện đưa ra, chỉ cần chớp mắt sẽ đạt được kết quả. Ví dụ: trở thành Xạ Thủ Học Nghề max cấp có 2 điều kiện, vậy thì tao chỉ cần rập khuôn hoàn thành là được rồi.”
Tế cẩu cả kinh nói: “Ý mày là cắt được nguyên cả quá trình ở giữa, một bước đúng luôn? Vừa gieo hạt đã nở hoa, hoa vừa ở đã gặp phật à?”
Phương Tri Hành gật đầu: “Chính là kiểu đấy.”
Tế cẩu cảm thấy y như truyện khoa học viễn tưởng, không thể nào tin được. Chó ta líu lưỡi nói: “Nếu thật là như thế thì, con mẹ nó, nghịch thiên quá luôn.”
Phương Tri Hành lại nói: “Hack của mày kìa, nhìn cũng trâu bò vãi chưởng.”
Tế cẩu nghĩ nghĩ rồi nói: “Thiên phú của tao là kiểu < ràng buộc >. Hình như chỉ cần khoá chặt với một nhân tài là có thể phát huy hiệu quả. Khoá với ai thì tốt nhể?”
Phương Tri Hành nghe thế thì cười nhạt, nói: “Có ý gì đây. Hoá ra mày không định trói buộc với tao à? Còn định giữ giá làm nộm hả mày?”
Tế cẩu cười khặc khặc: “Người một nhà không cần nói nhiều, mày hiểu tao mà. Tốt xấu gì tao cũng là một con chó được bật hack, không tìm mấy em gái xinh đẹp làm bạn thì hơi bị có lỗi với bản thân í!”
Phương Tri Hành đã hiểu. Con chó chết này vừa bật hack là bộc lộ bản chất, lên mây ngay!
Cậu nghiêm túc lại, chân thành nói: “ Cái [Số mạng còn lại: 2] kia là gì? Chẳng có lẽ mày lại có đến 2 cái mạng?”
“Hai cái mạng!!”
Tế cẩu nhìn chằm chằm vào giao diện, đầu lưỡi liên tục thè ra thụt vào, cực kỳ phấn khởi: “Ừm, ừ. Để tao ngâm cứu lại xem nào.”
Phút chốc sau, cái bóng dưới chân Tế cẩu bỗng phình to, nhô lên. Sau đó ‘phốc’ một cái vỡ tan, giống như bơm hơi quá đà.
Khoảnh khắc cái bóng bị vỡ, có một con chó nhỏ thoáng hiện ra, ngoại hình y chang Tế cẩu.
Phương Tri Hành hình hai con Tế cẩu, đúng là không khác nhau tí nào. Cậu kinh ngạc nói: “Đậu xanh rau muống, ảo ảnh phân thân à?”
“Ừ, cũng na ná thế.” Tế cẩu lập tức đắc ý, đáp: “Tao có mấy cái mạng thì sẽ tạo ra được từng đấy bản thể. Cũng tương tự, giết một tao thì vẫn còn một tao khác.”
Phương Tri Hành hít một hơi thật sâu, nói: “Mày có thể sống lại, cái này còn không trâu bò hả?”
“Khửa khửa khửa. Cũng đúng.”
Tế cẩu cười đến nhe răng trợn mắt. Giờ nó đã có 2 cái mạng, có thể chết thêm một lần.
Đối với ‘chó’ sinh mà nói thì có nghĩa là nó có thêm một cơ hội để thử lỗi.
Phương Tri Hành tấm tắc bảo lạ, vừa định khen thêm mấy câu thì đã thấy hai con chó rượt đuổi chạy vòng vòng còn liếm lông cho nhau…làm không biết mệt là gì.
Phương Tri Hành không nhịn được, khinh bỉ: “Về sau mày sẽ không còn cô đơn nữa.”
Tế cẩu bỗng trịnh trọng nói: “Mau lên, thử hack của mày đi. Xem có dùng được hay không?”
Phương Tri Hành lại một lần nữa nhìn về phía giao diện của mình.
“Chống đẩy liên tục 20 cái. . .”
Cậu hít thở thật sâu rồi lập tức nằm rạp xuống. Hai tay chống lên mặt đất, nâng cơ thể lên.
Ép xuống, nâng lên!
Ép xuống, nâng lên!
“Hộc hộc!” Phương Tri Hành mới làm được hai cái đã bắt đầu thở dốc.
Tế cẩu đứng bên cạnh xem kịch vui, còn hô lên: “Rốt cuộc thì mày có ‘lên’ được hay không hả?”
Phương Tri Hành không trả lời, cắn răng làm thêm 3 cái.
Lúc này hai tay cậu đã bắt đầu run rẩy, cảm thấy mỏi nhừ.
Tế cẩu xoay tới xoay lui, rặt một vẻ lo lắng suông.
Phương Tri Hành thở hổn hển mấy hơi, làm tiếp 3 lần nhưng miễn cưỡng lắm mới chống lên được. Hai cánh tay rung như người bị parkinson.
Tế cẩu chép miệng, nói: “Toang rồi toang rồi. Mày vô dụng quá.”
Lời vừa nói xong đã nghe cái ‘phịch’! Phương Tri Hành nằm bẹp trên mặt đất, tổng cộng mới làm được có 8 cái.
Cậu lật người lại, nằm trên đất. Lồng ngực phập phồng kịch liệt, cả người đều thấy đau nhức khó chịu.
Hết cách rồi. Cơ thể này thiếu dinh dưỡng trường kỳ, thể năng chênh lệch muốn chết. Có thể một hơi hít được 8 cái đã là thành tích khá lắm rồi.
Tc khinh bỉ nói: “Mày thế là không được rồi. Tao luôn nghĩ mày là thiên tài cơ, ai dè chỉ là thanh gỗ mục.”
Phương Tri Hành cũng cực kỳ buồn bực, im lặng một lát mới nói: “Chưa ăn sáng, không có sức.”
Vừa nhắc đến ‘ăn’, Tế cẩu lập tức thấy đói.
Một người một chó nhanh chóng nhất chí với nhau: Ra ngoài đánh bắt.
Phương Tri Hành xe nhẹ đường quen, xuống sông mò sò với ốc nhồi. Cậu còn tiện tay bắt được mấy con tôm lẫn trong đám rong rêu lơ lửng.
Nướng đồ, ăn cơm thôi.
Nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng xong, Phương Tri Hành lại thử hít đất. Lần này có tiến bộ, liên tục chống đẩy được tận 10 cái.
Chương 12. Xạ thủ. (2)
“Cái thể chất này của mày, đúng là làm cho người ta nhìn mà phát khóc.” Tế cẩu đứng bên cạnh, cười trên nỗi đau của người khác.
“Lảm nhảm lắm thế.”
Phương Tri Hành không thèm để ý đến con hàng này, trầm ngâm: “Xem ra không vội được rồi, phải từ từ nuôi dưỡng cơ thể mới được.”
Tế cẩu đề nghị: “Nếu không, mày thử điều kiện thứ hai đi?”
[Bắn trúng hồng tâm từ khoảng cách trên 10m: ít nhất 5 lần.]
Phương Tri Hành cầm cung tên. Đầu tiên là tìm một cái cây có lớp vỏ đã bị mục, dùng than củi mới đốt vẽ lên đó mấy vòng tròn đồng tâm thành một cái bia ngắm đơn giản.
Sau đó cậu mới dùng bước chân đo đủ 10m, nghĩ nghĩ rồi lui về phía sau thêm một chút.
Tay phải Phương Tri Hành giương cung, tay trái rút tên trong bao đựng rồi lắp lên dây cung.
Cảm giác quen thuộc bỗng xuất hiện, xông thẳng lên đầu.
Đây chính là ký ức cơ bắp của Đại Ngưu. Cậu ta từng được cha dạy bảo, cũng tập luyện rất nghiêm túc.
Vèo!
Mũi tên phóng ra, trúng ngay đại thụ nhưng tiếc là không trúng hồng tâm.
Phương Tri Hành lại bắn thêm một mũi tên, vẫn là trúng đại thụ nhưng lệch hồng tâm khoảng mấy cm.
Có điều cậu đã dần tìm được cảm giác, hơi điều chỉnh lại hô hấp rồi bắn tiếp mũi tên thứ 3.
Phập~
Mũi tên ghim sâu vào thân cây, phần đuôi rung lên bật bật.
Trúng ngay hồng tâm!
[2, Bắn trúng hồng tâm từ khoảng cách trên 10m: ít nhất 5 lần(1/5).]
“Úi cha, bắn ba trúng một. Không tệ đâu!”
Tế cẩu chậc chậc mấy tiếng rồi nói: “Nói không chừng mày lại có thiên phú bắn tên đấy!”
