[Dịch] Ác Mộng Kinh Tập
Tập 1: Ác mộng (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1: Ác mộng.
Xẹt…”Thưa chị, có tiện lặp lại những gì chị vừa nói một lần nữa không?”
Xẹt…
Xẹt…
“… Được, nhưng xin… tuyệt đối đừng nói với bất kì ai, đặc biệt là chồng của tôi, và con gái của tôi!”
“Tôi hiểu, vậy… tiếp theo có thể bắt đầu được chưa?”
“Mọi chuyện đều bắt đầu từ một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi là của em gái tôi, thời gian là ba đêm trước.
Trạng thái lúc đó của em rất kì lạ, răng va vào nhau lập cập, giọng nói như vắt ra khỏi cổ họng từng chút một.
Tôi hỏi em có phải là không khỏe không, nhưng em không trả lời, chỉ lặp đi lặp lại nói rằng em gần đây có mơ một giấc mơ.”
“Mơ?”
“Đúng, là mơ.
Em nói những ngày gần đây thường mơ thấy mình thức dậy vào ban đêm, sau đó rời khỏi giường, đi xuống cầu thang từ căn gác nơi em ở, cuối cùng dừng lại trước cửa tầng hầm.
Rất chân thật, đặc biệt chân thật, chân thật đến… không giống như mơ.”
“Nhưng em gái của chị vẫn dùng giấc mơ để miêu tả, vì sao?”
“Bởi vì… trong nhà em không có tầng hầm nào cả!”
Càng đáng sợ hơn chính là khi đối mặt với cánh cửa kỳ lạ kia, em lại có một loại ý muốn mở nó ra.”
“Kết quả thì sao?”
“Em đã biến mất, chính vào cái đêm em gọi cho tôi.”
“Cho nên, hôm nay chị tìm đến tôi là muốn…”
“Bác sĩ Giang!”
“Vâng… chị cứ nói.”
“Tôi cũng mơ thấy một cánh cửa, mới hôm qua thôi. “…
Tắt chiếc bút ghi âm trong tay, căn phòng không lớn lại chìm vào yên tĩnh.
Giang Thành ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt cụp xuống, trên bàn là một tờ báo buổi tối của Dung Thành.
“Thông báo tìm người: Hồ Yến, nữ, 47 tuổi, cao 160cm, khuôn mặt vuông, làn da trắng, gần đây do trạng thái tinh thần khá kém đã rời khỏi nhà vào đêm khuya ngày 13, khi đi mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng nhạt, hy vọng ai biết…”
Tầm mắt lướt qua phương thức liên hệ, ở vị trí bên trái một chút trên thông báo tìm người có in một bức ảnh, trong ảnh là một người phụ nữ cũng đã hơi lớn tuổi.
Đó cũng là người phụ nữ đã đến gặp hắn ngày hôm qua và để lại đoạn ghi âm.
Giang Thành không có thói quen đọc báo, báo được cảnh sát mang tới khoảng một giờ trước.
Bọn họ dựa trên manh mối, biết được Hồ Yến đã từng đến đây một ngày trước khi mất tích.
Hắn nói thật trạng thái tinh thần của Hồ Yến và câu chuyện mà chị đã mang đến.
Với sự cho phép của Hồ Yến, các bản ghi âm lưu lại cũng sẽ giao nộp hết.
Sau khi ghi chép xong, hai viên cảnh sát một nam một nữ mang theo đoạn ghi âm rời đi, trong đó nữ cảnh sát buộc tóc đuôi gà chỉnh tề không khỏi quay đầu lại nhìn Giang Thành vài lần.
Còn người đàn ông trạc tuổi cô này thì lại biểu hiện ra có phần quá bình tĩnh, bất luận là đang bị thẩm vấn hay đang kể một câu chuyện khó tin.
Sau khi lễ phép đứng dậy tiễn bọn họ, Giang Thành ngồi trở lại chỗ của mình.
Tiếng gõ bàn phím lanh lảnh thỉnh thoảng vang lên, mọi thứ đang diễn ra bình thường và có trật tự.
Bóng đêm càng ngày càng tối, phía xa đèn nê-ông từng chút từng chút một sáng lên.
Liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình máy tính, Giang Thành đứng dậy và đi tới cửa phòng làm việc, trước tiên đóng cửa kính bên ngoài, sau đó đóng cửa bên trong, rồi khóa trái lại.
Làm xong những thứ này, hắn dành thời gian pha cho mình một tách cà phê.
Cầm ly cà phê, hắn bước đến sô pha và ngồi xuống.
Sô pha được chuẩn bị cho những khách hàng đến phòng làm việc của hắn, cô Hồ Yến hôm qua, còn có hai viên cảnh sát một giờ trước đều từng ngồi ở đây.
Da ghế sô pha bóng loáng ban đầu đã trở nên xám xịt, trên tay vịn xuất hiện những nếp nhăn.
Giang Thành thò tay vào khe hở giữa tay vịn và ghế sô pha, tiện tay lấy ra một chiếc bút ghi âm.
Đèn báo bật sáng, sau vài cái búng nhẹ của ngón trỏ, giọng nói của một sĩ quan cảnh sát bắt đầu phát ra từ bên trong.
Sau đó đến giọng nói của chính hắn.
Giang Thành vừa lắng nghe, vừa nhâm nhi cà phê.
Sau khi uống xong ly cà phê, cuộc đối thoại giữa viên cảnh sát và hắn cũng kết thúc, cho đến khi ngồi dậy từ ghế sô pha, trên mặt hắn cũng không có biểu cảm gì đặc biệt.
Treo ngược cốc cà phê đã rửa bằng nước sạch lên giá phơi, lau khô tay rồi đi đến bàn làm việc.
Khi đi ngang qua ghế sô pha tiện tay nhặt chiếc bút ghi âm lên.
Gần đây công việc làm ăn không tốt lắm, lần ghi âm trước chính là người phụ nữ tên Hồ Yến này, nên Giang Thành đối với cô có ấn tượng rất sâu sắc.
Những câu chuyện cô kể thật kỳ lạ, nhưng đối với Giang Thành người đã tiếp xúc với một số lượng đáng kể bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng nhẹ đến trung bình, hắn quan tâm nhiều hơn đến tính trung thực của những câu chuyện.
Đối với hắn, nó khác với những bệnh nhân nói chung phóng đại quá mức kết quả của một sự khác biệt nhất định và hy vọng thu hút sự chú ý của người khác, sau đó làm mờ hoặc thậm chí bỏ qua các chi tiết.
Hồ Yến miêu tả tương đối đầy đủ, các chi tiết được xử lý đúng chỗ, trong giấc mơ của chính Hồ Yến cô thậm chí còn nhớ mình đã vô tình giẫm phải đôi dép bông của con gái khi đi xuống cầu thang.
Chuyến thăm của cảnh sát cũng mang đến cho Giang Thành một số thông tin mới.
Trong cuộc trao đổi của bọn họ đã đề cập một cách khó hiểu rằng sự biến mất của cô Hồ Yến có liên quan đến một người họ hàng, mà trong câu chuyện của Hồ Yến, em gái cô đã biến mất trước cả cô.
Chứng thực hai sự việc, chuyện biến mất của em gái Hồ Yến là đáng tin cậy.
Hơn nữa, chính là người nhà của Hồ Yến đăng tải thông báo tìm người, nói rằng khi Hồ Yến rời khỏi nhà vào đêm khuya, chỉ mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng.
Đã vào cuối thu, dựa trên hiểu biết của mình về khách hàng, Giang Thành không nghĩ rằng cô sẽ làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Kết hợp với sự biến mất bí ẩn của Hồ Yến và người em gái biến mất trước cô, Giang Thành cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Vì vậy…
Vì vậy…
Để tiết kiệm tế bào não cho công việc làm ăn ngày mai, cũng như collagen trên mặt, Giang Thành đắp mặt nạ rồi vội vàng chìm vào giấc ngủ.
Phòng làm việc của hắn được chia thành hai tầng trên dưới, tầng một được sử dụng để tiếp đón khách hàng, gác xép phía trên tất nhiên sẽ trở thành không gian sinh hoạt của hắn.
Nó rộng khoảng 30 mét vuông, hắn buộc phải chia nó thành hai phòng.
Men theo cầu thang hẹp đi lên là phòng khách, đi vào bên trong nữa là phòng ngủ.
Trong phòng ngủ không có giường, chỉ có một tấm nệm mỏng trải dưới sàn.
Giờ phút này, Giang Thành nằm ở giữa đệm, chăn kéo đến cằm, ngủ rất nề nếp.
Không biết đã ngủ bao lâu, Giang Thành đang nằm trên đệm đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà, hai mắt dần dần trở nên mê mang, một lúc sau, lại co lại còn một khe hở.
Phần thân trên rời khỏi đệm, hắn từ từ ngồi dậy.
Chuyện gì vậy…?
Đầu óc hắn tỉnh táo, có thể cảm nhận được phản hồi từ mọi bộ phận trên cơ thể, chỉ duy không thể điều khiển được cơ thể này.
Cảm giác hoảng sợ kỳ lạ dâng lên từ tận đáy lòng, như thế… có gì đó được mở ra vậy.
Đầu tiên là chân trái của hắn rời khỏi đệm, sau đó là chân phải, hắn đứng dậy một cách máy móc.
Trong khi đại não vẫn đang suy nghĩ điên cuồng, thì cơ thể của hắn lại bắt đầu tự ý di chuyển.
Tiến về trước.
Chân trái, chân phải, chân trái, chân phải.
Một bước, hai bước…
Bước về phía cửa phòng ngủ như một cái xác không hồn.
Sau đó là phòng khách.
Cuối cùng dọc theo cầu thang gỗ bước xuống cầu thang từng bước từng bước.
Chiếc cầu thang cũ kỹ, lẽ ra phải kêu cọt kẹt không ngừng lại không phát ra âm thanh nào.
Không chỉ là cầu thang, Giang Thành sau khi tỉnh lại, căn bản không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào hết.
Đêm yên tĩnh chết chóc.
Con ngươi trong phạm vi hạn chế xoay tròn, tình huống hiện tại không nghi ngờ gì nữa chính là vừa quỷ dị lại nguy hiểm.
Màn đêm ngăn cách, khung cảnh quen thuộc cũng trở nên xa lạ.
Khi bước chân cuối cùng đặt xuống, hắn nhìn thấy một cánh cửa đứng trước mặt mình.
Một màu đen thuần.
Một cánh cửa được khảm vào trong bức tường.
Chương 2: Trò chơi bắt đầu.
Phía xa là một bến xe, bên trong vắng tanh không một bóng người.
Không có xe, cũng không nhìn thấy nhân viên mặc đồng phục nào.
Bầu trời u ám, còn đang mưa bay bay, trên sân ga rộng rãi có một nhóm nhỏ người tụ tập.
Khoảng 4 đến 5 người, hẳn là hành khách.
Sự đổ nát của nhà ga có thể thấy rõ ràng, bất kể là nền gạch đỏ lộ ra ngoài hay tấm che mưa cũ nát.
Điều này cũng dẫn đến việc một số ít hành khách chỉ biết nấp vào góc sân ga để tránh mưa.
Mà lúc này, ánh mắt của một vài hành khách đều đang nhìn về một hướng.
Trong màn mưa, vị trí cách đó khoảng 30 mét, có một người đàn ông đang đứng cầm ô.
Người đàn ông bất động, đã giữ nguyên tư thế này trong 10 phút.
Ngay khi các hành khách đang thì thầm điều gì đó, người đàn ông đột nhiên di chuyển đi về phía sân ga.
Càng ngày càng gần.
Quả thực là một người đàn ông, dáng người cân đối, tướng mạo cũng không tồi, phần thân trên mặc một chiếc áo khoác lao động rõ ràng là lớn hơn vài lần so với số đo cơ thể thật, phần thân dưới…
Phần thân dưới mặc một chiếc quần ngủ kẻ sọc, chân đi một đôi dép bông hoạt hình.
Đôi dép ướt sũng nước mưa, mỗi bước đi đều phát ra tiếng bì bõm bì bõm.
Thu ô lại, người vội vàng chạy tới đây trong giấc mơ là Giang Thành ngẩng đầu nhìn mấy người trước mặt.
Nước mưa chảy xuống tấm vải dù của ô, hòa thành dòng, nhỏ giọt trên sân ga.
Một cô gái nhỏ nhắn với vẻ ngoài thuần khiết thận trọng hỏi: “Là người mới à?”
“Đừng hỏi câu ngu ngốc như vậy. ” Một người đàn ông vạm vỡ râu quai nón liếc nhìn cô gái, tiếp theo ánh mắt dừng lại trên đôi dép lê của Giang Thành một giây, sau đó tập trung vào khuôn mặt của hắn.
Ánh mắt anh ta nhìn Giang Thành mang theo một cảm giác như đang dò xét con mồi, hồi lâu sau mới nói: “Một người mới thật thú vị, xuất hiện ở đây mà có thể bình tĩnh đến vậy.”
Tổng cộng năm người.
Giang Thành đứng ở trên sân ga tạm thời không thấy ai khác ở gần nữa.
Ngoài cô gái thuần khiết và người đàn ông vạm vỡ râu quai nón đã lên tiếng, còn có một người phụ nữ khoảng 35 tuổi với đôi môi mỏng.
Người phụ nữ có một nốt ruồi trên viền môi, tướng mạo bình thường.
Một người đàn ông trung niên hói đầu khoảng ngoài 50, trông hơi tiều tuỵ.
Một chàng trai trẻ với mái tóc được chải gọn gàng tỉ mỉ, ăn mặc như một nhân viên văn phòng.
Điều khác biệt với những người khác là chàng trai trẻ dường như vừa mới khóc, khóe mắt còn có nước mắt, dáng người hơi cúi xuống không bình thường.
Giang Thành nhìn lướt qua khuôn mặt của những người trước mặt mình một lượt, cuối cùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông vạm vỡ râu quai nón: “Đây là đâu?”
“Chúng tôi gọi nó là mộng giới, bởi vì mỗi một du khách đều đến đây từ một giấc mơ. ” Vạm vỡ trả lời: “Thông qua một cánh cửa sắt màu đen vốn không tồn tại.”
Giang Thành gật gật đầu, điều này phù hợp với kinh nghiệm của hắn: “Chúng ta cần làm gì?”
“Dựa theo cảnh tượng xuất hiện, tìm ra manh mối để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó cố gắng sống sót trong quá trình đó. ” Anh ta chỉ vào màn mưa ở phía xa nói: “Mộng giới chỉ là tên gọi được đặt cho nơi này bởi những người lần đầu tiên tiếp xúc với nó.
Chỗ này chính xác ở đâu và nó là gì thì cậu đừng hỏi, có hỏi thì chúng tôi cũng không trả lời được, vì chúng tôi cũng không rõ.
Cậu chỉ cần biết rằng sau khi mở cánh cửa của mộng giới ra, có thể sẽ nhìn thấy một thôn làng, một tòa nhà cao tầng, thậm chí có thể là một khu rừng, cánh đồng tuyết hoặc là một vùng hoang dã.
Mọi cảnh tượng xuất hiện trong thế giới hiện thực của chúng ta đều có thể xuất hiện sau cánh cửa.”
“Mọi cảnh tượng xuất hiện trong thế giới hiện thực của chúng ta đều có thể xuất hiện sau cánh cửa?” Giang Thành hỏi ngược lại.
“Đúng vậy.”
“Vậy thì nơi đây có gì khác biệt với thế giới của chúng ta, hoặc là nói sau cánh cửa chẳng phải là thế giới của chúng ta hay sao?”
Giang Thành đưa ra một câu hỏi rất liên quan, nhưng đồng thời cũng rất khó.
“Nhưng thế giới của chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ cùng lúc xuất hiện hai người chúng ta giống hệt nhau. ” Giọng nói của vạm vỡ hơi bức bách.
Lời nói của anh ta nghe có vẻ khó hiểu, nhưng để mà hiểu thì cũng không khó, ít nhất là đối với Giang Thành mà nói là vậy, hắn nhíu mày: “Ý của anh là có người ở thế giới sau cánh cửa… đã gặp được chính mình?”
“Ừ.”
Vạm vỡ không biết là do nói đến những chuyện này mà sợ hãi, hay là cảm thấy thật vô nghĩa khi nói điều này với một người mới không biết liệu có thể sống sót qua nhiệm vụ này hay không.
Nói tóm lại, anh ta đã kết thúc chủ đề này.
“Sau khi nhiệm vụ kết thúc có thể trở lại thế giới hiện thực?”
“Ừ. ” Vạm vỡ gật đầu, đồng thời ánh mắt nhìn vào màn mưa.
Mưa có xu hướng càng ngày càng lớn hơn, cả thế giới tràn ngập một tông màu xám xịt, bầu trời cũng dần tối lại.
“Người mới. ” Người phụ nữ có nốt ruồi ở viền môi nhìn hắn, đột nhiên nói: “Chết ở thế giới này sẽ bị xóa sổ ở thế giới hiện thực, cậu không sợ ư?”
“Nói một cách chính xác thì là mất tích.” Giang Thành sửa lại.
Người phụ nữ khẽ mở lớn hai mắt, hứng thú nhìn Giang Thành từ trên xuống dưới: “Đều là người mới, cậu mạnh hơn nhiều so với cái thứ phế vật chỉ biết khóc này đấy.”
Chị ta liếc nhìn chàng trai trẻ ăn mặc như một nhân viên văn phòng, trong mắt lộ rõ sự chán ghét không che giấu, sau khi nghe thấy câu này đối phương đã rùng mình dữ dội.
Cười lạnh một tiếng, người phụ nữ quay đầu hướng Giang Thành nói tiếp: “Nếu như cậu có thể sống sót qua lần này, hi vọng không ngại kết giao bằng hữu.”
Giang Thành không để ý tới chị ta nữa mà quay đầu nhìn vạm vỡ.
Vạm vỡ đứng ở bên mép màn mưa, ánh mắt không ngừng đảo qua bốn phía, lông mày có chút lo lắng.
“Anh đang đợi người à?” Giang Thành nói với vạm vỡ: “Vẫn còn một người chưa tới.”
Vạm vỡ quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Làm sao cậu biết?”
“Ừ… Tôi còn biết người mà anh đang đợi là một tên mập, rất linh hoạt.”
“Người mới, tôi càng ngày càng hứng thú với cậu rồi đấy!” Biểu cảm trên mặt vạm vỡ đã không thể dùng từ kinh ngạc để có thể miêu tả: “Quả thực còn có người chưa tới, cho nên nhiệm vụ mới chậm trễ chưa mở, nhưng tôi muốn biết… làm sao mà cậu biết? Đặc biệt còn biết là một tên mập, rất linh hoạt, chi tiết đến như vậy?”
Giang Thành không trả lời câu hỏi này, mà đi đến bên cạnh vạm vỡ, hướng về một phía bên ngoài sân ga, chắp hai tay lại như thổi kèn, lớn tiếng gọi: “Này…! Ở đây rất an toàn, ra đây đi, đợi mỗi anh nữa thôi!”
Lời vừa dứt, trong màn mưa từ khoảng cách chừng mấy chục mét có một người nhảy lên, sau đó chạy về phía sân ga dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Hai cái chân như xúc xích vung vẩy linh hoạt, tránh những vũng nước ra, cuối cùng nhảy lên đáp xuống bục một cách vững chắc.
Lúc này trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên một hàng chữ: Mẹ kiếp! Quả nhiên là một tên mập linh hoạt!
Tên mập vừa đi lên đã nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác lao động trên người Giang Thành, phần thân trên của anh ta chỉ mặc một chiếc áo kaki, bị nước mưa thấm ướt đẫm, cả người lạnh đến run lẩy bẩy.
“Có…”
“Thể!”
Giang Thành dứt khoát đánh gãy tưởng tượng của tên mập linh hoạt, nói xong liền quấn áo khoác chặt hơn.
“Các cậu… Đây là như thế nào?” Người đàn ông đầu trọc chưa từng lên tiếng ở bên cạnh mở miệng hỏi, vẻ mặt có vẻ khó hiểu.
“Gặp được ở trên đường, tôi thay anh ấy tới điều tra, giá là một cái áo khoác cùng một cái ô.” Giang Thành rất thẳng thắn nói.
Tên mập đang run cầm cập vì lạnh trông thật tội nghiệp, cũng chẳng ai muốn nói chuyện với anh ta, chỉ có cô bé thuần khiết nhìn anh ta đáng thương, nên cho mượn chiếc khăn choàng cổ.
Chương 3: Hành trình.
“Được rồi, có lẽ bây giờ người đều đã đến đủ. ” Vạm vỡ tự nhiên vậy mà trở thành thủ lĩnh trong đội ngũ: “Tiếp theo nhiệm vụ sắp bắt đầu rồi, mọi người hãy chuẩn bị cho tốt.”
Như thể đáp lại lời nói của vạm vỡ vậy, phía xa dần dần đã có ánh sáng.
Khi ánh sáng càng ngày càng gần, hai luồng sáng xuyên qua đêm tối, một chiếc xe khách mới tinh sang trọng chậm rãi dừng ở một bên sân ga.
“Nói ít lại, quan sát nhiều hơn, trước khi làm việc gì hãy đảm bảo an toàn trước, cố gắng không hành động một mình. ” Nhân lúc cửa xe khách còn chưa mở ra, vạm vỡ lại tranh thủ thời gian hạ giọng dặn dò thêm vài câu.
Người phụ nữ có nốt ruồi viền môi dường như không vừa mắt với thái độ của vạm vỡ, phá đám nói: “Rủi ro và lợi ích đi đôi với nhau, muốn đạt được thứ gì, thì phải trả giá trước.”
Vừa dứt lời, cửa xe mở ra.
Từ trên có một cậu thanh niên nhảy xuống.
Húi cua, thân trên mặc một chiếc áo hoodies màu xanh lam, nửa dưới mặc một chiếc quần jean đã giặt đến bạc màu, dáng vẻ thanh tú, khoảng ngoài 20 tuổi.
Miệng mấp máy như đang nhai kẹo cao su.
“Các vị hành khách đã đợi lâu rồi, xin lỗi vì lý do thời tiết đã làm chậm trễ. ” Cậu thanh niên vừa mở miệng đã cho tất cả mọi người một sự ngạc nhiên lớn, vậy mà lại là nữ.
Cô gái tự mình giới thiệu: “Thật vinh hạnh khi được làm hướng dẫn viên du lịch cho mọi người trong chuyến đi này, tôi họ Trịnh, mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Trịnh, hoặc là hướng dẫn Trịnh.”
“Hướng dẫn Trịnh. ” Có người trả lời.
Tất cả mọi người đều rất ăn ý không xưng hô Tiểu Trịnh.
“Được rồi, mọi người nhanh lên xe thôi. ” Hướng dẫn Trịnh khách khí chào hỏi: “Thời tiết xấu, đường không dễ đi, chúng ta hãy tranh thủ thời gian.”
Mọi người lên xe theo thứ tự từ trái sang phải, đầu tiên là vạm vỡ, sau đó là người phụ nữ có nốt ruồi viền môi, nam nhân viên, người đàn ông trung niên đầu trọc, Giang Thành, tên mập linh hoạt, cô gái thuần khiết lên xe cuối cùng.
Sau khi lên xe mới phát hiện đã có những hành khách khác trên xe.
Một cặp đôi tình nhân đang ngồi ở phía sau bên trái, cô gái đang đọc tạp chí, còn bạn trai đeo bịt mắt và tai nghe, dựa vào kính cửa sổ nghỉ ngơi.
Ngoài ra còn có một phụ nữ trung niên dẫn theo một cậu bé lớn ngồi ở hàng ghế đầu tiên phía sau tài xế.
Hẳn là hai mẹ con, chỉ có điều cậu bé có thể là do bị bệnh, tâm trạng không tốt, ánh mắt thất thường, Giang Thành đi ngang qua phát hiện những ngón tay trên hai bàn tay của cậu đều quấn băng.
Hướng dẫn Trịnh sau khi lên xe thì yêu cầu mọi người tìm một chỗ ngồi, sau đó đóng cửa lại, cô ta ngồi ở bên phải tài xế.
Vạm vỡ ngồi sau hai mẹ con, người phụ nữ có nốt ruồi viền môi ngồi sau hướng dẫn Trịnh.
Vị trí mà Giang Thành chọn là hàng ghế thứ hai phía sau cặp tình nhân, hắn vừa ngồi xuống, một thân hình cao lớn sáp đến: “Người anh em, hai chúng ta ngồi cùng nhau đi!”
Giang Thành ngẩng đầu lên, đúng như dự đoán là tên mập linh hoạt, hắn nói: “Được, nhưng tôi không quen ngồi bên trong.”
“Không sao, tôi có thể chen chúc một chút.”
Nửa phút sau tên mập đã chen vào như ý nguyện, nhưng phần thừa ra vẫn chiếm sang một ít chỗ ngồi của Giang Thành, buộc hắn phải dịch ra ngoài một ít.
Nam nhân viên nhiều lần muốn ngồi chung với người khác, nhưng đều nhận được sự lạnh nhạt, cuối cùng vẫn là cô gái thuần khiết bảo anh ta ngồi xuống bên cạnh.
Người đàn ông trung niên ngồi một mình ở hàng cuối cùng, Giang Thành quay đầu lại nhìn anh ta một cái, phát hiện sắc mặt âm trầm của anh ta đã đến mức có thể nhỏ ra giọt nước.
“Người anh em, nói cho tôi biết nơi này xảy ra chuyện gì?” Tên mập sáp đến, thấp giọng hỏi: “Tôi ngủ thiếp đi rồi tới nơi này.”
Giang Thành thêm mắm thêm muối vào tin tức có được từ vạm vỡ rồi nói với tên mập một lượt, nghe xong anh ta suýt chút nữa đã khóc nói: “Nếu như chết ở đây, cả nhà đều sẽ chảy máu chết bất đắc kỳ tử?”
“Đúng là như vậy.”
“Sao tôi thấy anh cũng không quá sợ hãi thế?”
Giang Thành quay đầu lại, ngữ khí vô cùng trịnh trọng nói: “Bởi vì tôi là một cô nhi.”
Hành trình rất bình yên, bình yên đến mức nam nhân viên cảm thấy có thể sẽ tiếp tục bình yên như vậy, nhưng cùng với tiếng phanh gấp đột ngột vang lên, tất cả mộng tưởng đều tan thành mây khói.
“Rầm!”
Quán tính lớn mang theo những mảnh kính vỡ, quét qua toàn bộ chiếc xe như một cơn bão.
Xe, đâm phải thứ gì đó.
Nam nhân viên thu mình trên ghế không ngừng la hét, cho đến khi vạm vỡ kéo anh ta ra khỏi xe, cho hai cái bạt tai.
“Không muốn chết thì câm miệng lại!” Anh ta hung ác uy hiếp.
Nam nhân viên người đầy bụi đất co mình lại dưới đất, một lúc lâu sau mới đứng dậy trốn ở cuối cùng của đội ngũ.
Quả thực.
Xe, đâm vào cây roi.
Tài xế xuống kiểm tra thì phát hiện trời mưa to khiến lề đường bị sạt lở, làm thay đổi quỹ đạo bình thường của xe, mất thăng bằng và tông vào một gốc cây bên đường.
May mắn thay, không có ai bị thương nặng, đa số là trầy xước do mảnh kính vỡ làm.
Nhưng xe không lái được nữa, ở đây…
Giang Thành nhìn một vòng, có thể nói là trước không có làng, sau không có tiệm, chỉ có một con đường thẳng dẫn đến một phương hướng không xác định.
Mưa, mặc dù đã nhỏ hơn chút, nhưng vẫn đang rơi.
“Các hành khách, thành thật xin lỗi. ” Hướng dẫn Trịnh xoa xoa tay đi đến, trên cánh tay có những vết máu nhỏ: “Xem ra hành trình hôm nay xôi hỏng bỏng không rồi.”
Mới gặp mặt được vài tiếng đồng hồ mà cô ta đã hai lần xin lỗi rồi, nhưng ai cũng biết chẳng lần nào là cô ta chân thành cả.
Theo lời của vạm vỡ, cô ta chỉ là một NPC để thúc đẩy cốt truyện.
“Hay là thế này đi, tôi biết trong khu rừng kia có một căn biệt thự, mọi người có thể đến đó trú mưa trước, chờ chúng tôi tìm được xe, sẽ quay lại đón mọi người. ” Hướng dẫn Trịnh chỉ vào khu rừng cách đó không xa.
Ngay cả một người mới như Giang Thành cũng cảm thấy đây không phải là một lựa chọn tốt, nhưng vạm vỡ và những người khác lại đồng ý, sau đó quay người đi về phía rừng cây.
Nhiệm vụ thực sự… đến rồi!
Bầu không khí thoải mái ban đầu cũng thay đổi theo.
“Đợi đã!” Hướng dẫn Trịnh gọi bọn họ lại, sau đó chạy trở lại xe lấy mấy chiếc ô xuống: “Đừng để bị ướt.”
“Cảm ơn!”
Đi trên con đường lầy lội, nếu không chú ý có thể sẽ bị ngã, nhóm người đi khoảng nửa giờ, cuối cùng trước mặt cũng xuất hiện một ngôi biệt thự ba tầng.
Biệt thự được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp rừng rậm, nếu không đi khoảng cách rất gần thì cực kỳ khó tìm được.
“Trong này người có ở được không?” Cô gái thuần khiết thấp giọng hỏi.
Sự đổ nát của biệt thự là điều dễ thấy, phỏng chừng 5 năm rồi cũng chưa có ai dọn dẹp, trước cửa chất đống tầng tầng lớp lớp lá rụng.
“Nếu không muốn ở, có thể ở bên ngoài. ” Vạm vỡ không thèm quay đầu lại, sau đó che ô, đi về phía biệt thự.
Giang Thành nhìn bóng lưng của vạm vỡ, tâm tình của vạm vỡ dường như càng ngày càng kém, kỳ thật tất cả mọi người đều có thể nghe ra, cô gái thuần khiết kia chỉ là đang càu nhàu một chút thôi.
Nhưng Giang Thành lại ngửi thấy một mùi sợ hãi từ những lời càu nhàu và bất mãn của hai người.
Chờ sau khi tất cả mọi người đều đã đi theo phía sau, tên mập che cùng một chiếc ô với Giang Thành thúc giục: “Nhìn cái gì vậy người anh em, mau qua đó thôi.”
“Ừm.”
Gõ cửa không ai trả lời, vạm vỡ thử đẩy vào một cái, không ngờ cánh cửa gỗ dày cộp vậy mà lại mở ra một khe hở.
Cửa, không khóa.
Sau khi cánh cửa được mở hoàn toàn, khung cảnh bên trong hiện ra trước mắt.
Phòng khách rộng rãi chỉ là hơi cũ kỹ một chút, nhưng lại không có cảm giác đổ nát, trên sàn nhà tích tụ một lớp bụi mỏng, trên chiếc bàn ăn hình chữ nhật cũng vậy.
Chương 4: Biệt thự.
Dưới ghế sô pha xa hoa trải một tấm thảm lông dày, lò sưởi cách đó không xa tối om om, hình như có sót lại tàn tro của một số củi đã cháy.
Màn đêm đã tiếp quản thế giới này, bọn họ vốn dĩ không thể nhìn thấy rõ như vậy, nhưng chiếc đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu vẫn đang sáng, ánh sáng khúc xạ cắt những vị khách thành từng mảnh rời rạc.
Biệt thự này còn có điện chạy.
“Đi xung quanh xem trước một chút. ” Vạm vỡ thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm đèn chùm. “Đi cùng nhau, đừng tách ra.”
Rất nhanh, bọn họ phát hiện trong tủ lạnh của nơi này có rất nhiều đồ ăn, bao gồm rau xanh, gạo mì, các loại thịt, thậm chí còn có một ít đồ ăn vặt, ở vị trí trong cùng còn có một rổ trứng gà.
Trông còn rất tươi mới, giống như được đưa vào một tiếng trước vậy.
Nhưng căn cứ theo bụi bẩn trên sàn nhà, đó là chuyện không thể.
Mà trọng điểm chú ý của mọi người hiển nhiên cũng không ở chỗ này, vạm vỡ nhìn đồ ăn, trên mặt vậy mà lại không có bất kỳ biểu cảm kinh ngạc nào, một lúc sau mới nói ít nhất chúng ta sẽ không bị chết đói.
Sau lưng truyền đến tiếng nước chảy xè xè, Giang Thành quay đầu lại, phát hiện là người phụ nữ có nốt ruồi viền môi đã vặn vòi nước, có nước sạch chảy ra.
Sau khi tắt vòi nước, chị ta quay người lại nhìn những người khác, chậm rãi nói: “Xem ra chúng ta cũng sẽ không chết khát.”
Tiếp theo bọn họ lại tìm thấy một lượng lớn củi trong một căn phòng nhỏ hơi khuất gần giống như phòng chứa đồ.
Củi được chất đống cạnh nhau, ngay ngắn chỉnh tề.
Tầng hai là nơi ở, có một phòng ngủ chính, một thư phòng, cùng với hai phòng ngủ nhỏ, ngoài ra ở cuối cùng còn có một gian phòng khóa lại.
Có thể nhìn ra vạm vỡ và người phụ nữ đều cảm thấy hứng thú với căn phòng khóa trái, nhưng cả hai đều rất ăn ý không đưa ra việc phá cửa đi vào trong xem.
Cầu thang dẫn lên tầng ba bị khóa bởi một cánh cửa sắt màu đen, vạm vỡ lắc lắc, nhưng cánh cửa vẫn bất động.
Cả nhóm người trở về phòng khách ở tầng một.
Mọi người ở thế giới này đã trải qua hơn nửa ngày rồi, đặc biệt là sau tai nạn xe và một hành trình dài đường sá xa xôi, lúc này vừa lạnh vừa đói.
Vạm vỡ đề nghị anh ta sẽ dẫn nam trung niên đi kiếm củi đốt lửa, người phụ nữ, Giang Thành và tên mập đi nấu ăn, còn lại cô gái thuần khiết và nam nhân viên dọn dẹp căn nhà.
Giang Thành nhìn chằm chằm một bàn nguyên liệu thức ăn rồi rơi vào mê man, người phụ nữ cười lạnh một tiếng cũng không thèm để ý tới hắn nữa.
Cũng may tên mập là người biết nấu ăn, tài dùng dao và tài nấu nướng của anh ta đều rất xuất sắc, một lúc sau đã dọn ra những món ăn thơm phức, còn chu đáo chiên cho mỗi người một quả trứng.
Khu vực xung quanh ghế sô pha trong phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, mọi người ngồi quây xung quanh bên cạnh lò sưởi, bưng bát lên ăn cơm.
Ngọn lửa trong lò sưởi đang cháy rất đượm, phát ra tiếng kêu lách tách.
Sau bữa tối, mọi người tụ tập cùng nhau thảo luận về nhiệm vụ lần này.
Nhưng sau khi thảo luận tới thảo luận lui gần như biến thành một cảnh cãi vã giữa vạm vỡ và người phụ nữ, đây cũng là chuyện không có cách nào. Dù sao thì nhiệm vụ vừa mới bắt đầu, có rất ít manh mối, mà hai người này lại là những người có nhiều tiếng nói nhất.
Trông dáng vẻ quen việc dễ làm của bọn họ hiển nhiên là đã từng thành công vượt qua mấy lần nhiệm vụ.
Đêm đã khuya.
Vạm vỡ chủ trương tất cả mọi người đều ngủ trong phòng khách, nhưng người phụ nữ cứ luôn khăng khăng mọi người nên ngủ trong phòng ngủ ở tầng hai với lý do có thể có manh mối ở đó.
Cuối cùng hai người giải tán trong sự buồn bực, cô gái thuần khiết lựa chọn đi cùng người phụ nữ, hai người đi về phía cầu thang, ngay khi bọn họ sắp đến cầu thang, nam nhân viên đột nhiên chạy tới.
Giang Thành đoán là do hai cái bạt tai của vạm vỡ đã để lại cho anh ta một bóng đen tâm lý.
Cứ như vậy, vạm vỡ, người đàn ông trung niên đầu trọc, Giang Thành và tên mập ở phòng khách qua đêm, ba người còn lại đi lên phòng ngủ trên tầng.
“Ngu ngốc!” Vạm vỡ nhìn bóng lưng mấy người rời đi, thấp giọng mắng một câu.
Ngủ ở phòng khách cũng không có yêu cầu gì quá nhiều, những người còn lại đều là đàn ông, tổng cộng có ba cái ghế sô pha, mỗi người một cái, vừa vặn để lại có một người gác đêm.
Vạm vỡ nói để anh ta sẽ gác ca đầu tiên, sau đó lấy từ trong ngực ra một chiếc đồng hồ bỏ túi, mở nắp đồng hồ đặt lên chiếc bàn nhỏ ở giữa: “Bây giờ đại khái là 10 giờ đêm rồi, 6 giờ trời sẽ sáng, tổng cộng 8 tiếng, ở đây vừa hay có 4 người, mỗi người sẽ gác 2 tiếng, như vậy ai cũng đều có đủ thời gian nghỉ ngơi.”
Không ai có ý kiến gì khác, sự sắp xếp của vạm vỡ nghe có vẻ rất hợp lý.
Vạm vỡ đang chuẩn bị nói tiếp thì nhìn thấy tên mập trước mặt cứ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ bỏ túi trên bàn với ánh mắt kỳ lạ.
“Không cần nhìn đâu, thời gian không chính xác. ” Anh ta dừng một chút, rồi giải thích nói: “Tất cả đồng hồ được đưa vào mộng giới thời gian đều sẽ bị phá vỡ, chức năng duy nhất của nó bây giờ là theo dõi thời gian.”
Thời gian hiển thị trên đồng hồ bỏ túi là 4:18, rõ ràng là không khớp với tình hình thực tế.
Vì Giang Thành và tên mập đều là người mới, nên vạm vỡ lại nói thêm vài câu, nói cho bọn họ biết trong mộng giới có bất kỳ tình huống nào đi ngược lại với lẽ thường khoa học cũng đều là chuyện bình thường.
Điều bọn họ cần làm là thông qua các loại bất thường khác nhau, tìm ra manh mối ẩn giấu đằng sau sự bất thường, sau đó phá giải nhiệm vụ, rời khỏi mộng giới.
Giang Thành giơ tay lên, vạm vỡ nhìn hắn hỏi: “Cậu có gì muốn nói à?”
“Nếu như anh đã thoát khỏi mộng giới rồi, tại sao vẫn còn quay lại?”
“Bởi vì mộng giới chỉ có 0 lần và vô số lần, chỉ cần cậu đã từng mở cánh cửa đó, nó sẽ ở bên cậu mãi mãi, cho đến khi cậu chết. Đúng rồi. ” Vạm vỡ dường như nghĩ ra điều gì đó: “Tên đầy đủ của mộng giới là ác mộng kết giới.”
“Kết giới?”
“Đúng vậy, nó giống như một bức tường kết giới ngăn cách hiện thực và hư ảo, bất luận cậu có bị thương nặng đến đâu trong mộng giới, chỉ cần vẫn còn một hơi thở, sau khi nhiệm vụ kết thúc đều sẽ nguyên vẹn trở về hiện thực. ” Anh ta gượng cười một tiếng: “Cái tên này có phải là rất thích hợp không?”
“Vậy làm sao mới có thể hoàn toàn thoát khỏi cái ác mộng kết giới này?” Người trung niên đầu trọc mở miệng, giọng nói anh ta khàn khàn, cho người ta một loại cảm giác không thoải mái.
Vạm vỡ liếc anh ta một cái, mở miệng nói: “Đừng có hỏi câu ngu xuẩn như vậy, anh không phải người mới, hẳn là hiểu được vấn đề này giống như việc chúng ta hiện tại không thể xác định được thế giới đang ở này rút cuộc là ở thời điểm nào vậy, đây là một câu hỏi không có lời giải.”
Người đàn ông trung niên sầm mặt, không nói thêm nữa.
Giang Thành giơ tay lần thứ hai.
Vạm vỡ có chút bất đắc dĩ nhìn hắn: “Cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi, không cần giơ tay.”
“Hiện tại hẳn là một ngày nào đó từ cuối tháng 3 đến giữa tháng 9 năm 2006.” Giang Thành rất nghiêm túc nói.
Vạm vỡ ngây ra, đồng thời ngây ra còn có người trung niên đang hơi cúi đầu xuống, tên mập cũng nghi hoặc nhìn chằm chằm Giang Thành, không biết là chuyện gì đang xảy ra với hắn vậy.
“Làm sao cậu biết?” Vạm vỡ hỏi.
Giang Thành không nhanh không chậm từ trong túi áo lấy ra một cái túi nhỏ, đưa cho những người ở gần mình, mấy người nhìn thấy rõ đó là một túi bánh mì nhỏ Đạt Cức Viên.
Giang Thành lật túi bánh mì lại, chỉ vào một hàng chữ nhỏ trên đó: ngày sản xuất: 18 tháng 3 năm 2006. Thời hạn sử dụng là 6 tháng.
Tiếp theo trước sự chứng kiến của mọi người, hắn xé cái túi ra, rút một miếng bánh mì nhét vào miệng, nhai một hồi rồi ngửa cổ nuốt xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vị khá ngon, còn rất mềm và không bị ẩm, xem xét việc nó được bảo quản trong môi trường như vậy trong tủ lạnh, tôi suy đoán rằng thời gian có thể còn sớm hơn nữa.”
Chương 5: Gác đêm.
Nam trung niên quay đầu lại nhìn về phía vạm vỡ, không ngờ lại bị vạm vỡ trừng mắt nhìn lại.
Cảnh tượng kết thúc trong bầu không khí có chút không tự nhiên.
Vạm vỡ đứng dậy nói quá muộn rồi, không nói nữa, anh ta đi gác đêm trước, thúc giục mọi người đi ngủ sớm.
Vạm vỡ canh gác từ 10 giờ đến 12 giờ, vẫn còn 6 giờ nữa.
Mấy người Giang Thành sau khi thảo luận thì quyết định, Giang Thành sẽ gác từ 12 giờ đến 2 giờ, nam trung niên từ 2 giờ đến 4 giờ, tên mập từ 4 giờ đến 6 giờ.
Vạm vỡ kéo đến một chiếc đệm dày, ngồi quanh lò sưởi để sưởi ấm, ánh lửa lập lòe phản chiếu khuôn mặt anh ta lúc tối lúc sáng.
Giang Thành nằm trên ghế sô pha kế bên tên mập, người trung niên cách bọn họ hơi xa một chút, ở một đầu bên kia phòng khách.
“Người anh em.” Tên mập thò đầu đến, khẽ hỏi nhỏ: “Ngủ chưa?”
Giang Thành lật người một cái, để lại cho anh ta một cái bóng lưng.
Giang Thành vẫn luôn duy trì tỉnh táo trong suốt hai tiếng vạm vỡ canh gác, nhưng cũng may, ngoại trừ tiếng củi cháy thì không có gì xảy ra.
Khi thời gian kết thúc, vạm vỡ đi đến, đẩy đẩy Giang Thành, hắn liền “tỉnh dậy”.
“Gác đêm thì lanh lợi lên, có chuyện gì thì lớn tiếng đánh thức chúng tôi. ” Vạm vỡ có vẻ không yên tâm, lại tiếp tục nói: “Trước và sau 12 giờ đêm là có xác suất xảy ra chuyện cao nhất.”
“Những chuyện gì?” Giang Thành ngồi dậy hỏi.
Sắc mặt vạm vỡ trở nên khó coi, nhưng anh ta vẫn hạ thấp giọng nói: “Chuyện linh dị.”
Sau khi trao đổi ngắn gọn, vạm vỡ nằm xuống ghế sô pha trước mặt Giang Thành, còn hắn đi tới, ngồi bên lò sưởi đảm nhận nhiệm vụ gác đêm.
Xung quanh yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng ngáy của tên mập ra, hầu như không có bất kỳ âm thanh nào.
Nam trung niên và vạm vỡ đều nhắm mắt lại, giống như đang ngủ, nhưng Giang Thành nghi ngờ rằng thực ra bọn họ đều tỉnh, giống như chính mình vừa rồi cũng vậy.
Hai giờ rất nhanh đã trôi qua, Giang Thành đi đến đầu bên kia phòng khách, đánh thức nam trung niên dậy.
Hai người không trao đổi gì nhiều, Giang Thành đi ngủ tiếp. Sau khi cầm bình nước khoáng uống mấy ngụm xong, nam trung niên đi đến bên lò sưởi.
Đầu tiên là thêm một ít củi vào bên trong, sau đó ngồi xếp bằng trước lò sưởi.
Chiếc đồng hồ bỏ túi cũng được anh ta cầm trên tay.
Kinh nghiệm của nam trung niên không phong phú như vạm vỡ và người phụ nữ, nhưng cũng thập tử nhất sinh qua hai nhiệm vụ, cho nên biết rất rõ hai chữ linh dị trong miệng vạm vỡ là có ý tứ gì, càng nắm rõ hơn về sự đáng sợ của bọn chúng.
Đúng như Giang Thành suy đoán, bắt đầu từ khi vạm vỡ gác đêm, nam trung niên vẫn luôn thức, từ đầu đến cuối luôn đề phòng một số chuyện tồi tệ có thể xảy ra.
Một tiếng rưỡi trôi qua, không có gì xảy ra hết.
Trong khoảng thời gian này anh ta lại thêm củi một lần nữa, lửa trong lò sưởi cháy lên rất mạnh, sưởi ấm thân thể, dường như chuyện này có thể xua tan đi sự lạnh lẽo trong lòng anh ta.
Chẳng mấy chốc đã được hai giờ, ca gác của anh ta cũng coi như đã kết thúc, anh ta chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Qua khe hở giữa những tấm rèm cửa, dường như bầu trời bên ngoài cũng đã hơi tờ mờ sáng.
Những người trong ác mộng đều cố chấp kháng cự đêm tối, và đặc biệt yêu thích ban ngày.
Nam trung niên cũng không ngoại lệ.
Ngay khi anh ta đang cử động tay chân chuẩn bị đánh thức tên mập, một trận buồn tiểu đột nhiên cuộn trào mãnh liệt, thậm chí khiến anh ta không kịp trở tay.
Anh ta nhìn chằm chằm vào chai nước khoáng trên tay… là do uống nhiều quá rồi sao?
Trời đã gần sáng rồi nên chuyện này khiến anh ta yên tâm hơn rất nhiều, anh ta quay đầu lại, nhà vệ sinh nằm ở trong góc phòng khách, cách đó không đến 20 mét.
Ánh mắt anh ta nhìn vào nhà vệ sinh dần dần thay đổi, cảm giác cảnh giác lại xa lạ cũng dần rút đi.
Những gì tiếp theo là một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
Và… một cảm giác an toàn.
Anh ta liếm liếm môi, rồi quay lại nhìn người bạn đồng hành đang ngủ say.
Tính toán thời gian, sau khi từ nhà vệ sinh quay lại vừa vặn có thể đánh thức tên mập.
Hẳn là… không có vấn đề gì.
Anh ta chỉnh lại kính, chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh trong góc.
Cẩn thận mở cửa ra, lại cẩn thận xả nước, cửa nhà vệ sinh thì mở toang, dù sao trong phòng khách cũng đều là đàn ông.
Sau khi lắc lắc xả nước xong, nam trung niên cảm thấy cả người thư thái thoải mái.
Nói thật, lăn lộn cả một ngày, lại sáu giờ không ngủ, thể lực và tinh lực của anh ta đã có chút không theo kịp, dù sao thì cũng không phải thanh niên 20 tuổi nữa.
Nhìn bản thân mệt mỏi trong gương trước mặt, nam trung niên thở dài, tháo kính ra, mở vòi nước, xối nước lạnh lên mặt.
Nước lạnh cóng, nhưng nó khiến anh ta cảm thấy rất sảng khoái.
Vừa định rửa lần thứ hai, khi liếc mắt nhìn chiếc gương, chợt phát hiện một người đứng sau lưng mình phản chiếu trong gương.
Người đến im lặng không tiếng động, đến tiếng bước chân cũng không có.
“Ai?!”
Sự kinh ngạc kéo dài không đến một giây, sau đó nam trung niên bình tĩnh trở lại, mặc dù không đeo kính nên nhìn không rõ dung mạo người đến, nhưng thân hình mập mạp kia đã bán đứng thân phận của người đó.
“Là tôi.”
Nghe thấy giọng nói của tên mập, nam trung niên đã hoàn toàn yên tâm, sau đó bất mãn nói: “Lần sau khi đến thì lên tiếng đi, đừng có đột nhiên xuất hiện ở sau lưng tôi như vậy.”
Nam trung niên lấy tay áo lau mặt hai lần, sau đó đeo kính vào, vừa quay người vừa giũ nước trên tay.
Nhưng ngay khoảnh khắc hoàn toàn xoay người lại, anh ta cảm thấy phát lạnh từ đầu đến chân, trong mạch máu giống như bị băng tuyết bao phủ.
Sau lưng… không có người.
Tên mập đâu?
Tên mập đi đâu rồi?!
Anh ta gần như ngay lập tức đỏ mắt, vô thức muốn nhìn lại mình trong gương, nhưng anh ta không làm, bởi vì anh ta cảm thấy vai mình trùng xuống, như thế có thứ gì đó vừa đặt lên….
Trời, sáng rồi.
Ba người ngủ trong gian phòng trên tầng hai cũng gần giống như mấy người ở phòng khách, đều để lại một người gác đêm.
Nam nhân viên co ro trong một góc phòng ngủ đang chuẩn bị ngáp thì bị một tiếng lợn tru lên cắt ngang, khiến cả người anh ta run lên, suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế.
Người phụ nữ và cô gái thuần khiết đang ngủ trên giường cũng bị tiếng kêu đánh thức.
Mấy người nhìn nhau vội vã xuống tầng.
Giang Thành và vạm vỡ vây quanh bên cạnh tên mập, mà tên mập ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, tiếng la hét như chọc tiết lợn kia đến từ ai hiển nhiên không nói cũng rõ.
Cả ba người họ nhìn chằm chằm vào trong góc nhà vệ sinh.
Mang theo lo lắng, bất an và… nghi ngờ.
Người phụ nữ có nốt ruồi viền môi nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy nam trung niên, trong lòng đã có sự chuẩn bị.
Chị ta hất tay cô gái thuần khiết ra, một mình bước vào nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh mở, chị ta đứng trước cửa liếc nhanh vào bên trong.
Một người lão luyện như chị ta, mà cũng hít một hơi thật sâu.
Nam trung niên đứng thẳng trước gương, thân hướng về phía cửa, lưng hướng về phía gương, nhưng đầu lại vặn 180 độ, hướng về phía sau.
Thông qua hình ảnh phản chiếu trong gương, có thể thấy đôi mắt của nam trung niên đang mở to, gần như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.
Sau khi trấn tĩnh lại, người phụ nữ thận trọng bước đến bên cạnh nam trung niên, rồi sau đó là vạm vỡ.
Sau khi quan sát vài giây, Giang Thành cũng đi theo, đứng ngoài cửa nhà vệ sinh nhìn vào trong.
Người phụ nữ di chuyển tay ra khỏi cổ của nam trung niên, một lúc sau mới nói: “Anh ta bị một lực rất lớn đột ngột vặn gãy cổ.”
Đây là chuyện rất hiển nhiên, tất nhiên sẽ không có ai đưa ra bất kỳ phản đối nào.
“Trước khi chết còn cực kỳ kinh hãi. ” Vạm vỡ nhìn chằm chằm vào mắt nam trung niên bổ sung.
Chương 6: Cấm kỵ.
Sau khi kiểm tra qua thi thể, ba người ra khỏi nhà vệ sinh, đối mặt với một thi thể quỷ dị như vậy ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
“Thời gian tử vong đại khái trong vòng ba giờ. ” Nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay, vạm vỡ ngẩng đầu khẳng định nói: “Cũng có nghĩa là, khoảng từ 2 giờ đến 5 giờ sáng.”
“Làm sao anh có thể xác định thời gian?”
Vạm vỡ liếc nhìn cô gái thuần khiết vừa đặt câu hỏi, nói cho cô ta biết thời gian và thứ tự gác đêm mà bọn họ đã sắp xếp, đồng thời đưa cho cô ta xem chiếc đồng hồ bỏ túi, bộ đếm thời gian hiển thị bên trên vừa vặn 7 giờ.
Ca trực tiếp theo sau Giang Thành chính là nam trung niên, mà tên mập ở ca tiếp theo nữa là do buồn tiểu mà tỉnh dậy, khi đi vệ sinh thì phát hiện nam trung niên đã chết.
Lúc này tên mập run rẩy đứng dậy, hỏi nam trung niên tại sao lại chết, vạm vỡ thở dài, đóng cửa nhà vệ sinh lại, cả nhóm trở lại ghế sô pha trước lò sưởi.
Với tư cách là một người mới, Giang Thành hầu như cũng không nói gì, hắn từ đầu đến cuối luôn lắng nghe và phân tích, hầu hết những ý kiến đưa ra đều đến từ vạm vỡ và người phụ nữ nốt ruồi viền môi dày dặn kinh nghiệm nhất.
Thông qua thông tin được tiết lộ trong cuộc thảo luận của mấy người, Giang Thành hiểu rằng trên thế giới này thông thường không tồn tại chuyện vô duyên vô cớ bị giết, người bị giết nhất định đã chạm vào một số cấm kỵ nào đó.
Mà cái gọi là cấm kỵ đó rất có khả năng là manh mối then chốt để phá giải nhiệm vụ.
“Rút cuộc thì anh ta đã làm gì mà chúng ta chưa làm?” Nam nhân viên chen vào giữa Giang Thành và cô gái thuần khiết, hiển nhiên vô cùng khiếp sợ, anh ta không muốn chết một cách không minh bạch như nam trung niên.
Cô gái thuần khiết nhíu mày, mở miệng nói: “Chẳng lẽ là bởi vì anh ta đã đi vào nhà vệ sinh ở tầng một, nơi đó chính là cấm kỵ ẩn giấu trong nhiệm vụ này, ai từng đi vào đó đều sẽ chết?”
“Không phải chứ.” Tên mập ngồi xổm tại chỗ, hai tay ôm đầu gối, trầm giọng nói: “Tôi cũng đi nhà vệ sinh đó rồi, chính là ngày hôm qua khi lục soát phòng khách.”
Giang Thành quay đầu nhìn về phía tên mập, một lát sau mới nói: “Vậy thì anh phải cẩn thận đấy, tuy rằng cổ của anh rất dày, nhưng dùng sức bẻ chắc là vẫn có thể bẻ gãy.”
Tên mập gần như đã khóc khi nghe điều này.
Vạm vỡ hình như có chút không hài lòng với thái độ của Giang Thành, nhưng vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu nói hẳn là không phải. Mấy người bọn họ hầu như đều đã từng vào nhà vệ sinh ở tầng một, nếu như xảy ra chuyện thì không thể chỉ có một mình nam trung niên.
“Có lẽ là phân đến trước đến sau?” Người phụ nữ nốt ruồi viền môi cười quỷ dị nói: “Chắc là anh hiểu, quỷ rất ít khi giết người hàng loạt trong thời gian ngắn.”
Vạm vỡ trừng mắt với người phụ nữ một cái, nhưng hiếm khi phản bác.
“Quả nhiên là có những thứ đó sao…”
Suy đoán bấy lâu nay của Giang Thành đã được chứng thực, cánh cửa xuất hiện trong giấc mơ không còn nghi ngờ là thuộc về phạm trù sự kiện siêu nhiên, mà trong sự kiện siêu nhiên xuất hiện quỷ cũng có vẻ hợp lý.
“Cho nên ở thế giới này thứ chúng ta cần đối phó không phải là người, mà là quỷ?!” Nam nhân viên sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.
Theo sự biểu hiện của anh ta trước đó, không ai muốn để ý đến anh ta.
“Nếu như đã có người chết, vậy thì chứng tỏ biệt thự này mới là đích đến của chúng ta, cái gọi là hành trình không tồn tại, chiếc xe kia xuất hiện chỉ là để đưa chúng ta tới đây.” Cô gái thuần khiết nhìn xung quanh: “Chính là căn biệt thự này có vấn đề.”
“Biệt thự thì có vấn đề gì?”
Cô gái thuần khiết nhìn chằm chằm vào tên mập vừa đặt câu hỏi, một lúc sau mới nói: “Ví dụ như, trước đây đã từng xảy ra một số vụ án nghiêm trọng ở đây.”
Căn biệt thự này thoạt nhìn thì vô cùng xa hoa, bên trong cũng không có dấu hiệu bị phá hoại, vậy mà lại bị bỏ hoang không rõ lý do, quả thực rất khả nghi, Giang Thành cảm thấy lời cô gái thuần khiết nói rất đáng tin cậy.
Vạm vỡ đi đến cửa biệt thự, nắm lấy tay nắm cửa, kéo mạnh ra, nhưng cánh cửa lớn không chút dịch chuyển.
“Bị khóa rồi. ” Vạm vỡ thậm chí còn không cần thử lại lần thứ hai, đã quay đầu lại nói: “Xem ra nơi này chính là địa điểm nhiệm vụ rồi, trước khi phá giải được những chuyện đã từng phát sinh bên trong căn biệt thự, chúng ta đều không thể rời đi.”
“Nếu như đã xác định địa điểm nhiệm vụ, vậy thì mọi người hãy tản ra tìm kiếm manh mối đi, bây giờ trời đã sáng rồi, chắc là không có nguy hiểm gì nữa đâu.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng cái chết của nam trung niên đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho tất cả mọi người, đặc biệt là ba người mới Giang Thành, tên mập và nam nhân viên.
Để tăng tốc độ hiệu quả, nhóm người tự phát chia nhóm, một người cũ sẽ dẫn theo một người mới.
Tên mập đi theo vạm vỡ, nam nhân viên đi theo người phụ nữ có nốt ruồi viền môi, Giang Thành và cô gái thuần khiết một nhóm.
Vì lý do an toàn, khu vực tìm kiếm tạm thời cố định ở tầng một của biệt thự.
Nhóm của vạm vỡ phụ trách phòng khách và gần cửa, nhóm người phụ nữ phụ trách nhà kho ở xa, Giang Thành và cô gái thuần khiết thì đi vào phòng bếp và phòng ăn.
Các nhóm nằm trong phạm vi có thể nhìn thấy nhau theo đường thẳng, một khi có chuyện gì đó xảy ra cũng có thể phối hợp với nhau.
Lần này rút kinh nghiệm từ lần trước, việc khám xét kỹ càng và cẩn thận hơn.
Nửa giờ sau, ba nhóm tập hợp trước lò sưởi, trời cũng đã sáng hẳn.
“Chúng tôi tìm thấy thứ này trong nhà kho. ” Người phụ nữ có nốt ruồi viền môi lấy ra một sợi dây rất dày, là một sợi dây gai dầu, trong đó bên trên có một đoạn có màu đỏ chói mắt.
Sau khi đón lấy, vạm vỡ dùng sức chà xát hai cái, rồi đưa tới mũi ngửi ngửi: “Là máu. ” Anh ta ngẩng đầu nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ gật gật đầu: “Ngay sau một đống củi, tôi còn nhặt được cái này ở gần đó.”
Chị ta mở bàn tay phải ra, trong lòng bàn tay là một chiếc trầm cài ngực màu xanh lá nhạt, có hình lá phong, cho người ta cảm giác chủ nhân của chiếc trầm cài ngực này hẳn là một cô gái rất dịu dàng.
Đã từng có một cô gái bị trói trong nhà kho.
“Mọi người có phát hiện gì?” Người phụ nữ nhìn về phía vạm vỡ.
“Mọi người cùng tôi tới đây xem một chút. ” Nói xong vạm vỡ đi hướng cửa, một đám người đi theo phía sau.
Đứng ở bên cửa, vạm vỡ sờ soạng ấn một vị trí trên tường, Giang Thành có thị lực tốt, hắn nhìn ra đó là một cái nút ấn màu lam nhạt.
Nút ấn được lồng vào bức tranh sơn dầu cạnh cửa, hòa với nền ảnh xanh da trời, nếu không xem kỹ sẽ khó phát hiện.
Cùng lúc với việc nhấn nút ấn, một vết nứt hiện ra trên bức tường bên phải cánh cửa, sau đó nó từ từ mở ra, để lộ một chiếc tủ giày âm tường được giấu kỹ bên trong.
Trong tủ giày tổng cộng có ba tầng, ngoại trừ tầng thứ ba vẫn còn nguyên vẹn, vách ngăn giữa tầng một và tầng hai đã bị phá vỡ, các loại giày dép lẫn lộn với nhau.
Sau khi phân loại, trước mặt có hai đôi giày da nam, một đôi giày cao gót màu đỏ của nữ và ba đôi giày casual của nữ.
Người phụ nữ có nốt ruồi viền môi chọn một trong ba đôi giày casual đặt cạnh đôi giày cao gót màu đỏ: “Hai đôi giày này hẳn là của cùng một người.”
Mà hai đôi giày casual còn lại rõ ràng là của một cô gái còn tương đối trẻ, hai đôi giày cũng có cùng size với nhau.
Tầng thứ ba là một đôi giày thể thao nam, sau khi so sánh, kích thước chênh lệch khá nhiều so với đôi giày da nam.
“Hiện tại có thể thấy căn biệt thự này từng là nơi ở của một gia đình bốn người, nam chủ nhà, nữ chủ nhà, một người con trai và một người con gái.” Cô gái thuần khiết ngẩng đầu nói: “Cái này cũng phù hợp với việc phân chia phòng ngủ trên tầng hai, có phòng ngủ chính cho nam chủ nhà và nữ chủ nhà, cũng như một phòng ngủ cho con gái và một phòng ngủ cho con trai.”
Chương 7: Mọi người rút đi.
Tầng hai Giang Thành đã lên xem ngày hôm qua, phù hợp với những gì cô gái thuần khiết nói.
Phòng ngủ của con trai và con gái rất dễ phân biệt, một bên chất đầy búp bê các loại, một bên treo các loại áp phích vũ khí quân dụng trên tường, trên bàn còn có tạp chí quân sự, tràn đầy mùi vị hâm mộ quân đội.
Tiếp theo, hai nhóm người đều hướng sự chú ý về phía Giang Thành và cô gái thuần khiết.
“Không khí gia đình trong gia đình này không được hòa thuận cho lắm, chúng tôi tìm thấy nhiều đĩa và cốc vỡ trong thùng rác, một số bên trên còn có vết máu.” Giang Thành nói.
Cô gái thuần khiết bổ sung tiếp: “Trên tay vịn cầu thang gỗ vẫn còn một số vết tích, chúng tôi phân tích rằng đó có thể là vết xước do móng tay cào để lại.”
Đây là một manh mối không thể bỏ qua, đám người đi tới cầu thang, lần theo vị trí ngón tay của cô gái thuần khiết chỉ, quả nhiên phát hiện có chút vết tích ma sát để lại.
Vạm vỡ đi lên đưa tay sờ sờ, sắc mặt hơi thay đổi: “Đúng vậy, là một vết cào xước.”
Gia đình bốn người, không khí gia đình tồi tệ, bát đĩa bị đập vỡ, vết cào xước, cô gái trẻ bị giam cầm…
Bất kỳ sự kết hợp nào dường như cũng đều chỉ ra một bi kịch gia đình.
Đã từng có một cô gái chịu đủ ngược đãi ở đây.
“Vậy kế tiếp chúng ta nên làm cái gì?” Nam nhân viên thấp giọng nói: “Cứu cô gái đáng thương này ra sao?”
“Bất luận ở đây đã xảy ra chuyện gì đều đã thuộc về quá khứ, chúng ta bất lực trong việc thay đổi quá khứ. ” Người phụ nữ có nốt ruồi viền môi nói: “Tất cả những gì chúng ta có thể làm là tìm ra chân tướng, sau đó kết thúc nhiệm vụ.”
“Nhưng chẳng phải chúng ta đã suy luận ra chân tướng rồi sao?”
Vạm vỡ càng ngày càng nóng nảy nói: “Suy luận ra cái con khỉ! Cô gái đã bị ngược đãi như thế nào, có những ai đã tham gia ngược đãi, cô gái đó bây giờ đã chết hay còn sống? Những chuyện này đều không biết thì kết thúc nhiệm vụ như thế nào!”
Bị vạm vỡ cho một tràng, nam nhân viên sợ hãi không dám lên tiếng.
Cô gái thuần khiết nhìn nam nhân viên với ánh mắt thương hại, anh ta quá yếu đuối, lại không thông minh, phỏng chừng rất khó để có thể sống sót trong nhiệm vụ.
Cho dù lần này có may mắn thoát được, lần sau cũng…
Ùng ục ùng ục…
Mọi người nhìn về nơi phát ra âm thanh, tên mập xấu hổ ôm bụng: “Cái kia…”
“Bỏ đi, tầng một cũng lục soát tương đối rồi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm thôi. ” Vất vả cả một buổi sáng rồi, vạm vỡ cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Ngay khi mọi người chuẩn bị nấu ăn, một giọng nói từ phía sau truyền đến: “Ở đó vẫn còn chưa kiểm tra.” Giang Thành chỉ vào nhà vệ sinh nơi có thi thể của nam trung niên: “Tôi cảm thấy ở đó có thể có manh mối.”
Nghe được câu này, sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng, Giang Thành có thể nghĩ đến thì tất cả mọi người cũng đều có thể nghĩ đến, nhưng làm thế nào để thuyết phục bản thân đi kiểm tra thì lại rất khó.
Dù sao thì cũng đã có người chết ở đó, nói không chừng tiến vào nhà vệ sinh sẽ chạm vào điều cấm kỵ dẫn đến tử vong.
Khi phân chia phạm vi lục soát, tất cả mọi người đều ngầm tránh nơi đó ra.
Cuối cùng lý trí cũng chiến thắng sợ hãi, vạm vỡ hít sâu một hơi nói: “Cậu ấy nói đúng, ở đó rất có khả năng cất dấu manh mối, tuy rằng mạo hiểm một chút, nhưng không phá giải nhiệm vụ mọi người đều sẽ chết.”
Người phụ nữ có nốt ruồi viền môi hiếm thấy không phản bác, hiển nhiên chị ta cũng hiểu được mối quan hệ lợi hại bên trong, nhưng vẫn cổ quái nói: “Vậy thì ai sẽ đi?”
Lúc này Giang Thành xen vào nói: “Có những ai đã từng vào qua nhà vệ sinh ở tầng một?”
Tất cả mọi người đều giơ tay.
Giang Thành đếm xong số người tiếp tục nói: “Vậy thì tất cả mọi người đều có khả năng kích hoạt cấm kỵ chết chóc, cho nên đây không phải chỉ những là tìm manh mối, cũng còn là cứu lấy tính mạng của chính mình.”
Cô gái thuần khiết cau mày hỏi: “Vậy cũng không thể để mọi người đều cùng vào chứ?”
Vạm vỡ vuốt râu trên cằm, gật đầu nói: “Bên trong không gian quá nhỏ, quá nhiều người đi vào một khi gặp phải chuyện gì cũng không phát huy được gì.”
“Anh nói đúng.” Giang Thành gật đầu: “Tôi thấy hai người đi vào là đủ rồi.”
“Vậy… ai tình nguyện đi vào?” Nam nhân viên ở cuối kích động nói.
Mọi người đều câm như hến.
“Được rồi, chúng ta rút thăm quyết định đi, như vậy đều công bằng cho mọi người.” Giang Thành xòe tay ra.
“Được!”
“Tôi đồng ý. “…
Sau khi chuẩn bị một hồi, Giang Thành lấy ra mấy mảnh giấy, trong đó có hai mảnh ngắn hơn, lại cuộn mảnh giấy thành cuộn nhỏ trước mặt mọi người, lần lượt đặt vào lòng bàn tay: “Ai rút phải mảnh ngắn sẽ đi vào, không vấn đề chứ.”
“Cách này chắc chắn là không vấn đề, chỉ là…” Tên mập nhìn chằm chằm mấy cuộn giấy nhỏ trong tay Giang Thành, nuốt nước miếng nói: “Nhưng tại sao chỉ có 5 cuộn, chúng ta hiện tại có 6 người mà.”
Những người khác cũng chú ý tới vấn đề này, đều nghi ngờ nhìn Giang Thành.
“Bởi vì tôi không rút á.” Giang Thành nói rất tự nhiên.
Mọi người ngây ra trong chốc lát, sau đó có chút tức giận, vạm vỡ lớn tiếng quát: “Cậu dựa vào đâu mà không rút?”
“Bởi vì tôi chưa đi vào nhà vệ sinh.”
“Anh đến đây đã một ngày một đêm rồi, lại uống nhiều nước như vậy, làm sao có thể chưa đi vệ sinh?” Nam nhân viên như tìm được biện pháp phát tiết, cuồng loạn quát lên: “Anh chính là muốn giở trò! Cứ để một mình anh ta vào là được rồi!!”
Người phụ nữa có nốt ruồi viền môi nhìn chằm chằm Giang Thành với vẻ mặt không mấy thiện cảm, cười lạnh nói: “Giở trò ở đây là sẽ phải trả giá đấy”
“Tôi biết.” Giang Thành mặt không chút thay đổi nói: “Nhưng thật sự là tôi chưa từng đi vệ sinh, tôi có chứng cứ.”
Hắn giơ ngón tay lên chỉ đến một hướng, đại khái là chỗ bệ cửa sổ, lúc này một trận gió thổi qua, vén một góc rèm lên, lộ ra hai bình nước khoáng đặt phía sau.
Một chai đầy, còn chai kia chỉ còn một nửa, cả hai đều có màu vàng nhạt, chắc chắn không phải màu của nước khoáng thông thường.
Tỏa ra một ánh sáng quyến rũ trong ánh sáng ban mai.
“Đây là… ” Nam nhân viên đột nhiên mở to hai mắt.
“E hèm!” Giang Thành gật gật đầu, có chút ngượng ngùng thừa nhận suy đoán của bọn họ: “Tôi cảm thấy trong nhà vệ sinh hơi tối, cho nên tôi liền…”
Vạm vỡ nhìn Giang Thành với vẻ mặt phức tạp: “…”
Sau đó là người phụ nữ: “…”
Nam thư ký: “…”
Cô gái thuần khiết: “…”
Tên mập: “… Anh đúng là con quỷ lanh lợi!”
Nếu như Giang Thành chưa từng vào nhà vệ sinh, mọi người cũng khó nói gì nữa, năm người còn lại rút thăm, Giang Thành vươn cổ ra xem.
Cuối cùng, vạm vỡ và nam nhân viên may mắn được chọn ra.
Chờ sau khi cả hai mở cửa nhà vệ sinh ra, thì phát hiện thi thể của nam trung niên đã biến mất.
Nhà vệ sinh không quá lớn, căn bản không giấu được thi thể của một người trưởng thành.
“Ở đây không phải là thế giới mà chúng ta ở. ” Người phụ nữ phía sau đột nhiên nói: “Phát sinh một số chuyện không thể lý giải cũng là chuyện rất bình thường, cứ quen dần đi.”
Đúng như lời chị ta nói vậy, trên mặt vạm vỡ không có chút kinh ngạc nào, chỉ là khổ cho nam nhân viên kia, anh ta đứng trước cửa khóc lóc, bị vạm vỡ đá cho một phát vào trong.
Những người còn lại đợi bên ngoài.
Việc khám xét được tiến hành vô cùng hiệu quả, không đến năm phút, hai người đã đi ra, vạm vỡ cầm trên tay một tờ giấy vệ sinh màu trắng.
Trước tiên đóng cửa nhà vệ sinh lại, mọi người đi tới phòng khách, vạm vỡ mở tờ giấy vệ sinh ra, bên trong là một sợi tóc.
“Tôi tìm thấy nó trong bồn tắm của nhà vệ sinh, hôm qua còn chưa có.”
Vạm vỡ rất thận trọng, thậm chí không chạm tay vào sợi tóc.
Sợi tóc rất dài, vừa nhìn là biết của phụ nữ.
Chương 8: Mẫu nam.
“Có khi nào là của cô gái bị ngược đãi không?” Cô gái thuần khiết phân tích: “Cô gái đó bị ngược đãi đến chết, oán khí không tan hóa thành lệ quỷ, giết chết nam trung niên vào sáng sớm chính là cô ta.”
Với tình hình hiện tại, phân tích của cô gái thuần khiết khá là hợp lý.
“Có thể là như vậy, có điều chúng ta vẫn còn cần một ít chứng cứ nữa. ” Sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, khí thế của vạm vỡ đã yếu đi rất nhiều, thậm chí có thể nhìn thấy trên trán anh ta còn có mồ hôi lạnh.
Giang Thành biết rõ, anh ta không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
“Đi ăn cơm trước đi. ” Có người đề nghị.
Việc nấu cơm giao cho một mình tên mập, cô gái thuần khiết giúp rửa rau.
Chẳng mấy chốc một bữa cơm ngon lành thơm phức đã được làm xong, cho dù là trong hoàn cảnh như vậy thì mọi người vẫn ăn sạch sẽ thức ăn, không cần nghĩ cũng biết tay nghề của tên mập.
“Cậu là đầu bếp à?” Vạm vỡ húp một ngụm canh nóng, thậm chí nhìn khuôn mặt của tên mập cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
“Không phải.” Tên mập gãi gãi đầu xấu hổ nói: “Chỉ là chạy khắp nơi, làm đủ loại công việc, cho nên cái gì cũng biết một chút.”
“Mọi người làm gì thế? Tụ tập ở đây cũng coi như là duyên phận. ” Vạm vỡ đặt bát xuống, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều: “Tôi tên là Phàn Lực, là một vệ sĩ.”
“Tôi… tôi tên là Tạ Vũ, làm việc trong công ty bảo hiểm. ” Nam nhân viên nhỏ giọng nói.
“Tôi tên là Trần Hiểu Manh, đang học đại học, chuyên ngành luật.” Cô gái thuần khiết tự giới thiệu.
Đến lượt người phụ nữ có nốt ruồi viền môi, vốn còn tưởng chị ta sẽ chẳng thèm ngó tới, nhưng một giọng nói chậm rãi vang lên: “Mọi người cứ gọi tôi là chị Noãn, tôi lớn tuổi hơn mọi người, nghề nghiệp… ” Chị ta cười một cách khó hiểu: “Tôi là người bán hàng.”
Mọi người đều dùng ánh mắt không thể nói rõ nhìn chị ta, khí chất mà người phụ nữ này thể hiện tuyệt đối không phải là một thương nhân bình thường. “hàng” mà chị ta nói đến rút cuộc là để chỉ cái gì, trong này e rằng có rất nhiều ẩn ý.
Nhưng không ai lăn tăn vào vấn đề này, tất cả đều thống nhất nhìn sang Giang Thành, mức độ tò mò của mọi người về hắn thậm chí còn lớn hơn cả người phụ nữ tự xưng là chị Noãn.
Giang Thành ưỡn thẳng người, nghiêm túc nói: “Tôi tên là Hách Soái, là một mẫu nam.”
“Anh là người mẫu ư?” Cô gái thuần khiết có vẻ không tin: “Anh là người của công ty điện ảnh và truyền hình à?”
Giang Thành chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt đầy thâm ý liếc cô một cái: “Tôi làm ca đêm ở KTV.”
Mọi người đều dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn hắn chằm chằm, nhưng không ai có bình luận gì, mỗi người đều có quyền lựa chọn nghề nghiệp của mình, hơn nữa bọn họ cảm thấy Giang Thành cũng thật sự có điều kiện thân hình như vậy.
Ban ngày ở thế giới bọn họ đang ở dường như cực kỳ ngắn ngủi, sau khi đám người tán gẫu thêm một chút, trời lại tối sầm lại.
Vạm vỡ đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó quay lại và nói: “Không phải trời sắp mưa, mà thực sự sắp tối rồi.”
Đúng như lời anh ta nói, nửa tiếng sau, màn đêm lại buông xuống.
Đám người ngồi quanh lò sưởi trong phòng khách, vừa sưởi ấm bên ngọn lửa, vừa phân tích các manh mối khác nhau mà bọn họ nắm được cho đến hiện tại.
Vì vấn đề an toàn, ban ngày bọn họ chuyển một ít củi từ nhà kho đến phòng khách, như vậy không đến mức ban đêm không đủ củi rồi mới đi lấy.
Tên mập ngồi gần đống củi nhất, thỉnh thoảng lại ném một cây vào đó.
Ngọn lửa đang cháy rất mạnh, khuôn mặt của mọi người đều đỏ rực.
Trần Hiểu Manh vẫn kiên định với quan điểm trước đây, cho rằng các thành viên khác trong gia đình đã ngược đãi cô gái, cuối cùng dẫn đến cái chết thương tâm của cô, quỷ trong căn biệt thự này chính là cô gái trong gia đình bốn người.
Cô dường như có chấp niệm với quan điểm này, mỗi khi nói đến đây cảm xúc đều trở nên kích động, khác hẳn với vẻ ngoài dịu dàng lúc trước.
Liên tưởng đến việc học chuyên ngành luật của cô, Giang Thành cảm thấy đây có thể là một cô gái có câu chuyện.
Sau khi thảo luận mấy vòng cũng không có tiến triển gì mới, ngược lại thì có người đã ngáp, xem ra đêm qua không chỉ có Giang Thành là ngủ không ngon.
Phàn Lực đứng dậy, di chuyển đôi chân hơi tê cứng, đề nghị nói: “Đi ngủ trước đã.”
Đề nghị của anh ta nhanh chóng nhận được hưởng ứng.
Bởi vì nam trung niên chết không rõ nguyên nhân ở tầng một, nên tối nay mọi người quyết định ngủ ở tầng hai.
Tạ Vũ nhỏ giọng hỏi liệu mọi người có thể ở cùng với nhau không, như vậy mới an toàn, nhưng còn chưa dứt lời đã bị chị Noãn từ chối, chị ta nói rằng như vậy có thể sẽ bỏ lỡ điều gì đó.
Đôi mắt của Tạ Vũ mở to vì sợ hãi, nhưng sau cuối cùng cũng không có ai hỏi điều gì đó trong lời chị Noãn là đang ám chỉ điều gì.
Mặc dù là nói như vậy, nhưng mọi người vẫn ngầm tránh phòng ngủ nơi cô gái ở ra.
Chuẩn bị chia thành hai nhóm, một nhóm ngủ trong phòng ngủ con trai, một nhóm ngủ trong phòng ngủ chính.
Chị Noãn và Trần Hiểu Manh đều là phụ nữ, tất nhiên sẽ ở cùng nhau, bọn họ lựa chọn phòng ngủ chính ở tầng hai, cũng chính là phòng của nam chủ nhà và nữ chủ nhà, đêm qua bọn họ cũng ngủ ở đây.
Tên mập sống chết cũng phải ở cùng một phòng với Giang Thành, nên Giang Thành và tên mập cùng nhau vào phòng ngủ của con trai.
Tiếp theo là Phàn Lực và Tạ Vũ, có thể nhìn ra bọn họ đều muốn ở trong phòng của chị Noãn, dù sao thì hai người đó cũng có kinh nghiệm hơn, đi theo bọn họ sẽ có xác suất sống sót cao hơn.
Cuối cùng, sau khi thảo luận chị Noãn và Trần Hiểu Manh đã chọn Phàn Lực, ba người bọn họ sau khi vào phòng liền đóng cửa lại.
Trong hành lang chỉ còn lại một mình Tạ Vũ.
Một trận gió lạnh thổi qua, khiến anh ta bất giác ôm chặt lấy chính mình, trên cánh tay nổi đầy da gà.
Anh ta chạy bước nhỏ một mạch đến cửa phòng ngủ nơi Giang Thành đang ở, vội vàng gõ cửa.
Bang bang bang!
“Là tôi, mau mở cửa!”
Giang Thành một bên vừa chậm rãi kiểm tra trong phòng, một bên không để ý nói: “Anh lúc trước không phải muốn ném tôi một mình vào nhà vệ sinh à? Anh tự sang phòng bên cạnh ở đi.”
Tạ Vũ nhìn chằm chằm vào cánh cửa bên cạnh để hở ra một khe hở, cánh cửa khẽ rung lên theo làn gió, giống như giây tiếp theo sẽ có thứ gì đó lao ra ngoài vậy.
Đó là phòng ngủ của con gái.
Tạ Vũ sợ tới giật nảy mình, quay người lại khóc lóc cầu xin tha thứ: “Tôi xin lỗi, tôi sai rồi! Tôi không nên nói như vậy, cầu xin anh thứ lỗi cho tôi!”
Sau khi kiểm tra xong một lượt căn phòng, Giang Thành mới yên tâm ngồi xuống, vặn chai nước khoáng mới tinh, nhấp một ngụm, ngả ngớn hướng cửa hỏi: “Anh gọi tôi là gì?”
“Hách Soái! Hách Soái!”
Giang Thành thoải mái híp mắt lại.
“Hách Soái! Hách Soái!”
Tên mập: “…”
“Hù…” Giang Thành hài lòng thở ra một tiếng, sau đó vung tay lên, ra hiệu cho tên mập phía sau cửa đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Tạ Vũ lao vào như một cơn gió, sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Với sự việc vừa rồi, Tạ Vũ không dám nổi giận nữa, ngoan ngoãn ở trong góc phòng ngủ, sợ gây ra phiền phức Giang Thành sẽ đuổi anh ta ra ngoài.
“Anh.” Giang Thành gãi gãi cằm, nhìn vào Tạ Vũ: “Lên giường ngủ.”
“Tôi, ngủ trên giường?” Tạ Vũ lộ ra biểu cảm không thể tin được.
Đây là một phòng ngủ đơn, giường cũng là một chiếc giường đơn bình thường, cũng có nghĩa là trong số ba người bọn họ chỉ có một người có thể ngủ trên giường.
Hai người còn lại hoặc là trải nệm ngủ dưới sàn hoặc là ngủ trên sô pha.
Chương 9: Dưới giường.
Anh ta cho rằng sẽ không bao giờ đến lượt mình ngủ trên giường.
Hôm qua trong phòng ngủ chính, còn là giường đôi mà anh ta còn không được đãi ngộ này.
“Không muốn?”
“Không không không. ” Tạ Vũ vừa mừng vừa lo sợ nói: “Cám ơn anh Soái.”
“Người anh em, thế tôi ngủ ở đâu?” Tên mập nhìn Giang Thành hỏi.
Tên mập không gọi hắn là Hách Soái hay là anh Soái, nên Giang Thành không hài lòng, nhưng vẫn đáp: “Anh ngủ sô pha đi, tôi trải nệm ngủ sàn.”
Tên mập đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm vào Tạ Vũ đang nằm trên giường, trong mắt tràn đầy oán hận.
Tiếp theo anh ta quay đầu lại nói với Giang Thành: “Tôi nghĩ tôi có thể ngủ ở trên giường.”
Giang Thành lấy chăn trải trên mặt đất, sau đó nằm lên trên, vặn vẹo cơ thể nói: “Không, anh không được.”
Gác đêm là việc của tên mập và Giang Thành, dù sao thì cũng không ai có thể tin tưởng người trên giường kia.
Giang Thành cho rằng Tạ Vũ giữ lại đồng hồ đeo tay cũng chẳng có tác dụng gì, cho nên đã lấy nó đi.
Hắn và tên mập đã thỏa thuận rằng, tên mập sẽ gác ba giờ đầu tiên, sau đó sẽ đến hắn.
“Thế tôi cần làm gì?” Tạ Vũ cuộn cả người trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu hỏi.
“Cần anh ngủ.”
Tạ Vũ tự chuốc lấy sự giễu cợt lại co rụt lại, lần này đầu cũng chui vào trong chăn, cả người bao bọc thành một cái nhộng tằm.
Trong biệt thự mặc dù có điện, nhưng cứ đến ban đêm là điện áp không ổn định lắm, ngọn đèn sợi đốt trên đầu không ngừng chập chờn, thỉnh thoảng phát ra tiếng xẹt xẹt.
Trong một môi trường như vậy kết hợp với hiệu ứng ánh sáng và âm thanh này, không còn nghi ngờ gì chính là phim kinh dị.
Giang Thành không còn cách nào đành phải tắt đèn điện đi.
Mượn ánh trăng xuyên qua cửa sổ, miễn cưỡng cũng có thể nhìn thấy môi trường trong phòng.
Tên mập dựa vào ghế sô pha, một giờ đầu tiên vẫn bình thường, nhưng dần dần mí mắt anh ta bắt đầu đánh nhau. Mặc dù anh ta biết như vậy rất nguy hiểm, nhưng điều kỳ lạ là anh ta không thể kiểm soát được bản thân, cuối cùng nghiêng đầu, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này rất sâu, nhưng thời gian hẳn không kéo dài quá lâu, ít nhất khi anh ta mơ hồ tỉnh lại, trong phòng vẫn là một vùng tối đen.
Anh ta dụi dụi mắt, không nén nổi có chút sợ hãi.
Bên cạnh giường có một người đang nằm, chính là Giang Thành, Tạ Vũ trên giường thì cuộn mình thành nhộng tằm.
Hiện tại mọi thứ trông có vẻ đều rất bình thường.
Tên mập mặc dù buồn ngủ, nhưng cũng không dám ngủ tiếp, càng không ngờ tới chính là anh ta uống nhiều nước quá, nên muốn đi toilet.
Trong phòng ngủ này có một nhà vệ sinh, cách vị trí tên mập khoảng 5 mét, rất nhỏ, xung quanh đều là thủy tinh trong mờ.
Nhưng kể từ sau khi nam trung niên chết không rõ ràng trong nhà vệ sinh, tên mập đối với nhà vệ sinh có một loại tâm lý thậm chí có thể nói là phản kháng, anh ta không muốn đến đó.
Thậm chí kháng cự tiếp cận.
Anh ta đột nhiên nghĩ biện pháp lúc trước của Giang Thành.
Chai nước khoáng!
Nhưng rất nhanh anh ta lại rơi vào một vòng tuyệt vọng mới.
Trước khi đi ngủ, Giang Thành đã ném chai nước vào thùng rác, mà thùng rác thì…
Tên mập nuốt nước bọt, thùng rác đang lặng lẽ đặt trước cửa nhà vệ sinh.
Tên mập không còn cách nào khác đành phải nhích người lại gần nhà vệ sinh hơn một chút, mỗi bước đi dường như đều đang thăm dò bên bờ vực nguy hiểm.
Cuối cùng anh ta cũng đến gần thùng rác, nhanh chóng đồng thời thành công lấy được chai nước khoáng rỗng.
Nhưng còn chưa kịp vui mừng, qua khóe mắt anh ta phát hiện có thứ gì đó khác thường, anh ta quay đầu lại một cách máy móc thì thấy một cánh tay thò ra từ sau cửa kính nhà vệ sinh….
Tầng hai phòng ngủ chính.
Phàn Lực đột nhiên từ trên ghế sô pha ngồi dậy, sau đó bước nhanh đi tới cửa, áp tai vào cửa.
“Chuyện gì vậy?”
Chị Noãn và Trần Hiểu Manh đang nằm trên giường cũng ngồi dậy, để đối phó với nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào, bọn họ đến áo cũng không cởi, ngủ cũng không dám ngủ quá say.
Phàn Lực đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng.
Nhìn thấy cảnh này, chị Noãn và Trần Hiểu Manh lập tức im lặng, không khí như thế đông cứng lại.
Sau khoảng một phút, bọn họ nghe thấy một âm thanh cót két rất nhỏ.
Giống như có một cánh cửa nào đó, đột nhiên mở ra.
Vài giây sau, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân chậm rãi.
Lạch bạch, lạch bạch.
Mỗi bước đi đều như bước trên nước.
Ngoài ra còn có một âm thanh ma sát kỳ lạ, giống như ai đó đang kéo một vật nặng trên sàn hành lang.
Tiếng bước chân dần đi xa về một hướng, rồi cuối cùng biến mất.
Sắc mặt của bọn người Phàn Lực lạnh đến có thể vắt ra nước, phương hướng biến mất chính là cuối hành lang, nơi đó chẳng có gì ngoài một căn phòng khóa kín.
Xảy ra chuyện rồi…
Nhất định là đã xảy ra chuyện rồi!
Lần này là ai?
Tên mập biết nấu ăn, nhân viên nhát gan tên Tạ Vũ, hay là… cái tên Hách Soái kỳ lạ đó?
Trong một căn phòng khác, trong một nhà vệ sinh nhỏ hẹp.
Tên mập nhìn chằm chằm vào đôi mắt sợ hãi, toàn thân run rẩy không kiểm soát.
Anh ta không phát ra chút âm thanh nào.
Một bàn tay bịt chặt miệng anh ta lại.
Giang Thành ngồi xổm bên cạnh tên mập, hai người ở rất gần, bàn tay bịt chặt miệng tên mập là của Giang Thành.
Ánh mắt của cả hai đều đang dán chặt vào bên ngoài cánh cửa.
Cửa phòng đang mở, có ánh trăng tràn vào qua cửa sổ.
Trên giường đã không một bóng người, ngay cả chăn cũng không thấy đâu, vừa nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy, tên mập sợ hãi va hai hàm răng vào nhau lập cập.
Bóng người nằm trên sàn cạnh giường loạng choạng đứng dậy, động tác quỷ dị, tư thế vặn vẹo, thân thể béo phệ dị thường, hiển nhiên không phải là Giang Thành.
Đương nhiên là không phải.
Bởi vì Giang Thành đang trốn sau cửa nhà vệ sinh, một tay lôi tên mập vào, đồng thời bịt chặt miệng anh ta lại.
Hai người ngồi xổm trên mặt đất, đến thở cũng không dám thở mạnh, xuyên qua thủy tinh trong mờ nhìn chằm chằm bên ngoài.
Thân hình béo phệ dọc theo một góc chăn lộ ra chui vào bên trong, Tạ Vũ ở bên trong không biết là đã ngủ say rồi hay là thế nào, động tác của bóng người rất lớn, cả chiếc giường đều bị đè đến mức phát ra âm thanh quá tải, nhưng anh ta lại không hề phát giác.
Cho đến khi chiếc chăn khẽ lay động, trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Giang Thành và tên mập không dám động đậy.
Cho đến khi bóng người chui ra khỏi chăn, sau đó chậm rãi từng bước đi về phía cửa, không ngừng có tiếng nước truyền đến, trong màn đêm yên tĩnh càng đặc biệt rõ ràng.
Nhờ ánh trăng mỏng manh, Giang Thành phát hiện phía sau bóng người có kéo lê theo một cái chăn, mà bên trong chăn…
Hắn quay đầu nhìn về phía vị trí chiếc giường, bên trên đã trống không.
Tên mập quá kinh hãi, thân thể to lớn run rẩy khiến cho Giang Thành hoàn toàn không khống chế được, chỉ có thể dùng đầu ngón tay nhéo anh ta một cái thật mạnh.
Tên mập nhịn đến đỏ bừng cả mặt, nhưng lại không còn run rẩy nữa.
Sau khi tiếng nước và tiếng kéo vật nặng biến mất ở cuối cửa, Giang Thành và tên mập vẫn không nhúc nhích như cũ.
Bọn họ duy trì tư thế này, cũng không biết đã qua bao lâu, cho đến khi có tiếng mở cửa.
Phàn Lực là người đầu tiên xuất hiện, chị Noãn và Trần Hiểu Manh theo sau, cả ba dán vào tường, thận trọng bước vào trong phòng.
Lúc này Giang Thành mới buông tên mập ra, hai người từ trong nhà vệ sinh đi ra.
Tên mập môi còn đang run rẩy, cho nên chỉ có thể do Giang Thành trần thuật lại chuyện phát sinh vừa rồi.
Hắn vốn dĩ đang ngủ, nhưng đột nhiên bị một cảm giác ớn lạnh đánh thức, trong lúc mơ hồ, hắn đột nhiên phát hiện dưới giường Tạ Vũ đang ngủ có một cái bóng đen xì.
Tứ chi của cái bóng nằm bò trên mặt đất, khớp xương đảo ngược một cách bất thường, đang từ từ bò ra ngoài.
Chương 10: Kích cỡ.
Giang Thành không phát ra bất kì tiếng động nào, sau khi nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy thì trốn vào nhà vệ sinh.
Mà tên mập sau khi tỉnh lại nhìn thấy bóng người “ngủ” trên sàn nhà cạnh giường không phải là Giang Thành, là cái bóng vừa mới bò ra ngoài.
Nói cách khác, là quỷ.
Giang Thành thật sự đang trốn sau cửa nhà vệ sinh, thừa lúc tên mập đứng ngây người trước cửa nhà vệ sinh liền kéo anh ta vào.
Trần Hiểu Manh lần mò bật đèn trong phòng ngủ lên.
Sau khi đèn sáng lên, mọi người thấy trên giường một đống bừa bộn, trên sàn còn đọng lại những vũng nước.
Các vệt nước men dọc theo giường, kéo dài đến tận cửa.
Đám người đi đến cửa nhìn ra bên ngoài, phát hiện trong hành lang cũng có vệt nước.
Vệt nước kéo dài mãi cho đến tận cuối hành lang, dừng lại ở trước cửa căn phòng khóa trái.
Tạ Vũ bị quỷ bọc trong chăn mang đi rồi, nghĩ đến đã khiến người ta lạnh sống lưng.
Đã không còn ai hy vọng rằng anh ta còn sống nữa.
Phàn Lực cố nén hàn ý trong lòng lại, quay đầu nhìn Giang Thành: “Con quỷ đó trông như thế nào, hai cậu có nhìn rõ không?”
Tên mập lắc đầu nguầy nguậy, nói lúc đó trong phòng quá tối, còn anh ta thì…
Những người khác biết anh ta muốn nói là anh ta lại quá sợ hãi.
Dù sao là một người mới, cũng có thể hiểu được.
Ngay lúc chị Noãn mở miệng đang muốn nói gì đó, Giang Thành đột nhiên nói: “Là cô con gái đó.”
“Cái gì?”
“Con quỷ đó là cô con gái của gia đình bốn người!”
Sau khi tới đây chưa có ai nhìn thấy bất kỳ bức ảnh nào của gia đình này, vì vậy cũng không có cách nào để biết họ trông như thế nào.
Tất nhiên, ngoại trừ nam trung niên và Tạ Vũ.
Giang Thành ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cánh cửa bị khóa ở cuối hành lang, một lúc sau mới nói: “Con quỷ đó đi một đôi giày casual của phụ nữ, tôi đã thấy qua trong tủ giày.”
Trần Hiểu Manh sắc mặt tái nhợt nói: “Xem ra suy luận trước đây của chúng ta không sai, chính là những thành viên gia đình khác trong biệt thự đã ngược đãi cô gái, cuối cùng giết chết cô, mà hiện tại… cô ấy đã quay lại báo thù.”
“Cái chết của cô ta thì liên quan gì đến chúng ta, cô ta tìm chúng ta làm gì?” Tên mập nhớ lại chuyện vừa rồi, vẫn không khỏi sợ hãi.
Chị Noãn cười lạnh một tiếng: “Cậu muốn nói lý lẽ với quỷ sao?”
“Được rồi.” Phàn Lực xen vào: “Bớt nói đi một chút! Tôi chuẩn bị đến đó xem một chút, mọi người đi cùng với tôi chứ?”
Anh ta đang đề cập đến tất nhiên là căn phòng bị khóa ở cuối hành lang, quỷ kéo Tạ Vũ đi cũng biến mất trước cánh cửa của căn phòng đó.
Đây là một manh mối rất quan trọng.
Cuối cùng mọi người quyết định đi cùng nhau, dù sao thì tách ra chỉ càng thêm nguy hiểm.
Hơn nữa căn cứ theo những gì Phàn Lực và chị Noãn đã nói, quỷ trong mộng giới hiếm khi giết người hàng loạt trong một khoảng thời gian ngắn.
Lần này khác với lần trước, Phàn Lực chỉ đẩy nhẹ một cái, cửa liền mở ra.
Khóa… đã bị mở ra.
Sau cánh cửa là một căn phòng nhỏ, bởi vì không có cửa sổ, cho nên chỉ có thể dựa vào một chút ánh sáng phản chiếu trên hành lang mới có thể nhìn rõ được một chút.
Diện tích chỉ bằng khoảng 2/3 phòng ngủ con trai.
Bên trong tối om, tạm thời không ai dám đi vào.
Cho đến khi Giang Thành tiến lên vài bước, vươn tay sờ soạng một hồi trên bức tường gần cửa, cùng với tiếng bật công tắc giòn vang, đèn trong phòng cũng sáng lên.
Tuy rằng đã có sự chuẩn bị, nhưng khi nhìn rõ căn phòng, mọi người vẫn vô thức hít một hơi thật sâu lạnh lẽo.
Một chiếc chăn cuộn lại được đặt ở giữa phòng, một đôi giày nhô ra khỏi chăn, treo lủng lẳng trên sàn nhà.
Sau vài giây bình tĩnh lại, chị Noãn bước tới, từ từ vén chăn lên.
“A…!” Trần Hiểu Manh không nén nổi bịt miệng lại.
Tạ Vũ cuộn mình trong chăn, hai mắt lồi ra, đồng tử giãn, sắc mặt tái xanh, phần mặt và cổ vặn vẹo, rõ ràng là đã chết rồi.
Hai cánh tay của anh ta cứng ngắc, thành dạng móng vuốt bảo vệ trước ngực, dường như đang phòng ngự cái gì đó, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên rất cao.
Giang Thành tiến lên kéo một góc áo Tạ Vũ ra.
Trên cơ thể anh ta đầy vết máu, giống như đã bị đánh bằng thứ gì đó giống như rồi da, còn có một số vết thương do vật sắc nhọn để lại, hai tay anh ta bị còng chặt vào nhau.
Chị Noãn đang cầm trên tay một chiếc ba lô, được tìm thấy ở bên cạnh, bên trong ba lô có rồi da, dao găm, dây gai, còng tay và một vài cây nến to nhỏ khác nhau.
Sau khi so sánh, sợi dây gai trong ba lô giống với sợi dây được tìm thấy trong nhà kho trước đó.
Tên mập nhìn chằm chằm những dụng cụ đẫm máu, sợ đến mức nói cũng run rẩy: “Tạ Vũ bị quỷ tra tấn đến chết sao?”
“Không phải.” Giang Thành đứng dậy: “Vết thương trên người anh ta vô cùng ngay ngắn, không hề có dấu vết giãy giụa lưu lại, cũng có nghĩa là, khi anh ta bị ngược đãi thì đã không có ý thức nữa rồi.”
“Tôi nghĩ anh ta trước là bị hù chết, sau đó bị quỷ kéo tới đây hành hạ ngược đãi.”
“Roi thi?”
Giang Thành gật gật đầu: “Tôi nghĩ là như vậy.”
“Người anh em, anh có cần bình tĩnh như vậy không!” Tên mập mạp mếu máo: “Nếu như không phải tôi ở cùng anh, thì dựa vào phản ứng này, tôi sẽ nghi ngờ chính là do anh làm?”
Giang Thành nghiêm mặt: “Đừng nói nhảm, loại chuyện này vào buổi biểu diễn tối chúng tôi cũng có, nhưng đều là dựa trên cơ sở cả hai đều đồng thuận, hơn nữa bình thường cũng không quá mức đến như này.”
Mắt thấy Giang Thành lại sắp lạc đề, Phàn Lực vội vàng đứng lên ngăn cản, nói chuyện phiếm lát nữa rồi nói, tranh thủ thời gian tìm kiếm manh mối trước.
Không ngờ Giang Thành chỉ vào đôi giày trên chân thi thể Tạ Vũ nói: “Đôi giày này không đúng, không phải là đôi anh ta đi lúc trước.”
Sau khi được Giang Thành nhắc nhở, mọi người đều chuyển sự chú ý từ khuôn mặt của Giang Thành sang đôi giày.
Đó là một đôi giày thể thao, rất bình thường, còn có chút hơi cũ, quả thực không phù hợp với trang phục trông như nhân viên khá tinh tế của Tạ Vũ, hơn nữa đôi giày này trông có vẻ vô cùng mập mạp.
Phàn Lực lấy con dao găm từ trong chiếc ba lô mà chị Noãn tìm thấy ra, ngồi xổm trên sàn, dùng lưỡi dao để tháo từng sợi dây giày thắt chặt, sau đó cởi giày ra.
Một cảnh tượng mà không ai ngờ tới đã xuất hiện.
Trong đôi giày thể thao vậy mà lại còn bao bọc một đôi giày khác!
Đó là một đôi giày da bị ép biến dạng, bên trong giày, mu bàn chân của Tạ Vũ bị vặn vẹo một cách kỳ lạ, như thế tất cả xương đều bị nghiền nát rồi sau đó nhét vào đó.
Rất hiển nhiên, đây mới là đôi giày của Tạ Vũ.
“Đây là giày của cậu con trai trong gia đình bốn người?” Trần Hiểu Manh nhìn xuống đôi giày thể thao, thắc mắc hỏi: “Nhưng đôi giày thể thao chúng ta tìm thấy trong tủ giày phòng khách ở tầng một…”
Giang Thành biết cô nghĩ không thông chỗ nào, hai đôi giày thể thao này tuy kiểu dáng giống nhau, nhưng kích cỡ lại khác biệt rất lớn, không giống như là của cùng một người.
“Có khi nào đôi trong tủ giày là đôi giày mà cậu con trai đã đi trong quá trình lớn lên? Còn đôi này là đôi của cậu ta sau khi đã trưởng thành.”
Giang Thành suy nghĩ một chút rồi đáp: “Cũng có thể, nhưng tôi cho rằng khả năng là không lớn lắm, chúng ta đã tìm khắp căn biệt thự rồi, ai trong mọi người từng thấy qua đôi giày nào có cùng kích cỡ này không?”
Tất cả mọi người đều im lặng, một lúc sau, chị Noãn thần sắc kỳ quái nói: “Vậy nên ý của cậu là trong căn biệt thự này có ba người đàn ông, một người nam chủ, và hai đứa con trai của ông ta.”