Đế Bá Audio Podcast
Tập 99 [Chương 491 đến Chương 495]
❮ sautiếp ❯Chương 491: Một kế chôn sống ngàn vạn địch
Thần đàn phát ra thanh âm rung động:
– Chư thiên phạt thần trận! Các ngươi vẫn còn trận này?
Thanh âm khác lạnh lùng nói:
– Dù chư thiên phạt thần trận vẫn còn cũng không được!
Ầm!!!
Bảy tiên đế bảo khí, hai tiên đế chân khí hợp lực lượng thành một.
Hai tiên đế chân khí, bảy tiên đế bảo khí. Thoáng chốc mọi người biết kẻ địch trên thần đàn mang theo bao nhiêu vũ khí tiên đế đến.
Khi hai tiên đế chân khí, bảy tiên đế bảo khí hợp uy lực vô địch thành một, từ trên trời giáng xuống vô số dị tượng. Có tiên đế phạt thiên, chân thần phá pháp, chư thiên rơi.
Các loại dị tượng xuất hiện, nhân hoàng giới rung lắc. Nhiều lão bất tử nằm trong quan tài mở mắt ra, dù đã phong ấn cũng bị đánh thức.
Cảm nhận uy lực vô địch này, lão bất tử sống lâu thật lâu nhỏ giọng nói:
– Thiên Đạo Viện sắp tiêu đời sao?
Một kích giáng xuống, Thiên Đạo Viện có chịu nổi không? Đòn kc chém xuống, Thiên Đạo Viện cường đại đến mấy cũng sẽ thành tro bụi.
Tất cả người ở bên ngoài Thiên Đạo Viện xem cuộc chiến đều bị trấn áp. Dù là chân nhân cổ thánh hay thánh hoàng núp trong bóng tối khó thoát khỏi đế khí trấn áp.
Hơn mười vị lão bất tử cùng nắm giữ hai tiên đế chân khí, bảy tiên đế bảo khí, có thể nói là trận thế gặp thần chém thần, gặp ma giết ma, còn cái gì chặn được?
Keng keng keng!
Kiếm ngân cửu thiên, “Chư thiên phạt thần trận” bộc phát đến cực hạn. Một kiếm quét qua, ức vạn ngân hà hóa tro. Kiếm trận mở, luyện hóa cửu thiên thập địa. Trước kiếm trận này dù là cường giả mạnh mấy cũng bị tiêu diệt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai phe va chạm, đế khí lay động kiếm trận, chư thiên phạt thần trận tụ lại một kiếm. Thần kiếm to như trời vụt tắt ánh sáng, tuy chư thiên phạt thần trận đã từng là kiếm trận cường đại không gì ánh kịp nhưng đối diện nhiều đế khí tiên binh công kích cũng khó chiếm ưu thế.
Trong khi chín tiên đế bảo binh thần đàn chiếm ưu thế, trên bầu trời vang tiếng rống to:
– Thiên Đạo Viện không phải nơi các ngươi muốn tới thì tới!
Ong ong ong ong ong!
Trên cửu thiên bỗng chốc đỏ thẫm như bị đốt. Chỗ sâu nhất tông địa thần thổ sâu trong Thiên Đạo Viện bỗng chốc hiện ra một vòng xoáy, vòng xoáy khổng lồ đốt cửu thiên.
Mọi người thế mới thấy rõ trên cửu thiên xuất hiện bảy lão nhân, rất già nau, nhìn là biết lão tổ phong ấn nhiều năm. Thọ nguyên của bọn họ đã khô cạn, nửa người vùi vào lòng đất. Nhưng dù thọ nguyên có khô chỉ còn lại huyết khí vẫn dư sức xông pha thiên hạ, nhấc tay trên theo thanh minh, dưới cùng bích lạc. Mỗi lão nhân đều có năng lực đuổi sao bắt trăng, luyện lục đạo, chấp bát hoang.
Bảy lão nhân cùng cầm một cự lô, cự lô luyện thượng luyện thập thiên, hạ đốt cửu giới. Khi cự lô mở ra, đừng nói thiên địa vạn vật, thời gian, không gian cũng bị luyện hóa. Bảy lão tổ cùng điều khiển, cự lô bộc phát thần uy mênh mông vô tận. Dù thần nhân có giá lâm cũng phải lùi bước.
Thấy bảy lão nhân, có thanh âm già nua hét to:
– Bảy cổ tổ, chẳng phải các ngươi bị Vực Thần trói buộc sao!?
Bảy lão nhân không trả lời:
– Luyện hóa! truyện ma
Cự lô trút xuống thần hỏa vô tận luyện thần đàn. Thân hỏa vô tận đổ xuống, bảy tiên đế bảo khí, hai tiên đế chân khí hợp thành thần uy bị áp chế.
Keng!
Khi thần uy bị áp chế, chư thiên phạt thần trận kiếm quang càng thêm rực rỡ, uy lực cường đại hơn, tấn công thần đàn ngược lại.
– Hồng Hoang lô!
Đừng nói là kẻ thù bí ẩn trên thần đàn, một vài lão bất tử bàng quan trong bóng tối nhìn thấy cự lo do bảy lão nhân điều khiển thì hoảng hốt biến sắc mặt.
– Hồng Hoang lô!
Cảm nhận uy lực thần hỏa vô tận từ cự lô trút xuống, nhiều lão bất tử chôn dưới lòng đất Đông Bách Thành thức tỉnh khỏi phong ấn.
Các lão bất tử biến sắc mặt, nhỏ giọng nói:
– Hồng Hoang lô, có tin đồn mấy thời đại trước Thiên Đạo Viện đã mất Hồng Hoang lô mới đúng.
Hồng Hoang lô là báu vật trấn viện của Thiên Đạo Viện, lai lịch rất xa xưa, không ai nói rõ được. Có người phỏng đoán Hồng Hoang lô của Thiên Đạo Viện đến từ thời đại thần thoại, uy lực sâu không lường được. Trong nhân hoàng giới, thời đại khó khăn và hắc ám nhât, Thiên Đạo Viện có thể vượt qua cũng nhờ Hồng Hoang lô.
Sau này có tin đồn Thiên Đạo Viện mất Hồng Hoang lô, vì vậy đã lâu Hồng Hoang lô không xuất hiện, thế nhân không còn thấy bóng dáng của Hồng Hoang lô.
