1. Home
  2. Truyện Linh Dị
  3. [Dịch] Khủng Bố Sống Lại
  4. Tập 8: Tôi Là Cảnh Sát Quốc Tế (c71-c80)

[Dịch] Khủng Bố Sống Lại

Tập 8: Tôi Là Cảnh Sát Quốc Tế (c71-c80)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 71: Tôi Là Cảnh Sát Quốc Tế.

Nghe được bên ngoài vang lên âm thanh của người, trên mặt anh ta lộ ra vẻ không thể nào tưởng tượng được, trong tiệm này nhiều quỷ như thế, đáng lý ra sẽ không còn người nào sống sót ở bên ngoài nữa mới đúng, còn nếu có thì cũng xem như đã chết.

Trí nhớ của ông chủ Đường không có tệ lắm, ông chỉ nghe qua đã lập tức nhận ra Dương Giang.

– Đúng, đúng rồi, đây là giọng của cậu thanh niên làm bảo vệ, mau mở cửa, hỏi thử cậu ta xem có cách nào rời khỏi đây hay không?

Quản lý Lý hoảng sợ nói:

– Đừng, đừng có mở cửa, ai biết hắn có phải là quỷ hay không?

Bị ông ta nhắc nhở, Nghiêm Lực cũng có cảm giác rùng mình, bắt đầu chăm chú hơn.

Đúng thế, không có chứng cứ nào để chứng minh tên bảo vệ kia cũng là người.

Nếu như đây là một cái bẫy thì sao?

Thật vất vả Dương Giang mới có thể ném tên đứng trước cửa xuống khỏi tầng 5, mặc dù tên này không chết, nhưng muốn đi lên đến đây cũng phải tốn không ít thời gian, như thế trước mắt coi như nguy hiểm đã giải trừ.

Thế nhưng, sau khi nghe lời của mấy người trong phòng chứa đồ, sắc mặt có chút không vui, nói:

– Đúng a, các người không ra cũng không sao, nhưng trước đó tôi đã xem camera ở phòng giám sát, tôi thấy chị Lệ cũng là quỷ. Không biết chị Lệ đã bắt đầu hành động hay chưa, nếu như đã bắt đầu hành động thì các ngươi sẽ được chôn ở trong đó mà thôi, cho nên làm cái gì thì làm, quyết định nhanh nhanh một chút.

– Hử?

Nghe như thế, tất cả mọi người trong phòng chứa đồ nhất thời kinh hãi, đổ mồ hôi lạnh.

Cái gì? Chị Lệ là quỷ?

Tựa hồ là bản năng mách bảo, toàn bộ đều quay đầu ra phía sau nhìn.

Nhưng đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy chị Lệ không biết từ lúc nào đã đứng lên sau lưng bọn họ, cô ta… Không có đầu.

– AA! !

Mấy tiếng thét vang lên trong phòng chứa đồ.

Dương Giang ở bên ngoài phải bịt tai lại, âm thanh này quá chói tai.

Một giây sau, tiếng rầm vang lên, cửa phòng chứa đồ bị phá tan.

Cả đám người nhốn nháo chạy ra từ bên trong, một số người chảy nước mắt nước mũi, số ít còn đái ra quần.

– Nhanh, nhanh lên.

– Cứu với, tôi không muốn chết.

Dương Giang không nhịn được phải nhắc nhở:

– Mấy người la hét một chút cũng không sao nhưng đừng chạy lung tung, bên ngoài quỷ nhiều lắm, càng chạy càng nhanh chết.

Đám người ông chủ Đường, quản lý Lý, La đại sư.. vừa chạy tứ tán được mấy bước thì lập tức dừng lại, nằm co quắp trên mặt đất.

Không biết từ lúc nào, xung quanh tầng 5 bị người bao phủ hết, xung quanh, chỗ nào cũng có người, hướng nào cũng có.

Những người này, mặt mũi ai nấy đều trắng bệch, hai mắt nhắm tịt lại, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối, bọn họ lắc lư chậm rãi đi đến đây, chắn hết toàn bộ lối đi.

Toàn bộ bọn chúng là người đã mất tích ở cửa hàng, hôm nay đồng loạt xuất hiện.

Vốn dĩ còn tưởng phòng chứa đồ sẽ tạm thời an toàn nhưng cả đám không có nghĩ ra được có một con quỷ vẫn đi theo bọn họ.

Nếu không có Dương Giang nhắc nhở, chắc đến tận bây giờ họ cũng không phát hiện ra được, khi đó không cần nghĩ cũng biết hậu quả là gì.

Đám người này không có một người nào có thể sống sót ra ngoài, bao gồm cả Nghiêm Lực… Người điều khiển quỷ.

Người điều khiển quỷ có được lực lượng lệ quỷ nhưng nó không phải vạn năng, sử dụng lực lượng Lệ quỷ một cách bừa bãi chỉ khiến bản thân chết nhanh hơn mà thôi.

Lúc này Dương Giang cũng đã nhìn rõ được người thanh niên tên gọi là Nghiêm Lực.

Sắc mặt anh ta không có tốt lắm, cứ như bị mất quá nhiều máu nên sắc mặt có chút tái nhợt, kèm theo đó là cảm giác bất lực.

Tuy nhiên, điều Dương Giang quan tâm là năng lực của lệ quỷ trong thân thể của Nghiêm Lực là gì? Thân thể anh ta đã đến cực hạn hay chưa, khoảng cách lệ quỷ sống lại còn bao lâu?

– Cậu… là người?

Nghiêm Lực cũng không có hoảng loạn giống như người khác, sau khi chạy ra khỏi phòng chứa đồ anh ta lập tức dừng lại rồi nhìn chăm chú vào Dương Giang.

Anh ta vẫn còn chưa xác định được người bảo vệ trước mặt anh ta là người hay quỷ.

Dương Giang nói:

– Cũng có thể coi là người, lúc trước tôi nghe anh bảo anh tên là Nghiêm Lực? Anh là người điều khiển quỷ?

Con người của Nghiêm Lực hơi co rút lại:

– Cậu cũng thế hay sao?

– Tôi cũng được coi là một thành viên của Cảnh sát Quốc tế.

Nghĩ nghĩ một lúc, Dương Giang muốn để thân phận của mình trông mạnh mẽ một chút nên mới nói như thế, hắn cũng không thể bảo với người khác hắn là học sinh được, thân phận đó quá mất mặt, hơn nữa không phải là điện thoại viên Lưu Tiểu Vũ đang muốn lôi kéo mình gia nhập tổ chức Cảnh sát Quốc tế hay sao.

– Cảnh sát Quốc tế?

Nghiêm Lực đánh giá Dương Giang một lần nữa, nhìn thấy hắn đang mặc bộ quần áo bảo vệ trông khá giống, hơn nữa thấy trên ngực hắn có đeo một chiếc điện thoại vệ tinh, vì thế anh ta ngay lập tức tinh tưởng lời Dương Giang.

– Nghe nói tổ chức Cảnh sát Quốc tế đang thiếu người trầm trọng, vẫn chưa thể phân phối được mỗi thành thị một người điều khiển quỷ cho cả nước, Cảnh sát Quốc tế giám sát thành phố Đại Xương là Chu Chính, cậu tên là gì?

Dương Giang bình tĩnh nói:

– Tôi tên là Dương Giang, nhân tiện nói cho anh một tin, Chu Chính đã chết, hi sinh khi gặp phải chuyện ma quỷ ở trường cấp ba.

Nghiêm Lực nói:

– Thì ra là như vậy, cảm ơn cậu chuyện lúc nãy, không biết cậu làm thế nào mà có thể tránh khỏi những cuộc tập kích của nhiều lệ quỷ như vậy? Ngay cả người điều khiển quỷ rơi vào cục diện như thế này chắc chắn sẽ rất bị động. Lúc đầu tôi chỉ coi nguyên nhân của vụ mất tích trong cửa tiệm là do lệ quỷ cấp C gây ra. Nhưng hiện tại xem ra tôi đã đánh giá thấp nó quá nhiều.

– Sớm biết như vậy, tôi cũng sẽ không tham số tiền kia.

Trên mặt anh ta lộ ra vẻ hối hận, vì hành động nông nổi của mình mà ảo não.

– Anh dựa vào cái gì để có thể sống lâu như vậy, sau những đợt tập kích của lệ quỷ?

Dương Giang không có nói đến năng lực của hắn mà ngược lại đi hỏi Nghiêm Lực.

Nghiêm Lực cũng không dấu diếm, anh ta cúi đầu nhìn vào hai bàn tay dính đầy máu và nói:

– Người khác thường gọi tôi là Máu Quỷ Nghiêm Lực, hai tay tôi nhiễm máu của quỷ, máu quỷ có thể hạn chế năng lực quỷ. Trước đó tôi từng hợp tác với người khác thành công bắt một con lệ quỷ nhưng máu quỷ không thể rời cơ thể tôi quá lâu, nếu không bên trong máu tươi sẽ có quỷ xuất hiện…

– Chờ một chút, anh nói anh từng hợp tác với người khác bắt được một con lệ quỷ?

Con người Dương Giang chăm chú, lộ ra vẻ kinh ngạc và nghi ngờ:

– Anh dùng cách gì?

Quỷ cũng có thể bắt?

– Rất đơn giản, dùng sức mạnh, tôi dùng máu quỷ hạn chế năng lực hành động của con quỷ kia, sau đó lập tức nhốt nó vào trong một cái hộp bằng vàng, bịt kín lại, lúc đó con quỷ kia không cách nào có thể chạy thoát được.

Nghiêm Lực mở miệng hỏi:

– Đây là cách thức thông dụng của toàn thế giới, cậu là Cảnh sát Quốc tế sao lại không biết?

Dương Giang nói:

– Tôi đang thực tập, còn chưa có làm việc chính thức.

Chương 72: Cách Qua Mặt Lệ Quỷ.

Đúng là trước đây hắn đã nhìn thấy một bài viết ở trên website.

Của một người gọi là: Giáo sư Bruce.

Nội dung đại khái của bài viết l, lực lượng của quỷ có thể ảnh hưởng đến toàn bộ vật chất nhưng không cách nào biến đổi được vàng.

Người giáo sư kia phân tích dựa trên phương pháp khoa học, ý đồ muốn tìm ra cách khắc chế lệ quỷ.

Nếu bài viết là đúng, cũng có thể dùng vàng để làm thành hộp, nhốt lệ quỷ bên trong để bắt lấy nó.

Nhưng cũng chỉ làm được đến đó mà thôi, vẫn không có cách nào để giết được lệ quỷ.

– Cứu, cứu tôi với.

Nhưng cuộc nói chuyện của hai người bị một tiếng kêu sợ hãi cắt ngang.

Lúc này Dương Giang đã nhìn thấy, hiện tại những con quỷ bị đổi đầu đang từ bốn phương tám hướng đi qua đây, chúng đã chặn toàn bộ lối thoát.

Trừ phi nhảy từ tầng 5 xuống, nếu không không có cách nào để trốn khỏi đây.

Thế nhưng nhảy từ tầng 5 xuống, cũng không khác với tự sát là mấy.

Ông chủ Đường, quản lý Lý, lúc này mấy người La đại sư đang kêu cha gọi mẹ chạy trở lại, bọn họ đã không có cách nào để trốn nữa.

– Rốt cuộc cậu dùng cách gì để tránh khỏi việc bị nhiều quỷ tập kịch vậy?

Nghiêm Lực bắt đầu có chút kinh sợ:

– Nếu cứ tiếp tục như thế, coi như cậu có là Cảnh sát Quốc tế đi nữa thì cũng sẽ phải chết ở đây. Cậu cũng biết dùng quá nhiều lực lượng của lệ quỷ sẽ bị chết.

– Tôi đương nhiên có cách.

Dương Giang bình tĩnh nói:

– Anh dùng không ít lực lượng của lệ quỷ rồi đúng không? Nhìn xem máu quỷ trên tay anh hình như đã không khống chế nổi nữa rồi, cực hạn của anh sắp đến rồi, anh đã chuẩn bị sẵn quan tài chưa?

Nghiêm Lực cắn răng nói:

– Chuyện cậu nói tôi rất rõ nhưng cũng vì sống sót mà thôi, không còn cách nào khác.

Dương Giang chỉ chỉ vào đầu của hắn, cười nói:

– Đúng là có đôi khi không có cách nào thật nhưng nếu như điều đầu tiên anh nghĩ đến khi đối phó với lệ quỷ là lực lượng lệ quỷ của anh thì càng chết nhanh hơn. Mà tôi không giống với anh, tôi dựa vào cái đầu, chỉ khi dùng đầu mà cũng không thể nghĩ ra cách, khi đó mới dùng lực lượng lệ quỷ. Cơ màhiện tại không phải lúc nói mấy chuyện trên trời dưới đất như thế này, tôi không thể để cho ông chủ tiệm chết dễ dàng như thế đâu.

Nói xong, hắn đi qua trước mặt một đám quỷ.

Sắc mặt Nghiêm Lực thay đổi, ngay cả anh ta cũng không có gan đối mặt với nhiều quỷ như thế cùng một lúc, vậy mà tên cảnh sát trẻ này lại có hay sao?

Hơn nữa hiện tại nhìn toàn bộ người đều đã bị quỷ vây lại, anh ta cũng không còn tâm tư đi cứu người khác nữa, chỉ muốn tìm cách rời khỏi đây.

Số tiền kia không đáng để đánh đổi tính mạng.

Bất chợt Nghiêm Lực trông thấy Dương Giang đi qua, sau đó dùng chân ngáng chân mấy người kia.

Vài tiếng hét vang lên, ba bốn người bị hắn ngáng chân ngã dưới đất.

Đây là cứu người hay là hãm hại người vậy?

Nghiêm Lực sững sờ.

Dương Giang túm lấy áo của ông chủ Đường, nói với ông ta:

– Không muốn chết thì cứ ngoan ngoãn nằm xuống, chớ có lộn xộn, nếu nghe lời tôi mấy con quỷ sẽ không có tập kích mấy người, ông có thể sống sót ra ngoài. Nếu ông chạy loạn chỉ chết nhanh hơn mà thôi.

Ông chủ Đường lúc này đã sợ tái mặt, không biết làm thể nào bởi vì phía trước mặt có một đám quỷ đang chạy tới.

Vì thế ông ta không có lựa chọn nào khác, lúc này ông ta lựa chọn tin tưởng lời Dương Giang nói, nhắm chặt hai mắt, nằm yên trên mặt đất.

Nếu nằm ngửa trên mặt đất, điều này có nghĩa là phía sau luôn luôn là mặt đất, cứ như thế có thể hoàn hảo tranh thoát khỏi quỷ tập kích ở bốn phương tám hướng.

Dương Giang lại nói:

– Những người khác nếu không muốn chết thì cứ làm theo, nằm xuống đất đừng có nhúc nhích.

Có một vài người nghe lời lập tức nằm xuống, còn có mấy người nữa lại coi như Dương Giang đang đánh rắm (DG: để vậy nhá ko dùng * đâu ^^!). Bởi vì nếu làm như thế thì chả khác nào đang nằm chờ chết cả, cho nên bọn họ hoảng sợ quay đầu, tìm đường chạy trốn.

Dương Giang vội vàng kêu to với mọt người:

– Ê, đây là tầng 5, ngươi đừng có nhảy, nhảy sẽ chết người đấy.

Người này là một tên đồ đệ của La đại sư, lúc này đang hoảng loạn kêu khóc, không biết làm cái gì cho nên leo qua lan can nhảy xuống từ tầng 5.

Người này đúng là dũng cảm, Dương Giang thở dài trong lòng, không nhảy còn có thể sống, nhảy chắc chắn chết rồi.

Người nhảy lầu đều chết rồi nhưng những người không nhảy cũng chả khá hơn chút nào.

Chỉ trong chốc lát, mấy người bỏ chạy phát hiện ra toàn bộ lối đi đã bị phá hủy.

Quỷ từ bốn phương tám hướng đi đến càng ngày càng gần… Sau cùng bao vây toàn bộ bọn họ.

– AAA! !!

Lại có một tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên, tiếp đó có 6 7 cánh tay hôi thối đưa về hướng đó, tiếng kêu thảm thiết lập tức biến mất, một người đang sống sờ sờ cứ thế bị gỡ đầu xuống.

Mấy con quỷ cũng làm tương tự với những người còn lại, gỡ đầu bọn họ ra sau đó lại gỡ đầu nó xuống và lắp đầu mới vào.

Một con quỷ mới được sinh ra, khi làm xong thì mọi thứ xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh.

Toàn bộ quỷ đều… bất động.

Những người nằm trên mặt đất đều sống sót, không bị quỷ tập kích.

– Điều này, sao có thể chứ?

Nghiêm Lực kinh hãi, anh ta cũng nằm xuống, hiện tại đang nhìn Dương Giang với ánh mắt giống như đang gặp quỷ vậy.

Dương Giang không có nằm xuống mà hắn đứng dựa lưng vào lan can, cho nên hắn không đưa lưng về phía bất kỳ con quỷ nào hết.

– Thế nào, tôi không lừa mấy người chứ?

Dương Giang mở miệng nói:

– Chúc mừng các ngươi đã sống sót, kế tiếp, nếu như mấy người không ngại thì chúng ta cũng nên tính một chút phí dịch vụ nhưng tôi nói trước, phí dịch vụ của tôi rất đắt.

Hao tổn tâm tư, bất chấp nguy hiểm để cứu mấy tên nhà giàu đáng ghét này là vì cái gì?

Đương nhiên là vì kiếm tiền, đừng có nghĩ rằng Dương Giang cứu bọn họ vì tình thương nhé.

Trong tiệm tạp hóa tối tăm, không gian hoàn toàn yên tĩnh. Tiếng thang máy hoạt động đã ngừng, tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng truyền đến lúc trước hiện đã biến mất, ngay cả tiếng kêu cứu cũng không còn, thế hưng sự trong tiệm cũng không vì thế mà an toàn hơn.

Một mùi hôi thối bốc lên tràn ngập trong không khí. Từng người có sắc mặt trắng bệch, cơ thể hư thối đang đứng dàn hàng ngang trước hành lang trên tầng 5 khiến cho lối đi bị chặn lại, hình như chúng không muốn cho kẻ nào đi qua.

Những người này đã chết từ lâu, vậy mà lúc này đang ở ngay trước mặt bọn họ. Vốn dĩ chúng không còn sống nhưng bây giờ đang từ trong ngóc ngách di chuyển ra.

Có thể nói bọn chúng là người nhưng chính xác hơn, đó lại là một đám quỷ.

Lúc này hai mắt ông chủ Đường nhắm chặt, toàn thân căng thẳng, không dám mở mắt ra nhìn những thứ đáng sợ đang diễn ra.

Trong lòng ông ta lúc này không ngừng cầu mong Như Lai, Bồ Tát phù hộ để những con quỷ kia không đụng đến ông ta, nếu ông ta có thể rời khỏi đây sẽ đi chùa thắp hương, bái phật.

Chờ một hồi, ông chủ Đường phát hiện xung quanh không có động tĩnh nào hết mà ông ta vẫn còn sống, không có bị sao cả.

Chương 73: Dùng Tiền Mua Mạng Của Các Người.

Nguyên nhân ông ta có thể sống sót đến giờ không phải do cầu nguyện, tất cả đều nhờ Dương Giang cứu ông ta.

Dương Giang nói:

– Ông chủ Đường, ông đừng giả chết nữa, tranh thủ ra quyết định đi, không nên coi lời vừa rồi của tôi như gió thoảng bên tai. Mấy người các người chỉ an toàn tạm thời thôi, nếu thanh toán phí dịch vụ thì tôi có thể đảm bảo các người ai cũng có thể sống sót rời đi nơi này.

Lúc này ông chủ Đường mới dám hé mắt ra, thế nhưng sau khi thấy đám người hôi thối xung quanh, ông ta cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài.

Dương Giang đứng ở bên cạnh nói:

– Nhìn sang đây này, ông chủ Đường, ông cảm thấy thế nào?

Ông chủ Đường thở phào một hơi khi biết Dương Giang vẫn còn sống.

– Cậu có thể đảm bảo tôi còn sống mà thoát khỏi đây hay sao?

Dương Giang nói:

– Này là ông chủ Đường đang hoài nghi trình độ nghiệp vụ của tôi à? Ông phải nghĩ một chút, lúc nãy là ai cứu ông, đúng không, ông đừng đứng lên, tạm thời cứ nằm đó đi, như vậy sẽ an toàn hơn.

Nghiêm Lực ở bên cạnh cũng chen vào:

– Đừng thấy hắn còn trẻ, hắn là Cảnh sát Quốc tế phân khu Châu Á, là người thuộc biên chế của quốc gia. Lời nói của hắn cũng rất đáng tin, hiện tại ngoài hắn ra không có một ai có thể đảm bảo cho tính mạng của ông được, trước đó ông cũng thấy rồi mà, chuyện đã đến mức này, đã nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi rồi.

– Cho nên tôi đề nghị ông nên để cho Dương Giang bảo vệ ông thoát khỏi đây, đương nhiên nếu như ông vẫn keo kiệt thì cứ coi như tôi chưa nói gì.

Anh ta muốn một lần làm người tốt nên thuận nước đẩy thuyền, nhường mối làm ăn này cho Dương Giang.

Dù sao anh ta cũng không có năng lực nhận vụ này.

– Thế nào? Suy nghĩ kỹ đi, tôi sẽ không cho các ngươi quá nhiều thời gian đâu, nếu quá 10 phút mà mấy người vẫn chưa có quyết định xong, tôi lập tức rời khỏi đây.

Dương Giang cầm lấy di động ra xem thời gian, hắn không thể chờ đến khi trời tối.

Một khi trời tối, nơi này sẽ nguy hiểm gấp đôi, toàn bộ tối thui không thấy thứ gì, điều này cũng tương tự như tiến vào quỷ vực.

Ông chủ Đường cẩn thận từng li từng tý hỏi:

– Anh bạn Cảnh sát Quốc tế, phí dịch vụ của cậu là bao nhiêu? 500 vạn có đủ không vậy?

Dù sao tiền này ông ta cũng định cho Nghiêm Lực, nếu cho thanh niên Cảnh Sát Quốc tế trẻ tuổi này được thì tốt hơn, dù sao người ta cũng là cảnh sát, có thân phận, kết giao được với những người này chỉ có tốt không có xấu.

Mặc dù có chút đau xót khi bỏ ra 500 vạn nhưng nếu so sánh với tính mạng thì ông ta sẽ chọn tính mạng.

Mắt Dương Giang sáng lên:

– Cũng được, 500 vạn thì 500 vạn.

Đúng là phải cho ông chủ Đường chịu chút cực khổ, sợ hãi mới có thể nói chuyện giá tiền dễ dàng được. Nếu trước đó hắn vừa gặp mặt đã bàn giá thì chưa chắc ông ta đã tin, hơn nữa giá cũng không cao như thế này.

Dương Giang nói:

– Vậy được rồi, trước trả tiền, sau đó làm việc, đây là phong cách của tôi, nếu không có chuyện gì nữa, hiện tại có thể bắt đầu trả tiền.

Ông chủ Đường lập tức đáp ứng:

– Không, không có chuyện gì nữa.

Ông ta là ông chủ của một cửa tiệm tạp hóa tổng hợp lớn như thế này, trong chốc lát lấy ra 500 vạn là chuyện dễ dàng.

Dương Giang lại nói:

– Ông, đúng là tôi đang nói ông, quản lý Lý, ông đừng có giả ngu giả điếc, ông chủ Đường đã dùng 500 vạn mua tính mạng ông ta, vậy ông mua tính mạng của ông bao nhiêu? Đừng có nghĩ tôi sẽ miễn phí đưa mấy người ra ngoài, nếu không trả tiền tôi sẽ vứt các người lại đây.

Sắc mặt quản lý Lý biến đổi ngay lập tức, ông ta nhìn về phía Dương Giang, cầu khẩn:

– Tôi, tôi không thể nào lấy ra 500 vạn được, tôi chỉ có 50 vạn… Tôi chỉ là một người quản lý lấy đâu ra nhiều tiền như vậy được.

– Từ trong mắt ông tôi đã nhìn thấy được sự đối trá nhưng ai lại bảo tôi là người tốt chứ, trước đó ông có mắng tôi nhưng người như thôi sao lại tính toán với ông mấy chuyện đó, đúng không? Thôi thế này đi, ông vào mạng mở số tài khoản ngân hàng của ông ra, nếu dưới 50 vạn thì tôi sẽ lấy từng đó tiền, nếu cao hơn 50 vạn, một là ông dùng toàn bộ số tiền đó trả phí dịch vụ cho tôi, hai là cầm nó và nằm đây chờ ai đó đến cứu ông.

Dương Giang làm bộ dạng nghiêm túc, nhìn ông ta và nói:

– Tôi là người tốt, rất công bằng trong mọi chuyện, tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho ông, cũng sẽ không có hẹp hòi, lợi dụng việc công báo thù tư, ông có thể yên tâm.

Trong lúc nhất thời quản lý Lý không biết phải làm gì, chỉ trợn tròn mắt nhìn hắn.

– A?

Dương Giang nói:

– Đừng có lề mề nữa, nhanh lấy tiền, không lấy được tiền, tôi sẽ dẫn mỗi ông chủ Đường đi thôi.

– Cho, tôi cho cậu tiền còn không được hay sao?

Quản lý Lý khóc không ra nước mắt, ông ta đưa điện thoại cho Dương Giang kiểm tra.

Dương Giang mở ra ứng dụng ngân hàng, kiểm tra tiền tiết kiệm của ông ta, sau khi thấy số tiền cũng không khỏi tấm tắc nói:

– Quản lý Lý, ông thật đúng là có tiền, hơn 180 vạn, những người giàu như ông bên trong thẻ đều nhiều tiền như thế này hay sao? Đúng là nghèo như tôi thì chẳng bao giờ hiểu nổi nhưng bây giờ phải phiền ông chuyển khoản cho tôi rồi.

Nói xong, Dương Giang trả điện thoại lại cho quản lý Lý.

– Tên gian thương, cậu ta là một tên gian thương, trực tiếp tăng giá, đây chả khác gì đang vơ vét tài sản.

Quản lý Lý nghĩ thầm trong lòng, ông ta muốn mắng tên bảo vệ trước mặt nhưng không dám mở miệng, cũng không còn cách nào khác, ông ta đi cửa sau vơ vét của tiệm tạp hóa tổng hợp nhiều như vậy, xem ra hôm nay để Dương Giang được lợi.

Không có tiền còn có thể kiếm, không có mạng thì cái gì cũng không có, cuối cùng không còn cách nào hơn là ông ta phải trả tiền.

Sau khi lấy được tiền, ánh mắt Dương Giang lại hướng tới vị La đại sư, hắn đi qua, có chút kích động cầm lấy bàn tay đang run lẩy bẩy của La đại sư, nói với lão ta:

– Đại Sư, hôm nay may mắn có ông, ý nghĩ đóng cửa của ông thật hay, chẳng những hại chết mấy người đồ đệ của mình, còn có thể hại chết thêm mấy nhân viên trong cửa hàng. Ngay cả bản thân ông cũng khó thoát khỏi cái chết, lần đầu tôi chứng kiến có người có thể tự tìm đường chết đến mức này, đúng là mở mang tầm mắt.

Dương Giang giơ một ngón cái lên với La đại sư.

– Vì hành động khóa cửa thông minh của ông lúc trước, tôi sẽ đặc biệt chiếu cố cho ông…

Nếu không phải lão ta khóa cửa để tố pháp thì mọi chuyện đâu có phiền phức đến thế này đâu, toàn bộ đều có thể chạy ra ngoài, không cần chết nhiều người như vậy.

– Ta, ta…

Sắc mặt La đại sư trở nên vô cùng quái dị, lão không biết nên sợ hãi hay là tức giận nữa, sau nửa ngày, lão mới hậm hực trả lời:

– Hiện tại trên người tôi chỉ có hơn 300 vạn, còn lại tôi đã cất trong két sắt rồi, tôi sẽ đưa hết cho cậu, cậu chỉ cần mang tôi ra khỏi đây là được, chuyện lúc trước là do tôi sai, tôi chân thành xin lỗi cậu, có được không?

Chương 74: Cùng Nhau Trườn Trườn Trườn.

Dương Giang nói:

– Đại Sư, ông nói cái gì thế? Tôi là loại người thấy tiền là sáng mắt hay sao? Ông nhìn ông chủ Đường xem, người ta đều trả giá 500 vạn cho mạng của ông ta, ông là một thầy phong thủy, làm ăn không cần vốn, tiền bạc chắc chắn sẽ có không ít, như thế này đi, 800 vạn, tôi mang ông ra ngoài, nếu trên người không có tiền cũng không sao, cầm đồ vật gì đó đến thế chấp là được.

La đại sư run rẩy, cuối cùng vẫn quyết định chuyển khoản cho Dương Giang hơn 300 vạn, đồng thời đưa cho hắn một cái đồng hồ, một viên ngọc phỉ thúy, một chiếc chìa khóa xe và một vài thứ linh tinh, kỳ quáy, lúc này mới miễn cưỡng gom góp đủ 800 vạn.

– Hơn 1000 vạn, hiện tại mình đã trở thành một tên nhà giàu đáng ghét.

Dương Giang nhìn lấy tin nhắn thông báo số dư tài khoản trên di dộng thì không khỏi có chút kích động.

Nếu không trở thành người điều khiển quỷ, để kiếm được số tiền này, hắn phải làm việc mấy chục năm, thậm chí cả đời đều không kiếm được. Nhưng sau khi trở thành người điều khiển quỷ, chỉ một ngày ngắn ngủi hắn đã kiếm được rồi.

Khó trách người điều khiển quỷ ở nước ngoài đều làm lính đánh thuê, chỉ nhận tiền làm việc, bởi loại việc nguy hiểm này có thù lao kếch xù, rất hấp dẫn.

Ông chủ Đường có chút lo lắng hỏi:

– Anh bạn trẻ, lúc nào cậu mới mang bọn tôi ra ngoài?

Dương Giang cất điện thoại di động đi và nói:

– Ngay lập tức.

Hắn đi vào trong phòng chứa đồ, lấy chìa khóa cửa từ trên người chị Lệ.

– Đi theo tôi nhưng vẫn là câu nói lúc nãy, không được đứng lên, dùng lưng trườn đi.

Quản lý Lý hỏi:

– Dùng lưng trườn đi như thế nào?

Dương Giang nói:

– Ông biết con ốc sên không? Biết nó đi như thế nào không? Như vậy đấy, không khác gì bơi ngửa đâu, rất dễ.

Quản lý Lý có chút xấu hổ nói:

– Cái gì? Cậu để cho chúng tôi, một đám người lớn lại như mấy đứa trẻ, chơi cái trò này sao? Chắc chắn là cậu đang đùa với chúng tôi đi, hơn nữa cậu cũng đang đứng mà, vì sao không có chuyện gì xảy ra.

Dương Giang nói:

– Tôi là Cảnh sát Quốc tế, có khả năng đối phó với lệ quỷ, ông có không? Nếu ông cảm thấy làm như vậy quá mất mặt, cũng không sao, ông chỉ cần đứng lên là được, g nếu ông chết tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy.

-…

Trầm mặc một lát, quản lý Lý nhanh chóng dùng hai chân đẩy cơ thể ông ta trượt về phía trước, giống như là một con ốc sên vậy.

– Làm như thế này à?

Dương Giang gật gật đầu:

– Đúng, cứ như thế, động tác của ông rất chuẩn, trượt rất nhanh, chắc chắn, rất tốt.

Lúc này, một màn kỳ quái xuất hiện trong cửa tiệm tạp hóa.

Một đám người trưởng thành, có sự nghiệp, có danh vọng, lúc đang nằm ngửa trên mặt đất, dùng chân đẩy đẩy cơ thể tiến về trước, giống như là con ốc sên đang di chuyển vậy, thỉnh thoảng còn lộ ra nét mặt vui vẻ.

Ông chủ Đường có chút kích động nói:

– Có tác dụng, những con quỷ kia hình như không nhìn thấy chúng ta, bọn chúng đều đứng yên tại chỗ.

Bọn họ trượt từ tầng 5 xuống tầng 4 rồi đi qua khu vực nguy hiểm nhất.

Nếu như mọi chuyện tiếp tục thuận lợi như vậy, tý nữa thôi bọn họ đã có thể ra khỏi của tiệm.

Ông chủ Đường nhìn phía trước, giật mình nói:

– Quản lý Lý, sao cậu trượt nhanh như thế? Sắp đến tầng 3 rồi.

Quản lý Lý đang không ngừng trượt về phía trước, vừa nói:

– Lúc trước không quen lắm, hiện tại quen rồi cho nên trượt nhanh hơn một chút, ông chủ, động tác của ông không được chuẩn cho lắm, ông nhìn tôi này, phải thế này, thế này, thế này… thì mới có thế trượt nhanh được, hơn nữa còn không tốn sức.

La đại sư thấy thế vội vàng kêu:

– Mấy người các người trượt chậm một chút, chờ ta với.

Thân thể lão ta có chút mập mạp, có vẻ khó khăn khi trượt nên đang trượt sau cùng.

Dương Giang đi theo ở đằng sau, nhìn thấy đám người đang trượt trượt như thế bèn không nhịn được cười.

Lúc này không có ai dám trách móc hắn nữa, bởi nếu không có biện pháp này của Dương Giang, bọn họ chẳng thể bỏ chạy thuận lợi như thế này được, tuy lớn tuổi rồi mà làm hành động thế này thì có chút xấu hổ.

Dương Giang nói với bộ đàm.

– Alo, Giang Diễm, bên chỗ chị sao rồi?

– Tôi, chỗ của tôi vẫn ổn, tôi sắp tìm được đoạn video ghi hình trước kia, chút nữa là có thể tìm ra con quỷ thật sự rồi… Vị trí con quỷ xuất hiện đầu tiên hình như ở tầng 5, người bị hại thứ nhất cũng ở đó.

Giọng của Giang Diễm có chút khẩn trương:

– Mấy người các người sao lại bỏ chạy hết vậy, không phải bỏ tôi lại một mình đấy chứ?

Dương Giang nói:

– Trước tiên tôi muốn đưa mấy người đồng đội ngu như heo này ra ngoài, sau đó sẽ quay lại đón cô, chỉ cần cô đứng yên đừng có chạy lọan là được, sẽ không có chuyện gì đâu, đừng cúp máy, nếu có nguy hiểm cứ gọi cho tôi.

– Được, được.

Giang Diễm sợ Dương Giang mặc kệ cô, sau khi nghe được hắn nói như vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này trời cũng đã chạng vạng tối, bên ngoài cửa hàng đã có mấy chiếc xe cảnh sát, giăng đầy dây cảnh báo.

Toàn bộ khu vực đều bị phong tỏa.

– Tình huống bên trong cửa hàng thế nào rồi?

Người phụ trách vụ án này tên gọi là Lưu Kiến Minh, đội trưởng cục cảnh sát ở tiểu khu này, sắc mặt ông có chút mệt mỏi, cau mày nhìn cửa tiệm đang đóng cửa ngừng kinh doanh trước mặt.

Một người cảnh sát nói:

– Lưu đội trưởng, chỗ này lại tiếp tục báo án, nói là xuất hiện tội phạm giết người, nghi ngờ có liên quan đến mấy vụ mất tích lúc trước. Theo như lời nói của ông chủ tiệm cửa hàng bên cạnh, khoảng một giờ trước ông chủ cửa tiệm là Đường An có mời một thầy phong thủy đến để tố pháp, cố ý khóa lại toàn bộ cửa… Trước mắt còn không có rõ ràng tình huống ở bên trong.

Lưu Kiến Minh nói:

– Nếu như có thủ phạm thì tốt rồi, chuẩn bị phá cửa, giải cứu người bị nhốt bên trong.

– Vâng, thưa đội trưởng.

Cảnh sát ở bên ngoài bắt đầu hành động, dùng công cụ phá cửa, mở cửa tiệm ra, chỉ một phút sau, cánh cửa bị phá hư, mở cửa ra.

Cửa vừa mở ra, lập tức có một mùi hôi thối bay vào mặt mấy người đứng gần đó, có người sắp nôn mửa tại chôc, bấy giờ, sắc mặt Lưu đội trưởng hơi thay đổi.

Ông đã tham gia rất nhiều vụ án, cũng đụng phải nhiều thi thể, vừa nghe được cái mùi này ông ta lập tức biết đây là…. mùi hôi thối từ thi thể bắt đầu thối rữa.

– Mọi người cẩn thận một chút, trước tiên đừng có vào vội.

Lưu đội trưởng có cảm giác những vụ án mất tích ở cửa tiệm không đơn giản như thế, trước kia có điều tra qua nhưng không có chứng cứ nên chỉ có thể tạm thời phong tỏa cửa hàng. Tuy nhiên, mở cửa không được bao lâu thì toàn bộ người đứng ngoài cửa hàng đều sững sờ.

Từ trong trong cửa hàng tối tăm, một người đàn ông mặc bộ tây trang đang nằm trên mặt đất, không khác gì một con ốc sên trượt về phía trước, trên mặt còn lộ ra vẻ thích thú.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Không, trên mặt đất không chỉ có một người.

Sau lưng còn có ông chủ tiệm Đường An, thầy phong thủy La đại sư và mấy người nhân viên may mắn sống sót, bọn họ nối đuôi nhau, một người lại một người trượt từ trên tầng 1 xuống. Mỗi người đều sử dụng hai chân rất thuần thục, mạnh mẽ cứ như trước đó trải qua huấn luyện vậy.

Chương 75: Đắc Tội Ác Quỷ.

Lưu đội trưởng nói:

– Trước tiên đừng tới gần, chờ bọn họ ra ngoài hãy hỏi, tránh cho có chuyện gì xảy ra.

– Tốt quá, tôi còn chưa có chết, tôi còn sống.

Đời này chưa bao giờ quản lý Lý lại có cảm giác sung sướng đến như vậy, một người nhìn thấy cảnh này lập tức trợn tròn mắt hỏi:

– Lưu đội trưởng, chuyện này, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Khuôn mặt Lưu đội trưởng có chút phân vân:

– Không biết, chờ chút rồi hỏi xem sao.

– Đừng, đừng có kéo tôi dậy, tôi còn muốn trượt thêm, trượt thêm một chút nữa mới đứng dậy.

Quản lý Lý không muốn đứng dậy, muốn trượt đến bên ngoài dây cảnh giới.

Nhìn thấy mấy người đã thuận lợi trượt ra bên ngoài, coi như nhiệm vụ Dương Giang đến đây là hoàn thành, số tiền kia cũng hoàn toàn đến tay.

Nghiêm Lực vừa trượt ra ngoài cửa hàng liền thấy Dương Giang cũng vừa ra, anh ta vội vàng đứng dậy nói:

– Dương Giang, hiện tại cũng đã giải quyết chuyện mấy người này xong rồi, lấy năng lực của cậu và tôi, nếu hai chúng ta hợp tác lại, khả năng cao có thể bắt được lệ quỷ kia, cậu có muốn hợp tác không?

Hợp tác bắt quỷ?

Dương Giang nói:

– Sống không phải tốt hơn sao, còn đi bắt quỷ làm gì?

– Mục đích chủ yếu của tôi i đến đây là bắt quỷ, lúc trước tôi đoán con quỷ trong cửa tiệm này có mạnh đi nữa thì cũng chỉ là cấp C, cấp hạn chế, mức độ khủng bố không cao, nếu như bắt được nó mà nói… Giá trị rất cao.

Nghiêm Lực nói:

– Nhưng năng lực của tôi có hạn, nếu thêm cả cậu vào, khả năng thành công sẽ rất lớn.

Dương Giang nói:

– Có ích lợi gì?

Nghiêm Lực nhỏ giọng nói:

– Chợ đen, một con quỷ có giá ít nhất là 100 triệu, các công ty lớn, tập đoàn lớn, thậm chí là một số nước đều sẽ vụng trộm thu mua. Nếu cấp bậc lệ quỷ cao thì giá cả còn cao hơn nữa, chúng ta đều là người điều khiển quỷ, không sống được bao lâu. Cái này cậu hiểu rõ chứ, nếu như vụ này thành công, cho dù chết thì cũng có tiền lo cho người nhà.

Dương Giang lắc đầu nói:

– Cách kiếm tiền có rất nhiều, tôi không thể vì 100 triệu mà đi mạo hiểm bắt quỷ, huống chi hôm nay tôi cũng đã kiếm đủ nhiều rồi, đủ cho người nhà tôi dùng.

– Hơn nữa muốn bắt quỷ phải sử dụng lựu lượng lệ quỷ, như vậy nghĩa là gì thì chắc anh hiểu rõ, hôm nay anh dùng lực lượng lệ quỷ chắc cũng nhiều rồi nhỉ, nếu như tiếp tục dùng nữa… Tôi lo lắng con quỷ trong người anh sẽ thức tỉnh đất.

Nghiêm Lực nói:

– Tính huống hiện tại của tôi tôi rất rõ, có thể làm xong chuyện này, với lại cậu không muốn biết phương pháp sống sót của người điều khiển quỷ sao? Cậu bằng lòng chờ chết à?

Phương pháp sống sót? Lời này đâm trúng vào tim của Dương Giang.

Do dự một lát, Nghiêm Lực nói ra một tin tức:

– Bắt được một con quỷ, ngoài việc đổi tiền bạc ra còn có thể đổi được tình báo, thật ra phương pháp sống sót của người điều khiển quỷ đã nghiên cứu ra rồi, thành phố Đại Xương đã có người sống thành công… Sống hơn nửa năm là chuyện bình thường. Mà lúc đó người này còn không ít lần sử dụng lực lượng lệ quỷ, dường như đã tìm ra phương pháp hạn chế sự khôi phục của bọn chúng.

Anh ta sợ nếu không nói chuyện này ra sẽ không đả động được Dương Giang.

– Thật sự?

Trong lòng Dương Giang khẽ run, quả thật hắn có chút động tâm, nhớ lại tấm da từng nói phương pháp khống chế ác quỷ sẽ được công bố sau 3 tháng.

Có điều dưới tình trạng này, cơ hội sống ba tháng của hắn không lớn, thế nên nhất định phải nắm giữ lấy phương pháp khống chế lệ quỷ ngay, không thể chờ ba tháng sau được.

Dù là một tháng hắn cũng không thể chờ, Dương Giang không dám lấy tương lai của mình ra để cược.

Ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, những lời của tấm da cũng không đáng để tin tưởng.

Nghiêm Lực nói:

– Cậu nên suy nghĩ cho thật kỹ, nhân dịp con quỷ kia còn ở lại trong cửa tiệm hãy mau chóng quyết định, một khi con quỷ rời khỏi đây, muốn tìm một con quỷ mà cậu hiểu quy luật của nó rõ ràng như thế thật không dễ.

– Anh cho tôi một phút để suy nghĩ.

Dương Giang không có đáp ứng ngay lập tức, cũng không từ chối, nhất định phải suy nghĩ thật kỹ.

Thế nhưng ngay lúc hắn đang suy nghĩ, quản lý Lý lại dẫ theo mấy cảnh sát đi tới.

Quản lý Lý nổi giận, chỉ tay vào Dương Giang rồi kể lại những chuyện trước kia cho cảnh sát nghe.

– Chính là tên bảo vệ này, trước đó ở trong cửa tiệm hắn đã vơ vét, lừa lọc tiền của tôi, bên trong điện thoại tôi có lưu lại lịch sử, toàn bộ đó đều là chứng cứ…

Ông ta tố cáo Dương Giang lừa đảo, chiếm đoạt tài sản.

Một người cảnh sát nói:

– Anh bạn trẻ, làm phiền cậu phối hợp điều tra với chúng tôi một lát.

– Hử?

Dương Giang quay đầu nhìn về phía quản lý Lý.

Con sên này lại muốn gây chuyện?

Dương Giang nói:

– Nghiêm Lực, trước tiên chuyện của chúng ta cứ bỏ qua một bên, tôi phải xử lý chuyện này xong đã.

Nghiêm Lực nhìn quản lý Lý bằng ánh mắt thương hại.

Cái tên thiểu năng này, thế mà đi gây chuyện với Dương Giang, chẳng lẽ tên này không biết hắn là người điều khiển quỷ hay sao?

Thời này, đắc tội ai cũng có thể nhưng không thể đắc tội với người điều khiển quỷ, loại người này rất dễ có những ý nghĩ tà ác, không phải ai cũng như tổ chức Cảnh sát Quốc tế muốn giữ gìn hòa bình, vì sự phồn vinh của trái đất, vì nhân loại mà cống hiến một phần sức lực… Mặc dù nói như vậy có chút quá nhưng ý tứ không khác mấy.

Nếu như có ý nghĩ tà ác… người điều khiển quỷ ngay lập tức trở thành một ác quỷ.

Loại người này có hàng ngàn hàng vạn cách để hành hạ một người bình thường tới chết, mà ngay cả chết thế nào có khi anh cũng chẳng biết.

– Tôi chờ câu trả lời chắc chắn từ cậu.

Nghiêm Lực gật gật đầu đáp.

Lúc này, Dương Giang mới nhìn sang quản lý Lý, lấy tay vẫy vẫy:

– Con sâu kia, tiếp tục, ông cứ tiếp tục diễn.

– Cậu nói cái gì? Ai là con sâu.

Lúc này quản lý Lý nổi giận nói:

– Mấy người thấy không, thái độ tên bảo vệ này phách lối như thế, lúc trước trong tiệm hắn đã lừa lọc vơ vét hơn 180 vạn từ thẻ ngân hàng của tôi, số tiền lớn như thế hẳn là có thể lập hồ sơ vụ án đi.

Một người cảnh sát nói:

– Nếu mọi việc đúng như vậy, chúng tôi sẽ lập hồ sơ, không để lọt một kẻ xấu nào.

– Anh bạn trẻ, cậu tên là gì? Có thể cho chúng ta nhìn CMND của cậu hay không?

Dương Giang nói:

– Hai anh cảnh sát đừng có hiểu lầm, tôi cũng không có lừa đảo vơ vét gì của ông ta hết, chúng tôi chỉ làm một vụ làm ăn mà thôi, còn số tiền đó chỉ dùng để thanh toán phí dịch vụ, không tin mấy anh có thể hỏi những người còn lại đi.

Quản lý Lý đứng ở một bên vừa cười vừa xem Dương Giang.

Tên bảo vệ này chỉ dựa vào một chút bàng môn tả đạo mà dám kiếm tiền trên đầu mình, hôm này ông ta muốn hắn phải nôn toàn bộ ra để trả lại.

– Tôi tên là Dương Giang, đây là chứng minh thư của tôi…

Dương Giang phối hợp đưa ra CMND.

– Đi điều tra thêm.

Một người cảnh sát nhận lấy CMND sau đó đưa cho người đồng nghiệp bên cạnh và nói.

Người cảnh sát kia lập tức cầm CMND lại và kiểm tra trên máy tính, nhìn xem đã từng có tiền án tiền sự nào hay chưa.

Chương 76: Hồ Sơ Bí Mật.

Người cảnh sát lưu lại kia tiếp tục hỏi:

– Vị quản lý họ Lý này muốn tố cáo cậu đã tiến hành lừa đảo, vơ vét tài sản, liên quan đến số tiền là 1,854,863 đồng, xin hỏi chuyện này có thật không?

Dương Giang nói:

– Tôi là người tốt, sao có thể làm mấy chuyện lừa đảo như này được chứ? Đây chắc chắn là đang bôi nhọ tôi.

Quản lý Lý nói:

– Nói láo, cậu là người tốt chỗ nào? Ở chỗ tôi có lịch sử giao dịch, ngài cảnh sát, ngài nhìn xem, cái này là lịch sử giao dịch mà tài khoản kia cũng là của Dương Giang.

Người cảnh sát nói:

– Cậu có thừa nhận số tài khoản này là của cậu hay không? Nếu đúng là vậy, thì chúng tôi xác nhận đã xảy ra việc chuyển khoản, chúng tôi sẽ tiến hành lập hồ sơ để điều tra.

Dương Giang cười cười:

– Cái này không phải là tài khoản ngân hàng của tôi.

Quả thật đây không phải là tài khoản ngân hàng của hắn, mà là của mẹ hắn.

Quản lý Lý nói:

– Anh cảnh sát, hắn không có nhận cũng không sao, chỉ cần qua ngân hàng điều ra một cái thì sẽ ra ngay.

– Mấy người các cậu trông chừng hai người bọn họ.

Người cảnh sát này nói với mấy người cảnh sát xung quanh, sau đó cầm thẻ ngân hàng đi kiểm chứng.

Chờ người cảnh sát kia vừa đi, quản lý Lý đã nhỏ giọng nói với Dương Giang:

– Thằng nhóc kia, đừng có không phân biệt tốt xấu, cậu cứu mấy người mà đã kiếm lời hơn 1000 vạn, như thế cũng đã đủ rồi, trả lại tiền cho tôi chuyện này coi như xong. Tôi cũng sẽ không làm phiền cậu nữa, hơn 180 vạn, nếu như thành lập hồ sơ lừa đảo, chắc chắn cậu sẽ ngồi tù mấy chục năm là ít.

Dương Giang cười nói:

– Được, tôi sẽ trả tiền lại cho ông nhưng ông phải làm như hồi nãy, nằm xuống làm như con ốc sên, bò lên tầng 5, nếu làm được vậy tôi lập tức chuyển khoản trả toàn bộ tiền lại cho ông.

Sắc mặt quản lý Lý thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, chỗ quỷ quái như thế có cho tiền đời này ông ta cũng không dám đi.

Quản lý Lý tiếp tục lên tiếng:

– Đúng là cậu đã cứu tôi nhưng mấy cái đó đều là ăn suông nói suông, không có chứng cứ, trước mặt pháp luật người ta chỉ coi trọng chứng cứ mà thôi, tôi có bạn là luật sư. Chuyện này cậu chắc phải hiểu rõ hơn tôi chứ, cậu đấu không lại tôi đâu, vẫn là câu nói lúc nãy, chỉ cần cậu trả lại tiền cho tôi, tôi sẽ không tố cáo cậu lừa đảo và vơ vét tài sản.

– Con sâu như ông đúng là buồn nôn, biết trước như vậy, lúc nãy đạp một cái, cho ông chết quách luôn rồi.

Ánh mắt Dương Giang lạnh lẽo:

– Nhận dịp hiện tại tôi còn không có rảnh để đối phó với ông, tốt nhất ông cút mau, đi bây giờ còn kịp, nếu còn tiếp tục ở lại đây dây dưa…

Sau đó hắn nói nhỏ bên tai quản lý Lý:

– Tôi không ngại cho ông biết cái gì gọi là lệ quỷ đích thực.

Trong lòng quản lý Lý có chút sợ hãi nhưng nghĩ tới hiện tại ông ta đã ở trong khu vực an toàn rồi, bên cạnh còn có nhiều cảnh sát, cũng không sợ tên bảo vệ này làm cái gì, lập tức dõng dạc nói:

– Tôi sợ cậu hay sao? Có bản lĩnh thì tới đây, người không biết phân biệt tốt xấu chính là cậu đấy.

Lúc này, ở chỗ khác, một người cảnh sát đang điều tra Dương Giang nói:

– Lưu đội trưởng, anh đến xem cái này.

Lưu đội trưởng đi qua:

– Có chuyện gì thế?

Người này chỉ chỉ màn hình laptop nói:

– Hồ sơ của người này khá kì quái.

Trên màn hình laptop có hiển thị hồ sơ nhân thân của Dương Giang nhưng trong hồ sơ không có thông tin gì về hắn hết, chỉ biểu hiện là hồ sơ bí mật, quyền hạn không đủ để xem xét.

– Đội trưởng, không đủ quyền hạn để xem xét?

Lưu đội trưởng sững sờ một lúc, sau đó nói:

– Đưa CMND cho tôi, tôi sẽ hỏi cục cảnh sát tỉnh xem sao.

Nói xong, ông ta lấy điện thoại ra, bấm một dãy số và gọi:

– Đúng thế, tôi là Lưu Kiến Minh, chỗ tôi có một cái CMND của người tình nghi, làm phiền các cậu có thể điều tra thêm, quyền hạn của chúng tôi không đủ, bên các cậu thế nào…

– Lưu đội trưởng, anh đúng là muốn gây phiền phức cho chúng tôi hay sao vậy, hồ sơ người này đã chuyển giao đến ngành đặc biệt, cấp bậc rất cao, đừng nói là chỗ của tôi, chỗ cao hơn nữa cũng không đủ quyền hạn để xem xét hồ sơ này, chờ một chút, chỗ tôi có điện thoại…

Thanh âm ở bên kia ngập ngừng một lát, Lưu đội trưởng hỏi:

– Alo, còn ở đó hay không?

Hơn nửa ngày, đầu dây bên kia mới truyền đến tiếng hậm hực:

– Mẹ nó, là phản truy tung, cấp trên đã cảnh báo, không được tiếp tục điều tra hồ sơ của người tên là Dương Giang, cấp trên bảo cấp bậc người này rất cao. Dù sao cao hơn nhiều so với cái chức của anh, nếu như nhận chức thì toàn bộ cảnh sát trong thành phố điều chịu hiệu lệnh điều động của cậu ta, ngay cả bên này của tôi còn chưa có tư cách này nữa mà.

– Nếu Dương Giang vi phạm vụ án nào, thì chúng ta chỉ có thể lập hồ sơ điều ra nhưng không thể bắt lại, muốn bắt phải xin chỉ thị của cấp trên, nếu được phép mới có thể hành động. Anh cũng đừng để người khác lợi dụng, cấp trên đã phân phó, nếu có người dám hãm hại Cảnh sát Quốc tế thì trực tiếp bắt lại với tội danh gây nguy hại đến an ninh quốc gia.

Lưu đội trưởng trầm mặc một lát, sau đó nói:

– Được rồi, tôi biết rồi, đã làm phiền cậu.

Ông ta nhìn về phía Dương Giang ở đằng xa, từ CMND cho thấy cậu ta mới 18 tuổi, cứ cho là có năng lực đi nữa cũng không thể có cấp bậc cao đến như vậy.

– Là loại người giống như cảnh sát Chu Chính.

Trong lòng Lưu đội trưởng xem ra đã tự hiểu, chỉ có loại người này mới có thể được quốc gia đối đãi đặc thù như vậy.

Lưu đội trưởng nói:

– Tôi sẽ trực tiếp xử lý vụ án của Dương Giang, các cậu đi làm việc khác đi.

Lưu đội trưởng cầm CMND của Dương Giang đi đến, thấy thế, quản lý Lý đường đường chính chính hỏi:

– Cảnh sát Lưu, mọi chuyện thế nào rồi? Tôi nói không sai chứ, tên bảo vệ này đã lừa đảo, vơ vét tài sản của tôi, tôi đề nghị anh bắt hắn ta lại ngay lập tức, tôi sẽ mời luật sư thu thập chứng cứ, tôi nhất định phải tự đòi lại công bằng cho tôi.

Ông ta làm như chính ông ta là người bị hại vậy, Lưu đội trưởng mở miệng nói:

– Quản lý Lý, vụ án của ông chúng tôi chỉ có thể lập hồ sơ khi đã có chứng cứ xác thực, quyền hạn của Dương Giang quá cao, chúng tôi không có quyền bắt cậu ta, muốn bắt phải xin chỉ thị của cấp trên, nếu như ông xác định đồng chí Dương Giang thật sự có hành vi lừa đảo, vơ vét tài sản của ông, mời theo chúng tôi đến cục cảnh sát để điều tra.

– Hả?

Quản lý Lý nhất thời sửng sốt khi nghe được câu này.

– Cái, cái gì? Không có quyền bắt? Lưu đội trưởng, có phải anh nhớ nhầm hay không, một tên bảo vệ mà mấy người các anh không có quyền bắt?

Dương Giang cũng hiểu được, xem ra khi hắn cầm chiếc điện thoại vệ tinh của Chu Chính thì bên kia Lưu Tiểu Vũ đã sắp xếp hắn gia nhập vào tổ chức Cảnh sát Quốc tế.

Hơn nữa, gia nhập tổ chức Cảnh sát Quốc tế phân khu Châu Á sẽ có quyền hạn thật cao?

Cái này hắn cũng hơi nghi ngờ một chút, dù sao hắn cũng không có hiểu được cách phân chia cấp bậc quyền hạn.

– Không nhớ nhầm đâu, tôi đã hỏi phía tỉnh rồi, mời ông đi theo chúng tôi

Chương 77: Bắt Quỷ.

Lưu đội trưởng nói:

– Đưa quản lý Lý đi đến cục, lấy khẩu cung của ông ta.

Quản lý Lý cảm giác mọi chuyện có gì đó sai sai, ông ta cẩn thận hỏi thăm:

– Lưu đội trưởng, nếu như vụ án này không thành lập hồ sơ thì như thế nào?

Lưu đội trưởng nhìn quản lý Lý và nói:

– Nếu không đủ chứng cứ, sau khi thành lập vụ án và phát hiện ra nguyên cáo là đang hãm hại người khác, chúng tôi sẽ tiến hành bắt ông với tội danh gây nguy hại đến an ninh quốc gia.

Ông ta làm cảnh sát lâu rồi, nghe thấy giọng điệu của quản lý Lý sao lại không biết người này đang lo lắng.

Vụ án này có hơn nửa là giả rồi!

Quản lý Lý hỏi lại:

– Sẽ bị tạm giam à?

– Tạm giam?

Lưu đội trưởng lắc đầu nói:

– Ông đang đùa cái gì thế, gây nguy hại cho an ninh quốc gia ít nhất cũng phải giam giữ hai mươi năm, nếu nghiêm trọng hơn nữa mà nói… Ông có thể đi hỏi người bạn luật sư của ông, ông ta hẳn là sẽ hiểu rõ hơn tôi nhiều. Nếu là trước đây, loại tội danh như thế này cũng tương đương với Hán gian, hậu quả như nào ông cũng rõ rồi đấy.

Quản lý Lý giật mình, sắc mặt trắng bệch, có nghiêm trọng như vậy không?

Đây chỉ là lừa dối bình thường thôi mà, sao có thể đến mức phản bội tổ quốc vậy.

Chuyện này… trên mặt quản lý Lý bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, ông ta lại nhìn về phía Dương Giang, ánh mắt lúc này tỏ ra hoảng sợ.

Người này chắc chắn không thể nào là bảo vệ được…

Dương Giang nói:

– Đừng nhìn tôi làm gì, ông cứ tiếp tục diễn đi.

Quản lý Lý cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, nói:

– Anh, anh bạn trẻ, lúc này tôi chỉ nói đùa mà thôi, cái này, chuyện này, vấn đề này cũng không nên tính toán a? Tý nữa tôi mời cậu ăn cơm để xin lỗi, cậu thấy như thế có được không?

Dương Giang nói:

– Không phải là ông muốn tố cáo tôi lừa đảo sao? Sao không tố cáo tiếp đi?

– Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, cái đó… Vừa rồi tôi làm con sên hơi xung quá, nên đầu có chút choáng, khiến cho cái miệng phát ngôn lung tung ấy mà, lúc đó tôi không sao khống chế được cái miệng của tôi.

Quản lý Lý nói:

– Cậu nhìn miệng tôi này, hình như tôi không sao điều khiển nó được, có thể lúc nãy tôi bị ma nhập, nhất định là như thế rồi, tôi cũng là người bị hại mà thôi.

Dương Giang nghiêm túc nói:

– Ông rất giỏi a, tôi cũng bắt đầu có chút bội phục ông rồi đấy nhưng con người tôi rất ghét những người bỏ việc giữa chừng, muốn điều tra thì phải điều tra cho rõ ràng, Lưu đội trưởng, ông thấy nên làm gì?

– Đây là đương nhiên.

Lưu đội trưởng gật đầu nói:

– Dẫn vị quản lý Lý này về cục, lập hồ sơ điều tra.

Hai người cảnh sát lập tức đi đến, quản lý Lý bắt đầu hoảng sợ, tay chân mềm nhũn, trực tiếp co quắp trên mặt đất, hiện tại ông ta còn tuyệt vọng hơn so với lúc gặp phải quỷ nữa.

– Ốc sên, gặp lại sau.

Dương Giang phất phất tay:

– Lên đường bình an nhé. Ông cũng đừng có trách tôi, tôi không có làm gì hết a, do ông tự mình làm đấy thôi, hai mươi năm sau, có đi ra ngoài ông cũng đừng oán hận tôi nhé.

– Dương Giang, mày là một tên khốn khiếp.

Quản lý Lý chảy nước mắt, vừa khóc nức nở vừa mắng, ông ta không có nghĩ đến hậu trường của Cảnh sát Quốc tế lại lớn đến như vậy.

– Dương Giang, lúc trước cậu dẫn người đi ra từ trong tiệm, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy? Có thể tiết lộ một chút hay không, nếu như có dính líu đến mấy thứ bên bộ phận Cảnh sát Quốc tế thì coi như thôi.

Lưu đội trưởng nhỏ giọng nói:

– Gần đây người mất tích trong cửa tiệm này hơi nhiều nên áp lực có chút lớn, nếu như có sai sót gì thì mong cậu thông cảm.

– Những người mất tích trước đó đã xuất hiện trong cửa tiệm nhưng hiện tại không thể xem đó là người được, hiện giờ trong cửa tiệm vô cùng nguy hiểm. Tôi đề nghị ông nên lập tức phong tỏa nơi này ngay, còn nữa, không được phái người đi vào bên trong để điều tra, bằng không chỉ có vào mà không có ra. Hơn nữa, với dạng vụ án như thế này cảnh sát mấy người đã không đủ năng lực để đảm nhận, chỉ có Cảnh sát Quốc tế mới đảm nhận được. Chỉ là hiện tại Chu Chính chết rồi, người mới còn chưa có đến nên ông cứ phong tỏa lại, sau khi có người đến thì giao lại cho họ tiếp nhận vụ án này.

Xuất phát từ lòng tốt cho nên Dương Giang mới đề nghị như thế.

– Tóm lại, chủ yếu là để giảm bớt số lượng người chết thôi.

– Tôi hiểu rồi.

Lưu đội trưởng gật gật đầu, ngay lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Ông ta lập tức phân phó cấp dưới cách xa nơi này một chút, đồng thời phong tỏa toàn bộ khu vực xung quanh.

Dương Giang nói:

– Hiện tại tôi muốn đi vòa để xử lý một ít chuyện, sẽ không có làm phiền việc phá án của Lưu đội trưởng chứ.

Lưu đội trưởng cười khổ nói:

– Cậu cứ đùa, cậu mới là người phá án, tôi chẳng qua đến để hỗ trợ mà thôi.

Khi nãy đã điều tra qua hồ sơ của Dương Giang, ông ta chắc chắn Dương Giang là thành viên của cục Cảnh sát Quốc tế.

– Nghiêm Lực, đi thôi, chúng ta cùng tiến vào thôi.

Dương Giang cũng không có lãng phí thời gian nữa, lập tức bắt đầu hành động.

Đúng, hắn đã nghĩ kỹ rồi.

Con quỷ này phải bắt cho bằng được.

Hắn không thể trốn tránh cả một đời, hiện tại có cơ hội nằm ngay trước mắt, nhất định phải bắt lấy cơ hội này.

Nghiêm Lực lập tức đi đến, nói:

– Loại người như chúng ta không còn lựa chọn nào khác, có cơ hội thì phải nắm lấy, nếu không chỉ có chờ chết mà thôi.

Dương Giang nhìn cửa tiệm tối tăm trước mặt.

– Đúng như thế, chúng ta không có lựa chọn nào khác.

Trời, đã tối mà ngay lúc này, trong tiệm tạp hóa tổng hợp không có một ai, Giang Diễm vẫn trốn trong phòng giám sát trên tầng 5.

Cô không giám ra ngoài cũng không dám đi loạn.

Bởi vì bên trong còn có một bộ thi thể của Lưu Cường, đang quỳ trên mặt đất, cách đó không xa còn có cái đầu của anh ta nằm ở đó.

Nếu Dương Giang không đến đón, cô chỉ có thể trốn ở đây suốt đời mà thôi.

– Sao đến tận giờ mà Dương Giang vẫn chưa có trở lại, cậu đợi ở bên ngoài lâu như thế để làm gì chứ.

Giang Diễm vừa xem lại băng ghi hình, vừa quan sát lấy cửa ra vào của phòng giám sát, trên mặt hiện lên sự lo lắng cùng hoảng sợ nhưng người còn sót đều được cứu hết rồi, chỉ còn có mỗi một mình cô.

Cô sợ Dương Giang chỉ lợi dụng cô để cứu người kiếm tiền, sau đó sẽ bỏ mặc cô.

– Alo, Dương Giang, cậu có nghe thấy không? Alo.

Giang Diễm có chút nức nở, vừa khóc vừa nói:

– Mau đến cứu tôi với, tôi ngoan như thế, nghe lời cậu như vậy, cậu không thể bỏ mặc tôi được.

Ở đầu dây bên kia lập tức truyền đến âm thanh của Dương Giang.

– Đừng có ồn ào, tôi nhỏ hơn chị đây, tôi còn chưa khóc, chị lớn thế rồi, gặp có chút chuyện mà đã kêu gào, trừ tuổi có chút lớn ra tâm trí chị đúng là như trẻ con.

– Tìm được chưa? Tìm được con quỷ thật sự chưa? Tôi tiện đường sẽ đi qua đón chị.

Giang Diễm nghe được âm thanh của Dương Giang, lập tức nín khóc, nét mặt ngay tức khắc đổi thành tươi cười, cô có cảm giác vô cùng an tâm, nói:

– Chưa có tìm được thân phận thật sự của con quỷ nhưng theo tôi thấy thì mọi chuyện bắt đầu từ một gian hàng bán quần áo ở tầng 5…

Chương 78: Lợi Ích.

Trong băng ghi hình là cảnh một gian hàng bán quần áo.

Thời gian vào ban đêm, gian hàng bán quần áo đã đóng cửa nghỉ nhưng không biết từ lúc nào, cánh cửa của gian hàng quần áo bất chợt mở ra từ từ.

Từ trong video không thể thấy rõ người, chỉ có thể thấy một cái bóng mơ hồ.

Cái bóng này đi đến trước mặt một cái gương, sau đó đứng lại, lập tức các con ma nơ canh ở xung quanh đột nhiên ngã xuống đất một cách quỷ dị.

Cái bóng kia đi đến đống ma nơ canh, thò tay xuống gỡ các bộ phận tay chân, thân thể của những con ma nơ canh ra rồi ghép lại.

Mấy con ma nơ canh mới này, con thì chân dài ngắn khác nhau, con thì chân to người nhỏ, hình như các con ma nơ canh này không làm cái bóng hài lòng.

Cái bóng cứ tiếp tục làm như thế gần hai phút đồng hồ, toàn bộ ma nơ canh bên trong gian hàng quần áo đều bị nó tháo gỡ qua, đến lúc có một con ma nơ canh mới ra đời, nó cao gần hai mét, chân tay thì dài, người thì nhỏ, trông rất là xấu…

Thế nhưng kỳ quái hơn đó là con ma nơ canh này không có đầu.

Bên trong băng ghi hình, cái bóng lập tức gỡ đầu nó ra để gắn lên trên cổ của con ma nơ canh, sau đó con ma nơ canh này vậy mà động đậy được

Nó cầm cái đầu của một con ma nơ canh khác để vào cổ của cái bóng.

Hình như cái đầu mới không có vừa nên nó cứ trượt lên trượt xuống, tiếp đến nó kiếm một cái đầu của con ma nơ canh khác và đặt lên cổ cái bóng, có điều vẫn không phù hợp.

Nó không ngừng lặp đi lặp lại hành động kiếm đầu, lắp thử,… thời gian trôi qua từng phút, từng phút, bất tri bất giác trời bắt đầu sáng.

Các gian hàng khác bắt đầu mở cửa buôn bán, một người phụ nữ, hình như là bà chủ của gian hàng này đi vào trước tiên mà con ma nơ canh cao hai mét vẫn đứng yên bên cạnh cửa sổ như trước, không có nhúc nhích.

Sau khi bà chủ gian hàng đi vào, cái đầu của con ma nơ canh cao hai mét kia liền chậm rãi xoay và nhìn về phía bà chủ gian hàng…

Chuyển động được gần một vòng, cái đầu trên cổ của con ma nơ canh đột nhiên rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất.

Bà chủ gian hàng quay đầu nhìn một cái, sau đó lại tiếp tục thu thập các thứ trong gian hàng.

Ngay khi bà chủ gian hàng quay người lại để làm việc, thì con ma nơ canh bắt đầu hoạt động.

Đôi tay dài ngắn khác nhau của con ma nơ canh vươn ra, đưa đến sau lưng bà chủ gian hàng…

– Đây là người bị hại thứ nhất.

Giang Diễm vừa nhìn lấy băng ghi hình, vừa kích động cùng khẩn trương.

– Nếu vậy, chắc chắn con quỷ kia… vẫn còn ở trong gian hàng bán quần áo.

– Tôi phải nói trước, mặc dù tôi hợp tác với anh nhưng gặp phải nguy hiểm hoặc là có chuyện gì đó đặc biệt xảy ra, vượt qua khỏi sự khống chế của tôi, tôi sẽ không do dự mà bỏ trốn, lúc đó anh cũng đừng có trách vì sao lại bán đứng đồng đội.

Nói xong, Dương Giang tiếp đi vào siêu thị.

(DG: thay đổi một chút nhá, tiệm tạp hóa tổng hợp sẽ được gọi là siêu thị nha…)

Nghiêm Lực nói:

– Đương nhiên, chúng ta hợp tác chỉ để bắt lấy con quỷ, nếu không bắt được coi như hợp tác không thành, ai cũng phải chú ý đến tính mạng của mình mà, ma quỷ là tình huống đặc thù. Ngay cả ngự quỷ nhân* dày dạn kinh nghiệm cũng không có ai dám chắc chắn rằng sẽ bắt được một con quỷ cấp C.

(BT: ngự quỷ nhân bọn mình sẽ đổi thành ngự quỷ nhân nha…)

– Quá tin tưởng vào cấp bậc của lệ quỷ rất dễ dàng tự bẫy chính mình, lúc trước tôi đã gặp phải rồi.

Dương Giang gật gật đầu:

– Nếu anh đã nói thế thì tôi yên tâm rồi.

Dương Giang có quỷ vực, muốn rời khỏi đây chỉ cần ba giây là xong, với cả quỷ vực còn có thể ngăn cản quỷ tập kích hắn.

Ngay cả quỷ gõ cửa đáng sợ như vậy cũng không có cách nào bắt hắn lại, chẳng lẽ con quỷ trong siêu thị lợi hại hơn cả quỷ gõ cửa sao, chính vì có chiêu này để tự bảo vệ nên hắn mới đáp ứng Nghiêm Lực.

Dương Giang nói:

– Thế nhưng vẫn phải bàn bạc trước, nếu bắt được quỷ thì phân chia như thế nào?

– Chúng ta phải bàn bạc, phân chia cho rõ ràng để tránh cho đến lúc đó lại xích mích với nhau.

Nghiêm Lực nói:

– Tiền thì chúng ta chia đôi còn tình báo cũng chia sẻ cho nhau. Vừa rồi cậu cũng đã giúp tôi, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của cậu.

Dương Giang gật gật đầu:

– Như vậy cũng được.

– À, hỏi anh một chuyện, địa vị của Cảnh sát Quốc tế rất cao phải không?

Nghiêm Lực kinh ngạc, nhìn hắn một lát và nói:

– Cậu không biết à?

Dương Giang:

– Tôi là người mới, có một số việc còn chưa có kịp hiểu, nếu anh không biết thì thôi vậy, xong chuyện tôi sẽ hỏi liên lạc viên của tôi xem sao.

Nghiêm Lực nói:

– Trước kia tôi có gặp qua Chu Chính, cũng hiểu được một số chuyện, dựa theo chức vị mà nói, đại khái thì địa vị của Cảnh sát Quốc tế bằng với Đội trưởng của một cục cảnh sát trong một khu vực. Nhưng quyền lực thì… rất lớn, bởi vì họ thuộc ngành đặc biệt. Hơn nữa, những năm gần đây mấy chuyện ma quỷ xuất hiện ngày càng nhiều, các quốc gia đang thiếu người đi giải quyết mấy vấn đề đó nên các chỗ nào cũng rất coi trọng những nhân tài này.

– Nước ta lại càng coi trọng hơn, lấy vị dụ như Chu Chính. Lúc trước là Cảnh sát Quốc tế quản lý thành phố Đại Xương, anh ta chỉ cần một cú điện thoại thì ngay lập tức có thể điều động toàn bộ cảnh sát trong khu vực thành phố Đại Xương. Thậm chí đủ khả năng nhờ cả quân độ giúp đỡ nếu như cần thiết, có thể sử dụng vũ khí có quy mô sát thương lớn cũng được… Mà bộ tài chính của thành phố cũng thành lập một quỹ tiền riêng, chuyên môn dùng cho Cảnh sát Quốc tế sử dụng để hành động.

Dương Giang nheo mắt:

– Quyền lợi lớn như thế?

– Thật ra chức vị không cao nhưng quyền lợi lại rất lớn, khiến cho người khác hâm mộ không thôi. Thế nhưng quyền lợi càng lớn thì trách nhiệm càng cao. Muốn duy trì trật tự của một thành phố, giải quyết một chuyện ma quỷ trong thành phố, nói thật, mấy chuyện này.. vô cùng khó khăn.

Nghiêm Lực lắc đầu, nói:

– Ngự quỷ nhân, một khi sử dụng quá nhiều lực lượng, sẽ khiến cho lệ quỷ sống lại, đây cũng là tồn tại khó giải quyết.

– Nói toạc ra, thì Cảnh sát Quốc tế đang dùng sinh mạng của bản thân để duy trì trật tự của một thành phố, mặc dù tôi rât hâm mộ quyền lực của Cảnh sát Quốc tế, thế nhưng tôi không vĩ đại được như thế, cho nên tôi không có gia nhập vào.

Dương Giang nhíu mày:

– Chẳng lẽ mỗi thành phố chỉ có một cảnh sát? Đây quả thật là đang làm khó người khác.

Ngoài trừ chuyện của quỷ anh ra, thì hắn đã gặp được ba chuyện ma quỷ rồi.

Nghiêm Lực nói:

– Cũng bởi vì thiếu người, nghĩ lại mà xem, trái đất rộng bao nhiêu? Có bao nhiêu thành phố? Ở khu vực Châu Á, có thể phân cho mỗi thành phố một người là đã không tệ rồi, loại người đoản mệnh như chúng ta, chỉ có mấy tháng, nửa năm là chết, đó còn chưa kể đến chết do mấy chuyện ma quỷ nữa…

– Hơn nữa cũng không phải ai trở thành ngự quỷ nhân đều gia nhập Cảnh sát Quốc tế. Phần lớn đều giống như tôi, sau khi trở thành ngự quỷ nhân lại muốn tự do hành động. Không kể là lợi dụng mấy chuyện ma quỷ để kiếm tiền hay dùng loại năng lực này để thỏa mãn dục vọng của bản thân, những thứ này đều tốt hơn so với làm Cảnh sát, người phải vất vả để duy trì trật tự, cuối cùng lại chết do lệ quỷ sống lại.

Chương 79: Hộp Vàng.

Dương Giang nói:

– Ý của anh là, dù sao cũng sắp chết nên dứt khoát dùng năng lực này kiếm tiền, hưởng thụ cuộc sống ngắn ngủi còn lại, chuyện quốc gia đại sự gì đó không cần phải quan tâm đến làm gì cho đau đầu.

Nghiêm Lực nói:

– Ý của tôi cũng không khác lắm.

Dương Giang khẽ động ánh mắt:

– Những chuyện này đều do chúng ta không thể tìm thấy hi vọng sống sót, một khi tìm ra được thứ có thể thay đổi được sự sống dậy của lệ quỷ, các quốc gia sẽ có thông tin này đầu tiên. Vì vậy, người hưởng lợi cũng là Cảnh sát của các quốc gia đó, dù sao các quốc gia cũng cần phải để cho các Cảnh sát tiếp tục sống, như thế mới có thể giải quyết được chuyện nguy cấp của cả nước. Ngược lại, những ngự quỷ nhân tự do có thể vì không nhận được thông tin này hay nhận được thông tin quá muộn mà mất đi cơ hội sống sót.

Nghiêm Lực có chút sững sờ, anh ta không nghĩ tới Dương Giang lại có suy nghĩ sâu xa đến thế.

Đa số ngự quỷ nhân đều lựa chon tự do để có thể sống lâu hơn một chút, hưởng thụ nhiều hơn.

Dương Giang tiếp tục nói:

– Anh nói đã có người thành công ngăn chặn lệ quỷ khôi phục, như vậy anh thấy thông tin mà người kia có được đến từ đâu.

Nghiêm Lực hỏi:

– Ý của cậu là gì?

Dương Giang bình tĩnh nói:

– Chắc chắn chính phủ các nước đã đầu tư một lượng tiền lớn vào việc nghiên cứu, phân tích sự tồn tại của quỷ… Cứ cho là không tìm ra cách phá giải lệ quỷ nhưng chắc chắn sẽ tìm ra cách khống chế tốc sống dậy, mà cách này chỉ có hiệu quả tạm thời. Chính phủ các nước cảm thấy nó còn có thiếu sót, chưa được hoàn thiện hay thậm chí còn có nguy hiểm nên tạm thời không có công bố ra ngoài.

– Nhưng nếu chuyện ma quỷ xảy ra ngày càng nhiều, cục diện chuyển biến xấu, thì dù chưa có chắc chắn hoàn toàn, chính phủ các nước cũng sẽ phải công bố phương pháp này ra ngoài. Người ta gọi đó là uống rượu độc giải khát.

Nghiêm Lực trầm mặc một lát, sau đó mới nói:

– Trước đó tôi chỉ là nhân viên của nhà máy thủy điện nên không có hiểu rõ mấy chuyện quốc gia đại sự cho lắm, nếu lần này bắt quỷ thành công, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một câu lạc bộ đặc biệt, những tin tức mà tôi nhận được đều xuất phát từ nơi đó.

Dương Giang hỏi:

– Câu lạc bộ gì thế?

– Là một câu lạc bộ mà chỉ có ngự quỷ nhân mới có tư cách gia nhập, mặc dù không nhiều thành viên nhưng mức độ ảnh hưởng của bọn họ rất lớn, quan hệ rất rộng, thứ bọn họ biết còn nhiều hơn rất nhiều so với tôi.

Dương Giang nói:

– Thật không? Có cơ hội phải đi đến đó xem qua một chút.

Cùng đồng loại giao lưu luôn luôn có chỗ tốt. Bất tri bất giác, trong lúc nói chuyện hai người đã đi đến tầng hai, sắp sửa tới tầng 3.

Tốc độ của hai người có chút chậm vì phải cảnh giác đối với mọi thứ xung quanh.

– Hình như những người kia… Biến mất rồi.

Dương Giang ngẩng đầu nhìn lên phía tầng 5một cáinhưng không thấy đám người lúc nãy đâu nữa, trên mặt đất cũng không hề lưu lại dù chỉ một cỗ thi thể.

Nghiêm Lực:

– Chắc bọn chúng trốn rồi?

Nghe xong, Dương Giang nhắc nhở:

– Không nên đưa lưng về phía con quỷ nào hết, chúng sẽ tập kích anh từ phía sau rồi dùng đầu của chúng để đổi với anh… Lúc trước hẳn anh đã gặp qua khí ở trên tầng 5, người bị đổi đầu cũng vẫn lưu lại trí nhớ, căn bản không thể nào nhớ được bản thân đã từng bị đổi đầu.

– Thế nhưng chỉ cần con quỷ muốn, mấy người kia lúc nào cũng có thể trở thành quỷ.

Nghiêm Lực kinh ngạc nói:

– Cậu đã phát hiện ra quy luật này từ trước rồi phải không? Vì sao lúc trước cậu không nhắc tôi, còn muốn tôi trượt ra ngoài với bọn họ?

Lúc này, Dương Giang mới đáp:

– Không phải tôi không tin năng lực của anh mà không tin những người kia, có câu nói như này, cây lớn chắc chắn sẽ có cành khô, nhiều người sẽ có kẻ ngu. Có một số người ngu ngốc tới mức khó thể giải thích, anh không thấy mấy tên kia dùng sinh mạng của chúng để đi tìm chết sao, chẳng những hại chết bản thân còn hại chết thêm người khác. Hành động lúc trước của tôi chỉ là để ngăn chặn, tránh xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn mà thôi, để bọn họ làm con sên cũng tốt mà, anh không thấy bọn họ trượt rất nhanh, rất vững, lại còn vui vẻ nữa chứ.

-…

Nghiêm Lực thật sự cạn lời:

– Được rồi, tôi thừa nhận hành động lúc nãy của cậu là đúng đắn.

– Vậy là tốt rồi…

Dương Giang bất chợt cầm điện thoại vệ tinh ra và nói:

– Alo, chị Giang, chị còn đó không? Không chết thì trả lời tôi đi, chết rồi tôi sẽ đi nhặt xác thay chị.

Giang Diễm có chút khẩn trương, cô dùng giọng nói khá gấp gáp nói:

– Tôi còn chưa có chết, cơ mà thấy cậu đi vào rồi, mau tới đón tôi đi, vừa rồi tôi thấy thi thể Lưu Cường động đậy một chút, hiện tại tôi cảm giác thấy tình huống có gì đó không thích hợp.

Dương Giang hỏi:

– Con quỷ kia đâu rồi? Nó xuất hiện ở chỗ nào đầu tiên?

Giang Diễm nói:

– Lúc trước tôi xem băng ghi hình, chỗ con quỷ xuất hiện đầu tiên là ở tầng 5, trong một cửa hàng bán quần áo, bấy giờ nó là cái bóng hình người, tôi không nhìn rõ lắm, hình như cái bóng kia là một con ma nơ canh, tôi gửi hình ảnh cho cậu.

Dương Giang nói:

– Gửi vào số khác đi, cái này không có chức năng xem hình ảnh.

– Được.

Rất nhanh, điện thoại của hắn nhận được một tấm hình.

– Đây chính là bộ mặt thật của con quỷ kia à?

Nghiê, Lực đi đến gần một chút để quan sát.

Dương Giang hỏi:

– Anh đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ chưa?

Nghiêm Lực móc từ trong ngực ra một chiếc hộp chế tạo bằng vàng cùng một hộp trang điểm có kích thước tương tự nhưng rất nặng, chí ít cũng phải mấy cân, hơn nữa bịt rất kín.

-…

Dương Giang dùng ánh mắt cổ quái nhìn anh ta:

– Quỷ lớn như thế mà anh chuẩn bị cái hộp bé tý teo vậy thôi? Không phải anh định chơi Pokeball đấy chứ.

Nghiêm Lực nói:

– Giá vàng gần đây tăng cao quá, chỉ chế tạo cái hộp này đã mất hơn 200 vạn, đây là toàn bộ khoản tiền lời lúc trước tôi kiếm được rồi đó.

Dương Giang nói:

– Đạo lý đó tôi hiểu nhưng cái hộp này nhỏ như thế, dùng để đựng tro cốt của anh cũng chưa chắc đủ, làm sao đựng nổi con quỷ kia?

Nghiêm Lực:

– Mặc dù nó hơi nhỏ nhưng cố một chút chắc vẫn nhét vừa, con quỷ kia cũng không phải là con ma nơ canh sao? Có lẽ nó không có cơ thể, cái hộp nhỏ chút cũng không sao.

– Cũng không còn cách nào nữa, đến cũng đã đến rồi, thôi cứ thử một chút.

Dương Giang cũng không có bắt bẻ cái gì nữa, chỉ ôm thái độ thử xem có thể nhốt con quỷ kia lại được hay không.

Tầng 5.

Hắn nhận ra một cửa hàng bán quần áo, bên trong cánh cửa thủy tinh bày một đống ma nơ canh, không phải là cụt tay thì cũng thiếu chân.

Lúc trước khi hắn đi tuần tra lần thứ nhất thì đã thấy có gì đó không bình thường rồi, sau khi nhìn bức ảnh Giang Diễm gửi, hắn cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chắc chắn con quỷ đầu sỏ kia ở trong cửa hàng này.

Thu hồi vẻ mặt khinh thường, thần sắc của Dương Giang và Nghiêm Lực ngay lập tức trở nên ngưng trọng.

Chương 80: Tiệm Quần Áo.

Trước mắt bên trong cửa tiệm này đều đen kịt, không có khóa cửa nên chỉ cần dùng tay kéo là có thể mở.

Có điều nghĩ đến quỷ đang nấp ở bên trong, lòng bàn tay của Dương Giang đổ mồ hôi lạnh.

Chính xác mà nói, đây là lần đầu tiên hắn giao thủ với quỷ, chuyện của quỷ anh lúc trước cũng không tính, đây chẳng qua là bị động cứu người sau đó chạy trốn, không có áp lực gì quá lớn. Còn lần này không như vậy, lần này là chủ động ra tay.

Ngay lúc Dương Giang cùng Nghiêm Lực chuẩn bị mở cửa, một chuyện quỷ dị xảy ra.

Cánh cửa nặng nề làm bằng thủy tinh của tiệm bán quần áo không có gió thổi mà tự động đậy, sau đó từ từ mở rộng…

Nhất thời Dương Giang cảm thấy giật mình, con quỷ này có thể biết hắn chuẩn bị đi vào?

Dương Giang nhìn Nghiêm Lực và nói:

– Anh vào trước đi?

– Không, không, không, cảnh sát đại ca, vẫn là cậu đi trước.

– Tôi mới có 18 tuổi, còn nhỏ lắm, hẳn tiếng đại ca phải là tôi gọi anh mới đúng, cùng lắm tôi cũng chỉ là nhân viên tạm thời, chưa nhận nổi danh hiệu cảnh sát, vẫn là anh đi trước đi.

– Không, năng lực của cậu rất mạnh, tôi đi theo sau cậu là được, cậu cứ chỉ huy đi, tôi sẽ nghe lời chỉ huy của cậu.

– Anh quá khiêm tốn rồi, anh trở thành ngự quỷ nhân trước tôi, là bậc đàn anh đàn chị, có nhiều phương diện tôi còn cần phải học hỏi anh nhiều.

Hai người Dương Giang cùng Nghiêm Lực đứng trước cửa tiệm quần áo nhường nhau một lúc thì cánh cửa thủy tinh tự động mở ra trước mắt của hai người, hơn nữa khung cảnh bên trong cửa tiệm vô cùng tối tăm, khiến cho hai người càng thấy áp lực. Ngoài ra, việc biết trước là đang có một con quỷ ẩn núp ở bên trong cũng khiến lòng jok càng bất an hơn.

Mặc dù nói là hợp tác để bắt quỷ nhưng hiện tại lại không có ai đủ dũng cảm để đi vào trước.

Bởi vì chỉ cần phạm phải một chút sai lầm là đồng nghĩa với cái chết.

Trở thành ngự quỷ nhân chỉ là trở thành người có thể liên hệ với một con quỷ mà thôi, chứ không phải người đó có thể không cần kiêng nể gì ở trước mặt các con quỷ khác.

Sau một hồi đẩy qua đẩy lại, không một ai chịu đi vào trước, cuối cùng Dương Giang đề nghị:

– Nếu không chắc ăn, hay là chúng ta lại tiếp tục trượt đi?

Nghiêm Lực không còn gì để nói:

-…

– Nếu anh bỏ lỡ con quỷ này, lần sau đụng phải con quỷ kinh khủng hơn, khi đó muốn bắt được nó cũng không có dễ dàng như thế đâu.

Dương Giang sờ sờ mu bàn tay của mình:

– Con quỷ này thì khác, chắc chắn cấp bậc của nó không cao, nếu không nó đã không chỉ giết có vài người như thế, đã đến mức này cũng không cần đùn đẩy gì nữa, cùng đi vào đi.

Nghiêm Lực gật gật đầu:

– Được, cùng nhau đi vào.

Anh ta cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, tình trạng của Nghiêm Lực còn nghiêm trọng hơn so với Dương Giang, khoảng thời gian lệ quỷ sống lại càng ngày càng ngắn, anh ta không thể chờ đến lúc đụng phải con quỷ lần sau.

– Bắt đầu thôi.

Dương Giang hít một hơi thật sâu, nhìn cánh cửa thủy tinh đã mở ra trước mặt, cẩn thận từng ly từng tý đi qua.

Nghiêm Lực cũng đi cùng hắn, sắc mặt anh ta căng cứng, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng dùng lực lượng lệ quỷ ngay.

Bên trong tiệm bán quần áo cũng không thể nói là lớn, chỉ rộng khoảng 100 mét vuông, chỉ là bên trong sắp cả đống ma nơ canh và hàng hóa nên nhìn có vẻ chật chội và lộn xộn.

Dương Giang nhỏ giọng:

– Con quỷ kia ở bên trong con ma nơ canh khỏa thân, anh cũng thấy ảnh của nó, tìm nó đi, sau đó chúng ta cùng đối phó với nó.

Nói xong Dương Giang bật đèn pin lên rồi soi vào một cái kệ hàng, đèn pin bật, vừa vặn chiếu sáng toàn bộ tiệm bán quần áo.

Nghiêm Lực:

– Tôi nhớ được con ma nơ canh kia rất đặc thù, chắc chắn sẽ không nhìn nhầm.

Dương Giang không nói câu nào, chỉ đi từ từ vào trong tiệm bán quần áo, đánh giá kỹ bốn phía.

Không hề có chút động tĩnh nào, cũng chẳng có chỗ nào kỳ quái, giống như là một cửa tiệm tạm thời ngừng buôn bán mà thôi.

Chỉ là… mùi hôi thối của thi thể bắt đầu tràn ngập.

– Két…

Một âm thanh nho nhỏ vang lên.

Cánh cửa thủy tinh mở ra lúc trước, đột nhiên đóng lại một cách chậm rãi, mặc dù tiếng cánh cửa đóng không lớn nhưng ở trong không gian yên tĩnh như hiện tại lại nghe thấy rất rõ ràng.

Dương Giang và Nghiêm Lực lập tức giật mình, nhìn lại.

Không có cái gì hết, cũng giống với lúc trước, cánh cửa hình như tự dưng đóng lại.

Nghiêm Lực hơi nhỏ giọng nói:

– Không nhìn thấy cái gì.

Dương Giang nói:

– Tôi biết nhưng dựa vào mấy chuyện này, tôi có thể khẳng định, con quỷ kia đang ở đây, ngay chỗ này.

Mấy chỗ khác đều bình thường, chỉ có cái tiệm bán quần áo trước mặt là hắn cảm thấy không bình thường, mà Giang Diễm đang xem băng ghi hình cũng bảo thế, vì vậy hắn xác định chỗ này chính là nơi đầu tiên xảy ra chuyện ma quỷ ở trong siêu thị.

Nghiêm Lực lại hỏi:

– Cửa đã đóng rồi, có sao không vậy?

Dương Giang:

– Nếu không tính chạy thì mặc cho nó đóng đi, hơn nữa có chạy cũng không thể chạy ra ngoài từ cửa chính.

– Từ từ, chờ một chút, nghe xem là tiếng gì vậy?

Sắc mặt Nghiêm Lực bất chợt thay đổi.

Trong tiệm bán quần áo vang lên từng âm thanh rất nhỏ, rất cổ quái, giống như có cái gì đó đang chuyển động vậy, âm thanh phát ra do tiếng ma sát.

Bất chợt, Nghiêm Lực kinh hãi kêu một tiếng:

– Dương Giang, cậu nhìn mấy con ma nơ canh đi…

Không cần anh ta phải nhắc, từ khi có âm thanh vang lên thì Dương Giang đã chú ý tới, mấy bộ ma nơ canh đặt ở trong tiệm này bắt đầu chuyển động đầu một cách chậm rãi.

Không phải một con mà là toàn bộ ma nơ canh ở trong cửa hàng đều chuyển động, toàn bộ mặt của chúng nó đều hướng về phía Nghiêm Lực và Dương Giang, hai con mắt giả để lộ ra một ánh mắt vô cùng quỷ dị, giống như đang phát ra một tin tức gì đó rất đáng sợ.

Ta đang để ý đến các ngươi!

Dương Giang nói:

– Đừng có quay lưng về phía bọn chúng

– Cẩn thận không là bị gỡ đầu xuống đó.

Hắn nhìn thấy có một con ma nơ canh không có chân ở phía trước, lúc này đang ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đưa hai tay ra, hướng tới.

Các con ma nơ canh ở xung quanh cũng có hành động tương tự, bắt đầu cử động tay và đưa về phía hai người.

Giống như… lệ quỷ đã bắt đầu thức tỉnh.

Thế nhưng sau khi Dương Giang lẫn Nghiêm Lực nhanh chóng điều chỉnh vị trí, không quay lưng về phía một con ma nơ canh nào nữa thì lúc này mấy con ma nơ canh kia mới dần dần yên tĩnh lại.

Nghiêm Lực có chút kinh hãi, khẩn trương nói:

– Ngay cả ma nơ canh mà con quỷ kia cũng có thể khống chế được t?

Dương Giang lên tiếng:

– Hình như chỉ cần bị đổi qua thì nó đều có thể khống chế, thế nhưng đến giờ tôi vẫn không thể xác định được con quỷ kia có bộ dạng như thế nào, ma nơ canh cũng thế, thi thể bị đổi lúc trước cũng vậy, những thứ này đều không phải là quỷ thật sự. Con quỷ thật sự đang trốn ở đâu đó, nếu chúng ta muốn bắt được nó, thì nhất định phải bức bách con quỷ này tự đi ra.

Nghiêm Lực:

– Có cách nào không?

Dương Giang do dự một chút:

– Tạm thời còn không có cách…

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ok bạn :)Truyện này đã có bản dịch do Vân Anh ủng hộ tụn mình đang làm lại rồi nhé ^^!Tối này là hoàn tất nhé bạn ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Mình đã fix lại all rồi nhé
https://audiosite.net
Trí 5 ngày trước
Reset lại từ chương 5 giúp với ad. Thanks
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 1 tuần trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 2 tuần trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 3 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