1. Home
  2. Truyện Linh Dị
  3. [Dịch] Khủng Bố Sống Lại
  4. Tập 10: Lệ Quỷ Cấp S (c91-c100)

[Dịch] Khủng Bố Sống Lại

Tập 10: Lệ Quỷ Cấp S (c91-c100)

❮ sau

Chương 91: Lệ Quỷ Cấp S.

– Vào đi… Hử?

Dương Giang bỗng cảm thấy thân thể hắn có chút dị thường, không phải thân thể hắn có gì đó không thích hợp mà con mắt quỷ trong cơ thể hắn có chút gì đó không đúng, giống như mắt quỷ không thể khống chế nữa.

Dường như Dương Giang không thể nào điều khiển, trong chốc lát, toàn bộ mắt quỷ đồng loạt mở ra, trên mu bàn tay, sau ót, trên người… toàn bộ 6 con mắt đều mở ra.

Trong nháy mắt hắn đạt đến cực hạn của thân thể, sắc mặt Dương Giang đột nhiên thay đổi.

“Chuyện gì thế này? Vì cái gì mắt quỷ lại xảy ra tình huống này, tương tự như lúc bị quỷ anh cắn”

Loại tình trạng này trước đó hắn chưa bao giờ gặp phải, chỉ có một lần hắn đã trải qua là lúc bị quỷ anh cắn ở trong trường học, dẫn đến mắt quỷ bị kích thích đẩy nhanh tốc độ khôi phục nhưng lần này lại đột nhiên xảy ra.

– Đi vào, đóng cửa.

Dương Giang kéo Giang Diễm vào trong rồi đóng của lại.

Giang Diễm có chút thẹn thùng nói:

– Tôi vẫn còn chưa tắm rửa gì hết, cậu từ từ chứ.

Dương Giang che miệng của cô ta, ra hiệu không được lên tiếng.

Giang Diễm nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Dương Giang, lập tức ý thức được có chuyện gì đó đã xả ra, lòng cô run run mà mở to hai mắt, vẻ mặt sợ hãi.

– Không, không có xui xẻo đến mức đó chứ? Vừa mới thoát khỏi quỷ đã đụng quỷ nữa rồi?

– Không phải ở chỗ này, là từ bên ngoài tiểu khu.

Con mắt từ sau ót Dương Giang trông thấy ánh đèn bật tắt không cố định, truyền đến từ vị trí cách đó không xa.

Hắn lập tức chạy đến cửa sổ, nhìn ra phía ngoài.

Ở bên ngoài tiểu khu, cách không xa lắm, tại một khu vực u ám, ánh đèn trên đường không thể nào chiếu vào đó, toàn bộ mọi thứ tiếp xúc với nó đều bị đồng hóa, trở thành màu xám ảm đảm, trở thành một phần của thế giới kia.

– Là cái gì vậy?

Sắc mặt Dương Giang hơi đổi, mấy con mắt đều nhìn về phía đó.

Nhưng sau hai giây, sáu con mắt đồng loạt nhắm lại.

Sáu con mắt quỷ không bị Dương Giang khống chế mà tự động đóng lại, sau đó khôi phục lại trạng thái bình thường, tựa như lúc trước, khi bị tờ báo màu đỏ dán lại, vô cùng yên tĩnh, trong lòng hắn hơi run lên.

– Mắt quỷ không dám nhìn hay sao?

Bất quá, bằng mắt thường, Dương Giang có thể quan sát được nó và đoán ra đây hẳn là quỷ vực nhưng mà phạm vi bao phủ của nó… Có vẻ hơi lớn quá.

Nhìn từ tây sang đông, hiện ra một khu vực màu xám, gần như không thấy bờ bên kia, giống như như một vạch phân cách giữa sự sống và cái chết, đem tòa thành phố này tách ra hai nửa.

Nếu như đây là quỷ vực của một con quỷ, vậy mức độ khủng bố của con quỷ này là không thể đo lường, muốn đo cấp bậc của nó, ít nhất là cấp S, cấp độ hủy diệt.

Dương Giang thấy vậy cũng không có sợ hãi, ngược lại thở phào một hơi.

– Còn tốt, vẫn đủ may mắn, quỷ vực kia chỉ đi qua dọc đường, tiểu khu không bị ảnh hưởng, hẳn là mắt quỷ bị ảnh hưởng bởi loại động tĩnh này mà thôi.

Nếu như quỷ vực này đi qua tòa nhà này thì tối hôm nay hắn sẽ chết đột ngột rồi.

Giang Diễm thở mạnh cũng không dám thở, cẩn thận từng li từng tí đi đến bên cạnh, hỏi:

– Sao, sao vậy? Chuyện gì đang xảy ra thế, có phải là có quỷ xuất hiện hay không?

– Cái đó không liên quan đến chúng ta, chỉ là một con quỷ đi ngang qua, chẳng mấy chốc nó sẽ rời đi thôi.

Dương Giang nhìn thấy quỷ vực đaz bắt đầu tan biến, không gian vốn u ám có chuyển biến rõ ràng.

Dựa vào sự hiểu biết đối với quỷ vực của hắn, Dương Giang biết con quỷ đã rời đi, còn nó đi đâu thì chỉ có trời mới biết.

Dù sao quỷ ở bên trong quỷ vực có thể tùy tiện xuất hiện ở bất cứ vị trí nào nếu nó muốn, ngay khi quỷ vực sắp sửa biến mất, Dương Giang lại nhìn thấy một khung cảnh hư ảo, giống như là thành phố biển của thần, hiện ra giữa một góc của thế giới u ám.

Một ngọn nến đang chập chờn trong không gian kia, tỏa ra ánh sáng màu xanh lục quỷ dị.

Ngọn nến màu trắng, phần dưới có màu vàng óng, nhìn cũng không giống được ngọn nến chế tạo từ thời xa xưa, là phong cách của thời kỳ cận đại ở phương Tây… Thậm chí có khả năng được tạo ra ở thời đại gần đây.

Ánh sáng của ngọn nến phản chiếu một đôi tay bóng loáng, trắng nõn, không tỳ vết và vô cùng hoàn mỹ.

Thế nhưng đôi tay đang bị ngọn nến đâm xuyên qua lại không chảy máu.

Dựa theo ánh sáng lấp lóe của ngọn nến, Dương Giang có thể thấy đây là bàn tay của phụ nữ, chỉ là người này không lộ dạng, chẳng thấy được khuôn mặt cô ta hay điểm nào đặc thù nào khác…

Thần bí, bí ẩn, cũng có thể vô cùng khủng bố.

Sau đó hình ảnh biến mất, quỷ vực không còn nữa.

“Vàng là thứ dùng để phong ấn quỷ, bàn tay, cô gái kia… Ngự quỷ nhân đã giao đấu với thứ này hay sao? Nhưng hình như là đã thất bại. Với loại quỷ đạt đến cấp bậc này thì không thể xử lý nó với một người được, ít nhất cũng phải hợp tác hành động theo đoàn đội.”

“Thế nhưng con quỷ này vẫn không bị giam giữ, điều này có nghĩa là đám ngự quỷ nhân kia… đã đoàn diệt.”

Dương Giang hít một hơi thật sâu, đến cùng thì đây là lần hành động của quốc gia nào vậy. Loại quỷ cấp bậc này mà cũng dám bắt hay sao, lá gan to đến cỡ nào mới có ý định này chứ.

– Đi rồi sao?

Dương Giang bồi hồi thật lâu bên cửa sổ, đợi cho thế giới u ám hoàn toàn biến mất thân thể căng cứng của hắn mới có thể thả lỏng.

“May là nó chỉ đi ngang qua, nếu không chỉ biết bỏ chạy thôi, loại lệ quỷ đạt đến cấp bậc này rồi, bất cứ người nào đụng phải đều sẽ chết. Nhưng từ tình huống lúc nãy có thể suy ra, dù con quỷ này không bị khống chế, bắt giữ cũng đã bị hạn chế một số thứ, nếu không đôi tay kia sẽ không bị xuyên qua… Nhất định là người điều khiển quỷ đã nghiên cứu ra phương pháp để giết quỷ rồ, dùng vàng chế tạo chân nến rồi đính nó vào một bộ phận của quỷ, từ đó có thể hạn chế năng lực của nó. Nhưng, bên trên còn cắm thêm ngọn nên để làm gì?

Dương Giang nhíu mày, suy tư:

– Hình như chân nến và nến liền một khuôn, đều là thứ do con người tạo ra, hơn nữa còn là đốt nến… Điều này có vẻ không có tác dụng gì trong việc khắc chế quỷ a? Hay nó tựa như là một cái biển báo giao thông, khiến mọi người biết con quỷ đang ở đâu chăng?

– Xem ra, có rất nhiều bí mật của ngự quỷ nhân mà mình không biết, thậm chí chỉ dựa vào ảnh lúc nãy cũng có thể nghĩ ra vài phương pháp để đối phó với quỷ.

– Là cấp bậc mình chưa đủ nên không thể nào tiếp xúc đến hay… tin tức bị các quốc gia ra tay phong tỏa?

– Nếu như vậy, xem ra, trong lúc tai nạn tràn ngập thế giớ, mà con người vẫn còn tranh đấu với nhau, vẫn phải đối đầu nhau?

Dương Giang suy nghĩ một hồi.

Hắn cảm thấy tuyệt đối không thể trở thành ngự quỷ nhân tự do, đường đi của Nghiêm Lực đã sai rồi, để sống sót nhất định phải nghĩ cách trèo lên cao, tăng tiến thân phận và địa vị bản thân… Thậm chí gia tăng quyền lợi, chỉ có như thế mới biết thêm được nhiều bí mật hơn nữa, hắn không muốn chết một cách mơ mơ màng màng.

Nghĩ tới đây, Dương Giang nhìn tấm da đang bị cái hộp bằng vàng đè lên, hình như nó đang cất giữ bí mật gì đó…

Chương 92: Trở Thành Bạn Gái Của Cậu Ấy.

Nhưng, nếu không trả cái giá thật lớn thì thứ này sẽ không dễ dàng để lộ ra tin tức quan trọng.

Suy tư một lát, trong lòng Dương Giang cũng đã quyết định được bước đi tiếp theo của bản thân, hắn nhìn Giang Diễm:

– Chị đừng dùng sắc mặt như kiểu cha chết mẹ chết như thế để nhìn tôi chứ, vừa rồi chỉ là có con quỷ đi ngang qua bên ngoài thôi, không có chuyện gì, chị đã mua cơm chiên trứng cho tôi chưa? Ăn xong tôi còn muốn đi ngủ.

Vì qua khẩn trương nên giọng Giang Diễm có chút cà lăm.

– Ở, ở… ở trong túi ấy.

Bộ dạng Dương Giang cứ như chưa có chuyện gì xảy ra, ăn uống ngon lành, tâm lý của hắn có lẽ đã vượt xa người bình thường.

Xem ra, nếu hiện tại có một đống thi thể bày ra trước mắt hắn, chắc hắn vẫn có thể ăn uống ngon làn, có lẽ hắn đã trở thành một tên biến thái rồi?

Giang Diễm nhìn thấy Dương Giang đang ăn uống say sưa cũng hiểu được đã không còn chuyện gì nữa, cô thở phào một hơi, sau đó nhỏ giọng nói:

– Vậy tôi đi tắm, nếu như có chuyện gì, cậu nhớ phải xông vào cứu tôi đó, tôi rất nghe lời cậu.

– Chị cứ yên tâm, nếu như xảy ra chuyện, tôi chắc chắn thanh toán toàn bộ chi phí mai táng cho chị.

Dương Giang tiếp tục ăn.

-….

Giang Diễm không nói gì cho phải. Dương Giang không hứa sẽ cứu cô, nếu gặp phải con quỷ quá khủng bố, hắn sẽ bỏ chạy ngay lập tức, không chút do dự nào hết, cùng lắm là coi như đã từng quen biết, hắn chờ con quỷ bỏ đi thì quay lại nhặt xác giùm mà thôi.

– Không sao, không có chuyện gì, nhất định có thể tiếp tục sống tốt.

Giang Diễm vừa tắm vừa tự động viên mình.

– Siêu thị khủng bố như thế, mình đã từng trải qua rồi, còn có thể có chuyện gì khủng bố hơn được nữa cơ chứ. Cũng không phải chưa từng thấy quỷ, có Dương Giang ở đây không cần sợ hãi. Cậu ta có thể đối phó với quỷ, mặc dù không có nói ra nhưng mình chỉ cần tin tưởng cậu ấy là được. Thế nhưng, trước tiên phải trở thành bạn gái cậu ta, chỉ có thế thì cậu ta mới tự nguyện đi bảo vệ mình… Là tình nhân cũng được.

Mặc dù đã lên kế hoạch như thế nhưng muốn làm thật thì Giang Diễm vẫn thấy có chút xấu hổ, muốncho cô đi quyến rũ một thanh niên 18 tuổi, cô luôn có cảm giác như bản thân đang phạm tội vậy, may mắn mình là nữ, chứ ngược lại là xong rồi.

Sau khi tắm xong, Giang Diễm đứng hong khô tóc trước gương, chỉnh sửa lại một chút.

Từ trong gương, có thể thấy gương mặt trắng hồng, tinh xảo của Giang Diễm, bên trên còn mang theo vẻ mị hoặc khó cưỡng. Khăn tắm bọc lại tấm thân lồi lõm, có thể khơi dậy ngọn lửa của bất kỳ người đàn ông nào, là một hoa khôi của trường đại học, cô có rất nhiều người theo đuổi. Cho nên Giang Diễm rất tự tin đối với dung mạo lẫn dáng vẻ của mình. Thế nhưng cô cũng là cô gái thông minh, sẽ không bị loại tình cảm anh anh em em ở đại học làm cho mù quáng, theo quan điểm của cô, hôn nhân của một người phụ nữ cũng giống với một vụ đầu tư vậy, muốn đạt được lợi ích lớn nhất, phải đầu tư vào một người có tiềm lực kiếm lời, tiềm lực càng cao thì càng đáng để đầu tư. Mà hiện tại, Dương Giang, chính là người đàn ông thích hợp nhất đối với cô.

– Tôi ra rồi đây, cậu đợi có lâu không?

Mang theo âm thanh mê hoặc, Giang Diễm đi tử trong phòng tắm đi ra, khuôn mặt cô đỏ ửng, có điều không một ai đáp lại câu nói của cô. Giang Diễm cảm thây nghi ngờ, vội vàng đi đến, cô thấy hộp cơm trên bàn đã ăn xong xuôi, Giang Diễm nhìn lên tầng trên thì thấy Dương Giang đang nằm trên giường.

– Hừ, không chịu chờ.

Giang Diễm nghĩ thầm trong lòng, cứ thế mặc nguyên cái khăn tắm đi lên tầng, thấy Dương Giang đang nằm chữ đại trên giường, chiếm lấy toàn bộ giường cnafg khiến cho cô không thể không khinh bỉ hắn.

Chỉ số tình cảm của tên này sao thấp thế cơ chứ.

– Dương Giang, cậu ngủ rồi à?

Giang Diễm tựa đầu bên cạnh, nằm trong ngực hắn, nhẹ nhàng hỏi.

Dương Giang mở mắt ra:

– Chưa ngủ.

Giang Diễm cười nói:

– Đã đoán được cậu không ngủ rồi, chờ tôi có lâu không? Hiện tại cậu có đói bụng không, có muốn ăn “gì đó” không?

Dương Giang nói:

– Hiện tại không đói bụng, tôi mới ăn cơm xong mà.

Giang Diễm ôm cổ hắn, nói:

– Cơm có cái gì tốt mà ăn chứ, chẳng lẽ cậu không nghe sắc đẹp có thể thay cơm à?

Trán Dương Giang đổ đầy mồ hôi lạnh.

– Đừng có lộn xộn, hiện tại thân thể tôi có chút không thoải mái.

Tác dụng phụ của việc sử dụng lực lượng lệ quỷ lại xuất hiện, thân thể hắn bắt đầu tê liệt nằm trên giường không thể động đậy, chỉ cảm thấy mấy con mắt quỷ ở trong thân thể, có chút bất an mà đập liên tục.

– Thân thể không thoải mái chỗ nào? Không ngại thì để tôi kiểm tra cho cậu nhé.

Giang Diễm nói với giọng vô cùng quyến rũ, cô hôn một cái lên mặt Dương Giang:

– Có phải làm như thế này thì cảm thấy dễ chịu hơn không?

Nhưng cô vừa mới hôn xong, mặt Dương Giang đã vỡ ra một vết nứt, một con mắt màu đỏ lộ ra, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cô.

– A! !

Giang Diễm giật mình, gần như nhảy dựng lên trên giường.

– Đã bảo đừng có lộn xộn rồi.

Dương Giang bình tĩnh nói:

– Hiên tại tôi không thể khống chế con quỷ trong cơ thể, nếu nó muốn làm gì chị, tôi đều không có cách nào để ngăn cản.

Giang Diễm che miệng, kinh hãi, hỏi:

– Sao, sao có thể như thế?

Dương Giang nói:

– Sở dĩ tôi có thể đối phó với lệ quỷ là do thân thể tôi đã biến thành lệ quỷ, nếu không phải như thế thì chị nghĩ rằng loại người như chúng tôi dựa vào cái gì lại liên hệ được với lệ quỷ chứ? Dựa vào cái đầu hay sao hay là dựa vào lòng can đảm? Hay chị cho rẳng trên đời này có dị năng hoặc phép thuật tồn tại?

Sắc mặt Giang Diễm liên tục thay đổi, cô không nghĩ đến đây mới là bộ mặt thật của Dương Giang.

– Nếu thế, sau này cậu có giúp tôi nữa không?

Do dự một hồi lâu, cô muốn rời khỏi giường nhưng từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi cái giường này.

Dương Giang nói thẳng:

– Không, tôi không có trách nhiệm và nghĩa vụ phải cứu chị, không, không chỉ là chị, còn có người khác, chuyện ma quỷ ở siêu thị là do chị may mắn, gặp phải tôi lúc tôi đang muốn giải quyết chuyện ma quỷ để kiếm tiền.

– Nhưng, tôi… Tôi không muốn chết, tôi muốn sống, sống thật tốt.

Giang Diễm cẩn thận từng li từng tý nằm co cụm lại trong ngực Dương Giang.

– Sau này còn xuất hiện rất nhiều quỷ, có phải không?

– Đúng thế, chuyện ma quỷ sẽ xảy ra ngày càng nhiều.

Dương Giang không có giấu diếm cái gì cả:

– Sau này, chắc toàn bộ người trên thế giới đều biết, hiện tại đa số người vẫn còn mơ mơ màng màng. Không ai biết mình sẽ chết như thế nào, có lẽ sau khi nhận một cú điện thoại, sau khi nghe một tiếng gõ cửa, có lẽ trong khi ngủ.

– Nếu tôi ngủ cùng cậu, cậu có giúp tôi không?

Giang Diễm không dám ngẩng đầu nhìn con mắt.

– Không biết.

Dương Giang trả lời rất thẳng thắn.

Giang Diễm hỏi:

– Vậy tôi phải làm gì thì cậu mới chịu giúp tôi?

– Chị phải có tác dụng, có thể xử lý một số chuyện giúp tôi, giúp tôi làm một số việc. Giống như trong siêu thị vậy, giúp tôi kiểm tra băng ghi hình, nếu như thế tôi sẽ bảo vệ chị, để chị không bị giết chết, đây là trao đổi công bằng.

Chương 93: Giá Vàng.

Dương Giang hơi hơi quay đầu lại nhìn cô:

– Cứu một người không có tác dụng gì chỉ khiến cho bản thân chết nhanh hơn mà thôi.

– Nếu thế tôi có thể làm thư ký riêng của cậu, tôi là kế toán, tôi biết rất nhiều thứ.

Dương Giang nói:

– Tài chính, chị biết đầu tư cổ phiếu không?

Giang Diễm nói:

– Biết, khi đang học thực tập tôi có thử buôn bán rồi nên có kinh nghiệm.

– Liên hệ với khách hàng lớn thì sao?

(GD: Chuyện ma quỷ sau này sẽ gọi là chuyện linh dị nhé)

– Tôi biết, tôi có một số khách hàng lớn, nếu cậu muốn làm ăn về phương diện linh dị thì tôi có thể giúp được cậu.

– Có cần phiên dịch không?

– Tiếng anh của tôi rất tốt, không cần phiên dịch.

Dương Giang hơi kinh ngạc:

– Nhìn không ra chị là một nhân viên chất lượng cao đó chứ.

Không thể không thừa nhận cô gái trước mặt rất có năng lực, nằm ngoài dự đoán của hắn.

Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng cô ta đang khoác lác.

Dương Giang nghiêm túc nói:

– Nếu tạm thời chị chưa muốn đi làm, có thể làm việc cho tôi, đúng là tôi có một số việc cần chị làm, ngoài tiền lương ra, tôi sẽ bảo vệ cho chị ở một mức độ nào đó.

Dương Giang đang thử tạo ra một nhóm.

Dù sao, sau khi trở thành Cảnh sát, hắn không thể nào đơn thương độc mã ra trận được.

– Thật không?

Giang Diễm có chút vui mừng, vội vàng ngẩng đầu lên, cứ như cô nàng không e ngại Dương Giang lắm.

Dương Giang đáp:

– Chỉ thử một chút thôi, tôi không có kinh nghiệm nhiều ở phương diện này.

– Mà thôi, trời khuya rồi, tôi ngủ đây.

Cảm giác tê liệt đã dần biến mất, lần này tốt hơn so với trước, xem ra mảnh báo màu đỏ vẫn còn có tác dụng nhưng tinh thần mệt mỏi khiến hắn ngủ rất nhanh.

Giang Diễm nhìn Dương Giang một hồi, không biết cô đang nghĩ gì. Sau một hồi suy tư cô cũng tựa đầu vào trong ngực hắn mà ngủ thiếp đi, ngay lúc Dương Giang đang ngủ.

….

La đại sư mới vừa lấy khẩu cung trong cục cảnh sát đi ra, theo sau lão ta còn có một người đồ đệ. May mắn là chưa đi được bao xa đã gọi được một chiếc taxi.

La đại sư tức giận mắng:

– Mẹ nó, hôm nay đúng là xui xẻo tám đời, không ngờ xem phong thủy mấy chục năm lại có một ngày gặp phải quỷ thật sự. Tiền không kiếm được một xu lại bị thiệt thòi lớn. Hơn nữa tháng này cũng không thể trở về nhà, phải ở lại, mỗi ngày phải đến trình báo ở cục cảnh sát một lần.

– Đi thôi, trước tìm một cái khách sạn để ngủ?

Đang đi trên đường, tài xế đột nhiên hỏi:

– A, sao trên cổ của cậu lại có vết sẹo vậy.

Người đồ đệ bên cạnh La đại sư bất giác sờ sờ cổ, hình như có thể cảm giác được da cổ bị trật ra, lộ ra một ít thịt bên trong.

Hắn ta bình tĩnh nói:

– Không, không có việc gì, có thể là do không cẩn thận bị cái gì đó quẹt trúng.

– A.

Tài xế không có hỏi nhiều, quay đầu lái xe đi.

Ngay khi tài xế quay đầu, ánh mắt người này lập tức mất đi thần thái, biến thành ánh mắt trống rỗng mà chết lặng, không biết từ lúc nào sắc mặt đã tái nhợt, chẳng còn chút máu.

….

Tùy từng việc mà khi gặp được, mỗi một người sẽ có những lựa chọn khác nhau.

Lúc biết thân phận của Dương Giang là Ngự Quỷ Nhân, Giang Diễm vẫn không chọn cách xa Dương Giang mà đặt tương lại của cô lên người hắn, chỉ có những người từng sống trong địa ngục mới biết nhân gian tốt đẹp đến nhường nào, chỉ có những người tnwgf tiếp xúc với lệ quỷ mới hiểu còn sống hạnh phúc ra sao.

Ở thế giới mà quỷ quái sống dậy, dù Dương Giang có là quỷ đi nữa, Giang Diễm cũng tự nguyện tìm sự che chở từ phía hắn.

– Tiếp tục tăng? Sao cậu biết giá vàng sẽ còn tiếp tục tăng? Gần đây tôi thường xuyên theo dõi giá vàng, tôi cho rằng giá đó đã là đỉnh rồi, tiếp theo chắc chắn sẽ rơi xuống. Đã có nhiều trường hợp như vậy rồi, giá vàng tăng lên đến đỉnh, sau đó lại giảm xuống từ từ, hiện tại cậu đang cầm 1000 vạn trong tay, nếu làm thế sẽ lỗ lớn.

Gian Diễm ngồi trước máy vi tính, trên người mặc một bộ đồ ngủ khá mỏng. Cô không để ý đến những cảnh xuân thỉnh thoảng lộ ra mà kích động ôm lấy laptop ngồi bàn luận về xu hướng biến động của giá vàng.

Khi bắt đầu phiên giao dịch ngày hôm nay, đầu tiên giá vàng đi xuống một chút rồi tăng vọt lên.

Dương Giang nói:

– Tôi không hiểu thị trường chứng khoán lắm nhưng tôi biết giá vàng sẽ tiếp tục tăng, cho nên muốn nhân cơ hội này kiếm chút tiền tiêu vặt.

Giang Diễm có chút kích động hỏi lại:

– Chẳng lẽ cậu có tin tức từ bên trong sao?

Dương Giang nói:

– Không, đó chỉ là suy đoán của tôi mà thôi

Đương nhiên, đó cũng không phải hoàn toàn là suy đoán, hiện tại vàng đã không còn là tiền bạc mà đã trở thành tài nguyên chiến lược của mỗi quốc gia, là một loại vật phẩm cần thiết, một loại vật phẩm sẽ được sử dụng rất nhiều, đương nhiên giá sẽ càng ngày càng tăng.

Nghe hắn nói như vậy, Giang Diễm cho rằng Dương Giang đã biết cái gì đó, nếu không sao lại suy đoán chắc chắn như thế.

Dù sao đi nữa hắn cũng là Cảnh sát, lúc trước tên Lưu đội trưởng còn phải cúi chào khi gặp mặt hắn, thế nên cô nghĩ hắn không thể nào chỉ là một tên bảo vệ cỏn con được.

Nghĩ như vậy, Giang Diễm lập tức giúp Dương Giang đầu tư vào vàng, hơn nữa cô còn bỏ cả mấy chục vạn tiết kiệm của bản thân vào thêm. Dùng số tiền nhỏ nhất làm vốn, lựa chọn thứ vừa mạo hiểm vừa có lợi nhuận cao như vàng để làm cán cân, kiếm lấy số tiền lớn.

Đương nhiên điều này cũng rất mạo hiểm, Giang Diễm nói:

– Nếu cậu đã chắc chắn như thế, tôi cũng sẽ dùng cách giao dịch mạo hiểm nhất để kiếm cho cậu một khoản lợi nhuận mà tôi cũng sẽ góp tiền vào, tránh cho việc cậu mắng tôi khi thua lỗ.

Dương Giang nói:

– Chuyện đó chị tự xử lý đi, chỉ cần mua vàng là được, còn lại tôi không quan tâm.

Hắn vô cùng tin tưởng vào phán đoán của bản thân.

– Biết rồi, mọi chuyện cứ giao cho tôi.

Lúc này, Giang Diễm có chút hưng phấn, cô không để ý đến việc bản thân đầu tư cổ phiếu thế nào nữa. Xong xuôi, Dương Giang giành nhiều thời gian hơn để xem thông tin trên Website của Cảnh sát Quốc tế. Trang web đặc thù này được các quốc gia xây dựng nên, chỉ cho phép Cảnh sát Quốc tế đăng nhập vào nhưng trên website, Dương Giang không nhìn thấy thông tin về con quỷ đi ngang qua đây vào tối qua.

– Chuyện này lớn như thế, không lý nào chẳng có một quốc gia nào chú ý đến… Xem ra những chuyện lớn này đều bị giấu nhẹm đi, bảo mật vô cùng.

Dương Giang lắc đầu, cảm thấy có chút thất vọng.

Quan hệ hợp tác giữa các quốc gia không được chặt chẽ, không trách được Cảnh sát Quốc tế cũng phân chia ra từng khu vực, nhìn qua thì cho rằng các quốc gia đang hợp tác với nhau nhưng thực tế tất cả đang canh chừng đối phương.

Trong thời gian ba ngày này, Dương Giang rất ít khi ra ngoài, chỉ thui thủi ở trong nhà trọ của Giang Diễm mà Giang Diễm cũng rất nổ lực, theo lời cô nói, chỉ ngày đầu tiên cô đã biến từ một ngàn vạn thành hai ngàn vạn. Hiện tại mỗi ngày nhìn vào những con số kia Giang Diễm hưng phấn đến mức ngủ không nổi, tựa như tất số tiền đó đều là của cô vậy.

Chương 94: Gặp Lại Trương Vĩ.

Thế nhưng, sáng hôm nay, Dương Giang nhận được một cú điện thoại đến từ Trương Vĩ, hắn nói có chuyện quan trọng cần gặp hắn, bảo Dương Giang tìm một chỗ để gặp mặt.

Nghĩ nghĩ một lúc, Dương Giang cảm thấy vẫn nên đi gặp cậu ta thử xem sao.

– Tôi có chút việc, phải ra ngoài một lát.

– Cậu đi đâu?

Dương Giang:

– Chắc đi xung quanh đây thôi.

Giang Diễm vội vàng hỏi:

– Thế tối này cậu có trở về không?

– Có.

Nói xong, Dương Giang lập tức đi ra ngoài.

Hắn có chút khó mà tin được, hiện tại hắn đang lái xe giữa một khu phố ồn ào náo nhiệt. Trên thế giới đã có rất nhiều chuyện linh dị xảy ra, ở thành phố Đại Xương cũng đã xảy ra mấy lần nhưng đa số người vẫn còn không biết gì hết, vẫn sống rất vui vẻ.

– Có đôi khi không biết gì lại là hạnh phúc.

Dương Giang hạ kiếng cửa xe xuống, thở dài nhìn lấy đoàn người đang đi trên phố đi bộ.

Một lát sau, hắn đi đến điểm hẹn với Vương Vĩ, Bộ Hành Nhai. Trương Vĩ đã đến từ sớm nhưng hiện tại cậu ta đang cùng cãi nhau với người khác.

– Tôi, Trương Vĩ, đứng cãi nhau với các người ở chỗ này không phải để chứng minh tôi hơn các người hay tôi trâu bò hơn người khác mà để cho các người biết, đồ của tôi, tôi nhất định sẽ tự tay lấy về…

Hắn duỗi tay, chỉ chỉ trên mặt đất, giọng nói có vẻ đanh thép.

Dương Giang kêu:

– Trương Vĩ, cậu đang nói cái gì thể? Sáng sớm đã gọi điện thoại tìm tppo là có chuyện gì?

Trương Vĩ nghe có người gọi tên cậu ta nên quay đầu lại nhìn, thấy Dương Giang tới có chút vui vẻ nói:

– Dương Giang, tôi ở chỗ này, các ngươi làm ơn tránh ra, nhường đường, chuyện hôm nay dừng lại tại đây.

Cậu ta lại chỉ vào một người và nói:

– Không phải là tôi sợ mấy người, cũng không phải là muốn nhân cơ hội này để bỏ trốn, mà ta không muốn để cho bạn của ta thấy bộ mặt hung ác của ta, coi như hôm nay ngươi gặp may.

Dương Giang hỏi:

– Cậu đang cãi nhau với ai vậy? Tôi thấy hình như sắp sửa đánh nhau luôn rồi đó, có chuyện gì à?

Trương Vĩ nói:

– Có một học sinh cấp ba có thái độ rất kém, chỉ mua cây kem cũng ráng chen ngang, vừa rồi tôi đã cho hắn ta biết cái gì gọi là sự lạnh lùng của người lớn.

-…

Trương Vĩ nói:

– Mà thôi, không nói chuyện này nữa, đi, đi qua quán cafe bên này ngồi đi, đúng lúc tôi có việc cần bàn bạc với cậu.

Hai người đi tới quán Cafe, sau đó ngồi xuống.

Trương Vĩ hỏi:

– Gần đây cậu bận việc gì hay sao vậy? Còn làm việc ở bên Siêu thị kia nữa không? Hôm qua tôi có đi qua đó, nghe nói chỗ đó xảy ra án mạng nên bị phong tỏa rồi, mà ông chủ của Siêu thị kia hình như là Đường An đúng không.

Dương Giang có chút kinh ngạc hỏi:

– Sao cậu biết rõ ràng được như thế?

Trương Vĩ trả lời:

– Siêu thị kia là cha tôi xây dựng, trước đó tôi đã hỏi qua cha tôi một chút nên mới biết được, cậu hãy khai thật đi, có phải chỗ đó lại xuất hiện quỷ quái không?

Dương Giang nói:

– Cậu đoán đúng rồi đó, chỗ đó có quỷ.

– Mẹ nó, tôi biết có quỷ mà, những chỗ bị phong tỏa thì tám chín phần sẽ có quỷ. Lúc trước trường học cũng thế, cái tiểu khu kia cũng thế, Siêu thị này vẫn vậy… Tôi thấy trái đất đã không còn là nơi có thể sinh sống nữa rồi, nếu như di dân đến sao hỏa thì tôi phải là người thứ nhất đăng ký.

Trương Vĩ có chút sợ hãi.

Dương Giang hỏi:

– Nhưng hiện tại đã không có chuyện gì nữa, chuyện ở đó đã giải quyết xong, đúng rồi, cậu tìm tôi là vì chuyện gì?

Trương Vĩ nói:

– Thật ra lúc trước tôi muốn hỏi thăm cậu một chuyện.

Dương Giang hỏi:

– Chuyện gì?

Trương Vĩ nhíu mày thật sâu, tỏ ra chuyện này cũng không có đơn giản, sau đó nói nhỏ:

– Đêm hôm qua lúc tôi đang chơi game thì xảy ra một chuyện kỳ quái, tôi cho rằng có thể do quỷ gây ra, chắc không khác với nguyền rủa đáng sợ ở trên diễn đàn chuyện xưa lúc trước của cậu.

Dương Giang nói:

– Cậu có thể nói cụ thể hơn một chút được không.

Trương Vĩ nói với vẻ nghiêm trọng.

– Lúc đó là ở vòng bo cuối rồi, tôi đang sống đến cuối cùng… Ở góc bên trên màn hình hiển thị chỉ còn một người sống sót nhưng sau đó tự nhiên tôi chết đi, màn hình máy tính thông báo tôi chỉ đứng top 2. Nếu như chỉ là một lần thì còn có thể giải thích nhưng 3 lần liên tiếp đều như thế này, cậu cảm thấy có phải là có một con quỷ đang chơi game hay không? Sau khi tôi cảm thấy chuyện này không thích hợp thì cả đêm đều không ngủ được, hiện tại mí mắt săp sửa mở không nổi nữa đây này, cho nên lúc này định mua một cái kem để ăn mà lấy lại tinh thần.

Dương Giang nghiêm túc nói:

– Tôi cảm thấy đó không phải là quỷ mà là cậu gặp phải hack.

Trương Vĩ kinh ngạc nhìn Dương Giang.

– Không thể nào, thật sự là hack? Hay là quỷ thật đó?

Dương Giang nói:

– Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tuyệt đối không thể nào là quỷ được, đó chính là hack, cậu bị hack nên chết ba lần.

– Thì ra là vậy… Tôi còn nghĩ là gặp phải quỷ.

Trương Vĩ trầm mặc, suy tư.

Dương Giang nhìn Trương Vĩ như đang nhìn một tên não ngắn. Chơi game bị người khác dùng hack giết chết, thế mà cậu ta lại nghĩ là quỷ rồi khiến bản thân ngủ không được.

Tên này đúng là quá giỏi!

Dương Giang hỏi:

– Chỉ vì chuyện này mà cậu tìm tôi sao?

Trương Vĩ gãi gãi đầu, nói:

– Còn có chuyện khác, chỉ còn mấy người chúng ta may mắn sống sót sau chuyện ở trường học đúng không?

Dương Giang nói:

– Đúng thế, sao vậy? Mấy bạn kia xảy ra chuyện gì à?

Chuyện của Vương San San vừa mới kết thúc, nếu hiện tại có người khác xảy ra chuyện thì đúng là quá xui xẻo.

Trương Vĩ nói:

– Không, không có ai xảy ra chuyện hết, chỉ là Triệu Lỗi đề nghị mọi người nên gặp mặt nhau một lần. Có mấy bạn bị chuyện ở trường học ảnh hưởng quá lớn nên các cậu ấy muốn chuyển trường để tiếp tục đi học, có điều chắc không ở trong thành phố đâu.

Dương Giang trầm ngâm suy nghĩ.

– Chuyển trường, rời khỏi thành phố Đại Xương à?

Hắn cảm thấy đây cũng là chuyện bình thường.

Ở trường học xảy ra chuyện ma quỷ khủng bố như thế, chắc không ai có đủ dũng cảm để tiếp tục ở lại thành phố này nữa.

Nhưng… Rời khỏi thành phố Đại Xương thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn hay sao?

Không, không chắc sẽ như thế.

Chuyện linh dị không phải chuyện chỉ xảy ra ở một khu vực đặc thù, mà xảy ra trong phạm vi toàn cầu.

Dương Giang nói:

– Chuyển chỗ khác cũng là cách hay, có lẽ sau khi chuyển đi thì không xui xẻo nữa.

Hắn không giải thích rõ ràng, bởi vì ngay cả bản thân hắn cũng không biết đi thì tốt hơn hay ở lại tốt hơn.

Trương Vĩ nói:

– Nhưng tôi không có ý định tiếp tục đi học, dựa vào chút thành tích của tôi có thi lên đại học cũng rớt thôi.

Dương Giang hỏi:

– Vậy cậu định làm cái gì?

Trương Vĩ tỏ ra bộ dạng rất nghiêm túc nói:

– Đương nhiên là làm một chuyện không có tương lai, làm ở công ty Kiến Trúc của cha tôi. Gần đây đang cha tôi đang xây dựng một tòa nhà ở ngoại ô, tôi chuẩn bị đến công trường giám sát… Đúng rồi, cậu có muốn đến đó hay không, mặc dù đó không phải là vị trí trọng điểm nhưng giao thông rất thuận tiện. Từ đó đi vào thành phố chỉ mất có 15 phút thôi, tôi có thể bảo cha tôi mua cho cậu một căn phòng nhỏ.

Chương 95: Đám Người Áo Đen.

Dương Giang nghĩ nghĩ một lúc:

– Chừng nào rảnh tôi sẽ qua xem, nếu như cần thì tôi sẽ xem xét chuyện mua nhà ở đó.

Mẹ sắp sửa đi công tác về mà phòng trọ lúc trước lại không thể ở được. Hơn nữa hiện tại trong tay hắn có tiền, có thể cân nhắc chuyện mua một ngôi nhà khác.

Mặc dù hiện tại chuyện linh dị xảy ra không ngừng nhưng Dương Giang vẫn phải tiếp tục sống, không thể ngồi chờ chết được.

Trương Vĩ có chút hưng phấn:

– Cứ quyết định thế đi, tôi sẽ giữ cho cậu mấy căn nhà cao cấp.

Dương Giang nói:

– Thế thì cảm ơn cậu.

Trương Vĩ nói:

– Cảm ơn cái gì, chỉ là việc nhỏ thôi, đúng rồi, cậu đã ăn cơm chưa? Có muốn ăn cơm với tôi không?

Dương Giang vừa định đồng ý thì điện thoại của hắn chợt vang lên.

Trên điện thoại hiển thị một cái tin nhắn: Chúng ta đã bị người khác theo dõi, chú ý bảo vệ tốt cái hộp.

– Là Nghiêm Lực.

Sắc mặt Dương Giang lập tức ngưng trọng hẳn, sau đó nhắn tin lại: Đã xảy ra chuyện gì?

– Không rõ ràng lắm, tôi chỉ nghe phong thanh có người đang thuê người muốn cướp cái hộp kia, tin tức chúng ta bắt được quỷ đã bị tiết lộ, có thể là người của câu lạc bộ… Cũng có thể là một số tổ chức nhỏ lẻ, chuyện này khá phức tạp, vũng nước khá sâu, tôi chưa có tiếp xúc được nhiều nên không thể hiểu rõ được.

Dương Giang lại gửi một tin nhắn:

– Đồ vật của Ngự Quỷ Nhân mà bọn chúng cũng dám cướp? Bọn chúng chán sống rồi à?

Nghiêm Lực trả lời:

– Bọn chúng đã tìm hiểu được năng lực của tôi nên đoán được cực hạn của tôi sắp đến, hơn nữa năng lực lệ quỷ của tôi không có tác dụng đối với người, thế nên bọn chúng mới không kiêng nể gì như vậy. Nhưng chắc chắn bọn chúng không biết được tin tức về cậu, bởi vì cậu là Cảnh sát Quốc tế, không có ai có thể xem hồ sơ của cậu được.

Dương Giang suy nghĩ một lát, nói:

– Có cần… Giúp không?

– Tạm thời thì không cần nhưng tôi lo lắng có người đang nhắm vào cậu, nếu cậu giải quyết chuyện ở bên chỗ cậu một cách thuận lợi, tốt hơn nên đi giúp tôi một chút. Nếu tôi chết thì cuộc giao dịch này sẽ thất bại, tôi đã liên hệ được với người mua.

Đồng thời anh ta cũng gửi đến một ví trí tọa độ.

Dương Giang nhìn điện thoại di động, khẽ cau mày:

“Hình như mọi chuyện còn phức tạp hơn so với tưởng tượng.”

Chỉ là một cuộc giao dịch bình thường lại hấp dẫn sự chú ý của một số người và một số thế lực, thậm chí đã đến mức độ truy sát rồi.

Trong lòng Dương Giang rất không thoải mái.

“Đây là đang phát điên hay sao, ngay cả Ngự Quỷ Nhân đều không để trong mắt, bọn chúng quá ngông cuồng.”

Nhưng bất chợt hắn lại nghĩ đến việc đa số người đều điên cuồng chỉ vì hai thứ là quyền lợi và tiền bạc, chắc chắn những người đang nhắm vào cái hộp đều đến vì lợi ích

Chắc chắn là đến vì lợi ích.

“Giá của một con quỷ hẳn không chỉ dừng lại ở 100 triệu, bằng không sẽ không khiến cho người khác phải mạo hiểm để đối đầu với Ngự Quỷ Nhân. Nói dễ nghe một chút thì Ngự Quỷ Nhân là người khống chế ác quỷ, nhưng khó nghe hơn thì… Cũng là quỷ.”

Trương Vĩ hỏi:

– Dương Giang, sao vậy? Sắc mặt của cậu hình như không tốt lắm, có chuyên gì à, nói ra xem tôi có thể giúp gì hay không.

Dương Giang lắc đầu nói:

– Có phiền phức muốn tìm đến tôi, không cần ăn cơm nữa đâu, tôi đi trước đây. Khi nào tụ họp thì báo cho tôi biết là được, nếu không có chuyện gì xảy ra thì tôi nhất định sẽ đến.

Nói xong hắn chuẩn bị đứng dậy rời đi nhưng ngay lúc này, bên ngoài đường đã xuất hiện 6 7 người đàn ông mặc âu phục, khí thế hung hăng đi vào quán cafe, sau đó đuổi người khác ra ngoài và đóng cửa lại.

Một loạt động tác, rất trôi chảy, rất quen thuộc, cuối cùng treo một tấm biển ngừng buôn bán trước cửa. Dương Giang chợt mở miệng, âm thanh hơi lớn:

– Trương Vĩ, cậu chạy mau đi, những người này đang tìm cậu đó, trông bọn chúng rất giống với bọn bắt cóc tống tiền, chắc là thân phận phú nhị đại của cậu đã bị lộ rồi đó, lần này nguy hiểm đây.

– Hử?

Trương Vĩ đơ người một lát, cậu ta chưa biết chuyện gì đang xảy ra, mà nghe được câu này của Dương Giang có chút là lạ? Chỉ một giây sau, mấy người kia lập tức xông đến. Trương Vĩ hoảng sợ có cẳng chạy.

– Con mẹ nó, mau báo cảnh sát nhanh, tôi chạy trước đây.

Một người chi chỉ vào Trương Vĩ, hô to:

– Đứng lại, không được chạy.

Thế nhưng một người đàn ông trung niên đã cản lại và nói:

– Không cần để ý đến tên kia, hắn ta không phải là Dương Giang, cậu ta mới đúng… Loại trò vặt này không cần lấy ra chơi cùng tôi, chỗ của tôi có tin tức của cậu.

Hình như là người cầm đầu của đám người này, nói xong ông ta cầm mấy tấm hình ném lên bàn, khung cảnh trong bức ảnh là ở trước cửa siêu thị.

Bên trong có hắn có Nghiêm Lực, Giang Diễm và đám người Lưu đội trưởng.

– Mấy người là ai?

Dương Giang cất điện thoại di động ở trong tay, nhìn qua.

Người đàn ông trung niên ngồi xuống:

– Tên tôi là Ngô Phong, là giám đốc của một công ty bảo vệ, đây là danh thiếp của tôi, rất vui được biết cậu… Dương Giang.

Dương Giang nhìn qua tờ danh thiếp, ngoại trừ tên và số điện thoại ra thì không có gì hết, giống như đang che giấu tin tức của bản thân.

– Tìm tôi có chuyện gì?

Mặc dù trong lòng đã hiểu rõ mục đích của bọn chúng nhưng Dương Giang vẫn tỏ ra không biết gì hết. Ngô Phong nhìn xung quanh quán café, thấy đám đàn em đã bao vây xung quanh và đã đuổi ra ngoài những người không liên qua như phục vụ hay khách hàng, ông ta mới nói:

– Trước tiên là muốn chúc mừng cậu đã trở thành Ngự Quỷ Nhân của thành phố Đại Xương, rất khó để nghĩ ra rằng trước đó cậu còn là học sinh cấp 3. Cậu rất đặc biệt, là một nhân tài hiếm có, có muốn làm việc ở công ty tôi không? Mỗi tháng tôi trả cậu 10 vạn tiền lương.

Dương Giang gật gật đầu:

– Được, nhưng trước tiên phải trả trước cho tôi ba tháng tiền lương.

Cái gì?

Lần này người bị sững sờ lại là Ngô Phong.

Lời nói của ông ta chỉ là để thăm dò Dương Giang mà thôi, xem thử mức độ hiểu biết của hắn đối với Ngự Quỷ Nhân ra sao, bản thân hắn có đủ thông minh và chín chắn hay không mà thôi, chứ thật ra ông ta không có ý định tuyển hắn làm nhân viên.

Dương Giang kinh thường:

– Sao vậy? Ông để cho tôi qua công ty ông làm việc, tiền lương cũng trả cao như thế mà không dám cho tôi ứng trước tiền lương hay sao? Vừa nhìn là biết mấy người là bọn lừa đảo.

Ngô Phong cười nói:

– Nếu cậu đến công ty tôi làm thì đừng nói là ba tháng, cho dù là một năm, tôi cũng sẽ cho cậu ứng.

Đấy sẽ là một chuyện khá nở mày nở mặt, nếu ông ta có thể mời một Ngự Quỷ Nhân về làm việc cho ông ta. Chẳng lẽ tên Dương Giang này chưa thấy tiền hay sao? Mới có mấy chục vạn mà đã đồng ý?

Xem ra tên này chỉ là học sinh cấp 3, chả có tý kinh nghiệm xã hội nào hết.

Chương 96: Tôi Lừa Mấy Người Đó.

Dương Giang không định bỏ đi sau khi nhìn thấy đám người này. Hắn quyết định thử tiếp xúc với bọn chúng xem sao. Bởi vì, hắn không nên sợ phiền phức, phải để phiền phức sợ hắn mới đúng.

Dương Giang tỏ ra hưng phấn:

– Tiền lương một năm là 120 vạn, đây chính là rất nhiều tiền a, coi như là quản lý của các công ty xí nghiệp bình thường cũng không thể nào có tiền lương lớn như thế này được. Cứ quyết định như thế đi, ông đưa tiền cho tôi, tôi sẽ đến công ty ông làm việc.

Nhìn bộ dạng hưng phấn của hắn, Ngô Phong không khỏi xem thường, loại gà mờ mới bước chân vào xã hội này đúng là dễ đối phó. Sau đó ông ta lấy ra một tấm hình.

– Chuyện nhỏ nhưng trước đó tôi muốn hỏi cậu một chuyện… Cậu có nhận ra cái hộp này không.

Bên trong ảnh là một chiếc hộp làm bằng vàng, giống như cái hộp của Nghiêm Lực và hắn dùng để nhốt quỷ.

– Cái hộp này vốn dĩ nằm ở trong tay Nghiêm Lực, khi hắn ta đi ra từ Siêu thị chắc đã đưa cho cậu rồi, công ty chúng tôi đang tìm mua thứ này, nếu như cậu có thể lấy ra, tôi sẽ mua lại với giá 1000 vạn.

– Con người tôi rất công bằng, thẳng thắn trong làm ăn, nên không lừa cậu làm gì, cái hộp này được làm bằng vàng, có giá khoảng 240 vạn, tôi mua lại với giá 1000 vạn là cậu đã lời lớn rồi.

– Cậu cảm thấy thế nào?

Dương Giang nói:

– Thật ra Nghiêm Lực có đưa cho tôi cái hộp như thế, anh ta bảo tôi cất giùm anh ta mấy bữa nhưng hiện tại không còn nữa.

Ngô Phong lập tức hỏi:

– Không còn, sao lại không còn nữa?

– Tôi đã nộp rồi.

Dương Giang nói:

– Nghe nói dùng nó có thể đổi được chức vị Cảnh sát Quốc tế, là nhân viên chính thức nên tôi đã nộp lên cho họ rồi. Bọn họ còn khen tôi có phẩm chất cao thượng nữa, làm cho tôi hưng phấn mất hai ba ngày.

Nghe hắn nói như thế, Ngô Phong thiếu chút nữa bị hộc máu. Tên này ngây thơ đến thế hay sao, đó là thứ được thu mua với giá cao, các nước phải chen nhau tranh cướp, vậy mà cậu ta lại nộp không lên.

– Cậu đang lừa tôi, cậu không thành thật chút nào.

Ngô Phong trấn định lại, vừa nói vừa nhìn chăm chăm vào Dương Giang. Bấy giờ, Dương Giang lấy cái điện thoại vệ tinh ra và nói:

– Tôi không có lừa ông đâu, đây này, đây là thứ bọn họ phát cho tôi đó, mấy ngày nữa sẽ cử tôi đi tham gia thi thử gì đó.

Đây là điện thoại di động vệ tinh của Cảnh sát?

Chỉ cần liếc qua là Ngô Phong đã nhận ra được nhưng sau đó ông ta lại có cảm giác đang đấm vào không khí. Ngô Phong không thể nào nghĩ đến, cái hộp đã bị Dương Giang nộp cho Cảnh sát Quốc tế?

Ngô Phong có chút tức giận.

– Vì sao cậu lại nộp? Sao cậu có thể từ bỏ cái hộp bằng vàng để nộp lên chứ? Chẳng lẽ cậu không biết bên trong là cái gì hay sao? Cậu tham gia vào chuyện lần đó ở siêu thị cùng Nghiêm Lực, không có khả năng Nghiêm Lực không nói cho cậu biết cái gì hết.

Thiếu thốn tin tức, tình báo khiến cho Ngô Phong không biết gì về Dương Giang hết, chỉ biết hắn là một học sinh cấp 3, mới trở thành Ngự Quỷ Nhân mà thôi.

Mà Dương Giang lại lợi dụng điều này, giả vờ tỏ ra cái gì cũng không biết để moi tin tức từ ông ta.

Dương Giang nói:

– Tôi biết mà, trong đó có một con quỷ, do tôi và Nghiêm Lực cùng bắt được nó, nó rất nguy hiểm. Ông không biết lần đó chết bao nhiêu người đâu, thứ nguy hiểm như thế này thì phải giao cho quốc gia xử lý, tôi không dám cất nó trong nhà đâu.

– Đúng rồi các ông mua con quỷ kia làm gì? Cái đó thì làm được cái gì chứ?

Ngô Phong nói:

– Có tác dụng rất lớn, đã có thí nghiệm thành công rồi…

Vừa nói đến đó, ông ta đã ý thức được mình lỡ miệng nên dừng lại không nói nữa.

Dương Giang hỏi:

– Thí nghiệm về cái gì vậy?

– Đây là bí mật, nếu cậu không cầm cái hộp kia thì không có gì để nói nữa.

Ngô Phong lạnh lùng đứng lên rồi chuẩn bị bỏ đi. Cái hộp kia bị nộp mất rồi, Dương Giang cũng đã trở thành Cảnh sát Quốc tế, không còn có tác dụng gì với ông ta hết, tiếp tục nói chuyện cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.

– Khoan đã.

Dương Giang kêu bọn hắn.

– Còn có chuyện gì nữa?

Dương Giang nói:

– Thật ra vừa rồi là tôi nói dối đó, đã lừa mấy người… Xin lỗi nhé, thật ra tôi chưa có nộp cái hộp kia, nó vẫn còn ở trong người tôi.

-…

Ngô Phong đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.

– Cậu nói thật không, thứ đó còn nằm trong tay cậu?

Dương Giang tỏ ra nghiêm túc gật gật đầu:

– Là thật, con người tôi luôn nói chuyện chân thành, ngay thẳng.

– Nếu như thế, tôi mua 1000 vạn, cậu có bán không?

Ngô Phong lại ngồi xuống, tiếp tục câu chuyện lúc trước:

– Nếu cậu nộp lên thì cậu sẽ không nhận được dù chỉ một xu mà Cảnh sát Quốc tế cũng không phải là nghề nghiệp gì tốt đẹp, chắc cậu đã gặp qua chuyện linh dị rồi phải không? Vậy cậu có dám đảm bảo mỗi lần xảy ra chuyện linh dị thì cậu có thể xử lý quỷ mà vẫn còn sống? Đây là một nghề nghiệp rất nguy hiểm, cậu còn trẻ mà, còn có nhiều thứ cậu chưa kịp hưởng thụ đâu, đừng suy nghĩ nhiều làm gì, cứ quẩy nhiệt tình lên, đó mới là việc cậu cần làm để hưởng thụ cuộc sống… Đưa cái hộp cho tôi, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu.

Dương Giang nói:

– Tôi muốn nhận tiền trước, sau đó mới đưa cho ông.

– Được, nhưng tôi muốn xem hàng trước.

Ngô Phong nói, sau đó ra hiệu với đám người sau lưng, không có cái gì gọi là giao dịch hết, cũng không có 1000 vạn, ý định của bọn chúng là muốn trực tiếp cướp đoạt. Dù sao thì bọn chúng đã tham dự vào chuyện này rồi, cho nên nếu cướp được nó thì bọn chúng sẽ lời to hơn.

Dương Giang lắc đầu:

– Không, không được, lúc trước ông có nói là cho tôi ứng trước 1 năm tiền lương, còn có 1000 vạn nữa nhưng hiện tại tôi chưa được đồng nào, tôi không tin tưởng ông lắm, nếu không thấy tiền tôi sẽ không lấy nó ra.

Một tên đứng bên cạnh tỏ ra hung dữ, nói:

– Tiểu tử, người đừng có không biết điều như thế chứ, chúng ta…

Ngô Phong quay đầu ra hiệu một cái, sau đó nói:

– Nếu đã vậy, chúng tôi sẽ cho cậu một năm tiền lương, sau đó cậu cho chúng tôi xem cái hộp. Khi nào chúng tôi xác nhận được cái hộp kia là thật thì chúng ta sẽ tiếp tục giao dịch, cậu thấy thế nào?

Nếu có thể, ông ta không muốn ra tay với Ngự Quỷ Nhân. Ông ta còn chưa biết đặc điểm của con quỷ trong người Dương Giang là gì, có thể sẽ giống như Nghiêm Lực không có uy hiếp đối với người nhưng cũng có thể sẽ rất khó đối phó.

Hơn nữa khi đánh bạc thì sẽ có thua có thắng, cho nên nếu có thể bỏ ra chút tiền nhỏ để không cần đánh bạc mà vẫn có thể giải quyết mọi chuyện, đương nhiên là ông ta đồng ý.

Dương Giang lôi ra một cái điện thoại di động và nói.

– Thế cũng được, chuyển khoản đi, đây là số tài khoản ngân hàng của tôi, nhận được tiền tôi sẽ đi lấy đồ.

Ngô Phong suy nghĩ một lúc, do dự nhìn Dương Giang.

Bộ dạng của Dương Giang bây giờ rất ngây thơ lại có chút hưng phấn, có lẽ là đang ảo tưởng, suy nghĩ xem nên sử dụng 1000 vạn này như thế nào.

– Được rồi, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu.

Ngô Phong dùng điện thoại chuyển khoản.

Chương 97: Đúng Là Người Tốt.

Chỉ một lát sau, Dương Giang nhận được thông báo từ điện thoại là tiền đã vào tài khoản, số dư còn lại là 100 đồng.

– Sao chỉ có một 100 đồng trong tài khoản vậy, có phải ông đã chuyển sai hay không?

Ngô Phong nhìn con số trên điện thoại của Dương Giang, nhìn thấy số dư còn lại thì ông ta mới yên tâm, đây đúng là một cậu học sinh nghèo, vừa mới trở thành Ngự Quỷ Nhân nên không có kinh nghiệm gì.

– Thật xin lỗi, lúc nãy không cẩn thận bấm nhầm, thôi, cứ coi 100 đồng này là tiền tôi mời cậu ăn cơm vậy.

Sau đó ông ta lại chuyển tiền.

Lần này thì đúng, 120 vạn.

– Nhận được rồi, quá tốt, rất cảm ơn ông.

Dương Giang tỏ ra rất kích động, nắm lấy tay ông ta.

Ngô Phong nói:

– Không cần như vậy đâu, hiện tại có thể dẫn tôi đi lấy cái hộp chưa.

Dương Giang gật đầu:

– Đương nhiên, đi theo tôi.

Hắn dẫn theo đám người rời khỏi quán cafe, sau đó dọc đường đi về phía trước.

– Có xa không? Chúng tôi có xe, có thể chở cậu đi.

Ngô Phong nhìn Dương Giang đang đi thẳng về phía trước nhíu mày suy nghĩ, ông ta có cảm giác có cái gì đó sai sai.

Dương Giang quay đầu nhìn bọn chúng và nói:

– Tôi đậu xe ở phía trước, hay các ông vào xe ngồi chờ, tôi đi lấy xe xong sẽ quay lại?

– Không cần đâu.

Ngô Phong sao có thể yên tâm để cho Dương Giang rời khỏi tầm mắt của ông ta, thế nhưng càng đi ông ta càng phát hiện có gì đó không đúng.

Người đi đường càng ngày càng ít, cuối cùng không còn người ai đi lại nữa.

– Từ từ.

Ngô Phong vội vàng gọi hắn lại, thấy xung quanh không còn người nào nữa thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Lúc này Dương Giang mới quay đầu lại, cười nói:

– Hiện tại mới phát hiện ra à? Thật sự xin lỗi, tôi lại lừa các ông, lúc nãy, khi đang nói chuyện với ông, tôi đã báo cảnh sát…

– Không được nhúc nhích, giơ hai tay lên, nằm rạp xuống đất.

Một giây sau, ở các cửa hàng xung quanh, một đám cảnh sát mặc quần áo bình thường lao ra

Lần này không phải là chuyện linh dị mà là vụ án hình sự nên toàn bộ cảnh sát đều cầm súng.

