1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng
  4. Tập 1: Đông thục đại hạn hán (c1-c10)

[Dịch] Hoàng Phi Lính Đặc Công Phượng

Tập 1: Đông thục đại hạn hán (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1 : Đông thục đại hạn hán

Nói đến lính đặc biệt, đó là một quân đội Quốc Gia trên thế giới chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự cùng thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ đặc biệt của lính đặc công.

Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh.

Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy hiếp..vân..vân.. không nhiệm vụ nào, không làm được!

Bất luận có thi hành trong hoàn cảnh ác liệt hay không, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng phải vượt qua, lính đặc công thường thường cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định chiến tranh.

Nhưng, có rất ít người biết, ở nước Z, Bộ Quốc Phòng là nơi thống lĩnh sắp xếp cấp bậc của lính đặc biệt trong quân đội, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.

Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không.

Nhưng đồng thời, cho dù là ai cũng đều không thể coi nhẹ sự tồn tại của mình!

Những người trong truyền thuyết đó cộng chung lại cũng chỉ có bốn người, là những người trời sinh dị năng!

Có người có thể hô mưa gọi gió, có người có thể làm cho đất đá bay mù trời, cũng có người có thể xoay chuyển băng hỏa, còn có người có thể làm bầu trời bao la trong suốt,trong nháy mắt chuyển thành sấm sét vang dội.

Căn cứ vào thông tin của bốn người, bọn họ toàn bộ đều là nữ, tuyệt mỹ như tiên nữ trong tranh vẽ, đồng thời cũng lãnh khốc tàn độc, thật giống như ác quỷ đến từ địa ngục.

Những người này, đặc biệt thi hành những nhiệm vụ hung hiểm hoặc là quỷ dị mà người bình thường rất khó hoàn thành!

Các nàng đến từ gia tộc cổ xưa nhất, là đơn vị mà Bộ Quốc Phòng của Quốc Gia bồi dưỡng, những binh lính bí mật có năng lực đặc biệt.

Có được các nàng, cho dù là nước Mỹ cao cao tại thượng ở đây cũng không thể không khiếp sợ.

Bởi vì, vũ khí tiên tiến hơn nữa, tối đa cũng chỉ tàn phá được một hòn đảo hoặc là một hai thành phố.

Mà dị năng của lính đặc công, chỉ cần bắt tay vào làm, có thể khiến cho người người đều hâm mộ, trong khoảnh khắc làm cho một Quốc Gia phát đạt bị phá hủy bởi động đất, thêm vào sóng thần, cơn lũ bất ngờ cắn nuốt với biển lửa!

Dĩ nhiên, cái thế giới này đã tồn tại những người đặc biệt, không thể nào xem thường, mặc khác, thực tế hiện tại đã được chứng minh.

Cũng như bốn người lính đặc biệt này, Tần Như Thương trong một lần làm nhiệm vụ gần đây nhất, nàng từ Quốc Gia Y đến Bắc Kinh trộm một viên Ngọc Châu.

Có điều nhiệm vụ lần này có chút không bình thường, thậm chí nàng có hơi hoài nghi, tại sao chuyện đơn giản như vậy lại muốn nàng đích thân ra tay.

Nhưng khi tay của nàng vừa chạm đến viên Ngọc Châu, đồng thời lúc đó cũng xảy ra hiện tượng lạ, đột nhiên xuất hiện một ánh sáng, chẳng những làm hai mắt nàng đau nhói, lại còn làm cho ý thức của nàng trong nháy mắt biến mất, cả người chìm vào giấc ngủ say mãi mãi. . . . . .

Cát vàng thổi qua, lá khô rụng xuống, nhánh cây bị phá hủy trước đó rơi lộn xộn đầy đất đều bị mục nát, phơi trong gió vừa chạm vào là có thể hóa thành tro.

Thành Tế Châu ba năm không mưa, đối đầu với mặt trời chói chang giống như mãnh thú cắn nuốt cả vùng đất, từng rãnh nước nhỏ đã bị tàn phá bừa bãi.

Gió lớn gào thét, ruộng đất cháy vàng, bốn phía nổi lên rạn nức, đường lên đỉnh núi hiểm trở hoang vu mênh mông, mùa hè nóng bức kinh khủng, hai mắt như lửa thiêu, xuyên thẳng vào nội tâm đốt cháy lòng người!

Hiện tại là giữa mùa hè nước Đông Thục, Nhân Tông năm hai mươi mốt!

Tế Châu là một nơi hẻo lánh bị người đời quên lãng, cho dù có ba ngàn con dân,có trăm mẫu đất đai. Nhưng nó là địa phương biên giới, đi về phía Bắc chính là ngoại thành hoang vu.

Hơn nữa, liên tục nhiều năm gió không điều mưa không thuận, cho nên, ngay cả thiên triều Đông Thục đối với sự việc lần này cũng nguyện ý buông tha.

Mặc dù chủ quản ở Tế Châu của Đông Thục quốc đã viết rõ ràng tình cảnh (tình hình + hoàn cảnh) nơi này dâng lên Thánh Thượng, nhưng Hoàng Đế lại như cũ đối với nơi này chẳng hề quan tâm, mặc kệ dân chúng sống còn.

Thái Thú Tế Châu là một lão đầu tử ước chừng khoảng năm mươi tuổi, là người cố chấp lại bảo thủ.

Mấy năm qua, dân chúng từng người một, bỏ chạy trối chết rời xa quê hương của mình, mắt nhìn thấy hơn ba ngàn người nay chỉ còn lại không tới tám trăm, thế nhưng hắn lại vẫn kiên trì một ngày ba lần, đi cầu xin ông trời cho mưa xuống Tế Châu, khiến cho cả vùng đất này xuất hiện cảnh xuân.

Cho đến một ngày, cũng không biết tên khốn khiếp, thần toán số mệnh ở nơi nào đến, chỉ vết nức trên đất nói cho Thái Thú biết, nếu muốn cầu mưa, thì phải hiến người cho thần linh! Hiến nam nữ tất cả đều mười hai người, mười hai tuổi. Đi về ngoài thành ba dặm trong rừng hoang thiết lập hương án (bàn để lư hương nhang ấy), rồi sau đó đào hố chôn xuống.

Thái Thú đối với chuyện này tuy có chút động lòng, nhưng lại không hạ được quyết tâm đi tìm hai mươi bốn người sống đến chôn dưới lòng đất.

Nhưng, bọn thị vệ cũng mặc kệ những thứ kia, quyết tâm ở lại giữ Tế Châu, nói là khi tuyệt vọng thì cách gì cũng có thể thử, tức nước vỡ bờ cũng được (nguyên văn là chó cùng rứt giậu). Dù sao hiện tại đã có người đưa đường dẫn lối, mặc kệ linh hay không, cũng phải thử một chút.

Ngựa chết nếu chữa được thì thành ngựa sống, chữa không tốt cũng còn hơn không chữa!

Chôn sống nam nữ tất cả đều mười hai người để giải nạn hạn hán

Dân chúng còn lại bên trong thành Tế Châu, rất khó tìm được nhiều nam nữ mười hai tuổi như vậy, ngay sau đó liền có hàng trăm tướng sĩ chạy ra bên ngoài đi tìm, cuối cùng chỉ trong mười ngày đã gom đủ người.

Đêm khuya hôm nay, hơn bốn mươi tên đại hán cường tráng áp giải hai mươi bốn tiểu đồng nam nữ, tìm người chỉ thị địa phương xong xuôi liền rời đi.

Bọn trẻ có khóc, có náo loạn ầm ĩ, còn có muốn chạy trốn, các tướng sĩ cũng không quan tâm đến những đứa trẻ huyên náo, hung hăng trực tiếp đánh cho hôn mê bất tỉnh, chỉ cần bảo đảm không chết người, thì coi như là không có cãi lại mệnh lệnh.

Đội ngũ cuồn cuộn mà đi, lão đầu thần toán cùng Thái Thú đại nhân cũng ngồi ghế dựa đi theo phía sau, dọc theo một con sông khô cạn, từng bước từng bước đi sâu vào trong rừng cây.

Những đám người ngày thường bị đói khát dằn vặt chỉ còn lại nửa cái mạng, lúc này tất cả từng người một tinh thần đều phấn chấn. Bọn họ tin chắc, chỉ cần chôn những hài tử này, ông trời sẽ đổ mưa xuống Tế Châu.

Bọn họ nghĩ tham gia làm những chuyện này, là để cứu vớt muôn dân thoát khỏi cảnh khổ, nhưng mà không nghĩ đến làm như vậy lại có vẻ táng tận lương tâm.

Dù sao, dùng hai mươi bốn mạng người đi đổi trăm ngàn người sống sót, thật sự là một chuyện tốt.

Trong rừng cây khô, đàn tế cùng hương án đã sớm chuẩn bị xong, mọi người thậm chí còn bắt được hai con gà trong thành Tế Châu, giết chết để dâng lên cho thần linh.

Không có rượu nước, liền dùng chén máu gà bổ sung vào, không có trái cây, liền dùng đất vàng khô cứng, chẻ thành hình dạng bánh bao đặt ở phía trên.

Phía sau đàn tế, hai mươi bốn cái hố mộ lớn nhỏ đều nhau cũng đã làm xong, người hầu Thái Thú dìu hắn đi tới bên án, cùng với tên khốn khiếp thần toán dâng ba lần hương rồi cắm vào lư hương, một lần nữa quỳ xuống đất dập đầu ba cái, sau đó vung tay lên, các tướng sĩ đã chờ đợi từ lâu, vội vàng đem những hài tử kia đưa đi về phía bên trong hố mộ.

Vì phòng ngừa bọn trẻ chạy ra bên ngoài, hắn còn hết sức cẩn thận tự mình dùng gậy, đánh từ phía sau ót một cái, làm cho bọn chúng hôn mê bất tỉnh.

Thần toán nói nhất định phải nằm ngửa mặt, hắn tự mình đi lên phía trước giúp đỡ xếp đặt lại tư thế, lúc này mới ra hiệu có thể bắt đầu lấp đất.

Chương 2 : Cái khe bánh răng thời không

Tất cả những hố mộ rất nhanh liền bị đất lấp đầy, các tướng sĩ tản ra ở phía trên, đồng thời mạnh mẽ vỗ tay mấy cái, sau đó cả bọn dùng chân giẫm liền một mạch mấy cái, xác định đất đã lấp thật chặt, lúc này mới xoay người lại phục mệnh.

Hai mươi bốn sinh mạng cứ như vậy, trong cơn ngủ say hít thở không thông mà chết, ngay lúc đó có một lão phụ liều chết đi theo tới đây, vừa gào khóc, vừa van xin Thái Thú bỏ qua cho cháu gái đáng thương của mình.

Nhưng hắn thật sự làm sao có thể bỏ qua cho người cúng tế. Lão thái thái kia trơ mắt nhìn cháu gái của mình bị vùi sâu xuống hố mộ, cuối cùng công việc lấp đất cũng kết thúc, “Phụt…” một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, người cũng theo đó ngất đi.

Có người tiến lên kiểm tra, phát hiện lão thái thái kia đã không còn hơi thở. Lão thần toán luôn miệng kêu xúi quẩy, khiến cho mọi người vội vàng đem thi thể kéo đi, để tránh làm dơ bẩn đàn tế.

Thái Thú vừa thấy cảnh này, vốn đã đứng dậy, lại “Bùm…” một tiếng liền ngồi trở về.

Sau đó hướng về phía đầu hương án, trong miệng càng không ngừng lẩm bẩm…

“Cầu xin Ông Trời! Làm cho nước mưa trở lại Tế Châu của ta đi! Ông trời khai ân! Cho chúng ta một con đường sống đi!” ( ác thế trời nào cho )

Có hạ nhân đến nâng hắn đứng lên, mọi chuyện hết thảy hoàn thành, dưới sự an bài của lão toán số, mười tên tướng sĩ được giữ ở lại gác đêm.

Nghe nói là muốn canh giữ đúng ba ngày, nhang không thể tắt, nhất định phải đốt suốt.

. . . . . ……….

Nghe đồn rằng giữa thời không có một cái bánh răng khổng lồ, vả lại luôn ẩn hình, nó tồn tại ở sau khe hở, song song với thế giới, con người ai cũng không chạm tới được.

Nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy nó chuyển động, có lúc còn phát ra tiếng vang, “Kẽo kẹt… kẽo kẹt”, rung chuyển vào trong lòng của mọi người, làm cho từng trận quặn đau.

Dĩ nhiên, nó thỉnh thoảng cũng sẽ đem thứ tự mọi người khác nhau, cuốn vào thế giới hai bên, giống như giữa thời không đột nhiên xuất hiện một cái khe, đem một linh hồn tồn tại hút đi vào trong đó.

Lúc này, Tần Như Thương rốt cuộc cũng khôi phục lại được ý thức, thì phát hiện ra mình đang bị một loại cảm giác giam cầm thật chặt chẽ.

Chương 3 : Dẫm mưa tự cứu

Tứ chi không thể chuyển động, đầu không thể nâng lên, thậm chí ngay cả ngón tay cũng không có biện pháp di chuyển nửa tấc.

Ngay lúc này, tự nhiên lại có một cảm giác đặc biệt thúc đẩy, nàng thân là nhân viên của lính đặc công, trong nháy mắt cảnh giác đề phòng đã quay trở lại.

Trong đại não vẫn còn đang hỗn độn giật mình một cái, một tiếng “Không tốt” đã tùy tâm nói ra.

Dồn nén mãnh liệt xâm nhập vào từng bộ phận trên thân thể, mơ hồ còn có mùi tanh của đất nổi lên. Nàng ngửi thử, lại phát hiện, muốn hít thở thật sự là một chuyện rất khó khăn.

Nàng không biết ở tại lúc nàng hôn mê đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác được từ lòng bàn tay, Tần Như Thương lập tức ý thức được hình như chính mình đang bị chôn dưới đất.

Loại cảm giác này giống như chín năm về trước nàng lẻn vào chiến trường Trung Đông, vì cứu một nhân vật quan trọng ra ngoài, không ngại đem tất cả mọi người ngâm trong bùn nhão để che khuất cho thành giống nhau.

Bất quá, bùn đất lưa thưa kia cũng chẳng có gì, mà bây giờ có thứ gì đó đè ở trên người nàng, có thể nói là một đưa con nít mà thôi.

Tần Như Thương không có thời gian đi suy xét tại sao mình bị chôn sống, càng không có thời gian đi phân tích đứa trẻ trên người vì sao mà khô cứng như thế.

Không khí xung quanh dần yếu đi, nàng cần phải hít thở mới có thể bảo toàn mạng sống, nhất định phải mau sớm đi ra ngoài, chỉ sợ nán lại ở đây thêm một giây phút nào nữa thì tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.

Nàng nghĩ như vậy, trong cùng một lúc, thân thể cũng tương ứng với hành động.

Đầu tiên, là thử nhấc người lên, không có kết quả.

Thử lại, dùng sức lấy cánh tay hướng về phía trước đẩy lên, cũng là không có kết quả.

Xem ra lớp đất rất sâu! Nàng thầm mắng, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi cuối cùng.

Dưỡng khí trong cơ thể hoàn toàn không còn nữa, tình cảnh Tần Như Thương cũng đang gặp khó khăn, dùng sức nhẹ nâng khóe môi, nổi lên một tia cười lạnh .

Nụ cười vừa mở ra, trên mặt đất, Tế Châu hạn hán đã lâu nay đột nhiên lại có tiếng sấm quay cuồn.

Tiếng nổ kia cùng với tia chớp quỷ quái xuất hiện ở bầu trời đêm, những tướng sĩ ở lại canh giữ, chỉ cảm thấy phía chân trời đột nhiên sáng lên, rồi sau đó “Ầm…” một tiếng vang thật lớn, hình như chính là xảy ra trong cùng một lúc, đã ba năm không mưa, nay bỗng nhiên giữa bầu trời bao la giống như được người nào đó mở rộng ra một vết nứt, trong nháy mắt, mưa như trút nước đổ xuống cả vùng đất của thành Tế Châu.

Chương 4 : Mưa to xông mộ phần

Các tướng sĩ gần như cũng choáng voáng, mắt nhìn thấy bầu trời đầy sao còn chưa kịp ẩn lui, ngay vào lúc này giông gió vội vã phủ xuống, trường hợp này hẳn là rất giống Thượng Cổ miêu tả trong thần thoại… Ông trời ơi!

“Thần toán tiên sinh đúng là thần tiên! Hắn là thần tiên nha!”

Vào lúc này cũng không biết là ai gào to một câu, một tiếng kêu này, tựa như thức tỉnh mọi người đang có mặt.

Mọi người rối rít quỳ xuống đất, hướng về phía hương án đã bị cuồng phong bão táp lật tung, càng không ngừng dập đầu.

Loại chuyện như vậy bọn họ không tin, không chấp nhận được, hai mươi bốn hài tử mới vừa chôn xuống hơn hai canh giờ, thậm chí trụ hương dài cao ngất kia cũng còn chưa kịp cháy hết, mưa cứ như vậy mà trút xuống.

Đây đúng thật là nhờ lão Thần Tiên tướng số trợ giúp, nên đã làm cho ông trời hiển linh, còn không phải sao?

Mọi người vội vàng dập đầu, làm như không để ý, muốn cùng trời mưa to gió lớn làm bạn cọ rửa cho nhau , cái hố mộ phía sau hương án đã bắt đầu chuyển động.

Chỗ này vốn là sườn dốc, sau khi lấp kín đất thế nào cũng không bằng. Những cái hố mộ bị nước mưa từng chút một tưới xuống, đất vàng khô nứt sau khi được uống nước no, chốc lát sau đã trở thành bùn nhão.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, sau cùng hình như cũng không có dừng lại, những thứ bùn đất vàng nhão kia bắt theo sườn dốc chảy xuống.

Dần dần, cái hố lấp đầy đất càng ngày càng ít, vốn là nấm mồ nhô ra nay đã bị nước bên trong vùi lấp chảy xuống phía dưới.

Mười tên tướng sĩ vẫn còn dập đầu ở bên trong, có người đã bắt đầu nổi lên nghi ngờ.

Không phải đối với cái hố mộ, mà là đối với những thứ từ bầu trời đang giáng xuống kia có chút không giống như là mưa . . . . . . Này…!

Hắn không ngừng lau nước mưa trên mặt, sau đó chạy đến người dẫn đầu phía trước, dùng hết toàn lực lớn tiếng hô to phá vỡ màn mưa….

“Thủ lĩnh! Mưa này có cái gì đó không đúng a!” Hắn giơ tay cao chỉ vào giữa không trung, “Cứ theo đà này, nạn hạn hán mới vừa được giải trừ, nay liền bị lũ lụt à!”

Lời của hắn nhắc nhở mọi người, bất quá vẫn có người đối với chuyện này không thèm quan tâm, phản bác:

“Ba năm trời không có mưa, mưa lớn hơn nữa cũng không thỏa mãn được ruộng đất Tế Châu, ngươi đừng ăn nói vớ vẩn làm cho mọi người phân tâm!”

Quỷ! Có quỷ a! Xác chết sống lại rồi !

Bên này đang tranh luận, lại chợt nghe có một người “Ngao.…” lên một tiếng kêu to.

Thủ lĩnh đang chuẩn bị trách cứ mấy câu, lại thấy bắp chân người nọ khẽ run rẩy, “Bồm bộp…” một cái, liền ngồi ở trong bùn đất nhão, gương mặt trắng bệch cũng không biết là sợ hay bị nước mưa chà xát , giống như hình dạng của quỷ.

Mọi người nhìn hắn, thế nhưng hắn lại vươn cánh tay, chỉ thẳng vào cái hố mộ đằng trước, âm thanh kinh sợ thét lên…

“Quỷ! Có quỷ a!”

Mọi người kinh hãi, theo phương hướng ngón tay của hắn, mượn tia chớp nhìn sang, thì thấy được hai mươi bốn cái hố mộ kia bị mưa to xối lên xụp xuống, cũng không biết là bọn họ hoa mắt hay là thế nào, chỉ cảm thấy có chỗ không đúng, hình như là có cái gì đó đang không ngừng nhúch nhích ở bên trong.

