[Dịch] Góc Chết Bí Mật
Tập 3: Ánh đèn trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng (c21-c30)
❮ sautiếp ❯Chương 21: Ánh đèn trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng
Trong công viên nhỏ mà người tiền thân thường xuyên tập thể dục, cây cối thực vật rất nhiều, nhất định có thể tìm được thêm Tử Đằng.
Đường phố ban đêm rất yên tĩnh, ngoài khu chung cư, xe cộ qua lại lui tới, giống như hộp sắt không người, cách lớp kính thủy tinh màu tối thật dày, nhìn không thấy bóng người bên trong.
Những chiếc xe này cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo không hề có hơi ấm.
Một bên làn xe, trên con đường dài màu xám trắng, Lý Trình Di mặc quần áo thể thao màu xám trắng, bước nhanh ôm trong tay túi nilon lớn, trán đổ mồ hôi, phóng về phía công viên nhỏ.
Trên đường dành cho người đi bộ có từng cây Trường thanh đứng thẳng tắp, tán cây màu xanh lá cây được cắt tỉa thành hình bầu dục tiêu chuẩn, theo gió phát ra tiếng nức nở tinh tế.
Lý Trình Di không ngừng lướt qua từng cây xanh, lướt qua từng ngọn đèn đường hình chữ R.
Ánh đèn trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng kéo chiếc bóng của anh ra thành bóng đen dài nhỏ.
Lộp bộp lộp bộp. . . . . .
Tiếng giày thể thao giẫm lên gạch vang lên rất có tiết tấu.
Rất nhanh, anh liền chạy tới góc đường trước cửa công viên nhỏ.
Đường dành cho người đi bộ rẽ phải, đi qua một tấm biển kim loại màu trắng có chút rỉ sét, chính là công viên nhỏ.
Lý Trình Di cảm giác cả người nóng lên, mồ hôi theo thái dương không ngừng chảy xuống.
Anh thở hồng hộc, rẽ ngoặt một cách dứt khoát.
Xẹt!
Đột nhiên một tiếng giày ma sát vang lên.
Anh dừng bước, đứng tại chỗ: Đứng ở cửa công viên, nhìn vào bên trong.
Vào ban đêm, đèn đường năng lượng mặt trời trong công viên nhỏ được thấp sáng và quầng sáng lờ mờ giống như bong bóng trôi nổi hết bong bóng này đến bong bóng khác trong khu rừng tối cho ta ảo giác và đẹp đẽ.
Xem nào. . . . . . Ban ngày mới tập thể dục, chắc là có gặp.
Lý Trình Di cố gắng bình phục suy nghĩ, nhớ lại từng hình ảnh lúc trước.
Công viên nhỏ hình quả trứng, hoa nhỏ gì gì đó đều trồng ở ven đường băng bên ngoài.
Những thứ như hoa này cũng sớm nở chóng tàn, thay đổi cũng nhanh, cho nên kiếp trước cho dù ở chỗ này tập thể dục, cũng không để ý.
Phải. . . . . . Ở góc trong cùng, trên kệ đá gần bên phải.
Cây Tử Đằng cũng không mọc trên mặt đất, cho nên rất dễ nhận biết.
Sau khi Lý Trình Di xác định vị trí, nhanh chóng vọt vào công viên nhỏ, chạy như điên dọc theo đường chạy nhựa màu đỏ sậm.
Chạy được gần hai trăm mét, bên cạnh cột đèn đường năng lượng mặt trời phía trước, một vệt rõ ràng màu tím, lọt vào tầm nhìn của anh.
Tìm được rồi!! Trong lòng anh kích động, tăng nhanh tốc độ, toàn lực xông tới gần.
Tay phải nhanh chóng chộp về phía hoa Tử Đằng rủ xuống giữa không trung.
Phốc.
Xúc cảm mềm mại lạnh lẽo truyền đến trên tay anh.
Độ thu thập tăng lên 11%.
Độ thu thập tăng lên tới 12%.
Độ thu thập tăng lên 14%.
Một loạt tin tức cảnh báo vang lên trong đầu anh.
Sau khi liên tiếp vang lên rất nhiều âm thanh, độ thu thập đạt tới 23%.
Mắt thấy đám hoa này không đủ, Lý Trình Di nhanh chóng đến một chùm hoa khác, tiếp tục nghe tiếng cảnh báo không ngừng truyền đến.
Hoa Tử Đằng bên cạnh đèn đường tổng cộng có hơn mười chùm, chi chít như hơn mười chùm nho lớn màu tím.
Nói riêng về số lượng, chúng tập trung hơn so với cúc dại trên mặt đất rất nhiều, điều này làm cho Lý Trình Di càng khẳng định lựa chọn lúc trước của mình.
Nếu như lúc trước anh chọn hoa cúc dại, anh nhất định không thể tăng độ thu thập nhanh như vậy.
Dù sao hoa cúc dại quá mức phân tán.
Mà hoa Tử Đằng, anh hiện tại ít nhất đã hấp thu mấy trăm đóa.
Dưới ánh đèn lờ mờ của đèn đường, Lý Trình Di không ngừng đưa tay chạm vào những chùm hoa khác nhau.
Xa xa nhìn lại, nếu có người nhìn thấy bộ dáng lúc này của anh, nhìn thấy dáng vẻ chuyên chú mà khoa trương của anh, có lẽ sẽ cho rằng anh đang mắc bệnh về tâm thần.
Nhưng chỉ có bản thân anh biết, tất cả đều vì một mục đích.
Sống sót!
Độ thu thập nhanh chóng tăng lên.
Mắt thấy đột phá 70%, Lý Trình Di đột nhiên ngừng lại, nơi này hoa Tử Đằng toàn bộ đều bị anh tuốt một lần.
Không đủ?
Anh lại quét nhìn xung quanh, phát hiện trên giá đá cách đó không xa còn có một ít.
Anh sải bước đến bên đó.
Rất nhanh, anh một tay tóm lấy chùm hoa Tử Đằng mới.
Nhìn độ thu thập lần nữa tăng lên, tâm tình căng thẳng trong lòng anh hơi thả lỏng.
Nhanh lên nào. . . . . .
Mắt thấy chỉ còn mấy phần trăm.
Lý Trình Di mở to mắt, trên tròng mắt mơ hồ nổi lên vài tia máu.
Một tay ôm túi nhựa chứa đầy đồ dùng, một tay liên tục nắm lấy những đóa hoa Tử Đằng mới.
Lúc này anh mơ hồ cảm giác được một tia mệt mỏi, chậm rãi xông lên đầu.
Chẳng lẽ sắp xong rồi!?
Trong lòng anh càng thêm lo lắng.
Nhanh lên!
Nhanh nữa lên!!
96% .
97% .
98%!
Còn 2% nữa thôi!
Cả người Lý Trình Di run rẩy, căng thẳng tới cực điểm.
Anh giống như đang chạy đua với sinh mệnh, đang kéo co với thời gian.
Rất nhanh
99%!!!
Còn 1% cuối cùng!!
Trên mu bàn tay phải của anh, một ô vuông trên vòng tròn màu tím đen, lúc này đã chậm rãi sáng lên chút ánh sáng màu tím.
Trong ánh sáng màu tím, hiện ra vô số hoa văn hoa Tử Đằng đan xen vào nhau rất đẹp.
Ở trong ô vuông, hoa Tử Đằng rậm rạp hình thành một vòng xoáy hình bầu dục, trung tâm vòng xoáy một mảnh đen kịt, trong trung tâm đen kịt đó, có màu trắng tinh khiết to bằng mũi kim lóng lánh.
Lý Trình Di không dám chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hoa Tử Đằng trước mắt.
Anh chờ đợi nốt 1% cuối cùng!
Cuối cùng.
100%!
Độ thu thập: hoàn thành.
Đinh.
Chương 22.
Trong phút chốc, một tiếng chuông lảnh lót vang lên bên tai anh.
Trước mắt Lý Trình Di trong nháy mắt hóa thành màu đen kịt.
Trong bóng tối, một bộ áo giáp màu tím đen, hai vai tựa như mũi đao nhô ra ngoài, chậm rãi hiện lên trong sương mù, từ xa tới gần.
Áo giáp hoàn mỹ phòng hộ tất cả bộ phận cơ thể chỉ lộ ra đôi mắt.
Nhìn tổng thể, tựa như một bộ giáp dùng trong lễ nghi thuần túy, toàn bộ giáp trụ do từng mảnh giáp hình cánh hoa to bằng bàn tay tạo thành.
Mỗi một mảnh giáp đều khắc rất nhiều hoa văn Tử Đằng, bên cạnh có răng cưa bén nhọn, nhìn qua đã thấy cực kỳ sắc bén.
Trên đầu là một mũ sắt kim loại có ba cái sừng nhọn màu tím.
Toàn bộ mũ bao trùm lấy miệng – mũi – lỗ tai, chỉ lộ ra khe hở giữa hai mắt, tinh xảo mà đẹp mắt.
Đây là Hoa Lân Y sao?!
Lý Trình Di chỉ nhìn bộ áo giáp trước mắt, liền có cảm giác muốn mặc vào.
Nhưng anh nhịn xuống, nơi này không phải Góc chết, coi như là trong công viên nhỏ, cũng có không ít nơi có camera bí mật.
Với việc anh không có ý muốn mặc vào, những mảnh màu đen kịt rút đi, rất nhanh cảnh sắc thuộc về công viên nhỏ lại được khôi phục.
Cũng may gặp được. . . . . .
Đứng tại chỗ, anh thở phào nhẹ nhõm.
Mệt mỏi vừa rồi, lúc này đã không còn.
‘Xem ra lúc trước mệt mỏi là do anh vận động quá mức, cơ thể tự nhiên sinh ra phản ứng, không phải là điềm báo của Góc chết.
Trong lòng Lý Trình Di thả lỏng không ít.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay phải, lúc này anh cho dù không dùng điện thoại di động, cũng có thể thấy rõ ràng vòng tròn màu tím đen trên mu bàn tay mình.
Dường như là lần đầu tiên thực sự lấp đầy hoa, để cho Ác Chi Hoa bí ẩn này, sinh ra thay đổi khác nhau.
Ngẩng đầu nhìn đám hoa Tử Đằng còn lại xung quanh, Lý Trình Di lại đưa tay ra vuốt ve.
Nhưng lần này không có phản ứng.
Không có luồng không khí mát mẻ chảy vào mu bàn tay.
Một luồng tin tức khó hiểu từ trong lòng dâng lên.
“Muốn thay đổi các loại hoa Tử Đằng khác không? Loại Tử Đằng này đã đạt tới giới hạn rồi sao?”.
Anh bất đắc dĩ buông tay, lau mồ hôi trán.
Nếu đã vô dụng rồi, vậy phải về nghỉ ngơi trước, ngẫm lại xem có cái gì cần phải chuẩn bị nữa không.
Xoay người, anh bước nhanh về phía lối ra công viên nhỏ.
Hả!?
Đột nhiên Lý Trình Di ngẩn ra, chân phải vừa mới nhấc lên lại rơi xuống đất.
Anh kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt: Trong lòng bất giác dâng lên một tia lạnh lẽo.
Trước mắt, không phải đường băng nhựa công viên nhỏ nữa.
Mà là một mảnh trống trải, ánh đèn màu trắng kéo dài đến cuối ga-ra ngầm!
Ga-ra ngầm!!
Không!
Không phải ga-ra ngầm!
Là Góc chết!
Đúng lúc này, anh hình như nghĩ tới cái gì, cả người căng thẳng, ánh mắt men theo vách tường bên phải đi về phía trước, rất nhanh tìm được một cánh cửa nhỏ trong phòng kỹ thuật.
Cái cửa nhỏ đó.
Đang mở!!
Giống như điềm báo lần trước của nó, cánh cửa nhỏ của phòng kỹ thuật bị mở ra, sau đó. . .
Nghĩ tới đây, Lý Trình Di hình như nhận ra điều gì đó.
Anh ta toát mồ hôi và quay lại!
Một màu trắng đen đập vào mắt!
Cái mặt người cao hai mét, ngay phía sau anh!
Gần trong gang tấc!
Sắc mặt người đờ dẫn, lẳng lặng không tiếng động há miệng.
Ầm ầm!!!
Tiếng thét chói tai từ trong cái miệng rộng phun ra, nổ tung, cuốn theo không khí bao phủ khu vực hình quạt phía trước.
Cùng lúc đó khói đen cũng từ trong miệng của người khổng lồ bay ra, nháy mắt bao phủ Lý Trình Di: Toàn bộ khu vực hơn mười mét trong bãi đỗ xe phía sau cũng bị nhuộm đen.
Khói đặc cuồn cuộn, cuồng phong kích động.
Sóng âm thanh khổng lồ không ngừng vang vọng trong ga-ra ngầm, sinh ra tiếng vang.
Mặt đất rung chuyển, những ống đèn lay động, mảnh bụi vụn nhỏ từ trần nhà rơi xuống, bị gió thổi nghiêng ngã xuống đất.
Ước chừng ba bốn giây sau, khói đen chậm rãi bị thổi tan, hóa thành từng đám khuếch tán vào sâu trong ga-ra ngầm, nhạt dần, biến mất.
Trong làn khói đen, chậm rãi lộ ra một bóng người màu tím quỳ một gối xuống đất.
Hương hoa Tử Đằng vô hình tựa như rượu ngon, theo sương khói cùng cuồng phong tràn ngập.
Răng rắc.
Bóng người màu tím đứng lên, lộ ra giáp trụ toàn thân kim loại màu tím đen trên người.
Trên giáp trụ kia khắc đầy hoa văn Tử Đằng thật nhỏ rất tinh xảo.
Vô số cánh hoa Tử Đằng nửa trong suốt, tựa như bão cát, ở bên cạnh anh vờn quanh, bay múa: Như mộng như ảo.
Mình sẽ không chết. . . . . .
Chắc chắn!!
Lý Trình Di đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt màu đen dưới mũ giáp tràn đầy tơ máu.
Đột nhiên anh đi thẳng về phía trước, dùng hết toàn lực vươn tay ra.
Xé nát anh!!!
Phụt!
Hai tay anh hung hăng đâm vào mặt người khổng lồ kia, tựa như đâm vào khinh khí cầu, không hề trở ngại xuyên thấu.
Xé một tiếng trầm đục, toàn bộ mặt người khổng lồ hoàn toàn bị xé thành hai đoạn.
Hai nửa vỡ vụn từ từ tan vỡ giữa không trung, biến thành các hạt đen trắng nhỏ hơn và biến mất vào không khí.
Phù
Phù
Phù
Tầm mắt đang mơ hồ, đang lay động.
Trong mắt dường như có thứ gì đó đặc sệt đang chảy ra.
Lý Trình Di đưa tay lấy mu bàn tay lau đi chất lỏng sền sệt chảy đến một bên má.
Đỏ.
Trên mu bàn tay nhất thời xuất hiện một vệt đỏ tươi nồng đậm.
“Mình đang chảy máu. . . ”
Anh cúi người xuống, trong lồng ngực bỏng rát kèm theo cơn đau đớn kịch liệt.
Không biết bị thương ở đâu
Nhưng anh vẫn sống sót.
Sống sót!
Chương 23.
Lý Trình Di đứng thẳng dậy, há to miệng thở dốc, nhìn khuôn mặt khổng lồ đã hoàn toàn biến mất trước mắt.
Sau khi mặt người khổng lồ kia bị xé nát, tựa như ảo giác, biến mất không hề lưu lại.
Giống như ngay từ đầu cũng chưa từng xuất hiện.
Anh cúi đầu thử tìm kiếm mảnh vỡ lưu lại dưới đất, nhưng quỷ dị chính là, không chỉ không lưu lại thứ gì mà mặt người phun ra khói đen, cũng tiêu tán toàn bộ.
Nếu không phải là nghe được những thanh âm chấn động và bụi trên trần nhà rơi xuống, anh thậm chí nghi ngờ những gì mà mình vừa rồi gặp phải mà cho rằng tất cả chỉ đều là ảo giác.
Hiện tại, hẳn là an toàn rồi.
“Không, mình vẫn chưa rời được khỏi đây!” Nhắm mắt lại, để làm dịu đi cơn đau ở mắt, đứng tại chỗ nghỉ ngơi.
Chỉ là mới nghỉ ngơi mấy chục giây, anh liền cảm giác có chút không đúng.
Áo giáp Hoa Lân Y trên người đang từ từ nhẹ đi.
Chuyện gì đang xảy ra!? Anh vội vàng mở mắt, đưa tay nhìn cánh tay giáp trên tay.
Quả nhiên, vảy trên áo giáp của Hoa Tử Đằng đang từ từ nhạt đi, trở nên trong suốt.
Lúc này anh mới phát hiện, Hoa Tử Đằng Lân Y đã sớm che kín những vết nứt nhỏ.
Hiển nhiên vừa rồi đối kháng với khuôn mặt người khổng lồ kia, Lân Y cũng không phải không bị tổn thương.
Chỉ là vẫn chống đỡ đến bây giờ, mới hiện ra.
Rầm rầm.
Rốt cục, mấy giây sau, toàn bộ Hoa Lân Y hoàn toàn tản ra, nát bấy, hóa thành vô số cánh hoa Tử Đằng, phai nhạt biến mất.
Lý Trình Di quỳ phịch xuống đất, lúc trước mặc Hoa Lân Y, anh cảm giác thể lực cơ thể sung mãn, rất thoải mái.
Lúc này Hoa Lân Y biến mất, phảng phất toàn bộ mệt mỏi trong cơ thể anh toàn bộ trào ra.
Một cảm giác trống rỗng khi mất đi sự bảo vệ dâng lên.
Loại hoàn cảnh này, vừa mới gặp phải nguy hiểm, đột nhiên mất đi sự bảo vệ của Hoa Lân Y, tâm tình anh mới thả lỏng một chút lại bắt đầu căng thẳng.
Là chỉ có khả năng tăng năng lực tạm thời sao?
Anh không hoảng loạn, ngược lại bình tĩnh phân tích.
Hiện tại nguy hiểm đã tạm thời đã qua, nhu cầu đối với Lân Y cũng không lớn như vậy.
Mấu chốt là hoa Tử Đằng thần vị trên mu bàn tay, truyền ra tin tức: Hoa Lân Y tổn hại, cần chữa trị, phải hấp thu hoa Tử Đằng mới.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm giác cơ thể có chút khá hơn, anh mới đứng lên, bắt đầu nhặt đồ trong túi bị thổi bay trên mặt đất.
Một số túi bánh quy nén bị thổi nằm rải rác, lăn lóc khắp nơi.
Anh vừa khom lưng nhặt, vừa cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh.
Đặc biệt là cái mặt người trước đó đi ra từ cửa nhỏ của phòng kỹ thuật được anh đặc biệt chú ý.
Rất nhanh, đồ đạc đều thu dọn xong xuôi, toàn bộ cất vào túi.
Anh thở phào nhẹ nhõm, cảm giác hai má có vệt máu đã khô, liền đưa tay cẩn thận cậy ra.
Mang theo đồ đạc, anh nhìn quanh quất, rất nhanh tìm được một chỗ dựa vào tường bên cạnh, ngồi xuống đó.
Lưng dựa vào tường, ánh mắt quét xung quanh.
Vừa rồi bộc phát, không riêng gì thể lực, còn có cảm xúc: Hơn nữa lúc tiến vào, anh còn chạy như điên, thể lực tiêu hao rất lớn.
Lúc này Lý Trình Di cảm thấy cả người mệt mỏi, cơn buồn ngủ dâng lên.
Nhưng anh không dám ngủ, tại nơi xa lạ này, anh không biết khi ngủ rồi sẽ xảy ra cái gì, nhỡ ngủ rồi, vừa vặn lại chui ra một cái mặt người, há miệng nuốt anh, đó mới thật là oan uổng.
Dưới ánh đèn trắng lạnh, chỗ chân tường xám trắng, anh ngồi xổm trên mặt đất màu đen, đội mũ áo thể thao trên người lên đầu, giữ ấm cơ thể.
Xung quanh từng đợt gió lạnh không ngừng vờn quanh, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà an tĩnh.
Anh lấy một thanh sô cô la hạt từ túi của mình, xé vỏ và nhét vào miệng: Trên bao bì đen tuyền in chữ cái lộn xộn cùng logo tạp nham, anh cắn một miếng, đầu mày hơi nhíu lại: Mùi vị rất khó ăn, quá ngọt, ngọt đến phát rồ, nhân hạt cũng ít đến đáng thương: Anh ăn một miếng liền dừng lại, lại vặn một chai nước tinh khiết ra uống.
Mùi tro trên tường xi măng nhàn nhạt, theo không khí bắt đầu cuốn đến, không ngừng chui vào mũi anh, gãi đến phát ngứa.
Bây giờ đã bình tĩnh trở lại, Lý Trình Di mới có thời gian rảnh rỗi nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra.
“Mặc dù không xác định mặt người khổng lồ kia lợi hại thế nào” Nhưng hiện tại chỉ cần Hoa Lân Y có thể cứu mạng, vậy là đủ rồi! Đáng tiếc, hiện tại Hoa Lân Y vỡ vụn, chỉ có thể đi ra ngoài tìm hoa Tử Đằng mới có thể vá lại Hoa Lân Y.
Giơ tay lên, Lý Trình Di nhìn kỹ vòng tròn trên mu bàn tay.
Hoa Lân Y tuy rằng vỡ vụn, nhưng anh có thể cảm giác được, năng lực hoa ngữ đi kèm, dường như mình còn có thể dùng.
Tay phải của anh chỉ cần tâm niệm khẽ động, sẽ nhanh chóng phủ lên một tầng màng mỏng vô hình, không nhìn thấy được.
Lớp màng mỏng này dựa theo tin tức miêu tả của hoa ngữ cho anh, chỉ cần chạm vào bất cứ sinh vật nào, sẽ tạm thời sinh ra trạng thái tiêu cực đối với một sự vật được chỉ định giống như bị mê hoặc.
Nhưng bởi vì không có Hoa Lân Y tăng năng lực, cho nên hiệu quả của hoa ngữ chỉ còn gần một nửa.
“Trầm Túy chi thủ. . . ”
“Nếu như mình có thể làm cho mặt người khổng lồ kia tạm thời tập trung sự chú ý đến nơi khác, như vậy cho dù không có Hoa Lân Y, lúc gặp lại mặt người khổng lồ, chỉ cần động tác đủ nhanh, cũng có thể bảo đảm an toàn”.
Chính là năng lực hoa ngữ này chỉ có thể sử dụng ở cự ly gần, cực kỳ nguy hiểm: Hơn nữa rốt cuộc đối với mặt người khổng lồ kia có hiệu quả hay không, cũng phải đợi sau này thử lại mới biết.
Anh kỳ thật hy vọng không bao giờ phải thử nghiệm.
Bởi vì thử nghiệm ở cự ly gần, đồng nghĩa với liều mạng.
Mặt người kia cũng không biết rốt cuộc có phải là sinh vật hay không, nhỡ đâu vô dụng. . . . . .
Chương 24.
Ngồi tại chỗ, nghỉ ngơi một hồi, Lý Trình Di bổ sung đồ ăn, thể lực cũng khôi phục không ít, còn dùng khăn lau hết mồ hôi trên người để tránh sinh bệnh.
Tiếp theo. . . . . . Đến lúc tìm lối ra rồi: Không thể cứ ở đây mãi được, Cứ bất động tại chỗ sẽ không bao giờ ra được.
Anh lau tóc, chải ngược tóc về phía sau, để tránh rũ xuống che khuất tầm mắt.
Nhấc túi lên, nhìn xung quanh.
Bên trái nơi anh tiến vào, cũng là vị trí vừa mới chém giết với mặt người khổng lồ nọ.
Khiến anh sửng sốt chính là, lúc trước trên mặt đất lưu lại một ít dấu chân cùng dấu vết sóng âm chấn động, lúc này đã lặng lẽ biến mất, không còn dấu vết.
Bên ngách trái nơi mặt người biến mất là không gian chừng mười mấy mét, cuối cùng là một bức tường trắng, là đường cùng.
Ánh mắt Lý Trình Di chuyển sang bên phải, nhìn về phía ga-ra không thấy điểm cuối.
Xem ra chỉ có thể đi bên này, chỉ có một lựa chọn.
Anh xách đồ, sải bước đi về phía bên phải.
Trong lúc đi, trong tay phải lặng lẽ cầm một con dao gọt hoa quả sắc bén.
Tiếng bước chân cộc cộc không ngừng vang vọng trong ga-ra trống trải.
Lý Trình Di xuyên qua từng vạch trắng vẽ vị trí đỗ xe, cảm giác vững chắc giẫm đạp dưới chân, cùng với một chút lòng tin vừa mới giết chết khuôn mặt người, khiến khủng hoảng trong lòng anh giảm đi rất nhiều.
Đương nhiên, mấu chốt nhất vẫn là anh lúc nào có thể sử dụng năng lực hoa ngữ: Trầm Túy Chi Thủ.
Năng lực này mà vận dụng thích hợp, có thể có tác dụng giữ được mạng sống.
Đi thẳng về phía trước trong ga-ra, anh thỉnh thoảng cảnh giác nhìn chằm chằm cửa nhỏ phòng kỹ thuật hai bên đường.
Đi lướt qua những cánh cửa đó, rốt cục, sau cánh cửa nhỏ thứ năm, trước mắt Lý Trình Di xuất hiện một góc rẽ.
Góc rẽ là một sườn dốc đi về phía bên phải kéo lên đến tầng trên, dường như là lối ra vào cho xe.
Ở chính giữa mặt đất màu đen vẽ một mũi tên trắng cực lớn.
Mũi tên chỉ về vị trí Lý Trình Di đang đứng.
Chỗ chân tường hai bên, lần lượt vẽ những dải cảnh báo màu vàng đen phát sáng đan xen nhau nhìn thô ráp mà bắt mắt.
Lý Trình Di đứng ở giữa đường, nhìn về phía trước.
“Có đi lên không? Ga-ra ngầm dưới đất, vậy. . . . . . Chắc chắn sẽ có mặt đất: Lên đến mặt đất thì sẽ như thế nào?”.
Trong lòng anh một cảm xúc tò mò, lại cực kỳ hồi hộp xen lẫn.
Nắm chặt chuôi dao trong tay, anh hít sâu một hơi, vẫn nhấc chân, đi về phía trước.
Tại góc rẽ đi lên mặt đất, có bóng đèn trắng hư ảo chiếu đến góc khuất.
Những ánh sáng giao nhau cũng tạo ra phần bóng.
Khi ánh đèn ảm đạm và ánh sáng của đèn sáng đan xen nhau, luôn xuất hiện kiểu ánh sáng như vậy.
Đây là hiện tượng tự nhiên do độ sáng của ánh sáng không giống nhau.
Hạ nhẹ bước chân, Lý Trình Di chậm rãi đi về phía khúc cua, từng bước từng bước, tới gần, rẽ ngoặt: Rất nhanh, mắt anh nheo lại, tiến vào tầng trên của ga-ra ngầm.
Không hề thay đổi.
Đứng ở khúc cua, tầm mắt anh nhìn về phía trước, giống như lúc ban đầu anh tiến vào.
Đây vẫn là ga-ra.
Hai loại đèn có tông màu lạnh, như thế hai đường thẳng tách không gian ga-ra làm đôi, kéo dài đến cuối tầm nhìn.
Cảnh sắc trước mắt giống như tầng phía dưới.
Vị trí ống đèn, vị trí cột đá, vị trí cửa nhỏ trong phòng kỹ thuật, kích thước, đều hoàn toàn giống nhau.
‘. . . . . ’ Trong lòng Lý Trình Di mơ hồ cảm giác không ổn.
Anh nhấc chân tiếp tục dọc theo mặt đất đi về phía trước, lần này, anh tăng tốc độ.
Chỉ chốc lát sau, anh lại một lần nữa đi tới chỗ rẽ, lại là một con dốc hướng lên trên.
Chính giữa mặt đất màu đen, một mũi tên màu trắng giống như cũ hiện ra rõ ràng trước mắt.
Hai bên vẫn là lớp sơn cảnh báo vàng đen đan xen nhau, để tránh xe ra vào không thấy rõ vị trí và khoảng cách trên tường.
Lý Trình Di không dừng lại, tiếp tục lên dốc.
Xuyên qua góc rẽ, anh lại một lần nữa thấy những hình ảnh giống hệt như lúc nãy anh thấy.
Lại là một không gian ga-ra dài thẳng tắp dài dòng, cuối cùng là khúc cua dốc lên trên.
‘Nơi này!’ Anh bắt đầu chạy chậm, lúc này đây, anh chỉ tốn năm phút, liền chạy tới chỗ rẽ, sau đó đi lên, lao ra khỏi khúc cua.
Lần thứ ba!
Ở trước mắt anh, vẫn là ga-ra y như cũ!
Lý Trình Di há to miệng thở hổn hển, xách túi đứng tại chỗ, không nhúc nhích nữa.
Đứng ở khúc cua, sắc mặt anh trắng bệch, cảm giác thể lực đã có chút cạn kiệt.
Lấy nước ra uống, vặn mở nắp uống một ngụm, dòng nước mát mẻ làm dịu cổ họng có chút khô đau, cũng làm cho anh tỉnh táo lại.
“Xem ra Góc chết quả nhiên không dễ dàng thoát đi như vậy”. Không chỉ là mặt quái vật nguy hiểm kia, tìm được lối ra cũng thật là khó khăn.
Xác định không có cách nào rời đi, Lý Trình Di tìm một góc tường, khoanh chân ngồi xuống, đặt túi lớn sang một bên.
Góc tường tránh gió, có thể giữ nhiệt cho cơ thể.
Mặt khác anh tìm vị trí này, vừa vặn đối diện phía trước một cánh cửa nhỏ phòng kỹ thuật, có thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm được phía nguy hiểm này.
Nghỉ ngơi tại chỗ một hồi, anh mơ hồ bắt đầu cảm giác bụng dưới trướng lên, có chút muốn đi tiểu.
Lúc này, anh nhìn xung quanh, nhắm vào một chỗ trụ tròn.
Trong ga-ra này cứ cách một đoạn khoảng cách sẽ có hai cây cột đá tròn xám trắng đứng sừng sững, dường như là dùng để chịu lực.
Đi tới mặt sau của hình trụ, Lý Trình Di kéo khóa quần xuống, suỵt suỵt.
Đang thoải mái thì đột nhiên một tiếng động rất nhỏ, từ cửa nhỏ phòng kỹ thuật bên cạnh truyền ra.
Két.
Chương 25.
Cho dù Lý Trình Di đi tiểu, cũng nhìn chằm chằm cánh cửa nhỏ gần nhất.
Lúc này nghe được động tĩnh, anh cả người giật mình, kéo mạnh khóa quần, không chút nghĩ ngợi, xông tới phía trước.
Răng rắc.
Lúc này tay nắm cửa nhỏ đã bắt đầu chuyển động, dường như có người đang vặn cửa, muốn đi ra.
Lý Trình Di ngừng thở, điên cuồng xông lên vài bước, không chút do dự nhào thật mạnh người vào cánh cửa nhỏ đó.
Sập!
Cánh cửa nhỏ đang định mở ra, bị anh đụng phải liền khép lại.
Chỉ cần cửa không mở, thứ quỷ quái kia sẽ không ra được!
Trong lòng anh lúc này chỉ có một ý nghĩ như vậy.
Cơ thể gắt gao chống đỡ cánh cửa, cánh cửa nhỏ phòng kỹ thuật màu đỏ lạnh lẽo bị chặn lại, không thể mở ra.
Cốc cốc cốc.
Trong phòng kỹ thuật, không ngừng có một vật nặng va chạm vào cánh cửa, phát ra tiếng trầm đục.
Dường như có thứ gì đó muốn đẩy cửa ra.
Nhưng bị Lý Trình Di vừa rồi đụng phải, cánh cửa lại bị khóa lại cộng thêm với việc anh dốc hết sức đè chặt lên, thật sự làm cho cửa nhỏ không có cách nào mở ra.
Cốc cốc cốc.
Cốc cốc cốc.
Tiếng va chạm nặng nề vang lên không ngừng nghỉ, mỗi lúc một mạnh hơn làm rung cả cửa, khiến màng nhĩ Lý Trình Di ong ong rung động, cánh tay bả vai tỳ vào cửa sắt cũng bắt đầu tê dại.
Anh cắn răng để cho cơ thể thành đường chéo, gắt gao chống đỡ cửa sắt, không dám thả lỏng.
Nhưng va chạm càng lúc càng nặng, sức mạnh và tốc độ nhanh đến mức khiến anh có chút kinh hãi.
“Không được! Phải tìm cách! Còn tiếp tục như vậy ta chắc chắn sẽ chết!”.
Lúc trước có Hoa Lân Y giúp anh ngăn cản một kiếp, hiện tại Hoa Lân Y bị hư hao, anh chỉ còn lại năng lực Hoa Ngữ, căn bản không có cách nào chính diện chống lại mặt người kia.
Hơn nữa lần đầu tiên là mặt người, ai có thể khẳng định lần thứ hai vẫn là mặt người đó?
Trong trường hợp có những con quái vật khác. . . . . .
Tuyệt đối, không thể để nó đi ra!
Lý Trình Di gắt gao giữ chặt cửa, các loại tính toán nhanh chóng hiện lên.
Đột nhiên, trong lòng anh hiện lên một ý nghĩ.
“Năng lực hoa ngữ nếu là chạm vào mới có thể dùng, như vậy. . . Nếu chạm vào thông qua một vật khác thì có tác dụng hay không?”.
” Hiện tại mình ở bên cạnh cửa, quái vật cũng ở bên cạnh cửa, cái này có tính là tiếp xúc hay không?”.
Ý niệm này vừa xuất hiện, liền cấp tốc nảy mầm trong đầu anh.
Thử một lần!?
Trong lòng anh quyết định, tay phải nhanh chóng lật ngược, lòng bàn tay dán lên cửa.
Xúc cảm lạnh lẽo cứng rắn theo lòng bàn tay truyền vào trong đầu.
Trong phút chốc, tâm tư lưu chuyển, bàn tay anh nhanh chóng bao phủ một tầng vặn vẹo vô hình trong suốt.
Cái thứ vặn vẹo vừa tiếp xúc đến cửa sắt, liền phân tán, thấm vào cánh cửa, biến mất tăm.
Cùng lúc đó, sau cửa lại truyền đến một tiếng va chạm nặng nề.
Nhưng lần này, vụ va chạm chỉ kéo dài một chút.
Lý Trình Di cảm giác được, phảng phất có một sợi dây, đem tay của anh, cùng cánh cửa, còn có cái gì đó ở phía sau cánh cửa, liên kết với nhau.
Có tác dụng!! Tiếp theo, lần thứ hai chạm vào mục tiêu bị làm cho say mê.
Trầm Túy Chi Thủ hoàn toàn phát huy tác dụng, chia làm hai bước.
Thứ nhất: Xác định mục tiêu.
Thứ hai: Xác định mục tiêu bị làm cho say mê là cái gì.
Lý Trình Di lần đầu tiên sử dụng, chỉ cảm giác cái liên kết kia tựa như sợi nhỏ, cuồn cuộn không ngừng rút lấy sức lực trong cơ thể của anh.
Tốc độ hút của nó giống như chạy điên cuồng không ngừng, chỉ cần nửa phút, sức lực của anh có thể bị rút cạn.
Phải nhanh!
Tư duy của anh nhanh chóng lóe lên, đôi mắt mang theo tia máu nhanh chóng quét nhìn xung quanh, không dừng lại, tay phải lần nữa đặt ở trên trước cửa sắt.
Anh đang ở bên ngoài, cho dù làm cách gì thì cái vật bên trong cũng sẽ chui được ra, chi bằng lấy cửa sắt làm vật dẫn.
Khiến cho quái vật bị đắm say khi tiếp xúc với cái cửa này.
Bốp một tiếng giòn vang.
Bàn tay của anh đập lên mặt cửa sắt.
Mà cùng lúc đó, bên trong cửa cũng hoàn toàn chìm trong yên tĩnh.
Phì. . . . . . Phì……. .
Lý Trình Di ngậm miệng, thở hắt ra, hai mắt mở to nhìn chằm chằm cửa sắt trước mặt.
Đợi trong chốc lát, ước chừng hơn mười giây, cũng có thể một phút.
Cửa vẫn không có động tĩnh.
Anh mới chậm rãi thả lỏng cơ thể, lui về phía sau, buông tay.
Thành công rồi???
Anh không biết, nhưng từ phản ứng động tĩnh, có vẻ như đã thành công.
Kịch. . . . .
Đột nhiên một loại tiếng vuốt ve rất nhỏ, từ sau cửa sắt truyền ra.
Dường như có người ở bên trong, lấy tay dịu dàng vuốt ve cánh cửa này.
Tiếng rít không dứt bên tai, không vang, nhưng kéo dài.
Lúc Lý Trình Di vừa mới nghe được âm thanh, trong lòng cũng nhảy dựng, nhưng ngay sau đó, anh phát hiện cửa không có dấu hiệu bị mở ra nữa, trong lòng cũng chậm rãi thả lỏng.
“Xem ra là thành công rồi. . . Chỉ cần không chủ động mở cánh cửa này, hẳn là không thành vấn đề”.
Anh có thể cảm giác được, trên cửa sắt có một tia liên hệ rất nhỏ, yếu ớt, liên hệ cánh cửa với các cá thể trong phòng kỹ thuật với nhau.
Chỉ cần không bị bên ngoài làm đứt đoạn thì trạng thái say đắm này sẽ vẫn tiếp tục duy trì cho đến khi năng lực hoa ngữ hết hiệu lực.
Anh không biết năng lực hoa ngữ có hiệu lực bao lâu, cái này còn cần phải thử nghiệm.
Nhưng hiện tại, ít nhất là hiện tại, cuối cùng anh có biện pháp hữu hiệu có thể tránh khỏi nguy hiểm
Sau khi xác định không có vấn đề gì, anh lui về phía sau vài bước, nhấc túi lên, chạy tới chỗ rẽ.
Cho dù cục diện tạm thời ổn định, anh cũng không muốn tiếp tục đứng ở bên cạnh cánh cửa nhỏ này.
Loại cảm giác lúc nào kề sát ngọn nguồn nguy hiểm này, làm cho toàn thân anh lông tơ dựng thẳng, tim đập điên cuồng.
Chương 26.
Cứ tiếp tục như vậy, căn bản không có cách nào nghỉ ngơi khôi phục thể lực.
Anh chạy chầm chậm, rời xa cánh cửa nhỏ kia, lại đi hơn trăm mét, đến một cây cột đá mới dừng lại, ngồi xuống.
Mượn cột đá che chắn, anh chỉ cần hơi nghiêng đầu, là có thể nhìn thấy tình hình cánh cửa nhỏ trong phòng kỹ thuật.
Trong ga-ra vắng vẻ, không có một chiếc xe.
Lý Trình Di xách túi nilon màu trắng, thở hổn hển, sắc mặt đã bắt đầu trắng bệch.
Ánh đèn màu lạnh chiếu lên mặt anh, càng lúc càng trắng bệch.
Đang lúc anh chuẩn bị nheo mắt nghỉ ngơi một chút.
“Có ai không?”.
Đột nhiên anh dường như nghe được âm thanh.
Ai đó đang la hét.
“Có ai ở đây không?” là một giọng nữ trẻ.
Thanh âm thể lực dồi dào, âm điệu bình tĩnh, không có cảm giác khủng hoảng.
Có người!? Lý Trình Di đầu tiên là sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm, sinh ra ảo giác.
Trong hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh quá lâu, con người sẽ xuất hiện hiện tượng này.
Bởi vì quá mức an tĩnh, thanh âm xung quanh quá mức nhỏ bé, dẫn đến thanh âm ảo tưởng trong đầu mình, sẽ lẫn lộn với âm thanh rất nhỏ bên ngoài, làm cho người ta không phân biệt được hư ảo hay là hiện thực.
“Có ai không? Ở đây có ai không?”, giọng nữ kia lại vang lên.
Lần này, âm thanh gần hơn và rõ ràng hơn.
Lý Trình Di mở to hai mắt, rốt cuộc xác định mình không nghe lầm: Thật sự, thật sự là có người thứ hai ở đây ngoài anh ra, đang lên tiếng.
Anh lập tức đứng lên, muốn trả lời.
Nhưng lập tức âm thanh trong cổ họng anh tựa như thắng xe, trong nháy mắt bị kẹt lại.
Không đúng! Nơi này ngay cả quái vật cũng có, thì quái vật bắt chước được tiếng người cũng không lạ! Đợi đã, đợi đã. . .
Sắc mặt anh thay đổi, ngay lập tức bỏ đi ý nghĩ đáp lời, mà nhìn theo hướng âm thanh.
Giọng nữ là từ bên phải truyền đến.
Bên kia là chỗ rẽ lên tầng trên.
Nương theo tiếng gọi, còn có tiếng bước chân rất nhỏ chậm rãi truyền đến.
Có vẻ như người đó đang tiến đến tầng này.
Tiếng bước chân rất buồn bực, dường như không phải giày da đế cứng, mà là đế mềm.
Lý Trình Di kiên nhẫn giấu mình ở phía sau trụ tròn, đứng thẳng lưng, ngẩng đầu nghiêng người, hoàn toàn đem cơ thể giấu vào trụ tròn xám trắng đường kính nửa mét, chờ tiếng bước chân càng gần.
Mũi của anh cơ hồ muốn dán lên mặt ngoài thô ráp của cột đá, có thể ngửi được mùi xi măng nhàn nhạt.
Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng vang.
Giọng nữ lại một lần nữa vang lên, lần này so với trước rõ ràng hơn nhiều, còn có thể nghe được tiếng thở dốc rất nhỏ, hiển nhiên người con gái này cũng có chút mệt mỏi.
Lý Trình Di cẩn thận ghé mắt nhìn vào khúc cua, chờ người xuất hiện.
Năm giây.
Mười giây.
Mười lăm giây.
Rốt cục, xa xa, từ khúc cua một người chậm rãi xuất hiện.
Một người phụ nữ tóc dài toàn thân mặc đồ đen, trong tay cầm một cái áo khoác ca rô màu nâu trắng.
Người phụ nữ nhìn xung quanh, sắc mặt trấn định, nhưng từ bước chân không ngừng tăng tốc của cô có thể thấy cô cũng không bình tĩnh như bề ngoài.
“Có ai ở đây không?”, cô lại kêu lên, đi về phía Lý Trình Di.
Theo khoảng cách tới gần, Lý Trình Di dần dần thấy rõ hình dáng của cô.
Làn da cô gái khá trắng, ngũ quan tổng thể tính trung bình, khóe mắt và cằm đều có dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ rất nhỏ, độ cong và đường nét tiêu chuẩn không bình thường.
Cô có mái tóc xõa ngang vai màu đen, mặc áo gió mỏng màu đen, nhìn không ra đường cong.
Phía dưới quần dài bó sát người màu đen, đi giày cao gót màu đen cao chừng bảy phân.
Lý Trình Di chú ý tới, trong tay người con gái này còn mang theo một túi mua sắm lớn, bên ngoài túi màu trắng có logo của trung tâm mua sắm “Cain Mina”, được vây quanh bởi một vòng hoa trắng bên ngoài.
Cain Mina là một trung tâm thương mại từng xuất hiện trong trí nhớ của Lý Trình Di, một trung tâm thương mại cao cấp, vị trí ở trung tâm thành phố.
Tóm lại chính là một chữ – Đắt.
Người con gái đi được một đoạn, dừng lại, lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra, cũng là vỏ ngoài màu đen, mặt sau là ốp có hình mèo hoạt hình màu hồng nhạt dễ thương.
Cô nhìn màn hình điện thoại, dường như để xem có sóng hay không.
Sau khi xác định vẫn không có sóng, cô lại thất vọng buông xuống, trông dáng vẻ căng thẳng.
Lúc này, xác định đối phương không phải quái vật gì, mà thật sự là người
Lý Trình Di thở phào nhẹ nhõm, lại liếc mắt nhìn cửa nhỏ phòng kỹ thuật mình đã đóng trước đó, sau khi xác định không có động tĩnh, anh mới chậm rãi đi ra.
“Cô cũng đột nhiên bị kéo vào đây à?”.
Anh lên tiếng giọng trầm ổn, vừa rồi thể lực tiêu hao nhưng lúc này khôi phục chút ít, khiến cho giọng nói của anh cũng bình tĩnh hữu lực.
Trong hoàn cảnh không an toàn xa lạ này, không nên thể hiện ra mặt suy yếu của mình.
Đây không phải là đạo lý nhân sinh gì, vẻn vẹn chỉ là bản năng bảo vệ bản thân.
Nhìn thấy có người đi ra, người con gái mặc đồ đen dường như bị kinh hãi một chút, lui nhanh về phía sau một bước.
…………………. .
Chương 27.
Lúc này hai người cách nhau chừng mười mét, cô gái này cao hơn 1, 7m, thấp hơn Lý Trình Di một chút: Nhưng do đi giày cao gót nên chắc là chiều cao của cô thấp hơn nhiều.
Vừa bị kinh hãi, lại lui quá nhanh, cô gái thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Nhưng ngay lập tức, cô liền lấy lại thăng bằng, sau đó đứng lại, trên mặt toát ra vẻ mừng rỡ, nhìn về phía Lý Trình Di.
Cuối cùng cũng tìm thấy người! Nơi này đến tột cùng là nơi nào? Anh là nhân viên công tác ở đây sao? Có thể dẫn tôi ra ngoài không? Tôi có thể cho anh tiền! Một ngàn được không?!
Cô sốt ruột tuôn một tràng.
Sự trấn định trên mặt vừa rồi vào lúc này hoàn toàn tán loạn.
Lý Trình Di đánh giá đối phương, quét mắt qua đầu gối trên quần đen và mặt sau chiếc giày.
Hai chỗ này đều có vết mài sát và lấm bụi, chứng tỏ cô gái đã bị ngã.
Mặt khác, hai người cách xa nhau hơn mười mét, anh đứng cách xa như vậy, mà còn ngửi được mùi nước hoa, có thể tưởng tượng được cô gái này rốt cuộc phun bao nhiêu nước hoa lên người.
“Xin lỗi, tôi không phải nhân viên làm việc ở đây, cũng không có cách nào đưa cô ra khỏi đây: Nơi này là chỗ nào, cô bây giờ còn không biết sao?”.
Cái loại thể nghiệm dự báo cực kỳ rõ ràng này, cho dù là người ngu ngốc cũng nên biết phải tìm kiếm tin tức thế nào chứ.
“Đừng đùa nữa, anh giúp tôi tìm được đường ra ngoài, tôi cho anh hai ngàn!”.
“Cô vào đây bằng cách nào?”, Lý Trình Di không đáp lại yêu cầu của đối phương mà hỏi ngược lại.
“Không biết”. Mặt mày cô gái tràn đầy phiền não bất an, “Tôi mua đồ xong, đi thang máy xuống ga-ra chuẩn bị lái xe về nhà, kết quả đi ra liền phát hiện ga-ra này không phải ga-ra của trung tâm thương mại.
“Thang máy đâu? Thang máy của cô còn đó không?”. Ánh mắt Lý Trình Di sáng ngời, nhanh chóng hỏi: Nếu như có thể theo con đường cô gái đi vào, nói không chừng cũng có thể đi ra ngoài. . . . . .
“Tôi cũng không biết!”. Cô gái nắm chặt áo khoác, thần sắc có chút hoảng sợ: “Tôi quay đầu lại đã nhìn không thấy đâu, tôi đi vào thang máy cho nhân viên, đáng ra thì không nên như vậy, đáng ra phải tìm thấy thang máy ngay mới phải. . . ”.
“Cô không thấy điềm báo trước sao?”. Lý Trình Di nhìn đến đây, đã có thể phân biệt được tình huống của đối phương.
“Điềm báo gì? Anh nói là lúc trước nằm mơ?”. Cô gái thoáng nghi hoặc hỏi.
“Nằm mơ. . . “, Lý Trình Di không còn gì để nói, đối phương hiển nhiên hoàn toàn không coi trọng điềm báo trước đó, còn tưởng rằng là nằm mơ.
Anh nghĩ một chút rồi rốt cuộc vẫn nói cho cô gái biết về Góc chết mà mình biết.
Càng nghe anh kể, sắc mặt cô gái càng thiếu kiên nhẫn: Cho đến khi Lý Trình Di nói đến, có quái vật mặt người cao hai mét xuất hiện, cô rốt cục không nhịn được nữa.
“Xin lỗi, tôi nói thật đấy, có ai đã từng nói với anh rằng, câu chuyện của anh rất thú vị nhưng kể vào lúc này thì không thích hợp”.
“Tin đồn về Góc chết tôi cũng biết, nhưng đó đều là những câu chuyện bịa đặt: Theo tôi thấy, cái gọi là Góc chết giống như một trò chơi thử nghiệm sinh tồn được tiến hành trong bóng tối hơn: Được rồi, bây giờ không phải lúc nói những điều này”.
Cô xòe tay.
“Năm ngàn, đưa tôi ra ngoài, thế nào?”. . . . “Lý Trình Di không nói gì nữa, anh suy nghĩ một chút, làm tư thế xin cứ tự nhiên.
Không có gì để nói với người này, nếu cô ta không tận mắt chứng kiến thì e rằng không bao giờ tin rằng có Góc chết thật sự tồn tại.
“Mười nghìn!”. Cô gái nghiêm túc mở miệng lần nữa: “Đừng quá tham lam, nơi này chỉ là hơi lớn, nếu để cho tôi tự tìm được đường thì khoản tiền này anh cũng không kiếm được đâu”.
“Cô có thể thử xem”. Lý Trình Di lại quét mắt nhìn qua cửa phòng kỹ thuật vừa rồi.
“Thêm nữa, quái vật kia chính là từ những cửa nhỏ này đi ra, cho cô một lời khuyên, chớ dại đụng vào những cửa nhỏ phòng kỹ thuật này: Nếu thấy cửa mở, liền chạy nhanh lên”.
Anh rất rõ ràng không thể lãng phí thời gian, năng lực hoa ngữ không biết lúc nào mất đi hiệu lực, một khi mất đi hiệu lực, có thể tưởng tượng sẽ rất khó ổn định được tình hình như vậy.
Lúc này, anh không nói hai lời, mang theo đồ vật liền đi về phía phía cô gái xuất hiện.
Nếu cô gái nói mình đi từ phía trên xuống, vậy thì lại đi lên một chút nhìn xem!
Cô gái mặc đồ đen không nghĩ tới anh sẽ bỏ đi, liền đuổi theo, nhưng đôi giày cao gót khiến cô theo không kịp, chỉ trong chớp mắt, cô nhìn thấy Lý Trình Di biến mất ở chỗ rẽ.
“Điên rồi sao? Chạy nhanh như vậy!?”. Cô đứng tại chỗ, đưa tay đỡ lấy một cái trụ tròn, thở hồng hộc.
Nhìn quanh bốn phía, xung quanh lại không một bóng người, an tĩnh mà tĩnh mịch.
Cô gái một mình đứng bên cột đá, trong lòng lại một lần nữa bắt đầu bồn chồn.
Nhưng không để cô đợi bao lâu, cách đó không xa, bóng dáng Lý Trình Di lại trở về.
Anh vừa rồi lại đi lên một tầng, xem xét tình huống phía trên, nhưng không tìm được thang máy như lời cô gái nói, ngược lại là phát hiện phía trên còn có khúc cua với đường dốc cao hơn.
Anh không dám tiếp tục, có trời mớt biết nơi này rốt cuộc có bao nhiêu tầng.
Cho nên lại nhanh chóng trở về, ít nhất nơi này còn có người, tụ tập cũng có chút an tâm.
Xa xa nhìn cô gái tựa vào trụ tròn bên cạnh, miệng lầm bầm mắng chửi, không biết đang nói cái gì, anh bước nhanh đến gần.
“Chúng ta cùng nhau đi tìm đường ra”, Lý Trình Di không thừa hơi, trực tiếp mở miệng.
“Anh thật sự không biết lối ra à?”, cô gái nghi ngờ hỏi: Bây giờ cô mới chú ý tới hình dáng bên ngoài của người đàn ông trước mắt.
Tóc đen mắt đen, khóe mắt mơ hồ có hai vết máu chảy ra, nhìn qua có chút dọa người.
Dáng người có chút cao gày, nhưng làm cho người đối diện có một loại cảm giác tương đối ổn trọng, trong tay xách theo một túi đồ trong suốt, có thể nhìn thấy đều là đồ ăn nước uống.
Anh ta hình như đã sớm có chuẩn bị!
Chương 28.
Trong mắt cô gái hiện lên một tia suy đoán: Nhưng lập tức, tia suy đoán này liền đổi thành có chút hoảng sợ.
Bởi vì cô thấy được trên tay đối phương đang cầm dao!
Trong buổi tối, bãi đỗ xe ngầm không một bóng người, một người đàn ông trẻ tuổi mắt chảy ra vết máu, khuôn mặt bình tĩnh, một tay xách túi, một tay cầm dao, đứng ở trước mặt mình, nhìn mình.
Hầu như tất cả các yếu tố của phim kinh dị đã được tập hợp.
Cô gái lùi lại vài bước, sắc mặt càng thêm khẩn trương.
“Hợp tác đi, mau chóng tìm được lối ra, sau đó rời đi”. Lúc này Lý Trình Di còn đang nói chuyện, không chú ý tới dáng vẻ của mình đang khiến đối phương khiếp sợ.
“Anh đứng yên đó, đừng có cử động: Giả sử. . . giả sử những gì anh nói đều là sự thật, vậy anh làm sao chứng minh?”. Lúc này phòng tuyến cảnh giác của cô gái lên tới mức cực hạn.
“Chứng minh?”.
Lý Trình Di nhìn thấy hành động lui về phía sau của đối phương, lại cúi đầu nhìn mình, nhất thời ý thức được người phụ nữ này đang hiểu lầm.
Anh nghĩ nghĩ, đưa tay lấy điện thoại di động, mở ra, nhìn thời gian.
“Bây giờ là chín giờ mười hai phút, đại khái hơn nửa giờ trước, tôi bị kéo vào cái nơi quỷ quái này: Lúc ấy tôi đang tản bộ ở công viên nhỏ: Mua ít đồ ăn vặt mang về nhà dự trữ”.
“Cô không cần sợ hãi, mắt là vừa rồi gặp phải quái vật, bị thương nên mới như vậy, nhưng chỉ là ngoại thương, cũng không phải là vấn đề gì lớn. . . ”.
Nói xong lời cuối cùng, chính anh cũng có chút không xác định.
“Thế hả?”. Trên mặt cô gái nặn ra một nụ cười, nhưng vẫn còn lui về phía sau, kéo dài khoảng cách hơn mười mét, cô mới dừng lại, cảnh giác nhìn chằm chằm Lý Trình Di.
“Nghe này, có hai người ở đây, chúng ta hoàn toàn có thể thay phiên nghỉ ngơi, đề phòng quái vật xung quanh xuất hiện”. Lý Trình Di trầm giọng nói.
Anh là thật tâm hy vọng có thể thuyết phục người con gái này, một mình anh lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm xung quanh, thật sự quá mệt mỏi.
Anh hiện tại đã có chút chống đỡ không được, cảm giác hai mắt khô khốc, cảm giác mệt mỏi xông lên đầu.
Nếu ai đó có thể giúp mình canh gác xung quanh, anh có thể nghỉ ngơi mười phút, không, năm phút!
Cho dù chỉ có năm phút nghỉ ngơi, cũng có thể hồi phục lại rất nhiều!
Hơn nữa làm cho anh nghi ngờ chính là, người con gái này chẳng lẽ lúc tiến vào, không có gặp phải bất kỳ điều gì bất thường sao? Anh lần thứ hai tiến vào đã gặp phải quái vật mặt người.
Lúc này nhìn thấy đối phương cố ý đứng cách xa mình như vậy, anh biết người này còn chưa tin mình.
“Trong tay cô là cầm túi của trung tâm thương mại Cain Mina cao cấp nhất tại thành phố Toại Dương của chúng ta: Khi còn bé tôi còn hay chơi tại công viên Lam Vận Ti gần đó, đứng ở ngọn núi giả trong công viên còn có thể nhìn thấy mô hình Thượng tá Ngô trong Cain mina”.
Khi nhắc đến những ký ức kiếp trước, thần sắc anh cố gắng dịu dàng.
Thượng tá Ngô, là bộ phim hoạt hình thời thơ ấu mà bọn họ đều xem qua khi còn bé, trong đó người Ngô rất ngây thơ đáng yêu, đại biểu cho hồi ức tốt đẹp của rất nhiều người khi còn bé.
Quả nhiên, nghe được anh miêu tả tỉ mỉ như vậy, sắc mặt cô gái dần dần hòa hoãn.
Hiển nhiên có chút buông lỏng cảnh giác đối với anh.
“Anh cũng là người địa phương à? Anh tên gì? Mà cũng không cần tên thật, nói cho tôi biết đê tiện xưng hô”. Cô suy nghĩ một chút, lên tiếng hỏi.
“Trình Ý, cô gọi tôi là Trình Ý đi”. Lý Trình Di trả lời: “Còn cô?”.
“Mạnh Đông Đông”, cô gái trả lời: “Được rồi, tôi tin anh sẽ không vô duyên vô cớ lừa tôi, nhưng có thể bỏ con dao trong tay anh xuống được không?”.
Lý Trình Di lúc này mới chú ý tới, trong tay mình còn cầm một con dao gọt hoa quả.
Anh quá gấp gáp, thế cho nên căn bản không chú ý những chi tiết này.
Buông con dao xuống, anh thở dài một hơi, sau đó từ trong túi áo lấy ra một tấm khăn ướt, cẩn thận lau chùi vết máu trên mặt.
Rất nhanh sau khi lau sạch sẽ, anh lại ngẩng đầu, nhìn cũng bình thường hơn nhiều.
“Giờ thì được chưa?”.
“Uh. . . ”, Mạnh Đông Đông gật đầu, sắc mặt cũng dịu đi một chút: “Trước tiên chúng ta đối chiếu với nhau một chút, anh nói anh đã vào nơi này hơn nửa giờ, không có tìm được lối ra, đúng không?”.
“Đúng”.
“Anh từ tầng mấy phía dưới lên?”, cô lại hỏi.
“Tầng dưới cùng: Từ nơi này xuống hai, ba tầng nữa. . . . . . Nhưng tôi không xác định còn có thể có thay đổi gì hay không”, Lý Trình Di trả lời.
“Được rồi, trước hết chúng ta không nói là có quái vật hay không có quái vật, mà tìm xem lối ra như thế nào?”, Mạnh Đông Đông hít sâu một hơi, ra dấu tay, ý bảo Lý Trình Di nghe cô nói trước.
“Bình thường cửa ra vào ga-ra ngầm là ở tầng trên cùng của tầng ngầm, cho nên anh cũng đang đi lên?”.
“Nhưng tôi có thể nói cho anh biết là đi lên trên cũng không tìm được lối ra”, cô trầm giọng nói.
“Trước khi tôi gặp anh, cũng đã đi liền một hơi năm tầng rồi, tất cả bố trí giống hệt ga-ra ngầm: Cho nên tôi mới quyết định đi xuống dưới xem có phát hiện ra điều gì mới hay không”.
“Vậy tại sao cô lại cho rằng tôi là nhân viên làm việc ở đây?”, Lý Trình Di hỏi.
“Tôi còn tưởng mình bị bắt cóc”, Mạnh Đông Đông trả lời, thần sắc có chút mệt mỏi.
“Bắt cóc?”.
Chương 29.
“Uh, một ít tên biến thái luôn thích vô duyên vô cớ bắt người làm thí nghiệm giống như phim thang máy sát nhân, chẳng phải là giống như trường hợp chúng ta gặp phải sao? Bắt mọi người lại với nhau, quan sát ghi chép xem họ làm như thế nào để sống sót?”.
Lý Trình Di không còn gì để nói.
Nếu như không phải anh thật sự gặp phải quái vật, nói không chừng cũng sẽ suy đoán giống như đối phương.
Lúc này nhìn thấy cảm xúc của Mạnh Đông Đông ổn định lại, anh bắt đầu nói về một số chuyện linh tinh, về thành phố Toại Dương.
Những thông tin kiểu này khiến tâm tình Mạnh Đông Đông càng thêm trấn tĩnh, không còn hoảng hốt hay sợ hãi đối với anh nữa.
Trên thực tế, bên ngoài Lý Trình Di tỏ ra ổn định, nhưng ánh mắt anh vẫn thỉnh thoảng quét về cánh cửa nhỏ phòng kỹ thuật.
Phía sau cánh cửa nhỏ kia, có quái vật không biết là gì bị anh dũng năng lực hoa ngữ khống chế.
Một khi năng lực mất đi, bất cứ lúc nào quái vật cũng có thể xông ra cửa, tập kích người sống.
Cho nên anh lúc này chỉ là bề ngoài ổn định, nhưng trong lòng lại căng thẳng không thể thả lỏng.
Hàn huyên một hồi, anh cảm thấy tâm tình Mạnh Đông Đông ổn định lại nhưng trạng thái tinh thần của mình lại càng ngày càng kém.
Rốt cục cũng đề xuất.
“Cô giúp tôi một chút được không? Tôi muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, cô giúp tôi canh gác xung quanh, đề phòng quái vật tới gần”.
“Đúng là sắc mặt anh không được tốt lắm”, Mạnh Đông Đông nhíu mày, cô cũng nhìn ra người đàn ông trẻ tuổi tên Trình Ý này rất mệt mỏi.
“Muốn nghỉ ngơi bao lâu?”. Lời này của cô xem như biến tướng đáp ứng, sẽ hỗ trợ quan sát xung quanh.
“Mười phút: Tôi nhắm mắt nghỉ ngơ một chút, sau đó chúng ta cùng nhau tìm lối ra!”, Lý Trình Di quả quyết trả lời.
Lúc này cơ thể anh tiêu hao rất nghiêm trọng.
Mặc Hoa Lân Y dường như đối với cơ thể cũng có tiêu hao, là tiêu hao hai tầng thể lực cùng tinh thần.
Sau đó luôn rơi vào trạng thái căng thẳng tinh thần, tìm kiếm lối ra, cũng tiêu hao không ít thể lực: Đấu sức cùng quái vật qua cánh cửa, cuối cùng sử dụng năng lực hoa ngữ để giữ cho cánh cửa không mở ra khiến anh sức cùng lực kiệt.
Có thể chống đỡ không ngủ đến bây giờ, đã coi như ý chí không tệ rồi.
Anh phỏng chừng với trạng thái này, nếu như lại xuất hiện tình huống như trước đó, năng lực hoa ngữ còn có thể dùng hay không đều là cái ẩn số.
“Được!”, Mạnh Đông Đông nghe vậy, nghiêm túc gật đầu.
Vừa rồi trao đổi, hai người còn là người cùng thành phố, khiến cô cảm thấy yên tâm.
Nếu như chỉ hỗ trợ nhìn xung quanh, chờ mười phút, không cần làm chuyện khác, cô vẫn đồng ý.
“Anh tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, nơi này quá lớn, chỉ dựa vào một mình tôi, sợ là không dễ dàng tìm được lối ra: Chờ anh nghỉ ngơi xong, chúng ta cùng nhau chia nhau hành động”, cô nghiêm túc nói.
“Được!”, Lý Trình Di nghiêm túc gật đầu.
Anh mang theo đồ, quét mắt nhìn xung quanh, rất nhanh tìm được một chỗ góc tường, đi qua đó, sau đó khoanh chân ngồi xuống đất, lưng tựa vào mặt tường.
“Đúng rồi, trong cánh cửa đối diện kia, nếu như cô nghe được bất kỳ âm thanh gì, thì cũng đừng để ý đến nó, không được mở cửa, nhớ kỹ là không được mở cửa, chờ tôi nghỉ ngơi xong rồi tính sau, hiểu chưa?”. Anh dặn dò để tránh cô gái mở cửa cho quái vật ra.
“Được!”, Mạnh Đông Đông nghiêm túc đáp ứng.
Sau khi dặn dò xong, Lý Trình Di đội mũ trùm lên, hít thở thật sâu, mắt hơi nheo nhưng không hoàn toàn nhắm lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Lần này có thêm người trông chừng, so với lúc trước chỉ có một mình anh, có thể hơi chút thả lỏng đôi chút: Nhắm mắt lại, anh vốn vẫn muốn chú ý một chút tình hình xung quanh: Dù sao Mạnh Đông Đông chỉ là một người xa lạ, không thể ký thác toàn bộ sự an toàn lên một người ngoài.
Nhưng anh thật sự quá mệt mỏi.
Trước hôm nay, anh cũng chỉ là một sinh viên tốt nghiệp đại học thường xuyên chạy bộ, chạy bộ thôi chứ chưa phải chạy đường dài.
Tính ra, sức bền cũng chỉ hơn những người khác một chút: Phần còn lại thể chất cũng chỉ là trung bình.
Có thể sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, còn phải ổn định tâm tình, không mất đi bình tĩnh: Coi như là người xuyên không, anh cũng cảm thấy mình đã rất mạnh rồi.
Híp híp, trước mắt anh dần dần một mảnh sương mù.
Lạch cạch.
Đột nhiên bên tai anh truyền đến những tiếng động tĩnh rất nhỏ.
Dường như là tiếng túi nilon rơi xuống, đập trên mặt đất.
Một trận gió nhẹ mát mẻ, mang theo hương hoa thổi tới khuôn mặt anh.
Hoa thơm?
Đột nhiên Lý Trình Di bừng tỉnh, mở to hai mắt nhìn về phía trước.
Phía trước là một công viên nhỏ được bao phủ dưới ánh trăng.
Đường chạy màu đỏ sậm, cành lá cây lay động theo gió, đèn đường năng lượng mặt trời lờ mờ.
Tất cả đều rõ ràng.
Anh nghỉ xong rồi à?
“Tôi. . . ”. Lý Trình Di đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Rõ ràng vừa rồi còn đang nói chuyện với Mạnh Đông Đông, bảo cô ấy trông cho mình nhắm mắt nghỉ ngơi một chút
Chớp mắt đã lại đi ra?
Không đúng!
Anh đột nhiên phát hiện đường chạy rải nhựa trên mặt đất vô cùng mới, tựa như chưa từng có ai chạy lên đó.
Cảnh sắc xa xa xung quanh cũng mơ hồ, không thấy rõ vật gì.
Là mơ à? Mình ngủ rồi sao?
Không được! Không thể ngủ, ngủ sẽ mất cảnh giác đối với xung quanh, nhỡ đâu xảy ra chuyện. . . ”
Lý Trình Di cố gắng khống chế bản thân, cố gắng tỉnh táo lại từ trong giấc mơ.
Nhưng anh vừa mới ngủ, căn bản không tỉnh lại nhanh như vậy.
Ngay khi anh thử cố gắng tỉnh táo lại, Mạnh Đông Đông dựa vào cột đá, nhìn Lý Trình Di từ từ nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng trên mặt đất, dựa lưng vào vách tường, hơi thở dần ổn định.
Cô nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt tập trung vào cánh cửa nhỏ phòng kỹ thuật phía đối diện.
Chương 30.
Đúng vậy, cô đã sớm chú ý tới, người đàn ông tự xưng Trình Ý này, trạng thái tinh thần rất không ổn định, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhỏ đối diện.
Anh giả vờ như không chú ý, nhưng cô đã sớm nhìn thấy, chỉ là không nói ra.
Đứng bên cột đá, Mạnh Đông Đông nhẹ nhàng buông túi mua sắm, mặc áo khoác vào.
Cô lại nhìn Lý Trình Di đang ngồi dựa vào tường ngủ: Từ phía bên có thể nhìn thấy màu trắng bệch trong mắt anh.
Mạnh Đông Đông thở hắt ra, cúi người cởi giày cao gót, cứ như vậy mang tất giẫm trên mặt đất.
Thấy Lý Trình Di vẫn không có động tĩnh.
Cô lấy lại bình tĩnh, đột nhiên tăng tốc, chạy đến phía cửa nhỏ phòng kỹ thuật.
Nơi này trên dưới đều tìm không thấy lối ra, mà anh ta cứ đứng mãi nơi này, rất có thể nơi này là cửa ra vào của cái nơi quái quỷ này!!
Quái vật nào? Nguy hiểm gì? Tất cả đều là hắn ta bịa ra hù dọa người thôi.
Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, căn bản không có khả năng có quái vật gì tồn tại, hắn ta lừa con nít ba tuổi còn được chứ lừa cô thì cũng quá khinh thường cô.
Bụp.
Mạnh Đông Đông nắm lấy bàn tay đang nắm cửa phòng kỹ thuật.
“Dừng tay!!”, giọng Lý Trình Di vội vàng truyền đến.
Đúng lúc này anh tỉnh táo lại, vừa tỉnh đã nhìn thấy cảnh Mạnh Đông Đông một tay cầm tay nắm cửa, lúc này, trong lúc cấp bách, anh hét lên.
“Đừng mở cửa!”
“Còn muốn lừa tôi à? Cút đi, tên thần kinh!!”, Mạnh Đông Đông đột nhiên vặn tay nắm cửa, kéo ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười thành công, thò đầu vào trong.
Chỉ là khi cô mới nhìn vào bên trong, nụ cười trên mặt liền đột nhiên cứng đờ.
Ở bên trong, không có gì cả, chỉ là một căn phòng nhỏ trống rỗng.
Đứng ở cửa, Mạnh Đông Đông sững người.
Cô không ngờ trong phòng kỹ thuật mà Lý Trình Di cứ nhìn chăm chăm lại có quang cảnh như vậy: Sự khác biệt này hoàn toàn ngoài dự đoán của cô.
Sau lưng cô, Lý Trình Di cũng ngẩn ra.
Anh rõ ràng trước đó mới dùng năng lực hoa ngữ để giữ chặt cánh cửa sau lưng quái vật kia, nhưng hiện tại, không có cái gì sau cánh cửa.
“Đây chính là quái vật mà anh nói?”, Mạnh Đông Đông quay đầu nhìn về phía Lý Trình Di, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
“. . . ” Lý Trình Di cũng ngạc nhiên.
Anh vừa mới rõ ràng có thể cảm giác được có thứ gì bị anh dũng năng lực hoa ngữ khống chế, nhưng hiện tại. . .
“Xem ra anh nghỉ ngơi đủ rồi: Chúng ta có nên đi tìm lối ra không?”, Mạnh Đông Đông đảo mắt, chuyển đề tài.
Cô hiện tại cho rằng người này có bệnh, hơn nữa rất có thể là gặp vấn đề về tâm thần, như bệnh ảo giác gì gì đó.
“. . . ” Lý Trình Di có chút không tin, nhìn chằm chằm cái cửa nhỏ của phòng kỹ thuật đã được mở ra: Bên trong trống không, không có cái gì.
Không có quái vật, không có công cụ sửa chữa, giống như là một căn phòng vừa mới sơn sửa lại xong.
“Chẳng lẽ, quái vật kia xuất hiện là có thời hạn?”, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh.
Anh xác định quái vật chắn chắn tồn tại, nhưng chuyện trước mắt lại khó có thể giải thích, rõ ràng anh lúc trước cảm giác được cửa bị va đập.
Nhưng bây giờ. . . . . .
Bùm.
Lúc này Mạnh Đông Đông đã đóng cửa lại, thấy Lý Trình Di không phản ứng, cô đã không ôm hy vọng nữa.
Đây là một bệnh nhân tâm thần nhìn bề ngoài có vẻ bình thường.
Lý Trình Di nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhưng anh không có cách nào chứng minh lời mình nói là thật.
Trừ phi anh bại lộ năng lực hoa ngữ của mình: Nhưng đó là chuyện không thể nào.
Bất cứ lúc nào, bất cứ hoàn cảnh nào, đều phải lưu lại cho mình một con át chủ bài có thể lật ngược tình thế.
Hiện tại ở trong Góc chết, không có Hoa Lân Y, năng lực Hoa Ngữ chính là chỗ dựa duy nhất của anh.
Khi ra tay bất ngờ thì ngay cả quái vật thần bí khủng bố kia cũng sẽ trúng chiêu: Cho nên anh không thể nói ra.
“Đi thôi, chúng ta phải tìm cho kỹ, xem ra khỏi nơi này như thế nào?”, Mạnh Đông Đông nhìn bốn phía, ánh mắt lóe lên, rõ ràng đang suy nghĩ.
Lý Trình Di đứng lên, cảm giác đầu có chút choáng váng, nhưng so với lúc trước còn tốt hơn một chút.
Ít nhất nghỉ ngơi một lát, khiến thể lực tiêu hao của anh khôi phục một chút.
Anh vẫn không tin nhìn về phía cửa nhỏ.
Cái cửa gian phòng kỹ thuật kia đóng chặt, yên tĩnh, nhìn bình thường, không có bất kỳ dấu vết khác thường nào.
Nhìn Mạnh Đông Đông đứng một bên, anh lại cầm túi lên, đi về phía trước cửa phòng kỹ thuật, tỉ mỉ nhìn dấu vết trên cửa, còn có dấu chân trên mặt đất.
Tuy rằng mặt đất là xi măng, nhưng giày thể thao anh đi khi dùng sức, vẫn để lại dấu vết ma sát rất nhỏ.
Nhưng cho dù anh tìm thế nào, nơi này cũng không có bất kỳ dấu vết nào: Điều này không khỏi làm cho anh liên tưởng tới tình huống trước đó khi các dấu vết kia cũng biến mất.
Lý Trình Di đứng thẳng người, nhìn về phía Mạnh Đông Đông.
Anh đột nhiên nghĩ thông suốt những hành động mà người con gái này vừa biểu hiện.
Vừa rồi mình cho rằng là mình trấn tĩnh cô ta, cho rằng mình nói gì thì cô ấy đều tin: Hiện tại xem ra, tình huống căn bản chính là ngược lại.
Là người con gái này cố ý làm mình tin tưởng, khiến mình cho rằng, cô ta tin những gì mình nói rồi nhân lúc mình nghỉ ngơi, cô ta nhân cơ hội lao ra mở cửa.
Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Lý Trình Di có loại cảm giác nói không nên lời: Mạnh Đông Đông này, nhìn qua bề ngoài đơn giản, nói chuyện như kiểu người trên tiền nhưng thực tế rất tùy cơ ứng biến, tâm tư phản ứng, đều rất nhanh.
Răng rắc.