[Dịch] Góc Chết Bí Mật
Tập 8: Về toại dương (c71-c80)
❮ sautiếp ❯Chương 71: Về toại dương.
Mu bàn chân lộ ra một chút dấu vết, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút kim loại màu trắng bạc.Hai chân của anh ta cũng được cải tạo, chỉ có một nửa là máu thịt: Sau chấn thương, một ống tiêm được giấu bên trong một lớp xen kim loại sẽ tự động tiêm gel cầm máu và kháng sinh để ngăn ngừa nhiễm trùng vết thương.
Sau đó, các cấu trúc kim loại sẽ tự động gánh vác tải trọng và thuận tiện cho việc đi lại.
Đây cũng là nguyên nhân anh ta đến bây giờ vẫn có thể hoạt động tự nhiên.
Anh Tống? “Đang lúc anh ta chuẩn bị đi tìm AR, liên lạc với Lý Trình Di.
Bỗng nhiên một tiếng động quen thuộc từ phía sau truyền đến.
Tống Nhiễm nhanh chóng xoay người, thấy trong rừng cây chậm rãi đi ra một bóng người.
Ngưng thần nhìn, là Lý Trình Di.
Anh hoàn hảo không tổn hao gì, sắc mặt trắng bệch, trên trán thái dương tất cả đều là mồ hôi, bộ dáng rất mệt mỏi.
“Cậu không sao?! “Tống Nhiễm nhẹ nhõm, bước nhanh tới gần.
Nghe được Đinh chuyên gia thông báo, tôi lập tức bò ra liền trốn: Đợi kết thúc mới dám từ từ đi ra: “Lý Trình Di lau mồ hôi trán, thấp giọng nói.
Không có việc gì là tốt rồi, những người khác đã dời đi: Bên cậu tìm được manh mối rồi à? “Tống Nhiễm nhanh chóng hỏi.
Tìm được rồi.
Vậy là tốt rồi, lập tức rời đi, về Toại Dương! “Tống Nhiễm quả quyết nói.
Ong.
Xe việt dã biến hình như một chiếc máy bay nhỏ màu đen, xiêu xiêu vẹo vẹo quay về hướng Toại Dương.
Không khí tràn vào trong xe, thổi tóc Lý Trình Di và Tống Nhiễm bay run rẩy, loạn xạ.
Sắc mặt Lý Trình Di bình tĩnh, đeo AR nên không nhìn ra ánh mắt như thế nào, nhưng anh biểu hiện đã an tĩnh rất nhiều so với lúc trước.
Sau khi tự mình kiểm tra cường độ của Tân Hoa Lân Y, anh hoài nghi mình rơi từ trên không mấy chục mét này xuống, cũng chưa chắc đã chết.
Bất quá hiện tại, tâm tư của anh hiện tại không để ý đến tốc độ bay của xe ở trên cao mà đang chú ý đến ác niệm mà mình vừa hấp thu được.
Ác niệm: 73
Lúc trước trực tiếp đánh đến Bất động sản Ngải Hi, hiện tại xem ra, hiệu quả quả nhiên rất tốt.
Sau khi phát hiện lực phòng ngự của Hoa Lân Y tăng nhiều, tốc độ tăng cường sức mạnh so với lúc trước càng cao, anh quyết đoán quyết định tốc chiến tốc thắng.
Vốn tưởng rằng bên trong Bất động sản Ngải Hi có thể sẽ có cao thủ thực lực rất mạnh, cho nên lúc anh xông vào, toàn thân căng thẳng, lúc nào cũng sẵn sàng vận dụng hoa ngữ.
Chỉ cần động tác đủ nhanh đủ bí mật, năng lực hoa ngữ hoàn toàn có thể làm sát chiêu bí mật, mạnh mẽ khống chế đối thủ: Giống như người đàn ông mặc đồ trắng kia.
Nhưng khiến anh không nghĩ tới chính là, bên trong Bất động sản Ngải Hi không có ai đánh đấm ra hồn.
Đương nhiên cũng có thể là tốc độ của mình quá nhanh, cho nên đối phương không có năng lực phản kháng.
Lý Trình Di trong lòng hiểu được, anh nhanh đến mức khiến đối phương không có cách nào phản ứng, không có cách nào tụ tập cao thủ trợ giúp.
Dọc theo đường đi, anh lẳng lặng suy tư, suy nghĩ.
Tống Nhiễm cũng chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng thông qua AR nói chuyện với người khác.
Hai người đều không có tâm tình thoải mái như lúc xuất phát.
Hơn hai giờ sau, xe bay chậm rãi hạ xuống, giảm tốc độ ở một trạm sạc điện, lái vào, chuẩn bị sạc điện.
Đang suy nghĩ gì vậy? “Tống Nhiễm xuống xe lấy điếu thuốc nhẹ nhàng cắn, cúi đầu châm lửa, đi qua một bên, đứng song song với Lý Trình Di, chờ xe sạc đầy.
Không có gì, chỉ là cảm giác, không ngờ ngoài Góc chết cũng nguy hiểm như vậy: “Lý Trình Di thấp giọng nói.
Hiện thực như vậy đấy, còn nguy hiểm hơn cậu em tưởng tượng: “Tống Nhiễm bình tĩnh trả lời, ” Ông chủ có nói với cậu về quá khứ của ông ấy không?
“Không”.
“Vậy thì được: “Tống Nhiễm cười cười, ” Lúc trước ông chủ chính là bởi vì một lần quyết định sai lầm, con trai chết, bà chủ bỏ đi, sự nghiệp sụp đổ, sau đó nản lòng thoái chí, đi khắp nơi tìm con trai.
Anh ta búng búng tàn thuốc
Chỉ là một lần sai lầm, đã bị đối thủ tóm được ở Góc chết, thay vì nói con trai ông ta mất tích ở Góc chết, chi bằng nói bởi vì không chuẩn bị đầy đủ mà không có hy vọng thoát khỏi Góc chết.
“Thật là tàn khốc: “Lý Trình Di thở dài.
Đúng vậy: Tựa như lần này chúng ta gặp phải người cải tạo: Có thể cậu không quen lắm: “Tống Nhiễm nói: Người cải tạo bình thường đối với người bình thường mà nói coi như xa lạ, bởi vì chính phủ cùng rất nhiều thế lực đều ngầm phong tỏa tin tức liên quan”.
Lý Trình Di trong trí nhớ của người tiền thân cũng chỉ là tìm tòi đến một chút video tư liệu, đối với cải tạo người thật đúng là không biết.
“Rất đơn giản: “Tống Nhiễm gật đầu, ” Thật ra cải tạo người, chủ yếu chia làm hai loại.
Cải tạo chân giả và cải tạo hoàn toàn.
“Chính là sự khác biệt giữa bộ phận và toàn thân? “Lý Trình Di hiểu theo nghĩa đen.
“Cải tạo chân tay giả chính là loại của tôi: “Tống Nhiễm giơ một cánh tay lên, kéo tay áo sơ mi trắng ra, lộ ra làn da bị tổn hại phía dưới.
Trên da có mấy lỗ đạn thủng, lộ ra chất liệu kim loại màu trắng bạc bên dưới.
“Hai chân và một cánh tay của tôi đều là cải tạo, nhưng bởi vì chỉ là chân cải tạo, cho nên chức năng rất yếu, chủ yếu có thể gia tăng một bộ phận khí lực, bên trong khoang rỗng có thể chứa một số đồ vật không quá nặng, còn có thể lắp ráp một ít dụng cụ đơn giản cùng chức năng mô-đun. ”
Anh ta giới thiệu.
Cải tạo chân giả là lựa chọn của tuyệt đại đa số người, biết vì sao không?
Lý Trình Di lắc đầu.
Anh biết rất ít tư liệu về phương diện này, internet cơ hồ cũng tra không được, rất nhiều liên kết trực tiếp chính là trống không mất liên lạc, hiển nhiên là có người chuyên môn xóa.
Bởi vì rẻ: “Tống Nhiễm nhếch miệng nói, ” Chân giả cải tạo của tôi, không tính lắp đặt mô đun công năng vân vân, chỉ tính cải tạo và liên kết thần kinh, tốn khoảng 3 triệu: Mà cải tạo toàn thân. . . . . . Ít nhất ba mươi triệu trở lên, hơn nữa tiền còn không phải mấu chốt, mấu chốt là anh không mua được hệ thống quan trọng gì: Mà cải tạo hoàn toàn, phiền toái nhất quan trọng nhất, chính là hệ thống.
“Hệ thống?”
Chương 72: Không tìm ra manh mối.
“Đúng: Lấy một ví dụ, hệ thống bao gồm 2 thứ quan trọng nhất: tường lửa và mạng thần kinh: Hai cái này, một cái quyết định cải tạo xong có thể bị hacker tùy ý đùa bỡn hay không: Cái kia quyết định cải tạo xong có thể khống chế toàn thân bình thường hay không: Tốc độ phản ứng, độ khó điều khiển, trình độ mô phỏng tinh tế, đều có liên quan đến mạng thần kinh.
Tống Nhiễm lộ ra vẻ hâm mộ.
Mỗi người cải tạo hoàn toàn đều là đống tiền, hơn nữa chỉ có thành phố Tự Tuần Hoàn mới có thể cải tạo toàn thân, còn tốn rất nhiều tiền để bảo dưỡng: Về sau nếu như cậu có cơ hội có thể nhìn thấy ví dụ thực tế.
Thành phố Tự Tuần Hoàn
Lý Trình Di biết cái tên này, trên thế giới này, các thành phố đều không giống nhau. . .
Lúc này trong trạm sạc điện vang lên giọng nữ điện tử dịu dàng.
“Sạc st1130 đã hoàn thành, chào mừng quý khách lần sau lại đến. ”
“Đi thôi, về thôi: “Tống Nhiễm tiến lên, mở cửa xe ngồi lên.
Lý Trình Di ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn.
Bây giờ quay về công ty?
Ừ, người cậu muốn điều tra, ông chủ đã phái người đi điều tra: Tư liệu của người đó rất nhiều năm trước đã bị xóa, rất khó điều tra: “Tống Nhiễm gật đầu: Như thế nào, cậu muốn về nhà trước sao? Tôi đưa cậu về”
“Không, nhanh chóng tìm ra manh mối là quan trọng nhất: “Lý Trình Di từ chối
Brùm
Động cơ xe khởi động, nhanh chóng tăng tốc, lao ra khỏi trạm sạc điện, dọc theo quốc lộ chạy về phía nội thành thành phố Toại Dương.
