[Dịch] Khủng Bố Sống Lại
Tập 1: Lão phu bấm một quẻ (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Lão phu bấm một quẻ.
– Lão phu bấm một quẻ, bây giờ cậu đang ở trên giường xem tiểu thuyết, lại còn nằm nghiêng và sạc điện thoại.
Dương Giang đang học lớp 12, lúc này đang nằm trong chăn lướt điện thoại một cách tẻ nhạt, hắn tiện tay mở đại một bài đăng, bên dưới có không ít người gửi comment.
– Vãi, admin đúng là thần thánh luôn rồi, đoán trúng phóc luôn.
– À, admin có thể nói với bọn họ rằng bây giờ tôi đang ngồi xổm trong nhà xí chứ? Không cần nói, tôi ngồi tới tê chân luôn này.
– Đi xăm hết cả mình luôn, không làm công nhân nữa đâu.
– Đỉnh, đỉnh quá.
Dương Giang đóng mục này lại, mở tiếp một bài đăng khác có lượt truy cập rất lớn, mở đầu là một câu nói như sau:
– Tôi là bác sĩ chẩn mạch tại phòng khám Trung Y hạng ba của trong tỉnh, dạo gần đây trong viện xảy ra một vài chuyện cực kỳ đáng sợ, đến nỗi bây giờ tôi còn chẳng dám đi làm, đang xin nghỉ phép ở nhà.
– Đừng nói nữa, tôi không mua giày cũng không xem quảng cáo.
– Chắc chắn chủ thớt bị bệnh nhân chơi khăm rồi, nếu không phải tôi đây xin được ăn c* t tự sát.
– Nhìn này, toàn lừa người cả thôi.
Dương Giang cảm giác commet có chút nhạt nên nhấn vào bài diễn đàn luôn.
Lập tức các bài khác biến mất sạch, chỉ còn sót lại mỗi bài đăng của người tự xưng là bác sĩ kia, biệt danh của ông ấy là Pháp vương sấm sét.
Mục này có nội dung:
– Chuyện là thế này, tuần trước tới phiên tôi trực đêm, lúc ấy khoảng 12 giờ đêm, xe cấp cứu chuyển một ông lão tới, nhân viên y tế trên xe cấp cứu nói cụ này ngã từ tầng năm xuống. Lúc bấy giờ đồng nghiệp của tôi lại có việc bận, người phụ trách trực chẩn đoán chỉ có một mình tôi, lúc ấy tôi chắc chắn đến trăm phần trăm là ông cụ kia không còn biểu hiện gì là còn sống, đã chết từ lâu rồi. Hơn nữa từ việc khám nghiệm, dựa vào nhiệt độ cơ thể, chắc chắn ông cụ không thể nào ngã lầu tử vong trong tối nay được. Những người có chút hiểu biết về kiến thức thông thường sẽ hiểu người chết trong vòng mười tiếng sau khi tử vong, đặt trong điều kiện nhiệt độ thường, cứ mỗi tiếng lại giảm 1 độ, phải qua 24 tiếng sau nhiệt độ cơ thể mới có thể cân bằng với nhiệt độ môi trường nhưng lúc tôi khám nhiệt độ thân thể của ông cụ này là thấp hơn nhiệt độ thường ít nhất 10 độ, thậm chí còn nhiều hơn, còn nhiệt độ tối hôm ý là 22 độ. Lúc ấy tôi đoán rằng ông cụ này đã chết hơn một ngày rồi.
Ngay lập tức phía dưới có một bình luận:
– Chủ thớt, cái chữ “có chút hiểu biết” này thật đáng sợ a.
– Mau mau nhìn xem giày của bệnh nhân còn hay rơi mất rồi, nếu chưa rơi thì vẫn còn cơ hội cứu sống.
– Nghĩ kỹ thấy sợ quá, chủ thớt mau kể nữa đi, tôi đã trốn vào trong chăn rồi.
Dương Giang tiếp tục lướt xuống dưới.
Pháp vương sấm sét tiếp tục đăng:
– Dựa vào kinh nghiệm xem hơn 300 tập phim hoạt hình trinh thám hồi cấp hai, tôi có thể lập tức đoán được ông lão này chết không phải vì tai nạn ngã lầu mà tử vong, mà có lẽ là bị mưu sát, thi thể này chắc chắn từng bị đông lạnh, lúc ấy tôi đã chọn báo cảnh sát, tôi đã thuật lại sự việc với phía cảnh sát rồi nhưng cái tôi muốn nói tới hôm nay không phải là chuyện này, mà là chuyện xảy ra sau đó.
Bài đăng ngừng lại một chút, phải hai tiếng sau mới cập nhật tiếp.
– Xin lỗi, vừa rồi có người tới gõ cửa hỏi tình hình liên quan đến chuyện đó nhưng không phải cảnh sát, cũng chẳng giống nhà báo, có chứng nhận của cơ quan nhà nước, nói là cảnh sát hình sự, bỏ đi, mặc kệ.
– Hình như lúc ấy là khoảng sáng ngày thứ hai thì phải. Lúc bấy giờ, tôi vẫn chưa đi làm, thế nhưng nghe đồng nghiệp kể, thi thể đặt trong nhà xác của ông cụ chuyển đến tối hôm qua biến mất rồi, phía cảnh sát đang dốc sức điều tra, nghi là hung thủ đã đánh cắp. Tình hình ầm ĩ quá, phải điều động tất cả giám sát của bệnh viện tới, cuối cùng vẫn không tìm ra thi thể kia, cũng chẳng tìm ra hung thủ.
– Tối hôm ấy vẫn là ca trực của tôi…
– Nhưng chuyện ban ngày khiến tôi hơi bất an, có bệnh nhân trong bệnh viện nói anh ta đã nhìn thấy thi thể của ông cụ ấy nhưng không phải là bị người ta cõng đi mà là tự bước đi. Bệnh nhân kia còn khẳng định chắc chắn lối mà ông lão đã đi qua, xem xét từ con đường này quả đúng là dẫn từ nhà xác ra. Bấy giờ tôi nghe xong trong lòng có hơi sợ hãi nhưng may sao tôi vốn là người không tin chuyện thần thánh ma quỷ, cũng không hoàn toàn tin lời kể của bệnh nhân kia cho lắm. Sau đấy nghe được y tá trưởng bảo bác sỹ Phương của khoa thần kinh chuẩn bị tăng liều lượng thuốc cho bệnh nhân kia, trong lòng tôi thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
– Quả nhiên, không tin lời bệnh nhân kia là đúng…
– Nhưng câu chuyện tôi muốn kể không phải chuyện này mà là lúc tôi trực còn xảy ra một chuyện. Hôm đó chắc là khoảng 2 giờ sáng, đang ngồi rảnh rỗi trong phòng khám chơi game Lam Nguyệt, các bạn không tưởng tượng được trò chơi này chơi cực kỳ hay, là anh em thì chơi cùng tám chuyện cho vui….
– Con mẹ nó, chủ thớt đúng là thiên cmn tài.
– Còn nói người với người phải chân thành? Chủ thớt ra tay như trong truyện kiếm hiệp làm ta bất ngờ không kịp phòng bị.
– Đỉnh, đỉnh thật, tôi chỉ đoán đúng phần đầu nhưng lại không đoán ra đoạn kết, cái tôi muốn nhắc đến là ban nãy có bạn nào đó bên trên đã nói là sẽ đi ăn cức mà?
Một loạt bình luận dưới bài đăng khiến diễn đàn trở nên sôi nổi hơn hẳn
Dương Giang nằm ở trong chăn cười méo xẹo, bây giờ người ta làm quảng cáo kinh khủng đến mức này rồi sao?
Thế nhưng cậu kéo xuống một tí nữa lại không đúng rồi.
Pháp vương sấm sét lại đăng tiếp:
– Sorry, sorry, nói thật là tôi không có quảng cáo gì đâu, mà thật sự đêm hôm ấy đã xảy ra một chuyện quỷ dị không thể nào tưởng tượng nổi vào lúc 2 giờ sáng đó, đang trong phòng khám chơi game, đột nhiên tôi lại cảm giác lạnh cả người, y hệt như đang ở trong nhà xác vậy, đến độ mà tôi sởn hết cả da gà luôn. Mấy bạn đoán xem sau đó thì thế nào?
– Cái ông lão mất tích trong nhà xác hôm trước chẳng biết thế nào mà lại xuất hiện ở bên ngoài phòng khám, ông ấy chưa chết, chậm rãi bước ra khỏi bệnh viện. Trời ơi, sao mà thế được, tận mắt tôi đã chứng kiến ông ấy chết rồi cơ mà, hơn nữa còn chết hơn một ngày rồi, sao mà có thể sống dậy được? Phim kinh dị à? Xác chết vùng dậy? Hay kỳ tích y học? Trong nháy mắt ấy tôi đã nghĩ rất nhiều, có chăng là do hằng ngày cũng thường xuyên tiếp xúc với xác chết đi. Trong lòng cũng không sợ hãi lắm, việc gấp lúc đó là rút điện thoại ra chụp lại, chuẩn bị gửi cho bạn bè. Bên dưới có ảnh chụp, nói có sách mách có chứng, tuyệt đối không phải là PR.
Dương Giang lại lướt tiếp xuống phía dưới, một bức ảnh chụp lập tức xuất hiện ngay trước mắt.
Bức ảnh không bị mờ, mà cực kỳ rõ nét, trong bức hình là cảnh bên ngoài ô cửa kính của phòng khám là một cụ già đang qua đường.
Chương 2: Chuyện Ma Trong Diễn Đàn
Ông cụ mặc chiếc áo dài liền thân màu đen, có hơi giống quần áo ngày xưa, cả người gầy nhom, da ngăm, phía trên còn xuất hiện những vết loang lổ, hơn nữa từ góc độ chụp có thể thấy được một con mắt của ông lão, đó là một con mắt thế nào nhỉ… màu tro lạnh, trống rỗng, không có khí sắc mang theo cảm giác tĩnh mịch đáng sợ.
Bức ảnh không có cảnh tượng máu me, đáng sợ nhưng cảm giác mà ông lão trong bức ảnh tỏa ra lại khiến cho người ta dựng tóc gáy.
Lúc nhớ lại đến lúc trước ông bác sĩ tên là Pháp vương sấm sét đã xác nhận ông cụ này là một thi thể lạnh như băng lại càng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Càng nhìn vào bức ảnh này càng thấy rợn người.
Giống như đang nhìn một người chết, càng giống đang nhìn… một con ma.
– Dọa chết bảo bảo rồi, bức ảnh này sợ chết đi được, càng nhìn lại càng đáng sợ, chủ thớt lấy bức hình này đâu ra vậy?
– Sao trên tay ông lão lại có nhiều vết vậy, tôi thấy sợ lắm rồi!
– Đấy là thi ban, những đốm xuất hiện trên thi thể người sau khi chết, cái này cho thấy ông lão này là một thi thể.
– Hừ, yêu ma quỷ quái mau biến đi, ta Lâm Chính Anh đây.
Một người comment hình vẽ đạo sĩ.
– Hứ, anh mà là Lâm Chính Anh, thì tôi đây là quan thế âm.
Nhưng mặc kệ mấy người trên mạng bình luận thế nào, vị pháp vương sấm sét kia lại tiếp tục đăng lên:
– Bức ảnh này là thật đấy, tự tay tôi chụp được, sau đó ông lão này cứ thế mà đi ra khỏi bệnh viện, đi đâu thì tôi không biết nhưng nếu có ai đó sống cùng thành phố với tôi, hãy nhớ cẩn thận một chút, mặc dù tôi là người không tin chuyện thần tiên ma quỷ nhưng có một số thứ vẫn không thể không tin được.
Đợi đã, hình như lại có một người đang gõ cửa, chắc lại là cảnh sát tới tìm tôi để ghi âm lời khai, tôi đi rồi sẽ quay lại, đợi một lát để nghe nốt phần sau của câu chuyện.
Thế nhưng đặc lên chưa đầy một phút, vị pháp vương sấm sét này lại tiếp tục gửi tiếp tin nhắn:
– Chết rồi, chết rồi, là ông lão ở bệnh viện ấy, ông đang gõ cửa nhà tôi, tôi nhìn rất rõ sau cái lỗ cửa, giờ tôi phải làm sao đây? Hình như tôi đã dây vào thứ mình không nên dây vào rồi.
– Chắc lần này chủ thớt rất vui nhỉ?
– Định mệnh, là thật á? Không thể kỳ lạ thế được.
– Mau báo cảnh sát đi, mau, tìm được hồn ma.
– Chủ thớt đừng đóng kịch nữa, chắc chắn là giả, nếu không phải giả tôi đây sẽ ăn c* t lần nữa
– Lại là ông bạn ăn c* t, nợ lần trước còn chưa trả đâu đấy?
Nhưng bên dưới pháp vương sấm sét vẫn tiếp tục gửi bài đăng tiếp:
– Tôi báo cảnh sát rồi, bây giờ phải làm thế nào?
– Nó vẫn đang gõ cửa, nhìn có vẻ như không muốn đi, thôi chết rồi, vừa nãy bóng đèn ngoài phòng khách tự nhiên tắt ngúm, tôi sợ quá không dám ra ra phòng khách nữa.
– Tôi đóng cửa phòng lại rồi, bóng đèn có thể bật tôi đều bật cả rồi nhưng ông lão ấy vẫn đang gõ cửa.
Đến đây, người tên pháp vương sấm sét có vẻ rất gấp gáp, các tin nhắn cách nhau không quá 3 giây, hơn nữa còn có mấy chữ đánh sai.
Có thể thấy vị bác sĩ gửi bài đăng này đang rất sợ hãi, hoảng hốt.
Dương Giang cảm thấy cả người lạnh toát, mặc dù cậu biết có thể câu chuyện này là giả nhưng tưởng tượng ra cảnh ông lão trong bức hình kia đang gõ cửa cũng cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Một ông lão đã chết rồi tự nhiên sống dậy, lại còn xuất hiện tước cửa nhà mình, bất kể ai gặp phải tình huống này đều sẽ hoảng sợ.
Thế nhưng bài đăng vẫn chưa hết, tiếp tục:
– Không được, chết rồi, trong phòng khách nhà tôi có tiếng bước chân, trời ơi, trong nhà chỉ có một mình tôi, bây giờ tôi đang lo là ông lão ở ngoài cửa lúc nãy đã vào được trong phòng này rồi, chắc chắn ông ấy đang ở trong phòng khách, chuyện này rốt cuộc là sao, tôi chưa nghe thấy tiếng ông ấy mở cửa cơ mà, làm sao ông ấy vào được đây.
– Hình như tiếng bước chân ngoài cửa phòng tôi dừng lại rồi.
Nó lại đang gõ cửa, tôi cảm thấy không ổn, bây giờ tôi sẽ ghi âm lại, giữ lại làm bằng chứng, gửi cả số điện thoại, nếu điện thoại của tôi không gọi được nghĩa là tôi gặp chuyện rồi, mong ai đó tốt bụng báo lại cho cảnh sát…
“Cốc, cốc cốc, cốc, cốc cốc…”
Phía dưới có một tin nhắn thoại, mở ra là tiếng gõ cửa nặng nề.
Từng tiếng từng tiếng một, âm thanh từa tựa như ghim vào tâm can người ta, cảm giác như không thể thở nổi.
Bài đăng đến đây ngừng lại một chút.
Dương Giang lướt xuống cuối, chỉ nhìn thấy một dòng chữ:
– Ông lão ấy vào rồi….
…
Tám giờ tại trường học, buổi học phụ đạo.
Bởi vì hôm qua xem câu chuyện trong cái diễn đàn cái kia khuya quá, cả ngày đi học hôm sau Dương Nhàn đều ngáp, ủ rũ ỉu xìu, hễ vô giờ học là muốn ngủ, trong đầu không không cứ luôn hiện ra bức ảnh cụ già kia, trong mơ hồ hình như lại cảm giác thấy đôi mắt trống rỗng, tĩnh mịch hoảng hốt kia từ chỗ nào đấy đang nhìn mình chằm chằm.
Giật mình một cái, lại khôi phục tinh thần.
– Lại ngủ không được, tấm ảnh kia đúng là tà môn.
– Ha ha, há há, Dương Nhàn tối qua làm chuyện xấu.
Bên cạnh có một cái đầu bu lại, là học sinh vóc người cao gầy.
Thấy thế, Dương Nhàn buồn bực nói:
– Liệt Dương? Làm chuyện xấu gì.
Trương Vĩ, nick name Liệt Dương, lúc đọc tên khi nhập học tên của hắn xếp sau Dương Nhàn, giáo viên đọc nhầm thành Dương Vĩ, cho nên cái tên Liệt Dương theo hắn ba năm rồi.
Đây là một câu chuyện buồn.
– Ha ha, đừng lẻo mép nữa, tôi thấy cậu cả ngày đều ngáp, khẳng định tối hôm qua làm nhiều chuyện đáng xấu hổ.
Trương Vĩ vỗ vai bạn hiền nói nhỏ:
– Gần đây lấy được “tài nguyên” gì tốt à, tranh thủ thời gian chia sẻ đi, để huynh đệ cũng sung sướng.
Dương Nhàn nói:
– Thoải mái cái đầu cậu, tối qua tôi xem đọc ma trên diễn đàn nên ngủ rất trễ.
– Chuyện ma? Nói đến chuyện ma, Dương Nhàn này, cậu có biết hồi trước, tại một khu chung cư trong thành phố mình xảy ra chuyện kỳ bí không?
Bên cạnh một bạn học bu lại hỏi:
– Chuyện kỳ bí?
Dương Giang:
– Sao tôi không có nghe nói.
Trương Vĩ:
– Cái này tôi cũng mới biết, nghe nói trong vòng một đêm, khu chung cứ đó có hai mươi mấy người treo cổ tự sát tập thể, thi thể treo trên cửa chống trộm, y như phơi thịt khô, khủng bố vô cùng, tôi còn giữ một tấm ảnh chụp chỗ đó nhưng không biết là thật hay giả.
Nói xong, Trương Vĩ lấy điện thoại di động, mở album ảnh ra, kéo tới một tấm hình.
Thời điểm quay chụp của bức ảnh là chạng vạng tối, lại thêm ánh sáng ở chung cư không tốt nên có hơi mơ hồ, tuy nhiên vẫn có thể phân biệt được sự vật, hình dáng từng người treo trên cửa chống trộm ở ban công chung cư, lít nha lít nhít treo thành một hàng, mơ hồ có thể trông thấy khuôn mặt dữ tợn mà kinh khủng của từng cỗ thi thể, nhất là con mắt trợn rõ to tràn ngập sợ hãi, không biết đã trải qua những gì trước khi chết.
Mấy chục bộ thi thể từ xa nhìn lại hoàn toàn giống hệt như là phơi thịt khô, ngoài ra điều khiến cho người xem cảm thấy thấy kỳ quái là đầu của thi thể ở bên trong cửa chống trộm nhưng thân thể lại ở bên kia cửa, khe hở cửa chống trộm căn bản không chứa được một người trưởng thành lọt qua.
Mà đầu họ ngửa ra sau, bày ra một tư thế bị bẻ gãy quỷ dị.
Càng nhìn kỹ càng có cảm giác bất an và sợ hãi, ảnh chụp kiểu này cùng với cái ảnh cụ già mặc trường sam trong điện thoại của Dương Nhàn kia có khác kiểu nhưng hiệu quả như nhau, có thể dấy lên cảm xúc của người xem.
Chương 3: Bài Giảng (1).
– Mẹ nó, Liệt Dương, cậu lấy cái ảnh chụp này ở đâu ra, tại sao tôi không tìm thấy.
Bạn học bên cạnh hỏi.
Trương Vĩ dương dương đắc ý nói:
– Là một người bạn của tôi đi ngang chụp được, hiện tại nơi đó đã phong tỏa, không cho chụp nữa, nếu cậu gọi tôi một tiếng ba tôi liền gửi cho cậu, còn nữa đừng có gọi tôi là Liệt Dương nữa, gần đây tôi lấy một cái tên tiếng Anh.
– Tên tiếng Anh gì?
– Ward Jill. Rất là Tây.
– Nói như vậy tôi cũng có một cái tên tiếng Anh là Ward Sabi, nhớ kỹ, về sau ra đường cứ gọi to tên tiếng Anh của tôi nha.
Dương Nhàn hỏi:
– Cũng nhau học chín năm trời, sao mà cậu ưu tú vậy?
– Dương Nhàn, chúng tôi đều phảo đi học bổ túc, do cậu là học không vô đó thôi.
Trương Vĩ dương dương đắc ý nói.
– Nói đến chuyện kỳ bí, gần đây trên mạng tôi cũng nghe rất nhiều người nhắc đến, nói như thật, tôi cũng bị mấy cái hù không dám xem, bọn cậu nói mấy thứ này này tóm lại là thật hay giả vậy? Không phải có mấy nơi thực sự có ma chứ.
Bên cạnh một bạn nữ tên là Miêu Tiểu Thiện bu lại hỏi.
Thấy thế, Dương Nhàn đáp:
– Đa số chuyện trên mạng đều là giả, trừ phi tận mắt nhìn thấy, nếu không tôi không tin trên đời này có ma quỷ nhưng có nhiều thứ thà tin có còn hơn không, nếu quả thật đụng phải những thứ này vẫn là cách xa một chút mới tốt.
– Nói cũng đúng.
Miêu Tiểu Thiện nhẹ gật đầu.
– Ngừng nói chuyện, yên lặng.
Lúc này giáo viên Vương quát to một tiếng nhanh chân tiến vào phòng học:
– Phía nhà trường thông báo đột xuất, hôm nay tiết tự học buổi tối đổi thành tiết tuyên truyền, chủ yếu là tuyên truyền tri thức phòng vệ cho học sinh, chút nữa lúc đang giảng bài tôi không muốn nghe thấy bất kỳ người nào nói chuyện quấy rối kỷ luật lớp học, tiếp theo xin mời thầy Chu, Chu Chính giảng bài cho chúng ta, mọi người vỗ tay hoan nghênh nào.
– Hả?
Dương Nhàn vừa vỗ tay vừa thấy nghi nghi, đã trễ thế này còn dạy kỹ năng phòng vệ?
Thế nhưng khi thấy Chu Chính tiến vào, mắt hắn không khỏi giật vài cái.
Người đàn ông tên Chu Chính này mặc một bộ áo khoác màu xám áo, thân trên bọc kín mít, còn đeo khẩu trang, phải biết là trời đang rất nóng, trước ngực đeo không biết cái giấy chứng nhận gì.
Khiến người ta chú ý là tướng mạo người này rất là đáng sợ, khuôn mặt của ổng cực kỳ gầy gò, cơ hồ đã là da bọc xương, thậm chí còn có thể nhìn thấy hình dạng và góc cạnh xương mặt, trên mặt còn sót lại chút thịt, bởi vì cực kỳ gầy gò nên đôi mắt ông ta lộ ra rất lớn, bên trong vằn vện tia máu, như là rất nhiều ngày không ngủ.
Tuy khuôn mặt gầy gò nhưng cái bụng lại gồ lên rất cao.
Giống như là đội một cái bụng bia tràn đầy thịt mỡ, người có bụng bia hẳn là không gầy như vậy chứ.
Bất thường, bất thường một cách quái dị, làm cho lòng người sinh ra nỗi bất an.
Giờ phút này Chu Chính đứng trên bục giảng toàn thân trên dưới tản ra luồng khí âm u, tiều tụy, chết chóc, toàn thân cứng ngắc bất động, con mắt vằn vện tia máu có chút chuyển động như hai viên thủy tinh ảm đạm không có tia sáng.
Chỗ Ánh mắt rảo qua, tất cả học sinh đều cảm giác rờn rợn sợ hãi.
Dương Nhàn nắm lại nắm đấm theo bản năng, toàn thân không khỏi căng lên, không dám nhìn thẳng, thầm nghĩ trong lòng:
“Loại cảm giác này so với lúc đối mặt tấm hình kia còn mãnh liệt hơn…”
– Chào các em học sinh, tôi tên là Chu Chính, cảnh sát hình sự quốc tế, thật vui vì hôm nay có thể sống sót đứng đây giảng bài cho các em.
Cuối cùng Chu Chính cũng mở miệng nói chuyện, thanh âm của ông ta khô khốc, khàn khàn, the thé, nghe như thủy tinh xẹt qua nền đất, lại phối hợp với gương mặt vô cùng gầy gò kia khiến cho người ta không khỏi cảm thấy rùng mình. Rất vui vì còn sống, đứng đây mà giảng bài cho các em.
Trong lòng, Dương Nhàn run lên, lời này sao nghe quái quái.
Lúc này Chu Chính lại cầm lấy phấn viết quay người viết một chữ to trên bảng đen tuy viết ngoáy nhưng lại vô cùng rõ ràng:
Quỷ ~!
– Truyền thuyết về ma quỷ đã tồn tại từ xưa đến nay, không chỉ trong lịch sử nước ta, trong lịch sử các quốc gia khác đều có, kiến thức lịch sử của tôi cũng không tốt, cũng không kể dược chuyện từ thời cổ đại, chỉ nói về các sự kiện lớn xảy ra mấy chục năm trở lại đây: sự kiện cung điện Louvre của Pháp, biệt thự ma ám của Mỹ, chuyện bóng ma ở bãi đỗ xe ở quốc đảo, lời nguyền của Pharaoh… Cùng với sự kiện nước ta niêm phong chung cư.
Giọng Chu Chính vẫn khàn khàn the thé, ông không chút sợ hãi nói:
– Có người đã nói, cuối cùng của khoa học cũng là thần học, câu nói này không hề sai, hiện giờ có những chuyện mà các em không thể không tin, những năm gần đây chuyện kỳ bí ở các quốc gia tăng đột biến rõ rệt, không đơn giản chỉ là chuyện xảy ra một hai lần mà đang dần dần diễn biến thành hiểm họa mang tính toàn cầu, nếu như tình hình này không được khống chế một cách hữu hiệu, tương lai… có lẽ toàn bộ thế giới sẽ không có tương lai.
Tất cả mọi người nghe nói thế đều cảm giác khá kinh ngạc.
Cái tiết giảng bài tuyên truyền này sao lại biến thành đại hội kể chuyện ma vậy? Còn khoác lác tới độ thế giới sắp diệt vong.
Không chỉ là học sinh, ngay cả giáo viên Vương cũng hơi sửng sốt.
– Mấy chuyện liên quan tới phương diện này tôi không tiện nhiều lời, các em cũng không cần hỏi, tiếp theo lời tôi muốn nói mong các em học sinh nhớ kỹ, buổi thuyết trình kỹ năng phòng vệ lần này có lẽ tương lai có thể cứu tính mạng của các em.
Chu Chính không nói tiếp, mà quay người lại viết lên bảng đen một câu: “Quỷ không thể giết chết.”
– Trong tương lai không xa có lẽ các em sẽ gặp tình huống mà vĩnh viễn mình không muốn gặp, ví dụ như… gặp phải quỷ. Mặc dù có chút sốc nhưng vẫn mong các em nhớ kỹ câu nói này, quỷ không cách nào giết chết được, cho nênm dù là trong lúc cực độ sợ hãi cũng đừng nghĩ đến việc liều mạng với thứ đó, bởi vì sinh mệnh của các em không là gì khi đứng trước thứ đó, thứ đó sẽ giết các em tựa như là giẫm chết mấy con kiến, không, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn, có lẽ nháy con mắt, búng cái tay, các em liền xong đời.
Đôi mắt tiều tụy vằn vện tia máu của ổng nhìn chằm chằm tất cả mọi người, nói câu nàyvới vẻ chăm chú vô cùng, sau đó lại quay người viết lên bảng đen câu thứ hai.
– Cái có thể đối phó với quỷ, chỉ có quỷ.
Chu Chính lại nói:
– Nếu như không có biện pháp để nào giết chết ma quỷ, các quốc gia dù có lực lượng khoa học kỹ thuật cũng không hề có tác dụng, bùa, thần chú cũng được, bom cũng vậy, thậm chí là vũ khí hạt nhân, tất cả đều vô ích, nếu như trong tương lai các nhà khoa học của các nước không thể phá giải Quỷ thì trước mắt cũng chỉ có cách dùng quỷ để đối phó với quỷ thôi, tôi biết trong lòng các em có nghi vấn, thậm chí còn có người cảm thấy tôi có phải là mắc bệnh tâm thần hay không nhưng không quan trọng, quan trọng là nghe tôi giảng và luôn ghi tạc những lời này trong đầu, về sau các em sẽ dùng tới. Đương nhiên, cũng hi vọng các em vĩnh viễn không cần dùng tới.
Chương 4: Bài Giảng (2).
– Dương Nhàn, người này đang nói cái gì á, sao tôi nghe chẳng hiểu gì?
Bênh cạnh là Trương Vĩ thì thầm hỏi.
Dương Nhàn nói:
– Tôi cũng nghe không hiểu lắm nhưng mà nghe những lời này trong lòng tôi luôn cảm thấy có chút bất an.
– Chẳng lẽ lại Địa Cầu biến dị? Giống như trong tiểu thuyết viết?
Trương Vĩ nói tiếp.
– Chắc không phải chứ…
Nghe thấy thế, Dương Nhàn có chút do dự đáp lời.
Mặc dù hắn từng ảo tưởng thần tiên xuất hiện, thế giới tồn tại siêu năng lực nhưng những thứ này nếu tồn tại thật thì trong lòng hắnkhó tránh khỏi khủng hoảng, dù sao đối với người bình thường thì đây là một mối uy hiếp cực lớn.
Trên bục giảng Chu Chính tiếp tục nói:
– Đã không có biện pháp giết quỷ, lại không có năng lực phi thường, như vậy kết hợp hai tình huống, có thể đưa ra một vấn đề, nếu như người bình thường bị quỷ để mắt tới thì làm gì mới có thể sống sót? Đây là trọng điểm, hi vọng các em nhớ kỹ, vĩnh viễn, tốt nhất là cả cuộc đời.
Nói xong ông ta lại quay đầu viết câu thứ ba:
“Nhìn thấu quy luật của quỷ.”
– Mỗi một sự vật đều có quy luật có thể tìm ra, quỷ cũng không ngoại lệ, theo nghiên cứu số liệu cho thấy mỗi một loại quỷ đều có một loại phuơng thức giết người và phương thức hành động gần như là cố định, tựa như chương trình máy tính, bạn nhấn nút mở máy máy tính mới có thể vận hành, bạn nhắp con chuột mới có thể mở ra phần mềm, vượt qua sợ hãi, nhìn rõ quy luật của quỷ, tìm ra sơ hở, đây là cơ hội suy nhất để người bình thường có thể còn sống sót khi bị quỷ để mắt tới.
– Nhớ kỹ, nếu như bị quỷ tìm tới, ngoại trừ biện pháp này ra các em không có bất kỳ biện pháp gì khác để có thể sống, trong lòng đừng mong có cơ may, khả năng của thứ đó kinh khủng vượt qua tưởng tượng của các em.
Ông ta lại lặp lại một câu với vẻ âu lo.
…
“Quỷ không thể bị giết chết.”
“Chỉ có quỷ mới giết được quỷ.”
“Thấu hiểu quy luật của quỷ.”
Ba câu viết rõ ràng trên bảng đen, viết ẩu nhưng rõ ràng, có thể thấy lúc viết Chu Chính dùng lực rất lớn
Thế nhưng học sinh lớp học tự học buổi tối lại ai nấy nhìn nhau.
Người này có thật là cảnh sát hình sự quốc tế không vậy? Không phải là người điên từ chỗ quái nào chạy ra chứ, đây là dạy tự phòng thân á, phòng thân là nói mấy thứ khó hiểu cho người ta lẫn lộn à.
Có học sinh trong lòng lắc đầu không tin những lời ông ta nói.
Cũng có học sinh bắt đầu xì xầm nghị luận, thậm chí có tiếng cười hài hước.
Rõ ràng là đa số mọi người đều không thèm để tâm lời Chu Chính.
Chỉ có Dương Nhàn là vẻ mặt có chút nghiêm túc, bởi vì câu chuyện trong diễn đàn ngày hôm qua, cộng với bức ảnh khiến hắn cảm thấy rất bất an kia, còn những lời cổ quái của người này nữa… chẳng lẽ thế giới này đúng là đang xảy ra những thay đổi mà mình không biết?
Chu Chính viết xong ba câu kia, không hề nói nhiều thêm nữa mà là dùng ánh mắt tiều tụy tràn ngập tơ máu kia chăm chú nhìn tất cả mọi người:
– Các em học sinh, sau đây nếu có nghi vấn gì hoặc là quanh mình xảy ra chuyện kỳ quái gì có thể hỏi tôi, tôi sẽ giải đáp cho các em, nếu không có gì muốn hỏi, tiết học phòng thân hôm nay dừng ở đây.
Chỉ có điều là một học sinh muốn hỏi cũng không có.
“Hay là hỏi ổng về chuyện bức ảnh cụ già kia nhỉ.”
Dương Nhàn thoáng nghĩ mò cái điện thoại, mở diễn đàn kia ra, lần nữa lật bức ảnh cụ già kia ra.
Nhưng trong lúc cậu còn đang do dự, ánh đèn trong lớp học đột nhiên mờ đi, cả lớp học liền trở nên u ám hẳn.
– Hở?
Trên bục giảng mặt Chu Chính hơi sầm lại, lập tức trở nên vô cùng cảnh giác.
Dương Nhàn cũng nhận ra nên ngẩng đầu nhìn nhưng trong lúc vô tình xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn ra hành lang ngoài lớp học thấy một bóng người thì lập tức mắt cậu trừng lớn, ý thức toàn thân buộc chặt lại, một nỗi hoảng sợ tột độ từ trong lòng tràn ra, hơn nữa nhanh chóng bao trùm toàn thân, thậm chí lúc này thân thể cậu đã mất đi tri giác.
Ngoài cửa sổ, một ông lão toàn thân áo dài đen, trên mặt toàn là thi ban đứng thẳng đơ ở đó, một đôi mắt xám trắng, chết chóc không chút thần thái đang nhòm vào lớp học, như một thi thể lạnh lẽo đứng thẳng đơ ở đó.
Xung quanh ông cụ đó tối đen một vùng không chút tia sáng, lúc này đèn trên hành lang dường như hoàn toàn tắt hẳn, một đoàn bóng tối dày đặc như dòng thủy ngân nhanh chóng tràn vào lớp học.
Bức tường gần ông cụ dần mục rữa với tốc độ nhanh chóng có thể thấy bằng mắt thường, mặt tường mới quét sơn chốc lát cũ kỹ như đã qua mười mấy năm, dần phủ đầy rêu xanh, xạm đen, tróc ra loang lổ, một mùi âm u, thối rữa dần dần lan tỏa.
“Là ông cụ trong câu chuyện trên diễn đàn… không thể nào, sao ông ấy lại ở đây?”
Lòng bàn tay Dương Nhàn hơi trắng ra vì quá dùng lực, hắn nắm chặt điện thoại, trên màn hình điện thoại đang hiển thị bức ảnh của ông cụ đó, giống hệt ông cụ ngoài cửa sổ, chỉ là ông cụ ngoài cửa sổ càng đáng sợ hơn so với trong bức ảnh…
Sau đó toàn thân cậu sợ hãi đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, do kích động quá độ ghế cũng bị cậu làm đổ.
Thấy hành động quá kích của Dương Nhàn, các bạn học khác trong lớp nhất loạt nhìn về phía cậu.
– Dương Nhàn, em đứng dậy làm gì, còn không mau ngồi xuống, đừng làm loạn kỷ luật lớp học.
Giáo viên Dương ở đằng sau nhìn thấy liền quát lên.
Nhưng mà lúc này Dương Nhàn giống như là không hề nghe thấy, ánh mắt hoảng sợ của cậu nhìn chăm chăm vào ông cụ bận áo dài đen ngoài cửa sổ.
Ổng nhúc nhích rồi…
Cơ thể cứng đờ chuyển động một cách máy móc, tròng mắt đờ đẫn trắng xám chết chóc dường như không có tiêu cự, chỉ là ngây ngốc chuyển động theo cái đầu.
“Cộp, cộp, cộp…”
Tiếng bước chân rõ ràng không có tiếng vọng vang lên ngoài hành lang, như có như không truyền vào lớp học.
“Ổng muốn đi hả?”
Toàn thân Dương Nhàn toát mồ hôi lạnh, trong lòng cực kỳ mong ổng có thể đi khỏi đây, đừng có đi vô.
Nếu như câu chuyện trong cái diễn đàn kia là thật thì một khi ông già bước vào… hậu quả không dám tưởng tượng.
Nhưng sự thực trái với mong muốn, ông lão kia không có đi, ổng chỉ đi mấy bước cuối cùng đứng lại trước cửa lớp học.
– Dương Nhàn, còn chưa ngồi xuống, em không nghe thấy tôi nói hả? Lớp học an toàn em cũng dám náo loạn?
Giáo viên Vương trở nên nghiêm khắc.
– Aaa!
Lúc này một nữ sinh thét lên, sau đó chỉ vào quyển sách trên bàn, bị dọa đến mức nói không lên lời.
Nhưng nhìn quyển sách trên bàn học của cô đang nhanh chóng ố vàng, sau đó mốc meo, mục nát… cuối cùng biến thành một vật thể mục rữa đen sì sì.
– Thối quá, Tô Nhụy, sao trên bàn bạn lại có một đống phân.
Trương Vĩ bịt mũi nói.
– Không thể nào, sao có thể xuất hiện quỷ vực ở trường học?
Sắc mặt nam sinh bên cạnh sắc mặt xanh mét, cả người đột nhiên bật dậy, nhanh chóng lùi ra mấy bước.
– Phương Kính, cậu bảo quỷ gì cơ?
Giáo viên Vương điên tiết, học sinh lớp tự học buổi tối bình thường khá là tự giác hôm nay lại hết đứa này đến đứa khác làm sao vậy?
Chương 5: Quỷ Vực.
Trên bục giảng Chu Chính hơi khép mắt, toàn thân cảnh giác, ánh mắt tiều tụy lúc trước nháy mắt không thấy, cả người như là một con mãnh thú mới xuất chuồng, trở nên bạo lực và dữ tợn, ông ta nhìn xoáy vào Phương Kính nói:
– Em biết 1uỷ vực?”
Phương Kính lại tỏ ra bình tĩnh không giống như người thường, cậu nói:
– Chu Chính, thầy rất rõ sự xuất hiện của Quỷ vực nghĩa là gì phải không, trong trường học ít nhất xuất hiện 1 con quỷ siêu cấp nguy hiểm. Nếu hôm nay không xử lý tốt, tất cả người trong trường đừng mong ai sống sót rời khỏi, bao gồm cả ông.
– Xem ra những thứ cậu biết không ít, cậu cũng là người điều khiển quỷ hả? Chu Chính hỏi:
– Chu Chính, đây là chuyện của tôi, thầy không cần quan tâm.
Sau đó Phương Kính lại dùng vẻ mặt hung ác nhìn Dương Nhàn:
– Vốn định mấy ngày nữa mới xử lý cậu, không ngờ tương lai sẽ thay đổi thế này, Dương Nhàn, hôm nay tôi nói luôn, tôi sẽ không để cậu phát triển tiếp, tương lai thằng nhóc như cậu sẽ rất đáng sợ, nhân vật mà quỷ thần nói giết là giết, khu vực cấm người sống nói san bằng là san bằng, nhưng kiếp này định sẵn cậu chết trẻ rồi.
– ?
Dương Nhàn có chút nghi hoặc nhìn Phương Kính, chẳng hiểu cậu ta nói gì nhưng trong lòng hắn càng để ý chuyện ông già áo dài đen đang đứng ngoài lớp học kia hơn.
Các học sinh khác nghe thấy câu này đều khiếp sợ.
– Mẹ ơi, Phương Kính, lượng tin tức trong câu này của cậu khủng quá, xảy ra chuyện gì với cậu vậy, còn nói tương lai, còn kiếp trước, không lẽ mày là xuyên từ tương lai tới hả?
– Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi, nhân vật chính thiên mệnh trong tiểu thuyết là vậy đó, tỉnh lại là về đến quá khứ, Phương Kính cậu là nhân vật chính trong tiểu thuyết hả? Tương lai chắc là đã xảy ra thay đổi lớn gì đó, nhớbảo kê tôi nha.
– Nếu đúng vậy thì Phương Kính là nhân vật chính chân mệnh thiên tử thì Dương Nhàn là cầm đầu phái phản diện, tương lai chắc Phương Kính bị Dương Nhàn hành chết nên giờ mới sống lại báo thù, mọi người mau cô lập Dương Nhàn, sau này đừng chơi với nó nữa, sau này mong Phương ca quan tâm, tiểu đệ làm tay sai cho đại ca.
– Toi rồi, toi thật rồi, hôm nay sao thế nhỉ, ai ai cũng đầu óc không bình thường, do mình không theo kịp thời đại hay thế giới này thay đổi quá nhanh? Nói nói sao sách của tôi cũng biến thành đống phân rồi, tôi hình như cảm thấy xảy ra chuyện lớn rồi, hoảng quá đi.
Những học sinh đang nói này, khi đối diện với việc cổ quái xảy ra có vẻ như còn chưa ý thức được nguy hiểm đã ập đến, chỉ là hiếu kỳ thậm chí có chút kích động vì hưng phấn.
Đột nhiên…
“Thùng, thùng, thùng.”
Tiếng gõ cửa trầm đục, rõ ràng như gõ vào lòng mỗi người đột nhiên vang lên, mang theo một tiết tấu quỷ dị truyền vào lớp học.
Thời khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy linh hồn mình dường như bị thứ gì đó bao trùm, giống ở dưới đáy nước ngạt thở khó chịu.
– Là tiếng gõ cửa đó… giống hệt trong kia.
Trong lòng Dương Nhàn run lên.
Âm thanh này giống hệt như trong file âm thanh trên diễn đàn đó, chỉ là nghe ở hiện trường thì càng rõ ràng hơn thôi.
Sắc mặt Chu Chínhcực kỳ nghiêm trọng, ông ta lấy ra một cái điện thoại đặc biệt ấn nút khẩn cấp, đầu bên kia lập tức bắt máy.
– Chu Chính à? Báo cáo tình hình đi.
Đầu bên kia vang lên một giọng nữ.
– Tôi đang ở trường THPT số 7 thành phố Đại Xương, sự kiện khẩn cấp, trong trường xuất hiện ít nhất một con quỷ siêu cấp nguy hiểm.
Chu Chính lập tức nói.
– Đã ghi nhận.
Tốc độ nói ở đầu dây kia rất nhanh
– Có thể đối phó không?
Chu Chính nói:
– Con quỷ đó đã hình thành quỷ vực, bắt đầu sản sinh ảnh hưởng tới vị trí chỗ tôi, không nhìn thấy ánh đèn bên ngoài, có lẽ phạm vi của quỷ vực lớn hơn tôi nghĩ.
– Quỷ vực à… tình hình nghiêm trong hơn rồi, anh không đối phó được đâu, mau rút đi thì hơn.
– Bây giờ đi thì muộn rồi, học sinh ở đây rất nhiều, tôi phải dùng hết khả năng để đảm bảo các em có thể sống sót rời khỏi.
Chu Chính nói.
– Với trạng thái hiện giờ của anh, nếu tiếp tục dùng sức mạnh của quỷ rất nguy hiểm, đến lúc đó có thể chỗ anh không chỉ có một con quỷ, mà là hai con, tôi kiến nghị anh rút lui, tuy cực hạn của anh sắp đến, dù anh liều mạng cũng chẳng chắc chắn cứu được ai cả, quỷ có thể sản sinh ra quỷ vực thậm chí có thể xếp vào cấp độ thảm họa.
Giọng nói trong điện thoại vang lên
Chu Chính nói:
– Không còn thời gian rồi, tôi cách thứ đó chưa tới 5 mét, nó đang đứng trước cửa lớp, thậm chí có khả năng đã nhìn trúng tôi, tiếp theo tôi sẽ duy trì liên lạc, nếu bị ngắt nghĩa là tôi đã chết, mong cô chuyển di thư cho cha mẹ tôi, thôi nhé, tôi bắt đầu hành động đây.
“Thùng, thùng, thùng.”
Tiếng gõ cửa trầm đục, rõ ràng vang lên từ bên ngoài, một dài hai ngắn, đồng thời có tần suất cố định, không ngừng gõ lên cửa lớp học.
– Giáo viên Vương…có người gõ cửa.
Có học sinh không biết đánh giá tình hình la lên.
Giáo viên Vương có chút tần ngần nhưng xem dấu hiệu có vẻ là đã xảy ra vấn đề rất nghiêm trọng, lại không kìm được sự hiếu kỳ trong lòng, hay là mở cửa sau của lớp học đi ra xem thử rốt cuộc là ai đang gõ.
– Đừng ra.
Chu Chính vội la lên.
Nhưng lúc ổng la lên là đã muộn rồi, cô Vương đã đi ra ngoài nhưng kỳ quái là cô Vương vừa mới mở cửa đi ra dường như trong một nháy mắt là đã không thấy vết tích.
Đúng vậy, không có gì xảy ra nữa.
Ngoài cửa lớp tối đen một mảnh, u ám nồng đậm như có thể nuốt trọn tất cả tia sáng, sau khi cô Vương đi ra ngoài không còn chút động tĩnh nào nữa, đến một chút âm thanh cũng không truyền đến, giống như cả người biến mất vào không gian vậy.
Hơn nữa, sau khi cửa lớp mở ra, bóng tối bên ngoài như một đoàn mây đen nồng đậm nhanh chóng tràn vào, không ngừng xâm nhập vào không gian lớp học.
Lúc này, đứa có dây thần kinh thô nhất cũng cảm thấy không đúng rồi.
Tất cả mọi người trừng lớn mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhiều nữ sinh bị dọa hét toáng lên, rời khỏi chỗ ngồi không ngừng lùi về sau.
Đúng là có quỷ rồi?
…
“Cốc, cốc cốc.”
Âm thanh gõ cửa nặng nề, quái dị vẫn cứ vang lên đều đặn, như thể tiếng chuông đồng hồ báo thức hẹn trước.
Cửa chính của phòng học không khóa, thậm chí còn chẳng cài then, chỉ đóng hờ lại mà thôi, dùng lực một chút là có thể dễ dàng mở ra.
Nhưng điều làm người ta rợn cả tóc gáy đó là ông lão mặc áo dài màu đen, cả người chi chít những đốm đen kia không hề đẩy cửa chính, vẫn đứng trân trân ở ngoài gõ cửa, không hề có ý định bước vào.
Có lẽ mặc dù ông lão muốn đi vào nhưng bóng tối đen như hũ nút ngoài hành lang đã nhanh chóng lan tới.
Cả phòng học bắt đầu xuất hiện những biến đổi khó mà tưởng tưởng nổi.
Trên bức tường mới tinh bỗng trở nên mốc meo loang lổ, lớp xi măng tróc ra rơi xuống, tạo thành bề mặt lồi lõm lỗ chỗ, bức tường gồ ghề mọc ra những mảng mốc màu xanh đen, tỏa ra mùi lạnh lẽo, ẩm mốc, những sách vở đặt trên ghế bỗng chốc ngả vàng, sau đó mục nát, thậm chí đến cả lớp xi măng trên nền cũng bắt đầu bị bào mòn nhanh chóng, để lộ ra những cốt thép loang lổ, đến nỗi có một vài chỗ còn bắt đầu sụp xuống.
Chương 6: Gõ Cửa Kinh Hoàng.
Trong nháy mắt, nơi này như thể đã trải qua khoảng thời gian mấy chục năm, bị năm tháng tàn phá.
Nhưng ánh đèn trong phòng học vẫn chống chọi lại với bóng tối, ánh đèn sáng trắng giống như thiêu thân trong gió, tỏa ra những tia sáng yếu ớt cuối cùng, cứ như thể có thể bị dập tắt bất cứ khi nào.
Nỗi kinh hoàng thể hiện ngay trên gương mặt của mỗi học sinh, có người thét chói tai, có người kêu cứu, có người run rẩy…
Người duy nhất điềm tĩnh là Chu Chính trên bục giảng.
Chu Chính không hề nhúc nhích, ánh mắt đảo quanh đánh giá tình hình, để ý bất kỳ động tĩnh nào xung quanh.
Con quỷ này quá nguy hiểm, còn có cả quỷ vực, đây không phải là thứ ông ta có thể đối phó.
Điều ông muốn làm bây giờ là tìm mọi cách để tìm ra một con đường sống, để đám học sinh có thể sống sót rời khỏi đây, dù chỉ là một phần nhỏ trong số chúng cũng được.
– Chu Chính, nhìn kìa.
Lúc này, đột nhiên Phương Kính la lên, sắc mặt cực kỳ xấu, chỉ vào mấy bạn học đang nằm ở trên bàn.
Trước đấy vẫn không để ý, lúc này nhìn thấy Phương Kính mới phản ứng lại, có mấy bạn học bất động ở trên bàn, bọn họ trợn trừng mắt, há hốc mồm, sắc mặt xám ngoét, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối của tử thi, giống như đã chết mấy ngày vậy.
“Cốc, cốc cốc. ”
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Lúc này, mấy cậu học sinh vừa nãy vẫn còn đứng lẫn trong đám người còn sống đột nhiên cả người run rẩy, sau đó đờ người ngã vật xuống đất.
– Lý Minh, cậu sao vậy?
Có người muốn đỡ cậu ta dậy nhưng lúc vừa mới chạm vào thân thể, đối phương đột nhiên la lên một tiếng, hoảng sợ lùi lại phái sau.
Lạnh như băng, cứng ngắc, chẳng khác nào xác chết.
Lý Minh giống hệt như mấy học sinh trước đó trợn tròn mắt, há hốc mồm, mặt xám ngoét, không còn thần sắc, thân thể bắt đầu tỏa ra mùi thối.
Chết, chết rồi.
Hơn nữa, đâu chỉ một người chết, ít nhất cũng khoảng 6-7 học sinh đều nằm bất động ở trên bàn, gương mặt xám ngoét.
– Sao lại như vậy, sao có thể như vậy, ai đó cứu họ đi mà.
Có bạn gái quá sợ hãi ngồi sụp xuống vừa nói vừa khóc hu hu.
Mới nãy còn rất bình thường cơ mà, sao bỗng nhiên lại như vậy được, sao đột nhiên lại chết rồi? Ai đó lắp bắp mấy tiếng, âm thanh run rẩy.
Phương Kính đứng bên cạnh, sắc mặt tái mét:
– Nói lảm nhảm gì vậy, ngoài cửa có một con quỷ, chúng ta đều có thể sẽ chết, quỷ có thể tạo ra quỷ vực rất đáng sợ, các cậu sẽ biết ngay thôi.
Những người khác nhìn cậu, sợ hãi không thôi, ai nấy giống như con mồi đã rơi vào bẫy, tràn đầy sợ hãi, run lẩy bẩy.
– Chu Chính, thầy vẫn chưa nghĩ ra cách sao? Còn không nghĩ ra nữa thì chúng ta đều sẽ phải chết ở đây đấy.
Phương Kính bực tức nói.
Trong lòng hắn cũng vô cùng run sợ, bởi ở trong quỷ vực ai cũng có thể chết, kể cả hắn.
– Lảm nhảm, em không đợi được thì tự trốn đi, đừng có trông chờ vào thầy.
Chu Chính cũng nóng này, ông không dám hành động thiếu suy nghĩ.
– Chạy lung tung trong quỷ vực còn nhanh chết hơn, thầy tưởng em không biết gì chắc?
Phương Kính nói.
– Nếu đã biết thì đứng yên chờ đợi tại đây cho thầy, em sợ chết, mọi người đều như vậy, đừng tưởng biết một số thứ thì cảm thấy bản thân đặc biệt, trước mặt quỷ người người đều bình đẳng.
Chu Chính nói.
– Con mẹ nó!
Phương Kính không nhịn được chửi một câu.
Lúc này chân tay Dương Nhàn lạnh toát, cậu bắt mình bình tĩnh trở lại, bởi đây không phải lúc đùa giỡn, thực sự đã có người chết rồi, hơn nữa người chết không chỉ có một…. nếu cứ tiếp tục thế này có thể sẽ chết rất nhiều người nữa.
Nhưng lúc cậu vô tình nhìn thấy chiếc bảng đen rơi từ trên tường xuống, đột nhiên ngẩn người một lát.
Ánh mắt dừng lại trên ba câu mà Chu Chính đã viết trước đó, đặc biệt là câu cuối cùng: Nhìn thấy quy luật của quỷ.
Chu Chính không dám hành động thiếu suy nghĩ là bởi vì ông ấy cũng đang quan sát ông lão ngoài cửa, tìm quy luật của lão, chỉ có tìm ra quy luật, ông mới dám hành động, mau động não, mau suy nghĩ đi, rốt cuộc ông già này có quy luật gì có thể tìm thấy đây…
Não hắn bắt đầu chuyển động điên cuồng.
Nhớ lại tất cả những ghi chép về câu chuyện trong diễn đàn hôm nọ, rồi lại liên tưởng đến tình huống đang xảy ra trước mặt.
Nhất định phải có điểm chung, nhất định có điểm tương đồng.
Vị bác sĩ tên Lôi điện Pháp vương đó đang ở nhà, khi ấy cửa nhà ông ta đóng, ông lão này đứng ở ngoài gõ cửa…. sau đó đi vào, tiếp đến lại đến trước cửa phòng, lại gõ cửa, sau đó lại tiến vào.
Lúc ấy, con quỷ xuất hiện ở hành lang, cũng đang gõ cửa như vậy… nhưng không tiến vào.
Tại sao ông lão lại đi vào nhà vị bác sĩ nhưng lại không tiến vào nơi này?
Tình huống giống nhau, sự việc giống nhau nhưng điều gì dẫn tới sự khác biệt này.
Là thời gian không đủ sao?
Lẽ nào là thời gian gõ cửa không đủ.
Có lẽ đây chính là mấu chốt.
Liều đi.
Bỗng nhiên, Dương Nhàn lấy hết can đảm hét lên:
– Chu Chính, là tiếng gõ cửa.
– Tiếng gõ cửa.
Chu Chính ngẩn người, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chăm vào cậu học sinh vừa lên tiếng:
– Nói gì cơ?
Dương Nhàn ghìm lại nỗi sợ hãi nói:
– Mặc dù chỉ là suy đoán nhưng em cảm thấy nó dựa vào cách gõ cửa để giết người, có lẽ lúc ông lão kia đang đếm, có lẽ là cái khác, nhưng chắc chắn có liên quan đến việc gõ cửa, nếu có thể ngăn thứ kia gõ cửa có lẽ sẽ có tác dụng…
Gõ cửa để giết người.
Nếu đúng là như vậy con quỷ đó cũng không khỏi quá đáng sợ.
– Tiềm lực của thằng nhóc này mới vậy đã bộc lộ ra rồi…
Ánh mắt nghi ngờ của Phương Kính nhìn vào Dương Giang, tay nắm chặt lại thành hình quả đấm:
– Nhất định không thể để nó sống sót rời khỏi ngôi trường này.
– Tin em một lần.
Chu Chính thu lại ánh nhìn, ông đâu còn lựa chọn nào khác.
Nếu tiếp tục không hành động, tất cả mọi người ở đây đều sẽ chết.
Lập tức Chu Chính hành động, ông ta xông ra ngoài giống như một con dã thú điên cuồng, tấm thân quái dị trên gầy dưới béo của ổng có sức công phá mà người thường không thể có được.
“Rầm!”
Một âm thanh cực lớn vang lên, cửa phòng học bị ông ta tông nát, đồng thời cũng đâm vào ông lão mặc áo dài đen, mặt xám ngoét, toàn thân lốm đốm ngoài cửa.
Ông lão ngã nhào, nằm sóng soài trên đất, không một ai dám đỡ.
Thân thể của ông bày ra tư thế quái dị, giống như tư thế của những người chết cứng chân tay vậy, không có được sự mềm mại dẻo dai của người sống.
Quỷ giết cũng không chết.
Câu này do Chu Chính tự mình viết đương nhiên không thể quên.
Dù ông lão này có thịt nát xương tan, đốt thành tro thì vẫn không thể chết, còn có thế tiếp tục xuất hiện dưới một dạng khác mà không ai ngờ được.
Đối phó với quỷ chỉ có thể là quỷ.
Chu Chính cắn răng, quay đầu hét lớn
– Các cậu chờ thời cơ, có cơ hội thì hãy chạy đi, tôi sẽ chặn nó lại.
Ông nới rộng áo khoác ngoài, cái bụng phồng lên động đậy mấy cái rất kỳ dị.
Một bàn tay, chính xác là vết lằn của một bàn tay nhô ra khỏi lớp da, cánh tay lộ ra màu xám xanh, móng tay nhọn hoắt, như thể muốn xé lớp da bụng kia để chui ra.
Chương 7: Lạc Đường (1).
Nhưng lớp da bụng bọc lấy cánh tay kia lại cực kỳ đàn hồi, không hề bị xé rách, thế nhưng điều làm cho mọi người kinh hãi nhất chính là, cánh tay này thò ra ước chừng khoảng 2 mét.
Đây mà là tay người sao?
Cánh tay quái đản màu xám xanh này tóm chặt lấy ông già.
“Tí tách,”
Âm thanh lúc chiếc đèn lóe sáng vang lên.
Trong nháy mắt, bóng tối bao trùm bên trong phòng học biến mất, ánh sáng lại xuất hiện, mặc dù mặt tường vẫn loang lổ như trước, mặt đất vẫn lổn nhổn những hố ụ nhưng có vẻ như nguy hiểm đã qua rồi.
– Có tác dụng rồi.
Chu Chính thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay lúc ấy mắt ổng đột nhiên mở to, khuôn mặt gầy gò như thể chỉ có da bọc xương đầy vẻ hoảng sợ.
Ông lão ngã vật dưới đất từ từ đứng dậy, ánh mắt xám tro hơi chuyển động một chút, hình như đang hướng về phía Chu Chính.
– Không thể nào, bị ta khống chế rồi mà vẫn động đậy được sao?
Mặt Chu Chính thất sắc, quay đầu hét lớn:
– Chạy, mau chạy đi, nhân lúc quỷ vực vẫn chưa xuất hiện, chạy khỏi đây mau, để tôi ở đây chặn hắn lại.
Con quỷ này, chắc chắn không phải hạng nguy hiểm tầm thường.
Trong lòng ông đổ mồ hôi lạnh.
….
Tiếng hét của Chu Chính bừng tỉnh đám người trong phòng học.
Mặc dù bọn họ đều bị sự việc trước mắt dọa đến đờ đẫn cả người nhưng ham sống vốn là bản năng mà mỗi người đều có.
– Muốn sống thì mau đi theo tôi.
Phương Kính dẫn đầu hét lên, sau đó một mình phăng phăng xông ra, chạy thẳng tới cửa sau lớp học.
Cả bọn đang ở tầng 5, muốn ra khỏi trường phải đi xuống tầng dưới, nếu đây là tầng 2, hoặc tầng 1, chắc chắn Phương Kính sẽ nhảy ra lối cửa sổ mà không cần do dự.
Nhưng bây giờ mà nhảy từ tầng 5 xuống thì chẳng khác nào tự sát.
Hành động trốn chạy của Phương Kính đánh động đến mọi người, những người khác kịp lấy lại phản ứng, nhưng chỉ theo bản năng mà cùng Phương Kính xông ra khỏi phòng học.
Dương Giang cũng không chần chờ, lập tức nhấc chân chạy theo.
Hắn đoán, Chu Chính không thể khống chế được ông lão đó lâu.
“Rầm!”
Do bị nhiều người giẫm đạp nên mặt đất bị ăn mòn từ trước đó lập tức sụp xuống, có mấy học sinh rơi xuống dưới.
– Trương Vĩ, Miêu Tiểu Thiện.
Dương Giang hoảng hốt, vội vàng tránh khỏi chỗ hố sập.
– Hừ, tôi không sao, con mẹ nó, vừa rồi tên súc sinh kia đẩy tôi một cái, tôi muốn tố cáo hắn muốn mưu sát.
Trương Vĩ sờ sờ mông, đau đến nỗi thở hổn hển.
May mà chỉ rơi xuống tầng phía dưới khoảng tầm 3 mét nên không ngã chết.
Nhưng khi Trương Vĩ quay đầu lại nhìn những người khác cũng rơi xuống cùng mình thì giật mình nhíu mắt.
Một người đang nằm trên mặt đất, mắt trợn trừng, ở chỗ cổ máu tươi tuôn xối xả, miệng phát ra những tiếng hự hự, giống như vẫn chưa tắt thở, Dương Giang nhìn thấy một thanh sắt nhuốm máu xuyên qua cổ của cô ấy.
Là Tô Luy!
Đây là cô bạn có thành tích học tập trên lớp rất tốt, lại khá xinh đẹp nên bình thường có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, không ngờ rằng lại xảy ra cơ sự này.
Bị thương nặng thế này, có gọi xe cứu thương cũng không kịp, huống hồ còn còn đang trong tình huống nguy cấp trước mặt.
– Các cậu mau mau dời khỏi đây, đừng chần chừ mất thời gian nữa.
Dương Giang hét lên, không còn thời gian lo cho người khác nữa rồi, phải lập tức ra khỏi đây thôi.
– Dương Giang, không phải cậu nói phải chạy khỏi quỷ vực hay sao… Mẹ nó, chạy rồi đó, sau này cậu đừng có mượn tiền tôi nữa, lừa gạt.
Trương Vỹ gắt gỏng.
Lúc này một đám học sinh như phát điên xông ra khỏi phòng học, men theo lối cầu thang để xuống tầng dưới.
– Có thể bình yên vô sự rời khỏi đây không?
Lúc này trong lòng Dương Giang thấp thỏm không yên, hình bóng ông già mặc áo đen dài, mình đầy những vết đốm tử thi lởn vởn trong đầu.
Ngộ nhỡ ông lão ấy thực sự là quỷ vậy Chu Chính đối phó nổi không?
Thầy ấy cũng nói rồi, quỷ có giết cũng không chết.
Chỉ có quỷ mới đối phó được với quỷ.
Đợi đã… Lẽ nào Chu Chính cũng là quỷ.
Đột nhiên, Dương Giang thấy da đầu tê rần, toàn thân lạnh toát.
Lẽ nào lúc nãy cậu vừa nghe quỷ giảng bài hay sao?
Rốt cuộc thế giới đến đang xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng lúc từ phòng học chạy ra ngoài hành lang, Chu Chính vẫn dốc hết sức ghìm ông già kia lại, không để đối phương dùng quỷ vực nữa.
Những học sinh này vẫn còn ở trong quỷ vực, một khi quỷ vực xuất hiện trở lại, dù có rời khỏi phòng học cũng chẳng thể sống sót ra khỏi trường.
Nhưng mức độ khủng khiếp của ông già áo đen đó đã vượt xa khỏi tưởng tượng của ông, liệu có thể ngăn cản hắn bao lâu trong lòng Chu Chính cũng không rõ.
…
Lúc này đám người men theo lối cầu thang chạy như điên xuống dưới lầu, hệt như bầy thỏ rừng bị dọa chạy tán loạn.
Một tầng, hai tầng, ba tầng.. hy vọng rời khỏi nơi này đang ở ngay trước mắt.
Nhưng lúc Phương Kính chạy đến khúc quanh ở cầu thang, đột nhiên một âm thanh xẹt xẹt nho nhỏ vang lên, đèn bên trong cầu thanh tắt phụt, toàn bộ cầu thang chìm trong bóng tối.
Bóng tối đen như hũ nút, giơ tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón, nhìn qua cửa sổ cũng không thể nhìn thấy được một chút ánh sáng le lói nào.
– Aaa!
Đèn tắt, có một bạn nữ sợ quá hét toáng lên.
– Đáng chết, Chu Chính đến cực hạn rồi sao? Chẳng lẽ quỷ vực lại xuất hiện rồi, rốt cuộc ông già ấy là quỷ cấp độ nào mà đáng sợ đến vậy.
Trên mặt Phương Kính toát mồ hôi lạnh, cậu không dám nán lại quá lâu trong bóng tối, lập tức ngoảnh lại hét lên:
– Tất cả chạy đi, đừng dừng lại.
Thực ra cậu không muốn cứu những người này nhưng không thể để họ chết trong quỷ vực được.
Nếu không quỷ vực càng trở thêm khủng khiếp hơn.
Cả đám lần mò trong bóng tối tiếp tục men theo cầu thang để bước xuống tiếp, vì là chỗ quen thuộc nên cũng không quá khó khăn.
Nhưng tiếp tục đi xuống dưới lầu, được một lát, Phương Kính bỗng dừng lại, cậu phát hiện ra có gì đó không đúng.
Không chỉ có cậu, Dương Giang ở ngay sau cũng phát hiện ra điểm bất thường, toàn thân cậu căng thẳng, cậu để ý thấy, hình như nãy giờ đã chạy qua không chỉ có 5 tầng cầu thang… thế nhưng trước mặt vẫn còn cầu thang nữa.
– Tất cả dừng lại, đừng chạy nữa.
Phương Kính dừng lại, những người ở phía sau cũng theo phản xạ dừng lại.
Trong tình cảnh này, tất cả mọi người đều mụ mẫm, bây giờ người trấn tĩnh như cậu đã trở thành người đáng tin cậy trong cả đám.
– Phương Kính, sao vậy, sao lại không chạy tiếp?
– Cậu không đi thì tôi vẫn đi, tôi không muốn ở lại đây chờ chết.
Một cậu nam sinh hoảng hốt tiếp tục chạy lên phía trước, mau chóng biến mất trong bóng tối.
– Phương Kính, con mẹ cậu, đừng có chần chờ nữa, xảy ra chết người như chơi đấy.
Ai đó dừng lại, nói trong nức nở.
– Còn chạy cái chết gì, từ lầu năm chạy xuống đến đây lẽ nào mấy người không đếm xem đã đi xuống bao nhiêu tầng sao?
Phương Kính gắt gỏng.
– Mọi người đều đang chạy chối chết hơi sức đâu mà đếm cái đó.
Trong tình cảnh rối rắm không biết đường nào mà lần thế này, quả thực không thể để ý nhiều, không phải ai cũng có được cái đầu lạnh.
Lúc này, Dương Giang im lặng một lát rồi lên tiếng:
Chương 8: Lạc Đường (2).
Lúc này, Dương Giang im lặng một lát rồi lên tiếng:
– Trước khi đèn tắt chúng ta đã chạy tới lầu 3, đang thì chạy đến giữa tầng 2, nhưng đến đây đèn đã tắt rồi, đáng ra là phải chạy thêm 1 tầng nữa là có thể ra rồi, thế nhưng từ khi đèn tắt đến giờ, tính ra chúng ta chạy xuống dưới ít nhất là 3 tầng, có khi là 4 tầng, nói cách khác, chúng ta đã đi vào trong lòng đất.
– Nhưng trường mình đâu có tầng hầm.
– Hừ, Dương Giang cậu đừng có nói mấy chuyện kinh khủng ấy nữa đi được không, đã là lúc nào rồi.
Có ai đó đáp lời trong bóng tối.
– Vậy giờ phải làm thế nào, đi tiếp hay là không đây?
– Hay là cứ đi xuống tiếp thêm mấy tầng nữa xem sao? Có thể là Dương Giang tính nhầm thì sao.
Đúng lúc mọi người đang bàn tán, đột nhiên trong bóng tối tỏa ra ánh sáng yếu ớt, là một bạn nữ run rẩy bật đèn flash trên điện thoại.
Vẫn dùng được điện thoại sao?
Mọi người thấy thế bỗng mừng rỡ, vội vàng móc điện thoại ra bật đèn flash.
Lập tức mười mấy cái đèn flash sáng lên, thế nhưng so với số người trong lớp mà nói thì số đèn bật vẫn quá ít, lẽ nào những người còn lại đều đã tản đi hết rồi sao?
Hơn nữa điều kỳ lạ là những cái đèn này không được sáng rõ như bình thường, như thể bị bóng tối xung quanh nuốt chửng vậy, chỉ có thể tỏa ra quầng sáng chưa đầy một mét.
Phía trước, vẫn là một khoảng tối đen như mực.
Bóng tối đè nén khiến người ta như không thở nổi, như thể có thể mất phương hướng bất cứ lúc nào.
– Tiếp tục đi.
Phương Kính nghiến răng, cậu đâu còn cách nào khác.
Bây giờ không phải lúc dựa vào sức mạnh của một người có thể chống lại, chỉ có thể cầu nguyện cho Chu Chính chưa chết, ông ta vẫn có thể ghìm chân con quỷ đó một lát, phá hủy quỷ vực này.
Nếu không…. chỉ e tất cả mọi người đều sẽ lạc trong quỷ vực này mãi mãi, cả đời cũng không thoát ra được.
Mọi người lại tiếp tục men theo bậc cầu thang bước về phía trước.
Lần này không chỉ có Phương Kính, nhiều bạn khác cũng bắt đầu đếm số tầng.
Một tầng, hai tầng, ba tầng,…
Càng đếm trong lòng lại càng hoảng sợ, lúc cả nhóm đếm đến tầng thứ năm, xem chừng phía trước vẫn còn cầu thang vẫn chưa đi hết, mọi người ai nấy đều dừng bước, chân tay lạnh toát, sự hoảng hốt nhìn thấy rõ trên gương mặt của từng người.
Bấy giờ, một bạn nữ suy sụp, cô ngồi phịch xuống đất khó òa lên.
– Đã, đã đi được năm tầng rồi.
– Tôi cũng đếm được 5 tầng, lần này thì hết thật rồi, chúng ta không thể thoát khỏi nơi này đâu.
– Có quỷ xây tường, chắc chắn là có quỷ xây tường…
Nhất thời, tất cả mọi người đều không biết phải làm sao.
Sắc mặt Phương Kính cực kỳ xấu, không dám đi về phía trước, trong lòng cậu cũng không cam tâm, lẽ nào đời này cậu phải chết vô lý ở cái chốn này?
– Dương Giang, cậu vẫn chưa chết đấy chứ.
Bỗng, một giọng nói hơi chút nóng nảy vang lên.
– Phương Kính, tôi đâu có đắc tội gì với cậu, cậu đừng có rủa tôi chết chứ.
Dương Giang lạnh lùng nói.
Phương Kính xoay người sang chỗ khác, lách qua đám người, túm lấy vạt áo Dương Giang, sừng cồ nói:
– Nếu chưa chết, vậy thì dẫn đường đi, nếu là cậu, cậu chắc chắn có thể sống sót ra khỏi đây, dựa vào tiềm lực của cậu khẳng định không thể chết rục ở cái chốn quỷ quái này.
Dương Giang nói:
– Cậu hiểu biết hơn tôi, thế mà cậu còn không thoát ra được, tôi có thể có cách gì chứ.
– Chắc chắn cậu biết gì đó, con mẹ cậu, tóm lại là có nói hay không hả.
Phương Kính dữ tợn quát.
Cậu đã đi vào đường cùng rồi, giờ chỉ có thể hy vọng vào Dương Giang mà thôi, nếu Dương Giang thực sự có thể sống đến tương lai, chắc chắc cậu ấy không thể chết ở nơi này.
Từ đầu đến giờ, Phương Kính đã bắt đầu để ý Dương Giang.
Chỉ trong chốc lát mà hắn đã phân tích ra quy luật của quỷ gõ cửa, lúc chạy trốn vẫn rất tỉnh táo đếm được số tầng lầu.
Không hồ nghi gì nữa, đấy chính là người có khả năng thích ứng cực kỳ kinh khủng.
Những người bình thường tiếp xúc với quỷ vực một lát đã bị dọa cho kinh hồn bạt vía, làm gì bình tĩnh được như hắn ta.
Đây là một loại thiên phú.
Bình thường loại thiên phú này chẳng mang lại ích lợi gì, dù có thì cả đời này cũng chẳng dùng đến nhưng khi thế giới xảy ra biến động, loại thiên phú này có thể giúp tăng khả năng sống sót, nếu có thể trở thành thầy ngự quỷ, loại thiên phú này có thể khiến cho thầy ngự quỷ có ưu thế khi giao tiếp với chúng.
– Phương Kính, cậu hỏi tôi thì có ích gì, tôi cũng mới gặp tình huống này lần đầu, nếu tôi có cách giải quyết thì đã chẳng phải đợi đến bây giờ, ở cái chốn này thì dù có phải chờ đợi một giây thôi cũng có thể gặp nguy hiểm, cậu tưởng tôi muốn chết chắc?
Dương Giang nói.
Nghe xong, Phương Kính giật mình, bây giờ cậu mới ý thức được bây giờ Dương Giang cũng chỉ là người mới cái gì cũng không biết.
Phương Kính cảm thấy mình thật buồn cười, tự nhiên lại cầu cứu hắn ta trong lúc này.
Là ảnh hưởng của Dương Giang đối với Phương Kính trong tương lai quá lớn sao?
– Phương, Phương Kính, không ổn rồi, cậu nhìn xem…
Bỗng một bạn học lắp bắp chỉ về phía cửa nhà vệ sinh
Giữa tầng 2 và tầng 3 của tòa nhà có một nhà vệ sinh.
– Hừ, vòng vo một hồi vẫn còn ở giữa lầu hai, lần này thật xong đời rồi.
– Không, không phải cái đó, các cậu nhìn phía sau cửa kìa, hình như có một bóng người.
Bạn học này run rẩy, hướng điện thoại chiếu đền về phía đó.
Lúc này, mọi người đột nhiên giật mình liên tiếp lùi về phía sau.
Một cái bóng mơ hồ hình một người cao lớn phía sau ô kính trên cánh cửa nhà vệ sinh xuất hiện dưới ánh đèn điện thoại.
– Ai, là ai đang ở đó.
Một học sinh lấy hết can đảm hét lên.
Hy vọng trong nhà vệ sinh kia là bạn học.
“Kéttttt!”
Tiếng mở cửa kéo dài vang lên, cánh tay nhợt nhạt tử trong nhà vệ sinh thò ra, cánh tay này tỳ lên cửa chậm rãi đẩy cửa mở.
– Không phải người, là một con quỷ.
Trong nháy mắt, con ngươi của Phương Kính thu lại nhưng cuối cùng lại lộ ra vẻ hung ác.
— Dù sao cậu cũng chẳng biết cái gì, vậy thì chết quách đi cho tôi.
Nói rồi Phương Kính dùng hết sức đẩy Dương Giang, dồn cậu vào nhà vệ sinh đen ngòm kia, định tạm thời lấy tính mạng của Dương Giang chặn con quỷ mới sinh này lại.
…
Cánh cửa toilet mở ra, một bàn tay trắng nhợt thò ra từ trong bóng tối, tất cả mọi người đều sợ không dám phát ra tiếng lặng im phăng phắc, tim đập điên cuồng.
Lúc này Dương Nhàn căn bản là không nghĩ đến bạn cùng lớp Phương Kính lại đột nhiên lên cơn điên, cậu ta tóm lấy mình đẩy về hướng con quỷ.
– Phương Kính, cậu muốn hại chết tôi à?
Dương Nhàn nghiến răng nghiến lợi, vừa phát hiện không đúng liền lập tức phản ứng, hắn vội vàng túm lấy vai Phương Kính. Hai người ngừng chân khựng lại.
– Dương Nhàn, cậu chưa chết, đời này tôi không thể an tâm, cậu nghĩ những gì nói trước đó là nói chơi hả, bây giờ cậu còn ngây thơ lắm, rõ ràng biết tôi nói gì mà còn không phòng bị gì đối với tôi nhưng điều này cũng là trong dự liệu, dù sao bây giờ cậu cũng chỉ là một đứa học sinh chẳng biết gì, còn chưa biết sự tàn khốc của cuộc đời, hôm nay tôi sẽ dạy cậu bài học đầu tiên.
Chương 9: Toilet.
Phương Kính quay đầu hét:
– Còn không qua giúp tôi, nhất định phải đẩy nó vào ngăn chặn con quỷ trong toilet, nếu không con quỷ đó ra đây thì cả bọn đều toi hết, muốn sống phải hy sinh 1 người, ngoài ra không còn cách nào khác.
Lấy đại nghĩa ép người quả nhiên hiệu quả, dưới uy hiếp của lệ quỷ, vì mạng sống, lại đưa thêm cái lý do chính đáng thì chuyện gì mà chẳng làm được.
Lập tức có ba nam sinh xông đến với vẻ mặt hoảng sợ, tóm lấy Dương Nhàn. Bốn đứa cùng dồn sức đẩy cậu, đổi lại là người khác cũng không chống lại được.
Lập tức Dương Nhàn lui về phía sau, rất nhanh đã bị đẩy đến cửa toilet.
15 phút sau, bàn tay thò ra từ trong bóng tối kia đáp trên vai cậu, đồng thời ngón tay dùng sức, lạnh lẽo mà cứng ngắc ấn lấy cậu.
Một sức mạnh khủng bố kéo lấy Dương Nhàn lôi vào trong bống tối vô tận của toilet.
– Dương Nhàn, đi vào cho tôi, lần này cậu chết chắc rồi, kiếp sau học khôn một chút.
Phương Kính không ngừng đẩy mạnh, thét to.
Dương Nhàn phẫn nộ chồng chất, hắn đã cảm thấy cả cái vai đều mất đi tri giác, dường như đã bị cái tay lạnh lẽo trắng nhách kia đè cho nát bấy vậy, đồng thời một luồng hơi lạnh thấu xương bao lấy toàn thân, máu huyết lúc này cơ hồ như bị đông cứng lại.
– Bọn tồi tệ này, học chung một thời mà lại muốn hại chết tôi, nếu đã như vậy bọn cậu cũng đừng mong dễ chịu, có chết, tôi cũng phải kéo mấy đứa cậu làm đệm lót lưng.
Nói xong, cậu cũng không phản kháng nữa, bàn tay sống chết tóm lấy vai hai đứa bạn học, sức kéo khủng ở sau lưng khiến cho mấy người không ngừng bị kéo vào trong.
Phương Kính đã phát hiện ra không đúng, vội vàng lùi ra, không để Dương Nhàn tóm lấy.
– Không, đừng mà, thả tôi ra, Dương Nhàn cậu thả tôi ra.
– Xin cậu đấy, tôi ko muốn chết mà, cậu đừng túm tôi, cậu túm đứa khác đi.
Hai đứa bị tóm kia càng thêm sợ hãi, mở miệng khóc lóc xin tha.
Dương Nhàn cho là mình chết đến nơi rồi, trái lại không có thấy sợ hãi như vậy, cảm giác được xung quanh mình bị bóng tối bao trùm, cậu lạnh lùng nói:
– Bọn cậu đừng kêu nữa, nếu bọn cậu đã muốn hại chết tôi thì tôi cũng muốn bọn cậu cùng tôi chết chung, Phương Kính, cậu đừng đắc ý, nếu như tôi chết có thể biến thành quỷ chắc chắn sẽ không tha cho cậu…
“Rầm~! ”
Một tiếng vang lớn, cánh tay trắng bệch thu về bóng tối, cửa toilet nháy mắt đóng sầm lại.
Dương Nhàn, cộng thêm hai học sinh hãm hại cậu cùng biến mất ngay trước mắt.
Cánh cửa đóng chặt, sau đó không có động tĩnh gì.
Thấy tình cảnh này Phương Kính mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn nặn ra một chút ý cười.
Dương Nhàn, cuối cùng thì cậu cũng tiêu rồi.
– Phương Kính, cậu, đúng là cậu đã hại chết Dương Nhàn, các cậu……
Bên cạnh, những người khác thấy cảnh này run rẩy nói.
Vẻ mặt Phương Kính dữ tợn nói:
– Câm mồn, lúc nãy không có tôi, con quỷ kia mà ra được thì cả bọn đều chết hết, còn ngẩn ra ở đây làm gì, muốn sống mau đi theo tôi, ba người họ không kéo dài được bao nhiêu thời gian, một khi con quỷ giết chết họ sẽ đi ra tiếp, đến lúc đó kẻ chết là chúng ta.
Nói xong, cậu ta không thêm lời nào nữa, quay đầu đi lên.
– Phương Kính, sao cậu quay lại?
– Nếu tiếp tục đi xuống thì chỉ có đường chết, ai biết lại gặp phải thứ gì, quay lại có lẽ có thể gặp được Chu Chính, nếu ông ta còn chưa chết có thể sẽ cứu chúng ta.
Phương Kính nói.
Trong lòng cậu ta cũng sợ hãi cực độ.
Bởi vì người chết trong quỷ vực càng nhiều, quỷ vực càng đáng sợ, có lẽ không còn nhiều thời gian để trốn nữa rồi.
….
Lạnh lẽo, tăm tối, cùng với tiếng nước nhỏ tí tách, tí tách, như vòi nước chưa vặn kỹ.
Dương Nhàn cùng với hai học sinh bị cánh tay trắng bệch kia kéo vào trong cái buồng vệ sinh không có chút tia sáng này.
– Ra ngoài, mau ra khỏi đây.
Đoạn Bằng và Trịnh Phi giãy thoát ra khỏi Dương Nhàn, sợ hãi chồng chất, vội vàng mò tứ tung theo bốn bức tường, ý đồ mở cửa chạy khỏi nơi này.
Bức tường lạnh ngắt loang loang lổ lổ, nhiều chỗ lồi lõm tản ra mùi mục rữa.
Buồng vệ sinh vốn không rộng, bình thường nhắm mắt cũng có thể sờ thấy cánh cửa để rời khỏi rồi nhưng hai đứa mò tứ tung bốn phía nhưng trước mắt chỉ thấy toàn là tường.
Bên trái là tường, bên phải cũng là tường… mò mãi không thấy tận cùng của bức tường chặn trước mặt họ.
Cánh cửa đã biến mất…
– Cửa, cửa đâu? Cửa ở đâu, lúc nãy còn ở chỗ này mà, Trịnh Phi cậu có tìm thấy không?
Đoạn Bằng nói như sắp khóc, giọng run rẩy.
– Chỗ tôi cũng không có.
Trịnh Phi nói với giọng hoảng sợ.
Bọn họ điên cuồng mò mẫm vách tường, lòng bàn tay không bỏ sót một tấc nào, ý đồ tìm ra cái cửa toilet thân thuộc kia.
Nhưng dù bọn họ có mò thế nào cũng không thể tìm ra được cánh cửa ra khỏi nơi này, chỉ có mặt tường lạnh lẽo loang lổ.
Hoặc là nói, ở đây căn bản là không có cánh cửa đó.
Chính trong lúc bọn họ đang tìm cửa để đi khỏi, tình cảnh của Dương Nhàn càng thêm không tốt.
Bởi vì hắn có thể cảm giác thấy cánh tay lạnh lẽo kia cứ tóm lấy vai mình, hơn nữa lúc đầu chỉ có vai mất đi tri giác, giờ thì nguyên cánh tay cũng mất hết cảm giác rồi, theo thời gian trôi qua, chỗ bị mất tri giác càng lúc càng nhiều… nếu như lan ra toàn thân, Dương Nhàn có thể khẳng định mình sẽ thành một thi thể lạnh ngắt.
Toàn thân Dương Nhàn toát mồ hôi lạnh, hắn dùng hết sức lực toàn thân để giãy ra.
Không có tác dụng gì, nơi bị túm lấy kia giống như là đinh sắt đóng lại vậy, không mảy may nhúc nhích.
Dùng hết các kiểu giãy dụa, cũng không có chút tác dụng gì.
– Chẳng lẽ mình phải chết ở đây sao?
Lúc này trong đầu chỉ có một ý nghĩ này thôi.
Cuối cùng, có lẽ là chấp nhận thôi.
Ngược lại trong lòng cậu lại không sợ hãi, chỉ nghĩ dù sao mình cũng sắp chết, trước khi chết gọi điện thoại cho người nhà để lại trăn trối cũng tốt.
Dương Nhàn khóe miệng lộ ra cười khổ, chịu đựng cái lạnh và tê dại toàn thân, mò ra cái điện thoại cố gọi điện cho người nhà.
Nhưng khi khi cậu mở điện thoại lên, màn hình vừa sáng, liền hiện ra giao diện của câu chuyện lúc trước cậu xem trong diễn đàn kia.
Chính là trang cuối của câu chuyện, có một file dạng âm thanh đăng trên diễn đàn.
Lúc Dương Nhàn chợt nhìn thấy file âm thanh kia có hơi sững lại, bỗng dưng liên tưởng đến âm thanh lúc ông lão kia đứng bên ngoài cửa lớp gõ cửa.
– Đợi, Đợi đã, nếu như ông lão kia đúng là dùng tiếng gõ cửa để giết người, thế thì âm thanh này chắc không chỉ có tác dụng với con người, cũng có tác dụng với quỷ, Chu Chính từng nói, có thể đối phó với quỷ chỉ có quỷ.
Cậu nghĩ đến đây, con ngươi lập tức sáng lên, toát ra mấy phần hy vọng sống sót.
Không hề do dự, lúc này một cánh tay khác của Dương Nhàn vẫn có thể cử động, cậu mở đoại ghi âm kia ra.
“Cộc, cộc, cộc!”
Âm thanh gõ cửa trầm muộn lại vang lên, vang vọng trong không gian hắc ám này.
Nhưng mà chuyện không ngờ tới lại xảy ra.
Cái tay trắng nhách tóm lấy vai Dương Nhàn kia giống như bị bỏng, nhanh chóng rụt lại, biến mất vào trong bóng tối, cảm giác lạnh lẽo, cứng đờ nhanh chóng rút khỏi thân thể.
Chương 10: Quy Luật (1).
Cả người Dương Giang mềm nhũn, suýt nữa thì ngã ra đất, miệng mở to thở hổn hển, bấy giờ mới cảm thấy mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống gò má, tí tách rơi xuống.
Khi nãy, có thể nói là vừa từ quỷ môn quan trở về.
– Không, không thể đợi tiếp ở đây nữa, nhất đinh, nhất định phải mau chóng rời khỏi chỗ này…
Vừa mới tạm thời thoát khỏi nguy hiểm từ tay của quỷ, thậm chí hắn còn chẳng có thời gian nhớ lại, cảm thán về chuyện mới rồi.
Vội vàng cầm lấy điện thoại, Dương Giang mở đèn flash, sau đó đứng dậy.
Trong bóng tối của nơi này vẫn còn lởn vởn một con quỷ chưa rõ danh tính, ở lại nơi này càng lâu thì chết càng nhanh.
Dương Giang mò mẫm đi về phía trước.
Toàn thân hắn hơi run rẩy, không biết là do căng thẳng quá mức hay là do nỗi sợ hãi mơ hồ.
Mới tiến về phía trước được mấy bước, bóng tối bị ánh đèn đẩy lui một chút, hắn nhìn thấy hai người Đoạn Bằng và Trịnh Phi mặt mũi hoảng hốt, đứng cạnh bức tường loang lổ mốc meo điên cuồng gõ vào mặt tường.
– Ai, ai?
Trịnh Phi quay đầu lại, giọng run rẩy, hoảng hốt.
Cậu nhìn thấy một quầng sáng lờ mờ.
Dương Giang lạnh mặt, cầm điện thoại nói:
– Là tôi, Dương Giang.
– Dương, Dương Giang? Cậu chưa chết?
Thái độ của Trịnh Phi kinh ngạc nhiều hơn là mừng rỡ.
– Cậu cũng giống Phương Kính rất mong tôi chết hay sao?
Dương Kiên hỏi.
Đoàn Bằng có chút kích động, vừa gấp gáp vừa sợ hãi nhào về phía Dương Giang, túm chặt lấy cậu mà hét:
– Mày, tại sao mày lại kéo tao đi vào, tại sao? Tao với mày không thù không oán, tại sao lại muốn hại tao?
Dương Giang đấm vào mặt đối phương, giận dữ nói:
– Tôi và cậu không thù không oán, chẳng phải các cậu cũng muốn hại chết tôi đấy sao? Mấy chuyện tốt các cậu làm lúc đó thì sao, bây giờ lại quay sang trách tôi, tôi từng nói có chết cũng chết cùng nhau, bây giờ tôi chỉ căm tức không tóm được tên Phương Kính kia, đáng lẽ phải để cậu ta thử cảm giác bị quỷ bắt mới đúng.
Đoàn Bằng bị đấm một quả, mặc kệ đau nhức vẫn nghẹn ngào nói:
– Tôi, tôi không muốn chết, tôi vẫn muốn sống tiếp, là do Phương Kính bắt tôi làm vậy… Không làm như vậy cái thứ kia lại xuất hiện chúng ta đều sẽ chết, thà một mình cậu chết còn tốt hơn tất cả mọi người cùng chết.
– Vậy nên tôi phải cam tâm tình nguyện là vật hy sinh sao? Buồn cười thật, cậu vĩ đại như vậy sao lại không chủ động hy sinh đi? Sao phải ép người khác chết thay.
Dương Giang nói:
– Hơn nữa nếu các cậu thực sự chết thay thì tôi có thể thoát ra ngoài được chắc? Đừng quên rằng ngoài kia vẫn còn một con quỷ, mấy cậu bớt ngây thơ đi, từ trước đến giờ Phương Kính luôn muốn giết tôi, cậu ta chắc chắn biết những chuyện này, nếu không, không thể lúc nào cũng nhằm vào tôi, mối thù ngày hôm nay, tôi nhất định phải trả, nếu tôi có thể sống sót ra khỏi đây…
Không đợi Dương Giang nói hết, đột nhiên toàn thân Đoàn Bằng toàn thân run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, cậu ra run cầm cập quay đầu nhìn lại.
Trong bóng tối mịt mùng chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nhưng cậu ta lại cảm thấy có một bàn tay lạnh buốt tóm lấy cổ tay mình.
Hơn nữa bàn tay lạnh như băng kia còn truyền tới một lực vô cùng mạnh.
Thân mình Đoàn Bằng dường như không bị khống chế, kéo lui về phía sau.
– Cứu, cứu tôi, Dương Giang, cứu tôi với…
Đoạn Bằng hoảng sợ thét lên.
Trong lòng Dương Giang giật thót, hơi mơ hồ một chút nhưng cậu đã nhìn thấy cánh tay nhợt nhạt trên cổ tay Đoàn Bằng.
Tim đập thình thịch… không còn nghi ngờ gì nữa, con quỷ kia đã quay trở lại.
Dương Giang theo bản năng định cầm điện thoại lên định nhấn mở đoạn âm thanh khi nãy ra hy vọng có thể tái hiện một màn khi nãy để dọa con quỷ thoái lui.
Nhưng tay vừa mới cử động lại dừng lại.
Đoạn Bằng có đáng để hắn đi cứu không?
Không.
Không đáng.
Bản thân Dương Giang gặp phải tình cảnh này hoàn toàn là do Phương Kính, Đoàn Bằng và Trịnh Phi mà ra cả.
Đến nay gặp nguy hiểm rồi, tại sao lại phải đi cứu bọn họ chứ? Vừa rồi cũng đâu thấy bọn họ cứu hắn, chỉ muốn tự hắn tìm được đường thoát thân, hơn nữa nếu muốn cứu, phải cứu thế nào? Cái tệp âm thanh trong điện thoại chỉ dọa được con quỷ đó nhưng không khiến nó bị thương.
Bản thân Dương Giang chẳng qua cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.
Bọn họ muốn sống, chẳng lẽ hắn không muốn sống chắc.
Phương Kính nói đúng, trước đây hắn quá ngây thơ, khi còn trong phòng học đã nghe được Phương Kính muốn hãm hại mình, thế mà không hề đề phòng.
Tuyệt đối không có lần sau nữa.
Dương Giang buông điện thoại xuống, lùi về phía sau một bước, lạnh nhạt nhìn theo thân ảnh của Đoàn Bằng bị bóng tối kéo về phía sau, mặc kệ cậu ta la hét cầu cứu cỡ nào cũng không chút động lòng.
Cuối cùng chính mắt hắn đã chứng kiến thân hình cùng gương mặt hoảng sợ của Đoàn Bằng biến mất trong bóng tối cùng với đó, bàn tay xám xịt kia cũng biến mất theo.
Trong nháy mắt bóng tối nuốt chửng Đoàn Bằng, tiếng la hét cầu cứu của cậu ta cũng biến mất.
Tất cả đều nhanh chóng trở về trạng thái tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt róc rách nhè nhè vang vọng, vô cùng rõ ràng.
Dương Giang quay đầu lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng cân bằng lại căng thẳng, khắc chế sự sợ hãi trong lòng, sau đó như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, cầm điện thoại lên bắt đầu tìm đường ra.
Con quỷ này vẫn còn lởn vởn quanh đây, cứ tiếp tục đợi như vậy hắn không dám chắc lần này còn quỷ sẽ không tấn công mình.
Trước đây Phương Kính từng nói dùng người có thể tạm thời ngăn chặn quỷ.
Khi nãy Dương Giang bị đẩy vào đây là do Phương Kính muốn dùng mạng sống của Dương Giang để chặn con quỷ này lại.
Nếu đã như vậy vậy, khoảng thời gian Đoàn Bằng bị quỷ bắt đi và lần con quỷ xuất hiện kế tiếp sẽ cách nhau một khoảng nhất định.
Nếu như phân tích này là đúng, trước khi con quỷ tấn công tiếp thì Dương Giang sẽ an toàn.
Chỉ có thể cầu nguyện như vậy thôi.
Nghĩ đến đây, Dương Giang lập tức tìm đường ra thoát khỏi nơi này.
– Dương Giang, cậu đi đâu vậy? Dẫn mình theo với.
Trịnh Phi nhìn thấy hắn vội vội vàng vàng muốn chạy theo nhưng Dương Giang chẳng để ý đến cậu ta, chỉ lạnh nhạt từ chối nói:
– Cậu tự nghĩ cách đi, đừng có đi theo tôi, lẽ nào cậu vẫn còn định trông cậy tôi sẽ dẫn cậu rời khỏi chỗ này chắc? Nên nhớ tôi đến quỷ vực này đều do mấy người hại.
Nói rồi, Dương Giang rảo bước đi vào bóng tối.
Không tính toán chuyện báo thù, coi như Dương Giang đã nể tình bạn bè lắm rồi, sau khi con quỷ kia giết chết Đoàn Bằng chắc chắn sẽ quay lại tìm cậu ta, cứ để cậu ta ở đây chờ chết cũng để kéo dài thời gian cho hắn.
Nếu lần tới con quỷ tập kích, chắc chắn sẽ ưu tiên lựa chọn Trịnh Phi.
Trịnh Phi cả kinh vội vàng chạy theo nhưng xung quanh đã không còn nhìn thấy Dương Giang đâu nữa, chỉ còn lại bóng tối bất tận.
– Dương, Dương Giang, cậu ở đâu? Cậu mau ra đây đi, trước đây mình không cố ý đâu, xin lỗi, mình xin lỗi…
Cậu nức nở, hai tay mò mẫm trong bóng tối lại chẳng mò thấy gì cả.
Tiếp tục đi một vòng.