Bùn trước mặt vốn là nát nhừ, bỗng nhiên một người đã chết đội đầu nhô lên, không lâu lắm, lại thấy một bàn tay nhỏ bé dính đầy bùn đất xông thẳng ra ngoài. Năm ngón tay hướng về phía trước, như rể cây đứng thẳng chỉ về phía chân trời.

“Quỷ à!” Mọi người cùng nhau lui về phía sau, cơn mưa xối xả làm mơ hồ tầm mắt, nhưng một màn cảnh tượng này cũng đủ làm cho thêm phần quỷ dị.

Bàn tay đưa ra từ bên trong hố mộ cũng không đứng thẳng được bao lâu, rất nhanh liền buông xuống.

Bất quá không phải lùi về trong bùn, mà là vẫn dùng sức chống lên mặt bùn.

Không lâu lắm, chỉ thấy một tượng đất sống sờ sờ mang theo vô tận hơi thở tử vong từ trong đất bùn bò ra ngoài.

Đó là một người trong mười hai cô gái trước chôn đi vào, lúc này mái tóc dài của nàng cùng nước bùn dán chặt ở trên má, bùn trên mặt bị nước mưa dội xuống phía dưới, một chỗ trắng một chỗ đen, giống như La Sát.

Nhưng ánh mắt của nàng rất sáng, cái loại ánh sáng đó có chút khác hẳn với người thường, không phải trắng cũng không phải là đen, mà là mơ hồ ửng chút hồng quang.

“Nga…! Xác chết vùng dậy!” Thủ lĩnh kia đột nhiên ném một câu nói như vậy, sau đó cầm một thanh đao chống mặt đất đứng lên, hướng về phía đồng bọn bên cạnh kêu . “Con mẹ nó, các ngươi đứng lên cho lão tử! Nha đầu kia chỉ là giả làm xác chết thôi, chúng ta nhiều người sống như vậy cũng không thể để cho nàng cắn chết!”

Chương 5 : Quỷ bò lên từ lòng đất

Hắn ra lệnh một tiếng, chín người khác cũng ý thức được bây giờ không phải là thời điểm hoảng sợ. Mưa lớn như vậy, chạy là chạy không nhanh, như vậy, biện pháp tốt nhất chính là liều mạng cùng nàng!

Vì vậy, mọi người rối rít tăng thêm can đảm, lấy ra binh khí mang theo bên mình, mắt nhìn chằm chằm cái thứ quỷ quái đó đang từng chút một bò ra trong bùn đất, nhưng không ai dám dẫn đầu xông lên phía trước.

Tần Như Thương lần nữa thành công từ trong cái hố mộ bò lên mặt đất, dùng sức hít sâu một cái, lồng ngực là bị đè nén đã lâu nay cuối cùng cũng chậm rãi lấy lại được hơi thở.

Rồi sau đó nhắm mắt ngẩng đầu lên, đem cánh tay duỗi thẳng.

Dùng một dáng vẻ thoạt nhìn rất thoải mái đón lấy nước mưa, chỉ trong nháy mắt, toàn thân trên dưới được rửa sạch sẻ.

Mưa rơi nhỏ dần, rốt cuộc, nàng mở mắt ra. Hồng quang trong mắt biến mất theo, cùng lúc đó, bầu trời mưa to lập tức ngừng lại.

Đối với phản ứng của nhóm người này, nàng lần nữa ngẩng đầu nhìn lên, trong bầu trời đêm chỉ còn lại đầy sao cùng trăng sáng, trừ ruộng đất đã không còn khô nứt nữa, cùng với xiêm y ở ngoài ướt đẫm, hầu như không có gì có thể chứng minh, trận mưa to trước kia xác thực đã từng đến.

Dĩ nhiên, còn có con quỷ từ dưới lòng đất bò ra.

Thời điểm mọi người nghĩ như vậy, ánh mắt của Tần Như Thương đã ném tới đây .

Nàng vừa đi vừa nhìn, trong lòng cũng vẽ ra một dấu chấm hỏi thật to.

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, mười tên đại hán cường tráng ở cách đó không xa, chính là, không hẹn mà cùng giơ đao lao tới.

Những vẻ mặt những người kia rõ ràng mang theo sợ hãi cùng dao động, nhưng cũng là một loại liều mạng, thấy chết không sờn. (coi thường cái chết)

Nàng nắm chặt hai quả đấm, khớp xương bị kéo căng ra, phát ra tiếng kêu “Răng…rắc”.

Là kẻ địch!

Tần Như Thương nhìn những người này đang đi đến, sau đó suy nghĩ…!

Nếu là kẻ địch, vậy cũng không cần khách khí!

Nàng không có tâm tư suy nghĩ tại sao những người này ăn mặc kỳ quái như thế, càng không có tâm tư để lo lắng mình nên dùng chiêu thức gì, đi đối phó với những bọn người đã xông đến trước mặt.

Chương 6 : Cương đao cắm vào hầu, bàn tay cắm vào não (hầu = cổ họng, não = cái đầu)

Tất cả phản ứng tứ chi của lính đặc công đều xông vào đại não trước, trước đây trong lúc cấp trên phát biểu, đã nhắc nhở qua rất nhiều lần.

