1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. [Dịch] Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta
  4. Tập 2: Quả Bom Bên Ta (c11-c20)

[Dịch] Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Tập 2: Quả Bom Bên Ta (c11-c20)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 11. Lung Yên Lão Tổ! Quả Bom Bên Ta (2)

Công Tôn Huệ và Vương Định Hải đều hít sâu một hơi, trịnh trọng tuyên thệ.

Khi ba người nói chuyện, thuyền đánh cá vẫn được người điều khiển, lúc này đã ra khỏi khu nước sâu, tiến vào bên trong dòng chảy xiết của trung tâm sông An Giang.

An Giang vô cùng rộng lớn, vượt qua những gì mà Vương Thủ Triết tưởng tượng, lướt nhìn thấy sống nước mênh mông vô ngàn vô tận, bến đò Định Bồ càng ngày càng nhỏ, dần dần biến mất không thấy rõ nữa.

Càng đi vào bên trong chỗ sâu của sông An Giang, sóng gió càng lúc càng mạnh, thuyền lắc lư dữ dội, ngay cả với tố chất thân thể Luyện Khí cảnh tầng 6 của Vương Thủ Triết cũng cảm thấy có chút buồn nôn.

Đồng thời người sống trong nhung lụa như Công Tôn Huệ cũng tái mặt, cả người đều cảm thấy không thoải mái.

“Ha ha, Ngũ tẩu, Thủ Triết, thuyền đánh cá không thể vững vàng hơn so với tàu thuỷ. Khi thuyền rung chuyển, các ngươi không nên dùng thân thể chống lại độ nghiêng, mà hay giống như con lật đật thuận thế mà làm.” Vương Định Hải kiên nhẫn truyền lại kinh nghiệm ngồi thuyền cá cho hai người họ.

Vương Thủ Triết và Công Tôn Huệ đều là Huyền Vũ giả, một thân huyền khí cùng tố chất thân thể, chỉ cần một lúc liền thích ứng với xóc nảy. Đặc biệt là Vương Thủ Triết, học Vương Định Hải hai chân như đinh sắt đóng cọc trên sàn thuyền, thân thể theo gió chập trùng di chuyển đong đưa, tư thế dần dần trở nên thoải mái và dễ chịu.

“Quả nhiên Thủ Triết thực sự có thiên phú, lục thúc biểu diễn cho ngươi xem cách ta thường hay bắt cá như thế nào.” Vương Định Hải tràn đầy phấn khởi chuẩn bị thể hiện ra chút bản lĩnh của mình, trong gia tộc có rất ít người thích đến thuyền cá xem hắn bắt cá.

“Ta tin tưởng lục thúc có kỹ thuật bất phàm, nhưng cứ để người đánh cá bình thường đến thử trước chút đi.” Vương Thủ Triết lên tiếng đề nghị.

Vương Định Hải sửng sốt, sau đó lập tức bật cười: “Thủ Triết là đang muốn khảo hạch thuyền đánh cá sao? Được được, tất cả ngư dân trên thuyền cá này của lục thúc đều là người giỏi. Vương Cẩu Đản, ngươi qua đây thể hiện một chút cho tộc trưởng xem đi.”

“Vâng, Hải gia.” Một người trẻ tuổi từ cột buồm tuột xuống, động tác linh hoạt giống như một con khỉ, cầm lấy một tấm lưới đánh cá sửa sang lại, sau đó phần eo vặn một cái phát lực, quăng mạnh lưới đánh cá bay ra bên ngoài, trên không trung tạo ra một vòng tròn xinh đẹp rồi rơi xuống.

Tùm!

Chiếc lưới đánh cá bị xô lệch nặng nề rơi xuống nước như một chiếc bát úp ngược, sau vài nhịp thở nó liền chìm xuống đáy.

“Tốt!”

Đám ngư dân xung quanh đều không nhịn được tấm tắc khen ngợi.

Đây là… tung lưới, hơn nữa kỹ thuật rất giỏi.

Đâu cũng là lần đầu tiên Vương Thủ Triết đưa ra nhận xét này, trước đây hắn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, thỉnh thoảng cũng sẽ đi câu cá với bạn bè. Khi lướt xem các video trên app tiktok nó sẽ đề xuất một số video câu cá, trong số đó có một số video và chương trình phát sóng trực tiếp về các bậc thầy đánh cá.

Tuy rằng bản thân Vương Thủ Triết không biết làm, nhưng cũng có thể nhìn ra được kỹ thuật tốt hay kém. Không thể không thừa nhận, người trẻ tuổi tên Cẩu Đản này có kỹ thuật không tệ.

Vương Cẩu Đản chờ đến khi lưới chìm sâu, bắt đầu cẩn thận kéo dây thừng lên, đem lưới bên trong đáy sông thu lại, từng chút từng chút nhô lên, cuối cùng hắn đột nhiên kéo mạnh, trong nháy mắt cả lưới đánh cá nhanh chóng được hắn nhấc lên thuyền.

Trúng rồi!

Bên trong lưới đánh cá có một con cá lớn vây lưng hoa rám, Vương Cẩu Đản lấy cá ở trong lưới ra, sau đó hắn vui vẻ quên trời đất chạy tới tranh công: “Hải ca, là Cửu Tinh Lư, nặng đến năm cân*.”

*Năm cân TQ = 2,5kg

“Khá lắm tiểu tử, ném vào trong khoang nước đi.” Vương Định Hải vỗ bả vai hắn khen ngợi, sau đó quay đầu lại giải thích với Vương Thủ Triết: “Mặc dù Cửu Tinh Lư không thuộc về Linh Ngư nhưng ăn vào lại đem lại cảm giác trơn mềm, cũng thuộc về loại cá thượng đặng, cho dù bán con này cho người câu cá cũng có thể kiếm được một đại đồng. Tuy nhiên ở trong Trường Ninh thành, gia tộc của chúng ta có một trại cá, đều là tự sản xuất tự tiêu dùng, như vậy có thể kiếm thêm chút tiền.”

Vương Thủ Triết gật đầu tán thưởng, Đại Càn quốc có tiền tệ là tiền xu, đại đồng, càn kim. Bình thường mà nói thì một cân lúa là 5 đến 10 xu, một trăm xu mới đổi được một đại đồng, vì vậy giá trị của một đại đồng cũng không nhỏ.

Vương Cẩu Đản mang cá ném vào bên trong khoang chứa nước ở bên trong thuyền, khoang chứa nước này được thông với bên ngoài, có thể giữ cho hoạt động đánh bắt ở mức tối đa.

Nhưng theo như Vương Đình Hải nói thì chỉ có một số loại cá có giá trị tương đối cao mới được hưởng đãi ngộ này, khoang thông nước này cũng sẽ được chia thành từng khu vực để chứa các loại cá đánh bắt được.

Có Vương Cẩu Đản trình diễn tài nghệ, đám ngư dân còn lại cũng nhanh chóng biểu diễn tuyệt chiêu, tất cả đều rất có kinh nghiệm, những tấm lưới quăng ra vừa to vừa tròn, nhưng bắt được cá hay không thì lại do may rủi.

Đa số kéo lên đều là lưới không, thỉnh thoảng mới có chút kinh hỉ.

Chương 12. Tìm Hiểu Về Công Cụ Đánh Cá Bị Cấm (1)

Hơn một canh giờ sau, các loại cá được đánh bắt tăng dần, Cửu Tinh Lư có đến ba con, còn có một loại cá vô cùng trân quý là Dữ Báo Văn Quyết, tuy chỉ có hai cân, nhưng theo Vương Định Hải thì con cá này trị giá tới một đại đồng sáu mươi hào, dường như những con cá có giá trị cao đều giữ lại cho tộc trưởng hưởng dùng.

Ngoài mặt thì Vương Thủ Triết mỉm cười, nhưng trong lòng lại không ngừng suy tính. Ba mươi dặm là phạm vi đánh cá và săn bắt của Bình An Vương thị, gia tộc này cũng rất coi trọng gia sản này, cũng là một nơi thu hoạch tài chính quan trọng của gia tộc.

Thời gian trôi qua, Vương Thủ Triết dần dần mất kiên nhẫn, hắn nói thẳng: “lục thúc, chúng ta biểu diễn cũng được kha khá rồi, kỹ thuật đánh cá của các ngư dân đều rất giỏi. Chúng ta có thể nhanh chóng tiến vào vấn đề chính, biểu thị một chút công tác chuyên nghiệp đánh bắt không?”

Vẻ mặt vốn đang toả hồng quang của Vương Định Hải lập tức khựng lại, có chút mờ mịt sờ gáy nói: “Thủ Triết, không phải chúng ta đang thể hiện ra chuyên nghiệp đánh cá hay sao? Chẳng lẽ là ngươi muốn xem đánh bắt Linh Ngư? Một số Linh Ngư hình thể nhỏ đều do may mắn mới đánh bắt được, một số Linh Ngư hình thể lớn thì vô cùng hung mãnh, phải dùng tiễn lao mới có thể đối phó.”

Đây chính là câu cá chuyên nghiệp sao?

Vẻ mặt Vương Thủ Triết có chút đen lại, kiếp trước vì sự tò mò mà hắn từng quấn lấy một vị đồng nghiệp trong nhà có thuyền đánh cá để đi trải nghiệm qua đánh cá chuyên nghiệp, một lần thu lưới đều có bốn năm vạn cân cá, còn bị coi là một mùa vụ không bội thu…

Về phần lưới đánh cá thì nó chỉ là một công cụ thuần túy ở trên trái đất dùng để mua vui cho người xem mà thôi, nếu so sánh thì nó chỉ mạnh hơn câu cá một chút. Ai muốn tung lưới làm ngư dân chuyên nghiệp để nuôi sống gia đình thì cả nhà sẽ phải chết đói.

“Chuyện này… Thủ Triết à, ngươi là có điều gì đó không hài lòng với ngư đội của chúng ta sao?” Vương Định Hải yếu ớt hỏi lại.

Có điều gì không hài lòng sao? Cực kỳ không hài lòng ấy chứ, Vương Thủ Triết lẩm bẩm một mình, sắc mặt vô cùng ngưng trọng: “Lục thúc, sản lượng hàng năm của đại đội đánh cá của chúng ta là bao nhiêu? Chi tiêu và lợi nhuận là bao nhiêu?”

Vừa hỏi đến đây, Vương Định Hải lập tức kinh ngạc nhìn hắn, làm sao hắn có thể trả lời câu hỏi này?

“Triết nhi, chuyện này có lẽ là để ta trả lời đi.” Công Tôn Huệ liền tiếp lời: “Mấy năm gần đây sổ sách ngư đội đều do ta quản lý, đại đội đánh cá và săn bắt tổng cộng có chín chiếc thuyền đánh cá loại nhỏ, một thuyền đánh cá cỡ vừa. Năm năm trở lại đây, tổng sản lượng trung bình hàng năm là hơn sáu vạn bảy nghìn cân, lợi nhuận là 486 Càn Kim. Năm năm qua, trung bình mỗi năm thu hoạch được bốn trăm cân Linh Ngư, lợi nhuận là 120 Càn Kim, tổng thu trung bình hàng năm là 606 Càn Kim.”

Lần này đến lượt Vương Thủ Triết giật mình mà nhìn Công Tôn Huệ, tuy nói hắn cũng biết đại nương hắn quản lý sổ sách, lại không ngờ tới bà ấy lại vô cùng thuộc số liệu trong sổ sách như vậy, mở miệng liền nói ra được.

“Triết nhi, ngươi không cần phải nhìn ta với ánh mắt như thế?” Công Tôn Huệ bình tĩnh nói: “Đại nương ngươi thiên phú tu luyện Huyền Vũ không mạnh, nhưng thân là đích nữ của Sơn Dương Công Tôn thị, ta hiểu biết rất rõ bảng cửu chương. Phụ thân ngươi là tộc trưởng, ta đương nhiên phải thay hắn quản lý sổ sách cho tốt.”

Nói đến đây, ánh mắt Công Tôn Huệ hiện lên chút mất mát, những năm gần đây bà ấy xử lý sổ sách rất rõ ràng, mỗi số liệu đều nghiền ngẫm rất lâu, nhưng không ngờ lại không được trượng phu Vương Định Nhạc coi trọng.

Lời nói của bà ấy nhắc nhở hắn, Vương Thủ Triết cũng nhớ đến đây không phải địa cầu mà là thế giới Huyền Vũ. Thông hôn ở trong Huyền Vũ thế gia đều là dòng chính với dòng chính, dòng mạch với dòng mạch. Đại nương Công Tôn Huệ lại là đích nữ, đương nhiên là tương lai sẽ kết hôn với thiếu tộc trưởng của một gia tộc.

Giống như tương lai Vương Thủ Triết hắn cũng sẽ cưới vợ, tất nhiên sẽ lấy một đích nữ của một gia tộc nào đó.

Vấn đề này có hơi xa vời, nếu Công Tôn Huệ đối với sổ sách vô cùng rõ ràng, tinh thần Vương Thủ Triết lập tức tỉnh táo: “Lúc trước lục thúc giới thiệu cho ta các loại cá bắt được đều vô cùng trân quý, vì sao một năm chỉ thu hoạch được sáu vạn bảy nghìn cân, tổng giá trị chỉ mới có 486 Càn Kim?”

“Lục thúc vì muốn cho ngươi vui, giới thiệu đều là các loại cá trân quý, nhưng cũng đều là những thứ được các tộc nhân yêu thích, mà đại đa số các loại cá còn lại không được giá cao như vậy. Ngoài ra, gia sản của chúng ta còn có con đường buôn bán cá, bọn họ đem cá phân loại xử lý, ướp muối, hun sấy sau khi gia công mới bán, thế nên một bộ phận phải duy trì chi phí, đây lại là một chuyện khác.” Công Tôn Huệ liền giải thích rõ ràng: “Tiêu hao ở trong gia tộc Vương thị, cũng sẽ thông qua phương thức mua sắm bằng Càn Kim đều tính toán vào bên trong sổ sách.”

“Mời đại nương tiếp tục nói.” Vương Thủ Triết cung kính nói: “Ví dụ như chi tiêu và lợi nhuận thuần…”

Chương 13. Tìm Hiểu Về Công Cụ Đánh Cá Bị Cấm (2)

Lần đầu tiên Công Tôn Huệ được người ta coi trọng khoản sổ sách này, vô cùng vui vẻ giải thích: “Về mặt chi tiêu, lấy 46 ngư dân đánh cá tính toán, hàng năm chi tiêu và các dịp lễ tết là 151 Càn Kim, mỗi năm chi tiêu và tiền tiêu hàng tháng chi ra là 151 Càn Kim. Mỗi năm bảo dưỡng mười con thuyền đánh cá, cùng các bộ phận phải thay thế là 92 Càn Kim. Ngoài ra thu thuế hàng năm là 72 Càn Kim, tiền trợ cấp mỗi năm là 60 Càn Kim. Trừ đi tất cả các loại phí phát sinh, tổng hợp lại trung bình mỗi năm thu được lợi nhuận là 221 Càn Kim, đây là còn chưa bao gồm hạng mục của lục thúc ngươi, cái đó lại tính toán vào một khoản khác.”

Nghe đến đây, vẻ mặt của Vương Định Hải lập tức có chút đỏ ửng, ngượng ngùng nói: “Lợi nhuận thuần lại ít như vậy sao? Ta còn tưởng rằng ít nhất mỗi năm nó có thể mang lại cho gia tộc 4 đến 5 ngàn Càn Kim cơ.”

“Lục thúc, nếu ngươi cảm thấy nghi ngờ với khoản này thì có thể đến kiểm tra đối chiếu bất cứ lúc nào.” Công Tôn Huệ bình tĩnh nói.

“Không không không, ngũ tẩu, ta không có ý đó.” Vương Định Hải vội vàng xua tay nói: “Ta chỉ là một tên quê mùa, chỉ biết bắt cá. Thủ Triết à, chuyện sổ sách khô khan này thì có gì hay mà nghe, lục thúc đích thân biểu diễn cho ngươi xem một chút tuyệt kỹ.”

“Lục thúc đừng vội.” Vương Thủ Triết trấn an, nhíu mày nhìn Công Tôn Huệ: “Có hai điều ta cảm thấy nghi vấn, thứ nhất, căn cứ để thu thế là gì? Còn có trợ cấp là chuyện gì?”

“Thủ Triết, ở An Giang gió to sóng lớn, mạch nước ngầm rất nhiều. Ngẫu nhiên gặp phải hung thú hung mãnh sống bên dưới nước sẽ hơi khó đối phó.” Vương Định Hải vội lên tiếng giải thích: “Cho dù lục thúc có cẩn thận hơn thì cũng khó tránh khỏi sẽ có một số người chôn vùi ở An Giang, nếu không có tiền trợ cấp và khoản lương kếch xù kia thì sẽ không có ai chịu gia nhập ngư đội.”

“Thuế được tính theo kích cỡ của thuyền đánh cá, các thuyền đánh cá loại nhỏ cần phải nộp 6 Càn Kim mỗi năm, các thuyền đánh cá cỡ vừa phải nộp 18 Càn Kim mỗi năm.” Công Tôn Huệ cũng đưa ra lời giải thích.

Hạn ngạch nộp thuế.

Tuy nhiên Vương Thủ Triết cũng hiểu, trong thế giới này hệ thống kinh tế vô cùng lạc hậu, nộp thuế theo hạn ngạch là biện pháp tốt nhất.

Sau khi hiểu rõ toàn bộ, Vương Thủ Triết chắp tay nói với Vương Định Hải: “Lục thúc, không ngờ tới đánh bắt cá ở An Giang lại nguy hiểm đến thế, mấy năm nay lục thúc đã vất vả cống hiến cho gia tộc rồi, ta thay gia tộc cảm ơn người.”

Trong lòng Vương Định Hải cảm thấy nhẹ nhõm, cười gượng: “Thủ Triết không chê ngư đội kiếm được ít tiền là may rồi. Nói thật, thời điểm ngũ ca làm tộc trưởng, ta cũng đã nói với ngũ ca nên mở rộng đánh bắt, ta quản lý mười con thuyền cũng là quản, quản lý hơn hai mươi con thuyền cũng không thành vấn đề. Còn ngư dân ta sẽ chiêu mộ, như vậy có thể giúp gia tộc kiếm được nhiều Càn Kim hơn. Dù sao trong phạm vi ba mươi dặm ở An Giang, hai mươi thuyền đánh bắt cá cũng không thành vấn đề. À đúng rồi, đội ngũ của Lưu thị cũng có hơn hai mươi thuyền.”

“Nhiều hơn mười thuyền sao?” Vương Thủ Triết cảm thấy hứng thú: “Thúc có thể kể một chút không.” Nếu gia tộc muốn lớn mạnh, đương nhiên Càn Kim là tài nguyên quan trọng.

“Vẫn là để ta nói cho.” Công Tôn Huệ biết Vương Định Hải không hiểu về sổ sách liền đứng ra nói: “Lục thúc suy nghĩ ra sao ta đều hiểu, hắn muốn tăng thêm hai thuyền cỡ vừa và mười thuyền nhỏ. Trong đó, chi phí cho mỗi thuyền đánh cá cỡ vừa là 120 Càn Kim, giá mỗi thuyền đánh cá loại nhỏ là 45 Càn Kim, cần đầu tư tổng cộng 690 Càn Kim. Chỉ cần có thể chiêu mộ những ngư dân tương ứng, ba năm sau là có thể hồi lại tiền vốn.”

“Ba năm có thể hồi lại số tiền vốn bỏ ra, việc này có thể làm được.” Vương Thủ Triết gật đầu đồng ý: “Cho dù sau này không làm nữa, bán đi những thuyền đánh cá đó cũng không tính là thua thiệt.”

Vẻ mặt Vương Định Hải lập tức vui mừng, giống như gặp được một người tri kỷ, vỗ đùi nói: “Ngũ tẩu, ta đã nói rồi mà ngươi còn không tin. Ta chỉ không rõ, ta đều là vì gia tộc, tại sao ngũ ca lại không đồng ý.”

Sắc mặt của Công Tôn Huệ lập tức có chút xấu hổ: “Có điều lục thúc ngươi không biết, mấy năm nay mọi mặt của Vương thị đều thiếu tiền.” Trong lòng bà ấy nhẹ nhàng thở dài, thật ra bà ấy cũng đồng ý mở rộng đội thuyền, nhưng Vương Định Nhạc lại không đồng ý. Bà ấy còn chuẩn bị về nhà mẹ đẻ vay tiền để làm, cũng bị Vương Định Nhạc kiên quyết ngăn cản.

“Thủ Triết, vậy ngươi đồng ý xây dựng thêm đội thuyền sao?” Vương Định Hải thử thăm dò.

“Triết nhi, nếu như ngươi đồng ý xây dựng thêm đội thuyền.” Công Tôn Huệ do dự một chút liền nói: “Đại nương có thể trở về Sơn Dương một chuyến, kiếm chút Càn Kim.” Về nhà mẹ đẻ vay tiền là một chuyện vô cùng mất mặt, nhưng vì sự phát triển của gia tộc, bà ấy cũng không nghĩ được nhiều như thế.

Chương 14. Lưới kéo

“Không, ta không đồng ý.” Sau khi suy nghĩ kỹ, Vương Thủ Triết lên tiếng đáp lại.

Cái gì?

Vẻ mặt Vương Định Hải hơi sa sầm.

Ngay cả Công Tôn Huệ cũng không hiểu mà nhìn về phía Vương Thủ Triết, không phải vừa rồi hắn còn nói có thể làm sao? Hay là, hắn và phụ thân hắn giống nhau, đều sĩ diện không muốn nhận tiền của bà ấy?

“Trước khác nay khác.” Vương Thủ Triết nhíu mày suy tư nói: “Nếu gia tộc muốn phát triển phải bỏ ra Càn Kim, nếu muốn càng nhiều Càn Kim thì nhất định phải mở rộng hiệu quả và lợi ích của gia tộc.”

“Này không phải đúng rồi hay sao, không mở rộng đội thuyền thì làm sao có thể tăng thêm lợi ích?” Ánh mắt Vương Định Hải trông mong nhìn về phía Vương Thủ Triết.

Vương Thủ Triết lại thần bí cười nói: “Lục thúc, người là chuyên gia đánh cá, ta có vài suy nghĩ muốn nói với người một chút. Ngươi đã bao giờ nghĩ đến một phương pháp đánh cá gọi là lưới kéo! Đây là kiểu hai con thuyền hợp tác cùng nhau để đánh bắt cá.”

Sau đó Vương Thủ Triết lôi kéo Vương Định Hải ngồi xổm xuống, ở ngay trong khoang thuyền vẽ ra sơ đồ.

Đánh cá bằng lưới kéo là phương pháp đánh bắt thông thường của Vương Thủ Triết ở trên trái đất, đây là một phương pháp đánh bắt chuyên nghiệp và hiệu quả của nó không thể đem ra so sánh với một công cụ giải trí như giăng lưới.

Nếu không phải hệ sinh thái ở An Giang vô cùng tốt, thì phương pháp đánh bắt cá thủ công của Vương Định Hải có lẽ ngay cả quần cũng mất.

Đương nhiên, chính vì lưới kéo quá lợi hại, đối với hệ sinh thái tự nhiên sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng lớn, đối với chuyện này Vương Thủ Triết có chút chống đối. Nhưng hiện tại gia tộc gặp phải cục diện như vậy, nếu thật sự không phát triển sẽ bị tiêu diệt.

Cùng lắm chờ gia tộc phát triển thì sẽ từ bỏ phương thức này.

“Thủ Triết, ý tưởng này thật kỳ diệu.” Vương Định Hải cũng là người trong nghề, nhanh chóng hiểu rõ nguyên lý, chỉ là hắn nhíu mày nói: “Tuy nhiên lưới lớn như vậy, chế tác vô cùng khó khắn, chúng ta dùng thuyền cá kéo cũng không di chuyển được đâu?”

Kéo không di chuyển!

Được rồi, Vương Thủ Triết lập tức hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu, thuyền buồm không thể so sánh với tàu thuyền chạy bằng dầu diasel, làm gì có khí lực lớn để kéo thuyền di chuyển.

“Vậy thì sẽ làm thử một cái phiên bản nhỏ trước, lấy cái có thể kéo làm chủ.” Vương Thủ Triết nói: “Làm một cái lưới rộng ba đến bốn trượng trước, dài sáu bảy trượng, lưới hình mũi khoan, giống như một chiếc túi miệng rộng, mặt chính phải ngược lại để ngăn cá thoát ra…”

“Cái này ngược lại có thể thử một chút.” Hai mắt Vương Định Hải sáng lên: “Khi trở về ta sẽ tìm hai mươi nhân công bắt đầu dệt lưới, dự tính có thể hai tháng sẽ xong.”

Hai mươi người, hai tháng…

Vương Thủ Triết cảm thấy vô cùng bất lực, quả nhiên sức sản xuất của thế giới Huyền Vũ rất thấp. Tuy nhiên, chính vì vậy mà các nguồn tài nguyên thiên nhiên của thế giới này được bảo vệ rất tốt.

Đâu giống thế giới nơi Vương Thủ Triết sinh ra, vùng biển phụ cận đều bị lưới kéo huỷ hoại, thế nên chính phủ phải ra luật ngăn chặn, điều này cho thấy uy lực của lưới kéo không phải là nói giỡn.

“Lục thúc đừng nóng vội, thúc nhìn loại công cụ bắt cá này đi, tuy rằng không bằng lưới kéo… Nhưng thắng ở thao tác đơn giản, nếu làm tốt thì người bình thường cũng có thể thao tác được.”

Sau đó, Vương Thủ Triết đã vẽ ra một công cụ đánh cá khác cho Vương Định Hải xem, được gọi là cái vó. Phương pháp đánh bắt này có phần tương tự như giăng lưới, nhưng giăng lưới bao trùm đánh bắt từ trên xuống dưới, và di chuyển một chiếc vó là nâng vó đánh bắt từ dưới lên trên.

Chuyển động tổng thể của cái vó phức tạp hơn nhiều so với việc đúc một tấm lưới, nhưng một khi nó được cố định và treo lên, nó sẽ dễ dàng hơn việc đúc một tấm lưới. Lợi thế của nó là một khi nó được thực hiện, bất kỳ người lao động bình thường hay là cả người chưa trưởng thành cũng có thể thao tác nó.

Ngoài ra, vó còn có một loại tiến hoá, đó chính là cường lưới cản sông, nếu có thể làm ra loại đồ chơi kia, so với lực sát thương của loại lưới kéo nhỏ thì chỉ có mạnh hơn chứ không yếu.

“Thủ Triết, ngươi ngươi ngươi, ý tưởng kì diệu của ngươi đến từ nơi nào thế?” Vương Định Hải kích động run rẩy nói: “Nếu đều có thể thực hiện thì sẽ phát tài.”

“Rảnh rỗi không có việc gì đọc qua một bộ sách cổ.” Vương Thủ Triết lại nói: “Lục thúc, qua đây tìm hiểu một chút về địa lồng và mê hồn trận…”

Đây là hai loại công cụ bắt cá tự nhiên lại có lực sát thương rất mạnh, đều được sếp vào danh sách cấm sử dụng của các quốc gia, nhìn vào đều dễ có thể cảm thấy sự cường đại của nó, hơn nữa cả hai loại này đều là công cụ đánh cá cố định thụ động.

Sau khi lắp đặt và khởi chạy, chỉ cần kiểm tra thường xuyên ở những điểm cố định là được, việc này tương tự như treo máy trong game… chẳng phải làm gì cả, đúng giờ thu hoạch là được.

Vương Định Hải vui đến phát điên rồi, hắn thân là một Huyền Vũ giả “kình ngư chuyên nghiệp”, dường như Vương Thủ Triết lại khiến cho hắn nhìn thấy một thế giới mới.

Chương 15. Bắt Được Xích Lân Thiện (1)

“Lục thúc, những thứ này đều là bí mật giúp gia tộc có thể quật khởi, thế nên thúc phải lấy bảo mật làm chủ.” Vương Thủ Triết ngừng lại việc giảng giải các kỹ thuật mới, trịnh trọng nói.

“Ta biết. Ta sẽ làm mọi chuyện cẩn thận, đến lúc đó xin gia tộc phân phối cho ta hai vị gia tướng.” Vương Định Hải kích động đến cả người run rẩy: “Ngoài ra, về cái gọi là vó kia thì ta có một vài ý tưởng. Dùng giăng lưới có thể nhanh chóng cải tạo miệng vó, chúng ta nên thử nghiệm một chút xem hiệu quả trước đã, nếu như có thể…”

Hai mắt hắn như đang toả sáng, đã gấp đến độ khộng chịu được muốn ngay lập tức chạy đi làm thí nghiệm.

Bến tàu Định Bồ đến bãi loạn thạch đều là địa bàn của Vương thị, người thường không một ai dám xâm nhập kể cả đến gần bờ sông. Hơn nữa ở gần bờ sông cũng không được khai phát, chỉ là quét qua một chút, thế nên vẫn tồn tại nhiều thứ vô cùng nguy hiểm.

Hơn nữa trên sông uốn lượn chín khúc, chỗ bí mật vắng vẻ lại không ít, nhận được sự dẫn dắt của Vương Thủ Triết, việc đánh cá quen thuộc của Vương Định Hải đã đưa ra thật nhiều phương án và ý nghĩ hoàn thiện những gợi ý của Vương Thủ Triết.

Đợi đến khi Vương Thủ Triết đồng ý, Vương Định Hải đem thuyền đi đến một nơi bí ẩn trên sông là một bến tàu nhỏ, nơi này mỗi một bến tàu nhỏ đều là những căn cứ bí mật, có thể rất nhiều công dụng, thỏ khôn còn có ba hang, huống chi đội tàu đánh cá của Vương thị.

Bến tàu nhỏ bên cạnh còn xây những căn phòng gỗ nhỏ ở những góc khuất, thường thường để đội đánh cá tránh sóng gió nghỉ ngơi chờ đến khi sóng yên gió lặng. Vương Định Hải đưa Vương Thủ Triết và Công Tôn Huệ đến một căn phòng gỗ nhỏ nghỉ ngơi, sau đó để Vương Cẩu Đản ở lại hầu hạ hai người họ, hắn liền vội vàng rời đi.

“Đây là lần đầu ta thấy lục thúc hùng hổ như vậy.” Công Tôn Huệ cảm khái nói: “Có vẻ như phương pháp đánh bắt của Triết nhi ngươi cung cấp sẽ có hiệu quả rất tốt.”

“Đều là phương pháp lấy từ trong sách cổ ra, không có kinh nghiệm thực tế nên không thể nói trước được điều gì, hy vọng những phương pháp này hữu dụng.” Vương Thủ Triết cười tự nhiên, sau đó hắn quay qua nói với Vương Cẩu Đản: “Cẩu Đản, biết nước cá không?”

“Biết.” Vương Cẩu Đản nhanh chóng gật đầu, “Gia, gia chủ, tiểu nhân lập tức đi nướng cá.” Dứt lời liền nhanh như chớp chạy ra bên ngoài.

Chờ khi chỉ còn lại hai người Công Tôn Huệ và Vương Thủ Triết, Công Tôn Huệ mới cẩn thận nhìn Vương Thủ Triết, đánh giá từ đầu đến chân sau đó mới cảm khái nói: “Triết nhi, ngươi đã thay đổi rồi, trở nên vô cùng tiêu sái nhưng lại tự tin vô cùng. Trước kia, gánh nặng trên vai ngươi chỉ biết liều mạng tu luyện, tất cả mọi chuyện bên trong gia tộc đều không để ý. Nếu không phải đại nương nhìn ngươi từng bước trưởng thành, thật sự sẽ nghĩ ngươi đã bị tráo đổi.”

“Đại nương nói đùa rồi, trước kia có phụ thân ở trên, ta đương nhiên có thể phớt lờ mọi chuyện.” Vẻ mặt Vương Thủ Triết bình tĩnh, thở dài một hơi rồi nói: “Nhưng bây giờ phụ thân đã mất, thế cục của gia tộc đã rơi vào tình trạng vô cùng tồi tệ, nếu ta không trấn hưng lại Vương thị, thì liệu gia tộc còn có đường để đi hay sao? Đại nương, đừng nói chuyện này nữa, người đi đường ngồi thuyền đã mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát trước đi, chờ lát nữa lục thúc mang đến kinh hỉ.”

Vương Thủ Triết khống chế cục diện, chủ động kết thúc cuộc nói chuyên, sau đó liền nhắm mắt dưỡng thần.

Gần nửa canh giờ sau, Vương Cẩu Đản mang về mấy con cá đã được nướng vàng óng, vừa vào đã toả ra mùi thơm ngào ngạt, Vương Thủ Triết móc ra hai đồng lớn ném cho hắn: “Thưởng cho ngươi đó, ra ngoài chờ đi.”

“Cảm ơn gia chủ, cảm ơn gia chủ.” Vương Cẩu Đản vui vẻ cầm tiền nhanh chóng rời khỏi phòng.

Cá nướng không thể ngon bằng Công Tôn Huệ làm, mặc dù Cẩu Đản chỉ là một tay mơ, lại chỉ rắc một chút muối thô, nhưng hơn ở chỗ tươi mới, khiến cho Vương Thủ Triết vừa thổi phù ăn, vừa không ngừng tán thưởng.

Đây cũng là lần đầu tiên Công Tôn Huệ ăn món ăn của dân gian, ăn mấy miếng mắt đẹp cũng chớp động không ngừng, dường như vô cùng hợp khẩu vị.

Giải quyết xong mấy con cá nướng, bên ngoài truyền đến tiếng gào hưng phấn của Vương Định Hải: “Thủ Triết, ngũ tẩu, hai người đến đây nhìn xem.”

Hai người Vương Thủ Triết đi ra ngoài, đi tới bên cạnh bến tàu, lại thấy Vương Định Hải dựa theo ý tưởng của hắn làm ra một cái vó phiên bản đơn giản. Khá lắm, nhìn thấy chiếc vó kia Vương Thủ Triết cũng vô cùng háo hức, bốn tay gỗ đều làm bằng gỗ tròn, mỗi một thanh đều to như bắp đùi.

Tuy thứ này vô cùng cồng kềnh, nặng cũng phải đến vài trăm cân, người địa cầu chắc chắn không thể lay chuyển.

Chỉ thấy Vương Định Hải đứng trên sàn gỗ bến tàu, phát lực từ eo, túm mạnh dây thừng kéo lên, chiếc vó cồng kềnh đã bị hắn dễ như trở bàn tay mà kéo lên khỏi mặt đất

Ha hẩ, quên mất lục thúc cũng là một Huyền Vũ giả Luyện Khí cảnh tầng 5, sức lực toàn thân mạnh hơn gấp mười lần người địa cầu.

“Ầm Ầm!”

Bên trong vó lớn có một con cá lớn, cá lớn bỗng nhiên bị động lập tức muốn thoát khỏi nhưng bị tấm lưới quấn chặt không thể rời đi, không đợi nó phản ứng lần hai đã bị lưới quất chặt nhấc lên khỏi mặt nước, nằm bên trong lưới lớn mặc người xâu xé. Trừ con này ra, ở trong lưới còn có mấy con cá nhỏ nặng ba bốn cân.

“Tốt!”

Chương 16. Bắt Được Xích Lân Thiện (2)

Ngư công ở xung quanh đều hưng phấn trầm trồ khen ngợi, sau đó chạy tới dùng các dụng cụ chuyên dụng gỡ cá khỏi lưới. Tuy rằng đó chỉ là một con cá chép đỏ không đáng mấy đồng, nhưng nặng mấy chục cân bán ra cũng được mấy chục xu, đồng thời cũng chứng minh được thử nghiệm đã thành công, chứng minh được hiệu quả của vó.

Sau đó dưới sự chỉ dẫn của Vương Thủ Triết, Vương Định Hải tiến hành cải tiến chiếc vó, đảo lại cán, tăng thêm sức nặng của một số bộ phận.

Nguyên lý vô cùng đơn giản, chính là nguyên lý bập bênh ở trên địa cầu. Chỉ là cái bập bên này lại là hình tam giác mà thôi, hai cái đỉnh dùng dây thừng nối liền lại, ở cầu bập bênh mặt khác bố trí thêm vật nặng, chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức là có thể đem chiếc vó cùng lưới lớn bằng nguyên lý bập bênh nhanh chóng kéo ra khỏi mặt nước.

Chút góp ý hoàn thiện này cũng mất đến hai canh giờ, trời gần tối đen mới kết thúc, nhưng lại khiến độ hưng phấn của mọi người tăng vọt. Chỉ cần thời gian nửa nén hương là lại có một cái vó nữa, hơn nữa lần này lại không hề tốn sức.

Đương nhiên, không phải lúc nào kéo lưới cũng có cá, mấy lần đã kéo lên lưới không. Tuy nhiên lúc này trời đã tối đen như mực, không ít loài cá đã bắt đầu thừa dịp bóng đen áp sát bờ, dọc theo bờ sông tìm kiếm đồ ăn, bờ sông kiếm ăn dễ dàng hơn ở giữa dòng.

“Ầm ầm!” Soạt!”

Sau mấy lần lưới không đều sẽ có một lần có tiếng động, xuất hiện một con cá lớn hay gì gì đó. Thỉnh thoảng sẽ có một hai ba con cá mắc lưới, những ngư công và Vương Định Hải hưng phấn đợi chờ.

“Thủ Triết, phát tài rồi phát tài rồi.” Vương Định Hải giơ cây đuốc lên cao, vui mừng điên cuồng báo cáo: “Vừa rồi một canh giờ kéo vó ba mươi lần, năm lần cá chạy mất, chín lần trúng cá lớn, không kể cá nhỏ và vừa.

Chỉ một canh giờ đã thu hoạch được ba trăm cân, tổng giá trị đáng giá đến mười mấy đồng lớn.”

Thu hoạch đáng gờm như vậy, làm Vương Thủ Triết cũng có chút ngây ngốc, rốt cuộc là thế giới Huyền Vũ, tài nguyên so với địa cầu nhiều hơn quá nhiều. Tuy nhiên Vương Định Hải cũng nói cho hắn biết bây giờ là mùa cá lớn trong năm, mà buổi tối là thời điểm bắt cá tốt nhất, thu hoạch như thế cũng coi như hợp lý.

“Thứ này so với kéo lưới hiệu quả hơn rất nhiều.” Vương Định Hải hưng phấn nói: “Tuy giăng lưới thu hoạch được cũng không ít, nhưng lại phải là một ngư công có thể lực dư thừa, một ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể rải lưới trên dưới một trăm lần, thể lực cũng tiêu hao hết. Nhưng loại công cụ này không hề tiêu hao thể lực, cũng không cần kỹ thuật, có thể an bài hai ngư công thay phiên đánh bắt liên tục 12 canh giờ, lại còn vô cùng an toàn, suy cho cùng bờ sông so với trung tâm sông nguy hiểm hơn cũng ít nguy hiểm hơn hẳn.”

“Không tồi, thế nhưng còn một ưu điểm nữa, đó chính là có thể chế tạo phục chế nhiều lần.” Tâm trạng của Vương Thủ Triết cũng vô cùng tốt liền nói: “Lục thúc, ngày mai người tìm môt một số người có tay nghề giỏi của gia tộc, lấy từng bộ phận cái vó chế tạo, sau đó mang đến đây lắp đặt, nhân lúc đang trong mùa cá đánh bắt nhiều thêm chút.”

“Quan trọng nhất chính là bảo mật.” Công Tôn Huệ ở một bên bổ sung: “Lục thúc, nhân thủ phải qua tuyển chọn, tận lực tìm các trợ thủ đáng tin cậy ở trong nhân tộc.”

Người nói một lời, ta lại bổ sung một câu.

Bỗng dưng!

“Ầm ầm.” Một tiếng động lớn vang lên.

Vương Cẩu Đản ở bên kia gào rống lên: “Hải gia, mau, mau tới đây.”

Ba người đồng thời nhìn sang, chỉ thấy bên trong có một con hình thể cao to cự vật hình rắn, nó bạo phát lực vô cùng hung mãnh, mặc dù bị hai ngư công cao lớn ngăn chặn giữ chặt giá đỡ trụ vững trên mặt đất, tuy nó đã bị kéo khỏi mặt nước nhưng vẫn điên cuồng giẫy dụa bên trong lưới lớn, mỗi lần dùng lực đều làm cái vó đong đưa.

“Là Xích Lân Thiện!” Vẻ mặt Vương Định Hải lộ vẻ vui mừng như điên, nhưng trong nháy mắt mặt hắn liền biến sắc: “Không ổn rồi, nó muốn phá lưới.”

Chỉ thấy Xích Lân Thiện ở bên trong lưới dang điên cuồng giãy dụa, nháy mắt liền xé rách một mảng lưới, nó đi theo mảng rách muốn thoát đi.

Vương Định Hải không nói hai lời trực tiếp nhảy vào bên trong nước, tốc độ cực nhanh bơi vêg phía lưới đánh cá. Ngay ở lúc Xích Lân Thiện sắp thoát ra, hắn vươn bàn tay to bóp lấy cổ nó, tay phải rút từ bên hông ra một thanh thủy thứ, hung hăng đâm mạnh vào đầu nó, sau đó còn đảo mạnh khuâý lung tung ở bên trong nó.

Nhưng dù vậy, Xích Lân Thiện vẫn như cũ quấn lấy hắn, liều mạng quăng quật, hiển nhiên là của nó vô cùng cường đại, thời gian trôi qua hơn một nén hương, con cự vật kia mới thoi thóp chết đi.

Vương Định Hải liền kéo nó lên bờ, quăng lên sàn gỗ bên tàu, lúc này mới nhìn rõ con vật kia dài hơn hai trượng, thân nó to hơn bắp đùi của một người trưởng thành, toàn thân mọc đầy vẩy màu đỏ sậm.

“Nhất giai thủy sinh hung thú Xích Lân Thiện, lục thúc, đây chắc là Xích Lân Thiện thành niên, nặng đến một trăm cân không?” Vương Thủ Triết và Công Tôn Huệ cũng tò mò đến xem.

Chương 17. Vương Thị Huyền Nguyên Quyết (1)

“Ha ha ha, nặng hơn, ít nhất con này nặng hơn một trăm năm mươi cân, ít nhất giá trị của nó cũng phải 30 đến 50 Càn Kim.” Vương Định Hải đặt mông ngồi xuống liên tục thở dốc, hai mắt vô cùng kích động: “Nếu để con hung vật này xuống nước, lục thúc của ngươi chưa chắc đã bắt được nó. Tuy nhiên toàn thân Xích Lân Thiện này đều là bảo bối, gia chủ, hôm nay toàn bộ đều nhờ hồng phúc của ngươi, ha ha ha, ngày mai cầm tới bến đò Định Bồ khoe khoang một chút.”

Trong loại thục địa thủy vực này, một là Xích Lân Thiện có số lượng khá thưa thớt và khó bắt gặp, hai là nếu có may mắn gặp được thì lưới đánh cá bình thường sẽ bị nó xé rách, có thể bắt được đều là dựa vào thực lực và may mắn.

Đương nhiên, nếu chạy đến trong phạm vi hung thuỷ hoang trạch, Xích Lân Thiện cũng không có gì là hiếm lạ. Chỉ là những nơi đấy là địa phương vô cùng hung hiểm chưa khai phá, có trời mới biết bên trong đó cất giấu bao nhiêu hung thú, thực lực đến Linh Đài cảnh đi xông loạn cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Sau khi Vương Định Hải thu hoạch Xích Lân Thiện, không khí vui mừng lập tức đạt tới đỉnh điểm, đám ngư công nhanh chóng sửa lại lỗ hổng trên lưới lớn, tràn đầy hưng phấn.

Mà Vương Định Hải đích thân lái thuyền đưa Vương Thủ Triết và Công Tôn Huệ đi đến bến tàu Định Bồ, sau khi tập hợp cùng mấy vị gia tướng mà lúc trước đã an bài làm một số sự việc rồi quay về chủ trạch.

Sắc trời đã muộn, hắn tắm rửa xong liền lên giường nghỉ ngơi.

Đêm đó, Vương Thủ Triết mò mẫm tiến vào trạng thái tu luyện Huyền Vũ, bởi vì ký ức dung hợp, chỉ là sau khi tập làm quen một lượt, hắn liền tiến vào trạng thái tu luyện.

Vương Thủ Triết tu luyện công pháp tên là “Vương thị Huyền Nguyên Quyết” quyển Luyện Khí, nghe nói là công pháp sớm nhất do lão tổ tông truyền lại.

Công pháp này tu luyện ra Huyền Nguyên khí kình mang tính bình ổn, tuy không có ưu điểm xuất sắc gì, nhưng cũng không có thiếu hụt chí mạng, nếu tu luyện đến hậu kỳ, Huyền lực càng thêm hùng hậu có thể phát hiện ra chỗ tinh diệu của công pháp.

Luyện Khí cảnh!

Huyền Vũ giả tu luyện Huyền khí, cũng lấy Huyền khí rèn luyện thân thể không ngừng trở nên cường đại. Huyền khí tinh thuần theo huyết quản ôn dưỡng từng huyệt khí, đồng thời kích thích từng huyệt khí, khiến cho tất cả các huyệt khí sinh ra dao động tạo ra sóng năng lượng vô hình, những làn sóng vô hình đó khuếch trương đến từng bộ vị trên thân thể, thúc đẩy huyết khí toàn thân chấn động.

Khi những huyệt đạo mà Huyền khí lưu thông trong cơ thể, quá trình của khí huyết càng mãnh liệt, cho đến khi mười hai huyệt đạo được Huyền khí nối liền thành một vòng khép kín, Huyền khí tiêu hao đạt tới cực hạn, huyết khí rung động đạt đến đỉnh điểm.

Bỗng dưng!

Trong nháy mắt có một cỗ cảm giác mát lạnh từ xương lan tràn đến toàn thân, Vương Thủ Triết chợt cảm thấy da đầu tê dại một trận, linh hồn giống như muốn bay ra bên ngoài, đỉnh đầu bốc lên từng làn khói trắng.

Toàn bộ quá trình duy trì vỏn vẹn chỉ khoảng thời gian mười hơi thở, khí huyết trong cơ thể đang kịch liệt rung động bỗng giống như thuỷ triều rút lui, hoá thành một cỗ năng lượng vô hình hội tụ hướng đến dưới bụng.

Trong miệng phun ra một ngụm trọc khí, bên trong khí hải trống rỗng, một cỗ Huyền khí mới như nước suối dạt dào xuất hiện, nhanh chóng lấp đầy khí hải.

Giờ khắc này, Vương Thủ Triết có thể mơ hồ cảm giác được bên trong khí hải và Huyền Khí mới sinh ra so với nguyên bản lớn mạnh hơn một chút, tinh lực tiêu hao hơi cạn kiệt hôm nay tựa như cũng khôi phục lại rất nhiều, hắn cảm giác thân thể cường đại hơn một chút.

Hoàn thành tu luyện một chu thiên “Huyền Nguyên Quyết”, Huyền Vũ giả tu luyện là cả một quá trình tích luỹ từng chút một vô cùng lâu dài, cho dù cường giả nào cũng đều phải tích luỹ từng chút như vậy mà thành.

Tuy vậy, trong quá trình này tiêu hao khí huyết rất lớn, Huyền Vũ giả cần phải lấy thực phẩm để bổ sung, hoặc sử dụng đan dược để gia tăng khí huyết. Nếu như không tu luyện như thế, không những không có ích lợi gì đối với thân thể, còn khiến cho khí huyết thiếu hụt dẫn đến thân thể sụp đổ.

Huyền Vũ giả càng tu luyện đến cảnh giới càng cao, nhu cầu với đồ ăn và dinh dưỡng càng nhiều, đây cũng là lý do vì sao Huyền Vũ giả đều thành lập thành các thế gia, với tình thế của thế gia giành lấy của cải và tài nguyên dồi dào cung cấp cho bản thân.

Cũng may gần đây Vương Thủ Triết được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, khí huyết tràn đầy cũng chưa từng luyện hoá.

Căn cứ vào trạng thái của bản thân, lúc này liền bắt đầu tiến hành tu luyện chu thiên thứ hai…

Chương 18. Vương Thị Huyền Nguyên Quyết (2)

Đến khi hừng đông, Vương Thủ Triết đã tu luyện hoàn thành bốn chu thiên trong hai canh giờ, lúc này hắn cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống, dường như trong cơ thể có tinh lực vô cùng vô tận, hắn có thể cảm nhận được cảnh giới tu vi của hắn đã có chút tiến bộ vô cùng rõ ràng.

Chỉ có điều khí huyết nguyên bản bên trong cơ thể đã tiêu hao rất nhiều, hắn có thể cảm giác được thân thể truyền đến một trận cảm giác “Đói khát”, loại cảm giác đói khát này bất đồng với cảm giác đói bụng bình thường, nhưng lại vô cùng kỳ diệu và rõ ràng.

Đồng thời, hắn cũng cảm giác được huyệt đạo và kinh mạch có chút “ê ẩm” không được thoải mái, kinh nghiệm nói cho hắn biết tình huống hiện tại, cho dù khí huyết có tràn đầy cũng không thể thể tu luyện tiếp nữa, các huyệt đạo và kinh lạc không chịu nổi phụ trọng cần được phục hồi một cách tự nhiên.

Nhưng tiến bộ cũng khả quan, kết hợp ký ức và kinh nghiệm trước đây để phán đoán tình trạng hiện tại. Vương Thủ Triết cảm thấy nếu mỗi ngày đều có tiến bộ như vậy, không tới ba tháng là có cơ hội đột phá gông cùm xiềng xích, đạt tới Luyện Khí cảnh tầng 7.

Chỉ tiếc là nếu muốn đạt tới trạng thái lý tưởng này để tu luyện, trong tình huống bình thường là rất khó, sau khi tiêu hao một lượng lớn khí huyết, chỉ dựa vào bổ sung thực phẩm để tích lũy thì vô cùng chậm chạp, cần phải bổ sung một lượng lớn Linh Mễ và Linh Thực.

Nhưng cho dù Vương Thủ Triết đứng đầu danh sách tài nguyên tu luyện của gia tộc thì trước mắt mỗi tháng cũng chỉ có thể được phân phối 5 cân Bạch Ngọc Linh Mễ, 5 cân Linh Ngư và 5 cân thịt Linh Giác Ly Ngưu!

Nhiều nguyên liệu cao cấp giàu năng lượng, nhiều nhất hắn cũng chỉ ăn được năm bữa, trung bình phải sáu đến bảy ngày mới có thể bổ sung một lần. Ngoài ra, là người đứng đầu danh sách bồi dưỡng trọng điểm của gia tộc, mỗi tháng hắn còn có một viên “Tiểu Bồi Nguyên Đan”.

Tiểu Bồi Nguyên Đan là tài nguyên tu luyện cao cấp hơn cả Linh Thực, nhưng giá cả đạt tới 10 Càn Kim một viên, có thể nói cực kỳ sang quý. Những tộc nhân trong danh sách bồi dưỡng cũng chỉ có những khi tu luyện sắp đột phá, mới có thể xin gia tộc một viên để phụ trợ đột phá.

Nếu bữa nào cũng có thể ăn Linh Thực, mỗi ngày đều có Tiểu Bồi Nguyên Đan, Vương Thủ Triết ước chừng tốc độ tu luyện của mình sẽ bay cao…

“Gia chủ, đồ ăn sáng của ngài đã tới.” Thằng nhóc Vương Quý ở bên ngoài gõ cửa.

“Vào đi.”

Vương Thủ Triết từ trên giường đứng dậy, đồng thời, Vương Quý tiến vào sau, để đồ ăn sáng qua một bên, nhanh chóng lấy nước phục vụ gia chủ rửa mặt mũi, sau đó mới bày biện đồ ăn bên trong hộp chứa.

“Hả? Một bát cháo Bạch Ngọc Linh Mễ và một miếng Linh Cảm Yêm Ngư hấp?” Vương Thủ Triết cảm thấy hơi kì quái nhìn bữa sáng phong phú này, trừ hai loại Linh Thực trân quý ra còn có một số bánh ngọt điểm tâm, cháo các kiểu.

Hắn biết bữa sáng này không phải tiêu chuẩn phân bố thường ngày, bữa nào cũng ăn Linh Thực thì hiển nhiên có thể nhanh chóng bổ sung khí huyết, tăng tốc độ tu luyện. Nhưng trên thực tế, có một nguyên tắc là mức độ hiệu dụng sẽ giảm dần.

Đặc biệt là ăn liên tục sẽ làm cho dinh dưỡng bị lãng phí một phần lớn, chi phí tỉ lệ nghịch với hiệu quả và lợi ích.

Gia tộc Vương thị quá nghèo, căn bản không thể cung cấp phương pháp tu luyện xa xỉ như vậy. Hơn nữa, gia tộc có quy củ của gia tộc, kể cả có là tộc trưởng cũng không thể tùy tiện hút máu của tộc nhân khác.

“Gia chủ, đây là do Hạ Hà cô nương ở bên cạnh Công Tôn đại nương tử mang tới.” Vương Quý thành thật trả lời: “Nói là đại nương tử dậy sớm, đích thân chuẩn bị đồ ăn. Nàng còn mang theo lời nhắn nhủ của đại nương tử, nói là hiện tại gia chủ đang ở thời điểm mấu chốt đi vào Luyện Khí cảnh hậu kỳ, chớ có làm ra vẻ.”

Quả nhiên!

Lời nói của Vương Quý đã chứng thực suy đoán của Vương Thủ Triết, đây là đồ ăn do đại nương Công Tôn Huệ trích từ khẩu phần ăn của mình đưa cho hắn. Đặc biệt lời nhắn nhủ “chớ có làm ra vẻ” đã ngăn chặn lời từ chối của Vương Thủ Triết.

Thôi bỏ đi, không cần phụ tâm ý của đại nương.

Hơn nữa hắn tin tưởng tương lai gia tộc sẽ càng ngày càng tốt, ít nhất dưới sự nỗ lực của hắn ngày hôm qua, tương lai Vương Định Hải và đội đánh cá sẽ kiếm được lời lớn, sẽ càng ngày càng lớn mạnh, cũng giảm bớt tình hình tài nguyên căng thẳng của gia tộc.

Ăn xong Linh Thực, khí huyết thiếu hụt lập tức được bổ sung một chút, đi theo chuyển hoá và tiêu hoá của những đồ ăn này sẽ giúp khí huyết càng thêm tràn đầy.

Ăn uống no đủ xong, Vương Thủ Triết cân nhắc chuẩn bị đi thị sát sản nghiệp khác của gia tộc. Cho dù hắn có đồng ý hay không thì cũng đã cùng ngồi chung thuyền với gia tộc Vương thị.

Mà thân là tộc trưởng người cầm lái, tất nhiên phải hiểu rõ toàn bộ bên trong gia tộc. Như thế mới có thể cân nhắc, nghĩ biện pháp hồi sinh cái gia tộc suy bại này.

Chương 19. Bàn Tay Vàng Của Ta (1)

Đối với người xuyên việt khác mà nói thì đều có hệ thống bàn tay vàng, chỉ cần mặc niệm hệ thống là có thể hiện ra giao diện bảng số liệu của hệ thống.

Tuy không có hệ thống bàn tay vàng phụ trợ, nhưng hiện tại Vương Thủ Triết cũng không hề lo sợ nữa. Có kinh nghiệm của lục thúc Vương Hải Định, hắn dần dần phát hiện trong tầm nhìn, trong tư duy và các mặt khác của mình và “người bản xứ” của thế giới này có một sự khác biệt vô cùng lớn.

Ví dụ như về mặt văn hoá tri thức, trước khi hắn xuyên việt chỉ là một sinh viên tốt nghiệp vô cùng bình thường, đi làm mấy năm với một công việc cũng vô cùng bình thường. Nếu như ở địa cầu, hắn cũng chỉ là hạt cát bên trong biển người mênh mông.

Không nói đến mẫu giáo, tiểu học sáu năm, cấp hai và cấp ba tổng cộng sáu năm, đại học bốn năm! Thời gian dành cho việc học tập một cách chuyên nghiệp và có hệ thống kiến thức đã lên tới mười sáu năm, từ văn học và âm nhạc, triết học ngôn ngữ, thiên văn và địa lý, lịch sử và chính trị, rồi đến toán học, vật lý và máy tính…

Phần lớn kiến thức có thể đã được lắng đọng trong bộ nhớ tiềm ẩn của não bộ, nhưng chính lượng lớn kiến thức không thể nhớ lại trong một thời gian đã hình thành nên tầm nhìn độc đáo và tư duy logic của Vương Thủ Triết xuất sắc hơn cả người bản xứ.

Ngoài ra, tất cả các loại bài đăng trên mạng, video ngắn và thông tin trước khi hắn xuyên việt đã tăng lên gấp bội. Lướt điện thoại một cái là trời tối, lướt điện thoại một cái là trời đã sáng.

Mỗi ngày thông tin đều tăng lên một các kỳ quái, không một chút tiếng động tăng lên.

“Có lẽ đây chính là bàn tay vàng của ta.” Vương Thủ Triết lẩm bẩm một câu, trong mắt có ánh sáng: “Về phần bảng điều khiển hệ thống, không khó để giải quyết. Cùng lắm thì mình xây dựng một thổ bảng, cần cập nhật và bảo trì thường xuyên là được.”

Hình thức bảng điều khiển thì tham khảo một số bảng trò chơi online tam lưu kiến thiết đã chơi là được.

Tuy nhiên trước khi thành lập bảng số liệu, còn phải tự mình đi tìm hiểu kết cấu bên trong toàn bộ gia tộc, càng cụ thể càng chi tiết càng tốt. Mặc dù ký ức của hắn dung hợp với tiền thân, nhưng tiền thân của hắn cũng chỉ mới mười tám tuổi.

Hầu hết thời gian đều đang học hành và tu luyện, sự hiểu biết về gia tộc quá ít.

Chỉ biết trụ cột sản nghiệp của gia tộc là ba nông trường, theo thứ tự là “Phong Cốc nông trang”, “Hưng Thịnh nông trang” và “Hân Mậu tằm trang”, đối với gia tộc mà nói thì ba nông trường lớn này vô cùng quan trọng, vượt xa so với sản nghiệp của đội đánh cá.

Thu hoạch của mỗi một nông trang đối với gia tộc đều quan trọng, vì vậy hiện tại ba nông trang đều do ba vị tộc lão có kinh nghiệm vô cùng phong phú quản lý.

Hôm nay, Vương Thủ Triết quyết định đi thăm Phong Cốc nông trang ở khá gần đó trước, nơi này do Vương Tiêu Chí trưởng lão trấn thủ quản lý.

“Vương Quý, chuẩn bị xe ngựa.” Sau khi Vương Thủ Triết đưa ra quyết định, liền phân phó một câu.

Vương Quý vâng dạ đáp lại, vội vàng lui xuống chuẩn bị.

Vương Thủ Triết không nhanh không chậm đi ra ngoài cửa chính, đồng thời đầu óc không ngừng suy nghĩ về những việc liên quan đến Phong Cốc nông trang. Mới vừa đi đến giữa phủ, lại nghe thấy một giọng nói thanh tú lay động lòng người của một nữ tử: “Xin chào tứ ca.”

Vương Thủ Triết quay qua nhìn, hai nữ hài một lớn một nhỏ đang đứng cách đó không xa. Đứa lớn hơn một chút vừa bước vào thanh xuân, mặc một bộ trang phục màu lam nhạt, trông rất xinh đẹp.

Người nhỏ hơn thì nhìn dáng vẻ chỉ mới mười một mười hai tuổi, tóc thắt bím sừng dê, cũng ăn mặc trông rất xinh đẹp. Chỉ là hơi nhát gan, lúc này đang nấp sau lưng nữ tử lớn hơn, sau đó lại không ngừng tò mò nhìn lén Vương Thủ Triết.

Điều tương đối kỳ lạ là, hai người đều đeo một cái rương lớn có hình dạng vô cùng kỳ quái, nhìn qua trông khá nặng. Trong tay của mỗi người đều có một thanh kiếm, giống như là sắp đi ra ngoài.

“Hoá ra là Lạc Đồng tứ muội và Lạc Tĩnh ngũ muội.” Vương Thủ Triết liếc mắt một cái liền nhận ra các nàng, cười nói tiếp đón: “Trông hai muội ăn mặc xinh đẹp như vậy, chuẩn bị đi ra ngoài sao?”

Nữ tử lớn hơn tên là Vương Lạc Đồng, năm nay mười bảy tuổi. Nữ tử bé hơn tên là Vương Lạc Tĩnh, chỉ mới mười hai tuổi. Các nàng đều cùng hàng với Vương Thủ Triết, thuộc đời thứ bảy, hậu duệ của Trụ Hiên lão tổ.

Nữ quyến của Huyền Vũ gia tộc và Hoa Hạ cổ đại không giống nhau, tuy rằng cuối cùng vận mệnh vẫn là liên hôn, nhưng khi chưa bị gả đi vẫn có tự do hơn. Các nàng và nam tử giống nhau, tiếp nhận chất lượng giáo dục tốt, tu luyện, thậm chí có thể tham gia vào việc kinh doanh của gia tộc.

“Tứ ca.” Vương Lạc Đồng lại đi tới chào hỏi, trong mắt thoáng hiện lên chút kinh ngạc sau đó liền biến mất: “Gần đây nông trang đã sắp đến mùa thu hoạch, gia gia khá bận rộn không thể trở về, ta đưa Lạc Tĩnh đi thăm gia gia.”

Chương 20. Bàn Tay Vàng Của Ta (2)

Ở trong ấn tượng của Vương Lạc Đồng thì từ trước đến nay tứ ca Vương Thủ Triết tương đối nghiêm túc, huynh muội chỉ thỉnh thoảng gặp mặt, nhiều nhất cũng chỉ chào hỏi một vài cầu rồi lập tức rời đi, nào có giống hiện tại lại có thể khen các nàng xinh đẹp như vậy.

Vương Thủ Triết nhớ ra Vương Lạc Đồng cùng Vương Lạc Tĩnh đều là tôn nữ của tộc lão tứ gia gia Vương Tiêu Chí, phụ thân của các nàng là lão tứ Vương Định Bang, nhưng tứ thúc Vương Định Bang đã qua đời vào năm năm trước.

Nam nhân của Vương thị các đời đều được phân biệt dựa theo tên lót Vũ, Thần, Khung, Tiêu, Định, Thủ, Tôn, Thất. Phụ thân Vương Thủ Triết là Vương Định Nhạc, là lão ngũ trong hàng chữ Định, mà Vương Thủ Triết là lão tứ trong hàng chữ Thủ. Chỉ là Vương Định Nhạc và Vương Thủ Triết đều là huyết mạch dòng chính trong gia tộc, những người khác chỉ là huyết mạch trực hệ.

Mà nữ nhân Vương thị sắp xếp dựa theo Châu, Lung, Linh, Trân, Lưu, Lạc, Ly, Anh, tựa như Lung Yên lão tổ Vương Lung Yên, người trụ cột của gia tộc hiện tại, là lão tổ đời thứ ba duy nhất còn sống trong gia đình.

Vương Lạc Đồng và Vương Lạc Tĩnh là lão tứ và lão ngũ của đời thứ bảy. Nữ nhi của Công Tôn Huệ đại nương là Vương Lạc Miểu, theo sắp xếp là lão thất. Nhưng cũng đồng dạng, Vương Lạc Miểu thuộc về huyết mạch trực hệ, địa vị và thân phận ở trong gia tộc có khác biệt rất lớn.

Gia tộc càng phát triển về sau thì khoảng cách tuổi tác giữa các thế hệ càng lớn.

Giống như Vương Thủ Triết thuộc đời thứ bảy có chữ lót là Thủ hoặc Lạc, nam đinh lớn tuổi nhất là Vương Thủ Tín đã 43 tuổi, còn lớn tuổi hơn so với Vương Định Nhạc. Mà nhỏ tuổi nhất đứng hàng thứ bảy là Vương Lạc Lam, mới chỉ có 5 tuổi.

Ngoài ra, đời thứ tám tên lót là Tông và Ly cũng nhiều, trong đó Vương Tông Vệ lớn tuổi nhất đã 20 tuổi, nhưng khi Tông Vệ nhìn thấy Vương Lạc Tĩnh và Vương Lạc Lam chỉ là tiểu nữ oa cũng phải kêu một tiếng cô cô.

Chuyện này tạm thời không cần thiết đề cập tới.

Vương Thủ Triết suy nghĩ xong liền nói: “Các muội chuẩn bị đi qua đấy sao? Đúng lúc ta cũng muốn đến Phong Cốc nông trang, nếu đã như vậy thì các muội đi chung xe ngựa với ta đi.”

Hắn biết, hiện tại gia tộc vô cùng khó khăn, không có khả năng phân phối xe ngựa chuyên dụng cho hai tiểu nữ hài dùng, cũng không được phân phó gia tướng bảo vệ.

Từ chỗ này đến Phong Cốc nông trang cũng phải xa tới mười dặm, ít nhất các nàng phải đi một hai canh giờ. Tuy nhiên đây đều là địa bản của Vương thị, thục địa cũng đều đã được khai phá, không có mối nguy hiểm lớn.

Hơn nữa, thân là nữ quyến của Vương Thị, cũng không phải thuộc loại nữ tử trói gà không chặt.

“Cảm ơn tứ ca ca.” Vương Lạc Đồng có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói cảm ơn. Vương Lạc Tĩnh cũng có chút cao hứng, giọng nói giòn tan vang lên: “Tứ ca ca thật tốt.”

“Đừng vui mừng quá sớm, dọc đường đi tứ ca muốn khảo giáo việc học tu vi của các muội.” Vương Thủ Triết cười.

“Hả.” Hai tỷ muội Vương Lạc Đồng và Vương Lạc Tĩnh lập tức có chút kinh hoảng, đặc biệt là Vương Lạc Tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp có chút suy sụp, dáng vẻ ấm ức, cảm thấy thà đi bộ còn tốt hơn.

Một lát sau, bốn vị gia tướng cưỡi kim mã đi trước và sau xe ngựa bảo vệ, xe ngựa của Vương Thủ Triết chậm rãi đi khỏi phủ chính. Vương Lạc Tĩnh tuổi còn nhỏ, lại vô cùng kính sợ Vương Thủ Triết, ở trên xe ngựa có chút đứng ngồi không yên, đôi mắt nhỏ thường liếc trộm về phía đồ ăn vặt trên bàn nhỏ.

Bởi vì Vương Thủ Triết muốn đi cùng hai muội muội nên vừa nãy đã phân phó Vương Quý đi lấy chút mứt hoa quả và trái cây, cứ như vậy bày đầy trên bàn nhỏ ở giữa xe ngựa.

“Lạc Đồng, ta thấy khí tức của muội hình như đang ổn định ở Luyện Khí cảnh tầng 2 đỉnh phong, sắp đột phá rồi đúng không?” Vương Thủ Triết đưa cho nàng một miếng dưa ngọt đã rửa sạch, thuận miệng hỏi. Huyền Vũ giả đều luyện một số khí pháp môn, đặc biệt là trong tình huống hai bên có cảnh giới cách biệt nhau khá lớn, bình thường có thể dễ dàng phân biệt tu vi của đối phương.

Vương Lạc Đồng thân là nữ tử, có thể tu luyện đến trình độ này khi nàng khoảng 17 tuổi, có thể thấy được tư chất không tệ cũng không hề lười biếng.

“Cảm ơn tứ ca.” Vương Lạc Đồng nhận lấy dưa ngọt, hơi câu nệ trả lời: “Muội đã đạt đến đỉnh phong gần hai tháng rồi, đang cố hết sức đột phá, gia gia nói đại khái chỉ cần ba tháng là có thể đột phá.”

Nghe vậy, Vương Thủ Triết lập tức nhíu mày: “Quá trì hoãn thời cơ, tại sao không dùng “Tiểu Bồi Nguyên Đan” để phụ trợ đột phá? Dựa theo quy định của gia tộc, muội có quyền lĩnh một viên.”

“Chuyện này…” Vương Lạc Đồng cúi đầu, hơi căng thẳng đáp: “Gia gia nói, hiện tại tài nguyên của gia tộc không được tốt, phải qua một thời gian nữa mới có thể có Tiểu Bồi Nguyên Đan.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay