1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta
  4. Tập 3: Phong Cốc Nông Trang (c21-c30)

[Dịch] Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Tập 3: Phong Cốc Nông Trang (c21-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21. Phong Cốc Nông Trang (1)

“Không phải đâu.” Vương Lạc Tĩnh chu môi nói: “Gia gia nói, hiện tại ca ca đã ở tầng 3 đỉnh phong, càng cần Tiểu Bồi Nguyên Đan hơn so với tỷ tỷ.”

“Lạc Tĩnh, không được nói bậy.” Vương Lạc Đồng có chút lo lắng nói.

“Lạc Tĩnh, muội nói đi.” Vẻ mặt của Vương Thủ Triết hơi ngưng trọng: “Có phải Vương Thủ Nặc bắt nạt các muội hay không? Nếu đúng là như vậy thì tứ ca sẽ đi dạy dỗ hắn.”

Hắn biết, Vương Thủ Nặc là ca ca ruột của các nàng, hiện tại khoảng 20 tuổi.

“Điều này cũng không phải, gia gia nói không đến 2 năm nữa là tỷ tỷ sẽ gả cho người ta rồi.” Vương Lạc Tĩnh chu cái miệng nhỏ nói: “Thà giúp ca ca tăng thêm chút tu vi còn tốt hơn.”

“Tứ ca ca, đây là muội tự nguyện nhường cho ca ca. Huynh, huynh đừng trách cứ huynh ấy.” Vương Nhược Đồng khẩn trương bất an giải thích.

Căn cứ theo quy định của gia tộc, những ai xâm chiếm tài nguyên của người khác trong tộc sẽ bị trừng trị nghiêm khắc. Tuy nhiên, nếu tự nguyện cho thì không thuộc phạm vi xử phạt.

“Ài!”

Trong lòng Vương Thủ Triết nặng trĩu thở dài, xem ra tứ lão thái gia có chút trọng nam khinh nữ, chỉ có điều đây là hiện tượng phổ biến của gia tộc Vương thị hiện giờ, nói đến cũng chỉ do một chữ nghèo gây nên.

Vương Thủ Nặc không thể so với Vương Thủ Triết, tức là thiếu tộc trưởng dòng chính, thiên tư lại tốt được coi là người đứng đầu danh sách bồi dưỡng, bình thường đương nhiên tài nguyên được phân phối sẽ cao hơn rất nhiều.

Nhưng Huyền Vũ giả tu luyện, tất nhiên là càng trẻ tuổi có thể đi được càng cao càng tốt, nếu không đến lúc tuổi cao thân thể suy yếu, tiến triển tu vi càng ngày càng khó. Có lẽ tứ lão thái gia cũng hết cách nên mới khuyên bảo Vương Nhược Đồng trợ giúp Vương Thủ Nặc.

“Không sao, nói ra cũng đều là lỗi của ta.” Vương Thủ Triết thở dài: “Là một mình ta chiếm dụng quá nhiều tài nguyên, vô hình trung làm các ca ca đệ đệ, tỷ tỷ muội muội đều thiếu tài nguyên tu luyện.”

“Tứ ca ca là dòng chính, thiên tư lại cao, là trụ cột của gia tộc, nên được nhận tài nguyên nhiều hơn là đúng.” Ánh mắt của Vương Lạc Đồng lộ ra vẻ sùng bái và ao ước: “Nghe gia gia nói, thiên tư của tứ ca ca chỉ kém Lung Yên lão tổ một chút, tương lai rất có hy vọng đột phá đến Linh Đài cảnh. Chỉ cần tứ ca ca trở thành Linh Đài lão tổ, cuộc sống của Vương Thị chúng ta sẽ trở nên tốt hơn.”

“Đúng vậy đúng vậy, muội còn nghe nói tứ ca ca đã thi đậu Tử Phủ Học Cung.” Vương Lạc Tĩnh trừng to mắt hưng phấn nói: “Nếu không phải lần này ngũ thúc xảy ra chuyện, tứ ca ca buộc phải đứng ra làm tộc trưởng thì hiện tại tứ ca ca sắp đến Tử Phủ Học Cung đúng không? Muội nghe nói, khắp nơi trong Tử Phủ Học Cung đều là các tỷ tỷ xinh đẹp, nếu tứ ca ca tới đó, nhất định có thể lấy được một người về làm vợ.”

Tử Phủ Học Cung!

Đối với người trẻ tuổi ở trong Trường Ninh vệ mà nói thì nơi này là thánh địa mơ ước, một ước mơ xa xôi không thể chạm tới.

“Đừng nói nhảm, muội còn nhỏ tuổi mà trong đầu lại chứa toàn những thứ gì vậy?” Vương Thủ Triết cười trừng mắt liếc nhìn nàng, sau đó lấy mấy miếng hoa quả đưa cho nàng: “Ta còn chưa thông qua đợt kiểm tra cuối cùng, không chừng lại bị loại.”

Cười đùa một hồi, Vương Thủ Triết lại cảm thấy áp lực đè nặng, đây là áp lực về niềm hy vọng của toàn tộc đều đặt trên người hắn.

“Tóm lại, tứ ca ca là người mạnh nhất.” Hiển nhiên là Vương Lạc Tĩnh sùng bái hắn một cách mù quáng.

“Gia tộc cường thịnh, cũng không phải chỉ dựa vào một người.” Vương Thủ Triết mỉm cười nhìn Vương Lạc Tĩnh: “Muội cũng là một thành viên của gia tộc, cũng phải nỗ lực. Ta thấy thiên phú của muội không tệ, còn nhỏ tuổi cũng đã bước vào Luyện Khí cảnh tầng 1 cao giai. Cố gắng tu luyện thêm, nói không chừng tương lai muội cũng sẽ trúng tuyển Tử Phủ Học Cung, ưu tú giống như Lung Yên lão tổ vậy.”

“Vâng vâng, Tĩnh nhi nhất định sẽ cố gắng.” Trong ánh mắt của Vương Lạc Tĩnh tràn ngập mong đợi: “Ít nhất không thể để cho Lạc Thu muội muội vượt qua.”

Lạc Thu?

“Là Vương Lạc Thu của nhà tam bá sao?” Vương Thủ Triết tò mò hỏi: “Chẳng lẽ muội ấy đã đạt Luyện Khí tầng 1 đỉnh phong, sắp đột phá sao?”

“Đã đột phá rồi.” Vương Lạc Tĩnh chu môi, có chút không vui: “Không lâu trước đó còn khoe với muội.”

“Thiên phú của muội ấy cũng rất khá.” Vương Thủ Triết có chút giật mình: “Ta nhớ không lầm thì muội ấy mới 11 tuổi đúng không?” Thiên tư như vậy, có vẻ không thua kém Vương Thủ Triết là bao.

Xem ra, thế hệ trẻ của Vương thị cũng không hề kém cạnh Lưu thị và Triệu thị, chỉ là bởi vì vấn đề tài nguyên khan hiếm dẫn tới tỷ lệ trưởng thành không cao mà thôi. Hắn liền nhíu mày, không ngừng suy tư.

Lấy Lưu Vĩnh Châu của Lưu thị để so sánh, 23 24 tuổi đã tới Luyện Khí cảnh tầng 5 cao giai, ở trong thế hệ trẻ cũng được coi như khá ưu tú. Nếu cho Vương Lạc Đồng đầy đủ tài nguyên tu luyện, thành tựu của nàng cũng chưa chắc sẽ kém Lưu Vĩnh Châu.

Chỉ tiếc, một là nàng là nữ nhân, hai là gia tộc quá nghèo.

Chương 22. Phong Cốc Nông Trang (2)

Sau đó Vương Thủ Triết lại có ý định kiểm tra việc học văn hoá của các nàng, nhưng lại phát hiện các phương diện bọn nàng học đều bình thường như nhau, đặc biệt khả năng tính toán lại vô cùng loạn, rối tinh rối mù.

Khiến vẻ mặt của Vương Thủ Triết hơi sa sầm, trực tiếp răn dạy: “Các muội thật đáng xấu hổ, đầu óc đẹp đẽ lại trống rỗng. Tuy rằng Huyền Vũ thế gia dùng võ lập gia, nhưng văn hoá và tri thức cũng là một nền tảng truyền thừa của gia tộc.”

“Tứ ca ca, chúng ta không dám nữa, không dám nữa.”

“Lần này sau khi trở về, đều học hành tử tế cho ta, ba tháng sau ta sẽ kiểm tra lại.”

“Ồ!”

Vương Lạc Đồng và Vương Lạc Tĩnh đều cúi mặt ủ rũ.

Từ chủ trạch của Vương thị đến Phong Cốc nông trang chỉ có mười mấy dặm, đường đất cũng đủ để cho hai cỗ xe ngựa đi ngược chiều, hai bên đường đều trồng lúa mạch, dọc đường đi vô cùng thông thoáng.

Đang là vào đầu giữa mùa hè, thảm thực vật ở hai bên um xùm, tràn đầy sức sống. Những cây lúa mì xanh mướt đung đưa theo gió, như sóng lăn tăn trên biển. Mùa này đang là lúc những bông lúa mì đang đơm bông, trời trong gió nhẹ, ánh nắng tràn đầy, đây rõ ràng là một dấu hiệu đáng mừng.

Vương Thủ Triết và hai muội muội nói chuyện, thời gian chỉ mới trôi qua nửa canh giờ, lúc này đã đi tới Phong Cốc nông trang.

Phàm là nông trang thì hơn phân nửa đều ở những nơi tương đối phì nhiêu. Một vùng thổ địa này chỉ cách sông An Giang 7 8 dặm, hơn nữa còn có một nhánh sông rộng hơn 10 trượng, xuyên thẳng qua Phong Cốc nông trường.

Tổ tiên lại lấp đi nhánh sông, mở ra thành các ngạch nước nhỏ, nhìn từ trên cao xuống thì hệ thống nguồn nước có hơi giống một chữ “Phong” cỡ lớn, vì vậy tổ tiên đã gọi nơi này là Phong Cốc nông trang.

Dựa vào nguồn nước hình chữ Phong, kiến tạo những dãy nhà so le, tuy nhà cửa đơn sơ, nhưng đều có sân trước sau, sân vườn trồng được ít rau quả, có thể nuôi vài con gà. Sân sau lát đá đơn giả, bậc thang dẫn ra mương sông thuận tiện cho việc giặt giũ, nấu nướng.

Có những đàn vịt, ngan ở dưới mương sông lớn nhỏ nô đùa, rình mồi, kêu cạc cạc rất sinh động.

Phía trước ngôi nhà là những ruộng tốt được canh tác và duy trì, những cánh đồng lúa mì đang đung đưa trong gió, nhìn có chút bao la hùng vĩ xen lẫn một vẻ đẹp mỹ lệ.

Một mảnh phong cảnh ruộng vườn thôn quê thật đẹp.

Vương Thủ Triết sống ở trong thành thị đã lâu, trong nháy mắt liền bị cảnh thanh nhàn này hấp dẫn, thời điểm hắn vừa xuyên việt, hiểu biết của hắn về thế giới huyền huyền này chỉ dừng lại ở chiến đấu và giết chóc.

Lại chưa từng nghĩ tới còn có phong cảnh ruộng vườn tươi đẹp như vậy.

Trước đó đã có gia tướng đi trước thông báo, tuy là như thế, nhưng khi Vương Thủ Triết và hai muội muội đến vẫn phải đợi ở ngoài bờ sông bờ ruộng hơn hai khắc, Vương Tiêu Chí mới từ chỗ sâu đồng ruộng đi ra.

Hắn đã hơn 70 tuổi, làn da có chút ngăm đen, nhưng sắc mặt vô cùng tốt, bỏ mũ rơm xuống liền tiến đến tiếp đón, cười nói với Vương Thủ Triết: “Thủ Triết, sao hôm nay lại có thời gian tới đây vậy?”

“Tứ gia gia.” Vương Thủ Triết khách khí chắp tay hành lễ.

“Gia gia.” Vương Lạc Đồng và Vương Lạc Tĩnh ngoan ngoãn hành lễ với Vương Tiêu Chí.

“Hai nha đầu ngươi đến đây làm gì, không ở nhà đọc sách tu luyện cho tốt đi?” Tứ lão thái gia Vương Tiêu Chí khẽ nhíu mày trách cứ: “Ở khắp nơi đồng ruộng này đều là rắn, côn trùng, chuột, kiến, có cái gì mà chơi.”

Hai nữ hài bị răn dạy mà mặt mũi trắng bệch, im lặng cúi đầu không dám phát ra tiếng, trông vô cùng yếu ớt.

“Tứ gia gia.” Vương Thủ Triết liền nói đỡ: “Tứ muội và ngũ muội nhớ gia gia, ta liền tự tiện đưa các muội ấy tới thăm gia gia, chuyện này cũng không thể trách các nàng.”

“Thủ Triết à, con chớ có nuông chiều bọn chúng. Tránh cho sau này gả cho người ta, ở nhà chồng động một chút là lại cảm thấy tủi thân.” Thái độ của Vương Tiêu Chí đối với Vương Thủ Triết lại hòa ái hơn rất nhiều: “Hôm nay con tới cũng thật trùng hợp, ngày hôm qua có một đám heo rừng đến ruộng lúa phá phách, con đầu đàn bị chúng ta giết chết, từ sáng sớm đã nổi lửa thui, đi, tứ gia gia đãi con ăn thịt uống rượu.”

“Thảo nào, sáng nay tâm tình của ta vô cùng tốt nên muốn đến nông trường ngắm xem, hoá ra là có lộc ăn uống. Ở nơi xa ngửi được chỗ tứ gia gia có đồ ăn ngon.” Vương Thủ Triết cười nói: “Xem ra ta thật đúng là rất có lộc.”

“Con là trụ cột của chúng ta, đương nhiên có phúc khí.” Vương Tiêu Chí cười dẫn Vương Thủ Triết đi vào chủ viện bên trong nông trường, hai nữ hài cũng lẽo đẽo đi theo phía sau.

Chủ viện của nông trang là một ngôi nhà gỗ kết hợp với ngói, xây dựng tương đối đơn sơ và giản dị, chủ yếu là để tộc nhân lưu lại, gia tướng, gia phó đều chờ ở nơi này, trong góc tường treo một số nông cụ, còn nuôi một ít gà thả rông, đúng chất nông trường.

Chương 23. Hy Vọng Của Gia Tộc (1)

Vương Tiêu Chí tiếp đón Vương Thủ Triết ở ngay trong nội viện, kia là một chiếc bàn tròn có mặt bàn được làm bằng đá, xung quanh đặt mấy cái ghế cũng làm bằng đá, mấy nông phu liền bày ra chút trái cây và trà, sau đó quay lại sau bếp làm việc.

Trong lúc này, hai nha đầu cũng bị Vương Tiêu Chí sai vào bếp hỗ trợ, theo ý của hắn thì nữ hài tử nên tiếp xúc nhiều với công việc bếp núc, tương lai ở nhà chồng mới không bị thiệt thòi.

Vương Thủ Triết cũng hiểu đây là truyền thống ở trong thế giới Huyền Vũ, tuy nói Huyền Vũ thế gia đều có đầu bếp riêng, nhưng tự tay nấu nướng lại mang một ý nghĩa khác.

Giống như đại nương Công Tôn Huệ, bà ấy cũng thường xuyên tự mình xuống bếp nấu ăn cho Vương Định Nhạc và Vương Thủ Triết, việc này đại biểu cho một mối quan hệ thân thiết.

Hôm nay Vương Thủ Triết đến là có mục đích, nhưng không nóng vội, thuận miệng trò chuyện với Vương Tiêu Chí về một số điều kỳ lạ. Khi nói đến đêm qua cùng lục thúc Vương Định Hải trùng hợp bắt được một con Xích Lân Thiện 150 cân, Vương Tiêu Chí cũng hưng phấn đập đùi: “Chưa chắc 2 năm qua thằng nhãi Định Hải kia đã có thể bắt được một con, chắc chắn lần này là có phúc của con.”

Mặc dù Xích Lân Thiện không tốt bằng Xích Vĩ Linh Cảm, nhưng cũng xem như vật đại bổ, đứng hàng ngũ linh thực.

Linh thực là đồ tốt nhanh chóng bổ sung khí huyết của Huyền Vũ giả, là nhu yếu phẩm để mỗi Huyền Vũ giả sinh tồn, dù là giống Vương Tiêu Chí hơn 70 tuổi nhưng tu vi đã trì trệ không tiến, thậm chí dần dần rút lui cũng cần thỉnh thoảng bổ sung một chút linh thực.

Nếu không thì khí huyết sẽ không đủ, thân thể suy bại và tu vi thụt lùi.

Mà thế hệ trẻ tuổi thì càng cần thêm linh thực để bổ sung khí huyết, có thể khiến thế hệ trẻ trưởng thành càng nhanh hơn.

Hai người cười cười nói nói không quá nửa canh giờ, người phụ bếp và hai muội muội bày ra một vài thức ăn nhà nông như gà, vịt, cá, ngỗng tươi mới và một chậu đá lớn đựng thịt lợn om.

“Thủ Triết, hiếm khi có dịp con đến đây, tứ gia gia không có gì khác để chiêu đãi.” Sau đó Vương Tiêu Chí chạy vào phòng ngủ, một hồi liền xách ra một bầu rượu xưa cũ, cười híp mắt: “Nếm thử rượu ngon mà ta cất đã lâu, con muốn uống bao nhiêu tùy thích, uống không hết thì mang về.”

Trong lúc nói chuyện, một thanh niên có làn da ngăm đen, toàn thân dính bùn nhão đi đến, giọng nói cởi mở: “Gia gia, thật là bất công mà. Đây là Bạch Ngọc Linh Tửu của người, bình thường con muốn uống một ngụm thôi cũng không được, hôm nay tứ đệ vừa đến người đã đem ra.”

“Thằng ranh con này, ngươi là cái thá gì, có thể so với Thủ Triết sao?” Vương Tiêu Chí thấy người thanh niên này thì liền cười mắng: “Lựa ngay giờ cơm để về, mau cút đi tắm rồi ta cho ngươi uống một chén.”

“Tam ca.” Vương Thủ Triết cười nhẹ nhàng chắp tay, hắn biết đây là Vương Thủ Nặc, lão tam trong hàng chữ Thủ đời thứ bảy Vương thị.

“Tứ đệ.” Vương Thủ Nặc vội vàng trịnh trọng hoàn lễ, sau đó cười nói: “Ta đi tắm trước đã, lát nữa đến chào hỏi tứ đệ sau.” Nói xong nhanh chóng cáo lui.

Khi trên bàn có bát, đũa và chén rượu, Vương Thủ Nặc đã tắm rửa xong, đặt mông ngồi thấp hơn ở bên Vương Thủ Triết, ngửi mùi đồ ăn, trông mà thèm nhìn chằm chằm vào bầu rượu Bạch Ngọc Linh Mễ: “Hôm nay tứ đệ đến, huynh đệ chúng ta đã rất lâu không ăn chung với nhau, lát nữa ta kính ngươi thêm mấy chén.”

“Tam ca cũng rất vất vả vì gia tộc, lát nữa nên là ta kính huynh mấy chén.” Vương Thủ Triết cười nói.

“Đồng nhi, còn không mau rót rượu cho tứ ca của ngươi đi.” Tâm trạng của Vương Tiêu Chí vô cùng tốt, trên mặt mày đen nhánh tỏa sáng, thuận miệng phân phó.

“Vâng, gia gia.” Vương Lạc Đồng cầm bầu rượu lên, trước sau rót rượu cho Vương Thủ Triết, Vương Tiêu Chí rồi cho Vương Thủ Nặc.

Rượu này có màu sắc thuần trắng, tản ra một cỗ mùi rượu tinh khiết, ngửi một chút tinh thần đều cảm thấy phấn chấn.

Ngay lúc hai nữ hài Vương Lạc Đồng và Vương Lạc Tĩnh chuẩn bị về phòng bếp để ăn trên bàn nhỏ thì Vương Thủ Triết lại lên tiếng mở miệng trước: “Tứ gia gia, ta cũng không phải là người ngoài, tứ muội và ngũ muội cũng ngồi xuống ăn cùng đi.”

Vương Tiêu Chí sững sờ, nhưng cũng không có bác bỏ mặt mũi của Vương Thủ Triết, liền cười nói: “Nếu tứ ca ca của các ngươi đã mở miệng thì cùng ngồi xuống dùng bữa đi.”

“Cảm ơn gia gia, cảm ơn tứ ca ca.” Vương Lạc Đồng và Vương Lạc Tĩnh đều khéo léo ngồi ở vị trí đầu dưới.

Sau đó, tất nhiên là một phen ăn uống linh đình.

Trái lại hai nữ hài lại khéo léo yên lặng ăn, thỉnh thoảng châm một chút rượu.

“Rượu ngon.” Uống nửa chén vào trong bụng, Vương Thủ Triết đã cảm thấy trong bụng bắt đầu nóng rừng rực, khí huyết trong cơ thể phun trào không thôi, tinh lực dần dần tràn đầy.

Rượu Bạch Ngọc Linh Mễ được ủ bằng Bạch Ngọc Linh Mễ và nhiều dược liệu quý, có tác dụng bổ khí, dưỡng huyết hơn hẳn món ăn linh thực đơn thuần.

Chỉ có điều là giá tiền của nó cũng hết sức “cảm động”, một bình rượu Bạch Ngọc Linh Mễ động một tí cũng phải mấy càn kim, cho dù là Vương Thủ Triết cũng chỉ hiếm khi mới được thưởng thức một lần.

Chương 24. Hy Vọng Của Gia Tộc (2)

Mà loại vật như linh tửu này chỉ có thể phụ trợ linh thực, thỉnh thoảng uống một chút. Nếu không một khi nghiện, cả ngày say khướt cũng không phải là chuyện tốt.

Lúc này, tiểu nha đầu Vương Lạc Tĩnh đang yên tĩnh ăn cơm thi thoảng đưa ánh mắt liếc bầu rượu một chút, ngậm miệng như có chút thèm thuồng.

“Lạc Đồng có thể uống nửa chén, tuổi tác của Lạc Tĩnh quá nhỏ, chỉ có thể uống phần đáy chén.” Vương Thủ Triết cầm bầu rượu lên rót cho hai muội muội một chút.

“Cảm ơn tứ ca ca.” Hai nữ hài đều vui vẻ nói lời cảm ơn, hiển nhiên là bọn họ thèm nhỏ dãi linh tửu đã lâu.

Lúc này, da mặt Vương Tiêu Chí run lên, dường như cảm thấy có chút đau lòng, thấp giọng nói: “Thủ Triết, cho hai nữ oa oa uống linh tửu không phải là rất lãng phí sao?”

Mí mắt của Vương Thủ Triết cũng giật giật, tứ lão thái gia này thật đúng là không hề che giấu tư tưởng trọng nam khinh nữ chút nào.

“Tứ gia gia, hài tử của gia tộc mình đều giống nhau.” Vương Thủ Triết cười nói.

“Không giống không giống, nữ hài tử sớm muộn cũng phải lập gia đình.” Vương Tiêu Chí vẫn đau lòng nói liên miên lải nhải: “Thủ Triết, con đang trong giai đoạn xung kích giới hạn Luyện Khí cảnh tầng 7, con mới nên uống nhiều một chút, Thủ Nặc cũng nên uống ít lại, để lại cho Thủ Triết nhiều một chút.”

Vương Thủ Nặc vội vàng lúng túng đặt chén rượu xuống, cười ngây ngô.

Trong mắt của tộc lão Vương Tiêu Chí này thì Vương Thủ Triết là dòng dõi chính của tộc trưởng, càng là hy vọng và trụ cột tương lai của gia tộc, dù là so với cháu trai ruột Vương Thủ Nặc còn cao hơn nhiều, chứ đừng nói đến hai cháu gái “Bồi thường tiền”.

Cũng may cháu gái và cháu trai của hắn đều đã quen thuộc, một bữa cơm này cũng coi như vui vẻ hòa thuận. Nhưng mà dưới sự “chủ đạo” của Vương Tiêu Chí, cuối cùng linh tửu vẫn còn dư lại hơn phân nửa, tiếp theo định đưa gần hết số thịt lợn đã được làm sạch đến viện của Vương Thủ Triết, quay về để một mình hắn độc hưởng.

Đối với sự “Bất công” trắng trợn của Vương Tiêu Chí, Vương Thủ Triết cũng có chút bất đắc dĩ, đành phải tạm thời tùy theo hắn.

Sau khi cơm nước no nê, Vương Thủ Triết mới đề nghị: “Tứ gia gia, lần này ta đến Phong Cốc nông trang chủ yếu là muốn học tập một chút nông học với tứ gia gia.”

“Nông học?” Vương Tiêu Chí nhíu chặt mày: “Thủ Triết, con là tộc trưởng, chuyện quan trọng trước mắt là cố gắng tu luyện, sớm ngày tiến lên Linh Đài cảnh. Ngàn vạn lần đừng có bởi vì nông học mà phân tâm, tứ gia gia và tam ca của con sẽ xử lý tốt.”

Mục đích mà Vương Thủ Triết tới đây đương nhiên là muốn tìm hiểu Phong Cốc nông trang nhiều hơn một chút. Nếu như có thể thì hắn cũng muốn dùng tư duy hiện đại đi khai thác một chút, nhìn xem có khả năng khai thác thêm hiệu năng sản nghiệp hay không.

Nhưng mà vừa mới nói với Vương Tiêu Chí, lại phát hiện lão nhân Vương Tiêu Chí này trung thành tuyệt đối với gia tộc không thể chê, cuối cùng lại bởi vì lớn tuổi mà dẫn đến tư duy cổ hũ.

Hắn không giống như lục thúc Triệu Định Hải nói gì nghe nấy, nếu như mình thuận miệng đưa ra mấy ý tưởng, sợ là sẽ chọc giận hắn. Lúc này, chuyển phương hướng nói: “Tứ gia gia, người hiểu lầm rồi, ta thân là gia chủ chỉ muốn hiểu từng chút về sản nghiệp trong tộc mà thôi. Hay là thế này đi, làm phiền tam ca đưa ta đi dạo khắp nơi, lĩnh hội một chút phong cảnh ruộng vườn.”

“Con đấy nha, thôi thôi, vậy để Thủ Nặc đi với con nửa ngày vậy. Gần đây đã đến thời gian lúa mạch làm đòng, đồng ruộng có rất nhiều việc vặt, tứ gia gia không thể đi cùng con.” Nói xong, Vương Tiêu Chí liền lấy nông cụ vội vàng đi xuống ruộng.

Ha ha, mặc dù hắn thân là tộc trưởng, nhưng những tộc lão trong gia tộc vẫn đối đãi với hắn như tiểu hài, càng nhiều hơn chính là kỳ vọng hắn có thể phát huy thiên phú tu luyện tới Linh Đài cảnh.

Dường như có cảm giác xem tộc trưởng hắn là linh vật mà đối đãi?

Thật ra, nếu như có thể sống qua ngày một cách an nhàn thì Vương Thủ Triết còn ước có thể làm linh vật. Chỉ tiếc năng lực của tộc nhân Vương thị không đủ, ngắn ngủi vài chục năm nay thế lực gia tộc ngày càng tàn lụi. Cứ theo đà này, không bao lâu nữa gia tộc Bình An Vương thị sẽ bị người ta ăn đến không còn cả cặn, hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử.

Nhất định phải thừa dịp Vương thị còn có một số căn cơ, nhất định phải cấp tốc để Vương thị quật khởi, cho dù là có được năng lực tự vệ cơ bản nhất.

“Tứ đệ, ta đưa ngươi đi dạo khắp nơi, ngươi có chuyện gì không hiểu thì cứ tùy thời hỏi ta.” Vương Thủ Nặc đứng dậy chắp tay, hắn hết sức khách khí đối với Vương Thủ Triết, thậm chí có chút kính sợ.

Thứ nhất, Vương Thủ Triết là dõng dõi chính của tộc trưởng, thứ hai là thực lực cá nhân cũng mạnh hơn hắn rất nhiều lần.

“Làm phiền tam ca.” Vương Thủ Triết khách khí hoàn lễ.

“Bọn ta cũng đi.” Vương Lạc Đồng và Vương Lạc Tĩnh cũng hấp tấp đuổi theo. Đằng sau còn có gã sai vặt Vương Quý đi theo giúp Vương Thủ Triết cầm kiếm và cung tiễn, đằng sau nữa là bốn gia tướng được trang bị đầy đủ.

Chương 25. Dấu Hiệu Trùng Tai (1)

Các huynh đệ tỷ muội dọc đường đi dạo trong nông trại, lúc này là đầu mùa hè, ngày có chút nóng. Gió nóng xen lẫn khí ẩm thổi tới trên mặt, hơi có vẻ sền sệt.

“Phong Cốc nông trang của chúng ta là sản nghiệp của Trụ Hiên lão tổ tự mở vào trăm năm trước.” Vẻ mặt Vương Thủ Nặc có chút kiêu ngạo nói: “Năm đó lão tổ tổ chức khai thác nhánh sông đường sông, lấp đất, củng cố đê, còn tu kiến miệng cống tại nhánh sông thượng du, tạo thành hình thức ban đầu của Phong Cốc nông trang. Sau đó, tộc nhân tách ra khai phá đất hoang, biến một mảnh đất hoang thành ruộng tốt phì nhiêu. Dưới nhiều đời tộc nhân dốc lòng kinh doanh, hiện bây giờ đã có 3567 mẫu đất màu mỡ và 200 hộ tá điền!”

Chỉ là Phong Cốc nông trang đã có nhiều ruộng tốt như vậy, còn có 200 hộ tá điền?

Vương Thủ Triết nhìn xem dọc ngang bờ ruộng, lại có cống rãnh lớn nhỏ không đều giao thoa, trong lòng cũng hơi xúc động, đây chính là cơ nghiệp trăm năm truyền thừa của gia tộc sao.

“Phong Cốc nông trang của chúng ta áp dụng truyền thống luân canh mùa đông và mùa hè, hiện tại chính là mùa lúa mạch sắp chín.” Vẻ mặt Vương Thủ Nặc vui vẻ nói: “Năm nay mùa xuân có nước mưa dồi dào lại không ngập, ánh nắng đầy đủ mà lại không gay gắt, rất có lợi cho sự phát triển vụ đông, xem ra sẽ là một mùa bội thu.”

Lần này, ngay cả Vương Thủ Triết cũng có chút vui mừng, sản lượng lương thực cao và mất mùa khác biệt rất lớn, thu hoạch càng nhiều lương thực mang ý nghĩa có càng nhiều vốn để phát triển gia tộc.

“Không đúng không đúng.” Vương Lạc Tĩnh theo đuôi lại bĩu môi nói: “Tam ca ca, huynh nói sai rồi, làm không tốt thì lúa mạch vụ đông năm nay sẽ phải mất mùa.”

Cái gì?

Khuôn mặt tươi cười của Vương Thủ Nặc lập tức có chút cứng ngắc, nghiêm nghị nói: “Lạc Tĩnh, muội cũng không thể nói bậy. Ngay cả gia gia và một số lão tá điền có kinh nghiệm đều nói năm nay tám chín phần mười phải bội thu. Tuổi của muội còn nhỏ thì biết cái gì? Muội nguyền rủa mất mùa như vậy, nếu như bị gia gia nghe được chắc chắn sẽ trách cứ muội.”

Vương Lạc Tĩnh bị hắn làm giật mình, nhất thời trốn đến sau lưng Vương Thủ Triết.

“Tam ca, ngũ muội còn nhỏ, nói giỡn mà thôi, huynh không nên so đo với muội ấy chứ?” Vương Thủ Triết cười sờ lên đầu nàng trấn an.

“Tứ đệ, có chỗ đệ không biết thôi.” Vương Thủ Nặc bất đắc dĩ cười khổ: “Đệ không biết ngũ muội tuổi còn nhỏ nhưng lại rất kỳ quái. Suốt ngày thích chơi với các loại côn trùng, lúc ba tuổi, ngồi xổm trong sân nhìn đàn kiến mấy ngày liền. Khoảng thời gian trước còn bảo ta đi bắt Trùng Vương gì đó giúp muội ấy, không đi thì muội ấy sẽ khóc rống lăn lộn, hại ta đi khắp núi đồi tìm bốn năm ngày mới bắt được hai con, bị muỗi đốt khắp cả người.”

“Là Thảo Linh Trùng Vương, trong cổ tịch Trùng Kinh có ghi lại.” Vương Lạc Tĩnh lại từ sau lưng của Vương Thủ Triết nhô nửa cái đầu ra, nghiêm túc chỉnh Vương Thủ Nặc: “Ca ca, huynh quá mất mặt rồi đấy, trong đầu anh tuấn lại trống rỗng. Mặc dù Huyền Vũ thế gia dùng võ lập gia, nhưng mà nội tình văn hóa và tri thức cũng là truyền thừa căn cơ của gia tộc.”

Nhất là nửa câu sau, học từ lời của Vương Thủ Triết trách cứ các nàng mà đáp lại Vương Thủ Nặc.

Không phải chứ, mặt của Vương Thủ Nặc đều đen, đành phải ấm ức nói: “Vâng vâng vâng, ta không có kiến thức, lần sau muội có năn nỉ thì ta cũng không giúp muội đi bắt côn trùng nữa.”

“Ta nhờ Tứ ca ca hỗ trợ, Tứ ca ca lợi hại hơn huynh gấp trăm vạn lần.” Vương Lạc Tĩnh lôi kéo vạt áo Vương Thủ Triết, tựa như tìm được chỗ dựa, vô cùng có khí thế.

Điều này khiến Vương Thủ Triết không khỏi mỉm cười, xem ra đúng là có chút kỳ quái, chỉ là ở trước mặt hắn câu nệ mà thôi, Vương Thủ Nặc sắp bị làm cho tức giận đến gần té xỉu.

“Được được, Lạc Tĩnh nói thử xem, năm nay mưa thuận gió hoà thì làm gì sẽ mất mùa chứ?” Vương Thủ Triết thuận miệng hỏi: “Ngươi đừng sợ, cho dù nói sai cũng không sao cả.”

Có Vương Thủ Triết làm chỗ dựa, dũng khí của Vương Lạc Tĩnh tăng lên không ít: “Mùa đông năm ngoái quá ấm, vẻn vẹn chỉ có một trận tuyết nhỏ.”

Lúc này con mắt của Vương Thủ Nặc lật một chút: “Tuy nói tuyết lành là điềm báo năm được mùa, nhưng cũng chỉ là thuyết pháp mà thôi. Năm nay không có tuyết rơi thì sẽ mất mùa sao?”

“Không giống nhau.” Vương Lạc Tĩnh nói hết sức nghiêm túc: “Mùa đông năm ngoái ấm, mùa xuân năm nay nước mưa đúng là không tệ. Nhưng đã hơn mười ngày nay không có mưa, thời tiết rất nóng.”

“Lạc Tĩnh.” Vương Thủ Nặc lơ đễnh nói: “Chúng ta đã mở cống xả nước ở nhánh sông Phong Cốc, sẽ không thiếu nước. Mà ánh nắng tốt có thể trợ giúp hạt lúa trưởng thành đầy đặn.”

“Nhưng cũng sẽ hỗ trợ mật trùng trưởng thành.” Vương Lạc Tĩnh đảo mắt.

Mật trùng?

Vương Thủ Nặc run lên vì lạnh, có chút do dự nói: “Mật trùng là chuyện không tránh khỏi, hàng năm đều sẽ có mật trùng xuất hiện, làm giảm sản lượng cũng bình thường. . . Huống chi, năm ngoái chúng ta cũng đã rắc Diệt Trùng Tán.”

Nhưng mà lúc nói lời này thì lực có chút không đủ, mật trùng là thiên địch của mùa vụ đông. Bộc phát quy mô nhỏ thì còn được, nhiều nhất chỉ là giảm sản lượng lương thực, nếu như bộc phát quy mô lớn thì đó chính là một trận tai hoạ.

Chương 26. Dấu Hiệu Trùng Tai (2)

Ở trong ghi chép của Vương thị, lần nghiêm trọng nhất là tai họa mật trùng 73 năm trước, tình hình nạn trùng trải rộng toàn bộ Lũng Tả quận, lúc đó sản lượng đông mạch giảm xuống tám thành, giá lương thực trong thời gian ngắn tăng nhanh, một số thế gia còn có thể dựa vào lương thực cất trữ để duy trì. Nhưng rất nhiều dân tự do có tài sản mỏng thì thảm rồi, có rất nhiều nữ nhân và nữ hài tử bị bán đi.

Càng đáng sợ chính là một trận thảm họa kia kéo dài đến năm thứ ba, chính là lúc mà ngay cả một số thế gia đều không chống nổi nữa. Nếu không phải Tử Phủ Học Cung ra tay, điều nhập lượng lớn lương thực vào Lũng Tả quận, cũng luyện chế ra lượng lớn cổ phương Diệt Trùng Tán. Chỉ sợ toàn bộ Lũng Tả quận sẽ trở thành địa phương người chết đói ngàn dặm, hoang tàn vắng vẻ.

Trong chốc lát, Vương Thủ Triết bắt đầu nhíu mày: “Lạc Tĩnh, muội có cách nào chứng minh lời mình nói hay không?”

Phong Cốc nông trang và Hưng Thịnh nông trang là hai căn cứ sản xuất lớn nhất của Vương thị, nếu thật sự có nạn mật trùng bộc phát, đối với Vương thị bây giờ mà nói thì đó chính là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

“Ca ca, huynh kiểm tra mấy cây lúa mạch một chút thử xem.” Vẻ mặt Vương Lạc Tĩnh cũng có chút ngưng trọng.

Vương Thủ Nặc nghe thấy vậy thì cảm thấy có chút thấp thỏm, đi về phía đồng ruộng, tùy tiện cầm lấy một cây lúa mạch lật xem, chỉ thấy bên trên lúa mạch vừa mới bắt đầu làm đòng có chút mảnh nhỏ màu xanh lá.

Liên tiếp lật ra mấy cây lúa mạch khác, có cây có nhiều chút có cây có ít, nhưng không hề nghi ngờ nữa đó đều là mật trùng.

Vương Thủ Triết có cảnh giới Luyện Khí cảnh tầng 6, tố chất thân thể và thị lực xa hơn người bình thường, hắn liếc mắt nhìn đã phát hiện những mảnh nhỏ màu xanh kia đều là tiểu côn trùng mập phì, hắn có chút kinh ngạc, hình như đây là con rệp?

Về phương diện kiến thức này thì Vương Thủ Triết tích lũy rất ít, chỉ có thể miễn cưỡng đoán ra đây là một loại rệp vừng nào đó. Hắn không có hứng thú đối với nông nghiệp, nên những ứng dụng có thuật toán mạnh mẽ kia đương nhiên sẽ không đẩy những nội dung này lên đầu.

“Đúng là năm nay mật trùng nhiều hơn những năm qua.” Vương Thủ Nặc lo nghĩ không thôi: “Cũng chưa chắc sẽ phát sinh tai nạn sâu bệnh đâu? Dùng tro than trộn lẫn với một chút Diệt Trùng Tán là có thể trị, nhiều nhất chỉ là sản lượng bị giảm hơn năm ngoái một chút mà thôi.”

“Ca ca!” Vương Lạc Tĩnh dậm chân nói: “Muội đã nói khí hậu có vấn đề rất lớn, bên trong thổ nhưỡng để lại quá nhiều trứng trùng, nhanh thì ngày mai, chậm thì ba bốn ngày, một lượng lớn mật trùng sẽ phá đất mà lên, đến bảy tám ngày sau thì rất có khả năng bộc phát đợt thứ hai.”

“Mấy người các ngươi tới đây.” Vương Thủ Triết nói với mấy tên tá điền được tuyển chọn đang đứng cách đó không xa: “Nhổ đám lúa mạch này lên, xới cả đất lên.”

“Chuyện này. . . Thủ Nặc thiếu gia. . .” Mấy tên tá điền kia rụt đầu lại, lo nghĩ nhìn Vương Thủ Nặc, không dám, cũng có chút không nỡ ra tay. Qua mười ngày nữa những cây lúa mạch này đã có thể thu hoạch, đó đều là lương thực trắng lóa.

“Nghe tộc trưởng đi.” Vương Thủ Nặc cũng không dám đắc tội Vương Thủ Triết, tự mình tiến lên nhổ lúa mạch ra trước.

Mấy tên tá điền cũng cầm cuốc, bắt đầu xới đất.

Qua một lát sau, một khối nhỏ lúa mạch đều bị nhổ ra, đất cũng bị xới lên.

“Cái này. . .” Vương Thủ Nặc cẩn thận kiểm tra những gốc rễ của những cây lúa mạch kia, sắc mặt dần dần ngưng trọng đến khiếp sợ không thôi: “Sao lại như thế này, tại sao lại như thế này?”

Bên trên những sợi rễ kia có rất nhiều mảnh nhỏ màu trắng, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. Hơn nữa, đa số trên sợi rễ lúa mạch đều có, chỉ là số lượng nhiều hay ít mà thôi.

Còn có những mảnh đất được đào ra, nếu như cẩn thận lật xem, sẽ phát hiện rất nhiều mảnh nhỏ màu trắng.

Trong lòng Vương Thủ Nặc kêu “lộp bộp”, có dự cảm không lành nói: “Nhanh, nhanh đi gọi gia gia tới đây.”

“Nhanh, đi báo với gia gia, đồng thời báo với tất cả tá điền, cấp tốc ngâm tro than tích lũy.” Vương Thủ Nặc đi theo gia gia học được hai năm kinh nghiệm nông học, ít nhiều cũng có chút kiến thức cơ bản.

Nhóm tá điền bắt đầu bận rộn.

Chỉ một lát sau, Tứ lão thái gia Vương Tiêu Chí đã đến đây tụ hợp, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi: “Làm sao lại như thế, tại sao bên trong đất có thể có nhiều trứng mật trùng như vậy? Năm ngoái sau ngày thu hoạch rõ ràng đã dùng Diệt Trùng Tán, chẳng lẽ những Diệt Trùng Tán kia có vấn đề?”

“Gia gia, năm ngoái là mùa đông ấm. . .” Vương Lạc Tĩnh ở một bên cẩn thận nhắc nhở.

“Tiểu nha đầu nghịch ngợm, gia gia làm nghề nông cả đời, chẳng lẽ không hiểu bằng ngươi sao?” Dường như Vương Tiêu Chí như bị giẫm trúng cái đuôi, tức giận trách cứ: “Mười năm trước cũng là mùa đông ấm, khí hậu giống năm nay như đúc, kết quả là sản lượng của Lũng Tả quận tăng cao, lương thực đầy kho! Theo ta thấy, vấn đề là ở Diệt Trùng Tán kia, Tiền Thị Thương Hội đáng chết, lại bán Diệt Trùng Tán giả, may mà ta còn thừa dịp giá thấp lưu trữ một lượng lớn Diệt Trùng Tán!”

Chương 27. Thiên Phú! Linh Trùng Sư! (1)

Bọn họ ngươi một lời ta một câu, Vương Thủ Triết cũng nhớ tới một chút tri thức rải rác, không khỏi cau mày nói: “Tiền Thị Thương Hội trải rộng khắp nơi Lũng Tả, từ trước đến nay chú trọng danh dự, nếu bán Diệt Trùng Tán giả mà dẫn đến Lũng Tả xảy ra nạn sâu bệnh, chỉ sợ không chịu đựng nổi hậu quả như thế. Sẽ có khả năng này hay không, không, không, không, một số loài mật trùng có sức đề kháng cao đã sống sót trong cuộc chiến chống lại Diệt Trùng Tán hết lần này đến lần khác, dần dần hình thành một khu vực diện tích kháng dược lớn?”

Mặc dù đời trước Vương Thủ Triết không tiếp xúc với nông nghiệp, nhưng cũng biết cho dù là vi khuẩn virus hay là sinh vật gì đều sẽ không ngừng bắt đầu tiến hóa đột biến gen, dường như loại tiến hóa không có quy luật, nhưng phần lớn đều sẽ bị tự nhiên đào thải.

Một số mật trùng tiến hóa theo hướng kháng dược đã sống sót sau cuộc đối đầu với Diệt Trùng Tán, và việc dần dần sinh sôi là điều hợp lý.

Nhưng căn bản là Vương Tiêu Chí không thể nào hiểu được cái gì gọi là sinh vật tiến hóa, hắn chỉ là cau mày nói: “Thủ Triết, ngươi đừng ở nơi đây nói bậy nói bạ, trước đó Diệt Trùng Tán còn dùng rất tốt, làm sao năm nay lại không dùng được nữa?”

“Gia gia, trái lại ta cảm thấy Tứ ca ca nói rất có lý.” Vương Lạc Tĩnh nói: “Gia gia người đã quên rồi sao, mấy năm qua luôn nghe người ta phàn nàn là hình như Diệt Trùng Tán càng ngày càng không dùng được, tại sao hàng năm đều có mật trùng?”

Sắc mặt Vương Tiêu Chí cứng đờ, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Những năm gần đây, nhất là từ sau mười năm trước bắt đầu gia tăng sản lượng thì mật trùng liền có xu hướng dần dần tăng nhiều, nhưng bởi vì tổng thể còn ở trong phạm vi chống lại được nên cũng chỉ cảm thấy phiền não mà thôi.

Gần như Vương Thủ Triết đã có thể xác định đây là mật trùng có tính kháng dược mạnh đã sinh sôi khuếch tán ra. Mà một mùa đông ấm này cũng làm cho phần lớn trứng trùng sống tiếp được, lại thêm khí hậu năm nay thích hợp cho mật trùng sinh trưởng, mới xảy ra một màn trước mắt này.

Đợt này phiền phức lớn rồi, dù là Vương Thủ Triết cũng không nhịn được mà tê cả da đầu, hắn cũng không có năng lực sản xuất “Thuốc trừ sâu” . . .

Chính là nhà dột còn gặp mưa! Dưới trận nạn này, thời gian sắp tới Vương thị sẽ càng ngày càng khó khăn?

“Tứ ca ca.” Vương Lạc Tĩnh lôi kéo Vương Thủ Triết đến một bên, nàng thấp giọng nói: “Ta có biện pháp giải quyết mật trùng, nhưng ta sợ gia gia nên không dám nói!”

Cái gì?

Vương Thủ Triết sững sờ, khó tin mà nhìn nàng.

“Tứ ca ca, huynh không tin ta sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Lạc Tĩnh có chút sụp đổ.

“Tứ ca ca, ta đề nghị huynh nên nghe nha đầu kia.” Vương Lạc Đồng lớn tuổi hơn một chút cũng chụm đầu lại: “Mặc dù Lạc Tĩnh còn nhỏ tuổi, thế nhưng từ nhỏ đã thích chơi với côn trùng, rất hiểu rõ về côn trùng, hơn nữa còn đặc biệt thích nuôi côn trùng.”

“Hay!” Tinh thần Vương Thủ Triết lập tức tỉnh táo, ánh mắt sáng rực nói: “Muội nói thử với Tứ ca ca trước đi, muội giải quyết mật trùng như thế nào, đừng nóng vội, từ từ nói, chúng ta có rất nhiều thời gian.”

“Những năm gần đây luôn nghe gia gia phàn nàn về mật trùng nhiều, lương thực không nhiều bằng những năm qua.” Vương Lạc Tĩnh yếu ớt nói: “Cho nên ta nghĩ, nếu như ta có thể thay gia gia giải quyết mật trùng, gia gia nhất định sẽ rất cao hứng. Ta sẽ có thể cầu xin gia gia đừng gả tỷ tỷ đi, ta không muốn tỷ tỷ rời khỏi đây.”

Sắc mặt của Vương Lạc Đồng lập tức có chút tái nhợt, cúi đầu không dám nói lời nào, chuyện này không tới phiên nàng làm chủ.

“Nếu muội thật sự có thể giải quyết tai họa mật trùng thì Tứ ca ca sẽ đồng ý ra sức bảo vệ các muội.” Vương Thủ Triết chắc chắn cam kết: “Chỉ cần không muốn gả thì chúng ta sẽ không gả.”

“Cảm ơn Tứ ca ca.” Vương Lạc Tĩnh vui mừng nhướng mày nói: “Thật ra muội đã sớm thấy qua trong « Trùng Kinh », cổ nhân đã từng dùng Thảo Linh Trùng để xử lý mật trùng, nhưng mà những năm gần đây Thảo Linh Trùng càng ngày càng ít. Năm ngoái ta chỉ nuôi một chút mật trùng và Thảo Linh Trùng, quả nhiên hữu hiệu, bởi vậy năm nay ta nhờ ca ca đi lên trên núi bắt hai con Thảo Linh Trùng Vương. Ta bỏ ra chút thời gian thuần hóa bọn chúng. . .”

“Chờ chút. . .” Mặt Vương Thủ Triết liền thay đổi: “« Trùng Kinh » là cái gì, còn có muội có thể thuần hóa Thảo Linh Trùng Vương sao?”

“Trùng Kinh chính là Trùng Kinh, là cổ tịch ta tìm được ở trong tàng thư các.” Vẻ mặt Vương Lạc Tĩnh vô tội nói: “Trong Trùng Kinh có nói làm thế nào để thuần hóa côn trùng, cũng không phải rất khó, Tứ ca ca muốn học thì ta có thể dạy huynh.”

Không phải rất khó sao?

Mặt Vương Thủ Triết có chút đen, hắn dung hợp qua trí nhớ của đời trước, vẫn tương đối hiểu rõ thế giới Huyền Vũ. Bên trong thế giới Huyền Vũ này có một nhóm người như vậy, ưa thích thông qua khống chế linh trùng để sinh sản hoặc là chiến đấu, bình thường được xưng là Linh Trùng sư.

Chương 28. Thiên Phú! Linh Trùng Sư! (2)

Nhưng mà Linh Trùng sư tương đối chênh lệch, mà cánh cửa yêu cầu đối với thiên phú tương đối cao, thậm chí so với cánh cửa Luyện Đan sư còn cao hơn. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, người bình thường thông minh một chút sẽ có thể miễn cưỡng học thuật luyện đan, nhiều nhất chỉ là tiêu hao rất lớn, thành tựu có hạn mà thôi.

Nhưng loại nghề nghiệp Linh Trùng Sư này, nếu như người không có thiên phú hiếm thấy có thể giao tiếp cùng linh trùng thì căn bản ngay cả cửa cũng không chạm nổi.

Bởi vậy, Linh Trùng Sư hết sức chênh lệch, tử đệ thế gia dù nghe thôi cũng chưa nghe nói qua. Theo Vương Thủ Triết biết, cũng chỉ có Trường Ninh Từ gia và Sơn Âm Liễu gia âm thầm nuôi dưỡng hai vị Linh Trùng sư.

Nếu như Vương Lạc Tĩnh có được thiên phú Linh Trùng sư. . .

Trong chốc lát, trái tim của Vương Thủ Triết bắt đầu nhảy lên bành bành.

“Tứ ca ca, Tứ ca ca, huynh sao vậy?” Vương Lạc Tĩnh phất phất tay trước mắt hắn, quệt mồm cả giận nói: “Có phải Tứ ca ca cũng không tin muội đúng không?”

“Tin, tin.” Bỗng nhiên Vương Thủ Triết gật đầu: “Lạc Tĩnh nhà ta thông minh nhất, Tứ ca ca cảm thấy rất có hứng thú. Chúng ta đi xa một chút, muội biểu diễn cho Tứ ca ca xem một lượt đi.”

“Vâng, hai con Thảo Linh Trùng Vương kia đều ở trên xe ngựa của Tứ ca ca.” Sau khi Vương Lạc Tĩnh được sự tin tưởng thì lộ ra vẻ thật cao hứng: “Ta và tỷ tỷ đi lấy.”

Vương Thủ Triết chợt nhớ tới sáng nay lúc gặp hai tỷ muội này thì thấy mỗi người bọn họ đeo cái rương lớn kỳ quái, lúc ấy còn tưởng rằng bọn họ mang theo vật phẩm tùy thân, vật riêng của nữ hài tử vẫn không nên tùy ý hỏi đến, bởi vậy chỉ kêu bọn nàng đặt ở trên xe ngựa.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn bọn họ đã có dự định đến nông trang xem thử.

“Để gia tướng đi là được.” Vương Thủ Triết vẫy vẫy tay.

Gia tướng hầu hạ ở phía xa lập tức nhanh chóng chạy tới, cung kính nói: “Tộc trưởng, có gì phân phó?”

“Vương Vũ, Vương Dũng. Đi lên trên xe ngựa lấy hai cái rương của Lạc Tĩnh tiểu thư đến đây.”

“Vâng, gia chủ.”

Hai vị gia tướng chạy như bay, tốc độ cực nhanh. Không đến nửa khắc, mỗi người cầm một cái rương chạy vội quay về.

“Vương Quý, Vương Vũ, mấy người các ngươi đến chỗ của Tứ lão thái gia nhìn xem có cần hỗ trợ gì không.” Vương Thủ Triết đuổi bọn họ đi, dù sao hắn thấy Vương Tiêu Chí bên kia hình như cũng đang nghĩ biện pháp dùng tro than nước, các cách diệt nha trùng, hẳn là thiếu thốn nhân thủ.

Gia tướng đều là Huyền Vũ giả, hiệu suất mạnh hơn tá điền bình thường rất nhiều.

Quan trọng nhất chính là chuyện còn chưa xác định, hắn không muốn để cho mọi người đều biết.

Chờ sau khi Vương Quý và bốn vị gia tướng đều rời khỏi thì Vương Thủ Triết tự mình mang theo hai cái rương lớn, đưa Vương Lạc Đồng và Vương Lạc Tĩnh chạy tới chỗ vắng vẻ của ruộng lúa mạch.

Ba ngàn mấy trăm mẫu đất, tựa như là một đại dương bao la. Bên này trống trải không có người, vừa hay có thể biểu diễn.

Vương Thủ Triết lật lúa mạch ra, quả nhiên bên trong cây lúa mạch này cũng có ít mật trùng, nhìn con côn trùng nhỏ xíu kia khiến hắn có chút rùng mình.

“Lạc Tĩnh, để Tứ ca ca nhìn xem thủ đoạn của muội.”

“Vâng, lần này bộc phát chiêu mộ mật trùng còn sớm hơn dự định của muội.” Vẻ mặt Vương Lạc Tĩnh cũng có chút ngưng trọng và thấp thỏm, nàng cẩn thận từng li từng tí mở ra một cái rương trong đó.

Vương Thủ Triết tò mò nhìn vào bên trong rương, chợt phát tác chứng sợ hãi dày đặc, toàn thân dựng tóc gáy, bởi vì bên trong cái rương kia đều là lá cây, mà những lá cây kia mọc ra từng vật dạng tia, phía trên đầy chấm tròn lít nha lít nhít.

“Tứ ca ca, tỷ tỷ, các người giúp ta một chút.” Vương Lạc Tĩnh lấy ra từng mảnh “lá cây” nhỏ: “Mỗi một trượng đặt một mảnh lá cây.”

Khóe miệng Vương Thủ Triết giật giật, lá gan của tiểu nha đầu này thật là lớn, ngay cả tộc trưởng cũng dám tùy ý sai khiến. Nhưng tay chân của hắn lại rất thành thật, nghe theo lời phân phó của Vương Lạc Tĩnh. Tu vi cảnh giới của hắn cao, nắm một mảnh “Lá cây”, tiện tay ném đi, “Lá cây” liền vững vàng rơi vào vị trí.

Dựa theo Vương Lạc Tĩnh “phân phó”, đại khái mỗi mẫu ruộng lúa mạch cần đặt mấy chục phiến lá cây, mà hai cái rương lớn của nàng mới chỉ mở ra một cái cũng chỉ có mấy trăm phiến “Lá cây”, miễn cưỡng đặt lên mười mẫu đất mà thôi, đối với mấy ngàn mẫu ruộng lúa mạch cũng chỉ là như muối bỏ bể.

Bỏ ra một khắc cuối cùng cũng xong, Vương Thủ Triết và Vương Lạc Đồng đứng ở bên cạnh Vương Lạc Tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi nàng phân phó.

“Tứ ca ca, những con Thảo Linh Trùng này đã được ba ngày tuổi.” Vương Lạc Tĩnh giải thích: “Ở bên trong rương sẽ nở chậm một chút, sau khi vừa thấy được ánh nắng thì chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ nở.”

Được rồi, ngươi là đại lão về phương diện kỹ thuật này, nói cái gì thì là cái đó.

Đối với điểm mù tri thức của mình, từ trước đến nay Vương Thủ Triết cực kỳ đàng hoàng, chưa từng đi quá giới hạn. Thời gian từng giờ trôi qua, không đến nửa canh giờ, vài lá cây vừa mới đặt lên đã phát sinh biến hóa, từng con côn trùng nhỏ có dáng vẻ cổ quái khó khăn phá xác chui ra.

Chương 29. Quân Đoàn Sinh Vật (1)

Những lá cây kia đang ở trước mắt, có thể quan sát được rõ ràng những tiểu côn trùng này, kích thước khoảng hai mi li, trông giống như những dải dài của bọ hung, nhưng có hai chiếc kìm lớn mọc trước đầu, trông rất xấu xí.

Sau khi bọn chúng chui ra không hề nhúc nhích, cứ lặng yên treo ở bên trên như vậy.

Lại qua nửa ngày, cuối cùng bọn chúng cũng bắt đầu động, trượt chân trên phiến lá, chậm rãi khuếch tán ra bốn phương tám hướng, dường như bọn chúng trời sinh có thể cảm ứng được nơi nào có đồ ăn, du dương tự tại trèo lên trên thân lúa mạch.

Bỗng dưng, trong đó gặp một con mật trùng, nó hung mãnh nhào tới, dùng một đôi kìm kẹp mật trùng lại, giác hút đâm vào cơ thể mật trùng bắt đầu mút thỏa thích, ngắn ngủi nửa khắc, con mật trùng đáng thương kia liền bị hút thành xác không, gió thổi qua liền bay ra ngoài.

Sau đó, con Thảo Linh Ấu Trùng tiếp tục leo lên phía trước, tìm kiếm con mồi tiếp theo.

“Lợi hại!” Vương Thủ Triết kinh ngạc cảm thán: “Con tiểu côn trùng thật hung mãnh.”

“Tứ ca ca, trước đó ta nuôi Thảo Linh Ấu Trùng đã tính qua, nó chỉ cần mười ngày là sẽ hóa kén, trong lúc này có thể ăn gần nghìn con mật trùng. Lúc nó vừa ra đời vẫn còn tương đối nhỏ, hai ngày trước mỗi ngày chỉ có thể ăn mười mấy con.” Vương Lạc Tĩnh vẫn luôn chơi với thứ này, nhìn thấy cũng không cảm thấy kinh ngạc.

“Nếu thật sự là như vậy, mặc dù trong phạm vi hơn mười mẫu lúa mạch vừa mới bắt đầu làm đòng sẽ giảm chút sản lượng, nhưng vẫn cứu được.” Vương Thủ Triết tán thưởng đồng thời lại lo lắng nói: “Chỉ là riêng Phong Cốc nông trang đã có mấy ngàn mẫu lúa mạch rồi.”

“Tứ ca ca đừng nóng vội, vừa rồi ta chỉ thử một chút.” Vương Lạc Tĩnh lại mở ra một cái rương khác, bên trong không còn là Thảo Linh Ấu Trùng lít nha lít nhít mà là từng con giáp trùng cỡ nhỏ có màu sắc diễm lệ.

“Đây không phải là. . .” Vương Thủ Triết thấy những con giáp trùng kia nhìn quen mắt, không khỏi giật mình nói: “Thất Tinh Biều Trùng sao?”

“Tứ ca ca cũng biết nó sao? Nhưng mà trên Trùng Kinh nói là Cửu Ban Trùng, không phải Thất Tinh Ban.” Vương Lạc Tĩnh lấy giáp trùng khổng lồ lớn cỡ nắm đấm ra, trên người có chín điểm lấm tấm, vui vẻ vuốt ve: “Về sau gọi ngươi là Cửu Tinh Trùng Vương.”

Cửu Tinh Trùng Vương!

Khóe miệng Vương Thủ Triết co giật mấy lần, bình thường Ngũ muội không lộ diện, nhưng bí mật lại có chút. . . làm người ta tê cả da đầu.

“Phạch phạch!”

Giáp xác Cửu Tinh Trùng Vương lớn chừng quả đấm mở ra, màng cánh nhanh chóng phe phẩy đi về phía nàng.

Cùng lúc đó, Vương Lạc Tĩnh móc ở bên hông ra một cái sáo nhỏ, đưa lên môi thổi, tiết tấu độc đáo, âm thanh bén nhọn mà cao vút, nghe vào trong tai có chút chói tai.

Nhưng Cửu Tinh Trùng Vương lại hết sức quen thuộc với âm thanh kia, cánh chấn động, không ngừng phát ra âm thanh phạch phạch. Cửu Tinh Trùng còn nhỏ còn lại trong rương nhao nhao giương cánh bay ra, bay xung quanh Cửu Tinh Trùng Vương, tựa như là một đám mây biến ảo khó lường.

Theo Vương Lạc Tĩnh chỉ huy, Cửu Tinh Trùng Vương dẫn đầu đánh tới ruộng lúa mạch kia, sau đó hàng ngàn hàng vạn con côn trùng giống như một trận cuồng phong đuổi theo. Mặc dù cùng là bọ rùa, nhưng bọ rùa của thế giới Huyền Vũ này hiển nhiên càng hung hãn hơn một chút.

Bọn chúng đáp vào từng cây lúa mạch có chút khô quắt, bắt được một con mật trùng liền bắt đầu ăn như gió cuốn, lực chiến đấu của bọn nó hoàn toàn vượt xa Thảo Linh Ấu Trùng, ngắn ngủi nửa khắc, ít nhất mỗi con Cửu Tinh Trùng đều xử lý được năm, sáu con mật trùng.

Quân đoàn sinh vật như thế vừa bay ra, quả nhiên là đánh đâu thắng đó.

“Lạc Tĩnh, làm tốt lắm, làm tốt lắm.” Vương Thủ Triết vui vẻ tán thưởng không thôi: “Có loại bản lĩnh này của muội thì lương thực của Vương thị chúng ta được cứu rồi.”

“Tứ ca ca, còn chưa đủ đâu.” Vương Lạc Tĩnh lắc đầu nói: “Từ lúc lúa mạch làm đòng đến lúc nó chín, chỉ mới hơn mười ngày, thời gian càng kéo về sau càng dễ dàng giảm sản lượng.”

Gia gia Vương Tiêu Chí của nàng cả một đời chuyên nghiệp nghề nông, từ nhỏ mưa dầm thấm đất đối với chuyện này nói có chút quen thuộc. Lúc này nàng không nói hai lời, lại từ trong rương Thảo Linh Trùng móc ra hai con trùng lớn như cánh tay, toàn thân tiều tụy.

“Tứ ca ca, hai con Thảo Linh Trùng Vương này đẻ quá nhiều trứng, chỉ sợ sống không quá một tháng.” Vương Lạc Tĩnh có chút đau lòng mà áy náy nói: “Hy vọng chúng nó dùng thời gian cuối cùng nỗ lực vì gia tộc.”

Nói xong nàng lại thổi vang sáo trúc, lần này âm thanh hoàn toàn không giống với lúc chỉ huy Cửu Tinh Trùng Vương, âm thanh hết sức trầm thấp. Hai con Thảo Linh Trùng Vương tiều tụy bỗng dưng giật mình tỉnh lại, vỗ cánh bay về phía nơi xa.

Tốc độ của bọn nó cực nhanh, mấy hơi thở liền biến mất không thấy bóng dáng, lúc bọn chúng bay lên thì giác hút còn đang không ngừng rung động, phát ra âm thanh tần suất thấp.

Chương 30. Quân Đoàn Sinh Vật (2)

“Tứ ca ca, Thảo Linh Trùng Vương có năng lực triệu tập đồng bọn.” Vương Lạc Tĩnh nói: “Hy vọng chúng nó có thể triệu tập một số đồng bọn của nó trở về, hiện tại Thảo Linh Trùng càng ngày càng ít, ở trong núi chỉ có một số con.”

Vì vậy Vương Thủ Triết cũng bắt đầu suy tư, đại khái là do Tử Phủ Học Cung đẩy ra Diệt Trùng Tán, số lượng mật trùng giảm bớt, cũng kéo theo số lượng Thảo Linh Trùng giảm bớt.

Bây giờ mật trùng có tính kháng dược có dấu hiệu bộc phát, bầy Thảo Linh Trùng không tăng thêm thì chỉ sợ lần này sẽ xảy ra chuyện lớn.

Một canh giờ sau, một con Thảo Linh Trùng Vương trong đó đã trở về, mang về thiên quân vạn mã, bọn chúng bay múa bên trong ruộng lúa mạch, điên cuồng săn bắt nha trùng, càng đáng sợ chính là, bọn chúng ăn xong rồi bắt đầu đẻ trứng bên trên phía lá lúa mạch.

Đợi đến khi trời sắp tối, lại có một con Thảo Linh Trùng Vương trở về, nó mang về càng nhiều đồng tộc hơn, đại quân lít nha lít nhít Thảo Linh Trùng đều khiến Vương Thủ Triết hoài nghi mật trùng bên trong mấy ngàn mẫu lúa mạch có đủ cho bọn chúng ăn hay không.

Mà bọn chúng còn sinh ra một lượng lớn trứng trùng, chỉ cần mấy ngày là có thể phá xác mà ra, ấu trùng nho nhỏ cũng không thể khinh thường.

Cảnh tượng hùng vĩ như thế, dần dần thu hút sự chú ý của tá điền, sau đó bẩm báo cho Vương Tiêu Chí. Chờ đến khi Vương Tiêu Chí tìm đến, hiểu rõ đó là tôn nữ Vương Lạc Tĩnh làm chuyện tốt, thật sự khiến hắn khiếp sợ đến nỗi không nói nên lời.

Trong nháy mắt, nước mắt của hắn tuôn đầy mặt, nỉ non không thôi: “Lần này Vương thị của chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi.”

“Tứ gia gia, hai nông trang khác của chúng ta cũng có không ít cây công nghiệp.” Vương Thủ Triết nói: “Công việc cụ thể thế nào thì ta sẽ không tham dự, tự Tứ gia gia người thương lượng với Lạc Tĩnh đi.” Mặc dù Tằm trang lấy trồng dâu nuôi tằm làm chủ, nhưng cũng trồng không ít lúa mạch.

“Chuyện này. . .” Vương Tiêu Chí nghe xong muốn cùng tôn nữ thương lượng, nhưng đó lại là tôn nữ nhỏ nhất, sắc mặt lập tức có chút khó coi.

“Tứ gia gia, nếu người cảm thấy Lạc Tĩnh dư thừa thì ta có thể đưa nàng về, tránh để cho nàng ở chỗ này làm vướng chân vướng tay.” Vương Thủ Triết cười híp mắt nói.

“Không dư thừa, không có gì vướng chân vướng tay cả.” Vương Tiêu Chí vội vàng lắc đầu, vẻ mặt già nua vặn vẹo, cười như lấy lòng Vương Lạc Tĩnh: “Lạc Tĩnh à, chúng ta vẫn phải nghĩ biện pháp cứu hai nông trường kia. Ngươi muốn làm cái gì thì cứ việc kêu gia gia đi làm.”

Vương Thủ Triết cười, mặc dù lão đầu tử Vương Tiêu Chí này ngoan cố mà còn trọng nam khinh nữ, nhưng độ trung thành đối với gia tộc và lòng cảm mến lại tuyệt đối không có vấn đề, chỉ cần có thể đảo ngược quan niệm thì vẫn sẽ là trụ cột của gia tộc.

Thấy Vương Tiêu Chí thay đổi thái độ, Vương Thủ Triết lại kéo hắn đến một bên, sắc mặt ngưng trọng nói: “Tứ gia gia, xem ra tai họa lần này tuyệt không phải một mình Vương thị chúng ta gặp phải. Không dám nói Lũng Tả, nhưng xung quanh Trường Ninh vệ, tổng thể chỉ sợ ít nhất sản lượng phải giảm bốn, năm phần mười.”

“Đây không phải là chuyện tốt sao?” Vương Tiêu Chí sững sờ rồi chợt “cười ngây ngô” nói: “Sản lượng của nhà khác giảm, sản lượng nhà chúng ta lại cao. . .”

“Thế gian này, thường không có sự phân biệt tuyệt đối giữa chuyện tốt và chuyện xấu.” Vương Thủ Triết lạnh lùng nói: “Có đôi khi chuyện nhìn qua thì rất tốt, nhưng lại thường biến thành chuyện xấu.”

Vương Tiêu Chí run lên, lập tức phản ứng: “Thủ Triết, ý của ngươi là gia tộc khác sẽ đỏ mắt với nhà chúng ta?”

“Nếu chỉ đỏ mắt thôi thì cũng không sao.” Vẻ mặt Vương Thủ Triết hết sức nghiêm trọng: “Như câu nói không công bằng thì không đồng đều, nên đương nhiên ai cũng sẽ bị tai hoạ. Nếu sản lượng của một mình Vương thị chúng ta cao thì đừng nói những gia tộc thù địch kia, ngay cả gia tộc có quan hệ hơi tốt với ta thôi e rằng cũng phải sinh lòng hiềm khích. Một chiêu vô ý, Vương thị ở Bình An trấn chúng ta có có thể trở thành mục tiêu công kích.”

“Vậy phải làm thế nào? Hiện tại Vương thị chúng ta đã bấp bênh, nếu lại. . .” Vương Tiêu Chí lập tức lo lắng, cuối cùng hắn chỉ là một tộc lão suốt ngày làm nông, chuyện này cũng biết quá ít.

“Tứ gia gia đừng vội, có đôi khi chuyện xấu lại thường biến thành chuyện tốt.” Vương Thủ Triết tự tin cười nói: “Phải xem triển khai hoạt động việc này như thế nào, phải làm cho nó tiến hành theo hướng có lợi cho chúng ta. Chúng ta tới tính toán một chút, đầu tiên là ba gia tộc Trường Ninh Từ thị, Sơn Dương Công Tôn thị, Sơn Dương Liễu thị, bọn hắn có quan hệ thông gia và liên hôn lâu dài với Bình An Vương thị của chúng ta, quan hệ với nhau tất nhiên thân cận, đương nhiên phải tìm cách giúp đỡ bọn họ.”

Thân gia ở trong ba gia tộc này, Vương Thủ Triết có ấn tượng tốt nhất đối với Sơn Dương Công Tôn thị, chuyện này không đơn thuần là do đại nương của hắn đến từ Công Tôn thị, mà là Công Tôn thị tương đối rộng rãi, dù cho hiện tại Bình An Vương thị nghèo túng cũng không chê.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:)Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..!-0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ )1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!!Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới.Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...!^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay