1. Home
  2. Khoa Huyễn
  3. [Dịch] Góc Chết Bí Mật
  4. Tập 6: Nhớ đừng để người khác phát hiện (c51-c60)

[Dịch] Góc Chết Bí Mật

Tập 6: Nhớ đừng để người khác phát hiện (c51-c60)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 51: Nhớ đừng để người khác phát hiện

Rời khỏi văn phòng, đi vào thang máy, cửa thang máy còn chưa khép lại, đột nhiên cô gái kẻ lông mày đậm lần trước bước nhanh tới gần, đưa cho anh một cái túi.

Đây là ông chủ giao cho anh trước.

Lý Trình Di nhận lấy: Cám ơn.

Nhớ mang theo bên mình, còn có khẩu súng nhớ giấu kỹ: “Lông mày kẻ đậm nghiêm túc dặn dò.

‘Ừm: “Lý Trình Di nhận lấy túi, nhìn vào trong.

Trong túi chứa một bộ áo ba lỗ màu đen dày, trung tâm áo ba lỗ, bọc một khẩu súng lục loại nhỏ màu đen, loại chính là Umarex G17 mà anh đã luyện tập trước đó.

Nhớ đừng để người khác phát hiện: “Lông mày kẻ đậm dặn dò một câu: Đừng lo lắng khi bị kiểm tra ở các nơi như tàu điện ngầm, vật liệu nhựa kỹ thuật này có thể vượt qua phần lớn các cuộc kiểm tra.

“Yên tâm: Tôi sẽ cẩn thận: “Lý Trình Di khẳng định lần nữa.

Anh giơ tay ra hiệu OK với đối phương.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Anh mở túi ra, lấy áo chống đạn ra nhìn một chút, nhanh chóng cởi áo khoác thể thao mặc vào.

Áo chống đạn nặng trịch, cho anh cảm giác an toàn dày đặc.

Sau đó là súng ngắn.

Súng còn đi kèm với một cái đai lưng bao súng: Lý Trình Di thuần thục buộc chặt dây lưng, bỏ súng vào bao súng sau lưng, cố định.

Rồi mặc áo khoác vào.

Xoẹt.

Kéo khóa kéo lên, trong tiếng ma sát rất nhỏ, toàn bộ che lấp áo chống đạn cùng súng lục.

Trên đường ngồi xe buýt, trở về khu chung cư Hạnh Phúc.

Lý Trình Di trong lòng ít nhiều có chút thấp thỏm, dù sao đây là lần đầu tiên mang súng về nhà, chuyện này có chút là lạ.

Trong đầu anh không ngừng tưởng tượng nếu bị người nhà phát hiện nên ứng phó như thế nào.

Dọc theo đường đi bất tri bất giác đã đến cửa nhà.

Đứng ở trước cửa chống trộm màu đỏ đen, anh ngẩng đầu nhìn phía trên dán một tờ chữ Phúc màu đỏ, thật lâu không có lấy chìa khóa mở cửa.

Đi vào nhà đi? Đứng ở cửa làm gì? “Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ không kiên nhẫn.

Lý Trình Di quay đầu, nhìn về phía sau.

Là Lý Trình Cửu.

Là chị em ruột, hai chị em Lý Trình Cửu và Lý Trình Di có chút giống nhau.

Khuôn mặt cả hai đều bình thường

Nhưng duy chỉ có hai mắt, khóe mắt đều nhếch lên, lông mày rất nhỏ, dán sát mí mắt, nhìn qua tựa hồ đang cười.

Nhưng nụ cười của Lý Trình Di rất bình thường, rất ôn hòa.

Mà bà chị Lý Trình Cửu của anh, lại hoàn toàn khác.

Mặt cô hơi gầy, hai gò má lõm xuống, xương gò má khá cao, môi cố đánh màu đỏ sậm.

Lúc này chỉ đứng ở phía sau Lý Trình Di, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy khí chất lạnh như băng.

Hơn nữa hai mắt liếc qua mang ý cười nhưng trong nháy mắt liền thành nụ cười lạnh lẽo.

Không vào thì tránh ra: “Lý Trình Cửu đẩy em trai ra, lấy chìa khóa mở cửa.

Cô có vẻ không vui.

Không, trong trí nhớ của người tiền thân, dường như mỗi ngày về nhà bà chị đều có tâm tinh không tốt, đều cáu giận, hơi không hài lòng đều nổi nóng, đập phá đồ đạc.

Rắc một tiếng, cửa mở ra.

Lý Trình Di để ý trong tay chị gái cũng giống như bình thường, xách theo vali kim loại màu bạc, mặt ngoài có thêm một số vết xước.

Anh không lên tiếng, đi theo vào cửa, thay giày, đi toilet rửa tay rồi trở lại phòng mình, đóng cửa lại.

Ba mẹ còn chưa về nhà, bên ngoài trời cũng chưa tối hẳn.

Anh ngồi vào bàn học, nghe Lý Trình Cửu ở phòng bên cạnh lớn tiếng mắng chửi, không biết đang nổi nóng cái gì.

Vươn tay ra, anh nhẹ nhàng vuốt ve khẩu Umarex G17 sau lưng, cảm giác nhựa lạnh lẽo mà cứng rắn, so với kim loại nhẹ hơn rất nhiều, bề ngoài còn được mài xử lý, sờ vào rất có cảm giác ma sát.

Kéo rèm cửa sổ lên, Lý Trình Di ngồi bên cạnh bàn, rút súng ra, gỡ băng đạn xuống, bắt đầu lấy từng viên đạn ra, đếm lại một lần nữa.

Đếm đạn xong, anh lại bắt đầu kiểm tra các phương diện khác của súng, xác định mỗi một bộ phận đều không có vấn đề, sẽ không bị kẹt đạn.

Hơn một tháng huấn luyện đặc biệt này, khiến anh mặc dù trong quá trình kiểm tra rất không thuần thục, nhưng cũng không bỏ sót bất kỳ bước nào.

Cuối cùng đem băng đạn lắp lại thân súng, Lý Trình Di làm động tác nhắm bắn nhẹ nhàng.

Bụp.

Đột nhiên phòng khách truyền đến tiếng đóng cửa.

Sau đó đó là đổi dép đi trong nhà của bà Phùng Ngọc, trong túi nilon trong tay bà nhất định chứa đầy thịt, tiếng lách cách vang không ngừng, đó là đồ để nấu cơm tối.

Lý Trình Di nhanh chóng nhét súng vào bao súng, đứng lên, kéo khóa quần áo, đi tới cửa, mở cửa phòng, anh phải nói với người nhà chuyện mình tìm được việc làm.

Kẹt.

Cửa mở ra.

Anh đột nhiên sửng sốt.

Ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Trước mắt không phải là phòng khách của tiền thân, mà là Góc chết mà anh đã tiến vào!

Bãi đỗ xe ô tô Grius!!

Mà ngay tại cửa đối diện, không gian bên trong chỗ đậu xe, có một người con gái mặc đồ đen mà anh quen mặt.

Người con gái đưa lưng về phía anh, nghe được thanh âm cả người chấn động, chậm rãi nghiêng người, nhìn về phía anh.

“. . . . !!?”

“. . . . ”

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Xin chào. . . chúng ta. . . ” Mạnh Đông Đông nặn ra nụ cười, vừa đi về phía trước vừa lặng lẽ đưa tay sờ khẩu súng lục trong túi áo.

Chỉ là mới đi được hai bước, đồng tử cô liền co rụt lại, nhìn thấy người đàn ông đối diện trong tay cũng chĩa ra họng súng tối om.

Bùm!

Bang bang bang bang. . . . . .

Vỏ đạn giống như vật sống từ khẩu Umarex G17 bay ra, rơi xuống đất.

Mười bảy viên đạn, trong vòng năm giây ngắn ngủi toàn bộ đều xả hết rất có tiết tấu.

Cơ thể Mạnh Đông Đông không ngừng run rẩy, tựa như cái sàng, cho đến khi phát súng cuối cùng kết thúc, cô mới chậm rãi tĩnh lại, hai mắt trắng bệch, quỳ rạp xuống đất.

Chương 52: Khe hở bí mật.

Dưới ánh đèn trắng lạnh.

Răng rắc.

Lý Trình Di gỡ băng đạn xuống, thay một băng mới.

Anh chậm rãi đi về phía Mạnh Đông Đông.

Trước đó, để tăng độ chính xác, cho nên toàn bộ lựa chọn nhắm bắn vào thân thể đối phương, dù sao lấy anh mới luyện bắn hơn một tháng, hai người cách xa nhau ít nhất ba bốn mươi mét, trong trường hợp bắn không do dự, nếu muốn hoàn toàn bắn trúng đầu đối phương, rất khó.

Dưới tình huống bắn liên tục, lực phản chấn của súng sẽ không ngừng làm mất đi sự ổn định của tay: Một khi phát súng đầu tiên bắn không trúng, phát súng tiếp theo dưới lực rung đoán chừng cũng sẽ bắn không trúng.

Cho nên, vì tuyệt đối ổn thỏa, anh trực tiếp bắn vào người đối phương, mục tiêu lớn nhất, hiệu quả cũng tốt nhất.

Đương nhiên, nếu trên người đối phương mặc cái gì. . . . . .

Đột nhiên ánh mắt Lý Trình Di ngưng tụ, anh thấy dưới người Mạnh Đông Đông không có máu chảy ra.

“Quả nhiên có áo chống đạn. . . ” Xem ra người đàn ông cầm súng lần trước cũng đã cảnh báo đối phương.

Lúc này, anh tăng nhanh tốc độ, hướng về đối phương đi đến, thừa dịp đối phương tựa hồ đang ngất, trước tiên. . .

Bùm!

Trong phút chốc bên phải một bóng đen khổng lồ nhanh chóng nhào tới.

Là mặt người!!

Lý Trình Di chỉ kịp quay đầu nhìn một cái.

Bùm!!

Cả người anh liền bị mặt người hung hăng nhào tới, súng trong tay tuột khỏi tay.

Lúc này Mạnh Đông Đông miễn cưỡng từ trong hôn mê hoàn hồn, cũng vừa lúc chứng kiến cảnh này.

Trong lòng cô mừng như điên, cố nén đau nhức trong ngực, gian nan đưa tay từ trong túi áo, lấy súng lục ra.

