1. Home
  2. Khoa Huyễn
  3. [Dịch] Góc Chết Bí Mật
  4. Tập 1: Mờ mịt (c1-c10)

[Dịch] Góc Chết Bí Mật

Tập 1: Mờ mịt (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 01: Mờ mịt.

Trong phòng ngủ, ánh trăng xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, chiếu thành một đường thẳng, đáp xuống mặt đất thành nguồn sáng duy nhất.

Trong ánh trăng xám trắng đó, mơ hồ chiếu rọi một con côn trùng nhỏ bò trên cửa sổ.

Brùm!

Trong khu chung cư vang lên tiếng động cơ nhẹ nhàng, lướt ngang qua ngoài cửa sổ dưới tầng.

Ánh đèn xe trắng loá xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, vẽ ra một vầng sáng hình quạt trên trần nhà, sau đó nhạt dần rồi tắt ngấm sau khi chiếc xe đi xa.

Cạch cạch

Tiếng cuộn băng cassette cũ được nhét vào chiếc radio cassette và sau đó đóng nắp lại, tiếng nhạc vang lên.

Lý Trình Di cau mày cắm tai nghe, điều chỉnh âm lượng, bỗng chốc có tiếng nhạc rất nhỏ, từ trong tai nghe lặng lẽ tuôn ra, tràn vào tai.

Tiếng nhạc không lời, chỉ đơn thuần là nhạc dân tộc gồm tiếng đàn tranh, tỳ bà thuần túy.

Tiết tấu nhẹ nhàng, trong trẻo.

Tiếng của hai loại nhạc cụ, tựa như hai sợi tơ tinh tế sắc bén, khi thì vấn vít khi thì tách biệt rõ ràng.

Giống như đang thổ lộ một câu chuyện xưa, lại giống như hai ngón tay tái nhợt không ngừng quấn lấy nhau.

Lý Trình Di nằm nghiêng trên gối, nhìn ra ngoài cửa sổ đen thui, không nhúc nhích, nghe ca khúc trong tai nghe.

Khăn gối lạnh lẽo dần bị anh ủ nóng, bắt đầu không ngừng tản ra mùi nước giặt nhàn nhạt.

Anh mở to hai mắt, như là đang ngẩn người, lại như là đang suy nghĩ chuyện gì.

Anh nhớ rõ ràng, hai mươi phút trước, chính mình còn đang leo núi: Khi leo đến nửa chừng anh nhìn thấy một cánh đồng hoa rất đẹp, tự nhiên đầu choáng váng… Mọi thứ đều biến dạng, anh không hiểu sao lại thay đổi như thế, đi tới nơi này, gian phòng này: Anh cũng trẻ hơn rất nhiều.

Sau mười phút bị sốc, nghi ngờ, không thể tưởng tượng và những cảm xúc quá mức khác, anh bắt đầu chấp nhận thực tế.

Lúc này một đại dương tin tức tràn vào trong đầu, trí nhớ, rất nhanh dung hợp với anh: Vẫn là cái tên Lý Trình Di của anh, nhưng là tại thế giới của hơn 20 năm trước.

Thông tin không đầy đủ, rất nhiều trong số đó mơ hồ: Nhưng đủ khiến anh hiểu sơ bộ đối với tình huống của mình.

“Ngày mai, con có một người bạn rất quan trọng tới chơi, mấy người nhà mình và Lý Trình Di ra ngoài làm gì thì làm, sau năm giờ hãy về, được không ạ?”.

Bên ngoài phòng ngủ mơ hồ truyền đến một giọng nói ấm áp của phụ nữ trẻ.

Suy nghĩ trong đầu Lý Trình Di đứt đoạn, khi nghe được giọng nói đó thì một cái tên tự động hiện lên trong đầu anh – là Lý Trình Cửu.

Chị ruột của anh, chắc là đang nói chuyện với ba mẹ.

“Được rồi, con yên tâm, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến chuyện của con đâu”, mẹ anh Phùng Ngọc Vinh đáp.

Ba anh thì không buồn lên tiếng, chỉ thở dài thườn thượt, kiểu như chấp nhận.

“Cửu, em con vẫn chưa xin được việc, con xem. . . “, mẹ anh sau đó lại cẩn thận lảng sang chuyện khác.

“Mọi người vội gì chứ, giờ con còn chưa lo được cho thân con, đợi nói sau đi, mọi người đừng gây thêm phiền phức cho con là được”, Lý Trình Cửu bực mình nói.

“Con yên tâm, không làm ảnh hưởng đến con đâu”, mẹ anh Phùng Ngọc Vinh dịu dàng trả lời.

“Ngủ đi, nhớ kỹ, sau mười hai giờ, mọi người đừng về sớm, nếu bắt gặp con cùng một cô bé da trắng ra khỏi nhà thì đừng có chào hỏi con, coi như không quen biết, biết chưa?”.

“Yên tâm, yên tâm, mọi người sẽ đi xa một chút, chắc chắn sẽ không làm hỏng chuyện của con đâu”. Giọng bà mẹ dừng một chút, vẫn rất nhẹ nhàng trả lời.

“Đúng rồi”, Lý Trình Cửu ngừng lại: “Tháng này con phải nộp phí học, đại khái một trăm chín mươi nghìn tệ, ngày mai ba mẹ nộp cho con nhé”.

“Một trăm chín mươi nghìn. . . không phải vừa mới nộp một khoản rồi sao?”, Bà Phùng Ngọc Vinh có chút khó xử: Hiện tình hình kinh tế gia đình không tốt lắm nên thường xuyên thiếu tiền.

Một trăm chín mươi nghìn cũng là con số không nhỏ

“Lần này là tiền sách vở học cụ, còn cả tiền huấn luyện nữa!”, Lý Trình Cửu không kiên nhẫn nói: “Bố mẹ không phải có tiền tiết kiệm sao? Lấy ra trước đưa cho con, sau này từ từ bù vào sau”.

“Cái này. . . . . . ” Bà Phùng Ngọc Vinh ngập ngừng, “Được rồi, nhà mình sẽ nộp cho con”.

Bà không nói tiền tiết kiệm của mình và chồng kỳ thật đã sớm lấy ra tiêu cho Lý Trình Cửu rồi.

Gần đây nhà máy làm ăn không tốt nên lương bị giảm: Hàng ngày tiêu còn không đủ.

Lý Trình Cửu “Hừ” một tiếng, đẩy ghế ra, đứng lên đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Để lại Phùng Ngọc Vinh và ba anh, ông Lý Chiêu ngồi ở phòng khách thì thào nói chuyện.

“Lương em bên này không đủ, anh lấy tiền chữa bệnh ra dùng đi, chuyện của con gái quan trọng hơn”, Phùng Ngọc Vinh nhỏ giọng nói.

“Chuyện công việc của thằng Di cũng phải dùng đến tiền, có bao tiền đều móc ra hết, bệnh của em thì làm sao, đau lưng cứ để kệ thế à? Hàng ngày còn phải mua thuốc nữa chứ”, ông Lý Chiêu kiên quyết đáp.

“Sau này chúng ta tiết kiệm một chút là dồn được tiền: Anh cứ yên tâm, lưng em cũng không đau lắm”, Phùng Ngọc Vinh nhỏ giọng thúc giục; “Được rồi được rồi, tiền đồ của con gái mình quan trọng hơn, tại thời điểm mấu chốt thế này, đừng cản trở con”.

“Biết rồi biết rồi”, ba anh rốt cuộc không kiên nhẫn nữa lên tiếng, có chút ngập ngừng, có chút thở dài, hình như có chút bất đắc dĩ, có chút khó chịu.

Sau đó là hai người cầm điện thoại di động, tìm hiểu xem phải làm như thế nào.

Lý Trình Di nằm trên giường, mở to mắt, khẽ thở dài.

Trong đầu anh bất giác hiện lên cảnh, mấy hôm trước ông Lý Chiêu ra ngoài ban công ăn nói khép nép hỏi vay tiền họ hàng.

Tuy rằng còn chưa quen thuộc tình huống xung quanh, nhưng ba mẹ hiện tại của anh giống y như đúc ba mẹ trước kia của anh đều rất lo cho con cái: Điều này khiến tâm trạng bất an của anh được sưởi ấm.

Cơ thể khác nhau, thế giới khác nhau, nhưng tấm lòng của ba mẹ đối với con cái, dường như giống nhau.

Tiếng động bên ngoài cũng dần dần yên tĩnh lại: Lý Trình Cửu đóng cửa đi ngủ, ba mẹ cũng đứng dậy, rửa mặt đi ngủ.

Bên ngoài tất cả đều chậm rãi không có động tĩnh, chỉ có bản nhạc trong tai nghe đang không ngừng phát đi phát lại.

Tiếng nhạc lặp đi lặp lại đó, dần dần âm thanh trong tai càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng yếu.

Lý Trình Di nằm bất động, cùng với trí nhớ được chỉnh trang lại, bắt đầu cảm giác trong đầu có chút hỗn độn.

Chương 02:

Từng màn ký ức không ngừng tuôn ra trong đầu anh.

“Anh” chăm chỉ học hành hai mươi năm, kết quả sau khi tốt nghiệp liền phải đối mặt với thất nghiệp.

Các loại bằng cấp phải rất cố gắng mới có được, đến bây giờ ở trước mặt đại quân thất nghiệp trở nên không đáng một xu.

Trong nửa năm sau khi tốt nghiệp, sơ yếu lý lịch gửi đi mấy trăm bản, đáp lại lác đác không có mấy.

Cái tâm trạng hừng hực khí thế trước khi tốt nghiệp, hiện tại đã hoàn toàn biến mất tăm mất tích.

