1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. [Dịch] Ác Mộng Kinh Tập
  4. Tập 2: Phân tích (c11-c20)

[Dịch] Ác Mộng Kinh Tập

Tập 2: Phân tích (c11-c20)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 11: Phân tích.

Dường như nghĩ tới gì đó, thần sắc của Phàn Lực trở nên cổ quái trong nháy mắt, sau đó nhấc giày thể thao lên, xoay người đi ra cửa.

Men theo hành lang, giống như muốn đi xuống cầu thang.

Mọi người đều đi theo sau, tên mập và Giang Thành ở cuối cùng đội ngũ, mà khi đi ngang qua phòng ngủ của con trai, tên mập bị Giang Thành lôi vào trong phòng ngủ.

“Anh muốn làm gì?” Tên mập ôm lấy cơ thể của mình, hoảng hốt hỏi.

“Kiểm tra một số thứ.”

“Anh kiểm tra thì kéo tôi làm gì?”

Giang Thành mở từng ngăn kéo trong phòng ngủ ra, một lúc sau lại ngồi xổm xuống cạnh giường, từ trong gầm giường lôi ra một đôi dép lê, sau đó cầm dép lên ngẩng đầu nhìn tên mập, bình tĩnh nói: “Bởi vì tôi sợ.”

Tên mập: “…”

Một lúc sau, Giang Thành và tên mập xuống phòng khách dưới tầng, thì thấy đám người chị Noãn đang vây quanh tủ giày, tất cả giày đã được lấy ra hết, những đôi giày xếp ngay ngắn trên sàn nhà.

Nghe thấy tiếng Giang Thành đi xuống tầng, Phàn Lực đặt đôi giày casual nữ trong tay xuống, tên mập nhìn thấy sắc mặt của ba người bọn họ đều rất không tốt.

Ngay lúc Trần Hiểu Manh vừa mở miệng muốn nói, Giang Thành liền nói: “Có phải là phát hiện trong căn biệt thự này không những chỉ có hai con trai, mà còn có hai cô gái?”

Ánh mắt Phàn Lực run lên, giống như lập tức muốn nói gì đó, nhưng lại nhịn xuống, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Người mới, rút cuộc cậu có lai lịch gì?”

“Đừng nói những chuyện vô dụng, hãy nói anh đã phát hiện ra cái gì trước.” Giang Thành đặt đồ vật trong tay xuống, vô cùng bình tĩnh nhìn anh ta.

Phàn Lực cho Giang Thành xem hai đôi giày, đó là hai đôi giày casual nữ, kích cỡ hoàn toàn giống nhau, theo phán đoán trước đây của bọn họ, chúng là của cùng một cô gái.

Sắc mặt Phàn Lực ảm đạm lật hai đôi giày lại, lộ ra đế giày: “Đế ngoài của đôi giày bên trái đã bị mòn nghiêm trọng, còn đôi giày bên phải vết mòn tập trung ở mặt trong.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Giang Thành: “Đế giày bị mòn có liên quan đến tư thế đi đứng, thói quen này một khi đã hình thành thì hầu như không sửa được, cho nên đây là giày của hai người, trong căn biệt thự này có hai cô gái.”

“Nhưng tại sao tầng hai chỉ có một phòng ngủ của nữ?” Trần Hiểu Manh hỏi: “Mà trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường đơn?”

Giang Thành lắc lắc đầu: “Hai phòng ngủ nhỏ trên tầng đều là của nữ, đương nhiên là mỗi người một chiếc giường đơn.”

“Ý anh là gì?”

“Tôi tìm thấy những thứ này trong phòng ngủ dán đầy áp phích quân sự.” Giang Thành lấy ra đôi dép lê tìm được dưới gầm giường trong phòng ngủ. “Kích cỡ hơi nhỏ, anh có thể so sánh với đôi giày casual kia.”

Thực ra không cần so sánh, nhưng Phàn Lực vẫn đón lấy, đặt chung với đôi giày casual, bây giờ mọi người có thể thấy rõ chủ nhân của đôi dép lê này hẳn là một phụ nữ.

“Chỉ dựa vào một đôi dép lê nói rằng trong căn phòng đó là một cô gái ở thì có khiên cưỡng quá không? Nói không chừng cô gái để quên đôi dép này trong phòng ngủ của cậu con trai.”

“Hơn nữa nhìn cách bố trí phòng ngủ đó, nhìn thế nào cũng phải là một cậu con trai ở.”

“Nhưng trong phòng ngủ của nam sẽ không dùng thứ này.” Giang Thành đưa tay từ trong túi lấy ra một gói đồ, đưa cho Trần Hiểu Manh người đặt câu hỏi.

Đối phương nhướng mày sau khi nhận được, đó là một gói băng vệ sinh còn chưa mở ra.

“Tôi tìm thấy trong ngăn kéo phòng ngủ, không chỉ một cái.” Giang Thành tiếp tục nói.

Chị Noãn nhìn Giang Thành. “Nói như vậy là hai phòng ngủ trên tầng đều là của con gái, hơn nữa trong đó có một phòng có tính cách nghiêng nam tính nhiều hơn.”

Giang Thành gật đầu. “Đúng vậy.”

Trần Hiểu Manh tựa hồ vừa mới hoàn hồn lại, trong mắt lộ ra vẻ mê mang. “Vậy hai người con trai thì ở đâu? Căn biệt thự này chúng ta chỉ tìm được ba phòng ngủ.”

Một phòng ngủ chính nơi vợ chồng chủ nhà ở.

Theo suy luận, hai phòng ngủ nhỏ còn lại thuộc về hai cô gái trong biệt thự.

“Có khi nào là ở tầng ba không?” Tên mập thấp giọng nhắc nhở. “Nơi đó chúng ta còn chưa lên.”

Còn chưa dứt lời, chị Noãn liền lắc đầu nói: “Chắc là không đâu, lúc tới đây tôi đã quan sát rồi, căn biệt thự này chỉ có cửa sổ ở tầng một và tầng hai, còn tầng ba là một phòng tối.”

Theo lý thông thường, không ai lại đặt phòng ngủ trong một căn phòng tối tăm không có cửa sổ, đặc biệt là một gia đình giàu có như chủ nhân của căn biệt thự này.

Trần Hiểu Manh dường như nhận ra điều gì đó, thần sắc lo lắng nói: “Vậy nên… hai người con trai không phải là thành viên trong gia đình này, bọn họ là người ngoài!”

Phàn Lực liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Nên gọi là kẻ đột nhập.”

“Hơn nữa đây cũng không phải là hai cậu bé, mà là hai người đàn ông trưởng thành.” Giang Thành bổ sung.

Nghe điều này, cơ thể của Trần Hiểu Manh run rẩy dữ dội.

Quả thực, sau khi giả thiết hai người này là con của ông bà chủ bị lật đổ, xét từ hai đôi giày còn lại, một đôi gần bằng kích cỡ của Giang Thành, còn đôi kia thậm chí còn lớn hơn cả kích cỡ của Phàn Lực

Giang Thành nhìn hai đôi giày thể thao xếp trên mặt đất: “Khi nhìn thấy đôi giày này lần đầu tiên, tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ, nó quá rẻ tiền, lại vô cùng cũ nát, rõ ràng khác hẳn với những đôi giày khác trong tủ giày, mà những người sống trong biệt thự này dường như không phải là những người sẽ dùng tạm.”

Phòng khách rơi vào im lặng một lúc, mạch suy luận trước đó bị lật ngược, hướng câu chuyện cũng thay đổi từ một bi kịch gia đình thành một cuộc xâm lược của kẻ ác.

Một lát sau, tên mập nhìn chung quanh, trầm giọng nói: “Cho nên có hai người đàn ông đã xông vào căn biệt thự này, đầu tiên là xử lý ông bà chủ, sau đó giam cầm hai cô con gái của bọn họ, cuối cùng giết chết bọn họ.”

“Còn nhớ vết nước do nữ quỷ để lại không? Còn có sợi tóc lưu lại trong bồn tắm ở phòng tắm tầng một. ” Chị Noãn sắc mặt âm trầm nói: “Con quỷ kia rất có khả năng là bị dìm chết đuối trong bồn tắm rồi.”

“Về phần Tạ Vũ sau khi bị sợ chết, rồi kéo đi ngược đãi, cũng là nữ quỷ báo thù, cái này cũng có thể giải thích cho việc nữ quỷ vì sao đem đôi giày của kẻ đột nhập lưu lại đi vào cho anh ta.”

“Bởi vì cô ấy đã tưởng tượng Tạ Vũ là người đã hành hạ cô khi đó.”

Trong khoảng thời gian mấy người phân tích chân tướng vụ án, trời đã sáng, lần này không có ai thúc giục tên mập nấu cơm nữa, chỉ ăn chút bánh mì nhỏ cùng mấy món ăn vặt cho đỡ đói.

Không phải là thương xót tên mập linh hoạt này, mà là thời gian của bọn họ không còn nhiều nữa.

Giang Thành đã phát giác ra, ban ngày ở thế giới này càng ngày càng ngắn, còn đêm càng ngày càng dài.

Dựa theo dự tính của hắn, nhiều nhất là sau hai đêm nữa, ánh sáng ban ngày của thế giới này sẽ hoàn toàn biến mất.

“Sau khi ban ngày biến mất sẽ như thế nào?” Tên mập mở hai mắt to như hai cái bóng đèn, yết hầu lăn lộn kịch liệt.

Giang Thành quay người lại, vỗ vỗ vai tên mập an ủi: “Không cần lo lắng…”

Đôi má nhợt nhạt của tên mập hơi ửng hồng.

Giang Thành tiếp tục nói: “Cùng lắm là quỷ sẽ hiện thân ngang ngược giết người.”

Tên mập: “???”

Đám người đi ở hành lang tầng hai, bọn họ muốn tranh thủ thời gian tương đối an toàn trong ngày hoàn thành việc lục soát căn biệt thự lần thứ hai.

Chương 12: Chiếc hộp.

Đã có phân tích sơ bộ về vụ án, hiện tại các tìm kiếm của bọn họ cũng càng có tính mục tiêu nhiều hơn.

Tên mập từ đầu đến cuối đều kè kè bên cạnh Giang Thành, Phàn Lực chê thân hình to lớn của anh ta chắn mất tầm nhìn của mình, nên đã nói mấy câu, nhưng tên mập giả vờ không hiểu, người khác cũng không thể làm gì được anh ta.

Rất nhanh, bọn họ đã có phát hiện bên trong phòng ngủ chính.

Trên bức tường cạnh giường có treo một khung ảnh gỗ chắc chắn, trong khung ảnh có một bức ảnh cũ.

Bức ảnh hình như là đã từng bị ngấm nước, phông nền xung quanh đã ngả sang màu vàng, chỉ có vị trí chính giữa có thể nhìn rõ một gia đình bốn người đang đứng cùng nhau.

Ông bà chủ đứng ở giữa, bà chủ hai tay đỡ vai một cô gái tết hai bím tóc, cô bé ngoan ngoãn đứng trước bà mẹ.

Cô gái còn lại có vẻ cao hơn trông rõ ràng là nổi loạn hơn, ống quần và cổ tay áo của cô được xắn lên, lộ ra ngoài những dấu vết trông như vết xăm trên cổ tay mảnh mai.

Cô đứng bên cạnh người đàn ông, cằm hất lên cao.

Xem ra đây mới là một gia đình bốn người sống trong căn biệt thự.

Có điều kỳ lạ là, khuôn mặt của từng người bọn họ đều vô cùng mờ, cảnh nền của bức ảnh cũng vậy, khiến người ta không thể phán đoán ra bọn họ đang ở đâu khi chụp bức ảnh này.

Trần Hiểu Manh ngây ra nhìn bức ảnh, sau đó đột nhiên kích động: “Tôi nhớ bức ảnh này buổi sáng còn chưa có, bức tường này trống trơn!”

Chị Noãn biểu hiện tương đối bình tĩnh, giống như đã quen quá hoá thường giải thích rằng chuyện này rất bình thường, trong mộng giới thường xuyên phát sinh những chuyện như vậy.

“Hẳn là do chúng ta đã tìm được một số manh mối chính xác, sau đó kích hoạt được giai đoạn tiếp theo của cốt truyện. ” Phàn Lực nói.

Giang Thành liếc mắt nhìn anh ta: “Giống như phần thưởng giai đoạn trong game?”

“Cũng tương tự thế.”

Tiếp theo bọn họ lại phát hiện một chiếc kìm trong căn phòng nơi thi thể của Tạ Vũ được tìm thấy, bên cạnh chiếc kìm là một chiếc hộp sắt hình tròn bẹt bẹt, giống như loại đựng kẹo mềm.

Tên mập cầm hộp sắt lên lắc lắc, bên trong phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch.

“Cái gì thế?”

Ngay khi anh ta định vươn hai tay mũm mĩm để mở chiếc hộp ra, Giang Thành đã túm lấy, hắn một bên vừa ôm lấy tên mập, một bên vừa nhìn chằm chằm cái kìm, sắc mặt dần dần trở nên cổ quái.

“Làm sao thế?” Tên mập vô cớ có chút sợ hãi.

Biểu cảm của Giang Thành chậm rãi khôi phục bình tĩnh, tiếp tục nói: “Không có gì, tôi đột nhiên nghĩ đến trong phòng ngủ khả năng còn có chút manh mối, tôi qua đó xem một chút.”

“Ồ, được.” Tên mập gật đầu, vốn dĩ anh ta cũng muốn đi cùng Giang Thành, nhưng lại không chịu được ngứa ngáy, tò mò không biết trong hộp có cái gì.

Chỉ ba giây sau khi Giang Thành rời đi, tên mập cuối cùng cũng mở chiếc hộp ra.

Đôi mắt của anh ta từ sự tò mò ban đầu chuyển thành nghi ngờ, sau đó từng chút một lồi ra, cuối cùng cho đến khi sắp rơi ra khỏi hốc mắt: “A…! A… a…!”

Chờ khi Giang Thành bịt tai đi vào, tên mập đã hét không ra tiếng nữa, Phàn Lực đang bịt miệng anh ta lại, khinh bỉ kéo tên mập đang run rẩy sang một bên.

Giang Thành thò đầu vào, phát hiện chiếc hộp úp ngược trên mặt đất, xung quanh hộp vương vãi vài thứ nho nhỏ màu trắng sữa.

“Quả nhiên là răng.” Giang Thành gật gật đầu với vẻ mặt tôi đã nói rồi tôi đoán không sai mà.

Phàn Lực và chị Noãn dường như đã đoán được trong chiếc hộp có gì nên trên mặt không lộ ra nhiều kinh ngạc, ngược lại là sắc mặt của Trần Hiểu Manh thì tái nhợt, trông như răng đang va vào nhau lập cập.

“Đàn ông quả nhiên không có cái gì tốt đẹp. ” Chị Noãn lạnh lùng nói: “Đều là cầm thú!”

Nghe vậy, Giang Thành ngẩng đầu nhìn Phàn Lực.

Phàn Lực sửng sốt, sau đó bất mãn nói: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

Giang Thành chỉ đành điều tốt nhất tiếp theo, quay đầu nhìn tên mập trong góc, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt oán hận của anh ta. Giang Thành xoa xoa cằm, có chút ngượng ngùng quay đi.

Gần đó không có manh mối gì nữa, vì vậy Giang Thành đề nghị đến phía sau cánh cửa trên tầng ba để xem xem, nhưng Phàn Lực đã ngăn hắn lại, sau đó chỉ ra ngoài cửa sổ.

Trời đã gần tối rồi.

Đêm tối, lại sắp đến gần.

Khám phá một khu vực chưa biết vào ban đêm không phải là một lựa chọn sáng suốt, vì vậy sau khi thảo luận, mọi người quyết định dừng việc tìm kiếm, quay về nghỉ ngơi trước.

Tên mập vốn cho rằng bởi vì chuyện tối hôm qua, đêm nay mọi người sẽ ngủ cùng nhau cho an toàn.

Nhưng không ngờ chị Noãn không những không có ý định đó mà còn đuổi Phàn Lực ra ngoài.

Cánh cửa đóng “sầm” lại một tiếng.

Phàn Lực đang đứng trước cửa phòng ngủ chính với một chiếc chăn trong tay, giống như một người chồng bị đuổi ra khỏi nhà vô gia cư.

Trên vai còn có một chiếc gối hoa.

“Không sao, đại huynh đệ.” Tên mập an ủi nói: “Anh có thể tới phòng của chúng tôi ngủ.”

“Không cần đâu, các cậu cứ ngủ đi, tôi xuống tầng ngủ. ” Phàn Lực thật sự bê chăn gối đi xuống tầng, trên tầng truyền đến tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp.

Giang Thành xoay người đi vào phòng ngủ lúc trước, tên mập nghĩ nghĩ, cũng dũng cảm đi theo.

Sau khi tiến vào phòng ngủ, đầu tiên là Giang Thành bật tất cả đèn lên, sau đó dựa vào cửa, giống như đang nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Một lúc sau, Giang Thành mới chậm rãi lui ra sau, đi tới sô pha ngồi xuống.

“Người anh em, đêm nay chúng ta không phải vẫn ở đây đấy chứ?” Tên mập sắc mặt tái nhợt, không khỏi nhìn thoáng qua dưới gầm giường, anh ta nhớ tới việc đêm qua con quỷ kia chính là chui ra từ gầm giường này.

“Đương nhiên là không, lát nữa tôi sẽ tới thư phòng.” Giang Thành vô cùng thẳng thắn nói.

“Tôi cũng đi!”

Lại qua khoảng 10 phút nữa, bên ngoài cửa sổ trời đã tối hẳn, Giang Thành nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó đứng dậy, đi tới sau cửa nhẹ nhàng mở cửa ra.

Sau đó nhẹ tay nhẹ chân đi sang trước cửa một căn phòng, từ từ đẩy cửa ra, xẹt một cái chui vào bên trong.

Tên mập theo ngay sau hắn.

Sau khi đóng cửa lại, hai người tìm một cái ghế ngồi xuống, tên mập muốn bật đèn, lại bị Giang Thành ngăn lại.

Tên mập nhìn chung quanh tối đen, mồ hôi đầm đìa, không nhịn được nói: “Anh vẫn nên để tôi bật đèn đi, nếu không tôi cứ cảm thấy khắp nơi đều có quỷ.”

Giang Thành lần này không kiên trì nữa, gật đầu nói: “Được…”

Tên mập di chuyển thân thể, cuối cùng tìm được một cái công tắc trên tường, vừa định ấn, giọng nói của Giang Thành từ phía sau truyền đến: “Bây giờ thì quỷ không cần phải lo đi tìm anh nữa rồi.”

“…”

Trong phòng ngủ chính, trên giường.

Trần Hiểu Manh ôm một chiếc gối, khẽ nức nở.

Con quỷ trong nhiệm vụ này còn kinh khủng và đáng sợ hơn nhiều so với quỷ trong nhiệm vụ trước của cô.

Khi cô vừa nghĩ đến những công cụ khủng khiếp kia, còn có những chiếc răng trong hộp, cơ thể không ngừng run rẩy.

Chị Noãn ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt cũng không còn ngạo mạn như lúc đầu nữa, em gái dễ thương Trần Hiểu Manh này khiến chị ta nhớ đến bản thân trước đây của mình.

“Được rồi, đừng khóc nữa. ” Chị an ủi: “Cô hẳn là cũng nhìn ra được, con quỷ trong biệt thự này đều chỉ nhằm vào đàn ông, Phàn Lực đi rồi, chúng ta sẽ bình an vô sự.”

Trần Hiểu Manh ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe: “Vậy còn lại ba người không phải là rất nguy hiểm sao?”

“Đừng nói điều ngốc nghếch nữa, trong nhiệm vụ có thể tự bảo vệ mình đã là tốt lắm rồi, làm sao mà lo được cho người khác nữa. ” Chị Noãn liếc nhìn vị trí cửa, tựa hồ nghĩ tới điều gì không tốt, sắc mặt trở nên khó coi, sau đó xoay người lại, dừng một chút, tiếp tục nói: “Hơn nữa trong mộng giới, cô cần cẩn thận không chỉ có quỷ, mà còn có người bên cạnh mình.”

Chương 13: Dép lê.

“Người?” Trần Tiểu Manh trợn tròn mắt.

“Đúng vậy.” Chị Noãn vô thức siết chặt cổ áo của mình, sợ hãi nói: “Có đôi khi bọn họ còn đáng sợ hơn cả quỷ.”

Ngọn lửa trong lò sưởi đang cháy rất mạnh, ánh lửa phản chiếu sáng rực một nửa phòng khách.

Phàn Lực ngồi trước lò sưởi, sắc mặt âm trầm, thỉnh thoảng bỏ thêm mấy thanh củi vào.

Anh ta biết lý do tại sao chị Noãn nhất quyết đuổi mình ra ngoài.

Con quỷ trong ngôi biệt thự này là bị hại chết bởi hai người đàn ông, vì vậy mục tiêu báo thù của con quỷ cũng đều là đàn ông.

Nam trung niên chết thảm và Tiết Vũ chính là những ví dụ.

Vừa nghĩ tới đây, Phàn Lực dùng bàn tay to lớn chộp thêm hai thanh củi, ném vào trong lò sưởi.

Lửa, càng mạnh hơn.

Dường như chỉ có như vậy mới có thể xua đi cảm giác ớn lạnh trong lòng anh ta.

Xét từ tình hình hiện tại, quá trình của sự việc nói chung là đã rõ ràng, nói cách khác, nhiệm vụ sắp kết thúc, nhưng con quỷ sẽ càng ngày càng trở nên điên cuồng hơn vào lúc này.

Đêm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Vấn đề chỉ là ai chết mà thôi.

Cũng chính vì suy nghĩ thấu đáo điểm này, nên anh ta mới từ chối kế hoạch ngủ cùng với bọn tên mập.

Anh ta có một mình, xác suất gặp quỷ là 1/3, nhưng nếu như ở cùng với hai người kia thì chính là 100%.

Mà kết cục của người bị quỷ nhắm đến… Trong mắt anh ta hiện lên một tia sợ hãi, quỷ rất ít khi cùng một lúc giết nhiều người, nhưng cũng không phải là không thể.

Bên cạnh đó, anh ta còn có kế hoạch của riêng mình.

Anh ta chắc chắn rằng nếu ở lại đây, anh ta có thể sống sót đến rạng sáng ngày mai.

Tầm mắt anh ta dần chuyển đến bên trong lò sưởi.

Theo những bằng chứng hiện có, con quỷ trước khi chết rất có khả năng là bị chết đuối, mà trước mặt anh ta… có một ngọn lửa đang rực cháy.

Trong thư phòng, tên mập ngồi xổm trong bóng tối, thở cũng không dám thở mạnh.

Cho đến khi không chịu nổi nữa, anh ta vươn cổ, nhích lại gần chỗ Giang Thành đang ngồi, dùng giọng rất nhỏ hỏi: “Anh nói chúng ta trốn ở đây, quỷ không biết sao?”

“Không biết.”

Tên mập hơi thả lỏng một chút: “Vậy thì tốt.”

“Tôi nói tôi không biết.” Giang Thành dùng ngữ điệu du dương nói.

Ở bên cạnh Giang Thành cũng lâu, nên sức chịu đựng tâm lý của tên mập cũng mạnh hơn rất nhiều, lần này anh ta chỉ rùng mình chưa đến 5 giây, đã có thể giao tiếp như người bình thường trở lại.

“Nói thật nhé, người anh em.” Tên mập nhìn chằm chằm Giang Thành, nuốt nước bọt nói: “Tôi cảm thấy anh không phải là một người bình thường, ngày hôm qua khi con quỷ kia xuất hiện tôi đã sợ đến ngây ngốc, vậy mà anh vẫn còn có thể nhớ rõ trên chân nó đi dép lê.”

“Anh chắc chắn không phải là người mẫu, anh là cảnh sát, có đúng không?”

Tên mập càng nói càng cảm thấy suy đoán của mình đáng tin cậy, khuôn mặt cũng trở nên kích động.

Không ngờ Giang Thành liếc cho anh ta một cái: “Anh cảm thấy tôi là cảnh sát thì anh có thể sống sót, hay là nếu tôi móc thẻ sĩ quan cảnh sát ra thì quỷ sẽ không giết hai chúng ta?”

Tên mập vừa mới nhóm lên hy vọng lại bị dập tắt, anh ta có chút cam chịu nói: “Cho nên chúng ta chết chắc rồi phải không?”

Giang Thành đang định nói tiếp, tên mập phất phất tay cắt ngang hắn, vẻ mặt khổ sở nói: “Tôi đoán anh lại muốn nói rằng, người chết là tôi, không phải là chúng ta, đúng không?”

Giang Thành hậm hực ngậm miệng lại.

Một lúc lâu sau, Giang Thành lại mở miệng nói: “Có điều mập này, anh cũng không cần bi quan như vậy, biết đâu sẽ có bước ngoặt thì sao.”

Ngay lúc tên mập ngẩng đầu lên định nói thêm gì đó, Giang Thành đột nhiên ra dấu tay im lặng, tên mập lập tức im bặt.

1 phút…

2 phút…

5 phút……

Cho đến khi khoảng 10 phút trôi qua, tên mập vẫn không nghe thấy gì, trong phòng cũng không có gì xuất hiện.

Thần kinh của anh ta căng thẳng cao độ, hai tai vểnh lên.

Giang Thành từ trên ghế đứng lên, vội vàng nhìn về phía hướng bàn làm việc, tên mập nghe được hắn lẩm bẩm gì đó về việc tại sao không có động tĩnh.

“Người anh em!” Tên mập sợ đến giọng nói cũng biến đổi: “Không phải anh ở chỗ này đợi quỷ đấy chứ?”

“Đừng nói chuyện.” Giang Thành cau mày đi về phía cửa: “Đợi ở đây, tôi ra ngoài xem một chút.”

Tên mập lon ton chạy theo: “Đừng, cùng nhau đi.”

Giang Thành và tên mập đi đến hành lang, ngọn đèn trên đầu vẫn còn sáng, tỏa ra ánh sáng lờ mờ.

Giang Thành không chút do dự, đi thẳng tới cửa phòng ngủ chính, khẽ gõ cửa một cái.

Vài giây sau, một giọng nữ cảnh giác vang lên: “Ai?”

“Là tôi.” Giang Thành đáp: “Hách Soái.”

“Cậu đến đây làm gì?”

Giang Thành nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ Phàn Lực đã xảy ra chuyện rồi.”

Nghe đến đây, cửa khẽ mở ra, nhưng chỉ là một kẽ hở, chị Noãn đang nói chuyện chỉ lộ nửa con mắt: “Làm sao cậu biết?”

Giang Thành nhanh chóng nhìn thoáng qua cuối hành lang bên cạnh cầu thang, sau đó quay đầu vội nói: “Vào trong rồi nói, ở đây không an toàn.”

Chị Noãn lại nhìn Giang Thành và tên mập qua khe cửa, cuối cùng gật đầu: “Được.”

Cửa, mở ra.

Chị Noãn đứng ngay sau cánh cửa.

Bọn họ cũng không dám bật đèn, căn phòng tối om.

Sau khi nghe Giang Thành nói Phàn Lực đã gặp chuyện, vẻ mặt tên mập đột nhiên trở nên căng thẳng, anh ta không biết Giang Thành làm sao lại đưa ra kết luận này, nhưng lại rất cổ quái lựa chọn tin tưởng hắn.

Giang Thành vào trước tiên, tên mập đi theo phía sau hắn.

Nhưng ngay khoảnh khắc vừa định bước vào cửa, cơ thể Giang Thành đột nhiên khựng lại, hắn dừng ở cửa, điều này cũng khiến tên mập đi theo đụng phải hắn.

Còn không đợi tên mập kịp hỏi có chuyện gì, Giang Thành đã nhanh chóng lui trở lại hành lang.

Đồng thời, hắn ấn vào vai tên mập, cũng kéo anh ta trở lại.

Chị Noãn đã nhường đường cho bọn họ vào cửa: “Mau vào đi, còn chần chừ gì nữa!” Chị Noãn thúc giục.

Thỉnh thoảng, chị ta lo lắng nhìn về phía bên kia hành lang, như thế sắp có thứ gì đó sẽ xuất hiện ở đó.

“Tôi để quên một thứ rất quan trọng ở trong phòng rồi.” Giang Thành đột nhiên nói: “Chờ tôi quay về lấy đã.”

Không đợi chị Noãn phản ứng lại, hắn liền đặt một tay lên vai tên mập, sau đó hai người quay người đi nhanh về phía bên kia hành lang.

Tên mập không ngờ Giang Thành nhìn gầy gầy mà sức lực lớn như vậy, anh ta gần như là bị Giang Thành dẫn đi.

Toàn bộ đại não của anh ta đều ở trong một trạng thái trống rỗng.

Nhưng lúc này anh ta rất khôn ngoan không có bất kì ý kiến gì, mãi cho đến khi đi đến một góc cạnh hành lang và cầu thang, Giang Thành mới kéo anh ta nhanh chóng trốn vào trong.

“Anh phát hiện ra gì rồi?” Tên mập thở hổn hển hỏi.

Anh ta nhìn thấy trên mặt Giang Thành chảy xuống vài đường mồ hôi lạnh.

Giang Thành ra hiệu cho anh ta đừng nói vội, sau đó đi tới sát vách hành lang, tựa hồ đang nghe ngóng cái gì đó, mấy phút sau, vẻ mặt hắn mới khôi phục bình thường.

“Chị Noãn kia có gì đó không đúng.” Giang Thành nén nhỏ giọng nói.

Mỡ trên mặt tên mập run lên: “Không đúng chỗ nào?”

“Trên chân chị ấy đang mang một đôi dép lê.”

“Dép lê?”

“Ừm.” Giang Thành gật đầu: “Lúc tôi vào cửa tình cờ nhìn thấy.”

Hắn tiếp tục nói: “Ngôi biệt thự này nguy hiểm đến như thế nào chúng ta đều biết, có thể đối mặt với sự truy đuổi của lệ quỷ bất cứ lúc nào, làm sao chị ấy có thể cởi giày của mình để thay ra một đôi dép lê không tiện hành động?”

Chương 14: Mất tích.

“Đây cũng không phải là đi nghỉ dưỡng.”

Tên mập hình như nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt tái nhợt nói: “Vì vậy ý của anh là chị Noãn vừa rồi… là quỷ?”

“Sợ là như vậy.” Giang Thành gật gật đầu.

“Vậy chị Noãn thật, còn có cô gái tên Trần Hiểu Manh trong phòng há chẳng phải là…”

“Được rồi.” Giang Thành ngắt lời anh ta, vài giây sau mới nói: “Chúng ta đến phòng khách.”

Vì để tránh không gây ra hiểu lầm không cần thiết, khi Giang Thành đi xuống cầu thang không cố ý nhẹ nhàng bước đi, nhưng mà khi hắn và tên mập xuống tầng, trong lò sưởi chỉ còn lại đống củi đang cháy ngùn ngụt.

Phàn Lực đáng lẽ phải ở bên cạnh lò sưởi, đã biến mất.

Tên mập hơi sợ hãi hỏi: “Có khi nào anh ấy cũng xảy ra chuyện rồi không?”

Giang Thành liếc nhìn chung quanh, sau đó nói: “Ra đây đi, chúng tôi là người, không phải quỷ.”

Lời vừa dứt, một thân ảnh cường tráng như con gấu từ sau ghế sô pha đứng lên, Phàn Lực mặt đầy cảnh giác nhìn bọn họ chằm chằm, con dao sắc bén trong tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

“Sao hai người lại xuống đây?” Anh ta vội liếc nhìn cầu thang, sau đó tập trung ánh mắt vào mặt Giang Thành: “Hai người kia đâu?”

“Bọn họ xảy ra chuyện rồi.”

Phàn Lực nghi ngờ nhìn bọn họ chằm chằm, dựa theo suy đoán trước đó, phụ nữ hẳn phải an toàn trong nhiệm vụ này, làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy.

Tên mập ngữ khí rất nhanh kể lại chuyện vừa rồi một lượt cho Phàn Lực.

Phàn Lực sắc mặt khẽ biến, sau đó thở dài nói: “Dựa theo cách nói của anh, bọn họ e là đã lành ít dữ nhiều rồi.”

Nào chỉ là lành ít dữ nhiều, tên mập thầm nghĩ, chỉ mong bọn họ đừng chết khó coi như Tạ Vũ đã là tốt lắm rồi.

Nếu như tối nay quỷ đã xuất hiện rồi, vậy cũng có nghĩa là ba người Giang Thành cũng an toàn hơn không ít, nhưng sau chuyện vừa rồi, ngay cả tên mập cũng không thể ngủ được.

“Vẫn nên nghỉ ngơi một lát đi.” Giang Thành nói: “Tôi không ngủ, hai giờ nữa tôi đánh thức hai người.”

Có lẽ Phàn Lực đã trải qua nhiều chuyện như vậy nên quen rồi, tóm lại anh ta nằm xuống, nhưng không phải trên sô pha, mà là trước lò sưởi.

Không ai biết anh ta có thực sự ngủ hay không, nhưng anh ta đã cất con dao nhọn tìm được trong bếp đi, hẳn là đã giấu ở đâu đó trên người.

Bên ngọn lửa ấm áp, thần kinh của tên mập cũng bắt đầu dao động, đã lâu anh ta chưa có một giấc ngủ ngon rồi, chỉ còn lại ý thức vẫn đang gắng gượng chống đỡ.

Anh ta ngồi trên sô pha, cảnh tượng trước mắt từng chút một dần mơ hồ.

Chờ khi anh ta mở mắt ra lần nữa, trời đã tờ mờ sáng, Giang Thành và Phàn Lực đang nhỏ giọng thảo luận điều gì đó, sắc mặt Giang Thành vẫn như bình thường, nhưng Phàn Lực lại thỉnh thoảng có chút kích động.

Tên mập vừa cử động cơ thể, ghế sô pha liền phát ra âm thanh bị đè nhẹ.

Giang Thành quay đầu lại, nhìn anh ta nói: “Tỉnh rồi à?”

“Ừm.” Tên mập hơi xấu hổ xoa xoa mặt: “Trời đã sáng rồi, chúng ta có nên lên trên tầng xem một chút không?”

“Không vội, chờ trời sáng hẳn rồi tính sau.”

Cứ như vậy, bọn họ lại đợi thêm khoảng nửa giờ, trong khoảng thời gian này ba người chỉ ăn chút bánh mì nhỏ các loại, miễn cưỡng cũng có thể lấp đầy cái bụng.

Trời đã sáng hẳn, Giang Thành đứng dậy, nói cũng đến lúc rồi, ba người cầm đồ trong tay lên, men theo cầu thang bắt đầu đi lên tầng.

Phàn Lực vẫn cầm con dao sắc tối hôm qua, trên tay Giang Thành có thêm một cây cán bột, tên mập thấy phòng bếp không có gì nữa thì cầm theo chiếc thớt đi, dùng làm tấm chắn trước ngực.

Ba người chậm rãi đi tới hành lang tầng hai, từng chút một đến gần phòng ngủ chính.

Lúc này bọn họ đã có thể chắc chắn rằng bọn chị Noãn nhất định đã xảy ra chuyện.

Cánh cửa phòng ngủ chính đã mở ra một phần ba, bên trong không có bất kì tiếng động nào.

Giang Thành đưa tay, một cái đẩy cửa ra.

Tên mập lập tức giơ thớt lên.

Bọn họ vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần để nhìn thấy hai thi thể, thậm chí là có quỷ lao tới, nhưng khi cánh cửa mở ra, bên trong lại không có gì cả.

Không có thi thể, không có quỷ, không có vết máu.

Thậm chí còn không có dấu vết giãy giụa.

Trong phòng chăn mền gấp chỉnh tề, trên bàn ghế bày biện ngăn nắp, trên ghế sô pha còn có một bộ lụa ngủ, như thế chủ nhân mới vừa rời đi.

“Người đâu?” Tên mập trợn tròn mắt hỏi.

Giang Thành đến kiểm tra gầm giường, Phàn Lực vẻ mặt âm trầm đi kiểm tra tủ quần áo, sau đó là phòng tắm, phía sau ghế sô pha… Cuối cùng, bọn họ thậm chí còn lục soát mấy căn phòng gần đó, bao gồm cả căn phòng nơi tìm thấy thi thể của Tạ Vũ.

Không có.

Đều không có.

Chị Noãn và Trần Hiểu Manh hai người sống sờ sờ dường như đã biến mất trong không khí vậy.

Giang Thành suy nghĩ một chút, đột nhiên nói với Phàn Lực: “Liệu có tồn tại một khả năng, hai người bọn họ chưa chết, hơn nữa đã thành công thoát khỏi nơi này.”

“Ý của cậu là bọn họ đã kết thúc nhiệm vụ rồi?” Phàn Lực sắc mặt âm trầm bất định, một lát sau mới đáp: “Khả năng là rất nhỏ, nhưng cũng không thể không loại trừ khả năng này.”

Tên mập xen vào: “Nếu nói như vậy, vậy thì con quỷ tối hôm qua chúng tôi gặp phải thì giải thích thế nào?”

Giang Thành biết tên mập định nói gì, nếu như con quỷ kia đã biến thành hình dáng của chị Noãn, hơn nữa còn xuất hiện trong phòng ngủ chính nơi chị Noãn và Trần Hiểu Manh đang ở, vậy thì đáng lẽ bọn họ phải xảy ra chuyện rồi.

Đêm qua lúc trước khi gặp con quỷ kia, Giang Thành vẫn luôn ở tầng hai, trong hành lang cũng không nghe thấy có người đi lại, có nghĩa là hai người chị Noãn vẫn chưa ra khỏi phòng.

Các cửa sổ trong biệt thự đều không thể mở được, vì vậy cũng không có khả năng rời khỏi từ cửa sổ.

Vì vậy, hoặc là hai người chị Noãn đã bị quỷ giết chết, chỉ là thi thể bị giấu đi, hoặc là trước khi quỷ xuất hiện, hia người chị Noãn đã kết thúc nhiệm vụ, rời khỏi mộng giới trở về thế giới hiện thực.

Còn về con đường rời khỏi nhiệm vụ, Phàn Lực đưa ra kinh nghiệm của bản thân, anh ta nói rằng sau khi tìm ra tất cả manh mối, một cánh cửa sắt màu đen sẽ xuất hiện.

Thông qua cánh cửa đó, là có thể trở lại thế giới hiện thực.

Nhưng đồng thời anh ta cũng nhấn mạnh, cửa sắt màu đen có thể xuất hiện ở bất kỳ vị trí nào, nhưng thông thường mà nói sẽ không quá hẻo lánh, hơn nữa phần lớn đều có quan hệ với manh mối quan trọng trong nhiệm vụ.

“Giống như cánh cửa sắt mà chúng ta đẩy ra trong giấc mơ kia?” Giang Thành hỏi.

Phàn Lực gật đầu: “Đúng vậy, cậu có thể coi nó như một lối đi nối liền mộng giới với thế giới hiện thực.”

Trở lại phòng khách tầng một, Giang Thành ngồi trên tấm thảm dày, Phàn Lực và tên mập cũng ngồi xuống, ngay đối diện Giang Thành.

Tình hình mà bọn họ đang phải đối mặt bây giờ có phần phức tạp.

“Được rồi.” Giang Thành ngẩng đầu nói: “Cứ cho là hai người chị Noãn đã thành công rời khỏi đây đi, chúng ta hãy thử nghĩ xem bọn họ đã làm như thế nào.”

Tên mập rụt cổ, ngập ngừng nói: “Nhưng sao tôi cứ cảm thấy hai người bọn họ đã bị quỷ giết rồi?”

Giang Thành nhìn anh ta, lạnh lùng mở miệng: “Vấn đề này không có ý nghĩa gì, nếu như anh cứ kiên quyết bọn họ đã bị quỷ giết, vậy chúng ta cũng chỉ có thể chờ chết.”

Tên mập bị thái độ của Giang Thành dọa sợ, nhất thời không dám mở miệng nữa.

Phàn Lực lúc này mới gật đầu nói: “Cậu nói không sai, hai người chị Noãn nhất định là đã tìm được cách rời đi rồi!”

“Vì vậy… tiếp theo đến phiên chúng ta rồi.” Giang Thành vỗ vỗ ống quần, đứng lên.

Chương 15: Thời gian.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng có chút chói mắt, nhưng hắn biết rõ, dựa theo cách tính toán trước đó, thời gian một ngày nhiều nhất chỉ có ba giờ, hiện tại ba giờ đã trôi qua được một nửa rồi.

Chờ khi đêm tối lại buông xuống lần nữa, thế giới mà bọn họ đang ở này sẽ bước vào màn đêm vĩnh hằng.

“Thời gian không nhiều nữa rồi, chúng ta tách ra tìm kiếm.” Giang Thành quay đầu nhìn xung quanh: “Phàn Lực một mình anh một nhóm, tên mập đi theo tôi, hành động cố gắng nhanh chóng, đặc biệt chú ý những đồ vật loại chìa khóa, đằng sau cánh cửa sắt tầng ba có thể có manh mối, nhưng tôi đã thử qua, nếu như không có chìa khóa chỉ dựa vào công cụ trong tay chúng ta là không thể mở được.”

“Được.”

Hai nhóm cũng không nói gì thừa thãi, giải tán ngay tại chỗ.

Nhóm của Giang Thành bởi vì nhiều hơn một người nên chịu trách nhiệm tìm kiếm tầng một có diện tích tương đối lớn, tầng hai được giao cho Phàn Lực.

Cuộc tìm kiếm nhanh chóng có kết quả, Giang Thành tìm thấy một sợi dây thừng ở một góc khuất phía sau cầu thang, sợi dây thừng được buộc vào góc hành lang cạnh cầu thang tầng hai, đầu còn lại được rủ trên mặt đất.

Giang Thành chạy lên cầu thang, phát hiện đầu kia của sợi dây buộc vào tầng hai.

Vị trí đó chính là nơi hắn và tên mập trốn tối qua, nhưng lúc đó ở đây làm gì có dây thừng.

Phàn Lực nghe thấy tiếng hai người lên tầng, cũng chạy từ trong thư phòng ra: “Sao vậy?”

Giang Thành chỉ vào sợi dây thừng cho anh ta xem.

Một lúc lâu sau, bọn họ quay trở lại tầng dưới, dọc theo sợi dây thừng rủ xuống đi đến phía bên kia của phòng khách, cánh cửa căn phòng nhỏ chứa củi được khép hờ, vừa đẩy là mở ra.

Sắc mặt Phàn Lực đột nhiên biến đổi: “Hôm qua tôi đã dùng dây thừng cột tay vặn của cánh cửa này vào cái đinh bên cạnh cửa, dây thừng sao không còn nữa?”

Tên mập tinh mắt, sau khi bước vào cửa, anh ta lấy ra một sợi dây thừng từ sau đống củi.

Sợi dây bị đứt làm đôi, chỗ vết cắt rất gọn gàng.

Phàn Lực nhận lấy dùng tay sờ sờ, ngẩng đầu xác nhận: “Là loại như dao găm cắt đứt.”

Sau căn phòng nhỏ chứa củi còn có một cánh cửa, củi trước cửa đã được dỡ bỏ, để lại một khoảng trống.

Giang Thành đi tới, dùng tay đẩy một cái, nhưng không đẩy ra.

Hắn thông qua tấm kính trên cửa nhìn ra bên ngoài, đây là mặt sau của biệt thự.

Lá rụng trên mặt đất không nhiều, nhưng bởi vì trước đó có mưa, nước còn chưa khô, mặt đất đều là bùn ướt.

Mà trên mặt đất lầy lội có lưu lại một vài vết bánh xe rõ ràng.

“Là của chiếc xe khách lớn đó lưu lại.” Tên mập ngạc nhiên nói.

Nhưng điều kỳ lạ là xung quanh đây toàn là rừng, hoàn toàn không có đường cho xe khách chạy vào.

Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là bọn họ đã làm rõ cách hai người chị Noãn rời đi.

Phàn Lực đứng phía sau đột nhiên nói: “Là thời gian.”

“Thời gian?”

“Đúng.” Phàn Lực nhìn tên mập ngơ ngác, gật đầu nói: “Là thời gian không đúng, chỉ khi đến thời gian nhất định, chiếc xe khách đó mới xuất hiện, sau đó cửa mới có thể mở.”

“3:07 sáng.” Giang Thành nói.

Phàn Lực có chút bất ngờ nhìn hắn, gật đầu nói: “Cậu cũng nghĩ tới rồi.”

“Hai người đang nói gì vậy?” Tên mập chớp chớp mắt: “3:07 cái gì?”

“Còn nhớ Tạ Vũ chết lúc nào không?” Giang Thành nói: “Lúc đó tôi có xem qua đồng hồ, thời gian hiển thị bên trên là 3:07.”

Tên mập kinh ngạc hỏi: “Nhưng trong thế giới này, thời gian hiển thị trên đồng hồ chẳng phải là không chính xác hay sao?”

Phàn Lực sau đó nói: “Đúng là không chính xác, nhưng đến một thời điểm nhất định nó sẽ chính xác trở lại. Vào cái đêm mà Tạ Vũ chết, cùng lúc khi tôi nghe thấy âm thanh cổ quái, cũng đã liếc nhìn thời gian. ” Anh ta lấy chiếc đồng hồ bỏ túi trong túi ra, lắc lắc trước mặt tên mập: “Bên trên hiển thị cũng là 3:07.”

“Nhưng trước đó không lâu, tôi vừa mới kiểm tra thời gian, lúc đó thời gian hiển thị là 6:00, cũng có nghĩa là tại một thời khắc nào đó trên tất cả công cụ hiển thị thời gian sẽ đột nhiên thống nhất thành 3:07.”

Đôi mắt của tên mập đột nhiên nhíu lại, sau đó nhìn Giang Thành như chợt nghĩ ra điều gì: “Vậy nên tối hôm qua ở thư phòng anh đợi đến khi đồng hồ hiển thị 3:07! Bởi vì đến lúc đó quỷ sẽ xuất hiện!”

Trên mặt Giang Thành không nhìn ra phản ứng gì, tên mập lại tiếp tục nói: “Đến thời gian quỷ không tìm tới chúng ta, cho nên anh đã thử đi tìm chị Noãn, mà ngay sau khi phát hiện chị Noãn vẫn còn sống, anh mới nói với chị Noãn là Phàn Lực đã…”

Anh ta nói đến đây thì đột ngột dừng lại.

Dù sao thì Phàn Lực vẫn còn tay chân lành lặn đứng ở đây.

Chuyện tiếp theo đơn giản hơn rất nhiều, ba người trở lại phòng khách, Giang Thành ngồi trên sô pha, Phàn Lực ở trước lò sưởi sưởi ấm, tên mập tranh thủ thời gian nấu một bữa cơm.

Sau khi ăn xong, ba người tụ tập cùng nhau, Phàn Lực nói trên mặt đất phía sau biệt thự tổng cộng đã đếm được 6 vết bánh xe, cũng có nghĩa là chiếc xe khách kia đã tới đó ba lần, mà bọn họ vừa vặn đã ở trong biệt thự ba đêm.

Trời đã hoàn toàn tối, Phàn Lực nắm chặt đồng hồ bỏ túi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn thời gian.

Không biết đã qua bao lâu, khi đầu óc tên mập đang căng phồng, cơn buồn ngủ đang ập đến, Giang Thành đột nhiên nói: “Đến giờ rồi!”

Phàn Lực cũng đồng thời đứng lên, nhét đồng hồ vào trong túi áo.

Mọi người đi đến phòng chứa đồ ở góc phòng khách, dọc đường đi Giang Thành và Phàn Lực đều rất cẩn thận, dù sao thì nhiệm vụ đã đến thời khắc cuối cùng, không ai biết được quỷ có đột ngột xuất hiện hay không.

Ngay lúc bọn họ vừa bước vào phòng chứa củi, một ngọn đèn đột nhiên sáng lên ở khoảng đất trống phía sau biệt thự.

Một chiếc xe khách từ cách đó không xa chạy tới, cách biệt thự chừng 20 mét thì chậm rãi dừng lại.

Phàn Lực hít vào sâu một hơi, đặt tay lên cánh cửa trước mặt, nhẹ nhàng đẩy ra.

Cửa, mở rồi.

Khuôn mặt của tên mập đầy phấn khích, suýt chút nữa thì khóc thành tiếng.

Phàn Lực là người đầu tiên đi ra ngoài, sau đó là tên mập, tiếp theo là Giang Thành.

Bọn họ trong biệt thự luôn ở trong một môi trường ấm áp, khi mới đi ra, có chút không thích ứng với cái lạnh bên ngoài.

Phàn Lực kéo cổ áo khoác da lên, Giang Thành quấn chặt áo khoác quanh người, mà tên mập chỉ có thể ôm chặt lấy mình.

Cửa xe khách từ từ mở ra, ba người bước tới.

Trên xe vẫn là những người như cũ, cặp tình nhân kia, còn có một cặp mẹ con, đều ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình.

Hướng dẫn viên tự xưng họ Trịnh đứng trên xe buýt, trông vẫn là dáng vẻ vô cùng nhiệt tình đó: “Các vị hành khách đã đợi lâu rồi! Bây giờ chúng ta sắp lên đường về nhà rồi.”

Về nhà… một từ ngữ hấp dẫn biết bao, tên mập nhịn không được muốn lập tức lên xe, nhưng có người từ phía sau đã kéo anh ta lại, bị Phàn Lực tranh lên đầu tiên.

Tên mập quay đầu lại, phát hiện Giang Thành đang bình tĩnh nhìn chiếc xe.

“Sao thế?”

Giang Thành vẫn không nói gì.

“Quý khách, anh không muốn về nhà sao?” Hướng dẫn Trịnh cười ngọt ngào, hơi cúi người xuống, để lộ hình xăm hoa hồng xinh đẹp trên cổ tay mảnh khảnh: “Chậm trễ sẽ không về được nữa đâu.”

Chương 16: Cạm bẫy.

Cho đến tận khi Phàn Lực đã lên xe trước cũng phát hiện ra Giang Thành và tên mập không đi theo, mới quay người lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn bọn họ.

Nhưng lúc này tên mập lại không có tâm tình quan tâm đến anh ta, bởi vì anh ta phát hiện ra hướng dẫn Trịnh trước mặt đang nhìn chằm chằm Giang Thành, sắc mặt đang trở nên càng ngày càng khó coi, ánh mắt cũng càng ngày càng căm hận.

Sau vài giây, cũng không thấy tài xế có động tĩnh gì, mà cửa xe đóng “sầm” lại một tiếng.

Tốc độ nhanh khiến tên mập giật bắn người.

Tiếp theo chiếc xe khách lao nhanh đi, chỉ để lại hai vết hằn sâu trên mặt đất.

“Không đúng! Không đúng!” Tên mập bị ánh mắt của hướng dẫn Trịnh làm cho khiếp sợ, toàn thân run rẩy không kiểm soát được, sau khi so sánh sự việc xảy ra với chị Noãn và tình hình hiện tại, anh ta giật mình hét lên: “Đây là cạm bẫy! Hướng dẫn Trịnh cũng không phải là người, là quỷ!”

Giang Thành không để ý đến tên mập, chỉ nhìn chiếc xe khách khuất bóng, cuối cùng khẽ nói: “Tạm biệt.”

Trở lại biệt thự, Giang Thành đi thẳng đến cửa sắt dẫn lên tầng ba, tên mập mấy lần muốn hỏi Giang Thành vài vấn đề, nhưng đều không kịp mở miệng.

Giang Thành vươn tay, cửa sắt vậy mà lại mở ra.

Không phải là do Giang Thành đẩy cửa, mà là bên trong có một bàn tay vặn khóa cửa, sau đó mở cửa ra.

“Là cô!”

Khi cánh cửa mở ra, tên mập kinh ngạc kêu lên.

Trần Hiểu Manh xuất hiện sau cánh cửa vẫn là bộ dạng vô hại đó, cô ta mở cửa ra, Giang Thành bước vào trước, tên mập do dự một lúc rồi cũng đi theo vào.

Giống như chị Noãn đã nói, tầng ba quả thực là một căn phòng tối om không có cửa sổ, thiết bị thắp sáng duy nhất là hai ngọn nến trắng to bằng cánh tay em bé.

Nhưng dưới ánh nến yếu ớt, có thể nhìn ra căn phòng này rất lớn, còn lớn hơn cả phòng ngủ chính, cách xa mấy mét có một cánh cửa sắt đen tuyền khảm sâu vào tường.

Chỉ khi nhìn thấy cánh cửa sắt, tên mập mới hoàn toàn thả lỏng cơ thể.

Cửa sắt màu đen mang đến cho anh ta một cảm giác kỳ lạ khó tả, mà cảm giác này là không thể giả tạo được.

“Tôi rất tò mò làm thế nào mà anh phát hiện ra đó là một cạm bẫy?” Trần Hiểu Manh ngồi trên ghế, một tay chống cằm, một tay chỉ về hướng phía sau biệt thự.

Trông cô ta không chút lo lắng, thậm chí trong mắt còn mang theo một chút phấn khích.

Đương nhiên không phải là tên mập, mà là Giang Thành.

Giang Thành ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhìn cô ta nói: “Mặc dù cô sắp xếp rất chân thực, để lại dây thừng trên cầu thang, cắt dây gai trong kho rồi giấu chúng sau đống củi, ngụy tạo ra hiện tượng giả rằng hai người đã rời khỏi bằng cửa sau của nhà kho.”

“Nhưng tôi thắc mắc là nếu hai người đã rời đi rồi, vậy tại sao con quỷ cải trang thành chị Noãn vẫn xuất hiện trong phòng ngủ của hai người, điểm này không hợp lý.”

“Hơn nữa, phòng ngủ chính nơi hai người ngủ đã được dọn dẹp một cách tỉ mỉ, tôi không thể nghĩ ra lý do tại sao quỷ cần phải làm chuyện này.”

Trần Hiểu Manh cười cười: “Nhưng mà nói nhiều như vậy, anh vẫn bị chúng tôi lừa ra khỏi biệt thự, chỉ là đến phút cuối cùng không lên xe mà thôi.”

Giang Thành lắc đầu: “Cô nói không đúng.”

“Ồ?” Trần Hiểu Manh càng cười to hơn, đôi mắt híp lại thành hình lưỡi liềm: “Không đúng chỗ nào?”

Cô ta chỉ coi Giang Thành là một con vịt sắp chết còn cứng miệng, đã lâu không gặp người thú vị như vậy trong mộng giới rồi.

“Có ba điều không đúng. Thứ nhất, tôi không hề bị cô lừa ra khỏi biệt thự, là tôi tự nguyện.”

Giang Thành sau đó giải thích: “Phía sau biệt thự trên bùn đất có vết bánh xe, chỉ duy không có để lại dấu giày hai người đi qua, cho nên hai người chưa hề rời khỏi biệt thự, đây là một cú lừa.”

“Thứ hai, lừa gạt chúng tôi chỉ có cô, bởi vì chị Noãn đã chết rồi.”

Hắn vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một vật cỡ đồng xu, ném nó trước mặt Trần Hiểu Manh người đã gần như thu lại hết nụ cười.

Là một cái cúc áo.

Hình vuông, chất liệu đồi mồi, tương đối hiếm thấy.

“Tôi đã tìm thấy nó trong phòng ngủ chính, khi tôi tìm thấy nó, trên đó vẫn còn một sợi chỉ đứt.” Giang Thành nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là trên áo khoác của chị Noãn.”

“Tôi nghĩ khi tôi đến cửa phòng của hai người, con quỷ đó vừa mới giết chết chị Noãn, trong quá trình chị Noãn vật lộn chiếc cúc áo này đã bật ra, còn cô sau khi đợi con quỷ đó rời đi, đã dọn dẹp căn phòng, mục đích chính là ngăn không cho chúng tôi phát hiện ra chị Noãn đã bị quỷ giết chết, tạo ra hiện trường giả rằng hai người đã thoát khỏi nhiệm vụ.”

Sau khi nói xong những điều này, Giang Thành im bặt.

Nụ cười trên mặt Trần Hiểu Manh đã hoàn toàn biến mất, một lúc sau, cô ta trầm giọng hỏi: “Còn điểm thứ ba thì sao?”

“Điểm thứ ba cũng là điểm quan trọng nhất.” Giang Thành ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào Trần Hiểu Manh, thậm chí ngay cả tên mập đứng bên cạnh cũng bất giác có chút căng thẳng.

“Tôi muốn biết… ai đã cho cô một người phụ nữ ngu ngốc vẻ ngoài tầm thường tướng mạo ngũ đoản tự cho là đúng vừa đần lại ngực phẳng dũng khí tính kế tôi?” Hắn nhìn Trần Hiểu Manh sâu sắc nói.

Tên mập nhất thời đơ người, anh ta chỉ biết Giang Thành là một người ngả bài không theo lẽ thường, nhưng không nghĩ tới mồm miệng lại lanh lợi như vậy.

Thời gian như ngừng lại tại thời khắc này, Trần Hiểu Manh há to miệng, không thể thốt ra một chữ nào.

“Được rồi.” Giang Thành rụt cổ lại, thoải mái dựa vào lưng ghế, hếch cằm nói: “Bây giờ tôi hỏi, cô đáp.”

“Tôi đáp cái con khỉ!”

Trần Tiểu Manh chộp lấy bình sứ trong tay ném qua, nhưng Giang Thành tránh cổ sang một bên, cô ta đỏ bừng mặt, trông bộ dạng là muốn liều mạng với hắn.

Sau khi tránh được, Giang Thành điềm tĩnh nói: “Tôi khuyên cô hãy suy nghĩ cho kỹ, ở đây là một mật thất, hơn nữa chỉ có hai cô nam quả nữ chúng ta, nếu như cô không nghe theo lời của tôi, có thể sẽ xảy ra một số chuyện rất không tốt đấy.”

Trần Hiểu Manh cười lạnh một tiếng: “Anh uy hiếp tôi?”

Tên mập liếm môi cắt ngang: “Người anh em, ở đây không chỉ có mỗi anh là cô nam, còn tôi nữa.”

Giang Thành liếc tên mập một cái, tiếp tục nói với Trần Hiểu Manh: “Đúng vậy, ở đây còn có một tên mập, cô hãy suy nghĩ cho kỹ.”

Sắc mặt Trần Hiểu Manh từng chút tái nhợt, sau đó cô ta vội quay đầu nhìn về phía vị trí cánh cửa sắt, lúc này giọng nói của Giang Thành lại truyền đến: “Đừng cố chạy, cánh cửa đó cách cô 5 mét, tôi cách cô chỉ có 3 mét, tôi muốn bắt cô dễ như trở bàn tay.”

Trần Hiểu Manh giận quá cười lớn: “Còn chưa tới 10 phút nữa cửa sẽ mở ra, tôi không tin anh sẽ làm ra chuyện gì!”

Giang Thành xoa xoa cằm, dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra vẫn còn có 10 phút. ” Hắn đứng lên lộ ra nụ cười đầy ẩn ý nói: “Không cần phải lâu như vậy, 30 giây là đủ rồi.”

Tên mập đột nhiên trừng to mắt.

Trần Hiểu Manh nắm chặt hai tay, không biết là tức giận hay là sợ hãi, toàn thân run rẩy, một lúc sau mới nghiến răng nói: “Anh có gì thắc mắc, thì hỏi đi.”

Giang Thành bĩu mỗi một lần nữa ngồi xuống, trông biểu cảm còn có chút hối tiếc.

“Cánh cửa này làm sao mà cô mở được?”

Trần Hiểu Manh hậm hực trừng hắn một cái, tức giận đáp: “Đêm qua sau khi anh đi, con quỷ giết chị Noãn kia đã kéo xác chị Noãn đến đây, tôi đi theo nó vào trong.”

Chương 17: Đường về nhà.

“Cũng có nghĩa là, đêm qua khi tôi đến, thi thể của chị Noãn vẫn còn ở trong phòng ngủ.”

“Đúng vậy, ở ngay sau cửa. ” Nói đến đây, Trần Hiểu Manh dừng lại, nhìn Giang Thành cười.

Giang Thành không để ý đến cô ta, tiếp tục hỏi: “Thi thể của chị Noãn bây giờ ở đâu?”

Trần Hiểu Manh đứng dậy đi về phía cửa, Giang Thành lập tức theo sau, giữ khoảng cách chưa đến một mét.

“Cửa còn chưa mở, tôi không chạy được đâu. ” Trần Hiểu Manh cười lạnh nói.

Giang Thành vừa theo sát cô ta, vừa lắc đầu nói: “Đừng hiểu nhầm, chỉ là ở gần cô hơn một chút tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn.”

Trần Hiểu Manh bị nghẹn họng, đành mặc kệ hắn. Sau khi đi đến bức tường, cô ta sờ soạng ấn một cái nút, cảnh tượng trong phòng đột nhiên hiện ra rõ ràng hơn.

Đèn trên đỉnh đầu, sáng lên.

Gần như cùng lúc, đôi mắt của tên mập gần như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, anh ta thấy căn phòng được trang trí như một nhà thờ.

Trên tường treo một cây thánh giá rất lớn, chị Noãn bị trói ngược lên cây thánh giá, khuôn mặt méo mó, rõ ràng là đã chết hẳn.

Nếu nhìn kỹ hơn, toàn bộ cây thánh giá cũng bị lộn ngược, giống như Chị Noãn vậy.

Xung quanh có đủ loại dụng cụ tra tấn, hình dáng cổ kính đẫm máu, khá giống thời trung cổ, hơn nữa phần lớn đều dính đầy vết máu gớm ghiếc.

Đây là một phòng tra tấn.

“Thánh giá tượng trưng cho Chúa, cây thánh giá lộn ngược là biểu tượng của ma quỷ.” Giang Thành nhìn chằm chằm vào từng bộ phận của dụng cụ tra tấn: “Xem ra gia đình này là tín đồ của ma quỷ.”

Tên mập bị cảnh tượng này làm cho giật mình, Trần Hiểu Manh lại rất có hứng thú nhìn Giang Thành: “Anh hình như đã sớm đoán được rồi?”

Việc bố trí ở đây không thể trong thời gian ngắn hoàn thành được, vì vậy chủ nhân của những dụng cụ tra tấn này sẽ có thể là chủ nhân của biệt thự, chứ không phải hai kẻ đến từ bên ngoài đáng thương kia.

Tên mập lập tức tỉnh táo lại nhìn Giang Thành: “Cho nên… hung thủ chân chính là cả gia đình trong biệt thự, mà hai người đàn ông kia…”

Giang Thành gật gật đầu: “Vừa rồi không phải anh đã thấy rồi sao?”

Trong đầu như có một tia chớp xẹt qua, tên mập đột nhiên ý thức được điều gì đó, giọng run rẩy nói: “Là chiếc xe khách tới đón chúng ta! Nam tài xế lái xe, người mẹ dẫn theo đứa con, nữ phụ xe ăn mặc như đàn ông, và cô gái trong cặp tình nhân kia… bọn họ mới là một gia đình! Là chủ nhân của ngôi biệt thự này!”

“Đúng vậy.” Trần Hiểu Manh nhún vai: “Hơn nữa người nam trong cặp tình nhân, cậu con trai lớn trong hai mẹ con, chính là những nạn nhân bị gia đình này giam cầm và ngược đãi.”

Tên mập nhớ lại tất cả những hiện tượng bất thường xảy ra với hai mẹ con và cặp tình nhân trên đường đến đây, chẳng hạn như người nam trong cặp tình nhân luôn đeo bịt mắt và bất động, còn cậu bé lớn được mẹ dắt ra ngoài chơi thì lại có ánh mắt sợ hãi, cả hành trình không nói lời nào… hóa ra là như thế.

Địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở nhân gian.

Nữ quỷ giết người căn bản không phải là để trả thù, cô ta chỉ đang tiếp tục việc ác mà mình đã làm khi còn sống, những thứ đã khắc sâu trong xương cốt thì dù bất luận thế nào cũng không thể thay đổi được.

“Cô biết được chân tướng từ khi nào?” Giang Thành nhìn Trần Hiểu Manh nói.

“Sau khi con quỷ đó giết chị Noãn, bức ảnh mà chúng ta tìm thấy trên tường trước đó đột nhiên rõ hẳn. ” Cô vừa nói vừa lấy ra một bức ảnh, khung gỗ đã biến mất, chắc hẳn là phải vất vả lắm mới gỡ được ra.

Giang Thành nhận lấy bức ảnh, bên trên là ảnh chụp chung của một gia đình bốn người trong biệt thự, mỗi khuôn mặt đều trùng khớp với những khuôn mặt trong đầu Giang Thành, bối cảnh chính là phòng tra tấn.

Ở phía xa của bức ảnh có hai người đàn ông, một người nằm thẳng một người nằm nghiêng, đều bị dùng xiềng xích khóa lại, vì cúi đầu nên không thể nhìn rõ mặt, nhưng quần áo họ đang mặc thì giống y như hai người nam trên xe khách.

Vị trí cửa bắt đầu phát ra ánh sáng yếu ớt, cả không gian bắt đầu run rẩy.

Nhiệm vụ kết thúc.

Cửa, sắp mở rồi.

“Tại sao lại lừa gạt chúng tôi, chuyện này có lợi gì với cô?” Giang Thành cố đứng vững, tranh thủ thời gian hỏi câu cuối cùng.

Trần Hiểu Manh rõ ràng đã quen với sự rung chuyển sau khi cánh cửa mở ra, trong khi tên mập vẫn đang chống đỡ vào bức tường để ngăn không để mình ngã xuống, cô ta đã đi đến trước cửa sắt.

Cửa sắt được mở hoàn toàn, sau cánh cửa là một màn sương xám.

Trần Hiểu Manh quay đầu, lẳng lặng nhìn Giang Thành hai giây, sau đó nói: “Không có lợi gì, tôi thích.”

Nói xong, cô ta biến mất trong màn sương sau cánh cửa.

Giang Thành quay đầu liếc nhìn tên mập một cái, cũng đi vào trong sương mù.

Sau một trận cảm giác choáng váng quỷ dị, thân thể Giang Thành khựng lại, giống như giẫm phải một mặt đất bằng phẳng cứng rắn.

Hắn cúi đầu xuống, nhờ ánh sáng yếu ớt, có thể nhìn rõ sàn gỗ dưới chân.

Mọi thứ xung quanh đều trở nên quen thuộc.

Hắn hít một hơi thật sâu, vậy mà đã thực sự quay trở lại phòng làm việc tâm lý của mình.

Ngoài cửa sổ vẫn là màn đêm, chỉ có một chút ánh trăng lọt vào, mọi thứ vẫn y nguyên như lúc hắn rời đi.

Hắn thò tay vào túi quần lấy ra một thứ gì đó, đường nét hơi thô, dưới ánh trăng mỏng manh có thể nhận ra đó là một tờ giấy được gấp làm đôi nhiều lần.

Hắn đang chậm rãi mở tờ giấy ra, thì đột nhiên cơ thể khựng lại, một bàn tay lặng lẽ đặt lên vai phải của hắn.

Người này mai phục phía sau hắn, như thế sớm biết rằng hắn sẽ quay lại ở chỗ này.

Giang Thành chậm rãi giơ hai tay lên: “Ngăn ẩn trong ngăn kéo thứ ba bên trái bàn làm việc có 20. 000 tệ, ngăn kéo có khóa, chìa khóa nằm trong chiếc cốc cà phê thứ hai trong phòng bếp.”

Phía sau lưng không có bất kì âm thanh nào, hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Tiền chỉ có từng đấy thôi, nếu như muốn cướp những thứ khác, tôi đề nghị lên trên tầng, nhưng không có giường, chỉ có đệm, anh lấy tạm đi.”

Một lúc lâu sau, hai tay đặt trên vai của hắn run rẩy, một giọng nói vừa nghe là đã biết tràn đầy năng lượng vang lên: “Người anh em, nơi anh ở tốt thật đấy!”

Khi nghe thấy giọng nói, Giang Thành dùng tay trái chộp lấy bàn tay đang đặt trên vai hắn, thuận thế xoay người một cái, ấn cơ thể tên mập vào tường.

“Người anh em! Người anh em!”

Tên mập bị đập vào tường đau đến nhe răng.

Giang Thành nhận ra tên mập ngắc ngoải trong mộng giới này, lạnh giọng nói: “Sao anh lại ở đây?”

Hắn nhanh chóng liếc nhìn về phía sau, nơi lẽ ra phải là cánh cửa, nhưng giờ chỉ còn lại một bức tường bình thường.

Theo như Phàn Lực nói, nếu như có thể sống sót kết thúc nhiệm vụ, vậy thì người sống sót sẽ quay trở lại điểm xuất phát của thế giới hiện thực, đơn giản mà nói chính là ai về nhà nấy.

Nhưng… nơi này rõ ràng không phải là nhà của tên mập.

Cánh tay phải của mập mạp phát ra tiếng kêu răng rắc như sắp bị vặn đứt, anh ta vội vàng giải thích: “Trước khi bước vào cánh cửa kia, tôi chỉ nghĩ rằng nếu như có thể chia sẻ với anh thì tốt biết bao, kết quả tôi vừa bước ra đã nhìn thấy bóng lưng của anh đứng ở trước mặt tôi, có lẽ là hai chúng có duyên…”

Nhưng tên mập còn chưa nói xong đã bị Giang Thành cắt ngang, hắn nói: “Thôi đi đừng xạo, anh chỉ muốn tôi dẫn anh vượt qua ác mộng kết giới.”

Chương 18: Tờ báo.

Ác mộng chỉ phân lần đầu tiên và vô số lần, ắt nghĩ trong lòng tên mập cũng hiểu rõ, lần này do gặp được Giang Thành dẫn, nên anh ta mới có thể sống sót qua nhiệm vụ, mà lần sau thì sợ rằng sẽ không gặp may mắn như vậy nữa.

Tên mập bị vạch trần trông có vẻ xấu hổ, Giang Thành vội vàng lục soát một lượt người anh ta, nhưng không phát hiện ra thứ gì đặc biệt, nên bèn buông anh ta, đồng thời bật đèn trên đầu lên.

Tên mập dựa vào tường, vừa xoa xoa cánh tay vừa nhìn phòng làm việc của Giang Thành.

“Người anh em.” Tên mập vươn cổ nhìn thấy mấy quyển bệnh án đặt trên bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn Giang Thành, hỏi: “Anh… là bác sĩ?”

“Ừm.”

“Chủ yếu điều trị gì?”

Giang Thành đi tới trước bàn làm việc, ngồi xuống, ngẩng đầu nói: “Chủ yếu điều trị các loại không phục.”

Tên mập nuốt nước bọt, giống như là còn muốn nói gì nữa, nhưng lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại, làm theo yêu cầu của Giang Thành, ngồi xuống ghế sô pha đối diện hắn.

Ghế sô pha trông có vẻ cũ kỹ, tay vịn nứt nẻ bong tróc, mặt còn lại hình như có thể gập xuống, như vậy có thể biến thành giường ngủ.

Đôi khi Giang Thành sẽ ra hiệu cho những bệnh nhân đến khám bệnh nằm xuống đây, hướng dẫn bọn họ thư giãn.

Sau khi hỏi được biết, tên mập tên là Vương Phú Quý, mấy năm nay làm đủ thứ nghề, công việc gần đây nhất là lái xe tải đường dài.

Nhưng vì một số lý do nên đã từ chức nghỉ việc, nhà ở Nga Thành cách xa Dong Thành.

Tên mập nói anh ta cũng là lần đầu tiên bước vào thế giới ác mộng.

Giang Thành vặn hỏi vậy tại sao anh ta lại ăn mặc chỉnh tề như vậy, còn biết mang theo ô bên người, đây đâu phải là trang phục của một người bình thường khi đi ngủ.

Tên mập gãi gãi đầu, có chút xấu hổ giải thích nói anh ta đã cãi nhau to với ông chủ vì bị trừ lương, sau đó bị đuổi khỏi ký túc xá nhân viên, không có tiền ở khách sạn nên phải tìm một công viên nhỏ để ở đến khi trời sáng, nhưng không ngờ…

Giang Thành biết rõ anh ta muốn nói là không ngờ vừa ngủ say liền đi tới cái nơi quỷ kia.

“Cũng là thông qua một cánh cửa?”

“Đúng vậy.” Tên mập gật gật đầu, sắc mặt dần dần trở nên khó coi: “Cánh cửa kia ở ngay trên một bức tường trong công viên, nhưng tôi nhớ là ở chỗ đó vốn dĩ không có cửa.”

Tương tự như trải nghiệm của Giang Thành, dường như tất cả những người đến với mộng giới đều đi qua một cánh cửa vốn không tồn tại, điểm khác biệt chỉ là vị trí của cánh cửa khác nhau.

Giang Thành nghiêng đầu nhìn thời gian, bây giờ là rạng sáng.

Hắn quay đầu lại rất trịnh trọng nói với tên mập: “Anh có thể ở đến khi trời sáng, nhưng sau khi trời sáng anh buộc phải rời đi.”

Tên mập tha thiết mong chờ Giang Thành.

Nhưng Giang Thành lại không hề có ý định thay đổi chủ ý, sau khi hắn nói xong thì không để ý đến tên mập nữa, ngồi ở trên ghế, từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy được gập lại nhiều lần.

Trải ra, đặt phẳng trên bàn.

Tên mập bắt đầu rướn cổ lên nhìn, sau đó không nhịn được lẻn đến xem.

Đó là một tờ báo, mặt giấy đã hơi ố vàng, phần lớn các chỗ đã nhòe đi không rõ, Giang Thành lật qua một mặt, ở một nơi ở mặt sau có in rõ ràng một hàng chữ to ở chỗ dễ thấy: Vụ án giết người trong biệt thự đã được phá, gia đình sát nhân rơi xuống sông chết.

Phía sau tiết lộ thông tin chi tiết của vụ án.

Ông bà chủ và hai cô con gái của biệt thự này đều là tín đồ dị đoan, ông chủ lái một chiếc xe khách cải trang thành xe du lịch để lừa những nạn nhân nhẹ dạ cả tin đến biệt thự trong rừng của bọn họ, một cô con gái giả làm hướng dẫn viên du lịch, cô con gái còn lại phụ trách đăng bài lừa đảo trên mạng, bà chủ điều phối đại cục.

Bọn họ giam những nạn nhân dụ được vào biệt thự rồi dùng cực hình tra tấn, chỉ trong vòng một tháng, cảnh sát địa phương đã nhận được nhiều tin báo mất tích.

Trong đó còn có một cặp hai anh em sinh đôi.

Cuối cùng cảnh sát thông qua việc tổng kết quỹ đạo di chuyển của những người mất tích, lần theo manh mối, tìm được ngôi biệt thự ẩn mình trong khu rừng rậm này, nhưng gia đình tội phạm với khứu giác nhạy bén này đã trốn thoát được trước, còn mang theo ba nạn nhân.

Nửa đêm bọn họ lái chiếc xe khách đi trên một con đường hẻo lánh nhanh chóng bỏ chạy, tuy nhiên do trận mưa lớn cả đêm nên một đoạn đường bị cuốn trôi, chiếc xe khách phóng nhanh không kịp né tránh đã rơi xuống sông gần đó.

Khi được tìm thấy, gia đình tội phạm 4 người và 3 nạn nhân đều đã chết đuối.

Xem ra đây chính là thông tin bối cảnh của nhiệm vụ trước, cũng có thể nói là chân tướng.

Nhưng thực sự thu hút Giang Thành không chỉ có những điều này, mà là mấy bức ảnh bên dưới, trong ảnh là một thi thể của một người chết đuối, hẳn là được công bố theo yêu cầu của cảnh sát.

Ý đại khái của dòng chữ kèm theo bên dưới là thi thể này tạm thời chưa thể xác định được danh tính, hy vọng có người biết hoàn cảnh liên quan của người chết có thể liên hệ với cảnh sát.

Từ ảnh chụp, người chết có dáng người cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt bị làm mờ, có vẻ như đã qua xử lý nhất định nào đó, trên người mặc một chiếc áo khoác da cổ bẻ màu đen vô cùng bắt mắt, bên cạnh còn có một số bức ảnh chụp đồ đạc của người chết.

Ánh mắt của tên mập từ từ nhìn xuống dưới, cho đến khi nhìn thấy một chiếc đồng hồ bỏ túi, anh ta đầu tiên ngây ra, sau đó đột nhiên phấn khích nói: “Bác sĩ, đây là…”

Giang Thành không cho anh ta cơ hội nói tiếp, cắt ngang nói: “Trông dáng vẻ hình như là Phàn Lực.”

Thời gian trên báo là ngày 1 tháng 6 năm 2006. cũng có nghĩa là vụ án này đã xảy ra 14 năm trước, và Phàn Lực… đã chết trong thời gian và không gian thuộc về quá khứ.

Cũng chả trách mà cảnh sát khi đó không thể tìm thấy bất kỳ thông tin liên quan nào về anh ta.

“Cho nên… mỗi một mộng giới đều từng là tồn tại chân thực, mà cánh cửa kia chính là đưa chúng ta trở về quá khứ, trải nghiệm lại một lần nữa chuyện mà những người đó đã từng trải qua?” Tên mập kinh ngạc nói.

Giang Thành suy nghĩ một chút, đáp lại: “Có thể, nhưng chưa được kiểm chứng, cho tới nay chúng ta mới trải qua ác mộng một lần, vì vậy hiện tại đưa ra kết luận không khỏi hơi vội vàng.”

“Hơn nữa, có một điểm anh nói không chính xác.” Giang Thành thu tờ báo gấp lại, nhìn tên mập nói: “Cho dù cánh cửa kia là thật sự đưa chúng ta trở về quá khứ, vậy những cái chúng ta tái trải qua cũng chỉ là thảm án mà những nạn nhân trước đây đã trải qua, nói cách khác là một cơn ác mộng khác.”

Tên mập suy nghĩ một chút, phát hiện Giang Thành nói không sai, bởi vì người trong nhiệm vụ lần trước gọi nó là ác mộng kết giới, vậy từ đó có thể thấy được sự khủng khiếp của thế giới kia, ắt hẳn mỗi lần đều đối mặt nguy cơ sinh tử.

Chị Noãn và Phàn Lực rõ ràng đã thông qua vài lần nhiệm vụ, nhưng vẫn chết thảm trong tay lệ quỷ.

“Bác sĩ!” Tên mập môi run run nói: “Anh còn nhớ trong biệt thự nơi quỷ xuất hiện đều có vệt nước không?”

Giang Thành gật đầu: “Bởi vì gia đình làm chuyện ác đó đều là bị chết đuối, cho nên bọn họ cho dù có thành quỷ, cũng sẽ lưu lại đặc điểm này.”

Tên mập sắc mặt nhợt nhạt gật đầu, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, hai con mắt tròn xoe nhìn chằm chằm tờ báo trong tay Giang Thành.

Phát hiện vẻ mặt cảnh giác của Giang Thành, tên mập vội vàng giải thích: “Bác sĩ anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn biết tờ báo này anh từ đâu mà có thôi.”

Con ngươi Giang Thành xoay tròn, mở miệng nói: “Trần Hiểu Manh tặng tôi.”

“Cô ta?” Tên mập lộ vẻ nghi hoặc, tiếp tục nói: “Bác sĩ, mặc dù tôi không thông minh như anh, nhưng tôi cũng không ngốc, nếu cô ta thật sự có thứ này thì cô ta có đốt bỏ cũng sẽ không thể đưa cho anh.”

Chương 19: Cảm xúc con tin.

Giang Thành giả vờ thở dài: “Lúc đầu tôi cũng không hiểu, nhưng bây giờ nghĩ lại, có thể cô ta mắc hội chứng Stockholm nhẹ, cũng chính là cảm xúc con tin thường gọi, cho nên tôi nghĩ…”

Tên mập tim đập thình thịch: “Anh nghĩ gì?”

“Tôi nghĩ có thể cô ta đã yêu tôi.” Giang Thành có chút bất lực nói.

Tên mập: “…”

Giang Thành đợi một lúc, phát hiện tên mập không nói gì, liền quay đầu nhìn anh ta hỏi: “Sao anh không nói gì?”

Tên mập hít sâu một hơi: “Anh chờ tôi hút điếu thuốc, bình tĩnh lại đã.”

Ngay khi Giang Thành đang nóng lòng muốn phân tích với tên mập rằng tình cảm của Trần Hiểu Manh đối với mình không đơn giản chỉ vì vẻ ngoài đẹp trai, thì chiếc bụng lại vô tình kêu lên một tiếng “òng ọc”.

Tên mập ngay lập tức lấy lại tinh thần, hỏi Giang Thành có phải đói rồi không, anh ta có thể đi làm một ít đồ ăn.

Giang Thành nhớ tới tài nghệ nấu nướng của tên mập trong lúc làm nhiệm vụ, gật gật đầu, chỉ hướng phòng bếp, tên mập mạp chạy như bay đi.

Để lại một mình Giang Thành có chút vẫn chưa đủ đã bẹp chẹp miệng.

Giang Thành rất ít khi nấu ăn, trong tủ lạnh chủ yếu chất đầy đồ đông lạnh, trong góc còn có một thùng mì ăn liền Khang Soái Phụ, lúc hạ giá đã mua tích trữ.

Tên mập vất vả nửa tiếng đồng hồ, miễn cưỡng cũng làm được hai món ăn.

Không có cơm, nên anh ta lại lấy thêm mấy bịch mì ăn liền ra xào lên, sau khi dọn ra xong một mình Giang Thành hồng hộc ăn hết hơn phân nửa.

“Bác sĩ.” Tên mập xì xụp húp một miếng mì rồi đặt bát xuống: “Ở đây bình thường chỉ có một mình anh ở sao?”

Giang Thành bưng đĩa lên, đem đồ ăn còn lại cho hết vào bát của mình, tiếp theo một hơi ăn hết, sau đó lấy khăn giấy ra lau miệng, gật đầu nói: “Đa số là vậy, đồng thời cũng không có dự định tiếp nhận một người khác.”

Tên mập vẻ mặt chua xót nói: “Bác sĩ, anh đừng như vậy, mặc dù tôi không khôn ngoan nhanh nhẹn như anh, cũng không đẹp trai bằng anh, nhưng tôi đã từng làm rất nhiều việc, nhất định có thể giúp được anh.”

Giang Thành nhìn cái bát trống rỗng trên bàn, tựa hồ là đang thật sự suy nghĩ, không lập tức trả lời.

Tên mập cảm thấy có cửa, cả người đều phấn chấn, hưng phấn nói: “Bác sĩ, anh không cần lập tức quyết định, anh cứ suy nghĩ đi, tôi thật sự là rất có ích!”

“Chuyện này ngày mai rồi tính.” Giang Thành hoạt động một chút cái cổ hơi cứng ngắc: “Tôi mệt rồi, đi ngủ trước đi.”

Tên mập nhanh chóng thu dọn bát đĩa mang vào bếp, đồng thời tiếng nước rửa bát vang lên: “Bác sĩ, anh đi ngủ trước đi, tôi rửa bát rồi nằm trên sô pha là được.”

Đợi đến khi tên mập rửa bát xong, vừa vẩy nước trên tay vừa đi từ trong phòng bếp ra, liền nhìn thấy Giang Thành đang ngồi ở trên sô pha trước bàn, dường như không nhúc nhích.

“Bác sĩ.” Tên mập nghi ngờ hỏi: “Anh vẫn còn việc gì nữa à?”

Giang Thành nhìn tên mập từ trên xuống dưới, nhướng mày nói: “Anh cũng lên tầng ngủ đi, một mình tôi sợ tối.”

Tên mập ngây ra, sau đó như nghĩ tới cái gì chuyện xấu, đột nhiên che mông lại hoảng hốt nói: “Bác sĩ, tôi không phải người tùy tiện như anh nghĩ đâu!”

“Không phải?”

Tên mập suy nghĩ một chút, quả quyết nói: “Chết cũng không!”

“Vậy thì thôi.” Giang Thành tự nhiên đứng lên, hoàn toàn không làm khó cưỡng ép đối phương, đầu tiên là đi về phía cầu thang, sau đó men theo bậc thang lên trên, chờ khi bóng người sắp biến mất mới dừng lại, quay đầu nhìn về phía tên mập nói: “Ban đêm anh cẩn thận một chút. ” Nói rồi hắn chỉ vào bức tường đối diện: “Cánh cửa trong giấc mơ của tôi xuất hiện ở đó, còn có, tôi không giống anh, tôi không phải là tự mình bước vào cánh cửa đó, mà là bị một bàn tay quỷ khổng lồ vươn ra nắm lấy tóm vào trong.”

Nói xong, Giang Thành không quay đầu lại đi lên tầng.

Sau khi Giang Thành đi, tên mập ngồi một mình trên sô pha, nhìn chằm chằm vào bức tường đó, bồn chồn không yên.

Anh ta không thể phán đoán được Giang Thành nói có đúng hay không, đây là một người không thích ngả bài theo lẽ thường, nhưng ở một khía cạnh nào đó, hắn lại đáng tin cậy, ít nhất là đã đưa mình sống sót thoát khỏi ác mộng.

Tên mập chỉ cần vừa nhắm mắt lại, liền hoảng hốt cảm thấy cửa sắt mà Giang Thành nhắc tới lại xuất hiện, sau đó từ bên trong thò ra một bàn tay quỷ cực lớn nhe nanh múa vuốt.

Tên mập sắc mặt tái nhợt ở dưới tầng chưa đầy năm phút, đã lật đật chạy lên tầng, vừa lên tầng thì đụng phải Giang Thành đang dựa vào tay vịn cạnh cầu thang, trông bộ dạng thì là đang đợi anh ta.

Còn chưa kịp mở miệng, Giang Thành đã nói: “Anh ngủ phòng khách đi, tôi ngủ bên trong.”

Tên mập nhìn về hướng tầm mắt của Giang Thành, có một cánh cửa ngăn cách phòng khách diện tích không lớn này ra, chắc hẳn bên trong là phòng ngủ.

“Bác sĩ.” Tên mập lí do lí trấu nói: “Nếu như anh sợ tối, tôi có thể cân nhắc chen chúc với anh một chút.”

Giang Thành nằm trên đệm cũng không quá buồn ngủ, hắn khép hờ mắt, nhìn chằm chằm trần nhà trống rỗng, những cảnh tượng trong ác mộng không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu hắn.

Tên mập ở phòng khách bên ngoài cửa, anh ta từng đề nghị Giang Thành đừng khép cửa, như vậy mọi người có thể tiếp ứng cho nhau.

Nhưng Giang Thành cảm thấy bản thân không hề cần anh ta tiếp ứng, cho nên đã khéo léo từ chối, không những vẫn đóng cửa như thường ngày, mà còn khóa trái lại.

Kết hợp với những gì trải qua trước đó không lâu, Giang Thành tự nhiên nghĩ đến Hồ Yến mất tích, cũng như em gái của Hồ Yến đã mất tích trước Hồ Yến.

Sự mất tích của bọn họ e rằng cũng có liên quan đến cái gọi là ác mộng này.

Theo như Phàn Lực nói, biểu hiện của người chết trong ác mộng chính là mất tích trong hiện thực.

Không chút điềm báo nguyên do, mất tích một cách quỷ dị.

Ai cũng không tìm được ra manh mối.

Mà trên thông báo tìm người của Hồ Yến có viết rất rõ, Hồ Yến là mất tích vào đêm khuya, khi mất tích trên người vẫn mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng nhạt.

Người chồng nằm trên cùng một giường cũng không hề phát hiện ra.

Nam trung niên đã chết trong nhiệm vụ ác mộng đầu tiên từng hỏi rằng làm thế nào mới có thể thoát ly khỏi ác mộng hoàn toàn, đối với vấn đề này câu trả lời của Phàn Lực là bảo anh ta bớt hỏi loại câu hỏi ngu xuẩn như vậy đi.

Ác mộng chỉ phân 0 lần và vô số lần, chỉ cần cánh cửa sắt kia đã từng xuất hiện trong giấc mơ của bạn, thì gần như bạn không có khả năng thoát khỏi, cho đến khi bạn chết.

Cứ suy nghĩ suy nghĩ, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, Giang Thành cũng không cố ý kiềm chế điều này, nhắm mắt xuôi theo.

Thể lực tiêu hao trong ác mộng đều đã trở lại cỗ thân thể này khi ác mộng kết thúc, nhưng tinh lực tiêu hao lại không thể hồi phục, Giang Thành liền chìm vào giấc ngủ rất say.

Nửa mê nửa tỉnh, hắn nghe thấy âm thanh leng keng leng keng, giống như bên cạnh đang sửa nhà, hoặc gần đó chỗ nào đấy đang đóng đinh, sàn nhà cũng rung lên theo.

Hắn lật người một cái, cuộn tròn lại, trùm chăn lên đầu, lại ngủ thiếp đi.

Điều cuối cùng khiến hắn buộc phải mở mắt ra đó là một tràng tiếng gõ cửa.

“Bác sĩ.” Giọng nói sang sảng của tên mập từ ngoài cửa phòng truyền đến: “Anh dậy chưa?”

Giang Thành sau khi đứng dậy đơn giản thu dọn một chút, mở cửa đi ra ngoài.

Phòng khách bên ngoài phòng ngủ trống không, không có bóng dáng tên mập, hắn men theo cầu thang đi xuống tầng.

Điện thoại hiển thị đã 11 giờ trưa, Giang Thành không ngờ mình đã ngủ đến trưa, mà giờ phút này đầu hắn vẫn còn mê man.

Chương 20: Bác sĩ Giang.

Nghe thấy tiếng đi xuống tầng, tên mập từ trong phòng bếp thò đầu ra: “Bác sĩ, anh chịu khó ngồi đợi một chút, cơm sắp xong rồi.”

Giang Thành hàm hồ “ừm” một tiếng, hắn đi tới sô pha ngồi xuống, chuyện tối hôm qua trong đầu lúc thì rõ ràng, lúc lại vỡ vụn, khiến hắn hơi đau đầu.

Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện văn phòng dường như đã bị người ta sửa chữa lại.

Giá đựng hồ sơ của bệnh nhân vốn dĩ đã có dấu hiệu sắp sập một bên, Giang Thành vì để bớt phiền phức nên chỉ dùng băng keo bản rộng quấn lại.

Mà bây giờ băng keo đã được làm sạch, hai chiếc đinh dài được đóng vào vị trí bị hỏng để cố định, vết rỉ sét trên thanh nẹp kim loại của kệ cũng đã được loại bỏ.

Những sợi dây nhợ lằng nhằng bên tường và trên đầu cũng được tách ra cẩn thận và cố định rõ ràng về nơi nên thuộc về chúng.

Một chiếc thang gấp được cất đi dựa vào tường, chắc sợ làm bẩn tường nên nhét một tờ giấy vào giữa làm đệm.

Một tờ báo cũ vứt trên mặt bàn, trên tờ báo là một cái búa, một cái kéo cùn, một cuộn băng dính cách điện màu đen và những chiếc đinh kim loại lớn nhỏ khác nhau.

Xem ra đây chính là nguồn gốc của âm thanh vào buổi sáng sớm.

“Bác sĩ.” Giọng nói của tên mập trong phòng bếp còn kèm theo tiếng nước chảy rào rào, hiện ra vô cùng náo nhiệt vui vẻ: “Anh ăn cay được không? Tôi làm sườn kho tàu.”

“Được.” Giang Thành kéo giọng ra đáp: “Nhưng anh phải chú ý cho ít một chút, gần đây tôi đang tuổi dậy thì, dễ nổi mụn.”

Tên mập động tác rõ ràng có chút khựng lại một cái, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.

Giang Thành dựa vào trên sô pha, điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên, hắn lấy ra nhìn lướt qua, sau đó vuốt ngón tay sang phải để trả lời cuộc gọi.

“Bác sĩ Giang. ” Đầu bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông, nghe có vẻ rất trẻ: “Bây giờ anh có ở phòng làm việc không?”

“Có.”

“Vậy bây giờ tôi sẽ đến đó ngay. ” Người đàn ông vui vẻ nói: “Tôi ở gần đó, mất khoảng nửa tiếng.”

“Được.” Giang Thành gật đầu, sau đó cúp điện thoại.

Tên mập vừa hay bưng nồi đi ra, quai nồi rất nóng, anh ta rút mấy tờ khăn giấy bọc lấy quai nồi.

Cho dù là như vậy anh ta cũng đi thật nhanh đến, sau khi đặt nồi xuống không khỏi lập tức thu tay lại, mấy ngón tay thô to có chút ửng đỏ.

Nhận ra Giang Thành đang nhìn mình, tên mập xấu hổ cười “hi hi” vài tiếng, nói không tìm được cái giống cái chậu, nên đành phải dùng tạm.

“Trong bếp có giẻ lau.” Giang Thành đột nhiên nói.

Tên mập ngây ra một chút, mấy giây sau mới ý thức được ngón tay của mình đã bị bỏng, trong lòng lúc đó không khỏi có chút cảm động, nước mắt lưng tròng nói: “Bác sĩ, cám…”

Nhưng không ngờ…

Giang Thành nhìn chằm chằm khăn giấy mà anh ta đã dùng, bĩu môi nói: “Giấy lau tay không cần tiền sao, một lần còn dùng nhiều như vậy.”

“…”

Mặc dù nói như vậy, nhưng tay nghề của tên mập quả nhiên không chê vào đâu được, Giang Thành một mình ăn gần hết nồi sườn, còn chén hết hai bát cơm lớn.

Nếu như không phải là tên mập nhanh tay nhanh chân chộp lấy miếng sườn cuối cùng, có lẽ anh ta còn không biết mùi vị của những món ăn mình nấu là gì.

“Thế nào?” Tên mập tràn đầy chờ mong nhìn Giang Thành: “Bác sĩ, tay nghề của tôi cũng được đấy chứ, đây là năm đó tôi đã học được đầu bếp của Túy Tiên Lâu đấy, tôi từng làm đồ đệ cho anh ta.”

Giang Thành đặt bát xuống, tút khăn giấy ra lau vết dầu từ món sườn kho tàu nơi khóe miệng: “Bình thường. ” Hắn đột nhiên ợ một cái, sau khi bình tĩnh lại mới nói tiếp: “Nhưng tôi cảm thấy dù sao thì anh cũng đã bận rộn lâu như vậy, nếu tôi không ăn nhiều một chút sợ anh lại không vui.”

Ánh sáng trong mắt tên mập từng chút một tiêu tán, giống như một đứa trẻ không được người lớn khen ngợi.

Anh ta lặng lẽ thu dọn nồi niêu, bát đũa, quay vào bếp.

Tiếng nước chảy không còn tươi vui như lúc đầu, kéo theo một âm điệu dài phức tạp.

Giang Thành nhìn màn hình bị lau đến mức cơ hồ có thể phản chiếu bóng người, đột nhiên nói: “Này mập?”

Âm thanh trong bếp im bặt, một lúc lâu sau, giọng nói của tên mập truyền ra: “Bác sĩ, anh gọi tôi?”

“Lát nữa tôi có một khách hàng tới. ” Giọng nói của Giang Thành cực kỳ bình tĩnh, mang theo một mùi vị không thể nghi ngờ: “Cho nên tôi cần anh…”

Tên mập thở ra một hơi, 10 giây sau mới trả lời: “Tôi hiểu rồi, chờ dọn dẹp xong tôi sẽ đi. ” Anh ta dừng lại một chút: “Dù sao cũng cảm ơn bác sĩ, anh đã giúp đỡ tôi trong ác mộng.”

Không lâu sau, tên mập lau khô tay đi ra, Giang Thành dựa vào trên sô pha, nhìn thấy tên mập đi tới mở mắt ra.

Tên mập cầm lấy chiếc áo khoác lao động trên giá treo, mặc lại vào, đang định mở miệng nói thêm gì đó, đột nhiên bị Giang Thành cắt ngang, chậm rãi nói: “Gần đây có một siêu thị lớn, trong đó có đầy đủ các nguyên liệu nấu ăn, chủ yếu là còn rẻ.”

Tên mập cau mày khó hiểu, như thế anh ta không bao giờ hiểu được người đàn ông trước mặt này.

“Tối nay tôi muốn ăn một bữa sườn hầm.” Giang Thành trơ trẽn nói: “Bởi vì hầm mất khá nhiều thời gian, cho nên tôi muốn anh đi nhanh về nhanh.”

Vẻ khó hiểu trên mặt tên mập dần dần được thay thế bằng sự kích động, anh ta đồng ý lia lịa: “Yên tâm đi bác sĩ.”

Một lúc sau, tên mập như một cơn gió biến mất trước mặt Giang Thành, Giang Thành đứng dậy, đi tới giá đựng hồ sơ, lướt ngón tay qua đống hồ sơ bên trên, nhanh chóng lấy ra một bản.

Trên bìa bệnh án có viết hai chữ Hồ Yến.

Lật xem hồ sơ bệnh án, bên trên có ghi chép lại biểu hiện của Hồ Yến trước đây, tương đối chi tiết, thậm chí còn ghi lại động tác run chân của Hồ Yến, và đôi mắt luôn nhìn về một hướng nhất định trong quá trình giao tiếp, hiện ra là cực kỳ cảnh giác.

Hướng mà chị ta nhìn là vị trí của cánh cửa.

Sau khi mơ thấy một cánh cửa rồi Hồ Yến mất tích, theo như lời chị ta nói, em gái của chị ta cũng vậy, điểm này giống như những gì Giang Thành đã trải qua, nhưng cũng có điểm không giống.

Ít nhất Hồ Yến và em gái của mình có thể truyền tin tức rằng họ mơ thấy một cánh cửa ra ngoài. Em gái đã nói với Hồ Yến qua điện thoại, mà chị ta thậm chí còn gặp mặt nói chuyện trực tiếp với Giang Thành, cũng chứng tỏ sau khi bọn họ mơ thấy cánh cửa đó không hề ngay lập tức đi vào.

Nhưng Giang Thành thì khác, tên mập cũng vậy, một giây ngay sau khi vừa mơ thấy cánh cửa, bọn họ đã tiến vào thế giới ác mộng.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, Giang Thành đang ngồi ở bàn làm việc, trong tay lật xem một bản hồ sơ khác, không ngẩng đầu nói: “Mời vào.”

Cánh cửa bị đẩy ra, một thanh niên rất trẻ bước vào.

Toàn thân mặc một bộ com-lê hiệu Armani, cặp kính đồi mồi, áo sơ mi có cổ màu đồng, cà vạt sọc trắng xanh, một đôi giày da nâu vừa chạm sàn nhà đã phát ra tiếng kêu “cộp cộp”.

Mang đậm phong cách Florentine đi kèm với những đôi giày da thủ công của Ý.

“Bác sĩ Giang. ” Nam thanh niên với khí chất vốn có đã phá hỏng mọi thứ chỉ bằng một nụ cười, không biết là cố ý hay vô tình, tóc rẽ ngôi giữa giống như vai chính trong phim kháng chiến chống Nhật.

Cậu ta hơi khom người, vẻ mặt tràn đầy nịnh nọt.

Giang Thành chậm rãi đặt bệnh án trong tay xuống, sau đó mới ngẩng đầu liếc cậu ta một cái: “Bì Nguyễn, vẫn là chuyện bạn gái cậu à?”

“Đúng.” Nam thanh niên cười với hắn: “Em vì chuyện này mà đang sầu chết đây, nên mới lại đến tìm bác sĩ Giang này?”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đầu tiên cảm ơn các bạn đã góp ý, mình đã check nhưng audio khá dài nên chính xác mình cũng không biết cụ thể loạn chương ở đoạn nào :(.Hiện tại mình chỉ thấy tập 22 >23 ở gần cuối nhầm chút mà thôi ^^!Rất mong các bạn báo lỗi chi tiết để mình fix chính xác hơn nhé :)Thân ái
https://audiosite.net
Tập 101 nhé bạn ..^^! ( 101 từ chương c2290 - Chương 2296 )
https://audiosite.net
Benxt 3 ngày trước
Cho tôi hỏi chương 2296 là tập bao nhiêu vậy
https://audiosite.net
Xuân Phong 6 ngày trước
Hèm cứ theo như bộ truyện này người phàm như chúng ta ai ai cũng thành thần mất rồi .Thật sự là quá đáng sợ. ..kakaka không biết tác giả này nghĩ thế nào nữa bộ truyện độc lạ như vậy cũng có nghĩ ra được., Giải trí thì tuyệt cú mèo.Châm 10/10 :V:V
https://audiosite.net
Đã Fix lại audio theo yêu cầu ^.^!
https://audiosite.net
Hiện tại chương mới nhất bản chuẩn đó bạn :)Còn 3 canh 1 canh đang biên soạn ( nhưng nghe nói tác giả chưa hài lòng lém khả năng sửa lại nên chưa làm audio đó bạn )
https://audiosite.net
Hữu ngọc 1 tuần trước
Ra tiếp đi ad ơi, m nghe truyên này đk 2 năm rồi mà chưa ra hết😂
https://audiosite.net
Đa tạ ^^! tên fanpage Audio Truyện link ( https://www.facebook.com/audiosite.net)Dạo này tụn mình khá bận đang có gắng hoàn thành mục tiệu 3000 bộ truyện và 3 Server audio tránh trường lỗi không mong muốn ^^!
https://audiosite.net
Cái này khả năng cao là cookie lưu trữ bạn --> ( bạn f5 hoặc tải lại là Ok )Ngoài ra các bạn bình luận hoặc gửi báo lỗi, yêu cầu truyện đều được tính điểm thành viên nên bạn cần ( đăng nhập rồi f5 hoặc tải lại bất kỳ bộ truyện nào 1 đến 2 lần là được nhé).Đủ điểm là bạn lên thành viên vip là auto tắt quảng cáo nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
À tụn mình đang bận cho nhiều bộ truyện mới :), nên nhiều lúc quên đó bạn. ^^!
https://audiosite.net
Hữu ngọc 1 tuần trước
Đến chương 3081 k ra tiếp nữa vậy ad
https://audiosite.net
Hữu ngọc 1 tuần trước
Sao mình đến đó lại k cập nhật đk tập mới nữa vậy nhỉ