1. Home
  2. Khoa Huyễn
  3. [Dịch] Góc Chết Bí Mật
  4. Tập 7: Có người đến gây sự (c61-c70)

[Dịch] Góc Chết Bí Mật

Tập 7: Có người đến gây sự (c61-c70)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 61: Có người đến gây sự.

Grius ở nơi hẻo lánh, đường ngang ngõ tắt nhiều, chỉ cần đặt mấy khẩu súng ở cửa, là có thể dễ thủ khó công: Không ít người trốn vào trong này.

“Sau đó xảy ra động đất? “Lý Trình Di hiểu rõ.

“Uh: Đã chết không ít người: Một số người chạy được ra nhưng cũng rất nhiều người bị chôn vùi. ” Người con gái đội mũ vàng gật đầu.

Lý Trình Di nhẹ nhàng thở dài, nhìn cái động trước mặt, trầm mặc một chút, đeo kính AR lên, anh đến gần, cúi đầu nhìn sâu vào trong động.

Cửa động thâm thúy u ám, cẩn thận nhìn vào bên trong, chỉ có thể nhìn thấy chỗ sâu hơn mười mét, sâu hơn nữa thì không thấy gì cả.

Lý Trình Di nhíu mày, mở kiểu setup công trình AR ra.

Phụt.

Một bàn tay trắng bệch, mạnh mẽ bám vào mép động.

Lý Trình Di giật mình, lui về phía sau một bước, vội vàng tháo kính xuống .

Nhưng bên cạnh cái động trước mắt không có cái gì, không có bàn tay trắng bệch.

Anh nhíu mày, nhìn cô gái đội mũ vàng khó hiểu bên cạnh.

Thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn thẳng vào trong động đất.

Ảo giác sao?

Cầm lấy AR, anh suy nghĩ một chút, lần nữa đeo kính lên.

Lần này trong lòng đất cái gì cũng không có, không có bàn tay trắng bệch.

Trong chế độ kỹ thuật, anh mở chức năng phóng to, chức năng nhìn ban đêm.

Màu đen trong lòng đất nhanh chóng rút đi, biến thành màu xám nhạt.

Tầm mắt của anh một đường kéo dài vào bên trong.

Đất đen thô ráp, khung kim loại màu bạc cố định, tường bên trong phủ đầy chất kết dính trong suốt dùng để đông cứng.

Ba thứ kết hợp với nhau tạo thành một cái động sâu hơn hai trăm mét dưới lòng đất.

Nhìn trong chốc lát, độ sâu quá sâu, ánh sáng quá tối, không nhìn thấy cái gì giống như trước, Lý Trình Di liền lắc đầu rời đi.

Anh không dừng lại, mà cùng Tống Nhiễm đi dạo xung quanh, kiểm tra địa hình.

Khu thành thị Tiamogue cách nơi này gần 30 km, mua cái gì cũng không tiện, xung quanh cũng không có khách sạn dừng chân, chỉ có cách đó hai km có một làng chài.

Hai người ở trên mặt đất đợi hơn một giờ, rốt cục.

Chỗ cái động đất, một phụ nữ trung niên mặc bộ đồ rằn ri, đeo kính thực tế AR, toàn thân đầy bùn đất chậm rãi bò ra.

Những người đội mũ vàng vừa nhìn thấy liền đến đỡ người phụ nữ này.

Anh Tống, rất vui khi gặp lại anh.

Người phụ nữ này xem ra cũng phải hơn 60 tuổi, mặt đầy nếp nhăn, tóc đuôi ngựa màu đen cũng có chút hoa râm, mặc dù ăn mặc rất mộc mạc đơn giản, nhưng lộ ra vẻ trí thức.

“Nếu là người khác tôi sẽ rất vui, nhưng với chị thì thôi đi” Tống Nhiễm lạnh lùng trả lời, đến gần.

Hai người nhẹ nhàng tới gần, đụng đụng khuỷu tay, đây là lễ nghi xã giao tại Bạch Tinh, giống như bắt tay.

Tôi cùng Lý Trình Di tới đây thăm dò tình hình, chị có phát hiện gì, có thể nói cho cậu ấy biết: “Tống Nhiễm chỉ Lý Trình Di đang đến gần.

“Xin chào: “Lý Trình Di thân thiện giơ tay.

“Xin chào, người trẻ tuổi không tệ, rất có tinh thần phấn chấn: “Đinh Sùng Ý cười bắt tay anh.

Phiền chuyên gia Đinh giới thiệu tình hình tiếp theo. ” Lý Trình Di không nói nhiều đi thẳng vào vấn đề.

Bây giờ xem ra, còn chưa nhận ra vị chuyên gia này có chỗ nào khiến Tống Nhiễm bực bội: Đây chính là một chuyên gia rất bình thường.

Tình huống phía dưới coi như ổn định, một phần nhỏ bị sập, nhưng phần lớn đều tốt: Tôi dùng máy dò đo sóng dò qua, tường chịu lực dọc đều hoàn chỉnh: “Đinh Sùng Ý giải thích.

“Nói cách khác, người có thể vào?”

“Có thể, nhưng cần gia cố kết cấu, cần có thời gian: “Đinh Sùng Ý gật đầu, ” Mặt khác, trước khi cậu tới, chúng tôi căn cứ vào ảnh chụp của cậu, tìm được một ít tư liệu, cậu có thể xem.

Bà nói xong, lấy từ trong túi áo khoác trước ngực ra một bộ nhớ màu trắng bạc, đưa cho Lý Trình Di.

Lý Trình Di nhận lấy, ấn nút bên cạnh bộ nhớ, chạm vào AR.

Nhất thời một mảng lớn hình ảnh văn tự, hiện lên ở trong tầm mắt anh.

Tất cả là về bãi đậu xe của Garius và cậu bé áo trắng.

Lý Trình Di cẩn thận nhanh chóng quét qua một lần, vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc.

Trên phần tư liệu này, ghi chép tỉ mỉ các kết quả điều tra, cùng với phân tích suy đoán của công ty.

“Tin tức về thiếu niên này không tìm thấy, nhưng căn cứ điều tra, chúng ta phát hiện một số đồ vật rất thú vị. ” Đinh Sùng Ý cười nói.

“Dịch bệnh sao? “Lý Trình Di thấp giọng nói: Trên tư liệu là suy đoán như vậy.

Đúng, hơn nữa còn có thể là dịch bệnh do con người: Thiếu niên này, rất có thể chính là một trong những người bị hại: Bọn họ năm đó không phải không nghĩ ra, mà là không có cách nào đi ra: “Đinh Sùng Ý gật đầu: “Nếu như công ty đoán đúng, thì chỉ cần thực sự xuống bãi đỗ xe và thực sự hiểu cấu trúc tòa nhà của nó, bạn có thể tìm ra cách để một số nhân viên đặc biệt rời đi. ”

Lý Trình Di hiểu ý bà nói.

“Nhân viên đặc biệt. . . . . . Nếu thiếu niên áo trắng như vậy không có cách nào rời đi, như vậy dạng người nào có thể tự do rời đi?”

“Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là người đứng sau thảm kịch này”.

“Như vậy thì cách tiến vào. . . “Lý Trình Di dừng một chút, mở miệng đang muốn hỏi.

Đột nhiên cách đó không xa có tiếng ồn ào rất nhỏ bay tới.

Hai người nghiêng mặt, nhìn sang bên kia, mấy người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ màu lam, tay cầm gậy, đang xử lý tranh chấp với nhân viên công trường.

Bọn họ dường như muốn đi vào, nhưng bị những người đội mũ vàng ngăn lại, vì vậy bắt đầu ồn ào.

“Để tôi đi xem: “Tống Nhiễm nói với hai người Lý Trình Di, chủ động đi qua bên kia.

Những người này không phải lần đầu tới đây gây sực: Trước khi chủ quản tới, bọn họ đã tới hai lần: “Người con gái đội mũ vàng đi theo thấp giọng giải thích.

“Nhũng người này từ đâu tới? “Lý Trình Di hỏi.

“Là từ một công ty địa phương tên làbất động sản Ngải Hi, nói nơi này là bọn họ thuê, đất còn chưa hết hạn, không cho phép ai đào bới lung tung. ” Cô gái mũ vàng trả lời.

“Lại là Ngải Hi? “Lý Trình Di nhìn từ xa.

Sau khi Tống Nhiễm đi qua, chỉ nói vài câu, đám bảo vệ áo lam rõ ràng thấp hơn anh ta không ít liền sợ hãi, nhao nhao lui ra phía sau.

Răng rắc.

Chương 62: Khí thế ngất trời.

Bỗng nhiên phía sau cách đó không xa, truyền đến tiếng động thanh thúy, ngay sau đó là tiếng đứt gãy chói tai.

Mọi người trong lòng nhảy dựng, vội vàng quay đầu về phía sau.

Chỉ thấy một chiếc máy xúc màu vàng chuyên để đào đất đã xả khói đen đặc quánh.

Một bóng người lén lút, đang từ phía sau máy xúc chạy như điên về phía xa.

Bắt lấy hắn!

Đám mũ vàng nhao nhao kêu to, đuổi theo.

“Máy móc hỏng rồi, máy xúc hỏng rồi!”, một kỹ sư mũ vàng tiến lên kiểm tra, lập tức kêu lên một tiếng: Động cơ bị vật gì đó nổ tung! Còn có mấy khối linh kiện bị trộm!

Máy xúc ở thời đại này, không phải cấu tạo máy móc và xẻng đơn giản, mà là có kết cấu đào bới tinh vi, không chỉ có thể đào đất, còn có thể khoan lỗ, công năng cực kỳ cường đại.

Cần động cơ mã lực cũng rất mạnh, nhưng hiện lại bị người phá hoại, chỉ còn một máy, nhiệm vụ kế tiếp sẽ rất nặng nề, tiến độ cũng sẽ bị kéo chậm rất nhiều.

Lý Trình Di nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt: Người này. . . . . . Như thế nào cảm giác giống như là cố ý trì hoãn tiến độ khai quật của bọn họ?

Trong lòng anh chỉ là suy đoán: Hiện tại anh mới thông qua một lần vào Góc chết, còn có thời gian, ngược lại không vội, có công ty hỗ trợ, tin tưởng có thể xử lý tốt.

Máy xúc ngừng hoạt động, ảnh hưởng trực tiếp đến tiến độ.

Không nói nhiều, Lý Trình Di và Tống Nhiễm đều nghỉ ngơi ở căn phòng nhỏ lợp tạm bên cạnh công trường, chờ máy móc sửa chữa xong.