Phương Tri Hành điều chỉnh hơi thở, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chỉ mỗi 10m thôi mà. Thế này có nhắm mắt lại cũng bắn trúng.”
“Dẹp moẹ mày đi. Tao chỉ nói cho có chuyện thôi, mày tưởng thật chắc. Hừ!” Tế cẩu nói. “10m cũng phải bằng chiều dài của một sân bóng chuyền. Bắn trúng cái cây kia có lẽ khá dễ, thế nhưng bắn trúng hồng tâm thì sẽ rất khó.”
Dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, tất nhiên là Phương Tri Hành biết độ khó không hề nhỏ. Lúc đầu thể lực của xạ thủ còn dồi dào, kéo cung khá ổn định, khả năng ngắm bắn sẽ không tệ. Có điều sau khi bắn vài mũi tên, thể dục dần cạn kiệt thì tầm ngắm sẽ càng ngày càng kém.
Phương Tri Hành cố giữ vững trọng tâm, khống chế tiết tấu, bắn ba phát thì nghỉ một lát.
Trong lúc không để ý, nửa tiếng đã trôi qua.
[2, Bắn trúng hồng tâm từ khoảng cách trên 10m: ít nhất 5 lần(Đã hoàn thành).]
Phương Tri Hành lau mồ hôi nóng hổi trên mặt, thở phào một hơi rồi nhíu mày nhìn Tế cẩu: “Thấy chưa, đây chính là phong phạm của Xạ Thủ lv thánh.”
“Hừ, mày cứ vờ vịt đi!” Tế cẩu khinh bỉ nói: “Ờ hớ, là đứa nào chống đẩy có 20 cái cũng méo làm được?”
Phương Tri Hành cắn nhẹ môi. Cậu cứ cảm thấy từ khi Tế cẩu xác định được mình có 2 cái mạng, thái độ trở nên huênh hoang, bố đời hơn nhiều.
Không thèm để ý đến mấy cái tâm tư rắm thối của con hàng này nữa, Phương Tri Hành nhanh chóng vạch cho mình một kế hoạch huấn luyện hoàn chỉnh.
“ 9 năm giáo dục bắt buộc cũng không phải học chay, phí công.”
Chạy bộ, nhảy xa, gập bụng, đu xà đơn, plank…
Ngoài những lúc phải xuống sông mò thức ăn, sáng sớm Phương Tri Hành đã thức dậy luyện tập, tối mịt về nhà lại tiếp tục, kiên trì không nghỉ ngày nào.
Đảo mắt đã qua nửa tháng.
Phương Tri Hành quan sát cơ thể mình, cảm thấy đã có thêm ít cơ, chắc khoẻ hơn một chút.
Dù sao thì ngày nào cũng có thịt ăn, cộng thêm phương pháp luyện tập khoa học nên hiệu quả rất rõ ràng.
Không chỉ có mỗi Phương Tri Hành cường tráng hơn, đến cả Tế cẩu, dùng mắt thường cũng có thể thấy nó béo thêm một vòng. Lông chó càng trở nên dày rậm, sáng bóng hơn.
“Đến đây.”
Phương Tri Hành hít sâu vài hơi rồi nằm xuống, bắt đầu chống đẩy.
1 cái, 1 cái, 1 cái, 4…
“15, 16…Cố lên! Sắp xong rồi!” Tế cẩu hô hào cổ vũ.
Phương Tri Hành đã nhịn đến mặt mũi đỏ bừng nhưng vãn cắn răng kiên trì, lần lượt ép xuống rồi lại chống lên.
“19, 20!”
Tế cẩu lập tức nhìn thẳng vào giao diện bán trong suốt trên đầu Phương Tri Hành, thấy dòng chữ lập loè trên đó lại một lần nữa hiện ra.
[1, Liên tục chống đẩy/ hít đất: 20 cái(Đã hoàn thành).]
“Thành công rồi!” Tế Cẩu nhảy dựng lên tuyên bố.
Phương Tri Hành đứng dậy, mặt mũi hồng hào phấn chấn nói: “Ha ha, game easy!”
Tế cẩu hỏi: “Thế nào? Có thấy biến hoá gì không?”
Phương Tri Hành tỉ mỉ cảm nhận tình huống trong cơ thể mình.
Gần như ngay cùng lúc đó, văn tự trên giao diện hệ thống lại phát sáng.
[Đã hoàn thành điều kiện max cấp. Chúc mừng bạn đã thăng cấp thành Xạ Thủ Học Nghề!]
Chỉ trong thoáng chốc, một lượng lớn ký ức và kinh nghiệm về việc tập luyện về bắn tên đã tràn vào đầu Phương Tri Hành.
Giống như cậu đã đích thân tập luyện được ba năm. Không ngừng tích lũy, không ngừng nâng cao tay nghề.
Cuối cùng, Phương Tri Hành đã lột xác thành Xạ Thủ Học Nghề.
[Xạ Thủ Học Nghề max cấp:
Trong tầm bắn 30m, bách phát bách trúng.
Trong tầm bắn từ 30 đến 50: độ chính xác 80%.
Tầm bắn vượt ngoài 50m: độ chính xác dưới 20%. ]
Chương 13. Nghi ngờ
“Được lắm, trong vòng 30m, bách phát bách trúng!” Phương Tri Hành vui mừng quá đỗi.
Dựa vào cách phân chia đẳng cấp của xạ thủ thì Học Nghề được chia làm 4 cấp bậc: sơ cấp, trung cấp, cao cấp và max cấp.
Xạ Thủ Học Nghề max cấp tất nhiên là cấp bậc lợi hại nhất trong phân khúc Học Nghề. Trong vòng 30m, bắn tên nào trúng tên nấy.
“Đây chính là hack max cấp, chỉ cần thỏa mãn điều kiện hệ thống đưa ra là có thể ‘một bước đúng chỗ’ ngay!” trong lòng Phương Tri Hành đã hiểu rõ.
Tiếp theo cậu kéo dài khoảng cách, khoảng trừng trên 30m rồi nhắm chuẩn hồng tâm, kéo cung bắn.
Vèo, vèo, vèo!
Phập phập phập!
Trúng đích! Trúng đích! Vẫn trúng đích!
Không lệch phát nào!
“Guào, trâu bò vãi chưởng luôn!”
Tế Cẩu sợ hãi, vô cùng thán phục. Đúng là mở rộng tầm mắt!
“Mày còn méo thèm tập bắn tên, trước sau chỉ tốn có nửa tháng mà đã có danh hiệu Xạ Thủ Học Nghề. Con mẹ nó, quá là dễ dàng luôn.”
Phương Tri Hành vui muốn chết, đưa mắt liếc Tế Cẩu rồi cười cười nói: “Đừng tị nạnh vội, mày thì sao? [Hack ràng buộc] có thể đồng bộ nâng cao, không đúng à?”
“Ơ, đúng nhỉ!”
Tế Cẩu lập tức háo hức. Mắt chó trợn to nhìn chằm chằm vào giao diện hệ thống, đầy mong đợi.
Thế nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy cái khỉ gì xuất hiện.
“Tình huống gì thế này? Sao hack của tao lại mất linh rồi?” Tế Cẩu sốt ruột hỏi.
Phương Tri Hành phân tích: “Ràng buộc, ràng buộc…chẳng lẽ là do thời gian mày ràng buộc với tao còn chưa đủ?”
Tế Cẩu chớp chớp mắt, trầm ngâm: “Trên giao diện có viết rõ cần ‘làm bạn một thời gian dài’, có lẽ nửa tháng bọn mình sống chung còn chưa được tính là ‘thời gian dài’.”
Khóe miệng Phương Tri Hành hơi nhếch lên, thiện tâm nhắc nhở: “Quan hệ ràng buộc này chắc không phải loại bình thường, ít nhiều gì cũng cần tí chân tâm thật ý chứ nhỉ? Cái kiểu chần chừ do dự, không hề xem tao là chủ nhân như mày thì ràng buộc được chắc?”
“…”
Tế Cẩu im lặng, như có điều suy nghĩ.
Từ tận đáy lòng, chưa bao giờ Trương Trường Kích cam tâm chấp nhận mình là chó. Hắn và Phương Tri Hành nhất định phải ngang vai ngang vế.
Thế nhưng lúc này, cố tình là hack lại mất linh…
“Hừ, mày nghĩ cho kỹ đi. Tao cảm thấy làm người quan trọng nhất là phải chân thành, làm chó cũng thế.” Phương Tri Hành dù bận vẫn dung dung, tranh thủ làm một bài tẩy não.
Cậu vừa dứt lời thì trước mắt đã lập lòe ánh sáng, xuất hiện thông tin mới.
[Điều kiện để trở thành Xạ Thủ Phổ Thông max cấp:
1, Bắn trúng hồng tâm từ khoảng cách trên 50m: ít nhất 10 lần. (chưa hoàn thành)
2, Ngũ cốc, hoa màu tùy chọn: 100 cân. (chưa hoàn thành)
3, Thịt: 50 cân. (chưa hoàn thành) ]
“Ồ, kỹ thuật bắn tên của mình còn có thể thăng cấp nữa à?” Đáy mắt Phương Tri Hành bắn ra một ánh sáng kỳ dị.
Tế Cẩu thấy thế thì lập tức lấy lại tinh thần, chững chạc đàng hoàng phân tích: “Điều kiện số một khá dễ hoàn thành. Dù sao thì trong tầm bắn 50m, tỷ lệ trúng đích của mày cũng là 80%. Bắn thêm mấy mũi, kiểu gì chẳng hoàn thành. Còn điều kiện thứ 2, thứ 3…toàn là kiểu dùng tài nguyên đập vào!”
Phương Tri Hành gật đầu đáp: “Điều kiện thứ 2 là lương thực. Ngũ cốc, hoa màu chọn cái nào cũng được. Còn điều kiện thứ 3 lại không nói rõ là thịt gì, heo bò cá…vân vân, có lẽ là cái nào cũng okay. Chỉ cần góp đủ 50 cân là được.”
Tế Cẩu suy nghĩ một lát, nói: “Nếu thế thì không cần lo khoản thịt, xuống sông là bắt được. Cái khó ở đây là lương thực.”
Hiện giờ đang ở thời kỳ mất mùa, thứ thiếu thốn nhất chính là lương thực.
Phương Tri Hành ngẫm nghĩ rồi đưa ra một phương pháp giải quyết. Cậu truyền âm cho Tế Cẩu: “Tao có thể đi săn, dùng con mồi đổi lấy tiền bạc hoặc lương thực.”
Tế Cẩu mừng rỡ: “Mày biết bán kiểu gì không? Vác đi đâu bán?”
Phương Tri Hành lục lọi ký ức, cố nhớ lại: “Ra khỏi thôn Phục Ngưu, xuôi theo hạ du con sông, đi về phía nam khoảng 80 dặm sẽ gặp một thị trấn. Phụ thân Đại Ngưu đã từng đến đó bán da thú và thảo dược.”
Tế Cẩu lại hỏi: “Cậu ta đã từng đến đấy chưa?”
Phương Tri Hành lắc đầu.
Tế Cẩu trầm ngâm, sau đó nói: “Cách này đúng là có thể thử xem sao. Nếu mày có thể săn được nhiều con mồi, đương nhiên là sẽ không phải lội sông mò sò bắt ốc nữa.”
Phương Tri Hành gật đầu, trong lòng nhanh chóng tính toán.
Không biết từ lúc nào, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống.
Một người một chó lại dắt nhau về thôn.
Mấy hôm nay hai người đi sớm về trễ, cố hết sức tránh né những thôn dân khác. Hành động cực kỳ điệu thấp, y như một con sói già cô độc.
Không trung lốm đốm sao, sắc trời đã tối.
Thôn xóm vô cùng yên tĩnh, không một hộ gia đình nào phát ra ánh sáng.
Hết cách rồi, điều kiện chỗ này lạc hậu muốn chết. Trời tối thì cần thắp đèn hay đốt nến mới có tí ánh sáng.
Nhưng đèn hay nến đều là hàng xa xỉ, mấy ai dùng nổi chứ?
Nghe thiên hạ đồn, thật ra trong nhà lão thôn trưởng có rất nhiều bảo bối. Có điều nhà lão cũng tiếc của, không nỡ tùy tiện lấy ra dùng.
Chương 14. Nghi ngờ (2)
Phương Tri Hành đi đến đầu đông, từ chỗ này, lần mò trong bóng tối để vào thôn rồi men theo con đường quen thuộc để về nhà.
“Dừng lại!”
Tế Cẩu đột nhiên vểnh tai, truyền âm cho thằng bạn.
Phương Tri Hành cũng lập tức dừng bước, vô thức nâng cung tên, lắp tên rồi lên dây. Hành động liền mạch dứt khoát, nước chảy mây trôi.
Cậu cũng truyền âm lại: “Sao thế?”
Tế Cẩu vừa đi vừa đảo mắt quan sát xung quanh, truyền âm đáp lại: “Vừa nãy tao nghe được tiếng bước chân, rất nhẹ, cách đây không xa.”
Phương Tri Hành nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh. Dưới ánh trăng, cảnh sắc trở nên mông lung mờ ảo, đại địa như được khoác lên một lớp lụa mỏng.
Nhà cửa thưa thớt, bóng tối liên miên, có quá nhiều góc chết.
Cậu không không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào.
Tế Cẩu nằm rạp trên mặt đất nghe ngóng rồi đột nhiên ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm vào một ngõ nhỏ tối đen cách đó không xa, truyền âm cho Phương Tri Hành: “Chỗ kia có người, tao nghe được tiếng hít thở cực nhẹ. Chuẩn không cần chỉnh!”
Trong lòng Phương Tri Hành đã hiểu rõ, chậm rãi kéo cung, liếc về phía bên kia. Cùng lúc đó, cậu cũng hắng giọng mấy lần rồi bỗng dùng giọng điệu bự bội, chửi ầm lên: “Đứa mất nết nào thế này, ỉa bậy mấy bãi trên đường làm ông mày dẫm trúng.”
Bốn phía xung quanh vẫn rất yên tĩnh, không có ai trả lời.
Tế Cẩu cẩn thận lắng nghe, một lúc sau mới gật đầu nói: “Tên kia đi rồi. Bước chân càng ngày càng xa.”
Phương Tri Hành thở hắt ra nhẹ nhõm, nhanh chân đi về nhà. Cậu đóng cửa, dùng ván gỗ chặn cứng phía sau.
Phương Tri Hành quay đầu hỏi Tế Cẩu: “Có người theo dõi không?”
Tế Cẩu vẫn luôn căng tai nghe ngóng. Thính giác của chó vốn cực kỳ nhạy bén, lắc đầu nói: “Chắc là không có.”
“Thế thì tốt rồi.”
Lúc này Phương Tri Hành mới thả lỏng cơ thể đang căng cứng, có điều khuôn mặt vẫn vô cùng âm trầm.
Tế Cẩu ngồi xổm xuống, dùng chân sau gãi gãi cằm rồi trầm giọng nói: “Tên kia…có lẽ chính là hung thủ đã giết chết Nhị Cẩu.”
Phương Tri Hành cũng có cùng nghi ngờ: “Đã qua nửa tháng, dự là hai chân của Nhị Cẩu cũng bị ăn hết rồi.”
Tế Cẩu sợ hãi, nhớ lại: “Tao từng xem qua một bộ phim tài liệu, chuyên gia nghiên cứu tâm lý phát hiện ra: những kẻ ăn thịt người vô cùng biến thái. Chỉ cần nếm thử một lần là thành nghiện, sẽ muốn ăn lần thứ 2, thứ 3…Dù có bày sơn trân hải vị trước mặt thì bọn họ vẫn chỉ muốn ăn thịt người.”
Phương Tri Hành gật đầu nói: “Sau này chúng ta hành động càng phải cẩn thận hơn.”
Đảo mắt đã sang ngày hôm sau.
Trời vừa mới tờ mờ sáng.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu thức dậy rất sớm, mang theo cung tên rồi xuất phát từ đầu thôn phía tây, đi về phía núi to rừng rậm mênh mông.
“Ô, đây không phải là Đại Ngưu à?” Từ chỗ rẽ có một đám người xuất hiện.
Dẫn đầu rõ ràng là 3 người con trai của lão thôn trưởng: Triệu Đại Hổ, Triệu Nhị Hổ và Triệu Tam Hổ. Những kẻ đi theo đều là người trong tộc của nhà họ Triệu.
Người trong thôn có thói quen ôm đoàn. Bình thường sẽ phân chia theo huyết mạch, cùng tộc tính là người nhà, số còn lại đều tính là người ngoài.
Lão thôn trưởng là hộ gia đình giàu nhất thôn Phục Ngưu, anh em cùng thế hệ và con cháu…cộng lại cũng phải đến 60 -70 người.
Ngược lại, những dòng họ khác nhiều nhất cũng chỉ có tầm 10 người. Ít hơn nữa thì một nhà 3 người, lộ rõ khuyết điểm thế đơn lực bạc.
Kiểu không nơi nương tự như Đại Ngưu cũng có mấy hộ.
Trên mặt Phương Tri Hành lập tức treo lên tươi cười, vừa ngoan ngoãn vừa hèn nhát nói: “Chào Triệu đại thúc, Triệu nhị thúc, Triệu tam thúc ạ.”
Triệu đại thúc gật đầu, nói: “Đã lâu không thấy người, dạo này đang bận rộn chuyện gì à?”
Phương Tri Hành chỉ chỉ vào vết sẹo trên trán mình, đáp lại: “Mấy hôm trước đi săn gặp phải gấu đen, ta bị ngã nên mấy hôm nay đều ở nhà dưỡng thương.”
Triệu Đại Hổ hiểu rõ, hỏi: “Sao thế, ngươi phải lên núi săn bắn à?”
Phương Tri Hành trả lời: “Trong nhà hết lương thực rồi, đành mò ra ngoài thử thời vận.”
“Có muốn đi cùng chúng ta không?” Triệu Đại Hổ đột nhiên hỏi.
Phương Tri Hành lập tức nói: “Không được đâu ạ. Ta chẳng có bản lĩnh gì, chỉ tổ liên lụy đến mọi người thôi.”
“Thôi được rồi, tự mình cẩn thận một chút nhé. Đừng đi xa quá, coi chừng lạc đường là xong luôn đấy. Chúng ta đi trước đây.” Triệu Đại Hổ vỗ vai Phương Tri Hành, cười ha hả rồi đi về phía trước.
Phương Tri Hành vẫn đứng im tại chỗ. Cậu đưa mắt nhìn đám người đi xa dần, sau đó quay người, bước theo hướng khác.
Sau khi đã đi xa, Triệu Đại Hổ đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó nên ngoái lại nhìn, cau mày.
“Đại ca, sao thế?” Triệu Nhị Hổ hỏi.
Triệu Đại Hổ do dự nói: “Các ngươi có để ý không? Sắc mặt Đại Ngưu hồng hào, khí sắc rất khá. Vừa rồi ta sờ thử vai nói, cảm giác trên đó có chút cơ bắp.
Sắc mặt Triệu Nhị Hổ lập tức thay đổi, giật mình nói: “Đại ca đừng nói nữa. Tinh thần của thằng nhóc kia đúng là rất khá.”
Chương 15. Thỏ.
Triệu Tam Hổ kinh ngạc: “Thời buổi mất mùa này, mọi người đều đói đến người không ra người quỷ không ra quỷ. Sao nó lại không hề hấn gì, vẫn phây phây như thế?”
Triệu Đại Hổ suy nghĩ một lát, nói: “Sau khi cha chết, Đại Ngưu vẫn sống cô độc, một thân một mình. Trong nhà hẳn là đã nghèo mạt rệp nhưng nhìn nó lại như chưa từng bị đói .”
Ba huynh đệ bàn bạc mãi, càng nói càng thấy Đại Ngưu có vấn đề.
Phương Tri Hành vào núi, xung quanh cây cối um tùm đất đá lổn nhổn, thi thoảng lại nghe thấy tiếng chim kêu vượn hú. Có điều cậu nhìn quanh một vòng cũng chẳng thấy một bóng quỷ nào.
Thỉnh thoảng Phương Tri Hành lại ngẩng đầu quan sát phương hướng của mặt trời.
Địa hình trên núi phức tạp, tán cây che khuất cả bầu trời. Nếu cứ cắm đầu đi thẳng, khả năng cao là sẽ mất phương hướng, không tìm được được về.
Cậu đi được một đoạn lại cẩn thận làm ký hiệu, còn truyền âm cho đồng bọn: “Tế Cẩu, loài chó có thể dễ dàng ghi nhớ những con đường nó từng đi qua, đúng không?”
“Đấy là chuyện đương nhiên!”
Tế Cẩu lập tức tự hào vênh váo, đắc ý nói: “Mèo nhớ nghìn, chó nhớ vạn! Tao với mày không cùng đẳng cấp, không cần cố gắng nhớ đường. Chó và mèo đều dựa vào mùi để phân biệt, ghi nhớ lộ tuyến chứ không phải là dựa vào trí nhớ.”
“Thế là tốt rồi!”
Phương Tri Hành đột nhiên cảm nhận được tầm quan trọng của Tế Cẩu: “Nếu lỡ tao lạc đường, thì phải dựa vào mày cả đấy.”
Tế Cẩu hào phóng nói: “Cứ bao hết trên người tao.”
Lúc hai người nói chuyện nó chạy ở phía trước, khi thì chạy đến dưới tàng cây, khi thì chạy đến cạnh tảng đá…dái một bãi để đấu dấu.
Không biết từ lúc nào, đã qua hơn một tiếng.
Phương Tri Hành một đường leo lên leo xuống, xuyên giường băng suối, đi đến mức hai chân mỏi nhừ nhưng vẫn không phát hiện bất kỳ con mồi nào. Cậu chàng không khỏi buồn bực, phàn nàn với Tế Cẩu: “Rốt cuộc thì cái mũi chó của mày có được hay không hả? Tốt xấu gì thì bắt được một con chuột cũng được mà!”
“Đù má, không mèo bắt chó đi vồ chuột hả mày!”
Tế Cẩu cũng có tí khó chịu: “Ngọn núi này là tự mày chọn, không tìm được con mồi lại quay sang trách tao à? Tao chỉ là một con chó nhỏ, đáng thương vô tội thô! Đu diu ăn đờ sen (Do you understand)?”
Phương Tri Hành phỉ nhổ: “Nuôi mày để làm cảnh à? Còn méo bằng nuôi một con heo!”
Hai người đang cãi qua cãi lại thì nghe thấy tiếng huýt sáo từ phía xa vọng lại.
Huýt~
Chíp chíp~
Cảm giác rất có tiết tấu, không giống tiếng chim hót.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu liếc nhau, lập tức câm miệng rồi trốn ra sau một gốc cây lớn.
Không bao lâu sau, Phương Tri Hành liền thấy 4 bóng người đi đến. Nhìn kỹ thì ra là Tống đại gia và hai người con trai, còn có một đứa cháu khoảng 12, 13 tuổi.
Bốn nam nhân khỏe mạnh của Tống gia đều lên núi săn bắt.
Bọn họ và Phương Tri Hành đi cùng một hướng, không ngờ lại chạm mặt nhau.
Phương Tri Hành không rõ đây có phải là truyện ngoài ý muốn hay không, nghi là người nhà họ Tống đã theo dõi mình. Cậu cần thận trốn tránh, chuẩn bị kéo cung.
“Gâu gâu!”
Một con chó đen không biết từ đâu chui ra, hướng thẳng về phía Phương Tri Hành và Tế Cẩu mà sủa loạn.
“Hắc Tử, sao thế?”
Tống đại gia vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, đứng lại. Ông ta đứng lại, nhanh chóng rút liệp đao rồi nheo mắt nhìn về phía trước.
Con chó đen vẫn không ngừng gào rít, hung thần ác sát.
Phương Tri Hành bất đắc dĩ thu hồi cung tên, mở miệng nói: “Chó nhà ai vậy trời, sủa gì mà sủa?”
Sau đó cậu làm bộ xách quần bước ra từ phía sau đại thụ, nhìn như vừa đi tiểu xong.
Tế Cẩu cụp tai rũ đuôi ghé vào trong bụi cỏ không dám thò mặt ra, đến rắm cũng không dám đánh, giống như cực kỳ e ngại con chó đen kia.
“Ồ, là Đại Ngưu đấy à!”
Tống đại gia thu liệp đao về, kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại ở đây? Đi săn hả?”
Phương Tri Hành thấy vậy thì nở nụ cười tươi rói, vừa xoa bụng vừa thành thật nói: “Đói quá nên đành ra ngoài thử thời vận ạ.”
Tống đại gia hiểu rõ, đáp: “Chỗ này chẳng có may mắn gì cho ngươi chạm vào đâu, con mồi bị giết sạch từ lâu rồi. Ngươi cứ thẳng về phía trước, ít nhất phải ngoài thôn 15 dặm thì mới săn được con mồi.”
Phương Tri Hành líu lưỡi, nói: “Hơn 15 dặm, xa thế cơ ạ?”
Tống đại gia gật đầu thở dài: “Thời buổi này mọi người đều không có cái ăn, toàn dân chạy đi săn hết, gặp được cái gì bắt cái nấy, đến cả cóc nhái cũng bị ăn sạch. Trong vòng 15 dặm quanh đây, chẳng còn gì nữa rồi.”
Một người khá chen miệng nói: “Với lại, khu vực có khá nhiều con mồi đã bị nhà thôn trưởng chiếm mất rồi. Chúng ta muốn săn được con mồi, chỉ có thể chạy đến chỗ xa hơn.”
Con trai lớn của Tống đại gia đưa tay chỉ, nét mặt toàn là oán giận. Hướng kia chính là chỗ đám người Triệu Đại Hổ đã đi đến.
Phương Tri Hành như đã rõ, nhụt chí thở dài: “Đi săn khó quá.”
