Đế Bá Audio Podcast
Tập 895 [Chương 4471 đến Chương 4475]
❮ sautiếp ❯Chương 4471: Khiêu chiến
Lý Thất Dạ ngồi ở chỗ kia, hắn giống như Chân Tiên vĩnh hằng, hắn dùng ánh mắt lãnh đạm quan sát cửu thiên thập địa, cho dù tồn tại kinh thiên trong mắt hắn cũng chỉ là con kiến hôi.
Thời điểm này, bất kể là ai, thời điểm nhìn Lý Thất Dạ đều sinh ra tâm kính sợ, cho dù là nhân vật như thập đại Thuỷ tổ cũng không dám đối địch, chỉ có thể ngưỡng mộ.
Tất cả mọi người nhìn tiên quang trên người Lý Thất Dạ, nội tâm sinh ra kính sợ, người gặp qua Lý Thất Dạ đều biết hắn đáng sợ, cũng biết tại sao hắn tới nơi này.
Dù là người chưa từng gặp qua Lý Thất Dạ, lúc này nhìn thấy dáng vẻ của Lý Thất Dạ như vậy, bọn họ biết rõ người có thể đối địch với Lý Thất Dạ chỉ có tồn tại khủng bố vô thượng kia mà thôi.
Oanh!
Lại có tiếng nổ lớn vang lên, chỉ trong nháy mắt, tiên diễm bao phủ toàn thân Lý Thất Dạ.
Thời điểm tiên quang bộc phát giống như mở cánh cửa Tiên giới, từng đám tiên quang vô tận chìm nổi, nói không chút quá mời, một đám tiên quang của Lý Thất Dạ đủ chịu tải ba ngàn thế giới.
Thời điểm này, tiên quang trên người Lý Thất Dạ không chiếu sáng cửu thiên thập địa, cũng không có tỏa sáng chói mắt như ngàn vạn mặt trời, nhưng thời điểm tiên quang trên người Lý Thất Dạ bộc phát, trong Bất Độ Hải, thậm chí là cả Tam Tiên giới cũng có thể nhìn thấy tiên quang của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ bộc phát tiên quang không chói mắt, nó cũng không có rực chiếu sáng vạn cổ, nhưng tiên quang của hắn tỏa sáng không nhìn khoảng cách và thời gian..
Mặc kệ ngươi xa tận chân trời hay gần ngay trước mắt, ngươi đều có thể nhìn thấy tiên quang chập chờn, hơn nữa, tiên quang như vậy cũng không chói mắt, ngươi nhìn thấy tiên quang sẽ có cảm giác thoải mái.
Vào lúc đó, Lý Thất Dạ đã ngồi xếp bằng trước mặt mọi người, mọi người có cảm giác hắn gần trong gang tấc
Nhìn thấy từng tia tiên quang tỏa sáng, cho dù Lý Thất Dạ không có bộc phát lực lượng trấn áp vạn cổ, mọi người vẫn rung động, bên trong Bất Độ Hải, đừng nói là sinh linh, cho dù thập đại Thủy tổ nhìn thấy tiên quang cũng phải sùng bái quỳ xuống.
Tiên quang không chỉ chiếu sáng Bất Độ Hải, nó còn làm tất cả sinh linh trong Bất Độ Hải nhìn thấy tiên quang tỏa sáng, tiên quang cũng chiếu sáng toàn bộ Tam Tiên giới, tất cả sinh linh trong Tam Tiên giới ngẩng đầu nhìn sang, đều nhìn về hướng Bất Độ Hải, lúc bọn họ nhìn thấy tiên quang lóe sáng cực kỳ xinh đẹp, cũng rung động nhân tâm.
– Là tiên quang, tiên quang chính thức, chẳng lẽ có Chân Tiên hàng lâm Bất Độ Hải? Trong Tam Tiên Giới, có tu sĩ nhìn thấy cảnh này thì rung động.
Nhưng có cường giả nghĩ tới một việc, hắn hít sâu một hơi và hét lên:
– Chẳng lẽ là vạn cổ đệ nhất tổ thành tiên!
– Vạn cổ đệ nhất tổ thật thành tiên sao?Nguồn truyện audio Podcast
Tin tức như vậy như nổ tung khắp Tam Tiên giới, Tam Tiên giới sôi trào như nước sôi.
Nhìn thấy hào quang bao phủ Bất Độ Hải, tất cả sinh linh trong Tam Tiên giới đều rung động, trong khoảng thời gian ngắn, vô số sinh linh trong Tam Tiên giới đều quỳ lạy trên mặt đất, tất cả đều dập đầu về hướng Bất Độ Hải.
– Vạn cổ đệ nhất tổ sắp thành tiên, Tam Tiên giới chúng ta sẽ có phúc trạch vô thượng.
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số tu sĩ cường giả trong Tam Tiên giới đều rơi lệ đầy mặt.
Đối với vô số cường giả mà nói, cho dù bọn họ không nhìn thấy vạn cổ đệ nhất tổ thành tiên, nhưng có thể biết tin tức này cũng làm bọn họ kích động, đây là vinh quang vô thượng của Tam Tiên giới.
Về phần tồn tại như lão Thụ Yêu, hắn nhìn chằm chằm về hướng Bất Độ Hải mà không nói một lời, cũng chỉ có tồn tại tuyệt thế vô song như hắn mới có thể nhìn xa xôi hơn, cũng biết tin tức mà người khác không biết.
Thời điểm này, cho dù là Tam Tiên giới hay Bất Độ Hải, vô số ánh mắt đều nhìn về phía Lý Thất Dạ, tiên quang của hắn chiếu sáng khắp nơi, cho dù là tồn tại vô địch ẩn nấp cũng không thể thoát.
Nói cách khác, mặc kệ ngươi trốn trong lòng đất, hay trốn vào nơi sâu nhất trong Bất Độ Hải, hoặc ngươi tiến vào nơi bí mật nào đó trong Tam Tiên giới, chỉ cần ngươi còn trên thế gian đều nhìn thấy tiên quang của Lý Thất Dạ.
Vào lúc đó, mặc kệ tồn tại hắc ám khủng bố kia nấp ở nơi nào, hiện tại hắn có thể nhìn thấy tiên quang của Lý Thất Dạ, lúc này, hắn cũng biết Lý Thất Dạ đang khiêu chiến hắn.
Trong Bất Độ Hải có đôi mắt mở ra, đôi mắt này lặn ở chỗ sâu nhất trong Bất Độ Hải, không người nào biết được, không người nào có thể phỏng đoán, cũng không có người nào có thể ra dấu vết, đôi mắt kia không mang theo chấn động, cũng che đậy tất cả khí tức của chính mình, cho dù ngươi đi ngang qua đôi mắt kia cũng không thể phát hiện đôi mắt này mở ra, càng không phát hiện có đôi mắt ở đây.
Đôi mắt này đang nhìn từng tia tiên quang trên người Lý Thất Dạ, nhưng ánh mắt hắn rất bình tĩnh, không có chút chấn động nào, giống như hắn đang quan sát chúng sinh.
Tại Bất Độ Hải, cho dù Thuỷ tổ cường đại cỡ nào, tất cả đều hít thở không thông, bọn họ yên lặng chờ đợi, lúc này, cho dù bọn họ từng là nhân vật quát tháo phong vân cũng không dám lỗ mãng.
Lý Thất Dạ ngồi tại nơi đó giống như hóa thành một pho tượng đá, thời gian như dừng trôi.
Qua thật lâu, tồn tại hắc ám khủng bố không xuất hiện, cũng không có bất kỳ người nào tới đây ứng chiến, toàn bộ Bất Độ Hải rất yên tĩnh.
– Cho dù ngươi nấp ở nơi nào, ta nhất định trảm ngươi.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ đứng dậy rời đi, hắn chỉ nói một câu như thế là xong.
Lý Thất Dạ nói rất bình thản nhưng tất cả sinh linh trong Bất Độ Hải đều nghe rõ ràng, bất kể sinh linh núp ở chỗ nào, tất cả đều nghe Lý Thất Dạ nói lời này.
– Tất có một trận chiến.
Nghe Lý Thất Dạ lên tiếng, tất cả Thuỷ tổ, thế hệ vô địch trong Bất Độ Hải đều hiểu, Lý Thất Dạ sẽ đánh một trận với tồn tại khủng bố kia.
Lý Thất Dạ nói rất bình thản nhưng lời hắn nỏi ất có sức nặng.
– Có lẽ, thời điểm này nên kết thúc một ít việc, là thời điểm nên đãng sạch Bất Độ Hải.
