Đế Bá Audio Podcast
Tập 903 [Chương 4511 đến Chương 4515]
❮ sautiếp ❯Chương 4511: Bóng dáng trong đầm
Thanh sơn lục thủy, gió nhẹ thổi qua, nơi này rất đẹp.
Trong khu vực này có dãy núi phập phồng, có gió thổi mây bay, cũng có các loại dị tượng, thác nước như đổ từ trên trời xuống.
Trong dãy núi có loan điểu bay lượng, có kỳ thú gào thét, cũng có ác điểu bắt mồi…
Thần Huyền tông, đây là đại giáo chấp chưởng vùng đất này, đồng thời, Thần Huyền tông cũng là một đại giáo trong Tây Hoàng.
Thần Huyền tông, có thể nói truyền thừa sâu xa, Thuỷ tổ khai tông có thể ngược dòng tìm hiểu về kỷ nguyên trước —— đó là kỷ nguyên Cửu giới.
Đúng vậy, thời đại mới, Cửu giới trong truyền thuyết đã không còn tồn tại, sau khi Cửu giới năm đó sụp đổ, tất cả đã tiến vào thời đại mới.
Từ nay về sau, Cửu giới đã trở thành truyền thuyết, kỷ nguyên này cũng gọi là kỷ nguyên Cửu giới.
Cửu giới nứt vỡ, thiên địa cải tạo, từ nay về sau không còn Cửu giới, chỉ có Bát Hoang! Bát Hoang chính là thế giới đã trải qua cải tạo sau khi Cửu giới nghiền nát.
Sau khi tiến vào kỷ nguyên Bát Hoang, từ nay về sau nghênh đón thời đại Đạo Quân, cái gì Tiên Đế, cái gì Hoành Kích, tất cả đều trở thành truyền thuyết và không tồn tại.
Trăm ngàn vạn năm qua đi, đủ loại trật tự kỷ nguyên cổ xưa đã biến mất theo dòng sông thời gian, nhân vật từng kinh diễm vô song biến thành quá khứ.
Đây là kỷ nguyên Bát Hoang, thời đại của Đạo Quân, trong kỷ nguyên này nghênh đón từng thiên tài kinh tài tuyệt diễm, cũng nghênh đón từng tông môn đại giáo quật khởi.
Thần Huyền tông, đó là đại giáo đứng sừng sững trong Tây Hoàng thuộc Bát Hoang, nó được xây dựng vào thời kỳ thượng cổ của kỷ nguyên, nó còn có thể truyền thừa tới hiện tại, có thể nói nội tình thâm hậu, nhân tài xuất hiện lớp lớp.
Hậu sơn Thần Huyền tông, nơi này là trọng địa tu hành của Thần Huyền tông, đệ tử bình thường không thể bước vào.
Tại nơi bí ẩn của hậu sơn có một thủy đàm, đầm nước trong vắt, có thể thấy được tôm cá, thời điểm ánh sáng chiếu vào mặt đầm sẽ tỏa ra ánh sáng rực rỡ giống như có vàng rơi vào mặt nước.
Lúc này, có một nữ tử xinh đẹp động lòng người đang tắm trong đầm, nàng ngâm toàn thân vào dòng nước trong vắt, hưởng thụ cảm giác mát lạnh thoải mái.
Lần này bế quan khổ tu, rốt cục nàng cũng xuất quan, cho nên nàng muốn tắm rửa thoải mái.
Đầm nước mát lạnh thoải mái từng tấc da thịt, da thịt như ngọc ngâm trong dòng nước, cảm giác mát lạnh thông thấu toàn thân, cảm giác rất dễ chịu.
Bước ra khỏi đầm nước, từng giọt nước trượt dài trên da thịt, lướt qua đường cong mỹ diệu vô song, thân thể nàng hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật.
Trong bóng nước, có thể nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp động lòng người, lông mày đen tuyền, da thịt tuyết trắng và vô cùng mịn màng, mũi ngọc cao thẳng mà nhỏ nhắn, bờ môi đỏ thẫm mang theo ba phần mị hoặc.
Khóe miệng hơi vểnh lên mang theo ba phần khí khái hào hùng, nàng có dung nhan xinh đẹp mê người.
Còn đẹp hơn chính là đường cong trên người nàng, bộ ngực no đủ mượt mà giống như quả đào chín mọng, da mỏng mà óng ánh, chất lỏng lưu động trong thịt quả, bất cứ người nào nhìn thấy cũng muốn cắn một cái.
Nữ tử rời khỏi đầm nước, bọt nước bám vào da thịt của nàng đang tỏa ra hào quang dưới ánh mặt trời, tất cả khung cảnh đan xen vào nhau giống như tranh vẽ.
Nữ tử lau sạch nước trên người, cũng hưởng thụ cảm giác thoải mái.
Đúng vào lúc này, âm thanh ào ào vang lên, trong đầm nước xuất hiện bong bóng, bong bóng càng lúc càng nhiều, đầm nước đang sôi trào.
Đột nhiên trong đầm nước xuất hiện bong bóng, nữ tử dừng lau người, nàng đề phòng, cho rằng trong đầm có thủy quái xuất hiện.
Sự việc không như nàng suy nghĩ, nơi này là hậu sơn Thần Huyền phong, làm gì có thủy quái ở nơi này?
Ngay sau đó trong đầm nước xuất hiện một người, thời điểm vừa xuất hiện hắn đã phun nước ra ngoài, dường như sắp bị sặc nước mà chét.
Lúc nhìn thấy có người xuất hiện, hơn nữa là một nam nhân, nữ tử sợ hãi thét lên, ngay sau đó nàng che ngực của mình lại.
– Ta suýt chết ngại, không ngờ sống lại trong nước.
Nam tử xuất hiện trong nước lắc đầu.
Nữ tử này hoảng sợ, trong đầm nước mình tắm rửa lại xuất hiện nam nhân, nàng đã bị hù sợ, huống chi nơi này là hậu sơn Thần Huyền tông, ngày bình thường không cho ai tiến vào, tại sao lại xuất hiện một nam tử.
Nàng kinh hãi nhưng phản ứng thật nhanh, xiêm y bao phủ dáng người mềm mại, tránh bị người ta nhìn thấy cảnh xuân.
– Keng!
Ngay sau đó hàn quang xuất hiện, nữ tử đã cầm bảo kiếm trong tay, mũi kiếm đặt ngay lồng ngực nam tử.
– Nói!
Nữ tử quát lớn:
– Ngươi là người phương nào, vì sao ở chỗ này!
Nói xong, ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nam tử trước mặt.
Nam tử trước mặt khoảng hai mươi, tuổi còn rất trẻ, dung mạo bình thường không thể bình thường hơn được nữa, dường như tùy tiện ném hắn vào trong đám người sẽ không có ai chú ý.
Nếu nhìn cẩn thận sẽ phát hiện đôi mắt nam tử này rất đặc biệt, về phần đặc biệt thế nào, nữ tử không nói nên lời, dường như đôi mắt của hắn rất thâm thúy, thời điểm hắn liếc mắt nhìn ngươi, dường như ngươi sẽ bị đôi mắt này hấp dẫn.
Vào lúc đó, thanh niên ngẩng đầu lên, hắn không quan tâm thần kiếm đặt ngay cổ mình, cho dù mũi kiếm đâm rách da thịt cũng có thể bình tĩnh thong dong, dường như thanh kiếm không tồn tại, lại có cảm giác thanh kiếm không có nguy hiểm.
Thời điểm ánh mắt nam nhân nhìn nử tử, hắn đánh giá nàng, ánh mắt của hắn tùy ý, hoàn toàn không lẩn tránh, cũng không kiêng kị gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.
Lúc này toàn thân nữ tử ngâm trong đầm nước, quần áo trên người cũng ướt đẫm, huống chi nàng chỉ khoác quần áo lên vai mà thôi, sau khi ngâm trong nước quần áo dán chặt vào thân thể mềm mại của nàng, có thể nhìn thấy bộ ngực no đủ mượt mà của nàng.
Thời điểm thanh niên đánh giá dáng người của nàng, nữ tử có cảm giác mình bị nhìn sạch sẽ, hơn nữa nhìn thấu từ trong ra ngoài, nàng cảm thấy mình không thể che giấu ánh mắt đó, nàng không có bí mật gì đáng nói.
– Nhắm mắt lại, nếu không ta móc mắt của ngươi.
Bị một nam tử xa lạ nhìn mình như vậy, nữ tử vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ bừng và quát một tiếng, thần kiếm trong tay suýt đâm nát yết hầu của hắn.
Nhưng thanh niên lại hồn nhiên không thèm để ý, hắn không quan tâm có thanh kiếm đâm vào cổ mình, hắn nói:
– Nơi này là nơi nào?
– Thần Huyền tông, ngươi là ai?
Sắc mặt nữ tử lạnh lùng, nàng hỏi:
– Tại sao ngươi trốn ở đây, là ai phái ngươi tới?
Nói đến đây, nàng không giận mà uy, trên trán có sát khí.
Nơi này là hậu sơn Thần Huyền tông, không nói một người ngoài, cho dù là đệ tử Thần Huyền tông cũng không thể dễ dàng tới đây, huống chi còn trốn trong đầm nước nàng tắm rửa, có thể nói là kẻ to gan lớn mật.
Quan trọng hơn là, thân thể của mình bị nam nhân xa lạ nhìn sạch sẽ, đây là việc nàng không bao giờ tha thứ.
Cho nên, ánh mắt nữ tử dò xét nam tử, nam tử có dung mạo bình thường, không giống người tu đạo, dáng vẻ của hắn giống thanh niên phàm tục, không giống người tu đạo hay có công lực.
Nữ tử cảm thấy ngoài ý muốn, nàng nghĩ mãi mà không rõ lại có phàm nhân xuất hiện trong đầm nước, đây là việc rất quỷ dị
– Lý Thất Dạ!
Thanh niên cười nói:
– Thần Huyền tông là địa phương nào? Cửu giới ở đâu?
Lý Thất Dạ, đúng vậy, hắn chính là Lý Thất Dạ, bên ngoài bầu trời ngàn vạn năm trước, Thái Sơ quang đã san bằng tất cả, sau khi cố gắng ngàn vạn năm, rốt cục hôm nay hắn đã phục sinh, phục sinh trong Cửu giới.
Đương nhiên, sau lưng bí mật phục sinh cất giấu huyền ảo rất lớn, đương nhiên sẽ không ai biết, hắn cũng không nói cho kẻ khác biết!
Chỉ có điều, địa điểm phục sinh lại xảy ra ngoài ý muốn, cũng không phải nơi hắn suy nghĩ, hắn xuất hiện tại nơi lạ lẫm.
– Cái gì Cửu giới, chưa từng nghe qua.
Nữ tử lạnh lùng nói:
– Đừng có lảng tránh, mau trả lời ta!
Thời điểm nhắc tới Cửu giới, nữ tử cảm thấy quen tai, nhưng ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu lại bị nàng bỏ qua.
– Nơi này không phải là Cửu giới?
Lý Thất Dạ nhìn bầu trời, bầu trời xanh thẳm, tất cả mạnh khỏe, thứ nên tồn tại trong thiên địa vẫn còn, hắn cười nhạt.
– Bát Hoang! Bát Hoang Tây Hoàng.
Nữ tử lạnh lùng nói:
– Ngươi còn không biết mình đang ở nơi nào sao? Đừng giả ngu!
– Bát Hoang.
Lý Thất Dạ lẩm bẩm, hắn đã biết xảy ra chuyện gì, cười nói:
– Đổi tên, đổi tên cũng bình thường, không lớn.
– Nói, tại sao ngươi ở nơi này?
Nữ tử lạnh lùng quát lớn.
Lý Thất Dạ không có trả lời vấn đề của nàng, hắn nhìn nữ tử và nói:
– Ngươi tên gì?
– Cung Thiên Nguyệt!
Nữ tử không định nói tên nhưng lại nói ra. Thời điểm vừa báo tên của mình, nàng thẹn quá hóa giận!
Bởi vì thanh niên hỏi tùy ý nhưng nàng lại không tự chủ trả lời hắn, tất cả rất tự nhiên, dường như tất cả mọi chuyện biến thành việc đương nhiên!
Chương 4512: Phàm Nhân Lý Thất Dạ
Cung Thiên Nguyệt giận quá hóa khùng, nàng cũng không biết vì sao mình lại trả lời hắn, dường như tất cả mọi việc là đương nhiên, hình như thanh niên trước mắt thuận miệng nói một câu cũng tràn ngập quyền uy, có lực lượng chí cao vô thượng, cho dù hắn là phàm nhân thì nàng cũng không có khả năng cự tuyệt.
– Nói mau, là ai phái ngươi tới? Tại sao ngươi trốn ở nơi này? Nếu không, ta không tha cho ngươi đâu!
Cung Thiên Nguyệt quát lớn.
Ào ào ào ào…
Đúng vào lúc này, đầm nước quay cuồng, dường như dòng suối dưới đầm nước bộc phát.
Chuyện khác thường xảy ra làm Cung Thiên Nguyệt giật mình.
Nhìn thấy đầm nước sôi sục, Lý Thất Dạ lắc đầu thở dài một tiếng, hắn cười khổ, nói ra:
– Tại sao mình lại có duyên với nước như thế, mang ta tới nơi này cũng bỏ đi, hiện tại còn sắp tới.
Oanh!
Thời điểm Cung Thiên Nguyệt chưa khôi phục tinh thần, trong đầm nước bắn ra một cột nước lớn, toàn bộ đầm nước bị lật tung lên cao, Cung Thiên Nguyệt cũng bị cột nước thổi bay lên cao.
Lý Thất Dạ cũng bị cột nước cuốn lấy bay đi, cột nước hóa thành từng hạt nhỏ rơi xuống như mưa.
– Ta không thể bay!
Lý Thất Dạ đang lơ lửng giữa không trung, hắn cười khổ nhưng không thể làm gì.
Cuối cùng Lý Thất Dạ rơi từ trên cao xuống, hắn đụng gãy không ít nhánh cây, toàn thân hắn đau đớn, Lý Thất Dạ cảm thấy cảnh vật trước mắt tối sầm và ngất đi.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, lúc Lý Thất Dạ tỉnh lại thì nhìn thấy nóc nhà, đó là nóc nhà làm bằng gỗ, nóc nhà bị khói hun đen nên bóng loáng như ngọc.
Nhìn nóc nhà đã biết đây không phải là nhà phú quý, cũng không phải là nơi của người tu đạo, đây là nhà của nhà nông.
Lý Thất Dạ nhìn bốn phía, bài trí trong nhà rất đơn sơ, trừ một cái bàn và đồ dùng sinh hoạt ra, nơi này không còn thứ gì khác.
Lý Thất Dạ hơi động đậy, hắn phát hiện toàn thân mình bị vải quấn quanh, còn có mùi thuốc nồng nặc, toàn thân hắn bôi đầy thuốc mỡ, hắn bị quấn chặt như xác ướp, muốn nhúc nhích cũng khó khăn.
– Làm phàm nhân cũng không dễ dàng.
Lý Thất Dạ nhìn thấy toàn thân mình bị vải quấn chặt, Lý Thất Dạ cười khổ sau đó lắc đầu.
Lúc này Lý Thất Dạ nội thị bản thân mình, trên thực tế cho dù không nội thị thì Lý Thất Dạ cũng biết tình huống của chính mình.
Hắn hiện tại là phàm nhân, phàm nhân hai bàn tay trắng, một nghèo hai trắng, không có cái gì.
Trong trận chiến lúc trước, hắn đã chết, chết triệt để, tuyệt đối không có khả năng sống sót, hơn nữa, hắn chết không có khả năng phục sinh.
Nhưng không nên quên, hắn là Lý Thất Dạ, hắn là âm nha, hắn còn phải đối mặt với trận chiến kinh khủng hơn nữa, nên chuẩn bị, hắn đều chuẩn bị thật tốt.
Trong Cửu giới, không, hiện tại không còn Cửu giới, Cửu giới trước kia đã sụp đổ và chia lìa, bây giờ là kỷ nguyên mới, thế giới mới… Bát Hoang.
Trong Bát Hoang này, hắn lưu lại chuẩn bị nghịch thiên ở phía sau, mặc kệ thiên địa biến hóa như thế nào, chuẩn bị của hắn vẫn tồn tại.
Sau khi hắn chết, chuẩn bị của hắn sẽ tẩm bổ, trải qua trăm ngàn vạn năm tẩm bổ như vậy, rốt cục hắn đã sống lại, chỉ có điều, hắn sống lại chỉ là phàm nhân mà thôi.
Đương nhiên, là phàm nhân hay tiên nhân, đối với Lý Thất Dạ mà nói không trọng yếu, hắn vẫn là hắn, đạo tâm của hắn vô địch, đây mới là thứ căn bản nhất.
Chỉ cần đạo tâm của hắn vô địch, vẫn kiên cố không gì phá nổi, như vậy cho dù là phàm nhân thì hắn vẫn có thể ngóc đầu trở lại.
– Phàm nhân.
Lý Thất Dạ cười nhạt, hắn nói chuyện rất bình tĩnh, hắn đang nhấm nháp tư vị trong đó.
Dù sao, lần làm phàm nhân đầu tiên trước đây đã cách hắn rất lâu, hôm nay, hắn lại làm phàm nhân lần nữa, tư vị trong đó khó mà nói thành lời.
Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, hắn đang trải nghiệm thời gian bình an hiếm có.
Sau khi Lý Thất Dạ mở mắt ra lần nữa, bên giường xuất hiện một tiểu nữ hài mặc áo vải, trên áo vải còn có vài miếng vá, mặc dù da mặt phơi nắng hơi đen nhưng đôi mắt của nàng rất có thần thái.
Lúc tiểu nữ hài nhìn thấy Lý Thất Dạ mở mắt ra, nàng giật mình kêu lên sau đó chạy ra ngoài, lúc chạy ra ngoài nàng còn nói:
– Huấn luyện viên, huấn luyện viên, người nọ tỉnh, người nọ tỉnh.
Nhìn bóng lưng tiểu nữ hài, Lý Thất Dạ cười nhạt.
Sau một lát, ngoài cửa tối sầm, một hán tử trung niên cao lớn đi tới, thân hình cao lớn khôi ngô, hai tay rất dài, bàn tay rất lớn.
Hán tử trung niên ăn mặc áo vải thô, tuy đơn giản nhưng thân thể của hắn đứng nghiêm, ngũ quan rất cương nghị, cho người ta cảm giác hắn đầy lực lượng.
Hán tử trung niên đi tới, ngồi bên giường, hắn nhìn Lý Thất Dạ, mở miệng nói ra:
– Ngươi tỉnh.
Lý Thất Dạ cũng nhìn hán tử trung niên, nói:
– Ngươi cứu ta.
Hán tử trung niên nhìn Lý Thất Dạ, gật đầu, nói ra:
– Thời điểm trời mưa ta thấy ngươi rơi từ trên trời xuống, rớt xuống trong thôn, may mắn mạng lớn nên không ngã chết.
Hán tử trung niên nói rất đơn giản, đương nhiên, hắn cũng cảm thấy rất quỷ dị, ngày đó vốn trời quang mây tạnh, đột nhiên trên trời trút mưa to, càng quái là, Lý Thất Dạ rơi từ trên trời xuống, hơn nữa hắn còn là phàm nhân.
Nếu như nói, hắn là người tu đạo còn nói thông, nhưng hắn lại là phàm nhân.
Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, cái gì trời mưa, chẳng qua là cột nước khổng lồ mà thôi.
– Chỉ sợ ngươi cần nằm trên giường một thời gian ngắn.
Hán tử trung niên nhìn Lý Thất Dạ, hắn lắc đầu, có thể nói, lúc ấy Lý Thất Dạ rơi từ trên cao xuống, với tư cách một phàm nhân mà không ngã chết, đây là việc may mắn.
– Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu?
Hán tử trung niên thấy Lý Thất Dạ tỉnh lại, hắn cũng hỏi thăm.
– Nhà, không biết.
Lý Thất Dạ cười nói, hắn cũng nói tên của mình.
Hán tử trung niên nhìn Lý Thất Dạ thêm vài lần, hắn còn tưởng rằng Lý Thất Dạ bị ngã mất trí nhớ, không nhớ ra nhà của mình ở đâu.
Chỉ có điều, cho dù như thế nào, Lý Thất Dạ không giống người mất trí nhớ, hán tử trung niên không phải người lắm miệng, hắn không hỏi nhiều.
Hán tử trung niên này tên là Lưu Phó Hữu, là người Lưu thôn, là thôn trưởng của thôn, đương nhiên cũng tu hành qua.
– Thuốc này không tốt.
Lý Thất Dạ ngửi mùi thuốc và lắc đầu.
– Là Kim Sáng Dược của tông môn ta.
Lưu Phó Hữu trầm mặc một lúc, nói:
– Đây đã là thuốc tốt nhất.
Đương nhiên, đối với Lưu Phó Hữu mà nói đây là Kim Sáng Dược tốt nhất, hắn không có nhiều Kim Sáng Dược, hiện tại đã dùng trên người Lý Thất Dạ.
Theo lý mà nói, vì một phàm nhân xa lạ, Lưu Phó Hữu có cứu hay không cũng không sao cả, nhưng cuối cùng hắn vẫn cứu Lý Thất Dạ một mạng, hiện tại dùng Kim Sáng Dược tông môn ban tặng lên người Lý Thất Dạ, hắn cũng không biết vì cái gì.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn cảm thấy không sao cả, đối với hắn mà nói, có cứu hay không thì hắn không chết được, nếu như hắn có thể hoạt động, hắn có thể phối dược rất tốt, cũng có thể chữa khỏi cho mình trong thời gian ngắn.
– Nghỉ ngơi thật tốt.
Cuối cùng, Lưu Phó Hữu phân phó Lý Thất Dạ một tiếng, sau đó rời đi.
Lý Thất Dạ dưỡng thương trong Lưu thôn, ngày bình thường cũng chỉ có Lưu Phó Hữu chiếu cố hắn, Lưu Phó Hữu là người ít nói, hắn cũng ít nói chuyện với Lý Thất Dạ.
Chỉ có điều, thường thường nhiều khi, Lưu Phó Hữu ngẩn người tại chỗ giống như có tâm sự gì đó.
Đối với nơi này, Lý Thất Dạ sống ở đâu theo phong tục tại đó, thập phần thản nhiên, tự do tự tại dưỡng thương ở đây.
Tốc độ khôi phục thương thế của Lý Thất Dạ còn nhanh hơn dự kiến của Lưu Phó Hữu, điều này cũng làm cho Lưu Phó Hữu kỳ quái, thật không ngờ thương thế Lý Thất Dạ khỏi nhanh như thế.
Thời điểm sáng sớm, Lý Thất Dạ có thể rời giường đi xuống đất, hắn ra khỏi phòng, đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, hắn nhìn thấy đây là căn phòng đơn sơ, đây là nhà của Lưu Phó Hữu.
Lý Thất Dạ đi ra khỏi phòng, không khí tươi mát thổi vào mặt, hắn đứng nhìn sông núi bên ngoài Lưu thôn.
Thôn này có núi bao quanh, trên ngọn núi còn có sương mù bao phủ, có thể ngửi thấy mùi thơm cỏ cây.
Thôn nhỏ này có hơn mười gia đình, kể cả Lưu Phó Hữu, toàn bộ đều họ Lưu, cho nên nơi này còn gọi là Lưu trang.
Hiện tại là sáng sớm nhưng thôn dân Lưu thôn đã bắt đầu bận rộn, có lên núi đi săn, có cho gà ăn nuôi chó, cũng có cày ruộng trồng trọt…
Lý Thất Dạ được Lưu Phó Hữu cứu trở lại, mà Lưu Phó Hữu là người tu đạo duy nhất trong thôn, có uy vọng rất cao trong thôn, cho nên mọi người cũng cũng biết Lý Thất Dạ là người bệnh, cho nên Lý Thất Dạ hành tẩu trên con đường bằng đá trong thôn, một ít thôn dân trong thôn đều chào hỏi Lý Thất Dạ một tiếng.
Đây là sinh hoạt phàm nhân bình thường nhất, mộc mạc mà tự nhiên, lại không thể không cố gắng vì sinh tồn.
Lý Thất Dạ hô hấp không khí tươi mát, hắn đi trên con đường đá và mỉm cười vui vẻ.
Lúc này, hắn chẳng qua là một phàm nhân mà thôi, hắn không phải Lý Thất Dạ vô địch, toàn thân rất nhẹ nhõm.
Chương 4513: Đại Thế Thất Pháp
Con đường đá nhỏ trong thôn kéo dài tới cuối thôn nhỏ, chỗ đó có một võ đài không nhỏ, võ đài này dùng đá lót thành, tuy thập phần thô ráp nhưng lại dụng tâm, mỗi một khối tảng đá đều rất lớn, hơn nữa đều rất rắn chắc, nhìn ra được, người tạo ra võ đài này rất chú tâm.
Trên võ đài có một ít cỏ dại, bên cạnh còn có một ít nông cụ đặt tán loạn, nhìn ra được, ngày bình thường võ đài này dùng phơi nông cụ.
Lúc này, trên võ đài có mười mấy hài tử, tuy tư thế ngồi rất tùy ý nhưng mỗi hài tử đều rất chú tâm.
Đây đều là hài tử trong Lưu thôn, nhỏ chỉ năm sáu tuổi, lớn có mười tuổi, bọn họ đang tập thổ nạp.
Nhìn mỗi hài tử chăm chú như thế, sẽ có người không ngờ đây chỉ là thôn nhỏ.
Trên giáo trường, Lưu Phó Hữu đang dạy bảo đệ tử, ánh mắt Lưu Phó Hữu rất sắc bén, thỉnh thoảng đảo qua người những hài tử này, hắn phát hiện có hài tử tu luyện sai lầm sẽ chỉ dẫn.
Lưu Phó Hữu là người tu luyện duy nhất trong thôn, cho nên hắn có thể truyền thụ cho hài tử trong thôn tu luyện, hắn có quyền uy rất cao trong thôn.
– Cố gắng, dùng bao lâu sẽ có tông môn đến khảo sát, đến lúc đó nếu như các ngươi bị loại, về sau không còn cơ hội, đến lúc đó các ngươi sẽ lưu lại nơi này làm ruộng! Nếu như các ngươi muốn bay lên không trung như tiên nhân, muốn đi xem thế giới rộng lớn bên ngoài thì cố gắng cho ta!
Ánh mắt các hài tử sáng, Lưu Phó Hữu lập tức quát lớn.
Giọng nói của Lưu Phó Hữu lớn như sấm sét, cho nên cũng có người gọi hắn là Lưu Lôi Long.
Nghe được Lưu Phó Hữu nói chuyện như sấm sét, có hài tử tỉnh táo lại, vừa nghe đến có tông môn khảo sát, nghe thấy có thể bay như tiên nhân, những hài tử kia hưng phấn, đôi mắt bừng sáng.
Sau khi phục hồi tinh thần, những hài tử này lập tức thu liễm tâm thần, cố gắng thổ nạp, cố gắng tu luyện.
Dù sao, đây là cơ hội duy nhất giúp bọn họ rời khỏi Lưu thôn, nếu như bọn họ hiện tại không tu luyện ra một chút thành tích, vạn nhất tông môn đến khảo sát, bọn họ bị loại bỏ, từ nay về sau, chỉ sợ bọn họ chỉ có thể làm ruộng giống như phụ mẫu của mình.
Đứng xa xa, Lý Thất Dạ nhìn tất cả mọi việc, ánh mắt đảo qua những hài tử, cuối cùng lại nhìn lên người Lưu Lôi Long.
Sau khi nhìn, Lý Thất Dạ cười cười, hắn khẽ lắc đầu và không nói thêm cái gì, nhưng sau đó hắn xoay người rời đi.
Lưu thôn là thôn trang không lớn, Lý Thất Dạ chưa đi bao lâu đã đi hết, mặc dù như thế, Lý Thất Dạ rất hưởng thụ cảm giác này, nghe tiếng chim trong rừng hót, tầm mắt nhìn xa, có thể nhìn thấy những thôn dân đang làm ruộng, nhìn chó sửa gà chạy.
Tuy những thôn dân này trôi qua khổ cực, sinh hoạt không có gì đặc sắc nhưng lại rất thoải mái.
Trong thôn nhỏ này, phàm nhân sẽ không quan tâm thiên địa tồn vong, không quan tâm hắc ám khủng bố, cũng không biết trận chiến cuối cùng… Tất cả cuộc sống của bọn họ chỉ gói gọn trong vài chục năm.
Lúc này, Lý Thất Dạ hắn chỉ là phàm nhân, một phàm nhân bình thường mà thôi, cho nên hắn thoải mái hưởng thụ thời gian làm phàm nhân ngắn ngủi, hắn cũng ném tất cả lo lắng ra sau đầu.
Lý Thất Dạ bước đi rất chậm, có lẽ đây là thời khắc bước đi chậm nhất trong đời của hắn, ngẫu nhiên hắn đứng lại bên đường nhìn nước suối chảy xuôi, hơn nữa nhìn rất nhập thần.
Đối với Lý Thất Dạ mà nói, có phong cảnh đồ sộ ầm ầm rộng lớn nào mà hắn chưa gặp qua? Có cảnh đẹp vô song nào hắn chưa nhìn thấy? Hiện tại hắn nhìn một dòng suối bình thường rất nhập thần.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ đi tới cửa thôn, cửa thôn có một tấm bia đá, không biết tấm bia đá được dựng lên bao lâu, tấm bia đá này khắc đầy văn tự.
Lý Thất Dạ đến gần xem xét, hắn nhìn thấy trên bia đá khắc một loại công pháp, đó là công pháp minh tường, tất cả chỉ có mấy trăm chữ.
Mỗi một chữ khắc vào tấm bia đá, ở bên cạnh đều có chú giải.
Sau khi xem một lúc, Lý Thất Dạ lắc đầu, hắn nhìn môn công pháp này, cảm giác quen thuộc xông thẳng lên đầu.
– Ngươi xem hiểu ‘ Vạn Vật Tâm Pháp ’ sao?
Thời điểm Lý Thất Dạ muốn quay người rời đi, hắn nghe thấy có giọng nói vang lên.
Đó là Lưu Lôi Long, hắn vẫn chưa tới gần nhưng từ xa đã nghe thấy tiếng nói của hắn, quả thật giống như sấm sét.
Lý Thất Dạ xoay người lại, cười cười, nói ra:
– Vạn Vật Tâm Pháp!
Lưu Lôi Long nhìn Lý Thất Dạ liếc, hắn gật đầu, nói:
– Đúng thế, nó chính là một trong bảy đại tâm pháp bình thường nhất thế gian, còn gọi là Đại Thế Thất Pháp, cũng có người gọi nó là Ma Tiên Thất Pháp.
Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn vào tấm bia đá.
Tấm bia đá này do tu sĩ đầu tiên của Lưu thôn lưu lại.
Đương nhiên, đặt Vạn Vật Tâm Pháp ngay cửa thôn, việc này không có gì lớn, bởi vì Đại Thế Thất pháp chính là tâm pháp được truyền bá phổ biến nhất trong Bát Hoang, cho dù là công pháp nào trong Đại Thế Thất Pháp đều có thể mua được trong nhà sách.
Cho nên, Đại Thế Thất Pháp không phải công pháp bí mật bất truyền gì, mỗi người đều có thể có được.
Tu sĩ đầu tiên của Lưu thôn đi ra ngoài và quay về nơi này thăm quê cũ, hắn dựng tấm bia đá dưới gốc cây trên giao lộ ở cửa thôn, hắn khắc Vạn Vật Tâm Pháp lên đó, hắn hi vọng người trong thôn cũng bước lên con đường tu luyện.
Nếu có một ngày không có người chỉ điểm, thôn qua môn công pháp tầm thường này cũng có thể bước vào con đường tu luyện.
Đại Thế Thất Pháp chính là công pháp truyền bá phổ biến mất, nhưng đệ tử trong các đại giáo sẽ không tu luyện công pháp trong đó, bọn họ có công pháp nhập môn cường đại hơn nhiều.
– Ma Tiên Thất Pháp?
Lý Thất Dạ hỏi.
Lưu Lôi Long nói với Lý Thất Dạ:
– Ma Tiên Thất Pháp, thất pháp này do Ma Tiên Đạo Quân truyền ra, thậm chí có người nói, bảy tâm pháp do Ma Tiên Đạo Quân sáng chế, cho nên có người xưng là Ma Tiên Thất Pháp.
Nghe thấy lời này, Lý Thất Dạ cười cười một tiếng, hắn không nói gì.
Sau khi nói chuyện cả buổi, Lưu Lôi Long cũng ngạc nhiên, bởi vì hắn là người ít nói, hắn cũng không biết tại sao mình giải thích nhiều với phàm nhân như Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không nói gì, hắn quay người đi dọc theo đường mòn tiến lên phía trước.
Lưu Lôi Long cũng đi theo, hắn không hiểu tại sao mình lại làm như thế, đi theo sau lưng Lý Thất Dạ, đuổi kịp bước chân của Lý Thất Dạ, dường như tất cả đều là tự nhiên.
Lý Thất Dạ không nói gì, Lưu Lôi Long chỉ đi theo sau Lý Thất Dạ, dường như mọi việc tự nhiên và không có gì phải giải thích, chính Lưu Lôi Long cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
– Trong Lưu thôn, ngươi cam tâm sao?
Thời điểm đi đường, Lý Thất Dạ nói một câu rất tùy ý.
Lưu Lôi Long bước theo hắn, Lý Thất Dạ nói những lời này đánh trúng tâm khảm của hắn, thân thể hắn hơi co rúm lại.
Sau khi khôi phục tinh thần, Lưu Lôi Long không tự giác đi theo bước chân Lý Thất Dạ, hắn ngạc ngạc và khó hiểu hỏi Lý Thất Dạ:
– Ngươi tu luyện qua sao?
– Tu luyện?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Tu luyện qua, đó là chuyện cách đây rất lâu, những thứ lúc trước đã quên rồi.
– Cách đây rất lâu?
Lưu Lôi Long nghe xong lời này, hắn bán tín bán nghi, cũng nhìn Lý Thất Dạ vài lần, Lý Thất Dạ chỉ mới hai mươi tuổi, trước đây thật lâu của hắn là bao lâu?
– Quên?
Lưu Lôi Long cau mày, hắn không tin tưởng lời này:
– Tại sao lại quên?
Cũng không trách Lưu Lôi Long không tin tưởng Lý Thất Dạ, đối với một tu sĩ mà nói, đồ vật mình tu luyện thì làm sao quên? Lại nói, Lý Thất Dạ còn trẻ như vậy, hắn không có già mà hồ đồ, càng không có khả năng quên công pháp mình tu luyện qua.
– Đại đạo đã quên, nhớ để làm gì?
Lý Thất Dạ nói rất tùy ý.
Lưu Lôi Long ngây ngốc, những lời này như sấm sét giữa trời quang, giống như xúc động thứ gì trong lòng hắn, hắn đứng tại chỗ và sững sờ thật lâu.
Lời này rất thâm ảo, Lưu Lôi Long không hiểu nên hắn lại dò xét Lý Thất Dạ vài lần, hắn cho rằng, Lý Thất Dạ chỉ là người trẻ tuổi, hơn nữa còn là phàm nhân, thân thể phàm thai, hắn không phải là cao nhân gì, sao có thể nói ra lời lẽ thâm sâu như thế?
Nếu như nói Lý Thất Dạ lấy ra lời này trong điển cố nào đó còn hiểu được, nhưng lời này không giống như trích dẫn từ lời của người khác, Lý Thất Dạ nói ra giống như rất tự nhiên, rất tùy ý giống như nước chảy bèo trôi.
Chương 4514: Ảo diệu của đại đạo
Càng làm cho Lưu Lôi Long nghĩ mãi mà không rõ, thời điểm Lý Thất Dạ nhìn dòng suối trước mặt, hắn lại đứng bên cạnh mà không rời đi.
Lưu Lôi Long không hiểu tại sao mình làm vậy, Lý Thất Dạ chỉ là một phàm nhân mà thôi, một phàm nhân vô cùng bình thường, hắn đi theo bên cạnh Lý Thất Dạ cũng biến thành chuyện đương nhiên.
Cuối cùng, Lưu Lôi Long nghĩ mãi mà không rõ nên không nghĩ nữa, dứt khoát đứng bên cạnh Lý Thất Dạ.
Vào lúc này, Lý Thất Dạ ngồi bên cạnh dòng suối, tiện tay hái một đóa hoa nhỏ bên cạnh dòng suối, hắn dùng hai ngón tay xoay tròn cánh hoa.
Đây là động tác rất tùy ý, cũng rất bình thường.
Nhưng Lưu Lôi Long lại nhìn đóa hoa hấp dẫn, hắn như trầm mê vào trong đó.
Vào lúc này, Lưu Lôi Long nhìn thấy đó hoa xoay tròn, hơn nữa phương hướng nó xoay tròn trùng với hướng gió thổi, tốc độ nó xoay tròn cũng trùng với tốc độ của gió.
Vào lúc này, Lưu Lôi Long giật mình phát hiện cánh hoa xoay tròn trùng với tốc độ nước chảy, dường như tiết tấu này đồng bộ với thiên địa, thời điểm cánh hoa xoay tròn cộng minh với đại đạo trong thiên địa.
Thời điểm cánh hoa rơi xuống, một con cá chép nhảy ra khỏi mặt nước và ăn cánh hoa.
Tất cả rất tự nhiên, dường như con cá chép không phải phát hiện cánh hoa và nhảy lên mặt nước ăn nó, mà là thời điểm cánh hoa rơi xuống vừa lúc cá chép nhảy ra khỏi mặt nước há miệng hô hấp, từ đó cánh hoa rơi vào miệng con cá.
Tất cả rất tự nhiên, rất trùng hợp, dường như tiết tấu của cánh hoa trùng hợp với nhân quả…
Nhìn thấy cảnh này, nội tâm Lưu Lôi Long rung động, hắn như phát hiện cái gì đó, lúc này hắn nhìn thấy đại đạo.
Trong khoảng khắc Lưu Lôi Long ngây người ngắn ngủi, hắn không thể tin vào mắt của mình, tất cả quá trùng hợp, quá tự nhiên.
Đột nhiên Lưu Lôi Long cho rằng mình nghĩ quá nhiều.
Vào lúc đó, Lưu Lôi Long nhìn sang Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ vẫn ngồi tại chỗ, hai tay nâng cằm, im lặng nhìn dòng nước, hình như hắn không lưu ý chuyện phát sinh.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ làm như không có chuyện gì, Lưu Lôi Long thở dài, có lẽ là mình nghĩ quá nhiều, chẳng qua là trùng hợp mà thôi, không có gì tiết tấu thiên địa, không có nhân quả, không có đại đạo gì cả…
– Thiên phú của ngươi không tồi.
Thời điểm Lưu Lôi Long thở dài, Lý Thất Dạ nói ra một câu không mặn không nhạt.
– Thiên phú của ngươi không tồi.
Câu này như sấm sét đánh vào nội tâm Lưu Lôi Long, trên thực tế, hắn không phải mới nghe câu này, trước kia, không ít trưởng bối cũng đánh giá hắn như thế.
Nhưng hôm nay Lý Thất Dạ nói một câu không mặn không nhạt, hắn như bị sét đánh trúng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Lôi Long ngây ngốc, hắn phát hiện tất cả không phải trùng hợp.
Tất cả những gì vừa rồi đều tồn tại, tiết tấu thiên địa, nhân quả tạo hóa, thời điểm cánh hoa rơi xuống đều là cố ý, càng không thể tưởng tượng nổi là, tất cả chỉ là việc tiện tay của Lý Thất Dạ, hắn chỉ xoay cánh hoa cũng hòa hợp với tiết tấu của thiên địa.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Lưu Lôi Long ngơ ngác, hắn đứng tại chỗ thật lâu.
Vào lúc đó, Lưu Lôi Long há miệng muốn nói, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, lần này hắn nhìn không thấu, Lý Thất Dạ chỉ là một người bình thường mà thôi, vì cái gì hắn có thể nắm giữ tiết tấu như vậy, hơn nữa, đây không phải trùng hợp, Lý Thất Dạ đã nắm giữ tiết tấu như vậy.
Phải biết rằng, tiết tấu thiên địa như vậy, hắn không làm được, không chỉ hắn làm không được, chỉ sợ không có bao nhiêu người trong tông môn của hắn hiểu được.
– Ngươi, ngươi, ngươi…
Qua thật lâu, Lưu Lôi Long há hốc mồm, hắn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Vào lúc đó, hắn cũng không biết Lý Thất Dạ là cái gì, người bình thường? Cao nhân sâu không lường được hay là khả năng khác?
Trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Lôi Long không biết Lý Thất Dạ là tình huống nào, hắn cảm giác mình không nhìn thấu Lý Thất Dạ.
– Ngươi, ngươi, ngươi là ai?
Qua thật lâu, Lưu Lôi Long phục hồi tinh thần lại, rốt cuộc hắn cũng nói được một câu.
– Ta chính là ta.
Lý Thất Dạ cười nói, hắn nằm bên cạnh dòng suối và nhìn lên bầu trời, nhìn mây trắng bay đi.
– Thật đẹp.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi, hắn rất cảm khái.
Lưu Lôi Long cũng ngẩng đầu lên, hắn nhìn lên bầu trời, không có cảm thấy xinh đẹp như thế nào, hắn ngắm phong cảnh này vài chục năm, hắn không hiểu tâm tình của Lý Thất Dạ, vì cái gì phong cảnh bình thường lại xinh đẹp?
Hắn nhìn dáng vẻ của Lý Thất Dạ và cảm thán.
– Rất đẹp sao?
Lưu Lôi Long nhìn lên bầu trời, hắn lẩm bẩm, đương nhiên, hắn không cảm thấy xinh đẹp, không cảm thấy có cái gì không giống với bình thường, nếu như nói xinh đẹp, như vậy cảnh gió trong tông môn của hắn còn đẹp hơn.
Lý Thất Dạ chỉ cười mà thôi, tâm tính của hắn không phải Lưu Lôi Long có thể hiểu, hắn chưa từng gặp qua một thế giới hủy diệt, hắn cũng chưa từng gặp thế giới như xác rỗng, hắn không gặp qua thế giới tan thành mây khói…
Trong bầu trời xanh thẩm, tất cả đều xinh đẹp như vậy. Thế nhân cũng không biết, có bầu trời xinh đẹp như vậy đều là tiên hiền cố gắng, bằng không thế giới này sớm không còn là Bát Hoang.
Ngay thời điểm Lý Thất Dạ nhìn lên bầu trời, trong nội tâm Lưu Lôi Long suy nghĩ rất nhiều, nhưng hắn lại không dám nói ra.
– Ta, cuối cùng là ta.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ cảm khái, nói ra:
– Ta là Lý Thất Dạ, phàm nhân, chỉ làm được hai ngày mà thôi, ta là Lý Thất Dạ.
Nói xong, hắn đứng dậy.
Thời điểm Lý Thất Dạ đứng lên, Lưu Lôi Long nhìn rất rõ ràng, ánh mắt Lý Thất Dạ sáng ngời.
Thời điểm ánh mắt hắn sáng lên, mặc dù không có thần uy gì, cũng không có hào quang khiếp người, chỉ là thần thái tự nhiên mà thôi, trong nháy mắt, Lưu Lôi Long cảm giác Lý Thất Dạ như biến thành người khác, chỉ trong nháy mắt vừa rồi, Lý Thất Dạ còn cao hơn trời, còn dày hơn đất, hắn có thể nâng cả thế giới.
Ảo giác như thế, Lưu Lôi Long ngây ngốc, hắn không hiểu tại sao phàm nhân lại có thể làm được như vậy.
Lúc hắn khôi phục tinh thần, Lý Thất Dạ đã đi xa, Lưu Lôi Long vội vàng bước theo sau.
Vào lúc đó, Lưu Lôi Long lại nhìn Lý Thất Dạ, cảm giác Lý Thất Dạ bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, giống như hắn vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ không phải là cùng một người, nhưng Lưu Lôi Long hoàn toàn có thể khẳng định, vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác.
– Ngươi, ngươi…
Lưu Lôi Long há miệng muốn nói, muốn tổ chức lời lẽ của mình, nhưng hắn không biết mình nên nói cái gì cho phải.
– Gọi ta thiếu gia.
Lý Thất Dạ đi phía trước, hắn rất bình thản nói một câu như vậy.
– Thiếu gia!
Lưu Lôi Long phục hồi tinh thần lại, hắn rất tự nhiên gọi một câu như thế, hơn nữa không có bất kỳ cảm giác đột ngột nào, nngay cảLưu Lôi Long cũng ngây ngốc.
Lý Thất Dạ không để ý hắn nghĩ gì, hắn nói với Lưu Lôi Long đang theo sau.
– Ta biết rõ, ngươi không cam lòng khi ở trong thôn nhỏ này, dù sao thiên phú của ngươi không tồi.
Lý Thất Dạ vừa đi vừa nói
Lưu Lôi Long ngơ ngác, hắn gãi đầu và nói:
– Ta sinh ra tại đây, nếu chết ở chỗ này cũng không có cái gì.
Trên thực tế, lúc này hắn đã nhận mệnh.
Tưởng tượng lúc quay lại thôn, trong lòng của hắn còn không cam lòng, còn giãy dụa, còn cảm giác nhục nhã, qua nhiều năm như thế, hắn cũng thành thục hơn rất nhiều, dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể cải biến được tất cả.
Nguyện ý ở lại nơi này, dù sao hắn là người Lưu thôn, sanh ra ở đây, chỉ có điều lúc tuổi còn trẻ bị tông môn chọn trúng mà thôi, tuy không thể đạt tới mộng tưởng của mình, hắn trở lại trong thôn cũng không có gì.
Lại nói hắn ký thác hi vọng lên bọn nhỏ, nếu như thời điểm tông môn khảo sát, hài tử trong thôn có người được tông môn chọn trúng, như vậy đối với Lưu thôn bọn họ mà nói, đây là chuyện tốt, hắn cũng không còn xấu hổ với tông môn ban ân cho mình.
– Ngươi biết vấn đề của mình nằm ở đâu không?
Lý Thất Dạ hời hợt nói.
Lưu Lôi Long ngây ngốc, qua trong chốc lát, hắn nói:
– Chỉ vì ta độn đần mà thôi, hoặc ta không thích hợp tu đạo.
Chương 4515: Vương Giả Phách Thể
Đối với Lưu Lôi Long khiêm tốn, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:
– Ngươi cho rằng ngươi là đồ đần ngu xuẩn sao?
Lưu Lôi Long há miệng muốn nói, hắn im lặng, đương nhiên hắn không phải đồ đần ngu xuẩn, hắn là đệ tử kiệt xuất trong tông môn, chỉ có điều, về sau đạo hạnh trì trệ không tiến, khổ tu thật lâu nhưng cuối cùng hắn nản lòng thoái chí, chỉ có thể cáo từ tông môn và quay về nơi sinh ra mình.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn Lưu Lôi Long muốn nói lại thôi, hắn nói:
– Ta nhìn ngươi, tu luyện bốn loại công pháp, tất cả không giống nhau, đúng không?
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Lưu Lôi Long giật mình, nói ra:
– Thiếu gia nói đúng, ta tu luyện hai công pháp và tâm pháp của tông môn, hai môn tâm pháp, hai công pháp là ‘ Ma Viên Tứ Ti ’, ‘ Thiên Khôi Ấn ’, sở tu luyện hai môn tâm pháp chính là ‘ Nam Ly Tâm Pháp ’ và ‘ Hỏa Ngưu Cuồng Mãng Kính ’.
Lưu Lôi Long cảm thấy ngoài ý muốn, Lý Thất Dạ là một phàm nhân lại nhìn ra hắn tu luyện bốn công pháp.
– Ân, đúng thế.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Lý Thất Dạ nói rất tùy ý, trong nội tâm Lưu Lôi Long chấn động, Lý Thất Dạ tự tin như thế không phải đang làm ra vẻ, hơn nữa cũng không thể giả ra được.
– Thỉnh thiếu gia chỉ điểm sai lầm.
Lưu Lôi Long vội vàng cúi đầu trước Lý Thất Dạ.
Chuyện này nếu để người khác biết, bọn họ sẽ cho rằng Lưu Lôi Long bị điên, dù sao Lý Thất Dạ chỉ là phàm nhân mà thôi, đạo hạnh không thể, thậm chí có khả năng không tu công pháp, phàm nhân như vậy có bản lĩnh cũng chỉ là học thức, hắn không có khả năng dạy tu sĩ cái gì.
Nhưng Lưu Lôi Long lại thỉnh giáo phàm nhân như Lý Thất Dạ. Phải biết rằng, Lưu Lôi Long năm đó là nhân vật thiên tài trong tông môn.
Hiện tại hắn thỉnh giáo phàm nhân như Lý Thất Dạ, nếu có đệ tử tông môn nhìn thấy, nhất định cho rằng Lưu Lôi Long tuyệt vọng đến mức cái gì cũng thử.
– Những năm gần đây, đạo hạnh của ngươi không tiến, ngược lại còn lùi bước, đúng không.
Đối với Lưu Lôi Long hành đại lễ, Lý Thất Dạ thản nhiên nói.
– Thiếu gia nói không sai.
Nội tâm Lưu Lôi Long rung động, hắn càng giật mình hơn trước.
Năm đó hắn khổ tu trong tông thật lâu, đạo hạnh không tiến, đây là chuyện rất nhiều người trong tông môn biết được, nhưng trong tông môn không ai biết nguyên nhân hắn nản lòng thoái chí và quay lại thôn nhỏ là vì đạo hạnh giảm sút.
Theo đạo lý mà nói, một tu sĩ, cho dù bất lực thế nào cũng chỉ là đạo hạnh không tiến, sau khi ngươi có được khí huyết sung túc, đạo hạnh không có khả năng giảm sút, trừ phi khí huyết ngươi khô cạn, thọ nguyên sắp hết.
Lưu Lôi Long còn đang tráng niên, thọ nguyên tràn đầy, huyết khí tràn đầy, hắn không có khả năng hao hết thọ nguyên.
Nhưng Lưu Lôi Long lại trái ngược, đạo hạnh của hắn giảm sút, đối với vấn đề này, Lưu Lôi Long cũng hỏi qua trưởng bối cường đại nhất trong tông môn, nhưng trưởng bối trong tông môn không biết nguyên nhân, cũng không rõ vì sao.
Cuối cùng, càng là khổ tu không ngừng, đạo hạnh của hắn giảm sút càng mạnh, cuối cùng Lưu Lôi Long cảm giác có lẽ mình không thích hợp tu đạo, cho nên hắn từ biệt tông môn quay về thôn nhỏ.
– Ngươi nói tình huống của mình ra đi.
Lý Thất Dạ nói với Lưu Lôi Long.
Lưu Lôi Long trầm ngâm một lúc, nói:
– Năm đó ta tu luyện tới cảnh giới Vương Giả Phách Thể, đột phá đại cảnh giới, mở ra mệnh cung thứ sáu nhiều năm, thời điểm ta trùng kích cảnh giới Chân Nhân Bảo Thân, lúc này đạo hạnh không tiến.
Nói đến đây, Lưu Lôi Long buồn bã, phải biết rằng, hắn còn trẻ chính trực hào hoa phong nhã, hơn nữa khi đó hắn còn là đệ tử tông môn bồi dưỡng trọng điểm, có thể nói là phong quang vô hạn, có thể nói tiền đồ vô lượng.
Nhưng hết lần này tới lần khác thời điểm đột phá trọng yếu nhất lại xảy ra vấn đề.
Dù sao, đối với một tu sĩ mà nói, Chân Nhân Bảo Thân là ranh giới, một khi bước vào cảnh giới này, tương đương bước vào độ cao mới.
– Vương Giả Bá thể, Chân Nhân Bảo Thân?
Lý Thất Dạ nhìn Lưu Lôi Long.
Ánh mắt Lý Thất Dạ như vậy làm cho Lưu Lôi Long cảm thấy là lạ, bởi vì Lý Thất Dạ nhìn sang, Lưu Lôi Long cảm thấy do dự, hắn không xác định Lý Thất Dạ có thật hiểu tu đạo hay không.
– Đây là tu sĩ chúng ta phân chia cảnh giới.
Lưu Lôi Long vội vàng giải thích với Lý Thất Dạ, hắn còn sợ Lý Thất Dạ không rõ ràng lắm, hắn giải thích tất cả cảnh giới cho Lý Thất Dạ biết.
Đây là kỷ nguyên Bát Hoang, kỷ nguyên Cửu giới đã là một đi không trở lại, trong kỷ nguyên mới này, hệ thống tu luyện của kỷ nguyên Cửu giới đã bị lật đổ, hoàn toàn không thích hợp, hiện tại sử dụng hệ thống tu luyện hoàn toàn mới.
Trong hệ thống tu luyện Bát Hoang, tổng cộng có mười hai tầng thứ, từ thấp đến cao, theo thứ tự là: Phàm Thai Nhục Thân, Thiết Bì Cường Thể, Đồng Cân Nham Thể, Ngân Giáp Chiến Khu, Tử Hậu Cuồng Thể, Vương Giả Phách Thể, Chân Nhân Bảo Thân, Tam Muội Chân Thân, Âm Dương Tinh Thể, Vạn Tượng Thần Khu, Đại Đạo Thánh Thể, Đạo Quân Kim Thân.
Mười hai cảnh giới, mỗi một cảnh giới lại phân thành đại, trung, tiểu.
Sau khi đạt tới cảnh giới cao nhất chính là Đạo Quân, vô địch trên đời, có thể xây dựng vô thượng kim thân.
– Đạo Quân Kim Thân.
Lý Thất Dạ nghe thấy phân chia hệ thống tu hành, hắn cũng cười khổ một tiếng, khẽ lắc đầu, đành phải nói ra:
– Vậy cũng được, chưa tính là sai. Thân thể là đại đạo bảo bình, đại đạo là thân thể thần tàng.
– Thiếu gia cũng biết những lời này.
Nghe được Lý Thất Dạ thuận miệng nói như thế, đây chính là câu nói kinh điển trong đại đạo tổng cương, Lưu Lôi Long cảm thấy ngoài ý muốn.
– Nghe nói qua mà thôi.
Lý Thất Dạ cười nói.
Hắn có thể không biết sao? Hắn là người tu sửa hệ thống tu luyện, thể chất mới, tu luyện mới.
Chỉ có điều, cấp độ phân chia cảnh giới là do hậu nhân đặt tên mà thôi, đều là cơ cấu đại đạo của Lý Thất Dạ xuất ra nên không có sai.
Đặc biệt là câu “Thân thể là đại đạo bảo bình, đại đạo là thân thể thần tàng”, nó đã được dung nhập vào trong thiên địa, là chân ngôn vô thượng khắc sâu vào Thái Sơ thụ.
Tất cả đều do hắn khai sáng, hắn làm sao không biết những lời này, hơn nữa, hắn còn hiểu rõ ảo diệu trong đó.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn Lưu Lôi Long, nói:
– Thời điểm ngươi tu luyện có cảm nhận gì?
Lưu Lôi Long trầm ngâm một lúc, cẩn thận nhớ lại và lắc đầu, nói:
– Không có quá nhiều cảm thụ, thời điểm Vương Giả Phách Thể đại thành, tu luyện không có tiến bộ…
– Cho dù hấp thu bao nhiêu thiên địa tinh khí, hỗn độn khí cũng không thể tiến thêm, đều dừng lại, sau một thời gian cảm thấy huyết khí sôi trào, dường như mình hấp thu thiên địa tinh khí và hỗn độn khí không đủ, không cách nào khởi động chân mệnh của mình, mệnh cung Tứ Tượng cũng héo rũ.
Lúc này, Lưu Lôi Long cảm giác Lý Thất Dạ là hi vọng duy nhất của hắn, cho nên hắn không giữ lại, cũng nói rõ tình huống của mình với Lý Thất Dạ.
Dù sao, hắn đã từng hỏi trưởng bối cường đại nhất trong tông môn, nhưng các trưởng bối không phát hiện vấn đề nằm ở nơi nào.
Hiện tại Lưu Lôi Long lo lắng là, nếu như tình huống của hắn tiếp tục trầm trọng, nói không chừng có một ngày nào đó sẽ rớt ra khỏi cảnh giới Vương Giả Phách Thể, nếu hắn rơi xuống Tử Hậu Cuồng Thể, đối với hắn mà nói đây là đả kích quá lớn.
– Ngươi trừ tu hành bốn công pháp này, đã không còn tu luyện qua công pháp nào đúng không?
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
– Vâng, đúng vậy.
Lưu Lôi Long nói:
– Ta vừa mới vào tông môn đã tu hành công pháp trúc cơ ‘ Nam Ly Tâm Pháp ’, về sau tu luyện thành Ngân Giáp Chiến Khu lại tu hành ‘ Hỏa Ngưu Cuồng Mãng Kính ’, dùng công pháp này trúc đạo cơ. Sau khi đột phá lại tu hành ‘ Ma Viên Tứ Tí ’, về sau tu luyện thành Ngân Giáp Chiến Khu mới tu hành ‘ Thiên Khôi Ấn ’. Có vấn đề sao?
Tâm pháp và công pháp là khác nhau, tâm pháp thuần túy dùng vào xây dựng đạo cơ.
Đối với một tu sĩ mà nói, một thân đạo hạnh thành lập trên tâm pháp, chỉ có tâm pháp mới có thể giúp đạo cơ của ngươi vững mạnh, cho ngươi công lực càng ngày càng lớn mạnh.
Mà công pháp chủ sát phạt và phòng ngự.
– Ngươi tu luyện không có vấn đề.
Lý Thất Dạ nói.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Lưu Lôi Long thở ra một hơi, hắn cũng sợ mình tu hành tâm pháp sai lầm, bởi vì một khi tâm pháp tu luyện phạm sai lầm, thường thường sẽ tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa có khả năng cần hủy diệt đạo cơ trùng tu.
– Nhưng nếu như ta không có đoán sai, trước khi đạo hạnh của ngươi dừng bước, ngươi nhất định đã trải qua một trận đại chiến.
Lý Thất Dạ nhàn nói.
– Đúng, đúng vậy, làm sao thiếu gia biết?
Lưu Lôi Long hít khí lạnh, hắn phục hồi tinh thần lại, sau đó do dự một lúc mới nói:
– Tuy ta bị thương nặng trong đại chiến, sau đó được đan dược tông môn cứu trợ nên thương thế khỏi hẳn, cũng không lưu lại di chứng.
– Không có quan hệ gì với thương thế trong đại chiến.
Lý Thất Dạ nói:
– Nếu như ta không có đoán sai, ngươi không địch lại đối thủ, khí huyết hao hụt nghiêm trọng.
– Vâng, đúng là như thế.
Lưu Lôi Long ngơ ngác.
Lý Thất Dạ nói:Vấn chi tối dạ – Hạ chi nguyên giản – Các bạn làm sao Vấn chi : ngư kiếm biết chi đáp chi ^^ …!
– Ngươi dùng ‘ Hỏa Ngưu Cuồng Mãng Kính ’ thúc dục công lực, thúc dục tất cả khí huyết, công lực, hỗn độn khí! Dùng hết toàn lực sau đó một tay dùng ‘ Thiên Khôi Ấn ’ trấn áp, một tay dùng ‘ Ma Viên Tứ Tí ’ phòng ngự, đúng không.
Lý Thất Dạ nói cả buổi, nói đến mức Lưu Lôi Long trợn mắt há hốc mồm.