1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Đại Đạo Chi Thượng
  4. Tập 3: Sát Chủ – Khổ Chủ (c21-c30)

[Dịch] Đại Đạo Chi Thượng

Tập 3: Sát Chủ – Khổ Chủ (c21-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21. Sát Chủ (1)

Trần Thực cúi đầu, trải giấy bùa, lấy từ trong rương sách ra một con dao nhỏ, đứng dậy đi về phía Lý Tiêu Đỉnh.

Tên cẩm y vệ gần Lý Tiêu Đỉnh nhất thấy con dao nhỏ trong tay hắn, ngây người, lập tức tỉnh ngộ, vội vàng quát: “Ngươi định làm gì? Trong tay hắn có dao!”

Những cẩm y vệ khác nghe vậy, vội vàng vận chân khí, sau ót thần quang tuôn trào, Thần Đàn hiện ra, Thần Thai ngự trong Thần Đàn, mỗi người chuẩn bị pháp thuật, đồng thời chạy về phía này!

Lý Tiêu Đỉnh cũng bị câu “trong tay hắn có dao” dọa cho lăn từ trên ghế dài xuống, kinh hoàng thất thố, không nói câu nào liền rút ngay ra một lá bùa.

Lá bùa “phụt” một tiếng bốc cháy, lập tức một luồng lực lượng thần kỳ bộc phát, trong chớp mắt quanh thân hắn kim quang lấp lánh, tựa như một cái chuông lớn úp xuống, bao bọc bảo vệ hắn!

Trần Thực sắc mặt hoảng sợ, toàn thân run rẩy, con dao trong tay vô thức rơi xuống đất, vội vàng cất giọng: “Ta muốn lấy máu chó vẽ bùa! Đừng giết ta! Lý Quang đại ca, cứu ta!”

Bảy tên cẩm y vệ đã chuẩn bị xong pháp thuật, nghe vậy đều dừng lại, pháp lực ngưng tụ nhưng không phóng thích.

Lý Tiêu Đỉnh cũng bò dậy từ mặt đất, nghe vậy vội vàng nhìn về phía Lý Quang. Lý Quang cũng đã chuẩn bị xong pháp thuật, định ra tay với Trần Thực, nghe vậy lập tức tỉnh ngộ, vội vàng cười nói: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Bẩm công tử, vẽ bùa quả thật cần máu chó đen làm vật dẫn. Máu chó đen dương khí thịnh, phối hợp với chu sa, uy lực của lá bùa càng mạnh mẽ.”

Lý Tiêu Đỉnh đá Hắc Oa một cái, cười mắng: “Ta còn tưởng lại có kẻ muốn ám sát ta, hóa ra là muốn giết con súc sinh này. Chết tiệt, doạ ta giật mình!”

Hắn lại đá Hắc Oa một cái nữa, cười nói: “Còn không mau lăn tới đây chịu chết?”

Hắc Oa bị đá hai cái, ấm ức ve vẩy đuôi, oán trách lòng người thay đổi, vừa rồi còn vuốt ve đầu khen ngợi chó ngoan, giờ đã mắng là súc sinh.

Hắc Oa đi về phía Trần Thực, Trần Thực thở phào nhẹ nhõm, cúi người nhặt con dao.

Đồng thời, Lý Quang cùng bảy tên cẩm y vệ cũng đều thở phào, giải trừ pháp thuật đã chuẩn bị xong, sáu người trong số đó cũng thu hồi Thần Đàn, xoay người chuẩn bị làm việc của mình, chỉ có Thần Đàn của Lý Quang vẫn lơ lửng sau ót, chưa hạ thấp cảnh giác.

Trần Thực cúi đầu nhặt dao, tầm mắt liếc qua ghi nhớ rõ vị trí của bảy người xung quanh.

Tư thế nhấc chân, xoay người của họ, tất cả đều khắc sâu trong đầu hắn.

“Bốn tên trong bọn họ cách ta chưa đầy một trượng, hai tên cách hơn một trượng, Lý Quang gần ta nhất, đây chính là thời cơ ra tay tốt nhất!”

Trần Thực nắm chặt chuôi dao, trong mắt lóe lên hàn quang, mục tiêu đầu tiên của hắn chính là Lý Quang!

Tuy Lý Quang vẫn duy trì Thần Đàn Thần Thai, nhưng hắn nắm chắc mười phần có thể một đòn trí mạng, khiến y không kịp thi triển pháp thuật!

“Có phải doanh trại của Lý công tử Lý Tiêu Đỉnh chăng?” Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên.

Một thiếu nữ mặc quần lụa đỏ thắm bên ngoài khoác váy tím nhạt đi tới ngoài doanh trại, tay xách một giỏ trái cây lớn, cười nói: “Tiểu nữ là Tử Ngạc, nha hoàn của Đinh gia, theo Tứ tiểu thư ra ngoài đi săn. Tứ tiểu thư nhà ta còn đang dựng trại, nghe nói Lý công tử cũng tới đây săn bắn dạo xuân, nên sai tiểu nữ tới đây một chuyến kết mối tình cảm hai nhà, tiện thể xem các vị ca ca có thể giúp đỡ chúng ta dựng trại được chăng.”

Trần Thực sắc mặt hơi đổi, tay nắm chặt chuôi dao đứng dậy, sát khí trong mắt hoàn toàn biến mất.

Nha hoàn Đinh gia tên Tử Ngạc này đến, khiến hắn mất đi thời cơ ra tay tốt nhất.

Quả thật hắn có thể thừa lúc mọi người bị Tử Ngạc thu hút chú ý mà ra tay, nhưng Tử Ngạc ở ngoài doanh trại cũng có thể chuẩn bị pháp thuật kịp thời!

Cho dù hắn giết được bảy tên cẩm y vệ, nhưng vẫn sẽ chết dưới tay Tử Ngạc, thậm chí không kịp giết Lý Tiêu Đỉnh.

Hơn nữa, cho dù Tử Ngạc không ra tay, mà lựa chọn chạy trốn, thì việc hắn giết Lý Tiêu Đỉnh cũng sẽ bại lộ, sẽ khiến gia gia gặp họa sát thân, thậm chí sẽ khiến Hoàng Pha thôn gặp phải đại họa diệt thôn!

Đây là chuyện hắn tuyệt đối không thể cho phép xảy ra.

“Chỉ có thể từ bỏ cơ hội này.”

Trần Thực gọi Hắc Oa, đi về phía cái bàn. Tử Ngạc đến đây chỉ là thăm dò, có ý muốn kết giao với Lý gia, chắc cô nàng sẽ không ở lâu, hắn vẫn còn cơ hội khác.

Bên kia, một tên cẩm y vệ vội vàng nghênh đón Tử Ngạc vào, cười nói: “Công tử nhà ta còn đang nói muốn đến bái kiến tiểu thư, không ngờ cô nương lại đến trước.” Dứt lời, đưa tay tiếp nhận giỏ trái cây trong tay Tử Ngạc.

Tử Ngạc lấy ra một tấm thiếp mời, đi về phía Lý Tiêu Đỉnh, cười nói: “Lý công tử đúng là nhân vật phong lưu phóng khoáng của Thủy Ngưu huyện! Kỳ thi hương vừa rồi, Lý công tử khiến mọi người kinh ngạc, ngay cả Tứ tiểu thư nhà ta cũng không ngờ rằng Lý công tử lại ẩn giấu thực lực sâu như vậy… Thiếp thân Tử Ngạc, bái kiến Lý công tử, đây là thiếp mời của tiểu thư nhà thiếp.”

Nàng ta dáng người yểu điệu, dung mạo xinh đẹp, lại son phấn trang điểm, càng thêm kiều diễm, khiến mấy tên cẩm y vệ định bỏ đi làm việc phải quay trở lại, mong muốn được nói chuyện với nàng ta thêm vài câu, gần gũi hơn một chút.

Chương 22. Sát Chủ (2)

Du xuân vốn là hoạt động để nam nữ tìm kiếm cơ hội kết giao, bằng không ai lại rảnh rỗi chạy lên núi săn bắn?

Trần Thực ngồi trên ghế, khom lưng, chuẩn bị lấy máu Hắc Oa, đột nhiên sững người.

“Mọi người lại tụ tập gần nhau, thời cơ xuất thủ tốt nhất lại xuất hiện, chỉ có điều ở giữa lại có thêm Tử Ngạc… con mẹ nó Tử Ngạc!”

Hắc Oa cắn chặt răng, trong lòng có phần không cam lòng. Lão chủ nhân cho nó một nhát dao, sau đó sẽ cho nó một miếng thịt yêu thú bồi bổ, nhưng tiểu chủ nhân thì không có.

Nó nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu đựng đau đớn, đột nhiên cơn gió nổi lên cuồn cuộn, chỉ nghe “vèo” một tiếng, Trần Thực cầm dao đã biến mất trước mắt nó.

Hắc Oa ngây người, chưa kịp quay đầu, dao của Trần Thực đã cắm vào cổ họng Lý Quang, vận sức kéo một cái, máu tươi phun ra!

Lý Quang mở to hai mắt, há mồm định kêu, tay Trần Thực đã mang theo con dao nhuốm máu đi tới sau lưng một cẩm y vệ khác, con dao sắc bén đâm từ phía sau lưng cẩm y vệ cắm vào tim hắn, vừa vặn tránh né từng cái xương sườn.

Lập tức rút dao xoay người, lao tới trước người cẩm y vệ, con dao từ trước ngực cắm vào tim hắn, lại đâm một dao, cũng vừa vặn tránh được từng cái xương sườn.

Trần Thực rút dao, tay lại trượt mất, chuôi dao rời tay, không thể rút ra. Trên con dao kia toàn là huyết dịch, cực kỳ trơn trượt.

Trần Thực không cần suy nghĩ, bước một bước ra đã hơn trượng, giang hai ngón tay đâm vào hai mắt cẩm y vệ thứ ba, hai con mắt bị hắn đâm nổ tung, đầu ngón tay cắm vào xương sọ, khuấy đảo trong óc.

Trần Thực rút ngón tay, vặn eo, xoay người, đồng thời chân trái bước ra, khi chân trái chạm đất đã bước ra tám thước, chỉ trong nháy mắt chân phải đã tung lên, đá thẳng vào cổ cẩm y vệ thứ tư.

Cước này như đại khảm đao chém vào cổ hắn, lực đạo mạnh mẽ khiến cái cổ cẩm y vệ vặn vẹo, phát ra tiếng xương cốt gãy răng rắc.

Thân thể hắn ngã xuống đất, mặt còn chưa chạm đất, Trần Thực đã nhảy ra từ trên người hắn, hai tay vỗ mạnh vào hai tai cẩm y vệ thứ năm, lập tức tai, mắt, mũi, miệng của hắn chảy máu tươi ròng ròng, con mắt gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt!

Cùng lúc đó, tiếng kêu của Lý Quang mới vang lên, nhưng lại là tiếng ú ớ, âm thanh lẫn với máu tươi phun ra ngoài.

Lý Quang đưa tay che cổ, lúc này mới kinh hãi phát hiện cổ mình gần như bị một dao của Trần Thực cắt đứt, chỉ còn lại bắp thịt sau gáy.

“Tốc độ của tiểu tử này thật nhanh!”

Trong đầu hắn lóe lên một ý niệm, “Vì sao hắn lại giết chúng ta?”

Tầm mắt hắn tối sầm, chỉ thấy thân hình nhỏ nhắn của Trần Thực nhào về phía kẻ thứ sáu, mà trên mặt kẻ đó vẫn còn vẻ kinh hãi, hiển nhiên chưa hoàn hồn.

Bốn ngón tay phải của Trần Thực co lại, nắm chặt thành quyền nhưng lại như chưa nắm chặt, đột nhiên phát lực, đánh vào ngực cẩm y vệ thứ sáu, chỉ nghe tiếng xương gãy răng rắc vang lên.

Tên cẩm y vệ kia miệng phun máu tươi, nhưng Thần Đàn sau ót đã hình thành, chỉ có điều hắn còn chưa kịp vận chuyển pháp thuật, tay trái Trần Thực đã đặt lên mặt hắn, lực lượng khổng lồ bộc phát, khiến hắn có cảm giác như có một con voi giẫm lên mặt, ép về phía sau!

“Ầm!”

Gáy hắn đập vào tảng đá trên mặt đất, đá và xương sọ vỡ vụn cùng lúc!

Trần Thực cũng theo đó ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn vào người cẩm y vệ thứ bảy.

Tên cẩm y vệ điều động chân khí, thôi thúc Thần Đàn, Thần Thai trong Thần Đàn thức tỉnh, lập tức thần uy tràn ngập toàn thân, khiến tứ chi bách hài hắn tràn đầy thần lực.

Nhưng luồng thần lực này vừa mới bám vào thân, đầu gối Trần Thực đã hung hăng đâm vào hạ bộ hắn, nghiền nát gốc rễ con cháu và hai hòn bi của hắn!

Cơ thể hắn bị luồng lực lượng này đánh bay lên, đầu chúi xuống đất, nhưng còn chưa rơi xuống, mũi chân Trần Thực đã đá vào huyệt Thái Dương hắn.

Răng rắc.

Cổ hắn gãy lệch sang một bên.

Lúc này, chỉ nghe “bịch” một tiếng, Lý Quang ngã xuống đất, cẩm y vệ thứ hai và thứ ba cũng loạng choạng sắp ngã xuống.

Bỗng nhiên bóng người lóe lên, Trần Thực đã trở lại trước mặt cẩm y vệ thứ hai, đưa tay rút con dao ra.

Mọi người hoàn toàn không ngờ tới biến cố này, đợi đến lúc phản ứng lại đã không kịp, Tử Ngạc càng kinh ngạc vạn phần, đang định điều động Thần Thai, bỗng nhiên trước ngực đau nhói, cúi đầu nhìn xuống, hai bàn tay nhuốm máu đã bóp chặt đầu và cằm nàng ta.

Tầm mắt Tử Ngạc tối sầm, tầm nhìn đảo từ trước ngực ra sau lưng.

Hai tay Trần Thực bẻ gãy cổ nàng ta, Tử Ngạc còn chưa ngã xuống, tay hắn đã đặt lên ngực nàng ta, rút con dao từ trong lồng ngực ra.

“Bịch.”

“Bịch.”

“Bịch.”

Từng thi thể ngã xuống.

Đột nhiên lại “phụt” một tiếng, Trần Thực quay đầu nhìn lại, thì ra là Lý công tử Lý Tiêu Đỉnh đang thiêu đốt Kim Chung Phù, Kim Chung Phù bùng cháy, kim quang chói lọi, hóa thành hình một cái chuông lớn.

Lý Tiêu Đỉnh toàn thân run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi, nhìn Trần Thực đứng đó.

Hắn là tu sĩ Thần Thai cảnh, nếu thi triển pháp thuật có thể dễ dàng giết chết Trần Thực.

Nhưng hắn quá sợ hãi, trong đầu trống rỗng, pháp thuật trước kia từng học, bây giờ đều không nhớ nổi.

Thậm chí, hắn quên mất mình là tu sĩ, quên mất mình còn có Thần Thai!

Chương 23. Khổ Chủ (1)

Trần Thực lau máu trên tiểu đao vào ống tay áo, nhìn thi thể ngổn ngang trong doanh địa, mặt trầm như nước.

“Phu tử viết, ký lai chi, tắc an chi. Nếu chức trách của các ngươi là bảo vệ kẻ thù của ta, vậy chết cũng chẳng oan uổng.”

Hắn tiến về phía Lý Tiêu Đỉnh.

Lý Tiêu Đỉnh chỉ cần một pháp thuật là có thể lấy mạng hắn, nhưng hắn lại chẳng chút e sợ, giờ phút này không biết lấy đâu ra lòng tin, hắn cảm thấy mình nhất định có thể kết liễu Lý Tiêu Đỉnh trước khi hắn ta kịp thi triển thuật pháp!

Nói ra thật kỳ quái, đây là lần đầu tiên hắn ra tay sát sinh, nhưng trong lòng lại không hề có chút sợ hãi, khoảnh khắc nắm chặt chuôi đao, tâm niệm duy nhất của hắn chỉ là làm sao kết liễu đối thủ càng nhanh càng tốt.

Hắc Oa vẫn còn ngồi xổm bên bàn, ngơ ngác nhìn những thi thể nằm ngổn ngang trên đất, chưa hoàn hồn trở lại.

—— Nó hoàn toàn không cách nào liên hệ thiếu niên sát phạt quyết đoán trước mắt với tiểu chủ nhân của nó.

Trước kia Trần Thực nghịch ngợm gây sự, là một thiếu niên ngây ngô vui vẻ, nhưng Trần Thực bây giờ lại tựa như một vị sát thần!

“Ầm!” “Ầm!” “Ầm!”

Trần Thực tung ra từng quyền, mỗi chiêu mỗi thức đều ẩn chứa lực đạo ngàn cân, đánh nát quả chuông kim quang, sải bước đến trước mặt Lý Tiêu Đỉnh.

Vóc người hắn thấp hơn Lý Tiêu Đỉnh rất nhiều, chỉ đến ngực hắn ta, nhưng Lý Tiêu Đỉnh lại như thể bị khí thế của hắn áp đảo, thân hình loạng choạng ngã phịch xuống đất, hai tay chống đất lùi về sau, kinh hãi nhìn hắn.

“Huynh… huynh đài, đừng… đừng…”

Trần Thực tóm lấy cổ áo hắn ta, muốn nhấc bổng lên, nhưng không biết là do Lý Tiêu Đỉnh quá nặng, hay do trận chiến vừa rồi đã rút cạn sức lực của hắn mà hắn không tài nào nhấc nổi.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn giết người, tuy đã diệt sạch đối thủ, lúc đó chẳng cảm thấy điều gì, nhưng giờ phút này bình tĩnh lại hắn mới cảm thấy cảm giác kiệt quệ ập đến.

Trần Thực cảm thấy tay tê dại, run rẩy, hít sâu một hơi, vận chuyển Tam Quang Chính Khí Quyết, lúc này mới dễ chịu hơn đôi chút.

Trận chiến vừa rồi tuy nhìn qua có vẻ gọn gàng dứt khoát, nhưng thực tế lại tiêu hao rất nhiều, khiến hắn có cảm giác đói bụng, muốn ăn một chút gì đó.

“Đừng giết ta!”

Lý Tiêu Đỉnh khóc lớn, đũng quần ướt đẫm.

Cảnh giới của hắn ta vốn cao hơn Trần Thực, chân khí hùng hậu hơn hắn không biết bao nhiêu lần, trên người còn có đủ loại phù lục hộ thân, thế nhưng hắn ta đã bị dọa sợ, đánh mất toàn bộ ý chí chiến đấu.

Hắn ta như một con cừu non chờ bị làm thịt, bị Trần Thực xách lên.

“Ngươi cướp Thần Thai của ta, còn muốn sống sao?”

Trần Thực nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nói: “Đầu của ta bị cao thủ mà ngươi tìm đến cạy mở, cướp đi Thần Thai, chắc ngươi cũng không ngờ ta có thể sống sót trở về phải không? Lúc đó ngươi nên dùng gậy đập nát đầu ta, biến óc ta thành hồ dán! Ngươi để ta sống, ta nhất định sẽ quay lại báo thù!”

Lý Tiêu Đỉnh cả người mềm nhũn vô lực, mặt mày trắng bệch.

Tư chất của hắn ta vốn không tốt, lại thêm ngày thường ham mê hưởng lạc, thời gian tu luyện rất ít, nên mãi vẫn chưa tu thành Thần Thai, đừng nói đến cử nhân, ngay cả tú tài cũng là do người nhà bỏ tiền ra mua.

Người trong nhà chẳng hề lo lắng, cũng không thúc ép hắn ta chăm chỉ tu luyện, bởi vậy hắn ta càng thêm tiêu dao khoái hoạt.

Cho đến một ngày, tam thúc mang đến một Thần Thai mới toanh, ra vẻ thần bí nói với hắn ta, chỉ cần cấy Thần Thai này vào trong Thần Đàn của hắn ta, hắn ta lập tức sẽ trở thành tu sĩ Thần Thai cảnh, thi đậu cử nhân, thậm chí tu thành Kim Đan đạt được thành tựu cao hơn cũng không phải chuyện khó!

Hắn ta hỏi tam thúc lai lịch Thần Thai, tam thúc chỉ nói không cần hắn ta bận tâm, đã xử lý ổn thỏa, hắn ta bèn yên tâm cấy ghép Thần Thai.

Quả nhiên hắn ta thuận lợi thi đậu cử nhân, danh tiếng thiên tài cũng theo đó vang xa, khiến các thế gia khác phải nhìn bằng con mắt khác xưa, thậm chí có cả tiểu thư khuê các của thế gia si mê hắn ta.

Chỉ có điều hắn ta tuyệt đối không ngờ được tam thúc làm việc lại không sạch sẽ, khổ chủ không những không chết mà còn luyện thành tà công, giết sạch đám Cẩm Y Vệ của hắn ta, giờ đây còn muốn giết hắn ta báo thù!

“Ngươi có biết hai năm qua ta sống ra sao không?”

Trần Thực nghiến răng nghiến lợi: “Hai năm qua ta phải chịu bao nhiêu cay đắng? Hai năm qua ta phải chịu bao nhiêu uất ức…”

Lý Tiêu Đỉnh bất thình lình run rẩy cả người, trong mắt lóe lên tia hy vọng, lắp bắp nói: “Khoan đã, tráng… tráng sĩ…”

Hắn ta cảm thấy gọi một đứa trẻ mười mấy tuổi như Trần Thực là tráng sĩ thật không ổn, nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ nói: “Khoan đã tráng sĩ, hai năm trước ngươi bị người ta cắt mất Thần Thai à? Nhưng mà, năm ngoái ta mới được cấy ghép Thần Thai của người khác cơ! Tráng sĩ!”

Hắn ta dè dặt hỏi, đồng thời cũng lấy hết can đảm nói: “Hay là ngươi… giết lầm người rồi?”

Trần Thực còn định nói tiếp, nghe vậy ngẩn người, sát ý trong lòng tiêu tan phân nửa, nghi hoặc hỏi lại: “Ngươi nói năm ngoái ngươi mới được cấy ghép Thần Thai của người khác?”

Lý Tiêu Đỉnh vội vàng gật đầu lia lịa, vừa cười vừa khóc, kêu oan: “Năm ngoái sau khi ta được cấy ghép Thần Thai, mới tham gia kỳ thi Hương, trở thành cử nhân. Chuyện này đều có thể tra cứu, ngươi chỉ cần đi dò hỏi là biết ngay!”

Trần Thực sững sờ, buông lỏng hai tay, thả Lý Tiêu Đỉnh ra.

Lý Tiêu Đỉnh ngã phịch xuống đất, không màng đau đớn, tiếp tục nói: “Nếu ngươi bị người ta cắt mất Thần Thai từ hai năm trước, vậy kẻ đoạt mất Thần Thai của ngươi tuyệt đối không phải ta, cũng không phải người nhà họ Lý của ta. Thần Thai rời khỏi cơ thể, chẳng mấy chốc sẽ tiêu tan! Thần Thai của ngươi không thể nào bảo tồn được một năm!”

Chương 24. Khổ Chủ (2)

“Không thể nào ư?”

Trần Thực hơi hoảng loạn, lẩm bẩm: “Ý ngươi là nói, ngươi không phải kẻ đoạt mất Thần Thai của ta, ta… giết lầm người rồi?”

Lý Tiêu Đỉnh tức giận nói: “Đâu chỉ giết lầm người? Chưa nói tới chuyện ngươi giết chết bảy tên cẩm y vệ của ta, suýt chút nữa giết luôn cả ta! Ngươi còn giết cả Tử Ngạc cô nương thuộc nhà họ Đinh nữa!”

Sắc mặt Trần Thực âm u bất định.

Hắn chỉ nghe Triệu Nhị cô nương và những người khác nói chuyện Lý Tiêu Đỉnh tham gia kỳ thi Hương, nổi danh một cõi. Khi đó họ đoán có lẽ chính Lý Tiêu Đỉnh đã đoạt mất Thần Thai của Trần Thực, từ đó Trần Thực coi vị công tử họ Lý này là kẻ thù không đội trời chung.

Nhưng giờ nghĩ lại, lúc ấy bọn Triệu Nhị cô nương cũng chỉ suy đoán mà thôi.

“Nói vậy, quả thật ta đã giết lầm người…” Trần Thực lẩm bẩm.

“Ngươi đúng là đã giết lầm người rồi!”

Lý Tiêu Đỉnh cũng tức giận, oán trách: “Sao lúc ra tay ngươi không hỏi cho rõ…”

“Soạt!”

Một luồng hàn quang lóe lên nơi cổ họng, Lý Tiêu Đỉnh ngây dại, đưa tay che cổ, trong cổ họng phát ra tiếng ú ớ, không nói nên lời, ngay sau đó máu tươi tuôn ra không ngừng.

Máu tràn ngập phổi, khiến hắn ho sặc sụa, vết thương trên cổ họng và trong miệng phun ra từng bọt máu.

Trần Thực lại lau sạch vết máu trên đoản đao, liếc nhìn Lý Tiêu Đỉnh đang giãy giụa.

“Nhưng ta không hề giết lầm người. Tuy ngươi không đoạt Thần Thai của ta, nhưng dù sao vẫn là đoạt Thần Thai của người khác. Tên thiên tài bị ngươi đoạt mất Thần Thai kia số mệnh còn không bằng ta, ta còn sống được nhưng hắn thì không. Loại người như ngươi, đáng chết!”

Trần Thực xoay người đến bên bàn, cất đoản đao vào hòm sách, thu dọn bút giấy nghiên mực, đeo hòm sách lên vai, tự lẩm bẩm: “Mối thù của hắn, ta báo thay hắn rồi. Đáng hận, không thể giết sạch bọn quyền quý đoạt mất tiền đồ và tính mạng của con em thường dân nghèo khó!”

Hắn đeo hòm sách trên lưng, bước chân lảo đảo, bụng cũng sôi lên ùng ục, đói đến nỗi ngực dính sát lưng.

Lúc này, một mùi cơm canh thơm phức bay tới, đi Trần Thực theo mùi hương, phát hiện bên cạnh một lều bạt có một nồi lớn đang sôi sùng sục. Không biết bọn Lý Tiêu Đỉnh săn được con thú gì, xử lý xong xuôi rồi cho vào nồi nấu, giờ thịt đã chín.

Trần Thực mở nắp nồi, chỉ thấy trong nồi toàn thịt, nửa nạc nửa mỡ, ở giữa còn có cả xương, đáy nồi sủi tăm, khiến từng miếng thịt màu đỏ sẫm rung rinh không ngừng.

Đáng lẽ hắn phải lập tức rời khỏi nơi thị phi này, tránh bị người khác phát hiện, sinh thêm phiền phức, nhưng giờ chỉ thấy đói meo, không đi nổi, đành quăng nắp nồi sang một bên, hai tay xách tai nồi, bưng nồi thịt đến bên bàn.

“Rầm!”

Hắn đặt nồi xuống bàn, để hòm sách xuống, ngồi lên hòm sách, đưa tay vớt thịt, cũng bất chấp còn nóng, cắn ngấu nghiến từng miếng lớn, lưỡi cuốn một cái đã lột sạch thịt nạc lẫn mỡ, “phụt” một tiếng nhổ xương ra ngoài.

Hắc Oa mới hoàn hồn từ chuỗi giao tranh khi nãy, vẫn còn run rẩy, nhưng nó dù sao cũng là súc sinh, thấy xương cốt trên đất bèn chạy lại gặm.

“Vô dụng.”

Trần Thực trông thấy, cười khẩy, bưng nồi đổ một nửa số thịt xuống đất, nói: “Ăn đi, ăn mau lên, ăn no rồi còn lên đường.”

Hắc Oa rùng mình, cẩn thận dò xét xem câu “lên đường” kia có phải là muốn nó gánh tội, đưa nó lên đường hay không.

Nhưng nghĩ lại, chắc tiểu chủ nhân không có ý này, chủ yếu là bởi vì nó là chó, cái tội này nó gánh không nổi, bèn yên tâm ăn ngấu nghiến.

Một người một chó, người trên bàn chó dưới đất, ăn uống ngon lành.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã no bụng, Trần Thực đeo hòm sách lên lưng, nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng hồn ma Lý Tiêu Đỉnh cùng đám người kia đâu, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

“Chẳng lẽ gia gia không gạt ta, thật sự có lực lượng U Minh triệu hồn phách vào cõi âm? Thế nhưng, vì sao Chu tú tài với ba tên Thủy Quỷ kia không bị triệu vào cõi âm?”

Hắn gọi Hắc Oa, chuẩn bị rời khỏi doanh trại.

Trần Thực ăn quá nhiều thịt, thấy khát nước, liếc mắt nhìn thấy giỏ hoa quả Tử Uyển mang đến rơi lả tả đầy đất, có một quả dưa hấu lớn chưa bị hỏng, bèn nhặt lên đấm một cái bổ đôi, vừa ăn ngấu nghiến, vừa sải bước ra khỏi nơi dựng trại, mang theo Hắc Oa, thân hình chớp mắt đã khuất dạng trong rừng cây.

“Chờ đến tối trời, trăng lên cao, Tà xuất hiện, những thi thể này sẽ không còn nữa. Đến lúc đó cho dù có thủ đoạn thông thiên triện địa cũng không thể tra được lên đầu ta!”

Không lâu sau, Trần Thực đi ra khỏi rừng, vừa hay trông thấy một chiếc xe gỗ dừng ở ven đường, gia gia đội nón lá ngồi bên vệ đường, như thể đã biết trước hắn sẽ đi ra từ đây.

Trần Thực khựng lại, tiến lên phía trước.

Gia gia ném cho hắn mấy bộ y phục, nói: “Thay đồ đi, dính máu, sẽ bị người ta lần theo dấu vết.”

Trần Thực ngoan ngoãn đáp một tiếng, vội vàng cởi bỏ y phục trên người, thay bộ đồ mới. Hắn đang nghĩ xem nên xử lý đống y phục dính máu này thế nào, bỗng nhiên số y phục ấy bốc cháy, nhanh chóng biến thành tro bụi.

Trần Thực biết đây là do gia gia ra tay, thầm tán thưởng: “Tử viết: phi lễ chớ nhìn, chỉ cần không ai nhìn thấy, thì không tính là phạm pháp. Gia gia làm việc quả nhiên cao tay, chắc chắn năm xưa không ít lần làm chuyện mờ ám!”

Chẳng qua hắn không nhìn ra gia gia dùng pháp thuật hay là thứ gì khác.

Hai ông cháu ngồi trên xe gỗ, phù chú trên bánh xe dần dần phát sáng, xe gỗ lăn bánh bon bon dọc theo đường cái về phía thôn Hoàng Pha.

“Lần này con đến chỗ người ta làm phù sư, thu được bạc không?”

“Dạ có.”

“Thu được bao nhiêu của khổ chủ?”

“Năm mươi lượng bạc, thỏi lớn thế này đây.”

“Đưa đây, ta giữ hộ cho.”

“… Gia gia, con muốn tự mình giữ.”

“Trẻ con giữ tiền dễ rơi, chẳng phải năm ngón tay con dễ lọt ngón tay sao? Tay gia gia không lọt đâu. Đưa tiền cho gia gia, gia gia giữ gìn cẩn thận, để dành cho con lớn lên lấy vợ. Gia gia còn tham tiền của con sao?”

“Không ạ.”

Trần Thực đưa thỏi bạc cho gia gia, trong lòng mơ tưởng đến ngày lành tháng tốt cưới vợ sinh con.

Chương 25. Truy tìm hung thủ (1)

Lý Khả Pháp sắc mặt âm trầm, nhìn doanh trại hoang tàn trước mắt. Nha dịch Thủy Ngưu huyện đang bận rộn thu dọn hiện trường, quan sai khám nghiệm cẩn thận kiểm tra thi cốt trên đất.

Lão là phụ thân của Lý Tiêu Đỉnh, giữ chức Huyện thừa Thủy Ngưu huyện. Lý gia thế lớn, mọi chuyện từ trên xuống dưới trong Thủy Ngưu huyện đều do lão định đoạt, Huyện lệnh chẳng qua chỉ là bù nhìn.

Lão có ba nữ nhi, chỉ có mỗi một đứa con trai, vậy mà giờ đây lại chết thảm!

Nhận được tin từ Đinh gia, lão vội vàng chạy tới, chỉ thấy thi thể con trai nằm trơ trọi, toàn thân bị gặm nhấm đến mức chỉ còn xương trắng!

Kể cả bảy tên cẩm y vệ đi theo Lý Tiêu Đỉnh cũng đều táng thân nơi đây, chôn thây không miệng Tà!

“Đại nhân, thuộc hạ đã hỏi thăm người Đinh gia, có vẻ như bọn họ không liên quan đến việc này.”

Một thanh niên khoảng ba mươi tuổi bước nhanh tới. Hắn mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn, bờ vai rộng, mặc áo đỏ, đầu đội mũ quan, sau lưng đeo một vũ khí kỳ lạ. Nhìn như trường thương nhưng không phải trường thương, một đầu có mũi nhọn, đầu kia lại có ba ống sắt hàn lại với nhau, giống như một chiếc chùy.

Vật này gọi là Tam Nhãn Hỏa Thương, uy lực cực lớn, còn lợi hại hơn so với pháp thuật thông thường. Trong ống sắt đen nhét đầy thuốc nổ, tiêu thạch và Phích Lịch Tử, chỉ cần châm lửa sẽ bắn ra lực lượng kinh thiên động địa, Phích Lịch Tử như mũi tên nhọn bắn xa trăm bước, dễ dàng lấy mạng kẻ địch chỉ trong nháy mắt!

Mà Phích Lịch Tử là một loại ám khí hình tròn, được làm từ chì, mười viên nặng khoảng một hai cân. Bên trong rỗng, nhồi đầy thuốc nổ, va chạm mục tiêu sẽ lập tức phát nổ, uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Người này là Điển sử Thủy Ngưu huyện, tên là Gia Cát Kiếm, là người rất có năng lực, đáng tiếc xuất thân không tốt, chỉ có thể làm một chức quan nhỏ trong huyện nha.

Gia Cát Kiếm khom người bẩm báo: “Bẩm đại nhân, chiều hôm qua, Tứ tiểu thư Đinh gia phái một tỳ nữ tên Tử Ngạc đến đây, muốn kết giao tình nghĩa với thiếu gia, nào ngờ trời đã tối mà Tử Ngạc vẫn chưa trở về. Lo lắng xảy ra chuyện, Đinh gia bèn phái người đến xem, lúc này mới phát hiện doanh trại đã xảy ra chuyện. Nhưng khi đó trời đã tối đen, bọn họ đành phải rút lui về nơi cắm trại của Đinh gia, thế nên di thể thiếu gia mới bị Tà và dã thú phá hoại.”

Lý Khả Pháp lạnh lùng nói: “Ý ngươi là, không phải con của ta chết vì Tà?”

“Rõ ràng là thiếu gia bị người ta giết chết.”

Gia Cát Kiếm nói: “Thuộc hạ đã xem xét kỹ lưỡng hiện trường, kẻ ra tay không sử dụng pháp thuật cũng không sử dụng phù văn, mà chỉ dựa vào một con dao và quyền cước, trong thời gian ngắn ngủi đã giết chết chín người. Trong một nhịp thở, hắn đã ra tay mười ba lần, người bị thương nhiều nhất cũng chỉ trúng hai chiêu.”

Gia Cát Kiếm quan sát vô cùng tỉ mỉ, tuy đám người Lý Tiêu Đỉnh chỉ còn lại bộ xương khô, nhưng dựa vào dấu vết trên xương cốt cùng với dấu chân trên mặt đất, hắn vẫn có thể phán đoán được số lần Trần Thực ra tay.

Lý Khả Pháp mặt trầm như nước, hỏi: “Còn phát hiện gì nữa không?”

“Hắn ra tay mười ba lần, trong lúc giết chín người, không ai kịp thi triển pháp thuật, thậm chí ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không, đã bị giết chết.”

Gia Cát Kiếm tiếp tục nói: “Người này thân hình không cao, chỉ khoảng năm sáu thước, nhưng thân thể lại cường tráng, lực lượng kinh người. Trong vòng một trượng, quyền cước của hắn nhanh như chớp giật, đoạt mạng trong nháy mắt! Nắm đấm của hắn, có thể dễ dàng nghiền nát xương cốt!”

Lý Khả Pháp nhíu mày. Tu sĩ luyện thể vốn không nhiều.

“Nếu dùng Lực Sĩ phù, cũng có thể có được lực lượng cường hãn như vậy.”

Gia Cát Kiếm nói: “Kích hoạt Lực Sĩ phù lập tức thu được thần lực của Hoàng Cân Lực Sĩ, bộc phát giết người, nhanh như lôi đình! Nhưng người này, lại không sử dụng Lực Sĩ phù.”

Hắn chợt đổi giọng: “Thuộc hạ đã kiểm tra tro tàn của phù lục, trong doanh trại chỉ còn lại hai dấu vết tro tàn của Hộ Thể Kim Chung phù, hơn nữa đều do công tử sử dụng. Cho nên kẻ giết người chắc chắn là một tu sĩ luyện thể có vóc dáng thấp bé! Hoặc là, một cao thủ Kim Đan cảnh muốn che giấu tuyệt kỹ của mình, cố ý dùng quyền cước và đao kiếm để giết người.”

Lý Khả Pháp cau mày nói: “Sau khi giết con của ta lập tức bỏ trốn, biển người mênh mông, làm sao tìm được hung đồ kia đây?”

Gia Cát Kiếm nghiêm mặt nói: “Hắn đã để lại dấu vết, bởi vì hắn còn mang theo một con chó.”

Lý Khả Pháp ngẩn người, lão chưa từng nhìn thấy dấu chân chó nào trên mặt đất.

Mấy chục nha dịch của Thủy Ngưu huyện, cũng không phát hiện ra dấu chân chó.

“Trên mặt đất có xương bị chó gặm.”

Gia Cát Kiếm lấy ra một mảnh xương, nói: “Loại vết cắn này, là do răng nanh chó để lại. Hơn nữa trên bàn còn có bụi chu sa. Như vậy thân phận của hung thủ đã lộ rõ, chắc chắn hắn là một phù sư mang theo chó đen, công tử mời hắn đến là để vẽ bùa! Vẽ bùa cần dùng máu chó đen, máu chó đen dương khí dồi dào nhất, là nguyên liệu tuyệt hảo để mài chu sa. Bởi vậy con chó này tất phải là chó đen! Hắn vóc dáng thấp bé, lại là phù sư, còn mang theo chó đen, muốn điều tra thân phận của hắn cũng không khó khăn gì.”

Lý Khả Pháp nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm. Người phù hợp với những đặc điểm này quả thực ít ỏi.

“Còn một cách nữa, chính là triệu hồi vong hồn của con ta, hỏi rõ hung thủ là ai.”

Lý Khả Pháp nói: “Ngươi đi chuẩn bị bùa chú, sắp xếp làm phép triệu hồn. Ta cũng muốn gặp con ta…” Nói đến đây, khóe mắt lão đỏ hoe.

Gia Cát Kiếm ngập ngừng một chút, nói: “Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã tự tiện làm phép triệu hồn một lần, nhưng không thể triệu hồi được vong hồn của công tử…”

Lý Khả Pháp sửng sốt, lấy làm khó hiểu nhìn hắn.

Gia Cát Kiếm cẩn thận nói: “Không chỉ hồn phách của công tử, mà những người khác cũng không thể triệu hồi. Những người chết trong tay tên phù sư kia, hồn phách đều biến mất.”

Lý Khả Pháp ngơ ngác đứng đó, vẻ mặt đau thương: “Hồn phách của con ta biến mất? Chẳng lẽ khi giết người, hắn còn có thể ăn hồn phách của con ta hay sao?”

Gia Cát Kiếm suy nghĩ một chút, nói: “Thuộc hạ có một suy đoán, chắc chắn trên người tên phù sư kia có Tà Trúy. Chỉ có Tà hoặc Trúy mới có khả năng thôn tính hồn phách. Có thể tên phù sư có thể là nuôi Tà Trúy, cũng có thể là bị Tà Trúy nhập vào người.”

Loại chuyện này trước kia cũng từng xảy ra. Tà Trúy nhập vào người, trà trộn vào thôn xóm ăn thịt người, chỉ trong vài ngày có thể giết sạch người trong một trấn nhỏ!

Lý Khả Pháp thở dài một hơi, nói: “Gia Cát điển sử, việc truy bắt tên phù sư thấp bé mang theo chó đen kia giao cho ngươi. Nhớ kỹ, đừng giết hắn, ta muốn đích thân thẩm vấn, tự tay moi tim hắn ra tế lễ, cho hồn thiêng của con ta!”

Chương 26. Truy tìm hung thủ (2)

Gia Cát Kiếm vội vàng nhận lệnh, sau đó truyền lệnh xuống, lệnh cho nha dịch đến các ngã đường, trạm dịch, thôn xóm, tìm kiếm tung tích tên phù sư mang theo chó đen.

Hai ông cháu trở về Hoàng Pha thôn. Cũng như mọi ngày, gia gia lo việc sắc thuốc, Trần Thực uống thuốc, ngâm mình trong thùng gỗ. Đến tối, đang ngủ say, đột nhiên Trần Thực cảm thấy trái tim nhói đau, cơn đau thấu xương khiến hắn bừng tỉnh!

Căn bệnh đau tim của hắn lại tái phát!

Từ khi hắn tu luyện Tam Quang Chính Khí Quyết đến nay, những ngày qua đều không tái phát chứng bệnh lạ này, nào ngờ lần này lại mãnh liệt đến vậy!

Năm ngón của bàn tay quỷ màu xanh trên ngực hắn bóp chặt lấy tim, khiến cơ bắp trên ngực co rút, tim như muốn nổ tung!

Thân thể Trần Thực run rẩy, co giật, cứng đờ, gân xanh nổi lên, đau đớn đến mức không thể hô hấp, sắc mặt nhanh chóng tím tái!

Sắc đỏ dần chuyển sang tím ngắt.

Hắn không thể mở miệng, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, không thể kêu cứu gia gia!

Qua một hồi lâu, Trần Thực mồ hôi đầm đìa, thấm ướt cả chăn gối, mới thở ra được hơi đầu tiên.

Có hơi thở này chống đỡ, hắn như vớ được tia sinh cơ, vội vàng vận Tam Quang Chính Khí Quyết, dốc toàn lực chống lại bàn tay quỷ màu xanh đang bóp nghẹt trái tim mình!

Mãi đến nửa đêm, hắn mới áp chế được bàn tay quỷ.

Năm ngón tay của bàn tay màu xanh ghim sâu vào ngực, lúc này từ từ buông lỏng, cơn đau cũng giảm dần.

Trần Thực vẫn còn sợ hãi, lần này bàn tay quỷ màu xanh bóp nghẹt tim hắn mãnh liệt hơn so với bất kỳ lần nào trước đây, thời gian cũng lâu hơn, nếu không thở ra được hơi đầu tiên, e rằng hắn đã đau chết trên giường!

“Chẳng lẽ là do ban ngày ta giết chết Lý Tiêu Đỉnh, tiêu hao quá độ, thân thể không áp chế nổi dấu ấn bàn tay quỷ, nên chứng bệnh này mới bộc phát?”

Trần Thực suy nghĩ cẩn thận, lúc giết đám người Lý Tiêu Đỉnh, đúng là hắn cảm thấy đói khát dữ dội, có lẽ là do tiêu hao quá nhiều.

“Thuốc của gia gia có thể áp chế bàn tay quỷ màu xanh, nhưng hình như hiệu quả ngày càng kém, chỉ còn Tam Quang Chính Khí Quyết là hữu dụng. Ta phải nhanh chóng đến lăng mộ Chân Vương một chuyến, lấy được toàn bộ Tam Quang Chính Khí Quyết!”

Hiện tại trong số những gì hắn có thì Tam Quang Chính Khí Quyết là thứ duy nhất có thể áp chế bàn tay quỷ màu xanh, là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Trần Thực.

“Chỉ có điều muốn có được Tam Quang Chính Khí Quyết, chắc chắn sẽ kinh động đến lĩnh vực quỷ thần.” Trần Thực nhíu mày.

Lần trước hắn có thể đi xa như vậy là nhờ linh lực trong linh quả Triệu Nhị cô nương cho, hiện giờ không có linh quả, chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân. Với thực lực hiện tại, e rằng vẫn chưa thể đến được trước bia đá khi lĩnh vực quỷ thần trong mộ Chân Vương mở ra.

“Ta phải đến ngôi miếu đổ nát trên hoang sơn tu luyện một thời gian, để thân thể cường tráng hơn, sau đó mới có thể xông vào lăng mộ Chân Vương!” Hắn hạ quyết tâm, sau đó mới đi ngủ.