Nửa giờ sau, trong đám xe cộ tắc nghẽn, hai người một lần nữa trở lại tòa nhà Tân Thế Kỷ.
Trong văn phòng công ty.
Tân Đức Lạp đang cầm một cái máy tính bảng viết viết vẽ vẽ, nhìn thấy người đi vào, liền nhanh chóng tắt màn hình, đứng lên.
“Chào mừng hai người an toàn trở về “Ông ta ôm Tống Nhiễm, sau đó bắt tay Lý Trình Di.
“Vậy người sống sót duy nhất là sao? “Lý Trình Di đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
Tư liệu của Dongi Jagir, chúng ta không phải tìm được trong số liệu người sống sót ở bãi đỗ xe của Grius, mà là lẫn lộn trong số người sống sót sau trận động đất: Trong tư liệu, ông ta hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì với bãi đỗ xe của Grius: “Tân Đức Lạp trả lời, sắc mặt nghiêm túc.
“Không có quan hệ gì? Vậy trước đó. . . “Lý Trình Di nhíu mày, Đinh Sùng Ý không nói như vậy.
Công ty AI so sánh, cho ra kết quả, người sống sót ở bãi đỗ xe của Grius và người sống sót sau trận động đất, người trong hai phần tư liệu, là cùng một người: Có người cố ý xóa tư liệu về bỏ ông ta: Dựa theo ghi chép, người sống sót ở bãi đỗ xe Grius lúc trước, đều không có bất kỳ ghi chép tên tuổi nào: Là ảnh chụp cậu cung cấp, kết hợp với tên họ, mới đưa ra đáp án chính xác này.
Tân Đức Lạp cầm lấy đèn pin chiếu sáng, bật rồi chiếu trước tường.
Bụp một cái, ảnh chụp thiếu niên áo trắng lúc trước, lập tức xuất hiện trên tường.
Phía dưới thiếu niên có một hàng chữ nhỏ, đánh dấu rõ ràng: Dongi Jagir, giới tính: nam, hiện đang ở bệnh viện tâm thần Văn Ương, 98 tuổi, mắc hội chứng suy giảm trí nhớ.
Bệnh viện tâm thần Văn Ương ở đâu? “Lý Trình Di nhanh chóng hỏi: Manh mối đều bày ra trước mắt, càng nhanh tìm được người càng tốt, để lâu lại sinh biến.
Không xa, cách bên này chừng hai trăm km, ở thành phố Tân Sơn: “Tân Đức Lạp trả lời: Đi ngay bây giờ?
“Vâng, càng nhanh càng tốt! “Lý Trình Di gật đầu.
“Tôi đưa cậu đi” Tống Nhiễm ở một bên nói tiếp.
Lúc này hai người xoay người đi ra cửa phòng làm việc, đi về phía thang máy.
“Đúng rồi: “Bỗng nhiên thanh âm của Tân Đức Lạp vang lên trong AR.
“3 giờ trước, Bất động sản Ngải Hi bị tập kích, ông chủ của công ty là Dasson Bazin, bị rơi từ tầng 9 xuống: Theo camera giám sát, trước khi ngã xuống, toàn thân xương cốt nội tạng của ông ta cũng đã bị đập nát. ”
Lý Trình Di và Tống Nhiễm đều cả kinh, lộ ra vẻ ngạc nhiên chấn động.
Tống Nhiễm nhanh chóng hỏi, “Lúc trước ở bên kia tôi cũng gặp một cao thủ, có phải là người của Ngải Hi không?”
“Đúng, tên đó là thủ hạ số 1 của Ngải Hi tên là Weigeer ngoài ra còn có tên Gardner mập, hai tên này đều là phụ trách an ninh của Ngải Hi, đều đã chết vào ngày xảy ra xung đột với chúng ta.
Chẳng lẽ là người cải tạo áo giáp tím đen kia? “Tống Nhiễm suy đoán: Trong mắt toát ra vẻ kiêng kỵ nồng đậm.
“Người nọ có kỹ xảo chiến đấu cực kỳ mới lạ, vừa nhìn chính là người thường, thậm chí khả năng hoàn toàn không biết chiến đấu: Hắn ta chỉ là dựa vào tốc độ sức mạnh va chạm. ”
“Nhưng như vậy càng như vậy càng đáng sợ: Bởi vì điều đó có nghĩa là sự cải tạo của hắn ta vượt quá tôi và Weigeer quá nhiều: ” Tống Nhiễm trầm giọng nói.
Người cải tạo trình độ như vậy, sau lưng không có thế lực tư bản ủng hộ, ai tin? “Tân Đức Lạp thở dài, ” Có lẽ là đối thủ Ngải Hi trêu chọc lúc trước.
“Có lẽ vậy, lát nữa nói sau, ông chủ chúng tôi đi trước: “Tống Nhiễm nói lời từ biệt.
Hai người đi vào thang máy.
“Đúng rồi, Trình Ý, cậu biết phương pháp thoát ra ngoài của người sống sót sao?” Tân Đức Lạp bỗng nhiên ở bên trong AR lên tiếng.
“Trên tư liệu có thấy qua một ít: “Lý Trình Di trả lời.
“Cố gắng thu thập tin tức chi tiết, bắt chước các hành động trước khi được cứu của người sống sót tại Góc chết là có khả năng thoát thân: Do vậy, Góc chết đối với người sống sót mà nói thì sự tự tin vào bản thân là cách thoát ra dễ nhất!” Tân Đức Lạp nói
“Uh, cảm ơn ông chủ”.
“Còn cái ký hiệu đó. ”
“Ký hiệu tôi chụp ở cửa nhỏ kia? “Lý Trình Di nhớ lại.
“Uh, tạm thời còn tra không ra tư liệu gì, nhưng tôi cảm thấy có chút quen mắt: Còn cả người mặc giáp tím thần bí kia nữa, đột nhiên ra tay giết nhiều người như vậy: Sau lưng này, chỉ sợ không phải chỉ ra tay với một mình Ngải Hi, hai người cẩn thận một chút, không nên xâm nhập điều tra, tìm được thứ mình cần liền rút luôn. ”
“Đã hiểu”
Hai người Lý Trình Di đồng thời lên tiếng.
Chương 73: Quái vật mặt to.
Thành phố Tân Sơn – Văn Ương Sơn, bệnh viện tâm thần Văn Ương.
Trong phòng nghỉ ngơi rộng rãi.
Một đám người nam nữ mặc quần áo bệnh nhân sọc trắng, đang, hoạt động tay chân, tập thể dục dưỡng sinh trong tiếng nhạc có tiết tấu.
Một y tá béo đeo khẩu trang và kính mắt, đẩy cửa vào, quét mắt nhìn đám người một chút.
Ở đây: Các anh vào đi.
Rất nhanh, một người trẻ tuổi ước chừng hơn 20 chậm rãi bước vào cửa.
Anh ta mặc một thân âu phục màu xám đơn giản, tóc chải chuốt rất chỉnh tề, làm cho người ta có một loại khí chất ổn trọng đáng tin cậy.
“Xin hỏi, vị nào là?” người trẻ tuổi hỏi một câu, nhưng lời còn chưa nói xong, liền bị cắt ngang.
“Cái ông già đứng ở bên trong cùng đó” Y tá béo chỉ chỉ vào bên trong cùng.
Nơi đó đang đứng một ông già tóc trắng như tuyết, răng cửa lọt gió, hai tay không ngừng vung vẩy.
Ông già nhìn qua rất cao hứng, miệng líu lo không biết đang nói cái gì.
Mặt ông ta đầy nếp nhăn giống như vỏ cây, nhưng con ngươi cũng rất có tinh thần.
Lý Trình Di đứng ở cửa, liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận ông già.
Dongi Jagir.
Đôi mắt kia, cùng thiếu niên trong ảnh, cơ hồ giống nhau như đúc.
“Có thể cho ông ta ngoài gặp mặt không? “Lý Trình Di hỏi.
Ông già này không có người nhà, không có bạn bè thân thích, người quen nào cũng không, nhập viện nhiều năm như vậy, chả có ai gặp ông ta, các anh là lần đầu tiên. ”
Cô ta ngược lại cũng không lo lắng xảy ra vấn đề gì, dù sao Dongi Jagir chả có tài sản gì, toàn bộ dựa vào xã hội phúc lợi để sống đến bây giờ”.
Là như vậy, chúng tôi đang làm luận văn về trận động đất năm đó, muốn tìm hiểu sâu hơn về phương diện này, chuẩn bị cho luận văn sau này: “Tống Nhiễm ở phía sau lập tức bắt đầu ba hoa.
Cũng may béo y tá không quan tâm gì về luận văn, sau khi được nhét cho cái phong bì, cô ta đưa Dongi Jagir và hai người đến một cái phòng nhỏ, để cho bọn họ trò chuyện.
Trong phòng bệnh ánh nắng tươi sáng, có gió xen lẫn hương hoa cỏ thổi vào trong phòng.
Dongi Jagir ngồi nghiêm chỉnh trên một cái ghế kim loại nhỏ, nhìn Lý Trình Di cùng Tống Nhiễm đi tới, trong mắt có chút tò mò.
Có thể tâm sự năm đó ông được cứu ra từ dưới lòng đất như thế nào không? “Lý Trình Di đến gần hai bước, giọng nói nhẹ nhàng hỏi.
“Không biết: “Dongi Jagir nhẹ nhàng trả lời.
“Có phải cuối cùng ông trốn vào một khe tường không, đợi rất lâu mới được cứu không?”, Lý Trình Di không quan tâm ông ta trả lời thế nào, tiếp tục hỏi.
“Không nhớ nổi: “Dongi Jagir cười nói.
“Không nhớ gì sao? “Lý Trình Di khẽ nhíu mày.
“Đúng vậy, cái gì cũng quên: “Dongi Jagir dùng tiếng phổ thông rất chuẩn trả lời, hoàn toàn không có khẩu âm vùng biên giới.
“Vậy cái này thì sao? “Lý Trình Di đột nhiên duỗi tay, lấy ra một cái thẻ kim loại hình chữ V.
Trên tấm biển có khắc tên rất rõ ràng: Dongi Jagir.
“Cái này có phải là đồ của ông không?” Lý Trình Di nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt đối phương, không buông tha một chút biến hóa nào.
“Không biết: “Nhưng khiến anh thất vọng chính là, Dongi Jagir vẫn ngồi ở trên ghế như cũ, không nhúc nhích, trên mặt mang theo nụ cười ngây thơ.
“Vậy ông còn nhớ cha mẹ ông không? Họ chết như thế nào? “Tống Nhiễm ở phía sau nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Quên rồi: “Dongi Jagir lắc đầu, khuôn mặt không hề biến hóa.
Lý Trình Di nhíu mày.
Anh vốn tưởng rằng, chính mình mang theo cái thẻ bài, có thể đánh thức trí nhớ đối phương, nhưng hiện tại xem ra, là anh suy nghĩ nhiều.
Suy nghĩ một chút.
Anh đột nhiên lấy điện thoại di động ra, tìm được một tấm hình rõ ràng, đưa tới trước mặt Dongi Jagir.
“Xin hỏi ông đã từng thấy cái này chưa?”
Đặt trước mặt Jagir là một biểu tượng màu đỏ sậm được phóng to và đã được xử lý, có hình dạng giống như một chữ M xoắn và một con bò sát.
Nhưng. . . . . .
“Chưa thấy qua: “Dongi Jagir sắc mặt không thay đổi, con ngươi trong suốt, nhìn ký hiệu một chút phản ứng cũng không có.
Lý Trình Di thở hắt ra, nhìn chằm chằm vẻ mặt đối phương, nhưng một chút dấu vết cũng không nhìn ra.
Dongi Jagir hoàn toàn không có phản ứng gì với biểu tượng này.
Ngay sau đó, anh lại hỏi rất nhiều đối phương về bãi đỗ xe Grius, đáng tiếc, manh mối gì cũng không có được.
Cho đến khi y tá vào cửa nói thời gian nghỉ ngơi đã đến, hai người mới bất đắc dĩ rời khỏi phòng bệnh.
Xuống sân.
Lý Trình Di cầm tấm thẻ bải tìm được ở Grius, tâm tình nặng nề.
Anh cho rằng mình tìm được manh mối phá vỡ thế bế tắc, không nghĩ tới. . . . . .
“Không sao, không sao, chúng ta còn thời gian, tiếp tục điều tra là được: “Tống Nhiễm trầm giọng nói.
“Quả thật còn có thời gian, nhưng mấu chốt là, hiện tại manh mối đã bị cắt đứt. . . ” Lý Trình Di trả lời.
“Nếu như có thể điều tra rõ Dongi Jagir năm đó thoát khỏi bãi đỗ xe Grius thế nào, sau đó làm theo, hẳn là có hiệu quả: Lý thuyết người sống sót cuối cùng, đây là cách hữu hiệu mà ông chủ trước đây đã từng thuê người để thử” Tống Nhiễm nhắc nhở.
“Tôi hiểu: “Lý Trình Di cũng xem qua tư liệu, nhận được đề nghị của công ty, biết cách này.
“Năm đó Jagir trốn vào khe hở, điều duy nhất chúng ta biết là ông ta được cứu ra khỏi đó, nhưng trước đó, những gì ông ta đã làm bên trong chúng ta không biết. ”
Lý Trình Di nói: “Tôi vào khe hở cũng không phải lần đầu tiên, đã hai lần, nhưng đều vô dụng: Đều là dựa vào người chết, mới thoát khỏi Grius.
“Nói cách khác, điều tra rõ anh đã làm gì trước khi được cứu viện mới là mấu chốt: “Tống Nhiễm cũng nhíu mày theo.
Nhìn trạng thái của Dongi Jagir, không nhớ được cái gì, trí lực giống như trẻ con, điều này căn bản không có cách nào điều tra.
Đứng ở trong sân, hai người nhất thời hết đường xoay xở.
“Đêm đã khuya, chắc sẽ có ai ở ngoài cửa sổ.
Là ai a, là ai a, đó là tên mập to con.
Cậu nói một câu tôi nói một câu, không sợ trời tối không sợ gấu.
Người thích cười, cũng sẽ khóc, nhắm mắt lại đếm nào.
Một hai ba bốn năm, ai mở mắt sẽ thua. ”
Chương 74: Lý luận người sống sót.
Lý Trình Di khẽ nhíu mày, nhìn thấy một ông lão hói đầu bên cạnh, cầm trong tay một cái trống bỏi, lắc tới lắc lui đánh theo tiết tấu, trong miệng còn hát một bài hát chưa từng nghe qua.
Có vẻ như là một bài hát thiếu nhi, nhưng bài hát này. . . . . . Lý Trình Di cảm thấy có chút quái dị.
“Đây là bài hát gì? Sao tôi chưa từng nghe qua: “Lý Trình Di nhìn Tống Nhiễm.
“Tôi cũng vậy, lần đầu tiên nghe thấy: “Tống Nhiễm nhún nhún vai: Làm sao vậy? Có vấn đề gì à?”
Anh chờ một chút, tôi tìm xem: “Lý Trình Di lấy di động ra, nhanh chóng gõ chữ, click tìm kiếm.
Rất nhanh
* Một hàng thông tin liên quan không ngừng bắn ra.
Phần lớn là các liên kết quảng cáo và phần nhỏ là các trò chơi.
Lý Trình Di đứng tại chỗ, nhíu mày không ngừng lật từng trang.
Đột nhiên, ngón tay anh dừng lại.
Tìm được rồi!
Tống Nhiễm sửng sốt, ghé sát lại xem màn hình điện thoại.
“Xuất phát từ bản đồng dao “Good Bulu” của Glyce, người ta nói rằng, đây là một trong những bản nhạc mà người dân vùng núi phía đông Glyce ru trẻ con khi chúng không thể ngủ vào ban đêm. ”
“Không có vấn đề gì chứ? “Tống Nhiễm lắc đầu.
“Đúng là không có vấn đề gì. . . “Lý Trình Di thở dài, ” Có thể là do tôi quá nhạy cảm”.
Anh đặt điện thoại xuống và nhìn thấy Dongi Jagir, người được y tá đẩy ra khỏi xe cách đó không xa, đang thoải mái phơi nắng.
Vốn tưởng rằng mình vất vả lắm mới tìm được manh mối, nhưng bây giờ vẫn kẹt ở bước cuối cùng.
‘Khe hở nhất định là mấu chốt để thoát khỏi đó, Jagir cuối cùng ở khe hở bên trong làm gì mới được cứu? Ngủ? Bài hát? Ngẩn người? Hay là khắc chữ?”
Dựa theo lý luận người sống sót, biện pháp có khả năng thoát khỏi Góc chết nhất, chính là làm theo cách làm của Dongi Jagir lúc trước.
Nhưng bây giờ. . . . . . Chữ viết trong khe hở, năm đó ông ta ở bên trong đợi thật lâu, nhắm mắt lại ngâm nga bài hát. . . . . . Lấy lần sau khi nhìn thấy quái vật, thời gian anh ở lại trong khe hở đó rất ít.
Chờ một chút! Đột nhiên trong lòng Lý Trình Di chấn động: Bài hát đó. . . . . . Nơi này là thành phố Tân Sơn, khoảng cách biên giới xa như vậy, làm sao có thể xuất hiện bài đồng dao của Glyce?”
‘Vị trí của trận động đất lớn ở Rezvani, vị trí bãi đỗ xe Grius, chính là ở biên giới giữa Grius và Nghi quốc!’
Làm sao có thể trùng hợp như vậy?
Trong đầu Lý Trình Di trong nháy mắt nảy sinh liên tưởng.
Anh nhanh chóng đứng bất động, nhìn về phía Tống Nhiễm đang đi vài bước.
Tống ca, tư liệu có tra ra được Dongi Jagir là người nơi nào không?
“Là người Nghi quốc à? Dân tộc thiểu số, sao vậy? “Tống Nhiễm khó hiểu hỏi.
Bài hát vừa rồi. . . . . . Bài đồng dao kia, tên là Good Bulu. . . . . . anh chờ một chút: “Lý Trình Di nhanh chóng nhập từ Good Bulu, tra cứu theo ngôn ngữ của Glyce.
Rất nhanh, một hàng tin tức khiến cả người anh chấn động, hiện lên trên điện thoại di động.
Đây là!?
……………….
Tòa nhà Tân Thế Kỷ
Tân Đức Lạp nhẹ nhàng dập tàn thuốc vào gạt tàn thuốc, nhìn người đàn ông áo khoác màu xám vừa mới bước tới trước mặt.
Ký hiệu này, phiền anh tra giúp một chút: “Ông đưa một tấm ảnh trong tay qua.
Trên ảnh chụp, rõ ràng in ký hiệu thần bí Lý Trình Di chụp được ở Grius lúc trước.
“Được, người khác thì tôi có thể không để ý nhưng vẫn phải nể mặt Tân Đức Lạp anh: ” Người khoác áo khoác xám cười cười, toàn bộ khuôn mặt anh đều che dưới mũ trùm, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn cằm tái nhợt nhẵn nhụi.
Nơi này lại xuất hiện người cải tạo hoàn toàn, người của ủy ban kiểm soát xem ra có chút buông lỏng: “Tân Đức Lạp thở dài nói.
“Bên này khác Bạch Tinh, người cải tạo không thịnh hành mà là xe bay: Anh cũng mới tới nơi này, còn chưa thích ứng: “Áo khoác xám cười nói, ” Sau này từ từ sẽ quen thôi”.
“Ừ, vậy làm phiền anh rồi: Nếu mỗi người đều liên lạc qua mạng, cũng không đến mức phiền toái như vậy: “Tân Đức Lạp nói.
Áo khoác xám khẽ lắc đầu, “Anh cứ về đi, về phần người cải tạo thần bí kia sẽ có người của ủy ban xử lý. ”
“Gần đây anh vẫn ở An Đô?”
Không, bây giờ chuyển tới Triều Ngữ rồi, chỗ An Đô quá cứng nhắc, không khí trầm lặng, làm ăn không tốt: “Áo khoác xám xoay người rời khỏi văn phòng, khoát tay về phía ông.
“Đến Triều Ngữ tôi mời khách”.
“Được”.
Nhìn ông bạn đi vào thang máy, rời đi.
Tân Đức Lạp lần nữa từ trong ngăn kéo lấy ra bao thuốc lá, rút ra một điếu, muốn ngậm ở trên miệng.
Nhưng ông quét mắt nhìn gạt tàn thuốc trên bàn, bên trong đã có năm tàn thuốc.
Tay dừng một chút, anh lại nhét điếu thuốc vào bao thuốc, nhẹ nhàng thở dài.
Tích tích tích. . . . . .
Đột nhiên tiếng điện thoại dồn dập cắt đứt suy nghĩ của ông.
Cầm điện thoại di động, anh nhìn, nhanh chóng bắt máy.
“Thế nào? Có kết quả rồi?”
Ông chủ: “Đầu dây bên kia là giọng của Lý Trình Di: “Phiền toái hỗ trợ điều tra, cha mẹ Dongi Jagir, có phải là người Glyce hay không?”
Tân Đức Lạp nhíu mày, nhanh chóng thông qua đường dây riêng, liên hệ AI của công ty ở Bạch Tinh.
Bất quá hơn mười giây, tin tức phản hồi ra.
“Cậu nói không sai, cả nhà Dongi Jagir là người Glyce nhập cư trái phép, sau lại thông qua chính sách an cư nhận được giấy phép cư trú, chuyển thành cư dân Nghi quốc. ” Tân Đức Lạp nhanh chóng trả lời.
“Vậy thì đúng rồi! Toàn bộ đều đúng: “Lý Trình Di nói, ” Chúng tôi ở bệnh viện tâm thần bên này, phát hiện một ít manh mối: Bên này một ít bệnh nhân hát một ca khúc đồng dao, tôi đã hỏi qua, chính là bài hát đồng dao mà Dongi Jagir vô ý ngâm nga.
“Bài đồng dao?”
Đúng vậy: “Lý Trình Di nhanh chóng nói, ” Tôi đã tra rồi, tên bài đồng dao là Good Bulu! Mà nghĩa của từ Good Bulu này, trong tiếng Glyce ý tứ chính là. . . . . .
Quái vật mặt to!
Chương 75: Bóng đêm mông lung.
Bóng đêm mông lung.
Lý Trình Di không về nhà, mà ở gần công ty, tìm một khách sạn bình dân để ở.
Hắn bây giờ, ở nhà sắp xếp lại suy nghĩ, sẽ không tiện bằng ở bên ngoài.
Ngồi trong phòng khách sạn, tường màu vàng nhạt, giường đơn màu trắng, bàn ghế gỗ màu trà đơn giản, cộng thêm một cánh cửa sổ nhỏ có rèm cửa sổ tự động màu xám.
Đó là tất cả những gì căn phòng có.
Giá chỉ 115 đồng một đêm.
Lý Trình Di cởi áo khoác âu phục, đây là mượn của Tống Nhiễm, hơi rộng nhưng vẫn OK.
Anh lấy một lon đồ uống có ga từ tủ lạnh nhỏ và đang chuẩn bị mở, nhưng nhìn thấy nhãn dán ở bên cạnh.
Giá mười đồng.
Lý Trình Di yên lặng đặt đồ uống về chỗ cũ.
Vốn lon đồ uống giá chỉ 3 đồng mà phải mua với giá 10 đồng, không phải là anh không mua nổi, mà là vốn muốn uống, thấy giá tiền này liền không muốn uống.
Đặt mông ngồi bên giường, anh một lần nữa chỉnh lý một lần những manh mối hôm nay có được.
Dongi Jagir cuối cùng được cứu, ông ta trốn ở trong khe hở.
“Trước khi được cứu, ông ta đã ngâm nga một bài hát, bài hát tình cờ là Good Bulu, hay Quái mặt mặt to. ”
“Trùng hợp chính là, lượn lờ ở bên trong Góc chết giết người, chính là quái vật mặt người. ” Nếu quái vật mặt người thiện lương, như vậy có nghĩa là, người nó giết không thiện lương.
“Đối với Jagir, Quái vật mặt to rất tốt bụng: Mình ở trong Góc chết cũng nhìn thấy ông ta thời niên thiếu, còn cùng quái vật mặt người ở chung hòa bình, điều này có lẽ ý nghĩa quái vật mặt người đối với ông ta mà nói, có lẽ chính là đại biểu của cái thiện.
Lý Trình Di lấy di động ra, vô thức ngắm nghía.
“Trước mặc kệ những thứ này, mình chỉ cần phân tích ông ta trước khi được cứu làm cái gì là tốt rồi, thiện ác gì đó không liên quan đến mình. ”
Anh kéo suy nghĩ trở lại.
“Lần sau sau khi mình tiến vào Góc chết, phương pháp có thể thử là: 1: nhắm mắt ngâm nga trong khe hở, 2: khắc chữ trên tường khe hở, 3: rơi vào giấc ngủ hoặc hôn mê trong khe hở. ”
Đương nhiên, tốt nhất là làm tất cả một lần.
Cái này đối với những người khác mà nói, rất khó rất khó, tại khi bị quái vật mặt người đuổi giết hạ, những người khác chỉ sợ căn bản phản kháng không được mấy phút, sẽ bị ăn tươi.
Nhưng anh lại khác, lợi dụng năng lực hoa ngữ, có lẽ anh thật sự có thể thoải mái làm được điều ấy.
Nghĩ tới đây, áp lực trong lòng Lý Trình Di nhẹ nhàng hơn một chút.
“Kế tiếp, điều mình muốn làm, chính là cố gắng tăng lên thể lực, thực lực, tăng lên Hoa Lân Y, tăng nhanh tiến độ hấp thu ác niệm, tranh thủ khai phá ra Hoa Thần Vị thứ hai. ”
Sự cường hãn của Hoa Lân Y, trong lần đi đến thực địa này, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Điều này cũng làm cho cảm giác nguy cơ trong lòng Lý Trình Di giảm bớt rất lớn.
Nhưng chiến cách đấu của người đàn ông mặc quần áo lụa trắng kia cũng làm cho anh có khát vọng rất mạnh đối với cách đấu thuật.
“Nếu như súng của người kia có uy lực lớn hơn một chút. . . ” Mình e rằng sẽ chết ngay tại chỗ và không thể chết thêm nữa. ”
Chính vì lo lắng điểm ấy, cho nên lúc anh ở phía sau xông vào đối phương lựa chọn tốc chiến.
Muốn lợi dụng đầy đủ ưu thế của bản thân, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, tập kích giết xong, xoay người rời đi.
Mà thực tế chứng minh, cách làm của anh rất chính xác.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Trình Di thoải mái hơn rất nhiều.
Anh nằm ngửa trên giường, nhìn đèn hoa sen màu vàng nhạt phía trên, bỗng nhiên lại nhớ tới người đàn ông mặc đồ trắng lúc trước bị anh giết chết.
Năng lực hoa ngữ Trầm Túy chi thủ, quả thật cực kỳ cường hãn, chỉ cần tiếp xúc với đối thủ, là có thể nhanh chóng mạnh mẽ khống chế đối phương một khoảng thời gian: Không biết thời gian khống chế cụ thể của Trầm Túy Chi Thủ là bao lâu?
Lý Trình Di suy tư, tầm mắt bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây.
Rất nhanh, anh phát hiện một mục tiêu.
Bên bệ cửa sổ, đang có một con ruồi đen to bằng móng tay.
Anh chậm rãi đứng dậy, rón rén tới gần, sau đó đột nhiên đưa tay che lại.
Phốc.
Con ruồi bất ngờ không kịp đề phòng, bị một bàn tay lớn nhẹ nhàng chụp.
Nó vỗ cánh điên cuồng, cố gắng thoát khỏi bàn tay, nhưng vô ích.
Lý Trình Di nắm lấy nó, suy nghĩ một chút, dùng tay phải chạm vào, phát động hoa ngữ.
Tiếp theo, anh buông tay ra, để mặc con ruồi cấp tốc bay ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ, đảo mắt liền biến mất ở trong đêm tối.
Trước tiên kiểm tra tác dụng khoảng cách.
Lý Trình Di yên lặng chờ đợi, cảm thụ thể lực tinh thần không ngừng trôi qua.
Trầm Túy chi thủ chia làm hai bước.
Thứ nhất chạm vào mục tiêu, thứ hai: muốn mục tiêu bị chạm vào bị mê muội bởi thứ khác: Trong khoảng trống giữa hai bước, thể lực và tinh thần liên tục hao tổn.
Loại tiêu hao này Lý Trình Di muốn biết, sẽ bị nhân tố gì ảnh hưởng.
Cảm giác tốc độ tiêu hao cũng giống như lúc trước, không có gì khác nhau.
Đợi đến khoảng năm phút sau, Lý Trình Di dần dần bắt đầu cảm giác đầu váng mắt hoa, hô hấp dồn dập, cảm giác rất mệt mỏi, rất muốn ngủ.
Anh biết mình đã đến cực hạn, lúc này tay phải hướng trên tường ấn một cái.
Hoa ngữ bước thứ hai phát động.
Tiêu hao nhất thời đình trệ, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi xuống ghế nghỉ ngơi một lát, rất nhanh, những tiếng vù vù con ruồi nhanh chóng tiếp cận.
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Lý Trình Di, con ruồi vừa rồi bay đi đã lao vào tường hung mãnh như máy bay chiến đấu.
Phốc.
Ruồi bám vào tường không nhúc nhích.
Lý Trình Di lấy điện thoại ra bắt đầu tính giờ.
Anh liền kéo ghế ngồi ở bên cạnh, lướt điện thoại di động đồng thời, không ngừng ghi chép thời gian duy trì năng lực hoa ngữ.
Một phút thôi.
Hai phút.
Năm phút.
13 phút.
Rốt cục, con ruồi vỗ cánh, một lần nữa từ cửa sổ bay đi.
Chương 76: Thử nghiệm năng lực hoa ngữ.
Đương nhiên, trước khi đi, Lý Trình Di lại sờ nó.
Dù sao nghỉ ngơi một hồi lâu, tinh lực của anh cũng khôi phục chút ít.
“Mười ba phút, xem ra năng lực này cũng có liên quan đến sức mạnh của sinh vật. ” Nhưng cụ thể là bị ảnh hưởng bởi cái nào, thời gian dài ngắn do nhân tố nào quyết định, cái này còn phải kiểm tra.
Đợi một lát sau, chờ ruồi bay xa, Lý Trình Di lại đưa tay ấn lên tường, phát động hoa ngữ.
Ong. . . . . .
Rất nhanh, âm thanh như phiên bản máy bay chiến đấu thu nhỏ lại từ ngoài cửa sổ truyền đến.
Con ruồi kia lại một lần nữa mang theo khí thế thấy chết không sợ, hung hăng đập đầu vào mặt tường.
Phụt.
Nó dính vào tường bất động, thân thể dính vào tường, giống như một bức tranh.
Lý Trình Di lại lấy điện thoại ra bắt đầu tính giờ.
Lần này thời gian ngắn hơn rất nhiều, chỉ kéo dài năm phút.
Có suy giảm không? Anh hơi nhíu mày, cảm giác, hai lần năng lực hoa ngữ hẳn là không có gì khác nhau mới đúng. . .
Chờ một chút! Bỗng nhiên anh nghĩ đến một điểm, “Chẳng lẽ, là khoảng cách thời gian giữa hai bước của mình, quyết định thời gian duy trì liên tục?”
Lập tức, anh lại thừa dịp con ruồi muốn bay, đưa tay lên chạm vào nó.
Sau khi hoa ngữ mất đi tác dụng, con ruồi đen hoảng sợ lao ra cửa sổ, bay về phía bầu trời đêm tự do.
Nhưng rất nhanh, Lý Trình Di lại sờ trên tường. . . . . . Con ruồi điên cuồng bắn về, thấy chết không sợ lao vào tường, lưu lại một chút vết máu.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Cứ thế kiểm tra, khi tiến hành đến lần thứ mười ba, Lý Trình Di gần như hiểu được quy tắc của năng lực hoa ngữ.
Cường độ năng lực là cố định, thời gian được quyết định bởi sức mạnh của vật bị thi thuật, tốc độ tiêu hao tại khe hở là cố định.
“Lặp lại đối với một mục tiêu, sẽ xuất hiện kháng tính. ” Thời gian thứ hai sẽ giảm một nửa, hoặc thậm chí nhiều hơn: Sau đó dần dần tiêu hao, cho đến lần thứ mười ba, năng lực hoàn toàn mất đi.
Lý Trình Di không có đơn độc lấy một lần kiểm tra làm tiêu chuẩn, mà là trong thời gian kế tiếp, lặp đi lặp lại không ngừng, toàn phương vị kiểm tra năng lực hoa ngữ.
Ngoại trừ con ruồi, anh còn thử qua các loại côn trùng động vật hình thể khác, nhưng kết quả đều không chênh lệch nhiều.
Ngoại trừ kiểm tra năng lực thí nghiệm, điều anh duy nhất làm, chính là không ngừng ở công ty rèn luyện ở giữa, tăng cường thể lực, huấn luyện cách đấu (chiến thuật chiến đấu).
Lần trước, kỹ thuật chiến đấu của người đàn ông mặc đồ trắng khiến anh có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, cho nên, để không lại xuất hiện tình huống tương tự, anh quyết định tăng cường ở phương diện này.
Đồng thời, anh cũng không quên đi khắp nơi tìm kiếm ác niệm.
Chỉ là đáng tiếc, đi khiêu khích côn đồ động thủ, sau đó đánh nhau, mỗi lần hấp thu ác niệm cũng chỉ một hai điểm, tốc độ tích góp từng tí một tương đối chậm chạp.
Vì tập trung tinh lực, Lý Trình Di nói với gia đình mình còn đang đi công tác ở nơi khác, cũng không về nhà, sau đó liền toàn lực chuẩn bị cho lần tiếp theo tiến vào Góc chết.
Thời gian từng chút trôi qua, từng ngày trôi qua, đảo mắt đã hơn một tháng trôi qua.
Lý Trình Di thường xuyên đi xung quanh khiêu khích, khiến cho bọn côn đồ gần đó không tới gần nữa.
Tiến độ ác niệm cũng bị kẹt ở mức 89%, không nhúc nhích.
Nếu muốn tăng cường năng lực thực chiến, biện pháp nhanh nhất chính là cải tạo.
…………. .
Tại phòng tập của công ty Hồng Cẩm.
Tống Nhiễm khoanh tay trước ngực, nói với Lý Trình.
“Cách đấu gì đó, kỳ thật không quan trọng, quan trọng là cải tạo sao cho thích hợp với cậu, phát huy được sở trường của bản thân. ”
“Tôi hiểu, nhưng tôi vẫn có chút mâu thuẫn với việc cải tạo cơ thể: “Lý Trình Di khẽ lắc đầu, phủ định đề nghị của đối phương.
Quả thật, nếu muốn hình thành thực lực thì phải thường xuyên bảo dưỡng: Hơn nữa giá cả còn rất xa xỉ: “Tống Nhiễm đồng ý gật đầu.
Thiết bị bay thế nào? “Lý Trình Di nhẹ giọng hỏi.
“Thiết bị bay. . . . . . cũng là loại đồ chơi trí tuệ, thuộc là loại dùng để ám sát: “Tống Nhiễm nhíu mày, ” Kỳ thật tôi không khuyên cậu lựa chọn thiết bị bay, chúng quá cực đoan”.
“Tôi chỉ biết là, thiết bị bay là điều khiển máy móc không người lái tiến hành chiến đấu chém giết một cách có hệ thống, anh có thể nói tỉ mỉ một chút không?”
So với cải tạo người, thiết bị bay tuy rằng khuyết điểm nhiều, nhưng có một ưu điểm lớn nhất, đó chính là không phải cải tạo thân thể.
“Loại thiết bị bay cơ bản nhất, cũng cần bảo trì khá tốn kém, tuy rằng không phiền toái như người cải tạo, nhưng cũng cần yêu cầu cao đối với lực tính toán, sóng não, nếu cậu cảm thấy hứng thú, có thể thử trước một chút. ” Tống Nhiễm nhíu mày trả lời.
“Thiết bị bay điều khiển khoảng cách xa, lực sát thương mạnh, nhưng bảo vệ bản thân cực kỳ yếu. ”
“Yếu ớt không sợ, chỉ cần giải quyết đối thủ trước, yếu ớt hơn nữa đối với tôi mà nói cũng tuyệt đối an toàn: “Lý Trình Di trả lời.
“Được rồi, nhưng thiết bị bay cũng được, cải tạo người thì cậu đều phải tự kiếm tiền mua, công ty không thể đầu tư cho cậu loại đồ dùng cá nhân siêu lớn này: “Tống Nhiễm nhắc nhở, ” Chân giả của tôi chính là tự mình dùng tiền mua.
Lý Trình Di có chút sợ hãi, anh đang lo lắng cho hầu bao của mình, rốt cuộc có đủ tiền mua cái rẻ nhất hay không.
“Trước tiên đến trung tâm đo lường trí tuệ, trí tuệ của cậu không thành vấn đề, sau đó sẽ nhận được một giấy chứng nhận trí tuệ của cậu đạt tiêu chuẩn, đồng thời còn có xuất thân trong sạch. ”
Thương hiệu thiết bị bay lựa chọn như thế nào, cũng là một chuyện phiền toái, cậu tốt nhất nên bắt đầu luyện tập nghiệp dư trước: Tống Nhiễm tiếp tục nói.
Lý Trình Di cẩn thận nghe, đồng thời cũng lấy điện thoại di động ra tìm kiếm cách thức sở hữu thiết bị bay.
“Bên Nghi Quốc, tổng cộng sản xuất hai loại thiết bị bay đặc chủng, cùng với ba loại thiết bị bay tiêu chuẩn trên biển, trên không: Đương nhiên, cậu chỉ có thể mua sau khi có giấy chứng nhận của trung tâm đo lường trí tuệ: Cụ thể mua như thế nào, tôi cũng không rõ: Có lẽ cậu có thể đi hỏi ông chủ: “Tống Nhiễm trả lời.
Chương 77: Điềm báo.
Ông chủ còn đang bận điều tra chuyện bất động sản Ngải Hi, tôi sẽ hỏi sau: “Lý Trình Di thấy không khai thác thêm được gì nữa liền trở lại luyện tập cách đấu.
Hiện kỹ thuật chiến đấu thịnh hành tên là kỹ thuật chiến đấu quỹ đạo chữ thập: Trọng yếu là thân thể phải ổn định, không ngừng di chuyển theo quỹ đạo hình chữ thập, đạt được mục đích né tránh xạ thủ trong phạm vi nhỏ.
Trong lúc tránh né đồng thời có thể nhanh chóng tiếp cận đối thủ, cận chiến.
Sau một phen huấn luyện, sắc trời dần tối, cũng gần sáu giờ chiều.
Lý Trình Di hẹn Tống Nhiễm cùng đi ăn lẩu cay gần đó, nhưng không hẹn được, tự mình xuống tầng, định tìm một quán bún gạo trong tòa nhà Tân Thế Kỷ ăn tối.
Rất nhanh, anh tìm được một cửa hàng bún Ngũ Khê bên cạnh tòa nhà.
Trong quán bún vắng ngắt, hơn mười cái bàn chỉ có hai bàn có người.
Lý Trình Di đi vào tìm một cái bàn gần góc ngồi xuống, cầm di động quét mã gọi món.
Anh liếc mắt nhìn chỗ lấy thức ăn của cửa hàng chỗ, có thể nhìn thấy bên trong đầu bếp đang cầm điện thoại di động đang nói chuyện phiếm với người khác, mặt còn cười cười rất mập mờ.
Trong lòng Lý Trình Di ít nhiều có chút khó hiểu.
Anh mới đi tới thế giới này, thời đại này, còn chưa kịp cảm thụ sinh hoạt người bình thường nơi này, liền bị Góc chết một hơi kéo vào bên trong.
Ngồi ở chỗ ngồi, gọi món xong, anh nghiêng mặt, nhìn một bên tường gạch men sứ màu bạc phản quang.
Gạch men sứ tựa như gương, trơn bóng như mới, chiếu rọi ra khuôn mặt của anh lúc này.
Đó là một người đàn ông hai mươi mấy tuổi thoạt nhìn rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, có chút chán chưởng.
Dáng người bọc trong áo T – shirt màu đen nhìn có chút rắn chắc, khỏe mạnh hơn phần lớn mọi người.
Tóc ngắn đen dài, cũng có vẻ già dặn tinh giản.
Ít nhất so với lúc trước, tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Trong lòng anh nghĩ như vậy, tự an ủi mình.
Không hiểu sao, anh bắt đầu hồi tưởng sinh hoạt của mình trước kia, kiếp trước, anh cũng thường xuyên một mình đi ra ngoài ăn khuya.
Đôi khi một người đàn ông ngồi trong nhà hàng và nếu không có gì khác, anh ta có thể ngồi cho đến khi nhà hàng đóng cửa.
Có lẽ là huấn luyện quá mệt mỏi, cũng có lẽ là trong khoảng thời gian này thần kinh vẫn căng thẳng, Lý Trình Di nghĩ nghĩ, bất tri bất giác nhập thần.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Anh vẫn ngồi trên ghế, chờ bún mình gọi đưa lên.
Sao lâu như vậy còn chưa tới? Mơ hồ anh cảm giác thời gian tựa hồ rất lâu.
Nhưng chỗ lấy thức ăn vẫn không có động tĩnh.
Lý Trình Di nhíu mày quay đầu lại, anh đưa lưng về phía lấy thức ăn, cho nên quay đầu mới có thể nhìn thấy tình huống bên kia.
Chỉ là quay đầu lại.
Anh liền biến sắc.
Nhà hàng trống rỗng.
Bên cạnh bàn ghế mặt trắng chân đen, một người cũng không có.
Vừa rồi còn có hai bàn có người, hiện tại không biết rời đi từ lúc nào.
Chỗ lấy thức ăn màu trắng, bên trong cũng trống rỗng, chỉ có thể nhìn thấy một cái nồi lớn mở nắp, bên trong là nước dùng.
Chiếc thìa được treo bên cạnh nồi, nhưng đầu bếp đã biến mất.
Lý Trình Di cảm thấy không ổn, chậm rãi đẩy ghế ra, đứng lên.
Anh nhìn quanh.
Trong cửa hàng bún, mười mấy cái bàn này, lúc này mơ hồ lộ ra một loại an tĩnh quỷ dị khó tả.
Quạt xoay treo trên tường vẫn đang chuyển động, đèn trắng nhỏ trên trần nhà vẫn sáng rõ như cũ.
Bảng thực đơn phía trên vẫn sáng trắng.
Lý Trình Di đi tới chỗ lấy thức ăn, từ bên ngoài lỗ hổng hình bán nguyệt, thò đầu nhìn vào trong.
Bên trong là bếp sau, trống rỗng, không có lấy một người.
Dao thái đều đặt ở trên mặt bàn, phảng phất một giây trước còn có người đang dùng.
Một thùng dầu cải đen thui, nắp còn chưa vặn lại.
Máy hút khói tràn đầy khói dầu còn sáng đèn chiếu sáng.
Có ai không? “Lý Trình Di nhẹ giọng gọi.
Không ai trả lời.
Ánh mắt anh ngưng trọng hẳn lên.
Từ chỗ lấy thức ăn rụt đầu lại, xoay người.
Một gương mặt trắng bệch, đối diện mặt anh, đứng ở phía sau!
“!!? ”
Lý Trình Di phản xạ có điều kiện, lùi về phía sau mấy bước, khom lưng rút súng.
Răng rắc.
Cò súng thiếu chút nữa bóp cò, nhưng trước mắt lại không có gì.
Khuôn mặt trắng bệch vừa rồi, phảng phất thoáng cái biến mất, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác anh nhìn nhầm.
Hô. . . . . . Hô hô. . . . . .
Trái tim Lý Trình Di đập nhanh, sắc mặt hơi đỏ ngầu.
“Không phải mình còn ở Góc chết trong bãi đỗ xe Grius sao?” Làm sao. . . . . . Không đúng!
Đột nhiên anh kịp phản ứng.
Lúc trước, khi ở trong trường đại học anh cũng thiếu chút nữa tiến vào trong Góc chết thần bí kia.
“Nói cách khác, cũng không phải tiến vào Góc chết này, sẽ không phải lần nữa tiến vào Góc chết khác. . . ”
Lý Trình Di bỗng nhiên phản ứng lại.
Đây là tư liệu chi tiết mà phía Tân Đức Lạp cũng không đưa cho anh.
Không. . . . . . Cũng có thể là bọn họ cũng căn bản không phát hiện, Tân Đức Lạp chỉ là công ty tư nhân, tư liệu không đầy đủ cũng bình thường, nếu như là chính thức, có lẽ. . . ”
Lý Trình Di vừa cảnh giác đi về phía cửa chính nhà hàng, vừa cầm súng, lúc nào cũng sẵn sàng động thủ.
May mắn chính là, khuôn mặt trắng bệch lúc trước vẫn không xuất hiện nữa.
Cho đến khi anh đi tới cửa chính, xung quanh vẫn yên tĩnh.
Phù phù. . . . . .
Lý Trình Di nhẹ nhàng thở ra, đưa tay cầm tay nắm cửa kính, đẩy ra ngoài.
Cạch. . . . . .
Trục cửa phát ra tiếng ồn nhỏ, sau đó bị đẩy ra.
Lý Trình Di bước lên trước một bước.
Trong phút chốc trước mắt hoa lên, trong đầu trời đất quay cuồng, giống như hoàn toàn mất đi cân bằng.
Trong nháy mắt, anh đã đứng ở ngoài tiệm bún, xung quanh là người đi lại tấp nập trên đường phố.
Bên cạnh chính là bảng hiệu đèn neon màu sắc rực rỡ của tòa nhà Tân Thế Kỷ.
“Ra rồi! “.
Xem ra lúc trước chỉ là sợ bóng sợ gió, hẳn chỉ là điềm báo tạm thời.
Góc chết đôi khi có thể tạo ra điềm báo tạm thời, điềm báo này không có nghĩa là bạn nhất định sẽ đi vào.
Chương 78: Đụng độ quái vật.
Điều này cũng đã được đề cập trong hồ sơ của công ty.
Lý Trình Di thở phào nhẹ nhõm quay đầu lại nhìn, hàng bún lúc trước vẫn còn, người bên trong vẫn là hai bàn vừa rồi.
Tựa hồ tiệm bún trống rỗng mà anh vừa nhìn thấy kia, chỉ là ảo giác.
“Nhưng xem ra cũng sắp rồi: Những điềm báo bắt đầu xuất hiện, có nghĩa là mình có thể sắp bước vào, phải chuẩn bị sẵn sàng. ”
Trong lòng anh chộn rộn, cất bước đi về phía khách sạn mình ở.
Lạch cạch.
Bước chân bước ra bước thứ hai.
Trước mắt anh bỗng nhiên nổ đom đóm, cái loại cảm giác trời đất quay cuồng này lại một lần nữa dâng lên.
Chờ tầm mắt anh rõ ràng, đầu óc ổn định lại.
Trước mắt đã là một mảnh ánh đèn màu trắng u ám.
Trên mặt đất màu đen, một hàng đường đỗ xe màu trắng mơ hồ kéo dài ra phía trước.
‘Grius. . . . . . ‘
Cả người Lý Trình Di cứng ngắc, nhanh chóng phản ứng lại, nhìn sang hai bên.
Bùm.
Trên tường bên cạnh, cửa phòng sửa chữa màu đỏ đột nhiên mở ra.
Một đầu người to lớn đen trắng ầm ầm lao ra, tốc độ cực nhanh, tựa như cự thú, hướng về phía anh há mồm bay bổ nhào tới gần.
Hoa Lân Y! Trong lòng Lý Trình Di chấn động, da thịt toàn thân phủ lên vảy y màu tím đen.
Vô số cánh hoa tử đằng tựa như điểm sáng, hội tụ đến thân thể anh, ngưng tụ thành áo giáp dữ tợn, đồng thời còn xen lẫn từng tia từng tia khói đen rất nhỏ.
Trong nháy mắt, mặt người nhào tới gần.
Lý Trình Di chỉ kịp giơ tay một quyền.
Oanh!!!
Người và quái vật chính diện va chạm.
Thân thể Lý Trình Di bị đánh bay, đập mạnh vào tường, lăn xuống đất.
Anh chỉ cảm giác toàn thân một trận đau nhức, cánh tay bả vai xương cốt phảng phất không có tri giác: Tay phải tựa như không có, hoàn toàn không dùng được lực.
Quái vật mặt người lúc này đang mơ hồ hồ từ bên kia tường một lần nữa bay về phía anh.
“Đáng chết! “Tay phải Lý Trình Di đập mạnh lên tường, năng lực hoa ngữ phát động giai đoạn hai.
Vừa mới ở va chạm trước đó, anh liền phát động năng lực hoa ngữ, Trầm Túy chi thủ.
Hiện tại hướng trên tường vỗ một cái, chính là vì muốn khống chế quái mặt người, kéo dài thời gian, đi kiểm tra cách thoát thân.
Quả nhiên, sau khi Lý Trình Di ấn tay lên tường, quái vật mặt người lập tức thay đổi mục tiêu, đụng vào bức tường mà anh đã chụp.
Bùm.
Nó hung hăng đụng vào tường, dán sát tường không nhúc nhích nữa.
Lý Trình Di nhân cơ hội bò dậy, co cẳng bỏ chạy.
Mặc hoa lân y, năng lực sử dụng hoa ngữ của anh còn có thể tăng cường độ: Cho nên anh không lo lắng quái nhân mặt sẽ nhanh chóng thoát khỏi trói buộc.
Thừa dịp trạng thái này, anh chạy hết tốc lực, phóng về phía khúc cua phía trên.
Vừa rồi anh vội vàng quan sát thấy, tầng này chính là tầng dưới cùng của bãi đỗ xe Grius, mà tầng cao hơn, rất có thể có khe hở.
Vị trí xuất hiện khe hở cũng không có quy luật, Lý Trình Di cũng chỉ có thể không ngừng tìm kiếm.
Rất nhanh, xông qua khúc cua, lên một tầng, sau khi không nhìn thấy bóng dáng mặt người quái dị khủng bố, tâm tình Lý Trình Di hơi ổn định một chút, tầm mắt cũng không ngừng quét qua hai bên.
Không có!
Anh không dám dừng lại, lại dùng tốc độ cao nhất xông lên tầng cao hơn.
Vẫn không có!
Sau đó tầng thứ ba, vẫn không có!
Thứ tư, thứ năm, thứ sáu!
Không, không, không! Đều không có khe hở.
Lý Trình Di bắt đầu lòng như lửa đốt, Hoa Lân Y làm tiêu hoa thể lực rất lớn, vẫn không tìm thấy. . .
Thẳng đến khi vọt tới tầng thứ bảy.
Tìm thấy rồi!
Một khe hở màu đen, rõ ràng xuất hiện ở trên tường bên phải, sau một cây trụ tròn chịu lực, bị bóng tối ngăn trở.
Trong lòng anh mừng rỡ, vội vàng tiến lên.
Bùm!!
Một lực lớn đánh vào người anh, hất văng Lý Trình Di ra ngoài.
Quái vật mặt người không biết lúc nào lại xuất hiện, miệng rộng há to, nhào về phía anh.
Cắn không trúng, bị Lý Trình Di quay cuồng né tránh.
Quái vật mặt to lần nữa xoay người, giống như xe hơi tăng tốc nhằm phía anh.
Nhưng nó bay vài mét liền lập tức dừng lại, dán mặt sát đất, không hề nhúc nhích.
Lại là năng lực hoa ngữ!
Lý Trình Di từ trên mặt đất xoay người, không chút chần chừ, xông về phía khe hở kia.
Trong dư quang của khóe mắt, lại một quái vật mặt to đang từ chỗ rẽ bay ra, hướng bên này vọt tới.
“Mẹ nó, có hai con!” Trong lòng anh vội vàng xao động, vội vàng nghiêng người chen vào khe hở.
Nhưng Hoa Lân Y quá cứng quá rộng, căn bản không vào được, kẹt ở ngoài khe hở.
Nhìn con quái vật mặt to thứ hai dần dần tới gần, Lý Trình Di quả quyết, tâm niệm khống chế Hoa Lân Y biến mất, nghiêng người nhảy vào khe hở.
“Sống hay chết, xem cái này!”
Cả người lọt vào bên trong khe hở, cho đến khi vào sâu được 5, 6 mét, anh dừng lại, dựa theo kế hoạch lúc trước.
Lúc trước Dongi Jagir làm như thế nào?
Nhắm mắt lại!
Lý Trình Di cố nén xúc động muốn nhìn quái vật mặt người, nhắm mắt lại.
Bùm!
Bùm!
Quái vật mặt người ở bên ngoài va chạm khe hở.
Một đầu quái vật giống như cao su mềm mại chui vào miệng khe hở.
Nhưng Lý Trình Di lúc này cái gì cũng không nhìn thấy, anh nhắm chặt hai mắt.
Sau khi nhắm mắt, sau đó là đếm!
Đếm!
“Một, hai, ba, bốn. . . ” Anh bắt đầu đếm.
Đếm đến ba mươi, Lý Trình Di nhanh chóng bắt đầu ngâm nga bài hát.
Bùm!
Anh nghe được tiếng va chạm quái dị bên ngoài khe hở.
“Đêm đã khuya, chắc sẽ có ai ở ngoài cửa sổ.
Là ai a, là ai a, đó là tên mập to con.
Cậu nói một câu tôi nói một câu, không sợ trời tối không sợ gấu.
Người thích cười, cũng sẽ khóc, nhắm mắt lại đếm nào.
Một hai ba bốn năm, ai mở mắt sẽ thua. ”
Anh bắt đầu ngâm nga từng câu từng câu bài đồng dao của Glyce.
Trong khe hở căn bản không có cách nào mặc Hoa Lân Y, anh vừa ngâm nga hát, vừa kiểm tra nhiều lần, khe hở quá chật chội, Hoa Lân Y không có cách nào thành hình.
Kỳ quái chính là, theo anh ngâm nga ca, bên ngoài quái vật mặt người dần dần không hề phát ra âm thanh, mà là chậm rãi an tĩnh lại.
Chương 79: Dự cảm không rõ.
Anh đến lần thứ 3
Xung quanh phảng phất cực kỳ yên tĩnh.
Quái vật mặt người hoàn toàn không có động tĩnh.
Lý Trình Di chậm rãi, chậm rãi, hé mắt nhìn.
Anh vẫn đứng trong khe hở.
Nhưng tầm mắt phía trước, ngoài khe hở, quái vật mặt người đã toàn bộ biến mất, phảng phất chưa bao giờ xuất hiện qua.
Cửa căn phòng kỹ thuật màu đỏ đối diện khe hở, lúc này đang mở rộng.
Một thiếu niên tái nhợt mặc áo trắng, đang đứng ở trước cửa, lẳng lặng nhìn chăm chú vào anh.
Ong. . . . . .
Chậm rãi, một loại phiền não ù ù chói tai, không ngừng từ bốn phương tám hướng tràn vào trong tai Lý Trình Di.
Anh nhíu chặt mày, cảm giác tầm nhìn trước mắt bắt đầu xoay tròn.
Khe hở trước mắt cũng bắt đầu chuyển động, người khác cũng đang chuyển động.
Thiếu niên ngoài khe hở tính cả cánh cửa đỏ cùng một chỗ, trong lúc chuyển động chậm rãi rời xa, thu nhỏ lại, mơ hồ.
Phụt.
Một tiếng vang nhỏ, giống như tiếng tắt TV.
Tất cả hình ảnh trước mắt Lý Trình Di chợt khép lại thành một đường thẳng.
Thu nhỏ lại một chút rồi biến mất.
“Có cần gọi điện thoại cấp cứu cho cậu không? “Một giọng nói mang theo sự quan tâm, từ xa chậm rãi tới gần, lớn dần.
Lý Trình Di lắc lắc đầu, mở mắt ra.
Anh vẫn đứng ngoài hàng bún, thân thể lung lay sắp đổ, giống như bị vắt kiệt sức.
Cả người tựa như mấy ngày mấy đêm không ngủ.
Bên cạnh một ông già tóc bạc, đang xách theo một túi mua sắm, hơi thân thiết nhìn mình.
Hiển nhiên là người nhiệt tình đi ngang qua, thấy anh lảo đảo, tưởng là phát bệnh gì đó.
“Không cần, cám ơn, cháu. . . cháu không sao: Chỉ là. . . quá mệt mỏi: “Lý Trình Di mở to mắt, nhìn mọi thứ xung quanh, nhanh chóng trả lời.
Không có người chết!
Anh kịp phản ứng.
Hoàn toàn không có người chết, anh rời khỏi bãi đậu xe của Grius!!
Lần này! Anh không phải dựa vào người chết mới thoát ly! Mà là thuần túy dựa vào phương pháp trốn thoát cuối cùng của Dongi Jagier mà mình điều tra được.
Lý thuyết người sống sót, sau đó nhất cử thành công, thoát khỏi Góc chết!
Mình. . . . . . Thành công rồi!
Lý Trình Di cúi đầu, nhìn hai tay mình, tay phải hoàn toàn mất đi tri giác, chỗ khớp nối vai và ngực đã bắt đầu đau rát.
Nhưng. . . . . . Anh thành công rồi! Thành công thoát được rồi!
Một loại cảm giác bỗng nhiên thoải mái cảm giác, cực kỳ khó có được, chậm rãi vây quanh toàn thân Lý Trình Di.
Anh phảng phất thoáng cái buông xuống gánh nặng nặng nề, cả người đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Không có việc gì là tốt rồi, người trẻ tuổi, làm việc cố gắng cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe. ” Ông già nhắc nhở một câu, hiển nhiên người trẻ tuổi thường xuyên gặp phải đều để lại ấn tượng không tốt với ông.
“Vâng, chỉ là tập luyện hơi quá sức. ” Lý Trình Di giải thích.
Tạm biệt ông già tốt bụng, cảm xúc anh mênh mông, ngơ ngác đứng trong chốc lát, lại trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì.
Trở lại khách sạn?
Hay là trả phòng về nhà?
Anh đã thoát khỏi bãi đỗ xe của Grius, như vậy, chỉ cần không gặp phải Góc chết mới lần nữa, sẽ không có nguy hiểm.
“Rốt cục. . . . . . Cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi. ”
Lý Trình Di lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng chia sẻ tin tức tốt này cho Tân Đức Lạp và Tống Nhiễm, hai người này rõ ràng không liên quan gì đến việc anh tiến vào Góc chết hay không, nhưng lại là người giúp anh nhiều nhất.
Hai tin nhắn gửi đi.
Ngay lập tức, điện thoại của Tân Đức Lạp gọi tới.
“Thế nào? Về nhà nghỉ ngơi hay tiếp tục huấn luyện ở công ty?” Ông luôn kiệm lời mà vào thẳng luôn vấn đề.
“Về nhà trước, bây giờ tôi chỉ muốn tắm rửa, ngủ một giấc thật ngon, không nghĩ gì cả: “Lý Trình Di trả lời.
“Cố lên” Tân Đức Lạp không nói gì, có lẽ ông cũng hiểu tâm tình của Lý Trình Di lúc này.
Cúp điện thoại, Lý Trình Di tươi cười, sải bước đi về phía khách sạn.
Trả phòng, đón xe, về nhà.
Liền mạch lưu loát.
Về đến nhà, sau khi mở cửa vội vàng ứng phó xong vài câu hỏi han của cha mẹ, anh nhanh chóng tắm rửa, lên giường, ngã đầu liền ngủ.
……………
Trong một tiểu khu cao cấp ở Ngoại ô Toại Dương.
Một người trung niên mặt đầy râu ria, mấy ngày không cạo, đang ngồi ở bên cạnh một cái ghế nằm, trên mặt bàn bên cạnh, gạt tàn dày đặc tàn thuốc màu vàng nhạt, có còn điếu thuốc cháy dở.
Không chỉ là gạt tàn thuốc, một ít tàn thuốc thậm chí đã rơi ra khỏi bàn, rải trên mặt đất.
Khói thuốc dày đặc quanh quẩn bên cạnh người đàn ông, nhưng ông ta không quan tâm, một tay cầm điện thoại di động, một tay kẹp một điếu thuốc lá mới đang sáng lửa.
Ông chủ!
Đột nhiên trong phòng khách phía sau, một người đàn ông áo khoác đen tóc húi cua, bước nhanh đến bên cạnh người trung niên, kích động nói.
Tìm được rồi!
“Tìm được rồi!? “Lão người đàn ông sửng sốt, trong mắt chậm rãi có chút ánh sáng.
“Có tin tức của Đông Đông rồi hả? con bé ấy ở đâu?” ông ta đột ngột đứng dậy, giọng nói trầm thấp rít lên, giống như một con sư tử đột nhiên bị đánh thức.
Áo khoác đen đầu húi cua giật mình, nhưng vẫn cố nén đứng tại chỗ, nhanh chóng trả lời.
“Ông chủ không phải Đông Đông, là người ông dặn, tư liệu của hắn ta, chúng ta tìm được từ cách khác rồi!”
“Không phải Đông Đông. . . ” tinh thần người đàn ông trung niên lại lần nữa chán chưởng.
Ông ta là bố của Mạnh Đông Đông, Mạnh Minh Thành.
Con gái đã mất tích rất lâu, ngay trong nhà mình, xung quanh có một đống người ngày đêm bảo vệ.
Nhưng khi con gái ông ta vừa vào nhà vệ sinh thì trong nháy mắt đã không thấy đâu, cho tới hôm nay, cũng vẫn bặt vô âm tín như cũ.
Ông ta phát động toàn bộ quan hệ, tốn không biết bao nhiêu tiền bạc, phái người tìm khắp nơi.
Nhưng đến bây giờ, vẫn không có tin tức gì. . . . . .
Ý cậu là, tìm được tin tức hai người mà Đông Đông nói?”
Không tìm được tung tích con gái, nhưng tìm được hai người khác, nói không chừng có thể biết được tin tức của con gái từ trong miệng bọn họ!
Mạnh Minh Thành kỳ thật trong lòng đã có dự cảm không rõ, nhưng ông ta không muốn nghĩ, không dám nghĩ.
Chương 80: Hỏa Liêm.
“Tìm được cả hai rồi? ” Ông ta nhanh chóng hoàn hồn hỏi.
“Vâng, một người đã mất tích và chết từ lâu: Nhưng người kia vẫn đang còn sống, đang làm việc bên chỗ tòa nhà Tân Thế Kỷ: Anh trai của em đã nhìn thấy anh ta. ” Tên mặc áo khoác đen tóc húi cua nhanh chóng trả lời.
Lúc trước Mạnh Đông Đông thông qua phần mềm AI, đại khái xác định bộ dáng của Lý Trình Di.
“Nhìn thấy rồi hả?” Trong mắt Mạnh Minh Thành dần dần có một tia sáng.
Ông ta đứng lên, đi tới đi lui, điếu thuốc trong tay còn chưa hút được mấy hơi đã bị dập tắt trong gạt tàn thuốc.
“Chỉ có một mình hắn ta? “Ông ta đột nhiên dừng lại, xoay người hỏi.
“Dạ không, người của chúng ta đi theo hắn, xác định được cả nơi ở” Áo khoác đen tóc húi cua trình bày, ” Biết chỗ ở, sau đó tra tin tức khác, sẽ dễ dàng hơn nhiều”.
“Như thế này đi. . . . . . . . . . . . “Mạnh Minh Thành suy tư một chút, trong mắt mang theo tia hi vọng.
“Lát nữa cậu dẫn người qua đó, điều tra rõ ràng tình hình gia đình thằng nhóc kia”.
“Ý của ông chủ là? “Áo khoác đen tóc húi cua nghi hoặc hỏi.
“Mọi người đều có điểm yếu, phần lớn điểm yếu của mọi người đều là người nhà, khống chế được người nhà, sau đó. . . ”
Đột nhiên, ông ta dừng lại.
Không không không. . . . . . Vì sao thằng đó đi ra? Đông Đông còn chưa ra?
Một ý nghĩ kinh hãi xuất hiện trong lòng Mạnh Minh Thành: Ông ta ngây người, đứng tại chỗ.
Trong lúc bất tri bất giác, con gái từ nhỏ đến lớn, từ ngây thơ đáng yêu, đến duyên dáng yêu kiều, từng hình ảnh, từng tình cảnh hiện lên trong đầu ông ta.
Nước mắt, bắt đầu chậm rãi tràn đầy trong hốc mắt, theo khóe mắt tràn ra.
Môi ông ta mấp máy, nheo mắt lại và cố gắng giữ những giọt nước mắt đứt đoạn bằng một hơi thở sâu, nhưng vô ích.
Ông chủ. . . . . .
Áo khoác đen đầu húi cua thở dài một tiếng.
“Thế để em tự mình dẫn người đi qua?”
“. . . “Mạnh Minh Thành dừng lại, trầm mặc.
Yên tĩnh hồi lâu, ông ta lại lần nữa run rẩy cầm lấy một hộp thuốc lá từ trên mặt bàn, từ đó muốn rút ra một điếu, nhưng rút mãi mà không được.
Tay như bôi dầu bôi trơn, trượt xuống, kẹp không được.
“Tiểu Lâm, tao đối với mày thế nào? “Ông ta đột nhiên hỏi.
“Ông chủ. . . . . . anh đối với em rất tốt: “Áo khoác đen tóc húi cua sắc mặt khẽ biến, tựa hồ hiểu được cái gì.
“Vậy, giúp tao một việc: “Mạnh Minh Thành bình tĩnh nói.
“. . . . . . Gây ra một vụ cháy. . . . . . được chứ? “Áo khoác đen tóc húi cua khẽ cắn răng.
“Làm gọn gàng, dùng súng trước: “Mạnh Minh Thành quay lưng nhìn ngôi sao trắng to trên bầu trời.
“Vâng ạ” Áo khoác đen đầu húi cua gật đầu: Vậy bên A Tằng. . . . . . có cần nói với anh ta một tiếng không?
A Tằng chính là Tằng ca đầu trọc lúc trước Mạnh Minh Thành dặn dò tìm người điều tra tư liệu.
“Không cần, việc này, càng ít người biết càng tốt: ” Mạnh Minh Thành lắc đầu.
“Em hiểu” Áo khoác đen đầu húi cua lấy điện thoại di động ra, ấn nút tắt máy, nhìn màn hình chậm rãi tắt, xuất hiện ký hiệu XF, đó là logo của nhà máy điện thoại di động.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn ông chủ, xoay người lặng lẽ rời đi.
Đầu tiên nổ súng, sau đó tạo ra một vụ cháy ngoài ý muốn, việc này đối với hắn ta mà nói không tính là xa lạ.
Chỉ là lúc này đây, sau lưng đối phương cũng có người, tính nguy hiểm cao hơn trước rất nhiều, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. . . . . .
Tóc húi cua biết, ông chủ sẽ chiếu cố cha mẹ cùng em trai mình, anh lấy cái mạng mình có thể đổi lấy tiền đồ tốt cho em trai cũng đáng.
‘Phải nhanh, với một phát súng ở khoảng cách xa, sau đó tạo ra một mạch điện bị cháy, toàn bộ thời gian phải được kiểm soát trong vòng mười phút. ‘
Đầu húi cua trong lòng tính toán kế hoạch: Khả năng bắn súng của hắn ta rất tốt, đã từng là tay súng bắn tỉa xuất ngũ trong quân đội, tuy rằng so ra kém những xạ thủ nổi tiếng nhưng khoảng cách một hai trăm mét phối hợp hệ thống phụ trợ, bách phát bách trúng vẫn rất nhẹ nhàng.
Anh đi ra khỏi phòng khách, đi ra ngoài qua cánh cửa nửa mở, đứng trước thang máy.
Xoẹt.
Cửa thang máy tách ra, một thanh niên tóc dài mặc quần áo thể thao màu lam, đang đứng trong cabin thang máy, cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Tóc húi cua trong lòng nghi hoặc, nhưng nghĩ có lẽ là người ông chủ mời thêm vào, tuy rằng trong lòng đang tràn ngập tâm tư, nhưng anh vẫn mỉm cười với đối phương, tỏ vẻ lễ phép.
Két. . . . . . Tút.
Trong điện thoại di động truyền ra tiếng nhạc trò chơi thất bại.
Thanh niên nheo mắt, thu điện thoại di động.
Lại thua. . . . . . Bài này khó thật” Anh đưa tay sửa lại áo choàng đen, nhìn về phía áo khoác đen tóc húi cua ngoài thang máy.
“Anh. . . không ra sao? “Áo khoác đen tóc húi cua nhíu nhíu mày, cửa thang máy mở đã hơn mười giây, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích.
“A. . . . . . Xin lỗi, quên mất là tới đây làm gì: “Thanh niên lộ ra thần sắc bừng tỉnh, buông tay xuống.
“Cám ơn: “Anh nhấc chân, đi về phía trước, bước ra khỏi cửa thang máy.
Xoạt!
Trong phút chốc một ánh sáng đỏ xẹt qua cổ họng tóc húi cua.
Tốc độ ánh sáng kia cực nhanh, trong khóe mắt của tóc húi cua chỉ lưu lại một tia hồng.
Máu bắn tung tóe.
Hắn ta kinh ngạc đứng tại chỗ, tay nâng lên, sờ sờ cổ mình, không có cảm giác.
“Mình. . . ” Đầu húi cua há miệng muốn nói chuyện, nhưng khi hắn ta muốn trút giận, mới phát hiện mình đã không lên tiếng được.
Một cảm giác đau đớn lúc này mới nhanh chóng từ cổ lan tràn, tản ra toàn thân.
Mình. . . . . . Bị giết!?
Hắn ta lảo đảo đi về phía sau hai bước, hai tay ôm chặt cổ họng, đau nhức, thiếu dưỡng khí, tuyệt vọng, đủ loại cảm xúc tiêu cực lúc này mới không ngừng tuôn ra.
Xoẹt.
Ánh sáng hồng vờn quanh một vòng, bay trở về lòng bàn tay người thanh niên.
Đó là một con dao cơ giới màu đỏ rực dài chưa bằng gang tay.
Toàn bộ thân đao được lắp đặt bằng những linh kiện rất chi tiết: Chuôi đao có vô số đường lửa màu xanh bạc dày đặc phun ra
Thân đao còn khắc một chuỗi văn tự, tựa hồ là một loại ngôn ngữ mã hóa nào đó.
Thanh niên đi ra khỏi thang máy, lướt qua người gã tóc húi cua.
Đi thẳng đến cửa phòng khách.
Anh ta dừng lại, không đẩy cửa, mà giơ tay phải lên.
Làm phiền anh rồi, Hỏa Liêm.
Anh dường như đang nói chuyện với thứ gì đó.
Phụt. . . . . .