Súng ngắn uy lực lớn Gus R9, được cha cô đặc biệt tìm xưởng in 3D tư nhân đặt làm, tuyệt đối vi phạm lệnh cấm, sau khi dùng qua phải trực tiếp vứt ở Góc chết, phòng ngừa bị phát hiện.

Nhưng uy lực của khẩu súng này đủ mạnh để dễ dàng xuyên thủng bất kỳ áo chống đạn nào, với sức lực của cô, nhiều nhất chỉ bắn được ba phát.

Hẳn là không cần nữa. . . . . . Cô gian nan quay đầu nhìn về phía quái vật kia, chỉ cần người nọ chết đi, cô có thể lại lần nữa rời đi.

Cô cũng không nghĩ tới lần này tiến vào, vận may của mình lại tốt như vậy.

Bùm!!

Đúng lúc này, ở góc rẽ sườn dốc cách đó không xa, vang đến một tiếng nổ mạnh.

Một mảnh tro trắng rõ ràng, tựa như sương khói từ nơi đó bay tán ra.

Bịch, bịch, bịch. . . . . .

Tiếng bước chân rõ ràng từ trong đám bụi trắng vọng ra.

Mạnh Đông Đông mở to hai mắt, đột nhiên như nghĩ tới cái gì.

Làm sao. . . . . . Làm sao có thể!?

Cô không rời khỏi Góc chết!

Có nghĩa là. . . . . .

Người đàn ông đó. . . . . .

Không chết!!?

Anh ta làm sao có thể không chết!!?

Da đầu cô tê dại, toàn thân phảng phất như bị điện giật, thậm chí ngay cả ngực đau nhức cũng không còn quan tâm nữa, hai mắt chỉ lo gắt gao nhìn chằm chằm hướng kia.

Bộp.

Tiếng bước chân dần dần tới gần.

Trong đám bụi bặm, trước tiên hiện bước ra một chân.

Một chiếc giày giáp dày nặng mặc áo giáp kim loại tím đen.

Mu bàn chân giày giáp có ba khe hở kết hợp rõ ràng, bên ngoài có tinh thể khảm hoa văn màu tím.

Những đồ án hoa văn này, lúc này đang từng chút từng chút dập dờn ánh sáng tím rất nhỏ, cho dù bụi bặm tản ra cũng không cách nào che lấp.

Anh. . . . . . Cải tạo. . . . . . “Mạnh Đông Đông đột nhiên chấn động, tựa hồ nhớ tới cái gì.

Vù!

Trong phút chốc một tiếng gió xẹt qua.

Một thân ảnh màu tím phá tan đám bụi tro trắng, đột nhiên lao về phía cô.

Mạnh Đông Đông hét lên một tiếng, run rẩy giơ súng lên.

Bùm!!

Trước mắt cô tối sầm, một cơn đau nhức xông lên đầu, mất đi ý thức.

Tiếng răng rắc vang lên, Lý Trình Di thu tay từ trên đầu Mạnh Đông Đông về, lúc này toàn thân anh mặc Hoa Lân Y.

Lúc trước áo giáp bên ngoài, mặc dù cũng che kín hoa văn tử đằng, nhưng đây chỉ là hoa văn bình thường, có tác dụng trang trí nhiều hơn thực dụng.

Nhưng lúc này đây, những hoa văn này tựa hồ toàn bộ bị khởi động, khiến lực phòng ngự cùng sức mạnh tốc độ của anh vào lúc này, đều tăng lên không ít.

Lúc này anh đứng trên mặt đất, hoa văn tử đằng trên toàn thân không ngừng chảy xuôi màu tím nhạt huỳnh quang, phảng phất vật chất nào đó bị ion hóa, rất có cảm giác khoa học viễn tưởng.

Cúi đầu nhìn Mạnh Đông Đông hôn mê, anh không hạ tử thủ, chỉ đánh ngất đối phương.

Vì chính là lo lắng giết cô sẽ trực tiếp khiến mình cũng thoát khỏi Bãi đỗ xe Grius.

“Lần này, hy vọng có thể tìm được manh mối. . . ”

Lý Trình Di khom lưng nhặt súng lục trong tay Mạnh Đông Đông lên, sau đó lại lục soát trên người, tìm được một con dao ngắn cắm trong vỏ dao.

Rút thân dao ra nhìn, lưỡi đao hơi có màu lam, hiển nhiên đã bôi độc.

Một lần nữa cất kỹ đao, thân thể Lý Trình Di cấp tốc giải trừ Hoa Lân Y.

Khi khuôn mặt thoát ra khỏi mũ bảo hiểm, anh thở dài một hơi, suy nghĩ một chút, rút con dao ra, cắt nhẹ nhàng ở trên mu bàn tay Mạnh Đông Đông, sau đó xoay người hướng về vị trí khúc cua đi đến.

Vết thương có độc tính mạnh, cắt vào tay chân mình phải một thời gian nữa mới chết, khoảng thời gian này vừa vặn cho anh dũng để thăm dò nơi này.

Đi tới khúc cua.

Nơi này trên mặt tường, đang có một đầu người đen trắng cao 2m đi tới, không ngừng cọ vào tường phát ra những tiếng xẹt xẹt thô ráp.

Tuy rằng mặt người quả thật rất khủng bố, nhưng nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Lý Trình Di không hiểu cảm giác có chút buồn cười khôi hài, kiêng kỵ đối với mặt người này cũng vơi đi ít nhiều.

Nên đi tìm khe hở rồi.

Anh không hề để ý tới quái vật mặt người vật, giẫm chân lên mũi tên màu trắng rất lớn trên mặt đất, đi lên tầng trên.

Lúc này đây Hoa Lân Y tựa hồ tiến hóa cường độ, hơn nữa anh không trực tiếp cùng quái vật mặt người đối kháng, cho nên không có bao nhiêu tổn thương, tiêu hao cơ thể cũng không lớn.

Đương nhiên, anh suy đoán có thể cũng có liên quan đến việc rèn luyện trong khoảng thời gian này của mình.

Rèn luyện thể lực cộng thêm các loại thủ đoạn phụ trợ, nâng cao tố chất thân thể toàn diện của mình.

Trong đầu vừa suy nghĩ vừa đi qua quái vật, đi tới tầng trên.

Trên mặt tường hai bên tầng trên, anh liếc mắt liền thấy được khe hở có chút bí mật kia.

Chương 53: Khe hở xuất hiện.

Quả nhiên. . . . . . Cũng giống như phân tích của công ty, khe hở trên tường hẳn là xuất hiện cùng lúc quái vật xuất hiện: Điều này cũng có thể giải thích tại sao lúc trước lang thang khắp nơi cũng không tìm thấy khe hở trên tường: Theo lý mà nói, khe hở rõ ràng như vậy, làm sao cũng không nên xem nhẹ.

Lý Trình Di đến gần.

Lại một lần nữa đứng trước khe tường, anh nhìn vào bên trong.

Ánh sáng bên ngoài chỉ có thể nhìn được vào trong khe tường chừng 1 mét, xa hơn nữa, chính là một màu tối om.

“Dựa theo khe hở, manh mối lối ra, nhất định là ở chỗ này. . . ”

Lý Trình Di hít sâu một hơi, nhìn quanh quất, lại nhìn về phía sau.

Phía sau vừa vặn đối diện với một cánh cửa nhỏ phòng kỹ thuật màu đỏ, cửa đóng chặt, không có động tĩnh.

Lý Trình Di quay đầu lại, lần nữa tập trung tầm mắt vào khe tường.

Anh chậm rãi thở, tim đập vững vàng, đem súng trong tay cắm trở lại bao súng, lấy một khẩu súng khác bỏ vào túi áo, sau đó chậm rãi nhấc chân, đi vào bên trong.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.

Anh dừng lại ở bước thứ ba.

Từ nơi này, lại đi về phía trước, chính là hoàn toàn tối om.

Mà phía sau, là bãi đỗ xe của Grius sáng ngời trống trải.

Lý Trình Di lại nhấc chân lên, muốn tiếp tục đi vào trong.

Nhưng lúc này đây, anh nâng lên chân phải nhưng không có hạ xuống, mà là treo giữa không trung.

Không phải anh không muốn rơi xuống.

Mà là. . . . . . Một loại cảm giác khó hiểu, làm cho anh sởn gai ốc, trong nháy mắt xông lên da đầu anh.

Toàn thân anh chậm rãi rét run, mồ hôi dần dần chảy ra trên trán thái dương.

Phù. . . . . .

Bỗng nhiên có hơi thở rất khẽ, từ phía sau anh truyền đến.

Lý Trình Di giật mình, quay đầu.

Cánh cửa nhỏ màu đỏ đối diện phía sau, mở ra.

Trước cửa đang đứng một thiếu niên toàn thân áo trắng, sắc mặt trắng bệch.

Hốc mắt thiếu niên hõm sâu, môi thâm xì, lẳng lặng nhìn anh.

Phụt.

Đúng lúc này, trước mắt Lý Trình Di tối sầm lại, khe tường trước mắt bắt đầu thu nhỏ lại một cách quỷ dị.

Bên ngoài khe hở, một khuôn mặt đen trắng thật lớn đang nhanh chóng nhào tới, ghé vào khe hở nhìn vào bên trong, tựa hồ muốn chui vào.

Bên miệng nó còn ngậm một chân Mạnh Đông Đông, máu loãng từ khóe miệng chảy xuống.

Phụt.

Khe hở trong nháy mắt khép lại, xung quanh hoàn toàn biến thành màu đen, không nhìn thấy gì.

Lý Trình Di cả người cũng giống như mất trọng lượng, lảo đảo một cái, ngã về phía sau.

Phốc.

Một bàn tay to vững vàng đỡ lấy anh, giúp anh đứng vững.

Có phải lượng đường trong máu thấp đến mức chóng mặt không?”, giọng nói của người ba tiền nhiệm Lý Chiêu phảng phất như từ một nơi rất xa bay tới.

Bóng tối trước mắt Lý Trình Di cũng bắt đầu chậm rãi tản ra, một lần nữa hiện lên một chút ánh sáng.

Anh mở to hai mắt, phát hiện mình vẫn đứng ở nhà, đứng ở cửa phòng ngủ, đang muốn đi ra phòng khách.

Ông Lý Chiêu đang đứng một bên nhìn mình, ánh mắt ân cần.

Không có việc gì. . . Có thể là hơi choáng váng đầu, con vừa mới cảm thấy mắt tối sầm: “Lý Trình Di cười cười, có chút miễn cưỡng.

Giờ này khắc này, trong mắt anh vẫn còn lưu lại hình ảnh thiếu niên áo trắng kia, ánh mắt của hắn, vẻ mặt của hắn, loại kia đờ dẫn, ẩn hàm tuyệt vọng, hoảng sợ của hắn, đều làm cho ngực anh bị ép lại, không thở nổi.

Đến ăn chút gì đi, từ từ đã: “Lý Chiêu kéo anh ngồi xuống bàn ăn trong phòng khách, sau đó đứng dậy đi đến tủ ở góc tường lấy ra một thanh chocolate.

“Cái này, bổ đường huyết nhanh nhất: “Ông nhét chocolate vào tay Lý Trình Di.

Cầm chocolate, Lý Trình Di vẫn mất hồn mất vía, trong đầu không ngừng hồi tưởng thiếu niên vừa mới nhìn thấy kia.

Cho nên buổi chiều lúc ăn cơm, bà chị Lý Trình Cửu có đá thúng đụng nia thế nào cũng không khiến anh chú ý.

Ăn cơm xong, Lý Trình Di rốt cục nhịn không được, nói với ba mẹ muốn xuống nhà đi ra ngoài tản bộ, liền vội vàng rời khỏi nhà, bắt xe chạy đến công ty.

Trên đường đi, anh nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tân Đức Lạp.

“Tôi vừa rồi, lại đi vào Grius. ” Trình Ý.

Trầm mặc hơn mười giây, di động nhanh chóng sáng lên, tin nhắn trả lời.

Tốc độ nhanh như vậy, hiển nhiên Tân Đức Lạp cực kỳ ưu tiên trả lời tin nhắn của anh, gần như ngay khi nhìn thấy đã lập tức trả lời.

“Cũng chưa đến thời gian vào mà? Chuyện gì xảy ra thế? Ông chủ.

“Tôi không biết, nhưng lần này đi vào, tôi có phát hiện mới. ” Hiện tại tôi đang trên đường chạy tới công ty, cần người dựng hình hỗ trợ: Trình Ý.

“Được, tôi sẽ sắp xếp, cậu qua đó là được rồi, lát nữa tôi sẽ tới”. Ông chủ.

“Được”. Trình Ý.

Mặt khác, chúc mừng cậu”. Ông chủ.

‘Cảm ơn. . . . . . ‘ Trình Ý

Không hồi âm nữa, Lý Trình Di nhìn đèn đường lướt nhanh ngoài cửa sổ xe, đèn đường mờ nhạt bởi vì tốc độ mà nối liền thành một đường thẳng, xe dưới đèn và khuôn mặt người qua đường đều mơ hồ không rõ.

Lúc này đây, bởi vì Hoa Lân Y tiến hóa, anh không bị thương tổn mấy, ngược lại không hiểu sao cuối cùng lại xuất hiện thiếu niên, còn có khe hở khiến cho anh có chút để ý.

Mặt khác, quái vật mặt người càng mạnh, so với hai lần trước, quái vật mặt người có tốc độ nhanh hơn rất nhiều, thế cho nên anh căn bản không kịp phản ứng, liền bị nhào trúng.

Nếu không là kịp thời mặc vào Hoa Lân Y, dùng năng lực hoa ngữ dính người quái vật vào trên tường, sợ là đã chết ngay tại chỗ.

Nếu không phải là anh, đổi là người khác sợ cũng bị quái vật ăn thịt.

Lạch cạch.

Bỗng nhiên tài xế taxi đưa tay mở radio.

Một bản nhạc có tiết tấu truyền ra, là nhịp trống kết hợp với hát, rất có tình cảm mãnh liệt.

“Ai, lái xe vẫn là có chút buồn ngủ, không nghe chút dễ buồn ngủ, không ảnh hưởng gì chứ?” Người lái xe là người lớn tuổi, tóc bạc.

“Dạ, không ảnh hưởng gì: “Lý Trình Di trả lời.

Sau đó, một lần nữa hai người lại không ai nói với nhau lời nào

Xe lúc đi nhanh đi chậm, sau đó khi sắp lên cầu vượt thì dừng lại chờ đèn đỏ.

Chương 54: Người thiếu niên áo trắng.

Dòng xe cộ trên cầu vượt tựa hồ cũng nhiều hơn ngày thường rất nhiều, một ít trên xe còn treo hoa trắng, tựa hồ là xe đi dự tang lễ.

“Hôm nay sao lại nhiều xe như vậy?” Lý Trình Di nhìn xe taxi đi càng lúc càng chậm, tò mò hỏi.

Hiện tại tâm trạng của anh hòa hoãn một chút, so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.

Thoát được từ bên trong Góc chết, được tiếp xúc thế giới chân thật, cũng khiến áp lực tâm lý của anh được chậm rãi cởi bỏ.

“À, là chuyện mấy ngày trước, chính là Đại học Khoa học và Công nghệ Đế quốc, cậu không biết sao?”

Đại học công nghệ đế quốc?

“Uh, nghe nói là bị khủng bố, có người lao vào trường đánh bom liều chết, bị bắt rồi nhưng bất quá vẫn là chết vài người. ” Lái xe taxi đơn giản giới thiệu vài câu.

“Thành phố Toại Dương của chúng ta cũng có người học ở bên đó, xe này đoán chừng là đón người trở về từ bên đó về bất quá. . . . . . Không phải nói mới chết hai người sao?”

Lái xe lầm bầm nhìn xe tang lễ hoa trắng phía trước.

Từ trong xe nhìn ra thì phía trước ít nhất có thể nhìn thấy bốn chiếc xe khác nhau treo hoa trắng.

Nói không chừng là xe của một nhà? “Lý Trình Di nói.

“ân, cũng có thể: Thông báo chính thức, nói là một tổ chức khủng bố gọi Lý Tưởng Hương tổ chức thực hiện vụ khủng bố: Hiện tại Tổng cục an ninh đã bắt đầu tiến hành truy nã điều tra toàn diện đối với Lý Tưởng Hương” Lái xe taxi thoải mái nói, hiển nhiên là rất tín nhiệm đối với chính phủ.

“Đừng nhìn quốc gia chúng ta tuy rằng không khí trầm lặng, nhưng về mặt an ninh, thì không cần nói hai lời, cái gì mà Lý Tưởng Hương đó không bao lâu nữa sẽ bị tận diệt: Không giống Bạch Tinh, hàng ngày đều loạn, ngay cả nghị sỹ quốc hội cũng bị bắn chết ở nhà, quá nguy hiểm. ”

Lý Trình Di không đánh giá, chỉ phụ họa vài câu.

Xe rất nhanh đi qua đèn đỏ, chạy về phía trước vài phút, liền đến tòa nhà Tân Thế Kỷ.

Lúc này sắc trời âm u, tòa nhà lại đèn đuốc sáng trưng, dòng khách ra vào nối liền không dứt, còn có thể mơ hồ nghe được bên trong có tiếng hát tại KTV.

Lý Trình Di xuống xe, trả tiền xong, từ bên phải quẹo một cái, đi tới cửa vào làm việc của tòa nhà.

Đi vào đại sảnh bên cạnh, ấn nút thang máy.

Không đợi thang máy đi xuống, tại sảnh đã có vài người bước đến.

Tân Đức Lạp cùng hai gã vệ sỹ mặc áo T – shirt đen dáng người hoành tráng bước nhanh tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lý Trình Di.

Trên người ông ta có mùi rượu vang, trên mắt còn đeo một cặp kính AR tăng cường thực tế màu trà.

Gỡ kính AR xuống, Tân Đức Lạp làm thủ thế, nhất thời phía sau ông ta, hai gã vệ sỹ lui về phía sau, phân tán, bảo vệ trước sau hai bên.

Chính ông ta đến gần, đứng bên cạnh Lý Trình Di, làm ra tư thế cùng chờ thang máy.

Cô ta chết rồi?

Lời không đầu không cuối, nhưng Lý Trình Di hiểu ý của ông ta.

Người này chính là Mạnh Đông Đông.

“Chết rồi: “Lý Trình Di cuối cùng không giết Mạnh Đông, chính là vì dùng cô kéo dài thời gian quái vật, kéo dài thời gian anh ở trong Góc chết.

Cuối cùng mục đích của anh cũng đạt được.

Đây là anh lần đầu tiên làm như vậy, dùng mạng người làm đạo cụ, đạt được mục đích của mình.

“Cậu rất khó chịu? “Tân Đức Lạp nhẹ giọng hỏi.

Đinh

Thang máy tới, cửa kim loại màu trắng bạc chậm rãi tách ra.

Hai người một trước một sau tiến vào, ấn tầng 19.

Quạt thông gió trên đỉnh đầu ro ro, hai bên thang máy còn có hình chiếu quảng cáo, không ngừng chiếu đi chiếu lại hoạt hình mỹ nữ.

Ánh sáng đỏ đỏ xanh lục chiếu rọi khuôn mặt hai người giống như một đĩa thuốc màu.

“Chỉ hơi buồn thôi: “Lý Trình Di trả lời.

“Sau quen thì sẽ OK thôi: “Tân Đức Lạp nói, ánh mắt chăm chú nhìn con số tầng màu đỏ không ngừng thay đổi.

“Lần đầu tiên, tôi cũng giống như cậu: Sau khi xong việc, cảm giác mình không giống như ngày thường, không thể quay về, sợ bị người khác phát hiện, sợ thứ gì đó không giải thích được, sợ bị bắt, sợ rất nhiều rất nhiều. ”

“Thế ông điều chỉnh thế nào? “Lý Trình Di hỏi.

“Hiểu được quy tắc, sau đó thích ứng: “Tân Đức Lạp nở nụ cười.

Đinh.

Cửa thang máy mở ra.

Bên ngoài là một đại sảnh công ty yên tĩnh.

Nhân viên làm việc ở đây ban ngày, bây giờ không còn ai ở đây: Chỉ có ánh sáng an toàn trên tường lóe lên, phát ra ánh sáng màu xanh lá cây, biểu thị không khí và nhiệt độ ở đây bình thường.

Tân Đức Lạp đi ra trước, không tiến vào văn phòng, mà là đi đến đại sảnh bên cạnh, ấn nút máy pha cà phê, cầm một ly dùng một lần tiếp một ly cà phê.

Thêm đường không?

“Cảm ơn, không cần: “Lý Trình Di đi tới phía sau ông ta, có chút không hiểu lắm, hiện tại khẩn cấp nhất không phải là ông ta nên lập tức sắp xếp một người dựng lại hình ảnh sao?

“Làm một ly, không nên gấp: “Tân Đức Lạp đưa cà phê cho anh, lộ ra nụ cười, sau đó lại tiếp cho mình một ly.

Lý Trình Di nhận lấy, tự mình bỏ thêm một gói đường, gói sửa, dùng thìa quấy nhẹ nhàng quấy.

Anh bưng lên nhấp một ngụm.

Tuyệt vời.

Rõ ràng là cà phê hòa tan rẻ nhất, lúc này uống vào trong miệng, lại cảm giác êm ái thoải mái dị thường.

“Bây giờ hãy nói xem, cậu đã gặp gì ở bên trong và phát hiện ra điều gì?”, lúc này Tân Đức Lạp mới hỏi câu hỏi này.

Thế còn người viết. . . . . .

Bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc, hiện tại bắt đầu được chưa?

“Uh, được, tôi lo mình quên mất: “Lý Trình Di cố gắng nhớ lại khuôn mặt thiếu niên vừa nhìn thấy.

Rất kỳ diệu, hiện tại sau khi tỉnh táo lại, anh ngược lại nhớ lại tình cảnh vừa rồi càng thêm rõ ràng.

Tân Đức Lạp cười nói, “Hình ảnh ký ức xác thực là càng sớm ghi lại càng tốt, nhưng, nếu như muốn không bỏ sót bất kỳ chi tiết đặc thù nào, cậu cần bình tĩnh: Tâm tình hỗn loạn, là sẽ làm cho người ta bỏ sót rất nhiều thứ. ”

“Cảm ơn: “Lý Trình Di gật đầu, lúc này anh hoàn toàn tỉnh táo lại, bắt đầu cẩn thận miêu tả vẻ ngoài đặc thù của thiếu niên áo trắng kia.

Khuôn mặt, chủng người, màu da, hình dạng lông mày vân vân, các loại chi tiết, đều nhất nhất nói ra.

Sau đó chờ sau khi tổng hợp từng cặp một, cho đến khi anh nhận ra bức chân dung gần nhất.

Chương 55: Khí chất lạnh lẽo.

Sau khi mô tả xong, cả hai bước vào văn phòng.

Tân Đức Lạp lấy ra đèn pin hình chiếu lúc trước, từng hình chiếu thành hình người.

Sau khi liên tục xẹt qua hơn ba mươi tấm, đột nhiên Lý Trình Di lớn tiếng kêu dừng.

“Chính là tấm này! “Anh giơ ngón tay chỉ bức họa trên tường.

Trên màn hình, một thiếu niên tóc quăn mặc áo ngủ màu trắng, đang lẳng lặng đứng ở một cửa nhỏ màu đỏ.

Hắn ta nhìn qua ước chừng mười hai tuổi, tóc nâu đen, làn da rất trắng, là loại màu trắng bệnh hoạn không khỏe mạnh.

Hai mắt đen kịt, hốc mắt cũng là màu đen, tựa hồ nghỉ ngơi không tốt trong thời gian dài.

Người khác có vẻ rất gầy, thần sắc đờ dẫn, môi thâm xì.

Xác định?

Xác định!

Tân Đức Lạp nhìn kỹ hình người.

Xem ra cậu đã tìm được manh mối mấu chốt: Đứa nhỏ này nhìn qua giống người Freud, có lẽ còn có huyết thống người Nghi quốc: Mà chúng ta tìm được địa chỉ bãi đỗ xe của Grius, chính là nơi người Freud chủ yếu sinh sống.

Lần này tôi phát hiện tốc độ quái vật bên trong nhanh hơn trước rất nhiều: “Lý Trình Di nghiêm túc hỏi.

“Chưa chắc, nhưng Góc chết số lượng quá nhiều, không ai biết trên thế giới này đến cùng có bao nhiêu, cho nên đại bộ phận tiến vào Góc chết người, đại đa số thời gian đều là chỉ thấy có mỗi mình mình, thỉnh thoảng sẽ gặp được những người còn lại cùng tiến vào: Giống như cậu: Lần đầu tiên chính là ba người cùng đi vào, ngược lại là tương đối hiếm thấy. ” Tân Đức Lạp giải thích.

Ông lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi vài tin nhắn, sau đó lại ngẩng đầu lên: Cái khe hở kia đâu? Có manh mối gì không?

Chưa, khe hở còn chưa kịp đi sâu vào, đã gặp người này: “Lý Trình Di chỉ chỉ thiếu niên đang được chiếu hình.

“Thời gian không đúng, mới một tháng rưỡi đã lại đi vào, khẳng định có cái gì đó gây ra loại thay đổi này: Cậu về suy nghĩ thêm xem sao. ”

Tân Đức Lạp dừng một chút, “Mặt khác, để tránh cho lần tiếp theo thời gian lại bị rút ngắn, cậu phải mau chóng đi tới hiện trường bãi đậu xe Grius. ”

“Ngày mai tôi sẽ nói với người nhà, ngày mai xuất phát được không?” Lý Trình Di cũng biết tình huống khẩn cấp, quyết định thật nhanh.

“Được, sau khi cậu qua bên kia, tìm tư liệu về người thiếu niên này, một bên cũng chờ công tác đào bới tiến triển vào: Tôi sẽ sắp xếp chuyên gia đi cùng cậu: “Tân Đức Lạp trả lời.

Được.

Rời khỏi công ty, Lý Trình Di trực tiếp đón xe về nhà, tay thỉnh thoảng sờ bao súng bên hông.

Trong đầu không ngừng hiện ra biểu tình thống khổ cuối cùng của Mạnh Đông Đông.

Còn có cái chân người treo ở khóe miệng quái vật kia.

Một ly cà phê giá rẻ nhiều lắm là mấy đồng, lại thần kỳ làm cho anh lúc này hoàn toàn tỉnh táo lại.

Chỉ là không hiểu, dưới tình huống chính anh cũng không chú ý: Một cái gì đó bắt đầu thay đổi từ từ.

Rất nhanh đã đến khu chung cư.

Lý Trình Di mở cửa trả tiền, xuống xe, sau đó đứng ở cửa khu chung cư.

Anh lần chần không đi vào, chỉ là đứng ở hàng cây trước cửa, suy tư nên nói như thế nào với người trong nhà.

Trước hết phải cho thấy mình đã tìm được việc làm, sau đó lại nói ngày mai đi công tác ở nơi khác. . . . . .

“Lý Trình Di: “Bỗng nhiên dưới đèn đường cách đó không xa, một bóng người bước nhanh đến gần.

Là một cô gái trẻ tuổi dáng người yểu điệu, buộc tóc đuôi ngựa, một thân quần áo thể thao màu trắng, trên cổ đeo tai nghe mới tháo xuống.

Lâm San.

Lý Trình Di liếc mắt một cái liền nhận ra người tới.

Muộn thế này còn chạy đêm?

“Bây giờ mới tám giờ, muộn gì chứ? “Lâm Tang phản bác, đôi mắt to híp lại, quan sát người bạn thân đã lâu không gặp này.

Cô và Lý Trình Di, Trần Húc Đông, ba người là bạn chơi với nhau mười năm.

Nhìn gần đây Lý Trình Di rõ ràng đang chậm rãi xa lánh cô: Thậm chí đi hỏi Trần Húc Đông, cũng nhận được câu trả lời tương tự.

Cô không biết chính mình chỗ nào chọc tới anh, hôm nay trùng hợp gặp được, liền muốn hỏi rõ ràng.

Mười năm chơi với nhau, không đến mức nói nhạt là nhạt.

Sao gần đây cậu không cùng đi tập? Đông Tử bảo cậu cũng không đến, tìm cậu nhiều lần: Tôi cũng tìm cậu không thấy, cậu có ý gì vậy? “Lâm Tang đè nén tính tình trong lòng, nhưng giọng điệu vẫn có chút bất mãn.

“Không sao: Chỉ là, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, tôi tìm được một công việc, có chút bận: “Lý Trình Di bình tĩnh nói.

Tiền thân ở trong trí nhớ là có chút thích Lâm Tang, nhưng anh thật sự, thật sự không thể làm giả loại cảm giác này.

Công việc bận rộn là có thể không. . . “Lâm Tang còn chưa nói xong đã bị Lý Trình Di cắt ngang.

“Ngại quá, cậu còn có chuyện gì không? Tan làm tôi mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi: “Lý Trình Di đưa mắt nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói.

Này, Lý Trình Di! Thái độ của cậu thế đấy hả? “Lâm Tang tiến lên một bước, giống như trước kia, vươn tay bắt lấy cánh tay đối phương.

Nhưng bị không biết làm sao, cô mới vừa tới gần, nhìn thấy con mắt bình tĩnh của đối phương, liền đột nhiên toàn thân lạnh lẽo, bước chân dừng lại, tay nâng lên cũng không dám vươn ra.

“Về đi, cậu tập thể dục xong cũng về sớm một chút, bên ngoài trời tối, không an toàn: “Lý Trình Di dặn dò một câu, xoay người đi vào khu chung cư.

Lâm Tang ở phía sau nhìn anh, đột nhiên cảm giác, hình thể anh trước kia xem như cân xứng, tựa hồ trở nên khỏe mạnh hơn một chút.

Còn có vừa rồi, cái loại khí chất lạnh lẽo khó hiểu này. . . . . .

Chương 56: Chờ mong ác niệm.

Độ tiến hóa của Hoa Lân Y: 100%. Ác niệm: 45

“. . . ” Cảm nhận được độ tiến hóa của Hoa Lân Y của Ác Chi Hoa, trong lòng Lý Trình Di không có gì bất ngờ.

Không ngoài dự liệu, những ác niệm này hẳn là do Mạnh Đông Đông mang đến.

Tuy rằng không biết cô đã trải qua biến hóa tâm lý cỡ nào, nhưng cuối cùng hẳn là hoàn toàn tiêu trừ ý niệm trong đầu của cô.

“Như vậy xem ra, hôn mê vĩnh viễn và tử vong, cũng có thể coi là tiêu trừ ác niệm. . . ” Cứ như vậy thì đơn giản hơn nhiều.

Trong lòng anh tính toán như vậy.

Đi vào khu chung cư, dọc theo làn xe rợp bóng cây đi thẳng về phía trước.

Trong lòng Lý Trình Di chợt nhớ lại hai chữ cuối cùng Mạnh Đông Đông còn chưa nói xong.

Cải tạo?

“Chẳng lẽ cô ta cho rằng thân thể của mình đã được cải tạo lại?”

“Những năm nay, một số bộ phận có thể thay được như chân tay, cũng không mất nhiều tiền lắm, nhưng người cải tạo thì lại khác”

Loại phẫu thuật tốn kém này đòi hỏi phải hậu phẫu, bảo trì theo thời gian thực và đòi hỏi phải xây dựng tường lửa và hệ thống tế bào thần kinh cực kỳ mạnh mẽ, không phải là thứ mà người bình thường có thể gánh được.

Coi như là công ty tư bản gì gì đó, cũng dễ dàng gánh được chi phí người cải tạo.

“Cho nên, cô ta làm thế nào mà cho rằng mình là người cải tạo?” Lý Trình Di trong lòng nghi hoặc.

Tiền thân cả đời cũng chưa từng thấy qua người cải tạo, bởi vì người cải tạo nghe nói đều trang bị làn da mô phỏng đặc thù, bề ngoài thoạt nhìn giống hệt người bình thường không có bất kỳ khác biệt gì: Chỉ khi dùng đến năng lực cải tạo, mới có thể cho thấy sự khác biệt.

Suy nghĩ một hồi không ra, Lý Trình Di ném vấn đề này ra sau đầu, có ông chủ ở phía sau chống đỡ, rất nhiều thứ anh không cần quá mức lo lắng.

Mấu chốt bây giờ là, ác niệm nếu như có thể nhanh chóng thu thập toàn bộ. . . . . . Hoa Lân Y có lẽ còn có thể có tăng cường hơn nữa.

Từ lần đầu tiên đấu với quái vật mặt người, Hoa Lân Y đồng quy vu tận.

Đến lần thứ hai bị quái vật mặt người tập kích, Hoa Lân Y chỉ là tổn hại một chút, không thể thương tổn đến thân thể bên trong.

Hoa Lân Y tiến hóa, rõ ràng tăng cường rất nhiều.

Vì thế Lý Trình Di tương đối chờ mong ác niệm bổ sung sau đó tăng lên.

Về đến nhà, bà chị đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi, ba thì đang đun nước, mẹ đang chuẩn bị bữa sáng ngày mai, đang tước sơ đỗ.

Lý Trình Di mở cửa đi vào, quét mắt nhìn hai người, lại mơ hồ cảm giác không khí có chút không đúng.

Anh hiện tại tâm tinh không tệ, không chỉ là điều chỉnh tâm tính, còn đồng thời tìm được con đường hấp thu ác niệm, còn có được manh mối mới về Góc chết.

Mặt khác cái chết của Mạnh Đông Đông cho anh thời gian hơn một tháng.

Chỉ là không nghĩ tới trong nhà tựa hồ có chuyện gì xảy ra.

“Thời gianh này đều đi sớm về trễ, có gì không con?” bà Phùng Ngọc Vinh điều chỉnh phía dưới sắc, mỉm cười hỏi.

Lý Trình Di thay giày vào cửa.

“Con tìm được việc rồi, tiền lương không tệ, hơn một vạn, chỉ là công việc khá mệt mỏi, thường xuyên ở bên ngoài. ” Anh không nói toàn bộ tiền lương, thuận tiện mua hoa lúc dùng.

“Mười nghìn cơ à? Cũng không tồi đâu” Phùng Ngọc Vinh nghe được tiền lương, nhất thời ánh mắt hơi sáng, rõ ràng nhìn ra được tâm tình tốt chút ít.

Có mệt hay không, đầu năm nay có thể tìm được công việc thích hợp đã là rất tốt rồi: Con cứ làm tốt công việc, cơ quan nhìn thấy sẽ đánh giá đúng năng lực của con: ” Bà là loại người vẫn giữ cái suy nghĩ thành thật này, giờ làm việc không chỉ cần chăm chỉ mà còn phải cần nhiều thứ khác hơn nữa.

Lý Trình Di cũng không muốn phản bác, chỉ gật đầu qua loa.

“Con biết, con sẽ làm thật tốt”

“Đúng rồi, là công ty nào? Tên là gì, mọi người giúp con hỏi tình hình: “Lý Chiêu từ phòng bếp đi ra, trên mặt cũng mang theo một nụ cười có vẻ thoải mái.

“Y dược sinh học Hồng Cẩm. ” Lý Trình Di lấy điện thoại di động ra, mở ra bản hợp đồng, còn có các loại giấy chứng nhận của công ty, thậm chí còn có sản phẩm chuyên sản xuất cho hai người xem.

Vì ngụy trang hoàn mỹ, Tân Đức Lạp không phải chỉ là làm một cái vỏ rỗng, mà là thật sự thành lập một công ty y dược sinh học có sản phẩm, có thể vận hành, thậm chí còn có lợi nhuận.

Chỉ là công ty này có hơi nhiều người chỉ đăng ký tên mà không đi làm, vậy thôi.

Hai ông bà cầm điện thoại di động nhìn kỹ hơn mười phút, tìm đông tìm tây một hồi trên mạng, còn tìm ra cửa hàng độc quyền sản phẩm của công ty này, nhìn lượng tiêu thụ hàng tháng có chút khoa trương, hai ông bà nhanh chóng tin tưởng đây không phải là công ty lừa đảo gì.

Sau đó nhiều lần yêu cầu Lý Trình Di làm tốt công việc, tìm được công việc thì nghiêm túc làm việc, phải chăm chỉ học tập, theo thời gian. . . . . .

Cứ thế hai người lải nhải.

Đến cuối cùng, Lý Trình Di cũng phải đứng dậy rửa mặt, mới nhớ tới bầu không khí kỳ quái vừa rồi khi vào cửa.

Lúc này hỏi một câu.

Đúng rồi, vừa rồi là có chuyện gì sao? Sao mọi người nhìn lạ thế?

Anh vừa nói xong, Lý Chiêu biến sắc, thở dài.

Để mẹ nói với con đi: ” Ông không muốn nhiều lời, xoay người đi vào phòng bếp.

Phùng Ngọc Vinh cũng thở dài một tiếng.

Là chị con, suất của chị ấy bị người ta lấy mất

Không phải đã mất tiền rồi sao? “Lý Trình Di ngạc nhiên: Tiền thân bà chị Lý Trình Cửu muốn thi chính là giấy chứng nhận kỹ sư cơ khí thông minh.

Giấy chứng nhận này vô cùng khó thi, người đăng ký thi cũng rất đông, chỉ riêng phí đăng ký thi và phí thi đã hơn 100 nghìn: Không ngờ. . . . . .

Hỏi chị của con, con bé cũng không chịu nói, chỉ là tức giận: Hiện tại tiền giao, suất thi cũng không có. . .

Lý Trình Di cũng trầm mặc.

Chương 57: Bãi đỗ xe Grius.

Ấn tượng của anh đối với Lý Trình Cửu rất kém cỏi, nhưng ấn tượng đối với ba mẹ tiền thân lại không tệ: Trong nhiều trường hợp, Lý Chiêu và Phùng Ngọc Vinh rất giống cha mẹ kiếp trước của anh.

Cho nên rất nhiều lúc, anh đều sẽ tự nhiên mà vậy đem hai người trở thành người nhà của mình.

Hiện tại trong nhà vốn không dư dả, hiện tại hơn mười vạn lại trôi theo dòng nước. . . . . .

Chờ con nhận lương sẽ hỗ trợ mọi người: “Anh mở miệng nói.

“Chút tiền đó của con thì đáng bao nhiêu, làm việc cho tốt, sau này hãy tự chăm sóc bản thân, đừng để ba mẹ lo lắng, thì ba mẹ đã hài lòng rồi: “Lý Chiêu ở cửa bếp không kiên nhẫn nói.

“Ba con nói đúng, con mới lớn, chuyện trong nhà không cần con quan tâm, chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi, chuyện khác ba mẹ sẽ xử lý. ” Phùng Ngọc Vinh cũng đi theo phụ họa.

Nhìn ra được, bọn họ vẫn coi Lý Trình Di là đứa nhỏ, nên thái độ cũng khác hoàn toàn đối với Lý Trình Cửu.

“Được rồi, con biết rồi, nếu có chuyện gì, nhất định nhớ nói cho con biết. ” Lý Trình Di cũng không phản bác, nếu là người tiền thân, khẳng định là sẽ nói, cái gì con đã không còn là trẻ con, có việc phát biểu chút ý kiến thì sao…. . .

Nhưng anh sẽ không làm thế.

Anh nói cho hai người bọn họ biết ngày mai mình phải đi công tác, bà Phùng Ngọc Vinh lập tức liền bắt đầu chuẩn bị hành lý, quần áo cho anh, căn cứ vào địa phương anh đi công tác để quyết định quần áo dày mỏng.

Loanh quanh cũng đến mười một giờ đêm, mới thu dọn xong.

Một đêm không mộng mị, Lý Trình Di đang suy nghĩ về năng lực hoa ngữ cùng manh mối Góc chết thì lăn ra ngủ thật say.

Anh chưa bao giờ ngủ yên như vậy.

Sáng sớm hôm sau, một hồi chuông điện thoại đánh thức anh dậy.

“Thế giới này rất đẹp, quá khứ là hư vô, mỗi ngày đều phải vui vẻ cười đùa, đời là bể khổ, tiếc chi không thêm cho đời chút ngọt ngào. . . ”

Đây là bài hát mà người tiền thân từng thích nhất, tên bài hát “Thế giới tươi đẹp”, người sáng tác và phổ nhạc và biểu diễn đều là Hoàng Bân, là một ca sĩ hạng hai hạng ba không mấy nổi tiếng.

Tiếng hát rất tang thương, rất có hương vị, giọng nam hơn bốn mươi tuổi, mang đến một loại cảm giác hát bình thường đã rất tang thương rồi.

Lý Trình Di nghe xong, cũng rất thích, liền cắt phần cao trào thành tiếng chuông điện thoại di động.

Cầm điện thoại lên, ấn nút nghe.

Trình Ý tiên sinh? “Đầu bên kia điện thoại truyền đến một thanh âm trầm thấp, ” Tôi là Tống Nhiễm, ông chủ bảo tôi đi cùng cậu đến Tiamogue: Xe của tôi đến cửa khu chung cư rồi.

Nhanh vậy? Được, chờ tôi mười phút: “Lý Trình Di tinh thần phấn chấn, nhanh chóng đứng dậy, xốc chăn lên.

Vội vàng rửa mặt, mang theo giấy tờ, ví tiền, điện thoại di động, xách va li hành lý, cậu đơn giản chào ông Lý Chiêu đang ngồi gọt hoa quả trong phòng khách, rồi lao ra cửa.

Kéo vali, đi tới cửa khu chung cư.

Xe bề ngoài thô kệch, là một chiếc việt dã màu đen.

Toàn bộ xe chính là ngoại hình xe tải, nửa sau là khung hàng lộ thiên.

Hai cái đèn xe hình vuông trên đầu xe, một cái to bằng đầu người: Ở giữa đèn là lỗ lưới tản nhiệt tổ ong hình chữ nhật hình màu đen.

Cửa xe chỉ có hai cánh, bên trái đi lên chính là vị trí lái, bên phải đi lên là ghế lái phụ.

Bên cạnh thân xe còn dùng sơn màu xanh lá cây màu đỏ, vẽ một ít đường nét loạn xị ngầu, không biết có hàm nghĩa gì.

Đi thôi, lên xe: “Cửa sổ xe mở ra, lộ ra khuôn mặt một người đàn ông tóc húi cua sắc mặt vàng như nến.

“Được: “Lý Trình Di kéo lê vali, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.

Xe này chật quá: “Anh khẽ nhíu mày.

Đủ chức năng là được: “Tống Nhiễm trả lời.

Lúc này Lý Trình Di mới có thời gian cẩn thận quan sát người này.

Người này dáng người rất khỏe mạnh, cánh tay cơ hô to như bắp đùi người bình thường, mặc áo T-shirt đen, ngực là một hàng chữ màu lam, không biết viết cái gì.

Màu da có chút trắng bệch, đường nét ngũ quan rất lập thể, có chút giống người nước ngoài.

Brùm, xe khởi động, hai người dọc theo mặt đường tăng tốc, chạy về phía xa xa.

Ông chủ bảo tôi đi cùng cậu, có vấn đề gì, tôi giúp xử lý: Bên kia hơi xa, người của chúng ta không nhiều, phải nhớ kín đáo: “Tống Nhiễm dặn dò.

Yên tâm, tôi yếu như vậy, muốn làm gì quá lên cũng không nổi: “Lý Trình Di nghiêm túc trả lời.

Tống Nhiễm không nói gì, chỉ liếc anh một cái: Anh ta cũng không cho rằng một người có thể ở trong Góc chết liên tục sống qua ba lần sẽ yếu.

“Từ bên này đi qua, lái xe ước chừng hơn ba giờ, cậu có thể nhắm mắt nghỉ ngơ một chút?”

“Chỉ có hai chúng ta?”

Bên kia còn có một số nhân viên công ty, nhưng đều ở bên ngoài, nếu không cần thiết, không cần nhắc đến Góc chết: “Tống Nhiễm trả lời

“Anh là người Nghi quốc?”

“Bố tôi”.

“Còn mẹ anh?”

Cha tôi chết, mẹ tôi vứt tôi đi, là ông chủ nuôi tôi lớn: “Tống Nhiễm bình thản trả lời: Cho nên anh ta không muốn nhắc tới mẹ.

“Được rồi. . . “Lý Trình Di không nói gì: Đây là chuyện thương tâm của người ta.

“Không cần để ý, nói nhiều cũng không có cảm giác: Con người không sống vì quá khứ: “Tống Nhiễm thản nhiên nói: Lát nữa ra khỏi thành xe phải sạc điện, cậu muốn mua gì ăn uống, đi toilet gì gì đó, đều giải quyết trước: Chúng ta tiết kiệm thời gian.

“OK”.

Thấy Tống Nhiễm không muốn nói chuyện phiếm, Lý Trình Di cũng không lên tiếng, ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh có thể hiểu được, dù sao bọn họ cũng không phải người bình thường, cần mang theo quá nhiều đồ vật.

Chỉ riêng trên người anh đã có hai khẩu súng, ba băng đạn: Một bộ áo giáp chống đạn đầy đủ chức năng.

Dừng lại ở trạm sạc một lúc.

Sạc đầy điện, Tống Nhiễm mua một chai nước ô mai ném lên xe, sau đó cùng Lý Trình Di đi toilet.

Trong nhà vệ sinh, hai người đứng song song trước bồn tiểu.

Lý Trình Di kéo khóa quần ra.

Tống Nhiễm ở một bên cao hơn hai mét, cũng kéo khóa quần, móc ra.

Những ánh đèn bảy màu lóng lánh, chiếu xung quanh thành một mảnh màu sắc rực rỡ.

Chương 58: Đến Timogue.

“Hoan nghênh sử dụng hệ thống nước tiểu thông minh, kiểm tra thành phần nước tiểu bắt đầu. . . ” Một giọng con gái ngọt ngào vang lên.

“Hàm lượng nitơ urê bình thường, axit uric hơi cao, canxi trong nước tiểu bình thường, kali trong nước tiểu bình thường, creatinine bình thường. . . ”

Lý Trình Di ngơ ngác dời tầm mắt xuống, nhìn chăm chú

Đó là. . . . . .

Đó là con cu màu vàng được bao bọc bởi ánh đèn màu sắc rực rỡ!!

“!!?? ”

Lý Trình Di trợn mắt há hốc mồm, thậm chí quên mất mình còn đang đi tiểu, nhìn khuôn mặt Tống Nhiễm bình tĩnh, vẩy vẩy rồi kéo khóa quần, xoay người lạnh nhạt rời đi.

Anh còn đắm chìm trong sự ngạc nhiên vừa rồi.

‘Người này. . . . . . Đi tiểu là để khoe khoang phải không?”

Đầu năm nay lại dùng vàng làm con cu. . . . . . còn cái ban đầu của anh ta đâu?

Tiếng xả nước ào ào, kéo Lý Trình Di hoàn hồn, anh vội vàng đi tiểu, kéo khóa, đi ra toilet.

Lúc này Tống Nhiễm đã đứng bên cạnh xe chờ.

“Đi thôi, sạc đầy pin rồi. ”

“. . . . . . Ông anh. . . . . . trâu bò! “Lý Trình Di thần sắc quái dị, đến gần giơ ngón tay cái với anh ta.

Hai người ngồi lên xe, thắt chặt dây an toàn: Cùng nhau nhìn cửa sổ xe phía trước.

Ngoài cửa sổ là một làn xe màu đen thẳng tắp giữa rừng cây rậm rạp.

Giữa đường dùng vạch kẻ trắng chia làm hai làn, xe cộ qua lại không ngừng.

“Anh Tống, thứ kia của anh là. . . “Lý Trình Di không nhịn được vẫn há miện hỏi.

“Ha ha. . . “Tống Nhiễm cười cười, khởi động xe, kéo cửa sổ xe xuống.

Đàn ông, không nên có nhược điểm.

Anh ta thâm trầm vỗ vỗ bả vai Lý Trình Di, nhấn ga.

Brừm!

Tiếng động cơ kịch liệt vang lên, xe việt dã màu đen bắt đầu rung lên, phía sau đít xe chậm rãi dựng lên hai ống kim loại màu bạc thô to.

Hai luồng khí lưu màu lam sáng từ trong ống kim loại phun ra.

Xèo một cái sau tiếng ma sát mạnh, xe tựa như mãnh thú thoát cương, bắt đầu tăng tốc, một đường bão táp, chạy như bay về phía trước.

Tốc độ xe từ 0, chỉ trong hai giây ngắn ngủi đã tăng lên 180 km. . . . . .

Aaah!

Lý Trình Di há miệng muốn hô to, nhưng bị tiếng xe cuồng dã đè xuống.

Sắc mặt Tống Nhiễm lần đầu tiên trở nên vặn vẹo, thậm chí có chút dữ tợn.

Miệng anh hát một bài hát không rõ ngôn ngữ, khiến tay lái run rẩy.

Dần dần, Lý Trình Di phát hiện, rừng cây hai bên xe đang thấp dần.

Trong lòng anh cả kinh, vội vàng thò đầu ra ngoài cửa sổ xe nhìn.

Chỉ thấy bánh xe của xe việt dã đã khép lại, hai bên thò ra một đôi cánh kim loại màu đen.

Đầu xe phía trước cũng nhô lên một kết cấu dẹp hình tam giác.

Đừng căng thẳng, chúng ta sẽ đến ngay thôi: “Tống Nhiễm lớn tiếng nói.

‘Cảnh báo, cảnh báo, cánh trái bị hư hại chưa sửa chữa, xin hãy sửa chữa kịp thời. ‘ Lập tức một âm thanh điện tử lạnh như băng vang lên.

Đèn cảnh báo màu đỏ bật lên trong xe, nhấp nháy liên hồi.

Bụp

Tống Nhiễm đập một cái tắt đèn cảnh báo.

Không có việc gì, lúc trước quên không sửa, lần này về phải sửa: “Anh ta nhếch miệng cười nói.

“. . . . . . ” Lý Trình Di da mặt vặn vẹo, Cánh máy bay bị hỏng còn dám bay!!?

Còn muốn mình không căng thẳng!!

Anh cảm giác tốc độ nhịp tim nhanh chóng tăng vọt đến 180, toàn thân nóng bừng, nhưng sau lưng gáy lại đang rét run

Ngay cả ở Góc chết cũng không kinh hãi như vậy.

Không sao, có túi nhảy dù: “Tống Nhiễm nhìn vẻ mặt khẩn trương của anh, vội vàng an ủi.

“Nhưng tôi không biết nhảy dù!!! “Lý Trình Di gào to.

“Lát nữa tôi sẽ dạy cậu, rất đơn giản, yên tâm: “Tống Nhiễm nhẹ nhàng nói.

“Anh. . . ” Lý Trình Di còn muốn nói gì đó, nhưng xe tăng tốc, gió mạnh trong nháy mắt thổi vào miệng anh.

Dưới bầu trời xanh thẳm, rừng cây rậm rạp bé tý phía dưới.

Một chiếc xe việt dã màu đen có hai cánh bay với tốc độ cao về phía xa, tuy rằng hơi lắc lư, còn thỉnh thoảng sẽ rẽ về một phương hướng, nhưng dưới sự điều khiến, vẫn miễn cưỡng bay chính xác đến địa điểm cần đến.

………….

Tiamogue, nằm ở phía Bắc Nghi quốc, giáp với FairHomlmes tại trong bốn đại dương, là một thành phố nhỏ và vừa không chênh lệch nhiều với Toại Dương.

Nơi này hứng chịu nhiều trận động đất, nhưng hải sản phong phú, cho nên phần lớn là ngư dân và công ty hải sản phát triển phân bố ở đây.

Một bãi biển không tên ở Tiamogue.

Ọe!!

………….

Sắc mặt Lý Trình Di trắng bệch, từ trên xe xoay người xuống, nôn khan một trận.

Anh ở trên đường cũng đã nôn một chập, hiện tại trong dạ dày ngoại trừ một chút nước chua, không còn gì cả.

“Cậu em như thế không được đâu: Thể chất kém quá: “Tống Nhiễm từ bên kia xe đi xuống, cúi đầu châm điếu thuốc, hít một hơi thật ngon.

Nhìn Lý Trình Di mệt mỏi không chịu nổi, nói không ra lời, anh ta nhìn quanh, lấy ra một bộ kính râm màu trà đeo lên.

“Của cậu này: “Anh lấy từ trong túi áo ra một cặp kính râm màu trà.

Lý Trình Di quay đầu lại, nhìn thấy cặp kính AR tăng cường thực tế đưa tới, thở dài một hơi, đứng thẳng dậy.

“Có thể. . . đổi màu không?”

“Tự điều chỉnh, dùng ở nơi xa xôi này rất tiện, nhưng ở gần thành phố, cậu đừng dùng nhiều: Vạn nhất gặp phải hacker lợi hại hơn, chết như thế nào cũng không biết: “Tống Nhiễm nhắc nhở.

Không kết nối mạng, loại mạng cục bộ riêng sao? “Lý Trình Di giật mình hỏi: Anh đã sớm biết thứ này, nhưng vẫn mua không nổi, giá thấp nhất 200 nghìn một chiếc, người bình thường căn bản nghĩ cũng đừng nghĩ.

Ừ, pin có thể dùng cả ngày, đừng bật công suất tối đa là được: “Tống Nhiễm trả lời.

Anh sờ sờ trong quần áo, lại lấy ra một cái hộp nhỏ màu bạc.

Lạch cạch mở hộp ra, bên trong đặt hai cái kẹp tóc màu bạc.

Mỗi người một cái, máy phiên dịch thông minh.

Tống Nhiễm móc ra một cái, đưa cho Lý Trình Di.

Anh nhận lấy, nhìn một chút.

Kẹp ở đâu?

“Gần cổ họng cũng được. ”

“Vậy thì cổ áo: “Lý Trình Di tiện tay kẹp thứ này vào góc cổ áo mình.

Sau đó đeo kính AR lên, một âm thanh nhắc nhở rất nhỏ vang lên.

Chương 59: Thăm dò hiện trường.

“Xin hãy thiết lập cử chỉ khởi động. ”

Anh tùy tiện làm thủ thế.

“Cài đặt hoàn tất: Vui lòng chọn chế độ. ”

“1 – Chế độ kỹ thuật: có thể được sử dụng để tính toán chính xác các thông số quét, ghi âm, ghi hình, phân tích chiếu xạ tia cơ bản, v: v.

2 – Chế độ thông thường: có thể được sử dụng để tăng cường tầm nhìn, mô hình ba chiều, liên lạc ngắn, xét nghiệm y tế, dữ liệu học tập: ”

“Chọn thói quen. ”

Lý Trình Di nhẹ giọng đáp lời.

Tít tít.

Sau hai tiếng vang nhỏ.

Trong phút chốc, bãi biển trước mắt anh, sóng biển, lập tức trở nên đặc biệt rõ ràng nhẵn nhụi.

Nước biển ngoài trăm mét, va chạm vào đá ngầm màu đen, bọt sóng nhỏ bắn ra, trong mắt Lý Trình Di, cũng trở nên rõ ràng nhất mà mắt nhìn thấy.

Anh thậm chí có thể nhìn thấy trong một mảnh bọt sóng xen lẫn một chút vụn san hô.

Ngoài ra còn có một con số nhỏ ở phía bên phải của tầm nhìn.

Độ phóng đại tùy chọn: 1-100.

Đi thôi: Người của ông chủ tới rồi: “Giọng Tống Nhiễm truyền đến bên cạnh.

Lý Trình Di lập tức nhìn thấy tầm nhìn bên phải, góc dưới bên phải, xuất hiện một con số nhắc nhở màu xanh lá cây.

Ba người, 19, 763m.

Đây là nhắc nhở anh người tới ở phương vị nào, số lượng là gì, khoảng cách với mình là bao nhiêu.

Lý Trình Di trong lòng thầm than, đến bây giờ, anh mới thật lòng thể nghiệm được, trình độ khoa học kỹ thuật thời đại này.

Ít nhất đời trước anh cũng chưa từng trải nghiệm qua loại kỹ thuật này.

Nhưng nghĩ đến hacker Tống Nhiễm nói, anh vẫn tháo AR xuống, quay đầu nhìn người trước.

Lúc này Tống Nhiễm đã chủ động nghênh đón, nói chuyện với người tới.

Đến là ba công nhân mũ vàng mặc áo dài quần dài màu xám.

Những chiếc mũ màu vàng mà họ đội, đều là những chiếc mũ kỹ thuật được làm bằng nhựa cứng: Tròn trịa giống như nửa quả đậu tương bị cắt ra

Dáng người ba người đều tương đối thấp, phỏng chừng chưa tới 1, 7m, đứng trước người Tống Nhiễm, tựa như trẻ con có chút rụt rè.

Tới gần, Lý Trình Di mới nghe được lời bọn họ nói.

Không phải tiếng phổ thông Nghi Quốc, mà là một loại tiếng địa phương chưa từng nghe qua.

Nhưng ngay lập tức, máy phiên dịch trên cổ áo của anh bắt đầu hoạt động, nhấp nháy một đèn xanh nhỏ.

Tiếng người đội mũ vàng dẫn đầu nhanh chóng được phiên dịch thành tiếng phổ thông tiêu chuẩn, vang lên bên tai Lý Trình Di.

Chỗ ở cách bên này còn một đoạn đường, chúng tôi dẫn đường trước, các anh đi theo phía sau, ngày hôm qua mới đổ một trận mưa to, bên này khắp nơi đều rất ẩm ướt, máy móc của chúng ta cũng rất khó đào.

Tống Nhiễm không đợi đối phương nói tiếp, liền ngắt lời.

Tiến độ thế nào? Tiền công mỗi ngày của ông chủ đều đầy đủ, chúng tôi chỉ quan tâm tiến độ.

Đã đào hơn hai trăm năm mươi mét, tiếp tục đi xuống cần thời gian, bởi vì bãi đỗ xe Grius vốn bị sụp đổ, chúng tôi lo lắng phá hư kết cấu tường ngoài, cũng sẽ làm hư hỏng toàn bộ những đường hầm còn sót lại bên trong: Cho nên một mực chờ chuyên gia tính toán cho chúng tôi đường đào tốt nhất. ” Người đội mũ vàng dẫn đầu giải thích.

Da bọn họ hơi đen, người cũng gầy, nhìn qua chính là người sinh hoạt tại khu vực nhiệt đới.

Đi thôi, đến hiện trường xem trước: “Tống Nhiễm nói thẳng.

“Các anh mời chuyên gia nào? “Anh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi một câu.

Là chuyên gia Đinh Sùng Ý: “Người đội mũ vàng dẫn đầu vội vàng trả lời.

“Cô ấy à. . . “Tống Nhiễm dừng bước, ” Cô ấy tính toán từ xa trên mạng đúng không?

“Không, hôm qua Chuyên gia Đinh đã đến, bây giờ chắc là cô ấy còn đang thăm dò bên cạnh hiện trường: ” Người đội mũ vàng nhanh chóng trả lời.

“Sao hai người không đổi chuyên gia? “Trên mặt Tống Nhiễm lộ ra vẻ bực bội.

Lý Trình Di đi theo bên cạnh, thấy một màn như vậy, trong lòng cũng có chút tò mò đối với chuyên gia Đinh Sùng Ý gì đó.

Có thể làm cho loại quái nhân hung hãn cường tráng như Tống Nhiễm có cảm giác phiền não, nói không chừng cũng là một quái nhân thú vị

“Thôi quên đi, trong số chuyên gia cấp hai, Đinh Sùng Ý quả thật. . . . . . Thôi không nói nữa, đi, đi xem trước rồi nói sau: “Tống Nhiễm vung tay lên.

Ba người mũ vàng và bọn họ đều tự trở về xe, khởi động xe, từ trên bờ cát vòng qua một khúc cua, xuyên qua một mảnh rừng dừa nhỏ, chạy lên một con đường quốc lộ màu đen rõ ràng mới sửa chữa.

Lý Trình Di ngồi ở ghế lái phụ, nhìn quả dừa ý rơi xuống ven đường bên cạnh, có một số vỏ dừa đều nát thành màu đen, cũng không ai nhặt, trong lòng có nhận thức cơ bản về nơi này.

Chuyên gia Đinh Sùng Ý kia là sao? Nhìn thái độ của anh, cảm giác không dễ ở chung? “Anh thu hồi tầm mắt hỏi.

“Cô ấy là loại người. . . rất phiền, nhưng lại không dễ tìm được người thay thế: Trình độ chuyên gia cấp một, đến bây giờ vẫn là cấp hai, trong công ty cũng chỉ có một mình cô ấy: “Tống Nhiễm vẻ mặt đau đầu.

Chuyên gia có thể đẩy nhanh tiến độ đào bới, cứ phiền một chút là được: “Lý Trình Di không cho là đúng, cảm thấy sức chịu đựng của Tống Nhiễm quá kém.

“Cậu gặp rồi sẽ hiểu: “Tống Nhiễm hít sâu một hơi, đạp chân ga tăng tốc.

Xe vù vù một tiếng, tựa như mãnh thúrít gào, tốc độ nháy mắt tăng lên 160, lướt trên mặt đường lao về phía trước.

~~~

Thị trấn Vĩnh Niên-cách bãi đậu xe của Grius vài chục km.

Một tòa nhà hơn mười tầng màu trắng bạc bao quanh trong rừng dừa.

Một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ xám trắng che kín toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt nâu, đang bước nhanh đến gần tòa nhà.

Ông ta không coi ai ra gì xuyên qua đại sảnh, không để ý tới nhân viên bảo vệ và lễ tân bên cạnh hơi cúi đầu chào, đi tới thang máy, tiến vào, ấn tầng thứ chín.

Bên ngoài thang máy, hai nhân viên đang muốn đi vào, đi ra vài bước cũng sắp vào cửa, nhìn thấy người đàn ông mặc đồ xám trắng đứng bên trong, thì dừng lại không bước vào, cửa thang máy đóng lại.

Người đàn ông mặc đồ xám trắng dường như cũng quen rồi, không nói một lời, nhìn chăm chú vào màn hình tầng trệt.

Rất nhanh đã tới tầng chín

Cửa mở.

Chương 60: Bạo loạn.

Toàn bộ tầng chín là một phòng giải trí rộng rãi.

Trên tường bên phải, một logo tinh tế: bất động sản Ngải Hi được làm từ đá cẩm thạch màu xám đen và những đường kim loại xanh đen.

Trong đại sảnh có tủ rượu, bàn bóng bàn, máy chơi game, các loại giải trí cái gì cần có đều có.

Trước một vòng cửa sổ sát đất hình cung, có một ông lão lưng còng tóc trắng như tuyết.

Ông già nhìn ra biển ngoài cửa sổ, dường như đang trầm tư.

Toàn bộ phòng giải trí ngoại trừ ông ta ở bên ngoài, không có người khác, thế cho nên không gian lớn như vậy, rõ ràng bày biện vô số đồ, nhưng vẫn là thiếu sinh khí.

Người đàn ông mặc đồ xám trắng đi ra thang máy, bước nhanh lên thảm xám, đi tới phía sau ông già.

Có người đang điều tra ga-ra của Grius: “Hắn lên tiếng, giọng nói có chút quái dị, không phải khó nghe, mà là quá tiêu chuẩn: Là giọng nam tiêu chuẩn đến cực kỳ không có đặc điểm cá nhân.

“Gernan đã nói với tôi rồi, ” ông già quay lại và để lộ khuôn mặt nhăn nheo.

Ông có rất ít râu cằm, hầu như không thể nhìn thấy, và làn da của ông giống như một mai rùa màu da, và rất nhiều nếp nhăn giống như một số loại vết nứt.

Hai con mắt rất nhỏ, tròn tròn, nhưng rất có tinh thần.

Là một công ty mới thành lập không bao lâu, người đăng ký là người Bạch Tinh, không tra ra chi tiết: “Người đàn ông mặc đồ xám trắng trả lời.

“Tôi vốn muốn bọn họ biết khó mà lui, hiểu được đạo lý đúng mực: “Ông già thở dài, ” Đáng tiếc, người ta không quan tâm.

Phải làm cho bọn họ đau mới biết rút tay: Gernan không được, thủ đoạn quá ôn hòa: Để tôi ra tay: “Người đàn ông mặc đồ xám trắng đề nghị.

Ông già gật đầu: “Cậu đi đi, làm sạch sẽ một chút: Chuyện năm đó, rất vất vả mới đè được xuống, tuyệt đối không thể bị lật ra”.

“Yên tâm, ở khu vực này, năm nào chả mất tích mấy chục người? Người lui tới buôn lậu vũ trang nhiều như vậy, nếu không may thì cái thân cũng chẳng còn” người đàn ông mặc đồ xãm trắng gỡ tấm khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt xấu xí đầy sẹo: Kinh khủng nhất chính là, toàn bộ cằm của hắn, đều được chế từ kim loại màu trắng bạc

~~~

Một bãi cát màu vàng được bao quanh bởi các cụm rừng cọ dừa.

Trên mặt cát, đã có hai chiếc xe màu vàng tương tự như máy xúc đang hoạt động.

Từng nhân viên đội mũ vàng, trong tay cầm những ống dài, đứng ở xung quanh.

Trên lưng áo mọi người đều in chữ Hồng Cẩm.

Tiếng ù ù dần dần từ xa đến gần, rất nhanh hai chiếc xe một lớn một nhỏ chạy chậm lại, dừng ở một bên bãi cát.

Trên chiếc xe đen phía trước, hai người đàn ông bước xuống.

Hai người này một người thân hình cao lớn, một người dáng người cân xứng, tuổi còn trẻ: Đúng là Tống Nhiễm và Lý Trình Di vừa mới đến đây.

Phía sau một chiếc xe vận tải màu vàng, có 3 người đội mũ vàng trước đã bàn bạc với bọn họ.

Lý Trình Di xuống xe, ánh mắt rơi vào một cái hố đen ở giữa bãi cát ước chừng rộng 5m.

Cửa hố đen được gia cố bằng vật liệu kim loại đặc thù, ở giữa tối đen như mực, không biết đào sâu bao nhiêu.

Bên trong hố còn kéo dài ra hai cái ống dài màu đen, không ngừng rút ra cái gì đó.

“Người của chúng tôi đã làm việc ở bên này hai ngày, máy móc đào xuống phía dưới, nhất định phải có ý kiến của chuyên gia, nếu không không dám tùy tiện đào: Đã chạm đến tường ngoài ga-ra. ” Tiểu Hoàng Mạo người phụ trách công ty, là một người đàn ông trung niên râu ria, nhìn qua rất tang thương, da rất đen.

Tôi là Hoàng Chí Thắng, phụ trách toàn bộ công tác khai quật ở đây: “Anh đưa tay bắt tay Tống Nhiễm Lý Trình Di.

Chuyên gia Đinh Sùng Ý đâu? Có phương án gì chưa”” Tống Nhiễm hỏi.

“Cô ấy. . . “Hoàng Chí Thắng chỉ chỉ cái động ở giữa, ” Còn ở phía dưới, nói là muốn tự mình kiểm tra chất liệu đất ở dưới đáy.

“Vậy chờ một chút: “Tống Nhiễm gật đầu.

Lý Trình Di không có ý kiến, những chuyện chuyên nghiệp có người chuyên nghiệp phụ trách, anh tới nơi này, chỉ cần chờ mọi việc chuẩn bị thỏa đáng là tốt rồi.

Hiện tại hiện trường nếu không chuẩn bị tốt, vì tiết kiệm thời gian, anh cũng cần đi làm một số chuyện khác.

Đó chính là, điều tra thiếu niên thần bí kia cùng khảo nghiệm phương pháp hấp thu ác niệm.

Lấy điện thoại ra, anh kiểm tra tin nhắn, đọc từng tin, không có tin nhắn bên phía Tân Đức Lạp gửi.

Hiện tại chuyên gia công ty đang hỗ trợ tìm kiếm thông tin về thân phận của người thiếu niên kia.

Nhưng hiện tại xem ra, tìm kiếm rất gian nan, còn không có hồi âm.

Cất điện thoại di động, anh thở dài một hơi, lấy kính AR ra, nhẹ nhàng đến gần hố đen.

Bãi đỗ xe của Grius, bị chôn vùi hoàn toàn trong một trận động đất lớn cách đây hơn tám mươi năm trước”.

Một người đội mũ vàng tiến lại gần, giải thích với anh

“Toàn bộ bãi đỗ xe chia làm năm tầng, toàn bộ nằm ở dưới lòng đất, theo tính toán có thể đỗ hơn sáu trăm chiếc xe nhỏ: Bên xây dựng là một công ty lâu đời tên là công trình Ngải Hi: Nhưng điều kỳ lạ là, sau khi xây dựng không bao lâu, bãi đỗ xe này không đạt tiêu chuẩn nên không được đưa vào sử dụng” Người đội mũ vàng nhỏ giọng nói.

“Không đạt tiêu chuẩn? Không sử dụng? “Lý Trình Di nhướng mày, ” Trong đó sao lại có người thương vong?

Cái này phải nói đến tính đặc thù của thời đại đó: ” Người đội mũ vàng ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt con gái trẻ tuổi dễ nhìn, tuy rằng làn da có chút đen, nhưng ánh mắt rất sáng, đồng tử là màu lam, tóc ngắn ngang vai, trên mặt mang theo nụ cười, là một người con gái thoạt nhìn cũng rất thân thiện.

“Hơn tám mươi năm trước, vừa vặn là thời điểm xung đột tại khu vực biên giới, quốc gia chúng ta nội loạn bất ổn, lại bị Bạch tinh áp bức, khu vực biên giới muốn nhân cơ hội chiếm mấy thành phố nhỏ ở phụ cận này để thành lập cảng biển. ” Người con gái nhẹ giọng nói.

“Lại có một lần xảy ra bạo loạn, Tiamogue bị cháy khắp nơi, lại có bọn côn đồ cầm súng giết người, cướp bóc trong thành phố, rất nhiều người chạy loạn tìm chỗ trốn.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ok bạn :)Truyện này đã có bản dịch do Vân Anh ủng hộ tụn mình đang làm lại rồi nhé ^^!Tối này là hoàn tất nhé bạn ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Mình đã fix lại all rồi nhé
https://audiosite.net
Trí 1 tuần trước
Reset lại từ chương 5 giúp với ad. Thanks
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 2 tuần trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 3 tuần trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 4 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