Cuộc sống của Trần Thực lại trở nên như thường ngày, sáng sớm ăn cơm, đánh nhau với lũ chó trong thôn, trộm dưa hấu, lễ bái mẹ nuôi, nghe thư sinh quỷ giải đáp thắc mắc, sau đó đến ngôi miếu đổ nát trên hoang sơn tu luyện Tam Quang Chính Khí Quyết, tối về nhà uống thuốc ngâm mình.

Hôm nay, Trần Thực vừa mới lễ bái nghĩa mẫu xong, đang nghe Chu tú tài giảng kinh, bỗng nhiên tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, một đoàn hơn mười nha dịch thúc ngựa phi nhanh qua đường cái, bụi bay mù mịt như những làn khói, lao về phía gò đất vàng.

“Lại là Lục Phiến môn!”

Trần Thực tò mò nhìn, nghi hoặc nói: “Chẳng phải Lục Phiến môn Tân Hương huyện đã bị nghĩa mẫu thôn Phương Điện giết sạch rồi sao? Thi thể cũng bị quỷ tân nương mang đi rồi.”

Nói cũng lạ, từ đêm đó đến nay quỷ tân nương bặt vô âm tín, chuyện ngôi miếu hoang đột nhiên xuất hiện cũng không ai hỏi đến, ngay cả việc Lục Phiến môn chết hơn ba mươi người cũng không có tin tức gì truyền ra, thật kỳ quái.

Trần Thực vốn còn lo lắng bất an về chuyện giết Lý Tiêu Đỉnh, sợ bị người ta tra ra, nhưng chuyện này lại như đá chìm đáy biển, không có chút tin tức nào.

Chu tú tài cười lạnh nói: “Có gì kỳ quái? Cái gọi là Lục Phiến môn, chẳng qua hỉ là giấy chùi trong nhà xí, là thứ vật dụng tiêu hao mà thôi. Tú tài nghèo kiết hủ lậu như bọn chúng, mỗi năm Tây Ngưu Tân Châu có nhiều vô số kể, chết mấy chục tên cũng chẳng hề gì, chỉ cần huyện lệnh dán cáo thị sẽ có vô số tú tài chen lấn muốn gia nhập.”

Trần Thực biết hắn nói không sai, sau khi thi đậu tú tài, nếu không thi đậu cử nhân, cũng chỉ có thể lang bạt kiếm sống, dù sao nha dịch huyện nha cũng là chức quan của Đại Minh, chỉ cần có chỗ trống, đám tú tài sẽ tranh nhau như vịt.

“Dừng ——”

Hơn mười tên nha dịch đột nhiên quát ngựa dừng lại, tên cầm đầu xuống ngựa, bước nhanh đến gò đất vàng, cười nói: “Tiểu huynh đệ, ta là Gia Cát Kiếm, Điển sử huyện Thủy Ngưu, ngươi tên gì?”

“Thành Thực.”

“Tiểu huynh đệ Thành Thực, ta muốn hỏi một chút, Hoàng Pha thôn có vị phù sư nào tên là Trần Dần Đô không?”

Trần Thực chớp mắt, đáp: “Có một người tên Trần Dần Đô. Ngươi tìm ông ấy có việc gì?”

Gia Cát Kiếm tươi cười rạng rỡ: “Trần Dần Đô đó cao bao nhiêu?”

Trần Thực đáp: “Cũng xấp xỉ bằng ngươi.”

Gia Cát Kiếm khẽ nhíu mày, mấy tên nha dịch phía sau lao nhao lên tiếng: “Thủ lĩnh à, xem ra vụ án không phải do Trần Dần Đô gây ra. Bây giờ phải làm sao?”

“Chúng ta đã lùng sục khắp các thôn xóm lân cận mấy ngày nay rồi, cũng phái người đi điều tra các huyện thành và thôn trấn, chẳng lẽ tên phù sư giết người kia có thể bay đi mất hay sao?”

Gia Cát Kiếm cũng đau đầu, mấy ngày nay hắn lùng sục khắp nơi, đi khắp các huyện thành và thị trấn đều không tìm thấy kẻ khả nghi, vốn tưởng rằng tới nông thôn sẽ tìm được, nhưng sau khi tìm kiếm khắp các thôn lớn nhỏ vẫn không thấy tung tích tên phù sư dáng người thấp bé dắt theo chó đen kia.

“Chẳng lẽ phương hướng của ta sai lầm?”

Hắn đang định quay về phủ, bỗng nhiên nhìn thấy một con chó đen lớn chậm rãi chạy qua, leo lên gò đất vàng, vẫy đuôi với cậu bé đang ngồi dưới gốc cây.

Con chó đen này có vẻ ngoài hiền lành, trông như đang mỉm cười.

Cậu bé dưới gốc cây ngẩng đầu cười nói: “Điển sử đại nhân, gia gia gọi ta về nhà ăn cơm rồi.”

Gia Cát Kiếm gật đầu, nhìn theo bóng lưng cậu bé và con chó đen rời đi, trong đầu bỗng như có tiếng sấm nổ vang.

“Nếu kẻ giết người không phải là một người trưởng thành dáng người thấp bé, mà là một đứa trẻ thì sao? Một tiểu phù sư có thân thể cường hãn!”

Chương 27. Quân tử không làm tổn thương người tốt (1)

Trần Thực cảm thấy sau lưng có một đôi mắt sắc bén đang dò xét mình, sát khí trong đôi mắt ấy mãnh liệt vô cùng, thậm chí còn ảnh hưởng đến khí huyết trong người hắn, khiến chúng cuồn cuộn tuôn trào, cơ hồ không thể khống chế.

Thế nhưng, Trần Thực vẫn cố gắng kìm nén luồng khí huyết đang sôi trào, sắc mặt không đổi.

Bước chân hắn có phần phù phiếm, chẳng khác gì những đứa trẻ bình thường.

Hắc Oa lén lút nhìn tiểu chủ nhân, chỉ thấy Trần Thực trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại dần trở nên cứng ngắc.

“Ta thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc thì ta đã để lộ sơ hở ở chỗ nào?”

Trần Thực nghĩ mãi vẫn không có lời giải, thầm nhủ: “Sau khi giết người, ngụy trang thành bộ dạng bình thường để che giấu lại khó khăn đến vậy sao?”

Bên bờ Ngọc Đái hà vang lên tiếng khóc nức nở, Trần Thực dừng bước, nhìn về phía bờ sông, chỉ thấy một người phụ nữ tay cầm chiếc giỏ, đang ngồi bên bờ sông đốt giấy. Hắn nhận ra người phụ nữ kia, là người của thôn bên cạnh, năm ngoái cũng vào khoảng thời gian này, nàng ta cũng khóc rất lâu ở nơi đây.

“Ngọc Xuyên, về nhà với mẹ đi con, mẹ nhớ con lắm.” Giọng nói khàn đặc của người phụ nữ vang lên bên bờ sông.

“Hình như hôm nay là ngày giỗ của con trai nàng ta.”

Trần Thực nhìn về phía dòng sông Ngọc Đái, trên mặt sông, ba đứa trẻ thủy quỷ năm nào lại xuất hiện, trong đó có một đứa bé có lẽ là con trai của người phụ nữ kia, nó lo lắng kêu lên: “Mẹ, đừng khóc nữa! Con ở đây mà! Con không có việc gì đâu!”

“Mẹ, con vẫn luôn ở chỗ này, mẹ nhìn con này! Sao mẹ không nghe thấy con nói gì vậy?”

“Mẹ ơi, chân con bị chuột rút, bị lún xuống bùn rồi! Mẹ ơi mau tới cứu con!”

Trần Thực đi đến bờ sông, hiển nhiên người phụ nữ kia không nhìn thấy con trai mình, cũng không nghe thấy con trai mình nói gì, chỉ biết ôm mặt khóc nức nở.

Đứa bé tên Ngọc Xuyên kia chạy đến, luẩn quẩn quanh người phụ nữ, nhưng dường như nàng ta chẳng hề hay biết.

Gió cuốn theo tro tàn của tiền giấy, bay lả tả trong không trung.

Gia Cát Kiếm dẫn theo đám nha dịch đuổi đến, vội vàng ghìm cương ngựa, nhìn lại chỉ thấy Trần Thực cởi bỏ y phục, mặc độc một chiếc quần đùi, sau đó “ùm” một tiếng nhảy xuống sông, lặn thẳng xuống đáy nước sâu.

Gia Cát Kiếm nhìn người phụ nữ, rồi lại nhìn những gợn sóng loang ra trên mặt nước, khẽ nhíu mày, đột nhiên lấy ra một lá bùa vàng.

Đây là Thiên Nhãn phù, có thể nhìn thấy quỷ thần.

Lá bùa vàng lắc lư, bừng cháy, tầm nhìn của Gia Cát Kiếm dần dần được khai thông, hắn nhìn thấy dưới đáy sông Ngọc Đái, hai con thủy quỷ giống như hai con cá lớn, một con đang siết chặt cổ Trần Thực, con còn lại thì ôm lấy hai chân hắn, định dìm chết hắn.

Thế nhưng sức lực của Trần Thực lại lớn đến kinh người, hai con thủy quỷ hoàn toàn không kéo nổi hắn, ngược lại còn bị hắn kéo tuột xuống đáy nước sâu.

Hai con thủy quỷ bám chặt lấy người Trần Thực như bạch tuộc, hắn vừa dùng tay, vừa dùng chân, đào bới trong lớp bùn dày, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Bẩm đại nhân, hình như đứa trẻ kia bị thủy quỷ bắt mất rồi.” Đám nha dịch nhìn ra dòng sông, nhưng chẳng thấy gì ngoài mặt nước, bèn nói.

Gia Cát Kiếm lại nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện, thầm nghĩ: “Sức lực lớn như vậy, hơi thở dài như vậy, chắc chắn có thể ra tay trong vòng một trượng.”

Hung thủ ở bãi cắm trại Lý gia gần đây đã ra tay trong phạm vi một trượng, tốc độ nhanh như điện chớp, cướp đi tính mạng người ta như lấy đồ trong túi, ngay cả tu sĩ Thần Thai cảnh cũng không kịp thi triển pháp thuật!

“Nhưng hắn mạo hiểm bị thủy quỷ dìm chết, rốt cuộc muốn làm gì?”

Lúc này, dường như Trần Thực đã đào được thứ gì đó trong bùn, tăng nhanh tốc độ. Gia Cát Kiếm sững người, chỉ thấy Trần Thực lôi từ trong bùn ra một vật đen sì, trông như một người.

Đợi đến khi lớp bùn đen bên trên bị nước cuốn trôi mới phát hiện đó là thi thể của đứa trẻ chừng mười mấy tuổi.

Trần Thực ôm thi thể bơi ngược dòng, thế nhưng hai con thủy quỷ kia lại bám chặt lấy hai chân hắn không buông, khí trong lồng ngực Trần Thực đã tiêu hao gần hết, lúc này sức lực ngày càng yếu ớt, dần dần không còn cách nào chống lại hai con thủy quỷ.

Ngay khi hắn sắp bị nhấn chìm, đột nhiên một con thủy quỷ nhỏ tuổi hơn bơi tới, xông vào đánh hai con thủy quỷ kia, vung nắm đấm đập chúng, vừa đánh vừa khóc, không biết đang nói những gì.

Thiên Nhãn phù của Gia Cát Kiếm chỉ có thể nhìn thấy quỷ thần, không thể nghe thấy quỷ thần, cũng không biết con thủy quỷ nhỏ kia nói gì.

Nhưng hiển nhiên hai con thủy quỷ kia có thể nghe thấy, bèn buông hai chân Trần Thực ra.

Trần Thực dùng sức lực còn lại bơi lên mặt nước, há miệng thở hổn hển, trong lòng còn sợ hãi.

Suýt nữa hắn đã chết đuối dưới sông!

Hắn định thần lại, ôm thi thể của đứa trẻ, bước từng một đi lên bờ. Người phụ nữ đốt vàng mã kia vẫn ở bên bờ, mắt đẫm lệ mông lung, nhìn thấy hắn tắm mình dưới ánh mặt trời, ôm một thi thể trẻ em đi tới.

Trần Thực đặt thi thể xuống đất, người phụ nữ lao tới, trên cổ thi thể có chiếc khóa trường mệnh, trên khóa khắc hai chữ “Ngọc Xuyên”.

Người phụ nữ không kìm được bật khóc nức nở.

“Mẹ, mẹ tìm thấy con rồi!”

Con thủy quỷ nhỏ vừa cứu Trần Thực lúc nãy vui mừng chạy tới, lại thấy mẫu thân mình khóc càng thảm thiết, cũng không nhịn được òa khóc, “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, mẹ tìm thấy con rồi, sao còn khóc? Mẹ mà khóc, con cũng muốn khóc…”

“Ngọc Xuyên, mẹ tìm thấy con rồi, mẹ đưa con về nhà.”

Mẹ của Ngọc Xuyên ôm thi thể của con, nhìn Trần Thực, rồi quỳ xuống, dập đầu lạy hắn không biết bao nhiêu cái. Trần Thực luống cuống tay chân, không biết phải làm sao.

Đợi đến khi mẹ của Ngọc Xuyên đi rồi, Trần Thực đứng ngây người bên bờ sông.

“Ngươi là thủy quỷ, ngươi còn có mẹ, chỉ mình ta là không có.” Hắn gỡ bùn đất trong kẽ móng tay, hạ giọng nói.

Dưới sông, hai con thủy quỷ kia vẫn đang nhìn hắn chằm chằm.

Trần Thực thấy vậy, lại nhảy ùm xuống sông.

“Hơi thở thật dài!”

Gia Cát Kiếm ghìm cương con ngựa đang xao động bên dưới, nhìn Trần Thực lại lặn xuống nước, đôi mắt lóe lên tinh quang, “Hơi thở dài như vậy chứng tỏ ngũ tạng của hắn rất khỏe mạnh, quyền cước tất sẽ cực nhanh, tựa như búa sắt, rìu sắc! Nếu hắn tìm được cơ hội, có thể giết chết chín vị tu sĩ Thần Thai cảnh chỉ trong chớp mắt!”

Ánh mắt hắn lại nhìn xuống con Hắc Oa to lớn đang nằm bên bờ, trong lòng thầm nghĩ: “Một tiểu phù sư mười mấy tuổi, sẽ tuyệt đối không gây cảnh giác với người khác, cho nên mới cho hắn cơ hội ra tay!”

Chỉ dựa vào việc vớt thi thể dưới sông, hắn đã có thể khẳng định Trần Thực chính là hung thủ giết chết chín vị tu sĩ ở khu đất cắm trại của Lý gia!

Chương 28. Quân tử không làm tổn thương người tốt (2)

Mặt nước rung động ầm ầm, Trần Thực lại đào ra một thi thể từ trong bùn đất, đó là thi thể của một đứa trẻ khác chết đuối dưới sông.

Hắn đưa thi thể lên bờ, lại quay đầu lặn xuống nước.

Lại qua một khắc đồng hồ, Trần Thực lần nữa ngoi lên, trong ngực ôm một thi thể khác.

Thi thể của đứa trẻ thứ ba chết đuối dưới sông cũng đã được hắn tìm thấy.

Tin tức nhanh chóng lan truyền, bờ sông tụ tập rất nhiều người, tiếng thôn dân bàn tán, tiếng người thân gào khóc.

Trên mặt nước, hai đứa trẻ thủy quỷ trông thấy người thân, vừa khóc vừa cười, chắp tay vái lạy Trần Thực, dập đầu lia lịa.

Người nhà của hai đứa trẻ thủy quỷ cũng dập đầu với Trần Thực, Trần Thực lại vội vàng mang theo Hắc Oa bỏ chạy.

Năm ngoái, tiết trời nóng bức, lũ trẻ đều thích ngâm mình tắm mát dưới sông, đứa nhỏ tên Ngọc Xuyên bơi đến chỗ nước sâu, không may bị chuột rút, vùng vẫy trên mặt nước.

Những đứa trẻ khác không dám xuống cứu, hai đứa trẻ còn lại thấy vậy liền gắng sức bơi đến. Một đứa bị Ngọc Xuyên hoảng loạn ôm chặt lấy, không thể thoát thân, cùng Ngọc Xuyên chìm xuống dòng nước. Đứa còn lại lớn hơn chút định cứu cả hai nhưng lại kiệt sức, không thể ngoi lên được nữa.

Cả ba đều biến thành thủy quỷ.

Trần Thực thường bị ba đứa trẻ thủy quỷ quấy phá, suýt chút nữa thì bị chúng dìm chết. Hắn nhìn thấy được quỷ thần, thấy ba đứa trẻ thường xuyên quanh quẩn một chỗ, bèn đoán đó là vị trí thi thể của chúng.

Lần này, thấy người phụ nữ trong làng bên khóc đến tan nát cõi lòng, Trần Thực mới động lòng muốn tìm thi thể cho chúng.

“Gia gia còn đợi ta về ăn cơm.” Trần Thực quay đầu nhìn những người khóc lóc thảm thiết bên bờ, thầm nghĩ.

Gia Cát Kiếm đứng từ xa nhìn, thần lực của Thiên Nhãn Phù đã hết, tầm nhìn của hắn đã trở lại bình thường.

“Các ngươi ở đây đợi, không cần đi theo ta.”

Hắn phi thân xuống ngựa, phân phó một câu rồi sải bước về phía Trần Thực.

“Tiểu huynh đệ, thân thủ bất phàm!”

Gia Cát Kiếm đến bên cạnh Trần Thực, sóng vai bước cùng hắn. Gia Cát Kiếm dáng người cao lớn, Trần Thực mới chỉ mười mấy tuổi, dáng người nhỏ bé.

Một lớn một nhỏ, tạo nên vẻ tương phản thú vị.

Trần Thực chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Đại nhân nói gì vậy? Ta không hiểu.”

Gia Cát Kiếm nhìn thẳng, thản nhiên nói: “Hơi thở của ngươi rất dài, có thể lặn lâu như vậy, vừa đào thi thể dưới bùn, vừa phải chống đỡ hai con thủy quỷ, vậy mà vẫn có thể kiên trì đến một khắc đồng hồ. Chắc chắn ngươi là cao thủ luyện thể! Ngũ tạng lục phủ cứng như sắt thép, tay chân khi vận khí huyết có thể sánh với binh khí nặng nề sắc bén, đập lò phá não dễ như trở bàn tay. Ngươi giết người trong phạm vi một trượng, nhanh như chớp giật, đoạt mạng như lấy đồ trong túi!”

Trần Thực kinh hãi, cười khanh khách: “Đại nhân nói gì vậy? Ta chỉ là một đứa trẻ con!”

Ánh mắt Gia Cát Kiếm nhìn vào trên người Hắc Oa, nói: “Phù sư lấy máu đều dùng chó mực, con chó này trông thật khỏe, toàn thân đen bóng, không lẫn một sợi lông tạp nào. Nghe nói máu của loại chó này dương khí dồi dào nhất, quỷ thần đều phải sợ hãi. Chắc chắn các vị Phù sư đều thích nó.”

Hắc Oa nghe vậy, không tự chủ được vẫy đuôi.

Trần Thực cười nói: “Chó nhà ta tên Hắc Oa, đen như đáy nồi. Nhưng ta không bán Hắc Oa đâu.”

Gia Cát Kiếm nói tiếp: “Nói đến cũng trùng hợp, bốn ngày trước, Lý công tử Lý Tiêu Đỉnh bị giết chết ở Càn Dương Sơn, bên cạnh kẻ giết hắn cũng có một con chó mực. Tên đó là Phù sư, dáng người không cao, chắc cũng cỡ tiểu huynh đệ ngươi.”

Trần Thực thầm cảnh giác.

Gia Cát Kiếm đến đây không có ý tốt, chắc chắn là đã phát hiện ra hắn chính là hung thủ, cho nên mới dò hỏi như vậy.

“Hiện tại hắn đang ở rất gần ta, chỉ cách một trượng.”

Trần Thực đè nén sát ý đang bốc lên trong lòng, thầm nghĩ: “Nếu như lúc này ta ra tay…”

Gia Cát Kiếm lại nói: “Tên Phù sư đó tuy thấp bé, nhưng thân thể cường tráng, một bước có thể di chuyển hơn một trượng, tung ra đòn chí mạng. Vì vậy, chỉ cần đứng ngoài phạm vi tấn công của hắn, hắn sẽ không thể làm gì được.”

Hắn còn chưa nói dứt lời, thân hình đã lướt đi, dừng lại ở vị trí cách Trần Thực đúng một trượng.

Ngay sau đó, Gia Cát Kiếm tiến lên một bước, bước vào phạm vi trong vòng một trượng.

Hắn vừa lùi vừa tiến, khí thế của Trần Thực lập tức bị dẫn động, khí huyết trong cơ thể vận hành, phát ra những tiếng ầm ầm như có con cóc khổng lồ đang kêu gào trong bụng hắn!

Trần Thực sởn tóc gáy: “Tên Điển sử này thật lợi hại!”

Gia Cát Kiếm vừa lùi vừa tiến, nhìn như vô tình nhưng thực ra là đang muốn kích thích sát ý của Trần Thực.

Hắn dùng lời nói thu hút sự chú ý của Trần Thực, khi lùi lại sẽ dẫn động khí cơ của Trần Thực, sau đó tiến lên một bước, bước vào phạm vi tấn công của Trần Thực. Nếu như Trần Thực chính là hung thủ, chắc chắn sẽ căng thẳng mà bị ảnh hưởng đến khí cơ, chân khí hoặc khí huyết trong cơ thể cũng vì thế mà bị dẫn dắt!

Trần Thực đã rơi vào bẫy của hắn như vậy, bị dẫn dắt khí huyết, để lộ sơ hở!

Trần Thực đang định mặc kệ tất cả mà ra tay giết người, thì Gia Cát Kiếm lại lùi về sau một bước, trở về vị trí cách hắn đúng một trượng.

Khoảng cách này khiến Trần Thực vô cùng khó chịu, nếu như hắn tấn công, chắc chắn Gia Cát Kiếm đã chuẩn bị sẵn pháp thuật, xông lên chỉ có đường chết.

Nếu bỏ chạy, chỉ e cũng không thoát khỏi tầm bắn của Tam Nhãn Hỏa Thương.

Gia Cát Kiếm thản nhiên nói: “Trong cây Tam Nhãn Hỏa Thương này có một lạng rưỡi Hắc Hỏa dược, một lạng Phích Lịch tử, trong vòng trăm bước, không trượt phát nào. Phích Lịch tử nổ vang, phóng ra lôi điện, có thể đánh nát Thần Thai của tu sĩ. Hỏa Thương cũng là quả chùy, từ nhỏ ta đã tu luyện mười tám đường chùy pháp, có biệt danh là Toái Lô Phích Lịch Thủ. Giao đấu trong khoảng cách gần, nghiền nát thủ cấp đối phương, đối với ta dễ như bóp nát đậu hũ. Phần đầu kia của Hỏa Thương là mũi thương, không giấu gì tiểu huynh đệ, ta cũng có luyện tập thương pháp.”

Trần Thực hừ một tiếng.

Đánh, không đánh lại.

Chạy, không chạy thoát.

Hắn thật sự không có chút cơ hội nào.

Gia Cát Kiếm xoay người, đi về phía đám nha dịch, tiếng nói vọng lại: “Cho nên, tiểu huynh đệ, sau này có gây chuyện gì thì nhớ kỹ. Chớ để lại dấu vết, đừng để rơi vào tay ta lần nữa!”

Trần Thực ngây người, vội vàng hỏi: “Ngươi không bắt ta về sao?”

Gia Cát Kiếm dừng bước, quay đầu lại cười nói: “Bắt ngươi về làm gì? Đưa ngươi đi chém đầu à? Ngươi không so đo chuyện thủy quỷ muốn hại chết mình, ngược lại còn đi tìm thi thể cho chúng, ta thấy ngươi cũng là người thú vị. Hơn nữa, Lý Tiêu Đỉnh chết là đáng đời. Ta là Điển sử, phụ trách phá án, vụ án Phù sư giết người ta đã phá rồi. Còn việc có bắt người hay không, không liên quan đến ta.”

Trần Thực khó hiểu: “Thả ta, vậy ngươi thì sao?”

Gia Cát Kiếm phất tay, xoay người rời đi: “Không cần lo cho ta, với bản lĩnh của ta cho dù không thể ở lại Thủy Ngưu huyện, ta vẫn có thể đến những nơi khác, nói không chừng còn có tiền đồ hơn!”

Chương 29. Cứu lũ trẻ (1)

Gia Cát Kiếm trở về Thủy Ngưu huyện, chỉnh lý giấy tờ trên bàn. Hắn sống ở Thủy Ngưu huyện không được như ý, đã sớm chuẩn bị từ quan Điển sử, nhưng đã làm Điển sử, hắn muốn xử lý mọi việc đâu vào đấy để người kế nhiệm có thể thuận lợi tiếp nhận công việc.

“Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng chuyện xảy ra ở phụ cận Hoàng Pha thôn, cùng với lai lịch của Phù sư Trần Dần Đô, ghi chép lại trong giấy tờ.”

Một nha dịch bước nhanh vào thư phòng, trình giấy tờ lên, nói: “Thưa đại nhân, Hoàng Pha thôn thuộc địa phận Tân Hương huyện, không thuộc quyền quản lý của Thủy Ngưu huyện chúng ta. Nhúng tay vào chuyện của Tân Hương huyện, e rằng sẽ phát sinh biến cố.”

“Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”

Gia Cát Kiếm phẩy tay, chợt nhớ ra một chuyện, dặn dò: “Không được tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai. Cho dù Huyện thừa có hỏi đến, cũng không được hé răng.”

Nha dịch lui ra.

Gia Cát Kiếm mở giấy tờ ra đọc, lông mày dần dần nhíu chặt, càng lúc càng cau có, như hai sợi dây thừng quấn chặt vào nhau, tạo thành một nút thắt không thể nào gỡ ra.

“Hoàng Pha thôn nho nhỏ này, tại sao gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại có nhiều cao thủ mất tích như thế?”

Hắn hít một hơi lạnh, mỗi một chuyện xảy ra ở gần Hoàng Pha thôn, nếu xảy ra ở Thủy Ngưu huyện đều có thể xem là đại án chấn động!

Chỉ riêng án mất tích, đã có đến hơn mười vụ, hơn nữa những người mất tích đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy!

“Lý Hiển ở Tuyền Châu, Hạ Thanh Hà ở Đan Giang, nhị tiểu thư nhà họ Triệu, Lâm Phi Sương nhà họ Lâm, Tiêu Trúc Nguyên Anh cảnh…”

Gia Cát Kiếm cảm thấy da đầu tê dại, những người này, phần lớn đều là mất tích trong vòng hai năm trở lại đây.

“Nghe đồn trong Càn Dương sơn có lăng mộ Chân Vương, những người này phần lớn là bị lăng mộ Chân Vương hấp dẫn mà đến, muốn tìm kiếm bảo vật, kết quả mất tích trong Càn Dương sơn. Việc tìm kiếm bảo vật vốn đã nguy hiểm trùng trùng, nhất là lăng mộ Chân Vương, càng thêm hung hiểm vạn phần. Bởi vậy cũng không có gì quá kỳ lạ. Vấn đề duy nhất là, trước đây chưa từng có nhiều người mất tích như vậy, vì sao hai năm gần đây lại có nhiều người mất tích đến thế?”

Ánh mắt Gia Cát Kiếm lóe lên.

“Hai năm gần đây có nhiều người mất tích như vậy, chẳng lẽ ở Hoàng Pha thôn xuất hiện một tên ma đầu giết người không gớm tay, ra tay sát hại tất cả cao thủ đến đây? Kẻ này, có phải là Phù sư Trần Dần Đô? Hắn thật sự có bản lĩnh cao cường như vậy, có thể giết chết nhiều cao thủ đến thế? Chẳng lẽ mục đích của hắn là muốn độc chiếm bảo vật trong lăng mộ Chân Vương?”

Hắn tiếp tục lật xem, theo như ghi chép, Trần Dần Đô ở Hoàng Pha thôn chỉ là một phù sư bình thường, kiếm sống bằng nghề vẽ bùa bán bùa, an phận thủ thường, chưa từng làm ra chuyện gì khác người.

Lão có một đứa con trai tên là Trần Đường, lên tỉnh thành kiếm sống, rất ít khi trở về.

Trần Dần Đô còn có một đứa cháu trai, đã chết từ lâu, hai năm trước bỗng nhiên sống lại, nghịch ngợm phá phách, ai nhìn cũng ghét…

Gia Cát Kiếm trợn to hai mắt, nhìn đi nhìn lại mấy lần, xác nhận mình không nhìn lầm.

Trên giấy tờ ghi rõ ràng là cháu trai của Trần Dần Đô, con trai của Trần Đường đã chết từ lâu bỗng nhiên sống lại!

“Dân gian thường có yêu ma quỷ quái, hơn phân nửa là do tà vật nhập vào thi thể!”

Gia Cát Kiếm trấn tĩnh lại, thấp giọng nói: “Cấp bậc tà vật, được chia thành Tà, Trúy, Ma, Tai, Ách, thứ nhập vào người cháu trai của Trần Dần Đô, hẳn là cấp Tà hoặc cấp Trúy, còn lâu mới đạt đến cấp Ma, còn chưa phải vấn đề gì lớn. Nói như vậy, rất có thể có những người mất tích trong hai năm qua liên quan đến cháu trai của Trần Dần Đô.”

Hắn tiếp tục đọc: “Cháu trai của Trần Dần Đô, tên là Trần Thực. Ừm, Trần Thực, Trần… Thành Thực?!”

Gia Cát Kiếm kinh hãi, đột nhiên đứng bật dậy, suýt nữa thì ném cả giấy tờ trong tay ra ngoài.

Rõ ràng Trần Thực này chính là thiếu niên tên Thành Thực đã giết chết Lý Tiêu Đỉnh cùng chín người khác, cũng chính là đứa trẻ tên Trần Thực đã vớt được ba thi thể trẻ em trao trả người nhà!

“Ta còn tưởng chưa từng nghe nói đến họ Thành, thì ra là họ Trần, là người nhà của Trần Dần Đô!”

Gia Cát Kiếm cảm thấy da đầu tê dại, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một nỗi nghi hoặc, nếu Trần Thực chết đi sống lại là do bị Tà Trúy nhập vào, vậy thì e rằng thôn dân Hoàng Pha thôn đã sớm bị hắn ăn sạch.

Đừng nói chi là Hoàng Pha thôn, e rằng cả thôn xóm lân cận đều đã bị hắn ăn sạch sẽ không còn một mống!

Thế nhưng Trần Thực lại tỏ ra rất lương thiện, rõ ràng là không bị Tà Trúy nhập vào.

Hắn chậm rãi ngồi xuống, nhặt giấy tờ lên tiếp tục đọc.

“Thôn dân Hoàng Pha thôn truyền tai nhau, nửa tháng trước Trần Dần Đô đã chết… Cả Trần Dần Đô cũng chết rồi?!”

Đọc đến đây, hắn dừng lại một chút, hít sâu một hơi rồi tiếp tục đọc: “Ngày hôm sau khi hạ táng, Trần Dần Đô xác chết vùng dậy, ngồi lên từ trong quan tài, ăn nến, ngửi hương khói, ngủ trong quan tài. Từ đó về sau, trong thôn thường xuyên có gia súc chết bất thường, máu bị hút cạn, thôn dân cho rằng lão đã biến thành Thi Trúy, còn gọi là cương…”

Lần này Gia Cát Kiếm thật sự kinh hãi, thì ra Trần Dần Đô mới là Trúy!

Hắn cố gắng trấn định lại, nếu như Trần Dần Đô bị Tà Trúy nhập vào hoặc là biến thành Thi Trúy, đừng nói chi là gia súc, e rằng ngay cả thôn dân Hoàng Pha thôn cũng đã sớm bị lão ăn sạch!

“Trong vòng hai tháng, cương thi này đã có thể ăn khắp thôn xóm mười dặm tám. Người đầu tiên mà lão ăn chính là Trần Thực ở bên cạnh, tại sao lão vẫn chưa ra tay?”

Gia Cát Kiếm nghĩ mãi mà không ra, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ bởi vì Trần Thực cũng là cương thi? Hay là cả hai ông cháu đều bị Trúy nhập vào cho nên mới không có chuyện ông cháu tương tàn? Nhưng mà, Trần Thực nhìn thế nào thì Trần Thực cũng giống người sống, tuyệt đối không phải cương thi. Vậy thì chỉ có thể là Trúy, nhưng nhìn hành động của hắn lại không giống Trúy…”

Hai ông cháu này thật quá mức kỳ quái, dường như trên người ai cũng có rất nhiều bí mật.

“Rất có thể những người mất tích trong hai năm qua có liên quan đến hai ông cháu kỳ quái này. Những người mất tích kia thường là con cháu nhà quyền quý, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

Tỉnh thành Tân Hương còn có một tên gọi khác, chính là Đế Hương, Đế Thành!

Đế Hương, cái tên này đại biểu cho điều gì?

Dám động đến con cháu nhà quyền quý ở Đế Hương, có thể nói là gan to bằng trời!

Gia Cát Kiếm đặt đơn từ quan lên bàn, đang định rời đi, nhưng nghĩ ngợi một lúc lại quay trở lại.

“Kẻ thay trời hành đạo, không phải là tội nhân.”

Hắn lấy hộp quẹt ra, châm lửa đốt giấy tờ ghi chép chuyện của hai ông cháu nhà họ Trần thành tro bụi, lẩm bẩm: “Bất kể hai ông cháu có liên quan đến vụ án mất tích hay không, nhưng Trần Thực là người thay trời hành đạo.”

Hắn xoay người rời đi.

“Nơi này không giữ chân được ta, ắt hẳn có nơi khác giữ ta lại! Chức Điển sử này, huyện nha này, không cần cũng được!”

Lý Khả Pháp – Huyện thừa Thủy Ngưu huyện mặt mày âm trầm, xé nát đơn từ quan của Gia Cát Kiếm, lạnh lùng nói: “Gia Cát Kiếm chẳng qua chỉ là một con chó nhà họ Lý ta nuôi, thật sự xem mình là nhân vật quan trọng. Ngươi không làm, tự có kẻ khác làm!”

Hắn lập tức hạ lệnh, tiếp tục chiêu mộ Điển sử, ở Thủy Ngưu huyện có rất nhiều người đến ứng tuyển, ngay cả các cử nhân ở mười mấy huyện lân cận cũng lũ lượt kéo đến dự thi, ai cũng mong muốn có được chén cơm quan gia này.

Chương 30. Cứu lũ trẻ (2)

Lý Khả Pháp lựa chọn trong đám người đông đảo, cuối cùng cũng chọn được Điển sử mới, họ Cù tên Cơ.

Cù Cơ lập tức dẫn theo nha dịch Thủy Ngưu huyện đi khắp nơi điều tra, không lâu sau, phát hiện ra vào ngày Lý Tiêu Đỉnh bị hại, Phù sư Trần Dần Đô ở Hoàng Pha thôn đang bán bùa chú ở thôn Nham Đãng.

Một nha dịch nói: “Bẩm Cù đại nhân, Gia Cát đại nhân từng nói, Phù sư sát hại Lý công tử có dáng người thấp bé, chỉ khoảng năm thước, mà Trần Dần Đô này lại cao lớn khác thường, hiển nhiên không phải là hung thủ đã giết hại Lý công tử.”

Cù Cơ cười lạnh: “Gia Cát Kiếm là Điển sử, hay là ta là Điển sử? Khi đó ở thôn Nham Đãng chỉ có một mình hắn là Phù sư, không phải hắn thì còn có thể là ai?”

Hắn bèn bẩm báo lên Lý Khả Pháp. Lý Khả Pháp bèn gọi đủ nha dịch, mang theo cao thủ Lý gia, ước chừng hơn năm mươi người thẳng tiến đến Hoàng Pha thôn.

Chỉ có điều Thủy Ngưu huyện cách Hoàng Pha thôn hơn trăm dặm, cần phải đi vòng quanh chân núi. Mọi người vội vàng lên đường, chưa kịp đến Hoàng Pha thôn thì trời đã sắp tối.

“Bẩm đại nhân, chốn thôn quê không thể so với huyện thành, e là có nhiều tà vật ẩn hiện, không nên vội vàng lên đường.” Một lão nha dịch vội vàng tâu.

Cù Cơ cười nói: “Lời nói vô tri! Chuyến này chúng ta có ba mươi tư vị tú tài, mười bảy vị cử nhân, đều đã tu thành Thần Thai cảnh, lại còn có cao thủ Hóa Thần kỳ, huống chi còn có Lý đại nhân tự mình tọa trấn, đừng nói chỉ là tà vật, cho dù Trúy đến đây, còn chưa kịp đến gần đã bị thần quang của chúng ta thiêu rụi như tuyết tan!”

Lý Khả Pháp nóng lòng báo thù, lạnh lùng nói: “Tiếp tục lên đường!”

Đám nha dịch cùng cao thủ Lý gia tiếp tục tiến về phía trước, chỉ thấy ánh trăng sáng tỏ, giữa núi rừng sương trắng bồng bềnh.

Lúc này, từ trong rừng bỗng vang lên tiếng trẻ con khóc, nghe như ở khoảng không xa.

Lý Khả Pháp khẽ nhíu mày.

Cù Cơ bèn phân phó: “Lý Ứng, ngươi mau đến xem thử.”

Một nha dịch vội vàng nhận lệnh, phát động Thần Thai trong cơ thể, sau đầu lóe sáng như đèn lồng, phát ra thần quang, chiếu rọi con đường phía trước.

Tên nha dịch Lý Ứng vừa cẩn thận phòng bị, vừa men theo tiếng khóc tiến vào rừng sâu.

Một lúc sau, giọng nói của Lý Ứng vọng ra từ trong rừng: “Bẩm đại nhân, trong rừng có rất nhiều hài nhi bị vứt bỏ!”

Đám người Lý Khả Pháp nghe vậy đều sững sờ.

“Ước chừng phải đến mười mấy đứa!” Lý Ứng lớn tiếng nói.

“Mười mấy đứa?” Mọi người nghe vậy đều giật mình.

Chuyện vứt bỏ con cái ở nông thôn vốn không phải là hiếm, có người con gái chưa chồng đã mang thai, sợ mang tiếng xấu nên đành vứt bỏ cốt nhục, có người trọng nam khinh nữ, sinh con gái bèn đem vứt ngoài đồng hoang, cũng có người vì quá nghèo khổ không nuôi nổi con, đành phải đem cho người hoặc vứt bỏ.

Nhưng một lần vứt bỏ đến mười mấy đứa trẻ sơ sinh, chuyện thất đức như vậy quả thật bọn họ chưa từng nghe thấy bao giờ!

Cù Cơ nghe vậy bèn gọi thêm mười mấy người nữa: “Trời cao có đức hiếu sinh, đã để chúng ta gặp được, các ngươi hãy mau vào giúp Lý Ứng, đem số hài nhi kia ra đây.”

“Bẩm đại nhân, việc này… có gì kỳ quặc chăng?”

“Bảo ngươi đi thì cứ đi!”

Mười mấy tên nha dịch nghe vậy bèn đi tới men theo tiếng khóc.

Cù Cơ quay sang cười nịnh nọt: “Lý đại nhân một lần ra tay cứu giúp mười mấy sinh mệnh, thật là lòng dạ Bồ Tát, việc này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ được người trong thiên hạ ca tụng.”

Lý Khả Pháp nghe vậy khóe môi khẽ nhếch lên, từ sau khi con trai Lý Tiêu Đỉnh chết, đây là lần đầu tiên hắn nở nụ cười.

Cứu một đứa trẻ ở Tây Ngưu Tân Châu thì hẳng ai hay biết, nhưng cứu mười mấy đứa trẻ giữa đêm khuya thanh vắng lại là chuyện ly kỳ, đủ để lưu truyền thiên hạ, khiến người người nhà nhà đều biết đến nghĩa cử của Lý Khả Pháp hắn!

“Chắc chắn Lý gia cũng sẽ biết đến hành động của ta, trọng dụng ta hơn. Ta còn trẻ, tương lai cưới thêm mấy nàng vợ lẽ, sinh thêm mấy đứa con trai cũng không phải là chuyện khó.”

Hắn đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy tiếng Lý Ứng vọng ra: “Bẩm đại nhân, nhân thủ không đủ, cần thêm người hỗ trợ!”

Ngay sau đó, tiếng của những nha dịch vừa mới vào rừng cũng vang lên: “Bẩm đại nhân, trong này còn rất nhiều trẻ con!”

Tiếng khóc trẻ con trong rừng càng lúc càng nhiều, ban đầu chỉ có mười mấy tiếng, giờ phút này nghe như có đến ba bốn mươi đứa trẻ cùng khóc.

Trong lòng Lý Khả Pháp bỗng dưng bất an, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Chỉ có điều đêm nay ánh trăng đẹp quá đỗi, ở chốn phồn hoa đô hội làm sao thấy được cảnh tượng nên thơ như vậy?

Thần trí hắn bỗng chốc trở nên mơ hồ.

Cù Cơ cũng cau mày: “Đại nhân, hình như có gì đó không đúng…”

Lý Khả Pháp lắc đầu, cố gắng thoát khỏi quấy nhiễu của ánh trăng, trầm giọng quát: “Chuẩn bị pháp thuật, dùng Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm! Nghe hiệu lệnh của ta!”

Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm là pháp thuật trong Thiên Tâm Chính Khí Quyết, dùng chân khí và thần quang ngưng tụ thành kiếm khí vô hình, gồm sáu thức, là pháp thuật mà bất kỳ người đọc sách nào cũng phải tu luyện.

Mọi người nghe vậy vội vàng vận khí, không khí trước người khẽ rung động, nhưng không nhìn thấy hình dạng của kiếm khí.

Cù Cơ lớn tiếng nói: “Lý Ứng, các ngươi mau bế lũ trẻ ra đây, chúng ta sẽ vào hỗ trợ sau!”

Lý Ứng vâng dạ, sau đó trong rừng vang lên tiếng bước chân, tiếng khóc trẻ con cũng mỗi lúc một gần. Dưới ánh trăng, chỉ thấy trong rừng có mười mấy bóng người đang lắc lư, chốc lát sau đã đi ra khỏi rừng, chính là Lý Ứng cùng đám nha dịch, mỗi người đều ôm trong tay một đứa bé.

Đám người Lý Ứng đi ra khỏi rừng hai bước, sau đó dừng lại, không tiến lên nữa, chỉ nói: “Bẩm đại nhân, bên trong còn rất nhiều trẻ con, kính xin đại nhân ra tay cứu giúp!”

Quả nhiên trong rừng vẫn vang lên tiếng trẻ con khóc.

Lý Khả Pháp và Cù Cơ thấy vậy, trong lòng đều bán tín bán nghi.

Cù Cơ lớn tiếng quát: “Các ngươi mau bế lũ trẻ lại đây!”

Đám người Lý Ứng đứng im bất động, chỉ liên tục thúc giục bọn họ mau vào rừng cứu những đứa trẻ.

Cù Cơ đang định lên tiếng, thì Lý Khả Pháp đã phân phó: “Cù tiên sinh, ngươi hãy đến đó xem sao, ta luôn cảm thấy bọn họ có gì đó kỳ quái.”

Cù Cơ bất đắc dĩ, đành phải căng da đầu tiến lên phía trước. Mấy tên nha dịch một tay ôm đứa bé, một tay giơ ra với hắn, tư thế cứng ngắc, miệng không ngừng nói: “Quách đại nhân, mau đến cứu lũ trẻ!”

Càng tiến lại gần, trái tim Cù Cơ càng đập nhanh, càng nhìn đám nha dịch này càng thấy kỳ quái, bỗng nhiên dừng bước, quát lớn: “Lý Ứng, ngươi mau bế đứa trẻ lại…”

Chữ “đây” còn chưa kịp thốt ra, bỗng nhiên từ trong rừng sâu vang lên tiếng động ầm ầm, một con quái vật bốn chân từ từ đứng dậy. Cổ của nó dài như tóc, mảnh mai như rắn, trên đó mọc đầy đầu lâu trẻ con, đang phát ra tiếng khóc nỉ non.

Những đứa trẻ đang được đám nha dịch bế trong tay, lúc này cổ cũng bắt đầu dài ra, nối liền với con quái vật kia.

Con quái vật bốn chân phát ra tiếng gầm rú:

“Mau cứu lũ trẻ!”

Hàng trăm cái đầu lâu trẻ con đồng loạt khóc ré lên, giơ tay chộp lấy Cù Cơ.

Trong khi đó, cơ thể của đám người Lý Ứng không còn đứa trẻ nào, nhanh chóng xẹp xuống như quả bóng xì hơi.

Lúc này Cù Cơ mới nhìn rõ, chỉ trong chớp mắt mười mấy tên nha dịch đã biến thành những túi da người!

Vừa rồi bọn chúng còn ôm đứa bé, cười nói vui vẻ, hóa ra chẳng qua là bị con quái vật kia ăn sạch xương cốt máu thịt, sau đó thổi phồng túi da lên, giả dạng thành hình dáng con người!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay