1. Home
  2. Khoa Huyễn
  3. [Dịch] Góc Chết Bí Mật
  4. Tập 9: Giết người diệt khẩu (c81-c90)

[Dịch] Góc Chết Bí Mật

Tập 9: Giết người diệt khẩu (c81-c90)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 81: Giết người diệt khẩu.

Trong phút chốc, từng tia ánh sáng hồng từ trong túi áo trên người anh ta bay ra, trôi nổi trên không trung. Trong ánh sáng hồng đó, rõ ràng từng đường dao cơ khí dài cỡ gần gang tay.

Đứng trước cửa, thanh niên vươn tay.

Phụt.

Xoẹt xoẹt xoẹt!!

Trong nháy mắt, hơn mười tia ánh sáng hồng chợt xuyên qua cánh cửa, bay vào bên trong phòng khách.

Ánh sáng hồng kéo ra thành từng sợi, tựa như một thanh liêm đao uốn lượn, lại như một đám hồng ngư bơi lội linh động.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

……………

Người thanh niên thu tay

Bỗng chốc hơn 10 tia ánh sáng hồng chui qua lỗ cửa bay trở lại túi anh ta

“Hoàn hảo”, người thanh niên trở lại thang máy, ấn nút xuống.

Lúc này một làn gió nhẹ thổi qua, cánh cửa phòng khách chậm rãi nghiêng lệch, rầm một tiếng rơi xuống đất, lộ ra tình cảnh bên trong lúc này.

Toàn bộ trong phòng khách, một đám trước đó ở chỗ này giờ người thì ngã nghiêng trên sô pha, có ngã trên sàn nhà, có dựa lưng vào vách tường ngồi xuống.

Cổ họng mọi người đều chảy ra một mảnh đỏ sậm.

Mà trên ban công, Mạnh Minh Thành ngửa đầu nửa nằm trên ghế, mi tâm cắm một con dao nhỏ màu đỏ rực.

Lúc này thân đao chậm rãi sáng lên một mảnh dây đỏ phức tạp, tựa như một loại bản đồ mạch điện đặc thù nào đó.

Ầm ầm!!

Đột nhiên thân đao đột nhiên nổ tung, tóe lửa.

Ánh lửa quét sạch toàn bộ căn phòng, ngọn lửa rõ ràng không kèm theo bất kỳ vật gì có thể cháy, tuy nhiên ngọn lửa tràn ngập đến tất cả không gian từ ban công đến phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp….

Sau khi đốt cháy tất cả vật có thể cháy, lại một lần nữa từ nơi trung tâm nhất truyền ra một tiếng nổ mạnh.

Bùm!!

Ngọn lửa bùng nổ từ ban công phun trào ra, chiếu rọi khoảng đất trống phía dưới một mảnh đỏ rực.

Thanh niên tóc dài đi ra hành lang, giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay, huýt sáo bước nhanh rời đi.

Từ đầu đến cuối, anh ta cũng không quay đầu lại nhìn vụ nổ.

Ra khỏi tiểu khu, phía sau mới truyền ra tiếng còi xe cứu hỏa.

Bên ngoài tiểu khu, mấy chiếc xe mui trần màu đen xa hoa đã sớm chờ ở ven đường.

Cửa xe phía trước mở ra, một người thanh niên to lớn đeo kính râm cao hai mét đi xuống.

Người thanh niên cao lớn ấn nút bên cạnh kính râm, nhìn về phía thanh niên tóc dài đang đến gần.

Đã lâu không gặp, Đinh Ninh.

“Ông chủ đâu? “Thanh niên tóc dài quen thuộc mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.

“Đang chờ cậu đấy, theo lời Nghi quốc thì chuẩn bị tiệc tối cho cậu, để tẩy trần: “Người thanh niên cao lớn cười nói.

“Quả nhiên vẫn là ông chủ tốt, biết tôi thích giai điệu này. ” thanh niên hài lòng vỗ vỗ nội thất xe.

“Mới tới đã làm phiền cậu rồi, vất vả quá. ” Người thanh niên cao lớn khởi động xe, hai đèn xe thể thao chậm rãi sáng lên.

“Khách sáo cái gì, chờ tôi tới sân nhà các anh, đến lúc đó có việc cho anh. ” Thanh niên cười nói: Đúng rồi, nghe nói ông chủ cũng mở một cơ sở ở bên này?

“Ừ, dù sao cũng rất nhiều việc. ” Người thanh niên cao lớn nhấn nút.

Xe gầm vang, tăng tốc lao về phía trước.

Ba chiếc xe hình thành đoàn xe nhỏ, xuyên qua từng khu phố, không bao lâu, tiểu khu cao cấp của Mạnh Minh Thành lại bùng lên ánh lửa.

Tiếng nổ vang truyền từ xa đến, đám lửa cơ hồ chiếu sáng, nhuộm đỏ cả bầu trời đêm.

“Làm lớn thế? “Người thanh niên cao lớn lái xe có chút lo lắng.

“Một ông trùm xã hội đen, không ai để ý: “Ngón tay thanh niên tóc dài gõ nhẹ lên cửa xe.

“Rất nhiều lúc, hung hăng hung ác, cũng chỉ là bởi vì chính mình quá yếu, ngoại trừ bản thân thì không thể dựa vào ai khác, cho nên nhiều khi hung ác một chút thì người khác mới không khi dễ anh. ”

“Dù sao anh cũng là người ở đây, anh nói không sao thì chắc là OK” Người thanh niên cao lớn nói.

Không bao lâu, xe giảm tốc độ, dừng lại trước một nhà hàng màu vàng treo biển Minh Đức tửu lâu.

Người đón khách tiến lên mở cửa.

Thanh niên tóc dài nghiêng người xuống xe, đi nhanh về phía bóng người đã sớm chờ ở trước cửa.

“Đã lâu không gặp, ông chủ! “Anh ta cười giang hai tay ra.

Đã lâu không gặp, Đinh Ninh: “Bóng người xoay người, lộ ra khuôn mặt ôn hòa hoài niệm của Tân Đức Lạp.

Hai người giang tay ôm nhau.

……….

Sáng sớm.

Ánh mặt trời chiếu nghiêng, chiếu lên bàn học màu trắng, phản xạ ra một mảng ánh sáng trắng mơ hồ.

Lý Trình Di nằm ngửa trên giường, không đắp chăn, hai tay đan xen đặt ở bụng, thần thái an tường, thân thể thẳng tắp.

Bốp.

Đột nhiên, anh mở mắt bất giác sờ ở bên hông chỗ bao súng.

Nút bao súng mở ra, anh đã cầm chuôi súng bên trong, sẵn sabgf có thể rút súng ra bắn.

Một khẩu súng lục tự động hoàn toàn có thể xả hết đạn chỉ trong vài giây.

Sau khi thấy rõ hoàn cảnh của mình, thân thể căng thẳng của Lý Trình Di chậm rãi thả lỏng.

“. . . ” Anh ngồi dậy, nhìn tay phải cầm chuôi súng của mình, bỗng nhiên có loại cảm xúc khó hiểu.

Lúc này mới bao nhiêu thời gian, anh đã biến thành loại trạng thái này. . .

Ngồi ở trên giường, Lý Trình Di chỉ cảm giác đầu óc trống rỗng, chợt thoát khỏi nguy cơ đoạt mệnh ở Góc chết, cả người anh kể cả thể xác và tinh thần đều có loại cảm giác được giải thoát.

“Bất kể nói thế nào, về sau nói không chừng còn có thể gặp phải Góc chết, phải mau chóng tăng cường khả năng tự bảo vệ. ” Thừa dịp hiện tại không có nguy hiểm, nhanh chóng nghiên cứu hấp thu ác niệm rồi tính sau.

Lý Trình Di đưa mắt nhìn vào 89% ác niệm.

Xoay người xuống giường, anh trong đầu đều bắt đầu tự hỏi, như thế nào mới có thể lấy được đầy đủ ác niệm.

Mặc quần áo tử tế, ra khỏi phòng ngủ, cha mẹ đều đã đi làm, duy chỉ có phòng chị Lý Trình Cửu còn có âm thanh truyền ra.

Lý Trình Di cũng lười chào hỏi bà chị, tự mình luộc trứng ăn sáng.

Anh rất thích trứng luộc, nước lạnh cho trứng gà vào, nước sôi là có thể vớt lên.

Trứng gà không được đun lâu, nếu không sẽ tạo ra chất lưu hóa màu xanh đen trên bề mặt màu vàng nhạt.

Trước kia anh còn không biết, sau đó có người nói cho anh biết loại vật chất này có vi độc, đối với người năng lực tiêu hóa không tốt rất không tốt, vì vậy anh liền chú ý.

Luộc xong hai quả trứng, thêm một ly sữa hộp, một gói bánh bích quy, chính là bữa sáng của anh.

Ngồi ở bên bàn ăn phòng khách chậm rãi ăn.

Leng keng.

Đột nhiên chuông cửa vang lên.

Chương 82: Thành ý.

Lý Trình Di đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa có một người lạ: Một người cao lớn mà anh chưa từng thấy, toàn thân quấn trong áo khoác đen, còn đeo khẩu trang đen, kính màu trà AR.

“Xin chào, tôi tìm Lý Trình Cửu: “Người cao lớn nhẹ nhàng lên tiếng, là giọng nữ có chút khàn khàn.

Lúc này Lý Trình Di mới chú ý tới, sau gáy đối phương có một bím tóc màu vàng.

“À, chị ấy ở trong phòng: “Lý Trình Di sửng sốt, nhanh chóng trả lời.

Anh không phải sững sờ bởi vì ngoại hình quái dị đối phương, mà là giọng nói của đối phương có chút quái dị, anh nhất thời nghe không hiểu, mãi sau mới phản ứng lại.

“Tôi có thể đi vào không? Mấy ngày hôm trước tôi cũng đã tới, hai bác cũng đã gặp qua tôi: “Người con gái tóc dài lễ phép hỏi.

Cô gỡ kính xuống, lộ ra một đôi mắt màu lam nhìn qua rất dịu dàng.

“Vâng được: Xin chào, mời vào: “Lý Trình Di tránh ra, để đối phương vào nhà.

“Tôi tên Mary Ann, chắc cậu là em của Lý Trình Cửu, giờ mới được gặp cậu. ” người con gái tóc vàng đổi dép đi trong nhà, giọng nói nhẹ nhàng.

“Vậy sao? “Lý Trình Di cười cười, không nói gì.

“Tôi cũng muốn có em trai, đáng tiếc, cha mẹ lớn tuổi, không muốn sinh thêm: ” Cô gái tìm một cái ghế ngồi xuống, ánh mắt cẩn thận quan sát Lý Trình Di.

“Chị em hai người giống nhau thật đấy: ” Cô cười cười bình luận.

“Để tôi rót nước cho cô: “Lý Trình Di rất lịch sự, đi vào phòng bếp lấy cốc dùng một lần, chuẩn bị rót nước.

Hấp thu ác niệm: 92%.

Hấp thu ác niệm: 100%.

” Lần thứ nhất Hoa Lân Y tiến hóa bắt đầu, xin sau đó. . . ”

Trong lúc bất chợt, tay anh đang lấy cốc khẽ run lên.

“Hấp thu ác niệm? Mình ở nhà, lấy đâu ra ác niệm? Ai có ác niệm với mình?!” Lý Trình Di rùng mình, nhưng vẫn lấy cốc ra, cầm bình nước lên rót.

Dòng nước trong vắt rót vào ly, và anh nghe thấy tiếng nói của Mary Ann trong phòng khách.

“Trình Cửu, em trai cậu thật đáng yêu, cha mẹ cậu cũng đều là người rất tốt. . . khó trách cậu không muốn. . . ”

Câm miệng!

Rầm một tiếng, cửa phòng ngủ mở ra.

Lý Trình Cửu mặt lạnh như băng dữ tợn, đi nhanh đến trước người Mary Ann.

Hai người một đứng một ngồi, một vặn vẹo một mỉm cười.

“Thế nào? “Mary Ann khó hiểu nhẹ giọng hỏi. . . . “Lý Trình Cửu cắn răng, từng sợi gân xanh nhô trên huyệt thái dương.

“Mình đã tới sáu lần, mình rất có thành ý đối với cậu. ” Mary Ann dịu dàng nói.

“Mình. . . ” Lý Trình Cửu đột nhiên mắt cay cay, cô muốn khóc, nhưng biết mình tuyệt đối, tuyệt đối không thể lộ ra mềm yếu!

“Cậu thấy đấy. . . ” Mary Ann giang hai tay ra, đôi mắt lộ vẻ ngưỡng mộ: “Cậu có cha mẹ rất yêu thương cậu, có em trai đáng yêu như thỏ con, có một gia đình vui vẻ ấm áp như vậy. . .

“Tôi đồng ý!” Lý Trình Cửu mạnh mẽ ngắt lời cô ta, “Tôi đáp ứng các ngươi!”

“Ha ha, thật tốt. . . ” Mary Ann chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Trình Cửu đang run rẩy.

“Đừng sợ, đừng sợ, cậu rất tốt. . . không sao đâu. . . ”

Nước mắt Lý Trình Cửu tuôn trào, cô đứng đó khóc.

Cứ tự nhiên mà khóc như vậy.

Đây là lần đầu tiên Lý Trình Di nhìn thấy chị gái khóc.

Hắn đứng ở phòng bếp, cầm trong tay một ly nước, nhìn Lý Trình Cửu khóc nức nở, run rẩy cả người mà không rõ nguyên do.

“Được rồi, mình về đây, không việc gì đâu ” Mary Ann nhẹ nhàng vỗ lưng Lý Trình Cửu.

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi. . . ”

Cô buông Lý Trình Cửu ra, thở dài một tiếng, xoay người đi về phía cửa.

Lúc đi ngang qua phòng bếp, cô mỉm cười với Lý Trình Di.

Bụp.

Cửa nhà khép lại, phát ra tiếng trầm đục.

Lý Trình Di bưng nước, hiểu ra không cần đưa qua nữa.

Anh nhìn Lý Trình Cửu đứng tại chỗ, khóc đến cả người co quắp, ngửa đầu uống một ngụm nước trong ly.

Đối với bà chị Lý Trình Cửu này, tùy hứng, bá đạo, tự cho là đúng, không để ý cha mẹ, không quản gia, chỉ biết đòi hỏi.

Cho dù là tiền thân hay là anh, đều có ấn tượng cực kém với Lý Trình Cửu.

Cho nên lúc này nhìn thấy chị khóc, anh cũng không có cảm giác gì: Có lẽ vừa rồi đối thoại rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến Lý Trình Cửu có ẩn tình gì, nhưng tiền thân hiểu rõ bà chị, cho dù có ẩn tình, cũng tuyệt đối sẽ không phải là cái gì tốt.

Ngược lại là cỗ ác ý vừa rồi đột nhiên tràn ngập tới, không hiểu ra sao.

Phải biết rằng anh ở bên ngoài tìm Tống Nhiễm nhờ đánh côn đồ, ác niệm nhận được cũng chỉ có mấy điểm.

Mà vừa rồi, trong vài giây ngắn ngủi, ác niệm trong nháy mắt từ 89% thoáng cái vọt tới 100%!

Loại tốc độ khủng bố này, trước kia anh khó có thể tưởng tượng được: Chỉ khi gặp Mạnh Đông Đông mới xuất hiện.

Nhưng khi đó, Mạnh Đông Đông bị Góc chết bức bách, đối với anh sinh ra sát ý cực kỳ nồng đậm: Sau đó cuối cùng bị anh giết chết, mới hấp thu được.

Nhưng lần này, Lý Trình Di cảm giác mình hoàn toàn không gây ra chuyện gì.

“Sau khi ác niệm sinh ra, còn phải trực tiếp tiêu trừ, mới có thể bị hấp thu: Nói cách khác, vừa này có người sinh ra ác niệm nồng đậm với mình, sau đó lại biến mất một cách kỳ lạ.

Lý Trình Di để cốc nước xuống, đi ra phòng bếp, đi lướt qua người Lý Trình Cửu, ngồi vào bên bàn ăn, tiếp tục ăn điểm tâm của mình.

Anh có chút hoài nghi, có lẽ, ngọn nguồn ác niệm vừa rồi là từ Mary Ann.

Một niệm sinh ra ác niệm đối với anh, sau đó lại bởi vì một số ý nghĩ thay đổi mà biến mất.

Rất có thể.

Trong lòng nghĩ đến thay đổi vừa rồi, Lý Trình Di chậm rãi bóc vỏ trứng gà, ăn từng miếng.

“Bất kể như thế nào, Hoa Lân Y tử đằng tiến hóa lần thứ nhất, rốt cục hoàn thành, kế tiếp, hẳn là lần thứ hai tiến hóa. ” Có lẽ. . . . . .

Mặc kệ ác niệm như thế nào tới, dù sao anh hấp thu đầy rồi!

Kế tiếp chính là hoàn thành lần tiến hóa lần thứ hai, là có thể mở ra Hoa thần vị mới.

Tiến hóa hoàn thành, Hoa Lân Y hoàn tất tăng lên, Hoa Ngữ hoàn tất tăng lên.

Đột nhiên một luồng tin tức mới chảy vào trong đầu Lý Trình Di, Ác Chi Hoa trên mu bàn tay phải anh bắt đầu sáng lên ánh sáng tím nhàn nhạt.

Thuộc về ô vuông thứ hai sát ngay ô vuông hoa tử đằng.

Chương 83: Mở ra hoa thần vị thứ 2.

“Hoàn thành một lần tiến hóa, là có thể mở ra hoa thần vị mới. ” Tiến hóa lần thứ hai sẽ không có bất kỳ nâng cấp nào, chỉ có thể tăng thêm công năng dung hợp bên ngoài áo giáp. ”

“Hoa thần vị thứ hai đang mở ra. . . ”

‘Đã mở, vui lòng chọn hoa mới để lấp vào. ‘

Trong tay Lý Trình Di đang chuẩn bị bóc quả trứng gà thứ hai, nhưng giờ khắc này, trong nháy mắt tay anh dừng lại.

Anh vốn tưởng rằng, nhất định phải tiến hóa hai lần, đạt tới cực hạn mới có thể mở ra hoa thần vị mới.

Không nghĩ tới tác dụng tiến hóa lần thứ hai, vẻn vẹn chỉ là dùng để dung hợp bên ngoài áo giáp.

Bụp.

Cánh cửa nặng nề đóng lại, kéo Lý Trình Di ra khỏi suy nghĩ của mình.

Anh phục hồi tinh thần, lúc này mới phát hiện trong nhà cũng chỉ có một mình mình, bà chị Lý Trình Cửu đã rời khỏi nhà, không biết đi ra ngoài làm gì.

Anh cũng không thèm để ý, trong lòng ngược lại tràn ngập chờ mong đối với hoa thần vị mới.

Vị trí thứ hai nên dùng hoa gì, có thể đạt được hoa ngữ gì, mới là điều anh mong đợi nhất.

Trong lúc nhất thời, trong đầu Lý Trình Di nhanh chóng hiện lên vô số các loại năng lực hoa ngữ, đó là anh lúc trước anh đi khắp nơi sờ thử, thu thập được tư liệu.

Nhanh chóng ăn hết quả trứng gà thứ hai, uống ngụm sữa với vài cái bánh bích quy, anh nhanh chóng đứng dậy, mang theo sạc điện thoại dự phòng, vội vàng ra cửa.

Đi vào thang máy, đón xe, thẳng đến vườn thực vật gần nhất.

Hơn hai mươi phút sau, trước cửa vườn thực vật Vạn Hòa.

Lý Trình Di mở cửa xe, trả tiền xe bằng app trên điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn về phía cổng vườn thực vật.

Năm chữ to: vườn thực vật Vạn Hòa được viết mạ vàng, mặt đất phủ kín gạch đá hình vuông màu xám trắng.

Toàn bộ vườn thực vật giống như vườn bách thú, lối vào có người bán vé vào cửa.

Cổng chính là một tòa nhà đá hình thang cao hai tầng: Góc dưới bên phải có hai lan can màu trắng đơn giản, là lối vào sau khi xuất trình vé.

Lý Trình Di liếc mắt nhìn lại, đã có hơn mười người xếp hàng ở lối đi, chờ vào trong.

Anh đi về phía trước vài bước, nhìn vào bên trong thấy phía trước là con đường màu trắng uốn lượn rất dài.

Con đường rộng chừng năm mét, hai bên trồng những hàng hoa, tất cả đều là hoa hồ điệp ba màu nở rộ vào mùa này và các loại hoa cúc nhỏ.

Liếc mắt nhìn, màu vàng đỏ tím trắng dày đặc, gió nhẹ phất qua, thảm hoa rung động, đẹp không sao tả xiết.

Lý Trình Di đè nén chờ mong trong lòng, sắc mặt bình tĩnh trấn định, bước chân nhanh chóng chạy về phía lối đi.

Xếp hàng ước chừng chừng năm phút, liền đến phiên anh.

Đi theo phía sau hai bác gái chụp ảnh, anh lấy được một tấm bản đồ vườn thực vật.

“Bên này, bên này bên này, mọi người của đoàn 3 đi về phía này. ”, hướng dẫn viên du lịch trẻ tuổi đội mũ đỏ cầm loa phóng thanh lớn tiếng hô.

“Mọi người chú ý, tập hợp ở đây, ai muốn đi vệ sinh thì vào giải quyết, lát nữa phải đi một đoạn mới có nhà vệ sinh”.

Hướng dẫn viên du lịch vừa hô, vừa phát băng đeo tay cho những người đến.

Lý Trình Di không đi ở phía sau, mà là từ bên cạnh đi xuyên qua đoàn du lịch nhỏ này, dọc theo luống hoa ven đường bên phải đi về phía trước.

Trong hàng hoa này chủ yếu là các loại hoa hồ điệp màu sắc khác nhau và hoa cúc.

Lúc trước anh cũng đã sờ qua hoa hồ điệp.

Nhưng chủng loại trước mắt dường như có chút không giống, ôm ý nghĩ thử một lần nói không chừng có thể gặp phải biến chủng mới, Lý Trình Di vươn tay nhẹ nhàng đụng vào một đám hoa hồ điệp màu vàng.

“Hồ điệp màu vàng: chịu lạnh tốt, thích mát, thích ánh sáng mặt trời, thời gian chiếu sáng của ánh nắng mặt trời ảnh hưởng tương đối lớn đến việc hoa nở: Hoa có thể khử trùng, có thể điều trị dị ứng mụn trứng cá, v: v: Hoa nở từ tháng 4 đến tháng 7”.

“Hoa ngữ: Buồn vui lẫn lộn (phát động hoa ngữ, sẽ nhận được một đồng xu hai mặt, tung nó lên, rơi vào lòng bàn tay, ngửa có thể nhận được may mắn trong một khoảng thời gian nhất định, sấp có thể nhận được xui xẻo trong một khoảng thời gian nhất định)”

Độ thu thập của Hoa Lân Y: 1%, số lần có thể tiến hóa: 1.

Không có năng lực có ích

Lý Trình Di thu tay lại, trong lòng thở dài.

Trong cảm nhận của anh tạm thời muốn nhất, vẫn là hoa ngữ của hoa lay-ơn: Lúc trước anh tìm qua rất nhiều hoa, trong đó đại bộ phận hoa đều có quan hệ với cái gì tình tình ái ái, đối với anh vô dụng.

Duy chỉ có một số ít như hoa lay-ơn, hoa ngữ “kiên cố” khó có được.

Năng lực cũng giống như ý nghĩa mặt chữ, có thể trong thời gian ngắn tăng lên mức độ kiên cố của thân thể và tinh thần bản thân, phòng ngừa bản thân bị ngoại lực phá hủy hoặc dao động.

Đây là một thần kỹ dùng tốt sẽ rất thực dụng: Lý Trình Di không lo lắng điều gì, duy nhất chỉ lo lắng là mức độ kiên cố của hoa ngữ này tăng lên được bao nhiêu.

Thu hồi tầm mắt, Lý Trình Di đi về phía trước, theo con đường vườn thực vật, đi sâu vào bên trong.

Toàn bộ khu vườn rất lớn, liếc mắt một cái nhìn lại, xa xa còn có hồ nhỏ, sườn núi, cầu gỗ: Giống như một khu tham quan du lịch

Chỉ là có lẽ là bởi vì vấn đề kinh phí, rất nhiều cơ sở hạ tầng trong khuôn viên đều đã lão hóa, một số góc rách nát cũng không ai sửa.

Trên đường đi, Lý Trình Di sờ sờ đông sờ sờ tây, mặc dù rất nhiều hoa trước đó anh cũng sờ qua, nhưng vì phòng ngừa mình nhận sai, bỏ lỡ hoa cỏ biến chủng, anh vẫn từng chút từng chút sờ qua.

Điều này dẫn đến những người cùng anh vào vườn, đều đã đi không thấy bóng dáng, anh vẫn đi vài bước dừng lại một chút, đi vài bước sờ một chút, chậm rãi, ngay cả con đường từ lối cổng vào cũng chưa đi hết.

Tuy rằng sờ tới phần lớn là hoa cỏ lặp lại, nhưng Lý Trình Di vẫn vui vẻ

Rất nhanh, một đám hoa nhỏ màu trắng màu vàng cam thu hút sự chú ý của anh.

Chương 84: Quyết định.

Ở trong luống hoa, phía dưới những hoa cỏ do người trồng này, vẫn mọc một chút cỏ dại.

Trong đám cỏ dại, có một loại hoa nhỏ thoạt nhìn rất giống hoa cúc.

Lý Trình Di ngay từ đầu không chú ý, khi vạch những đám hoa được trồng ra mới thấy đám hoa nhỏ này.

Anh cho rằng là hoa cúc, hoa cúc anh sờ qua rất nhiều, nhưng vì không buông tha bất kỳ một loại khả năng nào, anh vẫn là đưa tay đụng vào.

Dù sao không sờ cũng uổng phí.

Hoa cúc Fleabane: một loại hoa thuộc họ cúc, Cây non có thể làm phân xanh, lá có thể pha trà, có tác dụng lợi tiểu: Sinh mệnh lực rất mạnh, trong hoàn cảnh thích hợp, trong vòng ba ngày hạt giống có thể sinh trưởng với số lượng lớn, nhiệt độ thích hợp, hai ngày có thể nhìn thấy hạt giống ra mầm.

Hoa nở từ tháng 3 đến tháng 5, cánh hoa sẽ khép lại vào ban đêm, thời gian ra hoa thường kéo dài một tháng hoặc một tháng rưỡi.

‘Hoa ngữ: Thích ứng với mọi hoàn cảnh (khả năng thụ động, có thể thay đổi thể chất theo môi trường, nhanh chóng thay đổi thể chất của chính mình, để bản thân thích ứng với môi trường hơn: Và có thể thu được sức sống mạnh mẽ hơn từ môi trường, thay đổi thời gian thích ứng: hai ngày)’

Độ thu thập của Hoa Lân Y: 1%, số lần có thể tiến hóa: không biết.

Thích ứng trong mọi hoàn cảnh?

Lý Trình Di sửng sốt.

Anh đây là lần đầu tiên gặp phải loại này hoa ngữ, hai ngày là có thể thích ứng hoàn cảnh xung quanh, cũng từ bên trong hoàn cảnh thu hoạch được khả năng sinh tồn mạnh hơn?

Khả năng sinh tồn này, gồm cái gì?

Anh có chút tò mò.

Dựa theo lực sinh mệnh của Hoa cúc Fleabane này, gieo hạt giống xuống đất, chỉ cần hai ngày là có thể mọc ra mầm, tốc độ này quả thật lợi hại.

“Nhưng bây giờ đã là tháng bảy rồi, qua thời kỳ nở hoa, có lẽ chút hoa nhỏ này còn lưu lại, bởi vì nhiệt độ mới tạm thời không bị tàn. ”

Anh có chút động tâm, loại năng lực thích ứng cường hãn này, nếu như có thể đạt được, có lẽ tiến vào bất kỳ Góc chết, đều có thể có năng lực tự bảo vệ mình nhất định.

Tuy rằng thời gian hơi dài, cần hai ngày, nhưng không phải còn có thể tiến hóa sao?

Còn có mặc hoa lân y cũng có thể năng lực hoa ngữ cường hóa. . . . . .

“Dựa theo tư liệu, bên trong Góc chết cũng không hoàn toàn vô hại là đối với người bình thường, có đi vào liền phải gặp phải nguy hiểm cực lớn, thiếu hụt không khí, áp suất cao, phóng xạ cao, vân vân, những hoàn cảnh ác liệt này nếu như không kịp thời đầy đủ chuẩn bị. . ” Khi đó, hoa ngữ Hoa cúc Fleabane này có thể phát huy tác dụng rất lớn.

Đáng tiếc. . . . . .

Lý Trình Di thu hồi tay, có chút nuối tiếc, nếu như không phải anh lúc trước vì ứng phó Bãi đỗ xe Grius, mà vùi đầu huấn luyện, cũng sẽ không bỏ qua loại năng lực đặc biệt của loại hoa nhỏ này.

Anh nhớ rõ khoảng thời gian trước ven đường khắp nơi đều có thể nhìn thấy loại Hoa cúc Fleabane này, số lượng rất nhiều: Nếu như anh có thể lựa chọn nó làm hoa thần vị thứ hai, có lẽ. . .

Đáng tiếc trên đời không có nhiều nếu như như vậy.

Đi tiếp vào bên trong, không bao lâu, Lý Trình Di đi tới cầu gỗ nhỏ, đứng ở lan can cầu, nhìn mấy đóa hoa sen trôi nổi trong hồ nhỏ, anh rất có loại xúc động muốn nhảy xuống sờ sờ xem.

Hoa sen anh kỳ thật cũng sờ qua, nhưng là chủng loại khác, hoa ngữ cũng chưa chắc giống nhau, ai biết hoa sen trong hồ nước này là chủng loại gì?

Hiện tại số lượng biến chủng rất nhiều, có một loại hoa có mấy trăm loại biến chủng, cái này cho dù anh học chuyên ngành chăm sóc thực vật cũng không nhớ được hết.

Dọc theo con đường uốn lượn đi về phía trước, rất nhanh, lại một loại hoa in vào tầm mắt của anh.

Đó là một mảnh hoa cỏ đỏ tía nở trên cây cao hơn ba mét, từ xa nhìn lại, tựa như một mảnh bọt sóng biển, lại giống như mép váy ren mà phụ nữ thích.

Cây nở hoa này, là ở trên bãi đất trống sau khi qua cầu

Lý Trình Di tới gần, nhìn tấm thiệp trên thân cây: Hoa tử vi.

“Quả nhiên là Tử Vi. . . ” Anh nhìn từng cụm từng cụm hoa màu tím đỏ nở rộ trên cây, nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến mình, vì thế hai chân đạp một cái, tung người nhảy lên, sờ vào hoa tử vi gần nhất.

“Tử Vi Hoa: Tên khoa học Lythrum salicaria L, là loài thân bụi, gỗ nhỏ, thời gian hoa nở dài, tử vi có tuổi thọ cao, có thể đạt đến hàng trăm năm, gỗ của nó cứng và chống ăn mòn, có thể làm đồ nội thất, vật liệu xây dựng, vỏ cây lá, hoa, tất cả đều là thuốc nhuận tràng, rễ và vỏ cây có thể chữa bệnh nôn ra máu: ”

“Năng lực hoa ngữ: sức mạnh của ngôn ngữ (những lời bạn nói, trong quá trình phát động năng lực hoa ngữ, có thể tạo ra sức thuyết phục mạnh mẽ đối với người khác).

Khi đối phương không thể phản bác, sẽ cưỡng chế chung sống hòa bình với bạn: Thời gian hòa bình xem thể chất đối phương mạnh yếu quyết định.

Khi đối phương phản bác mạnh mẽ thành công, hoa ngữ không có hiệu quả.

“Hoa ngữ: Vận may (năng lực bị động, có được hoa ngữ này, có thể tăng vận may của bạn trên diện rộng)”

Đáng tiếc. . . . . . nếu như mình biết ăn nói chắc chắn sẽ tương đối hài lòng năng lực này. . . ” Trong lòng Lý Trình Di có chút nuối tiếc.

Đây là lần thứ hai sau Thiết Thụ Hoa, anh nhìn thấy loại hoa có 2 năng lực hoa ngữ.

Rời khỏi Tử Vi Hoa, anh lững thững dọc theo bãi đất trống đi về hướng hoa nhiều nhất.

Xa xa nhìn lại, nơi nào màu sắc đẹp mắt, hoa nhiều, anh liền đi nơi đó.

Rất nhanh, trong một bụi cỏ dại, mấy đóa hoa tròn màu đỏ tía, hấp dẫn sự chú ý của anh.

Lý Trình Di đến gần, giẫm lên cỏ dại, tới gần mấy đóa hoa màu đỏ tía.

Anh đưa tay nhẹ nhàng sờ xuống.

Chương 85: Tiếp xúc thiết bị bay.

Hoa bìm bìm lá tròn: là loại dây leo thân mảnh, thuộc họ Cyclonidae, lên tiếng Anh Morning Glory, hạt có chứa độc tố, có thể được sử dụng để tạo ra chất gây ảo giác, toàn bộ hoa có độc, ăn nhầm có thể gây nôn mửa và tiêu chảy, thời gian nở hoa tháng 5 – tháng 10.

“Hoa ngữ: Ảo giác (có thể ngắn ngủi khiến sinh vật hoặc vật phẩm tiến vào trạng thái hư ảo, thời gian tùy theo cường độ tinh thần của bản thân)”

‘Độ thu thập Hoa lân y: 1%, có thể số lần tiến hóa: 3, phải chăng lựa chọn là hoa thần vị thứ hai?’

Ảo giác?

Khả năng này có vẻ thú vị.

Lý Trình Di trong lòng khẽ động, năng lực hoa ngữ này khiến cho vật phẩm tiến vào trạng thái ảo giác, như vậy, mình có nhiều đất để thao túng.

‘Ví như thời điểm mấu chốt, làm cho kẻ địch bị ảo giác, nếu như năng lực ảo giác này có thể xuyên thấu vật thể, còn hữu dụng hơn nữa. ‘

Anh đứng lên, nhìn bốn phía, vị trí anh đứng là một ngã ba đường, bên phải dựng bảng gỗ viết: Đào hoa viên.

Một tấm bảng gỗ khác bên trái, đánh dấu: Nguyệt Quý Viên.

Hoa nguyệt quý?

Lúc tháng năm, Lý Trình Di cũng thử sờ qua hoa nguyệt quý, nhưng bây giờ là tháng bảy, có lẽ là biến chủng.

Dù sao thời kỳ nở hoa của nguyệt quý đều rất dài, đến mấy tháng.

Trong lòng Lý Trình Di khẽ động, đi nhanh về phía Nguyệt Quý Viên.

Về phần hoa anh đào, anh thử qua vài loại, kiểm tra năng lực hoa ngữ bình thường, liền không có ý định lãng phí thời gian.

Theo con đường nhỏ đi về phía bảng hiệu.

Trên đường thỉnh thoảng có thể gặp được vài nam sinh nữ sinh đến chụp ảnh, một đám ăn mặc có chút phong cách cosplay, bày ra tư thế khoa trương.

Xuyên qua một vườn Khổng Tước, một cây cầu gỗ nhỏ màu vàng dài hơn mười mét.

Chẳng mấy chốc, phía trước là một khu vườn hình vuông được hàng rào bao quanh, đứng sừng sững giữa một bãi cỏ lớn và đám cây cối.

Lối vào vườn được dựng bằng bảng gỗ: Nguyệt Quý Viên.

Còn chưa vào cửa, Lý Trình Di đã nhìn thấy không ít người ra vào.

Qua hàng rào, có thể nhìn thấy bên trong đủ loại hoa nguyệt quý với sắc hồng hồng, vàng vàng, màu lam, tím trắng, tranh nhau đua sắc.

Trong lòng anh vui vẻ, bước nhanh về phía trước, đi theo một cặp vợ chồng trung niên nắm tay nhau, cùng nhau đi vào trong vườn.

Còn chưa hoàn toàn đi vào, chỉ đẩy rèm nhựa ra, Lý Trình Di liền ngửi thấy một mùi hương hoa hỗn hợp nồng đậm.

Đủ loại mùi thơm, đều mang theo một chút ngọt ngào, rất nồng đậm.

Vừa vào cửa, bên trong là một kết cấu vòng tròn đồng tâm, từng vòng bồn hoa hình tròn màu nâu trồng đầy hoa nguyệt quý.

Giữa bồn hoa, chính là lối đi nhỏ để lại cho người ngắm hoa.

Ước chừng ba mươi mấy người chen chúc trong vườn, không ngừng chụp ảnh các loại hoa.

Lý Trình Di cũng theo bắt chước lôi điện thoại di động ra, giả vờ chụp ảnh, thật ra là chuẩn bị sờ hoa.

Không ít hoa nguyệt quý anh đều sờ qua, năng lực hoa ngữ cùng tình yêu hữu nghị có quan hệ, anh cũng không lạ.

Nhưng trong vườn này có vài loại mới mở, anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Theo lối đi nhỏ, ánh mắt anh chậm rãi ung dung quét qua, ôm ý nghĩ giết nhầm còn hơn bỏ sót, anh bắt đầu theo thứ tự, lần lượt từ trái sang phải bắt đầu sờ hoa.

Đầu tiên là một mảnh màu hoàng tâm nguyệt quý.

“Hoa nguyệt quý một cánh: hoa hồng họ Tường Vi, thời gian hoa nở từ tháng 4- tháng 9, thời gian ra quả tháng 6- tháng 11, bụi cây đứng thẳng, thường cao từ một đến hai mét. ”

“Hoa ngữ: Dũng khí (có thể trong thời gian ngắn tăng thêm dũng khí, đối tượng có thể quần thể)”

Đây không thể nghi ngờ là một năng lực rất thích hợp để hợp tác quần thể, nhưng đối với Lý Trình Di mà nói, cũng không thích hợp.

Ngón tay anh hướng về phía trước, nhanh chóng thay đổi một loại.

Lần này là một loại hoa màu vàng nhạt, thân hoa lớn hơn.

“Hoa nguyệt quý cánh lớn: sống nhiều ở độ cao so với mực nước biển, yêu cầu đối với đất trồng không cao, thích hợp với môi trường tràn ngập ánh nắng mặt trời và lưu thông không khí: thời gian ra hoa từ tháng 6 – tháng 9: Có tác dụng điều trị chu kỳ kinh nguyệt, hoạt huyết tiêu sưng.

“Hoa ngữ: Sức sống (có thể sau khi sử dụng năng lực, trong thời gian ngắn khôi phục một nửa thể lực tinh thần, một cá thể mỗi ngày có thể dùng một lần)”

Việc hỏi thăm tin tức đối với Hoa Lân Y, Lý Trình Di cũng trực tiếp bỏ qua.

Ngón tay anh thoáng dừng lại.

Năng lực sức sống này rất tốt, thực dụng, hơn nữa số lượng hoa nguyệt quý rất nhiều, hẳn là có thể rất dễ dàng thu thập ngưng tụ ra Hoa Lân Y.

Nhưng năng lực hoa ngữ thích hợp thì chưa đủ.

Xem thêm một chút rồi quyết định.

Trong lòng anh không gấp gáp như lần trước.

Lần trước lửa sém lông mày, không nhanh lên một chút, lập tức sẽ bị kéo vào Góc chết: Cho nên anh không thể không nhanh chóng lựa chọn.

Nhưng lần này thì khác.

Tay Lý Trình Di tiếp tục di chuyển về phía trước, tiếp theo là chủng loại nguyệt quý trước đó anh sờ qua, như tiểu nguyệt quý, nguyệt quý thạch lựu, hoàng hòa bình nguyệt quý, đều được anh thử qua.

Rất nhanh, anh dạo qua nửa vòng Nguyệt Quý Viên, liên tiếp sờ tới đều là lúc trước sờ qua, năng lực hoa ngữ cũng phần lớn là liên quan đến tình yêu hữu nghị, điều này làm cho lông mày Lý Trình Di hơi nhíu lại.

Beep. . . . . .

Đột nhiên điện thoại di động của anh vang lên tin nhắn.

Tạm thời dừng sờ lung tung, Lý Trình Di cầm điện thoại di động, rời khỏi chế độ chụp ảnh, kiểm tra tin nhắn.

“Nghỉ ngơi thế nào? Có thời gian thì đến công ty một chuyến: Tôi tìm cho cậu một người, liên quan đến Thiết bị bay: Tân Đức Lạp.

Thiết bị bay!!

Lý Trình Di trong lòng khẩn trương: Lúc trước từ chỗ Tống Nhiễm biết được về Thiết bị bay, anh liền một mình tra xét rất nhiều tư liệu.

Nhưng tất cả tư liệu đều cần anh phải đi trắc nghiệm trí tuệ trước, nếu không không thể tra tìm

Anh suy nghĩ, bố trí thời gian đến trung tâm đo lường trí tuệ để trắc nghiệm trí tuệ của mình một chút.

Không nghĩ tới anh còn chưa bắt đầu, ông chủ đã tìm được phương pháp cho mình trước.

Chương 86: Ồng chủ tốt.

Cố lên. . . “Đây là lần đầu tiên Lý Trình Di cảm thấy, có một ông chủ đáng tin cậy vẫn rất tốt.

Anh nhanh chóng trả lời.

“Vâng, lập tức tới ngay!”

“Được”. Tân Đức Lạp.

Đang muốn tắt điện thoại di động, Lý Trình Di bỗng nhiên lại thấy tin nhắn mình chưa đọc lúc trước.

Trong đó có thầy hướng dẫn Trần Sam, có bạn tốt Trần Húc Đông, còn có Lâm Tang, còn lại là các loại tin tức quảng cáo.

Tạm thời không trả lời, cất di động, anh lần nữa nhìn các sắc nguyệt quý trước mắt.

Lập tức phải đến công ty, cuối cùng sờ thêm mấy cái nữa đi!

Trong lòng ôm ý nghĩ này, Lý Trình Di đưa tay nhanh chóng lướt qua thân hoa.

Đồng thời anh cũng tập trung tinh thần, xem xét tin tức không ngừng chảy vào trong đầu.

Nhiều khi thông tin mới chảy được một nửa, đã bị dòng thông tin mới cắt đứt.

Nhưng cứ như vậy tốc độ cũng nhanh hơn trước rất nhiều.

Đột nhiên, bước chân anh dừng lại, một chủng loại trước đó chưa bao giờ sờ tới, xuất hiện ở trong đầu.

Đó là một mảnh thuần trắng, tựa như hoa hồng trắng, từng đóa từng đóa tầng tầng chồng lên nhau, chen chúc sinh trưởng cùng một chỗ: Nói là thuần trắng, nhưng trung tâm bông hoa vẫn có màu hồng nhạt: So với hoa hồng, cánh hoa nguyệt quý này nhiều, dày hơn.

“Phong hoa nguyệt quý Thuần trắng: còn gọi là tụ hoa nguyệt quý, thường bị nhầm lẫn gọi là hoa hồng, nhưng có khác biệt nhỏ so với hoa hồng. ”

Thích ánh sáng, thích ấm áp và ẩm ướt, thích đất màu mỡ, thời gian nở hoa từ 5 tháng đến tháng 11, thời gian ra quả từ tháng 9 đến tháng 11: ”

“Hoa ngữ: Bình minh của sự tuyệt vọng (khi bạn gặp nghịch cảnh tuyệt vọng, hãy bắt đầu ngôn ngữ của hoa, mang lại ánh sáng hy vọng như bình minh, dẫn bạn ra khỏi đường cùng)”

Bình minh tuyệt vọng. . . . . .

Khả năng ngôn ngữ này. . . . . . Lý Trình Di lần đầu tiên nhìn thấy, liền động tâm.

Lúc tại bãi đỗ xe Grius, anh nhiều lần cơ hồ bị vây trong tuyệt cảnh, nếu không là chính mình không đánh cược một phen, có lẽ hiện tại mình đã nằm trong bụng quái vật mặt người.

Nếu như khi đó có năng lực hoa ngữ này, có lẽ. . . . . .

Suy nghĩ trong lòng phức tạp, trong lúc nhất thời Lý Trình Di sững sờ tại chỗ, lâm vào suy tư.

Hiện tại dự bị có, lay-ơn, phong hoa nguyệt quý thuần trắng, Hoa cúc Fleabane, hoa bìm bìm lá tròn: Bốn loại này đều là loại hình năng lực năng lực hoa ngữ rất thực dụng.

Nhưng rốt cuộc lựa chọn loại nào, anh tạm thời cũng không cách nào xác định.

Khi tạm thời nguy cơ bị ném vào Góc chết chưa đến, anh phải có lựa chọn tốt nhất.

Chần chừ một lát, Lý Trình Di vẫn không lập tức hạ quyết định, mà xoay người đi ra ngoài vườn thực vật.

Anh dự định trước đi công ty bên kia, tiếp xúc với cố vấn về thiết bị bay mà ông chủ mời tới, xem mình có thể thử đi theo con đường thiết bị bay hay không rồi quyết định sau.

Hoa Lân Y bị ngộ nhận là người cải tạo hoàn toàn, cái loại cường độ cường hãn này, không chỉ có lực trùng kích khủng bố, có được giảm chấn khoa trương, còn có thể tăng sức mạnh thể chất, với mức độ của Hoa Lân Y này, lại bị cho rằng là người cải tạo.

Điều này có nghĩa là người cải tạo hoàn toàn sẽ không yếu hơn Hoa Lân Y sau khi tiến hóa.

“Người cải tạo cường hãn như vậy, có thêm thiết bị bay thì khi đối kháng sức mạnh sẽ tăng thêm được bao nhiêu?”

Trong lòng Lý Trình Di tràn ngập chờ mong.

……………. .

Tòa nhà Tân Thế Kỷ

Lý Trình Di vừa ra khỏi thang máy, liền bị tình cảnh trước mắt làm cho hơi sững sờ.

Ở trước mắt anh, không phải là Công ty Hồng Cẩm ngày thường vốn đâu vào đấy, mà là vắng ngắt, nhân viên đi làm không quá 5 người.

“Tiểu Di, cậu đến rồi à? “Tống Nhiễm đứng dậy ở một góc đại sảnh, trong tay còn bưng một ly cà phê hòa tan mới pha.

“Anh Tống? Ông chủ đâu? Còn công ty nữa? “Lý Trình Di ra khỏi thang máy, đi tới gần.

“Ở bên trong, hôm nay ông chủ vừa cho mọi người nghỉ nửa ngày, buổi chiều đến tối chỉ cần giữ lại vài người làm là được. ” Tống Nhiễm trả lời.

“Được rồi. . . . . . Xem ra hôm nay có chuyện gì? “Lý Trình Di lập tức phản ứng lại.

“Cậu phản ứng nhanh đấy: “Tống Nhiễm cười nói: Là một cấp dưới cũ của ông chủ tới thăm: Đúng lúc biết cậu muốn tìm hiểu tin tức về Thiết bị bay, nên ông chủ bảo cậu tới đây, người ta rất chuyên nghiệp về lĩnh vực này đấy”.

“Tôi biết “Lý Trình Di nghe được lời này, trong lòng cũng có tính toán.

Những lời này của Tống Nhiễm nhìn như đơn giản bình thường, kì thực cho anh ám chỉ không nhỏ.

Xuyên qua đại sảnh văn phòng công ty, đi đến phòng trong cùng.

Bên trong Tân Đức Lạp đang cùng một gã trẻ tuổi tóc đen xõa ngang vai nói chuyện, hai người trò chuyện vui vẻ, tự nhiên.

Nghe Lý Trình Di tới gần, thanh niên tóc dài nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía cửa.

“Người của anh hả? “Thanh niên nghi hoặc hỏi: Ánh mắt lại nhìn về phía Tân Đức Lạp.

“Cậu ta muốn tìm hiểu tình hình máy bay, đến rồi thì vào đây nói chuyện” Tân Đức Lạp mỉm cười với Lý Trình Di, thấp giọng trả lời.

“Được, dù sao anh cũng là ông chủ, anh cứ quyết định” Thanh niên tóc dài cười nói.

Lúc này Lý Trình Di đã vào cửa, dưới ánh mắt của Tân Đức Lạp, anh đi tới trước mặt thanh niên, đưa tay ra.

“Xin chào, Trình Ý”.

“Đinh Ninh: “Thanh niên cười cùng anh nhẹ nhàng bắt tay.

“Nghe ông chủ nói, Đinh tiên sinh có thể giải đáp nghi hoặc về phương diện Thiết bị bay cho tôi, không biết. . . ” Lý Trình Di nhẹ giọng hỏi.

“Đã làm qua trắc nghiệm qua về não chưa? “Đinh Ninh hỏi.

“Vẫn chưa: “Lý Trình Di lắc đầu.

“Điều khiển thiết bị bay, cần tính toán trí tuệ rất mạnh, cùng với tốc độ phản ứng thần kinh: “Đinh Ninh ra hiệu ngồi xuống sô pha bên cạnh nói chuyện.

“Chắc hẳn cậu đã từng nghe nói về điều khiển sóng não? “Anh ta cười hỏi.

“Ừ, đúng vậy, có vài món đồ chơi trẻ con cũng có nguyên lý này. ” Lý Trình Di gật đầu.

Đinh Ninh tiếp tục nói, “Cái gọi là điều khiển sóng não, kỳ thật chính là thông qua linh kiện cảm giác đặc chế, dò xét thông tin hoạt động cơ bản của vỏ não, từ đó căn cứ vào một số phản ứng sóng não đặc thù rõ ràng, sinh ra hành vi điều khiển tương ứng”.

“Nói cách khác, không phải siêu năng lực gì sao? “Lý Trình Di giật mình.

Chương 87: Nghề chơi cũng lắm công phu.

Cho dù trong trí nhớ của người tiền thân, sóng não điều khiển cũng là phương thức cực kỳ thần bí, trong đó nguyên lý cụ thể, người bình thường căn bản không cách nào hiểu rõ.

Lúc này nghe Đinh Ninh nói rõ, anh nhất thời hiểu được.

Đinh Ninh cười nói, ” Cũng gần như thế, trên đời này làm gì có cái gọi là siêu năng lực, toàn dựa vào khoa học kỹ thuật: Khoa học kỹ thuật là sức sản xuất số một, cái gọi là sóng não, kỳ thật chính là sóng điện não, có rất nhiều kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh trên internet, chính là ví dụ điển hình này.

“Nói như vậy, bản chất Thiết bị bay, kỳ thật chính là tương đương với máy bay không người lái điều khiển bằng sóng não?” Lý Trình Di so sánh.

Đinh Ninh gật đầu, “Đúng thế, giống như máy bay không người lái mà hàng ngày chúng ta chơi nhưng tốc độ nhanh hơn, tính công kích mạnh hơn, tốc độ phản ứng nhanh hơn, cái gọi là kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh cũng chính là nói đến việc điều khiển Thiết bị bay. ”

Thiết bị bay, kỳ thật chính là công cụ phi hành.

“Công cụ phi hành. . . “Sau khi Lý Trình Di hiểu được điểm này, nhất thời trong đầu hiện lên rất nhiều tình huống.

“Như vậy xem ra, bất kỳ một Kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh đều cần phải cần sự hỗ trợ, hậu cần của nhóm để bảo đảm thiết bị bay của mình tuyệt đối ổn định?”

Thiết bị bay bình thường bởi vì đồ bảo dưỡng ít nên về phương diện hậu cần, Kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh giỏi tự mình cũng có thể giải quyết: “Đinh Ninh trả lời, ” Cho nên mới gọi là Kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh chứ không phải là người điều khiến máy bay không người lái, chính là vì đạo lý này”.

“Thì ra là thế: “Trong ánh mắt Lý Trình Di lộ ra vẻ giật mình.

Nghe ông chủ nói, cậu cũng muốn trở thành một kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh? “Đinh Ninh hỏi.

Ừ, tôi cũng có ý định đó, nhưng tôi cũng biết rất khó: Cho nên muốn thử xem: “Lý Trình Di lộ ra vẻ mặt có chút ngại ngùng.

“Thật ra thì vấn đề không lớn: “Đinh Ninh rất nhẹ nhàng khẳng định, ” Chờ cậu đến trung tâm đo lường trí tuệ sẽ biết: Nghề này, ngay từ đầu cậu tốt nhất nên từ từ phát triển theo con đường nghiệp dư, trước tiên chơi thử xem: Nghề này của chúng ta, trí tuệ chỉ cần bình thường, không phản ứng quá chậm chạp đều có thể chơi được: Cậu cứ chơi loại thiết bị bay kiểu cũ cũng không cần tính toán phức tạp gì”

“Vậy tại sao. . . . . . “Lý Trình Di còn chưa hỏi xong, Đinh Ninh liền mở miệng ngắt lời.

“Vì vấn đề tiền” Đinh Ninh nở nụ cười, “Nghề Kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh này, chính là một từ: Đốt tiền! Cho dù là thiết bị bay cơ bản nhất, thiết bị đầu cuối điều khiển sóng não, trang bị phòng hộ cơ bản, cũng phải hơn mười triệu, đây mới chỉ là bắt đầu nhập môn: Sau đó không ngừng điều chỉnh, bảo trì, sửa chữa, đều cần cậu thuê một kỹ sư thiết bị bay chuyên nghiệp xử lý.

Nói tới đây, Đinh Ninh từ trong túi áo lấy ra một con dao nhỏ màu đỏ rực.

Con dao nhỏ chỉ dài bằng bàn tay, nhìn qua tinh xảo nhẵn nhụi dị thường.

Này, đây là Thiết bị bay của tôi – Hỏa Liêm: Cậu có thể cầm xem.

Anh ta đưa con dao nhỏ cho Lý Trình Di: Lý Trình Di cẩn thận nhận lấy con dao nhỏ, tỉ mỉ xem xét.

Con dao nhỏ Hỏa liêm này, tựa như rất nhiều linh kiện máy móc tinh xảo tạo thành một con dao máy.

“Nhiều linh kiện lắp ráp như vậy, thứ này có dễ bị long ra không?” anh thật lòng hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.

“Ừ, hỏi hay: “Đinh Ninh cười nói, ” Cho nên đây là công việc của kỹ sư thiết bị bay: Cứ sử dụng ba lần, con dao Hỏa Liêm này cần phải được Kỹ sư thiết bị bay điều chỉnh và sửa chữa”.

“Tất cả các kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh đều như vậy sao? “Lý Trình Di nhíu mày.

“Cũng gần như thế, tôi cũng coi đây là bình thường, đến trung tâm đo lường trí lực, đo lường chính là giới hạn cao nhất của cậu, bọn họ sẽ nói cho cậu biết, nhiều nhất cậu có thể đi tới bước nào, nếu như sau khi cậu biết được khả năng của mình, còn muốn tiếp tục tiến vào nghề kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh, cậu phải có tiền, thì chả ai nói gì cậu: “Đinh Ninh lại lấy ra một cái Hỏa liêm, nhẹ nhàng đặt ở trong lòng bàn tay, sau đó vô thanh vô tức, lưỡi liềm nhỏ nhất thời trôi nổi, đầu đuôi tản ra đường ánh sáng hồng nhàn nhạt.

“Mô đun phản trọng lực vẫn rất đắt: Đây là sản phẩm công nghệ cao chỉ có thể sản xuất từ Thành phố tuần hoàn: Cho nên để phòng ngừa công nghệ rò rỉ ra ngoài, việc bảo trì cũng chỉ có thể tiến hành ở Thành phố tuần hoàn”.

“Đinh tiên sinh có thể tiết lộ giá tiền hai thanh Hỏa Liêm Tiểu Đao này không? “Lý Trình Di nhịn không được hỏi.

Một thanh hai mươi triệu, mỗi lần bảo dưỡng một triệu: Tuổi thọ sử dụng ước chừng khoảng năm mươi lần: Nếu gặp phải mục tiêu độ có cứng rất cao, đó chính là dùng một lần phải làm lại một thanh: “Đinh Ninh nhanh chóng trả lời, không có gì phải che giấu giấu.

“. . . “Lý Trình Di vốn tưởng rằng mình đã đánh giá quá cao chi phí này, nhưng không ngờ lại cao như vậy.

“Có phải cảm thấy quá khoa trương, quá đốt tiền không? “Đinh Ninh đứng lên: Muốn xem một chút tốc độ cơ bản của Thiết bị bay không?

Anh ta nhẹ nhàng giơ tay, mỉm cười nhìn về phía Lý Trình Di.

“Có được không? “Lý Trình Di trong lòng chờ mong, cũng đứng lên.

Đương nhiên có thể, chỉ là thử tốc độ thôi, không hao tổn gì: “Đinh Ninh gật đầu.

“Vậy làm phiền anh” Lý Trình Di nghiêm túc gật đầu.

Thiết bị bay rốt cuộc mạnh bao nhiêu, anh hy vọng có thể tận mắt nhìn một lần.

Vậy. . . dùng cái ly này làm kẻ địch giả tưởng đi: “Đinh Ninh giơ ly nước trong tay lên, mỉm cười.

Vù.

Anh bỗng nhiên đem chén nước màu trắng sữa nhẹ nhàng ném lên không trung.

Cốc nước tạo ra một đường cong nhẹ trong không khí và sau khi lên đến điểm cao nhất, nó bắt đầu rơi xuống.

Xẹt!

Trong phút chốc, một ánh sáng hồng lóe lên rồi biến mất, xuyên qua cốc nước.

Chương 88: Ẩn số.

Lý Trình Di thậm chí còn không kịp phản ứng, tất cả đã kết thúc.

Bốp một cái, Đinh Ninh một tay chuẩn xác tiếp lấy ly nước, cười đặt trước mắt Lý Trình Di.

Chỉ thấy chính giữa cái chén đột ngột xuất hiện một khe nứt dài cháy đen.

Vết nứt ước chừng cỡ móng tay, chủ yếu là, đương nhiên không làm vỡ cái ly.

Đạn của súng lục bình thường, trong nháy mắt rời khỏi họng súng, tốc độ ban đầu có thể đạt tới tốc độ âm thanh: “Đinh Ninh giải thích, ” Hỏa liêm của tôi, đương nhiên không đạt tới tốc độ âm thanh.

“Vậy. . . “Lý Trình Di từ trong chấn động phục hồi tinh thần lại, mở miệng muốn hỏi.

“Khoảng 1/2 vận tốc âm thanh: “Đinh Ninh cắt ngang, lộ ra nụ cười ôn hòa: Tốc độ Hỏa Liêm, đại khái là một phần hai vận tốc âm thanh, mà cái này, không phải cực hạn của nó, mà là cực hạn của tôi.

Tôi có thể khống chế tốc độ cực hạn đại khái ở mức này: Nhanh hơn nữa, nó có thể nhanh hơn, nhưng tôi không khống chế được, lực sát thương ngược lại sẽ giảm mạnh, thậm chí có thể ngộ thương chính mình, mất nhiều hơn được”.

Lý Trình Di im lặng.

Anh bỗng nhiên nghĩ tới bà chị Lý Trình Cửu, chị anh chính là đang thi lấy giấy chứng nhận Kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh, như vậy xem ra, chị anh có lẽ cũng có Thiết bị bay.

Nếu Thiết bị bay đắt đỏ như vậy, thì chị anh lấy tiền đâu chơi thứ này?

Chỉ dựa vào chút tiền của gia đình?

Trước kia không biết còn tốt, hiện tại hiểu rõ, Lý Trình Di biết, chút vốn liếng trong gia đình căn bản không đủ mua một thiết bị bay cơ bản.

Nghĩ tới đây, anh dứt khoát hỏi Đinh Ninh về nghi hoặc của mình.

“Loại này, cũng có: Rất nhiều người trẻ tuổi có thiên phú, biểu hiện tốt, có thể tiếp nhận một ít vốn liếng hoặc là thế lực đầu tư: Như vậy có thể phí tổn sẽ tốn ở mức thấp nhất, dù sao vốn liếng tập đoàn rất nhiều, bản thân có nuôi Kỹ sư thiết bị bay, chi phí bảo trì Thiết bị bay cũng thấp hơn so với người bình thường rất nhiều” Đinh Ninh trả lời.

“Còn có trường đại học cũng có thể thuê: Thuê thiết bị bay giá rẻ hơn rất nhiều: Nhưng những thứ thuê này, phần lớn là loại hàng lạc hậu trên thị trường, nhiều lắm có thể dùng để luyện tập cho quen tay.

“Thì ra là thế: “Lý Trình Di hiểu rõ gật đầu.

“Tuy rằng không biết cậu có thể trở thành một thành viên của chúng tôi hay không, nhưng tôi muốn dặn dò cậu một câu. ” Đinh Ninh thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.

“Mời anh nói”.

Đúng vậy, trước khi trở thành kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh, thì mọi thứ không quan trọng nhưng khi trở thành kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh thì một lần bảo dưỡng thì cậu phải tự mình giám sát không thể để mặc người ta tự làm gì thì làm”

Lý Trình Di trong lòng hiểu rõ, kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh này chính là một nghề đốt tiền, đằng sau không có núi vàng núi bạc thì không chơi nổi.

“Là vũ khí cận thân, tất nhiên chỉ có mình nắm giữ và hiểu rõ từng bộ phận mới là thích hợp nhất”.

“Đa tạ! “Anh trịnh trọng hướng đối phương tỏ vẻ cảm tạ.

“Không cần, lúc trước ta cũng là dựa vào ông chủ vượt qua thời kỳ nghèo khó, cậu hiện tại có ông chủ ủng hộ, cố gắng phát triển, về sau chúng ta gặp nhau tại hiệp hội. ” Đinh Ninh hữu hảo vỗ vỗ vai Lý Trình Di, hiển nhiên không biết Tân Đức Lạp đã nói với anh ta cái gì, thái độ tương đối thân thiện.

Lúc này Lý Trình Di, sau khi chứng kiến tốc độ khủng bố của Thiết bị bay, đối với lựa chọn hoa cho Hoa Thần Vị thứ hai, trong lòng mơ hồ có khuynh hướng.

“Đúng rồi, anh vừa rồi có nhắc tới, Kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh cũng có cơ sở lực trường phòng hộ cơ bản?

Đương nhiên, nhưng đều rất yếu, cũng chỉ là tương đương với việc mặc một bộ áo chống đạn toàn thân: Chắn đạn bình thường còn được chứ không chống được thiết bị bay tấn công” Đinh Ninh gật đầu.

Có thể cho tôi xem một chút không?

“Được”.

Đinh Ninh giơ tay lên.

“Hỏa Liêm, biến hình: “Anh ta trầm giọng nói.

Nhìn thấy ánh mắt có chút nghi hoặc của Lý Trình Di, anh ta cười giải thích.

“Bởi vì Thiết bị bay tốc độ cực nhanh, lực sát thương cực lớn, phạm vi rộng, cho nên, để phòng ngừa những phản ứng ngoài ý muốn dẫn đến thao tác sai, chúng tôi cần phải cài đặt một số hạn chế và mở thiết bị, vừa rồi là tôi mở thiết bị”

“Hiểu hiểu: “Lý Trình Di gật đầu, ánh mắt tò mò nhìn đối phương chăm chú.

Như vậy, hiện tại lực phòng hộ cơ sở này đã mở rồi sao?

“Mở rồi, cậu có thể đưa tay sờ về phía tôi: “Đinh Ninh gật đầu.

Lý Trình Di nghe vậy, nhanh chóng đưa tay sờ mu bàn tay Đinh Ninh.

Nhưng quỷ dị chính là, ngón tay của anh khi cách mu bàn tay còn có hơn mười centimet, liền cảm giác được một cỗ lực cản vô hình, đang ngăn cản anh tiếp tục tới gần.

“Đây chính là lực trường phòng hộ: Tôi cũng chỉ dùng loại cơ bản thôi, loại đắt hiệu quả tốt hơn, có chút thậm chí có thể so sánh với cường độ của người cải tạo, đạn xuyên giáp bắn vào cũng không xuyên thủng được, nhưng loại đó giá tiền và phí bảo dưỡng thì cậu cũng hiểu đấy. . . ”

“Kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh, chắc cũng không nhiều lắm? “Lý Trình Di hỏi.

Một nhà tư bản bình thường chỉ nuôi nổi một Kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh, bởi vì tài nguyên tiêu hao quá nhiều quá lớn: Tư bản lớn cấp cao sẽ nuôi được nhiều hơn, nhưng cũng rất tốn tiền và tài nguyên: Điều này có nghĩa là, cạnh tranh trở thành Kỹ sư điều khiển thiết bị thông minh rất tàn khốc: Dù sao tài nguyên cũng chỉ có bấy nhiêu: “Đinh Ninh khẳng định, ” Cho nên tôi khuyên cậu đi theo con đường nghiệp dư, trước tiên chơi một chút xem, xem mình có thể kiên trì được hay không.

“Cảm ơn những gợi ý của anh! “Lý Trình Di nghiêm nghị gật đầu.

Sau khi tận mắt nhìn thấy thiết bị bay và lực phòng hộ cơ bản, anh bỗng nhiên hiểu được.

Chính mình sau Hoa Lân Y Tử Đằng tiến hóa, cũng chỉ là miễn cưỡng có thể phòng được đạn súng lục, loại cường độ này tại thì Thiết bị bay trước mặt, có thể phòng được hay không vẫn là một ẩn số.

Chương 89: Gặp lại người quen.

Mà nghe Đinh Ninh nói, cường độ phòng hộ của người cải tạo hoàn toàn còn vượt xa tiêu chuẩn này.

Cái này có nghĩa, cường độ Hoa Lân Y của anh chỉ sợ còn kém xa các thủ đoạn khoa học kỹ thuật hiện đại.

Cho nên. . . . . . Chỗ cường hãn chân chính của Ác Chi Hoa, hẳn là hoa ngữ: Bất kể là trạng thái bình thường hay mặc Hoa Lân Y, đều phải lấy năng lực hoa ngữ làm trung tâm.

Trong thực chiến nhiều thứ có cường độ cao hơn Hoa Lân Y, nhưng tuyệt đối không có thủ đoạn nào có thể so sánh với năng lực của Hoa Ngữ.

Trong lòng Lý Trình Di càng có suy nghĩ về phương pháp vận dụng Ác Chi Hoa.

‘Mà điểm mạnh của Hoa Lân Y, không phải là cường độ, mà là có thể đối kháng với quái vật siêu nhiên, cùng với việc nhanh chóng nâng cao tố chất thân thể của người mặc: Anh nhớ lại lúc trước, chính mình tay xé to mặt quái lần đó.

Nếu như có thể tiến hóa đến lần thứ hai, đem đặc tính này của Hoa Lân Y dung hợp với áo giáp bên ngoài, đó mới thật sự là vận dụng hoàn mỹ nhất.

Ngay sau đó, anh lại cùng Đinh Ninh hỏi không ít vấn đề sử dụng thiết bị bay hàng ngày, đối phương đều nhiệt tình trả lời.

Khi biết được Thiết bị bay cơ bản nhất cũng phải hơn mười triệu một bộ, Lý Trình Di rốt cục hiểu được một chân lý.

Đó chính là, ở thời đại này, thế giới này, có tiền có thể làm rất nhiều thứ.

Số lượng người bình thường đối với vũ lực cao tầng mà nói, có lẽ thật sự chỉ là con số.

Hai người trò chuyện cho đến khi trời tối, sau đó Tân Đức Lạp sắp xếp ăn tối tại một quán lẩu bơ bò trong trung tâm thương mại.

Mấy người nâng chén chúc tụng, bản thân Tân Đức Lạp không đi, do Tống Nhiễm tiếp khách, ăn uống cười đùa ngược lại rất vui vẻ.

Sau khi làm vài ly rượu, Đinh Ninh bắt đầu ôm vai Lý Trình Di xưng anh gọi em.

Sau khi hai người trao đổi thông tin điện thoại, Đinh Ninh mời Lý Trình Di trải nghiệm cuộc sống về đêm.

Nhưng bị Lý Trình Di khéo léo từ chối.

Anh vẫn thích cùng người mình thích làm việc ấy mà không phải đơn thuần vì thỏa mãn nhu cầu thể xác.

Từ quán lẩu đi ra, đã là hơn chín giờ tối.

Lý Trình Di chậm rãi đi trên con đường dành cho người đi bộ ven đường, đi qua một đài phun nước âm nhạc, bên cạnh ánh đèn đài phun nước biến ảo màu sắc, có không ít người dân xung quanh đến tản bộ hoặc thư giãn.

Anh dừng lại, trên người chỉ mặc bộ quần áo thể thao đơn giản, lúc này gió lạnh mang theo hơi ẩm thổi qua, nhất thời có chút lạnh.

Tháng bảy, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn hơn, buổi tối cũng mát mẻ hơn trước.

Toe toe.

Một chiếc tàu hỏa đồ chơi, phát ra tiếng nhạc điện tử quái dị, từ xa chậm rãi chạy tới.

Trên xe mười mấy đứa nhỏ hưng phấn gào thét: Bên cạnh xe còn có mấy phụ huynh đứa nhỏ có chút lo lắng đi theo.

Xe lửa nhỏ màu đỏ chậm rãi chạy qua, sau đó là âm nhạc từ đài phun nước có chút ồn ào.

Lý Trình Di đang muốn xoay người đến trạm xe buýt.

“Lý Trình Di? “Đột nhiên một giọng nữ từ sau lưng vọng tới.

“Sao anh lại ở đây? Thật trùng hợp: “Giọng nữ hơi cao hứng, từ phía sau nhanh chóng tới gần.

Lý Trình Di nghe có chút quen tai, xoay người nhìn lại.

Một người phụ tử trẻ tuổi ước chừng hơn hai mươi tuổi, đang đi tới phía sau anh hơn một mét.

Người phụ nữ tóc xõa vai màu đỏ, mặc váy liền áo màu đen, bên ngoài khoác áo len màu xám tro.

Trên mặt trang điểm nhẹ, đeo khuyên tai thủy tinh, trên vai đeo một cái túi da nhỏ màu trắng.

Thoạt nhìn chính là phong cách đi làm tiêu chuẩn.

Lý Trình Di liếc mắt một cái liền nhận ra, người này là Trần Bì, con gái của thầy Trần Sam, đương nhiên đây chỉ là ở nhà, tên đầy đủ là Trần Di Quân.

Chẳng qua bởi vì tất cả mọi người đều gọi cô là Trần Bì, cho nên thời gian lâu dần ngay cả tên thật của cô cũng có chút xa lạ.

“Phản ứng của anh chậm vậy sao? “Trần Bì có chút bất mãn, ” Em vẫn luôn nhớ anh, lúc trước anh nói muốn em làm thư ký cho anh.

Cô đi về phía trước hai bước, đứng bên cạnh Lý Trình Di, nhìn về phía đài phun nước âm nhạc.

“Vừa lúc đã lâu không gặp, chúng ta đi uống nước đi?”

Lý Trình Di không có ý kiến gì, dù sao bây giờ buổi tối, vườn thực vật gì đó đều đóng cửa, vừa vặn có thời gian suy nghĩ, ngày mai xác định rốt cuộc chọn hoa gì làm hoa thần vị thứ hai.

………….

Trong một nhà hàng gần đó.

Hai người ngồi xuống, gọi đồ ăn.

“Một thời gian không gặp nhìn bộ dáng của anh cũng không tệ nhỉ?” Trần Bì cười bưng trà lúa mạch lên uống một ngụm.

“Cũng tốt, chỉ là gần đây đang tập luyện thân thể một chút: “Lý Trình Di trả lời: Mỗi ngày thể lực, chiến đấu, xạ kích, tinh thần căng thẳng, giống như liều mạng xông về phía trước, đổi lại là ai gặp cũng nhận ra tinh thần và hình thể của anh tốt hơn thấy rõ.

“Đúng lúc gặp anh ở đây, lần trước không phải ba em giới thiệu công việc cho anh sao? sao anh không đi? quản lý bên kia còn gọi điện đến chỗ ba em hỏi. ” Trần Bì đối với việc này cũng có chút nghi hoặc.

Theo lý mà nói, đầu năm nay sinh viên tốt nghiệp đại học nếu muốn tìm việc làm, đều rất khó, đương nhiên, nếu như hạ thấp tiêu chuẩn vẫn là rất dễ dàng.

Nhưng học nhiều năm như vậy, mà nhận mức lương thấp thì ai cũng không cam lòng.

Cho nên công việc lúc trước mà thày Trần Sam giới thiệu, cũng cân nhắc đến điểm này, kỳ thật đãi ngộ cũng không kém.

Duy nhất không nghĩ tới chính là, Lý Trình Di ngay cả đi cũng không đi thử.

“Anh sơ suất quá, tìm được việc rồi mà quên nói với thày”

Thật ra ý tốt của thày anh cũng rõ chỉ là anh chả phải có tài cán gì, vào công ty người ta, phân nửa là nể mặt thầy: Cho nên anh nghĩ, thay vì gây thêm phiền toái cho thày, không bằng tự mình xông ra ngoài một lần”. Lý Trình Di nhẹ giọng nói.

Giờ công việc bình thường anh không có khả năng đi làm nhưng cũng phải ứng phó một chút vì dù sao người ta cũng có ý tốt.

“Vậy bây giờ thế nào? đang làm gì?” Trần Bì hỏi.

Là công tác y dược sinh học, cũng tạm được. . . Cũng chỉ như vậy: “Lý Trình Di cũng không có gì để nói.

Chương 90: Muốn trở lại cuộc sống bình thường cũng khó.

Cuộc sống hiện tại của anh, hết thảy đều xoay quanh Góc chết: Điều duy nhất có thể nói ra bên ngoài, chính là công ty ma của ông chủ, ừm, vẫn có sản phẩm, nên cũng không hẳn là công ty ma.

“Cái gì gọi là tạm được, em thấy anh ngại nói ra thì có?” Trần Bì lộ ra vẻ mặt biết tuốt.

Không có gì xấu hổ, từ đầu ai chẳng có quãng thời gian vất vả chứ.

Lý Trình Di cũng chỉ có thể phụ họa cười cười, anh cũng không thể nói, chính mình mỗi ngày đều phải huấn luyện đến chạng vạng tối, học về chiến thuật chiến đấu, bắn súng gì gì đó: Tiền lương còn lấy 20 nghìn một tháng, đây nào có phải là công việc của y dược sinh học?

Thật sự ai hỏi sâu thêm thì anh cũng không biết trả lời ra sao.

Hai người lại hàn huyên vài câu về vấn đề công việc của Lý Trình Di, rất nhanh liền chuyển đề tài về công việc của Trần Bì.

Cô bắt đầu oán giận mình mới về nước, rất nhiều thứ trong cuộc sống đều không quen, trong công việc, cấp trên cũng bỏ mặc nên mới mấy tháng mà đã vài lần xung đột với nhau.

Thành tích thì cấp trên hưởng, phiền toái cấp dưới gánh chịu: Lương đã không cao còn luôn rước bực vào mình.

Hiển nhiên Trần Bì coi anh như là thùng rác để xả phiền não, thổ lộ hết những khó chịu trong công việc.

Lý Trình Di ngoài mặt không ngừng gật đầu phụ họa, nhìn thức ăn Trần Bì còn chưa ăn đã bắt đầu uống hết ly bia này đến ly khác, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.

Sau khi trải qua Góc chết, giờ thấy nhìn những công việc phiền não này thì chỉ coi như lông hồng.

Hiện tại anh nghe đối phương kể lại, không những không có cảm phiền phức, ngược lại cảm thấy giờ này khắc này, mới có không ít cảm giác chân thật của cuộc sống.

Rất nhanh, sau bữa cơm, hai người chậm rãi ra khỏi nhà hàng, Lý Trình Di gọi cho Trần Bì một chiếc xe, đưa cô lên xe.

“Gặp lại sau: “Trần Bì vẫy vẫy tay với anh, váy liền áo của cô bị kẹp vào chiếc ghế, lộ ra hai đùi trắng nõn cũng không để ý.

Lý Trình Di lặng lẽ đưa tay kéo lại váy giúp cô, vẫy vẫy tay.

“Gặp lại sau”.

“Đừng sợ mất mặt, em nói cho anh biết, anh đừng chê em nói khó nghe, cái xã hội này chính là đều phụ thuộc vào nhau, mối quan hệ đều là trao đổi: Ba em giúp anh, nhưng anh vào đó làm thì tin tức gì của công ty đó có phải cũng đến tai ba em trước” Trần Bì ngồi trong xe, sau khi uống vài cốc bia đã bắt đầu lơ mơ.

“Đúng, đúng: “Lý Trình Di gật đầu lia lịa: Đáng tiếc, anh hiện tại nói không chừng lúc nào cũng có thể bị kéo vào Góc chết, có lẽ về sau, càng ngày càng xa cách người bình thường.

“Được được, em nói gì đúng hết” Lý Trình Di có chút buồn cười gật đầu.

Đừng ngại, đi thôi, hẹn gặp lại: “Trần Bì lớn tiếng nói.

“Hẹn gặp lại: “Lý Trình Di đóng cửa xe.

Taxi từ từ tăng tốc, đi về phía trước.

Anh đứng lên, cũng định gọi xe về nhà, nhưng lấy điện thoại di động ra nhìn giá.

18 đồng.

Lại lặng lẽ cất điện thoại di động đi.

Vừa nghĩ tới chính mình muốn mở vườn thực vật, muốn mua thiết bị bay, đều cần tiền, anh cũng cảm giác hiện tại tiêu đồng nào cũng có chút xót ruột.

Phải nghĩ cách kiếm tiền rồi.

Xoay người, anh đang muốn đi về phía trạm xe buýt, đột nhiên dừng bước, ánh mắt hơi ngưng lại.

Ngay trước cửa một quán bar đối diện anh, một đôi nam nữ lui tới, người phụ nữ tóc vàng mắt xanh, mặc cả bộ quần áo màu trắng.

Mary Ann!

Lý Trình Di liếc mắt một cái liền nhận ra cặp mắt kia của người phụ nữ, tuy rằng lúc trước gặp ở nhà, cô ta không lộ mặt, nhưng bím tóc màu vàng nổi bật kia, còn có loại khí chất dịu dàng đặc thù này, làm cho người ta vừa gặp đã khó quên.

Mary Ann dường như đang nói chuyện với một người đàn ông da đen cao gầy với một nụ cười nhẹ nhàng môi.

Mà người da đen thì có chút nôn nóng bất an, không ngừng khoa tay múa chân.

Bên này mới nhìn qua một cái, Mary Ann liền lập tức chú ý tới ánh mắt của Lý Trình Di, liếc nhìn sang bên này.

Thấy là Lý Trình Di, cô dịu dàng cười cười với anh.

“Ai? “Tầm mắt người da đen cũng nhìn theo, không kiên nhẫn hỏi.

“Là em trai của tiểu thiên tài kia, thật trùng hợp: “Mary Ann cười nói.

“Lý Trình Cửu kia sao? “Người da đen nhíu mày.

“Uh, cô ta thiên phú rất tốt, chỉ là tính tình quá thối, đắc tội không ít người: Cái nghề Kỹ sư điều khiển thiết thông minh này, không vốn liếng, không người ủng hộ thì chả làm được cái gì: Cô ta kiêu ngạo cho rằng, thiên phú cộng thêm với cố gắng là có thể đạt được hết thảy, nhưng đáng tiếc. . . ” Mary Ann nhìn Lý Trình Di chậm rãi đi xa, nhẹ giọng trả lời.

“Tôi không thích cô gái đó kia, chanh chua, tính tình nóng nảy, cô ta không phải là sống chết đều không đồng ý sao? Còn nói cái gì, cho dù chúng ta giết chết cả nhà cô ta cũng không quan tâm. ” Người da đen nói.

“Lúc đầu là như vậy, sau đó tôi đã đi đến nhà cô ấy, sẵn sàng động thủ: Thời điểm then chốt cô ta đã đổi ý. ” Mary Ann đưa tay kéo lại cổ áo che bớt bộ ngực để lộ ra quá nhiều.

“Đồ phế vật, không làm được vứt bỏ tất cả thì đừng có kêu, ngược lại vô duyên vô cớ lộ ra nhược điểm của mình: “Người da đen khinh thường nói.

“Kỳ thật ngay từ đầu hẳn là cô ta cũng không quan tâm: Cô ta tuy rằng vì tư lợi, tính tình nóng nảy, nhưng cuối cùng, hẳn là nghĩ rõ ràng, có nhiều thứ, trên thế giới này một khi không còn, vậy vĩnh viễn cũng không còn, sẽ không có thuốc hối hận: Cho nên cuối cùng cô ta đổi ý”.

Mary Ann quay lại và đi về phía xa dọc theo quầng sáng dưới ánh đèn đường.

Đi thôi.

“Đi cái gì, tiền của tôi đâu?!? tiền lương đâu??? Cô đã hứa sẽ trả tiền cho tôi!!” người da đen đột nhiên nghĩ đến mục đích của mình, đích, nhanh chóng đuổi theo kích động kêu lên.

“Tiền lương tìm tôi làm gì? Kinh phí không phải đều ở trong tổ sao? “Mary Ann không thèm để ý.

Hai người dưới tầm mắt Lý Trình Di dần dần đi xa, rất nhanh dưới ánh đèn đường, đi vào góc khuất, biến mất không thấy.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nghia 2 ngày trước
Giọng đọc hay ,truyền cãm.
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn hà tiểu tiểu có những góp ý đầy thú vị ^^! MÌnh xin phép đính chính 1 chút bộ truyện này tương đối hay bắt đầu từ tập 7 audio nhé..các tập đầu có chút nhạt và khó hiểu ( tính cách trẻ trâu các kiểu nhưng từ tập 7 trở đi sẽ vén màn ẩn của tác giả nhé.. Ngoài ra mình thông báo 1 chút nhiều bạn mới chưa bạn biết [ Cứ 00 giờ hăng ngày ra bảo trì 2 phút - Không phải lỗi website nhé - Trong thời gian Bảo trì sẽ không vào được website nhưng khi bạn đang nghe audio thì vẫn bình thường nhé ]
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo do sơ suất bạn đăng audio để hạn chế thành viên...! Mình đã fix lại toàn bộ rồi nhé :) Mong bạn thông cảm ^^
https://audiosite.net
Khụ khụ Không cần tìm đâu xa ngay top 1 trang chủ đó bạn trong đó có thể loại sắc đó đạo hữu...^^! Nơi đó dành cho các đạo hữu trên 18+ chỉ cần lưu ý 1 chút là thấy - nơi bạn cần tìm :)
https://audiosite.net
Huy 1 tuần trước
Xin tìm bộ sắc hiệp 18+
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn ^^! Lý do bạn CTV up giới hạn 3 lần nghe audio 1 tập và số giới hạn khác chính mình cũng không biết :) Đã sửa lại nghe all không giới hạn nhé bạn :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^! Từ chương 3345 không phải bị lỗi đâu bạn đó là do 1 hạn chế của CTV up audio lên đó bạn ...! Mình đang đi ship hàng 12h mình sẽ fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Mô Phật ^^! Thế giới Mộng Huyễn --> Ai biết ai đâu. Không quy 0 mà thôi . -Tuy nhiên mọi thứ trong mắt tại hạ đều có Nhân Quả ( có người sinh ra đã đến vạch đích của đời người, có kẻ sinh đồ tể, cũng như có người sinh ra thiếu gì đó..[ tay, chân , mắt..( đặc biệt có sinh ra thiếu Tâm )..] - CON NGƯỜI luôn luôn đấu tranh có gắng thay đổi bản thân ( tiền, yêu,sinh,tử...) nhưng có người thành công có kẻ thất bại theo tôi đó là ( Vận - Mênh ) *** Ừm cách nói của bản là Sai à nha...---> Bạn không thấy không nghe được không có nghĩ là [ KHÔNG ] ---> À Mê Chấp Nó vốn dĩ là ( Khởi Nguyên )của Vạn Vật trên thế gian -- Nếu không có có mê chấp vậy chúc mừng bạn đã về [ KHÔNG ] như vậy bạn đã Quả La Hán rồi...
https://audiosite.net
Du Lãng 2 tuần trước
MUỐN BIẾT RÕ THÌ VÀO ĐÂY NÓI THOẠI TRỰC TIẾP VỚI TA.
https://audiosite.net
Truyện này mang nặng tư tưởng của truyền thuyết nhân gian và sự mê chấp vào kinh kệ của tôn giáo phàm nhân. Phàm nhân không thể giao tiếp được với TRỜI PHẬT, tự cho mình là con Trời (Thiên tử), tự cho mình là con Phật Phật tử), tự cho mình là đắc Đạo, tự cho mình là La Hán, là Bồ Tát, là Phật Tổ...đúng là một trò hề vô cùng trơ trẽn và lố bịch. - Mê chấp chính là nguồn gốc của mọi sự đau khổ tội lỗi và luân hồi lẩn quẩn. Tôn giáo xưa nay chỉ là chỗ dựa tinh thần cho bá tánh chứ không phải là cứu cánh giải thoát cho nhân gian.
https://audiosite.net
Nguyễn văn Thắng 3 tuần trước
Truyện hay giọng đọc tuyệt vời
https://audiosite.net
Chào bạn trẻ MC Hà Thu. Giọng đọc miền Nam của bạn thật là hay...rất là thanh, từ khi nhập Đạo Thiên Điển đến nay ta mới nghe thấy có người phàm như vậy.