1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng
  4. Tập 6: Mặc vài váy đỏ (c51-c60)

[Dịch] Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng

Tập 6: Mặc vài váy đỏ (c51-c60)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 51 : Mặc vài váy đỏ cho ngươi một cơ hội múa đơn

Mà trong đoàn người không thể tranh cãi Tần Như Thương là người được lựa chọn đứng hạng thứ nhất, cho dù không có ánh mắt lạnh thấu xương kia, chỉ phần xinh đẹp này cũng đủ để cho lão phụ nhân oán trách rồi khen ngợi, huống chi còn có trải qua từng trận sát khí.

Tay An Nhân tạm ngừng giữa không trung khoảng bốn giây, mặc dù sau đó thả ra, nhưng oán hận trong lòng lại không có chỗ phát tiết.

Vì vậy dứt khoát dậm chân một cái, nhìn về tiểu nha đầu theo đến ở phía sau hung dữ mà nói:

“Đem váy múa đến đây!”

Lời vừa ra, lập tức có một tiểu nha đầu tay nâng một bộ váy đỏ thẫm đi lên phía trước.

Ánh mắt Như Thương nhìn lại, cảm thấy màu đỏ này thật sự rất quái dị, trong diễm lệ lại còn mang theo một chút âm u, giống như là máu trong người đang chảy ra.

“Vương Hậu nương nương thích múa đơn (là múa một mình), ta xem dáng dấp ngươi không tệ, nên sẽ cho ngươi một cơ hội biểu hiện. Đây là trang phục múa ngươi phải mặc, tự mình lấy đi về!”

Vừa nói xong, lại chuyển hướng sang những người khác, lên giọng nói:

“Khi các ngươi điều chỉnh lại điệu múa cũng không cần lo lắng đến nha đầu này. Nàng muốn múa đơn, để cho tự nàng ta chuẩn bị!”

Giọng phụ nhân nói chuyện rất khó nghe, chỉ là sự việc xảy ra cũng không kịp để cho mọi người có đường sống phản bác.

Vốn là tới biểu diễn, người ta lại yêu cầu múa đơn, bất quá đây cũng là chuyện bình thường.

Sự việc đã dặn dò xong, cuối cùng An Nhân cũng lên tiếng để cho tiểu nha đầu dẫn mọi người đi ăn cơm.

Tần Như Thương không có đi theo, chỉ nhận lấy bộ quần áo rồi xoay người trở về phòng, chuẩn bị vào trong phòng thử một chút.

Nếu muốn nhảy múa đơn, dù sao cũng phải biết quần áo trên người có cảm giác gì, lúc đó mới có quyết định tốt phải nhảy như thế nào.

Mọi người chia làm hai hướng, nàng trở về phòng, còn người khác rời khỏi viện đi ăn cơm.

Đi chưa được hai bước, liền nghe An Nhân lại lên tiếng nói một câu:

“A..! Chỗ này làm sao còn có người mù!”

Nàng biết là nói Liên Nhi, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy lão phụ kia đi tới trước mặt Liên Nhi, đến cũng không nói gì khác, chỉ là cẩn thận đánh giá một chút.

Chương 52 : Còn sống là còn có thể dùng

Sau đó chép chép miệng, rất đáng tiếc mà nói:

“Một tiểu nha đầu tốt lành như vậy lại bị hủy hoại, thật sự là đáng thương! Bất quá vẫn còn sống, ít nhất cũng còn có thể dùng!” Ném xuống lời này sau đó liền không để ý tới người khác, xoay người quay đầu bỏ đi.

Trong lời nói mơ hồ để lộ ra thông tin quái dị khiến cho mọi người cảm thấy rất không thoải mái, nhưng cũng không có nơi để hỏi, không thể làm gì khác hơn là thảo luận vớ vẩn một trận, tự mình dọa chính mình.

Tần Như Thương đổi lại bộ váy đỏ, quả thật là dùng được, cái khóa của bộ váy này thật phức tạp, tuy nói nàng đến cổ đại này cũng bốn năm, nhưng bởi vì đi lại thường là mai danh ẩn tích (giấu họ giấu tên) trong giang hồ, cho nên thói quen ăn mặc cũng đều là vạt áo ngắn kiểu dáng tiện lợi.

Loại váy múa này nàng chưa bao giờ gặp qua, chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình một tầng một tầng tròng vào trên người.

Cho đến khi buộc lại một sợi dây lưng cuối cùng trên eo, lúc này mới đi đến trước mặt một gương đồng lớn quan sát.

Thì ra là đây là một bộ áo thủy tụ, ngay ống tay có một hạt cúc áo ẩn dấu, tay áo vừa bỏ xuống, xòe rộng ra dài ít nhất ba thước.

Như Thương vỗ trán, chẳng lẽ đây là để cho nàng đến hát kịch sao? Đến triều đại không tồn tại trong lịch sử để chơi đùa?

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cho rằng cùng hát kịch không có quan hệ, có thể là những người Tây Dạ cảm thấy được tay áo múa thật dài khi đứng lên sẽ nhìn tốt hơn mà thôi.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe nơi xa một hồi tiếng sáo du dương truyền đến, nhẹ nhàng bay bổng trong không khí, cũng không phô trương.

Cẩn thận nghe lại, dường như cũng không quá giống từ cây sáo phát ra.

Loại âm thanh đó rất có thể làm lòng người sợ hãi, sa sút tinh thần, cho dù nàng là Tần Như Thương, cũng không thể không động lòng.

Tinh thần hơi chút ổn định lại, sau đó đẩy nhẹ cửa ra đi tìm kiếm phương hướng của âm thanh truyền đến.

Đi một chút, gần đến xuất hiện một tiểu Cung Viện, thẳng đến Vương Cung Tây Dạ có một lớp đá thứ tự trải lót trên mặt đường.

Nàng vừa đến, đầu nguồn âm thanh kia cũng truyền đến trước mặt.

Như Thương theo mắt nhìn lại, chỉ thấy có một đội người Tây Dạ đang đi về phía bên này. Bốn người nâng ghế trúc, bên cạnh còn có một nam tử đi theo, bộ dáng như một nghệ nhân lặt vặt, âm thanh kia chính là từ chỗ của hắn phát ra.

Chương 53 : Lại thấy cô độc chứng

Lúc này Như Thương mới phát hiện ra cách gần đó, thì ra nghệ nhân lặt vặt đang nhặt lấy một mảnh lá cây đặt ở khóe miệng, khúc nhạc lướt qua giữa đôi môi ma sát cùng với lá cây nảy sinh rung động, quả thực đúng là động lòng người.

Chỉ là sau khi nhìn thấy tình hình hiện tại cũng không còn được bao nhiêu cảm giác kìa lạ nữa, cái loại cảm giác hoảng sợ, sa sút tinh thần trước đó cũng không còn tồn tại, ngược lại Tần Như Thương tận lực tập trung chú ý đến một người ngồi ở trên ghế trúc được nâng đi.

Người nọ toàn thân áo đen, tóc xõa ra tùy ý, cũng không chải đầu búi tóc. Dáng vẻ vào lúc này lười biếng tựa vào trên thành ghế, ngẩng đầu nhìn trời nhưng hai mắt thì lại nhắm chặt.

Dáng vẻ như vậy Tần Như Thương thấy cũng nhiều, từ Hách Thành mãi cho đến cái đêm bão cát, trong đội ngũ vẫn luôn có một người duy trì bộ dáng này.

Chính nàng cho người đó một cái tên, gọi là cô độc chứng.

Vốn tưởng rằng đã bị mất tích, bây giờ người quen lại xuất hiện ở trước mắt, Tần Như Thương thật không biết nàng nên phải lên tiếng chào hỏi, hay là làm như không thấy thì tốt hơn.

Đội ngũ nâng ghế trúc đi rất chậm, giống như đang phối hợp cùng nàng suy tính thời gian.

Nói ra, cô độc chứng xem như cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, nếu như không có hắn ra tay cứu giúp, một đêm bảo cát kia vẫn không biết sẽ tạo thành nhiều hậu quả nghiêm trọng gì.

Hoặc bất đắc dĩ thì nàng sẽ dẫn mưa vào trong sa mạc, mặc dù được cứu, nhưng cũng khiến cho mọi người hoang mang sợ hãi.

Nghĩ đến đây, ghế trúc đã được nâng đến trước mặt.

Nàng đứng ở một bên đường, đưa mắt nhìn theo đội ngũ đi ngang thoáng qua nàng.

Không ai nhìn về phía nàng, Tần Như Thương bị xem như vô hình không có.

Nhưng nàng không phải để ý những thứ này, lúc tầm mắt lướt qua chỗ không ngờ đến lại có phát hiện mới.

Đó là móng tay của cô độc chứng, giống như được tẩm một loại mực nước đen đậm, tay bỗng nhiên đem đặt lên trên ghế trúc.

Như Thương nhíu chặt lông mày, nhấc chân liền đi theo về phía trước hai bước, vẫn nhìn chằm chằm trên đầu móng tay đen nhánh kia. Truyền thuyết đã từng được nghe qua có liên quan đến thái tử Đông Thục, lại bắt đầu lần lượt hiện lên ở trong đầu.

Này…!

Bị tẩm trong nước thuốc bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau khi đi ra người lại còn sống, nhưng tất cả mười đầu móng tay đều đen. . . . . .

Chương 54 : Hắn chính là thái tử đông thục

Tần Như Thương thật sự có chút kinh ngạc, không phải bởi vì sự phát hiện này mà có nhiều kinh ngạc, kỳ quái ở chỗ là nếu hắn có thể trà trộn ra khỏi Tây Dạ Quốc đi đến biên giới Hách Thành Đông Thục, vậy tại sao còn phải trở về làm con tin?

Mặc kệ là vụng trộm lén đi, hay là quang minh chính đại mà đi, ít nhất cũng nói rõ là hắn có khả năng rời khỏi tòa Vương Cung, vậy tại sao không mượn cơ hội này bỏ chạy trở về đất nước của mình?

Nàng lại ngẩng đầu lên xem mặt của cô độc chứng, nhưng đối phương vẫn trong trạng thái nhắm mắt, làm cho nghi ngờ trong lòng Tần Như Thương càng ngày càng nhiều hơn.

Có thể là hắn sợ khi hắn rời đi sẽ chọc giận đến Tây Dạ, từ đó mang đến tai họa cho Đông Thục. Đúng là rất kỳ quái, theo Như Thương nhận thấy, người này tuyệt đối sẽ không có ý thức đi lo lắng cho người khác.

Trong thế giới sinh tồn của hắn, là mọi người luôn được bao bọc ở ngoài bởi một tác phong làm việc riêng biệt, giống như ở trong sa mạc cứu người xong lại lập tức biến mất, làm cho không ai đoán ra cũng không thấy rõ.

Có lẽ là do nàng cùng lúc đi theo, người kia vốn ngồi ở trên ghế dựa nhắm mắt đã cảm giác ra được khác thường, lập tức liền mở ra nữa mắt nhìn về hướng bên nàng.

Vào lúc không biết có nên gọi hắn tỉnh hay không, thì thấy hắn chủ động nhìn lại, Tần Như Thương đúng là thở phào nhẹ nhõm, sau đó miễn cưỡng nở ra một nụ cười ——

“Này..!”

Nàng không biết phải nên chào hỏi như thế nào, lại ném ra một chữ như vậy.

Ánh mắt cô độc chứng trực tiếp chiếu vào trên mặt của nàng, không nổi lên một chút gợn sóng.

Hắn từ lâu đã biết các nàng là vũ cơ được tiến cung, gặp nhau ở chỗ này cũng không có gì đáng kinh ngạc quái lạ.

Nhưng khi ánh mắt của hắn di chuyển đến vẻ mặt nửa cười mà lại như không cười của Như Thương, vốn là mắt hơi mở bỗng nhiên trợn to.

Phản ứng như vậy đối với cô độc chứng mà nói, thật sự là có chút kích động, Như Thương bị hắn làm cho giật nảy mình, theo bản năng liền lui về sau một bước, cũng không cùng ghế trúc đi về phía trước nữa.

Chương 55 : Cô độc chứng nói chuyện

Cô độc chứng thấy nàng dừng lại, mi tâm hơi nhíu một chút như đang suy nghĩ, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt.

Rồi sau đó thân mình nghiêng qua một bên, người đang ngồi vốn là rất tốt bỗng nhiên từ trên ghế ngã xuống đất.

Như Thương không nghĩ tới sẽ có biến hóa như vậy, tiến lên hai bước muốn đến đỡ hắn.

Những người nâng ghế trúc cũng sợ hãi, rối rít vây quanh kiểm tra xem cô độc chứng có chuyện gì hay không.

Bộ dáng rất cung kính, Như Thương cảm thấy hắn ở chỗ này cũng được xem như là một chủ tử.

Đang chuẩn bị lên tiếng hỏi hắn có bị ngã xuống hay không, mặc dù hỏi như vậy đối với cô độc chứng mà nói hình như có chút buồn cười, nhưng loại tình huống như vậy ở trước mắt, nàng thật sự không biết còn có thể nói thêm lời nào khác.

Nhưng lời nói vẫn chưa kịp ra khỏi miệng, ánh mắt nhạy bén của Như Thương liếc qua một cái liền nhìn thấy, cô độc chứng rất nhanh lấy ngón trỏ tay phải xẹt qua bàn tay trái của hắn.

Còn không đợi nàng nhìn kỹ xem vết xước có làm hắn bị thương hay không, bàn tay trái bị xẹt qua đã hướng trên ống tay áo của nàng bắt lấy.

Cổ tay nắm chặt tay áo Như Thương, sức lực rất lớn.

Động tác này, người ở bên ngoài nhìn vào giống như là hắn muốn mượn lực từ Như Thương để đứng lên, mà trên thực tế cũng đúng là như vậy.

Tay cô độc chứng chỉ dừng lại ở cổ tay áo Như Thương rồi hắn đứng dậy, sau đó cũng không nhìn nàng nữa, chỉ nhẹ giọng lên tiếng ——

“Đa tạ!”

Hai chữ vô cùng nhạt nhẽo, nhưng lại là lần đầu tiên Như Thương nghe được giọng nói của hắn.

Bọn hạ nhân đến nâng hắn ngồi lại dựa lưng vào ghế, hắn lập tức khôi phục lại vẻ mặt nửa ngủ nửa tỉnh vừa rồi.

Mọi thứ xảy ra chỉ trong phút chốc, chớp mắt tất cả đều trở lại yên tĩnh.

Ánh mắt Tần Như Thương nhìn người ở phía trước càng đi càng xa, cổ tay vừa mới bị cô độc chứng nắm qua, cách một lớp vật liệu may mặc mà hình như còn có thể truyền đến từng trận cảm giác nóng bỏng.

Nàng biết đó không phải bệnh dịch chết tiệt gì hết, mà là từ lòng bàn tay cô độc chứng chảy ra máu.

Hình như là hắn cố ý cắt bàn tay của mình bị thương, sau đó đem máu bôi lên ống tay áo của nàng.

Nếu nói như vậy, từ trên ghế trúc ngã xuống, nhất định là vì che giấu cho hành động này.

Chương 56 : Nàng lựa chọn tin tưởng cô độc chứng

Chỉ là Như Thương không hiểu được dụng ý hắn sao phải làm như vậy, lại càng không hiểu những vết máu dính vào xiêm y của nàng sẽ dẫn đến kết quả gì.

Nàng cúi đầu nhìn, máu cũng không nhiều, nhưng có người khi trưởng thành lòng bàn tay lại lớn như vậy?

Muốn trong một thời gian ngắn như vậy nhiễm từng này máu, miệng vết thương nhất định bị cắt không nhẹ.

Tinh thần cảnh giác trong đầu giống như bị từng trận kích thích, nhắc nhở nàng mọi chuyện đều có nguyên nhân, trước khi chưa hiểu rõ được tình hình, người chỉ có thể tin tưởng duy nhất chính là bản thân.

Nàng biết nếu phải gặp ở chỗ này cũng chỉ có hai kết quả, một là máu này đối với nàng có lợi, hai là máu này đối với nàng có hại.

Từ đó suy ra —— cô độc chứng là người mình! Hoặc, cô độc chứng là kẻ địch!

Đôi khi, người biết rất rõ ràng mọi việc thì nên tuân theo thói quen nguyên tắc. Nhưng nếu xảy ra trong nháy mắt, nàng vẫn sẽ nguyện ý tin tưởng bản thân, cái gọi là giác quan thứ sáu này nọ không rõ ràng.

Liền nói thí dụ như Tần Như Thương hiện tại, nàng lựa chọn tin tưởng cô độc chứng, cũng lựa chọn để cho vết máu cứ như vậy lưu lại trên ống tay áo của nàng.

Không có nguyên nhân, trực giác đáng chết nói cho nàng biết làm như vậy là đúng.

. . . . . .

Ngày kế là thọ yến Vương Hậu, người của đội múa cũng cảm thấy có chút nôn nóng, nhưng cũng không có biện pháp thay đổi.

Theo như lời lão phụ nhân, hai mươi người biểu diễn nổi tiếng chia làm hai tốp, một tốp là mười chín người múa đoàn, mặc khác chính là một mình Tần Như Thương múa đơn.

Thọ yến được bố trí tại Vương Cung “Hoan Hỉ điện”, khi nhóm người tham gia múa đến, bên trong đã có tiếng trống nhạc tập hợp, Vương Công đại thần từ sớm đã ngồi vào chỗ khách mời, sôi nổi nâng chén ăn uống no say.

Người dẫn đầu tiêu sái bước ra ngoài, nhìn ngó những người bọn họ, sau đó thật sự có chút mất hứng nói:

“Thế nào giờ mới đến! Tiết mục ở phía trước sắp phải kết thúc rồi!”

Mọi người không dám nhiều lời, bởi vì ngày hôm qua người dẫn đầu đi cùng đã vào trong cung gặp nhạc sĩ bàn giao xong nhạc khúc, sau đó liền có người đến dẫn mười chín người tham gia múa vào đại điện.

Tần Như Thương vẫn đứng ở bên ngoài, xa xa nhìn đến đồng bạn ở cùng một chỗ tung tăng nhảy múa trong tiếng trống nhạc.

Kỹ thuật múa rất đẹp, nữ có nữ mềm mại đáng yêu, nam có nam kiên định vừa phải.

Mặc dù tâm trạng đang ở dưới tình huống không ổn định, nhưng nhóm người tham gia múa vẫn thể hiện được sự rèn luyên chuyên nghiệp hằng ngày nên có.

Tần Như Thương phải thầm bật lên ngón cái, cùng một đội người này sống chung nhiều ngày, tuy rằng có rất nhiều chuyện nàng coi thường nhóm người bọn họ, có thể địa vị xã hội ở đây bởi vì tự bảo vệ mình mà biểu hiện lạnh lùng cùng nhát gan, người bình thường cho dù có lòng can đảm cùng thế lực đi chống lại, kết quả có thể thay đổi được gì a?

“Uy!” Một người hầu từ trong đại điện đi ra, không khách khí chỉ chỉ Tần Như Thương, nói: “Ngươi theo ta đi múa đài cao!”

Từ đáy lòng Tần Như Thương đánh dấu hỏi, “Múa Đài cao” là ý tứ gì nàng có chút không rõ.

Nhưng nghi vấn này cũng không tồn tại bao lâu, rất nhanh nàng đã hiểu “Múa Đài cao” là như thế nào.

Khi nàng bị mang vào, người nhảy múa ở trên sân được ra lệnh một tiếng lập tức thối lui về hai bên.

Người hầu dẫn Như Thương đi đến đài múa, phía dưới giữa vòng tròn có một cái cột, khi tới gần Như Thương nhìn thấy mới hiểu, cột kia không phải là một cây cột dùng để trang trí hoặc là chống đỡ độ cao thấp, mà đó là một vũ đài.(sân khấu để biểu diễn)

Liếc mắt nhìn độ cao khoảng chừng mười thước, phía trên cùng lắm chỉ chứa đựng đủ cho ba người cộng với mặt đá cẩm thạch lớn hình tròn.

Thì ra cái gọi “Đài cao” chính là cái này.

Hôm nay Như Thương mang theo một cái khăn che mặt màu đỏ, so với bộ quần áo này rất xứng đôi, khuôn mặt bị che đi một nửa, nhưng vẫn để lộ ra một đôi mắt sáng ngời, làm nổi bật lên toàn bộ vóc dáng xinh đẹp.

Không chỉ riêng nàng, tất cả nữ tử đến nhảy múa đều phải mang theo khăn che mặt, đây là do An Nhân yêu cầu, ai cũng không biết nguyên nhân.

Tần Như Thương nhìn lên đài cao chỉ chỉ hỏi người hầu:

“Khiêu vũ tại trên này?” Trên mặt biểu hiện nghi ngờ.

“Ân.” Người hầu rõ ràng không thích nói nhiều, chỉ thuận theo sự việc xảy ra mà trả lời, sau đó liền lui về phía sau.

Hắn vừa lui ra, lập tức có một tướng sĩ mặc áo vạt ngắn đi lên phía trước, nhìn nàng một cái, sau đó hướng về phía hai người ngồi ở chủ vị quỳ xuống hành lễ.

Chương 57 : Múa đài cao

Kỹ thuật múa rất đẹp, nữ có nữ mềm mại đáng yêu, nam có nam kiên định vừa phải.

Mặc dù tâm trạng đang ở dưới tình huống không ổn định, nhưng nhóm người tham gia múa vẫn thể hiện được sự rèn luyên chuyên nghiệp hằng ngày nên có.

Tần Như Thương phải thầm bật lên ngón cái, cùng một đội người này sống chung nhiều ngày, tuy rằng có rất nhiều chuyện nàng coi thường nhóm người bọn họ, có thể địa vị xã hội ở đây bởi vì tự bảo vệ mình mà biểu hiện lạnh lùng cùng nhát gan, người bình thường cho dù có lòng can đảm cùng thế lực đi chống lại, kết quả có thể thay đổi được gì a?

“Uy!” Một người hầu từ trong đại điện đi ra, không khách khí chỉ chỉ Tần Như Thương, nói: “Ngươi theo ta đi múa đài cao!”

Từ đáy lòng Tần Như Thương đánh dấu hỏi, “Múa Đài cao” là ý tứ gì nàng có chút không rõ.

Nhưng nghi vấn này cũng không tồn tại bao lâu, rất nhanh nàng đã hiểu “Múa Đài cao” là như thế nào.

Khi nàng bị mang vào, người nhảy múa ở trên sân được ra lệnh một tiếng lập tức thối lui về hai bên.

Người hầu dẫn Như Thương đi đến đài múa, phía dưới giữa vòng tròn có một cái cột, khi tới gần Như Thương nhìn thấy mới hiểu, cột kia không phải là một cây cột dùng để trang trí hoặc là chống đỡ độ cao thấp, mà đó là một vũ đài.(sân khấu để biểu diễn)

Liếc mắt nhìn độ cao khoảng chừng mười thước, phía trên cùng lắm chỉ chứa đựng đủ cho ba người cộng với mặt đá cẩm thạch lớn hình tròn.

Thì ra cái gọi “Đài cao” chính là cái này.

Hôm nay Như Thương mang theo một cái khăn che mặt màu đỏ, so với bộ quần áo này rất xứng đôi, khuôn mặt bị che đi một nửa, nhưng vẫn để lộ ra một đôi mắt sáng ngời, làm nổi bật lên toàn bộ vóc dáng xinh đẹp.

Không chỉ riêng nàng, tất cả nữ tử đến nhảy múa đều phải mang theo khăn che mặt, đây là do An Nhân yêu cầu, ai cũng không biết nguyên nhân.

Tần Như Thương nhìn lên đài cao chỉ chỉ hỏi người hầu:

“Khiêu vũ tại trên này?” Trên mặt biểu hiện nghi ngờ.

“Ân.” Người hầu rõ ràng không thích nói nhiều, chỉ thuận theo sự việc xảy ra mà trả lời, sau đó liền lui về phía sau.

Hắn vừa lui ra, lập tức có một tướng sĩ mặc áo vạt ngắn đi lên phía trước, nhìn nàng một cái, sau đó hướng về phía hai người ngồi ở chủ vị quỳ xuống hành lễ.

Chương 58 : Vương minh tinh hậu yêu mị

Hắn nói ——

“Ngô Vương vạn phúc, Vương Hậu vạn thọ!”

Lúc này Như Thương mới đưa mắt nhìn qua, cẩn thận đánh giá đến người được gọi là Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu.

Có thể do địa vị thân phận nàng thấp kém, tuy được người dẫn đi vào nhưng cũng không có tư cách được phép quỳ lạy hai người họ.

Tây Dạ Vương thoạt nhìn còn rất trẻ, có lẽ ngoài ba mươi tuổi, gương mặt thể hiện rõ ràng sự sắc sảo, xen vào sống mũi cao, hốc mắt trũng sâu nhìn rất đẹp mắt.

Một khuôn mặt đúng chuẩn minh tinh! Đây là ấn tượng đầu tiên hắn để lại cho Tần Như Thương.

Về phần Vương Hậu thì xinh đẹp yêu mị, quả thật như một con rắn xinh đẹp.

Toàn thân trên dưới như không chỗ nào có xương, nhu nhược dựa vào trước ngực Tây Dạ Vương, đôi tay thỉnh thoảng còn chạy loạn dọc theo đường nét quanh khuôn mặt nam nhân.

Nàng có một đôi mắt quyến rũ không thể giả được, Như Thương nhìn đến đôi mắt này thì cảm thấy được Tiểu Hỉ đã chết trong sa mạc, đạo hạnh thật sự là không đủ.

Ánh mắt Vương Hậu tựa như có thể câu hồn, tầm mắt nhìn đến đâu, chắc chắn sẽ không một người nam nhân nào có thể chịu đựng được cái loại khiêu khích chói lọi này.

Nhưng nàng là Quân bọn họ là Thần, không ai dám nhìn thẳng, bình thường cũng chỉ có thể cúi đầu, mặc kệ là đi đường hay dùng bữa, chỉ cần có Vương Hậu ở nơi đó, không ai dám hướng đến chỗ nàng nhìn lên một cái.

Tướng sĩ đi vào quỳ lạy, là Tây Dạ Vương mở miệng cất giọng nói:

“Bình thân!” Âm Thanh trầm tĩnh, sức lực rất đủ.

Tướng sĩ bắt đầu lên tiếng trả lời nhưng đầu vẫn cúi thấp, mọi người cũng không kinh ngạc khi thấy chuyện quái lạ.

Như Thương thấy hắn đang đi về phía nàng, vóc dáng mặc dù khỏe mạnh nhưng bước chân lại rất nhẹ nhàng.

Nàng vừa nhìn liền biết đó là người có khinh công, mấy năm nay ở cổ đại nàng cũng học được một chút khinh công, nhưng Tiêu Phương nói công phu của nàng quá cứng rắn, một chiêu liền có thể lấy mạng, sức lực vừa phải cùng khinh công trái ngược nhau, cho dù học cũng không đến nơi đến chốn.

Đang suy nghĩ, người nọ đã đi đến trước mặt nàng.

Ấp a ấp úng một câu cũng không nói, duỗi ra cánh tay hướng tới eo của Như Thương ôm vào.

Như Thương không nhúc nhích, tùy ý để hắn ôm đi.

Chương 59 : Nhạc trống khôn ngừng, múa cũng không thể dừng

Nàng biết đó là muốn nàng đi lên đỉnh đài cao, chỗ này cao mười thước lại không có thang leo, một người vũ cơ bình thường làm sao có thể lên được.

Tất nhiên, nàng cũng không phải là vũ cơ bình thường đó, chẳng qua đây là bí mật. Nàng cần phải ứng phó cho xong màn thọ yến này, sau đó đi tìm chứng bệnh cô độc, hỏi xem hắn có nguyện ý cùng nàng đi hay không.

Tướng sĩ mạnh mẽ ôm lấy Như Thương, lực nâng dùng vừa phải, người lập tức bay lên cao.

Cùng lúc đó, hai chân cất bước bay bổng, xuôi theo lực bên hông thoáng cái đứng vững trên đài cao.

Thời gian trong cái nháy mắt, liền đem Như Thương đưa đến phía trên sân khấu.

Khi hai chân chạm đất, Như Thương đứng được rất ổn định, nhưng tướng sĩ kia lại khẽ lung lay một cái.

Lúc đứng trở lại, ánh mắt hắn nghi hoặc nhìn sang chỗ Như Thương, nàng nhìn cũng không nhìn, chỉ khẽ cúi đầu xuống, sau đó nói: “Ta đã chuẩn bị một ca khúc mà người trong đội múa thường xuyên khen tốt, làm phiền vị đại ca này đi báo cho quản sự một tiếng, để họ nói với nhạc sư.

“Không cần!” Âm thanh tướng sĩ ồ ồ nói: “Ngươi cứ tùy tiện múa, thích múa như thế nào thì cứ múa như vậy. Chỉ cần đừng rơi xuống phía dưới làm kinh động đến Vương Thượng cùng Vương Hậu, tất cả còn lại tùy ngươi. Ngoài ra còn có! Nhớ kỹ, nhạc trống không ngừng điệu múa của ngươi cũng không thể dừng, nếu không sẽ đem ngươi ném tới hầm đất cho rắn ăn!

Lời vừa nói xong, hắn lập tức chuyển người vọt lên một cái, từ trên đài cao trở xuống mặt đất.

Thật ra vừa rồi Như Thương rất muốn hỏi hắn một chút, rắn trong hầm đất ở Tây Dạ Quốc cũng ăn người ngoại quốc sao?

Nhưng lời muốn nói cuối cùng vẫn nhịn xuống, nàng cúi đầu nhìn lại, đoàn múa bởi vì nàng đến mà từ sớm đã phân tán hai bên, cũng bắt đầu đứng lên trở lại trong sân di chuyển múa theo điệu nhạc.

Vương cùng Vương Hậu đồng thời ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt rõ ràng mang theo ý cười.

Tần Như Thương lúc này vẫn chưa chuẩn bị chuyển động múa, ngây ngốc đứng ở trên đài cao, người ở phía dưới nhìn xem dáng vẻ của nàng giống như là bị độ cao như vậy làm hoảng sợ.

Vương Hậu đang ngã vào trong lòng Vương chỉ về phía nàng đang si ngốc cười, Như Thương thính tai còn nghe được đối phương nói:

“Vương thượng người xem, nha đầu kia một lát nữa chân sẽ phát run, sau đó liền từ trên cao ngã xuống!”

Chương 60 : Tán tỉnh giữa đám đông cùng cùng cảnh xuân ái muội

Vương một tay ôm qua bờ vai thon thả duyên dáng của Vương Hậu, bàn tay to lớn rất nhanh di chuyển đến giữa nơi ngực nữ nhân, ở trên đó dùng sức bóp một cái.

Vương Hậu bị bóp một cái, cũng không quan tâm là công chúng đang ở nơi này rên rỉ đến quên mình, lại vòng tay quanh cổ của Tây Dạ Vương tiến gần đến hai cánh môi dùng sức mút lấy.

Mọi người tự động nhắm mắt lại chờ đợi bọn họ rời nhau, nhưng lại nghe được Tây Dạ Vương nói:

“Tiểu yêu tinh, coi chừng Cô Vương cũng đem ngươi đưa lên đài nhảy múa, xem ngươi có bị dọa chết hay không!”

“Vương sẽ không làm được!” Đôi mắt quyến rũ của Vương Hậu lại ngập tràn cảnh xuân, “Không có nô tì, Vương sẽ rất tịch mịch!” (cô đơn hiu quạnh)

“Ha ha!” Tây Dạ Vương cười to ầm ĩ, sau đó vung tay lên, cả nhóm nhạc sư bắt đầu biểu diễn, tiếng nhạc trống liền vang lên.

Có người theo sau phất tay về phía Tần Như Thương đứng ở trên đài cao, ý bảo nàng lập tức nhảy múa.

Như Thương khẽ hừ một tiếng, theo nhạc khúc phía dưới tự nhiên mà nhảy múa, tay áo thật dài rũ xuống đài cao, cộng thêm một cái uốn éo xoay người của nàng liền phân tán rực rỡ ở bốn phía.

Loại độ cao như vậy, không gian nhỏ hẹp như thế, nếu đổi lại bất cứ người nào khác e là chưa kịp nhảy, cũng đã sợ tới mức té ngã cắm đầu ở dưới mà chết.

Rõ ràng những người Tây Dạ phía dưới đang vô cùng mong đợi nàng rơi xuống mà chết, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều không có ý tốt, đang ngẩng đầu chờ xem một màn tiết mục đẫm máu.

Nhưng biểu hiện của Tần Như Thương thật sự vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, nàng chẳng những không té ngã ngược lại càng biểu diễn càng nhanh, thuận theo khúc nhạc từng chút một nâng người lên cao rồi nhanh chóng xoay tròn.

Eo đôi lúc lại uốn cong nghiêng người sang một bên, chân chốc chốc hất ra phía sau, tay áo thì thỉnh thoảng vung lên người có khi còn tung nhảy bay cao.

Mỗi một động tác kỹ thuật rất cao siêu lại còn nguy hiểm, người xem ở phía dưới thật sự sợ hết hồn hết vía.

Đúng là hết lần này đến lần khác, mọi người tưởng rằng nàng nhất định sẽ rơi xuống đài cao chết chắc. Nhưng tại thời điểm tính mạng lâm nguy nàng luôn luôn xoay chuyển Càn Khôn, biến nguy thành an.

Dần dần, mọi người ở dưới không còn tập trung chú ý về chuyện nàng có thể ngã xuống hay không, mà chỉ để tâm thưởng thức đến kỹ thuật múa của Như Thương.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay