Đế Bá Audio Podcast
Tập 894 [Chương 4466 đến Chương 4470]
❮ sautiếp ❯Chương 4466: Tiểu thiên thế giới
Vòi rồng không ngừng càn quét khắp nơi, chúng xé rách không gian, tia chớp điên cuồng đánh xuống như muốn hủy diệ tất cả mọi thứ trở về nguyên điểm, có thể nói đây là vùng biển hung hiểm.
Trong vùng biển này, Thuỷ tổ cũng khó vượt qua, một khi không cẩn thận, chính mình cũng vẫn lạc tại nơi này.
Nhưng Lý Thất Dạ bước đi như không có việc gì, hắn tùy ý cho tia chớp đánh vào người, hắn bị tia chớp trúng nhưng không có việc gì, hắn không hề tổn thương, cũng bình yên vô sự vượt qua khu vực vòi rồng càn quét.
Sau khi Lý Thất Dạ vượt qua khu vực vòi rồng, vùng biển phía trong rất bình tĩnh, không gian nơi này dao động giống như sắp mở ra một cánh cửa.
Nhưng chấn động không gian lại bị khóa lại, làm cho người ta khó có thể phỏng đoán, không ai có thể suy diễn ra, không hề nghi ngờ, có người cố ý che đậy không gian nơi đây.
Lý Thất Dạ đứng trong không gian này, hắn mở bàn tay ra, hắn có thể khống chế không gian, cho dù thủ đoạn ảo diệu hơn nữa, chỉ cần là không gian thì không thể thoát khỏi suy diễn của Lý Thất Dạ.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ tập trung vào một tọa độ không gian, hắn cũng bắt nó và kéo ra ngoài.
Ngay sau đó một cánh cửa xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ, cánh cửa này tỏa ra ánh sao lóng lánh giống như cánh cửa này khảm vào tinh không.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào cánh cửa này, hắn biết rõ nó là thứ gì, hắn thì thào tự nói:
– Tiểu thiên thế giới, nghe nói đã lâu, hôm nay cuối cùng đã gặp được một, cũng không biết là ai ẩn giấu cánh cửa của nó.
Tiểu thiên thế giới, sau khi Lý Thất Dạ tiến vào Bất Độ Hải, hắn có nghe nói qua nơi này. Những năm qua hắn hành tẩu trong Bất Độ Hải và gặp không ít Thuỷ tổ, một ít Thuỷ tổ cũng nói tới tiểu thiên thế giới.
Trong Bất Độ Hải mênh mông này, nó không chỉ có thế giới rộng lớn vô tận, trong Bất Độ Hải còn có tiểu thiên thế giới, hơn nữa cửa vào những tiểu thiên thế giới này đều giấu tại những nơi người Bất Độ Hải không biết tới.
Có thể nói, muốn tìm được những tiểu thiên thế giới này cũng không dễ dàng, một ít Thuỷ tổ tìm được tiểu thiên thế giới sẽ cắm rễ trong tiểu thiên thế giới, cũng cảm ngộ sâu về tiểu thiên thế giới.
Cũng chính bởi vì Bất Độ Hải có tiểu thiên thế giới, có Thuỷ tổ biến tiểu thiên thế giới trở thành đạo thống của mình, trở thành nhà của mình trong Bất Độ Hải.
Đây là nguyên nhân không ít Thuỷ tổ không bao giờ quay trở lại Tam Tiên giới, thử nghĩ xem, bọn họ đã cắm rễ trong Bất Độ Hải, Tam Tiên giới đối với bọn hắn mà nói, đã không có gì đáng giá đi chiếu cố.
Lý Thất Dạ dự định quét ngang hải vực này, tiêu diệt tất cả hải quái trong hải vực, hắn chỉ muốn ma luyện chính mình một phen, hắn không ngờ mình lại phát hiện tiểu thiên thế giới, điều này cũng làm cho Lý Thất Dạ cảm thấy ngoài ý muốn.
Bốp! Nguồn truyện audio Podcast
Một tiếng vang sinh ra, Lý Thất Dạ không do dự bước vào trong tiểu thiên thế giới.
Đối với Lý Thất Dạ mà nói, cho dù tiểu thiên thế giới là nơi hung vật chiếm giữ hay là khu vực một Thuỷ tổ nào đó chiếm giữ, tất cả đều không có nguy hiểm gì đáng nói, hắn có thể qua lại tự nhiên.
Sau khi hắn bước vào trong tiểu thiên thế giới này, rất nhiều linh khí đập vào mặt, đứng trong tiểu thiên thế giới này, thời điểm hắn quan sát tiểu thiên thế giới lại phát hiện nơi đây rất bình tĩnh.
Tiểu thiên thế giới này không có đạo thống như Tam Tiên giới, mặt trời mọc mặt trăng lặng, ngôi sao phập phồng, đây là thế giới rất yên tĩnh.
Thế giới này tràn ngập linh khí, linh khí nơi này không giống thiên địa tinh khí trong Tam Tiên giới, nhưng đắm chìm trong linh khí như vậy lại làm người ta có cảm giác thoải mái, linh khí có hiệu quả trị liệu, nếu có tổn thương da thịt sẽ khỏi hẳn rất nhanh.
Đối với sinh linh trong tiểu thiên thế giới này mà nói, linh khí nơi này rất nồng đậm, nhưng Lý Thất Dạ xem ra, đó là chuyện hết sức bình thường, nói không dễ nghe, Lý Thất Dạ há miệng hút thì linh khí trong tiểu thiên thế giới sẽ bị hắn cắn nuốt sạch sẽ.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ cũng không có làm như vậy, dù sao, hắn không phải người tham lam, huống chi, cho dù hắn thôn phệ linh khí thế giới này, đối với hắn mà nói, linh khí như vậy có cũng được, không có cũng không sao.
Lý Thất Dạ đi vào tiểu thiên thế giới này, hắn phát hiện tiểu thiên thế giới đã có cư dân, hơn nữa, cư dân đã sinh sôi nảy nở nhiều thế hệ, bọn họ xem như cư dân cổ xưa.
Lý Thất Dạ cũng không quấy rầy cư dân trong tiểu thiên thế giới, hắn hóa thành người bình thường trong tiểu thiên thế giới, hắn cứ thế đi dạo trong tiểu thiên thế giới.
Hành tẩu trong tiểu thiên thế giới này, Lý Thất Dạ nhanh chóng phát hiện, cư dân bình thường trong tiểu thiên thế giới không khác gì cư dân trong Tam Tiên giới, bọn họ sống chung và đều làm việc của mình.
So với cư dân của Tam Tiên giới, Lý Thất Dạ phát hiện, cư dân nơi này càng chất phát, bọn họ giống như nông dân trung thực, ít đi phồn hoa và gian xảo.
Trong tiểu thiên thế giới này, đa số cư dân đều làm từ lúc mặt trời mọc, mặt trời lặn sẽ nghỉ ngơi, tuy cư dân cả tiểu thiên thế giới không nói tới đại phú đại quý, nhưng bọn họ cũng cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp.
Bởi vì tiểu thiên thế giới này chất phác, cho nên tiểu thiên thế giới giảm rất nhiều phân tranh, rất ít nhìn thấy chiến tranh, cho nên cả tiểu thiên thế giới rất bình tĩnh.
Cư dân trong tiểu thiên thế giới đều có thể tu luyện, có thể nói trên căn bản mỗi một cư dân đều có thể tu luyện, nhưng bọn họ tu luyện không phải công pháp tuyệt thế gì, chỉ là tâm pháp trụ cột mà thôi.
Có thể nói, tâm pháp trụ cột cũng không thể tu luyện ra tài năng kinh thiên động địa nhưng có thể lại làm người ta cường thân kiện thể, có lẽ bởi vì nguyên nhân này, lúc này mới làm cho tiểu thiên thế giới an cư lạc nghiệp.
Đây là một tiểu thiên thế giới chất phác mà an bình, Lý Thất Dạ hành tẩu trong tiểu thế giới lại phát hiện ẩn giấu phía sau an bình không có đơn giản như vậy.
Mặc dù đa số cư dân tiểu thiên thế giới đều chất phác đơn giản, cho nên trong tiểu thiên thế giới ít có chiến tranh, nhưng Lý Thất Dạ miệt mài theo đuổi và suy nghĩ, hắn phát hiện trong tiểu thiên thế giới yên lặng này, sau lưng có một bàn tay vô hình đang thao túng hướng đi của tiểu thiên thế giới, chính bàn tay vô hình này can thiệp mới làm cho tiểu thiên thế giới chất phác đơn giản, cư dân cũng được cơm no áo ấm.
– Thú vị.
Lý Thất Dạ phát hiện tình huống như vậy, hắn tươi cười.
Trên thực tế, sau lưng tiểu thiên thế giới có một bàn tay vô hình đang thao túng đại thế của thế giới, chuyện này cũng không xấu, đối với tiểu thiên thế giới mà nói, ngược lại có bàn tay như thế mới có thể giúp cư dân an cư lạc nghiệp.
Lý Thất Dạ cảm thấy hứng thú, rốt cuộc bàn tay vô hình đó là thần thánh phương nào? Hắn làm vậy trong tiểu thiên thế giới là có mục đích gì?
Chính vì như thế, cảnh này làm cho Lý Thất Dạ dùng lại trong tiểu thiên thế giới thời gian càng lâu, hắn càng muốn xem hướng phát triển của tiểu thiên thế giới.
Trên thực tế, loại chuyện này, Lý Thất Dạ đã từng làm qua, đối với việc can thiệp một thế giới, thế giới này sẽ phát triển thế nào? Lý Thất Dạ đã từng cân nhắc vấn đề này, cho nên hướng phát triển của tiểu thiên thế giới hiện tại càng làm Lý Thất Dạ cảm thấy hứng thú.
Trên thực tế, một ít Thuỷ tổ phát hiện tiểu thiên thế giới trong Bất Độ Hải, thời điểm bọn họ định cư bên trong, sau khi bọn họ kinh doanh ngàn trăm vạn năm thì tiểu thiên thế giới cũng chậm rãi có hướng phát triển theo ý của bọn họ, trong đó, những Thuỷ tổ phát triển tiểu thiên thế giới chẳng khác gì sáng thế thần.
Lý Thất Dạ quan sát khắp nơi, hắn còn phát hiện, cư dân trong thế giới này đều có một hiện tượng độc nhất vô nhị, cư dân trong tiểu thiên thế giới đều đeo áo choàng, cho dù già trẻ hay giàu nghèo, có thể nói, chỉ cần là cư dân trong tiểu thiên thế giới, sau khi bọn họ ra đời sẽ có một cái áo choàng đầu tiên.
Cho nên, trên thế giới này, nếu như ngươi không có áo choàng sẽ biến thành khác loại, biến thành quái thai trong mắt người khác, cho nên Lý Thất Dạ càng cảm thấy thú vị.
Lý Thất Dạ đi lại trong tiểu thiên thế giới thời gian rất dài, hắn đào móc lịch sử nơi đây, đây là việc Lý Thất Dạ sở trường nhất, có thể nói, hắn đào móc ra các loại quá khứ của tiểu thiên thế giới, hắn nắm giữ tất cả đại sự kiện phát sinh trong thế giới này.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ không cần suy diễn, không cần thi triển thần thông vô thượng, hắn đã biết bàn tay vô hình kia đang trốn ở nơi nào.
– Là nơi không tệ, đáng tiếc, không thể đối kháng với tai nạn chân chính.
Sau khi nắm giữ tình huống trong tiểu thiên thế giới, Lý Thất Dạ lắc đầu.
Mặc dù nói kẻ đó quản lý tiểu thiên thế giới không tệ, nhưng không trở thành thế giới hắn muốn thấy.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ bước vào cổ địa, đây chính là nơi người ẩn sau tiểu thiên thế giới ẩn cư.
Có thể nói cổ địa bị cơ quan trùng trùng điệp điệp bao phủ, nơi đây rất hung hiểm, trong tiểu thiên thế giới này, không có bất cứ kẻ nào xâm nhập.
Nhưng cái gọi là cơ quan, cái gọi là hung hiểm, đối với Lý Thất Dạ mà nói đều không đáng giá nhắc tới, có thể nói, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng không thể ngăn được hắn, trong nháy mắt Lý Thất Dạ đã phá giải các loại cơ quan và hung hiển, cũng tiến vào trong.
– Ai?
Trong nơi sâu nhất của cổ địa, người giật dây kinh hãi.
Nhưng thời điểm hắn muốn hành động, Lý Thất Dạ đã đứng trước mặt hắn, hắn càng sợ tới mức hồn bất phụ thể.
Bởi vì hắn phong bế tiểu thiên thế giới vô số năm, hắn là tồn tại cường đại nhất thế giới này, hiện tại có người xuất hiện trước mặt hắn thì hắn mới phát hiện, đây là tồn tại kinh khủng cỡ nào.
Chương 4467: Người từng chết
Người này lui về phía sau một bước, hắn nhìn thẳng vào người vừa xuất hiện, thanh niên trước mắt bình thường tới mức không thể bình thường hơn được nữa, nhưng ẩn giấu dưới dung mạo bình thường đó là lực lượng cực kỳ kinh khủng, chỉ cần lực lượng trong cơ thể hắn bộc phát sẽ có lực lượng hủy thiên diệt địa sinh ra.
– Không biết đạo tôn xưng hô như thế nào?
Người này lui về phía sau một bước, hắn cũng tiến vào trạng thái phòng ngự, cũng có thể chiến đấu ngay lập tức.
Lý Thất Dạ nhìn người trước mặt, đó là một lão giả với dung mạo dễ nhìn, đôi mắt có thần giống như hai ngôi sao trên trời, hai tóc mai màu bạc, chỉ có điều sắc mặt hắn tái nhợt không khỏe mạnh.
Không biết vì hắn quanh năm không thấy ánh mặt trời hay nguyên nhân khác, lão giả trước mặt không được khỏe, dường như hắn có tật bệnh trên người.
– Ta không có ác ý.
Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn lão giả bày ra tư thế phòng ngự, hắn cười nói:
– Nếu như ta ôm ác ý đến đây, ngươi đã không sống tới bây giờ.
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, lão giả cũng cảm thấy có đạo lý, hắn chán nản thu tay lại, huyết khí cũng biến mất.
Lão giả hiểu Lý Thất Dạ nói rất có đạo lý, nếu như Lý Thất Dạ thật sự ôm ác ý đến đây, hắn thật sự không sống đến bây giờ.
Thử nghĩ xem, một người tiến vào tiểu thiên thế giới của hắn, hắn hồn nhiên không biết, đáng sợ hơn là, cổ địa của hắn không có tác dụng với đối phương, người ta xuất hiện trước mặt thì hắn mới phát hiện sự hiện diện của đối phương.
Thử nghĩ một chút, người nọ cường đại cỡ nào, kinh khủng bao nhiêu, nếu như hắn thật sự có ác ý, vừa rồi mình đã chết tại chỗ.
– Không biết tiên sinh xưng hô như thế nào.
Lão giả kia khom người với Lý Thất Dạ thật sâu, cũng bày ra kính ý cao nhất với Lý Thất Dạ.
Cho dù hắn là Thuỷ tổ, đã từng có thành tựu phi phàm, nhưng thực lực của Lý Thất Dạ đáng giá hắn cung kính như thế, đủ cho hắn bày ra ra kính ý cao nhất.
– Lý Thất Dạ!
Sau khi báo ra tên của mình, Lý Thất Dạ ngồi xuống.
– Hổ thẹn, ta xa rời thế gian quá lâu, cũng không biết hiện tại xảy ra chuyện gì, ta hoàn toàn không biết gì cả.
Lão giả chưa từng nghe qua đại danh của Lý Thất Dạ, hắn cảm thấy hổ thẹn nói ra một câu.
Lý Thất Dạ khoát tay, hắn vừa cười vừa nói:
– Không sao, ta đã gặp qua ngươi, thật không ngờ còn gặp lại lần nữa, việc này làm ta cảm thấy ngoài ý muốn.
– Tiên sinh đã gặp qua ta?
Lần này đến lượt lão giả ngạc nhiên, hắn suy nghĩ thật kỹ nhưng không biết mình gặp Lý Thất Dạ khi nào.
Theo đạo lý mà nói, tồn tại kinh khủng như Lý Thất Dạ, nếu như mình thật sự gặp được Lý Thất Dạ, mình phải có ấn tượng sâu sắc mới đúng.
– Đương nhiên ngươi không biết.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn khẽ lắc đầu cắt ngang dòng suy nghĩ của lão giả:
– Thời điểm ở Kim Tiễn Lạc Địa, ta đã thấy thi cốt của ngươi.
– Thì ra là thế, pháp nhãn của tiên sinh như đuốc.
Lão giả cúi đầu, nói ra:
– Nói như vậy, Thánh Y có duyên với tiên sinh.
– Ta cảm thấy ngoài ý muốn, tuy ngươi không chết, hơn nữa ngươi còn chạy vào Bất Độ Hải.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Thế nhân đều nghĩ rằng Thánh Y Thủy tổ đã chết, chết thảm bên trong Kim Tiễn Lạc Địa.
– Hổ thẹn.
Lão giả cười khổ một tiếng, nói ra:
– Cũng không phải ta cố ý giấu diếm, tình thế năm đó thật bất đắc dĩ.
Thì ra, lão giả này chính là Thánh Y Thủy tổ, năm đó hắn đã từng tiến vào Kim Tiễn Lạc Địa và gặp địa chủ hung hãn nhất, hắn đã đại chiến với địa chủ và chết thảm bên trong.
Năm đó Lý Thất Dạ tiến vào hung địa Kim Tiễn Lạc Địa đã nhìn thấy thánh y và thi cốt của Thánh Y Thủy tổ.
Nhưng người trên thế gian cho rằng Thánh Y Thủy tổ đã chết trong tay hung vật, không ngờ hắn lại còn sống, hơn nữa hắn tiến vào Bất Độ Hải, trốn vào tiểu thế giới mà không ai biết.
Thánh Y Thủy tổ cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói ra:
– Năm đó ta thật sự vô lễ, tự nhận có thể trảm địa chủ, nhưng đạo hạnh của ta còn nông cạn, sau khi đại chiến, ta không địch lại nó và bị thương rất nặng, nhờ có thánh y che chở cho nên mới bỏ lại thân thể và chạy trốn.
Nói đến đây, Thánh Y Thủy tổ thở dài.
Thử nghĩ xem, một vị Thuỷ tổ đã từng quát tháo phong vân, đã từng vô địch, nhưng cuối cùng chỉ có thể bỏ lại thân thể và chạy trốn mất dạng, đối với Thuỷ tổ mà nói, đây là thất bại thảm hại, cho dù là Thủy tổ nào cũng cảm thấy không dễ chịu.
– Lúc ấy ta bị thương quá nặng, cho dù dùng chân mệnh trốn đi cũng hấp hối.
Thánh Y Thủy tổ cười khổ nói:
– Lúc ấy ta chỉ có thể dựa vào dược vật chữa trị, nhưng muốn chữa khỏi thương thế, ta ở tại Vạn Thống Giới là không thể nào, cho nên ta nghĩ biện pháp rời đi, cũng không nói rõ với bất cứ kẻ nào.
Vào năm đó, Thánh Y Thủy tổ vô thanh vô tức rời khỏi Vạn Thống Giới, không chỉ bởi vì vấn đề mặt mũi, cũng không chỉ bởi vì tôn nghiêm, càng nhiều là vì… an toàn.
Thử nghĩ xem, với tư cách một Thuỷ tổ, hắn đã từng huyết chiến thiên hạ, quét ngang cửu thiên thập địa, cả đời của hắn có bao nhiêu kẻ thù, hiện tại người trong thiên hạ biết hắn bị thương nặng hấp hối.
Như vậy, lúc đó sẽ có bao nhiêu người tìm hắn báo thù, bao nhiêu người sẽ thừa dịp này lấy mạng của hắn.
Cho nên, bởi vì đủ loại cân nhắc, Thánh Y Thủy tổ lén lút rời khỏi Vạn Thống Giới, không nói với bất cứ kẻ nào, hắn cũng không báo với người thân nhất của mình, cũng chính bởi vì như thế, tất cả mọi người trên thế gian cho rằng Thánh Y Thủy tổ chết thảm trong hung địa.
– Tại Tam Tiên giới, ta tìm được rất nhiều linh dược nhưng đều không thể trừ tận gốc thương thế của ta.
Thánh Y Thủy tổ bất đắc dĩ nói.
Đối với một Thuỷ tổ mà nói, đây là chuyện không dễ dàng, hắn bị trọng thương không thể trị hết, có thể nói đi một bước cũng khó khăn.
– Cho nên, ngươi ra biển.
Lý Thất Dạ hiểu tâm tình của Thánh Y Thủy tổ.
Dù sao, bất kể là ai cũng không ngồi chờ chết, cho dù chỉ có một ít cơ hội cũng không buông tha.
– Khi đó, ta chỉ có thể buông tay đánh cược một lần.
Thánh Y Thủy tổ cười khổ nói ra:
– Bất Độ Hải là nơi có nhiều tiên dược nhất thế gian, cho nên, ta cũng chỉ có thể mạo hiểm tới đây.
– Có thể sống đến bây giờ, không dễ dàng.
Lý Thất Dạ nói.
Lý Thất Dạ nói lời này không phải đang bỏ đá xuống giếng, mà là tình hình thực tế, thử nghĩ xem, Bất Độ Hải là nơi hung hiểm cỡ nào, cho dù Thánh Y Thủy tổ lúc đỉnh phong cũng có thể vẫn lạc, Thánh Y Thủy tổ đang bị trọng thương, thực lực không bằng năm đó, hắn lại tiến vào nơi hung hiểm như Bất Độ Hải này, hắn tùy thời chết đi, hắn chết như một con kiến hôi.
– Trời xanh phù hộ.
Thánh Y Thủy tổ cảm khái, hắn gật đầu nói:
– Khá tốt, ta không chết thảm trên đường đi, nhưng ta không thể tìm ra tiên dược trị liệu thương thế của mình, trong bất hạnh có vạn hạnh, ta vô tình phát hiện ra tiểu thiên thế giới, linh khí nơi này có thể chữa thương cho ta.
Nói đến đây, Thánh Y Thủy tổ thở dài một hơi, chính vì phát hiện ra tiểu thiên thế giới, lúc này mới cứu hắn một mạng.
Linh khí của tiểu thiên thế giới có hiệu quả chữa thương, Thánh Y Thủy tổ lại không tìm được tiên dược, cho nên, hắn dứt khoát ở lại trong tiểu thiên thế giới chữa thương.
Tuy thương thế của hắn rất nghiêm trọng, nhưng hắn được tiểu thiên thế giới uẩn dưỡng trăm vạn năm, thương thế đã khôi phục bảy tám thành.
Ở lại trong tiểu thiên thế giới thời gian dài, hắn cũng xem tiểu thiên thế giới như nhà mình, bắt đầu dùng các loại thủ đoạn truyền thụ một ít tâm pháp trụ cột, từ đó giúp cư dân trong tiểu thiên thế giới có thể tu luyện công pháp, cường thân kiện thể.
Đương nhiên, Thánh Y Thủy tổ không có truyền công pháp nghịch thiên, cũng không dẫn đạo sinh linh trong tiểu thiên thế giới tu luyện.
Dù sao, nơi này chỉ là tiểu thiên thế giới, nếu mỗi người đều tu luyện công pháp cường đại, đây tuyệt đối là một hồi tai nạn.
– Đây là cử chỉ sáng suốt.
Đối với cách làm của Thánh Y Thủy tổ, Lý Thất Dạ gật đầu đồng ý, nói:
– Mặc dù nói, năng lực có bao nhiêu, trách nhiệm có bao nhiêu, nhưng cũng có một câu —— năng lực có bao nhiêu, dã tâm lớn bao nhiêu.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nói:
– Một khi cư dân nơi này tu hành công pháp cường đại, tiểu thiên thế giới này sẽ không an bình, chiến hỏa sẽ thiêu đốt không ngừng.
– Đúng thế.
Thánh Y Thủy tổ cảm khái, nói:
– Huống chi, Bất Độ Hải bên ngoài càng hung hiểm, một khi bọn họ đi ra ngoài, không chỉ chịu chết, thậm chí có khả năng dẫn hung hiểm vào tiểu thiên thế giới.
Với tư cách một vị Thuỷ tổ đã từng hành tẩu thiên hạ, Thánh Y Thủy tổ nhìn rất thấu triệt.
Nếu như nói hắn truyền công pháp của mình cho cư dân tiểu thiên thế giới, như vậy cư dân trong tiểu thiên thế giới sẽ tàn sát lẫn nhau.
Cho dù có người tu luyện cường đại đến mức rời khỏi tiểu thiên thế giới, nhưng thực lực của bọn họ đi vào Bất Độ Hải cũng chỉ chịu chết mà thôi.
Cho dù không chết trong Bất Độ Hải, cũng có khả năng dẫn hung hiểm từ Bất Độ Hải vào tiểu thiên thế giới, khi đó sinh linh trong tiểu thiên thế giới sẽ gặp tai nạn ngập trời.
Cũng chính vì suy nghĩ như vậy, Thánh Y Thủy tổ chỉ truyền tâm pháp trụ cột, từ đó giúp cư dân cường thân kiện thể, hơn nữa phong bế cửa vào tiểu thiên thế giới, từ đó người ngoài không thể phát hiện.
Cũng chính bởi vì như vậy, tiểu thiên thế giới mới có thể bình yên suốt trăm vạn năm qua, không có bất kỳ tai nạn nào, cũng không có bất cứ chiến tranh quy mô lớn xảy ra, từ đó con dân trong tiểu thiên thế giới mới có thể an cư lạc nghiệp.
Có thể nói, đây cũng là việc Thánh Y Thủy tổ kiêu ngạo nhất trong trăm vạn năm qua.
Chương 4468: Trật tự một thế giới
Nói đến tiểu thiên thế giới này, Thánh Y Thủy tổ cảm thấy kiêu ngạo.
Mặc dù nói, tiểu thiên thế giới cũng không có kế thừa công pháp cường đại nhất của hắn, cũng không kế thừa ý chí tự do, hắn cũng không trút quá nhiều tâm huyết vào tiểu thiên thế giới.
Không như năm đó hắn tế luyện chế tạo Thánh Y đạo thống của mình, có thể nói hắn đã trút xuống tất cả tâm huyết.
Trong tiểu thiên thế giới này, Thánh Y Thủy tổ không ngừng can thiếp nhưng rất ít hao tổn tâm huyết vì nó.
Trong lịch sử phát triển của tiểu thiên thế giới, Thánh Y Thủy tổ chẳng khác gì nhân vật đứng ngoài quan sát, thời điểm ngẫu nhiên mới ra tay can thiệp uốn nắn một ít sai lầm.
Cũng chính bởi vì thái độ nuôi thả như vậy, hết lần này tới lần khác mới trợ giúp tiểu thiên thế giới phát triển tốt như thế, cả thế giới này vô cùng bình an, trăm ngàn vạn năm qua đi, cư dân trong tiểu thiên thế giới đã an cư lạc nghiệp.
Đối với Thánh Y Thủy tổ mà nói, đây là một trong những chuyện kiêu ngạo nhất trong đời của hắn, thậm chí còn kiêu ngạo hơn cả việc hắn sáng tạo Thánh Y đạo thống.
Có thể nói, hắn có lòng trung thành với tiểu thiên thế giới này, ngược lại Thánh Y đạo thống do đích thân hắn sáng tạo ra và trút nhiều tâm huyết vào nó nhưng lại bị hắn quên lãng.
– Không sợ chia lợi ích, chỉ sợ lợi ích không đồng đều.
Thời điểm nói tới điểm này, Thánh Y Thủy tổ cũng có phần cảm khái.
Trên thực tế, đối với tuyệt đại đa số sinh linh mà nói, cái gì tuyệt thế vô song và phi thiên độn địa, tất cả không phải truy cầu cả đời của bọn họ, trăm ngàn vạn năm qua đi, bọn họ truy cầu an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm rất đơn giản.
Thường thường, ở thế giới bên ngoài, một phần nhỏ người phi thiên độn địa, có năng lực dời trăng đổi sao, có thể cải biến cả thế giới, không phải mang lại phát triển tốt cho thế giới của mình, cũng mang lại náo động và chiến tranh cho thế giới của mình.
– Từ xưa tới nay, tất cả đều là như thế.
Lý Thất Dạ cười nói một câu.
– Tại sao tiên sinh tới đây?
Thánh Y Thủy tổ nói lại những việc của mình với Lý Thất Dạ, sau đó hắn mới hỏi.
Có thể nói, trừ chính hắn ra, Lý Thất Dạ là khách nhân thứ hai tới tiểu thiên thế giới này, khó tránh khỏi làm cho Thánh Y Thủy tổ hỏi như vậy.
– Đi ngang qua mà thôi.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Ngẫu nhiên phát hiện cửa vào tiểu thiên thế giới này, ta đã đi xem qua, nơi này trật tự, an bình, cũng làm cho ta sinh ra hứng thú, cho nên dừng lại ở nơi này một phen, nhìn xem là ai chủ đạo thế giới này, cho nên ta tới đây.
Thánh Y Thủy tổ hiểu, việc này cũng không ngoài ý, tồn tại khủng bố như Lý Thất Dạ, chỉ cần hắn muốn tìm được chính mình, cho dù mình tránh né thế nào cũng không thể tránh được, Lý Thất Dạ vẫn có thủ đoạn tìm ra hắn.
– Tiên sinh muốn tái tạo trật tự thế giới này?
Thánh Y Thủy tổ rung động, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc.
Thánh Y Thủy tổ cũng có một ít suy nghĩ, dù sao, hắn xem ra, thực lực cường đại đến cấp độ của Lý Thất Dạ đã vô địch trên đời, cũng giống địa vị của hắn trong tiểu thế giới, hắn hoàn toàn có thể cải tạo trật tự Tam Tiên giới, hắn cũng có thể chủ đạo cải biến hướng đi của Tam Tiên giới.
– Không nghĩ tới bao giờ, ta chỉ là khách qua đường mà thôi.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn lắc đầu nói:
– Tam Tiên giới đã có trật tự của nó, chính nó cũng có hướng đi riêng, không cần ta cải biến.
– Lại nói…
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nói thêm:
– Thế giới này, ngươi thật sự làm không tệ, cũng dẫn đạo rất khá, nhưng, nó không thích hợp với Tam Tiên giới, cũng không thích hợp với thế giới khác.
– Kính xin tiên sinh chỉ giáo.
Thánh Y Thủy tổ nghiêm túc thỉnh giáo Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nói:
– Quá yếu, nếu không có hoạ ngoại xâm, nơi này thật sự là thế giới tốt, cũng là thế giới rất lý tưởng, tiểu thế giới chỉ có thể thích hợp với đạo thống nhỏ, như Tam Tiên giới hoặc đại thế giới khác, trật tự nơi này không thích hợp, nó cần năng lực sinh tồn cường đại hơn, nếu không sẽ không chịu nổi một kích.
– Tiên sinh nói lời này như khuôn vàng thước ngọc.
Thánh Y Thủy tổ khen một tiếng, hắn cũng đồng ý với suy nghĩ của Lý Thất Dạ, nói ra:
– Trên đời này, ta không còn chí hướng nào khác, ta chỉ muốn ở lại tiểu thiên thế giới này mà thôi, hi vọng nó có thể yên ổn và hòa bình.
– Có cái gì không được.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Đây là nơi may mắn, Tam Tiên giới cũng như thế, Bất Độ Hải càng phải như vậy, thế giới to lớn có thể truyền thừa liên tục, đây là việc rất khó khăn.
– Tam Tiên giới quá lớn, Bất Độ Hải càng lớn.
Thánh Y Thủy tổ cảm khái, nói ra:
– Tam Tiên giới quá lớn, nơi đó cũng có nhân tâm hiểm ác, Bất Độ Hải càng lớn, khắp nơi đều là hung hiểm. Ta càng ưa thích tiểu thiên thế giới bình an, đối với cuộc đời ta, như vậy là đủ, nếu một ngày kia, ta tọa hóa ở nơi này cũng không có gì đáng tiếc.
Thánh Y Thủy tổ cảm khái như vậy, Lý Thất Dạ hiểu rất rõ.
Mỗi một Thuỷ tổ truy cầu không giống nhau, đối với đại đa số Thuỷ tổ mà nói, so sánh với Tam Tiên giới, bọn họ đang ở lại trong khu vực nguy hiểm như Bất Độ Hải, bọn họ rất cần một nơi sống yên ổn.
Đương nhiên, Thánh Y Thủy tổ không có ham muốn nào khác, tiểu thiên thế giới như nơi này càng thích hợp với hắn.
Lý Thất Dạ cùng Thánh Y Thủy tổ trò chuyện rất nhiều, Thánh Y Thủy tổ không ngừng hỏi thăm Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ cũng giải thích không ít nghi hoặc cho Thánh Y Thủy tổ.
Từ trong lời của Lý Thất Dạ, Thánh Y Thủy tổ thu hoạch thật lớn, Lý Thất Dạ không chỉ giải thích nghi hoặc một ít chuyện tại Tam Tiên giới, quan trọng hơn là, trên tu hành, Lý Thất Dạ chỉ điểm với hắn không ít, hắn có cảm giác rộng mở trong sáng, xua tan mây đen thấy mặt trời.