Cũng có Thuỷ tổ thì thào tự nói.
Tất cả Thuỷ tổ, thế hệ vô địch đều hiểu, chỉ cần tồn tại khủng bố vẫn còn ở trong Bất Độ Hải, kẻ này chính là họa lớn trong lòng mọi người, đều trở thành uy hiếp của Bất Độ Hải thậm chí là cả Tam Tiên giới.
Trên thực tế, đã từng có không ít Thuỷ tổ, thế hệ vô địch muốn trừ tồn tại hắc ám thật nhanh, nhưng tất cả mọi người lòng có dư mà lực chưa đủ.
Cho dù tồn tại khủng bố không đứng ra khiêu chiến, tất cả mọi người trong Bất Độ Hải cho rằng, Lý Thất Dạ và hắn sẽ đánh một trận, trận chiến này chẳng qua là sớm muộn mà thôi.
Tuy tồn tại hắc ám không đứng ra ứng chiến cũng không ảnh hưởng tới Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ vẫn đi lại trong Bất Độ Hải, trảm đại hung, nhập cự uyên, đá mài đại đạo, hắn đã làm tất cả.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ thực sự không phải chuẩn bị vì đại chiến tồn tại hắc ám, hắn chuẩn bị vì khai sáng kỷ nguyên của mình, có thể nói, đây là mục đích cao nhất khi hắn tới Tam Tiên giới, cũng là nguyên nhân tiến vào Bất Độ Hải.
Không có nơi nào thích hợp khai sáng kỷ nguyên bằng Bất Độ Hải.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, ngày hôm nay, Lý Thất Dạ xâm nhập vào một phiến hải vực, hải vực này bị bóng đêm bao phủ, sẽ không có ban ngày, nơi này chỉ có bóng tối.
Lúc này, chỉ thấy có một con cự thú lao lên không trung đánh nát bầu trời, trong tiếng nổ lớn, từng ngôi sao trên bầu trời rơi xuống.
Không hề nghi ngờ, cự thú này có thực lực Thuỷ tổ. Đương nhiên, ở bên trong Bất Độ Hải này, cự thú hung vật có được thực lực Thuỷ tổ không có gì lạ, có không ít cự thú hung vật mạnh đến mức Thủy tổ cũng không dám trêu chọc.
Con cự thú đánh nát bầu trời gầm thét, nó tấn công một lão nhân.
Lão nhân đang vận chuyển bảo vật, vạn đạo diễn biến ngăn cản cự thú công kích, hoàn toàn không thua kém chút nào.
Lão giả này vẫn còn tráng kiện, sắc mặt hiền lành giống như thọ tinh bước ra khỏi bức tranh, trên người mang theo vận luật đại đạo.
Lúc này, lão giả đứng trên một khối đá ngầm, hắn đứng bất động.
Con cự thú không ngừng tới gần và oanh kích liên tục, một lúc sau, lão giả không đủ huyết khí duy trì, dù sao hắn đã cao tuổi, hắn không ngừng phục dụng linh đan.
Mặc dù hắn khó chèo chống công kích của cự thú, nhưng lão giả không nhường một bước, hắn vẫn bám chặt khối đá ngầm dưới chân.
Nhìn kỹ sẽ hiểu mọi việc, thì ra lão giả và cự thú đang tranh đoạt khối đá ngầm.
Chỉ có điều khối đá ngầm nhìn không có gì lạ, đá ngầm xám trắng có mặt ở khắp nơi, nhưng một người một thú lại liều mạng tranh đoạt khối đá ngầm.
– Cút!
Lý Thất Dạ đã đến, hắn phất tay áo lên, lực lượng đại đạo quét ngang bầu trời, uy lực khôn gì địch nổi.
Tiếng nổ mạnh vang lên, con cự thú kia bị Lý Thất Dạ phát tay đánh vào trong biển.
Dường như cự thú cũng biết Lý Thất Dạ đáng sợ, nó gào lên một tiếng nhưng không ham chiến, càng không dám đi khiêu chiến Lý Thất Dạ, nó kẹp đuôi bỏ trốn mất dạng.
– Đa tạ tiên sinh, tiểu lão nhân vô cùng cảm kích.
Sau khi được Lý Thất Dạ giải vây, lão giả kia hành lễ cảm tạ Lý Thất Dạ.
Mặc dù nói, lão giả này cũng là Thuỷ tổ, nhưng cho tới nay, đại danh của Lý Thất Dạ đã truyền khắp cả Bất Độ Hải, trong Bất Độ Hải này, có Thuỷ tổ hay tồn tại vô địch nào không biết tên của Lý Thất Dạ?
Tất cả sinh linh trong Bất Độ Hải đều biết, Lý Thất Dạ là người dám khai chiến với tồn tại khủng bố!
– Đứng dậy.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn lão giả, nói:
– Ngươi là Dược Tiên, nên gọi là Dược si mới đúng, vì bảo vệ thứ này, thậm chí không cần cả mạng nhỏ của mình, một lúc sau, ngươi tuyệt đối sẽ biến thành đồ ăn trong bụng cự thú.
Lão giả nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, hắn cảm thấy xấu hổ, mặt già đỏ lên, hắn cười gượng và nói:
– Thứ này, ta đã bảo vệ thứ này suốt mười vạn năm, nếu bảo ta buông tha nó, ta không nỡ.
Chương 4472: Vạn thọ kim điệt
Dược Tiên, đúng vậy, lão giả trước mắt chính là Dược Tiên, hắn là Dược Tiên sáng tạo Trường Sinh cốc, Dược Tiên dược đạo vô song, Dược Tiên có thể khởi tử hồi sinh.
Tại Vạn Thống Giới, tất cả hậu nhân đều biết, Dược Tiên cũng không dùng đại đạo tăng trưởng, hắn dùng dược đạo tăng trưởng, hắn có tạo nghệ dược đạo cổ kim không ai sánh bằng.
Thậm chí từng có người nói rằng, tạo nghệ dược đạo của Dược Tiên có thể giúp hắn luyện ra tiên đan trường sinh bất tử.
Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, thế nhân cũng không biết là thật là giả, hơn nữa, không có người nào nhìn thấy Dược Tiên luyện ra tiên đan trường sinh bất tử.
Mặc dù là như thế, đan dược của Dược Tiên chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, cho dù là Trường Sinh cốc cũng như thế.
Tại Vạn Thống Giới, nếu có một viên đan dược do Dược Tiên lưu lại, thứ này có thể bán được với giá trên trời, không biết có bao nhiêu người cướp đoạt.
Về sau Dược Tiên tiến vào trong Bất Độ Hải, hơn nữa Dược Tiên rất nổi danh trong các Thuỷ tổ.
Mặc dù đối với Thuỷ tổ mà nói, đạo hạnh của Dược Tiên rất đại chúng, hắn không thể so sánh với các Thủy tổ kinh diễm vô song.
Nhưng Thủy tổ trong Bất Độ Hải rất tôn kính Dược Tiên, bởi vì Dược Tiên có dược đạo vô địch, hắn không chỉ luyện ra đan dược gia tăng thọ nguyên, hắn còn có thể luyện ra đan dược cứu mạng.
Cho nên, Thuỷ tổ cường đại hơn nữa cũng có ngày cầu cạnh Dược Tiên, nói ví dụ Thủy tổ bị thương nặng hoặc tẩu hỏa nhập ma hay tu luyện lưu lại ám thương… Bọn họ chỉ có thể cầu Dược Tiên giúp đỡ.
Cho nên, trong Bất Độ Hải có rất nhiều Thủy tổ mạnh hơn Dược Tiên nhưng ai cũng gọi Dược Tiên một tiếng đạo huynh.
Dược Tiên là người si mê dược đạo, hắn không có hứng thú xen vào phân tranh trên thế gian, hắn có hứng thú duy nhất chính là luyện đan, tìm kiếm tiên dược, cho nên có thể nói, dấu chân của Dược Tiên trải rộng khắp Bất Độ Hải.
Trong Bất Độ Hải này, ở đâu có thừa thải tiên dược, ở đâu có bảo thụ, Dược Tiên biết rõ hơn bất cứ người nào.
Hôm nay, hắn thủ tại nơi này chính là vì trông coi một gốc bảo dược, hơn nữa hắn đã thủ ở đây mười vạn năm, không phải mới thủ vào ngày hôm nay.
Chỉ có điều, thời gian hôm nay có chút đặc biệt, bởi vì bảo dược thành thục nên sắp xuất thế, cho nên con cự thú kia mới tới tranh đoạt.
Cho dù Dược Tiên không địch lại đầu cự thú này, cho dù hắn suýt chết cũng không rời đi, bởi vì hắn đã thủ tại đây mười vạn năm, nếu trơ mắt nhìn đại thú cướp lấy bảo dược, đương nhiên hắn không cam lòng, may mắn Lý Thất Dạ tới đây mới cứu hắn một mạng.
– Nếu mạng không còn, bảo dược có ích gì?
Lý Thất Dạ lắc đầu nói ra.
Dược Tiên cười gượng, mặt mo nóng lên, đây là đạo lý đơn giản, đương nhiên hắn hiểu nhưng nếu làm theo lời Lý Thất Dạ, hắn đã không phải là Dược Tiên, hắn chính là dược si, nếu như một khi gặp bảo dược tốt, hắn chân thật sẽ mọc rễ tại đây, hắn sẽ không di chuyển tới nơi nào khác, không đạt được bảo dược sẽ không đi.
Đúng vào lúc này, âm thanh “cát cát cát” vang lên, đá ngầm dưới chân Dược Tiên bắt đầu nứt ra.
– Sắp xuất thế.
Cảm nhận đá ngầm biến hóa, đôi mắt Dược Tiên sáng lên, hắn hưng phấn chà xát tay vào nhau, hai mắt nhìn chằm chằm vào đá ngầm dưới chân.
Âm thanh “cát cát cát” vang lên, đá ngầm dưới chân Dược Tiên vỡ ra như cát vụn và dung nhập trong nước biển.
Cũng chính bởi vì như thế, khối đá ngầm này càng lúc càng thấp, nước biển chung quanh bắt đầu bao phủ đá ngầm.
– Linh Tinh Hàn Dạ San Hô, chỉ sống trong biển đêm, san hô tám trăm vạn năm mới thành đá ngầm, tiếp qua tám trăm vạn năm lại tử vong.
Nhìn đá ngầm tan thành cát, tan rã vào trong biển rộng, Lý Thất Dạ nói.
– Tiên sinh kiến thức phi phàm, làm ta xấu hổ.
Dược Tiên sợ hãi thán phục, dù sao không có bao nhiêu người trên thế gian biết lai lịch đá ngầm phía dưới, cho dù là Thuỷ tổ cũng ít có người biết.
Lý Thất Dạ chỉ cười cười, hắn nhìn đá ngầm tan rã.
Đúng vào lúc này, một âm thanh vỡ vụn sinh ra, chỉ thấy trong đá ngầm bắn ra một tia kim quang, kim quang càng ngày càng sáng.
Sau khi đá ngầm tan rã, vật bên trong kim quang lộ ra, vật ấy là vỏ sò. Toàn thân vỏ sò óng ánh giống như hoàng kim tạo thành, phía trên có đạo vân trải rộng, thời điểm mỗi đạo vân lóe sáng, mọi người cảm nhận được đại đạo của thiên địa.
Lúc này, trên vỏ sò xuất hiện mùi hương thơm ngát, mùi hương thơm ngát này truyền đi rất xa.
Vỏ sò mở ra, dường như nó cảm nhận được nguy hiểm, chỉ trong nháy mắt vỏ sò khép lại, thân thể lui về phía sau thật nhanh, nhanh như tia chớp, vỏ sò cũng không lao về phía trước.
Nhưng Dược Tiên đã sớm có chuẩn bị, hắn lập tức ra tay, tay cầm nhật nguyệt, tốc độ của hắn nhanh hơn tia chớp vài lần, vò sò vừa bỏ chạy đã bị hắn bắt lại.
Bị Dược Tiên bắt lấy, vỏ sò muốn giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi tay của Dược Tiên.
– Vạn Thọ Kim Điệt, chờ mười vạn năm, cuối cùng cũng chờ được.
Bắt lấy vỏ sò kia, Dược Tiên tươi cười như hoa, hắn hết sức cao hứng.
Với tư cách Thuỷ tổ, đạo tâm hắn bình tĩnh, không vì vật mà vui, không dùng mình mà buồn, nhưng dược si như Dược Tiên, chỉ cần có thể đạt được dược tốt, đối với hắn mà nói còn cao hứng hơn so với bất cứ việc gì.
Vạn Thọ Kim Điệt, đây là bảo dược sống, sống trong Linh Tinh Hàn Dạ San Hô, cần sinh trưởng thời gian rất dài, cho nên muốn gặp được một con Vạn Thọ Kim Điệt chẳng khác gì chỉ mò kim đáy biển, cũng khó trách Dược Tiên lại chờ ở đây mười vạn năm.
– Dùng nó làm thuốc dẫn thiên phương.
Lý Thất Dạ nhìn thấy Dược Tiên thu hồi Vạn Thọ Kim Điệt, biết rõ Dược Tiên muốn làm gì, nhàn nhạt nói:
– Hiệu quả không thể như ý.
– Tiên sinh cao kiến.
Dược Tiên khen một tiếng, hắn cười khổ, lắc đầu, nói ra:
– Thân già khọm của ta ăn quá nhiều thuốc, các đại dược khác cũng vô dụng, chỉ có thể đi tìm con đường khác, thử xem thiên phương, không ôm quá nhiều hi vọng.
Dược Tiên là người luyện dược cao siêu, hắn phục dụng rất nhiều linh đan diệu dược còn nhiều hơn bất cứ kẻ nào. Bởi vì hắn ăn quá nhiều đại dược, cho nên, đối với người khác mà nói là linh đan diệu dược, hắn ăn vào lại không có hiệu quả.
– Đây là việc đương nhiên.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn đã biết rõ kết quả sẽ như vậy.
Đây cũng là vận mệnh các dược sư không thể thoát được, bởi vì bọn họ luyện ra đan dược tốt nhất, cho nên, thường thường bọn họ cũng phục dụng nhiều đan dược hơn bất cứ kẻ nào, cuối cùng, tất cả linh đan diệu dược đều không có tác dụng với họ.
– Lúc tuổi còn trẻ, ta không tiết chế, đạo tâm không đủ kiên định, về sau hiểu ra đạo lý kia thì đã trễ, đã không thể cải biến được nữa, quá mức ỷ lại linh đan diệu dược.
Dược Tiên cười khổ một tiếng.
Thử nghĩ một chút, hắn là Dược Tiên tuyệt thế vô song, lúc hắn tuổi còn trẻ, hắn đã luyện ra vô số đan dược vô song.
Người khác cả đời không ăn được linh đan diệu dược, hắn lại ăn như ăn đậu, từ đó trong người hắn tích trữ độc hỏa, hơn nữa, thời gian dài vẫn ỷ lại linh đan diệu dược, hơn nữa càng đi về phía sau, dược hiệu càng ngày càng nhỏ, linh đan diệu dược cần thiết càng ngày càng cao cấp, sau đó hắn không thể ăn thêm.
Lý Thất Dạ cười cười, lắc đầu, hắn đã dự đoán được kết quả sẽ như vậy, hắn đã gặp nhiều người như thế.
– Không bằng tiên sinh vào hàn xá nói chuyện?
Khó có khả năng gặp được tồn tại vô thượng như Lý Thất Dạ, Dược Tiên đưa ra lời mời với Lý Thất Dạ.
– Cũng có thể.
Lý Thất Dạ vừa mới tiêu diệt hung địa, hiện tại hắn không có việc gì cho nên đáp ứng.
– Mời tiên sinh.
Dược Tiên cũng vui vẻ, hắn vội vàng dẫn đường cho Lý Thất Dạ.
Được Dược Tiên dẫn dắt, hai người bọn họ vượt qua không gian xa xôi, cuối cùng đi vào địa phương Dược Tiên ở lại.
Nếu như cho rằng Dược Tiên ở một mình thì sai lớn.
Dược Tiên hiện đang ở lại một vùng biển phong bế trong Bất Độ Hải biển, hải vực này bị sương mù bao phủ, còn có đại trận cường đại bao phủ.
Cho dù ngươi là một vị Thủy tổ, nếu không biết phương pháp tiến vào, muốn cưỡng ép xông vào cũng khó khăn.
Trong hải vực bị phong tỏa, nơi này ánh mặt trời chiếu rọi, trời xanh mây trắng vô cùng xinh đẹp, trên biển có một hòn đảo to lớn.
Hòn đảo to lớn này gọi là một đại lục cũng không sai.
Trên hòn đảo này có từng tòa thành trì, có hơn trăm vạn dân chúng ở lại, bên trong thành trì, người đến người đi hết sức phồn hoa.
Nhìn thành thị phồn hoa trên hòn đảo sẽ làm người ta giật mình như đang ở Tam Tiên giới.
Trên hòn đảo này, trong đám mây có thần phong ẩn hiện, có tiên hạc bay lượn, thần loan kéo xe giống như tiên sơn hải ngoại, nơi này rất an bình.
Không hề nghi ngờ, nơi này chính là tiểu thiên thế giới, một hải ngoại tiên sơn tiểu thiên thế giới, thập phần xinh đẹp.
Dược Tiên mang theo Lý Thất Dạ đi vào nơi này, hắn nói với Lý Thất Dạ:
– Nơi đây là ta và mấy vị đạo hữu khác xây dựng nên. Năm đó có chút huynh đệ theo chúng ta đi vào đây, bọn họ phồn diễn sinh sôi trên đảo này, từ đó xây dựng thiên địa bản thân.
Dược Tiên nói lời này cũng làm Lý Thất Dạ suy nghĩ.
Trăm ngàn vạn năm qua đi, các Thuỷ tổ đã tiến vào Bất Độ Hải, có không ít Thuỷ tổ không phải một mình tiến vào Bất Độ Hải, bọn họ dẫn chiến tướng dưới trướng và thủ hạ cường đại đi vào nơi đây.
Cuối cùng nhất, Thuỷ tổ cũng dàn xếp bọn họ trong Bất Độ Hải, những tùy tùng của bọn họ an cư lạc nghiệp trong Bất Độ Hải, sinh sôi nảy nở hậu đại, thành tựu một tịnh thổ an vui.
Cho dù kẻ nào nhìn thấy cảnh này cũng hiểu, sau khi các Thuỷ tổ tiến vào Bất Độ Hải, bọn họ sẽ không quay về Tam Tiên giới.
Tại Bất Độ Hải, đây là nhà của bọn họ, ngược lại vẫn không bỏ được nhớ nhung về Tam Tiên giới.
Chương 4473: Trận chiến năm đó
Dược Tiên sống một mình trên ngọn núi trong mây, sau khi Dược Tiên trở về, tọa hạ đồng tử vội vàng đi ra chào đón.
Cùng lúc đó, Dược Tiên phân phó đệ tử mời mấy vị lão hữu tới, sau một lát, có ba vị Thuỷ tổ giá lâm, đám mây trên cao quay cuồng.
Nhìn thấy việc này, tất cả con dân trong tiểu thiên thế giới đều biết các Thuỷ tổ đồng thời xuất động, bọn họ cũng tò mò, vì sao mấy vị Thuỷ tổ cùng xuất hiện với nhau.
Ba vị Thuỷ tổ xuất hiện, khí tức Thuỷ tổ tràn ngập, mặt đất sinh ra kim tuyền, hoa sen nở rộ giống như tiên cảnh.
– Ba vị đạo hữu cùng ở chung với ta trong phiến thiên địa này, cũng phát triển nơi này thành thịnh thế, ba vị đạo hữu có công lao rất lớn.
Dược Tiên giới thiệu Lý Thất Dạ với ba vị Thuỷ tổ, vừa cười vừa nói:
– Ta từ rất nhiều năm trước đã không quay về nơi này, có thể nói, ta không có bao nhiêu cống hiến với nơi đây.
– Dược huynh lại khiêm tốn, nếu không có linh dược của Dược huynh, chúng ta sẽ không có hôm nay.
Một Thủy tổ trong ba vị Thuỷ tổ tươi cười lắc đầu.
– Ba vị đạo hữu, theo thứ tự là: Dương Minh đạo hữu, Tịnh Dương đạo hữu, Phục Ngưu đạo hữu. Ba vị đạo hữu rất hợp ý ta, ở cùng trong tiểu thiên thế giới vô số năm tháng.
Sau khi Dược Tiên giới thiệu ba vị Thuỷ tổ kia, Dược Tiên cũng cảm khái.
Ba vị Thuỷ tổ này theo thứ tự là Dương Minh Thuỷ tổ, Tịnh Dương Thuỷ tổ, Phục Ngưu Thuỷ tổ.
Có thể nói, ba vị Thuỷ tổ này đều có tiếng tăm lừng lẫy trong Vạn Thống Giới, thần uy vô song, bọn họ từng lưu lại đạo thống cường đại trong Vạn Thống Giới.
Dương Minh Thuỷ tổ, chính là Vương Dương Minh, hắn sáng tạo đạo thống Dương Minh giáo, đồng thời từng là đệ tử theo học trong Quang Minh Thánh Viện, về sau tự nghĩ ra Minh Tâm Kinh, trở thành Thủy tổ.
Vương Dương Minh, hắn là nam tử trung niên, quạt lông khăn chít đầu, khí chất văn nhã, nếu như hắn thu liễm khí tức Thuỷ tổ, người khác khó nhìn ra hắn là Thuỷ tổ, ngược lại sẽ cảm thấy hắn là quân sư, hoặc là lão sư trường tư thục.
Tịnh Dương Thuỷ tổ, hắn mặc vũ y, sau lưng xuất hiện dị tượng như nắng gắt, hắn giống như mặt trời mới mọc xua tán bóng tối, giống như ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi.
Tịnh Dương Thuỷ tổ đã từng sáng tạo Tịnh Dương đạo thống trong Vạn Thống Giới, đã từng là đạo thống cường đại trong Vạn Thống Giới.
Phục Ngưu Thuỷ tổ thân trâu đầu người, mũi thôn nhật nguyệt, giống như thần ngưu vô thượng, làm cho người ta có cảm giác mạnh mẽ, nếu hắn há miệng có thể thôn phệ thiên địa.
Thân thể của hắn cao lớn khôi ngô, hắn bất luận là hướng ở đâu vừa đứng, đều hình như có thể nâng lên cả ngày không đồng dạng, thập phần có khí khái.
Phục Ngưu Thuỷ tổ, hắn từng sáng tạo Phục Ngưu đạo thống trong Vạn Thống Giới, chỉ tiếc về sau Phục Ngưu đạo thống không người kế tục, cả Phục Ngưu đạo thống suy sụp, từ đó đạo thống biến thành hoang dã.
May mắn là, về sau Đạo Giải Chân Đế đạt được Phục Ngưu Kinh, truyền thừa đạo thống của Phục Ngưu Thuỷ tổ, cuối cùng kích hoạt Phục Ngưu đạo thống, trùng kiến Phục Ngưu đạo thống.
Giới thiệu xong ba vị Thuỷ tổ này, Dược Tiên lại giới thiệu đám người Lý Thất Dạ, nói ra:
– Vị này chính là…
– Không cần Dược huynh giới thiệu, chúng ta đã biết là ai.
Phục Ngưu Thuỷ tổ tươi cười cắt ngang lời của Dược Tiên, vừa cười vừa nói:
– Bất Độ Hải hôm nay, ai không biết tiên sinh.
Nói xong, hắn hành đại lễ với Lý Thất Dạ.
Vương Dương Minh, Tịnh Dương Thuỷ tổ cũng hành đại lễ với Lý Thất Dạ, nói ra:
– Bái kiến tiên sinh, tiên sinh giá lâm vẻ vang cho kẻ hèn này, thật sự là vinh hạnh của chúng ta.
Mặc dù nói thế, ba vị Thuỷ tổ đều là thế hệ uy danh hiển hách, cả đời từng thành lập công kích khó lường, nhưng ở trước mặt Lý Thất Dạ, bọn họ sẽ thấp hơn một bậc, cũng hành đại lễ với Lý Thất Dạ, thái độ rất cung kính.
Lý Thất Dạ thản nhiên thừa nhận các Thủy tổ hành lễ.
Các Thuỷ tổ ngồi cùng Lý Thất Dạ, bọn họ nâng trà thơm, Lý Thất Dạ là khách theo chủ, hắn chậm rãi uống trà thơm.
Một lúc sau, Lý Thất Dạ đặt chén trà trong tay xuống, hắn nhìn bốn người Dược Tiên, lúc này cười nói:
– Thời điểm ta ở Bất Độ Hải, nghe qua một ít Thuỷ tổ từng nói qua, các ngươi đã từng tham gia đại chiến năm đó.
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, bốn người Dược Tiên đang cầm chén trà cũng giật mình, sau đó bốn người bọn họ nhìn nhau.
– Các ngươi có thể còn sống sót, việc này không dễ dàng gì.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ hời hợt nói ra.
Cuối cùng đám người Dược Tiên nhìn nhau, rốt cuộc là Vương Dương Minh đặt chén trà trong tay xuống, hắn thở dài nói:
– Chuyện năm đó trôi qua thật lâu, cũng không phải là bí mật gì, không ít đạo hữu trong Bất Độ Hải cũng biết, chúng ta năm đó thật sự tham gia đại chiến ấy.
– Chúng ta là một trong số ít những người còn sống trở về.
Phục Ngưu Thuỷ tổ nói một câu:
– Hoặc là nói, lúc ấy, chúng ta đi sớm hơn một ít, cho nên mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có cái nhìn của mình.
– Việc này cũng không phải là bí mật gì, một ít đạo hữu đã hỏi qua, chúng ta đã nói hết.
Tịnh Dương Thuỷ tổ vừa cười vừa nói, thần thái thập phần thản nhiên.
Mặc dù là như thế, đám người Vương Dương Minh nói về việc này cũng sinh ra cảm giác buồn lo vô cớ, cảm thấy rất bất đắc dĩ, liên tục bóp cổ tay than thở.
– Năm đó, Cầm Nữ Đế và các vị tiên hiền chiêu mộ binh lính thiên hạ.
Dược Tiên nói:
– Lúc ấy ta hiểu y thuật, ta đã giựt giây ba vị đạo hữu gia nhập đội ngũ này, chúng ta muốn làm chút chuyện vì thế giới này, xem như góp chút sức mọn vì Tam Tiên giới.
– Chúng ta và một vị đạo huynh.
Phục Ngưu Thuỷ tổ tiếp lời Dược Tiên, nói ra:
– Vị đạo huynh này là người cường đại nhất trong các Thủy tổ chúng ta, đạo hạnh của hắn sâu không lường được, đa mưu túc trí, cho nên bốn người chúng ta hiệu lực dưới trướng của hắn, gia nhập chiến trường.
– Về sau xảy ra một chuyện.
Vương Dương Minh nghiêm túc nói ra:
– Vị đạo huynh này đă ra một ít lựa chọn, cho nên chúng ta sớm rời khỏi cuộc chiến.
– Hắn đầu nhập hắc ám.
Lý Thất Dạ cười thoáng một phát, Vương Dương Minh bọn hắn có chút khó với mở miệng, nhưng, hắn một ngụm nói toạc ra, hắn cũng biết trong lúc này một ít gì đó.
Lý Thất Dạ nói lời này làm bốn người Dược Tiên nhìn nhau, vẻ mặt bọn họ khó xử, bọn họ cười khổ.
Vẻ mặt đám người Vương Dương Minh còn như thế, từ đó có thể tưởng tượng, người bọn họ thần phục chắc chắn đã đầu nhập vào hắc ám, với tư cách Thuỷ tổ, bọn họ không chịu được việc này.
– Vâng, tiên sinh nói không sai.
Vương Dương Minh hít sâu một hơi, hắn nghiêm túc nói ra:
– Năm đó vị đạo huynh này đưa ra lựa chọn, tuy chúng ta không biết hắn bị cái gì kích thích nhưng lựa chọn như vậy quá đột ngột. Hắn là một người rất cường đại, có thể nói, cho dù là đạo hạnh hay công tích, ít có người trên thế gian có thể so sánh, hắn từng trả giá lớn vì Tam Tiên giới.
– Ta biết rõ.
Lý Thất Dạ cười cười, đương nhiên biết rõ “đạo huynh” trong lời bọn họ nói là ai, hắn cười nói:
– Một trong thập đại Thuỷ tổ, thực lực bọn họ rất mạnh, cũng có công tích lớn lao với Tam Tiên giới, hắn có lòng dạ phi phàm.
Đám người Vương Dương Minh cảm thấy chua xót, mặc dù là như thế, bốn người bọn họ không nói bậy về đạo huynh kia, cũng không có chửi bới đối phương, từ điểm này có thể nhìn ra được, năm đó, đám người Dược Tiên rất tôn kính vị Thuỷ tổ này.
– Đại chiến năm đó, chúng ta huyết chiến tám phương, thật không dễ dàng, chúng ta đau khổ chịu đựng tất cả.
Phục Ngưu Thuỷ tổ thở dài một hơi, hắn nhớ lại chuyện năm đó, trong nội tâm không có tư vị.
Cuối cùng, Phục Ngưu Thuỷ tổ cười khổ, hắn nói ra:
– Thật không rõ, tại sao hắn lựa chọn như vậy, ít nhất, chẳng phải Cầm Nữ Đế lúc đó cũng thủ vững hay sao?
Nói đến đây, Phục Ngưu Thuỷ tổ lẩm bẩm, có thể nhìn ra được, bọn họ từng có cảm tình sâu đậm với Thuỷ tổ kia, dù sao, bọn họ đã từng vào sinh ra tử huyết chiến tám phương.
– Tuy chúng ta không biết tại sao vị đạo huynh kia đưa ra lựa chọn như vậy.
Vương Dương Minh nói ra:
– Đạo bất đồng, bất tương vi mưu, chúng ta cũng không muốn sống cùng với hắn, cũng không muốn đầu nhập vào hắc ám. Vị đạo huynh này đã đầu nhập vào hắc ám nhưng hắn không khó xử chúng ta, cũng không cưỡng ép kéo chúng ta vào hắc ám, cuối cùng mọi người tan rã trong không vui, mỗi người đi một ngả.
Nói đến đây, Vương Dương Minh thất lạc và thở dài.
– Đây chính là nguyên nhân chúng ta sớm rời khỏi đại chiến, cũng có một ít đạo hữu hiểu lầm chúng ta.
Dược Tiên cười chua xót.
– Những năm qua, chúng ta không hề đi ra ngoài, cũng chưa từng vãng lai với đạo hữu nào.
Tịnh Dương Thuỷ tổ vừa cười vừa nói.
Sau khi bọn họ rời khỏi chiến dịch năm đó, bọn họ đã nản lòng thoái chí địa trở lại thiên địa của chính mình, trong bốn vị Thuỷ tổ bọn họ, trừ Dược Tiên còn chạy ra ngoài tìm kiếm các loại tiên dược ra, đám người Vương Dương Minh đã nản lòng thoái chí, không ra ngoài đi lại, cũng không muốn vãng lai với đạo hữu khác.
Mặc dù nói, bọn họ đều là Thuỷ tổ, từng vô cùng cường đại, đạo tâm vô cùng kiên định.
Nhưng tồn tại như thập đại Thuỷ tổ cuối cùng đều sa đọa, làm cho nội tâm của bọn họ cẩn thận hơn, càng làm bọn họ rời xa thế giới bên ngoài, duy trì khoảng cách với mọi người, bọn hắn cũng lo lắng phát sinh một chuyện gì đó, đặc biệt lo lắng một ít chuyện không tốt xảy ra trong thiên địa của bọn họ.
Cho nên, bọn họ cũng nản lòng thoái chí, quy ẩn trong thiên địa của mình, sẽ không xuất hiện lần nữa, bọn họ cũng không muốn rời khỏi thiên địa này, bọn họ phải thủ hộ nơi đây tránh tai nạn hàng lâm.
– May mắn, một trận chiến năm đó cơ bản đã chấm dứt.
Vương Dương Minh bất đắc dĩ, nói ra:
– Nhưng cũng không phải tốt như vậy, cuối cùng vẫn sẽ kết thúc, cho dù đạt được mục đích chiến lược năm đó, ít nhất cũng ngăn chặn hắc ám, không cho hắc ám tàn sát Bất Độ Hải, cho nên chúng ta mai danh ẩn tích một thời gian dài.
Thời điểm bàn tới việc năm đó, cho dù là ai, chỉ cần là Thủy tổ đã tham gia trận chiến đó đều không muốn nói nhiều về việc này.
Chương 4474: Người nấp ở nơi sâu nhất
Một trong thập đại Thuỷ tổ, cuối cùng cũng rơi vào hắc ám, đây chính là nguyên nhân đám người Dược Tiên cảm thấy khổ sở và chán nản.
Cho nên đến ngày hôm nay, bọn họ không muốn nói nhiều, bọn họ cũng không muốn chửi bới Thuỷ tổ kia, cho nên khi có người ngoài nhắc tới chuyện này, đám người Dược Tiên sẽ nói năng thận trọng.
Nhưng hiện tại Lý Thất Dạ hỏi đến, bọn họ nguyện ý bẩm báo tất cả.
– Mỗi một người đều có lựa chọn khác nhau mà thôi, mỗi một người có cái nhìn khác biệt, cũng có thể nói đạo tâm của bọn họ không kiên định.
Lý Thất Dạ nói, đối với cách làm của Thủy tổ sa đọa trong thập đại Thuỷ tổ kia, hắn không có hứng thú quan tâm tới.
– Năm đó cũng không chỉ có một người.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Tồn tại kinh khủng kia không phải duy nhất.
Đây mới là thứ Lý Thất Dạ muốn hỏi, đám người Dược Tiên nhìn nhau.
Cuối cùng Vương Dương Minh gật đầu, nói ra:
– Vâng, chúng ta chỉ biết một người duy nhất, năm đó cụ thể có bao nhiêu tồn tại khủng bố sa đọa, chúng ta không rõ.
Nói đến đây, Vương Dương Minh dừng một lúc, hắn trầm ngâm nói:
– Chúng ta xem như Thuỷ tổ tham chiến tương đối trễ, không tham dự quá nhiều việc, có thể biết rõ tất cả chân tướng, trừ đám người Cầm Nữ Đế, Hỏa tổ ra, đám người Cửu Bí, Bão Phác chỉ biết kỹ càng.
– Đúng thế, trên thực tế, trước khi chúng ta tới Bất Độ Hải, trận chiến tranh này đã tiếp tục thật lâu, nói cách khác, trận chiến tranh này là đại chiến chính tà, nó đã sớm có từ rất lâu.
Dược Tiên gật đầu nói ra.
Vương Dương Minh trầm ngâm một lúc, nói:
– Chúng ta biết rõ tin tức mà nói, cách đây thật lâu đã có tồn tại hắc ám, ít nhất là trước khi chúng ta xuất thế. Nghe đồn, ngay từ đầu do Tam Tiên chủ đạo trận chiến tranh này, về sau Bão Phác, Cửu Bí, Hỏa tổ, Long tổ, Cầm Nữ Đế… Đều gia nhập vào chiến tranh.
– Về sau không biết nguyên nhân gì…
Nói đến đây, Vương Dương Minh trầm ngâm một lúc, nói:
– Tam Tiên không có tin tức, ít nhất chúng ta biết là như vậy, sau đó, đại cục đều do đám người Cầm Nữ Đế chủ trì, chúng ta gia nhập sau, cũng là binh lính được Cầm Nữ Đế chiêu mộ.
– Kỳ thật, trận chiến chính tà này không phải liên tục nằm trong trạng thái chiến tranh, có khi đánh khi ngừng, mỗi thời điểm đều không cố định.
Tịnh Dương Thuỷ tổ bổ sung một câu:
– Có lẽ giai đoạn trước xảy ra chiến tranh tương đối dài, chúng ta tham gia sau, nói theo một ý khác, đó là cuộc chiến cuối cùng, chỉ có điều, chúng ta rời đi tương đối sớm.
– Thú vị.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn đã hiểu thêm một ít tình huống của Bất Độ Hải, chỉ có điều hắn cảm thấy hứng thú mà thôi.
– Theo chúng ta thấy tình huống lúc ấy, chúng ta biết rõ, có lẽ có hai tồn tại khủng bố, lúc ấy Cầm Nữ Đế, Bão Phác chủ trì đại cục, xem như đại chiến trường, cũng có lúc dừng lại. Không biết tồn tại khủng bố kia dừng lại tính toán âm mưu gì. Trận chiến tranh đó kéo rất lâu, hắn triệu tập không ít hung vật trong Bất Độ Hải, thậm chí cũng có một ít người cũng gia nhập đội ngũ của hắn, người đến từ chính Tam Tiên giới.
Nói đến đây, Tịnh Dương Thuỷ tổ và Dược Tiên nhìn nhau.
Đương nhiên, chuyện liên quan đến tên của người khác, Tịnh Dương Thuỷ tổ không dám nói ra, càng là Thuỷ tổ, bọn họ càng không dám chửi bới người khác, dù sao, bọn họ cũng là người từng trải.
– Chỉ có thể nói là bộ phận rất nhỏ.
Vương Dương Minh nói ra:
– Sa đọa như thế, giai đoạn trước không nhiều. Nghe nói về sau có Tam Tiên can thiệp, cuối cùng tồn tại khủng bố kia chiến bại và bỏ trốn mất dạng, đám người Cầm Nữ Đế, Bão Phác, Long tổ đuổi giết không tha, tìm khắp toàn bộ Bất Độ Hải.
– Nhưng, còn có một vị tồn tại khủng bố.
Lý Thất Dạ cười cười, đối với tồn tại chiến bại kia, Lý Thất Dạ biết rõ trong lòng.
– Tồn tại khủng bố kia là kẻ ẩn giấu sâu nhất.
Vương Dương Minh nghiêm túc nói:
– Cho dù chúng ta tham gia trận chiến từ đầu đến cuối cùng, trên thực tế chúng ta chưa từng gặp qua hắn, năm đó chúng ta lên chiến trường chỉ chém giết nanh vuốt của hắn mà thôi.
– Không nói chúng ta, chỉ sợ có rất ít người gặp được hắn.
Dược Tiên lắc đầu, nói ra:
– Năm đó ta thấy Cầm Nữ Đế, nhưng ta cho rằng, Cầm Nữ Đế chưa chắc nhìn thấy người kia, bởi vì người kia ẩn nấp quá sâu.
– Ít nhất Hỏa tổ đã nhìn thấy.
Phục Ngưu Thuỷ tổ tiếp một câu, nói ra:
– Hỏa tổ tuyệt đối đã nhìn thấy hắn, bằng không, vì cái gì năm đó thần uy đè sập cả Bất Độ Hải? Có lão tổ trong Tam Tiên tức giận ngập trời! Chỉ sợ không phải bởi vì Hỏa tổ rơi vào hắc ám đơn giản như thế.
– Hỏa tổ đã gặp được.
Lý Thất Dạ có thể khẳng định, hắn gật đầu xác nhận.
Tịnh Dương Thuỷ tổ thở dài, nói ra:
– Tóm lại, tồn tại khủng bố kia ẩn nấp quá sâu, chúng ta nghe nói, không chỉ Thuỷ tổ đang tìm kiếm hắn, chỉ sợ ngay cả Tam Tiên cũng tìm kiếm hắn, nhưng không ai tìm ra tung tích của hắn. Thậm chí có đạo hữu nói, từ khi tồn tại khủng bố kia xuất hiện trong Bất Độ Hải, hắn chưa từng lộ mặt chân chính. Có lẽ, thạch tinh trong Vạn Cổ Uyên năm xưa đã nhìn thấy hắn, còn có ai khác nhìn thấy hay không, ta không rõ.
Tịnh Dương Thuỷ tổ nói thạch tinh chính là viên đá đen bị trấn áp trong Viễn Chinh thuyền, nó xuất thân từ Vạn Cổ Uyên.
Lúc này, đám người Dược Tiên nhìn sang Lý Thất Dạ, bởi vì Vạn Cổ Uyên bị hủy trong tay Lý Thất Dạ, hắc ám bao phủ Vạn Cổ Uyên cũng bị Lý Thất Dạ dẹp yên.
– Thời điểm hắc ám chưa bao phủ, ta đã đi qua Vạn Cổ Uyên, về sau không tiến vào, không biết tồn tại khủng bố kia định làm gì.
Dược Tiên nói ra.
– Một đạo đài.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Hắn đang mưu đồ nhưng không thành công, nó đã bị hủy, có lẽ là Tam Tiên ra tay, đáng tiếc, hắn đã rời đi từ trước.
– Đúng thế, chỉ sợ Tam Tiên vẫn tìm kiếm hắn, hắn cũng không dám lộ mặt chính thức, hắn vẫn trốn sâu trong Bất Độ Hải, không ai biết hắn ẩn thân ở nơi nào, chỉ sợ đám người Hỏa tổ cũng không biết.
Phục Ngưu Thuỷ tổ nói ra.
– So tồn tại khủng bố bị đánh bại, người ẩn nấp sâu nhất mới đáng sợ chân chính.
Vương Dương Minh nói:
– Năm đó, tuy có một tồn tại khủng bố không lộ mặt, hắn ẩn nấp sâu không xuất thế, hắn lại có thể âm thầm đầu độc nhiều người, không chỉ rất nhiều hung vật trong Bất Độ Hải rơi vào hắc ám, rất nhiều Thuỷ tổ, cường giả vô địch đều bị hắn đầu độc rơi vào hắc ám…
Nói đến đây, Vương Dương Minh dừng một lúc, vẻ mặt hắn ảm đạm, nói:
– Trong trận chiến cuối cùng, nói trắng ra chính là chúng ta người một nhà đánh người một nhà, hắn lại không lộ mặt, hắn không tổn thất bao nhiêu, thậm chí hắn còn không lộ tung tích.
Ba người Dược Tiên thở dài một hơi, bọn họ đều là người tham gia trận chiến cuối cùng, biết rõ tình huống trong trận chiến cuối cùng.
Đối với bọn họ mà nói, trận chiến cuối cùng là huynh đệ tương tàn, bọn họ cảm thấy khó chịu không nói thành lời.
– Tồn tại khủng bố này quá mơ hồ, nhất định sẽ có mưu đồ đáng sợ hơn.
Vương Dương Minh nghiêm túc nói ra:
– Chỉ có điều, chúng ta không biết mà thôi.
– Nói đúng.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Hắn sợ bạo lộ chính mình, một khi bạo lộ, Tam Tiên sẽ không bỏ qua cho hắn.
– Cho nên, cho dù tiên sinh khiêu chiến hắn trước mặt chúng sinh, hắn cũng không hiện thân.
Tịnh Dương Thuỷ tổ nói ra:
– Chúng ta không có biện pháp dùng Tam Tiên giới đối phó hắn, hắn không quan tâm việc này, vì đạt được mục đích, chỉ sợ hắn có thể làm ra bất cứ thủ đoạn gì.
Việc Lý Thất Dạ khiêu chiến tồn tại khủng bố kia, tất cả sinh linh trong Bất Độ Hải đều biết, nhưng tồn tại khủng bố kia không lộ diện, cũng không ứng chiến, hắn không phát ra chút âm thanh nào.
Tất cả mọi người tin tưởng, tồn tại khủng bố biết rõ việc này chỉ có điều, hắn trốn tránh không đi ra mà thôi.
– Cũng không thể trách hắn.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Nếu như hắn xuất hiện, Tam Tiên sẽ không giảng nghĩa khí mà xông lên đánh hắn một trận, các ngươi cũng không một đấu một với hắn.
Lý Thất Dạ nói như đùa, Dược Tiên cười khổ, nếu tồn tại khủng bố kia xuất hiện, Thủy tổ trong Bất Độ Hải sẽ không một đấu một với hắn, tất cả Thủy tổ tỏng Bất Độ Hải nhất định sẽ xông lên.
Về phần Tam Tiên, bọn họ cũng không một đấu một, bọn họ sẽ dùng tất cả biện pháp trảm tồn tại khủng bố kia.
– Hắn đang mưu đồ đại sự.
Vương Dương Minh nói:
– Chưa diệt trừ hắn, Bất Độ Hải vĩnh viễn không được bình yên, Tam Tiên giới vĩnh viễn không được bình yên, chỉ cần hắn vẫn còn, sớm muộn gì cũng có một ngày tai nạn sẽ tới, có lẽ đây là việc Tam Tiên lo lắng nhất.
– Hắn rất bình thản, cũng là kẻ đang mưu đồ đại sự.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu hắn thật thành công, Tam Tiên giới cũng tốt, Bất Độ Hải cũng được, tất cả đều xong rồi, cho dù là Tam Tiên cũng không thể hàng lâm thế gian.
Lý Thất Dạ nói ra lời này, sắc mặt đám người Vương Dương Minh thay đổi.
Mặc dù bọn họ sẽ không quay lại Tam Tiên giới, bọn họ cũng không hi vọng thế giới đó tan thành mây khói, huống chi, nếu thật đến bước này, Bất Độ Hải cũng khó tránh khỏi một kiếp.
– Tiên sinh khiêu chiến, hắn không tới ứng chiến, chỉ cần hắn tiếp tục ẩn nấp sâu không ra, hắn chính là tâm phúc đại họa của mọi người, mọi người cũng không làm gì được hắn.
Phục Ngưu Thuỷ tổ nói ra.
– Không vội.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Ít nhất cho hắn biết chuyện này, huống chi, hắn tất nhiên sẽ đi ra, nhất định sẽ, sớm muộn mà thôi.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ lộ cười rất tươi.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ có lòng tin như vậy, đám người Dược Tiên cảm thấy ngoài ý muốn, bọn họ nhìn nhau.
Trăm ngàn vạn năm qua đi, không biết có bao nhiêu người sử dụng các phương pháp khác nhau, tồn tại khủng bố kia vẫn ẩn nấp không xuất hiện, hiện tại Lý Thất Dạ có tin tưởng như thế, đám người Dược Tiên không biết hắn có thủ đoạn gì.
Chương 4475: Đồ Sát hàng tỉ
Lý Thất Dạ nói chuyện với đám người Dược Tiên rất lâu, nói tới Bất Độ Hải, nói tới tồn tại khủng bố, cũng nói tới các chiến dịch trước kia trong Bất Độ Hải.
Đương nhiên, đám người Dược Tiên rất lo lắng tồn tại khủng bố nấp trong bóng tối, trong nội tâm bọn họ cũng có khát vọng nhìn thấy Lý Thất Dạ có thể trảm tồn tại khủng bố.
Vương Dương Minh nói:
– Tồn tại khủng bố sẽ ngốc đầu trở lại, nếu hắn ngóc đầu trở lại, nhất định sẽ chuẩn bị chu toàn, đến lúc đó, chỉ sợ cả Bất Độ Hải sẽ rơi vào tay giặc, không ai có thể may mắn thoát khỏi, không có ai có thể lo cho thân mình.
Vương Dương Minh nói ra lời này, đám người Dược Tiên cũng cảm thấy lo lắng, đối với bọn họ mà nói, Bất Độ Hải là ngôi nhà thứ hai của bọn họ, đương nhiên bọn họ không hi vọng nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.
Nhưng tồn tại khủng bố che giấu rất sâu, bản thân hắn lại giấu mặt, chỉ sợ không ai có thể đào hắn ra, cho nên, bọn họ lo lắng thời điểm tồn tại khủng bố kia xuất đầu lộ diện, có lẽ khi đó toàn bộ Bất Độ Hải đã rơi vào tay giặc, không ai có thể ngăn cơn sóng dữ.
Đương nhiên, với những lời này, Lý Thất Dạ không nói thêm cái gì, hắn chỉ cười cười, hắn có ý định và kế hoạch của mình, hắn không vội trong nhất thời.
Lý Thất Dạ nói chuyện với đám người Dược Tiên thật vui, chỉ có điều, Lý Thất Dạ không ở nơi này lâu, sau khi hắn tìm hiểu tin tức từ chỗ đám người Dược Tiên, Lý Thất Dạ đứng lên cáo từ.
– Nguyện tiên sinh kỳ khai đắc thắng, thắng ngay từ trận đầu.
Thời điểm sắp chia tay, đám người Vương Dương Minh đều cầu chúc Lý Thất Dạ được như mong muốn:
– Tiên sinh ra tay, tất trảm tồn tại hắc ám tế cờ.
– Sẽ.
Đối với mong ước như vậy, Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Cũng không vội trong nhất thời, trảm hắn, tùy thời đều có thể, ta còn có chuyện khác phải làm.
Nói xong, hắn cáo từ đám người Vương Dương Minh và rời đi.
Sau khi Lý Thất Dạ rời đi, hắn vượt qua một nửa Bất Độ Hải, tham ngộ thiên địa, ngộ đại đạo, hoàn thiện quy tắc vô thượng của mình.
Đúng như lời Lý Thất Dạ nói với đám người Vương Dương Minh, hắn không vội trảm tồn tại khủng bố kia, cũng không sốt ruột tìm kiếm tồn tại khủng bố.
Lý Thất Dạ xem ra, chỉ cần tồn tại khủng bố vẫn còn ở lại trong Bất Độ Hải, tùy thời sẽ có cơ hội trảm hắn, huống chi, tồn tại khủng bố sẽ xuất đầu lộ diện, chẳng qua đây là việc sớm hay muộn mà thôi.
Cho nên, trong đoạn thời gian kế tiếp, Lý Thất Dạ không ngừng đi lại trong Bất Độ Hải, hắn đi rất lâu, Lý Thất Dạ không chỉ tu hành đại đạo tới đỉnh phong, hắn càng hoàn thiện quy tắc của mình, hắn muốn chuẩn bị khai sáng một kỷ nguyên.
Đối với Lý Thất Dạ mà nói, khai sáng một kỷ nguyên, chỉ cần là đại đạo vô thượng thì chưa đủ, cần phải có quy tắc chí cao vô thượng, từ đó đặt trụ cột cho cả một kỷ nguyên, tất cả tu hành, tất cả đại đạo trong tương lai đều nằm dưới quy tắc chí cao vô thượng.
Lý Thất Dạ vừa tu hành vừa ngộ đạo, hắn thăm thú các nơi trong thiên địa, chế tạo quy tắc chí cao vô thượng của hắn.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ không đại khai sát giới, cũng không đi trêu chọc phiền toái nhưng phiền toái lại tìm tới tận cửa.
Trong những ngày qua, đại lượng quái vật biển, hung vật, mãnh thú, độc trùng trong Bất Độ Hải tụ tập lại và tạo thành một chi đại quân, hợp thành quân đoàn vô cùng khổng lồ.
Cho nên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều địa phương trong Bất Độ Hải vang lên tiếng kèn lệnh, hiệu triệu vô số hung vật mãnh thú Bất Độ Hải gia nhập vào trong đại quân viễn chinh.
Trong khoảng thời gian ngắn, Bất Độ Hải sinh ra sóng lớn ngập trời, rất nhiều nơi trong Bất Độ Hải bộc phát sóng lớn, có rất nhiều cột nước cao vạn dặm bay lên cao.
Dưới đáy biển có con ma quy lớn như đại lục; trên bầu trời có Tam Đầu Long lớn hàng tỉ dặm bao phủ bầu trời; trong nước biển có sóng lớn quay cuồng, một con hung kình toàn thân bao phủ trong xương cốt nổi lên…
Hàng loạt tiếng nổ vang vọng các nơi, trong rất nhiều vùng biển của Bất Độ Hải xuất hiện hàng tỉ đại quân tụ tập, chúng đều lao về hướng Lý Thất Dạ, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, kinh động vô số sinh linh, cũng kinh động rất nhiều Thuỷ tổ trong Bất Độ Hải.
– Bốn đại quái tụ tập hàng tỉ đại quân, đó là hung thú và quái vật trong hải vực chúng thống trị.
Nhìn thấy đại quân tụ tập, có Thuỷ tổ biết rõ quân đoàn hung vật xuất phát từ đâu.
– Chúng muốn báo thù đệ nhất hung nhân Lý tiên sinh.
Thời điểm hàng tỉ đại quân lao về hướng Lý Thất Dạ, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều biết bốn đại quái tụ tập hàng tỉ sinh linh làm gì.
Bất Độ Hải có chín đại quái, chiếm lĩnh từng phiến hải vực to lớn trong Bất Độ Hải, chúng hung hiểm và giảo hoạt, hơn nữa có hàng tỉ hung vật cự thú dưới trướng, Thuỷ tổ không dám trêu chọc chúng.
Nhưng trước đó, Lý Thất Dạ đã đại khai sát giới, đại sát tám phương, những nơi hắn đi qua, hắn giết không còn manh giáp, giết được máu nhuộm đỏ Bất Độ Hải, Lý Thất Dạ đại sát giới, hắn không chỉ san bằng sào huyệt rất nhiều cự thú trong Bất Độ Hải, chín đại quái đã có năm đại quái chết trong tay Lý Thất Dạ, địa bàn của năm đại quái bị Lý Thất Dạ san bằng, hàng tỉ hung vật cự thú dưới trướng năm đại quái đều chết trong tay Lý Thất Dạ.
Chín đại quái, chúng đều là cự thú vô cùng hung hãn, có thể nói là hung vật cường đại nhất Bất Độ Hải, chúng không phải dã thú ngu xuẩn chưa khai hóa, sau khiLý Thất Dạ đồ sát năm đại quái, bốn đại quái còn lại cảm nhận được nguy hiểm.
Chúng ý thức được Lý Thất Dạ không phải tùy ý tàn sát giết một đại quái trong bọn chúng, mà là Lý Thất Dạ muốn giết sạch chín đại quái, hơn nữa còn nhổ tận gốc bọn chúng, muốn triệt để tiêu diệt chín đại quái, từ đó về sau Bất Độ Hải sẽ không có chín đại quái.
Cho nên, bốn đại quái còn lại liên hợp với nhau, chúng triệu tập hàng tỉ hung vật cự thú trong Bất Độ Hải lại, sau đó tiến hành vây quét Lý Thất Dạ.
Trước đó đã có không biết bao nhiêu hung vật cự thú trong Bất Độ Hải bị Lý Thất Dạ giết lạnh mình, những nơi Lý Thất Dạ đi qua, có thể nói không biết có bao nhiêu cự thú hung vật nghe tin đã sợ mất mật, bỏ trốn mất dạng hoặc ẩn nấp không dám xuất hiện.
Hiện tại có bốn đại quái triệu tập tất cả hung vật cự thú trong Bất Độ Hải trả thù Lý Thất Dạ, cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, vô số hung vật cự thú trong Bất Độ Hải liên hợp với nhau, chúng tạo thành đại quân tiêu diệt Lý Thất Dạ.
– Đại chiến sắp bắt đầu, máu tươi sẽ nhuộm đỏ Bất Độ Hải.
Nhìn vô số hung vật cự thú tiến tới vị trí của Lý Thất Dạ, có Thuỷ tổ nói ra.
Hàng tỉ hung vật cự thú hợp thành đại quân, đây là cảnh tượng vô cùng đồ sộ. Có thể nói, vùng biển Lý Thất Dạ đang ở lại bị hàng tỉ hung thú vây quanh, hàng tỉ hung vật cự thú chen chúc với nhau, hải vực này trở nên nhỏ bé, trong hải vực sinh ra sóng lớn ngàn dặm, cả phiến hải vực đang lắc lư như sắp tan vỡ.
– Tiểu bối, hôm nay là ngày chết của ngươi!
Trên bầu trời, một tiếng nói quanh quẩn trong hư không, lời này do một con ma quy nói ra, nó là một trong bốn đại quái.
Oanh, oanh, oanh…
Âm thanh trời long đất lở vang lên, đó là tiếng kèn lệnh của bốn đại quái, toàn bộ Bất Độ Hải đều nghe thấy âm thanh này.
– Tìm chết nha.
Nhìn thấy hàng tỉ hung vật cự thú bao vây Lý Thất Dạ, có Thuỷ tổ lắc đầu.
Thời điểm bốn đại quái liên thủ vây công Lý Thất Dạ đã kinh động rất nhiều Thuỷ tổ và thế hệ vô địch trong Bất Độ Hải, lúc này, bọn họ ngẩng đầu nhìn phương xa, bọn họ muốn quan sát trận chiến kinh thiên động địa này.
Đúng như lời Thuỷ tổ này nói, cho dù có bao nhiêu hung vật cự thú tấn công Lý Thất Dạ, bọn chúng đang tự tìm đường chết.
Cho dù bốn đại quái liên thủ, cho dù đại quân hung thú mạnh hơn nữa mặc kệ bốn đại quái đã từng chém giết Thuỷ tổ, ở trước mặt Lý Thất Dạ, cho dù chúng liên thủ cũng chỉ tìm chết mà thôi.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, một quyền như hủy thiên diệt địa, quyền kình khủng bố dễ dàng chém giết tất cả hung thú quái vật trong phạm vi bao phủ của nó.
Cả vùng biển bị quyền kình đánh bốc hơi.
Không có tiếng kêu thảm thiết, hàng tỉ hung vật cự thú bị Lý Thất Dạ đánh thành máu tươi, cho nên khi sóng gió ngập trời bạo phát, nước biển đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Đây là việc khủng bố, hàng tỉ hung vật cự thú không thể chống nổi một kích, dưới quyền kình của Lý Thất Dạ, bọn chúng đều biến thành máu tươi, thậm chí chúng còn không kịp nhìn thấy hình dáng của Lý Thất Dạ là gì.
Có chút hung vật cự thú vô cùng cường đại, thời điểm quyền kình đánh xuống đã bay lên cao, chúng nhảy vào bầu trời và bỏ trốn mất dạng.
Lý Thất Dạ vung hai tay lên, tất cả hung thú cự vật trốn vào bầu trời đều bị hắn chém giết sạch sẽ.
Cho nên, sau một đợt trùng kích, đám hung thú cự vật trốn vào bầu trời bị chém đầu, đầu của chúng rơi xuống biển, thậm chí đến lúc chết, chúng còn chưa kịp phát ra một âm thanh nào.audio coi am
Trong khoảng thời gian ngắn, trên bầu trời Bất Độ Hải xuất hiện mưa máu, vô số thi thể khổng lồ rơi xuống biển tạo thành sóng thần ngập trời.
Một quyền một chưởng đồ diệt hàng tỉ hung vật cự thú, toàn bộ Bất Độ Hải bị máu tươi nhuộm đỏ, vô số thi thể trôi nổi lơ lửng trên nước biển.