[Dịch] Max Cấp Ngoan Nhân
Tập 1: Họa do người tạo ra (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1. Họa do người tạo ra.
“Chia tay cũng được, có điều 38 vạn tiền lễ hỏi này cô phải trả lại cho tôi!”
Lý Đông Húc cầm điện thoại di động, mặt mày nhăn nhó, giọng nói khàn khàn đè nén lửa giận cuồng loạn.
Hắn sắp phát điên rồi!
Hai tháng trước hắn vô tình quen biết một cô gái tên là Hồ Điệp Hoa. Người đã đẹp, chân đã dài lại còn ngây thơ thuần khiết. Lý Đông Húc bị tiếng sét ái tình bổ trúng, vừa gặp đã yêu nên vội vàng chủ động theo đuổi người ta.
Không ngờ, Hồ Điệp Hoa cũng có ý với hắn.
Sau vài lần hẹn hò, hai người xác định quan hệ yêu đương nhanh như điện xẹt. Chưa đến một tháng đã bắt đầu nói chuyện cưới hỏi, mọi chuyện đều vô cùng xuôi chèo mát mái.
Lý Đông Húc cho rằng chẳng mấy chốc mình sẽ có thể lấy vợ lập gia đình, trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
Có điều Hồ Điệp Hoa lời nghiêm nghĩa chính, nói muốn cưới cô ta thì phải chuẩn bị 50 vạn tiền lễ hỏi!
Lý Đông Húc chỉ là dân làm công ăn lương, đào đâu ra nhiều tiền vậy chứ? Thế nên hắn đành năn nỉ chèo kéo, mãi mới có thể ép giá xuống còn 38 vạn.
Hắn lấy hết số tiền vất vả làm lụng, chi tiêu chắt bóp trong suốt bảy năm ra. Sau lại đi vay mượn cô dì chú bác, khó khăn lắm mới góp đủ tiền lễ hỏi rồi tràn ngập vui vẻ chuẩn bị hôn lễ.
Nhưng ngay đêm hôm qua, hắn đi làm về sớm, mua một bó hoa tươi rồi hớn hở cầm đến nhà Hồ Điệp Hoa, định bụng sẽ cho cô một niềm vui bất ngờ.
Có điều ngay lúc đến cổng tiểu khu, Lý Đông Húc lại nhìn thấy vợ sắp cưới của mình ôm ôm ấp ấp một thằng đàn ông khác! Lại còn như chim non nép vào người gã, cùng nhau về nhà.
Đánh chết Lý Đông Húc cũng không dám tin, nổi giận đùng đùng hỏi Hồ Điệp Hoa xem gã đàn ông kia là ai?
Nào ngờ chưa kịp mở lời thì gã đàn ông kia đã đảo khách thành chủ, giễu cợt nhìn Lý Đông Húc, nói mình và Hồ Điệp Hoa mới là yêu đương chân chính. Còn hắn chỉ là một cái lốp xe dự phòng.
Hồ Điệp Hoa không nói năng gì, thậm chí còn chẳng thèm nhìn Lý Đông Húc lần nào, rõ ràng là đã ngầm đồng ý với những lời nói kia.
Lý Đông Húc thẹn quá hóa giận, nhào về phía gã đàn ông kia nhưng lại bị đối phương dùng một đấm hạ gục. Hai mắt nổ đom đóm, trăng sao quay mòng mòng, mũi miệng nhễu nhão máu.
“Thứ chó má ở đâu ra, đàn bà của bố mày mà cũng dám theo đuổi à?”
“Ha ha ha, mày hẹn hò với cô ta tận hai tháng, rồi đã nắm tay được mấy lần? Chắc hôn cũng chưa được cái nào đâu nhỉ?”
“Thằng ngu, ngày nào tao cũng ngủ với cô ấy đây này!”
Gã đàn ông kia lạnh lùng châm chọc, sau đó ôm Hồ Điệp Hoa nghênh ngang rời đi.
Lý Đông Húc ngơ ngơ ngác ngác quay về nhà, không hiểu sao lại trôi qua đêm này. Sang hôm sau, cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại, vội vàng gọi điện cho Hồ Điệp Hoa, không yêu cầu gì khác mà chỉ muốn lấy lại 38 vạn tiền lễ hỏi.
“Tiền lễ nào chứ, anh đưa tôi lúc nào?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười lạnh lùng của Hồ Điệp Hoa: “Tôi với anh chỉ là gặp dịp thì chơi, chẳng nợ nần gì nhau. Từ giờ đừng gọi điện, liên lạc với tôi nữa.”
Cô cúp máy.
“Con đàn bà đê tiện này, tại sao lại lừa tao?” Lý Đông Húc cuống lên, vội vàng gọi lại nhưng đối phương đã khóa máy.
Lý Đông Húc không kìm được cơn giận, hoàn toàn bùng nổ. Hắn vào bếp vớ đại một con dao thái, tông cửa chạy ra ngoài.
…
Bóng tối ghẹo người. Quán đồ nướng cực kỳ náo nhiệt.
Bốn anh em tốt đang ngồi quanh một cái bàn, uống bia ừng ực, ăn uống thoải mái, thi nhau chém gió.
Bọn họ không những là bạn nối khố mà còn từng kết bái huynh đệ, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ tụ tập ăn uống vui chơi.
Lưu Đại Năng rít một hơi thuốc, gãi gãi cái đầu tóc lưa thưa, nghiêm túc kể chuyện cười.
Hắn nói: “Lúc tao còn nhỏ, mẹ tao tìm một ông thầy bói tiếng tăm rất lớn để xin một quẻ. Kết quả thằng cha kia nói số tao sau này chắc chắn sẽ đi móc phân! Hừ, con mẹ nó, ông đếch tin nên học hành khắc khổ, cố gắng phấn đấu. Kết quả là giờ trở thành bác sĩ khoa hậu môn!”
“Ha ha ha ha!”
Nhóm người cùng cười vang.
Lưu Đại Năng nhìn về phía Phương Tri Hành, hỏi: “Nghe nói mày mới làm phẫu thuật, sao lại thế?”
“Ầy, có chuyện gì to tát đâu.”
Phương Tri Hành làm một hớp bia lớn, thản nhiên nói: “Trên mông tao lòi ra một cục thịt, sờ sờ nắn nắn cũng thấy rất thoải mái nên mới bóp thử xem sao. Ai ngờ nó lại vỡ luôn! Sau tao đến bệnh viện khám, bác sĩ bảo: từ lúc ổng hành nghề đến nay, tao là người đầu tiên tự tay bóp nát búi trĩ!”
Ba người còn lại lập tức nổi lòng tôn kính, mở miệng là ‘á đù’, ‘trâu bò’.
Phương Tri Hành lại nhìn Trương Trường Kích người đầy hình xăm y như dân giang hồ, cười nói: “Còn mày thì sao? Nghe đồn lại có bạn gái, đúng không?”
“Hớ hớ hớ, ‘lại’ cái khỉ gì chứ. Tao là loại người như thế à?”
Chương 2. Họa do người tạo ra. (2)
Trương Trương Kích giơ tay, lắc lắc cái đồng hồ hàng hiệu đính đầy kim cương, vẻ mặt rõ ràng là rất đắc ý.
Phương Tri Hành luôn miệng chậc chậc, vội vàng hỏi: “Em gái kia thế nào? Đã thịt được chưa?”
Vừa dứt lời, Trương Trường Kích bỗng ngẩng phắt đầu, hai mắt trợn trừng lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Một người đàn ông cầm dao thái, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ, biểu cảm dữ tợn đến vặn vẹo đang lao đến như một con trâu điên, Sau đó, gã vung tay chém lia lịa.
…
Đam Châu, quận Thanh Hà, nước Đại Chu.
Giếng vàng đã rụng lá ngô,
Rèm châu biếng cuốn đêm mờ sương tan.
Ò Ó O o o o~
Bên ngoài, gà đã gáy.
Vừa tờ mờ sáng, Phương Tri Hành choàng tỉnh khỏi ác mộng, ngây ngốc nhìn căn nhà tranh rách nát, bốn bề gió thổi như đã dựng được mấy đời mình đang ở.
Lắng nghe tiếng gà gáy, kiểu đồng hồ chạy bằng thóc nguyên thủy này khiến cậu lại một lần nữa tin chắc: MÌNH XUYÊN KHÔNG THẬT MẸ NÓ RỒI!
Nguyên chủ tên là Đại Ngưu, năm nay 18 tuổi. Cậu ta sinh ra ở sơn mạch Phục Ngưu, thuộc quận Thanh Hà, trong một cái thôn nằm giữa núi rừng.
Đại Ngưu từ nhỏ đã mất mẹ, thiếu niên mất cha, của nải được thừa hưởng chỉ có một mái nhà tranh (đông rét hè nóng), một con chó nhỏ, một cây cung, một cái bao đựng tên và 18 mũi tên.
Khi tỉnh lại lần nữa, Đại Ngưu đã biến thành Phương Hành Tri.
Ục ục ục.
Phương Hành Tri vừa mới tỉnh thì bụng đã lập tức réo vang, cảm giác đói khát quặn lên từng đợt. Cậu bò xuống giường, ngó một vòng quanh căn nhà một nghèo hai nát này mà không hề tìm thấy tí thức ăn nào.
Hết cách, Phương Hành Tri đành đẩy cửa bước ra ngoài. Cậu đi đến trước cái lu lớn đã mẻ một góc, dùng gáo hồ lô múc nước uống tạm cho đỡ đói.
“Ẳng ẳng!”
Phía sau có một con chó con bảy phần giống loài ngáo ba phần giống chó cỏ, lông tạp lao đến.
“Đói quá đói quá, sắp đói chết rồi!”
Một tràng tiếng phàn nàn được truyền vào đầu Phương Tri Hành: “Phương Tri Hành, mày mau đi tìm đồ ăn cho tao đi. Nếu không tao đói chết mất!”
Phương Tri Hành quay đầu lại, mắt trợn tròn nhìn con chó nhỏ khoảng mấy tháng tuổi đang cụp tai, nằm rạp trên mặt đất. Cậu giận mà không chỗ trút, phun ra vèo vèo: “Con mẹ nó, mày còn có mặt mũi đòi ăn hả? Nếu không phải tại mày đi tòm tem vợ chưa cưới của người khác thì sao tao lại bị thằng đầu sừng kia chém chết?”
“Mày hung dữ gì chứ!”
Chó con tủi thân muốn chết nhưng tự biết bản thân đuối lý nên chỉ đành nghẹn ngào truyền âm: “Tao sai rồi, được chưa. Má nó, ai biết thằng điên kia lại vác dao đi chém người. Với lại lúc nó chém, sao mày không biết đường mà né hả.”
“Né? Để xem mày có né được không?”
Phương Tri Hành đi nhặt một cây gậy gỗ, đánh về phía con chó nhỏ.
“Áu ~”
Chó nhỏ nhanh chóng bỏ chạy, Phương Tri Hành hừng hực đuổi theo.
Chưa được hai vòng, một người một chó đã dừng lại, ngồi liệt dưới đất.
Bọn họ cùng chung cảnh ngộ, thật sự là đói quá, chẳng còn sức mà dằn vặt nhau nữa!
“Phương Tri Hành, mày bình tĩnh tí đi.” Chó nhỏ thở hồng hộc, ngoẹo đầu thè lưỡi chuẩn dáng vẻ của loài ngáo(Husky).
“Bọn mình vừa tỉnh lại, không phải sẽ lại chết đói thật chứ.”
Cậu ta yếu ớt ỉu xìu, truyền âm đến: “Mày cũng đâu muốn trở thành người xuyên không đầu tiên chết đói đâu ha.”
Phương Tri Hành khinh bỉ nói: “Mày thích ứng cũng nhanh ghê nhỉ, mới đó mà đã chấp nhận bản thân là người xuyên không rồi à? Chó chân dài*?”
Gốc là Tế Cẩu 细狗: 1 loại chó ở Sơn Đông, lông ngắn chân dài, mặt dài nhưng nhìn khá gầy gò. Nhìn chung là hơi xấu.
Chó nhỏ nhìn xuống bốn chân còn ngắn ngủn của mình, không khống chế được bản thân mà đưa lưỡi liếm lông. Cậu ta bất đắc dĩ nói: “Mẹ nó, mày cho là tao muốn xuyên thành một con chó lắm hả? Nói chứ, sao cùng là xuyên không mà mày lại được làm người chứ? Tao cảm thấy rất chi là khó hiểu.”
Phương Tri Hành nói: “Mày đã làm bao nhiêu chuyện mất nết, trong lòng không tự đếm được à? Hừ, ông trời công bằng lắm. Mày, con mẹ nó làm người không xứng làm người, hiểu chưa?”
Chó nhỏ không phục, cãi: “Chả có nhẽ mày thì chưa từng làm chuyện gì mất dạy? Nợ ngân hàng đã trả hết chưa con?”
Phương Tri Hành cây ngay không sợ chết đứng: “Bố mày mua phải toà nhà nát, dựa vào cái rắm gì mà còn phải trả nợ?”
Nói xong câu này, tự nhiên Phương Tri Hành lại thấy trong lòng thả lỏng hơn nhiều.
Cậu suy nghĩ một lát rồi trầm ngâm nói: “Sắp xếp lại hiện trạng tí đi. Hai đứa mình chết thẳng cẳng rồi cùng nhau xuyên đến thế giới xa lạ này. Tao thành Đại Ngưu, mày thành Tế Cẩu.
Chó nhỏ tức giận nói: “Đừng tùy tiện đặt biệt danh cho bố mày. Tao là Trương Trường Kích, đi đến đâu cũng vẫn là họ Trương.”
Phương Tri Hành túm lấy chó nhỏ, vò viên thật mạnh rồi tức giận nói: “Tế Cẩu, Tế Cẩu, mày chính là một con Tế Cẩu gầy nhất trong đám Tế Cẩu!”
Ục ục ục ~
Bụng của một người một chó lại réo vang.
Đói đến mức hai đứa lập tức bị kéo về hiện thực.
Chương 3. No ấm.
Phương Tri Hành đến sức nổi giận cũng không có, chỉ đành giữ vững tinh thần tiếp tục phân tích: “Dựa vào ký ức của Đại Ngưu thì đây là một thế giới cực kỳ lạc hậu, rất giống mấy vương triều phong kiến thời xa xưa, có hoàng đế, có huyện lệnh. Chỗ bọn mình đang ở là sơn thôn (thôn trong núi), tên là thôn Phục Ngưu. Người ở đây sống bằng việc làm nông và săn bắn. Có điều mấy năm nay thiên tai nhân họa đua nhau kéo đến nên thu hoạch cực thấp, người người nhà nhà đều chịu đói.”
Trương Trường Kích cũng phân tích: “Theo kí ức của con chó nhỏ này thì thôn Phục Ngưu có hai cái nhà xí, một ở đầu đông, một ở đầu tây. Cái ở đầu đông thôn bị con chó vàng nhà trưởng thôn bá chiếm. Cái nhà xí ở đầu tây thôn cũng bị con quỷ này chiếm luôn.”
Sau đó cậu còn cảm khái: “Haiz, thời buổi này chỉ có chó vừa hung ác vừa mạnh thì mới tranh được miếng đồ ăn nóng.”
Phương Tri Hành trợn trắng mắt, tổng kết lại: “Túm cái quần là giờ mất mùa, dân chúng lầm than mà hiểu biết của bọn mình về thế giới này chỉ bằng đúng một cọng lông.”
Trương Trường Kích, giờ là Tế Cẩu chợt nói: “Có lẽ đây là một thế giới tu tiên, trong thiên địa có linh khí. Mày mau mau thổ nạp(cách hít thở của người tu tiên) thử xem.”
Phương Tri Hành ngẫm nghĩ một lát, hít sâu mấy hơi rồi thở ra thật dài.
Tế Cẩu vểnh tai, kích động hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Phương Tri Hành im lặng nói: “Mẹ nó, tao thấy còn đói hơn.”
Tế Cẩu lập tức cụp tai, càu nhàu: “Hai đứa mình tốt xấu gì cũng là dân xuyên không, bàn tay vàng trốn moẹ nó đi đâu rồi? Nói chứ, mày không có hệ thống à? Ông bụt này kia thì sao?”
Phương Tri Hành làm quái gì có bàn tay vàng tay bạc gì, hỏi ngược lại: “Mày hack được à?”
Tế Cẩu đáp: “Tao cảm thấy hai đứa mình có thể tâm linh tương thông. Có lẽ đây chính là là bàn tay vàng của chúng ta.”
Phương Tri Hành: “Có tác dụng mẹ gì đâu.”
Cậu đứng lên, nhìn về phía bên ngoài hàng rào, nói: “Phải nghĩ cách tìm chút đồ ăn mới được.”
Tế Cẩu lập tức nói theo: “Trong thôn nhà nào nhà nấy đều cạn lương thực rồi. Ngoài nhà trưởng thôn còn mót được tí đồ cho vào nồi nấu, còn những thôn dân khác đều phải ra ngoài đi săn cả rồi.”
Phương Tri Hành gật đầu, đáp: “Bọn mình cũng đi săn đi.”
Tế Cẩu hỏi: “Mày biết săn bắn à? Được thừa kế kỹ năng của nguyên chủ hả?”
Phương Tri Hành nhìn lại bản thân: chiều cao khoảng hơn 1m7, khá là gầy yêu. Chây tay lẻo khẻo, da dẻ xanh xao vàng vọt… vừa nhìn đã biết là bị đói trường kỳ, suy dinh dưỡng nặng.
Cậu nắm chặt bàn tay thô ráp, lắc đầu nói: “Nguyên chủ làm gì có kỹ năng đi săn cao siêu gì. Đơn giản là xuống nước mò cá, trèo cây móc tổ trứng chim thôn.”
Tế Cẩu nhìn túi đựng tên treo dưới mái hiện, hỏi: “Không thử à?”
Phương Tri Hành giật giật khoé miệng: “Tao đói đến mức sắp méo đứng vững rồi đây này. Sức đâu là kéo cung bắn tên?”
Tế Cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng.
Một người một chó thất thểu lắc lư đi ra khỏi cửa.
Lúc này các thôn dân khác cũng lần lượt thức dậy đi ra ngoài, kéo nhau vào núi rồi tản ra khắp nơi tìm đồ ăn.
Phương Tri Hành đeo một cái sọt tre thủng trên lưng, cố lục lọi kí ức để tìm đường trên núi. Cậu băng qua một mảnh rừng nhỏ, đi thêm khoảng ba dặm thì nghe được tiếng nước chảy ào ào.
“Mày định bắt cá à?” Tế Cẩu tỏ vẻ nghi ngờ: “Mày không có cần câu, lại càng không có lưới đánh cá. Bắt bằng niềm tin à?”
Phương Tri Hành đáp lại: “Lúc nguyên chủ còn nhỏ đã từng nhìn thấy ba mình xuống sông bắt cá. Ở bờ sông có rất nhiều hang nhỏ, có thể móc được tôm với lươn.”
Tế Cẩu mừng rỡ, bắt đầu chạy bằng cả bốn chân: “Tao tìm hang, mày đi móc. Đúng rồi, mày có biết bơi không đấy?”
“Cái này mà còn phải hỏi à?”
Phương Tri Hành đến bên bờ, quan sát nước sông. Tốc độ dòng chảy hơi nhanh, đục không chịu được, bên trong còn cuốn theo đầy cành khô lá úa.
Cậu cởi giày cỏ, lại dùng nhánh cỏ kết thành nút rồi đeo lên cổ. Sau đó mới cẩn thận từng ly từng tí tiến vào trong nước.
Tuy trời tháng 9 còn oi bức nhưng nước sông vẫn hơi lạnh.
Phương Tri Hành đợi một lúc cho cơ thể thích ứng rồi mới bơi dọc theo bãi sông lên thượng du, thỉnh thoảng lại dùng chân giẫm thử lớp bùn bên dưới.
Cùng may mà đây là cổ đại, không có mảnh vụn thuỷ tinh này kia.
Không lâu sau, Phương Tri Hành đụng phải thứ gì đó. Cậu thay đổi sắc mặt, xoay người lặn vào trong nước sờ soạng thử. Lúc kéo lên xem, nét mặt không nhịn được mà lộ ra vẻ vui mừng.
“Ốc đồng!”
Phương Tri Hành nhặt được một con ốc to cỡ nắm tay, còn sống, có thể nhìn thấy phần thịt màu trắng sữa ở bên trong.
Một lát sau, cậu lại đào được một con sò ở trong bùn, to bằng bàn tay.
“Trong sông có không ít đồ tốt nha.”
Phương Tri Hành nhếch miệng cười, trong lòng bỗng thấy nhiệt tình hơn nhiều.
“Gấu gấu ẳng!”
Ở phía xa, Tế Cẩu sủa ầm lên.
Chương 4. No ấm. (2)
Phương Tri Hành không hiểu thằng bạn nối khố đang nói gì. Tâm linh tương thông giữa bọn họ có giới hạn khoảng cách, vượt qua phạm vi nhất định thì dù Tế Cẩu có nói gì thì cũng thành gâu gâu ẳng ẳng.
Cậu đi qua.
Tế Cẩu đang theo dõi một cái lỗ nhỏ trên bờ sông, truyền âm nói: “Chỗ này có hàng, bên trong hẳn là có vật sống.”
Phương Tri Hành kinh ngạc nói: “Mày có thể nhìn xuyên thấu à? Hay là ngửi thấy cái gì?”
Tế Cẩu đắc ý nói: “Mày nhìn kỹ lại xem, có phải là bùn đất chỗ cửa hang rất xốp không? Tao nghi đây là hang tôm hùm.”
Phương Tri Hành im lặng đổi vị trí rồi ngồi xổm xuống, thò tay vào trong hang.
Tế Cẩu sủa, ý nói: “Mày cẩn thận chút coi, đừng để tôm hùm kẹp cho.”
“Cái này còn cần mày nói à.” Phương Tri Hành cực kỳ cẩn thận, toàn thân căng cứng, cánh tay từ từ với vào bên trong.
Ngón tay cái đột nhiên chạm vào vật gì đó. Thứ này lập tức chui vào chỗ sâu hơn.
Phương Tri Hành giật mình. Đầu tiên là rụt tay lại, tiếp đó lại áp sát hơn. Rất nhanh cậu lại chạm vào vật kia.
“Không phải tôm hùm…”
Phương Tri Hành bất ngờ dùng chộp lấy nó, nhanh chóng lôi ra ngoài.
Vèo vèo!
Phương Tri Hành ưỡn thẳng lưng, một thứ rất dài bị cậu nắm chặt, lôi ra. Đây rõ ràng là một con lươn vàng siêu bự, dài đến hơn 1m.
Lươn vàng giãy dụa điên cuồng, vừa trơn lại vừa dính.
Phương Tri Hành cầm không nổi, dứt khoát ném thẳng lên bờ, để nó rơi trên mặt cỏ.
Lươn vàng lập tức vặn vẹo cơ thể, định chui xuống đất.
“Xem tao đây!”
Tế Cẩu chạy đến cắn vào đuôi lươn vàng. Ai ngờ con hàng này lại như rồng thần quẫy đuôi, vả vào mặt chó ta.
“Áu áu ~”
Tế Cẩu đau đến mức rú ầm lên.
“Vô dụng chết đi được.” Phương Tri Hành vọt lên bờ. Cậu dùng một chân dẫm lên con lươn, sau đó dùng cả hai tay ấn chặt cổ nó xuống đất.
Phương Tri Hành cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực nhưng cậu có thể dùng trọng lượng và hai tay của mình để kiềm chế con lươn vàng siêu bự kia.
Cứ giằng co như thế một lúc, cuối cùng lươn vàng dần kiệt sức. Phạm vi giãy dụa cũng nhỏ đi rất nhiều.
Phương Tri Hành tranh thủ cầm nó lên, nhét vào trong cái sọt trúc rát nát của mình rồi ngã ngồi sang một bên, thở hổn hển.
Lăn lộn một hồi khiến cậu mệt đến hai mức tối sầm, tay nổi hết gân xanh gân đỏ còn run lẩy bẩy.
“Úi mẹ ơi, con lươn này bự thật chứ!” Tế Cẩu lắc lư quanh cái sọt trúc, nước miếng chảy ròng ròng.
Phương Tri Hành nằm liệt trên đất, phải mất một lúc lâu mới hòa hoãn được. Đợi đến khi cơ thể hồi lại chút sức lực, cậu bò dậy, nhấc cái sọt rách kia lên.
Tế Cẩu reo hò: “|Đi, về nhà nấu lên ăn.”
Phương Tri Hành khẽ lắc đầu: “Cứ xử ngay tại chỗ thì hơn.”
“Xử ngay tại chỗ á?” Tế Cẩu hơi nghiêng đầu, đôi mắt ướt sũng trừng lớn: “Đừng nói là máy đói quá, định ăn sống luôn nha? Thật ra tao ăn sống thì không vấn đề gì, còn mày, không sợ ký sinh trùng à?”
Phương Tri Hành bó chiếu, nói: “Nấu cơm dã ngoại, hiểu không?”
Tế Cẩu giật mình, cẩn thận nghĩ lại thì không quay về là chí lý.
Thứ nhất, hai người họ đã đói đến phát sợ rồi, không còn sức để đi xa.
Thứ hai, bọn họ về thôn bắc bếp nấu cơm, lại còn là đồ mặn…dự là chưa ăn xong thì chó cả thôn đều ngửi thấy, chạy lại nhà.
Miễn bàn đến những thôn dân khác, người nào người nấy đều đói như lang như hổ. Nếu bọn họ mò đến đòi chia một miếng, mi cho hay không đây?
Một người một chó rời khỏi bờ sông, đi vào trong rừng cây.
“Đi hết nổi rồi. Làm ở đây đi.”
Phương Tri Hành tìm thấy một chỗ có cát vàng, phía trên có mấy tảng đá chồng lên nhau. Cậu thả sọt trúc xuống, đi xung quanh gom chút cành và lá khô.
Sau đó cậu nhặt nhặt chọn chọn trong đống đá mấy cục hơi vuông vức, dựng thành một cái bếp lò đơn giản.
Tế Cẩu cũng không nhàn rỗi, dùng miệng kéo mấy cành cây khô đến, không quên hỏi thằng bạn thân: “Nhóm lửa kiểu gì mày? Chắc không cần dùng đá đánh đâu nhể?”
“Ồ hố, tao có cái này!”
Phương Tri Hành móc từ trong túi ra một viên đá đánh lửa rồi đập nghiêng lên tảng đá.
Xoẹt! Xoẹt!
Chỉ vài cái đã thấy tia lửa bắn ra, rơi xuống đống lá khô.
Cậu đánh thêm vài lần nữa, có nhiều tia lửa rơi xuống lá khô hơn, khói dần bốc lên.
Phừng!
Một ngọn lửa bốc lên.
Phương Tri Hành vừa tranh thủ dùng miệng thổi để lửa cháy mạnh hơn vừa nhanh tay cho thêm lá và cành khô, tạo thành một đống lửa lớn.
“Mày được đấy!”
Tế Cẩu tấm tắc khen lạ, dùng mắt chó nghiêm túc nhìn người.
Phương Tri Hành không thèm đáp lời, đúng là không còn hơi sức đâu mà ba hoa chích chòe với con hàng này. Cậu lấy lươn vàng ra khỏi giỏ trúc, dùng đá đập chết rồi vứt lên bếp nướng. Ốc đồng cùng sò cũng bị lôi ra luôn, ném thẳng vào lửa nướng chung.
Không lâu sau, lớp da lươn đã xém vàng, ốc đồng và sò cũng phát ra tiếng xèo xèo rồi mở miệng.
Mùi thơm mang theo chút tanh tanh của thủy sản tràn ra.
Chương 5. Chia đồ ăn
Ực ực!
Phương Tri Hành liên tục nuốt nước miếng, không thể ngừng được. Nước dãi của Tế Cẩu thì cứ gọi là chảy thành dòng xuống đất.
Trong ba cái, quen thuộc nhất đường nhiên là sò. Hơn nữa trước khi xuyên đến đây, bọn họ đang ăn đồ nướng, thứ vừa bỏ vào miệng chính là sò biển nướng tỏi ăn kèm với bún tàu.
Phương Tri Hành đưa tay nhấc con sò lên. Có điều vỏ ngoài của nó nóng đến bỏng cả tay, cậu chàng tranh thủ bỏ sang một bên cho nguội bớt.
Tế Cẩu nhích nhích người, đến gần con sò nướng.
Phương Tri Hiểu liếc mắt nhìn con hàng này, nhe răng nói: “Mày ăn trước đi.”
“Tao ăn trước á?”
Tế Cẩu ngẩng đầu, hết nhìn Phương Tri Hành lại nhìn con lươn nướng vàng ươm, thơm ngào ngạt, lắc đầu nói: “Không không không, mày ăn trước đi. Dù sao thì đây cũng là thành quả lao động vất vả của mày, tao chỉ là chân lon ton phụ việc thôi.”
“Stop đê! Coi như mày biết điều.”
Phương Tri Hành không vội không chậm cầm con sò lên. Vừa hé miệng, cảm giác đói khát đã lên đến cực điểm.
Trong cái nhìn chăm chú đầm đìa nước miếng của Tế Cẩu, cậu làm một miếng hết nguyên con sò. Nhai nhai vài lần, khoang miệng bùng nổ vị thơm, bùng nổ nước ngọt tiết ra từ sò.
Cậu nuốt xuống.
Một miếng thịt sò giống như chứa sức nặng của vạn quân, mạnh mẽ đè ép cảm giác đói khát tưởng chừng không thể thắng được kia xuống.
“Quá là sướng!”
Phương Tri Hành cực kỳ cảm động, cực kỳ thỏa mãn!.
Chỉ có những người từng thật sự chịu đói mới có thể cảm nhận được phần thỏa mãn này.
Tiếp theo cậu thả vot sò xuống. đặt trước mặt chó nhỏ nhà mình.
Tế Cẩu: ???
“Nhìn gì mà nhìn, mau liếm đi!”
Phương Tri Hành thúc giục: “Trên vỏ còn nước lại có muối, không thể lãng phí được.”
Tế Cẩu cảm thấy cơn giận cùng xấu hổ xộc lên não, chửi ầm lên: “Đệt cả nhà mày! Phương Tri Hành, mày chịu khó làm người tí đi! Bố đây đường đường chính chính nói cho mày biết: đừng xem tao là chó. Bố đây không phải chó!”
“Có cái rắm. Mày còn chó hơn cả chó.” Phương Tri Hành khinh bỉ, lạnh lùng nói: “Không liếm thì dẹp mọe nó đi. Dù sao đứa chịu đói cũng là mày.”
Tế Cầu vừa nghe đến chứ ‘đói’ là thì bụng lập tức sôi lên ùng ục, bản năng bắt nguồn từ cơ thể nhanh chóng chiến thắng lý trí.
Loạp xoạp~
Tế Cẩu liếm vỏ sò, trong đôi mắt chó lập tức hiện lên vẻ say mê. Liếm kiểu này sảng khoái chết được!
Đây là thú vui khi làm chó à?
Thật là kỳ diệu mà!
Sau đó, chó ta giống như mở được cánh cửa thông đến một thế giới mới, mê mẩn, liếm như điên.
Liếm xong mặt trong của vỏ sò còn lật lại, liếm luôn cả phía ngoài.
“Hừ, chó chính là chó.”
Trong lòng Phương Tri Hành thầm cười trộm, dùng nhánh cây lật đi lật lại con lươn thêm vài lần. Cậu nướng đến khi trong mềm ngoài xém mới cảm thấy đủ rồi, bắt đầu đánh chén.
“Chờ đã, chia cho tao một nửa coi!”
Tế Cẩu bước lên phía trước, chân phải đặt lên một tảng đá, ngẩng cao đầu, nhe răng ẻng ẻng. Mặt sữa non choẹt cố tỏ ra hung ác.
Phương Tri Hành lạnh lùng nói: “Tao ăn thịt, mày gặm xương.”
Tế Cẩu quát: “Tao còn bé tí thế này, ăn thế méo nào được xương động vật? Làm người thì phải có lương tâm chứ! Mày đừng quên hang lươn là do tao phát hiện.”
Phương Tri Hành nói nhỏ: “Cho mày ăn thịt cũng được. Sủa câu ‘chủ nhân siêu đẹp trai’ nghe thử đi nào.”
“Mày thả rắm chó đi! Đứng trước mặt Trương Trường Kích tao, mày cũng xứng hả?” Tế Cẩu nhe răng trợn mắt, của áu áu.
Phương Tri Hành trực tiếp quay đi, há miệng cắn phần dày nhất trên lưng lươn vàng. Miệng lập tức bị nhồi đầy thịt.
“Phương! Tri! Hành!”
Tế Cẩu sốt ruột, bốn chân nhỏ đạp đạp chạy đến trước mặt thằng bạn tró.
Có điều Phương Tri Hành lại quay phắt sang chỗ khác, chuẩn điệu bộ trêu chó.
“Áu áu, bố liều mạng với mày!”
Phương Tri Hành không thèm phản ứng lại, ăn như gió cuốn mây tan, quét sạch vạn vật. Chỉ thoáng cái quá nửa con lươn đã chui vào bụng cậu.
Cuối cùng thì cảm giác đói đến cồn cào cũng biến mất.
Lúc này tốc độ của cậu mới chậm lại, thấy nguyên con lươn bự chảng chỉ còn mỗi cái đầu với một đoạn đuôi dính tí thịt.
“Tiết kiệm tí sức đi. Nào, đến đấy, cho mày ăn.”
Phương Tri Hành đặt bộ xương lươn lên tảng đá.
Tế Cẩu lập tức chạy đến há miệng cắn đuôi lươn tha đi, vẫn không quên lầm bầm lầu bầu: “Mẹ mày, thứ ăn mảnh. Sớm muộn gì cũng bị quả báo.”
Phương Tri Hành tỉnh bơ nói: “Tao ăn không đủ no thì lấy đâu ra sức đi săn, lúc đấy cả hai đều chết đói nhe răng. Nếu mày có thể săn bắn, sau này tao để mày ăn nhiều hơn, thế nào?”
“…”
Tế Cẩu lập tức câm họng, không cãi được câu nào.
Cũng may là hình thể nó không lớn lắm, ăn tí thịt chỗ đuôi với cái đầu, lại thêm ít xương vụn cũng no được 7 – 8 phần.
Cuối cùng, con ốc đồng còn lại cũng bị Phương Tri Hành ăn hết.
Một người một chó nằm sải lai trên đất vừa đợi tiêu cơm vừa phơi nắng, ngơ ngẩn nhìn lên bầu trời. Hai người đối với tương lại ngoài mông lung thì cũng chỉ có mờ mịt.
Chương 6. Thời loạn lạc.
Một lúc lâu sau, Tế Cẩu đột nhiên hỏi: “Mày nói xem, mấy con ghệ của tao có niệm tình cũ, nhớ tao không?”
Phương Tri Hành im lặng một lát rồi trả lời: “Chắc chắn là có rồi đấy. Cho đến khi mấy cô ấy cùng đến lễ tang của mày.”
Tế Cẩu không nhịn được, trong đầu hiện lên hình ảnh mấy cô gái trong tang lễ. Sau đó lại kinh ngạc phát hiện ra: không chỉ có một người bạn gái thôi đâu.
“Ha ha ha ha!”
Một người một chó bỗng nhiên cười phá lên.
Nghỉ ngơi khoảng hai tiếng, mới đảo mắt đã đến lúc mặt trời lên cao.
Phương Tri Hành thử cảm nhận cơ thể, thấy khí lực đã phục hồi gần đủ.
Hừm, không hổ là sức trai mười tám, thể năng khôi phục đúng là nhanh.
“Đi, lại xuống sông bắt thêm ít đồ, bảo đảm trưa có cơm ăn.” Cậu nhấc cái sọt rách của mình lên, cất bước trở về bờ sông.
Tế Cẩu nhắm mắt theo đuôi, cái đuôi lắc lư loạng choạng, có vẻ rất sung sướng.
Không lâu sau, Phương Tri Hành lại một nữa lội xuống dòng sông đục ngầu, lần mò dọc theo cỏ dại rậm rạp bên bờ để tìm kiếm. Còn Tế Cẩu thì chạy phía trước tìm hiểu tình hình.
Một con sò, lại mò thêm được một con sò . . .
Phương Tri Hành nhanh chóng phát hiện: thật ra dưới đáy bùn có không ít sò, thể hình đều tương đối lớn. Giống như bình thường không ai đánh bắt chúng.
Cẩn thận lục tìm trong ký ức, Phương Tri Hành lại phát hiện: trong trí nhớ của nguyên thân Đại Ngưu, cậu ta chưa từng ăn sò! Cũng chưa từng thấy những người khác ăn sò .
“Chẳng lẽ người ở thế giới này không biết sò có thể ăn được ư?” Phương Tri Hành suy nghĩ.
Cứ như vậy, nửa tiếng thoáng cái đã trôi qua.
Phương Tri Hành thu hoạch rất khá, mò được chừng 20 con sò và ốc nhồi, để đầy hơn nửa cái sọt. Trong lúc đấy cậu thọt thử ba cái hang, tiếc là toàn bộ đều trống rỗng toi công.
“Không thể mò tiếp được, xách không nổi.”
Phương Tri Hành hao hết sức lực, kéo cái sọt trúc rách nát lên bờ, nét mặt tràn đầy vui vẻ nhìn phần thu hoạch của mình. Đủ để bọn họ chén no một bữa.
Lúc trước cậu còn nghĩ là năm bị nạn đói thế này thì tìm kiếm thức ăn sẽ cực kỳ khó khăn, có lẽ bọn họ sẽ phải ăn cỏ gặm vỏ cây. Đánh chết cũng không ngờ được trong sông lại có nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy.
Thế nhưng tại sao những thôn dân khác không đến đánh bắt? Tất cả đều cắm đầu cắm cổ chạy chạy lên núi chứ?
Phương Tri Hành đang suy ngẫm thì Tế Cẩu chạy đến góp mặt. Nó nhìn thử vào trong cái sọt trúc rách nát, hài lòng nói: “Hai ta làm tốt lắm, hợp tác vui vẻ.”
Phương Tri Hành khinh bỉ: “Có mày hay không thì kết quả khác méo gì nhau.”
Tế Cẩu lập tức kêu lên: “Nói lời khốn nạn gì thế? Tao không giúp mày tìm được mấy cái hang à? Tao không giúp mày canh chừng chắc? Mày thế này là trở mặt không nhận chó. Còn tiếp tục như thế, sớm muộn gì lương tâm của mày cũng đen thùi lùi. Có vứt cho chó, nó cũng không thèm ăn.”
“Ha ha, mắt tró của mày tìm mãi mới được ba cái hang nhưng bên trong trống rỗng, đến sợi lông cũng chẳng có. Còn không biết xấu hổ mà ở đây kể lể, mặt chó dày ghê ha!” Phương Tri Hành xem thường, nói
Một người một chó đấu võ mồm đến tận buổi trưa, sau đó lại đi nhóm lửa nướng đồ, làm một bữa no nê thỏa thích.
Liên tục có được hai bữa cơm no là chuyện cực kỳ khó tưởng.
Cả người Phương Tri Hành tràn đầy hăng hái, buổi chiều lại tiếp tục lội sông, mục tiên cực kỳ rõ ràng: mò sò, ốc.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, mới đó mà mặt trời đã sắp lặn, hoàng hôn đến nơi rồi.
“A! Kia là cái gì?”
Tế Cẩu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về mặt sông phía thượng du. Giữa sóng lớn cuồn cuộn, có một bóng đen lờ mờ đang liên tục nhấp nhô.
Nghe vậy, Phương Tri Hành cũng ngẩng đầu nhìn lại, hơi nheo lại.
Thị lực của chó yếu hơn con người rất nhiều, Tế Cẩu chỉ nhìn được một mảng đen thui nhưng Phương Tri Hành lại thấy rất rõ:có một chiếc thuyền lớn đang xuôi dòng.
Ban đầu nhìn thì thấy rất xa, có điều thuyền lớn lại nhanh chóng lướt đến
Sóng đánh lớn hơn, tràn cả lên hai bên bờ sông.
Phương Tri Hành vội vã trèo lên.
“Này, chàng trai trên bờ ơi!”
Trên boong có người vẫy tay, cất giọng lôi kéo: “Cho hỏi đường chút đi. Phía trước là thôn Phục Ngưu hả?”
Phương Tri Hành khẩn cấp đánh giá gã chèo thuyền. Đối phương có người rất khỏe mạnh, làn da ngăm đen, râu ria xồm xoàm. Cậu lên tiếng đáp lại: “Đúng vậy.”
“Còn xa lắm không?”
“Không xa. Cách hạ du khoảng hai dặm.”
“Được, xin đa tạ!”
Người chèo thuyền làm động tác chắp tay.
Phương Tri Hành đưa mắt nhìn thuyền lớn lướt ngang qua mình, thấy được trên boong còn có hai bóng người cao lớn. Chiều cao của bọn họ vào khoảng 1m8 đến 1m9, hở ngực lộ lưng, vạm vỡ, da màu đồng cổ. Ánh mắt sắc bén, xương gò má nhô cao, quanh huyệt Thái Dương nổi đầy gân xanh thô to.
Quan trọng nhất là bọn họ đeo đao ở bên hông!
Cột buồm cũng treo cờ, phía trên dùng ngân câu bút sắt viết một chữ hay ký hiệu gì đó.
Tiếc là Đại Ngưu dốt đặc cán mai, Phương Tri Hành cũng chưa từng nhìn thấy loại này văn tự nên xem không hiểu.
Chương 7. Thời loạn lạc. (2)
Lúc này, Tế Cẩu truyền âm đến: “Con thuyền to thế này, đến thôn Phục Ngưu làm quái gì?”
Phương Tri Hành im lặng một lát rồi thấp giọng nói: “Đi, chúng ta về xem thử thế nào.”
Tế Cẩu cũng rất tò mò, không thể bỏ qua được.
Phương Tri Hành tìm một chỗ khá kín đáo để giấu sọt trúc của mình trước, sau đó lại chọn đường gần nhất để quay về.
Một người một chó vừa vào trong thôn đã thấy chiếc thuyền lớn kia thả neo, có ba người từ trên boong bước xuống.
Đi ở giữa là một ông chú trung niên để râu chữ bát (八), bụng phệ, mặt ngấn mỡ. Tuy bộ dáng có hơi hèn mọn nhưng quần áo mặc trên người lại cực kỳ lộng lẫy, nạm vàng đính ngọc. Nhìn thôi cũng biết là người giàu sang phú quý, không bao giờ lo chuyện đói ăn thiếu mặc.
Một tay gã vân vê hai viên bi sắt, khiến chúng va chạm với nhau, phát ra những tiếng cạch cạch.
Phía sau gã có hai người hộ tống, chính là hai cái tráng hán mà Phương Tri Hành đã nhìn thấy lúc trước.
Dưới ráng trời hoàng hôn ảm đạm, ba người đi thẳng đến đầu đông thôn Phục Ngưu.
“Ôi, ông chủ Tiền ngài đến rồi ạ!” Dưới tàn cây xiêu vẹo ở đầu đông thôn, có một ông lão râu trắng đang ngồi hút thuốc lá sợi bỗng nhanh chóng đứng lên, khom lưng cúi đầu nói.
Không phải lão thôn trưởng thì còn ai vào đây nữa.
“Thôn trưởng Triệu à.”
Ông chú dầu mỡ chuyên dùng lỗ mũi nhìn người, khoanh tay nói: “Thế nào, chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị hết mọi thứ, đều thoả thuận xong cả rồi!”
Lão thôn trưởng tươi cười, xoay người hướng vào trong thôn hô: “Mọi người ra đi, ông chủ Tiền đến rồi.”
Tình cảnh này… Phương Tri Hành khẽ chớp mắt, cảm thấy không hiểu cho lắm.
Rõ ràng là lão thôn trưởng chưa từng nói với Đại Ngưu về chuyện ông chủ Tiền sẽ đến đây.
Không bao lâu sau, Phương Tri Hành liền thấy Tống đại gia dắt hai cô cháu gái ra khỏi cửa. Hai đứa bé chưa đến mười tuổi, cúi đầu khóc nức nở.
Tiếp đó, Vương đại thẩm cũng kéo con gái mình ra, sắc mặt hai mẹ con đều cứng ngắc, ánh mắt hờ hững, lạnh lẽo đến lạ.
Còn có Lý đại gia, bạch nhị thúc. . .
Thôn Phục Ngưu tất cả có khoảng 110 hộ gia đình, bỗng hiên có hơn 40 nhà chạy ra. Toàn bộ đều là trưởng bối dẫn theo bé gái trong nhà.
Ngay lúc này, Phương Tri Hành đã nhờ nhợ đoán được chuyện gì sắp xảy ra.
“Xếp thành hàng, lần lượt từng người đi lại đây.” ông chủ Tiền vén tay áo, cười ha hả nhìn các tiểu cô nương .
Tiếp theo, đầu tiên là gã đi đến trước mặt hai cô cháu gái Tống đại gia, sờ đầu, cánh tay, ngón tay…hỏi thăm tuổi tác rồi mới bảo các cô hé miệng, kiểm tra răng lợi.
“Hừm, hai đứa nhỏ này không có bệnh tật gì, dáng dấp cũng không tệ. Ta thấy ông nuôi bọn họ cũng không dễ dàng nên sẽ ra giá cao hơn một chút. Mỗi người đổi lấy 30 cân gạo, thế nào?” ông chủ Tiền cười tủm tỉm, nói.
Trên mặt Tống đại gia không có quá nhiều biểu cảm, chỉ dựng thẳng 5 ngón tay, cắn răng nói: “Số này, thiếu một chút cũng không bán.”
ông chủ Tiền lập tức sầm mặt, hừ lạnh: “Năm nay nhiều thiên tai, mùa màng thu hoạch chắc chắn sẽ thất bát. Không có lương thực, cả nhà ngươi làm sao mà sống qua mùa đông giá rét?”
Gã liếc mắt nhìn cả đám thôn dân, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ : “Bây giờ, tình hình bên ngoài đã loạn thành cái dạng gì, các ngươi có biết không? Đang đánh trận rồi, nơi nơi rối loạn, ôn dịch lan tràn, trộm cướp hoành hành. Nói không chừng, ngày nào đó thôn Phục Ngưu của các ngươi cũng bị ác phỉ sơn tắc đến bứng trọn ổ.”
Ông chủ Tiền tạm dừng một lát, lúc nói tiếp thì giọng điệu đã mềm đi nhiều. Gã cười nói: “Ta tới đây mua con gái, cháu gái của các người, đưa đến những gia đình giàu có làm nha hoàn, để bọn họ có miếng cơm mà ăn. Ta đây là đang làm việc thiện tích đức, giúp các ngươi đấy. Hiểu chưa?”
Hiện trường lặng ngắt như tờ, người nào người nấy đều đang đói rã ruột chịu đói nên không hơi sức đâu mà tranh luận, cũng chẳng nói ra đạo lý hay những lời có văn hoá gì.
Ông chủ Tiền làm một bài đả thông tư tưởng xong, lại một lần nữa nhìn về phía Tống đại gia, cười nói: “Như vậy đi, ta thêm chút, một người đổi 35 cân gạo.”
Tống đại gia thống khổ gật đầu, thở dài sườn sượt.
“Quản nhiên là buôn bán nhân khẩu!”
Thái độ của Phương Tri Hành nghiêm túc hẳn. Cậu biết nạn đói lan tràn, cuộc sống của mọi người đều không dễ dàng gì
Chỉ không nghĩ đến tình thế đã xấu đến mức mọi người phải mang con gái, cháu gái trong nhà đi bán.
Lúc này Phương Tri Hành lại để ý thấy có mấy gã chèo thuyền đang vận chuyển khá nhiều bao tải xuống khỏi thuyền lớn, bên trong chắc là lương thực.
Có hai người chèo thuyền vừa làm việc vừa thấp giọng nói chuyện phiếm.
“Xùy ~ ”
Phương Tri Hành lập tức liếc Tế Cẩu.
Chỉ cần một giây chó ta đã hiểu ngay.
Nó đâu phải con chó bình thường, là loại dị dạng, có thể nghe hiểu tiếng người đấy!
Thế nên Tế Cẩu loạng choạng chạy đến gần hai người kia. Đầu tiên là nằm rạp xuống, giả vờ lăn lộn mấy vòng, ra vẻ đang tự chơi rất vui vẻ.
Chương 8. Tạo phản
Người chèo thuyền nên làm việc thì vẫn làm việc, nên nói chuyện phiếm thì vẫn nói chuyện phiếm. Chẳng ai để ý đến một con chó.
Lần mua bán này không kéo dài quá lâu, chưa đến nửa tiếng đã xong xuôi.
Có 57 cô bé bị bán đi, nhỏ thì có 5 – 6 tuổi, lớn có 15 -16 tuổi.
Cô nương trẻ tuổi thuộc thế hệ này của thôn Phục Ngưu đã bị tận diệt gần hết.
“Cha, ngài đừng bán ta, đừng bán ta!”
Một bé gái bỗng bật khóc, tiếng gào phá tan bầu không khí im ắng nặng nề.
Phương Tri Hành đưa mắt nhìn, nhận ra cô bé chính là con gái của Bạch nhị thúc, tên Nha Nha. Lại nói, dưới gối Bạch nhị thúc không có con trai, chỉ có mỗi một đứa con gái này.
Bạch nhị thúc ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu, buồn bực không lên tiếng. Từ đầu đến cuối không ngẩng đầu nhìn con mình dù chỉ một cái.
“Mang đi, mang đi.”
Ông chủ Tiền không nhịn được, phất phất tay. Có một tên lực lưỡng đi qua, chẳng nói năng gì đã ngang ngược của kéo Nha Nha.
Tiếp đó, một người chèo thuyền quẳng nửa túi gạo đến trước mặt Bạch nhị thúc.
Nha Nha lớn lên rất đẹp, bán được 40 cân gạo.
Bạch nhị thúc yên lặng của nhấc túi gạo kia lên, quay người đi về nhà. Bên tai vẫn còn quanh quẩn từng tiếng gọi “Cha ơi!” của Nha Nha.
“Mẹ ơi!”
“Ông nội!”
“Bà nội!”
Những bé gái bị bán khác bỗng đồng loạn kêu lên. Từng tiếng gào khóc xé lòng, giống như đây chính là lần được kêu gào cuối cùng trong đời mình.
Thế nhưng. . .
57 bé gái, tất cả vẫn bị kéo lên thuyền. Vừa tiến vào trong khoang, tiếng kêu khóc của bọn họ cũng theo đó mà im bặt.
“Thôn trưởng Triệu, chuyện này ngươi làm khá lắm.”
Ông chủ Tiền cười tủm tỉm, mở miệng khen ngợi. Sau đó gã nghiêng đầu, gật nhẹ với một một người chèo thuyền đứng gần đó.
Người chèo thuyền kia lập tức gánh nửa túi gạo đến, đặt bên chân lão thôn trưởng.
“Đây là thù lao đã thỏa thuận trước, 50 cân gạo.” ông chủ Tiền cười nói.
“Vâng, vâng, vâng, tạ ơn ông chủ Tiền.” lão thôn trưởng cúi người, luôn mồm vâng dạ. Khuôn mặt già nua tươi cười rạng rỡ, nom y như một bông vạn thọ nở rộ.
Ông chủ Tiền cũng không nhiều lời nữa, quay người lên thuyền.
Thuyền lớn nhanh chóng rời đi, từ từ biến mất dưới bầu trời đêm ngàn sao lấp lánh.
Không lâu sau, từng nhà trong thôn Phục Ngưu đều có khói bếp bốc lên.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu lại quay về bờ sông, lấy sọt trúc rách rồi đi đến chỗ cát vàng, sau đó nhóm lửa, nướng đồ.
“Sao rồi, có nghe lén được gì không?” Phương Tri Hành hỏi.
Tế Cẩu sắp xếp lại đôi chút rồi chậm rãi nói: “Hai người chèo thuyền kia liên tục nói nhảm, chủ yếu là về nữ nhân. Tối qua bọn chúng đi qua thanh lâu, ngủ với kỹ nữ. Rồi lại tả mấy ả kia trắng trẻo thế nào, tươi ngon mọng nước ra sao.”
Phương Tri Hành liếc Tế Cẩu, phát hiện tâm trí con hàng này đã đi chơi rất xa. Cậu khinh bỉ nói: “Đáng tiếc, đời này mày có muốn cũng không đi thanh lâu được.”
Tế Cẩu bị đánh về hiện thực, mắng: “Cút mẹ mày đi, có muốn nghe nữa không hả.”
Phương Tri Hành chỉ chỉ đồ ăn đang nướng, lạnh lùng cười: “Không muốn ăn thì thôi.”
Tế Cẩu lập tức đầu hàng, nói: “Được được được, Trương Trường Kích tao không chấp nhặt với loại tiểu nhân như mày.”
Sau đó, nó nói tiếp: “Bọn họ nói, ông chủ Tiền này một đường xuôi nam, ven đường buôn bán rất nhiều bé trai bé. Đợi lúc đến quận thành Thanh Hà, bán sang tay cho người khác là có thể kiếm lời gấp 10 lần, thậm chí còn hơn.”
Phương Tri Hành nhe răng nói: “Lòng mề đúng là đen như nước cống. Không gian thì không buôn bán được.”
Tế Cẩu rất chi là tán thành, lập tức tiếp lời: “Bọn họ còn nhắc đến chuyện Bồ Châu đã xảy ra bạo động. Một kẻ rất mạnh tên Vương Thiên Bổ đã đứng lên tạo phản, giết thứ sử Bồ Châu, tự phong làm đại tướng quân- Thiên Bổ Bình Quân kiêm đô thống – Hải Nội Chư Hạo! Thanh thế mười phần to lớn.”
Phương Tri Hành cau mày nói: ” Quận Thanh Hà ở Đam Châu, không biết khoảng cách đến Bồ Châu bao xa.”
Tế Cẩu thở dài: “Nếu có một tấm bản đồ thì tốt quá rồi.”
Một người một chó hưởng dụng bữa tối, no căng cả bụng.
Sau khi ăn xong, Phương Tri Hành dập tắt lửa, cõng sọt trúc nát về thôn.
Vừa đến cửa thôn hắn đã ngửi thấy mùi nước cơm, cháo tràn ngập trong không khí, xộc thẳng vào mũi.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu đưa mắt nhìn nhau rồi im lặng lắc đầu.
“Ui cha, đây chẳng phải là Đại Ngưu à?
Từ chỗ rẽ giao lộ bỗng đâu có người bất ngờ nhảy ra, dọa cho một người một chó sợ run.
Phương Tri Hành định thần nhìn lại, thì ra là tên ăn bơ làm biếng nổi tiếng trong thôn, gầy như cây gậy trúc, xương sườn lộ ra ngoài tên Nhị Cẩu.
Thằng cha này vừa nghèo lại vừa lười, hơn 40 tuổi vẫn chưa cưới được vợ, một thân một mình sống qua ngày.
“Nhị Cẩu thúc, đã muộn như này mà vẫn chưa về nhà đi ngủ à?” Phương Tri Hành lên tiếng đáp lại.
Nhị Cẩu vỗ bụng nói: “Còn chưa ăn gì đâu. Ta đang định đến nhà Tống đại gia của ngươi mượn chút gạo đây.”
Chương 9. Tạo phản (2)
Trong lòng Phương Tri Hành thầm cười nhạt:Tống đại gia phải bán hai đứa cháu gái mới đổi được tí gạo, sẽ cho ngươi mượn chắc?
“Vậy thúc đi mượn đi.” Phương Tri Hành cất bước, tiếp tục đi lên phía trước.
Nhị Cẩu đột nhiên đưa tay ngăn lại. Gã nhìn chằm chằm vào Tế Cẩu, chảy nước bọt nói: “Ta nói này Đại Ngưu, thời buổi này người còn chẳng có đủ ăn, ngươi còn nuôi chó làm gì? Không bằng, hai ta giết nó, làm một bữa thịt chó linh đình. Thế nào?”
“GÂU GÂU!”
Tế Cẩu kích động, sủa loạn xị. Lọt vào tại Phương Tri Hành thì chính là một câu chửi quốc hồn quốc túy tổ truyền.
Nhị Cẩu muốn ăn thịt chó. . . Phương Tri Hành cười khùng khục. Cậu cảm thấy rất buồn cười, lại nhìn dáng vẻ tức đến hổn hển của Tế Cẩu, vui vẻ nói: “Con chó này còn quá nhỏ, đợi nó lớn hơn một chút, nhất định sẽ cho vào nồi.”
“Đợi lớn làm gì, chọn ngày không bằng đụng ngày.” Nhị Cẩu nuốt nước bọt cái ực, bất ngờ duỗi tay ra bắt Tế Cẩu.
“Thúc. . .” Phương Tri Hành và Tế Cẩu đều không ngờ được tên Nhị Cẩu này lại ngang ngược hồ đồ như vậy. Nghe không hiểu tiếng người, đúng không?
Tế Cẩu tranh thủ thời gian trốn ra phía sau.
Phương Tri Hành nâng hai tay lên, đẩy mạnh Nhị Cẩu.
Nhị Cẩu lảo đảo, cơ thể nghiêng ngả rồi ngã bệt xuống đất, dập cả mông.
“Ngươi dám đánh ông!” Nhị Cẩu đột nhiên nổi giận. Gã đứng bật dậy, vung nắm đấm đánh tới.
Nhị Cẩu khoảng 1m75, cao hơn Phương Tri Hành hẳn một cái đầu. Chạm phải cơn ba gai của gã thì đúng là không sợ trời không sợ đất thật.
Phương Tri Hành vô thức nhấc chân, cho ngay một cước vào giữa bụng, đạp đối phương bay ra ngoài, đập vào tường đất rồi bắn ngược lại, nằm rạp trên mặt đất.
Phương Tri Hành được ăn no, cuối cùng thì sức lực đã mạnh hơn một chút. Thanh niên trai trẻ nên tốc độ phản ứng cũng nhanh hơn nhiều.
“Ôi, ai u. . .” Nhị Cẩu nằm bò trên mặt đất rên rỉ.
“Xì, đáng đời!” Phương Tri Hành nhổ một ngụm nước bọt, nghênh ngang rời đi.
Tế Cẩu hắc hắc cười lạnh lẽo, chạy đến bên cạnh đầu Nhị Cẩu rồi nhấc chân sau, tè cho một bãi.
Về đến nhà, một người một chó vừa nằm xuống giường đã ngủ ngay
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, Phương Tri Hành bị một chuỗi tiếng ồn đánh thức, nghiêng tai nghe thử thì thấy có người ở hô to:
“Nhị Cẩu chết rồi!”
Phương Tri Hành không nhịn được, trợn to mắt rồi rùng mình.
“Chết rồi à? !”
Tế Cẩu cũng đứng lên, nhìn về phía Phương Tri Hành, hỏi: “Đêm qua mày có ra đòn hiểm đâu?”
Phương Tri Hành không dám chắn một cước của mình có uy lực thế nào nên tranh thủ thời gian rời giường, đi ra ngoài.
Tới nơi thì thấy thôn dân đã kéo nhau đến đây hết, vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài.
Phương Tri Hành chen vào, cúi đầu quan sát. Con ngươi lập tức co rút mạnh.
Nhị Cẩu vẫn gục nguyên tại chỗ đêm qua, phần đất phía dưới bê bết máu.
Đầu gã bị nện vỡ, bên cạnh còn có một hòn đá dính đầy máu.
Còn nữa, hai chân của gã đã bị người ta chặt mất!
Điều quỷ dị nhất chính là: hai cái chân không có ở hiện trường. . .
“Không thấy hai chân đâu à?”
Đáy lòng Phương Tri Hành thấy hơi lộp độp. Nhìn hiện trường thì Nhị Cẩu là bị hung thủ dùng đá đập chết, sau đấy còn chặt mất hai chân.
Giết người thì giết thôi, tại sao còn phải tốn công tốn sức chặt chân?
Trừ khi…
Lúc này suy nghĩ Phương Tri Hành đã bay đi xa, trong đầu không nhịn được mà xuất hiện 6 chữ:
NĂM NẠN ĐÓI, NGƯỜI ĂN NGƯỜI!
Tế cẩu luồn lách qua khe hở giữa đám đông, quan sát hiện trường máu me kia một lát rồi hoảng sợ nói: “Đậu má!”
Nó cũng nhanh chóng liên tưởng đến hình ảnh người ăn thịt người vô cùng kinh dị.
Phương Tri Hành chậm rãi tách khỏi đám người, Tế cẩu cũng nhanh chân chạy theo.
Một người một chó đứng bên ngoài, nhìn thôn dân người nào người nấy đều đói đến hốc mắt trũng sâu, sắc mặt vàng vọt…đáy lòng ứa đầy lãnh lẽo.
Không bao lâu sau, lão thôn trưởng đã thong thả đi đến, nhìn thấy thi thể trên mặt đất thì hai đầu lông mày nhíu chặt, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Ông ta không nói câu nào, chỉ bực bội lấy tẩu thuốc ra.
Loại thôn nhỏ nằm sâu trong núi như thôn Phục Ngưu này vừa xa xôi hẻo lánh lại vừa cách xa quận thành trung tâm, thuộc về khu vực không ai quản lý.
Một khi xảy ra chuyện, xử lý thế nào cơ bản đều do một mình lão thôn trưởng quyết định.
Dù sao thì trên danh nghĩa, ông ta cũng là đình trưởng.
Về phần Nhị Cẩu, một tên lưu manh tứ cố vô thân trong thôn nên có giết chết cũng chẳng có ai khóc than kể lể, lại càng khỏi nói đến chuyện kêu oan.
Một lát sau lão thôn trưởng nhả ra một hơi khói, mở miệng hỏi: “Hôm qua có ai gặp Nhị Cẩu tử không?”
Bạch nhị thúc đáp: “Tối hôm qua gã có đến nhà mượn lương thực nhưng đã bị ta đuổi đi.”
“Đúng đấy, đúng đấy. Gã cũng đến nhà ta mượn lương thực…”
Đột nhiên có rất nhiều thôn dân đứng ra, cùng nhau quở trách.
Hay lắm, hoá ra Nhị Cẩu đã mò đến từng nhà vay mượn, tiếc là quan hệ với ai cũng nát bét, chẳng người nào đồng ý.
Chương 10. Cung tên
Lão thôn trưởng gật đầu, cất cao giọng giải quyết dứt khoát: “Theo ta thấy thì tối qua hẳn là có kẻ trộm lẻn vào thôn chúng ta, muốn trộm lương thực nhưng đúng lúc lại bị Nhị Cẩu đang đi khắp nơi vay mượn. Thế nên chúng mới giết người bịt miệng.”
Chúng thôn dân nghe vậy thì xôn xao phụ hoạ, nói: “Đúng, đúng, đúng. Chắc chắn là như thế.”
“Hừm, xem ra thôn chúng ta phải tăng cường tuần tra, cẩn thận người lạ lẩn vào trộm hết lương thực.” Lão thôn trưởng đưa ra tổng kết. Sau đó ông ta cũng không nói nhảm thêm nữa, hỏi han mấy người đế trước rồi dặn dò bọn họ mang nửa thân trên của Nhị Cẩu ra ngoài chôn.
Chuyện này cứ vội vội vàng vàng chấm dứt, rất chi là qua loa.
Phương Tri Hành cùng Tế cẩu lững thững quay về nhà, không hiểu sao tâm trạng lại thấy hơi nặng nề.
Tế cẩu truyền âm, nói: “Chậc chậc, lão thôn trưởng này đúng là cao thủ giả vờ hồ đồ. Y chang con đà điểu trong sa mạc, vừa nhác thấy nguy hiểm là lập tức vùi đầu vào trong cát, vờ như không nhìn thấy gì.”
Phương Tri Hành gật đầu, phân tích lợi hại trong đó. Cậu chậm rãi nói: “Lão thôn trưởng là hộ giàu nhất trong làng. Toàn bộ Triệu gia có đến mấy chục nhân khẩu, người đông thế mạnh nên không ai dám trêu vào. Cho nên mặc kệ là ai chặt mất hai chân Nhị Cẩu thì cũng không ảnh hưởng gì đến an nguy Triệu gia. Nhưng nếu lão thô trưởng cứ cắn chết chuyện này không chịu nhả, có lẽ sẽ khiến hung thủ chó cùng rứt giậu.”
Tế cẩu ừ ừ mấy tiếng, tiếp lời: “Kệ nó đi, dù sao thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bọn mình.”
“Sao lại không liên quan?”
Sắc mặt Phương Tri Hành vô cùng nghiêm trọng: “Nhị Cẩu bị giết, hẳn là có người đã đói đến cực điểm nên mới theo dõi gã. Mày nghĩ kỹ lại đi, tại sao bọn chúng lại nhắm trúng Nhị Cẩu?”
Tế cẩu suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhị Cẩu là chó độc thân, sống một mình…”
Nó đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào Phương Tri Hành, sợ hãi nói: “Có thể mày sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo!”
“Là hai chúng ta! Tao mà bị bọn nó làm thịt thì mày thoát được chắc?”
Nét mặt Phương Tri Hành u ám, trầm giọng nói: “Đậu xanh rau má, sao lại xuyên đến cái thế giới thối hoắc, nát bét như này chứ?”
Tế cẩu không dám tiếp lời, nói cho cùng thì chuyện xuyên không này cũng là do nó làm chuyện mất nết mà ra.
Phương Tri Hành bỗng đứng phắt dậy, ba chân bốn cẳng chạy đến góc phòng. Ở đó có một đống đồ linh tinh lộn xộn.
Cậu tìm tới tìm lui, mãi mới lôi ra được một thanh liệp đao (dao chuyên dùng đi săn) rỉ sét loang lổ.
“Đồ đạc trong nhà, thứ có thể dùng làm vũ khí chỉ có mỗi thanh đao này.”
Phương Tri Hành cầm liệp đao mà không cười nổi.
Bởi lẽ thanh đao này không phải nứt thì cũng mẻ băm mẻ vằm, nhìn thôi cũng biết là sắp báo hỏng xin nghỉ hưu, căn bản là không thể chém người được.
Tế cẩu bỗng lên tiếng nhắc nhở: “Có phải là mày quên là mình có cung tên rồi không?”
Phương Tri Hành im lặng nói: “Cung tên có thể dùng làm vũ khí cận chiến à? Mang thứ đồ chơi này theo, lúc cần đánh đấm thì dùng được chắc. Chẳng có tác dụng mẹ gì.”
Tế cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Nguy hiểm đến từ thôn dân, toàn hàng xóm láng giềng cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy. Nếu có người bất thình lình ám toán, chắc chắn là giáp mặt mới ra tay.
Nó khuyên lơn: “Nói gì thì méo mó có còn hơn không.”
Phương Tri Hành thở dài, đi đến chỗ dưới mái hiên. Cậu gỡ cây cung xuống, thử kéo căng.
[Vũ khí lạnh: Cung, làm từ gỗ bồ kết. Chiều dài 72cm, tầm bắn xa nhất khoảng 60m.]
Ngay khoảnh khắc Phương Tri Hành tiếp xúc với cây cung, cảm giác giống như điện giật bất ngờ truyền đến mà không hề có dấu hiệu nào báo trước, khiến tay cậu run bắn lên.
Phương Tri Hành trợn trừng mắt. Đáy mắt vốn trống rỗng bỗng xuất hiện một giao diện hình chữ nhật bán trong suốt, đang tỏa ra ánh sáng lờ mờ.
[Điều kiện trở thành Xạ Thủ Học Nghề max cấp:
1, Liên tục chống đẩy/ hít đất: 20 cái(chưa hoàn thành)
2, Bắn trúng hồng tâm từ khoảng cách trên 10m: ít nhất 5 lần(chưa hoàn thành).]
“Đây là…”
Phương Tri Hành cứng đờ tại chỗ.
“Ối mẹ ơi, đây là cái gì thế?” Tế cẩu bất ngờ bị doạ cho giật nảy cả mình. Mắt chó trợn to như đèn pha, nhìn chằm chằm về phía trước.
Phương Tri Hành cúi đầu nhìn lại, phát hiện trên đầu Tế cẩu cũng có một giao diện bán trong suốt như của mình, văn tự trên đó đang phát sáng lập loè.
[Giống loài: Chó]
[ Thiên phú: Cẩu Cơ Bán (chó ràng buộc) (Làm bạn bên cạnh ai đó trong một thời gian dài, lúc đối phương thăng cấp thì sẽ được thăng cấp theo, thức tỉnh thêm nhiều thiên phú. )]
[Số mạng còn lại: 2]
“Phương Tri Hành, mày mau xem này…” Tế cẩu ngẩng đầu lên, sau đó cũng nhìn thấy giao diện trước mặt đối phương.
Một người một tró mắt to trừng mắt nhỏ, hai miệng một lời hét lên kinh ngạc:
“Hack đến rồi!”
“Bàn tay vàng online rồi!”
Người thảm chó khổ, có đánh chết cũng không ngờ hack lại xuất hiện bất ngờ thế này. Đúng là làm cho người ta mừng phát điên.