“Anh” không biết mình nên làm gì, cũng không biết mình có thể làm được gì, không có kế hoạch, không có ý tưởng, không có kỳ vọng.

Chỉ là ngày qua ngày nằm ườn ở nhà.

Ngoại trừ những thứ này, còn có hình ảnh anh của trước kia suốt ngày cãi nhau rồi móc máy với bà chị Lý Trình Cửu.

Chị gái Lý Trình Cửu luôn coi mọi người trong nhà là gánh nặng tròng vào cổ mình.

Ở bên ngoài, cô như vầng hào quang chói mắt, tương lai sán lạn, dã tâm bừng bừng, khinh thường tất cả những tên đàn ông tầm thường.

Nhưng do ba mẹ chỉ là công nhân viên chức nhà máy bình thường, cậu em trai cũng bình thường nốt nên giá trị của cô cũng bị hạ thấp.

Lý Trình Di của ngày trước không phục, bởi vì thái độ của chị gái đối với ba mẹ, đối với mình, cũng từng cãi vã, nhưng kết quả chả thể thay đổi: Ba mẹ chấp nhận hy sinh, anh khuyên can cũng vô dụng, còn bị hai người trách ngược lại anh.

Kỳ thi đại học, anh lao đầu vào học như điên, nhưng rốt cuộc cũng chỉ thi vào một trường đại học bình thường: So với Lý Trình Cửu khi học lớp 11 đã được cử đi học trường quân đội đứng đầu, khác biệt như trời với đất.

Mặc dù anh cũng có lý lịch thực tập không tồi, nhưng vấn đề lớn nhất, vẫn là bởi vì mình đã từng ngây thơ, mà chọn sai chuyên ngành.

Chuyên ngành chăm sóc thực vật là cái quái gì? Mặc dù nghe nói chăm sóc thực vật cao cấp quả thật tiền lương rất cao, nhưng quá viển vông. . . . . .

Một trường đại học thường thường bậc trung này, đào tạo ra những con người cùng lắm cũng chỉ vào được sở lâm nghiệp hoặc là công ty cây xanh hóa thành phố làm mà thôi.

Một tháng có thể kiếm được ba ngàn tệ, miễn cưỡng sống qua ngày cũng đã là không tệ rồi.

Thời đại tự động hóa này, còn có rất nhiều người còn không có việc mà làm.

Trở mình, trong lòng Lý Trình Di không ngừng sắp xếp lại ký ức của người tiền nhiệm: Mặc dù rất nhiều chỗ anh còn rất mơ hồ bởi vì cơ chế quên quên nhớ nhớ.

Nhưng vẫn có thể thu được rất nhiều thông tin hữu ích từ đó.

Đêm….

Ngoài cửa sổ lại có một chiếc xe đi ngang qua, bóp còi toe toe, còn kèm theo tiếng mắng chửi của một người đàn ông.

“Không biết đứa nào đỗ xe láo thế nhỉ!”.

“Cả lò nhà mày chứ!”.

Tiếng mắng chửi chỉ vang lên trong chốc lát, dần dần yếu đi, lại khôi phục sự yên tĩnh của đêm.

Âm thanh hỗn hợp của đàn tranh và tỳ bà không ngừng lặp lại trong tai anh, hết vòng này đến vòng khác.

Những tiếng ồn ã xung quanh chậm rãi tản đi, phảng phất chỉ còn lại có tiếng nhạc thuần túy kia.

Trong trẻo, lạnh lẽo, yên tĩnh.

Ý thức của Lý Trình Di không ngừng chỉnh trang lại, giống như đang xem phim khiến cho nơ-ron thần kinh không ngừng tiêu hao, cả người cũng bắt đầu sinh ra mệt mỏi.

Loại mệt mỏi này càng ngày càng nặng, khiến ý thức của anh dần dần bắt đầu mơ hồ, tiến vào trạng thái sắp ngủ.

Người tiền thân của anh mỗi ngày đều bước vào giấc ngủ như vậy, nằm mãi ở nhà cộng thêm với thất nghiệp khiến tâm trạng của anh không tốt, khiến anh ngày càng trầm mặc ít nói, ăn nói cũng cộc cằn hơn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cơ thể Lý Trình Di càng lúc càng mệt mỏi, tư duy rơi vào mớ hỗn độn.

Anh nhắm mắt điều chỉnh tư thế ngủ, định nghỉ ngơi một chút

“Két”.

Bỗng nhiên một âm thanh giòn giã vang lên, khiến anh bừng tỉnh từ trong cơn mê.

Hai mắt anh chậm rãi mở to, cơn buồn ngủ vừa trào ra bắt đầu biến mất.

Tiếng gì vậy?

Anh nửa ngồi dậy, nhìn xung quanh, không phát hiện cái gì: Sau đó lại phát hiện trong tai nghe không có động tĩnh.

Sao lại không có tiếng gì thế nhỉ? Lý Trình Di cầm máy cassette lên, loại máy nghe nhạc kiểu cũ này là người tiền thân của anh mua tại chợ sưu tầm đồ cũ.

Hiện tại trong máy băng ghi âm màu xám trắng có chút tróc sơn này, qua lớp cửa băng có vỏ nhựa trong, có thể nhìn thấy băng cassette đang quay nhưng trong tai nghe lại không có âm thanh.

Tiếng nhạc vừa rồi đã biến mất, lúc này trong tai nghe, chỉ còn lại một chút tạp âm dòng điện rất nhỏ.

Nhíu mày cầm lấy chiếc máy lắc lư, tiếng nhạc vẫn không có.

Lý Trình Di gỡ tai nghe xuống, đảo mắt nhìn phòng ngủ.

Đèn đường ngoài cửa sổ không biết đã biến mất từ lúc nào, chỉ có một mảnh tối đen.

Đồ trong phòng ngủ không nhiều lắm, phối hợp với vách tường màu trắng, có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Tủ quần áo, bàn học, tủ đựng đồ lặt vặt, hai chiếc ghế kim loại, trên đó có treo hai chiếc ba lô, một đôi dép nhựa màu trắng ….

Trừ những thứ này ra, không còn vật gì khác.

Luôn có cảm giác, có chỗ nào đó không đúng.

Lý Trình Di nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị rất nhỏ.

Căn phòng này người tiền thân của anh ngủ rất nhiều năm, rõ ràng mỗi một chỗ đều rất quen thuộc, nhưng hiện tại…

Chương 03:

“Chẳng lẽ, người tiền thân sống hai mươi mấy năm đều không có việc gì, mình vừa đến liền xảy ra chuyện?”.

Anh lại một lần nữa nhìn quanh bốn phía, ánh mắt chậm rãi dừng lại, dừng ở cửa phòng.

Cửa, mở rồi!

Trong lòng anh hơi lạnh.

Rõ ràng lúc lên giường đã khóa trái cửa!

Mà hiện tại, cửa mở ra một khe hở.

Bên ngoài trong bóng tối, mơ hồ có một đoàn người bóng đen, đang ngồi xổm ở cửa nhìn lén vào trong phòng.

Trong bóng tối, Lý Trình Di dựng cả tóc gáy, hai mắt chăm chú nhìn khe cửa.

Cái khe hở chỉ cỡ ngón tay kia kia, không biết có phải là ảo giác hay không, hình như có một con mắt màu đen, đang nhìn qua khe hở, nhìn chằm chằm vào giường, nhìn chằm chằm chỗ anh ngồi ở trên giường.

“Két, két”.

Một trận gió lạnh theo khe cửa thổi vào phòng.

Cửa phòng ngủ bị gió lùa vào bắt đầu mở rộng hơn một chút.

Cả người Lý Trình Di toát mồ hôi lạnh, mặt mày có chút xây xẩm.

Lúc này anh lần nữa nhìn kỹ lại, lại phát hiện khe cửa chỉ là bóng tối, không có ánh mắt, cũng không có bóng người.

Tất cả vừa rồi hình như đều là ảo giác của anh.

Anh dừng lại một lát, ngồi lặng trên giường, không lên tiếng.

Vài phút sau, đợi đến khi cơ thể không còn căng thẳng quá mức, mới chậm rãi thở nhè nhẹ, rón rén đi dép, chậm rãi xuống giường.

Hít thở sâu, lồng ngực phập phồng, ổn định cảm xúc: Tay anh nhẹ nhàng cầm một cây gậy kim loại dựng trong khe hở đầu giường và tủ quần áo.

Đó là cái tên kiếp trước mua về để phòng thân.

Cây gậy kim loại lạnh lẽo mang đến cảm giác cứng rắn, khiến lòng anh hơi yên ổn một chút.

Không tiếng động nhấc gậy bóng lên, anh chậm rãi đi lại, cất bước, vòng đến mặt sau của cánh cửa mà khe cửa không nhìn thấy.

Đứng ở sau cửa, góc này vừa vặn có thể nhìn thấy cửa sổ, cảnh đêm bên ngoài khe hở rèm cửa sổ.

Nhưng khiến Lý Trình Di cả kinh chính là, khi ánh mắt lướt ra ngoài thì bên ngoài khe hở rèm cửa sổ, vẫn chỉ có một mảnh đen kịt, không có cái gì.

Ảo giác? Nằm mơ???

Anh cảm giác cổ họng có chút khô khốc, nuốt một ngụm nước miếng, một tay nắm chặt cây gậy kim loại, một tay chậm rãi cầm tay nắm cửa.

“Bụp!”

Đột nhiên anh dũng sức kéo mạnh.

Xoay người đối mặt với cánh cửa bị kéo ra, giơ cao cây gậy, muốn đập xuống.

~~~

Cây gậy cứng đờ, dừng lơ lửng giữa không trung.

Ánh mắt Lý Trình Di ngạc nhiên, nhìn mọi thứ trước mặt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Trước mặt anh.

Là một bãi đỗ xe rộng rãi tối tăm.

Trong sân trống trải vuông vức, không có một chiếc xe nào, tựa như một cái hộp dài khép kín, chỉ có ánh đèn lờ mờ chiếu sáng mặt đất.

Ánh sáng là màu trắng nhờ nhờ, có hai loại.

Một ở bên ngách phải, là một đường dài, cố định trên trần nhà màu đen, kéo dài đến phía bóng tối đằng xa.

Một loại khác ở bên trái, là một đoạn đèn dài chừng một mét, cứ cách mười mấy mét lại có một cái đèn treo trên trần nhà, kéo dài đến tít phía bóng tối đằng xa.

Màu đen có chút phản quang mặt đất, bị ánh đèn chiếu rọi biến thành màu trắng nhờ nhờ, còn có thể nhìn thấy một chút màu trắng mơ hồ của đường vạch kẻ nơi đỗ xe.

Cái quỷ gì thế? Mình đang nằm mơ? Lý Trình Di nhẹ nhàng đặt gậy xuống, bóp mạnh đùi mình.

Cảm giác đau nhanh chóng truyền khắp toàn thân, khiến đầu óc anh tỉnh lại.

Hình như không phải là mơ, anh nhanh chóng phản ứng lại.

Ngay cả ý nghĩ mình bị xuyên không cũng xuất hiện, nhưng hình như mọi thứ đều bình thường.

Hít sâu, hít vào, thở ra, khiến sắc mặt của anh hơi trở lại bình thường.

Đứng ở cửa, anh dừng một chút.

Trước tiên xác định đây có phải là mơ hay không.

Đích xác không phải là mơ.

Cầm cây gậy kim loại đưa lên sát mắt nhìn, anh cẩn thận quan sát kết cấu của nó ở khoảng cách gần.

Bề mặt bóng láng của cây gậy có những chỗ rỉ sét rất nhỏ, mặt sơn màu bạc phản chiếu ánh đèn xa xa.

Đoạn giữa còn khắc hoa văn giống như hình bánh xe, trong hoa văn có một hàng chữ nhỏ: “cuộc đời sinh ra trong đau khổ”.

Phía dưới chữ nhỏ là những dòng chữ nhỏ của nhà sản xuất: Phía dưới cùng là hai chữ cái đại diện cho logo của nhà sản xuất.

“Mơ sẽ không rõ ràng tinh tế như vậy!”

Trong lòng Lý Trình Di sợ hãi, nắm chặt phần tay nắm của cây gậy, phần gân chống trượt của tay nắm mang đến xúc cảm thô ráp, khiến anh một lần nữa khẳng định đây không phải là mơ.

Bình thường dựa theo kinh nghiệm của anh, phán đoán có phải nằm mơ hay không, chỉ cần quan sát chi tiết, là có thể phát hiện manh mối.

Các chi tiết trong giấc mơ thường rất mơ hồ.

Và bây giờ. . . . . .

Anh đứng ở cửa, hít một hơi thật sâu, nhìn bãi đỗ xe bên ngoài, căn bản không muốn đi ra ngoài.

Theo bản năng, anh lui về phía sau một bước, muốn lui về phòng, đóng cửa lại.

Có lẽ đóng cửa rồi mở lại là có thể khôi phục bình thường.

Trong lòng anh đang nghĩ, nhưng sau lưng lại áp vào một mảnh tường lạnh như băng.

‘!!! ’ Cả người Lý Trình Di cứng đờ, nhanh chóng quay đầu nhìn.

Phòng ngủ phía sau anh, không biết từ lúc nào lại biến thành một bức tường màu xám trắng.

Căn phòng, không biết biến đâu mất!

Phòng ngủ của anh, không thấy đâu nữa!

Anh cầm cây gậy kim loại, người vẫn mặc bộ đồ ngủ màu xám, ngây ngốc đứng tại chỗ, căn bản không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì.

Căn phòng không còn.

Khung cửa cũng không còn.

Phía sau anh chỉ còn lại một bức tường đá giống như những bức tường khác.

Nếu không phải là cây gậy trong tay anh vẫn còn, anh có lẽ sẽ cho rằng chính mình lúc trước ở trong phòng ngủ mới là ảo giác.

Đưa tay ra, Lý Trình Di nhẹ nhàng vuốt vách tường trước mặt.

Xúc cảm cứng rắn lạnh như băng, còn có hoa văn thô ráp, đều nói cho anh biết, vách tường trước mặt là thật.

Trên vách tường thậm chí còn có một ít chỗ bị bong tróc, hình như là bị vật gì cứng đụng vào, lộ ra một màu xám đen bên trong. . . . . . . Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!?

Lý Trình Di cực kỳ ngạc nhiên.

Anh lần nữa xoay người, nhìn về phía bãi đỗ xe, hít sâu một hơi.

Đờ dẫn, ngừng lại một lát, sắc mặt anh dần dần bình tĩnh, thần sắc trong mắt nhanh chóng thay đổi.

Không bao lâu, anh rốt cục thở hắt ra một hơi, đi về phía trước, từng bước từng bước.

Chương 04:

Phù!

Trong phút chốc trời đất quay cuồng, mọi thứ trước mắt Lý Trình Di quay cuồng, ý thức rơi vào mơ hồ.

Anh phảng phất bay lên, trời đất quay cuồng.

Tích tích tích. . . . . .

Tiếng chuông chói tai vang lên bên tai.

Mọi thứ dần dần khôi phục tầm mắt của Lý Trình Di.

Bãi đỗ xe trong mắt anh, biến thành trần nhà màu trắng trong phòng mình.

Từng tấm kim loại hình vuông, ghép lại với nhau, khung hình vuông màu trắng, viền màu đen, đây là hoa văn trần nhà đơn giản trong nhà.

Anh ngơ ngác ngồi trên giường, điện thoại di động ở tủ đầu giường hơi rung.

Là đồng hồ báo thức reo.

Trên màn hình màu lam nhạt hiện ra hai chữ “tập luyện”.

Thời gian là 7:32.

Lý Trình Di hít sâu, cảm giác tim mình còn đang đập điên cuồng.

Vừa rồi những hình ảnh trước mắt quá mức chân thật nên giờ anh còn chưa lấy lại được tinh thần

Ngồi ở trên giường chờ đợi tốc độ máu chảy chậm lại một chút, anh mới chậm rãi cầm lấy điện thoại di động khi tiếng chuông báo thức vẫn đang reo.

Màn hình điện thoại di động là hình ảnh ba người trẻ tuổi mặc áo phao đỏ đang nằm trên chiếc phao tròn dập dờn trên làn nước biển xanh đậm.

Cả ba người đều kê tay dưới gáy, cười nói rất vui vẻ.

Ánh mặt trời vàng ruộm, chiếc phao màu xám, áo phao màu đỏ, còn có nụ cười sáng lạn của ba người, tạo thành một bức tranh ấm áp ở trung tâm vùng nước biển xanh thẳm.

Lý Trình Di ngơ ngác nhìn hình nền trên màn hình điện thoại, đợi một lát, trong đầu có chút trí nhớ mơ hồ tuôn ra.

Lâm Tang, Trần Húc Đông.

Anh nhớ ra tên của hai người khác ngoài mình.

Người con gái tên là Lâm Tang, còn cậu thanh niên khỏe mạnh kia tên là Trần Húc Đông.

Đây là ba người bọn họ, hai năm trước kết bạn rồi cùng nhau đi đến đảo Bỉ Sa ở Lam Dương du lịch.

Đặt điện thoại xuống, anh lật xem ngoại hình của chiếc điện thoại.

Chiếc điện thoại có hình chữ nhật, màu xám đơn giản, không khác nhiều so với điện thoại đời cũ.

Tất cả đều là màn hình, không có phím.

Cạch một cái.

Anh buông điện thoại di động xuống, hất chăn, đứng lên, đi tới trước cửa sổ, đẩy mấy chiếc áo khoác đang phơi sang một bên, mở ra cửa sổ.

Không khí mát mẻ bên ngoài hóa thành một trận gió, thổi tới lên gò má anh, mùi thơm trứng rán cũng theo đó chui vào mũi.

Ánh sáng ngoài cửa sổ trắng bệch, đây là tầng bốn, nhìn xuống dưới thấy từng dãy ô tô màu sắc khác nhau đang đỗ.

Đối diện là một tòa nhà cao hơn mười tầng màu xám trắng khác, từ nơi này có thể nhìn thấy từng cánh cửa sổ giữa các tầng tầng, từng gia đình dần dần tỉnh giấc.

Lý Trình Di nghiêng đầu, lại nhìn về phía bầu trời xa hơn.

Trong sắc trời xanh thẳm, một đám mây trắng mông lung tựa như sợi bông, khi thì che khuất ánh mặt trời, khi thì lộ ra một chút màu vàng.

Anh lấy lại bình tĩnh, xoay người đi đến bên cạnh bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái gương lau chùi rất sạch sẽ.

Nhìn mình trong gương.

Trong gương chiếu rọi ra một gương mặt thanh niên mắt đen bình thường không có gì đặc biệt.

Lông mày hơi nhỏ, hai mắt khóe mắt hơi nhếch lên, hình như lúc nào cũng đang cười, trừ thứ đó ra, không có bất kỳ đặc điểm nào có thể làm cho người ta nhớ mặt.

Mũi không cao không thấp, miệng không rộng không hẹp, môi không dày không mỏng.

Ước chừng hai mươi mấy tuổi, ánh mắt tò mò mà lộ ra một tia kinh ngạc.

Hình như cùng kiếp trước không có gì khác nhau?

Trong lòng Lý Trình Di hiện lên ý nghĩ này.

Dựa theo thói quen của người tiền thân, anh hiện tại phải mặc quần áo ra ngoài tập thể dục mới đúng.

Ký ức tuy rằng mơ hồ, nhưng rất nhiều thứ đều là nhớ lại.

Mở tủ quần áo ra, anh nhanh chóng lấy một bộ quần áo thể thao màu xám mặc vào, sau đó mở cửa đi ra ngoài, đi vào phòng khách.

Phòng khách không có ai, ba mẹ và chị gái của người tiền thân không còn ở đây nữa: Cửa tủ giày, giày cũng thiếu mấy đôi.

Trên bàn đá hình chữ nhật xám trắng đặt một hộp đồ màu xám.

Lý Trình Di đến gần cầm lấy nhìn.

Bên ngoài hộp in một hàng chữ: cháo đậu xanh ngân nhĩ của hãng Cổ Định.

Do dự một chút, anh vẫn xé mở nắp hộp, ngửa đầu uống.

Vị ngọt nhè nhẹ, cũng không khác so với kiếp trước.

Nhanh chóng kết thúc bữa sáng, đi giày, mang theo túi thể thao.

Lý Trình Di cẩn thận lục lại ký ức mơ hồ của mình, mang theo chìa khóa, điện thoại di động, mở cửa đi ra khỏi nhà.

Trong cầu thang trống trải trong trẻo nhưng lạnh lẽo, tốc độ của thang máy màu bạc nhanh hơn một chút so với anh tưởng tượng.

Dường như ấn nút, đếm đến bốn là đã xuống đến tầng một.

Ra khỏi cầu thang, đi ra cửa tòa nhà, anh lần đầu tiên giẫm lên mặt đất màu xám bên ngoài, cảm nhận được loại xúc cảm cứng rắn mà chân thật này, trong lòng Lý Trình Di đột nhiên kiên định.

Anh đứng ở cửa tòa nhà, cảm nhận được gió hơi ấm thổi ở trên người, làn gió mang theo hương hoa, mang theo mùi thơm của bữa sáng, một loại cảm giác sống động nói không nên lời, xông lên đầu.

Leng keng keng.

Đột nhiên phía cửa đối diện truyền đến tiếng chuông.

Chương 05:

Một ông già tóc hoa râm đang đỡ cháu gái mình ngồi lên ghế sau xe đạp, còn mình thì đẩy xe về phía trước vài bước rồi tung người ngồi lên xe, đèo cháu đi học.

Cô bé chưa tới mười tuổi đeo cặp sách, ngáp dài, khóe mắt còn có một chút nước mắt chưa khô, một bên khuôn mặt nhỏ nhắn còn lưu lại dấu tay.

Lý Trình Di vừa hoạt động chân vừa nhìn cô bé và ông già dần đi xa.

Anh nhún người nhảy hai cái, đi theo hướng xe đạp, cũng chạy chầm chậm đuổi theo.

Bên kia chính là hướng ra khỏi khu chung cư, nơi mà người tiền thân thường tập thể dục chính là một công viên nhỏ bên ngách tòa chung cư có tên là Hạnh Phúc.

Trên con đường bên trong khu chung cư, từng chiếc xe lướt qua, đều là những người ra ngoài làm việc.

Cành cây lá cây trên đầu theo gió ào ào rung động, từng chút mảnh vụn màu vàng nhạt không ngừng bay theo gió, hình như là cánh hoa nào đó, hoặc là những bông tơ trên đóa hoa.

Lý Trình Di theo đường chạy ra khỏi khu chung cư, ở phía bên phải cửa có một tảng đá lớn khắc chữ đỏ: Hạnh Phúc, dừng lại một chút, sau đó tiếp tục chạy về phía bên phải khu chung cư.

Không khí trong lành, nhiệt độ thích hợp, ánh sáng rực rỡ, mặt đường sạch sẽ.

Dòng xe cộ tới lui bận rộn đi làm, đưa con đi học, còn có đám người dậy sớm tập thể dục.

Tất cả cảm giác thật sự, đều làm cho tâm tình có chút bất ổn của Lý Trình Di từ từ bình ổn lại.

Anh chạy một hơi đến cửa công viên nhỏ, dừng lại bên một bãi đất trống hình tròn, chờ đợi.

Cùng tập luyện với người tiền thân của anh, chính là hai người trong bức ảnh trên điện thoại di động, Lâm Tang và Trần Húc Đông.

Một tuần bảy ngày, có năm ngày, bọn họ đều sẽ cùng nhau tới nơi này tập thể dục buổi sáng.

Lý Trình Di có chút chờ mong, cũng có chút thấp thỏm, thế giới này tất cả đối với anh đều là mới.

Các mối quan hệ trước đây, quá khứ, đối với anh mà nói đều là quen thuộc mà xa lạ.

Nghĩ như thế nào để đối mặt với hai người bạn thân, tối hôm qua những cảm giác quái dị mang đến cho anh bất an, cũng dần dần bị bỏ lại phía sau.

Anh mơ hồ có cảm giác hoảng hốt, hình như nơi này mới là thực sự của mình, mà kiếp trước trong trí nhớ, chỉ là một giấc mộng cực kỳ chân thật.

Nhưng loại cảm giác này nháy mắt liền bị vứt ra sau.

Bởi vì, bên phải đã có một người chạy chậm về phía anh.

“Tiểu Di!” Người nọ từ xa đã gọi anh, động tác chạy bộ rất chuẩn.

Người này cao lớn, cao ít nhất một mét chín, đầu đinh, cơ bắp cuồn cuộn, vóc người rất lớn, mặc áo ngắn tay màu đen và quần thể thao màu xám trắng, mày rậm mắt to, có một nốt ruồi màu đỏ hơi lệch bên trái, chính là bạn thân kiêm bạn học của người tiền thân Lý Trình Di -Trần Húc Đông.

……………. .

“Hôm nay sao lại đến trễ thế?” Trần Húc Đông hỏi: Chạy đến trước mặt Lý Trình Di, còn đang nhảy nhót khởi động cơ thể.

“Dậy muộn một chút, tối qua gặp ác mộng, trằn trọc mãi” Lý Trình Di thở ra một hơi.

“Gần đây ngày nào cậu cũng gặp ác mộng, không được. . . dạo trước chạy bộ cũng chưa được mấy vòng đã thở hổn hển, có phải quá yếu không?”, ngón trỏ Trần Húc Đông huơ huơ, lộ ra nụ cười chế nhạo.

“Cậu là huấn luyện viên thể hình cả ngày quyến rũ học viên của mình, không biết xấu hổ còn nói tôi?” Trong đầu Lý Trình Di không ngừng tuôn ra tư liệu về bạn tốt trước mắt này, nói chuyện cũng bắt đầu tự nhiên.

“Quyến rũ á? Cậu có biết cái gì gọi là năng lực nghiệp vụ không? Biết cái gì gọi là giá trị tâm trạng không? Mua khóa học của tôi không chỉ có được một thể hình đẹp, còn có thể cảm nhận được sự quan tâm của tình yêu đã mất đi từ lâu!”.

“Da mặt cậu dày quá đấy, Lâm Tang đâu?”, Lý Trình Di hỏi.

Dựa theo trí nhớ của người tiền thân, ba người bọn họ luôn luôn là cùng nhau tập luyện, gần mười năm, rất ít thay đổi.

“Ở bên kia, nói chuyện với người khác”, Trần Húc Đông chỉ về phía xa: “Cậu ấy bảo chúng ta chạy trước, cậu ấy sẽ đến ngay”.

Dưới một bóng cây, một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo thể thao màu xanh nhạt, đang nói chuyện phiếm với mấy nam nữ cũng sàn sàn tuổi họ.

Cô gái buộc tóc đuôi sam, tóc đen bóng loáng, làn da trắng nõn, lúc nói chuyện thỉnh thoảng lộ ra nụ cười nhìn qua rất rạng rỡ.

Được rồi, Lý Trình Di thu lại tầm mắt: “Chạy?”

“Ừ”.

Hai người song song chạy chầm chậm theo đường chạy màu đỏ trong công viên.

“Lúc trước không phải cậu nói gửi sơ yếu lý lịch sao? Tìm việc thế nào?”, Trần Húc Đông thuận miệng hỏi.

“Khó”, Lý Trình Di vui vẻ nói chuyện phiếm, nhiều ký ức như vậy mơ hồ trào ra trong đầu anh cũng có thể trở nên rõ ràng hơn.

“Khó cái gì mà khó, không phải chị cậu ở đây sao? Bảo chị ấy giúp cho, nhất định chị ấy sẽ có cách”, Trần Húc Đông chẳng hề để ý, nói.

“Không muốn nhờ chị ấy”, Lý Trình Di thản nhiên lắc đầu: “Cậu cũng biết tôi và chị ấy suốt ngày như chó với mèo mà”.

“Thì dù sao cũng là chị em ruột, bớt sỹ diện đi, có được cơ hội thì nhịn một tý cũng được, mất gì đâu”.

“Để lúc khác nói đi, tôi cảm thấy tự mình sẽ dựa vào chính mình cũng làm được, không cần nhờ vào ai”, Lý Trình Di cười cười, “Con người tôi, không có chí lớn, cậu cũng biết, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần bình an sống qua ngày là được”.

“Ngây thơ quá”, Trần Húc Đông cười nhạo một tiếng, “Tôi thấy cậu bị chị cậu chèn ép nhiều quá rồi đấy, người ngoài mà nghe được những lời này sẽ cười chết mất”.

