1. Home
  2. Truyện Tà Tu
  3. [Dịch] Độc Tu
  4. Tập 4: Tu Sĩ Chấp Pháp Đường (c31-c40)

[Dịch] Độc Tu

Tập 4: Tu Sĩ Chấp Pháp Đường (c31-c40)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 31: Tu Sĩ Chấp Pháp Đường!

Tiếp theo Lý Thủy Đạo lại tốn ba mươi lăm tiền ngọc mua được mấy gốc Liệt Hỏa Kế, cuối cùng cũng chỉ còn lại linh thảo hệ mộc.

Trong linh thảo hệ mộc, loại dược liệu thích hợp nhất chính là Trường Xuân Thảo.

Dược tính của nó thuần khiết ôn hòa, cực kỳ phù hợp để điều hòa âm dương, nếu không có loại dược liệu điều hòa âm dương này, một khi dược tính của Vô Căn Băng Thảo và Liệt Hỏa Kế trộn chung một chỗ, xung đột quá mức kịch liệt, e rằng sẽ nổ tung tại chỗ.

Vấn đề nằm ở chỗ, tuy Trường Xuân Thảo khá phổ biến, nhưng nó lại là vị dược cần dùng cho rất nhiều đan phương, bởi vậy cứ mỗi khi nó xuất hiện đều sẽ bị người ta nhanh chóng cướp đi.

Lý Thủy Đạo lặng lẽ đi trên đường phố, nhìn ngắm các quầy hàng dày đặc xung quanh, trong lòng đang cân nhắc, không biết mình có thể tìm một vị dược nào khác đủ khả năng thay thế Trường Xuân Thảo hay không.

Nhưng đã tìm kiếm nửa ngày, hắn cũng không phát hiện ra manh mối hữu dụng, trong lúc tâm trạng hơi ủ ê, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng ồn ào truyền đến.

“Đồ lừa đảo! Trường Xuân Đan ngươi bán cho ta đều là phế đan.”

Mọi người đang vây xem một người hô to bên đường.

Trường Xuân đan chính là loại đan dược dùng để kéo dài tuổi thọ cho tu sĩ dưới Dung Linh cảnh, nguyên liệu chính của đan được này chính là Trường Xuân Thảo.

Phải biết rằng, phế đan không phải đan dược giả, nó chỉ bị người ta luyện phế mà thôi.

Trên thực tế, tuy Trường Xuân Đan chỉ là đan dược cấp một, nhưng luyện chế nó thật không dễ dàng, nghe nói tỷ lệ thành đan cực thấp.

Bởi vậy chỉ cần biết một tu sĩ có thuận lợi luyện chế ra Trường Xuân đan hay không, là đủ dữ kiện để phán đoán xem đối phương có phải là luyện đan sư cấp một hay không.

Khẳng định là vị chủ quán này đang tu hành Luyện Đan Thuật, nhưng hết lần này tới lần khác, nhân phẩm của đối phương không tốt, nên mới lấy phế đan do mình luyện chế ra bán cho người.

Lý Thủy Đạo suy đoán một chút, đã biết được đại khái nguyên nhân.

Nhưng trình độ vô sỉ của chủ quán râu dê kia đã vượt ngoài dự liệu của Lý Thủy Đạo. Chỉ thấy gã lộ ra vẻ mặt tức giận, nói: “Cuồng đồ từ đâu tới? Sao ngươi dám cố tình gây sự với ta? Ngươi nên biết rằng từ trước đến nay, ta vốn là người ngay thẳng, tuyệt không lừa già dối trẻ!”

“Ngươi dám nói đan dược này không phải do ngươi bán cho ta?”

“Không phải! Ngươi dựa vào cái gì để chứng minh mình đã mua nó ở chỗ ta? Ta vốn không biết ngươi, ngươi ngậm phân phun người, vu oan hãm hại, rõ ràng là muốn lừa gạt gì đây!” Tuy tên chủ quán kia khá là gầy yếu, nhưng khi mở miệng mắng chửi người lại khí thế mười phần.

“Tức chết ta! Tức chết ta rồi! Chuyện gì cũng có thể nhịn, riêng chuyện này thì không, lão tử giết ngươi!” Khách hàng nọ không chịu nổi, đã tức giận ra tay.

“Dừng tay!”

“Ta xem ai dám động thủ!”

Đột nhiên, một tu sĩ treo móc câu bạc trắng tại thắt lưng trực tiếp vọt ra.

Móc câu bạc trắng!

Chính là dấu hiệu của ngân câu vệ Chấp Pháp đường.

Một giây trước, người nọ còn chỉ là du khách bình thường, nhưng một giây sau, đối phương đã trực tiếp đưa ra ngân câu, chứng tỏ thân phận của mình.

Phải biết rằng, tu sĩ Chấp Pháp đường Ngũ Độc môn vẫn luôn ẩn núp trong khu chợ này, chỉ cần có người động thủ gây sự, bọn họ sẽ lập tức ra tay, trừng trị hung đồ, bảo vệ trật tự.

Nhưng lúc này, vị khách kia đã tức đến sùi bọt mép, hoàn toàn đánh mất lý trí, dù phải đối mặt với tu sĩ Chấp Pháp đường, gã cũng không chịu thu tay lại.

“Làm càn!” Tu sĩ Chấp Pháp đường lớn tiếng quát: “Còn không bó tay chịu trói?”

“Muốn chết! Bách Xà Phệ Tâm!”

Trong mắt tu sĩ Chấp Pháp đường lóe lên một tia sắc bén, chỉ thấy thân hình gã nhoáng lên một cái, cả người đã biến mất tại chỗ, chờ tới khi xuất hiện lại lần nữa đã đi tới trước mặt tu sĩ kia rồi.

Hai tay gã vung lên, vô số độc xà lập tức chui ra từ cổ tay áo, bắn thẳng về phía tu sĩ kia.

Trên mặt tu sĩ kia lộ vẻ ngưng trọng, không chút do dự đã vung đao nghênh đón.

Nhưng có vẻ như những con độc xà này tự có linh tính, bởi vì chúng lại lượn vòng qua trường đao, chỉ thẳng mục tiêu là phần cổ của tu sĩ nọ.

Tu sĩ nọ kinh hãi muốn tránh né, nhưng suy cho cùng, gã cũng chỉ là Thông Linh cảnh sơ kỳ, làm sao có thể nhanh hơn tốc độ phi hành cực kỳ mau lẹ của độc xà đây?

Phù phù.

Tu sĩ kia trực tiếp ngã xuống đất, trên người có trăm ngàn lỗ thủng.

Hàng trăm con rắn độc cũng theo đó mà biến mất.

Chỉ thấy tu sĩ Chấp Pháp đường nâng tay đánh ra một chiêu, đột nhiên một con thằn lằn đã xuất hiện trên tay gã. Rõ ràng là khi tu sĩ Chấp Pháp đường nhìn thấy con thằn lằn này, sắc mặt gã lập tức tối sầm lại.

Nói đơn giản thế này, có thể thi triển ra Bạch Xà Phệ Tâm, chứng tỏ tu sĩ Chấp Pháp đường nọ là xà tham.

Ngũ hành mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ.

Hiển nhiên phải cho rắn độc ăn con rết mới có thể gia tăng đáng kể độc tính của bản thân nó. Nhưng tốt xấu gì con thằn lằn này cũng là một con độc trùng, tu sĩ Chấp Pháp đường nhanh chóng dùng một cái túi vải nhỏ buộc nó lại, trực tiếp treo bên hông mình.

Chương 32: Âm Mưu!

Sau đó, gã này chẳng coi ai ra gì, bắt đầu ra tay vơ vét tài sản trên thi thể, ngay cả một tiền ngọc cũng không buông tha.

Những người xung quanh đứng nhìn mà hoảng sợ đến mức không ngừng nuốt nước bọt.

Lại nói, Ngũ Độc môn bọn họ chính là ma môn chính thống, và hiển nhiên trong môn cũng khuyến khích quy tắc giết chóc lẫn nhau.

Nói như vậy đã đủ hiểu, một kẻ khác dám tùy tiện xuất thủ với tu sĩ Chấp Pháp đường, tu sĩ Chấp Pháp đường nọ hoàn toàn có thể phản sát tại chỗ, mà giết xong rồi lại ra tay vơ vét tài sản của đối phương vốn là chuyện đương nhiên.

Chỉ thấy tu sĩ Chấp Pháp đường này mở cái hồ lô hắc bì của tu sĩ kia ra, thoáng ngửi ngửi mùi của Trường Xuân đan bên trong.

Hỏa khí quá nặng, mùi khét gay mũi, hiển nhiên là luyện phế đi rồi.

Đúng là phế đan!

Gã xác nhận xong, lập tức tỏ vẻ chán ghét mà thuận tay ném hồ lô dược này đi. Hồ lô trực tiếp bị ném xuống đất, một đường lăn đến bên chân Lý Thủy Đạo.

Lý Thủy Đạo nhìn trái nhìn phải, chợt phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung về phía tu sĩ Chấp Pháp đường kia, không một ai để ý đến hắn.

Cùng lúc ấy, tu sĩ Chấp Pháp đường kia lập tức kéo thi thể đi ra ngoài, mọi người lại nhao nhao nhường đường.

Nhân cơ hội hiếm có này, Lý Thủy Đạo lập tức khom lưng nhặt hồ lô dược lên, rồi dứt khoát, chui vào trong đám người, nhanh chóng rời đi.

Không tệ!

Tuy Trường Xuân đan này đã bị luyện phế, nhưng dược tính của Trường Xuân Thảo vẫn còn, chỉ cần hắn cầm hồ lô Trường Xuân đan này đặt vào trong giếng sâu ba ngày, trừ bỏ hỏa khí bên trong đi, hẳn là có thể dùng nó thay cho Trường Xuân Thảo.

Tính ra hắn chỉ tốn 85 viên tiền ngọc, đã thu thập được ít nhất là 12 phần nguyên liệu Tử Độc tán, vị chi là mỗi một phầm tiêu tốn 7 viên tiền ngọc, có lợi hơn nhiều so với giá 20 tiền ngọc một phần Tử Độc tán do Bách Thảo đường bán ra.

Hiện giờ trong tay Lý Thủy Đạo còn sót lại ba mươi lăm viên tiền ngọc, hắn đang có dự định sẽ tiêu hết số tiền này.

Lại nói, hắn đã luyện thành “Bộ Phong chi nhãn”, tuy kiếm trúc sắc bén, nhưng không thể cứng đối cứng cùng sắt thép, sớm muộn gì cũng phải đổi một thanh kiếm khác thôi.

Huống chi nếu hắn muốn chân chính luyện kiếm, vẫn phải có trong tay một thanh kiếm nặng.

Nếu ngày thường chỉ luyện mỗi kiếm nhẹ, thì đến lúc chiến đấu làm sao có thể khống chế cục diện đây?

Giữa khu chợ rộn ràng nhốn nháo, rốt cuộc Vương Thiên Khôn, cũng là đệ tử của Kim Diện Lang Quân, đã tìm được tộc nhân nhà mình.

“Tộc thúc, người xem chính là kẻ kia đó.” Vương Thiên Khôn lôi kéo một nam nhân có râu dê, dáng người gầy gò chỉ vào một nam tử đang cò kè mặc cả mua kiếm với người khác nói: “Kẻ này chính là Lý Thủy Đạo, mới nhập môn được bốn tháng.”

“Ngươi xác nhận đồng tham của hắn là thằn lằn?” Nam tử gầy gò hỏi.

“Ta xác nhận! Ngày đó, chính tai ta nghe được Thiên Tương sư tỷ nói lỡ miệng, hơn nữa trên người của kẻ này còn có ít nhất là một trăm đồng tiền ngọc.”

“Vừa nhập môn đã có nhiều tiền ngọc như vậy?” Một nam tử mặt vuông chữ điền khác hỏi. Gã cũng là tộc nhân của Vương gia, tên Vương Huyền Phong, nhập môn sớm hơn Vương Thiên Khôn hai năm.

“Từ sau khi bái làm môn hạ của sư phụ, hắn đã được sư tôn cho quản lý Dược viên, mỗi tháng sư phụ cho hắn ba mươi tiền lương.”

“Chậc chậc chậc… Vậy vừa vặn chúng ta cướp cả đồng tham của hắn luôn.”

“Rất tốt! Để chốc lát nữa, lão phu tới dẫn Tương Tuyết rời đi, Thiên Khôn ngươi tìm cách dụ thằng nhãi đó đến Long Tuyền đàm, Huyền Phong ngươi tới Long Tuyền đàm mai phục trước. Đến lúc đó, ngươi dùng phi đao chi thuật giết hắn, sau khi lấy đồng tham đi, chúng ta lại ném thi thể của hắn chìm xuống Long Tuyền đàm. Gọn gàng sạch sẽ.” Nam tử gầy gò nheo mắt lại, lập tức phân phó.

“Tộc thúc yên tâm, ta cam đoan sẽ cho hắn một kích tất sát.” Vương Huyền Phong lạnh giọng nói.

“Tộc thúc, lỡ như hắn không mắc mưu thì sao?” Vương Thiên Khôn cau mày hỏi.

“Không mắc mưu?” Nam tử gầy gò nhướng mày.

“Ngày thường, quan hệ giữa ta và Lý Thủy Đạo kia chỉ dừng lại ở giai đoạn sơ giao. Tuy ta có lôi kéo làm quen, nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa từng nhiều lời nói chuyện với ta. Xem lời nói và hành động của kẻ này, hiển nhiên là một người cực kỳ cẩn thận, chưa chắc đã có thể lừa hắn đến Long Tuyền đàm.”

“Ngươi cứ nói Tương Tuyết bảo hắn tới Long Tuyền đàm là được!” Ánh mắt nam tử gầy gò lóe lên một tia sắc bén nói.

“Vậy lỡ như hắn đến chờ ở bãi đá lớn bên kia thì sao? Hoặc là không gặp được Tương Tuyết, hắn trực tiếp quay trở về?” Vương Thiên Khôn lo lắng hỏi.

“Cái này…” Vương Trường Kiếm nhíu mày.

“Trường Kiếm tộc thúc, chỉ cần kim hạt của ta nuốt thêm một con thằn lằn nữa là có thể thăng cấp, lúc đó ta cũng có thể thuận lợi tiến vào Thông Linh cảnh trung kỳ rồi.” Vương Huyền Phong lộ ra vẻ mặt lo lắng nói, gã thực sự sợ tộc thúc nhà mình sẽ hủy bỏ kế hoạch săn giết lần này.

Chỉ thấy tròng mắt Vương Trường Kiếm xoay chuyển vài vòng, cuối cùng lão lạnh lùng nói: “Vậy chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi. Lão phu phụ trách dẫn Tương Tuyết đi, chuyện còn lại, ngươi cứ hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu không có cơ hội thì quên đi, chớ cưỡng cầu!”

Vương Thiên Khôn, Vương Huyền Phong cùng nhau gật đầu.

Chương 33: Ngưng Tụ Tâm Thần, Dụng Tâm Thúc Kiếm, Công Kích Địch Nhân Trong Vô Hình!!!

Lý Thủy Đạo bỏ ra 35 tiền ngọc mua một cây thanh cương bảo kiếm. Dù nó chỉ là một thanh phàm kiếm, nhưng cả về mặt gia công lẫn nguyên vật liệu rèn, hoặc xúc cảm cầm kiếm, gần như đều thuộc loại tốt nhất trong phàm kiếm.

Hắn khổ luyện trúc kiếm bốn tháng, cầm chuôi kiếm vung lên hai cái ít nhiều cũng có cảm giác.

Chủ quán kia tiếp nhận tiền ngọc, cười nói: “Quả nhiên ánh mắt đạo hữu rất độc đáo, cây thanh cương bảo kiếm này vừa vặn xứng đáng với cái giá ấy. Tuy nhiên, sau khi mua về, đạo hữu vẫn phải học cách sử dụng nó, bằng không bảo kiếm sẽ bị lãng phí rồi.”

“Không dối gạt gì tiên sinh, đúng là ta mua thanh kiếm này để luyện kiếm, chẳng qua trong tay còn chưa có kiếm phổ, không biết nên luyện như thế nào, kính xin tiên sinh chỉ điểm một hai.” Lý Thủy Đạo khiêm tốn nói.

“Ha ha… Không dám không dám, ta cũng chẳng phải tiên sinh gì, chỉ là tay mơ mới làm quen với kiếm đạo mà thôi, coi như bêu xấu, chỉ điểm cho đạo hữu một hai đi. Nên nhớ, trước khi luyện kiếm cần học cách cầm kiếm. Theo ta nhận định, tư thế cầm kiếm này của ngươi là không đúng.”

“Hãy hiểu, cầm kiếm như nắm sinh mệnh, phải cảm nhận được sự kết nối giữa kiếm và mình, thả lỏng tâm thần, kiếm như tự nhiên, tự nhiên thành kiếm.”

Lý Thủy Đạo dựa theo lời chủ quán nói, hai tay cầm chuôi kiếm, cố gắng cảm thụ mỗi một phân một tấc trên thanh kiếm, lại chậm rãi thả lỏng tâm thần, phảng phất như thanh kiếm trên tay đã trở thành một bộ phận của hắn.

“Ngưng tụ tâm thần, dụng tâm thúc kiếm, công kích địch nhân trong vô hình.” Chủ quán lại nói.

“Ta mới đạt đến Thông Linh cảnh sơ kỳ, còn chưa có pháp lực.”

“Đương nhiên rồi, nếu ngươi đã có pháp lực, thì nên dùng pháp khí, mà không phải thanh phàm kiếm này.” Chủ quán cười nói.

“Ta không lĩnh ngộ được câu khẩu quyết tiên sinh nó.”

“Cái này… Kỳ thật ta cũng không lĩnh ngộ được.”

“Ha ha ha ha…” Hai người vui sướng cười to.

“Chủ quán đại ca, cám ơn ngươi đã chỉ điểm, ta nhất định sẽ cần mẫn tu luyện, tranh thủ sớm ngày trở thành một kiếm tu.”

Sau khi hai người tạm biệt, Lý Thủy Đạo cõng thảo dược trên lưng, một tay cầm thanh cương bảo kiếm đi về hướng bãi đá trên con sông nhỏ.

Lúc này, đã có không ít sư huynh sư tỷ đang đứng trên bãi đá, nhưng bất ngờ là không có bóng dáng của Tương Tuyết sư tỷ.

Chính vào lúc này, Vương Thiên Khôn mang theo vẻ mặt lo lắng chạy tới, chỉ nghe gã nói: “Sao bây giờ ngươi mới đến? Hiện giờ đại sư tỷ đã đến Long Tuyền đàm rồi, nàng bảo ta ở chỗ này chờ ngươi, chúng ta cùng nhau đi qua.”

“Không phải đại sư tỷ đã nói sẽ dừng ở bãi đá chờ chúng ta sao? Long Tuyền đàm là ở đâu?” Lý Thủy Đạo nhíu mày hỏi.

“Long Tuyền đàm cách nơi này không xa, ta dẫn ngươi đi là được.” Vương Thiên Khôn khoa tay múa chân nói.

“Vì sao đại sư tỷ lại đột nhiên thay đổi địa điểm, đi đến Long Tuyền đàm?” Lý Thủy Đạo lại hỏi.

“Làm sao mà ta biết được? Ta nào dám chất vấn chuyện của đại sư tỷ? Ai bảo ngươi đi cả nửa ngày vẫn không chịu trở về, ngươi xem, khu chợ này sắp tàn cuộc rồi.” Vương Thiên Khôn giậm chân nói.

Trên thực tế, khi nghe được ba chữ “Long Tuyền đàm”, tuy vẻ ngoài Lý Thủy Đạo không biểu lộ một chút cảm xúc gì, nhưng trong lòng đã cảm thấy hứng thú.

Chỉ đơn giản, đồng tham của hắn vốn là bích ngọc thiềm thừ.

Đệ nhất thần thông của nó là độc thiềm thừ, còn đệ nhị thần thông lại là Thủy Tức Thuật. Đương nhiên, Lý Thủy Đạo không tu luyện Thủy Tức Thuật, mà trực tiếp luyện ra thần thông ẩn tàng: Bộ phong chi nhãn.

Dựa theo tùy bút ghi lại, một khi tu sĩ Ngũ Độc môn đạt đến Thông Linh cảnh trung kỳ, trong cơ thể bọn họ sẽ sinh ra pháp lực, một khi có pháp lực, sẽ không tiếp tục huấn luyện thần thông của mình nữa, để toàn tâm toàn ý đi tu luyện đạo pháp.

Trên thực tế, tuy thần thông không có đặc tính thiên biến vạn hóa như đạo pháp, nhưng nó lại là kỹ năng có thể đi theo tu sĩ cả đời.

Lý Thủy Đạo thầm phỏng đoán, hắn cần ít nhất là một, hai năm nữa mới có thể thăng cấp lên Thông Linh cảnh trung kỳ, mà trong khoảng thời gian này, hắn vẫn có thể tìm cách thức tỉnh thủy tức chi thuật.

Cái này gọi là kỹ nhiều cũng không đè chết người.

Chẳng qua, hắn vẫn luôn ngụy trang đồng tham của mình là thằn lằn, nếu cả ngày cứ ngâm mình trong nước tu hành thủy tức chi thuật, đúng là không thích hợp cho lắm.

“Long Tuyền đàm kia có sâu không?”

Đột nhiên Lý Thủy Đạo hỏi một câu chẳng ăn nhập gì đến vấn đề hiện tại, khiến Vương Thiên Khôn hoàn toàn không hiểu gì, bởi vậy, gã chỉ có thể thành thật đáp lời: “Long Tuyền đàm là một cái hồ sâu, sâu không thấy đáy.”

“Hoàn cảnh bốn phía xung quanh thế nào?” Lý Thủy Đạo cảm thấy hứng thú tiếp tục hỏi.

“Hoàn cảnh tĩnh mịch, nước chảy róc rách, đẹp không sao tả xiết.” Vương Thiên Khôn thoáng miêu tả một câu.

“Có bí mật không?” Lý Thủy Đạo tiếp tục truy vấn.

“Cái này…” Vương Thiên Khôn nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, tròng mắt đảo vài vòng mới nói: “Coi như là bí mật đi.”

Thấy tròng mắt Vương Thiên Khôn xoay chuyển, Lý Thủy Đạo lập tức nhướng mày cảnh giác, nhưng hoàn toàn không để lộ ra ngoài, ngược lại hắn còn mỉm cười hỏi: “Ngươi nói đại sư tỷ đang chờ chúng ta ở Long Tuyền đàm?”

Chương 34: Tên Bay Càng Nhanh, Mắt Nhìn Càng Rõ!!!

“Đúng vậy?” Vương Thiên Khôn gật đầu nói.

“Ồ… Vậy ngươi còn đứng đó làm gì, không mau dẫn ta đi?”

“Được được được… Ta lập tức dẫn ngươi đi.” Vương Thiên Khôn lộ ra vẻ mừng như điên, nhanh chóng xoay người dẫn đường, Lý Thủy Đạo lại không nhanh không chậm đi theo.

Vương Thiên Khôn vừa dẫn đường phía trước, vừa quay đầu chú ý tới Lý Thủy Đạo, thấy hắn vẫn bình thản đi theo, gã cũng dứt khoát đẩy nhanh tốc độ.

“Sư đệ, Long Tuyền đàm ở ngay phía trước, rẽ vào khúc ngoặt kia là tới.” Vương Thiên Khôn nói xong, chợt quay đầu lại, nhưng bất ngờ là lần này bóng dáng Lý Thủy Đạo vẫn đi theo phía sau gã lại đột nhiên biến mất rồi.

“Sư đệ?”

“Sư đệ, ngươi đi đâu vậy?” Vương Thiên Khôn lớn tiếng hô.

Đáng tiếc, trên sơn đạo này, hoàn toàn vắng vẻ, không một bóng người.

Lúc này, chỉ có một người đang hối hả chạy tới từ phía cuối đường, đối phương chính là Vương Huyền Phong.

“Tộc huynh, sao không thấy Lý Thủy Đạo đâu? Chẳng lẽ hắn không theo kịp?” Vương Thiên Khôn kinh hoàng hỏi.

“Ta vẫn luôn đi theo phía sau hai người các ngươi! Hắn đang trốn trong rừng, mau đuổi theo!” Vương Huyền Phong không nói lời thừa, đã vội vàng xông vào trong rừng, quả nhiên vừa chạy được một thoáng, bọn họ đã nhìn thấy một bóng người đang nhanh chân chạy trốn.

Nhìn hình dáng bên ngoài cũng có thể nhận ra người nọ chính là Lý Thủy Đạo.

“Tộc huynh, ngươi nhất định phải giết hắn, nếu không để hắn trở về cáo trạng, đồng tham của ta sẽ không còn.” Vương Thiên Khôn theo sát phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác.

“Yên tâm đi, hôm nay hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!” Vương Huyền Phong lao đi như một con báo săn, nhanh chóng tiếp cận Lý Thủy Đạo, sau đó ném ra một thanh ám khí phi đao, đánh thẳng về phía sau hắn.

Nghe thấy tiếng gió rít sau lưng, Lý Thủy Đạo vốn đang chạy trối chết, lập tức quay đầu liếc mắt nhìn một cái, quỹ tích phi đao nhanh chóng đập vào mắt hắn.

Bộ phong chi nhãn, động thái thị giác.

Tên bay càng nhanh, mắt nhìn càng rõ.

Ngay khi đôi mắt bắt được quỹ tích của phi đao kia, trong đầu hắn đã bắt đầu phân tích tình huống, nếu hắn tiếp tục chạy về phía trước, chắc chắn sẽ bị một đao này bắn trúng hậu tâm. Vì thế, dưới chân hắn nhẹ nhàng bước lệch qua một chút, đồng thời thân hình lại trùng hợp di động qua hai bên một khoảng vừa đúng ba tấc.

Phốc ~

Phi đao lao đi trong không khí, khảm vào thân cây.

Hưu ~ hưu ~ hưu…

Lại thêm mấy mũi ám khí phá không mà đến.

Những phi đao này đều được bôi độc, uy lực cực lớn, kiến huyết phong hầu, nhưng đương nhiên, dù có độc hơn nữa, chúng cũng chẳng làm gì được Lý Thủy Đạo, bởi vì cả đám đã thất bại hết rồi.

Đao đao thất bại!

Chỉ một cái lắc mình, lại có thể chỉnh cho phi đao chi thuật mà Vương Huyền Phong khổ luyện ròng rã ba năm hoàn toàn mất đi tác dụng.

Vương Huyền Phong: Phi Nhận Thuật của ta lại bị áp chế dễ dàng thế sao?

Rồi ngay khi Vương Huyền Phong nóng lòng muốn chứng minh bản thân, Lý Thủy Đạo vốn đang chạy trối chết phía trước, lại đột nhiên xoay người, trên tay cầm một thanh Tam Xích Thanh Phong chói lọi, mũi kiếm sắc bén chỉ thẳng vào gã.

Sao hắn không bỏ chạy?

Vương Huyền Phong lập tức đưa mắt nhìn thấy phía sau Lý Thủy Đạo, nơi ấy có một con sông nhỏ chảy xiết.

Đó là lý do vì sao hắn không chạy nữa!

Tuyệt địa phản kích, ngoan cố chống cự.

Khóe miệng Vương Huyền Phong nhếch lên một nụ cười âm trầm, không chút che giấu sự đắc ý trong lòng.

“Để ta xem ngươi còn chạy trốn thế nào?” Vương Huyền Phong cười lạnh.

Rồi đột nhiên, không một dấu hiệu, gã đã nắm lấy cơ hội, giơ tay hung hăng ném ra một thanh phi đao. Phi đao lóe ra hàn quang, nhanh chóng bay về phía Lý Thủy Đạo.

Ánh mắt Lý Thủy Đạo trở nên ngưng trọng, chỉ thấy hai bàn tay đang cầm kiếm của hắn trầm xuống, giống như đang nắm sinh mệnh.

Bộ phong chi nhãn, động thái thị giác.

Chỉ trong nháy mắt, Lý Thủy Đạo đã phán đoán được quỹ tích chính xác của phi đao. Trường kiếm trong tay hắn trở nên mơ hồ, tựa như động, lại tựa như không.

Đang!

Trường kiếm chuẩn xác ngăn cản ngọn phi đao đang lao nhanh tới.

“Không có khả năng!” Vương Huyền Phong thẹn quá hóa giận trực tiếp lấy ra tám thanh phi đao từ trên người.

Lý Thủy Đạo thấy vậy, ánh mắt cũng trở nên nặng nề.

Đúng là sau khi nắm giữ bộ phong chi nhãn, dù phi đao của đối thủ có nhanh hơn nữa, hắn cũng có thể dễ dàng đánh xuống, nhưng nếu cùng một lúc có tới tám thanh phi đao bay đến thì sao?

Câu trả lời là không xác định.

Bởi vì tuy mắt của hắn có thể bắt giữ quỹ tích của chúng, nhưng thanh kiếm trên tay hắn lại chưa chắc có thể ngăn cản được.

Suy cho cùng, trường kiếm trong tay hắn cũng là khinh cương bảo kiếm, là một thanh trường kiếm nặng nề, chứ không phải một thanh kiếm trúc.

Kiếm trúc đủ nhẹ, có thể gia tăng tốc độ vung kiếm, nhưng đáng tiếc ngũ hành kim phá mộc, nó không có khả năng ngăn cản phi đao được chế tạo từ kim thiết.

Kiếm như tự nhiên, tự nhiên thành kiếm, ngưng tâm tĩnh khí, dụng tâm thúc kiếm, công kích địch nhân trong vô hình …

Đã đến thời khắc sinh tử, trong miệng Lý Thủy Đạo không ngừng lặp đi lặp lại bốn chữ: Ý niệm hợp nhất.

Chương 35: Ngụy Trang!

Sưu sưu sưu…

Tám thanh phi đao như nước chảy mây trôi, chém về phía Lý Thủy Đạo. Lý Thủy Đạo cầm trong tay một cây thanh cương bảo kiếm, dứt khoát vung kiếm ngăn cản, “Đinh đinh đang đang”, hoa lửa bắn ra.

Tám thanh phi đao đã bị hắn ngăn cản ba thanh. Đây là ba thanh trí mạng nhất, đủ để đâm thấu thân thể hắn, mà những phi đao khác dù bắn trúng cũng chỉ có thể xuyên thủng y phục trên người hắn, đâm rách làn da hắn mà thôi.

Hắn vận dụng những động tác với biên độ nhỏ nhất để ngăn cản tám thanh phi đao đồng loạt bắn tới, và cái giá phải trả nặng nề nhất trong quá trình này, không phải là trọng thương, mà là trúng độc.

Hạt độc!

Lại nói, hạt độc tương ứng với kim độc, còn Lý Thủy Đạo lại bị ảnh hưởng bởi đồng tham thiềm thừ, nên sở hữu thủy hành độc thể.

Ngũ hành kim sinh thủy, bởi vậy dù hắn bị trầy da, trúng hạt độc, nhưng trên thực tế, loại vết thương này còn nhẹ tới mức không bằng một cái rắm.

“Ha ha ha ha…” Nhìn thấy Lý Thủy Đạo bị phi đao của mình cắt rách da, đương nhiên là trong người đã trúng kịch độc, Vương Huyền Phong lập tức cho rằng bản thân đang nắm chắc phần thắng trong tay. Gã tiếp tục sờ về phía hông, lại phát hiện qua mấy lần công kích vừa rồi, mình đã dùng hết phi đao.

Phải biết rằng, Vương Huyền Phong cũng chỉ là Thông Linh cảnh sơ kỳ, còn chưa có pháp lực, mà không có pháp lực đương nhiên không thể sử dụng trang bị trữ vật. Ngày thường khi ra ngoài, gã cũng chỉ tùy thân mang theo mười mấy thanh phi đao thôi, và đã sớm dùng hết rồi.

Đã như vậy, gã cũng đơn giản rút thanh loan đao bên hông ra, quyết định cận thân bác đấu.

Hiện giờ Lý Thủy Đạo đã bị hạt độc ngấm sâu vào, thân thể lung la lung lay, không ổn định, Vương Huyền Phong cho rằng, mình chỉ cần chém tới một đao là hoàn toàn có thể lấy đầu hắn xuống, rồi cướp đoạn con thằn lằn đồng tham trên người hắn, con kim hạt đồng tham của mình hưởng dụng, làm một lần trực tiếp thăng cấp thành nhất giai trung phẩm.

Nó tăng tiến, gã cũng có thể dựa vào đó mà thuận lợi có được pháp lực, thực lực tiến xa.

“Đi chết đi!” Vương Huyền Phong không chút do dự, đã phi thân tới, vung đao lên, cả người nhảy cao mượn lực.

Lúc này, tuy trong tay Lý Thủy Đạo vẫn còn nắm chắc trường kiếm, nhưng thân thể lại lung la lung lay, chắc khác gì say rượu.

Đây là dấu hiệu rõ ràng nhất của trạng thái trúng độc!

Phốc xuy!

Đáng tiếc, kết quả lại không như những gì Vương Huyền Phong suy đoán. Bởi vì ngay khi khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp tới một khoảng nhất định, Lý Thủy Đạo vốn nên trúng độc lại đột nhiên vung kiếm lên, đâm thẳng vào vào cổ tay phải đang cầm đao của Vương Huyền Phong.

Vì sao hắn lại dứt khoát đâm vào cổ tay của đối thủ?

Trên thực tế, với khoảng cách gần thế này, hắn có thể đâm thẳng một kiếm trực tiếp giết chết Vương Huyền Phong, nhưng ngược lại, bản thân hắn cũng không thể né tránh được, sẽ bị thanh loan đao trong tay gã chém rơi đầu.

Đương nhiên Lý Thủy Đạo không muốn đồng quy vu tận, cho nên một kiếm này, hắn nhắm vào cổ tay.

“A!” Vương Huyền Phong lập tức mở miệng kêu thảm thiết, loan đao trong tay cũng theo đó mà rơi xuống đất.

Nhưng Lý Thủy Đạo vẫn chưa dừng lại.

Sau khi thanh kiếm trong tay hắn đâm thủng cổ tay đối phương, nó lại một mực kéo dài xuống dưới. Chỉ thấy lưỡi kiếm sắc bén xẹt qua cơ bắp trên cánh tay, chạy dọc theo khe hở trong xương cốt, trực tiếp phá tan phần khớp nối trên cánh tay phải của Vương Huyền Phong.

Một kiếm này gần như đã tách rời cả cánh tay của gã.

Đau đớn!

Đau đớn không tài nào chịu nổi!

Tuy Vương Huyền Phong không bị một kiếm này trực tiếp đoạt mạng, nhưng gân cốt đứt gãy trên cánh tay không ngừng truyền đến đau nhức, khiến gã khó có thể chịu đựng được, thậm chí còn vì đau mà điên cuồng, mất đi lý trí.

Gã hung hăng lao về phía Lý Thủy Đạo, hai người bọn họ cùng nhau lăn xuống dòng suối chảy xiết dưới kia, rồi theo dòng suối trôi nhanh xuống hạ du.

Mà phần hạ du ở cách không xa nơi đó chính là một thác nước lớn, phía dưới thác nước có một đầm hồ sâu.

Đây chính là Long Tuyền đàm.

Hai bóng người bị dòng nước chảy xiết đưa xuống thác nước, trực tiếp từ trên không trung cao mấy chục mét, hung hăng rơi xuống đầm sâu.

Bùm, bùm…

Tiếng nước rơi nhanh chóng bị tiếng sóng của thác nước nhấn chìm.

Nhưng xui xẻo vẫn chưa dừng tại đó, ngay khi hai người bọn họ vừa rơi xuống đáy nước đã gặp phải vòng xoáy, lực hấp dẫn cực lớn kia hung hăng kéo bọn họ rơi càng ngày càng sâu xuống Long Tuyền đàm.

Ùng ục ùng ục ùng ục…

Trong miệng Vương Huyền Phong liên tiếp phun ra một đống bọt khí.

Trên thực tế, gã biết bơi!

Tuy Hắc sơn nằm trên đất liền, nhưng ở khu vực này vẫn có một dòng suối.

Dòng suối đó rất nông, nước cực kỳ trong suốt, và hiển nhiên, một nơi như thế sẽ hấp dẫn rất nhiều trẻ nhỏ tới chơi.

Cũng bởi vậy, ngay từ nhỏ, Vương Huyền Phong đã biết bơi trong nước, thậm chí gã còn có thể lặn dưới nước, đáng tiếc gã lại chưa từng trông thấy một cơn đại hồng thủy chân chính bao giờ.

Bởi vì tất cả những đứa trẻ nhìn thấy lũ lụt ập đến bất ngờ kia, đều không còn sống nữa.

Chương 36: Chết!

Ngay lúc này, Vương Huyền Phong vừa bị sặc nước, hít thở không thông, vừa chịu đau nhức truyền đến từ vết thương trên cánh tay, nhưng điểm trí mạng nhất làm gã hoàn toàn không có khả năng chuyển mình, chính là trên kiếm của Lý Thủy Đạo có oa độc.

Kết quả cuối cùng, đương nhiên là: mất đi ý thức, chìm vào trong nước.

Kỳ thật, tu sĩ Thông Linh cảnh sơ kỳ cũng không mạnh hơn phàm nhân bao nhiêu, nhiều nhất bọn họ chỉ tương đương với võ giả lợi hại một chút mà thôi.

Một con bọ cạp màu vàng nâu chui ra khỏi ống tay áo rộng lớn của Vương Huyền Phong, nhanh chóng bơi về phía mặt nước.

Động tác của con bọ cạp này vô cùng linh hoạt, gần như ngay lập tức, nó đã nổi lên mặt nước, sau đó cái đuôi không ngừng lắc lư, bơi về phía bờ.

Đột nhiên, một lưỡi kiếm sắc bén hung ác vươn ra từ trong nước, giống như một tia chớp, tàn nhẫn đâm về phía con bọ cạp kia, một kiếm xuyên thấu.

Hai càng con bọ cạp giơ lên không trung, giống như đang muốn phát ra một tiếng kêu đầy bi thảm.

Thanh kiếm hoàn thành nhiệm vụ của mình, lập tức chui sâu xuống nước.

Mà cùng lúc đó, một cái đầu người từ dưới nước ngoi lên, chính là Lý Thủy Đạo.

Sau khi nổi lên mặt nước, hắn lập tức thở hổn hển từng ngụm. Vừa nãy khi bị rơi xuống nước, hắn cũng bị sặc, thậm chí còn sặc vài lần, nhưng may mắn là không chết đuối.

Ngay thời điểm đó, Vương Huyền Phong đã hoàn toàn mất đi ý thức cũng nổi lên trên mặt nước, chẳng qua lúc này, thân thể gã đã nằm úp sấp rồi…

Chết đến không thể chết lại.

Nước Long Huyền đàm rất yên tĩnh, thậm chí đây còn là một mảnh hồ sâu vô cùng vắng lặng, Lý Thủy Đạo ra sức bơi về phía bờ, rất nhanh đã leo được lên rồi.

Hắn ngồi trên bãi cỏ xanh gần bờ, tới lúc này mới có thời gian đi xử lý con bọ cạp vẫn bị cắm trên thân kiếm.

Lại nói, dù con bọ cạp này đã bị đâm xuyên thủng, nhưng vẫn không chết, thậm chí còn đang ra sức giãy giụa.

Thổ sinh kim, kim sinh thủy.

Đối phương thật sự cho rằng đồng tham của Lý Thủy Đạo hắn là một con thằn lằn sao?

Khóe miệng Lý Thủy Đạo lộ ra ý cười, đồng tham của hắn là con cóc, và theo ngũ hành, hạt độc chính là vật đại bổ của bích ngọc thiềm thừ.

Ngay lúc ấy, trong làn nước yên tĩnh của Long Tuyền đàm, đột nhiên một con bích ngọc thiềm thừ nhô lên, để lộ ra cái đầu bóng mượt, đôi mắt nhỏ của nó ôm theo vô vàng khát vọng, nhìn về phía Lý Thủy Đạo, đương nhiên, cả con bọ cạp đang bị hắn chọc xuyên qua nữa.

“Cho ngươi!” Lý Thủy Đạo vung kiếm lên.

Con bọ cạp màu nâu lại một lần nữa rơi xuống đầm.

“Ộp!” Bích ngọc thiềm thừ kích động kêu lên một tiếng, rồi nhào về phía con bọ cạp đã trọng thương kia.

Chỉ thấy con bích ngọc thiềm thừ chỉ to bằng bàn tay nọ, lại đột nhiên mở lớn cái miệng ra, thân hình nho nhỏ kia cũng nhanh chóng bành trướng tựa như vừa được bơm hơi.

Ba.

Bích ngọc thiềm thừ không chút khách khí, lập tức cắn một miếng, chỉ để lại cái đuôi bọ cạp ở bên ngoài, sau đó, lại hung ác nuốt vài cái, toàn bộ con bọ cạp kia đã vào trong miệng.

Cả quá trình vừa kết thúc, bích ngọc thiềm thừ lại nhanh chóng thu nhỏ thân mình, nhảy vài bước lên bờ rồi nhẹ nhàng nhanh nhẹn, chui tọt vào bên trong ống tay áo ướt sũng của Lý Thủy Đạo.

“Huynh trưởng!” Đúng lúc này, Vương Thiên Khôn với vẻ mặt hốt hoảng, điên cuồng chạy tới bên cạnh Long Tuyền đàm.

“Bùm bùm” một tiếng.

Vương Thiên Khôn trực tiếp nhảy Độc Long đàm lạnh thấu xương, kéo huynh trưởng của mình từ dưới đầm nước lạnh lẽo lên trên, mất rất nhiều sức lực, cuối cùng cũng kéo được đối phương lên bờ.

“Tộc huynh, ngươi mau tỉnh lại.” Tuy lòng Vương Thiên Khôn tràn đầy lo lắng, nhưng trong đầu gã hoàn toàn không có một chút kiến thức nào về biện pháp cứu người đuối nước cả.

Đúng vào lúc này, một luồng sát ý bất ngờ ập tới từ sau lưng.

Vương Thiên Khôn hoảng hồn quay đầu lại, lập tức trông thấy Lý Thủy Đạo cầm một thanh trường kiếm sáng ngời trong tay, đang hung hăng đâm từ sau lưng tới.

Là hắn!

Trên thực tế, ngay từ khi lao xuống Long Tuyền đàm nhưng chỉ thấy một mình tộc huynh nhà mình dưới đó, Vương Thiên Khôn đã sớm biết, rất có khả năng Lý Thủy Đạo này còn sống.

Chỉ duy nhất một chuyện nằm ngoài suy đoán của gã, chính là rõ ràng đối phương vừa trải qua một hồi đại chiến với huynh trưởng, nhưng thân thể lại khá là nguyên vẹn, không phải chịu quá nhiều thương tổn.

Đang!

Một tiếng nổ giòn vang.

Vương Thiên Khôn rút loan đao từ bên hông ra ngăn cản một kiếm đánh lén của Lý Thủy Đạo.

Một kiếm bị chặn, Lý Thủy Đạo không chút nao núng, lại vung kiếm chém lần hai.

Hắn chưa tu tập kiếm thuật, chiêu thức xuất ra vốn chẳng có bài bản gì, chỉ dựa vào một lòng huyết dũng, và hai câu khẩu quyết đến từ chủ quầy hàng bán kiếm kia thôi.

Nhưng lúc này, hàn mang trên lưỡi kiếm lóe sáng, trong lúc nhất thời, một mảnh ngân mang lướt tới, rất có cảm giác loạn kiếm chém chết sư phụ già.

Đang đang đang đang đang…

Đao kiếm giao nhau, vang lên từng mảnh.

Chương 37: Đồng Quy Vu Tận???

Tuy trong tay Vương Thiên Khôn đang cầm đoản đao, nhưng thân thể gã lại cực kỳ linh hoạt, không chỉ dễ dàng ngăn cản được một hồi chém loạn của Lý Thủy Đạo, ngược lại còn nhanh chóng chớp lấy thời cơ, bắt đầu đánh trả.

Đây là xà nhu chi thuật!

Là thiên phú thần thông của đồng tham độc xà.

Có điều, Vương Thiên Khôn này luyện không tinh, nhưng Lý Thủy Đạo cũng không mạnh, bởi vì bộ phong chi nhãn của hắn không phát huy được tác dụng gì trong chiến đấu cự ly gần.

Bởi vậy mới nói, hồi chiến đấu này chính là hai con gà mờ đánh nhau [1], nhưng rõ ràng là khi đánh xáp lá cà, thiên phú thần thông của Vương Thiên Khôn càng có ưu thế hơn.

[1] : nguyên văn 菜鸡互啄 – thái kê hỗ tác, rõ ràng sức chiến đấu của hai bên đều vô cùng kém cỏi, nhưng hết lần này tới lần khác lại chiến đấu có tới có lui, kịch liệt dị thường.

—————–

Ngay lúc ấy, nắm bắt được cơ hội khí thế của Lý Thủy Đạo có chút suy kiệt, Vương Thiên Khôn đột nhiên tiến lên một bước.

Loan đao của gã quá ngắn, chỉ khi tiến lại gần Lý Thủy Đạo mới có thể chân chính tạo thành thương tổn cho hắn.

Một đao này chém trúng thân thể Lý Thủy Đạo, tuy chém không quá sâu vào thịt, nhưng đây là khởi đầu tốt. Nó có nghĩa là Vương Thiên Khôn đã bắt đầu tổ chức được công kích, hơn nữa chiêu thức của gã còn phát huy ra hiệu quả rõ ràng.

Để đao của mình nhanh hơn nữa, gã không hề tham công, không cầu một kích tất sát, ngược lại cầu hữu công vô quá [2], chỉ cần chém thêm vài đao, kiểu gì cũng có thể chấm dứt được đối thủ.

[2] : câu đầy đủ của nó là 不求有功, 但求无过 – Bất cầu hữu công, đãn cầu vô quá, không cầu lập công, chỉ hi vọng không có sai lầm, chỉ những người an phận thủ thường, không cầu tiến bộ.

—————–

Lại nói, kiếm pháp của Lý Thủy Đạo này rời rạc, không đâu vào đâu, toàn bộ đều dựa vào một ngụm huyết dũng, đối mặt với một kẻ tay mơ như thế, chẳng phải gã đã nắm thắng lợi trong tay rồi?

Ngay tại thời điểm ý niệm này vừa lóe lên trong đầu, Lý Thủy Đạo đã nhấc chân đá tới một cước, trực tiếp đá trúng bụng Vương Thiên Khôn.

Hiển nhiên, hết thảy mọi sự chú ý của Vương Thiên Khôn đều bị thanh trường kiếm lấp lánh trên tay Lý Thủy Đạo thu hút, gã nào ngờ mình vừa nảy ra ý định dùng đao đao kiến công, đã bị người ta đá một cước trúng bụng.

“Bùm” một tiếng.

Vương Thiên Khôn lại rơi xuống nước.

Lúc này, Vương Thiên Khôn ở trong nước, Lý Thủy Đạo đứng trên bờ, đúng là dùng kiếm đâm chó rơi xuống nước.

Phập, phập…

Lý Thủy Đạo liên tục đâm hai kiếm trúng vào người Vương Thiên Khôn, toàn bộ lưỡi kiếm đều là máu.

Chỉ thấy phần cổ và bả vai Vương Thiên Khôn vừa có thêm hai lỗ máu. Gã bất đắc dĩ vô cùng, chỉ có thể bơi vào sâu trong đầm nước, muốn bơi đến một bờ khác của Long Tuyền đàm để leo lên.

Muốn chạy? Không có cửa đâu!

Lại nói, ngay từ đầu, Vương Thiên Khôn này đã muốn tính kế Lý Thủy Đạo hắn, khiến trong lòng Lý Thủy Đạo đã nổi lên sát tâm, hôm nay hắn tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.

Chỉ nghe “Bùm” một tiếng, Lý Thủy Đạo vốn đang đứng trên bờ đã dứt khoát nhảy xuống nước. Rồi cứ như vậy, Vương Thiên Khôn bơi phía trước, Lý Thủy Đạo đuổi theo phía sau. Hiển nhiên cả hai đều biết bơi lội.

Vương Thiên Khôn trúng oa độc trên kiếm, Lý Thủy Đạo trúng xà độc trên đao.

Tuy cả hai người bọn họ đều là độc thể, không đến mức trúng độc mà chết, nhưng lại có cảm giác suy nghĩ đã trở nên hỗn loạn, hai mắt nổ đom đóm.

Cứ như vậy, song phương cùng trúng độc, cùng sặc nước, cùng bị thương, một đường chiến đấu kịch liệt, cùng nhảy múa giữa lằn ranh sinh tử.

Hai người điên cuồng chém giết trong nước, nhưng đao kiếm trong tay chỉ có thể vung lên mấy cái, thân thể đã không chống đỡ nổi, gần như cùng lúc chìm xuống phía dưới.

Ùng ục ùng ục ùng ục…

Trong miệng hai người đều phun ra rất nhiều bong bóng khí.

Vương Thiên Khôn trợn trắng mắt, trực tiếp ngất đi, ý thức của Lý Thủy Đạo cũng rơi vào trạng thái đờ đẫn mơ màng.

Cả hai đồng thời đuối nước ngay giữa Long Tuyền đàm, thân thể không ngừng chìm xuống…

Sau khi cả Vương Thiên Khôn lẫn Lý Thủy Đạo đều rơi vào hôn mê, trong tình thế hiện giờ, chỉ có đồng tham của hai người bọn họ là đủ khả năng chiến đấu, cũng như là nhân tố mấu chốt để quyết định thắng bại cuối cùng của trận đấu này.

Chỉ thấy một con độc xà đen thùi lùi có kích cỡ bằng ngón tay cái, nhanh chóng chui ra khỏi tay áo của Vương Thiên Khôn. Vừa xuất hiện, độc xà đã nhắm thẳng vào cổ Lý Thủy Đạo, răng nanh mở ra.

Ngay khi độc xà sắp cắn trúng cổ Lý Thủy Đạo, một cái đầu lưỡi linh hoạt chợt bắn tới, quấn lấy độc xà, một ngụm nuốt vào trong miệng mình.

Hai mắt con cóc nọ vô cùng hung hãn, làn da thô ráp giống như nham thạch, trên người được bao trùm bởi một tầng lân giáp lạnh như băng, vẻ ngoài giống hệt thằn lằn.

Nó vừa “Ken két” nhai thân thể độc xà, vừa nhanh chóng nuốt xuống, chỉ nghe một chuỗi âm thanh “Ừng ực ừng ực” vang lên, độc xà đã thuận lợi biến mất trong bụng cóc, đơn giản như nuốt một sợi mì.

Ngũ hành thủy khắc hỏa, thủy độc tuyệt đối khắc hỏa độc.

Sau trận chiến chớp nhoáng giữa cóc và rắn, Long Tuyền đàm chợt rơi vào yên tĩnh.

Chương 38: Thủy Tức Chi Thuật!!!

Hai bộ ‘Thi thể’ chậm rãi trôi lơ lửng theo dòng nước…

Phải biết rằng, một khi trôi qua miệng hồ của Long Tuyền đàm, dòng nước sẽ một lần nữa trở nên chảy xiết.

Lúc này, Lý Thủy Đạo đang đắm chìm trong nước, lại có cảm giác như đang đặt mình vào một cõi mộng cảnh yên tĩnh, vắng người.

Hắn cảm nhận được một luồng lực lượng vi diệu đang bao quanh người mình, rất khó để miêu tả, nhưng dường như luồng lực lượng nọ đang không ngừng mang đến cho hắn một loại năng lực kỳ lạ.

Đột nhiên, hắn mở mắt, há miệng thở dốc từng ngụm từng ngụm.

Mười mấy hơi thở sau, Lý Thủy Đạo mới phát hiện ra vấn đề, bởi vì thứ mà hắn hít thở vốn không phải là không khí. Nó chính là dòng nước lạnh như băng của Long Tuyền đàm.

Sau khoảng một thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, Lý Thủy Đạo cũng hiểu được, hết thảy những chuyện này đều là đến từ thiên phú thần thông của đồng tham bích ngọc thiềm thừ.

Thủy tức chi thuật!

Ừm, suy cho cùng, đồng tham của hắn cũng là động vật lưỡng cư.

Cùng lúc này, ngay sau lưng Lý Thủy Đạo, một con cóc với thân thể to lớn như cái chậu, làn da cứng rắn như đá hoa cương, vừa nhanh chóng thu nhỏ người lại, làn da cũng từ màu của đá trở nên xanh mướt như bích ngọc.

Bích ngọc thiềm thừ đạp nhẹ hai chân, trực tiếp chui vào trong ống tay áo của Lý Thủy Đạo.

Mắt thấy thi thể của Vương Thiên Khôn sắp trôi đến miệng hồ, bỗng nhiên lại có một bàn tay vươn lên từ dưới nước, trực tiếp túm lấy phần gáy của gã, trực tiếp kéo xuống nước, thậm chí còn một mực lặn sâu xuống đáy nước.

Dưới đáy nước sâu thẳm… Lý Thủy Đạo dùng một tảng đá lớn đè lên thi thể của Vương Thiên Khôn.

Hủy thi diệt tích.

Hoàn tất hành động này, lại nghe “Rầm” một tiếng, Lý Thủy Đạo vừa nhanh chóng bơi vào bờ, dứt khoát kéo luôn thi thể của Vương Huyền Phong cùng lúc chìm xuống dưới.

Hắn không biết hiện giờ kẻ này đã chết chưa, nhưng cứ dứt khoát cho hai vị tộc huynh tộc đệ bọn họ ở gần nhau cũng tốt…

Đây là lần thứ hai Vương Huyền Phong bị kéo xuống nước, và cuối cùng, gã đã biến mất trong đầm sâu yên tĩnh dưới kia, không bao giờ bị kéo xuống nước thêm một lần nào nữa.

Đúng vào lúc này, một bóng người vốn đứng trên vách núi, nhưng sau vài lần lên lên xuống xuống, đối phương lại bất ngờ đi tới phụ cận Long Tuyền đàm.

Người này chính là trưởng bối của Vương gia, Vương Trường Kiếm.

Lão ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy khung cảnh nơi đây vẫn như bình thường, một bên là thác nước bọt tung trắng xóa, một bên là đầm nước yên tĩnh như gương.

Tiếng thác nước ào ào không ngừng vang vọng, liên miên quanh quẩn bên tai.

Và ngoại trừ những thứ này, một bóng ma cũng không có.

“Vương Huyền Phong! Vương Thiên Khôn!” Vương Trường Kiếm không nhịn được, lập tức lớn tiếng gọi tên tộc nhân.

Giọng nói của lão vang vọng trong sơn cốc, tràn ngập lo lắng.

Tuy nhiên, tiếng la hét của lão lại nhanh chóng tiêu tan trong không khí, và không có bất cứ lời phản hồi nào.

Trong lòng Vương Trường Kiếm bắt đầu trở nên bất an, lão kéo yết hầu lại một lần nữa hô lớn: “Vương Huyền Phong! Vương Thiên Khôn! Mau ra đây!”

Thanh âm của lão như thanh kiếm sắc bén, đâm thủng sự yên tĩnh của đầm nước, truyền vào trong tai Lý Thủy Đạo vốn đang lặn sâu dưới đáy đầm.

Quả nhiên hung đồ không chỉ có một người!

Có vẻ như mấy người Vương gia bọn họ cùng nhau liên thủ gây án, mục đích chính là nuốt gọn đồng tham của hắn.

Đáng tiếc ngay từ đầu, bọn họ đã nhầm lẫn, bởi vì đồng tham của Lý Thủy Đạo vốn không phải thằn lằn, mà là bích ngọc thiềm thừ.

Lý Thủy Đạo đã biết được chân tướng, động tác vô cùng nhẹ nhàng, nhanh chóng nhét Vương Huyền Phong xuống dưới một tảng đá lớn dưới nước, còn thuận tay móc luôn túi tiền của gã lên.

Trong này cũng chẳng có thứ gì tốt, nhưng ít nhiều cũng vớt vát được mười đồng tiền ngọc.

Một lúc lâu sau… Lý Thủy Đạo lén lút thò đầu ra khỏi đám bèo rong dưới nước, dõi mắt nhìn khắp xung quanh.

Sau khi xác nhận được nơi này không có nguy hiểm, gã mới nhẹ nhàng đạp lên đống bèo rong, lặng yên không một tiếng động rời khỏi hồ nước.

Đột nhiên!

Từ sau lưng truyền đến một cơn gió nhẹ, phần đuôi sống lưng của Lý Thủy Đạo lập tức run rẩy một hồi.

Hắn đã trúng một đao, hiển nhiên tu vi của trưởng bối Vương gia kia không kém.

Xong rồi!

Lẽ ra hắn nên trốn thêm một lát nữa hãy lên bờ.

Việc đã đến nước này, có hối hận cũng muộn, Lý Thủy Đạo không chút do dự đã rút kiếm, xoay người, chuẩn bị ngoan cố chống cự, lại không ngờ người ở cách đó không xa vốn là một nữ tử.

Nàng mặc chiếc váy đỏ tươi diễm lệ, mang theo đồ trang sức tinh xảo, duyên dáng yêu kiều đứng trên một tảng đá trần trụi lộ ra bên ngoài, khẽ cau mày nhìn về phía Lý Thủy Đạo.

Nàng là đại sư tỷ Tương Tuyết!

“Đại sư tỷ!” Lý Thủy Đạo lập tức kinh hô một tiếng, trong thanh âm tràn ngập vui mừng.

“Ngươi… đây là thủy tức chi thuật?” Tương Tuyết dò hỏi.

Lý Thủy Đạo lộ ra nụ cười xấu hổ, chỉ có thể thừa nhận nói: “Đồng tham của sư đệ chính là bích ngọc thiềm thừ.”

“Hừ!” Tương Tuyết hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đẹp lườm hắn, sau đó mới tiếp tục hỏi: “Vương Thiên Khôn đi đâu vậy?”

Chương 39: Hóa Ra…

“Đại sư tỷ, Vương Thiên Khôn liên hợp với tộc nhân đánh lén ta.” Lý Thủy Đạo chỉ vào miệng vết thương do đao chém trên vai mình, lại cất giọng nức nở nói: “Hôm nay khi khu chợ kết thúc, ta tới bãi đá lớn nhưng không nhìn thấy đại sư tỷ. Vương Thiên Khôn kia đi tới, nói dối rằng đại sư tỷ ở Long Tuyền đàm chờ ta, bảo hắn ở lại dẫn đường. Ta thực sự không ngờ hắn lại cùng tộc nhân mai phục ở chỗ này. Bọn họ muốn ta giao ra đồng tham thằn lằn của mình, nhưng ta nào có thằn lằn. Cũng may ở chỗ này có một đầm nước, ta lập tức chìm xuống nước, thi triển thủy tức chi thuật, mới tránh thoát một kiếp…”

“Ta hiểu rồi, ngươi theo ta trở về đi.” Tương Tuyết cũng không hỏi gì thêm đã lập tức xoay người dẫn đường tiến về phía trước, Lý Thủy Đạo thành thành thật thật đi theo.

“Đại sư tỷ, Vương Thiên Khôn kia sẽ bị xử phạt như thế nào?” Lý Thủy Đạo cẩn thận hỏi.

“Lát nữa, ta sẽ bẩm báo chi tiết với phu nhân, nhưng chuyện phán định Vương Thiên Khôn kia có vi phạm môn quy hay không, lại không thể dựa vào lời nói một phía của ngươi được. Cần phải chờ người bên trên đi kiểm chứng, nếu kiểm chứng thấy chuyện này đúng là sự thật, sư tôn sẽ tịch thu đồng tham của hắn, từ nay về sau chặt đứt con đường tu luyện của hắn.” Tương Tuyết nói.

“Nhưng… Nếu Vương Thiên Khôn sợ tội bỏ trốn, trực tiếp chuồn đi thì sao?” Lý Thủy Đạo nói bóng nói gió hỏi.

“Vậy sẽ thông báo chuyện này cho Độc Xà cốc Vương gia, để Vương gia làm chút bồi thường, sau đó, chuyện này coi như cho qua.” Tương Tuyết nói.

“Ách… Không thông báo cho Chấp Pháp đường của bổn môn sao?” Lý Thủy Đạo lại hỏi.

“Hừ! Người của Chấp Pháp đường vốn không phải đèn cạn dầu, một khu đất bỏ hoang rơi vào trong tay bọn họ, còn có thể lấy ra ba phần dầu, cho nên có thể không kinh động đến bọn họ thì không nên kinh động bọn họ. Huống chi chỉ vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà gây ồn ào đến tận Chấp Pháp đường, sư tôn cũng mất mặt. Người khác sẽ cảm thấy sư tôn vô dụng, ngay cả một tên đồ đệ cũng quản không tốt.”

“Lỡ như Vương gia không chịu bồi thường thì làm sao bây giờ?” Lý Thủy Đạo tiếp tục hỏi.

“Ngươi lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy?” Tương Tuyết trợn trắng mắt, nhưng trong miệng vẫn tiếp tục lải nhải trả lời: “Vương gia bên kia hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ bồi chút tiền tượng trưng, nhưng khẳng định là không nhiều, dù sao Vương Thiên Khôn cũng chỉ là một nhân vật nhỏ trong gia tộc bọn họ, mà chuyện hắn làm vốn chẳng tạo thành tổn thất gì lớn.”

“Dễ dàng bỏ qua như vậy?” Lý Thủy Đạo lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?”

“Vậy vì sao phụ thân ta không dám chạy trốn khỏi tông môn?”

“Ồ… Phụ thân ngươi đã phạm vào chuyện gì?” Tương Tuyết cảm thấy hứng thú hỏi.

“Người không phạm phải chuyện gì, chỉ là mỗi ngày phụ thân ta đều ở tông môn làm việc vặt, nhưng hết lần này tới lần khác, người cũng không dám thoát khỏi tông môn. Người nói nếu mình tự tiện thoát khỏi môn phái, đi làm một tên tán tu, sẽ khiến ta bị liên lụy.” Lý Thủy Đạo nhíu mày nói.

Nghe vậy, Tương Tuyết đang chạy về phía trước đột nhiên dừng bước, nàng quay đầu lại đưa ánh mắt đầy thâm ý nhìn về phía Lý Thủy Đạo, cười nói: “Loại chuyện này sao? Chỉ có thể nói rằng quy củ của Thần Mộc thành Lý gia các ngươi có chút nghiêm khắc mà thôi.”

Tới lúc này, Lý Thủy Đạo mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra kẻ dùng tính mạng của hắn tới uy hiếp phụ thân vốn không phải tông môn, mà là gia tộc.

Hóa ra từ trước tới nay, hắn vẫn dùng logic của tầng dưới cùng để suy xét mọi chuyện trên thế giới này.

Hắn vốn cho rằng tông môn là chủ tử dùng xiềng xích khống chế gia tộc, lại không ngờ rằng chính gia tộc lại tự dùng xiềng xích trói chặt mình, sau đó nịnh nọt chủ tử, chỉ cầu làm một tên nô tài tốt.

Trên thực tế, xiềng xích tinh thần nô lệ hóa càng đáng sợ hơn. quy tắc do thượng vị giả chế định ra.

Khó trách Lý Thiên Tuyệt lại như thế…

Nhất thời, Lý Thủy Đạo không khỏi cảm khái muôn vàn.

“Ta nói cho ngươi biết, nếu loại mặt hàng như Vương Thiên Khôn mà tự tiện thoát ly động phủ của sư tôn, nhưng không tạo thành bất cứ tổn thất gì cả, thì rất có khả năng sư tôn sẽ bỏ qua cho gã. Nhưng ngược lại, nếu chuyện đó gây nên tổn thất to lớn, sư tôn sẽ báo lên Chấp Pháp đường. Và hiển nhiên, Vương gia sẽ gặp phải phiền toái lớn đó nha…” Tưởng Tuyết vừa chạy vừa nói, hiển nhiên cái miệng của nàng không thể giấu giếm được chuyện gì.

Nữ nhân Tương Tuyết này chính là loại người thẳng như ruột ngựa, không biết giữ mồm giữ miệng!

Đến đây, gần như Lý Thủy Đạo đã có thể khẳng định được rằng, tin tức giả đồng tham của hắn là thằn lằn do chính nữ nhân này thả ra.

Dựa theo tính cách của nữ nhân này, chỉ sợ bí mật đồng tham của Lý Thủy Đạo là con cóc cũng không giữ được.

Lý Thủy Đạo nhíu mày, hắn nhất định phải phòng ngừa trước khi chuyện xảy ra…

Ngũ hành thủy sinh mộc: nếu cùng cấp bậc, gần như độc thiềm thừ không thể gây ra bất kỳ thương tổn nào cho ngô công độc thể.

Ngũ hành thổ khắc thủy: độc thằn lằn có thể tạo thành gấp đôi thương tổn cho thiềm thừ độc thể, hơn nữa độc tính còn kéo dài, vô cùng khó diệt trừ tận gốc. Ngược lại, nếu dùng độc thiềm thừ tác dụng lên bích hổ độc thể, mức thương tổn đạt được không cao, độc tính không thể kéo dài.

Nghĩa là về sau, hắn nhất định phải thường xuyên chuẩn bị độc dược thuộc tính kim chuyên khắc chế ngô công độc thể, mang theo trên người.

Mặt khác hắn cũng phải chuẩn bị giải dược độc thằn lằn, tránh chuyện lật thuyền trong mương…

—————–

Ngô công độc thể: độc thể của tu sĩ có đồng tham là con rết.

Thiềm thừ độc thể: độc thể của tu sĩ có đồng tham là con cóc.

Bích hổ độc thể: độc thể của tu sĩ có đồng tham là thằn lằn.

Chương 40: Luyện Chế Tử Độc Tán!!!

Đông đông đông thùng thùng…

Con dao phay sắc bén đang thoăn thoắt chặt miếng thịt chân giò, người cầm đao chính là Lý Thủy Đạo mang trong mình khổ đại cừu thâm [1].

[1] : bị bóc lột thậm tệ mà cừu hận vô biên.

Còn Lý Thủy Lãng đang ngồi xổm trong góc chuyên tâm rửa rau.

Lồng bánh bao đang được hấp trên bếp.

Vẻ mặt hai người bọn họ đều rất buồn bực.

“Vương Thiên Khôn kia đúng là một tên khốn nạn. Gây ra chuyện xong, hắn lại bỏ chạy, để hiện giờ hai huynh đệ chúng ta bị ép tới giúp hắn làm những công việc khốn khổ này. Chết tiệt!” Lý Thủy Lãng vừa rửa rau vừa chửi ầm lên.

Lý Thủy Đạo cười khổ gật đầu, hắn cũng mở miệng nói: “Đúng vậy, vì sao hắn lại bỏ chạy chứ? Thật đúng là…”

Thật đúng là mua dây buộc mình!

Sớm biết sẽ thế này, hắn nên hạ thủ lưu tình, lưu lại cho Vương Thiên Khôn một mạng.

Bây giờ thì tốt rồi, người ta đã chìm dưới đáy đầm, còn công việc khổ sai của người ta lại trở thành của hắn.

Nhưng… Vương Thiên Khôn kia chính là một trong những thủ phạm mưu sát hắn, loại người này không thể không giết.

Ây cha, đúng là giữa đôi bên không có khả năng hòa giải được.

Bởi vậy, công việc trong phòng bếp mới không có người làm, chỉ có thể giao cho huynh đệ Lý thị tiếp nhận.

May là hai người bọn họ cùng nhau ra tay, cũng không mất quá nhiều thời gian, chẳng chậm trễ bao nhiêu công việc.

Sau khi nấu ăn, hai người bọn họ còn phải rửa chén.

Chờ tới lúc hai người Lý Thủy Đạo cùng nhau làm xong công việc vặt trong phòng bếp, cuối cùng bọn họ cũng có chút thời gian rảnh rỗi để trở lại tiểu viện của mình.

Trong tiểu viện có phơi mười mấy gốc linh thảo cấp một: Tam Tiên Thảo, Vô Căn Băng Thảo, Liệt Hỏa Kế, còn trong giếng sâu tại phòng bếp lại giấu một hồ lô dược có chứa Trường Xuân đan.

Vài ngày sau… một mình Lý Thủy Đạo bận rộn trong phòng bếp. Hắn đổ bảy tám viên Trường Xuân đan từ trong hồ lô hắc bì ra ngoài, sau đó dùng một cái chày đồng nghiền nát nó.

Những viên Trường Xuân đan này vốn là phế đan, tuy hỏa độc bên trong đã được thanh tẩy, nhưng dược tính cũng xói mòn gần hết, hiện giờ nó chỉ là một thứ vô dụng.

Có điều Lý Thủy Đạo chẳng yêu cầu quá cao, hắn chỉ cần Trường Xuân đan dùng để điều hòa thủy hỏa mà thôi.

Trong quá trình hắn chậm rãi nghiền nát, Trường Xuân Đan đã bị cái chày trên tay hắn giã xuống đến phát ra tiếng động thanh thúy, cuối cùng mới dần dần vỡ vụn…

Vô Căn Băng Thảo màu trắng nõn được đựng trong bát sứ.

Liệt Hỏa Kế màu đỏ rực được nhẹ nhàng xé thành sợi nhỏ.

Sau đó lại trộn lẫn hai loại thảo mộc này với bột Trường Xuân đan.

Lý Thủy Đạo cầm cái bát hỗn hợp lên tay, thoáng suy tư nghiên cứu, sau đó, lòng bàn tay hơi ma sát một chút, bột phấn được nghiền đã chậm rãi trở nên tinh mịn hơn.

Sau khi ba loại dược liệu trộn lẫn với nhau, được ma sát trở thành bột phấn tinh mịn, chúng cũng dần dần tản mát ra một luồng hương thơm tươi mát, thấm vào gan ruột.

Tới lúc này, Lý Thủy Đạo lại lấy ra Tam Tiên Thảo tươi đã chuẩn bị sẵn trước, hắn nhanh chóng thái Tam Tiên Thảo tươi thành mảnh nhỏ, sau đó lại trộn lẫn những mảnh nhỏ Tam Tiên Thảo cùng với hỗn hợp bột phấn Trường Xuân đan, Vô Căn Băng Thảo, Liệt Hỏa Kế, vào cùng một chỗ.

Hỏa diễm bùng lên mạnh mẽ trên chiếc nồi đồng, Lý Thủy Đạo cẩn thận dùng xẻng không ngừng đảo đảo…

Trong quá trình chiếc xẻng gỗ không ngừng đảo qua đảo lại trong chiếc nồi đồng, hỗn hợp dược liệu dần dần nhuộm lên một chút màu tím.

Khóe miệng Lý Thủy Đạo lộ ra ý cười.

Đúng là Vô Căn Băng Thảo, Liệt Hỏa Kế hoàn toàn có thể thay thế cho Cáp Mô Đảm và Khổ Xà Cam. Điều này có nghĩa là hệ thống tư duy của hắn rất chính xác.

Ngọn lửa trên bếp dần dần được lụi tàn, cùng lúc ấy, dưới đáy nồi cũng chất đống một lớp bột phấn màu tím khá dày.

Lý Thủy Đạo nhanh chóng lấy ra những bọc giấy nhỏ đã chuẩn bị trước, sau đó cẩn thận xúc Tử Độc tán vào trong mười ba cái túi nhỏ.

Rốt cục hắn cũng luyện thành Tử Độc tán, kế tiếp chính là thí nghiệm thuốc lâm sàng. Dù lý thuyết có chính xác hơn nữa cũng cần phải được chứng minh bằng thực tiễn.

Lúc chạng vạng, nắng hoàng hôn chiếu vào mảnh sân nhỏ trước căn phòng của hai người Lý Thủy Đạo.

Lý Thủy Đạo cười đưa cho Lý Thủy Lãng một cái túi giấy nhỏ.

“Đây là?” Lý Thủy Lãng lộ vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

“Tử Độc tán.”

“Cái gì?”

“Đây là ta cố ý mang đến cho huynh.” Lý Thủy Đạo cười nói.

Lý Thủy Lãng nhận lấy túi nhỏ, mở ra xem, thứ bên trong đúng là Tử Độc tán: “Ta cứ cầm trước, tháng sau lĩnh lương sẽ trả lại cho đệ.”

Lý Thủy Đạo khoát tay áo, nói: “Chúng ta là đồng tộc, giữa huynh đệ cần gì phải so đo những chuyện vặt vãnh này. Đây chính là thứ ta tặng cho huynh đó.”

Lý Thủy Lãng thoáng sửng sốt một hồi, sau đó ánh mắt gã nhìn Lý Thủy Đạo đã tràn ngập cảm kích: “Đúng là huynh đệ tốt của ta! Đệ khách khí như vậy, bảo ta phải nói gì cho phải đây?”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix cảm ơn thông báo lỗi ^^
https://audiosite.net
!! Đạo hữu " Thiên Có Khuyết - Người Có Tâm " - Đạo Hữu - !!(Đi đường có sao không ướt giầy) Tụn mình luôn có gắng phục hồi liên tục cho vị đồng đạo, cùng toàn thể anh em :)Mong đạo hữu dừng chân bản fix này 90% sẽ không bị sập đậu ạ :)Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix toàn bộ nhé :!Các bộ truyện đang giải nén 1 tập chỉ có 7 giây .. 1 bộ trung bình 15p thui anh em ^^!Một Lần xin lỗi chư vị cùng toàn thể anh em vì sự cố bất ngờ đêm qua :)
https://audiosite.net
Thật xin lỗi mọi người do sơ suất của CTV...!!Mình đã liên hệ lưu trữ đám mây :)họ đang khôi phục giúp tụn mình :)Trong quá trinh các bạn thấy bộ truyện nào có tập nghe được có tập thì không play được không phải lỗi mà đang quá trình backup lại đó ạ :(Thật xin lỗi mọi người, mong chư vị đại xá :)
https://audiosite.net
haizzz...!
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
em có biết gì đâu em vừa ăn cơm lên thấy thế mà ???team đi anh check máy tính em có vấn đề gì vây??
https://audiosite.net
Hà Thu Đây là lần thứ 2 em xóa file của anh rồi đó...!Haizzz...! nghe điện thoại dùng anh cái coi??File của anh em đâu hết rồi?????Pó tay ...:(:(:(:(
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Ngại quá ..bộ gốc truyện mình lỡ tay xóa mất rùi :(. Để mình up lại bản trên kênh của mình vậy
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Đã fix lại nhé bạn các bạn để ý truyện nào được upload hay fix lại ở trang chủ nhé. ^^!Hoặc nghe thăm trên các kênh trên yotube của mình nhé :P
https://audiosite.net
Vòng Đức tuấn 2 ngày trước
Văn minh vạn giới lĩnh trụ nghệ ko đc
https://audiosite.net
Mr. Minh Tý 2 ngày trước
Cảm ơn hội trưởng Đúng rồi đó ạ )). đợi trước nghe thoáng qua youtube mà không tìm được tên truyện là, họ cũng không ghi tên tác giả , chỉ nhớ loáng thoáng nội dung vậy mà Hội Trưởng cũng tìm được :Vghê ghớm thật :^^
https://audiosite.net
Khụ khụ bạn minh tý ? khó mình quá không nói tên truyện không có tác giả chỉ ? chương thì mình đi về đâu tìm cho bạn ^^!Nhưng...99.9% là bộ truyện này bạn nhé ^^!Cảm ơn bạn đã nghé thăm website ^^!Chúc bạn hôm này gặp nhiều may mắn nhé!Thân Ái :)