Chương 16. Thỏ. (2)
Tống đại gia im lặng một lát rồi đề nghị: “Thế này đi, ngươi cứ theo chúng ta. Mặc kệ là con mồi gì, ai bắt được thì cũng sẽ chia cho ngươi một phần.”
Phương Tri Hành lập tức lên tiếng: “Thôi thôi, ta vẫn đừng tự làm khổ mình thì hơn. Đào ít rau dại về ăn qua bữa là được rồi.”
Tống đại gia nghe vậy cũng không kiên trì khuyên nhủ, chỉ gật đầu nói: “Được rồi, vậy chúng ta đi trước đây.”
Một đám bốn người mang theo con chó đen rời đi.
Tế Cẩu thấy thế thì mới sợ hãi rụt rè, bò dậy.
Phương Tri Hành khinh bỉ: “Mày cũng là chó. Chó với chó có thể kết nối được không?”
“Kết nối cái rắm!”
Tế Cẩu buồn bực nói: “Chó cũng có nói chuyện méo đâu. Chỉ thông qua mùi vị, tiếng sủa và động tác của tai, đuôi để phán đoán những con chó khác là địch hay bạn. Con đen thùi kia là giống chó săn chứ không phải thú cưng, cực kỳ hung ác. Có lẽ chỉ cần một táp của nó cũng đủ để cắn đứt cổ tao.”
Phương Tri Hành vẫn khinh bỉ: “Tốt xấu gì cũng là một con chó được bật hack, kết quả là vẫn ăn hại như thế.”
Tế Cẩu cả giận nói: “Đừng nói tao, mày thì khá khẩm hơn tí méo nào chứ. Tốt xấu gì cũng là một thằng đàn ông được bật hack, sao gặp ai cũng như chuột nhìn thấy mèo thế hả?”
Phương Tri Hành khẽ nói: “Mày thì biết cái chó gì. Đây gọi là thận trọng vững vàng!”
Cậu vừa dứt lời, một người một chó bỗng trợn trừng mắt. Bọn họ nhìn thấy trên đồng cỏ cách đó không xa, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một con thỏ xám, không coi ai ra gì mà nhởn nhơ gặm cỏ.
“Có thỏ, còn là một con béo múp!” Tế Cẩu kích động truyền âm.
Phương Tri Hành nín thở, tất cả cảm xúc trên mặt đều cấp tốc chuyển thành tỉnh táo tuyệt đối
Kéo cung, bắn tên!
Vút!
Cách đó hơn 20m, cơ thể con thỏ bỗng run lên rồi bị ghim chặt xuống đất. Tứ chi nó giật giật mấy cái rồi nhanh chóng nằm im, không còn động tĩnh gì.
Tế Cẩu vắt chân lên cổ chạy đến xem xét.
Mũi tên bắn vào mắt trái của thỏ xám, sâu đến mức xuyên qua cả xương sọ, ghim chặt nó xuống mặt đất.
Vừa chuẩn vừa ác!
Một phát trí mạng!
Đầu lưỡi Phương Tri Hành liếm nhẹ, cực kỳ hài lòng với phát bắn của mình. Thực lực học nghề max cấp đúng là hàng thật giá thật, không bơm thêm tí nước nôi nào.
Cậu bước về phía trước, việc đầu tiên là thu lại mũi tên rồi mới xách con thỏ xám lên xem thử nặng được bao nhiêu.
Rất mập, chắc phải đến 5 cân.
“Khà khà, cuối cùng cũng có bữa sáng rồi.” tâm trạng của Phương Tri Hành thoáng cái đã trở nên cực kỳ vui vẻ.
Tế Cẩu cũng sướng đến mức nhảy dựng lên, cười hố hố nói: “Mau mau mau, tao muốn ăn thịt thỏ.”
“Gâu gâu~” Chợt có tiếng chó sủa loạn từ đâu truyền đến.
Phương Tri Hành giật mình, lập tức ngoái lại. Cậu vừa quay đầu đã thấy một con chó đen to bự đang phi đến, lao thẳng về phía mình.
“Đệt mợ!” Tế Cẩu bị dọa đến mức nằm rạp xuống đất, câm như hến, không dám nhúc nhích.
Nó biết mình không thể chạy. Càng chạy sẽ càng kích thích hung tính của loài chó săn.
10m, 8m, 5m!
Chó đen lớn tiếp cận nhanh như gió, quá nhanh!
Phương Tri Hành nhanh tay lẹ mắt, chỉ trong thời gian cực ngắn đã vứt con thỏ sang một bên rồi giương cung bắn.
Vút!
“Ẳng ẳng~”
Con chó đen bất ngờ ngã quỵ xuống đất, theo quán tính trượt thẳng đến bên chân Phương Tri Hành.
Mũi tên của cậu cực kỳ chính xác, trúng ngay mi tâm của con chó đen.
Chỉ một lát sau bốn người Tống đại gia cũng chạy đến, hết nhìn con chó lại nhìn Phương Tri Hành.
Nhất thời, bầu không khó vô cùng đè nén.
Tim Phương Tri Hành đập thình thịch, hai tay đang giương cung chậm rãi hạ xuống. Cậu cười làm lành nói: “Tống đại gia, việc này cũng không thể trách ta được. Con chó nhà ông đột nhiên nhào đến, tình thế quá cấp bách nên ta đành phải ra tay.”
Sắc mặt Tống đại gia tối đen, không nói câu nào.
Có điều đứa con lớn của ông ta lại nổi trận lôi đình, quát: “Đại Ngưu, ngươi đặc biệt ăn tim hùm gan gấu rồi đúng không? Dám giết cho nhà chúng ta!”
Gã đột nhiên lao đến, vừa vung liệp đao vừa gào: “Ta giết ngươi.”
Phương Tri Hành hít một hơi khí lạnh, dựng cũng bắn luôn.
Vút!
Toàn thân đứa con lớn của Tống đại gia cứng đờ, cúi đầu đầu nhìn ngực mình. Nơi đó có một mũi tên xuyên qua, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ ngực áo.
Biểu cảm căm giận trên mặt gã dần chuyển thành sợ hãi, quỳ rạp xuống đất, thở hồng hộc.
“Đại minh, con trai của ta!”
“Cha!”
Tống đại gia trợn mắt há mồm, chạy đến đỡ con trai lớn của mình. Cháu ông ta thì sợ đến choáng váng, cứng đờ tại chỗ.
Đứa con thứ hai của ông ta vội vã giương cung, rút ra một mũi tên, định lên dây.
Vút!
Một ánh sáng sắc lạnh đột nhiên phóng tới, xuyên thẳng qua phần cổ cực kỳ chính xác. Tiếp đó, hắn đưa tay che cổ rồi ngã thẳng xuống.
Máu tươi tràn ra từ khe hở, chảy ra ào ạt.
“Nhị Minh!”
Tống đại gia hoảng sợ nhìn hai đứa con đang nằm gục trên mặt đất, phát ra tiếng gào thét đau đớn thảm thiết rồi quay đầu, tay nắm chặt liệp đao.
Chương 17. Rút đao
Chẳng qua là không đợi ông ta đứng thẳng, Phương Tri Hành đã kéo căng dây cung, động tác nước chảy mây trôi, bắn thêm một lần nữa.
Mũi tên phóng theo đường cong nhẹ, cắm phập vào lồng ngực ông ta.
Tống đại gia ngã ngửa về phía sau.
“Phụt!”
Ộc ra một búng máu.
“Ông ơi!” Đứa cháu trai đã triệt để choáng váng, không biết phải làm gì.
“Mau, chạy mau!” Tống đại gia nhăn mặt, gấp gáp nói.
Lúc này cháu trai của ông ta mới phản ứng kịp, đứng bật dậy, co chân định chạy.
Thế nhưng hắn vừa xoay người, một mũi tên bắn lén từ phía sau đã lao đến, trúng ngay phần lưng rồi chui ra từ ngực hắn.
Sau đó đứa cháu trai này cũng suy sụp, ngã xuống đất.
Nét mặt Phương Tri Hành đã hoàn toàn rét lạnh, trên trán lấm tấm mồ hôi. Một lúc lâu sau cậu mới hạ cung xuống, đi đến trước mặt Tống Đại gia.
Tống đại gia ngửa mặt nhìn trời, hai mắt như tro tàn, đã không còn hơi thở.
“Ối đệt, đệt!”
Tế Cẩu nơm nớp bò dậy. Nó nhìn con chó đen to bự đã ‘ợ ra rắm’ rồi lại nhìn bốn người Tống đại gia đang nằm sõng soài trong vũng máu, cảm thấy sửng sốt, chấn động đến ngu chó.
“Phương Tri Hành! Mày, mày làm cỏ cả nhà người ta rồi!”
Tế Cẩu thụt cái lưỡi đang thè lè bên ngoài về. Chó ta nhìn chằm chằm vào bạn tốt, lông lá trên người dựng ngược cả lên.
Ngay lúc này, nó đã thật sự cảm nhận được cái gì gọi là rùng mình!
Thằng nhãi Phương Tri Hành này ra tay, một phát bắn chết một người, không hề có tí chần chừ do dự nào. Đủ hung tàn!
“Tại sao?”
Cơ thể Phương Tri Hành hơi run rẩy, cúi đầu nhìn Tống đại gia rồi tự hỏi: “Tại sao các người lại quay về?”
Tế Cẩu lập tức giật mình, cũng bật ra câu hỏi tương tự: “Đúng nhỉ. Rõ ràng là bọn họ đã đi xa rồi cơ mà, tại sao còn phải vòng lại chứ?”
Phương Tri Hành cẩn thận nhớ lại từng đoạn tiếp xúc ngắn ngủi giữa mình và bốn người nhà họ Tống, sau đó trầm ngâm nói: “Mày có phát hiện ra không, từ lúc gặp nhau, mấy người Tống đại gia đã rất nhiều lần nhìn về phía bao đựng tên của tao?”
Tế Cẩu không hề phát hiện ra chuyện này, vạn sự chú ý của nó đều đặt hết lên người con chó đen kia.
Có điều nó lập tức chạy lên phía trước, kiểm tra số tên của bốn người Tống đại gia rồi đáp: “Bọn họ có tất cả 11 mũi tên, mày lại có tận 18 mũi!”
Phương Tri Hành thở dài: “Bọn họ vòng lại, quá nửa là muốn cướp mũi tên của tao.”
Tế Cẩu nghĩ lại cũng thấy đúng.
Lần đầu con chó đen nhìn thấy Phương Tri Hành thì chỉ sủa loạn, lần thứ hai vòng về lại nhào lên cắn luôn.
Rõ ràng là con chó săn này đã nhận được lệnh của chủ nhân, thế nên mới bất ngờ tấn công người khác.
Tế Cẩu không nhịn được, cảm khái: “Lòng người đúng là khó dò mà. Một giây trước đám người Tống đại gia nhìn vẫn rất chi là hiền lành, một giây sau đã có ý nghĩ xấu xa với mày.”
Phương Tri Hành cũng rất thất vọng, buồn lòng.
Sinh ra ở thời nạn đói hoành hành này, chỉ cần một giây lơ là mất tập trung thôi cũng có thể mất mạng trong tay người khác.
Cậu hít sâu vài hơi, sắp xếp lại tâm trạng, sau đó bắt đầu lục lọi đám thi thể.
11 mũi tên bị lấy ra hết, 5 mũi trên mấy cái xác cũng thu về luôn, còn lau sạch vết máu trên đó.
Như vậy, túi đựng tên của Phương Tri Hành đã có 29 mũi.
Tiếp đó cậu bắt đầu lục lọi túi của mấy người kia, mò được 15 thông bảo.
Đây là tiền tệ lưu thông ở vương triều Đại Chu, dân chúng thường gọi là ‘đồng tiền’ . Tiền ở đây được chia thành ba cấp bậc, theo thứ tự là bánh vàng, đậu vàng và thông bảo.
1 bánh vàng = 10 đậu vàng = 10 nghìn thông bảo (thường được gọi là đồng )
Loại nghèo mạt như Đại Ngưu, trên người không có tí của nả nào, đến một đồng tiền cũng không có.
Trong tay đám người Tống đại gia cũng không có nhiều, chỉ độc mỗi 15 đồng tiền.
Phương Tri Hành nhét hết vào túi mình.
Sau đó cậu lại nhìn ba thanh liệp đao dưới đất, trong đó có hai thanh đã sứt mẻ, chỉ có thanh của Tống đại gia là còn khá tốt, được mài đến sáng loáng.
Phương Tri Hành vừa sờ vào chuôi đao, giao diện hệ thống đã lập tức bắn ra!
[Vũ khí lạnh: Khảm đao, dài 79cm, rộng 11cm, nặng 1.4kg]
[Điều kiện đạt tới Bạt Đao Thuật Phổ Thông max cấp:
1, Rút đao: 1000 lần. (chưa hoàn thành)
2, Giết hai sinh mạng cùng cấp bậc: (chưa hoàn thành)]
“Xuất hiện rồi!”
Ánh mắt Phương Tri Hành sáng bừng lên, tinh thần cực kỳ phấn chấn.
Xem ra chỉ cần chạm vào một số vật phẩm đặc biệt, cậu sẽ có thể phát động [hack max cấp].
Tế Cẩu thấy vậy thì mắt chó lập tức trợn to.
Nói thật thì tuy [hack ràng buộc] của nó trâu bò nhưng bản chất lại là kỹ năng bị động.
Chỉ cần khóa chặt với một người nào đó, đi theo tiết tấu của đối phương rồi nằm chờ đồng bộ thăng cấp.
Nếu phải so sánh thì rõ ràng là hack của Phương Tri Hành chiếm nhiều ưu thế hơn, có thể tử chủ trong vấn đề thăng cấp. Chỉ cần cố gắng hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra là okay.
Chương 18. Rút đao (2)
Cái này hơi giống game jigsaw puzzle. Thu nhặt đủ mảnh ghép thì sẽ được một tấm hình hoàn chỉnh là có thể thăng cấp!
Nghĩ đến đây, Tế Cẩu đúng là có tí ghen tị hận!
Cùng là xuyên không, sao mình lại xuyên thành chó, còn nhận được một cái hack bị động chứ.
Ngươi so với chó, tức chết chó!
Lục lọi mấy cái thi thể xong, Phương Tri Hành kéo hết chúng vào trong bụi cỏ. Nhìn từ ngoài vào, đám thi thể đã bị cỏ cây um tùm che kín hết.
“Hừm, đi thôi.”
Phương Tri Hành nhấc con thỏ xám lên, quay người rời đi.
Tế Cẩu lập tức nhắm mắt theo đuôi, cắm đầu đuổi theo. Mãi một lúc lâu sau, cuối cùng chó ta cũng không nhịn được nữa, hỏi: “Mày không sao chứ, cảm giác giết người như thế nào?”
Phương Tri Hành im lặng, một lát sau mới chậm rãi nói: “Thật ra lúc đấy mọi chuyện xảy ra nhanh quá, tao chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều nên cũng không nói rõ được cảm giác như thế nào. Giờ thì tao chỉ cảm thấy mình quá bất cẩn, phải sớm phát hiện đám người Tống đại gia đã động lòng tham, sau đó ra tay trước chiếm lợi thế chứ không phải để bản thân rơi vào hoàn cảnh bị động như này. Dù tao có hack nhưng đâu thể lần nào cũng phản sát thành công được.”
Tế Cẩu im lặng, không nói gì.
Phương Tri Hành là một kẻ rất hung ác, kiếp trước như thế, kiếp này cũng y chang.
Bốn thằng bạn nối khố cùng lăn lộn ngoài xã hội, chỉ có mỗi Phương Tri Hành là khấm khá nhất, cực kỳ có tương lai. Đã trở thành chuyên gia quản lý tài sản, thực hiện được giấc mơ tự do tài chính.
Nếu không bị chém chết, có lẽ cậu sẽ nhanh chóng chuyển mình từ quản lý sang đối tác.
Từ nhỏ Tế Cẩu đã không phục Phương Tri Hành, thế nhưng lại chưa từng thắng được cậu.
Một người một chó thuận lợi xuống núi, hướng thẳng về phía thôn Phục Ngưu nhưng lại không vào mà đi đến trảng cát vàng bên bờ sông kia.
Phương Tri Hành dùng liệp đao mổ bụng thỏ xám rồi lột da, bỏ hết nội tạng, chặt thành từng miếng nhỏ. Tiếp đó cậu lại nhóm lửa, nướng đồ ăn.
Tuy không có gia vị nhưng thịt thỏ cực kỳ tươi ngon.
Thỏ xám nặng chừng 5 cân, bỏ hết da lông, tiết, xương…cũng còn lại khoảng tầm 2 cân thịt.
Một người một chó ăn no căng.
Tế Cẩu hỏi: “Tiếp theo còn đi săn không?”
Phương Tri Hành lắc đầu, nói: “Không đi nữa. Lúc trước tao muốn đi săn là để nâng cao kỹ thuật bắn tên, nhưng giờ có đao rồi…”
Tế Cẩu đã hiểu rõ.
Nghỉ ngơi một lát, Phương Tri Hành bắt đầu luyện tập Bạt Đao Thuật.
Bạt Đao Thuật bắt đầu từ tư thế rút đao khỏi vỏ rồi phát động tấn công trong chớp mắt, cố gắng đạt tới tình trạng một chiêu tất sát.
