1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng
  4. Tập 7: Mọi người đều rời đi chỉ còn lại nàng (c61-c70)

[Dịch] Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng

Tập 7: Mọi người đều rời đi chỉ còn lại nàng (c61-c70)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 61 : Mọi người đều rời đi chỉ còn lại nàng

Vũ điệu đến từ Trung Nguyên, người Tây Dạ mỗi năm chỉ có thể xem được một lần.

Huống chi điệu múa của Tần Như Thương lộng lẫy xinh đẹp, luân phiên lúc cổ đại lúc hiện đại.

Mọi người thay đổi chuyển qua hứng thú nhưng Vương Hậu thì không.

Hơi thở quyến rũ của người nằm trong lòng đang quấn lấy Tây Dạ Vương bỗng vùng giãy thoát ra ngoài, lạnh lùng đánh giá người ở trên đài cao mười thước.

Tần Như Thương bình tĩnh tự nhiên làm cho nàng có chút bất an, dường như cũng đoán được nữ tử kia nhất định không phải tầm thường.

Mặc dù Như Thương đang múa, nhìn như không để ý đến ai, nhưng mỗi cử chỉ hành động của từng người ở đây đều không thoát khỏi tầm mắt của nàng.

Trừ bỏ Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu, nàng phát hiện cô độc chứng cũng ngồi ở phía dưới, ngay tại vị trí thứ nhất bên cạnh tay phải Tây Dạ Vương.

Trên mặt của hắn vẫn là bộ dáng ngủ không tỉnh, trong tay cầm ly rượu thỉnh thoảng lắc lư vài cái, ánh mắt lúc nào cũng khép hờ, không biết là đang xem biểu diễn, hay đó là việc làm chuẩn bị trước khi ngủ.

Tần Như Thương có chút bất đắc dĩ, nàng thật sự không hiểu người này suốt ngày suy nghĩ cái gì.

Trạng thái của hắn, thật giống như toàn bộ thế giới chỉ tồn tại có mình hắn. Một người ăn no, cả nhà không đói bụng. (sống chỉ biết mình kg quan tâm đến người khác)

Đương nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, chẳng hạn như cái đêm trong sa mạc, hắn tỏ ra lão luyện cùng nhạy bén, tất cả điều đó khiến cho đáy lòng nàng bội phục.

Nhảy và nhảy, tiếng nhạc trống phía dưới bắt đầu yếu đi, nhưng không có ngừng.

Từng người trong đoàn tham gia múa đã bắt đầu rời khỏi Hoan Hỉ điện, trong chốc lát người đến tham gia múa từ Hách Thành chỉ còn lại một mình Như Thương vẫn ở trong đại điện.

Nàng không thể đi, người đưa nàng đi lên có nói, nhạc trống không ngừng nhảy múa cũng không thể dừng.

Âm thanh tuy nhỏ như thổi, nhưng không có nghĩa là không có.

Một màn thọ yến kỳ quái lại khó hiểu, Như Thương biết kế tiếp nhất định sẽ có một số chuyện không hay xảy ra. Tòa Vương Thành Tây Dạ này thần bí lại mang theo chút quỷ dị, hiện tại đã đến lúc cần phải tuyên bố chân tướng!

Nàng hết sức mong đợi, hơn nữa đặc biệt còn suy đoán.

Những người cùng đến tham gia múa đã đi nơi nào?

Chương 62 : Cô độc chứng mở mắt

Người Tây Dạ có thể để mặc bọn họ trở lại Cung Viện, sau đó thu dọn hành trang chuẩn bị xuất cung sao?

Nàng ngửi được mùi âm mưu vô cùng mãnh liệt, nếu như những người tham gia múa kia thật sự không có biện pháp thành công sống sót trở về, xem ra nàng thật đúng là đã hại nha đầu Liên Nhi.

Lúc trước nên để người Tây Dạ ném nàng ở trên đường cái, sau đó nàng sẽ nghĩ cách nói với Tiêu Phương đến cứu người.

Trong đầu miên man suy nghĩ, bước nhảy cũng không dừng, chỉ là không hề xoay chuyển nữa, mặt hướng về phía mục tiêu chỗ Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu nghiêm túc nhảy múa.

Đồng thời, nàng cũng đưa mắt nhìn về hướng cô độc chứng, bởi vì khi những người tham gia múa ở phía dưới lui ra ngoài. Cô độc chứng vốn nhắm hờ hai mắt, cuối cùng phải phá lệ mở ra toàn bộ.

Ánh mắt lấp lánh sáng ngời, bộ dáng như vậy chỉ trong nháy mắt lại trở nên có tinh thần.

Như Thương cuối cùng hiểu được, thái độ cô độc chứng là do thích ứng với hoàn cảnh xảy ra thay đổi ở xung quanh, một loại sóng nhỏ gió nhỏ không kinh động được hắn, nhưng một khi hắn có phản ứng, điều đó nhất định nói lên có chuyện xảy ra hoặc là sắp sửa xảy ra.

Nàng gác lại tâm tư, để cho hai mắt cùng lỗ tai của mình vận dụng ở mức tối đa.

Người không chuyển động, nhưng đã nhìn xung quanh nghe ngóng tám hướng.

Nhóm đại thần trong điện như thường lệ đều an tĩnh lại, thân thể cũng ngay ngắn ngồi thẳng, giống như đang chờ đợi nghênh đón thời khắc thiêng liêng quan trọng nào đó.

Rốt cuộc, tiếng nhạc trống cũng ngừng.

Thân thể Tần Như Thương giống như máy hát đột nhiên dừng lại, thời điểm tiết mục kia

không còn biểu diễn nữa, tiếng vang đầu tiên cũng ngừng lại.

Chân dừng lại đưa về phía sau, chớp mắt một cái hai cánh tay mở ra duỗi thẳng, tư thế vô cùng quái dị.

Chẳng qua không có ai đi quan tâm đến những thứ này, nàng cũng không biết có phải mình biểu hiện quá mức không bình thường hay không?

Vốn tưởng rằng đây chỉ là một màn biểu diễn đơn thuần, giúp cho nàng có thể trà trộn vào trong cung còn thành công mang được thái tử Đông Thục ra ngoài.

Nhưng bây giờ xem ra, Vương Cung Tây Dạ này rất có thể chính là nơi chôn thân của nhóm người tham gia múa Đông Thục.

Nàng đương nhiên không thể đi theo cùng chết, tồn tại ở cổ đại này bốn năm, còn có hai mươi mấy năm sinh sống ở hiện đại, có bao nhiêu người cắn răng nghiến lợi muốn mạng của nàng, nhưng đáng tiếc cho tới nay cũng chưa có ai đã từng thành công.

Vương Cung Tây Dạ tuy là đầm rồng hang hổ (nơi rất nguy hiểm), nhưng nếu nàng đã đi đến đây thì nhất định phải trở ra được!

Hiện tại, tất cả mọi người nhìn qua phương hướng đài cao, không phải ngẩng đầu nhìn lên mà là dọc theo cửa ra vào Hoan Hỉ điện, ánh mắt vẫn luôn di chuyển theo thứ gì đó, cho tới khi đến gần đài cao, lúc này mới nhìn lên trên một chút.

Tần Như Thương nhìn đến thứ từ cửa đại điện đi vào, chính là một con rắn rất to màu vàng óng.

Hình dáng của nó to lớn y như bắp đùi nam tử khi trưởng thành, liếc mắt nhìn qua suy đoán, dài ít nhất cũng hai mươi mét.

Lưỡi nó khè ra giữa miệng, đang di chuyển rất nhanh đến chỗ của nàng.

Rất rõ ràng, mục tiêu của nó chính là nàng!

Tần Như Thương ngồi xổm người xuống, cứng đờ nhìn chằm chằm thứ động vật đang bắt đầu lượn quanh lên đài cao.

Cách đó không xa truyền đến tiếng cười ha ha của Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu, tiếng hôn hít, còn có tiếng ly rượu va chạm.

Bọn họ xem tất cả những thứ này như một cuộc vui, dường như để cho rắn nuốt người cũng là một tiết mục trong buổi thọ yến.

Lúc này trên đại điện không người nào đi lại, mặc dù rắn kia không có công kích hoặc đến gần những người khác, nhưng mọi người đối với nó vẫn rất kiêng kỵ.

Quả thật, nếu có loại vật như vậy xuất hiện ở bên cạnh, nói không sợ đó là không có khả năng.

Tất nhiên, Tần Như Thương cũng không sợ rắn.

Nếu muốn nàng đánh nhau với rắn, cho dù kích thước nó to lớn cỡ nào, nàng cũng có thể một tay bóp chết nó.

Nhưng mà không sợ rắn cũng không có nghĩa không sợ độc.

Loại rắn này đầu nó rõ ràng hình tam giác, chỗ khoảng cách hai bên đầu nhọn ước chừng một thước bỗng nhiên thu nhỏ, lại có ánh sáng màu vàng rực rỡ óng ánh.

Đây là đặc tính kịch độc rất lớn, nhắc nhở cho Tần Như Thương không thể khinh thường.

Nó bò thật sự rất nhanh, lại thêm thân hình vĩ đại, chỉ lượn quanh vài vòng đã đến cách xa chỗ nàng chừng ba thước.

Tần Như Thương theo bản năng nhìn về phía cô độc chứng, nàng cũng không biết vì sao phải làm như vậy, đây hoàn toàn là do ở dưới phản xạ tự nhiên tạo nên hành động.

Chương 63 : Rắn độc thật to bò lên đài cao

Vương Cung Tây Dạ tuy là đầm rồng hang hổ (nơi rất nguy hiểm), nhưng nếu nàng đã đi đến đây thì nhất định phải trở ra được!

Hiện tại, tất cả mọi người nhìn qua phương hướng đài cao, không phải ngẩng đầu nhìn lên mà là dọc theo cửa ra vào Hoan Hỉ điện, ánh mắt vẫn luôn di chuyển theo thứ gì đó, cho tới khi đến gần đài cao, lúc này mới nhìn lên trên một chút.

Tần Như Thương nhìn đến thứ từ cửa đại điện đi vào, chính là một con rắn rất to màu vàng óng.

Hình dáng của nó to lớn y như bắp đùi nam tử khi trưởng thành, liếc mắt nhìn qua suy đoán, dài ít nhất cũng hai mươi mét.

Lưỡi nó khè ra giữa miệng, đang di chuyển rất nhanh đến chỗ của nàng.

Rất rõ ràng, mục tiêu của nó chính là nàng!

Tần Như Thương ngồi xổm người xuống, cứng đờ nhìn chằm chằm thứ động vật đang bắt đầu lượn quanh lên đài cao.

Cách đó không xa truyền đến tiếng cười ha ha của Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu, tiếng hôn hít, còn có tiếng ly rượu va chạm.

Bọn họ xem tất cả những thứ này như một cuộc vui, dường như để cho rắn nuốt người cũng là một tiết mục trong buổi thọ yến.

Lúc này trên đại điện không người nào đi lại, mặc dù rắn kia không có công kích hoặc đến gần những người khác, nhưng mọi người đối với nó vẫn rất kiêng kỵ.

Quả thật, nếu có loại vật như vậy xuất hiện ở bên cạnh, nói không sợ đó là không có khả năng.

Tất nhiên, Tần Như Thương cũng không sợ rắn.

Nếu muốn nàng đánh nhau với rắn, cho dù kích thước nó to lớn cỡ nào, nàng cũng có thể một tay bóp chết nó.

Nhưng mà không sợ rắn cũng không có nghĩa không sợ độc.

Loại rắn này đầu nó rõ ràng hình tam giác, chỗ khoảng cách hai bên đầu nhọn ước chừng một thước bỗng nhiên thu nhỏ, lại có ánh sáng màu vàng rực rỡ óng ánh.

Đây là đặc tính kịch độc rất lớn, nhắc nhở cho Tần Như Thương không thể khinh thường.

Nó bò thật sự rất nhanh, lại thêm thân hình vĩ đại, chỉ lượn quanh vài vòng đã đến cách xa chỗ nàng chừng ba thước.

Tần Như Thương theo bản năng nhìn về phía cô độc chứng, nàng cũng không biết vì sao phải làm như vậy, đây hoàn toàn là do ở dưới phản xạ tự nhiên tạo nên hành động.

Chương 64 : Rắn lại sợ nàng

Cô độc chứng thật sự không để nàng thất vọng, khi Như Thương đưa ánh mắt đến thì bàn tay trái hắn khẽ nhúc nhích mở ra, đem vết thương ngày hôm qua để lộ ra ngoài.

Trong lòng Như Thương run lên, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó.

Máu kia hình như là có thể dùng, cô độc chứng lấy nó nhuộm lên ống tay áo của nàng, chẳng lẽ chính là muốn đề phòng một chiêu này?

Rắn to vừa lúc đã đến gần bên chân.

Lòng nàng không động, lấy ống tay áo nhuộm máu hướng lên đầu rắn phất một cái, đồng thời người cũng nhanh chóng lui về sau hai bước, bàn chân đã có một nữa nâng cao ở tại trên không. (bởi vì chị í đang đứng ở trên cột)

Lòng người ở dưới như bị treo lên, kêu to một tiếng, có người còn chạy ra ngoài để tránh nàng ngã xuống trúng vào người.

Nhưng mà Tần Như Thương vẫn đứng y nguyên với tư thế vô cùng ổn định, mặc dù gần nửa cơ thể đang treo lơ lững giữa không trung, thậm chí ngay cả dao động nàng cũng không có dao động đến một cái.

Kỳ quái hơn là sau khi nàng hướng ống tay áo thật dài qua đầu rắn, cuối cùng nó cũng không chịu bò lên phía trước, chỉ là trừng mắt ác độc nhìn về phía nàng, sau đó bắt đầu từ từ lui trở xuống, không cam lòng bỏ đi.

“Đây là có chuyện gì?” Đột nhiên một giọng nói chói tai cất lên, thật biết cách làm tổn thương màng nhĩ người.

Như Thương theo tiếng thét nhìn lại, gặp phải chính là yêu mị Vương Hậu.

Lúc này Vương Hậu đã đứng bật dậy, trực tiếp chỉ thẳng vào đài cao lớn tiếng kêu lên——

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tế phẩm (đồ vật dành để cúng tế) dâng tặng cho thần linh có gì không ổn? Vì sao rắn vàng cao quý của ta không thể yên tâm hưởng dụng?”

Phía dưới một trận hỗn loạn, mọi người đều đứng lên quỳ rạp xuống đất, thật sự không có ai dám lên tiếng đáp lại lời Vương Hậu.

Con rắn vàng to đã tuột xuống được một nửa, nhưng không có hoàn toàn lui về trên mặt đất.

Nó đúng là không cam lòng ngẩng đầu hướng về phía trước nhìn lại, Như Thương đoán rằng, nhất định nó đang suy nghĩ vì sao món ăn ngon như vậy lại không thể cho vào miệng.

Máu cô độc chứng không ngờ còn có công hiệu này, đúng là ngoài dự đoán của Tần Như Thương.

Chương 65 : Nàng đánh cuộc Tây Dạ Vương sẽ đến cứu người

Chính điều này đã làm nàng nhớ đến truyền thuyết về thái tử Đông Thục.

Nghe nói bởi vì hắn muốn phòng tránh rắn độc, đã từng ngâm mình trong rượu thuốc bảy bảy bốn mươi chín ngày, mà người vẫn thành công còn sống, nếu đúng như vậy, có lẽ loại rượu thuốc này đã xuyên thấu qua da tiêm nhiễm vào trong cơ thể hắn.

Xương máu cũng bách độc bất xâm, bây giờ nhuộm lên ống tay áo của nàng giúp cho nàng thành công tránh được rắn độc.

Nhưng ở lại trên đài cao mãi như vậy cũng không phải là cách, nếu như Tây Dạ có lòng muốn nàng chết, cho dù đem hết y phục của nàng cởi bỏ xuống, cũng phải giao cho rắn độc đưa đi.

Đánh, tuyệt đối không phải là vấn đề.

Vấn đề là cùng với nhiều người như vậy đối địch, phần thắng của nàng có thể được bao nhiêu?

Cô độc chứng sẽ giúp nàng sao?

Hoặc là nàng có thể nói ta đây này Tây Dạ Quốc, sau đó chạy đi kiếm Tiêu Phương cùng nhau bỏ trốn để thoát chết.

Đang lúc cân nhắc nên làm thế nào, khăn lụa vốn là che kín trên mặt bỗng nhiên rơi xuống.

Vừa đúng thời điểm nàng ngây ngốc nghiêng đầu về phía chỗ Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu, xoay mặt lại liền trực tiếp nghênh đón ánh mắt của Tây Dạ Vương ném qua.

Nam nhân vốn chỉ dành hết tình ý cho Vương Hậu xinh đẹp của mình, nhưng giây phút khi thấy được Tần Như Thương, trong mắt bỗng nhiên lấp lánh ánh sáng rung động khác lạ.

Một loại rung động xuất hiện dường như mang theo khát vọng, còn có một phần dâm đãng.

Tần Như Thương nhìn ra được, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một chủ ý lớn mật.

Sau đó dưới lòng bàn chân bất chợt bị trượt một cái, cả người run lên, hoàn toàn không báo trước từ trên đài cao mười thước rơi thẳng xuống đất.

Ngay khi đó, bên dưới là một trận hoảng loạn, nhao nhao né tránh.

Nhưng không ai thấy được vào lúc thân thể Tần Như Thương rơi xuống, trong nháy mắt đó lại hiện ra một nụ cười quỷ dị.

Chỉ vì một cái nhìn thẳng vào mắt vừa rồi, nàng đánh cuộc Tây Dạ Vương sẽ đến cứu nàng.

Cuối cùng muốn thử đùa giỡn một chút.

Vì vậy hô to ——

“Cứu mạng! Cứu mạng a!”

Tiếng kêu vừa cất lên, phía dưới đài cao đúng là có hai bóng người xuất hiện, cùng lúc hướng đến chỗ Tần Như Thương rơi xuống chạy đi.

Nàng thành công rơi vào trong ngực một người, ngẩng đầu nhìn lên nhưng lại là cô độc chứng.

Chẳng lẽ con rắn kia cũng chọn xinh đẹp để ăn? (bi giờ chị í mới hiểu đc vì sao con rắn chọn ăn chị rùi hehe)

Như Thương nâng trán, thầm nói không hay.

Nàng đang muốn lợi dụng thiện cảm của Tây Dạ Vương để tránh khỏi tai hoạ trước mắt, nhưng không ngờ nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim.

Một khi cô độc chứng ra tay, đó không phải là muốn chọc giận đối phương sao!

Quay đầu lần nữa, Tây Dạ Vương từ sớm đã ở gần trước mặt, chỉ tiếc là khi vươn tay ra đón lấy nàng so với cô độc chứng vẫn chậm hơn chút, một ván này đã bị người chiếm trước.

Cũng may cô độc chứng biết phân biệt, nhìn thấy sắc mặt Tây Dạ Vương không tốt, cũng không nhiều lời, trực tiếp liền đem Tần Như Thương chuyển giao qua.

Tay vừa chuyển, nàng đã nằm ở trong ngực Tây Dạ Vương.

Nàng cảm thấy buồn bực, xem nàng là cái gì mà nhường tới nhường lui?

Chẳng qua chỉ là đùa giỡn, nên thuận theo diễn biến để xem kết quả cũng tốt.

Rắn vàng to lúc này đã lui xuống trên mặt đất, dùng sức uốn éo cơ thể nhìn về phía Tần Như Thương, nhưng làm thế nào cũng không dám tiến lên một bước.

Tây Dạ Vương cũng có chút kỳ quái nhìn nhìn nàng, chỉ có kỳ quái nhưng may mắn vẫn là nhiều hơn.

“Nữ nhân xinh đẹp như vậy, Cô Vương sao đành lòng để ngươi bị rắn ăn vào miệng.” Giọng nói Tây Dạ Vương yếu ớt truyền đến, rất nhẹ giống như là sợ bị người khác nghe được.

Tần Như Thương đối với lời này liền khịt mũi, thầm nghĩ rõ ràng là máu của cô độc chứng cứu ta một mạng, bây giờ sao lại là công lao của ngươi?

Chẳng qua lời này dĩ nhiên không thể nói ra miệng, nàng chỉ cười ngọt ngào, sau đó cũng dùng một loại âm thanh vô cùng nhỏ nhẹ trả lời:

“Đa tạ Vương Thượng.”

“Ha ha ha!” Tây Dạ Vương cất tiếng cười to, ôm người trong ngực càng chặt hơn.

Như Thương chịu đựng cảm giác buồn nôn trong lòng, quay đầu nhìn sang rắn vàng.

Tên kia không ăn được người, đang buồn bực lượn quanh khắp nơi.

Tất cả các quan lại đều đề phòng tránh né, nhìn qua mặc dù nguy hiểm, nhưng cũng không thật sự bị làm mồi cho rắn độc.

Nàng có chút kỳ quái, chẳng lẽ con rắn này còn muốn lựa chọn người khác để ăn?

Nam không ăn, già không ăn, nữ tử trẻ tuổi dáng dấp khó coi cũng không ăn?

Mà phải là nàng mới đúng khẩu vị của nó, khiến cho nó quyết lòng chống đối với nàng?

Đây gọi là đạo lý gì?

Chương 66 : Xin thần rắn an tâm hưởng dụng

Nghĩ đến đây, tại cửa ra vào có một tiểu nha đầu bưng mâm đựng trái cây chầm chậm đi tới.

Dáng dấp nha đầu kia chừng mười lăm mười sáu tuổi, người còn chưa trổ mã hoàn toàn, nhưng xem ra cũng rất thanh tú.

Rắn vàng dường như đang rất đói và cũng đã tìm được đối tượng phát tiết, lập tức quay đầu lại lủi thẳng về hướng của nữ hài.

“A..!” Thét lên một tiếng chói tai, nữ hài liền vứt bỏ mâm đựng trái cây, xoay người bỏ chạy.

Đáng tiếc tốc độ vẫn chưa đủ nhanh, rắn vàng đã dùng sức lấy cơ thể dài hai mươi thước quét qua, chẳng những lật đổ vô số bàn ghế, còn trực tiếp cuốn lấy nữ hài.

Mọi người đều kinh hãi, nữ hài cũng không ngừng giãy dụa kêu la.

Như Thương nghe nữ hài kêu cứu, trong lòng có vô số dấu chấm hỏi.

Nữ hài nói ——

“Cứu mạng a! An Nhân nói Thần Rắn đã dùng qua cống phẩm, mới cho gọi nô tỳ tiến vào a! Vương Hậu cứu mạng! Cứu mạng nha! Vương Hậu! Nô tỳ không có uống rượu thuốc, cứu ——”

Một tiếng cứu mạng cuối cùng chưa kịp kêu xong, liền thấy miệng rắn vàng mở to ra, mạnh mẽ hướng trên cổ của nữ hài cắn tới.

Đáng tiếc nữ hài căn bản không có sức để giãy giụa, vị trí cổ họng cứ như vậy bị cắn xé vỡ vụn.

Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, ngay cả trên người của Như Thương cũng bị dính vào rất nhiều.

Mọi người nhìn thấy trường hợp này chẳng những không có sợ hãi, ngược lại dáng vẻ vô cùng cao hứng.

Thậm chí còn có người quỳ xuống đất không ngừng dập đầu với rắn vàng, đồng thời trong miệng lẩm bẩm ——

“Xin Thần Rắn an tâm hưởng dụng! Xin Thần Rắn an tâm hưởng dụng!”

Hóa ra nó là Rắn Thần!

Như Thương biết, hễ là ở địa phương trong quốc gia Tây Vực thì đều có thờ phụng thần linh.

Đừng nói là rắn, thậm chí ở các quốc gia nhỏ có nơi canh giữ thờ cúng chỉ là một cây búa!

Mặc kệ thứ đó có phải thật sự linh nghiệm hay không, nói chung trong lòng mọi người đây chính là một loại gởi gắm.

Loại thần linh này dĩ nhiên sẽ không vô duyên vô cớ được mọi người thờ cúng, phần lớn bọn chúng đều đến từ truyền thuyết lâu đời, tất cả là do tổ tiên đời trước lưu truyền tới nay.

Giống như con rắn trước mắt này, rất có khả năng nó đã tồn tại vào mấy chục hoặc mấy trăm năm trước, bởi vì tổ tiên người Tây Dạ đã từng được nó giúp đỡ, cho nên mới để con cháu mình hết đời này đến đời khác phải đối đãi như Thần!

Chương 67 : Cô vương sẽ cho ngươi thử làm người vui sướng nhất

Rắn vàng ăn sạch hết một nữ tử mười lăm mười sáu tuổi với tốc độ tuyệt đối rất nhanh.

Không đợi nhóm đại thần dập đầu quá năm cái, một sinh mạng đang hoạt động trơ mắt liền biến mất ở trong không khí.

Rắn vàng được ăn no, rất hài lòng lui trở ra ngoài.

Dùng loại tư thế kiêu ngạo từ từ đi xa, để lại trong Hoan Hỉ điện một mảnh thổn thức.

Mọi người lúc này mới phản ứng lại, quay đầu nhìn nữ tử Tây Dạ Vương ôm trong ngực.

Tần Như Thương vài lần muốn vùng ra nhưng người nọ ôm rất chặt, động tác nhanh chóng ném tới cho nàng ánh mắt đe dọa.

Nàng nhận thấy hiện tại không nên chọc giận cái người chủ tử cao quý này, vì vậy không động đậy nữa, im lặng xem xét tình hình biến hóa.

Tây Dạ Vương nhìn nữ nhân ôm trong ngực không còn giãy dụa, cảm thấy thật vừa lòng cười lên ha ha.

Tiếp theo cúi người xuống bên tai nàng thủ thỉ nói ——

“Làm nữ nhân Cô Vương! Cô Vương sẽ cho ngươi trải qua cảm giác làm người vô cùng vui sướng!”

Lời nói trắng trợn như vậy lần nữa đưa tới cho Như Thương một trận buồn nôn, Tây Dạ Vương cũng không thèm để ý, ôm chặt nàng cất bước rời khỏi đại điện.

Nhưng đi còn chưa được ba bước, đã nghe tiếng nữ tữ quát chói tai ở phía sau truyền đến ——

“Vương! Người dự định làm cái gì?”

Đó là tiếng Vương Hậu, loại âm thanh này đem so sánh với lúc tra hỏi Rắn Thần vì sao không ăn cống phẩm càng mãnh liệt hơn rất nhiều.

Giống như Tây Dạ Vương đang làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, mà còn là chuyện không thể tưởng tượng nổi, làm cho dây thần kinh một nữ nhân như nàng gần như hỏng mất!

“Vương Hậu!” Tây Dạ Vương quay đầu, Tần Như Thương cũng theo sau xoay lại. “Những ngày gần đây Vương Hậu lo liệu quốc sự hết sức mệt nhọc, Cô Vương thương cảm ngươi khổ cực, vì vậy để cho nữ tử này thay thế hầu hạ, chờ thân thể Vương Hậu được khá hơn chút, sẽ cùng Cô Vương trở lại đêm xuân.”

“Cái gì?” Vương Hậu giận dữ phẫn nộ, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ đã vặn vẹo đến đáng sợ. Âm thanh phát ra từ miệng rõ ràng là đang cố sức áp chế tức giận trong lồng ngực, nghe vô cùng quái dị. “Vương Thượng có biết mình đang nói cái gì?”

Chương 68 : Tây Dạ Vương là một quả hồng mềm

“Tất nhiên biết!” Tây Dạ Vương hít một hơi thật sâu, như để tăng thêm can đảm cho mình. “Cô Vương nghĩ, thời gian qua để một mình Vương Hậu xử lý hậu cung, thật sự không đành lòng. Cô Vương làm như vậy cũng vì muốn tìm người phụ giúp Vương Hậu, để cho Vương Hậu có thể có nhiều thời gian hơn đến làm bạn cùng Cô Vương. Như vậy không được sao?”

Như Thương có cảm giác cánh tay của Tây Dạ Vương đang ôm nàng khẽ run, không phải bởi vì nàng quá nặng, chẳng qua đây là biểu hiện sợ hãi.

Qua lời nói của Vương cùng Vương Hậu, tuy rằng Tây Dạ Vương có vẻ chiếm hết ưu thế, nhưng nàng nhìn ra được ưu thế này muốn chiếm được cũng không dễ dàng.

Suy nghĩ thật lâu, thì ra Tây Dạ Vương bị thê tử cai quản rất nghiêm, ngày bình thường nhất định là đối với Vương Hậu này vừa thương vừa sợ.

Không biết có phải hôm nay gặp được nàng thật sự xinh đẹp, cho nên mới có lá gan nổi lên sắc tâm hay không.

Như Thương thầm than trong lòng, tự nói nàng đi nước cờ này không ổn a!

Ngàn tính vạn tính, nhưng không tính ra Tây Dạ Vương là một quả hồng mềm, cũng không biết lần tính toán này, cuối cùng sẽ có kết quả gì.

“Vương Thượng!” Giọng nói thê lương của Vương Hậu lại truyền đến, hai mắt quyến rũ giờ đây trừng thật to, tất cả còn lại chỉ là cay độc cùng nham hiểm, không có nửa phần quyến rũ xinh đẹp. “Nữ nhân này được chọn làm vật phẩm để cúng tế thần linh, Vương Thượng sao có thể chiếm làm của riêng?”

Nàng nói ra đạo lý của mình, không chỉ như thế, thậm chí còn mang theo uy hiếp nói:

“Tự mình cất giữ vật phẩm cúng tế, Vương Thượng làm như vậy sẽ gặp báo ứng!”

Lời nói này đối với Vua của một nước cũng được xem như đại nghịch bất đạo, Tây Dạ Vương tức giận đến mức run rẩy nhưng vẫn cố kiềm nén lửa giận, bởi vì không có dũng khí trực tiếp trở mặt cùng Vương Hậu.

“Vương Hậu nói lời ấy sai rồi!” Hắn nghiêng người đi về phía vết máu trên mặt đất, đó là máu của tỳ nữ vừa rồi khi bị rắn vàng ăn, ngoài những thứ này, ngay cả xương cốt nữ hài kia cũng không còn. “Thần Rắn đã có lựa chọn của mình, hơn nữa còn rất hài lòng. Nếu đó là tâm ý của thần linh, Cô Vương cần gì phải làm ngược lại a?”

Chương 69 : Hai mươi người vào bồn dẫn thuốc

“Ngươi ——”

Vương Hậu tức giận đến mặt đỏ bừng, nhưng không biết phải nói gì.

Một tiếng “Ngươi” vừa ra khỏi miệng, câu kế tiếp đã bị nghẹn lại trong cổ họng, nói không nên lời.

Tây Dạ Vương thấy vậy, tiếp tục ôm Như Thương xoay người rời đi, lúc này có một tướng sĩ chạy vào trong điện, hướng đến Vương cùng Vương Hậu quỳ xuống hành lễ, mở miệng nói:

“Bẩm Vương Thượng! Vương Hậu! Chỗ cúng tế bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng, thuốc dẫn phải lập tức đưa vào bồn, tổng cộng hai mươi người, không hơn không kém!”

Lời vừa nói xong, trong lòng Như Thương chấn động mạnh.

Hai mươi người vào bồn để làm thuốc dẫn!

Đầu đuôi mấu chốt nối lại cùng một chỗ, hình như nàng đã nghĩ ra được điều gì.

Vương Hậu nghe lời này, vội vàng đi lên phía trước một bước, dùng bàn tay nhỏ nhắn để nhẹ lên bờ vai Tây Dạ Vương, đã không còn khí thế giương cung bạt kiếm của trước đây.

“Vương.” Âm thanh mềm mại đáng yêu cất lên: “Nếu như Vương muốn bổ sung cho đủ hậu cung, thiếp thân tự biết không nên ngăn trở. Nhưng hôm nay là một ngày Lễ lớn, chuyện này Vương Thượng cũng đã biết! Trước mắt phải lập tức cho thuốc dẫn vào bồn, nghi thức quan trọng như vậy người sao có thể vắng mặt được!”

Nàng nói xong, lại chuyển hướng tầm nhìn sang Tần Như Thương.

Tốc độ như chớp hiện lên một chút ác độc, sau đó liền trở lại hình dáng quyến rũ ban đầu.

“Vương, vị muội muội này hãy để thiếp sai người mang nàng đến tẩm cung của người, nàng cần phải tắm gội sạch sẽ, trái lại sẽ cho nàng nghỉ ngơi trước ở long sàng, người xem vậy có tốt hay không?”

Trong lòng Tây Dạ Vương cảm thấy rất vui, trên mặt mang theo nồng đậm ý cười nhìn về phía Vương Hậu.

“Vẫn là ái Hậu hiểu ý trẫm nhất! Chuyện đó liền giao cho ái Hậu xử lý!”

“Thiếp thân tuân chỉ!”

Nàng khẽ khom người, sau đó hướng người bên cạnh phất tay, lập tức có hai nha hoàn cùng một người thị vệ đi lên phía trước.

“Đưa nàng đến tẩm cung Vương Thượng! Đi đường cẩn thận, không được có sai sót!”

Ba người lĩnh chỉ, Tây Dạ Vương lúc này mới lưu luyến thả Tần Như Thương xuống.

Trước khi rời đi, còn muốn đưa tay ra trước định chiếm chút tiện nghi, lại bị Tần Như Thương khéo léo tránh thoát.

Chương 70 : Nửa đường ám sát

Ba tên hạ nhân dẫn nàng đi trước, sau đó chính là đội ngũ lồng lộng hùng dũng Vương thất đại thần.

Nàng muốn quay đầu lại xem chứng bệnh cô độc có phải cũng xen lẫn bên trong đội ngũ hay không, tiếc là bị hạ nhân thúc giục phải đi nhanh, liếc mắt nhìn một vòng kết quả cũng không tìm thấy.

Cũng không biết những người này muốn dẫn nàng đi đâu, Tần Như Thương suy tính (suy nghĩ tính toán) đợi một lát sẽ tìm nơi vắng vẻ rồi sau đó bỏ trốn.

Ba người này nhìn qua cũng không phải đối thủ của nàng, thậm chí nàng còn có thể chế phục (ép chế bắt phục tùng) được bọn họ ngay khi đối phương không hay không biết.

Hiện tại có hai chuyện nàng cần phải đi làm, một là tìm đến chứng bệnh cô độc hỏi hắn có muốn cùng nàng rời đi hay không.

Hai là đi xem một chút cái nơi cúng tế mà tên kia nói, theo như lời vừa rồi của tên Tây Dạ, cuối cùng vẫn cảm thấy hai mươi người dẫn thuốc cũng chính là hai mươi người tham gia múa đi cùng với nàng.

Đương nhiên nàng không phải muốn đi cứu bọn họ, nhưng nếu như có thể mượn cơ hội này quấy rối làm loạn, gây ra cho Tây Dạ một trận bạo động.

Nhân cơ hội đó, trước khi trời sáng chạy ra khỏi Vương Cung, không chừng hai mươi người kia cũng có thể thừa dịp hỗn loạn giữ lại được tánh mạng.

Nàng suy nghĩ như vậy, và cũng đã có chuẩn bị tốt.

Đáng tiếc, trong lòng ba người Tây Dạ đang ở bên cạnh lại có một tính toán khác.

Khi bọn họ dẫn Như Thương rẽ qua khúc hành lang, xung quanh chẳng có một bóng người, không đợi cho Như Thương bỏ chạy, bọn họ đã ra tay đánh đòn phủ đầu trước.

Như Thương cảm giác được bước chân hạ nhân bên cạnh dừng lại, sau đó lập tức liền có một cơn gió mạnh đánh tới từ sau gáy.

Nàng nghĩ có chút không vui, hóa ra đây chính là đen ăn đen?

Người đến tập kích chính là tên thị vệ, nam tử duy nhất trong ba hạ nhân.

Hắn đưa lên bảo đao trong tay, vỏ kiếm cũng không rút ra, liền nhắm thẳng về hướng Tần Như Thương kêu lên chạy tới.

Theo hắn nhận xét, Tần Như Thương chỉ là một tiểu nữ tử biết nhảy núa, còn hắn dù sao cũng là người có công phu, khác biệt này, một kích cũng đủ làm cho nàng hôn mê bất tỉnh.

Nhưng thật không ngờ, kiếm trong tay còn chưa kịp chạm đến một sợi tóc của nàng, bất thình lình cảm thấy cảnh vật trước mắt nhoáng lên một cái, nữ tử đi ở đằng trước đáng lẽ ra còn rất tốt nhưng lập tức đã không thấy tăm hơi!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay