[Dịch] Góc Chết Bí Mật
Tập 2: Tóm lấy bầu trời (c11-c20)
❮ sautiếp ❯Chương 11: Tóm lấy bầu trời
Thư giới thiệu của thầy giáo, còn ở trong túi áo của anh, nhưng giờ này khắc này, anh lại một chút ý định đi xin việc cũng không có.
Trong kính phản quang, hoa văn màu đen trên mu bàn tay kia, vẫn như nghẹn ở cổ họng, ở trong lòng anh thật lâu không có tiêu tán.
Trên người mình mọc ra thứ gì? Hay là chính mình sinh ra ảo giác?
Xuyên không, những cảnh hư hư thực thực ở bãi đỗ xe, còn cả hình ảnh chùm sáng tán xạ kỳ dị ở trường học.
Tất cả những thứ này, đều giống như là điềm báo – anh có lẽ thật sự sinh ra ảo giác?
Đi liền một mạch ra khỏi cổng trường đại học, Lý Trình Di quay đầu nhìn vào trong trường.
Không ít sinh viên mặc đồng phục, đang chuẩn bị kéo biểu ngữ chào đón những đàn anh đàn chị thành công.
Mấy chiếc xe truyền thông cũng chậm rãi lái vào cổng trường, lướt qua người anh, trên thân xe in chữ màu trắng của truyền thông bản địa.
Xa hơn nữa, tại các giảng đường chính, loa phát thanh cũng bắt đầu phát ra các bản nhạc du dương.
Lý Trình Di lấy lại bình tĩnh, cảm giác mình bình thường hơn rất nhiều, đứng tại chỗ nhìn mấy chiếc xe truyền thông kia một hồi, đợi đến khi chúng đều chậm rãi lái vào khúc cua mình không nhìn thấy, anh mới xoay người, đi về phía bến xe buýt.
Hai bên đường phố trồng một loạt cây cối xám đen không có lá cây, cành cây khô héo giống như là một bàn tay to, tóm lấy bầu trời.
Lý Trình Di vừa đi vừa cầm mu bàn tay lên, nhìn kỹ.
Da mu bàn tay sạch sẽ bóng loáng, không có một vết sẹo nào.
Anh đi qua hai thùng rác lớn màu xanh lá cây, dừng lại trước một tiệm bánh ngọt có ánh đèn vàng nhạt.
Đối diện tủ kính thủy tinh cạnh cửa hàng, đưa mu bàn tay hướng về phía tủ thủy tinh, lại nhìn kỹ một lần nữa.
Màu đen!
Trong lòng Lý Trình Di lại một lần nữa thắt lại.
Lần này anh nhìn rất rõ ràng.
Trên mu bàn tay của mình, quả thật có một mảng lớn hoa văn màu đen.
Dấu vết đó cho anh cảm giác. . . . . . Có chút quen thuộc.
Tựa như, trước khi anh xuyên không, cuối cùng nhìn thấy rừng hoa màu đen kia!
“Mời vào trong xem” Cô bán hàng tại tiệm bánh ngọt quấn tạp dề bưng chậu gỗ đi ra, thấy anh đứng ở cửa, liền thuận miệng mời.
“Dạ thôi. . . không cần” Lý Trình Di nhanh chóng buông tay, phòng ngừa bị người khác nhìn thấy.
Anh men theo gạch xám như hoa cúc trên mặt đất, cúi đầu bước nhanh, đi qua tiệm bánh ngọt.
Từng người qua đường đi qua bên cạnh anh, anh cũng không để ý.
Toàn bộ sự chú ý, đều tập trung vào hoa văn trên mu bàn tay mình.
Hoa văn kia, rốt cuộc là cái gì?
Những thứ trước kia, rốt cuộc có phải là ảo giác hay không?
Trong lòng anh mơ hồ có loại cảm giác, cái hoa văn màu đen kia, có lẽ chính là thủ phạm khiến anh đi tới thế giới này.
Về phần nó là cái gì, có lẽ phải dựa vào chính mình, chậm rãi khai quật.
Cúi đầu bước đi vội vã, bất tri bất giác, thời gian trôi cái vèo, đến khi anh sực tỉnh thì đã đi qua bến xe buýt mấy trăm mét.
Xung quanh là đường phố xa lạ, trên mặt đường tất cả đều là xe chở rau dưa trái cây qua lại.
Lý Trình Di dừng bước, nhìn ngó xung quanh.
Bên kia đường là một chợ nông sản.
Ở cửa chợ, dưới một gốc cây không có lá, một đám người trung niên ăn mặc đơn giản tụ cùng một chỗ, hình như đang đánh bài.
Lúc này, ánh sáng càng ngày càng sáng lên, nhiệt độ cũng nóng lên.
Lý Trình Di thu hồi tầm mắt, không ngắm đám người qua lại trong chợ nông sản nữa mà tìm một quán cà phê.
Anh có chút đói bụng, hối hận vừa rồi không mua bánh sừng dê hay bánh mỳ ở tiệm bánh ngọt.
Có điều quán cà phê cũng không tệ, anh đi vào quán cà phê Diệp Tư Lực, bên trong đều có bán điểm tâm ngọt tự phục vụ, giá cả cũng không đắt.
Chỉ cần ba mươi đồng, là có thể làm cho một người đàn ông bụng phệ cả trăm kilogam lấp đầy bụng.
Cửa chính quán cà phê là màu trắng, một tấm biển hình tròn nền trắng chữ đen, lơ lửng ở giữa không trung bên phải cửa, phía dưới là một khối trụ kim loại lớn màu đen bạc.
Kỹ thuật treo từ mới nhất.
Trong lòng Lý Trình Di hiện lên một chút ký ức thường thức.
Ngoại trừ bảng hiệu, toàn bộ cửa tiệm đều là kính thủy tinh trong suốt, bên cạnh cửa có một vòng hoa cỏ.
Phiến lá màu xanh lá cây, hoa trắng, từng đóa tương đối bắt mắt.
Lý Trình Di chờ một đôi tình nhân đẩy cửa ra, còn mình thì nhanh chóng tiến lên, đưa tay bắt lấy cánh cửa thủy tinh tự động bật trở lại, đi vào bên trong.
Chỉ là anh không chú ý tới chính là, khi bước chân anh đi qua vòng hoa trắng cạnh cửa, trên mu bàn tay phải mơ hồ có một vệt hoa văn màu đen chợt lóe rồi biến mất.
Kính chào quý khách, đặt món xin quét mã.
Âm thanh điện tử tự động ngọt ngào vang lên.
Trong quán cà phê, mặt đất một màu trắng, trần nhà màu đen, có hoa văn giống như dòng nước.
Tổng cộng hai tầng, cửa đại sảnh tầng một chính là quầy, bên quầy còn đặt một mô hình thỏ nhựa màu đen cao hơn đầu người.
Mắt thỏ chớp chớp, lỗ tai to gập xuống, hai tay chỉ vào một khối tròn màu đen trên ngực mình.
“Làm ơn quét mã ở đây”
Âm thanh điện tử ngọt ngào vang lên.
Lý Trình Di cũng không để ý đến nhân viên quầy hàng, lấy điện thoại di động ra quét mã tròn trên con thỏ, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.
Đại sảnh tầng một phân bố rải rác bàn ghế màu trắng, chỉ có khoảng hơn chục khách hàng nhưng có đến bốn, năm chục cái bàn.
Những khách hàng này phần lớn là người trẻ tuổi, đa số đều gọi một ít điểm tâm ngọt giá rẻ.
Chương 12.
Lý Trình Di đơn giản chọn phần ăn điểm tâm ngọt tự phục vụ, đặt món trả tiền, sau đó đứng dậy đi lấy đồ ăn.
“. . . . . . Không thể chịu nổi, thật sự, thật sự không chịu nổi!”.
Khi đi tới quầy tự chọn món tráng miệng, anh đột nhiên nghe thấy một âm thanh nức nở.
“. . . Không sao đâu, chắc buổi tối cậu nghỉ ngơi không tốt lại thêm áp lực thi cử chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt và lạc quan lên thì sẽ không sao đâu”. một giọng nữ khác an ủi.
“Tớ nói không phải ảo giác, không phải mơ đâu!”, giọng nữ lúc trước tiếp tục nói.
“Lúc đó mình tự rạch vào tay mình, cậu xem giờ vết rạch vẫn còn này, đó đều là sự thật”, giọng nói của cô gái rất trẻ, đoán chừng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, cảm xúc hiển nhiên đã gần như sụp đổ.
“Cậu đã đặt lịch khám bác sĩ tâm lý trên mạng chưa? Có thể tìm bác sỹ tốt nhất đăng ký tư vấn: Nói tình huống của cậu, nói không chừng họ kiến thức rộng rãi, bệnh gì cũng gặp qua có thể cậu chỉ là. . . . . .
“Tớ đã nói không phải bệnh! Toàn bộ đều là thật! Thật đấy!”, cô gái bắt đầu kích động.
“Tớ sắp chết rồi. . . Woo. . . lại vào đó nữa, chắc chắn tớ sẽ chết. . . ” Cô gái khóc.
“Cậu chỉ tưởng tượng quá lên thôi cộng thêm quá mệt mỏi, không có việc gì, yên tâm, tớ sẽ đi cùng cậu”, cô gái kia nghiêm túc dịu dàng an ủi.
Lý Trình Di cầm lấy một miếng bánh sữa chua dâu tây, bỏ vào khay trong tay mình, khóe mắt quét qua phương hướng âm thanh truyền đến.
Ngay tại quầy tự phục vụ điểm tâm ngọt bên phải, bàn thứ hai, có hai cô gái trẻ tuổi đang ngồi.
Người đang khóc, là nữ sinh thanh tú mặc áo len nền trắng chấm đen, áo choàng tóc quăn màu đen, đeo kính trắng.
Ngón tay cô nắm chặt thìa cà phê trước mặt, khớp ngón tay trắng bệch, tư thế gần như muốn bóp gãy thìa sứ trắng, cả người đều phát run.
Đối diện với cô, một nữ sinh tóc ngắn mặc áo trùm đầu màu xanh đậm đang lo lắng nhỏ giọng an ủi đối phương.
Hai người hình như là chú ý tới ánh mắt của Lý Trình Di, tiếng nói chuyện nhanh chóng nhỏ xuống.
Lý Trình Di nhanh chóng cầm một cái bánh ngọt nhỏ làm thành hình chuối tiêu, quay người đi lấy ly sữa, không quay về vị trí trước đó của mình, mà đi tới một cái bàn khác gần hai nữ sinh ngồi xuống.
Anh cảm thấy rất hứng thú đối với đề tài của hai nữ sinh kia, những gì mà cô gái mặc áo len trắng kia trải qua khiến anh liên tưởng tới mình.
Chỉ là động tác của anh hình như khiến cho hai cô gái chú ý, hai người cũng liếc nhìn anh, tự giác hạ giọng, gần như không nghe thấy.
Lý Trình Di cúi đầu, vừa ăn bánh ngọt, vừa chần chừ trong lòng.
Anh đang tự hỏi, có nên chủ động tiến lên nói chuyện với các cô, hỏi thăm tình hình hay không.
Nhưng tất cả những gì anh nhìn thấy, rốt cuộc là tốt hay xấu, còn chưa biết, do dự một chút, anh vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Cũng không lâu lắm, hai cô gái ngồi bên cạnh đứng dậy, cầm lấy túi nhỏ bước nhanh rời đi.
Lý Trình Di cuối cùng cũng không mở cửa, chỉ ngồi tại chỗ.
Nhớ lại nội dung cô gái khóc lóc kể lể vừa rồi, anh trầm mặc hơi nhíu mày, bỗng nhiên, trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ.
Mình đúng là ngu mà.
Thời đại tin tức, cứ ngây ngốc ngồi nguyên tại chỗ cái gì cũng không nhúc nhích, có vấn đề, vậy biện pháp tốt nhất, tất nhiên chính là. . .
Lấy điện thoại di động từ trong túi ra, Lý Trình Di thuần thục mở khóa, mở trình duyệt.
Sau đó search từ khóa: mơ lạc vào một nơi xa lạ.
Chỉ một tích tắc sau, trên màn hình nhất thời xuất hiện một loạt tin tức liên kết.
Thu phí giải mộng.
Thích Mộng đại toàn hội viên.
” Đại sư Bắc phái tâm lý học Tô Luân bí mật giải giấc mơ giúp bạn. . . ”
Nằm mơ thấy ba muốn chém mình.
Mơ thấy rơi vào một cái bồn cầu xa lạ.
Kết quả tìm kiếm lung tung khiến Lý Trình Di có chút choáng váng: Liếc mắt một cái, tất cả đều không liên quan đến thứ anh muốn tìm.
Nhưng tin tức chính là như vậy, mò kim đáy bể, chỉ có thể sàng lọc từng chút một.
Anh kiên nhẫn lần lượt tìm kiếm, xem xét.
Ánh sáng ngoài cửa sổ dần dần tối đi, ánh mặt trời nhàn nhạt, người trong quán cà phê cũng nhiều hơn.
Cuối cùng Lý Trình Di uống hết sữa trong ly, đứng dậy cầm lấy điện thoại di động.
Xung quanh nhiều người, ảnh hưởng đến việc anh tra tư liệu, anh tính toán đổi chỗ khác.
Két két, khi đẩy cửa quán cà phê đi ra, lúc anh đi ngang qua bụi hoa nhỏ màu trắng cạnh cửa, trên mu bàn tay phải chợt lóe lên một vệt màu đen, một hàng chữ viết rõ ràng hiện lên trên mu bàn tay.
Đó là dùng ngôn ngữ văn tự anh học được của người tiền thân mà viết.
Nội dung chữ viết tương đối ngắn gọn.
“Đang trong quá trình khởi động. . . Vui lòng giữ trong vòng mười giây trước khi thả ra”.
Trừ Lý Trình Di ra, những người còn lại không có ai có thể nhìn thấy chữ viết màu đen này.
Mà tay trái anh cầm di động không ngừng tìm kiếm, không hề chú ý tới thay đổi trên tay mình.
Theo bước chân đi xa, khoảng cách giữa anh và bụi hoa nhỏ cũng xa dần, hàng chữ trên mu tay phải cũng nhanh chóng phai nhạt.
“Khởi động thất bại, xin giữ mười giây. . . ” Chữ viết nhanh chóng biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Lúc này, lực chú ý của Lý Trình Di lại chậm rãi tập trung lại, anh mở từng đường link trên điện thoại di động, quả nhiên thật đúng là làm cho anh thấy được một ít thứ không tầm thường.
Nào là: ‘Diễn đàn Góc chết’, ‘Câu lạc bộ Góc chết’, ‘Viện nghiên cứu Góc chết’. Từng trang web liên quan đều tiến vào tầm mắt của anh.
Anh tùy ý mở trang ‘Câu lạc bộ Góc chết’.
Chương 13.
Lập tức trên màn hình tự động hiện ra một trang web đen kịt.
“Nếu như bạn gặp phải Góc chết, đừng sợ: Vì sợ và không sợ, bạn cũng sẽ chết”.
Một hàng chữ đỏ chậm rãi hiện ra.
“Góc chết không thể trốn thoát, nó giống như xiềng xích, sẽ vĩnh viễn quấn quanh cổ bạn, khiến bạn không thể thở được, từng bước đi vào tuyệt vọng”
Sau khi chữ đỏ hiển thị xong, từng dãy tin tức liên kết hiện ra.
Một đôi vợ chồng ở thành phố Vạn Tây mất tích bí ẩn trong nhà mình, sau khi mất tích trên bàn vẫn còn món mì nóng mới nấu xong.
“Giai Hâm và một ông già cùng thành phố nửa đêm đi đổ rác không về, camera không có bất kỳ phát hiện dị thường nào, nghi ngờ ông già chưa ra khỏi thang máy”.
“Một học sinh ở thành phố Dực Dương sau khi tan học về nhà đã mất tích một cách bí ẩn”.
Từng hàng tin tức, tất cả đều là vụ án mất tích thu thập được từ các nơi.
Phía dưới cùng, là một cái nút giao lưu.
Lý Trình Di nhấn một cái, màn hình lập tức chuyển sang một trang web khác.
Đây là giao diện giống như diễn đàn, phía trên từng hàng bài post, có mấy tiêu đề màu đỏ tươi được đưa lên top.
1: Quy tắc cộng đồng, phương pháp tích điểm.
2: Những điều thành viên mới cần phải biết.
3: Bảo vệ thông tin cá nhân, tránh bị lừa, gần đây có phần tử bất hợp pháp. . .
Lý Trình Di nhanh chóng click vào mục ‘Những điều thành viên mới cần phải biết’.
Bá một cái, nhất thời một loạt chữ bắn ra, ước chừng mấy trăm chữ.
“Không ai nhìn thấy Góc chết, có lẽ đó chỉ là truyền thuyết, nhưng số lượng người mất tích ngày càng tăng khiến chúng tôi tin rằng phải có một lực lượng nào đó đang tiếp cận và ra tay”.
‘Góc chết rất khó phát hiện, rất dễ bị người hiểu lầm thành giấc mơ; nhưng rất đáng tiếc, nằm mơ là sẽ tỉnh lại; mà khi đã tiến vào Góc chết; về sau, bạn phải chết không thể nghi ngờ, không có khả năng tái xuất hiện’
“Nếu như bạn gặp phải Góc chết, không cần liên lạc với chúng tôi, cố gắng hưởng thụ những điều tốt đẹp cuối cùng của cuộc sống: Góc chết bình thường sẽ chậm rãi tới gần, khi lần thứ ba dự báo, sẽ kéo bạn tiến vào, hãy mạnh dạn làm những gì bạn thích hay muốn làm đi”.
Lý Trình Di nhíu mày.
Tin tức trên diễn đàn này lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Anh nhanh chóng nhìn về phía phần lưu lời nhắn, nơi đó có tên nick name. . . . . . . Người thông thái.
Anh nhanh chóng nhấn vào cái tên này và màn hình bật ra một box nhỏ.
Biệt danh là Người thông thái: Tên thật là Trương Tạ Oánh: Mất tích bí ẩn trong nhà vào tháng 6 năm 2022, đến nay vẫn chưa rõ tung tích, nếu có người phát hiện, xin liên lạc với số này.
Phía dưới là một bức ảnh đen trắng của một cô gái, cùng với một hàng số điện thoại.
