1. Home
  2. Truyện Linh Dị
  3. [Dịch] Khủng Bố Sống Lại
  4. Tập 9: Nguy Cơ (c81-c90)

[Dịch] Khủng Bố Sống Lại

Tập 9: Nguy Cơ (c81-c90)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 81: Nguy Cơ.

Thật ra hắn có thể sử dụng quỷ vực bao phủ toàn bộ nơi này, thử xem có thể mang con quỷ kia vào bên trong quỷ vực hay không.Nhưng nếu hắn đoán sai, con quỷ kia không còn trong tiệm quần áo thì hắn lãng phí t cơ hội một cách vô ích.

– Vẫn nên kiên nhẫn một chút, chờ cho con quỷ kia xuất hiện lần nữa lại sử dụng quỷ vực, không thể dốc sức đánh vào không khí được.

Bất chợt, Nghiêm Lực chỉ vào một gian phòng thay đồ hơi rộng, cánh cửa phòng đang mở ra và nói:

– Dương Giang, cậu nhìn phòng thay đồ này xem, cửa của nó bị mở ra rồi, con ma nơ canh bị quỷ nhập vào có ở trong này không?

– Rất có khả năng, cùng đi nhìn thử xem.

Hai người cảnh giác đi từ từ lại gần rồi dùng đèn pin chậm rãi soi tới cửa của phòng thay đồ.

Bấy giờ liền thấy có người đang đứng trước cửa.

Đó là một người phụ nữ, hai mắt người này đang nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, cả hai chẳng ai biết đối phương là ai, chắc là một người nào đó bị hại ở trong siêu thị. Mặc dù khuôn mặt của người này là của người phụ nữ nhưng thân thể lại không phải con người mà là thân thể của một con ma nơ canh.

Con quỷ kia gỡ đầu người này và gắn lên cơ thể của ma nơ canh?

Thế nhưng, đầu của người này chắc cũng đã đặt ở đây rất lâu rồi, ngay cả màu sắc của da thịt cũng đã biên đổi, tỏa ra một mùi hôi thối khó ngửi.

Nghiêm Lực nhỏ giọng nói:

– Không phải là con này.

Nhưng ngay lúc này, cửa phòng thay đồ ở bên cạnh từ từ mở ra.

Một con ma nơ canh cao gần hai mét, tay chân rất dài, trông khá kỳ quái đi từ bên trong ra. Nó đi rất nhẹ nhàng, không phát ra âm thanh nào hết. Thân thể nó bị che khuất đằng sau ánh sáng của đèn pin, nó vươn hai tay đưa về phía đầu của Dương Giang cùng Nghiêm Lực.

– Hử?

Ngay khi thấy ánh sáng dưới chân bị thay đổi, con ngươi của Dương Giang đột nhiên co rụt lại, hắn biết có chuyện gì đó đã xảy ra.

Vốn dĩ thần kinh đã trở nên rất tập trung, vì thế Dương Giang mới phản ứng kịp thời.

Một con mắt màu đỏ hiện ra đằng sau ót.

Mắt quỷ vừa xuất hiện, khung cảnh ở sau đầu bắt đầu truyền vào não của Dương Giang.

Không biết từ lúc nào, con ma nơ canh giống hệt với ảnh chụp ở trong điện thoại di động đã đứng ở phía sau lưng hai người, đang đưa tay về phía đầu hắn.

– Ngay sau lưng.

Dương Giang hét lên một tiếng, vội vàng bước lên phía trước một bước, né khỏi cuộc tập kích của nó.

Nhưng phản ứng của Nghiêm Lực lại chậm mất một bước, cái ót của anh ta bị chạm trúng.

Một luồng khí lạnh băng, âm hàn xuyên qua da đầu, truyền khắp cơ thể khiến tự nhiên anh ta nổi da gà.

Nghiêm Lực cũng phản ứng rất nhanh, hai tay anh ta bắt đầu nhuộm đầy máu tươi, không những không có né tránh con quỷ mà ngược lại đưa hai tay chụp về phía sau.

– Tóm được ngươi rồi.

Hai tay nhuốm đầy máu tươi, anh ta không lo lắng cái gì hết, túm lấy cánh tay dài của con ma nơ canh kia, sau đó máu tươi trong tay anh ta nhập vào tay con ma nơ canh này.

Rất nhanh, ở chỗ khớp nối, mắt, cổ… Của con ma nơ canh không ngừng chảy ra máu tươi.

Nghiêm Lực kêu to:

– Máu quỷ của tôi có thể áp chế năng lực của bất kỳ con quỷ nào, nhân dịp này mau áp bắt nó lại…

Thế nhưng còn chưa nói xong, thi thể người phụ nữ kia ở sau lưng anh ta bất chợt động đậy.

Cánh tay hư thối màu xanh đen, từ phía sau vươn về hướng Nghiêm Lực.

Giống như, chỉ ngăn con ma nơ canh kia cũng không có tác dụng gì hết.

– Anh tóm được một con là vô dụng, không chịu nhìn tình cảnh ở xung quanh nó đi.

Dương Giang nhìn thấy thi thể người phụ nữ trước mặt đột nhiên động đậy, không do dự dùng chân đạp một phát, chân hắn nổi lên ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.

Cổ thi thể người phụ nữ này bị hắn đá văng ra xa, khảm vào bên trong bức tường nhưng hai chân nó vẫn còn đang giãy dụa, có điều không có cách nào thoát ra được.

Nghiêm Lực quay đầu nhìn lại, trong lòng cảm thấy sợ hãim, ay mà lần này hợp tác với Dương Giang, nếu chỉ có một mình anh ta thì chắc đã chết từ lúc nãy rồi.

Có điều đó cũng không phải là chuyện kinh khủng nhất, thứ kinh khủng hơn sắp sửa diễn ra.

Dương Giang đi ra khỏi phòng thay đồ, chuẩn bị hợp lực với Nghiêm Lực để đối phó với con ma nơ canh thì ánh mắt hắn lơ đãng liếc mắt nhìn qua xung quanh một cái, chứng kiến được cảnh khiến cho hắn phải sững sờ trong chốc lát.

Không biết từ lúc nào, bên ngoài xung quanh cửa hàng đứng đầy người, bọn chúng vây chặt kín cửa ra vòa như nêm cối, trong đó còn có một người đi vào cửa hàng, sau đó đó đi đến trên kệ cầm lấy chiếc đèn pin hắn để ở đó lúc trước.

Người này không có đầu nhưng mặc trang phục của bảo vệ.

– Lưu Cường?

Dương Giang nhận ra cổ thi thể này.

Lúc này từ trong điện thoại vệ tinh truyền đến âm thanh của Giang Diễm:

– Alo, Dương Giang, không hay rồi, lúc nãy tôi nhìn thấy thi thể của Lưu Cường đi ra ngoài, tôi sợ quá không dám kêu, chắc nó đi sanng bên chỗ của cậu, cậu nên cẩn thận một chút.

– Tôi biết rồi.

Dương Giang đen mặt.

Đến tận giờ mới nói, cô gái này thật giỏi, người ta cũng đã chạy đến trước mặt hắn rồi, còn nói cái gì nữa chứ.

– Tạch!

Một âm thanh vang lên nho nhỏ, theo đó là đèn pin bị tắt, thi thể bảo vệ không đầu đã tắt đèn pin.

Xung quang ngay lập tức chìm vào bóng đêm vô tận.

Trong bóng tối, Dương Giang nghe thấy tiếng sột soạt của bước chân đi vào tiệm bán quần áo.

Quỷ đi vào càng ngày càng nhiều, cứ như muốn nhét đầy tiệm bán quần áo vậy.

Ngay trước khi đèn pin tắt, Dương Giang đã thấy cả đống người đứng ngoài cửa tiệm, sắc mặt từng người từng người đều trắng bệch, toàn thân tỏa mùi hôi thối.

Trước đó những người này đã từng vây khốn ông chủ Đường, La đại sư, quản lý Lý…

Lúc nãy biến mất đâu không thấy nhưng chẳng ngờ hiện tại lại xuất hiện toàn bộ, với số lượng lớn như thế đã chắn hết toàn bộ lối ra, bây giờ muốn chạy ra ngoài thì người bình thường chắc chắn không thể nào làm được mà ở chỗ chật hẹp thế này, chẳng ai dám đảm bảo à bản thân sẽ không bị quỷ tập kích. Nghiêm Lực nhìn tràng cảnh trước mắt vội vàng nói:

– Cái gì, sao nhiều vậy? Chuyện này đã vượt qua năng lực của tôi, mau, mau nằm xuống, chúng ta phải rời khỏi đây.

Sắc mặt Dương Giang khẽ thay đổi, hắn vội vàng mở ra đèn điện thoại di động.

– Đừng, đừng nằm xuống, có gì đó không thích hợp.

Dưới ánh đèn điện thoại, đã có 7 8 người đi vào bên trong tiệm, hơn nữa vẫn có người đang không ngừng tràn vào. Dù tốc độ của đám người này có chút chậm nhưng muốn đi đến trước mặt hắn cũng không quá một phút, sau đó lại tỏa ra xung quanh, vây chặt như nêm cối.

Nghiêm Lực:

– Tại sao? Không phải chỉ cần nằm xuống bọn chúng sẽ không tập kích chúng ta hay sao?

– Đó là trước kia, hiện tại khác rồi, lúc trước mấy con quỷ chúng ta nhìn thấy không phải là quỷ thật sự nên bọn chúng chỉ có một hình thức tấn công cố định. Khi mọi người nằm xuống, chúng mất đi mục tiêu tấn công dẫn tới việc đứng bất động, sau đó lại bỏ đi để chờ cơ hội sau. Nhưng bây giờ anh nhìn thử xem, chúng ta đâu có quay lưng về phía bọn chúng mà những con quỷ này vẫn hành động, điều này nghĩa là gì chẳng lẽ anh không biết?

Lúc này Nghiêm Lực gấp gáp vô cùng, trên trán chảy đầy mồ hôi.

– Ý cậu là gì?

Chương 82: Bắt Được Rồi.

Dương Giang nhìn qua đám người:

– Con quỷ thật sự đang núp trong đám người này chứ không phải con ma nơ canh anh đang bắt, tôi đoán con ma nơ canh chỉ là thân thể thứ nhất của con quỷ, nó đã đổi thân thể nhiều lần rồi. Cổ thi thể trong phòng thay đố là minh chứng rõ ràng nhất, nếu con ma nơ canh này là quỷ thật sự thì khi anh áp chế lực lượng của nó, không có lý do gì mấy cổ thi thể kia lại động đậy được.

– Sao đến giờ cậu mới nói?

Đôi mắt Nghiêm Lực co rút, vội vàng thu tay lại, không dùng lực lượng lệ quỷ nữa.

Sau khi con ma nơ canh cao hai mét bị thấm máu liền lập tức ngã xuống, tay chân đứt gãy, không động đậy gì thêm.

Việc này chứng minh suy đoán của Dương Giang là đúng, con ma nơ canh này không phải lệ quỷ thật sự mà ngay lúc này, đám người mang theo mùi hôi thối kia đã đi tới trước mặt bọn họ. Sắc mặt chúng trắng bệch, không có biểu lộ gì, bình tĩnh đến đáng sợ, giống như zombie nhưng so với zombie lại càng khiếp đảm hơn hơn.

Bởi vì trong đám người này có một con quỷ thật sự đang ẩn nấp.

Thần thái Nghiêm Lực như tro lạnh, lộ ra vẻ tuyệt vọng.

– Xong, xong rồi, lần này chết chắc rồi, chúng ta bị con quỷ này lừa một vố, tiệm bán quần áo chính là cái bẫy, con ma nơ canh này chỉ là mồi nhử mà thôi, nó đang chờ chúng ta mắc câu.

Anh ta cảm thấy người điều khiển quỷ cũng không có khả năng chỉ dựa vào lực lượng của lệ quỷ để xông ra ngoài, lúc này hẳn phải chết bởi lệ quỷ sống lại hoặc đám quỷ trước mặt, cả hai đều là đường chết cả.

Dương Giang cắn răng, túm lấy Nghiêm Lực.