Hôm nay Hồng Hoang lô của Thiên Đạo Viện xuất hiện. Nhìn Hồng Hoang lô, lão bất tử có tham gia cuộc chiến hay không đều thấy không ổn. Lão bất tử núp trong bóng tối bàng quan đánh rùng mình.
Có lão bất tử bàng quan người lạnh lẽo nhỏ giọng nói:
– Bảy cổ tổ, đây là cái bẫy!
Thiên Đạo Viện có rất nhiều thế hệ trước, như Lôi lão tổ, đây là lão bất tử từng ở thời đại Lăng Không tiên đế. Nhưng tồn tại như Lôi lão tổ không phải lão tổ đáng sợ nhất Thiên Đạo Viện.
Trong truyền thuyết Thiên Đạo Viện chôn phong ấn bảy tồn tại siêu đáng sợ. Thọ nguyên của bọn họ đã cạn, tùy thời tạo hóa chết đi, bảy người này tự xưng là bảy cổ tổ.
Bảy cổ tổ Thiên Đạo Viện khi Thiên Đạo Viện chưa đến lúc diệt vong thì họ sẽ không uất thế. Vì thọ nguyên của bọn họ đã cạn, một khi xuất thế rất có thể tạo hóa chết.
Không lâu trước đây một số lão bất tử có mưu đồ với Thiên Đạo Viện liên minh lại hỏi thăm tin tức mật của Thiên Đạo Viện.
Thiên Đạo Viện tách ra, Vực Thần nổi khùng. Vì ổn định Vực Thần nên bảy cổ tổ buộc phải xuất thế, nhưng vẫn không ổn định Vực Thần được, ngược lại bị Vực Thần nhốt trong dị thứ nguyên.
Chính vì vậy nên liên minh lão bất tử mưu đồ Thiên Đạo Viện mới to gan ra tay vào phút cuối Thiên Đạo Viện tách ra, muốn tiêu diệt và cướp đoạt nội tình Thiên Đạo Viện.
Nhưng hôm nay nhìn bảy cổ tổ xuất hiện, hơn nữa Hồng Hoang lô thất truyền của Thiên Đạo Viện cũng lộ ra. Người ngốc tới mấy cũng biết đây là cái bẫy, ngay từ đầu Thiên Đạo Viện đã đặt bẫy để những kẻ lòng có ý xấu nhảy vào trong.
Thanh âm già nua trong thần đàn hét to:
– Chung Ly lão đầu, ngươi đặt bẫy chúng ta!?
Thanh âm kia cực kỳ tức giận. Chung Ly là một trong bảy cổ tổ Thiên Đạo Viện.
Thanh âm khác hét to một tiếng:
– Đi!!!
Chư thiên phạt thần trận, Hồng Hoang lô áp chế, thần đàn không chiếm ưu thế. Thiên địa tổ mạch của Thiên Đạo Viện với thiên địa tinh khí cực kỳ dồi dào chống đỡ chư thiên phạt thần trận, Hồng Hoang lô. Thần đàn rơi vào thế yếu trên sân khahs.
Ầm!!!
Bảy tiên đế bảo khí, hai tiên đế chân khí, chín đế uy hợp thành một không đánh vào sâu trong Thiên Đạo Viện mà chạy ra ngoài. Bọn họ mặc kệ người áo đen bị nhốt trong kiếm trận.
Ầm!!!
Vang tiếng nổ điếc tai, khi chín đế khí từ mười mấy lão bất tử điều khiển nếu muốn chạy thì chư thiên phạt thần trận không nhốt được bọn họ. Đám người xông ra ngoài, kéo dài chư thiên phạt thần trận, sớm muộn gì cũng phá trận được.
Mắt thấy thần đàn phá chư thiên phạt thần trận chạy trốn, giọng Lý Thất Dạ ung dung vang lên:
– Nếu đã đến thì đừng hòng đi.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Thánh quang vô tận tràn ngập cửu thiên thập địa, như một cái lồng chụp bao bọc Thiên Đạo Viện.
Chương 492: Phòng tuyến tiên hiền (1)
Cảnh tượng khó tin xảy ra. Lý Thất Dạ cõng một tấm bia đá to lớn, không, nói đúng ra là hắn cõng một vách tường.
Ở sơn môn Thiên Đạo Viện có một khối bia đá to khắc tên vô số tiên hiền, học sinh tốt nghiệp học viện khi nổi tiếng sẽ quay về để lại tên mình, tấm bia đá là chứng minh vinh diệu Thiên Đạo Viện.
Lăng Không tiên đế, Hạo Hải tiên đế, Võ Thần, Bá Tiên Sư Vương, Đao Tổ . . . Các cái tên từng vang vọng hoàn vũ, một vài cái tên xa xưa đến mức không thể ngược dòng.
Đời đời tới nay, các tu sĩ chỉ biết tấm bia đá là chứng minh vinh diệu, nhưng hôm nay xảy ra chuyện cực kỳ quái lạ.
Lý Thất Dạ cõng bia đá, từ bia đá tuôn ra thánh quang vô tận, cực kỳ thần thánh. Trong thánh quang cực kỳ thần thánh, vạn pháp đều lùi. Thánh quang tựa cái lồng bao Thiên Đạo Viện lại.
Đây chưa phải điểm làm người rung động, sợ hãi nhất. Trên bia đá hiện các tên Đao Tổ, Thiên Long, Hải Thần . . . Những cái tên vô cùng cổ xưa hiện ra, cái bóng chui ra từ tên.
Mỗi cái bóng bước ra, khí thế ngạo nghễ thiên hạ, vô địch vạn cổ tràn ngập Đông Bách Thành. Mọi người có ảo giác là Thiên Long, Hải Thần, Lăng Không tiên đế, Hạo Hải tiên đế, Võ Thần, Bá Tiên Sư Vương, Đao Tổ . . . Các tồn tại vô địch đứng ở khoảnh trời Thiên Đạo Viện. Giờ phút này, vạn cổ chư thần sống dậy trấn thủ Thiên Đạo Viện.
Khi các cái bóng vạn cổ đứng dưới vòm trời Thiên Đạo Viện, nguyên Thiên Đạo Viện phòng ngự vứng chắc, ngoại ngự thiên quân vạn mã, nội giam bách ma thiên thân. Nội công ra, ngoại phạt đến, không thể công pháp phòng tuyến từ các cái bóng. Đây là phòng tuyến tồn tại cổ xưa tạo dựng, đối ngoại đối nội đều được.
– Không thể nào!
Đừng nói người bên ngoài nhìn ngây ngốc, nhiều trưởng lão, hộ pháp Thiên Đạo Viện cũng trợn tròn mắt. Bọn họ chưa bao giờ biết bia đá này có tác dụng như thế. Nhiều trưởng lão, hộ pháp cứ tưởng tấm bia ở sơn môn Thiên Đạo Viện là vinh diệu chứng kiến.
Mãi đến phút này mọi người mới hiểu tấm bia đá không đơn giản là chứng kiến vinh diệu. Thiên Long, Hải Thần, Lăng Không tiên đế, Hạo Hải tiên đế, Võ Thần, Bá Tiên Sư Vương, Đao Tổ . . . Các tồn tại không chỉ để lại tên của mình, bọn họ để lại dấu ấn, pháp tắc.
Trong khoảnh khắc vô số tồn tại phục bái trên mặt đất, thậm chí có tu sĩ không phải bị trấn pá mới quỳ rạp dưới đất. Trong số đó có tổ tiên của bọn họ! Thấy bóng tổ tiên, bọn họ nhớ lại vinh diệu tổ tiên!
Nhìn bóng dáng tóc vàng tựa như sư vương hùng bá, Sư Hống hoàng chủ, tỷ đệ Trì Tiểu Điệp, đệ tử trì gia Sư Hống môn quỳ dưới đất, cực kỳ kích động hét gọi tổ tiên của mình.
– Tiên tổ!
Thấy tư thế oai hùng của tổ tiên, có thể tưởng tượng năm xưa tô tiên vô địch cửu thiên thập địa, tiếu ngạo thiên vũ bát hoang như thế nào. Nhìn tổ tiên oai hùng, nhớ vinh diệu tổ tiên, nhiều hậu nhân kích động rơi nước mắt.
Lý Thất Dạ cõng bia đá, thánh quang bao phủ.
– Phòng tuyến tiên hiền, khiến tất cả kết thúc đi!
Hai tay Lý Thất Dạ khép lại kết pháp ấn, trời đổi dất dời, mọi thứ thay đổi.
Ầm!!!
Các thân hình vô địch vươn tay che trời. Thủ ấn của Lý Thất Dạ chỉ đến đâu là các bàn tay to vô địch trấn áp tới đó.
Lão bất tử trên thần đàn rống to:
– Mở!
Nhưng đối diện các bàn tay vô địch, dù bọn họ dâng thọ huyết cũng không phá mở được. Các bàn tay khổng lồ dại biểu ý chí tồn tại vô địch. Từ vạn cổ đến bây giờ có biết bao nhiêu tồn tại vô địch ra từ Thiên Đạo Viện?
Ầm!!!
Vang tiếng nổ điếc tai, thần đàn vỡ, bảy tiên đế bảo khí, hai tiên đế chân khí bộc lộ. Mười một lão bất tử già nua lộ mặt ra.
Thần đàn liên kết ràng buộc với bọn họ, thần đàn tụ tập huyết khí của bọn họ lại, ngưng tụ uy lực vô địch của chín đế khí với nhau. Giờ đây thần đàn bị đánh nát, các lão bất tử không thể liên kết được nữa.
Ầm!!!
Bảy tiên đế bảo khí, hai tiên đế chân khí và mười một lão bất tử bị đẩy lùi về chư thiên phạt thần trận, Hồng Hoang lô luyện hóa.
Vang tiếng rú không cam lòng:
– Không!!!
Không còn thần đàn, mười một lão bất tử không thể tụ lại thành một, không hợp sức được. Uy lực bảy tiên đế bảo khí, hai tiên đế chân khí giảm bớt. Mười một lão bất tử bị nhốt trong chư thiên phạt thần trận, đế cơ dưới lòng đất Thiên Đạo Viện thúc giục, uy lực chư thiên phạt thần trận phát huy lớn nhất. Trên bầu trời có Hồng Hoang lô luyện hóa, cộng với các bàn tay trấn áp.
Lúc này dù là tiên đế bảo khí, tiên đế chân khí cũng không thể che chở mười một lão bất tử, trong phút chốc bọn họ tan thành mây khói, mưa máu đầy trời.
Đinh!
Tiên đế bảo khí, tiên đế chân khí ngân dài, chúng nó cũng chịu công kích mạnh.
Nương Hồng Hoang lô, chư thiên phạt thần trận, phòng tuyến tiên hiền trấn áp, Bành lão đạo sĩ từ đâu chui ra.
Bành lão đạo sĩ mở túi tiên, hét to một tiếng:
– Bảo khí đến!
Bành lão đạo sĩ định lấy bảy tiên đế bảo khí đi.
Lý Thất Dạ hú dài:
– Định!
Âm Dương Luyện tiên kính lơ lửng trên đầu Lý Thất Dạ, âm dương ngư nhảy, hai tiên quang một âm một dương trấn áp hai tiên đế chân khí. Lý Thất Dạ cũng muốn giành hai tiên đế chân khí vào tay.
So với tiên đế bảo khí thì tiên đế chân khí cường đại hơn gấp vô số lần, vũ khí báu vật không thể so sánh với bản mệnh chân khí. Uy lực bản mệnh chân khí mạnh hơn tiên đế chân khí gấp chục lần, chuống chi là tiên đế bản mệnh chân khí?
Ầm!!!
Nhưng lúc này hai tiên đế chân khí bỗng bộc phát, như có tiên đế tỉnh lại. Hai tiên đế chân khí mở cửu thiên thập địa, xé rách thời không.
Ong ong ong ong ong!
Hai tiên đế chân khí mang theo bốn tiên đế bảo khí xuyên qua hư không, nháy mắt biến mất.
Lý Thất Dạ muốn khống chế chúng nó cũng không được, hoàn toàn không kịp. Lý Thất Dạ trơ mắt nhìn hai tiên đế chân khí mang theo bốn tiên đế bảo khí chạy trốn.
Rào rào!
Bành lão đạo sĩ may mắn hơn Lý Thất Dạ nhiều, túi tiên lấy được ba tiên đế bảo khí.
Lý Thất Dạ cười khổ nói:
– Tên này thật thông minh.
Lý Thất Dạ quá tham lam, néu hắn dùng Âm Dương Luyện tiên kính trấn áp tiên đế bảo khí thì có thể trấn được một, hai món. Tiên đế chân khí thì không thể, đây là bản mệnh chân khí của tiên đế, muốn trấn áp nó khó khăn hơn tiên đế bảo khí gấp trăm lần.
Chư thiên phạt thần trận biến mất, bảy cổ tổ mang theo Hồng Hoang lô biến mất. Lý Thất Dạ cõng bia đá hét to giáng xuống sơn môn, bia đá trở về chỗ cũ. Các cái tên khắc trên bia đá, những cái bóng tồn tại vô địch cũng biến mất trong cái tên.
Mọi người nhìn ngây ngốc. Bao nhiêu người cho rằng đây chỉ là bia đá chứng kiến vinh diệu, có ai biết trong đó ẩn giấu bí mật to lớn? Bên trong chứa ý chí các tiên hiền cổ xưa vô địch.
Dù là đám trưởng lão, hộ pháp Thiên Đạo Viện cũng tợn ròn mắt. Bọn họ không biết bí ẩn của bia đá, nhưng một học sinh Đại Thế viện biết và còn dùng để trấn áp địch nhân.
– Phòng tuyến tiên hiền.
Chương 493: Phòng tuyến tiên hiền (2)
Lý Thất Dạ vuốt ve bia đá, nhớ lại thời đại hắc ám, bao nhiêu đại giáo cường quốc nhân tộc tan vỡ, bao nhiêu người lùi về Thiên Đạo Viện. Trận chiến tranh đó, Lý Thất Dạ đứng đây, đối mặt vạn địch.
Đó là chiến dịch đảo ngược chiến cuộc. Ở thời đại đó Lý Thất Dạ đứng đây, dung phòng tuyến tiên hiền chịu đựng kẻ thù tấn công dồn dập. Trận chiến ấy tấm bia đá bị máu nhuộm đỏ, có máu chiến tướng dưới tay Lý Thất Dạ, có máu của cổ minh.
Bao nhiêu năm qua đi, hôm nay Lý Thất Dạ lại dùng phòng tuyến tiên hiền. Tuy trận chiến này thua xa cuộc chiến khốc liệt năm xưa nhưng vẫn làm Lý Thất Dạ nhớ lại thời đại hắc ám, tâm tình hắn buồn bã.
Nhìn tấm bia đá làm ký ức phủ bụi nhớ lại nhiều người.
Thật lâu sau mọi người tỉnh táo lại.
Học sinh Đại Thế viện siêu hưng phấn reo lên:
– Đại sư huynh vạn tuế!
Lý Thất Dạ bị học sinh Đại Thế viện bao vây.
Các học sinh cao giọng quát:
– Đại sư huynh vạn tuế!
Nhiều học sinh Đại Thế viện ném Lý Thất Dạ lên cao.
Tiểu Nê Thu không chịu cô đơn xông vào đám đông, cười nói:
– Ta nữa, ta nữa, ta cũng là đại công thần!
Đám học sinh hưng phấn ném Tiểu Nê Thu lên cao thật cao.
Tư Không Thâu Thiên thì ngay khi đại chiến kết thúc đã bỏ chạy, thân phận của gã không thể lộ ra ánh sáng, gã không muốn bị người nhận ra lai lịch.
Trong phút chốc vui sướng sau cuộc chiến cảm nhiễm toàn bộ học sinh Đại Thế viện, cả đám rất hưng phấn.
Có người không vui nổi, đặc biệt là học sinh Thánh Thế viện, Đỉnh Thế viện, bọn họ cố gượng cười.
Cuộc chiến kết thúc, liên minh mười một lão bất tử chết trận, tất cả người áo đen vào Thiên Đạo Viện đều bị giết sạch, không người nào sống sót chạy ra.
Thiên Đạo Viện cũng bị tổn thất nặng nề nhưng trong cuộc chiến cuối cùng thắng lớn, đồ diệt liên minh mạnh nhất, cướp đi ba tiên đế bảo khí.
Tin tức truyền ra, toàn Đông Bách Thành yên lặng. Đối với tu sĩ thế hệ trẻ, cường giả bình thường, bọn họ biết ít ỏi về nội tình. Nhiều lão bất tử đại giáo cường quốc thì biết nội tình. Có lão bất tử đại giáo cường quốc còn tham gia vào chiến dịch đó.
Hai tiên đế chân khí, bảy tiên đế bảo khí, mười một lão bất tử. Trận thế như vậy nghĩa là có ít nhất hai đế thống tiên môn tham gia vào liên minh mật. Bao nhiêu đại giáo cường quốc góp sức trong âm mưu chiếm Thiên Đạo Viện thì không biết.
Đại tai nạn sắp giáng xuống Thiên Đạo Viện, nhiều lão bất tử ở trong bóng tối cho rằng liên minh cường đại như vậy chắc chắn có thể cướp được Thiên Đạo Viện, phân chia thiên địa tổ mạch. Nhưng cuối cùng toàn quân huỷ diệt, thậm chí mất ba tiên đế bảo khí. Đại giáo cường quốc nào tham gia âm mưu đều câm điếc ăn hoàng liên, có khổ không nói nên lời.
Đại giáo cường quốc tham gia âm mưu bắt đầu lo bị Thiên Đạo Viện phản công báo thù.
Có một số lão bất tử không tham gia âm mưu, cảm thán rằng:
– Thiên Đạo Viện từ vạn cổ đến bây giờ lù lù không ngã là có đạo lý của nó.
– Thiên Đạo Viện không ngã trong thời đại hắc ám, hôm nay dù đại tai nạn buông xuống chưa chắc Thiên Đạo Viện sẽ ngã.
Trong chiến dịch này có lão bất tử núp trong chỗ tối bàng quan, trận chiến kết thúc làm bọn họ biến sắc mặt. Tuy mấy lão bất tử khoanh tay đứng nhìn không tham gia âm mưu, nhưng định đục nước béo cò, thừa dịp Thiên Đạo Viện sụp đổ hốt ích lợi gì.
Hiện giờ liên minh toàn quân bị diệt, mất ba tiên đế bảo khí, đám lão bất tử bàng quan toát mò hôi lạnh. Bọn họ thầm mừng vì mình không tham gia âm mưu, nếu không kết cuộc của mười một lão bất tử thần đàn chính là của bọn họ.
Lão bất tử biến sắc mặt nói:
– Âm mưu, đây rõ ràng là âm mưu. Không chỉ là âm mưu của liên minh âm mưu, cũng có âm mưu của Thiên Đạo Viện. Đây là Thiên Đạo Viện đặt cái bẫy dụ rắn ra khỏi hang, đóng cửa đánh chó!
Đại chiến kết thúc, nhièu người suy nghĩ rõ ràng Thiên Đạo Viện cố ý đặt bẫy dụ rắn ra khỏi hang, đóng cửa đánh chó, nhưng không ai dám đứng ra chỉ trích.
Nếu không phải liên minh âm mưu muốn diệt Thiên Đạo Viện thì sao rơi vào bẫy? Có người nghi ngờ Thiên Đạo Viện nứt ra có phải thật không? Chưa biết chừng đây là tin giả để đánh tan tác tất cả kẻ hù có lòng muốn cướp Thiên Đạo Viện.
Sau chiến dịch này có người chú ý tới một nhân vật, đó là Lý Thất Dạ. Mọi người đã hiểu Lý Thất Dạ và Thiên Đạo Viện là chung một giuộc, Lý Thất Dạ ở ngoài sangs, Thiên Đạo Viện trong tối. Lý Thất Dạ giết Bá Hạ, Hổ Nhạc trước, đồ Tổ Hoàng Võ, Thanh Huyền Thiên Tử chẳng qua là dụ rắn ra khỏi hang, hắn cố ý dấy lên chiến tranh.
Nhưng khi nhiều mọi người âm thầm cho rằng Lý Thất Dạ, Thiên Đạo Viện bắt tay nhau bắt hết liên minh âm mưu, không ai biết chiến dịch này do một mình Lý Thất Dạ đạo diễn. Trò dụ rắn ra khỏi hang, đóng cửa đánh chó là Lý Thất Dạ tự tay sắp đặt.
Thiên Đạo Viện thật sự bị tách rời, nhưng tin Thiên Đạo Viện sắp đến ngày tàn, tách rời hoàn toàn là tất nhiên thì là giả. Đây là tin giả Thiên Đạo Viện cố ý thả ra, dụ liên minh âm mưu mắc câu.
Liên minh âm mưu cho rằng Thiên Đạo Viện sắp không chống đỡ được, tách rời hoàn toàn, cuối cùng Thiên Đạo Viện sẽ thành tro bụi. Liên minh âm mưu cứ thế nhảy vào cái bẫy của Thiên Đạo Viện.
Lý Thất Dạ tự mình chủ trì chiến tranh này, Thiên Đạo Viện từ thủ biến công, chiến dịch đồ hết tất cả lão già định diệt Thiên Đạo Viện. Điều này khiến Thiên Đạo Viện từ yếu thế chuyển thành trên cơ, nắm giữ quyền chủ động.
Hiện nay dù cuối cùng Thiên Đạo Viện bị tách rời, những người khác có muốn âm mưu gì sẽ phải đắn đo xem có trở thành liên min hâmm ưu thứ hai không?
Sau khi chiến tranh kết thúc, Sư Hống hoàng chủ lại gặp Lý Thất Dạ thì thái độ rất là kính nể. Trước đó Sư Hống hoàng chủ có lòng cầu hiền thật, nhưng sau chiến dịch, gã gặp lại Lý Thất Dạ chỉ còn sự kính nể. Trong khoảnh khắc này Sư Hống hoàng chủ đã hiểu tại sao nữ nhi nguyện ở lại bên cạnh Lý Thất Dạ làm một người hầu.
Sư Hống hoàng chủ thầm toát mồ hôi lạnh, may mắn Sư Hống môn không làm gì đắc tội Lý Thất Dạ, nếu không thì chết như thế nào cũng không biết.
Sư Hống hoàng chủ chợt nhớ nữ nhi từng nói dù ở khi nào cũng đừng làm phật lòng Lý Thất Dạ, nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng.
Sau khi chiến dịch chấm dứt, Băng Ngữ Hạ chạy ra nhìn Lý Thất Dạ, nói:
– Tiểu quỷ, âm mưu này chắc là ngươi sắp đặt phải không?
Lý Thất Dạ đánh giá Băng Ngữ Hạ từ trên xuống dưới, nói:
– Tiểu muội, bây giờ là nửa đêm, nàng chạy tới chỗ ta chắc nàng muốn dâng hiến đêm nay đi? Nhưng cách ăn mặc nam trang của nàng làm ta mất hứng thú, muốn leo lên giường của ta thì đổi nữ trang đi, không chừng ta sẽ có tính thú.
Lý Thất Dạ nói xong cười phá lên.
Băng Ngữ Hạ bị chọc tức mặt đỏ rực:
– Ngươi đi chết đi!
Băng Ngữ Hạ đá mạnh một cước nhưng bị Lý Thất Dạ né dễ dàng, nàng tức run người.
Lý Thất Dạ không để bụng Băng Ngữ Hạ tức giận, thản nhiên nói:
– Tiểu muội, ta sắp gặp họa đến nơi nhưng không biết trốn đi đâu, lòng trung thành của nàng cần được thử thách. Sau này có chuyện tốt gì ta sẽ suy nghĩ chia một chén canh cho nàng.
Chương 494: Sau đại chiến
Băng Ngữ Hạ xòe quạt, tiêu sái nói:
– Xì, tai hạo đến nơi gì? Đồ ngốc đều nhìn ra ngươi đang tính kế người khác, chỉ có đám ngớ ngẩn kia mới cho rằng tự mình giải quyết tất cả, bản công tử không có hứng thú xen vào chuyện của các người.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Được rồi tiểu muội, nếu không có việc gì thì quay về đi.
– Gấp gáp làm chi? Chẳng lẽ ngươi kim ốc tàng kiều?
Băng Ngữ Hạ cười nói:
– Nhắc đến kim ốc tàng kiều, ta giới thiệu một người cho ngươi. Công chúa Thanh Liên tông được không? Bây giờ ngươi rất nổi bật, ta thấy nàng có chút ý với ngươi. Hay để ta giật dây bắc cầu? Không cần cảm ơn, sau này có lợi lộc gì nhớ đến bà mối ta đây là được.
Lý Thất Dạ liếc Băng Ngữ Hạ, nói:
– Kim ốc tàng kiều? Tiểu muội, việc này không gấp. Muốn giật dây cho ta không khó, hay hai ta thử trước? Nàng ấm giường cho ta rồi từ từ ta suy nghĩ chuyện này?
– Phi!
Băng Ngữ Hạ cáu kỉnh nói:
– Không muốn thì thôi, nữ hài tử tốt như vậy ta còn tiếc giới thiệu cho ngươi, ta từ từ cua!
Bốp!
Lý Thất Dạ vỗ mông vêu, Băng Ngữ Hạ mắt tóe lửa trừng hắn.
Lý Thất Dạ vỗ bàn tay còn vương xúc cảm:
– Giả nam suốt ngày nói tán gái.
Lý Thất Dạ ung dung nói:
– Quay về làm nữ hài tử đi.
Băng Ngữ Hạ trừng Lý Thất Dạ, xoay người bỏ đi.
Lý Thất Dạ biếng nhác nói:
– Tiểu muội, dừng cả ngày bất cần đời như vậy. Sau này biểu hiện nhiều chút, cố gắng nhiều hơn không chừng ta sẽ thu nàng, làm nha đầu cho ta không bôi nhọ nàng.
Băng Ngữ Hạ tức giận giậm chân, mặc kệ Lý Thất Dạ, hùng hổ xông ra ngoài.
Ngày thứ hai sau cuộc chiến, Bành lão đạo sĩ xuất hiện trong chỗ Lý Thất Dạ cư ngụ. Nhìn thấy Lý Thất Dạ, Bành lão đạo sĩ đưa một hộp cổ cho hắn, than thở.
Lý Thất Dạ liếc Bành lão đạo sĩ:
– Như thế nào? Toàn thắng mà còn than thở, vậy nếu thua thảm chắc kêu phụ gọi mẫu?
Bành lão đạo sĩ không đứng đắc hiếm khi nghiêm túc, cười khổ nói:
– Tuy Thiên Đạo Viện ta thắng chiến dịch này nhưng là thắng thảm. Chúng ta tổn thất rất nặng nề, trưởng lão, hộ pháp, đệ tử thực lực trung kiên bị tộn thất lớn. Bảy cổ tổ đêm qua có hai vị tạo hóa, một người trong số đó là sư đệ của ta.
Bảy cổ tổ Thiên Đạo Viện có thể nói là sống từ rất lâu, bọn họ vốn nên đã chết, thọ nguyên cạn kiệt. Nhưng bảy cổ tổ phong ấn, bị nhiều thì huyết thạch nhấn chìm, chôn dưới lòng đất sống tạm trên đời. Bảy cổ tổ bị chôn vùi, tồn tại vì che chở Thiên Đạo Viện.
Tồn tại như cổ tổ một khi xuất thế thì hậu quả không thể tưởng tượng, phải trả giá đắt người ngoài khó thể tưởng tượng. Qua trận chiến này, bảy cổ tổ xuất thế, cuối cùng hai vị không chịu nổi thời gian trôi qua đã tạo hóa vào đêm qua.
– Trên đời này có được thì phải mất đi.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Cuộc chiến đại thế mà không mất một binh một tốt, nói dễ hơn làm. Qua trận chiến này trong một đoạn thời gian sẽ không đại giáo cường quốc nào dám đụng vào Thiên Đạo Viện các người nữa. Thêm nữa Thiên Đạo Viện giành lại tổn thất, cũng được ba tiên đế bảo khí.
– Biến thủ thành công tốt hơn chờ bị kẻ địch tấn công, con người cuối cùng phải chết.
Lý Thất Dạ nói:
– Thiên Đạo Viện các người không thể luôn dựa vào người đi trước, điều này thì Thiên Đạo Viện và Chiến Thần điện có điểm giống nhau. Tồn tại quá lâu, tuy nội tình ngày càng thâm sâu nhưng không cố gắng thì vẫn mục rữa.
Bành lão đạo sĩ cười khổ nói:
– Biết là vậy nhưng . . .
Bành lão đạo sĩ lắc đầu.
Lý Thất Dạ liếc Bành lão đạo sĩ:
– Nhìn thấu được thì buông thả đi, các người không chịu thiệt trong đại chiến này. Trông chờ vào kẻ thù nhân từ không bằng chủ động xuất kích, tấn công mới là phòng ngự tốt nhất.
Bành lão đạo sĩ lấy lại tinh thần, mỉm cười nói:
– Chúng ta cũng muốn dùng thứ này đổi lại chiến dịch.
Lý Thất Dạ tự mình đọa diễn chiến dịch. Bành lão đạo sĩ sống quá lâu, là chư lão Thiên Đạo Viện phải cảm thán đây sẽ là thiên hạ xủa thế hệ trẻ. Đối diện dại tai nạn như vậy, chư lão Thiên Đạo Viện đã già, đối với bọn họ thì đại chiến lớn có một không hai như thế né được thì cố gắng né. Tồn tại như bảy cổ tố nếu không cần thiết xuất thế thì cố gắng không ra mặt, bình thường bọn họ sẽ không chủ động xuất kích, vì khi công kích họ sẽ phải trả giá cực đắt.
Nhưng Lý Thất Dạ tự mình đạo diễn chiến dịch, lấn át mọi thanh âm phản đối, đặt cái bẫy. Bảy cổ tổ xuất thế sớm, tuy Thiên Đạo Viện tổn thất nặng nề nhưng chư lão phải công nhận bọn họ đã già, thiếu sự dứt khoát, nhiệt huyết bá khí như vậy.
Lý Thất Dạ cầm hộp cổ, mở ra nhìn kỹ rồi đóng lại, cất đi.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Mua bán phải có cái giá của nó. Thêm nữa thứ này ở lại Thiên Đạo Viện các người quá lâu, để nó mốc méo chẳng bằng cho ta mang nó đi, phát huy tác dụng thật sự của nó.
Bành lão đạo sĩ tò mò hỏi:
– Ngươi định dùng nó như thế nào?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Đây là bí mật, có lẽ sau này ngươi sẽ biết.
Báu vật này liên quan rất lớn, Lý Thất Dạ sẽ không để nhiều người biết.
– Tựa như cổ bia sơn môn cũng là bí mật?
Bành lão đạo sĩ hỏi:
– Phòng tuyến tiên hiền.
Cổ bia đặt ở sơn môn Thiên Đạo Viện, ít người biết bí mật trong cổ bia. Chỉ những nhân vật đẳng cấp cỡ bảy cổ tổ mới biết bí mật đó. Nhưng Lý Thất Dạ là người ngoài, hắn biết bí mật phòng tuyến tiên hiền, còn ngự giá phòng tuyến tiên hiền, chuyện này quá khó tin.
Lý Thất Dạ liếc Bành lão đạo sĩ:
– Đúng vậy! Đây cũng là bí mật.
Người trong Thiên Đạo Viện không ai biết rõ về phòng tuyến tiên hiền nhiều như Lý Thất Dạ.
Tuy phòng tuyến tiên hiền Thiên Đạo Viện sáng lập từ thời đại hoang mãng nhưng qua hậu thế cải tiến vài lần, đặc biệt sau huyết chiến thời đại hắc ám thì phòng tuyến tiên hiền bị sửa đổi quy mô lớn, uy lực nội tình càng cường đại. Nếu phòng tuyến tiên hiền phát ra uy lực lớn nhất của nó có thể phòng thủ Thiên Đạo Viện thật vững chắc.
Năm xưa phòng tuyến tiên hiền được sửa chữa cũng đến từ ý kiến của Lý Thất Dạ, trong đó hắn lo chỉ đạo cải tiến.
Bành lão đạo sĩ cười cười không hỏi nhiều thêm. Lý Thất Dạ quá bí ẩn, Bành lão đạo sĩ rất muốn hỏi rõ tận gốc nhưng cũng biết Lý Thất Dạ có giới hạn của mình, ai vượt qua lằn ranh đó sẽ không có kết cuộc tốt.
Bành lão đạo sĩ mở miệng nói:
– Còn một việc đó, có lẽ ngươi không có giải quyết.
Lý Thất Dạ nheo mắt nhìn Bành lão đạo sĩ, hỏi:
– Là Vực Thần đúng không?
Bành lão đạo sĩ hít sâu, nghiêm túc gật đầu, nói:
– Đúng vậy! Đó là Vực Thần, tình huống càng thêm nghiêm trọng, hiện tại chúng ta hoàn toàn không cách nào câu thông với Vực Thần. Không lâu sau khi Vực Thần xảy ra chuyện đã cắt đứt liên lạc, chúng ta khó thể câu thông với Vực Thần. Tình trạng hiện tại của Vực Thần càng tệ, cứ tiếp tục như thế Thiên Đạo Viện thật sự bị hủy.
Lý Thất Dạ sờ cằm:
– Ta phải tự mình nhìn xem.
Chương 495: Bí mật môn hộ vạn cổ
Cuối cùng Lý Thất Dạ quyết định:
– Có lẽ sẽ có cách giải quyết.
– Ha ha, thế thì tốt.
Bành lão đạo sĩ mỉm cười nói:
– Nhưng ngươi nhớ đừng thu phí mắc như vậy, dù gì chúng ta là khách hàng quen. Mỗi lần ngươi thu phí mắc quá Thiên Đạo Viện chúng ta sắp phá sản.
Lý Thất Dạ bực bội liếc xéo Bành lão đạo sĩ:
– Lần này miễn phí cho các người có chịu không?
Bành lão đạo sĩ phấn chấn tinh thần, xoa tay cười nói:
– Vậy thì quá tuyệt, tuyệt vời. Trên đời này không có thứ gì khiến người động òng hơn là bữa cơm miễn phí.
Lý Thất Dạ lười để ý Bành lão đạo sĩ:
– Đi xem thử.
Lý Thất Dạ đứng dậy đi ra ngoài.
Lý Thất Dạ chưa bước ra cửa thì Tiểu Nê Thu hưng phấn xông vào, la lên:
– Tới rồi, tới tới!
– Cái gì tới rồi?
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Là môn hộ sao?
Tiểu Nê Thu hưng phấn hỏi:
– Đúng vậy! Các lão sắp mở, bên ngoài năm đại viện! Mau, mau lên, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, xuất phát ngay, xung phong vào ngay! Ha ha ha ha ha ha! Không chừng chúng ta là người thứ nhất giành được Hư Không Môn!
Lý Thất Dạ híp mắt, nghiêm túc nói:
– Rốt cuộc dến.
Nhắctới Hư Không Môn thì dù Lý Thất Dạ trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn cũng không bình tĩnh nổi.
Hư Không Môn, một trong Cửu Đại Thiên Bảo, từ vạn cổ đến bây giờ tiên đế cũng thèm muốn. Thế nhân cho rằng Hư Không Môn không tồnv tại, nhưng Lý Thất Dạ biết rõ chắc chắn Hư Không Môn có thật. Lý Thất Dạ biết nhiều nội tình về Hư Không Môn hơn bất cứ ai.
Người đời chưa từng thấy Hư Không Môn, từ vạn cổ đến bây giờ không bao nhiêu người thấy Cửu Đại Thiên Bảo dù là một món nếu có ai thấy hết Cửu Đại Thiên Bảo chắc chắn sẽ phát cuồng vì nó.
Bành lão đạo sĩ nghe đoạn đối thoại của Lý Thất Dạ và Tiểu Nê Thu thì chấn động.
– 48 xem . . . Chuyện của chúng ta . . .
Tồn tại của Hư Không Môn luôn tràn ngập tranh cãi, nhưng odói với Lý Thất Dạ thì Vực Thần quan trọng hơn.
Lý Thất Dạ trầm giọng nói:
– Ta đi xem Vực Thần.
Lý Thất Dạ ra lệnh cho Tiểu Nê Thu:
– Ngươi đi thông báo với nhóm Tư Không Thâu Thiên chuẩn bị sẵn sàng, ta trở về là xuất phát ngay, ta sẽ không chờ ai.
Tiểu Nê Thu lên tiếng:
– Tuân lệnh!
Tiểu Nê Thu đi ngay, nó siêu hưng phấn. Hư Không Môn rất có thể là nơi Tiểu Nê Thu sinh ra, có cơ hội trở về xem hỏi sao nó không hưng phấn?
Thiên Đạo Viện chiếm diện tích rất rộng lớn, trung tâm Thiên Đạo Viện siêu rộng. Sâu trong Thiên Đạo Viện là cổ điện trập trùng, vô số thần lâu. Nhiều cổ điện thần lâu lơ lửng trong không trung.
Những mảnh đất này đừng nói là học sinh năm đại viện, dù có đệ tử Thiên Đạo Viện cũng không được phép vào. Khu vực này chỉ cho phép cường giả cỡ trưởng lão, hộ pháp đi vào.
Thiên Đạo Viện sừng sững đến bây giờ chất chứa rất nhiều bí mật. Đặc biệt chỗ sâu nhất thiên địa là mấu chốt đại mạch dưới lòng Thiên Đạo Viện.
Khi bước vào thiên địa này, thiên địa tinh khí trong khu vực đậm đặc vô cùng. Dứng tại đây dù là người tư chất tệ cỡ nào cũng vẫn cảm nhận được thiên địa tinh khí đậm đặc đó, cảm giác kỳ diệu thiên địa giao nhau, đại đạo thân thiết.
Lý Thất Dạ đứng trên mảnh đất, cảm nhận thiên địa này thần kỳ, thiên địa tinh khí đậm đặc, dồi dào hiếm có trên đời.
– Các người chiếm tổ mạch này quá lâu.
Ở đây dù là kẻ ngốc tu luyện cũng tiến bộ nhanh hơn đệ tử bình thường ở bên ngoài.
Lý Thất Dạ hít một hơi thiên địa tinh khí, mở miệng nói:
– Thiên Đạo Viện các người bá chiếm tổ mạch như vậy suốt thời gian dài, người ta không thèm mới lạ.
Bành lão đạo sĩ cười gượng:
– Không thể trách chúng ta bá chiếm lâu, đây là tổ tiên có dự kiến trước, tạo đạo cơ tại đây. Bảo địa như vậy làm hậu nhân không thể nào dâng cho người khác đúng không? Làm như vậy là có lỗi với tổ tiên.
Lý Thất Dạ gật gù công nhận:
– Cũng đúng, Thiên Đạo Viện, Chiến Thần điện, tổ tiên các người đúng là nhìn xa trông rộng, vạn cổ hiếm ai sánh bằng.
Xây dựng truyền thừa, vạn cổ bất diệt, trừ hậu nhân cố gắng gầy dựng ra cũng nhờ tổ tiên dự kiến trước.
Trăm ngàn vạn năm qua bao nhiêu truyền thừa thành tro, dù là đế thống tiên môn cũng có khá nhiều biến mất trong dòng sông thời gian. Nhưng Thiên Đạo Viện, Chiến Thần điện vẫn mãi truyền thừa, trong đó có liên quan lớn đến tổ tiên chọn địa điểm.
Bước chân vào mảnh thiên địa này có giao long ngâm nga, thánh loan bay lượn, bảo ngư đùa mặt nước. Tiên dược thụy thú hiếm hoi quý giá đầy rẫy trong đây.
Từ đây nhìn ra được nội tình của Thiên Đạo Viện kinh người cỡ nào. Từ vạn cổ đến bây giờ lù lù bất động, Thiên Đạo Viện tích lũy quá nhiều nội tình.
Lý Thất Dạ nhìn mảnh đất quý giá, hắn cảm thán rằng:
– Hoặc là tổ tiên của các ngươi tích lũy quá nhiều nội tình cho các người miệng ăn núi lở. Bao nhiêu năm qua, các người và Chiến Thần điện không chênh lệch bao nhiêu vẫn không bồi dưỡng ra được tiên đế thuộc về mình.
Lời này khó nghe nhưng Bành lão đạo sĩ phải thừa nhận:
– Có lẽ vì lý do đó.
Từ thời đại hoang mãng Thiên Đạo Viện kéo dài đến bây giờ, nội tình Thiên Đạo Viện, Chiến Thần điện không thua kém bất cứ truyền thừa nào. Tuy rằng Thiên Đạo Viện bồi dưỡng đệ tử của mình hay học sinh trong học viện thành nhiều đại nhân vật, từng là cường giả trong truyền thuyết.
Nhưng nói đến cũng lạ, sau này Thiên Đạo Viện không còn ra tiên đế nữa. Hạo Hải tiên đế, Lăng Không tiên đế từng tốt nghiệp từ Thiên Đạo Viện nhưng nói chính xác hơn bọn họ không phải truyền nhân thật sự của Thiên Đạo Viện.
– Phá rồi lập cũng là lựa chọn tốt cho Thiên Đạo Viện các người.
Lý Thất Dạ nói:truyện cõi âm
– Thiên Đạo Viện, Chiến Thần điện có hai chỗ trí mạng nhất. Một là một đám lão già quá hủ bại, bảo thủ, không có quyết tâm tạo lại từ đầu, không giết đến trời sập. Không có quyết tâm bắt đầu từ hai bàn tay trắng.
– Các người luôn chọn tự thành thiên địa, nhốt mình trong thế giới riêng. Tuy các người luôn sừng sững không ngã nhưng mất bá thế nhuệ khí cọc thủng trời, diệt vạn thế thời đại hoang mãng.
– Thứ hai, các người có nhiều nội tình thì sao? Nói câu chói tai, người sống trong đất lành, không có hung tính vì một chén cơm mà liều với trời. Các người hoặc truyền nhân của mình đều có được quá nhiều. Đổi cách nói khác, kho báu trong thiên hạ ở trong mắt các người thì các người có tranh giành, thà đối địch với thiên hạ không?
– Như môn hộ lần này, các người chọn lùi bước, mở rộng môn hộ để bảo vệ bản thân. Cách làm này trông thì không sai, nhưng các người không đẩy mình vào đường cùng, nói chính xác hơn là không có quyết tâm dồn mình vào đường cùng.
– Hai điểm trí mạng này đều như nhau. Có được quá nhiều, từ khi các người còn trẻ đã như thế. Chờ các người trở thành lão tổ, đối diện rất nhiều chuyện thì thích chọn lùi bước hơn, bởi vì các người không thiếu thốn gì.
– Không còn tuyệt cảnh, không còn huyết sát thiên hạ, không còn quyết tâm đối địch với thiên hạ thì sao có thể leo lên đỉnh, chịu tải thiên mệnh, trở thành tiên đế? Từ vạn cổ đến bây giờ bao nhiêu tiên đế một bước một huyết chiến, dùng vô số xương khô rải đường tiên đế cho mình?