Phương Tri Hành chưa từng luyện đao pháp, lại không có cao nhân dạy dỗ nên chỉ đành tự mày mò tự học.
Cậu thử rút đao ra khỏi vỏ, chỉ về phía trước.
[1, Rút đao: 1000 lần (0/1000) . ]
Rõ ràng là lần rút đao đầu tiên của cậu đã không hợp yêu cầu, hack không chấp nhận nên không được tính.
Tế Cẩu thấy thế bèn nhắc nhở: “Rút đao tức là giết người, ít nhất thì mày cũng phải chém vào cái gì chứ.”
Phương Tri Hành nghĩ cũng đúng nên đi đến phía trước một gốc đại thụ. Trước tiên, cậu thu đao vào vỏ rồi lại đột ngột rút ra, bổ mạnh vào thân cây.
“Rắc!”
Sau khi va chạm với vỏ cây, liệp đao thế mà bị bắn ngược lại!
Hổ khẩu Phương Tri Hành tê dại.
Tế Cẩu đứng ngoài bình luận: “Trước khi lưỡi đao chém vào vỏ cây thì đã bị lệch rồi. Mày thế này không phải chém mà là đập!”
Phương Tri Hành hít thở thật sâu, chém lại nhưng vẫn thất bại. Rút đao về, chém tiếp, lại thất bại…
“Chém người khó thế cơ à?” Phương Tri Hành không hề nhụt chí. Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần kiên trì luyện tập, nhất định sẽ nắm giữ được bí quyết.
PHẬP~
Nương theo tư thế rút đao của Phương Tri Hành, lưỡi đao bỗng vạch ra thành một đường cong xinh đẹp rồi cắt vào giữa lớp vỏ cây.
[1, Rút đao: 1000 lần(1/1000).]
“Hừm, có chút cảm giác rồi.”
Phương Tri Hành cảm thấy rất là phấn chấn. Từ rút đao ra khỏi vỏ đến chém xuống, trong suốt quá trình phải liền mạch, không có bất cứ điểm chần chừ hay đứt quãng nào. Động tác chẳng những phải vừa nhanh vừa mạnh mà còn cần ổn – hung – chuẩn – ác.
Tiếp theo cậu lần lượt luyện tập, mồ hôi cũng dần túa ra đầm đìa.
Nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục luyện tập… Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Trong lúc mê mải, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua. Mặt trời đã lặn về phía tây.
Phương Tri Hành thử cảm nhận cánh tay xem sao thì thấy vẫn được, không quá nhức mỏi.
Có căn cơ là Xạ Thủ Học Nghề max cấp, Phương Tri Hành hơi hiểu được phải vận lực như thế nào, thế nên không xuất hiện tình trạng quá sức, bị thương.
Sau đó cậu lại xuống sông đánh bắt, mò được một ít sò cùng ốc nhồi. Vận may cũng khá, lại móc được một em lươn vàng mập ú.
Bữa chiều, một người một chó ăn đến cực kỳ thỏa mãn.
Đến khi tối hẳn, hai đứa lại dắt nhau về nhà đi ngủ.
Chương 19. Bại lộ
Bóng đêm mờ mịt. Lúc này đám Triệu Đại Hổ mới đi săn về, mười mấy người hợp sức khiêng một con heo rừng béo tốt về nhà.
Lão thôn trưởng vui vẻ ra mặt, đi ra ngoài nghênh đón.
Trong thời buổi nạn đói hoành hành này mà một nhà mấy chục người còn có thể ăn thịt, cho dù là ai thì cũng sẽ cực kỳ vui vẻ.
Lúc ăn cơm, Triệu Đại Hổ chợt nhắc đến: “Cha, ngài có để ý đến tên Đại Ngưu kia không?”
Lão thôn trưởng có hơi sửng sốt, nghi ngờ nói: “Thằng nhãi kia sắp chết đói rồi đi, để ý đến nó làm gì?”
Triệu Đại Hổ bèn tranh thủ kể lại chuyện hôm nay mình đã gặp Đại Ngưu
Lão thôn trưởng lập tức nghi ngờ không dám chắc, ngẫm nghĩ rồi nói: ” Mặt mũi thằng nhãi Đại Ngưu kia rất hồng hào à? Nhà nó còn đồ ăn à?”
Triệu Đại Hổ thấp giọng nói: “Cha, hai chân của Nhị Cẩu không tìm thấy, không phải là ngài nghi ngờ có người. . .”
Lão thôn trưởng biến sắc, cả kinh nói: “Ngươi hoài nghi chuyện kia là do Đại Ngưu làm!”
Triệu Đại Hổ gật đầu, giọng điệu chắc nịch: “Không phải thì nó vỗ béo bản thân kiểu gì ạ?”
Lão thôn trưởng vuốt vuốt chòm râu.
. . .
Trời vừa hừng đông, gà đã gáy sáng.
Phương Tri Hành đang ngủ ngon thì bị tiếng gà ồn ào đánh thức nên có tí bực mình, chỉ muốn làm thịt con điên lắm mồm kia.
Nhưng nó lại là vật nuôi trong nhà lão thôn trưởng! Cả thôn chỉ có mỗi nhà lão vẫn còn nuôi gà.
Một người một chó lại đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, chưa được mấy bước thì đã chạm mặt một người. Không phải lão thôn trưởng thì còn ai vào đây nữa.
Phương Tri Hành lập tức bày ra dáng vẻ khéo léo, cúi đầu cười nói: “Chào buổi sáng, lão thôn trưởng. Ngài đã ăn sáng chưa ạ?”
“Còn chưa đâu, đợi lát nữa mới ăn.”
Lão thôn trưởng híp mắt, mỉm cười hiền lành. Ông ta vẩy vẩy cái tẩu thuốc đang cầm trong tay của thuốc lá sợi, hỏi: “Đại Ngưu , ngươi sống vẫn ổn chứ? Trong nhà còn lương thực không?”
Phương Tri Hành liền nói: “lương thực đã hết từ lâu rồi ạ. Hiện giờ mỗi ngày ta đều phải chạy ra ngoài, đào rau dại ăn.”
Lão thôn trưởng gật đầu, cười nói: “Có cần ta cho mượn chút lương thực không? Tiếp tế ngươi 8 cân, 10 cân thì vẫn được.”
Phương Tri Hành đầu tiên là ngẩng đầu, trên mặt lộ rõ vẻ chờ mong. Sau lại cười ngây ngô nói: “Giờ lương thực là quý nhất, không có gì so sánh được. Ngài có mượn ta cũng không trả nổi đâu! Thế này đi, trong nhà còn có nửa mẫu ruộng, ta sẽ bán cho ngài. Lão thôn trưởng mua cho là được ạ.”
Nét mặt lão thôn trưởng hơi cứng lại.
Tình hình bây giờ đã thành cái gì rồi, ruộng đồng bỏ hoang đầy rẫy. Ta lấy nửa mẫu đất cằn của ngươi làm quái gì?
Lão thôn trưởng im lặng một lát rồi cười nói: “Ngươi muốn bán đất à? Ừm, để ta cân nhắc rồi sẽ nói với ngươi.”
Hai người chia ra, ai đi đường nấy.
Phương Tri Hành nhanh chân rời khỏi thôn, tiến vào trong rừng. Sau đó trốn sau một gốc cây, quan sát cửa thôn.
Tế Cẩu thấy thế bèn truyền âm: “Sao thế, mày nghi gặp chuyện đụng phải lão thôn trưởng không phải là tình cờ à?”
Phương Tri Hành gật đầu, đáp: “Ngày nào lão cũng lượn lờ trong thôn, mày đã bao giờ thấy lão quan tâm đến chuyện sống chết của tao chưa? Hôm nay tự nhiên lại nổi lòng tốt, chuyện quá bất thường ắt có chỗ kỳ lại.”
Tế Cẩu bừng tỉnh, ngẫm nghĩ rồi nói: “Hôm qua chúng ta mới gặp đám người Triệu Đại Hổ, hôm nay lại gặp lão thôn trưởng…Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra chuyện gì?”
Phương Tri Hành bỗng ngẩng đầu. Cậu nhìn thấy một thanh niên đi ra khỏi thôn, cũng hướng về phía cánh rừng này.
“Triệu Tử Khôn!”
Phương Tri Hành nhận ra đối phương. Triệu Tử Khôn chính là con trai của Triệu Đại Hổ, là đứa cháu ngoan của lão thôn trưởng.
Lúc đi săn hắn té ngã, cánh tay bị thương nên dạo gần đây vẫn luôn ở nhà dưỡng bệnh, là một kẻ rảnh rỗi điển hình.
Thấy Triệu Tử Không vừa đi vừa nhìn dáo dác, âm thầm lẻn vào rừng cây rồi vòng tới vòng lui. Hình như đang tìm kiếm cái gì đó.
Phương Tri Hành bình tĩnh né tránh.
Sau một lúc lâu, Triệu Tử Khôn dần có chút nôn nóng. Hắn tức giận giẫm chân rồi quay người trở về.
Phương Tri Hành tận mắt nhìn thấy thanh niên đi vào thôn, lúc này mới nhanh chân rời đi.
Tế Cẩu chần chờ nói: “Lão thôn trưởng có ý gì? Chúng ta có đắc tội với lão đâu nhỉ?”
Phương Tri Hành bĩu môi, nói: “Thời buổi loạn lạc, không cần phải suy xét động cơ làm việc của một người. Hại người, thậm chí là giết người có thể là do nhất thời nổi hứng, cũng có thể là âm mưu gì đó. Nhưng mặc kệ là cái gì, điều chúng ta phải làm chính là sống tiếp!”
Tế Cẩu chợt hiểu rõ, lập tức nói: “Tao sẽ nâng cao tính cảnh giác, thời thời khắc khắc luôn.”
Một người một chó xuyên qua rừng cây, đi đến bờ sông đánh bắt rồi làm cơm. Ăn xong lại bắt đầu luyện tập Bạt Đao Thuật.
Một ngày phong phú trôi qua rất nhanh.
[1, Rút đao: 1000 lần (269/1000).]
Một đêm không có chuyện gì, đảo mắt trời đã sáng.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu dậy sớm hơn bình thường, trộm dò dẫm ra ngoài rồi đổi một con đường khác rời khỏi thôn.
Chương 20. Bại lộ (2)
Cứ thế, bảy – tám ngày thoáng cái đã qua.
[1, Rút đao: 1000 lần (Đã hoàn thành).]
“Cuối cùng cũng xong rồi!”
Phương Tri Hành thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Mỗi ngày cậu đều kiên trì luyện tập Bạt Đao Thuật, tay nổi bọc nước rồi lại bị ma sát đến vỡ ra. Đau chết đi được.
Cũng may, rút đao chỉ cần làm có 1000 lần!
[2, Giết hai sinh mạng cùng cấp bậc: (chưa hoàn thành).]
Phương Tri Hành nhìn điều kiện thứ 2, rơi vào trầm ngâm.
“Sinh mạng cùng cấp bậc là cái gì?” Tế Cẩu nghĩ mãi vẫn chưa ra.
Rất dễ nhận thấy, những ngày này Phương Tri Hành đã thử dùng đao chém sò, ốc, tôm, lươn…tất cả đều phí công. Hệ thống không chấp nhận một cái nào.
Tế Cẩu không khỏi nghĩ đến một khả năng: “Mày…có lẽ phải giết hai người mới được.”
Sinh mạng cùng cấp bậc với Phương Tri Hành, không phải người thì là cái quái gì.
“Chưa chắc!”
Phương Tri Hành lắc đầu: “ ‘Cùng cấp bậc’ ở thế giới này có lẽ là chỉ tố chất cơ thể hay một mặt nào đó. Ví dụ, động vật có tốc độ tương đương với tao. Hoặc là trọng lượng, sức mạnh, sức bật…vân vân.”
Tế Cẩu nghi ngờ, nói: “Tốc độ của tôm cũng không chậm nha.”
Phương Tri Hành nghĩ nghĩ: “Tôm nhỏ quá. Với lại, bị tao bắt thì tốc độ cũng chẳng nhanh mấy.”
Tế Cẩu trầm ngâm, đáp: “Chỉ là suy đoán thôi. Cứ tìm một vật sống để thử thì biết ngay.”
Sau khi suy tính, Phương Tri Hành gật đầu: “Mai chúng ta thử lên núi săn thú xem sao.”
Màn đêm buông xuống.
Một người một chó trở về, từ xa hai người đã thấy trong thôn sáng choang.
“Cháy à?”
Phương Tri Hành và Tế Cẩu liếc nhau, không hẹn mà cùng tăng tốc. Sau khi về thôn, nhìn kỹ thì thấy không phải là cháy.
Các thôn dân cầm đuốc, tụ tập ở cửa nhà Lưu đại thúc.
Lưu đại thúc này là một người đàn ông ở góa. Vợ bệnh chết, không con không cái nên sống cô độc một mình.
Phương Tri Hành tiến lên phía trước, đi đến bên cạnh Vương đại thẩm, nhỏ giọng hỏi: “Đại thẩm, có chuyện gì thế ạ?”
Vương đại thẩm liếc cậu, thấp giọng nói: “Lưu đại thúc của ngươi xảy ra chuyện rồi, bị người ta hại chết!”
“Hại chết?”
Đáy lòng Phương Tri Hành run lên, lại nghe Vương đại thẩm nói tiếp: “Lưu đại thúc của ngươi đã mấy ngày không thấy mặt, sống không thấy người chết không thấy xác, trong nhà còn bốc lên mùi vị khác thường. Chạng vạng ngày hôm nay, Bạch nhị tẩu ở sát vách không chịu nổi cái mùi kia nữa nên chạy sang hỏi thử. Ai ngờ lại phát hiện ra thi thể của hắn, thối hoắc luôn rồi.”
“Thối?”
Phương Tri Hành bịt mũi. Trong không khí, ngoài mùi cứt đái, mồ hôi, hôi miệng ra thì đúng là có có lẫn một thứ mùi đặc biệt hôi thối.
Đấy chính là mùi xác chết đang phân hủy!
Giờ đã là cuối tháng 9, xuất hiện mùi xác thối…thời gian tử vong chắc là đã quá 48 tiếng đồng hồ.
“Ngài nói là Lưu đại thúc bị hại chết, sao mà xác định được thế?” Phương Tri Hành hỏi.
“Ôi trời, Lưu đại thúc của ngươi chết thảm quá mà!”
Vương đại thẩm nháy mắt ra hiệu, hai tay để ngang ngực rồi làm động tác gạt ra mấy lần: “Hắn bị người ta mổ bụng phanh ngực. Tim gan này, phổi này…mất hết rồi!”
Mổ bụng phanh ngực!
Còn bị lấy hết bộ đồ lòng!
Phương Tri Hành không nhịn được, hít vào một hơi khí lạnh.
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là: gã giết Nhị Cẩu rồi ăn thịt kia lại ra tay rồi!
Lưu đại thúc sống một mình, không nơi nương tựa. Đương nhiên sẽ trở thành một trong những mục tiêu săn giết của gã ăn thịt người.
Lông mày Phương Tri Hành như xoắn lại với nhau, đáy lòng lan tràn lạnh lẽo.
Két~
Lúc này, cửa buồng trong đột nhiên bật mở.
Lão thôn trưởng từ trong nhà bước ra.
Chỉ thấy lão bịt mũi, thái độ vô cùng nghiêm trọng đi đến trước mặt các thôn dân rồi gẩy gẩy tẩu thuốc.
Một đám thôn dân im lặng nhìn theo.
Phương Tri Hành thừa cơ nhón chân, nhìn vào trong buồng. Con ngươi đột nhiên co rút thật mạnh.
Trong buồng, cách cửa không xa có một thi thể đã chuyển sang màu đen. Nửa thân trên không mặc áo, lồng ngực bị đục một lỗ lớn, máu thịt nhung nhúc giòi bò. Tử trạng kinh khủng khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Trên cái bàn bên cạnh, vẫn còn nửa quả tim.
Cảnh tượng này…
Phương Tri Hành nín thở.
“Đệt mợ!”
Tế Cẩu nằm rạp trên đất, cụp tai truyền âm cho cậu: “Hung thủ giết Lưu đại thúc xong, ngồi ăn luôn tại trận kìa!”
Phương Tri Hành đáp: “Ừ.”
Tế Cẩu sợ hãi, nói: “Kế tiếp, khả năng cao sẽ đến lượt mày!”
Lão thôn trưởng rít một hơi thuốc, ánh mắt đục ngầu, cao giọng nói: “Mọi người nghe rõ, lão Lưu bị người giết hại.”
Hiện trường lặng ngắt như tờ, khủng hoảng không cách nào hình dung lặng lẽ lan ra.
Nhị Cẩu chết, lão Lưu cũng chết rồi!
Hai chân Nhị Cẩu biến mất, bụng lão Lưu lại bị người ta đào rỗng!
Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, đã quá rõ ràng rồi.
Thôn dân chẳng dai ngu ngốc, chỉ nhìn thôi cũng đoán ra được.
Trong thôn Phục Ngưu có kẻ ăn thịt người!
Chúng thôn dân câm như hến nhìn nhau, trong mắt mọi người đều là nghi ngờ cùng cảnh giác.