1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng
  4. Tập 3: Tây dạ chọn vũ cơ (c21-c30)

[Dịch] Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng

Tập 3: Tây dạ chọn vũ cơ (c21-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21 : Tây dạ chọn vũ cơ

Lão đầu nhi còn chưa kịp phản ứng, cửa đã “Cạch..” một tiếng bị người đá văng, lại nhìn xem, đã không còn thấy được bóng dáng của công tử tuấn tú kia.

Trở lại trên đường cái một lần nữa, không khí áp lực vẫn còn ở trong thành.

Nhưng bởi vì có mục tiêu, Như Thương hành động lại càng thêm có niềm tin.

Nếu đang tìm vũ cơ, như vậy hiện tại mục tiêu chính là thanh lâu nghệ quán.(kỹ viện có biểu diễn nghệ thuật)

Còn có những vũ phường cao cấp ở nơi này, cũng cần phải tìm hiểu điều tra trong phạm vi của người Tây Dạ.

Vừa suy nghĩ vừa đi về phía trước, Sính Vụ đã được thả về Tần Lĩnh, không cần dắt ngựa, cũng để cho hành động của nàng tự do hơn chút.

Rất nhanh đã đi đến một cái ngã tư, vừa quay đầu, liền nhìn thấy cách đó không xa phía trước đang có một nhóm người bao vây.

Phạm vi không lớn, ít nhất cũng có hai tầng, mà hôm nay trong Hách Thành tiêu điều như vậy xem như là cũng rất đột ngột.

Nàng đi lên phía trước, như một người dân chúng bình thường làm bộ xem náo nhiệt.

Địa điểm đám người tụ tập là tại cửa lớn một gian nghệ quán, có sáu nam tử ăn mặc ngoại tộc, trong tay đang cầm chính là văn tự cáo thị Trung Nguyên đã viết xong, đang chuẩn bị dán lên tường.

Nam nữ tham gia thi múa trong nghệ quán đều đã bao vây ở một bên, nhìn về phía cáo thị sôi nổi mở rộng thảo luận.

Những người Tây Dạ dán xong liền rời đi, Tần Như Thương ở xa xa đi theo bọn họ hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng nhìn thấy bọn họ dán xong hết những nghệ quán trong thành, lúc này mới đi trở về nhà trọ nghỉ ngơi.

Đó là một bảng cáo thị tuyển người, đại khái ý tứ chính là chúc thọ Vương hậu Tây Dạ, mời người Trung Nguyên đến tham gia múa giúp vui.

Đội múa tổng cộng ba mươi người, mười lăm nam mười lăm nữ, kỳ hạn công bố danh sách người tham gia nội trong ba ngày, rồi sau đó theo bọn họ cùng khởi hành trở về Tây Dạ.

Ngay tại lúc những người Tây Dạ dừng chân nghỉ lại ở nhà trọ, Như Thương mở to mắt nhìn ba mươi người ngoại tộc tham gia đội múa tập trung đông đủ ngay ngắn, liền hiểu được, cơ hội của mình đã đến!

Mười lăm nữ tử ở bên trong, có hai người tuổi tác còn hơi nhỏ, bộ dạng khoảng tám chín tuổi, còn lại những người khác hầu như từ mười hai đến mười bảy tuổi.

Chương 22 : Hành trình đi trên sa mạc

Đêm cuối cùng nhóm người này ở lại trong Hách Thành, nàng chọn trúng một nữ tử có vóc người so với nàng cũng gần như nhau.

Khi nàng lẻn vào trong phòng, thì nữ tử kia đang ngủ say trong giấc mộng.

Nàng không có ý định tổn thương người vô tội, chỉ muốn lấy công phu điểm huyệt học được từ nơi Tiêu Phương, che lại huyệt đạo đối phương, sau đó sẽ lén đem người giấu trong ngăn tủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi cửa phòng mở ra thì Tần Như Thương hiển nhiên đã trở thành một thành viên trong đội múa, đang cùng mọi người chuẩn bị lên đường đi Tây Dạ.

Từng người trong đội múa tự mình báo lại tên, cũng không có chạm mặt lẫn nhau, hơn nữa dáng dấp người nước khác cùng người Trung Nguyên nhìn cũng không sai biệt lắm, cho nên nàng lần này treo đầu dê bán thịt chó cũng không dẫn đến rắc rối gì.

Có người Tây Dạ dẫn dắt, đi vào sa mạc thuận lợi hơn nhiều, cũng không cần nàng tự mình tìm đường, chỉ cần ngồi trên Lạc Đà cùng đi theo, thời gian bảy tám ngày là có thể tiến vào biên giới Tây Dạ Quốc.

Xung quanh vô sự, nàng liền cùng một tiểu tử bên cạnh nói chuyện qua lại.

Nhìn sơ qua tuổi của người nọ so với nàng cũng không chêch lệch lắm, dáng người gầy yếu, nhưng cũng rất rắn chắc, vừa nhìn liền biết chính là nhân tài khiêu vũ.

Tần Như Thương mở đầu câu chuyện từ đội múa, nàng hỏi:

“Vì sao Vương Hậu Tây Dạ muốn tìm người Trung Nguyên tham gia đội múa?”

Tiểu tử rất chất phác, thành thật đáp:

“Đoán chừng chính là ham muốn cái mới lạ, dù sao điệu múa từ chân của người Trung Nguyên và bọn họ không giống hau. Thật ra thì mỗi năm vào thời gian này đều có đội múa đi Tây Dạ Quốc khiêu vũ, nhưng là từ đó tới nay chưa từng trở về.”

Giọng nói hắn dần dần nhỏ đi, đầu cũng cúi thấp xuống, hiển nhiên là đã bị đề tài này gợi lên thương tâm.

Tần Như Thương nhíu mày, hỏi nữa:

“Vậy tại sao các ngươi còn muốn đi? Không có trở về cũng không có tin tức, vậy thì nhất định là xảy ra chuyện. Nếu đã biết, tại sao các ngươi còn muốn đi?”

Đối phương trả lời rất thẳng thắn thành thật ——

“Bởi vì tiền! Tây Dạ cho rất nhiều tiền, nhiều đến chúng ta biết rõ cứ đi như vậy rất có thể sẽ mất mạng, nhưng cũng cần phải cầm số tiền kia cho người nhà sống qua ngày thật tốt.” Người nọ nói xong, lại nhìn Như Thương, nhẹ giọng nói: “Không phải ngươi cũng là như vậy sao? Nếu không tại sao đi?”

Như Thương không nói gì.

Chương 23 : Chứng bệnh cô độc trong đội ngũ

Đội ngũ đi được ba ngày, nàng cũng quan sát ba ngày.

Dẫn theo đội múa vào đại mạc chính là sáu gã sứ giả Tây Dạ, bộ dáng đi vào không có gì đặc biệt, bởi vì đi lại trong sa mạc, nên mọi người đều phải che mặt trùm khăn kín đầu, cũng không nhìn ra hình dáng gương mặt.

Chẳng qua nếu cẩn thận xem kỹ, vẫn có thể nhìn ra được vài đôi mắt nhân sĩ cùng người Trung Nguyên rất khác biệt.

Hốc mắt sâu sắc, hẹp dài lõm vào bên trong, nếu nhìn trực tiếp, cảm giác sẽ bị đối phương nuốt ngay tại chỗ, có chút dọa người.

Những người đó rất hung ác, trong đội ngũ nếu có người đi chậm cũng bị quát lớn tiếng, họ sử dụng ngôn ngữ cũng giống như người Trung Nguyên, chỉ là giọng nói của người ngoài nước có hơi chút kỳ quái.

Mọi người ai cũng rất sợ những người đó, đặc biệt là hai hài tử nhỏ tuổi nhất, ở xa xa lẩn trốn, nhìn cũng không dám đi nhìn.

Đến buổi tối, những người đó sẽ tụ tập lớn tiếng đi mua rượu từ trong Hách Thành về uống, thậm chí có ngày còn phải giết một con Lạc Đà để ăn.

Bất quá thì có một người không giống như năm người kia, hắn dáng người hơi gầy, cảm nhận đôi mắt không như những người nước ngoài khác, nhưng cũng vì dùng khăn trùm đầu che mặt, hơn nữa trong đại mạc bão cát rất lớn, nàng cũng không phân biệt rõ lắm hình dáng đối phương.

Chỉ là nàng đã để ý đến từ ba ngày trước, đoàn người lên đường từ nhà trọ cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng nói qua một câu.

Nhiệm vụ của hắn hình như là đi theo chịu trách nhiệm ngồi trên Lạc Đà, luôn tiện ngẩn người nhìn trời lại thêm ngủ gật, thỉnh thoảng còn làm hình dáng Đại Ngọc, từ trong ánh mắt toát ra mấy phần sầu muộn.

Như Thương có chú ý vài lần, phát hiện hắn thường xuyên đi tới đi lui sẽ tự mình ngủ thiếp đi, hoàn toàn không để ý người tham gia đội múa có bị bỏ rơi hay không, hoặc là cần phải nhắc nhở mọi người chú ý bão cát.

Ngoài ra có lần, một tên sứ giả khác chụp vai nói chuyện với hắn, hắn cũng chỉ tùy ý khoát tay áo, sau đó lại tiếp tục không lên tiếng ngẩn người, ai cũng không để ý tới.

Tần Như Thương cảm thấy, có thể hắn là cao thủ bí hiểm không tầm thường, hoặc đây chính là biểu hiện điển hình chứng bệnh cô độc.

Chương 24 : Tiện tay cứu người

Mơ hồ cảm thấy khát nước, Như Thương gở xuống túi nước từ trên yên Lạc Đà chuẩn bị đưa lên miệng.

Lúc này lại thấy một tiểu cô nương ở bên cạnh, sau khi muốn duỗi tay về phía trước đưa qua gì đó, trọng tâm không ổn định, người hoàn toàn trực tiếp hướng mặt đất ngã xuống.

Như Thương không chút nghĩ ngợi, buông nhẹ túi nước cầm trong tay, túi nước kia trực tiếp rơi xuống đất thấm vào trong cát vàng.

Sau đó hai chân kẹp chặt bụng Lạc Đà, thân mình hướng bên cạnh một chút, người liền vắt ngang dò xét ở phía ngoài.

Cánh tay hướng về phía trước, một tay đỡ lấy được tiểu cô nương đang ngã xuống, sau đó lật thẳng lại thân thể, trực tiếp đem người đến trên lưng Lạc Đà của nàng.

Hành động liên tiếp nhanh chóng gọn gàng, mọi người chung quanh chỉ nghe được tiếng kêu của tiểu cô nương, đến khi quay đầu lại xem thì người đã bình yên vô sự.

Nữ hài tử sợ tới mức vỗ ngực liên tục, nói lời cảm tạ cùng Tần Như Thương, thấy túi nước của nàng bởi vì cứu mình mà rớt đi, vội vàng leo xuống trở lại trên Lạc Đà của mình, sau đó cởi xuống túi nước đưa lên phía trước, khéo léo nói ——

“Tỷ tỷ, cho ngươi uống nước của ta!”

Như Thương gật đầu nói cảm ơn, cũng không khiêm tốn, đón lấy túi nước kia liền đưa lên miệng.

Cứ như vậy đến gần buổi tối, mọi người dựng lên lều vải, tốp năm tốp ba đi vào nghỉ ngơi.

Nàng mang theo nữ hài bên cạnh, hai người ngủ trong một gian lều vải nhỏ.

Nữ hài tử kia không ngủ được, nằm ở bên cạnh nhìn chằm chằm Như Thương, sau đó mở miệng nói:

“Tỷ tỷ, ngươi thật là đẹp!”

Như Thương cười khẽ, bắt đầu có chút hối hận vì lúc trước không nghe lời Tiêu Phương nói, khi đi ra ngoài phải mang theo một bộ mặt nạ da người của hắn tự chế.

Diện mạo của nàng, nàng biết, không biết là trùng hợp hay là ông trời cố ý an bài, thân thể này lại có thể cùng dáng dấp kiếp trước của nàng giống nhau như đúc.

Hiện tại hình dáng dung mạo này môi không điểm mà đỏ như son, mi không vẽ mà đậm như mực, hai mắt ẩn tình chứa nước, rồi lại bởi vì tính tình lạnh nhạt cứng rắn, mà có vẻ mang theo vài phần tàn khốc.

Chương 25 : Vụ án cưỡng gian nửa đêm canh ba

Thấy nàng không nói lời nào, tiểu hài tử kia cũng không biết phải mở miệng như thế nào. Mặc dù rất muốn nói mấy câu thân cận cùng vị tỷ tỷ đã cứu mình, nhưng tiểu hài tử dù sao cũng là tiểu hài tử, vừa thấy mặt Tần Như Thương lạnh xuống, lập tức liền nhát gan.

“Tỷ tỷ ngươi ngủ trước đi.” Nàng nhỏ giọng nói: “Liên Nhi có phần ngủ không được, ra ngoài lều đi dạo một chút.”

Như Thương thế mới biết nữ hài tên gọi là Liên Nhi, vì vậy nhìn nàng gật đầu, nhắc nhở:

“Đừng đi xa, nhớ trở về sớm.”

Tiểu cô nương cười hề hề vén rèm đi ra khỏi lều, dội lấy hạt cát tại vài đỉnh màn vải trượt xuống vào chỗ khúc cong.

Đi tới đi lui, lại nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng động có chút kỳ quái.

Hình như là tiếng một nữ tử rên rỉ, rất thống khổ, nhưng âm thanh không lớn, tựa như có người bịt kín miệng của nàng.

Liên Nhi tò mò, đi tìm theo tiếng động kia, lại phát hiện âm thanh đó là từ trong đỉnh đầu lều vải của sứ giả Tây Dạ truyền ra.

Nàng cẩn thận đi lên phía trước, chỉ thấy bên cạnh lều có một bộ quần áo nữ nhân bị ném ra, xé lộn xộn rối loạn trên mặt đất, mơ hồ còn thấy được vết máu.

Nữ hài giật mình, ngồi xổm người xuống nhìn theo khe hở phía bên trong cửa, lại kinh hãi bắt gặp một tên sứ giả Tây Dạ đang dạng chân, dưới thân là một nữ tử toàn thân trần trụi.

Nàng nhận ra nữ tử đó, chính là vũ cơ cùng đi chung.

Trong lều tổng cộng ba người, trừ bỏ hai người đang giao hoan, còn có một tên sứ giả khác ở bên cạnh gắt gao bịt chặt miệng vũ cơ. Một cánh tay kia lại không thành thật dò xét tìm đến ngực của nàng, hướng tới vật cao vút mượt mà trơn bóng mà nắm lấy.

Vũ cơ bị chà đạp thành một mảnh bừa bãi, hạ thân bởi vì động tác của sứ giả quá khích mà máu tươi không ngừng trào ra.

Nàng liều mạng giãy giụa, sức lực như thế nào cũng không bằng hai người khỏe mạnh.

Hình ảnh như vậy đối với Liên Nhi mới tám tuổi, thật sự mà nói là quá sức tàn ác, nữ hài chịu không nổi kích thích như vậy, há miệng run rẩy thế nào cũng không thể khép lại được.

Chương 26 : Có người mất trinh tiết, có người bị mù mắt

Nàng muốn chạy đi, nhưng hai chân lại không nghe lời, run rẩy đứng không nổi.

Muốn gọi người khác đến cứu nữ tử kia, nhưng cổ họng lại không tốt, không thể phát ra một chút âm thanh.

Nàng cứ vùng vẫy như vậy, rốt cuộc từ cổ họng ho ra ngoài một cái.

Còn không đợi nàng kêu người cứu, hai người sứ giả bên trong đã có phản ứng trước.

Chỉ nghe một người nói:

“Người nào?”

Đổi lại người kia trực tiếp vọt ra, một tay bóp chặt cổ Liên Nhi, đem người kéo liên tục vào bên trong lều.

“Cứu mạng —— a ——” tiếng la cứu mới vừa kêu lên, nhưng không nghĩ tới hai người sứ giả Tây Dạ lại cầm lên đoản kiếm bên cạnh, đâm mạnh một cái vào ánh mắt của Liên Nhi.

Máu tươi như suối phun ra ngoài, nữ tử đang bị xâm phạm cũng choáng voáng. Mắt nhìn thấy Liên Nhi té ở bên cạnh nàng đã bất tỉnh, cũng quên mất là đang vùng vẫy, gần như hóa điên, từng bước đi về phía nàng, sờ soạng lên hai mắt đang chảy máu của nàng.

Một đêm này, có người ngủ say sưa, có người mất trinh tiết, còn có người bị mất đi ánh sáng.

Tần Như Thương cho là Liên Nhi đi ngủ ở lều vải khác, trong đó dù sao cũng rất nhiều người đều biết lẫn nhau .

Không ngờ rằng, sáng sớm ngày hôm sau, lại nghe được tiếng của một nam tử kêu lên.

Sau đó phát ra câu hỏi như là sợ hãi đến cực điểm——

“Liên. . . . . . Liên Nhi, ngươi làm sao? Người nào chọc mù hai mắt của ngươi?”

Như Thương giật mình một cái, thân mình liền lao ra khỏi lều vải.

Nhưng chỉ thấy được một nữ hài nhi toàn thân hỗn độn vết máu, đang đứng ở cách đó không xa, xung quanh nàng có rất nhiều người, đều là người tham gia đội múa.

Hai mắt nữ hài một mảnh nguyên vẹn, vết máu nhuộm đầy mặt, trên mặt có chút biểu lộ vặn vẹo, giống như là đau đớn, hoặc như là si dại.

Ở tại bốn phía hốc mắt, giống như đã được dùng một loại dược nào đó thoa lên, không chỉ làm máu không hề nữa chảy, hơn nữa còn có chút tác dụng của thuốc gây tê. Bằng không với một tiểu cô nương, đau đớn như vậy làm sao còn có thể tự mình đứng thẳng đi lại.

Chương 27 : Không thấy nữ tủ thất trinh

Tần Như Thương có chút không thể tiếp nhận, tối hôm qua hài tử còn rất tốt, thế nào vừa tỉnh ngủ liền biến thành như vậy?

Lúc này có người vẫn đang hỏi:

“Liên Nhi, người đây là như thế nào a? Nói chuyện với ngươi nha!”

Còn có người lắc lắc vai của nàng, hét to nói:

“Là ai đã hại ngươi thành ra cái dạng này? Liên Nhi, đêm hôm qua ngươi ngủ ở đâu?”

Lúc này, cũng không biết là ai lại xen vào một câu ——

“Tiểu Hỉ đâu? Chúng ta không phải có ba mươi người sao? Tại sao lại thiếu đi một người?

Nghe xong lời này, mọi người cũng xoay người sang chỗ khác, bắt đầu cùng nhau đếm, Như Thương nhìn một vòng, nếu không phải còn có người ở lại trong lều vải không đi ra ngoài. Như vậy, đội múa này quả thật chỉ còn lại có hai mươi chín người.

Mà trong hai mươi chín người này, còn có một người bị mù hai mắt, Liên Nhi không thể tiếp tục nhảy múa.

Nàng hiểu, theo như lời mọi người thì Tiểu Hỉ là một nữ tử có đôi mắt rất xinh đẹp quyến rũ. Cái loại quyến rũ này sẽ làm cho người ta cảm thấy được, cho dù Tiểu Hỉ bình thường nhìn người liếc mắt một cái, cũng được xem là có chút ý tứ quyến rũ.

Có người bắt đầu tại mỗi cái lều vải tìm kiếm, nhưng trừ bỏ mấy đỉnh lều của sứ giả Tây Dạ ra, còn lại tất cả đều là không.

Mọi người cũng bị chuyện tình Liên Nhi hấp dẫn , không ai còn có thể ở lại trong lều.

Trong lúc nhất thời, nghị luận nổi lên bốn phía, có người bắt đầu sợ hãi, kể đến những năm trước người đưa tới Tây Dạ khiêu vũ, không một ai có thể trở về, lại hỏi chẳng lẽ cứ mất tích như vậy? Hoặc là mắt bị mù cũng không có biện pháp rời khỏi sa mạc?

Tần Như Thương đi lên phía trước kéo tay Liên Nhi, nữ hài liền phản xạ lui về phía sau một bước, tiếp theo chính là run bần bật.

“Đừng sợ.” Nàng cúi người xuống nói khẽ: “Ta là tỷ tỷ xinh đẹp.”

Giọng nói của nàng như có một loại hiệu quả, trong nháy mắt làm cho tinh thần người an tĩnh , bình thản lạnh nhạt, nhưng rõ ràng dứt khoát.

Liên Nhi lập tức bỏ xuống đề phòng, bàn tay nhỏ bé cũng chủ động giơ lên, để cho Tần Như Thương nắm lấy.

Chương 28 : Ở trong sa mạc người ta chính là chủ tử

Nàng chuẩn bị dẫn Liên Nhi trở về trong lều, hiện tại những người Tây Dạ đã tỉnh ngủ, đứng dậy la hét, khiến cho mọi người nhanh chóng chuẩn bị bỏ chạy.

Có thật nhiều người vây quanh lại, bảy miệng tám lời theo chân bọn hắn nói ——

“Không xong! Trong đội múa chúng ta có một người mất tích, còn có một người bị đâm mù hai mắt! Đêm qua nhất định là có người đánh lén, chúng ta gặp nguy hiểm nha!”

Bước chân của Như Thương dừng lại, cũng xoay đầu lại nhìn về phía những người Tây Dạ.

Nhưng chỉ có một người trong đó đẩy ra cái người đang nói chuyện, sau đó lớn tiếng quát:

“Kêu cái gì mà kêu? Sa mạc là nơi có thần linh, há lại để cho các ngươi láo xược như vậy! Sợ gặp nguy hiểm, bây giờ có thể đi trở về! Chỉ là trước khi đi, phải đem tiền bạc ra giao nộp lên cho chúng ta, nếu như không giao, vậy một bước cũng đừng muốn đi!”

Người nọ đứng dậy, khăn trùm đầu vẫn chưa khoác lên, gương mặt râu quai nón làm cho hắn nhìn càng thêm hung ác.

Gầm lên như vậy, những người tham gia múa kia vốn là đang có chút hứng thú, hiện giờ cũng không dám lên tiếng.

Đừng nói bọn họ không bỏ tiền , cho dù là có bỏ ra thì phải làm thế nào đây?

Một người rời đi, sẽ có đường sống?

Ở trong sa mạc, người ta chính là chủ tử. Không có những người này, ai cũng không đi được đến Tây Dạ Quốc, hơn nữa càng không thể trở về được chỗ cũ.

Sa mạc Tháp Đạt Lý giống như là một Mê Tung (chữ này ý nói nếu như đi vào bị lạc thì sẽ không tìm ra được tung tích), bão cát thổi tung khắp bầu trời hoàng hôn, mặt trời nơi này nằm phía nào cũng nhìn không ra, chứ đừng nói đi phân biệt Đông Tây Nam Bắc.

Dọc đường đi đến, dấu chân đạp xuống một cái liền bị gió thổi không thấy, quay đầu nhìn lại, không ai có thể nhìn được đường khi đó nằm ở phương nào?

Như Thương quay đầu lại, thấy ” người bị bệnh Cô độc ” cũng đi ra, sau đó bắt đầu đưa tay vén lên lều vải của hắn, đối với chuyện xảy ra xung quanh, một chút phản ứng hắn cũng không có.

Nàng dẫn theo Liên Nhi đi trở về, không có gấp gáp thu dọn, chỉ là cẩn thận xem xét một chút tổn thương trên mắt của nàng.

Chương 29 : Nhận ra hung thủ

Thoa phía trên chính là hình dạng của Tiên Hạc Thảo, làm cho máu nhanh chóng ngưng kết thành sẹo, cho nên nữ hài mới không bởi vì chảy máu quá nhiều mà thêm suy yếu.

“Người nào làm ngươi bị thương, nói cho ta biết.” Tuy là câu hỏi, nhưng từ trong miệng Tần Như Thương nói ra, nghe có vẻ hết sức bình tĩnh. Ngay cả người nhàn rỗi bình thường không nói nhiều, cũng không chấp nhận nếu đối phương không trả lời.

Nữ hài rốt cuộc như đã tìm được chỗ dựa, liền “Oa” khóc ra một tiếng.

Tiếng khóc bên này vừa mới bật ra, bên ngoài liền có tiếng của người Tây Dạ la lên:

“Người nào ở đằng kia đang khóc tang a? Ngậm miệng lại cho lão tử!”

Liên Nhi ngẩn ra, ngay sau đó tiếng khóc bỗng nhiên ngưng lại. Cái loại dừng lại đột ngột này giống như máy đang hát bất ngờ bị người tắt ngang, phải lập tức dừng lại.

“Là hắn. . . . . .” Giọng nói yếu ớt của nữ hài truyền ra, sau đó giơ tay lên sờ xoạn bốn phía. .

Cuối cùng chạm đến cánh tay Như Thương, lập tức một phen bắt lấy, sau đó càng không ngừng thở gấp, hơi thở tiết lộ ra khủng hoảng, đến nói với nàng ——

“Chính là người này! Giọng nói chuyện này! Ta nhìn thấy ở dưới mắt trái của hắn có một nốt ruồi tròn! Bọn họ cưỡng hiếp Tiểu Hỉ, bị ta bắt gặp, liền khoét đôi mắt của ta, lại đem Tiểu Hỉ giết chết, suốt đêm chôn ở phía dưới lều vải.”

“Cái gì?” Như Thương có chút kinh hãi, “Vậy hắn làm sao có thể sẽ thả ngươi?”

“Bởi vì hắn muốn ta đêm nay phải đến cùng hắn.” Tiếng nói Liên Nhi đã khôi phục lại bình tĩnh, đó là loại bình tĩnh khi tâm đã chết. “Hắn nói thân thể của ta đẹp, cho nên để ta sống sót, chờ lúc hạ trại lần nữa sẽ đi ngủ cùng hắn. Còn nói, nếu như mà ta không chịu hoặc là nói sự việc này cho người khác, hắn liền đem tất cả mọi người giết chết.”

Nữ hài nói xong, theo bản năng liền giơ tay lên dụi vài hai mắt của mình, bị Như Thương ngăn cản lại.

“Tỷ tỷ, ngươi đừng có nói với người khác.” Liên Nhi nói nhỏ Tiếng lại: “Bằng không chúng ta đều phải chết.”

“Được.” Tần Như Thương gật đầu, tiếng nói lộ ra một loại rét lạnh thấu xương.

Liên Nhi không biết, mỗi lần khi Tần Như Thương nói chuyện như vậy, nghĩa là dấu hiệu báo trước sắp sửa có tử vong.

Nhưng không phải là nàng, mà chính là kẻ địch.

Chương 30 : Tần như thương hành hung gây án

Đội ngũ tiếp tục lên đường đi về phía trước, Như Thương đặt thêm một yên trên lưng Lạc Đà của nàng, để Liên Nhi ở trước người.

Hôm nay bão cát so với ngày hôm trước lớn hơn rất nhiều, mọi người phải dùng khăn trùm đầu che kín mặt, thật sự nghiêm túc, mắt rõ ràng cũng đem bao lại. Dù sao Lạc Đà cũng tự mình đi, bọn họ che kín chặt chẽ để tránh cát vàng thổi vào trong mắt.

Tần Như Thương cũng tự nàng che kín lại hết, chỉ giữ lại ngay mắt một cái khe nhỏ, không phải là nàng sợ cát vàng, chỉ là không muốn để cho nàng quá mức khác thường.

Huống chi, bộ dạng này cũng có lợi cho nàng khi quan sát, quan sát người Tây Dạ ở dưới mắt trái có một nốt ruồi tròn, là người nào.

Có năm mục tiêu cho nàng lựa chọn, người có chứng bệnh cô độc kia được loại trừ một bên.

Nàng cố ý để Lạc Đà đi nhanh một chút, cố gắng đến gần bên cạnh những người Tây Dạ.

Ở dưới cát vàng dài đằng đẳng, muốn xem rõ ràng tướng mạo người đặc biệt là có chút khó khăn, bất quá Như Thương rất tinh mắt, chỉ cần nhìn thấy một lần sẽ nhận ra được người đó, rồi ghi nhớ ở trong lòng.

Đêm đó hạ trại, mọi người xúm lại một chỗ ăn lương khô, nhưng không thấy bóng dáng của Như Thương.

Nàng từ lâu đã xác định được mục tiêu, lúc này đang cúi người, dùng tốc độ thật nhanh hướng đỉnh đầu lều vải của người Tây Dạ chạy đi.

Cửa trước có người, nàng trực tiếp đi vòng ra phía sau.

Vừa vặn trong lúc này, có một nam nhân phía dưới mắt trái có nốt ruồi đang ở trong lều ôm túi nước ngửa mặt uống.

Đứng cách ở bên ngoài, Tần Như Thương giơ lên tay phải, năm ngón tay khép lại trực tiếp hướng đến trướng bố (lều làm = vải bố) thật dày.

Móng tay ngón trỏ nàng rất dài, cũng rất nhọn. Người thấy qua chỉ cho là đồ đẹp mắt, dù sao danh nghĩa cũng là vũ cơ, để móng tay dài cũng không phải là chuyện gì lạ.

Nhưng không nghĩ tới, đồ mà người khác cho là đẹp mắt gì đó, đối với Tần Như Thương lại là một vũ khí lợi hại.

Chỉ thấy móng tay nàng vuốt nhẹ lên trướng bố, dùng chút lực, lập tức lõm vào nửa tấc.

Vẻ mặt nữ tử lạnh nhạt, như đang dùng dao găm cắt một món hàng mỹ nghệ, móng tay của nàng theo trướng bố chậm rãi đi xuống.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay