1. Home
  2. Truyện Linh Dị
  3. [Dịch] Khủng Bố Sống Lại
  4. Tập 7: Nghiêm Lực (c61-c70)

[Dịch] Khủng Bố Sống Lại

Tập 7: Nghiêm Lực (c61-c70)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 61: Nghiêm Lực.

Vừa nói hắn vừa nhìn về phía La đại sư, hiện tại trên đầu đang chảy đầy mô hôi lạnh, La đại sư giận dữ, trực tiếp chỉ trích Dương Giang:

– Tên tiểu tử ngươi còn dám mở miệng nói, nếu không phải lúc này ngươi quấy rầy ta không để ta làm xong lễ cúng, bằng không chỗ này làm sao có thể xảy ra chuyện như này, bây giờ thứ kia bị chọc giận rồi, sao có thể đối phó dễ dàng được.

Dương Giang nhìn lão ta một cái, cười nhạo nói:

– Ông là người sống từng này tuổi mà không biết cái gì gọi là trách nhiệm à, đùn đẩy cho tôi thì được gì? Có bản lĩnh không, có thể bắt quỷ hay không trong lòng ông tự biết? Nhìn ông bị dọa thành bộ dạng này còn dám nói câu đó? Lấy bộ dạng của ông, chờ tý nữa quỷ tới đây, chắc chắn ông phải chết.

La đại sư mắng:

– Tên nhà ngươi chớ có nói nhảm, mặc dù ta không đối phó được với thứ kia nhưng chỉ cần có ta ở đây, nó không thể nào hại người được.

– Ông chủ Đường, ông cứ yên tâm, tôi đảm bảo ông có thể an toàn rời đi, tuyệt đối không có chuyện gì.

Ông chủ Đường rất tin tưởng lão ta, vội nói:

– Tất cả đều phả làm phiền đại sư.

– Không, không sao, chuyện nhỏ mà thôi.

La đại sư lại phát huy bản chất thần côn, vô cùng tự tin nói.

Dương Giang lắc lắc đầu, có thể lừa dối ông chủ Đường như thế, xem ra La đại sư cũng có mấy phần bản lĩnh.

Đột nhiên, hắn nghe thấy có tiếng của cái gì lăn xuống, cầm đèn pin chiếu theo vị trí âm thanh phát ra.

Dưới ánh đèn pin, một cái đầu người với ánh mắt tro lạnh đang lăn về phía bên này.

Đầu tóc được chải chuốt rất chỉnh tề, là một nhân viên nữ, giống như người nhân viên nữ lúc trước đã hét lên bảo không thấy thi thể… Ngụy Hiểu Hồng.

– Ôi mẹ ơi.

Chân La đại sư rối loạn, trực tiếp ngã xuống, ngồi bệt trên mặt đất, quần cũng bị ướt, lão sợ đái cả ra quần.

Ông chủ Đường, quản lý Lý hai mắt nhìn nhau, trên mặt tràn đầy nỗi sợ hãi.

Bởi vì lúc trước cái xác từ có biến thành không nên trong lòng bọn họ cũng không có quá sợ hãi nhưng hiện tại lại là đầu của một người vừa sống sờ sờ.

Tất cả mọi người bắt đầu hiểu được, chuyện này cũng không phải giống những chuyện trúng tà đơn giản như thường ngày.

– Con quỷ kia… Bắt đầu giết người rồi?

Dương Giang nhíu mày thật sâu, hắn cũng không có dùng lực lượng của mắt quỷ, không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không dùng lực lượng của ác quỷ, nhất là tình huống hiện tại chẳngcó chỗ tốt nào.

Bất quá vì tò mò hắn lập tức đi tới, dọi đèn pin và đánh giá cái đầu của Ngụy Hiểu Hồng.

– Không có máu chảy ra từ cổ.

Hắn ngồi xổm xuống sờ sờ vào cái đầu, nhẹ nhàng bóp một cái, một khối thịt nát rơi ra, một mùi hôi thối chán ghét xộc thẳng vào mặt.

– Hơn nữa không giống như vừa mới chết… Giống như đã chết mấy ngày rồi nhưng tại sao đã chết mấy ngày rồi thi thể vẫn còn giữ được hoàn hảo như thế chứ?

– Không phải, lúc trước cô ta còn sống, thế nhưng tại sao chỉ mới chớp mắt mà cái đầu đã bị thối rữa? Con quỷ kia không sử dụng quỷ vực thì không thể khiến cho thi thể bị thối rữa nhanh như thế mới đúng.

Dương Giang bắt đầu suy tư.

Con quỷ chiếm cứ tiệm tạp hóa tổng hợp, rốt cuộc là thứ gì?

Không có tin tức đầy đủ, thậm chí hắn cũng chưa từng thấy qua con quỷ, căn bản không thể nào biết được năng lực cũng như quy luật hành động của nó.

Hơn nữa nếu như không có thù lao mà nói, hắn cũng không muốn ra tay xử lý việc này, tránh cho việc lãng phí năng lực của hắn.

Lúc này hắn đứng lên xoay người lại và nói:

– Chắc chắn chỗ này đã xảy ra chuyện lớn, có một con quỷ ẩn núp trong tiệm tạp hóa tổng hợp, tôi đề nghị mấy người nên chạy trốn, rời đi khỏi đây.

Quản lý Lý hỏi:

– Cửa chỗ này đều đã bị khóa lại, ra khỏi đây như thế nào được, chị Lệ đâu, không phải cô ấy có chìa khóa hay sao? Cậu có thể giúp chúng tôi tìm cô ấy để lấy chìa khóa mở cửa không?

Dương Giang nhìn hắn nói:

– Cửa tiệm này lớn như thế, ai biết cô ta trốn ở chỗ nào, tôi mới không rãnh rỗi đến mức đi tìm cô ta, nếu tìm thì ông tự mà đi tìm, thế nhưng tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở mấy người, mặc dù các cửa ở tầng 1 đều bị khóa nhưng cửa thoát hiểm ở tầng 5 không có khóa, các người có thể từ đó đi lên sân thượng, sau đó vòng qua khu nhà khác đi xuống để rời khỏi đây.

– Đúng, đúng, đúng, sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ, cảm ơn anh bạn trẻ đã nhắc nhở, cảm ơn ngươi.

Quản lý Lý mừng như điên, lập tức bỏ chạy, Dương Giang nhìn La đại sư cà mấy người ông chủ Đường hỏi:

– Các người thì sao? Không đi à?

Vừa nghe Dương Giang nhắc nhở, đám người lúc này mới phản ứng lại, mấy người nhân viên lúc này vội vàng chạy theo tên quản lý kia.

Ông chủ Đường nắm tay hắn, kích động nói:

– Anh bạn trẻ, cảm ơn cậu đã nhắc nhở, cảm ơn cậu.

Dương Giang bình tĩnh:

– Đừng có thân thiết như thế, hơn nữa tôi cũng chỉ nhắc nhở mấy người một câu thôi, có thể đi ra ngoài hay không là còn cả một vấn đề, mau đi nhanh đi, đừng có chậm trễ.

Hắn muốn thử một chút, nhìn xem khi những người này chạy đi thì có thể câu con quỷ kia ra hay không.

Đương nhiên… Bây giờ hắn muốn đi nhà vệ sinh.

Ông chủ Đường:

– Anh bạn, cậu không đi cùng à?

Dương Giang trả lời:

– Không, hiện tại tôi phải đi WC, mấy người đi trước đi.

Ông chủ Đường sửng sốt, bây giờ là lúc nào rồi mà còn đi WC?

Tại tầng 5 của tiệm tạp hóa tổng hợp.

Khi Nghiêm Lực chạy lên đến tầng 5 thì mới thấy rõ bóng người đứng bên lan can.

Hắn lập tức ngẩn ngơ, trước mắt hắn không phải là người ma là một con ma nơ canh có hình dáng giống với người, nó được đặt ở chỗ tối như vậy khiến người khác không thể nào phân biệt nên mới nhầm lẫn.

Chẳng qua con ma nơ canh này lại có mùi thối giống như cỗ thi thể hồi nãy hắn tìm được.

Nó không có đầu

– Quỷ không có ở tầng 5…

Bất chợt Nghiêm Lực nghĩ đến cái gì đó, cúi người nhìn về phía dưới tầng 1.

Lúc này một tiếng “bụp” truyền tới, toàn bộ đèn trong tiệm tạp hóa tổng hợp bị tắt, chỉ có hai cây nến tỏa sáng trong màn đêm u tối nhưng sau đó có tiếng thét chói tai của một cô gái và mọi người bắt đầu chạy tán loạn.

– Điệu hổ ly sơn?

Không biết tại sao, trong đầu Nghiêm Lực lại có ý nghĩ này nhưng mà, quỷ thông minh đến vậy hay sao?

– Mẹ kiếp.

Trước tiên mặc kệ, hắn cắn răng, định chạy xuống tầng 1.

Giờ khắc này, hắn liếc mắt nhìn xung quanh một cái, nhất thời cả người Nghiêm Lực chảy mồ hôi lạnh, bởi vì con ma nơ canh lúc nãy đứng ở lan can, hiện tại không thấy đâu, nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng của nó đâu cả, giống như bốc hơi vậy.

– Cộp, cộp.

Nhưng mà sau lưng hắn vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.

– Không đúng.

Nghiêm Lực chợt quay đầu.

Lúc này một con ma nơ canh không đầu xuất hiện ở phía sau lưng hắn, nó giơ hai cánh tay cụt lên, giống như muốn đưa tay về phía hắn.

– Tự tìm cái chết.

Nghiêm Lực hét lớn một tiếng, lập tức túm lấy được hai cánh tay của con ma nơ canh.

Chương 62: Giang Diễm.

Giờ khắc này hai bàn tay anh ta trở nên đỏ thắm, tản ra một mùi máu tanh, từng dòng máu tươi từ giữa ngón tay chảy ra, tràn ra, tí tách, tí tách, từng giọt máu rơi trên mặt đất.

Trước mắt hai cánh tay của ma nơ canh dính đầy máu tươi của Nghiêm Lực, sau đó trực tiếp té xuống đất, tay chân rơi ra ngoài.

Lúc này xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh.

– Đây là con quỷ đó sao?

Nghiêm Lực mang vẻ mặt ngưng trọng kiểm tra một chút mấy thứ rơi vãi trên đất, không có chút khác thường nào hết, dính phải máu tươi anh ta mà cũng không có thay đổi gì, nó chẳng qua là một con ma nơ canh bình thường mà thôi.

– Thứ ở đây thật khó đối phó.

Nghiêm Lực nhíu mày thật sâu, máu tươi trên mặt đất chậm rãi nhúc nhích giống như vật, sau đó theo bàn tay từ từ chui vào trong người anh ta.

– Trước tiên phải đặt bản thân vào chỗ an toàn, chuyện ma quỷ từ từ rồi giải quyết, chỉ cần không dùng lực lượng của mắt quỷ sẽ không sao. Hơn nữa tên gọi là Nghiêm Lực cũng khá đặc biệt, mình phải xem thử xem anh ta có năng lực gì, không chừng sẽ có cái gì đó đáng để học hỏi.

Dương Giang nhìn lấy đám người đang chạy trốn, sắc mặt hắn vẫn như thường, không chút thay đổi.

Vừa rồi nếu như hắn sử dụng quỷ vực, hoàn toàn có thể mang toàn mọi người ra khỏi nới đây chỉ trong vòng một nốt nhạc nhưng đây lại là hành động lợi người hại mình, loại chuyện kiểu này Dương Giang không muốn làm, chỉ khi những người ở đây tuyệt vọng nhất thì hắn mới ra tay, lấy cái giá thấp nhất đổi lấy lợi ích cao nhất.

Dù sao thứ gì có được quá dễ dàng thì người ta sẽ không trân trọng nó, cho nên lúc nãy hắn không có ý định ra giá.

Trước hết cứ để ông chủ Đường lăn lộn một lúc cho biết, sau đó dễ nói chuyện hơn.

Trừ chuyện này ra, còn có tên Nghiêm Lực đang đoạt mối làm ăn của hắn nữa.

Nếu con quỷ này khó đối phó quá, Dương Giang cũng không ngần ngại mà bỏ chạy, để cho tên Nghiêm Lực đi đối phó với nó, dù sao người ta cũng là vì quỷ mới đến.

Chuyện này cũng không cần tranh đoạt với nhau làm gì, dùng lực lượng của quỷ càng nhiều lại càng nhanh chết.

Sau khi suy nghĩ chín chắn mọi chuyện, Dương Giang làm như không có chuyện gì xảy ra, cầm đèn pin đi đến WC.

Ngay khi hắn cầm đèn pin soi qua soi lại, chiếu đến một góc của WC, bất chợt hắn thấy ở phòng cuối cùng của WC có một cái chân thòi ra ngoài, chân này mặc vớ màu đen, khá nhỏ nhắn, nhìn qua là biết chân của con gái.

– Nhà vệ sinh nam sao lạ có chân của con gái, chẳng lẽ là biến thái, hay đó cũng là một cỗ thi thể?

Dương Giang sững sờ một chút, hắn cầm đèn pin đi tới, cẩn thận mở cửa ra nhìn một cái.

Bên trong có một cô gái đang cuộn tròn lại, cô mặc một cái áo sơ mi cùng quần short, chắc là nhân viên của tiệm tạp hóa tổng hợp, thế nhưng sắc mặt của cô gái này trắng bệch, hai mắt nhắm lại, không biết là đã chết hay chưa.

Hắn đưa tay lên mũi cô ta kiểm tra xem sao, vẫn còn thở, không có chết.

Lúc này Dương Giang cũng kinh ngạc, nói thật nếu đây là một cỗ thi thể hắn cũng không có kinh ngạc, thế nhưng hết lần này tới lần khác đây lại là một người sống.

Phải biết rằng hắn cũng đã làm việc ở đây hai ngày, toàn bộ nhân viên của tiệm tạp hóa tổng hợp hắn cũng gặp mặt nhiều rồi, không nói biết hết tên tuổi mặt mũi của từng người nhưng ít ra thì hắn cũng có chút quen mắt nên hắn có thể khẳng định cô gái trước mặt hắn, hắn chưa gặp qua bao giờ.

Bởi vì… Cô gái này rất xinh đẹp.

Những nhân viên nữ trong tiệm tạp hóa tổng hợp không dễ nhìn, khiến người khác không dám nhớ tới dung mạo của mấy cô đó.

Dương Giang dùng tay lay lay cô gái.

– Tỉnh lại đi, chị gái tỉnh lại đi.

Trong chốc lát mỹ nữ chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Dương Giang hai mắt cô đột nhiên trợn to, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, lập tức lui về phía sau, bộ dạng này giống như gặp phải quỷ vậy.

Cô muốn thét lên nhưng bị Dương Giang nhanh tay che miệng trước.

Dương Giang vừa vội vã bịt miệng cô, vừa nói:

– Chị gái, chị cũng đừng có kêu lung tung? Nếu như gọi phải quỷ tới chị sẽ chết đấy.

A, quả nhiên đàn bà là một loại phiền phức.

– Ư ư ư…

Thấy cô ta cũng bình tĩnh lại được một chút, Dương Giang chuẩn bị rời đi, chọn một chỗ khác ngồi chơi.

– Khoan, chờ một chút.

Cô gái vội vàng nắm lấy tay Dương Giang, ngẩng đầu lên mang theo một chút bất an cùng sợ hãi nói:

– Cậu là người à?

Dương Giang nói:

– Đương nhiên là người, nếu không còn đứng đây nói chuyện với chị?

– Chị là nhân viên của tiệm tạp hóa tổng hợp?

– Tôi là kế toán viên của tiệm tạp hóa tổng hợp, tên là Giang Diễm, cậu là ai, làm sao cậu đến đây, còn mặc bộ quần áo bảo vệ?

Cô gái gọi là Giang Diễm nắm chặt tay Dương Giang không thả, mở miệng hỏi.

Dương Giang có chút buồn cười nói:

– Tôi mới vào làm bảo vệ, chỗ này là nhà vệ sinh, chị nói sao tôi lại ở chỗ này? Ngược lại là chị, một cô gái sao chị lại núp trong nhà vệ sinh nam, vừa rồi thò một cái chân ra ngoài làm tôi giật mình, còn tưởng là có người chết đó.

Giang Diễm có chút uể oải nói:

– Bên ngoài, bên ngoài có quỷ, tôi không dám ra ngoài, tôi đã trốn ở đây 4 ngày rồi, ngoại trừ ăn một ít bánh quy ra đều phải uống nước máy trong này, hiện tại tôi cũng sắp chết đói rồi, cậu có cái gì để ăn không?

Thì ra sắc mặt của cô nàng không tốt là do bị đói.

– Chị chờ một lát để tôi xem xem có đồ ăn không.

Dương Giang sờ sờ túi nói:

– A, túi tôi cũng không có đồ ăn nhưng mà bên ngoài thì có, có muốn đi ra ăn chút gì không?

Giang Diễm trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

– Có thể…. Bên ngoài, bên ngoài có quỷ.

Lúc này Dương Giang mới nhớ ra, vội vàng hỏi:

– Chị biết bên ngoài có quỷ, nói như thế chị đã gặp con quỷ kia?

– Con quỷ kia hình dáng như thế nào? Ở đâu vậy?

Nếu như Giang Diễm chính mắt nhìn thấy con quỷ, như vậy hắn cũng tránh được việc gặp phải phiền toái lớn.

Có thể biết được con quỷ là cái gì cũng không phải là chuyện kinh khủng, ít ra cũng có thể phòng bị, không biết được nó là cái gì mới gọi là kinh khủng nhất.

Giang Diễm gật đầu một cái.

Dương Giang hối thúc:

– Vậy chị mau nói đi, hiện tại quỷ đang lộng hành ở bên ngoài, ông chủ Đường mời một lão đại sư gì đó đến chỗ này tìm chết, nếu như không nhanh chóng giải quyết chuyện này, tôi liền mất một triệu.

Giang Diễm có chút do dự nói:

– Cậu cho tôi cái gì đó để ăn, tôi sẽ nói cho cậu, tôi sắp chết đói rồi.

Dương Giang dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô:

– Không nghĩ tới chị còn ra điều kiện. Thế nhưng nhìn chị đáng thương như thế, thôi tôi ra ngoài lấy cho chị ít đồ ăn vậy.

Hắn ngay lập tức rời khỏi WC.

Lúc này trong tiệm tạp hóa tổng hợp đã không còn một bóng người, ngược lại có tiếng động phát ra từ tầng trên, xem ra mấy người ông chủ Đường cũng chưa rời khỏi đây.

Tại một cửa hàng bánh kẹo cầm một ít bánh quy cùng nước, Dương Giang lập tức quay trở lại WC.

Thấy có đồ ăn, hai mắt Giang Diễm sáng lên, giống như một con sói đói không kịp đợi lặp tức cắm cúi ăn, chỉ chốc lát đã ăn hết sạch.

Chương 63: Ngụy Hiểu Hồng.

Giang Diễm nhìn Dương Giang mong chờ hỏi:

– Còn nữa không?

Dương Giang nói:

– Hết rồi, còn một cây chân giò hun khói chị có ăn không?

Giang Diễm nói gấp:

– Ở đâu? Mau cho tôi.

Dương Giang cúi đầu nhìn nhìn nói:

– Chị nói nó nằm ở đâu?

Giang Diễm lộ ra ánh mắt quyến rũ nói:

– Nếu như cậu có thể đưa tôi rời khỏi chỗ quỷ quái này, tôi cũng không ngại…

Dương Giang nheo mắt, quan sát cô, vừa định nói: “Đừng có tưởng bở, chị không ngại nhưng tôi ngại.”

Nhưng lời sắp ra đến miệng thì dừng lại.

Mặc dù nhìn qua Giang Diễm có chút tiều tụy nhưng dáng người không tệ, cũng được coi là mỹ nữ khoảng bảy phần mười, tuy là vóc dáng không có cao nhưng lại có được mị lực của phụ nữ trưởng thành, mông to, eo thon, ngực bự, nhịn đói nhiều ngày như thế mà cũng không thấy nó nhỏ lại, không biết bình thường dáng dấp…

Chờ một chút.

Hắn đang nhìn cái gì vậy?

Dương Giang hồi phục lại tinh thần, âm thầm thán phục:

“Đáng sợ, quá đáng sợ, nữ sắc quả là rất kinh khủng, thiếu chút nữa là mình rơi vào vạn kiếp bất phục rồi.”

– Hiện tại không nói chuyện này, chị nói chị thấy quỷ? Vậy thì miêu tả xem con quỷ có hình dạng ra sao, cũng nói cho tối biết nó là cái gì?

Giống như là đang nhớ lại một chuyện kinh khủng nào đó, sắc mặt của Giang Diễm thay đổi, mang theo chút sợ hãi nói:

– Bốn ngày trước, cả ngày tôi ngồi làm việc bình thường trong tiệm tạp hóa tổng hợp, sau đó đang đi WC thì gặp phải nhân viên thu ngân Ngụy Hiểu Hồng, lúc đó tôi vừa chuẩn bị đi từ WC ra ngoài, vừa vặn dụng phải cô ấy… Ban đầu cô ấy đang gật gù đắc ý soi gương, tôi cảm thấy kỳ quái, đang muốn đi lại hỏi xem sao thì đột nhiên cô ấy gỡ đầu của cô ta xuống.

– Đúng thế, cô ấy y như con nít đang chơi đùa vậy, hai tay túm lấy đầu của mình nhấc lên, gỡ xuống… Khi đó tôi sợ đến choáng váng, chờ cô ấy đặt đầu mình lên tôi liền nhân cơ hội chạy ra khỏi WC.

Giang Diễm dùng tay mô ta động tác, như có chút kích động mà nói

– Nhưng vừa ra khỏi nhà cầu, Ngụy Hiểu Hồng lập tức quay đầu lại nhìn tôi một cái, lúc đó tôi sợ quá cho nên không cẩn thận chạy vào đây, sau đó tôi trốn trong đây cho đến giờ, tôi cũng muốn chạy ra ngoài nhưng mà mỗi lần như thế tôi đều gặp Ngụy Hiểu Hồng ngồi ở bên ngoài chờ tôi, cô ấy đang chờ tôi… Nếu tôi ra ngoài chắc chắn sẽ bị cô ây giết chết, nghe nói quỷ không dám đi vào nhà vệ sinh nam, chỉ có ở trong này tôi mới không có việc gì.

Ngụy Hiểu Hồng?

Dương Giang lập tức nói:

– Không thể nào, cô ấy tuyệt đối không phải là quỷ?

Giang Diễm nói:

– Tôi không có lừa cậu, thật sự chính là cô ấy, chính mắt tôi nhìn thấy.

– Cậu phải tin tưởng tôi.

Dương Giang nghiêm túc nói:

– Không phải là tôi không tin tưởng chị mà tôi càng tin tưởng ánh mắt của tôi hơn, bởi vì Ngụy Hiểu Hồng đã chết.

Lúc trước ở trong tiệm tạp hóa tổng hợp cái đầu lăn tới chỗ bọn họ chính là Ngụy Hiểu Hồng.

Nếu như cô ấy là quỷ, sao cô ấy lại vứt đầu mình đi chứ?

Quỷ cảm thấy gay go nên đã tự tử?

Giang Diễm nói:

– Là thật, cô ấy có thể gỡ đầu của cô ta xuống, tôi thấy rõ ràng.

Bất chợt, Dương Giang bịt miệng cô, sau đó tắt đèn pin.

– Khoan, từ từ, có người tới.

Trong bóng tối có một tiếng bước chân đang đi về phía này, tiếng bước chân cũng không nhanh không chậm, không quá nhanh cũng không quá chậm, giống như mọt người bình thường đang đi vậy.

Không đúng, sắc mặt Dương Giang ngưng trọng hẳn lên, bởi vì ở tầng 1 của tiệm tạp hóa tổng hợp đã không còn ai hết, nếu thật sự có ai đó cũng không thể đi chuyển bình tĩnh như thế được.

Chẳng lẽ là Ngụy Hiểu Hồng?

Hắn nghĩ tới cái đầu hôi thối với ánh mắt tro lạnh ở trong tiệm tạp hóa tổng hợp.

Nếu nói Ngụy Hiểu Hồng thật sự là quỷ cũng không phải là không có khả năng.

Nghe bên ngoài có tiếng bước chân, Dương Giang vội vàng bịt miệng Giang Diễm, tắt đèn pin, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ra hiệu cho cô ta đừng có phát ra tiếng động.

Giang Diễm khác hẳn so với mấy người học sinh cấp ba lúc trước, cô thông minh hơn nhiều, lập tức phản ứng, sợ Dương Giang bịt không đủ kín, vội vàng dùng tay mình bịt tiếp, không những không phát ra chút xíu âm thanh nào mà ngay cả thở cô ta cũng cố nín.

Ngay khi tắt đèn pin, toàn bộ nhà vệ sinh lập tức chìm vào trong bóng tối, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, càng khiến tiếng bước chân ngoài kia lại trở nên rõ ràng hơn khi ở trong bóng tối.

Không nghi ngờ gì nữa, người kia đang thong thả đi vào nhà vệ sinh.

Người này không bật đèn pin, không dùng điện thoại di động để soi sáng, càng không mở miệng nói chuyện, giống như người bình thường đang đi WC vậy, rất tự nhiên.

Dương Giang có thể cảm giác được có người tồn tại ở ngoài kia mà Giang Diễm cũng cảm thấy được, hai mắt cô trợn to lên, lộ ra vẻ sợ hãi.

– Bước chân ngừng lại?

Sau đó, sắc mặt Dương Giang khẽ thay đổi, tiếng bước chân phía ngoài đột nhiên biến mất, giống như người kia vừa dừng lại.

Từ tiếng bước chân mà hắn nghe được, hắn có thể đoán ra, hiện tại người kia hẳn là đang đứng ở cạnh phòng vệ sinh thứ nhất.

Dương Giang cân nhắc trong lòng.

“Nó muốn làm cái gì? Không phải là đang đi vệ sinh thật đó chứ? Có nên ra ngoài xem một chút hay không…”

Thế nhưng sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, hắn cảm thấy không nên làm như vậy.

Bởi vì một khi đụng đến quỷ thì hắn lại phải sử dụng lực lượng lệ quỷ để tự vệ, như thế chả khác nào đang lãng phí một cơ hội, không đáng để làm thế.

Nhưng ngay lúc này.

“Ầm!”

Một tiếng động vang vọng khắp nhà vệ sinh, giống như cánh cửa bị gãy vậy, hắn đoán được người kia đang dùng chân đạp hư cửa phòng vệ sinh thứ nhất.

– Hu hu~!

Cả người Giang Diễm run lên vì sợ, nếu không phải cô đang liều mạng bịt miệng chắc đã thét lên rồi.

Theo sau tiếng rầm đó, tiếng bước chân của người kia lại lần nữa vang lên trong phòng vệ sinh, người đó bắt đầu đi tiếp, đi được mấy bước, đối phương dừng lại ở trước cửa phòng vệ sinh thứ 2.

“Ầm!”

Lại là tiếng của cánh cửa bị gãy, cánh cửa của phòng vệ sinh thứ hai đã bị người kia dùng sức mạnh đạp, nghe được cả tiếng ống nước bị vỡ nữa, bởi vì có tiếng nước phun ra.

Một lần nữa mọi thứ lại khôi phục được sự bình tĩnh nhưng sau đó tiếng bước chân lại tiếp tục vang lên.

Người kia đã đi đến căn phòng vệ sinh thứ 3…

– Hu, hu hu!

Cả người Giang Diễm không ngừng run rẩy, cô nhắm chặt hai mắt, tâm trí bị bao phủ bởi nỗi sợ hãi..

Cô có thể cảm giác được, thứ ngoài đó chắc chắn không phải người, đó tuyệt đối là một con quỷ.

Bên trong WC cũng chỉ có 5 phòng vệ sinh, rất nhanh con quỷ kia sẽ tìm được cô.

Đến lúc đó chắc chắn cô sẽ chết.

“Không phải thứ kia đang để ý tới mình chứ?”

Dương Giang cũng cảm thấy người bên ngoài đang đến từ từ, liên tục mở cửa từng phòng, không ngừng tìm kiếm người ẩn núp.

“Ầm!”

Lại một tiếng ầm rất lớn được vang lên, cửa phòng vệ sinh thứ tư bị phá.

Dương Giang hít một hơi thật sau, không bịt miệng Giang Diễm nữa, hắn xoay người lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Chương 64: Quỷ Phá Cửa – Điều Kiện.

“Không còn cách nào hết, nếu như thứ kia đang đi tìm mình cũng chỉ có thể liều mạng với nó thôi.”

Chỉ cần cửa vừa mở ra, nếu là quỷ, hắn sẽ không chút do dự mà triệu hồi quỷ vực.

Giang Diễm cảm giác được Dương Giang đứng lên, không biết lấy dũng khí ở đâu ra, cô cũng đứng lên theo ôm chặt lấy Dương Giang từ phía sau, không chịu buông tay.

– Cậu, cậu… Mang tôi đi chung với, tôi không muốn chết, xin cậu, có điều kiện gì tôi cũng đồng ý hết, chỉ cần rời khỏi đây, tôi có thể làm bạn gái cậu, ngủ cùng cậu…

Cô cầu xin nức nở, dường như rất sợ Dương Giang sẽ bỏ lại cô mà chạy trốn.

– Đừng có ồn.

Dương Giang nhỏ giọng quát.

– Ừ~!

Lúc này Giang Diễm rất nghe lời, lập tức cắn chặt môi, một chút âm thanh cũng không phát ra, chỉ là do sợ hãi quá cho nên thân thể không ngừng run rẩy.

Đến lúc này, Dương Giang cũng không thể không bội phục cô gái này, cảm giác của cô rất nhạy bén, giống như có thể biết được hắn có năng lực bảo vệ cô, cho nên túm chặt cái phao cứu sinh cuối cùng, không chịu buông tay, có điều kiện gì cũng nói ra hết nhưng bây giờ hắn không có tâm tư để ý đến cô.

Lúc này sắc mặt hắn ngưng trong, tập trung nghe âm thanh từ bên ngoài.

– Đến~!

Đột nhiên, hắn cảm thấy.

Con quỷ kia đang tới gần.

Ngay phía ngoài, khoảng cách không tới hai bước chân, cách nhau một cánh cửa bằng gỗ, có thể nói là gần trong gang tấc.

Mùi thối nhẹ nhàng bay vào, mùi này giống như đúc với mùi thối hắn ngửi thấy được ở trong tiệm tạp hóa tổng hợp ngày hôm qua, không có quá mãnh liệt, như có như không.

Đột nhiên.

“Ầm~!”

Một tiếng vang thật to, cánh cửa phòng vệ sinh cuối cùng bị một cỗ lực lượng lớn nặng nề đụng vào, giống như bị vỡ tung.

Lực phản chấn khiến cho Dương Giang và Giang Diễm liên tiếp lui về sau, cuối cùng đụng phỉa bức tường phía trong mới có thể dừng lại.

– Cót két~!

Lúc này, cửa gỗ chậm rãi mở ra một cái khe hở.

Nhìn qua khe hở, bên ngoài vẫn một vùng đen như mực, không thấy được bất kỳ cái gì.

Dương Giang có thể cảm giác được, con quỷ kia đang ở bên ngoài, chỉ là không có đèn nên không thấy rõ được.

– Sao không lập tức đi vào? Hình như nó đã dừng lại.

Theo bản năng Dương Giang đang định sử dụng mắt quỷ nhưng hắn kìm nén được.

Bởi vì… Quỷ không đi vào giết người, như thế có nghĩa cả hắn và Giang Diễm đều không phải mục tiêu của con quỷ.

Chuyện này khá quan trọng, Dương Giang nhìn chằm chằm vào bóng tối ở trước mặt, không có hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ cần con quỷ bên ngoài không có hành động, hắn cũng sẽ không sử dụng mắt quỷ.

Cứ như thế, người và quỷ cứ duy trì khoảng cách một cánh cửa, Dương Giang không có phát ra bất cứ âm thanh gì, con quỷ bên ngoài cũng không có động tác gì cả, giống như tất cả đã bị cứng đờ hết vậy nhưng xuất phát từ sự cẩn thận, hắn vẫn đưa tay tới, đóng lại cánh cửa kia.

Bên ngoài vẫn không có hành động gì hết, nói cách khác, con quỷ kia không phải tìm hắn, cũng không phải tìm Giang Diễm.

Ngay khi Dương Giang cho là mọi chuyện sẽ tiếp tục như thế này thì Giang Diễm ở sau lưng Dương Giang hình như có gì đó rất khó chịu, nhẹ nhàng nhúc nhích người nhưng chỉ một giây sau.

– Ầm, rầm, rầm.

Bất chợt cánh cửa lại bị va chạm, giống như muốn đập cho rụng vậy.

– Không hay rồi, nó lại tới.

Dương Giang nhanh chóng chặn cửa lại lúc này Giang Diễm cũng không có ngu xuẩn, mặc dù sợ nhưng cô vẫn nhào tới cố gắng giữ cửa.

Có điều càng ngày con quỷ càng đụng cửa kịch liệt hơn, lần sau lại đụng mạnh hơn lần trước, cánh cửa gần như bị đụng vỡ vậy nhưng mỗi lần như vậy đều bị Dương Giang mạnh mẽ đóng trở về.

Giờ khắc này hắn cũng không nhịn được muốn sử dụng quỷ vực.

Không, không đúng.

Tại sao lúc nãy con quỷ không có hành động, có phải do Giang Diễm xoay người lại cho nên nó lại hành động?

– Không cần giữ cửa, quay người lại.

Dương Giang quát lớn, túm Giang Diễm để cho cô quay người lại.

Giang Diễm vừa mới quay người lại, tiếng động ở bên ngoài lập tức nhỏ dần, sau đó biến mất.

Toàn bộ khôi phục lại yên tĩnh.

– Thì ra là như vậy…

Lúc này Dương Giang lộ ra vẻ vui mừng, hắn đã hiểu rõ điều kiện giết người của con quỷ này.

Yên tĩnh duy trì một lúc lâu, con quỷ đứng ở ngoài cửa không có hành động nào hết, cái này cũng làm cho hắn tin chắc rằng suy đoán của hắn là đúng.

“Nếu mình cùng Giang Diễm còn chưa đủ điều kiện giết người của quỷ, mà con quỷ này cũng không có bắt đầu loại hình thức giết người khác, nói cách khác… Cấp bậc của con quỷ này chỉ có cấp C, cấp hạn chế.”

Ngay khi hắn đang suy tính con quỷ ở ngoài cửa lại hành động.

Lần này nó không phải đi về phía Dương Giang, mà dần dần đi ra khỏi nhà vệ sinh, tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Con quỷ kia cũng đã buông tha cho Dương Giang cùng Giang Diễm, bắt đầu đi tìm mục tiêu khác.

– Đã rời đi sao? Có mà phải tìm hiểu rõ mặt mũi của con quỷ này mới được.

Ánh mắt Dương Giang khẽ nhúc nhích, lúc này hắn vội vàng cầm lấy điện thoại, bật chức năng chụp ảnh rồi đưa ra ngoài cửa, hướng về tiếng bước chân, chụp một tấm ảnh.

– Rắc rắc.

Đèn flash chớp một cái.

– Cậu, cậu đang làm gì thế? Nếu dẫn vật kia tới thì thế nào.

Giang Diễm ở sau lưng bị dạo hết hồn, cô véo Dương Giang một cái, nhỏ giọng trách móc.

– Đương nhiên là đang chụp ảnh, tôi cần phải biết thân phận của con quỷ, chị nói nó là Ngụy Hiểu Hồng nhưng ngày hôm qua tôi có gặp cô ấy, thấy cô ấy sống rất tốt, không giống quỷ. Còn nếu cô ta là quỷ, thế tôi hẳn có thể chụp được dáng vẻ của cô ta, cho dù chụp được một chút đặc điểm là đủ rồi.

Dương Giang hết sức tỉnh táo nói:

– Đây là chuyện của tôi, chị không cần để ý, nếu con quỷ kia đã không mở cửa để vào, có nghĩa chúng ta không phải là mục tiêu của nó, thật sự xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, không có hại chết chị đâu mà lo.

Tuy nhiên, sau khi nhìn bức ảnh vừa chụp, hắn đột nhiên kinh sợ.

– Không thể nào, sao lại là hắn?

Từ tấm ảnh không nhìn rõ được khuôn mặt của con quỷ, hơn nữa do vị vách ngăn ở chỗ rẽ của WC mất nên tấm ảnh cũng chỉ chụp được nửa người mà thôi.

Thế nhưng từ nửa người này hắn cũng thấy được một bộ quần áo bảo vệ giống như bộ hắn đang mặc.

Dương Giang nhìn tấm hình trong điện thoại cũng bị kinh hãi.

Mặc dù hắn không nhìn rõ được hình dáng của người mặc quần áo bảo vệ nhưng mặc quần áo bảo về ở trong tiệm tạp hóa tổng hợp ngoài hắn ra thì cũng chỉ còn một người nữa đó chính là… Lưu Cường.

Không sai, trong cửa tiệm cũng chỉ có hai người bảo vệ, một người là hắn, còn người kia là Lưu Cường.

Đương nhiên không có khả năng là Dương Giang nên chắc chắn là Lưu Cường.

Anh ta, chính là…. Quỷ.

Dương Giang nghĩ lại, khi hắn đi vào cửa hàng lần thứ nhất, lúc đó hắn có ngửi thấy được mùi hôi thối của xác chết.

Cũng ngay lúc đó hắn thấy Lưu Cường đi ra từ trong bóng tối, hắn đã chào hỏi với anh ta, lúc ấy hắn nhớ rất rõ, Lưu Cường nói rằng anh ta vừa mới đi WC.

Đi WC?

Nếu như anh ta thật sự đi WC thì sao lại không có phát hiện ra Giang Diễm đang trốn trong đó?

Chương 65: Chỉ Là “Xúc Xích” Thôi.

Toàn bộ những chứng cớ dường như đang chỉa mũi về phía anh ta.

Dương Giang nhíu mày thật sâu:

– Điều này không thể a, nếu Lưu Cường là quỷ, vì sao mình ở với anh ta lâu như vậy rồi mà không bị tập kích, lúc đó hẳn mình đã thỏa mãn điều kiện tập kích của quỷ mới đúng chứ…

Mặc dù khả năng rất cao Lưu Cường là quỷ nhưng hắn vẫn lo lắng, chỉ đoán mà không thể chắc chắn được, nhất định phải đi điều tra thử một chút mới được.

Với sự hiểu biết của hắn hiện tại đối với con quỷ, hắn cũng có đủ tự tin để đối đầu với nó, Giang Diễm có chút khẩn trương, cẩn thận hỏi:

– Ê, con quỷ kia đi rồi? Hiện tại không sao nữa chứ?

Dương Giang nói:

– Không sao, con quỷ kia đã đi rồi, tạm thời chị đã an toàn.

– Vậy cậu có thể không đè lên tôi được không… Mà thứ kia của cậu đang chọc chọc tôi đó.

Lúc này Giang Diễm đang đưa lưng về phía Dương Giang, gần như là nằm trong lồng ngực hắn.

Dương Giang nói:

– Không có gì, chỉ là xúc xích mà thôi, không phải chị đang đói à, có muốn ăn không?

Giang Diễm hơi kinh ngạc:

– A? Việc này, lúc này? Chuyện này có thể để khi ra ngoài rồi nói được không?

Dương Giang nói:

– Không muốn thì thôi, tôi còn không muốn cho chị đây này.

Giang Diễm do dự một chút, sau đó nói:

– Chuyện này… Cũng được, thế nhưng cậu có thể nhanh nhanh một chút được không? Đừng có lâu quá.

– Chị thật là dài dòng.

Dương Giang bật đèn pin, soi sáng xung quanh, sau đó từ trong túi quần móc ra một cái xúc xích.

– Cầm đi, tôi mua khi đi ăn sáng, tốn ba đồng đấy, xem như chị được lời, thế nhưng chị cũng thật là lợi hại, ma quỷ cũng xuất đã hiện chỗ này rồi mà vẫm còn nhớ lấy cái xúc xích trong túi của tôi.

Giang Diễm nhìn cây xúc xích trong tay, đột nhiên cảm thấy có chút sững sờ, cái này, đây thật sự là xúc xích…

– Chị cầm lấy mà ăn từ từ, tôi muốn ra ngoài.

Dương Giang mở cửa, cầm đèn pin đi ra ngoài.

Hắn soi xung quanh thì chẳng thấy có gì hết, toàn bộ đều yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.

Thế nhưng hắn có chút sửng sốt khi soi sáng mấy cái phòng WC ở bên cạnh.

Lúc trước, hình như mấy cánh cửa này bị con quỷ kia đụng cho nứt nhưng hiện tại… lại hoàn hảo không sứt mẻ gì.

Mấy cái cửa phòng vẫn đóng kín, không có dấu hiệu vỡ vụn, đâu có phù hợp với khoa học.

– Gặp phải quỷ cũng đã là một chuyện phù hợp với khoa học rồi.

Dương Giang thu hồi ánh mắt, cũng không ngạc nhiên với năng lực này của quỷ.

– Cậu đi đâu? Bên ngoài có quỷ đó, ở lại chỗ này với tôi cùng đợi đến sáng được không?

Giang Diễm cẩn thận từng li từng tý đi tới, tóc cô rối tung, quần áo không chỉnh tề, đang cầm một cây xúc xích trong tay.

Dương Giang nói:

– Tôi còn có chuyện cần phải làm, vất vả lắm mới dò được một số thông tin từ con qủy kia, đương nhiên phải tìm nó để gây sự rồi, mục đích của tôi đến đây cũng là để kiếm tiền. Nếu ông chủ Đường chết, như vậy chuyến đi lần này của tôi sẽ thành công cốc hay sao? Lão ta treo thưởng 100 vạn để giải quyết chuyện ma quỷ, tôi chính là vì cái này mới đến.

Nói xong, hắn cầm đèn pin đi ra WC, Giang Diễm vội vàng theo sau:

– Cậu đi rồi, tôi phải làm gì đây?

Dương Giang quay đầu nhìn cô nói:

– Chị đại à, tôi cũng không phải cha mẹ của chị, không phải vú nuôi của chị, làm sao tôi biết hiện tại chị phải làm gì, nếu không chị cứ đợi ở trong WC? Chờ cho mọi chuyện kết thúc tôi sẽ đến báo cho chị, đến lúc đó chị có thể đi ra ngoài.

Giang Diễm nói:

– Không, như vậy không được, nếu tôi ở trong WC mà con quỷ kia lại đến thì phải làm sao? Với lại cậu có biện pháp để đối phó với con quỷ kia không?

Dương Giang nói:

– Miễn cưỡng có thể xem là có biện pháp đi.

Giang Diễm cầu xin:

– Vậy cậu bảo vệ tôi với.

– Tại sao tôi lại phải bảo vệ chị? Để làm anh hùng cứu mỹ nữ à, chuyện đó phải để cho các anh hùng đi làm, anh hùng thường hay chết sớm nên tôi không muốn làm anh hùng, tôi chỉ muốn làm việc của tôi thôi.

Dương Giang đi vào tầng một của cửa tiệm, dùng đèn pin chiều một vòng xung quanh, Giang Diễm đi theo phía sau túm lấy tay Dương Giang nói:

– Nếu tôi làm bạn gái cậu, cậu bảo vệ tôi được chứ.

Dương Giang nhìn cô và nói:

– Không những chị rất đẹp mà còn rất ngay thơ, ngay cả tên của tôi là gì chị không có biết thế mà lạ muốn làm bạn gái tôi? Sau khi ra ngoài sao biết ai với ai được nữa, không phải chị muốn tôi bán mạng cho chị chỉ bằng một câu nói đó chứ?

Giang Diễm nói:

– Tôi nói thật đó, tôi sẽ không đổi ý.

Dương Giang nói:

– Tôi không tin chị được, với lại làm bạn trai của chị, tôi cũng không được lợi lộc gì, chỉ khiến cho tôi thêm phiền phức, không cẩn thận còn hại chết cả tôi, đồng đội ngu như heo tôi cũng đã từng đụng phải rồi.

Vừa nói, hắn vừa cầm đèn pin chiếu xung quanh, giống như đang kiếm cái gì đó.

Giang Diễm:

– Không đâu, tôi rất thông minh, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho cậu, cậu phải tin tưởng tôi.

Trong nội tâm Giang Diễm gần như sụp đổ, bản thân vốn là kế toán công ty, côcũng được xem như lãnh đạo, cũng xinh đẹp, mặc dù hơi thấp một chút nhưng chân nhỏ, ngực lớn, bình thường có không ít người theo đuổi, thế mà hiện tại bị một tên bảo vệ nhỏ nhoi chê bai.

Mặc dù là thế, Giang Diễm vẫn muốn quấn quýt với tên bảo vệ này, bởi vì cô biết, chỉ có cậu ta mới có thể bảo vệ được cô.

– Tìm được.

Chỉ chốc lát Dương Giang đã dùng đèn pin soi vào một thứ.

Kia là một cái đầu người thối rữa, không ngừng tỏa ra mùi hôi thối.

Chủ nhân của cái đâu này… Ngụy Hiểu Hồng.

Từ trước đến giờ vẫn còn nằm ở chỗ này, không có ai đụng đến.

“Giang Diễm nhìn thấy quỷ là Ngụy Hiểu Hồng, ta nhìn thấy quỷ là Lưu Cường… Cô ta không có lý do gì để lừa mình, mình cũng không thể nào chụp ảnh sai, vậy thì khả năng duy nhất đó là quỷ có thể thay đổi thân phận? Ngụy Hiểu Hồng cũng được, Lưu Cường cũng được, thậm chí có thể là chị Lệ kia hoặc là nhân viên trong cửa tiệm.

“Ai cũng có thể có khả năng là quỷ.”

Dương Giang nhíu mày thật sâu.

“Không, hiện tại hẳn là phải thêm ông chủ Đường, quản lý Lý, nhóm người La đại sư vào danh sách tình nghi, dù sao bọn hắn cũng đã ở chỗ này lâu như vậy rồi.”

“Muốn tìm ra ai là quỷ, chỉ cần đi đến một nơi là được.”

“Phòng giám sát.”

Những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay chắc chắn là đã được camera ghi lại, chỉ cần đến phòng giám sát xem hình ảnh liền có thể dễ dàng biết được mọi chuyện.

Dương Giang nói:

– Giang Diễm, chị biết phòng giám sát ở đâu không?

– Ở tầng 5.

Dương Giang nói:

– Dẫn tôi đến đó, tôi bảo đảm chị có thể sống sót rời khỏi đây.

Giang Diễm có chút vui mừng nói:

– Thật không?

Dương Giang nghiêm túc nói:

– Thật, thế nhưng điều kiện là chị phải nghe theo lời của tôi, tôi nói cái gì thì chị phải làm cái đó, nếu vì hoảng sợ mà chị bỏ chạy lung tung, chị có chết tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu.

Giang Diễm lập tức thề thốt nói:

– Tôi cam đoan sẽ nghe lời cậu.

Dương Giang nói:

– Hị vọng chị nói được thì sẽ làm được, không phải vì tôi, mà là vì chị, hiện tại đi theo tôi… đến tầng 5.

Chương 66: Hết Cách.

Dương Giang ngẩng đầu nhìn lên, mặc dù phía trên có chút tối tăm nhưng vẫn còn chút ánh sáng, thấy rõ ràng được một chút, tốt hơn nhiều so với tầng một, chỉ là trên tầng trên không có tiếng động nào hết, không biết ông chủ Đường, đám người La đại sư, còn có người điều khiển quỷ Nghiêm Lực hiện tại ra sao rồi.

Có lẽ đã trốn được, cũng có lẽ đã chết…

Dù gì cũng phải xem xét một chút, nếu chết rồi hắn cũng không có lý do gì để ở lại chỗ này.

Tại phòng chứa đồ của một gian hàng trong tiệm tạp hóa tổng hợp, mấy ánh đèn di động chiếu sáng ở bên trong, những người ở đây ai nấy đều nín thở, sắc mặt tái nhợt mặt mũi hoảng sợ.

Bọn họ gồm có ông chủ Đường, La đại sư, quản lý Lý, mấy người chị Lệ…

Ngoài mấy người này ra thì còn có một người khá khác biệt nữa là Nghiêm Lực.

Lúc này trông sắc mặt của anh ta rất khó coi, anh ta chăm chú nhìn cánh cửa phía trước, phía trên thoa một đống máu tươi của anh ta, chúng nó ngưng kết lại với nhau, giống như là cánh cửa đang chảy máu vậy, tí tách, tí tách máu không ngừng tràn ra, máu chảy xuống đọng lại một vũng trên mặt đất.

– Không có tiếng động nào hết, xem ra tạm thời con quỷ kia sẽ không vào được.

Giờ phút này Nghiêm Lực thở dài một hơi rồi nhìn hai cánh tay dính đầy máu tươi của anh ta, sắc mặt không tốt lắm.

Ông chủ Đường còn chưa hoàn hồn hỏi:

– Đại, đại sư, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Lúc trước bọn họ đi đến tầng 5 rất suôn sẻ, đang chuẩn bị rời đi từ lối thoát hiểm, khi đến đó thì bọn họ mới phát hiện ra cánh cửa này cũng đã bị ai đó khóa mất rồi, bọn họ tính phá khóa để chạy trốn.

Ngay khi bọn họ chuẩn bị phá khóa, bên cạnh phát sinh một chuyện khá quỷ dị.

Sau lưng bọn họ có một người ngã xuống đất… Một cái đầu người lăn tới.

Khi đó cũng không còn có tâm trí nào để phá khóa nữa, bọn họ vội vàng bỏ chạy tán loạn. May mắn gặp được Nghiêm Lực dắt vào phòng chứa đồ này, sau đó anh ta khóa cửa lại, mới có thể thoát khỏi nguy nan.

Thế nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đây.

Lúc nãy bên ngoài truyền đến từng tiếng đập cửa rất lớn, cứ cách một lát lại đập một lần.

Dường như có thứ gì đó ở bên ngoài muốn phá tan cửa của phòng chứa đồ để xông vào, ngay cả dây sắt buộc cửa cũng bị đụng cho hỏng.

Sức lực như thế… tuyệt đối không phải là của con người.

Sau đó bọn họ nhìn thấy, máu chảy ra từ hai tay của Nghiêm Lực, tiếp đó anh ta dùng chúng bôi lên cánh cửa, khi đó bên ngoài mới chịu yên tĩnh lại.

Nghiêm Lực nói:

– Chuyện này không dùy trì được lâu, con quỷ ở ngoài cửa đã để ý đến chúng ta, biết chúng ta ở bên trong, nó sẽ còn tiếp tục công kích chúng ta… Mà tôi cảm giác được nó đang đứng ở bên ngoài, chờ chúng ta.

Tình huống hiện tại tại của anh ta cũng giống với tình trạng lúc trước Dương Giang đã gặp phải.

Chỉ là anh ta không biết con quỷ này là cái gì.

Quản lý Lý ở một bên sợ hãi hỏi:

– Như thế chúng ta phải làm cái gì đây? Tôi có bị chết không?

Nghiêm Lực hừ nhẹ một tiếng:

– Có chết cũng không phải chỉ chết một mình ông, ông lo cái gì, lúc trước tôi đã nói với ông, lão ta là tên giang hồ bịp bợm mà ông không chịu tin, tìm cái gì thầy phong thủy, đại sư thi pháp, nếu đụng phải quỷ thật sự đều giống nhau hết.

Nói xong liếc mắt nhìn về phía góc, bấy giờ, La đại sư đang run run lẩy bẩy trốn ở chỗ đó, nào có bộ dạng thong dong tự tin như trước.

Ông chủ Đường có chút gấp gáp:

– Nghiêm đại sư, vậy cậu nhanh nghĩ cách đi, cứ trốn ở đây mãi cũng không phải là biện pháp gì hay, chì cần có thể rời khỏi đây, bao nhiêu tiền cậu cứ nói là được.

Ông ta cảm giác được chờ càng lâu mình càng nguy hiểm, chỉ có rời đi khỏi chỗ này, rời khỏi cửa tiệm thì mới không có chuyện gì.

– Đừng ồn ào, hiện tại tiền cũng không thể làm được gì?

Nghiêm Lực khẽ quát một tiếng, lúc này anh ta cũng đang rất nóng ruột, bởi vì anh ta không nghĩ ra được biện pháp gì tốt.

….

Dương Giang cầm lấy đèn pin soi lên tầng trên, đứng trên thang máy từ từ đi lên.

– Cậu, câu không sợ hay sao?

Giang Diễm ở một bên túm lấy tay áo hắn, co cổ lại, mắt hoảng loạn nhìn về bốn phía, sợ con quỷ đang ở một chỗ nào đó trong bóng tối xông đến tập kích cô.

– Đương nhiên sợ nhưng nó có tác dụng gì sao?

Dương Giang làm như không có chuyện gì, nói:

– Chẳng lẽ sợ thì không chết? Gặp phải quỷ càng sợ lại càng nhanh chết.

– Lúc trước chị trốn ở trong nhà vệ sinh những 4 ngày mà không bị quỷ tập kích, chỉ có thể nói do chị quá may mắn.

– Nhưng muốn sống sót, chỉ dựa vào mỗi may mắn mà thôi thì chưa đủ, còn phải dựa vào hành động.

– Ngồi chờ chết, chỉ có thể chờ đến chết thôi.

Sau một hồi trò chuyện, hai người đã đi đến tầng 5, đi nãy giờ cũng không có chuyện gì xảy ra, không có tiếng động nào truyền đến.

Dương Giang cầm đèn pin soi một vòng xung quanh, xung quanh không có bất kỳ ai, chỉ thấy trước cửa thoát hiểm có một cái đầu người.

Sắc mặt trắng bệch, mắt nhắm lại, ngang cổ có một vết cắt, không hề chảy ra một giọt máu, nếu không phải là không có cơ thể, ai cũng sẽ nghĩ rằng người này đang nằm ngủ.

– Đây là một trong mấy tên đồ đệ của La đại sư.

Sắc mặt Dương Giang hơi thay đổi:

– Thế nhưng hắn ta hẳn bị quỷ giết.

Nhìn thấy cái đầu này, Giang Diễm vội vàng che miệng, không để tiếng kêu của mình phát ra tiếng.

Trước đó Dương Giang cũng căn dặn, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, cô không được kêu la loạn xạ.

Dương Giang nói:

– Phòng giám sát ở đâu?

– Ở bên kia..

Giang Diễm chỉ tay về phía trước và nói, Dương Giang đi theo hướng cô chỉ, trong chốc lát đã đi đến phòng giám sát.

Lúc này cửa phòng giám sát đã mở ra, một chuỗi chìa khóa cắm trên ổ khóa, bên trong bật đèn, dường như đã có người đi vào trong đó rồi.

Thấy thế Giang Diễm kinh hãi, nghi ngờ hỏi:

– Không phải là đã bị mất điện hay sao? Sao đèn bên trong vẫn có thể sáng?

Ánh mắt Dương Giang chăm chú:

– Không phải mất điện, mà là có người cố ý cúp điện, tôi đang nghĩ đang yên đang lành cửa tiệm sao lại mất điện, nếu mất điện thật tôi cũng không đến phòng quán sát.

Thế nhưng ngay khi mới đi vào, hắn lập tức sửng sốt, một người ngồi trước màn hình giám sát, thân thể của hắn có chút cứng ngắc, không có nhúc nhích.

Quần áo của người này… là quần áo bảo vệ.

Bên cạnh chỗ ngồi còn dính một ít nước, hình như ống quấn của người này bị ướt, tựa hồ mới đi vệ sinh xong.

– Là đồng nghiệp.

Giang Diễm cũng chưa nhìn bức ảnh mà Dương Giang chụp lúc nãy, vô ý thức kêu một câu.

Người kia nghe được đằng sau có âm thanh lập tức xoay người lại nhìn, đồng thời còn nói một câu:

– Dương Giang, sao cậu lại đến đây?

Nhất thời sắc mặt của Dương Giang trầm xuống:

– Lưu Cường…

Điện thoại của hắn vẫn còn lưu tấm hình người mặc bộ quần áo bảo vệ vừa chụp được trong nhà vệ sinh mà toàn bộ cửa tiệm, ngoài hắn ra cũng chỉ có mình Lưu Cường là mặc quần áo bảo vệ, không có người thứ ba.

– May quá, thì ra hai người biết nhau.

Chương 67: Đổi Đầu 1.

Giang Diễm có chút mừng rỡ, bởi vì phát hiện thêm một người sống, cuối cùng cũng có cảm giác an toàn thêm một chút.

– Tôi là Giang Diễm kế toán của cửa tiệm, rất hân hạnh được biết anh.

Cô muốn đi lên chào hỏi nhưng bị Dương Giang ngăn lại.

Dương Giang đưa tấm ảnh cho cô xem:

– Trước xem cái này đi, là tấm ảnh chụp trong nhà vệ sinh.

Giang Diễm nhìn bức ảnh.

Bên trong nhà vệ sinh tối tăm, một người mặc bộ quần áo bảo vệ vừa đi qua, chỉ chụp được một nửa người.

Giang Diễm nhìn bức ảnh, sau đó lại nhìn Lưu Cường, đôi mắt đẹp đột nhiên trợn to, một nỗi hoảng sợ xộc lên đầu, cánh tay vừa mới đưa ra được một nửa đã bị cô rút lại nhanh chóng, sau đó đưa lên bịt miệng, vội vàng lùi ra phía sau lưng sau lưng Dương Giang.

– Đứng tựa vào tường, đừng có lộn xộn.

Dương Giang kéo cô một cái, đẩy cô dựa vào tường.

Lúc này Giang Diễm cố gắng dựa sát vào bức tường, không dám có cử động gì hết.

Cô gái này rất thông minh, biết được lúc nào thì nên làm cái gi.

Lưu Cường đi tới, buồn bực nói:

– Các ngươi sao vậy?

Dương Giang nhìn lấy anh ta:

– Không có gì, cửa tiệm có quỷ, có một số người bỏ chạy nên mới đến phòng giám sát nhìn xem mọt chút, đúng rồi, sao anh lại ở đây?

Hắn giống như đang nói chuyện bình thường với Lưu Cường nhưng trong lòng cũng đã chắc chắn Lưu Cường là… Quỷ.

Lưu Cường nói:

– Có quỷ? Sao có quỷ màtôi không thấy? Trước đó tôi thấy cửa tiệm bị mất điện nên đi kiểm tra một chút, sau khi nhìn thấy phòng giám sát có đèn sáng liền đi vào xem, mới ngồi có chút xíu thì hai người đã đến đây.

– Là như vậy à?

Dương Giang cảnh giác nhìn anh ta:

– Ngoài hai người chúng tôi ra, anh có nhìn thấy ai khác không?

Lưu Cường lắc đầu nói:

– Không, tôi không thấy ai hết.

Dương Giang nói:

– Thật không? Vậy anh có thể chỉnh cho tôi xem tình hình giám sát nãy giờ được không?

Lưu Cường nói:

– Được, thứ này tôi cũng đã sử dụng qua.

Nói xong lập tức ngồi xuống, bắt đầu điều động các đoạn video giám sát lúc trước.

Dương Giang đi đến bên cạnh, cúi đầu nhìn cái ống quần còn ẩm ướt của hắn:

– Nãy giờ anh có đi WC không?

Lưu Cường trả lời:

– Không, cậu hỏi làm gì vậy?

– Không có gì, tùy tiện hỏi mà thôi.

– Phòng giám sát lưu trữ được mười lăm ngày, hiện tại tôi có thể xem được tư liệu của 7 ngày gần đây nhất.

Lưu Cường vừa di chuột, màn hình liền hiển thị thông tin giám sát từ mấy hôm trước:

– Đúng rồi, cậu muốn xem gì?

Dương Giang nói:

– Tìm mấy người thôi, xem mấy ngày nay bọn họ làm cái gì?

Bất chợt, Lưu Cường khẽ kinh ngạc:

– A, kỳ quái, cô gái này là ai? Hình như không phải người của công ty, mấy ngày hôm nay cửa tiệm không có kinh doanh, sao cô ta lại đến?

Một người phụ nữ trung niên mặc váy xuất hiện trên màn hình theo dõi.

– Anh không biết cô ấy?

Dương Giang cảnh giác nhìn Lưu Cường, thuận miệng hỏi.

Lưu Cường nói:

– Không biết nhưng hình như tôi đã gặp qua đâu đó rồi, chỉ là trong chốc lát không thể nghĩ tới mà thôi.

Dương Giang cũng không biết người này là ai, dù sao hắn mới đến làm có hai ngày, chỉ quen mặt mấy người nhân viên trong tiệm mà thôi.

– Theo dõi cô ta xem sao, thử xem cô ta đến đây để làm gì?

Hắn mơ hồ có cảm giác được người phụ nữ này là quỷ, thế nhưng chứng cứ lại cho biết, Lưu Cường đang ngồi ở cạnh hắn là quỷ.

Nếu như quỷ có thể thay đổi thân phận, vậy chỉ cần theo dõi là có thể biết, dựa vào mỗi suy đoán là không ổn, cần phải theo dõi màn hình làm chứng cớm, cứ tiếp tục xem màn hình giám sát.

Hành động của người phụ nữ này có chút kỳ quái, sau khi đi vào cửa tiệm, cô ta đi theo thang máy lên tầng hai, sau đó không khác gì tượng gỗ đứng yên ở đó

Dương Giang nói:

– Tua qua nhanh lên.

Hình ảnh lướt nhanh, người phụ nữ trung niên này đứng ở tầng hai gần nửa tiếng đồng hồ mới cử động.

Cô ta đi vào tầng hai, lúc này Ngụy Hiểu Hồng đang ngồi ở quầy thu tiền tại tầng hai, hình như đang trực ban.

Thế nhưng lúc này cô có vẻ hơi mệt, lập tức đứng lên vươn vai, xoay eo.

Người phụ nữ trung niên bước từng bước chậm rãi đi đến bên cạnh Ngụy Hiểu Hồng.

Ngay lúc này, Ngụy Hiểu Hồng vừa vặn đưa lưng về phía người này, nên không biết có người đang đi đến gần cô ta, thẳng đến khi người phụ nữ trung niên không một tiếng động đi đến sau lưng Ngụy Hiểu Hồng.

Dương Giang lại nói:

– Chậm lại một chút.

Tốc độ phát video trở lại bình thường.

Bất giờ, trên màn hình giám sát, người phụ nữ trung niên đứng sau lưng sau lưng Ngụy Hiểu Hồng khoảng 2 3 giây, sau đó đưa hai tay ra túm lấy đầu của Ngụy Hiểu Hồng.

Ngụy Hiểu Hồng còn chưa biết là chuyện gì xảy ra, thân thể cô run nhẹ một cái.

Một màn không thể tưởng tượng xuất hiện… Đầu của Ngụy Hiểu Hồng giống như là c con rối làm từ nhựa plastic bị người phụ nữ dễ dàng lấy từ trên cổ xuống.

Không kêu la, không chảy máu, tất cả đều bình thường.

Thi thể không đầu của Ngụy Hiểu Hồng cứng ngắc đứng một chỗ, chẳng nhúc nhích, cứ như đã mất đi sinh mạng.

Lúc này Lưu Cường kinh hãi kêu:

– Cái này, sao có thể như vậy được?

Giang Diễm ở phía sau nhìn lén cũng phải giật mình, cô dùng hai tay bịt chặt miệng, cố gắng không phát ra âm thanh nghẹn ngào.

Sắc mặt Dương Giang vẫn như thường, không chút thay đổi, hắn tiếp tục xem tình huống trên màn hình.

Sau khi gỡ đầu Ngụy Hiểu Hồng xuống, không ngờ người phụ nữ trung niên lại tiếp tục gỡ đầu mình ra rồi đội đầu của Ngụy Hiểu Hồng lên.

Chớp măt, người phụ nữ trung niên lập tức biến thành Ngụy Hiểu Hồng.

Không đầy một phút, “Ngụy Hiểu Hồng” động đậy.

(DG: Ngụy Hiểu Hồng giờ là con quỷ vừa mới đội đầu lên đó, chứ không phải thi thể không đầu đâu nhá ae.)

Cô làm như không có chuyện gì, cầm đầu của người phụ nữ kia và ôm lấy cơ thể mình rời khỏi tầng hai.

Người phụ nữ mang theo thi thể mà đi nhẹ nhàng vô cùng, điều này không phải người bình thường có thể làm được.

Sắc mặt Dương Giang ngưng trọng:

– Năm ngày trước, Ngụy Hiểu Hồng thành quỷ…

Hiện tại hắn cũng đã hiểu vì sao đầu của Ngụy Hiểu Hồng lại hư thối nhiều đến vậy.

Nếu như cô bị quỷ đổi đầu 5 ngày trước, tính toán thời gian hư thối của cái đầu cũng không khác biệt lắm.

– Tiếp tục nhìn chằm chằm Ngụy Hiểu Hồng.

– Được, được.

Lưu Cường giờ này cũng rất khẩn trương.

Màn hình giám sát vẫn tiếp tục chạy video, rất nhanh anh ta đã tìm được đoạn video giám sát Ngụy Hiểu Hồng.

Bốn ngày trước, Ngụy Hiểu Hồng vẫn như ngày thường, vẫn đi làm, chào hỏi, ăn uống… Hoàn toàn không giống quỷ mà giống y như người bình thường, thậm chí còn cười nói với đồng nghiệp.

Vào buổi chiều bốn ngày trước, chị Lệ có chút buồn chán nên rủ mấy đồng nghiệp đi thử quần áo, bên trong có Ngụy Hiểu Hồng.

Bốn người các cô đi vào một tiệm bán quần áo ở tầng 5, vì không tiếp tục kinh doanh nên trong tiệm cũng không có người, toàn bộ quần áo đều đặt ở trên kệ, mặc cho các cô mặc thử.

Giờ phút này, Chị Lệ cầm một cái váy ngắm nghía trước gương, nhìn xem có đẹp hay không.

Ngay lúc này.

Bất chợt Ngụy Hiểu Hồng bắt đầu có hành động khác thường, cô chậm rãi đi đến sau lưng chị Lệ, giơ tay lên đầu của chị ấy.

Thế nhưng lúc này chị Lệ chợt quay đầu ra sau, cầm lấy chiếc váy, nói gì đó với Ngụy Hiểu Hồng.

Chương 68: Đổi Đầu 2.

Hình ảnh không có tiếng nên không biết là nói cái gì nhưng chuyện này không có quan trọng.

Dương Giang nhìn thấy rõ ràng động tác của Ngụy Hiểu Hồng dừng lại.

Bởi vì khi chị Lệ xoay người, chị ta không đưa lưng về phía Ngụy Hiểu Hồng nhưng may mắn của chị Lệ không có kéo dài được lâu, căn bản chị ta không biết đồng nghiệp của mình đã thành quỷ quỷ, chị Lệ vẫn xem cô ta như người bình thường.

Một lát sau, chị Lệ lại tìm thấy một bộ quần áo, tiếp tục đứng trước gương ngắm nghía.

Lúc này Ngụy Hiểu Hồng tiếp tục hành động.

Giống như hành động của người phụ nữ trung niên đã làm với cô ta, Ngụy Hiểu Hồng đứng đằng sau ôm đầu chị Lệ, chỉ thấy thân thể cứng ngắc của chị ấy run một cái.

Một màn quỷ dị lại diễn ra, đầu của chị Lệ bị gỡ xuống.

Dương Giang nhíu mày:

– Không đúng, nếu đầu chị Lệ bị gỡ xuống, không có khả năng cô ấy lại xuất hiện trước mặt mình.

Bởi vì chỉ có một con quỷ, không thể nào quỷ vừa là Ngụy Hiểu Hồng vừa là chị Lệ.

Thế nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến hắn kinh ngạc.

Trên màn hình, sau khi gỡ đầu chị Lệ xuống, Ngụy Hiểu Hồng lại gỡ đầu mình xuống.

Sau đó trao đổi cho nhau, cơ thể hai người cứng ngắc một lát rồi khôi phục lại bình thường, tiếp tục thử quần áo.

Dương Giang giật mình, ý thức được chuyện này cũng không phải chuyện hắn muốn thấy, ánh mắt đảo qua đống màn hình giám sát phía trước, nhanh chóng nhìn toàn bộ camera trong tiệm.

Sau đó hắn thấy có một người đứng trước cửa phòng chứa đồ ở tầng 5 người này đang đưa lưng về phía camera nên không nhìn rõ khuôn mặt.

Dương Giang nói:

– Nhìn hình ảnh từ cái camera này xem.

Lưu Cường hiển thị thông tin của camera này trên màn hình giám sát.

Mười phút trước, ông chủ Đường, La đại sư, quản lý Lý và đám người chị Lệ được Nghiêm Lực hướng dẫn trốn vào phòng chứa đồ.

Cùng lúc đó, ở cửa thang máy, lối thoát hiểm, phía trước các gian hàng,… Từng người, từng người hành động chậm chạp đi tới, bọn chúng vây quanh bọn Nghiêm Lực.

Sau khi họ trốn vào trong kho chứa đồ, bốn người bọn chúng ngăn ở phía ngoài cửa, sau một hồi, không biết có chuyện gì xảy ra nhưng người kia lại bắt đầu bỏ đi, biến mất trong một cửa hàng ở lầu 5.

Lòng Dương Giang run lên, hút một ngụm hơi lạnh.

Quỷ, không phải chỉ có một con… mà là một đám, chỉ cần là người bị đổi đầu, chúng đều biến thành quỷ hoặc bị quỷ khống chế

Lúc này hắn nhìn cổ của Lưu Cường, một đường màu hồng bao quanh cổ của anh ta.

Anh ta cũng là một trong đám lệ quỷ…

Dương Giang nghiêm túc nhìn anh ta, mở miệng hỏi:

– Lưu Cường, chẳng lẽ anh không phát hiện bản thân anh có chút gì đó không thích hợp hay sao?

Lưu Cường theo dõi toàn bộ mọi chuyện trên màn hình giam sát cũng bị kinh hãi, anh cẩn thận nghĩ lại mọi chuyện, thế nhưng có một số chuyện không có nghĩ được, cứ như trí nhớ của anh ta trống rỗng vậy. Bình thường nếu không chú ý đến cũng không biết có chuyện gì khác thường, anh ta vẫn làm việc như thường ngày, không làm chuyện gì đặc biệt cả.

– Dương Giang, ý của cậu là tôi cũng giống như bọn họ, đã bị đổi đầu?

Lưu Cường kinh ngạc nhìn thấy hắn, trên mặt anh ta hiện ra vẻ không thể tin nổi.

Dương Giang nói:

– Xem ra anh cũng không biết được tình trạng hiện tại của bản thân, vậy tôi hỏi anh, trước khi đi đến phòng giám sát anh ở đâu?

– Tôi ở…

Lưu Cường vừa định trả lời nhưng ngay lập tức sững sờ.

Sao hắn có thể đến được Phòng quan sát?

Là sau khi mất điện lập tức đến? Thế nhưng trên đường đi gặp phải thứ gì, gặp được ai?

Nghĩ không ra, Lưu Cường nghĩ không ra hoặc nói, căn bản anh ta không có phần trí nhớ này.

Dương Giang:

– Anh có thể tìm camera giám sát về anh, camera trong tiệm đều có khả năng ghi hình ban đêm nên dù đèn bên ngoài tắt hết thì vẫn thấy được rõ ràng.

– Để tôi tìm xem…

Lưu Cường lập tức tìm kiếm.

Chỉ một lát, anh ta đa tìm được, đó là khi La đại sư đang tố pháp, tất cả mọi người đều đứng ở tầng một của cửa tiệm để nhìn La đại sư.

Sau đó vì Dương Giang cảm thấy buồn cười, nhịn không được mới cắt ngang La đại sư tố pháp cùng cuộc trò chyện giữa hai người kia.

Từ trên hình ảnh theo dõi có thể thấy, ngay lúc đó Lưu Cường như không có để ý đến mọi chuyện, trực tiếp bỏ đi, không một ai để ý đến việc có người bỏ đi.

– Tôi, sao lúc đó tôi lại đi qua phòng chứa cầu dao điện?

Lưu Cường nhìn thấy hành động của bản thân mình lập tức kinh ngạc.

Theo như trên màn hình giám sát, sau khi Lưu Cường đi đến căn phòng đó, một lúc là cửa tiệm liền mất điện.

Đúng là do Lưu Cường cúp điện.

Dương Giang nói:

– Anh không nhớ rõ, không có nghĩa là anh không có làm qua chuyện này, anh cứ xem tiếp đi.

Sau khi toàn bộ đèn của cửa tiệm bị tắt, người Lưu Cường giật một cái rồi đứng yên tại chỗ như tượng gỗ, không nhức nhích, tuy nhiên rất nhanh sau đó.

Chi một lát sau, anh ta lại di chuyển mà quay người đi về phía WC ở tầng một.

Dương Giang thấy, con quỷ mà hắn gặp được khi ở trong WC thuộc về Lưu Cường.

– Không, không thể nào, vì sao tôi không nhớ được những chyện mà tôi đã làm được chứ?

Lưu Cường đột nhiên đứng lên, anh ta quay đầu nhìn Dương Giang, trên mặt tràn ngập sợ hãi.

Dương Giang lui về sau một bước, chân thành nói:

– Bởi vì những lúc anh mất trí nhớ, anh không phải người mà là… Quỷ hoặc nói amh bị quỷ nhập. Sỡ dĩ anh còn duy trì trì trí nhớ là vì đầu của anh vẫn còn, còn chưa có bị hư thối. Qua mấy ngày nữa, khi đầu anh hư thối, khi đó trí nhớ của anh sẽ biến mất hoàn toàn.

– Cho nên, nếu quan trọng hóa vấn đề mà nói, anh đã chết mấy ngày trước rồi, anh sờ cổ của anh đi, vết thương do bị đổi đầu hẳn vẫn còn, nếu anh không phải là quỷ, tuyệt đối sẽ không có vết thương kia.

Vô ý thức Lưu Cường sờ sờ cổ, tay vừa chạm vào da ở cổ, vết đứt nhỏ trên cổ lập tức hé ra, bên trong lộ ra thịt màu đỏ, đồng thời tỏa ra một mùi hôi thối.

Đầu của anh ta đã thối rối…

– Không, không thể như thế, tôi không tin, tôi không tin tôi đã chết, rõ ràng tôi vẫn còn sống rất tốt.

Tâm tình Lưu Cường có chút kích động, anh ta đưa tay lên không ngừng sờ sờ vào vết thương trên cổ, như để chứng minh cho câu nói trước đó của Dương Giang là sai nhưng mà đầu của anh ta đã bị đổi mấy ngày, miệng vết thương không còn chặt nữa, sờ càng nhiều miệng vết thương mở càng lớn, có một số mảnh thịt bắt đầu rơi xuống, mùi hôi thôi tỏa ra càng nồng đậm.

– Tôi, tôi đã bị đổi đầu, phải làm sao bây giờ? Tôi không muốn chết, Dương Giang, cậu có cách nào không giúp tôi với?

Lưu Cường hoàn toàn bị hoảng loạn sau khi phát hiện ra sự thật, tay anh ta dính đầy máu và tỏa ra mùi hôi thối, đầu đã bị lệch khỏi vị trí ban đầu, anh ta nhìn Dương Giang với góc nhìn kỳ quái.

Dương Giang có thể thấy được sự sợ hãi, van xin, tuyệt vọng từ trong mắt đối phương….

– Xin lỗi, tôi không có cách gì để giúp anh hết.

Chương 69: Tìm Được Quy Luật.

Hắn nói vô cùng nghiêm túc:

– Chuyện tôi có thể làm chỉ là nhắc nhở anh mà thôi, gọi điện thoại cho người nhà, nhắn nhủ mấy câu, đây là chuyện duy nhất mà anh có thể làm lúc này.

Lưu Cường run run, dùng tay móc điện thoại từ trong túi ra mà chảy nước mắt, cúi đầu chuẩn bị gọi điện cho người thân nhưng khi anh ta cúi đầu, chiếc đầu đã bị lệch từ trước không có cách nào có thể nằm yên trên cổ được nữa…

– Bịch!

Một âm thanh ngột ngạt vang lên, đầu của Lưu Cường rời khỏi cổ rồi rơi xuống đất lăn mấy vòng, đụng phải vách tường mới dừng lại.

Sau khi đầu bị rơi, thân thể anh ta lập tức cứng đờ, chiếc điện thoại cũng chỉ mới mở màn hình còn chưa có kịp gọi điện.

Dương Giang thở dài nhìn chiếc đầu của Lưu Cường trắng bệch không còn một chút máu, hai mắt nhắm nghiền.

Lại một người bị lệ quỷ giết.

Thu hồi ánh mắt, hắn nhìn về phía Giang Diễm, lúc này đang dựa vào vách tường run rẩy vì sợ.

Dương Giang đi qua, có chút thô bạo nắm lấy khuôn mặt non mịn của cô, dùng tay nhấn đầu cô vào tường, sau đó dùng tay còn lại sờ qua sờ lại trên cổ của cô.

Dương Giang hơi kinh ngạc nói:

– Thế mà chị không phải quỷ?

Hắn không sờ được vết thương như của Lưu Cường ở trên cổ của cô, Giang Diễm vừa sợ vừa tức:

– Cậu lại dám nghi ngờ tôi là quỷ?

– Nhất định phải nghi ngờ, dù sao chị cũng là nhân viên của cửa hàng, ai biết được chị có bị đổi đầu hay không, chỉ cần bị đổi đầu thì đều là quỷ, chuyện này ngay cả bản thân người bị cũng không biết.

Dương Giang buông Giang Diễm ra.

– Vậy phải làm sao bây giờ? Bên ngoài đều là những thứ kia, chúng ta làm sao có thể rời khỏi đây?

Giang Diễm cũng không tức giận vì chuyện này, cô chỉ sợ Dương Giang tức giận nên vội vàng lôi kéo tay hắn nói với giọng đáng thương.

Dương Giang nói:

– Trong cửa tiệm vẫn còn người, tôi muốn dẫn bọn họ rời khỏi dây mà chìa khóa cửa vẫn còn nằm trên người chị Lệ, phải lấy được chìa khóa ở đó thì mới rời đi được.

– Nhưng trước khi rời đi, chị nhất định phải ở lại chỗ này, giúp tôi tiếp tục xem video ghi hình, phải biết được thân phận chân chính của con quỷ, nếu tìm được ngọn nguồn của con quỷ này thì càng tốt.

– A, tôi muốn đi cùng cậu, tôi không muốn ở lại chỗ này.

Giang Diễm giật mình, vội vàng ôm lấy cánh tay của hẳn, không chịu buông.

Dương Giang lắc đầu nói:

– Không được, tôi cần chị ở đây để theo dõi, bằng không sao tôi biết được lúc nào thì có quỷ ở bên cạnh tôi? Sao có thể xác nhận được thân phận cuối cùng của con quỷ? Tôi không có thời gian để phung phí ở chỗ này, trời cũng sắp sửa tối rồi, đến tối thì tầm nhìn trong cửa tiệm sẽ bị hạn chế, lúc đó mọi chuyện đối với chúng ta càng thêm bất lợi.

Giang Diễm vừa khóc nức nở, vừa nói:

– Có thể, nhưng mà chỗ này có Lưu Cường, ở một mình ở đây tôi cảm thấy sợ hãi.

Dương Giang không để ý đến cô, chi đi đến cạnh xác Lưu Cường, lấy điện thoại lên và bấm số điện thoại vệ tinh của hắn.

– Đừng bao giờ cúp điện thoại, có chuyện gì phải thông báo cho tôi ngay lập tức, hơn nữa, có điều này chị phải nhớ cho thật kỹ, vĩnh viễn không được đưa lưng cho bất cứ người nào. Con quỷ kia chỉ có thể đổi đầu khi nó ở sau lưng người khác, chỉ cần chị đối mặt với nó, khi đó phương hướng đầu không đúng, con quỷ kia sẽ không tấn công chị.

Nói xong, hắn đưa điện thoại vào tay của Giang Diễm.

Giang Diễm nói:

– Tôi, tôi vẫn rất sợ.

– Chị đã quên điều chị đáp ứng với tôi những gì khi ở WC tầng 1 hay sao? Không nghe lời, chị không thể sống sót rời khỏi đây, nếu chị là người thông minh nên biết lúc này nên làm cái gì. Chỉ cần chị can đảm thêm chút nữa, chuyện này không thành vấn đề đối với chị, không nói nhiều, bắt đầu làm việc thôi

Dương Giang nói xong liền lập tức ra khỏi phòng giám sát.

– Này…

Giang Diễm muốn giữ Dương Giang lại nhưng cánh cửa đã đóng lại một tiếng bịch. Cô nàng muốn đi theo nhưng dừng chân ngay lập tức.

Bởi vì, ở bên ngoài càng nguy hiểm hơn, chỉ có tên bảo vệ này mới có đủ can đảm để đi lại trong tiệm giữa đống quỷ.

Do dự một lát, cô khẽ cắn môi, cố gắng trấn an nỗi hoảng sợ trong lòng, quyết tâm đi đến trước màn hình giám sát, cầm chặt chiếc điện thoại của Lưu Cường trong tay.

Giang Diễm không dám nhìn nhiều về phía thi thể không đầu của Lưu Cường và chiếc đầu ở góc tường.

Bấy giờ, Dương Giang đang đi trong cửa tiệm, đang nghe điện thoại vệ tinh.

– Alo, có nghe không?

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của Giang Diễm, giọng nói có vẻ căng thẳng.

– Nghe, nghe được, tôi ở chỗ này có thể thấy được cậu.

– Tốt lắm, chú ý mọi tình huống xung quanh tôi, chỉ cần có động tĩnh lập tức phải thông báo cho tôi ngay.

Dương Giang treo bộ đàm trước ngực rồi đi về phía chỗ mấy người ông chủ Đường xảy ra chuỵên.

Trong nhóm người bọn họ có chị Lệ… cô ta lại là một con quỷ.

– Một trăm vạn sẽ không bị ngâm nước nóng đấy chứ?

Dương Giang nghĩ thầm trong lòng:

– Thế nhưng chỉ cần Giang Diễm phối hợp với mình thật tốt, mình có thể sẽ kiếm được số tiền kia mà không cần sử dụng lực lượng của mắt quỷ.

Ngay khi hắn bắt đầu hành động, cửa tiệm tạp hóa tổng hợp lúc trước còn yên lặng, vắng vẻ, ngay tức khắc hiện ra từng cái bóng hình người chậm rãi đi ra từ các ngóc ngách hoặc gian hàng ngừng kinh doanh.

Khuôn mặt bọn chúng khác nhau nhưng sắc mặt đều trắng bệch và hai mắt nhắm lại, hành động khá cứng ngắc.

Khi thấy cảnh này từ phòng giám sát, nhất thời Giang Diễm sợ đến xanh mặt mà con gần nhất cũng đã cách Dương Giang không xa lắm, Giang Diễm dùng giọng run lẩy bẩy nhắc nhở hắn:

– Ê, những thứ kia đã xuất hiện…

– Tôi biết, chị chỉ cần báo cho tôi biết vị trí của mấy con quỷ xung quanh là được, cái khác không cần phải để ý, thuận tiện đừng quên lời tôi lúc nãy.

Dương Giang nói với giọng điệu bình tĩnh, điều này cũng khiến cho Giang Diễm yên tâm hơn được một chút.

Vốn dĩ tiệm tạp hóa tổng hợp rất to nhưng lúc này yên tĩnh đến đáng sợ, một chút xíu âm thanh cũng không có, chỉ có mỗi tiếng bước chân đang đi của Dương Giang.

Bên ngoài trời cũng đã đến hoàng hôn, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa kính tăng thêm chút ánh sáng cho cửa tiệm tối tăm nhưng chút ánh sáng này cũng không có duy trì được lâu.

Một khi trời tối, với tình trạng đèn trong cửa tiệm bị tắt hết toàn bộ như thế này, có đưa tay ra cũng sẽ không thấy ngón.

– Rè rè… Trái, bên trái, bên trái cậu có một người đấy.

Theo sau tiếng rè rè của điện thoại vệ tinh là thanh âm đầy khẩn trương của Giang Diễm truyền đến.

Một người đàn ông trung niên có sắc mặt tái nhợt, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối, thần thái bình thản nhắm chặt hai mắt đứng ở trên lối đi bên trái, giống như một bức tượng gỗ, không chút nhúc nhích. Dương Giang bước nhanh đến đó, ánh mắt khẽ nhúc nhích, xem xét hai bên.

– Nhìn thấy.

Hắn nghiêng người đi về phía trước, tránh sang một bên người đàn ông trung niên.

Người này cũng không hề động đậy, ngay cả khi Dương Giang đi qua trước mặt người này cũng vậy.

Ở trong phòng giám sát, Giang Diễm nhìn thấy một màn này cảm thấy kích động vô cùng, nhịn không được phải nói ra:

– Cậu thật lợi hại, cậu đoán đúng rồi, đúng, đúng là có thể làm như vậy, quỷ không có tập kích.

Chương 70: Còn Sống.

Ngược lại Dương Giang cũng không cao hứng như vậy, hắn nói:

– Không, hiện tại tôi lại nghi ngờ những thứ này không phải là quỷ thực sự, bọn chúng chỉ là bị quỷ khống chế thôi, quỷ thật sự hẳn là đang ẩn nấp ở một chỗ nào đó, cũng có thể núp trong người nào đó nên không cần lãng phí thời gian vào những thứ này. Trong phòng quan sát có ghi lại thời gian 15 ngày gần đây của cửa tiệm, tình huống hiện tại thì trước đó tôi cũng đã biết rồi, kể từ khi xảy ra vụ án, cửa hàng bị đóng cửa đến bây giờ là khoảng chừng 10 ngày. Chỉ cần chị nghiêm túc tìm hiểu, chắc chắn có thể tìm ra nó.

Giang Diễm trả lời:

– Cậu yên tâm, tôi biết phải làm cái gì.

Lúc này cô đã có lòng tin rồi, không có sợ hãi như trước nữa, bất chợt, cô vội nói:

– Đằng sau, tôi nhìn thấy có một người ở trong gian hàng đằng sau cậu.

Dương Giang lập tức quay đầu lại nhìn, thông qua cánh cửa thủy tinh, không biết từ lúc nào bên trong có một cô gái trẻ đang đứng. Da thịt cô ta chuyển sang màu xám, nhìn sơ cũng đoán được đối phương đã chết mấy ngày. Cô ta còn chết trước cả Ngụy Hiểu Hồng, da thịt bắt đầu hư thối nặng nề, cô ta chỉ cần nhúc nhích một tý thì từng sợi tóc đen nhánh rơi xuống lả tả.

Mấy chỗ ở mũi, mắt bắt đầu chảy ra loại nước tanh tưởi và hôi thối nhưng một cỗ thi thể như thế lại giơ tay lên, dường như muốn đưa tay của lớp thủy tinh để chụp vào Dương Giang.

– Bên trong cửa cũng có?

Sắc mặt Dương Giang hơi đổi, hắn vội vàng xoay người sang chỗ khác rồi nghiêng người, cơ thể đi lùi về sau.

Hắn không muốn đưa lưng về phía bọn chúng, như thế có thể tránh khỏi bị tập kích. Nếu hiện tại hắn bỏ chạy, kết quả chỉ có thể chết thảm hơn thôi.

Sau khi biết được quy luật của quỷ, Dương Giang cảm thấy con quỷ này cũng không khó đối phó.

Dương Giang thầm nghĩ trong lòng:

– Người đúc kết ra nói này đúng là lợi hại, chỉ cần có thể hiểu rõ được quy luật giết người của quỷ, người bình thường cũng có thể thoát khỏi.

Dương nhiên câu này chỉ áp dụng cho lệ quỷ cấp C mà thôi, nếu tăng lên thêm một cấp bậc nữa mà đạt đến cấp B, giống như quỷ anh, nó có thể sử dụng cách thức giết người khác. Bấy giờ, việc hiểu rõ quy luật giết người của lệ quỷ chỉ giúp tăng cao cơ hội sống sót thôi.

Sau khi né tránh hai con quỷ xong, Dương Giang tiếp tục tăng tốc.

Bởi vì hắn nghe thấy được tiếng bước chân xung quanh đang đi đến gần mình, hơn nữa còn có âm thanh hoạt động của thang máy.

Dương Giang biết, bất kẻ là hắn đưa lưng về phía nào thì hướng đó đều có quỷ, chỉ là chưa tới gần hắn mà thôi.

Nếu kéo dài thêm một chút nữa, chắc chắn sẽ có khả năng bị vây ở đây… Lúc đó khả năng cao hắn sẽ chết.

Đương nhiê, vì Dương Giang là người điều khiển quỷ nên hắn mới dám hành động như thế, nếu đổi lại người bình thường chắc chắn không ai dám làm như thế.

– Sau khi đi thẳng, rẽ trái, lại đi thẳng cậu sẽ đến được phòng chứa đồ nhưng cậu phải nhanh lên, phía sau cậu xuất hiện rất nhiều quỷ, tôi còn thấy dọc thang máy cũng xuất hiện bọn chúng, số lượng không ít.

Giang Diễm khẩn trương nói:

– Tôi đang ở chỗ này quan sát giúp cậu, hẳn sẽ tìm được con quỷ xuất hiện đầu tiên nhanh thôi.

Dương Giang liếc mắt nhìn xung quanh.

– Tôi biết.

Quả nhiên, thang máy ở tầng 4 hoạt động, hắn nhìn thấy có hai bóng người mờ nhạt trong bóng tối đứng trên thang máy đi lên tầng 5 mà thang máy ở các tầng khác cũng bắt đầu hoạt động, hắn nhìn thấy bóng người thấp thoáng ở toàn bộ các tầng phía dưới đang đi lại.

– Trong tiệm tạp hóa tổng hợp đã mất tích bao nhiêu người vậy?

Lòng Dương Giang có chút run run, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng đếm được khoảng cỡ 20 người, không chỉ dừng lại ở đó, từ các gian hàng, ngõ ngách, các tầng xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện thêm rất nhiều bóng người… Mùi hôi thối càng ngày càng đậm.

– Con quỷ này đúng là biết chọn chỗ, chọn đúng nơi có lưu lượng người cực kỳ lớn. Bình thường ở mấy chỗ như thế này, do quá nhiều người cho nên có mất tích khoảng mười mấy người chưa chắc đã có người chú ý đến. Nếu đổi lại là chỗ ít người, căn bản quỷ không có cơ hội để giết ngần này người.

– Mấy người chết này giờ lại trở thành phiền phức của mình rồi.

Hắn vừa cẩn thận quan sát vừa chạy thẳng đến phòng chứa đồ.

….

Lúc này, ở bên ngoài cửa của phòng chứa đồ có một người đàn ông, mặt mũi âm u, tái nhợt không một chút máu, đứng cứng ngắc ở đó. Đầu của hắn là hình dạng của một người đàn ông cở 30 tuổi, nhưng thân thể lại là phụ nữ, mặc váy dài, đi một đôi giày cao gót màu nâu.

Rõ ràng là người này đã bị đổi đầu.

Người này đang đập cửa, mỗi một cú đập đều vang lên rầm rầm, giống như dùng chùy sắt đánh vào cửa vậy, giống như người này muốn đập nát cánh cửa mà máu thịt trên cánh tay của người lại be bét, từng cục từng cục rụng xuống, lộ ra xương tay, trông rất quỷ dị.

Thân thể của người này không thể nào cứng rắn bằng cánh cửa thế nhưng thứ đó không ngăn cản được quyết tâm muốn phá cửa xông vào của gã ta.

Người trốn trong phòng chứa đồ thấy cánh cửa chấn động mạnh như muốn vỡ tan, ai nấy đều hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy.

Quản lý Lý hoảng sợ nói:

– Nó lại đến, Nghiêm Lực, cậu nhanh nghĩ cách đi, cánh cửa sắp sửa bị phá rồi, nó ở ngoài kia, nó vẫn chưa đi…

Lúc này ông chủ Đường cũng không dám keo kiệt nữa, ông ta vội vàng hô to giá cá:

– 500 vạn, tôi sẽ cho cậu 500 vạn, chỉ cần cậu có thể mang tôi ra khỏi đây, tôi sẽ cho cậu.

Mặc dù tiền rất quan trọng nhưng tính mạng lại càng quan trọng hơn.

Sắc mặt Nghiêm Lực lúc này rất khó coimà nhìn vào hai tay, máu me đầm đìa nhuộm đỏ bao tay, không ngừng máu tươi chảy máu tươi ra ngoài.

Hiện tại anh ta đã không có đủ khả năng để thu hồi lại toàn bộ máu ở trên mặt đất, anh ta hít một hơi, ra quyết định.

– Không thể tiếp tục sử dụng sức mạnh lệ quỷ nữa, nếu làm như thế mình sẽ chết nhanh hơn.

Lúc này máu tươi ở trên cánh cửa đã chảy hết, không tiếp tục chảy nữa, bởi anh ta đã rút tay ra khỏi nó rồi.

– Rầm, rầm rầm!

Tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa, khung cửa bắt đầu chấn động, tro bụi bắt đầu rơi xuống xung quanh.

Tiếng đập cửa càng ngày càng mạnh…

Ngay khi đám người bọn họ đang co cụm lại ẩn núp ở một chỗ thì chị Lệ không được ai để ý đang đứng một mình trong góc, từ đầu đến giờ không hề nói một câu, cũng chả hét một tiếng, lúc này bắt đầu chậm rãi đứng lên.

Hai mắt cô ta nhắm lại, máu trên khuôn mặt rút đi, để lại một khuôn mặt trắng bệch, đang di chuyển với tư thế khá quái dị, sau đó giơ hai tay hướng về đám người đang quay lưng lại với cô ta.

Có điều đúng lúc này ngoài cửa truyền đến một tiếng động rất to, giống như có cái gì đó bị ném trên đất, truyền đến một tiếng bịch.

Sau đó ở bên ngoài truyền đến âm thanh của Dương Giang:

– Ê, mấy người bên trong có ai còn sống không vậy? Nếu chưa chết thì mở cửa ra, tôi có cách dẫn mấy người ra khỏi đây.

– Cái gì? Bên ngoài còn có người sống.

Lúc này, Nghiêm Lực chính là người bị kinh hãi nhất.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ok bạn :)Truyện này đã có bản dịch do Vân Anh ủng hộ tụn mình đang làm lại rồi nhé ^^!Tối này là hoàn tất nhé bạn ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Mình đã fix lại all rồi nhé
https://audiosite.net
Trí 6 ngày trước
Reset lại từ chương 5 giúp với ad. Thanks
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 2 tuần trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 2 tuần trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 3 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