– Tên tiểu tử nhà ngươi…

Ngô Phong trợn mắt, tức giận, kém tý nữa định xông lên đánh hắn.

Dương Giang chỉ chỉ vào trán mình và nói:

– Rất tức giận, rất muốn đánh người khác? Vậy thì đến đây đi, đến đây, đến đánh tôi này, đúng rồi, đánh vào chỗ này này.

– Tôi, CMN.

Ngô Phong mắng to, mẹ nó tên này thật sự xấu xa, chẳng những lừa tiền ông ta, còn kêu cảnh sát đến bắt ông ta. Trên đời này sao lại còn tồn tại loại người vô liêm sỉ như thế này chứ. Mặc dù rất tức giận nhưng ông ta không dám xông lên.

Dương Giang cười lạnh:

– Đối phó với đám người các người còn cần tôi phải dùng đến năng lực lệ quỷ hay sao. Thế nhưng các ngươi phải cảm thấy may mắn vì tôi không có ra tay, nếu tôi ra tay, tôi sẽ để cho các ngươi biết cái gì gọi là hối hận.

Nói xong, không thèm quan tâm đến ánh mắt hung ác của những người khác.

Hắn đi đến, nói:

– Lưu đội trưởng, những người này định bắt cóc, tập kích tôi, tôi nghi ngờ bọn chúng có cầm theo vũ khí có phạm vi sát thương lớn, anh phải cẩn thận một chút.

Lưu đội trưởng chào một cái, sau đó nói:

– Cậu yên tâm, tôi sẽ bắt hết, không để lọt tên lưu manh nào.

Dương Giang nói:

– Vậy thì tốt, chỗ này phải làm phiền anh rồi, tôi còn có chút việc, cần phải rời khỏi đây.

Tập kích Cảnh sát, thì phải chịu tội danh như thế nào?

Hắn có thể tử kết cục của quản lý Lý lúc trước để đoán ra được.

Dương Giang sờ sờ con mắt trên mu bàn tay, không cảm giác được sự nóng nảy của chúng thì trong lòng an tâm hơn một ít.

Nếu có thể sử dụng đầu để giải quyết, chắc chắn hắn sẽ không dùng lực lượng lệ quỷ làm gì, như thế có thể trì hoãn thời gian sống lại của quỷ, chỉ tiếc là không có lừa được 1000 vạn kia, nếu không lần này lời to rồi. Cho nên, ai nói bọn chúng đến gây phiền phức vậy, rõ ràng là bọn chúng đến tặng tiền mà.

Đều là một đám người tốt.

Trong lòng Dương Giang tặng cho Ngô Phong một cái thẻ người tốt.

….

– A! !

Tại một khu nhà nào đó, một tiếng hét thảm của một người nào đó vang lên.

Mặc dù cửa chính đã đóng chặt nhưng bên trong có cả đống người đàn ông đang đứng, mỗi người đều mang âu phục, thân hình rất cường tráng.

– Ngự Quỷ Nhân? Thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ này tao cũng đã gặp không ít rồi. Nghiêm Lực, mày không phải là tên thê thảm nhất trong đám bọn họ đâu. Mặc dù tao không có can đảm để đối mặt với quỷ, cũng không có bản lĩnh kia nhưng đối phó với người thì tao rất có kinh nghiệm.

Một người thanh niên có chút lạnh lùng, trên tay cầm một cây gậy sắt, nhìn Nghiêm Lực đang bị trói trên cây cột.

– Hỏi lại mày một lần nữa, có phải mày đã bắt được con quỷ ở trong siêu thị không? Có phải nó đang nằm trong tay của thằng có tên là Dương Giang hay không?

Nghiêm Lực nằm trên mặt đất, cơ thể anh ta dính đầy máu.

– Tao không biết mà có biết tao cũng sẽ không nói, có bản lĩnh thì đi bắt con quỷ trong người tao đi.

Mặc dù Nghiêm Lực là Ngự Quỷ Nhân nhưng năng lực của anh ta quá yếu, hơn nữa hiện tại bị trói hai taoy lại, nên không còn cách nào hết.

Dây xích này, còn có mấy cây đinh đều được làm tử thép trộn với vàng, mặc dù bị bớt xén mất một chút nguyên liệu nhưng để đối phó với loại Ngự Quỷ Nhân như Nghiêm Lực thì dư rồi.

– Con quỷ trong cơ thể mày thì có tác dụng gì chứ? Cái tao cần là thứ kia, không liên quan đến mày, tao đã phái người đi gặp tên Dương Giang kia rồi. Chỉ cần tao xác định được thứ kia ở trong taoy tên kia thì hôm nay mày sẽ chết chắc. Lấy tính cách của mày, chắc chắn mày sẽ không thể nào giao nó cho một tên gà mờ được. Cho dù tên đó có là Ngự Quỷ Nhân cũng vậy thôi.

Người thanh niên lạnh lùng này gọi là Hác Thiểu Văn, hắn ta là người phụ trách lần hành động này.

Nghiêm Lực nghiến răng nghiến lợi, nói:

– Tao mà chết thì con quỷ kia sẽ chạy ra, mày cũng đừng hòng sống tốt.

Hác Thiểu Văn cười lạnh:

– Cái đó có liên quan gì với tao chứ, khi đó tao đã chạy mất tiêu rồi, để mấy tên Cảnh sát Quốc tế đến chùi đít là xong, mày cho rằng tao sẽ sợ mày chết hay sao? Quỷ là quỷ, người là người, hai cái đó không giống nhau, có dọa tao cũng vô dụng thôi, tao đã tham dự vào rồi.

Nói xong, lại cầm gậy sắt hung hăng đập trên đầu Nghiêm Lực một phát.

Nghiêm Lực hét thảm một tiếng, trên đầu bị lõm xuống, giống như sắp sửa bị đập bể vậy.

Nếu là người bình thường thì chắc là đã chết rồi nhưng Nghiêm Lực chỉ hét thảm mà thôi, không có dấu hiệu nào tỏ ra anh ta sắp chết.

– Mẹ nó, xương tên này thật cứng, đánh thế nào đều không chết nhưng mày cũng chỉ có chút năng lực đó mà thôi.

Hác Thiểu Văn lại dùng gậy đập vào cánh taoy của Nghiêm Lực, xương cốt của Nghiêm Lực đều bị đánh vỡ, da thịt tróc ra, máu tươi chảy ra không ngừng, máu me đầy mặt nhưng anh ta vẫn ngẩng đầu cười thảm:

– Mày có đánh như thế nào đi nữa đều vô dụng thôi, dù sao tao không sống được bao lâu nữa, người khác đừng hòng mơ đến cái hộp kia.

Hác Thiểu Văn nghe như thế, lập tức nhíu mày:

– Ý là gì? Mày thật sự đã đưa thứ đó cho thằng gà mờ Dương Giang kia? Một tên Ngự Quỷ Nhân mới, cái gì cũng không biết, vậy mà mày có thể yên tâm giao cho tên đó hay sao.

Chương 98: Nghiêm Lực Bị Bắt.

Mặc dù Nghiêm Lực cứng rắn không khai nhưng khi tra khảo đến mức này thì hắn ta cũng đã đoán được đại khái mọi chuyện.

Thứ kia không nằm trong tay Nghiêm Lực, bằng không tên này không thể cứng rắn đến mức đó.

Đột nhiên Hác Thiểu Văn nói:

– Gọi điện cho Ngô Phong, nói ông ta biết, thứ đó đang nằm trong tay Dương Giang… Quy tắc như cũ, nếu như bàn bạc giá cả không được thì trực tiếp bắt người nhà của hắn. Một đứa con nít ranh vắt mũi chưa sạch thôi, chỉ cần dọa một cái là được. Đừng tưởng trở thành Ngự Quỷ Nhân thì tao sẽ sợ hắn, nếu làm như thế mà vẫn không được thì cứ chặt mấy ngón tay của người nhà gửi qua cho hắn. Không cần sợ Ngự Quỷ Nhân, là một đám chết yểu mà thôi, có trả thù đi nữa thì cũng chỉ được mấy tháng là cùng.

Đương nhiên cái gọi là giá cả trong miệng hắn ta, thật ra là ép mua.

Bất cứ ai, sau khi biết được giá cả đều không đồng ý, sau đó đương nhiên là bắt cóc, tống tiền rồi.

Lúc này, một tên đàn em đứng bên cạnh nói:

– Vâng, ông chủ, tôi sẽ gọi cho Ngô Phong.

– Ha ha

Bất chợt, Nghiêm Lực cười thảm thành tiếng.

– Mày cười cái gì chứ?

Hác Thiểu Văn lạnh lùng dùng gậy đập vào miệng anh ta:

– Không cần lưỡi nữa phải không?

Nghiêm Lực nhịn nỗi đau đớn toàn thân, nói:

– Tao cười các người đụng nhầm người rồi, mày đã đoán được cái hộp kia nằm trong tay Dương Giang nhưng chắc chắn không biết được vì sao nó lại nằm trong tay hắn. Không phải tao tự nguyện giao cho hắn cầm, mà tao không thể nào đoạt được cái hộp kia.

Hác Thiểu Văn nói:

– Nghiêm Lực, ý mày là gì?

Nghiêm Lực nói:

– Ý tao muốn nói là, mặc dù Dương Giang là người mới, nhưng lại khó đối phó hơn tao rất nhiều, nếu như mày định cướp thứ đó từ trong tay hắn, nhất định mày sẽ phải hối hận.

Hác Thiểu Văn cười lạnh:

– Phải vậy không? Ngược lại, tao muốn thử một chút, xem thử đứa trẻ ranh kia có bản lĩnh gì.

Mặc dù hắn ta kiêng kỵ Ngự Quỷ Nhân nhưng không phải là hắn ta sợ.

Đám người này đều là một đám quỷ đoản mệnh, nên không dám tùy tiện sử dụng lực lượng lệ quỷ, một khi dùng quá nhiều sẽ bị lệ quỷ khôi phục mà chết. Hơn nữa lực lượng lệ quỷ không thể nào ảnh hưởng đến vàng. Như thế, chỉ cần dùng vàng chế tạo một vài thứ, vây khốn Ngự Quỷ Nhân thì bọn hắn sẽ như cá nằm trong chậu mà thôi, chả làm được gì nữa.

Lúc này, tên đàn em ở bên cạnh bỏ điện thoại xuống, có chút kinh ngạc nói với hắn ta.

– Ông chủ, điện thoại của Ngô Phong không gọi được.

Hác Thiểu Văn nhíu mày:

– Không gọi được.

– Thử gọi cho người khác thử xem, gọi cái kia tiểu Mao, Lưu Thiện,… mấy người nữa. Toàn bộ đều thử gọi đi, không thể nào không gọi được cho một ai.

Mấy tên đàn em xung quanh bắt đầu nhao nhao gọi điện.

– Ông chủ, đều đã gọi rồi nhưng không gọi được cho ai hết.

Toàn bộ đều như thế, không có một ai ngoại lệ. Nghiêm Lực thở phì phò, nhếch miệng cười:

– Không cần gọi nữa, chắc chắn bọn chúng gặp xui xẻo rồi.

– Nếu mày qua đó, đích thân đối phó với Dương Giang, có lẽ nhờ vào sự bất ngờ nên còn có chút cơ hội nhưng mày lại phái Ngô Phong qua đó, ông ta chết chắc rồi.

Hác Thiểu Văn nhíu mày:

– Bịt miệng hắn ta lại, cột ở chỗ này, để cho hắn ta nằm chờ chết.

– Đi, đi với tao xem Ngô Phong đang ở chỗ nào.

Hắn ta cảm thấy một đưa nít ranh vắt mũi chưa sạch sẽ không thể khó đối phó như thế nên mới đi đối phó với Nghiêm Lực. Có điều hắn ta không nghĩ đến chuyện ở đây sẽ giải quyết dễ dàng như thế, nơi đó thì ngược lại, gặp phải phiền phức. Ngay khi bọn chúng định cầm băng dính dính miệng Nghiêm Lực thì…

– Rầm, rầm rầm..

Đôt nhiên truyền đến tiếng đập cửa từ bên ngoài.

– Hử?

Tất cả người trong phòng đều dừng lại ngay lập tức, sau đó đồng loạt nhìn về phía cửa chính. Hác Thiểu Văn nhìn vào một người bảo:

– Đi qua xem thử là ai ở bên ngoài.

Một tên đàn em đi đến, nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa chính, không thấy ai hết.

Tên kia trả lời:

– Ông chủ, bên ngoài không có ai hết.

Hác Thiểu Văn nói:

– Nếu đã không có ai, các cậu tiếp tục làm việc đi, cậu đứng ở đó canh cửa.

Thế nhưng, ngay khi tên này tiếp tục nhìn chằm chằm cánh cửa.

– Đùng, đùng đùng.

Lại có tiếng đập cửa vang lên, lúc này tiếng đập cửa không còn vang lên ở cửa chính nữa mà là cửa phòng bên cạnh.

– Chuyện gì xảy ra vậy?

Nhất thời, tất cả bọn chúng đều kinh hãi, đồng loạt nhìn về phía cửa phòng phát ra âm thanh.

– Lúc trước đã kiểm tra qua rồi mà, trong phòng không còn ai hết.

– Không đúng, tao nghe có tiếng bước chân, có người đang đi lại ở bên trong.

– Ông chủ, có chuyên gì đó đang xảy ra, hình như không được tốt lắm… sẽ không thể nào xui xẻo như vậy chứ, chúng ta gặp quỷ à?

Nghe được hai chữ gặp quỷ, trái tim của tất cả bọn chúng đều thắt lại.

Bọn chúng dám ra tay đối phó với Ngự Quỷ Nhân là vì Ngự Quỷ Nhân vẫn còn là con người, vẫn còn có lý trí, còn có nhược điểm nên có thể đối phó được, còn để bọn chúng đi đối phó với quỷ, có cho thêm mười là gan bọn chúng cũng không dám gặp quỷ chứ đừng nói đối phó với quỷ.

Quỷ không cần lý do để giết người.

Chuyện linh dị à? Chẳng lẽ hôm nay lại xui xẻo đến như thế, loại xác suất xảy ra ít ỏi này mà bọn chúng đều có thể đụng trúng hay sao?

Sắc mặt Hác Thiểu Văn trở nên khó coi, hắn ra hiệu một cái:

– Tất cả rời khỏi đây, tạm thời đừng quan tâm đến Nghiêm Lực, bỏ hắn ta lại đây cho con quỷ kia giết, như thế chúng ta có thể an toàn rời khỏi đây, đừng có hoảng hốt.

– Đúng, ông chủ nói đúng.

Những tên khác không dám đứng lại, chuẩn bị mở cửa chính để bỏ chạy, có điều đột nhiên sắc mặt tên mở cửa trở nên trắng bệch:

– Mở, mở không được, cửa không mở được.

Bất kể tên này dùng bao nhiêu sức lực thì cánh cửa đều không nhúc nhích, vẫn nằm im như cũ.

– Tránh ra hết đi, để tao phá khóa.

Có một người vội vàng xông tới, cầm lấy cái gậy, muốn phá cửa.

Ngay lúc này, đột nhiên cửa phòng đột nhiên mở ra, rất chậm rãi, hình như có thứ gì đó ở trong phòng sắp sửa đi ra.

Ngay lập tức.

Trái tim của bọn chúng sắp sửa nhảy đến họng.

– Xong rồi!

Đã bắt đầu có người tuyệt vọng nói, bọn chúng đều có quen biết với Ngự Quỷ Nhân nên biết được sự khủng bố của lệ quỷ thật sự.

– Hình như tao nghe được có người đang khen tao đẹp trai, phải không vậy?

Một giây sau, cửa phòng mở ra hoàn toàn, Dương Giang thò đầu ra, động tác như đứa con nít tò mò nhìn xung quanh, sau đó mới đi ra ngoài.

Còn tưởng rằng gặp phải chuyện linh dị nên bọn chúng mới sợ hãi như thế nhưng khi thấy bộ dạng của người đi ra, tất cả bọn chúng đều có cảm giác giống như vừa mới ăn phải ruồi vậy. Dương Giang bước tới, mang theo vẻ mặt tươi cười mà hỏi:

– Ơ biểu lộ trên mặt của bọn mày là có ý gì vậy? Có phải là bọn mày đang thất vọng phải không, vì sao đi ra lại là người mà không phải là quỷ.

– Mày là ai?

Sắc mặt Hác Thiểu Văn trầm xuống, lập tức hỏi lại. Hắn ta không có buông lỏng cảnh giác chỉ vì Dương Giang là người, bởi vì trước đó hắn ta đã cho người kiểm tra kỹ các phòng rồi, không có ai hết, chỉ có mỗi một mình Nghiêm Lực, hiện tại lại có người đi ra từ trong phòng, chắc chắn là có vấn đề.

Chương 99: Nhãi Ranh Dương Giang.

Dương Giang liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nói:

– Lúc trước, tao đứng ở ngoài cửa, nghe nói có người muốn bắt cóc người nhà của tao, cũng có ý định muốn trấn lột, cướp bọc tao? Cái này không phải do tao nghe lầm đấy chứ, đúng rồi, chính là mày nói, chính là mày đó cái tên cao cao kia.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Hác Thiểu Văn.

– Tao đang hỏi mày đấy, tiểu tử, đừng bỏ ngoài tai câu hỏi của tao chứ.

Hác Thiểu Văn nói xong, đưa mắt ra hiệu cho một tên bên cạnh.

Ngay lập tức có hai tên to con mang theo sắc mặt bất thiện đi đến trước mặt Dương Giang. Hình như đang định ra tay nhưng lại có chuyện kỳ quái xảy ra.

Hai tên này không thấy Dương Giang hay sao ấy, cứ thế đi lướt qua người Dương Giang, tiếp tục đi vào trong phòng.

– Tao rất tò mò, vì sao bọn mày đã biết được thế giới này đã xảy ra chuyện linh dị, có lệ quỷ tồn tại. Hơn nữa đã biết có Ngự Quỷ Nhân, là loại người tồn tại ở giữa người và quỷ. Sao bọn mày lại có can đảm để khiêu khích loại người như bọn tao, anh bạn, anh không ngại giải thích một chút hay sao?

Dương Giang tiện tay đóng cửa lại, hai tên kia cứ thế biến mất không có chút dấu vết mà không có động tĩnh gì hết.

– Ủa? Hình như tao có thấy qua ảnh chụp của mày rồi… Mày là tên người mới kia, Dương Giang?

Bất chợt, Hác Thiểu Văn nhớ lại tin tức ghi trên tư liệu, người ở trước mặt hắn ta, không phải là Ngự Quỷ Nhân vừa mới tiếp xúc với Nghiêm Lực hay sao?

Dương Giang nói:

– Hiện tại mới nhớ ra à, có vẻ như trí nhớ của mày không được tốt lắm nhỉ, nhưng, tiếp tục chuyện lúc nãy, trả lời tao, vì sao bọn mày lại có gan làm chuyện đó?

Hác Thiểu Văn cười lạnh:

– Còn có thể vì cái gì nữa, đương nhiên là vì tiền. Trước khi chuyện linh dị xảy ra, vì tiền bọn tao đã có thể đi cướp bóc, chứ nói gì đến hiện tại, mày có biết nếu làm xong một chuyến chúng ta đạt được bao nhiêu tiền lời không? Đừng nói là Ngự Quỷ Nhân bọn mày mà ngay cả quỷ thật sự đi nữa, chỉ cần có tiền thì chúng ra đều làm hết. Một trăm vạn để mua một mạng người, có thể quá ít nhưng nếu đưa cho người khác 1000 vạn và bảo họ tự sát thì chắc trên thế giới này sẽ có không ít người nguyện ý làm điều này đâu, đừng có xem thường sự mê hoặc của đồng tiền.

– Tiểu tử, chắc mày còn đang học cấp ba phải không? Sự tàn khốc của xã hội là thứ mà mày có thể tưởng tượng ra được đâu, đa số người bình thường đều không bao giờ tiếp xúc đến được thế giới ngầm nên đừng có trách tao độc ác, có trách thì trách tên Nghiêm Lực ấy, không có năng lực mà lại đi nắm giữ một thứ có lợi ích to lớn như thế này. Đương nhiên, mày cũng không có năng lực để làm điều đó, hành động ngu xuẩn nhất của mày ngày hôm nay chính là vác xác đến đây.

Dương Giang nhăn mày, nhìn thấy Nghiêm Lực đang bị đóng đinh ở trên cột, khắp người dính đầy máu me, thú thật hiện tại trong lòng hắn cảm thấy rất không thoải mái. Những người này lại dám có ý đồ với hắn.

– Đây là mày đang định kiếm chuyện với tao?

Hắn thu hồi ánh mắt, một con mắt màu đỏ lộ ra trên mu bàn tay.

Hác Thiểu Văn rút từ thắt lưng ra một cây gậy, vung một cái, cây gậy dài ra.

– Đây không phải là đang kiếm chuyện với mày mà là nói cho mày một sự thật, cái hộp kia tao đã chấm rồi, hôm nay tao phải lấy được nó, bằng không hai người bọn mày sẽ không có một ai rời khỏi đây được.

Dương Giang liếc mắt nhìn cây gậy.

– Được làm bằng vàng?

Hác Thiểu Văn nói:

– Là thứ chuyên dùng để đối phó với loại người như bọn mày, chỉ có thứ này mới đánh cho bọn mày đám người không phải người, quỷ không phải quỷ như bọn mày cảm thấy đau.

Dương Giang có chút buồn cười nói:

– Chỉ là lực lượng lệ quỷ không cách nào ảnh hưởng đến vàng mà thôi còn muốn khắc chế hoàn toàn Ngự Quỷ Nhân mà chỉ dùng cách này thì có phải là bọn mày đang quá ngây thơ hay không? Thật sự cho rằng có thể đánh thắng Nghiêm Lực thì cũng có thể đánh được người khác hay sao? Bọn mày cho rằng Ngự Quỷ Nhân là thứ gì. Xem ra người không hiểu rõ được sự tàn nhẫn của thế giới này không phải là tao, mà là bọn mày rồi. Không dám giải quyết chuyện linh dị để kiếm tiền mà chỉ ỷ lại vào đông người, dùng mấy thủ đoạn ghê tởm, bắt chẹt khống chế những người đã vất vả để bắt được lệ quỷ, bọn mày… đúng là còn không bằng súc sinh.

Hác Thiểu Văn khinh thường nói:

– Bọn tao đã làm chuyện như thế này rồi, còn nhắc đến lương tâm với bọn tao làm gì nữa? Ngây thơ. Ra tay, phải bắt được tên này đã rồi nói sau.

Nói chuyện nãy giờ, mục đích chủ yếu của hắn ta chỉ là muốn kéo dài thời gian mà thôi. Người ở sau lưng hắn ta đã chuẩn bị sẵn những cái nỏ tinh xảo, bên trên có gắn các mũi tên đặc chế, trên mỗi mũi tên đều buộc một sợi dây kim tuyến.

Kim tuyến là một vật chất đặc thù, nó có được sự cứng rắn và dẻo dai, hơn nữa có đầy đủ tính chất của vàng.

Chỉ cần bắn trúng, mấy dây kim tuyến sẽ quấn quanh một chỗ, thậm chí có thể khiến cho một con quỷ đứng yên, đây là cách thức mà các quốc gia đã nghiên cứu ra để đối phó với lệ quỷ. Vốn dĩ đây là thứ trước kia được một số bộ đội đặc biệt của nước ngoài chuyên dùng để đối phó quỷ. Nhưng sau khi được áp dụng vào thực tế, thứ này chỉ có tác dụng khi đối phó với Ngự Quỷ Nhân, không có tác dụng lắm khi đối phó với quỷ, cho nên cách này mới bị bọn chúng biết được.

– Vèo!

Một mũi tên bay tới, lập tức cắm vào trong người của Dương Giang.

Sau khi mũi tên cắm vào người hắn, sợi dây kim tuyến ở phía sau lập tức căng cứng.

Sau đó, 6 7 mũi tên lại lao đến cắm vào người Dương Giang, cuối cùng kéo sợi dây kim tuyến một cái, trong nháy mắt Dương Giang ngã sấp xuống đất.

– Chỉ có chút năng lực đó mà dám chạy đến đây, đúng là muốn chết.

Hác Thiểu Văn lạnh lùng đi qua, cầm cây gậy trong tay đập vào đầu Dương Giang. Cú đập rất mạnh, hắn ta không giữ lại chút sức lực nào.. Ngay lập tức đầu của Dương Giang bị đánh nứt ra, máu tươi chảy cuồn cuộn, thân thể co giật một vài cái, sau đó chết.

– Chết rồi?

Hác Thiểu Văn sững sờ một hồi.

Tên Nghiêm Lực chịu đòn mạnh như thế, sao tên Dương Giang này chỉ bị đánh một gậy mà đã chết rồi?

– Không, không phải, tên này không phải là Dương Giang.

Chỉ thấy khung cảnh trước mắt hắn ta biến đổi, người nằm dưới đất biến thành tên đàn em vừa mới mất tích trong căn phòng kia.

– Lúc nào, chuyện này xảy ra từ khi nào thể?

– Bộp, bộp..

Không biết Dương Giang đã ngồi trên ghế sa lon từ bao giờ, hắn đang vỗ tay, cười nói:

– Hay, rất hay, động tác lúc nãy rất trôi chảy, đầu tiên kéo dài thời gian để cho đám đàn em chuẩn bị, sau đó đồng loạt hành động, một phát ăn ngay, không hổ là người có kinh nghiệm lâu năm, xem như tao đã hiểu được các người làm thế nào để đối phó với Ngự Quỷ Nhân.

– Ừm, tao phải nhớ thật kỹ, để sau này còn phòng bị.

Sắc mặt Hác Thiểu Văn vô cùng khó coi.

– Là mày giở trò?

Năng lực lệ quỷ của tên Dương Giang này hình như có chút khó đối phó.

Là ảo giác?

Hay là có thể thay đổi suy nghĩ của người khác?

Hoặc là tìm kiếm người thế thân?

Chương 100: Ba Phút.

Tin tức quá ít, không thể nào đoán ra được.

– Được rồi, không dây dưa nữa, thời gian của tao có hạn, ba phút… Bọn mày có ba phút đồng hồ, để tao hỏi bọn mày trả lời, trả lời được thì có thể sống, còn không được… Xin lỗi nhé, bọn mày vẫn sẽ sống nhưng là sống dưới địa ngục. Ngoài ra đừng có ý nghĩ kéo dài thời gian, hết giờ tao sẽ lựa chọn giúp bọn mày thôi.

Dương Giang lạnh lùng nói, những người này ra tay đã để cho hắn chứng kiến được cái gì gọi là tàn nhẫn, chưa tới 10 giây đã giết chết một người. Nếu hắn không chuẩn bị từ trước, thì có lẽ đã bị trúng chiêu rồi, không trách được Nghiêm Lực lại bị mấy tên này tóm gọn. Máu quỷ của anh ta có khiếm khuyết rất lớn, khi đối phó với lệ quỷ thì rất lợi hại nhưng không có tác dụng gì khi đối phó với người.

Nhưng thứ đáng sợ trên thế giới này không chỉ có mỗi quỷ mà còn có cả người.

– Hiện tại bắt đầu đếm ngược, câu hỏi đầu tiên… Bọn mày là do ai sai khiến? À, hỏi như thế không không đúng, dạng này thì đương nhiên là có người đứng phía sau rồi, hơn nữa hậu trường phải rất lớn, ừ, phải hỏi như này, hoàn thành vụ này thì bọn mày sẽ kiếm được bao nhiêu?

Nói xong, hắn lấy điện thoại để ở trên bàn, bên trên mà hình đang đếm ngược 3 phút.

Đây là thời gian đếm ngược của sinh mệnh mấy người này được Dương Giang đặt ra.

Hác Thiểu Văn nói:

– Mày cho rằng chỉ hỏi như vậy, tao sẽ nói cho mày biết hay sao? Tin tức của khách hàng là không thể tiết lộ, đây là quy củ của bọn tao.

Dương Giang nói:

– Có thể thay đổi quy củ.

Hác Thiểu Văn nói:

– Kết cục của những người phá hư quy củ sẽ rất thảm.

Dương Giang chỉ chỉ thời gian đang đếm ngược trên điện thoại và nói:

– Vậy sao mày dám chắc chắn được rằng rơi vào tay tao sẽ không bi thảm? Mày không nói cũng không sao, tao có thể hỏi người khác.

Ánh mắt hắn chuyển qua người khác.

– Bọn mày biết ai là người thuê bọn mày để đối phó với tao và Nghiêm Lực không? Ai nói ra thì tao có thể thả người đó nhưng chỉ có một người mà thôi, hi vọng bọn mày cố gắng quý trọng cơ hội này.

Có điều mà mấy tên đàn ông mặc âu phục này lại giống như những người câm, không hé miệng nói lời nào hết.

– Bọn tao đều đã ký qua bản cam kết bảo mật, mày không cần phải phí thời gian để hỏi bọn tao đâu… Năng lực của mày rất đặc biệt, nhưng mày đã trở thành ngự quỷ nhân, chắc mày cũng hiểu được, mày không sống được lâu nữa. Nếu không tao tính như thế này, bọn tao sẽ từ bỏ vụ này, hai bên sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, mày cảm thấy sao?

Sắc mặt Hác Thiểu Văn rất nặng nề, hắn ta mơ hồ cảm thấy rất khó để giải quyết được Dương Giang.

Hơn nữa, hắn rất gian xảo, giống như một con sói, nhìn qua thì thấy giống một con chó mà thôi nhưng nếu tiếp xúc với hắn, kiểu gì cũng sẽ bị hắn xé mất một miếng thịt.

Dương Giang nhìn hắn ta bằng ánh mắt kỳ quái:

– Bọn mày tìm tới cửa, đánh cho bạn của tao thành dạng này, sau đó còn đóng đinh người ta lên cột như chúa Jesus, hơn nữa định bắt cóc người nhà của tao, ép buộc tao giao đồ… Thật vất vả lắm mới có thể gặp mặt nhau, bọn mày định dùng tên để trói tao lại, hiện tại mày nói với tao là xem như chuyện này chưa từng xảy ra? Mày cảm thấy tao ngu lắm hay sao? Không trả lời câu hỏi thứ nhất cũng không sao, cái này tao và Nghiêm Lực sẽ tìm hiểu dần dần nhưng trước đó tao hi vọng sẽ tăng thêm hiểu biết cho bọn mày, làm người thì nên làm những thứ gì.

Nói xong, hắn nhìn vào bóng đèn trong phòng khách.

– Xì xì!

Tiếng dòng điện rè rất nhỏ, không biết từ lúc nào ánh đèn màu trắng đã đổi thành màu đỏ, tỏa ra ánh đỏ. Ánh đèn đỏ chiếu khắp căn phòng khiến cho toàn bộ đều bị bao phủ bởi một màu đỏ. Nhưng ánh đèn không chỉ bao phủ mỗi phòng khách, khi Hác Thiểu Văn nhìn ra cửa sổ, hắn ta thấy bên ngoài cũng bị bao phủ bởi thế giới màu đỏ, xung quanh đều yên tĩnh, im ắng đến lạ thường.

– Như vậy, nên bắt đầu từ ai đây?

Dương Giang từ từ đứng dậy, ánh mắt hắn đả qua đảo lại giữa đám người. Lúc này, Nghiêm Lực đang bị đóng đinh đã nằm dưới mặt đất, sau khi nhìn thấy toàn bộ đều bị bao phủ bởi thế giới màu đỏ, sắc mặt anh ta thay đổi ngay lập tức.

Quỷ vực.

Không nghĩ ra được, vậy mà Dương Giang lại sử dụng đến Quỷ Vực, xem ra hắn ta định làm thật.

Nghiêm Lực nói:

– Hác Thiểu Văn, tao khuyên mày vẫn nên phối hợp với Dương Giang, nếu không mày sẽ phải chụi đựng hậu quả mà trước đó mày không thể nào nghĩ đến đâu, hắn không giống với tao, quỷ trong người hắn là… Một loại tồn tại đặc biệt.

Nhìn thì giống như đang khuyên người khác nhưng thật ra là đang giúp Dương Giang mau chóng đạt được mục đích hơn.

Một tên làm ác quỷ, một kẻ làm thiên thần, đúng là không còn gì hợp hơn.

Thật ra có sử dụng quỷ vực hay không đều dựa vào tâm trạng của Dương Giang, hắn không phải là thứ mà người bình thường có thể đối phó được.

Là một con quỷ đặc biệt?

Hác Thiểu Văn cười lạnh:

– Trong mắt tao không có cái gì gọi là năng lực không thể giải thích, chỉ cần bọn mày còn là người thì vẫn còn có cách đối phó.

Nói xong, trong tay hắn ta lại thêm một khẩu súng lục.

– Pằng, pằng, pằng!

Hắn ta bắn ba phát liên tiếp vào trán và ngực của Dương Giang, không có cách nào có thể né được mấy phát bắn ở khoảng cách gần như thế.

– Rầm!

Dương Giang vừa mới đứng lên, sau một giây đã ngã sấp mặt xuống đất, máu chảy ra ào ào.

Chết rồi?

Ánh mắt Hác Thiểu Văn chăm chú, hắn ta không hề hưng phấn nhưng chưa chờ cho hắn ta kiểm tra kỹ lại, ánh sáng màu hồng chợt lóe lên một cái.

Hắn ta lại phát hiện thi thể nằm dưới đất không phải là Dương Giang mà là một tên đàn em của hắn ta, Dương Giang đã biến mất.

Bấy giờ một tên đàn em giật mình, vội vàng nhìn đồng bạn bên cạnh hắn ta.

– Ông chủ, chuyện này, sao lại như thế, vì sao người chết là Triệu Cương, không phải lúc nãy hắn ta vẫn còn ở đây hay sao…

Không biết từ lúc nào, đồng bọn đứng bên cạnh hắn ta lại biến thành Dương Giang, Dương Giang nhếch miệng cười cười với hắn.

Trưng ra bộ mặt hồn nhiên ngây thơ, vô hại lại khiến cho người khác cảm thấy được sự khủng bố.

– Thôi mày làm người đầu tiên đi.

Dương Giang đưa tay túm lấy cổ của tên này, sau đó đẩy tên này đi ra phía trước.

– Đoàng!

Hác Thiểu Văn lại bắn thêm một phát, Dương Giang lại ngã xuống đất.

Nhưng mà, ngay khi thi thể chạm đất lại biến thành một tên đàn em khác.

Chỉ trong chốc lát, hắn ta đã giết chết ba người nhưng sắc mặt của Hác Thiểu Văn lại không có thay đổi gì, vẫn lạnh lùng như trước, hắn ta nói:

– Đi ra, có bản lĩnh thì đi ra đây.

– Leng keng!

Sau một giây, có một viên đạn rơi từ trần nhà xuống, rơi trúng đầu hắn ta.

Một viên đạn màu vàng, trong suốt, đây không phải đạn làm từ đồng thau, mà chính là vàng.

– Dùng vàng để làm đầu đạn? Xem ra mày đã chuẩn bị rất chu đáo nhưng rất tiếc, người mày đối đầu hôm nay lại là tao.

Dương Giang chậm rãi đi từ trong phòng ngủ đi ra, sắc mặt hắn bình tĩnh đến đáng sợ, còn mang theo một cảm giác quỷ dị. Hác Thiểu Văn lập tức giơ súng lên nhưng sau đó dừng lại ngay, không bóp cò.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ok bạn :)Truyện này đã có bản dịch do Vân Anh ủng hộ tụn mình đang làm lại rồi nhé ^^!Tối này là hoàn tất nhé bạn ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Mình đã fix lại all rồi nhé
https://audiosite.net
Trí 6 ngày trước
Reset lại từ chương 5 giúp với ad. Thanks
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 1 tuần trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 2 tuần trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 3 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