Dù sao, này trăm ngàn vạn năm qua đi, Thánh Y Thủy tổ ở lại trong tiểu thiên thế giới này, tu hành gặp nhiều chỗ trì trệ không tiến, hơn nữa không luận bàn với Thuỷ tổ cường đại hơn mình, đạo hạnh của hắn không tiến nửa bước.
Cho nên, sau khi được Lý Thất Dạ chỉ điểm, hắn hiểu ra, hắn có cảm giác thể hồn quán đỉnh.
Sau khi trò chuyện thật lâu, Thánh Y Thủy tổ cũng không có thứ gì hỏi Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ không tiếp tục ở lại nơi này.
Thời điểm đi vào rừng, Lý Thất Dạ ban cho Thánh Y Thủy tổ một ít linh dược đan thảo cực phẩm, chúng có tác dụng trị liệu thương thế của hắn.
– Đa tạ tiên sinh, tiên sinh đại ân, Thánh Y cảm động đến rơi nước mắt.
Trước khi Lý Thất Dạ rời đi, Thánh Y Thủy tổ quỳ dưới đất, hắn vô cùng cảm kích Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ đã đến, hơn nữa trọ giúp hắn quá lớn, trợ giúp quảng đời còn lại của hắn.
Lý Thất Dạ thản nhiên nhận đại lễ của Thánh Y Thủy tổ, cuối cùng hắn thản nhiên rời đi.
Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi tiểu thiên thế giới, hắn lại ra tay lần nữa, hắn lưu đày tọa độ tiểu thế giới vào thời không hỗn loạn, những tồn tại trong Bất Độ Hải cũng khó tìm ra được tọa độ của tiểu thiên thế giới.
Lý Thất Dạ rời khỏi tiểu thiên thế giới, hắn tiếp tục ma luyện và tu hành trong Bất Độ Hải, hắn đi rất nhiều nơi trong Bất Độ Hải, ra vào hung địa đại sát tám phương, trong Bất Độ Hải này, Lý Thất Dạ đã gặp qua vô số người.
Gặp được người có Thuỷ tổ kinh thế vô song, cũng có hậu nhân Thuỷ tổ, cũng có Chân Đế, Bất Hủ và hậu nhân đi theo tùy tùng Thủy tổ…
Lý Thất Dạ liên tục đi khắp nơi trong Bất Độ Hải, vượt qua vô số lĩnh vực, nơi hắn đi qua nhiều không đếm hết, nhưng Bất Độ Hải thật sự quá lớn, Lý Thất Dạ đi qua chỉ là một góc của Bất Độ Hải mà thôi.
Trong Bất Độ Hải, Lý Thất Dạ gặp được không ít Thuỷ tổ, đều là tồn tại uy danh hiển hách trong Tam Tiên giới, trong những Thuỷ tổ này có muôn hình muôn vẻ, có Thuỷ tổ tiến mạnh trên con đường tu hành, bọn họ thành lập đạo thống của mình trong Bất Độ Hải, thậm chí có Chân Đế đã tu hành tới cấp bậc Tiên Thống.
Nhưng cũng có Thuỷ tổ không tiến mà còn thụt lùi, hoặc là trì trệ không tiến.
Cũng có một ít Thuỷ tổ tác phong lớn mật đánh nát sở tu của mình, sau đó bắt đầu từ đầu, bọn họ muốn đi ra con đường độc nhất vô nhị.
Trong thế giới rộng lớn mênh mông này, mỗi một Thuỷ tổ truy cầu không giống nhau, như Trịnh Đế, hắn không có truy cầu nào khác, như Vũ Tổ chỉ muốn đi ra con đường độc nhất vô nhị, có giống như Thánh Y Thủy tổ, hắn chỉ muốn an nghỉ trong tiểu thiên thế giới…
Có thể nói, đối với Tam Tiên giới mà nói, Thuỷ tổ đã là cực hạn, tất cả mọi người cho rằng đây đã là đỉnh phong.
Nhưng sau khi đi vào Bất Độ Hải, đối với rất nhiều Thuỷ tổ mà nói, Thuỷ tổ chỉ là một khởi đầu mà thôi, ở chỗ này, sau khi có được thực lực Thuỷ tổ, lúc đó ngươi sẽ có lựa chọn mới.
Trong Bất Độ Hải này cũng có tình yêu rực rỡ tươi đẹp, có thâm tình ở cùng nhau suốt ngàn trăm vạn năm, có thể nói, trong thế giới hung hiểm này còn muôn màu muôn vẻ hơn bên ngoài rất nhiều.
Lý Thất Dạ đi tới một vùng biển xa xôi vắng vẻ, sau khi bước vào thời không loạn lưu, lúc hắn đi vào trong không gian đó, hắn bước vào nơi cực hàn.
Ở chỗ này, thiên địa đóng băng, ngay cả vùng biển cũng đông lại, nơi này có thể nhìn thấy sóng lớn vạn trượng bị băng phong trên bầu trời, cũng có thể nhìn thấy cự long nhảy ra khỏi mặt biển nhưng bị băng phong, có thể nhìn thấy thần điểu bay lượn bị đóng băng trên cao, cảnh tượng trước mặt rất đồ sộ.
Thời điểm tiến vào thế giới đóng băng này, nơi đây rét lạnh thấu xương, đây là cực hàn đóng băng toàn bộ thế giới, chính là Cực Hàn Huyền Băng, việc này rất khó nhìn thấy ở thế giới bên ngoài.
Nói không quá lời, sau khi đi tới thế giới như vậy, cho dù là Thuỷ tổ cũng khó ngăn cản cực hàn.
Lúc tiến vào thế giới cực hàn, Lý Thất Dạ cũng giật mình, bởi vì cực hàn nơi này không phải tiên thiên cực hàn, mà là hậu thiên cực hàn.
Đổi cách nói khác, đóng băng không phải trời sinh, mà là đồ vật gì đó phát ra khí lạnh đáng sợ đóng băng cả hải vực.
Thử nghĩ xem, thứ có thể đóng băng hải vực này trăm vạn năm, nơi này lạnh tới mức ngay cả Thuỷ tổ cũng khó khăn thừa nhận, cực hàn nơi đây đáng sợ thế nào?
Chương 4469: Tiên nữ trong truyền thuyết
Sâu trong nơi cực hàn này, lúc đi sâu vào trong sẽ thấy thế gian bị băng phong, có thể nghĩ, nơi này đã lạnh như thế, trung tâm của nó không cho phép bất cứ sinh linh nào sống sót, cho dù Thuỷ tổ tiến vào nơi đây, chỉ sợ cũng khó chèo chống bao lâu.
Lý Thất Dạ tiến lên, hắn xuyên qua nơi cực hàn, vượt qua không gian bị băng phong.
Tại nơi sâu nhất của cực hàn có cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, thời điểm nhìn thấy cảnh này, có người sẽ kêu lên sợ hãi thán phục.
Tại nơi sâu nhất của cực hàn chính là khởi nguyên của cực hàn, phía trên cao chính là Nhất Phương Thiên Thủy, chính Nhất Phương Thiên Thủy tỏa ra cực hàn đóng băng cả vùng biển, đóng băng không gian.
Nhắc tới cũng kỳ quái, tuy Nhất Phương Thiên Thủy đóng băng phiến hải vực này, cũng đóng băng cả không gian nhưng bản thân Nhất Phương Thiên Thủy lại không bị đóng băng.
Nhìn kỹ một lúc, bên trong Nhất Phương Thiên Thủy có một nữ tử xinh đẹp đang nằm ngang, nữ tử có mỹ mạo tuyệt luân, có thể xưng là tiên nữ, dùng bút mực khó với hình dung sắc đẹp của nàng, thời điểm nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế như vậy, chỉ sợ người trên thế gian sẽ sợ hãi thán phục, thế gian thực sự có mỹ nhân như thế sao? Có lẽ, mỹ nhân như thế không thuộc về thế giới này, mà là thuộc về bầu trời, chính là tiên nữ giáng trần.
Tiên nữ quá mức xinh đẹp, cho dù kẻ nào đi tới nơi này cũng bị dung mạo của nàng hấp dẫn.
Chỉ có điều, ánh mắt Lý Thất Dạ không nhìn mỹ nhân, hắn nhìn vào Nhất Phương Thiên Thủy, Nhất Phương Thiên Thủy, mặc dù không bị hàn khí đáng sợ đóng băng nhưng trong Nhất Phương Thiên Thủy lại có một phiến băng tinh nhỏ lơ lửng, băng tinh chìm nổi trong Nhất Phương Thiên Thủy, giống như nó có thể đóng băng thế giới này.
Không hề nghi ngờ, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được, cực hàn đóng băng thiên địa không phải do Nhất Phương Thiên Thủy phát ra, mà là nữ tử tuyệt thế trong Nhất Phương Thiên Thủy phát ra.
Ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn sang mỹ nữ tuyệt thế, hắn chỉ nhìn thoáng qua chứ không nhìn nhiều.
Thời điểm hắn di chuyển ánh mắt, hắn mới phát hiện bên hông mỹ nữ tuyệt thế có một sợi chỉ đỏ, chỉ đỏ liên tục phập phù theo dòng nước.
Nếu nhìn cẩn thận, ngươi sẽ phát hiện đây không phải chỉ đỏ, bởi vì chỉ đỏ phiêu phù theo dòng nước, nếu nhìn cẩn thận sẽ phát hiện đó là máu tươi.
Cho nên, đây là máu tươi chứ không phải chỉ đỏ, máu tươi hóa thành chỉ đỏ trôi nổi quanh người nàng.
Ở gần đó có một người ngồi dưới Nhất Phương Thiên Thủy, toàn thân người kia bị đóng băng, xem như đã biến thành tượng băng.
Tuy người này bị cực hàn đóng băng nhưng có thể nhìn thấy dung mạo của hắn.
Đó là nam tử trung niên thần võ vô song, tuy năm tháng đã lưu lại dấu vết trên người nàng, nhưng từ gương mặt góc cạnh của hắn là có thể nhìn ra được, khi còn trẻ, hắn nhất định là mỹ nam tử tuyệt thế vô song.
Tuy hắn không còn anh tuấn như năm xưa, nhưng năm tháng chỉ làm hắn thành thục hơn mà thôi, hắn càng có mị lực vô song khác với trước kia.
Lúc này, Lý Thất Dạ chỉ nhìn thoáng qua nam tử bị đóng băng mà thôi, ánh mắt hắn nhìn vào máu tươi như chỉ đỏ kia.
Nếu nhìn cẩn thận, ngươi mới phát hiện máu tươi đang phiêu phù theo dòng nước, hơn nữa cũng không phải từ trên cao chảy xuống, mà là từ thấp hướng lên cao, nói cách khác, chính nam tử trung niên đã làm máu tươi chảy vào người nữ tử, hắn sử dụng máu của mình nuôi dưỡng nữ tử kia.
Lý Thất Dạ đến gần, hắn nhìn nam tử trung niên và tiên nữ kia.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc…
Âm thanh răng rắc vang lên, thời điểm Lý Thất Dạ đến gần, băng giá trên người nam tử trung niên vỡ vụn.
– Tôn giá là thần thánh phương nào…
Băng giá trên người nam tử tan vỡ, đôi mắt hắn bắn ra tia sáng đáng sợ giống như một tia sáng có thể xuyên qua tuyên cổ.
– Khách qua đường mà thôi.
Lý Thất Dạ cười nói, hắn hứng thú đánh giá nam tử trung niên và nữ tử trên cao.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không có địch ý gì, nam tử trung niên thở ra một hơi, hắn ôm quyền với Lý Thất Dạ, nói:
– Tại hạ Huyền Hiêu, không biết tiên sinh tôn xưng như thế nào.
Huyền Hiêu! Nếu như thế gian có người nghe cái tên này nhất định sẽ rung động, đặc biệt là người trong Vạn Thống Giới, bọn họ sẽ rung động mạnh.
Huyền Hiêu, chính là người thông qua hơn một trăm điện trong Mê Tiên Điện, cuối cùng đạt được tiên quan cuối cùng, mở ra một vị tiên nữ, cuối cùng phi thăng tiến vào Tiên Thống giới.
Tại Vạn Thống Giới, có rất nhiều người cho rằng Huyền Hiêu là một người may mắn, hắn quá mức may mắn nên thuận lợi thông qua hơn một trăm điện, cũng có người cho rằng Huyền Hiêu tuyệt thế vô song mới có thể thông qua hơn một trăm điện…
Nhưng câu chuyện về sau, mọi người đều biết, Huyền Hiêu và tiên nữ cùng nhau phi thăng tiến vào Tiên Thống giới, chính bởi vì như thế, Huyền Hiêu trở thành người may mắn trong suy nghĩ của người hậu thế.
Dù sao, từ xưa tời nay, không ai may mắn như Huyền Hiêu, hắn có được tiên nữ, hơn nữa không cần tốn nhiều sức vẫn có thể tiến vào Tiên Thống giới, đây quả thực là chuyện may mắn, chính là ông trời ban thưởng.
Sau đó có rất nhiều truyền thuyết về Huyền Hiêu, có tất cả các nói khác nhau, có truyền thuyết cho rằng Huyền Hiêu và tiên nữ kết làm phu thê, cũng có truyền thuyết cho rằng tiên nữ vứt bỏ Huyền Hiêu trở lại Tiên giới, Huyền Hiêu vi tìm kiếm tiên nữ nên tiến vào Bất Độ Hải…
Trên thế gian, truyền thuyết về Huyền Hiêu sinh ra nhiều dị bản, cũng có người nói hắn là một vị Chân Đế, cũng có người nói hắn là một vị Thuỷ tổ.
Hôm nay, Lý Thất Dạ gặp được Huyền Hiêu tại nơi này nhưng lại không chỉ có Huyền Hiêu, còn có tiên nữ trong truyền thuyết.
– Ta biết rõ ngươi là ai.
Lý Thất Dạ nói ra, hắn cười cười, ngẩng đầu nhìn tiên nữ trên bầu trời.
– Đây là thê tử.
Thấy Lý Thất Dạ nhìn lên bầu trời, Huyền Hiêu nói:
– Không biết vì sao tiên sinh đến đây?
Thời điểm nói ra lời này, trên mặt hắn có vài phần cảnh giác.
– Không cần khẩn trương như vậy.
Lý Thất Dạ cười thoáng một phát mà thôi, nhẹ nhàng lắc đầu, từ từ nói:
– Ta cũng không đến đây vì nàng, mặc dù nói nàng có giá trị kinh người, cũng có người sẽ chiếm lấy nàng. Với ta mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao, lại nói ta không đoạt chỗ tốt của người khác.
– Tiên sinh đại nghĩa, Huyền Hiêu đa tạ.
Huyền Hiêu khom người cúi đầu trước Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn máu tươi như chỉ đỏ trên người Huyền Hiêu, hắn nói:
– Ngươi phải biết rằng, người chết không thể sống lại.
– Ta biết rõ.
Huyền Hiêu biết rõ Lý Thất Dạ nói là cái gì, từ từ nói:
– Nhưng, ta vẫn muốn thử, cho dù như thế nào, ta nhất định phải thử một chút.
– Chết mà phục sinh, luân hồi chuyển thế, đây là tối kỵ.
Lý Thất Dạ nhìn tiên nữ, hắn lắc đầu nói ra.
– Tiên sinh cũng biết, đời ta tu đạo chính là nghịch thiên mà đi, chiến đấu với thương thiên.
Huyền Hiêu nghiêm túc nói:
– Cả đời tu sĩ chúng ta đều làm chuyện nghịch thiên, làm ít sao? Cần gì phải quan tâm một hai chuyện nghịch thiên nhiều hơn nữa?
– Nàng đã chết, không có ấn ký và dấu vết lưu lại.
Lý Thất Dạ cười cười, từ từ nói:
– Thê tử ngươi có lai lịch không tầm thường, ngươi cũng nên biết, thương thiên không cho phép hành vi này xuất hiện! Thiên địa không để cho! Thế gian cũng không cho!
Huyền Hiêu im lặng, nói:
– Ta biết rõ, nhưng mặc kệ hậu quả như thế nào, ta sẽ làm tất cả. Nơi này là Tam Tiên giới, nơi này là Bất Độ Hải! Không cần thương thiên cho phép, không cần thiên địa cho phép, càng không cần thế gian cho phép, nàng còn sống là được!
Huyền Hiêu nói ra lời này như tuyên thệ chuyện mình sẽ làmk.
– Nói cũng phải.
Lý Thất Dạ gật đầu, hắn khen một câu, hắn nhìn dòng máu tươi và nói:
– Nàng là cực âm, ngươi thể cực dương, chính là dươc thể dương cương trong truyền thuyết, có thể nói xưa nay hiếm có. Không phủ nhận, dùng chân huyết cực dương của ngươi nuôi dưỡng chân huyết cực âm của nàng, nàng thật sự có cơ hội sống lại nhất định.
– Nhưng tỷ lệ này…
Lý Thất Dạ lắc đầu, hắn thở dài một tiếng.
Huyền Hiêu im lặng và gật đầu, nói ra:
– Ta biết rõ chuyện này vô cùng xa xôi, chỉ có một phần vạn khả năng, giống như ban cho tính mạng! Đây không phải lĩnh vực chúng ta có thể nhúng tay.
– Đúng, tánh mạng, ban cho tánh mạng, ngay cả trời già cũng thận trọng.
Lý Thất Dạ trịnh trọng gật đầu.
– Nhưng ta vẫn muốn thử một chút, mặc kệ bao nhiêu trăm vạn năm, cho dù là trăm triệu năm, mãi cho đến khi ta chết, chỉ cần có chút cơ hội, ta sẽ không buông tha, ta nhất định sẽ cứu sống nàng.
Nói đến đây, Huyền Hiêu nhìn tiên nữ trên bầu trời, trong đôi mắt lộ ra thâm tình khó nói thành lời.
– Tình đến tận đây, là đủ.
Lý Thất Dạ khẽ gật đầu, hắn nghiêm túc nói ra.
Sau một lát, hắn trịnh trọng nói với Huyền Hiêu:
– Cho dù nàng may mắn sống lại trong tỷ lệ một phần vạn kia, nhưng ngươi phải biết rằng, nàng chính thức sống lại, tỷ lệ này gần như không cần tính. Thiên địa không cho phép, có lẽ đây không phải việc ngươi suy nghĩ, nếu chuyện không tốt xảy ra, tất cả suy nghĩ của ngươi sẽ tan thành mây khói.
Huyền Hiêu im lặng, qua hồi lâu, hắn trịnh trọng gật đầu, nói ra:
– Nghe tiên sinh nói, ta biết rõ, trước đó ta sẽ làm tất cả trong khả năng của mình, cũng nghĩ ra tất cả biện pháp giải quyết. Nhưng, mặc dù chỉ có một tia khả năng, ta vẫn muốn nếm thử, cho dù hậu quả như thế nào!
Nói đến đây, hắn nhìn thê tử của mình, ánh mắt hắn đầy trìu mến.
– Vạn nhất, nàng tỉnh lại, nàng biến thành tồn tại ngươi không mong muốn thì sao?
Lý Thất Dạ nói với Huyền Hiêu, mặc dù nói rất bình thản nhưng rất nghiêm túc.
Lý Thất Dạ vừa dứt lời, thân thể Huyền Hiêu rung động, tuy động tác rất nhỏ nhưng Lý Thất Dạ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vào lúc đó, Huyền Hiêu xiết chặt nắm đấm, hắn không nói gì, có lẽ nội tâm của hắn đang giãy dụa.
Chương 4470: Vạn cổ uyên
Huyền Hiêu xiết chặt nắm đấm, hắn không nói gì thật lâu, hắn đang mím chặt bờ môi, vẻ mặt đầy cứng cỏi giống như hắn là nam nhân làm bằng sắt, không có bất cứ thứ gì có thể dao động hắn.
– Ta sẽ đích thân giải quyết.
Cuối cùng Huyền Hiêu nói ra lời này, hắn nói rất nhẹ nhưng rất có lực, không cho phép bất cứ kẻ nào hoài nghi quyết tâm của hắn.
– Ta tự tay sáng lập, cho nên ta sẽ tự tay giải quyết.
Cuối cùng Huyền Hiêu hít sâu một hơi, trong đôi mắt mang theo kiên định, lúc này hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn sang thê tử của mình.
Thời điểm hắn nhìn thê tử giống như đang nhìn vạn cổ, trong ánh mắt hắn chịu tải rất nhiều tình cảm.
Lý Thất Dạ gật đầu, hắn không nói gì nữa, cuối cùng hắn thở dài và quay người rời đi.
– Tiên sinh.
Thời điểm Lý Thất Dạ rời đi, Huyền Hiêu gọi hắn lại, nói:
– Tiên sinh cao siêu, hoàn toàn vượt qua ta gấp trăm ngàn lần, ta chỉ muốn hỏi tiên sinh, thế gian từng có một người làm cho ngươi không chú ý tất cả, cho dù là sinh tử của ngươi hay không!
Lý Thất Dạ dừng bước, hắn đứng đó nhưng không nói gì, qua thời gian thật lâu hắn mới lên tiếng:
– Không có, ta chỉ là ta, không hơn.
Huyền Hiêu nhìn Lý Thất Dạ, hắn im lặng một lúc, cuối cùng xấu hổ nói:
– Thái thượng vô tình, ta không bằng tiên sinh. Tiên sinh tâm chứa đại nghĩa, ta chỉ có tư tình nữ nhi mà thôi, xấu hổ.
Lý Thất Dạ xoay người lại, hắn nhìn Huyền Hiêu, hắn lắc đầu và nói:
– Mọi người theo đuổi nhân sinh không giống nhau, không phân chia cao thấp. Ngươi có được thể chất cường đại nhất thế gian, cũng có được thiên phú kinh diễm vô song, cực tại tình, cực tại đạo, nếu ngươi không cực tại tình, ngươi không có cực tại đạo ngày hôm nay.
– Chúng ta lựa chọn khác nhau mà thôi.
Lý Thất Dạ nói khẽ:
– Ta chỉ là ta, ta sẽ không dừng bước vì ai, cho dù ai níu kéo, ta vẫn tiến lên phía trước, đây chính là lựa chọn của ta. Có lẽ, ngươi có thể nói nó là thái thượng vong tình, ngươi cũng có thể nói nó là vì tư lợi.
– Tiên sinh đại nghĩa.
Huyền Hiêu lắc đầu, hắn vừa cười vừa nói:
– Nếu tiên sinh vì tư lợi, ngươi sẽ không đứng ở chỗ này, tiên sinh lòng có đau buồn, cho nên mới phải đứng ở chỗ này, mới nói những lời kia với ta.
Có thể nói, Huyền Hiêu hiện tại tươi cười rất chân thành.
– Ngươi nghĩ như thế nào cũng có thể.
Lý Thất Dạ cười cười, không sao cả, hắn nói:
– Có lẽ, ta chỉ là người qua đường mà thôi.
– Tiên sinh cô đơn hay không?
Huyền Hiêu nhìn Lý Thất Dạ, hắn rất nghiêm túc khi nói lời này.
Lý Thất Dạ cũng nhìn hắn, vẻ mặt rất nghiêm túc, nói:
– Ngươi cô đơn, cho nên ngươi không tiếc bất cứ giá nào, muốn cứu sống thê tử của ngươi, bởi vì nàng còn sống thì nhân sinh của ngươi mới có ý nghĩa. Bằng không thì, ngươi có được thể chất độc nhất vô nhị trên thế gian thì như thế nào, ngươi có tài hoa kinh thiên thì sao…
– Nàng không còn, cho nên ngươi xem mọi thứ như mây khói. Chỉ có nàng sống, ngươi mới có tất cả, mới có ý nghĩa, xuân hoa thu nguyệt, tất cả đều tốt đẹp.
– Tiên sinh nói đúng.
Huyền Hiêu thở dài cảm khái.
Sau một lát, Huyền Hiêu nhìn Lý Thất Dạ, cuối cùng hắn nói:
– Tiên sinh bởi vì cô độc nên mới dũng cảm tiến tới! Thật không biết cái gì có thể làm bạn với tiên sinh!
Lý Thất Dạ cười cười, hắn không nói gì, sau đó hắn cất bước rời đi.
Huyền Hiêu nhìn bóng lưng Lý Thất Dạ đi xa, hắn cảm khái, nói ra:
– Thế gian chỉ có một kỳ nhân như vậy! Có thể cứu thế, trấn áp vạn cổ.
Nói xong, Huyền Hiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn thê tử của mình, hắn lẩm bẩm, nói ra:
– Ta nhớ ngươi, có ngươi, thật tốt.
Nói xong, Huyền Hiêu ngồi xuống vị trí cũ, ngay sau đó cực hàn bắt đầu đóng băng hắn, hắn lại biến thành pho tượng băng, dường như nơi này chưa xuất hiện biến hóa gì.
Giống như Lý Thất Dạ chưa bao giờ xuất hiện tại nơi đây.
Lý Thất Dạ rời khỏi nơi cực hàn, hắn tiếp tục đi về phía trước, hắn vừa tu hành vừa ma luyện chính mình.
Trên thực tế, quá trình Lý Thất Dạ đi đường chính là quá trình hắn ma luyện bản thân, hắn càng có hứng thú với tồn tại hắc ám trong Bất Độ Hải.
Tuy hắc ám cự đầu ẩn nấp trong Bất Độ Hải, Lý Thất Dạ không tận lực tìm hắn, nhưng thời điểm vừa tới, hắn sẽ không bỏ qua bất cứ dấu vết nào, trọng yếu nhất chính là, Lý Thất Dạ đang chuẩn bị dùng hắn làm nóng người.
Đương nhiên, cho tới nay, Lý Thất Dạ đang chuẩn bị chiến tranh, cho nên trước khi phát động chiến tranh, Lý Thất Dạ sẽ tìm hiểu triệt để những thứ mình cần biết.
Tại Bất Độ Hải có một nơi sâu không thấy đáy, nơi đó bị hắc ám bao phủ, Lý Thất Dạ đi tới địa phương này.
Nơi này tên là Vạn Cổ Uyên! Nó là một hung địa trong Bất Độ Hải, nơi này từng là thiên đường đào bảo trong Bất Độ Hải, chỉ có điều, hiện tại Vạn Cổ Uyên đã bị hắc ám bao phủ, hắc ám đáng sợ giống như cự thú, nó đang há to cái miệng như chậu máu, tùy thời cắn nuốt tất cả mọi thứ tiến vào nơi đây.
Trước đây thật lâu, Vạn Cổ Uyên không chỉ thừa thải các loại thần thạch, nơi này còn có đại mạch phong phú, tuy nơi này rất hung hiểm nhưng khoáng sản quá mức phong phú, có tiên kim tuyệt thế vô song, có bảo vật tuyệt thế, tất cả đều có trong Vạn Cổ Uyên.
Không biết bao nhiêu Thuỷ tổ, tồn tại vô địch tiến vào Vạn Cổ Uyên tìm kiếm tài liệu mình cần.
Sau này hắc ám cự đầu tới đây, hắn đi vào sâu trong Vạn Cổ Uyên, hắn từng tế luyện nơi này, từ đó về sau hắc ám bao phủ nơi đây, từ đó về sau Vạn Cổ Uyên vắng bóng người, không có Thuỷ tổ nào nguyện ý đi vào.
Bởi vì hắc ám vô thượng đã lưu lại lực lượng hắc ám đáng sợ trong Vạn Cổ Uyên, tuy không có ai biết hắn tế luyện thứ gì ở đây, nhưng hắn đã lưu lực lượng hắc ám ở lại đây, nó có thể đầu độc bất cứ thứ gì, cho dù Thuỷ tổ đạo tâm kiên định, nếu ở lâu trong hắc ám của Vạn Cổ Uyên cũng sẽ bị hắc ám hấp dẫn.
Đồn đãi, từng có Thuỷ tổ không tin tà nên tiến vào Vạn Cổ Uyên, cuối cùng thời điểm hắn còn sống đi ra, hắn đã hóa thành tên điên, một tên điên rất vui vẻ, từ nay về sau, không còn Thuỷ tổ nào dám đi vào mạo hiểm.
Cũng chính bởi vì như thế, sau này không có bao nhiêu Thuỷ tổ nguyện ý tiến vào Vạn Cổ Uyên, dù sao Bất Độ Hải vô cùng rộng lớn, ở đâu cũng có khoáng sản, không cần phải bốc lên nguy hiểm tiến vào Vạn Cổ Uyên.
– Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, vào ngày hôm nay, Vạn Cổ Uyên nổ tung, Vạn Cổ Uyên sinh ra sóng lớn ngập trời.
Chỉ trong nháy mắt Vạn Cổ Uyên như bị lật tung lên, cả vùng biển bị đánh bay lên trời.
Cuối cùng là âm thanh “răng rắc” sinh ra, thời điểm này, Vạn Cổ Uyên xuất hiện vô số khe hở, không hề nghi ngờ, đối mặt với lực lượng đáng sợ trấn áp, rốt cục Vạn Cổ Uyên đã vỡ vụn.
– Đây là cái gì?
Nhìn thấy lực lượng đáng sợ đánh nát Vạn Cổ Uyên, rung chuyển toàn bộ Bất Độ Hải, lần này tử kinh động vô số sinh linh, rất nhiều Thuỷ tổ, thế hệ vô địch trong Bất Độ Hải.
Lúc này, rất nhiều sinh linh đưa mắt nhìn về phía Vạn Cổ Uyên, tất cả mọi người nhìn thấy tiên quang vô tận phóng lên trên bầu trời Vạn Cổ Uyên, tiên quang bá đạo tách tất cả hắc ám sang một bên.
Khi tiên quang quét qua, tất cả hắc ám bị càn quét không còn, tiên quang bá đạo rung động nhân tâm.
– Đủ cường đại, là ai, hắn muốn khiêu chiến hay sao?
Cho dù là Thuỷ tổ nhìn thấy cảnh này, mọi người đều nổi da gà, Thuỷ tổ cũng phải run rẩy.
Sau khi tiên quang quét sạch tất cả hắc ám, chỉ thấy bên trong Vạn Cổ Uyên nghiền nát xuất hiện một người ngồi xếp bằng, toàn thân hắn sinh ra tiên diễm giống như Chân Tiên.
– Là hắn, Lý Thất Dạ, đúng vậy.
Nhìn thấy người đang ngồi trong Vạn Cổ Uyên, lập tức có Thuỷ tổ nhận ra hắn.
Lý Thất Dạ đến Bất Độ Hải lâu như thế, có thể nói hắn quen với rất nhiều Thuỷ tổ, Bất Độ Hải có rất nhiều thế hệ vô địch, vô số sinh linh đều nghe qua đại danh của Lý Thất Dạ.
– Rốt cuộc hắn cũng khởi xướng khiêu chiến tồn tại vô thượng kia.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi ở chỗ kia, có rất nhiều Thủy tổ biết rõ Lý Thất Dạ đang làm cái gì.
Phải biết rằng, hắc ám vô thượng khủng bố đã tế luyện nơi này, từ nay về sau hắc ám bao phủ Vạn Cổ Uyên, không người nào dám tiến vào, từ một mức độ nào đó, Vạn Cổ Uyên bị hắc ám bao phủ đại biểu quyền uy vô thượng của hắn.
Hiện tại Lý Thất Dạ đánh nát Vạn Cổ Uyên, quét sạch tất cả hắc ám trong Vạn Cổ Uyên, biểu tượng quyền uy của tồn tại hắc ám bị đánh nát bấy, cũng chà đạp uy nghiêm của hắn dưới chân.
Không hề nghi ngờ, đây là tín hiệu khiêu chiến của Lý Thất Dạ với tồn tại hắc ám.
– Đến đánh một trận! audio coi am
Giọng nói bình thản của Lý Thất Dạ quanh quẩn trong Bất Độ Hải, tất cả sinh linh Bất Độ Hải đều nghe thấy giọng nói của Lý Thất Dạ.
Vào lúc đó, tiên diễm trên người Lý Thất Dạ nhúc nhích giống như hắn là Chân Tiên duy nhất trên thế gian, hắn có thể chứng nhận Tiên đạo, là tồn tại trường sinh, hắn cường đại nhất thế gian.
Cho nên, nhìn thấy Lý Thất Dạ đang ngồi tại đó, bất kể là ai cũng cảm thấy kính nể, trăm ngàn vạn năm qua đi, Lý Thất Dạ là người đầu tiên dám công khai khiêu chiến tồn tại hắc ám kia.
– Sẽ ứng chiến sao?
Lúc này không ít Thuỷ tổ đều chú ý tới nơi đây, rất nhiều sinh linh trong Bất Độ Hải đều ngừng thở.
Rất nhiều người trong Bất Độ Hải biết rõ đại chiến năm đó, sau trận chiến, tồn tại hắc ám biến mất không biết tung tích, còn có rất nhiều Thủy tổ biến mất theo.
Nhưng không có người nào tin tưởng tồn tại hắc ám kia chết trong đại chiến, mọi người đều biết, tồn tại hắc ám kia không xuất hiện, từ đó có thể thấy hắn đang mưu đồ bí mật.
Trong năm tháng xa xưa tới hiện tại, đã từng có rất nhiều Thuỷ tổ tìm kiếm hắn, đi tìm kiếm dấu vết lưu lại, nhưng không kẻ nào tìm được tồn tại hắc ám.
Hôm nay Lý Thất Dạ tiến vào Bất Độ Hải, hắn cất tiếng khiêu chiến tồn tại hắc ám, tất cả mọi người đang chờ mong, tồn tại hắc ám sẽ ứng chiến hay không?