1. Home
  2. Truyện Tà Tu
  3. [Dịch] Độc Tu
  4. Tập 3: Độc Dịch Thần Thông (c21-c30)

[Dịch] Độc Tu

Tập 3: Độc Dịch Thần Thông (c21-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21: Độc Dịch Thần Thông!

Gần như sau khi mỗi một tu sĩ của Ngũ Độc môn đạt được đồng tham, bọn họ đều có thể nắm giữ môn độc dịch thần thông này trong khoảng thời gian cực ngắn.

Đây cũng là môn thần thông thứ nhất mà nhóm tu sĩ Ngũ Độc môn có thể nắm giữ.

“Kế tiếp ta có thể luyện phi đao rồi, dựa vào cái châm độc phía sau của bọ cạp, chỉ cần ta luyện thành phi đao chi thuật, thì kẻ nào dám chọc ta, ta sẽ tiện tay dùng độc châm xuất thủ, đến lúc đó, sẽ không sợ bị người khác bắt nạt rồi!” Lý Thủy Lãng có vẻ cực kỳ kích động, thậm chí còn kích động đến mức để lộ ra đồng tham của mình.

Theo tình huống bình thường, khi lấy bọ cạp độc làm đồng tham, tu sĩ có thể đạt được môn thần thông thứ hai, đó là gia tăng trên diện rộng tỷ lệ bắn trúng của phi châm, phi đao, ám khí, đương nhiên muốn thức tỉnh loại thần thông này cũng cần thời gian dài luyện tập.

Cũng may, Lý Thủy Lãng là linh thực sự, bởi vậy mỗi ngày chỉ cần tưới nước, bón phân là xong, vẫn có rất nhiều thời gian dành cho tu luyện.

Chỉ cần luyện thành phân thỉ chi thuật [1], Lý Thủy Lãng cũng dám báo danh tham gia thí luyện do tông môn tổ chức.

[1] : thuật phân chia mũi tên.

Phải biết rằng, sau khi đã gia nhập vào Ngũ Độc môn, muốn đạt được tài nguyên tu luyện chỉ có duy nhất hai con đường: Một là dựa vào sư tôn ban cho, hai là tự bản thân vượt qua thí luyện.

Ngũ Độc môn vốn là ma môn, đương nhiên khích lệ thí luyện, ủng hộ giết chóc.

Nếu không có linh vật nuôi nấng đồng tham, ít nhất cũng phải mất đến năm năm thời gian, Lý Thủy Lãng mới đủ khả năng tiến vào Thông Linh cảnh trung kỳ. Ngược lại, nếu có đủ linh vật nuôi nấng, quãng thời gian ấy sẽ bị rút ngắn lại rất nhiều, thậm chí chỉ cần hai năm là đủ rồi.

“Lão đệ… Ta đã nói rồi, đệ nên đi bắt vài con ốc sên cho đồng tham của mình ăn đi, đồng tham của đệ đã đói bụng hơn nửa tháng nay rồi, một hạt gạo cũng không có, chẳng có gì bỏ vào miệng, làm sao nó vui vẻ sinh động nổi? Nó không có sức sống, làm sao đệ có thể gia tăng thực lực của mình? Đệ xem ta đã đạt được độc dịch thần thông, kế tiếp ta sẽ luyện đệ nhị thần thông, phi đao thêm nọc độc, trực tiếp hình thành chiến lực rồi.” Lý Thủy Lãng lại bày ra vẻ mặt hưng phấn nói.

Lý Thủy Đạo nhàn nhạt cười cười. Trên thực tế, từ mười ngày trước, hắn cũng đạt được độc dịch thần thông rồi, chỉ một mực không nói ra thôi.

Từ nhỏ, hắn vẫn luôn khiêm tốn, thu mình, đã sớm hình thành thói quen, muốn sửa cũng khó mà sửa được.

Lý Thủy Đạo rơi vào một thoáng trầm ngâm, sau đó mới cười nói: “Kỳ thật ta cũng đạt được độc dịch thần thông rồi, vừa nãy cũng đang chuẩn bị nói cho huynh nghe.”

“Hả… Vậy tốt quá rồi!” Lý Thủy Lãng lộ vẻ mặt mừng rỡ, nói.

“Ừm… chắc hẳn đệ cũng chuẩn bị tu luyện đệ nhị thần thông của mình rồi. Đệ dự tính luyện nó như thế nào vậy? Ta còn nhớ dựa theo cách nói của Thiên Lương đại phu, hẳn là đệ nên ngâm mình trong nước, mới có thể thức tỉnh thủy tức chi thuật. Nói đến đây, ta mới nhớ, kỳ thật trong viện của chúng ta vẫn còn một cái vại to nữa, đệ muốn đi vào ngâm hay không?” Lý Thủy Lãng vỗ vỗ cái vại lớn bên người.

Lý Thủy Đạo nhăn nhó, Lý Thủy Lãng này quá mức tùy tiện mà.

Tuy trong viện chỉ có hai người bọn họ, nhưng nếu ngoài sân có người, đối phương lại có tâm nghe trộm, chỉ sợ đã đoán ra đồng tham của hắn chính là con cóc rồi.

“Cẩn thận tai vách mạch rừng!” Lý Thủy Đạo bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Làm sao có thể? Trong khoảng thời gian này, bọn họ đều đang bận rộn mà.” Trải qua nửa tháng thời gian, Lý Thủy Lãng đã sớm lăn lộn thành quen rồi, không còn thần hồn nát thần tính như lúc trước nữa.

Đương nhiên điểm mấu chốt nhất… đồng tham của gã vốn là bò cạp mà không phải con cóc.

Mấy ngày nay, gã đều trực tiếp thả bò cạp của mình ra ngoài, để cho nó tự đi kiếm ăn, mà không phải dùng ngón tay đi bắt ốc sên giống như lúc trước nữa.

Theo Lý Thủy Lãng suy nghĩ, chỉ cần gã không huênh hoang, khoe khoang đồng tham của mình ở giai đoạn thực lực còn nhỏ yếu, thì chắc hẳn lúc bình thường, cũng chẳng gặp phải bao nhiêu nguy hiểm đâu.

Đúng là, ở nơi này cũng không có quá nhiều nguy hiểm, nhất là hiện giờ hai người bọn họ đang phụ trách quản lý linh điền, rất được Kim Diện Lang Quân coi trọng. Nếu bàn về địa vị, bọn họ cũng không thua kém hai nha hoàn của phu nhân kia, nhưng mà… không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận mới có thể dùng thuyền vạn năm.

Đương nhiên, loại chuyện này vốn có liên quan mật thiết tới tính cách của con người, có miễn cưỡng cũng không được.

Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu lại không nhịn được, mở miệng nhắc nhở: “Vẫn nên cẩn thận một chút là hơn. Cho nên khẳng định rằng ta sẽ không đi ngâm trong cái vại đá kia đâu, tự ta sẽ nghĩ biện pháp đi luyện đệ nhị thần thông, huynh trưởng đừng lo lắng.”

“Vậy đệ nhớ phải cẩn thận. Đệ không dùng tới thì ta cũng không dọn cái vại đá kia nữa, cứ để cho nó nuôi ruồi muỗi cũng tiện cho ta nuôi trùng.” Lý Thủy Lãng mang theo vẻ mặt hưng phấn nhặt hòn đá trong sân, chuẩn bị luyện phi đao.

Đông đông đông…

Bỗng nhiên cửa viện bị người gõ vang.

Chương 22: Đệ Nhị Thần Thông Của Con Rết!

“Ai vậy?” Lý Thủy Đạo dò hỏi.

“Là ta, Lục Kỳ Nhi đây.”

Lý Thủy Đạo vội vàng mở cửa viện, đã thấy một nữ nha hoàn làn da trắng như tuyết, mặc áo rộng màu lục, đang đứng bên ngoài.

Chỉ thấy Lục Kỳ Nhi thản nhiên cười nói: “Ta mang tin tức tốt đến đây, phu nhân muốn phát tiền tháng này, hai người các ngươi nhanh đi lĩnh.”

“Đa tạ Lục cô nương.” Lý Thủy Đạo và Lý Thủy Lãng đều lộ ra vẻ mặt mừng rỡ nói.

Hai huynh đệ lập tức đi thẳng đến gian phòng lớn nhất trong phủ. Người ở lại trong gian phòng này chính là Tần Ngọc Nga cùng hai nha hoàn của nàng.

Rất nhanh, hai huynh đệ đã đến phía trước căn phòng nọ. Hai người chưa kịp tiến lên gõ cửa, đã nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh.

“Đa tạ phu nhân ban cho.” Vương Thiên Khôn, tên sai vặt ở phòng bếp đã mang theo mười viên tiền ngọc, vui rạo rực rời đi rồi.

“Hai người các ngươi vào đi.” Phu nhân Tần Ngọc Nga nói.

Lý gia huynh đệ tuân lệnh, lập tức khom người tiến vào.

“Bái kiến phu nhân.” Lý thị huynh đệ ôm quyền hành lễ.

Tần Ngọc Nga đưa mắt quan sát hai người bọn họ, có vẻ vừa lòng gật gật đầu. hai người này tướng mạo đường đường, lại biết cấp bậc lễ nghĩa. Nàng bình thản nói: “Hai người các ngươi chăm sóc linh điền cũng không dễ, bởi vậy phu quân đặc biệt phân phó ta phát lương tháng cho mỗi người ba mươi tiền ngọc.”

“Đa tạ phu nhân.” Lý thị huynh đệ lại chắp tay nói lời cảm tạ.

Tần Ngọc Nga vẫy vẫy tay, đại nha hoàn Tương Tuyết bên cạnh nhanh nhẹn móc ra ba mươi viên tiền ngọc từ trong túi trữ vật giao cho hai người.

“Cách nơi này không xa có một khu chợ, cách nửa tháng mới mở một lần, vừa lúc Tuyết Nhi muốn qua bên đó chọn mua vài thứ cho bản cung, để nàng dẫn hai người các ngươi đi, tránh để các ngươi vừa nhận được tiền ngọc lại không biết nên đến nơi nào mua linh vật.” Tần Ngọc Nga nhẹ giọng nói với Lý thị huynh đệ.

Lý thị huynh đệ nghe xong, trong lòng mừng thầm.

Lại nói, từ lúc còn ở trong tiểu học đường, bọn họ đã hiểu biết về tình hình chung của Thiên Nguyên Tu Tiên đại lục rồi.

Cái gọi là khu chợ kia chính là một lần tụ hội ngắn ngủi của những tu tiên giả phụ cận, chẳng qua loại tụ hội này có nơi cố định và thời gian cố định mà thôi.

Tuy chắc chắn rằng cả về số lượng lẫn chủng loại của những thứ được bày bán trong khu chợ này không thể sánh bằng phường thị, nhưng nếu có thể tìm được đặc sản, giá cả của nó lại rẻ hơn phường thị rất nhiều.

“Đa tạ phu nhân.”

Tần Ngọc Nga khoát tay áo, nói: “Không cần phải khách khí, đi chuẩn bị đi, chuẩn bị đi.”

Mười lăm phút sau, Lý thị huynh đệ đi theo Tương Tuyết rời khỏi động phủ.

“Khu chợ nọ cách nơi này khoảng mười dặm, nếu chúng ta đi bộ sợ là cần phải mất hơn nửa canh giờ mới đến, các ngươi nhớ đi theo sát ta nhé.” Tương Tuyết trực tiếp quay đầy, nói với Lý thị huynh đệ.

“Xin Tương tỷ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ theo sát phía sau tỷ tỷ.” Lý Thủy Lãng vỗ ngực cam đoan nói.

Không chần chừ thêm nữa, ba người bọn họ đã đi dọc theo sơn đạo, thẳng xuống phía dưới.

Tương Tuyết kia di chuyển không nhanh không chậm, nhưng trong lúc đó, làn váy của nàng lại sinh ra từng cơn gió nhẹ, vành đai gió làm tốc độ di chuyển của nàng càng lúc càng nhanh, giống như đã hóa thành một luồng tàn ảnh.

Lý thị huynh đệ cắn chặt khớp hàm liều mạng đuổi theo. Có điều… hai người bọn họ còn là thiếu niên, bởi vậy suốt cả đoạn đường này, dù bọn họ đã liều mạng chạy, liều mạng lăn, thậm chí còn liều mạng nhảy nhót không ngừng, cũng không cản nổi Tương Tuyết.

Rất nhanh sau đó, bóng dáng Tương Tuyết đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt hai huynh đệ rồi.

“Hô xích… Hô xích…” Hai huynh đệ há miệng thở dốc từng ngụm từng ngụm, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

“Là thần thông! Đây tuyệt đối là đệ nhị thần thông của con rết.” Lý Thủy Đạo mang theo vẻ mặt ngưng trọng nói.

“Đúng vậy! Hóa ra khi luyện mộc phong chi hành đến cảnh giới cao thâm, lại lợi hại đến thế. Môn thần thông này, đừng nói là chiến đấu, ngày thường dùng để chạy đi cũng vô cùng hữu dụng.” Lý Thủy Lãng bày ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói.

“Hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao được nữa? Một đường đi theo thôi, đoạn tiếp theo có đường rẽ, nàng sẽ dừng lại ở đó chờ chúng ta.” Lý Thủy Đạo tỏ vẻ chắc chắn nói.

“Nếu nàng không đợi thì sao?”

“Chúng ta dứt khoát theo đường cũ quay về, bẩm báo việc này cho phu nhân là được.”

Lý Thủy Lãng gật gật đầu.

Hai người bọn họ không chút do dự, lại tiếp tục đi theo sơn đạo một đường xuống phía dưới, rất nhanh đã đi đến đường rẽ, nhưng vẫn không nhìn thấy Tương Tuyết cô nương đã đi trước mình một bước.

“Tương Tuyết sư tỷ!”

“Sư tỷ, ngươi ở đâu rồi?”

Lý thị huynh đệ đưa mắt ngó khắp xung quanh một phen, nhưng hoàn toàn không bắt gặp bóng dáng Tương Tuyết.

“Thủy đạo sư đệ, chúng ta làm sao bây giờ? Tương Tuyết cô nương không chờ chúng ta rồi.” Lý Thủy Lãng lo lắng nói.

“Vậy giữ nguyên kế hoạch quay về!” Lý Thủy Đạo cực kỳ quyết đoán đáp.

Chương 23: Hắn Nói Dối!

“Không được nha, ta còn ba mươi tiền ngọc, ta muốn mua linh vật nuôi nấng đồng tham, ta muốn tăng lên tu vi, sao có thể vòng về như vậy được?” Vẻ mặt Lý Thủy Lãng đầy kích động nói.

“Thế làm sao bây giờ? Chúng ta đâu có biết đường!” Lý Thủy Đạo phản bác.

“Chuyện này… Nếu không chúng ta cứ tùy tiện tìm một đường để đi?”

“Không được! Lỡ như chúng ta đi đến động phủ của tiên sư khác, bị định cho cái tội dò xét động phủ của người ta, rồi bị bọn họ đánh giết cũng chẳng ai nói gì được.” Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết phản đối.

“Đệ nói xem, có phải con cóc của Vương Thiên Kiêu kia đã bị Tương sư tỷ nuốt rồi?” Lý Thủy Lãng dứt khoát chuyển hướng đề tài, mở miệng là buôn chuyện.

“Đừng đoán mò!” Lý Thủy Đạo lộ ra sắc mặt nghiêm túc, khiển trách một câu.

“Hừ!”

Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh từ phía sau truyền đến, Tương Tuyết mang theo vẻ mặt âm trầm chậm rãi đi ra từ phía sau một gốc cây đại thụ.

“Tương sư tỷ, sao ngươi lại ở chỗ này?” Lý Thủy Lãng lập tức kinh hoảng hỏi.

“Vì sao ta không thể ở chỗ này?” Tương Tuyết khẽ cười nói.

“Ngươi… Ngươi vừa rồi đã nghe được những gì?”

“Đương nhiên là nghe được ngươi nói bậy sau lưng ta rồi.”

“Sư tỷ, ngươi hiểu lầm rồi.” Lý Thủy Đạo ở một bên lên tiếng giảng hòa.

Tương Tuyết liếc mắt nhìn Lý Thủy Đạo một cái, sau đó lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Thủy Lãng, một luồng năng lượng màu lục nhạt không ngừng lưu chuyển trên người nàng.

Đây là pháp lực!

Có nghĩa là tu vi của Tương Tuyết ít nhất cũng đạt tới Thông Linh cảnh trung kỳ.

Dưới pháp lực áp chế, trên trán Lý Thủy Lãng đổ đầy mồ hôi, không ngừng lui về phía sau.

“Xem bộ dáng hèn nhát của ngươi kìa! Chẳng lẽ ngươi đã quên, khi ở trong trạng thái không thí luyện, tu sĩ Ngũ Độc môn chúng ta không được tàn sát lẫn nhau, nếu làm trái sẽ bị huỷ bỏ tu vi. Ta sẽ không giết ngươi, ngươi sợ cái gì?”

Tương Tuyết càng tiến lại gần, Lý Thủy Lãng càng lui về phía sau, đã lui tới sát gốc cây đại thụ, có muốn lui cũng không lui được nữa.

“Sư… Sư tỷ tha mạng.” Lý Thủy Lãng vội vàng cầu xin tha thứ.

“Đồng tham của ngươi là gì?” Tương Tuyết lạnh giọng hỏi.

“Ta là con bọ cạp, bọ cạp vàng nha! Ngũ hành kim phá mộc, ngươi có ăn đồng tham của ta, cũng không mang lại lợi ích gì đâu, ngược lại còn có hại cho tu vi của ngươi nữa.” Lý Thủy Lãng gấp muốn khóc.

Sau đó, Tương Tuyết lại quay đầu nhìn về phía Lý Thủy Đạo.

“Tộc đệ của ta là thằn lằn, thằn lằn thuộc thổ, ngươi ăn cũng không tăng lên bao nhiêu đâu.” Lý Thủy Lãng lại giải thích.

“Hừ! Dù đồng tham của hai người các ngươi là con cóc màu ngọc bích, bản sư tỷ cũng sẽ không ra tay. Ngươi thực sự cho rằng môn quy của Ngũ Độc môn chỉ để trang trí thôi sao? Các ngươi có biết vì sao Vương Thiên Kiêu kia lại bị mất đồng tham của mình hay không?” Tương Tuyết cười lạnh hỏi.

Lý Thủy Đạo, Lý Thủy Lãng đã học tập ở tu đường hai năm, sao có thể không biết môn quy của Ngũ Độc môn. Bên trên có quy định trừ khi tham gia thí luyện, còn lại đệ tử Ngũ Độc môn tuyệt đối không được tàn sát lẫn nhau.

Nhưng quy định là chết, còn người là sống, nơi này trước không có thôn, sau không có điếm, nếu lực hấp dẫn quá lớn… khó mà nói nàng có thực sự làm gì hay không.

Nếu Tương Tuyết biết đồng tham của Lý Thủy Đạo chính là con cóc màu ngọc bích, bảo trong lòng nàng không có ý tưởng gì mới là gặp quỷ.

Dù hôm nay không động thủ, ngày mai sẽ ra tay.

Dù không động thủ ngoài sáng, trong tối sẽ ra tay.

Cẩn thận chút…

Cẩn thận chút kiểu gì cũng không có hại.

“Không dối gạt gì sư tỷ, chúng ta có nghe Vương Thiên Kiêu nói rằng, một đêm của hai năm trước, hắn từng thả con cóc ra ngoài ăn ruồi muỗi, kết quả là bản thân bị đánh ngất tại chỗ, sau khi tỉnh lại, đồng tham đã biến mất. Hắn không nhắc tới là ai đã ra tay, vì vậy, nhóm chúng ta cũng không dám tùy tiện suy đoán.” Lý Thủy Đạo ở một bên cung kính nói, rất sợ chọc giận vị sư tỷ này.

“Hừ! Hắn nói dối!”

“Hai năm trước, Vương Thiên Kiêu kia không hài lòng khi thấy tu vi của bản thân tiến triển chậm chạp, đã nhìn chằm chằm vào linh điền của sư phó. Hắn thừa dịp không người trông giữ linh điền, đã lặng lẽ ngắt lấy linh thảo do sư tôn tự tay gieo trồng, lại không ngờ bị sư tôn bắt được quả tang. Nếu sư tôn tố cáo việc này với Chấp Pháp đường, chẳng những tánh mạng hắn khó bảo toàn, còn làm gia tộc hổ thẹn. Vì vậy, hắn dùng mọi cách cầu xin, sư tôn cũng thương hại cho hắn, nên không tố cáo, chỉ vẻn vẹn tịch thu đi đồng tham, thật không ngờ gia hỏa còn dám nói dối.”

“Nhưng hắn đã là một kẻ phế nhân, trong người không có đồng tham, tu vi vĩnh viễn dừng lại không tiến, mỗi tháng một đồng tiền ngọc cũng không kiếm được, ngoại trừ bổ củi, cọ bô, cho linh thú đại hạc ăn cơm, hắn cũng không có tác dụng gì.” Tương Tuyết cười lạnh nói.

Chương 24: Hai Người Các Ngươi Là Tiểu Hài Tử Sao? Lại Còn Lo Đi Lạc?

Nghe nói như thế, Lý Thủy Lãng lập tức cảm kích nhìn thoáng qua huynh đệ đồng tộc của mình.

Nếu không có vị huynh đệ đồng tộc Lý Thủy Đạo này, thì với bản lĩnh của bản thân gã, tuyệt đối không được nhận công việc chăm sóc linh điền cần học thức uyên bác như vậy, ngược lại, tám chín phần mười sẽ bị ném đến phòng để củi, làm bạn cùng Vương Thiên Kiêu kia.

Mặt khác cũng nhờ vị tộc đệ này có dự kiến trước, đã nghiêm cấm gã đi hái linh thảo, dù một mảnh lá cây cũng không được hái đi, nếu gã thật sự làm ra loại chuyện ấy, rồi bị sư phó Kim Diện Lang Quân hoặc là sư mẫu Tần Ngọc Nga phát hiện, hậu quả kia … chỉ cần nghĩ cũng biết là không chịu nổi rồi.

“Thì ra là thế, xem ra chúng ta đã bị Vương sư huynh lừa gạt rồi.” Lý Thủy Đạo thở dài một tiếng.

“Ha hả ha hả… Kỳ thật các ngươi đoán cũng đúng đó. Sau khi sư tôn tịch thu con cóc kia, người lập tức thưởng nó cho bản sư tỷ, nếu không có linh vật ấy, chỉ sợ sư tỷ ta cũng không đột phá đến Thông Linh cảnh trung kỳ nhanh như vậy.” Tương Tuyết lộ vẻ mặt đắc ý nói.

Nói như vậy, chuyện Vương Thiên Kiêu lén trộm linh thảo, có thể do nữ nhân này xui khiến hay không?

Lý Thủy Đạo nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là không thể tưởng tượng nổi. Vương Thiên Kiêu kia lại dám làm ra loại chuyện trơ trẽn, làm người khinh bỉ như thế, Lý mỗ thật xấu hổ khi làm bạn cùng hắn.”

“Ngũ Độc môn cũng là nơi giảng quy củ. Phu nhân đã đặc biệt phân phó để ta dẫn bọn ngươi đến khu chợ, thì đương nhiên ta sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của hai người các ngươi. Kể cả khi hai người các ngươi có mưu đồ gây rối với bản cô nương, bản cô nương cũng sẽ đưa các ngươi an toàn trở về, đương nhiên cũng sẽ báo lại chuyện hai người các ngươi đã cho phu nhân, trách phạt ra sao sẽ do sư tôn và phu nhân định đoạt.”

“Không dám! Dù hai người chúng ta có ăn tim gấu gan báo, cũng không dám vô lễ với sư tỷ.”

“Hừ! Đương nhiên là hai người các ngươi không dám rồi.” Tương Tuyết nói xong, lập tức vung ống tay áo, tiếp tục bước dọc theo sơn đạo xuống phía dưới, Lý thị huynh đệ liếc mắt nhìn đối phương một cái, cũng vội vàng đi theo.

Nửa canh giờ sau, ba người đi vào khu chợ tại khúc cong trên con sông nhỏ thuộc Độc Long lĩnh.

“Nơi này chính là khu chợ?” Hai mắt Lý Thủy Lãng lập tức tỏa sáng nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo phía trước, có vẻ hưng phấn vô cùng.

“Thật không ngờ bên trong khu chợ lại có nhiều người như vậy. Người ở nơi này còn nhiều hơn người đi chợ ở Thần Mộc thành.” Lý Thủy Đạo cũng lộ vẻ mặt cảm khái nói.

“Nơi đây nằm tại Nam lộc Độc Long lĩnh, trung tuần mỗi tháng đều sẽ họp chợ một ngày. Hai mươi chung quanh đầy có rất nhiều tu tiên động phủ, bọn họ đều sẽ tụ tập tại nơi đây, đến trao đổi vật tư, mua sắm. Hôm nay đúng là ngày họp chợ, đương nhiên người nhiều huyên náo, nếu các ngươi đến vào lúc chợ nghỉ, chỉ sợ một con chó cũng không thấy đâu.” Tương Tuyết nói xong, lập tức hòa mình vào đám đông trước mặt, Lý thị huynh đệ cũng bắt chước đi theo.

Tương Tuyết vừa đi chợt ngừng lại, quay đầu hừ lạnh một tiếng nói: “Tới khu chợ rồi thì ai làm việc nấy đi, các ngươi theo ta làm gì?”

“Nơi đây nhiều người như vậy, lỡ như chúng ta bị lạc thì biết làm sao bây giờ?” Lý Thủy Lãng lộ vẻ mặt kinh hoàng hỏi.

Tương Tuyết không khỏi kinh ngạc nói: “Hai người các ngươi là tiểu hài tử sao? Lại còn lo đi lạc?”

“Sư tỷ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai người chúng ta đến khu chợ, lỡ như có người bắt nạt, chẳng phải đã làm mất thể diện của sư tôn sao?” Lý Thủy Đạo ôm quyền nói.

“Yên tâm đi, tuy nơi này là khu chợ, nhưng nó vẫn nằm trong phạm vi Độc Long sơn, môn quy của Ngũ Độc môn chúng ta sâm nghiêm, không có ai dám đi lũng đoạn thị trường đâu.”

“Nhưng nếu lạc nhau trong này, chẳng phải chúng ta không thể cùng nhau quay về ư? Với gương mặt non nớt của hai huynh đệ chúng ta, chỉ sợ ác nhân vừa thấy đã nhìn thấu cả rồi. Chúng ta một không có thần thông rồi, hai không có thể lực, đến lúc đó, nếu phơi thây ngoài hoang dã, sư tỷ ngươi sẽ bàn giao với phu nhân như thế nào đây?” Lý Thủy Đạo lại nói.

Tương Tuyết nghe xong chợt cười nhạt đáp: “Ngươi nói cũng có vài phần đạo lý, mở miệng kêu một tiếng đại sư tỷ ta nghe xem nào.”

“Đại sư tỷ!” Hai người cung kính hành lễ, lập tức hô vang.

“Ha ha ha ha… Coi như hai người các ngươi có chút thức thời, theo sát ta đi, tuyệt đối không được để mình tụt lại phía sau.”

Ba người nhanh chóng đi dọc theo dòng người rộn ràng nhốn nháo, tiến vào khu chợ. Dòng người hai bên đường đều bày bán hàng rong, bên trên có đặt các loại linh thảo, tài liệu luyện khí và linh quả.

“Tuy nơi này chỉ họp chợ tạm thời, nhưng vẫn có mấy cửa hàng, ngày thường các cửa hàng ấy đều đóng cửa, chỉ có lúc họp chợ, mới mở cửa khai trương.” Tương Tuyết vừa đi vừa giải thích.

Cả ba đi dọc theo dòng người, hướng về phía trung tâm khu chợ, rất nhanh đã gặp được một cửa hàng tên là “Bách Thảo đường”.

Chương 25: Bộ Phong Chi Nhãn!

“Cửa hàng này do Ngũ Độc môn quản lý, chuyên bán ra đan dược linh thảo, linh quả linh thực, phẩm chất có bảo đảm, đương nhiên giá cả sẽ đắt hơn những món đồ trên gánh hàng rong kia một chút, nhưng cũng chẳng đắt hơn bao nhiêu. Nếu hai người các ngươi không có Hỏa Nhãn Kim Tinh, tốt nhất là vào những cửa hàng có uy tín thế này mà mua, tránh bị người ta lừa gạt.” Tương Tuyết chỉ vào cửa hàng trước mặt, lập tức giới thiệu.

“Chẳng lẽ ở nơi này không ai quản lý sao? Còn để người ta lừa gạt?” Lý Thủy Lãng kinh ngạc hỏi.

“Hừ! Bị lừa chỉ có thể nói là mình đáng đời thôi. Ai rảnh mà đi quản lý chứ?” Tương Tuyết lạnh giọng nói.

Ba người bước vào Bách Thảo đường, trang trí bên trong có chút đơn giản, ngoại trừ trên quầy bày một chút linh dược, không còn vật phẩm gì khác nữa. Một nam tu đang đứng bên quầy, vừa tiễn một vị khách ra khỏi cửa, đã lập tức đi lên nghênh đón bọn họ: “Hoan nghênh ba vị khách quan, xin hỏi các ngươi cần mua cái gì?”

“Tử Độc tán năm bao, Hành Khí đan mười hạt.” Tương Tuyết trực tiếp nói.

“Được rồi, năm bao Tử Độc tán một trăm năm mươi, Hành Khí đan năm trăm, tổng cộng sáu trăm năm mươi tiền ngọc.” Nam tu cười tủm tỉm, nhanh nhẹn lấy ra linh dược, đan dược từ trong quầy hàng.

Tương Tuyết lấy ra sáu xâu rưỡi tiền ngọc từ trong túi trữ vật, giao cho nam tu.

Nam tu kia kiểm đếm một chút, coi như tiền hàng đã thanh toán xong.

“Được rồi, ta đã hoàn thành chuyện phu nhân dặn dò. Bây giờ, ta qua chỗ tài nguyên đá thượng đẳng ở khúc sông bên kia. Các ngươi tiêu hết tiền ngọc nhớ qua bên đó tìm ta, sau đó chúng ta cùng nhau trở về.”

Tương Tuyết nói xong đã lập tức đi ra bên ngoài khu chợ.

“Lão đệ, nếu không chúng ta cứ dứt khoát mua luôn hai bao Tử Độc tán ngay tại nơi này đi, lương tháng của chúng ta vừa vặn đủ mà?” Lý Thủy Lãng dò hỏi.

“Huynh cứ mua đi, ta đi ra ngoài dạo chơi một lát.” Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu, sau đó một mình hắn rời đi, từ từ dạo quanh khu chợ, ánh mắt sắc bén nhìn quanh bốn phía, rất nhanh đã tìm được thứ mình nhìn trúng từ trước rồi.

Đó là một thanh kiếm.

Một thanh kiếm mảnh.

Thân kiếm dài chừng một xích [1], chuôi kiếm có màu đen bóng, mặt ngoài hiện ra văn lộ phức tạp, phong cách cổ xưa mà tang thương. Vỏ kiếm chỉ dùng duy nhất một khúc gỗ mun tạo thành, trên chuôi kiếm có tạo hình một đóa hoa sen đen, trông rất sống động.

[1] : một xích tương đương 1/3 mét.

Tiếp theo, Lý Thủy Đạo muốn tu luyện đệ nhị thần thông của con cóc, vừa lúc cần một thanh kiếm mảnh.

Nếu có thể đạt được thanh kiếm này, hắn có thể luyện ra chiến lực mạnh mẽ chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn.

Lại nói, trong hai năm bọn họ học tập tại tu đường, đại phu Lý Thiên Lương từng nói đệ nhị thần thông của con cóc chính là thủy tức chi thuật.

Tu sĩ đạt được đồng tham là con cóc, chỉ cần trường kỳ ngâm mình trong nước, tự nhiên có thể thức tỉnh đệ nhị thần thông của con cóc.

Nhưng con cóc vẫn còn một loại thần thông ẩn tàng mà tu sĩ Lý gia vốn không biết điều này. Suy cho cùng, gia tộc Lý thị cũng vừa mới gia nhập vào Ngũ Độc môn, đối với độc tu nhất đạo, nội tình còn nông cạn, căn bản không biết được quá nhiều bí ẩn bên trong.

Lý Thủy Đạo thông qua đọc những cuốn tạp văn mới biết được một môn thần thông cực kỳ dũng mãnh, có tên là “Bộ phong chi nhãn”.

Có điều, trong sách cũng không nói nên làm như thế nào mới có thể đạt được bộ phong chi nhãn, càng không nói bộ phong chi nhãn này đối ứng với loại đồng tham nào, chỉ vẻn vẹn miêu tả là môn thần thông này vô cùng mạnh mẽ thôi.

Nhưng với lượng tri thức khoa học tích lũy được từ tổ tiên của Lý Thủy Đạo, chỉ trong nháy mắt, hắn đã nghĩ tới thiên phú đi săn của con cóc rồi: Đó là động thái thị giác [2].

[2] : Động thái thị giác hoặc hoặc động thái thị lực: đây là loại năng lực cho phép con mắt bắt được hình ảnh, phân giải và cảm nhận được bóng dáng của mục tiêu đang di động, là loại năng lực có thể cảm giác được và nắm rõ từng chi tiết nhỏ nhất của vật thể di động.

Phải biết rằng, con cóc có thể nhìn thấu được quỹ tích bay của đám ruồi muỗi trong đêm khuya u ám, sau đó đánh ra một kích tất sát, toàn bộ đều dựa vào môn công phu giữ nhà này. Đó cũng chính là thần thông ẩn tàng: Bộ phong chi nhãn.

Lại nói, theo lẽ thường, đệ nhất thần thông của tu sĩ Ngũ Độc môn đều là kịch độc thần thông, và ở giai đoạn Thông Linh cảnh sơ kỳ, hầu như bọn họ đều có thể thức tỉnh đệ nhị thần thông, từ đó tăng trưởng chiến lực của chính mình, chỉ một số rất ít là có thể thức tỉnh đệ tam thần thông ẩn tàng thôi.

Tới Thông Linh cảnh trung kỳ, tu sĩ sinh ra pháp lực, là có thể lợi dụng pháp lực tu hành các loại đạo thuật, không cần thiết phải thông qua cảm ứng đồng tham, thức tỉnh thần thông của đồng tham nữa.

Phỏng theo phương pháp luyện tập phi đao để thức tỉnh độc hạt vĩ châm, như vậy muốn đạt được “Bộ phong chi nhãn”, đương nhiên phải luyện tập dựa theo thói quen đi săn của con cóc. Nói cụ thể hơn, đó là dùng thứ kiếm thuật bắt chước quá trình con cóc thè lưỡi bắt trùng, sau đó luyện tập lặp đi lặp lại, cuối cùng sẽ tự nhiên thức tỉnh được thần thông.

Cho nên một thanh thứ kiếm lợi hại chính là thứ mà trước mắt Lý Thủy Đạo đang cần.

Chương 26: Kiếm Trúc!

Đứng bên ngoài quan sát cũng có thể trông thấy thanh hắc kiếm được bày trên gành hàng rong kia có tư chất bất phàm, Lý Thủy Đạo nhìn ở trong mắt, nóng ở trong lòng, nhưng hắn vừa định đi lên hỏi giá, đột nhiên một tu sĩ trung niên lại giành trước một bước rồi: “Đây là kiếm gì? Thoạt nhìn không tồi.”

Chủ quán kia chậm rãi ngẩng đầu nói: “Trung phẩm pháp khí Hắc Liên Ma Kiếm, định giá năm trăm linh thạch, chỉ cần đưa đủ, sẽ cho ngươi mang nó đi.”

Linh thạch?

Nghe được giá cả này, gương mặt Lý Thủy Đạo lập tức biến sắc đến run rẩy.

Nếu giá cả thực sự cao như vậy, thì hiển nhiên hắn ở thời điểm hiện tại tuyệt đối không thể mơ đến thứ này rồi.

Phải biết rằng, linh thạch vốn là đồng tiền thông dụng của Thiên Nguyên Tu Tiên đại lục. Còn ba mươi viên tiền ngọc trong tay Lý Thủy Đạo là tiền do Hắc sơn Ngũ Độc môn phát hành, chỉ có thể lưu thông tại vùng Hắc sơn này, nếu mang nó đến những địa vực khác, giá trị của tiền ngọc cũng chẳng khác gì giấy lộn bình thường.

Mà ở vùng Hắc sơn, một trăm hai mươi viên tiền ngọc mới đổi được một khối linh thạch.

Năm trăm khối linh thạch tương đương với sáu vạn tiền ngọc.

Vật phẩm là thứ tốt, đương nhiên giá cả cũng không hề rẻ.

Lý Thủy Đạo chỉ có thể bất đắc sĩ chuyển ánh mắt nhìn về nơi khác, coi như Hắc Liên Ma Kiếm này không thích hợp với mình!

Không nói đến chuyện nó đắt muốn chết, mấu chốt là nó quá đẹp, hắn cầm thanh kiếm chói mắt như vậy trong tay, thuần túy là muốn chết.

Rất nhanh, Lý Thủy Đạo lại nhìn trúng một thanh bảo kiếm khác.

Kiếm này ngân quang xán lạn, phong duệ dị thường.

“Ta có thể cầm thử xem không?” Lý Thủy Đạo dò hỏi.

“Xin cứ tự nhiên!” Lái buôn nói xong đã xoay người bước đi.

Lý Thủy Đạo nhắc thanh bảo kiếm nọ lên, thoải mái múa may vài lần, có cảm giác thanh này hơi nặng.

Tuy một thanh kiếm nặng nề có nghĩa là vật liệu được dùng để tạo nên nó khá rắn chắc, nhưng trọng lượng như vậy lại chưa chắc đã thích hợp để hắn tu luyện thần thông.

“Thanh kiếm này bao nhiêu tiền?”

“Một trăm tiền ngọc.” Lái buôn vươn một ngón tay lên.

“Một trăm tiền ngọc? Nó chỉ là một thanh phàm binh mà ngươi vừa mở miệng đã đòi một trăm tiền ngọc rồi?” Lý Thủy Đạo lắc đầu.

“Thanh kiếm này chính là thần binh chém sắt như chém bùn! Tám mươi tiền ngọc, ngươi muốn hay không?”

“Không cần!”

“Năm mươi tiền ngọc!”

“Cũng không cần!”

“Vậy ngươi ra giá đi!” Lái buôn lập tức la lên.

“Thanh kiếm này rất nặng, không thích hợp với ta.” Lý Thủy Đạo buông kiếm xuống, dứt khoát quay đầu, bước sang quầy hàng khác.

Sau đó, hắn lại đi dạo quanh mấy quầy hàng phụ cận, nhưng không có thu hoạch gì, chưa nói đến chuyện giá cả, thuần túy là bản thân thanh kiếm nọ không phù hợp với tâm ý của hắn.

Phía trước quầy hàng máu chảy đầm đìa, một đại hán để râu quai nón đang đứng bên cạnh trông coi.

“Ông chủ, ngươi bán cái gì vậy?”

“Không nhìn ra sao? Là máu thịt yêu thú đó.” Lái buôn thịt giới thiệu.

“Thịt này bán thế nào?” Khách hàng dò hỏi.

“Mười tiền ngọc một cân.”

“Loại thịt của ngươi đã ngả màu vàng, linh khí xói mòn gần như cạn, còn dám bán mười tiền ngọc một cân.”

“Bổn tọa không thích mặc cả, thích thì mua, không thì cút!” Đại hán lạnh giọng nói.

Người vừa hỏi giá bĩu môi, chỉ có thể phất tay áo rời đi.

Vừa vặn lúc ấy, một thiếu niên chừng mười bốn, mười lăm tuổi lại đứng ngay trước sạp thịt này. Hắn ngồi xổm xuống dùng ngón tay chọc chọc vào miếng thịt, chợt mở miệng dò hỏi: “Xin hỏi, đây là thịt vậy?”

“Thịt của yêu thú cấp hai Nê Long.” Đại hán đáp lại, tích chữ như vàng.

Lý Thủy Đạo cẩn thận ngửi một hơi, đúng là có một chút thối, thịt đã biến chất rồi.

Nhưng Nê Long vốn là yêu thú thuộc tính thổ.

Thổ sinh kim, kim sinh thủy.

Rất thích hợp để hắn sử dụng.

“Quả thật đã thối rồi, ông chủ, có bớt được một chút hay không?” Lý Thủy Đạo nhăn mặt, hít một hơi hỏi.

“Vậy ngươi muốn bao nhiêu?” Đại hán thấy thái độ của Lý Thủy Đạo không kém, cũng không khó khăn như lúc đối xử với vị khách vừa rồi.

“Ta muốn mua toàn bộ thịt trên quầy này, ba mươi tiền ngọc, nếu ngươi đồng ý, ta lập tức đóng gói mua đi. Ý ngươi như thế nào?” Lý Thủy Đạo đánh giá khối thịt Nê Long trên quầy chừng năm cân, bởi vậy lập tức nói ra toàn bộ tiền trên người mình.

Đại hán kia có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Lý Thủy Đạo, sau khi trầm ngâm một lát, mới nói: “Trên người ta vẫn còn một tấm da Nê Long, phẩm chất ổn, lại khá hoàn hảo, chỉ cần hai mươi linh thạch.”

“Không, ta chỉ muốn khối thịt này thôi.” Lý Thủy Đạo nói.

“Vậy được, nhưng đúng là khối thịt này đã bốc mùi hư thối, bỏ ra ba mươi tiền ngọc, ngươi có chút thiệt thòi nha.”

“Nói vậy, có thể làm phiền tiên sinh tặng ta thanh kiếm trúc này không?” Lý Thủy Đạo chỉ vào một mảnh trúc được vót nhọn, hình dáng dài mảnh đang đặt trên quầy hàng, hỏi.

“Ngươi muốn dùng vật ấy làm gì?” Đại hán tò mò hỏi.

“Dùng để làm một thanh kiếm.” Lý Thủy Đạo đáp lại khá chi tiết.

“Ha ha… Kiếm trúc ư?”

“Đúng vậy.” Lý Thủy Đạo thành thật nói.

Chương 27: Thịt Nê Long!

Đại hán kia lập tức rút mảnh trúc nọ khỏi khối thịt máu chảy đầm đìa trên sạp, lại dùng ngón tay vuốt đi vết máu còn dính lại trên thanh trúc, nói: “Vật ấy chính là Lăng Sơn Thanh Trúc, do bổn tọa thuận tay vót thành, phẩm chất cứng cỏi dị thường, phong duệ vô song, nhưng chỉ có thể dùng để cắm thịt, căn bản không thể dùng làm binh khí, ngươi có biết vì sao không?”

“Bởi vì ngũ hành kim phá mộc, nếu lấy trúc làm kiếm, kể cả một thanh phàm binh cũng có thể chém đứt nó đi.” Lý Thủy Đạo giải thích.

“Ngươi đã biết như vậy, vì sao còn muốn lấy trúc mộc làm kiếm?”

“Ta chỉ muốn dùng nó để tập luyện kiếm pháp mà thôi, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện dùng nó để đối địch.” Lý Thủy Đạo tiếp tục giải thích.

“Dùng để luyện kiếm sao? Nhưng nó rất nhẹ, nếu ngươi muốn luyện kiếm, thì ở giai đoạn này nên dùng trọng kiếm mà tập, dùng một thanh kiếm nhẹ để luyện, không ra thành tựu đâu.” Đại hán kia cười nói.

“Đa tạ tiên sinh dạy bảo, nhưng kiếm trúc vẫn có tác dụng với ta.”

“Thôi được! Nếu ngươi đã muốn vật ấy, ta tặng ngươi cũng không sao.” Chỉ thấy bàn tay đang cầm kiếm trúc của đại hán kia, chợt rung lên. Thanh kiếm vẽ nên một mảnh kiếm hoa, rồi tinh chuẩn chọc xuống toàn bộ phần thịt Nê Long trên quầy hàng.

Chiêu thức ấy vô cùng tinh xảo, khiến Lý Thủy Đạo nhìn mà hai mắt sáng ngời.

Cứ như vậy, hai người trao đổi, một tay giao tiền, một tay giao hàng.

“Hiện giờ tu vi của ngươi còn thấp, thân thể yếu đuối, có lẽ thanh kiếm trúc này thật sự thích hợp với ngươi, đợi về sau, lúc tu vi của ngươi ngang bằng với bổn tọa, cầm thứ đồ chơi nhẹ hều này lên, căn bản không tìm được một chút cảm giác sử dụng kiếm nào.”

“Đa tạ tiên sinh đã nhắc nhở.” Lý Thủy Đạo giữ đúng cấp bậc lễ nghĩa, nói.

Đại hán gật gật đầu, sau đó lại lấy một tấm da Nê Long hoàn chỉnh từ bên trong túi trữ vật ra, bày lên quầy hàng, tiếp tục kiếm mối làm ăn.

Kỳ thật thứ vị đại hán này buôn bán vốn không phải là thịt, cũng không phải là da, gã bán chính là yêu đan của yêu thú Nê Long, hơn nữa, chỉ bán cho người nhìn và hiểu, còn cái gọi là thịt và da kia, chỉ dùng để bày ra bên ngoài thôi.

Một lát sau…

Lý Thủy Đạo dùng một thanh kiếm trúc đâm xuyên qua mấy khối thịt Nê Long đã quá hạn, cùng Lý Thủy Lãng đi tới đài đá tại khúc cong trên con sông nhỏ hội hợp cùng đại sư tỷ Tương Tuyết.

Tương Tuyết nhìn thấy Lý Thủy Đạo khiêng một đống lớn thịt thối trở về, lập tức mở miệng mắng: “Ngươi đúng là đồ ngốc, đã bị người ta lừa rồi, nếu muốn dùng máu thịt yêu thú làm linh vật để nuôi nấng đồng tham, thì nhất định phải dùng máu thịt tươi mới, còn thứ thịt thối kiểu này, bên trong đã không còn linh khí, mất hết giá trị, có cho đồng tham ăn cũng không mang tới tác dụng gì đâu!”

Ba người tập hợp cùng một chỗ, một lần nữa quay về động phủ của Kim Diện Lang Quân.

Một đường gió êm sóng lặng, chuyện gì cũng không phát sinh.

Chạng vạng ba ngày sau…

Lý Thủy Lãng móc nửa túi Tử Độc tán từ trong lòng ra ngoài, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất.

Sau đó, một con bò cạp từ bên trong cổ tay áo của gã, bò ra bên ngoài. Trên thân thể con bò cạp này lộ ra màu vàng đậm, hai tròng mắt vừa trông thấy linh vật đã không ngừng lóe ra hào quang, tựa như nó biết vật phẩm huyền diệu dưới đất kia có thể giúp nó thay đổi bản thân, trở nên càng thêm cường đại.

Hai cái càng cua của nó nhẹ nhàng cặp một cái, trực tiếp xé mở túi Tử Độc tán, hương khí vốn được gói kín bên trong lập tức phát tán ra bên ngoài, tràn ngập trong không khí. Con bò cạp nhỏ thoáng rục rịch, tám cái chân nhỏ của nó động lên, rất nhanh đã nuốt nửa túi Tử Độc tán còn thừa vào trong bụng.

Trong nháy mắt, Lý Thủy Lãng lập tức cảm nhận được thân thể sau khi hấp thu Tử Độc tán của nó đã gia tăng thêm một chút cường độ.

Con bò cạp vừa nuốt Tử Độc tán vào trong bụng đã giống như uống rượu say, toàn thân bắt đầu múa may không ngớt, bên trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy cũng tản ra một chút hào quang màu xanh lá mỏng manh.

Phải biết rằng, Tử Độc tán chính là linh vật tu hành dùng để nuôi nấng ngũ độc.

Ba ngày trước, lúc bọn họ vừa quay về từ khu chợ, con bò cạp nhỏ của gã đã ăn hết nửa túi rồi.

Ba ngày qua đi, con bò cạp nhỏ lại ồn ào muốn ăn, Lý Thủy Lãng chỉ có thể lấy ra cho nó.

Nhưng hiện giờ thì hết thật rồi…

Nó có đòi cũng chẳng còn nữa đâu.

Hơn nữa, tuy Tử Độc tán là linh vật, nhưng lực lượng dự trữ lớn vô cùng, nó ăn hết một bao như vậy, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi tiêu hóa nửa tháng mới xong.

Linh điền.

Phu nhân Tần Ngọc Nga, nha hoàn Tương Tuyết và Lục Kỳ Nhi đang tu luyện bên trong đình viện.

Tuy ba người này không đổ dồn ánh mắt về phía hai người đang bận rộn trong linh điền, nhưng chỉ dựa vào cảm giác áp bách truyền đến thôi, cũng đủ khiến hai người kia không dám làm mấy chuyện mờ ám rồi.

Lúc này, Lý Thủy Lãng đang kéo cái gáo cán dài, bón phân cho Phi Độc Hoa, mà Lý Thủy Đạo lại đi tới gần Lạc Quỳ Thảo, từ xa nhìn lại, có cảm giác hắn đang quan sát tình huống sinh trưởng của Lạc Quỳ Thảo.

Chương 28: Tác Dụng Của Miếng Thịt Thối!

Chỉ thấy Lý Thủy Đạo dùng chân nhẹ nhàng gảy gảy một cái, mảnh bùn đất tinh mịn nằm ngay gần khu vực trồng Lạc Quỳ Thảo, lập tức lộ ra một đống thịt thối màu đen, hiển nhiên đó là thịt của yêu thú cấp hai Nê Long.

Kỳ thật máu thịt của yêu thú cũng là linh vật, nhưng nếu để ngoài không khí trong thời gian quá dài, linh khí sẽ xói mòn, thịt yêu thú cũng không được coi là linh vật nữa.

Vào lúc này, tuy đồng tham vẫn có thể ăn được, nhưng ăn thịt thối không thể trợ giúp chúng nó tăng lên tu vi.

Ba ngày trước, Lý Thủy Đạo quay về từ khu chợ, lập tức hô to mình mắc mưu bị lừa, sau đó nhanh chóng chôn đống thịt thối chẳng đáng năm xu này vào trong linh điền ủ phân, tự nhận bản thân mình xui xẻo.

Ba ngày sau, hắn dùng chân nhẹ nhàng gảy đống bùn đất bên trên ra, thoạt nhìn đống thịt thối bên dưới lớp bùn đất này đã biến thành một đống chất nhầy dinh dính màu đen, làm kẻ khác nhìn vào không rét mà run.

Ở phía trên đống thịt thối màu đen đó lại có mười mấy con trùng nhỏ màu trắng ngà đang vui vẻ nhúc nhích đi qua đi lại.

Loại trùng nhỏ này chính là linh trùng thuộc tính kim.

Đúng là linh khí ẩn chứa bên trong thịt Nê Long đã xói mòn, nhưng nói gì thì nói, nó cũng là máu thịt của yêu thú cấp hai, bởi vậy chỉ vẻn vẹn ba ngày sau, bên trên đã sinh ra trùng.

Thật hiển nhiên, máu thịt thuộc tính thổ nhận được linh khí của đám thảo mộc quỳ tinh bên cạnh tẩm bổ, lại đặt vào trong hệ thống linh điền rộng lớn này, cuối cùng đã tự nhiên sinh ra côn trùng kim thuộc tính.

Ngũ hành thổ sinh kim!

Phải biết rằng, vạn vật trên thế gian này đều tự thành hệ thống, và ở bên trong hệ thống đó, nhất định sẽ có xu hướng đi về phía âm dương cân bằng, ngũ hành tương sinh.

Đây là thiên đạo!

Một con cóc màu ngọc bích lớn bằng nửa bàn tay, nhanh chóng nhảy xuống từ bên trong ống quần rộng lớn của Lý Thủy Đạo, rơi xuống trên chiếc giày vải của hắn.

Con cóc màu ngọc bích nọ không ngừng phun ra nuốt vào đầu lưỡi của mình, từng bước mà cắn nuốt những con côn trùng nhỏ hệ kim kia.

Ngũ hành kim sinh thủy.

Sau khi con cóc màu ngọc bích kia ăn hết những con côn trùng trên miếng thịt thối, Lý Thủy Đạo lại thản nhiên dùng bùn đất phủ kín bên ngoài.

Toàn bộ quá trình này đều lặng yên không một tiếng động…

Phu nhân không biết, hai nha hoàn không biết, Lý Thủy Lãng cũng không biết.

Trong một khu rừng rậm bên ngoài động phủ.

Lý Thủy Lãng hít sâu một hơi, từ từ chuyển từ tư thế ngồi xổm sang tư thế đứng lên, sau đó hai tay nắm chặt một hòn đá cứng rắn. Gã chăm chú nhìn vào một khe hở giữa những gốc cây cối xung quanh, một khi có lá cây rơi xuống, gã sẽ nhanh chóng ra tay.

Mấy hô hấp sau, gã chợt bắt gặp một mảnh lá cây từ chỗ sâu trong rừng cây bay xuống.

Sưu!

Hòn đá phá không ra ngoài, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua không khí, chuẩn xác bắn vào mảnh lá cây vừa rơi.

Để làm được chuyện này không chỉ cần nhãn lực chuẩn xác nhạy bén, càng cần khả năng điều khiển bắp thịt tinh tế nữa.

Cứ như vậy, Lý Thủy Lãng đứng trong mảnh rừng nhìn như im lặng này, hòn đá trên tay thường xuyên bắn ra ngoài, xỏ xuyên qua một mảnh lá. Nhưng bóng dáng gã lại có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng, giống như hết thảy mọi chuyện đều nắm trong tầm khống chế.

Ánh mắt gã trầm tĩnh mà sắc bén, tầm nhìn cực kỳ tỉ mỉ kỹ càng, dường như mỗi một giây mỗi một phút, nhãn lực và thân thủ đều đang tiến bộ.

Bóng dáng gã lại giống như con báo săn giữa núi rừng, nhanh nhẹn mà hung mãnh.

Độc hạt vĩ hậu châm, du long triển phi tiễn.

Đợi đến sau này, khi gã có được pháp lực, tiến vào Thông Linh cảnh trung kỳ, tuyệt đối sẽ là hảo thủ một phương, không còn yếu đuối, mặc người ức hiếp nữa.

Ở ngoài rừng cách đó không xa, có một dòng suối nhỏ uốn lượn.

Lý Thủy Đạo cầm kiếm trúc trên tay đang không ngừng mài nó lên một khối đá bóng loáng.

Sau khi mài thật lâu, Lý Thủy Đạo lại đưa thanh kiếm trúc nọ lên trước mắt, quan sát phần lưỡi kiếm gần như trong suốt kia. Coi như lưỡi kiếm đã đạt yêu cầu, vì vậy, hắn nhanh chóng đứng dậy rời khỏi vị trí nọ, trên đường đi, kiếm trúc được hắn cầm trong tay, nhẹ nhàng xẹt qua một mảnh lá cây gần đó, chỉ thấy mảnh lá cây kia dễ dàng bị nó chém thành hai nửa, vết cắt chỉnh tề, sắc bén.

Đúng là kiếm trúc rất sắc bén, nhưng bản thân nó lại quá mức nhẹ và giòn, cũng chỉ có thể làm một món đồ chơi thôi.

Đang lúc hoàng hôn, tại sân của Lý thị huynh đệ.

Trong viện có một cái vạ đá thật lớn, bên trong vại đá có nước đọng, và đương nhiên đã có nước đọng kiểu gì cũng sinh ra ruồi muỗi.

Lúc này, đám ruồi muỗi đang ung dung bay múa trên vại đá.

Đột nhiên, mặt nước trên vại đá lại phản chiếu bóng dáng một nam tử. Cổ tay người nọ vừa lật, cây kiếm trúc trong tay đang ổn định chém ra một kiếm về phía trước.

Mỗi một lần kiếm chém ra đều mau lẹ như gió, từng động tác rơi xuống như mưa, nhìn như nhẹ nhàng mà cực kỳ hung ác, tốc độ kiếm phong cực nhanh, nếu dùng mắt thường, rất khó phân biệt được.

Mỗi một lần người nọ xuất kiếm, đều có thể lưu lại một luồng bóng kiếm in trên mặt nước.

Ngày qua ngày, khổ luyện không ngừng.

Chương 29: Luyện Thành Bộ Phong Chi Nhãn!

Ba tháng sau…

Vào một đêm khuya tối đen, Lý Thủy Đạo vẫn đang đứng phía trước vại nước, chém từng kiếm, từng kiếm vào không khí.

Kiếm trúc vung chém, rung động ba ba, giống như một bản hòa âm sắc bén.

Lý Thủy Đạo vẫn trước sau như một, không ngừng kiên trì khổ luyện. Thông qua vô số lần lặp đi lặp lại luyện tập, hắn đã khiến cho kiếm thuật thay đổi thành nhanh hơn, chuẩn xác hơn.

Từng đạo bóng kiếm, từng luồng kiếm quang như được ngưng luyện từ tâm huyết và linh hồn của Lý Thủy Đạo, chúng không ngừng lướt qua giống như sao băng bay ngang bầu trời đêm tĩnh lặng.

Giữa buổi chiều hôm yên tĩnh, âm thanh cây kiếm lướt đi trong không khí, lập tức đọng lại tựa như một bản nhạc êm ái, nhẹ nhàng, làm người ta thấu cảm, say mê.

Ngay cả ánh trăng cũng vì kiếm thuật này mà dao động.

Khi hắn thu kiếm lại, phía trên mặt nước vốn tĩnh lặng của vại đá trong sân, chợt nổi lên một tầng ruồi muỗi mỏng mảnh, có con bị chặt đứt cánh, có con bị chọc thủng thân hình.

Khổ luyện ròng rã ba tháng, rốt cuộc Lý Thủy Đạo cũng luyện thành “Bộ phong chi nhãn”, một kiếm xuất ra có thể chém nát ruồi muỗi đang bay, chúng bay càng mau, kiếm trong tay hắn chém càng nhanh, càng không thể tránh được ánh mắt hắn.

Hắn cắm thanh kiếm trúc đang cầm trong tay xuống vại nước, mặt nước nhẹ nhàng lay động, phần còn lại của những con ruồi muỗi kia, cả chân tay gãy cụt vốn đang lơ lửng trên mặt nước, đột nhiên dính hết phía trên kiếm trúc.

Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vung một cái, toàn bộ những con ruồi muỗi bên trên đều rơi vào trong góc.

Bốn tháng sau, vào ngày phu nhân phát lương tháng.

Đại sư tỷ Tương Tuyết lại dẫn theo hai vị đồng bạn, nhanh chóng bước đi trên con đường núi quanh co, uốn lượn.

Dưới chân Tương Tuyết sinh ra gió, Lý Thủy Đạo, và Vương Thiên Khôn làm ở phòng bếp, theo sát đằng sau theo thứ tự, tốc độ của ba người bọn họ cũng không ngừng tăng lên.

Phải biết rằng, hàng tháng Tương Tuyết đều sẽ đến khu chợ một lần. Nàng là người cố định sẽ đi, còn những đệ tử khác, nếu nguyện ý có thể đi theo, trên đường đi, nàng sẽ chú ý tới sự an toàn cho bọn họ, nếu không muốn đi, bọn họ cũng có thể nhờ nàng thay mình chọn mua hàng hóa.

Đã bốn tháng kể từ lần đến khu chợ lúc trước, hiện tại trong hầu bao của Lý Thủy Đạo đang có một trăm hai mươi khối tiền ngọc.

Lương tháng của Lý Thủy Lãng cũng là ba mươi, nhưng hầu như tháng nào gã cũng sẽ mua sắm, mỗi lần đều chi ba mươi tiền ngọc cho một túi Tử Độc tán, dùng để nuôi nấng đồng tham.

Cho nên mỗi khi Lý Thủy Lãng nhận được lương tháng, gã lập tức giao tiền cho đại sư tỷ Tương Tuyết, nhờ nàng đến khu chợ mua thay mình là được, gã có thể thoải mái ở nhà, chờ hàng hóa của mình quay về mà không cần phải đi cả chặng đường dài như vậy.

Theo Lý Thủy Đạo suy đoán, hẳn là nhị nha hoàn Lục Kỳ Nhi, thậm chí cả đại sư huynh Nhâm Ký Xuyên cũng thường xuyên làm như vậy. Bởi vì nếu bọn họ muốn tự mình đi mua, kiểu gì chẳng đi theo Tương Tuyết sư tỷ tới khu chợ này?

Ba người bọn Lý Thủy Đạo băng núi vượt đèo, lướt nhanh như gió, mau chóng xẹt qua khe núi, chỉ để lại ba cái tàn ảnh hình người.

Trải qua bốn tháng tu luyện, dưới sự trợ giúp của đồng tham bích ngọc thiềm thừ, thể chất của Lý Thủy Đạo càng ngày càng mạnh, hơn xa những giang hồ nhân sĩ khổ luyện nhiều năm kia.

Lý Thủy Đạo tiến vào khu chợ, dòng người ùn ùn kéo đến, mấy người bán hàng rong không ngừng quảng cáo hàng hóa của mình.

“Bán ngọc thạch đây, thượng phẩm Linh Ngọc, mau tới bên này nhìn xem, màu sắc tươi sáng, linh khí dạt dào!”

“Bảo đao mới rèn, chém một nhát là bão táp máu tươi!” Tiếng la hét của mấy người bán hàng rong liên tiếp vang lên.

Hai mắt Lý Thủy Đạo híp lại, trong lòng hiện lên đan phương Tử Độc tán.

Đan phương Tử Độc tán: một lượng bốn chỉ Trường Xuân Thảo, một lượng hai chỉ Khổ Xà Cam, một lượng hai chỉ Cáp Mô Đảm, một lượng bốn chỉ Tam Tiên Thảo.

Cho cả ba loại Trường Xuân Thảo, Cáp Mô Đảm, Khổ Xà Cam vào bên trong Nghiên Ma khí, xay thành bột phấn.

Còn Tam Tiên Thảo, sau khi rửa sạch, băm thành từng mẩu nhỏ, mang đi trộn đều với hỗn hợp bột phấn trước đó, cuối cùng là sao dưới nhiệt độ thấp với thời gian một nén nhang, chờ đến khi dược liệu xuất hiện màu tím đậm là thành.

Thứ này chính là Tử Độc tán.

Trên thực tế, mỗi một đệ tử Lý gia đều được học loại đan phương này, còn yêu cầu đọc thuộc lòng, bởi vậy, có thể nói là ai ai trong Lý gia cũng biết đến nó.

Đương nhiên Lý Thủy Đạo cũng nhớ kỹ, chỉ khác một điều là hắn không hề ghi nhớ cứng nhắc, mà dựa vào những gì bản thân hiểu được, trực tiếp nhét đan phương nọ vào trong hệ thống âm dương cân bằng, ngũ hành tương sinh.

Cáp Mô Đảm thuộc thủy, Khổ Xà Cam thuộc hỏa, Trường Xuân Thảo thuộc mộc, còn Tam Tiên Thảo là loại tài liệu bình ổn dược tính, bởi vậy dược tính được bình ổn trong Tử Độc tán chính là thủy hỏa mộc.

Chương 30: Đan Phương Tử Độc Tán!

“Vạn vật trên thế gian đều có xu hướng âm dương cân bằng, ngũ hành tương hợp. Trong khi tam độc thủy hỏa mộc đã bị Tam Tiên Thảo định trước dược tính, phối sai ngũ hành, đảo loạn âm dương. Đó chính là độc lý cũng là dược lý bên trong Tử Độc tán.” Trong lòng hắn thầm mặc niệm, ánh mắt khép hờ.

Trên lý thuyết, ngoại trừ một vị dược tề là Tam Tiên Thảo, những loại dược thảo khác trong Tử Độc tán đều có thể thay thế được.

Muốn thu thập đầy đủ linh tài luyện chế Tử Độc tán ở quầy hàng trên khu chợ, gần như là chuyện không có khả năng.

Nói cho cùng, trên đời này cũng có quá nhiều người biết đan phương Tử Độc tán, hơn nữa luyện chế loại đan dược sơ cấp này cũng không cần kỹ xảo gì. Bởi vậy mỗi cá nhân đều muốn thu mua những loại dược liệu này với giá cao. Trải qua thời gian thu hoạch lâu dài, Trường Xuân Thảo, Cáp Mô Đảm, Khổ Xà Cam, Tam Tiên Thảo đều trở nên khan hiếm. Trong đó, loại dược thảo khan hiếm nhất chính là Khổ Xà Cam, giá cả của nó cũng cao nhất.

Tiếp theo là Trường Xuân Thảo. Tuy loại linh thảo này rất nhiều, nhưng nó lại được dùng để luyện chế rất nhiều loại đan dược khác nhau, bởi vậy gần như loại dược thảo này không có bán trên thị trường, hơn nữa, chỉ cần nó xuất hiện mà giá cả không quá cao, kiểu gì cũng sẽ bị người khác thu đi.

Bởi vậy, loại dược thảo có thể mua được nhiều nhất trong khu chợ, chỉ có Cáp Mô Đảm và Tam Tiên Thảo mà thôi.

Ngoại trừ dùng cho Tử Độc tán, gần như không thể dùng Tam Tiên Thảo để luyện chế các loại đan dược khác nữa, bởi vậy nó thường xuyên xuất hiện trên thị trường.

Lý Thủy Đạo hòa mình vào dòng người trong chợ, vòng vo một lát, trước mắt hắn lập tức sáng ngời.

Tam Tiên Thảo!

Chất lượng khá tốt.

“Tam Tiên Thảo này bán như thế nào?” Lý Thủy Đạo mở miệng dò hỏi.

“Tam Tiên Thảo, linh thảo cấp một giá hai mươi tiền ngọc một gốc.” Lái buôn cao giọng nói.

Lý Thủy Đạo nhướng mày.

Một gốc Tam Tiên Thảo chỉ có thể luyện chế tối đa là ba phần Tử Độc tán, cho nên một gốc Tam Tiên Thảo có giá hai mươi tiền ngọc là quá đắt.

Mua nó còn không bằng trực tiếp tới Bách Thảo đường mua thành phẩm Tử Độc tán còn rẻ hơn.

Bởi vậy, muốn mua nhất định phải trả giá, ít nhất cũng phải trả đến mười tiền ngọc một gốc mới có lời.

“Năm tiền ngọc một gốc, ngươi xem thế nào?” Lý Thủy Đạo bỏ tiền xuống đất, cứ cho rằng chủ quán sẽ giằng co qua lại một hồi, cuối cùng sẽ cầm mười tiền ngọc ấy đi, ai ngờ đâu…

“Mười tiền ngọc một gốc! Ta mua toàn bộ số Tam Tiên Thảo này.” Đúng vào lúc ấy, có một người trẻ tuổi mặc thanh sam đi tới, đối phương không nói lời nào đã mua đi tất cả Tam Tiên Thảo, sau đó nghênh ngang rời khỏi.

Lý Thủy Đạo: “…”

Thấy sắc mặt Lý Thủy Đạo lộ vẻ mất mát, chủ quán kia cười nói: “Đạo hữu, nếu gặp được thứ tốt chân chính, nên quyết đoán xuống tay, nếu không để lỡ mất dịp tốt, lúc hối hận đã muộn màng.”

“Tiên sinh nói rất đúng.” Lý Thủy Đạo cực kỳ lễ phép ôm quyền nói.

“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Chỉ thấy chủ quán kia lại móc ra một bó linh thảo từ trong túi đựng đồ, những linh thảo này đều khô héo cả, hiển nhiên đã hái xuống từ lâu, hơn nữa còn bảo quản không tốt, linh khí xói mòn nghiêm trọng.

“Chất lượng của những gốc Tam Tiên Thảo này không được tốt lắm, nếu ngươi muốn, ta cũng nhân tiện bán luôn cho ngươi.” Chủ quán cũng không hy vọng những linh thảo chất lượng không tốt này có thể bán được với giá tốt, nhưng gã lại không muốn lãng phí chúng đi, vì vậy dứt khoát mở miệng nói.

Trước mắt Lý Thủy Đạo lập tức sáng ngời, Tam Tiên Thảo chỉ dùng để định dược tính, cũng không phải nhất định phải có linh khí đầy đủ.

Nhưng hắn vẫn ra vẻ khó xử nói: “Những linh thảo này đều đã khô héo, linh khí xói mòn nghiêm trọng, cũng không biết có thể dùng được hay không, tiên sinh cứ cho một cái giá đi.” Lý Thủy Đạo mở miệng hỏi giá.

Ông chủ kia nhìn thấy tiểu tử này coi như lễ phép, không làm mất thể diện của mình, lập tức cười ha hả báo ra một con số: “Hai mươi đồng tiền ngọc cho ngươi lấy hết đi.”

Lý Thủy Đạo gật gật đầu, sau đó đếm hai mươi đồng tiền ngọc từ trong túi vải bên hông, giao cho chủ quán.

Hai người giao dịch xong, Lý Thủy Đạo lại xoay người rời đi nơi khác.

“Ba gốc Vô Căn Bằng Thảo này bán thế nào?” Lý Thủy Đạo ngồi xổm xuống, dò hỏi.

“Tám mươi tiền ngọc!” Chủ quán nói giá cả.

“Quá đắt!” Lý Thủy Đạo lắc đầu từ chối.

“Vậy xin lỗi, ta không bán được!” Chủ quán bày ra bộ dáng không sao cả.

Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu. Hiện giờ trong tay hắn chỉ còn dư lại một trăm tiền ngọc, nếu tiêu quá nhiều ở chỗ này, về sau sẽ không đủ để mua đồ, bởi vậy vừa thấy đàm phán giá cả không thành cũng quyết đoán xoay người rời đi.

“Chờ đã…” Lúc này, chủ quán chợt mở miệng gọi hắn lại.

“Ngươi chịu bớt giá ư?”

“Được được được… Ngươi nói cái giá đi?”

“Ba mươi tiền ngọc.” Lý Thủy Đạo dựa theo khả năng thừa nhận của mình, lập tức báo ra cái giá bản thân cảm thấy thích hợp.

“Thành giao!” Chủ quán rất thống khoái đáp ứng.

Lý Thủy Đạo không chút do dự, nhanh chóng lấy ra ba mươi tiền ngọc từ trong ngực, đặt lên quầy hàng, sau đó rời đi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix cảm ơn thông báo lỗi ^^
https://audiosite.net
!! Đạo hữu " Thiên Có Khuyết - Người Có Tâm " - Đạo Hữu - !!(Đi đường có sao không ướt giầy) Tụn mình luôn có gắng phục hồi liên tục cho vị đồng đạo, cùng toàn thể anh em :)Mong đạo hữu dừng chân bản fix này 90% sẽ không bị sập đậu ạ :)Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix toàn bộ nhé :!Các bộ truyện đang giải nén 1 tập chỉ có 7 giây .. 1 bộ trung bình 15p thui anh em ^^!Một Lần xin lỗi chư vị cùng toàn thể anh em vì sự cố bất ngờ đêm qua :)
https://audiosite.net
Thật xin lỗi mọi người do sơ suất của CTV...!!Mình đã liên hệ lưu trữ đám mây :)họ đang khôi phục giúp tụn mình :)Trong quá trinh các bạn thấy bộ truyện nào có tập nghe được có tập thì không play được không phải lỗi mà đang quá trình backup lại đó ạ :(Thật xin lỗi mọi người, mong chư vị đại xá :)
https://audiosite.net
haizzz...!
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
em có biết gì đâu em vừa ăn cơm lên thấy thế mà ???team đi anh check máy tính em có vấn đề gì vây??
https://audiosite.net
Hà Thu Đây là lần thứ 2 em xóa file của anh rồi đó...!Haizzz...! nghe điện thoại dùng anh cái coi??File của anh em đâu hết rồi?????Pó tay ...:(:(:(:(
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Ngại quá ..bộ gốc truyện mình lỡ tay xóa mất rùi :(. Để mình up lại bản trên kênh của mình vậy
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Đã fix lại nhé bạn các bạn để ý truyện nào được upload hay fix lại ở trang chủ nhé. ^^!Hoặc nghe thăm trên các kênh trên yotube của mình nhé :P
https://audiosite.net
Vòng Đức tuấn 2 ngày trước
Văn minh vạn giới lĩnh trụ nghệ ko đc
https://audiosite.net
Mr. Minh Tý 2 ngày trước
Cảm ơn hội trưởng Đúng rồi đó ạ )). đợi trước nghe thoáng qua youtube mà không tìm được tên truyện là, họ cũng không ghi tên tác giả , chỉ nhớ loáng thoáng nội dung vậy mà Hội Trưởng cũng tìm được :Vghê ghớm thật :^^
https://audiosite.net
Khụ khụ bạn minh tý ? khó mình quá không nói tên truyện không có tác giả chỉ ? chương thì mình đi về đâu tìm cho bạn ^^!Nhưng...99.9% là bộ truyện này bạn nhé ^^!Cảm ơn bạn đã nghé thăm website ^^!Chúc bạn hôm này gặp nhiều may mắn nhé!Thân Ái :)