Cô gái trong ảnh thay vì nói là phụ nữ thì nhìn giống đàn ông hơn, cực kỳ cường tráng khỏe mạnh: Hai mắt tinh anh, dũng mãnh, trên trán có một vết sẹo, cổ to, có cơ bắp, mặc áo T – shirt màu xanh lá cây, còn có logo quân đội, rất có thể là từng đi lính.
Lý Trình Di nhìn thời gian hiện tại, ngày 13 tháng 5 năm 24.
Đã mất tích gần hai năm rồi sao?
Trong lòng anh thở dài, nếu như nói trước đó anh còn có chút hoài nghi chính mình đang trải qua chỉ là một giấc mơ: Nhưng hiện tại, chứng kiến nhiều sự việc chân thật như vậy, anh hiểu được, điều mà chính mình đang trải qua không phải ảo giác.
Anh tiếp tục tìm kiếm trong diễn đàn, ngoại trừ nhận được một ít gợi ý, thì trên diễn đàn đa số mọi người đều khoác lác về giấc mơ của bản thân mình.
Không nhận được thêm thông tin hữu ích, Lý Trình Di cũng bất đắc dĩ đóng trang web.
Lúc này sắc trời dần dần tối xuống.
Anh đi tới một bến xe buýt, đứng yên chờ đợi.
Đứng đó, anh mơ hồ cảm giác có chút mệt mỏi, có lẽ là mới ăn đồ ngọt quá nhiều.
Lấy di động ra, anh tiếp tục lướt web, tìm hiểu về Góc chết.
Rắc rắc.
Đột nhiên, màn hình điện thoại di động dừng lại, sau đó thoáng cái biến thành một hình vẽ hoạt hình chó vàng nhỏ không ngừng vẫy đuôi ngồi.
Phía dưới còn có một hàng chữ.
‘Xin lỗi, tín hiệu mạng của anh không tốt, xin kiểm tra rồi thử lại. ‘
Hả?
Lý Trình Di nhanh chóng liếc nhìn cột tín hiệu điện thoại di động ở góc trên bên phải, quả nhiên, tín hiệu vốn đầy ô, lúc này toàn bộ trống không, biến thành một xiên đỏ.
Anh lắc lắc điện thoại, suy đoán xem có phải xảy ra trục trặc hay không, bỗng nhiên lại cảm giác có chút không đúng, bên cạnh dường như quá yên tĩnh.
Ngẩng đầu lên.
Hai mắt anh sợ hãi mở to.
Xung quanh, quả nhiên không còn là bến xe buýt nữa!
Mà là ga-ra dưới tầng hầm lúc trước anh đã đi vào!
Bãi đỗ xe tối tăm.
Trong sân trống trải vuông vức, không có một chiếc xe nào, tựa như một cái hộp dài khép kín, kéo dài đến cuối tầm nhìn.
Ống đèn màu trắng chia thành hai bên từ chính giữa trần nhà.
Bên phải là đèn huỳnh quang kéo dọc thành đường thẳng dài, chiếu sáng đến cuối tầm nhìn.
Bên trái là đèn huỳnh quang kéo ngang, những bóng đèn dài khoảng một mét, cách năm mét lại có một bóng đèn, cũng kéo dài đến cuối tầm nhìn như thế.
‘. . . . !! ’
Lý Trình Di cứng đờ tại chỗ, cổ cứng ngắc chậm rãi nhìn hai bên.
Hai bên là tường vôi xám trắng, tủ cứu hỏa màu đỏ và cửa nhỏ màu xám trong phòng kỹ thuật đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhưng không có ai cả.
Không có một ai.
Lý Trình Di nhanh chóng liếc mắt về phía sau.
Phía sau mình là một mặt tường màu trắng tương đối kiên cố, vừa rồi ở bến xe buýt có biển quảng cáo giờ đã sớm biến mất không thấy.
Ánh sáng lờ mờ, màu đen vẽ trên mặt đất mơ hồ là vạch đỗ xe.
Không có gió, không có tiếng động, chỉ có mình anh.
Răng rắc.
Đúng lúc đó.
Chương 14.
Bên phải một cánh cửa nhỏ của gian phòng kỹ thuật truyền ra tiếng vang rất nhỏ.
Hình như là tiếng khóa cửa bị xoay tròn, mở ra.
Lý Trình Di từ xa nhìn lại, anh chỉ đứng cách cánh cửa đó chừng hai mươi mét, có thể thấy rõ ràng tay nắm cửa đang chậm rãi chuyển động.
Rỉ sắt bên trên cũng theo chuyển động đó rớt xuống…
Lý Trình Di bất giác nuốt khan trong cổ họng.
Cho dù anh sống hai kiếp người, đối mặt nguy hiểm, anh vẫn chỉ là một người bình thường tay trói gà không chặt.
Và bây giờ. . . . . .
Răng rắc.
Đột nhiên, cánh cửa nhỏ kia chậm rãi mở ra.
Cửa chậm rãi mở rộng, lộ ra một khe hở âm u không lớn.
Khe hở được ánh đèn chiếu sáng, bên trong trống rỗng.
Đó dường như chỉ là một phòng chứa đồ.
Lý Trình Di vẫn không dám thả lỏng, anh nhìn chằm chằm khe cửa, tuyệt đối không dám di chuyển tầm mắt.
Răng rắc.
Đột nhiên, phía sau anh truyền đến một tiếng động rất nhỏ!
‘!!? ’ Lý Trình Di giật mình, anh không ngờ vách tường phía sau còn có thể phát ra âm thanh, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau.
Phía sau vẫn không có gì, chỉ là một mảnh tường trắng.
Đột nhiên anh kịp phản ứng, quay đầu lại lần nữa, nhìn về phía cánh cửa nhỏ của gian phòng kỹ thuật kia.
Mặt!!
Anh nhìn thấy một khuôn mặt khổng lồ!
Chỗ khe cửa, một khuôn mặt khổng lồ cao như cánh cửa, đang xuyên qua khe hở, lẳng lặng nhìn chăm chú vào anh.
Mặt người toàn bộ trắng đen, tựa như được móc ra từ trong máy ghi hình kiểu cũ, không có bất kỳ màu sắc rực rỡ nào.
Mặt người thần sắc đờ dẫn, vài sợi tóc đen thưa thớt ở đỉnh trán.
Chỉ có mặt người, không có thân, đầu người tựa như bong bóng, nhẹ nhàng lách từ khe cửa chen ra.
Lý Trình Di ngơ ngác đứng tại chỗ, toàn thân tê dại, không thể động đậy.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm mặt người, muốn động đậy, nhưng da thịt toàn thân dường như mất đi tri giác, căn bản không động đậy được.
Mồ hôi lạnh từ trán, thái dương, sau lưng tuôn ra.
Những đốm máu nhỏ xíu, những đốm đỏ, bắt đầu hiện lên từ làn da hai chân anh và dần dần lan tràn lên trên.
Mặt người cao gần hai mét chậm rãi bay tới gần, đang tới gần anh.
Tu tu!!!
Tiếng còi xe bén nhọn đâm vào màng nhĩ.
Lý Trình Di đột nhiên tỉnh táo lại, anh đang đứng ở bến xe buýt, ngay cả vị trí cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Một chiếc xe buýt màu trắng cũ kỹ, đang không ngừng bấm còi, thúc giục một người qua đường trước xe nhanh chóng tránh ra.
Người qua đường kia là một bác gái đeo túi vải bố, đang liều mạng băng qua đường cái, bước nhanh sang bên này.
Tiếng còi xe cảnh báo anh.
Ánh mắt Lý Trình Di hoảng hốt, trong tầm mắt dường như còn lưu lại cảnh tượng vừa rồi.
Khuôn mặt khổng lồ không ngừng tới gần.
Anh đến bây giờ toàn thân vẫn còn tê dại, da đầu dường như mất đi cảm giác, dường như như tóc rụng hết.
“Ha ha ha, lại là giấc mơ?”.
Anh nhìn xung quanh, biết rõ mình không có lại tiến vào tầng hầm ga-ra, mà là vẫn đứng ở bến xe buýt.
Trên tấm bảng kim loại bên cạnh, đánh dấu vị trí nơi này.
Đường An Đô – đường Đồng Phong.
Hơi nóng nhè nhẹ mang tới mùi hương của hoa cỏ.
Mùi thơm khiến Lý Trình Di tỉnh táo hơn một chút.
Leng keng, leng keng.
Điện thoại di động trên người anh rung lên.
Tiếng rung nhẹ giống như cọng rơm cứu mạng, trong nháy mắt kéo ý thức của Lý Trình Di trở về.
Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở màn hình.
Là tin nhắn của ba mẹ.
“Nhớ đừng về nhà sớm, chị con dặn rồi đó: Trên người còn có tiền không con? Ba chuyển cho một ít”.
“Ở trường học đợi thêm một lát nữa, cơm nước xong xuôi thì về, chuyện của chị con là chuyện lớn, không chừng sau này công việc của con còn phải trông cậy vào chị”. Là tin nhắn của mẹ.
Lý Chiêu và Phùng Ngọc Vinh vẫn như trước, tất cả trọng tâm đều tập trung vào chị gái.
Lý Trình Di kỳ thật cũng có thể lý giải, dù sao gia đình bình thường như bọn họ, cơ hội duy nhất có thể xoay chuyển, chính là bồi dưỡng ra một tinh anh mạnh mẽ.
Mà hiện tại, bà chị Lý Trình Cửu cực kỳ phù hợp với kỳ vọng này.
“Con biết rồi ạ”. Anh hồi phục tâm tình, trả lời đơn giản.
Cất điện thoại di động, anh vẫn đứng tại chỗ, trống ngực vẫn không ngừng đập liên hồi, nhớ lại lại tất cả những gì vừa phát sinh.
Cũng nhớ lại lại câu nói lúc trước nhìn thấy trên diễn đàn kia.
“Nếu như bạn gặp phải Góc chết, không cần liên lạc với chúng tôi, cố gắng hưởng thụ nốt những gì tốt đẹp cuối cùng của cuộc sống; Góc chết bình thường sẽ chậm rãi tới gần, khi lần thứ ba dự báo, sẽ kéo bạn tiến vào, hãy mạnh dạn làm những gì bạn thích hay muốn làm đi”
“Lần thứ ba. . . ”
Nếu như nói tối hôm qua là lần đầu tiên, như vậy vừa mới ở trường học, coi như là không tính, dù sao cũng không phải cùng một chỗ, hơn nữa anh cũng không hoàn toàn đi vào.
Nhưng vừa rồi. . . . . .
Lần vừa rồi, có tính là lần thứ ba không?
Hay là tính lần thứ hai?
Trong lòng Lý Trình Di rối loạn.
Anh không biết Góc chết là cái gì, cũng không biết mặt người kia là cái gì, nhưng anh chỉ muốn sống sót.
Tự nhiên đi tới thế giới này, tự nhiên trùng tên họ với một người khác.
Anh thật sự không muốn chết.
Không muốn chết vô nghĩa như vậy, đắm chìm trong sợ hãi.
Sợ hãi cầu sinh, làm cho khủng hoảng trong lòng Lý Trình Di càng ngày càng tăng.
Mình nên. . . . . . Làm gì bây giờ?
Chương 15.
Vừa rồi. . . . . . Có lẽ không phải là điềm báo, đúng, nhất định không phải, dù sao cũng có thể là mình vừa rồi quá buồn ngủ, ngủ gật.
Trong lòng anh không ngừng tìm cho mình lý do.
May mà trên người không có vết máu.
Là vừa rồi! Là vừa rồi, khi đó!
Anh thoáng cái nhớ ra.
Chính mình vừa mới ở ga-ra ngầm thần bí kia, gặp phải cái mặt người khổng lồ, cảm giác hai chân bị đâm đau đau.
Và bây giờ. . . . . .
Cơn đau này đã mang đến hiện thực. . .
“Đây là điềm báo với mình. . . Đó không phải là mơ sao???”.
Lồng ngực anh đập như trống giục, thở dốc rất nhanh, trong lòng dường như bị đè một tảng đá lớn, không cách nào thở được.
Làm sao bây giờ?
Phải làm gì đây!
Vô số ý nghĩ phức tạp trong đầu anh nhanh chóng hiện lên, nhưng nếu tất cả vừa rồi là thật.
Đối mặt với cái mặt người to lớn khủng bố loại này, rõ ràng không phải sinh vật bình thường.
Anh bó tay hết cách.
“Có lẽ mình nên báo cảnh sát?” Tìm kiếm sự giúp đỡ của quốc gia!?”
Trong lòng Lý Trình Di hiện lên ý nghĩ này.
Ý niệm này mới vừa mới lóe lên, không hề biến mất, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Đối mặt với nguy hiểm hoàn toàn không thể hiểu được, có lẽ tìm kiếm sự giúp đỡ máy móc của quốc gia, mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng trong lúc giật mình, cô gái khóc lóc vừa mới gặp trong quán cà phê, cô gái áo len trắng, hiện lên trong đầu anh.
“Sao cô ấy không báo cảnh sát?”.
Một nghi hoặc dâng lên trong lòng.
Nghĩ tới đây, Lý Trình Di rốt cuộc đứng không vững, anh nhanh chóng nhìn xung quanh một chút, rồi quay trở lại chỗ quán cà phê kia.
Chạy chầm chậm, một loại cảm giác cấp bách cùng nguy hiểm sâu sắc, không ngừng bức bách anh đi về phía trước, tăng tốc.
Anh sợ loại tình huống nguy hiểm vừa rồi lại phát sinh.
Nếu như lúc này có thể có người trao đổi với nhau một chút, có thể cho anh một ít lời khuyên, có lẽ. . . . . .
Quay trở lại vị trí lúc trước, quán cà phê Diệp Tư Lực.
Trước cửa quán cà phê đã bày ra một chiếc xe đẩy di động nhỏ, bên trên đặt quảng cáo thương hiệu cà phê mới ra mắt, còn có một ly nhỏ ăn thử món điểm tâm ngọt mới.
Lý Trình Di đẩy cửa đi vào, dạo một vòng đại sảnh tầng một, người ở đây ngày càng nhiều.
Phần lớn là sinh viên đại học, nhưng không tìm được cô gái áo len trắng nhìn thấy lúc trước.
Sắc mặt tất cả mọi người đều bình thường, có người cười nói gì đó, có người nhỏ giọng đùa giỡn, còn có người cầm máy tính bảng vừa ăn vừa tự học.
Cuộc sống của họ dường như hoàn toàn tách biệt với Lý Trình Di, dường như thuộc về một thế giới khác.
Không tìm thấy người ở tầng một, anh lại vội vàng lên tầng hai.
Đáng tiếc, vẫn không nhìn thấy nữ sinh áo len trắng lúc trước.
Lý Trình Di có chút thất vọng xuống tầng, khi tiếng nói điện tử dịu dàng ‘Chào mừng quý khách quay trở lại’ vang lên, anh đẩy cửa bước ra ngoài.
Ngoài cửa.
Bên đường.
Một chiếc xe việt dã màu trắng lẳng lặng dừng ở ven đường.
Cửa kính xe đã sớm hạ xuống, lộ ra khuôn mặt người lái xe.
Đó là một người đàn ông trung niên rõ ràng đã lớn tuổi, lông mày rậm mắt kiếm, râu quai nón xám trắng gọn gàng, khuôn mặt gầy gò, tóc được chải chuốt chỉnh tề, vuốt ngược về phía sau.
Anh ta đặt một tay lên tay lái, ánh mắt kinh ngạc nhìn mọi người đi ngang qua cửa sổ xe, hình như đang ngẩn người.
Không biết tại sao, khi Lý Trình Di đi ra khỏi quán cà phê: Trong nháy mắt, ánh mắt người đàn ông trung niên nhanh chóng khẽ động, chuyển đến trên người anh.
Anh ta hình như đang quan sát cái gì, cũng hình như nhìn thấy cái gì.
Lý Trình Di hơi căng thẳng, anh cũng không biết tại sao mình lại căng thẳng như vậy, nhưng cả người vẫn tự dưng căng cứng một cách vô lý như thế.
Không tìm được hai cô gái lúc trước, trong lòng anh không ngừng hiện lên ý nghĩ.
Hiện tại khả năng có trợ giúp nhất, chính là tìm kiếm biện pháp liên quan trên mạng, cùng với tìm trợ giúp chính thức.
Những phức tạp trong lòng anh nhanh chóng bị đè lại, bắt đầu nghĩ ra những cách để sống sót.
“Nếu tôi là cậu, sẽ không đi lung tung bên ngoài như vậy nữa”.
Bỗng nhiên một giọng nam trầm thấp từ phía trước bay tới.
“Nhân khi vẫn còn có thời gian, sao không đi chơi một chuyến?”.
Vẫn cái giọng đó
Lý Trình Di ngẩng phắt đầu, theo phía tiếng nói nhìn lại, tầm mắt vừa vặn cùng nhìn về phía người đàn ông trung niên bên này.
“Ông. . . . . . Biết cái gì?!” anh há miệng, lại phát hiện giọng nói của mình không biết khi nào, trở nên có chút khàn khàn trầm thấp.
Bất giác, anh đi về phía trước tới gần chiếc xe việt dã màu trắng kia.
“Cậu sắp chết rồi”, người đàn ông trung niên thản nhiên nói: “Dấu hiệu thứ ba sắp xuất hiện: Sau đó, cậu sẽ giống như những người khác, Bùm. ”
Hai tay anh ta chụm lại, miệng mô phỏng âm thanh.
‘Biến mất hoàn toàn’.
“Có cách nào không?”, Lý Trình Di hai mắt mở to, nhanh chóng hỏi ngược lại với một sự bình tĩnh mà anh cũng không ngờ tới.
“Có người sống sót qua sao? Ông có thể giúp tôi không?”.
Áp lực trong lòng anh, dường như thoáng cái tìm được một cọng rơm cứu mạng.
Nếu có một người biết nội tình, trợ giúp mình, có lẽ mình có thể chạy trốn.
Ý nghĩ như vậy ở trong lòng anh nhanh chóng hiện lên.
“Tôi á?”, người đàn ông nở nụ cười, quay đầu đi, nhìn về phía cửa sổ xe: Tôi cũng chỉ là một kẻ thất bại: Một phế nhân, thì giúp được gì cho cậu?
“Chỗ đó”, Anh ta quay đầu lại, nhìn Lý Trình Di: “Không ai có thể giúp cậu, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình”.
Chương 16.
“Giống như những người bạn cũ của tôi, con trai tôi, tất cả họ đều như vậy”.
Anh ta nói xong, móc bao điếu thuốc từ bộ vest ra, rút lấy một điếu, nhẹ nhàng cúi đầu châm lửa, rít một hơi.
“Đi mau đi, đừng ở lại chỗ tôi, xui xẻo”, anh ta khoát tay với Lý Trình Di.
“Nếu ông đã chủ động tìm đến đây, chủ động nói chuyện với tôi, nhất định là có cách, đúng không?”.
Đối phương có thể nhìn ra điềm báo trên người anh, còn chủ động nói chuyện với anh, cũng không phải vô duyên vô cớ.
Nếu trách xui xẻo, vì sao khi mới nhìn thấy anh đã không xua đuổi ngay?
“Đúng là có chút khôn vặt”, Người đàn ông cười cười, đưa tay ra ngoài cửa sổ xe búng tàn thuốc.
“Dù sao sớm muộn gì cậu cũng sẽ chết, một lần lại một lần, không có điểm cuối, không thấy hy vọng”.
“Sau này là sau này, nhưng bây giờ, tôi không muốn chết!” Lý Trình Di nghiêm túc nhìn anh ta, trả lời từng chữ một.
“Vậy tại sao tôi phải giúp cậu?”, Người đàn ông lại hỏi.
“Nếu ông tìm đến, chủ động nói chuyện với tôi, có nghĩa là trên người tôi tất nhiên có thứ ông cần”, Lý Trình Di nói: “Cho nên. . . . . ”.
“Cho nên…. ”, Người trung niên ngắt lời anh, “Nếu như cậu có thể sống qua lần đầu tiên, sau đó chúng ta mới có thể hợp tác”.
“Được! Làm sao sống sót?”, Lý Trình Di nhanh chóng hỏi: “Ông có muốn nói cho tôi biết những gì ông đã trải qua không?”.
Người đàn ông lại lần nữa ngắt lời anh, “Không có ý nghĩa, Góc chết chỉ có người đặc biệt, dùng phương thức chỉ thuộc về cậu mới có thể tiến vào, mà một khi tiến vào, sau đó sẽ dần dần tự động tiếp cận, cho đến khi thôn phệ hoàn toàn người đó”.
“Như vậy, tôi phải làm thế nào mới có thể sống sót?”, Lý Trình Di tiếp tục hỏi.
“Sau lần thứ ba tiến vào, tìm được lối ra, rời khỏi nơi đó, là có thể sống sót”, Người đàn ông trả lời: “Nhưng. . . không có lối thoát nào thực sự tồn tại ở đó, và giống như khi cậu bước vào, cậu cần phải tìm ra những cách đặc biệt tương tự rồi tìm ra cánh cửa để rời đi”.
Anh ta đưa tay chỉ chỉ đầu mình.
“Cậu cần suy nghĩ, mà không phải vũ lực: Ở nơi đó, vũ lực súng ống, quân số bao nhiêu, đều vô dụng: Đúng rồi, khuyên cậu tốt nhất đừng báo cảnh sát, nếu không có thể…ngay cả tia hy vọng cuối cũng sẽ không có”.
“Tôi. . . “, Lý Trình Di còn muốn hỏi, nhưng cửa sổ xe đối phương đã hạ xuống.
Người đàn ông khoát tay về phía anh, khởi động xe, chậm rãi rời đi.
Anh ta hình như hoàn toàn không tin tưởng Lý Trình Di có thể sống sót, trên mặt mơ hồ có một tia thất vọng.
Có lẽ Lý Trình Di căn bản không phải là người anh ta muốn tìm.
~~~
Nhìn xe dần dần đi xa, Lý Trình Di đứng yên tại chỗ, anh rất muốn đuổi theo, nhưng trong lời nói của đối phương toát ra ý tứ khiến lòng anh chùng xuống.
Bạn bè và con trai của người nọ, dường như đều chết ở Góc chết.
Thế giới này. . . . . . Nhìn như hòa bình, nhưng Góc chết nguy hiểm như vậy dường như không chỗ nào không có.
Và câu nói cuối cùng của người đàn ông đó là gì?
Tại sao báo cảnh sát lại mất đi tia hy vọng cuối cùng?
Trong lòng Lý Trình Di rối như tơ vò: Nhưng đều không có chút đầu mối nào.
Anh cầm điện thoại di động, không ngừng tìm kiếm tin tức liên quan đến Góc chết.
Sắc trời dần dần ảm đạm, đèn đường ven đường chậm rãi thấp lên ánh vàng.
Một số học sinh túm năm tụm ba bắt đầu đi dạo.
Hai bên đường phố, cửa hàng dần dần lên đèn, các loại ánh sáng chiếu rọi sáng ngời đến mức dị thường.
Lý Trình Di vẫn đứng tại chỗ, điên cuồng tìm kiếm tin tức liên quan đến Góc chết.
Nhưng không có gì cả.
Tất cả các thông tin dường như đã bị chặn và xóa, chỉ còn lại một số trường hợp mất tích đơn giản trên mạng.
Anh thất vọng buông điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn trời.
Trên bầu trời, vầng trăng tròn to bằng chậu rửa mặt đang lẳng lặng treo ở chính giữa, yên tĩnh không tiếng động.
“Phải có cách nào đó. . . ”
Lý Trình Di quay đầu lại nhìn quán cà phê, không trở về nữa, mà cất điện thoại di động đi về phía bến xe buýt.
Khi đi tới gần dải đường ngăn cách giữa làn xe ô tô và làn đường dành cho người đi bộ, một hàng chữ màu đen viết rõ ràng, lại một lần nữa hiện lên từ mu bàn tay phải.
Lý Trình Di không chú ý, cũng không có cách nào nhìn thấy, trong lòng anh không ngừng nghĩ đến cái ga-ra ngầm quỷ dị kia, cái mặt người to lớn quái dị kia.
Áp lực mãnh liệt cùng khủng hoảng, tràn đầy khắp cơ thể anh, nếu như không phải mạnh mẽ khống chế cơ thể, anh có lẽ đã sợ hãi đến mức cả người phát run.
Đi dọc theo dải phân cách.
Trong đầu Lý Trình Di điên cuồng nghĩ đến các loại biện pháp có thể làm cho mình thoát khỏi Góc chết.
Anh đã chuẩn bị trở về, chuẩn bị các loại vũ khí, cồn, nước, ớt bột gì gì đó, chung quy so với không có gì thì vẫn tốt hơn.
Tất cả, tất cả có thể có trợ giúp, đều nên tận dụng.
Ăn uống cũng phải chuẩn bị, vạn nhất thoát khỏi mặt quái vật kia, nhưng vẫn bị vây ở Góc chết không ra được, còn cần bổ sung dinh dưỡng.
Còn có cuộn băng cassette trong máy nghe nhạc, lúc trước anh rất có thể chính là thông qua cuộn băng cassette, mới tiến vào Góc chết.
Cho nên sau khi trở về trước tiên phải cất kỹ cái cuộn băng kia.
Ngoài ra. . . . . .
Đúng rồi! Đột nhiên trong đầu anh lóe sáng.
“Hoa văn trên mu bàn tay mình! Hoa văn kia nhìn qua rất thần bí, có lẽ có thể cho mình một ít trợ giúp chăng!”.
Trong lòng Lý Trình Di nhanh chóng dâng lên một tia hy vọng.
Anh giơ tay lên, không nhìn thấy gì trên mu bàn tay, hoa văn này cần phải có gương mới nhìn thấy.
Anh nhanh chóng đi đến trước tủ kính trưng bày của một cửa hàng quần áo, nương theo phản quang của tủ kính, nhìn về phía mu bàn tay mình.
Chương 17.
Lúc này nét chữ trên mu bàn tay đã biến mất, một lần nữa hiện ra hoa văn màu đen lúc trước.
Như vậy, thứ này nên dùng như thế nào? Có ích lợi gì?
Nhìn hoa văn màu đen trên mu bàn tay, Lý Trình Di nghĩ ra một biện pháp, anh mở camera điện thoại di động ra, lấy nét vào ngay mu bàn tay.
Quả nhiên, trên màn hình điện thoại, rõ ràng thấy được hoa văn màu đen trên mu bàn tay.
Đó là từng đóa hoa nhỏ màu đen tạo thành một mảnh hoa văn.
Chúng giống như đang lay động theo gió, tư thế chỉnh thể hơi nghiêng: Lại giống như là ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt, nhảy nhót mà thâm trầm.
“Có lẽ có bí quyết gì đó?”, Lý Trình Di nhìn hoa văn màu đen, đưa tay vuốt ve, nhưng đầu ngón tay căn bản không có cảm giác thật, giống như hoa văn này không tồn tại.
“Không thể chờ đợi, thời gian càng ngày càng ít, đi chuẩn bị những thứ khác trước!”.
Hoàn toàn không biết hoa văn này có tác dụng gì, Lý Trình Di nhanh chóng xoay người, chạy chậm về phía bến xe buýt.
Anh thấy cần phải sẵn sàng cho mọi thứ cần thiết nhanh nhất có thể.
Cho dù người đàn ông trung niên kia nói, vũ khí gì đó đều vô dụng, nhưng kia có điều là người xa lạ, lời của ông ta cũng không thể tin hoàn toàn.
