1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. [Dịch] Ác Mộng Kinh Tập
  4. Tập 3: Bì Nguyễn (c21-c30)

[Dịch] Ác Mộng Kinh Tập

Tập 3: Bì Nguyễn (c21-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21: Bì Nguyễn.

Hai người đang nói chuyện, tên mập mang theo mấy túi đầy thức ăn trở về.

Nam thanh niên tên là Bì Nguyễn nhìn thấy tên mập rõ ràng là ngây ra một chút. Sau khi Giang Thành không nhanh cũng không chậm giải thích rằng đây là bạn của mình, khuôn mặt của Bì Nguyễn ngay lập tức thể hiện ra sự nhiệt tình như gặp lại một người bạn cũ ở một vùng đất xa lạ, điều này khiến tên mập có chút không chống đỡ nổi.

“Xin chào.” Bì Nguyễn nắm lấy bàn tay còn lại của tên mập: “Tôi là Bì Nguyễn, rất vui được gặp anh.”

Trên mặt tên mập lộ ra biểu cảm nghi hoặc, anh ta nhìn sang Giang Thành, nhưng trên mặt Giang Thành lại nhìn không ra bất kì điều gì, cho nên anh ta chỉ đành nhìn nam thanh niên trước mặt, biểu cảm tiếc nuối lại do dự nói: “Xin chào người anh em, mặc dù tôi cũng rất đồng tình cậu còn trẻ như vậy mà đã mắc bệnh này, nhưng tôi không phải là bác sĩ, cậu nói với tôi cũng vô dụng.”

Bàn tay của Bì Nguyễn đóng băng giữa không trung.

Tên mập chợt nhớ ra mình phải gấp rút làm món sườn, bèn xin lỗi rồi đi vào bếp, ting ting tang tang bắt đầu bận rộn.

Giang Thành không nhân lúc xấu hổ này mà làm ầm ĩ lên, chỉ ra hiệu Bì Nguyễn ngồi xuống rồi hỏi: “Bạn gái cậu bây giờ có biểu hiện thế nào?”

Nghe nhắc đến bạn gái, Bì Nguyễn thở dài một tiếng: “Gần như vẫn như trước, nhưng nghiêm trọng hơn một chút, thường xuyên nghi ngờ em đối với cô ấy không chân thành, bên ngoài còn có người khác.”

Nói đến đây, Bì Nguyễn đột nhiên trở nên kích động, ngẩng đầu gãi cổ nói: “Nhưng bác sĩ Giang anh biết em mà, em sao có thể là người như vậy!”

“Ừm.” Giang Thành lấy ra một cuốn sổ ghi chép bìa da màu lam, viết lên đó mấy câu, sau đó gật đầu nói: “Tôi biết.”

Sau đó, Bì Nguyễn bắt đầu giống như đổ đậu phàn nàn về những nỗi khổ của mình, đếm những nỗ lực mình đã bỏ ra sau khi ở bên bạn gái, nhưng tất cả những gì cậu ta nhận lại là sự không hiểu của đối phương.

Trong sâu thẳm tình yêu nước mắt tuôn rơi lã chã.

Sau khi rửa sạch sườn, tên mập cho sườn vào nồi, hầm trên lửa nhỏ.

Nghe thấy tiếng ùng ục trong nồi phát ra, tên mập rửa tay đi ra khỏi phòng bếp.

Bì Nguyễn vẫn đang rất kích động nói, Giang Thành không tỏ ra bao nhiêu đồng cảm, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu, phần lớn thời gian chỉ là lắng nghe.

Tên mập rất tò mò về công việc của Giang Thành nên kéo ghế đến ngồi xem.

May mắn thay, bất luận là Giang Thành hay là Bì Nguyễn đều không phản đối điều này.

Khi biết rằng Bì Nguyễn đã nỗ lực nhiều như vậy, mà bạn gái cậu ta vẫn nghi ngờ, tên mập không thể nhịn được nữa, nhưng anh ta còn chưa kịp lên tiếng an ủi, đã bắt gặp ánh mắt của Giang Thành.

Tên mập lặng lẽ nuốt lại những lời đã đến bờ môi.

“Bác sĩ Giang.” Bì Nguyễn cuối cùng cũng nói mệt, một tay xoa xoa giữa lông mày, giọng điệu mang theo mệt mỏi nói: “Đại khái tình hình là như vậy, tóm lại là bạn gái em nghi ngờ động cơ em ở bên cô ấy là không trong sạch, là có mưu đồ khác.”

Giang Thành gấp sổ lại, tiện tay kẹp chiếc bút máy vào sổ.

“Bác sĩ Giang, xin anh hãy nhanh chóng nghĩ ra phương án điều trị cho tình trạng hiện tại của bạn gái em. ” Anh ta đứng dậy, thành khẩn nói với Giang Thành: “Vất vả cho anh rồi.”

Giang Thành gật gật đầu: “Trách nhiệm của tôi.”

Bì Nguyễn than ngắn thở dài rời đi.

Khi cậu ta chân trước vừa ra khỏi cửa, tên mập đã sáp đến: “Bác sĩ.” Tên mập nói: “Người này cũng không tệ mà, tuy rằng có chút nhu nhược, nhưng lại một lòng chân thành đối với bạn gái, đúng là thật sự không biết tại sao bạn gái cậu ta lại nhận định cậu ta động cơ không trong sạch nữa.”

Giang Thành mở ngăn kéo ra, đặt cuốn sổ vào trong rồi ngẩng đầu nói: “Anh nghĩ như vậy à?”

Tên mập chớp chớp mắt, giống như là đang không hiểu ý tứ của Giang Thành, chỉ hàm hồ nói: “Bác sĩ, anh đang muốn nói cái gì?”

Giang Thành ra hiệu cho tên mập đừng nói nữa, mấy giây sau, cửa lại bị đẩy ra, Bì Nguyễn sải bước đi vào, áy náy nói: “Bác sĩ Giang, anh xem trí nhớ của em, suýt chút nữa đã quên mất một chuyện quan trọng nhất, bạn gái em ngày kia là sinh nhật lần thứ 80, anh nhất định phải đến đấy nhé!”

Giang Thành ung dung đáp: “Chúc mừng, tôi nhất định sẽ tới.”

Sau khi có câu trả lời, Bì Nguyễn thoả mãn rời đi.

Miệng của tên mập há ra thành hình chữ O.

Sau khi cửa mở ra, tên mập mới chú ý tới ngoài cửa còn có một cô gái trẻ ăn mặc như thư ký, áo sơ mi trắng, váy đen công sở, còn đeo một cặp kính gọng đen, trí thức lại quyến rũ.

Sau khi Bì Nguyễn ra khỏi cửa, tay trái theo thói quen vòng qua eo của cô gái, hai người vừa nói vừa cười rời đi.

Tên mập lặng lẽ nhặt lại tam quan bị vỡ của mình, phát hiện làm thế nào cũng không thể ghép lại với nhau được nữa.

Giang Thành thu dọn một số tài liệu trên bàn làm việc, xếp trở lại theo thứ tự vào một số ngăn trên kệ, quay đầu lại phát hiện tên mập vẫn đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.

Một chiếc siêu xe màu lam phóng ga rời đi.

“Anh đang nhìn cái gì thế?” Giang Thành hỏi.

“Bác sĩ.” Tên mập đột nhiên nói: “Tôi không muốn làm việc vất vả nữa, tôi cảm thấy hạnh phúc của cậu ta thật thuần khiết.”

Giang Thành suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu đi trở lại giá bệnh án, từ trong đó lấy ra mấy cuốn sổ được đánh dấu bằng giấy nhớ màu đỏ.

Đầu tiên hắn mở một quyển ra, sau đó quay sang đối mặt với tên mập, rồi kẹp các quyển còn lại bên dưới cánh tay: “Triệu Quế Cầm. ” Hắn đọc to: “Doanh nhân cá nhân, đứng lên 9 căn biệt thự, xe sang vô số, tài sản trên trăm triệu tệ, 89 tuổi. ” Hắn ngước mắt nhìn tên mập: “Hiện đang độc thân.”

Tên mập môi run run, hình như muốn nói gì đó nhưng lại không tiện mở miệng.

Giang Thành lộ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, tiếp tục chọn ra một bản trong số những bản kẹp dưới cánh tay: “Lưu Ngưu Mã, nữ bao thuê, đứng lên hàng chục căn hộ chung cư, tuổi 77, cũng đang độc thân. ” Hắn đặt cuốn sổ ghi chép xuống, ẩn ý sâu xa nói với tên mập: “Anh đừng thấy bà ấy tuổi còn ít, nhưng mà thực ra bệnh rất nặng, chưa có con cái gì.”

Tên mập hít vào sâu một hơi, kiên định nói: “Bác sĩ, tôi cảm thấy tôi vẫn còn trẻ, còn có thể cố gắng phấn đấu.”

Giang Thành chép chép miệng, tiếc nuối cất những tài liệu trong tay đi.

Đi theo sau lưng Giang Thành, tên mập nghi ngờ hỏi: “Bác sĩ, làm thế nào mà anh có thông tin của những người này, bọn họ đều là bệnh nhân của anh à?”

“Coi là vậy.” Giang Thành nói.

“Bọn họ có những bệnh gì?”

Giang Thành nhìn tên mập, gằn từng chữ nói: “Đêm khuya cô đơn trống trải.”

Tên mập bất ngờ rùng mình, sau đó dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, mở to hai mắt hỏi: “Cho nên bạn gái của người anh em Bì Nguyễn lúc nãy… là do anh giới thiệu?”

Giang Thành hơi ngại ngùng sờ sờ mũi: “Đây là bổn phận với tư cách là một bác sĩ của tôi, nhìn thấy nụ cười đã mất từ lâu hiện lên trên mặt bọn họ, từ tận đáy lòng tôi cũng rất vui.”

Tên mập: “… Bác sĩ, anh hãy nói thật cho tôi biết anh đã nhận được bao nhiêu tiền chiết khấu từ những phú bà đó?”

Giang Thành không để ý tới anh ta nữa, một mình đi lên tầng không biết thần bí làm cái gì, tên mập tính toán thời gian, sườn hầm ước chừng phải một tiếng nữa mới được.

Anh ta rửa sạch rau xanh đã mua, gọt vỏ khoai mỡ và khoai tây, chuẩn bị làm một nồi sườn heo hầm bắp cải, cho thêm chút khoai mỡ để bồi bổ.

Ngoài ra còn xào thêm một đĩa khoai tây thái sợi chua cay.

Chương 22: Sườn xám.

Chỉ tiếc là Giang Thành gần như không nấu ăn, cho nên trong bếp đến một con dao nấu ăn cũng không có, chỉ có một con dao gọt hoa quả cùn.

Điều này dẫn đến một số món ăn không thể làm được một cách tỉ mỉ, khoai tây thái sợi xào chua cay cũng chỉ đành biến thành khoai tây cắt miếng xào chua cay, dù sao thì tên mập cảm thấy Giang Thành cũng sẽ không để ý đến nó.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tên mập bước ra khỏi phòng bếp.

Tiếp tục cầm đồ nghề lên lúi húi làm nốt những công việc sửa chữa còn lại trong phòng làm việc.

Anh ta cầm một chiếc tuốc nơ vít không biết lấy từ đâu ra vặn chặt từng con vít lỏng lẻo trên giá áo thẳng đứng, sau đó lại dùng búa gõ vào mối nối để nó chặt hơn.

Cuối cùng quấn thêm một vòng băng dính cách điện màu đen.

Ngay lúc tên mập đang lắc lắc chiếc giá áo để thử xem nó có lung lay nữa không, thì đột nhiên phát hiện ra một chiếc áo màu lam treo ở giữa.

Nếu không nhìn kĩ sẽ không thể thấy được.

Vạch những bộ quần áo bên cạnh sang một bên, anh ta rất ngạc nhiên phát hiện đó là một chiếc sườn xám màu lam.

Cổ áo đứng, tay ngắn, chất liệu lụa, đường may tinh xảo.

Bên trên có thêu mấy bông hoa mẫu đơn, chắc chắn là giá cả không hề rẻ, đến gần còn ngửi thấy một mùi thơm tao nhã.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là trang phục của nữ.

Tên mập ngay lập tức trở nên phấn khích.

Lúc này trên cầu thang vang lên tiếng bước chân lạch bạch, mấy giây sau, Giang Thành ôm một thùng quần áo lớn đi xuống.

Vừa bước xuống đã đụng phải khuôn mặt cổ quái của tên mập.

“Anh đang làm gì vậy?” Giang Thành ôm chiếc thùng, quần áo trong thùng gần như tràn ra ngoài, cho nên hắn chỉ có thể nghiêng đầu nhìn tên mập.

“Bác sĩ.” Tên mập mang theo phương thức giao tiếp độc đáo của đàn ông, nháy mắt ra hiệu nói: “Tôi thấy một chiếc sườn xám trên giá áo của anh!”

“Hả?” Giang Thành cau mày.

“Màu lam, chỗ xẻ tà trên đùi thật lớn!” Hai tay anh ta làm dấu ra hiệu, giống như đã phát hiện ra một đại lục mới.

Không có bất kì ác ý, mọi thứ của Giang Thành đối với tên mập đều mới lạ và bí ẩn, giống như một loại khoái cảm khi tình cờ dò được bí mật của người khác.

Sắc mặt của Giang Thành bắt đầu trở nên ngưng trọng, khiến cho tên mập mạp càng thêm đắc ý. Anh ta đã bị Giang Thành chẹn họng quen rồi, cuối cùng cũng để cho anh ta thắng lại một hiệp.

Anh ta đột nhiên bắt đầu mong chờ lời giải thích của Giang Thành.

“Chỉ có một bộ thôi sao?” Giang Thành đặt thùng quần áo lớn xuống, tiện tay vạch vạch ra: “Không thể nào, vẫn còn một bộ bó sát màu hồng và một cái khăn choàng tua rua màu trắng nữa mới đúng.” Giang Thành ngẩng đầu, trừng mắt nhìn tên mập hỏi: “Anh tìm lại xem.”

Tên mập: “???”

Sau đó Giang Thành đổ hết thùng quần áo ra, tên mập ngây người, tiếp theo đồng tử đột nhiên phóng đại.

Nếu như nói rằng Bì Nguyễn đã phá vỡ tam quan của anh ta, thì khung cảnh hiện tại đã nghiền nát tam quan mà tên mập đã cố gắng gắn lại thành bột.

Sau khi đổ cái thùng ra, toàn bộ quần áo bên trong đều lăn ra ngoài, tên mập nhìn thoáng qua, phần lớn trang phục đều là của phụ nữ, thể loại gì cũng có, một chiếc sườn xám bình thường như thế này chẳng là gì cả.

Cho đến tận lúc này tên mập mới ý thức được mình đang đối mặt với một người như thế nào.

Anh ta đã đánh giá thấp Giang Thành rồi, không ngờ hắn không chỉ làm mối cho tình yêu đơn thuần giữa một người như Bì Nguyễn và phú bà, mà còn bác ái đến mức có thể dùng thân nuôi hổ.

“Sao không nói gì đi?” Giang Thành hỏi.

Tên mập hít sâu một hơi, yên lặng treo quần áo trên giá trả lại vị trí ban đầu, che lại bộ sườn xám kia, sau đó nhìn Giang Thành nói: “Bác sĩ, tôi cảm thấy hoặc là cách tôi mở ra đã sai, hoặc là thế giới này điên rồi.”

Giang Thành đảo mắt một vòng, nói: “Tôi nghĩ có thể anh hiểu lầm rồi, những trang phục này không thuộc về những người như trong tưởng tượng của anh, tôi không phải Bì Nguyễn, tôi có nguyên tắc của tôi.”

Tên mập che mặt thầm nghĩ, bác sĩ làm ơn im đi.

Nhưng lời này thì không thể nói ra, tên mập xoa dịu tâm tình của mình, hỏi: “Vậy những trang phục này là của ai?”

Anh ta dừng một chút, giống như nhận ra điều gì đó, sắc mặt trong nháy mắt tốt lên rất nhiều: “Là bạn gái của anh đúng không?” Nói xong câu này, tên mập đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

Thực ra đây mới là câu trả lời bình thường và hợp lý nhất, trong lòng mình mỗi ngày đều đang nghĩ những gì vậy.

Công bằng mà nói, Giang Thành có tướng mạo rất tốt, chỉ cần không mở miệng, trông cũng không khác gì một người bình thường.

Lại còn có một công việc đàng hoàng được người ta tôn trọng.

‘”Không phải.” Giang Thành lắc đầu nguầy nguậy: “Là của chủ nhà của tôi, cô ấy đồng thời cũng là boss của tôi, những trang phục này đều là của cô ấy để lại đây.”

Tên mập run rẩy, ánh mắt nhìn Giang Thành cũng thay đổi kịch liệt, tự nhiên cảm thấy cả thế giới này đều rất xấu.

Giang Thành không đếm xỉa đến anh ta nữa, sau khi dọn dẹp lại chỗ quần áo vương vãi trên nhà thì ôm chiếc thùng đi vào nhà vệ sinh, trong đó có một chiếc máy giặt lồng ngang siêu lớn.

Giang Thành từ trong nhà vệ sinh đi ra đến chỗ giá áo, giơ tay ra lấy chiếc sườn xám màu lam.

Hắn tìm một vòng ở xung quanh, nhưng vẫn không thấy hai trang phục mà mình đã nói kia đâu, chỉ đành chép miệng rời đi.

Một lúc sau trong nhà vệ sinh vang lên tiếng lồng của máy giặt chuyển động.

Hình như là do một lần cho quá nhiều quần áo một lúc, hoặc là máy giặt đã quá cũ rồi, nên phát ra âm thanh rất chói tai, khiến người ta hoài nghi không biết liệu nó có giặt được sạch không.

Tên mập một mình đi đến trước cửa, sau đó mở ra, lặng lẽ châm một điếu thuốc, ngậm lên trên miệng, ánh mắt trống trải và mông lung.

Nhân lúc máy giặt đang làm việc, Giang Thành lấy cái thùng đựng quần áo ra, đặt ở bên cạnh cầu thang.

Dường như là sợ sẽ chắn mất cầu thang nhỏ hẹp, lại khẽ đá vào một cái, khiến chiếc thùng dịch đến vị trí sát góc tường.

Hắn quay người lại, thì bắt gặp một nửa khuôn mặt u sầu và mông lung của tên mập, trên khuôn mặt đó có viết rất nhiều câu chuyện.

“Mập này.” Giang Thành vô cùng tự nhiên nói: “Tôi ngửi thấy mùi thơm của sườn rồi, anh xem có phải là được rồi không.”

Nghe vậy, tên mập vứt tàn thuốc, xoay người đi vào phòng bếp. Khi anh ta đi ngang qua Giang Thành đã đứng lại mấy giây, miệng mấp máy, như thế muốn nói gì đó lại không nói ra.

Một lúc sau mùi thịt thơm phức khắp phòng, tên mập cầm một mảnh vải lót nồi canh nóng hổi bốc khói đi tới, Giang Thành đã đặt trước một mảnh vải lên bàn.

Nồi canh được đặt lên chính giữa chiếc khăn, sau đó tên mập mang ra một đĩa khoai tây thái miếng chua cay và hai bát cơm lớn.

Chương 23: Thuốc.

“Bác sĩ.” Khi giương mắt nhìn Giang Thành chén hết bát thứ hai, tên mập nói: “Anh ăn chậm thôi, không ai giành đâu.”

Giang Thành múc cho mình một bát canh, ừng ực uống hết rồi đặt bát xuống, mãn nguyện rút khăn giấy ra lau miệng, lúc này tên mập mới miễn cưỡng ăn hết hơn nửa bát đầu tiên.

Giang Thành dùng giọng điệu quan tâm hỏi: “Sao anh không ăn thức ăn?”

Tên mập liếc nhìn hai miếng khoai tây nhỏ còn sót lại trên đĩa cùng mấy lá bắp cải lẻ loi trong nồi canh, chậm rãi đặt đũa xuống: “Bác sĩ.” Anh ta ngẩng đầu lên nói: “Dạo này tôi giảm cân.”

“Ồ.” Giang Thành gật gù: “Vậy tôi sẽ không bảo anh ăn nữa.”

Sau bữa cơm, tên mập như thường lệ vào phòng bếp rửa bát, Giang Thành ngồi ở bàn trong phòng làm việc, tiếng gõ bàn phím lanh lảnh ít nhiều thể hiện sự thờ ơ.

Sau khi tên mập rửa bát xong thì đến ngồi trên ghế sô pha, vừa vẩy tay cho khô nước vừa hỏi Giang Thành có phải phòng làm việc này chỉ dành cho bệnh nhân mắc các bệnh về tâm lý không, Giang Thành đưa ra câu trả lời khẳng định.

Tên mập chớp chớp mắt, trông như có vấn đề nào đó vẫn chưa hiểu: “Bác sĩ, vừa rồi tôi thấy trong tủ bếp có rất nhiều các loại thuốc, nhưng phần lớn đều là chữa trị chấn thương và giảm đau, anh tích trữ những thứ này để làm gì?”

Giang Thành trông rất khỏe mạnh, tên mập thậm chí còn cảm thấy nếu để ăn thả cửa mình chưa chắc là đối thủ của hắn, nên cái này hiển nhiên là không phải đồ hắn cần.

Không ngờ khi Giang Thành nghe tên mập nói như vậy, dường như là thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó đi vào phòng bếp, tìm một hộp miếng dán giảm đau mát lạnh.

Sau khi xé hộp, Giang Thành lấy ra một miếng dán, quay đầu lại nhìn tên mập với ánh mắt dò xét.

Còn thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn miếng dán giảm đau trong tay.

Tên mập bị Giang Thành làm cho khó hiểu, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành: “Bác sĩ.” Anh ta vội vàng nói: “Anh nhìn tôi làm gì?”

“Không có gì.” Giang Thành cất miếng dán giảm đau, đặt về chỗ cũ, sau đó đi trở lại bàn làm việc ngồi xuống, như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc đầu tên mập còn nghi hoặc, nhưng khi vừa nghĩ đến những chuyện về ác mộng, thì lại cảm thấy đều không có gì quan trọng.

Cứ như vậy cả buổi chiều trôi qua, nhân lúc không có khách, tên mập dọn dẹp qua loa phía trước cửa một lần nữa, lúc quay vào trong nhà ngồi ở trên ghế sa phô vậy mà lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sau khi tỉnh lại, trời đã tối rồi, tên mập dụi dụi mắt, phát hiện Giang Thành đã không còn ở bàn làm việc, quay đầu lại, trong phòng bếp cũng không có bóng dáng của hắn, anh ta chợt giật mình bừng tỉnh.

Trời đã tối, ác mộng đến lúc nào không ai nói trước được, mà nếu như không có Giang Thành, bất kỳ ác mộng nào cũng đều là tai họa diệt vong với anh ta.

“Bác sĩ?” Tên mập gọi to một tiếng.

Xung quanh yên tĩnh, không ai trả lời.

Tên mập hoảng sợ, ngay khi anh ta đang định lên tầng tìm thì cửa đột nhiên mở ra, một bóng người mảnh khảnh phản chiếu vào.

Giang Thành xách túi to túi bé đi vào trong, tiện tay đóng cửa sau lưng lại.

“Bác sĩ!” Tên mập kích động như nhìn thấy hi vọng nói: “Anh đi đâu vậy?”

Giang Thành đưa mấy cái túi trong đó cho tên mập. Tên mập nhìn thấy bên trong là những chiếc hộp nhỏ, đều là những loại thuốc chiều nay anh ta nhìn thấy trong tủ.

‘”Đây là…”

“Thuốc.” Giang Thành cởi áo treo lên giá, sau đó quay đầu nói: “Cất vào tủ chiều nay anh đã nhìn thấy là được.”

“Bác sĩ, anh mua nhiều thuốc thế này để làm gì?”

Giang Thành đi tới giá đựng bệnh án, lấy ra một quyển sổ có đánh dấu màu đỏ, vừa mở ra vừa thờ ơ trả lời: “Cất để dùng.”

Tên mập trong lòng càng nghi hoặc nhiều hơn, nơi này chỉ có hai người là hắn và mình, hơn nữa không ai bị thương cả, vậy chỗ thuốc này là dành cho ai?

Đột nhiên, cảnh tượng nhìn thấy trong biệt thự hiện lên trong đầu, bắp đùi của tên mập phát run vì lạnh, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.

Anh ta đoán liệu Giang Thành có phải là một kẻ biến thái không, chuẩn bị giam cầm mình trong một thời gian dài, giống như gia đình biệt thự trong nhiệm vụ vậy.

Những loại thuốc chấn thương và thuốc giảm đau đó là chuẩn bị cho mình để tránh mình bị thương nặng mà chết.

Tên mập càng nghĩ càng cảm thấy có thể, Giang Thành ban đầu lấy cớ đuổi mình xem ra cũng chỉ là kế lạt mềm buộc chặt mà thôi.

Khó trách hắn có thể phá giải âm mưu của gia đình biệt thự nhanh như vậy, bọn họ đều là cùng một loại người cả!

Cho nên vừa nhìn đã thấu cạm bẫy của bọn họ!

Anh ta bây giờ phải tìm cách thoát khỏi đây ngay, càng sớm càng tốt.

Ngay khi anh ta đang đảo mắt tìm lý do rời khỏi phòng làm việc để không khiến Giang Thành nghi ngờ, thì giọng nói của hắn đột nhiên vang lên: “Không ai có hứng thú giam cầm ngược đãi một tên mập cả.”

Tên mập đột nhiên nhìn về phía Giang Thành, phát hiện hắn đang dựa vào cạnh bàn, lật xem hồ sơ bệnh án trong tay, không cả ngẩng đầu lên.

Giang Thành lật một trang, tiếp tục nói: “Chân ở trên người anh, anh thích đi lúc nào cũng được, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, chỉ cần anh bước ra khỏi cánh cửa này, thì đừng nghĩ đến chuyện quay lại.”

“Tôi có thể đi thật sao?” Nghe Giang Thành nói như vậy, tên mập lại có chút do dự. Tuy rằng người trước mắt nhìn qua thì hơi cổ quái, suy nghĩ lại hơi thiên lệch so với người bình thường, nhưng hình như cũng không phải là loại người xấu xa đến như vậy.

Vài giây sau, tên mập hạ quyết tâm nói: “Bác sĩ, tôi cảm thấy tôi ở lại thì tốt hơn, hai chúng ta còn có thể chăm lo cho nhau.”

Anh ta ngừng lại, liếm liếm môi ngại ngùng nói: “Nhưng anh có thể nói cho tôi biết những thuốc này dùng để làm gì không?”

“Hừ ——” Giang Thành tựa hồ đã giải quyết xong công việc trong tay, hắn cất bệnh án đi, sau đó ngẩng đầu nhìn tên mập, ánh mắt như muốn hỏi anh thật sự muốn biết sao.

Tên mập gật đầu lia lịa.

Giang Thành hơi bất đắc dĩ mím môi, giống như đã trải qua một hồi nghiêm túc suy nghĩ nói: “Được. ” Hắn lại thở dài: “Vậy tôi nói cho anh biết, nhưng anh tuyệt đối không được nói ra bí mật này, nó rất quan trọng với tôi.”

Bị khí thế của Giang Thành lây nhiễm, tên mập cũng trở nên nghiêm túc, thẳng lưng, khung cảnh trang nghiêm đến mức như tuyên thệ.

Anh ta âm thầm suy đoán có thể Giang Thành đang mắc một căn bệnh thầm kín nào đó không nói được, nên mới cần đến những loại thuốc này.

Nhớ tới khi Giang Thành đối mặt với Trần Hiểu Manh, đã từng nói rằng 30 giây là đủ.

Hắn có thể đã không nói dối.

Tên mập đột nhiên bắt đầu đồng cảm với nam nhân đẹp trai trước mặt.

Anh ta cảm thán ông trời quả nhiên rất công bằng, ai cũng có nỗi đau giấu tận đáy lòng mà người khác không biết, giờ đây Giang Thành lại nguyện ý thổ lộ cùng mình.

Nghĩ tới đây, ánh mắt tên mập nhìn Giang Thành tràn đầy sự khích lệ: “Bác sĩ, tôi chuẩn bị xong rồi, anh có thể bắt đầu đi.”

‘”Được.” Giang Thành gật đầu: “Băng bó là dùng để trói anh, băng y tế có thể bịt miệng anh rất tốt ngăn không cho anh la hét thu hút cảnh sát đến, thuốc giảm đau khi bị ngược đãi có thể khiến anh tỉnh táo. Tôi còn có hai hộp thuốc kích thích, nhưng xin hãy hiểu cho, những thứ này không dễ mua, giá cả cũng tương đối đắt, có dùng đến hay không còn phải xem tạo hóa của anh.” Giang Thành như chợt nghĩ ra điều gì, tiếp tục nói: “Đúng rồi, tôi cũng đã chuẩn bị một số thuốc gây ảo giác để pha vào nước uống của anh, anh không cần vội, lát nữa tôi sẽ lấy cho anh uống.”

Tên mập: “???”

Chương 24: Cà phê.

“Bác sĩ, anh đừng dọa tôi.” Tên mập vẻ mặt khổ sở run rẩy nói: “Anh đừng thấy tôi cường tráng, đều là mập giả thôi, lúc nào cũng lo sợ.”

Giang Thành ngẩng đầu liếc anh ta một cái, dường như cảm thấy tên mập nấu đồ ăn thật sự rất ngon, liền buông tha cho anh ta, không nói tiếp nữa.

Từ khi ở cùng Giang Thành, thần kinh của tên mập đã lớn hơn rất nhiều, một lúc sau lại bắt đầu hoạt bát trở lại: “Bác sĩ.” Tên mập liếm liếm môi, nhỏ giọng hỏi: “Anh nói tối nay sau khi chúng ta ngủ say có vào ác mộng nữa không?”

Trong ác mộng nguy hiểm rình rập khắp nơi, cảm giác quỷ dị nhưng lại vô cùng chân thực đó khiến người ta phải rùng mình.

Giang Thành đang bận phơi quần áo ướt liền dừng lại, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Chắc là không, mặc dù sau khi thoát khỏi cơn ác mộng lần trước, thể lực của chúng ta đã khôi phục hoàn toàn, nhưng tinh thần tiêu hao lại vẫn chưa thể khôi phục.”

Tên mập hiểu ý của Giang Thành, ý của hắn là tinh lực tiêu hao trong ác mộng là không thể hồi phục như thế lực, nếu cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ càng ngày càng mệt mỏi, cuối cùng bị ác mộng tiêu hao cho đến chết.

Từ Phàn Lực và chị Noãn, bọn họ biết được mặc dù ác mộng rất đáng sợ, nhưng thường vẫn để lại một cơ hội sống, điều này rõ ràng là không phù hợp với quy luật của ác mộng.

“Vậy thì tốt.” Tên mập hít một hơi thật dài, sau đó lại nói: “Tôi còn đang suy nghĩ xem đêm nay có nên cố gắng thức hay không.”

“Vô nghĩa.” Giang Thành lắc đầu: “Nhiều nhất anh có thể kéo dài được mấy đêm, chờ đến khi anh không nhịn được nữa ngủ thiếp đi, vào ác mộng chết chắc.”

Cái từ chết này theo bản năng khiến tên mập lạnh cả sống lưng, anh ta nhanh chóng giải thích rằng mình chỉ đang cằn nhằn thôi chứ sẽ không làm như vậy.

“Uống cà phê không?” Giang Thành lau khô tay đi về phía phòng bếp, khi đi ngang qua tên mập thì hỏi một câu.

Tên mập được sủng lại lo sợ: “Vậy làm phiền anh rồi, bác sĩ.”

Tiếng leng keng từ phòng bếp truyền đến, Giang Thành vươn tay lấy hai chiếc cốc từ kệ cà phê: “Americano, Espresso, latte, hay cappuccino?”

Tên mập hơi ngại ngùng nói: “Bác sĩ, tôi không biết nhiều về cà phê, thường ngày tôi hay uống loại cà phê hòa tan 1 tệ 1 gói trong siêu thị, hay là anh cho tôi một cốc cappuccino đi?”

“Xin lỗi.” Giang Thành nói: “Cappuccino hết rồi.”

“Vậy đổi sang latte đi.”

“Latte cũng hết.”

“Americano?”

“Hết.”

“Không thì Espresso vậy.” Tên mập rụt cổ lại: “Vất vả cho anh rồi, bác sĩ.”

“Không vất vả.” Giang Thành cao giọng trả lời: “Bởi vì Espresso cũng không còn.”

Tên mập ngây ra: “Americano, Espresso, latte, hay cappuccino đều không có? Vậy thì anh có cái gì?”

“Hòa tan.” Giang Thành bưng hai cốc cà phê từ trong bếp đi ra: “Nhưng tôi phải đính chính lại với anh, giá bán lẻ của cái này bây giờ là 1. 5 tệ, không phải 1 tệ nữa, nó tăng giá rồi.”

“Chỉ có hòa tan, anh bảo tôi chọn cái gì?” Tên mập kích động nói.

Ngồi đối diện với tên mập, Giang Thành nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi nói: “Bởi vì cuộc sống cần có nghi thức.”

Tên mập cảm thấy tranh luận với Giang Thành cũng vô ích, nên khôn ngoan lựa chọn im lặng để tránh bị hắn cuốn vào.

“Nhân lúc nóng uống đi.” Giang Thành nói: “Lần này tôi không bỏ quá nhiều thuốc an thần, anh nếm thử hương vị trước, lần sau tôi còn biết.”

Tên mập: “…”

Màn đêm dần tối hơn, xa xa ánh đèn nê-ông từng chút từng chút sáng lên, xuyên qua cánh cửa kính mở ra một nửa có thể nhìn thấy yến hội náo nhiệt của thế giới bên ngoài, tên mập chống cằm, ngây người bên cửa sổ.

Nhớ lại những thứ trong ác mộng, mới càng thêm trân trọng sự tươi đẹp của thế giới hiện thực.

Giang Thành một mình ngồi ườn ra ghế xem phim kinh dị, ăn khoai tây chiên chấm tương cà, hắn gọi cả tên mập, nhưng đối phương sống chết cũng không đến.

Sau khi xem xong bộ ‘Sơn Thôn Lão Thi’, Giang Thành gần như ngủ thiếp đi.

Mở mắt ra nhìn thấy tên mập đang cuộn tròn trên ghế sô pha, bịt chặt hai tai, với vẻ mặt đầy khó chịu.

Thấy Giang Thành đã tỉnh, tên mập buông tay như nhìn thấy cứu tinh, hét lớn: “Bác sĩ, anh xem phim gì vậy, con quỷ kia đáng sợ quá.”

Giang Thành nghe xong tên mập giải thích mới hiểu, hóa ra là tên mập nghe thấy một đoạn hát kinh kịch vô cùng quỷ dị, muốn qua tắt bộ phim đi, thế là đúng lúc Sở Nhân Mỹ hiện thân.

“Con quỷ mà anh nói tên là Sở Nhân Mỹ.” Giang Thành giải thích: “Đó là một phụ nữ khổ nạn trong xã hội phong kiến, cũng là nguyên mẫu của ‘Trà Hoa Nữ’ do ông Lỗ Tấn viết.”

Tên mập tự động chặn lời Giang Thành.

Sau khi tắt máy, cả hai lên tầng ngủ.

Tên mập phản ánh tối hôm qua hơi lạnh, Giang Thành lại đi tìm cho anh ta một cái chăn. Nhân cơ hội cuối cùng trước khi Giang Thành đi vào phòng ngủ, tên mập nói với hắn nếu như xem phim kinh dị xong thấy sợ, thì mình có thể ngủ cùng hắn.

Lời còn chưa dứt, cửa phòng ngủ “rầm” một tiếng đóng lại, sau đó là tiếng khóa trái.

Tên mập chép miệng không cam tâm nằm xuống, trước đó Giang Thành đã từng nhắc nhở anh ta, trước khi đi ngủ nên mặc sẵn quần áo và đi giày.

Cho nên hôm nay tên mập tranh thủ lúc trời nắng đã cọ sạch đôi giày của mình, lại nhân lúc đi mua rau mua cho mình một đôi giày thể thao mới, lúc này đang mang trên chân.

Vị trí của phòng làm việc tương đối hẻo lánh, vô cùng yên tĩnh vào ban đêm.

Giang Thành theo thói quen kéo chăn lên đến cằm, hô hấp đều đều.

Thể chất của hắn rất khác với người bình thường, hắn không quá mẫn cảm với nóng lạnh, rất ít khi mắc bệnh, thần kinh đau đớn cũng tương đối chậm chạp.

Có đôi lúc hắn thậm chí còn cảm thấy mình như một cỗ máy không có cảm xúc.

Hắn mơ mơ màng màng rồi chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này rất sâu.

Bên tai văng vẳng giai điệu kì lạ

Không phải cổ điển, không phải thịnh hành, cũng chẳng phải jazz, giai điệu của bản nhạc này không giống bất kỳ thể loại nào mà hắn từng biết.

Âm thanh này dường như được sinh ra trong bóng tối.

Sinh ra trong bóng tối, lại thuộc về bóng tối.

Giang Thành cảm thấy mọi thứ đều đang rời xa mình, hắn giống như chìm vào đáy biển sâu, lại giống như đi vào một con đường hầm vô tận.

Tuyệt vọng, chỉ có tuyệt vọng, ngoài ra… không có gì hết.

Một tiếng răng rắc lanh lảnh vang lên, giống như một mảnh vải đen thuần khiết bị dùng lực xé rách, Giang Thành đột ngột tỉnh lại.

Hắn phát hiện mình đang đứng ở một góc tầng một của phòng làm việc, trước mặt là một cánh cửa sắt màu đen.

Cơ thể ra lệnh cho đại não trước, hắn vươn tay, đẩy cánh cửa trước mặt ra.

Sau một cảm giác choáng váng quỷ dị, dưới chân hắn như đã tìm lại được điểm tựa, bước trên nền đất vững chắc.

Trước mặt là một tòa nhà giống như trường học, quy mô không lớn, có thể nhìn thấy tất cả trong tầm mắt.

Mấy tòa nhà đứng lặng lẽ trong ánh chiều tà của mặt trời lặn, đổ bóng màu xám đen, mang theo chút lãng mạn.

Hắn nheo mắt nhìn tà dương, phán đoán thời gian hiện tại của thế giới này là khoảng 4,5 giờ chiều.

Xung quanh tạm thời không nhìn thấy có ai khác, cổng của trường học cũng đã đóng.

Hắn lấy tay che đi ánh nắng chói mắt, nhìn chằm chằm về phía trường học một lúc mới xoay người, đi về hướng ngược lại.

Chương 25: Trường học.

Trước mặt là một dãy nhà cao 2 – 3 tầng.

Nó tương tự như trường học bình thường ở lân cận, có đầy đủ quán ăn, quán cà phê Internet, cửa hàng văn phòng phẩm,…

Quán cà phê Internet kinh doanh rất tốt, nhưng nữ chủ đứng trước cửa hàng văn phòng phẩm thì sắc mặt khó coi giống như sắp chết vậy.

Giang Thành đi tới cửa một quán cà phê, dừng lại vài giây, sau đó mở cửa bước vào.

Tầng một hầu như không có ai, vì vậy hắn tìm cầu thang để đi lên tầng hai, rồi lại đi thẳng lên tầng ba.

Vừa bước lên đã thấy dãy ghế bên cửa sổ đã chật kín người.

Có khoảng 7 – 8 người, ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào khuôn mặt của Giang Thành.

“Bác sĩ!” Tên mập đang chen chúc trong góc tường rưng rưng nước mắt nhìn Giang Thành: “Thật tốt khi có thể gặp được anh ở đây!”

Giang Thành quả thật không ngờ sẽ gặp tên mập ở đây, nhưng hắn chỉ liếc tên mập một cái rồi quay đi.

Những người trước mặt này dường như là đồng đội cho nhiệm vụ lần này.

Số người nhiều hơn lần trước.

Lần này tính cả Giang Thành, tổng có 9 người.

“Xin chào. ” Một nam nhân mặc vest màu trắng đứng dậy, mỉm cười chào hỏi Giang Thành: “Anh thật lợi hại, có thể một mình tìm tới đây.”

Quả thật, Giang Thành không phải ngẫu nhiên mà chọn quán cà phê này.

Hầu hết các tòa nhà gần đây đều khá thấp, cho nên chỉ có nơi này là có tầm nhìn tốt nhất, chưa kể tầng ba có cửa sổ kính lớn nên có thể nhìn rõ tình hình của trường học phía đối diện.

Giang Thành nhìn trường học bên ngoài cửa kính, chậm rãi quay đầu lại: “Địa điểm nhiệm vụ lần này là trường học kia?”

“Chắc là thế. ” Nam nhân mặc vest nhún vai: “Vừa nãy tôi đã hỏi qua phục vụ ở đây rồi, đây không phải là một trường học bình thường, mà là một học viện nghệ thuật.”

Khi nam nhân mặc vest còn muốn nói gì nữa, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận dữ: “Đây là nơi nào? Các người là ai? Tôi muốn báo cảnh sát!!”

Giang Thành ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một nam nhân trung niên mặc áo may ô đang lớn tiếng chất vấn, tâm trạng anh ta kích động, xem ra là lần đầu tiên bước vào thế giới ác mộng.

“Cần nói thì chúng tôi đều đã nói với anh rồi, còn có thể chấp nhận hay không là tùy thuộc vào anh. ” Một chàng trai trẻ đội mũ lưỡi trai ngả người trên ghế sô pha, nheo mắt nhìn nam nhân trung niên, bất ngờ nhoẻn miệng cười nói: “Tôi không phải là bố anh, cho nên không có nghĩa vụ phải lo sống chết cho anh.”

“Tôi muốn báo cảnh sát! Kiện các người tội giam giữ trái phép!” Vẻ mặt nam nhân trung niên vô cùng hung dữ, nhưng Giang Thành vừa liếc đã biết, anh ta chỉ đang sợ mà thôi.

Nam nhân trung niên chắc hẳn đã nhận ra thế giới này khác với thế giới hiện thực, chỉ là kháng cự lại sự thật này từ tận đáy lòng.

Nếu không thì anh ta đã có thể lựa chọn rời đi thay vì ở lại đây.

Lần này có ba người mới, ngoại trừ nam nhân trung niên mặc áo may ô ra, còn có một nam một nữ.

Nữ nhân mặc một bộ đồ ngủ hình khủng long dễ thương, đằng sau còn có một chiếc đuôi ngắn, khuôn mặt tái nhợt, trông như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Người nam thì đỡ hơn nữ nhân một chút, nhưng sau này theo lời tên mập, nam nhân lúc mới xuất hiện còn tệ hơn cả nam nhân trung niên, không chỉ kích động chất vấn tất cả những người có mặt mà còn lật ngược bàn trong quán cà phê trước mặt đám người.

“Được rồi.” Nam nhân mặc vest tiến lên, rất tự nhiên nói: “Nếu như mọi người đều đã tới đủ, vậy chúng ta đến trường học xem một chút đi.”

“Trường học chắc chắn là địa điểm nhiệm vụ sao?” Lần này là một nữ nhân mặc sườn xám lên tiếng, trang điểm màu khói nhạt tràn đầy vẻ quyến rũ của thế kỷ trước, dáng người cực phẩm, nhưng dung mạo lại bình thường.

“Chưa chắc. ” Nam nhân mặc vest nhìn cô mỉm cười: “Nhưng thử một chút cũng không có nguy hiểm gì, chúng ta đều biết, chỉ sau khi thực sự đến đúng địa điểm nhiệm vụ mới có thể gặp phải những thứ kia.”

Nghe thấy nam nhân nhắc tới những thứ kia, ánh mắt mọi người trở nên nghiêm túc, cũng không ai lên tiếng nữa.

Một nhóm người bước ra khỏi quán cà phê, ngay cả nam nhân trung niên cuồng loạn cũng lặng lẽ đi theo cuối nhóm.

Tên mập nhân lúc này chen tới: “Bác sĩ.” Anh ta trầm giọng nói: “Mới tới chưa thấy anh, tôi sợ muốn chết.”

Giang Thành lười nói nhảm với anh ta, hỏi thẳng: “Làm sao anh tìm được quán cà phê?”

Không ngờ tên mập liếm môi, hơi ngượng ngùng nói: “Không phải là tôi tìm đến, mà điểm sinh ra đã ở đây, tôi mở cửa ra là đã đứng ở bên bàn tầng ba của quán cà phê, đối diện là trường học.”

Giang Thành liếc xéo tên mập một cái, hồi lâu không nói gì, một lúc sau mới tiếp tục hỏi: “Những người khác thì sao?”

“Bọn họ đều đến sau tôi.”

“Điểm sinh ra của bọn họ cũng ở trong quán cà phê?”

“Cũng không phải là toàn bộ.” Tên mập lắc lắc đầu, sau đó hếch cằm, ra hiệu cho Giang Thành nhìn về phía trước, nam nhân mặc vest trắng đang nghiêng đầu an ủi cô gái mặc đồ ngủ khủng long: “Vest trắng kia giống anh, là tự mình tìm đến.”

Giang Thành hít vào một hơi: “Nói cách khác, ngoại trừ tôi và anh ta, bảy người còn lại đều sinh ra ở quán cà phê, đặc biệt là anh còn đứng luôn ở bên cạnh bàn ở tầng ba.”

“Bác sĩ, nếu như anh cứ nói như vậy, tôi cũng không tranh luận với anh nữa.” Tên mập trông mạnh hơn rất nhiều so với lần đầu tiên vào ác mộng, ít nhất còn có thể nói chuyện rất rành mạch, anh ta tiếp tục nói: “Nhưng xin anh đừng dùng từ ngữ là sinh ra, tôi nghĩ là dùng giáng sinh sẽ thần thánh hơn.”

Giang Thành “chậc” một tiếng, đang định giáo huấn tên mập một trận, thì đã đi tới trước cổng trường học.

Ngoài cổng trường không có động tĩnh gì, nhưng cánh cổng nhỏ bên cạnh lại phát ra một tiếng “cót két” dài.

Sau đó có một nữ nhân trung niên bước ra, tự xưng là giáo viên tiếp đón ở đây, đến nghênh đón bọn họ.

Bởi vì còn chưa rõ nội dung nhiệm vụ này cũng như thân phận của bọn họ là gì, cho nên mọi người rất sáng suốt không nói một lời lựa chọn đi theo sau nữ nhân trung niên, cũng là NPC đầu tiên.

Thông thường mà nói, vai trò của NPC đầu tiên là giải thích thân phận cho những người chơi trong này, cũng như bối cảnh của các nhiệm vụ mà bọn họ phải đối mặt.

Sau khi giao tiếp với nữ nhân, bọn họ đã biết được thân phận nhân vật mà mình đảm nhiệm.

Bọn họ là nhóm chụp ảnh của một công ty truyền thông văn hóa nào đó, lần này được đặc biệt mời đến để quay phim chụp ảnh cho buổi lễ kỷ niệm thành lập ngôi trường này trong thời gian sắp tới.

Cũng quả đúng như lời nam nhân mặc vest nói, đây là một ngôi trường nghệ thuật chủ yếu tuyển sinh thanh nhạc và các chuyên ngành liên quan, quy mô không lớn, nhưng theo lời nữ nhân thì rất nổi tiếng, đã bồi dưỡng ra nhiều ngôi sao.

“Người của công ty các anh chị đã giao thiết bị đến trước một ngày rồi. ” Nữ nhân trung niên nói: “Bây giờ đang để ở trong phòng thiết bị của chúng tôi, các anh chị không cần lo lắng.”

“Chúng tôi có thể đến phòng thiết bị xem không?” Chàng trai trẻ đội mũ lưỡi trai đột nhiên hỏi.

Lúc này, cậu ta đang đội ngược mũ lại, chiếc khuyên trên một bên tai hình như được khảm thứ gì đó, phản quang trong ánh nắng chiều tà.

Nữ nhân đột nhiên dừng lại, sắc mặt sa sầm xuống nhìn về phía chàng trai trẻ: “Không được, tuyệt đối không!”

Chương 26: Kí túc xá 404.

Mọi người đều bị dọa sợ trước sự thay đổi đột ngột này, tên mập lập tức lùi lại sau một bước, còn không quên kéo theo Giang Thành, cô gái mặc bộ đồ ngủ khủng long thì loạng choạng, hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.

Chỉ có nam nhân mặc vest đẩy chàng trai đội mũ lưỡi trai đang ngơ ngác sang một bên, đi tới trước mặt nữ nhân, trên mặt nở nụ cười như gió xuân: “Chúng tôi chỉ hỏi thế thôi, vì dù gì trang thiết bị cũng tương đối đắt tiền, nếu như không được bảo quản đúng cách hay dịch chuyển sai cách, sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết cho lần quay chụp này của chúng tôi.”

Không thể không nói, phong thái của nam nhân rất tốt, tài ăn nói cũng vậy, vẻ mặt đang như người chết của nữ nhân dường như cũng bị anh ta lây nhiễm, sắc mặt dần dần trở lại bình thường, thậm chí còn có chút ngượng ngùng nói: “Các anh chị cũng đừng hiểu lầm, ý của tôi là hôm nay đã muộn rồi, giáo viên của phòng thiết bị chắc đã tan làm rồi.”

Nam nhân mặc vest tinh ý gật gật đầu, sau đó nói: “Hóa ra là vậy, vậy thì chờ khi nào thuận tiện đi.”

Giang Thành từ xa quan sát màn trình diễn của nam nhân, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào. Trên mặt của nam nhân mặc vest luôn nở nụ cười, giống như hoàn toàn không biết gì về sự nguy hiểm của thế giới này vậy.

“Bác sĩ.” Tên mập sán đến nhỏ giọng nói: “Có phải anh cũng cảm thấy người này không phải là người tốt không?”

Giang Thành liếc anh ta một cái: “Có phải người tốt không tôi không biết, nhưng tóm lại là không đơn giản.”

“Vậy nên… chúng ta có cần cẩn thận đề phòng anh ta không?”

Kể từ sau lần trước, tên mập đã hiểu ra mối nguy hiểm trong nhiệm vụ không chỉ đến từ những con quỷ hung tàn, mà đồng đội trong nhiệm vụ đôi khi cũng không đáng tin cậy.

Nhưng không ngờ Giang Thành lại tỏ ra thờ ơ, khoát tay nói: “Đối xử bình thường là được, người khác với mọi người khi mới bắt đầu nhiệm vụ cùng lắm chỉ được coi là không đơn giản, chứ chưa thể nói là đáng sợ. Mối nguy hiểm thực sự thường ẩn giấu ở những nơi mà anh ít ngờ tới nhất, giống như rắn độc, một đòn chí mạng.”

Tên mập chớp chớp đôi mắt nhỏ quét qua đám người một lượt, đột nhiên cảm thấy không thể tin tưởng được ai, anh ta bước một bước về phía bác sĩ, hai người gần như là sát vào nhau.

Khuôn viên trường lớn hơn một chút so với bọn họ tưởng tượng, phong cảnh cũng không tệ, cây cối bên đường thưa thớt có trật tự, khi đi ngang qua một khu vườn nhỏ, bên trong còn có hoa đang nở rộ.

Nếu như không phải là đang làm nhiệm vụ, có thể xem là một chuyến tản bộ thư thái.

Nữ nhân dẫn đường ít khi nói chuyện, nhưng may là đều trả lời mọi câu hỏi, vì vậy mọi người cũng đã hiểu đại khái một số tình hình của trường học từ miệng cô ta.

Trường học có tên là Học viện âm nhạc Dục Anh, giống như cái tên vậy, đi theo con đường tinh anh.

Đừng thấy diện tích khuôn viên trường không nhỏ, thực ra không có nhiều học sinh, mỗi lớp còn chưa tới 20 học sinh.

Khi đi ngang qua tòa nhà giảng dạy chính, nữ nhân cố ý dừng lại một lúc, nhưng sau khi thấy đám người Giang Thành không có ý định chụp ảnh làm kỷ niệm, nên đã dẫn bọn họ rời đi.

Còn chưa đến giờ tan học, cả khuôn viên trường vắng tanh, không một bóng học sinh.

Lần này nữ nhân dẫn bọn họ đến một tòa nhà kí túc xá cũ kĩ.

Đó là một tòa nhà ống loại lâu đời, vẫn theo cấu trúc của mấy chục năm trước, có phần lạc quẻ với khuôn viên hiện đại hóa của trường.

Tiếng ma xát chói tai của chiếc bản lề cửa cũ kỹ, khiến người nghe chợt thấy căng thẳng.

“Mọi người hãy ở lại đây. ” Nữ nhân trung niên mặt không biểu cảm nói, chỉ vào sâu trong hành lang tối om: “Muốn ăn cơm thì đến nhà ăn, mọi người có thể nhân viên, nhà ăn sinh viên hoặc nhà ăn nhân viên đều ăn được, nhưng tốt nhất là tránh giờ ăn cao điểm ra.”

Nữ nhân mặc sườn xám đang khoanh tay, bất ngờ nói: “Ở đây làm sao mà ở được, tồi tàn quá. ” Cô ta chê bai nhìn bức tường trước mặt, bên trên bao phủ đầy nấm mốc không rõ, quạt quạt không khí trước mũi nói: “Còn bẩn như vậy nữa.”

“Có chỗ ở là tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh như vậy. ” Chàng trai đội mũ lưỡi trai lúc trước bị nữ nhân chặn họng giễu cợt “xùy” một tiếng.

Không ngờ lần này lại là nữ nhân dẫn đường chủ động giải vây cho nữ nhân sườn xám: “Mọi người hãy yên tâm, mặc dù bên ngoài trông có vẻ cũ nát, nhưng những phòng mà mọi người ở chúng tôi đã dọn dẹp qua rồi, không hề có vấn đề.”

Nếu như nữ nhân đã nói như vậy, thì cũng không còn cách nào khác, có thể thấy phần lớn mọi người đều không hài lòng với việc ở đây, đương nhiên, thứ mà bọn họ cân nhắc chắc chắn không phải là vấn đề vệ sinh, mà là cảm giác ngột ngạt mà tòa nhà mang lại.

Khi đứng trước tòa nhà này, mọi người đều có một cảm giác quỷ dị.

Cảm giác đó thật khó diễn tả, giống như nó có sinh mệnh, đang lặng lẽ nhìn những người sống tiến lại gần mình.

Nữ nhân đưa cho nam nhân mặc vest 4 chiếc chìa khóa, Giang Thành nhìn thấy đó là những chiếc chìa khóa bằng đồng đi với loại ổ khóa kiểu cũ đã bị loại bỏ từ lâu, hiện nay đã rất hiếm thấy rồi.

Ở cuối mỗi chiếc chìa khóa đều có dán một mẩu băng dính màu trắng, dùng bút bi màu xanh viết các con số.

404,405,406,407.

Bốn căn phòng.

Giang Thành vẫn còn ở trong đại sảnh tầng một đi tới một căn phòng gần nhất, vươn tay đẩy cửa ra, khoảnh khắc cửa vừa mở ra, một mùi hôi xộc vào mũi, hắn vội vàng lui về phía sau một bước.

Khi mùi hôi kia tan đi, cảnh tượng bên trong cũng dần rõ ràng hơn.

Trong ký túc xá có hai chiếc giường, một bên trái và một bên phải, kê sát vào tường, trên tường còn có áp phích của người nổi tiếng, chỉ là lúc này không nhìn rõ.

Có hai cái bàn nhỏ, ký túc xá hình như đã rất lâu không có người ở, hai cái bàn xếp chồng lên nhau, tất cả đều chất đống ở trong góc tường.

Rác ở khắp mọi nơi trong phòng, còn có những chai nước khoáng rỗng phủ đầy một lớp bụi.

Cửa sổ duy nhất chỉ còn lại một nửa, nửa còn lại đã bị thứ gì đó phá vỡ, để lại một cái lỗ lớn, gió thổi dọc theo cái lỗ vào trong.

Bố cục của các phòng ở mỗi tầng chắc đều tương tự nhau, điều đó cũng có nghĩa là các phòng 404 hay 405 cũng đều là ký túc xá đôi.

Giang Thành không hề tuỳ tiện xông vào căn phòng xa lạ này, hắn lùi lại phía sau, nhìn nữ nhân hỏi: “Bốn gian phòng chỉ có 8 cái giường, chúng tôi có 9 người.”

“Đúng đấy.” Tên mập phụ họa: “Không có đủ giường, chị bảo chúng tôi ngủ thế nào?”

Ý định của hắn là để nữ nhân đổi một chỗ khác cho bọn họ ngủ, kể cả tìm một phòng học trải nệm cũng được, nơi quỷ này thực sự quá dị thường, khiến hắn cảm thấy toàn thân khó chịu.

Không ngờ nữ nhân lại lộ ra nụ cười khiến người ta cảm thấy khó hiểu: “Hôm nay mọi người cứ ở tạm trước, biết đâu ngày mai sẽ đủ.”

Biểu cảm của tên mập đóng băng trên khuôn mặt.

“Được.” Giang Thành nói: “Vậy đêm nay chúng tôi sẽ ở lại đây. ” Hắn chuyển đề tài: “Buổi lễ khi nào thì bắt đầu? Chúng tôi còn biết mà chuẩn bị trước.”

“Bảy ngày sau.”

Giang Thành gật đầu, biểu thị mình biết rồi.

“Có thời gian chúng tôi có thể đi dạo trong khuôn viên trường không. ” Nam nhân mặc vest tiếp lời nói: “Phong cảnh nơi đây thực sự rất đẹp, chúng tôi muốn đi dạo một chút, dù sao thì cơ hội như vậy cũng không nhiều.”

Nữ nhân suy nghĩ vài giây, miễn cưỡng trả lời: “Được, nhưng mọi người hãy chú ý thời gian một chút, trời vừa tối là phải lập tức trở về phòng của mình.”

Chương 27: Thần bảo vệ.

“Tôi vẫn chưa hiểu ý của cô. ” Nam nhân mặc vest dịu dàng ôn hòa nói: “Sau khi trời tối có chuyện gì khác thường hay sao?”

Nữ nhân quay đầu lại, nhìn anh ta với ánh mắt rất kì lạ.

Nam nhân mặc vest không lảng tránh ánh mắt của nữ nhân, mỉm cười với đối phương, cho đến khi nữ nhân quay đi, rời khỏi tòa nhà ký túc xá cũ kĩ mà không nói gì thêm.

Trong đó, nam nhân trung niên mặc áo may ô muốn đuổi theo hỏi thêm vài câu, nhưng nữ nhân giống như ma quỷ vậy, trông có vẻ bước chân không nhanh, nhưng vừa rẽ là đã biến mất.

“Cô… cô ấy đâu rồi?” Nam nhân trung niên sắp suy sụp lúc trước run rẩy hỏi, anh ta hoàn toàn không hiểu thế giới mà mình đang ở, nghĩ không ra sao một người sống lớn như vậy mà chớp mắt đã biến mất.

“Tôi cảm thấy anh đúng là một người tốt.” Giang Thành nhìn anh ta, nói một cách vô cùng chân thành: “Có thể cùng một đội với anh tôi cảm thấy cơ hội sinh tồn của tất cả mọi người đều sẽ tăng lên rất nhiều, anh không chỉ lạc quan, mà còn rất nhiệt tình giúp đỡ người khác.”

Nam nhân mặc vest ngây người ra, suy nghĩ một chút cũng không hiểu vì sao Giang Thành lại đột nhiên nói như vậy, nhưng những lời này anh ta vẫn cảm thấy rất dễ chịu, còn có thể giúp anh ta quản lý hình tượng cá nhân của mình.

“Không có gì. ” Nam nhân mặc vest mỉm cười gật đầu, mái tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ: “Nếu như mọi người đã gặp nhau chính là duyên phận, tôi sẽ cố gắng hết sức đưa mọi người bình an rời khỏi đây.”

Đây là lần đầu tiên tên mập nghe thấy Giang Thành khen người khác, trong lòng tự nhiên cảm thấy có dự cảm không tốt.

“Nói hay lắm.” Giang Thành tán thưởng, sau đó quay đầu nhìn mấy người mới đến như cô gái mặc đồ ngủ khủng long và nam trung niên áo may ô: “Người anh em mặc vest đã bày tỏ rồi, mọi người còn không mau đến bên cạnh anh ấy đi, anh ấy sẽ bảo vệ mọi người, anh ấy chính là thần bảo vệ của tất cả chúng ta!”

Nam nhân mặc vest: “???”

Tên mập: “… cốt truyện này hình như mình đã thấy ở đâu rồi thì phải.”

Gần như ngay lập tức, mấy người lao thẳng đến bên cạnh nam nhân mặc vest, cô gái khủng long trông có vẻ yếu ớt nhưng lại là người đầu tiên đến được chỗ đó, nắm lấy cánh tay trái của anh ta.

Một người mới nam khác có hơi chậm hơn một chút, chộp lấy cánh tay phải.

Có lẽ là do tuổi tác, phản ứng của nam trung niên áo may ô vẫn bị chậm hơn nửa nhịp.

Khi đến được nơi thì những vị trí tốt bên cạnh đã bị phân chia hết, anh ta chỉ đành vươn dài tay ra, nắm lấy cổ áo của nam nhân mặc vest.

Cứ như vậy mà nam nhân mặc vest lúc nào cũng bị bọn họ đẩy lên đầu tiên, muốn không đi cũng không được, quan trọng nhất là anh ta còn phải không ngừng nhẹ nhàng ôn tồn an ủi mọi người.

Chật vật mãi mới lên đến tầng 4, nam nhân mặc vest lấy cớ moi chìa khóa, mới rũ bỏ được mấy người như mọc trên người mình ra.

Lúc này mặt anh ta đỏ bừng, ngoài việc bị chèn ép quá mạnh ra, còn lại chắc là bởi vì Giang Thành.

Giang Thành lúc này đang ngưỡng mộ nhìn anh ta, từ tận đáy lòng cảm thấy anh ta quả là một người tốt.

“Được rồi” Nam nhân mặc vest nói: “Nếu như mọi người đã tin tưởng tôi như vậy, thì để tôi chia phòng nhé.”

Dưới sự phân công của nam nhân mặc vest, nữ sườn xám và nữ đồ ngủ khủng long ở phòng 407; nam trung niên áo may ô, nam người mới và một người phụ nữ khác có làn da ngăm đen ở phòng 406, còn anh ta và chàng trai mũ lưỡi trai ở phòng 405.

Ánh mắt của anh ta lần lượt nhìn từng người, khi đến Giang Thành đột nhiên nở một nụ cười giả tạo: “Người anh em này, tôi thấy cậu và cậu mập bên cạnh đã quen nhau từ trước à, hai người hãy ở phòng 404 đi.”

404, vừa nghe đã thấy không may mắn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là sự trả thù của nam nhân mặc vest.

Tên mập vừa định mở miệng cự tuyệt, không ngờ Giang Thành lại vỗ vai mình, dùng ngữ khí rất thoải mái vui vẻ cắt ngang: “Được, đều nghe thần bảo vệ.”

Mặt của nam nhân mặc vest nghẹn đến tái xanh, nhưng vẫn phải giả vờ rằng tôi là một người tốt, tên mập nhìn còn cảm thấy ngại.

Có thể thấy ngoài tên mập ra còn có cả những người không hài lòng với việc sắp phòng, nhưng trời sắp tối rồi, nên dù có bất mãn đến đâu mọi người cũng chỉ đành về phòng.

Dù sao có một cánh cửa che chắn cũng sẽ an toàn hơn là đứng trong một hành lang u ám.

Sau khi lấy chìa khóa, mở cửa, cho dù đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khung cảnh bên trong vẫn khiến tên mập không khỏi giật nẩy người.

Chương 28: Giở trò.

Không phải là bởi vì lâu năm không tu sửa, mà là vô cùng sạch sẽ.

Chiếc giường được sắp xếp gọn gàng, chiếc bàn được lau sạch sẽ, trên bậu cửa sổ duy nhất còn đặt một chậu hoa không rõ tên.

Hoa có màu tím nhạt, mang theo cảm xúc bi thương khó tả.

Tên mập cảm kích nói: “Bác sĩ, anh nói chúng ta bị cuốn vào ác mộng có giống như một đóa bèo trong thế giới loạn lạc, trôi dạt bất định, không biết phải bén rễ ở đâu, sống hôm nay không biết ngày mai, cái chết có thể sẽ đến vào giây tiếp theo.”

“Có lẽ vậy.” Giang Thành thở dài: “Nhưng ít nhất có anh ở bên cạnh với tôi.”

Tên mập nghe vậy thì lập tức cảm động, rơm rớm nước mắt nói: “Bác sĩ, không ngờ chúng ta mới ở cùng nhau mấy ngày, tình cảm đã thăng hoa đến mức này rồi, có phải anh cảm thấy có tôi ở bên cạnh vào giây phút cuối cùng của cuộc đời rất hạnh phúc không?”

Giang Thành nhìn ánh mắt chân thành của tên mập, cảm khái nói: “Mập này, anh hãy tĩnh tâm suy nghĩ kỹ xem, nếu như anh còn có thể sống sót, vậy thì nguy hiểm gặp phải lúc đó lấy được mạng tôi sao?”

“Tôi khả năng cao là sẽ chết sau anh.” Giang Thành tiếp tục nói: “Cho nên yên tâm đi, nếu như thực sự có ngày đó, tôi sẽ cố hết sức đem tro cốt của anh ra ngoài chôn trong chậu hoa ở phòng làm việc của tôi. Thân hình anh to lớn, hàm lượng canxi và phốt pho trong tro sẽ cao hơn so với người bình thường.”

Tên mập: “… Bác sĩ, anh biết nói thì nói thêm mấy câu đi.”

Giang Thành đã cẩn thận kiểm tra căn phòng hết một lượt, ngoại trừ một chiếc tủ rất nhỏ bị khóa không thể mở ra, tạm thời không phát hiện chỗ nào khả nghi.

Sau khi xác định đã an toàn, tên mập đập đầu xuống giường, bụng anh ta đồng thời cũng phát ra tiếng òng ọc: “Bác sĩ, tôi đói quá.”

Nhưng bây giờ trời đã tối hẳn rồi, việc di chuyển trong bóng tối mà không có bất kỳ manh mối nào chắc chắn là ngu ngốc và nguy hiểm.

Huống hồ nữ nhân dẫn đường còn đặc biệt nhắc nhở bọn họ không được đi lại vào ban đêm, hiện tại tạm thời chưa rõ nguyên nhân.

Không ngờ, Giang Thành lấy từ trong túi áo ra một miếng sô cô la lớn, vỏ ngoài màu đỏ, tên mập còn nhớ đó là loại rất phổ biến khi anh ta còn rất nhỏ.

“Anh lấy ở đâu ra thế?” Tên mập lập tức từ trên giường ngồi dậy, hai mắt sáng ngời.

“Trên đường đến.” Giang Thành bẻ một miếng đưa ra, tên mập vội vàng đón lấy.

Tên mập cắn một miếng nhỏ, vừa nhai vừa như nhận ra điều gì, ngẩng đầu lên hỏi: “Là trên đường đến quán cà phê?”

Lúc tên mập đi ra khỏi quán cà phê nhìn thấy gần đó có rất nhiều siêu thị lớn nhỏ, nhưng điều anh ta không hiểu là làm sao Giang Thành có thể mua sô-cô-la mà không cần tiền.

Hầu hết các đồ vật trên người đều sẽ bị loại bỏ sau khi bọn họ bước vào ác mộng, bao gồm cả tiền.

Giang Thành cũng cắn một miếng sô cô la nhỏ, nhìn ngoài cửa sổ tối đen, chậm rãi nhai, rồi nói: “Không phải mua.”

“Không phải mua?”

“Ừm.”

“Thế ở đâu ra?” Tên mập vừa nói xong câu này đột nhiên hai mắt mở to, giống như phát hiện ra chuyện gì động trời, kinh ngạc nói: “Anh trộm à?”

“Vớ vẩn!” Giang Thành bất mãn nhìn tên mập: “Là bà chủ siêu thị cứ nhét cho tôi, tôi nói không cần bà ấy còn tức giận nữa.”

Tên mập nghi ngờ nhìn chằm chằm Giang Thành: “Này, bác sĩ anh nói cho tôi biết, bà chủ hèn mọn như vậy ở đâu có, mang đến cho tôi một tá đi.”

Khi Giang Thành đặt miếng sô cô la xuống muốn đấu với tên mập 300 hiệp về chủ đề có bà chủ hèn mọn như vậy không, tên mập đã tự giác bỏ cuộc, giơ một tay lên nói: “Bác sĩ, tôi bị anh làm lạc lối rồi, bây giờ chúng ta đang ở trong ác mộng, có thể ngày mai sẽ chết.”

“Đừng bi quan như vậy.” Giang Thành vỗ vai anh ta an ủi: “Có thể đêm nay anh cũng không sống nổi.”

Tên mập: “…”

407.

Cô gái đồ ngủ khủng long cuộn tròn trên giường, trùm chăn gần hết người, không ngừng run rẩy.

“Chị ơi. ” Nữ đồ ngủ khủng long nhìn nữ nhân sườn xám ngồi trên ghế, âm thanh run rẩy nói: “Chị có thấy ở đây rất lạnh không, em mặc đồ ngủ còn thấy lạnh, chị không lạnh à?”

Nữ sườn xám cũng giống như Giang Thành, việc đầu tiên làm khi bước vào phòng là kiểm tra kỹ lưỡng toàn bộ căn phòng.

Ngoài một chiếc lược bị gãy mất một nửa được tìm thấy trên bàn, thì không có bất thường nào khác.

Ngay cả thùng rác cũng rất sạch sẽ, bên trong còn lồng chiếc túi đựng rác mới tinh.

“Nếu như cô không có việc gì chỉ muốn tìm chủ đề nói chuyện, để tôi nói chuyện với cô cho bớt sợ, thì tôi khuyên cô đừng lãng phí tâm tư nữa. ” Giọng nữ sườn xám lạnh lùng nói: “Vô nghĩa, chỉ làm uổng phí phân tán sự chú ý của chúng ta, từ đó làm giảm cơ hội sống sót.”

Nữ đồ ngủ khủng long dường như bị khí thế của nữ sườn xám làm cho giật mình nên không nói nữa, nhưng bụng vẫn phát ra tiếng kêu “òng ọc”.

“Xoay người, kéo rèm cửa lại. ” Nữ sườn xám nói với giọng ra lệnh.

Giường của nữ đồ ngủ khủng long nằm cạnh cửa sổ, trên cửa sổ có treo một tấm rèm màu lam, nó không quá lớn nhưng chắc cũng đủ để che kín cửa sổ, nữ đồ ngủ run rẩy đưa tay ra khỏi chăn, nhanh chóng kéo rèm lại.

“Làm khẽ thôi. ” Nữ sườn xám nói bằng giọng điệu khó nghe: “Nếu như kéo rách rèm xuống còn không biết sẽ gây ra rắc rối gì nữa.”

Nữ đồ ngủ ngây người: “Sẽ có rắc rối gì?”

Nữ sườn xám liếc nhìn cô ta vài lần, cuối cùng quay đi phớt lờ lời nói của cô ta, đứng dậy đi đến giường của mình, nằm xuống đắp chăn đến cằm.

“Bác sĩ.” Giang Thành chuyển chăn đệm xuống dưới đất, tên mập khó hiểu nhìn hắn hỏi: “Có giường không ngủ, sao lại phải trải đệm dưới đất?”

Một lúc sau, tên mập như có linh cảm lóe lên, khóe miệng run rẩy nói: “Anh cảm thấy trong lần này vẫn sẽ có quỷ chui ra khỏi gầm giường, cho nên chuẩn bị trước đúng không?”

“Không phải.” Giang Thành trải chăn ra, sắp xếp lại gối, dùng sức vỗ vài cái, cho đến khi xuất hiện một vết lõm to bằng đầu người, sau đó thoải mái nằm xuống, vặn vẹo thân thể nói: “Chỉ là quen rồi.”

Tên mập gật gù, mặc dù ở thế giới hiện thực anh ta chưa từng vào phòng ngủ của Giang Thành, nhưng anh ta nhớ hắn đã từng nói với mình: Nếu như muốn cướp những thứ khác ngoài tiền ra, có thể vào phòng ngủ của hắn, nhưng không có giường, chỉ có đệm, phải dùng tạm.

“Đúng rồi.” Tên mập gãi gãi đầu, hơi kỳ lạ hỏi: “Bác sĩ, tại sao anh lại nhắm vào nam nhân mặc vest kia?”

Anh ta dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Người ta không đắc tội với chúng ta, tôi cảm thấy anh làm như vậy chả có ý nghĩa gì, còn vô cớ tạo ra một kẻ địch không hề đơn giản cho mình. Nói trắng ra là, nếu như anh không nhắm vào anh ta, chúng ta cũng không đến nỗi phải ở trong phòng 404 này.”

Giang Thành nhìn trần nhà, hai tay ôm đầu, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Bởi vì anh ta giở trò trước.”

Nghe vậy tên mập giật mình, ngồi dậy mở to mắt nói: “Anh nói gì cơ bác sĩ?”

Chương 29: Âm thanh.

“Sau khi nhận 4 chiếc chìa khóa từ nữ nhân kia, anh ta đã đút chìa khóa vào túi bên trái.” Giang Thành bình tĩnh nói: “Sau đó, anh ta thò tay trái vào trong túi không biết đang làm gì, cùng lúc đó anh ta còn không ngừng nói chuyện để làm chúng ta mất tập trung.”

Tên mập cảm thấy đầu óc bắt đầu cạn kiệt, vô cùng cảnh giác nói: “Chẳng lẽ anh ta đã làm gì đó với những chiếc chìa khóa?”

“Tạm thời còn chưa rõ.” Giang Thành đáp: “Lúc nãy tôi đã kiểm tra chìa khóa rồi, không phát hiện ra điểm gì khác thường.”

Tên mập vừa gật đầu, vừa tự giải thích với chính mình: “Cho nên bác sĩ đã để nữ đồ ngủ qua đó là để cắt ngang chuyện mờ ám của anh ta?”

“Ừm, nhưng tôi cũng không chắc nó có hiệu quả hay không.”

Tên mập nghiến răng, phẫn nộ nói: “Bác sĩ, cái tên mặc vest này trông cũng không đến nỗi nào, không ngờ sau lưng lại xấu xa như vậy, còn trả thù phân chúng ta vào phòng 404.”

“Tôi chợp mắt một lát.” Giang Thành không để ý tới anh ta nữa, quay người lại: “Một tiếng sau nhớ đánh thức tôi.”

“Được.” Tên mập nhận lấy chiếc đồng hồ đeo tay Giang Thành ném qua, dây không đủ dài nên anh ta không đeo được, chỉ có thể cầm trên tay.

Mặc dù không quá buồn ngủ, nhưng anh ta vẫn ngồi dậy, quấn chăn quanh người để tránh mình vô tình ngủ thiếp đi.

Đêm rất yên tĩnh, cả khuôn viên trường như đã chết vậy.

Tên mập đang nghĩ chắc hẳn xung quanh đây chẳng có sinh viên nào ở, nếu không tuyệt đối sẽ không yên tĩnh như vậy.

Một tiếng đã hết, tên mập ra khỏi giường, đánh thức Giang Thành.

Giang Thành ngủ giấc nông, lúc tên mập vừa xuống giường hắn đã tỉnh rồi, nhưng hắn vẫn đợi tên mập đẩy mình mấy cái mới mơ màng mở mắt ra.

Sau khi ngồi dậy, hắn cử động cái cổ và bả vai, gối ở đây không thoải mái cho lắm, hắn đã quen ngủ trên gối kiều mạch ở nhà, không quen ngủ trên gối bông mềm.

“Có chuyện gì kỳ lạ xảy ra trong thời gian này không?”

“Không.” Tên mập nói: “Bác sĩ, anh yên tâm đi, kể cả nhìn thấy một con gián, tôi cũng sẽ đánh thức anh, chắc là anh cũng biết, tôi cảnh giác rất cao.”

Giang Thành đứng lên, trước tiên đi tới chỗ cửa, không đứng quá gần, xuyên qua cửa lắng nghe động tĩnh trên hành lang.

Một lúc lâu sau, hắn trở lại giường, nằm bò ra, lắng nghe động tĩnh bên cạnh một lúc.

“Bác sĩ.” Tên mập nói: “Bọn họ chắc là ngủ hết rồi, xung quanh đây yên tĩnh lắm.”

Giang Thành liếc anh ta một cái, không nói gì, lấy lại đồng hồ từ tay tên mập, đeo vào cổ tay mình.

Mặc dù đã không còn đói sau khi ăn sô cô la, nhưng tên mập lại cảm thấy rất khát nước.

Cứ như vậy thêm nửa tiếng nữa, Giang Thành thầm tính toán thời gian cũng tương đối rồi, chuẩn bị bắt đầu hành động, hắn cảnh cáo tên mập trước cho dù lát nữa có xảy ra chuyện gì cũng phải giả bộ như không biết.

Tên mập nghe xong trong đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng vì tin tưởng Giang Thành nên vẫn đồng ý.

Giang Thành lấy từ góc sàn nhà ra một đồng xu kiểu cũ, sau đó nhặt đồng xu đi trở lại bức tường cạnh giường, dùng mép đồng xu nhẹ nhàng cào lên bức tường.

“Rẹt rẹt rẹt…”

Lặp đi lặp lại.

Độ mạnh vừa phải, âm thanh không lớn, nhưng rất rõ ràng trong bóng đêm yên tĩnh.

“Anh đang làm gì vậy?” Âm thanh ma sát khe khẽ khiến cho tên mập cả người nổi da gà, rất nhiều người có sự phản kháng bẩm sinh đối với loại âm thanh ma sát này.

Giang Thành không trả lời, vẫn tiếp tục cào.

Dần dần, bắt đầu có âm thanh truyền đến từ phòng bên, mặc dù không lớn nhưng từ những âm thanh hỗn loạn và không có trật tự đó, có thể phán đoán được sự hoảng loạn của những người phòng bên.

Bên cạnh là phòng 405.

Phòng của nam nhân mặc vest và mũ lưỡi trai.

Một lúc sau, trong hành lang truyền đến tiếng đẩy cửa, sau đó là tiếng bước chân vội vã hỗn loạn.

Nghe thấy tiếng bước chân, Giang Thành lập tức ngưng dùng đồng xu chà xát lên tường, cẩn thận lau sạch những mảnh vụn trên tường còn sót lại trên đồng xu, sau đó ném nó vào một góc khuất trên sàn nhà.

Những tiếng bước chân hướng về phòng 404 nơi Giang Thành ở, rồi đứng sững lại, có tiếng gõ cửa lộn xộn cùng giọng nói của nam nhân mặc vest và mũ lưỡi trai.

Một lúc sau, trong hành lang bắt đầu náo nhiệt.

Giang Thành làm bộ như vừa mới ngủ dậy, chậm rãi đẩy cửa phòng ra, như thế không ngờ mọi người lại đều ở bên ngoài, vẻ mặt đột nhiên kinh hãi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Nhìn thấy Giang Thành đi ra, nam nhân mặc vest dẫn đầu ngây ra một chút, một lúc sau mới kỳ lạ hỏi: “Cậu có nghe thấy âm thanh kì lạ không?”

“Âm thanh kì lạ?” Giang Thành gãi gãi đầu: “Không, tôi vừa mới ngủ một giấc, xung quanh đây rất yên tĩnh.”

“Không?” Sắc mặt nam nhân mặc vest trở nên khó coi, anh ta như đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vàng nói: “Tên mập trong phòng cậu đâu?”

“Tôi ở đây. ” Nghe vậy tên mập đi ra, thò cái đầu to ra khỏi phòng: “Thần bảo vệ, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Chuyện gấp gáp nên nam nhân mặc vest cũng lười để ý đến danh xưng kia, nói thẳng: “Tôi hỏi cậu, cậu có nghe thấy những âm thanh kì lạ không?” Anh ta dừng lại, rồi miêu tả: “Giống như tiếng một cái thìa cào cào?”

Tên mập mở to hai mắt như quả trứng gà, nghi hoặc nói: “Không, nãy giờ tôi vẫn chưa ngủ, nhưng chẳng nghe thấy gì cả.”

Nghe thấy câu trả lời của Giang Thành và tên mập, ngoại trừ nam nhân mặc vest và mũ lưỡi trai, tất cả mọi người trong hai căn phòng còn lại đều thở phào ra nhẹ nhõm.

Đồng thời, bọn họ nhìn vào khuôn mặt của nam nhân mặc vest đang viết đầy ý vị sâu xa.

Chỉ có người trong phòng 405 nghe thấy âm thanh kì lạ, như vậy có nghĩa là… bọn họ sẽ gặp phải những thứ kia trước.

Nói cách khác, bọn họ sẽ chết trước.

“Chúng tôi quay về đây. ” Nữ sườn xám nói.

Sau đó cô ta đi thẳng về phòng của mình, theo sau là nữ đồ ngủ khủng long như một cái đuôi, chỉ sợ bị bỏ rơi.

Ba người 406 thấy 407 đã quyết đoán như vậy, nên cũng không ở lại nữa, sau khi nói vài câu, cũng vội vàng chạy trở về phòng.

Cánh cửa đóng “rầm” một tiếng, như sợ có thứ gì đó xông vào vậy.

Giờ chỉ còn lại nam nhân mặc vest và mũ lưỡi trai với khuôn mặt âm trầm như có thể nặn ra nước.

Giang Thành dựa vào cửa, vẻ mặt nghi hoặc, sau đó như chợt nghĩ đến chuyện gì, buột miệng nói: “Chẳng lẽ nghe thấy âm thanh ma sát kỳ lạ chính là điều kiện kích hoạt lệ quỷ giết người, đáng sợ quá!”

“Mập này!” Giang Thành quay đầu lại, hoảng hốt nói: “Anh thật sự không nghe thấy?”

Tên mập cực kì phối hợp trả lời: “Người anh em tốt, tôi thật sự không nghe thấy, anh thì sao?”

“Tôi cũng như mọi người, ngủ thiếp đi, không nghe thấy gì cả.” Giang Thành xòe hai tay, bày ra biểu cảm tôi vô tội khiến người ta thương xót.

“Vậy thì tốt quá.” Tên mập nói: “Chúng ta không cần phải chết rồi.”

Nói xong hai người đóng cửa lại, để lại nam nhân mặc vest, và mũ lưỡi trai đứng một mình trong hành lang dưới ánh đèn lờ mờ.

Chương 30: Bác sĩ, tôi không buồn ngủ chút nào.

Mũ lưỡi trai có vẻ tức tối, bước nhanh vài bước giơ nắm đấm như muốn đập nát cánh cửa phòng 404, nhưng nam nhân mặc vest đã nhanh hơn, tiến lên một bước ngăn anh ta lại.

Nam nhân mặc vest nhìn chằm chằm vào cửa phòng 404, sau đó nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Trở về trước đã, nơi này nhìn có vẻ không ổn lắm.”

Sau khi trở lại phòng, nam nhân mặc vest quay người đóng cửa lại rồi cẩn thận khóa trái cửa.

Chàng trai đội mũ lưỡi trai túm lấy mũ của mình ném mạnh xuống giường, quay người lại, giọng điệu khó nghe: “Âm thanh kia có phải là do hai tên bên phòng 404 giở trò quỷ không?”

Trên đầu của mũ lưỡi trai có vài vết sẹo sâu, vết sẹo lớn nhất bắt đầu từ sau đầu kéo dài đến sau tai, đây là một trong những nguyên nhân khiến anh ta luôn đội mũ lưỡi trai.

Anh ta rõ ràng là đã không còn trẻ như vẻ bề ngoài, trông cũng phải 30 tuổi rồi chỉ là cách ăn mặc trông trẻ trung.

Nam nhân mặc vest dựa vào tường, sắc mặt u ám đáng sợ, một lúc lâu sau mới nói: “Chắc là không, mới vừa vào đây, trước mắt vẫn chưa biết điều kiện kích hoạt lệ quỷ là gì, tôi không tin bọn họ dám làm ra chuyện như vậy. ” Anh ta dừng lại, rồi nói tiếp: “Trừ khi đầu óc bọn họ không bình thường.”

Sau khi được nam nhân mặc vest nhắc nhở, cơn tức giận của mũ lưỡi trai dần dần nguôi ngoai, anh ta vốn không ngốc, tự nhiên sẽ biết nam nhân mặc vest nói có lý.

Sắc mặt anh ta dần trở nên mất tự nhiên: “Cho nên một loạt âm thanh ma sát kia quả thực không phải là do người chơi tạo ra, mà là… ” Anh ta nhìn nam nhân mặc vest, cuối cùng cũng không nói ra từ “quỷ”.

Có một quy tắc bất thành văn trong thế giới ác mộng, sau khi nhiệm vụ bắt đầu, trừ khi cần thiết, nếu không chẳng ai muốn nhắc đến từ đó, giống như nhắc đến sẽ mang lại xui xẻo cho mình vậy.

“Cho đến bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì, cho nên đừng tự mình dọa mình. ” Nam nhân mặc vest nói: “Tránh lục đục nội bộ.”

Anh ta cởi cúc áo chỉnh tề và hai nút trên cùng của áo sơ mi ra, sau đó hít một hơi thật sâu, nói với người bạn đồng hành: “Phòng 405 mà chúng ta chọn trên lý thuyết là vị trí an toàn nhất, hai bên trái phải đều có người ở, hơn nữa tên phòng 404 nghe đã thấy xui xẻo, rất có thể đã từng xảy ra án mạng. Vì vậy, bất kể bọn họ xảy ra chuyện gì, chúng ta đều có thể nắm bắt được ngay lập tức, chỉ cần đảm bảo chúng ta không phải là người đầu tiên đến là được.”

Nghe vậy mũ lưỡi trai tự nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhắc nhở: “Chúng ta phải cẩn thận một chút, tên gầy ở phòng 404 kia hình như là cố ý nhắm vào anh.”

Nam nhân mặc vest mỉm cười, lộ ra một hàng răng trắng tinh, khinh thường nói: “Tôi sẽ chú ý, sau đó tìm cơ hội để cậu ta vĩnh viễn ở lại đây.”

Nghe nam nhân mặc vest nói vậy, mũ lưỡi trai cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Sau khi bàn bạc với nam nhân mặc vest về chuyện gác đêm, anh ta đi ngủ trước.

Dù sao thì tinh lực có dồi dào hay không, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc có thể sống sót vượt qua ác mộng hay không.

Phòng 404.

Sau khi trở về phòng, Giang Thành không nằm xuống nữa, mà ngồi ở trên ghế, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Tên mập cảm thấy đã đến lúc nói chuyện nghiêm túc, nên từ trên giường ngồi dậy, thò đầu ra ngoài nói: “Bác sĩ, anh cảm thấy đêm nay liệu có người chết không?”

Trong nhiệm vụ biệt thự trước, nam trung niên đã chết một cách kỳ lạ ngay trong đêm đầu tiên, cổ bị vặn 180 độ, ngón chân hướng về phía trước, mặt hướng về phía sau.

Đáng sợ hơn chính là, tên mập là người đầu tiên phát hiện ra, lúc đó anh ta còn đang ngơ ngác chuẩn bị đi toilet, kết quả bị dọa sợ tới mức thiếu chút nữa mất khống chế tại chỗ.

Bây giờ cảnh tượng hãi hùng đó thỉnh thoảng vẫn hiện ra trong đầu anh ta.

“Tôi cảm thấy chắc là không.” Giang Thành suy nghĩ vài giây mới trả lời.

Tên mập thấp giọng nói: “Bác sĩ, anh đã nói là đêm nay chúng ta sẽ không tiến vào ác mộng, nhưng không phải là chúng ta đã tiến vào rồi đó thôi.”

Giang Thành quay đầu lại, nhìn chằm chằm tên mập một lúc, đột nhiên nói: “Mập này, đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện rất quan trọng.”

“Anh nói gì bác sĩ?” Tên mập gật đầu rất tự nhiên, hiếm khi thấy bác sĩ nghiêm túc như vậy, anh ta cảm thấy đối phương có lẽ đã tìm được chút manh mối quan trọng.

“Tối nay khi anh ngủ cẩn thận một chút, tốt nhất nên đắp chăn đến cằm.” Giang Thành vừa nói vừa khoa tay múa chân, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Tên mập không khỏi có chút sợ hãi, vội vàng nhìn xung quanh một lượt, rồi quấn chăn lên người, thận trọng hỏi: “Sao anh lại nói như vậy?”

Giang Thành vỗ vỗ tay đứng dậy: “Bởi vì như vậy ban đêm có quỷ đến bẻ cổ anh, anh còn có thể giãy giụa một chút.”

Tên mập: “…”

Có lẽ là bởi vì thấy tên mập run rẩy quá đáng thương, hoặc là lương tâm cắn rứt, nên Giang Thành chủ động nói để mình gác đêm, bảo tên mập đi ngủ trước, đến thời gian sẽ đánh thức anh ta dậy, cả hai lại đổi ca.

Nhưng tên mập lắc đầu nguầy nguậy, thở dài nói: “Không cần đâu bác sĩ, câu chuyện anh vừa kể hưng phấn quá, bây giờ tôi cứ nhắm mắt lại là thấy có quỷ bẻ cổ mình, tôi không buồn ngủ chút nào.”

Nếu như tên mập cứ khăng khăng như vậy, Giang Thành cũng đành thỏa hiệp, giao hẹn thời gian để tên mập đánh thức mình, rồi đi ngủ trước.

Tên mập ngồi ở trên giường, toàn thân quấn chăn kín mít, cứ như vậy, anh ta không thể ngăn được cơn ớn lạnh đang toát ra ngoài.

Nói thật, vừa bước vào tòa ký túc xá này, anh ta đã có một dự cảm rất xấu, có gì đó không ổn.

Nhưng cẩn thận quan sát một lượt, anh ta lại không tìm được cảm giác kỳ quái đó từ đâu mà ra.

Khi Giang Thành nói hắn có dự cảm, trong lòng tên mập thực ra cũng có dự cảm, anh ta cảm thấy đêm nay khả năng cao là sẽ có người chết.

Không có cơ sở nào, chỉ thuần túy là trực giác của tên mập.

Cái rễ bẻ cổ có thể nói đã cắm sâu trong lòng tên mập, anh ta thay đổi tư thế ngồi tận mấy lần đều cảm thấy không an toàn.

Cuối cùng anh ta dựng gối lên đặt vào cạnh tường, sau đó dựa lưng vào gối, như vậy lưng sẽ dựa vào tường, chắc là sẽ không bị quỷ bẻ gãy cổ.

Một lúc sau, chỗ Giang Thành đã vang lên tiếng ngáy khe khẽ.

Tên mập không khỏi khâm phục Giang Thành, bất kể lúc nào, ở đâu, muốn ngủ là đều có thể ngủ được.

So với việc phân công rõ ràng của phòng 404 và 405, thì mấy người phòng 406 kém hơn rất nhiều.

Mặc dù bọn họ có ba người, nhưng lại đều không tin tưởng lẫn nhau.

Hơn nữa trong phòng chỉ có hai cái giường, đồng nghĩa với việc một người chỉ có thể qua đêm trên ghế.

Hai nam một nữ, nhưng kết quả lại là nữ chiếm ưu thế.

Nữ nhân trông không có gì đặc biệt, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, đôi mắt sắc bén như dao.

Nếu như Giang Thành ở đây, chắc còn có thể nhìn ra từ vòng eo thẳng tắp của nữ nhân, đến vết chai trên kẽ ngón trỏ và ngón cái, phán đoán có thể cô ta là một người luyện võ, thậm chí đã từng đụng vào súng.

Nhưng hai nam nhân này không có bản lĩnh như vậy, chỉ có thể nhìn ra nữ nhân không dễ chọc.

Hơn nữa tuyệt đối không phải lần đầu tiên vào ác mộng, nếu không đã không bình tĩnh như vậy.

Nữ nhân chiếm chiếc giường tốt nhất trong phòng, sát tường, cách xa cửa sổ.

Vì dù sao thì không ai biết lúc nào bên ngoài cửa sổ sẽ xuất hiện một khuôn mặt xanh lè.

Nam nhân áo may ô và một nam nhân còn lại đều là lần đầu tiên bước vào ác mộng, hai người ngồi cạnh nhau trên giường, trông cực kì bất an.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đầu tiên cảm ơn các bạn đã góp ý, mình đã check nhưng audio khá dài nên chính xác mình cũng không biết cụ thể loạn chương ở đoạn nào :(.Hiện tại mình chỉ thấy tập 22 >23 ở gần cuối nhầm chút mà thôi ^^!Rất mong các bạn báo lỗi chi tiết để mình fix chính xác hơn nhé :)Thân ái
https://audiosite.net
Tập 101 nhé bạn ..^^! ( 101 từ chương c2290 - Chương 2296 )
https://audiosite.net
Benxt 3 ngày trước
Cho tôi hỏi chương 2296 là tập bao nhiêu vậy
https://audiosite.net
Xuân Phong 6 ngày trước
Hèm cứ theo như bộ truyện này người phàm như chúng ta ai ai cũng thành thần mất rồi .Thật sự là quá đáng sợ. ..kakaka không biết tác giả này nghĩ thế nào nữa bộ truyện độc lạ như vậy cũng có nghĩ ra được., Giải trí thì tuyệt cú mèo.Châm 10/10 :V:V
https://audiosite.net
Đã Fix lại audio theo yêu cầu ^.^!
https://audiosite.net
Hiện tại chương mới nhất bản chuẩn đó bạn :)Còn 3 canh 1 canh đang biên soạn ( nhưng nghe nói tác giả chưa hài lòng lém khả năng sửa lại nên chưa làm audio đó bạn )
https://audiosite.net
Hữu ngọc 1 tuần trước
Ra tiếp đi ad ơi, m nghe truyên này đk 2 năm rồi mà chưa ra hết😂
https://audiosite.net
Đa tạ ^^! tên fanpage Audio Truyện link ( https://www.facebook.com/audiosite.net)Dạo này tụn mình khá bận đang có gắng hoàn thành mục tiệu 3000 bộ truyện và 3 Server audio tránh trường lỗi không mong muốn ^^!
https://audiosite.net
Cái này khả năng cao là cookie lưu trữ bạn --> ( bạn f5 hoặc tải lại là Ok )Ngoài ra các bạn bình luận hoặc gửi báo lỗi, yêu cầu truyện đều được tính điểm thành viên nên bạn cần ( đăng nhập rồi f5 hoặc tải lại bất kỳ bộ truyện nào 1 đến 2 lần là được nhé).Đủ điểm là bạn lên thành viên vip là auto tắt quảng cáo nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
À tụn mình đang bận cho nhiều bộ truyện mới :), nên nhiều lúc quên đó bạn. ^^!
https://audiosite.net
Hữu ngọc 1 tuần trước
Đến chương 3081 k ra tiếp nữa vậy ad
https://audiosite.net
Hữu ngọc 1 tuần trước
Sao mình đến đó lại k cập nhật đk tập mới nữa vậy nhỉ