[Dịch] Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa
Tập 2: Khu Ổ Chuột (c11-c20)
❮ sautiếp ❯Chương 11: Khu Ổ Chuột
Lục Duyên vốn còn muốn mua hộ giáp linh tinh, hiện tại thì…Sao lúc ấy hắn có thể tự tin mà cảm thấy mình có thể dùng 4000 để mua vũ khí và hộ giáp nhỉ?
Nhìn 300 trong túi, vốn hắn còn muốn chuyển chỗ ở.
Hiện tại cõ nghĩ cũng không dám.
Là thứ gì đang che mắt hắn?
Là nghèo.
Lục Duyên rời khỏi trung tâm thương mại, không dám quay đầu nhìn thêm thứ gì.
Ban đầu hắn bắt xe đến trung tâm thương mại, mà bây giờ trong túi chỉ còn 300, còn phải ăn cơm nên hắn chỉ đành đi bộ về.
Cũng may là sau khi hấp thu linh khí, Lục Duyên phát hiện thể lực của mình tốt hơn trước rất nhiều, sức mạnh cũng tăng lên một ít.
Tuy rằng trung tâm thương mại cách khu ổ chuột hơn 10 km, nhưng hắn chỉ cần chạy chậm nửa tiếng là về đến rồi.
Ban ngày khu ổ chuột nhìn hài hòa hơn ban đêm rất nhiều, trên đường kẻ đến người đi vội vàng, có người mặt mũi vàng vọt, xanh xao.
Hai bên đường đầy rác, còn có đứa trẻ nhặt rác ven đường, lấy vài thứ hữu dụng mang về nhà.
Cạnh đó còn có mấy tên côn đồ đầu nhuộm đủ màu, hai tay đút túi quần, thường xuyên nhìn mọi người, không biết để làm gì.
Lục Duyên hơi cúi đầu, trở về phòng trọ trong tiểu khu.
Trong phòng khách rất yên tĩnh.
Chỗ hắn thuê tổng cộng có bốn phòng.
Một phòng của hắn, một phòng khác là của Lý Thanh Hòa, hai phòng còn lại, một phòng là của một người phụ nữ trung niên, phòng còn lại là của một đôi tình nhân.
Chẳng qua ban ngày những người đó rời đi rất sớm nên rất ít khi chạm mặt.
Còn Lý Thanh Hòa đều làm việc vào ban đêm, bây giờ chắc còn đang ngủ.
Lục Duyên nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở về phòng mình.
Sau đó, hắn mở laptop lên, đăng nhập vào web chiến tranh bắt đầu xem video để học quân thể quyền và quân thể sát kiếm.
Không gian trong phòng rất nhỏ, cũng may hiện tại Lục Duyên chỉ mới bắt đầu luyện tập, động tác rất chậm nên không đến mức đụng chạm làm tổn hại cái gì.
Lục Duyên luyện tập đến tận lúc mặt trời xuống núi, cả người hắn đầy mồ hôi, hắn thu tay đang cầm kiếm hợp kim lại, ngồi lên giường nghỉ ngơi.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh mở cửa, Lục Duyên biết, là Lý Thanh Hòa đi làm.
Lục Duyên không khỏi thở dài.
Nếu như trước đây, với diện mạo đó của Lý Thanh Hòa thì không biết có bao nhiêu người đàn ông yêu thích, cưng chiều tận trời.
Còn ở thế giới này, sinh tồn thôi đã vô cùng khó khăn rồi.
Sau khi nghỉ ngơi, Lục Duyên lại ngồi khoanh chân, bắt đầu hấp thu linh khí.
Hấp thu linh khí làm cơ thể hắn trở nên vô cùng ấm áp, mệt mỏi trong cơ thể vơi đi rất nhiều.
Lục Duyên ngạc nhiên phát hiện, tu luyện thuật dẫn dắt linh khí khi cơ thể mệt mỏi có hiệu quả hơn khi không mệt mỏi.
Chẳng trách lại nói thể thuật có thể làm tăng hiệu quả của linh khí, thì ra là vậy.
Thân thể, tinh thần và linh khí vừa đối lập vừa thống nhất và bổ sung cho nhau.
…
Sáng hôm sau.
Lục Duyên ra ngoài, định tìm một nơi yên tĩnh để luyện tập thể thuật.
Đúng lúc này, cửa lớn mở ra, Lý Thanh Hòa đi đến.
Trên tay nàng cầm bánh bao chiên, nhìn thấy Lục Duyên, cười nói:
“Em trai Lục Duyên, mua dư này.”
Lục Duyên cười:
“Cảm ơn chị Thanh Hòa.”
Hắn vươn tay nhận bánh bao chiên.
“Đúng rồi, em trai Lục Duyên, ngươi đang tập quyền hả?”
“Sao chị Thanh Hòa biết?”
“Hôm qua ngươi gây ra âm thanh lớn như vậy, ta ở trong phòng cũng nghe được.”
Lục Duyên sửng sốt.
Tuy rằng hắn biết phòng cách âm không tốt lắm, buổi tối hắn thường xuyên nghe được âm thanh của đôi tình nhân kia, nhưng không nghĩ đến ngay cả việc hắn luyện quyền cũng bị nghe được.
Hắn gật đầu:
“Vâng, ta định đi vào Khởi Nguyên Chi Địa, nên tập luyện tốt thể thuật phòng thân trước.”
“À.”
Lý Thanh Hòa gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ ngây thơ không hiểu cái gì cả.
Nàng mở miệng:
“Ta biết có chỗ rất thích hợp để luyện quyền.”
Lục Duyên ngẩn ra, nhìn Lý Thanh Hòa:
“Thật hả? Ở đâu?”
Hắn đang muốn tìm một nơi yên tĩnh để tập thể thuật, không ngờ là Lý Thanh Hòa lại biết.
Đây là gì nhỉ, đây không phải là đãi ngộ của nhân vật chính trong truyền thuyết sao?
Không hổ là hắn.
“Tốt xấu gì ta cũng đã lăn lộn ở khu ổ chuột này được một thời gian rồi, quen biết một người bạn có mở võ quán, ở đó có thể luyện quyền. Để ta dẫn ngươi đi.” ’
“Ngươi dẫn ta đi ư? Có làm phiền ngươi nghỉ ngơi không? Buổi tối ngươi đi làm cũng rất mệt rồi.”
Lý Thanh Hòa lấy gói thuốc lá từ ngực ra, châm một điếu, sau đó cười nói:
“Dẫn ngươi đi cũng không mất bao lâu.”
Lục Duyên thấy vậy thì cười gật đầu đồng ý.
Ăn xong bữa sáng, Lý Thanh Hòa dẫn Lục Duyên ra ngoài.
Trên đường đi, Lý Thanh Hòa và Lục Duyên đều hơi cúi đầu, bước đi có chút gấp gáp.
Việc gì cũng ít nhìn ít nghe, không lo chuyên bao đồng.
Đây là Lý Thanh Hòa dạy Lục Duyên.
Đây là cách để sống trong khu ổ chuột.
Cả hai rẽ ngã tư đường có chút hôi thối mấy lần, cuối cùng đến trước cánh cửa bằng kim loại lớn nhìn qua vô cùng cũ nát.
Chương 12: Cứ Để Ta Lo
Trên cửa có bốn chữ to “Võ quán Đại Minh”, trên bốn chữ đó có ánh đèn màu cầu vòng nhấp nháy, hình như đã bị hỏng đôi chút.
Tại cửa lớn còn có mấy người đàn ông cường tráng đang ngồi chồm hỗm hút thuốc.
Sau khi hai người đến gần, mấy người đàn ông cường tráng ngẩng đầu nhìn họ một cái, sau khi nhìn thấy Lý Thanh Hòa, mắt bọn họ sáng lên, thậm chí còn có một tên có sẹo ở mắt phải huýt sáo cười ngả ngớn.
Lục Duyên nhướn mày, còn Lý Thanh Hòa lại cười quyến rũ với người đàn ông cường tráng kia.
Tráng hán mặt sẹo đứng lên, cười nói:
“Cô bé, rất lẳng lơ đấy? Đến để để tìm ông đây à?”
Lý Thanh Hòa khẽ cười:
“Ta đến tìm Minh ca.”
Nghe thế, mấy tên tráng hán khác rục rịch một chút, nét tươi cười trên mặt tên tráng hán kia cũng bị cứng lại.
Hắn ta không rên một tiếng, im lặng ngồi xổm xuống, buồn bực hút thuốc.
Lục Duyên có chút ngờ vực mà nhìn thoáng qua mấy tên tráng hán đang im lặng.
Lý Thanh Hòa gọi hắn nói:
“Theo ta vào trong.”
Lục Duyên theo Lý Thanh Hòa vào cửa.
Bên trong cánh cửa là một quảng trường rất lớn, trên quảng trường có không ít thiết bị máy móc.
Có cọc kim loại, có thiết bị tập thể hình, có đài quyền anh…
Không ít người đang gào thét tập thể hình ở, luyện quyền ở bên trong, thậm chí còn có người luyện thể thuật đao pháp.
Lục Duyên nhìn thấy một người đàn ông có cánh tay máy, đấm một quyền thật mạnh vào cọc kim loại, làm nó biến dạng, trong lòng hắn có chút kinh ngạc, không ngờ rằng khu ổ chuột còn có nơi như vậy.
Hắn tò mò hỏi:
“Chị Thanh Hòa, Minh ca là ai? Sao ngươi lại quen biết hắn?”
Lý Thanh Hòa nhíu mày nhìn Lục Duyên, nàng nở nụ cười quái dị:
“Em trai nhỏ, có chắc là ngươi muốn biết không? Muốn nghe kể lại chi tiết không?”
Khóe môi Lục Duyên giật giật, cười gượng:
“… Thôi bỏ đi.”
Lý Thanh Hòa cười cười, dẫn Lục Duyên vào bên trong võ quán.
Sâu trong võ quán, một người đàn ông cường tráng cao gần hai mét, mặc đồ đen bó sát người, toàn thân đầy cơ bắp cường tráng đang đấm mấy quyền vào cái cọc kim loại đối diện.
Đùng đùng!
Mỗi một cú đấm đều vô cùng nặng nề, lưu lại một dấu ấn thật to trên cọc kim loại.
Thấy vậy con ngươi Lục Duyên co rút lại.
Đây là kim loại đấy, thế mà người này có thể đấm đến mức để lại dấu ấn.
Đây vẫn còn là người sao?
Không lẽ người này cũng là chiến sĩ gen?
Sau khi Lục Duyên và Lý Thanh Hòa đến gần, tráng hán dừng động tác, quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt hắn ta quét qua Lục Duyên, rồi dừng ở trên người Lý Thanh Hòa, giọng nói thô ráp mạnh mẽ:
“Sao ngươi lại đến đây?”
Lý Thanh Hòa mỉm cười đến gần, nhẹ nhàng chọc vào ngực tráng hán:
“Không phải ta nhớ ngươi sao?”
Tráng hán quay đầu nhìn về phía Lục Duyên:
“Tiểu tử này là ai?”
“Hắn là em trai ta, ta muốn để hắn ở chỗ ngươi luyện tập một chút, để hắn có thể tự bảo vệ bản thân.”
“Em trai ngươi? Vậy ở đây luyện đi. Không thu tiền của ngươi.”
Thật ngoài ý muốn, tráng hán rất dễ nói chuyện, phất tay đồng ý.
Lục Duyên còn tưởng rằng người này sẽ rất hung dữ.
Lý Thanh Hòa mở miệng:
“Em trai Lục Duyên, hắn ta là chủ nơi này, Phất Lãng Minh, ngươi có thể gọi hắn là Minh ca.”
Lục Duyên vội vàng gật đầu cười nói:
“Cảm ơn Minh ca.”
Phất Lãng Minh xua tay, lộ ra nụ cười trắng trợn:
“Ngươi tự đi dạo đi, Thanh Hòa đi vào với ta.”
Nói xong, hắn ta liền xoay người tiến vào căn phòng bên cạnh, Lý Thanh Hòa cười quái dị với Lục Duyên nói:
“Tự ngươi đi dạo đi, ta vào đây.”
Lục Duyên:
“…”
Hắn gật đầu, trong lòng có nhiều cảm xúc hỗn loạn.
Người chưa trưởng thành như hắn có thể xem loại giao dịch này không?
Lý Thanh Hòa vào phòng, đóng cửa lại, Phất Lãng Minh đã kéo rèm lại rồi.
Không giống như tưởng tượng của Lục Duyên, Phất Lãng Minh chính trực nhìn Lý Thanh Hòa:
“Đại nhân!”
Lý Thanh Hòa châm điếu thuốc, ngồi trên sofa da màu nâu bắt chéo chân:
“Ừ.”
Phất Lãng Minh trộm nhìn thoáng qua Lý Thanh Hòa, cẩn thận mở miệng hỏi:
“Đại nhân… Rốt cuộc thằng nhóc bên ngoài kia là ai vậy?”
Lý Thanh Hòa cười nói:
“Một đứa em trai tình cờ quen được mà thôi. Hắn mới vừa thức tỉnh, còn chưa tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa nên định để hắn tu luyện ở chỗ ngươi. Ngươi xem rồi chỉ dạy hắn đi.”
Phất Lãng Minh giật mình, hắn ta vỗ vào ngực mình như vỗ gạch:
“Không thành vấn đề! Mọi chuyện cứ để ta lo!”
“Đừng biểu hiện quá lố, dễ bại lộ.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
“Ừ, ta ở đây một lát rồi ra ngoài.”
Lý Thanh Hòa gật đầu, lấy điện thoại ra, bắt đầu chơi trò chơi.
Vẻ mặt Phất Lãng Minh rối rắm mà mở miệng:
“… Đại nhân, có thể ở lâu chút không?”
Lý Thanh Hòa ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Phất Lãng Minh:
“Lý do?”
“Khụ… người xem, nếu thời gian quá ngắn, truyền ra thì nghe không tốt lắm…”
“Hửm?”
Lý Thanh Hòa nheo mắt lại, lộ ra nụ cười sáng lạn.
Sắc mặt Phất Lãng Minh trắng bệch, vội mở miệng:
“Không không không, ta lỡ lời rồi! Mọi chuyện đều nghe lời đại nhân hết!”
Lý Thanh Hòa thu lại ý cười, sau đó nghĩ đến gì đó, mở miệng nói:
“Đúng rồi, bên ngoài có một người đàn ông mắt phải có sẹo, ta không muốn nhìn thấy hắn lần nữa.”
“Đã hiểu!”
Chương 13: Chỉ Có Nhiêu Đó Thôi
Năm phút sau, Lý Thanh Hòa đã chơi game nối điểm xong, đứng lên, đi đến cửa.
“Ngươi không cần ra ngoài.”
Phất Lãng Minh vẫn đang đứng thẳng tắp thở phào ra:
“Vâng!”
Lục Duyên đang đứng trong một góc sáng để tập thể quyền thấy Lý Thanh Hòa đi ra, vội vàng bước đến:
“Chị Thanh Hòa, ngươi không sao chứ?”
Lí Thanh Hoà nở một nụ cười mờ ám:
“Ta thì có chuyện gì được? Ta và Minh ca quen biết lâu rồi.”
Lục Duyên:
“…”
Hắn trầm mặc một lát mới mở miệng:
“Lần này cảm ơn chị Thanh Hòa.”
“Ta còn đang mong chờ em trai Lục Duyên phát đạt rồi đưa ta ra khỏi nơi quỷ quái này đây.”
Lý Thanh Hòa vỗ vai Lục Duyên, cười nói.
Lục Duyên nhìn Lý Thanh Hòa, còn nghiêm túc gật đầu:
“Yên tâm, ta sẽ.”
“Tốt lắm, chuyện sau này để sau này lại nói, Minh ca đã đồng ý để ngươi tập luyện ở đây, chờ hắn ta ra, ngươi đi chào hỏi hắn nhé.”
Lục Duyên gật đầu.
“Ta về trước đây, tập luyện cho tốt.”
Lý Thanh Hòa đưa tay che miệng, ngáp một cái, sau đó tạm biệt Lục Duyên, ra khỏi võ quán Đại Minh.
Không lâu sau, Phất Lãng Minh cũng đi ra.
Trên mặt hắn ta mang theo nụ cười thỏa mãn, Lục Duyên nhìn thoáng qua, hơi cúi đầu.
Phất Lãng Minh nhìn Lục Duyên, rồi đi qua chỗ hắn, nhếch miệng lộ ra răng trắng, nở nụ cười:
“Đây là Lục Duyên nhỉ? Nghe Thanh Hòa nói, ngươi phải ở đây luyện thể thuật? Đang học quân thể quyền và quân thể sát kiếm sao?”
Lục Duyên gật đầu:
“Đúng vậy.”
Phất Lãng Minh đánh giá Lục Duyên, mở miệng:
“Luyện cho ta xem.”
Lục Duyên hít một hơi thật sâu, bắt đầu luyện quân thể quyền.
Thời gian Lục Duyên tập thể quyền còn chưa đến một ngày, tuy rằng đã học xong quân thể quyền nhưng làm không quá trôi chảy, nhưng mà sức mạnh của Lục Duyên không kém nên cho dù không trôi chảy cũng dũng mãnh cuồn cuộn.
Mới đầu Phất Lãng Minh đứng bên cạnh còn không quá để ý, sau đó sắc mặt hắn ta dần trở nên nghiêm trọng, nhìn thấy quyền phong kia, trên mặt hắn ta nổi lên sự ngạc nhiên.
Sức mạnh của quyền phong này, căn bản không giống như vừa thức tỉnh, đây là chiến sĩ gen còn chưa vào Khởi Nguyên Chi Địa đó!
Đánh quyền pháp được một lượt, sắc mặt Lục Duyên đỏ ửng, hơi thở dồn dập.
Hắn quay đầu nhìn Phất Lãng Minh, phát hiện vẻ mặt ngạc nhiên của hắn ta.
Lục Duyên dừng lại một chút:
“Sao vậy?”
Phất Lãng Minh trở lại bình thường, sắc mặt hơi kì quái nói:
“… Thanh Hòa nói ngươi vừa thức tỉnh hôm kia?”
Lục Duyên gật đầu:
“Đúng vậy, Minh ca, có vấn đề gì không?”
Phất Lãng Minh trầm mặc một lát mới mở miệng:
“Đến, đánh ta một quyền.”
Lục Duyên ngẩn ra, nhìn Phất Lãng Minh:
“Minh ca, ngươi nói muốn ta đánh ngươimột quyền hả?”
“Sao nào? Sợ làm ta bị thương à? Mau ra tay đi.”
Phất Lãng Minh tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Khóe miệng Lục Duyên giật giật.
Thực lực của Phất Lãng Minh này rất mạnh, hắn không phải là đối thủ của hắn ta, hắn phải làm sao bây giờ?
Đánh thì đánh đi.
Hắn nắm tay lại cong thắt lưng, một quyền ầm lên, bắt đầu khởi động quyền phong, nắm tay đánh về ngực Phất Lãng Minh.
Cảm nhận được quyền phong kia, con ngươi Phất Lãng Minh hơi co rút lại, nâng bàn tay to bằng cái quạt lá của mình lên, chặn nắm đấm của Lục Duyên lại.
Lục Duyên phát hiện nắm tay hắn như đấm vào tường đồng vách sắt, không thể tiến thêm, mà thân thể của Phất Lãng Minh thì không có chút nhúc nhích nào.
Điều này càng khiến hắn xác định, thực lực của hắn thua kém Phất Lãng Minh không chỉ là một chút thôi đâu.
Bản thân hắn vẫn còn rất yếu.
Lúc Lục Duyên vẫn còn suy nghĩ lung tung thì giọng Phất Lãng Minh lại vang lên:
“… Ngươi thật sự vừa mới thức tỉnh à?”
Lục Duyên có chút nghi ngờ nhìn Phất Lãng Minh, hắn ta đã hỏi vấn đề này lần thứ hai rồi.
Chẳng lẽ bản thân hắn có chỗ nào không ổn à?
Lục Duyên có chút nghi ngờ.
“Đúng là vừa thức tỉnh.”
Phất Lãng Minh nhìn Lục Duyên hơi cổ quái:
“Lần đầu tiên người dẫn linh khí, mất bao lâu mới cảm nhận được linh khí, rồi mất bao lâu để hấp thu?”
Lục Duyên giật mình, lúc này mới hiểu bản thân hắn có vấn đề gì.
Cảm thấy biểu hiện của hắn quá lợi hại à?
Lực lượng có chút mạnh, không giống chiến sĩ gen vừa thức tỉnh sao?
Chắc chắc hắn không thể nói rằng bản thân không cần nhập định cũng có thể cảm nhận được linh khí, điều này quá mức biến thái.
Sau khi tự hỏi, Lục Duyên mới mở miệng:
“Phải mất gần nửa ngày mới hấp thu được linh khí.”
Đây cũng coi như là không đến nửa này nhỉ?
Lục Duyên thay đổi cách nói.
Nghe được lời của Lục Duyên, Phất Lãng Minh trợn to hai mắt nhìn hắn.
Sau đó hắn ta vội ho một tiếng, vẻ mặt tươi cười:
“Khụ… Là Lục Duyên nhỉ? Nếu Thanh Hòa đã giao ngươi cho ta, ta thấy thiên phú của ngươi không tệ lắm, thôi thì ta miễn cưỡng nhận người làm đồ đệ, thấy thế nào?”
Lục Duyên hơi ngạc nhiên mở miệng nói:
“Minh ca rất mạnh hả?”
“Ta…”
Phất Lãng Minh đang định nói chuyện, đột nhiên nhớ tới lời nhắc nhở của Lý Thanh Hòa trước đó nên nhanh chóng ngậm miệng.
Hắn ta mở miệng:
“Khụ, tuy rằng ta vừa mới đột phá đến chiến sĩ cấp 1, nhưng về sau ta sẽ trở nên rất mạnh đấy!” ’
Lục Duyên:
“?”
Chỉ có nhiêu đó thôi à?
Mới chiến sĩ cấp 1?
Cũng không mạnh hơn hắn bao nhiêu nhỉ?
Chương 14: Đồ Ẻo Lả
Hắn tốt xấu gì cũng có tiềm lực vô hạn.
Lục Duyên tạm thời không nói gì.
Sau đó cười gượng mở miệng:
“Minh ca thật lợi hại, chẳng qua bây giờ ta còn chưa lên đại học, chờ sau khi ta lên đại học rồi nói sau.”
Nghe thấy lời của Lục Duyên, Phất Lãng Minh khẽ nhíu mày, đương nhiên hắn có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lục Duyên.
Chẳng qua nghĩ đến hắn là người Lý Thanh Hòa đưa đến, nên hắn ta không dám làm gì với Lục Duyên, chỉ có thể nở một nụ cười miễn cưỡng, gật đầu:
“Vậy chờ người lên đại học rồi nói sau.”
Lục Duyên có chút kinh ngạc mà nhìn thoáng qua Phất Lãng Minh.
Hắn còn tưởng Phất Lãng Minh sẽ thẹn quá hóa giận, không ngờ hắn ta lại không tức giận.
Xem ra là người tốt.
Có điều e là sau này hắn phải khiêm tốn một chút.
Ít nhất khi chưa thực sự an toàn thì không thể biểu hiện tài giỏi quá mức.
Phất Lãng Minh tiếp tục nói:
“Muốn luyện tốt thể thuật thì không thể luyện một mình được, ta sắp xếp cho người mấy đối thủ để người luyện tập với bọn họ!”
Nói xong hắn ta quay lại nói với tráng hán đang đánh quyền cách đó không xa.
“Tiểu Hổ!”
Tráng hán quay đầu, khuôn mặt chính trực với nụ cười ngây thơ, chạy chậm lại đây:
“Minh ca!”
“Ừ, ngươi với tên tiểu tử này lên đài luyện tập đi.”
“Hả? Với giá đỗ này?”
Tiểu Hổ nhìn thoáng qua Lục Duyên, nhịn không được tỏ khổ:
“Ta sợ ta không kịp thu tay sẽ đánh chết hắn mất… hay là để người khác luyện với hắn đi?”
Lục Duyên nghe vậy, hơi nhíu mày nhưng không nói gì cả.
“Nói nhảm ít thôi, nói là ngươi thì là ngươi! Không thì ta tập luyện với ngươi!”
Tiểu Hổ nghe hắn ta nói như thế vội nghiêm túc nói:
“Được ta lập tức luyện với hắn!”
Lúc này Phất Lãng Minh mới vừa lòng gật đầu:
“Các ngươi theo ta lại đây.”
Hắn ta dẫn hai người đến đến trước một lôi đài.
Trên lôi đài có hai tráng hán đang đối luyện, cả hai đánh một quyền thật mạnh vào người đối phương, trên mặt và thân thể đầy vết xanh tím.
Dưới lôi đài có không ít người đang xem trận chiến, tiếng hoan hô hò vang vang lên không ngừng.
“Lão Miêu! Ngươi xong chưa đấy! Đấm thẳng! Móc phải! Con mẹ nó!”
“Sơn Trư! Dùng sức! Cmn ngươi chưa ăn cơm à! Đánh hắn! Đánh cmn!”
Đám người đang xem trận chiến nhìn thấy Phất Lãng Minh lại đây thì vội vàng tránh đường, có chút tò mò mà nhìn ba người Phất Lãng Minh, nhất là khuôn mặt thư sinh của Lục Duyên.
Phất Lãng Minh vỗ lên sàn lôi đài làm lôi đài rung ầm ầm lên.
“Dừng lại!”
Ở trong này, lời nói của Phất Lãng Minh rất có trọng lượng, hai người trên lôi đài vốn đang đánh đấm kịch liệt nghe vậy thì tách ra.
Hai người lau vết thương trên mặt, thở hổn hển, hung tợn mà lườm nhau, sau đó nhìn về phía Phất Lãng Minh.
“Minh ca.”
Phất Lãng Minh vẫy vẫy tay, nhếch miệng nói:
“Xuống dưới, đổi người!” ’
“Đổi người?”
Không chỉ có hai người lão Miêu và Sơn Trư mà mọi người xem trận chiến ai cũng sửng sốt.
Sau đó có người mong chờ mở miệng hỏi:
“Minh ca định lên đài thi đấu hả?”
“Tiểu Hổ làm bao cát? Tuyệt vời đấy!” ’
“Nhanh bắt đầu nhanh bắt đầu! Minh ca đỉnh quá.”
Tiểu Hổ nghe thấy lời của mọi người thì nở nụ cười ngờ nghệch, hắn ta gãi đầu:
“Các anh em, mọi người phải thất vọng rồi, Minh ca không ra tay, mà là ta với cộng giá đỗ này lên đài thi đấu.”
Tiểu Hổ chỉ Lục Duyên.
Mọi người đánh giá Lục Duyên, lập tức thấy thất vọng.
“Với hắn? Còn không có cánh tay thô như ta nữa, đánh một quyền còn phải cầu cho hắn đừng chết à?” ’
“Gương mặt mới à? Ẻo lả thế sao không đến club Kim Huy tiếp khách đi, chạy đến đây làm gì?”
“Này! Ẻo lả! Để ngươi lên đài chắc ngươi sẽ không sợ đến mức tiểu ra quần đâu nhỉ?”
“Ha ha ha!”
Mọi người huýt sáo, nhìn Lục Duyên cười to.
Minh ca cũng ôm cánh tay cường tráng của mình, nhếch miệng cười to.
Hắn ta cũng trêu chọc mà nhìn Lục Duyên:
“Sao nào? Tiểu tử, lên hay không?”
Lục Duyên nhíu mày nhìn bọn họ một cái, yên lặng xoắn tay áo lên.
“Đến thử xem.”
Tiểu Hổ cười ngây ngô gãi đầu:
“Bị ta đánh sấp mặt thì ta cũng không trả tiền thuốc men đâu đấy!”
Khóe miệng Lục Duyên giật giật:
“Không cần ngươi trả.”
“Nếu vậy thì ngươi lên đài đi.”
Dưới tiếng cười của mọi người, hai người Lục Duyên và Tiểu Hổ bước lên lôi đài.
…
Trên lôi đài, Lục Duyên và Tiểu Hổ đối đầu với nhau.
Phất Lãng Minh ngồi dưới lôi đài vỗ tay:
“Bắt đầu!”
Hai người nhìn nhau, Tiểu Hổ gãi đầu, hắn cười ngây ngô rồi nói:
“Ngươi ra tay trước đi.”
Khán giả ở phía dưới hô hào:
“Đồ ẻo lả, nhanh lên đi! Đây là cơ hội duy nhất của ngươi đấy!”
“Đúng vậy, đám Tiểu Hổ một phát đi! Đó là phẩm giá của một người đàn ông! Chứng ít nhất ngươi cũng không phải là đàn bà!”
“……”
Lục Duyên đứng trên đài nhếch miệng, sử dụng kỹ xảo quân thể quyền, từng bước đi ra.
Sức mạnh cơ thể đã được chuỗi gen nuôi dưỡng nhanh chóng bộc phá, tốc độ của hắn cực nhanh, chạy tới trước người Tiểu Hổ.
Chương 15: Khả Năng Khủng Khiếp
Hắn xoay thắt lưng, vung tay, đấm ra một quyền, đánh thẳng vào ngực của Tiểu Hổ.
Quyền phong vang lên vù vù.
Tiểu Hổ cảm nhận được quyền phong của Lục Duyên, nụ cười ngây ngô trên mặt cứng đờ.
Hai tay hắn ép xuống mạnh mẽ, chắn trước nắm đấm của Lục Duyên.
Ầm!
Hai tay Tiểu Hổ bị một quyền kia đánh thẳng vào ngực mình, mặt hắn biến sắc, thân thể lùi về sau liên tục, thiếu chút nữa là ngã khỏi lôi đài.
Đau đớn kịch liệt kia khiến sắc mặt Tiểu Hổ thay đổi, có chút tái đi.
Hắn ngẩng đầu, có chút khiếp sợ nhìn Lục Duyên, rất lâu sau cũng không nói.
Đột nhiên tiếng cười phía dưới im bặt, mọi người nhìn vào Lục Duyên đang xoay cổ tay, sau đó lại nhìn Tiểu Hổ đang ôm ngực, ngơ ngác nhìn nhau.
“Tên… Tên giá đỗ mà lại mạnh mẽ như vậy sao?”
“Là giả phải không? Tên ẻo lả này sao lại có sức mạnh như vậy? Quyền phong kia… Cũng này nọ phết nha!”
“……”
Lúc này Phất Lãng Minh mới nhếch miệng cười, hắn mở miệng nói:
“Tiểu Hổ, quên mất không nói, thằng nhóc này là một chiến sĩ gen, Tiểu Hổ, nếu như ngươi không muốn bị đánh đến nằm liệt trên giường, vẫn nên thể hiện chút thực lực đi.”
Tiểu Hổ:
“? ? ? ?”
Hắn ngây thơ nhìn vào gương mặt tươi cười của Phất Lãng Minh, khóc không ra nước mắt nói:
“Chiến sĩ gen? ! Minh ca, sao ngươi không nói sớm? !”
Những người khác cũng lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lục Duyên thay đổi.
“Vậy mà lại mà một chiến sĩ gen… chẳng trách.”
“Nếu là chiến sĩ gen vậy thì có được sức mạnh như vậy cũng là điều dễ hiểu.”
Phải biết rằng số lượng chiến sĩ gen vốn rất ít, ở trong khu dân nghèo thế này lại càng thêm thưa thớt, hiếm có.
Có thể gặp được chiến sĩ gen ở chỗ này quả thực hiếm lạ như trông thấy một con gấu trúc lớn.
Cả đám người xem trận đấu đều đang đánh giá Lục Duyên, vẻ mặt đầy tò mò.
Lục Duyên nhìn Tiểu Hổ xoa ngực, sắc mặt dần dần thay đổi, cười nói:
“Yên tâm đi, nếu như đánh gục ngươi, ta cũng sẽ không chi tiền thuốc men đâu.”
Tiểu Hổ nhếch miệng:
“Giá đỗ này, xem thường ngươi mất rồi. Thế nhưng chắc ngươi cũng không phải là chiến sĩ gen quá mạnh mẽ nhỉ? Với sức mạnh thế này cũng chẳng mạnh hơn ta đâu.”
Nói xong, hắn vọt lên phía trước, nhắm thẳng vào Lục Duyên.
“Vậy ta đây sẽ cho ngươi xem chênh lệch về mặt kỹ xảo!”
Nắm đấm, chân, khuỷu tay, đầu gối…
Mỗi một bộ phận của Tiểu Hổ đều như biến thành vũ khí, phát động tấn công như cuồng phong vũ bão về phía Lục Duyên.
Một ngày trước, Lục Duyên cũng chưa từng đánh đấm.
Tuy rằng học quân thể quyền được một ngày, nhưng kinh nghiệm thực chiến dường như bằng không, đối mặt với công kích như cuồng phong bạo vũ, đồng tử hắn chợt co rút lại, chỉ có thể ngăn cản không ngừng.
Trong lúc nhất thời, hắn chật vật mà lùi về phía sau liên tục.
Cũng may sau khi hắn tu luyện, sức mạnh đã tăng lên rất nhiều, đã không quá chênh lệch với Tiểu Hổ thường xuyên luyện tập, hơn nữa chỉ e là sức mạnh tinh thần của hắn đã hơn Tiểu Hổ một chút, hắn có thể nhạy bén cảm nhân được đường tấn công của Tiểu Hổ.
Tuy rằng chật vật, đôi khi còn có thể trúng một quyền, nhưng miễn cưỡng thì vẫn ngăn cản được.
Bang bang! !
Tiếng quyền cước va chạm đầy nặng nề vang vọng, song phương chiến đấu kịch liệt khiến người vây xem ở dưới đài cũng tập trung quan sát.
Giằng co chiến đấu một hồi, đột nhiên Lục Duyên nghiêng bước tránh được đòn khuỷu tay của Tiểu Hổ, sau đó nâng đầu gối thúc vào sườn bụng Tiểu Hổ.
Sắc mặt Tiểu Hổ trắng bệch, lùi liên tục về phía sau vài bước.
Đám người đứng xem phía dưới mở tròn hai mắt.
“Thế mà có thể phản kích được sao? !”
“Đúng vậy, sức mạnh và tốc độ của thằng nhóc này cũng không khác với Tiểu Hổ là bao, thế nhưng kỹ xảo với kinh nghiệm lại kém xa, lúc trước vẫn còn bị Tiểu Hổ áp chế, bây giờ mới qua được bao lâu lại có thể phản kích được?”
“Đây là chiến sĩ gen sao? Biến thái quá đấy!”
Lúc trước những người vây xem này đều gọi Lục Duyên là tên ẻo lả, rau giá đỗ, sau khi chiến đấu, bọn họ cũng đổi giọng, không gọi như vậy nữa.
Thực lực mà Lục Duyên thể hiện đủ để khiến rất nhiều người ngưỡng mộ.
Phất Lãng Minh vẫn luôn chú ý đến Lục Duyên.
Sau lần phản kích đầu tiên của Lục Duyên, hắn trợn trừng hai mắt, nhếch miệng, lẩm bẩm:
“Khả năng học tập và thích nghi quá khủng khiếp! Đây là trực giác chiến đấu bẩm sinh phải không? ! Hơn nữa thiên phú kinh khủng kia. Rốt cuộc Thanh Hoà đại nhân đã tìm phải con quái vật gì vậy? ! Chỉ sợ thứ này còn có thể so sánh với học sinh trực hệ của chính phủ ý chứ? Sao khu dân nghèo lại có thể con quái vật như này xuất hiện? ! Đùa ta đấy à?”
Hắn nhìn Lục Duyên chuyển động thân thể, ánh mắt chớp động:
“Không được, ông đây nhất định phải lôi kéo hắn về phe của ông! Đợi lát nữa ông đây sẽ đi nói với đại nhân!”
Khi trận chiến tiếp diễn, Lục Duyên phản kích càng ngày càng mãnh liệt.
Từ việc bị Tiểu Hổ dùng kinh nghiệm phong phú và kỹ xảo để chèn ép, dần dần, Lục Duyên ngày càng thuần thục quân thể quyền, bắt đầu tránh né rồi phản kích.
Đến bây giờ, Tiểu Hổ đánh Lục Duyên, Lục Duyên đã có thể phản kích một chút.
Đây chắc chắn là một sự tiến bộ to lớn.
Chương 16: Không Hổ Là Duyên Ca Của Ta
Thế nhưng sau khi phải chiến đấu hồi lâu, thể lực của Lục Duyên và Tiểu Hổ đều đã tiêu hao.
Hai người không ngừng thở dốc, động tác đều đã biến dạng nghiêm trọng, sức mạnh tấn công cũng trở nên mềm nhũn vô lực.
Phất Lãng Minh nhìn thấy như vậy thì mở miệng nói:
“Được rồi, dừng lại đi!”
Tiểu Hổ nghe hắn nói vậy thì nhanh chóng dừng lại.
Mà Lục Duyên vẫn vung nắm đám, đánh thẳng một quyền lên mặt Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ gương mặt sưng đỏ mà mắt thường cũng có thể trông thấy, hắn trợn to hai mắt, nhìn Lục Duyên rồi nói:
“Chẳng phải bảo là dừng lại rồi sao? !”
Lục Duyên xoa khóe miệng sưng đỏ, đau đến nhếch miệng, ánh mắt đầy vô tội:
“Nhất thời không kịp thu tay lại.”
Tiểu Hổ mở to hai mắt, há miệng, vẻ mặt muốn nói cái gì, lại không biết nói như thế nào.
Phất Lãng Minh khoanh tay trước ngực, mở miệng nói:
“Nghỉ ngơi một chút, chốc nữa lại tiếp tục luyện tập!”
Khóe miệng Tiểu Hổ giật giật:
“Minh ca, ta vẫn phải luyện tập với hắn nữa sao?”
“Làm sao vậy?”
Tiểu Hổ nhìn thoáng qua Lục Duyên, không nói gì chỉ gãi đầu:
“Nếu tiếp tục luyện tập, ta sợ ta sẽ bị đánh.”
Không còn cách nào khác, biểu hiện của Lục Duyên không giống bình thường, chẳng qua bao lâu đã có thể phản kích rồi.
Cho hắn thêm một buổi chiều, Tiểu Hổ thật sự không còn tự tin là có thể đánh bại Lục Duyên.
Trong lòng Tiểu Hổ thì Lục Duyên giống như một con quái vật vậy.
Lục Duyên cười cười:
“Không sao đâu, tôi sẽ trả tiền thuốc men.”
“Sao có thể không có việc gì được chứ? !”
Tiểu Hổ bất mãn nói.
Phất Lãng Minh vỗ vai Tiểu Hổ, mở miệng nói:
“Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ trả tiền thuốc men.”
Tiểu Hổ có chút mờ mịt nhìn thoáng qua Phất Lãng Minh, khoé miệng giật giật, nức nở nói:
“Cảm ơn ngài!”
Sau đó Lục Duyên và Tiểu Hổ nghỉ ngơi.
Lúc nghỉ ngơi, Lục Duyên chuyển linh khí giúp khôi phục cơ thể đang mệt mỏi, đồng thời hắn cũng nhớ lại lúc trước chiến đấu còn chưa tới, không ngừng tiếp nhận chỗ thiếu sót, hy vọng có thể tiến thêm một bước.
Không thể không nói, Phất Lãng Minh nói không sai.
Thực chiến quả thực sẽ giúp thể thuật được nâng cao rất nhiều, tiến bộ nhanh hơn nhiều so với hắn một mình luyện tập.
Hắn cảm thấy chẳng mất bao lâu nữa, hắn có thể nắm chắc toàn bộ quân thể quyền, sau đó chính là quân thể sát kiếm.
Sau đó, hắn có thể tiến vào Khơi Nguyên Chi Địa, đi tìm gen thích hợp với mình, chép gen, tiến hóa gen, đi vào quỹ đạo.
Buổi chiều, Lục Duyên và Tiểu Hổ lại bắt đầu đối luyện một lần nữa.
Lúc này đây, lượng khán giả còn nhiều hơn khi trước….
Mọi người nhìn hai người trên lôi đài, xì xào bàn tán.
“Thật hay giả thế? Giá đỗ kia lại có thể đánh một trận với Tiểu Hổ sao?”
“Rau giá đỗ gì? ! Phải gọi ta là Duyên ca! Duyên ca là chiến sĩ gen! Tương lai tươi sáng xán lạn, có được không? !”
“Không nói tương lai thế nào, quả thực Duyên ca rất giỏi nha, ngươi xem buổi sáng, ban đầu Tiểu Hổ còn ỷ vào kinh nghiệm phong phú của mình mà đè đánh Duyên ca, kết quả mới qua bao lâu? Duyên ca đã bắt đầu phản kích. Với khả năng học tập này, các người sánh được sao?”
“Không hổ là chiến sĩ gen, Duyên ca giỏi quá. Sau này nếu Duyên ca muốn lăn lộn, không biết có thể bái hắn làm lão đại không?”
“Còn chưa tỉnh ngủ phải không? Đường đường là chiến sĩ gen, chẳng nhẽ sau này Duyên ca không được chiến đấu với ma thú sao? Không được chiến đấu với cường giả cúa các chủng tộc khác sao? Chẳng lẽ phải sống với một lũ người như chúng ta à?”
Mọi người nghe vậy cũng cảm thấy hợp lý, họ đều gật đầu.
Trận chiến lại bắt đầu.
Lần này bắt đầu có lẽ sẽ không giống như lần trước nữa, có thể Tiểu Hổ sẽ đề lực chiến đấu của Lục Duyên.
Trong quá trình chiến đấu, Tiểu Hổ có thể cảm nhận rõ ràng, khuyết điểm của Lục Duyên càng ngày càng ít, áp lực của hắn cũng càng lúc càng lớn.
Chiến đấu không được bao lâu, trên trán Tiểu Hổ đã xuất hiện mồ hôi.
Buổi sáng, Tiểu Hổ tấn công bốn lần, Lục Duyên mới chỉ có thể phản kích được một lần.
Dần dần, bây giờ Tiểu Hổ tấn công ba lần, Lục Duyên đã có thể phản kích một lần.
Sau đó là hai lần.
Cuối cùng, người đứng xem phát hiện, Lục Duyên đã có thể ăn miếng trả miếng với Tiểu Hổ rồi, không chỉ là phòng thủ phản kích nữa.
Theo thời gian trôi qua, điều khiến mọi người không dám tin chính là, Lục Duyên bắt đầu đánh áp chế Tiểu Hổ.
Phanh! !
Không bao lâu sau, Lục Duyên liên tục đâm vào khuỷu tay và đầu gối, chèn ép khiến Tiểu Hổ lùi về sau liên tục, cuối cùng Lục Duyên nắm bắt nàng hội, đánh một quyền đánh vào bụng hắn.
Sắc mặt Tiểu Hổ tái đi, cả người ôm bụng ngã xuống đất, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Bầu không khí chìm trong im lặng.
Không khí yên tĩnh, khán giả phía dưới ngơ ngác nhìn nhau.
“Thắng… Thắng rồi à? !”
“Duyên ca giỏi quá! Vậy mà chỉ cần một ngày ngắn ngủi đã có thể đánh bại Tiểu Hổ sao? !”
“Không hổ là Duyên ca của ta! Quá mạnh!”
Mọi người hoan hô.
Tiểu Hổ nằm trên mặt đất nghe thấy tiếng hoan hô của mọi người, trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi.
Chương 17: Thiên Phú Rất Mạnh
Hắn nhìn thoáng qua đám quần chúng vây xem phía dưới, trong mắt mờ mịt.
Hắn vẫn còn lơ mơ trước sự phản bội của đám bạn.
Rõ ràng mọi người ở cùng một võ quán lâu như vậy, vì sao?
Vì sao những tên khốn kiếp này đều phản bội hắn? !
Phất Lãng Minh khoanh tay trước ngực, nở nụ cười, nhìn Lục Duyên.
“Thằng nhóc này, đánh không tệ.”
Tiểu Hổ nằm trên mặt đất:
“? ? ?”
Hắn đột nhiên muốn khóc.
Hắn chính là một đứa trẻ mà không ai muốn.
Lục Duyên cười cười:
“Minh ca quá khen rồi, ta vẫn còn kém lắm.”
“Ừm, ta cũng cảm thấy sau này vẫn còn phải luyện tập nhiều, khi nào ngươi có thể đánh bại ta, mới xem như tạm ổn”
Phất Lãng Minh gật đầu, biểu thị Lục Duyên nói đúng.
Lục Duyên:
“…”
Hắn chỉ là đang khiêm tốn một chút, không ngờ Phất Lãng Minh lại cho là thật.
Kỳ thực hắn cảm thấy mình rất giỏi, dù sao chỉ trong vòng một ngày, có thể đem luyện quân thể quyền đến độ này, đỉnh lắm mà.
Tiếp theo chính là quân thể sát kiếm.
Phất Lãng Minh dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Lục Duyên, mở miệng nói:
“Đã tối rồi, hôm nay thế này thôi, ngày mai ngươi tới đây, ta dạy ngươi luyện kiếm.”
Hai mắt Lục Duyên sáng lên, cười nói:
“Được, cám ơn Minh ca.”
…
Sau khi Lục Duyên rời đi, Phất Lãng Minh len lén trở lại phòng làm việc của mình, lấy điện thoại di động ra, gọi đến một dãy số.
Ở căn phòng nhỏ cách vách với phòng Lục Duyên, trong gian phòng đơn giản chỉ có giường và bàn làm việc, Lý Thanh Hòa ngồi khoanh chân trên giường tu luyện.
Đột nhiên Lý Thanh Hòa khẽ nhíu mày, tay phải lật lại, một khối vuông nhỏ đen kịt rơi vào trong tay cô.
Nàng nhấn lên khối vuông nhỏ, màn hình sáng lên, hiển thị thông báo từ Phất Lãng Minh.
Lý Thanh Hòa nhận điện thoại, giọng nói lãnh đạm vang lên:
“Ngươi có năm giây để giải thích.”
Bên kia, mồ hôi lạnh trên trán Phất Lãng Minh chảy xuống.
“Xong rồi! Quên mất là đại nhân ghét bị người khác làm phiền trong lúc tu luyện!”
Hắn vội mở miệng nói:
“Đại nhân, là chuyện về Lục Duyên!”
“Lục Duyên?”
Lý Thanh Hòa nhướn mày:
“Hắn xảy ra chuyện gì rồi? Ta đã nói với ngươi thế nào?”
“Không không không, đại nhân, Lục Duyên không xảy ra chuyện gì cả, hắn, thiên phú của hắn rất mạnh! Rất rất mạnh!”
“Ừ? Nói như thế nào?”
Phất Lãng Minh hệ thống lại ngôn ngữ, sau đó mở miệng nói:
“Không phải ngài nói hắn mới thức tỉnh hôm trước sao? Nhưng hiện tại hắn đã rèn luyện chuỗi gen thông qua linh lực rồi, chẳng phải hôm nay ta dạy hắn thể thuật sao? Sau đó vậy mà sức mạnh của hắn lại không hề kém cạnh so với thủ hạ của ta. Ta đoán hắn đã trải qua quá trình rèn luyện nhất định. Ta đã hỏi hắn ta, hắn đáp hắn đã mất nửa ngày để hấp thụ linh khí.”
Lý Thanh Hòa ngẩn ra, ánh mắt lộ lên chút kinh ngạc:
“Thời gian là nửa ngày để hấp thu linh khí ư? ! Ngươi có chắc không?”
“Ta thấy hắn không hề nói quá, dù sao, lực lượng của hắn cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.”
Lý Thanh Hòa khẽ nhíu mày, im lặng một chút, sau đó mở miệng nói:
“Ta biết rồi, cho nên ngươi gọi điện thoại cho ta là muốn nói cái gì?”
“Khụ. Đại nhân hiểu rõ mọi chuyện… Ta muốn kéo hắn về đội của ta.”
“Cút.”
Lý Thanh Hòa lạnh lùng đáp, trực tiếp cúp điện thoại.
Phất Lãng Minh ở bên kia nghe thấy tiếng tút tút vang bên tai, trên mặt tràn đầy ngơ ngác còn chưa kịp phản ứng lại.
Trong phòng, Lý Thanh Hòa máy truyền tin, ngả người nằm xuống, lộ ra đường cong không thể che chắn, nàng nheo mắt nhìn lên trần nhà, trên mặt nở một nụ cười:
“Không nghĩ là em trai kia lại có được thiên phú như vậy? Nửa ngày? Nhanh chóng bắt kịp ta rồi.có chút thú vị. Vận khí của tiểu thư ta đây tốt vậy sao? Tùy ý đụng phải một em trai đáng thương lại có được thiên phú như vậy?”
Ánh mắt nàng hơi động, không biết đang suy nghĩ cái gì.
…………
Lục Duyên về phòng thuê, trong phòng rất yên tĩnh.
Hắn nhìn thoáng qua cửa phòng Lý Thanh Hòa đang đóng chặt.
Đã trễ như vậy, e là chị Thanh Hòa đã đi làm rồi.
Lục Duyên muốn cảm ơn Lý Thanh Hòa một chút, suy nghĩ một hồi, chờ mấy ngày nữa mình có tiền mời sẽ mời nàng ăn một bữa.
Lục Duyên lắc đầu, trở về phòng.
Tắm rửa xong, cơ thể Lục Duyên lập tức dâng trào mệt mỏi, thân thể rắn chắc dần dần phủ đầy dấu vết màu xanh đen, đều là những vết lúc trước bị Tiểu Hổ đánh.
Hắn sờ sờ một vết tím đen trên bụng, đau đến nhếch miệng.
“Đệt! Xuống tay thật tàn nhẫn!”
Hắn chịu đựng mệt mỏi, ngồi khoanh chân, bắt đầu vận dụng thuật dẫn dắt linh khí.
Đúng lúc này, bên kia có thanh âm quỷ dị vang lên.
Lục Duyên biến sắc, thiếu chút nữa phun ra.
Bây giờ mới mấy giờ?
Mà đôi tình nhân kia đã bắt đầu tập thể dục rồi? !
Đúng là đói khát!
Lục Duyên không nói gì, nhắm mắt lại, muốn tiếp tục tu luyện.
Kết quả là âm thanh ngày càng lớn hơn.
Hắn khó chịu mở mắt ra, hét lên một tiếng:
“Trả tiền thuê nhà!”
Nhất thời, cả thế giới đều trở nên im lặng.
Lục Duyên hài lòng nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Chương 18: Mức Cường Hóa Gen Siêu Phàm
Ba ngày sau, Võ quán Đại Minh.
Một đám đàn ông cường tráng khoanh tay vây thành một vòng.
Ở giữa vòng tròn là Lục Duyên và một người đàn ông cường tráng đầu trọc mặc quần áo bảo hộ đang cầm kiếm gỗ lớn để đối chiến.
Kiếm gỗ va chạm vào nhau phát ra những âm thanh nặng nề.
Thân hình hai người chớp động, không bao lâu, cổ tay Lục Duyên run lên, trường kiếm trong tay quét thành một đường vòng cung, đáp xuống vị trí chuôi kiếm của tráng hán, sau đó hắn phi thân, thúc đầu gối khiến tráng hán ngã ra đất.
“Hoan hô, Duyên ca lại thắng nữa rồi! ”
“Trước kia Thiết Đầu đã từng làm lính đánh thuê, luyện được một tay kiếm pháp rất tốt, không ngờ chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã bị Duyên ca đánh bại!”
“Không hổ là Duyên ca của ta! Đỉnh quá!”
Lục Duyên nhìn Thiết Đàu ở trên mặt đất, thở ra một hơi, hai tay cầm kiếm bởi vì dùng sức quá độ mà có chút run rẩy.
Sau khi đánh bại Tiểu Hổ, ngày hôm sau Lục Duyên đã bắt đầu tìm người tỷ thí kiếm pháp, cuối cùng đối kháng với Thiết Đầu đã từng làm lính đánh thuê, thậm chí là từng săn giết ma thú.
Mất hai ngày, cuối cùng cũng xem như hắn đã nắm vững được quân thể sát kiếm, đánh bại Thiết Đầu.
Phải biết rằng, Thiết Đầu không phải là chiến sĩ gen, hắn chỉ là người thường mà thôi.
Có thể tưởng tượng được, kỹ xảo chiến đấu của người này mạnh đến thế nào.
“Không sao chứ?”
Lục Duyên nhìn Thiết Đầu.
Thiết Đầu ôm bụng đứng lên, lắc đầu, nhếch miệng cười:
“Ta cũng xem như đã gặp qua không ít chiến sĩ gen, nhưng lại chưa từng thấy kẻ nào có thể phát triển nhanh như ngươi đây. Ta cảm thấy sau này ngươi sẽ là một nhân vật có tiếng đấy.”
Lục Duyên nhếch miệng:
“Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Nói giỡn sao, tốt xấu gì thì Lục mỗ đây cũng là người có bàn tay vàng, tương lai tiềm lực vô hạn.
Lục Duyên vẫn có tự tin về điểm này.
Lúc này, Phất Lãng Minh ở bên cạnh đi tới.
“Không tệ, tiến bộ rất lớn, với thực lực như ngươi, lần đầu tiên tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa cũng sẽ không có vấn đề gì.”
Lục Duyên nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, lộ vẻ tươi cười:
“Cảm ơn Minh ca ngươi đã chăm sóc ta, nếu không trong thời gian ngắn ta cũng chẳng thể phát triển nhanh như vậy.”
Hắn cũng cảm thấy với thực lực hiện tại của bản thân, hắn có thể thử tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa.
Lần đầu tiên vô cùng quan trọng, phải đi từng bước một.
Tốt nhất lần đầu tiên vẫn nên có chút thu hoạch.
Phất Lãng Minh gật đầu, sau đó mở miệng nói:
“Ngươi đi theo ta.”
Lục Duyên đi theo Phất Lãng Minh đến văn phòng.
Phất Lãng Minh chỉ vào ghế sofa:
“Ngồi xuống đi.”
Lục Duyên ngồi xuống, Phất Lãng Minh nhìn Lục Duyên, mở miệng nói:
“Tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa có nghĩa là ngươi phải thu được gen siêu phàm đầu tiên. Điều này sẽ quyết định con đường tương lai, ngươi có biết các loại của chiến sĩ gen không?”
Lục Duyên gật gật đầu:
“Tôi đã từng thấy trên web đấu tranh. Hệ thủ hộ chú trọng phòng ngự và bảo hộ, hệ cường công chú trọng sức mạnh cùng tấn công, hệ ám sát chú trọng xâm nhập ám sát…”
Phất Lãng Minh gật đầu, chậm rãi mở miệng nói:
“Nếu ngươi đã xem qua, vậy ngươi cũng nên biết, sau khi ngươi chép được một gen siêu phàm, thể trội của cơ thể ngươi cũng sẽ nghiêng về phía kiểu gen kia. Tuy rằng chiến sĩ gen có thể ghi lại những gen làm tăng lên năng lực trên những phương diện khác nhau, nhưng thông qua nghiên cứu cho thấy, chú trọng vào một hướng, ghi lại những gen có thể chồng lên nhau sẽ đem lại hiệu quả lớn nhất. Ngươi đã quyết định sẽ đi con đường nào chưa?”
Lời nói của Phất Lãng Minh là kiến thức cơ bản của chiến sĩ gen.
Nhưng đó là cũng là một sự thật cơ bản về chiến binh gen.
Lục Duyên biết, điều này không phù hợp đối với hắn.
Bởi vì hắn có khối lập phương tiến hoá.
Mỗi một gen siêu phàm đều cường hóa chuyên biệt một phương diện nào đó, ví dụ như lực lượng trở nên mạnh mẽ, xương cốt phòng ngự trở nên rắn chắc chịu đựng, thân thể càng thêm linh hoạt, lực bộc phá tăng lên phạm vi lớn vân vân. Mặc dù vẫn cường hoá những phương diện khác nhưng lại không bằng phương diện được cường hoá riêng biệt kia.
Cho nên, về cơ bản, tất cả các chiến sĩ gen khi ghi chép gen, đều sẽ lựa chọn chuyên tâm ghi chép một dòng gen, như vậy sẽ thu lợi lớn nhất.
Nhưng Lục Duyên thì khác, hắn có thể tiến hóa tất cả gen thành hình thái lớn mạnh nhất.
Nói như vậy, cho dù mức cường hoá của gen siêu phàm này với những phương diện không đặc biệt cũng sẽ có tích luỹ vô cùng kinh khủng.
Suy cho cùng, đây chính là gen mạnh mẽ nhất.
Do đó, hắn có thể phát triển toàn diện.
Năng lực phòng ngự kiên cố nhất, lực lượng cường đại nhất, tốc độ nhanh nhất, tinh thần cứng cỏi nhất, thậm chí đối với những nguyên tố khống chế trong tay cũng đến trình độ như thế.
Không hề sơ hở, không ai có thể đạt được!
Thế nhưng, đó là chuyện của sau này, ít nhất ở giai đoạn hiện tại, hắn vẫn phải chọn một con đường.
Cũng là phương hướng để lộ ra bên ngoài.
Lúc trước Lục Duyên cũng từng tự hỏi, hắn định làm một chiến sĩ gen hệ cường công.
Thật ra đối với Lục Duyên, con đường nào cũng giống nhau.
Có khối lập phương tiến hoá ở đây, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Chỉ là biểu hiện ở bên ngoài thì hệ cường công vẫn tương đối vạn năng, về sau cũng có thế ứng phó với nhiều tình huống hơn.
Nghe Lục Duyên nói, Phất Lãng Minh ngẩn ra, sau đó lộ ra nụ cười:
“Hệ cường công? Cường công hệ rất tốt nha! Ông đây chính là hệ cường công!”
Lục Duyên nhìn hắn ta một cái, trong lòng không nói gì.
Tên này rõ ràng vừa mới đột phá tới chiến sĩ gen cấp một, mới ghi chép được một gen mà thôi, tính là hệ cường công cái rắm gì.
Chương 19: Dẫn Đội
Sau đó Lục Duyên lại nói chuyện với Phất Lãng Minh về chiến sĩ gen, rất nhanh đã đến buổi tối.
Lục Duyên tạm biệt Phất Lãng Minh, trở về trong gian phòng nhỏ của mình.
Hắn ngồi trên giường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dưới bầu trời đêm tĩnh lặng, ánh đèn neon phía xa nhấp nháy, phác họa ra sự phồn hoa của thành phố Tây Lê
Lục Duyên hít sâu một hơi, thả lỏng tâm trạng căng thẳng của mình, sau đó nhắm mắt lại.
Bắt đầu thôi.
Ý thức của hắn dung nhập vào bên trong gen chiến văn.
Những đường vân màu vàng trên gen chiến văn lóe lên ánh sáng lờ mờ.
Trong ý thức của Lục Duyên, sương mù trắng xóa phun trào, tạo thành một cánh cửa ánh sáng ở bên cạnh chuỗi gen.
Mặc dù chưa từng tiến vào, nhưng bản năng của Lục Duyên nói cho hắn biết, đó chính là cánh cửa dẫn vào Khởi Nguyên Chi Địa.
Lục Duyên mím môi, ý thức tiến lại gần cánh cửa ánh sáng.
Khoảnh khắc tiếp theo, ý thức của hắn tối sầm lại, đợi đến khi Lục Duyên mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt hắn là một mặt trời đỏ rực, cơ thể hắn ngay lập tức đã cảm nhận được cái nóng như thiêu đốt và không khí khô hanh.
Lục Duyên nhìn xung quanh, nơi hiện tại hắn đang ở là một quảng trường rất lớn, bên ngoài quảng trường còn có không ít công trình màu vàng đất san sát.
Bầu trời có chút lờ mờ, phủ đầy cát vàng.
Trong ánh mắt Lục Duyên lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Khởi Nguyên Chi Địa này đúng là thần kỳ, lại có thể khiến hắn tùy ý đến một nơi xa lạ.
Nghe nói trong khắp vũ trụ, tất cả những chủng tộc có trí tuệ đều có thể đi vào Khởi Nguyên Chi Địa.
Nói cách khác, Khởi Nguyên Chi Địa đã kết nối toàn bộ vũ trụ!
Không ai biết được Khởi Nguyên Chi Địa rốt cuộc nằm ở nơi nào trong vũ trụ, tại sao lại có thể liên hệ được với tất cả những chủng tộc có trí tuệ.
Tiếng ồn ào giúp Lục Duyên lấy lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc.
“Thêm một chiến sĩ hệ bảo vệ, đi đến sào huyệt của bọ vàng! Chỉ cần tinh linh!”
“Các chiến sĩ hệ nguyên tố mang gen tinh nhuệ dẫn đội, cùng nhau đi đến sa mạc Gobi giết bò cạp sa mạc! Chủng tộc gì cũng được, ngoại trừ người đầu chó!”
“Tiểu manh tân của nhân tộc muốn có một đội cá nhân, có đại lão nào muốn dẫn theo manh tân không~~”
Lục Duyên nghe thấy tiếng giống như ở chợ rau, sắc mặt có chút cổ quái.
Trên quảng trường có rất nhiều sinh linh đang tụ tập lại cùng nhau, kêu gọi thành lập đội.
Lục Duyên phát hiện, ngoại trừ nhân tộc thì ở đây còn có những chủng tộc khác.
Tinh linh thường xuất hiện trong những câu chuyện hư cấu trên trái đất có thân hình cao kều mảnh khảnh, đôi tai nhọn và dung mạo tuấn tú.
Có người đầu chó với chiếc đầu chó.
Lục Duyên tròn to mắt khi nhìn thấy miêu nhân có tướng mạo xinh đẹp, lại có một đôi tai mèo, cái đuôi phía sau mông đang không ngừng lắc lư.
Mèo con thật sự đến báo ân rồi ư? !
Có kẻ háo sắc nào có thể chịu được tai mèo với đuôi mèo này? !
Lục Duyên hí hửng trong bụng.
Thế giới này đúng thật kì diệu!
Ở quảng trường này, cũng chỉ có nhân tộc, tinh linh, người đầu chó, miêu nhân, bốn chủng tộc.
Thành phố ban đầu này, là thành phố của bốn chủng tộc.
Còn về thành phố này nằm ở đâu, Lục Duyên cũng đã biết rõ.
Nhiệt độ cao như thiêu đốt, cát vàng trên quảng trường, không khí đục ngầu, vừa nhìn đã biết là khu vực sa mạc Gobi.
Mà trong bốn thành phố ban đầu của Đại Khải tinh nhân tộc, chỉ có Sa Nham thành là ở khu vực sa mạc Gobi.
Vừa nghĩ tới Sa Nham thành, Lục Duyên liền nhớ lại những tư liệu từng nhìn thấy trước kia.
Sa Nham thành, nằm ở khu vực sa mạc, xung quanh là cát vàng và sa mạc Gobi, quái vật phần lớn đều là hệ đá, hệ độc và hệ gió.
Lúc Lục Duyên đang suy nghĩ về cảnh vật và quái thú xung quanh, thì đột nhiên có người vỗ vai Lục Duyên.
Lục Duyên hơi cau mày, quay đầu lại nhìn.
Một tinh linh tướng mạo tuấn tú, mặc áo giáp da màu vàng với vẻ mặt tươi cười đứng ở đó.
“Người bạn nhân tộc, ngươi chỉ có một mình à?”
Lục Duyên hất mày, cười nói:
“Có chuyện gì sao?”
“Ha ha ha, bọn ta định đi săn bọ cánh cứng, hay là đi cùng đi? Lợi nhuận chia theo đóng góp.”
Nam tinh linh vừa nói, vừa chỉ phía sau, cách đó không xa còn có 3 người, một tinh linh cao gầy, một người đầu chó, còn có một người thuộc nhân tộc.
Lục Duyên liếc nhìn rồi lắc đầu nói: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Hắn quay người định rời đi, nhưng nam tinh linh ngăn Lục Duyên lại:
“Ấy, bạn đừng đi mà, một mình mạo hiểm ở bên ngoài rất nguy hiểm, đi cùng đi?”
Lục Duyên nhìn hắn một cái, rồi cười nói:
“Ai nói ta chỉ có một mình? Bạn ta đang ở bên ngoài đợi ta rồi.”
Nghe thấy lời này, nam tinh linh mỉm cười một cách cứng nhắc:
“Hoá ra là có bạn đồng hành rồi à? Vậy thôi, ta không làm phiền ngươi nữa.”
Hắn bước sang một bên nhường đường, Lục Duyên đi qua.
Nam tinh linh bĩu môi: “Đúng là đen đủi.”
Ba sinh linh ở cách đó không xa đi tới.
Người đầu chó cười nói:
“Lão đại, thế nào rồi?”
Chương 20: Chạy Bộ
“Người kia có bạn ở bên ngoài.”
Nghe thấy lời này, ba sinh linh đều để tỏ ra thất vọng:
“Đáng tiếc thật, phản ứng của người đó vừa nhìn đã biết manh tân mới vào, không ngờ lại có người dẫn dắt rồi.”
“Đổi mục tiêu thôi.”
Nam tinh linh thở dài:
“Người mới bây giờ càng ngày càng không dễ lừa rồi, chúng ta có phải là nên biến đổi một chút không?”
“Biến đổi khó lắm, hay là tìm cơ hội mở một cuộc họp, để nâng cấp mấy trò lừa gạt?”
“Thế cũng được, nếu như lần này thật sự không được nữa, thì sẽ ra ngoài đi giết bọ cánh cứng.”
“Ừ.”
…
Lục Duyên rời khỏi quảng trường, quan sát xung quanh.
Đường phố của Sa Nham thành phủ đầy cát vàng, hai bên đường là những toà nhà được làm từ đá màu vàng, trên đường có những người khổng lồ đá đang đi.
Lục Duyên đã nhìn thấy những thứ này trong bài viết lúc trước.
Mỗi thành phố ban đầu, đều có cấu trang thể tích hợp của Khởi Nguyên Chi Địa giúp duy trì mức hoạt động thấp nhất của thành phố.
Người khổng lồ đá này chính là cấu trang thể của Sa Nham thành, dùng để giữ gìn an ninh trật tự.
Không được phép đánh nhau ở trong thành phố.
Sa Nham thành rất lớn, bởi vì thời gian gấp rút, Lục Duyên cả đường đi đều chạy chậm, tốn hai giờ đồng hồ mới nhìn thấy được tường thành.
Tường thành cũng được làm từ đá màu vàng, cao khoảng 30 mét.
Phía trên tường thành đặt những cự pháo không rõ tên, còn có những cấu trang thể đang đi tuần tra.
Lục Duyên đi tới chỗ cửa thành, có hai cấu trang thể đang canh giữ, nhưng không có ai kiểm tra, tất cả chiến sĩ gen đều là trực tiếp ra khỏi Sa Nham thành hoặc là vào trong thành.
Lục Duyên ra khỏi cửa thành, đập vào mắt là một vùng sa mạc hoang vu, gió lớn gào thét, cát vàng bay đầy trời.
Lục Duyên che mũi lại, cảm giác có hơi khó chịu.
Bốn thành phố ban đầu của nhân tộc đều có môi trường khắc nghiệt riêng, giống như Bạo Phong thành, xung quanh đều là gió bão, không cẩn thận còn bị thổi bay lên trời.
Còn Sa Nham thành thì không khí ô nhiễm quá nghiêm trọng, hít một hơi thì một nửa đã là cát rồi.
Có hơi khó đứng.
Sau khi phân biệt được phương hướng, Lục Duyên di chuyển về hướng bên phải của Sa Nham thành.
Nơi hắn đến là một khu vực có tên là Hôi Thạch lâm.
Hung thú chủ yếu ở khu vực đó là bọ cánh cứng, đó là hung thú trong cấp tập sự cũng là hung thú rất yếu.
Xác suất bọ cánh cứng đánh rơi chiến hồn gần như bằng không, nhưng giáp đá của nó là một loại vật liệu để rèn trang bị gen, có thể đem bán lấy tiền.
Đối với Lục Duyên mà nói, đó là một sự lựa chọn an toàn.
Bởi vì không có hung thú kí kết của Khởi Nguyên Chi Địa làm vật cưỡi, cho nên Lục Duyên chỉ có thể chạy bộ dựa vào hai chân.
Hai giờ sau, Lục Duyên đã tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa được 4 giờ đồng hồ, trước mặt hắn cuối cùng cũng xuất hiện một khu vực sa mạc rải rác những cột đá màu xám.
Nơi này chính là Hôi Thạch lâm.
Khu vực sa mạc Gobi này nhìn không thấy bờ, trong những bài viết hắn đã xem qua, có những chiến sĩ gen nhàm chán quá đã đo kích thước của những khu vực này.
Bán kính của Hôi Thạch lâm gần 100 cây số, rất vô lý.
Lục Duyên thở một hơi, lấy chai nước ra uống một ngụm lớn, rồi ăn một ít thanh năng lượng.
Cả quãng đường đều là chạy bộ, hắn cảm giác người sắp bị phơi khô luôn rồi.
Sau khi bổ sung thể lực, Lục Duyên lại trì hoãn thêm một lúc, sau khi khôi phục lại mới tiến vào Hôi Thạch lâm.
Chưa tiến vào Hôi Thạch lâm được bao lâu, Lục Duyên đã nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía trước.
Hắn nhìn phía trước, có hai miêu nhân, một người tay cầm kiếm dài, một người tay cầm cung tên đang tấn công một con bọ cánh cứng lớn bằng con cún.
Trên mặt đất còn có xác của 5 6 con bọ cánh cứng.
Miêu nhân cầm cung tên có kỹ thuật bắn cung rất tốt, kéo cung bắn tên, mũi tên dài hoá thành một luồng ánh sáng, rơi vào mắt của con bọ cánh cứng.
Giết chết trong nháy mắt.
Đồng tử của Lục Duyên không khỏi co lại.
Khu vực này không có tài nguyên gì quý giá, cường giả chắc chắn sẽ không đến những nơi như thế này.
Những người đến đây, phần lớn đều là những chiến sĩ gen mới thức tỉnh không lâu, không có thực lực để đi thăm dò các khu vực khác.
Có điều, cho dù là như vậy, vẫn có sự chênh lệch về thực lực.
Lục Duyên cảm thấy bây giờ có một đấu một mình cũng chưa chắc thắng được cung thủ kia.
Bản thân quả nhiên vẫn chỉ là một tiểu manh tân, vẫn cần phải cố gắng, chỉ có như vậy mới có thể trở thành trụ cột của nhân tộc!
Lục Duyên tự lấy lại khẩu khí, sau đó lặng lẽ rời đi.
Nơi này không phải ở trong thành, không cấm đánh nhau, đừng nói đến khác chủng tộc, cho dù là cùng tộc chạm trán nhau, nói không chừng cũng sẽ xảy ra xung đột.
Chết thì thật sự rất thiệt thòi.
Vì để an toàn, Lục Duyên cố ý tìm phương hướng không có động tĩnh chiến đấu để di chuyển.
Lại trôi qua hơn 20 phút nữa, xung quanh hắn đã trở nên rất yên tĩnh.
Vào đúng lúc này, Lục Duyên nhìn thấy một con bọ cánh cứng đang nằm dưới cột đá phía trước, cái miệng lớn của nó đang gặm đá.
Răng rắc răng rắc, nhìn có vẻ đang ăn rất say mê.
Lục Duyên nhìn xung quanh một lượt, hai mắt sáng lên.
Không ngờ rằng có thể gặp được con bọ cánh cứng lạc đàn, tuyệt vời.
Xử nó!