1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng
  4. Tập 5: Chết thì chết không cần thiết lựa chọn (c41-c50)

[Dịch] Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng

Tập 5: Chết thì chết không cần thiết lựa chọn (c41-c50)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 41 : Chết thì chết không cần thiết lựa chọn

Mười nam mười nữ, xem như chia đều.

Như Thương biết, duới tình huống như thế, mất tích chẳng khác nào tử vong.

Nàng xoay người lại nhìn vòng xoáy cát chảy vừa rồi, gió đã dừng, chỗ kia cũng không còn bị vùi lấp xuống.

Nàng không biết bên trong chôn bao nhiêu người, nhưng trước đó nhất định là có người còn sống, thậm chí có thể liều mạng cả hơi sức lớn như vậy để bắt được chân của nàng.

Nhưng sinh mạng đã bị mất dưới một đá của chứng bệnh cô độc, tương lai trở thành xương khô trong biên giới cát vàng.

Nàng không có nhiều tốt bụng đi đồng tình hay thương cảm người khác như vậy, huống chi nên làm đều làm hết sức, hai mươi người này có thể còn sống, chủ yếu là nhờ công lao của nàng cùng cô độc chứng.

Chẳng qua Như Thương suy nghĩ, đội múa một lúc ít đi nhiều người như vậy, có thể lần này trên đường đi đến Tây Dạ gặp trở ngại hay không?

Nếu nói như vậy, nàng cũng không cần phải phí tâm tư ở chỗ này, mỗi người đi một ngả, nàng một thân một mình đi trước cũng không thành vấn đề.

Đang suy nghĩ, mấy người Tây Dạ cũng ra tới, một bên kiểm tra xem mọi người có bị thương hay không, một bên cảm thấy may mắn nói với nhau:

“May mà ta thông minh hơn, tưởng tượng nếu như nghe theo lời ngươi chỉ dựa vào số lượng chọn người, trận gió lớn này liền đánh bay mười người, trở về vương thành sẽ bị ném đến trong hố đất cho rắn ăn!”

“Chứ không phải là bởi vì tiểu tử nhà ngươi chọn nhiều hơn mấy đại cô nương để tự mình dùng, chuyện này thật liều lĩnh! Nếu không, lúc này cũng không phải thời điểm để ngươi khoe khoang! Mọi người đều đủ cả không có —— Ai…?”

Đang nói, người nọ bỗng nhiên phát hiện hình như số người bên cạnh hắn không thích hợp.

Vì vậy khẩn trương đi tìm một vòng, sau đó nói với đồng bọn :

“Không đúng nha! Chúng ta như thế nào lại ít đi một người? Sao ngươi không nói lời nào a?”

Được nhắc nhở như vậy hắn mới tỉnh lại một chút, người còn lại cũng phát hiện tình huống, vì vậy mọi người chia nhau đi tìm, có hét lớn kêu la, rồi cũng chỉ là gọi “Uy..uy..uy” như thế.

Chương 42 : Cô độc chứng không phải một nhóm đi theo bọn họ

Như Thương vốn là định từ trong miệng những người này để nghe được tên họ của cô độc chứng, đáng tiếc đã làm cho nàng thất vọng.

Ngẫm nghĩ lại, nếu đồng bọn mà cũng không biết tên họ hắn, chuyện này hình như có chút không bình thường.

Có ý nghĩ này, nàng liền theo bọn họ đi tìm một lúc. Tìm một hồi, cuộc nói chuyện của những người Tây Dạ truyền đến bên tai ——

“Rốt cuộc là hắn có lai lịch gì? không phải Lý đại nhân chỉ để cho năm người chúng ta ra ngoài tìm vũ cơ sao, như thế nào lại nhiều hơn một người?”

Có người đáp lại:

“Nghe nói là người bên cạnh Vương Hậu nương nương, đến Hách Thành làm ban sai (đại khái là đc cử đến nơi khác làm việc), đúng lúc cùng một đường đi với chúng ta.”

“Vậy bây giờ có thể làm sao? Gió lớn đánh bay mất người, trở về Vương Hậu nương nương có hỏi đến, chúng ta làm việc không tốt sẽ mất mạng a! Ai nha nha!” Người nọ giận đến dậm chân: “Người Tây Dạ chúng ta như thế nào lại không tránh được bão cát? Nhắm mắt cũng chống đỡ được không có việc gì, kì lạ vì sao lại không thấy hắn nữa!”

“Tiếp tục tìm đi! Thực sự không được cũng không còn cách nào. Trở về ta cũng đừng lên tiếng, Vương Hậu nương nương nếu có hỏi, ta phải nói không biết. Dù sao hắn cũng là tự tìm đến nói muốn cùng đi, chúng ta một mực chắc chắn nói không biết, có ai biết được cái gì!”

Lời nói cuối cùng của những người ngoại tộc này khiến cho Như Thương nghe hiểu, thì ra cô độc chứng cũng không phải một nhóm đi theo bọn họ.

Về phần có phải người bên cạnh Vương Hậu hay không, nàng không muốn biết. Nhưng mà tuyệt đối sẽ không giống với mấy tên sứ giả Tây Dạ này nói, là hắn đã bị chôn trong cát vàng, điểm này Tần Như Thương rất tin tưởng không nghi ngờ.

Thân thủ hắn tuyệt không thấp hơn nàng, nếu như vậy mà cũng bị chôn trong cát vàng, Tần Như Thương nàng cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu.

Nhóm người sứ giả Tây Dạ cường tráng khỏe mạnh tìm kiếm một mạch, mãi đến khi bầu trời mờ sáng, đã bắt đầu có ánh sáng đầu tiên xuyên qua khe hở, lúc này mới tuyên bố tìm người thất bại.

Tâm tình mọi người cũng không tốt, rõ ràng một nhóm khi đến ba mươi người, nhưng nay vẫn còn chưa đi tới được biên giới Tây Dạ Quốc, người thì chết kẻ thì bị thương, trong nháy mắt cũng đã tổn thất mười người.

Chương 43 : Không phải đơn thuần là biểu diễn vũ điệu

Có người nhớ rõ trước đây sứ giả Tây Dạ từng nói cố ý chọn nhiều hơn một số người, trong lòng nảy sinh oán giận, cảm thấy bọn họ coi mạng người như cỏ rác, căn bản cũng không xem đội múa là người, thậm chí còn có nữ tử vẫn đang ríu rít khóc lên.

Cũng có người hình như đã hiểu được, tại sao mấy năm trước người đi múa ở Tây Dạ Quốc, một người cũng không có trở về.

Xem ra hơn phân nửa đều giống như bây giờ, bị chôn dưới cát vàng, nếu may mắn trên đường đi sống sót, mới còn có đường trở về a!

Người Tây Dạ chắc chắn sẽ không nhân từ phái sứ giả đến hộ tống, như vậy, nếu người của đội múa không phải tự mình bất chắp tánh mạng nguy hiểm đi ra ngoài, thì về sau phải ở lại Tây Dạ Quốc tiếp tục sinh hoạt.

Sứ giả Tây Dạ tựa như phát hiện ra tâm tình mọi người không thích hợp lắm, vì vậy vội vàng nghiêm mặt lại, lớn tiếng hét ——

“Đang khóc tang cái gì! Thời gian sắp tới không được tốt, đối với chuyện rất xấu trong sa mạc, ai cũng không dám bảo đảm tuyệt đối không có sai sót! Nếu như bình an, ta làm gì cho các ngươi nhiều tiền như vậy?”

Mặc dù giọng nói không tốt, nhưng lời hắn nói cũng là sự thật, người của đội múa không ai lên tiếng, lại nghe sứ giả Tây Dạ khuyên giải an ủi:

“Mọi người đừng nên thất vọng! Ai cũng không muốn có người chết, nhưng bão cát tối hôm qua không phải chúng ta nói tránh là có thể tránh! Đừng nói là những người Hán các người, mà ngay cả người người Tây Dạ ta cũng đã bị mất một!”

Cô độc chứng mất tích lúc này được trở thành ví dụ lấy ra nói cho người nghe, người khác đón nhận thực tế trước mắt, nhưng Tần Như Thương lại không thể tiếp nhận.

Nàng liên tục suy nghĩ, người kia rốt cuộc là đi đâu? Và rốt cuộc là ai? Vì sao phải lẫn vào trong đội sứ giả, vì sao phải cứu nhiều người như vậy rồi lựa chọn rời đi?

Đáng tiếc, toàn bộ đáp án đều không thể nào biết được, nàng chỉ có thể mang theo đầy bụng nghi vấn tiếp tục theo đội ngũ đi về phía trước.

Có lẽ là trực giác, Tần Như Thương càng ngày càng cảm thấy, đây tuyệt đối không phải là lần biểu diễn múa đơn giản.

Chương 44 : Tiến vào vương thành tây dạ

Phía sau thọ yến Vương Hậu, nhất định là có âm mưu nào đó đang lặng lẽ tiến hành.

Nàng nhìn quanh bốn phía, biết một khi có chuyện, sợ là không còn nhàn rỗi bận tâm những người khác.

Đến lúc đó cũng chỉ có thể sống chết có số, phú quý do trời, nhóm người tham gia múa kia đem sinh mạng để đổi lấy tiền tài, nhưng không biết có thể bị lừa hay không.

Hiện giờ nghĩ lại, cái người vũ cơ bị nàng phong bế huyệt đạo nhốt vào trong ngăn tủ nhà trọ, thật đúng là may mắn.

. . . . . .

Sau khi Trải qua một trận bão cát, đến lúc đó đại mạc Tháp Đạt Lý sẽ nghênh đón vài ngày không được yên ổn.

Ngay cả ngọn gió đang thổi so với bình thường cũng nhỏ đi chút, mặt trời cũng không quá ác nghiệt, tuy nói đoàn người rời đi không thấy thoải mái, nhưng ít ra cũng không phải quá gian khổ.

Sau khi đi vào đại mạc đến giữa trưa ngày thứ chín, Vương Thành Tây Dạ đã xuất hiện ở trước mắt, bên trong đại mạc cát vàng lại bất ngờ hiện ra một mảnh ốc đảo như vậy.

Mọi người đều là lần đầu tiên tới, ngoại trừ Tần Như Thương hầu như tất cả mọi người ở đây đối với cảnh tượng trước mắt đều phải kinh ngạc.

Không nói đến hang đá hình trụ to lớn đồ sộ, riêng một dải ốc đảo lớn xung quanh ngoài thành cũng khiến cho người xem như thế là đủ rồi.

Ốc đảo hai bên ruộng đất tương đối phì nhiêu, không phải cát vàng, mà thật sự đúng là nơi tốt thích hợp để trồng trọt. Có người trong đó trồng trọt lúa mì, thậm chí còn có nuôi thả súc vật.

Cảnh tượng như thế đã phá vỡ hoàn toàn ấn tượng về quá khứ đất nước sa mạc ở trong lòng người Trung Nguyên, hoang vắng, thần bí, người ăn người, cả đời bị bầu trời cát vàng bao phủ, những thứ này thuộc về tây Dạ để lại trong lòng người Trung Nguyên, nay đã hoàn toàn biến mất.

Chương 45 : Người quen biết

Đoàn người trùng trùng điệp điệp đến được trước cửa thành, nhóm sứ giả mang ra thẻ bài tùy thân đưa cho người thủ vệ, được thuận lợi cho đi.

Đường phố Vương Thành Tây Dạ là dùng cát mịn trải thành, một tầng mỏng manh, phía dưới là đá phiến. (theo mình nghĩ là loại đá nhỏ vụn)

Men theo hai bên đường có rất nhiều tiểu thương rao hàng, còn có nhiều loại cửa tiệm, nhà trọ.

Nếu không phải đỉnh đầu là bầu trời bao la, cùng không khí chung quanh khó tránh khỏi một loại ố vàng vẩn đục đặc biệt của sa mạc, một mình đi vào trong đó, mọi người sẽ thật dễ dàng quên là mình đang ở tại Trung Nguyên hay là đang ở nước khác.

“Trách không được mọi người trước kia đi không trở về!” Trong đội có người xúc động lên tiếng: “Thì ra nơi này so với Hách Thành thật không tồi a! Đổi lại là ta, cũng sẽ không liều chết đi vào sa mạc lần nữa. Ở lại đây làm người Tây Dạ cũng không sai!”

Có người đối với lời nói đó châm biếm ——

“Tốt cái gì! Nơi nào cũng không tốt bằng quê nhà! Ngươi muốn làm người Tây Dạ, bọn họ nguyện ý thu ngươi sao? Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra từ Trung Nguyên đến, ta cũng không tin Tây Dạ Quốc này có thể chứa ngươi!”

Hai người mỗi người một câu qua lại, nhóm người Tây Dạ đã đi tới trước một gian hàng cùng người mua đồ ăn vặt. Mọi người cũng nhân cơ hội này bắt đầu quan sát chơi đùa một lát, còn có người lấy ra bạc vụn đi mua chút đồ ăn vặt mà trước đây chưa từng thấy qua.

Tần Như Thương bị một gian hàng bán vải sa hấp dẫn, hoặc là nói, bị một số người bày bán này nọ hấp dẫn. (vải sa là một thứ dệt = tơ mỏng mà thưa để làm mũ hay áo mặt mát)

Đó là một nam tử còn trẻ tuổi người Tây Dạ, người nước khác có tướng mạo đặc trưng riêng biệt, nhưng mà thân hình kia thế nào lại thấy quen thuộc như vậy.

Nàng ở tại trong lòng phát ra một tiếng nghi ngờ, rồi sau đó đi tới vài bước về phía gian hàng, làm ra vẻ như đang xem vải.

Cũng may gặp phải đội ngũ dừng lại đươc lâu, nhóm người Tây Dạ tự hiểu là đã vào được Vương Thành nên tinh thần thư giãn rất nhiều. Nhìn mọi người Trung Nguyên đối với sự vật của đất nước mình sinh lòng mới lạ, cũng không vội vã thúc giục, tùy ý mọi người tự lựa chọn xem một chút, chỉ cần không đi xa, sẽ đều nói tốt.

Chương 46 : Tiêu phương nói rốt cuộc vẫn không yên lòng vì ngươi

Khi Như Thương lật xem vải vóc tới lui đến lần thứ tư, thế nhưng cũng chỉ là dừng lại ở đó, rồi sau đó xem như không có việc gì tiếp tục xem.

Mặt dường như tỉnh táo, nhưng vẫn không thể không chú ý từng đợt hương hoa mai thơm mát mơ hồ bay vào mũi.

Cái loại hương này nàng rất quen thuộc, là dùng ba trăm năm mươi lăm loại cỏ thơm ở Tần Lĩnh pha trộn lại chế tạo thành. Thảo dược có mùi nhàn nhạt, không hề rõ ràng, ngược lại chính bởi vì hương thơm mịt mờ, không rõ tươi đẹp, lại thật sự hơn hẳn trăm loại hoa khác.

Nàng đi qua bên cạnh, đứng đưa lưng về phía đội ngũ của mình, lúc này mới khẽ lên tiếng, dùng loại âm thanh chỉ có hai người đứng đối diện mới có thể nghe được, nói với người bán vải:

“Tiên sinh làm sao lại đến đây ?”

Nàng nhận ra, đó là Tiêu Phương.

Mặc dù thuật dịch dung của hắn cao siêu, hoàn toàn biến thành một người khác, nhưng cố ý dùng mùi hương quen thuộc, là nhắc nhở tốt nhất cho nàng.

“Rốt cuộc vẫn là không yên lòng vì ngươi.” Tiêu Phương chỉ thản nhiên nói, vừa nói vừa đưa tay sửa sang lại gian hàng. Người ở phía xa nhìn lại, hai người giống như là đang cò kè mặc cả.

“. . . . . .” Như Thương khép mở miệng, nhưng vẫn không thể nói ra nửa chữ.

Một câu “Rốt cuộc vẫn là không yên lòng vì ngươi”, khiến cho lòng của nàng gắt gao xoắn lại một chỗ.

Đây chính là Tiêu Phương, săn sóc cùng chiếu cố nàng bốn năm như một ngày, nhưng nàng tuyệt không thể cho hắn bất kỳ cái hứa hẹn nào.

Rất nhiều thứ nàng gánh không nổi, nói thí dụ như hạnh phúc, hay nói thí dụ như làm bạn cả đời.

“Đi làm chuyện của ngươi, ta ở bên ngoài tiếp ứng.” Tiêu Phương nhanh chóng nói một câu như vậy, sau đó liền không để ý đến nàng, dùng loại giọng nói ôn hòa giống nhau như đúc của người Tây Dạ, bắt đầu hét lớn rao hàng.

Như Thương cũng không tiện nhiều lời, tự quay người đi trở về phía đội ngũ.

Trạm tiếp theo là Vương Cung Tây Dạ, khi nhóm sứ giả dẫn theo hai mươi mốt người của đội múa đi đến cửa cung, thì Liên Nhi bất chợt quay đầu lại nhìn về một hướng khác.

Chương 47 : Mắt bị mù chính là đồ vứt đi

Ánh mắt của nữ hài nhi được buộc lên rất cẩn thận, bằng nhiều mảnh vải lụa để che lại vết thương.

Nàng cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe người lôi kéo nàng nói đến cửa Vương Cung Tây Dạ.

Nói cho cùng thì vẫn là hài tử, mặc dù mắt không thể thấy hoàn cảnh khác, nhưng đã đến một nơi mới lạ vẫn có chút hưng phấn nho nhỏ.

Đang bận rộn cùng người bên cạnh hỏi thăm Vương Cung có xinh đẹp hay không, bỗng nhiên cảm thấy được đôi tay lôi kéo nàng rung lên một cái thật mạnh.

Người mất đi ánh sáng, ở mặc khác bao giờ cũng nhạy cảm hơn một chút, người nọ ngẩn ra, Liên Nhi lập tức hiểu được hình như có cái gì đó không ổn.

Vì vậy khẩn trương hỏi:

“Như thế nào a?”

Còn không đợi bọn họ trả lời, đã nghe thấy sứ giả Tây Dạ đi ở đằng trước lớn tiếng kêu một câu——

“Đem người hai mắt bị mù ném ra! Phẩm chất như vậy sao có thể phù hợp vào Vương Cung Tây Dạ ta!”

Mọi người kinh hãi, có người nhanh miệng trực tiếp hỏi lại:

“Cái gì kêu ném ra? Người là nói Liên Nhi sao?”

“Nói nhảm! Ngoại trừ nha đầu chết tiệt kia thì còn có thể là ai!” Giọng nói người Tây Dạ thô lỗ lại nóng nảy, hơn nữa đến địa bàn của mình, càng có vẻ không kiêng nể gì. “Ném ra chính là vứt xuống trên đường cái! Tốt số thì được người khác lượm về cho miếng cơm ăn, không tốt số thì sẽ chờ chết! Chúng ta không có đem nàng vứt ở trong sa mạc đã coi như nhân từ, còn hỏi nhiều lời vô nghĩa làm gì!”

“Này. . . . . .” Mọi người trong đội múa đều sững sờ ngay tại chỗ, cứ như vậy tiện tay đem một người “Ném” đi, mặc dù chuyện này cũng không là lần đầu tiên nghe nói, nhưng nếu bàn về tốt số có thể được người trợ giúp, vậy cũng phải là một người có thể làm việc hoàn chỉnh. Nay Liên Nhi đã mù hai mắt, hỏi ai còn có lòng tốt để đón nhận nàng?

Nhưng mà, đồng bạn dù sao chỉ là đồng bạn. Trong lúc giữa hai bên không quen không biết, tình cảm không có tốt đến mức phải vì đối phương mà đi nói hộ sự tình với người Tây Dạ.

Nhóm người sứ giả hung ác thô bạo như vậy, nếu là nói giúp cho, làm không tốt ngay cả bản thân cũng sẽ chịu liên lụy.

Chương 48 : Như thương làm khó dễ

Hai tay lôi kéo Liên Nhi lặng lẽ thả ra, nữ hài lập tức không có chỗ dựa, sững sờ tại chỗ, không biết nên như thế nào cho phải.

Lúc này lại có tiếng nói của người Tây Dạ truyền đến, nhưng là hướng về phía đội bảo vệ cửa cung nói:

“Đi đem hai mắt bị mù kia ném tới chợ bán thức ăn đi! Đừng ở lại chỗ này chướng mắt!”

Nhóm người đội bảo vệ đang chuẩn bị lĩnh mệnh thi hành, vào lúc này nghe được âm thanh của một nữ tử vang lên, êm tai nhưng lạnh nhạt.

Nàng nói:

“Uy! Các ngươi đi chỗ nào?”

Mọi người sửng sốt, theo tiếng nói nhìn lại, lúc này mới phân biệt được người nói chuyện chính là một nữ tử trong đội múa.

Nàng dùng khăn trùm đầu, cũng che lại hơn phân nửa gương mặt, mọi người chỉ có thể trông thấy một đôi mắt ngay thẳng linh động nhìn đến.

Trong ánh mắt kia phát ra lạnh lẽo, mặc dù là ở đất nước sa mạc nóng bức, nhưng hình như cũng có thể làm cho khắp cả người phát lạnh.

“Người mắt bị mù ở đằng kia! Các ngươi đi nhầm phương hướng rồi!”

Người nói chuyện chính là Tần Như Thương, nàng một chút cũng không khách khí, trực tiếp giơ cánh tay lên, chỉ hướng sứ giả Tây Dạ đã bị chính nàng khoét hai tròng mắt, lại nói:

“Không phải nói người mù không thể nào đi vào Vương Cung sao! Đem người đó cũng ném đi!” Vừa nói xong kế tiếp còn học theo giọng điệu của người Tây Dạ trước đây, nói: “Tốt số thì được người lượm về cho miếng cơm ăn, không tốt số thì sẽ chờ chết ——”

“Ngươi nói cái gì?” Lời còn chưa nói hết, đã làm cho đối phương rống to, người liền tùy tiện chạy tới dáng vẻ như là muốn ra tay đánh người.

Tần Như Thương thờ ơ nhìn lại, thân thể động cũng không động.

Nhóm sứ giả Tây Dạ rất khó tưởng tượng, chỉ là một vũ cơ lại dám can đảm cùng hắn nói chuyện như vậy, một đám thanh niên đều đã vung lên quả đấm, vẻ mặt hung ác như không thể ngay lập tức gọi người tới hướng về phía Tần Như Thương.

Đáng tiếc bọn họ không cách nào được như ý, Tần Như Thương ngay cả tay cũng chẳng muốn động, chỉ một câu nói liền đem người đánh bay trở về ——

“Đả thương ta, tất cả các ngươi đều sẽ bị ném vào bên trong hố đất cho rắn ăn!”

Đây là lời nói trên đường đi nàng nghe được, không nghĩ tới cũng rất có tác dụng.

Chương 49 : Có tính là nàng hại Liên Nhi không?

Đối phương vừa nghe đến ba chữ “Cho rắn ăn”, lập tức liền dừng lại nẩy lên run run.

Như Thương giật giật khóe miệng, ném lại cái cười khẩy, sau đó tự quay trở về, tay nắm lấy tay Liên Nhi.

Lại hất đầu lên, hướng về phía mấy tên sứ giả sắp tức bể phổi nói:

“Còn không mau mau dẫn chúng ta vào cung đi! Làm chậm trễ chính sự, ai gánh vác nổi!”

Những người Tây Dạ kia hận đến cắn răng nghiến lợi, rồi lại không thể không thừa nhận lời nàng nói ra đều là tình hình thực tế.

Nhưng vẫn không hề cam chịu, vì thế ở trên đường dẫn đội múa vào cung, hung hăng hướng về phía Tần Như Thương nói:

“Đừng tưởng rằng vào cung chính là chuyện tốt! Chết đã đến nơi còn ra vẻ ta đây, lão tử muốn xem cái mạng này của ngươi còn có thể bảo vệ đến khi nào!”

Lời này hù dọa Tần Như Thương dĩ nhiên là vô dụng, nhưng Liên Nhi đang bị nàng lôi kéo lại hoảng sợ không nhẹ.

Như Thương rõ ràng có thể cảm giác được tay của nữ hài vẫn luôn run, hơn nữa càng ngày càng nhiều.

Nàng không để ý đến người Tây Dạ, chỉ giơ cánh tay ra đem hai vai nữ hài nhi nắm lại, im lặng vỗ vỗ, ý bảo nàng an tâm.

Đây chỉ là trong lòng thấy bất an, nàng cũng thật sự không có trách.

Ngay từ lúc trong sa mạc, nàng đã cảm thấy được hành trình đi đến Tây Dạ này của đội múa là lành ít dữ nhiều, mà nay xem ra quả thật như vậy.

Nhưng nàng vẫn đoán không được nguy hiểm ở chỗ nào, nhưng có chút hối hận vì vừa rồi lúc ở cửa cung đã bảo vệ Liên Nhi.

Nếu như trong cung thật sự có nguy hiểm, thì đây có tính là nàng đã hại đứa nhỏ này?

Có lẽ bị ném ở ngoài cung, thật sự còn có thể có một con đường sống, khi đã đi vào, may rủi sớm chiều, cũng chỉ có thể mặc cho số phận.

Đội múa còn lại hai mươi mốt người, được an bài trong một Cung Viện (nơi ở trong cung) không lớn, có vài tên sứ giả đến phụ trách ở chỗ này, thay thế qua đây là một lão cung nữ hơn bốn mươi tuổi, bọn họ gọi nàng là An Nhân.

Phòng trong Cung Viện này không nhỏ, mỗi gian phòng có thể ở chung được năm người.

Nhóm người tham gia múa mỗi người tự trở về phòng của mình tắm rửa thay quần áo, thời điểm trở ra viện, thì hoàng hôn đã buông xuống.

Chương 50 : Kiểm tra tư sắc

Không ai đến đây kêu bọn họ ăn cơm, đi vào là vị An Nhân vẻ mặt âm trầm, chân bước thong thả đến trước mặt mọi người, tự bản thân quan sát một chút, sau đó nói:

“Muốn biểu diễn nhảy múa có thể đã chuẩn bị tốt?”

Giọng nàng nói chuyện có chút kì quái, mọi người phải cố hết sức mới có thể nghe rõ.

Rồi sau đó mọi người gật đầu, một tiểu tử lớn tuổi hơn chút chủ động đáp lời:

“Đều đã chuẩn bị tốt! Mặc dù chúng ta đến từ nghệ quán (nơi dạy nghệ thuật) khác nhau, nhưng dọc theo đường đi cũng đã từng thảo luận chuyện biểu diễn, xin An Nhân yên tâm!”

Nói cho hết lời, rồi lại dừng một chút, sau đó mở miệng nói tiếp:

“Nhưng mà chuẩn bị biểu diễn là dựa theo ba mươi người, hiện tại bị thiếu người, một vài cách thức cần phải làm chút thay đổi. Nhưng mà không quan hệ, những việc này rất nhanh có thể sắp xếp lại được một lần nữa!”

Hắn là cố ý nói ra chuyện trong đội thiếu người, vốn nghĩ rằng thế nào đối phương cũng có thể hỏi vài câu, lúc đó có thể cũng được mở miệng tranh luận trút giận cho những đồng bạn.

Nhưng lão An Nhân cuối cùng đem một vài lời nói không vui nghe được tự động loại bỏ đi, thiếu không ít người, nàng xem ra giống như bị đánh mất vài cái bánh bao, không buồn không đau.

“Các ngươi đều đã đứng vững!” Giọng nói của nàng lại cất lên, nghe như oán hận hò hét, như có người thiếu nàng tám trăm điếu (đơn vị tiền tệ thời xưa). “Đều phải xếp thàng hàng đứng ngay ngắn, cho ta nhìn xem bộ dáng một chút!”

Mọi người theo lời mà làm, nam nhân một hàng nữ nhân một hàng đứng ngay ngắn.

Lão An Nhân trực tiếp đi về phía đám nữ nhân, hết sức không khách khí đưa tay ra lần lượt nâng cằm từng người, lấy dáng vẻ của người nông dân đang lựa chọn cây củ cải thật to, xem xét kỹ lưỡng một đám vũ cơ.

Rốt cuộc đến khi nhìn thấy Tần Như Thương thì tay đang vươn ra ở giữa không trung chợt ngẩn ra, làm thế nào cũng không thể cầm lên được giống như trước đó.

Cũng không phải bởi vì Như Thương có cái gì quá kích thích phản ứng, trên thực tế, nàng ngay cả động cũng chưa động, chỉ là ánh mắt sáng rỡ trực tiếp dò xét nhìn qua, cũng đã làm khắp cả người phát sinh lạnh lẽo.

Sau khi vào cung sẽ không được dùng khăn vải che mặt lại, mặt mũi của nam lẫn nữ đều phải mở ra ở trước mặt mọi người, nhìn vào không sót chỗ nào.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay