1. Home
  2. Truyện Tà Tu
  3. [Dịch] Độc Tu
  4. Tập 2: Ngũ Độc Quật (c11-c20)

[Dịch] Độc Tu

Tập 2: Ngũ Độc Quật (c11-c20)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 11: Ngũ Độc Quật!

“Nơi này chính là Ngũ Độc quật, nếu các ngươi đã nhận được đồng tham của mình, có thể đi dọc theo con đường nhỏ này mà lên, đến Đăng Tiên đài báo danh gia nhập Ngũ Độc môn ta; cũng có thể men theo con đường nhỏ này mà đi xuống, quay về gia tộc của chính mình, Ngũ Độc khố không có người trông coi, các ngươi cứ tự tiện bước vào, nhưng chỉ có phàm nhân mới được tiến vào, nếu tu sĩ tiến vào chắc chắn sẽ làm quật này bạo động.”

“Tiểu ca yên tâm, việc này chúng ta đã biết.” Lý Hải Mặc mỉm cười nói.

“Ta đi trước đây.”

Lúc này, ở bên ngoài Ngũ Độc quật, cũng chỉ còn lại tộc nhân của Lý gia.

Tộc trưởng Lý Hải Mặc bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Một lần đi vào năm người. Các ngươi phải nhớ kỹ, đừng có lộn xộn, nếu trong quật bạo động, cả năm sẽ cùng chết.”

Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều gật đầu.

Lý Thiên Lương lập tức đứng ra chỉ huy, nói: “Lý Thủy Lãng, Lý Thủy Đình, Lý Thủy Đạo, Lý Hạo Trạch, Lý Nhất Quân, các ngươi tiến vào trước!”

Năm người vừa được điểm danh lập tức bước ra khỏi hàng rồi theo thứ tự, xếp hàng đi về phía Lý Thiên Lương.

Lý Thủy Lãng là người đầu tiên bước đến, chỉ thấy gã vươn ngón tay phải của mình tới, Lý Thiên Lương lập tức dùng một con dao nhỏ màu tối đen cắt vỡ ngón tay của gã, sau đó dùng chính máu của gã trực tiếp vẽ một đạo phù văn lên trán gã.

Đây là Ngũ Độc Đồng Tham Ấn.

“Nhớ kỹ, cứ thuận theo tự nhiên, hết thảy chớ miễn cưỡng.” Lý Thiên Lương lại dặn dò một câu.

Lý Thủy Lãng gật gật đầu, sau đó trên trán mang theo huyết phù, cất bước đi vào Ngũ Độc quật tối đen.

Tiếp theo là Lý Thủy Đình.

Lý Thiên Lương cũng mở miệng dặn dò: “Nhớ kỹ, cứ thuận theo tự nhiên, hết thảy chớ miễn cưỡng.”

Lý Thủy Đình gật gật đầu, sau đó mang theo vẻ mặt nghiêm túc, theo sát huynh trưởng, tiến vào Ngũ Độc quật.

Người thứ ba là Lý Thủy Đạo.

Quét!

Lý Thiên Lương không nói hai lời, trực tiếp dùng một dao cắt vỡ ngón tay Lý Thủy Đạo, lại dùng chính máu của hắn vẽ xuống huyết phù trên trán hắn.

“Nhớ kỹ!”

“Lão sư yên tâm, ta nhất định sẽ thuận theo tự nhiên, tuyệt không miễn cưỡng.” Lý Thủy Đạo cười nói.

“Đi thôi!”

Trước mắt Lý Thủy Đạo là một mảnh hôn ám, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt ra khung cảnh sơ sài bên trong Ngũ Độc quật.

Hắn chậm rãi bước vào, tay chân nhẹ nhàng, dưới chân phát lên những tiếng “sa sa” nho nhỏ, tựa như có thứ gì đang bò sát đến.

Nhưng đương nhiên, hắn không thể hung hăng đạp một cước xuống được!

Côn trùng bên trong Ngũ Độc quật đều là yêu trùng cấp một, có thể độc chết cả một thôn phàm nhân.

Xét trong hệ thống cô lập của Ngũ Độc quật, ngũ độc tự khắc chế, giống như là năm đại quân đoàn kiêng kị lẫn nhau, ai cũng không ăn được ai, vì thế hoàn cảnh nơi này mới có thể duy trì được một trạng thái tương đối hòa bình.

Có thể hiểu rộng ra một chút, nghĩa là một tên phàm nhân không có chút xíu lực uy hiếp nào xâm nhập vào trong Ngũ Độc quật, sẽ không làm loại cân bằng này bị phá vỡ.

Nhưng nếu kẻ xâm nhập là tu sĩ, năm đại quân đoàn sẽ bắt đầu chém giết lẫn nhau, lập tức bạo quật.

Đương nhiên phàm nhân xâm nhập cũng không phải an toàn tuyệt đối, chẳng có lấy một chút nguy hiểm nào, lỡ như đối phương không cẩn thận đạp chết một con côn trùng, thì trước khi con côn trùng nọ chết, nó sẽ phát ra một tiếng hét thảm.

Và tiếng hét thảm nọ cũng chính là tín hiệu để châm ngòi cho đại hỗn chiến.

Cho nên, khi bước vào nơi này, nhất định phải nhẹ chân nhẹ tay, đi đứng thật cẩn thận.

Đúng vào lúc này, một con con rết màu vàng đi đến.

Vừa liếc nhìn qua một cái đã có thể cảm nhận được con rết này kịch độc vô cùng, Lý Thủy Đạo lộ ra vẻ mặt vui mừng, lập tức ngừng lại từ từ đợi con trùng độc nọ đi tới gần mình như chờ một bậc Đế vương lâm hạnh.

Có điều, con rết nọ chẳng buồn liếc nhìn hắn lấy một cái, đã tiêu sái rời đi rồi.

Lý Thủy Đạo mang theo vẻ mặt thất vọng, tiếp tục tiến về phía trước, bên trong hang động này cực kỳ ướt át, dưới chân trơn trượt, đôi giày đã ướt đẫm, nhưng chẳng thấy bao nhiêu bóng dáng trùng độc đi ngang qua.

Rất nhanh, Lý Thủy Đạo chợt phát hiện ra một bộ “Thi thể” . Hắn đến gần quan sát, mới phát hiện ra người nọ đúng là Lý Thủy Lãng.

Một con bò cạp màu vàng đang nằm lên trán gã, một luồng huyết quang nhàn nhạt bao phủ quanh người con bò cạp kia và Lý Thủy Lãng.

Vận khí không tồi, đồng tham lại là bọ cạp độc.

Lý Thủy Đạo không để ý đến đối phương, lại tiếp tục cẩn thận tiến về phía trước. Rất nhanh, hắn lại chú ý đến ngay bên cạnh Lý Thủy Lãng có một bộ “thi thể” vừa ngã vào trong góc.

Đó là Lý Thủy Đình đang ngẩng mặt nhìn lên một con độc xà màu đỏ sậm không ngừng quấn quanh trên người nàng.

Độc xà!

Khá lắm, vận khí của Thủy Đình muội tử cũng không tồi.

Chương 12: Bích Ngọc Thiềm Thừ!!!

Khoan đã!

Dựa theo lý luận của hắn, bất cứ một hệ thống cô lập nào đều sẽ có xu hướng đi về phía âm dương cân bằng, ngũ hành tương sinh.

Con bò cạp có kim thuộc tính vừa đi qua rồi, như vậy con rắn độc có hỏa thuộc tính khắc chế kim thuộc tính, lập tức lộ ra vẻ hơi dư thừa.

Nếu rắn độc hỏa thuộc tính cũng đi qua luôn, như vậy thủy độc khắc chế hỏa độc sẽ có chút dư thừa.

Nói đến đây, hắn chợt có chút suy đoán, nếu những gì hắn lập luận vừa rồi là đúng, thì độc vật tiếp theo hẳn là con cóc.

“Oa!”

Ngay thời điểm đó, một con cóc có kích cỡ bằng cái chậu rửa mặt, lập tức chắn ngang trên đường Lý Thủy Đạo tiến về phía trước.

Quả thật là con cóc!

Hắn lập tức nhìn thấy đôi mắt trừng lớn như chuông đồng của con cóc kia, cùng với làn da đầy những mụn cóc xấu xí của nó.

Một con cóc cực kỳ lớn.

Nhưng vẻ ngoài của nó… quá mức xấu xí.

Trên mặt Lý Thủy Đạo lộ ra vẻ chán ghét.

“Ọc!” Con cóc nhảy một bước về phía trước.

Ngươi đừng tới đây!

Trong lòng Lý Thủy Đạo nhủ thầm như vậy, thậm chí hắn còn có xúc động muốn vùng lên, chạy đi ngay lập tức.

Nằm úp sấp!

Nhưng con bích ngọc thiềm thừ nọ đã hành động trước hắn một bước, nó trực tiếp nằm lên trên trán Lý Thủy Đạo, kịch độc nhập thể, khiến cho hắn trực tiếp hôn mê trong nháy mắt.

Phù phù.

Lý Thủy Đạo thẳng tắp ngã xuống đất.

Ở bên cạnh con suối nhỏ trong suốt, một con nòng nọc bị lớp vỏ trứng bên ngoài bao vây lấy, nó đang cố gắng giãy giụa, thử thoát khỏi không gian bên trong này.

Cuối cùng, nó đã dũng cảm mà vượt qua được cửa ải khó khăn trước mắt, thoát ly lớp vỏ trứng bên ngoài, trở thành một con nòng nọc nhỏ vừa xanh xanh vừa mềm mềm.

Nòng nọc nhỏ sống tại bụi cây trong lòng suối, không ngừng cắn nuốt cặn đồ ăn dưới đáy ao, ngẫu nhiên cũng phải tránh né những con cá nhỏ tôm con khác đi ngang qua, và đương nhiên là cả những con chim từ trên trời tập kích xuống.

Rất nhanh nòng nọc nhỏ đã biến thành một con cóc con, và đám ruồi muỗi không ngừng bay trên đám cỏ dại đằng kia chính là đồ ăn nó yêu nhất.

Nó cắn nuốt linh thảo hoang dại, khiến cho huyết mạch trong cơ thể mình không ngừng thức tỉnh, cuối cùng đã hóa thành một con bích ngọc thiềm thừ, thường ngắm trăng kêu ọc ọc…

Đột nhiên Lý Thủy Đạo mở to mắt, chung quanh là một mảnh hắc ám âm trầm, chỉ ở phía lối ra còn có một chút ánh sáng màu vàng vọng lại.

Ý nghĩ trống rỗng mênh mông, toàn bộ tư duy hỗn loạn không ngừng quay cuồng trong đầu hắn, tạm thời, hắn còn không phân biệt rõ đến tột cùng bản thân là người hay là cóc nữa.

Trong lúc hoảng hốt, tựa như ý thức trong đầu hắn có thể một phân thành hai, một cái là người, một cái là cóc.

Rất nhanh, ý nghĩ của hắn đã dần dần trở lại trạng thái bình thường, nơi này là Ngũ Độc quật, ta tên là Lý Thủy Đạo, còn đồng tham của ta là một con bích ngọc thiềm thừ.

Ọc ọc…

Ngay lúc ấy một con bích ngọc thiềm thừ có kích cỡ bằng nửa bàn tay, thân thể trong suốt như ngọc, nhanh nhẹ nhảy xuống bờ vai của hắn.

Nương theo một chút ánh sáng truyền đến từ phía cửa hang, Lý Thủy Đạo nhìn về phía con cóc trên vai mình.

Khỏi phải nói, nhìn nó rất là đáng yêu…

Hắn khẽ tập trung tinh thần lại rồi bình tĩnh bước về phía cửa hang.

“Có động tĩnh!”

“Rời khỏi, mau rời khỏi.”

Lý Thủy Đạo đi ra bên ngoài Ngũ Độc quật, lúc này, một đám tộc nhân Lý gia đã xếp hàng thành vòng tròn, đưa ánh mắt đầy khẩn trương nhìn về phía hắn, vẻ mặt đầy nghiêm túc và ngưng trọng.

Lý Thủy Lãng, Lý Thủy Đình, Lý Hạo Trạch và Lý Nhất Quân đều đứng ở ngoài cửa chờ đợi, xem ra thời gian hắn hôn mê là dài nhất.

Trên bờ vai của Lý Thủy Lãng lộ ra một con bò cạp thật lớn, trên cổ tay Lý Thủy Đình có một con độc xà nhỏ quấn quanh, trên cổ tay Lý Hạo Trạch có một con rết không ngừng bò lổm ngổm, trong lòng bàn tay của Lý Nhất Quân lại mơ mơ hồ hồ xuất hiện một con thằn lằn.

Lý Thủy Đạo nhìn lên bờ vai của mình, đồng tham của năm người bọn họ vừa vặn cấu thành trọn bộ ngũ độc.

“Mau tới đây.” Lý Thiên Lương hô lớn.

Lý Thủy Đạo vội vàng tiến lên, đứng cùng một chỗ với đám người Lý Thủy Lãng.

Sau đó, Lý Thiên Lương tuyên bố một đám tộc nhân mới tiến vào Ngũ Độc quật.

“Ta hôn mê bao lâu?” Lý Thủy Đạo theo bản năng hỏi.

“Chừng nửa canh giờ, chúng ta cũng vừa mới thức tỉnh thôi.”

Ước chừng hai canh giờ sau, tất cả tộc nhân đều nhận được đồng tham của mình.

Hai mươi ba tu sĩ Lý gia mười bốn tuổi đứng chung một chỗ, cùng đợi gia tộc đưa ra phán quyết cuối cùng.

Lại nói, Lý Thủy Đạo chính là huynh trưởng trong nhà, thuộc loại một nhà có huynh đệ thì phải bóc tách, phân chia, huynh trưởng nhập tông môn. Hơn nữa, đồng tham của hắn chính là con cóc, thiên phú thần thông yếu nhất, lại cộng thêm ngày thường hắn làm việc vô cùng kín kẽ, thanh danh không hiện, đương nhiên tộc trưởng sẽ trực tiếp gạch bỏ hắn ra khỏi danh sách những người được ở lại gia tộc.

Chương 13: Huynh Muội Phải Tách Ra!

“Lý Thủy Lãng, Lý Thủy Đạo, Lý Nhất Quân, Lý Nhất Thành, Lý Thủy Long, Lý Nhất Thanh, Lý Thủy Lân, Lý Hạo Đường, Lý Nhất Tín… Các ngươi theo lão phu lên núi, những người còn lại theo Lý Thiên Linh quay về gia tộc.” Tộc trưởng Lý Hải Mặc lớn tiếng tuyên bố một câu.

“Ca! Ta không muốn tách khỏi huynh đâu.” Trong mắt Lý Thủy Đình ngấn lệ, không nhịn được thổn thức nói.

Nàng đã mười bốn tuổi, nhưng thân hình vẫn xinh xắn lanh lợi như trước, chỉ có thể dùng hai từ thanh thuần để hình dung.

Mà Lý Thủy Lãng lại có vẻ càng thêm thành thục, vững vàng hơn một chút, gã vươn tay sờ đầu muội muội mình, khẽ cười nói: “Muội khóc cái gì? Trong gia tộc không có nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, hơn nữa, huynh trưởng chỉ đổi một nơi tu luyện thôi mà. Đừng khóc.”

“Ừm ừm, ca … ta đã biết rồi.” Lý Thủy Đình gật gật đầu nói.

Sau đó, Lý Hải Mặc mang theo mười mấy đệ tử bao gồm cả Lý Thủy Lãng, Lý Thủy Đạo bắt đầu đi dọc theo con đường nhỏ lên núi.

Những tộc nhân còn lại cũng nhanh chóng theo đường cũ quay về, Lý Thủy Đình lau đi hàng lệ trên mặt, cũng xoay người, chuẩn bị theo mọi người quay trở về nhà.

Huynh muội phải tách ra!

Có muội muội Lý Thủy Đình này là mối ràng buộc thân tình, dù Lý Thủy Lãng bước vào tông môn phải làm trâu làm ngựa cho người ta cũng phải cố mà chịu đựng.

Nhưng đương nhiên, đây mới chỉ là điểm khởi đầu, không nên có suy nghĩ bi quan như vậy, lỡ như Lý Thủy Lãng được sư phó yêu thích, khẳng định là đối phương sẽ không bắt gã phải làm việc, ngược lại còn truyền thụ y bát cho gã.

Lý Thủy Đạo: Vì sao ta lại nói là lỡ như nhỉ?

Bích ngọc thiềm thừ: Ọc ọc.

Lý Hải Mặc dẫn theo chúng tộc nhân đi thẳng một đường, xuyên qua núi rừng, dọc theo con đường nhỏ không ngừng hướng về phía trước, cuối cùng, trước lúc bầu trời tối đen, đã đến được Ngũ Độc môn Đăng Tiên đài.

Cái gọi là Đăng Tiên đài này chính là một mảng trạch viện rộng lớn.

“Các huynh đệ! Tất cả hãy giấu đồng tham của các ngươi đi, đừng để lộ ra bên ngoài.” Lý Hải Mặc lập tức mở miệng cảnh cáo.

Mọi người đều nhanh chóng thu đồng tham của mình vào bên trong ống tay áo.

Rất nhanh một tu sĩ mặt tròn đã mỉm cười bước lên nghênh đón nhóm tộc nhân của Lý gia: “Các vị đồng môn đừng quá e dè, ngại ngùng như vậy, đã tới Đăng Tiên đài rồi, các ngươi cũng trở thành đệ tử của Ngũ Độc môn chúng ta, lập tức sẽ có người đưa khoát y [1] hắc bào của bổn môn tới.”

[1] : khoát y hay còn gọi là Hwarot, là loại áo làm từ lụa tơ tằm, thêu nhiều hoa văn dát vàng. Loại áo này được công chúa hoặc con gái quan lại thời xưa mới được mặc. Hiểu nôm na là loại áo vô cùng rộng rãi.

“Hẳn là các vị cũng đói bụng rồi. Xin chờ một chút, chốc lát nữa ta sẽ cho người đưa một chút đồ ăn đến.”

“Đa tạ sư huynh.”

“Ha hả… Không cần đa lễ.”

Mọi người lần lượt tiến vào tiểu viện. Rất nhanh đã có người đưa tới mười hai kiện “Khoát y hắc bào” , chỉ cần mặc vào khoát y hắc bào, cũng tương đương với chuyện trở thành đệ tử chính thức của Ngũ Độc môn.

Đương nhiên Lý Thủy Đạo cũng mặc vào, bên trong bộ y phục này có rất nhiều dây thừng, để bất cứ loại hình thể nào cũng có thể mặc vừa được.

Bích ngọc thiềm thừ trực tiếp nhảy lên, chui vào bên trong ống tay áo rộng rãi của khoát y hắc bào, lập tức không còn bóng dáng.

Đồng tham của người khác cũng nhẹ nhành chui vào bên trong khoát y, không hề lộ ra ngoài.

Ngũ Độc môn.

Đăng Tiên đài cũng là tiểu viện tạm thời dùng để đón khách.

Lúc này mười mấy tộc nhân của Lý thị đang ngồi vây quanh cùng một chỗ, đống lửa trại ở giữa hừng hực cháy, chiếu rọi khuôn mặt của mỗi người.

Lúc này, tất cả mọi người đều đã đổi sang mặc hắc bào, tay áo vô cùng rộng rãi.

Thoạt nhìn, loại phục trang này giống hệt như những đệ tử Ngũ Độc môn phụ trách tiếp đãi bọn họ, không có bất cứ điểm gì khác nhau.

Lý Thủy Đạo có thể rõ ràng cảm nhận được, bích ngọc thiềm thừ có kích cỡ bằng bàn tay đang dán lên vị trí giữa thắt lưng và bụng của hắn, băng băng lạnh lạnh, trơn trơn nhẵn nhẵn…

Mọi người ngồi vây quanh cùng một chỗ ăn cơm chiều. Cơm chiều của bọn họ là bánh bột mì nhân thịt kèm với rượu ngon.

Trong lúc mọi người quây quần tại nơi này dùng cơm, Lý Hải Mặc khẽ ho một tiếng rồi cao giọng nói: “Các vị đệ tử, hiện tại, các ngươi đã thành công đạt được đồng tham. Đồng tham là thứ cần thiết để tu hành, cho nên các ngươi phải bảo vệ đồng tham cho thật tốt, đừng đánh mất đồng tham giống lão phu, khiến cho một thân tu vi không thể tiến thêm được nữa, chỉ có thể mắc kẹt tại Dung Linh trung kỳ này chờ chết già.”

“Tộc trưởng đại nhân, đồng tham đã đánh mất thì không thể thu một con khác sao?” Lý Thủy Lãng ôm quyền dò hỏi.

“Đương nhiên có thể thu một con khác, nhưng đồng tham của lão phu là một con hải ngư, nếu muốn thu một con đồng tham, nhất định phải tìm kiếm giống hải ngư tương tự như vậy. Hơn nữa, hải ngư không thể rời khỏi biển, trừ phi tu vi của lão phu đạt tới Nạp Hư cảnh, có thể nhét hải ngư vào bên trong tu di, nếu không, tuyệt đối không thể tùy ý đi lại trên đất liền.” Lý Hải Mặc giải thích.

Nghe xong lời giải thích như vậy, trong lòng mọi người hoặc ít hoặc nhiều cũng yên tâm hơn một chút.

Chương 14: Vì Sao Cần Phải Mặc Áo Rộng???

“Tuy đồng tham của các ngươi có thể tự mình đi bắt rắn trùng chuột kiến, nhưng nếu nó chỉ ăn mấy thứ này thì rất khó trưởng thành được. Muốn đồng tham trưởng thành phải ăn linh vật, ngược lại, chỉ ăn linh vật, đồng tham mới có thể trưởng thành. Đây là kiến thức trong Tu Tiên giới. Hơn nữa, chỉ khi đồng tham trưởng thành, tu vi của các ngươi mới có thể theo đó mà tăng lên…”

“Các ngươi đã tu luyện hai năm trong tu đường, sau khi đạt được đồng tham, bắt đầu chuyển qua tu luyện pháp môn, phải sớm biết rõ chuyện này. Để lão phu nói cho các ngươi nghe lại một lần, các ngươi đừng trách lão phu phiền phức nhé.” Lý Hải Mặc bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Chúng đệ tử đa tạ tộc trưởng đã dạy bảo.” Đám người Lý Thủy Lãng cùng lên tiếng đáp lại.

Trong mắt Lý Hải Mặc xẹt qua một tia ấm áp: “Được, vậy cẩn thận nghe ta nói đây, sau khi đạt được đồng tham, các ngươi đã không còn là phàm nhân nữa rồi, hiện giờ các ngươi đã là tu sĩ Thông Linh cảnh sơ kỳ, đồng tham sẽ từ từ thay đổi thể chất và khả năng cảm ứng thiên địa linh khí của các ngươi, nhiều nhất là sau năm năm, các ngươi có thể sở hữu pháp lực, tiến vào Thông Linh trung kỳ. Cho nên từ giờ trở đi, các ngươi phải tự mình nuôi nấng đồng tham, hơn nữa tài nguyên cần tiêu hao để nuôi nấng chúng đều cần tự các ngươi đi chuẩn bị.”

“Muốn đạt được tài nguyên tu luyện, các ngươi chỉ có hai con đường, hoặc là học được cách làm cho sư tôn nhà mình vui vẻ, từ đó đạt được sư tôn ban cho, hoặc là tham gia tông môn thí luyện, lấy mệnh đi liều mạng!”

“Phong cách làm việc của Ngũ Độc môn có chút tàn nhẫn, cho nên bất cứ lúc nào cũng có tông môn thí luyện tàn khốc, chỉ cần các ngươi báo danh là có thể tham gia, nhưng lão thúc xin khuyên các ngươi, tốt nhất là phải có được một chút thần thông nhất định, sau đó mới đi tham gia thí luyện, ít nhất là làm như vậy cơ hội sống sót sẽ lớn hơn.” Lý Hải Mặc dùng vẻ mặt ngưng trọng nhắc nhở chúng đệ tử.

“Xin tộc trưởng cứ yên tâm đi! Nhóm chúng ta nhất định sẽ cẩn thận chặt chẽ, tuyệt không tùy tiện làm việc.” Mọi người cùng đồng thanh nói.

“Các huynh đệ! Những điều tiếp theo lão phu nói mới là chuyện cần được ưu tiên hàng đầu. Nó liên quan đến chuyện các ngươi có thể sống sót sau khi bái nhập sư môn hay không, các ngươi cần phải nhớ lấy!” Vẻ mặt Lý Hải Mặc đầynghiêm túc nói.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều vểnh tai, vẻ mặt nghiêm trang lắng nghe.

Chỉ thấy Lý Hải Mặc vỗ vỗ y phục của Lý Thủy Lãng bên người, hỏi: “Đây là cái gì?”

Mọi người nhìn thoáng qua, lập tức trả lời: “Đây là phục sức của Ngũ Độc môn.”

“Vì sao phục sức của Ngũ Độc môn là loại áo rộng này?” Lý Hải Mặc lại hỏi.

Lý Thủy Lãng nói: “Để dễ dàng che giấu đồng tham.”

Lý Hải Mặc gật gật đầu, sau đó tiếp tục hỏi: “Vì sao cần phải giấu đồng tham vào trong y phục? Mà không phải để lộ ra bên ngoài.”

“Cái này… Chẳng lẽ bởi vì không lễ độ?”

“Hẳn là làm như vậy sẽ mang hiệu quả tập kích địch nhân bất ngờ.”

Mọi người đều đưa ra suy đoán của mình.

Vẻ mặt Lý Thủy Đạo đầy ngưng trọng gật gật đầu, hắn biết vì sao bọn họ lại lựa chọn loại áo rộng này, nhưng không tự cho là thông minh mà nói ra.

“Các ngươi đều đoán sai rồi!” Lý Hải Mặc nói: “Vừa rồi lão phu từng nói qua đồng tham cần cắn nuốt linh vật, mới có thể nhanh chóng trưởng thành, các ngươi còn nhớ hay không?”

“Đương nhiên là còn nhớ.”

“Tốt! Vậy lão phu nói cho các ngươi biết, cái gọi là linh vật kia vốn không phải là Tử Độc tán do các ngươi luyện chế, bởi vì ngũ độc cũng thuộc loại linh vật, hơn nữa nó còn là linh vật có hiệu quả tốt nhất.”

“Các ngươi cũng biết, giữa đám ngũ độc là linh vật tương hỗ với nhau, cho nên chúng nó có thể thôn phệ lẫn nhau. Con bò cạp ăn thằn lằn có thể tăng lên tu vi trên diện rộng, bởi vì ngũ hành thổ sinh kim; con rắn ăn con rết cũng có thể tăng lên tu vi, bởi vì ngũ hành mộc sinh hỏa; con rết ăn con cóc, bởi vì ngũ hành thủy sinh mộc… Dù thuộc tính không hợp, cắn nuốt trùng độc của đối phương cũng có thể làm cho tu vi tăng lên biên độ nhỏ, chẳng qua loại biên độ nhỏ tăng lên này, không đáng để sư huynh của các ngươi mạo hiểm giết các ngươi, cướp đi đồng tham của các ngươi thôi. Dù sao môn quy của Ngũ Độc môn cũng không phải để trang trí.”

“Nhưng nếu đồng tham của đại sư huynh các ngươi vừa vặn là kim hạt, mà hắn lại vừa vặn kẹt lại ở Thông Linh hậu kỳ không thể tăng lên, khi hắn biết đồng tham của ngươi chính là một con thằn lằn. Ngươi nói xem, ngươi không bị giết thì ai bị giết đây? Sau đó, hắn trăm phương nghìn kế cũng muốn xử lý ngươi, sau đó ăn luôn đồng tham của ngươi nhằm tăng lên tu vi cho chính mình, làm một lần hành động đột phá gông cùm xiềng xích!” Lý Hải Mặc cất giọng vô cùng bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một tia cảnh cáo.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều cảm thán Lý Hải Mặc trí tuệ sâu dày.

Mà cũng vì thế, bọn họ mới hiểu được vì sao tất cả các thành viên Ngũ Độc môn đều mặc loại áo rộng này, hơn nữa, ai ai cũng cất giấu đồng tham trong y phục. Đây là tự mình bảo vệ mình, vì phòng ngừa giữa các đồng môn sinh ra mâu thuẫn, gây nên mối họa giết chóc lẫn nhau.

Chương 15: Không Có Cơ Hội Cầu Xin Tha Thứ!!!

“Xin hỏi tộc trưởng đại nhân, nếu đồng tham thật sự bị tiết lộ, hơn nữa chúng ta còn bị đại sư huynh đồng môn bức bách, có thể dâng đồng tham ra lấy an toàn tánh mạng tạm thời hay không?” Lý Thủy Đạo nhẹ giọng hỏi.

“Ngươi làm như vậy, con đường ngươi đi cũng theo đó mà đoạn tuyệt.” Người còn lại lập tức bày ra vẻ mặt kinh ngạc nói.

Nhóm đồng tộc nghe thế, cũng lập tức lên tiếng, có người ném qua ánh mắt khinh thường, có người còn trực tiếp trào phúng: “Đúng vậy! Người ta vừa bức bách, ngươi đã dâng ra đồng tham, uất ức như thế, còn tu tiên cái gì nữa? Trở về làm ruộng còn có thể sống được lâu hơn một chút.”

“Đúng vậy, đúng vậy, sao lại không có lấy một chút huyết tính nào như thế?”

“Nếu thực sự có người làm như vậy, trở về nói cho chúng ta biết, tộc nhân Lý gia chúng ta liều mạng với ngươi!”

“Đúng! Không giết chết loại ác bá kia không được mà.” Trong khoảng thời gian ngắn, tình cảm quần chúng đầy kích động phẫn nộ, tộc nhân Lý gia đều lộ ra gương mặt dữ tợn, trong miệng hô đánh gọi giết.

Tới lúc này, Lý Thủy Đạo mới giật mình hiểu ra bản thân vừa hỏi một vấn đề ngốc nghếch. Hắn chính là tộc nhân của Lý gia, người thuộc gia tộc tu tiên, nếu người khác thật sự muốn lấy đồng tham của hắn nhất định sẽ giết người diệt khẩu, sao có thể thả cho hắn một con đường sống?

Căn bản là không có khả năng!

Bởi vậy, cầu xin tha thứ cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Lý Hải Mặc nhấc tay ra hiệu cho mọi người im lặng lại, sau đó cười khúc khích nói: “Tính cách co được dãn được của ngươi cũng không tồi, nhưng phải nhớ rằng một khi đồng tham hủy, con đường trước mắt cũng bị chặt đứt luôn…”

“Ngươi đừng nghĩ tới chuyện tìm thêm đồng tham. Đến tận lúc này, ngươi còn cho rằng chỉ cần là người, có thể một lần nữa bước vào Ngũ Độc quật sao?” .

“Ta nói cho ngươi biết, nếu ngay hiện giờ, ngươi lại đi Ngũ Độc quật thêm một lần nữa, lập tức sẽ bạo quật chết không có chỗ chôn. Mà hiện tại trên người ngươi chẳng có lấy một điểm pháp lực nào, càng không có lấy một chút thần thông đạo thuật nào, ngươi có bản lĩnh ra ngoài dã ngoại bắt giữ một con bích ngọc thiềm thừ cấp bậc yêu thú hay không?”

Lý Thủy Đạo lập tức ôm quyền nói: “Vãn bối biết sai rồi.”

“Các huynh đệ! Các ngươi phải nhớ lấy, tuyệt đối đừng dễ dàng bại lộ đồng tham của chính mình, trừ phi các ngươi đã trở thành cao thủ Địa Bảng, có được đủ lực lượng tự bảo vệ mình!”

“Nơi này không phải gia tộc, không ai có thể vô điều kiện mà đối xử tốt với các ngươi đâu, cho nên phải nhớ tâm tư kín kẽ hơn một chút, nhìn xa hơn một chút, làm như vậy mới có thể sống được lâu dài.”

“Cũng may khoát y hắc bào của Ngũ Độc này môn không chỉ rộng lớn, đủ để ẩn giấu trùng độc, còn có thể ngăn cách khí tức của trùng độc, chỉ cần các ngươi giấu đồng tham ở trong đó, người lòng mang địch ý căn bản không phân biệt được giống nòi của đồng tham trong tay các ngươi đâu.”

Hôm sau.

Một con bạch hạc cực lớn buông xuống Đăng Tiên đài. Ngay sau đó, một vị nam tử phong thần tuấn lãng từ trên lưng bạch hạc, bước dưới xuống dưới.

Người này đúng là đồ đệ đứng đầu của Ngũ Độc môn Kim Diện Lang Quân, Nhâm Ký Xuyên.

Mấy vị tu sĩ trên Đăng Tiên đài lập tức lao đến vây quanh đối phương.

“Đây là ngọc lệnh của sư tôn ta, người muốn ta đặc biệt đến chọn lựa hai đệ tử làm việc vặt.”

Mọi người lập tức tiếp nhận ngọc lệnh do Nhâm Ký Xuyên đưa tới rồi xem xét cẩn thận.

“Sư tôn ta đã tiêu hao hai trăm công huân cho chuyện này, trên ngọc phù có ghi chép rành mạch.” Nhâm Ký Xuyên nói.

Dựa theo môn quy, chỉ cần một trăm công huân là có thể mua được một đệ tử Thông Linh cảnh sơ kỳ, để cho hắn làm việc vặt cho mình.

“Hoá ra là người của Kim Diện Lang Quân, chúng ta thất lễ.” Một vị tu sĩ lớn tuổi hơn một chút vội vàng khom người nói.

“Lý gia vừa đưa tới mười mấy tu sĩ mới lên chức, bọn họ đều đang ở đằng sau.” Nhóm tu sĩ canh giữ Đăng Tiên đài lập tức báo cho Nhâm Ký Xuyên biết.

Nhâm Ký Xuyên nghe xong lập tức mừng rỡ nói: “Vậy đến hỏi bọn họ xem, trong đám người kia có ai biết chăm sóc linh thảo hay không đi.”

Rất nhanh, một tu sĩ mặt tròn đã tiến lên bẩm báo: “Các đệ tử Lý gia đều biết chăm sóc linh thảo, thậm chí còn biết luyện chế đan dược Thông Linh cảnh sơ kỳ.”

“Nhậm sư huynh, những người này đều là tu sĩ xuất thân từ gia tộc, căn bản không cần dạy dỗ nhiều, dùng rất tốt.”

“Vậy sao? Vậy ta sẽ theo ý các ngươi mà chọn lựa hai người vậy.” Nhâm Ký Xuyên đưa mắt nhìn danh sách, lập tức chọn lựa hai cái tên trước: “Lý Thủy Lãng, Lý Thủy Đạo, đi gọi hai người kia đến đây, cho ta xem thử.”

“Được!” Một đệ tử đang đứng bên cạnh lập tức lên tiếng trả lời rồi nhanh chóng bước đi.

Không bao lâu sau, người nọ đã mang về hai thiếu niên. Bọn họ đều mặc áo bào đen rộng, thoạt nhìn đã thấy mày kiếm mắt sáng, cực kỳ tuấn lãng.

Chương 16: Kim Diện Lang Quân!

Nhâm Ký Xuyên vừa lòng gật gật đầu: “Hai người các ngươi tên là gì?”

“Tại hạ Lý Thủy Lãng, ra mắt Nhậm tiền bối.” Một thiếu niên hơi cao hơn một chút tiến lên chắp tay nói.

Một người khác hơi gầy yếu hơn cũng đi theo hành lễ nói: “Tại hạ Lý Thủy Đạo.”

“Ừm.” Nhâm Ký Xuyên lại hỏi: “Các ngươi có biết nên làm như thế nào để chăm sóc Lạc Quỳ Thảo không?”

Lý Thủy Lãng nhướng mày, Lạc Quỳ Thảo, cái tên này gã còn chưa nghe nói qua, làm sao biết cách chăm sóc nó?

Lý Thủy Đạo lại trực tiếp đáp: “Lạc Quỳ Thảo thuộc tính âm hàn, cần gieo trồng ở nơi âm u ẩm ướt, thổ nhưỡng gieo trồng càng ẩm ướt âm lãnh càng có hiệu quả tốt, nếu lấy lá mục làm thổ nhưỡng, nuôi dưỡng càng thêm hiệu quả.”

“Ha ha ha ha… Không tồi, không tồi. Quả nhiên đệ tử do gia tộc Thần Mộc thành Lý gia dạy dỗ ra không giống bình thường! Cứ chọn hai người bọn họ đi.” Nhâm Ký Xuyên lập tức nở nụ cười, rồi không keo kiệt tán dương vài tiếng.

Tiếp theo, Lý Thủy Lãng cùng với Lý Thủy Đạo nhanh chóng đi theo Nhâm Ký Xuyên cùng bước lên một con hạc lớn.

Con hạc lớn nọ bay thẳng lên trời, giương cánh di chuyển trong một mảnh biển mây, nhanh chóng lướt qua.

Chỉ vẻn vẹn là một lúc sau, con hạc lớn đã hạ xuống một đỉnh núi.

Đây là một đỉnh núi rất yên tĩnh, thấp thoáng có thể nhìn thấy cây xanh chung quanh, linh khí nồng đậm. Phụ cận động phủ có bảy, tám tòa phòng ốc, mỗi một tòa phòng ốc đều được dựng độc lập, bày ra vẻ đặc sắc. Trước cửa mỗi căn đều có một chút hoa cỏ, tràn ngập sinh cơ.

Ở chính giữa có một mảnh linh điền trống trải, bên trong linh điền được gieo trồng các loại linh thảo, một vị nữ tu dáng người thướt tha đang ngồi trong đình viện bên ngoài linh điền, ẩm trà cùng một vị nam tử ngồi đối diện.

Bên cạnh phòng để củi còn có một vị nam tử mặc áo xám, đang dùng búa bổ củi. Người này không mặc “Khoát y hắc bào” của tu sĩ Ngũ Độc môn, cách ăn mặc giống hệt một phàm nhân.

Không khí cả động phủ làm cho người ta cảm thấy điềm tĩnh mà thoải mái, từ phía chân trời bắt đầu bốc lên một tầng sương mù, cùng với hương khí nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, khí tức tươi mát hợp lòng người.

Linh khí lượn lờ bên trong động phủ, mặt trời xuyên thấu tán lá, chiếu vào động phủ, chiếu rọi ra cảnh đẹp yên tĩnh mê người. Cảnh sắc nơi này xinh đẹp như vẽ, làm kẻ khác say mê.

“Nơi này đúng là như thi như họa nha!” Lý Thủy Lãng không nhịn được lập tức sợ hãi than.

“Sư tôn đang ẩm trà cùng Tần tiên tử bên trong linh dược viên, mời hai vị theo ta tới gặp sư tôn.” Nhâm Ký Xuyên tương đối khách khí nói.

“Đại sư huynh không cần đa lễ, có chuyện gì chỉ cần để ý sai phái chúng ta là được.” Lý Thủy Đạo ôm quyền nói.

Ba người nhanh chóng đi tới linh điền.

Phải biết rằng, linh điền bên trong Độc Long lĩnh vốn không gieo trồng lương thực, tất cả những gốc cây ngọn cỏ trong này đều là linh thảo.

Ở trong đình viện bên cạnh linh điền, một nam tử mặc kim bào, có thân hình cao lớn đang nói cười vui vẻ cùng một nữ tử da thịt trắng như tuyết.

“Người chính là sư phó của ta, Kim Diện Lang Quân, vị bên cạnh kia là sư nương Tần Ngọc Nga, các ngươi nhớ phải tôn trọng một chút.” Nhâm Ký Xuyên lập tức lên tiếng nhắc nhở.

“Hai người chúng ta có biết cấp bậc lễ nghĩa.” Lý Thủy Lãng nói.

Ba người từ từ đến gần.

“Sư tôn, ta đã mang đến người mà sư tôn muốn, hai người này đều biết cách nuôi dưỡng linh thảo.” Nhâm Ký Xuyên mang theo vẻ mặt tươi cười nói.

Lý Thủy Đạo, Lý Thủy Lãng lập tức chủ động tự giới thiệu.

“Lý Thủy Đạo, Lý Thủy Lãng, bái kiến sư tôn, sư nương.” Hai người đồng loạt quỳ xuống hành lễ, cấp bậc lễ nghĩa được bày ra tương đối tỉ mỉ, chu đáo.

Kim Diện Lang Quân nhìn kỹ hai người một lát, mới lộ ra vẻ mặt vừa lòng hỏi: “Các ngươi từ đâu tới đây?”

“Thần Mộc thành Lý gia.”

“Thần Mộc thành Lý gia, ta chưa từng nghe nói đến gia tộc tu tiên này?”

“Lý gia chúng ta mới đến Hắc sơn từ năm mươi năm trước.” Lý Thủy Đạo nói.

“Ra vậy… Khó trách ta lại không biết. Hai người các ngươi từng có kinh nghiệm trên phương diện này rồi?” Kim Diện Lang Quân dò hỏi.

Lý Thủy Lãng vừa định nói không có, nhưng bản thân nguyện ý đi theo sư tôn chăm chỉ học tập.

Không ngờ Lý Thủy Đạo ngày thường vốn không thích nói chuyện, lại tranh nói trước: “Khi chúng ta còn ở bên trong gia tộc đều đảm nhiệm vai trò nuôi dưỡng quản lý linh điền, cho nên rất có kinh nghiệm trong chuyện này.”

Lý Thủy Lãng: “…”

Kim Diện Lang Quân kia vừa nghe, gương mặt đã lộ ra vẻ cực kỳ mừng rỡ.

“Tốt! Vậy bổn tọa hỏi các ngươi vài câu, các ngươi có nhìn ra những linh thảo linh dược này không?”

“Chuyện này…” Lý Thủy Lãng lộ vẻ mặt khó xử.

Lý Thủy Đạo lại trực tiếp đứng dậy, lập tức đi vào bên trong linh điền, chỉ vào một bụi cỏ màu xanh lá với ngoại hình thấp bé, nói: “Đây là Lạc Quỳ Thảo, trên lá cây phủ đầy những lông nhọn li ti, một khi bị những sợi lông nhỏ này đâm rách làn da, lập tức sẽ làm cho ý thức hỗn loạn, thậm chí còn điên cuồng không khống chế được.”

Chương 17: Lão Phu Thật Sự Nhặt Được Bảo Rồi!!!

Tiếp theo, hắn lại đi hai bước, chỉ vào một loại thực vật dạng dây leo bên trên mọc ra những đóa hoa màu phấn hồng, nói: “Đây là Hồ Thứ Thảo, trên lá cây mọc ra rất nhiều gai nhọn, nếu không cẩn thận đụng vào, kể cả tu sĩ Thông Linh cảnh cũng trúng độc, cả người mỏi mệt, khí lực không còn.”

“Thứ có hương vị gay mũi này chính là Hạt Vĩ Thảo, nếu sinh sống bên cạnh loại độc thảo này thời gian dài, thân thể sẽ suy yếu, ngực nặng hụt hơi.” Lý Thủy Đạo nói xong, lại vội vàng lui về phía sau vài bước.

Tiếp theo, hắn đi đến bên cạnh một loại thực vật có dạng dương xỉ màu đỏ thẫm, thoáng suy tư một lát mới nói: “Đây là Ô Chỉ Thảo, bản thân nó không độc, nhưng nếu ngắt xuống dưới, lặng lẽ giữ lại mấy ngày, phía trên phiến lá sẽ sinh ra vài viên tròn đỏ như máu, đó là một loại kịch độc.”

“Đây là Phi Độc Hoa! Cương cường kịch độc, nhụy hoa màu vàng ở trung tâm đóa hoa tản ra độc khí, sẽ ăn mòn cảnh vật chung quanh, nuôi dưỡng thứ này tương đối khó khăn.”

“Đó là Chướng Chỉ Lan, mỗi ngày sẽ có một đoạn thời gian, nó phóng thích chướng khí. Khí này có tác dụng thôi miên rất mạnh, đủ khả năng làm người ta ngất đi hoặc là tiến vào trạng thái ngủ đông cao độ… Trong khi tu sĩ linh thực chăm sóc Chướng Chỉ Lan, nếu không cẩn thận trúng chướng khí, sẽ hôn mê ngã xuống phạm vi của Phi Độc Hoa, chỉ sợ nửa ngày sau máu thịt toàn thân đều có thể hủ hóa thành xương trắng.” Lý Thủy Đạo mang vẻ mặt ngưng trọng nói.

“Ha ha ha ha… quả nhiên ngươi không có nói dối, lão phu thật sự đã nhặt được bảo rồi.” Kim Diện Lang Quân cười to.

“Chúc mừng phu quân, chúc mừng phu quân, mừng phu quân tìm được nhân tài.” Tần Ngọc Nga đứng dậy, vẻ mặt cũng lộ ra ý mừng.

“Ngày sau, linh điền này sẽ giao cho hai người các ngươi quản lý, ngoại trừ quản lý linh điền, các ngươi không cần làm việc gì khác nữa, có chút nghi vấn trong tu luyện cứ đến hỏi đại sư huynh Nhâm Ký Xuyên của các ngươi là được.”

“Đa tạ sư tôn.”

“Ừm…” Kim Diện Lang Quân thoáng có chút trầm ngâm nói: “Linh điền vốn do Ngọc Nga phụ trách, bởi vậy có chuyện gì hai người các ngươi có thể tới tìm nàng hỏi thăm, chỉ cần các ngươi làm tốt, vi sư tất có ban thưởng.”

“Không dám! Chúng ta nguyện làm việc cho sư tôn, dù vượt lửa qua sông, dù máu chảy đầu rơi, cũng một mực chăm chỉ, tuyệt không có ý làm việc vì ban thưởng.” Hai người Lý Thủy Đạo cùng nhau nói.

Bên trong linh điền tại động phủ của Kim Diện Lang Quân.

Hai vị thiếu niên mặc khoát y hắc bào, đang cẩn thận tưới nước cho linh điền, những thứ được trồng trong này đều là linh thảo kịch độc, chỉ cần không chú ý một chút, chắc chắn sẽ gặp phải tử địa chết người.

“Lão đệ, làm như thế nào mà đệ hiểu được nhiều như vậy?” Lý Thủy Lãng hạ giọng dò hỏi.

“Thư đáo dụng thì phương hận thiểu [1], ai kêu bình thường huynh không chịu đọc sách?” Lý Thủy Đạo cũng nhỏ giọng trả lời.

[1] : đầy đủ là “Thư đáo dụng thì phương hận thiểu, sự phi kinh quá bất tri nan”, hai câu này có nghĩa là khi đến thời điểm muốn ứng dụng những điều mình từng học vào thực tế, mới hối hận vì đã đọc sách quá ít, và không tự mình trải qua sẽ không biết chuyện đó rất gian nan.

“Không phải bình thường đệ đều theo chúng ta cùng chơi đùa ư? Ta đã từng trông thấy đệ đọc sách bao giờ đâu?” Lý Thủy Lãng trừng lớn tròng mắt hỏi.

“Chuyện này…” Quãng thời gian Lý Thủy Đạo đọc sách chủ yếu là trong vòng mười năm từ lúc hai tuổi đến khi mười hai tuổi. Ở thời điểm ấy, hắn đều vùi đầu vào học tập trong Tàng Thư các, đọc hết toàn bộ những cuốn sách linh tinh được chất đầy trong lầu một của Lý gia.

Về phần đạo pháp tu luyện của Bích Hải môn và Ngũ Độc môn, hắn cũng muốn đọc nhưng không tài nào trông thấy được, bởi vì bí điển tu luyện đều được giấu tại lầu hai của Tàng Thư các, có trưởng lão của gia tộc canh giữ. Hắn chỉ là một hài tử mới đến tiểu học đương nhiên là không có tư cách đi lên.

Về phần hai năm ở tu đường, chuyện Lý Thủy Đạo làm chủ yếu chính là tự hỏi, sau đó dùng mười vạn chữ Hán, cộng thêm hai năm thời gian để miệt mài đúc kết mười năm bản thân vùi đầu vào học tập, từ đó hiểu biết thấu triệt toàn bộ những kiến thức kia, đạt đến cảnh giới thống nhất giữa nhận thức và hành động.

Cho nên Lý Thủy Lãng vốn là bạn học của hắn hai năm, nhưng hoàn toàn không nhìn thấu được nội tình sâu cạn của Lý Thủy Đạo, cứ cho rằng hắn chỉ là một đứa hài đồng chơi cùng bọn họ, nhưng lại thích im lặng ít lời như hũ nút [2].

[2] : ví với những lời nói hay việc làm rất khó hiểu, khó đoán, thường làm người ta phát bực.

Trong khi hai vị thiếu niên đang bận rộn trong linh điền, thì Tần Ngọc Nga lại tĩnh toạ bên trong đình viện gần đó, hai bên người nàng, một trái một phải đều có một thị nữ chừng mười bảy, mười tám tuổi, đứng hầu.

Trên người Tần Ngọc Nga có một luồng năng lượng màu lục nhạt không ngừng quấn quanh, bao vây cả thân thể nàng vào trong đó.

Luồng năng lượng này bắt nguồn từ chính cơ thể của Tần Ngọc Nga, sau đó dũng mãnh phun ra bên ngoài.

Đó chính là pháp lực!

Thứ chỉ Thông Linh cảnh trung kỳ trở lên mới có.

Chương 18: Vương Thiên Kiêu Và Vương Thiên Khôn!

Phải biết rằng từ sau khi phàm nhân đạt được đồng tham, bọn họ cũng được coi là tu sĩ, và trực tiếp đạp tới Thông Linh cảnh sơ kỳ rồi.

Tiếp đó, theo thời gian thay đổi, tu sĩ có thể cảm ứng thiên địa linh khí, rồi hình thành nên pháp lực ở trong cơ thể.

Hoàn thành được bước này sẽ tiến lên Thông Linh cảnh trung kỳ.

Sau khi nắm giữ được pháp lực, bắt đầu tu luyện thật nhiều đạo pháp cấp một, khiến cho khí tức trên người tiến thêm một bước mạnh mẽ, mới là Thông Linh cảnh hậu kỳ.

Chờ đến thời điểm tu sĩ đột phá gông cùm xiềng xích đạt tới Dung Linh cảnh, như vậy, đạo pháp mà tu sĩ tu luyện có thể dung hợp cùng thần thông của đồng tham, và khi ấy, cả đạo pháp của tu sĩ lần thần thông của đồng tham đều gia tăng uy lực lên gấp bội.

Nội dung tu luyện của Thông Linh cảnh sơ kỳ chính là nuôi nấng đồng tham, mà đó cũng là nội dung trọng điểm mà mấy người bọn họ được học tập trong hai năm tại tu đường.

Về con đường tu luyện sau khi có được pháp lực, lại chỉ nhắc tới vô cùng sơ lược, mơ hồ, suy cho cùng, khi không có pháp lực có nói kỹ càng tỉ mỉ hơn nữa cũng vô dụng.

Hai vị thiếu niên đi tới bên cạnh Tần Ngọc Nga, cung kính hành lễ nói: “Sư mẫu, linh điền đã tưới xong.”

Tần Ngọc Nga giương đôi mắt, nhìn về phía hai vị thiếu niên nói: “Các ngươi làm tốt lắm, Lục Kỳ Nhi ngươi dẫn hai người bọn họ đi làm quen với nơi này một chút đi.”

“Tuân mệnh phu nhân.” Thị nữ tên là Lục Kỳ nói.

“Cám ơn sư mẫu, đa tạ Lục sư tỷ.” Hai vị thiếu niên vô cùng cung kính nói lời cảm tạ, cấp bậc lễ nghĩa đều giữ vẹn toàn, không chút sơ sảy.

Lục Kỳ Nhi đi ở phía trước, nàng cũng mặc áo rộng, chẳng qua màu sắc của áo này không phải là màu đen, mà dùng màu xanh lá làm chủ, tà váy rộng lớn, màu sắc tươi đẹp, hoa văn đa dạng, chất liệu tinh mỹ.

Lục Kỳ Nhi dẫn theo hai người Lý Thủy Đạo đi vào phòng để củi, bên trong có một nam tử áo xám đang ra sức chẻ củi.

“Nơi này là phòng để củi, hắn tên là Vương Thiên Kiêu, đến sớm hơn các ngươi hai năm. Hắn cùng Vương Thiên Khôn ở phòng bếp đều là những người phụ trách xử lý mấy việc vặt vãnh trong động phủ. Công việc ngày thường chính là bổ củi, quét dọn, giặt y phục, nấu cơm. Nếu có chuyện gì, các ngươi cứ việc phân phó hai người bọn họ đi làm là được.” Lục Kỳ Nhi tùy ý nói.

“Không dám, không dám…”

“Chào Vương sư huynh.” Lý Thủy Đạo và Lý Thủy Lãng đồng thời hành lễ.

“Hừ!” Vương Thiên Kiêu hừ lạnh một tiếng, vẫn tiếp tục bổ củi, giống như tất cả mọi người đều nợ gã linh tệ vậy.

“Họ Vương, sư đệ mới tới chào hỏi ngươi, ngươi đừng có không biết tốt xấu.” Lục Kỳ Nhi chua ngoa mắng chửi.

Nghe được lời nói của Lục Kỳ Nhi, rốt cuộc Vương Thiên Kiêu cũng ngừng động tác trên tay, gã ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Lục Kỳ Nhi, trong mắt có phẫn nộ, có thống khổ, có giãy giụa, cũng có tuyệt vọng.

“Hai vị sư đệ, ngày sau có việc vặt gì cần làm, cứ đến phân phó Vương mỗ.” Vương Thiên Kiêu đã phải chịu thua nói.

“Phu nhân lại ra kim trấp, lát nữa ngươi nhớ mang cái bô của nàng đi cọ sạch sẽ.” Lục Kỳ Nhi lại phân phó.

“Tiểu nhân biết rồi.” Vương Thiên Kiêu cung kính trả lời.

“Còn nữa, lúc đun nước buổi sáng nhớ phải dùng nồi lớn cọ sạch một lần nữa.” Lục Kỳ Nhi nói tiếp.

“Đã biết.” Vương Thiên Kiêu vẫn cung kính mà đáp lời như trước.

“Ừm, thế mới đúng.” Lục Kỳ Nhi vừa lòng gật gật đầu, sau đó lại dẫn hai người Lý Thủy Đạo rời khỏi phòng để củi, chầm chập đi về phía nhà bếp.

Người phụ trách nấu cơm làm việc vặt trong nhà bếp tên là Vương Thiên Khôn. Tuy Vương Thiên Khôn này phải đảm nhiệm công việc nấu nướng trong phòng bếp, nhưng đối phương lại mặc áo bào đen rộng giống hai người Lý Thủy Đạo.

Bởi vậy hắn thầm suy đoán rằng, hẳn là đồng tham của Vương Thiên Khôn vẫn còn, về phần Vương Thiên Kiêu kia, rất có khả năng là đồng tham của gã mất rồi.

Rõ ràng là ở trước mặt Vương Thiên Khôn, thái độ của Lục Kỳ Nhi đã trở nên khách khí hơn Vương Thiên Kiêu kia một chút, nhưng trong nội dung nàng nói chuyện, ngay cả Lý Thủy Lãng cũng có thể nhận ra, địa vị của bọn họ cao hơn Vương Thiên Khôn này không ít.

Sau đó, Lục Kỳ Nhi lại dẫn hai người đi tới chỗ ở của bọn họ. Đó là một gian nhà nhỏ, rộng chừng hai mươi mấy m², hoàn cảnh xanh mát, tương đối riêng biệt, kín đáo.

“Chúng ta quét dọn một chút đi.” Lý Thủy Đạo bắt đầu quét dọn phòng, trải đệm chăn.

“Cái kia…” Lý Thủy Lãng cứ ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

“Huynh muốn hỏi cái gì?”

Lý Thủy Lãng lập tức ghé sát miệng đến bên tai Lý Thủy Đạo hạ giọng thì thầm: “Một mảnh vườn linh thảo lớn như vậy đều quy về hai chúng ta cai quản, sợ là có thiếu một mảnh lá cây cũng không ai phát hiện ra đâu….”

Chương 19: Tuyệt Đối Không Thể Phạm Sai Lầm!

Nghe vậy, Lý Thủy Đạo khẽ nhíu mày, sau đó dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thủy Lãng huynh! Từ nhỏ, chúng ta đã được dạy về lễ nghi liêm sỉ, làm sao có thể đi ăn cắp được? Huynh nên nhớ chúng ta là tộc nhân Lý gia, tuyệt đối không được làm ra chuyện sỉ nhục gia môn. Ta biết huynh chỉ muốn mau chóng nuôi nấng đồng tham, tăng lên tu vi của đồng tham, rồi nhanh nhanh đạt tới Thông Linh cảnh trung kỳ. Thế nhưng muốn làm thế nào cũng phải đi theo con chính đạo, chỉ cần chúng ta làm tốt, ta tin tưởng sư tôn nhất định sẽ ban thưởng cho chúng ta. Những linh dược kia đều là đồ của sư tôn, chúng ta tuyệt đối không được đụng vào!”

Lý Thủy Lãng: “…”

“Ta tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện phản bội sư tôn, cho nên việc này, huynh không cần phải nói nữa. Ta cũng khuyên huynh đừng có làm như vậy, kể cả giữ trong đầu cũng tuyệt đối không được suy nghĩ loại chuyện như thế!” Lý Thủy Đạo lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc mà cảnh cáo đối phương.

Trên thực tế, Lý Thủy Đạo nói như vậy cũng không phải đang diễn trò cho người khác xem, hắn thực sự muốn cảnh cáo Lý Thủy Lãng, bởi vì nếu gã mà tùy tiện hành động, khẳng định sẽ gây nên hỗn loạn.

Phải biết rằng, linh thảo bị hái, kể cả khi đối phương chỉ lặng yên ngắt lấy một mảnh lá cây thôi, cũng có khả năng bị người khác nhìn ra manh mối.

Linh thảo bị hái xuống một mảnh lá cây, chẳng lẽ không có dấu vết phá hoại?

Chỉ cần nhìn kỹ nhất định có thể phát hiện ra manh mối.

Hơn nữa, theo hắn thầm suy đoán, nữ nhân Tần Ngọc Nga kia vẫn đang âm thầm giám sát bọn họ, bởi vậy ở thời điểm hiện tại, bọn họ tuyệt đối không thể tùy tiện làm việc, tuyệt đối không thể coi thường thủ đoạn của tu tiên giả.

“Ta… Ta đã biết rồi.” Lý Thủy Lãng gật gật đầu nói.

“Thủy Lãng huynh, nhất định phải đặt vinh dự của gia tộc lên vị trí thứ nhất, chúng ta tuyệt đối không thể phạm sai lầm được.” Lý Thủy Đạo tiếp tục tận tình khuyên bảo.

“Ừm…” Lý Thủy Lãng gật gật đầu, nhưng cũng không biết gã có thật sự nghe lọt tai hay không.

Lại nói, chỉ khi tu sĩ tu luyện đến cấp hai Dung Linh cảnh mới có thể ích cốc, còn tu sĩ cấp một mỗi ngày vẫn cần ăn ba bữa cơm, ăn ngũ cốc hoa màu, đương nhiên là phải đại tiện.

Cái bô mà sư mẫu Tần Ngọc Nga đã dùng, vừa được hai nha hoàn đề vào nhà xí.

Phải biết rằng, sau khi cái bô được Tần Ngọc Nga sử dụng, đều phải mang đi cọ rửa thật sạch sẽ, hơn nữa, cọ rửa thôi chưa đủ, còn phải làm cho cái bô kia có lưu lại mùi hương thơm ngát.

Và đương nhiên khi một người muốn có cuộc sống phẩm chất cao, thì cần phải có người khác đến làm việc.

Lúc này, Vương Thiên Kiêu đang mang theo vẻ mặt đắng chát như bản thân bị bóc lột thậm tệ mà cừu hận vô biên, từ trong nhà vệ sinh, mang cái bô ra, trực tiếp đụng phải Lý Thủy Đạo.

Lý Thủy Đạo cười nói: “Sư huynh vất vả rồi, để ta làm chuyện này cho.”

Vương Thiên Kiêu cau mày nói: “Lục cô nương phân phó ta đến làm, nếu ta lại chuyển cho ngươi đi làm, thực sự không quá thích hợp.”

“Ta là sư đệ của ngươi, làm gì phải khách khí như thế? Nói nữa, ta phụ trách bón phân cho linh điền, kim thủy này rất thích hợp.”

“Được rồi, vậy đa tạ.” Vương Thiên Kiêu vốn không muốn làm loại chuyện cọ rửa bô này, hiện giờ có người muốn giúp gã làm, gã cầu còn không được, chỉ chối từ lấy lệ vài câu đã nhanh chóng đưa “gánh nặng” trên tay cho Lý Thủy Đạo rồi.

Lý Thủy Đạo cầm cái bô nọ bằng một tay, một tay khác cầm theo cái gáo lập tức đi vào linh điền.

Bên trong linh điền đều gieo trồng những loại độc thảo cực kỳ lợi hại, lấy mạng người như chơi, Vương Thiên Kiêu cũng biết điều này, bởi vậy chỉ dám đứng ở bên ngoài linh điền chờ đợi.

“Làm công việc này không chỉ phải đi đổ bô, còn phải dùng nước cọ rửa sạch sẽ, sau khi cọ rửa xong, lại phải xịt nước hoa vào, để lần sau khi phu nhân sử dụng, nàng cũng có thể ngửi được mùi hương thơm ngát. Sau khi ngươi bón phân xong, nhớ mang cái bô sạch sẽ vào phòng để củi, tại đó, ít nhất cũng phải súc rửa ba lần, trong trong ngoài ngoài đều phải cọ sạch sẽ.” Vương Thiên Kiêu còn lo lắng dặn dò.

Lý Thủy Đạo đang bận rộn bón phân cũng lập tức chuyển hướng đề tài hỏi: “Vương sư huynh, vì sao ngươi lại không mặc áo bào đen rộng như chúng ta?”

Lời vừa nói ra, đã chọc thẳng vào nỗi đau của Vương Thiên Kiêu.

Sắc mặt gã ửng đỏ, nhẹ giọng ho khan hai tiếng, mới giải thích: “Tại hạ quen mặc áo sợi đay, thứ này càng dễ giặt giũ hơn.”

“Sợ rằng Vương sư huynh đã đánh mất đồng tham rồi.” Lý Thủy Đạo ngừng bón phân, lập tức ngẩng đầu, hai mắt như đao nhìn về phía đối phương, trực tiếp hỏi.

Vương Thiên Kiêu nghe vậy, trong lòng kinh hãi, “Ngươi! Làm sao mà ngươi biết được? Là Lục Kỳ Nhi kia nói cho ngươi sao?”

Đương nhiên không ai nói cho Lý Thủy Đạo biết cả, hắn chỉ suy đoán mà thôi. Vừa biết được suy đoán của mình là chính xác, hắn lại tiếp tục hỏi: “Ngươi đánh mất nó như thế nào?”

Chương 20: Bí Mật!

“Buổi tối ta thả nó đi ăn muỗi, kết quả là một đi không trở lại.”

“Ngươi không ở bên cạnh quan sát nó sao?” Lý Thủy Đạo dò hỏi.

“Đương nhiên là có nhìn thấy, nó chính là mệnh căn tu luyện của ta cơ mà. Nhưng lúc ấy, ta cũng không biết vì sao lại tự dưng hôn mê bất tỉnh, là có người hạ độc thủ với ta nhưng ta không biết là ai làm.”

Lý Thủy Đạo cười cười, tiếp tục hỏi: “Muốn biết là ai động thủ không khó, đồng tham của Vương sư huynh là con gì?”

“Con cóc.”

Con cóc sao?

Vẻ mặt Lý Thủy Đạo lập tức trở nên ngưng trọng, đồng tham của hắn cũng là con cóc.

Ngũ hành thủy sinh mộc.

Mộc độc đối ứng với con rết, thủy độc đối ứng với con cóc.

Như vậy, đồng tham của người ra tay phải là con rết.

Là đại sư huynh Nhâm Ký Xuyên hay là sư mẫu Tần Ngọc Nga đây?

“Đúng là đáng tiếc, chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?” Lý Thủy Đạo tiếp tục hỏi.

“Hai năm trước.”

“À… Vậy hai năm trước, trong nhóm đệ tử của sư tôn có ai bỗng nhiên đột phá hay không?” Lý Thủy Đạo tiếp tục dò hỏi.

“Ta không biết.” Vương Thiên Kiêu lắc lắc đầu nói.

“Ừm… Vương sư huynh, ta đổ xong kim trấp rồi, trả bô lại cho ngươi đó.” Lý Thủy Đạo nhanh chóng đưa cái thùng trên tay cho Vương Thiên Kiêu.

Vương Thiên Kiêu: “…”

“Ách… Ngươi không cọ nó sao?”

“Ta có nói mình sẽ cọ cái bô đấy đâu, ta chỉ muốn bón phân thôi.”

Vương Thiên Kiêu: “…”

Chờ đến khi Lý Thủy Đạo quay về chỗ ở, lại nhìn thấy Lý Thủy Lãng đang ngồi xổm phía trước một cái vại đá lớn, dùng ngón tay không ngừng khua khua khoắng khoắng…

Bên trong cái vại đá lớn kia mọc đầy rêu xanh, vốn dĩ không hề có nước, nhưng hiện giờ đã bị đổ đầy nước vào.

Vại đá được đổ đầy nước đương nhiên sẽ sinh ra ruồi muỗi, mấy con côn trùng nhỏ này có thể dùng làm thức ăn cho đồng tham.

Lý Thủy Đạo ghé sát vào nhìn, lập tức bắt lên một con ốc sên, con ốc sên nhỏ nọ vừa vặn rơi vào cổ tay áo, đã bị một cái kìm sắt, cắp đi.

Lý Thủy Đạo: “Huynh đang làm cái gì vậy?”

“Đã vài ngày rồi đồng tham của ta chưa được ăn cái gì, ta muốn cho nó ăn.” Lý Thủy Lãng giải thích.

“Đồng tham chính là yêu trùng cấp một, dù mấy tháng không ăn không uống, chúng nó cũng sẽ không chết. Mấy con ốc sên bình thường này chẳng có một chút dinh dưỡng nào cả, huynh cho nó ăn nhiều như vậy, không sợ nó sẽ đại tiện đầy trong ống tay áo của huynh sao?” Lý Thủy Đạo nhỏ giọng hỏi.

“Thế còn tốt hơn là đói chết.”

“Vậy tùy huynh thôi, nhưng mà huynh cho nó ăn côn trùng cũng phải cẩn thận chú ý một chút nhé. Huynh có biết lúc trước Vương Thiên Kiêu kia từng thả con cóc của mình ra ngoài ăn muỗi, kết quả là hắn bị người ta đánh ngất rồi cướp mất đồng tham đó.” Lý Thủy Đạo hạ giọng nói.

“Con cóc? Nói vậy chẳng phải đệ cũng rất nguy hiểm hay sao?” Lý Thủy Lãng kinh hoàng nói.

“Đúng vậy, con thằn lằn của ta cũng rất nguy hiểm.” Lý Thủy Đạo bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nói.

“Thằn lằn?”

“Ừm, thằn lằn… Chúng ta chính là đồng tộc, cho nên bí mật này, huynh tuyệt đối không thể nói ra ngoài đâu.” Lý Thủy Đạo lại nhấn mạnh thêm.

Tròng mắt Lý Thủy Lãng vừa chuyển, lập tức phản ứng lại, rồi gật đầu thật mạnh nói: “Ta hiểu rồi.”

Lý Thủy Đạo gật gật đầu, hết thảy đều không nói thêm gì nữa.

Mấy ngày kế tiếp đều gió êm sóng lặng, hai huynh đệ Lý gia thành thành thật thật, giữ đúng khuôn phép, im lặng dung nhập vào cuộc sống bên trong động phủ của Kim Diện Lang Quân.

Trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ đều không hề gặp lại Kim Diện Lang Quân và đại sư huynh Nhâm Ký Xuyên, ngày thường cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng của năm người bao gồm sư mẫu Tần Ngọc Nga, đại nha hoàn Tương Tuyết, nhị nha hoàn Lục Kỳ Nhi, Vương Thiên Kiêu ở phòng để củi và Vương Thiên Khôn ở phòng bếp mà thôi.

Cứ như vậy, hai người Lý Thủy Đạo, Lý Thủy Lãng chuyên tâm phụ trách linh điền, đồng thời cũng không buông lỏng quá trình tu luyện.

Ở tu đường hai năm, Lý Thiên Lương đã sớm chỉ dạy cho nhóm tộc nhân Lý gia bọn họ về quá trình tu luyện sau khi đạt được đồng tham rồi.

Mỗi ngày, bọn họ chỉ cần tĩnh toạ chừng nửa canh giờ, dùng một môn tâm pháp cảm ứng đồng tham cực kỳ đơn giản, thúc đẩy cho đồng tham mau chóng sinh ra các loại thần thông.

Đó là quá trình tu luyện của Thông Linh cảnh sơ kỳ. Bọn họ sẽ duy trì quá trình tu luyện như vậy cho đến khi ở bên trong kinh mạch diễn sinh ra pháp lực, là đạt tới Thông Linh cảnh trung kỳ.

Ước chừng non nửa tháng sau… Lý Thủy Lãng quan sát thứ gì đó trên đầu ngón trỏ của mình, vẻ mặt đầy mừng rỡ.

“Ta luyện ra rồi, rốt cuộc ta cũng luyện ra rồi!” Gã hưng phấn chạy về phía Lý Thủy Đạo cho hắn xem thành quả tu luyện nửa tháng qua của mình.

Chỉ thấy ở phía trên đầu ngón tay của gã, có một giọt mồ hôi trong suốt long lanh, nhưng trên thực tế, thứ này vốn không phải mồ hôi, mà là độc dịch.

Trải qua non nửa nguyệt tu luyện, rốt cuộc Lý Thủy Lãng đã thành công đạt được môn bản mạng thần thông thứ nhất: Hạt độc.

Ngày sau, chỉ cần gã quét đầu ngón tay của mình xuống cũng có thể hạ độc người ta.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
!! Đạo hữu " Thiên Có Khuyết - Người Có Tâm " - Đạo Hữu - !!(Đi đường có sao không ướt giầy) Tụn mình luôn có gắng phục hồi liên tục cho vị đồng đạo, cùng toàn thể anh em :)Mong đạo hữu dừng chân bản fix này 90% sẽ không bị sập đậu ạ :)Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix toàn bộ nhé :!Các bộ truyện đang giải nén 1 tập chỉ có 7 giây .. 1 bộ trung bình 15p thui anh em ^^!Một Lần xin lỗi chư vị cùng toàn thể anh em vì sự cố bất ngờ đêm qua :)
https://audiosite.net
Thật xin lỗi mọi người do sơ suất của CTV...!!Mình đã liên hệ lưu trữ đám mây :)họ đang khôi phục giúp tụn mình :)Trong quá trinh các bạn thấy bộ truyện nào có tập nghe được có tập thì không play được không phải lỗi mà đang quá trình backup lại đó ạ :(Thật xin lỗi mọi người, mong chư vị đại xá :)
https://audiosite.net
haizzz...!
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
em có biết gì đâu em vừa ăn cơm lên thấy thế mà ???team đi anh check máy tính em có vấn đề gì vây??
https://audiosite.net
Hà Thu Đây là lần thứ 2 em xóa file của anh rồi đó...!Haizzz...! nghe điện thoại dùng anh cái coi??File của anh em đâu hết rồi?????Pó tay ...:(:(:(:(
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Ngại quá ..bộ gốc truyện mình lỡ tay xóa mất rùi :(. Để mình up lại bản trên kênh của mình vậy
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Đã fix lại nhé bạn các bạn để ý truyện nào được upload hay fix lại ở trang chủ nhé. ^^!Hoặc nghe thăm trên các kênh trên yotube của mình nhé :P
https://audiosite.net
Vòng Đức tuấn 2 ngày trước
Văn minh vạn giới lĩnh trụ nghệ ko đc
https://audiosite.net
Mr. Minh Tý 2 ngày trước
Cảm ơn hội trưởng Đúng rồi đó ạ )). đợi trước nghe thoáng qua youtube mà không tìm được tên truyện là, họ cũng không ghi tên tác giả , chỉ nhớ loáng thoáng nội dung vậy mà Hội Trưởng cũng tìm được :Vghê ghớm thật :^^
https://audiosite.net
Khụ khụ bạn minh tý ? khó mình quá không nói tên truyện không có tác giả chỉ ? chương thì mình đi về đâu tìm cho bạn ^^!Nhưng...99.9% là bộ truyện này bạn nhé ^^!Cảm ơn bạn đã nghé thăm website ^^!Chúc bạn hôm này gặp nhiều may mắn nhé!Thân Ái :)
https://audiosite.net
CTV : Hóng Hớt 2 ngày trước
Đại ca thật biết...về thể loại truyện đêm khuya tâm lý xã hội thì giọng đọc thu huệ là nhất đó anh