“Tôi cũng không phải là người háo thắng: Chuyện này có liên quan đến tính cách”, Lý Trình Di nói chuyện, ký ức trong đầu dần dần dung hợp với người tiền thân.

Chương 06:

Hai kiếp người rất nhiều cảm xúc, xúc động, mơ hồ dung hợp.

“Vậy Lâm Tang thì sao, không phải cậu thích cô ấy sao?”, Trần Húc Đông lại hạ giọng nói.

“Vậy sao? Trước đây tôi chỉ đùa thôi”, Lý Trình Di lắc đầu: Thú vị là người tiền thân, không phải anh.

Ba người bọn họ ở bên nhau ít nhất cũng đã mười năm.

Lâm Tang không coi là xinh, nhưng rất có sức sống, rất thanh xuân, thêm nữa dáng người rất đẹp.

Khi còn trẻ, Lý Trình Di và Trần Húc Đông ít nhiều có chút si mê, nhưng khi trưởng thành, trọng tâm của bọn họ cũng đặt ở việc tốt nghiệp.

Tâm tư đối với Lâm Tang cũng dần dần phai nhạt.

“Nếu thật sự không được thì cậu cứ tới giúp tôi đi, câu lạc bộ thể hình nhà tôi còn thiếu nhân viên lễ tân”, Trần Húc Đông cười hì hì nói đùa.

“Được rồi, cậu tự nói đấy nhé, nhớ giữ chỗ cho tôi”, Lý Trình Di thuận theo lời cậu ta đáp.

Tính tình của ba người ở kiếp trước vẫn rất tốt, rất ôn hòa, không bon chen với đời, cũng thường xuyên tránh kết thù kết oán với người khác.

Cho nên nói đùa như vậy, Trần Húc Đông cũng biết Lý Trình Di sẽ không tức giận.

“Này, Tiểu Di, Đông Tử, ra đây giúp một chút nào”. Lúc này Lâm Tang vẫy tay với hai người.

Lâm Tang tướng mạo có chút đặc biệt, mày kiếm, mắt to, mũi cao miệng nhỏ, chỉ nhìn ngũ quan vẫn có thể, nhưng tổ hợp cùng một chỗ, liền làm cho người ta có một loại cảm giác gượng gạo, coi như là cười cũng sẽ làm cho người ta có cảm giác rất lạnh.

Nếu không là dáng người cô rất chuẩn, khuôn mặt này đổi ở trên đầu nam giới nói không chừng thích hợp hơn.

“Chuyện gì?”, Trần Húc Đông dẫn Lý Trình Di đi qua bên kia.

“Giúp mang đồ uống bên này lên xe”, Lâm Tang chỉ chỉ hai thùng đồ uống đen thui trên mặt đất.

Ở phía sau cô, có mấy thanh niên nam nữ trước đó cùng cô tán gẫu.

Mấy người này rõ ràng quần áo, cách ăn mặc đều tương đối cầu kỳ, vật liệu, chi tiết, góc cạnh, đều làm được rất tinh tế tỉ mỉ, vừa nhìn liền biết không phải hàng rẻ tiền.

“Đồ uống của ai vậy?”, Trần Húc Đông hỏi.

“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Bảo cậu bê giúp thì bê đi”, Lâm Tang khó chịu nói.

Khi ba người bọn họ ở bên nhau, hai nam sinh còn lại vẫn luôn bảo vệ cô giúp đỡ cô mọi nơi, chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên.

“Như thế cũng không hay lắm, dù sao cũng là đồ của chúng tôi”, một người con trai đội mũ lưỡi trai nói.

“Có gì mà không hay, chỉ là việc nhỏ tiện tay giúp đỡ thôi”, Lâm Tang cười trả lời: Dù sao mỗi ngày bọn họ đều đến rèn luyện thân thể, mang thùng nước thì tính là gì, coi như giúp bọn họ rèn luyện.

“Vậy thì đa tạ em gái Lâm Tang cùng hai người anh em nhé”, người con trai đội mũ lưỡi trai ôn hòa nói.

Bên này, Lý Trình Di còn chưa nhúc nhích, Trần Húc Đông là người đầu tiên đi lên bắt đầu chuyển đồ.

Thấy anh bất động, Trần Húc Đông còn lặng lẽ vỗ vỗ tay anh.

“Đây là thói quen sao?”.

Trong lòng Lý Trình Di không nói gì, mắt nhìn Lâm Tang đứng ở bên cạnh mấy người kia nói chuyện, trên mặt cô mơ hồ toát ra một tia nịnh nọt cùng vội vàng muốn dung nhập vào vòng luẩn quẩn kia, ở trong mắt anh lộ ra không sót tý nào.

Không nói gì, trong lòng anh tuy rằng nhíu mày, nhưng vẫn không muốn làm ra chuyện trái với tập tính của người tiền thân.

Thở dài một hơi, đi theo Trần Húc Đông, cũng vác một thùng đồ uống tổng cộng năm mươi chai đến một chiếc xe việt dã màu đen cách đó không xa.

Xe dừng ở cửa công viên.

Lâm Tang không trở về cùng nhau rèn luyện, mà cùng mấy người kia lên xe, trước khi đi vẫy vẫy tay với anh và Trần Húc Đông, xem như tạm biệt.

Người con trai đội mũ lưỡi trai kia cũng giống như lãnh đạo, khoát tay về phía bọn họ.

Mà mấy người còn lại, căn bản từ đầu tới cuối chưa từng nhìn qua bọn họ.

Người đội mũ lưỡi trai này xem như tính tình tốt nhất trong mấy người đó.

Xe nghênh ngang rời đi, mang theo một vệt bụi nhỏ.

Trần Húc Đông đứng ở cửa công viên thở dài một hơi.

“Lâm tiểu thư xem ra là đã tìm được mục tiêu nhỏ”, anh thì thào.

“Cậu thì sao?”, Lý Trình Di hỏi.

“Tôi. . . . . . con nối nghiệp cha thôi”, Trần Húc Đông nói, “thời buổi này ấy à, hoàn cảnh việc làm bên ngoài kém như vậy, có thể làm sao bây giờ? Nhưng cậu, nên mở miệng nhờ chị cậu đi”.

“Cậu không hiểu đâu”, Lý Trình Di lắc đầu.

“Không hiểu cái rắm: Hiện tại hoàn cảnh khó khăn như vậy, cúi đầu trước người trong nhà vẫn tốt hơn cúi đầu trước người ngoài”, Trần Húc Đông mắng một câu.

Lý Trình Di không nói nữa, chỉ trầm mặc.

Chạy bộ xong.

Trong nửa giờ, anh cùng Trần Húc Đông huyên thuyên rất nhiều.

Đối với ký ức người tiền thân của mình, biết được càng chi tiết càng tốt

Về đến nhà, ba mẹ và chị gái đều không có ở nhà.

Lý Trình Di nghĩ đến những gì mà Lý Trình Cửu nói hôm qua, muốn dẫn khách quý về nhà.

Chần chờ một chút, anh vẫn đứng dậy thay quần áo, nhìn đồng hồ báo thức trên điện thoại, chuẩn bị ra ngoài.

Lúc này phải đến trường một chuyến, trên đồng hồ báo thức viết ghi chú: thầy Trần Sam.

Lý Trình Di nhìn cái tên, trong đầu nhanh chóng trào ra ký ức về một giáo sư tốt mà người tiền thân gặp được khi học đại học.

Anh từng được thầy coi là sinh viên ưu tú, chỉ tiếc. . . Sau đó thầy hướng dẫn đề cử anh đến trường đại học tốt hơn tham gia giao lưu bồi dưỡng để tăng cường kiến thức, trong đợt tập huấn này, anh thực sự cảm nhận được kiến thức cực hạn của mình.

Khả năng lý giải, tốc độ suy nghĩ, tốc độ phản ứng, đều theo không kịp tiết tấu của lớp học, thậm chí anh cũng chỉ đáng được xếp vào nhóm cuối trong phần lớn học viên tham dự khóa học.

Chương 07:

Hơn nữa khi đó càng ngày càng bất hòa với bà chị Lý Trình Cửu, hai chuyện này gộp lại khiến anh cảm thấy tương lai chuyên ngành mình học đen tối, không thấy một chút hy vọng.

Từ đó về sau, Lý Trình Di liền chịu đủ đả kích, không gượng dậy nổi: Cuối cùng chỉ là một sinh viên tốt nghiệp khoa chính quy bình thường, tốt nghiệp đại học xong cũng không học lên thạc sỹ nữa.

Nhìn ghi nhớ trên điện thoại di động Lý Trình Di lấy lại bình tĩnh, từ hôm qua đến hiện tại, anh cuối cùng có chút thời gian dùng để tìm hiểu thế giới này.

Mà trong cái thời đại tin tức này, phương thức hiểu biết tốt nhất, chính nghịch điện thoại.

Tắt bản ghi nhớ, anh thuần thục mở ra điện thoại trình duyệt di động, sau đó search trên ứng dụng bản đồ thế giới.

Lạch cạch, màn hình điện thoại di động lập tức xuất hiện một loạt các thông tin.

Bản đồ vệ tinh toàn cầu HD download.

Bản đồ thế giới siêu lớn HD.

Bản đồ toàn cầu độ nét cao thủ phí.

Một loạt quảng cáo bát nháo xen lẫn hình ảnh mỹ nữ, hỗn hợp ở bên trong.

Nền đen trắng chi chít chữ, bỗng chốc làm cho anh có chút không biết nên chọn cái nào.

Tùy tiện chọn một cái vậy: Lý Trình Di bấm đại chọn một cái giản dị bình thường nhất, không có bất kỳ liên kết trang trí hoa văn nào.

Màn hình điện thoại lập tức trắng xóa.

Chính giữa chậm rãi hiện lên ba chữ Văn Tâm Tháp.