Bởi vì suy nghĩ quá nhiều, sẽ mất đi thời cơ tốt nhất bảo vệ mình, bất kể người ở đâu, ngoại trừ nhiệm vụ, bảo toàn sinh mạng là quan trọng nhất.

Nàng gần như là theo bản năng vươn tay lên phía trước thăm dò, giơ lên nghênh đón, chặn ngang một thanh đao đưa tới, hai ngón tay mở ra để cho lưỡi dao sắc bén kia đâm xuyên qua theo khe hở kẽ tay của nàng.

Ngón tay quét tới giữa thân đao, đột nhiên dùng sức kẹp lấy, kẻ vung đao lại càng hoảng sợ, Tần Như Thương cũng bị hù dọa một phen.

Chẳng qua, hắn kinh hãi là người quỷ dị này lại dám tay không kẹp đao, còn Tần Như Thương hoảng sợ vì không hiểu tại sao tay của mình trở nên nhỏ như vậy!

Bất quá, nàng không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó liền di chuyển đan điền (vùng dưới rốn), phát lực mạnh mẽ, trong nháy mắt, bên trong phát ra khí lực so với bình thường hẳn là nhiều hơn gấp bội.

Sau đó mu bàn tay khẽ lật, chuôi đao “Phanh..” một tiếng liền đứt đoạn. Cổ tay Tần Như Thương hất về phía trước giơ lên, vững vàng đem nửa đoạn đao kia tiếp được, không chút suy nghĩ, thuận thế hướng đến cổ họng của người nọ cắm vào.

Tướng sĩ đáng thương kia liền hô một tiếng, cũng không thể phát ra âm thanh, chỉ há hốc mồm, người liền thẳng tắp té ngã trên đất.

Ngã một cái, ngay sau đó người cũng đến gần.

Tần Như Thương bây giờ mới phát hiện thân thể nàng rất kỳ quái, chẳng những tay nhỏ đi, mà ngay cả dáng người hình như cũng thấp xuống.

Lúc bắt đầu, nàng vẫn tưởng rằng là do đối phương quá cao lớn, chỉ là đánh nhau một vòng lại phát hiện ra không phải vấn đề của họ.

Chẳng qua, thấp thì cũng có chỗ tốt, ít nhất sẽ linh hoạt. Những người tồn tại ở nơi này, xung quanh đều là nam nhân cao to, thân thể thấp bé bù đắp cho sức lực còn thiếu sót chưa đủ của nàng.

Rất lâu, nhiều người không đợi được xông đến trước mặt, nàng khẽ khom người, nhanh chóng đi vòng qua sau lưng đối phương. Sau đó khép lại năm ngón tay, đem lòng bàn tay giống như một chuôi đao (cán dao), đánh thẳng vào sau ót kẻ địch.

Chương 7 : Thủ đoạn giết người tàn nhẫn

Mặc dù đôi tay này trước kia chưa kịp luyện thành thép, nhưng ở dưới lực đạo vận chuyển, không ngờ ngón tay không dính một nửa huyết nhục. (máu + thịt )

Sau đó, Tần Như Thương đem bốn ngón nhất câu kéo trở lại, chỉ thấy chỗ sau ót người nọ bị mang ra một mảnh nguyên vẹn, cũng nhìn không ra là gân hay là cốt. (mình nghĩ nhất câu là khi bốn ngón tay của chúng ta quặp lại để bấu vào vật gì đó, tại vì tay chị ấy đang để trên cổ tên kia ứ)

Thủ đoạn giết người vô cùng tàn nhẫn như thế, quan trọng nhất là khiến cho thân phận xác chết vùng dậy của nàng là sự thật.

Những người ở nơi này đứng nhìn, xem ra cũng chỉ có cương thi mới có thể máu lạnh, tàn bạo như thế, thậm chí bọn họ đang suy nghĩ đến, kế tiếp, nữ thi (xác chết nữ) trước mắt này có thể lập tức đi lại uống máu, ăn thịt người chết hay không.

Giao chiến không ngừng, trong nháy mắt Tần Như Thương tiêu diệt hết hai người, đang chuẩn bị đi lên tóm hết những người còn lại.

Nhưng nàng vừa quay đầu lại, lại thấy những người đó từ lâu đã đánh rơi binh khí, liều mạng hướng nơi xa chạy trốn.

Nàng hung hăng trợn mắt, nhưng cũng không có đuổi theo.

Thời điểm này bọn họ chạy cũng tốt, như vậy nàng mới có thể nhanh chóng bình tâm lại suy nghĩ, chuyện lạ gì đã phát sinh ở trên người của nàng.

Nhưng hơi thở mới vừa nới lỏng được một chút, chợt nghe sau lưng “Hưu..” một tiếng ngựa hí.

Liền lúc đó, phía sau ót có một lực mạnh nhanh như gió đột kích, theo tiếng gió phán đoán, chắc cũng là một thanh cương đao.

Tần Như Thương khoát tay, thanh đao tưởng sẽ đến gần sau gáy, ngay lập tức nàng vững vàng tiếp được, đang chuẩn bị xoay người quay trở lại, cổ chợt căng thẳng, người tiếp theo liền ngửa mặt té xuống.

Lúc này nàng mới phản ứng lại, thì ra cùng tới theo thanh đao kia còn có một sợi dây.

Sợi dây kia là dùng phương pháp đặc biệt chế tạo, chẳng những khiến cho nàng không cách nào thoát khỏi, hơn nữa càng vùng ra thì càng siết chặt.

Tần Như Thương vì phán đoán sai lầm mình mà ão não, nhưng cũng vào lúc này nàng mới hiểu được, hình như không phải do nàng chủ quan sai lầm.

Tác dụng ảnh hưởng hành động của nàng, thậm chí năng lực phản ứng, hình như là bởi vì bây giờ nàng có cổ thân thể này.

Có thể đã rõ ràng, nàng cảm giác được thân thể này cùng trước đây không giống nhau, không nhúc nhác không nói, lại có thể gầy giống như một cái xác khô.

Chương 8 : Nguy cấp sợi dây trên cổ

Giờ phút này, sợi dây ở trên cổ nàng đã bị buộc chặt, Tần Như Thương theo bản năng đem một tay đưa lên phía dưới cổ, miễn cưỡng cùng sợi dây ngăn ở giữa tạọ ra khoảng cách.

Xa xa tiếng vó ngựa đã nổi lên, nàng không có cơ hội đứng dậy, đã bị chiến mã phi nhanh, lôi kéo nàng chạy như điên.

Một tay Tần Như Thương ngăn cản ở cổ, một tay khác vòng qua sau ót kéo đầu dây. Lúc cánh tay nhỏ đưa ra, một lần nữa lại khiến cho nàng sinh ra cái loại ảo giác mình như xác ướp khô.

Nàng muốn dùng sức vặn thân thể một cái, thậm chí còn muốn như trước kia, tự mình dùng tay đem dây thừng bẻ gảy.

Tuy nhiên lại không có hơi sức, cổ thân thể này gầy như que củi, trước hết, có thể chống đỡ để cho nàng một phen đánh nhau xong, coi như đã là vô cùng may mắn. Xem ra, hôm nay nếu muốn tháo xuống sợi dây này, thật sự là một suy nghĩ viễn vong.

Kẻ cởi ngựa gần như bị điên, ôm chủ ý quyết định phải đem nàng lôi tới chết, vì vậy ngựa vẫn phi thẳng về phía trước, hoàn toàn không có ý nghĩ dừng lại.

Tần Như Thương chỉ cảm thấy da thịt sau lưng ở tại dưới bùn đất ma sát gần như bị rách ra, từng tầng lớp da đi theo, xương trực tiếp đụng vào trên tảng đá, đau đến kinh tâm động phách.(chấn động lòng người)

Chương 9 : Trong lúc nhất thời, lâm vào tình thế nguy cấp

Nàng muốn nghiêng đầu nhìn xem hoàn cảnh bên cạnh một chút, hy vọng tìm được điểm để mượn lực có thể khiến cho nàng ổn định thân hình.

Tiếc là, đầu khẽ động, sợi dây cắm ở nơi cổ lại càng thu chặt hơn một chút.

Nàng nhìn không tới người cởi ngựa, nhưng đoán cũng đoán ra, nhất định là cùng những người lúc trước loạn chiến là như nhau. Khuôn mặt đều là người Đông Phương (Châu Á), nhưng tướng mạo lại hoá trang, làm cho nàng một chút cũng không phân biệt được, đối phương đến tột cùng thuộc về địa phương nào.

Cảm giác hít thở không thông càng ngày càng không chịu nổi, Tần Như Thương gấp rút đến nóng nảy, hai tay vốn là nắm chặt sợi dây đột nhiên buông lỏng ra, lát sau để ở trước mắt.

Sợi dây kia mất đi lực cản, cổ của nàng lập tức gắt gao siết chặt lại, trong nháy mắt liền xuất hiện một đường vết máu!

Nàng khổ sở sắp ngất xỉu, nhưng lại như cũ cắn chặt hàm răng, đem hai cánh tay nhấc lên, lòng bàn tay hướng lên phía trước, chỉ thẳng lên bầu trời, đồng thời cặp mắt đột nhiên nổi lên một tầng sương mù.

Tần Như Thương không ngừng động tác, bàn tay lại mở ra lần nữa, cố gắng hướng về phía trước duỗi ra, bỗng nhiên, bầu trời đêm vốn đã hồi phục yên tĩnh, lại một tiếng nổ vang lên.

Ngay sau đó, mưa to lần nữa cuồn cuộn đột kích!

Nàng âm thầm quyết định, ngay lập tức muốn cho cái địa phương quỷ quái đáng ghét này một trận lũ bất ngờ, tập hợp mưa lại làm cho mưa rơi như trút nước, mênh mông cuồn cuộn hướng tới, đem cái đám người hại nàng thê thảm tưới cho chìm ngập đến chết!

Nhưng khi mưa to chỉ vừa tới, nàng lại kinh hoảng nhìn nghiêng phía trước, cách đó không xa, giống như có một đường ánh sáng chớp động, “Vèo…” một cái liền sáng ngời đến trước mắt.

Nàng nhìn kĩ, thì ra đó là người, một thân bạch y, tóc dài, đúng là một nam tử.

Nhưng vừa rồi nàng nhìn thấy ánh sáng đó, cũng không phải là thân bạch y này của hắn, mà là từ trong tay hắn ném ra một quả ám khí làm bằng bạc.

Ám khí kia biến thành những mảnh vụn pháo hoa lớn nhỏ, thẳng đến sau ót nàng bắn tới.

Tần Như Thương tự biết không cách nào trốn thoát, theo bản năng nhắm nghiền hai mắt, lông mi trên dưới mới vừa chạm vào nhau, chợt cảm thấy sợi dây buộc sau ót tự buông lỏng ra, trong nháy mắt nàng vui sướng hít thở vào.

Ở tại thời điểm đó, tên cưỡi ngựa phía trước cũng cảm thấy sợi dây thắtrên cánh tay dần lỏng ra, cảm giác vốn là đang túm chặt lấy sợi dây cũng không có, , lập tức lạnh run hoảng sợ.

Hắn trong lòng khiếp sợ quay đầu lại, không ngờ phát hiện sợi dây từ lâu đã bị vũ khí cắt đứt, sau lưng không có một bóng người.

. . . . . .

Tần Như Thương cứ như vậy biến mất vào lúc đó, trong chớp mắt cũng đã bốn năm.

Ở nơi này bốn năm, một chuyện cúng tế hoang đường như vậy cũng không có làm cho người đời nhớ đến. Mặc dù Thái Thú Tế Châu ra sức muốn áp chế lời đồn đãi, nhưng không có kết quả.

Người người sôi nổi truyền miệng nhau kể lại, nữ tử bên trong hố mộ đó bò ra là yêu quái, là chuyện cúng tế đã chọc giận đến thần linh, cho nên mới sinh ra quỷ quái tới lấy mạng của bọn hắn.

Chương 10 : Công tử tiêu phương trong truyền thuyết

Nhưng là rất kỳ quái, yêu nữ kia kể từ sau khi bỏ chạy liền không một ai biết được tung tích của nàng.

Người cuối cùng gặp qua yêu nữ, từng ở trước mặt của mọi người phát ra lời thề, nói yêu quái đã bị ngựa của hắn kéo thành tàn phế, cho dù có chạy, nhất định cũng không sống được.

Chính là, ai cũng không tin, nếu là yêu quái, da thịt có bị thương đi nữa làm sao sẽ chết đây?

Huống chi, yêu quái mà cũng chết, vậy cái này…?

Chỉ là, bốn năm này, trong chốn giang hồ cũng có chuyện lạ nổi dậy.

Tổ chức sát thủ Ẩn Nguyệt các xuất hiện một Tuyệt Đỉnh Cao Thủ, người này cướp của người giàu giúp người nghèo khó, gặp thương giết thương gặp quan giết quan, chỉ cần là có tiền có quyền mà tâm là người ác, nàng cũng giết, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không có thất thủ qua.

Mọi người đối với người này biết rất ít, chỉ biết nàng là nữ tử, cũng chưa có bất luận kẻ nào thấy qua dung mạo của nàng.

Hoặc nói một cách khác, cho tới bây giờ cũng không có bất kỳ người sống nào thấy qua dung mạo của nàng. Chỉ cần nhìn thấy qua nàng một cái, tất cả đều phải chết.

Nữ tử này tương đối thần bí, thậm chí ngay cả Các Chủ Ẩn Nguyệt các cũng chỉ có thể thấy trang phục của nàng được phủ khăn che mặt.

Có người còn suy đoán, nữ tử này chính là yêu quái bò ra trong đất bùn ở lần cúng tế bốn năm trước, nói nàng không có chết, mà là hóa thân của Diêm La, số mệnh phải làm sát thủ hành tẩu trong giang hồ.

Vả lại trong lúc nàng thi hành nhiệm vụ, những người bốn năm trước có tham dự qua chuyện chôn người sống cầu mưa, một tên tiếp một tên lần lượt chết đi, cho đến cuối cùng, ngay cả Thái Thú cũng còn không thoát khỏi điều xấu.

Bất quá hành tung của nàng cũng rất quỷ dị, việc làm của nàng trên giang hồ có thể không ai sánh bằng.

Quán trà bên đường là nơi tổng hộp đủ mọi loại tin tức truyền ra những chuyện có liên quan đến chuyện xưa, mà phải nói nhiều nhất, chính là quan hệ giữa nàng và Tiêu Phương.

Mà Tiêu Phương, cũng vì vậy lại trở thành một nhân vật trong truyền thuyết.

Dịu dàng như ngọc, quạt long, khăn quấn đầu, anh tuấn tiêu sái (đẹp trai, phong độ), ngọc thụ lâm phong (cao ráo, sạch sẽ), tất cả những thứ này đều là do người đời đánh giá về Tiêu Phương.

Dĩ nhiên, trừ đi những thứ này, còn có Bách Biến công tử, Ngọc Diện thần toán, thần y tái thế, vân…vân…

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay