- Home
- Truyện Huyền Huyễn
- [Dịch] Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng
- Tập 2: Từ yêu nữ đến vũ thần (c11-c20)
[Dịch] Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng
Tập 2: Từ yêu nữ đến vũ thần (c11-c20)
❮ sautiếp ❯Chương 11 : Từ yêu nữ đến vũ thần
Nghe nói hắn khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, tinh thông y thuật, có khả năng quan sát hiện tượng thiên văn, hơn nữa có sở trường tự ý dịch dung.
Cũng là một người tao nhã lịch sự, nhẹ nhàng lễ độ.
Hắn một mình ở tại khe suối Tần Lĩnh, từ đỉnh núi tách ra một mảng đất trống lớn, xây dựng thành “Nhàn Nhã Sơn Trang!” .
Đã từng có người cố gắng đi lên đỉnh núi tìm kiếm Tiêu Phương, nhưng lại phát hiện bốn phía Nhàn Nhã Sơn Trang quanh năm bị khói độc bao quanh, không người nào có thể đi vào.
Cho nên chuyện nữ sát thủ thần bí kia cùng Tiêu Phương đi chung với nhau, nguyên nhân truyền ra là do có một người đi hái thuốc tận mắt nhìn thấy.
Người kia nói đã từng thấy qua một cô gái che mặt, đi lên đỉnh núi Tần Lĩnh tới hai lần, và lên duy nhất một con đường, tiến vào Nhàn Nhã Sơn Trang.
Có người từng nghi ngờ lời nói này của hắn, mọi người cho rằng khói độc kia, trừ bản thân Tiêu Phương ra, không người nào có thể qua được .
Nhưng người hái thuốc nghe xong liền nói:
“Nói đến rất kỳ quái, nàng ta cũng không phải trực tiếp đi xuyên qua từ trong khói độc, mà là khi nàng đi đến gần thì bầu trời lại đột nhiên giáng xuống mưa to, sương mù lập tức tản ra. Nàng liền nhân cơ hội này đi vào Sơn Trang! Ta cũng muốn đi theo, nhưng đối phương đi quá nhanh, hình như cơn mưa này là đặc biệt vì nàng mà giáng xuống, mỗi bước đi của nàng mưa ở phía sau sẽ dừng lại, sau đó sương mù lập tức khép lại. Ta liền không đi vào được.”
Lời này truyền ra, mọi người ai ai cũng biết, nàng ta nhất định là người từ trong bùn đất bò ra bốn năm trước.
Nhớ đến bốn năm trước, ngày đó cũng là trời đột nhiên giáng mưa xuống, bầu trời rõ ràng đầy sao sáng, lại theo sự xuất hiện của nàng mà đổ mưa to, loại chuyện như vậy cũng chỉ có một yêu nữ như nàng mới có thể làm được.
Có người bắt đầu không gọi nàng yêu nữ nữa, mà đổi lại thành… Vũ Thần!
Bởi vì từ sau lần đó, thành Tế Châu thật sự là mưa thuận gió hòa, thu hoạch được rất nhiều lúa gạo.
Rất nhiều người trước kia bỏ chạy nay cũng đã quay trở lại, những ngày sau này của dân chúng là thời gian mà cuộc sống trải qua rất tốt.
Nhưng cũng có người không tin, nói những thứ này đều là lời đồn.
Nhất lai nhị khứ, (qua lại với nhau) tất cả đây cũng chỉ có thể là đề tài mọi người nói chuyện lúc rãnh rỗi, tạo thành giống như chuyện xưa.
Chương 12 : Nhã thất tần lĩnh, mỹ nhân nữa thân trần
Tần Lĩnh — Nhàn Nhã Sơn Trang.
Đầu mùa xuân, cây hoa đào gặp gỡ gió mát xuyên qua khe núi, nhiều bông hoa tung bay phất phơ. Âm thanh rơi xuống đất nghe vào trong tai người có lòng, hẳn là mang theo điểm thanh thúy, cùng vui thích.
Nhàn Nhã Sơn Trang ở khe núi Tần Lĩnh, lấy cây trúc chế tạo dựng lên, ở giữa có sáu phòng, hai bên đình trồng một gốc cây nhãn thơm mát.
Bên ngoài nửa dặm, khói độc tự thiên hình thành rào chắn, cả vườn hoa đào cùng đám trúc xanh biếc nương tựa nhau, bình minh lúc này ở trên phụ họa thêm, vẽ trên mặt đất tạo nên một đường cầu vồng thật đẹp mắt.
Bên trong phòng trúc thanh nhã, một nữ tử lộng lẫy nổi danh mười sáu tuổi, tóc dài xõa ra, trên người mặc một bộ váy như ý thêu trăm bướm màu tím nhạt, lưng để trần tới eo, đang nằm nhu nhược cúi mặt trên giường trúc.
Ấm trà bên gối, hương thơm tỏa ra thoang thoảng, còn có chiếc áo lót hoa văn lười nhát bị vung ném bừa bài .
Ở cạnh bên kia, còn có một nam tử ngồi nghiêng nữa người, trang nhã mà nghiêm chỉnh, một thân bạch y không nhiễm bụi trần. Mặc dù hai mắt nhìn thẳng nữ tử lưng để trần trắng nõn, nhưng vẻ mặt lại ung dung bình tĩnh, không thấy nổi lên một tia gợn sóng.
Ngón tay thon dài xẹt qua sống lưng nữ tử đó, lớp vải bông trắng ở phía trên được nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong da thịt hiện ra dính đầy chất thuốc sền sệt.
Tiêu Phương từ trên bàn nhỏ bên cạnh lấy ra một cái khăn lụa, thấm nước nhẹ nhàng lau sạch sẽ cho nàng, cho đến khi lộ ra khoảng không da thịt, lúc này mới hài lòng cười gật đầu.
Hắn mặc dù cười không tiếng động, thế nhưng nữ tử nằm ở trên giường tựa như cảm nhận được tâm tình hắn thật tốt.
Sau đó liền xoay đầu lại, nheo mắt dựa vào cửa sổ nhẹ giọng hỏi:
“Đều tốt?”
Tiêu Phương nhìn nàng gật đầu, sau đó đứng dậy, đem chiếc áo lót bên ngoài đắp kín lại cho nàng, liền từ trong phòng thong thả bước ra ngoài.
Nữ tử vui mừng đứng dậy, đi tới phía sau tấm bình phong đã sớm chuẩn bị sẵn nước ấm tắm rửa, khi cánh tay duỗi về phía sau chạm tới phần lưng, nàng lập tức có loại cảm giác vui sướng khó tả xuất hiện ở trong lòng .
Bốn năm nay, đây là lần đầu tiên Tần Như Thương cao hứng như vậy, năm đó nàng trong tình thế lâm nguy được Tiêu Phương cứu, vốn tưởng rằng phần lưng gần như bị mài nát, hơn nữa khó có thể trơn bóng như lúc ban đầu.
Lại không nghĩ rằng, bốn năm nay, được trải qua bàn tay kỳ diệu cùng y thuật cao siêu của Tiêu Phương, thật đã hoàn toàn trở lại như trước .
Chương 13 : Nàng muốn có thầm châu
Tần Như Thương có thói quen sử dụng y học Phương Tây, nhưng đối với y thuật của người xưa không thể không bội phục vạn phần, cái này nếu như ở ngày trước, e là phải đi bệnh viện giải phẫu ghép da.
Nàng đứng dậy, mặc lại quần áo, đem tóc dài thấm nước lau khô, dùng một đoạn lụa trắng cột lại. Lúc này mới đẩy cửa bước ra, thong thả đi về phía đình nghỉ mát.
Tiêu Phương đứng ở bên này, thấy nàng đi tới, liền ngoắc ngoắc tay, gọi nàng đến bên cạnh hắn.
Như Thương đi tới nơi có để ghế xích đu, nàng ngồi dựa vào, vui vẻ trước đó cũng đã thu lại.
Tiêu Phương không muốn thấy biểu tình này của nàng, muốn bước tới khuyên vài câu, nhưng lời vừa ra đến khóe miệng, lại là không thể thốt lên được.
Tần Như Thương hướng hắn khoát tay áo một cái, tự mình quay đầu lại nhìn, mở miệng hỏi:
“Tiên sinh, có tung tích đồ vật sao?”
Đối phương bất đắc dĩ than nhẹ, nhưng vẫn là gật đầu một cái…..
“Ân! Nghe nói, nhiều thế hệ tương truyền rằnghoàng tộc Đông Thục quốc có một bảo vật, tên gọi là Thầm Châu. Vật kia tương ứng thiên văn, sử dụng thích hợp sẽ dẫn phát được năng lực đặc biệt. Ta nghĩ. . . . . .” Hắn dừng một chút, lại nói: “Vật đó hẳn là món đồ ngươi cần tìm?.”
Tần Như Thương hít sâu một hơi, lông mày gom lại nâng lên, chỉ nói: Thầm Châu, vật kia ở chỗ này được gọi là Thầm Châu sao?
Một đường ký ức xuyên thẳng đến, đưa nàng trở về những năm tháng trước đây.
Nàng nhớ nhiệm vụ kia vốn là một việc bình thường, không phải ám sát Thủ Tướng Tổng Thống, cũng không phải trang bị vác súng đấu tranh anh dũng, càng không phải là xâm nhập Quốc Gia thế giới thứ ba lấy cắp bí mật dầu hỏa.
Chẳng qua, tổ chức chỉ để cho nàng đi trộm một vật, mục tiêu được đặt tại nước Y cung Điện Bắc Kinh, đồ vật được miêu tả là một viên Ngọc Châu màu đen, đường kính bốn centimét.
Tổ chức cũng chỉ cho biết những điều này, mà vật kia đến tột cùng là có lợi ích gì thì một lính đặc công như nàng không nên hỏi.
Vì vậy, nàng đi! Trong một đêm mưa to gió lớn như quỷ mị, nàng im hơi lặng tiếng bước vào hoàng thất nước Y!
Chương 14 : Ngươi tra xét bốn năm, rốt cuộc tra được gì
Vậy mà, chuyện ngoài ý muốn cũng theo thời khắc đó xảy ra.
Tay của nàng vừa chạm đến món đồ vật, viên Ngọc Châu kia lập tức phát ra một ánh sáng màu trắng.
Tần Như Thương không có dấu hiệu nào ngất đi, lần nữa mở mắt ra thì linh hồn đã ở trên một thân thể khác.
“Nhất định phải trở về chỗ đó sao?” Thanh âm Tiêu Phương cắt đứt hồi tưởng của nàng, nam tử áo trắng nho nhã đứng tự nhiên đối diện với nàng, tóc dài bị gió thổi lên, siêu phàm thoát tục (không dính bụi trần thế), giống như thần tiên sống trong núi.”Chỗ đó, nơi cố hương của ngươi! Ngươi tra xét bốn năm, rốt cuộc tra ra chuyện gì?”
Tần Như Thương cũng ngẩng đầu lên, con ngươi sâu thẳm trong suốt nhìn trả lại Tiêu Phương, gương mặt quật cường cùng cố chấp.
Vấn đề này đã tồn tại ở trong lòng Tiêu Phương nhiều năm, thế nhưng hắn cũng không dám hỏi. Tuy là hai người có quen biết, có hiểu nhau, nhưng quan hệ cũng chỉ giới hạn ở đó.
“Ta muốn tra ra tại sao ta xuất hiện ở nơi này.” Tần Như Thương đứng lên, đi về phía trước hai bước, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy được một tầng khói độc. Giống như thời điểm nàng xuất hiện tại chỗ này, không sờ được, cũng không nhìn thấy.
Lúc nàng nhìn lại, nhiều khi cách sương mù còn không bằng cách núi. Núi có thể đi qua, nhưng sương mù, lại lúc ẩn lúc hiện hoàn toàn không do người khống chế.
“Tiêu Phương!” Thanh âm của nàng rất nhẹ, duy trì vừa đúng mức giới hạn, đến nỗi chỉ có thể hai người nghe được. Mặc dù trong núi cũng không có người khác, nhưng đây là thói quen của nàng, chính là cảnh giác của lính đặc công nên có. “Ta không tin những lời lẽ hoang đường vui đùa trong truyền thuyết, trong mắt của ta, chuyện này hết tám chín phần là một âm mưu. Có người muốn hãm hại ta chết. . . . . . Không phải, là hãm hại để ta đi tới nơi này, cho nên ta nhất định phải tra ra, kẻ chủ mưu ở sau lưng đó là ai. Đó là lý do mà. . . . . . Ta phải trở về!”
Tần Như Thương nói đến đây, hai hàm răng trên dưới đã cắn chặt cùng một chỗ.
Nàng biết Tiêu Phương nghe không hiểu lắm, nhưng cũng không có tâm tư đi theo một cổ nhân giải thích loại chuyện lạ xuyên qua thời không này.
Chương 15 : Nàng tin tưởng xuyên qua, nhưng không tin tưởng chỉ là tình cờ
Nhớ kĩ lại, kì thật thì nhiệm vụ ăn trộm kia tính nguy hiểm cũng không cao, so với những việc trước đây nàng làm thì nhỏ hơn rất nhiều, không có đạo lý xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Không phải nàng không tin xuyên qua, Tần Như Thương nàng chính là một người có được dị năng bẩm sinh, dĩ nhiên hiểu chuyện thời không biến đổi vị trí.
Chẳng qua, nàng vẫn luôn hoài nghi là có người cố ý ám hại nàng, muốn nàng chết.
Người kia có thể là quân địch, cũng có khả năng là người cùng phe, thậm chí là trưởng quan giao nhiệm vụ cho nàng, phạm vi nội bộ tất cả đều bị hoài nghi.
Người kia cố ý giao nhiệm vụ này cho nàng, là cố tình để cho nàng đi tiếp xúc viên Ngọc Châu có năng lượng dị thường đó, và chờ sau khi nàng chết đi, khi đó thu lợi về cho mình.
Lại không nghĩ rằng nàng cứ thế xuyên qua, lần nữa được tái sinh.
Dĩ nhiên, Tần Như Thương còn có một loại ý tưởng khác…..
Nàng có được một cái đầu óc đánh giá về mọi thứ, chỉ cần bất cứ chuyện gì vừa phát sinh, đầu tiên, nàng sẽ từ gốc độ xuất phát mà phân tích được tình huống xảy ra.
Sự kiện xuyên qua lần này cũng giống như vậy!
Nếu như không phải là có người muốn nàng chết, như vậy thì còn có một loại khả năng, đó chính là, cả sự kiện xuyên qua đều là giả, cổ đại này là giả, người cũng là giả .
Tựa như “Sở Môn Thế Giới”, (nguyên văn là The Truman Show, các bạn có thể search gg để biết thêm về câu chuyện này) có người sáng lập ra huyễn tượng đem nàng hút đi vào, nói không chừng còn có mưu đồ khác. (huyễn tượng là hình ảnh không có thật)
Nàng còn nhớ rõ ràng trong nháy mắt lúc xuyên qua, quá trình tựa hồ cũng chưa chết, cũng chỉ nhớ là viên Ngọc Châu kia chợt sáng lên một cái, sau đó nàng liền mất đi tri giác. Khi tỉnh lại, người không phải, mà đồ vật cũng không thấy.
Nhưng nàng đã tra xét bốn năm, cũng không có tra ra cuộc sống hiện tại có gì khác thường, ngoại trừ cái niên đại này không có tồn tại trong lịch sử, mặc khác, tất cả hoàn toàn đều là thật.
Thấy nàng thật lâu không nói gì, Tiêu Phương cầm chiết phiến (quạt xếp) trong tay mở rộng ra, hạ xuống một cái nhưng không có quạt cái nào, giống như là mượn chuyện này để tâm bình tĩnh lại.
Chương 16 : Phương pháp lấy thầm châu
“Ngươi nói, không phải là ta nghe cũng có thể hiểu.” Hắn nói thật, “Cho nên, nói đến cùng, là ta không hiểu ngươi rốt cuộc muốn tra cái gì, cũng không hiểu viên Ngọc Châu kia đối với ngươi mà nói đến tột cùng có bao nhiêu quan trọng. Nhưng là tại sao. . . . . . Ta cuối cùng vẫn cảm thấy lời ngươi nói trở về, nghĩa là muốn rời đi, hơn nữa, làm cách nào để có thể tiếp tục gặp nhau đây?”
Lời của hắn khiến Tần Như Thương không cách nào phản bác, đúng là, nếu quả thật có thể trở về, thứ đang chờ đợi nàng chính là một cuộc tranh đấu cùng cực cả đời.
Sống hay chết, tất cả đều không biết.
“E rằng, có lẽ sẽ không.” Nàng lựa chọn lời lẽ sâu xa như thế để làm đáp án, “Nhưng bất kể như thế nào, điều trước tiền là phải tìm được Thầm Châu kia rồi hãy nói.”
Miễn cưỡng cười một cái , nàng nhìn về phía Tiêu Phương….
“Tiên sinh, cám ơn ngươi bốn năm trước đã cứu ta, Như Thương ghi tạc ở trong lòng cả đời! Hãy tin tưởng ta, cho dù ta đi hay ở, ta đều sẽ không quên ngươi. Thật!”
Tiêu Phương cười khổ,
“Quên hay không quên lại có thể thế nào đây?” Chiết phiến lại lắc hai cái, đã thay đổi đề tài “Viên Thầm Châu kia là do nơi hoàng tộc Đông Thục bảo quản , nhưng cũng không ai biết được đặt ở địa phương nào, có thể ngay cả Hoàng Đế cũng không rõ ràng. Nghe nói nơi cất giấu cũng từ hơn mấy đời trước, sau đó đem bí mật không rõ ràng này, làm phương thức đời đời tương truyền, có thể rất nhiều người cũng muốn biết, nên mọi nơi cùng nhau gom chung lại một chỗ, mới có thể biết rõ chân tướng. Vì vậy, muốn có được Thầm Châu, cũng chỉ có một biện pháp, chính là xâm nhập vào hoàng cung Đông Thục, ở lại lâu dài, sau đó từ từ tìm kiếm.”
Tần Như Thương hít một hơi thật sâu, tiếp theo gật đầu, coi như là thừa nhận theo phương pháp của Tiêu Phương.
Đúng vậy, vật kia chính là một con cá lớn, nàng nhất định phải có đầy đủ tính nhẫn nại, thả xuống một sợi dây dài, từ từ chờ nó dính câu.
“Ta có thể giả làm cung nữ để trà trộn vào.” Nàng đề ra kế hoạch.
Tiêu Phương một nửa cũng không đồng ý.
“Cung nữ bình thường không được! Lén lút vụng trộm làm việc quá nguy hiểm, hơn nữa cũng chưa chắc có thể tìm được.”
Thái Tử là con tin Đông Thục quốc bị lưu đày ở trong sa mạc.
“Tiên sinh nói nên như thế nào?”
“Ngươi phải có một lý do quang minh chính đại, để ngươi có thể tự do đi lại trong hoàng tộc, ở giữa tầng lớp thế lực, ngoại trừ tự mình đi tìm, còn hơn nghe nhiều, suy nghĩ nhiều!”
Nàng gật đầu, nói:
“Đúng a! Loại đồ vật này sẽ không dễ dàng có được, nếu không còn nói cái gì là bảo vật!”
“Nhất định phải đi?”
“Ân.”
Tiêu Phương đem hy vọng cuối cùng bỏ xuống, dứt khoát xoay người đến trước mặt Như Thương, lại nói:
“Được! Để ta cung cấp cho ngươi một số tin tức, chuyện này ngươi nhất định phải nghe cho rõ. Nói đến những năm nay, đối với thiên hạ dân chúng mà nói, việc này từ lâu đã không phải là cái bí mật gì. Thái Tử Đông Thục quốc từ nhỏ đã bị đưa thẳng đến ở trong tháp, đi làm con tin trong đại mạc phía tây Dạ Vương quốc, nếu như ngươi có thể mau chóng đem Thái Tử cứu ra ngoài, đưa trở về Đông Thục, vậy thì sẽ có cơ hội ở lại bên cạnh Thái Tử. Được kề cận hầu hạ Thái Tử, đương nhiên so với một người cung nữ bình thường thì tốt hơn rất nhiều….”
Mắt Như Thương sáng lên, theo bản năng liền túm lấy cánh tay Tiêu Phương, buột miệng nói:
“Tiên sinh cám ơn ngươi!”
Đối phương chỉ lắc đầu một cái, vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay của nàng, xoay người bước đi.
Bóng dáng phiêu dật hiện rõ cô đơn, là những năm này chưa từng có thấy qua .
Nàng khép hờ mắt, “Cám ơn ngươi” rất nhiều, ta cũng chỉ có thể bổ sung thêm một tiếng: thật xin lỗi!
Trên người nàng có quá nhiều việc phải đảm trách, cũng chưa có biện pháp để buông thả lòng của mình đi tiếp nhận thứ gì khác.
Huống chi nàng là Tần Như Thương, cả đời phải bị mưu toan ngấm ngầm, ra ngoài nơi nào cũng có người bày kế tìm cách bao quanh ám toán. Trong lòng nàng, tâm từ lâu đã dựa vào hoàn cảnh sinh tồn mà đóng chặt lại. Vô tình, vô nghĩa, có cay, có độc.
Nàng có thể ở trong chớp mắt đoạt đi vài mạng người, nhưng lại thủy chung không cách nào dùng thời gian quá lâu, để đi tiếp nhận yêu thích người khác.
Mắt thấy Tiêu Phương đã trở về Nhã thất, lúc này nàng mới thu hồi suy nghĩ lại, bắt đầu suy xét chuyện vừa mới nghe được.
Chương 17 : Chuyện hai mươi năm trước
Không sai, theo đúng như lời Tiêu Phương, thông qua thế giới này điều tra vài năm nay, đủ để cho nàng tương đối hiểu rõ hoàn cảnh nơi ở của mình.
Nàng biết biên giới Đông Thục Quốc nằm ở hướng đông Tần Lĩnh, ước chừng năm trăm dặm, triều đình Đông Thục hoàn toàn là người Trung Nguyên, hoàng tộc họ Chử.
Hai mươi năm trước, Hoàng Đế Huyền Tông hy vọng có được lãnh thổ Tây Dạ Quốc, ý muốn cử binh xâm phạm.
Lẽ ra lấy thực lực của nước Đông Thục, giết hạ mười cái Tây Dạ cũng không thành vấn đề.
Cho dù đối phương ở xa xôi trong đại mạc, cho dù nơi đó cát vàng khắp nơi đi lại rất khó khăn. Nhưng Đông Thục thắng ở người nhiều, dùng chiến thuật biển người, cũng áp chế cho Tây Dạ hít thở không thông.
Chẳng qua sự việc xảy ra bao giờ cũng không ngờ được, Đông Thục không biết, Vương tộc Tây Dạ Quốc có một loại năng lực đặc biệt, chính là điều khiển rắn!
Đó là một loại rắn sinh trưởng trong sa mạc, đầu đỏ mình vàng, có độc rất mạnh, trải qua huấn luyện có thể ở trong vô hình lấy tánh mạng người khác.
Vào hai mươi năm trước, trong một trận đại chiến, người Tây Dạ Quốc phải dựa vào chuyện này mà xoay chuyển tình thế trong nháy mắt, khiến cho đại quân Đông Thục vốn là chiếm thế thượng phong, nhưng bởi vì chủ tướng độc phát bỏ mình, phải nhanh chóng thất bại thối lui.
Năm đó Tây Dạ thả ra lời đồn, Đại Tướng Đông Thục toàn bộ bị rắn cắn chết, nếu không thu binh, người kế tiếp sẽ chính là Hoàng Hậu.
Dĩ nhiên, bọn họ cũng biết nếu để cho rắn cắn chết Hoàng Hậu, Tây Dạ lập tức cũng sẽ bị diệt vong, dù sao binh tướng Đông Thục cũng rất nhiều.
Mặc dù đã thu binh nghị hòa, nhưng Tây Dạ vẫn sợ quê hương bị xâm lược lần nữa, cho nên yêu cầu Hoàng Đế Đông Thục Quốc để thái tử chưa tới năm tuổi đưa đến đại mạc đi làm con tin.
Ngoài chuyện đó ra, hàng năm còn phải cống nạp mấy vạn vàng bạc châu báu để bày tỏ thành ý.
. . . . . .
Tần Như Thương làm việc cũng không dài dòng dây dưa, nếu đã có mục tiêu, thì sẽ quyết định ngay không có lý do để kéo dài.
Không lâu sau, nàng đã mang theo bao quần áo đơn giản giục ngựa rời đi Tần Lĩnh.
Tiêu Phương ở tại Nhã Thất cách cửa sổ đưa mắt nhìn theo, không biết hắn giúp nàng lần này, là đúng hay là sai.
Chương 18 : Biên quan tây dạ quốc cùng rắn độc
Qua khỏi khe suối hướng Đông Tần Lĩnh, chính là biên giới Đông Thục Quốc.
Mà Đông Thục và Tây Dạ đều nằm lân cận vùng sa mạc Tháp Đạt Lý, ngay tại phía Bắc Đông Thục.
Mục tiêu của nàng là Hách Thành. Nơi đó là một tòa thành thị, dọc theo hai bên đại mạc của Đông Thục, từ nơi đó lên đường đi Tây Dạ mới đúng là tiện nhất .
Đối với Tần Như Thương mà nói, muốn hiểu biết rõ ràng toàn bộ thế giới xa lạ, thời gian bốn năm vẫn còn quá ngắn.
Huống chi nàng còn dùng nửa năm để dưỡng thương, sau đó lại điều trị cái thân thể khô gầy như thây ma, còn phải để cho tự mình lớn lên.
Qua lại thường xuyên, lãng phí không ít thời gian.
Với lại ngày trước không có mục đích, nên thời gian đó cũng không có tìm hiểu nhiều về chuyện của Đông Thục và Tây Dạ.
Hiểu biết của Tiêu Phương cũng có giới hạn, chẳng qua trong lúc nàng thu dọn quần áo chuẩn bị đi, có nghe hắn nói một chút chuyện trước đây.
Đó là về Tây Dạ, có chút kỳ lạ, hơn nữa còn rất là tàn nhẫn.
Tiêu Phương nói, người Tây Dạ có nuôi một loại rắn… mà thật ra chính bọn họ cũng phải sợ nó.
Lọai rắn đó không phải cảm hóa nó là có thể tùy ý mặc người sử dụng, động vật máu lạnh từ trước đến nay đều vô tình, chúng nó không nhận chủ, đối với người Tây Dạ cũng theo cắn không bỏ qua.
Thật sự có thể khống chế những loại rắn đầu đỏ mình vàng kia, cũng chỉ có người Vương tộc của Tây Dạ cùng Thầy cúng tế mà thôi.
Cho nên người Vương tộc họ không sợ, là bởi vì từ nhỏ bọn họ đã uống một loại rượu thuốc đặc biệt.
Rượu thuốc kia là dùng người sống làm thuốc dẫn cộng thêm mấy vị thảo dược đặc biệt ngâm trong nước chế tạo thành, dùng để uống lâu dài, chẳng những bách độc bất xâm, mà rắn đầu đỏ kia cũng không dám đến gần nửa bước.
Người Tây Dạ trời sinh tính tình tàn bạo, năm đó thái tử Đông Thục bị đưa tới làm con tin, vốn là không nghĩ rằng để cho hắn còn sống.
Bọn họ cùng nhau đem thái tử ngâm trong bồn rượu thuốc bảy bảy bốn mươi chín ngày, nhưng sau khi mở ra bồn rượu, lại ngoài ý muốn phát hiện được đứa nhỏ kia chưa chết.
Chẳng những không có chết, mà còn tự mình bò từ trong bồn rượu ra ngoài.
Chỉ là tất cả mười đầu móng tay đều bị đen, so với mực thậm chí còn muốn đậm hơn.
Chương 19 : Thái tử điện hạ quỷ dị
Về sau, Thầy cúng tế Tây Dạ nói đứa nhỏ này không giết được, động đến hắn sẽ mang đến tai nạn cho Tây Dạ.
Vì thế, thái tử Đông Thục cứ như vậy sống cho tới nay.
Tần Như Thương lần lượt nhớ lại tất cả những chuyện trước đây, muốn vào được hoàng cung Đông Thục, nhất định phải cứu ra thái tử, đây chính là một biện pháp tốt nhất.
Nhưng nếu muốn cứu thái tử, bước đầu tiên nàng phải trà trộn vào được Tây Dạ.
Mặc dù có rất nhiều nguy hiểm, nhưng nàng vẫn phải đi, không có đường lui.
Đơn độc ngồi trên bảo mã tên Sính Vụ đỏ thẵm, được Tiêu Phương nuôi dưỡng nhiều năm, tốc độ thật nhanh, sức lực rất mạnh.
Cho dù đem nó bỏ một mình ở ngoài vạn dặm, nó cũng có thể tự mình một đường tìm về Nhàn Nhã Sơn Trang.
Một người một ngựa đi được tám ngày tám đêm, rốt cuộc sáng sớm ở ngày thứ chín đi vào Hách Thành.
Nơi này Tần Như Thương đã từng đến một lần, mặc dù là trong phạm vi cai quản của Đông Thục, nhưng bởi vì đến gần biên giới đại mạc, mặt cát trong thành biến đổi rất nghiêm trọng.
Cát mịn lắp đầy trên đường phố, dày ít nhất cũng khoảng nửa ngón tay.
Nàng muốn thu xếp nghỉ ngơi ở chỗ này hai ngày, dò la một chút tình hình thực tế của Tây Dạ Quốc, hơn nữa phải để cho Sính Vụ trở về, sau đó đi mua hai đầu Lạc Đà tiếp tục lên đường.
Nhưng khi vào thành, ở trên đường đi cảm giác những thứ này so với trước kia hoàn toàn khác biệt.
Hách Thành này vốn hết sức náo nhiệt, bởi vì là nơi biên giới, mặc dù quan hệ hai nước Đông Thục cùng Tây Dạ vẫn luôn khó bề phân biệt, dân chúng Đông Thục đối với rắn độc Tây Dạ hết sức kiêng kỵ.
Tuy nhiên, vẫn có một số người lá gan không nhỏ, ham tiền, nên thường xuyên lui tới ở giữa hai nước mua bán một ít vải vóc hương liệu …các loại làm ăn, cho nên Hách Thành thường là người đến người đi, náo nhiệt không tầm thường.
Hôm nay thì không phải vậy, người ở trên đường lớn thưa thớt không nói, thỉnh thoảng có đi ngang qua hai ba đoạn đường, tất cả cũng đều là cảnh tượng vội vàng, có gọi cũng không ngừng lại.
Hai bên đường phố thật dài, mà ngay cả một cái quán nhỏ bày bán bình thường cũng không có, điều này khiến cho nàng ngửi được một hơi thở nguy hiểm.
Như Thương nhíu nhẹ chân mày, đi thẳng đến một nhà trọ….. .
Chương 20 : Người đến hách thành tây dạ
Gõ cửa chừng khoảng nửa khắc (1 khắc = 15’), còn phải kêu ầm ĩ, cuối cùng cũng có người từ bên trong mở ra một cái khe cửa nhỏ.
Nàng nhìn thấy, đó là một Tiểu Lão Đầu nhi. (là già nhưng nhìn có vẻ như con nít ấy)
“Ta muốn ở trọ, vì sao không mở cửa?” Tần Như Thương nói chuyện bằng giọng nói của người Trung Nguyên, lại thêm toàn thân giả nam trang chỉnh tề, cuối cùng cũng khiến cho người nọ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Công tử mau vào!” Lão đầu vươn tay kéo nàng một cái, sau đó lại thò đầu ra nhìn xem chung quanh, lúc này mới vội vàng đóng cửa lại.
“Người đây là vì sao? Hách Thành đã xảy ra chuyện gì?”
“Công tử là từ nơi khác mới đến đi!” Lão dẫn đầu một bước đi vào trong, “Là nghỉ ngơi hay là ở trọ?”
“Ở trọ!” Nàng lạnh lùng mở miệng, không nói nhiều lời, chờ đối phương chủ động trả lời.
Lão đầu nhi dẫn nàng đi lên lầu, vừa đi vừa nói:
“Công tử người có điều không biết, người đến Tây Dạ đã vào trong thành rồi! Mọi người đều sợ bọn họ có rắn, ai cũng không dám ra khỏi cửa!”
“Người đến Tây Dạ?” Trong lúc nói chuyện người cũng bước vào phòng, nàng ngăn cản lão đầu nhi lại, không để cho hắn đi.”Người đến Tây Dạ ở nơi này làm gì? Có rắn cắn người sao?”
Lão đầu lắc lắc tay, lại nói:
“Không cắn người! Cũng không ai nhìn thấy rắn! Chỉ là sợ bọn họ lén lút mang theo. Nghe nói con rắn kia rất nhỏ, chỉ lớn bằng đầu ngón tay, nhưng khi cắn người, độc tính cũng không khác gì so với con rắn lớn. Bọn họ cũng không phải là thường xuyên đến, một năm mới đến một lần! Bởi vì sắp tới là tiệc mừng thọ của Vương Hậu Tây Dạ! Những người đó đến là để chọn lựa vũ cơ.”
Nói xong lời này, lão đầu nhi vội vã rời đi.
Hai hàng lông mày Tần Như Thương nhíu chặt, đứng dựa cửa đem lời của hắn nói suy xét một chút, rồi sau đó ánh mắt sáng lên, rốt cuộc cũng cười lên một cái .
Tìm vũ cơ sao?
Rất tốt!
Mặc dù việc nàng làm thường xuyên nhất là giết người, nhưng nếu là khiêu vũ thì cũng được chọn là hạng nhất.
Suy nghĩ đến đây, Tần Như Thương với tay đẩy ra cửa phòng vừa được đóng lại, sau đó rất nhanh đi xuống lầu dưới, đi về phía chủ nhà trọ khoát tay, vứt thêm một khối nhỏ bạc vụn, rồi nghênh ngang rời đi.