[Dịch] Đế Tôn
Tập 35 [Chương 174 đến 178]
❮ sautiếp ❯Chương 174: Thân hóa Ma Vực (1)
Giang Nam cùng Giang Lâm chưa mở ra Tử Phủ, chỉ có thể dùng bình ngọc lấy mấy cân Linh Dịch, chỉ có Mộ Yên Nhi cùng Thần Thứu Yêu Vương mở ra Tử Phủ, đem Linh Dịch liên tục không ngừng hút vào trong Tử Phủ để xuống.
Thần Thứu Yêu Vương e sợ cho bị Mộ Yên Nhi chiếm tiện nghi, lúc này hóa thành nguyên hình, liều cái mạng già hút đi Linh Dịch trong đầm nước, Mộ Yên Nhi thấy thế, cho là hắn là do Giang Nam bày mưu đặt kế, nhưng cũng không muốn cùng Giang Nam tranh đoạt những Linh Dịch này, chỉ lấy chừng ngàn cân, trực tiếp dừng lại, tùy ý Thần Thứu Yêu Vương đem hai ba ngàn cân Linh Dịch còn dư lại lấy đi.
Mộ Yên Nhi cười nói:
– Được rồi, nếu như chúng ta đem Linh Dịch nơi đây lấy đi, kia liền ra khỏi động phủ, đi nghênh đón sư phó của ta đến!
– Lần này chúng ta tìm được một đạo linh tuyền, phần thưởng chỉ sợ cực kỳ phong phú!
Ánh mắt Giang Lâm chớp động, cười nói.
Giang Nam cùng mọi người hướng ngoài động phủ đi tới, sắc mặt Nguyệt Hiên hoàng đế khổ lên, lần này vô luận Huyền Thiên Thánh Tông phần thưởng cái gì, sợ rằng cũng không có phần của hắn, hắn phản bội Huyền Thiên Thánh Tông, cùng đệ tử Thái Huyền Thánh Tông cấu kết, mưu đồ làm phản, ám toán thánh tông đệ tử, thánh tông nhất định sẽ truy cứu xuống, hủy bỏ ngôi vị hoàng đế của hắn!
Đám người Giang Nam mới vừa đi ra động phủ, đột nhiên, một cổ áp lực mênh mông từ trên trời giáng xuống, từ cao trấn áp xuống, đám người Mộ Yên Nhi Thần Thứu Yêu Vương nhất tề muộn hanh nhất thanh, tu vi bản thân bỗng nhiên bị áp chế, ngay cả Thần Luân Thần Thông hết thảy không cách nào vận chuyển!
Đương!
Thần Luân ở mi tâm của Giang Nam mới vừa hiện ra, Ma chung chấn động một tiếng, liền lập tức gặp phải áp chế, lùi về trong mi tâm!
– Đến tột cùng là người nào, giết đệ tử Thái Huyền Thánh Tông ta?
Giữa không trung, một thanh âm vô cùng âm trầm truyền đến.
Đám người Giang Nam khó khăn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung vân khí lay động, hóa thành một vòng nước xoáy cự đại, trung tâm nước xoáy, một người nhẹ nhàng bay ra, người này thân mặc bạch y, giống như một pho tượng thiên thần phủ xuống thế gian, trên cao nhìn xuống chúng nhân, phảng phất đang nhìn một đám kiến hôi bé nhỏ không đáng kể.
– Thái Huyền Thánh Tông đại sư huynh, Cận Đông Lưu…
Sắc mặt Mộ Yên Nhi kịch biến, cũng rút ra một ngụm lãnh khí, thấp giọng nói.
Cận Đông Lưu, cơ hồ là một cái tên truyền kỳ, tồn tại mạnh nhất trong trẻ tuổi đương thời, tu luyện kỳ tài, trăm năm thời gian liền từ không có đã có, từ một tiểu nhân vật không quan trọng, tu thành Thần Luân Thần Thông, tiến vào Đạo Đài cảnh, vượt qua Đạo Đài cảnh gian nan nhất Sinh Tử Đài Cảnh, vượt qua sinh tử đại quan, tu thành Thất Bảo Đài Cảnh, thẳng ép Thần Phủ!
Chính Ma hai đạo, trong trẻ tuổi chỉ có vài người mới có thể cùng hắn chạy song song!
Hắn là người thừa kế tương lai của Thái Huyền Thánh Tông, quan môn đệ tử của Thái Hoàng lão tổ, cũng là đệ tử đắc ý nhất!
Cận Đông Lưu, ba chữ kia liền đủ để chấn động nhân tâm, làm cho người ta ngưỡng mộ!
– Phía trên có phải là cao nhân của Thái Huyền Thánh Tông hay không?
Nguyệt Hiên hoàng đế đột nhiên giãy dụa mở miệng, kêu lớn:
– Tiểu vương biết là ai giết đồng môn ngươi, chính là mấy đệ tử Huyền Thiên Thánh Tông này…
Xuy!
Giang Nam giơ cánh tay lên, một ngón tay điểm ra, ngay giữa mi tâm của Nguyệt Hiên hoàng đế, đỉnh đầu của Nguyệt Hiên hoàng đế nhất thời thình thịch một tiếng nổ tung, thi thể ngã trên mặt đất!
Trong lòng Mộ Yên Nhi lấy làm kinh hãi, ngay cả nàng cũng không thể nhúc nhích chút nào, nhưng Giang Nam có thể động thủ giết người, thực ở ngoài dự liệu của nàng.
Mặc dù Giang Nam không có thể động dụng bất kỳ tu vi, nhưng mà thân thể lại vô cùng cường đại, đơn thuần lực lượng thân thể liền đạt tới trình độ sáu long lực, giơ tay lên là có thể đánh chết Nguyệt Hiên hoàng đế.
– Ân? Thần Luân cảnh, lại có thể ở dưới khí thế của ta áp bách còn có thể nhúc nhích, ngươi căn cơ không xấu, ở trong Thái Huyền Thánh Tông ta, coi như là vô cùng khó được.
Ánh mắt của Cận Đông Lưu rơi vào trên người Giang Nam, thản nhiên nói:
– Chẳng lẻ ngươi chính là Lệnh Hồ Dung mà Tịch Ứng Tình mới thu nhận? Đáng tiếc, vô luận ngươi là ai, dám can đảm giết đệ tử Thái Huyền Thánh Tông ta, cũng chỉ có thể đền mạng!
Trong lòng mấy người Mộ Yên Nhi tuyệt vọng, cảnh giới cùng tu vi chênh lệch quá xa, để cho bọn họ ở trước mặt Cận Đông Lưu không có lực phản kháng chút nào.
– Tội nhân, quỳ xuống.
Cận Đông Lưu thanh quát một tiếng, áp lực nhất thời trở nên vô cùng khổng lồ, Giang Lâm dẫn đầu chống đở không nổi, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, sau đó Mộ Yên Nhi, tiếp theo chính là Thần Thứu Yêu Vương, chỉ có Giang Nam còn đang đau khổ chống đở!
Nhục thể của hắn mạnh nhất, mặc dù tu vi cùng Thần Luân hết thảy gặp phải áp chế, nhưng bằng vào thân thể cường đại kiên trì không ngã!
– Thân thể tu luyện tới loại tình trạng này, ở Thần Luân cảnh cơ hồ đạt tới tuyệt đỉnh.
Cận Đông Lưu than thở một tiếng, sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo, thản nhiên nói:
– Bất quá đáng tiếc chính là, coi như là Thiên Vương lão tử giết người Thái Huyền Thánh Tông ta, cũng phải chết, quỳ xuống!
Áp lực nhất thời tăng lên gấp bội, cổ áp lực này chỉ tác dụng ở trên thân thể một người Giang Nam, xương cốt của hắn bị ép tới bùm bùm rung động, mặt ngoài xương cốt thậm chí tràn đầy vết rách!
Không cách nào tưởng tượng, hắn từng chiến thắng qua Thần Thông tứ trọng cường giả, thế nhưng ở trước mặt Cận Đông Lưu, ngay cả năng lực ngồi thẳng lên cũng không có!
– Ta còn không muốn chết…
Giang Nam cắn chặc hàm răng, lợi bị cắn ra máu, liếc liếc về phía Giang Lâm quỳ rạp trên đất, cúi đầu đợi giết, ánh mắt nhất thời đỏ lên, hiện đầy tia máu, thấp giọng gào thét:
– Ta còn muốn bảo vệ muội muội, ta còn muốn đi gặp tỷ tỷ!
– Ta vẫn không thể chết!
Hắn vô cùng khó khăn lấy ra một lọ Linh Dịch, bóp nát bình ngọc, thật dài khẽ hấp, Linh Dịch gào thét tràn vào trong miệng, nhất thời linh khí vô cùng khổng lồ bộc phát ra. Thao thao linh khí điên cuồng tịch quyển, nước vọt khắp toàn thân, đột nhiên huyền thai kim nhân ở mi tâm của hắn khẽ hấp thật dài, đem linh khí khổng lồ hút vào kim trong, kim Hải bắt đầu khởi động, hóa thành một vòng nước xoáy vô cùng khổng lồ, đại dương bay lên, quanh quẩn ở trên bầu trời Huyền Thai của Giang Nam, Phong Quyển Vân tuôn ra hướng trong miệng huyền thai kim nhân rơi đi!
Cổ linh khí khổng lồ này, đủ để đem thân thể Giang Nam nổ nát bấy, nhưng đã đến trong kim thủy, liền thuần phục xuống, bị huyền thai kim nhân luyện hóa!
Ong ong… hai đạo thần niệm chi luân cùng một đạo Võ Đạo Thần Luân bay tới, rơi vào sau ót huyền thai kim nhân nho nhỏ, thúc dục Huyền Thai này đứng dậy, cất bước hướng Tử Phủ đi tới.
– Tử Phủ, mở cho ta!
Giang Nam liều mạng, biết rõ mặc dù mở ra Tử Phủ, mình cũng không cách nào đối kháng cường nhân như Cận Đông Lưu, nhưng vô luận như thế nào hắn cũng phải liều mạng, không có bất kỳ hy vọng, hắn cũng muốn kiếm ra một điểm hy vọng!
Chương 175: Thân hóa Ma Vực (2)
– Dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, tu vi của ngươi bất quá mới vừa đạt tới Thần Luân cảnh, cũng muốn mở ra Tử Phủ?
Cận Đông Lưu mắt lộ ra một tia hàn quan, khí thế hơi tăng thêm một phân, răng rắc, hai chân của Giang Nam bị gảy xương, cặp chân sinh sôi bị khí thế của Cận Đông Lưu áp đoạn, vẫn như cũ không quỳ, tùy ý hai chân bị áp thành một bãi bùn nhão, đỉnh đầu như cũ cao cao vung lên, huyền thai kim nhân trong mi tâm rốt cục đi tới phía trước Tử Phủ, hai tay đặt ở trên hai miếng đại môn của Tử Phủ.
Tử Phủ kia là môn hộ vô cùng khổng lồ, huyền thai kim nhân của hắn vẫn còn quá nhỏ, nhỏ bé đến cơ hồ có thể không cần tính!
– Mở cho ta a!
Giang Nam rống giận, làn da quanh thân đột nhiên băng băng nổ tung, máu bắn tung tóe khắp nơi!
Ầm!
Đại môn Tử Phủ khẽ run, như cũ không mở ra chút nào!
– Ma Ngục Huyền Thai!
Giang Nam gào thét.
Oanh!
Trong Kim hải áo nghĩa võ đạo vô cùng phức tạp, Thần Thông áo nghĩa, Đạo Đài áo nghĩa cho tới Thần Phủ áo nghĩa, Thiên Cung áo nghĩa hết thảy tương dung, nhất thời để cho kim hải phát sinh dị biến.
Ma tính vô cùng cường đại kia của Ma Ngục Huyền Thai Kinh rốt cục bắt đầu triển lộ ra, kim hải trong mi tâm của hắn bắt đầu trở nên ma khí um tùm, đủ loại dị tượng rối rít bày ra, Sâm La vạn tượng, đưa áo nghĩa vốn là tâm pháp tu luyện, hết thảy hóa thành Ma Đạo!
Kim hải trong mi tâm của hắn trở nên một mảnh đen nhánh, cơ hồ hóa thành nham tương Địa Ngục, cực nóng sôi trào, núi đao biển lửa, phún dũng mà ra, đủ loại dị thú bay múa, ma hóa Khổng Tước Minh Vương, quanh thân tràn ra lửa ma Đại Phật cuồn cuộn, lăng không trôi nỗi Thập nhị trọng lâu, còn có Phiên Thiên Ấn giống như trời sập hãm vào đất, năm tòa Đại Ngũ Hành Kiếm Khí biến thành cự sơn nguy nga, hoành hành tàn sát bừa bãi.
Thậm chí ngay cả linh khí khổng lồ trong Linh Dịch kia, cũng là cuồn cuộn ma khí, đấu đá lung tung, càn quét hết thảy, ở trên không Ma hải hóa thành một cơn lốc, nhấc lên cuồng phong sóng lớn, tựa hồ có thể phách sập Thương Thiên!
Không chỉ có như thế, Đậu Suất Thần Hỏa cùng U Minh Thần Thủy cũng bắt đầu bạo động, hoả diễm ngập trời, trải rộng toàn thân hắn, hồng thủy ngập trời, tịch quyển hết thảy, nước lửa tan ra làm một thể, chí cực kinh người.
Trong cơ thể hắn từng cục màng xương, một mảnh dài hẹp gân mạch, một mảnh kinh lạc, thậm chí ngay cả đan điền của hắn, cũng bắt đầu ma hóa, phảng phất trở thành Địa Ngục, lửa ma hừng hực thiêu đốt, đốt cháy ma thân, Ma thủy tàn sát bừa bãi, vỡ tung hết thảy trở ngại!
Đây mới thực sự là Ma Vực!
Giang Nam muộn hanh nhất hưởng, nhục thể, tinh thần cùng cương khí của hắn vào giờ khắc này như địa ngục đau khổ, phảng phất cả người rơi vào trong địa ngục khôn cùng, binh đao sát thương, đại hỏa đại nhiệt, đại hàn đại lạnh, rãnh to đại cốc, hình phạt khôn cùng!
Cái loại đau khổ này, quả thực không phải là tiếng nói có thể hình dung, không phải là văn chương có thể miêu tả.
Chỉ có huyền thai kim nhân của hắn, như cũ đứng sửng ở trên kim hải, Tử Phủ lúc trước, trấn áp Ma Vực, giữ vững một tia thần trí thanh minh cuối cùng của hắn, không bị ma tính cuồn cuộn mà đến hoàn toàn ma hóa tâm trí.
Huyền thai kim nhân không ngừng cắn nuốt ma khí, luyện hóa đủ loại tâm pháp áo nghĩa, thân thể càng lúc càng lớn, giống như một pho tượng Ma Thần, hai tay đặt ở trên đại môn Tử Phủ, dùng hết khí lực toàn thân đẩy về phía trước, cố gắng đẩy ra môn hộ trầm trọng vô pháp tưởng tượng, mở ra một cái tiền trình vô hạn quang minh.
Ở trong vô cùng vô tận đau khổ, Giang Nam có thể cảm giác được tiềm lực của mình nhận được tăng lên trước nay chưa có, tinh khí thần bắt đầu ngưng tụ cao độ, để cho Huyền Thai càng ngày càng khỏe mạnh, đây là lúc trước hắn chưa từng cảm nhận được chỗ cường đại.
Ma Ngục Huyền Thai Kinh, môn Ma Đạo kinh điển này, cho tới giờ khắc này rốt cục hiện ra uy lực của nó!
– Ân? Lại còn có thể chống đở không quỳ?
Cận Đông Lưu nhẹ kêu một tiếng, cười lạnh nói:
– Tốt! Bản thân ta muốn nhìn, ý chí của ngươi có thể chịu đựng được thần trí của ta uy áp hay không!
Hô…
Một đạo thần thức của hắn từ trên trời giáng xuống, vô cùng cuồng bạo, trong nháy mắt liền xông vào mi tâm của Giang Nam, quyết định lấy thần thức tới hoàn toàn đánh sụp ý chí chiến đấu trong lòng Giang Nam, phá hủy hết thảy tín niệm của hắn, để cho hắn thần phục, để cho hắn quỳ xuống, để cho hắn đền tội!
Ầm!
Trong mi tâm Giang Nam, đột nhiên nhiều ra thân ảnh của Cận Đông Lưu, giống như một pho tượng thiên thần kim chói, đoạt con mắt người, uy phong vô tận, làm cho không người nào có thể nhìn thẳng.
Này là thần thức của hắn biến thành tinh thần chiếu hình, thần thức so sánh với thần niệm còn muốn cao hơn một bậc, là tinh thần ý niệm cường đại nhất, có thể trong nháy mắt đánh sụp tinh thần ý chí của bất kỳ một Thần Thông cường giả nào, để cho người không dám phản kháng chút nào, thậm chí có thể dễ dàng đem người luyện thành thân ngoại hóa thân!
Cận Đông Lưu chính là thấy Giang Nam thà chết chứ không chịu khuất phục, lúc này mới quyết định muốn từ trong nội tâm hoàn toàn đánh sụp thiếu niên này, hoàn toàn đem hắn đánh ngã, đánh nát tự ái của hắn, để cho hắn chết vô cùng khuất nhục!
– Thần phục ta!
Thần thức hóa thân của Cận Đông Lưu trôi lơ lửng ở trên Địa Ngục khôn cùng, mới vừa xuất hiện, lập tức thấy toàn trời là ma khí cuồn cuộn, nham tương sôi trào, tựa hồ thiên địa điên đảo, Âm Dương thác loạn, không khỏi trợn tròn cặp mắt, thất thanh nói:
– Đây là địa phương gì?
Loại cảnh tượng này, cho dù là hắn cũng chẳng bao giờ gặp phải qua, để cho hắn rất lâu chưa từng dao động tâm thần rốt cục có chút rung động, cảm giác được sợ hãi từ đáy lòng nảy sinh.
– Mau rời đi!
Thần thức hóa thân của Cận Đông Lưu trong lòng vừa động, đang muốn rời khỏi mi tâm của Giang Nam, đột nhiên chỉ thấy Huyền Thai của Giang Nam đột nhiên xoay người, mở cái miệng rộng thật dài khẽ hấp, thần thức hóa thân giống như pho tượng thiên thần kia của Cận Đông Lưu kêu thảm một tiếng, thân bất do kỷ bị Huyền Thai hút vào, thân thể bị vô hạn kéo dài, từ đầu tới đuôi bị Huyền Thai một ngụm nuốt đi xuống!
– Thần trí hóa thân của ta biến mất?
Phía ngoài, Cận Đông Lưu khẽ cau mày, cảm ứng được thần trí hóa thân của mình mới vừa tiến vào trong mi tâm của Giang Nam, liền lập tức mất đi cảm ứng, trong lòng vừa sợ vừa giận:
– Tiểu tử, trong mi tâm của ngươi rốt cuộc có cái gì cổ quái… mi tâm của ngươi nhất định là có bảo vật bảo vệ, để cho ta mở ra đầu óc của ngươi, xem một chút đến tột cùng là vật gì giở trò!
Hắn một ngón tay điểm đi xuống phía dưới, một ngón tay này còn chưa rơi xuống, liền nhấc lên thiên địa dị tượng, chỉ thấy một ngón tay thô như ngọn núi từ trên trời giáng xuống, đại địa đột nhiên chìm xuống hơn mười trượng, băng băng băng không ngừng hướng dưới đất chìm.
Chương 176: Lục đạo thần niệm chi luân (1)
Lực lượng một ngón tay này của Cận Đông Lưu làm cho người ta hồi hộp, làm cho người ta tuyệt vọng, mà Giang Nam vẫn như cũ ở gắt gao thúc dục huyền thai kim nhân, ra sức hướng đại môn Tử Phủ oanh khứ.
Hạ xuống, hai cái, ba cái…
Tử Phủ đại môn vững chắc như núi, chưa từng có chút dấu hiệu mở ra. Mặc dù hắn phát huy ra tiềm năng toàn thân mình, nhưng dù sao chỉ là vừa mới bước vào Thần Luân cảnh không có bao lâu, còn không cách nào mở ra Tử Phủ này, tu thành Thần Thông.
Một ngón tay này của Cận Đông Lưu rốt cục rơi xuống, sơn mạch run rẩy, núi đá tróc ra, hóa thành phấn vụn, không thể địch nổi, không thể chống đở, Giang Nam giống như hung thú ngủ say rống giận, cũng không cách nào thay đổi bất kỳ kết quả.
– Cận sư điệt, cần gì nổi giận?
Nhưng vào lúc này, đột nhiên chỉ nghe thanh âm của một nữ tử phong khinh vân đạm truyền đến, chỉ thấy một đầu ngón tay tuyết trắng như ngọc xa xa dò xét, như một căn ngọc trụ, nhẹ nhàng cong ngón búng ra, ba… một tiếng đụng vào ngón tay như núi của Cận Đông Lưu.
Hai đầu ngón tay sờ nhẹ, hai cỗ lực lượng văng ra, không có chút khí tức lửa khói nào.
– Nguyên lai là Linh Càn Phong Càn Nguyên Cung Hàn sư thúc.
Ánh mắt của Cận Đông Lưu quét tới trên người nữ tử mới tới, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
– Hàn sư thúc, mấy người này là môn hạ đệ tử của ngươi sao? Đệ tử của ngươi giết mấy vị sư đệ ta, tội đáng chết vạn lần, bất quá tiểu chất vẫn không có đau nhức hạ độc thủ, là vì chờ một người có thể nói chuyện đến.
Hàn Phương cũng là nhận được phi hạc truyền thư của Mộ Yên Nhi, lập tức động thân chạy tới, chưa từng nghĩ gặp phải Cận Đông Lưu chuẩn bị một ngón tay đánh gục đám người Giang Nam và Mộ Yên Nhi, lúc này mới lập tức xuất thủ cứu giúp. Bất quá cho dù là nàng, cũng kiêng kỵ Cận Đông Lưu vạn phần.
Chính Ma hai đạo, các tông các phái, thiên tài giống như ánh sao lóe lên, đếm không xuể, nhưng mà thật có thể làm cho nàng kiêng kỵ, thì chỉ có mấy người mà thôi.
Mà Thái Huyền Thánh Tông Cận Đông Lưu, là một người để cho nàng kiêng kỵ nhất!
Mặc dù tu vi của Cận Đông Lưu còn chưa tu luyện tới Thần Phủ cảnh, nhưng mà thực lực lại hoàn toàn không kém nàng là Thần Phủ cảnh thế hệ trước, nếu quả thật động thủ, nàng tự nghĩ chưa chắc sẽ là đối thủ của Cận Đông Lưu.
– Cận sư điệt, ngươi có gì nói, không ngại nói thẳng.
Hàn Phương giơ tay lên vuốt mái tóc rối bời, mỉm cười nói.
– Tốt! Vậy sư điệt cứ việc nói thẳng!
Cận Đông Lưu cười ha ha:
– Đệ tử của ngươi giết bảy người Thái Huyền Thánh Tông ta, tội không thể tha, bất quá bọn người Trần sư đệ là nhân vật tầm thường như con kiến hôi, không đáng giá ta cùng với sư thúc oán khí. Nhưng Thái Huyền Thánh Tông ta danh tiếng không thể rớt, tiểu chất gần đây cũng sắp đột phá, tu thành Thần Phủ, sắp độc chiếm một ngọn Linh sơn, chẳng qua là dưới trướng không có một người nào, không có một hoàng triều nào tới cung cấp nuôi dưỡng ta. Cho nên Nhạc Thanh Quốc này, kính xin sư thúc bỏ những thứ yêu thích, đưa cho tiểu chất. Đây là thứ nhất!
Hàn Phương khẽ cau mày, mặt giản ra cười nói:
– Thứ hai thì?
– Linh tuyền trong núi này, cũng quy tiểu điệt.
Cận Đông Lưu cười nói:
– Sư thúc nếu đáp ứng, ta liền làm chủ, thù mới hận cũ xóa bỏ, không cần kinh động sư môn lẫn nhau. Sư thúc nghĩ như thế nào?
Hàn Phương thở dài, liếc liếc về đám người Mộ Yên Nhi, gật đầu nói:
– Ta đáp ứng, Nhạc Thanh Quốc vốn là nước phụ thuộc của ta, cho ngươi cũng không sao.
Cận Đông Lưu cười to:
– Hàn sư thúc thật là sảng khoái, bậc cân quắc không thua đấng mày râu! Đã như vậy, tiểu chất thu nhận. Hàn sư thúc, tiểu chất còn có một yêu cầu quá đáng, đó chính là, ta muốn mang đi hắn!
Hắn tự tay hướng Giang Nam chỉ điểm, thản nhiên nói:
– Thái Huyền Thánh Tông tổn thất bảy tên đệ tử, mặc dù tiểu chất có thể áp xuống, nhưng mà nếu như phía trên tra xuống vẫn sẽ làm tiểu chất khó xử, nhất định phải có một người chịu tội thay, kính xin sư thúc thành toàn.
Hắn có chút tự phụ, nhận định Hàn Phương không muốn cùng hắn trở mặt, vì vậy chỉ định muốn bắt Giang Nam.
– Cận sư điệt, ngươi muốn mang Giang sư điệt đi cũng không phải là không thể.
Hàn Phương thấy buồn cười, lắc đầu nói:
– Bất quá ngươi phải hiểu rõ ràng, nếu ngươi mang hắn đi, chỉ sợ ngươi không cách nào sống trở lại Thái Huyền Thánh Tông.
Trong lòng Cận Đông Lưu vừa động, cười nói:
– Chẳng lẻ hắn là cao đồ của chưởng giáo quý tông?
– Đây cũng không phải.
Hàn Phương cười dài nói:
– Nếu là đệ tử của Huyền Thiên Thánh Tông chưởng giáo chí tôn ta, chưởng giáo chí tôn còn sẽ không làm khó ngươi, bất quá hắn là đệ tử của Lạc sư tỷ, nếu Lạc sư tỷ biết ngươi bắt đi đệ tử của nàng, cho dù ngươi có ba đầu sáu tay, cũng khó thoát khỏi cái chết.
– Lạc Hoa Âm sao?
Trong lòng Cận Đông Lưu lẫm nhiên, cười ha ha nói:
– Đa tạ sư thúc nhắc nhở. Đã như vậy, ở trước khi tới Thần Phủ cảnh, ta sẽ bất động hắn. Bất quá, sau khi tu thành Thần Phủ, tiểu chất còn muốn hướng Lạc sư thúc lãnh giáo một chút! Sư thúc, tiểu chất cáo từ trước, không lâu sau, tiểu chất liền phái người đến đây trưng thu Nhạc Thanh Quốc, kính xin sư thúc dàn xếp.
Dứt lời, hắn quét mắt nhìn Giang Nam còn đang ra sức đánh sâu vào Tử Phủ một cái, trong lòng có chút không bỏ.
Hắn đến nay còn cho là trong mi tâm của Giang Nam nhất định có dị bảo gì, thủ hộ tâm thần, thế cho nên thần trí hóa thân của mình tiến vào trong đó liền bị tiêu diệt.
Chẳng qua là, hôm nay Hàn Phương xuất hiện, hắn cũng không có nắm chắc có thể thắng Hàn Phương, đoạt được bảo vật trong mi tâm của Giang Nam. Hơn nữa, cho dù hắn bắt Giang Nam đi, Hàn Phương cũng nhất định sẽ báo cho Lạc Hoa Âm, đối mặt nữ ma đầu vô pháp vô thiên kia, trong lòng Cận Đông Lưu thật sự có chút sợ.
Cận Đông Lưu quyết định thật nhanh, phiêu nhiên đi xa. Hàn Phương thở dài, trong lòng yên lặng nói:
– Còn trẻ như vậy, đã có thể để cho ta kiêng kỵ, Huyền Thiên Thánh Tông ta làm sao không có đệ tử phong hoa tuyệt đại bực này? Coi như là chưởng giáo chí tôn thu mấy vị đệ tử, chỉ sợ cũng so ra kém hắn…
Trong nội tâm nàng thầm than một tiếng, hạ thẳng xuống dưới, lúc này đám người Mộ Yên Nhi mới cảm giác được áp lực khôn cùng biến mất, Giang Lâm vội vàng đứng dậy, đang định đỡ Giang Nam, Hàn Phương nhẹ kêu một tiếng, vội vàng nói:
– Lâm nhi, không nên cử động hắn!
Tròng mắt Giang Lâm rưng rưng, nức nở nói:
– Sư tôn, chân của ca ca ta bị chặt đứt…
– Chân chặt đứt không sao cả, Lạc sư bá của ngươi có khả năng diệu thủ hồi xuân, nhưng giờ phút này ngàn vạn lần không nên cử động hắn!
Hàn Phương khẽ cau mày, trầm giọng nói:
– Hắn giờ phút này lâm vào trong một loại cảnh giới huyền diệu, nếu ngươi tự tiện di động hắn, đánh vỡ loại tâm tình này, sẽ để cho hắn kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thậm chí trực tiếp tẩu hỏa nhập ma, tự mình hại mình mà chết!
Giang Lâm sợ hết hồn, vội vàng dừng tay:
– Sư tôn, ca ca của ta hắn không có việc gì chứ?
Mộ Yên Nhi cũng có chút bận tâm, nhìn về phía Hàn Phương.
Chương 177: Lục đạo thần niệm chi luân (2)
Hàn Phương cau chân mày lại, lắc đầu nói:
– Cái này ta cũng không rõ lắm, loại hiện tượng này của Tử Xuyên, ta cũng chưa bao giờ gặp phải qua, hắn hình như là đánh sâu vào Tử Phủ. Kỳ quái, hắn trước đó không lâu mới bước vào Thần Luân cảnh, chẳng qua là ở Thần Luân cảnh sơ kỳ, trăm triệu lần không có thể mở ra Tử Phủ, bất quá nhìn dáng dấp, Giang sư điệt đúng là có năng lực mở ra Tử Phủ…
Trạng thái trước mắt của Giang Nam, đúng là làm cho nàng có chút không giải thích được.
Hàn Phương kiến thức cũng coi như phi phàm, nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy có người mới vừa tu thành Thần Luân, lại có thể đánh sâu vào Tử Phủ, tu thành Thần Thông.
Ở trong mi tâm của Giang Nam, ma hải còn đang không ngừng kích động, cuồn cuộn Ma Vực đốt cháy tinh thần thân thể, để cho hắn ở trong đau đớn khôn cùng, tinh khí thần cùng thân thể cũng đang không ngừng lớn mạnh.
Không chỉ có như thế, Huyền Thai của hắn còn đang không ngừng luyện hóa thần thức của Cận Đông Lưu, chất lượng thần thức còn xa ở trên thần niệm, huống chi là thần thức của nhân vật thiên tài như Cận Đông Lưu!
Cận Đông Lưu chính là đệ tử của Thái Hoàng lão tổ, tu luyện kinh điển cao nhất Thái Huyền Thánh Tông, lại càng nhận được kỳ ngộ, ăn không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, tuổi còn trẻ liền đạp ở trên Đạo Thai Thất Bảo, luyện thần thức cực mạnh, coi như là Hàn Phương cũng không bằng hắn.
Có thể thấy được, đạo thần thức hóa thân này của Cận Đông Lưu, mang chỗ tốt cho Giang Nam đến tột cùng có bao nhiêu.
Ông!
Đột nhiên một đạo thần niệm chi luân hiện ra ở sau ót Huyền Thai của Giang Nam, hắn chưa hoàn toàn luyện hóa đạo thần thức hóa thân này của Cận Đông Lưu, liền đã tu thành đạo thần niệm chi luân thứ ba!
Cũng không lâu lắm, đạo thần niệm chi luân thứ tư cũng rõ ràng tạo thành.
Tiếp theo là đệ ngũ đạo!
Lại qua hồi lâu, đạo thần niệm chi luân thứ sáu cũng bắt đầu chậm rãi tạo thành, bất quá hơi mở ảo, cũng không ổn định, Giang Nam đã hoàn toàn đem thần thức hóa thân của Cận Đông Lưu luyện hóa, biến thành thần niệm của mình, nhất cử ngưng tụ ra bốn đạo thần niệm chi luân, cộng thêm mình nguyên lai tu thành hai đạo thần niệm chi luân, có khoảng lục đạo, loại cường độ thần niệm này, cơ hồ là độ cao của Thần Thông lục trọng cường giả!
Thần niệm của hắn trở nên cường đại trước nay chưa có, thúc dục Huyền Thai Kim Nhân lại càng thuận buồm xuôi gió, cơ hồ có thể điều động lực lượng trọn cái Ma Vực, gia trì ở trên người Huyền Thai Kim Nhân, để cho lực lượng của Huyền Thai Kim Nhân một lần bạo tăng rất nhiều lần!
Răng rắc!
Đại môn Tử Phủ rung chuyển không nghỉ, lại bị Huyền Thai Kim Nhân đẩy ra một đường.
Tử Phủ đại môn khanh khách mở ra, lộ ra mây tía bên trong, cơ hồ muốn từ trong Tử Phủ phún dũng ra.
Đột nhiên Giang Nam tản đi thần niệm chi luân, Tử Phủ đại môn ầm ầm đóng cửa.
– Di?
Hàn Phương đột nhiên nhẹ kêu một tiếng, cau mày nói:
– Giang sư điệt rõ ràng có thể mở ra Tử Phủ, tu thành Thần Thông, vì sao đột nhiên tản đi thần niệm của mình?
Nàng không hiểu chút nào, chỉ thấy mi tâm của Giang Nam đột nhiên hiện ra một đạo Thần Luân, Ma Chung di động xung quanh Thần Luân, chấn động không dứt, chỉ nghe khúc khích không ngừng bên tai, từng cục xương cốt đứt rời bị hắn sinh sôi nặn ra bên ngoài cơ thể.
Giang Nam cắn chặc hàm răng, hừ cũng không hừ một tiếng, không ngừng thúc dục Ma Chung Bá Thể Thần Thông, không ngừng vận chuyển, gia tốc chữa trị thân thể tổn thương, cơ nhục toái rụng của hắn bắt đầu chậm rãi diễn sinh, Ma Vực đốt cháy thân thể mang đến sinh mệnh lực cường đại kia bắt đầu bừng bừng vận hành, thậm chí ngay cả xương cốt cũng bắt đầu nhanh chóng trọng sinh!
Qua một lúc lâu, xương đùi hai chân của Giang Nam sinh dài ra, cơ toái cũng phục hồi như cũ, đứng dậy hướng Hàn Phương thi lễ nói:
– Đa tạ sư thúc cứu giúp.
– Thân thể tu luyện tới trình độ có thể sống lại, đây là cái Thần Thông gì?
Hàn Phương liếc hắn một cái, trong lòng kinh ngạc vạn phần, nhẹ giọng nói:
– Giang sư điệt, ta xem ngươi mới vừa rồi sắp mở ra Tử Phủ, tu thành Thần Thông, vì sao đột nhiên bỏ qua?
– Ta bây giờ còn chưa hoàn toàn tu mãn nhục thể Thần Thông của ta, tu vi cũng chưa đạt tới Thần Luân đỉnh, Tử Phủ còn có không gian tiếp tục gia cố tăng lên, hiện tại mở Tử Phủ ra, còn sớm chút ít.
Giang Nam thản nhiên nói:
– Tương lai ta muốn thắng Cận Đông Lưu, cùng hắn đứng ở cùng cảnh giới, để cho hắn quỳ xuống, nếu như không thể làm đến chân chính cùng cảnh giới vô địch, làm sao có thể thắng được hắn?
Hàn Phương biết hắn hôm nay ở trong tay Cận Đông Lưu chịu nhục, trong lòng đối với Cận Đông Lưu hận ý không dứt, lắc đầu nói:
– Cận Đông Lưu so sánh với ngươi sớm nhập môn hơn trăm năm, ngươi tu vi còn thấp, bại ở trong tay hắn cũng là hợp tình lý, không cần canh cánh trong lòng.
Giang Nam gật đầu, cười nói:
– Sư thúc yên tâm, ta còn không có ngu xuẩn đến trình độ hiện tại liền đi tìm hắn báo thù. Lần này bởi vì quan hệ của ta, thế cho nên sư thúc vứt bỏ một hoàng triều cung phụng Linh sơn, lại bỏ lở một đạo linh tuyền, trong lòng ta thật sự băn khoăn. Thần Thứu Yêu Vương, đem linh dịch hết thảy lấy ra, giao cho Hàn sư thúc!
Thần Thứu Yêu Vương vẻ mặt thịt đau, lầm bầm thì thầm, Hàn Phương thấy thế cười nói:
– Tử Xuyên, nếu như không phải là ngươi, chỉ sợ hai người đệ tử của ta đều phải chết. Lần này vẫn là phải đa tạ ngươi, hơn nữa liên lụy ngươi bị thương, băn khoăn chính là ta mới đúng. Về phần linh dịch, ngươi hãy thu đi, sư thúc làm sao không biết xấu hổ tiếp nhận?
Cùng Lạc Hoa Âm bất đồng, Lạc Hoa Âm quỷ linh cơ biến, tính tình nhanh nhẹn, mà Hàn Phương là chững chạc hào phóng, làm cho người ta có một loại cảm giác như cây khô gặp mưa xuân.
– Thực lực, ta cần thực lực càng cường đại!
Giang Nam trở lại Lĩnh Tụ Phong, lúc này để cho Thần Thứu Yêu Vương lấy ra hơn mười cân Linh Dịch, bắt đầu điên cuồng tu luyện, lần này Cận Đông Lưu chỉ dựa vào khí thế liền áp gãy hai chân, ép tới hắn vô lực phản kháng, để cho hắn thấy mình cùng cường giả chân chính trong lúc đó chênh lệch như rãnh trời.
Lúc trước, hắn tu luyện là vì truy tìm Giang Tuyết tỷ tỷ, vì bảo vệ muội muội của mình, mà hôm nay, hắn lại có mục tiêu mới, kia chính là vì mình, vì trả thù mình đã bị khuất nhục!
Khoái ý ân cừu, dựa vào là thực lực của mình, muốn ở địa phương tràn đầy cạnh tranh này đứng vững gót chân, vậy thì phải giao ra cố gắng so sánh với thường nhân nhiều ra gấp mười gấp trăm lần!
Hắn từ trước tu luyện quá thuận, giờ phút này rốt cục gặp được kình địch không cách nào chống lại, để cho hắn ý thức được, bản thân cường đại trọng yếu đến cỡ nào.
Giang Tuyết tỷ tỷ cường đại, sư tôn Lạc Hoa Âm cường đại, những thứ kia chỉ là nhân tố bên ngoài, chỉ có sự cường đại của mình, mới sẽ không chịu nhục, mới có thể hãnh diện, mới có thể làm đại trượng phu!
Chương 178: Thiên Phủ Trọng Lâu Đại Thần Thông (1)
Đem những người vũ nhục, đả kích mình kia, hết thảy đánh ngã, hết thảy dẫm ở dưới chân, đây mới gọi là sảng khoái!
Hơn nữa, có đầy đủ thực lực cường đại, mới có thể bảo vệ muội muội tốt hơn, mới có thể đuổi theo cước bộ của Giang Tuyết tỷ tỷ, cùng giai nhân gặp lại.
Hắn hy vọng cở nào, mình có một ngày có thể bằng vào cố gắng của mình, đứng ở trước mặt tỷ tỷ, nghe được một tiếng tán dương của nàng.
– Cận Đông Lưu, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta cũng sẽ đánh gảy hai chân của ngươi, để ngươi quỳ gối dưới chân ta, nếm thử khuất nhục của ta!
Hắn chống cự khí tức áp bách của Cận Đông Lưu, rốt cục mở ra tiềm lực của mình, phát huy ra ảo diệu của Ma Ngục Huyền Thai Kinh, đem bản thân hóa thành Ma Vực cuồn cuộn, không có lúc nào là không tăng lên Tinh Khí Thần của mình.
Hơn nữa mấu chốt chính là, lần này hắn thu hoạch lớn nhất là luyện hóa một đạo thần thức hóa thân của Cận Đông Lưu, đem thần niệm của mình tăng lên tới trình độ sáu đạo thần niệm chi luân, có tiền vốn mở ra Tử Phủ.
Hơn nữa, bản thân hóa thành Ma Vực, để cho tốc độ tu luyện của hắn cũng tăng lên thật to, trong Linh Dịch tích chứa linh khí khổng lồ, cũng có thể bị hắn luyện hóa, để cho tu vi của mình không ngừng hướng Thần Luân đỉnh rảo bước tiến lên.
Cương khí của hắn, thậm chí cũng mơ hồ có trình độ hóa thành pháp lực, không ngừng tẩm bổ Tử Phủ, để cho Tử Phủ càng thêm vững chắc, lao không thể tồi.
Bất quá, hôm nay Giang Nam đã tu thành sáu đạo thần niệm chi luân, tự nhiên là hy vọng Tử Phủ của mình càng cường đại càng vững chắc càng tốt, nói như vậy, sau khi hắn mở ra Tử Phủ, đạt được chỗ tốt liền lớn hơn nữa.
Ngắn ngủn nửa tháng thời gian, tu vi của hắn đã đạt tới Thần Luân đỉnh, tốc độ tu luyện như thế, so sánh với phục dụng Hỏa Linh Quả… Linh dược linh đan còn muốn kinh khủng hơn rất nhiều.
Bất quá, hơn mười cân Linh Dịch cũng bị hắn luyện hóa sạch sẻ.
Trong Linh Dịch tích chứa linh khí là kinh người bực nào, coi như là Thần Thông cường giả luyện hóa, cũng cần cẩn thận từng li từng tí, e sợ cho không cẩn thận bị linh khí cuồng bạo, nhưng thân thể của Giang Nam mạnh mẻ, thật không có cái lo lắng này, ngắn ngủn hơn mười ngày liền đem những Linh Dịch này luyện hóa sạch sẻ.
Nhưng không có lập tức đứng dậy, mà là không ngừng thôi diễn, cố gắng luyện ra loại Thần Thông thứ hai của bản thân.
Vô luận là Đại Ngũ Hành Kiếm Khí, hay Thập Nhị Trọng Lâu Trảm Thần Kinh còn cao tầng thứ hơn, hay là Phiên Thiên Ấn, Bổ Thiên Ấn, Giang Nam hết thảy không có ý định đem bọn nó thành loại Thần Thông thứ hai của mình.
Loại Thần Thông thứ hai của hắn, chỉ có thể là tự nghĩ ra, tự mình sáng chế ra một loại Thần Thông hoàn toàn mới đi ra ngoài, vượt xa các công pháp mà hiện nay hắn đang biết!
Chỉ có như vậy, mới có thể anh dũng thẳng trước, một bước lên mây truy kịp chúng cường giả như Cận Đông Lưu kia, mới có thể bảo vệ muội muội an nguy, mới có thể theo kịp cước bộ tỷ tỷ.
Mi tâm của Giang Nam, hai mắt Huyền Thai nửa khép nửa mở, Thần Thông vô cùng ảo diệu ở trong đôi mắt lưu chuyển không nghỉ, đem từng loại từng loại pháp môn ảo diệu chiết xuất, dung hợp, quán thông, dần dần luyện thành nhất thể.
– Vạn pháp đều dùng, vạn pháp đúc nhất pháp! Ta muốn luyện thành loại Thần Thông thứ hai, chính là lấy Ngũ Hành Ngũ Nhạc làm cơ sở, lấy Thập Nhị Trọng Lâu làm điện phủ, giơ tay lên Bổ Thiên, che tay ngất trời, lấy vạn pháp làm đẹp, tan ra làm một thể, hóa thành một ngọn Thiên Phủ Trọng Lâu!
– Loại Thần Thông này, chính là Thiên Phủ Trọng Lâu!
Ông!
Vừa có một đạo Thần Luân chậm rãi tạo thành, ong ong chuyển động, trong Thần Luân, một ngọn Thiên phủ chậm rãi tạo thành, chỉ thấy năm đạo thiên trụ đứng vững, nâng trọng lâu này lên, mà ở bên trong Thiên phủ, vô số đồ án khắc ở trong đó, Long Hổ Tượng Phượng, bách điểu hiện lên tường, Đại Bằng kim cánh, khổng tước xòe đuôi, trên có mặt trời viêm dương chói chang, dưới có núi non sông ngòi, cơ hồ đưa hơn sáu trăm loại tâm pháp biến thành áo nghĩa hết thảy khắc ở trong Thiên phủ này.
Lại có một tay che trời, vân tay hóa thành tinh hà, một tay che, hóa thành sông núi địa lý!
Đây chính là hắn từ trong Võ Đạo Thần Luân diễn biến ra pháp lực Thần Thông, Thiên Phủ Trọng Lâu, lấy Đại Ngũ Hành Kiếm Khí làm trụ, lấy Thập Nhị Trọng Lâu Trảm Thần Kinh làm thể, lấy Phiên Thiên Ấn Bổ Thiên Ấn làm thiên địa, phụ lấy hơn sáu trăm loại công pháp ảo diệu, hóa thành một ngọn Thiên phủ!
Nhục thể Thần Thông của hắn, chỉ bất quá dung nhập vào sáu bảy loại pháp môn thân thể Thần Thông, mà môn Thần Thông pháp lực này, lại dung nạp hơn sáu trăm loại công pháp!
Cũng tức là nói, nếu như cương khí của hắn luyện thành pháp lực, mở ra Tử Phủ, hiện tại là có thể tu thành hai đại Thần Luân, luyện hai đại Thần Thông, trở thành Thần Thông nhị trọng cường giả!
Bất quá, Giang Nam lại kiềm chế xuống, tính toán tiếp tục để dành thực lực, vững chắc Tử Phủ, đợi ngày đó đem thân thể Thần Thông hoàn thiện, chỉ có thân thể Thần Thông hoàn thiện, Tử Phủ hắn mới có thể đạt tới trạng thái hoàn mỹ nhất, sau khi mở ra Tử Phủ đạt được chỗ tốt mới có thể lớn nhất, căn cơ mới có thể sâu nhất.
Nếu muốn làm một cường giả, vậy thì đem hết mình có thể, làm được tận thiện tận mỹ, không để lại bất cứ tiếc nuối nào.
Hơn nữa, trong những công pháp này, còn có Bổ Thiên Ấn, Phiên Thiên Ấn, cùng với Thập Nhị Trọng Lâu Trảm Thần Kinh hắn không có hoàn toàn thôi diễn đi ra ngoài, tăng lên tới tầng thứ cao hơn Thần Luân cảnh, cho nên đại Thần Thông Thiên Phủ Trọng Lâu này hắn còn không có hoàn toàn hoàn thiện.
Hô…
Giang Nam phun ra một ngụm trọc khí, mở mắt, nhẹ nhàng giản thân thể, gân cốt toàn thân nhẹ nhàng nổ đùng, cơ nhục vừa động, liền ép tới không khí bạo mở.
Tốc độ gân của hắn nhảy, thậm chí vượt qua thanh âm!
Cái gì là loại lực lượng nổ tung?
Đây chính là loại lực lượng nổ tung!
– Cận Đông Lưu, ta muốn ở giai đoạn Thần Thông khởi bước liền vượt xa ngươi, các cảnh giới cũng muốn vượt xa ngươi, cuối cùng đem ngươi dẫm ở dưới chân!
Trải qua lần ngăn trở này, sự tin tưởng của hắn chẳng những không có bị nhục, ngược lại trở nên càng cường đại hơn, càng thêm tự tin!
Lần ngăn trở này, trở thành một lần kỳ ngộ của hắn, một động lực khiến cho mình đi tới, này mới là chân chân chính chính võ đạo cường giả!
– Giang sư đệ ở đây sao?
Đột nhiên, Giang Nam nghe được một thanh âm quen thuộc truyền đến, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo cầu vồng ngang trường không, thẳng tắp rơi vào trên Lĩnh Tụ Phong, chính là tuổi trẻ cường giả đã từng cùng hắn có duyên phận đánh một trận, Lam Sơn Đạo Nhân môn hạ Vân Bằng sư huynh.
Đối với Vân Bằng, Giang Nam bội phục vạn phần, người này là vị trẻ tuổi cường giả thứ nhất mà hắn hồi lâu tới nay gặp phải, cường giả chân thật, thực lực cao minh, lòng dạ cũng rất rộng lớn, lúc này cười nói:
– Vân sư huynh, như thế nào có rãnh rỗi đến nơi này của ta?