Không chậm trễ, anh ngồi lên xe, lúc này không xảy ra điều gì kỳ lạ nữa: Trước khi trời tối hẳn, anh về đến cửa khu chung cư Hạnh Phúc.
Không về nhà, anh ngược lại dọc theo con đường bên ngoài khu chung cư, đi tới một chuỗi siêu thị ven đường, bắt đầu mua thức ăn để tích trữ.
Bánh bích quy nén, thịt khô, nước đóng chai, mua một túi lớn.
Mặt khác còn mua một con dao gọt hoa quả gấp, một con dao thái thịt nhọn, mấy cái bật lửa, khẩu trang. . . . . .
Khi tính mạng bị uy hiếp, Lý Trình Di bộc phát ra một ngàn phần trăm sức mạnh, chỉ mất nửa giờ, đã chuẩn bị xong.
Sau đó bắt đầu cầm điện thoại di động tìm kiếm xem còn sắm thêm cái gì.
Cuối cùng lại bổ sung một hộp cấp cứu loại nhỏ, mua ở một tiệm thuốc nhỏ bên cạnh siêu thị.
Tất cả đã sẵn sàng.
Thời gian cũng đã tới bảy giờ bốn mươi phút.
Cầm túi lớn túi nhỏ, Lý Trình Di đi vào khu chung cư, liếc mắt nhìn cửa sổ tầng năm nhà mình, không có ánh đèn.
Lúc này anh mới nhanh chóng đi vào hành lang, ấn nút thang máy lên tầng.
Trong lúc chờ thang máy đi xuống, trong lòng anh còn đang suy tư, hoa văn màu đen trên mu bàn tay phải, rốt cuộc có công dụng gì.
“Trước mình thì chắc không ai chuẩn bị gì, nếu như có sự chuẩn bị đơn giản như bình thường, vẫn có thể vượt qua Góc chết, thì những người ở trên mạng kia sẽ không bi quan như vậy: Cho nên. . . . . . ”.
Lý Trình Di trong lòng có loại cảm giác, chính mình thật sự có khả năng sống sót, có lẽ là nhờ vào hoa văn trên mu bàn tay mình.
Nhưng làm thế nào để tận dụng tác dụng của hoa văn này, anh hoàn toàn không có đầu mối.
Đinh.
Thang máy xuống đến tầng một.
Cửa chậm rãi tách ra, lộ ra không gian có chút mờ tối cũ kỹ bên trong.
Lý Trình Di đang muốn đi vào, bỗng nhiên nhìn ánh sáng lờ mờ tôi tối này, bước chân dừng lại, trong lòng mơ hồ có chút rụt rè.
Anh dừng lại trong chốc lát, cuối cùng vẫn là thu chân về, xoay người chọn cách xách đồ đi cầu thang bộ.
Một mạch đi lên đến tầng bốn, không phải anh thường xuyên chạy bộ, nếu không mang theo mười mấy cân như thế này đi một mạch lên tầng bốn, người bình thường sợ là thở không ra hơi.
Lấy chìa khóa mở cửa, trong nhà không có ai cả.
Trong phòng ba phòng ngủ một phòng khách, không gian u ám, chỉ có một chút ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ phòng khách và ánh đèn của nhà phía đối diện.
Phì phì.
Lý Trình Di thở ra một hơi, đặt túi lớn đựng đồ xuống sàn nhà phòng khách, đổi dép đi trong nhà.
Mới vừa vào cửa, anh liền chú ý tới, trên sàn nhà mơ hồ có dấu chân bẩn lưu lại.
Hiển nhiên có người đi cả giày vào nhà.
Là khách của Lý Trình Cửu? Trong lòng anh suy đoán.
Tìm một chỗ ngồi xuống, uống một ngụm nước, anh cầm điện thoại di động, lợi dụng chức năng máy ảnh, cẩn thận nghiên cứu hoa văn trên mu bàn tay phải.
“Có lẽ cần một câu thần chú?”.
Anh bắt đầu đọc các loại câu thần chú với hoa văn kia.
Cái gì mà: Alibaba vào nhà người ta dắt xe đạp ra; Vừng ơi mở ra…. Tất cả các câu thần chú mà mình nhớ ra đều đọc loạn cả lên, nhưng cái hoa văn trên tay vẫn không có phản ứng gì.
“Hay là phải nhỏ máu vào? Các truyện kiếm hiệp hay tu chân cũng thường miêu tả như vậy.
Anh cắn răng, cầm một con dao nhỏ từ phòng bếp, nhẹ nhàng đâm thủng một đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên hoa văn màu đen.
Đáng tiếc vẫn vô ích như cũ.
Chẳng lẽ vẽ lại cái hoa văn này? anh lại đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Bắt đầu tìm một tờ giấy trắng, dùng bút chì tỉ mỉ bắt đầu miêu tả hoa văn này.
Đáng tiếc chẳng có hoa tay, vẽ nửa ngày, vẽ ra hình nguệch ngoặc như trẻ con.
Vẫn không hề có phản ứng.
Bận rộn một hồi lâu, đã tám rưỡi tối.
Lý Trình Di bắt đầu hơi hơi buồn ngủ.
Anh lập tức cảnh giác.
Hai lần trước, anh tiến vào Góc chết, trước tiên đều cảm giác buồn ngủ, mà bây giờ lại tới nữa, chẳng lẽ là lần thứ ba?
Trong lòng anh căng thẳng, cố gắng giữ vững tinh thần, với tay nắm lấy lấy túi, sợ sau khi rời khỏi mình sẽ không có cách nào mang theo.
“Nếu như mình chết, có thể xuyên không một lần hay không?” Một ý niệm kỳ quái lúc này vọt lên.
Chương 18.
“Những bông hoa màu đen hoa, thật không biết là từ đâu tới, lại có thể làm được cái loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này. . . ”
Lý Trình Di trong lòng cảm khái, chết đến đít rồi, anh ngược lại không cảm thấy căng thẳng như trước nữa: Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, tựa như trong đầu thoáng trống rỗng, sáng tỏ rất nhiều, suy nghĩ cũng nhanh chóng rõ ràng. . . . . .
“Đợi đã…!”
Đột nhiên một luồng điện xẹt qua trong đầu anh.
“Hoa văn là bởi vì đám hoa màu đen kia mới xuất hiện, mình xuyên không cũng là bởi vì tiếp xúc đám hoa màu đen kia”.
Chuyên ngành người tiền thân học, cũng có liên quan đến chăm sóc thực vật: Tất cả đều liên quan đến thực vật. . .
Vậy hoa văn này có liên quan gì đến thực vật không?
Ý nghĩ này một khi liên kết lại, liền nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của Lý Trình Di.
Anh càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng.
Có thể thử xem!
Lúc này, anh nhìn quanh quất trong nhà, căn bản không có bất kỳ thực vật nào.
Vì thế xách túi, anh thay giày nhanh chóng lao ra khỏi nhà, từ cầu thang chạy như điên xuống tầng, một hơi vọt tới khe hở giữa các tầng trong khu chung cư.
Những khe hở này đều được xây dựng với những vành đai xanh hình bầu dục đơn giản.
Bên trong có cây nhỏ, cỏ xanh, hoa nhỏ.
Bên ngoài có hàng rào đơn giản, treo một tấm biển cẩn thận giẫm lên hoa cỏ.
Nhưng Lý Trình Di hiện tại đã bất chấp, anh xoay người vượt qua hàng rào, chân vừa giẫm lên bãi cỏ cơ thể nhanh chóng có phản ứng.
Hoa văn màu đen trên mu bàn tay phải, nhanh chóng vặn vẹo, nhu động, biến thành một hàng chữ rõ ràng.
“Xin giữ trong mười giây. . . Đang trong quá trình dowload khởi động”.
Lý Trình Di cầm lấy điện thoại di động bật camera soi vào mu bàn tay phải, lúc này đây, anh rõ ràng thấy được này một hàng văn tự.
Đó là chữ tiếng Hán mà anh thường dùng nhất!
Quả nhiên!! Quả nhiên không sai!! Tóc anh dựng đứng
Đếm ngược cũng bắt đầu không ngừng hiện lên trên mu bàn tay.
Sáu.
Năm.
Bốn.
Ba.
Hai.
Một.
Bụp. . . . .
Trong phút chốc, tất cả chữ viết đều biến mất: Trên mu bàn tay màu đen, lần nữa hiện lên hoa văn màu đen trước đó.
Mà một hàng tin tức vô hình, theo một cách thần bí khác, trong nháy mắt truyền vào trong đầu Lý Trình Di.
Khởi động thành công.
Ong!!
Trong nháy mắt, một làn sương mù dày đặc thâm trầm đen kịt, từ xung quanh bốn phương tám hướng bay đến.
Sương mù này bao phủ cả người Lý Trình Di.
Bốn phía hóa thành một màu đen kịt.
Đây là. . . . . . ? Anh có chút luống cuống tay chân, đứng nguyên một chỗ không dám cử động.
Đinh. . . . . .
Một tiếng vang thanh nhọn quanh quẩn, dường như ngọc thạch gõ chuông đồng, không phân biệt được là nhạc cụ gì.
Trong bóng tối, nơi xa xôi.
Một chút ánh sáng màu tím rất nhỏ chậm rãi hiện lên, sáng lóe bay tới gần.
Lý Trình Di cố gắng chăm chú nhìn, nhìn về phía ánh sáng.
Anh nhìn thấy ánh sáng màu tím đang không ngừng tới gần.
Đó là một vòng tròn màu tím.
Vòng tròn chia làm mười hai ô vuông, trong mỗi ô đều có đế thủy tinh.
Mà chính giữa vòng tròn vẫn là một màu tối thui, nhưng trong bóng tối kia, dường như có thứ gì đó đang tới gần, đang hiện lên.
Tầm mắt Lý Trình Di cũng bất giác, bị bóng tối ở trung tâm vòng tròn kia hấp dẫn.
Anh cố gắng nhìn, quan sát, cố gắng nhìn rõ cái gì đang hiện lên.
Ong!!!
Trong phút chốc, trong bóng tối sáng lên hai điểm hào quang màu bạc.
Một bộ áo giáp kim loại màu tím đen giống như đá quý trong suốt, chậm rãi hiện ra từ trong bóng tối.
Áo giáp được lắp ráp thành hình người, chỉnh thể nhìn qua giống như một người đang ngồi.
Mũ đội đầu hình thoi, trên gò má, trên trán, khắp nơi đều khắc hoa văn, văn tự cực kỳ hoa lệ phức tạp.
Sau gáy kéo dài ra một tấm thiết giáp màu xám hình X, không biết có công dụng gì?
Phần lưng hình chữ ‘Bát’ (八), đằng sau treo hai thanh đao lớn, tựa như đôi cánh khép lại.
Thanh đao được cắm trong vỏ, bên ngoài được khắc rất nhiều hoa văn tinh xảo.
Nhìn chỉnh thể, bộ áo giáp này không tính là dày, nhìn qua tựa như một bộ chiến giáp trang trí mà võ tướng thời cổ đại mặc.
Trên chi tiết, cũng có thể nhìn ra dấu vết hư hại: Cánh tay và phần che chân, cũng có thể nhìn thấy có lỗ thủng, cùng với vết nứt như mạng nhện.
Giống như nó từng trải qua vô số trận chém giết vô cùng tàn khốc.
“Thành công tải (load) Ác Chi Hoa”, một luồng thông tin vô hình chảy vào trong đầu Lý Trình Di.
“Xin hãy tự do lựa chọn mười hai loại hoa khác nhau, mỗi bông hoa có thể hình thành một Hoa Lân Y (Áo giáp hoa) và có Hoa ngữ (năng lực đặc thù của loài hoa) riêng”.
Tổng cộng có thể trồng mười hai loại Nguyệt thời Hoa Thần Vị, bổ sung xong, tất cả Hoa Lân Y dung hợp trở thành bộ Hoa Lân Y cuối cùng của bạn.
“Hoa cỏ khác nhau có năng lực Hoa ngữ khác nhau, có lộ tuyến tiến hóa khác nhau, một khi lựa chọn, sẽ vĩnh viễn chiếm cứ một Hoa Thần Vị, không thể thay đổi”
“Xin hãy lựa chọn cẩn thận”.
“Gợi ý này sẽ tự hủy trong năm giây”.
“Cuối cùng, người thừa kế, xin đừng quên ý định ban đầu của bạn khi kế thừa năng lực”.
“Hủy diệt hay sáng tạo, đều ở trong một ý niệm của bạn”.
Bóng tối đột nhiên tản đi: Lý Trình Di kinh ngạc đứng tại chỗ, trong tay còn cầm di động, hướng vào mu bàn tay phải của mình.
Hoa văn màu đen trên mu bàn tay lúc này cũng biến thành một vòng tròn màu tím đen.
Chương 19.
Vành đai tròn được phân thành mười hai ô vuông.
Mỗi một ô vuông, đều dường như tồn tại sinh mệnh, đang không ngừng hướng về phía anh phát ra tin tức khát cầu.
Chúng đang khao khát tìm kiếm những bông hoa được chỉ định.
Cái này. . . . . . Cái quái gì vậy? Tìm kiếm những bông hoa khác nhau lấp đầy mười hai ô vuông?
Anh cúi đầu nhìn vòng tròn màu tím đen trên mu bàn tay, nhất thời không biết nên hành động như thế nào.
Nhất định phải là hoa sao?
Anh nhìn bụi cỏ xanh biếc dưới chân mình: Trên đó không có hoa.
Trên bãi cỏ xanh mơn mởn, chỉ có từng khóm cây thấp màu xanh sẫm hình bánh bao cao nửa người, còn có một loạt cây cối màu đen trụi lủi không biết là loại gì.
‘Hoa! Phải đi tìm hoa ngay! Mình có thể bị kéo vào Góc chết bất cứ lúc nào! Phải nhanh lên!’.
Lý Trình Di chỉ ngẩn người một lát, lập tức lấy lại tinh thần, anh hiện tại lúc nào cũng có thể bị kéo vào Góc chết, cho nên lập tức tìm cách lấp đầy hoa mới là mấu chốt.
Lúc này, anh quét mắt nhìn xung quanh.
Bây giờ là đầu tháng năm, người xe trong khu chung cư đi tới đi lui nhưng hoa thì không thấy nhiều lắm.
Đầu tiên anh nhìn thấy, chính là khu tường bao phía xa khu chung cư, góc tường có khóm hoa trắng, vàng nhỏ đang rung rinh theo gió.
Lý Trình Di lúc này sải chân lao nhanh về phía những cánh hoa nhỏ kia.
“Mặc kệ nó là hoa gì, trước thử rồi nói sau”.
Anh chạy như điên, một mạch vọt tới góc tường kia, khom lưng, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mảnh hoa nhỏ kia.
Lúc trước chỉ cần chạm vào là được, hiện tại cũng vậy.
Trống ngực Lý Trình Di đập thình thịch, nhưng động tác trên tay lại dịu dàng dị thường, như sợ làm hư những bông hoa.
Anh vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng mà thong thả, chạm vào một bông hoa trắng nhỏ.
Bông hoa trắng nhỏ này chỉ to bằng móng tay, cánh hoa là hình phiến lá màu trắng, vây quanh một chút nhụy hoa màu vàng nhạt: Nhụy hoa kia tựa như tổ ong thu nhỏ, đầu nhụy lấm tấm những chấm vàng nhỏ bằng hạt vừng.
Cái này. . . . . . Không phải là hoa cúc dại sao? Lý Trình Di kiếp trước dù sao cũng là học chuyên ngành bảo vệ thực vật, trí nhớ mơ hồ cũng nhận ra loại này hoa nhỏ tên.
Anh không để ý được nhiều như vậy nữa, trước thử xem năng lực của Ác Chi Hoa thế nào đã.
Khi đầu ngón tay không ngừng tới gần bông hoa, hô hấp của anh cũng nhanh chóng đè xuống, trở nên nhẹ hơn.
Anh đang quan sát cẩn thận, xem năng lực này rốt cuộc là dùng cách gì để phát huy tác dụng.
Phốc.
Rốt cục, móng tay ngón trỏ nhẹ nhàng đụng phải bông cúc dại màu trắng nhụy vàng kia.
Một tia khí tức tựa như điện xẹt, trong nháy mắt từ mép cánh hoa chảy ra, chui vào ngón tay Lý Trình Di.
Sau đó tia khí tức này từ ngón tay, chảy tới mu bàn tay, chui vào một ô vuông trong vòng tròn màu tím đen kia.
Cùng lúc đó, một luồng tin tức liên quan chảy vào trong đầu Lý Trình Di.
“Hoa cúc dại màu trắng sinh ra trên đám cỏ ven đường, sức sống ngoan cường, cho dù bị hái rụng lá cây, cũng có thể khôi phục rất nhanh sau cơn mưa: Có tác dụng thanh nhiệt giải độc dược”.
“Hoa ngữ (năng lực đặc thù của loài hoa): kiên nghị chi tâm”.
“Độ thu thập của Hoa Lân Y là một phần trăm, thông tin về số lần tiến hóa không đủ”.
“Có trồng hay không?”.
“Chú ý, chỉ có phát triển Hoa Lân Y đến cực hạn mới có thể mở ra Hoa Thần Vị: Sau đó, mới có thể trồng loại hoa thứ hai: Xin hãy cẩn thận lựa chọn”.
Một loạt tin tức chảy vào đầu khiến Lý Trình Di nhanh chóng hiểu được phương pháp sử dụng năng lực của Ác Chi Hoa này.
Hoa ngữ chính là năng lực đặc thù của các loại hoa khác nhau.
Hoa Lân Y thì giống như áo giáp, có công năng phòng hộ nhất định, có thể tăng cường sức mạnh nhất định của bản thân, tăng năng lực hoa ngữ.
‘. . . . . ’ Trầm mặc một lúc, Lý Trình Di hiểu rõ toàn bộ hệ thống năng lực của Ác Chi Hoa.
Đơn giản mà nói, chính là có thể đem các loại hoa khác nhau, chuyển hóa thành các loại siêu năng lực, cùng áo giáp đặc thù.
“Kiên nghị chi tâm. . . ” anh cẩn thận xem xét cẩn thận năng lực hoa ngữ.
“Năng lực này có ích lợi gì?”.
Không có giải thích, chỉ có cái tên văn tự đơn giản như vậy.
“Còn có mức độ thu thập Hoa Lân Y, mới một phần trăm, nói cách khác, mình ít nhất phải tìm được một trăm đóa hoa cúc dại, mới có thể đạt được Hoa Lân Y?”.
Lý Trình Di ngồi xổm xuống, tâm tư bắt đầu khởi động, nhanh chóng đưa tay chạm vào những đóa hoa cúc dại xung quanh.
Cũng may loại hoa nhỏ này khắp nơi đều có, liếc mắt nhìn góc tường khu chung cư chi chít hoa cúc.
Anh chạm vào hết bông này đến bông khác, rất nhanh độ thu thập liền tăng lên tới mười phần trăm.
Nhưng tiếp theo, tầm mắt anh liền rơi vào hoa ngũ giác màu trắng xen lẫn giữa đám hoa cúc dại.
Hoa này nhìn qua giống như một ngôi sao năm cánh mềm mại, chính giữa cánh hoa có hoa văn hình sợi vàng rất nhỏ, chính giữa nhị hoa là màu vàng sậm, xen lẫn điểm đen.
Lý Trình Di đưa tay nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa này.
Nhất thời một luồng tin tức mới chảy vào trong đầu anh.
“Bụi cây kinh thường lục ven đường, rễ cây và lá cây đều có thể làm thuốc, có tác dụng sơ can giải uất (điều trị các bệnh về tinh thần và thần trí), thanh nhiệt lợi thấp, có thể trị viêm gan cấp tính, phong thấp, đau lưng mỏi gối, bệnh dại. . . . . . ”.
“Hoa ngữ: tương tư kính”.
“Độ thu thập của Hoa Lân Y là ba phàn trăm: Thông tin về số lần tiến hóa không đủ”.
“Có trồng hay không?”.
Chương 20.
Không cung cấp thông tin về năng lực hoa ngữ thực dụng hơn một chút sao?
Trong lòng Lý Trình Di bắt đầu nóng nảy.
Cái này cái gì mà Tương tư kính, vừa nhìn đã thấy không thích hợp cho cứu mạng sinh tồn, còn không bằng kiên nghị chi tâm vừa rồi.
Anh nhanh chóng đứng dậy, quét mắt nhìn xung quanh.
Xung quanh từng tòa nhà dân cư màu xám trắng yên tĩnh đứng sừng sững, như những người khổng lồ màu trắng trầm mặc.
Xa xa tại lối ra ga-ra ngầm, một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy ra, ánh đèn xe trong chạng vạng tối kéo ra hai vệt sáng màu trắng.
Lốp xe nghiền qua mặt đất xám đen, cuốn lên một chiếc lá nhỏ màu vàng xanh.
Lý Trình Di đứng thẳng dậy, ánh mắt nhanh chóng quét qua xung quanh, anh có thể cảm giác được thời gian không còn nhiều.
Đây là một loại cảm giác không cách nào biểu đạt, không biết vì sao, anh chỉ biết, Góc chết sắp tới.
“Mình phải nhanh lên! Càng sớm càng tốt!”.
Đột nhiên, ánh mắt anh quét thấy ở giữa chung cư có một Đình để mọi người dừng chân tránh nắng, không biết là nhà ai dựng một cái giá gỗ ở đó.
Trên giá gỗ hình vuông, có từng chùm hoa nhỏ màu tím đang rủ xuống.
Màu sắc hoa có chút tối đi, hình như nở được một thời gian, trên mặt đất cũng rơi rất nhiều, còn có cành hoa bị trẻ con bẻ gãy khi chơi đùa.
Lúc này trong đình nghỉ mát thì có hai đứa trẻ chừng bảy, tám tuổi đang cầm gậy vụt vào chùm hoa
Lý Trình Di hít sâu một hơi, vội vàng phóng về phía chùm hoa màu tím.
Trong vòng mười mấy giây, anh bước nhanh vọt tới dưới giá gỗ trồng hoa màu tím, thở hồng hộc, một tay bắt lấy một chùm hoa màu tím rủ xuống.
Hoa này rất đẹp, thân hoa hình ống, cánh hoa màu tìm từ ngoài vào trong, màu tím dần dần nhạt đi, cho đến khi biến thành thuần trắng.
Một chùm hoa, rủ từ trên xuống dưới, tựa như chùm nho, phía trên có ít nhất mấy chục bông hoa.
Hơn nữa hoa nở, cũng từ trên xuống dưới giảm dần.
Hương hoa cũng rất nhạt, nếu không ghé sát vào, căn bản không ngửi thấy gì.
Lý Trình Di đưa tay qua, lập tức truyền đến tin tức.
“Hoa Tử Đằng, có tính đề kháng mạnh mẽ với Sulfur dioxide, Hydro peroxide và các loại khí độc hại khác, có thể hấp thụ bụi nổi trong không khí, diệt côn trùng, giảm đau …. Dược tính là ôn, có độc tính nhẹ, không thể dùng lâu dài”.
“Hoa Ngữ: Trầm Túy chi thủ”.
“Độ thu thập của Hoa Lân Y là ba phần trăm: Số lần tiến hóa hai”.
“Trồng hay không?”.
“Số lượng đủ nhiều, năng lực hoa ngữ nếu giống như miêu tả có lẽ cũng có chút hữu dụng, còn cái số lần tiến hóa kia là cái gì?”.
Trong lòng Lý Trình Di nhanh chóng tính toán so sánh.
So với hai loại trước, năng lực hoa ngữ của Tử Đằng hình như càng có giá trị thực dụng.
Nếu có thể làm cho quái vật mặt người kia dời đi sự chú ý. . . . . .
Anh đứng tại chỗ, một tay cầm lấy hoa Tử Đằng thì thào lẩm bẩm; nhìn hai đứa nhóc còn đang chơi, mơ hồ có chút lùi bước, không biết anh bị làm sao.
Chỉ chốc lát sau hai đứa nhóc chạy đến chỗ khác chơi, không quật vào Tử Đằng nữa.
Chính là nó!!
Rốt cục, Lý Trình Di nhìn bảy tám chùm hoa Tử Đằng treo trên giá gỗ xung quanh, trong lòng xác định.
Trong lòng anh vừa mới xác định, luồng thông tin vừa mới hỏi có trồng hay không lập tức tự động biến mất.
Một tia khí tức mát mẻ, không ngừng từ hoa Tử Đằng chảy ra, chui vào đầu ngón tay anh, chảy vào mu bàn tay phải, chảy vào một ô vuông trên vòng tròn màu tím.
“Lấp vào Nguyệt thời hoa vị là Tử Đằng”.
“Độ thu thập của Hoa Lân Y là năm phần trăm: Độ thu thập đạt tới một trăm mới thực chất hóa Hoa Lân Y: Xin hãy thu thập thêm hoa Tử Đằng”.
Ánh mắt Lý Trình Di mang theo một tia chờ đợi, một tia cuồng nhiệt.
Anh nhanh chóng buông hoa trong tay ra, lại đi chạm vào một chùm hoa khác.
Cùng với việc anh chạm vào các đóa hoa, những tia khí tức mát mẻ không ngừng chảy vào mu bàn tay anh.
Mà độ thu thập Hoa Lân Y của Hoa Tử Đằng cũng đang nhanh chóng tăng lên.
Từ năm phần trăm ban đầu, nó nhanh chóng tăng lên hai mươi tám phần trăm.
Nhưng đến hai mươi tám về sau, toàn bộ hoa Tử Đằng nơi này đều bị hấp thu.
Hết rồi sao? anh nhìn quanh, nhưng cũng không tìm thấy hoa Tử Đằng nào khác.
Nơi này hoa Tử Đằng, ít nhất đều có trên trăm đóa, quả nhiên vẫn là không thể lấp đầy mức độ thu thập Hoa Lân Y.
Điều này làm cho Lý Trình Di có chút hối hận, không lựa chọn cúc dại lúc trước.
Dù sao góc tường cúc dại khắp nơi đều có, có lẽ có thể gom đủ độ thu thập của Hoa Lân Y, mở ra loại áo giáp vũ trang thần bí này.
Nhưng hiện tại sau khi xác định, tất cả đều đã muộn.
Sau khi xác định xung quanh không còn hoa Tử Đằng nữa, Lý Trình Di nhanh chóng chạy về phía nhà.
Anh cần mang theo các loại đạo cụ, đồ ăn thức uống đã mua lúc trước.
Trên đường chạy như điên, anh chỉ tốn ba phút, liền về đến nhà, khoác cái túi đã đóng gói lên mình.
Nhấc túi lên, anh không nói hai lời, liền đóng cửa lần nữa lao ra khỏi nhà: Thừa dịp còn có thời gian, anh dự định đi qua khu chung cư đối diện nhìn xem, nói không chừng bên kia cũng có hoa Tử Đằng.
Không vào thang máy, Lý Trình Di ôm túi, từ cầu thang bộ đi xuống, lao ra khỏi cửa, chạy như điên dọc theo làn xe của khu chung cư.
Ra khỏi cửa khu chung cư, anh đột nhiên dừng lại, nhớ tới cái gì đó, nhanh chóng nhìn xung quanh.
“Trong công viên nhỏ chắc chắn có rất nhiều hoa”. Trong lòng anh lập tức phản ứng.