Đế Bá Audio Podcast
Tập 905 [Chương 4521 đến Chương 4525]
❮ sautiếp ❯Chương 4521: Thụ đạo, giải thích nghi hoặc
Ma Tiên Đạo Quân kinh tuyệt muôn đời, lời này không phải Lưu Lôi Long đánh giá, mà là trăm ngàn vạn năm qua đi, rất nhiều tiên hiền, tiền bối đánh giá Ma Tiên Đạo Quân.
Cho dù đời sau xuất hiện không ít Đạo Quân, bọn họ đều đánh giá Ma Tiên Đạo Quân kinh tuyệt muôn đời!
Hiện tại Lưu Lôi Long cẩn thận ngẫm lại, trong nội tâm hắn rất chấn động, Ma Tiên Đạo Quân kinh diễm cỡ nào, mỗi người đều nói hắn kinh tuyệt muôn đời, cho dù trung hưng chi chủ Thần Huyền tông Nam Loa Đạo Quân cũng không thể so sánh với Ma Tiên Đạo Quân.
Thử nghĩ một chút, Ma Tiên Đạo Quân kinh tuyệt muôn đời đều có thể phát huy bảy đại tâm pháp cường đại, đều tôn sùng bảy đại tâm pháp, nếu bảy đại tâm pháp thật sự không chịu được như thế, lại làm sao có thể bị Ma Tiên Đạo Quân kinh tuyệt muôn đời tôn sùng cơ chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Lôi Long ngây người, trong lòng hắn của hắn rung động, Vạn Vật Tâm Pháp còn kém Nam Ly Tâm Pháp của Thần Huyền tông, dù sao đây là tâm pháp Hoàng giai thượng phẩm, có thể nói là tâm pháp nhập môn cực phẩm.
Hơn nữa, Lưu Lôi Long từng nghiên cứu về Vạn Vật Tâm Pháp, hắn không có phát hiện Vạn Vật Tâm Pháp có chỗ ảo diệu nào.
– Cái kia, cái kia, cái kia, Vạn Vật Tâm Pháp thần kỳ thế sao?
Lưu Lôi Long nghẹn nửa ngày nhưng không biết nên nói thế nào cho phải.
– Là hậu nhân sai lầm mà thôi.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Một môn tâm pháp, ngàn vạn loại giải pháp, chỉ có điều quá nhiều người tự cho là đúng, tự cho rằng mình nắm giữ chân lý.
Lưu Lôi Long im lặng không nói ra lời, hắn cũng không dám lên tiếng, bởi vì chính hắn cũng tự nhận Vạn Vật Tâm Pháp không bằng Nam Ly Tâm Pháp, hiện tại xem ra, có lẽ chính mình là sai, hơn nữa là sai không hợp thói thường.
Lưu Lôi Long tự nhận bằng thực lực của chính mình, chỉ sợ hắn không cách nào chính thức phỏng đoán ảo diệu của Vạn Vật Tâm Pháp, không cách nào tu luyện ra ảo diệu vạn vật trong Vạn Vật Tâm Pháp.
Đương nhiên, Lưu Lôi Long cũng không biết, Vạn Vật Tâm Pháp khắc trên tấm bia đá ngoài thôn cũng không phải nguyên gốc, đây là Vạn Vật Tâm Pháp do không biết bao nhiêu tu sĩ tiến hành sửa đổi biên tập, nó đã sớm hoàn toàn thay đổi, nó sớm không còn ảo diệu ban đầu của Vạn Vật Tâm Pháp.
Cũng chỉ có tồn tại như Lý Thất Dạ mới có thể từ một môn tâm pháp có trăm ngàn sơ hở thăm dò ra Vạn Vật Tâm Pháp chân chính.
Lưu Lôi Long nhìn thấy Lý Thất Dạ tu luyện Vạn Vật Tâm Pháp rất bình thản như không có chút khó khăn nào, giống như hắn tu luyện chỉ là tiện tay nhặt lấy.
Việc này làm Lưu Lôi Long biết rõ, Lý Thất Dạ mới thật sự là người tu đạo chân chính, hắn có thể lĩnh ngộ ảo diệu đại đạo chính thức.
Cho nên, nhìn thấy Lý Thất Dạ bình thản, Lưu Lôi Long trong càng hâm mộ tâm tính như thế.
Khi hắn còn trẻ được mọi người gọi là tiểu thiên tài, nhưng trên con đường tu đạo hắn không thong dong như Lý Thất Dạ, cũng không thể bình tĩnh như Lý Thất Dạ.
Người như vậy trời sinh thích hợp tu đạo, hắn mới là trí giả trên con đường tu tiên.
Cho nên, nhìn thấy Lý Thất Dạ tu đạo thong dong, Lưu Lôi Long rung động, hắn có một suy nghĩ nhưng lại giấu rất sâu trong nội tâm.
Lưu Lôi Long mấy lần muốn hỏi Lý Thất Dạ, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn cũng nghẹn trong lòng không nói ra.
– Có lời cứ nói, có rắm cứ thả.
Lúc này Lưu Lôi Long há miệng muốn nói chuyện, Lý Thất Dạ nói với hắn một câu.
Bị Lý Thất Dạ khám phá tâm tư, Lưu Lôi Long đỏ mặt, hắn cười khan một tiếng, sau đó mặt dày nói:
– Thiếu gia, kỳ thật hài tử trong thôn chúng ta đều có tâm hướng đại đạo, bọn chúng lại thiếu minh sư. Ta, ta là kẻ ngu dốt, không cách nào dạy bảo bọn họ, kỳ thật, kỳ thật, ta nghĩ nếu thiếu gia có rãnh có thể chỉ điểm bọn chúng hay không?
Lưu Lôi Long thật sự động tâm tư, hắn nhìn thấy Lý Thất Dạ tu đạo như thế, hắn hiểu được Lý Thất Dạ mới là trí giả đại đạo, cho dù Lý Thất Dạ hiện tại mới tu đạo, chỉ sợ không qua bao lâu sẽ vượt qua hắn.
Lưu Lôi Long biết rõ, tu đạo có một minh sư sẽ mạnh hơn bất cứ thứ gì khác, cho nên, trong nội tâm Lưu Lôi Long khát vọng Lý Thất Dạ có thể dạy bảo hài tử Lưu thôn, ít nhất cũng mạnh hơn hắn rất nhiều.
Lý Thất Dạ nhìn Lưu Lôi Long.
Bị ánh mắt của Lý Thất Dạ như nhìn như thế, trong nội tâm Lưu Lôi Long sợ hãi, hắn nói:
– Đương nhiên, nếu như thiếu gia bất tiện xem như ta chưa nói.
– Ta cũng không thích dạy người. Thiên Tâm tức ta tâm – chúng sinh tức ta thiên | Đế Tôn – Giang Nam giang tử xuyên – Thỉnh chư vị nghé qua..!
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Dạy bảo bọn họ là trách nhiệm của ngươi, ta có rảnh sẽ chỉ điểm một hai.
– Đa tạ thiếu gia, đa tạ thiếu gia.
Lưu Lôi Long phục hồi tinh thần, hắn dập đầu cảm tạ Lý Thất Dạ:
– Ta thay mặt Lưu thôn cảm tạ thiếu gia.
Lý Thất Dạ ngồi tại chỗ tiếp Lưu Lôi Long hành đại lễ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Lôi Long bắt đầu giảng bài, Lý Thất Dạ ngồi ở bên cạnh.
Sau khi thao luyện xong, đám hài tử Lưu thôn bắt đầu ngồi ở nơi này, có hơn mười hài tử, nhỏ đến năm sáu tuổi, lớn đến mười một mười hai tuổi, bọn họ ngồi vào vị trí, ngồi nghiêm chỉnh và rất chăm chú, bọn họ dùng ánh mắt ngây thơ nhìn Lý Thất Dạ.
Lưu thôn, đây là sơn thôn bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, rất nhiều thế hệ trong thôn dùng trồng trọt và săn bắn kiếm sống, trong thôn cũng có một ít đệ tử Thần Huyền tông.
Chỉ có điều, đệ tử Lưu thôn đi tới Thần Huyền tông chỉ là người bình thường, không có thành tựu lớn lao, rốt cuộc bọn họ cũng chết già ở bên ngoài, rất ít trở lại trong thôn.
Tuổi như Lưu Lôi Long lại quay về Lưu thôn dạy hài tử tu đạo, đây là việc chưa từng có.
Trên thực tế, nếu như Lưu Lôi Long không bị đả kích trong tu hành, hắn cũng không có khả năng quay trở lại Lưu thôn, dù sao, đối với tu sĩ mà nói, đã tu đạo thì thoát ly thế giới phàm tục, từ nay về sau phàm, sĩ ở riêng.
Đặc biệt sau khi phụ mẫu của tu sĩ đều qua đời, đối với tu sĩ mà nói, phàm thế không còn gì quyến luyến, bọn họ không có khả năng quay về phàm trần, từ nay về sau sẽ thoát ly nơi mình sinh ra, chặt đứt tất cả quan hệ.
Lưu Lôi Long có địa vị không tầm thường trong Thần Huyền tông, dân thôn không biết Lưu Lôi Long đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lưu Lôi Long nguyện ý trở lại trong thôn dạy bảo hài tử, thôn dân trong thôn đều nguyện ý dẫn hài tử tới tu đạo.
Đối với thôn dân mà nói, một khi tu đạo, nói không chừng ngày khác sẽ hóa rồng.
– Huấn luyện viên, hắn sẽ tu đạo cùng chúng ta sao?
Bọn nhỏ tò mò nhìn Lý Thất Dạ, có tiểu nữ hài nhìn Lý Thất Dạ, nàng vừa tò mò vừa sợ hãi hỏi thăm.
Tiểu cô nương này chính là tiểu nữ hài nhìn thấy Lý Thất Dạ tỉnh lại, trên mặt còn có tàn nhang nho nhỏ.
– Bắt đầu từ hôm nay, thiếu gia chính là lão sư của các ngươi, tất cả phải nghe thiếu gia, ai dám không nghe, cây roi sẽ hầu hạ.
Vẻ mặt Lưu Lôi Long nghiêm túc nói với bọn nhỏ.
Nhìn thấy cây roi trong tay Lưu Lôi Long, hài tử trong thôn run rẩy, tất cả mọi người không dám lắm miệng, bọn họ chỉ tò mò nhìn Lý Thất Dạ chứ không dám hỏi thăm
Sau khi nghe Lưu Lôi Long phân phó, hài tử trong thôn hành đại lễ với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ ngồi tại chỗ, hắn gật đầu.
Lưu Lôi Long có uy nghiêm rất cao trong thôn, cho nên Lưu Lôi Long phân phó thì bọn nhỏ sẽ đi làm.
Lý Thất Dạ cũng không có lập tức dạy các hài tử tu đạo, hắn chỉ ngồi đó lắng nghe, Lưu Lôi Long cũng giảng bài cho bọn nhỏ.
Bọn nhỏ nghe rất nhập thần, chậm rãi quên đi sự tồn tại của Lý Thất Dạ.
Mãi cho đến khi Lưu Lôi Long giảng bài xong, lúc này hắn mới nhìn sang Lý Thất Dạ, nói:
– Thiếu gia có gì muốn bổ sung không?
Vào lúc này, Lý Thất Dạ mới thu hồi ánh mắt, nói:
– Nam Ly Tâm Pháp của Thần Huyền tông thoát thai từ Vạn Vật Tâm Pháp, đây là tâm pháp nhập môn không tệ, cũng thích hợp bọn nhỏ tu luyện. Hôm nay ngươi giảng sai, đạo hạnh nam ly, nhìn qua tây nguyệt, trèo lên thái dương…
Lý Thất Dạ nói êm tai, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, chỉ mấy câu ngắn ngủi đã trình bài ảo diệu của tâm pháp.
Lưu Lôi Long có thiên phú khá cao, vừa nghe Lý Thất Dạ giải thích như vậy, hắn lập tức khiếp sợ, bởi vì hắn truyền thụ ảo diệu Nam Ly Tâm Pháp đều là tiêu chuẩn trong Thần Huyền tông, Lưu Lôi Long cũng cho rằng đây là ảo diệu cao nhất.
Bây giờ nghe Lý Thất Dạ giải thích, hắn mới phát hiện những gì mình giảng giải quá phiến diện, từ đó Lưu Lôi Long khiếp sợ không nhỏ.
Tuy Lý Thất Dạ trước kia chưa từng tiếp xúc tới Nam Ly Tâm Pháp, nhưng Nam Ly Tâm Pháp thoát thai từ Vạn Vật Tâm Pháp, cho nên, đối với Lý Thất Dạ nắm giữ ảo diệu Vạn Vật Tâm Pháp mà nói, Nam Ly Tâm Pháp đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn được nữa.
– Thiếu gia dạy bảo, nhớ kĩ trong lòng.
Lưu Lôi Long lúc này hiểu ra, Lý Thất Dạ giảng giải còn hơn cả đáp án tiêu chuẩn trong tông môn bọn họ, hắn lại bắt đầu uốn nắn tu luyện của hài tử trong thôn.
– Mặc dù đạo cơ của nàng ổn nhưng quá mức mềm yếu.
Lúc này Lý Thất Dạ cũng chỉ điểm sai lầm của hài tử trong thôn, Lý Thất Dạ chỉ vào tiểu cô nương vừa nói chuyện ban nãy:
– Ngự tâm pháp, nhanh hơn một ít, dùng lực lượng mạnh hơn tôi luyện hỗn độn chân khí…
– Ngươi nóng lòng cầu thành, đạo hỏa công tâm, sớm muộn gì cũng lưu hậu hoạn.
Lý Thất Dạ chỉ vào một hài tử khá lớn tuổi trong thôn, nói ra:
– Ngươi nhất định tu luyện thêm vào mỗi lúc trời tối, tu luyện rất chăm chỉ nhưng quá nóng lòng.
Tiểu hài tử bị Lý Thất Dạ chỉ điểm xấu hổ cúi đầu xuống.
Lý Thất Dạ nói:
– Cố gắng là một chuyện tốt, nhưng phải tìm đúng phương pháp, lúc này mới có thể làm chơi ăn thật, nếu không chính là làm nhiều công ít. Ngươi nóng lòng không được, ngươi nên thổ tức tới canh ba khi có trăm rằm…
Nghe thấy Lý Thất Dạ chỉ điểm, đôi mắt hài tử sáng lên…
Chương 4522: Khách thần huyền tông đến thăm
Lý Thất Dạ chỉ nói mấy câu đã chỉ ra vấn đề tu luyện của hài tử trong thôn, hơn nữa những vấn đề này đều là Lưu Lôi Long chưa từng phát hiện, càng làm cho Lưu Lôi Long bội phục sát đất, vô cùng sùng bái.
Lưu Lôi Long hiểu ra, hắn mời Lý Thất Dạ chỉ điểm bọn nhỏ trong thôn tu hành là cách làm sáng suốt nhất.
Lý Thất Dạ chỉ điểm không nhiều lắm, chỉ nói vài câu mà thôi, nhưng lại trực chỉ vấn đề, hài tử trong thôn cũng tâm phục khẩu phục, càng kính nể Lý Thất Dạ hơn trước.
Bọn nhỏ trong thôn đã tu hành theo chỉ điểm của Lý Thất Dạ, quả nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ có thu hoạch không tầm thường, bọn họ có thể cảm nhận được biến hóa của chính mình rõ ràng, ngay cả hài tử tu hành chậm nhất cũng có tiến bộ vượt bật.
Trong khoảng thời gian ngắn, càng làm cho Lưu Lôi Long và hài tử trong thôn kính nể Lý Thất Dạ, trong mắt của bọn họ, Lý Thất Dạ chính là lão sư đáng kính nhất.
Lý Thất Dạ cũng không có ý niệm thu đồ đệ trong đầu, cũng chỉ điểm một chút hài tử trong thôn mà thôi, hắn cũng không phải sư phụ của bọn họ, cho nên, Lý Thất Dạ chỉ bảo bọn họ gọi mình là “thiếu gia”.
Lý Thất Dạ không thể mỗi ngày chỉ điểm bọn nhỏ tu hành, hắn cũng tạm thời chỉ điểm, nhưng đối với Lưu Lôi Long và hài tử trong thôn mà nói, như vậy đủ rồi, đó là chuyện khó có được.
Chỉ trong mấy ngày, Lý Thất Dạ mang theo thôn dân ra ngoài hái thuốc, ngắt lấy không ít thảo dược bên ngoài, hơn nữa Lý Thất Dạ còn gieo trồng thảo dược trong thôn.
Trong khoảng thời gian ngắn, thôn dân trong thôn không hề trồng trọt lương thực, bắt đầu gieo trồng thảo dược.
Đối với dược thảo, thôn dân biết rải rác không có mấy, được Lý Thất Dạ chỉ điểm, không ít thôn dân bắt đầu học gieo trồng dược thảo, phơi nắng chế dược thảo…
Lưu Lôi Long nhìn thấy cảnh này, hắn phát hiện Lý Thất Dạ bảo thôn dân gieo trồng dược thảo bình thường nhưng phàm nhân khó có thể gieo trồng, chỉ có một chút tông môn mới có năng lực gieo trồng như thế, nhưng được Lý Thất Dạ chỉ điểm, Lưu thôn không chỉ có thể gieo trồng thảo dược, hơn nữa còn thu hoạch rất khả quan.
Lưu Lôi Long càng vui mừng, biết rõ Lý Thất Dạ dụng tâm lương khổ, bởi vì giá trị của thảo dược còn cao hơn lương thực, đối với Lưu thôn mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện cực tốt.
Đương nhiên, những việc này đối với Lý Thất Dạ chỉ tiện tay mà làm, dành chút thời gian rảnh rỗi chỉ điểm thôn dân Lưu thôn một chút mà thôi, cũng không tính là việc gì khó khăn.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ tiện tay chỉ điểm, đối với Lưu thôn mà nói chính là ban ân to lớn, cũng cải biến vận mệnh của Lưu thôn, trên dưới Lưu thôn đều kính cẩn với Lý Thất Dạ như thần linh.
Một ngày này, Lưu Lôi Long đang dạy bảo các hài tử, Lý Thất Dạ cũng ngồi ở bên cạnh nhìn hài tử tu hành.
Đúng vào lúc này, bên ngoài thôn phát ra âm thanh làm người ta chú ý, trong khoảng thời gian ngắn, hài tử trong thôn đều nhìn sang.
Lúc này, chỉ thấy một bóng đen cao lớn bay tới Lưu thôn, thời điểm bóng đen bước ra khỏi rừng cây đã nghe tiếng thú gào, mức chim bay cá nhảy sợ tới mức đều chạy thục mạng, đây là một con báo đen to lớn.
Ngay sau đó, sau báo đen có mười con thú to lớn xuất hiện, có tê giác, có bạch hổ, cũng có ngựa…
– Là người tông môn đến!
Nhìn thấy nhiều mãnh thú tiến vào trong thôn, hài tử trong thôn vui mừng, không ít hài tử quát to một tiếng.
Vào lúc đó, thôn dân trong thôn cũng thả việc trong tay xuống và chạy tới nơi này.
Vào lúc đó, rất nhiều người mới nhìn rõ ràng, trên lưng mãnh thú có người đang ngồi, những tu sĩ này muôn hình muôn vẻ, cũng không phải chỉ có Nhân tộc mà thôi, cũng có Yêu tộc.
Tu sĩ ngồi trên lưng mãnh thú, trừ số ít là Nhân tộc ra, còn có thêm Yêu tộc, có đầu người thân hổ, cũng có thụ yêu cành lá rậm rạp, còn có xà yêu đầu người thân rắn…
Những Yêu tộc này xuất hiện ở địa phương khác, có lẽ sẽ xuất hiện bạo động, thôn dân Lưu thôn đều tập mãi thành thói quen.
Những tu sĩ cưỡi mãnh thú đều là đệ tử Thần Huyền tông, bọn họ theo lệ cũ tuần tra địa vực mà thôi.
Thần Huyền tông chính là thế lực Yêu tộc đứng đầu phía bắc Tây Hoàng, mặc dù nói Thần Huyền tông có không ít đệ tử xuất thân từ Nhân tộc, nhưng chỉ có hơn phân nửa đệ tử là Yêu tộc.
Vào lúc đó, Lưu Lôi Long đứng lên, hắn nhảy lên lưng báo đen đối diện hán tử ngồi trên đó, hán tử mặc quần áo màu trắng, trên người tỏa ra bảo quang rực rỡ, không hề nghi ngờ, hắn đã đạt tới cảnh giới Chân Nhân Bảo Thân.
Hán tử kia bước tới và ôm Lưu Lôi Long, cười to nói:
– Sư huynh, đã lâu, thật lâu không gặp.
– Chúc mừng sư đệ đã là đạt tới trung cảnh.
Lưu Lôi Long tươi cười, hắn chúc mừng hán tử kia.
Hán tử chính là cường giả Thần Huyền tông, tên là Hoàng Kiệt, là người cùng một mạch với Lưu Lôi Long, hôm nay tuần tra đến nơi đây, đặc biệt đến thăm Lưu Lôi Long.
Thần Huyền tông quản hạt địa vực rộng lớn, Thần Huyền tông thường cách một đoạn thời gian sẽ phái đệ tử tuần tra lãnh địa, cho nên chỉ có thể đến đi vội vàng.
Chỉ có điều, Lưu Lôi Long ở tại Lưu thôn, Hoàng Kiệt mới đến thăm hắn mà thôi.
Lúc này, hài tử Lưu thôn nhìn đệ tử Thần Huyền tông ngồi trên lưng mãnh thú, trong đôi mắt ngây thơ của chúng mang theo hâm mộ và hướng tới, đối với hài tử trong thôn mà nói, trong nội tâm bọn họ khát vọng có một ngày cũng như bọn họ bái nhập vào Thần Huyền tông, có thể tu luyện ra một thân tài năng, có thể cưỡi mãnh thú, ngự phi kiếm như đệ tử Thần Huyền tông, thậm chí phi thiên độn địa.
– Ta cũng miễn cưỡng bò lên trung cảnh mà thôi, mất mặt, mất mặt.
Hoàng Kiệt cười nói.
– Đã không tồi, ngày khác nhất định có thể lĩnh ngộ Tam Muội.
Lưu Lôi Long mỉm cười, gật đầu nói ra.
– Chỉ hy vọng như thế.
Hoàng Kiệt không tính là kiệt xuất trong Thần Huyền tông, chỉ có thể xem như trung thượng, hắn và Lưu Lôi Long cùng thế hệ, đạt tới Chân Nhân Bảo Thân trung cảnh, chỉ có thể nói là bình thường trong Thần Huyền tông.
– Nếu là sư huynh như năm đó, chỉ sợ đã sớm lĩnh ngộ Tam Muội.
Hoàng Kiệt cảm khái, sau đó nhìn Lưu Lôi Long, nói ra:
– Trạng thái của sư huynh tốt hơn lần trước.
Sau khi đạt được Lý Thất Dạ chỉ điểm, Lưu Lôi Long thật sự khôi phục, chỉ có điều, hắn bây giờ đang uẩn dưỡng đạo cơ, cũng có thể trùng kích cảnh giới cao hơn.
– Có chuyển biến tốt đẹp.
Lưu Lôi Long gật đầu, hắn cũng không có nói quá nhiều, không có Lý Thất Dạ đồng ý, hắn cũng không dám nói lung tung.
– Chúc mừng sư huynh, chúc mừng sư huynh.
Hoàng Kiệt cũng cao hứng thay Lưu Lôi Long, hắn nói:
– Dùng thiên phú của sư huynh, nếu sau khi chuyển biến tốt đẹp, ngươi có thể nhanh chóng đuổi kịp ta.
– Tương lai khó nói trước.
Lưu Lôi Long khiêm tốn, cười cười, lắc đầu.
– Ta tin tưởng sư huynh.
Hoàng Kiệt vỗ vai Lưu Lôi Long, nói ra:
– Năm đó sư huynh còn ở trong tông môn, ngươi là tiểu thiên tài nổi danh đấy.
– Không đề cập tới chuyện năm đó, không đề cập tới chuyện năm đó.
Lưu Lôi Long cũng cười to, tâm tình tốt hơn nhiều.
Lúc này, ánh mắt Hoàng Kiệt nhìn đệ tử Lưu thôn, cũng nhìn Lý Thất Dạ, chẳng qua hắn chỉ liếc nhìn mà thôi, hắn thấy Lý Thất Dạ chỉ là tu sĩ bình thường mà thôi, chỉ vừa mới tu đạo, không có gì đặc biệt.
– Đám hài tử này xem như không tệ, sắp có tư cách tiến vào tông môn.
Nhìn thấy hài tử Lưu thôn, Hoàng Kiệt vui mừng, nói ra:
– Xem ra, sư huynh dạy bảo có phương pháp, sư huynh không chỉ là hào thủ tu luyện, ngay cả dạy bảo cũng rất tốt, rất tốt.
Đương nhiên, bọn nhỏ trong thôn nghe được có cơ hội bái nhập Thần Huyền tông, bọn họ cũng ưa thích! Trong nội tâm bọn họ cũng cao hứng, đối với bọn họ mà nói, có thể bái nhập Thần Huyền tông chính là chuyện ước mơ tha thiết.
– Không dám kể công, quý nhân tương trợ, quý nhân tương trợ.
Lưu Lôi Long lắc đầu, cũng không có đắc ý.
– Sư huynh thật lâu chưa quay về tông môn rồi.
Hoàng Kiệt nghiêm túc nói với Lưu Lôi Long:
– Sư huynh lúc nào hồi trở lại tông môn đây? Thiên Nguyệt nha đầu kia đã đột phá bình cảnh, tu luyện đến Chân Nhân Bảo Thân.
– Thật khó lường.
Nghe tin tức như thế, Lưu Lôi Long cũng sợ hãi thán phục một tiếng, nói ra:
– Ta nhớ nàng năm đó bái nhập tông môn vẫn chỉ là tiểu nha đầu, mới vài năm ngắn ngủi đã đột phá Chân Nhân Bảo Thân, thật sự làm ta cảm thấy xấu hổ.
– Tiên Thiên chân mệnh, không phải đời ta có thể so sánh, trẻ tuổi, có thể nói là đệ tử kinh diễm nhất.
Hoàng Kiệt thập phần cảm khái, nói ra:
– Ta xem, nàng kinh diễm có thể so sánh Tô sư huynh năm đó.
Nói đến đây, hắn thở dài một tiếng.
– Tô sư huynh nha.
Lưu Lôi Long buồn bã nói:
– Hậu sinh khả uý, chỉ tiếc, Tô sư huynh đã không còn.
– Đúng vậy.
Hoàng Kiệt thở dài một hơi, hắn nói:
– Năm đó Tô sư huynh không còn, các sư huynh đệ, đều nhất trí thừa nhận sư huynh có thể có cơ hội…
Nói đến đây, hắn không nói thêm lời nào nữa.
– Là chính mình ngu muội, không có thiên phú.
Lưu Lôi Long cười lắc đầu.
Hoàng Kiệt cười khổ, nói ra:
– Sư huynh nói lời này đang chê cười ta sao? Năm đó mọi người cùng nhau tu đạo, thiên phú của sư huynh, chúng ta còn không rõ hay sao? Tuy sư huynh kém Tô sư huynh, nhưng cũng không yếu hơn những người khác.
Lưu Lôi Long cười cười, hắn không muốn nói chuyện năm đó.
– Bát Trượng phong thế nào?
Lưu Lôi Long khẽ hỏi.
– Khá tốt, khá tốt.
Hoàng Kiệt cười, há miệng muốn nói, cuối cùng thở dài một tiếng, cuối cùng hắn mới nói:
– Đã không có người tâm phúc.
Lưu Lôi Long im lặng và nói:
– Cho dù có ta cũng không cải biến cái gì.
– Phong chủ còn nhưng người thế hệ chúng ta vẫn thiếu một người.
Hoàng Kiệt nhìn Lưu Lôi Long.
Năm đó Lưu Lôi Long chính là người nổi bật trong cùng thế hệ của bọn họ.
Chương 4523: Giai nhân đến từ phương xa
Lưu Lôi Long thở dài một tiếng, nói ra:
– Không nói chuyện này, đại sự trong tông môn có chưởng môn và các vị phong chủ quyết định.
Lưu Lôi Long hắn đã rời khỏi Thần Huyền tông nhiều năm, trong những năm qua, Thần Huyền tông cũng biến hóa không nhỏ, có rất nhiều chuyện, đặc biệt là nội bộ trong tông môn phân tranh, hắn rất ít quan tâm tới việc này.
– Sư huynh, quay về tông môn đi, có lẽ, sư huynh có thể ngăn cơn sóng dữ.
Hoàng Kiệt thập phần chân thành khuyên bảo Lưu Lôi Long, nói xong, hắn nhìn sang Lưu thôn trước mặt.
Mặc dù nói, Lưu Lôi Long không còn là tiểu thiên tài năm đó, nhưng với tư cách một cao thủ Vương Giả Phách Thể, hắn cũng không tính là tiểu nhân vật, hắn hoàn toàn có năng lực quản lý một phương.
Hiện tại Lưu Lôi Long Quy ở lại trong thôn trang nhỏ như Lưu thôn chính là đại tài tiểu dụng.
Lưu Lôi Long nhìn sang Lý Thất Dạ, nhưng Lý Thất Dạ lạnh nhạt ngồi ở nơi đó, thần thái tự nhiên, việc này làm cho Lưu Lôi Long ngẩng đầu nhìn về hướng Thần Huyền tông.
Đương nhiên Hoàng Kiệt không biết Lưu Lôi Long đã khôi phục, hắn khôi phục nên tương lai sẽ bay cao, tiểu thiên tài Lưu Lôi Long năm đó đã trở lại, chỉ có điều, hiện tại nếu bảo Lưu Lôi Long quay về Thần Huyền tông, hắn lại do dự.
Không hề nghi ngờ, Lưu Lôi Long có lòng tin mình sẽ đột phá cảnh giới rất cao, tương lai hắn cũng có thể có tiền đồ lớn trong Thần Huyền tông.
Nhưng hôm nay Lưu Lôi Long xem ra, không có ai có tài đức sáng suốt hơn Lý Thất Dạ, nếu ở lại bên cạnh Lý Thất Dạ, hắn có thể học được rất nhiều thứ.
– Về sau lại về.
Cuối cùng Lưu Lôi Long thu hồi ánh mắt, hắn lắc đầu cự tuyệt Hoàng Kiệt mời.
– Ta cũng không miễn cưỡng sư huynh, có một ngày sư huynh sẽ trở lại, cánh cửa Thần Huyền tông vĩnh viễn mở ra vì sư huynh.
Hoàng Kiệt nhìn thấy Lưu Lôi Long kiên định như thế, hắn cũng đành phải thôi.
Hoàng Kiệt không nói thêm cái gì, hắn cáo từ rời đi, thời điểm hắn rời đi lại cười nói với hài tử Lưu thôn:
– Đám tiểu tể tử, cố gắng lên, cửa lớn Thần Huyền tông luôn mở rộng với các ngươi, chờ thời điểm các ngươi tới Thần Huyền tông, ta sẽ tới đón tiếp các ngươi.
Hoàng Kiệt là cường giả Chân Nhân Bảo Thân, hắn có thể thân mật với đám nhỏ Lưu thôn như thế là vì có quan hệ với Lưu Lôi Long.
Đám nhỏ Lưu thôn nghe thấy Hoàng Kiệt nói thế, đôi mắt bọn họ sáng lên, trong mắt của bọn họ mang theo chờ mong và hướng tới.
Đối với đám nhỏ Lưu thôn mà nói, bọn họ khổ luyện như thế chính là vì có một ngày có thể bái vào Thần Huyền tông.
Hoàng Kiệt mang theo đội ngũ rời đi, Lưu Lôi Long ngồi lại vị trí ban đầu, hắn bảo bọn nhỏ tiếp tục tu luyện, chính hắn thì lâm vào im lặng.
– Muốn trở lại tông môn?
Sau một lát, Lý Thất Dạ cười cười.
Lưu Lôi Long phục hồi tinh thần lại, hắn cười khổ và nói:
– Ta càng muốn ở bên cạnh thiếu gia.
Lưu Lôi Long nói lời này là thật lòng, thực sự không phải là lời nịnh nọt, nếu như nói bảo hắn lựa chọn giữa Thần Huyền tông và Lý Thất Dạ, hắn khẳng định lựa chọn ở lại bên cạnh Lý Thất Dạ.
– Ta không ở nơi này quá lâu. Lý Thất Dạ cười nói:
– Tương lai, ngươi nhất định sẽ trở lại trong tông môn.
Lý Thất Dạ sẽ rời đi, Lưu Lôi Long cũng biết rõ, dù sao Chân Long như hắn sẽ có ngày bay lên chín tầng trời.
Lưu Lôi Long im lặng, hắn há miệng muốn nói nhưng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng, hắn thở dài nói:
– Thần Huyền tông chúng ta chính là thế lực Yêu tộc lớn nhất phía bắc Tây Hoàng…
Nói đến đây, hắn dừng lại vì không biết nên nói thêm cái gì.
– Mà ngươi là Nhân tộc.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Ngươi năm đó cũng là một tiểu thiên tài, ngươi cũng trải qua đủ loại ân oán phân tranh trong tông môn.
Đối với loại chuyện này, Lý Thất Dạ biết rõ, đương nhiên, hắn cho rằng chỉ là việc nhỏ.
Lưu Lôi Long chỉ thở dài, hắn không nói nhiều.
Hoàng Kiệt đã tới nơi này, đám nhỏ Lưu thôn càng sinh động, càng cố gắng, dù sao, đối với bọn nhỏ trong thôn mà nói, bọn họ ngay từ đầu cố gắng tu hành, từ nhỏ đã bắt đầu tu hành chính là vi có một ngày có thể làm đệ tử Thần Huyền tông.
Đối với người Lưu thôn mà nói, có thể bái nhập Thần Huyền tông chính là vinh quang vô thượng, xem như rạng rỡ tổ tông.
Trước Lưu Lôi Long, trong Lưu thôn cũng có người làm môn hạ Thần Huyền tông, nhưng tạo hóa thường thường, không thể có tư cách kinh thiên động địa, Lưu Lôi Long vốn có tiềm lực, về sau xảy ra chuyện nên mới quay về Lưu thôn.
Đương nhiên, đối với Lưu thôn mà nói, đây lại là chuyện tốt, sau khi Lưu Lôi Long trở về, hài tử trong thôn được chỉ điểm nhiều hơn.
Có thể nói, trước kia không có chuyện như vậy, trước hài tử Lưu thôn muốn tu luyện đều dựa vào chính mình lục lọi.
Hiện tại hài tử Lưu thôn đều có Lưu Lôi Long tự mình chỉ điểm, có thể đi ít đường quanh co trong tu hành, đặc biệt là đạt được Lý Thất Dạ chỉ điểm, các hài tử trong thôn gặp may mắn, cũng tiến bộ rất nhiều.
Trên thực tế, tại Lý Thất Dạ cải biến làm Lưu thôn biến hóa rất lớn, tất cả ruộng đồng đều trồng thảo dược, hơn nữa, Lý Thất Dạ dạy bảo nên các thôn dân đã nắm giữ phương pháp giao trồng thảo dược, từ đó các thảo dược sinh trưởng rất tốt.
Biến hóa như thế đều nằm trong mắt Lưu Lôi Long, hắn cũng vui vẻ, hắn biết rõ, Lý Thất Dạ tiện tay chỉ điểm đã cải biến vận mệnh Lưu thôn.
Phải biết rằng, các biện pháp gieo trồng thảo dược, tất cả đại tông môn sẽ không truyền ra bên ngoài, hơn nữa, không phải luyện đan sư, tu sĩ không hiểu gieo trồng thảo dược và linh dược, như Lưu Lôi Long, hắn không hiểu nhiều về việc này.
Hiện tại Lưu thôn học gieo trồng thảo dược, từ đó sẽ tạo thành cải biến lớn với Lưu thôn, cũng triệt để cải biến vận mệnh của Lưu thôn.
Lý Thất Dạ bảo thôn dân thu hoạch đa số thảo dược bán cho Thần Huyền tông, còn lại đều lưu lại.
Sau khi bán thảo dược, các thôn dân vui mừng, bởi vì bán thảo dược có thu hoạch lớn hơn so với trồng lương thực rất nhiều..
Lý Thất Dạ lưu lại các thảo dược không phải Lý Thất Dạ muốn, hắn nấu thảo dược thành cao, từ đó làm thuốc mỡ tôi gân luyện thể cho hài tử trong Lưu thôn.
Nhìn thấy cảnh này, ngay cả Lưu Lôi Long cũng hâm mộ, thời điểm hắn tu luyện không có cơ hội tốt như thế, đều tự mình tu luyện.
Hiện tại hài tử Lưu thôn không chỉ có đạt được Lý Thất Dạ chỉ điểm, còn lấy như thế thuốc mỡ tôi gân luyện thể, đây là chuyện thập phần đáng quý.
Phải biết rằng, thân thể là đại đạo bảo bình, đại đạo là thân thể thần tàng! Có thể từ nhỏ bôi thuốc mỡ, không phải tu sĩ nào cũng có điều kiện như thế.
Lưu Lôi Long cho rằng, được Lý Thất Dạ dạy bảo như vậy, bọn nhỏ trong Lưu thôn tu luyện một năm còn hơn tu luyện trong Thần Huyền tông mười năm.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ không thể mỗi ngày chỉ điểm đám nhỏ Lưu thôn, hắn chỉ ngẫu nhiên chỉ điểm mà thôi, chỉ dẫn con đường tu luyện chính xác cho các hài tử.
Đa số thời gian Lý Thất Dạ tự mình tu luyện và ngẩn người.
Mỗi khi nhìn thấy Lý Thất Dạ ngẩn người, Lưu Lôi Long cũng không biết Lý Thất Dạ đang suy nghĩ gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, có thể làm cho Lý Thất Dạ ngẩn người không phải là chuyện hắn có thể tiếp xúc.
Vào ngày hôm nay, Lý Thất Dạ ngồi dưới bóng cây cạnh dòng suối, nhìn nước suối róc rách, hắn ngẩn người thật lâu.
Lưu Lôi Long chuẩn bị mấy chén trà nhỏ cho Lý Thất Dạ, sau khi nấu xong thì hắn rời đi, không dám quấy rầy Lý Thất Dạ ngẩn người.
Nước suối chảy róc rách, trừ âm thanh nước suối ra, cũng chỉ còn lại tiếng nước trà sôi sục.
Lý Thất Dạ tựa vào gốc cây, hắn nửa nằm và nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gõ vào gốc cây, âm thanh rất có tiết tấu, dường như thiên địa như hòa hợp với Lý Thất Dạ.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua thật chậm, mãi cho đến vĩnh hằng, trở thành tuyên cổ.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lý Thất Dạ mới chậm rãi mở hai mắt ra, hắn nói:
– Xuất hiện đi, ngồi ở trên ngọn cây thật mệt mỏi.
Lý Thất Dạ vừa nói xong, một làn gió thơm bay tới, hương thơm như thấm vào tim gan, làm cho người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Một nữ tử xuất hiện, đó là mỹ nữ tuyệt thế, nàng mặc quần áo xanh và tỏa ra khí tức sinh động, nàng giống như tinh linh giữa núi rừng.
Quan sát nàng, mỹ nữ tuyệt thế trước mặt xinh đẹp vô song, nàng có mái tóc dài như thác nước xõa vai, thời điểm làn gió thơm thổi tới, sợi tóc phất phới giống như tiên tử.
Trên mái tóc của nữ tử có trâm phượng cài đầu, phượng hoàng trên trâm rất sống động như muốn đập cánh bay đi, dường như có gió nhẹ thổi tới sẽ tung cánh bay cao.
Đôi mắt nữ tử như biết nói chuyện, dường như tất cả linh khí trong thiên địa đều tập trung vào mắt của nàng.
Mi tâm của nữ tử có điểm đỏ, điểm đỏ này như hồng bảo thạch, nó tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Nhưng Lý Thất Dạ chỉ liếc nhìn nàng mà thôi, chậm rãi nhắm mắt lại, cũng không để ý tới.
Nữ tử giật mình nhìn Lý Thất Dạ, nàng lắc lắc cánh tay, lại dò xét Lý Thất Dạ từ trên xuống dưới, nhưng nhìn không ra mánh khóe gì, cho dù mi tâm của nàng tỏa sáng nhưng không có thu hoạch gì.
Lý Thất Dạ vẫn là phàm nhân vô cùng bình thường, cho dù tu luyện phương pháp nhập môn mà thôi.
Chương 4524: Pha trà cho ta
Tất cả làm nữ tử này không hiểu, Lý Thất Dạ trước mắt bình thường đến không thể lại bình thường hơn được nữa, tối đa chỉ là tu sĩ mới nhập môn, đặc biệt là thần thái lười biếng kia, căn bản không phải là người hăng hái tinh tiến.
Nhưng, điểm làm cho nàng kỳ quái nhất là, nàng có được thiên phú độc nhất vô nhị, có được huyết thống thập phần cao quý, nhờ có thiên phú độc nhất vô nhị, huyết thống cao quý nên trực giác nói cho nàng biết, nam tử trước mặt phi phàm.
Về phần phi phàm như thế nào thì nữ tử nhìn không ra, nàng suy nghĩ thật lâu, nàng quan sát Lý Thất Dạ rất kỹ nhưng Lý Thất Dạ quá bình thường.
Có lẽ, đây là bởi vì trực giác thiên phú, huyết thống của nàng là sai, nhưng dựa vào đủ loại kinh nghiệm lúc trước, trực giác của nàng không có sai, dù sao, thiên phú, huyết thống của nàng rất hiếm có.
Nữ tử đánh giá Lý Thất Dạ, nhưng Lý Thất Dạ vẫn bình thường như vậy, dung mạo của hắn quá phổ thông, thuộc về ném trên đường lớn sẽ không có ai lưu ý tới.
Nhưng trực giác của nàng vẫn nói cho nàng biết, người trước mắt không bình thường.
Nữ tử lại có cảm giác nam tử này quen thuộc, nhưng hết lần này tới lần khác không nghĩ ra ra mình gặp Lý Thất Dạ ở đâu.
– Không biết công tử xưng hô như thế nào?
Nữ tử khom người chào Lý Thất Dạ, đây đã là cử chỉ tôn kính Lý Thất Dạ.
Có thể nói, nàng rất ít khi hành đại lễ chào người khác, không cần nói tu sĩ mới nhập môn, cho dù là tông chủ, nàng cũng rất ít hành đại lễ, không phải ai cũng có tư cách làm nàng hành đại lễ.
Vào ngày bình thường, một tu sĩ mới nhập môn nhìn thấy nàng đều quỳ lạy, căn bản không cần nàng đáp lễ, chỉ cần nàng nói một câu, một tu sĩ mới nhập môn cũng có cảm giác vinh quang vô thượng.
Nhưng Lý Thất Dạ không có phản ứng, hắn vẫn nằm tại đó, ngay cả mắt cũng không mở ra, chỉ nói:
– Nước nấu lâu rồi.
Nữ tử ngạc nhiên khi nghe hắn nói như vậy.
Nàng lần đầu tiên gặp tình huống như thế này, thử nghĩ một chút, nàng có thân phận cỡ nào, nếu nàng hành đại lễ như thế, cho dù là tông chủ Thần Huyền tông cũng phải hoàn lễ, cũng không dám vô lễ.
Về phần các thiên kiêu các đại tông môn ở bắc Tây Hoàng, nếu nhìn thấy nàng hành đại lễ như vậy, bọn họ sẽ có cảm giác rất vinh quang.
Nhưng Lý Thất Dạ đừng nói là đứng dậy hoàn lễ, hắn nằm đó không mở mắt ra, hình như lười liếc nhìn nàng, hoặc là, hắn căn bản không quan tâm, không quan tâm tới mỹ mạo hay thân phận của nàng.
Nữ tử lại có cảm giác rất quái dị.
– Còn chờ cái gì nữa, pha trà.
Thời điểm nữ tử kinh ngạc, Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm phân phó một câu.
Lần này càng làm nữ tử ngây người, nàng còn cho rằng mình nghe lầm, nàng nhìn chung quanh một chút, bốn bề vắng lặng, chỉ có tiếng nước suối róc rách, trừ nàng và Lý Thất Dạ ra, nơi này không có người nào khác.
– Ngươi, ngươi nói ta sao?
Nữ tử chỉ ngón tay vào mũi ngọc của mình, cảm thấy đây là việc không thể tưởng tượng nổi.
Nàng có thân phận gì, nàng là người nào? Đi tới chỗ nào, bao nhiêu tông môn đại giáo, bao nhiêu thiên tài tuấn ngạn đều cung kính với nàng, có thể nói, nàng chính là kim chi ngọc diệp, đi tới chỗ nào đều có người sum xoe.
Không nói nàng tự tay pha trà cho người khác, cho dù người khác pha tiên trà trân phẩm, chỉ cần nàng uống một ngụm, đối với đối phương mà nói đây là vinh hạnh lớn lao.
Nhưng hiện tại Lý Thất Dạ là hạng người vô danh, một tu sĩ mới nhập môn lại sai sử nàng pha trà, chẳng lẽ xem nàng là thị nữ hay sao?
– Không phải ngươi còn ai?
Lý Thất Dạ không nhìn nàng, hắn hời hợt nói ra.
– Ngươi…
Nữ tử càng tức giận, trong nội tâm sinh ra lửa giận không tên.
Chưa từng có người nào vênh mặt hất hàm sai khiến nàng như vậy, nàng có thân phận gì? Người khác không hầu hạ nàng là tốt lắm rồi, còn muốn nàng đi hầu hạ người khác? Đó là việc không có khả năng.
Nhưng Lý Thất Dạ nằm đó, hắn nhắm mắt lại giống như đang ngủ, hoàn toàn không thấy nàng tức giận, hoặc hắn không quan tâm nàng có nguyện ý hay không.
Nữ tử hít sâu mọt hơi, cũng áp chế lửa giận và ổn định tâm thần.
Nàng nhìn Lý Thất Dạ thêm vài lần, dám nói với nàng như thế, không phải người cao cao tại thượng thì chính là tên điên, nhưng Lý Thất Dạ giống tên điên sao?
Nếu ngày bình thường có ai dám bất kính với nàng như thế, ai dám hô to gọi nhỏ với nàng, nàng nhất định sẽ giáo huấn kẻ không biết trời cao đất rộng như thế.
Nhưng trực giác thiên phú và huyết thống bảo nàng không được đắc tội Lý Thất Dạ, không dám làm chuyện trái ý hắn, bởi vì đó là chuyện mất trí.
Cho dù nội tâm của nữ tử không thoải mái, nhưng không biết vì cái gì, nàng vẫn ngoan ngoãn pha trà cho Lý Thất Dạ.
Lấy nước, ngâm trà, khuấy trà, quan sát… Mỗi một trình tự đều không bỏ qua…
Trên thực tế, nữ tử rất ít khi tự mình pha trà, ngày bình thường đều là người khác hầu hạ nàng, nàng không làm chuyện của hạ nhân.
Nhưng hiện tại nàng đành phải tự mình pha trà, hơn nữa còn pha trà cho một tu sĩ vừa nhập môn và bình thường như Lý Thất Dạ, nếu việc này truyền đi sẽ làm nhiều người không tin tưởng.
Thậm chí ngay chính nàng cũng không thể tưởng tượng nổi, nàng chưa từng bị người nào sai sử qua, nhưng nàng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn pha trà cho Lý Thất Dạ, nàng không bỏ qua trực giác thiên phú và huyết thống cảnh báo.
Cuối cùng nhất, nàng pha ra ly trà hương thơm ngọt ngào, mặc dù nữ tử không cam tâm nhưng vẫn đưa tới trước mặt Lý Thất Dạ.
– Uống trà.
Vì pha trà cho Lý Thất Dạ, nữ tử cảm thấy rất ủy khuất, nhưng nàng cuối cùng vẫn nói ra một tiếng.
– Gọi thiếu gia…
Lý Thất Dạ nói một câu như thế.
Lời này làm nữ tử tức giận, nàng pha trà cho Lý Thất Dạ, đó là cách gọi của người địa vị thấp xưng hô với người địa vị cao.
Hiện tại còn bảo nàng gọi hắn là “thiếu gia”, quả thật được một tấc muốn tiến một thước, quá mức hung hăng càn quấy.
Ánh mắt của nữ tử biến thành lạnh lẽo, thậm chí nàng nghĩ bùng nổ nhưng nàng không thể bùng nổ, trực giác thiên phú, huyết thống cảnh báo nàng, cuối cùng nàng vẫn im lặng.
Lý Thất Dạ không nhìn thấy dáng vẻ tức giận của nữ tử, hoặc là nói, hắn không quan tâm nữ tử có tức giận hay không, thậm chí có thể nói, cho dù nữ tử giết hắn, hắn cũng không quan tâm.
Vào lúc đó, Lý Thất Dạ đứng lên, cầm lấy ly trà và uống một ngụm, sau đó lại đặt xuống viên đá bên cạnh.
Thời điểm này, nữ tử nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, trong đôi mắt đẹp có chút khát vọng, nàng muốn biết nàng pha trà thế nào, dù sao, đây là nàng lần thứ nhất nàng pha trà cho người khác, muốn nghe Lý Thất Dạ đánh giá.
Thời điểm phục hồi tinh thần lại, nữ tử có cảm giác tâm tính của mình thật sự buồn cười, nàng là thân phận gì? Thân phận của nàng vô cùng tôn quý, pha trà cho người khác chính là vinh quang vô thượng của kẻ đó.
Hiện tại chính mình còn khát vọng nghe Lý Thất Dạ đánh giá, khát vọng trong nội tâm có thể được Lý Thất Dạ khen ngợi một câu, tâm tính như vậy không bình thường, nàng có cảm giác như sắp điên lên.
– Nếu như công phu pha trà của ngươi có thể bằng một nửa công phu tu luyện, như vậy sẽ có tiền đồ vô lượng.
Đáng tiếc, nữ tử không nghe thấy Lý Thất Dạ ca ngợi, Lý Thất Dạ đánh giá như vậy, kẻ đần cũng biết hắn đang làm thấp nàng xuống.
– Ngươi…
Trong nội tâm nữ tử sinh ra lửa giận hừng hực.
Nàng pha trà cho Lý Thất Dạ đã là việc lớn lao, đối với người khác mà nói, đó là vinh quang vô thượng, hiện tại Lý Thất Dạ còn làm thấp trà của nàng pha, nội tâm của nàng giận dữ?
Nữ tử cắn cắn hàm răng, có xúc động muốn cắt đầu Lý Thất Dạ, nàng bình thường nhìn thấy người ta cao cao tại thượng nhưng lần thứ nhất nhìn thấy có người cao cao tại thượng đến mức này.
Hắn xem mình thành cái gì? Đạo Quân? Thiên Tôn? Hay vô địch trên đời?
Nữ tử tức giận nghiếng răng, có xúc động muốn đánh người.
Nhưng trực giác lại cảnh báo nàng không được động thủ với Lý Thất Dạ.
– Pha trà có tiền đồ gì đáng nói.
Nữ tử lạnh lùng nói.
– Pha trà cho ta sẽ có tiền đồ, tiền đồ vô lượng.
Lý Thất Dạ bình thản nói ra.
Ánh mắt nữ tử nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nàng lần đầu tiên nghe lời lẽ hung hăng càn quấy như vậy, nàng dám nói, trên thế gian không ai dám nói với nàng như thế.
– Vậy sao?
Nữ tử cũng không tin lời Lý Thất Dạ, hắn chỉ là tu sĩ mới nhập môn mà thôi, có tu vi gì chứ?
Chương 4525: Ngươi là ai
Nữ tử rất khó chịu, Lý Thất Dạ nhìn như không thấy.
Nội tâm nữ tử càng giận, trong nội tâm nàng có xúc động đánh Lý Thất Dạ một trận, thậm chí là muốn vặn Lý Thất Dạ thành bánh quai chèo.
Trực giác lại ngăn cản nàng làm thế.
Nàng không rõ, vì cái gì trực giác thiên phú và huyết mạch lại kiêng kị Lý Thất Dạ như vậy, nàng cũng nói không nên lời, đây là cảm giác rất quỷ dị, dường như loại kiêng kị này trực tiếp truyền thừa trong huyết thống của nàng.
– Không biết ngươi xưng hô như thế nào?
Cuối cùng, nữ tử thật vất vả áp chế tức giận trong lòng, nàng hít thở thật sâu, có thể nói, đây là mấu chốt thấp nhất của nàng, lại tiếp tục như vậy, nàng nhất định sẽ nổi giận, sớm muộn gì cũng vặn Lý Thất Dạ thành bánh quai chèo.
– Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm nói một câu, nằm tựa vào gốc cây như đang nằm ngủ.
– Lý Thất Dạ.
Nữ tử lẩm bẩm cái tên này, chưa từng nghe nói qua, ít nhất nàng chưa từng nghe qua tu sĩ trẻ tuổi kiệt xuất hay nhân vật có số má của bắc Tây Hoàng có tên như vậy, nếu có, nàng nhất định nhớ kỹ.
Không đúng, nữ tử lẩm bẩm hai lần, đột nhiên cảm thấy cái tên này quen thuộc, hình như đã nghe qua cái tên này ở đâu đó, dường như đã nghe cái tên này từ rất lâu nhưng cụ thể nghe ở nơi nào thì không nhớ rõ.
Nữ tử không ngừng suy nghĩ, có thể nói đã moi ruột gan nhưng nghĩ không ra, không rõ mình nghe được ở đâu.
Đúng vậy, nàng quen thuộc cái tên này nhưng nàng có thể khẳng định, nàng nhất định nghe qua cái tên này, hết lần này tới lần khác lại không nghĩ ra nghe ở đâu.
– Chúng ta gặp nhau chưa?
Nữ tử cảm thấy khó hiểu, cũng ném tức giận lúc nãy ra sau đầu, bởi vì Lý Thất Dạ cho nàng cảm giác như từng quen biết, giống như đã gặp qua ở nơi nào đó, hiện tại lại nghe tên hắn, dường như mình đã nghe qua từ rất lâu rồi.
Cảm giác từng quen biết này rất mạnh, hình như mình trước kia đã gặp qua Lý Thất Dạ.
– Không có.
Lý Thất Dạ nói.
Nữ tử hờn dỗi, cho dù nàng muốn giận cũng không phát ra được, chỉ có thể dấu trong bụng.
Nữ tử lạnh lùng hừ một tiếng, nàng xoay người rời đi, nàng không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa, nếu như tiếp tục ở đây thì nàng sẽ càng mất mặt.
– Thay ta ân cần hỏi thăm lão đầu tử nhà của ngươi.
Thời điểm nữ tử quay đầu đi, Lý Thất Dạ đang nhắm mắt dưỡng thần nói ra một câu.
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, thân thể nữ tử căng cứng, nàng lập tức xoay người lại nhìn Lý Thất Dạ.
– Ngươi biết ta là ai?
Nữ tử ngay từ đầu còn tưởng rằng Lý Thất Dạ không biết mình là thần thánh phương nào, hiện tại nghe Lý Thất Dạ nói lời này, dường như hắn biết nàng là ai.
– Không biết.
Lý Thất Dạ còn không có mở mắt ra, nhàn nhạt nói:
– Nhưng ta biết rõ huyết thống của ngươi, còn có đôi mắt của ngươi nữa, mặc dù có chỗ không giống nhưng lạc ấn huyết thống vĩnh viễn không biến hóa.
Nói xong hắn còn điểm vào mi tâm của mình.
– Ngươi là ai…
Lý Thất Dạ nói lời này làm nữ tử ngạc nhiên.
Lý Thất Dạ nói băng quơ nhưng hình như hắn biết rõ bí mật huyết thống của nàng, phải biết rằng, chủng tộc của nàng vô cùng cổ xưa, có thể tìm hiểu về thời kỳ thượng cổ, thậm chí tìm hiểu về kỷ nguyên xa xưa.
– Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ hời hợt nói.
Trả lời như vậy làm nàng im lặng, nàng cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
– Ngươi muốn ta hỏi thăm ai?
Nữ tử hít sâu một hơi, nàng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, qua một hồi lâu mới nói.
– Lão già sống lâu nhất của chủng tộc các ngươi.
Lý Thất Dạ nói chuyện không sao cả.
– Ngươi…
Lý Thất Dạ nói lời này làm thân thể nàng rung động lui về phía sau một bước, đôi mắt mở to và không dám tin nhìn Lý Thất Dạ, nàng thẫn thờ trong thời gian ngắn, nàng cũng không biết Lý Thất Dạ là người nào.
– Ngươi, ngươi thật quen biết lão tổ sao?
Nữ tử không xác định, lão tổ trong tộc của nàng vô cùng cường đại, thế gian này không có bao nhiêu người mạnh hơn lão tổ.
– Trên người của ngươi có đồ vật của hắn.
Lý Thất Dạ nhìn nữ tử và nhắm mắt lại.
Nữ tử ngây ngốc không nói thành lời.
– Đi thôi, trở về học công phu pha trà, quá kém.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay, nói ra.
Nữ tử ngơ ngác, nàng không biết vì cái gì đã rời đi, không dám kháng cự lời của Lý Thất Dạ.
Sau khi đi thật xa, một cơn gió mát quét tới, nữ tử tỉnh táo lại người, nàng rùng mình lạnh buốt, trong nội tâm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nàng bị ma nhập?
Chính mình pha trà cho Lý Thất Dạ còn không tính, hắn chỉ tùy tiện nói vài câu mà chính mình không dám chống cự, không ngờ lại ngoan ngoãn rời đi.
Việc như thế đúng là không thể tưởng tượng nổi, giống như nàng mới nằm mơ, nếu như không phải nàng tự mình trải qua, nàng cũng không dám tin tưởng có chuyện như thế, mà là cho rằng mình nằm mơ hoặc bị hạ độc.
Sau khi phục hồi tinh thần, suy nghĩ của nữ tử tỉnh táo lại, nàng cũng không phải là đồ đần, cảm giác trong đó có kỳ quặc.
– Không được.
Nữ tử quay đầu nhìn sang Lưu thôn, nàng hít sâu một hơi và thì thào tự nói:
– Phải về trong tộc một chuyến, nhất định phải hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi nói xong, nữ tử này xoay người rời đi, bay về phương xa.
Đương nhiên, nữ tử này xuất hiện cũng không ảnh hưởng tới Lý Thất Dạ, hắn không xem đây là việc gì.
Lý Thất Dạ chỉ điểm nên hài tử Lưu thôn tiến bộ rất lớn, bọn họ khổ tu, hài tử Lưu thôn liên tục đột phá bình cảnh Phàm Thai Nhục Thân, bước vào Thiết Bì Cường Thể.
Nhìn hài tử trong thôn tiến bộ nhanh như thế, Lưu Lôi Long hết sức cao hứng, những hài tử này còn nhỏ đã đột phá Phàm Thai Nhục Thân, bước vào Thiết Bì Cường Thể, hoàn toàn có thể bái nhập Thần Huyền tông.
Kết quả như vậy còn sớm hơn hắn nghĩ mười năm, trước đó hắn không dám nghĩ tới sẽ làm được.
Lưu Lôi Long vẫn chưa đột phá Chân Nhân Bảo Thân, hắn vẫn dừng lại ở cảnh giới Vương Giả Phách Thể, hắn nghe theo Lý Thất Dạ nói, vẫn uẩn dưỡng đạo cơ, sau khi đạo cơ vững chắc mới đột phá lên cảnh giới cao hơn.
Nhưng làm cho Lưu Lôi Long kỳ quái là, bọn nhỏ Lưu thôn đều đột phá Thiết Bì Cường Thể, nhưng Lý Thất Dạ tu luyện đặc biệt chậm, hắn vẫn ngây ngốc ở Phàm Thai Nhục Thân tiểu cảnh thật lâu, lúc này mới chậm rãi bước vào trung cảnh.
Có thể nói, Lý Thất Dạ ngây ngốc ở Phàm Thai Nhục Thân tiểu cảnh còn lâu hơn bọn nhỏ Lưu thôn, tư chất bọn nhỏ Lưu thôn không tốt, thời gian đột phá Phàm Thai Nhục Thân tiểu cảnh cũng không dài như Lý Thất Dạ.
Việc này làm cho Lưu Lôi Long cảm thấy hết sức kỳ quái, hắn cũng không cho rằng thiên phú Lý Thất Dạ không được, hoặc là tu luyện không được, nếu như thiên phú cua hắn không được, hắn làm sao có thể dạy bảo đám hài tử trong thôn cơ chứ.
– Tại sao thiếu gia tu luyện châm như thế?
Sau khi buồn bực thật lâu, Lưu Lôi Long mới hỏi thẳng Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không nóng nảy, hắn bình thản nói:
– Chuyện tu đạo, chậm mà chắc, như vậy mới có thể đi xa.
Lưu Lôi Long im lặng nửa ngày, tuy hắn không thể tìm hiểu thâm ý chính thức, hoặc hắn không hiểu con đường của Lý Thất Dạ.
Hài tử Lưu thôn tiến bộ nhanh như vậy, thời điểm Hoàng Kiệt đi vào Lưu thôn lần nữa, hắn vô cùng giật mình.
– Sư huynh, thật tốt, chính ngươi không chỉ có thiên phú tu luyện cao siêu, ngay cả dạy bảo cũng là nhất lưu.
Hoàng Kiệt nhìn thấy hài tử Lưu thôn đều có tiến bộ lớn như thế, hắn giật mình nói:
– Sư huynh dạy đồ đệ không chê vào đâu được, nếu tiến vào trong tông, sư huynh sẽ trở thành danh sư?
– Cũng cũng không phải công lao của ta.
Lưu Lôi Long lắc đầu.
Hoàng Kiệt cho rằng Lưu Lôi Long đang khiêm tốn, cũng không có suy nghĩ nhiều. Hắn dò xét hài tử Lưu thôn, nói ra:
– Sư huynh, những hài tử này đều có điều kiện bái nhập tông môn.
Hoàng Kiệt nói thế, Lưu Lôi Long lại nhìn Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy Lưu Lôi Long do dự, Hoàng Kiệt nói ra:
– Sư huynh, tông môn cần nhân tài, đặc biệt là Bát Trượng phong chúng ta cần càng nhiều nhân tài! Hiện tại Thiên Yêu phong, Nộ Hổ phong nhân tài đông đúc, nếu Bát Trượng phong chúng ta không phát lực, chỉ sợ về sau không có phân lượng nói chuyện.
Hoàng Kiệt im lặng, hắn nhìn đám nhỏ.
– Sư huynh, không nói những chuyện hư hỏng trong tông môn, ngươi cũng nên suy nghĩ vì đám nhỏ bọn chúng cũng có thể bái nhập tông môn.
Hoàng Kiệt tận tình khuyên bảo, nói ra:
– Tông môn có rất nhiều công pháp có thể cung cấp bọn họ tu luyện, chẳng lẽ tiếp tục lưu bọn chúng ở đây hay sao? Sư huynh cũng biết, công pháp trong tông môn không thể truyền ra bên ngoài.
Hoàng Kiệt nói lời này không phải không có đạo lý, Lưu Lôi Long chỉ tu luyện hai môn công pháp, không có thể thích hợp với tất cả hài tử, huống chi, không có tông môn cho phép, hắn không thể truyền công pháp ra bên ngoài, nếu như hài tử Lưu thôn không nằm trong địa bàn Thần Huyền tông, hắn cũng không thể truyền công pháp cho hài tử Lưu thôn, cho dù là con của hắn cũng không được.
– Ta sẽ suy nghĩ.
Cuối cùng, Lưu Lôi Long nhìn sang Lý Thất Dạ, hắn nói với Hoàng Kiệt.
– Tốt, Phong chủ sẽ hoan nghênh bọn họ.
Hoàng Kiệt lúc gần đi còn dặn dò Lưu Lôi Long. Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm..!
Sau khi Hoàng Kiệt rời đi, Lưu Lôi Long trưng cầu ý kiến của Lý Thất Dạ, nói ra:
– Thiếu gia cho rằng thế nào?
– Bái nhập Thần Huyền tông cũng tốt, dù sao, đây là địa bàn tông môn của ngươi.
Lý Thất Dạ đồng ý, gật đầu nói:
– Lại nói bọn chúng tu luyện trong Lưu thôn sẽ hạn chế tầm mắt, thế giới bên ngoài rất lớn, cho bọn chúng đi gặp các mặt xã hội cũng tốt.