[Dịch] Đế Tôn
Tập 36 [Chương 179 đến 184]
❮ sautiếp ❯Chương 179: Thiên Phủ Trọng Lâu Đại Thần Thông (2)
– Ta cùng với sư đệ đánh một trận, khổ tư một lúc lâu, rốt cục bị ta tìm được pháp môn phá giải thân thể Thần Thông cùng Đại Ngũ Hành Kiếm Khí của sư đệ!
Vân Bằng hăng hái bừng bừng, cười nói:
– Cho nên ta lập tức chạy tới đây, chuẩn bị lần nữa cùng sư đệ lãnh giáo một chút!
– Người này thật là đam mê võ nghệ.
Giang Nam hơi ngẩn ra, không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ sự kiện kia, cười nói:
– Không biết sư huynh nghĩ ra pháp môn gì?
Nếu là người bên cạnh, nghe được lời này của Giang Nam chắc chắn sẽ không trả lời, dù sao đây là đòn sát thủ đối phó Giang Nam, nhưng Vân Bằng lại thống thống khoái khoái nói:
– Sư đệ, tinh khí thần của ngươi cực mạnh, thân thể Thần Thông, thần niệm Thần Thông, tu vi cũng vượt xa cùng cảnh giới, nhưng mà thiếu sót của ngươi ở Đại Ngũ Hành Kiếm Khí là thủ đoạn công kích duy nhất của ngươi. Cho nên muốn cùng cảnh giới thắng ngươi, thật ra rất đơn giản, đó chính là từ Đại Ngũ Hành Kiếm Khí ra tay, phá vỡ Đại Ngũ Hành Kiếm Khí, là có thể đem ngươi đánh bại! Ta mấy ngày nay, chính là nghiên cứu sơ hở của Đại Ngũ Hành Kiếm Khí. Sư đệ, ngươi nhìn, đây cũng là pháp môn ta trải qua mấy ngày nay suy nghĩ ra!
Hắn tâm niệm vừa động, đột nhiên mi tâm hiện lên một đạo Thần Luân, bàn tay xê dịch, một thanh yêu đao gào thét từ trong Thần Luân bay ra, bá bá bá bổ ra thành từng mảnh màn sáng, yêu khí ngất trời, hóa thành năm tòa Đao Sơn, bén nhọn vô cùng.
– Đây chính là áo nghĩa trong Thập Nhị Trọng Lâu Trảm Thần Kinh mà ta mấy ngày nay suy diễn, khai sáng ra Nghịch Chuyển Ngũ Hành Đao Pháp, tham khảo Đại Ngũ Hành Kiếm Khí, nhưng mà nghịch chuyển Ngũ Hành, đem Ngũ Hành điên đảo thác loạn, tất nhiên có thể phá vỡ Đại Ngũ Hành Kiếm Khí.
Vân Bằng cười nói:
– Sau khi điên đảo thác loạn Ngũ Hành, Đại Ngũ Hành Kiếm Khí liền không có hệ thống, dễ dàng phá giải.
Trong lòng Giang Nam sợ hãi, phía sau lãnh thấm mồ hôi, Vân Bằng này bổ ra Nghịch Chuyển Ngũ Hành Đao Pháp, đích xác là có thể phá vỡ Đại Ngũ Hành Kiếm Trận, nếu chính diện chiến đấu, mấy đao này rơi xuống, Giang Nam có thể tưởng tượng kết quả của mình, tuyệt đối sẽ bị phanh thây!
Tư chất của Vân Bằng, quả thực là yêu nghiệt!
– Đa tạ Vân sư huynh chỉ điểm.
Giang Nam cúi người, tự đáy lòng cảm tạ nói:
– Vân sư huynh, cử chỉ vô ý này của ngươi, tương lai nói không chừng sẽ cứu ta một mạng, Tử Xuyên cảm kích vô tận!
Vân Bằng vội vàng nâng hắn đứng dậy, cười nói:
– Ta cũng là bại trong tay ngươi không phục, lúc này mới đau khổ suy nghĩ tìm sơ hở của ngươi. Sư đệ, ta và ngươi hợp ý, ta liền đem Nghịch Chuyển Ngũ Hành Đao Pháp này dạy cho ngươi, như thế nào?
Giang Nam đã sớm ở khi hắn đánh ra môn đao pháp này, đã đem Nghịch Chuyển Ngũ Hành Đao Pháp hiểu rõ trong ngực, học thông thấu, nhưng không chỉ ra cười nói:
– Sư huynh, ta cũng đúng lúc có một môn công pháp muốn lãnh giáo. Ngươi nhìn!
Tay hắn hạ xuống, ùng ùng lôi âm hưởng lên, tựa như hàng tỉ Thiên Lôi cùng kêu lên sấm dậy, thiên địa phảng phất thoáng cái khuynh đảo, Vân Bằng bận rộn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bầu trời đã biến mất, chỉ còn lại có thủ chưởng của Giang Nam, một chưởng này bao lại Thương Thiên, bao phủ ở trước mắt người, một chưởng kia phảng phất đánh dưới đáy lòng, tựa như trời nghiêng, vân tay thậm chí bị sức bật cường đại vặn vẹo, phảng phất là thác loạn Thiên Đạo!
Thiên Đạo thác loạn, thiên địa vần vũ!
Một chưởng này, Thương Thiên tựa hồ cũng muốn lật ra, cùng đại địa hung hăng chạm vào nhau, ngay cả thiên địa cũng đốt!
– Đây là cái ấn pháp gì?
Giang Nam thu Phiên Thiên Ấn, Vân Bằng còn đang trong lúc khiếp sợ, lẩm bẩm nói:
– Mạnh, quá mạnh mẻ, so sánh với Đại Ngũ Hành Kiếm Khí cũng muốn cường hoành hơn rất nhiều, so với Bổ Thiên Ấn của ta mạnh hơn! Sư đệ, nếu ngươi thi triển loại Thần Thông này, ta liền phá không được…
– Đây là Phiên Thiên Ấn, ta trong lúc vô tình lấy được một môn tuyệt học.
Giang Nam khẽ mỉm cười nói:
– Vân sư huynh, ta đối với Bổ Thiên Ấn của ngươi cũng rất là tò mò, chúng ta không bằng ngồi cùng một chỗ nghiên cứu một chút, bù đắp lẫn nhau.
Vân Bằng mừng rỡ, Tử Phủ đột nhiên mở ra, từ đó lấy ra một quyển kinh thư tàn phá, trực tiếp vỗ vào trước mặt Giang Nam, cười nói:
– Ta cũng đang có ý đó, bất quá sư đệ, Bổ Thiên Ấn của ta cũng không như Phiên Thiên Ấn của ngươi, lần này liền coi như ta thiếu ngươi một cái nhân tình.
Hắn hào sảng, trực tiếp đem kinh quyển Bổ Thiên Ấn giao cho Giang Nam, không một chút lo lắng Giang Nam tính toán lừa gạt tâm pháp của hắn, loại lòng dạ này thực khiến người khâm phục.
Giang Nam cũng là tính cách có ân báo ân, có oán báo oán, đối với người tốt với hắn, hắn tuyệt sẽ không có bất kỳ keo kiệt.
– Vân Bằng sư huynh lòng ôm ấp hơn xa thường nhân, là nam nhi có thể thâm giao, chưởng giáo Chí Tôn lại bởi vì trong cơ thể hắn có huyết thống Yêu Tộc, nên không thu hắn làm đệ tử chưởng giáo, thật sự là đáng tiếc.
Giang Nam cùng Vân Bằng ngồi nói một lúc lâu, riêng phần mình đều có thu hoạch thật lớn, trong lòng không khỏi cảm khái nói:
– Này cũng khó trách, Tịch Ứng Tình dù sao cũng là chưởng giáo Chí Tôn, phải lấy đại cục làm trọng, đáng tiếc, nếu như không phải là Vân sư huynh có gặp gỡ khác, hắn liền suýt nữa làm trễ nãi một mỹ ngọc lương tài.
Vân Bằng đối với hắn không có chút nào keo kiệt, vốn cảm giác mình học Phiên Thiên Ấn của Giang Nam, là đã chiếm tiện nghi của Giang Nam, chẳng những đem chi tiết của Bổ Thiên Ấn tương thụ, thậm chí ngay cả Thương Hải Tang Điền đại pháp, Đại Bằng Minh Vương Chân Thân của mình cũng dốc túi tương thụ, để cho Giang Nam xấu hổ không dứt.
– Sư đệ, Phiên Thiên Ấn này của ngươi cấp bậc quá cao, thật sự quá cao, lấy ý kiến của ta, môn công pháp này còn muốn vượt qua Thập Nhị Trọng Lâu Trảm Thần Kinh của ta, chỉ sợ là thần cấp công pháp.
Vân Bằng do dự một chút, cắn răng, dứt khoát nói:
– Ta chiếm ngươi tiện nghi quá lớn, nếu không như vậy, ta đem Thập Nhị Trọng Lâu Trảm Thần Kinh cũng truyền thụ cho ngươi? Huynh đệ ta cùng hưởng môn tuyệt học này!
Giang Nam dở khóc dở cười, lắc đầu, lời nói dịu dàng cự tuyệt đề nghị này của hắn, thật ra thì hắn đã từ trên người Vân Bằng chiếm được rất nhiều chỗ tốt, thậm chí ngay cả Thập Nhị Trọng Lâu Trảm Thần Kinh của hắn từ lâu đã bị Giang Nam học được.
Bất quá, môn Thập Nhị Trọng Lâu Trảm Thần Kinh này đã bị Giang Nam dung nhập vào trong Thần Thông Thiên Phủ Trọng Lâu của mình, thay hình đổi dạng, cho dù Giang Nam làm trò trước mặt Vân Bằng đánh ra môn Thần Thông này, chỉ sợ Vân Bằng cũng nhìn không ra trong đó bao hàm công pháp của hắn.
Giang Nam truyền thụ Vân Bằng Phiên Thiên Ấn, cũng là tình cảm kích, hơn nữa cùng Vân Bằng trong khoảng thời gian này trao đổi, đối với hắn chỗ tốt cũng là thật lớn, để cho hắn rốt cục có thể thấy toàn bộ công pháp của Bổ Thiên Ấn.
Chương 180: Huyền Đô Thất Bảo Lâm
Mặc dù Vân Bằng đoạt được công pháp Bổ Thiên Ấn không trọn vẹn không hoàn toàn, chỉ có thể tu luyện tới Thần Phủ cảnh, nhưng mà năng lực thôi diễn của Ma Ngục Huyền Thai Kinh cường đại, là có thể để cho Giang Nam nhanh chóng bổ toàn bộ khiếm khuyết trong đó, đem môn công pháp này hoàn thiện.
Bổ Thiên Ấn là một môn tuyệt không kém Phiên Thiên Ấn, chủ yếu là một loại đại Thần Thông, cũng không thể tăng lên tu vi của Tu Luyện Giả, nhưng lực công kích kia mà nói, cùng Phiên Thiên Ấn không phân cao thấp.
Hơn nữa, môn ấn pháp này cùng Phiên Thiên Ấn đền bù, đối với Giang Nam mà nói, càng thêm hữu ích để cho hắn nhanh chóng đem Phiên Thiên Ấn thôi diễn đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian hắn cùng với Vân Bằng trao đổi này, Phiên Thiên Ấn cũng đã bị hắn thôi diễn đến Thần Thông tứ trọng, hết thảy truyền thụ cho Vân Bằng.
Vân Bằng vui vô cùng, cười hắc hắc nói:
– Tử Xuyên, lần này ta từ ngươi học được Phiên Thiên Ấn, ngươi và ta, đều không kém gì chưởng giáo đệ tử!
Giang Nam không khỏi tò mò hỏi:
– Vân sư huynh, chưởng giáo nhất mạch đệ tử, mạnh như thế nào?
– Ban đầu, ta đã từng cùng môn hạ của chưởng giáo Âu Dương Vũ đấu qua một phen, mười chiêu bị thua. Pháp lực của Âu Dương Vũ vô cùng thâm hậu, mặc dù khi đó cùng ta cùng cảnh giới, nhưng tu vi của hắn cơ hồ đạt tới Thần Thông thất trọng bát trọng, không hổ là tu luyện kinh điển cao nhất Huyền Thiên Thánh Tông ta. Mà hôm nay, hắn chỉ sợ đã đến gần Thần Thông ngũ trọng.
Sắc mặt Vân Bằng ngưng trọng nói:
– Bất quá lần này, sau khi ta tu thành Phiên Thiên Ấn, thắng bại khó nói. Sư đệ, ngươi muốn cùng cảnh giới vô địch mà nói, còn có một đoạn đường rất dài phải đi, kinh điển cao nhất Huyền Thiên Thánh Tông ta, cũng không phải là tâm pháp tốt nhất thế gian này, Tinh Nguyệt Thần Tông Tinh Nguyệt Thần Thể Ma Điển trong Ma Đạo, là cực kỳ cường đại.
– Tinh Nguyệt Thần Thể Ma Điển?
Trong mắt Giang Nam hiện lên nhất đạo tinh mang, thầm nghĩ:
– Chẳng lẻ môn Ma điển này, chính là lúc ban đầu Quân Mộng Ưu cùng Âu Dương Vũ đại chiến sử dụng thân thể Thần Thông? Môn công pháp này, ta nhất định phải thu vào tay, hoàn thiện Ma Chung Bá Thể Thần Thông của ta! Nếu như lần nữa gặp phải Quân Mộng Ưu, lấy nhãn lực trước mắt của ta, tất nhiên có thể cầm ảo diệu, đem môn kinh điển này thôi diễn đi ra ngoài!
Vân Bằng tiếp tục nói:
– Còn có chánh đạo khôi thủ Thái Huyền Thánh Tông, tuyệt học, kinh điển trong đó lại càng phong phú, đào tạo ra đệ tử cũng càng là kinh người. Có thời gian, ta cũng muốn gặp cao thủ hai phái này, bất quá trước đó, ta còn phải cùng Âu Dương Vũ tái chiến một trận, cho hắn biết, đệ tử những Linh sơn khác, cũng không yếu hơn đệ tử chủ phong!
Hắn hào khí vạn trượng, Giang Nam cũng bị hắn lây nhiễm, trường thanh cười nói:
– Sư huynh, ta cũng có ý đó!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cười ha ha.
Trong đại điện Tông Chủ Phong, phong chủ các ngọn núi tụ tập dưới một mái nhà, thậm chí ngay cả Lạc Hoa Âm cũng đứng trong đó, mà ở bên trong đại điện, có từng đoàn từng đoàn vân khí trôi nổi, trong vân khí tựa hồ có không gian khác, vô cùng rộng lớn, mơ hồ có thể cảm giác được bên trong truyền đến khí tức làm lòng người kinh sợ.
Đây là Huyền Thiên Thánh Tông bí cảnh, trong truyền thuyết linh khí dư thừa làm cho người khác giận sôi, thậm chí linh khí có thể cao độ ngưng tụ, hóa thành Linh Dịch, linh thạch, bất quá, chỉ có Thái Thượng Trưởng Lão, hay là nhân vật có đại cống hiến đối với Huyền Thiên Thánh Tông, mới có thể ở bên trong tu luyện.
– Chưởng giáo sư huynh lần này chiêu chúng ta tới là có chuyện gì?
Một người hỏi.
Tịch Ứng Tình ôn hòa cười một tiếng nói:
– Huyền Đô Thất Bảo Lâm sắp mở ra, Huyền Thiên Thánh Tông ta phân đến hai mươi danh ngạch, trong hai mươi danh ngạch này, năm tên để lại cho Thái Thượng Trưởng Lão, năm tên để lại cho các vị sư huynh, Tông Chủ Phong ta lưu lại ba. Bảy danh ngạch khác, liền giao cho đệ tử của chư vị sư huynh sư muội.
– Huyền Đô Thất Bảo Lâm mở lại?
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng, Huyền Đô Thất Bảo Lâm cực kỳ thần bí, cùng một Cổ lão truyền thừa có liên quan, mỗi cách trên dưới một trăm năm liền muốn mở ra một lần, bên trong bảo vật vô số, đếm không xuể, nếu có thể tiến vào nơi đó, không thua gì một lần kỳ ngộ!
Lạc Hoa Âm cười dài nói:
– Lĩnh Tụ Phong ta chỉ có một đệ tử, liền hào phóng một chút, chỉ để lại hai danh ngạch thôi.
Một vị lão giả khẽ cau mày nói:
– Tổng cộng hai mươi danh ngạch, Thái Thượng Trưởng Lão cùng chúng ta phân đi mười, Tông Chủ Phong chia hết ba, Lạc sư tỷ ngươi lấy đi hai nữa, còn dư lại năm danh ngạch cho chúng ta, Bách Linh Sơn có hơn ngàn đệ tử làm sao chia?
– Kia là chuyện của các ngươi, cùng ta có quan hệ gì đâu?
Lạc Hoa Âm buồn bực nói.
Lão giả kia chán nản, cả giận nói:
– Ta đếm Bách Linh Sơn, chỉ nhập thất đệ tử cũng có hơn một ngàn người, Lĩnh Tụ Phong ngươi chỉ có hai người, liền muốn phân đi hai danh ngạch, làm sao kẻ dưới phục tùng? Khoan hãy nói, Lạc sư muội, đồ đệ của ngươi tu vi bất quá là Thần Luân cảnh, đi vào còn không phải là chịu chết sao?
Tịch Ứng Tình cười nói:
– Văn sư huynh không nên giận, năm danh ngạch còn dư lại này, đúng là nên thương nghị.
Lão giả kia thấy Tịch Ứng Tình cũng đã nói như thế, hiển nhiên là đồng ý đem hai danh ngạch giao cho Lĩnh Tụ Phong, chỉ đành phải kiềm chế xuống dưới, cùng các trưởng lão vì năm danh ngạch còn dư lại ầm ĩ thành một đoàn.
Lạc Hoa Âm thấy thế, ngáp một cái, thản nhiên đi ra đại điện, thẳng trở về Lĩnh Tụ Phong, gọi Giang Nam, phân phó nói:
– Tử Xuyên, lần này vi sư hao hết tâm lực, mới tranh thủ đến cho ngươi một cơ hội khó được, phái ngươi đi Huyền Đô Thất Bảo Lâm. Ngươi phải biết quý trọng, không nên ở trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm bị người giết, không duyên cớ mất mặt của ta.
Giang Nam lộ ra vẻ cảnh giác nói:
– Sư tôn, cái gì là Huyền Đô Thất Bảo Lâm? Nguy hiểm hay không?
Lạc Hoa Âm cười nói:
– Cơ hội này vô cùng khó được, Huyền Đô Thất Bảo Lâm trăm năm mới mở ra một lần, tin đồn này là bảo địa du tẩu ở trong đại thiên vũ trụ, hành tung bất định, chỉ có thời điểm nhất định, mới có thể tìm được tung tích của nó, lấy pháp lực ngập trời đem bảo địa này định trụ, nhân cơ hội tiến vào trong đó. Ta năm xưa, liền đi vào một lần, còn có chưởng giáo sư huynh, ở bên trong được vô số chỗ tốt.
– Sư tôn, ngươi còn chưa nói có nguy hiểm hay không!
Giang Nam cắn đúng tự nhãn, cường điệu nói.
Lạc Hoa Âm có chút chột dạ, cười nói:
– Ngươi gặp qua cuốn Thiên Cung cấp kinh điển kia của vi sư, Tam Thánh Bảo Quyển nhớ chưa? Cuốn kinh điển này chính là được từ nơi đó, ngươi nghĩ, bảo vật trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm, đến tột cùng kinh người đến cỡ nào, thậm chí tìm được thần cấp kinh điển cũng không nói chơi!
Giang Nam cũng bị nàng nói tim đập thình thịch, quơ quơ đầu, kiên nhẫn hỏi:
– Sư tôn, rốt cuộc có nguy hiểm hay không?
Chương 181: Tinh thần của Ma! (1)
– Nguy hiểm sao… vẫn là có một chút, bất quá không lớn.
Lạc Hoa Âm bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói:
– Ta lần trước tiến vào Huyền Đô Thất Bảo Lâm, tu vi mới vừa vặn là Thần Thông bát trọng, cũng không phải còn sống trở về sao?
– Thần Thông bát trọng…
Giang Nam khí cực mà cười:
– Sư tôn, đệ tử mới vừa vặn tu thành một đạo Thần Luân, ngay cả Thần Thông cũng không có luyện thành, ta so sánh với ngươi ở thời điểm Thần Thông bát trọng, ai mạnh ai yếu?
– Ngươi càng thêm trò giỏi hơn thầy.
Lạc Hoa Âm khó được khiêm nhường một lần, chen chúc đến đầu vai hắn, cười tủm tỉm nói:
– Ngươi yên tâm, lần này vi sư làm sao cũng sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi. Huyền Đô Thất Bảo Lâm kia cực kỳ Cổ lão, mười vạn năm qua, không biết có bao nhiêu người tìm kiếm nơi đó, thủy chung không có tìm kiếm sạch sẻ, vẫn còn không ngừng có bảo vật xông ra, chờ người khai quật. Chỗ bảo địa này, liên tiếp những thời không khác, thậm chí có thể ở nơi này gặp phải người thế giới khác, còn có cường giả Chính Ma Yêu ba đạo tụ tập, đệ tử các đại môn phái rối rít gặt hái, cực kỳ kích thích. Ngươi thật không muốn đi sao?
– Liên tiếp những thời không thế giới khác?
Giang Nam ngẩn ngơ, trước mắt đột nhiên hiện ra thân ảnh một thiếu nữ, Giang Tuyết tỷ tỷ bước đạp trường không, xa xa mà đi, hình ảnh kia vĩnh viễn khắc ở đáy lòng của hắn, không cách nào xóa đi, cũng không nguyện xóa đi.
Trong lòng hắn run lên, đáy lòng yên lặng nói:
– Không biết có thể ở Huyền Đô Thất Bảo Lâm, lần nữa gặp phải tỷ tỷ hay không…
– Ngươi yên tâm, lần này vi sư cũng có một danh ngạch, đến lúc đó thầy trò chúng ta hai người giết long trời lỡ đất, máu chảy thành sông!
Trong mắt Lạc Hoa Âm hung quang đại tác, hào khí vạn trượng nói, thấy thế nào đều giống như nữ ma đầu từ trong địa ngục chạy ra, chuẩn bị đi làm nhiều việc ác.
– Không biết ta đem trí nhớ trong mặt gương kia của sư tôn, trả lại cho nàng, nàng còn có thể giữ vững tâm tình sảng lãng như vậy hay không?
Trong lòng Giang Nam đột nhiên hiện lên ý nghĩ như vậy, giờ khắc này hắn thậm chí có ý niệm bảo vệ sư tôn nhìn như hung ác, nhìn như kiên cường này của mình trong đầu, đột nhiên cười nói:
– Sư tôn, ta đi. Bất quá ta không cần ngươi bảo vệ, lần này ta muốn tự mình xông xáo một phen.
Lạc Hoa Âm đôi mắt đẹp sáng ngời, nặng nề vỗ vỗ đầu vai hắn, cơ hồ đem Giang Nam đánh vào dưới đất, cười tủm tỉm nói:
– Không hổ là hảo đồ nhi của ta, thật ra thì ta cảm thấy vi sư mang theo ngươi cũng là gánh nặng, một mình ngươi thức thời liền tốt hơn.
Giang Nam hận đến ngứa răng, mới vừa rồi đột nhiên toát ra ý nghĩ bảo vệ nàng không cánh mà bay, Lạc Hoa Âm vội vàng cười nói:
– Bất quá ngươi cũng không cần phải gấp, Huyền Đô Thất Bảo Lâm còn có năm ba tháng nữa mới có thể bay đến cái thế giới này của chúng ta, ngươi hiện tại có thể an tâm tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá, tu thành Thần Thông.
Giang Nam gật đầu, thầm nghĩ:
– Chính Ma Yêu ba đạo cường giả, đều muốn tề tụ ở Huyền Đô Thất Bảo Lâm sao? Ta cũng muốn gặp tinh anh các đại giáo phái, xem một chút ta cùng bọn họ ở giữa chênh lệch!
Giang Nam cũng không cho là mình làm được chân chính cùng cảnh giới vô địch, đầu tiên chưởng giáo nhất mạch đệ tử hắn liền chưa chắc có thể thắng được, dù sao đó là cường nhân tu luyện kinh điển cao nhất Huyền Thiên Thánh Tông, lấy tích lũy trước mắt của hắn còn chưa đủ.
Mặc dù khai sáng ra Ma Chung Bá Thể Thần Thông cùng Thiên Phủ Trọng Lâu Thần Thông, hắn cũng tự giác không bằng kinh điển công pháp, không thể đem tiềm lực của Ma Ngục Huyền Thai Kinh tận tình phát huy.
Nếu tiềm lực của Ma Ngục Huyền Thai Kinh nhận được tận tình phát huy, hắn có thể cùng những cường giả này quyết tranh hơn thua, bàn về cao thấp thắng bại!
Người có ngạo khí, thân có ngông nghênh, giữ vững một lòng không tự mãn, nhắm thẳng vào bản ngã, khiêm cung hăm hở tiến lên, đây là xử thế chi đạo của Giang Nam.
– Trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm, tất nhiên sẽ có một cuộc long tranh hổ đấu, hiện tại ta thật sự khẩn cấp cần tăng thực lực lên! Nhất là Ma Môn thân thể Thần Thông, ta nhất định phải nhận được, hoàn thiện Ma Chung Bá Thể Thần Thông của ta, sau đó mới có thể bước vào Thần Thông cảnh!
Giang Nam không khỏi động tâm tư ra cửa lịch lãm, lực lượng thân thể của hắn hôm nay, đã tăng lên tới trình độ bát Long lực, đánh ra Ma Chung Bá Thể Thần Thông, túc túc tăng lên gấp đôi, đạt tới mười sáu long cự lực, không cách nào tiếp tục hướng trước thăng lên, nhất định phải tìm kiếm công pháp mới, dung nhập vào trong Ma Chung Bá Thể Thần Thông mới có thể đột phá.
Hắn ở Huyền Thiên Thánh Tông người quen biết không nhiều lắm, giao tình tốt chỉ le que mấy người, Giang Nam đi Nguyên Khí Đại Điện một chuyến, Vân Bằng còn đang bế quan, hẳn là khổ tu Phiên Thiên Ấn pháp, chuẩn bị sau khi luyện thành đạo ấn pháp này, cùng Âu Dương Vũ tranh phong.
Mà trong Càn Nguyên cung, Mộ Yên Nhi cùng Giang Lâm một người đi ra ngoài làm nhiệm vụ sư môn, một người thì trong khổ tu.
Về phần đám người La Thanh, Uông Phong, Giang Nam cũng không có đi tìm kiếm, đây là bởi vì thực lực đám người La Thanh Uông Phong cùng hắn chênh lệch càng lúc càng lớn, rất khó có cơ hội ở chung một chỗ lịch lãm nữa.
– Xem ra chỉ có thể đi Loạn Không Ma Vực một chuyến nữa.
Giang Nam tâm niệm hơi động, trong Lĩnh Tụ Phong nhất thời truyền đến một tiếng lệ tiếu, chỉ thấy một đầu cự kiêu màu xanh vỗ hai cánh phóng lên cao, khắp cả người thanh quang gào thét mà đến, chính là Thần Thứu Yêu Vương.
Đầu cự kiêu này trải qua mấy ngày nay cần tu khổ luyện, hôm nay năm đại Thần Thông đã hoàn toàn luyện thành, yêu khí cuồn cuộn, uy phong lẫm lẫm, so sánh với trước cường hãn không chỉ gấp mười lần.
Đầu Đại Yêu này ở Nhạc Thanh quốc, bị Cận Đông Lưu áp chế đến quỳ rạp trên đất, động cũng không cách nào nhúc nhích một chút, rút kinh nghiệm xương máu, hung ác hạ khổ công, rốt cục đem Đại Bằng Minh Vương Chân Thân, Mộng Điệp Đại Pháp hết thảy tu luyện tới Thần Thông cảnh, Thần Thông ngũ trọng, đạt tới trạng thái đỉnh của mình, vô luận thân thể, thần niệm, hay là pháp lực, đều có tăng trưởng trước nay chưa có!
Hơn nữa Giang Nam truyền cho hắn mặt Ngũ Độc Phiên cùng Lục Liên Ma Châu kia, thực lực của hắn hôm nay so sánh với Thần Thông cao thủ như Mộ Yên Nhi cũng không thể yếu, thậm chí mạnh hơn chút ít.
Đây là bởi vì hắn vốn chính là Thần Thông ngũ trọng cường giả, chỉ là cấp bậc tâm pháp tu luyện thật sự quá thấp, hạn chế thực lực của hắn, mà hôm nay, hắn đầu nhập vào Giang Nam, được đến tâm pháp cơ hồ tất cả đều là tâm pháp Đạo Đài cảnh, thậm chí Đại Bằng Minh Vương Chân Thân lại càng là thân thể Thần Thông xếp hạng cực cao của Yêu Tộc, có thể cùng Hỗn Nguyên Nhất Khí Khổng Tước Minh Vương Kinh chạy song song, so sánh với tâm pháp mà Mộ Yên Nhi tu luyện còn tốt hơn, vì vậy thực lực vượt qua Mộ Yên Nhi cũng là bình thường.
Chương 182: Tinh thần của Ma! (2)
Thực lực của hắn, thậm chí còn muốn vượt qua Giang Nam rất nhiều!
Thần Thứu Yêu Vương ở mới vừa hàng phục, còn đối với Giang Nam, Giang Tuyết có điều oán hận, nhưng mà lấy đãi ngộ hôm nay, đối lập gặp gỡ lúc trước của mình một chút, quả thực không thể so sánh nổi, trong lòng đối với Giang Nam khăng khăng một mực, cho dù Giang Nam đuổi hắn đi, hắn cũng sẽ không đi.
– Có Thần Thứu Yêu Vương ở đây, lần này ta có thể thăm dò càng nhiều địa phương trong Loạn Không Ma Vực, gặp phải Ma Đạo cùng với đệ tử môn phái khác, cũng có thể đánh một trận!
Trong lòng Giang Nam đại định, đứng dậy rơi vào trên lưng Thần Thứu Yêu Vương, như gió bay điện chớp hướng Loạn Không Ma Vực bay đi.
Cũng không lâu lắm, hắn liền đến bầu trời Loạn Không Ma Vực, lần trước Giang Nam bay đến nơi đây, còn chưa tiến vào Ma Vực, liền gặp phải Thần thông cường giả Ma Đạo đánh lén, hiểm hiểm chạy ra tìm đường sống. Nhưng mà lần này, Giang Nam lại không hề kiêng kỵ, trực tiếp bay đến bầu trời Ma Vực, chạy thẳng tới phúc địa của Loạn Không Ma Vực, lớn lối không thôi.
Thần Thứu Yêu Vương thậm chí đem yêu khí vô cùng nồng đậm của mình phát ra, cuồn cuộn mà đi, một đường hù dọa không biết bao nhiêu Đại Yêu cùng với Chính Ma hai đạo cường giả đến đây lịch lãm trong Ma Vực, rối rít ngẩng đầu nhìn lại.
– Người nào, kiêu ngạo như vậy? Lại dám ở Loạn Không Ma Vực hoành hành ương ngạnh như thế, quá không đem chúng ta coi vào đâu rồi!
Trong núi sâu, một đại hán râu quai nón ngẩng đầu nhìn lên, quét mắt nhìn Thần Thứu Yêu Vương một cái, đột nhiên cười ha ha, hướng một nam tử âm trầm trung niên cách đó không xa cười nói:
– Thư sư huynh, Đại Điểu mới vừa rồi kia, tựa hồ chính là tọa kỵ của tên tiểu tử lần trước từ trong tay ngươi chạy trốn kia. Tiểu tử này nghênh ngang lần nữa xông vào Loạn Không Ma Vực, tiêu dao tự tại, rõ ràng là không đem ngươi coi vào đâu.
Sắc mặt Thư Vọng Nguyệt càng thêm âm trầm, hồ lô trong Thần Luân trên dưới phập phồng, trong miệng hồ lô vô số đầu lâu chi chít xông ra, thẩm người chí cực, cười lạnh nói:
– Lần trước để cho hắn tránh được một kiếp, ta tìm hắn một lúc lâu, cũng không có thể lần nữa gặp phải hắn, lần này hắn không có vận khí tốt như vậy, nhất định phải chết ở trong tay của ta!
– Thư Vọng Nguyệt ta muốn giết người, còn không có người có thể chạy trốn lòng bàn tay của ta! Huống chi…
Hắn khẽ mỉm cười, tự phụ vạn phần nói:
– Mấy tháng này, ta đã đem Bạch Cốt Hồ Lô hoàn toàn tế luyện, có thể phát huy ra uy lực của Thần Thông bát trọng, giết chỉ là một tiểu bối của Huyền Thiên Thánh Tông, còn không phải là dễ dàng sao?
Đại hán râu quai nón Hồ Diêm Sơn kia cười ha ha, ý chí chiến đấu ngẩng cao, cất cao giọng nói:
– Thư sư huynh, ta xem hắn chạy thẳng tới Ma Vực phúc địa, gan rất lớn, không bằng ta cùng ngươi so một lần, xem một chút người nào mới có thể lấy được đầu trên cổ hắn!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cơ hồ đồng thời khởi bước, dọc theo chân núi chạy thẳng tới phương hướng Giang Nam bay đi.
Lúc Hồ Diêm Sơn bôn tẩu, giống như một đầu cự thú, cao cao nhảy lên, ầm ầm rơi xuống, nện đến đại địa run rẩy, một cước rơi xuống đất, liền đem mặt đất nổ tung ra một cái rãnh to phương viên hơn trượng.
Mà thân pháp của Thư Vọng Nguyệt cũng cực kỳ quỷ dị, giống như âm hồn phiêu hốt không chừng, tốc độ cũng là cực nhanh.
– Thần Thứu Yêu Vương, đáp xuống nơi này.
Đột nhiên Giang Nam thấy dãy núi phía dưới, một cổ ma khí sôi trào dựng lên, hóa thành Thương Vân, trong lòng vừa động, lúc này để cho Thần Thứu Yêu Vương hạ xuống.
– Đây chính là ma khí…
Giang Nam hít vào một hơi thật dài, chỉ cảm thấy một cổ lực lượng tà ác mà cường đại chen chúc đến, nhanh chóng tràn ngập tim ngực của hắn, vô cùng cuồng quyến thô bạo, quét ngang hết thảy, thế nhưng mơ hồ để cho hắn cảm giác cực kỳ thư thích.
– Nơi này là tổng đàn của Loạn Không Ma Giáo!
Giang Nam không hề kiêng kỵ cắn nuốt ma khí, ánh mắt quét tới mọi nơi, chỉ thấy nơi đây cũng là đổ nát thê lương, rách nát không chịu nổi, cung điện đã sớm hóa thành phế tích, một cây cột đá khổng lồ, từng mặt phù điêu thiếu đầu ít chân, ngói gạch đứt gãy, lộ ra vẻ thê lương vô tận.
Loạn Không Ma Giáo ở chỗ này bị đả kích ngập đầu, chọc giận tới thần minh cao cao tại thượng, bị thần minh một chưởng từ thế gian lau đi.
Hắn đi tới trước mặt một môn hộ cự đại, môn hộ đã sớm tổn hại, phía trên như cũ có dấu vết chữ viết, mơ hồ không rõ, chỉ có một chữ “Ma” như cũ ánh sáng như mới.
Giang Nam kinh ngạc nhìn chữ “Ma” này, càng xem càng xuất thần, trong chữ “Ma” này, có một loại mị lực kỳ lạ hấp dẫn lấy hắn, để cho hắn không khỏi yên lặng trong đó.
Chữ này rầm rộ, không biết là người phương nào lưu lại, làm môn hộ của Loạn Không Ma Giáo như vẽ rồng điểm mắt, nguy nga khí phách, làm lòng người kính sợ.
Ma Ngục Huyền Thai Kinh đột nhiên bắt đầu vận chuyển vô cùng hoan khoái, chỉ nghe ông một tiếng, một đạo Thần Luân tự nhiên từ mi tâm hắn hiện lên, trong Thần Luân một ngụm Ma chung ngao du, điên cuồng tịch quyển ma khí trong núi, để cho Ma chung càng ngày càng đen, thanh âm càng ngày càng vang.
Đang…
Tiếng chuông du dương vang lên, mênh mông cuồn cuộn, tựa hồ để cho Giang Nam trong nháy mắt cảm giác được Ma Thần kia hạo hạo đãng đãng, dám hướng thần minh khiêu chiến, dám hướng Thiên Đạo khiêu chiến, tràn ngập trong thiên địa là tinh thần không khuất phục, chiến ý, sát phạt!
Tiếng chuông của Ma chung, cùng chữ “Ma” này cộng minh, hắn từ trong chữ “Ma” này, cảm giác được loại tinh thần của Ma, cái loại vô pháp vô thiên, không nhìn hết thảy gông cùm xiềng xiếc của thế gian, không nhìn hết thảy đạo, hết thảy pháp, hết thảy ý, không bị bất kỳ ước thúc!
Cái loại tinh thần nầy, không giống với hắn từ trước nhận thức đối với Ma, trước kia Giang Nam cho là, Ma hung ác tàn bạo, Sát Lục thô bạo, không có chút nhân tính nào, chẳng qua là cơ khí chiến đấu, bị dục vọng Sát Lục chi phối, bị đủ loại dục vọng mặt trái trong lòng sai khiến, vì theo đuổi lực lượng có thể không từ bất cứ việc xấu nào, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Mà hiện tại hắn thấy được tinh thần của Ma chân chính, cái loại tinh thần theo đuổi tiêu diêu, theo đuổi Đại Tự Tại, theo đuổi không biết sợ này!
Có đảm đương, không chỗ nào sợ, đầy hứa hẹn mà không hề vì!
Đó chính là đại khí phách nói tổ tông chưa đầy pháp, Thiên Đạo chưa đủ sợ, dám hướng Chư Thần hỏi quyền bính!
Trong mi tâm của hắn, ma khí cuồn cuộn mà đến, cùng Ma Vực tương dung, để cho Ma Vực trở nên tăng kinh khủng hơn, ở trong kinh khủng, huyền thai kim nhân cũng đang ở Ma Vực cuồn cuộn, trở nên càng thêm thần thánh, giống như thần minh duy nhất, Chủ chưởng cái thế gian này, có ma tính mà thủ bản tâm.
Hắn lĩnh hội tới Ma tinh thần, lâm vào một loại cảnh giới huyền diệu, đối với Ma Ngục Huyền Thai Kinh có tân thể ngộ khác, là hắn từ trước đến nay chưa từng thể ngộ qua.
Giang Tuyết tỷ tỷ từng nói với hắn, muốn hắn cẩn thận trong Ma Ngục Huyền Thai Kinh tích chứa ma tính, tránh cho thật rơi vào Ma Đạo.
Chương 183: Một chưởng nổ tung (1)
Mà giờ khắc này, Giang Nam lại yên lặng ở trong ma tính, tùy ý ma tính tràn ngập tinh thần của mình, không chỗ nào trở ngại, làm cho mình rơi vào Ma Đạo, đồng thời siêu thoát đi ra ngoài, giữ vững thần trí thanh minh của mình.
– Tinh thần vĩ đại…
– Loạn Không Ma Giáo không phải chuyện đùa, một chữ Ma liền để cho ta cảm nhận được loại tinh thần vĩ đại này, vị tiên hiền mở ra Loạn Không Ma Giáo kia thật làm người ta kính ngưỡng. Có thể cách không biết bao nhiêu năm, cùng tiên hiền như vậy trao đổi, thật là một chuyện may mắn.
Giang Nam đối mặt chữ “Ma” này, nhẹ giọng nói:
– So sánh với hiện nay mà nói, Tinh Nguyệt Thần Tông tuy là Ma Tông, nhưng cũng không dám thừa nhận mình là Ma, so với Loạn Không Ma Giáo mà nói, khí phách liền nhỏ hơn rất nhiều.
– Khí phách của Tinh Nguyệt Thần Tông, so sánh với Loạn Không Ma Giáo đã sớm diệt vong này nhỏ đi rất nhiều?
Đột nhiên, một tiếng gầm lên truyền đến, Giang Nam theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đại hán râu quai nón thân cao một trượng sáu bảy bước đi tới, giống như một pho tượng Ma Thần nho nhỏ, quanh thân ma khí sôi trào, vô cùng hung ác.
– Loạn Không Ma Giáo đã sớm diệt vong, tan thành mây khói, mà Tinh Nguyệt Thần Tông ta vẫn như cũ ngật đứng không ngã, đây chính là địa phương Loạn Không Ma Giáo không bằng ta Tinh Nguyệt Thần Tông!
Hồ Diêm Sơn cười ha ha, thanh chấn khắp nơi:
– Tiểu bối Huyền Thiên Thánh Tông, bằng ngươi cũng dám nói ra loại mạnh miệng này, chẳng phải là làm cho người ta cười đến rụng răng sao?
Giang Nam xoay người, cười nhạt nhẹ giọng nói:
– Vị sư huynh này, ngươi ở trước mặt ta không có bất kỳ tư cách có thể cùng ta đàm luận cảnh giới cao thấp của hai đại môn phái Ma Đạo này, bởi vì, ngươi căn bản không hiểu.
– Càn rỡ!
Hồ Diêm Sơn quát lên, đằng đằng sát khí, thẳng ép mà
đến, cười lạnh nói:
– Tiểu tử, ta cho ngươi biết, Hồ gia gia ngươi thuở nhỏ chuyện xấu làm tẫn, sau khi bái nhập Tinh Nguyệt Thần Tông, lại càng giết người vô số. Vì tu luyện Bách Tử Quỷ Mẫu đại Thần Thông, Lão Tử tìm chín mươi chín phụ nữ có thai, giết chi lấy tử, lúc này mới luyện thành môn Thần Thông này, ngươi lại dám nói Lão Tử không hiểu?
Sắc mặt Giang Nam trầm xuống, trong lòng sát ý đại tác, giết chín mươi chín phụ nữ có thai chỉ vì tu luyện một môn Ma Đạo Thần Thông?
Loại hành vi này, quả thực làm người ta giận sôi, cầm thú cũng làm không ra loại chuyện này!
– Hồ sư huynh nói thật hay!
Đột nhiên, lại có một thanh âm truyền đến, Giang Nam theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Thư Vọng Nguyệt phiêu nhiên mà tới, âm trầm cười nói:
– Ma Đạo ta làm việc, há lại cho một tiểu bối Chính Đạo môn phái tới quơ tay múa chân, thuyết tam đạo tứ? Lời nói thật, Thần Thông trong Tinh Nguyệt Thần Tông ta hàng vạn hàng nghìn, trong đó có Thần Thông tu luyện nhau thai như vậy, liền cần chém giết phụ nữ có thai, lấy cuống rốn kia, luyện thành Ma Đạo Thần Thông. Còn có lấy người sống luyện thi, cần khôn cùng oán khí, đem cả nhà làm trò ở trước mặt hắn hết thảy giết sạch, để cho oán khí của hắn đạt tới cực điểm, sau đó luyện thành hoạt tử nhân, đây mới là hành vi của ma.
Hồ Diêm Sơn cười ha ha:
– Vì luyện chế pháp bảo Chiến Hồn Thương, sư tôn ta thậm chí phát động hai hoàng triều chiến tranh, mấy chục vạn đại quân ở sa trường chinh chiến, chém giết cả ngày, thi thể khắp nơi, chiến hồn vô số, bị sư tôn ta luyện thành pháp bảo, đây mới thực sự là Ma Đạo!
– Ma Đạo?
Sát ý trong lòng Giang Nam nổi lên, cảm thấy buồn cười, lắc đầu nói:
– Thiếu hướng trên mặt mình dát vàng, hành vi của các ngươi, trong mắt của ta, bất quá là súc sinh mà thôi, ngay cả cầm thú cũng không bằng, người cũng không làm, tại sao nói làm ma?
Cúi đầu và ngẩng đầu nhìn thiên địa, không thẹn với lương tâm, đây mới là ma!
Đây mới là hắn từ trên môn hộ của Loạn Không Ma Giáo cảm nhận được tinh thần!
– Hãy bớt sàm ngôn đi, giết hắn!
Hồ Diêm Sơn bước nhanh đến phía trước, đằng đằng sát khí, chỉ nghe có tiếng ong ong truyền đến, trong mi tâm vị Thần Thông cường giả của Tinh Nguyệt Thần Tông này hiện ra ba đạo Thần Luân, trong một đạo Thần Luân có một pho tượng Bách Tử Quỷ Mẫu khổng lồ chen chúc đi ra ngoài, cao gần sáu bảy trượng, giống như núi nhỏ, vô số quỷ oa bướng bỉnh ở trên người quỷ mẫu bò qua bò lại, thét chói tai liên tục, lay tâm hồn người!
Môn Thần Thông này mới vừa mới xuất hiện, nhất thời một cổ khí tức vô cùng âm lãnh truyền ra, quỷ khí um tùm.
Trong mi tâm của Thư Vọng Nguyệt đột nhiên thần quang chợt lóe, Bạch Cốt Hồ Lô gào thét bay ra, ma khí cuồn cuộn, hóa thành hàng vạn hàng nghìn Khô Lâu, khanh khách rung động, hội tụ ở chung một chỗ, biến thành một đầu khô lâu khổng lồ, há mồm liền hướng Giang Nam hung hăng cắn xuống, nhe răng cười nói:
– Lần trước bị ngươi từ trong tay của ta chạy trốn, làm hại ta ở trước mặt Hồ sư huynh không có mặt mũi, lần này hãy để cho ta tới đưa ngươi quy thiên!
Hô…
Bên cạnh Giang Nam, Thần Thứu Yêu Vương đột nhiên cũng dữ tợn cười một tiếng, một mặt cờ đen ba tấc bay ra, quay tròn xoay tròn, càng lúc càng lớn, hóa thành một Đại Hắc phiên cao gần hơn mười trượng, bay phất phới, độc yêu dài đến trăm trượng cô lỗ lỗ leo ra đại phiên, bay múa đầy trời, độc trùng đại mãng, cùng đầu khô lâu khổng lồ này kịch liệt tranh nhau.
Ngũ Độc Phiên cùng Bạch Cốt Hồ Lô đều là bảo khí Thần Thông bát trọng, uy lực xê xích không nhiều, hai loại bảo khí va chạm, nhất thời khói độc, yêu khí, ma khí, Khô Lâu, độc trùng bay vút lên, ở giữa không trung tạo thành thải vân lớn nhỏ mấy chục mẫu, tranh đấu không nghỉ.
– Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, tiểu tử thúi, lần trước ngươi đuổi giết đến lão tử vội vàng thoát thân, chỉ hận cha mẹ ít sinh hai đôi cánh. Hôm nay lão tử liền giết ngươi báo thù!
Thần Thứu Yêu Vương triển khai hai cánh, kiệt kiệt cười quái dị, đột nhiên hướng Thư Vọng Nguyệt đánh tới, năm đạo Thần Luân cổn động, các loại Thần Thông vận chuyển, phô thiên cái địa hướng Thư Vọng Nguyệt oanh xuống.
Thư Vọng Nguyệt quá sợ hãi, lập tức triển khai Thần Thông chống lại, chỉ cảm thấy chống cự khó khăn, trong lòng lại càng khiếp sợ:
– Đầu điểu này lần trước bị ta giết chạy trối chết, ngay cả dư âm trở tay cũng không có, làm sao mấy tháng không thấy, lại lợi hại đến loại trình độ này?
Lấy thực lực của hắn, cùng Thần Thứu Yêu Vương mới vừa chiếu diện, cũng đã rơi vào hạ phong, bị toàn diện áp chế.
Trong năm đại Thần Thông của Thần Thứu Yêu Vương, Thương Hải Minh Nguyệt Tâm Kinh là pháp môn tăng lên pháp lực, không có bao nhiêu uy lực, Mộng Điệp tăng lên thần niệm, giống như trước cũng không phải là loại Thần Thông công kích, mà ngũ độc luyện hồn thì cần khống chế Ngũ Độc Phiên cùng Bạch Cốt Hồ Lô chém giết, vì vậy chỉ có thể động dụng Thượng Thanh Thần Quang cùng Đại Bằng Minh Vương chân thân.
Dù vậy, Thư Vọng Nguyệt cũng chống cự khó khăn, đầu đại yêu này hai cánh rung lên, chính là hàng vạn hàng nghìn thần quang hóa thành lợi kiếm, phô thiên cái địa rơi xuống, thân thể vô cùng mạnh mẻ, cùng Thư Vọng Nguyệt gần người đánh giết, một trảo chộp tới, liền khai sơn phá thạch, một cánh cắt xuống, cả vùng đất cũng bị cắt mở một khe rãnh đi ra ngoài
Chương 184: Một chưởng nổ tung (2)
Mà ở đỉnh đầu một người một yêu, Bạch Cốt Hồ Lô cùng Ngũ Độc Phiên chém giết lại càng thảm thiết, thanh thế muốn lớn hơn không chỉ gấp mười lần, một mảnh độc trùng độc vật dài đến hơn trăm trượng bay múa đầy trời, quay chung quanh một đầu khô lâu to đến kỳ cục chém giết, không ngừng có vô số đầu khô lâu bị tiễu diệt, cũng có độc vật bị cắn nát, hóa thành ma khí.
Hồ Diêm Sơn thấy bức cảnh tượng này, trong lòng cũng không khỏi lấy làm kinh hãi, hắn cùng với Thư Vọng Nguyệt thực lực ở sàn sàn như nhau, nếu không tính Bạch Cốt Hồ Lô kia, hắn so sánh với Thư Vọng Nguyệt mạnh hơn rất nhiều, hắn tu luyện thân thể Thần Thông, pháp lực cùng thân thể, cũng muốn cường đại hơn Thư Vọng Nguyệt.
Nhưng mà tính cả Thần Thông bát trọng bảo khí Bạch Cốt Hồ Lô này, thực lực của Hồ Diêm Sơn liền thấp hơn Thư Vọng Nguyệt chút ít.
– Nếu đại yêu này giết Thư Vọng Nguyệt, như vậy ngay cả ta cũng nguy hiểm… Xem ra, chỉ có trước giải quyết tiểu tử này, sau đó đi giúp Thư Vọng Nguyệt, ta mới có hi vọng thắng được.
Trong mắt Hồ Diêm Sơn hung quang chợt lóe, rơi vào trên người Giang Nam, tâm thần đại định, tu vi của Giang Nam hắn tự nhiên có thể nhìn ra được, chưa mở ra Tử Phủ, nhân vật như vậy, cho dù cường thịnh trở lại, cũng mạnh không đi nơi nào.
– Bách Tử Quỷ Mẫu đại Thần Thông!
Bách Tử Quỷ Mẫu lệ tiếu, chỉ thấy quỷ oa xèo xèo quái khiếu, bay múa đầy trời, chi chít hướng Giang Nam đánh tới, quỷ khí thoáng cái nồng nặc mấy chục lần, làm cho da đầu người ta tê dại, tựa hồ ngay cả máu cũng bị đông lại.
Giang Nam hừ lạnh một tiếng, đột nhiên toàn thân mười vạn tám ngàn lỗ chân lông hết thảy mở ra, giống như mười vạn tám ngàn môn hộ mở ra, bản thân phong tỏa dương khí vô cùng nồng đậm kia nhất thời phóng lên cao, hóa thành một đạo khí trụ, vọt lên bốn năm dặm!
Bởi vì tu luyện Ma Ngục Huyền Thai Kinh, dương khí của hắn vốn là vô cùng rừng rực, vô cùng nồng nặc, theo tu vi của hắn tăng lên, lại trải qua nhiều tháng ân cần săn sóc như vậy, dương khí của hắn đã đạt tới trình độ bất khả tư nghị!
Oanh!
Bách Tử Quỷ Mẫu mới vừa đánh tới, chưa đi tới bên cạnh Giang Nam, liền đột nhiên như băng tuyết gặp phải nắng gắt, nhanh chóng tan rã, phân giải trong Liệt Dương!
Đang.
Một đạo Thần Luân trong mi tâm của Hồ Diêm Sơn đột nhiên dập tắt, rõ ràng là bị Giang Nam lấy dương khí phá vỡ Bách Tử Quỷ Mẫu đại Thần Thông của hắn, trực tiếp phá môn tâm pháp âm tà này sạch sẽ!
– Tiểu tử thúi!
Hồ Diêm Sơn cũng rút ra một ngụm lãnh khí, giống như nhìn quái vật nhìn Giang Nam, chỉ dựa vào dương khí bản thân, liền phá vỡ một đại Thần Thông mà hắn tân tân khổ khổ tu luyện thành, này nói rõ dương khí trong cơ thể Giang Nam nồng đậm đến trình độ bực nào!
Bách Tử Quỷ Mẫu đại Thần Thông âm khí quỷ khí rất nặng, Thần Thông cường giả bình thường mới vừa gần người, sẽ bị đống kết máu, thần thức, thân thể, thậm chí cả pháp lực, cả người sẽ bị Bách Tử Quỷ Mẫu ăn không còn một mống, có thể tăng thêm uy năng của Bách Tử Quỷ Mẫu.
Hồ Diêm Sơn chính là dựa vào môn Thần Thông này, giết chết không biết bao nhiêu đối thủ, lại không nghĩ rằng ở trước mặt Giang Nam liền như gặp được thiên địch, mới vừa xuất thủ liền bị phế sạch, ngay cả tu vi của mình cũng bị đánh rớt một cảnh giới.
– Đã như vậy, chỉ có Xích Thủ Không Quyền đem ngươi đánh chết!
Hồ Diêm Sơn hít vào một hơi thật dài, từng cục da thịt đột nhiên từ dưới làn da đội lên, khối khối căng nứt, thân thể kế tiếp cất cao, hắn vốn chính là Cự Nhân thân cao một trượng sáu bảy thước, giờ phút này thân thể càng thêm khổng lồ, túc túc đạt tới ba trượng, hốc mắt lõm sâu, miệng mở to lên, giống như một đầu Bạo Viên, đâm ngực gầm thét!
Quanh thân hắn tràn ngập hơi thở vô cùng cuồng bạo, lực lượng liên tiếp kéo lên, càng ngày càng mạnh, càng lúc càng lớn, kia là lực lượng phi nhân, là lực lượng yêu ma!
Ma Viên Đại Lực Thần Thông!
Lúc này Hồ Diêm Sơn tựa như cùng đầu Ma Viên nổi giận, Ma Viên là Ma Tộc chân chân chính chính, lực lớn vô cùng, trong truyền thuyết có thể di sơn đảo hải, hái sao bắt trăng, mà Hồ Diêm Sơn tu luyện môn Ma Viên Đại Lực Thần Thông này, chính là y theo cấu tạo thân thể Ma Viên, chế tạo ra Thần Thông!
Môn Thần Thông này đem lực lượng của hắn tăng lên tới trình độ mười sáu Long lực!
Rống…
Hắn há mồm rống giận, phát ra tru lên như dã thú, âm ba lướt qua, thậm chí chấn đắc núi đá di động, từng tảng đá bị chấn đắc nát bấy!
– Ma Đạo thân thể Thần Thông?
Ánh mắt Giang Nam sáng lên, rơi vào trên người Hồ Diêm Sơn, lần này hắn đi ra ngoài là vì kiến thức Ma Môn thân thể Thần Thông, giờ phút này rốt cục có thể nhìn thấy một loại, chẳng qua để cho hắn thất vọng chính là, đây là một môn Thần Thông cùng Cầu Long Ma thể Thần Thông không kém bao nhiêu, không phải là Tinh Nguyệt Ma Tông Tinh Nguyệt thần thể.
Ban đầu Quân Mộng Ưu cùng Âu Dương Vũ đại chiến, đánh ra chính là Tinh Nguyệt thần thể, mạnh mẻ vô cùng, xuất nhập lôi đình như không có gì, Hồ Diêm Sơn Ma Viên Đại Lực Thần Thông tuy mạnh, nhưng khoảng cách Quân Mộng Ưu còn có một đoạn cực kỳ xa.
Giang Nam chỉ nhìn lướt qua, liền lập tức nắm đến chân tủy của Ma Viên Đại Lực Thần Thông, đối với sở trường cùng tâm pháp vận hành của môn công pháp này rõ như lòng bàn tay, còn thôi diễn đến đệ thập trọng Thần Luân cảnh.
Ma Viên Đại Lực Thần Thông đối với hắn mà nói, không cái bí mật gì có thể nói.
Hồ Diêm Sơn gầm thét, sải bước hướng Giang Nam đi tới, nhe răng cười nói:
– Tiểu tử, ngươi mới vừa nói cái gì ta không hiểu, nay Thiên đại gia liền cho ngươi xem một chút, cái gì mới là ma!
Đông!
Hắn một bước rơi xuống, núi đá run rẩy, khí thế đột nhiên tăng cường nhất phân.
Đông, đông, đông!
Khí thế của hắn càng ngày càng mạnh, nổi lên tới đỉnh núi, khuôn mặt dữ tợn, thân thể hùng tráng cao lớn, hai mắt như máu, kinh khủng chí cực.
– Ta muốn đem ngươi rút gân lột da, rút đi thần hồn của ngươi, đem ngươi luyện vào trong bảo khí…
Đang ở lúc khí thế của hắn kéo lên tới đỉnh, Giang Nam rốt cục động, chỉ thấy trong Thần Luân một ngụm Ma Chung chấn động, du dương, thân thể vừa động, giống như một đạo thiểm điện, một cước mở ra, bước ra hơn ba mươi trượng, một bước liền xông đến trước mặt Hồ Diêm Sơn, tay nâng thủ chưởng!
Hồ Diêm Sơn mao cốt tủng nhiên, ngẩng đầu nhìn lại, thấy một cái chưởng ấn cự đại, phảng phất như trời sụp đổ, thiên địa điên đảo, âm dương thác loạn, trước mắt hắn hết thảy hết thảy biến mất, chỉ còn lại có cái chưởng ấn này!
Phiên Thiên Ấn!
– A…
Hồ Diêm Sơn rống giận, một đôi cánh tay vượn ra sức giơ lên, hướng chưởng ấn cự đại này nghênh khứ. Cánh tay hắn vô cùng thô to hùng tráng, hai tay đầy máu, một mạch máu thô to lớn bằng ngón cái, ẩn chứa lực lượng vô cùng kinh khủng!
Oanh!
Hai chưởng chạm vào nhau, hai mắt Hồ Diêm Sơn trợn tròn, trong cơ thể truyền đến tiếng bạo liệt bùm bùm, nhưng ngay sau đó ô ô không ngừng, từng cục xương cốt bể tan tành từ trong cơ thể hắn bắn nhanh ra, trong chớp mắt liền đâm phá như cái sàng, thiên sang bách khổng!