1. Home
  2. Truyện Linh Dị
  3. [Dịch] Khủng Bố Sống Lại
  4. Tập 5: Quỷ Anh Trở Lại (c41-c50)

[Dịch] Khủng Bố Sống Lại

Tập 5: Quỷ Anh Trở Lại (c41-c50)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 41: Quỷ Anh Trở Lại.

Vương Bân nói:- Chắn chắn không có chuyện đó xảy ra đâu, đây là chuyện mất tích rất nhiều học sinh, trường học vẫn còn che dấu. À đúng rồi, không phải sáng hôm qua có một học sinh nam đưa San San về nhà à?

Vương Hải Yến nói:

– Đúng, em cũng đã nhìn thấy cậu học sinh kia, tên nó là Dương Giang.

– Cậu ta chắc chắn biết rốt cuộc là San San đã xảy ra chuyện gì, phải gọi điện cho cậu ấy hỏi xem chuyện của San San là như thế nào.

Vương Hải Yến nói:

– Em cũng đã nghĩ đến việc đó nhưng em không có biết số điện thoại của cậu ta.

Thế nhưng sau đó…

– AAA! !! !!

Bên trong phòn tắm truyền ra tiếng hét của Vương San San.

Lúc này sắc mặt của vợ chồng Vương Bân cũng bắt đầu thay đổi, vội vàng chạy tới cửa phòng tăm nhưng cửa bị khóa nên không mở được.

Vương Hải Yến hốt hoảng gõ cửa phòng tắm, vội vàng hỏi:

– Con gái mở cửa cho mẹ, có chuyện gì với con vậy, mẹ ở ngay bên ngoài rồi.

Nhưng trong phòng tắm lại vang lên tiếng hét của Vương San San.

Lúc này Vương Bân cũng cảm thấy có chút nghiêm trọng, mặt mày bắt đầu biến sắc, ông không có gõ cửa nữa mà dùng hết sức đạp về phía cửa phòng tắm.

– Rầm! !

Cửa phòng tắm bị phá.

Vương Hải Yến liền vọt vào trước, khi bà thấy trên sàn phòng tắm toàn bộ đều là máu thì mặt mày liền trắng bệch ra vì sợ hãi. Sau đó bà thấy con gái mình đang trần truồng nằm co cụm ở một góc phòng tắm, máu chảy lênh láng từ trên cổ nhuốm đỏ hết cả người.

Đang vùi đầu vào đùi vì hoảng sợ, giống như bị thứ gì đó khiến cho kinh sợ quá.

– Con gái, con làm sao vậy?

Vương Hải Yến đau lòng đến sắp khóc, bà cầm lấy cái khăn tắm định đi lại trùm lên người của con gái mình.

Vương San San hoảng sợ nói:

– Nó đến đây, nó đến đây rồi, nó ở bên ngoài cửa sổ, bên ngoài cửa sổ…… Nó đến đây để tìm con. Đừng, đừng có tới đây, đừng đến đây.

Vương Hải Yến nhìn thoáng qua cửa sổ mà không thấy cái gì bên ngoài hết.

– Nó là thứ gì? Ngoài cửa sổ không có ai hết mà, San San, con đừng có tự mình dọa mình.

– Không, nó đang ở bên ngoài cửa sổ, nó đang nhìn con.

Vương San San cầm lấy cánh tay cảu mẹ mình, hoảng sợ nói:

– Dương Giang, con phải tìm Dương Giang, con muốn đến nhà Dương Giang, con không muốn ở đây. Mẹ, con không muốn chết, con không muốn chết… Tất cả mọi người đều đã chết, các bạn ấy đều chết hết rồi, Tô Lôi, Triệu Yến, Lưu Giai Di….. các bạn ấy đều đã chết.

– Hu hu…. Con không muốn chết.

Nói xong, Vương San San rúc vào trong ngực của Vương Hải Yến, sau đó khóc rống lên, trông rất thảm thiết.

Vương Hải Yến lúc này cũng chỉ an ủi con mình mà thôi, thấy con gái khóc lóc thảm thiết như vậy, nước mắt cô cũng tự trào ra.

– San San không có chuyện gì hết đâu, không sao cả, con không sao hết, không sao, có mẹ ở đây rồi mà.

Vương San San nói:

– Nó đã tìm được con, nó đang ở ngoài cửa sổ, con sẽ chết ngay lập tức, hu hu….

Vương Hải Yến nhìn về phía cửa sổ lần nữa:

– Ngoài cửa không có gì hết, cái gì cũng không có, chúng ta ở tận tầng 16 lận mà con, bên ngoài không có cái gì cả, không tin con nhìn xem.

Vương San San vẫn cứ tiếp tục khóc, cả người đều đang run rẩy.

– Mẹ, nó đã đến đây rồi, con phải đến nhà Dương Giang để ở, con không muốn chết.

Vương Bân ở phía sau cũng yên lặng một lúc sau mới mở miệng:

– Trước hết đưa San San về phòng mặc đồ đi đã, sau đó đi xuống trạm xá phía dưới băng bó vết thương đi. Ngày mai anh sẽ nghĩ cách tìm Dương Giang, hỏi cậu ta về chuyện này.

Vương Hải Yến gật gật đầu, cô đứng dậy dìu Vương San San rời khỏi phòng tắm.

Chờ cho hai mẹ con đi khỏi đây, Vương Bân tắt vòi nước nóng đi, sau đó lau chùi một chút.

Khi ông ta chuẩn bị đi, thì bất chợt có liếc nhìn qua chiếc cửa sổ phòng tắm.

Cửa sổ vẫn đang đóng.

Vương Bân ngó đầu ra ngoài, nhìn xung quanh xem có thứ gì không?

Nhà mình ở tầng 16, làm gì mà lại có thứ gì đó ở bên ngoài được.

Đúng là như thế.

Vương Bân không nhìn thấy cái gì hết nhưng ngay lúc ông ta chuẩn bị đóng cửa sổ thì chợt ngẩn ngơ.

Bên trên cửa sổ có một lớp hơi nước, bên trên còn in rõ ràng một dấu bàn tay.

Dấu tay cũng khá nhỏ, không giống như của người lơn, giống như của đứa bé bốn năm tuổi gì đó.

Hơn nữa dấu tay lại liên tiếp từ ngoài cửa sổ vào tận trong phòng tắm.

Trên vách tường cũng bị dính hơi nước.

Thậm chí ở trên đỉnh đầu ông ta cũng có dấu tay.

Mấy chỗ đó chắc chắn Vương San San không thể nào với tới.

Dính đầy dấu tay nhỏ nhắn hiện lên rõ ràng trước mắt ông.

Lòng Vương Bân cũng bắt đầu run run, ông cũng đã ý thức được có cái gì đó đã xảy ra rồi.

Đêm hôm ấy, cả nhà Vương San San không có một ai ngủ được.

Trương Vĩ cũng tương tự như thế, hắn không ngủ.

Hắn vừa mới từ bên cục cảnh sát trở về nhà.

Cha hắn Trương Hiển Quý nghĩ rằng hắn làm chuyện gì đó nên đánh hắn một trận, sau đó còn không cho hắn vào phòng ngủ.

Trương Vĩ đứng bên ngoài ban công nhìn ra phía ngoài, cau mày suy tư.

Đến cùng thì ai, là ai…. đã hãm hại mình?

– Con quỷ kia sẽ không trở lại đây nữa à?

Dương Giang đã ở trong nhà chờ một đêm, không có ngủ, hiện tại hai mắt hắn nổi đầy tơ máu, mệt mỏi vô cùng.

Hắn đang cố mở mắt để nhìn về phía cửa ra vào.

Cửa không đóng.

Bởi vì hắn muốn nhìn thấy con quỷ ngay khi nó xuất hiện.

Tuy nhiên, mọi chuyện cũng không có diễn ra hoàn hảo như hắn nghĩ.

– Không thể ở mãi đây để chờ nó được, nếu như con quỷ đã rời khỏi đây và không muốn trở về đây thì chờ đợi như thế này chỉ làm lãng phí thời gian của mình thôi, hiện tại đối với mình thời gian rất quý giá.

Dương Giang xoa xoa ánh mắt đầy tơ máu của mình, cố gắng thả lỏng người.

Tinh thần căng thẳng suốt đêm khiến hắn cũng sắp phát điên mất.

– Chắc chắn không thể tìm được con quỷ đó trong thời gian ngắn, như vậy mình phải chuẩn bị làm hai việc.

Dương Giang đứng lên, rời khỏi ghế sopha, tắm rửa xong lại dọn chút đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

Việc thứ nhất là cố gắng tìm cách để cho mình tiếp tục sống sót.

Còn việc thứ hai là… dù sao thì mình cũng sắp chết nên cố gắng kiếm một khoản tiền cho cha mẹ dưỡng lão.

Đeo cái túi lên lưng, Dương Giang bắt đầu đi ra khỏi khu chung cư cũ kỹ này.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hiện tại trời có chút nắng nóng, làm hắn cảm giác chói mắt.

– Nhưng mà quỷ cũng không sợ ánh mặt trời.

Dương Giang sờ sờ mu bàn tay của mình, cũng không cảm giác được con mắt có phản ứng khác thường nào hết.

Nói cách khác, dù là ban ngày, quỷ cũng có thể xuất hiện.

Theo mấy câu chuyện dân gian hay kể thì quỷ chỉ xuất hiện vào buổi tối, nhưng xem ra hiện giờ điều này cũng sai mất rồi. Chắc cũng phải sửa lại.

Phải sửa lại làm ánh sáng ban ngày làm con người ta có cảm giác an toàn, khiến lòng người không sợ hãi mà thôi.

– Ông chủ, có mua điện thoại cũ không?

Dương Giang đi tới một quán sửa chửa điện thoại ở ngã tư.

Chương 42: Gian Thương.

Chủ tiệm nhìn hắn một lát:

– Không mua điện thoại cũ quá, chỉ mua lại loại mới ra cách đây tầm hai năm trở lại.

Dương Giang ngồi xuống sau đó nói:

– Tiiu không có bán cái này, là bán mấy cái ở đây.

Hắn móc từ trong túi xách ra mấy chiếc điện thoại của Trương Vĩ, Vương San San, Triệu Lỗi..

– Nhiều như thế? Ngươi ăn cắp à?

Ông chủ tiệm cũng bị ngạc nhiên, thấy mấy chiếc điện thoại đều là mới ra lò nên có chút nghi ngờ, hỏi lại Dương Giang.

Dương Giang nói:

– Bạn bè bỏ đi nên tặng cho tôi, hơn nữa có thể ăn trộm được mấy chiếc mới như thế này sao? Ông chủ, xem xét một chút a, sau đó cho cái giá, nếu thích hợp tôi bán toàn bộ cho ông.

Ông chủ tiệm nhìn qua một lượt, tất cả còn mới, toàn bộ đều là di dộng mới mua, cái thấp cũng phải 2 3 ngàn một chiếc, cao thì 7 8 ngàn.

Ông chủ tiệm kiểm tra và kêu giá:

– Chiếc điện thoại này không đáng giá, ta chỉ mua lại 300.

– Chiếc này cũng được, giá một ngàn, cái này 1 ngàn 3….

Sau đó, một chiếc trong đó rung lên.

Dương Giang nhìn thoáng qua, bên trên ghi người gọi là cha.

Có trời mới biết đây là cha của bạn bào.

Ông chủ cười nói:

– Chắc là người mất điện thoại gọi đến đó. Đến lúc đó người ta tìm đến đây, như thế ta cũng gặp rắc rối. Chiếc di dộng này ta chỉ mua khoảng 500 mà thôi.

Nói xong, chuẩn bị muốn tắt điện thoại.

Dương Giang vội vàng cầm lấy trước:

– Không phải là người mất điện thoại gọi đâu, là cha của bạn tôi gọi.

– A lô.

Đầu bên kia truyền đến âm thanh của một người đàn ông trung niên:

– Là Dương Giang phải không?

– Là con, xin hỏi bác là?

– Đúng là cậu cầm di dộng của San San, chú là cha của Vương San San, chú tên là Vương Bân. Chú có chuyện phải phiền đến chon, con có xe không? Chú muốn gặp mặt.

– Ồ, là chú Vương à, hai ngày này con có việc bận nên không rảnh lắm, hơn nữa con cũng không có xe.

Vương Bân nói:

– Sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu, hiện tại con ở đâu vậy? Chú lái xe qua đón con.

– Có chuyện gì thì chú Vương cứ hỏi thẳng là được, con thật sự bận, trước mắt không thể nào rảnh rỗi được.

Vương Bân trầm mặc một lúc sau mới hỏi:

– Là chuyện liên quan đến con gái chú, San San. Con có biết ngày đó ở trường San San đã xảy ra chuyện gì không?

Dương Giang nói:

– Vương San San không kể cho chú nghe chuyện trường học bị quỷ ám hay sao?

Trường học bị quỷ ám?

Ở đầu bên kia điện thoại, Vương Bân bắt đầu có chút sợ.

Đầu năm này lại có chuyện cười thể loại như thế này hay sao?

Nhưng Vương Bân lại cười không nổi, bời vì ông nghĩ đến việc trường học bị phong tỏa, còn có những chuyện quỷ quái xảy ra trên người con gái mình, càng làm ông cảm giác được chuyện này không có tầm thường.

Hắn có chút thắc mắc liền hỏi lại:

– Trường học bị ma quỷ ám? Mấy con học tận cấp ba rồi còn tin những chuyện như thế à?

Dương Giang nói:

– Trước kia con cũng không có tin tưởng, hiện tại con tin rồi, San San làm sao vậy? Có phải cậu ấy lại gặp quỷ hay không?

Vương Bân nói:

– Có thể do sợ hãi quá độ dẫn đến việc thần kinh con bé bị suy nhược, hiện tại con bé cứ cảm thấy có thứ gì đó tìm kiếm nó, đi theo nó….. Hơn nữa con bé nói chỉ có con mới giúp được nó.

Dương Giang suy tư trong chốc lát:

– Có thứ gì đó đi theo cô ấy? Có phải là một đứa bé hay không?

Đứa bé?

Vương Bân nhớ lại dấu tay ở trong phòng tắm, đó không phải là dấu tay của trẻ con hay sao?

– Con cho rằng nhà chú bị ma ám?

Vương Bân nói:

– Chú hỏi thật cháu, cho nên con cũng không cần lấy mấy chuyện ma quỷ ra để lấy cớ. Tình trạng hiện tại của San San rất không tốt, con biết cái gì thì chú hi vọng con có thể nói rõ ràng một chút. Đương nhiên chú sẽ hậu tạ con, không làm con phải chịu thua thiệt.

Là một người thành công, như thế nào ông ta lại còn đi tin mấy chuyện ma quỷ vô căn cứ đó.

Dương Giang cũng suy tư.

Theo như những gì Vương Bân nói cùng với giọng điệu khi nói chuyện, hắn có thể đoán ra được chắc chắn Vương San San đã gặp phải quỷ.

Có thể chính là con quỷ anh đã trốn ra từ trường học nhưng có chút không hợp lý.

Mặc dù con quỷ anh này không có mạnh bằng ông lão gõ cửa kia nhưng đối với người bình thường như Vương San San mà nói, nếu như gặp được quỷ thì như thế nào vẫn còn sống.

Quỷ giết người không cần lý do.

Vương Bân không có nghe tiếng trả lời của Dương Giang nữa cho nên hỏi lại:

– A lô, con còn có ở đó không?

Lúc này Dương Giang mới trả lời lại:

– Chuyện của Vương San San, con có thể giải quyết được. Nhưng đây cũng là một chuyện khá phiền toái, lần trước cũng vì cứu miễn phí cô ấy mà con thiếu chút nữa nộp luôn mạng của mình. Hiện tại cũng không cần nói chuyện tình cảm gì nữa, không có giúp đỡ không công, cho nên chú Vương……. Cho con một cái giá đi, nếu như con giải quyết giùm chú chuyện này thì chú sẽ trả bao nhiêu tiền?

Đầu dây bên kia Vương Bân cũng có chút sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại, lập tức nói:

– Nếu như San San có thể khôi phục lại bình thường, tôi có thể gửi cho cậu hai vạn đồng coi như là tiền nước nôi. Nhưng, nếu như cậu không thể giải quyết chuyện này được, một phân tiền cậu cũng sẽ không lấy được.

Ông ta cũng có chút không ngờ được cậu học sinh tên Dương Giang này cũng thực dụng đến như thế, đều chỉ làm việc vì tiền.

Cho nên giọng điệu cũng có chút thay đổi, trở nên xa lạ hơn.

Dương Giang đáp lại:

– Hai vạn? Con còn nghĩ chú sẽ nói hai trăm, hai vạn quá ít. Chuyện này rất nguy hiểm, nó không có đơn giản như chú tưởng nh. Nếu con không giúp, không chỉ có mỗi mình Vương San San chết mà cả nhà chú đều sẽ chết, thứ kia giết người không cần lý do.

Để đối phó được với quỷ anh thì hắn sẽ phải sử dụng lực lượng của lệ quỷ.

Nếu làm như thế thì sẽ làm cho lệ quỷ sống lại nhanh hơn.

Nói theo cách khác chính là hắn đang dùng tính mạng của mình để làm việc.

Hy sinh chính mình, thắp sáng ngọn nến của người khác.

Tất nhiên là Dương Giang có lý do để kiếm phí dịch vụ, hơn nữa nhà người ta có điều kiện, rất giàu có. Còn mình thì lại khác nghèo rớt mồng tơi luôn.

Vương Bân trả lời:

– Năm vạn, có được không?

Dương Giang liền nói:

– Xem ra chú Vương vẫn chưa hiểu được giá của việc xử lý chuyện này trên thị trường, ở nước ngoài những chyện như thế này ít nhất cũng có giá 500 vạn đô la. Cơ mà con cũng không phải là người không nói lý lẽ, cùng là bạn học với San San nên con chỉ lấy 50 vạn.

Tính tình của Vương Bân cũng khá tốt nhưng nghe đến cái này cũng phải tức giận quát.

– Khốn khiếp, 50 vạn, cậu muốn tiền đến bị điên rồi à, còn nói xem mặt mũi của bạn học.

Dương Giang cũng coi như không có chuyện gì, vẫn cười nói:

– Chú Vương, chú cũng không cần phải bực tức làm gì, lấy điều kiện của gia đình chú thì 50 vạn có đắt một chút nhưng không phải không có. Dù sao cái phòng kia của chú tối thiểu cũng phải 400 vạn. Như vậy nói chuyện đến đây thôi, khi nào chú Vương hiểu rõ được vấn đề thì hãy nhắn tin cho cháu, tốt nhất là nhanh nhanh một chút.

Chương 43: Điện Thoại Trong Đầu Reo Lên.

– Bởi vì nếu như chậm cũng chỉ khiến San San phải chết mà là con sẽ chết. Con cũng không còn sống được lâu nữa đâu, vẫn còn phải phụng dưỡng mẹ con nữa, kiếm chút tiền này của chú là con dùng tính mạng của mình để đổi. Nếu chậm chân, muốn tìm được người giúp thì cũng sẽ có nhưng không phải chỉ là chút tiền đó có thể mời người ta giúp. Ngoài ra sau này chú cũng không cần gọi số này nữa, cứ gọi trực tiếp di động của con đi, cái di động kia nói chuyện không có mất tiền.

Nói xong, hắn liền nói ra số điện thoại vệ tinh của Chu Chính cho Vương Bân nghe xong, sau đó trực tiếp cúp máy.

Ông chủ tiệm thấy hắn nói chuyện xong liền hỏi:

– Anh bạn trẻ, toàn bộ điện thoại của ngươi ta mua 5 ngàn đồng.

Năm nghìn?

Dương Giang liền buông điện thoại xuống nhíu mày hỏi:

– Sao ít như thế? Ông chủ có phải đùa tôi hay không.

Ông chủ tiện nói:

– Máy cái điện thoại của cậu cũng không có đắt lắm, giống như cái điện thoại này của hãng Apple này chắc chắn là giả. Nếu không tin tôi chỉ cho cậu xem.

Nói xong liền lấy chiếc điện thoại gỡ ra, quả nhiên bên trong là giả.

Giả?

Tên gian thương chó má này.

Điện thoại của Trương Vĩ thật giả sao hắn lại không biết cơ chứ.

Mặt Dương Giang liền trầm xuống:

– Ông chủ, lúc nãy ngươi nhân lúc ta gọi điện thoại đã tráo đổi chiếc điện thoại này chứ gì.

– Tôi là người làm ăn, coi trọng nhất là chữ tín, sao có thể làm ra loại chuyện như thê này cơ chứ. Chiếc điện thoại này của cậu rõ ràng là giả, nếu như cậu không muốn bán thì có thể cầm lại, mặt khác mấy chiếc điện thoại kia tôi cũng không mua nữa.

Ông chủ tiệm tỏ ra không có liên quan gì cả, lập tức thay đổi thái độ, phất tay muốn đuổi Dương Giang đi.

Dương Giang tiến lên túm lấy cổ áo ông ta, đôi mắt phát ra ánh sáng màu đỏ quỷ di, lạnh lùng nói:

– Đây là loại gian thương như ông muốn tìm đường chết hay sao? Muốn chết thì cứ nói một câu, tôi liền cho ông toại nguyện, lừa ai không lừa lại dám lừa đến trên đầu tôi.

Ông chủ tiệm nhìn thấy ánh mắt của Dương Giang cũng bắt đầu hoảng sợ.

Đây là ánh mắt của con người hay sao?

Lạnh lùng, không có cảm tình, khiến người ta khi nhìn vào liền có một cảm giác sợ hãi cùng quỷ dị.

….

Ông chủ tiệm sửa chữa điện thoại bị ánh mắt giống như ma quỷ của Dương Giang dọa cho sợ.

Nhưng rất nhanh ông ta lại tỏ ra mạnh miệng đẩy Dương Giang ra và hét lên:

– Như thế thì sao nào, chẳng lẽ cậu còn muốn đánh tôi? Cậu có tin tôi liền báo cảnh sát hay không, tôi thấy cậu chẳng khác nào một tên ăn trộm, muốn ở chỗ tôi phi tang lại còn dám đánh người. Nếu không muốn tôi nói ra chuyện này hãy chạy nhanh đi, mang theo mấy cái điện thoại nát này của cậu đi luôn, nếu không liền cho cậu vào tù ngồi, cậu thật sự cho rằng tôi sợ cậu sao.

– Mọi người mau đến đây mà coi, tên này đang ở chỗ của tôi bán đồ ăn cắp, báo cảnh sát gô cổ hắn lại đi.

Chẳng những muốn lừa lấy điện thoại của Dương Giang còn muốn cắn trả một phát.

Có một vài người ở xung quanh được tiếng kêu của ông ta đều nhìn sang phía bên này.

Lúc này Dương Giang cũng đã hiểu được mức độ độc ác của ông ta có bao nhiêu.

– Ông chủ à, ông đã muốn chết đến như thế thì cũng đừng có trách tôi độc ác, nếu như ông thích điện thoại của tôi đến thế, tôi sẽ tặng cho ông một cái.

Hắn vừa nói vừa lộ ra nụ cười lạnh như băng.

Không nói thêm câu thứ hai, hắn lập tức cầm lấy một chiếc điện thoại di động ném về phía đầu tên gian thương, con mắt trên mu bàn tay hắn mở ra ngay tức khắc khiến bàn tay bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ.

– Lạch cạch ~!

Tay Dương Giang chụp vào gáy ông ta nhưng khi thu tay lại, chiếc điện thoại lúc trước hắn cầm trong tay liền biến mất đâu không có thấy nữa.

Tên gian thương này tỏ vẻ giận dữ, cầm điện thoại ra định báo cảnh sát:

– Cậu lại dám đánh người? Hiện tại tôi lập tức báo cảnh sát, cậu cứ chờ đó, có gan thì đừng có chạy.

Thế nhưng cuối cùng ông vẫn là có tật giật mình cho nên chỉ có bấm số chứ cũng không có gọi.

Nếu như cảnh sát điều tra ra cửa hàng ông ta treo đầu dê bán thịt chó, người vào tù cũng không phải là cậu thanh niên này mà chính là mình.

Dương Giang nói:

– Ông cứ tự nhiên mà báo cảnh sát đi, đúng lúc tôi cũng cần gọi điện thoại đây.

Nói xong hắn lấy điện thoại bấm một dãy số, sau đó nhấn nút gọi.

Chỉ chốc lát liền gọi được.

“Ngồi ngắm trăng, anh liền nhớ đến em…..”

Đột nhiên một tiếng chuông di động vang lên quanh quẩn bên trong cửa tiệm.

Mà vị trí tiếng chuông di dộng không phải phát ra từ trên người Dương Giang, cũng không phát ra từ mấy chiếc di động đang để ở trên quầy mà ở trong đầu tên gian thương.

– A~! !

Lúc này tên gian thương kêu lên một tiếng, ông ta đau đớn đến nỗi phải ngã trên mặt đất, toàn thân run rẩy, sau đó từ mũi, mắt, miệng máu bắt đầu chảy.

Ông ta có cảm giác đầu mình sắp bị nổ tung.

Chỉ chốc lát, Dương Giang liền tắt điện thoại, sau đó lấy bút viết số tài khoản ngân hàng của mình lên tờ giấy:

– Tôi ra giá cái điện thoại đó là 1 vạn, 10 phút sau ông phải chuyển tiền cho tôi. Nếu như tiền còn không có chuyển thì tiếng chuông điện thoại còn vang lên nữa, mặt khác tôi cũng ghi cả số điện thoại của tôi trong đó, khi nào ông muốn lấy cái điện thoại ở trong đầu ra thì gọi cho tôi.

Nói xong, hắn lập tức lấy điện thoại bỏ vào túi, đeo lên lưng và đi ra khỏi tiệm sửa chữa.

Dám lừa hắn?

Hắn sẽ cho loại gian thương như tên này nếm mùi đau khổ.

Sau khi Dương Giang đi được một lát, ông ta mới bắt đầu đứng dậy, trên mặt mũi dính đầy máu, trông mặt ông ta rất sợ hãi.

Gian thương sờ lên đầu, ông ta cảm giác được trong đầu mình có thêm một thứ gì đó bị người khác cứng rắn nhét vào.

Đầu rất đau đớn, rất khó chịu, cứ như muốn mở đầu mình ra để lấy nó ra…

Tên gian thương ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cũng không thấy tên tiểu tử bán điện thoại di động đâu nữa.

Bên trên quầy hàng còn có một tờ giấy, bên trong ghi lại số điện thoại và số tài khoản ngân hàng.

Một vạn đồng?

Trong vong 10 phút phải chuyển 1 vạn đồng cho người kia, nếu không tiếng chuông điện thoại sẽ lại tiếp tục vang lên.

Ông ta cũng không hề muốn chịu đựng lại loại đau đớn như muốn nứt đầu kia một lần nào nữa, thế là ông cầm lấy điện thoại vội vàng chuyển vào số tài khoản kia một vạn đồng.

Nhưng lúc xác nhận chuyển tiền thì gian thương lại bắt đầu có chút do dự.

Nếu lỡ cậu ta lừa mình thì sao?

Nếu như lúc nãy chỉ là trùng hợp, ngoài ý muốn mà thôi.

Vậy mình chuyển một vạn đồng chẳng phải là coi như hôm nay mình lỗ hay sao.

Không được, không được, không thể chuyển tiền được.

Ông ta nuốt nước miếng, ngồi xuống rồi nghỉ ngơi một lát, tuy vẫn cảm thấy bên trong đầu mình còn thứ gì đó mắc kẹt bên trong nhưng so với lúc nãy đã đỡ hơn nhiều rồi.

Chút nữa phải đi bệnh viện kiểm tra một chút nhưng mà chỉ 10 phút sau.

Đang đi ở ngã tư đường, Dương Giang thấy điện thoại cũng không có báo mình đã nhận được tiền nên không chút do dự cầm điện thoại gọi đến số lúc nãy.

Chương 44: Mười Vạn.

Đang đi ở ngã tư đường, Dương Giang thấy điện thoại cũng không có báo mình đã nhận được tiền nên không chút do dự cầm điện thoại gọi đến số lúc nãy.

“Ngồi ngắm trăng, anh liền nhớ đến em…..”

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên trong đầu ông chủ tiệm sửa điện thoại, sự chấn động tạo ra từ chiếc điện thoại làm cho ông ta đau đớn ngã vật trên mặt đất, cả người nằm run rẩy, miệng sùi bọt mép, khóe mắt và lỗ mũi lại bắt đầu chảy máu.

– A ~!

Mười giây sau, Dương Giang cúp máy rồi làm như không có chuyện gì, tiếp tục bước đi.

Hiện tại tính mạng của tên gian thương đã nằm trong tay Dương Giang, vậy mà ông ta còn dám lừa hắn?

Nếu đã như thế hắncũng cứ chẫm rãi mà chơi đùa với ông.

Sau khi Dương Giang gọi điện xong, còn chưa có đến 1 2 phút gì đó, điện thoại hắn liền thông báo là tài khoản ngân hàng đã nhận được tiền.

Một vạn đồng~!

Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Dương Giang vang lên.

Vừa mới nhận cuộc gọi thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng cầu xin của tên gian thương:

– Đại, đại ca tha cho tiểu đệ đi, tiền tiểu đệ cũng đã gửi cho ngài rồi, mong ngài hãy buông tha cho tiểu đệ.

Dương Giang liền trợn mắt lên, sau đó nói dối:

– Tiền? Tiền gì? Tôi chưa có nhận được, chắc ông đã chuyển sai tài khoản rồi, còn có 3 phút, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho ông một cuộc điện thoại nữa mà hiện tại không phải một vạn mà là hai vạn.

Nói xong hắn liền cúp điện thoại.

Chúng ta tiếp tục lừa gạt lẫn nhau đi.

Hiển nhiên tên gian thương kia không muốn chịu khổ nữa, chỉ chốc lát lại tiếp tục chuyển hai vạn.

Điện thoại của Dương Giang lại vang lên tiếng tin nhắn báo tài khoản nhận được tiền.

Tên gian thương lại tiếp tục gọi điện đến khóc lóc xin tha:

– Đại, đại ca, lần này tiểu đệ đã nhập đi nhập lại những ba lần rồi đó, ngài đã nhận được tiền chưa vậy?

Dương Giang nói:

– Nhận thì nhận được rồi, trong 10 phút này tôi sẽ không có gọi số đó nữa. Có điều sau 10 phút tôi sẽ gọi tiếp, vẫn là quy củ như trước, một vạn.

Nói xong lại cúp điện thoại.

Cái gì?

Sau 10 phút còn tiếp tục gọi điện thoại?

Nếu như lại gọi thêm lần nữa thì chẳng phải mình sẽ phải…

Bên trong cửa tiệm, tên gian thương bắt đầu có cảm giác khóc không ra nước mắt, ông muốn tát cho chính mình một cái.

Đáng chết, ông thật là đáng chết, nếu biết trước như thế thì cũng không có tham lam chiếc di động đó, trước kia làm suốt mà có sao đâu, sao lúc này lại gặp được một tên điên thế này.

Ông tiếp tục gọi điện thoại, muốn cầu xin Dương Giang buông tha cho mình, muốn hắn bỏ qua chuyện này.

Nhưng Dương Giang không tiếp điện thoại.

Ông chủ tiệm cũng không dám tiếp tục gọi điện thoại như thế nữa, không lâu sau lại chuyển khoản một vạn qua số tài khoản kia, sau đó lão mới gọi điện cho Dương Giang, lần này Dương Giang mới bắt máy.

Đúng là cuộc gọi có cước phí đắt đỏ.

Một vạn đồng một lần gọi.

Ông chủ tiệm lại tiếp tục cầu xin:

– Đại ca, ngài buông tha cho ta đi, ngài quay lại đây, tiểu đệ trả lại điện thoại cho ngài có được không? Ngài cũng không cần phải tiếp tục tra tấn tiểu đệ nữa? Hơn nữa ngài cũng đã lừa của tiểu đệ 4 vạn rồi.

Dương Giang nói:

– Trước đó không phải ông rất kiêu ngạo hay sao? Sao bảo là báo cảnh sát, nếu ông cảm thấy tôi lừa của ông 4 vạn thì có thể báo cảnh sát đến bắt tôi, tôi đang đi dạo ở xung quanh, cứ như thế nhé, 10 phút sau, một vạn đồng.

Nói xong, hắn lại tiếp tục cúp máy.

Khoảng 7 8 phút sau, lại có một vạn chuyển khoản vào tài khoản.

Ông chủ tiệm lại gọi điện đến, lần này khóc lóc còn thảm thiết hơn:

– Đại ca, tiểu đệ cầu xin ngài, tiểu đệ quỳ xuống lạy ngài, ngài là người tốt, mong ngài hãy bỏ qua cho tiểu đệ, tiểu đệ thật là đáng chết, tiểu đệ không nên lừa lấy điện thoại của ngài, cũng không nên kiêu ngạo như thế, tý nữa tiểu đệ sẽ đi tự thú, tiểu đệ sẽ đi ngồi tù, ngài thấy như thế có được không?

– Ngồi tù là chuyện của ông, có liên quan gì với tôi chứ, tối chỉ làm ăn với ông thôi, không bắt ông phải trả tiền, cứ như vậy đi, 10 phút sau, một vạn.

– Nhưng mà tôi hết tiền rồi.

Ông chủ tiệm bắt đầu có chút tuyệt vọng

– Tôi đã chuyển cho cậu 5 vạn rồi.

– Không có tiền cũng không sao, tôi có biết mấy trang web cho vay nặng lãi, mặc dù lãi suất có cao một chút nhưng làm thủ tục rất nhanh, rất có chữ tín, tôi tin tưởng nó sẽ hợp với ông….. Nếu trong 10 phút còn không có chuyển tiền, tôi sẽ tặng cho ông một bài hát.

Tiếng của ông chủ tiệm cũng bắt đầu run run.

– Cậu, đây là cậu đang ăn cướp.

– Đừng có nói chuyện bậy bạ như thế, ăn cướp làm gì mà lấy tiền nhanh như thế được, thôi cứ như thế nhé, điện thoại của tôi cũng sắp hết tiền rồi.

– Tút, tút tút…..

…..

Dương Giang tra tấn tên gian thương hơn một tiếng đồng hồ khiến cho lão ta cũng sắp sửa phát điên.

Cuối cùng hắn mới trở lại tiệm sửa chữa điện thoại, lấy chiếc điện thoại ở trong đầu tên gian thương ra ngoài.

Dương Giang túm lấy cổ áo của tên gian thương và nói:

– Chuyện đánh tráo điện thoại hẳn là tên gian thương như ông đã làm không ít vụ, chỉ có trời mới biết ông đã lừa gạt người khác bao nhiêu tiền. Tôi nói cho ông biết, tôi có thể là một người bình thường cùng với ông trao đổi mua bán nhưng tôi cũng là người còn độc ác gấp những người khác gấp mười, tôi sẽ cho ông biết cái gì gọi là hối hận. Sau này tôi sẽ thường xuyên đi qua đây, nếu như còn gặp chuyện như thế này xảy ra lần nữa, tôi sẽ không dùng tay để nhét điện thoại vào đầu ông nữa đâu.

Tên gian thương này bị dọa, cả người run rẩy:

– Đại, đại ca, sau này tôi sẽ không dám nữa, không dám nữa.

– Mấy người các ngươi vì kiếm tiền mà đem lương tâm của mình cho chó ăn lại còn tỏ ra kiêu ngạo, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Còn dám nói tôi là kẻ trộm, bị tôi bắt được mà ông chỉ nỗi mỗi lời xin lỗi mà lại muốn giải quyết xong mọi chuyện? Như thế chẳng phải là tiện nghi cho ông lắm hay sao, lừa gạt người khác mà chỉ phải trả giá thấp như thế thì cũng không trách được loại gian thương như ông lại có cả đống. Hôm nay cho ông dùng tiền xóa nạn, cố mà nhờ cho kỹ, lần sau thì để ý lấy cái mạng nhỏ của mình.

Dương Giang cảnh cáo ông ta một lần, sau đó bỏ đi.

Đương nhiên là trong tay hắn lại có thêm 10 vạn đồng, xem chừng mà nói, nếu như đòi nhiều hơn nữa thì tên gian thương kia chắc cũng không lấy ra được nữa, dù sao thì ông ta cũng đã đi vay nặng lãi trên mạng.

Tuy rằng thủ đoạn vừa rồi của Dương Giang không có quang minh chính đại cho lắm nhưng chuyện đó cũng không liên quan đến hắn.

Người xấu thì cứ để hắn làm là được rồi, dù sao hiện tại Dương Giang cũng người thì không ra người mà quỷ cũng không ra quỷ.

Nếu như không có tìm được con quỷ kia hắn cũng không sống được bao lâu nữa.

Dương Giang cúi đầu, trên mặt lộ ra nét âu lo.

– Trước mắt phải kiếm tiền để cho mẹ dưỡng lão, thủ đoạn bỉ ổi một chút cũng không sao cả, nếu không, lúc mình chết rồi mẹ phải sống sao bây giờ? Thân thể mẹ không có được tốt cho lắm…..

Chương 45: Mùi Thi Thế Hư Thối.

– Đáng tiếc trong nước không có treo giải thưởng mấy vụ ma quỷ, nếu không mạo hiểm làm một vụ lập tức có thể kiếm được mấy trăm vạn hạy hơn ngàn vạn đô gì đó là điều quá dễ.

Hắn đi qua đi lại ở ngã tư nhằm tìm kiếm cơ hội kiếm tiền.

Cuối cùng hắn ngừng lại trước một cột điện.

Bên trên cột dán đủ loại quảng cáo.

“Tìm con trai, thù lao hai trăm vạn”

“Ngô Giai Giai, đồ con đĩ, dám cắm sừng lên đầu ta, lão tử muốn giết cả nhà ngươi”

“Không có chuyện gì làm, muốn viết quảng cáo, đàn ông không có dựng được thì phải làm sao bây giờ?”

Dương Giang cứ thế tiếp tục đi dạo một vòng, đột nhiên, hắn xé một tờ quảng cáo.

Bên trên có viết:

“Bỏ ra số tiền lớn mua phương pháp, trừ tà….. Nếu như có tác dụng thù lao 100 vạn”

Bên dưới còn có số điện thoại liên hệ cùng với địa chỉ.

Dương Giang do dự một lát:

– Có nên thử hay không?

Có thể là một kẻ lừa đảo nhưng có khả năng người này gặp phải chuyện ma quỷ nên mới tìm đại sư giải quyết, nếu không phải như thế thì thù lao cũng không cao đến mức như vậy.

– Dù sao thì cũng tận 100 vạn đấy, nếu có thể lấy được thì số tiền để mẹ dưỡng lão đã hoàn thành được một nửa.

Dương Giang suy nghĩ một lát rồi lập tức quyết định không gọi điện thoại mà trực tiếp đến tận nơi xem sao, kiểm tra xem chuyện này có thật hay không.

Nếu là giả, hắn cũng không cần lãng phí thời gian.

Dương Giang lập tức gọi xe, rất nhanh liền đến nơi ghi trên tờ giấy.

Trước mặt hắn là một khu dân cư nhỏ, hai bên đường trồng hai hàng cây, nơi đó có không ít người qua lại, ở gần đó có một nhà hàng mà cạnh con đường còn có một siêu thị rất lớn.

Địa chỉ ghi bên trong chính là cái tiệm tạp hóa tổng hợp trước mặt hắn.

Dương Giang đi xuống khỏi taxi, sau khi thanh toán tiền xong hắn đi đến và xem xét tiệm tạp hóa tổng hợp.

Phía ngoài còn có dây cảnh báo do cảnh sát đặt ra, chưa gỡ ra, trông như vừa xảy ra chuyện gì đó ở đây.

Bên trong tiệm tạp hóa tổng hợp khá vắng vẻ, không có một người khách nào, phần lớn đèn ở bên trong đều chẳng bật lên, chẳng khác nào đã đóng cửa ngừng kinh doanh.

Dương Giang lập tức đi qua đó, đứng trước cửa hàng, hắn thấy trên đó có một tấm biển thông báo tuyển nhân viên, tiền lương sáu ngàn với bao ăn uống các thứ linh tinh.

– Theo như biểu hiện nãy giờ quan sát, chắc đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ là không biết có phải chuyện ma quỷ hay không.

Cũng không có suy nghĩ nhiều, hắn lập tức đi vào cửa hàng.

Vừa đi vào sắc mặt của Dương Giang lập tức thay đổi.

Phía trước có một mùi hôi thối bay đến, tuy mùi thối khá nhạt, lúc có lúc không nhưng lại rất đặc thù, giống với mùi mà hắn đã ngửi thấy lúc ở trường học.

Đây là….. mùi của thi thể khi bị hư thối.

Ánh mắt hắn khẽ đảo rồi nhìn về phía bên trong.

Ngoại trừ ngọn đèn ở phía trước được bật lên, những ngọn đèn khác đều tắt, chắc do cửa hàng đã ngừng kinh doanh. Việc này khiến không gian xung quanh tối om, làm cho người ta thấy có chút áp lực.

Chẳng biết có phải là ảo giác hay không mà Dương Giang cảm thấy như có ai đó ở phía trong kia đang âm thầm theo dõi mình.

– Cộp cộp cộp….

Bỗng dưng từ trong bóng tối vắng vẻ vang vọng tiếng bước chân, không ngừng di chuyển tới gần Dương Giang.

Một bóng đen từ xa đang dần dần tiến về phía hắn.

Dương Giang theo bản năng lập tức đứng dậy, nín thở một lát, thứ kia có phải….. là quỷ?

Gần, khoảng cách ngày càng gần.

Nó đang đi về phía mình không có chút ngần ngại nào hết.

– Thật xin lỗi, mấy ngày hôm nay cửa hàng phải sửa lại nên không mở cửa, nếu cậu muốn mua đồ có thể đến siêu thị phía trước.

Một người mặc đồ bảo vệ bước ra từ bóng tối, trông anh ta có chút gầy yếu.

Người bảo vệ thấy vẻ mặt của Dương Giang thì lập tức hỏi hắn.

– Này? Vì sao cậu lại nhìn chằm chằm vào tôi như thế?

“……”

Trầm mặc một lát, sau đó Dương Giang mới nói:

– Ông anh, vừa rồi anh đi đâu vậy?

Người thanh niên bảo vệ hỏi:

– Đi WC, sao vậy, có chuyện gì sao?

– Vì sao đi WC lại không bật đèn lên?

Thanh niên bảo vệ nói:

– Tiền điện đắt quá ông chủ không cho bật, nếu không có việc gì thì cậu nhanh rời khỏi đây đi, ở đây không buôn bán, nếu có người đi vào tôi sẽ gặp phiền phức, lần trước có cậu bé chạy vào, phải mất nửa ngày mới tìm được đấy, chuyện này khiến tôi thiếu chút nữa là thất nghiệp.

Dương Giang nói:

– Tôi cũng không phải đến đây để mua đồ, tôi đến tìm ông chủ của anh.

Thanh niên bảo vệ nói:

– Hôm nay ông chủ không có ở đây.

Dương Giang hỏi:

– Lúc nào mới đến?

Thanh niên bảo vệ nói:

– Ông chủ đã đi công tác, hai ngày nữa mới về. Cậu hỏi nhiều như thế để làm gì, có phải là đến gây sự không?

Dương Giang suy nghĩ một lát nói:

– Không phải, tôi nhận lời mời mới đến.

Nhận lời mời?

Thanh niên bảo vệ quan sát Dương Giang một lát nói:

– Cậu có biết cửa hàng này đã xảy ra vụ án mất tích hay không? Có người mất tích ở trong cửa hàng đến bây giờ vẫn chưa tìm được.

Dương Giang nói:

– Trước đó không biết, hiện tại biết rồi.

– Vậy mà cậu còn nhận lời mời tới đây?

Dương Giang nói:

– Thù lao cao như vậy vì sao lại không đến? Chỉ là mất tích mà thôi, không phải xảy ra chuyện ma quỷ.

Thanh niên bảo vệ nói:

– Vậy đi theo tôi, tôi dẫn cậu đến chỗ của chị Lệ, chị ấy đảm nhiệm việc tuyển nhân viên.

Dương Giang đi qua đó.

Ở một căn phòng nhỏ trong cửa hàng, có 4 5 nhân viên đang ngồi trên ghế sopha, có người xem Tivi, có người ngồi chơi điện thoại, không có việc gì làm nên trông bọn họ có vẻ nhàm chán.

Thanh niên bảo vệ nói:

– Chị Lệ, có người nhận lời mời.

Một phụ nữ trung niên mặc bộ đồ công sở ngẩng đầu, cô đứng lên cười nói:

– Qua một thời gian nữa cửa hàng sẽ khai trương, hiện tại đang thiếu người, trước mắt cũng không cần bằng cấp, kinh nghiệm làm việc các thứ, tiền lương một tháng là 6 ngàn, bao ăn nhưng thời gian làm việc có chút dài, nếu không có vấn đền gì, cậu cho tôi biết lúc nào cậu có thể đi làm?

Dương Giang suy nghĩ một chút:

– Có thể bắt đầu từ hôm nay.

– Thời gian thử việc là ba ngày, về phần chức vụ có yêu cầu gì thì cứ nói, ở đây chúng tôi còn thiếu bồi bàn, nhân viên vật tư, thu ngân, bảo vệ.

Chị Lệ còn nói một vài yêu cầu và thời gian làm việc.

Dương Giang cũng không có quan tâm lắm, hắn đến đây không phải để làm việc mà là gặp ông chủ của cửa hàng kiếm chút tiền.

– Tôi cũng không có kinh nghiệm làm việc nên làm bảo vệ, lúc trước tôi thấy bên ngoài thấy có người dán tờ rơi, bên trên có ghi ông chủ mời đại sư, đạo sĩ gì đó đến đây trừ tà, có phải có chuyện như thế hay không?

Nụ cười trên mặt chị Lệ chợt tắt:

– Đúng là có chuyện như thế, nhưng nó cũng không có liên quan đến cậu, cậu đến đây là để xin việc, đầu tiên tôi tự giới thiêu để mọi người nhận biết nhau một chút.

Cô ta giống như đang né tránh nói về chuyện này.

Dương Giang cảm thấy cửa hàng có vấn đề.

Chương 46: Cùng Lắm Thì Tôi Nuôi Cậu Cả Đời.

Đứng bên trong tiệm bách hóa tổng hợp, Dương Giang nhận cuộc gọi từ Trương Vĩ.

– Người anh em, hai ngày qua cậu làm cái gì vậy? Có phải đã quên tôi hay không, sao không thấy cậu gọi điện thoại cho tôi, tôi đang chán muốn chết đây này, qua nhà cậu chơi được chứ? Buổi tối tôi mời cậu đến Đại Bảo Kiếm?

Trong phòng thay quần áo, Dương Giang vừa thay đồng phục bảo vệ vừa nói:

– Tốt nhất đừng có đến nhà tôi, cha tôi đang ở đó, tối qua tôi gặp cha tôi, thiếu chút nữa ông ấy giết chết tôi rồi, hiện tại tôi đang đi làm ở bên ngoài.

Trương Vĩ nghi ngờ hỏi:

– Trước kia không phải cậu nói cha cậu chết rồi sao?

Dương Giang nói:

– Đúng thế nên tôi mới kiếm việc làm bao ăn bao ở, không dám ở nhà.

Trương Vĩ càng hoảng sợ:

– Chết tiệt, thì ra nhà cậu bị ma ám.

– Là chuyện ma quỷ nhưng không đáng sợ như ông nội của Tiễn Vạn Hào, miễn cưỡng vẫn có thể đối phó.

Dương Giang hỏi:

– Sao vậy, tìm tôi có chuyện gì à?

– Không có chuyện gì cả, chỉ là hai ngày qua tôi ở nhà buồn quá, muốn tìm cậu đi chơi.

Trương Vĩ xoa mồ hôi lạnh trên trán, may mà hắn gọi điện thoại trước.

– Đúng rồi, cậu đang làm việc ở đâu vậy?

Dương Giang đáp:

– Một tiệm bách hóa tổng hợp.

Nghe vậy, Trương Vĩ nói:

– Còn nhận người không, tôi đi làm với? Dù sao cũng đang nghỉ học, không có việc gì làm.

Dương Giang nói:

– Tốt nhất cậu không nên đến làm, chỗ này cũng có chuyện ma quỷ đấy, vừa tới tôi đã ngửi thấy mùi thối của thi thể rồi, nghe nói vừa có người mất tích ở chỗ này, cảnh sát g đã giăng dây cảnh báo nhưng vẫn chưa có phá án, đoán chừng thi thể mất tích đã bị hư thối, chỉ là chưa tìm được thi thể mà thôi.

“……”

– Cậu có thể tìm một địa điểm bình thường để làm việc được không vậy? Bằng không cậu có thể đến nhà tôi, nhà tôi có giường vừa to vừa ấm, còn bao ăn bao ở nữa.

Dương Giang đáp:

– Gần đây Vương San San có chút bất thường, hình như bạn ấy bị thứ gì bám theo, rất có thể là quỷ anh ở trong trường học, cha bạn ấy có gọi điện nói chuyện này với tôi, gần đây cậu phải cẩn thận chút, tôi không thể xác định nó liệu còn ai bị nó bám theo không, cậu có rảnh thì gọi điện thông báo cho mấy bạn khác đi.

Trương Vĩ khóc không ra nước mắt:

– Người anh em, đừng nói nữa, hôm nay tôi mới mua máy tính, tôi và cậu cùng ăn gà (DG: ai chơi PUBG hay Freefire,.. thì biết ăn gà là gì rồi), cứ để chúng ta hoang phí cả một đời cũng được, chỉ cần chơi trò chơi là đủ rồi, còn đi làm việc gì chứ, cùng lắm thì tôi nuôi cậu.

Thế giới này bị làm sao vậy, sao chỗ nào cũng có thứ kia.

Xem ra hắn chỉ có thể ôm chặt đùi của người bạn tốt thôi.

– Không được, tôi còn có việc phải làm, thôi, cứ như thế đi, tóm lại là cậu cẩn thận một chút.

Dương Giang cúp điện thoại.

Thay bộ đồng phục bảo vệ xong hắn ra khỏi phòng thay quần áo.

– Sao cậu chậm thế?

Một thanh niên đứng ở bên ngoài hỏi gắt, thanh niên này tên Lưu Cường, cậu ta vừa tốt nghiệp đại học, mới làm việc ở tiệm bách hóa tổng hợp được một tháng.

Lưu Cường nói:

– Theo như quy định, mỗi ngày chúng ta phải tuần tra xung quanh tiệm bách hóa tổng hợp 5 lần, buổi sáng một lần, giữa trưa một lần, buổi chiều một lần, buổi tối hai lần, hiện tại là 4 giờ chiều, chúng ta cũng nên bắt đầu tuần tra.

Dương Giang đi theo cậu ta và hỏi:

– Toàn bộ tiệm bách hóa tổng hợp chỉ có hai người chúng ta là bảo vệ hay sao?

Lưu Cường nói:

– Đúng thế, chỉ có hai người chúng ta, trước kia còn có một người nữa nhưng sau đó mất tích, ông chủ không kiếm được nhân viên mới, thế là tôi phải đảm nhận toàn bộ công việc.

Dương Giang nói:

– Mất tích? Chuyện mất tích xảy ra ở tiệm bách hóa tổng hợp thường xuyên như thế, sao anh không từ chức đi, còn dám ở lại làm?

Lưu Cường hỏi:

– Tôi là người ở nơi khác đến, mới tốt nghiệp đại học đã tìm được công việc bao ăn bao ở, tiền lương cũng khá thật không có dễ dàng, trước tiên cứ làm đã, cậu là học sinh cấp ba ả? Hiện tại không phải là đang đi học hay sao, sắp sửa thi vào đại học.

Dương Giang nói:

– Tạm thời nghỉ học ở nhà, cũng không tính thi đại học.

Lưu Cường không có hỏi lại mà nói tiếp:

– Tiếp theo chúng ta bắt đầu tuần ta từ tầng năm, sau đó tuần tra bãi đỗ xe một lần là xong nhiệm vụ. Tiệm bách hóa tổng hợp đã ngắt điện, thang máy không hoạt động nên chúng ta chỉ có thể đi cầu thang.

Dương Giang bật đèn pin trong tay, soi xung quanh, sau đó nói:

– Anh làm việc ở đây lâu như vậy mà không cảm thấy tiệm bách hóa tổng hợp chút không bình thường hay sao?

Không bình thường?

Lưu Cường sửng sốt một chút:

– Không có chuyện gì là không bình thường hết.

Dương Giang:

– Ví dụ anh có ngửi thấy một vùi thối kỳ quái trong tiệm bách hóa tổng hợp không?

Lưu Cương đáp:

– Thỉnh thoảng có ngửi được, có lẽ là một ít đồ ăn bị hư hỏng trong tủ lạnh thôi, trước khi mở cửa chắc chắn sẽ rửa sạch sẽ.

Dương Giang lại hỏi:

– Ý tôi là anh có cảm thấy ở trong tiệm bách hóa tổng hợp này có chuyện ma quỷ gì đó hay không?

– Chuyện ma quỷ?

Lưu Cường lập tức nở nụ cười:

– Cậu đã là học sinh cấp 3 rồi, vẫn còn tin mấy cái này à, nếu có chuyện ma quỷ như lời cậu nói.tôi tuần tra ở trong này lâu như vậy sap vẫn chưa gặp lần nào? Đến ông chủ cũng tin chuyện này mà kiếm đại sư gì đó, trước đây cũng mời một vị đại sư nhưng không có hiệu quả, ông chủ cảm thấy công lực của đại sư kém cỏi mới chạy ra ngoài tỉnh mời một vị đại sư có danh tiếng.

Dương Giang nói:

– Nếu không có ma quỷ như vậy làm sao giải thích chuyện mất tích? Người bị mất tích ở trong tiệm bách hóa tổng hợp, tiệm bách hóa tổng hợp cũng chỉ lớn như thế, tìm khắp nơi không thấy, vậy thì đi đâu?

Lưu Cường nói:

– Cũng không nhất định mất tích ở trong tiệm bách hóa tổng hợp, chính là cảnh sát đã đặt camera ghi hình ở trong tiệm bách hóa tổng hợp để điều tra, có lẽ có người bắt cóc, tống tiền gì gì đó nhưng sau khi tiệm bách hóa tổng hợp ngừng kinh doanh thì ít khi xảy ra chuyện mất tích.

Đột nhiên, Dương Giang biến sắc, dừng bước.

– Từ từ.

– Anh bạn, làm sao vậy?

Dương Giang chỉ về phía trước nói:

– Không phải anh nói chỉ có hai chúng ta tuần tra tiệm bách hóa tổng hợp hay sao? Đó là cái gì?

Lưu Cường dùng đèn pin chiếu vào, trong ánh đèn là một con ma nơ canh.

– Một con ma nơ canh thôi mà, ngạc nhiên gì chứ.

Nói xong cậu ta lập tức đi qua, bế con ma nơ canh lên rồi bỏ vào bên cạnh một gian hàng.

Bên trong tiệm bách hóa tổng hợp tối đen như mực đặt mười mấy con ma nơ canh, toàn bộ đều không có tay chân, không con nào đầy đủ hết, tất cả đều để lộn xộn dưới đất, rõ ràng lâu rồi chưa có ai dọn dẹp.

Lưu Cường:

– Không có chuyện gì, đi thôi, đi tuần tra tầng một.

Dương Giang hỏi:

– Sao con ma nơ canh này lại đặt ở giữa đường, lúc trước anh tuần tra có thấy không?

Lưu Cường:

– Giữa trưa tôi có đi tuần tra nhưng không để ý, lúc nãy cũng là lần đầu nhìn thấy, có lẽ chị Lệ và mấy người khác dùng để thử quần áo, đây cũng không phải là lần đầu.

Chương 47: Quỷ Anh Trở Lại.

Lưu Cường:

– Giữa trưa tôi có đi tuần tra nhưng không để ý, lúc nãy cũng là lần đầu nhìn thấy, có lẽ chị Lệ và mấy người khác dùng để thử quần áo, đây cũng không phải là lần đầu.

– Là vậy sao…..

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, vừa rồi ở tầng trên hắn ngửi thấy mùi thối nồng nặc hơn trước.

Ngay khi bọn họ vừa rời đi.

Trong tiệm bách hóa tổng hợp bọn họ mời tuần tra xong, giữa bóng tối, một con ma nơ canh đứng ở đó, không nhúc nhích, đầu giống như đang hướng về phương hướng Dương Giang và Lưu Cường vừa biến mất.

Sau khi Dương Giang và Lưu Cường tuần tra một vòng xung quanh tiệm tạp hóa tổng hợp, hắn thấy đúng là không có xảy ra chuyện gì.

Có lẽ hắn đã đoán sai, chỗ này chỉ là vụ án bình thường, không có liên quan đến chuyện kỳ dị.

Một trăm vạn của ông chủ tiệm tạp hóa tổng hợp cũng không có dễ kiếm như vậy.

Dương Giang suy tính một lát, hắn thấy trước mắt làm xong 3 ngày thử việc, sau khi lấy được tiền lương thì nghỉ, không nên lãng phí thời gian ở đây.

….

Lúc sáng Vương Bân có gọi điện cho Dương Giang nhưng bị hắn ra giá 50 vạn làm tức giận.

Một học sinh cấp 3, lông chưa mọc dài cũng dám giở công phu sư tử ngoạm đòi giá cao như thế, nếu không phải San San nói đi nói lại là phải tìm Dương Giang, ông ta căn bản sẽ không gọi hắn.

Nam sinh mới lớn thì biết cái gì?

Cho dù là chuyện ma quỷ, hắn có thể bắt quỷ sao?

Bởi vì chuyện của con gái, hai ngày nay Vương Bân rất buồn bực, ông ta xin công ty nghỉ vài ngày ở nhà chăm sóc con gái.

Mẹ của Vương San San, Vương Hải Yến lo lắng hỏi:

– Tình trạng của con gái càng ngày càng xấu, bác sĩ bảo thân thể San San vẫn bình thường, không có bệnh gì hết, chỉ là thần kinh con suy nhược vì khiếp sợ quá mức, anh nói xem ngày mai có nên đưa con đến khoa thần kinh khám thử không?

Vương Bân đáp:

– Cũng chỉ có thể làm thế, tên Dương Giang kia thật quá đáng, mở mồm ra là đòi 50 vạn tiền công, sao con gái mình lại quen một người không biết xấu hổ như vậy chứ? Sau này đừng cho San San liên lạc với cậu ta.

Vương Hải Yến cũng có chút ghét bỏ hùa theo:

– Lần đầu tiên em nhìn thấy tiểu tử này đã cảm thấy cậu ta cũng không phải là người tốt, ngay cả 200 đồng còn lấy, một chút danh dự cũng không có.

Nhưng ngay lúc hai người ngồi nói chuyện ở phòng khách thì đột nhiên cửa phòng Vương San San đóng rầm một tiếng, nhìn lướt qua giống như có thứ gì đó chạy vào trong phòng.

Lúc này sắc mặt Vương Bân thay đổi, vội vàng đứng dậy ngay tức khắc.

Vương Hải Yến cũng mang theo khiếp sợ lên tiếng:

– Ông xã, vừa rồi anh có nhìn thấy hay không….. giống như có một đứa bé chạy vào phòng San San.

Sắc mặt Vương Bân vô cùng bình thường:

– Đứng có đoán mò rồi tự mình dọa mình.

Đáp như vây vò chính ông ta cũng thấy bóng dáng một đứa bé chạy vào phòng San San.

Đứa bé không có mặc quần áo, da của nó màu xanh đen….. giống như màu của đứa trẻ sơ sinh đã chết.

Thế nhưng từ đầu đến cuối cửa nhà đều đóng, họ lại ở tầng 16, một đứa bé căn bản không thể nào chạy vào được.

– A~!

Ngay lúc này, bên trong phòng truyền ra tiếng thét của Vương San San.

Vương Bân vội vàng chạy đến, mở cửa ra.

Bên trong phòng tối đen như mực, không biết đèn đã tắt tự lúc nào.

Phải biết rằng mấy ngày hôm nay kể cả khi đi ngủ con gái họ cũng không dám tắt đèn.

Vương Bân vội vàng mò công tắc muốn bật đèn lên nhưng tay ông lại đụng phải một bàn tay nhỏ bé, làn da của bàn tay nhỏ rất mềm như da em bé nhưng lạnh lẽo vô cùng, không có một tý độ ấm nào, chẳng khác nào một thi thể.

Tim ông ta nhảy lên một cái, vội vàng rút tay trở về.

– Cái gì vậy?

Lúc này Vương San San đụng trúng Vương Bân, vẻ mặt ông nhợt nhạt, cả người run rẩy từ trong phòng chạy ra.

Vương Hải Yến ôm lấy Vương San San quan tâm hỏi:

– Con gái, con sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì?

Vương San San bị dọa đến mức sợ mà trốn trong lòng mẹ, cả người run rẩy.

Lúc này Vương Bân cố lấy hết can đảm mở đèn lên, bây giờ cũng không có đụng phải bàn tay lạnh lẽo của trẻ con nữa.

Đèn chiếu sáng cả căn phòng, trong phòng không có một bóng người.

Làm gì có đứa bé nào.

Nhưng sau đó, con mắt ông ta co rút lại.

Ở trong phòng, một đống dấu chân bẩn thỉu của trẻ con dính đầy trên giường, thậm chí trên tường, trên trần nhà cũng có.

Lúc bấy giờ nôi tâm của Vương Bân hoàn toàn sụp đổ.

Bàn tay hắn bắt đầu run rẩy, vội vàng cầm điện thoại gọi cho Dương Giang.

Dương Giang, cậu ta đã nói đúng.

Có thể nhà mình đã bị ma ám.

Vừa gọi điện thoại, Vương Bân liền nói:

– Hải Yến, trước tiên đưa con gái đi khỏi đây, nhà chúng ta đi khách sạn ở vài ngày, trong nhà không có an toàn.

Vương Hải Yến nói:

– Được, để em đi thu dọn đồ đạc.

Cô ta cũng cảm giác được trong nhà có thứ gì đó.

Lúc này điện thoại cũng đã gọi thông.

Vương Bân hỏi:

– Alo, là Dương Giang phải không?

Đang ngồi nghỉ ngơi ở trong phòng bảo vệ Dương Giang nhận điện thoại:

– Chú Vương, có việc gì vậy?

Vương Bân vội vàng nói:

– Hiện tại cháu đang ở đâu? Có thể chạy nhanh đến nhà chú một chuyến không? Chú muốn nói chuyện hôm trước với cháu, giá cả có thể thương lượng.

Dương Giang nói:

– Cháu đang đi làm, tý nữa cháu còn phải làm việc, nếu không có chuyện gì quá khẩn cấp thì chú cháu mình có thể nói chuyện qua điện thoại được rồi.

Vương Bân nói:

– Hiện tại chú liền đi đón cháu, cháu làm ở đâu vậy?

Ông ta cảm thấy hiện tại nhà mình không còn an toàn nữa nên phải tự mình đi kiếm Dương Giang để nói chuyện.

Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.

Dương Giang nói:

– Tiệm tạp hóa tổng hợp Phúc Nhân.

– Được, cả nhà chú liền qua đó….

Nói xong, Vương Bân đeo giày vào chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài nhưng mà dùng tay mở không được.

Ông ta dùng hết sức để mở nhưng cửa không hề nhúc nhích.

Vương Hải Yến nói:

– Ông xã, sao thế? Không đi nữa à?

Vương Bân nói:

– Hình như cửa bị hỏng, mở không được.

Vương Hải Yến nói:

– Có phải bị kẹt cái gì hay không.

– Để anh xem sao.

Vương Bân từ lỗ trên cửa nhìn ra ngoài.

Một đứa bé, một đứa bé không mặc quần áo, cả người đen sì đang đứng ở ngoài dùng người chắn cửa.

Đứa trẻ này không có tròng mắt, con mắt đen ngòm của đứa bé đang nhìn về cái lỗ trên cửa.

Ánh mắt của nó mang theo một sự hồn nhiên nhưng rất quỷ dị tà ác.

Vương Bân bị dọa liên tục lui về phía sau, mặt mũi trắng bệch.

Ở đầu dây bên kia Dương Giang nói:

– Alo, chú Vương, chú còn đó không, nếu như không có chuyện gì nữa cháu cúp điện thoại đây.

– Đừng, đừng cúp điện thoại.

Giống như bắt được cọng rơm cứu mạng Vương Bân nhanh chóng cầm lấy điện thoại nói:

– Đứa bé kia đang đứng trước của nhà chú, chú không mở cửa được, cháu có thể đến cứu gia đình chú không, tiền bạc thế nào đều có thể nói chuyện được.

Lúc này Dương Giang ngây ngẩn cả người, sắc mặt hắn ngưng trọng bắt đầu đứng dậy.

Quỷ anh đang đứng bên ngoài cửa nhà Vương San San?

– Cháu đang cấp tốc chạy qua, chú cẩn thận một chút, tốt nhất là cách xa nó ra.

Dương Giang vừa buông điện thoại lập tức chạy ra ngoài.

Chương 48: Trên Đường Đụng Phải Phú Nhị Đại.

Dương Giang vừa buông điện thoại lập tức chạy ra ngoài.

– Ê, Dương Giang, cậu đi đâu vậy?

Dương Giang nói:

– Tôi có việc gấp phải ra ngoài một lát, tý nữa về.

Ngay lúc Dương Giang bắt đầu chạy đi.

Vừa mới dập điện thoại Vương Bân đã bắt đầu hoảng sợ, tay nắm cửa chậm rãi chuyển động giống như thứ ở bên ngoài đang muốn mở cửa để đi vào.

Mặc dù hoảng sợ nhưng Vương Bân cũng rất nhanh trí, bất chấp sợ hãi chạy nhanh dùng một tay giữ cửa sau đó khóa cửa, sử dụng toàn bộ những thứ có thể dùng để chắn cửa lại.

Lúc này Vương San San bắt đầu có dấu hiệu điên loạn, cô hô lớn:

– Thứ kia tới rồi, nó sắp vào đến đây, Dương Giang, Dương Giang đâu rồi? Con muốn Dương Giang.

Vương Bân lui về sau chưa có hết hoảng hồn, mặc dù nhìn thấy cánh cửa không còn động đậy nữa nhưng trong lòng ông không nhẹ nhõm chút nào, ngược lại càng khẩn trương hơn.

– Ông xã, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?

Vương Hải Yến vẫn chưa biết nỗi sợ mà chồng và con gái phải đối mặt.

– Đừng hỏi gì hết, trở vào phòng đi.

Vương Bân cảm thấy cửa chính không thể giữ lâu hơn, ông nhanh chân dẫn vợ và con gái vào phòng ngủ.

Mở hết toàn bộ đèn sau đó đóng cửa phòng lại.

Vương Bân quan sát cửa phòng ngủ một lúc cũng không thấy có chút động tĩnh nào hết, ông tlập tức a thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà… ngay sau đó…

Đột nhiên Vương Bân nghe được tiếng cửa phòng khách bị mở ra.

Trong lòng ông ta bắt đầu luống cuống.

– Không có khả năng.

Rõ ràng cửa chính mình đã chèn nhiều thứ như thế, cho dù có chìa khóa cũng không thể nào mở ra, sao nó có thể mở cửa một cách dễ dàng như thế được.

Lúc trước mình thông qua lỗ nhỏ trên cửa nhìn thấy đứa bé, chẳng lẽ nó thật sự là… quỷ.

– Làm sao đây, rốt cục mình phải làm sao bây giờ?.

Vương Bân hoảng sợ nghĩ biện pháp.

Ông ta nhìn về phía cửa sổ.

Đây là tầng 16, không thể nào trốn từ cửa sổ được, dù dựa theo vách tường đi qua nhà bên cạnh cũng rất nguy hiểm, không cẩn thận bị ngã xuống dưới là chết chắc.

Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi chờ chết ở đây sao?

….

Một nhà ba người Vương Bân đang trốn ở trong nhà run rẩy mà Dương Giang ngồi taxi đến nhà Vương San San.

Hắn có chút sốt ruột nói:

– Tài xế đại ca anh có thể chạy nhanh hơn nữa không, tôi không kịp thời gian rồi.

Tài xế taxi nói:

– Anh bạn, cậu không biết trong thành phố bị giới hạn tốc độ? Ở đây khắp nơi đều gắn cameras giám sát tốc độ, chạy nhanh hơn nữa chắc chắn sẽ bị phạt tiền.

– Đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi, cậu còn muốn nhanh hơn nữa chỉ có thể ngồi máy bay.

Dương Giang nói:

– Vấn đề là tôi cảm thấy mình có thể chạy nhanh hơn xe của anh nữa.

Tài xế:

– Anh bạn, tôi đã có kinh nghiệm lái xe hơn 20 năm, tay lái vững như núi Thái Sơn, cậu kiên nhẫn một chút đi, cậu xem trên đường có chiếc xe nào chạy nhanh hơn tôi không?

Dương Giang cảm thấy cứ đi với tốc độ này thì đến nhà Vương San San chỉ để nhặt xác ba người bọn họ mà thôi.

Muốn cứu người căn bản là không có khả năng.

– Ba mạng người… Còn có 50 vạn a.

Dương Giang sờ sờ mu bàn tay, cảm nhận được con mắt đang ngủ say dưới da thịt, hắn có chút chần chờ..

Nếu dùng Quỷ Vực hắn có thể đến nhà Vương San San kịp thời gian nhưng cái giá bỏ ra là lãng phí một lần sử dụng lực lượng lệ quỷ.

Mà tác hải của lực lượng lệ quỷ lại mãnh liệt hơn so với việc uống thuốc độc, trước kia lúc ở trường học ăn một con mắt mạnh mẽ kích thích lệ quỷ sống lại để sử dụng Quỷ Vực, sau khi về nhà cả người thiếu chút nữa là tê liệt nằm trên giường luôn, may mắn là hắn kiếm được một mảnh báo màu đỏ để che con mắt mới miễn cưỡng áp chế được lệ quỷ tiếp tục hoạt động.

Dương Giang cũng không biết mảnh báo nhỏ có thể áp chế con mắt trong người mình được bao lâu.

Sau khi do dự chốc lát, ánh mắt hắn ngưng lại, hạ quyết tâm.

Dương Giang vỗ vai tài xế taxi.

– Tài xế đại ca, tốc độ lái xe của anh làm tôi sốt ruột, phiền anh ngồi ở ghế phụ nhường cho tôi lái xe có được không?

– Cậu lái xe?

Tài xế taxi cười lạnh:

– Cậu khinh thường tôi hay khinh thường xe của tôi? Tôi lái xe hơn 20 năm, qua mặt vô số lần chiếc xe khác, trong mắt tôi không có xe nào mà tôi không thể vượt được, cậu có thể thêm tiền, thêm một ngàn đồng tôi đưa cậu đến đó sau 10 phút, thêm năm ngàn đồng tôi sẽ vượt đèn đỏ trong 5 phút đưa cậu đến nơi.

Dương Giang nói:

– Năm phút? Quá chậm, nếu tôi lái chỉ cần một phút là đủ.

Tài xế taxi có chút không tin hô:

– Người trẻ tuổi, làm người thì nên khiêm tốn một chút, có điều cũng không sao, nếu cậu có thể đến đó trong vòng một phút tôi sẽ không lấy tiền của cậu.

– Tôi đã vòng vo qua lại thành phố Đại Xương cũng chục năm rồi, sao tôi lại không biết cần bao lâu để đó chứ?

Dương Giang cũng không có nói nhiều, da thịt dưới quần áo bị xé rách, một con mắt lồi ra ngoài.

Ánh sáng màu đỏ bao trùm toàn thân hắn.

Sau đó tràn ra xung quanh nhanh chóng bao phủ xe taxi.

Dương Giang nói:

– Đây chính là anh nói đấy nhé, nếu chạy đến đó chỉ mất một phút sẽ không lấy tiền của tôi.

Tài xế taxi nói chuyện bị lạc giọng.

– Tất nhiên…

Đột nhiên anh ta có chút sửng sốt, phát hiện chính mình không biết tự lúc nào ngồi ở ghế phụ, theo bản năng dùng chân định đạp phanh nhưng mà không có dẫm được.

Còn Dương Giang đột nhiên lại xuất hiện ở ghế lái.

Tài xế taxi hoảng sợ tưởng mình gặp phải quỷ.

– Con mẹ nó, tiểu tử, sao cậu ngồi vào đó được?

Dương Giang cũng không nói nhiều, dùng chân đạp ga thật mạnh.

– Vèo~!

Xe chạy nhanh như bão táp, một lực mạnh mẽ đẩy người ra phía sau, tốc độ xe bỗng thay đổi nhanh chóng từ 40 lên tới 80 rồi lại lên 100… 110.

– Mẹ ơi, mau phanh xe lại, phanh xe lại, né sang một bên, phía trước là xe thể thao, đụng vào không có đền nổi đâu, mau đánh tay lái.

Tài xế taxi bị dọa mặt mũi trắng bệch, không nghĩ tới tên tiểu tử này lại mạnh tay đến thế.

Chắc chắn là mới học lái xe, nên bị nhầm giữa ga và phanh.

Sắc mặt Dương Giang vẫn như thường, không chút thay đổi:

– Không việc gì phải sợ, xuyên thẳng qua.

“…”

Xuyên thẳng qua?

Ngươi muốn xuyên qua hay vượt qua vậy?

Cũng không chờ cho người tài xê kịp phản ứng lại, chiếc xe taxi đã gào thét lao nhanh về phía trước, đuổi theo phía sau xe thể thao sau đó tăng tốc một cái.

Toàn bộ chiếc xe giống như một cái bóng vậy trực tiếp xuyên qua thân xe thể thao chạy phía trước.

– Cứu tôi với.

Tài xế taxi bị dọa phải nhắm hai mắt hét lớn, tay anh ta nắm chặt lấy dây an toàn.

Một tên phú nhị đại đang lái xe thể thao phía trước còn chưa kịp làm gì đã thấy một chiếc xe taxi lao tới phía sau đuôi xe của mình rồi xuyên qua.

– Con mẹ nó, xe taxi lại có thể chạy nhanh như vậy, muốn đi đầu thai à, còn dám vượt qua xe của lão tử, tôn nghiêm của cái siêu xe giá ngàn vạn chẳng lẽ lại vứt đi?

Phú nhị đại bỏ điện thoại trên tay xuống, tay cầm vô lăng dùng chân giẫm chân ga thật mạnh.

Chương 49: Đua Xe.

– Ầm ầm…

Âm thanh nổ tung của ống pô xe thể thao, trong nháy mắt tốc độ xe tăng nhanh đuổi theo xe taxi phía trước.

Hiện tại chiếc xe taxi mà Dương Giang đang lái cũng không thể coi nó là một chiếc taxi được nữa, hắn đã dùng Quỷ Vực bao phủ xung quanh xe taxi, vặn vẹo sự thật ở vùng không gian này ở trong khu vực này.

Chiếc xe đã giống như một chiếc xe quỷ mà hắn đang ngồi bên trong xe quỷ.

Do bị kích thích tên phú nhị đại tăng mạnh tốc độ của siêu xe đuổi theo phía sau.

Siêu xe vừa chạy vừa bóp còi.

– Bíp bíp…

Dương Giang quay đầu nhìn thoáng qua, phú nhị đại hạ cửa xe xuống, đưa tay ra và dựng ngón giữa lên.

Dương Giang nhìn thấy, hắn cũng đưa hai tay ra ngoài cửa sổ dựng hai ngón giữa đáp lễ.

– Mẹ nó, kiêu ngạo như vậy sao.

Phú nhị đại cũng bị chọc giận, buông tay lái ra dựng hai ngón giữa lên.

Dương Giang thấy thế cũng tiếp tục giơ hai ngón tay giữa không quan tâm đường phía trước.

– Có gan đấy.

Phú nhị đại nhìn thoáng qua phía trước.

Cột đèn vừa chuyển sang đèn xanh, phía trước cũng không có ai, cắn răng một cái cũng tiếp tục dựng hai ngón tay giữa.

Tiếp tục, xem ai sợ ai.

Không dám, ai thả thay xuống trước làm chó.

Hai người bốn mắt nhìn nhau cùng giơ hai ngón giữa hướng về phía nhau, không ai nói câu nào hết.

Ba giây, cả người phú nhị đại khẩn trương, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đạp phanh.

Bốn giây, cả người phú nhị đại toát mồ hôi lạnh.

Năm giây… Phú nhị đại liếc trộm về phía trước, bắt đầu hãm tốc độ chậm lại.

Nhưng từ nãy tời giờ, Dương Giang đều nhìn chằm chằm cậu ta, hai ngón tay giữa vẫn giữ yên như cũ nhưng chân lại dẫm vào chân ga mạnh hơn chứ không có ý định giảm tốc độ, còn về phần nhìn đường phía trước tất nhiên là có ánh mắt thứ hai quan sát rồi.

Sáu giây, bất chợt Dương Giang động đậy, hắn dùng tay chỉ chỉ vào người phú nhị đại, sau đó lại chỉ chỉ về phía trước.

– Chết tiệt.

Phú nhị đại nhìn thoáng qua, thấy cột đèn ở phía trước chuyển sang màu đỏ, bị dọa hoảng hốt phanh xe lại, sau đó đánh tay lái.

Tiếng ma sát của bánh xe và làn đường vang lên.

Chiếc siêu xe xoay trên đường hai vòng, cuối cùng đụng phải hàng cây xanh ở vỉa hè mới có thể dừng lại.

Còn chưa kịp hoàn hồn lại nên phú nhị đại chưa có ý định xuống xe.

– Mẹ nó, tên điên này không muốn sống nữa hay sao.

Cậu ta nhìn lướt qua phía trước, tròng mắt đột nhiên co rụt lại.

Đã thấy chiếc xe taxi phía trước tản ra ánh sáng màu đỏ thản nhiên vượt đèn đỏ, sau đó cũng không biết dùng cách gì lại có thể xuyên qua 7 8 chiếc xe phía trước, cuối cùng biến mất ở cuối đường.

Tốc độ của xe ít nhất cũng là 180.

– Không phải, đây không phải là kẻ điên, là một cao thủ.

Phú nhị đại hít một hơi thật sâu, ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái.

Buông vô lăng, không nhìn phía trước mà đạp mạnh chân ga, không hẳn là kỹ năng lái xe mà quan trọng nhất còn cần dũng khí can đảm.

Cậu ta chưa bao giờ gặp người nào có ánh mắt bình tĩnh đến như vậy.

Cho dù núi có đổ ngay trước mặt thì sắc mặt cũng không thay đổi.

Cha nói đúng thì ra trên thế giới này vẫn còn tồn tại người như thế.

Sau một hồi đua xe, phú nhị đại bắt đầu nảy sinh loại tình cảm ngưỡng mộ đối với Dương Giang, nếu lần sau có gặp lại chắc chắn phải thỉnh giáo hắn.

– Mình không có quen tên kia mà, vì sao cậu ta lại giơ ngón giữa với mình nhỉ… Quên đi, không nghĩ nữa, cứu người kiếm tiền vẫn quan trọng hơn.

Dương Giang cầm lấy vô lăng, nhíu mày.

Có câu đường ngắn nhất đi đến hai điểm là đường thẳng.

Dọc đường hắn xuyên qua xe cộ, xuyên qua cây cối, xuyên qua nhà cửa, cuối cùng trong một phút cũng chạy đến trước cổng của tiểu khu.

Xe dừng lại.

Tài xế taxi từ trong xe chạy ra, sau đó đứng bên cạnh oa một tiếng mà ói ra toàn bộ mọi thứ.

Trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, miệng anh cứ lẩm bẩm sao người này đáng sợ như vậy, kỹ thuật lái xe hai mươi năm của mình lại không bằng một góc của người ta.

Sau khi Dương Giang xuống xe, thân thể hắn vẫn tỏa ra ánh sáng màu đỏ, hắn liếc mắt nhìn người tài xế một cái.

Lúc trước anh ta cũng không có thấy việc xuyên qua nhà cửa các thứ mà chỉ thấy xe chạy theo đường đi đến đây mà thôi, chẳng qua là tốc độ có chút nhanh khiến người khác nhìn thấy ảo giác chỉ là khả năng cơ bản của Quỷ Vực mà thôi.

Nhưng mà thời gian mở ra Quỷ Vực của mình chỉ có 5 phút.

Sau 5 phút thì con quỷ trong cơ thể sẽ bị kích thích sống lại sẽ lại chia ra nhiều mắt hơn.

Vì thế, hắn đã dùng Quỷ Vực thì không thể lãng phí được.

Lúc này Dương Giang lấy điện thoại gọi cho Vương Bân:

– Alo, chú Vương phải không? Nhà chú ở khu nào, tầng mấy vậy? Cháu đến rồi này.

Hy vọng người vẫn chưa có chết, nếu chết rồi thì hắn chỉ có thể báo cảnh sát đến nhặt xác mà thôi.

….

Từ lúc cúp điện thoại đến giờ, Vương Bân cảm thấy thời gian một ngày dài như một năm vậy.

Bời vì ông ta nghe được tiếng cửa phòng khách mở cho nên đoán được có thứ gì đó từ của chính đi vào phòng khách, hơn nữa thỉnh thoảng có âm thanh va chạm từ những vật trang trí trong phòng khách.

Giống như bên ngoài có một đứa bé nghịch ngợm, tò mò chơi đùa mấy thứ đó vậy.

Nhưng mỗi lần có âm thanh truyền đến đều khiến đáy lòng Vương Bân phải thắt lại.

Nghĩ đến đứa bé đang ở trong phòng khách chỉ cách ông ta có một bức tường, Vương Bân cảm thấy có một loại sợ hãi không tên đang trào dâng trong lòng.

Ông ta không dám mở cửa, thậm chí không dám lại gần cửa.

Sợ đứa bé kia đang đứng bên ngoài nhưng bị động chờ đợi thì cái gì đến cuối cùng cũng đến.

Khi không còn nghe thấy âm thanh từ phòng khách truyền vào nữa, giống như đứa bé kia đã chơi chán rồi, sau đó tiếng bước chân khe khẽ truyền đến, cuối cùng lại nghe tiếng bước chân phát ra ở ngoài cửa.

Lúc này cảm xúc của Vương San San bỗng dưng bị kích động, giống như cô có thể cảm ứng được quỷ anh xuất hiện.

– Nó đến đây rồi, nó sẽ vào được, cha, mẹ, hai người đi mau đi, con có thể cảm giác được nó chỉ đến tìm con, cho nên hai người đi mau…

Vương Hải Yến lau nước mắt nói:

– Con gái, con nói chuyện ngu ngốc gì vậy, làm sao cha mẹ có thể mặc kệ con được chứ.

– Ông xã, rốt cuộc bên ngoài là cái gì vậy? Cùng lắm thì chúng ta liều mạng với nó.

Nghe lời nhắc nhở của vợ, Vương Bân hồi phục lại tinh thần, ngăn chặn nỗi sợ hãi đang lan tràn bền trong, tìm kiếm, cuối cùng cầm lấy cái giá treo áo, chuẩn bị tốt để chiến đấu, chỉ chờ cho đứa bé kia chạy vào ông ta sẽ đập loạn xạ, ông sẽ đập chết nó.

Vương San San hoảng sợ nói:

– Không, cha không cần làm như thế, cảnh sát đã nói rồi, quỷ không thể bị giết chết, tìm Dương Giang, chỉ có Dương Giang mới có cách, chỉ cậu ấy mới có thể cứu chúng ta.

Cô muốn ngăn cản hành động của cha mình nhưng bị Vương Hải Yến ở bên cạnh ôm chặt.

Vương Bân khẩn trương nói:

– Lúc trước cha đã gọi điện thoại cho Dương Giang rồi, cũng mời cậu ta với giá 50 vạn, chắc là cậu ấy đang chạy đến đây… Yên tâm không có chuyện gì.

Nhưng mà lúc này, cánh cửa truyền tới một tiếng rắc, dù cài dây an toàn nhưng cửa cứ thế mà mở ra.

Chương 50: Quỷ Anh Đã Tiến Hóa.

Ngay sau đó, một cái đầu đứa bé thò vào, nó dùng cặp mắt tối đen không có tròng nhìn qua nhìn lại xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Vương San San, ánh mắt vô cùng quỷ dị và tà ác.

– A~!

Trong phòng truyền ra tiếng thét chói tai của hai mẹ con Vương Hải Yến lẫn Vương San San.

– Mẹ nó, đi chết đi.

Xuất phát từ trách nhiệm của một người chồng, người cha, Vương Bân cố gắng lấy hết can đảm cầm ném giá treo áo về phía quỷ anh.

Quỷ anh há miệng ra rất to, người bình thường không thể nào há ra to như thế được.

Miệng của nó không có lưỡi, không có khoang miệng, chỉ có một hốc tối đen như hắc động, giống như đồ vật bị nuốt vào sẽ không còn xuất hiện ở trên đời này nữa.

Nó muốn nuốt sống toàn bộ Vương San San.

Vương Bân thấy miệng nó còn há to ra thêm nữa thì vừa sợ hãi lại phẫn nộ.

Hai mẹ con Vương Hải Yến và Vương San San bị dọa ôm lấy nhau cùng thét điên cuồng.

Ngay tại lúc này, đèn phòng ngủ nhấp nháy một cái biến thành màu đỏ, giống như bóng đèn biến thành một con mắt, không gian xung quanh tràn ngập khí tức quỷ dị.

– Rầm~!

Một tiếng nổ, quỷ anh bay ra ngoài, đụng mạnh vào tủ quần áo.

Dương Giang cầm điện thoại từ góc phòng đi ra, trên người hắn bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ, trên mặt và mu bàn tay mở ra hai con mắt màu đỏ tươi, mỗi con đều chuyển động một chút mà nhìn chằm chằm về phía con quỷ anh ở cạnh tủ quần áo.

– Gọi điện cho mấy người mà không có ai bắt máy, còn tưởng các người đã chết hết rồi, đang tính toán báo cảnh sát đi nhặt xác cho mấy người, gần đây nhà hỏa táng chắc đông khách lắm, không biết có phải xếp hàng hay không.

Dương Giang liếc mắt nhìn quỷ anh một cái, trong lòng hắn cũng rùng mình.

Lúc ở trường học nó còn bò trên mặt đất, hiện tại cũng đã lớn, có thể đi được rồi.

Thứ quỷ quái này đang lớn lên…

Bên trên tấm da viết không có sai, quỷ anh chui ra từ bụng Chu Chính không hề tầm thường, chỉ có trời mới biết khi thứ này lớn đến mức cuối cùng thì nó sé biến thành lệ quỷ cấp gì.

Chu Chính ơi là Chu Chính, con quỷ ông thả ra là thứ kinh khủng gì vậy.

– Dương, Dương Giang?

Nghe được thanh âm của Dương Giang, Vương San San lập tức ngẩng đầu, sự sợ hãi trong mắt cũng thay thế bằng sự vui mừng.

Giống như Dương Giang là chúa cứu thế của cô vậy.

Vương Bân hoảng sợ hỏi:

– Cậu, cậu chính là Dương Giang? Vừa rồi cậu vào đây bằng cách nào?

Dương Giang nói:

– Ngay cả cửa cũng không có vào được, làm sao cháu dám lấy của chú 50 vạn?

– Đạo lý một phần tiền tiêu một phần họa chẳng lẽ đến giờ chú Vương cũng còn chưa có hiểu? Tên này đã vượt qua khỏi dự đoán trước đó của cháu, lấy tình thế trước mắt mà nói, cháu cũng không chắc có thể đối phó nó được, cho nên… trả thêm tiền.

Này cũng không phải là hắn đang nói giỡn.

Lúc trước hắn dùng 4 con mắt có thể đánh lui được con quỷ anh.

Nhưng hiện tại nó đã không cò là quỷ anh nữa, hẳn phải gọi là quỷ hài (*).

(*) hài: trẻ con. (DG: Lớn rùi phải đổi tên cho ẻm nó thôi:))).

Mức độ nguy hiểm chắc chắn cũng tăng.

– Tốt nhất đừng có vượt qua cực hạn là 6 con mắt, nếu không chỉ có thể bỏ chạy.

Hắn liếc mắt nhìn mấy người một cái, chuẩn bị lúc nào cũng có thể sẵn sàng bỏ chạy.

Không có gì tự dưng lại thành quen, chỉ là bạn học mà thôi, không có khả năng vì cứu ba người bọn họ mà Dương Giang bỏ mạng tại đây.

Vương Bân cũng là người thông minh, nhìn thấy trong ánh mắt của Dương Giang có ý muốn bỏ chạy, vội vàng hỏi:

– Một trăm vạn, tôi trả cậu 100 vạn…. sau khi xong việc còn có hậu tạ.

Dương Giang thu hồi ánh mắt, thở dài:

– Lại là một kẻ có tiền đáng ghét, lúc trước trả giá thấp như vậy.

Nếu như một trăm vạn thì đáng giá để mạo hiểm một lần.

Ai bảo trong nước chỉ có thể có mức giá như thế này đâu.

Lúc này, hắn lại theo dõi theo dõi quỷ anh.

Quỷ Vực cũng đã mở ra, không thể lãng phí cơ hội được.

Lúc này quỷ anh chậm rãi đứng dậy, nó nghiêng đầu dùng ánh mắt tối đen dò xét Dương Giang, làn da màu xanh đen của nó lộ ra một loại khí tức chết chóc.

Một cú đá lúc nãy cũng không có làm nó bị thương một chút nào.

Chỉ là do vừa rồi Dương Giang bị vây trong trạng thái Quỷ Vực nên chỉ có thể đánh lui nó mà thôi.

Quỷ không thể bị giết chết.

Có thể đối phó với quỷ chỉ có quỷ.

Hai câu nói này cũng không có mâu thuẫn với nhau.

Có thể đối phó chứ không phải có thể giết chết.

– Cho nên câu nói của Chu Chính có nghĩa là, chỉ có quỷ mới có thể đánh lui một con quỷ khác hay sao?

Ánh mắt Dương Giang khẽ đảo, qua vài lần tiếp xúc với những chuyện kỳ dị trong lòng hắn đã không còn sự sợ hãi nữa.

Có lẽ là do có liên quan đến việc mình biến thành nửa người nửa quỷ.

Dương Giang nói:

– Ta không biết loại như ngươi có lý trí hay không, có hiểu tiếng người hay không nhưng ta muốn nói là, hôm nay ta bảo vệ mấy người của nhà này, có thể nể mặt ta mà dừng tay có được không?

Nhưng còn chưa có nói xong, trên người quỷ anh trào ra khí tức màu xanh đen.

Cỗ hơi thở này lan ra… Mọi vật ở xung quanh bắt đầu bị ảnh hưởng.

– Đây là… quỷ vực?

Đột nhiên con ngươi của Dương Giang co rụt lại, trong lòng run run.

Chết tiệt, nó đang học hỏi và lớn lên.

Con quỷ anh này tuyệt đối không đơn giản.

– Quỷ anh này đúng là quỷ dị, trước mắt cách xử lý ổn thỏa nhất là tống cổ nó đi.

Ánh mắt Dương Giang khẽ nhúc nhích.

Đột nhiên dưới chân quỷ anh mở ra một lỗ hổng, nó lập tức xuyên qua sàn nhà rơi xuống tầng dưới.

Dương Giang bước từng bước về phía trước sau đó trên người hắn tỏa ra ánh sáng màu đỏ, trong chớp mắt lập tức biến mất khỏi trước mắt mấy người Vương Bân.

Quỷ vực một đường đuổi theo quỷ anh.

Tầng 16… Tầng 13… Tầng 9.

Ngay vừa chạm tầng 1 Dương Giang thu hồi Quỷ Vực.

– Rầm~!

Một tiếng nổ lớn, quỷ anh ngã từ tầng 16 xuống mặt đất ở tầng 1, thân thể trực tiếp nằm bẹp dí trên mặt đất, bày ra một tư thế khá quỷ dị.

Dương Giang ở tầng trên nhìn lấy quỷ anh vẫn nằm trên mặt đất không có nhúc nhích.

Hắn biết nó cũng không có chết.

Nhìn đồng hồ.

Sắp sửa đến cực hạn của Quỷ Vực rồi.

– Trước mắt đưa Vương San San đi khỏi chỗ này, chuyện còn lại từ từ rồi nghĩ cách xử lý.

Dương Giang biết kinh nghiẹm đối phó lệ quỷ của mình vẫn còn non, chỉ có thể đảm bảo an toàn là trên hết.

Lúc này hắn biến mất tại chỗ.

Sau khi hắn rời đi được một lúc.

Giống như bãi thịt bẹp dí trên mặt đất nhúc nhích từ từ, quỷ anh khẽ đung đưa thân thể cuối cùng đứng lên.

Dương Giang về nhà của Vương Bân, lập tức bảo:

– Nếu như không có chuyện gì đặc biệt ba người nên rời khỏi đây, con quỷ anh vừa rồi vì Vương San San mà đến, hơn nữa nó đang không ngừng lớn lên, lúc trước gặp nó còn chưa có sử dụng được Quỷ Vực, lần này gặp nó đã bắt đầu có xu hướng nắm giữ được cách sử dụng Quỷ Vực, không biết lần sau gặp lại nó còn biến thành cái gì nữa.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ok bạn :)Truyện này đã có bản dịch do Vân Anh ủng hộ tụn mình đang làm lại rồi nhé ^^!Tối này là hoàn tất nhé bạn ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Mình đã fix lại all rồi nhé
https://audiosite.net
Trí 5 ngày trước
Reset lại từ chương 5 giúp với ad. Thanks
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 1 tuần trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 2 tuần trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 3 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