[Dịch] Khủng Bố Sống Lại
Tập 6: Làm Ăn Và Tình Cảm (c51-c60)
❮ sautiếp ❯Chương 51: Làm Ăn Và Tình Cảm.
– Tôi có thể cảm giác được một khi nó lớn lên thì mức độ khủng bố là không thể nào tưởng tượng nổi.
Vương Bân hoảng sợ hỏi:
– Cậu, rốt cuộc cậu là người hay là quỷ?
Dương Giang trả lời:
– Không biết, có thể là người, cũng có lẽ là quỷ, chính tôi cũng không rõ ràng lắm nhưng có thể cứu mạng mấy người là được rồi, hiện tại không phải là lúc nói những chuyện này.
Vương Bân vừa kịp phản ứng lại, nói:
– Đúng, đúng, đúng, rời khỏi đây, tôi đi thu thập đồ đạc.
Vương Hải Yến ở một bên vẫn còn chưa có hoàn hồn hỏi lại:
– Cái thứ kia đã chết rồi à? Nó sẽ không tiếp tục đến nữa chứ.
Dương Giang nói:
– Chưa chết, có khả năng cao là sẽ tiếp tục đến.
Vương Hải Yến có chút kích động nói:
– Cái gì? Sao cậu không giết nó đi, chúng tôi mời cậu đến chính là để đối phó với nó, hiện tại cậu để cho nó chạy, chúng tôi phải làm cái gì đây? Cậu đã không giết được thứ kia như vậy chúng tôi cũng không trả tiền cho cậu, ai biết được có phải là cậu cố ý thả cho nó đi hay không.
Dương Giang nhìn cô ta nói:
– Tuy tôi và Vương San San là bạn học nhưng chuyện tình cảm ra tình cảm, chuyện làm ăn thì phải ra làm ăn, nghe ý tứ của dì là muốn quỵt nợ?
Vương Hải Yến nói:
– Chuyện còn chưa có giải quyết xong cậu đã muốn lấy tiền? Cậu cho là 50 vạn dễ kiếm lắm hay sao?
Dương Giang nói một cách nghiêm túc:
– Dì à, dì sai rồi, không phải 50 vạn, là 100 vạn.
Vương Hải Yến cãi lại:
– Ai nói là 100 vạn, lúc trước tôi nghe chồng tôi nói cậu ra giá 50 vạn.
Dương Giang ngồi ở trên ghế sopha, vân vê trán:
– Thật sự là đau đầu, tôi cũng là một người nói lý lẽ nên thế nào cũng được, nếu như dì đã muốn cãi cọ thì tôi cũng không có cách, tôi đọc sách không có nhiều, kinh nghiệm xã hội cũng ít, không cãi lại những thành phần trí thức xã hội như dì, một khi đã như vậy thì cứ coi như lần này là làm việc giúp Vương San San vậy.
– À đúng rồi, dì Vương, bình thường dì thích hoa gì?
Vương Hải Yến nói:
– Hoa nhài, cậu hỏi làm gì?
Dương Giang nói:
– Lần tới có cơ hội đi tảo mộ thì thuận tay cầm cho dì ít hoa, nếu như lần sau dì có gặp mấy thứ quỷ quái như thế nữa thì dì tự thân ra trận đi nha, lấy khả năng miệng lưỡi của dì nói không chừng có thể thuyết phục nó không giết các người, sau khi tôi đi, hy vọng là cả nhà dì sẽ đi ra khỏi đây được.
Nói xong, hắn đứng dậy lập tức rời đi.
Hắn cũng muốn nhìn xem mẹ của Vương San San là muốn tiền hay muốn mạng.
Chính mình cũng không có dư sức ở đây khua môi múa mép.
Thấy Dương Giang sắp sửa rời đi, sắc mặt Vương Hải Yến lập tức thay đổi, cô ta vội vàng cười làm lành nói:
– Vị bạn học này, từ từ, từ từ, gì mà căng vậy, chuyện gì cũng có thể thương lượng được mà? Đừng nóng giận, dì xin lỗi cậu được không, hơn nữa cậu với San San đã từng là bạn học thì giúp đỡ nhau là việc nên làm, phải không? Hai ngày hôm nay San San vẫn nhắc đến cậu suốt đó.
Dương Giang nghiêm túc nói:
– Đúng là đã từng là bạn học nên giúp đỡ nhau cũng đúng, vừa rồi tôi đã giúp đỡ nhà dì rồi, hiện tại tôi nghèo lắm, dì có thể cũng giúp đỡ lại cho tôi 100 vạn được không? Chung quy lại, khi tôi nói chuyện tình cảm thì các người nói chuyện làm ăn, còn khi tôi nói chuyện làm ăn thì mấy người lại đi nói chuyện tình cảm, đằng nào tôi cũng bị đuối lý, làm gì cũng chịu thiệt, cái gì tốt đều do mấy kẻ có tiền như các người lấy hết.
– Cho nên tôi cũng phải học khôn một chút, 100 vạn thiếu một xu cũng không được.
Hiện tại hắn không có nổi giận đã là cố gắng kìm nén bản thân lắm rồi.
Trên mặt Vương Hải Yến thật sự không tốt, cô ta hiểu được Dương Giang đang nói đến chuyện lần trước đưa San San về nhà, cô ta đã lấy 200 đồng đuổi hắn đi.
Dương Giang nói:
– Dì cũng đừng có lôi kéo để làm quen, mặc dù tôi cùng với Vương San San là bạn học nhưng đối với dì thì chỉ gặp mặt không quá 2 3 lần, cho nên giữa chúng ta vẫn nên giữ mối quan hệ bằng tiền bạc thì hay hơn, các ngươi trả tiền, tôi làm việc, rất công bằng, các người dùng tiền mua mạng, tôi bán mạng kiếm tiền cũng rất công bằng.
Vương Hải Yến nói:
– Đúng đúng, như thế là công bằng nhất, nhưng vị bạn học này, tiền chúng tôi sẽ trả nhưng cậu cũng nên nghĩ cách giải quyết chuyện này thay chúng tôi, có phải hay không? Thứ kia là cái gì mà sao không đi kiếm nhà khác lại cố tình đi kiếm nhà chúng tôi?
Dương Giang nói:
– Nó cũng không phải đi kiếm nhà dì mà là đi kiếm Vương San San, lần trước trong trường học tôi cũng đã muốn nói ra nhưng khi đó còn có con quỷ khác mạnh hơn cho nên không nhiều thời gian nói chuyện.
– Tôi cảm thấy nguyên nhân là do hai dấu tay quỷ nằm trên cổ Vương San San, ở trường học cô ấy đã bị quỷ anh đánh lén một lần, lần đó tôi cứu, có điều quỷ anh lại đánh dấu cô ấy nên mới đến tập kích lần nữa.
– Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, còn cụ thể ra sao thì tôi phải tìm người hỏi một chút đã.
Vương Hải Yến nói:
– Có thể giải quyết được không?
Dương Giang nhìn cô ta và nói:
– Trước tiên phải trả tiền đã, sau đó mới nói chuyện.
– Ting…
Đột nhiên, trên di động của hắn nhận được tin nhắn thông báo.
Nội dung tin tức, tài khoản của ngài vừa được cộng 100 vạn.
– ?? ?
Lúc này Vương Bân từ trong phòng đi ra, ông ta nói:
– Vị bạn học này, tiền tôi cũng đã gửi cho cậu rồi, còn chuyện của San San thì hy vọng cậu sẽ để tâm nhiều hơn, có yêu cầu gì cậu cứ nói, chỉ cần nhà chúng tôi có thể làm được thì chúng tôi sẽ không từ chối.
Dương Giang cười nói:
– Vẫn là chú Vương thẳng thắn, nhìn qua là biết người thành đạt, thái độ làm việc mạnh mẽ, dứt khoát, giữ chứ tín… Thế nhưng sao chứ có số tài khoản ngân hàng của tôi vậy?
Vương Bân nói:
– Tôi làm việc ở ngân hàng, lúc trước đi họp phụ huynh ở trường theo bản năng nghề nghiệp tôi có chụp lại một phần tư liệu.
– Khó trách những bạn ngồi xung quanh Vương San San đều là nhưng người có hoàn cảnh gia đình không tồi, giống loại người nghèo như tôi chỉ có thể ngồi cách rất xa, chú Vương đúng là tốn không ít tâm tư a.
Dương Giang nói, hắn có chút bội phục Vương Bân.
Mới học cấp ba đã chuẩn bị các mối quan hệ về sau cho Vương San San rồi.
Vương Bân cười ngượng, không trả lời.
Đây cũng không phải là chủ ý của một mình ông ta mà từ nhóm cha mẹ của mấy con em có điều kiện gia đình, ông ta chỉ tham khảo mà thôi.
Dương Giang nhìn thời gian.
– Được rồi, thời gian cũng không khác biệt lắm, cần phải đi thôi.
Thời gian tồn tại của Quỷ Vực chỉ còn không đến một phút.
Rất nhanh, mấy người rời đi tiểu khu, ngồi xe rời khỏi chỗ này.
Có lẽ là do vẫn còn Quỷ Vực cho nên không có đụng phải quỷ anh.
Bên trong quỷ vực có thể ngăn cản được con quỷ khác tìm kiếm, chuyện này khá quan trọng, hắn cần phải ghi nhớ.
Dương Giang nghĩ thầm trong lòng.
Ở trên xe, Vương San San cũng đã khôi phục lại được bình tĩnh, vụng trộm lôi tay của Dương Giang nhỏ giọng nói:
– Dương Giang, xin lỗi cậu nhé.
Chương 52: Ấn Ký Quỷ Nô.
Dương Giang nói:
– Không có gì phải xin lỗi cả, tôi cũng là vì tiền mà đến thôi.
Vương San San rất biết ơn trả lời:
– Cảm ơn cậu.
Vương Bân lái xe nói:
– Vị bạn học này, hiện tại chúng ta nên đi đâu?
Dương Giang nói:
– Đi đâu cũng được, cách càng xa tiểu khu càng tốt, như thế con quỷ anh kia muốn tìm cũng cần tốn chút thời gian.
Vương Hải Yến ở bên cạnh hỏi:
– Chạy ra nước ngoài thì có thoát khỏi thứ kia hay không?
Dương Giang nói:
– Còn nếu như không thoát khỏi thì sao? Hơn nữa nước ngoài sẽ không có chuyện ma quỷ hay sao? Chuyện ma quỷ ở nước ngoài còn xảy ra nghiêm trọng hơn so với trong nước, ở đó không có người làm nhiệm vụ xử lý mấy chuyện này mà chỉ có thuê người xử lý, cho nên xử lý những chuyện như thế này ở nước ngoài giá cả thấp nhất đều là mấy trăm vạn đô la, chú Vương, không tin thì có thể kiếm người hỏi thăm, lúc trước gọi điện thoại tôi cũng không có lừa chú đâu.
Vương Hải Yến khách sáo hỏi, không dám làm loạn như lúc nãy.
Tiền cũng đã gửi rồi, nếu Dương Giang nổi nóng bỏ mặc mọi chuyện, như vậy cả nhà mình sẽ làm sao bây giờ?
Dương Giang suy nghĩ một chút nói:
– Tôi phải hỏi người khác, nếu như họ không có cách giải quyết thì tôi cũng chịu, Vương San San chỉ có thể mặc cho số phận.
Hắn lấy điện thoại vệ tinh gọi điện cho liên lạc viên Lưu Tiểu Vũ.
Từ chuyện của Vương San San, hắn cũng đã hiểu thêm về một số tin tức có liên quan đến lệ quỷ, nhứng thứ này sẽ có ích đối với mình sau này.
Rât nhanh, Lưu Tiểu Vũ bắt máy.
– Alo, Dương Giang, là cậu à?
– Là tôi.
Dương Giang nói:
– Liên lạc viên các cô đều hoạt động 24/24 hay sao vây, lúc nào gọi đều được thế?
Lưu Tiểu Vũ nói:
– Chúng tôi là một người phục vụ một người, mỗi người điều khiển quỷ sẽ có một liên lạc viên, tôi là liên lạc viên của cậu, ngoại trừ chịu trách nhiệm khi cậu gọi đến thì không có làm chuyện gì khác.
Dương Giang nói:
– Được rồi, tôi cũng không cùng cô nói những chuyện lung tung nữa.
Lưu Tiểu Vũ:
– ?? ?
Dương Giang:
– Lần này tôi gặp phải phiền phức, tình huống đại khái thì tôi sẽ kể cho cô nghe, cô nghe xong xem sao, sau đó cho tôi một vài ý kiến tham khảo.
….
Lưu Tiểu Vũ vừa định buông xuống công việc để trở về phòng đi ngủ nhưng nhận được điện thoại của Dương Giang.
Lúc này cô lập tức nghiêm túc trở lại.
Bình thường người điều khiển quỷ sẽ không tùy tiện gọi điện thoại vệ tinh, một khi đã gọi thì chắc chắn là gặp chuyện ma quỷ, gặp phải lệ quỷ.
Mà nhiệm vụ của liên lạc viên vô cùng nghiêm khắc, phải thu thập thông tin, sửa sang hồ sơ, đánh giá cấp bậc… là một trong nhưng bước quan trọng trong việc duy trì sự yên ổn trong khu vực quản lý.
Cho nên bất kể là đang ngủ hay đang thức, một khi tiếng điện thoại vang lên phải lập tức vào vị trí công tác.
Nghe Dương Giang kể, Lưu Tiểu Vũ cầm lấy hồ sơ quỷ anh của Chu Chính, đôi chân mày nhíu lại, lộ ra vẻ vô cùng ngưng trọng.
– Cậu nói là con quỷ anh chui ra từ bụng Chu Chính đang lớn lên… Mấy ngày trước chỉ là đứa trẻ sơ sinh, hôm nay đã là đứa bé, hơn nữa nó có xu hướng có thể sử dụng quỷ vực?
Dương Giang nói:
– Đúng thế, đại khái tình huống xảy ra là như thế, hơn nữa người bạn học của tôi bị con quỷ anh kia để lại hai dấu bàn tay trên cổ, hiện tại hình như nó đang nhắm vào cô ấy, nhất quyết muốn ăn cô ấy, giống như sự nguyền rủa của tiếng gõ cửa vậy, bên chỗ cô có vụ án tương tự như thế này không, đã nghĩ ra cách phá giải chưa vậy?
– Trước kia hồ sơ cũng đã ghi lại chuyện ma quỷ tương tự, đa số quỷ sẽ xác định mục tiêu giết người dựa vào hai điều kiện, một là mạnh mẽ gây ra điều kiện, hai là giết người có quy luật, cũng giống như động cơ giết người của người bình thường vậy, cần phải có nguyên nhân.
– Lúc trước điều kiện của quỷ gõ cửa là tiếng gõ cửa, cách thức giết người là tiếng gõ cửa, đương nhiên là cũng không loại trừ việc có cách giết người khác mà cách thức giết người của quỷ anh hẳn là… Ăn, thông qua việc ăn khiến một người bị chết, còn điều kiện gây ra thì hẳn là đụng vào.
– Dựa vào một số tư liệu trước đây, tôi thấy quỷ anh chắc sẽ ăn những người bị nó đụng vào đầu tiên, hơn nữa người khác đụng vào nó cũng bị tương tự, lúc này nó nhìn chằm chằm vào người bạn học của cậu có lẽ là do cô ta và quỷ anh đã tiếp xúc với nhau.
Dương Giang nói:
– Trước kia tôi cũng chưa có tiếp xúc với quỷ anh nhưng nó lại tập kích tôi đầu tiên.
Lúc ở trong trường học, hắn là người đầu tiên bị quỷ anh tập kích.
Lưu Tiểu Vũ nói:
– Phần lớn cách thức giết người của quỷ không khác nhau lắm, ở tình huống không có gây ra điều kiện để giết người, chúng sẽ tùy tiện chọn một người ở xung quanh để làm mục tiêu, tương tự quỷ anh cũng thế sau khi chui ra cơ thể của Chu Chính, cậu là người đầu tiền nó thấy cho nên nó sẽ chọn cậu làm mục tiêu nhưng dựa vào tốc độ lây lan và nó có thể di chuyển, bình thường nó sẽ là lệ quỷ cấp B.
– Khi gặp quỷ mà chưa đủ điều kiện để giết người thì cũng không thể đảm bảo sẽ bình an vô sự, chỉ có thể nói rằng sau khi hiểu được quy luật của quỷ có thể tăng cao khả năng sinh tồn mà thôi.
Nghe đến đó Dương Giang cũng xem như hiểu được vì cái gì lúc trước ở trong trường học Phương Kính lại điên cuồng dùng sự hi sinh của người khác để đổi lấy cơ hội sinh tồn cho hắn.
Lưu Tiểu Vũ nói:
– Còn về hai cái dấu tay trên cổ bạn học của cậu, theo như tư liệu nó có thể ấn ký quỷ nô.
Ấn ký quỷ nô?
Dương Giang nói:
– Nó là cái gì? Nó cùng với quỷ vực có cái gì khác nhau hay không.
– Mỗi một cái quỷ cực đều có một khả năng chung là biến người chết trong quỷ vực thành quỷ nô, quỷ nô không có ý thức, chỉ có bề ngoài là giống với hình dạng như cũ còn lại coi như đã biến thành một loại quỷ, cho nên không cần bị bộ dáng khi còn sống của quỷ nô mê hoặc. Hơn nữa quỷ nô vô điều kiện phục tùng quỷ chủ, chắc chắn cậu cũng đã gặp qua ở trong trường học, có điều cấp bậc của quỷ gõ cửa rất cao, số lượng quỷ nô mà nó khống chế vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu, bên chúng ta đã xếp nó vào cấp A.
Cấp A, trong một thời gian nhất định có thể hủy diệt một thành phố.
Trong lòng Dương Giang rùng mình, thì ra lão quỷ gõ cửa kia mạnh đến thế.
Lưu Tiểu Vũ nói:
– Mà ấn ký của quỷ nô chính là một dấu hiệu của lệ quỷ, giống như nhãn hiệu của các công ty xí nghiệp vậy, người bạn học của cậu mặc dù không chết nhưng đã được xem như quỷ nô của Quỷ Vực rồi, một khi cô ấy chết sẽ bị khống chế, tư liệu tôi thu thập được tạm thời chỉ có vậy.
Dương Giang ở đầu bên kia điện thoại nghe vậy bỗng có cảm giác nặng nề:
– Vậy nghĩa là con quỷ anh kia lông dài đã tính toán thu một người đẹp làm hậu cung? Còn tưởng rằng nó là một con quỷ đứng đắn, không nghĩ tới nó lại là một tiểu quỷ háo sắc.
Chương 53: Cảnh Sát Mắt Quỷ.
Dương Giang nói:
– Có cách nào để xóa bỏ ấn ký không?
Lưu Tiểu Vũ nói:
– Không có cách nào, có lẽ có một cách nhưng phía cảnh sát chưa có ai thử qua.
Dương Giang hỏi:
– Vì sao?
Lưu Tiểu Vũ nói:
– Yêu cầu rất cao.
– Có yêu cầu gì.
– Đầu tiên là phải có người điều khiển quỷ có thể sử dụng Quỷ Vực, một vị giáo sư suy đoán, nếu như quỷ có thể có quỷ nô, vậy thì người điều khiển quỷ cũng có thể có quỷ nô, dùng một cái ấn ký khác loại bỏ ấn ký của lệ quỷ, do đó có thể khiến cho người này thoát khỏi việc bị lệ quỷ đuổi giết.
Dương Giang nói:
– Đây không phải là đoán lung tung hay sao? Làm nửa ngày vẫn không trừ được ấn ký của quỷ, chả phải vẫn là nô lệ sao.
– Đương nhiên sẽ khác nhau, lệ quỷ là chết, người điều khiển quỷ là người sống, cho dù trở thành quỷ nô của người điều khiển quỷ cũng sẽ không bị mất lý trí, bản chất khác với quỷ nô của lệ quỷ… Đương nhiên, nếu cậu chết mà con lệ quỷ trong người cậu sống lại, như vậy nó sẽ tiếp thu toàn bộ quỷ nô của cậu.
-…
Mặt Dương Giang tối sầm.
Người điều khiển quỷ đều là người chết hơnnửa phần, như thế không phải là nhảy từ hố lửa này qua hố lửa khác hay sao?
Đều sẽ chết cả.
Dương Giang nói:
– Tôi hiểu rồi, lần sau nói chuyện tiếp.
– Khoan, từ từ đã.
Đột nhiên Lưu Tiểu Vũ nhớ tới một chuyện, vội vàng ngăn hắn cúp máy.
– Còn có chuyện gì nữa à?
– Bên này của tôi muôn lập hồ sơ của cậu, hy vọng cậu có thể hợp tác một chút, tốt nhất là nói ra hết toàn bộ những gì cậu biết về con lệ quỷ trong người của cậu, ví dụ như năng lực, đặc điểm, hình dáng…. Nếu cậu còn không tiến hành phối hợp thì lần sau chúng tôi sẽ không phối hợp làm việc với cậu nữa.
– Được rồi.
Dương Giang cảm thấy nói một chút cũng không sao, lập tức nói ra toàn bộ chuyện liên quan đến ánh mắt.
Sau khi Lưu Tiểu Vũ hoàn thành ghi chép, lại nói:
– Về chuyện mẹ của cậu, bên phía chúng tôi đã nhờ người sắp xếp, hiện tại đang làm việc ở một xí nghiệp chính quy, qua một thời gian nữa sẽ trở về thành phố Đại Xương, cậu có thể yên tâm, đúng rồi, chuyện cha cậu lần trước như thế nào rồi? Có thể kể lại hay không.
Dương Giang nghi ngờ hỏi.
– Cha tôi? Cha tôi chết trước kia rồi mà? Cô nói về chuyện gì?
Lưu Tiểu Vũ sửng sốt một chút nói:
– Lần trước ở phòng trọ của cậu không phải nói cha cậu ở bên cạnh hay sao? Lúc đó tôi nghi ngờ là quỷ bảo cậu chạy đi mà.
Dương Giang nói:
– Con quỷ kia thì cứ nói là con quỷ kia đi, nhắc tới cha tôi làm cái gì?
– Chẳng lẽ cô cảm thấy con quỷ kia là cha tôi? Đừng có chọc cười tôi được không.
-…
Lưu Tiểu Vũ cũng không có tức giận, ngược lại nhíu mày.
Theo như giọng điệu của Dương Giang thì không giống như hắn đang nói đùa.
Giải thích duy nhất chính là… trí nhớ của hắn lại bị bóp méo.
Một con quỷ có thê bóp méo trí nhớ?
Bản thân người bị không thể phát hiện…
Cho dù là người điều khiển quỷ cũng vậy, nhưng vì sao cô lại phát hiện ra được?
Rất nhanh Lưu Tiểu Vũ nhớ kỹ bản ghi chép, chuẩn bị báo cáo chuyện này lên cấp trên, để cho người có chỉ số thông minh cao suy luận, chuyện này cũng không phải trách nhiệm của mình.
Dương Giang nói:
– Được rồi, nếu không có chuyện gì để nói nữa, lần sau nói chuyện tiếp.
Bất chợt Lưu Tiểu Vũ lại hỏi:
– Câu hỏi cuối cùng, gần đây tình trạng tinh thần của cậu có khỏe không?
– Rất tốt, không có vấn đề gì.
Dương Giang cúp điện thoại.
Sau đó hắn nhìn lại Vương Bân cùng Vương Hải Yến ở trong xe:
– Hai người nghe rồi chứ?
– Cô ta là liên lạc viên thuộc phân bộ cảnh sát quốc tế, khu Châu Á, cô ta có thể đại điện cho quốc gia, thật ra các quốc gia đá sớm tham dự vào chuyện ma quỷ, chẳng qua là sợ khủng hoảng toàn cầu, gia tăng bạo động cho nên giấu đi. Hiện tại các người cũng đã tiếp xúc rồi cho nên tôi cũng không cần giấu diếm, tránh cho lại nói tôi là kẻ điên, kẻ lừa đảo.
Toàn bộ người nhà Vương Bân đều trầm mặc.
Nội tâm của mỗi người cũng không có bình tĩnh.
Dương Giang nhìn về phía Vương San San, đột nhiên sắc mặt hắn ngưng trọng hẳn.
Hắn thấy trên cổ tay của Vương San San mọc lên một cái ấn ký màu đỏ, cũng không biết mọc từ lúc nào, cái ấn ký kia giống… Một con mắt nhưng rất mờ nhạt như sắp sửa biến mất.
Dương Giang cầm lấy tay Vương San San hỏi:
– Cái này có từ lúc nào?
Vương San San co rụt lại, nhỏ giọng nói:
– Lúc ở trường học bị cậu túm một lúc thì có.
Đây là dấu ấn của quỷ~!
Dương Giang ngây sững sờ, hắn nhớ lại chuyện lúc trước.
Lúc ở trường học tại thời điểm mình cứu Vương San San có cầm lấy cổ tay cô một lát.
Là lúc đó lưu lại hay sao?
Hiểu được, hiện tại Dương Giang lập tức hiểu vấn đề.
Vì cái gì bị quỷ anh dây dưa vài ngày mà Vương San San lại không chết, thì ra là do ấn ký của mình… Chính vì hiện tại con quỷ anh kia đang lớn dần lên, lực lượng tăng cường nên ấn ký của mình sắp biến mất.
– Ấn ký có thể cứu người, cũng có thể hại người.
Sắc mặt Dương Giang biến hóa không ngừng, bắt đầu suy tư.
Có điều Dương Giang vừa cúp máy không được bao lâu thì trong phòng hồ sơ của phân khu Châu Á nhiều thêm một bộ.
Trang thứ nhất của hồ sơ ghi một hàng chữ: Cảnh sát mắt quỷ… Dương Giang.
….
Dương Giang mở miệng nói:
– Tổng thể mọi chuyện thì chắc hai vị cũng đã biết rồi, tình trạng của Vương San San càng ngày càng tệ, làm một người ngoài tôi đề nghị như thế này, tốt nhất hai người hãy… Sinh thêm đứa nữa đi.
Xe dừng lại ở một đoạn đường tại một chỗ sầm uất trong thành thị.
Mọi người đi xuống xe, ngồi trên ghế bàn luận về chuyện xảy ra lúc trước.
– Cậu…. Sao cậu có thể nói những lời như thế chứ.
Vương Hải Yến có chút tức giận nói:
– Không phải là còn có biện pháp loại bỏ cái ấn ký này hay sao?
Dương Giang nói:
– Hai người cũng hiểu mà, dùng ấn ký mới loại bỏ ấn ký cũ, xóa ấn ký cũ lại có ấn ký mới, cuối cùng kết quả có khác gì đâu
– Lời của tôi tuy là có khó nghe một chút, nhưng đó là sự thật, chú Vương chú thấy sao?
Vương Bân cau mày, nhả ra một hơi, là người trụ cột của gia đình nhưng hiện tại ông không có cách giải quyết, trong lòng bực bội vô cùng, sự lo lắng hiện rõ trên mặt.
Ông ta hiểu ý tứ của Dương Giang.
Không loại bỏ ấn ký, con quỷ anh kia sẽ đi theo San San, xóa bỏ ấn ký thì nhất định phải đánh dấu một ấn ký khác lên người, kết quả cuối cùng cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể kéo đài thời gian thêm một chút.
Vương San San cố nín nước mắt nói:
– Cha, mẹ, không có chuyện gì đâu, con đã không thể cứu được nữa rồi, để cho con đối mặt với quỷ anh đi, không thể chỉ vì con mà liên lụy đến hai người.
Cô biết đó là lựa chọn cuối cùng nhưng mà cô vẫn có cảm giác sợ hãi.
Phận làm mẹ, Vương Hải Yến nghe con nói vậy cũng rất đau khổ, nước mắt chảy đầy mặt, hai mẹ con cứ như làm trò cho người qua đường xem ngồi ôm đầu khóc rống.
Chương 54: Quỷ Nô.
– Không, không thể được, tôi làm sao có thể cam tâm nhìn con gái của mình bị tra tấn đến chết như thế này được.
Vương Bân nói một câu, đứng lên giống như đã hạ quyết tâm.
– Cậu bạn học này, nếu như tôi muốn đánh lên người San San một ấn ký mới thì cậu có cách nào làm được không?
Dương Giang nói:
– Có thì tôi có nhưng kết quả cũng không có tốt hơn so với hiện tại, chỉ là sống thêm được một đoạn thời gian nữa mà thôi, có câu nói như thế nào ấy nhỉ? Uống rượu độc giải khát, đúng việc này cũng không khác với ý của câu đó lắm.
Vương Bân nói:
– Nếu như không xóa cái ấn ký, thì San San sẽ không sống quá 3 ngày phải không?
Dương Giang nói:
– Không phải, một ngày cũng không đến, lúc trước Vương San San không có bị tập kích nguyên do là trong tay nàng cái ấn ký này vẫn còn không có biến mất, cho nên quỷ anh không có tập kích nhưng hiện tại cái ấn ký này đã biến mất, đoán chừng không quá một giờ nữa quỷ anh sẽ lại tìm đến… có lẽ còn nhanh hơn.
Vương Bân hỏi:
– Vậy nếu như cái ấn ký kia biến mất thì sao?.
Dương Giang nói:
– Với người điều khiển quỷ cùng sống, cùng chết, tính ra mà nói thì hẳn là có thể sống thêm mấy tháng, chuyện này tốt hơn một chút nhưng kết quả vẫn giống nhau… Hơn nữa có sinh ra tác dụng phụ khác hay không tôi cũng không có biết.
Vương Bân cắn răng nói:
– Có là thuốc độc đi nữa thì hiện tại cũng phải ăn mà thôi, không thể buông tha một cơ hội nào hết cho dù chỉ có là một tia hi vọng mong manh cũng thế.
– Vị bạn học này, tôi mong muốn cậu có thể giúp chúng tôi việc này, tiền tôi sẽ trả, bao nhiêu thì cậu cứ nói là được.
Dương Giang nhìn thấy Vương San San cùng với mẹ cô là Vương Hải Yến đang ôm đầu khóc rống trông rất thảm thiết, mở miệng nói:
– Chuyện này không phải chuyện ma quỷ, không cần đánh nhau với lệ quỷ, không phải mạo hiểm… Nếu như lúc trước chú Vương đã hào phóng, sảng khoải như thế thì lần này tôi sẽ giúp đỡ miễn phí nhưng sau này xảy ra chuyện Vương San San xuất hiện sự khác thường nào hay không, tôi không thể nào bảo đảm được.
Vương Bân hít một hơi thật sâu nói:
– Cảm ơn cậu, như thế là được rồi, tất cả hậu quả để tôi gánh chịu, cho dù sau này mới xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ không trách cậu.
Cũng chỉ người thành công trong xã hội mới có được sự quyết đoán như vậy, chứ không phải loại người lề mề như Vương Hải Yến, lo trước lo sau, tính toán chi li.
Dương Giang nói:
– Nếu như chú đã nói như vậy thì lập tức bắt đầu đi, tôi sợ hiện tại quỷ anh đang trên đường tới đây.
Vương Bân nói:
– Chậm đã, con gái lại đây.
Vương San San ngẩng đầu lên, khóc sưng hết cả mắt, dùng ánh mắt chan chứa nước mắt nhìn Vương Bân, sau lại nhìn Dương Giang.
Dương Giang nói:
– Vương San San, nếu cậu quyết định rồi thì đưa tay đây cho tôi.
– Làm đi con gái, chuyện sau này thì hãy để sau này rồi tính, trước mắt phải vượt qua ải khó khăn này đã.
Vẻ mặt Vương Bân vẫn ưu sầu như trước, ông ta không biết quyết định ngày hôm nay của mình đang là cứu con gái hay là hại con bé nữa.
Vương San San cắn môi, đưa tay cho Dương Giang.
– Dương Giang, cảm ơn cậu.
Cô vẫn còn muốn tiếp tục sống, không muốn chết, càng không muốn phải chết trong tay mấy thứ kinh tởm như thế này.
Dương Giang cầm lấy cổ tay cô, giống với lúc ở trong trường học.
– Đều là bạn học với nhau, hơn nữa tôi cũng lấy tiền rồi.
– Gỡ cuộn vải quấn trên cổ đi, tôi muốn nhìn cái ấn ký.
Vương Hải Yến không nói câu nào, gỡ bỏ cuộn vải một cách cẩn thận.
Làn da non mịn trên cổ rách toe ra, cả đám đỏ tươi, bôi đầy nước thuốc, nhưng ở giữa miệng vết thương vẫn có thể thấy rõ ràng hai bàn tay nhỏ bé màu xanh.
Ánh mắt Dương Giang khẽ đảo, nhớ lại hành động lúc trước ở trường học, hắn mở lòng bàn tay của Vương San San ra, một con mắt lao ra.
Ánh mắt tỏa ra ánh sáng màu đỏ, ánh áng màu đỏ dần dần lan ra, bắt đầu xâm nhập vào bên trong cổ tay của Vương San San.
Vẫn là vị trí cũ.
Theo ánh sáng màu đỏ xâm nhập dần dần, Dương Giang thấy ấn ký màu xanh trên cỏ của cô bắt đầu nhạt dần, nhạt dần…. Có vẻ như đã bắt đầu biến mất.
– Có tác dụng.
Vương Bân mở to hai mắt nhìn lấy chuyện thần kỳ xảy ra trước mắt mình.
Đương nhiên là có tác dụng.
Dương Giang cảm thấy có ánh mắt quỷ tồn tại trong cơ thể của Vương San San, giống như có một con mắt trong cơ thể hắn chạy sang đó nhưng cũng không giống lắm…
Chính xác mà nói thì có một phần lực lượng của lệ quỷ lưu lại trên người Vương San San.
Chỉ một lát sau.
Hai bàn tay trên cổ Vương San San biến mất hoàn toàn…
Thấy thế, Dương Giang lập tức buông tay ra.
Hắn thấy trên cổ tay của Vương San San nhiều thêm một ấn ký của mắt quỷ, giống như hình xăm con mắt màu đỏ, rất nổi bật, hình như còn tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
– Không thấy, không thấy nữa, dấu tay đã biến mất.
– San San, hiện tại con cảm thấy như thế nào, có khó chịu hay không?
Vợ chồng Vương Bân có chút kích động.
Vương San San cảm nhận một lát:
– Giống như cũng không có cái gì không thích hợp, con cảm thấy rất tốt…. Cũng có chút gì đó là lạ nhưng không biết nói như thế nào hết, tóm lại là tốt hơn so với trước rất nhiều.
Nói xong cô lại âm thầm nhìn thoáng qua bóng dáng một người ở bên cạnh.
Ánh mắt này không có giống với bình thường nhưng không thể diễn tả bằng lời được.
Vương Hải Yến kích động ôm lấy cô.
– Thật là tốt quá.
Dương Giang cũng cảm giác thấy cơ thể mình có chút thay đổi.
Thay đổi cũng không có lớn lắm, giống như thân thể mất đi một thứ gì đó.
Dương Giang nghĩ thầm trong lòng.
– Người có thể khống chế quỷ vực thì mới có tư cách có quỷ nô nhưng lại không biết quỷ nô của người điều khiển quỷ và quỷ nô của lệ quỷ có cái gì khác nhau, Vương San San sẽ không còn giống như người bình thường, cơ mà khác thường chỗ nào còn cần quan sát thêm.
Mà ngay lúc hắn tiêu trừ cái ấn ký.
Tại một cái ngã tư cách nơi này không xa, có một đứa bé màu xanh đen đang chạy về phía Vương San San với tốc độ quỷ dị.
Có một vài người đi trên đường nhìn thấy:
– Lúc nãy cậu có thấy một đứa bé kỳ quái chạy ngang qua đây không vậy?.
Người bạn nói:
– Làm gì có đứa bé nào, có mà mắt cậu bị viễn thị thì có.
Nhưng mà chưa có chạy được xa bỗng nhiên quỷ anh dừng lại.
Ấn ký biến mất, nó mất đi mục tiêu.
Nếu như không có mục tiêu, nó sẽ tùy tiện lựa chọn một người xung quanh làm mục tiêu mới, một cách giết người mới được bắt đầu.
– Con mẹ nó, đụng phải cái gì thế.
Phía sau có một chàng trai trẻ đi đến, bởi vì đang mải bấm điện thoại nên không để ý trên đường mà đụng phải quỷ anh.
Tuy nhiên khi cậu ta nhìn lại thì không có thấy gì hết.
Ngay lúc quay đầu lại để tiếp tục dạo phố, người cậu ta lại đơ ra.
Phía trước có một đứa bé không mặc quần áo, làn da màu xanh đen, đang đứng trước mặt dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Chương 55: Tuần Tra.
Người thanh niên nhìn quỷ anh một cái, cảm thấy được đứa bé có gì đó bất thường, có thể là bị lạc, cũng có thể là bị điên, cậu ta không muốn dính phải rắc rối cho nên đi vòng sang một bên.
Nhưng cũng không đợi cho cậu ta đi xa, quỷ anh lập tức hành động.
Nó xoay người sang chỗ khác, không đi về hương Vương San San nữa mà đi theo cậu thanh niên kia…
Chuyện kinh khủng còn tiếp tục xảy ra, chỉ là đổi qua người khác mà thôi.
….
Đợi khoảng hai giờ, lúc này Dương Giang đã chắc chắn quỷ anh sẽ không đến nữa.
Mặc dù để lại một tai họa ngầm không biết lớn nhỏ ra sao nhưng tạm thời cũng coi như giải quyết xong chuyện nhà Vương Bân.
Dương Giang cũng có chút đồng cảm với Vương San San, hắn trở thành người điều khiển quỷ là do bất đắc dĩ, với tình huống lúc đó, nếu hắn không trở thành người điều khiển quỷ thì đã sớm chết ở trong WC.
Nhưng cô ấy thì khác, vốn dĩ cô cũng giống những bạn khác được hắn cứu ra khỏi trường học, ai ngờ ngay thời khắc cuối lại bị quỷ anh bám theo.
– Tôi còn phải làm việc, lúc nãy chỉ xin phép ra ngoài đươc một lúc, trước mắt mọi chuyện đã tạm ổn, tôi cũng nên trở về. Nếu có chuyện gì xảy ra cứ gọi điện thoại cho tôi, đương nhiên nếu là những chuyện liên quan đến ma quỷ, tôi sẽ tính phí.
Dương Giang đứng lên, chuẩn bị lái xe rời đi.
Thấy thế, Vương Bân vội vàng nói:
– May mà hôm nay có cậu giúp đỡ, chúng tôi cũng không biết phải cảm ơn cậu như thế nào cho đúng, thôi thì thế này, lúc nào cậu rảnh, tôi mời cậu ăn cơm?
– Ăn cơm thì khỏi đi, đỡ tốn kém.
Dương Giang đáp:
– Hơn nữa ở cùng một chỗ với tôi cũng không phải là chuyện tốt.
Bấy giờ, đột nhiên Vương San San mở miệng nói:
– Tôi có thể đi theo cậu không?
– Con gái con nói bậy bạ gì thế?
Vương Hải Yến vội vàng giữ lấy tay con gái, sợ con gái đi theo Dương Giang thật.
Hiện tại cô ta cũng đã hiểu ra, Dương Giang không đơn giản như bề ngoài của hắn, đi theo hắn chắc chắn sẽ còn gặp được nguy hiểm.
Dương Giang cười nói:
– Tốt nhất cậu nên ở nhà chăm sóc cha mẹ cậu đi, vì chuyện của cậu mà mấy ngày hôm nay hai người họ đã cực khổ nhiều rồi… Hơn nữa cậu cũng hiểu tình trạng hiện tại của bản thân, dù không có con quỷ anh kia bám theo thì cậu cũng không sống được lâu.
Vương San San mở miệng nói:
– Tôi biết mà, thế nhưng tôi vẫn muốn ở cùng một chỗ với cậu.
Vương San San không có kiêng dè, không ngượng ngùng chút nào, cứ như đang nói chuyện bình thường vậy.
– Thế không được, cậu vẫn nên ở lại với cha mẹ cậu thì hơn, được rồi, cứ như thế nhé, tôi đi đây.
Làm sao hắn có thể để cho Vương San San đi theo hắn được, càng nhiều người càng phức tạp, này chẳng phải đang tự hại chính hắn hay sao?
Lúc gặp được phiền toái hắn có thể dùng quỷ vực để rời đi, nếu có người khác ở bên cạnh sẽ khiến hắn phải phân tâm cứu người.
Chuồn thôi.
Tiền cũng tới tay rồi, tốt nhất là chuồn.
Quay trở lại tiệm tạp hóa tổng hợp để tiếp tục con đường bán mạng kiếm tiền của hắn.
– Chàng trai này không phải là người tầm thường.
Vương Bân thấy Dương Giang rời đi, nhịn không được phải cảm khái một câu.
Ở thế kỷ hai mươi mốt thì cái gì quan trọng nhất.
Nhân tài.
Dương Giang có khả năng đặc biệt lại biết suy nghĩ trước sau, mặc dù kinh nghiệm xã hội còn non nhưng là do tuổi của hắn còn trẻ, chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian thì chắc chắn hắn sẽ trở thành một người làm mưa làm gió.
– Nếu con gái mình quen hắn, đó cũng không phải lựa chọn tồi.
Vương Bân nghĩ thầm.
Thế nhưng chàng trai này lại không có hứng thú với San San… Con gái hắn lớn lên cũng không đến nỗi tệ mà.
Chẳng lẽ Dương Giang, cậu ta không thích con gái?
Nếu Dương Giang biết được suy nghĩ này của ông chú, chắc chắn sẽ mắng cho ông ta một trận, ông mù mắt rồi mới nghĩ thế.
Hắn sắp chết đến nơi còn nói cái gì yêu với chả đương, muốn sinh con mà không có thời gian đây này.
Trở lại tiệm tạp hóa tổng hợp, bên trong tiệm chỉ có đèn ở phòng bảo vệ là sáng, toàn bộ chỗ khác tối om như mực
Ngay lúc Dương Giang trở lại, bảo vệ tên Lưu Cường đang cầm điện thoại chơi trò chơi.
Lưu Cường hô:
– Sao đến giờ cậu mới về? Cậu có biết mấy giờ rồi không? Cậu vừa mới xin vào làm việc đó? May mà trước đó tôi nói với chị Lệ cậu đang đi WC, nếu không là cậu sẽ ăn chửi ngay.
Dương Giang giải thích:
– Thật xin lỗi, làm phiền anh rồi, có người bạn học tìm tôi gấp nên hơi lâu chút, lần sau chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy nữa.
– Nhưng cậu về cũng đúng lúc đấy, cũng sắp 12 giờ đêm, chúng ta cần phải tuần tra, sau khi tuần tra lần cuối xong mà không có chuyện gì xảy ra thì trở về tắt đèn ngủ, 8 giờ sáng mai lại tiếp tục làm việc.
Nói xong Lưu Cường buông điện thoại xuống, duỗi lưng ngáp một cái.
Dương Giang cũng có chút bội phục Lưu Cường, lá gan hắn thật là lớn, chỉ có một người mà cũng dám tuần tra ở cửa tiệm lớn như thế, đổi lại là hắn của trước kia, chắc chắn sẽ không có can đảm để làm vậy.
Lưu Cường nói:
– Phòng ký túc xá ở tầng trên, chúng ta đi tuần tra bãi đỗ xe, khi đi qua thì tiện đường tắt đèn luôn, sau đó trở về phòng ký túc xá ngủ, tránh cho việc phải quay lại tắt đèn.
– Nhớ cầm chắc đèn pin.
– Cảm ơn đã nhắc nhở.
Dương Giang gật đầu, cầm lấy đèn pin lập tức đi tuần tra cùng Lưu Cường.
Mặc dù chỉ định làm việc trong này 3 ngày thôi nhưng đã làm thì phải làm cho trót, không thể lười biếng.
Bởi vì tiệm còn chưa có hoạt động cho nên bãi đỗ xe trống không cũng chỉ có mấy chiếc xe mà thôi.
– Mấy chiếc xe kia là của ai?
Đột nhiên Dương Giang chỉ về 5 6 chiếc xe sang trọng phía trước.
– Là của người mất tích để lại hay sao?
Lưu Cường:
– Không phải, mấy chiếc đó đều của ông chủ, mỗi ngày đi một chiếc, cũng không ai biết nhà ông chủ có bao nhiêu xe, được rồi, bãi đỗ xe đã, chúng ta đi lên tầng trên kiểm tra.
Dương Giang nhìn thoáng qua, lập tức nhìn được xung quanh bãi đỗ xe không sót vị trí nào, quả thật không có chuyện gì khác thường.
Nếu như có chỗ nào đó khác thường thì chỉ cần liếc mắt là thấy được.
Tiếp tục tuần tra lầu một.
Cả hai cầm đèn pin đi xung quanh một vòng, ngoại trừ xung quanh tối đen như mực ra cũng chả có gì khác thường hết.
Vào thang máy đi lên tầng hai.
Ngay lúc vừa mới tuần tra chưa được một vòng thì đột nhiên nghe được tiếng gầm rú từ tầng trên truyền xuống.
– Tiếng gì vậy?
Dương Giang cầm lấy đèn pin chiếu lên trần nhà cũng không có thấy gì hết.
Dựa theo âm thanh truyền đến thì có thể xác định được chỗ phát ra âm thanh nằm ở trong thang máy của tầng 4, tầng 5 gì đó.
Lưu Cường nói:
– Là âm thanh phát ra do thang máy hoạt động, có thể mấy người chị Lệ quên tắt, mỗi thang máy có một chốt mở nên quên cũng rất bình thường, dù sao còn có chúng ta đi đằng sau chùi đít thay các cô ấy.
Dương Giang hỏi:
– Phải không? Đi lên nhìn xem.
Lưu Cường nói:
– Vội vàng gì chứ, trước tuần tra tầng 3 xong lại đi tầng 4, chỗ này có camera, lỡ như có người nhìn thấy chúng ta lười biếng chắc chắn sẽ bị trừ tiền lương, hơn nữa cậu mới vào làm, nếu phát hiện được chắc chắn cậu sẽ bị đuổi việc.
“…”
Chương 56: Thang Máy.
Dương Giang cảm thấy khó mà hiểu được suy nghĩ của Lưu Cường.
Thôi được, chậm chút cũng không sao, dù sao thì từ từ rồi sẽ đến, hơn nữa trong tiệm không có ai, xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến hắn.
Hai người chậm rãi đi tuần tra hết tầng 3, sau đó đi dạo một vòng tầng 4 rồi mới đi đến trước cửa thang máy.
Thang máy của tiệm tạp hóa tổng hợp không phải là thang máy đi lên đi xuống nhiều tầng mà là thang cuốn giữa hai tầng mà thôi.
– Cậu xem, tôi đã nói không có chuyện gì rồi, chỉ là quên cúp điện thang máy, được rồi, đi thôi.
Lưu Cường đi qua cúp cầu dao điện của thang máy, mà Dương Giang cũng không nói nhiều, chỉ hi vọng là hắn quá đa nghi.
Dọc theo thang máy đi lên tầng 5, lần này không phải là ảo giác.
Mùi thối kia lại xuất hiện tràn ngập trong không khí, không cách nào xua đi.
Lúc trước ở tầng 3 cũng không ngửi thấy mùi này.
– Tầng 5 có gì đó không bình thường…
Dương Giang cầm đèn pin cùng với Lưu Cường đi dạo một vòng ở tầng 5, ngoại trừ một vài cửa hàng đã đóng cửa cùng với một ít hàng hóa ra thì không còn gì hết.
Dường như tất cả đều rất bình thường, thế nhưng ngay lúc Dương Giang đi ngang qua trước cửa của một cửa hàng quần áo, hắn cầm đèn pin chiều vào bên trong.
Bên trong có một con ma nơ canh không được đầy đủ, giống với con lúc trước, chẳng thay đổi gì hết.
Lưu Cường ngáp một cái nói.
– Tất cả đều bình thường, về ngủ thôi.
– Oke.
Dương Giang thu hồi ánh mắt, cầm lấy đèn pin cùng Lưu Cường đi theo lối đi của nhân viên rời khỏi tiệm tạp hóa tổng hợp rồi trở về khu ký túc xá của nhân viên.
Trên đường, hắn đột nhiên nhớ đến cái gì vội vàng hỏi:
– Đúng rồi, thang máy ở tầng bốn không có tắt thì vẫn phải hoạt động mới đúng chứ, tại sao lúc nãy chúng ta đi đến lại không hoạt động?
Lưu Cường nói:
– Thang máy hoạt động bằng cảm ứng, khi có người nó mới hoạt động, không có người thì nó tắt.
Dương Giang nói:
– Nếu đã là cảm ứng thì lúc nãy phải có người ở đó nó mới hoạt động đúng không? Nhưng lúc nãy trong tiệm ngoài chúng ta ra đâu có ai khác nữa đâu, vậy thì ai đã sử dụng thang máy?
Lưu Cường nói:
– Có thể nó bị trục trặc gì đó thôi, nếu lúc đó có người thì khi chúng ta đi tuần tra chắc chắn đã nhìn thấy rồi.
Dương Giang nhíu mày, muốn quay lại kiểm tra một lát nhưng lại cảm thấy cũng không có quan trọng lắm, vẫn là chờ đến ngày mai khi ông chủ quay lại rồi tính tiếp.
Ngay tại lúc Dương Giang cùng Lưu Cường trở về khu ký túc xá để ngủ, bên trong tiệm tạp hóa tổng hợp lại truyền đến âm thanh rầm rầm rất nhỏ, yay vịn thang máy lại bắt đầu chuyển động.
Thang máy nối liền từ tầng 5 xuống tầng 4 bắt đầu có điện, sau đó chậm rãi hoạt động, khoảng 1 phút, thang máy ngừng lại nhưng thang máy giữa tầng 3 và tầng 4 lại bắt đầu hoạt động.
Rầm rầm…
Hoạt động được một lát lai ngừng, tiếp đến thang máy giữa tầng 2 và tầng 3 hoạt động.
Cuối cùng, sau khi thang máy tầng 2 và tầng 1 hoạt động một lát, toàn bộ tiệm tạp hóa bắt đầu khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
….
Sáng hôm sau, Dương Giang ngủ dậy rất sớm.
Sau khi trở thành người điều khiển quỷ, trong cơ thể có thêm mắt quỷ, dần dần hắn cũng phát hiện ra cơ thể hắn có chút thay đổi.
Rõ ràng nhất là thời gian ngủ của hắn càng ngày càng ít nhưng tinh thần không mệt mỏi.
– Mới có 6 giờ à?
Dương Giang rửa mặt, nhìn ngắm bản thân trong gương.
Nhìn mặt hắn cũng không có tiều tụy, trái lại trên người tự dưng sinh ra một loại khí chất lạnh lùng, ngay cả hắn đều cảm thấy có chút xa lạ.
Hắn nhìn nhìn mảnh báo nhỏ trên mu bàn tay.
Một đêm qua đi, hắn không có cảm nhận được sự tra tấn của mắt quỷ, ngủ rất ngon nhưng mảng báo lại có một vết rách không được đẹp cho lắm.
– Mảnh báo chỉ trị được phần ngọn mà không phải trị tận gốc hay sao? Hay là vì nó nhỏ quá, không có đủ khả năng trị tận gốc?
Dương Giang thu hồi ánh mắt, vân vê cái trán.
– Xem ra muốn giải quyết chuyện nửa sống nửa chết của bản thân cũng không có dễ dàng như tưởng tượng a.
Cũng phải thôi, đây là một trận tai nạn toàn cầu, chuyện ma quỷ xảy ra khắp mọi nơi, nhiều người điều khiển quỷ như vậy đều không có tìm đến phương pháp sống sót, hắn chỉ có một người làm sao có thể tìm ra đây.
Dùng mảnh báo để áp chế lệ quỷ sống lại cũng là do hắn đánh bậy đánh bạ trúng mà thôi.
– Khoan đã.
Đột nhiên Dương Giang nhớ tới tấm da, hắn móc tấm da từ trong túi ra, vừa mở ra lập tức thấy.
Bên trên tấm da có một hàng chữ:
– Ngày hôm nay tôi dậy rất sớm, tôi phát hiện cơ thể bắt đầu bị ảnh hưởng bởi mắt quỷ, nếu như tiếp tục như thế mà nói, tôi càng ngày ngủ càng ít… Tiếp tục tôi sẽ không cần phải ngủ nữa.
– Nghe nói quỷ không cần phải ngủ, có lẽ điều này là sự thật.
Dương Giang nhìn chằm chằm tấm da:
– Lúc trước tôi đoạt cậu từ tay Phương Kính, Phương Kính có nói qua cậu biết được phương pháp để người điều khiển quỷ sống sót? Cậu ta hẳn là không có lừa tôi nên khẳng định cậu nắm giữ manh mối quan trọng nào đó.
– Nếu cậu nói cho tôi biết sự thật tôi sẽ nhìn nhận sự tồn tại của cậu một lần nữa.
Trên tấm da lại có hàng chữ:
– Tôi rất muốn sống sót, thống khổ của việc trở thành người điều khiển quỷ tôi đã bắt đầu cảm nhận được, loai áp lực từ cái chết, lo lắng lệ quỷ sống lại, còn có bản thân bị biến đổi… Đây cũng không phải loại áp lực mà tôi có thể thừa nhận ở lứa tuổi này, hôm nay tôi nhịn không được phải hỏi tấm da cổ quái một ít tin tức nhưng không có được đáp án như tôi mong muốn… Tấm da cũng không có nói cho tôi biết tin tức nào có tác dụng hết.
– Cũng có thể bên trong tấm da này có chứa bí mật gì đó nhưng lại không chịu nói.
– Rốt cuộc nó muốn che giấu điều gì?
Dương Giang nhìn thấy chữ ghi trên tấm da, sắc mặt thay đổi liên tục.
Lúc ở trong trường học hắn đã cảm thấy tấm da có ý thức, chính là sau khi rời khỏi trường học nó liền mất đi tác dụng chỉ dẫn.
Khi đó ở trong quỷ vực của ông lão kia, nếu không có chỉ dẫn của tấm da, hắn chắc chắn không thể nào sống sót đi ra khỏi đó.
– Cậu đã không tiết lộ tin tức nào cho tôi nữa, vậy cũng chả còn có tác dụng gì, cũng nên đốt đi thì tốt hơn, tránh cho lúc nào cũng mở cậu ra cũng phải sợ hãi.
Sau khi rửa mặt xong Dương Giang cầm nó để lên trên bếp gas bật lửa lên.
Lửa cháy nhưng mà tấm da cũng không có chút thay đổi nào.
Lửa, căn bản không thể phá hủy được nó.
– Dương Giang, cậu đốt cái gì vậy, đói bụng à?
Lưu Cường ngửi thấy mùi khí gas vội chạy từ trong phòng chạy ra.
Dương Giang nhìn thấy tấm da vẫn còn toàn vẹn không có sứt mẻ gì, khóe miệng khẽ giật giật:
– Có đốt gì đâu chỉ là thử xem cái bếp này còn dùng được hay không mà thôi.
Lưu Cường nói:
– Nếu như đói bụng thì chỗ tôi còn có chân giò hun khói.
– Tôi cũng có.
– Quả nhiên chỉ có thể vứt đi ở nơi mà vĩnh viễn không thể nào tìm thấy.
Dương Giang nhíu mày.
Hắn cũng sắp chết rồi, không nên để lại thứ quỷ quái này trên đời.
Ngay tại khi hắn chuẩn bị cất tấm da đi.
Chương 57: Giang Hồ Bịp Bợm.
Đột nhiên trên tấm da nổi lên hàng chữ:
– Tôi không lấy được tin tức có tác dụng nào từ tấm da, tránh cho sau này sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi định kiếm một chỗ mà không ai thấy được để vứt bỏ tấm da. Nhưng tôi lại nghĩ, nếu tôi dùng nó để bắt một con quỷ, có lẽ tôi sẽ có thể biết được đáp án mà ta mong muốn.
– Bắt quỷ? Ta thấy là cậu đang lừa dối tôi đi.
(DG: dm tội con quỷ trong tiệm tạp hóa, đúng lúc thế chứ lị ^^).
Dương Giang nhìn thoáng qua, cũng không có tin tưởng những chuyện ma quỷ nó ghi ở trên đó, cất tấm da vào, hắn định qua hai ngày nữa sẽ tìm một chỗ chôn nó.
Hai giờ trôi qua, tiệm tạp hóa tổng hợp mở cửa.
Tuy rằng hiện tại chưa có buôn bán nhưng Dương Giang và Lưu Cường vẫn tiếp tục làm việc.
8 giờ 30 phút họ bắt đầu đi tuần tra.
– Đúng rồi, tối hôm qua đã đóng công tắc thang máy rồi, sao giờ nó lại mở?
Dương Giang đứng ở bên trên tay vịn thang máy đột nhiên nhớ tới một chuyện, hình như tối hôm qua hai người đã tắt thang máy sau đó mới đi về ngủ.
Theo lý mà nói thì mới sáng ra thang máy sao lại mở ra được, Lưu Cường buồn bực nói:
– Chị Lệ có chìa khóa cổng, cậu nhìn xem cửa tiệm đã mở ra, nghe nói hôm nay ông chủ sẽ trở về, có lẽ chị Lệ muốn chuẩn bị cái gì đó cũng nên, cậu quan tâm mấy chuyện này làm gì?
Dương Giang nói:
– Không có gì, chỉ là ngạc nhiên nên hỏi thôi.
Hôm nay toàn bộ đèn trong tiệm tạp hóa tổng hợp đều được bật lên, không giống như bình thường tắt hết đèn.
Sau khi tuần tra một vòng, Dương Giang cũng không có phát hiện ra có cái gì bất thường, tất cả đều bình thường nhưng chính loại bình thường này lại khiến cho Dương Giang cảm thấy có chút lo lắng.
Nếu ngay cả hắn cũng không tìm ra vấn đề, như vậy xem ra ở tiệm tạp hóa tổng hợp cũng không thể xảy ra chuyện ma quỷ mới đúng nhưng vì sao có người mất tích?
Hơn nữa Dương Giang cảm thấy trong tiệm có chỗ nào đó không thích hợp nhưng lại không nói ra được là chỗ nào.
Tuy nhiên, vào khoảng 10 giờ sáng, mấy cỗ xe sang trọng dừng lại trước cửa tiệm.
Từ trên xe đi xuống một đám người, dẫn đầu chính là một người đàn ông trung niên có chút thấp bé, thân ông mặc âu phục.
Lưu Cường nói nhỏ một câu:
– Ông chủ đó, cậu cẩn thận một chút, gần đây không có buôn bán được gì cho nên tính tình ông chủ không có tốt lắm.
Người đàn ông thấp bé này họ Đường, tên gọi Đường An, là ông chủ của tiệm tạp hóa tổng hợp này, lúc trước kinh doanh bất động sản, mấy năm gần đây đổi nghề, mở tiệm tạp hóa tổng hợp để kinh doanh.
– La đại sư, đây là tiệm của tôi, mời đại sư nhìn xem, cửa tiệm này của tôi xảy ra chuyện gì, cách đây ba ngày có hai người đã mất tích, La đại sư, ngài cẩn thận bậc thang…
Ông chủ Đường nịnh hót tươi cười với La đại sư, một người đàn ông khoảng 50 đi tới.
Đằng sau có 4 5 người đi theo, người đàn ông gọi là La đại sư đột nhiên nói:
– Không thể đi vào từ cửa chính, đi cửa khác đi, tiệm của ông còn có cửa khác không?
Ông chủ Đường vội vàng nói.
– Có, có một cửa vận chuyển hàng hóa.
La đại sư nói:
– Vậy đi đến cửa đấy xem sao.
Dương Giang đứng ở cửa nghe vậy, khóe miệng cũng suýt bật cười.
Đây là một tên giang hồ bịp bợm, giả mù, lừa gạt người khác.
Tất cả mọi người đều đi vào từ cửa chính, khách hàng cũng thế, còn vị đại sư này lại không được? Cho dù thật sự có quỷ thì khi tuần tra hắn cũng có thể phát hiện ra.
Trừ khi La đại sư cũng là người điều khiển quỷ, hơn nữa có bản lĩnh lớn hơn cả hắn.
Nhưng nhìn khuôn mặt bóng loáng của ông ta, bộ dạng rất có sức sống, chắc chắn không có khả năng là người điều khiển quỷ.
(DG: Người điều khiển quỷ sẽ bị lệ quỷ tra tấn hằng đêm cho nên các bạn biết rồi đó…)
– Các ngươi đứng canh ở đây, đừng cho ai vào, có chuyện gì thì tôi sẽ gọi.
Chị Lệ vội vàng đi đến, dặn dò mấy người đồng nghiệp mấy câu sau đó đi tiếp đón ông chủ.
La đại sự đi vào tiệm tạp hóa tổng hợp từ cửa hông, ông chủ đi trước dẫn đường, cùng đám người chị Lệ đi vài vòng trong cửa tiệm, nhìn trái nhìn phải, sau đó gật gật đầu có vẻ đã tìm ra nguyên nhân, giống như đã hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện quỷ quái xảy ra trong tiệm, còn việc hiểu cái gì thì không ai biết hoặc là trong lòng đã chuẩn bị sẵn kịch bản rồi, giờ chỉ diễn thôi.
Dương Giang không có hứng thú với chuyện này lắm, mặc dù hắn biết La đại sư là giang hồ bịp bợm cũng không có vạch mặt.
Nếu không có chuyện ma quỷ, thì 100 vạn cũng chỉ có thể để cho bọn giang hồ bịp bợm này cầm đi, sù sao cũng không tới lượt hắn.
– Hử?
Thế nhưng, sau đó mũi của Dương Giang khẽ giật giật, lại nghe thấy một mùi thối của thi thể.
– Cái mùi này lại xuất hiện, lần này giống như… rất gần, bởi vì mùi nồng nặc hơn so với trước đây.
Hắn xoay người nhìn xung quanh, trong tiệm vẫn như cũ, không có xảy ra chuyện gì hết.
….
Chỉ cần không có chuyện ma quỷ xảy ra, Dương Giang sẽ tiếp tục đứng một bên làm bảo vệ chứ không có lộ mặt ra ngoài.
Sau khi ông chủ Đường cùng với La đại sư vòng vo vài vòng trong cửa tiệm, không chờ ông chủ Đường mở miệng, La đại sư đã nói thẳng:
– Ông chủ Đường, cửa hàng của ông quả đúng là có vấn đề, âm khí rất nặng, sợ sẽ xảy ra chuyện, lúc vừa mới xuống xe tôi cũng đã cảm giác được chỗ của ông có cái gì đó không thích hợp.
Sắc mặt ông chủ Đường khẽ thay đổi, cẩn thận hỏi:
– Đại sư, rốt cuộc tiệm của tôi đã xảy ra chuyện gì? Có thể giải quyết được không?.
La đại sư cười nói:
– Mặc dù có chút phiền phức nhưng may là ông mời tôi đến đây, nếu không đổi lại là những người khác tuyệt đối không có bản lĩnh này, may mắn của ông cũng không nhỏ, vấn đề của tiệm tôi có thể giải quyết giúp ông được nhưng tôi có hai phương pháp một là trị phần ngọn, hai là trị phần gốc, không biết ông chủ Đường muốn chọn phương pháp nào?
Ông chủ Đường hỏi:
– Hai cái này có khác biệt như thế nào?.
La đại sư nói:
– Phương pháp trị phần ngọn rất đơn giản, tôi lập đàn khu trừ tai họa, nơi này sẽ khôi phục lại bình thường, trong thời gian ngắn sẽ không có xảy ra chuyện nữa nhưng mà sau này có xảy ra nữa hay không thì tôi cũng không có đảm bảo.
Ông chủ Đường hỏi:
– Như thế trị tận gốc thì sao?.
(DG: đoạn dưới đều liên quan đến phong thủy, bạn nào muốn hiểu rõ thì hỏi chị GG:)) còn không thì đọc sơ qua thôi nhé. ^^!)
– Trị phần gốc sẽ phải động chạm đến phong thủy, thú thật cửa tiệm của ông phong thủy rất xấu, trái thấp phải cao, bạch hổ sát, cửa chính của tiệm lại mở về hướng tây nam, đây là cấm kỵ trong phong thủy, trong truyền thuyết thì hướng tây nam chính là hướng quỷ môn quan, cửa tiệm của ông mở của mua bán, một khi mở cửa ra thì chả khác gì hướng về quỷ môn quan mở cửa, có cái gì yêu ma quỷ quái toàn bộ đều chạy vào đây. Còn khách hàng vào đây mua bán cũng giống như họ đang bước vào quỷ môn quan vậy, trăm người đi vào thì sẽ có một hai người xui xẻo bị quỷ giữ lại không ra ngoài được, càng nhiều người vào thì càng có nhiều người cảy ra chuyện.
La đại sư nhìn ông chủ tiệm nói:
– Muốn bình yên vô sự, trừ khi ông đóng cửa ngừng kinh doanh, ngăn cản khách hàng đi vào, nếu không phiền toái sẽ liên tục đến với ông, ông Đường ông nghĩ lại xem có phải là sau khi ông đóng cửa ngừng kinh doanh thì trong tiệm không còn xảy ra chuyện mất tích phải không?
Chương 58: La Đại Sư.
Vẻ mặt ông chủ Đường kinh hãi, vội tỏ ra cung kính:
– Đúng, đúng vậy, đại sư nói rất đúng, kể từ lúc tiệm không kinh doanh nữa thì không có xảy ra chuyện.
(DG: DM, có ai vào đâu mà đòi xảy ra chuyện.::))).
Đại sư đúng là ghê gớm, tên thần côn lúc trước không thể nào so sánh với đại sư được, tiền này tiêu rất hợp lý.
Ông chủ Đường lại hỏi:
– Vậy phải làm cách nào thì mới có thể hóa giải chuyện phong thủy được? Đại sư có cao kiến gì hay không?
Điều ông quan tâm chính là lúc nào thì tiệm của ông ta lại có thể mở cửa buôn bán, đóng cửa một ngày thì lợi nhuận lại ít đi của một ngày, tổn thất cũng không thể nói là không lớn được.
La đại sư cười ha hả nói:
– Tôi theo ông đi từ xa đến đây, nếu như không có giải quyết chuyện này cho ông thì sau này tôi còn mặt mũi nào để tiếp tục làm ăn được nữa? Đây không phải tự đập bảng hiệu của tôi hay sao nhưng trước đó tôi cũng không biết còn phải động đến phong thủy ở chỗ này, khi đó chỉ nghĩ là chỉ dính phải cái gì đó không sạch sẽ mà thôi, còn phong thủy lại là một chuyện khác, ông chủ Đường, ông cũng biết giá cả của tôi khi xem phong thủy cho người khác rồi chứ.
Ông chủ Đường nói ra lời thể son sắt.
– Đã hiểu, đã hiểu rồi, xin đại sư cứ yên tâm, chi phí sẽ không thiếu một xu, mong đại sư chỉ bảo.
La đại sư gật đầu nói:
– Lúc nãy tôi đã đi dạo một vòng trong tiệm rồi, nếu muốn trị tận gốc, ngoại trừ lập đàn ra còn phải thay đổi phong thủy ở chỗ này, tôi khuyên ông nên bịt kín cửa chính lại, mở một cửa ở phía nam làm cửa chính, còn lối ra vào bãi đỗ xe không cần đụng đến nhưng cần phải thêm một số vật trang trí, phải có rồng… Phương án thi công cụ thể thì tý nữa tôi viết cho ông, chỗ này cũng không có tiện để nói chuyện nhiều.
Nghe vậy ông chủ Đường gật đầu liên tục, giống như bị La đại sư quay mòng mòng, không tìm được phương hướng.
Dương Giang cũng nghe trộm một ít, hắn cảm thấy vị La đại sư nói chuyện rất có lý… Không giống như kẻ lừa đảo, giống như người có bản lĩnh thật sự vậy.
Thế nhưng suy nghĩ này của hắn cũng chỉ tồn tại được có một lúc.
Một lát sau, những tên đồ đệ đi theo vị đại sư, lấy xuống từ trên xe rất nhiều đồ để cúng như vải đỏ, hương, nến, kiếm gỗ đào…
Ngay cả áo choàng mà mấy tên đạo sĩ bịp bợm hay mặc cũng đã chuẩn bị sẵn.
Xem ra thật sự lập đàn để thi pháp.
Đột nhiên La đại sư sai bảo các đồ đệ.
– Đóng cửa chính lại, mỗi cửa ra vào dán một tấm phù, hôm nay ta phải thu phục quỷ quái ở đây.
– Có nghe không, còn không đi đóng cửa mau đi.
Một người đàn ông mặc âu phục đi tới nói với hai người Dương Giang và Lưu Cường.
– Đừng có lề mề, nhanh chân lên.
Lưu Cường nhắc nhở một câu:
– Hắn họ Lý, là người quản lý của ông chủ, có đắc tội ai cũng đừng có đắc tội với hắn.
Sau đó lập tức đi đóng cửa tiệm, Dương Giang bình tĩnh không nổi nóng, chỉ xoay người lại giúp Lưu Cường đóng cửa.
La đại sư nói:
– Khóa cửa đi, khóa cửa thì những thứ này nọ ở bên trong mới không thể nào chạy thoát được.
Khóa cửa?
Dương Giang ngây người một lát, sau đó nói:
– Nếu như khóa cửa lại, coi như có quỷ thật thì quỷ bị khóa ở bên trong nhưng người cũng không ra ngoài được, khi đó làm sao chạy trốn đây?
– Cái tên mới tới làm kia, cậu đang lẩm bẩm cái gì đấy? Không nghe thấy đại sư nói hay sao, nhanh khóa cửa đi.
Quản lý Lý thấy tay chân Dương Giang chậm chạp quá, lại quát lớn.
Quên đi.
Dù sao bị nhốt cũng là các ngươi, đối với hắn thì có khóa cửa hay không đều giống nhau.
Răng rắc.
Hắn khóa cửa chính lại.
Rất nhanh, mấy tên đồ đệ của La đại sư cầm tờ bùa màu vàng đi dán ở khắp nơi, chỗ nào có cửa đều dán lên hết, toàn bộ tầng 1 đều được vây kín một vòng bằng lá bùa.
Dương Giang có chút tò mò sờ sờ lá bùa.
Kết quả mắt quỷ không có phản ứng gì hết.
Nói cách khác, mấy cái thứ này một chút tác dụng đối với quỷ cũng chả có, thuần túy là dùng để lừa gạt, qua mắt người khác mà thôi.
Rất nhanh, đàn cũng đã dựng xong, thắp lên hai ngọn nến, đốt một lọ nhang… Tất cả mọi thứ giống như sắp sửa làm một chuyện đại sự gì đó vậy.
La đại sư mặc áo choàng màu vàng vào, cầm lấy kiếm gỗ đào, bắt đầu mở đàn thi triển pháp thuật.
Lão ta đốt ba cây nhang, một tay cầm kiếm gỗ đào, đi từng bước từng bước khá kỳ lạ, rung đùi, lẩm bẩm, cũng không biết lẩm bẩm cái gì, dù sao chắc chắn ngươi sẽ không bao giờ nghe rõ lời nói từ miếng của mấy tên đạo sĩ như thế này.
Thế nhưng nhìn bộ dạng vừa rung đùi vừa lẩm bẩm của lão ta, trong đầu Dương Giang bất giác hiện lên loại nhạc BGM, lập tức cảm thấy vị La đại sư giống như đang lắc lư theo nhạc vậy.
– Phịt…
Lúc này Dương Giang không thể nhịn được nữa bắt buộc phải cười một tiếng nhưng lập tức nhớ ra là không có phù hợp, vội vàng bịt miệng lại.
Đột nhiên La đại sư quay đầu lại hỏi:
– Ai, lúc nãy ai cười?
– Có phải là cậy cười hay không? Cậu là một tên bảo vệ mà lại dám quấy rầy ta thi pháp, xảy ra chuyện gì ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?
Dương Giang tỏ ra nghiêm túc nói:
– Đại sư hiểu lầm rồi, lúc nãy tôi chỉ hắt xì một cái thôi, hơn nữa tôi đã được cử đi các công ty chuyên môn để huấn luyện nghiệp vụ rồi, là một người bảo vệ đúng chuẩn mực, bất kể là xảy ra chuyện gì cũng không thể cười.
Lưu Cường ở một bên dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.
Ngươi mới tới làm mà được huấn luyện từ lúc nào vậy?
La đại sư bất mãn nói:
– Không có lần thứ hai.
Dương Giang cũng cảm nhận được ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của tên quản lý kia, nhưng hắn cũng không có quan tâm.
Rất nhanh, La đại sự lại tiếp tục thi pháp nhưng mà nhìn thấy động tác lắc đầu của lão ta rất giống với nhịp điệu của BGM đang vang lên trong đầu của Dương Giang.
(DG: BGM là nhạc nền hay intro ấy.)
Hắn không nhịn được phải cười trộm khe khẽ.
Thế nhưng không biết lỗ tai của La đại sư thính đến mức nào, tiếng cười nhỏ như vậy mà lão ta cũng có thể nghe được.
– Cậu còn cười? Ta không thể cúng bái được nữa.
La đại sư vứt kiếm gỗ đào đi, cởi áo choàng nổi giận đùng đùng nói.
– Ngày mai cậu không cần đi làm, cậu bị đuổi.
Lúc này quản lý Lý đi quả chỉ tay vào mặt Dương Giang mắng:
– Tiền lương tháng này, cậu cũng không nhận được một xu.
Dương Giang cười cười:
– Thật xin lỗi, tôi cũng cố lắm rồi, bình thường tôi cũng không có cười đâu, trừ phi là không nhịn được… Mấy người cứ tiếp tục đi, không cần quan tâm đến tôi, tôi chỉ đứng coi mà thôi, ngày mai tôi sẽ nghỉ, dù sao cũng mới làm có một ngày, có trả tiền lương hay không cũng không sao cả.
Quản lý Lý rất tức giận, hắn muốn mắng người nhưng thái độ của Dương Giang làm hắn ta không thể nào mắng được, hắn nói:
– Tên bảo vệ này là ai nhận vào? Để cho người đó đến nhận lỗi với La đại sư.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên trên lầu có thứ gì đó rớt xuống.
– Rầm~!
Một âm thanh vang lên, có thứ gì đó rơi mạnh trên sàn nhà khiến ọi người kinh hãi.
– Cái gì rớt vậy?
Chương 59: Sa Thải.
Khi thấy được là thứ gì rơi trên mặt đất, mọi người đều bị dọa nhảy dựng lên, mấy người nhát gan lập tức la hét om sòm.
Một thi thể.
Đúng ra mà nói là một thi thể không đầu không quần áo, khối thi thể đã bắt đầu hư thối, tỏa ra mùi tanh tưởi.
– Đừng có ngạc nhiên, chỉ là một khối thi thể mà thôi, vừa mới nhìn thấy nó, hẳn là người mất tích trong tiệm các ngươi… Quả nhiên, chỗ cửa các người có chuyện ma quỷ, thật nực cười là ông chủ còn đi mời một tên đại sư gì đó đến thi pháp, có tác dụng gì, cũng sẽ không có mời được loại người như chúng tôi.
Một người thanh niên nhìn qua khoảng 20 tuổi xuất hiện, mặc áo cộc tay, mang găng tay, chậm rãi đứng trên tháng máy, đang đi từ tầng bốn đi xuống.
Ông chủ Đường có chút kĩnh hãi kêu lên.
– Cậu, cậu là ai? Bảo vệ đâu…
– Không cần gọi bảo vệ, đầu tiên cho tôi giới thiệu một chút, tôi tên là Nghiêm Lực, trước đây ở công ty thủy điện, hiện tại đổi nghề rồi, chuyện đi xử lý mấy chuyện ma quỷ cho người khác, ông chủ Đường, tôi nghĩ chúng ta nên làm quen một chút.
Người thanh niên gọi là Nghiêm Lực đưa tay ra cười nói.
Tuy rằng trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười nhưng sắc mặt lại rất lạnh lùng khiến cho người khác không muốn tới gần.
Nghe được lời nói của hắn sắc mặt Dương Giang cũng tỏ ra ngưng trọng:
– Sao người này lại là người điều khiển quỷ… Nếu là thật, vậy thì hắn đến đây là để làm ăn?
….
Vì La đại sư muốn thi pháp nên tất cả các cửa trong tiệm tạp hóa tổng hợp đều đóng, ngay cả lối thoát hiểm cũng không chừa.
Chẳng biết người trẻ tuổi gọi Nghiêm Lực làm sao xuất hiện trong tiệm, lúc trước hắn tuần tra cũng không thấy anh ta.
Chẳng lẽ anh ta đến đây từ trước?
Hai ngày này hắn cảm nhận được có người ở trong tiệm, đó chính là Nghiêm Lực?
Dương Giang đánh giá người gọi là Nghiêm Lực này, trong đầu hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Thế nhưng… phải giải thích cỗ thi thể sắp sửa hư thối kia như thế nào đây, lúc trước đi tuần tra hắn không tìm được cỗ thi thể này.
Hơn nữa.vết đứt ở cổ của thi thể rất phẳng, gọn gàng, chỉ có dao tiện ở xưởng gia công sản phẩm mới có thể tạo ra vết cắt gọn gàng như thế được nhưng điều kỳ quái là thi thể kia không hề chảy máu.
Ông chủ Đường, quản lý Lý cùng với đám người La đại sư có chút hoảng sợ nhìn về phía Nghiêm Lực, người đang làm như không có chuyện gì xảy ra vẫn tiếp tục đi về phía này.
Tội phạm giết người? Người điên? Hay là yêu quái?
Trong đầu bọn hắn lập tức toát ra cả đống ý nghĩ.
Nghiêm Lực đưa tay ra trước mặt ông chủ Đường, thế nhưng ông chủ Đường lại lùi ra sau mấy bước không có bắt tay với hắn, chỉ có chút hoảng sợ hỏi:
– Rốt cuộc thì anh là ai? Anh muốn cái gì?
Hắn ta thu hồi bàn tay cười nói:
– Tôi đến đây là vì muốn cùng ông chủ Đường bàn một vụ làm ăn, không biết ông chủ Đường có hứng thú hay không?
– Làm ăn cái gì?
Nghiêm Lực nói:
– Nếu tôi đoán không sai thì có một con quỷ đang lẩn trốn trong tiệm của ông, lúc trước những người mất tích trong tiệm của ông đều là do con quỷ kia giết, hơn nữa ngay tại lúc này nó cũng đang núp ở một góc nào đó để quan sát chúng ta, tôi có thể thay ông giải quyết chuyện này nhưng đổi lại ông phải trả tôi 500 vạn.
Ông chủ Đường hiểu được, tên này đang muốn vơ vét tài sản của ông.
Ông cũng đã mời đại sư đến rồi, còn dùng tên không rõ lai lịch này làm cái gì?
Không đợi ông ta mở miệng, La đại sư đã khinh thường nói:
– Tiểu tử, ngươi là người của môn phái nào? Có biết quy củ không? Hơn nữa nhìn ngươi còn trẻ như vậy, cũng chỉ khoảng 20 tuổi đầu, có rõ hiểu phong thủy, bát quái? Chỉ sợ là nửa đường học nghệ đi, chuyện hôm nay của ông chủ Đường ta sẽ giải quyết, nếu ngươi còn biết thức thời thì nhanh cút đi. Nếu không, ta sẽ cho bảo vệ đuổi cổ cậu ra ngoài.
Đồng dạng Nghiêm Lực cũng cười nhạo nói:
– Đúng là bọn giang hồ bịp bợm không biết trời cao đất rộng, vẫn còn xem phong thủy à? Lừa tên nhà giàu mới nổi này còn được, hiện tại mấy bộ phong thủy của ông đã vô dụng, bởi vì nơi này thật sự có quỷ, nếu con quỷ kia đi ra, dựa vào thanh kiếm gỗ đào trong tay ông? Mấy lá bùa vô tác dụng này hay sao? Cho dù ông có mời Phật tổ Như Lai từ trong chùa, trong miếu đến cũng chả có tác dụng gì cả.
– Còn nữa tôi cảnh cáo ông, nói chuyện với ta thì nên khách khí một chút, nếu không tôi sẽ móc tim của ông ra và nhét vào trong miệng ông đó.
Lúc trước mặt anh ta còn mang theo vẻ tươi cười nhưng đột nhiên thay đổi có chút dữ tợn cùng lạnh lùng, túm cổ La đại sư sau đó giơ lên, lực lượng của Nghiêm Lực mạnh đến mức kỳ lạ.
Giọng nói âm trầm khiến cho người ra không dám nghi ngờ sự chân thật trong lời nói của hắn.
Trên trán La đại sư toát ra mồ hôi lạnh, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng, theo bản năng ông ta thấy người trước mặt rất đáng sợ.
Người này giống như tội phạm giết người hung ác bị nhôt trong ngục tối vậy, vừa máu lạnh vừa thô bạo.
Không, cho dù là tội phạm hung ác bị nhốt trong ngục tối cũng không có đáng sợ bằng hắn.
– Này tuyệt đối là người điều khiển quỷ.
Dương Giang nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của Nghiêm Lực, nó không giống người bình thường, có thể khẳng định anh cũng bị con quỷ trong cơ thể tra tấn không ít.
Nếu một người cất chứa quỷ quái bên trong cơ thể, dần dần người đó sẽ bị lệ quỷ ảnh hưởng.
Loại thay đổi này thực hiện một cách vô cùng âm thầm, Dương Giang cũng đã cảm nhận được sự thay đổi từ chính mình rồi.
Quản lý Lý biến sắc, vội vàng thúc giục.
– Bảo vệ, bảo vệ đâu, mau bắt người này lại, bắt anh ta buông La đại sư ra.
Lưu Cường sửng sốt một chút, đành phải nhắm mắt làm liều mà đi qua.
– Tên bảo vệ kia còn đứng đó làm gì? Sao còn không nhanh đi giúp đỡ? Nếu còn muốn tiếp tục làm việc thì nhanh chạy qua giúp đỡ.
Quản lý Lý thấy Dương Giang vẫn còn đứng tại chỗ không có nhúc nhích, lập tức chỉ vào người hắn mắng.
Dương Giang nói:
– Lúc trước tôi bị sa thải, hiện tại đã không còn là bảo vệ của cửa tiệm, bộ trang phục bảo vệ tý nữa tôi sẽ trả lại sau, nói cách khác hiện tại tôi cũng không cần phải nghe theo lời của mấy người nữa, chuyện này các người tự đi mà giải quyết, không liên quan đến tôi.
– Còn nữa đừng có chỉ tay vào người tôi để mắng, tuy rằng ông là quản lý của tiệm nhưng nóng lên tôi cũng chẳng ngại đấm cho ông một trận đâu.
Quản lý Lý giận đến đen mặt:
– Con mẹ nó.
Hiện tại bảo vệ sao lại cứng đầu cứng cổ đến vậy? Lúc trước sa thải hắn, hắn có dám nói câu gì đâu.
Ông chủ Đường nói:
– Anh bạn trẻ, tôi là ông chủ của cửa tiệm, nếu như cậu đi hỗ trợ thì hiện tại cậu vẫn sẽ là một thành viên của cửa tiệm, tý nữa tôi sẽ tăng lương cho cậu, như thế được không?.
– Tôi cảm thấy làm công việc này khá nguy hiểm, vẫn nên đổi công việc khác thì hơn.
Dương Giang làm như không quan tâm nói:
– Cảm tạ ý tốt của ông chủ.
Ông chủ Đường có chút bi ai, ông ta không có trách Dương Giang mà nhìn qua quản lý Lý.
Tên quản lý này có chút ngu ngốc, tý nữa phải cách chức hắn.
Chương 60: Mùi Hôi Thối.
Nguyên bản cửa tiệm không có kiếm được nhân viên, thật vất vả mới tìm được hai người trẻ tuổi chịu làm bảo vệ, là lúc cần dùng người thì hắn ta lại sa thải để tỏ ra oai phong, cái tên chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, không chịu làm việc, hay mắng chửi người khác sau này làm sao có thể đi lên phía trước gánh vác mọi chuyện.
– Báo cảnh sát.
Ông chủ Đường nhịn xuống không có tức giận, nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Chị Lệ ở phía sau lập tức tỉnh ngộ, ngay tức khắc lây di động ra gọi điện báo cảnh sát.
– Vị đại ca này, anh bình tĩnh một chút…
Lưu Cường cúi đầu đi tới, cậu ta không dám trêu chọc thanh niên cổ quái ở trước mặt.
Dù sao cũng chỉ là tiền lương, không đáng để liều mạng.
– Tôi rất bình tĩnh, nếu không bình tĩnh, các người đã chết hết rồi…
Khóe miệng Nghiêm Lực lộ ra một nụ cười lạnh lùng, hắn chậm rãi thả tên La đại sư đang sợ hãi xuống đất, sau đó dùng tay đẩy lão ta té nhào.
Chị lệ nói nhỏ.
– Ông chủ, đã báo cảnh sát rồi.
Ông chủ Đường gật đầu một cái:
– Trước tiên đừng lộn xộn, khiến người này bình tĩnh trước đã rồi nói sau.
Nhìn một khối thi thể đang tỏa ra mùi hôi thối, rất có thể tên Nghiêm Lực này chính là hung thủ giết người, đoán chừng mấy vụ án mất tích trước đây của tiệm tạp hóa cũng do hắn gây ra.
– Ông chủ Đường, tôi muốn chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện lúc nãy, 5 triệu, tôi giúp ông bắt con quỷ kia để cửa tiệm của ông có thể mở cửa kinh doanh trở lại, ông thấy thế nào?.
Nghiêm Lực nói.
Sắc mặt ông chủ Đường có chút ngưng trọng nói:
– Cậu, cậu ra giá quá cao.
Nghiêm Lực nhếch mép.
– So với cửa tiệm của ông thì cái giá mà tôi đưa ra cũng rất hợp lý.
– Nếu như cậu trả giá thấp hơn một tý, tôi có thể cân nhắc xem sao.
Ông chủ Đường đang cố kéo dài thời gian, ông ta cho rằng Nghiêm Lực là hung thủ giết người, nếu đã báo cảnh sát rồi cứ chờ cho cảnh sát đến giải quyết là được.
Dương Giang nhìn thấy Nghiêm Lực đang trả giá cùng ông chủ Đường, trong lòng cũng âm thầm lắc đầu.
Tên Nghiêm Lực này quá lỗ mãng.
Mặc dù chuyện ma quỷ xảy ra khắp nơi trên thế giới nhưng đối với đa số người mà nói đó vẫn còn là chuyện không thể tin được.
Không có giải thích gì mà trực tiếp ra giá 5 triệu, đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ không đồng ý.
Chỉ khi nào ông chủ Đường thật sự thấy quỷ, biết được sự kinh khủng của thứ kia, thì lúc đó mới dễ bàn chuyện làm ăn.
Dương Giang đã từng cùng Vương Bân trả giá cho nên được coi là có chút kinh nghiệm.
Thế nhưng ngay khi không khí giữa mấy người có chút nặng nề.
Đột nhiên âm thanh tắt đèn vang lên, nhất thời toàn bộ cửa tiệm tối om.
Cúp điện?
– Không phải.
Nghiêm Lực đột nhiên biến sắc, hắn chợt ngẩng đầu nhìn lên trên tầng 5 của tiệm tạp hóa tổng hợp.
Trong khung cảnh lờ mờ, có một bóng người đứng cạnh lan can bằng thủy tinh ở trên tầng 5, giống như đang nhìn về hướng này.
Hơn nữa bóng người kia… hình như không có đầu.
– Cuối cùng cũng chịu xuất hiện sao?
Dường như Nghiêm Lực hơi hơi điên cuồng.
Lúc này, hắn không còn để ý đến người khác nữa, lập tức theo thang máy chạy như điên lên tầng trên.
– Hử?
Dương Giang híp mắt, lưu ý đến bóng người trên tầng 5 nhưng sau đó hắn lập tức nhíu mày.
Bởi vì mùi hôi thối của thi thể xuất hiện ở tầng 1.
Rốt cuộc con quỷ kia, ở tầng 1 hay tầng 5?
– A~!
Đột nhiên ở một hướng của tầng 1, một công nhân hét toáng lên.
Người vừa hét lên tên Ngụy Hiểu Hồng, nhân viên thu ngân khoảng chừng 20 tuổi.
– Chuyện gì vậy, chỉ mới cúp điện có một lát đã kêu la om sòm rồi.
Quản lý Lý mắng:
– Thừa dịp tên kia đang chạy đi, nhanh mở cửa ra khỏi đây, chờ cho cảnh sát đến để giải quyết mọi chuyện.
– Không, không phải như thế, cái kia… Thi thể người nọ vừa mới vứt xuống, không, không thấy đâu nữa.
Ngụy Hiểu Hồng run rẩy chỉ về phía chỗ thi thể còn nằm lúc nãy.
Toàn bộ nhìn sang, chỗ đó đã không còn gì nữa, thi thể biến mất, thấy cảnh này, con ngươi tất cả đều co lại, cả người có cảm giác ớn lạnh nhưng mùi hôi thối của thi thể kia vẫn còn lảng vảng xung quanh, hơn nữa càng lúc càng nồng nặc.
….
Dương Giang thấy thi thể lúc nãy đã biến mất thì ánh mắt dần ngưng trọng.
Đám người này chơi lớn thật rồi, con quỷ ẩn núp trong tiệm tạp hóa tổng hợp sợ là bắt đầu xuất hiện.
Chẳng qua… Hiện tại nó ở chỗ nào?
Xung quanh tối mờ tối mịt, dù không có đến mức chẳng thấy gì hết nhưng cũng chỉ nhìn được hình dáng mỗi người, chứ không thể nào nhìn rõ khuôn mặt được.
Lúc này ông chủ Đường, quản lý Lý còn có La đại sư, mấy người cũng không có quan tâm chuyện vì sao đèn lại tắt, chỉ là sau khi thấy thi thể kia bị biến mất, theo bản năng bắt đầu cảm giác được có chuyện gì đó không ổn, lúc này trong lòng mỗi người mới dần dần hoảng sợ.
Ma quỷ lộng hành?
Hai cây nến trên bàn cúng vẫn còn đang cháy, tỏa ra ánh sáng màu vàng của ngọn lửa le lói trong bóng tối.
Chẳng qua là diện tích tiệm tạp hóa tổng hợp lớn như vậy, hai cây nến không có đủ để chiếu sáng toàn bộ, chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng xung quanh. Hơn nữa ánh sáng bị người che lại, tạo thành những bóng người lúc ẩn lúc hiện càng khiến cho bầu không khí trở nên âm u hơn.
Lúc này La đại sư hô to:
– Nhanh, nhanh đi khỏi đây, lúc trước làm lễ không thành công, thứ kia đã bị chọc giận, không đi thì chắc chắn sẽ xảy ra đại sự.
Gặp phải chuyện tà quái như vậy, mười phần thì có tám chín phần là đụng phải quỷ, lão ta đâu dám ở lại nơi này, vừa nghe được lời này, lập tức có mấy nhân viên nữ hét lên một tiếng, sau đó bỏ chạy khỏi nơi này.
Lúc này bọn họ giống như những con ruồi bay tán loạn khắp nơi vậy, sau đó lại phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.
Cửa chính đã bị khóa, không những thế toàn bộ cửa ra vào của tiệm tạp hóa tổng hợp đều đã bị khóa.
Đây chính là kết quả dặn dò của La đại sư, ông chủ Đường thử mở cửa, thấy cửa bị khóa lập tức kêu to:
– Chìa khóa, chìa khóa đâu? Bảo vệ, mau mở cửa.
– Đã nói trước rồi, cúng thì cứ lo mà cúng đi, còn khóa cửa cái gì không biết? Muốn nhốt quỷ ở bên trong mà chẳng chịu suy nghĩ xem toàn bộ cũng đang ở bên trong, giờ thì làm sao mà thoát?
Dương Giang cầm đèn pin soi về phía cửa, ông chủ Đường có chút kinh hoảng nói:
– Tiểu tử, cậu có chìa khóa không? Nhanh, mau mở cửa đi.
Dương Giang lắc đầu:
– Tôi không có chìa khóa, tôi cũng mới làm, hôm nay là ngày thứ hai, chìa khóa đều là chị Lệ cầm, tôi chỉ có thể khóa cửa chứ không thể nào mở cửa, hơn nữa cạnh ông chủ Đường còn có vị La đại sư, không phải là đang làm lễ cúng bắt quỷ hay sao? Nếu không để cho lão ta dùng tay bắt quỷ lại, như thế chúng ta sẽ an toàn?