[Dịch] Gen Của Ta Vô Hạn Tiến Hóa
Tập 4: Ánh Lửa (c31-c40)
❮ sau❯Chương 31: Ánh Lửa
Sau đó, Lục Duyên nắm lấy sợi dây thừng, trèo lên sa mạc.Tốc độ leo lên chậm hơn tốc độ leo xuống rất nhiều, nhưng Lục Duyên chỉ dùng khoảng mười giây đã leo lên sa mạc rồi.
Sau khi leo lên sa mạc, Lục Duyên còn chưa kịp thở, hắn thu dây thừng lại, sau đó rút kiếm hợp kim hắc quang cắm trên nham thạch ra, nhanh chóng đeo kiếm hợp kim hắc quang chạy trốn.
Tuy rằng sau khi đốt dầu đốt có thể duy trì một khoảng thời gian, nhưng bởi vì không gian chiến văn có hạn, lượng đồ hắn mang theo cũng chỉ có một chút, hơn nữa khắp trời là cát đá đang rơi xuống không ngừng, e là chẳng bao lâu nữa tường lửa sẽ bị dập tắt.
Đến lúc nó tắt, nếu như hai con bọ cánh cứng hôi thạch hắc văn kia phát hiện ra sự tồn tại của hắn, vậy hắn sẽ chết mất.
Không nhân cơ hội này chạy đi, còn ở lại chờ chết sao?
Thừa dịp gió cát to, ngọn lửa còn mạnh, Lục Duyên nhanh chóng chuồn đi thông qua sa mạc.
Sau khi chạy được một đoạn hắn mới ngừng lại, ngã xuống đỉnh sa mạc không ngừng thở dốc, mặc kệ cho cuồng phong cuốn theo cát đá tạt vào hai má hắn.
Mặc dù thời gian hành động không dài, nhưng bây giờ hắn vô cùng mệt mỏi.
Điều này không chỉ bởi vì tiêu hao rất nhiều thể lực, thân thể mệt mỏi, mà tinh thần căng thẳng khiến người ta càng thêm mệt mỏi.
Thế nhưng…. Lục Duyên nhìn thoáng qua hai chùm sáng trong không gian chiến văn, khóe miệng nhếch lên, mừng như điên.
Là một chiến sĩ gen vừa thức tỉnh chưa được mấy ngày, cướp được rương bảo trước sự thủ hộ của hai mãnh thú cấp tinh nhuệ, đây đúng là hành động vô cùng điên cuồng.
Dùng hổ khẩu đoạt thực cũng khó mà hình dung được!
Nhưng hắn thành công rồi!
Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng cuộc mạo hiểm này cũng đáng, những món đồ hắn thu được có giá trị cực cao!
Một chuỗi gen siêu phàm cấp bình thường, một vũ khí gen cấp tinh nhuệ, hơn nữa còn là một thanh trường kiếm mà hắn có thể dùng được!
Nói là giá trị ngàn vàng cũng không quá!
Không hổ là ta!
Nhất định phải trở thành người đàn ông trụ cột của nhân loại!
…
Lục Duyên không lấy hai chiến lợi phẩm ra để kiểm tra luôn.
Hắn nghỉ ngơi một lúc, rồi tiếp tục di chuyển trên sa mạc, định tìm một chỗ chống gió rồi mới bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm.
…
Khi Lục Duyên rời đi, ở nơi khác của khu vực Hôi Thạch Lâm này, có một nhóm bốn chiến sĩ gen thuộc nhân tộc.
Bốn người đang nghỉ ngơi, ở bên cạnh chúng, còn có xác của khoảng mười con bọ cánh cứng.
Đột nhiên có một người đàn ông dáng người cao gầy kinh ngạc kêu lên:
“Các ngươi nhìn bên kia!”
Ba người còn lại nghe vậy, bèn ngẩng đầu nhìn theo.
Theo hướng mà người đàn ông cao gầy chỉ, bọn họ nhìn thấy ánh sáng của ngọn lửa đang bay lên trời.
Lập tức, tất cả mọi người đều mở tròn to mắt, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và nghi hoặc.
“Bên đó xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có ánh lửa lớn như vậy?”
“Lẽ nào là có báu vật gì xuất thế sao?”
“Nói không chừng cũng có thể là có hung thú kỳ dị xuất thế!”
“Hay là chúng ta qua bên đó xem xem?”
Người đàn ông cao gầy quay đầu lại nhìn bạn của mình, trưng cầu ý kiến.
Sau đó người đàn ông cao gầy và hai người còn lại đều nhìn về phía người đàn ông cường tráng mặc bộ áo giáp kim loại đen, với một thanh đại kiếm ở bên cạnh.
“Lão đại, ngươi thấy sao?”
Người đàn ông cường tráng nhìn ánh lửa phía xa, mắt nhấp nháy, hắn suy nghĩ một lúc, sau đó nheo mắt lại:
“Đi! Qua đó xem xem! Nhưng mà phải cẩn thận, khu vực này có lẽ không chỉ có bốn người chúng ta. Động tĩnh lớn như vậy, những sinh linh khác có lẽ cũng đã phát hiện ra tình hình ở đó, có thể cũng sẽ có những sinh linh khác đến đó. Đến lúc đó phải giữ cảnh giác, đừng để bị người khác ám toán!”
Ba người còn lại nghe vậy, đều cười nhếch mép:
“Lão đại yên tâm! Dù sao bọn ta cũng đã lăn lộn trong Khởi Nguyên Chi Địa được một thời gian rồi, đương nhiên là hiểu điều này!”
“Vậy thì đi thôi!”
Người đàn ông cường tráng chống kiếm dài rồi đứng dậy.
Ba người còn lại cũng đứng dậy, ánh mắt tràn đầy vẻ phấn khích.
Bốn người di chuyển về hướng ánh lửa.
…
Chưa qua bao lâu, cát và đá trong không trung hoàn toàn bị thổi rơi xuống đất, ngọn lửa cũng bắt đầu tắt dần.
Sau khi ngọn lửa yếu đi, hai con bọ cánh cứng hắc văn điên cuồng la hét, lao vào tường lửa, sau khi vượt qua tường lửa, thì chạy lại bên cạnh rương kho báu bằng gỗ.
Nhưng mà, chúng rất nhanh đã nhìn thấy rương kho báu bằng gỗ bị mở ra, những thứ bên trong đều đã biến mất không thấy đâu nữa.
Xèo xèo xèo! !
Ngay lập tức, hai con bọ cánh cứng hắc văn phát ra tiếng la hét phẫn nộ, không ngừng dùng móng vuốt đào đất, trên người còn có những tia sáng trắng nhấp nháy.
Sau đó chúng xông ra ngoài, tìm kiếm khắp nơi xem rốt cuộc là ai đã lấy đồ ở đây đi.
Đáng tiếc là, Lục Duyên đã xoá hết tất cả dấu vết, ngay cả mùi cũng không để lại.
Hai con bọ cánh cứng hắc văn đương nhiên không thể tìm thấy Lục Duyên.
Chương 32: Hai Con Bọ Cánh Cứng
Cùng lúc đó, bốn chiến sĩ gen của nhân tộc cũng dần tiến gần khu vực này.
Người đàn ông cường tráng mặc áo giáp kim loại tay cầm đại kiếm, cảnh giác đi đằng trước, phía sau còn có ba người đàn ông đi theo.
Lúc chúng đang đi qua một thông đạo, thì đột ngột dừng lại.
Vì cách đó không xa, có ba tinh linh đang đi ra, hai tinh linh nam và một tinh linh nữ.
Hai bên nhìn nhau, đồng thời cảnh giác quan sát lẫn nhau.
Còn không đợi bọn họ mở miệng, thì lại có ba người đầu chó đi ra từ một thông đạo khác.
Ba nhóm người chạm mặt, quan sát lẫn nhau.
Sau đó một tinh linh nam tay cầm cung tên ôn hòa nói:
“Chắc hẳn mọi người đều bị ánh lửa thu hút nên mới đến đây, chúng ta vẫn chưa biết ở đó có gì, không bằng cùng nhau dò xét tình hình trước, rồi định đoạt sau, thấy thế nào?”
Nghe thấy lời này, nội bộ của hai nhóm nhân tộc và người đầu chó liền trao đổi ánh mắt với nhau.
Một người đầu chó cao hơn hai mét, lông đen cười gằn một tiếng:
“Hì hì, ta không có ý kiến.”
Người đàn ông cường tráng của nhân tộc mặt lạnh lùng:
“Bọn ta cũng vậy.”
Ba nhóm người giữ khoảng cách với nhau, và tiếp tục tiến về phía trước.
Thế nhưng bọn họ chưa đi được mấy bước, thì đã nhìn thấy phía xa xa có hai bóng đen lao ra.
Sau khi đã nhìn rõ đó là thứ gì, thì sắc mặt của ba nhóm người đều đồng thời thay đổi.
“Là bọ cánh cứng hắc văn? !”
“Vãi! Lại còn là hai con? !”
“Chú ý!”
Hai con bọ cánh cứng hắc văn cũng ngay lập tức đã phát hiện ra ba nhóm người ở cách đó không xa.
Sau khi nhìn thấy ba nhóm người, mắt của hai con bọ cánh cứng hắc văn đều đỏ lên.
CMN, chắc chắn là mấy tên trộm các ngươi! !
Cẩu tặc nhận lấy cái chết đi! !
Trên người chúng lóe lên sáng trắng, cơ thể được bao phủ một lớp áo giáp bằng đá, điên cuồng la hét xông về phía ba nhóm người.
Kỹ năng chiến đấu, da hoá đá.
Ba nhóm người:
“? ? ?”
Bọn họ nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của bọ cánh cứng hắc văn, thì có chút ngơ ngác.
“Vừa mới bắt đầu đã dùng kỹ năng chiến đấu? ! Mẹ nó, hai con bọ cánh cứng hắc văn này phát điên cái gì vậy? !”
“Hai con bọ cánh cứng hắc văn này phát điên rồi!”
“Chiến sĩ hệ tấn công xa tấn công!”
Mấy cung thủ đồng thời giương cung tên lên bắn, nhưng cung tên rơi trên áo giáp bằng đá của bọ cánh cứng hắc văn, chỉ để lại một đốm trắng trên đó, sau đó liền bị bật ra.
Nữ tinh linh đã ghi lại gen, trong tay nàng xuất hiện một quả cầu lửa có kích thước bằng đầu người, quả cầu lửa bắn về phía một trong hai con bọ cánh cứng hắc văn.
Bùm! !
Ngọn lửa dữ dội, bọ cánh cứng hắc văn lao ra khỏi ngọn lửa, áo giáp bằng đá tuy có hơi đen đi, nhưng khí thế vẫn như cũ không hề giảm.
Ngay lập tức, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
“Đù! ! Phòng ngự mạnh quá! chặn lại, chặn lại! Đừng để bọn nó xông ra phía sau!”
Trong phút chốc, hiện trường trở nên hỗn loạn.
…
Mà lúc này thủ phạm chính, một người đàn ông với tướng mạo tuấn tú, đã định sẽ trở thành trụ cột của nhân tộc, đã tìm được một nơi tránh gió trên đỉnh sa mạc, đang ngâm nga hát và bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm.
Đầu tiên hắn lấy ra một chùm sáng màu xanh nhạt.
Bên trong chùm sáng có một thanh đại kiếm.
Lục Duyên dùng sức nắm lấy chùm sáng, chùm sáng vỡ tan, đại kiếm rơi trên mặt đất.
Đại kiếm toàn thân đen kịt, độ dài khoảng chừng một mét năm, trên lưỡi kiếm có hai chỗ thô hơn những chỗ khác, hơi giống với khớp xương của con bọ cánh cứng.
Lục Duyên đặt tay lên trên chuôi kiếm, thông tin về đại kiếm lập tức xuất hiện trong đầu Lục Duyên.
Lục Duyên không có chút bất ngờ nào, đây là điểm đặc biệt của Khởi Nguyên Chi Địa, nó sẽ giới thiệu về tác dụng của một số chiến lợi phẩm.
Khởi Nguyên Chi Địa quá thần kỳ, không ai biết rốt cuộc tại sao lại như vậy cả.
Thậm chí không ai biết được Khởi Nguyên Chi Địa có phải là có ý thức của riêng mình hay không.
Có điều đây không phải là chuyện mà lúc này Lục Duyên nên quan tâm.
Sau khi tiếp nhận xong thông tin, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười.
Thanh đại kiếm này tên là Giáp Trùng Lợi Trảo, là một trang bị gen phẩm chất tinh nhuệ.
Điểm khác nhau giữa trang bị gen và vũ khí bình thường đó chính là, vật liệu đặc thù mà trang bị gen sử dụng, có hiệu quả tăng phúc đối với người sử dụng.
Ví dụ như bây giờ……Khoảnh khắc cầm vào Giáp Trùng Lợi Trảo, Lục Duyên đã cảm nhận được sức mạnh của bản thân đã được tăng lên không ít, tăng lên gần gấp đôi.
Chuyện này rất khoa trương.
Đương nhiên đây cũng là vì thực lực của Lục Duyên quá yếu, trang bị gen phẩm chất tinh nhuệ lại rất mạnh, cho nên hắn mới có sự cải thiện lớn như vậy.
Đợi đến khi sức mạnh của Lục Duyên được tăng cường, sự cải thiện này sẽ ngày càng trở nên có ít tác dụng đối với hắn.
Nhưng mà bây giờ, Giáp Trùng Lợi Trảo này đối với Lục Duyên mà nói, có thể so sánh với thần khí!
Không chỉ như vậy, Lục Duyên cắm Giáp Trùng Lợi Trảo xuống mặt đất, Giáp Trùng Lợi Trảo đâm vào đá giống như đâm vào đậu phụ, độ sắc bén này so với kiếm hợp kim hắc quang mà hắn sử dụng ban đầu, quả là một cái ở trên trời một cái ở dưới đất.
Chương 33: Đau Chết Đi Được
Có vũ khí này rồi, còn kiếm hợp kim hắc quang gì nữa, xéo đi!
Lục Duyên vô cùng đắc chí vuốt ve lưỡi kiếm Giáp Trùng Lợi Trảo, trong lòng mừng rỡ.
Có vũ khí này rồi, hắn chẳng phải sẽ rất dễ dàng giết được bọ cánh cứng sao?
Đến lúc đó không phải sẽ tăng lên rất nhanh sao? !
Lục Duyên phản ứng nhanh nhạy, Giáp Trùng Lợi Trảo hóa thành một luồng ánh sáng đen, dung nhập vào trong cơ thể Lục Duyên, xuyên qua làn sương trắng, cuối cùng hoá thành hư ảnh trôi nổi xung quanh chuỗi gen.
Đây là một tác dụng khác của trang bị gen, đó chính là gia trì trên trang bị gen, có thể tồn tại mãi mãi, chỉ cần thân xác ban đầu có thể chịu đựng được là được.
Nếu như sức mạnh gia trì quá mạnh, vậy thì sẽ khiến cho thân xác ban đầu không thể chịu nổi, cuối cùng tan vỡ.
Dù gì, sức mạnh mà trang bị gen đem lại chung quy cũng chỉ là ngoại lực.
Ví dụ như bây giờ, Lục Duyên mới chỉ gia trì Giáp Trùng Lợi Trảo, đã cảm thấy cơ thể của mình có một mức độ bão hòa, nếu như tiếp tục gia trì những trang bị gen khác, vậy thì chắc chắn cơ thể sẽ không chịu nổi.
Đã kiểm tra xong trang bị gen, tiếp theo mới là phần quan trọng nhất.
Trong mắt Lục Duyên chứa đựng vẻ mong chờ, sau đó lấy ra một chùm sáng màu trắng.
Bên trong chùm sáng, những sợi tơ kỳ dị không ngừng đan xen, nhìn giống như có một quy luật kỳ quái nào đó.
Gen siêu phàm, đây là thứ cốt lõi nhất của chiến sĩ gen.
Đây là gen siêu phàm đầu tiên mà Lục Duyên có được.
…
Gen siêu phàm: Làn da hóa thạch.
Lục Duyên đã có được thông tin về gen siêu phàm này.
Hắn nhíu mày.
Làn da hóa thạch là kỹ thuật chiến đấu của bọ cánh cứng Hôi Thạch, có thể xây dựng một lớp da hóa thạch trên bề mặt cơ thể, làm tăng khả năng phòng thủ.
Theo ghi lại thì gen siêu phàm này chủ yếu tăng khả năng phòng thủ, và cũng tăng một lượng sức mạnh nhất định.
Nếu nói mạnh hay không mạnh… Dù sao cũng chỉ là một loại gen siêu phàm phẩm chất bình thường mà thôi, cũng không phải rất mạnh.
Nhưng khả năng phòng thủ không hề yếu.
Tuy nhiên, Lục Duyên vẫn có chút thất vọng.
Anh thật sự muốn một loại gen siêu phàm có tính công kích.
Dù sao, con đường mà anh đi là hệ tấn công, mà làn da hóa thạch lại thiên về hệ phòng thủ.
Lục Duyên nhìn gen siêu phàm trong tay, ánh mắt có chút rối rắm.
Sau một lát, hắn quyết định chắc chắn, nghiến răng nghiến lợi.
Cứ sử dụng cái này.
Với thực lực hiện tại của anh, muốn có được những gen siêu phàm khác, độ khó rất cao.
Hơn nữa cũng không biết lần sau là bao giờ.
Nếu không cứ ghi lại trước, tăng thêm sức mạnh.
Dù sao, kế hoạch của ban đầu của anh, cũng yêu cầu một loại gen siêu phàm hệ phòng thủ, chỉ cần không ngừng tiến hóa, thì ngay cả gen phòng thủ có phẩm chất bình thường cũng có thể nâng cấp lên tới hình thái tối cao nhất.
Sau khi hạ quyết tâm, Lục Duyên dự định sẽ bắt đầu ghi lại gen siêu phàm ngay bây giờ.
Dù sao, vị trí của Lục Duyên bây giờ cũng xem như khá an toàn sẽ không có người tới nơi này.
Hơn nữa, loại gen siêu phàm phẩm chất bình thường này, ghi lại không khó lắm, ngay cả chiến sĩ gen cấp tập sự cũng có thể dễ dàng ghi lại.
Không giống như những gen siêu phàm có phẩm chất khác, nếu bản thân không đủ mạnh, lúc ghi lại gen rất thể sẽ bị nổ tan xác mà chết.
Không giống như các hình thức chết khác.
Nếu như ghi lại gen mà chết, cho dù là ở Khởi Nguyên Chi Địa, cũng sẽ chết ở thế giới thực mà không lưu lại chút dấu vết.
Ngay cả khi không bị nổ tan xác mà chết, nếu không ghi lại hoàn toàn, sẽ lưu lại một số đặc tính của gen sinh vật, có lẽ đặc tính này sẽ rất phiền phức.
Như là mộc ra đuôi, thậm chí có một số tập tính kì lạ của sinh vật.
Tất cả những điều này Lục Duyên đều đã nhìn thấy từ các bài đăng của người mới lần đầu ghi lại gen siêu phàm.
Chính vì như vậy, Lục Nguyên mới có tự tin trực tiếp ghi lại gen siêu phàm này.
Hắn hít một hơi thật sâu, nắm chặt quả cầu ánh sáng trắng rồi bóp mạnh.
Ngay sau đó, ánh sáng kia vỡ tan, những đường cong kì dị bên trong hóa thành tia sáng, dung nhập vào cơ thể Lục Duyên.
Những đường còng kì lạ xuyên qua màn sương trắng, tiến vào chuỗi gen.
Sau khi thức tỉnh, chuỗi gen sẽ có một đoạn xích trống, lúc này, những đường cong màu trắng kia không ngừng thay đổi hình dạng, tiến vào trong xích trống kia, lấp đầy phần này của chỗ trống.
Trong khi lấp đầy, Lục Duyên cảm nhận cơ thể mình không ngừng rạo rực, dường như cơ thể hắn càng thêm cứng rắn, cơ bắp cũng trở nên săn chắc hơn.
Khi cơ thể thay đổi, cơn đau dữ dội liền ập đến, trên trán Lục Duyên toát ra mồ hôi lạnh.
CMN!
Hắn rất muốn chửi người trong lòng.
Đây là những gì bài đăng kia nói, gen siêu phàm phẩm chất bình thường rất dễ ghi lại đó sao? !
ĐM đau chết đi được đấy? !
Quá trình chuỗi gen siêu phàm lấp đầu chỗ trống kéo dài rất lâu, Lục Duyên đã không thể nhận thức được thời gian cụ thể.
Chương 34: Chọn Gen
Chờ đến khi xích trống hoàn toàn được bổ sung, các đường cong bắt đầu hợp nhất vào các khu vực chuỗi gen khác, bắt đầu điều chỉnh tinh vi các khu vực chuỗi gen khác.
Lại một cơn đau dữ dội nữa truyền đến.
Nhưng cơn đau lần này đã bớt xíu cảm giác đau so với lần trước.
Lúc trước Lục Duyên đau đến chết lặng, bây giờ thầm chí còn cảm thấy có chút thoải mái?
Hắn cảm thấy có lẽ mình có vấn đề rồi.
Qua một khoảng thời gian nữa, quá trình điều chỉnh tinh vi các khu vực chuỗi gen khác cũng kết thúc.
Lục Duyên cũng không thả lỏng.
Còn một bước cuối cùng.
Chi chi chi!
Một tiếng thét điên cuồng chói tay vang lên trong đầu Lục Duyên.
Tinh thần Lục Duyên liền chấn động, tới rồi!
Đây là bước cuối cùng trong quá trình ghi lại gen siêu phàm.
Ý chí sống của sinh linh ban đầu của gen siêu phàm vẫn chưa hoàn toàn lụi tàn.
Trong giây phút ghi lại cuối cùng, ý chí bản năng sinh vật bắt đầu phản kháng cuối cùng.
Chỉ có cách hoàn toàn hủy diệt ý chí của sinh vật, nới có thể dung nạp hoàn toàn gen siêu phàm vào trong cơ thể mình.
Mà trong những chiến sĩ gen thất bại trong việc ghi lại gen siêu phàm, là bởi vì họ không có năng lực hủy diệt hoàn toàn ý chí của sinh vật này.
Nếu ý chí của sinh vật trong gen siêu phàm chiến thắng, thậm chí sẽ xóa sổ ý chí của chiến sĩ gen, những chiến sĩ gen đó sẽ xảy ra cuộc đột biến đáng sợ, tử vong là tình huống nhẹ nhàng nhất.
Trong trận chiến ý chí này, chỉ có ngươi chết hoặc ta mất mạng!
Đối với những chiến sĩ gen, muốn trở nên mạnh mẽ, phải đi qua con đường chông gai.
Phải chảy máu tươi mới đi qua được.
Sức mạnh của sinh vật gen có liên quan đến phẩm chất của gen siêu phàm.
Gen siêu phàm phẩm chất bình thường, ý chí cũng những loại sinh vật này sẽ là những quái thú cấp bậc bình thường.
Chính vì điều này, những chiến sĩ gen cấp tập sự cũng có thể dễ dàng ghi lại gen siêu phàm phẩm chất bình thường.
Dù sao, là một chiến sĩ gen, nếu ngay cả quái thú bình thường cũng không thể đánh bại, vầy thì không bằng đi chết đi.
Loại gen siêu phàm của Lục Duyên là làn da hóa thạch có phẩm chất bình thường, tương ứng với loài bọ cánh cứng Hôi Thạch có phẩm chất bình thường.
Ngay lúc tiếng thét chói tai quen thuộc của bọ cánh cứng hôi thạch xuất hiện, ý chức của Lục Duyên liền hoảng hốt, đến khi định thần lại thì phát hiện, mình đã xuất hiện bên trong sương mù trắng,
Sau lưng hắn là chuỗi gen xuyên thấu trời đất.
Trước mặt hắn, sương mù trắng xóa đang dâng lên, xuất hiện một con bọ cánh cứng Hôi Thạch cao chừng nửa thước.
Bọ cánh cứng Hôi Thạch này có hai tròng mắt, đang hét lên điên cuồng.
Bản năng của sinh vật nói với nói, nếu như thất bại nghĩa là hoàn toàn bị diệt vong.
Con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi là dã thú?
Vào lúc này, bọ cánh cứng Hôi Thạch đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng.
Ngay khi cơ thể ý chí của nó vừa được ngưng tụ, đã lao vọt về cơ thể ý chí của Lục Duyên.
Lục Duyên mặt không chút cảm xúc.
Sức mạnh mà cơ thể ý chí của hắn có được là những sức mạnh của gen siêu phàm được ghi lại.
Tuy rằng bởi vì vẫn chưa ghi lại hoàn toàn, thực lực bị suy giảm một nửa, nhưng đối mặt với bọ cánh cứng Hôi Thạch cấp bậc bình thường, cho dù không có gen ghi lại, hắn cũng có thể đánh chết, huống chi là bây giờ?
Hơn nữa… Lục Duyên xòe tay phải ra, phiêu phù của chuỗi gen bọ cánh cứng bên cạnh với trường kiếm làm từ móng vuốt sắc nhọn dần biến mất, xuất hiện trong tay Lục Duyên.
Cơ thể ý chí của Lục Duyên đã mạnh mẽ trở lại.
Vũ khí gen, cho dù là cơ thể ý chí cũng có thể sử dụng.
Nhìn con bọ cánh cứng Hôi Thạch đang lao tới trước mặt, hai tay Lục Duyên cầm kiếm, dừng sức vung thật mạnh.
Một luồng sáng hiện lên, cơ thể ý chí của bọ cánh cứng Hôi Thạch bị cắt làm đôi.
Lục Duyên vẫn không dừng lại, liên tục chém tới, cơ thể ý chí của bọ cánh cứng Hôi Thạch đã bị chém nát hoàn toàn.
Sau khi con bọ cánh cứng Hôi Thạch bị vỡ vụn liền hóa thành những luồng sáng, một khối ánh sáng dung nhập vào chuỗi gen đằng sau Lục Duyêm.
Một cảm giác cực kỳ thoải mái và ấm áp lan tỏa khắp cơ thể Lục Duyên.
Đây là sự thăng hoa của bản chất sinh vật.
Sau khi ghi lại gen siêu phàm, chiến sĩ gen mới có thể gọi là chiến sĩ gen chân chính.
Đây là một lột xác thăng hoa từ phàm nhân thành sinh linh siêu phàm!
Ý chí của Lục Duyên trở lại trong cơ thể, nhắm mắt lại, cảm nhận giờ khắc thăng hoa này, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Ghi lại siêu phàm gen, đã hoàn thành.
Lục Duyên nắm chặt tay của mình, hắn có thể cảm nhận được làn da của mình đã trở nên cứng cỏi hơn, xương cốt, cơ bắp, mạch máu và các phương diện khác đã có thay đổi rất lớn.
Hắn lấy thanh kiếm hợp kim hắc quang, ngón tay sờ nhẹ trên thân kiếm hợp kim, không có một chút tổn thương nào.
Dừng sức một chút, vẫn không có vết thương nào.
Chương 35: Cảm Giác Thăng Hoa
Cho tới khi dừng một lực rất mạnh, da ngón tay mới bị phá vỡ, xuất hiện một vết thương nhỏ.
Lục Duyên nhìn miệng vết thương nhỏ, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Bây giờ phòng ngự của hắn, còn mạnh hơn so với bọ cánh cứng Hôi Thạch bình thường.
Không chỉ có như vậy, Lục Duyên cũng có thể cảm nhận được thực lực của mình đã tăng lên đáng kể.
Mức độ tăng lên thế này không khác gì mấy với móng vuốt của bọ cánh cứng.
Nhưng phải biết rằng, gen siêu phàm này gần như là phẩm chất bình thường, mà móng vuốt bọ cánh cứng là vũ khí gen có phẩm chất ưu tú.
Sức mạnh của hai thứ này tăng lên tương đương nhau, có thể hình dung được khoảng cách chênh lệch lớn tới như nào.
Hơn nữa, ghi lại gen siêu phàm, cái này tăng lên cũng chính là tăng vào cơ thể Lục Duyên, còn vũ khí gen là ngoại lực nên hoàn toàn khác.
Hơn nữa, linh lực trong cơ thể Lục Duyên không ngừng tăng vọt, từng luồng sáng lóe lên, bên ngoài cơ thể Lục Duyên liền ngưng tụ ra một làn da đá màu trắng xám.
Kỹ năng chiến đấu: Làn da hóa thạch!
Hắn nắm chặt tay, đấm vào nhau một cái.
Bùm!
Hai cục đá va vào nhau tạo ra tiếng động vang dội.
Lục Duyên lại đấm vào cột đá sau lưng.
Bùm!
Trên cột đá liền xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, nhưng Lục Duyên hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.
Lục Duyên cầm lấy thanh kiếm hợp kim hắc quang kia và tự chém vào cánh tay mình lần nữa.
Keng keng keng!
Làn da màu trắng xám trên cánh tay chỉ xuất hiện một vệt trắng nhẹ, Lục Duyên hoàn toàn không có cảm giác gì.
Phòng ngự này cũng mạnh quá rồi!
Lục Duyên mừng như điên trong lòng.
Hắn đúng là lời to rồi!
Cũng may hắn không từ bỏ rương báu kia, liều mạng một lần, nếu không thì không biết bao lâu nữa mới đạt được tình trạng này.
Với thực lực hiện tại của hắn, việc đánh chết bọ cánh cứng Hôi Thạch đã không còn gì khó khăn.
Hắn có thể dễ dàng lấy được linh tinh, rèn luyện chuỗi gen.
Không cần phải tăng tốc quá nhanh!
Nhưng vẫn chưa kết thức.
Thời khắc quan trọng đã đến.
Lục Duyên nhìn khối lập phương màu lam đậm vờn quanh chuỗi gen, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười.
Tiến hóa!
Hắn muốn tiến hóa gen siêu phàm được ghi lại làn da hóa thạch này!
Sau khi tiến hóa, mới là phần thưởng cuối cùng mà hắn nhận được trong cuộc phiêu lưu mạo hiểm này!
…
Lục Duyên vừa nghĩ tới đây, khối tiến hóa lập phương vẫn luôn xoay tròn xung quanh chuỗi gien đột nhiên xuất hiện một vầng sáng màu xanh mờ.
Vầng sáng này chiếu thẳng vào chuỗi gien, làm cho chuỗi gien vốn được củng cố xuất hiện một sự thay đổi lớn.
Sự thay đổi này còn dữ dội hơn lần ghi lại vừa nãy.
Cơ bắp, xương cốt và toàn bộ khí quan trên người của Lục Duyên như đang bị xé rách rồi đúc lại.
Tiếp sau đó là một sự đau đớn khủng khiếp, nó dữ dội tới mức làm cho đại não của Lục Duyên trống rỗng.
Tiến hóa bắt đầu.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết vào lúc Lục Duyên sắp không chịu đựng nỗi sự đau đớn xâm nhập vào tận sâu linh hồn này thì vầng sáng lam mờ mới chậm rãi tiêu tán, cảm giác đau đớn cũng theo đó mà dần dần biến mất.
Lúc này, ánh sáng màu lam mờ trên tiến hóa lập phương cũng trở nên nhạt hơn, khối lập phương nhìn qua có hơi trong suốt.
Trong này vốn dùng để chứa đựng năng lượng dùng cho tiến hóa, lúc trước năng lượng này vẫn còn dư một chút, bây giờ thì cũng gần hết sạch.
Còn về việc nạp năng lượng thế nào? Đơn giản thôi, dùng linh lực để nạp.
Sau khi cơn đau biến mất thì sâu trong cơ thể của Lục Duyên cũng bắt đầu xuất hiện một luồng sức mạnh khổng lồ.
Cảm giác thoải mái khi gien được thăng hoa khi nãy cũng xuất hiện trở lại.
Tiến hóa hoàn thành.
Không có sinh vật ý chí xuất hiện.
Dẫu sao thì vào trước đó, sinh vật ý chí này cũng đã bị Lục Duyên tiêu diệt.
Đối với Lục Duyên mà nói, đây chính là một tin tức tốt.
Sau này nếu hắn có ghi lại gien thì hoàn toàn có thể lựa chọn trước phẩm chất mà bản thân cam đoan có thể ghi lại thành công, sau đó lại bắt đầu tiến hóa, một chút nguy hiểm cũng không có.
Nghĩ tới đây, khóe miệng của Lục Duyên cong lên một nụ cười.
Tuyệt vời!
Cảm giác thăng hoa duy trì thêm một lúc rồi mới biến mất, đồng thời bản năng cũng đã mách bảo cho Lục Duyên biết siêu phàm gien nào đã được tiến hóa.
Là thân thể hắc thiết.
Điểm được tiến hóa chủ yếu là năng lực phòng ngự và sức mạnh của cơ thể, ngoài ra còn tăng thêm một ít độ nhanh nhẹn và năng lực bộ phát.
Nếu đem với với làn da thạch hóa phẩm chất bình thường thì phương hướng tiến hóa của thân thể hắc thiệt càng toàn diện hơn một chút, ít ra thì còn tăng thêm độ nhanh nhẹn.
Không chỉ có thế, các phương diện tăng phúc cũng được tăng lên gấp đôi!
Điều này có nghĩa là, sau khi cộng thêm thuộc tính của Giáp Trùng Lợi Trảo thì nó lại tiếp tục tăng lên gấp đôi!
Chương 36: Cơ Hội Tới Rồi
Có thể thấy rõ phẩm chất của gien siêu phàm mạnh hơn rất nhiều so với gien phổ thông.
Mới chỉ là phẩm chất tinh nhuệ thôi mà đã mạnh như thế, vậy những gien cao hơn như gien đầu mục, gien thủ lĩnh, gien lãnh chúa, gien vương giả thậm chí là siêu phàm sẽ đáng sợ tới mức nào?
Lục Duyên nghĩ thôi mà đã cảm thấy chờ mong rồi.
Đáng tiếc số năng lượng còn lại trong tiến hóa lập phương không đủ để hắn thực hiện lần tiến hóa tiếp theo.
Với lại, dù có đủ năng lượng đi chăng nữa thì cường độ thân thể của hắn bây giờ cũng chịu không nổi.
Nhưng không sao, vì hiện tại hắn cũng đã rất mạnh rồi.
Gien tinh nhuệ, lại có thêm trang bị tinh nhuệ, Lục Duyên gần như là có thể đi ngang ở cái nơi dành cho người mới như Hôi Thạch Lâm này rồi!
Lục Duyên cảm thấy bản thân bây giờ hoàn toàn có thể solo với một con Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng.
Vừa nghĩ tới Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng, Lục Duyên lại nhớ tới hai con mình gặp lúc trước.
Không biết bây giờ chúng thế nào rồi, có nên qua đó chào hỏi một câu không nhỉ?
Lục Duyên suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể, cho nên rời khỏi nơi tránh gió rồi bọc về đường cũ.
Nếu là lúc trước thì Lục Duyên phải vô cùng cẩn thận khi di chuyển trên sa mạc.
Nhưng hiện tại thực lực của hắn đã tăng vọt, gió lớn trên sa mạc trở thành gió nhẹ phất qua mặt, hắn không những di chuyển dễ dàng trên mặt cát mà còn có thể chạy.
Cơn bão cát khiến cho làn da của Lục Duyên trở nên đau nhói khi nãy cũng trở thành một bàn tay nhỏ đang dịu dàng xoa bóp cho hắn.
Điều này làm cho tâm tình của Lục Duyên có chút phức tạp.
Tuy rằng mình đã mạnh hơn, nhưng hình như da mặt cũng dày hơn rồi.
Lục Duyên tăng tốc, chạy thẳng về phía khu vực khi nãy.
Không mất bao lâu, hắn đã trở lại khu vực của hình chữ U kia.
Vừa mới tới gần thì Lục Duyên đã cảm nhận được một luồng khí ấm.
Đây là nhiệt độ mà bức tường lửa còn lưu lại khi bị dập tắt.
Lục Duyên nhìn xuống dưới, sau đó có hơi sửng sốt.
Vì lúc này, hai con Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng khi nãy đã nằm chết dưới đất, thi thể đã bị xử lý qua, giáp xác quý giá cũng bị người khác lấy mất.
Hiển nhiên chúng đã gặp phải một đối thủ mạnh.
Lục Duyên vốn định trở về để xử lý hai con Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng này, không ngờ lại bị người ta hốt tay trên.
Người tới có lẽ là chiến sĩ gen đã bị ngọn lửa hấp dẫn.
Lục Duyên có chút thở phào, cũng cảm thấy có hơi may mắn.
Cũng may là hắn chạy nhanh, vì chiến sĩ gen cũng không ngu ngốc như Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng.
Với trí thông minh của chiến sĩ gen, tới khi đó hẳn là đã phát hiện ra vấn đề trên sa mạc, nếu như lúc đó Lục Duyên còn ở lại đây thì nói không chừng đã bị phát hiện.
Nếu Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng đã chết thì Lục Duyên cũng không có ý định ở lại thêm nữa.
Hắn bò xuống bên dưới, lúc đi ngang qua thi thể của Hắc Văn Hôi Thạch Giáp Trùng thì nhìn thêm vài lần, sau đó tùy tiện tìm một con đường rời đi.
Mới đi không bao lâu, Lục Duyên lại nhìn thấy hai con Hôi Thạch Giáp Trùng đang gặm nham thạch dưới cột đá.
Ánh mắt của hắn sáng lên.
Có cơ hội để thử thực lực bây giờ rồi.
Hai thanh trường kiếm Giáp Trùng Lợi Trảo lập tức xuất hiện trong tay, Lục Duyên chậm rãi đi về phía hai con Hôi Thạch Giáp Trùng.
Khi Lục Duyên còn cách hai con Hôi Thạch Giáp Trùng chừng hai mươi mét thì chúng nó đồng thời dừng lại động tác, quay đầu nhìn về phía hắn.
Ngay sau đó, chúng nó rít lên một tiếng ‘chi chi’ chói tai rồi cùng nhau nhào về phía của Lục Duyên.
Lục Duyên nhìn hai cái xúc tu đáng sợ bên miệng của chúng, trong lòng cũng không còn khẩn trương như lần đầu tiên gặp Hôi Thạch Giáp Trùng nữa.
Khi Hôi Thạch Giáp Trùng vừa tới gần thì trường kiếm trong tay của hắn cũng lên, kiếm quang đen nhánh xẹt qua cơ thể của chúng.
Động tác nhảy vọt của chúng đột nhiên dừng lại, cơ thể lao ngang qua Lục Duyên, ngã nhào về phía sau, mấy cái chân nhỏ run rẩy một hồi rồi mất đi hỏi thở.
Đã chết.
Khóe miệng Lục Duyên cong lên, lộ ra một nụ cười mừng rỡ.
Không hổ là mình!
Nếu là ban đầu thì hai con Hôi Thạch Giáp Trùng đã đủ để gây phiền phức không nhỏ cho hắn, nhưng không nghĩ tới chỉ qua một thời gian ngắn mà hắn đã có thể nhẹ nhàng giải quyết được chúng.
Lục Duyên nhặt Linh Tinh lên, lại gỡ cái thạch giáp màu xám xuống thì mới rời khỏi chỗ này, tiếp tục cuộc săn giết.
………
Hai tiếng sau, khu vực sâu nhất của Hôi Thạch Lâm.
Xẹt!
Lục Duyên dùng một kiếm giết chết một con Hôi Thạch Giáp Trùng đi lạc đàn, giết xong, hắn thở hắt ra rồi đi qua nhặt Linh Tinh.
Đúng lúc này, Lục Duyên nghe thấy tiếng bước chân.
Lục Duyên dừng lại động lại, quay đầu nhìn về phía tiếng bước chân truyền tới.
Tiếng bước chân dần tiến tới gần, hai tên người đầu chó mặc giáp da đen cầm trường đao đi ra.
Hai tên người đầu chó này, một tên thì có lông màu xám, một tên thì lông màu nâu.
Nhìn có hơi quen.
Chương 37: Sao Ngươi Lại Cản Được? !
Khi hai tên người đầu chó thấy Lục Duyên thì cũng có hơi kinh ngạc.
Hai bên gặp nhau, đều đồng loạt nở một nụ cười xán lạn.
Người đầu chó màu nâu sắc mặt dữ tợn, cười to không nghĩ.
“Ha ha ha ha ha ha! Nhân loại, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt! Để ta xem lần này ngươi chạy thế nào!”
Lục Duyên cũng cười.
“Ta còn đang nghĩ không biết có thể gặp lại các ngươi không đây, không ngờ vận may của ta cũng không tệ lắm.”
“Gặp phải bọn ta mà còn nói là vận may không tệ? Là cái vũ khí gen của ngươi cho ngươi tự tin đó sao? Nói cho ngươi biết, tự tin của ngươi không đáng một đồng!”
Người đầu chó lông xám dùng khóe mắt nhìn thoáng qua trường kiếm Giáp Trùng Lợi Trảo của Lục Duyên một cái rồi cười lạnh, hắn cầm trường đao, từ từ tiến tới gần Lục Duyên.
Người đầu chó lông nâu cũng đi theo người đầu chó lông xám.
“Không biết ngươi đã biết chuyện này chưa, vũ khí trong tay chúng ta cũng đều là gen vũ trang đấy! À quên mất, còn phải cảm ơn ngươi vì đã mang đến cho chúng ta một thu hoạch bất ngờ.”
Trong lúc hai tên người đầu chó tới gần Lục Duyên thì tại con đường cách đó không xa, có một đám người đi ngang qua rồi tình cờ phát hiện cảnh này.
Đám người này chính là tổ bốn người của tinh linh đẹp trai.
Khi bốn người nhìn thấy cảnh Lục Duyên đang đương đầu với hai người đầu chó thì đều cảm thấy kinh ngạc.
“Ủa? Đó chẳng phải là anh chàng bị bầy Hôi Thạch Giáp Trùng truy sát lúc trước sao? Còn hai người bạn người đầu chó của hắn nữa?”
Tinh linh cao gầy vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.
“Bọn họ đang làm gì thế? Đánh nhau à?”
Tinh linh đẹp trai nhìn thoáng qua đó một cái, sau đó mở miệng nói: “Có thể là nội chiến.”
Khóe miệng của hắn cong lên, lộ ra một nụ cười.
“Khoan hãy đi qua, chúng ta cứ trốn ở bên đợi bọn họ đánh xong rồi tính.”
Nghe tinh linh đẹp trai nói thế, ba người còn lại lập tức hiểu.
“Nghe lão đại!”
“Hắc hắc hắc… Không nghĩ tới lại có thể gặp được kiểu thu hoạch ngoài ý muốn này, không tệ không tệ.”
“Dạo gần đây khó làm mấy cái nghề lừa gạt người mới lắm, vì thế cơ hội kiểu này cũng rất ít gặp.”
Bốn người lén lút núp ở cột đá đằng xa để quan sát Lục Duyên và hai người đầu chó.
Lúc này hai người đầu chó đã bắt đầu tấn công Lục Duyên.
Người đầu chó lông nâu thấy Lục Duyên đứng yên tại chỗ, không khỏi cười gằn nói.
“Nhân loại, xem ra ngươi đã tự hiểu lấy mình, biết mình chạy không thoát cho nên mới đứng yên để cho bọn ta giết đúng không? Yên tâm đi, động tác của ông nội ngươi nhanh lắm!”
Trong lúc đang nói chuyện thì hắn cũng đã vọt tới trước người của Lục Duyên, hắn giơ trường đao lên cao rồi bổ xuống với tốc độ cực nhanh.
Nếu là lúc trước thì Lục Duyên đương nhiên sẽ khó có thể tránh được đòn này.
Nhưng sau khi ghi lại gen siêu phàm thì tố chất của cơ thể hắn đã được tăng vọt.
Thị lực cũng bao gồm trong số đó.
Lục Duyên đưa tay lên.
Keng!
Một tiếng va chạm giữa kim loại vang lên, trường kiếm Giáp Trùng Lợi Trảo nhẹ nhàng cản lại trường đao.
Hơn nữa tay của Lục Duyên cũng không nhúc nhích một tí nào.
Người đầu chó lông nâu có thể cảm nhận được rõ ràng một luồng lực phản chấn đang truyền tới, làm cho tay hắn run lên một chút.
Hắn mở to mắt, không dám tin nhìn Lục Duyên.
“Sao có thể như thế? Sao ngươi có thể cản được? !”
“Sao lại không thể?”
Lục Duyên mỉm cười.
Người đầu chó lông xám tấn công chậm một nhịp cũng nhìn thấy cảnh này, con ngươi của hắn co rụt lại, kinh ngạc đứng ngay tại chỗ.
Sau đó, hắn lộ ra một vẻ mặt dữ tợn.
“Ngươi có thể đỡ được đòn của một người, vậy nếu là hai người thì sao?”
Hắn đột nhiên bộc phát tốc độ, nhanh chóng chém ngang một đao về phía phần eo của Lục Duyên.
Lục Duyên cười một tiếng, tay phải dùng sức. Người đầu chó lông nâu cảm nhận được một luồng sức mạnh đang truyền tới, cơ thể không tự chủ được mà rút lui.
Sau khi Lục Duyên đẩy người đầu chó lông nâu ra xong thì chuyển cổ tay, dùng trường kiếm cản chiêu.
Keng!
Trường kiếm Giáp Trùng Lợi Trảo lại một lần nữa vững vàng chặn lại đòn tấn công của người đầu chó lông xám.
“Tốc độ này!”
Nhìn thấy động tác của Lục Duyên, toàn bộ lông trên người của người đầu chó lông xám đều dựng đứng cả lên, biểu hiện của Lục Duyên bây giờ đã vượt xa dự đoán của hắn.
Trong lòng của người đầu chó lông xám xuất hiện suy nghĩ rút lui, bọn họ thật sự không phải là đối thủ của Lục Duyên!
Đúng lúc này, trường kiếm của Lục Duyên lại chuyển động, đẩy người đầu chó lông xám lùi về sau một bước, sau đó kiếm quang đen nhánh cũng xẹt qua cổ của hắn ta.
Máu tươi phun ra ngoài, ánh sáng trong đôi mắt của người đầu chó lông xám chậm rãi tiêu tán, thi thể của hắn lắc lư vài cái rồi ngã xuống mặt đất.
Người đầu chó lông nâu vốn đang định tiến lên giúp đỡ, nhưng khi thấy người đầu chó lông xám ngã xuống thì lập tức đứng yên bất động.
“Đại ca?”
Chương 38: Tinh Linh
Hắn nhìn chằm chằm vào Lục Duyên, trong mắt đều là sự kinh ngạc.
“Sao lại có thể như thế? Vừa rồi rõ ràng ngươi vẫn còn bị chúng ta truy sát, nhưng sao chỉ mới qua một thời gian ngắn mà thực lực của ngươi lại mạnh lên nhiều như thế? !”
Đám lông trên cơ thể của người đầu chó lông nâu dựng đứng cả lên, Lục Duyên thấy thế thì chợt nở một nụ cười hiền hòa, sau đó chầm chậm đi tới gần.
“Ngươi đoán xem?”
…
“Ngươi… Ngươi không được qua đây!”
Trong mắt của người đầu chó lông nâu xuất hiện tia hoảng sợ, hắn vội vàng xoay người chạy mất.
Nhưng còn chưa chạy được hai bước thì Lục Duyên đã đuổi kịp, trường kiếm xẹt qua cổ, người lập tức bị giết chết.
Nhìn thoáng qua hai thi thể dưới đất, Lục Duyên hít một hơi thật sâu.
Đây là lần đầu hắn đánh giết sinh linh có trí tuệ.
Chỉ có điều Lục Duyên cũng đã có kinh nghiệm giết Hôi Thạch Giáp Trùng, cho nên cũng không cảm thấy khó chịu gì.
Trái lại trong lòng hắn còn cảm thấy rất vui vẻ.
Ai bảo hai tên người đầu chó này đuổi giết hắn trước?
Sau khi hai người đầu chó tử vọng thì có một vài thứ dần xuất hiện trong không trung.
Là một vài viên Linh Tinh và thạch giáp màu xám.
Những thứ này có lẽ là thu hoạch của hai tên người đầu chó khi tiến vào Khởi Nguyên Chi Địa.
Sau khi người chết thì sẽ không đem được những thứ đã thu thập được ra, vì thế mấy thứ này sẽ rơi khỏi không gian chiến văn.
Lục Duyên có chút tiếc nuối, vì gen vũ trang của hai tên người đầu chó không phải là thu hoạch trong lần này nên không bị rơi ra, nếu không thì mình có thể kiếm được một nguồn thu lớn rồi.
Dù sao thì gen vũ trang rẻ nhất thì cũng lên tới mấy vạn.
Mặc dù Lục Duyên cảm thấy có hơi tiếc nhưng cũng rất nhanh lấy lại được tinh thần.
Hắn nhặt đống Linh Tinh và thạch giáp màu xám của hai tên người đầu chó lên rồi đếm thử.
Tổng cộng có 45 viên Linh Tinh, thạch giáp màu xám cũng có cùng số lương.
Thu hoạch lần này còn nhiều hơn thu hoạch đánh Hôi Thạch Giáp Trùng cả một ngày của hắn.
Lục Duyên đếm xong thì cất đồ vào.
Sau khi nhận được một đợt thu hoạch ngoài ý muốn thì tâm trạng của Lục Duyên vô cùng tốt.
…
Cùng lúc đó, trong khi Lục Duyên đang kiểm kê thu hoạch của mình thì cách đó không xa, bốn người của tinh linh đẹp trai lại rơi vào trầm mặc.
“Ực…”
Người đầu chó có tên là A Hoàng nhìn thi thể của hai đồng tộc đang nằm trên đất, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
“Lão…lão đại, chúng ta có cần lên nữa không?”
Khóe miệng của tinh linh lão đại có hơi co giật, hắn nhịn không được giơ tay đập mạnh vào đầu A Hoàng một cái.
“Lên cái quần! Nếu ngươi muốn chết thì cứ lên đi!”
A Hoàng ôm đầu, sau đó liên tục lắc đầu.
“Không, không không không, ta không muốn chết.”
Nam tử nhân loại vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía của Lục Duyên, trong mắt đều là vẻ chấn động.
“Người này thật sự là người mới sao? Chẳng lẽ người mới bây giờ đều đã mạnh tới mức này rồi? !”
Tinh linh cao gầy liếc nam tử nhân loại một cái, mở miệng nói.
“Đều là nhân loại, không hiểu sao lại chênh lệch lớn như vậy.”
Khóe miệng của nam tử nhân loại giật một cái, cãi chày cãi cối: “Người này nhất định là con em của gia tộc lón! Bằng không thực lực của hắn sao có thể mạnh tới như vậy được? Hắn chắc chắn là đã ghi lại gen siêu phàm, hơn nữa còn lại loại gen siêu phàm rất mạnh, nói không chừng là cấp tinh nhuệ. Còn ta chỉ là một người bình thường, sao có thể so được với người ta?”
“Ở giai đoạn thực tập này, có thể ghi lại được gen tinh nhuệ chẳng phải đều là kẻ tài? Nếu đưa nó cho ngươi thì chưa chắc gì ngươi đã ghi lại được.”
Tinh linh cao gầy bĩu môi.
“Vậy ngươi có thể à?”
Tinh linh cao gầy lập tức im miệng.
“Được rồi, đừng có ở đây cãi nhau nữa, chúng ta mau đi thôi! Người kia có lẽ sắp thu thập xong đồ rồi, nếu còn không đi, lỡ đâu bị phát hiện thì nói không chừng sẽ có nguy hiểm đấy.”
Nghe tinh linh lão đại nói thế, ba người còn lại lập tức lấy lại tinh thần, lén lút xoay người đi ngược với hướng với Lục Duyên.
…….
Khi giết hai tên người đầu chó xong, Lục Duyên lại tiếp tục săn giết Hôi Thạch Giáp Trùng, đồng thời không ngừng hấp thu Linh Tinh.
Sau khi khắc lực gen siêu phàm xong thì tốc độ hấp thu Linh Tinh của Lục Duyên cũng được tăng nhanh đáng kể.
Gần như chỉ cần thở ra hít vào một cái là đã hấp thu xong một viên.
Vì thế đống Linh Tinh mà hai tên người đầu chó đã cống hiến cách đây không lâu đã rất nhanh bị Lục Duyên hấp thu hết.
Điều này cũng làm cho Lục Duyên phát hiện một vấn đề.
Đó chính là sau khi ghi lại gen tinh nhuệ, thì linh lực mà hắn tiêu hao trong mỗi lần rèn luyện chuỗi gen đã tăng lên rất nhiều.
Nếu như là lúc trước, thì với đống Linh Tinh này, độ rèn luyện của hắn ít nhất cũng sẽ đạt tới 10%.
Nhưng bây giờ chỉ còn chưa tới 3%.
Điều này nói rõ, nếu Lục Duyên muốn rèn luyện chuỗi gen lên tới mức tối đa thì cần có một nguồn linh lực rất lớn, đồng thời số lượng Hôi Thạch Giáp Trùng mà hắn cần phải giết cũng sẽ tăng nhiều hơn.
Chương 39: Cái Thứ Gì Vậy? !
Nhưng cũng may, mức độ khó khăn khi săn giết Hôi Thạch Giáp Trùng của Lục Duyên hiện tại đã đạt tới rất thấp.
Với lại, dựa vào thực lực bây giờ của hắn, thậm chí đã có thể đi khu vực khác săn giết hung thú, thu hoạch được nhiều Linh Tinh hơn.
Nhưng thời gian hiện tại đã không còn được bao nhiêu, vì thế hắn cũng không định chạy lung tung, chuyện đi sang nơi khác thì để sau rồi tình.
Ngay khi Lục Duyên đang tự hỏi thì hắn chợt cảm nhận được một sự biến động dị thường trong ý thức.
Làn sương mù màu trắng bay ra, cánh cửa ánh sáng lại xuất hiện một lần nữa.
Lục Duyên cảm nhận được có một lực hút truyền tới từ trong cánh cửa ánh sáng, nó muốn hút hắn vào bên trong.
Hơn nữa lực hút này càng lúc càng mạnh.
Trong mắt của Lục Duyên hiện lên một tia hiểu rõ, thời gian 24 giờ tới rồi.
Thu hoạch lần này đã rất nhiều, cho nên Lục Duyên cũng không chống cự lại lực hút này.
Sau khi ý thức tiến vào cánh cửa ánh sáng thì đầu óc của Lục Duyên có chút hốt hoảng.
Một giây sau, đợi tới khi Lục Duyên hồi thần thì hắn cũng đã trở về căn phòng đơn sơ của mình.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bóng tối đã bao trùm vạn vật, ở xa xa lại ánh đèn neon đang lấp lóe.
Lục Duyên lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ.
Hắn vào Khởi Nguyên Chi Địa lúc 9 giờ tối, bây giờ đã là 11 giờ.
Thời gian đã qua hai tiếng đồng hồ.
Trong thiếp mời cũng có ghi, tốc độ thời gian trôi qua trong Khởi Nguyên Chi Địa và thế giới hiện thực có sự khác nhau.
Sau khi xác định thời gian xong thì Lục Duyên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Lục Duyên nắm chặt tay, cảm nhận luồng sức mạnh đang phun trào trong cơ thể.
Sức mạnh sau khi ghi lại gen ở Khởi Nguyên Chi Địa cũng đã được mang ra.
Khóe miệng của Lục Duyên cong lên, hiện lên một nụ cười.
Bước đi đầu tiên xem như cũng không tệ, mặc dù có chút nguy hiểm nhưng cũng đã lập được một cơ sở tốt, thậm chí là còn rất tốt.
Nói tóm lại, hắn sắp bay rồi.
Lục Duyên vào phòng vệ sinh tắm rửa, sau đó khoanh chân ngồi trên giường, tiếp tục sử dụng Dẫn Đạo Thuật để tu luyện.
Trước đó hắn đã hấp thu Linh Tinh xong, bây giờ đương nhiên chỉ có thể dùng Dẫn Đạo Thuật để tu luyện.
Lục Duyên phát hiện, sau khi ghi lại gen tinh nhuệ xong thì tốc độ hấp thu linh khí của hắn cũng nhanh hơn rất nhiều.
Đương nhiên nó không thể so với tốc độ hấp thu Linh Tinh được.
Nhưng có ít còn hơn không.
Dù sao thì hắn cũng không có việc gì làm, hơn nữa chăm chỉ tu luyện cũng là một chuyện tốt.
…
Thời gian dần trôi qua, qua 12 giờ, bóng đêm bên ngoài càng trở nên dày đặc hơn.
Ở một góc vắng vẻ trong phòng của Lục Duyên, một bóng đen dần dần hiện ra.
Đây là một bóng đen vặn vèo kỳ dị.
Bóng đen này sau khi xuất hiện từ trong bóng đêm thì chậm rãi đi tới gần Lục Duyên.
Lặng yên không một tiếng động.
Khi bóng đen tới gần Lục Duyên thì nó nương theo lồng ngực, chậm rãi lan tràn vào trong cơ thể của hắn.
Trong lúc đang tu luyện, Lục Duyên đột nhiên cảm giác cơ thể trở nên lạnh lẽo, một cảm giác buồn nôn cũng bất chợt xuất hiện.
Cơ thể hắn run lên, linh lực toàn thân điên cuồng phun trào, chiến kỹ của thân thể hắc thiết cũng bắt đầu kích hoạt.
Bên ngoài cơ thể của Lục Duyên bắt đầu xuất hiện vô số những đường vân hắc thiết, những đường văn này từ cổ lan tới hai bên mặt, khiến cho hai bên mặt của Lục Duyên có thêm hai vết hắc thiết.
Cùng lúc đó, thân thể hắc thiết liên tục vận chuyển, thể chất và năng lực phòng ngự của Lục Duyên tăng vọt, bóng đen liên tục thét chói tai, sau đó bị đá văng ra khỏi cơ thể của hắn.
Lục Duyên mở to mắt, nhìn bóng đen vặn vẹo kỳ lạ trong bóng tối, con ngươi co rụt lại, tê hết cả da đầu.
Cái $#@%#$^$%&^&!
CMN, cái thứ quỷ gì đây? !
Sau khi tiếng thét cuối cùng rơi xuống, bóng đen cũng hóa thành khói đen biến mất.
Lục Duyên vẫn không buông lòng cảnh giác, hắn đứng dậy mở đèn, cẩn thận quan sát xung quanh.
Căn phòng đơn sơ nhỏ hẹp này vẫn giống như ban đầu, hết sức bình thường, giống như cái bóng đen quỷ dị kia chưa từng xuất hiện.
“Đó là cái thứ gì vậy?”
Lục Duyên ngồi xuống giường, mày chau lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Nếu như lúc trước không thu hoạch được thân thể hắc thiết thì có lẽ mình sẽ không thể chống lại cái thứ đồ quỷ quái kia, tới lúc đó chẳng phải là tèo đời luôn rồi sao? Ủa khoa khoan…”
Cơ thể của Lục Duyên chấn động, hai mắt cũng mở to.
“Sao cái cảm giác buồn nôn tức ngực kia lại quen quá vậy?”
Lục Duyên cau mày nhớ lại, sau đó hắn đột nhiên nhớ tới cái gì.
Lúc vừa xuyên qua, khi hắn đọc ký ức của nguyên chủ, thì phát hiện chẳng phải nguyên chủ cũng vì tức ngực buồn nôn mà đột tử hay sao?
Cái cảm giác khi đó rất giống với cảm giác của hắn khi nãy.
Da đầu của Lục Duyên lập tức tê hết.
CMN…
Đừng nói là cái thứ kia đã làm nha? !
Chương 40: Tin Tức Mới
Trước đó Lục Duyên còn cảm thấy kỳ lạ, cơ thể của nguyên chủ vốn đang khỏe mạnh, sao có thể nói đột tử là đột tử được.
Thì ra là do cái thứ này giờ trò quỷ? !
Nhưng nguyên chủ chỉ là một người bình thường, sao có thể chọc tới thứ quỷ dị như vậy?
Lục Duyên ngu luôn rồi.
Nhưng rồi hắn lại nhớ tới cái gì đó.
Sự kiện dị hóa!
Chẳng lẽ nguyên chủ đã gặp phải sự kiện dị hóa? !
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, sao sự kiện dị hóa lại xuất hiện ở trên người hắn thế này? !
Lục Duyên chau màu, trong lòng có chút khẩn trương.
Mặc dù cái bóng đen kia đã biến thành khói đen tiêu tán, nhưng Lục Duyên vẫn cảm thấy vật kia vẫn chưa chết.
Chỉ sợ sau này nó vẫn còn xuất hiện.
Tâm trạng của Lục Duyên lập tức trở nên nặng nề.
Nếu như hắn hiểu biết về thứ này thì có lẽ hắn sẽ tìm được một vài đối sách.
Nhưng vấn đề là, hắn chẳng biết một chút gì về cái bóng đen quỷ dị kia hết.
Con người thường sợ hãi những thứ mà mình không biết.
Điều duy nhất làm cho Lục Duyên vui mừng chính là năng lực phòng ngự của thân thể hắc thiết rất mạnh, hình như nó có thể ngăn cản được sự tấn công của bóng đen.
Vì vậy, chuyện bây giờ mà Lục Duyên có thể làm chính là không ngừng tăng lên thực lực, rèn luyện chuỗi gen. Chuỗi gen càng mạnh, thân thể hắc thiết cũng sẽ càng mạnh, tới lúc đó hắn sẽ càng an toàn hơn.
Lục Duyên hít sâu một hơi, bình phục lại tâm trạng rồi tiếp tục ngồi khoanh chân tu luyện.
Nhưng lần này Lục Duyên không có tắt đèn.
Cái thứ quỷ kia thật sự làm hắn sợ, vì thế hắn chẳng dám tắt đèn nữa.
Cái cảm giác này có hơi giống với cảm giác khi hắn nhìn thấy người da đen trong bộ phim thám tử lừng danh Conan mà ngày bé thường xem.
Thứ này gọi là bóng ma tâm lý!
Mọe!
Cũng may là bây giờ hắn có tiền, cho nên cũng không để ý chút tiền điện này.
Lục Duyên cuối cùng cũng tìm được một chút an ủi tâm lý.
…
Đêm hôm sau không còn chuyện gì xảy ra nữa.
Lục Duyên mở mắt lần nữa thì đã là buổi sáng.
Lục Duyên đứng dậy xuống giường, duỗi người một cách lười biếng, sau khi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt thì đi ra khỏi phòng.
Hắn định đi tìm một cửa hàng để bán bộ giáp đá màu xám mà hôm qua thu hoạch được, kiếm chút tiền.
Lúc ra khỏi cửa, Lý Thanh Hoà còn chưa trở về, Lục Duyên nghĩ chắc là ở lại tăng ca rồi.
Lúc trước cũng có vài lần không thấy Lý Thanh Hoà vào buổi sáng.
Lục Duyên cũng không để ý.
Khu ổ chuột vào buổi sáng người đi lại vội vàng, không ít người mặc quần áo rách rưới vừa mới sáng sớm đã nhặt đồ thừa bên lề đường.
Lục Duyên đi đến trước một quầy bán đồ ăn sáng bên đường, nhìn ông chủ gầy còm và đen nhẻm cười nói:
“Ông chủ, cho hai cái bánh bao nhân thịt, thêm một gói sữa đậu nành ngọt nữa.”
“Được, chờ một chút.”
Ông chủ mang theo một nụ cười có phần khiêm tốn, khom lưng nói:
Lục Duyên cười:
“Không vội.”
Trong lúc Lục Duyên đang đợi, hai tên côn đồ tóc nhuộm lòe loẹt, mặc áo giáp da đi tới.
“Ông chủ, năm cái bánh quẩy! Nhanh lên!”
“Vâng vâng!”
Ông chủ luôn mồm vâng dạ, động tác rất nhanh nhẹn.
Lục Duyên liếc nhìn hai tên côn đồ.
Nếu như là trước đây, Lục Duyên gặp phải loại côn đồ này sẽ tránh né.
Dù sao, Lý Thanh Hòa từng nói, sau lưng những tên côn đồ này đều có một vài bang phái.
Không ai biết được chuyện mà những bang phái đó làm sau lưng.
Có thể là buôn lậu thuốc phiện, có thể là buôn bán nội tạng, có không ít người vô gia cư trong khu ổ chuột biến mất là từ những bang phái đó.
Lục Duyên không thể chọc giận bọn chúng, nên đương nhiên phải né tránh.
Nhưng bây giờ Lục Duyên không còn để tâm lắm.
Hắn dù sao cũng là một chiến sĩ gen, hơn nữa còn ghi lại gen tinh nhuệ, không đến nỗi phải đi vòng khi gặp mấy tên côn đồ nhãi này.
Lúc này, một trong những tên côn đồ có màu tóc chủ đạo là đỏ đột nhiên lên tiếng:
“Chuyện hôm qua mẹ nó đúng thật là tà môn!”
Tên côn đồ tóc xanh còn lại cũng lên tiếng:
“Đúng vậy, ta nghe Tiểu Mãn nói, hắn đã nhìn thấy lão Đao bị ác quỷ nhập vào người, rồi sau đó đột nhiên đột tử qua đời.”
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, Lục Duyên đột nhiên ngừng lại, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Ác quỷ?
Đột tử?
Lục Duyên ngay lập tức nghĩ tới bóng đen tối hôm qua.
Lẽ nào còn có người gặp phải thứ quỷ quái đó?
Hắn yên lặng lắng nghe.
“Móa, mấy ngày trước lão Đao đã bán con gái của hắn, có khi nào là gặp báo ứng rồi không?”
“Chút chuyện nhỏ này thì có gì mà báo ứng?”
“Cũng đúng, lẽ nào hắn thực sự đã chọc phải thứ tà môn gì đó?”
“Không biết, lão đại và những người khác đã đích thân điều tra rồi, chắc là không sao, lão đại bọn họ là những chiến sĩ gen cường đại mà.”
“Hy vọng lão đại có thể nhanh chóng điều tra ra kết quả, đúng là khiến người ta hoảng sợ mà…”
Trong khi hai người nói chuyện, ông chủ đã gói xong bánh bao và sữa đậu nành, và đưa cho Lục Duyên:
“Tiểu ca, bánh bao và sữa đậu nành của ngươi này.”