1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa
  4. Tập 3: Chiến Đấu Sinh Tử (c21-c30)

[Dịch] Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa

Tập 3: Chiến Đấu Sinh Tử (c21-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21: Chiến Đấu Sinh Tử

Lục Duyên khẽ lật tay phải, lấy kiếm hợp kim màu đen trong không gian chiến văn ra.Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, thân kiếm phản xạ ra tia sáng u ám.

Lục Duyên hóp lưng lại như mèo, cẩn thận tiến gần về phía con bọ cánh cứng.

Khi còn cách con bọ cánh cứng khoảng hai mươi mét, bỗng nhiên con bọ cánh cứng Hôi Thạch ngừng việc ăn nham thạch lại, hai cái râu trên đầu run run, sau đó xoay người.

Sau khi nhìn thấy Lục Duyên, nó sửng sốt.

Lục Duyên cũng sửng sốt.

Cảm giác vật nhỏ này cũng khá nhanh nhạy.

Hai bên nhìn nhau, bầu không khí im lặng kéo dài được một lúc, con bọ cánh cứng hôi thạch phát ra âm thanh xèo xèo, nó di chuyển tám cái chân ngắn, đánh về phía Lục Duyên.

Con bọ cánh cứng hôi thạch chỉ lớn bằng con chó nhỏ, xấp xỉ đến đầu gối Lục Duyên, chẳng qua miệng nó dữ tợn, nhìn qua có chút kinh khủng.

Cho dù đây chỉ là côn trùng, nhưng kiếp trước khi còn ở Trái Đất, Lục Duyên cũng chưa bao giờ thấy con côn trùng nào lớn như vậy, cũng chưa thấy côn trùng biến dị.

Chẳng qua bây gờ Lục Duyên đã có sức mạnh nên không phải căng thẳng.

Khi con bọ cánh cứng hôi thạch vọt đến trước mặt Lục Duyên, nó mở cái miệng dữ tợn ra, cắn về phía cẳng chân của Lục Duyên.

Quân thể quyền và quân thể sát kiếm mà Lục Duyên luyện tập đều có bộ pháp tránh né, hắn nghiêng người một cái dễ dáng tránh thoát cái cắn của con bọ cánh cứng hôi thạch.

Hắn chém kiếm hợp kim màu đen trong tay, chém ngay lên đầu con bọ cánh cứng hôi thạch.

Cạch!

Kiếm hợp kim đen như chém vào tảng đá, phát ra tiếng vang nặng nề, thân kiếm dừng lại trên đầu con bọ cánh cứng hôi thạch.

Uy lực này khác hoàn toàn với uy lực cung tiễn của cung thủ miêu nhân mà Lục Duyên nhìn thấy trước đó.

Hắn biết chỉ e là vũ khí gen khác với vũ khí bình thường.

Nhưng mà hắn nghèo, không mua nổi vũ khí gen, còn có cách nào sao?

Lực lượng của con bọ cánh cứng hôi thạch kia rất lớn, một chém của Lục Duyên làm bọ cánh cứng hôi thạch bị thương, khiến nó phát ra tiếng kêu bén nhọn, điên cuồng vặn vẹo cơ thể.

Lực lượng lớn đến mức khiến cho Lục Duyên thiếu chút nữa đã không cầm nổi trường kiếm trong tay, trường kiếm tách ra khỏi vết thương, con bọ cánh cứng hôi thạch lại cắn về phía Lục Duyên.

Khoảng cách gần đến mức Lục Duyên có thể nhìn thấy cái miệng dữ tợn kia đóng mở.

Hắn nhảy mạnh về sau một bước.

Cạch.

Cái miệng kia cắn một cái vào chân trước Lục Duyên.

Lục Duyên giật mình, mồ hôi lạnh sau lưng đã ứa ra.

Khi gặp được quái vật trong thực tế hoàn toàn khác với những gì nhìn thấy trên bài post kia!

Lực lượng của con bọ cánh cứng hôi thạch nhỏ này còn mạnh hơn so với những gì hắn tưởng tượng một ít.

Đây quái vật của Khởi Nguyên Chi Địa sao?

May mà hắn không phải vừa mới thức tỉnh, nếu không đã chết không toàn thây rồi.

Vết thương kia khiến con bọ cánh cứng hôi thạch phẫn nộ, thấy Lục Duyên tránh né, nó lại nhào về trước.

Con bọ cánh cứng chỉ có một kiểu công kích, sau khi có được kinh nghiệm, Lục Duyên đã có thể nhẹ nhàng né tránh đòn công kích của nó.

Lúc tránh né công kích, hắn tiện tay lưu lại một vết thương trên đầu con bọ cánh cứng hôi thạch.

Chém con bọ cánh cứng hôi thạch khoảng chừng năm lần, trường kiếm của Lục Duyên mới xuyên qua lớp giáp xác dày nặng trên đầu nó, rồi đâm thẳng vào đầu nó.

Chết.

Lục Duyên nhìn thấy con bọ cánh cứng hôi thạch đã chết thì thở phào một hơi.

Loại chiến đấu sinh tử này không giống với lúc tập luyện ở võ quán, trán Lục Duyên đã toát đầy mồ hôi.

Cũng may chỉ là sinh vật không có trí tuệ, không quá khó khăn.

Lúc này, trên người con bọ cánh cứng hôi thạch đã chết lóe lên ánh sáng trắng, ánh sáng đấy ngưng tụ trước người nó, tạo thành một tinh thể trắng lớn bằng ngón tay cái.

Mắt hắn sáng lên, lộ ra ý cười.

Sau khi quái vật chết năng lượng sinh mệnh sẽ kết tinh ngưng tụ ra linh tinh.

Linh tinh không chỉ dễ hấp thu mà còn là đơn vị tiền giao dịch cơ bản của vạn tộc, có giá trị rất lớn.

Về cơ bản thì mỗi con quái vật đều sẽ có linh tinh, vấn đề chỉ là nhiều hay ít thôi.

Giống bọ cánh cứng này là loài quái vật nhỏ yếu, có được một viên rơi xuống đã là rất nhiều rồi.

Khi Lục Duyên còn là người mới có đọc qua bài post kia.

Một viên linh tinh nhỏ như vậy, một chiến sĩ gen thực tập mất khoảng mười phút đến nửa giờ là có thể hấp thu được, hiệu quả có thể sánh bằng mấy giờ thậm chí một ngày tu luyện của người bình thường.

Lục Duyên nhặt linh tinh lên.

Hắn suy nghĩ, bây giờ viên linh tinh này cũng không có tác dụng nào khác với hắn, cứ thử hấp thu để xem hiệu quả trước đã.

Nhưng phải tìm một nơi an toàn trước, dù sao thì cũng không thể di chuyển trong mười phút, vẫn có chút nguy hiểm.

Trước tiên xử lí con bọ cánh cứng hôi thạch này đã.

Lục Duyên dùng kiếm hợp kim cắt một khối thạch giáp thật dày trên lưng bọ cánh cứng hôi thạch xuống.

Đây là vật liệu rèn, có thể mang ra ngoài bán.

Sau khi con bọ cánh cứng hôi thạch không còn gì giá trị để thu hoạch nữa, Lục Duyên mới rời khỏi nơi này.

Chương 22: Không Hổ Là Ta

Không lâu sau, hắn tìm được một hang động yên tĩnh ngay dưới sa mạc nham thạch.

Hắn vào hang động, sau khi ngồi xuống mới lấy linh tinh ra.

Dựa theo chỉ dẫn trên bài post đã xem trước đây, Lục Duyên nắm linh tinh trong tay, vận chuyển linh khí theo luật dẫn dắt linh khí.

Ngay lập tức, linh tinh hóa thành một loạt sợi linh khí được Lục Duyên hấp thu, xuyên qua sương trắng, cuối cùng dung nhập vào cấu trúc gen rồi đi xuống tầng chót của cấu trúc, ánh sáng nhỏ lại rồi tắt hẳn, hiệu quả tương đương với nửa giờ nỗ lực tu luyện của hắn.

Lục Duyên:

“…”

Lục Duyên mới vừa nhắm mắt lại mở mắt, có chút ngơ ngác mà nhìn bột linh tinh trong tay mình, có chút không kịp phản ứng.

Hết rồi à?

Có chút này thôi á?

Không phải nói cần ít nhất là mười phút à?

Hay… quan niệm thời gian của hắn có vấn đề à?

Lục Duyên có chút trì độn.

Hắn phát hiện tình huống của mình không giống với bài thảo luận kia.

Trước đó thì nói cảm nhận hấp thu linh khí phải mất mấy ngày, kết quả là hắn vừa nhắm mắt lại đã hấp thu được.

Giờ thì nói hấp thu linh tinh phải mất ít nhất mười phút, hắn chỉ cần thở mấy cái là hấp thu xong toàn bộ.

Sau đó Lục Duyên suy nghĩ xong thì cũng bình thường trở lại.

Cũng đúng thôi, dù sao thì trước kia lúc hấp thu linh khí cũng hấp thu được luôn, không cần thời gian chuẩn bị.

Thiên phú dị bẩm chắc là để nói ta nhỉ?

Trong lòng Lục Duyên có chút phấn khởi.

Chờ đã…

Đúng lúc này, Lục Duyên nghĩ đến gì đó, ánh mắt chợt sáng lên.

Người khác hấp thu một viên linh khí mất mười phút, vậy rõ ràng họ sẽ phải đi tìm một nơi an toàn để hấp thu.

Nhưng hắn không giống với họ, hắn chỉ cần thở một hai nhịp là hấp thu xong.

Không phải điều này chứng minh rằng, hắn có thể vừa giết quái vật, vừa hấp thu linh tinh rơi xuống sao?

Nói như vậy, chẳng phải tốc độ phát triển của hắn cũng nhanh hơn người khác rất nhiều à?

Không chỉ thế, linh tinh còn có thể bổ sung linh khí bị hao hụt cho hắn.

Hiện tại hắn không cần phải tiêu tốn linh khí, nhưng, về sau ghi chép gen, để thi triển chiến kĩ gen cần phải có một lượng linh khí lớn.

Đó không phải đại biểu cho việc hắn có thể vừa tiêu hao vừa bổ sung linh khí sao?

Động cơ vĩnh viễn?

Nhất thời, trong đầu Lục Duyên nảy ra một số ý tưởng to gan lớn mật.

Thiên phú của ta cũng đỉnh quá đi!

Không hổ là ta!

Lục Duyên bình ổn lại tâm tình đang kích động, hắn rời khỏi hang động, định đi săn thú tiếp.

Đã có kinh nghiệm chiến đấu một lần, Lục Duyên đã có thể ước chừng được thực lực hiện tại của hắn.

Thực lực hiện tại của hắn có thể dễ dàng đối phó với bọ cánh cứng hôi thạch, có thể đánh được hai con nhưng ba thì chắc phải chạy.

Hắn tiếp tục tìm kiếm con mồi, định tìm bọ cánh cứng hôi thạch lạc đàn.

Cũng may Hôi Thạch lâm rất rộng, số lượng bọ cánh cứng hôi thạch rất nhiều, số con lạc đàn cũng không ít.

Hơn một giờ, Lục Duyên tìm được bảy con bọ cánh cứng hôi thạch lạc đàn.

Đánh bại bọ cánh cứnghôi thạch, hấp thu linh tinh, linh khí đạt được đã sánh bằng một đêm nỗ lực tu luyện của Lục Duyên.

Tốc độ tu luyện này nhanh hơn ban đầu gần mười lần.

Mà đây mới chỉ là bắt đầu, nương theo thực lực đang mạnh lên, tốc độ giết bọ cánh cứng hôi thạch cũng càng lúc càng nhanh.

Xì!

Vài lần giao chiến, Lục Duyên đâm một kiếm vào đầu con bọ cánh cứng hôi thạch lạc đàn.

Hắn thuần thục mà nhặt linh tinh trên mặt đất rồi cắt giáp thạch màu xám xuống.

Ngay lúc Lục Duyên đang định rời đi thì phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Hắn quay đầu thì nhìn thấy ngoài cột đá có hai tên người đầu chó mặc áo giáp da màu đen đang đi đến, trong tay cầm trường đao.

Hai tên người đầu chó nhìn thấy Lục Duyên thì sửng sốt.

Họ vội vàng cảnh giác mà nắm chặt vũ khí trong tay, quay đầu nhìn xung quanh.

Nhưng sau khi phát hiện không có ai, hai con người đầu chó liếc mắt nhau, nụ cười khi nhìn phía Lục Duyên dần trở nên dữ tợn.

“Nhìn xem chúng ta phát hiện được cái gì? Một kẻ nhân tộc lạc đàn!”

“Nhân tộc, ngươi nói xem chúng ta làm sao mới tốt đây?”

Lục Duyên nhìn hai tên người đầu chó đang chậm rãi đến gần, hắn hơi cau mày lại.

Trước đó hắn cũng dự đoán sẽ có tình huống như vậy.

Dù sao trong này cũng là vàng thau lẫn lộn, sau khi chết, những thứ chiến sĩ gen thu trước đó đều sẽ rơi ra khỏi không gian gen chiến văn, nói không chừng còn đụng phải cảnh đen ăn đen nữa.

Cho nên Lục Duyên cố tìm một nơi không có ai để giết quái vật.

Dù sao thì hắn cũng tự hiểu mình, tuy rằng bây giờ năng lực của hắn đã mạnh hơn lúc mới thức tỉnh, nhưng vẫn chênh lệch rất nhiều so với chiến sĩ gen trưởng thành.

Không ngờ là hắn cẩn thận như vậy mà vẫn gặp phải người.

“Khà khà khà~nhân tộc, ngoan ngoãn đứng yên đừng nhúc nhích, đao của ta rất nhanh, sẽ không khiến ngươi thấy đau đớn đâu.”

Một tên người đầu chó cầm trường đao, trên mặt nở nụ cười bỉ ổi, hắn quơ trường đao trong tay.

Tên người đầu chó còn lại còn khoa trương hơn, hắn ta liếm liếm khóe miệng mình:

“Thật ra thì ta hi vọng ngươi có thể phản kháng chút, như vậy thì chúng ta cũng có hứng thú hơn.”

Lục Duyên nhìn hai tên người đầu chó, trên mặt tươi cười:

“Bạn ta ở xung quanh đây, các ngươi chỉ có hai người thôi à?”

Nghe thế, bước chân của hai tên người đầu chó ngừng lại, nghi ngờ mà nhìn xung quanh.

“Bạn ngươi…”

Chương 23: Phát Hiện Mới

Một tên người đầu chó không phát hiện tình huống, vừa nói vừa nhìn về phía Lục Duyên, kết quả hắn ta phát hiện Lục Duyên đã chạy được mấy chục mét rồi.

Ngay lập tức, người đầu chó tức giận:

“Nhân tộc đáng chết! Dám lừa ta!”

“Đuổi theo! Giết hắn!”

Lục Duyên quay đầu lại nhìn hai tên người đầu chó đang đuổi theo, nhếch miệng.

“Ta nhớ kĩ các ngươi rồi! Các ngươi chờ đó cho ta.”

Ôi trời.

Lục Duyên rất khó chịu.

Nhìn thấy trang bị trên người hai tên người đầu chó, Lục Duyên biết bản thân đánh không lại.

Đánh không lại thì chỉ có thể chạy.

Không ngờ là hai tên người đầu chó này còn đuổi theo như chó nữa chứ.

Lúc này đây, Lục Duyên có chút đau đầu.

Bên trong Hôi Thạch lâm, những cột đá thô dài khổng lồ được trải rộng, tạo thành địa hình phức tạp.

Lục Duyên chạy trốn thật nhanh qua kẽ hở hở của cột đá, phía trước đang có hai con bọ cánh cứng Hôi Thạch đang nhâm nhi thưởng thức bữa ăn nham thạch.

Sau khi Lục Duyên tới gần, hai con bọ cánh cứng Hôi Thạch dừng lại cùng lúc, sau khi râu run rẩy, chúng quay đầu nhìn về phía Lục Duyên đang chạy như điên tới.

Sau khi phát hiện ra thủ phạm quấy rầy bữa ăn của mình, hai con bọ cánh cứng Hôi Thạch phẫn nộ hét lên, vọt về phía Lục Duyên, mở miệng đầy dữ tợn như muốn xé nát tên này.

Sắc mặt Lục Duyên vẫn không thay đổi, bước chân đan xen, thân hình biến hóa, hắn xuyên qua vòng vây của hai con bọ cánh cứng Hôi Thạch, tiếp tục chạy về phía trước.

Xèo xèo! !

Hai con bọ cánh cứng Hôi Thạch nhìn bóng lưng Lục Duyên rời đi, giống như bị vũ nhục, chúng phát ra tiếng rống giận càng thêm căm phẫn rồi đuổi theo Lục Duyên.

Nhưng mà hai con bọ cánh cứng Hôi Thạch còn chưa đuổi theo được bao lâu, hai luồng sáng đen sì đã đánh chúng bay ra ngoài.

Chúng đập vào cột đá, phần lưng rơi xuống, tám cái chân ngắn giãy dụa, cố gắng xoay người.

Sắc mặt của hai tên người đầu chó âm trầm nhìn thoáng qua bọ cánh cứng Hôi Thạch, bọn chúng lại tiếp tục đuổi theo Lục Duyên.

Đợi đến khi hai con bọ cánh cứng Hôi Thạch xoay được người, chúng nhìn chung quanh, phát hiện đã không thấy đối thủ đâu nữa, râu của chúng chạm vào nhau, sau đó lại chậm rãi chạy về ăn nham thạch.

Mà ở cách đó không xa, hai tên người đầu chó nhìn vào lưng Lục Duyên, trong đó có một tên người đầu chó màu xám nhe răng cười nói:

“Nhân tộc, đừng chạy nữa! Ngươi chạy không thoát đâu!”

“Ha ha ha! ! Từ đầu đến chân chỉ có một thanh vũ khí hợp kim? Lần đầu tiên ta thấy có tên chiến sĩ gen nào nghèo kiết xác như vậy đấy, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn chờ chết đi!”

Rõ ràng tốc độ tôi luyện gen của hai tên người đầu chó này nhanh hơn Lục Duyên một chút, tố chất thân thể cũng mạnh hơn Lục Duyên, tốc độ cũng nhanh hơn.

Tuy rằng lúc trước Lục Duyên lén lút chạy được mấy chục mét, nhưng bây giờ hắn đã sắp bị đuổi kịp rồi.

Sắc mặt Lục Duyên có chút khó coi.

Chẳng lẽ thật sự phải chết ở đây sao?

Lần đầu tiên tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa, nếu như chết ra ngoài, thì uổng phí những nỗ lực khi trước rồi.

Hơn nữa sau khi chết đi, tinh thần cũng sẽ bị thương, phải đợi khi tinh thần khôi phục mới tiến vào được lần nữa, thế này thì phải lãng phí bao nhiêu thời gian đây?

Đây là điều mà hắn không thể chấp nhận được.

Lục Duyên nhìn xung quanh, suy nghĩ lưu chuyển, suy nghĩ đối sách.

Lúc này, ở đằng xa lại xuất hiện thêm ba con bọ cánh cứng Hôi Thạch, cảm nhận được Lục Duyên đang tới gần, chúng đều nhả nham thạch trên miệng xuống mà nhào về phía Lục Duyên.

Chậc chậc!

Lục Duyên có chút buồn bực chậc lưỡi.

Vốn đã bị đuổi theo, bây giờ muốn né tránh đòn tấn cồn của bọ cánh cứng Hôi Thạch thì phải giảm tốc độ lại, vậy chẳng phải càng dễ bị đuổi kịp sao?

Thế nhưng cơ thể hắn còn chưa cứng như nham thạch, không trốn thì để bị cắn nát à?

Lục Duyên bất đắc dĩ di chuyển cơ thể, tránh né công kích của ba con bọ cánh cứng Hôi Thạch.

Cũng may là lũ bọ cánh cứng Hôi Thạch này chỉ có một phương thức tấn công duy nhất, bây giờ Lục Duyên né tránh rất thuần thục rồi.

Xèo xèo! !

Ba con bọ cánh cứng Hôi Thạch nhào vào khoảng không, chúng phẫn nộ thét chói tai, lại muốn nhào về phía Lục Duyên.

Đúng lúc này, hai tên người đầu chó đến gần ba con bọ cánh cứng Hôi Thạch, râu của ba con bọ cánh cứng Hôi Thạch lại run lên, quay đầu nhìn về phía hai trên người đầu chó, chúng thét chói tai nhào về phía người đầu chó.

“Đám sâu bọ phiền toái!”

Tên người đầu chó lông xám cau mày, một đao chém bay một con bọ cánh cứng Hôi Thạch, một con bọ cánh cứng Hôi Thạch khác cũng bị hắn một cước đá bay, tên người đầu chó còn lại cũng chém bay con bọ cánh cứng Hôi Thạch thứ ba.

Bị bọ cánh cứng Hôi Thạch ngăn cản, tốc độ của hai tên người đầu chó cũng chậm lại một chút.

Cách đó không xa, Lục Duyên nghe thấy động tĩnh thì ngoái nhìn lại, trông thấy cảnh tượng này thì mắt hắn sáng lên, một ý nghĩ lớn mật nảy ra.

Tốc độ của bọ cánh cứng Hôi Thạch chắc chắn sẽ không nhanh bằng hắn.

Mà chỉ cần có người đến gần bọ cánh cứng hôi thạch trong phạm vi nhất định, nó sẽ lập tức phát động tấn công, không cần biết đối phương là ai.

Nếu vậy thì… Ánh mắt Lục Duyên hơi nheo lại.

Hắn nở một nụ cười.

Chương 24: Lũ Sâu Bọ Phiền Phức

Hắn tiếp tục chạy trốn, đồng thời khom lưng nhặt một ít đá vụn.

Hai tên người đầu chó ở xa xa trông thấy động tác khom lưng nhặt đá của Lục Duyên đều lộ vẻ nghi hoặc.

“Nhân tộc kia đang giở trò gì thế?”

“Không biết, tên nhân tộc này trơn nhẵn bóng láng! Đừng để hắn chạy mất!”

“Yên tâm, hắn chạy không thoát đâu, trông bộ dáng của hắn, chắc là chỉ vừa mới thức tỉnh thôi, làm sao có thể sánh được với chúng ta? Cho dù chênh lệch tốc độ không lớn, nhưng chắc chắn sức chịu đựng của hắn không bằng chúng ta, chờ đến khi hắn chạy mệt rồi, chẳng phải muốn làm gì thì làm cái đó sao?”

Nụ cười trên mặt hai tên người đầu chó trở nên dữ tợn.

Nhưng khi bọn chúng nhìn thấy động tác tiếp theo của Lục Duyên thì đều trợn trừng hai mắt.

Giữa các cột đá trong Hôi Thạch lâm có một số khu vực rộng chừng ba bốn mươi mét, bình thường bọ cánh cứng hôi thạch sẽ chỉ ăn trên bề mặt cột đá – mặc dù tất cả mọi người đều không biết vì sao chúng nó lại ăn tốt như vậy, suốt ngày ăn đá cũng không thấy ngán.

Nếu như đụng vào một vùng có bề ngang khá rộng, vậy chẳng cần kinh động đến lũ bọ cánh cứng hôi thạch, chúng sẽ tự khắc chạy đến.

Tuy nhiên, bây giờ, sau khi Lục Duyên đã chạy qua khu vực có ba con bọ cánh cứng hôi thạch, hắn vung tay ném một hòn đá trúng đầu một con bọ cánh cứng hôi thạch.

Con bọ cánh cứng hôi thạch kia nhanh chóng ngừng động tác gặm nhấm đá của mình lại.

Nó lẳng lặng quay đầu, trông thấy Lục Duyên ném đá ở cách đó không xa.

Trầm mặc một lúc, con bọ cánh cứng hôi thạch hét chói tai, hai con bọ cánh cứng hôi thạch khác cũng nghiêng đầu, hét lên theo.

Ba con bọ cánh cứng hôi thạch nhả viên đá trên miệng xuống, đuổi theo Lục Duyên.

Cách đó không xa, hai tên người đầu chó trợn trừng hai mắt.

“… Hắn ta làm cái gì vậy?”

“Không biết? Có thể là không muốn chết trong tay chúng ta, mà muốn chết trong tay lũ bọ cánh cứng hôi thạch chăng?”

“Ha ha, nghĩ hay quá thể!”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên trông thấy Lục Duyên lại bắt đầu ném đá lần nữa, dẫn thêm bốn con bọ cánh cứng hôi thạch ở bên kia tới.

Cộng thêm ba con trước đó, bảy con bọ cánh cứng hôi thạch trùng trùng điệp điệp, nhìn qua có chút đáng sợ.

Thế nhưng tốc độ của đám bọ cánh cứng hôi thạch ấy cũng chậm chạp, tốc độ của chúng không bằng hai tên người đầu chó, rất nhanh đã bị hai tên người đầu chó đuổi kịp.

Hai tên người đầu chó đuổi kịp lũ bọ cánh cứng hôi thạch, lũ bọ cánh cứng hôi thạch cùng nhau quay lại, lao về phía hai tên người đầu chó.

“Lũ sâu bọ phiền phức!”

Cùng lúc bị bảy con bọ cánh cứng hôi thạch nhìn chằm chằm, đến cả họ cũng không nhịn được mà nhíu mày.

Đúng lúc này, đồng tử của tên người đầu chó lông xám co rút lại, hắn nghĩ tới cái gì đó:

“Chết tiệt! Ta biết tại sao tên nhân tộc kia lại dẫn lũ bọ cánh cứng hôi thạch đến chỗ này rồi! Hắn muốn dùng đám bọ cánh cứng hôi thạch này để chặn chúng ta!”

Tên người đầu chó lông nâu còn lại cũng phản ứng lại, giận tím mặt nói:

“Cái gì? Tên nhân tộc hèn hạ! Vậy mà lại dùng cái thủ đoạn này! Có bản lĩnh thì để chúng ra chém thoải mái đi!”

Sau khi họ điên cuồng chém bay bảy con bọ cánh cứng hôi thạch, Lục Duyên lại kéo giãn khoảng cách với họ thêm lần nữa.

Khoảng cách lần này còn gần đến năm mươi mét, còn xa hơn lúc ban đầu.

Hai tên người đầu chó thấy khoảng cách bị kéo giãn ra thì giận dữ gầm lên một tiếng, đuổi theo Lục Duyên lần nữa.

Lục Duyên quay đầu, trông thấy hai tên người đầu chó đang phẫn nộ, hắn ném viên đá trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ vẻ tươi cười.

Hiệu quả không tệ nha.

Hắn tiện tay ném thêm lần nữa, ném viên đá này lên đầu con bọ cánh cứng hôi thạch đang nhâm nhi thưởng thức bữa ăn trên cột đá.

