Đế Bá Audio Podcast
Tập 904 [Chương 4516 đến Chương 4520]
❮ sautiếp ❯Chương 4516: Đại Tiên
Lý Thất Dạ nói lời này, Lưu Lôi Long trợn mắt há hốc mồm, hắn không nói ra lời.
Bởi vì Lý Thất Dạ miêu tả trông rất sống động, giống như hắn có mặt tại hiện trường, nhưng Lưu Lôi Long phi thường khẳng định, lúc ấy Lý Thất Dạ không có mặt.
Càng làm Lưu Lôi Long trợn mắt há hốc mồm là, Lý Thất Dạ cũng không có mặt lại biết rõ tình huống đại chiến, hơn nữa nói không sai chút nào, giống như ra tay không phải Lưu Lôi Long, mà là Lý Thất Dạ.
Lưu Lôi Long làm sao không chấn động cho được?
Qua một hồi lâu, Lưu Lôi Long hoảng sợ nói:
– Ngươi, ngươi, ngươi, làm sao ngươi biết?
Vào lúc này, Lưu Lôi Long nói chuyện không thành câu.
– Nhìn tình huống của ngươi là biết rõ chuyện xảy ra khi đó.
Lý Thất Dạ nói:
– Tiện tay suy diễn mà thôi.
– Suy diễn?
Lưu Lôi Long hít khí lạnh, hắncẩn thận nhìn Lý Thất Dạ, nhưng hắn lại nói không ra lời, đây không phải phạm vi hắn hiểu được.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn tiếp tục tiến lên phía trước.
Thật vất vả phục hồi tinh thần lại, Lưu Lôi Long đuổi theo và cung kính nói:
– Thiếu gia, này, làm sao trị?
Nói xong, hắn dùng đôi mắt khát vọng nhìn Lý Thất Dạ.
Lưu Lôi Long có thể không khát vọng sao? Vấn đề này đã làm phức tạp hắn thật lâu, Lý Thất Dạ nói chuyện tùy ý lại mang tới hi vọng cho hắn.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Không phải việc gì lớn. Ngươi tu luyện ‘ Hỏa Ngưu Cuồng Mãng Kính ’ chính là tâm pháp cương liệt, mà ‘ Thiên Khôi Ấn ’ là công pháp cương mãnh, về phần ‘ Ma Viên Tứ Tí ’ điên cuồng hung mãnh. Ngươi không địch lại và hao hết khí huyết, có thể nói là nỏ mạnh hết đà, còn dùng công pháp cương mãnh chống trả…
– Hậu quả thế nào?
Lưu Lôi Long vội vàng hỏi. Tà Chi Nguyệt Dạ – Nguyệt chi Hạ Tường Liêu – Truyện TÀ Tu Dị Thế Tà Quân – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Giống như cây cung, dây cung kéo căng tới cực hạn, ngươi còn muốn kéo mạnh nó, ngươi nói sẽ có hậu quả thế nào?
Lý Thất Dạ nhìn Lưu Lôi Long.
– Dây cung đứt.
Lưu Lôi Long không cần suy nghĩ, hắn nói ra.
– Đúng vậy, cung đàn đứt.
Lý Thất Dạ nói:
– Ngươi rất may mắn, không có sụp đổ cả cây cung, đó là bởi vì ngươi còn chưa đủ cường đại, dùng sức chưa đủ mạnh, bằng không sẽ gẫy cung, đạo cơ sụp đổ.
Lý Thất Dạ nói rất thản nhiên nhưng lại làm cho Lưu Lôi Long đổ mồ hôi như mưa, trong khoảng thời gian ngắn không nói được gì. Trận chiến đó hắn thua thảm, nhưng thương thế lại khôi phục rất tốt.
Cho dù hắn và trưởng bối cũng không liên hệ với trận chiến đó, hơn nữa, trưởng bối tông môn cũng không có thể chuẩn đoán ra vấn đề.
Hiện tại nghe Lý Thất Dạ nói thế, nói ra bệnh trạng của mình, hắn sợ tới mức đổ mồ hôi như mưa, Lý Thất Dạ nói đây là vạn hạnh trong bất hạnh, nếu nghiêm trọng hơn, đạo cơ của hắn đã tan vỡ, đến lúc đó hắn sẽ biến thành phế nhân, không phải giống như bây giờ, đạo hạnh giảm sút.
Thật vất vả mới khôi phục tâm thần, Lưu Lôi Long rất rung động, từ đầu đến cuối, Lý Thất Dạ chưa từng dò xét thân thể hắn thế nào, chỉ nhìn vài lần là nhìn ra vấn đề, tìm ra ẩn họa trong đó, đây là thủ đoạn đáng sợ và thực lực mạnh thế nào?
– Thiểu, thiếu gia, thực, thực là phàm nhân?
Vào lúc đó, Lưu Lôi Long đã dao động, trưởng bối tông môn không nhìn ra vấn đề, mà Lý Thất Dạ chỉ thuận miệng nói ra, thực lực như vậy đã làm Lưu Lôi Long tin tưởng Lý Thất Dạ không phải phàm nhân.
Hiện tại Lý Thất Dạ nhìn như phàm nhân nhưng Lưu Lôi Long không tin.
– Hiện tại đã là phàm nhân, vì cái gì không phải là một phàm nhân?
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
– Nhưng, nhưng thiếu gia, thiếu gia…
Lưu Lôi Long há miệng cả buổi, hắn không nói ra nguyên nhân, hắn cũng không biết nên nói như thế nào.
– Đọc nhiều sách mà thôi.
Lý Thất Dạ nói:
– Đọc sách nhiều, kiến thức cũng rộng, học thức uyên bác, biết rõ càng nhiều.
Lưu Lôi Long ngơ ngác, rốt cuộc hắn cười khổ, hắn cũng không phải rất xác định, chẳng lẽ đúng như lời Lý Thất Dạ nói, chỉ cần đọc sách là được?
– Thiếu gia, có thể trị hay không?
Qua một lúc, Lưu Lôi Long thu liễm tâm thần và hỏi Lý Thất Dạ.
– Một bữa ăn sáng mà thôi.
Lý Thất Dạ hời hợt nói.
– Thật?
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Lưu Lôi Long hưng phấn, đôi mắt hắn sáng ngời.
Đối với hắn mà nói, không có tin tức nào tốt hơn tin tức này.
Lưu Lôi Long hưng phấn nói:
– Thiếu gia, ngươi, ngươi, ngươi xem, ta, ta nên trị như thế nào?
Lúc này hắn đã năn nỉ Lý Thất Dạ, chỉ cần Lý Thất Dạ có thể trị khỏi cho hắn, bảo hắn làm gì hắn cũng nguyện ý.
– Không vội nhất thời.
Lý Thất Dạ hời hợt nói:
– Trôi qua nhiều năm như thế, ngươi nóng lòng nhất thời cũng không làm nên chuyện gì, nóng vội không ăn được đậu hủ nóng.
Lý Thất Dạ thuận miệng nói ra một câu làm Lưu Lôi Long ỉu xìu, tâm thần hắn lại rung động, hắn đã khôi phục tỉnh táo, hắn cũng hiểu đạo lý kia.
– Là ta thất thố.
Lưu Lôi Long hít sâu một hơi, hắn ổn trọng hơn nhiều.
Cung không trách Lưu Lôi Long thất thố như thế, dù sao vấn đề này làm khó hắn nhiều năm, hắn cũng rất tuyệt vọng.
Nhưng Lý Thất Dạ hiện tại lại mang cho hắn hi vọng, hắn làm sao không hưng phấn chứ? Làm sao không thất thố cho được?
Lý Thất Dạ không nói thêm cái gì, hắn chậm rãi đi về phía trước.
Lý Thất Dạ ngắt cọng cỏ đặt lên mũi, Lưu Lôi Long theo sau nhưng không hiểu, cỏng cỏ này rất bình thường, chỉ là cỏ cây mà thôi, có thể nhìn thấy ở bất cứ nơi nào, nhưng Lý Thất Dạ lại ngửi rất nhập thần.
– Thiên địa biến…
Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, hắn cảm khái:
– Đã không phải là người và vật không còn, là vật không thuộc về mình.
Lý Thất Dạ cảm thán như vậy, Lưu Lôi Long không hiểu.
Lý Thất Dạ đi dọc theo con đường nhỏ, hắn đi không nhanh, không qua bao lâu thì dừng lại, lúc này phía trước có một pho tượng.
Pho tượng điêu khắc một con rùa lớn, không đúng, phải nói là một con Huyền Vũ cực lớn.
Huyền Vũ vô cùng khí thế, nó ngẩng cao đầu nhìn trời, bất cứ người nào nhìn thấy cũng cho rằng nó là thần thú. Đặc biệt là giáp xác của nó hướng lên giống như có thể chống trời.
Cho dù pho tượng như vậy rất uy vũ nhưng bản thân Huyền Vũ lại cho người ta cảm giác hiền lành.
Lý Thất Dạ nhìn pho tượng Huyền Vũ, hắn cảm thấy quen mắt nhưng không nhớ gặp ở đâu.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đang quan sát pho tượng, Lưu Lôi Long vội vàng nói với Lý Thất Dạ:
– Đây là bài bia Thần Huyền tông chúng ta, chỉ cần là địa bàn của Thần Huyền tông ta, cách một khoảng cách nhất định sẽ có một pho tượng.
– Ah, như vậy sao.
Lý Thất Dạ nhìn pho tượng, nói:
– Người điêu khắc bài bia là ai?
– Là tổ sư gia của chúng ta, cũng là Thuỷ tổ Thần Huyền tông chúng ta.
Lưu Lôi Long bắt đầu kính nể, hắn nói:
– Lão nhân gia chính là thần thú Huyền Vũ.
– Thần thú Huyền Vũ?
Lý Thất Dạ đều ngoài ý muốn, hỏi.
– Đúng, đúng thần thú Huyền Vũ.
Lưu Lôi Long nói ra:
– Thời điểm thượng cổ, tổ sư gia chúng ta là tọa kỵ của đại tiên, hắn đã từng theo đại tiên chu du cửu thiên thập địa, theo đại tiên hấp thu nhật nguyệt tinh thần, thậm chí từng theo đại tiên vào tiên cảnh, ra hung địa. Về sau đại tiên rời khỏi thế giới này, lão nhân gia lưu lại, chọn nơi khai tông, từ đó thành lập Thần Huyền tông.
– Đại tiên, đó là đại tiên thế nào?
Lý Thất Dạ tươi cười.
– Ta không biết.
Lưu Lôi Long cười khan một tiếng, đây là truyền thuyết của tổ sư gia, hắn cũng chỉ biết được từ lời trưởng bối mà thôi.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn lắc đầu.
Lưu Lôi Long gãi đầu, nói ra:
– Nghe, nghe sư phụ ta nói, đại tiên của tổ sư gia chính là tiên nhân vô địch cổ kim, hắn vào cổ địa, đồ sát tám phương, về sau phi tiên mà đi. Nghe nói trước thượng cổ, đại tiên vô địch muôn đời, thiên địa triều bái, đã từng có vô số tông môn tan thành mây khói trong tay hắn.
– Đây thật sự là tiên nhân sao?
Lý Thất Dạ cười cười, hắn lắc đầu nói:
– Nghe như là đại hung nhân.
– Này…
Lưu Lôi Long cười khan, nói:
– Nghe nói, thời điểm thượng cổ, đại tiên chém giết đều là kẻ đáng chết, yêu ma quỷ quái mà thôi.
– Lời này nói thật dễ nghe.
Lý Thất Dạ bật cười, hắn nhìn pho tượng Huyền Vũ, hắn cười càng tươi.
– Đại tiên, ta chưa từng nghe qua xưng hô này thật lâu.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn vỗ đầu của Huyền Vũ, nụ cười càng đậm.
Không biết vì cái gì, Lưu Lôi Long nhìn thấy Lý Thất Dạ vui vẻ như thế, trong nội tâm hắn có cảm thấy là lạ, cảm giác, cảm thấy Lý Thất Dạ cười vô cùng thâm ý, hắn không hiểu nổi.
Chương 4517: Nấu người
Trong sinh hoạt kế tiếp, Lý Thất Dạ ở lại trong Lưu thôn, hắn ngày bình thường không có việc gì, hoặc là ngồi ngẩn người, hoặc đi dạo ngoài thôn.
Hình như hắn là người lêu lỏng, chỉ biết ăn uống ngủ, tối đa cũng ngẫu nhiên trêu chọc hài tử trong thôn.
Có thể nói, Lý Thất Dạ trong trạng thái như vậy là phàm nhân nhưng không có khả năng là phàm nhân, thậm chí là phàm nhân lười biếng.
Nếu như không phải tiếp xúc với Lý Thất Dạ, Lưu Lôi Long sẽ cho rằng Lý Thất Dạ là phàm nhân bình thường.
Tại Lý Thất Dạ đi ra ngoài, hắn đặc biệt mang theo Lưu Lôi Long, bảo Lưu Lôi Long làm tôi tớ cho hắn.
Lưu Lôi Long với tư cách tu sĩ Vương Giả Phách Thể, cho dù không phải bá chủ xưng bá một phương cũng là một nhân vật, hắn cũng có phân lượng trong tông môn, huống chi như Thần Huyền tông là đại phái nhất lưu tại bắc Tây Hoàng.
Có thể nói, kẻ có thực lực Vương Giả Phách Thể làm người hầu cho phàm nhân, nghe phàm nhân sai bảo, người ngoài sẽ không hiểu được.
Lưu Lôi Long không so đo nhiều như thế, hắn nghe theo Lý Thất Dạ sai sử, lưng cõng sọt thuốc đi sau lưng Lý Thất Dạ.
Những ngày qua, Lý Thất Dạ bắt đầu mang theo Lưu Lôi Long đi vào trong núi tìm đủ loại thảo dược.
Lý Thất Dạ ngắt lấy thảo dược chưa nói trân quý gì nhưng muôn hình muôn vẻ, là thảo dược của phàm nhân, cũng có vài loại trân quý sâu trong núi rừng, cũng có thảo dược sinh trưởng trên vách đá…
Có thể nói, khi hái thảo dược, Lưu Lôi Long đã trải qua rất nhiều nơi, vách núi, đầm nước, vực sâu…
Bất kể làm gì, Lưu Lôi Long không có phàn nàn một câu, tùy ý nghe Lý Thất Dạ sai bảo, chỉ cần Lý Thất Dạ phân phó thì hắn toàn lực mà làm, cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành mọi việc.
– Thảo dược này hiếm có.
Ngày hôm nay, Lý Thất Dạ bảo Lưu Lôi Long hái linh dược dưới một vách đá.
– Đây là thảo dược gì?
Lưu Lôi Long không phải dược sư, tuy hắn nhận ra rất nhiều thảo dược nhưng có nhiều thứ không nhận ra, hắn chưa từng thấy gốc linh dược trước mặt.
– Thiên địa đã biến hóa, có nhiều thứ đã thay đổi, không biết tên gọi là gì, bản chất sẽ không thay đổi.
Lý Thất Dạ cười cười ném thảo dược vào sọt thuốc.
Nghe câu này của Lý Thất Dạ, hắn như lọt vào trong sương mù, Lưu Lôi Long nghe không hiểu.
Lý Thất Dạ mang theo Lưu Lôi Long ngắt linh dược đan thảo, có thể nói trong kiếp sống này, trong sân nhà Lưu Lôi Long bày đầy thảo dược.
Lý Thất Dạ hái đủ thảo dược cần thiết, hắn bắt đầu luyện chế các dược liệu.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ luyện chế các loại dược liệu, Lưu Lôi Long ngạc nhiên ngoài ý muốn, bởi vì Lý Thất Dạ không hề giống luyện đan sư, thủ pháp của hắn giống như dược sư phàm nhân.
Trong giới tu sĩ, luyện đan sư luyện chế đan dược đều dùng hỏa diễm của mình làm đan hỏa, lại thúc dục luyện đan thuật.
Lý Thất Dạ sử dụng củi lửa thế gian, hoặc là phơi nắng thảo dược.
Lý Thất Dạ luyện dược rất bình thường, đó chính là chưng, xào, luộc, phơi nắng…
Tuy Lý Thất Dạ luyện dược rất bình thường nhưng thủ pháp của hắn rất thành thạo, có đôi khi Lưu Lôi Long nhìn Lý Thất Dạ luyện dược lại giống như đang xem biểu diễn nghệ thuật.
– Thiếu gia là luyện đan sư sao?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đang luyện dược, Lưu Lôi Long không nhịn được nói một câu.
– Luyện đan sư?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Tiện tay mà làm, thiên địa vạn vật vốn tương thông, cần gì cố chấp một đạo.
Lý Thất Dạ nói lời này làm cho Lưu Lôi Long chấn động, câu này rất thâm ảo, người bình thường không nói ra được, chỉ có cao nhân đứng ở rất cao mới hiểu và nói được.
Thật vất vả, Lý Thất Dạ cũng phối chế xong, Lưu Lôi Long đổ tất cả vào nồi lớn, thứ tự của thảo dược rất chú ý, phân lượng, khuấy bao nhiêu lần, thủ pháp, thời gian… Tất cả đều chú ý.
Lý Thất Dạ phân phó Lưu Lôi Long thông gió rất nghiêm khắc, hắn khống chế hỏa hầu rất tốt.
Cuối cùng, tất cả thảo dược bị nấu thành nước, dược dịch sền sệt.
Lúc này dược dịch trong nồi biến thành màu xanh lục.
– Thiếu gia, này, làm cái gì vậy?
Nhìn dược dịch trong nồi, Lưu Lôi Long hỏi.
– Thuốc mỡ, một nồi thuốc mỡ độc nhất vô nhị.
Lý Thất Dạ phân phó một câu:
– Nhảy vào trong nồi đi, hảo hảo nấu một phen.
– Ta, ta, ta sao?
Lưu Lôi Long ngơ ngác, hắn phục hồi tinh thần lại, hắn chỉ vào mũi mình và ngây người.
Mình nhảy vào trong nồi thuốc để nấu, Lưu Lôi Long thẩn thờ.
– Chẳng lẽ có thể nấu ngươi thành canh thịt hay sao?
Lý Thất Dạ hời hợt nhìn Lưu Lôi Long, nói ra.
Lưu Lôi Long hiểu ra cái gì, hắn không nói hai lời liền nhảy vào, hắn ngâm mình trong dược dịch.
Lưu Lôi Long vừa ngâm vào trong nồi thuốc, Lý Thất Dạ đậy nồi sắt lại, sau đó tăng thêm hỏa lực, dược dịch không ngừng sôi trào.
Lưu Lôi Long ngồi trong nồi, một ít tiểu hài tử trong sân sợ hãi không nhẹ.
– Này, này, ngươi muốn nấu chết Lưu huấn luyện viên sao?
Có tiểu hài tử sợ hãi hỏi thăm.
Lý Thất Dạ nhìn sang những hài tử kia, nhìn chúng sợ hãi thì cười nói:
– Chuẩn bị nấu hắn thành canh thịt, các ngươi có muốn ăn một chén hay không? Canh thịt người rất ngon đấy.
– Không muốn!
Lời này dọa đám hài tử sợ hãi hét lớn, chúng quay người chạy ra ngoài.
Lý Thất Dạ chỉ cười, hắn tăng thêm củi và quạt lửa.
Trong khoảng thời gian ngắn, trừ tiếng củi cháy tí tách ra, cũng chỉ có tiếng dược dịch sôi trào.
Không biết qua bao lâu, trong nồi có tiếng vang, tiếng vang như sấm rền.
Trong tiếng nổ vang này thỉnh thoảng có âm thanh xương cốt thả lỏng, dường như xương cốt của Lưu Lôi Long vỡ ra.
Sau một lúc lâu, trong nồi tỏa ra khí tức vương giả, Lưu Lôi Long đang bộc phát khí thế.
Nhìn trong nồi biến hóa, Lý Thất Dạ làm như không thấy, hắn như muốn nấu chết Lưu Lôi Long trong nồi, hắn chỉ tăng thêm củi, dược dịch sôi ùng ục, cuối cùng ngọn lửa bao trùm toàn bộ nồi thuốc.
Không biết trôi qua bao lâu, nắp nồi bay lên cao.
Lưu Lôi Long nhảy ra khỏi nồi sắt, sau khi hắn nhảy ra, xương cốt trên người hắn phát ra tiếng vang, giống như xương cốt toàn thân của hắn gãy nát.
Trên người Lưu Lôi Long bộc phát khí chất vương giả, Lưu Lôi Long lúc này như cao lớn hơn trước, hắn giống như hoàng đế hoàng triều, trên người tỏa ra khí chất vương giả kinh người.
– Là như thế này, ta, ta, ta đã khỏi hẳn, ta đã khỏi hẳn.
Vào lúc đó, Lưu Lôi Long cảm giác toàn thân thoải mái, thời điểm này, hắn cảm giác khí huyết, hỗn độn khí, đại đạo của mình đang sôi trào và tràn đầy.
Lưu Lôi Long phát hiện mình đã khôi phục trạng thái tốt nhất của năm đó, mệnh cung Tứ Tượng héo rút cũng tràn đầy, dường như mệnh cung ẩn chứa lực lượng vô tận.
Cảm giác giống như người bệnh khỏi hẳn và nhảy xuống giường, cảm giác vui sướng có thể nghĩ.
Vào lúc đó, Lưu Lôi Long rất rõ ràng, chính mình đã khỏi hẳn, lo lắng trong nội tâm bị quét sạch.
Thật vất vả, Lưu Lôi Long khôi phục tinh thần lại, Lý Thất Dạ ngồi đó như không có việc gì.
Lưu Lôi Long quỳ lạy trên mặt đất, đầu rạp xuống đất, hắn hưng phấn cung kính nói:
– Đa tạ thiếu gia trị liệu, thiếu gia ban cho ta trọng sinh, đây là công ân phụ mẫu tái sinh…
Nói đến đây, Lưu Lôi Long cảm động rơi nước mắt.
Lưu Lôi Long tỏ thái độ như vậy cũng không quá, hắn hiện tại khôi phục hoàn toàn, đúng là Lý Thất Dạ ban cho hắn cơ hội trọng sinh giống như phụ mẫu tái sinh.
Từ khi đại đạo của hắn không tiến, hơn nữa tu vi bắt đầu héo rút, ngay cả trưởng bối tông môn cũng không giải quyết được, từ đó làm nội tâm Lưu Lôi Long như tro tàn, hắn biết rõ cả đời này mình sẽ dừng bước ở đây, hơn nữa tu vi sẽ giảm sút không ngừng.
Bởi vì tâm như tro tàn, Lưu Lôi Long mới có thể trở lại Lưu thôn dạy hài tử tu luyện.
Phải biết rằng, Lưu Lôi Long năm đó chính là đệ tử kiệt xuất trong Thần Huyền tông, tiền đồ Vô Lượng, sau khi luân lạc tới mức này, tiền đồ xem như bị hủy.
Chương 4518: Đại đạo vô tận
Lưu Lôi Long rạp đầu xuống đất hành đại lễ với Lý Thất Dạ, hắn cảm động đến rơi nước mắt, đối với hắn mà nói, Lý Thất Dạ chính là phụ mẫu tái sinh, hắn nguyện nghe theo Lý Thất Dạ phân công.
Từ khi đại đạo của hắn héo rút, Lưu Lôi Long không ôm hi vọng vào tu đạo, đối với hắn mà nói, không rớt ra khỏi cảnh giới Vương Giả Phách Thể cũng đã cám ơn trời đất, đã là một loại ban ân.
Đối với tương lai, Lưu Lôi Long đã triệt để nản chí, hắn chỉ muốn ở lại trong thôn, giao dục bọn họ trong thôn thật tốt, hi vọng tương lai có thể nuôi dưỡng ra mấy hạt giống tốt, nói không chừng, Lưu thôn bọn họ có đệ tử bước vào cửa lớn Thần Huyền tông.
Hiện tại Lý Thất Dạ chữa trị khỏi thương thế trên người của hắn, vào lúc này hắn đã khôi phục trạng thái năm đó, lần này Lưu Lôi Long có một loại cảm giác trong sáng, như ánh mặt trời chiếu sáng nội tâm.
Dù sao, hắn năm đó cũng là đệ tử kiệt xuất của Thần Huyền tông, nếu như không phải xuất hiện vấn đề, đạo hạnh của hắn đã sớm đột phá Chân Nhân Bảo Thân, nói không chừng cũng đã trở thành nhân vật chấp chưởng một phương của Thần Huyền tông.
Năm đó và đồng môn tu hành cùng hắn đã có không ít trở thành nhân vật thực quyền, cũng bắt đầu xuất lực vì tông môn.
Hiện tại hắn hoàn toàn khôi phục trạng thái năm đó, mặc dù nói, hiện tại hắn cất bước chậm một chút, còn kém xa huynh đệ đồng môn năm xưa, nhưng chỉ cần hắn cố gắng tu hành, hắn vẫn tràn ngập cơ hội.
Hi vọng này do Lý Thất Dạ ban tặng, làm sao không làm Lưu Lôi Long cảm động đến rơi nước mắt cơ chứ?
– Đứng dậy đi.
Lý Thất Dạ ban thưởng Lưu Lôi Long bình thân, liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói:
– Ngươi không cần vội vả tu luyện hoặc đột phá đạo hạnh chính mình, ngươi vừa khôi phục, cần phải uẩn dưỡng đại đạo của mình, làm cho trụ cột chắc chắn, nếu không, sớm muộn gì có một ngày ngươi sẽ giẫm lên vết xe đổ.
– Ta hiểu.
Lưu Lôi Long vui mừng, hắn hành lễ với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ khoát khoát tay, sau đó đi về phòng của mình, mà Lưu Lôi Long thật vất vả mới ổn định tâm thần, hắn cũng bình tĩnh trở lại.
Không trách hắn thất thố, mất mà lại được, đối với hắn mà nói, việc này thật sự quá trân quý, cũng không dễ dàng chút nào.
Cho dù khôi phục trạng thái trước kia lần nữa, Lưu Lôi Long hoàn toàn dựa theo lời Lý Thất Dạ nói, cũng không nóng nảy đột phá, hắn hảo hảo uẩn dưỡng đại đạo, đánh chắc căn cơ bản thân.
Cho nên, vào ngày bình thường, Lưu Lôi Long dạy hài tử trong thôn xong, hắn lại ôn tập cơ sở của mình.
Sau khi trị khỏi thương thế của Lưu Lôi Long, Lý Thất Dạ lại nhàn nhã một thời gian ngắn, trong thời gian này hắn không làm gì cả, hết nhìn mặt trời mọc lại ngắm mặt trời lặn, giống như hắn không muốn rời khỏi Lưu thôn.
Đương nhiên, đây chỉ là thời gian nhàn nhã của Lý Thất Dạ mà thôi, đoạn thời gian ngắn như vậy so với cuộc đời của hắn thì quá ngắn ngủi.
Nghỉ ngơi như vậy với hắn mà nói là cơ hội hiếm có, hắn sẽ trở về, hắn không có khả năng làm một phàm nhân.
– Cũng nên bắt đầu.
Rốt cục, Lý Thất Dạ thu hồi tâm thần, hắn bắt đầu tu luyện.
Hiện tại đạo hạnh Lý Thất Dạ không còn, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, hắn lúc này chỉ là người bình thường mà thôi.
Hơn nữa, hắn tu tập công pháp, đại đạo năm xưa, Lý Thất Dạ đã sớm ném ra sau đầu và quên chúng đi.
Đó cũng không phải thời gian trôi qua quá lâu, Lý Thất Dạ lựa chọn quên đi tất cả công pháp, tu hành, hắn muốn bắt đầu lại từ đầu.
Giống như một kiện tác phẩm nghệ thuật, sau khi nó đã thành hình, cho dù là kiệt tác của trời thì nó đã đến cực hạn, nếu như nói một tờ giấy trắng, trước khi viết lên nó, nó tràn ngập khả năng vô hạn.
Đây là kỷ nguyên của Lý Thất Dạ, kỷ nguyên do đích thân hắn tạo ra, cho nên bắt đầu lại từ đầu, hắn sẽ đặt trụ cột hoàn toàn mới, khai sáng ra độ cao mới trước đó chưa từng có!
Đây chính là vì cái gì Lý Thất Dạ vứt bỏ tất cả công pháp và ảo diệu ra sau đầu, hắn quên đi toàn bộ, đối với hắn mà nói, bắt đầu lại từ đầu, khởi điểm hoàn toàn mới, mới có thể đạt tới độ cao mới!
Lý Thất Dạ tu đạo cũng không lựa chọn, đối với hắn mà nói, không có gì đáng giá lựa chọn, mặc kệ hắn bắt đầu như thế nào, cuối cùng vạn đạo đồng quy.
Cho nên, Lý Thất Dạ bắt đầu tu luyện Vạn Vật Tâm Pháp khắc ở đầu thôn, đây chính là tâm pháp bình thường nhất của Bát Hoang.
Vạn Vật Tâm Pháp, đây chính là một trong bảy tâm pháp bình thường nhất, không chỉ nói mỗi một môn mỗi nhất phái trong Bát Hoang đều có tâm pháp như vậy, cho dù là quán nhỏ hay tiệm sách ven đường nào trong Bát Hoang cũng có thể mua được quyển sách về nó.
Vạn Vật Tâm Pháp, nó là một trong bảy đại tâm pháp, cũng là tâm pháp truyền lưu phổ biến nhất thế gian.
Trong Bát Hoang, có đủ lời đồn về về bảy đại tâm pháp khởi nguyên.
Có người nói, bảy đại tâm pháp chính là tiên nhân truyền thụ lại, cũng có người nói, bảy đại tâm pháp chính là sau khi thiên địa sụp đổ giáng xuống, chính là thứ phúc trạch bá tánh thiên hạ.
Cách nói do tiên nhân truyền thụ lại được mọi người tin tưởng hơn cả.
Cuối thời đại hoang loạn, có một thiếu niên được tiên nhân vượt giới truyền thừa đại đạo, nhận được tiên pháp, từ nay về sau hắn ngang trời xuất thế và quét ngang Bát Hoang, bình định đại loạn, tố kim thân, chứng nhận đại đạo, trở thành một đời Đạo Quân vô thượng, hắn chính là Ma Tiên Đạo Quân tiếng tăm lừng lẫy!
Về sau Ma Tiên Đạo Quân lập đại giáo, hoằng tâm pháp, từ đó về sau, người trên thế gian đều biết bảy đại tâm pháp.
Cũng chính bởi vì như thế, rất nhiều người đời sau cho rằng, bảy đại tâm pháp chính là do Ma Tiên Đạo Quân sáng chế, cho nên được người ta gọi là Ma Tiên Thất Pháp!
Có một ít người xì mũi xem thường, đặc biệt là một ít người có kiến thức, bọn họ không thèm quan tâm cách nói này, cho rằng đây chẳng qua là Chân Tiên giáo nói khoác cho mình mà thôi.
Có không ít tu sĩ có học thức đã từng nghiên cứu qua, trên thực tế, trước Ma Tiên Đạo Quân đã có bảy pháp truyền lưu, tu sĩ trước Đạo Quân đều có người tu luyện qua bảy pháp này.
Bảy pháp này cổ xưa có thể ngược dòng tìm hiểu đệ nhất Đạo Quân của Bát Hoang, chính là “Mãi Áp Đản” Đạo Quân!
Chỉ có điều, sau khi trải qua thời kỳ hoan loạn, trăm giáo tàn lụi, mãi cho đến Ma Tiên Đạo Quân thì đại đạo hưng thịnh, Ma Tiên Đạo Quân một lần nữa sửa sang biên tu lại bảy pháp, phát huy bảy pháp, lúc này mới làm cho bảy pháp truyền bá rộng rãi trong Bát Hoang.
Cũng chính bởi vì như thế, Ma Tiên Đạo Quân chưa từng nói mình sáng chế bảy pháp này.
Không ít tu sĩ ôm suy nghĩ như thế, cũng gọi bảy pháp là Đại Thế Thất Pháp!
Đương nhiên, đối với ái gì Ma Tiên Thất Pháp, cái gì Đại Thế Thất Pháp, cho dù là cách nói nào, Lý Thất Dạ đều không thèm để ý, cũng không đặt vào trong mắt, về phần bảy pháp này từ đâu tới đây, chính hắn còn không rõ hay sao?
Đại Thế Thất Pháp, theo thứ tự là: Hỗn Độn Tâm Pháp, Khai Thiên Tâm Pháp, Phong Thần Tâm Pháp, Vạn Vật Tâm Pháp, Thế Đạo Tâm Pháp, Tồn Ma Tâm Pháp, Hồi Tâm Pháp!
Bảy đại tâm pháp, sau thời đại Ma Tiên mới lưu truyền rộng rãi, có thể nói, mỗi một giáo phái thậm chí là tục nhân phàm giới đều có người tu luyện.
Nhưng về sau khi vạn tộc hưng thịnh, vạn đạo thịnh vượng, có không ít Đạo Quân chứng đạo, sáng chế ra các công pháp khác, sau khi có nhiều tâm pháp hơn xưa, hậu nhân chậm rãi vứt bỏ Đại Thế Thất Pháp.
Đặc biệt là đệ tử của những đại giáo sẽ không đi tu hành Đại Thế Thất Pháp, hơn nữa rất nhiều trưởng bối đại giáo tông môn cũng không khuyến khích đệ tử tu hành Đại Thế Thất Pháp.
Đối với rất nhiều tu sĩ trên thế gian mà nói, Đại Thế Thất Pháp quá mức bình thường, mỗi người đều có thể tu luyện, không có ảo diệu vô song gì đáng nói, hơn nữa, đối với thế nhân mà nói, tu luyện Đại Thế Thất Pháp, bất kể tốc độ hay hiệu quả đều rất chậm.
Đặc biệt là những đại giáo tông môn, bọn họ có rất nhiều tâm pháp nhập môn, đặc biệt là tâm pháp do Đạo Quân của bọn họ sáng chế.
Thậm chí ngay cả tâm pháp nhập môn hoàng giai hạ phẩm cũng tốt hơn cả Đại Thế Thất Pháp.
Cho nên, khi càng ngày càng nhiều tâm pháp tu luyện nhanh hơn, càng thích hợp với tông môn của mình xuất hiện, người trên thế gian tu luyện Đại Thế Thất Pháp càng ngày càng ít, đến cuối cùng, chỉ có phàm nhân hoặc những người không có tông môn mới tu hành Đại Thế Thất Pháp, không chỉ nói đệ tử đại giáo tông môn, ngay cả tiểu môn tiểu phái cũng sẽ không tu luyện Đại Thế Thất Pháp.
Hơn nữa, càng về sau, có vô số người phê bình chú giải Đại Thế Thất Pháp, từ đó làm cho Đại Thế Thất Pháp tốt xấu lẫn lộn, xuất hiện các loại vấn đề, càng làm người ta không tu luyện Đại Thế Thất Pháp.
Có thể nói, trên thế gian, Đại Thế Thất Pháp cổ bản chính thức, một chữ không thay đổi, một chữ không thiếu đã khó tìm, rải rác không có mấy, chỉ sợ không có bao nhiêu người hoặc bao nhiêu đại giáo tông môn cất chứa tâm pháp như thế.
Trên thực tế, Vạn Vật Tâm Pháp lưu trước cửa thôn không phải cổ bản Vạn Vật Tâm Pháp, môn Vạn Vật Tâm Pháp này không biết truyền đi bao nhiêu thế hệ, đã từng có rất nhiều tiền nhân sửa qua, nó đã sớm không còn là Vạn Vật Tâm Pháp.
Đương nhiên, đối với Lý Thất Dạ mà nói cũng không phải vấn đề gì. Tuy hắn sớm quên tất cả công pháp năm đó, nhưng hắn không quên kỷ nguyên do mình khai sáng.
Cho nên, từ Vạn Vật Tâm Pháp trên tấm bia đá, Lý Thất Dạ đã cẩn thận thăm dò, hắn dễ dàng khôi phục Vạn Vật Tâm Pháp.
Sau khi Lý Thất Dạ tu luyện Vạn Vật Tâm Pháp, hắn sẽ không giống người thường, Vạn Vật Tâm Pháp nhìn thì đơn giản nhưng nó lại ẩn chứa ảo diệu của thiên địa, huyền bí của vạn đạo.
Nếu thôi diễn Vạn Vật Tâm Pháp đến cực hạn sẽ tu luyện trực chỉ hạch tâm đại đạo, cần phải tu luyện vô số năm tháng, nhưng đó là đối với người khác, đây là chuyện không có khả năng, đối với Lý Thất Dạ mà nói, việc này rất dễ dàng.
Cho nên, nếu có người chính thức biết rõ Lý Thất Dạ có thể tu luyện ảo diệu vạn vật trong Vạn Vật Tâm Pháp, người đó nhất định sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Chương 4519: Thần du thái hư
Vạn Vật Tâm Pháp, một trong Đại Thế Thất Pháp, tâm pháp này có thể nói là tâm pháp phổ thông, tu tâm pháp này sẽ lấy vạn vật làm pháp.
Từng cọng cây ngọn cỏ, một đất một đá, tất cả đều ẩn chứa ảo diệu đại đạo, sẽ ẩn chứa rất nhiều huyền diệu, một vật có một pháp, từ đó hiểu thông tất cả thần thông.
Lý Thất Dạ không có tận lực đi cầu công pháp, hắn chỉ tu hành Vạn Vật Tâm Pháp trên tấm bia đá ngoài Lưu thôn, cho nên hắn cũng tiện tay nhặt ra và khôi phục Vạn Vật Tâm Pháp.
Vạn Vật Tâm Pháp phong cách cổ xưa, phản nguyên quy chân, đây mới là Vạn Vật Tâm Pháp chính thức, Vạn Vật Tâm Pháp thuần túy nhất, trực chỉ đại đạo.
Lý Thất Dạ nhập định thổ nạp, ngự chân quyết, dùng Vạn Vật Tâm Pháp luyện toàn thân.
Sau khi Lý Thất Dạ nhập định, mệnh cung mở ra, mệnh cung Tứ Tượng hiển hiện, tánh mạng chi trụ, Sinh Mệnh chi thụ, Sinh Mệnh Chi Tuyền và tính mạng bản nguyên.
Trong kỷ nguyên Bát Hoang này, đối với tu sĩ mà nói, mệnh cung Tứ Tượng vô cùng quan trọng, địa vị của chúng không thua kém mệnh cung bản thân.
Thời điểm vận chuyển tâm pháp thổ nạp, thiên địa tinh khí, đại đạo lực, hỗn độn khí… Tât cả khí tức và lực lượng đều bị nhốt vào trong mệnh cung, trải qua mệnh cung Tứ Tượng rèn luyện và dùng tâm pháp thiêu đốt, cuối cùng sẽ hóa thạnh hỗn độn chân khí.
Hỗn độn chân khí dung nhập vào trong tâm pháp, xây dựng đạo cơ, cuối cùng dùng đạo cơ nuôi dưỡng chân mệnh.
Đối với một tu sĩ mà nói, thời điểm tu luyện từ đầu, chân mệnh của bọn họ chỉ là hào quang mà thôi, chính là trạng thái hồn phách rời rạc, vẫn không thể hình thành chân mệnh.
Chỉ có thông qua đại đạo uẩn dưỡng, hỗn độn chân khí thoải mái, khi chân mệnh chậm rãi cường đại mới có thể chính thức thành hình.
Cho nên, thời điểm chân mệnh thành hình sẽ đạt tới cảnh giới Chân Nhân Bảo Thân, thời điểm đạt tới cảnh giới này, chân mệnh là một người tí hon giống mình như đúc.
Cũng chính bởi vì đạt tới cảnh giới này, cũng chỉ có chân mệnh thành hình người mới có thể chính thức khống chế binh khí cường đại!
Nhưng Lý Thất Dạ lại không giống, chân mệnh của hắn không phải người phàm tục trên thế gian có khả năng so sánh, chân mệnh của hắn là vạn cổ duy nhất, thế nhân không thể nhìn thấu.
Lúc này, chân mệnh Lý Thất Dạ đang ở trong mệnh cung, Tứ Tượng hộ pháp, nạp thiên địa tinh khí, hấp thu ảo diệu vạn vật, xây dựng đạo cơ, uẩn dưỡng bản thân, tất cả đều tự nhiên, tất cả đều vận hành trôi chảy, trong tiết tấu rất tự tại, dường như thiên địa đang dung hợp hóa thành một nhịp thở với chân mệnh của Lý Thất Dạ.
Thời điểm chân mệnh hấp thu thiên địa tinh khí, rèn luyện hỗn độn chân khí, tùy tiện nhập định sẽ thần du thái hư.
Thời điểm Lý Thất Dạ thần du thái hư, tất cả đều trở nên không giống, đương nhiên, nếu có cường giả ở đây nhất định sẽ khiếp sợ.
Bởi vì người vừa tu hành làm sao có thể thần du thái hư, cho dù đạt tới cảnh giới Chân Nhân Bảo Thân, cho dù chân mệnh đã thành hình người cũng khó thần du thái hư, cho dù có thể chính thức thần du thái hư cũng chỉ là ngẫu nhiên, đây chính là thiên địa tạo hóa.
Chính thức có thể tùy tâm sở dục thần du thái hư, khi đó phải nhập thánh, nói cách cần đạt tới cảnh giới Đại Đạo Thánh Thể, lúc này mới có thể chính thức tùy tâm sở dục thần du thái hư.
Nhưng Lý Thất Dạ lúc này chỉ là phàm nhân nhân, hắn cũng có thể thần du thái hư.
Thời điểm hắn thần du thái hư, mọi thứ giữa thiên địa đều biến hóa, chỉ trong nháy mắt, trong mắt Lý Thất Dạ, thiên địa Bát Hoang không còn là một núi một nước, từng cọng cây ngọn cỏ.
Lúc này, trong mắt Lý Thất Dạ, cả Bát Hoang tràn ngập đại đạo, kinh văn vô tận chìm nổi, ảo diệu diễn biến, đại đạo văn chương diễn biến không dứt… Một thế giới ảo diệu vô song..
Tất cả đều bắt đầu từ đầu, Lý Thất Dạ bắt đầu tu luyện từ đầu cũng không phải phàm nhân vừa tu luyện có thể so sánh.
Ngay từ đầu phải tu hành từ cảnh giới Phàm Thai Nhục Thân, từng bước hấp thu thiên địa tinh khí, hấp thu đại đạo lực.
Trong quá trình này, Lý Thất Dạ cũng không mưu lợi, con đường thực tế không có đườngtắt.
Trong mười hai cấp bậc tu luyện, trong mỗi một cấp bậc chia làm đại trung tiểu.
Cho nên, trong quá trình tu hành Phàm Thai Nhục Thân cấp thấp nhất cũng phải dần dần từ ba cảnh giới tiểu, trung, đại.
Thời điểm tu luyện Phàm Thai Nhục Thân tiểu cảnh cần luyện khí dưỡng thể, thần quang phóng ra ngoài, sau khi rèn luyện hỗn độn khí đủ nhiều đó mới có thể bước vào trung cảnh
Sau khi bước vào trung cảnh là có thể uẩn dưỡng mệnh cung Tứ Tượng. Trong quá trình tu luyện, mệnh cung Tứ Tượng rèn luyện ra hỗn độn chân khí, sau khi hỗn độn chân khí đầy đủ sẽ rót ngược vào mệnh cung Tứ Tượng, từ đó hỗ trợ lẫn nhau.
Cho dù là phàm nhân hay là tu sĩ, thời điểm vừa ra đời đã có được mệnh cung Tứ Tượng, hơn nữa mệnh cung Tứ Tượng đều là chín thước.
Cho nên, trong giới tu sĩ có một câu nói sinh ra chín thước, mười mà đầy, thoát thai hoán cốt, cáo biệt phàm nhân!
Thời điểm tu hành trung cảnh, hỗn độn chân khí sẽ uẩn dưỡng mệnh cung Tứ Tượng, quá trình này được xưng là “dài một thước sẽ cường tráng”.
Sau khi mệnh cung Tứ Tượng được hỗn độn chân khí tẩm bổ sẽ từ từ lớn lên, từ chín thước biến thành mười thước, vào lúc đó trung cảnh sẽ viên mãn, bước vào đại cảnh.
Thời điểm vào đại cảnh phải mở một mệnh cung, mỗi một người sinh ra đã có được một mệnh cung, cho nên muốn đột phá một cảnh giới, nhất định phải mở một mệnh cung.
Thời điểm tu luyện đại cảnh, quá trình này lại xưng là: tích một cung, cường tráng mình.
Bởi vì sau mỗi đại cảnh giới phải mở một mệnh cung, cho nên, mỗi một cấp bậc sẽ đối ứng với một mệnh cung, có một ngày có thể tố kim thân, phong Đạo Quân, khi đó sẽ mở ra mười hai mệnh cung!
Tu luyện Vạn Vật Tâm Pháp, Lý Thất Dạ tu luyện rất chậm, tốc độ của hắn như vậy trong mắt của tu sĩ có chút tư chất sẽ không thèm quan tâm.
Không nói trước Lý Thất Dạ lựa chọn Vạn Vật Tâm Pháp bình thường nhất, hơn nữa tốc độ tu luyện còn rất chậm, loại tư chất này quả thực không đáng nói tới, chẳng qua chỉ hơn đồ ngu một chút mà thôi.
Trước đó, Lý Thất Dạ không làm gì, hiện tại đột nhiên có một ngày Lý Thất Dạ bắt đầu tu luyện, việc này làm Lưu Lôi Long giật mình, hắn cũng thập phần ngoài ý muốn.
– Thiếu gia cũng tu luyện sao?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ thôn khí thổ nạp, Lưu Lôi Long hiếu kỳ, hỏi:
– Thiếu gia tu luyện tâm pháp đâu này?
– Vạn Vật Tâm Pháp.
Lý Thất Dạ rất tùy ý, thời điểm người khác tu luyện đều nín thở nhập định, nhưng Lý Thất Dạ thập phần tùy ý nằm trên ghế, hắn lười biếng nằm đó thổ nạp, đây là phương pháp tu luyện lười biếng nhất mà Lưu Lôi Long từng gặp qua.
– Vạn Vật Tâm Pháp?
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Lưu Lôi Long cũng ngạc nhiên.
Việc này nằm ngoài dự kiến của Lưu Lôi Long, Lưu Lôi cho rằng Lý Thất Dạ thần bí khó lường, bệnh của hắn ngay cả trưởng bối mạnh nhất tông môn cũng không nhìn ra được, chớ nói chi là giải quyết, nhưng Lý Thất Dạ là một phàm nhân lại giải quyết dễ dàng.
Nếu như nói, Lý Thất Dạ muốn tu luyện, Lưu Lôi Long cho rằng Lý Thất Dạ không phải tu luyện tâm pháp kinh thiên động địa gì đó, tốt xấu gì cũng phải dùng tâm pháp hoàng giai thượng phẩm cất bước.
Nhưng hiện tại Lý Thất Dạ lại tu luyện Vạn Vật Tâm Pháp, Lưu Lôi Long cảm thấy không hợp thói thường.
– Là, là Vạn Vật Tâm Pháp ở cửa thôn sao?
Lưu Lôi Long do dự một chút, hắn không dám khẳng định.
Vào thời gian trước, Lý Thất Dạ đã xem qua Vạn Vật Tâm Pháp trên bia đá, chẳng lẽ hắn thật sự tu luyện Vạn Vật Tâm Pháp.
– Đúng, chính là Vạn Vật Tâm Pháp.
Lý Thất Dạ tùy ý nói.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Lưu Lôi Long ngơ ngác, trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết nên nói cái gì cho tốt, hắn do dự mới nói:
– Thiếu gia, Vạn Vật Tâm Pháp, tâm pháp này tu hành rất chậm…
Lưu Lôi Long nói lời này không phải không có đạo lý, trên thực tế, Đại Thế Thất Pháp tu luyện chậm hơn rất nhiều tâm pháp, cho nên thế gian rất ít người tu hành Đại Thế Thất Pháp.
Mặc dù nói, Vạn Vật Tâm Pháp đã khắc lên tấm bia đá ở cửa thôn, nhưng từ xưa tới nay không ai tu luyện Vạn Vật Tâm Pháp.
Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ cần Lưu thôn bọn họ còn có đệ tử của Thần Huyền tông, bọn họ quay về sẽ dạy bọn họ tâm pháp khác.
Nói thí dụ nh, hắn hiện tại dạy các hài tử Nam Ly Tâm Pháp-.
Chính bởi vì có điều kiện như thế, Lưu Lôi Long cũng không muốn hài tử trong thôn học Vạn Vật Tâm Pháp, chỉ có không có lựa chọn nào khác mới có người đi tu luyện Đại Thế Thất Pháp.
– Thiếu gia, ngươi, ngươi xem như người Lưu thôn, kỳ thật, kỳ thật, thiếu gia không ngại có thể lạy tổ sư Thần Huyền tông, ngươi, ngươi cũng có thể luyện ‘ Nam Ly Tâm Pháp ’.
Lưu Lôi Long do dự một lúc, hắn hạ quyết tâm nói với Lý Thất Dạ.
Theo đạo lý mà nói, Lưu Lôi Long tu hành Nam Ly Tâm Pháp là tâm pháp của Thần Huyền tông, một đại giáo tông môn, công pháp của bọn họ sẽ không truyền ra ngoài.
Chỉ có điều, tại Thần Huyền tông, Nam Ly Tâm Pháp là tâm pháp nhập môn, tuy tâm pháp nhập môn hết sức ưu tú nhưng Thần Huyền tông không quản nghiêm khắc..
Chỉ cần con dân trong phạm vi Thần Huyền tông quản hạt, chỉ cần có đệ tử Thần Huyền tông dạy bảo cũng có thể tu luyện.
Như hài tử Lưu thôn, Lưu Lôi Long bảo bọn họ lạy tượng tổ sư Thần Huyền tông xong, hắn cũng tự mình dạy bảo bọn họ, kể từ đó, bọn nhỏ Lưu thôn sẽ trở thành đệ tử ngoại môn của Thần Huyền tông, chỉ cần về sau có thể thành tài đều có thể bái nhập Thần Tông, trở thành đệ tử chánh thức của Thần Huyền tông.
Chương 4520: Đạo pháp
Lưu Lôi Long hiện tại nguyện ý truyền Nam Ly Tâm Pháp của Thần Huyền tông cho Lý Thất Dạ, cũng bởi vì Lý Thất Dạ có đại ân với hắn, nếu như nói, Lý Thất Dạ đã lạy tượng tổ sư Thần Huyền tông, Lý Thất Dạ cũng trở thành đệ tử ngoại môn của Thần Huyền tông.
– Nam Ly Tâm Pháp…
Lý Thất Dạ nhìn Lưu Lôi Long, hắn lắc đầu.
Lưu Lôi Long phục hồi tinh thần lại, hắn nói:
– Đúng, Nam Ly Tâm Pháp là tâm pháp nhập môn tốt nhất của Thần Huyền tông chúng ta, thuộc hoàng giai thượng phẩm, do tổ sư Thần Huyền tông sáng chế, chuyên môn cung cấp cho đệ tử Thần Huyền tông nhập môn, công pháp này chế tạo căn cơ vô song..
Lưu Lôi Long nói lời này không phải nói khoác, Nam Ly Tâm Pháp của Thần Huyền tông thật sự là tâm pháp nhập môn nổi danh, nó chính là trung hưng chi chủ Nam Loa Đạo Quân của Thần Huyền tông sáng chế, môn Nam Ly Tâm Pháp này đo chân đóng giày chế tạo vì đệ tử Thần Huyền tông nhập môn, thích hợp đệ tử Thần Huyền tông mới nhập môn đánh chắc trụ cột.
Cho nên, đệ tử nhập môn Thần Huyền tông, trên căn bản đều tu hành Nam Ly Tâm Pháp, thậm chí tất cả tâm pháp nhập môn của Thần Huyền tông không tốt bằng Nam Ly Tâm Pháp.
Thời điểm Lưu Lôi Long nhập môn cũng tu luyện Nam Ly Tâm Pháp, vì đánh tốt trụ cột chi mình.
– Hoàng giai thượng phẩm…
Lý Thất Dạ tươi cười nhìn Lưu Lôi Long.
Lưu Lôi Long vội vàng giải thích với Lý Thất Dạ:
– Công pháp cũng có phân chia cao thấp, tu sĩ chia công pháp thành bốn giai, từ cao tới thấp là: thiên, địa, huyền, hoàng. Mà mỗi một giai lại phân thành: thượng, trung, hạ. Mỗi một tu sĩ khi tu hành công pháp đều có chú ý, tu sĩ có mười hai cảnh giới, cho nên từ thấp đến cao, mỗi một giai ứng với một cảnh giới, không thể tu luyện lung tung, một khi tu luyện vượt qua sẽ mang tới hậu quả xấu.
Lưu Lôi Long nói những lời này đều là thường thức tu luyện của kỷ nguyên Bát Hoang.
Trong Bát Hoang, tu sĩ có mười hai cảnh giới, công pháp cũng chia thành bốn giai, mỗi một giai đối ứng ba cảnh giới.
Nói thí dụ như một vị tu luyện đạt tới Đồng Cân Nham Thân, như vậy hắn chỉ có thể tu luyện công pháp hoàng giai, nếu như hắn đột phá cảnh giới này, đạt tới Ngân Giáp Chiến Khu, như vậy hắn có thể tu hành công pháp Huyền giai.
Về phần mỗi một tầng công pháp chia ra ba tầng chỉ vì phân chia tốt xấu mà thôi, công pháp thượng phẩm chắc chắn sẽ tốt hơn công pháp hạ phẩm.
Lưu Lôi Long nói mỗi một giai đối ứng ba cảnh giới, tu sĩ không thể tùy tiện tu luyện, cũng không thể tu luyện công pháp vượt qua phẩm giai, đây cũng là thường thức của tu sĩ, một khi vượt qua có thể tẩu hỏa nhập ma.
– Xem như trong quy trong củ, không tốt, cũng không xấu.
Lý Thất Dạ hiểu rõ về tâm pháp, tiến hành cực hạn như thế cũng không đặc biệt phản đối.
Mặc dù nói, loại cực hạn này không phải hắn muốn nhìn thấy, nhưng hậu nhân lĩnh ngộ ảo diệu của Thái Sơ thụ không đúng, nhưng đây cũng là điểm có lợi.
Phân giải công pháp sẽ có cực hạn, tới một mức độ nào đó mà nói, có thể làm cho tu sĩ đánh chắc trụ cột tốt hơn, càng dụng tâm vào đạo cơ của mình, từng bước một tu luyện ra, mà không phải ngay từ đầu đã tu luyện công pháp hoặc bí thuật vô song cường đại nhất của Đạo Quân.
Nếu là như thế, từ mức độ nào đó, sẽ có không ít tu sĩ thiên phú cao xa phát triển nhanh hơn.
– Thiếu gia, thiếu gia có khả năng là ngoại lệ, thiếu gia là Tiên Thiên chân mệnh, sẽ không có hạn chế này.
Nói đến đây, Lưu Lôi Long do dự một lúc, hắn nhìn Lý Thất Dạ, không phải rất khẳng định.
Lưu Lôi Long xem ra, Lý Thất Dạ thần bí khó lường, có lẽ không thể dùng thưởng thức đi cân nhắc, nói không chừng Lý Thất Dạ là Tiên Thiên chân mệnh trong truyền thuyết, như vậy, hắn sẽ không bị hạn chế.
Tiên Thiên chân mệnh, đó là thiên phú khó lường, thiên phú như vậy, sinh ra là có được đạo của mình, thuộc về con cưng của trời, cho nên người có được Tiên Thiên chân mệnh sẽ không bị công pháp hạn chế.
Nhưng nội tâm Lưu Lôi Long do dự, hắn cũng không phải xem nhẹ Lý Thất Dạ, chỉ có điều, hắn cảm thấy, Lý Thất Dạ không giống Tiên Thiên chân mệnh, bởi vì hắn nhìn thấy người có được Tiên Thiên chân mệnh, người có được Tiên Thiên chân mệnh sẽ có khí tức Tiên Thiên, không giống người thường, vừa nhìn là biết rõ ràng.
Nhìn thần thái của Lưu Lôi Long như vậy, đương nhiên Lý Thất Dạ có thể nhìn ra được, hắn bật cười, lắc đầu, nói ra:
– Không cần cân nhắc, ta cũng không có Tiên Thiên chân mệnh như ngươi nói.
Lưu Lôi Long cười gượng, nói:
– Thiếu gia, ta, ta thật xấu hổ, ta, ta chỉ là, chỉ là kiến thức thiển cận…
Lý Thất Dạ nhấc tay, lắc đầu, mỉm cười nói:
– Không cần để ý, ta không có trách ngươi. Hảo ý của ngươi, ta tâm lĩnh, đối với ta mà nói, Vạn Vật Tâm Pháp đã rất tốt, có thể nói, đã không có gì tốt bằng bảy đại tâm pháp.
– Chẳng lẽ, chẳng lẽ thiếu gia muốn tu luyện đủ bảy pháp hay sao?
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Lưu Lôi Long kinh ngạc.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
– Có gì không được chứ? Mệnh cung bao hàm Tứ Tượng, Tứ Tượng thủ chân mệnh. Chân mệnh trúc đại đạo, đại đạo khởi tâm kinh. Tâm kinh có bảy pháp, bảy pháp chứng Thái Sơ!
– Thiếu gia này cũng biết!
Lưu Lôi Long lại ngây người, bởi vì Lý Thất Dạ nói câu này chính là tinh diệu nhất của tu sĩ, vi những lời này, có rất nhiều thiên tài vắt hết tâm trí.
Vừa rồi, Lưu Lôi Long cảm thấy Lý Thất Dạ khó hiểu, nhưng hiện tại hắn vừa nói ra khỏi miệng chính là chân ngôn ảo diệu nhất của tu sĩ, đây là việc hắn ngoài ý muốn.
– Có gì không biết chứ, kỳ thật nó ẩn chứa trong mỗi công pháp, ví dụ như Vạn Vật Tâm Pháp.
Lý Thất Dạ nói.
– Chẳng lẽ, chẳng lẽ thiếu gia muốn tu luyện đủ Đại Thế Thất Pháp hay sao?
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Lưu Lôi Long ý thức được cái gì, hắn chấn động.
– Có gì không thể?
Lý Thất Dạ nói.
Lưu Lôi Long gãi gãi đầu, cười khan một tiếng, nói ra:
– Nói như vậy, tu sĩ tối đa chỉ tu luyện bốn môn tâm pháp, từ thấp đến cao, mặc dù nghe nói mỗi một người đều có thể tu luyện ra bảy môn tâm pháp, nhưng dường như không có ai đi tu luyện.
Sau khi tu sĩ đạt tới cảnh giới nhất định sẽ tu luyện tâm pháp cao hơn, đồng thời cùng loại tâm pháp sẽ tương dung tương thông, trọng yếu là, tâm pháp rất cao giai có thể làm cho công pháp của mình phát huy uy lực càng cường đại hơn.
Như Lưu Lôi Long, sau khi hắn đạt tới Ngân Giáp Chiến Khu liền tu luyện Hỏa Ngưu Cuồng Mãng Kính, đây là tâm pháp rất ưu tú trong Thần Huyền tông, môn tâm pháp này thuộc về Huyền giai trung phẩm, hơn nữa nó cũng giống như Nam Ly Tâm Pháp, đều thoát thai từ một trong bảy đại tâm pháp Vạn Vật Tâm Pháp, cho nên hai môn tâm pháp này có thể tương thông tương dung với nhau.
Quan trọng hơn là, sau khi dùng Hỏa Ngưu Cuồng Mãng Kính thúc dục Ma Viên Bát Thủ và Thiên Khôi ấn, uy lực của nó sẽ mạnh hơn cả Nam Ly Tâm Pháp.
Cho nên, rất nhiều tu sĩ đột phá cảnh giới đủ cao, bọn họ sẽ tu hành tâm pháp cao hơn, cho nên, tu sĩ cường đại đến mức, trong cả đời chỉ tu hành bốn tâm pháp là đủ.
Bây giờ nghe nói, Lý Thất Dạ muốn tu luyện bảy đại tâm pháp, làm cho Lưu Lôi Long ngạc nhiên, rất nhiều tu sĩ xem ra, tu luyện hết bảy đại tâm pháp chính là việc làm lãng phí thời gian.
Bởi vì trong mắt rất nhiều người, bảy đại tâm pháp thậm chí có khả năng còn không bằng tâm pháp Hoàng giai hạ phẩm, dùng nhiều thời gian, tinh lực, tâm huyết vào việc tu luyện bảy đại tâm pháp chính là lãng phí.
Lý Thất Dạ truy cầu như vậy, thế hệ phàm tục như Lưu Lôi Long không hiểu.
Cho nên, Lý Thất Dạ cũng không đi giải thích, nói:
– Muốn luyện mà thôi, cứ luyện là được.
Lưu Lôi Long nghĩ mãi mà không rõ, hắn hết sức tò mò về việc tu luyện của Lý Thất Dạ, hắn cho rằng, Lý Thất Dạ tuyệt đối không phải thế hệ phàm tục, hắn là người thần bí khó lường.
Cho nên, thời điểm Lý Thất Dạ tu luyện, Lưu Lôi Long đều thập phần lưu ý, đương nhiên, Lý Thất Dạ sẽ không để ý Lưu Lôi Long chú ý hắn.
Quan sát Lý Thất Dạ một lúc, Lưu Lôi Long phát hiện, mặc dù Lý Thất Dạ chỉ tu luyện Vạn Vật Tâm Pháp bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, nhưng Lý Thất Dạ tu luyện tâm pháp này, hắn cảm giác hỗn độn khí của Lý Thất Dạ nặng nề.
Hình như Lý Thất Dạ tôi luyện ra hỗn độn chân khí có thể sinh sôi thiên địa vạn vật, tình cảnh như vậy, Lưu Lôi Long chưa từng gặp qua.
Mặc dù nói, hắn đã từng nhìn thấy một ít phàm nhân tu luyện Vạn Vật Tâm Pháp, nhưng hỗn độn chân khí của bọn họ hết sức bình thường, thậm chí có chút ít phàm nhân tu luyện thập phần pha tạp, hỗn tạp.
Lý Thất Dạ tu luyện ra hỗn độn chân khí không giống, tinh thuần thuần hậu, khí thế hào hùng, trầm trọng chứa vạn vật.
Hỗn độn chân khí như thế, Lưu Lôi Long lần đầu tiên nhìn thấy, sau khi hắn nhìn thấy hỗn độn chân khí của Lý Thất Dạ, hắn sợ hãi thán phục, nói ra:
– Thiếu gia đúng là kỳ nhân, tiểu nhân ngu muội vô tri, Vạn Vật Tâm Pháp trong tay thiếu gia lại hóa mục nát thành thần kỳ.
Lý Thất Dạ nhìn Lưu Lôi Long, lắc đầu, vừa cười vừa nói:
– Đây cũng không phải là ta hóa mục nát thành thần kỳ, Vạn Vật Tâm Pháp vốn thần kỳ vô song, ta chỉ tu luyện y theo tâm pháp mà thôi.
– Vạn Vật Tâm Pháp thật sự thần kỳ vô song?
Lưu Lôi Long cũng không phải rất tin tưởng, thiên phú của hắn rất cao, hắn cũng từng cân nhắc Vạn Vật Tâm Pháp, nhưng ít nhất hắn cho rằng, Vạn Vật Tâm Pháp khẳng định kém hơn Nam Ly Tâm Pháp của tông môn, bằng không Nam Ly Tâm Pháp của bọn họ sẽ không bị đánh giá là Hoàng giai thượng phẩm.
Dù sao, đây là tâm pháp do tổ sư Nam Loa Đạo Quân sáng chế, cũng chế tạo cho đệ tử Thần Huyền tông nhập môn.
– Chẳng lẽ không phải?
Lý Thất Dạ lườm Lưu Lôi Long.
– Này…
Lưu Lôi Long cười khan một tiếng, hắn gãi gãi đầu, hắn không biết nên nói cái gì.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Chẳng phải ngươi từng nói qua, bảy đại tâm pháp được người ta gọi là Ma Tiên Thất Pháp, ngươi cảm thấy Ma Tiên Đạo Quân như thế nào? Hắn đã phát huy bảy đại tâm pháp mạnh như thế, ngươi cho rằng hắn là người ngu xuẩn hay sao?
Lý Thất Dạ vừa nói như thế, Lưu Lôi Long như bị sét đánh, hắn ngây người trong một thời gian ngắn, lời này giống như sấm sét đánh vào đầu Lưu Lôi Long.
– Ma Tiên Đạo Quân, kinh tuyệt muôn đời!
Lưu Lôi Long lẩm bẩm.Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến – Nhà nhà muốn tăng tiến tu vi – Ta Tà Thiên muốn ép tu vi – đơn giản căn cơ yếu a | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế..!