Góc dưới bên phải là hệ thống định vị vệ tinh Nghi Quốc Linh Long được sử dụng.

Nghi Quốc? Trong lòng Lý Trình Di chợt khựng lại.

Rất nhanh, màu trắng trên màn hình điện thoại nhạt đi, thay vào đó, là một tinh cầu màu lam nhạt cực lớn.

Trên tinh cầu có mảng lục địa, khu vực hải dương, nhưng điều khiến Lý Trình Di kinh ngạc nhất chính là dòng chữ to lớn đánh dấu chính giữa tinh cầu.

Địa Nguyệt.

Không phải trái đất!

Là Địa Nguyệt.

Lúc này ký ức liên quan của anh nhanh chóng hiện ra.

Ngay sau đó, hình như là tốc độ mạng được refesh, bên cạnh tinh cầu khổng lồ tên là Địa Nguyệt này, lại chậm rãi hiện ra một tinh cầu nhỏ hơn rất nhiều, một tinh cầu nhỏ màu xám trắng – Bạch Tinh.

Hai tinh cầu cực kỳ quỷ dị kề vào nhau, khoảng cách ở giữa tựa như Địa Cầu và Mặt Trăng của người tiền thân.

Nhưng thể tích của Bạch Tinh rõ ràng lớn hơn mặt trăng một vòng.

“Ong”.

Lúc này phía trên điện thoại di động tự động hiện ra cửa sổ tin tức quan trọng.

‘Bộ trưởng An ninh Bạch Tinh Theresa Osterley đã đáp máy bay đặc biệt, chính thức đến thủ đô Oga của Hiltistan, bắt đầu lên kế hoạch cho hội nghị an ninh toàn cầu kéo dài mười lăm ngày’.

‘Đối với sự xuất hiện của một khu vực nhỏ của các tòa nhà bị xuống cấp và sụp đổ trong khu vực đô thị ban đầu, Bộ Xây dựng Nhà ở Yiguo đã ban hành một thông báo quan trọng rằng, họ sẽ tiến hành sửa chữa kỹ thuật và thay thế các ngôi nhà có cấp độ khảo sát đạt đến mức nguy hiểm cấp 5, đảm bảo cho tất cả cuộc sống của người dân ở thành phố trở lại bình thường’.

‘Khu đô thị Toại Dương bắt đầu một vòng quy hoạch cải tạo sử dụng nước mới, lãnh đạo thành phố đích thân đến hiện trường, thân thiết thăm hỏi các hộ gia đình khó khăn, cung cấp quỹ cứu trợ tương ứng cho một số hộ đặc biệt khó khăn’.

‘Được biết, sau khi quy hoạch cải tạo lần này, những hộ gia đình nhận trợ cấp sẽ có hơn một ngàn ba trăm hộ, có vai trò thúc đẩy quan trọng đối với việc cải thiện triệt để diện mạo thành phố Toại Dương. . . . . . ’.

………….

Tin tức liên tiếp, hình như đều liên kết với bản đồ thế giới mà Lý Trình Di mở ra.

Mà theo những tin tức loạn cào cào này tuôn ra, một biển tin tức về chỉnh thể thế giới này, nhao nhao từ trong đầu điên cuồng tuôn ra.

Ưm. . . . . . anh buông di động, nhẹ nhàng che trán, bên trong trán đang có từng cơn đau không ngừng truyền ra.

Lượng lớn tư liệu tin tức từ trong trí nhớ, tựa như thủy triều điên cuồng tuôn ra, dung hợp vào đầu anh.

Theo tin tức tràn vào, anh cũng có nhận thức toàn diện đối với thế giới này.

Đây là một cuộc tranh bá hai cực, đang ở bên bờ vực hòa bình và chiến tranh.

Nghi Quốc cùng Bạch Tinh, đây chính là hai cực trong tranh bá, hai Đại quốc.

Địa Nguyệt bị Nghi Quốc, một đế quốc khổng lồ ảnh hưởng, tại toàn bộ Địa Nguyệt, không có quốc gia nào có thể chống lại Nghi Quốc.

Mà nơi anh sống lúc này, chính là thành phố Toại Dương của Nghi Quốc.

Nghi Quốc là một quốc gia có chút tương tự với Hoa Quốc, tương tự ở về văn hóa, lý tưởng, cuộc sống, nhưng cũng có rất nhiều chi tiết khác nhau.

Mà Bạch Tinh, người tiền thân hiểu biết không nhiều lắm, dù sao đó cũng là đế quốc chân chính trên một tinh cầu khác.

Anh chỉ biết là, khoa học kỹ thuật của Bạch Tinh phát triển hơn so với Địa Nguyệt: Đây chính là ưu thế trong cuộc tranh bá song mã.

Mà người tiền thân của mình, chỉ là một thành viên bình thường trong mấy trăm vạn sinh viên Nghi Quốc.

Nếu như anh không tới, không có gì bất ngờ xảy ra: Trong trường hợp mà mãi không tìm được việc, người tiền thân sẽ hạ mình, làm công việc có thu nhập cùng địa vị xã hội thấp hơn.

Sau đó chậm rãi nâng cao bản thân, tìm kiếm cơ hội, nâng cao thủ nhập; sau đó kết hôn sinh con đẻ cái, nuôi dạy con cái, quan tâm đến tương lai của con cái, tuần hoàn cứ thế lặp đi lặp lại.

Cho đến khi sống hết cuộc đời bình thường của mình.

Mà hiện tại, anh mặc dù có ký ức của người tiền thân, nhưng rất nhiều thứ đổi sang một hoàn cảnh thế giới khác căn bản không thích hợp: Đối với tương lai muốn thế nào, anh còn có thể trở về hay không, về sau có tính toán gì, Lý Trình Di trong lòng ít nhiều có chút mờ mịt.

Anh còn bị vây trong một loại cảm giác xa lạ, giống như mình bị nhồi nhét vào một hoàn cảnh hài hòa thác loạn.

Chương 08:

Ngoại trừ những thứ này, trong ấn tượng của Lý Trình Di.

Thế giới này, luôn cảm giác rất nhiều chỗ có chút kỳ quái.

Anh không biết đó là chỗ nào nhưng chính là một loại cảm giác, cùng của so sánh, tạo ra cảm giác, rất quái lạ.

Ngồi chốc lát, tra xét các loại tư liệu, anh nhìn nhìn thời gian, cũng đến giờ để đến trường rồi.

Thời gian hẹn với thầy Trần Sam là nửa giờ sau, tính cả thời gian lên xe.

Leng keng.

Đột nhiên một tiếng tin nhắn vang lên.

Lý Trình Di đang định cất di động, nghe tiếng chuông nhanh chóng nhìn màn hình.

Tin nhắn sẽ tự động hiện lên trên màn hình sáng lên.

“Bạn tôi có một vườn hoa nhỏ bị côn trùng gây hại, không phải cậu học chuyên ngành này sao?”, đến địa chỉ này xem giúp đi: Lâm Tang.

Lý Trình Di nghĩ nghĩ, nhanh chóng trả lời.

“Loại côn trùng gì, chụp một tấm ảnh thử xem”.

“Cậu đến thì biết, coi như là giúp tôi: Chính là mấy người buổi sáng cậu gặp qua, quan hệ với bọn họ cũng có lợi với cậu, cứ tin tôi đi!”. Lâm Tang.

“Chi phí tính thế nào?”, Lý Trình Di lại hỏi.

“Bạn bè giúp nhau còn tính toán gì chứ? Có cần keo kiệt như vậy không? Mau tới đi, trước hai giờ chiều nhất định phải tới, nếu không đừng trách tôi trở mặt với cậu”. Lâm Tang làm ra vẻ giận dỗi, nhắn lại.

Trước kia mỗi khi ba người có tranh chấp gì, cô tức giận, hai người còn lại đều mềm nhũn, bắt đầu nghĩ biện pháp dỗ dành cô.

Cho nên mỗi lần cô dùng chiêu này đều rất hiệu quả.

Lý Trình Di liếc nhìn địa chỉ cô gửi tới, ước chừng ba mươi hai km, khoảng cách này ngồi giao thông công cộng khẳng định không còn kịp rồi, chỉ có thể đón xe: Chi phí thuê xe, cộng thêm thuốc cần dùng và thẻ kiểm tra côn trùng, cũng mất mấy trăm.

Cái này là thuốc côn trùng hại dễ trị, nếu là phiền toái, có khi tiền thuốc tốn cả nghìn.

Mặc dù anh rất muốn dựa theo tập tính sinh hoạt của người tiền thân, chậm rãi tập thành thói quen của mình.

Nhưng việc này ít nhiều có chút thái quá: anh cùng những người đó không hề quen biết, nói cách khác chính mình đi qua hỗ trợ, kỳ thật cho Lâm Tang hưởng ‘của người phúc ta’.

Trước không nói có đáng giá hay không, chính là anh hiện tại trí nhớ còn mơ hồ, cũng không có khả năng này.

Cho nên Lý Trình Di nhất quyết không để ý tới Lâm Tang, sau đó tắt máy.

Không nói anh không phải người tiền thân, cho dù anh là người tiền thân, không có kính lọc tình yêu, yêu cầu của Lâm Tang đối với anh mà nói chính là lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực.

Không hề để ý tới điện thoại di động rung nữa, anh nhanh chóng ra cửa, ở cửa khu chung cư ngồi lên xe buýt, đi về phía ngoại ô trường học.

Đại học Toại Dương, một trường đại học tổng hợp địa phương nằm ở phía Nam ngoại ô thành phố.

Diện tích của trường có lẽ tương đương với một trấn nhỏ, mấy chục tòa nhà kiến trúc phân bố một cách có trật tự.

Lúc Lý Trình Di đến, đã là hơn hai mươi phút sau.

Tại tầng ba của một tòa ký túc xá của trường, anh theo bảng tên tìm được cái văn phòng thứ năm.

Cửa phòng làm việc mở rộng, cách cửa không xa có hai người thanh niên đang đứng nói chuyện, hai người đều đeo kính, một cao một thấp, đều mặc áo sơ mi quần dài, hào hoa phong nhã.

Lý Trình Di nhận ra, bọn họ là nghiên cứu sinh của thầy Trần Sam: Coi như là đàn anh của anh.

“Vinh Khánh cùng Từ Nam bay tới tham gia cuộc tọa đàm của trường, tôi bên này cũng rất vui, nhưng là suất dự cũng không nhiều, tôi cũng đã được nhiều vé hơn các giáo sư khác rồi. . . ”

Trong phòng làm việc, bên cạnh giá sách bằng gỗ vàng, một ông già đầu hói đeo kính gọng bạc, đi giày da, thắt cà vạt đỏ sậm, bên trong áo sơ mi trắng, đang nói chuyện với một phụ nữ trung niên trước mặt.

Ông là Trần Sam – giáo sư chuyên ngành chăm sóc thực vật, thầy hướng dẫn của Lý Trình Di.

Nhìn thấy Lý Trình Di vào cửa, người đàn ông hói đầu vẫy tay với anh, ý bảo chờ một lát, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với người phụ nữ trung niên kia.

Hai người hình như đang tranh cãi vì suất dự gì đó.

Lý Trình Di trong lúc nhàm chán, cũng không biết thầy giáo muốn anh tới đây làm gì: Mối quan hệ giữa anh và thầy Trần Sam, còn là bởi vì lúc còn đi học anh học môn chăm sóc thực vật cực kỳ ưu tú, từ đó được thầy Trần Sam rất thích, cũng đề cử tham gia một khóa bồi dưỡng cao cấp liên quan đến chăm sóc thực vật.

Thầy Trần Sam cũng từ đó trở thành người hướng dẫn cho Lý Trình Di.

Cho dù là thầy Trần Sam hay là người tiền thân của Lý Trình Di, đều cho rằng mình sẽ theo đó học tiếp lên thạc sỹ.

Đáng tiếc không nghĩ tới, sau đó thiên phú cùng biểu hiện của Lý Trình Di, không đủ để tiếp tục đi tiếp.

Sau đó, Lý Trình Di bỏ cuộc: Sau một hồi ầm ĩ với chị gái, anh từ bỏ chương trình học chuyên ngành này, lựa chọn trực tiếp tốt nghiệp tìm việc làm.

Đợi đến khi Trần Sam nói chuyện xong với người phụ nữ trung niên, người phụ nữ không khách khí hừ lạnh vài tiếng, cầm tờ đơn xoay người rời đi.

Thầy Trần Sam mệt mỏi tháo kính xuống, dụi dụi mắt, nhìn về phía Lý Trình Di đang ngồi trên sô pha.

Đối với cậu học trò Lý Trình Di này, ông kỳ thật vốn tương đối thưởng thức.

Nhưng bây giờ. . . . . .

Chương 09:

Ông có tổng cộng bốn sinh viên, ba người còn lại đều là học trò học lớp thạc sỹ của ông, hôm nay một người là quản lý cấp cao của xí nghiệp lớn, một người tự mình mở công ty hậu cần chuyên nghiệp, đang ở thời kỳ phất lên.

Còn có một người ở lại trường dạy học, hiện giờ đã có mấy đề tài khoa học, rất có tiền đồ.

Mà duy chỉ có Lý Trình Di, cậu học trò mà ông cho rằng rất có năng lực này, bây giờ lại. . .

“Tiểu Di, thầy đã xem qua, hồ sơ của em vẫn chưa được chuyển đi, chắc vẫn chưa tìm được việc làm phải không?”.

“Vâng, vẫn chưa ạ, có điều em đang tìm, thầy yên tâm, em đã có cách rồi”, Lý Trình Di đứng dậy đến gần, từ trong mắt người đàn ông trước mắt, anh mơ hồ nhìn ra một tia tiếc nuối và bất đắc dĩ.

Sau lưng phía ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện phiếm của hai đàn anh, hình như đàn chị cuối cùng kia cũng sắp lái xe tới.

“Đừng ngại: Tính tình của em tôi còn không rõ sao”, Trần Sam thấp giọng nói: Thầy trò một hồi, tuy rằng Lý Trình Di bây giờ chán chưởng, nhưng ông vẫn quyết định giúp đỡ một phen, vừa vặn cũng có một cơ hội.

Trong lúc nói chuyện, ông kéo ngăn kéo tầng hai của bàn ra, từ bên trong lấy ra một văn kiện có khóa, mở khóa kim loại, rút ra một phong thư màu nâu gói kỹ.

“Em có thể đến công ty này thử xem, đây là thư giới thiệu tôi viết, tổng giám đốc của họ là bạn tốt trước kia của tôi, bố trí cho em một chức vị chắc là không có vấn đề gì”, Trần Sam đưa phong bì cho Lý Trình Di.

“Thày. . . “, Lý Trình Di có chút sửng sốt, không biết nên nói gì.

“Tình hình gia đình em, tôi ít nhiều cũng biết, chị em muốn dùng tiền, thu nhập của ba mẹ em thấp, hiện tại trong nhà máy bắt đầu giảm lương, nhưng em phải tin tưởng, khó khăn là tạm thời: Nếu không có biện pháp, hãy gọi điện thoại cho tôi”.

“Em. . . “, Lý Trình Di bỗng nhiên có chút xúc động: Người tiền thân tuy rằng chả có gì, nhưng trong cuộc đời con người, có thể gặp được một người thật lòng thật dạ đối tốt với mình như vậy, thật sự rất khó có được.

“Nhớ kỹ, đừng lãng phí thiên phú của em. . . ” Trần Sam thở dài, vỗ vỗ vai Lý Trình Di, nhét thư vào tay cậu.

So sánh với tiền đồ của các học sinh khác, hoàn cảnh của Lý Trình Di trước mắt có vẻ gian nan.

“Em cảm ơn thầy”, Lý Trình Di nghiêm túc lui ra sau, cúi đầu cúi chào.

“Em sẽ ghi nhớ công ơn của thày. ”

“Đi đi, đi đi” Trần Sam khoát tay, vẻ mặt có chút bâng khuâng.

Ông cúi đầu từ góc bàn cầm lấy một bao thuốc lá, lấy ra một điếu, muốn tìm bật lửa, nhưng tay sờ soạng một hồi, cuối cùng vẫn buông xuống.

Một lần nữa buông điếu thuốc xuống, ông không nói gì nữa, lại khoát tay với Lý Trình Di, liền quay lưng lại, nhìn về phía cành hoa màu hồng nhạt ngoài cửa sổ.

Lý Trình Di cúi người lần nữa, xoay người cầm thư rời đi.

Đi ra khỏi văn phòng, anh rẽ xuống cầu thang và suýt đụng phải một cô gái tóc đỏ mặc áo khoác da ngắn màu vàng, quần bó sát màu xám.

“Ai a, anh là. . . ” cô gái dừng một chút, hình như nhận ra Lý Trình Di.

“À, Trần Bì, đã lâu không gặp” Lý Trình Di nhận ra thân phận của đối phương, cô gái trước mắt chính là Trần Bì, con gái ruột của giáo sư Trần Sam, trước đây luôn du học ở nước ngoài, gần đây mới trở về.

Khi đó, người tiền thân và Trần Bì coi như quen biết nhau, thường xuyên nói đùa, chờ sau này anh mở công ty làm lớn sẽ để Trần Bì đi làm thư ký cho anh.

Hiện tại xem ra. . . . . .

“Trần Bì, nhanh lên, bên này” Trần Bì đang định trả lời, bỗng nhiên bên kia văn phòng có người gọi cô.

“Lát nữa, buổi tối gặp lại nhau tại buổi họp trường anh nhé”, cô cười cười, bước nhanh đi.

Lý Trình Di chưa kịp đáp lời, đã nhìn thấy cô rảo bước gấp gáp.

Buổi họp trường đều là người có chút thành tích, một người tốt nghiệp ngay cả công việc cũng không có như mình. . . . . .

Anh quay đầu lại liếc mắt, nhìn ba người đi cùng một chỗ, nghiễm nhiên là hai đàn anh trông dáng vẻ thành công kia, đang cố gắng thân mật với Trần Bì.

Vòng luẩn quẩn như vậy, người tiền thân vốn nên là một thành viên trong đó, nhưng. . . . . .

Không nói câu nào, anh xoay người, đi xuống tầng.

Dưới tầng đỗ hai chiếc xe hơi, một đen một trắng đỗ sát nhau.

Lý Trình Di nhìn xung quanh, vẫn lựa chọn xuyên qua khe hở giữa hai xe.

Anh bước nhanh cúi đầu đi về phía trước, khi sắp xuyên qua khe hở, anh đột nhiên dừng lại, dừng ở trước gương phản chiếu của hai chiếc xe.

Thứ gì thế?

Hai mắt anh nhìn chằm chằm vào gương phản quang phía trước.

Trong gương, trên mu bàn tay phải của anh, hình như có một đạo hoa văn màu đen, tựa như rễ cây dây leo.

Hoa văn kia từ mu bàn tay kéo dài đến cổ tay, giống như là vật gì đó ký sinh trên mu bàn tay, còn mọc ra rễ.

Lý Trình Di giơ tay phải lên, cúi đầu gí sát mắt nhìn, mu bàn tay trắng nõn, không có gì cả.

Không có hoa văn, thậm chí ngay cả vết sẹo cũng không có.

Anh lại dời tầm mắt vào trong kính chiếu hậu.

Trong gương phản quang của xe, rõ ràng chiếu rọi ra trên tay phải của anh, một mảng to bằng quả trứng gà có hoa văn màu đen.

Nhưng trên thực tế, anh phất phất tay, trên mu bàn tay không có cái gì cả.

Trong lòng Lý Trình Di có chút mơ hồ, vừa rồi còn đắm chìm trong suy nghĩ về công việc sau này, trong dự định tương lai.

Giờ này khắc này, trước mắt một màn này, khiến anh hồi tưởng lại buổi tối kỳ quái hôm qua.

Hồi tưởng lại giấc mơ chân thật giống như hiện thực kia.

Và bây giờ lại xuất hiện tình huống này. . . . . .

Cái này, là thứ gì?

Anh cẩn thận vuốt vuốt hoa văn màu đen trên kính phản quang của xe, nhưng không sờ được cái gì chỉ có thể nhìn, hình dạng của hoa văn kia giống như rừng hoa mà anh nhìn thấy vào thời khắc cuối cùng trước khi anh xuyên không.

Rừng hoa thần bí, kỳ dị và đen kịt.

Chương 10.

Hoa văn này. . . . . .

Là cái quái gì vậy?

Loảng xoảng.

Đột nhiên một tiếng trầm đục từ phía sau truyền đến.

Hình như là có người đá trúng cái bình kim loại gì đó, phát ra tiếng động lớn.

Cả người Lý Trình Di khẽ run, nhanh chóng dời tay khỏi góc mà kính phản quang có thể chiếu tới.

Theo bản năng, anh không muốn cho bất kỳ kẻ nào phát hiện hoa văn trên tay mình.

Có lẽ đối với người khác đó là kỳ ngộ nhưng anh lại lo lắng nó mang đến nguy hiểm; phải đảm an toàn cho mình, có được lợi ích, mới là tác phong trước sau như một của anh.

Anh hắng giọng, giả bộ như không có việc gì, nhấc chân, đi về phía trước, lách qua hai chiếc xe.

Bên trái là chiếc xe màu đen, bên phải là chiếc màu trắng, đều là xe việt dã, biến số xe là hình chữ Z và hình chữ thập không nhận ra.

Phía sau cốp xe màu trắng còn treo một cái lốp xe lớn, trên lốp xe in một hàng chữ vòng tròn: ô tô Vân Trình.

Dừng một chút, Lý Trình Di xuyên qua xe, lần nữa liếc mắt nhìn mu bàn tay mình, xác định nơi đó trơn bóng, không có bất kỳ hoa văn nào, trong lòng anh mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi về phía trước, đi về phía cổng trường.

Lạch cạch.

Lạch cạch.

Lạch cạch.

Tiếng bước chân giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng gõ rõ ràng.

Đó là tiếng gót giày da cứng của anh, va chạm với gạch lát trên mặt đất.

Chỉ là. . . . . .

“âm thanh này có phải hơi lớn không?”.

Trong lòng Lý Trình Di hơi nhíu lại, bỗng nhiên cảm giác có chút không đúng.

Đây chính là ban ngày ban mặt, trong trường học vốn là nhiều người, học sinh tới lui, làm sao có thể yên tĩnh như vậy? Ngay cả tiếng bước chân giày da của anh cũng có thể vang vọng rõ ràng.

Anh ngẩng đầu nhìn quanh trái phải.

Bốn phía trống rỗng, trên mặt đất xám trắng, cách đó không xa là một đài phun nước khô cạn.

Đi qua hồ nước, có mấy tòa nhà mười tầng nhìn có chút cổ xưa, bình yên đứng sừng sững ở trong sương mù.

Sương mù? Sương mù lúc nào vậy? Trong lòng Lý Trình Di càng cảm thấy không đúng.

Anh nhớ rõ ràng, lúc mình mới vào trong trường, còn có rất nhiều học sinh lui tới, mà sao bây giờ lại …. ?

Đứng tại chỗ, anh quét mắt từ phải sang trái, nhìn tới nhìn lui.

Nhưng làm cho anh trong lòng càng phát ra sợ hãi chính là, vừa rồi sân trường còn vô cùng náo nhiệt, lúc này lại không có một bóng người.

Anh nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía chỗ văn phòng thầy giáo mà mình vừa rời đi.

Trong tòa nhà có mấy căn phòng sáng đèn, vầng sáng màu vàng yên tĩnh mà thần bí trong sương mù.

Không tiếng người, không tiếng bước chân.

Ực ực

Cổ họng Lý Trình Di bất giác khô khốc, nuốt một ngụm nước bọt.

Người đâu cả rồi? Tinh thần anh bắt đầu căng thẳng.

Lạch cạch, lạch cạch.

Anh nhấc chân, lơ lửng trên không.

Sau đó anh xoay phắt người lại, giày da ma sát mặt đất phát ra tiếng vang nhọn, anh đi về phía trước từng bước một, đi về phía văn phòng mà mình vừa đi ra.

Lại một lần nữa tiến vào khe hở của hai chiếc xe, tầm nhìn xung quanh anh đều bị ngăn trở.

Xe việt dã rất cao, vừa vặn có thể hoàn toàn che khuất tầm nhìn xung quanh của anh, chỉ còn khe hở hẹp ngay phía trước và đỉnh đầu.

Bộp!

Lý Trình Di từ khe xe đi ra.

Bộp.

Đột nhiên một bàn tay to nắm lấy vai anh.

Cả người Lý Trình Di run lên, đồng tử màu đen nâu nhanh chóng khép lại thành hình mũi kim.

Tiểu Di? Sao còn ở đây?

Giọng nói của thầy Trần Sam như thế từ xa bay đến, mờ nhạt và rõ ràng.

“Em. . . ” Lý Trình Di cảm giác mình giống như là chết đuối vớ được cọc, thính lực thoáng cái rõ ràng lên.

Anh nhìn kỹ lại.

Thầy Trần Sam đang đứng trước mặt, có chút lo lắng nhìn mình.

Cà vạt màu đỏ sậm trên cổ áo thầy, thật sự giống như một vệt máu, rõ ràng mà chói mắt.

Lúc này, những thanh âm xung quanh cũng nhanh chóng tràn vào trong tai Lý Trình Di.

Tiếng xe, tiếng nói chuyện của học sinh, tiếng bước chân, tiếng súng lệnh ở sân vận động xa xa, mọi tiếng động nặng nề như là cơn hồng thủy, tranh nhau chen vào lỗ tai anh, khiến màng nhĩ thậm chí có chút đau.

“Em …có chút thất thần: Xin lỗi thầy”. Lý Trình Di rốt cuộc lấy lại tinh thần, nghiêm túc cúi đầu trả lời.

Anh không biết vừa mới xảy ra chuyện gì, thậm chí hoài nghi mình có phải bị ảo giác hay không, nhưng cho dù như thế nào, trước khi suy nghĩ điều tra rõ ràng, không nên nói ra thì tốt hơn.

Thừa dịp cúi đầu, anh lại nhìn mu bàn tay mình một lần nữa.

Không có hoa văn màu đen.

“Vậy là tốt rồi, trạng thái tinh thần của em, hình như không tốt lắm, về nghỉ ngơi trước đi”, thầy Trần Sam cau mày nói.

“Dạ, em biết rồi, em về đây ạ”, Lý Trình Di nghiêm túc gật đầu.

Vừa rồi chính anh cũng bị dọa.

Chẳng lẽ trạng thái tinh thần của anh thật sự có vấn đề?

Chuyện tối hôm qua, hơn nữa tình huống vừa rồi, khiến anh lúc này trong lòng cũng cảm thấy lo lắng.

Chào thầy Trần Sam xong, anh bước nhanh hơn, lần nữa đi qua khe hở xe.

Lần này, không còn xuất hiện tình huống quái dị như vừa rồi nữa.

Đưa mắt nhìn lại, trong trường học cũng không có bất kỳ dị thường nào: Ánh mặt trời từ tầng mây chiếu ra, rủ xuống mặt đất, hình thành một mảnh chùm sáng tán xạ, tạo thành hiệu ứng Tyndall đẹp dị thường, rõ ràng chân thật.

Vừa rồi. . . . . . Không phải là không có sương mù sao? Bỗng nhiên, một nghi hoặc khó hiểu dâng lên trong lòng Lý Trình Di.

Sương mù mới có thể hình thành chùm sáng đẹp như vậy, nhưng anh lúc trước tiến vào trường, căn bản không thấy sương mù gì cả.

Mang theo nghi hoặc này, trong lòng Lý Trình Di đột nhiên dâng lên một loại ý niệm không muốn dừng lại nơi đây.

Anh bất giác bước nhanh hơn về phía cổng trường.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ok bạn :)Truyện này đã có bản dịch do Vân Anh ủng hộ tụn mình đang làm lại rồi nhé ^^!Tối này là hoàn tất nhé bạn ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Mình đã fix lại all rồi nhé
https://audiosite.net
Trí 1 tuần trước
Reset lại từ chương 5 giúp với ad. Thanks
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 2 tuần trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 3 tuần trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 3 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