Con bọ cánh cứng hôi thạch lập tức oán hận Lục Duyên quấy rầy nó ăn uống, kêu xèo xoè, mang thêm hai đồng đội nhỏ khác xông về phía Lục Duyên.

Lúc này Lục Duyên đã bắt đầu ném đá vào những con bọ cánh cứng hôi thạch khác.

Chẳng bao lâu sau, đợi đến khi hai tên người đầu chó đuổi theo Lục Duyên chỉ còn cách khoảng ba mươi mét, phía sau Lục Duyên đã có thêm mười con bọ cánh cứng hôi thạch.

Hai tên người đầu chó trông thấy nhiều bọ cánh cứng hôi thạch như vậy thì sắc mặt trở nên âm trầm.

“Nhân tộc hèn hạ! Vậy mà lại dùng thủ đoạn này!”

Tên người đầu chó lông nâu hùng hùng hổ hổ, trường đao trong tay không ngừng vung vẩy, vô cùng phẫn nộ.

Còn tên người đầu chó lông xám thì mặt lạnh như băng, hắn nhìn chằm chằm vào Lục Duyên ở đằng xa, mở miệng nói:

“Không sao đâu, chúng ta chạy chậm lại một chút, cứ chạy theo như vậy.”

“Hả? Đại ca, chúng ta không xông lên sao?”

“Xông lên sẽ lại khiến lũ bọ cánh cứng hôi thạch tấn công mà thôi, nhiều bọ cánh cứng hôi thạch như vậy, chúng ta muốn xử lý cũng phải mất chút thời gian, thời gian ấy đủ để cho hắn chạy trốn rồi.”

“Vậy chúng ta phải làm gì?”

Tên người đầu chó lông xám cười lạnh một tiếng:

“Không phải hắn muốn chạy sao? Là một thợ săn trưởng thành thì phải có đủ kiên nhẫn. Chúng ta cứ đợi đến khi hắn chạy kiệt sức rồi lại xông lên lần nữa.”

Tên người đầu chó lông nâu giật mình, cười nói:

“Cũng đúng, chắc chắn sức chịu đựng của hắn không bằng chúng ta!”

Chương 25: Tiểu Đội Bốn Người

Hai tên người đầu chó cười âm hiểm, chúng đi theo sau đám bọ cánh cứng hôi thạch trùng trùng điệp điệp, không hề liều lĩnh nữa.

Thế nên, trong Hôi Thạch lâm đã xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kỳ quái.

Một nhân tộc khôi ngô chạy như điên ở phía trước, đằng sau là một đám bọ cánh cứng hôi thạch, phía sau nữa lại có hai tên người đầu chó cười vô cùng âm hiểm.

…………

Trong một khu vực của Hôi Thạch lâm.

Một tiểu đội bốn người đánh chết bốn con bọ cánh cứng hôi thạch, một nam tử tinh linh có tướng mạo khôi ngô, mặc bì giáo màu vàng nhìn vào bốn viên linh tinh trong tay, hắn ho nhẹ một tiếng, thu linh tinh lại:

“Trước tiên cứ để ta giữ, sau này sẽ thống nhất phân chia.”

Ba người còn lại, một người là tinh linh gầy gò, một người là người đầu chó, còn có một người là nhân tộc.

Người đàn ông nhân tộc có diện mạo bình thường, hắn gãi đầu nói:

“Lão đại, bây giờ chúng ta có bao nhiêu linh tinh rồi?”

Người đầu chó lông xám vàng xen lẫn mở miệng cười nói:

“Ta nhớ kỹ, lần này có 46 viên linh tinh. Thu hoạch không tệ nha.”

Tinh linh gầy gò mở to hai mắt:

“A Hoàng, ngươi nhớ nhầm rồi! Rõ ràng là 47 viên!”

“Phải…Phải không?”

A Hoàng trợn tròn mắt.

Tinh linh lão đại trừng mắt:

“Các ngươi đang nói cái gì vậy? Rõ ràng là 44 viên!”

“Lão đại, sao ngươi lại nói thiếu rồi? Ngươi muốn tham ô phải không?”

Người đàn ông nhân tộc trợn hai mắt, có chút không vui.

“Sao lại thế được? Chúng ta quen nhau bao lâu rồi? Ta là loại người gì, các ngươi không biết sao? Sao ta lại tham ô được? Các ngươi không tin khả năng tính toán của ta sao? Năm đó ta còn đứng đầu lớp đấy!”

“Thật hay giả thế?”

Tinh linh cao gầy nhìn thoáng qua tinh linh lão đại, cười nói:

“Cái này có ta làm chứng, ta là bạn cùng lớp của hắn.”

“Vậy được rồi.”

Người đàn ông nhân tộc và A Hoàng đều gật đầu.

Đúng lúc này, họ nghe được động tĩnh ở đằng xa, đều quay đầu nhìn qua.

Sau đó họ bèn trông nhìn thấy Lục Duyên đang chạy tới từ cách đó không xa.

Sau khi nhìn thấy Lục Duyên, tinh linh lão đại hơi mở to hai mắt:

“Nhân tộc đó…. Không phải là kẻ trước đây mà chúng ta không lừa… Khụ, không mời được hay sao?”

A Hoàng gãi đầu:

“Lão đại, ngươi còn nhớ rõ diện mạo của hắn sao? Ta thấy nhân tộc cùng tinh linh tộc còn có miêu nhân đều rất giống nhau. Giống như một con khỉ không lông vậy.”

“Đương nhiên là nhớ rồi, nhân tộc lớn lên điển trai như vậy rất hiếm thấy, nếu không phải lỗ tai không giống nhau, ta còn tưởng rằng hắn là tinh linh đấy.”

“Hắn ta làm gì ở đây vậy?”

Tinh linh cao gầy có chút tò mò hỏi.

Ngay sau đó, hắn đã biết được câu trả lời rồi.

Một đám bọ cánh cứng hôi thạch lao tới từ con đường mà lúc trước Lục Duyên đã chạy qua, chúng đuổi theo hướng mà Lục Duyên rời đi.

Tiếng kêu vang bên tai không dứt.

Bốn người:

“…”

Họ liếc mắt nhìn nhau một cái, có chút ngờ nghệch.

Sau đó, họ thấy lại thấy hai tên người đầu chó.

Mãi cho đến khi bầy bọ cánh cứng hôi thạch cùng hai tên cẩu đầu chó biến mất khỏi tầm mắt của bốn người kia, họ mới liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt vẫn còn mờ mịt.

“…… Tình cảnh của họ là như thế nào vậy?”

“Lúc trước nghe nhân tộc kia nói, hắn có đồng bạn của mình, chẳng lẽ chính là hai tên người đầu chó kia sao?

“Hiếm khi thấy nhân tộc với người đầu chó làm đồng bạn nha.”

“Chẳng phải trong đội ngũ của chúng ta cũng có một người đầu chó sao? Có gì hiếm lạ đâu.”

Tinh linh lão đại không đồng ý.

Người đầu chó A Hoàng và người đàn ông nhân tộc liếc nhìn nhau, nhếch miệng cười.

“Trông bộ dáng của họ, chẳng lẽ là do nhân tộc kia không cẩ thận chọc phải ổ trùng, cho nên bây giờ hai tên người đầu chó kia đang giúp hắn giết bọ cánh cứng hôi thạch sao?”

“Người đầu chó chúng ta rất có tình có nghĩa.”

Vẻ mặt A Hoàng đầy cảm động.

“Cũng giống như chúng ta!”

Tinh linh cao gầy cũng gật đầu.

“Được rồi, chúng ta cũng đừng quấy rầy họ, đổi hướng rồi đi thôi.”

Tinh linh lão đại phất tay, dẫn đầu đi sang một con đường khác.

…………

Thời gian cứ thế trôi đi, hơn một giờ sau, chạy nhanh khiến hai tên người đầu chó không ngừng thở dốc.

Chúng thoáng nhìn về phía trước thấy số lượng bọ cánh cứng hôi thạch còn nhiều hơn trước.

Đã lên đến hơn ba mươi con rồi, trùng trùng điệp điệp.

Dù sao, trên đường luôn gặp phải những con bọ cánh cứng hôi thạch khác, Lục Duyên căn bản không có cơ hội đánh chết chúng nó, đương nhiên chỉ có thể tránh né, những con bọ cánh cứng hôi thạch kia bèn nhanh chóng gia nhập vào trong hàng ngũ.

Những chiến sĩ gen gặp phải trên đường đi trông thấy có nhiều bọ cánh cứng hôi thạch như vậy, thì cả đám cũng nhượng bộ lui binh.

Tất cả mọi người nhìn Lục Duyên mang theo một đám bọ cánh cứng hôi thạch, giống như nhìn thấy quỷ vậy.

Không chuẩn mực chút nào, làm như vậy không sợ chết sao? !

Lúc này hai tên người đầu chó trông thấy đám bọ cánh cứng hôi thạch thì cũng cảm thấy da đầu có chút tê dại.

Chương 26: Rượt Đuổi

Nếu như bị bao vây, chắn chắn đến cả bã cũng không còn đấy!

Chúng nhìn lướt qua đám bọ cánh cứng hôi thạch, rồi lại nhìn về Lục Duyên ở phía trước.

Tốc độ của Lục Duyên vẫn không giảm, thậm chí trông hắn còn chẳng mệt mỏi chút nào.

Điều này khiến ánh mắt của hai tên người đầu chó đầy khiếp sợ cùng ngỡ ngàng.

Người đầu chó lông nâu mệt đến nỗi thè cả lưỡi ra ngoài để thở.

Hắn vừa thở dốc vừa mở miệng nói:

“Đại ca, tên nhân loại kia sao lại như thế? ! Rõ ràng tốc độ của hắn không nhanh bằng chúng ta, sao sức chịu đựng lại bền bỉ như vậy? !”

Người đầu chó lông xám cau mày, sắc mặt âm trầm, nhìn bóng lưng Lục Duyên, ánh mắt cũng lộ vẻ không dám tin.

“Điều này không đúng nha… Sao lại có thể như vậy? Linh khí của chúng ta đã bị tiêu hao kha khá rồi, nếu theo như lý thuyết thì hắn phải mệt hơn chúng ta chứ! Sao hắn lại không hề hấn gì vậy?”

Đầu chó của người đầu chó lông xám sắp muốn nổ tung luôn rồi, cũng không nghĩ xảy ra vấn đề ở đâu.

“Đại ca, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Bây giờ linh lực trong cơ thể chúng ta cũng chẳng còn bao nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy, nếu chúng ta đụng phải đối thủ cũng sẽ nguy hiểm.”

Đương nhiên người đầu chó lông xám cũng hiểu được đạo lý này.

Hắn nhìn bóng lưng Lục Duyên, mắt chơi chuyển động, sau khi trầm mặc hồi lâu, hắn cắn răng một cái, mở miệng nói:

“Coi như nhân tộc này may mắn! Không đuổi theo hắn nữa. Ha… Có nhiều bọ cánh cứng hôi thạch như vậy bám theo hắn ta, ta không tin hắn có thể sống sót! Đến lúc đó chắc chắn sẽ bị ăn đến không còn chút vụn nào!”

“Đại ca nói rất đúng! Ta cũng nghĩ chắc chắn hắn không thể sống sót! Cho dù bây giờ hắn được hời.”

“Dừng lại thôi.”

Hai tên người đầu chó dừng lại, trông theo Lục Duyên đưa theo một đám bọ cánh cứng hôi thạch rời đi.

Mãi cho đến khi Lục Duyên và đám bọ cánh cứng hôi thạch cùng biến mất, chúng mới rời đi một hướng khác.

Thi thoảng Lục Duyên lại ngoái đầu xem xét tình hình phía sau.

Khi hắn lại quay đầu lại lần nữa đã không nhìn thấy hai người đầu chó đâu nữa, hắn có chút ngạc nhiên, sau đó vui vẻ:

“Rốt cục hai cái tên người đầu chó kia cũng buông tha cho ta? ! CMN, sao chúng có thể kiên trì lâu vậy nhỉ?”

Lục Duyên có chút không nói nên lời.

Hai tên người đầu chó kia đã đuổi theo hắn khoảng hơn một tiếng liền!

Hơn một tiếng đấy!

Ngươi có biết ta đã trải qua một tiếng này như thế nào không? !

Dường như hắn đã chạy được một vùng nhỏ trong rừng Hôi Thạch này rồi, cũng gặp được không ít chiến sĩ gen.

Hắn cũng không hiểu, rốt cuộc vì sao hai tên người đầu chó kia lại kiên trì đến vậy?

Cũng may lúc trước vì để đề phòng bất trắc, Lục Duyên cố ý giữ lại một viên linh tinh, hơn nữa trước khi gặp hai tên người đầu chó kia hắn vừa mới lấy được linh tinh, cho nên trong tay hắn có hai viên linh tinh.

Nhờ vào hấp thu linh khí để nuôi dưỡng cơ thể, nên hắn mới có thể bảo trì thể lực của mình, chạy một đường.

Lúc này, hắn cũng đã bắt đầu sử dụng viên linh tinh thứ hai.

Dùng xong viên linh tinh này hắn thực sự không còn đường lui nữa rồi.

May mắn thay, cuối cùng hai tên người đầu chó cũng đã từ bỏ.

Thế nhưng… Lục Duyên quay đầu, nhìn một đám bọ cánh cứng hôi thạch chi chít phía sau, khóe miệng hơi co rút.

Mẹ nó… Sao lúc trước hắn không nghĩ tới có thể tập hợp được nhiều bọ cánh cứng hôi thạch đến vậy nhỉ!

Các đại ca à, các ngươi cũng không biết mệt sao? !

Ta cũng không phải tảng đá, các ngươi đi ăn đá đi!

May mắn thay, tốc độ của Lục Duyên vẫn nhanh hơn đám bọ cánh cứng hôi thạch một chút.

Dù sao lúc trước chúng vẫn còn ngăn cản hai tên người đầu chó, vì không xảy ra biến cố nên Lục Duyên có thể bảo trì thể lực, có thể chạy chậm được một lúc.

Bây giờ chỉ cần hắn chạy toàn lực, cho hắn một chút thời gian, hắn có thể dễ dàng bỏ xa lũ bọ cánh cứng hôi thạch này.

Lục Duyên bắt đầu tăng tốc.

Dần dần kéo dãn khoảng cách giữa hắn và đám bọ cánh cứng hôi thạch ở phía sau.

Mặc dù thỉnh thoảng ở phía trước vẫn có bọ cánh cứng hôi thạch xuất hiện.

Nhưng tốc độ của Lục Duyên cũng không bị chậm lại là bao, đám bọ cánh cứng hôi thạch mới xuất hiện cũng dần dần bị bỏ xa.

Lại qua mười phút, phía sau Lục Duyên đã không còn động tĩnh gì nữa.

Hắn quay đầu nhìn đằng sau, không còn bọ cánh cứng hôi thạch đuổi theo nữa.

Lục Duyên thở phào một hơi, tựa vào vách đá, chậm rãi ngồi xuống, không ngừng thở dốc.

Linh lực của hai viên linh tinh đều bị hắn tiêu hao sạch sẽ, bay giờ cơ thể hắn vẫn rất mệt mỏi, dưới cái nóng oi bức như này, cơ thể hắn như ướt đẫm mồ hôi.

Lục Duyên lấy ra bình nước ra, uống liền mấy ngụm lớn rồi thở ra đầy thoả mãn, sau đó lại dội từ đầu đến chân một lần nữa.

Chương 27: Xương Cốt Không Còn

Sau đó lại ăn hai thanh năng lượng, cảm giác được cơ thể ấm áp dạt dài, Lục Duyên không khỏi nở nụ cười.

Cảm giác được sống thật tuyệt vời.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lục Duyên đứng lên, bắt đầu quan sát chung quanh.

Vị trí của hắn có bốn cái cột đá thật lớn, phân ra bốn con đường, ở giữa là một quảng trường nhỏ với phạm vi tầm trăm mét.

Khung cảnh xung quan rất yên tĩnh, không có tiếng đánh nhau.

Lúc trước dốc sức chạy loạn một khoảng thời gian, nên hắn cũng chẳng biết mình chạy theo hướng nào.

Dù sao thì, mặc kệ là chạy đi đâu, còn sống mới là quan trọng nhất.

Sau này mới có thể an tâm tiếp tục săn bắn.

Lục Duyên tuỳ tiện chọn một đường rồi đi vào.

Không bao lâu sau, Lục Duyên đụng phải một con bọ cánh cứng hôi thạch đơn độc.

Hắn xông lên, rất nhanh đã giết chết nó, thu được thạch giáp màu xám là linh tinh.

Lục Duyên hấp thụ linh tinh, thể lực bắt đầu được hồi phục nhanh chóng.

Lục Duyên men theo con đường rồi tiếp tục đi lên, sau khi đi được một đoạn, hắn đột nhiên dừng bước, trợn to hai mắt nhìn phía trước.

Ở trước mặt hắn là một cái ngõ cụt.

Cách đó hàng trăm mét là đường cụt, nhưng ở điểm cuối cùng lại có hai con bọ cánh cứng hôi thạch đang ăn đá.

Nhưng dáng vẻ của hai con bọ cánh cứng hôi thạch này khác với những con lúc trước mà Lục Duyên đã gặp.

Chúng cao khoảng một mét, thạch giáp trên lưng màu xám nhưng có thêm một đường vân màu đen.

Bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn.

Lục Duyên nhanh chóng phản ứng lại.

Đây là cường giả trong bọ cánh cứng hôi thạch, mãnh thú cấp tinh nhuệ!

Khác với mãnh thú bình thường, thực lực của mãnh thú cấp tinh nhuệ sẽ gấp mấy lần thực lực mãnh thú cùng loại bình thường!

Không chỉ như vậy, chúng còn có những chiến kỹ đặc biệt, thực lực cực kỳ lớn mạnh.

Cho dù bọ cánh cứng hôi thạch là loại mãnh thú nhỏ yếu nhất, nhưng mãnh thú tinh nhuệ của chúng – bọ cánh cứng hôi thạch hắc vân vẫn là một sự sống vô cùng lớn mạnh.

Ở đây có hai con.

Nhưng đây lại không phải nguyên nhân khiến Lục Duyên phải khiếp sợ.

Điều khiến Lục Duyên khiếp sợ chính là, phía sau con bọ cánh cứng hôi thạch hắc vân, có bày một cái rương gỗ an tĩnh.

Cái rương cao gần nửa mét, nhìn qua thì bình thường, chẳng có gì khác lạ, nhưng lại khiến nhịp tim của Lục Duyên tăng lên.

Bảo rương của Khởi Nguyên Chi Địa, bên trong chính là các loại bảo vật!

Gen siêu phàm trân quý, vũ khí gien, dược tề đặc biệt quý giá, thậm chí là những kiến thức quý báu… tất cả đều có thể lấy được từ trong rương.

Đối với bất kỳ một chiến sĩ gen nào, đụng phải rương báu giống như việc trúng số độc đắc vậy.

Điều này đại biểu cho bội thu!

Họa phúc xen lẫn nhau, Lục Duyên ngờ là mình bị đuổi giết mấy trăm con phố, đánh bậy đánh bạ lại có thể gặp phải rương báu? !

May mắn thế này, có nên nói không hổ là ta không nhỉ?

Vấn đề bây giờ là… Còn hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc vân này thì sao?

Lục Duyên nhìn hai con bọ cánh cứng hôi thạch cỡ lớn, cảm giác hơi nhức đầu.

Hắn muốn đánh chết hai con bọ cánh cứng hôi thạch cấp bình thường cũng có chút khó khắn rồi, chứ đừng nói đến bọ cánh cứng hôi thạch hắc vân cấp tinh nhuệ.

Một đấu một e là hắn còn bị thua.

Hai con cùng nhau đánh chính là theo lên đánh kép tổng hợp rồi.

Lục Duyên trốn ở một góc, nhìn hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc vân ở đằng xa, ánh mắt hơi chuyển động.

Đối kháng chính diện chắc chắn không có phần thắng, vậy chỉ có thể lấy trí mà thôi.

Hắn nhìn quang cảnh xung quanh rồi suy nghĩ các biện pháp đối phó.

Không bao lâu, Lục Duyên ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm, lại nhìn lên sa mạc phía trên, sau đó lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, hắn hơi nheo mắt lại.

Hắn nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Hắn đi tới trước vách đá, thu thanh kiếm hợp kim hắc quang trong tay lại, cả tay và chân cùng bò lên vách đá.

Vách đá dốc đứng, nếu Lục Duyên còn là người bình thường thì căn bản là không thể leo lên được.

Nhưng dù sao Lục Duyên cũng là một chiến sĩ gen, mọi phương diện của cơ thể đều cách xa người bình thường, tay chân hữu lực, cơ bắp toàn thân phối hợp, thân thể linh mẫn, chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã leo được ba mươi bốn mươi mét sa mạc.

Đầu hắn vừa lộ ra khỏi vách đá đã nhanh chóng cảm nhận được cuồng phong gào thét phủ lên mặt hắn, cuồng phong xen lẫn cát vàng thổi đến khiến da mặt Lục Duyên đau nhức, dù sao da mặt Lục Duyên cũng không đủ dày.

Sức lực to lớn kia khiến đầu Lục Duyên nhanh chóng ngửa ra sau.

Không kịp đề phòng, hai tay hắn tách khỏi vách đá, cơ thể ngã về phía sau.

Lục Duyên cảm nhận cánh tay trống rỗng, đồng tử co rút mãnh liệt, thiếu chút nữa trái tim đã ngừng lại rồi.

Ba mươi bốn mươi mét cao ở sa mạc, cho dù là hắn của hiện tại, ngã xuống chắc chắn xương cốt cũng không còn.

Chương 28: Tin Tức 1

Trong lúc khẩn cấp, thanh kiếm hợp kim hắc quang trong tay Lục Duyên hiện lên, eo dùng sức, kiếm hợp kim đâm về phía vách đá.

Roẹt! !

Kiếm hợp kim cắm vào trong vách đá, tay phải Lục Duyên chống kiếm hợp kim, lúc này mới ổn định thân mình.

Lục Duyên thở hổn hển vài hơi, trong mắt vẫn còn chút hốt hoảng.

“Mẹ kiếp, dọa chết bảo bối đây rồi! Còn tưởng sắp chết đến nơi rồi.”

Sau khi bình tĩnh lại, Lục Duyên chống cơ thể, cả người dùng sức, trèo lên sa mạc.

Gió cát ở khu vực này vốn rất lớn, nhất là lúc này vẫn đang ở trên không trung cao mấy chục mét, thổi đến mức sảng luôn.

Nếu không cẩn thận thì người cũng bị thổi bay đi rồi.

Kiếm hợp kim trong tay Lục Duyên lại đâm vào mặt đất, hai chân dùng sức, lúc này mới ổn định thân mình.

Mặc dù vậy, Lục Duyên cũng không dám mở mắt ra, trên mặt bị cát vàng cào đến đau đớn.

Cũng may, Lục Duyên đã có chuẩn bị từ trước.

Hắn nhếch miệng, nở nụ cười, trong tay xuất hiện một cái kính bảo hộ.

Đây là công cụ mà hắn đã mua khi đọc bài post dành cho người mới.

Dù sao hoàn cảnh tại những thành phố khởi đầu ở Khởi Nguyên Chi Địa đều rất ác liệt, Bạo Phong thành và Sa Nham thành đều là cuồng phong đầy trời, nếu như xuất hiện ở hai thành phố này thì kính bảo hộ là vật dụng rất cần thiết.

Dù sao tất cả mọi người đều là chiến sĩ gen thực tập vừa mới thức tỉnh, còn chưa đạt đến trình độ axit bay vào mắt mà không hề hấn gì.

Lục Duyên vừa đeo kính bảo hộ, vừa cảm thán mình có dự đoán trước, chuẩn bị rất chu đáo.

Không hổ là ta!

Sau khi đeo kính bảo hộ, Lục Duyên có thể mở mắt ra.

Hắn đánh giá hoàn cảnh xung quanh xung quanh.

Bởi vì gió ở đây quá lớn nên không có con bọ cánh cứng hôi thạch nào sẽ đi đến những nơi như vậy.

Đối với bọ cánh cứng hôi thạch, ăn ở đâu mà chẳng là ăn, sao cứ phải đến nơi này để chịu khổ?

Lục Duyên đảo mắt nhìn, xung quanh trống trải, phía trên mặt đất có những vết lồi lõm bất quy tắc, khắp nơi đều là dấu vết bị gió mạnh thổi qua.

Lục Duyên đi lên trước được một đoạn, đi tới ngõ cụt hình chữ U ở trên sa mạc.

Sau khi đi tới ngõ cụt, Lục Duyên hơi hơi thò đầu ra, nhìn xuống phía dưới.

Từ trên nhìn xuống, Lục Duyên có thể nhìn thấy hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn đang ở bên dưới.

Bởi vì khoảng cách quá xa, bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn chỉ lớn bằng ngón cái của Lục Duyên, cái rương gỗ kia cũng vậy.

Khi Lục Duyên đang quan sát hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn từ trên sa mạc, hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn cũng không có hành động nào kỳ lạ, vẫn vui vẻ hưởng thụ mỹ vị của nham thạch.

Rõ ràng, cho dù có là bọ cánh cứng hôi thạch hắc cấp tinh nhuệ đi chăng nữa thì phạm vi cảm giác của chúng cũng không đến được vị trí của Lục Duyên.

Điều này làm cho Lục Duyên yên tâm phần nào.

Nói như vậy, kế hoạch tiếp theo của hắn trở nên đơn giản hơn nhiều.

“Để ta xem, có giống như ta nghĩ hay không.”

Lục Duyên nhếch miệng, nở nụ cười.

Hắn đi tới bên cạnh một cột đá mà một người có thể ôm vừa, hắn vươn tay túm vào cột đá một cái, rất nhẹ nhàng mà lấy xuống một khối đá.

Sau đó Lục Duyên dùng sức nắm chặt, không cần tốn nhiều sức lực, tảng đá lập tức hóa thành cát đá.

Lục Duyên nhíu mày, huýt sáo.

Phong hóa.

Dưới cuồng phong như vậy, cho dù có là nham thạch cứng rắn cũng không thể chống lại được sức mạnh của tự nhiên.

Nước còn có thể xuyên qua đá, nói chi là cuồng phong?

Kế hoạch trong lòng Lục Duyên lại hoàn thiện được một phần.

“Thử xem phản ứng của hai tên này thế nào.”

Lục Duyên nhìn hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc vân ở bên dưới, hắn nhíu mày, trong mắt hơi ngưng trọng.

Ngay sau đó, hắn tìm một viên đó còn chưa bị phong hoá, kích thước gần bằng quả bóng rổ.

Lục Duyên đi tới vùng sa mạc phía trên cách hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn không quá xa, sau đó hắn hít sâu một hơi, tay phải dùng sức, mạnh mẽ ném tảng đá xuống hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn cách khoảng hai trăm mét trên mặt đất.

Uỳnh!

Tảng đá rơi xuống đất, tạo ra âm thanh cực lớn.

Thanh âm này quá lớn, hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn ở đằng xa cũng cùng nhau ngẩng lên, chúng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chúng nhìn nhau, râu rung động.

Chỉ sau khoảng thời gian ngắn ngủi, con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn bên phải lao về phía truyền ra âm thanh.

Mà con bọ cánh cứng hôi thạch vân đen còn lại vẫn không nhúc nhích, vẫn ở tại chỗ.

Lục Duyên ở sa mạc trên không trông thấy cảnh tượng như vậy thì không khỏi nhíu mày.

Có hai tin xấu.

Tin xấu đầu tiên là động tĩnh lớn như vậy, lại chỉ có thể dụ được một con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn rời đi.

Cho dù chỉ còn một con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn ở lại canh giữ, hắn cũng không thể tới gần rương bảo bằng gỗ được.

Tin xấu thứ hai là, con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn này nhanh quá? !

Chương 29: Tin Tức 2

Lục Duyên so sánh một chút, tốc độ của con này phải nhanh gấp 4-5 lần so với những con bọ cánh cứng hôi thạch bình thường.

Với tốc độ này, nếu Lục Duyên bị phát hiện thì chỉ có thể nhắm mắt chờ chết thôi, thần tiên cũng không cứu được hắn.

Cùng là ăn nham thạch lớn lên, sao lại có khác biệt lớn như vậy?

Lục Duyên nghĩ thế nào cũng không thông.

Vấn đề thứ hai Lục Duyên còn có biện pháp giải quyết, thế nhưng đối với Lục Duyên, vấn đề thứ nhất có độ khó khá cao.

Trong lúc Lục Duyên đang suy nghĩ, con bọ cánh cứng đá vôi vân đen chạy đi đã tới nơi mà tảng đá rơi xuống.

Sau khi nhìn thấy những tảng đá vụn trên mặt đất, bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn phát ra tiếng rít xèo xèo chói tai, nó ngẩng đầu nhìn xung quanh, râu run rẩy, quan sát tình huống xung quanh.

Một lát sau, bọ cánh cứng hôi thạch hắn văn không phát hiện ra kẻ địch, trong đôi mắt nho nhỏ chất chứa nỗi nghi hoặc to to.

Sau khi rít lên mấy tiếng chói tai, con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn kia chạy thẳng về.

Sau khi bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn trở về, Lục Duyên nhìn hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn bắt lại bắt đầu ăn, hắn nghĩ tính một chút, nở một nụ cười.

“Bắt đầu thí nghiệm lần hai thôi.”

Lúc này đây, Lục Duyên tìm hai viên đá cỡ quả bóng rổ.

Hai tay hắn bê tảng đá, phân chia ném hai tảng đá xuống hai con đường trái phải.

Uỳnh uỳnh! !

Lại là hai tiếng nổ lớn vang lên.

Bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn vừa mới bắt đầu ăn lại ngẩng đầu lên lần nữa, chúng phát ra những tiếng thét điên cuồng.

Liên tục bị quấy rầy đến hai lần, dễ thấy chúng chẳng vui vẻ chút nào.

Móng vuốt sắc nhọn của chúng trượt trên mặt đất tạo ra từng vệt trên nền đất cứng rắn.

Hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn lại nhìn nhau lần nữa, râu run rẩy.

Sau đó, lần này con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn bên trái xông ra ngoài, bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn bên phải ở lại.

Không lâu sau, bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn đã lao đến điểm rơi đầu tiên.

Cũng giống như con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn lúc trước, nó quan sát tình huống xung quanh trước, sau khi không phát hiện ra kẻ địch, nó thét lên vài tiếng, rồi lại chạy đến điểm rơi thứ hai nhìn một chút, không phát hiện kẻ địch ở điểm rơi thứ hai, bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn phát ra những tiếng thét chói tai nóng nảy.

Xèo xèo xèo! !

Trong khi la hét, móng vuốt của nó quét qua những mảnh đá vụn rơi trên mặt đất, cái miệng sắc nhọn cắn nát đá vụn, cắn răng rắc.

Đợi đến khi ăn xong đá vụn, nó mới hài lòng chạy về.

Lục Duyên nhíu mày, bắt đầu thí nghiệm lần thứ ba.

Lúc này đây, Lục Duyên lập tức tìm ba tảng đá, ném về ba hướng khác nhau.

Uỳnh uỳnh uỳnh! ! !

Tiếng vang nặng nề lại truyền đến.

Hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn đang định dùng bữa ngon nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Lúc này đây, hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn không trao đổi nữa, chúng nhằm về hướng phát ra âm thanh rồi đồng loạt hét lên.

Ánh mắt Lục Duyên sáng lên, lộ ý cười.

Vấn đề đầu tiên đã được giải quyết.

Còn vấn đề thứ hai, đó chính là tốc độ của bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn nhanh như vậy.

Sau khi dụ lũ bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn, hắn phải làm thế nào để nhanh chóng mở rương gỗ rồi rời đi.

Lục Duyên cũng đã có chút tính toán cho vấn đề này.

Lục Duyên không ném đá lần thứ tư, mà theo vách đá leo từ trên đỉnh sa mạc xuống mặt đất.

Sau đó Lục Duyên dừng lại ở một điểm cách đám bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn khoảng một trăm mét, hắn hơi lật tay phải, trong tay xuất hiện một cái thùng nhựa không quá lớn.

Lục Duyên mở thùng nhựa, hắn đổ chất lỏng trong suốt dính sệt bên trong thùng nhựa ra.

Đây là dầu đốt loại mới, không màu không mùi, thời gian duy trì đốt không hề ngắn, hơn nữa nhiệt độ rất cao.

Trong trường hợp đặc biệt, thứ này có thể phát huy công dụng kỳ diệu, Lục Duyên mua là để phòng ngừa bất trắc, không ngờ là dùng được thật.

Lục Duyên đổ dầu đốt lên lối đi, đổ qua đổ lại nhiều lần, cam đoan có thể lấp kín lối đi.

Sau đó, hắn lại leo lên đỉnh sa mạc một lần nữa.

Sau khi leo lên đỉnh sa mạc, Lục Duyên lại lấy một cuộn túi nilon màu xanh lá cây ra.

Chiếc túi nhựa này được làm từ vật liệu đặc biệt chống thấm nước mạnh mẽ và chống mài mòn, có thể sử dụng trong rất nhiều trường hợp.

Đây cũng là một trong những nhu yếu phẩm được đề xuất trên bài post dành cho người mới.

Lục Duyên mua cũng là để đề phòng lúc cần dùng, mua một quyển tổng cộng hai mươi cái.

Không ngờ là lại dùng đến thật.

Lục Duyên mở từng cái túi nilon ra, nhét đầy cát đá bị phong hóa vào bên trong.

Dường như hắn đã nhồi nhét toàn bộ cát đá bị phong hoá mà hắn nhìn thấy vào trong hai mươi cái túi nilon.

Sau khi nhồi xong, Lục Duyên dùng dây thừng buộc bốn túi nilon vào cùng với nhau, buộc được thành năm chùm.

Làm xong tất cả, Lục Duyên mới nở nụ cười.

Chuẩn bị ổn thoả rồi, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.

Chương 30: Rương Gỗ

Lục Duyên nhìn vị trí, đi tới vị trí ở sa mạc trên không cách rương gỗ gần nhất.

Hắn lấy kiếm hợp kim hắc quang ra, dùng sức cắm thân kiếm vào trong vách đá, chỉ để chừa lại tay cầm.

Sau đó, Lục Duyên lại lấy một sợi dây thừng thô dài, buộc dây thừng vào tay cầm của thanh kiếm hợp kim hắc quang.

Lục Duyên dùng sức túm lấy, sau khi xác định đã buộc chặt, hắn lại xịt một ít thuốc khử mùi lên người, loại bỏ mùi cơ thể.

Cất thuốc khử mùi đi, Lục Duyên vỗ tay, nheo mắt lại:

“Chuẩn bị xong, sau đây, để xem có thể xe đạp biến thành xe máy hay không.”

Mặc dù đã có kế hoạch nhưng Lục Duyên cũng không thể đảm bảo tỷ lệ thành công là 100%.

Thế nhưng, bạo gan thì no mà nhát gan thì đói, bảo rương ở ngay trước mắt, Lục Duyên cũng không phải loại người có thể mặc kệ rương bảo.

Miễn là tỷ lệ thành công không thấp, hắn sẵn sàng thử.

Lục Duyên nhìn thoáng qua hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn phía dưới.

Có lẽ là bởi vì không có tiếng đá rơi, hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn ăn rất ngon miệng.

Nhưng chẳng bao lâu, chúng nó sẽ không hạnh phúc được nữa đâu.

Khóe miệng Lục Duyên nhếch lên, nở một nụ cười.

Hắn đi tới vị trí ném đá lần trước, cầm lấy bốn khối đá đã chuẩn bị sẵn từ trước, cứ ném liên tục hai khối rồi hai khối về những hướng khác nhau.

Đùng đùng!

Tiếng đá rơi liên tục khiến hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn đang gặm nhấm đá đồng thời chấn động.

Chúng phát ra tiếng rít gào giận dữ.

Tiếng đá rơi không dứt khiến chúng vô cùng phẫn nộ.

Hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn lập tức liền vọt ra.

Lục Duyên đứng trên đỉnh sa mạ nhìn hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn lao qua con đường có quét dầu đốt, xông thẳng về hai tảng đá rơi ở trong đó.

Sau khi chúng đi tới điểm đá rơi, Lục Duyên nhếch khoé miệng, lấy đuốc sau đó châm lửa, Lục Duyên dùng sức ném đuốc về phía dầu đốt.

Đoàng! ! !

Trong nháy mắt, ngọn đuốc tiếp xúc với dầu đốt, nhiệt độ nóng rực bùng cháy, ngọn lửa bùng lên, trong tầm mắt, dường như nó bốc lên tận đỉnh sa mạc.

Vị trí của Lục Duyên cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng rực, khiến làn da hắn có chút ngứa rát.

Lửa cao tiêu hao một lượng lớn oxy, điều ấy khiến hắn hô hấp có phần khó khăn.

Tuy nhiên, Lục Duyên cũng không ngừng nghỉ chút nào.

Giống như vô số lần diễn luyện trong đầu, hắn cầm một chùm bốn túi nilon được buộc cùng nhau lên, hai tay dùng sức, ném túi nilon ra, ném về phía tường lửa

Ầm ầm!

Nhiệt độ cao khiến cái túi nhựa đầu tiên tan nát, cát đá rơi xuống, cuộn coáy trong sức nóng và gió mạnh.

Lục Duyên vẫn không dừng lại, vứt chùm túi nilon thứ hai ra.

Sau đó là chùm thứ ba, chùm thứ tư…

Cho đến khi ném tất cả năm chùm túi nilon, không khí đã trở nên vẩn đục.

Trong biển lửa, một phần nhỏ của cát bắt đầu bị dung hoà, rơi xuống sầm sập, phần lớn cát đá đều bắt đầu chuyển động trong sức nóng và cuồng phong, tạo thành một rào cản vô hình.

Hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn nhanh chóng phát hiện dị thường, chúng nó xoay người nhanh chóng, kêu gào, bổ nhào về hướng trở về.

Nhưng chúng nó dừng lại trước bức tường lửa.

Cho dù chúng có là mãnh thú tinh nhuệ, nhưng vẫn không có cách nào xông qua nhiệt độ nóng rực này mà không hề hao tổn.

Cảm nhận được nguy hiểm, nhất thời, chúng có chút do dự.

Đúng lúc này, một phần cát đá bị dung hoà rơi xuống, có một số rơi vào người bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn, vang lên lách cách.

Thậm chí trên giáp xác của chúng còn bốc khói, điều này khiến cho hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn hoảng sợ, chúng không khỏi lùi về phía sau mấy bước, điên cuồng thét chói tai về phía tường lửa.

Trong khi hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn còn đang do dự, Lục Duyên đã đi từ sa mạc đến nơi chuẩn bị sẵn dây thừng.

Hai tay hắn nắm chắc sợi dây thừng, trực tiếp nhảy xuống, động tác còn nhanh hơn bộ đội đặc chủng rất nhiều.

Nếu chỉ có lửa nóng thiêu đốt hì hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn đã nhìn thấy động tác của Lục Duyên rồi.

Nhưng lúc này, trên tường lửa còn có cát vàng cuồn cuộn, bầu trời trở nên ảm đạm, tầm mắt bị che khuất, đến lúc này, hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn vẫn chưa phát hiện ra đã có người lẻn vào hang ổ của chúng, chuẩn bị trộm tài sản của chúng.

Tốc độ của Lục Duyên rất nhanh, chỉ mấy hơi đã leo xuống khỏi vách đá hơn bốn mươi mét.

Sau khi tiếp đất, Lục Duyên chạy thẳng về phía rương gỗ.

Rương gỗ không khóa, hắn trực tiếp mở nó ra.

Sau khi mở ra, Lục Duyên nhìn thấy thứ bên trong.

Một chùm sáng màu trắng và một chùm sáng màu xanh nhạt.

Trong đó, trong chùm sáng trắng có một vòng tròn kỳ lạ quấn lấy, còn bên trong chùm sáng xanh còn lại là một thanh kiếm lớn màu đen.

Lục Duyên không chút suy nghĩ, lập tức thu hai chùm ánh sáng vào trong không gian gen chiến văn.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nghia 15 giờ trước
Giọng đọc hay ,truyền cãm.
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn hà tiểu tiểu có những góp ý đầy thú vị ^^! MÌnh xin phép đính chính 1 chút bộ truyện này tương đối hay bắt đầu từ tập 7 audio nhé..các tập đầu có chút nhạt và khó hiểu ( tính cách trẻ trâu các kiểu nhưng từ tập 7 trở đi sẽ vén màn ẩn của tác giả nhé.. Ngoài ra mình thông báo 1 chút nhiều bạn mới chưa bạn biết [ Cứ 00 giờ hăng ngày ra bảo trì 2 phút - Không phải lỗi website nhé - Trong thời gian Bảo trì sẽ không vào được website nhưng khi bạn đang nghe audio thì vẫn bình thường nhé ]
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo do sơ suất bạn đăng audio để hạn chế thành viên...! Mình đã fix lại toàn bộ rồi nhé :) Mong bạn thông cảm ^^
https://audiosite.net
Khụ khụ Không cần tìm đâu xa ngay top 1 trang chủ đó bạn trong đó có thể loại sắc đó đạo hữu...^^! Nơi đó dành cho các đạo hữu trên 18+ chỉ cần lưu ý 1 chút là thấy - nơi bạn cần tìm :)
https://audiosite.net
Huy 1 tuần trước
Xin tìm bộ sắc hiệp 18+
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn ^^! Lý do bạn CTV up giới hạn 3 lần nghe audio 1 tập và số giới hạn khác chính mình cũng không biết :) Đã sửa lại nghe all không giới hạn nhé bạn :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^! Từ chương 3345 không phải bị lỗi đâu bạn đó là do 1 hạn chế của CTV up audio lên đó bạn ...! Mình đang đi ship hàng 12h mình sẽ fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Mô Phật ^^! Thế giới Mộng Huyễn --> Ai biết ai đâu. Không quy 0 mà thôi . -Tuy nhiên mọi thứ trong mắt tại hạ đều có Nhân Quả ( có người sinh ra đã đến vạch đích của đời người, có kẻ sinh đồ tể, cũng như có người sinh ra thiếu gì đó..[ tay, chân , mắt..( đặc biệt có sinh ra thiếu Tâm )..] - CON NGƯỜI luôn luôn đấu tranh có gắng thay đổi bản thân ( tiền, yêu,sinh,tử...) nhưng có người thành công có kẻ thất bại theo tôi đó là ( Vận - Mênh ) *** Ừm cách nói của bản là Sai à nha...---> Bạn không thấy không nghe được không có nghĩ là [ KHÔNG ] ---> À Mê Chấp Nó vốn dĩ là ( Khởi Nguyên )của Vạn Vật trên thế gian -- Nếu không có có mê chấp vậy chúc mừng bạn đã về [ KHÔNG ] như vậy bạn đã Quả La Hán rồi...
https://audiosite.net
Du Lãng 2 tuần trước
MUỐN BIẾT RÕ THÌ VÀO ĐÂY NÓI THOẠI TRỰC TIẾP VỚI TA.
https://audiosite.net
Truyện này mang nặng tư tưởng của truyền thuyết nhân gian và sự mê chấp vào kinh kệ của tôn giáo phàm nhân. Phàm nhân không thể giao tiếp được với TRỜI PHẬT, tự cho mình là con Trời (Thiên tử), tự cho mình là con Phật Phật tử), tự cho mình là đắc Đạo, tự cho mình là La Hán, là Bồ Tát, là Phật Tổ...đúng là một trò hề vô cùng trơ trẽn và lố bịch. - Mê chấp chính là nguồn gốc của mọi sự đau khổ tội lỗi và luân hồi lẩn quẩn. Tôn giáo xưa nay chỉ là chỗ dựa tinh thần cho bá tánh chứ không phải là cứu cánh giải thoát cho nhân gian.
https://audiosite.net
Nguyễn văn Thắng 2 tuần trước
Truyện hay giọng đọc tuyệt vời
https://audiosite.net
Chào bạn trẻ MC Hà Thu. Giọng đọc miền Nam của bạn thật là hay...rất là thanh, từ khi nhập Đạo Thiên Điển đến nay ta mới nghe thấy có người phàm như vậy.