Những căn phòng nhỏ tạm thời này đều là phòng dựng tạm bằng những cột sắt, thành từng khối lập phương, dài rộng không quá năm mét còn có cửa sổ.

Giá rẻ, kết cấu vững chắc, chống gió chống mưa chống nắng, thường là để công nhân ở.

Hai người đều không phải là người để ý hưởng thụ, trọng điểm đều tập trung vào công việc.

Thức ăn chỉ là thức ăn nhanh công ty vận chuyển tới hâm nóng rồi ăn.

Liên tiếp ba ngày, mấy người đều đang chờ linh kiện mới vận chuyển tới.

Nhân dịp này, Lý Trình Di cũng đi Tiamogue một chuyến, thử nghiệm hấp thụ ác niệm.

Tức là chủ động trêu chọc người khác, sau đó lại đánh người, lập tức hấp thu ác niệm.

Hiệu quả của phương pháp này, sau khi trêu phải hai tên côn đồ, cho ra kết luận.

Hiệu quả, nhưng rất yếu.

Ác niệm từ 45 tăng lên 49: 4 bậc này còn tốn trọn vẹn một buổi chiều của anh.

Lần kiểm tra này, dưới sự trợ giúp của Tống Nhiễm đã hoàn thành, hiệu quả tuy rằng chẳng ra làm sao.

Nhưng lại để cho Lý Trình Di suy đoán ra, trị số ác niệm, rất có thể liên quan đến cường độ ác ý nhằm vào anh

Những người có ý chí bạc nhược cho dù sinh ra ác niệm đối với anh cũng rất nhanh tiêu tán, biến thành tâm tình khác như hoảng sợ hay sợ hãi.

“Có lẽ, về sau mình phải thiết kế trò chơi kích phát triệt để tiềm lực của những tên ác ôn. . . ” Đánh đập đơn thuần, kích thích ác niệm quá yếu.

Trở lại công trường, ngày thứ tư, buổi sáng Lý Trình Di mới thức dậy, từ phòng nhỏ mở cửa đi ra ngoài, chuẩn bị lấy nước rửa mặt.

Liền nhìn thấy bên cạnh công trường có ba chiếc xe tải màu trắng đang đỗ, thân xe dùng màu xanh đen in chữ Cơ quan đất đai quốc gia.

Mười mấy nhân viên công tác chính phủ mặc áo sơ mi quần dài, đang nói chuyện với Tống Nhiễm, cùng với người phụ trách mũ vàng dẫn đầu là Hoàng Chí Thắng.

Không bao lâu, Tống Nhiễm nhíu mày, thấp giọng nói với Lý Trình Di.

“Người của Cơ quan đất đai quốc gia muốn chúng ta qua đăng ký, bọn họ nghi ngờ chúng ta đang đào trộm tài nguyên khoáng sản, tôi đại diện cho nhân viên chức vụ cao nhất của công ty, phải qua đó kiểm tra hồ sơ. ”

“Phải mất bao lâu? “Lý Trình Di nhíu mày.

Không biết, chắc cũng không mất nhiều thời gian: “Tống Nhiễm phỏng đoán.

“Được rồi: “Lý Trình Di gật đầu.

Cậu và chuyên gia Đinh chờ ở đây một chút, tôi sẽ quay lại ngay: “Tống Nhiễm có thể nói là chuyên gia phụ trách an toàn của họ, anh ta đi rồi, công trường chỉ còn lại một số nhân viên, cơ bản không có sức chiến đấu.

Nhưng Lý Trình Di cũng không có cách nào, nơi này là Nghi Quốc, cơ quan chính phủ tới yêu cầu đăng ký, bọn họ không thể không đi

Tống Nhiễm, Hoàng Chí Thắng hai người đều cùng nhau lái xe, đi theo người của Cơ quan đất đai quốc gia vào nội thành cách đó mấy chục km.

Đưa mắt nhìn đám người Tống Nhiễm rời đi, Lý Trình Di cảm thấy có chỗ không đúng.

“Xem ra là có người không muốn chúng ta tiếp tục đào tiếp. . . ” Đinh Sùng Ý từ một căn phòng nhỏ khác đi ra, tới gần bên này, giọng nói thâm trầm.

“Những thủ đoạn nhỏ này có ý nghĩa? Ngoại trừ kéo dài một chút thời gian còn có thể làm gì? “Lý Trình Di hỏi ngược lại.

Kéo dài thời gian còn không đủ sao? “Đinh Sùng Ý nở nụ cười. . . . “Lý Trình Di không trả lời.

Đúng vậy, đối với anh mà nói là đủ rồi, trong lòng anh đã có chút không kiên nhẫn.

Tới nơi này vài ngày, đến bây giờ tiến độ công trường vẫn cực kỳ chậm chạp.

Đinh Sùng Ý tuy rằng cũng đưa ra lộ tuyến đào cụ thể, nhưng các loại chuyện tầng tầng lớp lớp phát sinh, máy xúc vừa sửa xong, Tống Nhiễm cùng chủ quản Hoàng Chí Thắng liền bị mang đi.

Thời gian của anh quý giá, thay vì ở chỗ này hao tổn vô ích, chi bằng quay về Toại Dương tiếp tục huấn luyện, còn tìm người hấp thu ác niệm, hoàn thành tiến hóa triệt để Hoa Lân Y.

Dù thế nào cũng tốt hơn là lãng phí thời gian vô ích.

“Không có Tống Nhiễm và chủ quản, chẳng lẽ chúng ta không đào được? “Đinh Sùng Ý đột nhiên lên tiếng.

“Ý của chị là? “Lý Trình Di kinh ngạc nhìn về phía bà.

Đinh Sùng Ý cười nói, “Đã có người không muốn chúng ta đào, vậy chúng ta càng muốn đào!”

Đó là những gì bà nói và làm.

Xế chiều hôm đó, bà liền bắt đầu tổ chức tất cả người đội mũ vàng, bắt đầu tiếp tục tận dụng máy xúc và máy hút đất đã sửa xong, tiếp tục tiến hành công tác đào bới.

Công trường lại bắt đầu làm việc khí thế ngất trời.

Chương 63: Xôi hỏng bỏng không.

Lý Trình Di cũng trong lòng cũng thoải mái đôi chút, lần trước quái vật mặt người vật, cho dù là sức mạnh hay là tốc độ, đều trở nên rất mạnh.

Nếu như Hoa Lân Y không hoàn thành tiến hóa lần thứ nhất, lần tiếp theo tiến vào, anh tuyệt đối không nắm chắc có thể đối phó được với mặt người nhào kích.

Phải biết rằng sau khi mặc Hoa Lân Y, mỗi thời mỗi khắc đều sẽ tiêu hao tinh khí thần, cho nên trong cuộc sống hàng ngày không thể lúc nào cũng mặc.

Một khi hơi chút phản ứng không kịp, rất có thể sẽ bị quái vật mặt người đánh lén giết chết.

Coi như anh kịp thời phản ứng lại, tiếp theo tiến vào bãi đỗ xe Grius, cũng không có người chết cho anh thoát ra ngoài, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Một khi không tìm được cách thoát hoàn toàn ra ngoài. . . . . .

Nghĩ tới đây, trong mắt Lý Trình Di hiện lên một tia lo lắng, một cỗ cảm giác nguy cơ thâm trầm từ trong lòng anh tuôn ra.

Phải nhanh lên!

Việc khai quật tiếp tục trong vài ngày.

Cuối cùng.

Thông rồi! “Một người đội mũ vàng nhanh chóng gõ cửa phòng Lý Trình Di.

Lý Trình Di ở trong phòng, nhanh chóng thu hồi khẩu súng lục đang đặt trên bàn kiểm tra, đứng lên, mở cửa.

Có thể đi vào rồi? “Anh vội vàng hỏi.

Hiện tại anh đến nơi này đã 7 ngày.

Trọn vẹn trong bảy ngày này, ngoại trừ mỗi ngày vận động chút thân thể, đi nội thành câu cá, không làm được cái gì khác.

Hoa Lân Y cũng kẹt ở hấp thu ác niệm 55, không qua được.

Cũng may hiện tại, rốt cục có đột phá.

Đã thông, đang tiến hành gia cố một số điểm chống đỡ, rất nhanh có thể đi xuống: “Tiểu Hoàng Mạo thông báo đơn giản.

“Chuyên gia Đinh đâu?” Lý Trình Di thở phào nhẹ nhõm, nếu như không thể đi xuống, anh đều muốn lập tức buông bỏ, đi khắp nơi tìm cách hấp thu ác niệm

“Đã đi trước rồi: “Tiểu Hoàng Mạo trả lời.

Lý Trình Di nhanh chóng đi ra khỏi căn phòng nhỏ.

Bên ngoài lúc này đã là buổi chiều, sắc trời dần tối.

Xa xa tiếng sóng biển, mặt trời chiều nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Từng đợt gió nóng ẩm ướt thổi tung quần áo mọi người ở đây.

Trên công trường, máy móc đã ngừng lại, có hai đường ống đang không ngừng bơm không khí vào trong.

Máy móc công trình đã xuống dưới tiến hành gia cố đường hầm, lát nữa có thể xuống: “Đinh Sùng Ý đứng bên cạnh cái động đất, thấy Lý Trình Di tới, giải thích đơn giản một câu.

“Lát nữa tôi xuống bằng cách nào? “Lý Trình Di hỏi.

“Cái kia, thấy chưa?” Đinh Sùng Ý chỉ chỉ một cuộn dây thừng trên mặt đất, một bộ quần áo dày có mũ bảo hiểm, còn có một bình dưỡng khí.

“Buộc lên người, mặc quần áo bảo hộ, đeo mặt nạ dưỡng khí mới có thể đi xuống”.

Lý Trình Di gật đầu, không lên tiếng nữa, chỉ đứng một bên chờ đợi.

Đang chờ đợi, đột nhiên trên bãi đất trống xa xa, một chiếc xe Jeep màu xanh lá cây quân đội chậm rãi đi ra từ trong rừng cọ.

Trên xe không treo biển, bề ngoài mới tinh.

Nhìn thấy chiếc xe sắp đến gần khu vực đào.

Một số người đội mũ vàng đi ra ngăn cản, kêu đối phương dừng lại.

Brùm.

Đột nhiên, xe Jeep tăng tốc, hướng về phía cái động đất vọt tới.

Đầu xe đụng phải người đội mũ vàng, húc bay ra ngoài, mặt đất đầy máu: Sau khi đâm người, chiếc xe Jeep vẫn không dừng lại, mà tăng tốc thẳng về phía cái động đất

“Tránh ra! “Lý Trình Di thấy không ổn, vội vàng kéo Đinh Sùng Ý tránh sang một bên.

Hai người nhanh chóng bò ra khỏi hố to xung quanh động đất, quay đầu nhìn lại.

Trong xe Jeep không có ai!

“Không có người lái!? “Lý Trình Di kịp phản ứng, không đợi anh hoàn hồn.

Bùm!

Xe Jeep đã lao xuống hố đất, chạy đến bên cạnh động đất, một cánh tay máy màu bạc, từ sâu trong thân xe, ùng ục ném một thứ xuống cái động đất.

Bùm

Không bao lâu, một trận chấn động kịch liệt, từ dưới đất truyền ra.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc, cùng với ánh lửa màu cam phun ra ở cửa động.

Xe ném bom, chuyện thái quá này làm cho người xung quanh đều là trợn mắt há hốc mồm.

Không đợi bọn họ hoàn hồn, chiếc xe Jeep cũng lập tức bốc lên ánh sáng đỏ, tự động nổ tung.

Bùm.

Tiếng nổ vang kèm theo sóng nhiệt kịch liệt, còn có một ít linh kiện ô tô bị nổ bay, đột nhiên trùng kích vào tầm nhìn của mọi người xung quanh.

Vụ nổ kéo dài ba giây, lại xuất hiện một vụ nổ thứ hai, mới yên lặng.

Đinh.

Một hồi tin nhắn rất nhỏ vang lên từ di động của Lý Trình Di kéo anh từ chấn động trở về.

Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Trên màn hình viết rõ ràng: Nhận được một tin nhắn phát thanh khu vực, có kiểm tra hay không.

Anh trầm mặc, mở khóa, mở hộp tin nhắn, mở ra tin nhắn này.

‘Đó chỉ là một lời nhắc nhở nho nhỏ’– Số lạ.

Tắt điện thoại di động, ánh mắt Lý Trình Di âm trầm, ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe Jeep đang cháy. . . . . . . Có ảnh hưởng gì nhiều đối với phía dưới không? “Anh lên tiếng hỏi.

Đinh Sùng Ý ở một bên chưa hết kinh hồn, nghe hỏi, cũng phục hồi tinh thần lại.

“Bị ném một quả bom, hiện tại dưới lòng đất e rằng bị nổ sập”

“Đây đúng là giết người diệt khẩu. . . ” Lý Trình Di hiện tại trong đầu còn hiện lên hình ảnh vừa rồi xe Jeep lao tới gần.

Để người của công ty thu thập thi thể, kiểm tra manh mối: Cần phải làm nhanh, mục đích của những kẻ đứng sau e rằng là kéo dài thời gian: “Đinh Sùng Ý trầm giọng nói.

Lý Trình Di chăm chú nhìn chằm chằm chiếc xe còn đang cháy, trong lòng hiểu được, trong khoảng thời gian ngắn là đừng nghĩ có thể đi vào ga-ra ngầm Grius.

Mục đích kéo dài thời gian của đối phương đã đạt được.

Mà lần tập kích này, cũng làm cho anh tỉnh táo lại.

Ở trong đời thường, anh không thể sử dụng Hoa Lân Y, duy nhất dựa vào chỉ có năng lực Hoa Ngữ, khả năng thực chiến e rằng không đánh nổi một chiến binh được huấn luyện nghiêm chỉnh.

“Xem ra phải nghĩ biện pháp tăng thực lực thực tế của bản thân rồi. ” Hoa Lân Y mặc vào tiêu hao lớn, còn không thích hợp bại lộ trong mắt những người khác, chỉ có thể làm át chủ bài sử dụng, như vậy bí mật thực dụng chân chính, vẫn là năng lực hoa ngữ.

Bản thân mình cũng nên tập trung vào các loại vũ khí chiến đấu, v: v. , chúng chỉ được sử dụng như những con át chủ bài để quyết định thắng thua vào những thời điểm quan trọng. ”

Anh còn chưa suy nghĩ hết.

Chương 64: đi xuống động ngầm.

Bùm!

Đột nhiên một tiếng súng vang lên, cách đó không xa chợt truyền đến.

Một người đội mũ vàng đứng ở bên ngoài kêu lên một tiếng liền ngã xuống, máu từ sau đầu chậm rãi chảy ra.

“Có súng!! ” Những người đội mũ vàng xung quanh hoảng sợ kêu to, nhao nhao chạy trốn.

Chỉ là vài giây, hơn mười công nhân ở đây tản ra bốn phía, toàn bộ chạy trốn đến phía sau căn phòng bằng sắt.

Lý Trình Di kéo Đinh Sùng Ý chạy như điên, cũng chạy trốn sau lưng một căn nhà sắt.

Chỉ là không đợi bọn họ gọi báo cảnh sát, trong rừng xa xa, một bóng dáng to lớn kéo một người, bước nhanh tới gần nơi này.

Thân hình kia thân cao hai mét, tóc húi cua, con ngươi ố vàng, mặc áo T – shirt đen, một tay còn mang theo một khẩu súng lục màu bạc.

Là Tống Nhiễm!

Người bắt được rồi, gọi người ra ngoài báo cảnh sát, Hoàng Chí Thắng gửi thư báo cáo cho tổng công ty, những người còn lại kiểm tra tình hình trong động, xem có thể cứu vãn hay không: “Tống Nhiễm đến gần nhanh chóng phân công chỉ huy, sau đó kiểm tra người chết.

Chuyên gia Đinh? Trình Di? Không sao chứ? “Anh ta hỏi qua kính AR.

Không sao: “Lý Trình Di thở phào nhẹ nhõm, cùng Đinh Sùng Ý đi ra, nhìn về phía người trong tay Tống Nhiễm.

“Biết người nào không? “Anh quét mắt nhìn chiếc xe Jeep đang bốc cháy, tâm tình xuống thấp.

Mắt thấy sắp có thể đi xuống, kết quả đột nhiên xảy ra chuyện này.

Không biết, lúc bắt được người đã chết, trong đầu có chip, bị thiêu hủy: “Sắc mặt Tống Nhiễm lạnh như băng, hiển nhiên cũng rất khó chịu.

Anh và Hoàng Chí Thắng vốn thương lượng đi xuống động ngầm đó, không nghĩ tới đối phương đủ tàn nhẫn, trực tiếp phái tử sĩ ra tập kích.

Bây giờ có thể dọn sạch động ngầm không? “Tống Nhiễm hỏi.

Không có cách nào: Đoán chừng toàn bộ kết cấu đường hầm của ga-ra đều bị nổ tung: “Đinh Sùng Ý thở dài: Còn muốn vào thì phải dọn dẹp đá vụn một chút, cũng phải mất thời gian.

Nơi này nhân lực chúng ta không đủ, chỉ dựa vào những người này, sợ là không ngăn được thế lực sau lưng: “Tống Nhiễm thấp giọng nói: Thông báo cho ông chủ, xem có nên bỏ cuộc hay không, xem có thể tra ra chi tiết đằng sau thế lực này hay không: Nếu không tìm ra kẻ sai khiến, chúng ta sẽ bị động.

Đột nhiên Đinh Sùng Ý điều chỉnh AR, sắc mặt lộ ra một tia vui mừng.

Chờ một chút, đường hầm dưới lòng đất không bị nổ sập!

“Không sập? “Lý Trình Di và Tống Nhiễm đều sửng sốt, lập tức nhìn về phía bà.

“Máy đo còn hoạt động, vừa phản hồi tín hiệu cho thấy là đường hầm không bị sụp, nói như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể làm dọn dẹp một chút rồi đi vào Tôi đi qua xem một chút.

Bà vội vàng vàng đi về hướng động đất, phối hợp với những công nhân còn chưa hoàn hồn, bắt đầu kiểm tra đối chiếu tình huống hiện trường.

Rất nhanh, một tin tức truyền ra xác định, tầng hầm ga-ra xác thực còn hoàn hảo, chỉ có một cái góc bị nổ sập.

Lý Trình Di không chút do dự, lúc này mặc thiết bị vào, buộc chặt dây thừng, đứng ở bên cạnh cửa động, nhìn vào bên trong.

Anh muốn nhân cơ hội này nhanh chóng hoàn thành lần thăm dò này.

Dựa theo tư liệu tình báo, chỉ cần anh có thể đi vào ga-ra, rất có khả năng tìm được cách thoát khỏi Góc chết!

Cho nên, vì lần tiếp theo tiến vào Góc chết, anh phải nhanh chóng!

Bóng đêm thâm trầm, Tống Nhiễm cũng hiểu được tầm quan trọng của sự việc, chủ động dẫn người đi tuần tra xung quanh

Lý Trình Di, Đinh Sùng Ý, Hoàng Chí Thắng, cùng với hai công nhân mũ vàng xung quanh, tổng cộng năm người, đứng ở cửa động.

Chuẩn bị xong chưa? “Hoàng Chí Thắng nhìn về phía Lý Trình Di.

“Sẵn sàng: “Lý Trình Di hít sâu một hơi, đi tới rìa động.

“Vậy chuẩn bị: ” Hoàng Chí Thắng ra hiệu cho hai công nhân khác.

Hai người ngồi xổm xuống, mở ra hai cái hộp kim loại màu bạc.

Trong hộp nhất thời bò ra hai con nhện cơ giới to bằng nắm tay màu trắng bạc.

Con nhện có một đầu có thể xoay 360 độ

Trong âm thanh sột soạt, hai con nhện cơ giới nhanh chóng chui vào động ngầm trước, cái bụng mập mạp của chúng sáng lên ánh sáng trắng bạc sáng ngời, chiếu sáng hoàn toàn một khu vực trong động đất.

Đi theo nhện công trình là được, chú ý an toàn! “Hoàng Chí Thắng nghiêm túc nói với Lý Trình Di.

“Được!”

Nhìn cái lỗ trước mặt, Lý Trình Di đi về phía trước, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, chân đi vào trước, sau đó từng chút từng chút đi xuống lấy khuỷu tay phối hợp di chuyển.

Thân thể anh chậm rãi rơi vào động đất màu đen, đi theo con nhện công trình phía trước, hai tia ánh sáng trắng bạc nhàn nhạt, không ngừng đi xuống.

Bùm!

Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến tiếng súng.

Đem nắp đậy vào ngăn trở bên này, nhớ để lại khe hở!” Giọng nói Đinh Sùng Ý quả quyết: Không hề sợ tiếng súng

Trong lòng Lý Trình Di trầm xuống, biết còn có người tập kích.

Anh ngẩng đầu nhìn lên.

Lúc này anh đã xuống đến hơn mười mét, trên vách động đất nhô lên không ít khung kim loại, rất dễ dàng cố định thân thể.

Anh dùng chân đạp về phía đối diện, sau lưng áp trên vách đất, ngẩng đầu hướng lên.

Ở cửa động, một cái nắp kim loại rất nặng, đang chậm rãi khép lại, bốn người nâng nó, đang cố gắng che kín toàn bộ động đất.

“Trình Ý, lối ra chúng tôi sẽ chặn lại, dưỡng khí mang theo có thể duy trì ít nhất ba giờ, không cần lo lắng, cần phải nhanh lên! tìm được manh mối thì lập tức đi lên, có gì liên lạc qua AR. ” giọng nói của Đinh Sùng Ý từ trong kính truyền ra.

“Hiểu rồi: “Lý Trình Di trả lời.

Lúc này, anh tiếp tục leo xuống.

Lúc này, anh một tay gỡ dây thừng trên thắt lưng xuống, một đoạn buộc chặt vào khung kim loại trên vách động, sau đó buông lỏng tay chân, cả người dựa vào dây thừng treo giữa không trung, dùng nó liên tục thả xuống.

Trong tiếng rụp rụp trượt xuống, hai tay Lý Trình Di đeo găng tay cũng bắt đầu ma sát nóng lên, có thể ngửi được mùi da thuộc cháy khét.

Nhưng cách di chuyển này nhanh hơn nhiều so với trước đây.

Vài phút sau.

Trong tầm nhìn của kính AR, cũng cho thấy độ sâu dưới lòng đất hiện tại: 247 mét.

Chương 65: cánh cửa thực tế.

Bộp.

Hai chân Lý Trình Di rốt cục giẫm lên một mặt bùn đất xốp, anh ổn định mặt nạ dưỡng khí, mượn ánh sáng trắng của nhện công trình đánh giá xung quanh.

Bốn phía vẫn là một màu tối đen, nhưng phía sau bên trái, có thêm một cái đường hầm cao bằng đầu người.

Từng đợt gió lạnh thổi từ cửa đường hầm ra ngoài.

“Tình hình thế nào rồi? “Giọng Đinh Sùng Ý vang lên bên tai.

“Xuống rồi, vụ nổ vừa rồi chỉ nổ đến đoạn giữa, khoảng cách phía dưới cùng còn xa, bọn họ hẳn là không nghĩ tới nơi này bị đào sâu như vậy. ” Lý Trình Di trả lời.

Anh dừng một chút, hỏi: “Trên mặt đất như thế nào?”

“Có cao thủ, chủ quản Tống Nhiễm vẫn đang giao chiến, bọn họ hơi đông, nhưng Tống Nhiễm là người mạnh nhất, yên tâm: Tôi dẫn người canh giữ lối ra, phòng ngừa bị người khác gây chuyện: “Đinh Sùng Ý nghiêm nghị nói.

“Được, tôi sẽ làm nhanh nhất có thể! “Lý Trình Di trả lời.

“Chú ý đừng để nhện công trình bị hỏng, trên người chúng nó có tín hiệu khuếch đại, chúng ta liên lạc cũng là dựa vào chúng khuyêchs đại tín hiệu. ” Đinh Sùng Ý nói.

Hiểu rồi.

Mất liên lạc.

Lý Trình Di nhìn bóng tối mờ mịt trước mắt.

Anh cởi dây thừng trên người, hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, xoay người đối mặt với cái lỗ đen cao bằng đầu người kia.

Trong tầm nhìn nhất thời xuất hiện một hàng nhắc nhở màu xanh lá cây: Có liên kết với nhện công trình không?

Yes.

Ngay lập tức, hai mô hình nhện nhỏ màu xanh lá cây xuất hiện ở góc trên cùng bên phải của AR.

“Đã kết nối và có thể điều khiển nhện di chuyển để khám phá bằng cử chỉ.

Gợi ý lại hiện lên, sau đó chậm rãi nhạt đi.

Lý Trình Di đưa tay vạch về phía trước một cách lạ lẫm.

Trong tầm mắt hai con nhện rất nhanh xột xoạt bò vào lỗ đen, trên bụng ánh sáng trắng bạc, chiếu sáng xung quanh một vòng lớn không gian.

Lý Trình Di đi theo sau, tiến vào đường hầm tối đen, nghiêng xuống phía dưới, tiếp tục đi vào trong.

Ước chừng chừng mười mét sau, phía trước rộng mở.

Hai con nhện nhỏ chui vào một cái khoang rất lớn.

Lý Trình Di nhanh chóng đuổi theo, từ cửa động chui ra ngoài.

Bịch. . . . . .

Hai chân anh rơi xuống đất.

Tầm nhìn ban đêm trước mắt, hiện ra rõ ràng, anh nhìn thấy cái bãi đỗ xe quỷ dị ở Góc chết.

“Cuối cùng cũng đến. . . ” Anh dựa vào ánh sáng trắng của con nhện, nhìn mọi thứ trước mắt.

Chỗ đậu xe có vạch trắng trên mặt đất màu đen.

Từng cây trụ chịu lực màu xám trắng.

Cửa nhỏ của phòng kỹ thuật màu đỏ cách nhau một đoạn trên tường bên phải.

Còn có trên trần nhà, hai hàng ống đèn cũ nát một ngang một dọc.

Tất cả mọi thứ, đều giống như đúc trong Góc chết.

Như vậy, hiện tại, nên điều tra như thế nào?

Lý Trình Di quay đầu nhìn: Vị trí mình đi vào, là ở trên tường bên cạnh lối vào tầng cao nhất của bãi đỗ xe.

Đi xuống, một tầng lại một tầng, hẳn là toàn bộ bãi đỗ xe Grius.

“Như vậy phương pháp rời khỏi Góc chết chắc là sẽ tương ứng như bãi đỗ xe thực tế ”

Lý Trình Di suy tư, từng bước nhấc chân di chuyển về phía trước.

Hai con nhện công trình màu trắng bạc bên cạnh anh cũng di chuyển theo, chiếu sáng xung quanh.

“Dựa theo tư liệu của công ty và suy nghĩ của não bộ, trước tiên phải tìm ra lối ra an toàn cho nhân viên làm việc ở đây. ” Bởi vì lối ra vào bình thường, là bị phong tỏa.

Lý Trình Di quay đầu nhìn vị trí sườn dốc vốn nên là lối ra vào.

Nơi đó quả nhiên dựng một bức tường đá hoàn toàn bị bịt kín, trên tường còn có không ít vết bẩn màu xám đen, từng mảnh giống như sơn bị hắt lên.

Vậy trước hết tìm lối ra an toàn: Lý Trình Di chậm rãi di chuyển, ánh mắt không nhịn được thỉnh thoảng nhìn cánh cửa nhỏ màu đỏ phía trước.

Ở Góc chết, đó là nơi quái vật mặt người xuất hiện.

Cũng không biết trong hiện thực, trong cánh cửa kia rốt cuộc có cái gì. . . . . .

Nghĩ tới đây, anh lấy lại bình tĩnh, dứt khoát đi về hướng cánh cửa nhỏ phòng kỹ thuật màu đỏ.

Dựa theo tư liệu Góc chết mà công ty thu thập được, trong hiện thực chưa bao giờ xuất hiện tình huống nguy hiểm như Góc chết.

Cho nên, hẳn là, an toàn.

Lý Trình Di cầm tay nắm cánh cửa phòng kỹ thuật

Cách lớp găng tay tay, dường như anh có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và thô ráp nhè nhẹ.

Răng rắc.

Từ từ xoay tay.

Bụp!

Đột nhiên anh kéo ra ngoài.

Cánh cửa mở rộng, để lộ bóng tối bên trong.

Một con nhện công trình chậm rãi bỏ qua mặt tường bên phải, chiếu sáng bên trong.

Một khuôn mặt!

Gương mặt trắng bệch, mỉm cười!

Trong ánh sáng trắng bạc chợt hiện lên, đối mặt với Lý Trình Di.

Anh lùi lại một bước, há to miệng hít thở, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất

Mượn ánh sáng trắng, lúc này anh mới thấy rõ ràng.

Bên trong cánh cửa này, giữa không trung, đang treo một cái đầu người đàn ông tựa hồ đã được xử lý qua, không thối rữa.

Gương mặt mỉm cười, hai mắt mở to, con ngươi chăm chú nhìn về phía cửa, tóc bị dây thừng buộc, treo toàn bộ đầu người ở không trung.

Ai mở cửa sẽ thấy trước tiên.

Cái quái gì vậy!!” Lý Trình Di lồng ngực cấp tốc phập phồng, vừa mới nhìn thấy mặt người trong nháy mắt, anh đều thiếu chút nữa mặc Hoa Lân Y động thủ.

Làm sao vậy? “Thanh âm Đinh Sùng Ý truyền ra.

Không có gì, gặp phải thi thể rồi.

“Làm nhanh lên một chút”.

“Tôi biết”

Lý Trình Di không đóng cửa, mà tránh đầu người, từ bên cạnh đi vào cửa nhỏ phòng kỹ thuật.

Trong không gian bên trong cánh cửa chật hẹp, còn bày ra không ít thứ.

Ngoại trừ dụng cụ quét dọn cơ bản, trên mặt đất còn rải rác một ít xương trắng nhỏ vụn, quần áo cũ nát.

Ngoài ra, không có phát hiện gì khác.

Lý Trình Di nén cơn buồn nôn, nhanh chóng đứng dậy, đi ra cửa.

Đột nhiên thân thể anh tê dại, da đầu giống như bị điện giật, trong nháy mắt mất đi tri giác.

Từ góc độ này của anh nhìn ra ngoài cửa.

Có thể nhìn thấy rõ ràng, bên trái cửa phòng kỹ thuật, dường như có người đứng ở nơi đó.

Người nọ đứng ở ngoài cửa, im lặng không trốn tránh.

Chương 66: Dòng chữ tuyệt vọng.

Chẳng qua dường như anh ta không cẩn thận để lộ một bàn tay, bị Lý Trình Di nhìn thấy.

“Ở đây làm sao có thể có người?” Tim Lý Trình Di đập như trống giục, hơi thở dồn dập.

Ngay khi tâm tình anh hơi ổn định lại, bàn tay kia bỗng nhiên co rụt lại, biến mất không thấy nữa.

Xì. . . . . .

Những vảy màu tím đen lặng lẽ phủ lên cánh tay Lý Trình Di.

Anh tiến lên một chút, di chuyển.

Lúc đi tới cửa, đột nhiên xông ra ngoài.

Phốc một cái, liên tục vài bước vọt tới đại sảnh, anh ổn định cân bằng, quay đầu nhìn lại.

Bên ngoài phòng kỹ thuật, cạnh cửa không có bất cứ thứ gì.

Xung quanh mấy chục mét đều chỉ có tường xám cũ kỹ hư hại.

Không đúng! Đột nhiên Lý Trình Di dường như phát hiện ra điều gì đó.

Ở vừa rồi tay người kia ở chỗ bên cạnh khung cửa, trên tường, anh đi tới gần, nhìn thấy mặt tường dường như khắc cái gì đó.

Anh giơ tay ra hiệu chụp ảnh.

Nhất thời đem đồ vật trên tường chụp lại, truyền ra cho Đinh Sùng Ý.

Đây là cái gì?

“Hình như là. . . ký hiệu? hình như là. . . một người đang bò? hay là một bức tranh?” giọng Đinh Sùng Ý bên kia đứt đoạn, tín hiệu có chút ngắt quãng.

“Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm: “Lý Trình Di trả lời.

Anh đột nhiên hồi tưởng lại, lúc mình ở trên mặt đất cũng nhìn thấy qua một người trắng bệch, trong lòng mơ hồ có chút không phân biệt rõ hư ảo cùng hiện thực.

Anh hoài nghi, chính mình nhìn thấy không phải ảo giác, mà rất có khả năng là điềm báo của Góc chết.

Dựa theo tư liệu ghi chép, một số ít người, khi điều tra tình huống Góc chết, thỉnh thoảng xuất hiện điềm báo Góc chết

Nó không nói về khoảng thời gian giữa các Góc chết còn lại bao lâu.

“Nếu quả thật là điềm báo, vậy. . .

Lý Trình Di rất rõ ràng, điềm báo không chỉ là điềm báo, mà là thật sự sẽ gây ra tổn thương.

Cái kia tương đương với khoảng thời gian cực ngắn ngủi tiến vào không gian Góc chết, mà không phải mơ hoặc là ảo giác.

Điểm này anh đã sớm kiểm tra qua.

‘Phiền toái. . . . . . ‘

Anh vẫn duy trì hai tay che kín Hoa Lân Y, bước nhanh hơn, chuyển động ở bãi đỗ xe ngầm.

Lối ra nhất định phải ở gần mặt đất.

Rất có thể có liên quan đến khe hở kia.

“Dựa theo quy luật, nếu như ta là nhân viên làm việc chắc hẳn mỗi một tầng đều sẽ lưu lại một cái lỗ hổng có thể quan sát, nếu không sẽ không có cách nào biết được tình huống các tầng dưới. ”

Cho nên. . . . . . Lối ra hoặc cửa quan sát, nhất định là ở vị trí người bình thường không tiện tiếp xúc, nhưng lại có thể quan sát được mọi tình huống một cách an toàn. . . ”

Như vậy. . . . . . Lý Trình Di nhớ lại phân tích mà công ty đưa ra, rất nhanh đã xác định được mấy vị trí có khả năng lớn nhất.

Anh chạy chầm chậm, tiếng bước chân ở trong không gian dưới đất tĩnh mịch, lộ ra vẻ cô tịch mà quỷ dị.

Tiếng bước chân hình thành tiếng vọng không ngừng kích động, truyền sâu xuống từng tầng từng tầng dưới lòng đất.

Rất nhanh, Lý Trình Di đi tới trước anh phát hiện vị trí khe hở.

Nhanh chóng mò mẫm hai bên tường.

“Tìm được rồi! “Anh bỗng nhiên vui mừng, phát hiện một cái khe hở rộng nửa người!

Nhưng điều khiến anh kinh ngạc chính là, cái khe nứt này, không giống như là cố ý đào ra, mà càng giống là tường rạn nứt, tự nhiên nứt vỡ.

Anh nhìn xung quanh, sau lưng trái phải tất cả đều là một màu tối đen, ánh sáng con nhện nhỏ chỉ có thể chiếu sáng khoảng hai ba mươi mét, xa hơn lần nữa bị bóng đen bao phủ.

Không thấy gì, không nghe gì cả.

Sau khi xác định an toàn, đứng trước khe nứt, Lý Trình Di hít một hơi thật sâu, chỉ huy một con nhện nhỏ bò vào từ rìa

Ánh sáng trắng bạc lập tức chiếu sáng mọi thứ trong khe nứt.

Anh tập trung quan sát, phát hiện khe nứt này rất sâu, kéo dài đến nơi không nhìn thấy.

Tôi phát hiện vết nứt kia, chuẩn bị đi vào xem: “Anh thấp giọng nói.

Tít. . . . . . Tít. . . . . . “Nhưng trong AR ngoại trừ tiếng điện tít tít, không có đáp lại.

Hiển nhiên tín hiệu ở đây ảnh hưởng quá lớn, không có cách nào liên lạc.

Lý Trình Di ổn định mặt nạ dưỡng khí, nghiêng người, từng chút từng chút lách người vào khe hở.

Anh vừa vặn miễn cưỡng có thể lách vào, đi theo con nhện kỹ thuật, thẳng vào bên trong.

Ước chừng di chuyển được hơn mười mét, bỗng nhiên.

Tầm mắt Lý Trình Di quét tới, trên bức tường phía trước, dường như có khắc chữ.

Anh điều khiển con nhện nhỏ di chuyển tới, chiếu sáng bức tường này.

Chữ viết nhanh chóng rõ ràng.

Là văn tự Nghi quốc, xiêu xiêu vẹo vẹo, không giống như là người lớn viết, càng giống như là con nít dùng dao nhỏ khắc ra.

“Mẹ nói, lúc tuyệt vọng, chỉ cần hát bài hát đó trong lòng, nhất định sẽ tìm được hy vọng, nhất định sẽ tìm được cách sống!”

“Bên ngoài ồn ào quá, bọn họ lại bắt đầu kêu rồi. ” Bệnh nhân là như vậy, bố không kêu, ông chỉ mỉm cười”.

“Sao lúc ăn cơm không gọi bố?”

“Thịt hôm nay ngon quá: Sao bố không tới?

“Đã lâu không thấy bố. . . ”

Từng hàng chữ viết vặn vẹo, dần dần hiện ra khi Lý Trình Di vuốt đến.

“Mẹ cũng không đến, chỉ còn lại một mình con sao?”

Bên ngoài lại bắt đầu, nhắm mắt lại ngâm nga ca khúc, hết thảy đều sẽ qua.

“Đã hát rất nhiều lần rồi. . . ” Sao mẹ vẫn chưa đến?”

Đói. . . . . .

Chữ viết dừng lại ở đây.

Lý Trình Di cau mày, không ngừng lần mò tìm kiếm xung quanh, nhưng đều không tìm được dấu vết gì khác.

Răng rắc.

Đột nhiên, đại sảnh bên ngoài khe hở truyền ra một tiếng giòn vang rõ ràng.

Bên ngoài còn lưu lại một con nhện công trình, đột nhiên ánh sáng trắng bạc lóe lên.

Sau đó phốc một cái, tắt ngấm.

Cũng chỉ còn một con nhện công trình bên cạnh Lý Trình Di.

Anh quay đầu, gắt gao nhìn thẳng ra ngoài khe hở.

Nơi này rõ ràng chỉ có một mình anh xuống! Rõ ràng là dưới lòng đất sâu tới hơn hai trăm mét!

Làm sao có thể có âm thanh khác!?

Cả người anh căng thẳng, hai tay rủ xuống, đè lại vách đá, thở nhẹ, sẵn sàng chuẩn bị mặc Hoa Lân Y lao ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, chân phải của anh giày, đụng phải một đồ vật cứng.

Lý Trình Di giật mình, chậm rãi cúi đầu, mượn kính AR nhìn về phía đó.

Chương 67: Người duy nhất sống sót.

Trên mặt đất, một khối kim loại hình chữ V, nhanh chóng bị kính mắt bắt được, sau đó điều chỉnh, phóng to.

Đó là một tấm bảng kim loại có dây mỏng.

Mặc dù là hình chữ V, nhưng đầu đáy đã được mài khá tròn, rất có thể là công cụ dùng để khắc những chữ viết này trên tường.

Lý Trình Di vừa dùng tầm mắt nhìn chằm chằm ra ngoài khe hở, vừa cẩn thận dùng mũi chân nhấc tấm biển này lên.

Xoay người, lại dùng tay cầm đến trước mắt.

Tấm biển treo chỉ to bằng quả hạch đào, màu đen bạc, phía trên có rất nhiều hoa văn trang trí lá cây dây leo.

Mặt sau, thì khắc một hàng chữ viết thật nhỏ.

Dongi Jagir.

Cái tên!?

Tinh thần Lý Trình Di rung lên, đây rất có thể là một lá bài khắc tên bản mệnh!

Anh nhanh chóng chụp ảnh, gửi cho Đinh Sùng Ý.

Két.

Đột nhiên, bên ngoài lại là một tiếng động rất nhỏ, dường như là tiếng bước chân của người.

Da đầu Lý Trình Di tê dại, lần nữa nhìn chằm chằm ra ngoài khe hở.

Dừng lại vài giây, anh chậm rãi cất tấm biển vào túi áo, đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, toàn thân cũng bắt đầu chậm rãi hiện lên Hoa Lân Y nửa trong suốt.

Đó là khi anh mặc Hoa Lân Y toàn thân

Phụt!

Đột nhiên, Lý Trình Di lao nhanh ra khe hở.

Bùm!

Mặt tường bị cánh tay phải mặc Hoa Lân Y hung hăng đập trúng, có thêm một loạt lỗ nhỏ.

Đó là Hoa Lân Y tự mang mang theo những gai nhọn.

Nhưng đáng tiếc là, bên ngoài khe nứt không có gì, hoàn toàn yên tĩnh.

Lý Trình Di đứng tại chỗ, thu tay về, ánh mắt cẩn thận quét xung quanh.

Quái dị chính là, một con nhện công trình khác vừa bị hư hại, lúc này cũng biến mất không thấy tăm hơi, không biết tung tích.

Xoẹt. . . . . . Tìm được rồi! “Thanh âm Đinh Sùng Ý lúc này truyền ra: “Cái tên mà cậu tìm được này là Dongi Jagir! Là người lúc trước duy nhất tại bãi đỗ xe Grius sống sót: Không những thế còn sống tới 98 tuổi!

Người sống sót!? Anh ta ra ngoài bằng cách nào!? “Lý Trình Di trong lòng chấn động, nhanh chóng hỏi.

“Là được cứu ra, lực lượng cứu hộ động đất chính thức phát hiện ra anh ta: Lúc được phát hiện anh ta tinh thần đã thất thường, không phải cậu không gửi cho tôi cái tên này thì đúng là không tìm được, chờ tôi tìm xem sao, phía công ty cũng đang tra!”

Lý Trình Di vừa chờ, vừa cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh.

Rất nhanh, âm thanh Đinh Sùng Ý lại truyền đến.

“Người này tư liệu rất ít, hình như đã bị xử lý qua: Bất quá. . . Chờ một chút, tìm được rồi! Tìm được địa chỉ rồi! Cậu có thể đi ra trước, ông ta còn sống! Đây rất có thể chính là manh mối duy nhất để tìm ra cách thoát khỏi bãi đỗ xe Grius!”

“Được, tôi lập tức ra ngay! “Lý Trình Di tinh thần phấn chấn, nhanh chóng chạy chậm về phía trước.

Nơi này anh luôn cảm giác có gì không đúng, vừa rồi con nhện công trình mạc tự nhiên biến mất, cũng làm cho trong lòng anh càng ngày càng không yên.

Hay là đi ra ngoài trước rồi nói sau.

“Nhanh lên, bên này Tống Nhiễm còn chưa về, liên lạc cũng bị cắt, tôi nghi ngờ anh ta bị cố ý dẫn đi”.

Đột nhiên một tiếng nổ đinh tai nhức óc, cắt dứt lời nói của Đinh Sùng Ý.

Trong AR bỗng nhiên ù ù, không nghe rõ cái gì.

Qua mấy giây sau, tiếng vù vù từ từ tiêu tán.

Nhanh lên nhanh lên, có người muốn nổ động ngầm!!” Đinh Sùng Ý thanh âm đứt đoạn tiếp tục bay tới, cực kỳ lo lắng, phảng phất tín hiệu bên kia bị quấy nhiễu nghiêm trọng.

Trong lòng Lý Trình Di trầm xuống, căng thẳng cùng vận động, làm cho quần áo trên người anh cơ hồ ướt đẫm.

Nhưng hơn một tháng huấn luyện, khiến anh không còn yếu ớt dễ mệt mỏi như trước.

Cũng may lúc này đây rời đi, không gặp phải phiền toái gì

Anh rất nhanh liền ra khỏi bãi đỗ xe Grius, men theo lỗ đen, trở lại cái hố thẳng đúng lúc ban đầu kia.

Một lần nữa buộc dây thừng vào lưng, anh ở trong tầm nhìn AR giơ ngón tay cái lên.

Roạt.

Dây thừng bắt đầu tự động rút lại, kéo cả người anh lên trên.

Răng rắc.

Đang lơ lửng giữa không trung, Lý Trình Di bỗng nhiên nghe được một tiếng giòn tan, từ phía dưới truyền đến.

Anh vội vàng nhìn xuống.

Chỉ thấy miệng hố đen, đang có một thân hình tái nhợt, bắt lấy con nhện công trình còn lại của anh, chậm rãi rút vào trong động.

Ánh sáng trắng tắt.

Đến lúc này, hai con nhện công trình đều mất tích.

Đồng tử Lý Trình Di co rút lại, cắn chặt răng không nói tiếng nào: Cứ để dây thừng tiếp tục kéo anh lên.

Anh không biết cái kia là vật gì, cũng không biết mình có thể đối phó hay không, hiện tại mấu chốt không phải đối kháng với vật đó trong bóng tối mà là mau chóng lên đến mặt đất.

Không có nhện chiếu sáng, xung quanh anh một màu tối đen, chỉ có đèn chỉ thị của AR mơ hồ chợt lóe lên ánh sáng màu xanh lá cây.

…………. .

Trên mặt đất.

Hai cỗ máy công trường lúc này đã xả ra khói đen nồng đậm, hiển nhiên vừa rồi nổ tung bên trong lại báo hỏng.

Lần này, mức độ hư hỏng của máy đào rõ ràng cao hơn lần trước rất nhiều: Bánh xích đều bị nổ đứt, vỏ ngoài kim loại máy móc cũng có chút biến dạng.

Bầu trời công trường trống rỗng, có vài thi thể người đội mũ vàng, trừ lần đó ra, còn có mấy thi thể tay súng mặc đồ xám xịt, đội mũ lưỡi trai.

Rõ ràng kẻ tấn công cũng không phải không bị thương.

Những người còn lại đều trốn ở các góc.

Duy nhất còn đang hoạt động, thỉnh thoảng truyền đến tiếng súng cùng tiếng va chạm nơi xa xa, trong đó còn xen lẫn một chút gầm thét rống giận.

Đinh Sùng Ý trốn sau căn phòng bằng sắt, mượn chút cỏ dại yểm hộ, nhìn ra ngoài.

Mặt trời chiều ngã về tây, hoàn toàn rơi vào đường chân trời.

Bầu trời chỉ có những đám mây là nguồn sáng duy nhất.

Trên công trường, mấy tay súng áo xám phân tán, đều đội mũ lưỡi trai, mặt nạ đen, đang tiếp cận nơi này.

Dẫn đầu một người dáng người mập mạp, đeo kính AR màu lam đậm, một tay cầm đoản đao, một tay cầm súng lục màu hồng, làn da ngăm đen, đầu tết bím tóc, trông khá chất chơi người dơi.

Chương 68: Mờ mịt.

Đáng chết! Nhiều súng như vậy?! Nơi này sao lại loạn như vậy!? “Đinh Sùng Ý sởn tóc gáy.

Đây cũng chính là ở Nghi Quốc, nếu như ở Bạch Tinh, công ty cũng không đến mức bị đám thổ phỉ bản địa này áp chế.

Mấy tên này nhìn có vẻ kiêu ngạo nhưng cực kỳ ngu xuẩn khi tiến vào khu này, chỉ cần một tay súng tinh nhuệ là có thể giải quyết toàn bộ.

Nhưng đáng tiếc, duy nhất được xem như tinh nhuệ chỉ có Tống Nhiễm, hiện lại bị một đám người khác dẫn đi, còn bị cắt đứt liên lạc.

Phiền toái!

…………. .

Đinh Sùng Ý bất giác nhìn về phía động đất, Lý Trình Di hiện tại chắc là đang đi lên ra khỏi động, nhỡ đâu mới đi ra vừa vặn gặp phải đám người này. . . . . .

Bên ngoài có người, cẩn thận một chút: Bọn họ có súng! ” Bà vội vàng thấp giọng nhắc nhở.

Dặn dò xong, bà chậm rãi lui về phía sau.

AR có chức năng dò hồng ngoại, bà biết rõ, tiếp tục trốn đi không phải cách, nhất định phải rút lui.

Lúc này, bà thông qua AR, bắt đầu lục tục thông báo cho công nhân mũ vàng còn đang ở xung quanh rút lui.

Lúc này trong công trường.

Tên đàn ông mập tết bím tóc đầy đầu nhìn quanh quất, xác định không có động tĩnh, nhếch miệng cười nhạo.

Hắn kéo một chuỗi vòng ngọc trai lớn trên cổ xuống, ánh mắt quét nhìn xung quanh.

“Weigeer động tác rất nhanh, thực lực cũng mạnh, mình so không lại hắn ta, mình cũng không cùng hắn ta so cái này”.

Hắn ta cắm dao trở lại vỏ dao sau thắt lưng, lấy ra một điếu thuốc lá giấy vàng nhăn nhúm, cắn trong miệng, để cho thủ hạ một châm lửa.

“Tên kia chỉ biết giết người, nhưng chúng ta là tâm phúc của ông chủ, làm việc mới là quan trọng, không hiểu cái này, vĩnh viễn cũng chỉ có thể làm chân sai vặt. ”

“Đại ca Gardner anh minh: “Một tay súng bên cạnh cười nói, ” Nơi này xem ra mọi người đều chạy: Máy móc cũng nổ, chúng ta hiện tại không sao chứ?

Tên mập có bím tóc nhìn xung quanh, ánh mắt đảo qua vị trí động đất.

Đám chó này cũng chạy hết rồi, rút lui đi.

Động đất này trước đó bọn họ đã ném chất nổ, hẳn là nổ sập.

Hắn ta hít mạnh một hơi thuốc, phun ra một vòng khói lớn, ném điếu thuốc xuống đất di nát.

Rút lui đi, nhiệm vụ hoàn thành, tìm ông chủ lĩnh thưởng đi!

Tay súng xung quanh lập tức kêu lên cổ vũ.

Đoàn người hướng lên trời bắn lung tung mấy phát súng, phát tiết xoay người rời đi.

Không bao lâu, người liền thưa thớt chả còn một mống, biến mất trong rừng cây cọ cách đó không xa.

Trên công trường yên tĩnh trống trải, đám người Đinh Sùng Ý cùng Tiểu Hoàng Mạo cũng đều lặng lẽ rời đi.

Ước chừng hơn hai phút sau.

Một bóng người to lớn lần nữa xuất hiện trên công trường, là tên mập dẫn đầu.

Hắn đeo AR ánh mắt không ngừng quét nhìn xung quanh, lại một lần nữa xác định không có ai trốn, mới chậm rãi buông súng xuống, lui ra hướng xa xa.

Lui vài mét, bỗng nhiên ánh mắt dừng ở chỗ động đất, lần nữa xác định không có động tĩnh.

Lúc này mới một lần nữa xoay người, đi vào sâu trong rừng.

Két.

Đột nhiên.

Đế giày tên mập phát ra tiếng gai nhọn, xoay người một cái, dùng tốc độ cao nhất xông về phía động đất: Đồng thời tay từ bên hông lấy xuống một quả lựu đạn tự chế, rút mảnh đạn ra, giơ tay ném về phía cái lỗ của động ngầm.

Tưởng tao không nhìn thấy mày? Ngu xuẩn! Chết đi! “Khuôn mặt nung núc mỡ nặn ra nụ cười gằn, vung tay ném quả lựu đạn.

Lựu đạn hình tròn màu đen lập tức bay về phía lỗ động ngầm.

Lựu đạn mang theo vệt lốm đốm cùng cảm xúc thô ráp, tựa như một quả măng cụt đen tuyền, lăn lộn giữa không trung, đèn chỉ thị màu xanh lá cây bắt đầu lóe ra, dần dần chuyển thành màu đỏ.

Đoàng!

Trong phút chốc, nắp hố bị phá vỡ.

Một tia ánh sáng tím phá vỡ nắp hố, đụng bay lựu đạn, với một loại tốc độ vượt qua tưởng tượng của người bình thường, ầm ầm bay về phía tên mập.

Bùm!

Lựu đạn nổ tung giữa không trung, hóa thành một chùm lửa màu đỏ.

Ánh lửa chiếu rọi xuống.

Tay phải Lý Trình Di bóp cổ tên mập, rơi xuống đất.

Phốc!!

Anh ấn mạnh đàu tên mập, kéo ra một cái hố đất màu vàng trên mặt đất.

“Ai!? “Tên mập Gardner đầu đầy máu, bị ngã đến choáng váng, tròng mắt cơ hồ muốn lòi cả ra.

Mắt hắn nhìn thấy một người xa lạ toàn thân mặc một bộ áo giáp màu tím đen dữ tợn.

Bề ngoài áo giáp khắp nơi đều có hoa văn hoa cỏ giống như dây điện, hai vai khuỷu tay bàn tay, khắp nơi đều có gai nhọn tím đen tinh tế.

Mũ giáp mặt được bọc theo kiểu phòng hộ toàn thân, không chừa lại một chút nào.

“Người cải tạo! người cải tạo! “Gardner hoảng sợ kêu lên.

Bùm!

Xa xa một tiếng súng nổ tung, viên đạn bắn ra một tia lửa trên lưng Lý Trình Di, sau đó bay ngược biến mất.

Anh đột ngột bóp cổ tên mập, nhấc người lên, xoay người lao ra như tấm khiên.

Bùm! Bùm! Bùm!

Liên tục mấy bước, anh cao tốc xông vào rừng cây phía sau, trong tầm mắt hiện lên bóng một tay súng áo xám giơ súng bắn.

Trong ánh mắt đối phương hiện ra tia hoảng sợ, rõ ràng chiếu rọi ra một quái vật kim loại màu đen đang cấp tốc tới gần, phóng đại dần trong mắt hắn.

Phốc.

Một cánh tay sắc bén đâm vào ngực xạ thủ, xuyên ra sau lưng.

Tất cả khôi phục bình tĩnh.

Lý Trình Di cứng đờ, chậm rãi đứng thẳng dậy, rút tay ra, tiện tay lau vào mặt Gardner.

“Xin lỗi, tao chỉ muốn đánh ngất mày. . . ”

Anh đứng trong rừng, nhìn tay súng chậm rãi mềm nhũn trước mặt, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời.

Anh không muốn giết người: Thật đấy.

Vừa rồi anh thật sự chỉ muốn giơ tay đánh ngất đối phương.

Nhưng sau khi tiến hóa áo giáp, tốc độ quá nhanh, anh chỉ là giơ tay lên đến một nửa, đã xuyên qua ngực đối phương. . .

May mà trong tay còn có một tên: Lý Trình Di may mắn chính mình vừa rồi không hạ độc thủ, như vậy có thể thẩm vấn, sẽ biết được tên chủ mưu.

Anh nhấc tên mập Gardner đang nắm bằng tay kia.

Nhưng. . . . . . Gardner nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt trắng bệch, khóe miệng toàn là bọt máu, đầu nghẹo sang một bên.

Toàn bộ cổ của hắn đã bị bẻ gãy hoàn toàn sau khi anh thi triển tốc độ.

Lý Trình Di trầm mặc: Nhẹ nhàng buông tay, mặc cho thi thể của hắn ngã sấp xuống đất.

Bây giờ, nên làm gì bây giờ?

Anh có chút mờ mịt. . . . . .

Chương 69: Người cải tạo.

Sau khi Hoa Lân Y tiến hóa, tiêu hao vẫn lớn như cũ, nhưng thể lực của anh được tăng cường không ít, loại tăng cường này, tựa hồ không chỉ là dựa vào kết quả huấn luyện, còn có bản thân Hoa Lân Y cũng có một loại tăng cường nào đó đối với anh

Ít nhất hiện tại anh cảm giác, ít nhất lại mặc hai mươi phút không thành vấn đề.

Bùm.

Xa xa lại truyền đến vài tiếng súng.

“Người cải tạo hoàn toàn. . . ” Quả thật nhìn qua rất giống: Lý Trình Di xoay người nhìn về phía tiếng súng.

“Có lẽ người cải tạo giả mạo?”

Anh cất bước đi về hướng đó.

Thôi dù sao động thủ cũng động thủ, phải dọn dẹp sạch sẽ.

Anh chỉ muốn lần sau tiến vào Góc chết, tìm được phương pháp thoát ra.

Chỉ với một mục đích đơn giản như vậy.

Và bất cứ ai cố gắng cản trở anh.

Bất kể là ai, đều phải chết.

Chát!

Tống Nhiễm giơ cánh tay đỡ một đao của người đàn ông mặc đồ trắng, từng tia lửa tóe ra.

Cánh tay trái của anh ta đã sớm được cải tạo thành tay kim loại, là hợp kim cao cấp, khi va chạm với loan đao, chỉ có thêm một vết xước nhẹ.

Trong rừng dừa.

Người đàn ông mặc đồ trắng đối diện một tay cầm đao, một tay cầm súng, thân thể tựa như con quay, không ngừng quẹo trái quẹo phải.

Khi thì ra đao, khi thì nổ súng.

Bắn ở cự ly gần, anh không nhắm vào chỗ yếu của Tống Nhiễm, mà chỉ bắn vào rìa tứ chi của anh, chủ ý là bắn bị thương.

Chiến thuật và cách đấu quái dị này khiến Tống Nhiễm phòng thủ cực kỳ khổ sở.

Ai có thể nghĩ tới, mấy phút trước, anh ta vẫn đè ép đối phương đánh.

Nhưng từ khi người đàn ông mặc đồ trắng bày ra bộ chiến thuật phối hợp đao súng này, anh ta bất ngờ không kịp đề phòng bị liên tục đả thương mu bàn chân hai chân, lực di chuyển bị hạn chế, nhất thời rơi vào hạ phong.

Trong rừng, từng cây dừa cao vút thẳng tắp chiếu ra bóng đen càng ngày càng dày đặc sau khi ánh mặt trời biến mất.

Tống Nhiễm lùi về phía sau, giẫm lên một khối đất cứng, thân thể bị mất thăng bằng: Lúc này sắc mặt khẽ biến, giơ khẩu súng lên với ý đồ bức lui đối phương.

Bùm.

Tiếng súng vang lên, nhưng không phải một, mà là hai tiếng.

Người đàn ông mặc đồ trắng nhanh hơn anh ta một chút.

Hai viên đạn liên tiếp bay ra, nòng súng Tống Nhiễm bị lệch, bắn về phía khoảng không bên phải.

Loại đấu pháp đặc thù này, làm cho đồng tử anh ta co rụt lại, trong nháy mắt nghĩ tới một cách đấu lưu hành mười mấy năm trước.

Đấu Thuật Lý Gia Cách!? “Anh liên tục lui về phía sau, nhẹ nhàng nhảy như khỉ, trốn vào phía sau một cây dừa.

Mới đứng vững.

Bùm một cái, thân cây dừa anh ta trốn bị nổ tung, bị ba phát đạn liên tục, bắn vào một điểm, bắn xuyên qua cây dừa, thiếu chút nữa bắn trúng ót anh ta.

Tống Nhiễm giơ tay bắn trả hai phát, nhưng đều bị đối phương dễ dàng né tránh.

Sức mạnh của anh ta mạnh hơn đối phương, khả năng chiến đấu cũng mạnh hơn đối phương nhưng khả năng bắn lại chỉ là bình thường.

Làm sao bây giờ!? Trong lòng anh ta càng nôn nóng, bên này chính mình bị ngăn lại càng lâu, phía bên công trường lại càng có khả năng xuất hiện phiền toái.

Phải nghĩ biện pháp phá thế bế tắc này!

Tống Nhiễm thất thần, nhất thời bả vai đau nhói, anh lại trúng đạn.

Cách lớp áo chống đạn cũng cảm giác bả vai nhanh chóng sưng to.

Trong lòng anh ta rùng mình, một tay bảo vệ đầu, lật nghiêng một cái, lao ra sau lưng cây dừa, bay lên không nổ súng.

Bang bang hai tiếng áp chế đối phương, anh rơi xuống đất xông lên phía trước, quay cuồng, nhảy lên.

Bang bang bang!

Liên tục ba tiếng súng chuẩn xác bắn vào chính giữa ngực anh ta, bắn tóe ra lửa sau khi chạm vào lớp áo chống đạn kim loại.

Tuy nhiên, phát súng không ngăn được anh ta tiến lại gần.

Thừa dịp đối phương thay băng đạn, Tống Nhiễm giữa không trung đè gối xuống.

Người đàn ông mặc đồ trắng phía dưới nhanh nhẹn lật nghiêng người, tránh cú đập, băng đạn đã thay xong, giơ tay lại bắn ba phát.

Bang bang bang.

Nhìn thấy ba viên đạn lại bị cánh tay trái của Tống Nhiễm chặn lại.

Người đàn ông mặc đồ trắng cấp tốc lui về phía sau, kéo dài khoảng cách: Đồng thời tay kia từ sau lưng rút ra một khẩu súng lục màu trắng bạc đường kính rõ ràng lớn hơn một vòng.

Giơ tay lên.

Nhắm bắn.

Đột nhiên ánh sáng tím chợt lóe lên.

Bùm!

Cổ tay ông ta đau nhức, bị một bàn tay to màu tím nắm lấy bẻ lên phía trên

Tiếng súng nổ tung, đạn bay lên không trung.

Người đàn ông mặc đồ trắng hai mắt mở to, mũi đao kia nhắm ngay trước mặt, đâm về phía trước.

Két.

Mũi đao trượt trên vảy hoa của Lý Trình Di, chỉ để lại một vết nhỏ.

“Người cải tạo!?”

Ánh mắt Người đàn ông mặc đồ trắng dữ tợn, húc đầu gối về phía trước, hung hăng nện vào bụng Lý Trình Di, nhưng đổi lấy lại là đầu gối mình đau nhức.

Sắc mặt ông ta không thay đổi, cánh tay bị tóm đột nhiên từ cổ tay tự động rơi ra.

Cổ tay nâng lên, nhắm bắn, bùm một cái vang lên tiếng súng!

Tên này lại giấu một khẩu súng lục trong cánh tay của mình.

Mấy viên đạn bắn ra làm lóe lên những tia lửa trên mũ bảo hiểm của Lý Trình Di, hất đầu anh về phía sau.

Anh liên tục bị công kích mấy lần, lúc này mới kịp phản ứng.

Mặc dù biết mình chưa biết nhiều về chiến thuật chiến đấu, chỉ giống như người bình thường.

Nhưng lúc này bị liên tiếp đánh lui, trong lòng anh vẫn trào lên lửa giận.

Anh dứt khoát đứng thẳng người, không nhìn công kích của đối phương, tiến tới gần.

Viên đạn nhỏ bắn ra từng tia lửa trên người anh.

Chỉ một giây này, đối phương xả ra 3 phát súng.

Hoa ngữ.

Lý Trình Di nắm lấy tay đối phương, đột nhiên vỗ sang phải, đè xuống thân cây dừa.

Trong nháy mắt, người đàn ông mặc đồ trắng cả người cứng đờ, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Lúc này thân thể hắn ta rõ ràng hoàn toàn mất đi khống chế, cả người nhào về phía tay của Lý Trình Di đang nắm lấy cây dừa.

Bất quá nửa giây, cả người hắn đã bị ném vọt về phía cây dừa kia.

Còn chưa tới gần đã bị một nắm đấm màu tím đen đã đập trúng mặt.

Bùm!!

Tất cả yên tĩnh lại.

Chương 70: Không động thủ.

Người đàn ông mặc đồ trắng giống như bị xe đụng phải, thân thể bay ra ngoài, trán bị đập vỡ toang, mắt tai miệng mũi tất cả đều là máu tuôn ra.

Hắn nằm ngửa trên mặt cát, há mồm muốn nói gì đó, nhưng bất quá hai giây, đồng tử tan rã, mất đi hơi thở.

Lý Trình Di nhìn Tống Nhiễm nghiêm túc cảnh giác phía sau, xoay người cấp tốc đi vào rừng, biến mất ở phía xa.

………………

Thị trấn Vĩnh Niên.

Một chiếc xe Jeep màu đen cấp tốc chuyển hướng, dừng lại trước một tòa nhà hơn mười tầng màu trắng bạc.

Ban đêm, sắc trời tối đen.

Cửa xe loảng xoảng mở ra, một tay súng áo xám sắc mặt tái nhợt bước xuống.

Anh bước nhanh về phía tòa nhà, mới lao ra vài bước đã muốn hô to.

Bùm.

Một tiếng súng vang lên.

Tay súng nhào về phía trước, máu từ sau lưng chậm rãi chảy ra.

Ai!?

Có súng! Gọi đội tuần tra!

Whoa!

Tiếng cảnh báo chói tai nhanh chóng vang lên.

Bảo vệ xung quanh tòa nhà phát hiện ra điều khác thường đã lập tức phản ứng.

Có người nhanh chóng rút súng lục từ bên hông ra, nhắm vào bên này.

Bùm một tiếng trầm đục, bên trong xe Jeep nhanh chóng lao ra một bóng tím, xông về phía tòa nhà.

Một thân ảnh màu tím xông về phía bảo vệ, người này há mồm muốn hô hoán, nhưng rắc một cái một lực xoay tròn đầu anh ta 360 độ, cả người anh ta cứng đờ, ngã vật xuống đất.

Bùm.

Cửa lớn tòa nhà nửa mở, cửa thủy tinh bị một thân người màu tím đụng vỡ toang, còn làm bị thương hai bảo vệ chạy tới chuẩn bị ngăn cản.

Lý Trình Di đứng ở trong cửa, giương mắt nhìn lại, mười mấy tên bảo vệ áo đen có người cầm súng có người cầm dao hò hét lao ra.

Anh một tay cầm lên bình hoa sứ xanh cao đầu người bên phải, vung về phía trước.

Bùm!

Bình hoa gần hai mét xoay tròn hung hăng đập vào giữa đám bảo vệ, vỡ tan tành.

Mảnh vỡ đâm vào đám người, đảo mắt khắp nơi vang lên tiếng kêu rên đau đớn.

Không dừng lại, Lý Trình Di bước về phía trước, cấp tốc vọt vào cầu thang.

Dưới trạng thái Hoa Lân Y, tốc độ, sức mạnh thể chất, phòng ngự của anh, toàn bộ đều được tăng lên mức lớn.

Lúc này dưới tình huống liên tiếp ra tay, ác ý xung quanh xuất hiện dày đặc liền bị màn bạo lực vừa rồi đập không còn.

Ác niệm hóa thành khí tức vô hình, bị hút vào trong áo giáp Hoa Lân Y.

Không bao lâu sau, dựa theo khẩu cung của tay súng, Lý Trình Di đi tới tầng thứ chín.

Trong phòng nghỉ ngơi rộng rãi.

Một lão già tóc bạc trắng đang ôm một cô gái tóc vàng yểu điệu ngồi trên sô pha, tay kia cầm khẩu súng lục màu bạc mới lấy ra.

Ánh mắt lão già sợ hãi, nhìn thẳng Lý Trình Di đột nhiên xuất hiện ở tầng này, hiển nhiên không ngờ tới nhanh như vậy.

Quyết định thật nhanh, ông ta giơ súng bóp cò.

Bang bang bang bang!!

Súng tự động, đạn bắn ra dày đặc, chính xác rơi vào ngực, đầu, vai, tứ chi của Lý Trình Di.

Nhưng vô ích.

Tia lửa bắn ra, bóng người tím đen chợt lóe.

Oanh!!!

Lão già ngay cả súng lục cũng bị đụng vào cửa sổ sát đất phía sau.

Cửa sổ vỡ nát, mảnh thủy tinh rơi đầy đất trong tiếng rầm rầm.

Ông ta miễn cưỡng giãy dụa, trong mắt tuyệt vọng, bị đụng bay khỏi cửa sổ, từ trên tầng chín rơi xuống.

Phốc.

Tiếng trầm đục rất nhỏ truyền đến.

Lý Trình Di đứng ở cửa sổ nhìn xuống, thấy thân thể lão già vặn vẹo nằm ngửa trên bãi cỏ, máu tựa như tương cà chua chậm rãi tràn ra từ gáy.

Anh mới xoay người bình tĩnh rời đi, biến mất ở đầu hành lang.

Cô gái tóc vàng bên cạnh đến lúc này mới hoàn hồn lại, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ thét chói tai.

…………….

Trên công trường.

Tống Nhiễm nhổ một ngụm nước miếng xuống đất, ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể cô bé mũ vàng.

Trên sân có bốn thi thể mũ vàng nhỏ, toàn bộ bị anh ta kéo tới, xếp vào cùng một chỗ.

Xin lỗi: “Tống Nhiễm thở dài một tiếng, anh biết những người này chỉ là người bình thường.

Bọn họ chỉ tới đây làm một công việc bình thường như vậy, không nghĩ tới sẽ bỏ mạng ở chỗ này.

Đứng lên, anh lấy di động ra bấm một dãy số.

Tình huống thế nào? “Thanh âm của Tân Đức Lạp mang theo một tia mệt mỏi, từ đầu dây bên kia truyền ra.

Đã chết vài người, đối phương có rất nhiều thủ hạ là bang đảng địa phương, chúng ta không chống đỡ được: Trong đó còn có một người ít nhất là cao thủ cao cấp trong đấu thuật, tôi bị hắn ngăn cản ” Tống Nhiễm trầm giọng trả lời.

Tân Đức Lạp trầm mặc.

Tiền trợ cấp gấp ba đi. . . . . . Là tôi không dự liệu được lực cản lớn như vậy.

“Dù sao tổng bộ công ty cũng không ở đây: Nơi này là Nghi Quốc, cường long không đè được rắn đất, không có cách nào cả: “Tống Nhiễm nói.

“Nếu không là trang bị của cậu cũng không được phép nhập cảnh. . . ” Tân Đức Lạp còn chưa nói xong, thở dài một tiếng: Lý Trình Di và Đinh Sùng Ý đâu?

Đinh Sùng Ý sơ tán rồi, Lý Trình Di. . . hẳn là trốn rồi: “Tống Nhiễm cũng không xác định.

Anh ta vừa rồi dạo qua công trường một vòng, không tìm được người, lại đi cửa động nhìn một chút, nắp động đã bị mở ra, bên trong chỉ có một sợi dây thừng tự động tháo ra, cũng không có ai.

Cho nên anh ta đoán hẳn là trốn đi.

“Cậu ta là người rất thông minh, sẽ không làm chuyện ngu ngốc, hẳn là trốn rồi: “Tân Đức Lạp nói.

“Nếu cậu ta chết, trọng tâm của chúng ta chỉ có thể đặt ở bên kia: “Tống Nhiễm trầm giọng nói.

Lực lượng của công ty ở Nghi quốc bị hạn chế quá nhiều, lúc trước rất nhiều người Góc chết đã chết vì do chuẩn bị không đầy đủ: Loại cảm giác nghẹn khuất này, so với lúc ở Bạch Tinh khổ sở hơn nhiều.

Bất động sản Ngải Hi phải không? Tôi sẽ phái người đi qua, nhưng quá nhiều người nhìn chằm chằm vào tôi, ngoài mặt tôi không thể động thủ: “Tân Đức Lạp nói.

“Vậy chỉ có thể chờ bọn họ động vào chúng ta? “Tống Nhiễm hỏi.

Không sao, chúng ta không thể hành động, có thể tìm người có thể hành động: “Tân Đức Lạp nói.

Cúp điện thoại, Tống Nhiễm thở dài một tiếng, nhìn hai chân mình bị bắn xuyên qua.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ok bạn :)Truyện này đã có bản dịch do Vân Anh ủng hộ tụn mình đang làm lại rồi nhé ^^!Tối này là hoàn tất nhé bạn ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Mình đã fix lại all rồi nhé
https://audiosite.net
Trí 1 tuần trước
Reset lại từ chương 5 giúp với ad. Thanks
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 2 tuần trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 3 tuần trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 4 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