1. Home
  2. Khoa Huyễn
  3. [Dịch] Góc Chết Bí Mật
  4. Tập 4: Thực sự không còn quái vật nữa (c31-c40)

[Dịch] Góc Chết Bí Mật

Tập 4: Thực sự không còn quái vật nữa (c31-c40)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 31:Thực sự không còn quái vật nữa

Anh đưa tay mở cửa phòng kỹ thuật, bên trong trống rỗng, sau đó lại đóng lại, phát ra tiếng vang nhỏ.Thực sự không còn quái vật nữa.

“Làm thế nào để tìm được lối ra, cô có ý kiến gì không?”. Nếu đối phương không tin quái vật, anh cũng không nhắc tới điểm ấy: Hiện tại quan trọng nhất không phải chứng minh có quái vật hay không, mà là tìm được lối ra.

“Anh nói anh là từ tầng dưới cùng đi lên, đúng không?”, Mạnh Đông Đông hỏi.

“Đúng”.

“Dọc theo đường đi nhìn thấy đều là cảnh tượng giống nhau, duy nhất có thể mở ra, chính là cái cửa nhỏ của gian phòng kỹ thuật này, đúng không?”

“Chắc vậy, tôi chỉ có thể xác định hai cánh cửa có thể mở”, Lý Trình Di trả lời: Cái gọi là hai cánh cửa, chính là hai lần quái vật đi ra khỏi cửa.

“Đủ rồi: Phân tích đơn giản thì hy vọng ra ngoài của chúng ta rất có thể nằm trong phòng kỹ thuật”, Mạnh Đông Đông nghiêm túc nói.

Lý Trình Di nghe vậy, nhíu mày, xông vào phòng kỹ thuật khác gì liều chết?

“Cho dù cô có tin hay không, khi cửa phòng kỹ thuật mở từ phía trong ra thì chớ để nó mở ra: Cái này rất nguy hiểm!”

“Quái vật gì gì đó đều là lời nói vô căn cứ”, Mạnh Đông Đông nhíu mày nói.

“Mà có quái vật đi chăng nữa thì ra một con tôi giết một con, tôi đã chịu quá đủ với cái nơi quái quỷ này rồi”.

Lý Trình Di đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

Lại có người?

Anh nhanh chóng nhìn về phía có tiếng nói.

Chỉ thấy ở chỗ rẽ, từ trên đi xuống một người thanh niên trẻ tuổi cao lớn.

Người này mày rậm mắt to, mặc áo T-shirt ngắn màu trắng, cổ áo kẹp micro, làn da màu nâu rắn chắc mà cường tráng, để đầu đinh.

Xa xa nhìn lại, có thể thấy rõ ràng trên mặt anh toát ra vẻ bình tĩnh cùng trầm ổn, phảng phất dường như cái gì cũng không thể làm cho anh dao động.

Quan trọng nhất là, trong tay anh còn mang theo một khẩu súng lục màu đen, báng súng rất dày, họng súng có một vòng trang trí màu bạc, rất là bắt mắt.

Súng!

Không đợi Lý Trình Di xác định đó có phải là súng thật hay không.

Người này đã bước nhanh về phía hai người, đứng lại.

“Có người nói tôi muốn chết thì đi vào cái nơi quỷ quái này thì sẽ chẳng còn đường ra, hắc hắc. . . ” Anh ta cười lạnh, “Con mẹ nó, tôi không tin!”.

Anh ta giơ tay lên, mở chốt an toàn súng, phát ra tiếng răng rắc.

Súng thật!?

Lý Trình Di và Mạnh Đông Đông trong lòng đều sợ hãi, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, trong cuộc sống hàng ngày của mình, sẽ gặp phải người mang súng.

Loại đồ vật như súng, ở Nghi Quốc bị quản lý rất nghiêm, nếu muốn cầm súng, nhất định phải là nhân viên trong các ngành đặc thù như cảnh sát, bảo vệ cấp cao, quân nhân. . . .

Người đàn ông trước mắt này lại có thể cầm theo một khẩu súng có thể thấy nghề nghiệp của anh ta rất có thể không tầm thường.

“Quái vật đâu?” ánh mắt người đàn ông nhìn về phía Lý Trình Di, “Vừa rồi anh nói có quái vật?”.

“. . . ” Lý Trình Di không lên tiếng, anh rõ ràng nhìn ra người đàn ông trước mắt này có thái độ không đúng đối với anh.

Hai mắt đối phương nheo lại, thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt nhìn mình mơ hồ mang theo ý tứ khó hiểu.

“Trả lời đi, vừa rồi là anh nói?”, người đàn ông tiến lên một bước, “Quái vật đâu? Có thể đưa ra chứng cứ không?”.

Lý Trình Di không nói gì, tất cả dấu vết đều tự động biến mất.

Điều này làm cho anh đi đâu tìm dấu vết đây?

Bốp

Người đàn ông giơ súng, nhắm ngay Lý Trình Di.

Bùm.

Tiếng súng vang lên.

Cả người Lý Trình Di run lên, dưới chân có thêm một cái hố nông.

“Hiện tại, anh có thể đi được rồi đấy”. Người đàn ông lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.

“. . . “Sắc mặt Lý Trình Di cực kỳ khó coi, cảm giác tim đập thình thịch: Trong nháy mắt vừa rồi, anh cho rằng mình thật sự bị trúng đạn.

Nhưng cũng may, người nọ cũng không phải thật sự muốn giết anh.

“Tôi không biết vì sao anh lại có thái độ này với tôi, nhưng như tôi đã nói, những cánh cửa này rất nguy hiểm, mọi người tốt nhất. . . ”

“Đi đi!”, Lý Trình Di còn chưa nói xong, đã bị người đàn ông kia lớn tiếng ngắt lời.

“Còn cô tôi khuyên nên tránh xa anh ta ra một chút, tôi nghi ngờ anh ta có vấn đề về tâm thần”. Người đàn ông vừa nhắm Lý Trình Di, vừa hất cằm về phía Mạnh Đông Đông, thần sắc trong mắt càng thêm nồng đậm.

Mạnh Đông Đông không nói một lời nhanh chóng đi tới phía sau người đàn ông, người đàn ông cường tráng trước mắt này hiển nhiên đáng tin cậy hơn Lý Trình Di nhiều.

Không chỉ là khí chất bình tĩnh trầm ổn của đối phương, còn có khẩu súng lục lúc nào cũng có thể thật sự nhả đạn kia

Không chú ý tới động tác quả quyết của Mạnh Đông Đông, lúc này toàn bộ lực chú ý của Lý Trình Di đều tập trung vào khẩu súng lục đang ngắm vào mình.

Anh không biết vì sao người nọ có thái độ này đối với anh, nhưng lúc này cách xử lý tốt nhất, chính là rời đi trước.

Dừng một chút, anh chậm rãi lui về phía sau, sau đó đưa tay xách túi đồ ăn của mình.

“Bỏ xuống!”

Người đàn ông kia quát lớn.

“Đây là đồ của tôi”, Lý Trình Di mở miệng giải thích.

“Tôi bảo bỏ xuống”. Người đàn ông lại lên tiếng, ngón tay nhấn vào cò súng.

Sắc mặt Lý Trình Di căng thẳng, một lần nữa buông cái túi ra, giơ tay lên, chậm rãi lui ra phía sau.

Lui mãi đến gần hai mươi mét, trong lòng anh không những không thả lỏng, ngược lại càng căng thẳng.

Nếu đúng như anh đoán thì. . .

Lý Trình Di gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông đang nhắm khẩu súng lục vào anh.

Giờ này khắc này, sự sống chết của anh hoàn toàn do đối phương nắm giữ: Điều này khiến anh cảm thấy bất lực cũng như cực kỳ sợ hãi, tóc gáy anh dựng hết cả lên, cả người mơ hồ có chút cứng ngắc.

Cũng may đối phương không có ý trực tiếp giết người, chỉ là buộc anh không ngừng lui về phía sau, lui mãi đến chỗ rẽ, mới chậm rãi buông súng xuống.

Chương 32.

Lý Trình Di lui đến sườn dốc, mãi đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia và Mạnh Đông Đông, mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Cơ thể cứng ngắc của anh lúc này cũng chậm rãi được thả lỏng.

Vừa rồi khi anh lui về phía sau, nhiều lần đều muốn lăn sang một bên, tránh né họng súng: Nhưng anh đều nhịn xuống.

Anh chưa từng luyện tập qua tránh né xạ kích như thế nào, cũng chưa luyện tập qua lăn như thế nào: Không chừng nếu lăn không đúng cách có thể kích thích đối phương, dẫn đến hậu quả càng phiền toái.

Hơn nữa, từ biểu hiện của người nọ, hắn ta hẳn là có chuẩn bị mà đến, khác với Mạnh Đông Đông, người thứ ba này tuyệt đối biết những phiền toái của Góc chết.

Vậy là. . . . . . Anh ta ăn cắp thức ăn của mình. . .

Lý Trình Di dựa lưng vào tường, để cho xúc cảm lạnh lẽo tận lực làm nguội đi cảm xúc trong lòng.

Trong không gian hoàn toàn khép kín này, không chỉ có mối đe dọa quái vật, chế độ ăn uống chắc chắn là rất quan trọng.

Nhưng bây giờ, hắn ta đã lấy đi những gì anh đã chuẩn bị. . .

Ở trong túi kia, anh không chỉ có đồ ăn, còn có đồ sơ cứu đơn giản.

Thời khắc mấu chốt, những thứ này đều là bảo bối cứu mạng.

Nhưng hiện tại, đều bị người đàn ông kia lấy đi.

Nếu như mình còn có Hoa Lân Y. . . . . . Trong lòng Lý Trình Di hiện lên ý nghĩ, nhưng ý nghĩ này thoáng qua rồi biến mất.

Sức mạnh của Hoa Lân Y rốt cuộc được bao nhiêu, có thể ngăn cản viên đạn hay không?

Anh không biết.

Anh chỉ biết là, mặc vào Hoa Lân Y, tố chất toàn thân đều tăng lên không ít.

Cộng thêm với năng lực hoa ngữ, đối mặt súng ống, tuyệt đối tốt hơn bây giờ rất nhiều!

“Sau khi ra ngoài, nhất định phải cố gắng khai thác các loại năng lực của Ác Chi Hoa! Lần này thật sự quá vội vàng!”.

Trong mắt Lý Trình Di chứa vẻ lo lắng, trong lòng hăng hái hạ quyết tâm.

Anh không bao giờ muốn, tuyệt đối không muốn, lại bị người dùng súng chĩa vào mình uy hiếp.

Chuyện như vậy, tuyệt không thể có lần thứ hai!

Anh thở ra một hơi, không dám tiếp tục đứng ở tầng này, lúc này xoay người đi lên tầng trên.

Không có đồ ăn bổ sung, anh phải nhanh chóng tìm cách rời đi.

May mắn chính là, anh không đem tất cả trứng đặt vào một rổ, quận băng cassette và tai nghe anh đều cất trong người.

Khi anh vừa mới đi tới thế giới này, bài hát trong cuộn băng cassette đã phát đi phát lại ca khúc, đây là điềm báo Góc chết.

Băng cassette cùng với đài cassette còn có tai nghe, đều ở trong túi áo khoác của anh.

Anh dự định tìm một chỗ, thử lặp lại lần cảnh báo đầu tiên, xem có thể tìm được biện pháp ra ngoài hay không?

Nhấc chân lên, anh hướng về phía khúc cua sườn dốc nhưng khi chưa đi được mấy bước.

Két.

Đột nhiên một tiếng vang rất nhỏ, từ phía sau bay tới.

Thanh âm rất rõ ràng, trong hoàn cảnh trống trải khép kín này, Lý Trình Di rất nhanh nghe thấy rõ ràng, đây là tiếng tay nắm cửa phòng kỹ thuật vặn vẹo!

Tóc gáy dựng đứng, cơ thể đột nhiên căng thẳng, nhanh chân bỏ chạy.

Hiện tại không có Hoa Lân Y ở đây, anh không thể nào là đối thủ của mặt quái vật kia.

Nhưng vừa mới chuẩn bị chạy trốn, bước chân bỗng chùng xuống.

“Nếu như bọn họ bị quái vật truy sát, như vậy mình có thể. . . ”

Trong lòng Lý Trình Di hiện lên ý nghĩ này.

Có Trầm Túy Chi Thủ, anh có lẽ có thể thử một chút, nhân cơ hội đoạt lại đồ của mình, hơn nữa có người ngăn cản quái vật, năng lực hoa ngữ sử dụng lúc đó cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Dừng bước lại, anh kiễng chân, xoay người về phía sau, lặng lẽ đi tới bên góc cua, hé mắt nhìn về phía người đàn ông cầm súng và Mạnh Đông Đông.

Góc cua cách mấy người hơn trăm mét, khó có thể nhìn thấy rõ: Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai người kia đều quay mặt phía cánh cửa nhỏ phòng kỹ thuật, dường như đang nói cái gì.

Lý Trình Di nghĩ nghĩ, nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở chức năng chụp ảnh, sau đó phóng to.

Bỗng chốc cảnh tượng phía xa hiện ra rõ ràng trong điện thoại di động.

So với nhìn trộm, nhìn qua camera điện thoại di động còn an toàn hơn rất nhiều.

Trong màn hình điện thoại di động, anh dũng hai tay phóng to, sau đó lấy nét vào người, bỗng chốc hình ảnh rõ ràng hơn rất nhiều.

Trên màn hình, người đàn ông cầm súng đang thần sắc cảnh giác nhìn chằm chằm phòng kỹ thuật, họng súng nâng cao ngắm về phía cửa.

Mạnh Đông Đông thì đứng ở một bên, thần sắc có chút kỳ quái, dường như là nghi hoặc.

Hiển nhiên cô vừa mới mở cửa nhỏ, phát hiện bên trong không có cái gì, hiện tại nơi đó lại đột nhiên xuất hiện động tĩnh, điều này làm cho cô bắt đầu cảnh giác.

Ngón tay Lý Trình Di ấn lấy nét vào tay nắm cửa.

Trên cánh cửa nhỏ phòng kỹ thuật màu đỏ, tay nắm cửa màu trắng, đang chậm rãi chuyển động xuống.

Lúc này Mạnh Đông Đông mở miệng nói gì đó với người đàn ông cầm súng.

Môi người đàn ông mấp máy, trả lời vài câu, nhưng vẫn nhắm vào cửa nhỏ phòng kỹ thuật, thần sắc lạnh như băng.

Xem ra anh ta rất tự tin.

Lý Trình Di lúc này đã muốn chạy, nhưng anh vẫn kiên trì ở lại đó, anh cũng muốn nhìn một chút, súng ống có làm gì được mặt quái vật kia không

Răng rắc.

Cánh cửa nhỏ cuối cùng cũng mở ra.

Một khe hở đã được mở ra.

Trong sự kinh hãi của Mạnh Đông Đông cùng người đàn ông cầm súng, trong khe cửa, chậm rãi bay ra một cái đầu người màu đen trắng cao hơn hai mét, rộng hơn một mét.

A!!!

Tiếng thét chói tai của Mạnh Đông Đông nổ tung, ngay sau đó là tiếng người đàn ông hoảng sợ mắng chửi, còn có tiếng súng vang lên.

Pằng! Pằng! Pằng! Pằng

Chương 33.

Liên tiếp những tiếng nổ súng, toàn bộ đều bắn chính xác vào gương mặt khổng lồ kia, mục tiêu lớn như vậy, cho dù tay người đàn ông run rẩy, đánh loạn xạ cũng trúng.

Nhưng viên đạn chỉ xuyên qua giữa mặt người vài lỗ, cái lỗ còn nhanh chóng khép lại, biến mất.

Gương mặt đen trắng bay về phía hai người, tốc độ còn nhanh hơn so với lần trước nó tấn công anh.

Lúc này Lý Trình Di cũng kịp phản ứng, cất điện thoại đi, xoay người chạy như điên lên tầng trên.

Vốn anh còn định lấy lại đồ, nhưng nhìn tốc độ di chuyển của mặt người kia nhanh hơn, anh liền biết, mình không có cơ hội.

Cho nên anh quyết đoán cất điện thoại bỏ chạy.

Phù

Phù

Phù

Lý Trình Di thở hổn hển, một hơi chạy lên tầng trên, không dừng lại, tiếp tục chạy nước rút.

Chạy một mạch lên tầng trên, anh bắt đầu cảm giác hoa mắt, đầu cảm giác mệt mỏi, muốn ngủ, đồng thời ngực cố gắng thở, lại luôn cảm giác thiếu dưỡng khí.

Hai chân cũng mềm nhũn đến mức gần như khụy xuống, sắp không đỡ nổi cơ thể, lúc nào có thể muốn ngã xuống đất.

Tim đập thình thịch, ngay cả huyệt Thái Dương cũng giật giật.

Lỗ tai bắt đầu không nghe thấy tiếng động bên ngoài, ngoại trừ tiếng tim đập, còn lại tất cả những thứ khác đều như bị bịt kín một màng da thật dày.

Đây là điềm báo thể lực cạn kiệt.

“Không được! Phải tìm chỗ trốn: Nếu như mình đoán không sai, quái vật kia có thời hạn dừng lại, chỉ cần chờ nó dừng lại thì mình có thể sống sót”.

Lý Trình Di trong lòng sáng tỏ, bắt đầu cố gắng quét mắt nhìn ga-ra tầng này.

Anh cố gắng khống chế cơn hoa mắt, tìm được một góc, bước nhanh về phía đó.

Chỉ là mới lao đi được một nửa đường, anh đột nhiên cảm giác bên người, dường như có cái gì thoáng qua.

‘!? ’ Anh nhanh chóng dừng lại, quay đầu nhìn.

Lại thấy anh đi qua một chỗ trên mặt tường trắng, không biết từ lúc nào, tự nhiên có thêm một khe tường chật hẹp u ám.

Khe tường kia nằm ở bên cạnh hình trụ chịu lực, vừa vặn ở trong bóng tối của ánh đèn, không nhìn kỹ rất dễ dàng bị bỏ qua.

Khe hở không rộng, vừa vặn đủ cho một người nghiêng người đi vào, bên cạnh lỗ hổng còn có một ấn ký màu đen thật nhỏ.

Lý Trình Di từ bên ngoài nhìn vào trong, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen, không biết khe hở này sâu bao nhiêu: Ánh đèn bên ngoài chỉ có thể chiếu sáng vào độ sâu ước chừng một mét.

Lúc trước mình cũng tới, tuyệt đối không có khe hở này! Trong lòng anh gần như khẳng định.

Để tìm kiếm lối ra, lúc trước mỗi bước đi anh đều nhìn ngó, mỗi một tấc vách tường đều xem qua, không có khả năng bỏ sót một khe hở lớn như vậy.

Nhưng bây giờ. . . . . .

Dừng lại đó, Lý Trình Di nghe được tiếng súng, cùng tiếng bước chân dồn dập.

Anh biết thời gian cho mình lựa chọn không còn nhiều lắm.

Đánh cược một phen!

Anh cắn răng, bước nhanh về phía khe hở.

Thay vì gửi gắm hy vọng vào thể lực sắp cạn kiệt của mình, không bằng thử khe hở đột nhiên xuất hiện này.

Trong ga-ra ngầm bất biến này, khe hở đột nhiên xuất hiện này, rất có thể chính là biến số duy nhất có thể rời đi.

Bùm.

Đang lúc anh sắp lao vào khe hở, bỗng nhiên một tia lửa nổ tung trên tường.

“Đứng lại!”, giọng nói của người đàn ông cầm súng vừa rồi lại một lần nữa vang lên.

“Quả nhiên. . . . . . Quả nhiên xuất hiện! Ha ha ha!”. Anh ta từ chỗ rẽ vọt tới phía Lý Trình Di.

Hiển nhiên, anh ta dường như đã sớm biết sẽ xuất hiện khe hở, còn không biết đuổi theo như thế nào.

“Anh!”, Người đàn ông vừa chạy vừa cầm súng nhắm vào Lý Trình Di: “Đi qua dẫn quái vật kia đi!”

Lúc này Lý Trình Di mới nhìn thấy, phía sau người đàn ông một khuôn mặt khổng lồ đang đuổi theo.

Khuôn mặt đen trắng cao hai mét kia, đang lơ lửng giữa không trung, thần sắc đờ dẫn, khóe miệng tản ra khí đen kịt, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn người đàn ông kia một chút.

Hai người cách nhau chừng mười thước, theo thời gian thì khoảng cách ngày càng rút ngắn.

Mà người phụ nữ Mạnh Đông Đông kia đã không biết đi nơi nào.

Bị họng súng nhắm trúng, cả người Lý Trình Di cứng đờ, nhìn khe hở gần trong gang tấc trước mắt, không dám nhúc nhích.

Là liều một phen xông vào, hay là ở lại dùng Trầm Túy Chi Thủ đọ sức cùng quái vật?

Tiếng bước chân lộp bộp nhanh chóng tới gần.

Người đàn ông cầm súng và mặt người cũng đang nhanh chóng lao về phía anh.

Lý Trình Di cứng đờ trong đầu nhanh chóng lóe ra các loại ý niệm: Thời gian dường như chậm lại vào lúc này.

Trán anh mồ hôi tuôn ra như suối, lấp lánh phản xạ ánh sáng trắng lạnh trong ga-ra, từng hạt chảy xuôi xuống.

Có giọt xẹt qua sống mũi, có giọt chảy vào mắt.

Nhưng anh không dám chớp mắt, hoặc là nói đã quên chớp mắt.

Làm sao bây giờ!?

Làm sao bây giờ!?

Làm sao bây giờ!?

Lý Trình Di nhìn người đàn ông cầm súng và mặt người khổng lồ không ngừng tới gần, trong đầu sôi trào.

Cuối cùng.

Người đàn ông lập tức chạy đến trước khe hở, họng súng chĩa về phía Lý Trình Di.

“Dẫn nó đi! Nhanh!”.

Hắn ta rống lên, trong cái miệng há to thậm chí còn có thể nhìn thấy hàm răng ố vàng hoen khói thuốc.

Thanh âm phảng phất từ xa lúc ẩn lúc hiện bay tới

“Chết bây giờ hay đợi lát nữa có thể chết?”.

Lý Trình Di biết mình không có lựa chọn.

A!!

Anh cắn chặt răng, phát ra một tiếng gầm nhẹ chỉ có mình có thể nghe được.

Mạch máu phảng phất nổ tung, hai mắt đỏ ngầu.

Lý Trình Di đột nhiên xoay người, dùng tốc độ cao nhất xông về phía quái vật mặt người khổng lồ kia.

Xì.

Chương 34.

Trong phút chốc, anh và người đàn ông cầm súng lướt qua nhau.

Tay anh sượt nhẹ qua tay đối phương.

Sau đó không dừng lại chút nào, ấn vào vách tường bên phải.

Phụt.

Phát động năng lực hoa ngữ!

Ác Chi Hoa – Trầm Túy Chi Thủ!

Một kết nối vô hình ngay lập tức kết nối người với bức tường.

Người đàn ông thảm thiết kêu lên một tiếng, cả người không tự chủ được bị một cỗ ngoại lực kéo, dính vào vách tường, không thể động đậy.

Súng lục tuột khỏi tay rơi xuống đất.

Lý Trình Di cấp tốc xoay người xông về phía khe hở, cũng không quay đầu lại.

Răng rắc!

Một mảnh máu đỏ tươi từ phía sau bắn ra, đem mặt đất phía sau anh nhuộm thành đỏ tươi.

Ngay sau đó, là những tiếng nhai nhỏ, kèm theo tiếng xương cốt bị nhai nát giòn vang.

Lúc này toàn thân Lý Trình Di gần như hư thoát, thể lực tiêu hao đến mức cực hạn, nhưng trong đầu lại chưa bao giờ bình tĩnh như vậy.

Anh đi trong khe hở, nghiêng người quay đầu lại.

Bên ngoài khe hở, mặt người đen trắng to lớn, đang nhấc lên một cái chân người cường tráng, nhét vào trong miệng.

Máu theo chỗ đứt ở chân phun ra, rơi đầy đất.

Nương theo tiếng nhai nuốt chói tai của mặt người, hết thảy trước mắt cũng bắt đầu chậm rãi mơ hồ, phai nhạt.

Bóng tối dần dần bao phủ tầm nhìn.

Một loại mệt mỏi cùng mê muội thâm trầm, trong nháy mắt dâng lên hai mắt.

Anh không tự chủ được nhắm hai mắt lại.

Không bao lâu, thanh âm chói tai nhanh chóng rời xa, thay vào đó, là làn gió nhè nhẹ thổi qua bên tai, phát ra tiếng hô vang.

Trong gió xen lẫn hương hoa, xen lẫn hơi thở cỏ xanh.

Xì.

Lý Trình Di mở mắt lần nữa.

Anh đang đứng ở giữa đường chạy công viên nhỏ, kinh ngạc ngẩn người, không biết đứng bao lâu.

Ra rồi.

Sự thật xuất hiện đột ngột, không cho anh kịp cảm nhận một chút thư thái: Anh không nhúc nhích, đứng im tại chỗ, cúi đầu, đồng tử hai mắt hơi khuếch tán, giống như ngây dại.

Trong bóng tối, gió nhè nhẹ thổi bay mái tóc màu đen của anh về bên trái.

Giữa đám tóc lòa xòa, một đôi mắt còn lưu lại chút tia máu, phản xạ với ánh đèn mờ tối xung quanh.

“Thật sự, đi ra được rồi. . . ”

Lý Trình Di giơ hai tay lên, yên lặng ngồi xổm xuống, che mặt.

Anh không biết tại sao mình lại như thế, anh chỉ biết mình mệt chết đi sống lại.

Và.

Có nhiều thứ, dường như từ lúc anh vừa mới xoay người, trong nháy mắt quyết định dùng năng lực hoa ngữ, liền hoàn toàn không giống nhau.

Lạch cạch.

Dưới ánh trăng âm u, một đôi giày da nam màu nâu đen lẳng lặng đi tới trước người anh.

Bên ngoài đôi giày có hai nút kim loại màu bạc dựng thẳng, mu bàn chân trơn bóng như gương, mơ hồ phản chiếu bóng dáng vặn vẹo của Lý Trình Di lúc này.

Xem ra cậu rất may mắn.

Trong bóng tối, một giọng nam trầm thấp truyền đến.

Ngay sau đó là tiếng bật lửa châm thuốc lá, một chút màu đỏ nhanh chóng sáng lên, khói thuốc dài nhỏ theo gió tản ra.

Mặc dù chỉ là tạm thời.

Lý Trình Di yên lặng buông tay ra, chậm rãi ngẩng đầu, khóe mắt lại bắt đầu chảy máu.

Hai vết máu theo bên mặt chảy xuôi xuống, vẽ ra hai đường đỏ.

Anh nhận ra đối phương, chính là người đàn ông trung niên đã nói chuyện với anh trước cửa quán cà phê.

“Còn chưa kết thúc sao?”. Anh hỏi, giọng nói mang theo áp lực trầm thấp mà mình cũng không phát hiện.

“Đương nhiên: Có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không kết thúc”. Người đàn ông trả lời, nhẹ nhàng hít một hơi thuốc, “Vốn tôi không ôm hy vọng nhiều đối với cậu, không nghĩ tới tìm được mấy người, sống sót cũng chỉ có mình cậu”.

Ông ta phun khói thuốc, tiện tay ném tàn thuốc, dùng chân di nát.

Sau đó cúi đầu nhìn Lý Trình Di lúc này.

“Một tháng 20 nghìn, bao ăn bao ở, cuối tuần có hai ngày nghỉ, thời gian làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, tiền lương trả theo ngày”.

Ông ta vươn tay, trải ra.

“Làm trợ lý của tôi chứ?”.

“. . . ” Lý Trình Di ngẩn ngơ, thời gian yên tĩnh vừa rồi làm cho anh ít nhiều khôi phục chút thể lực.

Lúc này nhìn bàn tay dang ra với anh.

Cánh tay từ trong áo khoác đen vươn ra, làn da vàng nhạt, nhẽo, già nua, ảm đạm không ánh sáng.

Móng tay được cắt tỉa chỉnh tề một cách dị thường, giữa ngón trỏ và ngón giữa có màu vàng hun khói rất nhỏ.

Tới gần còn có thể ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt, cay nồng mà gay mũi.

Lý Trình Di đời trước không hút thuốc, đời này cũng vậy.

Nhưng giờ này khắc này, mùi khói thuốc khó ngửi đó không hiểu sao khiến anh cảm thấy an bình trở lại.

“Tôi chả biết làm cái gì”, anh nói.

“Không sao, những gì cần làm tôi đều sẽ nói rõ ràng cho cậu: Lần đầu tiên đi ra ngoài thành công, cậu có ít nhất hai tháng nghỉ ngơi”, người đàn ông trả lời.

“Mặt khác, tư liệu về Góc chết, cậu cũng không thể tìm được ở ngoài mạng”. Ông ta cười khó hiểu: “Có biết tôi làm sao tìm được cậu không?”.

Câu kế tiếp ông ta không nói, nhưng Lý Trình Di lập tức phản ứng lại.

“Internet sẽ để lại dấu vết”.

“Đừng lo lắng”. Người đàn ông nói: “Dấu vết của cậu, người của tôi giúp cậu xử lý sạch sẽ: Trừ tôi ra, đại khái sẽ không có ai khác có thể tìm được cậu nhanh như vậy”.

“Nói cách khác, ngoài ông ra, tôi không còn lựa chọn nào khác?”, Lý Trình Di hỏi.

“Mỗi năm chỉ riêng tại quốc gia chúng ta đã có ít nhất năm ngàn người có thể chết ở Góc chết: Cậu không phải độc nhất vô nhị, người trẻ tuổi”. Người đàn ông nở nụ cười: “Đương nhiên, cậu cũng có thể lựa chọn cự tuyệt tôi, tự mình xông pha, hưởng thụ hai tháng cuối cùng này của cuộc đời: Cũng có thể báo cảnh sát tìm kiếm sự giúp đỡ của quốc gia: Đây đều là sự lựa chọn của cậu”.

Lý Trình Di trầm mặc.

Anh cố gắng đứng lên, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, phía trên thời gian là 9h15.

Chương 35.

Tất cả đồ anh chuẩn bị toàn bộ đều không thấy, toàn bộ để lại trong Góc chết.

“Hy vọng ông không lừa tôi”. Cuối cùng anh vươn tay, vỗ vào tay người đàn ông: Nếu muốn mau chóng hiểu rõ Góc chết, người trước mắt này không thể nghi ngờ là một đường tắt.

“Tôi tên Trình Ý”.

“Tân Đức Lạp”. Người đàn ông cười nói, “Cậu có thể gọi tôi là Tân Đức Lạp: Anh bạn nhỏ Lý Trình Di”.

“Đi thôi, hiện tại xử lý thương thế cho cậu trước, kéo dài thêm nữa, thị lực của cậu bị hao tổn sẽ phiền toái: Nhân tiện cũng cho cậu xem thứ cậu cảm thấy hứng thú”.

Ông ta buông tay ra, xoay người đi ra ngoài công viên nhỏ.

Lý Trình Di thở hắt ra, buông tay, bước về phía trước, chậm rãi đi theo.

Cửa công viên, ven đường, đang đỗ một chiếc xe việt dã màu đen.

Thân xe giống như dùng giấy gấp, góc cạnh rõ ràng: Hai cái đèn xe mắt tam giác phóng ra cột sáng màu trắng sáng rõ, rọi xuống mặt đất.

Trên nắp capo phía trước xe có logo hình tam giác màu bạc, dấu hiệu phía sau in hai chữ bạc: Vụ Kỳ (Cờ Sương).

Người đàn ông đi tới mở cốp xe phía sau ra, lấy ra một hộp dụng cụ y tế bằng kim loại, từ trong đó cầm ra đồ xử lý vết thương.

Xoay người, động tác của ông ta nhanh chóng xử lý vết nứt hai mắt cho Lý Trình Di.

Sau đó xoay người lại đi ra cốp sau lật xem, rất nhanh, trong tay ông ta xuất hiện một số thứ thoạt nhìn giống như bút trang điểm.

“Cần phải che giấu sao?”, Anh hỏi.

“Sẽ có ích đấy?”, Lý Trình Di đối với chuyện này cũng không tin tưởng lắm.

“Rất có ích: Ngụy trang cho cậu, tránh cho người trong nhà lo lắng”, Tân Đức Lạp gật đầu.

“Vậy thử xem sao”, Lý Trình Di gật đầu.

“Nhắm mắt lại”, Tân Đức Lạp nói.

Lý Trình Di nghe vậy nhắm mắt lại, sau đó rất nhanh liền cảm giác một có vật gì lạnh như băng lau tới lau lui trên mặt mình, dường như là đang bôi cái gì đó.

Rất nhanh, ước chừng vài phút sau.

“Được rồi”, Tân Đức Lạp thu tay lại, nhìn người trẻ tuổi trước mặt, giống như lúc chưa bị thương.

“Chỉ mất có ba phút, khuôn mặt cậu lại sáng ngời, một lần nữa lại biến thành chàng trai rất có tinh thần”, ông ta hài lòng nói.

“. . . ” Lý Trình Di không còn gì để đối đáp, mở mắt lấy điện thoại di động ra, tự seltfie.

Chọn kiểu chụp ban đêm, chính mình trong màn hình điện thoại di động, quả nhiên trên mặt tuyệt không nhìn thấy bất kỳ vết thương nào, hơn nữa khóe mắt chỗ nứt còn có cảm giác mát nhẹ, rất thoải mái.

“Mỹ phẩm đều có công hiệu dụng dược liệu, có thể tăng tốc độ hồi phục vết thương, hàng đặc chế, bên ngoài không mua được”, Tân Đức Lạp ở một bên giải thích.

“Được rồi: Bây giờ thì sao? Có thể cho tôi tư liệu chưa? Góc chết”, Lý Trình Di bình tĩnh nói.

“Việc cậu hiện tại nên làm nhất, là trở về ngủ một giấc, nghỉ ngơi, sau khi khôi phục tinh thần rồi làm chuyện khác”, Tân Đức Lạp hỏi “Cậu nghĩ điện thoại di động rất an toàn sao?”.

“Toàn bộ là bản giấy?”.

“Đương nhiên”, Tân Đức Lạp dừng lại, “Không phải”. Ông ta nhìn về phía Lý Trình Di như nhìn kẻ ngốc.

“Cậu có biết tư liệu này dày bao nhiêu không? Tôi đâu có chỗ mà chứa? Lưu trữ trong ổ cứng: Ổ K biết không?”.

“Được rồi, hẹn mai gặp lại”, Lý Trình Di xoay người rời đi.

“Không cần phương thức liên lạc?”, giọng nói của Tân Đức Lạp từ phía sau truyền đến.

“Chờ điện thoại của ông”, Lý Trình Di không quay đầu lại, nếu đối phương ngay cả tên thật của anh cũng tra được, thì số di động chả lẽ không tra ra được sao?

Phía sau không có âm thanh hồi đáp, anh cũng lười để ý, giờ này khắc này, anh chỉ muốn về nhà rồi đổ xuống giường, ngủ một giấc.

Sau đó đứng lên chữa trị Hoa Lân Y!

Lý Trình Di nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Chỉ là khi đi vào khu chung cư, đi ngang qua một chuỗi hoa Tử Đằng rủ xuống kia.

Anh quẹo một cái, cuối cùng vẫn đi tới, dừng lại, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào đóa hoa.

Không chữa khỏi Hoa Lân Y, không chừng căn bản không ngủ được.

Xì. . . . . .

Một tia khí tức mát mẻ, từ trên cánh hoa chảy vào ngón tay anh.

Rất nhanh khí tức tiêu tán, anh rõ ràng cảm giác được, mình vừa chạm qua Hoa Tử Đằng thì nó phảng phất biến thành từng cái vỏ rỗng, vật chất đặc thù bên trong bông hoa đều bị hút hết.

Anh có thể cảm giác được, rễ hoa dường như còn đang thong thả bổ sung loại vật chất đặc thù này, chỉ là rất chậm rất chậm, vừa bổ sung một chút, liền bị anh lập tức lại hấp thu hết.

Giơ tay lên, anh nhanh chóng chạm vào những bông hoa Tử Đằng khác chưa bị hút, nhanh chóng hấp thu loại vật chất đặc thù này.

Trong góc nhìn của anh, trong vòng tròn trên mu bàn tay phải, một ô vuông trong đó, đang chậm rãi sáng lên ánh tím nhàn nhạt, dường như đang sạc điện.

Ước chừng nửa phút, anh đều chạm vào tất cả hoa Tử Đằng ở nơi này cho đến khi vòng tròn Ác Chi Hoa trên mu bàn tay lần thứ ba đưa ra thông tin phản hồi – Hoa Lân Y đã chữa trị xong.

Anh mới không cam lòng tình nguyện rời khỏi giàn hoa, đi về phía tòa nhà.

Anh cảm thấy mình sờ nhiều một chút, nói không chừng còn có thể dự trữ một chút loại vật chất đặc thù này, chờ Hoa Lân Y lại bị hao tổn thì lôi ra dùng.

Hiện tại xem ra, là suy nghĩ nhiều.

“Ngày mai, mau chóng tìm hiểu rõ tin tức Góc chết: Sau đó nghiên cứu tiến hóa Hoa Lân Y, cùng cách mở ra Hoa Thần Vị kế tiếp như thế nào!”.

Mang theo ý nghĩ này, Lý Trình Di trở lại căn nhà mà vẫn chưa ai về, đóng cửa lại, quần áo cũng không cởi, nhào vào giường ngủ.

Anh hoàn toàn vùi đầu vào chiếc gối đầu mềm mại mang theo mùi bột giặt.

Giờ khắc này, trong đầu anh không nghĩ tới cái gì, chỉ muốn thanh thản ngủ một giấc.

Thời gian chậm rãi chảy xuôi, như dòng suối, không biết đã qua bao lâu.

Một hồi còi xe rất nhỏ, từ xa đến gần, dần dần rõ ràng, càng ngày càng vang trong ý thức của Lý Trình Di.

Anh chậm rãi tỉnh lại từ trong giấc ngủ sâu.

Chương 36.

Trong lúc mông lung, anh lại nghe được dưới tầng có người mắng chửi, cãi vã vì chỗ đỗ xe.

Tiếng còi xe ồn ào, trong trí nhớ kiếp trước luôn có vẻ rất phiền, nhưng vào lúc này, lại cho anh một loại cảm giác an tâm đã lâu không thấy.

Rõ ràng anh mới rời đi vài giờ, lại phảng phất đã qua rất lâu rất lâu.

“Đứa nhỏ này, ngủ cũng không cởi quần áo, còn nằm sấp ngủ”, tiếng bà Phùng Ngọc Vinh cằn nhằn liên miên vang lên ở cửa.

Sau đó là cảm giác một tầng chăn mỏng đắp lên người.

Lại sau đó, Lý Trình Di ý thức mơ hồ lần nữa thiếp đi, chìm vào giấc ngủ mới.

Bóng tối, an bình, ấm áp.

……………. .

Lại không biết qua bao lâu, chờ anh phục hồi lại tinh thần, mí mắt đã biến thành một khoảng đỏ sậm.

Đây là ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào mí mắt, xuyên qua màu đỏ của máu.

Chim nhỏ kêu bên ngoài cửa sổ, xen lẫn tiếng ma sát của cây lau nhà.

Lý Trình Di tỉnh táo lại, chậm rãi mở mắt.

Anh ghé mặt trên gối, không cởi quần áo mà ngủ thiếp đi, nước miếng chảy ra ướt cả mảng lớn trên gối, vẫn còn dính dính trên khóe miệng, rất ghê.

Trở mình một cái, anh từ trên giường ngồi dậy.

Trong phòng, bà Phùng Ngọc Vinh đeo tạp dề đen, đang khom người lau nhà.

Khăn lau nhà ướt, kéo thành từng vệt trên sàn nhà, còn tản ra mùi nước giặt nhàn nhạt.

“Mẹ, mẹ lại dùng nước giặt quần áo lau nhà”, Lý Trình Di bất giác mở miệng nói.

Một màn này cùng mẹ người tiền thân của anh giống nhau như đúc, hai loại hình ảnh không hiểu sao lại lặp lại tại thời khắc này.

“Nước cũng là tiền, giặt xong quần áo đổ đi cũng lãng phí?”, Phùng Ngọc Vinh nhỏm người đứng lên, đưa tay lau mồ hôi trán.

Bà là loại phụ nữ gia đình tiêu chuẩn, người có chút gầy, hơi thấp, làn da tái nhợt quanh năm hiếm thấy ánh mặt trời: Ngũ quan bình thường, chỉ là mặt mày luôn nhăn nhớ, giống như lúc nào cũng như đang lo lắng cái gì.

“Lau nhà xong, còn có thể giữ lại xả WC, cứ như vậy, nhà chúng ta cũng tiết kiệm hơn các nhà khác 1/3 tiền nước đấy”, bà Phùng Ngọc Vinh nghiêm túc thuần thục tính toán.

“Được rồi, được rồi”, Lý Trình Di ứng phó vài tiếng, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời xanh thẳm.

Một chiếc máy bay không người lái bốn cánh màu trắng chậm rãi bay qua: Trên không trung cách đó không xa, còn có hai con chim nhỏ màu đen đuổi theo chơi đùa.

“Dậy ăn sáng đi, ngủ bảnh mắt đến mười giờ, con còn chưa tìm được việc đâu, thế mà còn lười nhác?”.

“Con biết rồi” Lý Trình Di một tay chống mép giường, xỏ dép vào đứng lên.

Xuống giường, anh mới cảm giác được toàn thân đau nhức, bắp chân mềm nhũn, bả vai sau lưng cũng có chút không dùng được sức, hiển nhiên là lúc trước dùng sức quá độ bên trong ở Góc chết, cơ bắp bị thương.

Đi tới phòng khách, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.

Trên bàn dài hoa văn gỗ nâu, đặt bốn cái bát nhỏ.

Trong bát màu xám trắng có hoa văn đen, theo thứ tự là một chén cháo gạo lức, một chén hoa quả màu trắng cắt thành từng miếng nhỏ không biết tên, cùng với hai miếng bánh rán trứng gà.

“Bánh rán có chút nguội, con cho vào lò vi sóng quay, tầm 30 giây là được”, tiếng bà Phùng Ngọc Vinh từ phòng ngủ truyền ra.

“Con biết rồi”.

Lý Trình Di trả lời, cầm lấy thìa kim loại màu bạc, múc một muỗng cháo đen, đưa vào miệng.

Cháo ngọt nhè nhẹ mang theo cảm giác hạt thô ráp và mùi gạo lức nhàn nhạt.

Vị ấm áp làm cho anh vào giờ khắc này, không hiểu sao cảm nhận được sự chân thật trước nay chưa từng có.

“Hôm nay con không đi tập thể dục, Tiểu Đông còn gọi điện thoại tới hỏi: Nói điện thoại con không gọi được, sau đó gọi cũng không ai nhấc máy: Mẹ nói con ngủ rồi, cậu ta còn không tin, nói là đợi hết giờ làm sẽ tới tìm con: Còn có Lâm Tang, cô gái kia cũng tới hỏi con, hỏi con có rảnh không, cô ấy gửi tin nhắn cho con mà con không trả lời: Lúc trước ba con ra ngoài mua thức ăn còn gặp con bé, con bé cười cười chào hỏi ba, đúng là đứa nhỏ lễ phép”.

Bà Phùng Ngọc Vinh vừa lau nhà vừa nói không ngừng.

Trong phòng khách, Lý Trình Di ăn từng thìa cháo gạo lức.

Sau đó lại gắp một miếng trái cây màu trắng nhét vào miệng.

Đó là dưa chuột.

Anh nhận ra vị, dưa chuột bị nạo vỏ, cắt thành miếng, có chút chua, nhưng rất ngon miệng.

Bưng bát lên, ăn cháo, sau đó cầm lấy bánh rán cắn từng miếng.

Không đến năm phút, đồ trong bốn cái bát trước mắt toàn bộ bị tiêu diệt sạch sẽ.

“Con ăn no rồi, hôm nay ra ngoài có việc, là về chuyện công việc, lát nữa ăn cơm trưa không cần đợi con”. Anh đứng lên, đi toilet, rửa mặt, khóe mắt đau đớn còn đang nhắc nhở anh, tất cả những gì xảy ra trước đó, không phải là mơ.

“Biết rồi, hôm nay mẹ cũng được nghỉ, máy móc trong nhà máy bảo dưỡng, chiều mới xong: Có phải công việc của con có tiến triển gì không? Có tin tức gì nhớ phải báo cho ba mẹ biết, chúng tôi ngủ cũng không yên vì chuyện của anh đấy: Nhưng cũng không cần quá gấp, chỗ bên chị con đều thuật lợi, nó nói thi xong cái bằng gì đó, hình như là kỹ sư máy móc thông minh, ba mẹ cũng không hiểu, tốn rất nhiều tiền. . . Nếu lấy được bằng thì thu nhập của chị cũng tăng lên, thu nhập nhà ta cũng thoải mái hơn. . . ”.

Bà Phùng Ngọc Vinh lại lải nhải.

Lý Trình Di không phải người tiền thân, không có cảm giác phiền phức, tất cả mọi chuyện ở đây đối với anh đều mới mẻ.

Ký ức đơn thuần cũng không thể hoàn mỹ lặp lại cuộc sống đã từng sống, chỉ có tự mình trải qua, mới có thể cảm nhận được nhiều hơn.

Anh thuận miệng ứng phó, nhanh chóng đánh răng, thay quần áo, cổ tay áo khoác thể thao không biết từ lúc nào dính một chút màu đỏ.

Anh nhanh chóng xát xà phòng lên cổ tay áo, chà xát, giặt chỗ vết máu.

Sau đó thay một bộ quần áo màu xám.

Chương 37.

“Con ra ngoài làm việc” anh tùy tiện bịa ra cái cớ, ứng phó với Phùng Ngọc Vinh, sau đó xỏ giày, mở cửa.

“Trở về sớm một chút, không có việc gì thì đừng lang thang bên ngoài”, vẻ mặt bà Phùng Ngọc Vinh kiểu như nhìn thấu mọi chuyện.

“Con biết rồi. . . ” Lý Trình Di bất đắc dĩ, kiếp trước vì thể diện còn làm cả loại chuyện này, anh là không nghĩ tới.

Bụp.

Đóng cửa lại, anh thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ấn thang máy, cửa mở, đi vào.

Trong thang máy, nhân lúc thang đi xuống, anh lấy điện thoại di động ra, nhìn cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.

Lâm Tang, Trần Húc Đông, thầy Trần Sam, còn có một số điện thoại xa lạ.

Anh nhanh chóng trả lời điện thoại của thầy Trần Sam và Trần Húc Đông, tìm cớ nói mình mệt nên ngủ quên mất, sau đó mở tin nhắn, trả lời từng cái một.

Đợi trả lời xong, anh đã ra khỏi tòa nhà, đi tới cửa khu chung cư.

Không dừng lại chút nào, anh lại một lần nữa đi về phía công viên nhỏ.

Lúc này đây có thể thành công sống sót, anh biết Ác Chi Hoa đã trợ giúp rất lớn cho anh: Cho nên sau khi tỉnh lại, tinh thần sung mãn, chuyện anh muốn làm đầu tiên chính là nghiên cứu át chủ bài này để tăng tỉ lệ sống sót cho mình nhiều thêm!

Đi một mạch tới công viên nhỏ, Lý Trình Di lại trở lại dưới giá hoa Tử Đằng.

Mặt đất dưới giá hoa, không ít cánh hoa Tử Đằng bị gió làm rụng, có cánh hoa còn bị người ta giẫm nát.

Cảnh này làm cho Lý Trình Di đau lòng, anh không phải là người thích hoa, nhưng trước mắt những bông hoa này đều là tiền vốn bảo vệ tính mạng cho anh.

“Xem ra sau này phải nghĩ biện pháp bảo đảm một nguồn hoa ổn định”. Bây giờ trước tiên nghiên cứu phương pháp sử dụng Ác Chi Hoa.

Bên cạnh giá hoa, còn có hai bác gái cầm quạt xếp màu đỏ vừa mới nhảy xong, đang chống nạnh nói chuyện phiếm.

Trên ghế dài tựa lưng cách đó không xa, ngồi một đôi vợ chồng trẻ tuổi, còn đứa nhỏ bò tới bò lui quanh người cô vợ giống như một con lợn con.

Xác định xung quanh không có người đáng chú ý, Lý Trình Di thu hồi tầm mắt, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào một chuỗi hoa Tử Đằng.

Hoa Lân Y đã được chữa trị.

Một tia nhắc nhở rõ ràng hiện lên trong đầu, trừ lần đó ra, không có động tĩnh gì khác.

Buông tay xuống, Lý Trình Di suy tư một chút, lại thay đổi mục tiêu, quét mắt nhìn khắp nơi, đi về phía trước vài bước, đi tới bụi cỏ phía ngoài giá.

Sau đó cúi xuống và với lấy những bông hoa khác mọc trên mặt đất.

Trong bụi cỏ mọc đầy cỏ dại.

Cỏ dại trộn lẫn với hoa cỏ được trồng trong công viên, mọc đan xen với nhau.

Hoa hồng, hoa cúc trắng, hoa cúc vàng, còn có loại hoa anh không biết tên màu lam nhạt rất nhỏ: Những hoa này có bông nở hoàn toàn, có bông mới nở, còn có bông mới chỉ là nụ.

Lý Trình Di đưa tay chạm nhẹ vào bông hoa đỏ lớn nhất, nổi bật nhất.

Nếu hoa Tử Đằng không thay đổi, trước tiên thử xem những hoa khác có thể mở ra hoa thần vị thứ hai hay không.

Theo đạo lý, mình đã thu thập Hoa Tử Đằng vào Hoa Lân Y, như vậy có phải thỏa mãn yêu cầu khai phá đến cực hạn của Hoa thần vị thứ nhất hay không?

Khi ngón tay của anh chạm vào bông hoa màu hồng lớn.

Thông tin mới xuất hiện.

“Hồng thược dược: tên khác là Ly Thảo, cánh hoa có thể lên tới hơn 100m, rễ có tác dụng làm thuốc, có thể giảm đau, thông kinh”.

Môi trường sinh trưởng: thích ánh mặt trời, chịu được hạn hán: Hoa nở từ tháng 5 đến tháng 6″.

Hoa ngữ: Tình Hữu Độc Chung: (Đây là một cái đồng hồ kim loại màu đỏ sậm cao hai mét, nặng một tấn, chỉ cần bạn có tình cảm tràn trề với nó, có thể nhẹ nhàng giơ nó lên, tùy tiện dùng để đập)

Hoa Lân Y: không đủ Hoa Thần Vị, mời mở ra.

Sau khi mở ra hoa thần vị thứ nhất, dường như ngay cả Ác Chi Hoa cũng có biến hóa mới: Về mặt chi tiết, đối với năng lực hoa ngữ, cũng có giải thích cặn kẽ.

Chỉ là. . . . . .

Lời giải thích này có phải hơi. . . . . .

Lý Trình Di không nói gì, giơ tay lên, lại đổi một loại hoa khác.

Bên cạnh Hồng Thược Dược là đóa hoa nhỏ màu lam, cánh hoa giống như một chiếc khăn lụa thắt nút, ngoài xanh trong vàng nhạt, giữa cánh hoa còn có chút tím.

‘Hoa Diên Vĩ (Blue Iris): còn được gọi là Hoa Lan Hồ Điệp, khả năng chịu lạnh mạnh hơn, thời gian ra hoa từ tháng 4 đến tháng 5, công hiệu là khử phong lợi thấp, giải độc, tiêu viêm, lưu thông máu bầm và. . . . . ‘

“Hoa ngữ: Khuynh Mộ Chi Tâm: (Khi có người mà bạn hâm mộ ở đây, sau khi mặc Hoa Lân Y, có thể nhận được 200% tiền thưởng đặc biệt).

(Xin lưu ý rằng.

1 Khi người mà bạn ngưỡng mộ là phụ nữ, hãy thêm thành chuyên mục để có sức chịu đựng bền bỉ.

2 Khi người mà bạn ngưỡng mộ là đàn ông, hãy thêm thành chuyên mục để có sức mạnh của cơ bắp bao quanh.

3 Khi người mà bạn ngưỡng mộ là giới tính khác, hãy thêm thành chuyên mục để phục hồi thể lực.

Hoa Lân Y: không đủ Hoa Thần Vị, mời mở ra.

Khóe miệng Lý Trình Di khẽ giật, năng lực hoa ngữ này rất mạnh.

Rất mạnh mẽ.

Chính là không thích hợp với người bình thường.

Buông tay ra, anh lại đưa tay về phía bên kia, một đám hoa trắng chen chúc cùng một chỗ.

Mỗi đóa hoa này chỉ có bốn cánh hoa, có hình chữ thập, nhụy hoa màu vàng đen, mỗi ba đóa hoa chen chúc cùng một chỗ, giống như là sinh ba đón ánh mặt trời.

“Hoa chưa đặt tên: hoa nở từ tháng 4 đến tháng 5, thường mọc ở những nơi có đủ ánh sáng, rất dễ sinh trưởng, có rễ hình quả trứng, có thể làm thuốc: Công hiệu là an thai, bổ khí, khô thấp lợi thủy.

“Hoa ngữ: Chữa lành Vết thương” (Có thể nhanh chóng khôi phục chấn thương nhẹ, cũng có tác dụng nhất định đối với chấn thương tâm lý).

Hoa Lân Y phía dưới không có thay đổi, vẫn không cách nào mở ra.

Chương 38.

Lý Trình Di buông tay ra, hoa này anh chưa từng thấy qua, trong Ác Chi Hoa cũng không có thông tin, nhưng vẫn có thể dò xét năng lực hoa ngữ, điều này cho anh một ý tưởng mới.

“Nói cách khác, nếu như ta đi dã ngoại, đợi mở ra Nguyệt Thời Hoa Thần Vị thứ 2, nói không chừng có thể tìm được hoa có năng lực hoa ngữ mạnh hơn từ các loại hoa mà con người chưa đặt tên!”.

Đương nhiên, điều này phỏng chừng là sự việc còn lâu sau này, ngay cả trong thành phố, có rất nhiều loại hoa anh còn chưa thử.

Ven đường, bờ sông, trong bụi cỏ dại, rất nhiều nơi nói không chừng cũng có thể tìm được một ít hoa nhỏ không biết tên, thử thời vận, nói không chừng có thể có được một ít hoa ngữ tốt.

“Nhưng vấn đề bây giờ là, như thế nào mới tính là đem hoa thần vị thứ nhất khai phá đến cực hạn?”.

Lúc này tâm tư Lý Trình Di rốt cục vẫn rơi vào hạng mục tiến hóa của hoa Tử Đằng.

Khi ánh mắt của anh rơi vào mu bàn tay phải, trong vòng tròn Ác Chi Hoa, thuộc về ô vuông bổ khuyết hoa văn hoa Tử Đằng, bỗng lóe lên một tia ánh sáng tím.

Sau đó một tia tin tức chảy vào trong đầu anh, đó là các loại tư liệu về hoa Tử Đằng.

Trong đó số lần tiến hóa, hiển thị là hai lần.

‘Tiến hóa. . . Cần các loại hoa Tử Đằng khác cùng loại. . . . . . Yêu cầu rất chính xác, cứ như vậy tùy tiện thử vận may, chỉ sợ không có biện pháp mau chóng hoàn thành tiến hóa: Xem ra, vẫn là phải đi vườn thực vật, hoặc là cửa hàng hoa cỡ lớn mới được. . . ”

Trong lòng anh nhanh chóng có suy nghĩ.

Trong vườn thực vật các chủng loại hoa rất nhiều, cửa hàng hoa cỡ lớn lại là lựa chọn thứ hai, dù sao hoa Tử Đằng không phải là hoa cỏ bán được tiền.

Đương nhiên, biện pháp tốt nhất, vẫn là mua hạt giống trên mạng, tự mình trồng!

Nhưng cứ như vậy, chu kỳ quá dài.

Lý Trình Di nhíu mày đứng dậy, nhanh chóng lấy điện thoại di động, mở ra app mua sắm lớn nhất.

Tắt đi một đống quảng cáo tự động bật ra, ở cột tìm kiếm, nhập vào, ba chữ Hoa Tử Đằng.

Click vào Search.

Bộp.

Kết quả tìm kiếm về hoa Tử Đằng được liệt kê.

“Cây hoa Tử Đằng, bao trồng sống”.

“Hoa Tử Đằng, còn cả lá, nhận ship”.

“Hạt giống hoa Tử Đằng, mua hai tặng một, bốn mùa ra hoa”.

Một hàng tất cả đều là quảng cáo, các shop chuyên về hoa Tử Đằng, thậm chí còn có cả bán sỉ”.

“Xem ra, vẫn là thiếu tiền a. . . “. Nếu có rất nhiều tiền, anh hoàn toàn có thể dùng tiền mua hoa thành phẩm, chất đống trong nhà: Hoặc tự làm một khu vườn nhỏ.

Trong lòng vừa suy nghĩ, Lý Trình Di vừa muốn tiếp tục tìm kiếm biến chủng hoa Tử Đằng.

Đột nhiên một cuộc gọi lạ gọi tới.

Màn hình điện thoại di động nháy mắt biến thành màu đỏ, một hàng chữ nhắc nhở của nhà mạng hiện ra.

“Cuộc gọi được 367 người đánh dấu là cuộc gọi rác, xin hãy cân nhắc khi trả lời”.

Lý Trình Di đang muốn cúp máy, bỗng nhiên màu đỏ trên màn hình biến thành màu xanh lá cây, chữ viết cũng biến thành nội dung mới.

“Đã kết nối, xin đề phòng lừa đảo”.

Sau đó lạch cạch một cái, anh còn chưa bắt máy, di động đã kết nối”.

“Này này, có thể nghe thấy không?”, giọng nói của Tân Đức Lạp từ trong microphone truyền ra.

Lý Trình Di giật mình, nhanh chóng cầm lên, nhìn xung quanh, xác định không ai để ý.

Sau đó mới đặt điện thoại di động bên tai, bịt chặt.

“Nghe thấy, ông nói đi”, anh hạ giọng.

“Đừng có căng thẳng như vậy, cứ tự nhiên, thả lỏng chút đi”, Tân Đức Lạp ở trong điện thoại có chút bất đắc dĩ.

“Biểu hiện của tôi rõ ràng vậy à?’, Lý Trình Di hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, cậu căng thẳng quá, thôi được rồi, cậu tới địa chỉ này trước, tôi ở bên này chờ, sẽ có người ở dưới tầng đón cậu”, Tân Đức Lạp trả lời, “Tư liệu, tin tức cậu cần, đều có thể tìm được ở đây”.

“Địa chỉ thế nào?”.

“Tòa nhà Tân Thế Kỷ Số 776 đường Duy Tây Khang Kiệt, đến đại sảnh tầng một, sẽ có người đón cậu: Tên công ty là Công ty Y sinh Hồng Cẩm”

“Phố Duy Tây Khang Kiệt hình như là khu thương mại rất náo nhiệt nhỉ?”, Lý Trình Di kinh ngạc nói, người tiền thân thời gian trước mới gửi sơ yếu lý lịch đến một công ty ở đây, suýt nữa đã lọt được vào vòng phỏng vấn, cho nên ấn tượng của anh rất sâu.

Dù sao một doanh nghiệp tư nhân không chê cái chuyên ngành chăm sóc thực vật của anh cũng không nhiều lắm.

“Uh, nơi náo nhiệt một chút cũng an toàn, tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy”, Tân Đức Lạp nói một câu ý vị thâm trường.

Điện thoại tự động cúp máy.

Lý Trình Di cất điện thoại di động, thở dài một hơi, không do dự, anh đi thẳng ra ngoài công viên.

Trước tiên đi tìm hiểu tư liệu liên quan đến Góc chết rồi nói sau.

Cho dù Tân Đức Lạp rốt cuộc có ý đồ gì, ít nhất cũng tìm được thông tin về Góc chết; mà một người mới tốt nghiệp đại học như anh hoặc những thứ trên mạng có thể tra được khó mà có được.

Nếu địa điểm ở trung tâm khu phố thương mại náo nhiệt như vậy, vậy trước tiên đi qua xem một chút rồi nói sau.

Dù sao cũng không ai gan lớn đến mức gây sự ở khu phố thương mại đông người nhất.

Ra khỏi công viên, anh ta đợi một lúc ở trạm xe buýt, lên xe buýt và chạy về phía phố Duy Tây Khang Kiệt ở trung tâm thành phố.

Đứng ở trong xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài từ vùng ngoại ô vắng vẻ, dần dần trở nên náo nhiệt.

Trên đường cũng từ thưa thớt dần dần chật chội.

Các loại còi xe liên tiếp vang lên.

Chương 39.

Người trên xe buýt không ngừng lên xuống, rất nhanh Lý Trình Di cũng tìm được một chỗ ngồi, ngồi xuống trước.

Ghế ngồi làm bằng nhựa cứng màu xanh rất lạnh, phía dưới mông còn rất nhiều lỗ thủng, càng mát mẻ.

Lý Trình Di tựa lưng vào ghế ngồi, thoải mái duỗi thẳng cột sống, để cho cơ bắp đau nhức tận lực thoải mái một chút.

Anh nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên trái vừa vặn là từng tòa nhà dân cư màu xám trắng, ước chừng hơn mười tầng, dưới tầng trồng từng dãy cây xanh biếc.

Dưới tán cây là làn đường cho xe đạp, từng chiếc xe đạp màu sắc khác nhau chở mọi người đi làm, đưa con đi học chạy về phía trước, cùng hướng với chiếc xe buýt này.

Phía trước ước chừng bốn trăm năm mươi mét, tiến vào vòng xuyến giao thông.

Bên trong xe đột nhiên vang lên giọng điện tử nữ nhẹ nhàng nhắc nhở.

Lý Trình Di thu hồi tầm mắt, nhìn vào trong xe.

Trong xe buýt tổng cộng có hai hàng chỗ ngồi, bên trái mười ghế, bên phải mười hai ghế, không có tài xế, là xe không người lái.

Cả xe có mùi nước khử trùng nhàn nhạt, có chút gay mũi.

Mấy học sinh trung học đồng phục đứng chờ chỗ ngồi thỉnh thoảng ho khan, tựa hồ bị mùi này kích thích.

Lý Trình Di chú ý tới, ở trong xe phần lớn mọi người đều sẽ thỉnh thoảng cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Nhưng có một số ít người, cũng rất có chút khác thường.

Mấy người này thoải mái tựa lưng vào ghế dựa, hoặc là dựa người vào thân xe, sau đó một tay không ngừng ở trước người khua khua, làm ra các loại tư thế.

Anh có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền từ trong trí nhớ của người tiền thân tìm được đồ vật đối ứng – kính mắt tăng cường hiện thực.

Anh chú ý tới, trên mặt mấy người này đều đeo kính màu trà mỏng manh: Anh đoán cái kia hẳn là cái gọi là kính tăng cường hiện thực.

Chả trách thế giới này có nền công nghệ rất phát triển nhưng trong cuộc sống hàng ngày không nhận ra.

Lý Trình Di trong lòng tò mò, cẩn thận quan sát mấy người đeo kính tăng cường hiện thực kia, xem các loại hành động của bọn họ.

Rất nhanh, xe bắt đầu chậm rãi rẽ, chạy lên sườn dốc, tiến vào cầu vượt của vòng xuyến giao thông.

Nhìn mấy người kia trong chốc lát, anh cảm thấy buồn ngủ, Lý Trình Di hiểu rõ cơ thể cạn kiệt của mình cần rất nhiều thời gian để hồi phục, anh lơ đãng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Lúc này bên ngoài sau khi lên cầu vượt, xe vòng tới vòng lui, hai bên chỉ có thể nhìn thấy tường bê tông cao 5, 6 mét che khuất tầm mắt.

Không có gì để giết thời gian, anh dứt khoát di chuyển cơ thể, điều chỉnh điện thoại di động sang chế độ rung, nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi.

Khi đến bến mình cần xuống, điện thoại di động sẽ tự động rung nhắc nhở mình.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Một phút, hai phút, năm phút, mười phút. . . . . .

Ong.

Tiếng rung mạnh kéo Lý Trình Di tỉnh lại.

Anh mở to mắt, thấy cửa xe vừa vặn tự động mở ra, vội vàng đứng dậy, cùng những người còn lại trên xe đi xuống.

Đối diện bến xe, mấy ông cụ xách túi thức ăn vội vã chen lên xe từ bên cạnh Lý Trình Di.

“Để tôi trả tiền”.

“Sao lại thế chứ, để tôi trả”.

“Khách khí cái gì, lần sau đến lượt anh, lần này tôi trả, cứ như vậy đi”

Tiếng tranh giành của mấy đại gia từ phía sau chen ra, thần kinh vốn căng thẳng của Lý Trình Di cũng bị hơi thở sinh hoạt phố phường hằng ngày này, chậm rãi hòa tan, thả lỏng.

Anh nhìn quanh.

Ở bên bến xe buýt có một tấm biển đề: Bến Duy Tây Khang Kiệt -Tích Xuyên.

Trên bảng hiệu còn có màn hình điện tử không ngừng phát đi phát đi số tuyến xe buýt sắp tới.

Thu hồi tầm mắt, Lý Trình Di đi sang trái vài bước, mới thấy rõ vị trí mình đang đứng.

Anh đang đứng ở một giao lộ chữ thập, bên cạnh bến xe chính là đường dành cho người qua đường, dòng người rộn ràng nhốn nháo đang từ đường dành cho người qua đường lui tới.

Vượt qua vạch dành cho người đi bộ, anh nhìn thấy đối diện đường cái là một tòa nhà màu xám trắng.

Trong đó có một tòa nhà cao ngất màu bạc như hạc giữa bầy gà, phía trên cùng còn khắc dòng chữ to lồng trong bảng kim loại màu đỏ: Quảng trường Tân Thế Kỷ. . . . . . . Thật đúng là bắt mắt. . . . . . Lý Trình Di liếc mắt một cái liền thấy được nơi mình muốn đi.

Trong trí nhớ của người tiền thân, tòa nhà này lúc đầu còn là biểu tượng của thành phố Toại Dương.

Nếu không phải mấy năm gần đây bị các trung tâm thương mại cao cấp khác mới xuất hiện chiếm lĩnh lượng khách, Tân Thế kỷ vẫn là Trung tâm tiêu dùng giải trí đẳng cấp thứ nhất của Toại Dương.

Anh lấy lại bình tĩnh, nhấc chân đi về phía trước, bước lên đường dành cho người qua đường, hòa vào dòng người đi về phía tòa nhà cao nhất kia.

…………………………………………………

Xuyên qua đường dành cho người đi bộ, cẩn thận tránh các kỵ sĩ xe điện tốc độ bão táp trên đường dành cho người đi bộ, sau đó bước lên một cây cầu vượt màu trắng lắp thang cuốn tự động.

Đi đến đường cái đối diện, lại dọc theo con đường lát đá bên đường đi về bên phải ba trăm năm mươi mét.

Lý Trình Di rốt cục cũng đến tòa nhà Tân Thế Kỷ mà Tân Đức Lạp nói.

Không đợi anh đi lên phía trước tòa nhà mà ở cửa có bảo vệ, một cô gái trẻ tuổi bên cửa liền chủ động tiến ra đón.

“Xin hỏi có phải Trình Ý tiên sinh?” cô gái mặc một bộ váy OL màu đen, váy đến đầu gối, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn, mái tóc xoăn nâu vàng xõa trên vai, trên mặt trang điểm nhẹ, lông mày rõ ràng đánh quá mức, giống như hai cây bút chì.

“Vâng, tôi đây” Lý Trình Di vừa nghe xưng hô, liền biết chắc là người tới đón anh, khẽ gật đầu.

Mời đi theo tôi, cửa vào công ty không phải vào từ đây: “Cô mỉm cười, lộ ra nụ cười tiếp đãi chuyên nghiệp, nhẹ giọng nói.

“Vâng” Lý Trình Di ngẩng đầu nhìn tòa nhà lần nữa.

Trong lòng anh đột nhiên dâng lên một tia cấp bách.

Chương 40.

Dựa theo lời Tân Đức Lạp, Góc chết hai tháng sau còn có thể trở lại, đây không phải trò chơi, sống sót cũng không có phần thưởng, cho nên anh phải trong hai tháng này, chuẩn bị nhanh nhất những gì có thể để đối phó.

Còn có, nếu như có thể lợi dụng được tài nguyên của Tân Đức Lạp, tìm được biện pháp tiến hóa Hoa Lân Y, như vậy tỉ lệ sống sót ra khỏi Góc chết có thể lớn hơn rất nhiều.

Từ lần đầu tiên Hoa Lân Y xé nát quái vật mặt người vật, sau đó thành công giúp mình sống sót, Lý Trình Di liền hiểu được, hi vọng lớn nhất của mình, chính làÁc Chi Hoa.

Với trí thông minh, anh chỉ là một người bình thường.

Đi theo cô gái vòng qua bên cạnh tòa nhà, đi vào từ một cửa vào dành cho nhân viên văn phòng, đi thang máy riêng.

Không bao lâu, thang máy dừng ở tầng 19.

Đinh.

Cửa mở.

Bên trong là từng dãy bàn làm việc được sắp xếp chỉnh tề.

Bàn ghế màu trắng, mặt đất màu đen, trần nhà màu trắng bạc, góc tường đặt cây xanh rất lớn.

Nhân viên làm việc ngồi bên cạnh bàn một cách có trật tự, thỉnh thoảng gõ gõ máy tính, có người cầm điện thoại đang nói chuyện với bên ngoài, nhìn qua bộ dáng bề bộn nhiều việc.

“Nơi này. ” Người con gái dẫn đường mỉm cười nhắc nhở một tiếng, rồi dẫn đường.

“À” Lý Trình Di đi theo cô, xuyên qua từng bàn làm việc, đi tới một hành lang âm u tận cùng bên trong.

Cuối hành lang chỉ có một gian phòng, cửa phòng nửa mở, trước cửa sổ bên trong, có một người đàn ông đang hút thuốc.

Âu phục màu đen bạc, áo sơ mi trắng, lưng to, một tay nhét trong túi quần, một tay kẹp tàn thuốc.

Lý Trình Di liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là Tân Đức Lạp lúc trước đã gặp anh.

Ông ta đưa mắt nhìn người con gái dẫn đường, người đó đưa tay về phía anh, làm động tác mời.

“Khụ khụ: “Lý Trình Di tiến lên, xuyên qua hành lang, đẩy cửa ra, đi vào văn phòng cuối cùng.

“Đến rồi? “Tân Đức Lạp xoay người, dập tàn thuốc vào gạt tàn trên bàn.

“Hợp đồng trên bàn, xem này, đồng ý thì ký, không đồng ý thì thôi. ” Ông ta chỉ chỉ bàn làm việc gỗ vàng.

Toàn bộ văn phòng không lớn, từ trái sang phải, theo thứ tự đặt sô pha da đen, bàn trà thấp, bảng trắng dùng để viết, hai cái ghế văn phòng, cùng với bàn gỗ hình chữ nhật.

Bài trí rất vội vàng đơn giản, giống như công ty ma.

Lý Trình Di đưa mắt nhìn lên bàn gỗ, trên đó đặt ba chai đồ uống.

Theo thứ tự là hai đen một đỏ, trong đó có hai chai coca màu đen, một chai nước khoáng Vân Sơn: Tất cả đều đóng chai 500ml.

Hợp đồng chính là bị chai nước khoáng nhựa đỏ đè lên.

Anh tiến lên, nhấc chai nước khoáng, cầm tập giấy nhìn một chút.

Nội dung rất đơn giản, chính là giao ước anh làm việc ở công ty của Tân Đức Lạp, mỗi ngày đúng giờ đi làm, nội dung công việc không có, điều kiện hạn chế cũng không có: Ngược lại phúc lợi tiền lương viết rất tỉ mỉ.

Điều kiện hậu đãi như vậy, anh không có lý gì không ký.

Lúc này cầm lấy bút bên cạnh, ở phía trên điền tên của mình.

Lát nữa đến phòng tài vụ để lại số thẻ ngân hàng: “Tân Đức Lạp quay mặt nhắc nhở.

“Tư liệu đâu? Về Góc chết: “Lý Trình Di hỏi ra phần quan tâm nhất.

Tôi hỏi trước một chút, cậu có biết Góc chết có bao nhiêu chủng loại không? Đồng thời chậm rãi đi tới cửa, đóng cửa phòng lại.

Chủng loại?

“Ừm, có rất nhiều loại Góc chết, cho nên cậu cần nói ra Góc chết cậu đang tiến vào, như vậy mới có thể tra cứu chính xác tư liệu. ”

Sau khi đóng cửa xong, ông ta lấy từ trong túi áo ra một cái USB màu đen bạc, đưa cho Lý Trình Di.

Mở ra chiếu lên tấm bảng trắng hoặc vách tường là được.

Lý Trình Di nhận lấy thứ này, nhìn kỹ một chút, dường như đây là một vật giống như đèn pin mini: Có một nút chuyển đổi đơn giản ở bên cạnh.

Anh lật xem một chút rồi đem một đầu bóng đèn, nhắm ngay bên trái tường trắng.

Nhấn nút.

Bụp.

Một cột sáng màu trắng từ đầu thứ này phóng ra ngoài, chiếu rọi trên vách tường màu trắng.

Vách tường lập tức xuất hiện một màn hình lớn màu sắc dài rộng hơn bốn thước.

Trên màn hình, từng dãy văn kiện màu vàng được sắp xếp chỉnh tề, ít nhất có trên trăm cái.

Đây chính là tư liệu Góc chết mà tôi thu thập được, rất nhiều phải không? “Tân Đức Lạp ở phía sau nhẹ giọng nói.

Rất nhiều: “Lý Trình Di nheo mắt, nhìn kỹ tên những tập tài liệu này, tất cả đều là số hiệu thuần túy.

“Đầu tiên tôi muốn nói với cậu một chút, quy tắc quan trọng nhất về Góc chết, ” Tân Đức Lạp tiếp tục.

Góc chết bình thường chỉ có hai cách thoát khỏi đó.

Ông ta giơ hai ngón tay ra.

“Thứ nhất, trong số những người sống cùng tiến vào, cứ khi có 1 người chết, những người còn lại có thể rời đi được một lần, đợi 2 tháng sau sẽ lại phải đi vào Góc chết. ”

Đó là một trong những lý do tại sao chúng tôi gọi hiện tượng này là “Góc chết”.

Đồng tử Lý Trình Di co lại, liên tưởng đến tình huống hiện tại của mình.

“Là tôi bây giờ sao? “Anh hỏi.

“Đúng thế, cậu đi vào bên trong Góc chết, khẳng định có người chết, cho nên mới cho cậu tạm thời thoát khỏi đó. ”

Tất nhiên, khoảng thời gian vào Góc chết sau khi thoát ra được không nhất thiết cứ phải đúng 2 tháng, đó chỉ là một khái quát mà chúng tôi thống kê: ” Tân Đức Lạp tiếp tục.

“Cách thứ 2 thoát khỏi Góc chết đó chính là cách thoát hẳn khỏi Góc chết. ”

Mỗi Góc chết đều có cách đặc thù để thoát khỏi đó, những phương pháp này vô cùng đa dạng, nhưng đều có quan hệ rất lớn với lai lịch của bản thân chúng.

Vì lý do này, tôi đã thành lập công ty này, thu hút một số ít người đặc biệt để giúp tôi điều tra phần này: ”

Còn có bao nhiêu người giống tôi gia nhập công ty của ông? “Lý Trình Di hỏi.

‘Không nhiều lắm: “Tân Đức Lạp lời ít ý nhiều.

“Không nhiều là bao nhiêu? “Trong lòng Lý Trình Di dâng lên một tia không ổn.

Cộng thêm cậu, chỉ có hai: “Tân Đức Lạp thản nhiên nói: Lúc nhiều nhất có mười người, sau đó, dần dần chỉ còn lại hai người.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ok bạn :)Truyện này đã có bản dịch do Vân Anh ủng hộ tụn mình đang làm lại rồi nhé ^^!Tối này là hoàn tất nhé bạn ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Mình đã fix lại all rồi nhé
https://audiosite.net
Trí 1 tuần trước
Reset lại từ chương 5 giúp với ad. Thanks
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 2 tuần trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 3 tuần trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 4 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