1. Home
  2. Truyện Tà Tu
  3. [Dịch] Độc Tu
  4. Tập 1: Lý Thị – Hắc Sơn (c1-c10)

[Dịch] Độc Tu

Tập 1: Lý Thị – Hắc Sơn (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Lý Thị!

Hắc sơn.

Thần Mộc thành.

Trong thành có một tu tiên đại tộc tên là Lý thị.

Khác biệt với những tu tiên gia tộc khác ở Hắc sơn, khoảng năm mươi năm trước, Lý thị này đã từ Tiên Đào loan vùng duyên hải chuyển nhà đến đây.

Tuy Lý thị gia tộc đã nhập gia tùy tục nhưng vẫn giữ lại rất nhiều tộc quy gia tộc từng có ở vùng duyên hải trước kia. Đó là trong tộc xây dựng từ đường, học đường, tu đường.

Hài tử mới được sinh ra của Lý thị gia tộc đều có thể bước vào ấu học đường, nhóm tức phụ của Lý gia sẽ cùng nhau chăm sóc chúng ở bên trong ấu học đường này.

Đợi cho đến khi hài tử được sáu tuổi, chúng sẽ chuyển sang tiểu học đường.

Tiểu học đường chỉ dạy chúng học văn biết chữ chứ không tiếp xúc với tu luyện.

Nhóm hài tử này cần phải hiểu biết toàn bộ tình hình chung của cả Thiên Nguyên tu tiên đại lục, tiếp đó là ghi nhớ kỹ càng tỉ mỉ lịch sử của Lý thị gia tộc, lại am hiểu tường tận phong thổ [1] của Ngũ Độc môn Hắc sơn. Nhưng nội dung quan trọng nhất mà chúng cần phải học được lại là truyền thụ cấp bậc lễ nghĩa.

[1] : tục lệ, lề thói, đặc sắc, khí hậu từng vùng.

Điểm cốt lõi của cấp bậc lễ nghĩa chính là: Tôn sư trọng đạo, kính sợ cường giả.

Đợi cho đến năm nhóm hài tử tròn mười hai tuổi, chúng có thể bước vào tu đường, mở ra con đường tu luyện.

Một ngày này…

Hơn hai mươi hài tử vừa tròn mười hai đang ngồi nghiêm chỉnh phía trên bồ đoàn trong một gian phòng của tu đường.

Phía sau hơn hai mươi hài tử này có treo ba bức tranh thuỷ mặc.

Trưởng lão Lý thị là Lý Thiên Lương đang chậm rãi đi vào trong đường. Ông ta đưa mắt nhìn quanh một vòng khắp đại đường, thoáng dừng lại trên hơn hai mươi gương mặt non nớt nhưng tràn ngập tinh thần phấn chấn bên trong.

Khung cảnh này không khỏi làm gương mặt nghiêm túc kia cũng phải lộ ra một nụ cười.

Bọn chúng đều là hi vọng của gia tộc.

Vốn dĩ năm mươi năm trước, Lý thị gia tộc bọn họ đã gần đến bờ vực bị diệt môn rồi, cững nhờ tộc trưởng Lý Hải Mặc quyết định thật nhanh, rồi dứt khoát dẫn dắt tộc nhân từ bỏ hết thảy mọi thứ ở vùng duyên hải, dời đến Hắc sơn, lại thuận lợi gia nhập vào Ngũ Độc môn, lúc này mới bảo toàn được huyết mạch của Lý thị gia tộc, mới có thể tiếp tục kéo dài truyền thừa tại Tu Tiên giới này.

“Bổn tọa thuộc hàng chữ Thiên, tên là Lý Thiên Lương, về sau, các ngươi có thể gọi ta là Thiên Lương trưởng lão hoặc là Thiên Lương đại phu.” Lý Thiên Lương tự giới thiệu.

“Kính chào đại phu.” Chúng đệ tử cùng đồng thanh nói.

“Ừm… từ hôm nay, lão phu sẽ dạy bí thuật tu tiên cho các ngươi. Được rồi bắt đầu từ ngươi, tự giới thiệu mình đi.” Lý Thiên Lương nói xong liền chỉ về phía hài tử đang ngồi vị trí đầu tiên bên tay phải.

Chỉ thấy một hài tử mặc áo trắng sạch sẽ đứng lên, ôm quyền nói: “Đệ tử Lý Thủy Lãng, phụ thân thuộc hàng chữ Hạo, Lý Hạo Vân.”

“Đệ tử Lý Thủy Đình, phụ thân Lý Hạo Vân.” Nữ đệ tử thứ hai đứng lên.

Lý Thiên Lương mỉm cười gật đầu, Lý Hạo Vân lại sinh ra một đôi long phượng thai, đúng là không tồi.

“Đệ tử Lý Thủy Đạo, phụ thân Lý Hạo Sơn.”

“Đệ tử Lý Hạo Trạch, phụ thân Lý Thiên Kình.”

“Đệ tử Lý Nhất Quân, phụ thân Lý Thủy Tiêu.”

Dựa theo quy củ của tu tiên gia tộc, tuy bối tự [2] của bọn họ khác biệt, nhưng trên thực tế, tất cả những hài tử đang có mặt tại nơi này đều cùng một thế hệ.

[2] : tên theo thế hệ, nghĩa là tất cả những thành viên cùng một thế hệ trong gia tộc đều dùng chung cái tên đệm này.

Lý thị gia tộc xếp hạng bối phận theo thứ tự sau: Hải Thiên Hạo Thủy, Nhất Sinh Lãng Đào.

Mỗi một giáp mới là một thế hệ.

Hiện giờ bên trong Lý thị gia tộc đều là tộc nhân đời thứ tư, tộc nhân đời thứ ba đã sớm không còn tồn tại nữa.

Chờ cho đến khi mọi người đều tự giới thiệu xong, Lý Thiên Lương mang theo vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: “Ta hỏi các ngươi, ở thế giới này, mỗi người đều có tư chất tu luyện, vì sao có người có thể tu luyện thành tiên, lại có người chỉ có thể trở thành phàm nhân, sống tầm thường cả đời?”

“Lý Thủy Đạo, ngươi tới đáp.” Lý Thiên Lương nâng một ngón tay, chỉ tới.

Một đệ tử đang ngồi hàng hai, nhanh chóng đứng dậy nói: “Bởi vì phân phối tài nguyên tu luyện không công bằng.”

Lý Thiên Lương lộ ra vẻ ngoài ý muốn, thật ra câu trả lời này cũng không hoàn toàn là sai lầm, chẳng qua đối phương trả lời thẳng vào điểm mấu chốt như vậy, hoàn toàn không giống một hài tử không rành thế sự.

“Vậy vì sao hết lần này tới lần khác, các ngươi lại có được tài nguyên tu luyện, trong khi hài tử nhà người gác cổng Lý A Công chỉ có thể đến phòng giặt đồ?” Lý Thiên Lương tiếp tục chỉ dẫn.

Lý Thủy Đạo lộ ra vẻ mặt trịnh trọng, ôm quyền nói: “Bởi vì hắn không phải tộc nhân của Lý gia ta!”

Lý Thiên Lương gật gật đầu, tiếp tục hỏi: “Vậy vì sao tộc nhân của Lý gia ta lại có thể vấn đạo tu tiên?”

“Đó là bởi vì tộc nhân của Lý gia ta từ trên xuống dưới, cùng chung ước vọng, đoàn kết một lòng, bởi vậy mới có thể thu hoạch được đủ tài nguyên tu tiên.”

“Hay! Nói rất đúng, nhận thức như ngươi thật sự hiếm thấy.” Lý Thiên Lương mừng rỡ nói.

Chương 2: Năm Loại Đồng Tham!

“Các ngươi phải hiểu rằng, nơi nào có người, ở đó có tranh đấu, từ nhỏ như một gia tộc, đến lớn bằng một môn phái, thậm chí ngay trong nhóm các ngươi, ngày thường chắc chắn cũng phát sinh tranh đấu. Chuyện này lão phu không cần hỏi thăm cũng biết. Nhưng mà các ngươi phải nhớ kỹ một điều, huynh đệ khích vu tường, ngoại ngự kỳ vũ [1]! Dù bên trong nội đấu như thế nào cũng tuyệt đối không thể phản bội gia tộc. Nếu không sẽ xóa tên khỏi gia phả, sau khi chết cũng không được bước vào linh đường, phụ mẫu cả đời hổ thẹn!” Gương mặt nghiêm nghị của Lý Thiên Lương đỏ lên, cảm xúc kích động nói.

[1] : tuy người bên trong gia tộc có bất đồng, tranh cãi với nhau, nhưng cần phải đoàn kết, đồng lòng đối phó người bên ngoài xâm lược.

“Nhóm chúng ta chắc chắn sẽ chân thành đoàn kết, tuyệt không bán đứng lợi ích của gia tộc.” Lý Thủy Đạo ôm quyền nói.

Những đệ tử còn lại cũng mở miệng phụ họa theo.

Lý Thiên Lương im lặng thật lâu, chờ đến khi thu lại cảm xúc, mới tiếp tục nói: “Cái gọi là tu hành, chính là hấp thu thiên địa linh khí để cho mình dùng, mà đồng tham [2] và công pháp lại chính là con đường dẫn đến phương pháp này. Các ngươi quay đầu nhìn xem.”

[2] : có thể hiểu là đồng bọn, đồng hành.

Đám người Lý Thủy Đạo đều quay đầu lại, nhìn về phía ba bức tranh thuỷ mặc sau lưng.

Bức tranh thuỷ mặc thứ nhất vẽ: Một mục đồng cưỡi thanh ngưu thổi sáo;

Bức tranh thuỷ mặc thứ hãi vẽ: Một lão nhân ngả lưng trên con lừa, dùng tư thế dương dương đắc ý ấy mà nằm ngủ.

Bức tranh thuỷ mặc thứ ba vẽ: Một tráng hán oai hùng điều khiển giao long, đánh đến sông cuộn biển gầm.

“Vị thứ nhất chính là Đạo Đức Tiên Quân. Từ trước tới nay, lão nhân gia ngài chính là tu sĩ đầu tiên phi thăng thượng giới Tu Tiên giới. Đồng tham của ngài là một con thanh ngưu.”

“Vị thứ hai chính là Thụy Tiên Trần Đoàn. Lão nhân gia ngài chính là vị Tiên Quân thứ hai phá giới phi thăng. Đồng tham của ngàu là một con lừa.”

“Vị thứ ba này chính là tộc trưởng đời đầu của Lý gia ta. Ngài có được tu vi Nạp Hư cảnh trung kỳ. Ban đầu đồng tham của ngài chính là một con cá chép, sau đó cá chép hóa giao long. Ngài sống thọ năm trăm, cuối cùng tọa hóa. Sau khi lão tổ tọa hóa, giao long kia vẫn còn ở lại bảo hộ gia tộc thêm ba trăm năm mới rời đi. Chính vị lão tổ này đã đặt nền móng cho Lý gia chúng ta ở Bích Hải môn, đáng tiếc…” Nói tới đây, Lý Thiên Lương chợt lắc lắc đầu.

Người kia đã trở thành cái tên cấm kỵ của gia tộc, tuyệt không cho phép bất cứ kẻ nào nhắc tới.

“Tuy bên trong Lý gia chúng ta vẫn còn công pháp Bích Hải môn, nhưng hiện giờ cả tộc đã chuyển vào nội địa, tộc nhân không có khả năng lựa chọn sử dụng hải thú làm đồng tham nữa. Cũng tương đương với công pháp Bích Hải môn trở thành vô dụng.”

“Hiện giờ bản tộc đã dời đến Hắc sơn được năm mươi năm, dựa theo tộc quy, đệ tử bản tộc sẽ tu luyện công pháp của Hắc sơn Ngũ Độc môn. Hắc sơn Ngũ Độc môn có năm loại đồng tham, đó là, con rết, thằn lằn, con cóc, con rắn, con bọ cạp.”

Lý Thiên Lương vỗ túi trữ vật lấy ra một cái khay sứ năm màu. Bên trên khay sứ năm màu nọ có miêu tả hình dáng của năm loại sinh linh.

Con bò cạp màu vàng kim, con thằn lằn màu vàng đất, con cóc màu ngọc bích, rắn độc màu đỏ tươi, con rết màu xanh thẫm.

“Hiện giờ các ngươi còn chưa có tư cách bước vào Ngũ Độc quật bắt giữ ngũ độc làm đồng tham cho chính mình, bởi vì trước đó các ngươi cần phải học tập phương pháp sử dụng thảo dược giải độc, cũng như học tập phương pháp phòng tránh bị độc chết trong hoàn cảnh kịch độc.” Lý Thiên Lương bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Đệ tử hiểu được.” Chúng đệ tử nói.

“Ừm…” Lý Thiên Lương vẫn ung dung điềm tĩnh gật đầu, tiếp tục nói: “Tất cả các ngươi đều không có tu vi trong người, nên khi đối mặt với ngũ độc nhất định phải duy trì trấn định tuyệt đối, gặp biến không sợ! Dù Thái sơn đổ sụp ngay trước mắt , gương mặt cũng không đổi sắc, dù bị độc vật cắn cũng phải bình tĩnh xử lý, bình tĩnh ứng phó. Tuyệt đối không được hoảng loạn, một khi bối rối, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”

“Đệ tử đã biết.” Chúng đệ tử đồng loạt nói.

“Tốt! Nếu đã biết, thì để lão phu thử xem.” Chỉ thấy Lý Thiên Lương khoát tay, một con rết có kích cỡ bằng cánh tay hài nhi, đã trực tiếp nhoài người tới, bò ngay lên mặt Lý Thủy Lãng.

Lý Thủy Lãng không có phản ứng gì, bởi vì gã vốn không nhìn thấy rõ ràng, càng không biết thứ gì vừa bay đến đây.

Nhưng muội muội của gã là Lý Thủy Đình lại thấy rõ mồn một.

“Nha! Ca… Con rết, con rết lớn đang nằm úp sấp trên mặt huynh kìa.” Lý Thủy Đình lập tức kinh hô lên.

Con rết kia xoay quanh một cái, đã biến mất đâu không thấy, vậy mà lại trực tiếp đi tới phía sau Lý Thủy Đình, rồi dùng tư thế vô cùng xảo quyệt chui vào áo của nàng.

Lý Thủy Đình chỉ cảm giác một thứ gì đó thô thô, cứng rắn vừa từ sau gáy trườn xuống bên dưới. Nếu lỡ như thứ này chui vào bên trong…

Trong nháy mắt, sắc mặt Lý Thủy Đình đã biến thành trắng bệch.

Chương 3: Nguyên Lý Giải Độc!

Con trùng trăm chân lạnh như băng đi một vòng quanh cổ Lý Thủy Đạo, thậm chí Lý Thủy Đạo có thể nghe được rõ ràng âm thanh của từng đoạn khớp xương trên chân của con trùng trăm chân nọ đang không ngừng rung động.

Trong nháy mắt, con rết lớn kia lại đi gây họa cho người khác.

Hơn hai mươi tộc nhân của Lý thị, tất cả đều bị con rết lớn ấy lượn qua một lần.

Tuyệt đại đa số mọi người vẫn còn duy trì được trấn định, tuy thân thể vô cùng căng thẳng, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Lý Thủy Đạo bị trùng độc đi qua người, lập tức có cảm giác phần cổ của mình vô cùng ngứa ngáy, thực hiển nhiên hắn đã trúng độc rồi.

Không chỉ một mình hắn, tất cả mọi người ở đây đều trúng độc…

“Các ngươi đều đã trúng độc rết, nếu mặc kệ, nhiều nhất là nửa canh giờ sau sẽ đi đời nhà ma.” Lý Thiên Lương cất giọng bình thản, giống như đang tự thuật một chuyện gì đó rất đỗi bình thường.

Toàn bộ nhóm đệ tử đều lấy ra Giải Độc hoàn nhét vào trong miệng.

Phải biết rằng, Giải Độc hoàn này vốn được xưng là thứ có thể giải bách độc. Đặc tính của dược hoàn này là có thể pha loãng độc tính, hơn nữa nó cũng tạm thời tăng cường nguyên khí cho người uống thuốc, khiến cho người uống thuốc có thể chịu đựng được thứ kịch độc chết người kia.

Đó chính là nguyên lý khiến cho Giải Độc hoàn có thể giải bách độc, nhưng nếu phải đối mặt với độc dược cấp bậc tu tiên giả, khẳng định là Giải Độc hoàn này sẽ không mang đến một chút tác dụng nào.

Từ sau khi tộc nhân của Lý thị dời đến Hắc sơn, một nơi đầy rẫy những độc vật rắn trùng, chuộc kiến, tộc nhân khó tránh khỏi tình huống bị độc vật cắn thương, nhưng nếu sau khi bị cắn thương, nhanh chóng ăn vào một viên Giải Độc hoàn, bình thường đều không có gì đáng ngại.

Có điều, tại hiện trường lúc này, sau khi Lý Thủy Lãng, Lý Thủy Đình ăn vào Giải Độc hoàn, tình huống lại không diễn biến như bình thường. Bởi vì những khu vực từng bị con rết nọ đi qua trên người bọn họ, chẳng những không hề giảm bớt, ngược lại còn ngứa ngáy hơn nhiều.

Độc rết thuộc loại mộc độc bên trong ngũ độc, cho nên cam thảo hoàn toàn không giải được, đã vậy còn sinh ra phản ứng ngược, tăng cường cho độc tính kia.

Trong tình huống này, cần phải nhớ câu ngũ hành kim phá mộc, nghĩa là cần phải dùng kim độc tấn công vào, mới có thể giải được độc rết.

Lý Thủy Đạo nhìn về phía Lý Thiên Lương, ông ấy còn chưa thu hồi cái khay nọ.

Vào thời khắc này, bốn con trùng tử được vẽ trên cái khay sứ năm màu kia đều trở nên sinh động như thật: Con bò cạp màu vàng kim, con thằn lằn màu vàng đất, con cóc màu ngọc bích, rắn độc màu đỏ tươi, con rết màu xanh thẫm.

Kỳ thực, thứ này chính là gợi ý đúng đắn nhất!

Con bò cạp đối ứng với kim độc; thằn lằn đối ứng với thổ độc; con cóc đối ứng với thủy độc; độc xà đối ứng với hỏa độc; con rết đối với với mộc độc.

Nghĩa là chỉ cần dùng chút ít bọ cạp độc là có thể lấy độc trị độc, hoặc là nhai nát những loại linh thảo thuộc tính Kim như Kim Ti Thảo, Kim Lộ Quả, Kim Diệp Đằng… cũng có thể giải độc.

Thậm chí còn có thể dùng khoáng thạch thuộc tính Kim như Kim Văn Thạch, Hống Sa… nữa.

Trong trường hợp thật sự không tìm được những loại kể trên, người trúng độc hoàn toàn có thể lấy hài cốt yêu thú thuộc tính Kim, mài ra thành bột, rồi bôi nó lên miệng vết thương, làm như vậy cũng có thể giải độc.

Đầu óc Lý Thủy Đạo vừa chuyển, đã nghĩ ra tới mười mấy loại phương pháp giải độc, nhưng đương nhiên hắn sẽ không tùy tiện mở miệng.

Một hài tử mới mười hai tuổi như hắn không cần phải biết quá nhiều.

“Các ngươi qua phạn đường (nhà bếp), dùng xẻng cạo tro than dính trên nồi xuống, bôi lên miệng vết thương là có thể giải độc.” Lý Thiên Lương không chút hoang mang nói.

“Đại phu cáo từ.”

“Đại phu, chúng ta đi trước một bước.”

“Đa tạ đại phu.”

Phần đông nhóm đệ tử đều rời đi, vẻ mặt không có lấy một chút kích động nào.

Lý Thủy Đạo âm thầm lắc đầu, quả thật tro than của bách thảo cũng có thể giải mộc độc, vậy mà hắn lại xem nhẹ nó rồi.

Ngày đầu tiên, các đệ tử đã bị con rết đùa giỡn, tới ngày hôm sau, Lý Thiên Lương lại mang theo các đệ tử tới đầm lầy, hồ nước bắt cóc.

So sánh với con rết kia, mấy con cóc này quá yếu. Và dù nhóm đệ tử ở đây còn chưa từng bắt cóc, nhưng kể cả khi độc cóc vốn không phải chuyện tầm thường thì bọn họ cũng chẳng sợ hãi gì nhiều.

Suy cho cùng, mấy con cóc này cũng không biết cắn người.

Chúng đệ tử đều ào xuống nước, có vẻ dũng mãnh vô cùng, nhưng ngay sau đó là mấy con độc xà với vẻ ngoài chói mắt chui ra.

Ngay lập tức, cả nhóm đệ tử đều trúng độc ngã xuống đất.

Tới lúc này, lại nghe Lý Thiên Lương đứng ở trên bờ, lớn tiếng nói: “Vạn vật trên thế gian đều tương sinh tương khắc, bên trong mười bước tất có giải dược. Các ngươi cứ bắt mấy con cóc kia, chà lên miệng vết thương là có thể giải độc.”

Độc cóc là thủy độc, độc rắn là hỏa độc.

Ngũ hành thủy khắc hỏa.

Chương 4: Độc Tu Chi Đạo!

Chúng đệ tử đều dùng con cóc chà lên miệng vết thương. Ngay lập tức, một luồng cảm giác mát lạnh tự nhiên sinh ra, khiến cho thân thể vừa bị độc xà cắn của bọn họ, lại một lần nữa khôi phục tri giác.

“Nếu hiện giờ, nhóm các ngươi đã không còn sợ độc rắn nữa, vậy mỗi người hãy nghĩ biện pháp bắt được một con rắn đến đây!” Lý Thiên Lương phân phó.

Ngày thứ ba.

Lý Thiên Lương mang theo chúng đệ tử đi tới một mảnh trạch viện cũ nát bắt thằn lằn. Lần này đã có kinh nghiệm hơn rồi, bởi vậy mọi người đều thật cẩn thận xâm nhập vào bên trong tiểu viện cũ nát nọ.

Quả nhiên, trong mấy căn phòng cũ nát này vốn không có thằn lằn, chỉ có mười mấy con bọ cạp độc màu nâu có kích cỡ bằng bàn chân, đông nghìn nghịt giết tới. Hai mươi đệ tử đều bị quật ngã trong nháy mắt, trên miệng vết thương của bọn họ lóe lên kim quang, thống khổ vô cùng.

Lúc này, Lý Thiên Lương lại xuất hiện, cao giọng nói: “Vạn vật trên thế gian đều có tương sinh tương khắc, bên trong mười bước tất có giải dược, chỉ cần uống máu rắn vào là có thể giải độc.”

Chúng đệ tử đều lấy ra máu rắn từ chiếc túi bên hông, uống vào một ngụm, thống khổ trên người lập tức giảm mạnh.

Ngày thứ tư.

Một lần nữa, chúng đệ tử trở lại lớp học. Lý Thiên Lương lấy ra cái khay ngũ hành bắt đầu giảng về ngũ độc cùng với đạo lý ngũ hành tương sinh tương khắc.

Có người dường như vừa nghe đã hiểu, nhưng cũng có người vẫn lộ ra vẻ mặt mờ mịt như trước.

Học xong, mọi người đều trở về nghỉ ngơi.

“Thiên Lương đại phu, ta có một vấn đề khó hiểu, mong được chỉ giáo.”

“Có gì cứ nói, không sao hết.”

“Thiên Lương đại phu, ta nghe nói bên trong biển rộng cũng có độc xà, tên là hải xà. Như vậy đến tột cùng hải xà là hỏa thuộc tính hay là thủy thuộc tính?” Lý Thủy Đạo ôm quyền dò hỏi.

“Nha… Chuyện này…” Lý Thiên Lương cau mày suy tư thật lâu sau mới nói: “Hải thú đều là yêu thú thủy hành, điều này cho thấy độc xà cũng không nhất định đều là hỏa độc.”

“Ta hiểu rồi, đa tạ Thiên Lương đại phu.” Lý Thủy Đạo nắm rõ tình hình, cũng thức thời không tiếp tục hỏi thêm nữa.

Kỳ thật, hắn đã có suy đoán nhất định về vấn đề này rồi, hiện giờ hỏi Lý Thiên Lương chỉ để xác nhận ý nghĩ trong lòng chính mình mà thôi, đáng tiếc Thiên Lương đại phu cũng không rõ.

Chính cái gọi là bên trong mười bước tất có giải dược cho thấy rằng, vạn vật trên thế gian đều có một hệ thống đặc thù. Ở bên trong hệ thống này, hết thảy mọi thứ mới đạt đến trình độ âm dương cân bằng, ngũ hành tương sinh, mà ở bên ngoài hệ thống này, lại hoàn toàn không thể cứng rắn áp dụng cùng một loại tình huống như vậy được.

Cũng tương tự như Quan Công chiến Tần Quỳnh, là gần như không một hệ thống nào có thể so sánh được.

Con hải xà kia đúng là yêu thú thủy thuộc tính, nhưng kể cả khi ở bên trong hệ thống của hải dương, nó vẫn thuộc loại hỏa độc.

Trong mấy ngày tiếp theo, Lý Thiên Lương tiếp tục chỉ dạy chúng đệ tử nhận biết độc, biện giải về độc, giải độc, luyện chế độc đan, luyện chế giải dược…

Trong quá trình này, hiểu biết về thi độc chi thuật của Lý Thủy Đạo càng được khắc sâu thêm.

Phải biết rằng, ở bên trong một hệ thống cô lập, tất nhiên sẽ có được âm dương cân đối, ngũ hành tương sinh tương khắc. Đây cũng là nguyên nhân căn bản để sinh ra thuyết pháp ‘bên trong mười bước tất có giải dược’, bởi vì tìm kiếm giải dược bên trong mười bước đã được mặc định là quá trình tìm kiếm ở bên trong hệ thống này rồi, mà không phải là tìm kiếm ở bên ngoài hệ thống.

Từ sau khi mở ra tư duy về hệ thống, bất cứ nơi nào mà đôi mắt Lý Thủy Đạo chạm đến, hết thảy mọi thứ đều là âm dương tương sinh, ngũ hành tương hợp, tự thành hệ thống.

Nếu là âm dương hỗn loạn, ngũ hành phối hợp sai, hệ thống sẽ tự phát diễn biến theo phương hướng âm dương cân bằng, ngũ hành tương hợp.

Đây là thiên đạo!

Nếu con người cũng rơi vào bên trong hệ thống, như vậy nhất định phải cố gắng tránh để loại biến hóa này mang đến ảnh hưởng tiêu cực.

Đó cũng chính là ý nghĩa của cách nói ‘ngăn ngừa trúng độc’ mà người khác thường nhắc đến.

Cũng giống như bàng quan nhìn hai quân giao chiến vậy.

Trên lý thuyết, nếu từ đầu đến cuối, đều có thể bàng quan đứng nhìn hai quân giao chiến, cũng tương đương với ngư ông ngồi không được lợi.

Nếu có thể khéo léo thu lợi, hẳn là cũng đủ điều kiện để tự nhiên mà gia tăng tu vi cho chính mình.

Có lẽ đây chính là độc tu chi đạo!

Cứ như vậy, trong khi đám đồng học còn đang ngâm nga đan phương Giải Độc hoàn, Tử Độc tán, thì Lý Thủy Đạo lại đứng tại độ cao thiên đạo, đi tự hỏi về độc tu đại đạo, thậm chí còn tìm được căn nguyên nguồn gốc, chỉ thẳng đến bản chất của đạo rồi.

Tuy thứ mà bọn họ học đều giống nhau, nhưng độ cao tư tưởng cùng với tầm mắt bao quát vấn đề lại hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Chương 5: Quyết Định Khó Xử!!!

Lý Thủy Đạo một mực ghi chép toàn bộ những gì mình lý giải được cũng như suy đoán ra, vào bên trong một bản bút ký tùy thân.

Nếu thứ này bị Lý Thiên Lương lật ra, đọc được, khẳng định là ông ấy cũng không thể hiểu được nội dung của nó là gì, bởi vì toàn bộ những văn tự viết trên cuốn bút ký ấy đều là chữ Hán.

Cứ như vậy, Lý Thủy Đạo cùng nhóm đồng học chuyên tâm nghiên cứu về độc tu chi thuật tới gần hai năm.

Trong hai năm này, Lý Thủy Đạo cúng nhóm đồng học ngày đêm đều làm bạn với trùng độc cỏ độc, không ngừng phân biệt, nhận biết dược tính độc tính của chúng, rồi luyện chế ra độc đan cùng với giải dược.

Tuy Lý Thủy Đạo đã sớm xem qua nội dung liên quan tới độc lý, dược lý ở bên trong Tàng Kinh các của gia tộc, nhưng … chung quy lại, những thứ học được trên giấy đều nông cạn, muốn biết đến tận cùng, cần phải tự mình thử nghiệm mới xong.

Chỉ có nhiều lần thử nghiệm thực tế, mới có thể chân chính nắm giữ, đạt đến trình độ thống nhất giữa nhận thức và hành động.

Thần Mộc thành.

Lý gia.

Bên trong thư phòng của tộc trưởng Lý Hải Mặc.

“Thiên Lương, vào đi.” Trong giọng nói của Lý Hải Mặc mang theo một luồng lực áp bách, từ bên trong thư phòng truyền ra.

Trưởng lão Lý Thiên Lương đang ở bên trong tu đường của gia tộc, lập tức thu lại cuốn sách trên tay, đi vào phòng, rồi cung kính đứng trước mặt tộc trưởng, tỏ vẻ phục tùng, nhìn vị lão nhân tóc trắng xoá này.

“Xin hỏi tộc trưởng đại nhân có gì cần phân phó?”

“Trong hàng đệ tử lần này ngươi hướng dẫn có thiên tài hay không?” Lý Hải Mặc trầm giọng hỏi.

Lý Thiên Lương nhíu mày tự hỏi trong chốc lát, mới lắc lắc đầu, nói: “Các đệ tử vừa mới học về phương pháp nhận biết và lý giải độc, chưa bắt đầu tu luyện, ta thật sự không nhìn ra ai là thiên tài ai là kẻ tài trí bình thường.”

“Vậy người nào càng có linh tính hơn?”

“Những hài tử này đều không kém, đều thông minh lanh lợi.”

“Nói vậy lần này khi đi qua Ngũ Độc quật, bọn họ có thể thuận lợi lấy được đồng tham hay không?” Lý Hải Mặc lại hỏi.

“Đều có thể.” Lý Thiên Lương gật gật đầu khẳng định.

Lý Hải Mặc gật gật đầu, sau đó trầm giọng nói: “Lần này chúng ta có thể lưu mười đệ tử ở lại gia tộc, chúng sẽ được gia tộc tiếp tục bồi dưỡng, những đệ tử còn lại sẽ giao cho Ngũ Độc môn bồi dưỡng. Ngươi nhớ kỹ những hài tử thiên phú tốt nhất định phải ở lại, còn thiên phú kém hãy giao cho tông môn bồi dưỡng. Hơn nữa, nữ tử dung mạo thượng giai phải ở lại, nếu một nhà có huynh đệ, phải bóc tách ra, đứa tuổi nhỏ ở lại gia tộc, đứa lớn tuổi giao cho tông môn.”

Lý Thiên Lương nghe xong, trên mặt lập tức lộ ra vẻ do dự: “Tộc trưởng! Ngũ Độc môn chính là ma môn, nội bộ cạnh tranh cực kỳ tàn khốc, rất nhiều đệ tử ưu tú của gia tộc chúng ta đều đã chết bên trong thí luyện môn phái.”

“Ngũ Độc môn là thượng tông! Ngày sau chớ dùng hai từ ma môn này để so sánh, huống chi thí luyện của Ngũ Độc môn tàn khốc, chẳng lẽ nhiệm vụ gia tộc chúng ta không phải mạo hiểm sinh tử?”

“Đệ tử biết.”

“Được rồi trước khi xuất phát, hãy báo danh sách cho lão phu.”

“Tộc trưởng đại nhân, về chuyện này, đệ tử vô cùng khó xử.” Lý Thiên Lương lộ vẻ mặt do dự, nói.

“Không có gì phải khó xử cả, ngươi cứ báo danh sách lên trước, tới cuối cùng ai đi ai ở, còn phải xem đồng tham của bọn chúng là gì.”

“Được rồi, tộc trưởng.” Vẻ mặt Lý Thiên Lương vẫn rối rắm không thôi, nhưng tới cuối cùng cũng đành phải gật gật đầu, tỏ vẻ phục tùng quyết định của tộc trưởng.

Lý thị gia tộc.

Bên trong trạch viện của Lý Hạo Sơn.

Một nhà năm người gồm phụ thân Lý Hạo Sơn, mẫu thân Khương thị, Lý Thủy Đạo và hai đứa đệ đệ muội muội năm, sáu tuổi của hắn, đang ngồi bên trong một cái đình viện nho nhỏ, tắm ánh hoàng hôn mờ nhạt của trời chiều, cùng nhau thưởng thức bữa tối ấm áp.

“Có phải ngày mai ngươi sẽ đi Ngũ Độc quật?” Phụ thân Lý Hạo Sơn có vẻ lo lắng đến tiều tụy hỏi.

Lý Thủy Đạo gật gật đầu: “Đúng vậy, phụ thân.”

Mẫu thân Khương thị của hắn chỉ là phàm nhân, nàng lập tức lo lắng hỏi han: “Có phải chuyến đi này sẽ rất nguy hiểm?”

Lý Thủy Đạo nhẹ nhàng nở nụ cười: “Mẫu thân đừng lo lắng. Chúng ta đã chuẩn bị thời gian dài như vậy rồi, hết thảy mọi chuyện đều không thành vấn đề.”

“Vi phụ lo lắng không phải chuyện này.” Lý Hạo Sơn lắc lắc đầu, vừa nói đến đây lại do do dự dự, không thể thốt nên lời.

“Phụ thân có chuyện gì, người không ngại cứ nói thẳng đi.” Trong mắt Lý Thủy Đạo, Lý Hạo Sơn có chút trẻ tuổi, hiện giờ mới tròn ba mươi, có thể nói là đang lúc tráng niên. Bởi vậy hai người bọn họ vừa là phụ tử vừa là bằng hữu, cho tới bây giờ đều không có khoảng cách.

“Những năm gần đây, phàm là tộc nhân lấy được đồng tham, ít nhất sẽ có một nửa người bị đưa vào Ngũ Độc môn.”

“Đại phu đã sớm nói trước với chúng ta về chuyện này rồi, bởi vì tài nguyên trong gia tộc không đủ để bồi dưỡng tất cả mọi người, đúng là cần phải đưa tộc nhân vào Ngũ Độc môn bồi dưỡng.” Lý Thủy Đạo nói.

Chương 6: Là Tạo Con Tin Mới Đúng!!!

“Vi phụ làm… Năm gia tộc mới đặt chân đến Hắc sơn này, nhóm đệ tử gia tộc bị đưa vào Ngũ Độc môn càng nhiều hơn hiện tại. Nhớ hồi đó, sau khi vi phụ lấy được đồng tham, đã bị gia tộc để lại Ngũ Độc môn, bái làm môn hạ của Hắc Quang đạo nhân.” Lý Hạo Sơn cau mày nói.

“Phụ thân, vì sao tới tận bây giờ ta vẫn chưa được nghe người nhắc đến chuyện năm đó?” Lý Thủy Đạo có chút ngoài ý muốn.

Bởi vì cho tới bây giờ, hắn vẫn cho rằng phụ thân của mình vốn chưa từng đi qua Ngũ Độc môn, vẫn một mực được gia tộc bồi dưỡng.

“Đừng nói nữa, năm đó vi phụ đi Ngũ Độc môn phải chăn nuôi linh thú ba năm, trong khoảng thời gian này còn lo giặt quần áo nấu cơm, cọ bồn cầu, toàn làm những việc vặt vãnh, không bao giờ ngơi nghỉ, còn thường xuyên bổ củi đến tận đêm khuya. May mắn đồng tham của vi phụ là một con thằn lằn, tự nó có thể vồ mồi, nếu không chỉ sợ cả đồng tham cũng sẽ đói chết.”

“Chuyện này…” Lý Thủy Đạo lập tức nhăn mặt hỏi: “Nói như vậy, trong ba năm này, phụ thân có được học đạo pháp hay không?”

“Ngay cả gương mặt sư phó ra sao ta còn chưa được nhìn thấy, nào có cơ hội học tập đạo pháp? Chỉ khi được ở bên cạnh sư tôn làm người tâm phúc, hoặc là biết ăn nói, giỏi về nịnh nọt, hoặc là dám đánh dám giết, biểu hiện xuất sắc trong thí luyện, nếu không cũng chỉ có thể cả ngày đi làm việc vặt, căn bản không có cơ hội tu hành đạo pháp, lại càng không có tài nguyên tu luyện. Cho nên bắt đầu từ khi ngươi sáu tuổi, vi phụ đã dặn ngươi nhất định phải học giỏi lễ nghi chi đạo, chờ trong tương lai gia nhập vào Ngũ Độc môn đi theo sư tôn, cũng tiện nịnh nọt, đạt được ưu ái của người ta. Nói không chừng hắn còn có thể truyền cho ngươi y bát. Nhưng mà với bề ngoài ngơ ngác đờ đẫn của ngươi, hiển nhiên là không thể nhận được sư tôn ưu ái rồi.” Lý Hạo Sơn nhăn nhó, âu sầu nói.

Lại nói, Lý Thủy Đạo vốn trầm mê với quá trình nghiên cứu bản chất vấn đề của độc tu, đã dùng chữ Hán viết nên cuốn sách tới mấy chục vạn, đương nhiên không phải kẻ ngốc.

Chỉ có điều là… hắn nghiên cứu vấn đề đạt tới loại cấp bậc này, tự nhiên bên ngoài sẽ có chút ngu si, đương nhiên vẻ ngoài này hoàn toàn không được người ta yêu thích rồi.

“Ách… Vậy phụ thân đã trở về như thế nào?” Lý Thủy Đạo cảm thấy hứng thú hỏi.

“Hắc Quang đạo nhân kia đấu pháp thua người ta, đã chết ở bên ngoài, đương nhiên những đệ tử đi theo hắn là đám chúng ta đều bị trục xuất trở về gia tộc. Sau khi về đến gia tộc, vi phụ mới bắt đầu tu luyện, quả thực là không dễ dàng gì.”

“Nếu Hắc Quang đạo nhân kia không chết?”

“Chỉ sợ hiện tại vi phụ vẫn còn ở lại Ngũ Độc môn cả ngày làm việc vặt. Ngươi cũng biết Dung Linh cảnh tu sĩ bình thường đều có hai trăm năm thọ nguyên. Lúc năm, sáu mươi tuổi bọn họ đã có thể đạt tới Dung Linh cảnh, cho nên muốn đợi bọn họ tự nhiên tọa hóa căn bản là không có khả năng.”

“Nhưng nếu phụ thân không làm được việc, người ta có cho về hưu không?” Lý Thủy Đạo tiếp tục hỏi.

“Không có khả năng, nếu vi phụ không làm được việc, sẽ bị sư tôn phái đi tham gia các loại thí luyện nguy hiểm.” Lý Hạo Sơn nói.

Lý Thủy Đạo nghe xong câu này, chợt nhìn chằm chằm vào gương mặt phụ thân hồi lâu, lâu đến mức Lý Hạo Sơn cũng cảm thấy hôm nay nhi tử nhà mình có chút kỳ quái.

“Phụ thân, không có khả năng ư?”

“Làm sao lại không có khả năng? Vi phụ đã tận mắt nhìn thấy.”

“Nếu phụ thân đã đoán được loại tình huống này, vậy vì sao người không tìm một cơ hội mà chuồn đi chứ?” Khi nói đến hai chữ “chuồn đi” này Lý Thủy Đạo ép giọng nói của mình xuống thật thấp.

Lý Hạo Sơn nhìn chằm chằm vào Lý Thủy Đạo, bên trong cũng bao hàm thâm ý sâu sắc, thật lâu sau, mới mở miệng nói: “Nếu ta chuồn đi, hành động này cũng bị phán là phản bội tông môn, mà một khi phản bội Ngũ Độc môn thì cả nhà đều phải chết, khi đó ngươi vừa mới được sinh ra…”

Lời vừa nói ra, Lý Thủy Đạo đã giật mình hiểu rõ.

Bởi vì trong tộc quy của bọn họ có một quy định kỳ quái, và cho tới bây giờ, Lý Thủy Đạo vẫn một mực không hiểu được vì sao lại có quy định này, nhưng tới hiện giờ rốt cuộc hắn cũng suy nghĩ cẩn thận mà hiểu được rồi.

Bất cứ tộc nhân nào nếu đã gia nhập tông môn, thì trong vòng một năm nhất định phải thu xếp cưới thê sinh tử, chỉ cần có mang hài tử, gia tộc sẽ đưa tộc nhân ấy quay trở lại tông môn.

Nếu là chuyện cưới thê sinh tử, tông môn cũng tạo điều kiện cho đối phương nghỉ về thăm nhà.

Và đến giờ hắn mới hiểu, đấy con mẹ nó vốn không phải là sinh nhi tử, là tạo con tin mới đúng!

“Hài tử, ngươi có thể xa chạy cao bay làm tán tu, phụ mẫu bị liên lụy cũng không sao, nhưng đệ đệ muội muội của ngươi còn nhỏ, bọn chúng không nên… Ai…” Lý Hạo Sơn hít một hơi, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.

Lý Thủy Đạo nhìn về phía phụ mẫu còn trẻ tuổi của mình, lại nhìn về phía đệ đệ muội muội, hai đứa hài nhi chuyện gì cũng không hiểu, đồ ăn trong bát lập tức trở nên đăng đắng, không ngon.

Chương 7: Lý Thiên Tuyệt!!!

Đêm đã khuya…

Một mình Lý Thủy Đạo đi về phía cửa lò sưởi, trên tay hắn có một quyển sách đóng theo kiểu buộc chỉ [1] thật dày.

[1] : đóng buộc chỉ là một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa.

Xoạt xoạt xoạt, hắn mở ra trang sách… toàn bộ nội dung trong sách đều là chữ Hán.

Ngay tiếp theo, Lý Thủy Đạo không chút do dự đã ném cuốn sách kia vào lò sưởi, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, ánh mắt hắn thâm trầm như nước.

Làm việc gì cũng cần phải suy tính đến điều kiện tồi tệ nhất…

Nếu hắn bị đưa vào Ngũ Độc môn, như vậy điều đầu tiên cần làm chính là tranh thủ song thắng.

Nếu sư đồ có thể hòa thuận, tự nhiên là đôi bên đều vui vẻ. Nếu không, mong là đối phương đừng có ép hắn, làm như vậy, tới cuối cùng hắn sẽ dùng chính sở học của mình, lấy độc phá cục!

Hôm sau, tại từ đường Lý gia.

Bên trong từ đường là một mảnh chỉnh tề, nghiêm túc và trang trọng, giữa không khí tràn ngập một thứ mùi nồng đậm.

Khu vực trung tâm từ đường được bày một dãy bài vị và bức họa của tổ tiên gia tộc, Lý Hải Mặc mặc một bộ y bào màu trắng giản dị, cầm lần tràng hạt trong tay, bình tĩnh đi vào bên trong từ đường chủ trì nghi thức.

Hơn hai mươi đệ tử gia tộc chừng mười bốn tuổi vây chung quanh trung ương từ đường, một mực cúi đầu bái tế, cung kính không thôi.

Tộc trưởng Lý Hải Mặc bắt đầu tuyên đọc bài khấn:

“Kính liệt tổ liệt tông, kính thân phụ Mặc Nhiễm, ta là gia chủ Lý Hải Mặc, dẫn theo nhóm hậu nhân trong tộc, nay tới bái lạy các vị liệt tổ liệt tông, mong được phù hộ, rủ lòng thương xót, xu cát tị hung. Nguyện tổ tiên phù hộ cho gia tộc, trì gia hữu đạo [2], nhiều thế hệ tiếp nối nhau, sinh sinh không ngừng.”

[2] : có thể hiểu nôm na là gia tộc an bình, giữ trọn đạo hiếu.

Lời cầu khấn ngân nga không dứt, nghi thức thần bí chậm rãi được triển khai trong làn khói hương nồng đậm. Nhóm hậu nhân của gia tộc đi theo bước chân của tộc trưởng, sau khi bị lời cầu khấn làm giật mình tỉnh ngộ, cả nhóm không ngừng hô to tục danh của tổ tiên, nói lên những lời chất chứa đầy kính ý và hoài niệm về tổ tiên.

Giờ này khắc này, mặt nước ngoài cái hồ trong vắt chợt nổi lên gợn sóng, giống như tổ tiên đang muốn thông qua chúng để đáp lại lời cầu khấn của đám hậu nhân.

Bên trong từ đường chợt truyền đến từng tiếng động trầm muộn làm tim kẻ khác đập nhanh.

Gia tộc tu tiên là như vậy, mỗi khi có chuyện lớn phát sinh chắc chắn sẽ tổ chức một hồi hiến tế từ đường.

Từ đường vốn là hạch tâm tinh thần của một gia tộc, nó là căn nguyên của huyết mạch, càng cao hơn huyết mạch.

Sau khi tế bái chấm dứt, Lý Thủy Đạo dẫn theo bọn nhỏ dập đầu cáo biệt các vị tổ tiên của Lý thị, rồi lên xe ngựa đi về phía Hắc sơn Ngũ Độc môn.

Một đoàn xe với mười chiếc xe ngựa, trùng trùng điệp điệp rời khỏi đại viện của Lý gia.

Hai mươi mấy hài tử phân biệt chen chúc nhau trên ba chiếc xe ngựa, những chiếc xe ngựa còn lại cần phải chờ theo hàng hóa Lý gia cung phụng cho Ngũ Độc môn.

Lý Thủy Đạo xốc lên bức màn che, nhìn về phía chiếc xe ngựa ở ngoài. Hắn thấy được người gác cổng của Lý gia, còn có hai nhi tử của đối phương đang khúm núm đứng ở cửa, cung tiễn nhóm chủ tử rời đi.

Vì sao bọn họ lại thành thật như vậy? Vì sao lại chưa bao giờ lấy của chủ nhân nhà mình dù chỉ một cây kim một sợi chỉ?

Vì sao bọn họ lại cam tâm tình nguyện làm nô làm phó, cam tâm tình nguyện trọn đời không thể trở mình?

Bởi vì nếu bọn họ dám phản bội Lý gia, tu sĩ của Lý gia sẽ đến quê nhà bọn họ triển khai huyết tinh đồ sát.

Cũng giống như Lý gia phụ thuộc vào Ngũ Độc môn bên kia vậy.

Một khi đã gia nhập vào Ngũ Độc môn, bái làm môn hạ của một vị tu sĩ Dung Linh cảnh nào đó, như vậy bản thân sẽ trở thành nô bộc của đối phương, phải khúm núm, phải nịnh nọt, chỉ vì đạt được một chút ưu ái của sư tôn, nếu không sẽ phải làm việc quần quật giống như súc sinh, còn sư tôn, thậm chí cả tiền lương cũng sẽ không cho, mà ngươi lại hết lần này tới lần khác không dám bỏ trốn, càng không thể bỏ trốn, chỉ có thể chịu đựng mệt nhọc mà sống qua ngày.

Trừ phi ngươi mặc kệ phụ mẫu của chính mình, mặc kệ huynh đệ tỷ muội của chính mình, mặc kệ hài tử của chính mình, thậm chí là mặc kệ cả Lý gia.

Lý Thiên Tuyệt!

Đó chính là cái tên cấm kỵ của Lý thị gia tộc, căn bản không ai dám nhắc tới.

Sở dĩ Lý Thủy Đạo biết người này, là bởi vì tâm trí của hắn thành thục sớm. Lúc Lý Thủy Đạo còn rất nhỏ, hắn đã nghe được hai vị trưởng lão trong gia tộc lén tán gẫu về chuyện này, và bởi vì hắn còn quá nhỏ nên bọn họ không hề kiêng dè.

Năm mươi năm trước, chính vì người này đã sát hại thiếu chủ của Bích Hải môn, cướp đoạt một kiện trọng bảo không biết tên sau đó xa chạy cao bay, mai danh ẩn tích làm một tên tán tu tiêu dao.

Đương nhiên là Lý Thiên Tuyệt thì thoải mái rồi, nhưng gã lại mang đến tai ương ngập đầu cho Lý thị gia tộc.

Cũng may Lý Thiên Tuyệt này tâm tư kín đáo, trước khi ra tay, gã đã để cho lão bà mình mang theo hài tử chuồn đi, hơn nữa cũng gửi cho gia tộc một ít ám chỉ.

Chương 8: Lên Đường Tới Ngũ Độc Quật!

Gia tộc biết Lý Thiên Tuyệt đã chọc vào đại họa, nhưng hoàn toàn không có cách nào để sửa chữa hay xử lý mối đại họa này.

Thứ nhất, bọn họ lấy đâu ra huyết mạch trực hệ của Lý Thiên Tuyệt kia để làm lắng lại oán hận của Bích Hải môn?

Thứ hai, dù bọn họ thực sự giao ra, cũng không làm giảm được cơn phẫn nộ của lão tổ Bích Hải môn, vì thế đã dứt khoát buông tha cho hết thảy mọi thứ mình đã gây dựng tại vùng duyên hải, nhanh chóng đi tìm nơi nương tựa là Ngũ Độc môn, mong được ma môn này che chở.

Lý thị gia tộc cũng không phải toàn thân trở ra, ít nhất là hơn phân nửa tộc nhân của bọn họ đều bị Bích Hải môn bên kia quét sạch.

Tuy Bích Hải môn là danh môn chính phái, nhưng một khi đã động thủ đối với gia tộc có gan phản bội môn, đương nhiên sẽ chém tận giết tuyệt, không có chuyện nương tay.

Ít nhất là hai vạn tộc nhân của Lý thị đều chết bên trong tai họa này.

Bởi vậy, gia tộc nguyên khí đại thương, mãi cho tới bây giờ đều vẫn chưa khôi phục lại nguyên khí.

Tài nguyên lũng đoạn, cố hóa cấp bậc, và yêu thương cùng với thân tình chính là những xiềng xích gia cố cho hết thảy những chuyện này.

Muốn xé mở toàn bộ chúng thì hoặc là tuyệt đối lạnh lùng và vô tình, hoàn toàn không để ý tới sống chết của thân nhân, hoặc là có được lực lượng đủ sức nghiền ép hết thảy, sau đó tự do sửa chữa quy tắc.

Lý Thủy Đạo buông mành che xuống, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

“Thủy Đạo huynh, làm sao vậy? Có cái gì không ổn sao?” Thấy vẻ mặt Lý Thủy Đạo quá mức nghiêm túc, Lý Thủy Lãng lập tức mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng.

Tới lúc này Lý Thủy Đạo mới phát hiện ra vẻ mặt của mình quá mức nghiêm túc, vậy mà lại làm ảnh hưởng đến không khí trong xe rồi, vì thế, hắn cố gắng nặn ra một nụ cười, lắc đầu nói: “Không có gì.”

“Nhất định là đang khẩn trương vì chuẩn bị bước vào Ngũ Độc quật rồi.” Lý Thủy Lan cười nói.

“Không có.” Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu.

“Ha ha ha ha… Không có gì phải ngượng ngùng cả, ta cũng khẩn trương mà.” Lý Hạo Trạch cười to nói.

Lý Thủy Đạo không nói gì chỉ nhìn Lý Hạo Trạch và Lý Thủy Lan, trong lòng thầm nghĩ hai ngươi không khẩn trương sao?

“Chúng ta có Thiên Lương đại phu đi theo mà, sợ cái gì mấy con côn trùng nhỏ như thằn lằn cóc nhái chứ?” Lý Thủy Đình cười nói.

“Phi! Năm đó muội bị con rết chui vào trong người, suýt chút nữa đã tiểu ra quần ngay trước mặt mọi người rồi, còn mạnh miệng nữa.” Lý Thủy Lãng không chút nể tình, lập tức mở miệng cười nhạo muội muội của mình.

“Ca!”

Lý Hạo Trạch tiếp lời: “Không sai, đại phu đã sớm nói qua rồi, những con trùng độc kia chỉ vừa mới hoá yêu, bởi vậy sau khi chúng ta tiến vào chỉ cần không hành động lộn xộn, tùy ý để yêu trùng tự chủ lựa chọn, sẽ không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.”

Lý Nhất Quân cũng gật đầu phụ họa: “Nói đúng, sau khi xuất phát đại phu đã một mực nhắc nhở chúng ta nên chú ý tới vấn đề này rồi. Tuyệt đối không được hành động lộn xộn, chỉ có thể mặc cho đồng tham tự mình lựa chọn thôi.”

“Ai… Lỡ như một con cóc lựa chọn ta thì biết làm sao bây giờ?” Lý Thủy Lan âu sầu ủ rũ nói.

“Vậy ngươi cũng chỉ có thể thừa nhận mà thôi! Ngũ Độc quật không thể so với nơi khác, chúng ta chỉ là phàm nhân, trong quật lại đầy rẫy yêu trùng cấp một. Chúng nó tùy tiện cắn một miếng cũng có thể độc chết chúng ta. Hơn nữa, sau khi bị cắn, ngay cả cơ hội giải độc cũng không có, ngươi còn muốn tự chủ lựa chọn hay không?”

“Đúng vậy, chúng ta có thể tu luyện đã là may mắn trùng thiên rồi, đến tột cùng là chúng ta sẽ thích hợp với loại đồng tham nào, cũng chỉ có thể thuận theo thiên ý mà thôi. Lại nói, ngũ độc mỗi con mỗi vẻ, cũng không phân ra con nào mạnh con nào yếu.” Lý Thủy Lãng cũng nói.

“Không phải như thế đâu! Đại phu từng nói rồi, tuy về cơ bản, các loại độc dịch thần thông đều giống nhau, nhưng đệ nhị thần thông lại khác hoàn toàn, nếu lấy con rết làm đồng tham, loại trùng trăm chân sẽ có mộc chúc phong hành, di động mau lẹ, tu sĩ sẽ càng thêm nhanh nhẹn, cả chạy trốn hay giết địch đều rất có ích lợi.”

“Thằn lằn có thể đứt đuôi mọc lại. Nếu chúng ta là lấy thằn lằn làm đồng tham, chắc chắn sẽ có năng lực chữa trị, sau khi chiến đấu chỉ cần vẫn còn một hơi, thì không cần biết có thể chịu bao nhiêu tầng thương tổn, đều có thể tự nhiên mà khỏi hẳn.”

“Bọ cạp có cái châm độc đằng sau lưng, nếu lấy nó làm đồng tham, chắc chắn sẽ am hiểu cách dùng độc châm, phi đao, ám khí… Bởi vậy khi còn tu vi thấp, nó chính là lựa chọn tốt nhất.”

“Hạo Trạch huynh, vậy rắn độc và con cóc thì có ưu điểm gì?” Lý Thủy Đình tò mò hỏi.

“Đúng là ngày thường khi nghe giảng bài, Thủy Đình muội tử chỉ biết chơi đùa. Ừm, nếu có được độc xà, bản thân sẽ càng thêm linh hoạt.”

Chương 9: Thiên Địa Bảng!

“Nói vậy, chẳng phải đặc tính của rắn độc và con rết trùng hợp sao?”

“Không giống đâu, trùng trăm chân là đi thẳng về thẳng, mau lẹ như gió, mà độc xà lại là nhu thuật, mềm dẻo uốn lượn, càng thêm linh hoạt khi di chuyển trong phạm vi nhỏ. Nếu nữ tử lấy độc xà làm đồng tham, tuyệt đối sẽ trở thành mềm mại không xương, nếu triền đấu cận thân cùng người khác, trong lúc triển chuyển đằng na [1], ngay cả góc áo của ngươi, địch nhân cũng không tóm được.”

[1] : nôm na là các loại động tác võ học rắc rối phức tạp, liền mạch, thuyên chuyển không ngừng, vô cùng khó nắm bắt.

“Thế con cóc thì sao?”

“Nó am hiểu thần thông thủy tức chi thuật, muốn trốn bao lâu dưới nước cũng không thành vấn đề gì.” Lý Hạo Trạch đáp.

“Nói như vậy con rết, độc xà, bò cạp đều thật lợi hại.” Lý Thủy Đình nhíu mày nói.

“Chẳng lẽ thằn lằn gãy chi trùng sinh không lợi hại sao?”

“Đúng là có lợi hại, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải thoát được trở về, có điều nếu đã đủ khả năng trốn trở về, hoàn toàn có thể nhờ y sư hỗ trợ khôi phục lại thân thể, căn bản không cần tự mình đi khôi phục.”

“Vậy thủy tức chi thuật của con cóc thì sao?”

“Đại ca! Hắc sơn này vốn là đất liền, khắp nơi đều là núi, nước ở đâu?”

“Cái này… Hẳn là ở gần đây vẫn có một vài cái đầm nước chứ?”

“Thôi đi, dù có thật nó cũng chỉ cạn tới đầu gối mà thôi.”

“Đúng vậy, trong ngũ độc con cóc là phế nhất!”

“Nghe nói hầu hết đồng tham của những cao thủ Ngũ Độc môn đều là con rắn, con bọ cạp, con rết, nếu là thằn lằn, bình thường bọn họ đều chuyển tu y sư, ta thực sự chưa từng nghe qua một vị cao thủ Địa Bảng nào lại có đồng tham là con cóc.” Lý Hạo Trạch gãi gãi đầu nói.

“Thiên Địa Bảng?” Vốn dĩ Lý Thủy Đạo chỉ ngồi xem náo nhiệt, đột nhiên cảm thấy hứng thú xen mồm vào.

Lý Hạo Trạch vội vàng giải thích: “Chính là sau khi tham gia thí luyện Ngũ Độc môn sẽ có xếp hạng, Địa Bảng là tu sĩ Thông Linh cảnh, Thiên Bảng là tu sĩ Dung Linh cảnh, nếu là Nạp Hư cảnh, bọn họ đều nhân vật ẩn mình trong mây, tự nhiên sẽ không đến tranh giành Thiên Địa Bảng này, ta chỉ biết Lam Hoa Ảnh, người đứng đầu Địa Bảng là một nữ tu thôi.”

“Ừm…” Lý Thủy Đạo gật gật đầu, lập tức không còn hứng thú nữa.

Thiên Bảng quá mức xa xôi, muốn trở thành cao thủ Địa Bảng, ít nhất cũng phải là tu sĩ gần đột phá Dung Linh cảnh, hoàn toàn không phải đám tiểu tu sĩ ngay cả pháp lực cũng chưa tu luyện ra như nhóm bọn họ có thể đi vào giúp vui.

Ở giai đoạn này, chỉ có thành thành thật thật nuôi dưỡng đồng tham, dự trữ tu luyện pháp lực mới là chính đạo.

“Chỉ người tham dự thí luyện Ngũ Độc môn mới được xếp hạng trong Thiên Địa Bảng, tu sĩ gia tộc không cần đi tranh giành Thiên Địa Bảng làm gì.”

“Ngũ Độc môn chính là thượng tông, cho nên tu sĩ gia tộc không tư cách có tư cách đi tranh giành sao?”

“Ta nghe nói, trong số chúng ta ít nhất cũng có một nửa người sẽ gia nhập Ngũ Độc môn.” Lý Thủy Lan cau mày nói.

“Vậy vừa lúc có thể tranh một vị trí trên Địa Bảng.” Lý Thủy Lãng đúng là thiếu niên khí thịnh, có vẻ nóng lòng muốn thử.

“Nếu chúng ta vừa mới nhập môn, căn bản không đủ tư cách đi tham gia thí luyện, thì lấy đâu xếp với chẳng hạng? Bình thường đều là những người chừng bốn năm mươi tuổi sắp sửa đột phá bước vào Dung Linh mới có tư cách đi tranh đoạt xếp hạng trên Địa Bảng, hơn nữa cách hai, ba năm một lần, xếp hạng trên Địa Bảng đều sẽ thay đổi một lượt, chỉ có Thiên Bảng mới có thể ổn định chừng hai, ba mươi năm thôi.”

“Tu sĩ đạt tới Dung Linh cảnh ít nhất đều cũng phải bốn, năm mươi tuổi rồi, thậm chí còn sáu mươi tuổi… Con đường tu luyện đúng là khó khăn nha.” Lý Nhất Quân cảm thán nói.

“Đúng là như thế, người có thể đi đến cuối cùng đều là thiên chi kiêu tử.” Lý Thủy Đạo tạm ngưng một lát mới nói ra.

“Cái kia… Ta nghe nói nếu nam tử bản tộc bị lựa chọn nhập vào Ngũ Độc môn thì trong vòng một, hai năm, gia tộc sẽ thu xếp hôn phối cho người nọ. Mục đích chính là muốn đối phương mau chóng để lại huyết mạch, kéo dài gia tộc truyền thừa. Nhưng nếu không vào Ngũ Độc môn, bình thường việc hôn phối sẽ kéo dài tới khi quá ba mươi mới tính.” Lý Thủy Lãng có chút hưng phấn nói.

Những người có mặt ở đây đều là đám hài tử choai choai mới mười bốn tuổi…

Lại nói, khi Lý Thủy Đạo sinh ra phụ thân Lý Hạo Sơn của hắn cũng chỉ mới mười năm. Phát sinh loại chuyện này, nói một cách hoa mỹ thì là để lại huyết mạch cho gia tộc, nhưng nói một cách chân thực nhất, loại hành động này chỉ nhằm gia cố sự ràng buộc giữa tu sĩ với gia tộc mà thôi.

Cũng vì Lý Thủy Đạo được sinh ra, cho nên kể cả khi phụ thân Lý Hạo Sơn của hắn phải làm trâu làm ngựa ở Ngũ Độc môn, trong lòng ông ấy cũng không dám sinh ra tư tưởng phản bội.

Chương 10: Độc Long Lĩnh!!!

Tại thế giới tu tiên này vốn không có chế độ hộ tịch, cho nên tất cả đám tán tu đều không bị lễ nghi đạo đức, hay kỷ cương pháp tắc ước thúc.

Chính vì vậy, có tu tiên môn phái nào dám thuê mướn tán tu tiến vào động phủ của chính mình đâu?

Chỉ sợ ngay khi bản thân ra ngoài một chuyến, thì tán tu kia sẽ đóng gói hết thảy những thứ có trong động phủ của chủ nhân mà mang đi, đến lúc người nọ trở về chỉ có thể giương mắt nhìn một khoảng trống huơ trống hoác mà thôi.

Đừng nói là Dung Linh cảnh, ngay cả Vô Tướng Chân Quân cũng chỉ có thể luống cuống nếu rơi vào tình huống như vậy.

Nhưng người của gia tộc tu tiên lại khác, bởi vì ai cũng hiểu rõ một điều rằng, hòa thượng có thể chạy trốn, nhưng miếu thì không.

Môn phái tu tiên sẽ dùng người của gia tộc tu tiên để trông coi động phủ, quản lý vài việc lặt vặt, mà sau khi người của gia tộc tu tiên trưởng thành lên, bọn họ sẽ chiếm được một vị trí dành cho gia tộc của mình ở trong một phái.

Đây là logic tầng dưới chót của thế giới này.

Mười ngày sau… rốt cuộc đoàn xe cũng đến Độc Long lĩnh.

Hàng hóa được tập hợp trên quảng trường bên ngoài Độc Long lĩnh. Đoàn người Lý Thủy Đạo bước xuống xe ngựa, đi theo xe ngựa vận chuyển hàng hóa, lướt ngang qua quảng trường đông nghìn nghịt ngựa xe như nước xung quanh.

Những đoàn xe này đều đến từ nhóm gia tộc phụ thuộc bị Hắc sơn Ngũ Độc môn khống chế.

Phía trên quảng trường, cờ bay phấp phới.

Đưa mắt nhìn lại có thể trông thấy cờ của Thần Mộc thành Lý gia, cờ của Hạt Tử động Mặc gia, cờ của Độc Xà cốc Lưu gia, cờ của Hắc Thủy hà Tề gia, và Đoạn Đầu sơn… rất nhiều gia tộc không sao đếm xuể.

Ngoại trừ cung cấp cho Hắc sơn Ngũ Độc môn những đệ tử trung thành tin cậy, nhóm gia tộc tu tiên phụ thuộc còn phải cung phụng cả vật tư sinh hoạt cho môn phái này.

Mà Ngũ Độc môn lại che chở những gia tộc tu tiên nọ, không để bọn họ bị những tông môn khác bên ngoài Hắc sơn ức hiếp.

Đoàn người dẫn theo đoàn xe đi đến phía trước cửa chính kho hàng của Ngũ Độc môn.

Tộc trưởng Lý Hải Mặc hít sâu một hơi, hô lớn: “Thần Mộc thành Lý gia cung phụng sáu xe mười hai gánh linh mễ, hai xe gấm vóc, một số dầu vừng, đèn cầy sáp nến, xin thượng sư kiểm tra và thu nhận.”

Một tiếng “Ken két” vang lên. Cửa chính của kho hàng chậm rãi mở ra.

Một gã trưởng lão hãy còn buồn ngủ bước tới: “Lý gia tộc trưởng, tới sớm như vậy sao?”

Lý Thủy Đạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lúc này đã sắp đến giữa trưa rồi. Nhưng Lý Hải Mặc vẫn mang theo vẻ mặt tươi cười tiêu sái đi đến trước mặt vị trưởng lão kia, đưa tới một tờ danh sách hàng hóa, nói: “Đây là danh sách cung phụng của Thần Mộc thành Lý gia, xin Lam trưởng lão kiểm tra và thu nhận.”

“Ha hả, kiểm tra thấy đủ tư cách là có thể cho vào kho hàng rồi, mau mở hàng hóa trên xe ra, cho ta xem tỉ lệ cung phụng.” Vị trưởng lão chuyên xử lý những việc vặt này mang theo vẻ mặt lười nhác nói.

“Mau mở ra cho Lam trưởng lão kiểm tra.” Lý Hải Mặc lập tức phân phó.

Lam trưởng lão nọ nắm lên một vốc linh mễ, khẽ cau mày nói: “Có vẻ như bên trong linh mễ này có trộn lẫn một chút phàm mễ nha.”

“Lam trưởng lão, linh mễ này rất tốt, đủ tiêu chuẩn mà.” Lý Hải Mặc vội vàng lấy ra một cái túi vải đỏ, lặng lẽ đưa cho Lam trưởng lão.

Lam trưởng lão nuốt một ngụm nước miếng, thản nhiên thu cái túi nọ rồi lấy tay nhéo nhéo thử vài cái.

“Ừm… linh mễ này khá tốt, phù hợp với yêu cầu của bản tông, kiểm tra đã xong, cho vào kho hàng đi.” Lam trưởng lão la lớn.

Đến lúc này, cửa chính của kho hàng mới hoàn toàn được mở ra.

Xe ngựa tiến vào bên trong kho hàng.

“Đám nhỏ! Mau mau dỡ hàng.” Tộc trưởng lập tức lên tiếng chỉ huy nhóm tộc nhân khuân vác hàng hóa vào bên trong.

Đám người Lý Thủy Đạo cũng tiến lên, giúp đỡ những người khác, cùng nhau bốc dỡ hàng hóa xuống.

“Một tòa Độc Long lĩnh lớn như vậy chẳng lẽ không có ai gieo trồng lương thực?” Lý Thủy Đạo nhỏ giọng nói thầm một mình.

“Linh khí bên trong Độc Long lĩnh nồng đậm tới kinh người, đương nhiên tất cả linh điền ở nơi này đều phải dùng để gieo trồng linh thảo, làm sao có thể dùng để gieo trồng lương thực được?” Lý Thiên Lương ở một bên nhỏ giọng trả lời hắn.

Sau khi quá trình bốc dỡ hàng hóa xong xuôi, Lam trưởng lão loại sai khiến một tu sĩ trẻ tuổi mặc áo bào màu đen rộng rãi, dẫn theo tộc nhân của Lý gia đi về phía Ngũ Độc quật.

Từ quảng trường vận chuyển hàng hóa đến Ngũ Độc quật cần phải đi qua một đoạn đường núi, đi thẳng về phía trước, độ dốc cao chót vót, giống như bước lên vách đá. Thác nước bên cạnh người không ngừng bắn tới, âm thanh nước suối sôi trào, một mực kéo dài, rơi thẳng vào tai.

Đám người Lý Thủy Đạo phải dùng cả tay lẫn chân, cuối cùng mới bò lên được đoạn đường dốc này, khi tới đỉnh núi, ai nấy đều thở hồng hộc, đổ mồ hôi đầm đìa.

Đương nhiên, tu sĩ dẫn đường cùng với nhóm tu sĩ Lý gia bên kia vẫn thản nhiên như gió thổi mây bay, không có lấy một chút mệt nhọc nào.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix cảm ơn thông báo lỗi ^^
https://audiosite.net
!! Đạo hữu " Thiên Có Khuyết - Người Có Tâm " - Đạo Hữu - !!(Đi đường có sao không ướt giầy) Tụn mình luôn có gắng phục hồi liên tục cho vị đồng đạo, cùng toàn thể anh em :)Mong đạo hữu dừng chân bản fix này 90% sẽ không bị sập đậu ạ :)Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix toàn bộ nhé :!Các bộ truyện đang giải nén 1 tập chỉ có 7 giây .. 1 bộ trung bình 15p thui anh em ^^!Một Lần xin lỗi chư vị cùng toàn thể anh em vì sự cố bất ngờ đêm qua :)
https://audiosite.net
Thật xin lỗi mọi người do sơ suất của CTV...!!Mình đã liên hệ lưu trữ đám mây :)họ đang khôi phục giúp tụn mình :)Trong quá trinh các bạn thấy bộ truyện nào có tập nghe được có tập thì không play được không phải lỗi mà đang quá trình backup lại đó ạ :(Thật xin lỗi mọi người, mong chư vị đại xá :)
https://audiosite.net
haizzz...!
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
em có biết gì đâu em vừa ăn cơm lên thấy thế mà ???team đi anh check máy tính em có vấn đề gì vây??
https://audiosite.net
Hà Thu Đây là lần thứ 2 em xóa file của anh rồi đó...!Haizzz...! nghe điện thoại dùng anh cái coi??File của anh em đâu hết rồi?????Pó tay ...:(:(:(:(
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Ngại quá ..bộ gốc truyện mình lỡ tay xóa mất rùi :(. Để mình up lại bản trên kênh của mình vậy
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Đã fix lại nhé bạn các bạn để ý truyện nào được upload hay fix lại ở trang chủ nhé. ^^!Hoặc nghe thăm trên các kênh trên yotube của mình nhé :P
https://audiosite.net
Vòng Đức tuấn 2 ngày trước
Văn minh vạn giới lĩnh trụ nghệ ko đc
https://audiosite.net
Mr. Minh Tý 2 ngày trước
Cảm ơn hội trưởng Đúng rồi đó ạ )). đợi trước nghe thoáng qua youtube mà không tìm được tên truyện là, họ cũng không ghi tên tác giả , chỉ nhớ loáng thoáng nội dung vậy mà Hội Trưởng cũng tìm được :Vghê ghớm thật :^^
https://audiosite.net
Khụ khụ bạn minh tý ? khó mình quá không nói tên truyện không có tác giả chỉ ? chương thì mình đi về đâu tìm cho bạn ^^!Nhưng...99.9% là bộ truyện này bạn nhé ^^!Cảm ơn bạn đã nghé thăm website ^^!Chúc bạn hôm này gặp nhiều may mắn nhé!Thân Ái :)