– Nói loạn cái gì vậy, còn chưa chết anh đã nói những lời này rồi, đi theo tôi, đừng có sử dụng lực lượng của lệ quỷ nữa.

Sau đó trên người Dương Giang tỏa ra ánh sáng màu đỏ, ăm con mắt quỷ đồng loạt mở ra. Ánh sáng màu đỏ bao trùm 3 4 mét xung quanh, ngay cả Nghiêm Lực cũng nằm trong phạm vi bao phủ.

Dương Giang đã mở quỷ vực ra, dưới tình huống này không thể không sử dụng quỷ vực, nếu không tuyệt đối chỉ còn con đường chết, không cách nào xông ra ngoài, không chỉ mình Nghiêm Lực, chính hắn cũng thế.

Những thứ được ánh sáng màu đỏ bao phủ như tách ra với thế giới hiện thực, bọn họ ngay lập tức đi xuyên qua thân thể của đám quỷ, không đụng vào một ai, tạm thời hóa giải được nguy hiểm.

– Đây là… quỷ vực? Điều này sao có thể chứ, năng lực của cậu lại là quỷ vực.

Lúc này Nghiêm Lực còn khiếp sợ hơn so với lúc thấy quỷ, anh ta nhìn chằm chằm vào Dương Giang.

Dương Giang liếc sang:

– Quỷ vực đặc biệt lắm sao?

– Đâu chỉ đặc biệt, nó rất hiếm, bởi vì những con quỷ có quỷ vực đều thập phần khủng bố, người điều khiển quỷ khó lòng không chế nó, nếu cưỡng ép khống chế thì lệ quỷ sẽ sống lại, khiến cho người đó phải chết ngay lập tức.

Ánh mắt Nghiêm Lực vẫn còn kinh hãi nhìn Dương Giang mà người điều khiển quỷ sở hữu quỷ vực cũng là một loại tồn tại khó giải thích.

Một khi bước vào quỷ vực, có nghĩa đã đoạn tuyệt hết đường lui, trừ phi bắt được con quỷ bên trong kéo ra ngoài.

Nhưng chuyện đó sao có thể xảy ra?

Tuyệt đối không thể nào làm được, bời vì lệ quỷ sở hữu quỷ vực đều là lệ quỷ cấp A, loại cấp bậc này cộng thêm quỷ vực khiến cho toàn bộ người điều khiển quỷ trên thế giới đều thấy tuyệt vọng.

Dương Giang nhìn anh ta một lúc rồi nói:

– Hiện tại không phải lúc nói mấy chuyện này, ba phút, chúng ta chỉ có ba phút đồng hồ, trong ba phút này chúng ta phải tìm ra con quỷ và nhốt nó lại, nếu không cả hai chỉ có thể bỏ trốn.

Cực hạn của Dương Giang là 5 phút nhưng vì phòng ngừa mọi chuyện hắn chỉ nói là ba phút, lưu lại hai phút để chạy trốn.

– Có quỷ vực, chúng ta muốn đi lúc nào cũng được…

Nghiêm Lực có chút vui vẻ nói, hiển nhiên anh ta cũng hiểu được một chút khả năng cơ bản của quỷ vực, đối với loại tồn tại khó giải thích này, toàn bộ người điều khiển quỷ đều cố gắng tìm hiểu nhưng khi thấy trên tay, trên đầu… Dương Giang mọc ra từng con mắt màu đỏ quái dị, sắc mặt có vài phần vui sướng của anh ta nhất thời cứng lại. Mấy con mắt chỉ chuyển động tùy tiện rồi nhìn chằm chằm vào Nghiêm Lực vài lần, lập tức khiến anh ta phải rùng mình.

Nghiêm Lực có thể cảm giác được, một khi con quỷ trong cơ thể của Dương Giang thức tỉnh, chắc chắn sẽ trở thành một con quỷ rất đáng sợ.

– Hành động thôi.

Dương Giang đã bắt đầu bấm giờ trên điện thoại di động, hắn dẫn theo Nghiêm Lực đi xuyên qua đám quỷ, đi vào giữa đám người.

Ánh sáng màu đổ bao phủ hau người bọn hắn, ngăn cách hai người với lệ quỷ, có lẽ là do hai người đang ở trong quỷ vực nên mấy con quỷ kia bị mất mục tiêu. Lúc này toàn bộ bọn chúng đều đứng im, bọn chúng cứ đứng như những bức tượng trong tiệm bán quần áo. Ánh mắt của Dương Giang và Nghiêm Lực bắt đầu liếc nhìn xung quanh một cách điên cuồng, cố gắng phán đoán ta thi thể có chứa con quỷ kia.

Trong lòng Dương Giang thầm tính toán:

– Chắc chắn con quỷ ở trong đãm thi thể này, trong vòng ba phút phải tìm ra nó, bằng không mình lỗ to rồi.

Một khi sử dụng quỷ vực, hắn không thể lãng phí cơ hội này như thế được, thế nhưng mà trong đám người này, con nào mới là quỷ thật sự đây?

Bộ thi thể phụ nữ cao cao đang hư thối kia?

Hay là người đàn ông bị đổi nhiều lần này.

Hoặc là thi thể của Lưu Cường.

Có thể là thân thể người đàn ông đội đầu của Ngụy Hiểu Hồng?

Cái nào đều có thể là quỷ.

– Không, không thể suy nghĩ theo hướng này, chỗ này nhiều thi thể như thế, có lẽ chẳng có cách nào đoán ra được, Nghiêm Lực sử dụng lực lượng lệ quỷ quá nhanh, nếu anh ta sử dụng lực lượng lệ quỷ để kiểm tra toàn bộ, chắc chắc sẽ chết vì lệ quỷ sống lại.

Dương Giang hỏi một chút để xác nhận:

– Nghiêm Lực, anh còn có thể sử dụng được lực lượng lệ quỷ bao nhiêu lần?

Nghiêm Lực nói:

– Tôi sắp đến cực hạn rồi, lấy tình trạng trước mắt mà nói, tôi chỉ có thể sử dụng nhiều nhất là ba lần, sau ba lần… tôi có thể sẽ chết.

Nghiêm Lục cũng không chắc chắn lắm, bởi vì anh ta không biết cực hạn của bản thân ở đâu, chỉ có thể suy tính đại khái như thế.

– Ba lần thôi sao?

Trong lòng Dương Giang thầm phán đoán nhưng đột nhiên ngay lúc này một cỗ thi thể động đậy

Tất cả thi thể khác đều không cử động, chỉ có mỗi cỗ thi thể kia động đậy.

Đây là một thi thể mặc một bộ âu phục của đàn ông nhưng trên cổ lại đầu của người phụ nữ trung niên.

Có lẽ do hai người Dương Giang ở trong quỷ vực nên mất đi mục tiêu, thế là bỏ cuộc mà quay người bắt đầu rời khỏi.

– Chắc chắn là nó.

Nghiêm Lực lập tức kêu lên.

– Thử một chút xem sao.

Lúc này, Dương Giang thu hồi ánh sáng màu đỏ để rời khỏi quỷ vực, Nghiêm Lực cắn răng, anh ta quyết tâm bắt lấy con quỷ này. Máu tươi màu đỏ tràn ra từ hai tay, chảy tới và thấm vào trong cổ thi thể. Mắt mũi, cổ, miệng của thi thể này không ngừng chảy ra máu tươi. Sau đó, nó đứng bất động, hình như đã bị hạn chế.

– Thành công rồi sao?

Dương Giang khẩn trương vô cùng.

Chương 83: Suy Đoán.

Muốn bắt được con quỷ thật sự từ đống quỷ ở trong cửa tiệm, độ khó của việc này không hề nhỏ.

Bọn họ cũng không đủ vốn liếng để thử từng con một, bởi vì sử dụng lực lượng của lệ quỷ là chuyện vô cùng nguy hiểm. Mỗi lần sử dụng thì ngắn thời gian sống của bản thân đều rút lại một ít.

Cho nên, mỗi khi ra tay không những cần phải có lòng can đảm thật lớn, mà còn cần sự quyết tâm mạnh mẽ. Dương Giang có dũng khí, Nghiêm Lực lại có quyết tâm.

Cho nên, lúc này bọn họ không lựa chọn bỏ trốn mà chọn ra tay, máu tươi chảy từ hai tay của Nghiêm Lực thấm dần vào thân thể của con quỷ. Máu cứ tiếp tục chảy ra từ tay anh ta cứ như nó không bao giờ hết vậy, theo đống máu tươi thấm vào, cỗ thi thể bắt đầu đứng im như tượng, không có hành động nào hết, toàn bộ thi thể còn lại cũng đứng im bất động, giống như lúc này, khi cả đám mất đi năng lực hành động.

Từ những dấu hiệu như thế, cho thấy con quỷ thật sự đang giấu trong thi thể này.

Nhưng, có đúng như thế không?

Dương Giang không chắc lắm, ngay cả Nghiêm Lực cũng không xác định được.

– Là thi thể này sao?

Sắc mặt của Nghiêm Lực vô cùng ngưng trọng:

– Tôi… Tôi cũng không chắc lắm, hình như nó đang ở trong thi thể này, máu của tôi chỉ có thể áp chế quỷ, chứ không thể nào phân biệt được đó có phải là quỷ hay không.

Dương Giang nhíu mày, toàn bộ xung quanh đều tối om, yên lặng đến đáng sợ.

Trừ cỗ thi thể bị Nghiêm Lực túm lấy không ngừng chảy máu tươi thì không có cái gì bất thường nữa, thời gian tựa hồ dừng lại.

Loại ngưng trệ này là đáng sợ nhất, bởi vì Nghiêm Lực không thể xác định con quỷ anh ta đang giữ có phải là quỷ thật sự, nếu tiếp tục giằng co như thế, chỉ một lát nữa thôi, người chết sẽ là anh ta.

Có thể nói, kéo dài thêm một giây bọn hắn tổn thất càng nhiều, con quỷ kia lại có đủ thời gian để giây dưa cùng họ.

Lúc này, trên trán Nghiêm Lực đã bắt đầu đổ mồ hôi.

– Dương Giang, làm sao đây? Cậu nhanh nghĩ cách đi, mau xác nhận coi nó có phải quỷ thật sự không, nếu là thật, chúng ta cất nó vào hộp ngay.

Anh ta bắt đầu cảm giác không thể nào khống chế máu tươi chảy ra từ hai tay của mình mà ngay lúc này Dương Giang cũng tìm tòi, suy luận lại toàn bộ các chi tiết từ trước đến giờ.

Nếu cỗ thi thể này không phải là quỷ thì chắc chắn con quỷ kia vẫn còn trốn ở đây. Hơn nữa nó đang cố tình đứng im để cho Nghiêm Lực lãng phí năng lực, điều này cũng tương đương với việc nó đang gián tiếp giết người.

Nếu thi thể này thật sự có quỷ ở bên trong, không lẽ nào lại chẳng có chút phản ứng nào hết.

Mồi nhử!

Cổ thi thể này 80% là mồi nhử, cũng giống đi câu cá vậy, trước tiên cứ để con cá cắn một lúc mới giật cần câu lên.

Nhưng, nếu hắn đoán sai, hai người đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời để bắt con quỷ này.

Dương Giang cân nhắc một lúc, cuối cùng quyết định chọn phương án có xác xuất cao hơn, trong lòng Dương Giang cũng đã đưa ra quyết định lớn lao: Cổ thi thể này không phải quỷ, hắn cắn răng, lập tức nói:

– Trước tiên lui lại đã, tù bỏ cơ hội này đi.

– Cái gì? Từ bỏ?

Nghiêm Lực không nghĩ tới Dương Giang lại nói như vậy, lui về đồng nghĩa lần ra tay này của anh ta thất bại, cả hai đã lãng phí một cơ hội.

Dương Giang vừa lo lắng vừa nghiêm túc nói:

– Cổ thi thể này tuyệt đối không thể là quỷ… Nếu nó thật sự là quỷ thì sao toàn bộ thi thể xung quanh lại không ngã xuống, toàn bộ đều đứng bất động, có đôi khi, làm một việc quá mức hoàn hảo lại là sơ hở lớn nhất, lui lại đi. Nếu lúc này anh chết vì lệ quỷ sống lại thì không ai có thể ngăn cản được mọi chuyện xảy ra sau đó. Nghiêm Lực không dám đánh cược, anh ta đang lo lắng:

– Thế nhưng….

– Không có nhưng nhị gì hết, quay lại ngay.

Dương Giang khẽ quát:

– Hiện tại anh không có lựa chọn, nếu anh không lui lại tôi sẽ bỏ đi. Thời gian của quỷ vực không còn nhiều nữa, tiếp tục như thế cả hai chúng ta đều phải chết.

– Mẹ nó… Tôi tin cậu một lần.

Nghiêm Lực rất không cam tâm, hai tay anh ta ngừng chảy máu, sau đó buông cổ thi thể kia ra. Ánh mắt Dương Giang chăm chú, lập tức nói:

– Đừng có quay lưng về con quỷ nào hết, quay lưng về phía tôi đi.

– Tôi biết rồi.

Nghiêm Lực từ bỏ lần hành động này, lui lại phía sau.

Dương Giang nói:

– Chậm một chút.

Nghiêm Lực cẩn thận, đi lui lại từng li từng tý, ngay khi anh ta vừa lui lại phía sau, cổ thi thể lúc nãy bị anh ta tóm lấy bất chợt ngã xuống đất, giống như mất đi năng lực chống đỡ. Nó ngã trên mặt đất với tư thế khá quỷ dị, sau đó toàn bộ đầu, tay chân đều gãy lìa ra, cái đầu còn rơi xuống đất lăn vài vòng.

Sau khi cổ thi thể này bị dính máu của Nghiêm Lực, hình như nó bị mất loại năng lực của quỷ nên biến thành một cổ thi thể bình thường, có điều sau khi cỗ thi thể này ngã xuống đất cũng không ảnh hưởng gì đến những cỗ thi thể khác.

Chúng vẫn đứng im như trước, dù cỗ thi thể đã hư thối vô cùng nghiêm trọng nhưng không biết dùng cách gì mà nó vẫn còn có thể đứng được.

– Cậu đoán đúng rồi, nó không phải quỷ.

Nghiêm Lực thấy như vậy, anh ta vừa sợ vừa giận, thế mà anh ta bị một con quỷ lừa!

Ngay khi anh ta sắp sửa đi vào bên trong quỷ vực, có một cỗ thi thể ở bên trong đột nhiên động đậy, nó quay cái đầu ra sau 180 độ với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, sau đó con mắt bỗng dưng mở ra, đưa tay ra, túm lấy cánh tay của Nghiêm Lực.

– Cạch!

Chỉ có một âm thanh nho nhỏ vang lên, cánh tay của Nghiêm Lực bị gỡ ra khỏi cơ thể, giống như cánh tay của con ma nơ canh vậy, chỗ đứt không có máu chảy ra, chỉ hiện ra một mảnh thịt màu đỏ.

– Quỷ!

Nghiêm Lực nhìn thấy thi thể khác thường như thế, vội vàng cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình, con ngươi anh ta đột nhiên co lại, chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng hoảng sợ, con quỷ thật sự gỡ lấy cánh tay của nó xuống, sau đó định gắn cánh tay Nghiêm Lực vào tựa như đang chơi trò xếp gỗ vậy.

Nghiêm Lực vội vàng kêu:

– Dương Giang, mau, mau ngăn cản nó, tuyệt đối không thể để nó đổi cánh tay của tôi, tay kia của tôi có ẩn giấu máu quỷ, một khi nó đổi được thì hậu quả khó mà nói trước được…

Toàn thân anh ta đều run rẩy, tất cả những suy đoán trước đó đều sai hết, đây là một cái bẫy, cả anh ta và Dương Giang đều là con mồi của nó, mục đích của nó là lấy được một thân thể tốt hơn.

Thế nhưng chỉ được một đoạn thời gian thì mấy thứ kia đều bị hư thối, con quỷ không còn cách nào khác là phải tiếp tục đổi thân thể, đổi đầu nữa, nhưng mà thân thể của người điều khiển quỷ lại khác với người bình thường, bên trong cơ thể của người điều khiển quỷ còn ẩn giấu một con quỷ khác, một khi quỷ khống chế quỷ, mức độ khủng bố sẽ tăng lên theo cấp số nhân.

Bởi vì… quỷ sẽ không chết.

Không đợi cho Nghiêm Lực nói xong, trước mắt anh ta bỗng lóe lên một luồng ánh sáng màu đỏ. Sau đó con quỷ trước mắt chợt biến mất, cánh tay của anh ta rơi xuống đất, mà khóe miệng Dương Giang nở một nụ cười lạnh:

– Bắt được ngươi rồi, con quỷ nhà ngươi ẩn núp cũng thật là kỹ a, thế nhưng đã đi vào trong quỷ vực của ta, trừ phi ta chết, nếu không ngươi sx không có cách nào rời đi khỏi đây.

Lúc này, bên trong quỷ vực có một cỗ thi thể đứng trước mặt Dương Giang, nó không có nhúc nhích, đầu vẫn giữ nguyên như trước, xoay về sau 180 độ nhưng Dương Giang biết, con quỷ thật sự đang ở trong thi thể này.

Chương 84: Bắt Quỷ 1.

Cảnh vật xung quanh vẫn giống như trước, vô cùng quen thuộc, vẫn là cửa hàng quần áo kia nhưng toàn bộ thế giới bị ánh sáng màu đỏ bao phủ, xung quanh ánh lên thứ diễm quang nhàn nhạt.

Nhìn từ bên ngoài sẽ thấy quỷ vực rất nhỏ nhưng khi vào trong, không gian của quỷ vực cứ như mở rộng vô hạn, chẳng khác gì một không gian đến từ dị giới, nằm giữa hiện thực và hư ảo. Ngay cả Dương Giang, người sở hữu quỷ vực cũng không thể phân tích được quỷ vực là gì.

Giờ phút này, có một cỗ thi thể đứng trước mặt Dương Giang, nó đã mất một cánh tay, đầu đang xoay 180 độ về phía sau.

Dương Giang nhận ra cổ thi thể này, là của tên đồ đệ đi theo La đại sư lúc trước, nhìn khoảng hơn 30 tuổi, còn rất trẻ.

– Quả nhiên, lệ quỷ lựa chọn nhập vào thi thể tươi mới nhất, những thi thể bị hư thối hoặc không có cân xứng thì sẽ bị nó bỏ qua. Nhưng… Không loại trừ khả năng nó có năng lực tùy tiện nhập vào một người nào đó bất kỳ. Nếu như vậy, dù cho Nghiêm Lực lợi hại đến cỡ nào đi nữa cũng không thể nào bắt nó lại được, trừ phi anh ta có thể hạn chế toàn bộ thi thể một lần, có điều bị hắn nhốt vào quỷ vực lại khác, đây là cách duy nhất có thể ngăn cản quỷ bỏ chạy. Nghiêm Lực lựa chọn hợp tác với hắn thập phần chính xác, vừa rồi không có lãng phí sức lực của Nghiêm Lực, để anh ta mạo hiểm làm mồi nhử.

Ánh mắt Dương Giang liếc nhìn thời gian đang chạy trên chiếc điện thoại, đã tốn 2 phút 40 giây.

Thế nhưng không quan trọng, hắn đã tìm ra được lệ quỷ rồi, mà cực hạn của hắn là 5 phút đồng hồ. Kế tiếp, chỉ cần giam con quỷ này lại là xong, dù kéo dài đến 5 phút đi nữa cũng không sao hết. Tuy nhiên, hiện tại mới là thời khắc nguy hiểm nhất.

Lúc này, Dương Giang hít một hơi thật sâu, mấy lần trước hắn chỉ đánh nhau với thi thể bị quỷ khống chế, còn hiện tại là đối mặt trực tiếp với quỷ thật sự.

Trước mắt, cỗ thi thể này đâu còn lựa chọn nào khác, nó không đứng im bất động nữa. Có lẽ do Dương Giang đã khám phá ra việc nó núp trong cơ thể này nên hiện tại cứ như máy móc đang lên dây cót vậy, chậm rãi quay người, khôi phục lại trạng thái bình thường, sau đó đi về phía Dương Giang.

Không biết con mắt màu xám của nó có nhìn thấy gì hay không nhưng nó cứ nhìn chằm chằm vào Dương Giang.

Chết lặng, cứng ngắc, không có chút tình cảm nào, tựa như một món đồ chơi hình người chỉ nhìn chằm chằm nhưng cái nhìn đó lại khiến cho Dương Giang phải rùng mình một chút.

Có lẽ do đây không phải lần đầu tiên Dương Giang tiếp xúc với quỷ, hơn nữa con quỷ gõ cửa lúc trước còn khủng bố hơn nhiều, thế nên hắn không giật mình nhiều.

Bất chợt, lệ quỷ bắt đầu hành động.

Động tác của nó rất nhanh, nó điều khiển cỗ thi thể còn tươi mới chạy đến bên cạnh Dương Giang với tốc độ mà người bình thường không thể nào đạt được. Chỉ mất khoảng 2 giây, lệ quỷ đã đến trước mặt con mồi, sau đó đưa một tay ra, mục tiêu không phải là đầu của Dương Giang mà là con mắt.

– Tay của Nghiêm Lực, mắt quỷ của ta… Có phải con quỷ nhà ngươi đang muốn kiếm từng bộ phận để chắp vá thành một cơ thể lệ quỷ hoàn chỉnh? Thế nên ngươi mới không ngừng tìm kiếm, không ngừng đổi thân thể… Ngươi đang tìm một thân thể thích hợp cho bản thân ngươi a?

Dương Giang không chút nhúc nhích, hắn đứng tại chỗ, không tránh được cũng không muốn tránh.

– Xem ra ngươi và con quỷ anh kia là cùng một dạng, không gian trưởng thành của các ngươi rất lớn, một khi ngươi thu thập đầy đủ các bộ phận để ghép thành lệ quỷ, chắc mức độ khủng bố của ngươi chắc chắn phải là cấp S, cấp hủy diệt, đáng tiếc, hiện tại ngươi không có khủng bố được như thế.

Dương Giang đứng yên như thế, mặc cho con quỷ kia túm lấy con mắt trên mu bàn tay của hắn.

Thế nhưng chỉ một giây sau, hắn lại biến mất rồi xuất hiện ở phía sau con quỷ, cách nókhông xa lắm.

– Ta đúng là vô cùng may mắn, vì hôm nay mới có thể ngăn chặn được một con quỷ cực kỳ khủng bố trong tương lai, chỉ là đến giờ, ta vẫn không thể hiểu, loài quỷ các ngươi có trí tuệ hay không vậy?

Ý đồ của hắn là dựa vào hành động của con quỷ để phân tích, xem xét, phỏng đoán các thông tin có lợi cho bản thân, đem kết quả của lần hành động này để suy luận ra nhiều thứ khác. Nhưng mà con quỷ này không chịu hợp tác, nó không trả lời, chỉ đứng một chỗ chẳng chịu nhúc nhích nữa.

– Đã không còn cách nào nói chuyện, vậy cũng nên giam giữ thứ khủng bố như ngươi lại thôi.

Dương Giang không dám khinh thường dù ở đây là quỷ vực của hắn.

– Nghiêm Lực, đến lượt anh ra tay rồi.

Dựa theo ánh sáng màu đỏ bao phủ toàn bộ tiệm bán quần áo, bóng dáng của Dương Giang lại hiện ra kèm một cỗ thi thể.

Lúc này Nghiêm Lực cũng đã nhặt lại cánh tay bị con quỷ gỡ xuống, không biết anh ta dùng cách gì để gắn cánh tay nguyên vẹn lại, có lẽ đây là một trong những năng lực của con quỷ trong người anh ta.

Trông thấy Dương Giang xuất hiện, anh ta nheo mắt nhìn, sau đó hỏi:

– Xác định là cỗ thi thể này?

Dương Giang nói:

– Tôi đã dùng quỷ vực nhốt nó lại rồi, khi tôi nhốt nó thì mấy thi thể này có động đậy gì không?

– Chuyện này… Không động đậy.

Nghiêm Lực nhìn lại mấy bộ thi thể kia, không thấy chúng có động tĩnh gì.

– Tôi chỉ muốn xác minh lại mà thôi, nếu như đoán sai cậu cũng biết chuyện gì xảy ra rồi đó.

Dương Giang nói:

– Vốn dĩ cái này là liều mạng để làm, sao còn cái gì gọi là nếu như, có thể thành công giam giữ nó, anh sẽ xin nghỉ hưu sớm đúng không? Giá trị thứ này hẳn khoảng 100 triệu, khi đó dù anh có chết cũng không còn gì tiếc nuối… đối với tôi cũng vậy đó.

– Đúng vậy

Nghiêm Lực cắn răng đi vào bên trong quỷ vực.

Quỷ vực không phải nói vào là có thể vào, phải có sự cho phép của Dương Giang anh ta mới vào được.

Có lẽ do Nghiêm Lực có thể uy hiếp được con quỷ nên khi anh ta vừa đi đến, ngay lập tức có một cái bóng mơ hồ chui ra từ thi thể nó.

Sau đó chợt biến hóa, thay đổi rồi biến thành bộ dạng giống y đúc với Dương Giang… có điều con quỷ này không đầu.

Bóng quỷ không đầu!

Đây chính là bộ mặt thật sự của nó?

Khó trách đầu của các bộ thi thể đều hư thối rất nhanh thì ra nó đang thiếu đầu. Nghiêm Lực thấy vậy vội vàng hét to.

– Dương Giang, nó đang nhắm vào cậu đó.

Còn chưa nói xong, cái bóng quỷ đã đến gần, như muốn hòa cùng một thân thể với hắn.

Không biết Dương Giang phản ứng chậm hay bóng quỷ quá nhanh, quá quỷ dị mà chỉ trong chốc lát, bóng quỷ đã nhập vào người Dương Giang.

Hắn không động đậy…

– Không thể nào?

Tròng mắt Nghiêm Lực co rút lại, căng thẳng trong lòng, tiếp xúc lâu như thế nên anh ta hiểu rõ năng lực của con quỷ này.

Đây là một con quỷ có thể chiếm lấy thân thể người… Không chỉ người, đồ vật khác cũng vậy, nếu Dương Giang bị chiếm thân thể thì anh ta lập tức xong đời.

– Anh ngạc nhiên gì chứ? Con quỷ này chỉ nhập vào một con ma nơ canh mà thôi, hiện tại xem ra, quỷ cũng biết lừa gạt người a.

Chương 85: Bắt Quỷ 2.

Âm thanh của Dương Giang vang lên, không biết từ lúc nào hắn đã đi đến trước mặt Nghiêm Lực mà không có bị tổn thương gì, theo ánh sáng màu đỏ lóe lên một cái, đột nhiên người bị quỷ nhập lại biến đổi thành một con ma nơ canh.

– Đây chính là năng lực của quỷ vực à?

Nghiêm Lực kinh ngạc nhìn Dương Giang, hắn cứ luôn xuất quỷ nhập thần vậy.

Anh ta không khỏi nghi ngờ, có thể Dương Giang đứng trước mắt mình là giả, thế nhưng dù là giả đi nữa, anh ta không thể nào đoán được.

Quỷ vực có thể tùy ý bóp méo hiện thực, chỉ có những thứ Dương Giang cho rằng đó là thật, nó mới là thật.

Dương Giang nói:

– Thời gian sắp hết rồi, nhanh ra tay đi.

– Tôi biết.

Nghiêm Lực lấy lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ, vội vàng chạy đến, mới bước một bước, anh ta đã đi đến trước mặt con ma nơ canh.

Ngay cả khoảng cách cũng có thể rút ngắn?

Nghiêm Lực không có thời gian để quan tâm đến quỷ vực nữa, anh ta túm lấy cổ tay của con ma nơ canh, máu tươi trào ra từ hai tay nhanh chóng thấm vào trong.

– Bịch bịch, bịch bịch…..

Có thể do anh ta hạn chế năng lực thật sự của con quỷ nên toàn bộ thi thể trong tiệm bán quần áo liên tục ngã xuống.

Mấy cái đầu kia lập tức tách rời khỏi thi thể, cứ như là xếp xong gỗ thì phá đi vậy.

Dương Giang nhìn nhìn, sau đó nói:

– Có tác dụng, chúc mừng chúc mừng a, anh đã bắt được con quỷ chính thức, năng lực của anh rất mạnh, tôi chỉ có thể vây khốn nó mà thôi, mà anh thì có thẻ hạn chế nó.

Nghiêm Lực cười khổ.

– Đừng có đùa, cái quỷ vực khó lý giải của cậu mới là thứ khủng bố, trừ phi hai tay tôi túm lấy quỷ, nếu không sẽ chẳng có tác dụng gì. Một khi hạn chế không được thì không có mạng để mà chạy trốn nữa, chẳng qua nếu hai chúng ta hợp tác, việc bắt quỷ lại trở nên dễ dàng.

Nói xong, anh ta mới liếc nhìn Dương Giang một cái.

Đúng thật, năng lực của hai người bổ trợ cho nhau rất tốt.

Sau đó Nghiêm Lực lại cảm thấy tiếc nuối, bởi vì anh ta sắp đến cực hạn rồi, sống không được bao lâu nữa, nếu gặp Dương Giang sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã chuyển biến khác.

Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, mấy ngày trước Dương Giang vẫn là một học sinh đây này, hắn vừa mới trở thành người điều khiển quỷ thôi.

Dương Giang:

– Mấy lời đó thì để xong việc rồi nói, sắp đến bốn phút rồi, nếu không muốn tôi chết vì lệ quỷ sống lại thì mau bắt nó đi.

Nghiêm Lực nói:

– Chờ một chút, không thể nhanh hơn được.

Dương Giang nghe vậy chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng 10 giây sau, sau khi ngâm đủ máu quỷ của Nghiêm Lực, ma nơ canh chậm rãi hòa tan.

Đúng thế, các người không có nhìn nhầm đâu.

Máu quỷ thấm dần vào trong con ma nơ canh, sau đó bao phủ toàn thân và bắt đầu hòa tan nó.

Dường như bóng quỷ bám vào nó cũng bị hòa tan.

Máu tươi chảy xuống một chỗ tạo thành một vũng máu, ngay cả quỷ vực xung quanh cũng bị ảnh hưởng.

Lúc này, Nghiêm Lực ngồi xổm xuống, đặt tay bên trên vũng máu, máu tươi nhanh chóng bị anh ta hút vào cơ thể, máu biến mất rất nhanh, cuối cùng chỉ còn lại một đống nho nhỏ, thế nhưng trong vũng máu lại có một bóng người không đầu đang giãy dụa.

Nó vươn tay, xoay người cố gắng thoát ra khỏi vũng máu, có điều tất cả đều vô ích, máu tươi như một cái xích, xích nó lại, không cho nó thoát ra.

– Hiện tại có thể bắt nó rồi

Nghiêm Lực lấy ra cái hộp làm bằng vàng, dù kích thước không lớn nhưng dư xài với bãi máu nhỏ này.

Máu tươi trên mặt đất bỗng nhúc nhích, cứ như là có sinh mạng mang theo con quỷ chảy vào trong hộp.

– Cộp!

Chiếc hộp đóng lại kín kẽ nhưng Nghiêm Lực cảm thấy không yên tâm, anh ta lấy một đống giấy bạc rồi bọc lại.

– Hiện tại chỉ có thể nhốt sơ nó mà thôi, sau khi đóng cái nắp bằng vàng lại rồi hàn kín toàn bộ kẻ hở, nó sẽ không thể nào thoát ra được. Bằng không, chỉ cần để lọt một kẽ hở, lệ quỷ này cũng sẽ thoát ra ngoài được, trước kia có mấy người làm sơ sìa đều nếm phải thiệt thòi.

Xong hết toàn bộ, anh ta mới thở phào một hơi.

– Như vậy à? Kiến thức rất thực tế.

Dương Giang quan sát toàn bộ quá trình, cố gắng nhớ kỹ trong lòng.

Chỉ nhốt lệ quỷ vào hộp thôi còn chưa đủ, còn cần hàn kín lại, không lưu lại lỗ hổng nào hết.

Sau đó hắn chậm rãi mở miệng, nói:

– Nếu đã bắt được con quỷ, tiếp theo anh định làm gì? Không ngại thì tạm thời để tôi cất cái hộp, anh cảm thấy thế nào?

….

Sau khi bắt được con quỷ, mối quan hệ hợp tác giữa Dương Giang cùng Nghiêm Lực dừng lại ở đây.

Kế tiếp sẽ là phần tranh thủ lợi ích cho bản thân.

Hộp, chỉ có một cái hộp, Dương Giang không có lý do gì để Nghiêm Lực giữ.

Đi ra ngoài rồi ai biết chuyện gì xảy ra?

Đầu năm nay, người nợ tiền mới chính là đại nhân a.

– Dương Giang, lời của cậu có nghĩa là gì? Cậu nghĩ tôi sẽ chiếm lấy thứ này một mình sao?

Nghiêm Lực nhíu mày, nhìn Dương Giang.

– Tạm thời cứ để thứ này ở chỗ tôi, sau đó tôi sẽ đi về câu lạc bộ tung tin tức, chắc chắn sẽ có người mua, nhanh thôi, đến lúc đó chúng ta cùng đi giao dịch, tiền thì chia đôi, còn tình báo cùng hưởng. Tôi sẽ không chiếm tiện nghi của cậu, cũng sẽ không để cậu ăn thiệt thòi đâu.

Dương Giang:

– Đã như thế, sao không để cho tôi giữ thứ này? Anh đi liên hệ với người mua, sau đó thông báo với tôi, tôi sẽ cầm đồ đến đó để bán, chẳng lẽ anh còn sợ tôi bỏ trốn hay sao?

Nghiêm Lực nói:

– Chuyện đó là không thể nào!

Anh ta không nghĩ ra được, người cảnh sát trẻ tuổi như thế lại có tâm cơ thâm trầm đến vậy, vừa mới giải quyết xong chuyện ma quỷ thì đã bắt đầu nói chuyện lợi ích rồi.

Dương Giang chân thành nói:

– Nếu anh không thể khiến tôi yên tâm, chúng ta nói tiếp chuyện này thế nào được. Anh không yên tâm mà tôi cũng vậy a, tôi không thể nào yên tâm được.

Nghiêm Lực nói to:

– Nhưng lúc nãy chính tôi là người bắt con quỷ này lại.

Dương Giang bình tĩnh nói:

– Tôi đã cứu anh, hai lần.

Nghiêm Lực có chút tức giận:

– Cậu còn mặt mũi để nói rằng cậu cứu tôi sao, không phải lúc nãy cậu kêu tôi rời khỏi quỷ vực để dụ con quỷ kia lộ mặt. Chính cậu cũng không thể phân biệt đâu là con quỷ thật sự trong đám thi thể này, bằng không, khi ấy chỉ cần cậu nguyện ý tôi có thế đi vào trong quỷ vực ngay lập tức, tôi đâu cần phải đi lui lại từ từ làm gì. Cậu có biết lúc nãy cậu làm như thế, thiếu chút nữa đã hại chết tôi không.

Dương Giang nhìn anh ta chăm chú:

– Bởi vì anh chỉ có thể làm mồi nhử, nếu không làm như vậy, chúng ta sẽ thất bại, tôi chỉ nghĩ cho đại cục thôi, ngược lại, anh nghĩ vì cái gì anh có thể đứng đây tranh luận cùng với tôi? Với lại chỉ cần quỷ vực của tôi còn tồn tại, cứu anh chỉ là chuyện chỉ cần một giây là xong, tôi đủ tự tin để bảo đảm cho mạng sống của anh, đổi lại anh có thể đảm bảo được rằng tôi sẽ không chết không?

Chương 86: Thật Thật Giả Giả.

Mặt Nghiêm Lực lạnh nhạt hỏi:

– Nếu hôm nay tôi nhất định phải cầm cái hộp này đi thì sao?

Anh ta tuyệt đối không thể đem đồ vật mà bản thân vất vả mới có được đưa Dương Giang.

Dương Giang khẽ híp con mắt, hỏi lại:

– Vậy anh chắc cái hộp trong tay anh là thật chứ? Anh… Có hiểu rõ quỷ vực không?

Nghiêm Lực nheo mắt, vô ý thức nhìn vào đồ vật trong tay, ngay lập tức anh ta không khỏi giật mình.

Chẳng biết từ lúc nào, cái hộp bằng vàng của anh ta bị đổi thành một cái đầu người hôi thối, theo phản xạ, Nghiêm Lực vứt cái đầu ra ngay lập tức.

Anh ta vừa sợ vừa giận:

– Cậu, cậu đã đổi nó từ khi nào?

– Anh đoán xem?

Dương Giang nói:

– Trong quỷ vực của tôi, chỉ có thứ tôi cho đó là thật thì nó mới là thật, nếu không, toàn bộ những thứ anh trông thấy đều là giả… Đã thế, khi xảy ra chuyện thú vị gì đó, sao anh có thể biết đó là thật hay giả? Dựa vào mắt nhìn thấy? Tay cầm hay mũi ngửi? Khi toàn bộ những thứ này đều là giả, anh sẽ phát hiện ra cả thế giới này đều là giả, mà cái này, mà tất cả đơn giả chỉ là ảo ảnh. Đây có phải là một năng lực rất thú vị không?

Nghiêm Lực cắn răng nói:

– Không thể nào, quỷ vực của cậu cũng chỉ là lực lượng của lệ quỷ, nó không có khả năng ảnh hưởng đến vàng mới đúng, đây là sự thật mà tất cả ngự quỷ nhân trên thế giới đều biết.

Dương Giang:

– Tôi không ảnh hưởng được vàng, chẳng lẽ tôi không thể ảnh hưởng đến mắt của anh? Anh cho rằng thứ anh vừa vứt là đầu của người chết à?

Chẳng lẽ?

Trong lòng Nghiêm Lực hơi run lên, vội vàng nhặt lên cái đầu người cách đó không xa lên

– Chả lẽ anh có thể xác định cái đầu người anh vừa vứt bỏ lại vẫn còn là cái hộp lúc trước?

Dương Giang mở miệng nói, khóe miệng hắn treo một nụ cười vô cùng chói mắt.

– Sau khi xử lý xong mọi chuyện, anh không tin tôi, tôi cũng không có cách nào để tin anh mà cái hộp đâu thể chia hai nửa được. Mặc dù công lao của anh rất lớn, nhưng công lao của tôi lại không hề nhỏ.

– Tôi là người phát hiện ra quy luật của quỷ, cũng là người tìm ra lệ quỷ.

Vừa nói xong, không biết từ lúc nào đã thấy một cái hộp màu vàng óng đang nằm gọn trong tay Dương Giang. Chính là cái hộp lúc trước Nghiêm Lực dùng để nhốt con quỷ không đầu. Nếu trong tay Dương Giang là hộp vàng thì trong tay Nghiêm Lực… Là một cái đầu người.

Nghiêm Lực mắng thầm trong lòng:

– Mẹ kiếp.

Anh ta vội vàng vứt cái đầu người vừa nhặt lên đi.

Hiện tại lòng anh ta rối bời, bởi vì anh ta không thể nào phân biệt được cái nào là giả, cái nào là thật khi đứng trong quỷ vực. Đồng thời cũng cảm thấy may mắn, may mắn vì Dương Giang không phải là một con quỷ chính thức, nếu không anh ta không biết làm cách gì để đấu lại con quỷ này?

Chắn chắn diệt đoàn trong nháy mắt.

Nghiêm Lực:

– Tôi thừa nhận, tôi không thể nào là đối thủ của cậu, chuyện lần này do cậu làm chủ, cậu muốn làm gì thì làm? Không phải cậu muốn độc chiếm đó chứ.

Nếu Dương Giang lựa chọn độc chiếm cái hộp thì anh ta phải chịu thôi, không có bất kỳ cách nào hết.

Dương Giang nói:

– Mặc dù chúng ta có chút không hợp nhau khi nói về chuyện phân chia lợi ích, dù sao tôi cũng là một người có nguyên tắc, nếu tôi làm như thế, có khác gì quỷ đâu? Cho nên… Chuyện hợp tác lúc trước của chúng ta vẫn tiếp tục, có điều tôi sẽ bảo quản cái hộp này, anh phụ trách liên hệ người mua nhưng khoản giao dịch này phải để cho tôi đến bàn luận, anh cảm thấy thế nào?

-… Tôi còn có tư cách để nói điều kiện với cậu hay sao?

Nghiêm Lực nói:

– Cứ làm theo lời cậu đi.

Có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ hợp tác Nghiêm Lực đã thầm cảm ơn trời đất rồi, đổi lại là người hung ác hơn thì chuyến đi hôm nay của anh ta đã thành công cốc.

– Rất tốt, tìm được người thì gọi cho tôi đến giao dịch, còn lại đừng có gọi loạn đấy, tôi rất bận… Còn nữa, hợp tác vui vẻ.

Hắn móc từ trong túi ra một cây bút, viết ra số điện thoại rồi để dưới đất.

Sau khi làm xong toàn bộ mọi chuyện, ánh sáng màu đỏ ở xung quanh lập tức biến mất, cả Dương Giang cũng vậy.

Quỷ vực di chuyển không gian?

Nghiêm Lực nhìn xung quanh một chút rồi liếc mắt nhìn cái đầu người lúc nãy.

Đó đâu phải là cái đầu người chết, đó chỉ là t gói mì ăn liền, hơn nữa còn là mùi vị mà anh ta ghét nhất.

– Vui vẻ cái rắm, đúng là quỷ vực, một thứ rất khó giải…

Nghiêm Lực nắm chặt tay, cảm thấy có chút bất lực, cùng là người điều khiển quỷ, vì cái gì Dương Giang lại may mắn đạt được năng lực khủng bố như thế… Không công bằng.

May mắn? sao

Nếu Dương Giang biết được suy nghĩ của anh ta, chắc sẽ cảm thấy buồn cười.

Phần may mắn này, nếu có thể hắn thà rằng không nhận nó.

Chuyện ma quỷ ở trường học không biết đã hạ chết bao nhiêu người, hắn chỉ biết là nguyên cả một lớp học của hắn chỉ còn lại có 6 người bạn học đi theo hắn là miễn cưỡng sống sót.

Nếu không phải hắn trở thành người điều khiển quỷ, hơn nữa được chỉ dẫn của tấm da, chắc chết lần đó bọn hắn hết rồi, làm gì còn người nào để sống sót.

Nếu đổi lại là Nghiêm Lực thì anh ta có thể sống không?

Dương Giang không có lập tức rời đi cửa hàng, hắn không có quên một người, là cô nàng Giang Diễm kia.

Cô ta được xem như người sống sót cuối cùng của siêu thị.

Mấy chục người chết trong cái siêu thị này, tóm lại là chỉ còn có một hai người may mắn sống sót.

Dương Giang xuất hiện trong phòng giám sát.

– Chị Giang Diễm, chị không chết đó chứ? Sao điện thoại không nghe tiếng nữa vậy.

Quỷ vực của hắn vẫn tồn tại.

Lúc này, Giang Diễm đang cầm một cái điện thoại di động thông báo cuộc gọi nằm ngoài vùng phủ sóng, cô cuộn người rúc tróng một cái ngách, cúi đầu, khóc sụt sùi khe khẽ.

Hiện tại Giang Diễm cảm thấy tuyệt vọng vô cùng

Bởi vì sau khi Dương Giang và Nghiêm Lực đi vào tiệm bán quần áo thì không trở ra nữa, cô đoán là hai người đã chết ở bên trong.

Camera lại không có cách nào quay được quỷ vực, khiến nội tâm của Giang Diễm lập tức sụp đổ, nếu Dương Giang chết, cô phải làm sao bây giờ? Con quỷ kia còn ở bên ngoài, nếu cô cứ như thế mà đi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị giết…

Thế nhưng nghe thấy tiếng của Dương Giang, cô dừng khóc ngay lập tức, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn được người đó đúng là Dương Giang, trong lúc nhất thời kích động, Giang Diễm đứng lên, chạy qua phía hắn:

– Tôi còn tưởng cậu đã chết rồi, may quá cậu không có việc gì.

– A A A! !! !!

Vốn dĩ nên là cảnh hai người nhiệt tình ôm lấy nhau nhưng ai ngờ Giang Diễm lại trực tiếp xuyên qua người Dương Giang, ngã sấp mặt xuống đất, khi ngẩng đầu lên, cái mũi của cô đã chảy máu.

Dương Giang nhìn cô, nghi hoặc hỏi:

– Chị Giang, chị kích động như thế làm gì? Tôi còn tưởng chị muốn tập kích tôi đây này.

Giang Diễm ngẩng đầu, có chút hoảng sợ nhìn Dương Giang.

– Cậu, cậu là người hay là quỷ vậy?

Cô có thể chắc chắn vừa rồi cô đã đi xuyên qua.

Không sai, đi xuyên qua người của hắn.

Dương Giang nắm lấy cổ tay của cô:

– Không cần phải hỏi, có một số chuyện có nói cô cũng không hiểu, nhiệm vụ của cô xong rồi, đi thôi.

Trong nháy mắt hai người biến mất tại chỗ.

Chương 87: Không Hổ Là Người Làm Ăn.

Dương Giang hợp tác với Nghiêm Lực đã thành công bắt được con quỷ trong siêu thị.

Mặc dù trình độ của nó chỉ xếp vào loại lệ quỷ cấp C nhưng lại khó đối phó hơn nhiều so với tưởng tượng. Chẳng những phải hiểu rõ quy luật hành động của quỷ, tìm được con quỷ thật sự còn cần có thủ đoạn và phương pháp hạn chế nó… Quá trình làm những bước này, chỉ cần có một chút sơ sẩy sẽ chết rất thảm.

Khi con quỷ muốn đổi cánh tay cho Nghiêm Lực cũng khiến cho Dương Giang kinh hãi, mồ hôi ướt hết cả người.

Nếu không phải hắn có chuẩn bị từ trước, chỉ cần phản ứng chậm một giây thôi, hắn và Nghiêm Lực đều phải chết.

– Lưu đội trưởng, còn đang phá án à? Tôi tưởng anh đã rời đi rồi.

Dương Giang rời khỏi cửa hàng, hắn thấy có mấy người cảnh sát cùng Lưu đội trưởng đang đứng ở bên ngoài vòng dây cảnh báo.

Xung quanh dây cảnh báo đều đã lắp đèn màu đỏ, ngay cả dân cư ở lân cận đều đã di dời hết rồi.

Hiển nhiên đây không phải là lần đầu xử lý mấy chuyện ma quỷ như thế này, cho nên vị Lưu đội trưởng có chút kinh nghiệm.

Lưu đội trưởng nhìn thấy Dương Giang lập tức đưa tay lên chào một cái, bởi vì cấp bậc Cảnh sát của hắn cao hơn mình, sau đó lại nói:

– Là chức trách mà, sao tôi có thể lơ là được, xin hỏi, mọi chuyện bên trong như thế nào rồi? Còn ai sống sót không?

Dương Giang nói:

– Có một tin tốt và một tin xấu, tin tốt là chuyện này đã giải quyết sạch sẽ, sau này siêu thị sẽ không xuất hiện những chuyện tương tự nữa.

Lưu đội trưởng hỏi:

– Vậy tin xấu thì sao…

Sắc mặt Dương Giang hơi ngưng trọng.

– Người chết hơi nhiều, có mấy chục bộ thi thể ở bên trong, toàn bộ đều là người đã mất tích. Chuyện này nếu xảy ra trước kia sẽ là một vụ án kinh động cả nước, thế nhưng bây giờ… Đó chỉ là tai nạn giới hạn trong một tỉnh mà thôi, còn người sống sót, rất đáng tiếc, chỉ có người này.

Hắn chỉ chỉ vào Giang Diễm đang đứng bên cạnh mình

Tóc tai cô nàng bù xù, sắc mặt tiều tụy nhưng lúc này trong mắt Giang Diễm lại tỏa ra một niềm hân hoan, vui sướng khi sống sót sau tai nạn.

Sắc mặt Lưu đội trưởng hơi thay đổi, cảm thấy có chút bất lực.

– Mất tích nhiều như vậy mà chỉ có một người sống?

Toàn bộ người mất tích đều chết hết, đây mới chỉ là thương vong do một con quỷ cấp C gây ra mà thôi.

Dương Giang nói:

– Trong đó không còn nguy hiểm… Chí ít thì tôi cho là thế, chuyện tiếp theo xin trông cậy cả vào Lưu đội trưởng, hiện tại tôi có chút chuyện cần xử lý, không thể tiếp tục chờ ở đây, nếu có gì cần hỗ trợ điều tra cứ gọi điện cho tôi.

Lưu đội trưởng có chút kính trọng, nhìn Dương Giang và nói.

– Tốt, cậu đã vất vả rồi, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi là được.

Mặc dù số lượng người chết hơi nhiều nhưng không có Dương Giang vào siêu thị để xử lý, chắc chuyện này vẫn tiếp diễn, tai nạn càng ngày càng lớn mà đối với mức độ nguy hiểm khi hành động của Cảnh sát Quốc tế, Lưu đội trưởng cũng hiểu được một ít.

Dương Giang gật gật đầu, lưu lại số điện thoại rồi rời đi.

– Cậu, cậu đi đâu?

Giang Diễm vội vàng đuổi theo.

Dương Giang nói:

– Chị à, chị đi theo tôi làm gì? Chị đã thoát khỏi siêu thị rồi, hiện tại nếu không bị gì thì nhanh chóng về nhà đi, chị cũng mất tích mấy ngày, về đi kẻo người nhà lại lo lắng, đừng bám theo tôi làm gì.

Nghe thấy thế, Giang Diễm có chút ủy khuất.

– Đừng tuyệt tình như vậy chứ, tôi đã đáp ứng làm bạn gái của cậu, cậu không thể mặc kệ tôi như thế.

Dương Giang nheo mắt:

– Chị đại, chị muốn chiếm tiện nghi của tôi phải không? Ai bảo chị làm bạn gái của tôi.

Giang Diễm nói:

– Lúc trước, ở trong WC không phải đã nói rồi sao? Còn có, đừng gọi tôi là chị, tôi còn trẻ lắm đấy.

Dương Giang nhìn cô và hỏi:

– Năm nay chị bao nhiêu tuổi rồi?

– 25, không, thật ra là 24, tuổi mụ nữa mới là 25, thế nào, tôi còn rất trẻ đúng không.

Giang Diễm nói xong, ngẩng đầu lên, trên mặt còn mang theo vẻ đắc ý, giống như muốn nói tôi làm bạn gái của cậu là cậu đang chiếm tiện nghi tôi đó.

Dương Giang mở miệng nói:

– Thật xin lỗi, năm nay tôi mới có 18 tuổi, tính thêm tuổi mụ nữa thì nhiều nhất là 19 tuổi.

– Cho nên chị thành thật nhận là chị đại đi, tôi không gọi chị bằng dì đã nể mặt chị lắm rồi, thật ra tôi vẫn rất lễ phép đấy, chị cảm thấy sao, chị Giang?

-…

Giang Diễm cảm thấy da đầu đang run run, còn tưởng Dương Giang đã 25 26 tuổi nên lúc nãy cô mới cảm thấy đắc ý, ai ngờ, không trách được mới vừa gặp cô hắn đã gọi là chị ngay lập tức.

Trước mặt hắn cô thật sự được gọi là chị.

– Anh bạn trẻ, thật sự cảm ơn cậu về chuyện hôm nay, may mà có sự giúp đỡ của cậu.

Ông chủ Đường đang cùng với cảnh sát ghi khẩu cung, bất chợt thấy được Dương Giang đang chuẩn bị rời đi thì vội vàng chạy tới, túm lấy tay hắn, bộ dạng vô cùng kích động.

Dương Giang cười nói:

– Nhận tiền làm việc mà thôi, đó là bổn phận của tôi, ông chủ đừng quá coi trọng.

– Chuyện này, nhưng mà cậu đã cứu mạng của tôi đây, đây là số điện thoại của tôi, sau này có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, cậu cứ mở miệng là được.

Ông chủ Đường lấy ra một cái danh thiếp nhét vào tay của Dương Giang.

Một người cảnh sát kêu:

– Ê, Đường An, khẩu cung của ông còn chưa ghi xong, tý nữa còn phải đi cùng chúng tôi đến cục cảnh sát nữa, người mất tích trong siêu thị của ông, ông cũng phải gánh một phần trách nhiệm đấy, ông biết không?

– Tôi đến ngay, đến ngay đây, xin lỗi vị cảnh sát nhé, tôi nói với anh bạn trẻ mấy câu rồi sẽ đến.

Ông chủ Đường vừa xin lỗi vừa nói với Dương Giang:

– Anh bạn trẻ, sau này cần cậu chiếu có nhiều hơn một chút, tôi tên là Đường An. Lúc nào cậu có thời gian thì đến công ty tôi ngồi chơi một lát, công ty tôi cũng ở gần đây thôi, có thời gian tôi mời cậu ăn cơm nhé.

Dương Giang thấy cảnh như này, cũng phải cảm khái trong lòng.

Ông chủ Đường này thật không hổ là người làm ăn, rất biết cách lôi kéo quan hệ, có ánh mắt nhìn xa trộng rộng hơn nhiều người.

Không trách được ông ta lại làm ông chủ mà tên họ Lý kia chỉ có thể làm quản lý.

– Được rồi, có thời gian tôi sẽ đến công ty của ông ngồi một lát.

Dương Giang nhận lấy danh thiếp, hắn cảm thấy dạng quan hệ xã giao như thế, sau này chắc sẽ cần đến.

Ít ra ông chủ Đường là người có tiền, về sau có thiếu tiền có thể đến nhà ông ta mượn một ít, chắc chắn ông ấy sẽ tự nguyện cho mượn.

– Thế nhưng tiếp theo nên đi đâu đây?

Dương Giang vừa đi đến ngã tư lại cảm thấy mê mang.

Về nhà?

Đừng giỡn, trong nhà có quỷ đó, coi như lá gan hắn lớn hơn cũng không dám ở, sẽ chết người a.

– Xem ra chỉ có thể tìm một chỗ nào đó để dừng chân, sau đó chờ cho Nghiêm Lực tìm được người mua rồi đi bàn chuyện làm ăn, nhưng hiện tại… Phải hàn kín thứ này lại, hàn thật kỹ mới được.

Dương Giang lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ đang bị bao phỉ bởi một đống giấy màu vàng, đây không phải là giấy bạc, là vàng lá.

Mặc dù cái hộp không lớn nhưng ít ra cũng phải mấy kg, ai có thể nghĩ đến bên trong cái hộp này đang nhốt một con quỷ đâu chứ.

Chương 88: Thứ Quý Giá Nhất Của Dương Giang.

Giang Diễm vẫn đi theo phía sau, đột nhiên hỏi:

– Cậu đi đến đây làm gì, không phải cậu có xe sao? Vì sao không lái xe?

Dương Giang nói:

– Tôi là một tên nhà nghèo, làm gì có xe, xe đạp tôi còn không có.

– Hơn nữa, chị lớn, chị còn đi theo tôi làm gì vậy?

Giang Diễm híp mắt, cười nói:

– Trước đó cậu không có xe nhưng hiện tại có rồi mà, cậu quên cậu kiếm lời 800 vạn từ La đại sư hay sao? Lão ta không đủ tiền, cầm xe thế chấp cho cậu, còn có ngọc phỉ thúy, đồng hồ các thứ nữa mà, ở phòng giám sát tôi thấy hết.

– Có chị nhắc nhở tôi mới nhớ đấy, thật ra tôi đã có một chiếc xe.

Dương Giang sờ sờ vào túi, từ một đống linh linh rút ra một cái chìa khóa xe.

Hắn nhấn một cái, tong một đống xe dừng ở ven đuờng, một chiếc xe việt dã Mercedes-AMG G 63 khá sang trọng sáng đèn.

Mắt Giang Diễm sáng lên, lập tức nhận ra được loại xe này.

– Lần này cậu kiếm lời lớn rồi, đây là xe Mercedes nhập khẩu, giá khoảng 500 vạn, thiệt thòi cho tên La đại sư kia rồi.

Dương Giang nói:

– Tôi lại muốn bán nó đi, nếu không sau này phải trả lại cho La đại sư kia.

– Đi thôi, xe này còn chưa có sang tên, cậu bán không được đâu.

Giang Diễm chủ động đi tới cầm lấy tay Dương Giang, kéo hắn đi về phía chiếc xe.

Dương Giang hỏi:

– Chị đại, tôi và chị không thân nhau đến mức này chứ.

– Cậu có tiền như thế, lại còn rất trẻ, rất đẹp trai, tôi cũng không có thiệt thòi? Mà cậu vừa mới cứu tôi, hơn nữa cậu còn không có lấy tiền… Nếu không hôm nay qua phòng trọ của tôi, tôi sẽ trả nợ cho cậu.

Giang Diễm ném cho Dương Giang một ánh mắt mê hoặc, ám chỉ rất rõ ràng.

Dương Giang nói:

– Sao tôi thấy ánh mắt chị có gì đó không đúng vậy, dường như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy? Thế nhưng chị đã cho tôi ở phòng của chị thì còn gì bằng, cơ mà tôi phải nói trước, tôi sẽ không trả tiền phòng với tiền ăn uống gì đâu đấy.

– Biết rồi, tôi mời cậu còn không được hay sao? Không phải lúc trước cậu nói là muốn làm chuyện gì đó hả? Tôi đi cùng cậu.

Dường như Giang Diễm đã quyết định quấn lấy Dương Giang nên cô không thể nào từ bỏ dễ dàng như thế được.

Cô khác với mấy nữ sinh khác, Giang Diễm là người phụ nữ của công việc lại còn làm kế toán, bản năng của phụ nữ cộng với nghề nghiệp của mình khiến cô biết được bản thân cần người bạn trai như thế nào, lại thêm chuyện na quỷ này, càng khiến Giang Diễm cảm thấy bản thân cô phải bám chặt lấy Dương Giang mới có tương lai.

Nếu không, gặp chuyện ma quỷ thêm một lần nữa, cô không chắc bản thân còn đủ may mắn để sống sót hay không.

Thế giới này đã thay đổi rồi.

Giang Diễm ôm chặt lấy cánh tay của Dương Giang, cố gắng đè ép bộ ngực của mình vào cánh tay của hắn, cô không tin Dương Giang lại không động tâm với cô một chút nào.

Rất nhanh.

Dương Giang lái một chiếc xe Mercedes-AMG G 63, vô cùng phong cách, chạy trên đường.

Giang Diễm đang ngồi trên ghế phụ, tựa đầu vào cửa kính,, khóe miệng mỉm cười, từ ánh sáng phản chiếu trên cửa kính cô có thể thấy Dương Giang đang lái xe.

Giang Diễm nghĩ thầm trong lòng.

“Mặc dù tuổi còn hơi nhỏ một chút nhưng cũng khá ổn nhỉ?”

Nhưng mà, một giây sau.

Bất chợt, tay Dương Giang mạnh mẽ chụp đến, túm lấy cổ của Giang Diễm, lực lượng to lớn truyền đến khiến cho cô có chút không thở nổi.

– Khụ khụ, cậu làm gì vậy?

Giang Diễm vô ý thức giãy dụa, Dương Giang đang lái xe lập tức quay đầu lại nhìn cô:

– Vừa rồi tôi bỏ sót qua một chi tiết… Từ đầu đến cuối con quỷ ở trong cửa hàng vẫn không có đầu? Nếu nó thật sự không có thì tốt, còn nếu nó có, vậy cái đầu của nó đang ở đâu?

Giang Diễm nói:

– Tôi, tôi làm sao mà biết được, cậu không thể dịu dàng hơn một chút được à?

Dương Giang nói:

– Thật sự xin lỗi, đã đa nghi rồi, thế nhưng tôi vẫn muốn kiểm tra lại lần nữa. Tôi không muốn đến lúc quan trọng thì bị con quỷ kia lật bàn cờ.

Tay hắn hơi buông lỏng một chút, sờ tới sờ lui trên cổ của cô, kiểm tra lại xem cô có bị đổi đầu hay không. Giang Diễm hơi càu nhàu một chút:

– Lần sau, nếu cậu muốn kiểm tra thì nói ra đi, đâu phải tôi không có phối hợp với cậu đâu.

Nhưng cô cũng không dám chống cự, mặc cho Dương Giang kiểm tra.

Bởi vì chỉ có hắn mới có thể cùng liên hệ với quỷ được, chỉ cần có chuyện gì liên quan đến ma quỷ, cô phải phối hợp với hắn vô điều kiện, dù sao cô cũng không hề muốn có chuyện gì đó không hay xảy ra với bản thân.

Dương Giang sờ qua sờ lại trên cổ của cô, kiểm tra kỹ càng một chút nhưng ngoại trừ cảm thấy da cổ của cô có chút mịn màng, bóng loáng ra, thì không có tìm thấy dấu hiệu bị đổi đầu.

Như thế có thể nói, sau khi hắn rời khỏi phòng giám sát Giang Diễm cũng không xảy ra chuyện gì hết.

Dương Giang nói:

– Không phải là cô… Có lẽ tôi đã nghĩ nhiều.

Giang Diễm buồn bã:

– Tôi chỉ thấy khi trên xe người ta sờ chân, sờ ngực chứ trước giờ không thấy qua có ai lại đi sờ cổ, có bản lĩnh thì cậu sờ chỗ này đi.

Cô túm lấy tay Dương Giang và đặt lên đùi của cô.

– Đây là cặp đùi thuộc dạng đẹp đó, có thể chơi ba năm không chán. Tôi cũng có thể mặc tất chân nữa.

– Ông chủ, giúp tôi hàn chỗ này lại, hàn càng kín càng tốt, không cần quan tâm xấu đẹp.

Dương Giang dừng xe ở trước cửa hàng làm biển quảng cáo, hắn đưa cái hộp bằng vàng cho ông chủ đồ hàn.

Ông chủ cầm hàn điện hàn kín lại, khi mấy lá vàng bị hòa tan, bên trong lại xuất hiện vết máu màu đỏ.

Thấy thế, ông chủ giật mình nói.

– Đây là cái gì, sao lại có mùi máu máu?

– Là máu gà, dùng để trấn tà đấy

Dương Giang lấy bừa một cái lý do để đáp lại.

– Thì ra là vậy.

Ông chủ tiệm cũng không có quan tâm nhiều, dù sao chỉ cần kiếm tiền là được.

– Quả nhiên, nếu không hàn kín lại, con quỷ sẽ thẩm thấu ra ngoài… May mắn còn có máu quỷ áp chế nó nhưng loại áp chế này không kéo dài được lâu. Một khi máu quỷ thấm ra ngoài hết, chắc chắn con quỷ này có thể trốn thoát, chỉ khi hàn kín lại thì mới yên tâm.

Dương Giang nghĩ thầm trong lòng, hắn khá cẩn thận nên lập tức đi hàn kín chiếc hộp này, nếu như chần chừ một hồi, chắc là hôm nay trắng tay rồi.

Trả tiền, cất cái hộp, Dương Giang trở lại trong xe.

Lúc này, Giang Diễm hiếu kỳ hỏi:

– Đây là cái gì thế? Quan trọng đến thế hay sao, hình như nó làm bằng vàng…

Dương Giang nói:

– Thứ không nên hỏi thì chị đừng có hỏi, thứ này rất quan trọng đối với tôi.

Giang Diễm là cô gái thông minh, thấy bộ dạng nghiêm túc của Dương Giang, cô lập tức im lặng, không hỏi nhiều nữa, rất nhanh, xe đi vào một tiểu khu.

Giang Diễm mở miệng nói:

– Vào đi, đừng khách sáo, tôi thuê nhà trọ cho người độc thân, bình thường đều ở một mình, chỉ cần cậu muốn, ở mấy ngày đều được.

Dương Giang thật thà nói:

– Tôi sẽ không ở quá lâu đâu, mấy ngày nữa sẽ đi… Còn nữa, chị phải giữ kín chuyện của tôi đấy, nói ra sẽ không tốt với chị.

Chủ yếu là hắn sợ Giang Diễm tiết lộ tin tức về chiếc hộp bằng vàng.

Trước mắt, đây là thứ quý nhất của Dương Giang.

Chương 89: Gọi Cho Lưu Tiểu Vũ.

Dương Giang nói:

– Tôi đi tắm đây, chị làm gì thì làm đi.

– ?? ?

Giang Diễm sửng sốt, cái này đáng lý là cô nói mới đúng chứ? Cô nói:

– Vậy cậu có thể cho tôi mượn xe không, tôi ra ngoài mua ít đồ, tối giờ chưa có thứ gì bỏ vào bụng cả.

Dương Giang nói:

– Đi đi, vừa vặn tôi cũng đói rồi, chị mua giúp tôi một phần cơm chiên trứng là được.

– Được rồi, cậu cứ từ từ mà tắm, chờ tôi về nhé.

Giang Diễm cười hì hì, cầm chìa khóa xe, sau đó đi ra ngoài.

Thấy Giang Diễm rời đi, Dương Giang suy nghĩ một chút, cảm thấy có cô ở bên cạnh một đoạn thời gian cũng không phải là xấu mà hắn đã kiểm tra kĩ rồi, Giang Diễm không phải quỷ.

Có một người để chăm sóc sinh hoạt cho bản thân khiến cho hắn nhàn hơn một ít.

Đương nhiên, đổi lại, hắn phải chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho Giang Diễm, ít nhất trong khoảng thời gian hắn ở lại đây, Giang Diễm không thể xảy ra chuyện gì.

– Đúng rồi, nếu vàng có thể khắc chế quỷ, vậy đối với các quốc gia mà nói, nhu cầu sử dụng vàng sẽ gia tăng, như thế giá vàng sẽ càng ngày càng tăng… Lúc trước, Nghiêm Lực từng có nhắc qua, gần đây giá vàng đang tăng lên nhanh chóng, hiện tại trong tay hắn còn dư 1000 vạn, không biết dùng để làm gì, nếu vậy có thể thử mua vàng đầu cơ tích trữ, không cần kiếm lời nhiều, chỉ cần một hai trăm vạn là được rồi.

– Ừ, chuyện này để tý nữa hỏi Giang Diễm xem sao, dù sao chị ấy cũng là kế toán, chắc chắn sẽ hiểu rõ hơn hắn về phương diện tài chính.

Dương Giang vừa tắm rửa vừa nhìn cái hộp bằng vàng đã bị hàn kín, hắn bắt đầu cân nhắc cùng sắp xếp kế hoạch tiếp theo.

– Cần chút thời gian để Nghiêm Lực liên hệ với người mua nhưng lúc trước anh ta có nhắc đến một câu lạc bộ của ngự quỷ nhân, nghe nói rất lợi hại, hẳn mình phải tìm hiểu một chút. Có điều phía Cảnh sát Quốc tế dường như còn phức tạp hơn mình tưởng… Tiếp đến, ngoài việc tìm kiếm phương pháp khắc chế lệ quỷ sống lại thì chuyện quan trọng nhất là xác định rõ ràng lập trường cũng như thân phận hiện tại. Mình nên trở thành ngự quỷ nhân tự do, tham gia vào câu lạc bộ gì đó hay tự nguyện tiếp nhận sự hiệu triệu của nhà nước, trở thành một thành viên của cục Cảnh sát Quốc tế.

Ánh mắt Dương Giang khẽ chăm chú, suy tư:

– Lựa chọn này rất quan trọng, cụ thể phải chọn thế nào thì phải xem mức độ nguy hiểm và lợi ích đạt được trước đã, chỉ có tìm hiểu kỹ càng mọi chuyện thì mới đưa ra lựa chọn chính xác được.

Nghĩ nghĩ một lúc, hắn cảm thấy vẫn nên gọi điện cho phân khu Châu Á, liên lạc viên vẫn như cũ, là cô nàng Lưu Tiểu Vũ.

– Alo, là Dương Giang phải không?

Giọng của Lưu Tiểu Vũ có không được lưu loát cho lắm, hình như đang ăn gì đó.

Dương Giang nói:

– Là tôi đây.

– Hôm nay tôi nhận được báo cáo về hành động của cậu, Đội trưởng cục cảnh sát của thành phố Đại Xương có nói cậu gặp được chuyện ma quỷ ở trong siêu thị… Mọi chuyện sao rồi?

Lưu Tiểu Vũ vừa nhìn bản báo cáo vừa nói:

– Xuất hiện quỷ mới phải không?

Dương Giang nói:

– Tình báo chỗ cô nhanh thật đấy, chưa đến hai tiếng đã nhận được tin tức rồi.

Lưu Tiểu Vũ nói:

– Đó là do có người báo cảnh sát nên trước tiên đội cảnh sát sẽ gửi tư liệu lên trên, ngoài ra, người kiện cậu lừa đảo gì đó, hình như tên là Lý Minh nhỉ, đúng rồi, là ông ta, quản lý của cái siêu thị kia. Bên cục cảnh sát đã xác minh ông ta vu khống, bởi vì ông ta chủ động rút đơn nhận lỗi, trước mắt chỉ giam giữ nửa năm, cậu không có ý kiến gì chứ.

– Tôi còn chưa phải là Cảnh sát Quốc tế thật sự, làm sao có ý kiến gì được, chuyện ma quỷ ở đó tôi đã giải quyết rồi. Bên chỗ cô không cần lo lắng đến nó nữa, lần này gọi điện cho cô là muốn hỏi cô, Cảnh sát Quốc tế có địa vị như thế nào?

Lưu Tiểu Vũ suy nghĩ một lát, sau đó nói:

– Theo như tôi biết, nhiệm vụ chủ yếu của Cảnh sát Quốc tế là lực lượng cảnh sát đặc thù, dùng để duy trì trật tự… Có thể điều động toàn bộ cảnh sát ở trong khu vực quản lý, hơn nữa lúc quan trọng có thể xin sự giúp đỡ của quân đội, có thể tự do hành động, thế nhưng chỉ giới hạn trong thành phố quản lý mà thôi, đồng thời phải chịu trách nhiệm xử lý chuyện ma quỷ xảy ra trong khu vực.

– Chỉ có như thế?

– Ý cậu muốn hỏi là đãi ngộ chứ gì?

Lưu Tiểu Vũ nói:

– Các nước khác nhau thì đãi ngộ của Cảnh sát Quốc tế sẽ khác nhau, ví dụ như ở phân khu Châu Á, trừ đãi ngộ dựa trên chức vị ra còn có phụ cấp, một lần xử lý chuyện mà quỷ là… một trăm vạn. Ban đầu là 20 vạn, một trăm vạn chỉ là tiêu chuẩn phụ cấp mới nhất, ngoài ra còn được cấp quyền sử dụng 100 kg vàng. Nếu như thành công bắt được một con quỷ sẽ ghi công một lần, cộng thêm thưởng cho 1000 vạn, đống thời tăng số vàng sử dụng, ngoài ra còn có cung cấp nhà ở miễn phí, chiếu cố cho người thân, có mấy thứ nữa nhưng ở chỗ tôi không có ghi tỷ mỉ.

– Về phương diện tình báo thì sao?

Dương Giang nói:

– Cả nước đều đã xuất hiện lệ quỷ, đừng nói với tôi quốc gia không có đầu tư nghiên cứu và phân tích về quỷ đấy chứ.

– Phương diện này còn nằm trong giai đoạn thí nghiệm nên tôi không rõ lắm, tôi chỉ có thể khẳng định một khi công cuộc nghiên cứu đạt được thành quả sẽ cho các cậu biết trước tiên.

Dương Giang suy tính Quả nhiên, hắn đã đoán đúng, các quốc gia đang nghiên cứu về phương diện nà, nhưng chưa có lấy được thành quả mang tính đột phá, hiện tại còn đang trong giai đoạn thử nghiệm… hoặc là đã có thành quả nhưng không công bố ra.

Có điều phúc lợi khi trở thành Cảnh sát Quốc tế quả thật rất tốt, dù chẳng có nhiều tiền nhưng không lo lắng chuyện hậu sự. Quan trọng hơn nữa là địa vị cùng quyền lợi của Cảnh sát Quốc tế rất cao.

Dương Giang hỏi:

– Cô có thể nói rõ hơn về nghĩa vụ và trách nhiệm của một Cảnh sát Quốc tế được không?

Lưu Tiểu Vũ trả lời:

– Nếu như cậu muốn trở thành Cảnh sát Quốc tế, bên tôi sẽ sắp xếp người đến gặp cậu nói rõ ràng mọi chuyện với cậu, thế nhưng muốn trở thành Cảnh sát Quốc tế chính thức, cần phải tham gia huấn luyện, c ký kết hiệp ước tinh thần chứ không dễ dàng đâu.

– Chỉ riêng hiệp ước tinh thần đã rất quan trọng rồi, tôi từng hỏi cậu nhiều lần về tình trạng tinh thần của cậu, bởi vì đa số người sau khi trở thành ngự quỷ nhân đều sẽ bị lệ quỷ ảnh hưởng dần dần. Loại ảnh hưởng này sẽ không biến mất, có một số người bị ảnh hưởng nghiêm trọng sẽ dẫn đến rối loạn tinh thần mà sụp đổ, thậm chí là có xu hướng tự hủy diệt bản thân. Còn có một số người không thể thừa nhận áp lực lớn dẫn đến tinh thần phân liệt, bắt đầu biến chất mà thành một người điên.

Dương Giang nhíu mày:

– Ý của cô là đại đa số ngự quỷ nhân đều không được bình thường?

Lưu Tiểu Vũ trả lời:

– Không, không thể nói bọn họ là không bình thường, có lẽ trong mắt bọn họ, chúng ta mới là những người không bình thường, bọn họ chỉ là bị lực lượng của lệ quỷ ảnh hưởng, chuyện này chắc cậu có thể hiểu nên chính bản thân bọn họ cũng không biết bản thân đã biến thành dạng người thế nào.

Chương 90: Phải Tóm Được Cậu Ta.

– Ngoài ra, cuộc nói chuyện giữa tôi và cậu đã gửi cho chuyên gia phân tích qua, dựa trên hiệp ước tinh thần của cậu, có thể khẳng định tinh thần của cậu phi thường tốt. Mức độ ảnh hưởng của lệ quỷ lên cậu không lớn, cho nên tôi hi vọng cậu có thể trở thành cảnh sát, ra sức vì nước.

– Chuyện này thi để cho tôi suy nghĩ kỹ đã, hôm nay nói đến đây thôi, sau này có việc tôi lại gọi cho cô.

Sau khi hỏi xong, Dương Giang cúp điện thoại, Lưu Tiếu Vũ thấy Dương Giang cúp điện thoại mới dừng bút, cô nhíu mày.

– Lưu Tiểu Vũ, cô thấy Dương Giang thế nào? Tiềm lực của hắn rất lớn đúng không, đừng bỏ cuộc, theo sát hắn, vừa mới trở thành ngự quỷ nhân không được bao lâu đã thành công giải quyết một quỷ án. Cái báo cáo kia tôi đã nhìn qua rồi, không tệ đâu, chỉ nửa giờ đã bắt được một con quỷ cấp C, cấp hạn chế. Chuyện như thế này, ngay cả mấy lão cảnh sát có kinh nghiệm phong phú cũng chưa chắc đã làm được. Mặc dù hợp tác cùng ngự quỷ nhân tên Nghiêm Lực nhưng không thể phủ nhận công lao của hắn được.

Ở bên cạnh, đội trưởng Triệu Kiến Quốc đang đi tới, trầm giọng nói.

Trong tay ông ta đang cầm mấy tấm ảnh, toàn bộ đều là ảnh từ camera giám sát, bên trong có một bức ảnh, là lúc Dương Giang vừa xuống xe, trong tay còn cầm một cái hộp bằng vàng.

Lưu Tiểu Vũ nói:

– Đội trưởng, cậu ta đã tiếp xúc với ngự quỷ nhân, chỉ sợ trong lòng bị dao động, không chắc cậu ta còn định trở thành cảnh sát không nữa.

Triệu Kiến Quốc cười nói:

– Có phải cậu ta không ghét cảnh sát không? Dù sao mạng của cậu ta cũng là do Chu Chính cứu, tôi có thể cảm giác được, hắn rất có ấn tượng tốt đối với cảnh sát. Nếu là người khác, chắc chắn đã chửi cha gọi mẹ rồi, khó nghe hơn nữa đều nói cảnh sát là chó săn… Ngoài ra, tôi còn nghe nói có người còn muốn bóp chết liên lạc viên, khiến liên lạc viên kia hoảng sợ cúp máy ngay lập tức.

Lưu Tiểu Vũ nói:

– Đội trưởng nói đúng, tôi nhất định phải tóm lấy tên Dương Giang này, để cậu ta trở thành Cảnh sát Quốc tế.

– Phải chú ý có chừng mực một chút, ngoài ra cần quan tâm đến tình trạng tinh thần của cậu ta nhiều chút, dù sao, khi trở thành ngự quỷ nhân, cậu phải chịu áp lực tinh thần rất lớn. Vì biết bản thân sắp chết nên rất dễ lầm đường lạc lối, cô không thể dùng chính nghĩa để lên mặt áp đặt cậu ta, bắt cậu ta phục tùng, trước tiên hẳn là nên để cho hai bên cùng hợp tác có lợi, trước mắt cử giữ nguyên tình trạng này đã.

Triệu Kiến Quốc nói:

– Cậu ta chưa phải là cảnh sát đã giúp quốc gia giải quyết một quỷ án, nếu không có gì khác xảy ra, hãy giữ vững mối quan hệ hợp tác giữa hai người đến khi cậu ta tự nguyện trở thành Cảnh sát Quốc tế thì thôi.

….

– Mảnh báo màu đỏ này sắp không áp chế nổi con mắt rồi, quả thật.. cực hạn của mảnh báo màu đỏ cũng sắp đến rồi.

Dương Giang đứng trước tấm gương lau lau nước trên người, hắn thấy mảnh báo màu đỏ dán trên mu bàn tay sắp vỡ ra, bề mặt mảnh báo hiện lên một vết rách rõ ràng.

Phải biết mảnh báo màu đỏ này rất đặc thù, là đồ vật của lệ quỷ, bình thường hắn đã thử xé qua, nếu chỉ sử dụng lực lượng đơn thuần mà nói, căn bản không thể nào xé được, chỉ khi vận dụng lực lượng của lệ quỷ mới có khả năng xé nát nó.

Dương Giang sờ sờ mu bàn tay:

– Có phải do hôm này bản thân sử dụng quỷ vực? Hay vẫn do mảnh báo này sẽ yếu dần theo thời gian…

Con mắt dưới da thịt lại rục rịch, dù không có dấu hiệu thay đổi nào nhưng hắn có thể cảm giác được mắt quỷ đang khôi phục trở lại, giống như thân thể hắn là vật chủ để mắt quỷ ký sinh, mắt quỷ trưởng thành, hắn sẽ dần dần chết đi. Dương Giang nghĩ thầm trong lòng.

– Nhưng chuyện này không sao cả, chỉ cần tìm được cách khắc chế lệ quỷ sẽ ổn lại thôi.

Sau khi tham gia nhiều chuyện ma quỷ, hắn cũng không có e ngại nhiều lắm đối với cái chết. Thế nhưng khi thấy tấm da màu đen đặt bên cạnh hắn mới hơi giật mình một chút.

Tấm da, trong suy nghĩ của Dương Giang, đây là thứ quỷ dị và tà ác nhất, nó khiến hắn cảm thấy có chút gì đó không yên lòng.

Hắn mở tấm da ra kiểm tra xem trên tấm da có xuất hiện tin tức gì không.

– Để ổn thỏa một chút vẫn nên tìm tiệm vàng nào đó chế tạo một cái hộp bằng vàng, bỏ nó vào trong đó thôi. Nên chuẩn bị sớm một chút, nếu tấm da không phải là một món đồ… mà là con quỷ thật sự, vậy một ngày nào đó thứ này có thể hại chết mình.

Dương Giang bắt đầu tính toán trong lòng, thế nhưng, khi hắn mở ra tấm da để kiểm tra, bỗng thấy trên tấm da hiện ra một hàng chữ.

– Hôm nay tôi tắm rửa xong lập tức nảy ra ý nghĩ kiểm tra tấm da này một lát, tôi phát hiện tấm da có một năng lực khá đặc biệt, nó… Hình như có thể phong ấn quỷ, sau khi thử phong ấn quỷ, đột nhiên tôi phát hiện ra một tin tức động trời.

– Tôi biết được cách để sống sót thật sự từ tấm da.

– Đây là một khoản giao dịch, tôi đang phân vân không biết có nên đáp ứng giao dịch này hay không, nhìn lấy tấm da cổ quái, lòng ta có chút do dự không sao quyết định được.

Dương Giang mắng một câu:

– Do dự cái rắm, có bị thiểu năng mới tin ngươi, Phương Kính cũng bị ngươi lừa, khiến gã ta phải chết, bịa đặt lung tung chính là thành ngữ dành cho ngươi đó.

Hắn lập tức cất tấm da đi, không có quan tâm đến nội dung của nó nữa, tựa như tấm da có thể đọc được nội tâm và nỗi khát vong của người khác, biết đối phương muốn cái gì nhất.

Nó đang lợi dụng dục vọng của con người để từng bước từng bước làm chuyện gì đó. Có điều Dương Giang không vứt tấm da này đi, bởi vì mọi chuyện mà nó nói đều là… sự thật. Nếu lúc ở trường học không có lời nhắc nhở của nó, hắn có trở thành ngự quỷ nhân đi nữa cũng phải chết. Thế nên ở trong lòng Dương Giang, dù thứ này rất cổ quái và tà ác nhưng hắn không thể khắc chế được ý nghĩ giữ lại để làm thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng.

Tóm lấy một tia hi vọng sống sót cuối cùng, giống với người chết chìm gặp được một cọng cỏ vậy, chắc chắn người ta sẽ cố gắng túm lấy nó.

– Tôi về rồi, Dương Giang, cậu còn ở đây không?

Ngay khi Dương Giang vừa đi ra khỏi phòng tắm, cửa chính đã mở ra, hắn thấy Giang Diễm đang thở hồng hộc vác theo một túi đồ cực lớn.

Dương Giang buồn bực nói:

– Chị đi mua đồ mà, sao về nhanh vậy?

Xuất phát từ bản năng của người đàn ông, hắn đưa tay tiếp nhận cái túi nặng trĩu này.

Giang Diễm có chút sợ hãi nói:

– Đã muộn rồi nên tôi không dám đi một mình bên ngoài quá lâu, nếu lỡ đụng phải lệ quỷ tôi biết làm sao, vì thế lúc nãy sau khi ra khỏi thang máy là tôi chạy một mạch về nhà.

Dương Giang nói:

– Quỷ không phân biệt ngày đêm, chị đi ban ngày cũng có thể gặp được quỷ.

– Đúng, cậu nói đúng, thế nhưng lúc đó cậu phải cứu tôi đó nha.

Giang Diễm cười hì hì, khi nhìn thấy Dương Giang, cô lại cảm thấy vô cùng yên tâm, không có tý sợ hãi nào, đại khái có thể gọi đây là cảm giác an toàn đi, thì ra loại cảm giác này vẫn tồn tại.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ok bạn :)Truyện này đã có bản dịch do Vân Anh ủng hộ tụn mình đang làm lại rồi nhé ^^!Tối này là hoàn tất nhé bạn ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Mình đã fix lại all rồi nhé
https://audiosite.net
Trí 5 ngày trước
Reset lại từ chương 5 giúp với ad. Thanks
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 1 tuần trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 2 tuần trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 3 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