[Dịch] Đế Tôn
Tập 34 [Chương 169 đến 173]
❮ sautiếp ❯Chương 169: Linh Tuyền Linh Dịch (1)
Bất quá, đây đối với Giang Nam mà nói cũng không coi là vấn đề gì, dựa vào năng lực thôi diễn cường đại của huyền thai kim nhân, dần dần đem Bổ Thiên Ấn thiếu thốn bổ từng phần.
Phiên Thiên Ấn cùng Bổ Thiên Ấn chạy song song, một người là hủy diệt Thiên Đạo, một cái bổ toàn bộ Thiên Đạo, hôm nay đã bị hắn thôi diễn đến Ngoại Cương cảnh, chỉ kém chút ít thời gian là có thể thôi diễn đến Thần Luân, tới Thần Thông cảnh.
Hai đại ấn pháp này đánh xa, cũng có thể cận chiến, mỗi một chủng đều muốn vượt xa Đại Ngũ Hành Kiếm Khí, nếu có thể thôi diễn đến cảnh giới cực cao, nhất định sẽ ở trên tay hắn đại phóng dị sắc!
Tốc độ thôi diễn của Huyền thai kim nhân so sánh với Ma chung nhanh hơn, nhưng cũng không cách nào ở trong khoảng thời gian ngắn liền đem hai môn công pháp này thôi diễn đi ra ngoài, dù sao đây cũng là hai môn công pháp cực mạnh.
Chỉ là kinh điển cấp công pháp Thập Nhị Trọng Lâu Trảm Thần Kinh này của Vân Bằng, ngược lại tốc độ thôi diễn nhanh hơn một chút.
Huyền Thai của hắn, hôm nay ngay cả kinh điển cấp tuyệt học cũng có thể thôi diễn, để cho Giang Nam càng kinh ngạc, không biết Ma Ngục Huyền Thai Kinh rốt cuộc là xuất từ tay ai.
Giang Tuyết từng nói qua, Ma Ngục Huyền Thai Kinh là thần cấp tâm pháp, nhưng mà kinh điển tâm pháp, thấp nhất cũng là Thiên Cung cấp, tu luyện tới đại thành sẽ thành Thần.
Ma Ngục Huyền Thai Kinh ngay cả loại tâm pháp cấp bậc này cũng có thể thôi diễn, đủ để nói rõ cấp bậc môn công pháp này vượt xa Thiên Cung cấp khác!
Hơn nữa càng làm cho Giang Nam cảm giác kinh ngạc chính là, Ma chung trong mi tâm hắn hòa tan biến thành biển lớn mênh mông màu vàng, mặc dù bị Huyền Thai không ngừng hấp thu, nhưng không thấy giảm bớt chút nào, ngược lại càng ngày càng khuếch trương ra bên ngoài.
Đây là huyền ảo của tất cả tâm pháp mà hắn lấy được, tích chứa giải thích, xưng là đại dương kiến thức cũng không quá đáng.
Biển càng rộng lớn, nói rõ hắn tích lũy kiến thức càng nhiều.
– Đại Bằng Minh Vương Chân Thân này chính là pháp môn Yêu Tộc, cũng có thể truyền thụ cho Thần Thứu Yêu Vương, hắn vốn là cầm loại, sau khi tu luyện môn công pháp này, thực lực nhất định sẽ cực kỳ lợi hại!
Trong lòng Giang Nam khẽ nhúc nhích, gọi Thần Thứu Yêu Vương, đem Đại Bằng Minh Vương Chân Thân truyền thụ cho hắn, mấy ngày nay Thần Thứu Yêu Vương đã dài ra vũ mao, chẳng qua là cánh chim chưa đầy đặn, giống như một con đại đà điểu, dáng điệu thơ ngây chân thành.
– Đại Bằng Minh Vương Chân Thân?
Đại Điểu mừng rỡ, thoạt nhìn cũng có mấy phần khả ái, chỉ là khi nói chuyện liền lộ nguyên hình:
– Đây là pháp môn chiến đấu của cầm tộc trong yêu tộc, mạnh mẻ vô cùng, tâm pháp này đúng là đối với ta có đại hữu dụng. Xem ra lão tử tu thành thần minh, ngồi ủng chín mươi chín xử nữ cũng là sắp tới!
Giang Nam quét đầu Yêu Vương này một cái, trong lòng không khỏi cả kinh, Thần Thứu Yêu Vương trải qua mấy ngày nay chuyên cần khổ luyện, thực lực quả thực là có biến hóa nghiêng trời lệch đất, chỉ sợ tăng lên gấp hai ba lần cũng không dừng lại!
Hắn vốn chính là Thần Thông ngũ trọng cường giả, giờ phút này nhận được công pháp tu luyện thượng thừa, tốc độ tu luyện so sánh với Giang Nam nhanh hơn rất nhiều.
– Yêu Vương, mấy môn Thần Thông khác của ngươi, cũng đã luyện thành rồi?
Thần Thứu Yêu Vương tu luyện mấy môn Thần Thông, Thượng Thanh Thần Quang tinh thông công kích, thay đổi liên tục, Thương Hải Minh Nguyệt Tâm Kinh tinh thông pháp lực, sâu không lường được, Mộng Điệp Đại Pháp là Đạo thai cấp công pháp tăng lên thần niệm.
Còn có một môn Ngũ Độc Luyện Hồn Đại Pháp, là Thần Thông trong Ngũ Độc Phiên, bị Giang Nam thôi diễn đi ra ngoài, cũng truyền thụ cho hắn.
Nếu có thể luyện thành mấy môn công pháp này, thực lực của Thần Thứu Yêu Vương đúng là sẽ có một đoạn bay vọt tăng trưởng!
– Ta mấy ngày nay, chỉ luyện thành Thương Hải Minh Nguyệt Tâm Kinh cùng Ngũ Độc Luyện Hồn Đại Pháp, cộng thêm Thượng Thanh Thần Quang, tất cả là tam trọng Thần Thông. Bất quá coi như là tam trọng Thần Thông, so sánh với trước càng cường đại!
Thần Thứu Yêu Vương cười hắc hắc nói:
– Hơn nữa chủ công truyền thụ cho ta môn Đại Bằng Minh Vương Chân Thân này, ta liền có pháp môn thân thể Thần Thông, tinh khí thần chung đồng tiến, đánh xa gần thủ, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn! Nếu mấy môn Thần Thông này hết thảy luyện thành, thực lực của ta thấp nhất cũng có thể tăng lên gấp mười lần!
Giang Nam nhẹ nhàng gật đầu, Thần Thứu Yêu Vương chính là một cánh tay đắc lực của hắn, hiện tại thực lực hôm nay còn muốn trên hắn, sau này chỗ dùng đối với hắn sẽ lớn hơn nữa.
Đột nhiên, lòng hắn có nhận thấy, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo tường vân bay tới, Mộ Yên Nhi cùng Giang Lâm đứng ở trên mây, phiêu phiêu rơi xuống.
Đóa tường vân kia hiển nhiên cũng là một bảo khí, sau khi bị thiếu nữ đeo kiếm thu lại, chỉ có một tấc lớn.
– Giang sư đệ, ta cùng với Lâm sư muội chuẩn bị ra ngoài một chuyến làm nhiệm vụ, Lâm sư muội muốn ngươi cùng đi.
Mộ Yên Nhi áy náy nói.
– Nhiệm vụ gì?
Giang Nam hiếu kỳ nói.
Mộ Yên Nhi cười nói:
– Sư đệ, ngươi nên biết thánh tông ta trên danh nghĩa có mấy chục quốc gia, hàng năm hướng thánh tông ta triều cống, cống hiến linh dược, bảo quặng, linh tài, nhân tài, trong đó Linh Càn Phong Càn Nguyên cung ta cai trị chính là Nhạc Thanh quốc, chẳng qua là một năm gần đây, Nhạc Thanh quốc không có hướng Càn Nguyên cung ta tiến cống, vì vậy sư tôn bảo ta cùng sư muội xuống núi xem một chút.
Giang Nam gật đầu, đại quốc ở thế tục phụ thuộc môn phái che chở cũng không ít, tỷ như Kiến Vũ quốc chính là ở dưới Tinh Nguyệt Thần Tông che chở.
Giống như Tinh Nguyệt Thần Tông, Huyền Thiên Thánh Tông là đại phái lớn như vậy, thường thường dưới trướng sẽ có hơn mười thậm chí cả mấy chục quốc gia, hàng năm triều cống. Mà những quốc gia này, thường thường sẽ rơi vào tòa Linh sơn nào đó, hàng năm tiến cống bảo vật sẽ tiến cống cho tòa Linh sơn này, cung cấp cho đệ tử trong Linh sơn sử dụng.
Mà những quốc gia này nếu như phát sinh náo động, đệ tử trong tòa Linh sơn này sẽ rời núi bình loạn, đến đỡ thuộc hạ vương triều của Linh sơn mình. Hoặc là, nếu như hoàng đế không thương tiếc con dân, tàn bạo vô đạo, cũng sẽ có đệ tử trong Linh sơn ra mặt, phế truất hôn quân, lập Minh Quân khác.
Danh nghĩa quốc gia của Linh Càn Phong chính là Nhạc Thanh quốc, trong Huyền Thiên Thánh Tông còn có thật nhiều Linh sơn có quốc gia, bất quá Lĩnh Tụ Phong lại không có đãi ngộ này.
Giang Lâm nói:
– Sư tôn ta nói, nếu Nhạc Thanh quốc không muốn triều cống, vậy thì đổi lại hoàng đế khác biết nghe lời.
– Đổi lại hoàng đế!
Loại lời bá đạo này, cũng chỉ có đại phái như Huyền Thiên Thánh Tông mới có thể nói được, hoàng đế mặc dù là thống trị cao nhất trong thế tục, nhưng ở trước mặt đại phái như Huyền Thiên Thánh Tông, vẫn là tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể.
– Nhiệm vụ này, chỉ là đưa công lao cho chúng ta.
Chương 170: Linh Tuyền Linh Dịch (2)
Mộ Yên Nhi hé miệng cười nói:
– Lần trước sư tôn ta cùng Lâm sư muội đánh cuộc, thua một ván, vừa không muốn cho chúng ta không làm mà hưởng, bất đắc dĩ mới có thể ban phát nhiệm vụ này. Thật ra thì chỉ cần đi Nhạc Thanh quốc một chuyến, biết rõ chuyện ngọn nguồn, trong thế tục tuy có Thần Thông cường giả, nhưng tu vi thực lực cùng chúng ta không thể so sánh nổi, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm. Sư đệ, đây là ân sư ta ban phát nhiệm vụ đặc thù, nếu ngươi cũng đi, chỉ sợ phân không tới bất kỳ công lao.
Giang Nam lo lắng cho an nguy của Giang Lâm, nghe nói như thế, mỉm cười nói:
– Đi nhìn một chút cũng không có việc gì.
Mộ Yên Nhi không nói thêm lời, thúc dục đám mây trong tay, chỉ thấy đám mây lập tức trở nên to lớn, chu vi vài mẫu, Giang Nam triệu Thần Thứu Yêu Vương, đi lên đóa mây trắng này, lúc này mới cảm thấy có chút khác thường, đám mây dưới chân không giống như là mây mù, phản giống như là lụa mỏng mềm mại co dãn.
Giang Lâm cười nói:
– Tứ ca, đây là một bảo khí của sư phụ ta năm xưa luyện chế, tên là Khinh La Vân Sa, phi hành mau lẹ, có thể làm cho chúng ta rất nhanh liền đến Nhạc Thanh quốc.
Trong hoàng cung Nhạc Thanh quốc, Nguyệt Hiên hoàng đế cùng quần thần trong triều cung kính đứng hầu ở một bên, chỉ thấy ngôi vị hoàng đế nguyên vốn thuộc về hắn ngồi một nam tử trẻ tuổi thần thái có chút bất cần đời, nhìn y phục cũng là đệ tử Thái Huyền Thánh Tông, bên cạnh còn có sáu bảy nam nữ trẻ tuổi, còn có một người cũng là mặc y phục Huyền Thiên Thánh Tông.
– Khó được, thật là khó được, Nhạc Thanh quốc loại đất cằn sỏi đá này, lại có loại bảo vật Linh Tuyền này.
Nam tử trẻ tuổi ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia bưng chén rượu lên, chỉ thấy trong chén là chất lỏng màu xanh, như mặt nước lưu động, nhẹ nhàng rung động, liền có thiên địa linh khí vô cùng nồng nặc từ trong chén phát ra.
Này rõ ràng là một chén linh khí ngưng tụ cao độ, hóa thành Linh Dịch, vô luận đối với Thần Thông cường giả hay là Đạo Đài cảnh cường giả, đều có được tác dụng lớn lao!
– Loại vật Linh Dịch này chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu, về phần Linh Tuyền có thể sinh ra Linh Dịch, vậy thì lại càng hãn hữu, cho dù là trong cuộc đời này của Trần Đạo Tử ta, cũng chỉ uống qua một lần.
Nam tử trẻ tuổi kia bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, sách sách miệng, hướng Nguyệt Hiên hoàng đế cười nói:
– Ngươi rất tốt, biết xem xét thời thế, khai thác ra Linh Tuyền liền cho Thái Huyền Thánh Tông ta biết, mà không phải giao cho phế vật Huyền Thiên Thánh Tông kia.
Nguyệt Hiên hoàng đế vội vàng cười nói:
– Ai chẳng biết Thái Huyền Thánh Tông chính là đệ nhất chánh đạo đại phái, chính tông trong chính tông? Tiểu vương cũng là người thường đi chỗ cao, một lòng ngưỡng mộ Thái Huyền Thánh Tông, lúc này mới cả gan lao động chư vị Tiên Sư đại giá. Bất quá, nếu Huyền Thiên Thánh Tông biết chuyện này, tiểu vương chỉ sợ…
– Ngươi yên tâm, có Thái Huyền Thánh Tông ta che chở ngươi, sau này Nhạc Thanh quốc ngươi chính là địa bàn của Thái Huyền Thánh Tông ta, qua không lâu nữa, đại sư huynh của thánh tông ta liền sẽ đích thân chạy tới. Khi đó hết thảy liền kết thúc, Thái Huyền Thánh Tông ta sẽ thu ngươi làm ký danh đệ tử, ban thưởng ngươi linh đan, tâm pháp, giúp ngươi đột phá cảnh giới, giang sơn vững chắc!
Trần Đạo Tử thản nhiên nói:
– Huyền Thiên Thánh Tông còn không biết trong Nhạc Thanh quốc xuất hiện một đạo Linh tuyền, phái người tới, khẳng định tu vi không cao thế nào. Thái Huyền Thánh Tông ta đối với đạo Linh tuyền này là tình thế bắt buộc, vì vậy trăm triệu lần không thể rò tin tức đi ra, người của Huyền Thiên Thánh Tông tới sẽ giết, không lưu người sống.
Hắn đột nhiên xoay người nhìn về phía đệ tử Huyền Thiên Thánh Tông bên cạnh kia hỏi:
– Tiêu Trường Ca, ngươi chú ý một chút, Huyền Thiên Thánh Tông có ban bố nhiệm vụ tương quan hay không?
Tên gọi Tiêu Trường Ca kia vội vàng lấy ra một mặt Yêu Bài, tâm thần yên lặng thẩm thấu vào trong đó, nhanh chóng xem sư môn nhiệm vụ của Huyền Thiên Thánh Tông, đột nhiên nói:
– Trần sư huynh, ta tìm được rồi, Linh Càn Phong Càn Nguyên cung Hàn Phương ban bố một đạo sư môn nhiệm vụ, đã bị hai người Giang Lâm cùng Mộ Yên Nhi đón lấy. Giang Lâm là Thần Luân cảnh, chưa luyện thành Thần Thông, tu vi thực lực của Mộ Yên Nhi cũng không yếu, tu thành năm đại Thần Thông, trong tay còn có một thanh Ngân Giao Kiếm Thần Thông bát trọng.
– Thần Thông ngũ trọng, cùng Thần Thông bát trọng Ngân Giao Kiếm…
Trong mắt Trần Đạo Tử hiện lên một đạo hàn quang, trầm giọng nói:
– Mộ Yên Nhi cụ thể tu thành Thần Thông gì, ngươi cũng nói một chút!
Tiêu Trường Ca lắc đầu nói:
– Mộ Yên Nhi cực kỳ cẩn thận, luôn luôn đối địch chỉ sử dụng Ngân Giao Kiếm, ta còn chưa từng thấy qua nàng sử dụng Thần Thông.
Trần Đạo Tử khẽ cau mày, nhẹ giọng nói:
– Cô gái này cũng tiểu tâm cẩn thận, ngay cả đồng môn cũng không để cho biết Thần Thông của nàng, là một người tâm tư kín đáo, không thể xem thường…
Nếu biết đối phương tu luyện Thần Thông, là có thể trước thời hạn làm ra phòng bị, đạo lý này Trần Đạo Tử lòng dạ biết rõ. Tiêu Trường Ca ở trong Huyền Thiên Thánh Tông mạnh vì gạo, bạo vì tiền, mặc dù không phải là hết sức xuất chúng, nhưng quan hệ cùng nhập thất đệ tử cũng rất không tệ, vì chính là muốn biết rõ ràng những đệ tử này đến tột cùng tu luyện Thần Thông gì.
Chẳng qua là, Mộ Yên Nhi rất cẩn thận, cho dù là hắn cũng không rõ ràng lắm Mộ Yên Nhi đến tột cùng tu luyện Thần Thông gì.
Đột nhiên chỉ nghe một vị nữ tử bên cạnh cười nói:
– Trần sư huynh, cần gì mặt mày ủ dột? Các nàng bất quá là hai người, mà chúng ta lại có bảy người, hơn nữa cũng là Thần Thông cường giả, mỗi một người tu thành tam trọng tứ trọng Thần Thông, hơn nữa Nhạc Thanh quốc cũng có mấy vị Thần Thông cường giả, sợ bắt không được các nàng sao?
– Vi huynh cũng không phải là sợ, mà là lo lắng Mộ Yên Nhi tu luyện Thần Thông bỏ chạy gì, vạn nhất bị nàng chạy thoát, sẽ đưa tới cao nhân của Huyền Thiên Thánh Tông, mặc dù Thái Huyền Thánh Tông ta nhà đại thế lớn, nhưng dù sao cũng là chánh đạo khôi thủ, náo lớn không tốt thu tràng. Người ra mặt, vẫn là muốn thể diện.
Trần Đạo Tử bỏ qua vẻ bất cần đời, sắc mặt nghiêm túc, hướng những khác người nói:
– Chư vị sư đệ sư muội, các ngươi thay quan phục Nhạc Thanh quốc, những người khác lui ra, ở chỗ này chờ người Huyền Thiên Thánh Tông đến, đợi hai người kia đến, liền lập tức oanh giết! Tiêu huynh đệ, ngươi là người Huyền Thiên Thánh Tông, ngươi tới phân tán chú ý của bọn hắn, dễ dàng cho chúng ta động thủ! Lần này phải tất yếu làm được thiên y vô phùng, quyết không thể để cho bất kỳ một người chạy trốn!
Hắn lạnh giọng nói:
– Nhiệm vụ lần này, phải tất yếu làm được xinh đẹp phát sáng, không thể có chút sơ xuất, tương lai tông môn luận công ban thưởng, chúng ta cũng có công lớn!
– Vâng!
Đệ tử của Thái Huyền Thánh Tông cùng kêu lên nói.
Chương 171: Lý do giết ngươi (1)
Trần Đạo Tử cũng đổi một thân quan phục, để cho Nguyệt Hiên hoàng đế như cũ ngồi ở trên ghế rồng, cùng mọi người mai phục.
Tiêu Trường Ca không nhịn được nói:
– Sư huynh, khi nào ta mới có thể rời Huyền Thiên Thánh Tông trở lại tông môn?
– Tiêu huynh đệ yên tâm, ngươi ở trong Huyền Thiên Thánh Tông địa vị càng cao, tông môn sẽ càng coi trọng ngươi, ban thưởng càng không để cho ngươi thất vọng! Tương lai đợi đến Thái Hoàng lão tổ xuất quan, tóm thâu Huyền Thiên Thánh Tông, ngươi chính là đại công thần, ngay cả ta cũng phải xưng ngươi một tiếng sư huynh!
Trần Đạo Tử khẽ mỉm cười, đột nhiên sắc mặt khẽ biến, thấp giọng quát nói:
– Có người đến! Di… Tại sao là ba người? Tiêu sư đệ, xem ra tình báo của ngươi có sai!
Tiêu Trường Ca có chút không biết làm sao, lúng ta lúng túng nói:
– Trên Hồn Thiên Vạn Tượng la bàn, chỉ có hai người nhận nhiệm vụ này, tại sao có thể có người thứ ba xuất hiện…
Nguyệt Hiên hoàng đế cũng có chút bối rối, hắn đây là dùng tánh mạng thân gia làm tiền đánh cuộc, áp rót ở trên Thái Huyền Thánh Tông, nếu bị Huyền Thiên Thánh Tông biết hắn ăn cây táo, rào cây sung, nhất định sẽ bị chết vô cùng thảm!
Trần Đạo Tử diện mục âm trầm, nghĩ ngợi nói:
– Tới ba người, chẳng lẽ là để lộ tin tức, cho nên Huyền Thiên Thánh Tông phái cao thủ đến đây? Bất kể nhiều như vậy, các ngươi đợi nhìn một chút, nếu là người tu vi cực cao, chúng ta liền không động thủ, mà là trì hoãn thời gian chờ đại sư huynh đến. Nếu là người không đủ gây sợ, ta nói giết, liền hết thảy giết bọn họ! Hết thảy hậu quả, đại sư huynh tới tự nhiên sẽ có hắn một mình gánh chịu!
Đám người Tiêu Trường Ca nghe đến từ đại sư huynh này, không khỏi yên lòng, hiển nhiên đại sư huynh Thái Huyền Thánh Tông ở trong lòng bọn họ, quả thực chính là một loại Định Hải Thần Châm.
Giang Nam cùng Giang Lâm, Mộ Yên Nhi ba người đi tới trên hoàng thành Nhạc Thanh quốc, Khinh La Vân Sa dần dần rơi xuống, ba người rơi xuống đất, đóa Khinh La Vân Sa này liền bị Mộ Yên Nhi thu vào trong Tử Phủ mi tâm của mình.
– Xin hỏi ba vị Tiên Sư, có phải là sứ giả của Huyền Thiên Thánh Tông hay không?
Một gã đệ tử của Thái Huyền Thánh Tông mặc quan phục, vội vàng nghênh tiến lên, cung kính nói:
– Ngô hoàng đợi đã lâu, ba vị Tiên Sư, mời!
Mộ Yên Nhi quét mắt nhìn hắn một cái, phát hiện hắn đã tu thành Thần Thông, khẽ cau mày, cũng không có lập tức theo hắn tiến vào hoàng cung, nhẹ giọng nói:
– Nguyệt Hiên hoàng đế phái tới một vị Thần Thông cường giả đến đây nghênh đón chúng ta, xem ra nội tình của Nhạc Thanh quốc còn không nhỏ.
Đệ tử Thái Huyền Thánh Tông kia một mực cung kính, vội vàng cười nói:
– Nhạc Thanh quốc chúng ta tuy nhỏ, nhưng vẫn là có thể tìm được mấy vị Thần Thông cường giả, tiểu thần ở trong triều làm quan, nếu đổi lại những người khác đến đây nghênh tiếp, liền lộ ra vẻ đối với mấy vị Tiên Sư quá không tôn trọng.
Mộ Yên Nhi nhẹ nhàng gật đầu, không có để ở trong lòng, giống như Kiến Vũ quốc, Nhạc Thanh quốc như vậy, người tu thành Thần Thông cũng không tính là ít, phần lớn là một chút tán tu, không có trải qua hệ thống bồi dưỡng, thực lực không mạnh.
– Các hạ cũng là tuổi rất trẻ.
Giang Nam đột nhiên cười nói:
– Ngươi còn trẻ như vậy liền tu thành Thần Thông, có thể thấy được tư chất cực kỳ kinh người, vì sao không có bái nhập Huyền Thiên Thánh Tông ta?
Vị đệ tử Thái Huyền Thánh Tông kia toát ra mồ hôi lạnh, cười nói:
– Tiểu thần bảo dưỡng được tốt, nhìn như trẻ tuổi, nhưng tuổi thật cũng đã không nhỏ.
Giang Nam tới hăng hái, kéo tay của hắn, cười nói:
– Không nghĩ tới ngươi còn hiểu được những thứ này, ta và ngươi nói chuyện kỹ hơn, sư phụ ta là nữ tử, đối với phương diện như thế nào mới có thể bảo dưỡng được trẻ tuổi rất có hứng thú.
Mộ Yên Nhi cùng Giang Lâm ngạc nhiên, các nàng vốn cho là chỉ có nữ nhân mới sẽ đối với bảo dưỡng dung nhan như thế nào có hứng thú, lại không nghĩ rằng Giang Nam cũng lộ ra hứng thú.
– Tứ ca là muốn lấy lòng sư tôn của hắn sao?
Trong lòng Giang Lâm thầm nghĩ.
Vị đệ tử Thái Huyền Thánh Tông kia cố gắng thoát khỏi tay của hắn, nhưng thủy chung không có thể tránh thoát, miễn cưỡng cười nói:
– Chư vị, vẫn là nhanh vào điện sao, Ngô hoàng đã đợi có chút nóng nảy.
– Sốt ruột chờ sao?
Sắc mặt Giang Nam đột nhiên lạnh xuống, lạnh nhạt nói:
– Nếu chờ sốt ruột, Nguyệt Hiên hoàng đế còn không mau ra đây quỳ nghênh tiếp? Chẳng lẽ còn muốn chúng ta đi vào bái kiến hắn sao?
Mộ Yên Nhi cùng Giang Lâm chỉ cảm thấy cử động lần này của Giang Nam có chút không ổn, đối phương dù sao cũng là Quân chủ, muốn đối phương đến đây quỳ lạy nghênh đón, thật sự có chút quá mức.
Bất quá, các nàng biết Giang Nam từ trước đến giờ có chủ ý, chỉ đành phải nhẫn nại không hỏi, yên lặng xem kỳ biến.
Trong Hoàng cung đại điện trầm mặc chốc lát, Nguyệt Hiên hoàng đế nơm nớp lo sợ, hướng đám người Trần Đạo Tử quăng đi ánh mắt hỏi thăm.
Trần Đạo Tử khẽ gật đầu, lúc này Nguyệt Hiên hoàng đế đứng dậy, cười vang nói:
– Tiên Sư nói đúng, là tiểu vương càn rở. Tiểu vương liền suất lĩnh văn võ bá quan nghênh tiếp, kính xin Tiên Sư thứ tội.
Dứt lời, hướng ngoài cung đi tới.
Trần Đạo Tử hướng mọi người vứt cái ánh mắt, mọi người vội vàng xen lẫn trong văn võ bá quan, một mực cung kính theo sát phía sau Nguyệt Hiên hoàng đế, đợi đi ra ngoài điện, Trần Đạo Tử vội vàng hướng đám người Giang Nam nhìn lại, trong lòng không khỏi đại định:
– Thì ra người thứ ba chỉ là một Thần Luân cường giả, chưa luyện thành Thần Thông, người như thế, tới một trăm cũng không đáng để lo.
Những người khác tất cả cũng yên lòng, bọn họ cũng có thể nhìn ra được, tu vi của Giang Nam cũng không cao, duy nhất đáng giá đề phòng chính là Mộ Yên Nhi, vì vậy lực chú ý cơ hồ toàn bộ tập trung ở trên người Mộ Yên Nhi, âm thầm nổi lên Thần Thông, chỉ đợi Trần Đạo Tử ra lệnh một tiếng, liền đem Mộ Yên Nhi tại chỗ đánh chết!
Giang Nam quét về phía văn võ bá quan, hé mắt, nhãn lực của hắn cực kỳ đanh đá chua ngoa, một cái liền nhìn ra đám người Trần Đạo Tử trong những văn võ bá quan này:
– Chỉ là một tiểu triều đình, tại sao có thể có nhiều Thần Thông cường giả như vậy?
Mộ Yên Nhi cũng nhìn ra không đúng, trong lòng cả kinh, đang muốn mở miệng quát hỏi, đột nhiên chỉ nghe Giang Nam thản nhiên nói:
– Nguyệt Hiên hoàng đế, còn không quỳ xuống nghênh đón?
Nguyệt Hiên hoàng đế chần chờ một chút, ánh mắt hướng Trần Đạo Tử quét tới, nghĩ còn muốn hỏi ý kiến của hắn, Trần Đạo Tử nhìn thấy Nguyệt Hiên hoàng đế hướng mình xem ra, bỗng nhiên biết không ổn, thầm trách hắn hồ đồ.
– Mộ sư tỷ, còn nhận được ngu đệ không?
Đột nhiên, một người từ trong bảo điện đi ra, thản nhiên hướng đám người Giang Nam cùng Mộ Yên Nhi đi tới, chính là Tiêu Trường Ca.
Mộ Yên Nhi mừng rỡ cười nói:
– Giang sư đệ, vị này là đệ tử Cổ sư bá Tiêu Trường Ca, là một người vô cùng tốt. Tiêu sư đệ, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được ngươi.
Chương 172: Lý do giết ngươi (2)
Tiêu Trường Ca bước đi, cười nói:
– Ta cũng là cơ duyên xảo hợp, vừa vặn tiếp một sư môn nhiệm vụ, này mới tới nơi đây, định ở trong hoàng cung đặt chân. Mới vừa rồi ta cùng với Nguyệt Hiên hoàng đế còn đang đàm luận một chút tục sự, liền nghe nói ngươi đã đến rồi, Nguyệt Hiên hoàng đế bởi vì muốn chiêu đãi ta, cho nên lúc này mới chậm trễ sư tỷ, kính xin sư tỷ thứ tội.
Hắn mạnh vì gạo, bạo vì tiền, ở Huyền Thiên Thánh Tông nhân duyên vô cùng tốt, nói chuyện liền bỏ đi nghi ngờ của Mộ Yên Nhi cùng Giang Lâm.
Ánh mắt của Trần Đạo Tử sáng lên, lặng lẽ hướng sáu người khác hạ cái ánh mắt, chỉ đợi Tiêu Trường Ca đánh lén trọng thương Mộ Yên Nhi, liền lập tức động thủ.
– Tiêu sư huynh, vị này là Giang sư đệ, trước đó không lâu ở Lĩnh Tụ Phong đại phóng dị quang.
Mộ Yên Nhi giới thiệu nói:
– Giang sư đệ, vị này là Tiêu sư huynh.
Tiêu Trường Ca trên mặt nụ cười, hướng Giang Nam xem ra:
– Giang sư đệ, vi huynh trước đó vài ngày không có ở thánh tông, chưa từng thấy đến phong thái của sư đệ, còn xin thứ tội.
Giang Nam nhẹ nhàng gật đầu hỏi:
– Ta mới vừa rồi nghe sư huynh nói ngươi ở Nhạc Thanh quốc làm sư môn nhiệm vụ, bất quá tiểu đệ xem qua sư môn nhiệm vụ gần đây, cũng không thấy ở trong biên giới Nhạc Thanh quốc. Sư huynh rốt cuộc vì chuyện gì mà xuất hiện ở trong hoàng cung Nhạc Thanh quốc?
Con ngươi của Tiêu Trường Ca chuyển động, ha ha cười nói:
– Sư đệ, nói rất dài dòng…
– Tiêu sư huynh, lời nói dối của ngươi thêu dệt quá chậm, nếu nói dài dòng, kia cũng không cần nói!
Giang Nam một ngón tay đâm ra, một tiếng vang nhỏ, xuyên thủng mi tâm của Tiêu Trường Ca, năm ngón tay trái mở ra, kiếm khí đột nhiên bộc phát, một Đại Ngũ Hành Kiếm Khí chụp xuống, xuy một tiếng liền đem vị Thái Huyền Thánh Tông đệ tử bên cạnh kia cắt toái!
– Ma Chung Bá Thể Thần Thông! Đại Ngũ Hành Kiếm Trận!
Hắn vận chuyển Thần Thông, hiện ra một mặt tám cánh tay, Thần Luân Ma chung, phát ra một tiếng vang thật lớn, móc ngược xuống, tiếp theo túc túc bốn mươi đạo kiếm khí ngang Trường Không, hóa thành từng ngọn kiếm trận khổng lồ, đem đám người Trần Đạo Tử, cùng mấy vị Thần Thông cường giả khác hết thảy bọc vào trong đại trận!
Thẳng đến lúc này, Trần Đạo Tử nói một chữ “Giết”, lúc này mới vừa vặn ra khỏi miệng!
Thình thịch thình thịch!
Thời cơ đám người Trần Đạo Tử động thủ so sánh với Giang Nam chỉ hơi chậm chốc lát, một cổ Thần Thông bộc phát ra, đem Đại Ngũ Hành Kiếm Trận của Giang Nam nhất nhất chống đỡ!
Bọn họ dù sao cũng là Thần Thông tam trọng, tứ trọng cao thủ, không một người là yếu, hơn nữa nội tình của Thái Huyền Thánh Tông còn muốn vượt xa Huyền Thiên Thánh Tông, bảy người thậm chí có năm người có bảo khí, tài đại khí thô, mặc dù Giang Nam chiếm cứ tiên cơ, cũng không có thể nhất cổ tác khí chém giết hết thảy bọn họ, ngược lại bị bọn họ chấn đến khí huyết sôi trào!
– Muốn một kiếm trận liền sát thần thông tam trọng tứ trọng cường giả, ta vẫn còn có chút không đủ, sợ rằng chỉ có tu luyện tới Thần Thông cảnh mới có thể làm được!
Ánh mắt của Giang Nam nghiêm nghị, đột nhiên đem tám đại kiếm trận thống nhất, hóa thành một vòng ngũ thải quang cầu chu vi chừng mười trượng, ùng ùng cổn động, đem mặt đất hoàng cung ầm ầm cắn nát, từ trên người một gã đệ tử Thái Huyền Thánh Tông bóp qua, vô số kiếm khí đem đệ tử kia quấy đến nát bấy, chỉ nghe trong ngũ thải quang cầu truyền đến đinh đinh đinh giòn vang, bảo khí của hắn rõ ràng cũng bị Đại Ngũ Hành Kiếm Khí cắt nát bấy!
Giang Nam động thủ giết chết đệ tử Thái Huyền Thánh Tông khác, cũng là trước tiên đem Yêu Bài của bọn họ hủy diệt, hắn biết tác dụng Yêu Bài của Thái Huyền Thánh Tông, tự nhiên sẽ không lưu lại dấu vết nào.
– Tứ Cực Viêm Dương Châu?
Trần Đạo Tử thấy bốn hạt châu này, sắc mặt không khỏi kịch biến, lập tức nhận ra lai lịch bốn hạt châu này, chính là tuyệt kỷ sở trường Tứ Cực Viêm Dương Đại Pháp của Thạch Long Đạo Nhân, uy lực cực kỳ cường đại, bốn hạt châu liền cùng một chỗ chính là Tứ Cực Viêm Dương Đại Trận, cơ hồ là có uy năng như pháp bảo!
Thạch Long Đạo Nhân chính là cường giả trong Thái Huyền Thánh Tông, địa vị cực cao, cho dù là sư tôn của Trần Đạo Tử cũng không có thể đánh đồng.
Trần Đạo Tử Hỏa Sơn Ấn tuy mạnh, nhưng mà trăm triệu lần không thể cùng Tứ Cực Viêm Dương Đại Trận chống lại!
– Độn Hỏa Lưu Quang!
Trần Đạo Tử quyết định thật nhanh, mi tâm một đạo Thần Luân chuyển động, lập tức thúc dục Độn Hỏa Lưu Quang Thần Thông, thân thể hóa thành một đạo hỏa quang phóng lên cao, Độn Hỏa Lưu Quang là một loại Thần Thông thường gặp, cùng Địa Từ Nguyên Lực Thần Thông có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, là một loại trong Ngũ Hành độn thuật, chạy trốn mà đi, cực kỳ thực dụng.
Chu Dục cũng từng cố gắng thi triển đạo Thần thông này bỏ chạy, kết quả bị Thần Thứu Yêu Vương ngăn cản, thế cho nên chết ở trong tay Giang Nam.
Bất quá, tốc độ Độn Hỏa Lưu Quang của Trần Đạo Tử mặc dù mau, nhưng còn chậm một đường, hắn mới vừa phóng lên cao, trên không liền xuất hiện bốn quả cầu hỏa hồng sắc, định ở bốn phía bầu trời, mặt trời càng lúc càng lớn, tựa như hắn đột nhiên đi tới phụ cận mặt trời, liệt hỏa hừng hực, vô cùng nóng nảy!
Một đường này, liền quyết định sinh tử của hắn!
– Đáng hận, lần này nếu không nhiều ra tiểu tử họ Giang kia…
Ở ngoài Tứ Cực Viêm Dương Đại Trận, Giang Nam cùng Thần Thứu Yêu Vương cũng đem tu vi của mình rót vào trong bốn viên Viêm Dương Châu, chỉ thấy bốn mặt trời đỏ rực chói chan chen chúc thành một đoàn, nhiệt độ vô cùng ngay cả hoàng cung cũng cháy sạch hòa tan, Giang Nam cùng Giang Lâm còn không có luyện ra pháp lực, vì vậy chủ yếu thúc dục Tứ Cực Viêm Dương Châu vẫn là Mộ Yên Nhi cùng Thần Thứu Yêu Vương, bọn họ pháp lực sâu nhiều, mỗi người cơ hồ đều không thua Trần Đạo Tử.
Trong khoảnh khắc, Tử Hỏa Sơn Ấn của Trần Đạo cũng bị luyện thành nham tương cuồn cuộn!
Hỏa Sơn Ấn bị hủy, Trần Đạo Tử lại càng không chịu nổi, trực tiếp bị luyện hóa thành tro, ngay cả bảo vật trong Tử Phủ của hắn cũng bị cháy sạch không còn một mống.
– Lần này Thái Huyền Thánh Tông đã chết bảy vị đệ tử, nơi đây không nên ở lâu, Thái Huyền Thánh Tông sớm muộn gì cũng sẽ tra tới đây, chúng ta vẫn là mau rút đi thì tốt hơn!
Mộ Yên Nhi quả quyết nói.
– Sư tỷ chậm!
Giang Nam đi tới bên cạnh Nguyệt Hiên hoàng đế, ánh mắt nhìn vị vua của một nước này, mỉm cười nói:
– Bệ hạ, nói đi, vì sao những đệ tử Thái Huyền Thánh Tông này muốn mai phục chúng ta?
Nguyệt Hiên hoàng đế nơm nớp lo sợ, có lòng muốn cùng Giang Nam liều chết đánh cược một lần, nhưng thấy cảnh tượng mới vừa rồi Giang Nam giết mấy người kia, ngay cả hắn cũng đề không nổi dũng khí, lúc này run rẩy đem ngọn nguồn câu chuyện nói một lần.
– Linh Tuyền?
Mộ Yên Nhi cùng Giang Lâm cũng hít một hơi khí lạnh, thất thanh nói:
– Nhạc Thanh quốc phát hiện Linh Tuyền, đây là một đại sự! Khó trách Thái Huyền Thánh Tông muốn mai phục chúng ta!
Chương 173: Kiện pháp bảo đệ nhất
Giang Nam khẽ tò mò, nghi ngờ nói:
– Mộ sư tỷ, Linh Tuyền là cái gì?
Mộ Yên Nhi chưa kịp trả lời, Giang Lâm đã giành nói:
– Tứ ca, tu luyện tới Thần Luân cảnh, liền bắt đầu tiếp dẫn thiên địa linh khí tu luyện, sau khi tu thành Thần Thông, tốc độ hấp thu thiên địa linh khí nhanh hơn. Nhưng nếu tu luyện tới Đạo Đài, Thần Phủ cảnh, thiên địa linh khí liền có chút ít không đủ dùng. Lúc kia cường giả khẽ hấp, sẽ gặp hấp dẫn tới thiên địa linh khí phương viên trăm dặm, cực kỳ khủng bố. Lúc này, liền cần loại linh vật Linh Dịch này tới tu luyện. Linh Dịch là linh khí ngưng tụ mà thành, cực kỳ trân quý hi hữu, mà Linh Tuyền thì có Linh Dịch xông ra, đại đa số Linh sơn trong thánh tông chúng ta cũng có một đạo linh tuyền, Tông Chủ Phong càng có một đạo Chủ tuyền!
– Thì ra là như vậy.
Trong lòng Giang Nam hiểu rõ, đối với một tông môn mà nói Linh Tuyền chỗ tốt rõ ràng, loại vật này vô cùng trân quý, là vật mà Đạo Đài cảnh cùng Thần Phủ cảnh cường giả cũng cần, vì vậy mới sẽ khiến Thái Huyền Thánh Tông mơ ước!
– Thần Thông cường giả cũng có thể phục dụng Linh Dịch, bất quá thời gian luyện hóa rất dài.
Mộ Yên Nhi hưng phấn đi tới đi lui, cười nói:
– Lần này chúng ta phát đạt! Dùng Linh Dịch tu luyện, một là tốc độ nhanh, có thể so với linh đan cao đẳng, hai là không có tạp chất, sư đệ, sư muội, chúng ta nhận được đạo linh tuyền này mà nói, là có thể trước giữ lại một nhóm, sau đó lại hiến tặng cho tông môn, nhận được một số phần thưởng lớn, Thần Phủ cấp tâm pháp cũng không nói chơi!
Giang Nam cũng không khỏi cực kỳ động tâm, lúc này giao trách nhiệm Nguyệt Hiên hoàng đế dẫn đường, chạy tới chỗ Linh Tuyền kia.
– Tốt một động phủ!
Bọn họ cùng Nguyệt Hiên hoàng đế đi tới trong một sơn mạch, chỉ thấy một động phủ sâu thẳm hiện ra ở trước mắt hắn, bên cạnh còn có dấu vết đào móc, hẳn là thợ đào mỏ khai thác quáng mạch trong lúc vô tình mở ra động phủ này.
Đi vào trong động phủ, Giang Nam nhất thời chỉ cảm thấy thiên địa linh khí trở nên vô cùng nồng nặc, sâu hít sâu một hơi, cương khí quanh thân cũng trở nên vô cùng hoạt bát, lại có thể để cho tu vi của hắn tăng trưởng một tia!
Phải biết rằng tu vi hiện tại của hắn vô cùng sâu nhiều, hằng ngày tu luyện dẫn dắt mặt trời nguyên khí, cũng phải tốn hao thời gian không ngắn ngủi mới có thể làm cho tu vi có tăng trưởng, mà ở trong động phủ này chỉ cần hô hấp một lần, liền có thể có một tia tăng trưởng, có thể thấy được thiên địa linh khí nơi này nồng nặc đến loại tình trạng nào!
– Nơi này hẳn là động phủ của một vị tiền nhân, nói vậy vị tiền nhân kia đã tọa hóa.
Giang Lâm hết nhìn đông tới nhìn tây, đột nhiên thấy trong động phủ còn có bàn đá ngọc sàng…, lại có một bộ Khô Cốt tọa hóa ở trên giường ngọc nói.
Giang Nam gật đầu, hướng Nguyệt Hiên Hoàng Đế nói:
– Vị tiền bối này từng lưu lại bảo vật hoặc là kinh thư gì không?
Nguyệt Hiên hoàng đế cẩn thận từng li từng tí nói:
– Vị tiền bối này đúng là từng lưu lại một chút ít bảo vật, bất quá lão nhân gia ông ta cũng lưu lại một di thư, nói là đem bảo vật của mình để lại cho người hữu duyên.
– Người kia, chính là ta.
Giang Nam gật đầu, mỉm cười nói:
– Bệ hạ, ngươi có thể lấy ra bảo vật vị tiền bối này để lại cho ta, ta thay vị tiền bối này cám ơn ngươi.
Sắc mặt Nguyệt Hiên hoàng đế phát khổ, cơ hồ kiềm nén không được muốn cùng hắn liều mạng, cười nói:
– Tiên Sư, này là tiểu vương trước tiên tìm đến, theo lý mà nói tiểu vương mới là người hữu duyên…
– Ta giết bệ hạ, nhận được những bảo vật kia, ta không phải là người hữu duyên rồi sao?
Giang Nam khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
– Hoặc là bệ hạ cũng có thể đem những bảo vật kia tặng cho ta, liền không cần ta tự thân động thủ hành thích vua. Bệ hạ, phải nhớ toàn bộ lấy ra, nếu thiếu một thứ, Nhạc Thanh quốc của bệ hạ cũng nên thay đổi triều đại.
Nguyệt Hiên hoàng đế cắn răng, từ trong Tử Phủ lấy ra vài món bảo vật cùng kinh quyển, Giang Nam nhìn lướt qua, nhẹ kêu một tiếng, từ trong nhiều bảo vật lấy ra một thanh đại chùy, chỉ thấy thanh đại chùy này có tất cả tám biện, tám biện bao quanh một cầu thể vòng tròn.
Mà ở trong cầu thể vẫn có một trận pháp cực kỳ mỹ lệ, Thiên Điểu bay lượn, tung cánh mà bay, trung ương bầy điểu có một đầu Phượng Hoàng bay múa, mà ở trong miệng Phượng Hoàng thì ngậm lấy một chuỗi Linh Đang!
– Phức tạp như thế!
Giang Nam không khỏi lấy làm kinh hãi, cương khí ở trong chuy chạy một vòng, nhất thời đem công pháp luyện chế pháp bảo này dò xét phân rõ ràng minh:
– Bát Trận Kim Phượng Thiên Vương Chùy!
Giang Lâm cùng Mộ Yên Nhi cũng xem ra, thất thanh nói:
– Pháp bảo! Đây chính là Thần Thông đầy đủ, luyện chế mà thành pháp bảo!
Mộ Yên Nhi kịch liệt phập phồng:
– Nghe nói Đạo Đài cảnh cường giả, sưu tập tinh anh thiên hạ bảo quặng, ở trên Đạo Đài lấy Thần Thông luyện chế pháp bảo, uy lực cực lớn, thanh đại chùy này, nhất định là một pháp bảo không thể nghi ngờ! Đáng tiếc, nếu có thể học xong Thần Thông cùng thanh đại chùy này giống nhau, nhất định có thể đem uy lực của nó phát huy ra!
Giang Lâm cũng nói đáng tiếc, cho dù không tu luyện tâm pháp giống nhau cũng có thể phát huy ra uy lực bảo khí hoặc là pháp bảo, nhưng mà nếu như tu luyện tâm pháp giống nhau, uy lực của bảo khí cùng pháp bảo sẽ bạo tăng, có gia tăng thật lớn.
– Ta đang thiếu vũ khí cận chiến tiện tay, thanh đại chùy này thích hợp ta dùng.
Giang Nam hướng những bảo vật khác quét tới, là một chút khoáng vật cùng linh đan…, cũng không cái kỳ lạ gì, mà mấy cuốn kinh thư kia cũng đơn giản là Đạo Đài cảnh tâm pháp, đối với hắn mà nói không có trọng dụng, nhìn lướt qua nhớ ở trong lòng, liền tiện tay giao cho Mộ Yên Nhi cùng Giang Lâm, cho các nàng đi nghiên cứu.
Ba người truy tìm nơi phát ra linh khí, hướng chỗ sâu trong động phủ đi tới, chỉ cảm thấy linh khí càng lúc càng nồng nặc, cũng không lâu lắm, liền nghe tiếng nước chảy truyền đến, Giang Nam ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trên động phủ có rất nhiều thạch nhũ, mà ở trên vách đá, một đạo linh tuyền rũ xuống một cột nước màu xanh, chỉ là rất nhỏ, ở trong đầm nước nho nhỏ phía dưới hội tụ chung một chỗ, thiên địa linh khí từ đầm nước phát ra, hội tụ thành vân.
– Thật nhiều Linh Dịch!
Giang Nam lấy làm kinh hãi, trong đầm nước này đều là Linh Dịch, thiên địa linh khí cao độ ngưng tụ mà thành của quý!
– Những Linh Dịch này chỉ sợ có năm ba ngàn cân, sư đệ, sư muội, Yêu Vương, chúng ta cùng nhau động thủ, đem những Linh Dịch này hết thảy thu thập!
Mộ Yên Nhi cũng mừng rỡ cười nói:
– Những Linh Dịch này là chúng ta phát hiện, nên thuộc về chúng ta sở hữu! Ta đây liền lập tức cho sư phụ ta biết, mời lão nhân gia nàng tới, dời đạo linh tuyền này đi!
Nàng tâm niệm hơi động, Tử Phủ mở rộng, từ trong mi tâm bay ra một con hạc giấy, con hạc giấy này càng lúc càng lớn, hóa thành một trượng lớn nhỏ, vỗ cánh liền bay, cấp tốc bay ra động phủ, hướng Huyền Thiên Thánh Tông bay đi, tốc độ cực nhanh.